Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: longhach1811
Dịch giả: Kún
Nguồn: 4vn.eu
Nửa tháng trôi qua rất nhanh, thám tử Nam quốc tuy hoạt động rất kín kẽ nhưng vẫn khiến Tuyết Dao chú ý, không chỉ vậy mà còn khiến cho triều đình Tấn quốc cũng để ý. Nhất thời, cả triều đình Tấn quốc rất lo lắng, bọn họ đều lo lúc này Nam quốc sẽ có động thái gì đó, nhất là bộ binh. Ai cũng đều lo ngại, chỉ cần là người tỉnh táo thì đều biết, nguy cơ lần này của nước Tấn gặp phải chỉ có một người có thể hóa giải – chính là công chúa Long Tuyết Dao, chỉ tiếc là vị công chúa này đã mất tích, trải qua thời gian dài, Hoàng thượng đã bị bệnh liệt giường.Tiền đồ Tấn quốc vô cùng mong manh… - Lão Đại, người ngài muốn đã đưa tới rồi.
Lưu Phi giơ lên một người gầy gầy, tướng mạo bình thường.
Từ dạo đó tới nay, Tuyết Dao cùng Lục Hổ vẫn ngụ trong một sơn động ven ngoài kinh đô Tấn quốc, thám tử kia bị Lưu Phi bắt về, lại thấy đưa vào sơn động, nhất thời sợ hãi thấp thỏm: “Nghiêm hình không tra khảo được, có khi nào dùng dã thú?”
Nhưng ngay khi nhìn thấy Tuyết Dao, tròng mặt đột nhiên lóe sáng, không đợi Tuyết Dao hắn liền mở miệng thao thao:
- Tiểu nhân là người của Nam quốc, chỉ nghe lệnh của một người – là đương kim Hoàng thượng, đến Tấn quốc tìm một người.
- Ngươi tới tìm ta?
Tuyết Dao nheo mắt đánh giá tướng mạo bình thường của nam tử này.
Nam tử kia kính cẩn hành lễ với Tuyết Dao:
- Cô nương cứ gọi tiểu nhân Thập Nhất là được, tiểu nhân nhận ra cô nương qua bức họa.
- Người nào cho ngươi xem?
Thập Nhất vốn dĩ khẩn trương đã thả lỏng đi đôi phần, hắn thấy trong mắt Tuyết Dao không lộ ra sát khi, lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, càng thêm xác định người trước mắt chính là người bọn họ tìm kiếm nhiều ngày: Thủy cô nương.
- Chủ nhân đã phân phó, nếu nhìn thấy Thủy cô nương, liền dẫn cô nương đi gặp Ngũ Nhi cô nương, Thủy cô nương sẽ hiểu hết thảy.
- Ngũ Nhi cũng tới?
Giọng nói bình thản của Tuyết Dao rốt cuộc có chút chấn động.
Rất nhanh, nàng tỉnh táo kiềm chế niềm vui này:
- Tại sao lại nghĩ ta sẽ tin ngươi?
Nàng liếc nhìn Thập Nhất một lần nữa, đánh giá qua hắn, ánh mắt kia như xuyên thấu qua người, Thập Nhất cảm giác như cả cơ thể bị đông cứng, sau đó có một loại dự cảm lo lắng trỗi dậy.
Thần kinh Thập Nhất căng lên, nhận ra bốn phía cảm giác bức bách, hô hấp bế tắc, trong lòng âm thầm sợ hãi than nội lực thâm hậu của Tuyết Dao, hắn miễn cưỡng nói:
- Chủ nhân của tiểu nhân biết ngài sẽ hỏi như vậy, ngài ấy chỉ nói muốn giúp ngài, đây là ngài ấy thiếu ngài. Ngài sẽ hiểu!
- Hắn thiếu nợ ta…
Tuyết Dao nhắc lại những lời kia, trong lòng đột nhiên minh bạch “Hắn sớm đã biết thân phận của ta nhưng không có động thái gì với Tấn quốc…”
Nghĩ tới đây, Tuyết Dao đột nhiên cảm giác mình thiếu nợ Hạ Ngải rất nhiều, mặc dù, là nàng cứu hắn, nhưng lần đó là bởi hiệp nghị giữa hai người, hiện tại, điều Hạ Ngải làm khiến nàng bất ngờ.
Thập Nhất nói tới những lời này rồi, nàng cũng không bận tâm gì nữa, nếu Hạ Ngải muốn uy hiếp Tấn quốc, sợ rằng sớm đã động thủ chứ không chờ tới lúc này.
- Dẫn ta đi gặp Ngũ Nhi.
Tuyết Dao bình tĩnh nói với Thập Nhất.
Thập Nhất thoáng ngẩn người, ngay sau đó mừng rỡ:
- Vâng, cô nương, mời ngài đi…
- Lão Đại…
Lưu Phi chắn phía trước Tuyết Dao.
Tuyết Dao khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta biết, không cần lo lắng…
- Nhưng…
- Lão Đại, bất kể như thế nào, ta và Lưu Phi cũng muốn đi theo ngài.
Nhĩ Đóa cũng lên trước Tuyết Dao cất lời.
Tuyết Dao khẽ thở dài, quay đầu hỏi Thập Nhất:
- Bọn họ có thể đi không?
- Là…
Thập Nhất ngẩn người, ngay sau đó cảm thấy như thế cũng không có gì đáng ngại, gật đầu nói:
- Có thể, nhưng chúng ta phải cẩn thận, chủ nhân phân phó, không được làm kinh động triều đình Tấn quốc…
- Sao mà giống đàn bà vậy, nói nhảm ít thôi, đi nhanh lên đi.
Nhĩ Đóa bất mãn thúc giục.
Từ kinh đô trấn nhỏ này không xa, nơi này tuy nhỏ nhưng lại rất nổi danh, không phải vì nó gần kinh đô mà vì trấn nhỏ này có thuyền hoa cũng kỳ nổi tiếng, thuyền hoa nổi tiếng vì có hoa khôi xinh đẹp, có thể nói, danh hoa khôi Tấn quốc – cứ mười năm sẽ có tám năm lọt vào tay mỹ nhân của trấn.
Xung quanh trấn có một dòng sông chảy qua, gọi là sông hoa khôi, san sát hai bên bờ sông là những tửu lưu, quán trà, không thấy một thanh lâu nào, Nhĩ Đóa cùng Lưu Phi vô cùng lưu ý điểm này.
- Lão Đại, nơi này không phải là đất hoa khôi sao? Tại sao không thấy kỹ viện nhỉ?
Nhĩ Đóa nhịn không được cất tiếng hỏi.
Tuyết Dao lạnh lùng liếc hắn một cái, nếu là đổi lại những người khác, nàng sẽ không để ý, nhưng Nhĩ Đóa không phải là người khác, nàng thản nhiên nói:
- Kỹ viện nơi này ở trên thuyền.
- Đồ ngốc, không phải là thấy những chiếc thuyền hoa trên sông sao…
Lưu Phi ở một bên trầm giọng mắng.
