- Ta muốn giúp Dạ quốc giành lại quyền tự chủ.
Lâm Hàn trầm ngâm một lát, nói ra mục đích của mình.
- Dạ quốc?
Long Hạo Nguyệt hơi nhíu mày, tiểu quốc trong phạm vi thế lực Đế quốc nhiều không đếm xuể, Dạ quốc chỉ là một quốc gia bé tí xíu trong cả vùng Tây Nam, nàng không mấy ấn tượng về quốc gia này.
Lâm Hàn cũng hiểu được ý nghĩ của Long Hạo Nguyệt, lạnh nhạt nói:
- Một tiểu quốc mà thôi, quốc chủ là Triệu Thiên Hồng! Hắn bị hãm hại, giam cầm hai mươi năm, hiện giờ trở về thấy quốc gia đã loạn thành một đám, thù trong giặc ngoài nhiều không kể xiết! Coi như một lãnh địa sắp bị chiếm đóng, không có gì to tát.
- Không có gì to tát?
Long Hạo Nguyệt nhoẻn miệng cười một tiếng, Dạ quốc nàng chỉ nhớ mang máng, nhưng Triệu Thiên Hồng này lại có chút ấn tượng:
- Nếu ta nhớ không nhầm thì Dạ quốc là lãnh thổ thuộc vùng Tây Nam chứ? Hiện giờ Long Nhiên Khôn đang ráo riết thống nhất vùng Tây Nam, làm đại bản doanh để có cơ hội đối chọi với Long Nhiên Thái, Long Nhiên Phi. Ngươi đột ngột thò một chân vào, không thấy mình có chút quá phận sao? Còn nữa, ngươi chọc phá vào hoàng tộc bọn ta, còn muốn ta giúp ngươi?
Nghe Long Hạo Nguyệt vừa chỉ trích vừa chất vấn, Lâm Hàn mặt không biến sắc nói:
- Đừng có lôi cả Hoàng tộc ra dễ như vậy! Long Nhiên Khôn đủ tư cách đại diện Long thị các ngươi? Tin rằng ta không chọc ngoáy, vậy thì lão thất và lão cửu nhà các ngươi cũng nghĩ kế thò chân vào vùng Tây Nam phá đám. Ta làm việc này, chẳng qua chỉ là giúp hai người bọn họ bớt phiền, giúp Long thị các ngươi bớt một tràng máu tanh mà thôi!
- Hình như cũng có lý!
Long Hạo Nguyệt cười nhạt một tiếng, nhưng nàng nghĩ thế nào thì có trời mới biết.
Thấy đối phương ngậm miệng không nói, Lâm Hàn lại tiếp tục thêm thuốc:
- Ta đang cho ngươi cơ hội để xóa món nợ giữa chúng ta! Tin rằng ngươi cũng hiểu, nếu ta chủ động tới đàm phán với một trong hai người kia, chắc chắn bọn họ sẽ cho ta một khối trợ lực không nhỏ để quậy tung cái vùng Tây Nam kia lên. Có người cam tâm tình nguyện làm thương cho bọn họ dùng, chắc hẳn bọn họ sẽ không từ chối chứ?
Long Hạo Nguyệt vẫn giữ nụ cười đầy thâm ý nói:
- Ngươi nguyện ý làm thương cho kẻ khác cầm sao?
Lâm Hàn chỉ lười biếng tựa vào ghế, từ chối cho ý kiến, trên thực tế, hắn chắc chắn không tình nguyện để kẻ khác lợi dụng, vì vậy hắn mới tìm đến Long Hạo Nguyệt.
Bởi dây vào bất cứ ai khác, đồng nghĩa với việc Lâm Hàn nợ bọn họ một lần, Lâm Hàn sợ nhất là nợ người khác, đặc biệt là một lũ cáo già cáo non như Long thị, làm sao mà hắn nguyện ý?
Giống như đã cảm thấy đủ, Long Hạo Nguyệt chợt nhẹ nhàng nói:
- Trả món nợ này cho chàng cũng được! Nhưng chàng phải nói rõ, rốt cuộc mục đích của chàng là gì! Đừng có lôi Dạ quốc ra làm bia đỡ, chàng không giống như người tốt thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ đâu!
Xưng hô cũng đã đổi lại, tiết tấu và thái độ của Long Hạo Nguyệt thay đổi quá nhanh, khiến Lâm Hàn cực kỳ khó chịu. Hắn cắn răng một cái, biết không giấu được tiểu hồ ly này, dứt khoát nói thật:
- Ta muốn truyền thụ nhẫn thuật của mình ra toàn đại lục, Dạ quốc chính là nơi mà ta lựa chọn để đào tạo nhẫn giả. Vì vậy ta muốn nó phải là một nơi bình yên, không bị làm loạn bởi bất cứ lý do gì.
Nụ cười trên môi Long Hạo Nguyệt càng thêm thâm ý, lần này nàng tin Lâm Hàn đang nói thật, nhưng đôi mắt phượng lại như có như không lườm Lâm Hàn một cái:
- Truyền đạo trên địa bàn của người khác mà không hỏi một câu, chàng không cảm thấy rất quá phận sao? Lâm nhị thiếu gia?
Lâm Hàn mặt không đổi sắc, lườm lại. Hắn truyền thụ nhẫn thuật, một số người có lẽ mong còn chẳng kịp, còn làm ra vẻ?
Nếu không, bảy năm trước Long Hạo Nguyệt còn bày trò trước mặt bao nhiêu người chiêu hắn làm phò mã làm gì? Không phải nhìn trúng nhẫn thuật của hắn sao?
- Đừng nhìn ta như vậy! Đúng là ta, thậm chí rất nhiều người khác đều hứng thú với năng lực của chàng, nhưng kiêng kỵ thân phận và thực lực của chàng mà không dám động thủ. Nhưng chàng truyền đạo như vậy, cái mà chúng ta lo không phải là chàng truyền thụ cái gì, mà là chàng đào tạo ra người thế nào! Nhẫn thuật của chàng ta biết, truyền thụ xuống môn đồ chắc hẳn cũng không tệ tới đâu! Nếu đó là một đám mang tâm tư phản nghịch, loạn thần tặc tử thì phải làm thế nào?
Long Hạo Nguyệt nói một phen này rốt cuộc khiến Lâm Hàn biến sắc! Hắn tuyệt đối không có tâm tư làm loạn gì ở Thần tướng Chiến Quốc này, nhưng ai mà biết được trong những người hắn sẽ dạy có tồn tại kẻ như vậy không?
Ý của Long Hạo Nguyệt hắn hiểu, đó là hắn dạy ai, vậy thì phải có người kiểm soát, giống như Thần Tướng Chiến Quốc vẫn kiểm soát môn nhân đệ tử của tất cả các môn phái bang hội, đảm bảo “trung với đế quốc” vậy. Nhưng Lâm Hàn làm sao mà nguyện ý?
Hắn thừa hiểu cái gọi là kiểm soát là gì, chẳng phải sẽ có người bên cạnh nhồi sọ tư tưởng, thậm chí tẩy não cho đám đệ tử của mình về cái gọi là trung với Hoàng gia hay trung với một thế lực chó má nào đó hay sao? Ninja vốn dĩ đã là một chức nghiệp dễ sa vào hắc ám, chẳng may lại thêm một đám dã tâm gia châm ngòi thổi gió, khiến bọn chúng trở thành kẻ vì mục đích không từ thủ đoạn, Lâm Hàn làm sao nhìn được?