Nhĩ Đóa vò đầu:
- Này này… Thật là…
Tuyết Dao hít một hơi thật sâu, lẳng lặng đi theo Thập Nhất, Lưu Phi hung hăng trừng mắt liếc hắn:
- Năm trăm nữa vẫn là một tiểu hài tử!
Trấn nhỏ ban ngày yên lặng , chỉ có ban đêm mới phát ra những tiếng động rầm rĩ, phàm là người có quyền thế, hầu như đều chọn nơi này làm chỗ tiêu khiển, tuy xa một chút nhưng bớt đi được rất nhiều phiền toái.
Mấy người theo Thập Nhất lên một chiếc thuyền mộc nhỏ, người chèo thuyền nhanh chóng đưa bọn họ đến bên kia bờ sông, tới một thuyền hoa tinh mỹ.
- Sao Ngũ Nhi lại có mặt ở đây?
Thấy thuyền hoa kia, Tuyết Dao không khỏi nhíu mày.
Thập Nhất cười miễn cưỡng:
- Gần đây ám vệ Tấn quốc tra xét gắt gao, nơi này rồng rắn lẫn lộn, là chỗ tốt nhất để ẩn thân.
Tuyết Dao không nói thêm gì, lẳng lặng lên thuyền hoa, đẩy cửa khoang ra, người đang ngồi kia không phải Ngũ Nhi thì là ai?
Nhìn thấy Tuyết Dao, Ngũ Nhi thoáng khiếp sợ, ngay sau đó đổ ập người xuống nói một câu:
- Tỷ đã chạy đi đâu vậy…
- Ngũ Nhi…
Trong lòng Tuyết Dao run lên, không thể cất rõ tiếng, Ngũ Nhi nhào tới, ôm chặt lấy nàng:
- Nhan tỷ tỷ… Muội rất nhớ tỷ…
Đối với Tuyết Dao, Ngũ Nhi là người nàng vô cùng tin cậy, tuy rằng những lời Ngũ Nhi nói ngây ngây ngô ngô nhưng nàng không coi thường cô bé, không so đo chuyện thân phận. Từ những lời mơ hồ của Ngũ Nhi nàng lại ngộ ra nhiều điều, thậm chí, còn biết tới những thứ chưa từng xuất hiện từ trước khi mình bị mất trí nhớ.
Bên Ngũ Nhi, nàng cảm nhận được cuộc sống sinh hoạt dân dã, hiểu được tình thân, chỉ cần bình an sống qua ngày là đủ, có thể nói, từ Ngũ Nhi, nàng được thể nghiệm một cuộc sống vô cùng mới mẻ.
Kích động rốt cuộc qua đi, đầu óc thanh tỉnh khiến Tuyết Dao bình tĩnh rất nhanh, tuy nhiên nàng vẫn nắm tay Ngũ Nhi không buông, nàng ra hiệu cho mọi người lui ra, nhẹ giọng hỏi Ngũ Nhi:
- Lần này Hạ Ngải phái muội tới, không phải chỉ là tiêu trừ lòng nghi ngờ của ta.
Mắt Ngũ Nhi lộ ra vẻ kinh ngạc, kiểu như “Làm sao tỷ đoán được ánh mắt muội”.
Tuyết Dao khẽ mỉm cười, nhẹ xoa đầu nàng ta nói:
- Ta còn biết, ngươi đã đến rồi, sẽ không có ý trở về.
- Hả, tỷ cũng biết à?
Ngũ Nhi lại càng ngạc nhiên.
- Còn hỏi vô nghĩa, muội thích Thạch Đông Thăng không phải chuyện ngày một ngày hai, bây giờ muội rời Nam quốc, không đi tìm hắn, sao trở về được?
Gương mặt Ngũ Nhi nhất thời đỏ bừng:
- Ha ha, nói cái đó…
Nhìn thấy bộ dạng này của cô bé, lòng Tuyết Dao rất cao hứng, chẳng qua tình huống cấp bách, không thể ôn chuyện tỷ muội nữa, nàng thúc giục Ngũ Nhi:
- Sau này hãy nói chuyện của muội và Thạch Đông Thăng, mau nói tính toán của Hạ Ngải cho ta.
- Dạ, muội nói.
Gương mặt hồng nhuận của Ngũ Nhi ngưng trọng, nàng giảm thấp âm lượng:
- Hoàng thượng cho muội đi để nhắn cho tỷ biết, ngài thiếu tỷ một lời hứa, nhất định dùng mọi cách báo đáp.
- Hồi báo như thế nào?
- Hoàng thượng nói, chuyện của tỷ cứ yên tâm, ngài sẽ cố trì hoãn Hội trưởng lão, như vậy Nam quốc cùng Tấn quốc sẽ bình an vô sự, nếu sự không thành, ngài không lưu tình nữa…
Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: longhach1811
Dịch giả: Kún
Nguồn: 4vn.eu
Lời Ngũ Nhi nói khiến lòng Tuyết Dao nổi lên sóng gió động trời, tay nàng không khỏi gia tăng thêm lực đạo, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ. - Đau quá… Nhan tỷ…
Người không có nửa phần võ công như Ngũ Nhi bị Tuyết Dao nắm chặt tay như vậy rất đau, chỉ có thể cắn răng, Tuyết Dao vội buông lòng tay, hồi lâu mới mở miệng căm giận mắng:
- Hạ Ngải, ngươi là giúp ta hay uy hiếp ta?
Cổ tay được thả lỏng, Ngũ Nhi mơ mơ hồ hồ nghĩ, nàng chỉ là dẫn lại lời nói, mà tại sao Tuyết Dao lại sinh khí. Nàng vốn cho rằng mình hiểu rõ Tuyết Dao nhưng lúc này, nhìn kĩ người tỷ muội đã tìm được trí nhớ này, hình như đã thâm trầm đi rất nhiều…
- Hoàng thượng uy hiếp tỷ?
Ngũ Nhi không hiểu hỏi.
Hít một hơi thật sâu, Tuyết Dao không trả lời câu hỏi kia, chỉ áy náy nói:
- Làm muội đau…
Ngũ Nhi lắc đầu:
- Không sao mà, nhưng mà, còn có câu này, Hoàng thượng bảo đợi sau khi tỷ tức giận rồi mới nói.
Ánh mắt Tuyết Dao trầm xuống:
- Cái này… Hạ Ngải…
- Hoàng thượng nói, hai mươi ba tháng này, Hội trưởng lão không rảnh bận tâm chuyện tỷ…
Tuyết Dao thầm nghĩ trong lòng: “Hạ Ngải a, ngươi là giúp ta? Cho binh nhiễu loạn biên giới Tấn quốc, làm Hội trưởng lão không rảnh bận tâm ta, nếu ta thành công, ngươi chính là ân nhân của ta, Tấn quốc nhất định sẽ liên minh với Nam quốc, còn nếu ta thất bại, ngươi liền mượn danh báo thù cho bạn tốt, tuyên chiến cùng Tấn quốc, thậm chí có thể bắt tay cùng Quốc…”
Đương nhiên, đấy là một phương diện mà Tuyết Dao phân tích, thế nhưng xét từ phương diện khác thì Hạ Ngải thật ra đã nhượng bộ rất nhiều rồi. Cho dù hắn không đành lòng, không muốn xâm chiếm Tấn Quốc, thế nhưng tất cả mọi người của Nam quốc thì sao? Những người này đâu có ai là đèn cạn dầu? Biết có lợi mà không đến thì chắc chắn sẽ mắng Hạ Ngải là hôn quân.
Hiện giờ, điều làm Hạ Ngải đau đầu không phải là an nguy Tấn quốc mà là lần này Tuyết Dao có thành công hay không?
Rời trấn nhỏ, Ngũ Nhi sống chết muốn đi theo Tuyết Dao, rõ ràng biết là nguy hiểm chờ đợi nhưng cô nương này vẫn kiên trì dị thường khiến cho Tuyết Dao không có cách nào khác là để cho Ngũ Nhi đi cùng.
Trên đường, nhìn sắc mặt trầm lãnh của Tuyết Dao, Nhĩ Đóa không sợ chết cất lời:
- Lão Đại, ta biết lòng ngài muốn nói gì.
Tuyết Dao không để ý nhưng Nhĩ Đóa vẫn cố nói thêm:
- Trong lòng ngài nhất định muốn nói, nữ nhân thật là phiền toái!
“…” Tuyết Dao không nói gì nhìn Nhĩ Đóa một cái, sắc mặt so mới vừa rồi đã khá hơn, nàng lắc đầu, liếc nhìn Ngũ Nhi nói:
- Không phải ta sợ phiền toái.
Dứt lời vung roi cho ngựa chạy lên trước.
Vẻ mặt Ngũ Nhi hiện lên sự cô đơn:
- Ta đúng là mối phiền toái mà, nhưng nếu không đi theo Nhan tỷ tỷ thì khi nào mới có thể nhìn thấy huynh ấy?
- Aiiii…. Thật hâm mộ Thạch đại ca, có một cô nương không màng sinh tử để ý huynh ấy thế này…
Nhĩ Đóa hâm mộ cảm thán.
- Đáng tiếc, ta cũng rất ích kỉ, vì huynh ấy mà mang phiền toái cho Nhan tỷ tỷ.
Ngũ Nhi nắm dây cương cúi đầu nói, thần sắc có phần ảm đạm.
Nhĩ Đóa ý nhị nhìn phía Tuyết Dao, lắc đầu nói với Ngũ Nhi:
- Không phải ngài sợ cô làm phiền, mà là sợ cô gặp phải nguy hiểm, ngài không nắm chắc trong tay, không biết trước…
- Hả, cái gì là không nắm chắc, không biết trước?
Sắc mặt Nhĩ Đóa vốn ngưng trọng đột nhiên lóe ra nụ cười, khoe hàm răng trắng bóng:
- Ha ha, lão Đại nói cô thèm ăn nhưng ngài lại không có bao nhiêu của cải cho cô ăn!
Nói xong, vung roi đuổi theo hướng Tuyết Dao.
Đối với mong muốn của Ngũ Nhi, Tuyết Dao đương nhiên hiểu, Ngũ Nhi cho rằng nàng cùng Triệu Vũ Quốc có quan hệ, chắc là hai người sẽ gặp lại, như vậy bản thân cũng sẽ được gặp mặt Thạch Đông Thăng, nhưng Ngũ Nhi chưa bao giờ nghĩ tới thân phận Tuyết Dao nên mới nghĩ đơn giản như vậy. Ngũ Nhi vẫn cho là Tuyết Dao ở Tấn quốc vì muốn tìm thân phận của mình cùng gia quyến, lại càng không nghĩ tới, Thạch Đông Thăng trước kia chỉ là một quản gia, hôm nay sắp là Thừa tướng của Điểm Thương quốc. Tuyết Dao không đành lòng nói, hiện tại Ngũ Nhi biết càng ít, tương lai càng dễ xử trí, tạo áp lực cho nàng là điều không nên làm.
Trước kia, nàng chỉ là trải qua vài trận đánh tranh đoạt này kia, còn hiện tại, nếu thất bại, Tấn quốc coi như xong, cơ nghiệp thiên thu của Long gia bị hủy trong tay nàng. Từ trấn nhỏ trở về, Long Tuyết Dao lại càng cảm nhận rõ gánh nặng mình mang trên vai.
Cầm Nhân cuối cùng cũng từ U Châu trở về, mang theo tin tức khiến chân mày ủ dột của Long Tuyết Dao giãn ra.
- Không thể không nói, năm đó mẫu hậu con vì Tấn quốc đã làm rất nhiều điều.
Cầm Nhân mệt mỏi cảm khái nói.
Ánh mắt lạnh như băng của Tuyết Dao dịu đi vài phần:
- Đúng vậy, khi trước mẫu hậu từng ly từng tý tạo nên Ngự Lâm Quân cũng vì tương lai giúp ta thượng vị, không nghĩ tới giờ khắc này, ta lại dựa vào sự che chở ấy.
Thì ra, Tuyết Dao để Cầm Nhân đi U Châu chính là để tìm thống lĩnh Ngự Lâm Quân – Vũ Liệt, người cầm Hiên Viên lệnh bài, lệnh bài này cũng như lời nói của người đứng đầu, lệnh bài vừa ra, tất cả Ngự Lâm Quân đều nghe lời, nếu chống lại, ám vệ đuổi giết đến chết, tuyệt đối không buông tha!
Năm Long Tường Viêm lên ngôi, trong cung phát sinh một cuộc phản loạn. Đại hoàng tử vì không phục chuyện Long Tường Viêm lên ngôi liền cấu kết với Vũ Vệ Quân trong kinh thành, vọng tưởng đoạt vị. May là lúc ấy, mẫu hậu Tuyết Dao không nề hà an nguy bản thân, cải trang thành nông phụ ra khỏi kinh thành, bắt liên lạc Lương Vương, sau đó lật ngược tình thế. Lần đó, chuyện đột nhiên khiến trong Hoàng tộc có nhiều lời gièm pha, dân gian rất ít người biết, dân chúng trong kinh thành trong đêm đấy cũng cho là Vũ Vệ Quân đang luyện binh trong kinh thành.
Sau khi chuyện phát sinh, Long Tường Viêm cảm giác sâu sắc an nguy hoàng cung không có chỗ dựa vào, nhưng nhất thời cũng không có đối sách, ngay tại giờ phút này mẫu hậu Tuyết Dao lại đưa ra trong cung cần phải có quân đội chuyên môn phụ trách an toàn hoàng cung, tức Ngự Lâm Quân, ban đầu đội có một trăm người.