Lâm Hàn hắn là một Ninja nửa mùa, hắn tuyệt đối không muốn thấy những Ninja máu lạnh chân chính được ra đời!
Nếu không phải cái nhiệm vụ chết tiệt kia, Lâm Hàn còn chẳng muốn truyền bá nhẫn thuật cái gì! Mệt người không nói, còn lo lắng sẽ dạy ra những thứ ngu xuẩn hết thuốc chữa. Như Danzo chẳng hạn, đến lúc đó chẳng phải hối hận chết sao?
- Vậy được rồi! Xin thứ cho tại hạ không phụng bồi được nữa! Cáo từ!
Một lời không hợp, trực tiếp bỏ đi! Lâm Hàn có điểm giới hạn của mình! Hắn tuyệt đối không chấp nhận được phương thức kiểm soát bá đạo của Long thị!
Xem ra, ý nghĩ ban đầu của mình là quá ngây thơ rồi! Long Hạo Nguyệt nợ ân tình hắn không giả, nhưng vì vậy mà muốn chiếm được chỗ tốt từ nàng, vậy thì đừng có mơ! Cô nàng này quả nhiên không dễ chơi như vậy.
- Lâm nhị thiếu gia, chờ một chút đã!
Long Hạo Nguyệt vẫn nhàn nhã ngồi đó, giọng nói có chút vui vẻ gọi Lâm Hàn. Không hiểu sao, nghe cô ả này vui vẻ, Lâm Hàn lại cảm thấy thật khó chịu.
Giống như… giống như bản thân mình từ đầu đến cuối đều bị chơi đùa vậy.
- Chàng quả nhiên vẫn nóng nảy như ngày nào! Một lời không hợp, trực tiếp trở mặt! Tính cách như vậy, sớm muộn cũng chịu thiệt a!
Long Hạo Nguyệt ra vẻ quan tâm, nhưng Lâm Hàn thấy thế nào cũng như đang chế nhạo mình.
- Có lời nói ngay! Đồng ý, hay là không? Ta có điểm mấu chốt của mình, không chạm đến, cái gì cũng dễ nói!
Lâm Hàn đen cả mặt nói, ý tứ cực kỳ quyết tuyệt.
- Được rồi! Ta hiểu con người chàng! Việc lập giáo làm loạn gì đó, chàng không có hứng thú, càng không đủ tinh lực đi làm chuyện như vậy! Nhưng chàng có biết, nhẫn thuật của chàng sẽ tạo ra những biến đổi về thực lực, làm cân bằng thế lực ở Đế quốc này bị đảo lộn, cuối cùng nhấc lên một tràng máu tanh không?
Long Hạo Nguyệt như cười như không nói.
- Đến mức đó sao?
Lâm Hàn chợt ngẩn ra, lắc lắc đầu:
- Chỉ là dạy mấy đứa con nít mà thôi, bọn chúng có mạnh còn có thể làm gì cả Đế quốc này?
- Có hay không chàng suy nghĩ sẽ hiểu! Thực tế sẽ chứng minh, không cần ta phải giải thích chứ?
Long Hạo Nguyệt vẫn nhàn nhã nói.
Lâm Hàn trầm mặc, trầm mặc rất lâu, hắn đang suy diễn xem nếu nhẫn thuật phát triển, tháp nhẫn thuật được cắm xuống sẽ là cảnh tượng gì.
Thực tế chứng minh, ninja trưởng thành quá nhanh so với võ giả và ma pháp sư. Tháp nhẫn thuật được cắm xuống, các thế lực sẽ theo đó mà đổ xô tới đào lợi ích, từ đó đào tạo ra đội quân ninja cho phe mình. Một nguồn lực mới được sinh ra, giống như những món vũ khí cực kỳ nguy hiểm trao vào tay các thế lực. Bọn họ vốn đã hiếu chiến, chiến tranh lại càng được nâng rộng quy mô thêm một bước, từ đó…
Suy diễn đến đó, Lâm Hàn cảm thấy có chút hoảng hốt bất an. Truyền bá nhẫn thuật, khác nào khiến chiến tranh càng thêm nặng nề? Hắn… sai rồi sao?
Đúng lúc này, trong lòng hắn chợt dâng lên báo động nào đó. Là hệ thống phát ra, sau khi đưa tâm thần vào tìm tòi một hồi. Sắc mặt vốn nhăn nhó của Lâm Hàn chợt giãn ra rất nhiều, có vẻ mười phần nhẹ nhõm. Hắn nhìn thẳng Long Hạo Nguyệt, thần sắc lạnh nhạt nói:
- Nói đi! Điều kiện của người là gì?
Tâm thần bình tĩnh, Lâm Hàn đã hiểu Long Hạo Nguyệt vòng vèo một hồi là muốn đưa điều kiện với hắn. Còn những lời như đảo loạn cân bằng hay máu tanh gì gì đó, tuyệt đối là lời chó má! Long Hạo Nguyệt, thậm chí cả Long thị còn quan tâm chiến tranh hay sao? Nếu sợ chiến tranh, quốc gia này đã không gọi là Thần Tướng Chiến Quốc!
- Ồ! Chàng nói vậy là sao chứ? Giữa chúng ta còn phải nói chuyện điều kiện sao?
Long Hạo Nguyệt vẫn đầy mặt ý cười, khiến Lâm Hàn gần như muốn nổi khùng.
Thấy hắn gần như sắp hết kiên nhẫn, Long Hạo Nguyệt mới bắt đầu tủm tỉm nói:
- Thực ra ta cũng không chắc chắn lắm nhẫn thuật của chàng có thể tạo nên ảnh hưởng thế nào. Chi bằng ta đưa một nhóm người đến, chàng truyền thụ nhẫn thuật cho bọn chúng, để ta cân lượng thử xem sao, có được không?
- Được! Vậy còn quân đội?
Lâm Hàn dứt khoát đồng ý, lời đã đến mức này, mục đích của Long Hạo Nguyệt là gì đã quá rõ rồi.
Hóa ra cô ả này vẫn đang hù dọa hắn, chính nàng còn chẳng tin hắn truyền bá nhẫn thuật sẽ gây ra được sóng gió gì. Đương nhiên, đó là vì nàng không biết tháp nhẫn thuật tồn tại!
Nghĩ đến đó, Lâm Hàn cười khổ một tiếng. Chơi tâm kế, hắn đúng là vẫn thua Long Hạo Nguyệt mười vạn tám ngàn dặm a!
- Quân đội sao? Ta sở hữu một đoàn dong binh chừng hai vạn người! Trong đó sư trưởng Võ Tôn, Mười lăm đoàn trưởng đều là Võ Tông, Thiên phu trưởng đều là đại võ sư! Còn lại binh lính đều là tinh nhuệ, không có bất cứ ai dưới võ sư cấp bốn! Nghĩ đến quân đội như vậy đã đủ để chàng thủ thành rồi chứ?
Lâm Hàn nhíu mày trầm tư, trước đó hắn đã ước lượng thực lực của toàn vùng Tây Nam thần tướng cùng với thực lực chung của quân đội khắp địa vực Thần Tướng Chiến Quốc! Nhìn chung, binh lính đều là võ sĩ, một đội quân hai vạn người đều là Võ Sư, quả nhiên là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, xứng đáng là chủ lực trong mỗi đại quân! Dù cho nhân số so ra không nhiều cho lắm!