Một trăm người này được Hiên Viên hoàng hậu lựa chọn trong số vô vàn cô nhi khắp nơi trong Tấn quốc, không chỉ dưỡng dục mà còn bồi dưỡng chúng những kinh nghiệm chiến đấu. Những cô nhi này lớn lên cực kỳ trung thành với Hiên Viên hoàng hậu, người được chọn làm thủ lĩnh Ngự Lâm Quân là người được chọn lựa kĩ càng nhất.
Khi thành lập Ngự Lâm Quân, Hiên Viên hoàng hậu cũng lập ra Hiên Viên lệnh, bí mật giao lệnh bài cho tướng quân thân tín nhất kết nghĩa với người – Vũ Liệt, thấy lệnh bài như thấy Hiên Viên hoàng hậu. Đủ thấy địa vị Hiên Viên hoàng hậu trong lòng Ngự Lâm Quân lớn thế nào, về sau, thêm nhiều người của Ngự Lâm Quân cũng là tự tay Hiên Viên hoàng hậu lựa chọn tiếp, người có thể nghĩ tới chuyện uy hiếp ngược lại những kẻ làm phản.
Năm đó, Hiên Viên hoàng hậu làm lệnh bài kia không phải vì tính toán cho bản thân mà là làm cho con gái mình, nàng biết mạng mình không lâu, vì yêu thương nữ nhi nên làm ra điều này.
Tuyết Dao nắm chặt Hiên Viên lệnh bài trong tay, chất gỗ mịn mát lâu ngày trở nên bóng bẩy, có khắc hoa văn phượng rồng khiến người nhìn như thể bị vật này hút vào, nội tâm trong nàng dâng lên cuồn cuộn: “Mẫu hậu, năm đó người vì hài nhi mà làm nhiều điều như vậy, hài nhi tuyệt không làm người thất vọng!”
“Vũ Liệt đại nhân nhìn thấy ta cầm Dạ Mị roi, không hỏi gì đã trao lệnh bài cho ta, đủ thấy được địa vị Hiên Viên hoàng hậu trong lòng họ lớn như thế nào, nói vậy, lần này có thể lợi dụng lệnh bài này làm được nhiều điều công hiệu!”
Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: longhach1811
Dịch giả: Kún
Nguồn: 4vn.eu
Nhìn gương mặt không chút biểu tình của Tuyết Dao, Cầm Nhân khẽ thở dài trong lòng, đồ đệ này hắn hiểu rất rõ, từ hồi nhỏ theo hắn học đã bắt đầu khống chế tâm tình của bản thân, tới khi nàng mười tuổi thì hắn không cách nào đoán được suy nghĩ của nàng. Giờ phút này Tuyết Dao bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, ánh mắt trầm ngâm giống như màn đêm.
- Dao Nhi, trong lòng con nắm chắc bao nhiêu phần?
Cầm Nhân rốt cuộc hỏi tới vấn đề này.
- Ý sư phụ muốn nói, mặc dù có lệnh bài kia, nhưng không có gì đảm bảo chắc chắn sẽ đoạt lại được đồ đã mất.
Cầm Nhân gật đầu, không nói gì, chờ đợi đáp án của nàng.
Tuyết Dao mở bàn tay, nhìn tấm lệnh bài kia, chậm rãi nói:
- Ta không có nắm chắc mười phần thắng, nhưng là, sư phụ à, đồ nhi – không sợ!
Hai mắt Cầm Nhân sáng ngời, nụ cười rạng rỡ bừng sáng trên gương mặt:
- Tốt, không hổ là đệ tử của Cầm Nhân ta, có lời này của con, sư phụ nguyện đem hết toàn lực bảo vệ tánh mạng cha con.
Một tiếng thịch vang lên trong tim, Tuyết Dao quỳ trên mặt đất, mắt lóe sáng, cổ họng nghẹn ngào, tuy nhiên vẫn là nói ra những lời kiên định:
- Có những lời này của sư phụ, Dao Nhi dám buông tay đánh cược một lần!
- Kế hoạch của Dao Nhi thế nào?
Tuyết Dao đứng dậy, quan sát bốn phía, xác định bốn bề vắng lặng liền khẽ nói kế hoạch của mình với Cầm Nhân…
Nghe xong kế hoạch của Tuyết Dao, đôi mắt Cầm Nhân sáng ngời, tuy nhiên lập tức chuyển sang màu lo lắng, hắn suy tư giây lát, trong đầu không nghĩ ra phương pháp nào tốt hơn, hồi lâu, hắn chậm rãi nói:
- Dao Nhi, kế hoạch… Rất tốt!
Lần này, Tuyết Dao khẽ cười nhàn nhạt, ánh mắt vô cùng kiên định.
………………………….
Tuyết Dao đi tới nơi hẹn với Khải Dục, muốn thông qua nàng biết thêm chút tin tức về phụ hoàng.
“Cô cô…”
Trong rừng cây phát ra tiếng chim Quốc nhỏ, đây là tín hiệu của Khải Dục, Tuyết Dao lập tức từ trong rừng đi ra.
Thấy nàng xuất hiện, Khải Dục thoáng cả kinh, ngay sau đó lo lắng nói:
- Công chúa một mình ở trong rừng sâu, vạn nhất gặp thú dữ hay thứ gì đó nguy hiểm thì làm sao?
- Không phải ngươi cũng tới một mình?
Tuyết Dao hỏi ngược lại.
- Ách…
Khải Dục ngẩn ra, ngay sau đó cười ngượng ngùng:
- Ha ha, đúng vậy, vì nô tì lo cho ngài quá.
Tuyết Dao đi thẳng vào vấn đề:
- Thôi không vòng vo, ngươi đi ra ngoài hẳn rất vất vả, mau nói tin tức phụ hoàng cho ta biết.
Đuôi lông mày Khải Dục khẽ nhíu:
- Hoàng thượng…
Nàng do dự không nói tiếp.
- Phụ hoàng làm sao?
Nhất thời Khải Dục quỳ sụp trên mặt đất, sau đó nức nở:
- Công chúa, van xin người, van xin người cứu Hoàng thượng…
Tuyết Dao cau mày, tuy rất nóng lòng nhưng cố tỏ ra bình tĩnh, nâng Khải Dục lên hỏi:
- Khải Dục mau nói, phụ hoàng ta làm sao?
- Hoàng thượng đang bị nhốt ở lãnh cung, hằng ngày chịu đựng cuộc sống khổ cực hơn cả nô tì, mỗi ngày vô hồn lâm triều, hạ triều thì…”
Nói tới đây Khải Dục khóc lớn:
- Đáng hận, nô tì sức hèn lực yếu chỉ có thể giương mắt đứng nhìn chứ không thể làm gì.
- Ngươi nói phụ hoàng ta bị giam ở lãnh cung, hằng ngày trải qua cuộc sống vô hồn tủi nhục!!!
Tuyết Dao giận dữ.
Tâm Khải Dục run lên, sự giận dữ của Tuyết Dao nhưng mang theo ngàn vạn băng hàn khiến nàng không nhịn được mà run rầy, Khải Dục cố đè nén sợ hãi, miễn cưỡng gật gầu, nắm lấy cánh tay Tuyết Dao, run run nói:
- Công chúa, ngài phải cứu Hoàng thượng….