Quân đội dễ kiếm, tinh binh khó cầu! Quả nhiên, một bút này của Long Hạo Nguyệt đã gãi đúng chỗ ngứa của hắn, khiến Lâm Hàn cực kỳ thỏa mãn.
Không chút do dự gật đầu. Lâm Hàn cầm theo binh lệnh của Long Hạo Nguyệt rời khỏi Phụng Nguyệt Cung! Đoàn dong binh này đóng quân tại một hòn đảo cách đó không xa, Lâm Hàn hiện tại đang rất vội, đi lĩnh quân về trước mới là nhiệm vụ chủ yếu!
Quân đội đã có, hiện giờ chỉ còn thiếu một nhân tố nữa thôi!
Trong một gian tiểu viện có phần “khiêm tốn”, một người thanh niên đang điên cuồng múa thương, từng chiêu từng thức đều cực kỳ bá đạo, không những sát khí đằng đằng, mà còn mang theo từng chút âm thanh đùng đoàng như tiếng sấm, chấn nhiếp lòng người.
Thanh niên chính là Lâm Ôn, lúc này sắc mặt hắn có chút đỏ gay, nhìn qua có chút dữ tợn, trong lòng hắn lúc này chắc hẳn cũng chẳng yên bình gì, sự phẫn nộ đang ngập tràn trong tâm trí hắn.
Hai năm, đã hai năm rồi! Hắn tới Thần Tướng Chiến Quốc này bằng một lòng thành ý, muốn cưới Long Hạo Phương, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị đưa điều kiện này nọ.
Lâm Ôn không muốn làm phiền Lâm gia, hắn lấy danh nghĩa cá nhân để tới cầu hôn. Người làm chủ không phải là hoàng đế, mà là Trác phi, mẹ ruột của Long Hạo Phương, hoàng đế còn chưa có “rảnh” quản chuyện này.
Vốn dĩ Long thị, và cả Trác phi trước đó cũng từng chú ý Lâm Ôn, có ý muốn lôi kéo nên mới buông thả cho Long Hạo Phương hồ nháo cùng Lâm Ôn từ bảy năm trước. Nhưng họ chú ý không phải chỉ là tài năng của hắn, mà còn là Lâm gia đứng phía sau, nhưng Lâm Ôn vậy mà lại lấy thân phận cá nhân tới cầu hôn, chính điều này đã khiến con đường của hắn trở nên trắc trở.
Lâm Ôn rất có tài, nhưng so sánh với thế hệ thiên tài chân chính của Thần Tướng Chiến Quốc, hắn có lẽ cũng chẳng hơn được là bao nhiêu, ưu thế không có nhiều, bản thân lại là người ngoại lai, tình thế bức ép Lâm Ôn vào một hoàn cảnh khá là xấu hổ.
Đương nhiên, người muốn cưới Long Hạo Phương thì nhiều, nhưng có thể so với hắn cũng chỉ có hai người mà thôi! Còn những người vượt trội hơn hắn, hầu hết còn “chưa vừa mắt” Long Hạo Phương, hoặc là một lòng hướng đạo, đang bế quan dài hạn mất rồi.
Vốn dĩ hơn một năm trước, Lâm Hàn nhờ Lâm Chấn Sơn “bắn tiếng”, mờ mịt nói Lâm gia muốn người, Trác phi lúc đó hẳn là đã mừng rỡ muốn sính lễ từ Lâm gia. Nhưng nửa đường, hai đối thủ kia lại đứng ra chặn ngang một cước, nói rằng bản thân không phục. Gia tộc bọn họ cũng là đại tộc đời đời trung thành với Long thị, có chỗ nào mà không xứng với Long Hạo Phương?
Trác phi lúc này có chút căm tức. Người khác không thấy, chẳng lẽ Long thị cũng không thấy Lâm gia lúc này thế lớn, trong tộc cùng lúc xuất hiện hai thiên tài tuyệt thế, có hy vọng trùng kích thần giai hay sao? Hiện tại thế lực khắp nơi đang điên cuồng vì tiên thạch, điều kiện để giành giật tài nguyên lại là những thiên tài này khiêu chiến với nhau. Hợp tác cùng Lâm gia, Long thị có cơ hội rất lớn được chia một chén canh. Còn có lợi ích nào lớn bằng tiên thạch được hay sao?
Càng đừng nói một trong hai thiên tài kia chính là anh ruột của Lâm Ôn trước mắt!
Nhưng nghĩ là một chuyện, nói ra miệng lại là chuyện khác! Hiện tại hoàng gia đang trong thời khắc chuyển giao, những thế lực như hai gia tộc kia, nếu nàng trực tiếp đắc tội bọn họ, bọn họ có thể đổ về phe phái của hoàng tử nào đó chèn ép lại nàng cùng Trác gia. Hết lần này đến lần khác, người có quyền quyết định tuyệt đối là hoàng đế đại nhân lại đi bế quan, chuyện này khiến Trác phi cảm thấy cực kỳ khó xử.
Cuối cùng, cũng coi như hai gia tộc kia biết điều, đề nghị để ba người trực tiếp so tài, chia nhau thành ba hướng thu phục man hoang, người nào làm được tốt nhất sẽ có tư cách cưới Long Hạo Phương. Phương thức này coi như công bằng, khiến cả Trác phi lẫn Lâm Ôn đều không thể nói gì.
Nhưng người biết chuyện chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra, đây tuyệt đối là âm mưu đã được bày sẵn! Hai gia tộc kia nội tình hùng hậu, lại biết dựa vào hai cỗ thế lực lớn là thất hoàng tử và cửu hoàng tử, lần lượt đi thu phục Tuyết Man phương bắc và Lâm Man vùng đông nam. Hai hoàng tử này hiện tại còn đang bận túi bụi không lo được man hoang quậy phá, có hai cỗ thế lực này tới trợ giúp, có lý nào lại từ chối? Thậm chí còn chuẩn bị thuận tiện để họ có thể toàn tâm đối phó man hoang.
Chỉ còn lại Lâm Ôn, làm một tư lệnh tay trắng, lại còn bị phái tới thu phục Hải man vùng Tây Nam. Đúng là khiến hắn không biết phải làm từ đâu.
Vùng tây nam thế lực rải rác, không chút thống nhất, thông quan còn khó nói gì đến hậu cần? Nơi đó mặc dù có Đại hoàng tử nhúng tay, nhưng thời gian ngắn vẫn chưa thể hoàn toàn thống nhất. Mà dù cho có thống nhất Lâm Ôn cũng chẳng hy vọng gì. Đại hoàng tử này hắn biết, là một con rắn độc làm việc không từ thủ đoạn, trước đây còn vì vậy mà xích mích với hắn, bây giờ lại chạy tới trên địa bàn người ta, chẳng phải thật nực cười sao?
….
Sau khi biết được tình thế của Lâm Ôn, Lâm Hàn có chút cười khổ vuốt vuốt mũi, hắn cảm thấy mình thật đáng thương, có cái mũi duy nhất lại bị người ta dắt đi mất rồi.
Tình báo của Lâm gia cung cấp cho hắn có rất nhiều mục miêu tả chi tiết về vùng Tây Nam thần tướng, giống như muốn hướng hắn hành sự ở nơi này vậy! Ngược lại hai vùng kia lại chỉ qua loa, nói là bị kiểm soát chặt chẽ, khó xâm nhập.
Đây chẳng phải là muốn hướng hắn lao đầu vào vùng Tây Nam, lao đầu vào Dạ quốc, từ đó “thuận tiện” hợp lực cùng Lâm Ôn hay sao? Quanh đi quẩn lại, hắn nhờ Lâm gia trợ giúp em trai mình, cuối cùng lại bị Lâm gia hướng đạo để chính hắn “tự đi mà làm”, không phải bị dắt mũi thì là gì đây?
Có lẽ, hai nương tử nhà mình có lẽ đã biết trước rồi, nhưng không nói ra mà thôi! Lâm Hàn cảm thấy mình thật là đáng thương, người xung quanh ai cũng nhìn thấu, chỉ có mình hắn là mờ mịt bị người ta lợi dụng a…
Than vãn tí cho đỡ ngượng thôi. Thực tế Lâm Hàn vẫn cảm thấy phương hướng như vậy là tốt nhất! Hắn không muốn phải quỵ lụy Long Nhiên Thái hay Long Nhiên Phi, đến lúc đó ngược lại bị trói buộc vướng tay vướng chân. Mà muốn tự lập môn hộ, tốt nhất vẫn chỉ có vùng Tây Nam này, bởi Long Nhiên Khôn có thực lực yếu nhất, năng lực cũng kém nhất. Hắn dù có giãy dụa tới mấy cũng sẽ bị hai người kia đạp ngã, bản thân mình lao vào cũng chỉ là tăng thêm tiến độ một chút, không đến mức gây ra sóng to gió lớn.
…
Đến tiểu viện này, nhìn thấy em trai đang khổ luyện thương pháp, sắc mặt cực kỳ không tốt, Lâm Hàn cũng cảm thấy có chút bồn chồn. Hắn còn nhớ, Lâm Ôn trước đây sử dụng kiếm, vậy mà chuyển qua sử dụng thương từ bao giờ? Thương pháp còn mãnh liệt bá đạo như vậy, chứng minh tâm thái của Lâm Ôn bây giờ không có “ôn” như cái tên của hắn, mà thập phần táo bạo.
Cần gì phải khổ thế chứ?
Lâm Hàn thở dài một hơi, chờ cho Lâm Ôn hoàn thành thương pháp, hắn mới nhẹ nhàng vỗ tay nói:
- Thương pháp tốt! Cũng không biết trúng phải một chiêu như vậy, có bao nhiêu người có thể còn sống?
Lâm Ôn nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, chợt hơi giật mình một cái, sau đó chợt nhếch mép cười một tiếng:
- Thử xem chẳng phải sẽ biết?
Lời còn chưa dứt, thân hình hắn nhanh như chớp lao về phía Lâm Hàn, một thương bén nhọn khiến không khí như nổ tung đâm thẳng tới trái tim anh trai. Lâm Hàn giờ mới biết thương pháp này bá đạo đến mức nào. Không những âm thanh như sấm nổ kia khiến đầu óc đối thủ ong ong như búa bổ, mà lực lôi điện cực kỳ bá đạo trên thương cũng có thể khiến kẻ địch tê liệt toàn bộ thân thể khi tiếp xúc.
Không chỉ tê liệt thân thể, mà còn tê liệt cả nguyên thần, tê liệt cả chân khí.
Lực công kích bạo phát trong nháy mắt còn mạnh và nhanh đến khó tả, trúng một chiêu này, ngay cả Võ Thánh cấp bốn cấp năm cũng phải trọng thương đến phủ tạng, càng đừng nói đến người thường.
Thương pháp này, đã phát huy hai chữ “Bạo” và “Liệt” phát huy đến cực hạn, là thương pháp hoàn mỹ dành cho võ giả hệ lôi!
Lâm Hàn vẫn đứng đó, nụ cười trên mặt chưa từng biến đổi, một thương nhanh như chớp xuyên thấu thân thể hắn, Lâm Hàn vẫn cười, giống như chưa biết chuyện gì đang xảy ra vậy.
Nhưng Lâm Ôn cũng không có chút lo lắng nào khi đâm trúng Lâm Hàn. Quả nhiên, sau một giây, Lâm Hàn trước mắt hắn nháy mắt nổ tung, một khúc gỗ bị thương của hắn đâm xuyên, treo giữa không khí. Tiếng của Lâm Hàn lại vang lên phía sau hắn:
- Thương pháp tốt, nhưng tâm tình không tốt! Bạo ngược như vậy, chắc hẳn mẹ nhìn thấy sẽ buồn lắm.
Thân thể Lâm Ôn run lên một chút, nhắc tới mẹ, hắn chợt cảm thấy có chút hoảng hốt! Cũng đã hai năm trời không về thăm mẹ, không biết mẹ thế nào rồi? Nhìn thấy mình như bây giờ…
Thấy Lâm Ôn càng run rẩy hơn, Lâm Hàn nhẹ nhàng tiến tới ôm lấy hắn, vỗ vỗ vai an ủi:
- Được rồi! Được rồi! Chúng ta là anh em ruột, tính cách cậu thế nào anh cũng biết! Nhưng đôi khi quật cường quá cũng không tốt! Còn có việc gì mà anh em không thể mở miệng nhờ vả nhau hay sao?
- Chuyện của cậu, anh cũng đã biết rồi! Hôm nay anh tới, là muốn cậu giúp anh một việc.
- Việc gì?
Lâm Ôn cũng đã bình tĩnh lại, nhanh gọn đáp, không chút nào chần chừ suy nghĩ.
- Lĩnh Quân! Dẹp yên vùng Tây Nam!
Lời của Lâm Hàn thốt ra khiến tròng mắt Lâm Ôn co rút lại. Hắn mới đang chỉ nghĩ đến làm thế nào thu phục được Hải Man, nhưng Lâm Hàn một lời thốt ra đã muốn dẹp yên vùng Tây Nam kia. Dã vọng lớn như vậy, thoáng chốc khiến Lâm Ôn cảm thấy có chút không chân thực.
- Làm sao? Không tự tin? Thực ra anh không có năng lực này, nhưng anh lại tin rằng cậu có thể làm được! Chẳng lẽ chính cậu cũng không tin vào bản thân mình hay sao?
Lâm Hàn lại chậm rãi cười nói, giọng nói rất có từ tính, rất ấm áp, khiến tâm tình Lâm Ôn ngày càng trở nên bình tĩnh.
Một ngọn lửa trỗi dậy trong lòng, Lâm Ôn ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Hàn, nghiêm túc nói:
- Được! Anh đã tin tưởng em như vậy! Lẽ nào em trai lại có thể làm anh thất vọng? Một chút lòng tin cũng không có, còn nói cái gì vượt qua được anh? Nói đi, em phải làm gì?
- Không nói được!
Lâm Hàn lắc đầu, không chờ Lâm Ôn nghi vấn, hắn đã nói tiếp:
- Vì anh cũng không biết! Anh đã nói rồi, anh tin tưởng vào cậu! Chờ sau khi hiểu rõ tình thế, chính cậu hãy suy nghĩ phải làm thế nào.
Lâm Ôn thoáng chốc trầm mặc. Anh trai này trước sau vẫn không đáng tin như vậy, lúc nào cũng chỉ muốn làm ông chủ buông tay, coi hắn thành cu ly hay sao?
Nhưng không thể không nói, Lâm Ôn bây giờ thực sự cần một ông chủ buông tay như vậy, để hắn có thể tự do đại triển quyền cước. Lâm Ôn cũng đã học tập binh pháp từ rất lâu, cũng đã đánh trên dưới gần trăm trận chiến, nhưng lần đầu có thể được toàn quyền lĩnh quân như vậy, đúng là khiến hắn có chút hưng phấn.