Cả người Tuyết Dao run lên vì giận dữ, nàng nghiến răng nói:
- Tô Thiên Sơn, ta muốn ngươi chết!
Khải Dục lau nước mắt, lo lắng nói:
- Công chúa, người không nên kích động, hiện tại trong cung canh phòng nghiêm ngặt, người không thể một thân liều mình xông vào.
Tuyết Dao hít sâu một hơi, vỗ bả vai nàng:
- Đừng lo, ba ngày sau, giờ Tý, chỉ cần ngươi tiếp ứng tốt cho ta…
Khải Dục lập tức gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị:
- Lần này Khải Dục có phải đánh cược tính mạng cũng sẽ giúp công chúa cứu Hoàng thượng ra.
Tuyết Dao gật đầu, cầm chặt cánh tay lạnh như băng của Khải Dục.
Nhìn bóng lưng Khải Dục xa dần, Tuyết Dao khẽ thở dài một tiếng, Cầm Nhân chậm rãi đi từ trong bóng tối ra, hắn thản nhiên nói:
- Con đoán không sai, cô ta không đến một mình, vừa rồi trong rừng có hơn mười người mai phục.
Tuyết Dao bất động, hồi lâu nói với Cầm Nhân:
- Cực khổ cho sư phụ rồi.
Đoạn xoay người hướng đi rừng cây.
- Sao con lại đoán ra?
Tuyết Dao cười lạnh:
- Cô ta là cung nữ của con, con gặp chuyện như vậy, liệu còn có thể an bình?
Cầm Nhân gật đầu, không đợi hắn lên tiếng, Tuyết Dao nói tiếp:
- Mới vừa rồi con hỏi cô ta tình tình phụ hoàng, sao cô ta lại biết rõ vậy, rõ ràng chỉ là một cung nữ nhỏ bé, Hội trưởng lão sẽ cho một nô tì bé nhỏ biết những chuyện này sao?
Cầm Nhân vuốt cằm:
- Mới vừa rồi cô ta không chỉ một lần nhấn mạnh rằng sao con tới đây một mình, xem ra không phải lo lắng gì mà là thăm dò đồng đảng của con, nha đầu này đích thị là người của Hội trưởng lão.
Tuyết Dao ngẩng đầu nhìn trời, khẽ lẩm bẩm:
- Đúng vậy, phe cánh của chúng ta quá yếu khiến cho người bên cạnh vì cần mạng sống mà bán mình cho Hội trưởng lão. Mà trong Tấn quốc ta, những thứ quyền lợi này chứa quá nhiều vấn đề, nếu Long Tuyết Dao ta đoạt cung xong, nhất định sẽ không để chuyện tương tự phát sinh.
Trong lòng Cầm Nhân không khỏi nhảy dựng, lời Tuyết Dao nói nhẹ như gió, bình thản nhưng hắn nghe như một màn biến hóa nghiêng trời lệch đất của Tấn quốc…
Nắng gắt khiến người ta hoa mắt không ngăn cản được cước bộ lúc này của Dương Hồng Xương, mấy ngày nay hắn đứng ngồi không yên, nhất là cơn ác mộng tối qua khiến hắn như phải bỏng, vội vã hướng phủ đại trưởng lão Tô Thiên Sơn chạy tới.
Dương Hồng Xương lo lắng theo hạ nhân tới hậu hoa viên của Tô Thiên Sơn, thấy hắn đang đánh cờ cùng phu nhân, trong lòng Dương Hồng Xương nổi trận lôi đình, nhưng nghĩ tới tương lai phải dựa vào người này, đành đè hỏa khí kia xuống mà bước tới.
- Đại trưởng lão ơi là đại trưởng lão…. Người không vội sao?
Tô Thiên Sơn định thần, liếc hắn một cái, sau đó lại chăm chú vào bàn cờ, vừa đi cờ vừa nói:
- Có chuyện gì gấp gáp hay sao?
Vẻ mặt Dương Hồng Xương vô cùng lo lắng:
- Không vội? Long Tuyết Dao không chết, lại đã quay trở lại, người nói ta có vội hay không?
- Ngươi sợ nàng ta?
Tô Thiên Sơn buông quân cờ trong tay xuống, hướng phía thê tử hắn cười nói.
- Hả… Người nào… Người nào sợ nàng…
Nói lời này, Dương Hồng Xương cảm thấy chột dạ, ánh mắt lạnh như băng thấu xương kia hiện trong đầu khiến hắn mất tự chủ rùng mình một cái.
- Ha ha, lão phu lại thấy là ngươi sợ nàng!
Tô Thiên Sơn khinh thường hắn.
- Là….
Dương Hồng Xương muốn phản bác nhưng lại không biết nên nói gì, Long Tuyết Dao trong giấc mộng đêm qua đuổi giết hắn khiến hắn sợ hãi vô cùng.
- Long Tuyết Dao không phải vị công chúa đơn giản bình thường, hơn nữa sau khi nàng trở về, chắc chắn sẽ công bố cho người trong thiên hạ biết Hội trưởng lão bịa đặt sự việc, ngài không sợ?
- Hừ, sợ? Lão phu nếu sợ nàng thì ngay từ đầu đã không kêu ngươi làm như vậy!
Tô Thiên Sơn nheo mắt, sự âm lãnh toát ra khiến người ta liên tưởng tới loài rắn hiểm độc máu lạnh.
Dương Hồng Xương vô cùng sợ hãi, thế nhưng cũng không muốn nhiều lời với Tô Thiên Sơn, đành lặng lẽ bẩm báo những lời thám tử nói cho mình với Tô Thiên Sơn.
Dương Hồng Xương tin tưởng khi vừa nghe xong những lời kia, vẻ mặt Tô Thiên Sơn nhất thời có tia sợ hãi, nhưng có lẽ hắn nhìn lầm, hình như lão già vẫn bình thường, lại nhặt quân cờ lên tiếp tục chơi cờ cùng phu nhân hắn.
Dương Hồng Xương không phải là heo, thấy phản ứng này của Tô Thiên Sơn nhất thời tỉnh ngộ:
- Người sớm biết Long Tuyết Dao sẽ trở lại?
- Hừ, chỉ là một nha đầu, lão phu sợ sao?
- Hả? Chẳng lẽ trưởng lão đã có đối sách?
Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: longhach1811
Dịch giả: Kún
Nguồn: 4vn.eu
Quân cờ trong tay Tô Thiên Sơn phút chốc nát vụn, thứ bột trắng như phấn theo kẽ tay chảy xuống, mắt hắn bắn ra âm quang:
- Bây giờ chờ cô ta tự chui đầu vào rọ. Thần sắc Dương Hồng Xương vốn đang ngây ngô, nghe xong lời này của Tô Thiên Sơn như hồi phục tám chín phần, hai mắt mở to:
- Đại trưởng lão đã an bài thỏa đáng?
Ngay khi nói ra lời này, hắn lập tức hối hận, thấy Tô Thiên Sơn nhíu mày, hiển nhiên không vui đối với sự chất vấn này của hắn.
- Trưởng lão đừng hiểu lầm, không phải ta hoài nghi năng lực của ngài, chẳng qua cảm thấy phản ứng của ngài quá nhanh khiến ta cảm thấy như đang trong mộng.
Dương Hồng Xương vừa cười vừa nịnh bợ.
- Hừ, chưa gì đã sợ chết, sao trước kia lại đáp ứng hợp tác với lão phu, nếu không tin tưởng lão phu thì tự mình giải quyết cho tốt đi.
Tô Thiên Sơn buông quân cờ trong tay ra, giọng nói không vui, lạnh giọng nói, hắn kiêu ngạo tự phụ chất vấn lại Dương Hồng Xương.
Trong lòng Dương Hồng Xương thực sự nổi hỏa khí với lão già kia, nhưng lại ngại bản thân không có thực lực, hết thảy những gì muốn đều dựa vào lão nhân già này, đành nuốt cục giận xuống, ngoài mặt tỏ ra vuốt đuôi lão nhưng thực sự hận tới mức không thể di gót giày lên mặt lão.
- Đúng đúng, đại trưởng lão nói rất đúng, lần này do Hồng Xương ăn nói vụng về, từ nay về sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa. Mong lão nhân gia đại lượng đừng để bụng, những lời này của ta thực ngu xuẩn, nói nhảm rồi…
Thấy bộ dạng này của Dương Hồng Xương, Tô Thiên Sơn vô cùng đắc ý, nói thầm trong lòng: “Hừ, Dương Dục Hoàn không phải vẫn luôn xem mình là siêu phàm sao? Nhìn xem cháu ngươi hôm nay không phải như con chó bên chân ta?”
- Được rồi, đừng nói những lời này nữa, ngươi hãy về phủ đi, làm tốt vai Phò mã của mình, tương lai sẽ có chỗ tốt của ngươi.
Tô Thiên Sơn khoát tay áo nói với hắn.
Dương Hồng Xương cúi đầu, kính cẩn nói:
- Đại trưởng lão khổ cực rồi!
Nói tới đây mắt hắn lộ ra oán độc, thầm nói trong bụng: “Tô Thiên Sơn, hiện giờ ta để ngươi lớn lối, tương lai nếu ta lấy được quyền thế, nhất định cho ngươi nếm mùi ngũ mã phanh thây, đền lại nỗi nhục hôm nay ta phải chịu.”
Đợi Dương Hồng Xương rồi đi, Tô phu nhân mới lên tiếng:
- Lão gia, ngài định nâng đỡ kẻ bất lực này kế vị?
- Hừ, kế vị? Bản thân ta rất muốn nhìn hắn sau khi tỉnh mộng dậy có bộ dạng gì.
Tô phu nhân ngẩn người, ngay sau đó gật đầu:
- Suy nghĩ của lão gia, thiếp thân đoán không được.
- Ha ha ha, tốt, tốt lắm, làm nữ nhân của Tô Thiên Sơn ta, cái gì nên hiểu, cái gì không nên hiểu, thế là tốt. Tương lai thống lĩnh tam cung lục viện, sợ không còn ai hơn nàng.
Nữ nhân kia ôn nhu gật đầu nói:
- Tiểu Nhu không cần, chỉ cần lão gia bình an khỏe mạnh.
Ánh mắt nữ nhân dịu dàng, bờ môi mềm mại như anh đào khiến người ta yêu thích, Tô Thiên Sơn cảm thấy một cỗ khí nóng từ bụng dưới nổi lên, ngay sau đó ôm nữ nhân kia vào ngực, khẽ nói:
- Cùng nàng thành thân nhiều năm như vậy, sao để nàng chịu ủy khuất…
- Lão gia…
Nữ nhân thẹn thùng vô hạn, đường làm quan của Tô Thiên Sơn thuận lợi rộng mở!
Bên này, Dương Hồng Xương rời khỏi phủ Tô Thiên Sơn đi, nghĩ tới câu nói kia của Tô Thiên Sơn, vững dạ hơn rất nhiều, nhưng nghĩ tới bộ dạng uất ức kia của mình, lửa giận không tự chủ dâng lên, trở lại quý phủ định uống rượu giải sầu một chút, ai dè chén này tiếp chén kia, thoáng chốc đã uống tới khi mặt trời ngả về tây…
Rượu trôi xuống cổ khó tránh tinh thần người ta bị đả thương, Dương Hồng Xương hiện tại đang bị như thế.
Một bình rượu lâu năm trôi qua cổ xuống bụng khiến Dương Hồng Xương chóng mặt, não bộ không khỏi hồi tưởng một màn Tô Thiên Sơn cùng mỹ nhân của hắn nhàn nhã đánh cờ, lại nghĩ tới bộ dạng khúm núm như loài chó của mình khiến lòng hắn vô cùng khó chịu.
“Cô cô, nếu người còn sống, Dương gia há phải chịu nỗi nhục này?” Tay hắn giơ cao bầu rượu, hồi tưởng lại khi còn nhỏ, nhờ Hiên Viên hoàng hậu mà Dương gia danh vọng như thế nào, trong lòng không khỏi hoải niệm cô cô của mình.
Khi hắn còn bé, cô cô rất thương hắn, có đồ gì tốt đều ban thưởng cho Dương gia, Hoàng thượng lại đối xử vô cùng tốt với cha của hắn, khi đó, có thể nói Dương gia là gia tộc danh tiếng ở Tấn quốc, không nghĩ tới, từ sau khi cô cô qua đời, những thứ này trở nên vô duyên với Dương gia, địa vị trong triều của Dương gia mỗi lúc một lụn bại.
Dương Hồng Xương hồi tưởng một màn huy hoàng của Dương gia hắn xưa kia, rồi lại nghĩ tới cảnh lụn bại, có điều, hắn không biết rõ tại sao bởi khi ấy còn quá nhỏ.
Cha của hắn – Dương Thử, vốn là ca ca của Hiên Viên hoàng hậu, khi Long Tường Viêm kế nghiệp, Dương Thủ chính là trợ thủ đắc lực, nhiều lần lập công, tài năng quân sự lại hơn người, thử hỏi, một người như vậy sao không trở thành cánh tay đắc lực của Hoàng đế đây?
Tiếc thay, Dương Thủ có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, liều mạng phò tá Long Tường Viêm đăng cơ, nhưng không cách nào ngăn cản lòng tham đối với cuộc sống an nhàn, hắn bị hấp dẫn, rồi bị người ta lợi dụng, làm ra chuyện khiến Long Tường Viêm không thể nào tha thứ – tham ô ngân lượng trong quốc khố, tham ô tiền cứu dân bị thiên tai. Không chỉ có thế, hắn ở trong triều dùng vũ lực, trấn áp những người đối đầu, hãm hại trung thần. Hành vi của Dương Thủ mỗi lực một ngang ngược, một đêm khuya nọ, nhất thời hắn bị đánh bại…
Sau đó, Dương Thủ từ quan, không lâu sau liền xuất gia, Hiên Viên hoàng hậu qua đời, Dương Thủ thần bí từ đó mất tích không rõ tung tích.