Chỉ là, quân đội mà Lâm Hàn nắm giữ đến mức độ nào, hắn chợt cảm thấy có chút đắn đo.
Nhưng mặc kệ! Dù sao cũng là anh em ruột! Dù không đáng tin đến mấy, Lâm Hàn còn có thể hại hắn hay sao? Trước mắt, chỉ có Lâm Hàn mới là người có thể giúp đỡ hắn.
Nhìn thấy được chi quân đội mà Lâm Hàn đưa tới, Lâm Ôn lúc này mới cảm thấy có chút thỏa mãn.
Mặc dù nhân số không nhiều, nhưng người người đều là tinh anh trong tinh anh, khí thế cực cao! Tướng lĩnh không những đều là cao thủ, hơn nữa còn tinh thông binh pháp và trận đạo. Quan trọng nhất, đó chính là tuyệt đối phục tùng, thái độ cực kỳ chuẩn mực, không biết Lâm Hàn đã kiếm được từ nơi nào.
Khi biết được đây là Hắc Phong dong binh đoàn dưới tay Long Hạo Nguyệt, Lâm Ôn mới coi như bừng tỉnh đại ngộ. Đoàn lính đánh thuê này hắn biết, là một quân đoàn quy mô lớn chuyên tham gia chiến tranh, nghe nói phía sau còn tồn tại cường giả cấp Thánh và vô số cao thủ khác, bây giờ hắn mới biết cao thủ đó chính là Long Hạo Nguyệt!
Hai vạn người trước mắt này, mặc dù mạnh, nhưng cũng chỉ là một phần sức mạnh của Hắc Phong mà thôi!
Nhưng đối phó một vùng Tây Nam cằn cỗi với đám thế lực rải rác thế này, vậy là đủ rồi.
Khi Lâm Hàn dẫn theo Lâm Ôn, còn có Hải Vô Yên trở về Dạ Đô, hai vạn binh lính đã chỉnh tề lập doanh bên ngoài thành rồi! Lâm Hàn cũng có chút ngạc nhiên, quân đội này xuất hiện kiểu gì? Theo hắn biết thì Đế quốc này không có truyền tống trận nha!
Hỏi ra mới biết, hai vạn người này được Long Hạo Nguyệt sử dụng không gian linh khí chứa đựng để đưa tới. Cả đại lục này, không gian linh khí chỉ tồn tại vài cái, cũng chỉ có không gian linh khí mới có thể chứa được sinh vật bên trong, mang theo bên mình, không ngờ Long Hạo Nguyệt lại có.
Lâm Hàn cũng nghe mà phát thèm, nhưng cũng chỉ nghĩ mà thôi, vật quý trọng như vậy, người ta vận dụng giúp hắn một lần coi như nể mặt, mơ mộng hão huyền hiển nhiên là không tốt.
Đương nhiên, bên trong quân doanh còn có một đám thiếu niên chừng mười đến mười ba tuổi. Cả một đám có phần buồn rầu ngồi im thin thít trong doanh trướng. Có vẻ như quyết định đưa bọn chúng đi của Long Hạo Nguyệt khiến bọn chúng rất chán nản.
Mười thiếu niên này đều là cô nhi được Phụng Nguyệt Cung thu dưỡng. Từ nhỏ tới lớn, mục tiêu của bọn chúng đều là trở thành đệ tử Phụng Nguyệt Cung, hiện giờ lại bị “đày ải” như vậy, phải bái một người không quen biết làm thầy, phải học thứ vớ vẩn như nhẫn thuật, bảo sao bọn chúng không buồn cho được?
Lâm Hàn tạm thời không có tâm tư để ý đến đám trẻ này, hắn cần chờ Triệu Thiên Hồng cũng triệu tập được một đám nữa rồi sẽ đăng đàn dạy dỗ một thể. Trước đó, hắn còn cần làm một việc khác quan trọng hơn.
Chứng minh năng lực của Ninja cho Triệu Thiên Hồng thấy.
Chỉ có như vậy, Triệu Thiên Hồng mới tuyệt đối ủng hộ hắn trong việc truyền bá nhẫn thuật.
…
Mấy ngày này, Triệu Thiên Hồng mặc dù vẫn luôn bận tới bận lui, triệu tập đám thủ hạ cũ của mình năm xưa trở lại phò tá, đồng thời dùng mọi thủ đoạn để trấn an tình hình. Nhưng trước sau hắn vẫn tâm sự nặng nề, không thể yên lòng.
Bởi hiện tại Dạ quốc đang đứng trước nguy cơ ngoại xâm to lớn. Trong nửa tháng Lâm Hàn rời đi, đã có tới ba thế lực lân cận công khai lên án hành vi tàn sát đồng tộc của hắn, quyết định cử quân đánh hạ Dạ quốc với cờ hiệu: Tru diệt bạo quân, trả lại thái bình cho Dạ quốc!
Cái mũ này càng chụp càng lớn, cuối cùng trở thành Triệu Thiên Hồng có dã tâm cướp bóc lãnh địa xung quanh, làm lớn mạnh bản thân.
Lời này hiển nhiên là thối hơn phân chó, Triệu Thiên Hồng giờ này còn sứt đầu mẻ trán với tình hình trong nước, hơi đâu mà lo chuyện bên ngoài? Nhưng hết lần này đến lần khác, lại có một đám lãnh địa khác cố tình tin, mặc dù không trực tiếp cử quân, nhưng lại dùng thủ đoạn cắt đứt tuyến đường thông thương với Dạ quốc, khiến cho Dạ quốc vốn bách phế đãi hưng lại càng thêm chật vật.
Đây chính là điển hình bỏ đá xuống giếng!
Nửa tháng này, Triệu Thiên Hồng đã mở kho lúa để cứu chẩn lưu dân, hy vọng những người chật vật sắp chết đói có thể một lần nữa đứng lên lao động. Nhưng hiển nhiên kho lúa Dạ quốc dưới thời Triệu Thiên Hà cũng chẳng có bao nhiêu, mặc cho thuế đất cao chót vót. Chỉ qua nửa tháng đã tiêu hao mất hai phần ba kho lúa trên toàn quốc.
May mắn Tuyết Thiên Lăng lúc này lại trao cho hắn một khoản tài chính, đủ để mua lương cứu trợ lưu dân ba tháng, để bọn họ có thời gian tiến hành canh nông, tự ổn định cuộc sống. Nhưng hiện tại tuyến thông thương đều bị cắt đứt, Triệu Thiên Hồng biết phải làm thế nào?
Đúng lúc này, Lâm Hàn trở về, còn mang theo Lâm Ôn và hai vạn quân đội, đúng là khiến Triệu Thiên Hồng mừng rỡ một phen.
Nhưng nhìn quân đội chỉ có ít ỏi hai vạn người, Triệu Thiên Hồng lại cảm thấy tinh thần hơi sa sút. Ba lãnh địa kia cử đại quân mỗi nơi là hai vạn người, gộp lại cũng là sáu vạn, chia làm ba hướng gọng kềm vây hãm Dạ quốc. Hai vạn quân của anh em họ Lâm mặc dù cường hãn, nhưng thật sự quá ít a!