“Cha, đêm đó, rốt cuộc cô cô nói gì với người mà người có thể vứt bỏ mẹ cùng hài nhi.”
Dương Hồng Xương uống rượu say, hắn quên mất thân phận hiện tại của mình, trong đầu không ngừng hiện lên những màn trong quá khứ.
“Xương Nhi, con có một muội muội, hiện tại con bé đang theo chân sư phụ nó đi tu luyện, tương lai con phải bảo vệ tiểu muội nhé!” Hiên Viên hoàng hậu xinh đẹp nở nụ cười ấm áp với hắn, đầu ngón tay mát lạnh xoa xoa trong mái tóc hắn.
Khi hắn còn bé, thích nhất là đi tìm cô cô, thích nhất được cô cô vuốt ve tóc để hắn tiến vào những giấc mộng đẹp.
“Bảo vệ cho muội muội… Nàng sao có thể cần ta bảo vệ?” Dương Hồng Xương giơ bầu rượu lên uống một ngụm lớn, đầu hiện ra gương mặt lạnh lùng của Long Tuyết Dao, một lần nhìn thấy nàng, hắn liền động tâm, thì ra cảm giác hít thở không thông khi thấy một nữ nhân xinh đẹp là như vậy. Nhưng ánh mắt lạnh như băng kèm với khí thế vương giả của nàng khiến hắn xấu hổ, cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé. Tuy thế, hắn không cam lòng!
Phút chốc cảnh tượng chuyển đổi, trong đầu hiện lên một màn mười năm trước: “Hừ, cha ngươi thì mất tích, cô cô ngươi đã chết, hôm nay ai còn sợ ngươi? Ngươi muốn tìm chỗ dựa ư, tìm Hoàng thượng sao? Hoàng thượng sớm đã tính toán với cha ngươi kể từ khi hắn tham ô rồi.”
Dương Hồng Xương vĩnh viễn không bao giờ quên màn nhục nhã kia, lần đó, một Vương tử tới kinh thành, vì một cô ả thanh lâu mà nhục nhã hắn, lúc đó, hắn không có biện pháp nào chống trả lại Vương tử kia, luận về võ thì không thể đánh lại được, bàn về gia cảnh, tuy bản thân là bà con của Hoàng đế, nhưng tên Vương tử kia lại mang họ Long. Giây phút đó hắn tỉnh ngộ, Dương gia sớm đã không còn huy hoàng năm xưa, chính lúc đó, hắn quyết định, nhất định phải chấn hưng Dương gia!
~ Rầm~
Hắn lật đổ một bàn rượu và thức ăn, sắc mặt thống khổ mang theo sự điên cuồng, uống xong một ngụm rượu liền hướng về trời đêm mà rống lớn: “Người không thể trách ta, ai kêu người chết sớm, không che chở cho Dương gia, ta lại không thể sống dưới váy con gái người tạm bợ qua ngày, ta là nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất!”
- Ngươi cũng được coi là nam nhân à?
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên phía sau Dương Hồng Xương, lời vừa nói ra khiến đầu óc hắn nhũn như chi chi:
- Là ai, ai vừa nói!
Hắn mãnh liệt xoay người nhưng trước sau không thấy một bóng người.
Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: longhach1811
Dịch giả: Kún
Nguồn: 4vn.eu
Mặc dù không nhìn thấy bóng người nhưng lúc này Dương Hồng Xương sớm đã tỉnh rượu gần hết, thân toát mồ hô lạnh. “Tai ta nghễnh ngãng sao?” Hắn âm thầm hỏi bản thân, không yên tâm lại xem xét bốn phía một lần, vẫn không nhìn thấy một bóng người.
- Phú Quý, Phú Quý…
Dương Hồng Xương chột dạ kêu tên quản gia của hắn.
Nếu là bình thường, chỉ cần hắn cất tiếng gọi, quản gia nhất định có mặt, thế nhưng giờ phút này hắn kêu liên tục mấy tiếng cũng không thấy bóng dáng quản gia đâu, tâm hoảng loạn dựng ngược lên, hắn chợt nhận ra, bốn xung quanh không nhìn thấy bóng dáng một đứa nha hoàn nào.
“Không xong rồi!” Hắn ý thức được bản thân gặp nguy hiểm, vừa đứng dậy liền cảm thấy trên đỉnh đầu có tiếng gió, một khắc sau thấy hoa mắt, có một người đứng trước mặt hắn.
- Công chúa!
Hắn hoảng sợ nhìn người trước mắt, chỉ hi vọng giờ phút này đang nằm mơ.
Mới vừa rồi Long Tuyết Dao ở chòi nghỉ mát phía xa, thấy hắn quan sát bốn phía, dĩ nhiên là không thấy nàng. Tuyết Dao nhanh như diều hâu săn mồi, lao tới phía hắn, nhìn thấy dáng vẻ say rượu cùng những lời cuồng loạn của Dương Hồng Xương lập tức nổi giận, sát ý trở nên nồng đậm hơn lúc nào hết.
- Ngươi đang mong là đương gặp mộng phải không?
Tuyết Dao cười lạnh hỏi hắn, sát khí tỏa ra bốn phía, thế nhưng lại không xông lên giết hắn, chết chẳng phải quá tiện nghi cho hắn sao, đáng sợ nhất, là quá trình chờ đợi cái chết kia!
Dương Hồng Xương cảm thấy tiếng nói như bị rút mất, rõ ràng muốn nói nhưng há miệng lại không có thanh âm nào phát ra, chỉ có thể nghe thấy tiếng quái dị khô khốc phát ra từ cổ họng bản thân, tay chân như rụng rời hết cả.
Tuyết Dao khinh thường hắn, đối với loại nam nhân gan chuột này, nàng vô cùng chán ghét.
- Năm đó cha ngươi ngộ ra đại cục, rút lui để bảo toàn huyết mạch Dương gia, không ngờ lại là bảo vệ kẻ bất lực như ngươi!
Vừa nói, Tuyết Dao vừa rút Dạ Mị ra, ánh sáng âm u từ Hắc thủy tinh tản ra nhưng cắn nuốt mọi vật xung quanh.
~ Bang!
Cả người Dương Hồng Xương như bị rút hết khí huyết, vô lực quỳ gối trước mặt Tuyết Dao, cơ hồ dùng hết sức lực rống lên mới có thể phát ra âm thanh từ cổ họng đã khô khảng:
- Biểu muội… Ca ca cũng là bị ép buộc… A…
Không đợi Dương Hồng Xương nói hết, Dạ Mị trong tay Tuyết Dao đã quất tới, dưới ánh trăng Dạ Mị uốn một vòng cung đẹp mắt, tàn ảnh vừa chạm vào kẻ quỳ gối dưới đất kia, miệng hắn lập tức ròng ròng máu tươi.
- Trước mặt ta, ngươi cảm thấy cái gọi là cầu tình sẽ hữu dụng sao?
Tuyết Dao lạnh giọng mỉa mai.
- Đừng….
Dương Hồng Xương vô vọng cầu xin, trong mắt toàn là oán độc.
Lại nữa!
Tuyết Dao thẳng tay vung lên, Dạ Mị như cánh chuồn chuồn hời hợt xẹt qua mắt trái Dương Hồng Xương, một khắc liền nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết.
- A…. Ta… Mắt ta…
Lời không cách nào thốt ra thành câu, bàn tay che mắt của hắn cảm nhận được thứ gì đó mềm nhũn ướt nhẹp, đó chính là con mắt của hắn. Khi thấy trên tay là mắt của bản thân, Dương Hồng Xương chỉ kịp nghĩ tới – nữ nhân xinh đẹp như thiên nữ giáng trần trước mặt mình chính là ác ma từ Địa ngục!
Trốn, giờ phút này hắn không nghĩ ra được điều gì ngoài một chữ này, chỉ muốn bỏ chạy, rời khỏi ác ma này, nhưng vừa mới đi được hai ba bước, cơn đau nhức lập tức truyền tới hai mắt cá chân, hắn ngã nhào trên mặt đất, cả người co quắp run rẩy, không dám nhìn vết thương nhưng hắn cảm giác gân chân đã bị cắt đứt, hai chân coi như bị phế.
Hận, hắn nghĩ hận nàng, nhưng càng nghĩ lại chỉ càng thấy sợ hãi tỏa ra. “Chết là hết sao?” giờ phút này hắn thực muốn chết ngay lập tức, nhưng khóe miệng cười lạnh của Tuyết Dao đã không cho hắn được như nguyện ý.
Nàng chậm rãi bước tới phía hắn, lấy bình sứ trong lồng ngực ra, từ từ mở nắp bình rồi cất lời:
- Khi ngươi lựa chọn phản bội, ngươi nên nghĩ đến kết cục của bản thân chứ, ta lưu lại cho ngươi một con mắt chính là muốn cho ngươi nhìn thấy ngươi chết dần chết mòn như thế nào. Thuốc này cũng là vì ngươi mà chuẩn bị riêng, ngươi thích dùng Mông Hãn Dược [1] phải không, ta sẽ cho ngươi thỏa nguyện, nhưng ta sẽ không hèn hạ mà dùng Mông Hãn Dược đâu, ta muốn dùng độc dược…
- Đừng… đừng…
Trong cổ họng Dương Hồng Xương phát ra thanh âm quái dị, sợ hãi bao phủ con mắt còn lại của hắn, hắn cực lực lắc đầu, muốn tránh xa bình sứ đang tới gần, nhưng Tuyết Dao chỉ nhẹ điểm huyệt, hắn không thể nào nhúc nhích được nữa.
- Đây là Hủ thảo lộ mà Hoa Tượng môn thích dùng, cỏ dại hoa viên gặp thuốc này, nửa ngày sẽ héo rũ, ba ngày sau sẽ hoàn toàn hư thối…
Giờ phút này, Dương Hồng Xương chỉ có một nguyện vọng duy nhất – có thể chết, nhưng đã không thể rồi. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuyết Dao đổ Hủ Thảo lộ vào miệng mình, mùi vị mặn chát rát bỏng theo cổ họng trôi tuột xuống, một luồng liệt hỏa như thiêu đốt cả người hắn dâng lên, ngay sau đó, lan trong lục phủ ngũ tạng của hắn, cứ thế mà thiêu đốt tới độ thối rữa…
Hắn nghĩ sẽ tự thân kết thúc sự hành hạ này, nhưng Tuyết Dao không cho hắn cơ hội, nàng chặt đứt gân tay của hắn, Dương Hồng Xương hoảng sợ nhìn nàng, hắn nhìn nàng, trong đầu hồi tưởng lại lời cô cô nói năm đó, lại hồi tưởng lại lời dượng hắn – Hoàng thượng nói trước khi kết hôn với Tuyết Dao, hắn thấm thía, giây lát hiểu ra, thật ra thì dượng cũng quan tâm hắn không hề kém cô cô, là do hắn tham vọng quá nhiều, vượt qua phạm vi thân phận mình.
Hắn hiểu Hủ Thảo lộ kia, độc tính không mạnh nhưng tính ăn mòn vô cùng cao, uống vào không có cách nào cứu trị, chỉ có thể chờ đợi cơ thể bị ăn mòn tới khi mục ruỗng, lúc đó mới chết, nhanh nhất cũng phải ba ngày…
Hắn hối hận, biểu muội của hắn lại dối xử với hắn như thế này, thật ra, ngay từ khi bắt đầu hắn đã nghĩ tới, chỉ có điều không suy nghĩ thật kỹ, giờ phút này, hết thảy đã muộn…
Nhìn bóng lưng Tuyết Dao rời đi, Dương Hồng Xương thống khổ, thân xác đau đớn, tinh thần cũng đau đớn vô phần, đời này, hắn mang tội lớn với cô cô…
Từ phủ Dương Hồng Xương đi ra, trăng non đã treo trên ngọn liễu, Lục Hổ thấy nàng đi ra ngoài, khẽ tươi cười:
- Xong rồi hả Lão Đại?
Tuyết Dao khẽ gật đầu.
- Lão Đại, những người trong Dương phủ…
Nhĩ Đóa tuy sống trên sinh mạng kẻ khác nhưng cũng không phải là người lạm sát kẻ vô tội.
- Tạm thời để hôn mê.
Tuyết Dao nói ngắn gọn.
Nhĩ Đóa vò đầu cười:
- Ha ha, thuốc này lợi hại ghê, nơi lớn như này mà cũng bị hôn mê hết cả.
Lưu Phi liếc Nhĩ Đóa một cái:
- Trúc Cầm tiên sinh là người như thế nào chứ?
Tuyết Dao không lên tiếng, nàng phi thân lên ngựa, mắt nhìn về phía trước, trong mắt lộ ra sự ngưng trọng, ngay sau đó quay sang hỏi sáu người ở bên:
- Hỏi lại lần nữa, các người suy nghĩ kĩ chưa?
Sáu người ngẩn ra, ngay sau đó cùng cười ha ha:
- Lão Đại, người có phải bị đãng trí không vậy, đi theo người giết người thôi chứ gì.
Sáu người một lời, tuy lời lẽ không tao nhã nhưng khiến Tuyết Dao sục sôi nhiệt huyết, nàng cất cao giọng:
- Hảo, không hổ là huynh đệ tốt của Long Tuyết Dao ta!
Dưới ánh trăng, khuôn viên hoàng cung lộ rõ ra, Long Tuyết Dao cùng Lục Hổ cưỡi khoái mã hướng tới không chút do dự!