Nếu chia Hắc Phong quân ra ba hướng, mặc dù phe Lâm Hàn vẫn chắc thắng nhờ vào sự tinh nhuệ của Hắc Phong, nhưng chắc chắn cũng sẽ chịu tổn thất thảm trọng. Hiện tại trong tay hai anh em chỉ có từng đó quân đội, chết một người là ít một người, phía trước còn rất nhiều trận phải đánh, làm sao mà họ cam tâm chơi tiêu hao chiến như vậy?
- Hôm nay ta đến đây, chỉ để tặng cho ngươi một câu!
Sau khi diễn giải xong tình hình hiện tại, Triệu Thiên Hồng nói:
- Vây Ngụy cứu Triệu!
Nói xong câu đó, Triệu Thiên Hồng dứt khoát rời đi. Một mặt vì hắn còn rất nhiều việc, mặt khác là để bày tỏ thái độ, hắn không muốn can thiệp vào quân quyền của anh em họ Lâm.
Không thể không nói, Triệu Thiên Hồng hành xử cực kỳ khôn khéo. Hắn biết mình không nhúng tay vào khối quân đội này được, dứt khoát để hai người kia tự quyết định, ngược lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Triệu Thiên Hồng đi rồi, Lâm Hàn có chút cao thâm nhìn Lâm Ôn nói:
- Nghe hiểu hắn nói gì chứ?
Lâm Ôn vẫn trầm ngâm một lúc, sau đó mới gật đầu tán thành:
- Không sai! Ngay từ đầu em cũng đã có ý tưởng này, không ngờ Triệu quốc chủ cũng có thể ngay lập tức nghĩ đến!
- Ồ! Vậy tiếp theo cậu định làm thế nào?
Lâm Hàn ra vẻ hứng thú hỏi, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn đang tràn ngập sương mù! Bày mưu đặt kế đánh trận các thứ, Lâm Hàn một chữ bẻ đôi cũng không biết a!
Hiện tại hắn chỉ ra vẻ cao thâm kiếm chút mặt mũi mà thôi!
Lâm Ôn không nói, chỉ lặng yên tới trước sa bàn ma pháp, quan sát thật kỹ tình hình địa vực hơn một ngàn dặm xung quanh Dạ quốc.
Suy nghĩ thật kỹ, hắn mới bắt đầu diễn giải:
- Vây Ngụy cứu Triệu, đơn giản là chỉ tấn công vào điểm yếu của kẻ địch, khiến kẻ địch buộc phải lui lại thủ, không thể tấn công chúng ta. Em đã quan sát rất kỹ, ba lãnh địa đang dùng thế chân vạc tấn công Dạ quốc là Bạch Vũ Thành, Địa Hải quốc và Thanh Tuyền Thánh Địa.
Ba nơi này mạnh nhất là Thanh Tuyền Thánh Địa, trong tông môn có hai vị lão tổ Võ Thánh, một trong hai người còn là Đan sư, được xưng Đan thánh Thanh U Tử, nhờ có hắn mà thực lực toàn thánh địa đều rất cao, cả Thánh Địa đều cực kỳ đoàn kết, hiển nhiên quân đội của chúng ta không đủ sức công phá, lúc đó mặc cho anh và em có mạnh hơn hai lão tổ kia cũng vô dụng.
Lâm Hàn gật đầu đồng ý, không thể phá được tầng phòng ngự bên ngoài, hiển nhiên hai lão tổ kia cũng sẽ không ra mặt, Lâm Hàn cũng không thể động thủ, hiển nhiên là rất khó chơi.
- Còn lại Bạch Vũ Thành và Địa Hải quốc đều chỉ là thế lực nhỏ, hai nơi đều không tồn tại cường giả Thánh giai, thực lực đều sàn sàn như nhau. Chúng ta hiện tại chia quân ra làm hai, anh và em mỗi người cầm một nhánh vạn quân tiến về Bạch Vũ Thành và Địa Hải quốc, bày ra tư thế muốn tấn công, không quên bày ra uy áp cấp Thánh để uy hiếp, chắc chắn bọn họ sẽ rút quân về không chiến, còn lại Thanh Tuyền Thánh Địa một mình, lúc đó dù cho bọn họ có xua quân tấn công lên phía Bắc, chúng ta cũng kịp trở về toàn diện ứng đối.
Lâm Ôn một hơi nói xong kế hoạch của mình, khiến Lâm Hàn không ngừng gật gù, không quên khắc ghi vào trong đầu tiến hành thôi diễn.
Kế hoạch này quả nhiên rất hay, cường giả Thánh giai mặc dù không thể trực tiếp tham chiến tàn sát quân đội đối phương, nhưng lại có thể thả ra uy áp, đạo cảnh, và lĩnh vực, tăng cường cho quân đội mình, suy yếu sinh lực địch. Một Thánh giai, mặc dù không được phép lấy lực tàn sát toàn bộ quân địch, nhưng vẫn có thể khiến thế trận chênh lệch cực lớn, không ai có thể coi thường.
Mặc cho quân đội này chỉ có một vạn người, không đủ uy hiếp, nhưng chỉ cần Thánh giai còn tại đó, chắc chắn Bạch Vũ Thành và Địa Hải quốc sẽ phải rút quân về phòng thủ nghiêm ngặt.
Quân địch rút về, đồng thời cũng sẽ kiêng kỵ hai anh em Lâm Hàn, không dám tiếp tục mạo phạm. Quân mình được bảo toàn, hiển nhiên là kế sách vẹn toàn nhất.
Lâm Hàn không ngừng thôi diễn, một lúc sau, hắn chợt ung dung nở nụ cười:
- Kế hoạch rất hay! Nhưng như vậy mới chỉ khiến cho hai còn tôm nhỏ kia kiêng kỵ, chưa đạt tới mức độ uy hiếp mà chúng ta cần! Hơn nữa, anh cũng cần biểu diễn một chút năng lực của Ninja cho người nào đó xem! Có lẽ chính ngay cả cậu cũng không biết Ninja có thể làm được những gì! Vậy thì để trận này chứng minh cho thế nhân thấy, Ninja trên chiến trường là cảnh tượng thế nào đi!
Một nụ cười hết sức tự tin, khiến trong lòng Lâm Ôn không ngừng máy động. Hắn biết Lâm Hàn rất mạnh, nhưng Lâm Hàn hiển nhiên không thể động thủ trực tiếp, người ra tay chắc chắn chỉ có ba đứa học trò kia!
Bọn chúng đều mới chỉ tấn cấp Trung Nhẫn, so ra thực lực cũng chỉ ngang ngửa Đại Võ Sư, có lẽ Băng nhi lợi hại nhất, có thể một mình đánh bại Võ Tông, thực lực như vậy, đưa ra chiến trường dù rất hữu dụng, nhưng hiển nhiên so với mấy vạn người thì cũng chưa thấm vào đâu.
Chẳng lẽ, năng lực của Ninja lại có thể khiến một trận chiến thay đổi hoàn toàn thế cuộc sao?
Lâm Ôn tin tưởng anh trai mình không chút nghi ngờ. Thoáng chốc, tâm tình của hắn trở nên có chút chờ mong. Hắn cũng muốn nhìn xem, Ninja ở trên chiến trường sẽ đưa lại tác dụng như thế nào.
Nếu thực sự lợi hại như Lâm Hàn nói, vậy thì sau này Lâm Ôn chắc chắn sẽ có thêm một nguồn trợ lực trong việc dẹp yên vùng tây nam, thu phục Hải man.
Lâm Ôn còn không biết, trận đánh này đã đi vào lịch sử của Đế quốc! Trở thành trận chiến đầu tiên có sự tham gia của Ninja, cũng là dấu mốc mở màn cho sự sáng chói của chức nghiệp này trong lịch sử Đế quốc.
Ngôi thành ở phía cực Bắc của Dạ quốc, là một phòng tuyến trọng yếu, là lá chắn che chở cho con dân Dạ quốc trước sự cường thế và tham lam của Bạch Vũ Thành!
Mặc dù cùng gọi là thành, như so với Bạch Vũ, thành Bắc Dạ có lẽ chỉ là một con kiến không hơn không kém, ngay cả Dạ quốc cũng không thể so sánh với Bạch Vũ thành.
Những năm về trước, Bạch Vũ thành, Địa Hải quốc và Thanh Tuyền thánh địa đều kiêng kỵ lẫn nhau, không dám cử quân xâm chiếm Dạ quốc, chỉ sợ Dạ quốc lợi dụng hai thế lực còn lại, cho mượn đường đánh thẳng vào sào huyệt của mình, lúc đó cái được không bù cái mất, ai mà dám liều như vậy?
Cho đến về sau, Triệu Thiên Hồng bị bỏ tù, Dạ quốc về cơ bản đã là vật trong túi Trịnh thị và đại hoàng tử, ba thế lực này đều không dám động, nên mới giữ được bình an cho tới ngày hôm nay.
Triệu Thiên Hồng đột nhiên vùng dậy, diệt sát toàn bộ thế lực của Triệu gia, một lần nữa nắm quyền trong tay! Nghe được tin này, nghe nói vị nào đó của Trịnh gia đã nổi trận lôi đình, đập phá không biết bao nhiêu đồ đạc. Ba lãnh địa này vốn dĩ cũng đều đã dần dần thần phục Trịnh thị, lại thêm tham lam Dạ quốc đã lâu, vì vậy mới bàn nhau lại tính kế vây hãm Dạ quốc!
Nửa tháng qua, Lâm Băng, Hận Kiếm cùng Natsume đã lần lượt thi hành nhiệm vụ, ám sát toàn bộ tướng lãnh quân đội thuộc phe cánh Triệu Thiên Hà trước đây, ít nhất cũng đã thực hiện xong tại ba cứ điểm bị kẻ địch vây hãm, trong đó có Bắc Dạ! Đương nhiên, có một số ít người nguyện ý thần phục Triệu Thiên Hồng, nhưng đại đa số người đều là người của đại hoàng tử phái tới, không thể không trừ.
Diệt sát tướng lãnh nhiều như vậy, quân đội vốn đã bạc nhược của Dạ quốc, giờ đây lại càng như rắn mất đầu, hoàn toàn không chịu nổi một kích. Đối với những ngôi thành như Bắc Dạ, cái họ trông mong có lẽ chỉ là đại trận hộ thành mà thôi!
Có thể nói, toàn bộ hy vọng của Triệu Thiên Hồng bây giờ chi đặt tại hai anh em họ Lâm! Dạ quốc hiện tại quá mục nát! Hắn cần một đoạn thời gian thở dốc mới có thể hoàn toàn vững chắc lại thế cuộc! Nếu không có sự cường thế của Lâm Hàn, Triệu Thiên Hồng cũng không đủ phách lực để diệt sát toàn bộ tướng lĩnh như vậy, dù cho đám tướng lĩnh này có là khối ung nhọt đến mức nào đi nữa.
Cũng còn may, ba đứa đệ tử của Lâm Hàn đều cực kỳ xuất sắc, đám tướng lãnh này hầu hết đều là Võ Tông, thậm chí còn có một đại tướng Võ Tôn, nhưng kết cục đều trong một hai ngày bị giết chết! Cái chết còn cực kỳ quỷ dị, giống như chính nạn nhân cũng không biết mình chết như thế nào. Thủ đoạn như vậy, thực sự khiến Triệu Thiên Hồng thấy sởn cả tóc gáy!
Một đoàn người Lâm Hàn mang đến, từng người từng người đều quỷ dị làm người ta ớn lạnh!
Nhất là đại mỹ nhân lạnh như hàn băng trong ở lại trong thủ phủ kia. Mặc dù nhìn qua nàng rất bình thường, một tia chân khí cũng không có, nhưng Triệu Thiên Hồng luôn luôn cảm thấy nàng mới là con át chủ bài đáng sợ nhất, thậm chí… có thể nàng còn mạnh hơn trượng phu của mình hàng trăm lần!
…
Ngoài thành Bắc Dạ mười dặm đại quân hai vạn người của Bạch Vũ thành đã tập trung đầy đủ, một gã tướng sĩ toàn thân giáp đen tiến vào đại trướng trung quân, cung kính nói:
- Thống soái! Toàn bộ khí tài công thành cùng Khắc Linh đại sư đều đã tới, chúng ta có thể tùy thời công phá Bắc Dạ, tiến trước một bước đại phá quân địch, tiến về Dạ đô!
Thống soái là một người trẻ tuổi, chỉ chừng hai bảy hai tám ra mặt, sắc diện có chút lãnh tuấn và khắc nghiệt. Nghe tướng lĩnh nói, hàn mang trong mắt hắn lóe lên, trầm giọng nói:
- Được, tối nay tiến hành khao quân, khích lệ tướng sĩ, ngày mai toàn lực công phá thành Bắc Dạ! Ta cũng không tin, Tô Thương cùng Nguyễn Tử Trường còn có thể nhanh hơn chúng ta!
Tô Thương cùng Nguyễn Tử Trường không phải ai khác, chính là thống soái của hai quân Địa Hải và Thanh Tuyền thánh địa, cũng là người cùng thế hệ, luôn luôn cạnh tranh hơn thua cùng hắn.
- Báo…
Đúng lúc này, một giọng điệu có phần kinh hoảng truyền vào trong tai thống soái. Ban đầu hắn còn có chút khó chịu, nhưng sau khi nghe xong toàn bộ quân báo, sắc mặt thống soái chợt trở nên tái xanh, có chút dữ tợn cùng âm tình bất định.
…
Trở lại mấy giờ trước đó.
Lúc này mới chỉ là giữa chiều, hai vạn quân của Lâm Ôn lợi dụng ưu thế kỵ binh toàn quân, vậy mà dùng ngắn ngủn một ngày, vượt qua khoảng cách gần một ngàn dặm, tiến về phía Bạch Vũ Thành!
Khác với Dạ quốc với nhiều thành trì nhỏ, nhưng chỉ có số ít thành có đại trận cấp năm thủ hộ. Bạch Vũ Thành chỉ là một tòa thành duy nhất, tuy rằng chỉ trải rộng bốn trăm dặm, nhưng đại trận cấp bảy bao phủ toàn bộ thành trì lại không phải Dạ quốc có thể bì nổi.
Lúc này, cách cổng phía nam Bạch Vũ thành chừng hai mươi dặm, toàn bộ Hắc Phong quân đã ẩn giấu trong rừng cây, lặng lẽ quan sát tòa thành trì phồn hoa trước mắt.
Lâm Ôn im lặng không nói, chỉ nhìn qua Lâm Hàn, hắn đang chờ đợi biểu hiện từ anh trai. Nếu không được, chỉ có thể lui một bước, áp dụng kế hoạch của hắn mà thôi!
Lâm Hàn lúc này cũng đã mở ra Byakugan, quan sát thật kỹ Bạch Vũ Thành này.
Nói cho chính xác thì là quan sát đại trận thủ hộ thành.
Quan sát một hồi lâu, Lâm Hàn mới trầm tư nói:
- Là Tứ Tượng quy chân trận! Đại trận cấp bảy!
Nghe đến đó, Lâm Ôn cũng cảm thấy có chút nhức nhối nói:
- Đại ca! Đừng nói đại trận cấp bảy, ngay cả đại trận cấp năm chúng ta cũng không phá nổi! Chúng ta không phải bộ binh công thành, không có khí giới, pháp bảo, cường công là vô nghĩa! Trận sư càng khỏi nói, anh cũng đừng nói với em anh phá được trận này mà không cần đích thân động thủ!
- Thật sự là phá được!
Lâm Hàn vẫn cười đầy tự tin đáp.
Lâm Ôn vẫn phàn nàn:
- Vậy thì anh phá đi em xem! Đừng có nói anh là Trận Sư cấp bảy hay Trận Hoàng gì gì đó! Gọi chị dâu tới đây em còn tin, dù sao chị dâu cũng từng là cường giả toàn năng nổi danh đại lục! Còn anh? Tuyệt đối không được!
Lâm Hàn vuốt mũi bất đắc dĩ:
- Ai bảo Trận Hoàng mới phá được trận pháp cấp bảy? Anh đây coi như trận sư nửa vời, nhưng vẫn thừa sức phá trận này.
- Phá thế nào?
Lâm Ôn mặc dù không tin lắm, nhưng vẫn rất nhẫn nại hỏi.
Lâm Hàn bình tĩnh giải thích:
- Trận pháp có rất nhiều loại, nhưng phổ thông nhất vẫn là hai loại: Hộ Trận và Khốn Trận! Khốn trận vây khốn kẻ bên trong, nhưng có thể tìm cách công phá từ bên ngoài. Hộ Trận phòng bị kẻ bên ngoài, nhưng có lại có thể dễ dàng phá vỡ từ bên trong. Bạch Vũ Thành không phải là lãnh địa nhỏ, đại trận thủ hộ chắc chắn có cả hộ trận và khốn trận! Nhưng khốn trận bình thường đều bị vô hiệu hóa để đảm bảo an sinh trong thành, vì vậy cái chúng ta cần phá trước tiên là Hộ Trận.
- Hộ trận cấp bảy, bình thường đều là cường công hoặc mời Trận Hoàng phá giải, nhưng chúng ta không có, vì vậy chỉ có thể trà trộn vào thành, phá hoại từ bên trong rồi!
Nói đến đó, Lâm Hàn liếc mắt ra hiệu cho ba đứa trẻ, trước đó Lâm Hàn đã bàn giao rõ ràng công việc cho bọn họ, cả ba nhanh chóng phân thành ba hướng, tiến hành trà trộn vào thành từ hai cổng Đông – Tây! Cổng phía Bắc có chút xa, với thực lực của họ di chuyển có chút phiền phức.
Với thủ đoạn của Ninja, qua mắt lính giác, trà trộn vào đám người bình thường lẻn vào thành chẳng có gì khó khăn, chỉ riêng năng lực biến thân đã dư xài rồi.
Qua khoảng một giờ, một làn khói trắng đột ngột xuất hiện, một con sói con có chút đáng yêu từ đó chạy ra, vậy mà mở miệng nói chuyện một cách đầy quỷ dị:
- Đại nhân, Natsume đã trà trộn vào phía Tây thành, do thám được lần này chủ trương xuất quân gồm có thành chủ Bạch Vân Sơn, Lũng gia, Tạ gia cùng một vài thế gia khác trong thành. Người cầm quân của Bạch Vũ Thành là Bạch Thương Tùng, con trai độc nhất của Bạch Vân Sơn! Ngoài ra phía Tây thành là địa bàn của các bang hội thế lực ngầm, không có sự xuất hiện của các thế gia đại tộc.
- Rất tốt! Ngươi rời đi trước đi!
Lâm Hàn hài lòng gật đầu. Sói con này là thông linh thú của Natsume, thuộc dòng Phong Lang. Dựa theo phương pháp đào tạo nhẫn thú mà Lâm Hàn hướng dẫn, hai năm này nàng toàn tâm bồi dưỡng cho nó, hiện giờ đã có linh trí rất cao, sử dụng truyền thông tin và truy tung không thành vấn đề.
Sói con cung kính gật đầu một cái, sau đó lại biến mất trong làn khói, không còn tăm tích.
- Đại nhân! Hận Kiếm đã tra xét phía Đông Thành, đồng thời dò la được phủ thành chủ nằm tại trung tâm, hơi lệch về phía Đông. Các đại thế gia hầu hết tập trung tại Bắc thành, toàn bộ vùng phía Đông đều thuộc về thành chủ, đặc biệt là Linh Cảnh Các, chính là dược các số một thành Bạch Vũ, cũng là nguồn thu nhập khổng lồ giúp Bạch Vân Sơn vững chắc địa vị!
Một lúc sau, một con bạch hổ còn non lại xuất hiện, cung kính thông báo như sói con vừa rồi, sau đó cũng nhanh chóng biến mất!
Trước khi đi, nó còn nhận được chỉ thị của Lâm Hàn cho Hận Kiếm: “Tiếp tục tra xét toàn bộ địa hình phía Đông thành! Dò la vị trí chính xác của Linh Cảnh Các và phủ thành chủ!”.
- Được rồi! Điều động toàn quân, lặng lẽ rời về phía Đông Môn, tối nay động thủ!
Lâm Hàn gật đầu, nhẹ giọng nói với Lâm Ôn.
Lâm Ôn cũng không nói thêm gì, chỉ thuần thục sử dụng ám hiệu ra lệnh cho toàn quân, lặng lẽ tiềm hành tới Đông Môn. Toàn quân chỉnh tề không một tiếng động, men theo bìa rừng di chuyển.
Cửa đông cách cửa nam chừng hai trăm dặm, qua khoảng bốn giờ di chuyển, hai vạn Hắc Phong quân cuối cùng cũng tập kết lại trước cửa đông, lợi dụng màn đêm cùng rừng rậm, lạnh lùng quan sát tòa thành phía trước.
Lúc này, tin tức từ ba Ninja cũng lần lượt truyền về:
- Hận Kiếm đã tra rõ vị trí của Linh Cảnh các và phủ thành chủ.
- Lâm Băng đã tìm được trận sư thao túng đại khốn trận, đồng thời đánh lạc hướng dụ hắn về phía Tây. Trận sư có võ lực không quá cao, Lâm Băng có thể cầm chân hắn trong ba canh giờ nữa!
- Hận Kiếm và Natsume đều đã tập trung lại gần Đông Môn, sẵn sàng đợi lệnh!
Rất tốt!
Lâm Hàn cười nhạt một tiếng, mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng, đã đến lúc cho đám người kia biết, dám động thủ trên đầu Lâm Hàn hắn là hậu quả gì rồi!
Tứ Tượng Quy Chân đại trận, đấy bốn tượng đá khắc hình tượng tứ đại thần thú: Thanh Long – Bạch Hổ - Chu Tước – Huyền Vũ! Cửa Đông tương ứng với thần thú Thanh Long trấn thủ.
Tại một quảng trường cách cửa đông không xa, bức tượng thần thú Thanh Long cao đến sáu mét có vẻ thập phần uy vũ, bức tượng điêu khắc vô cùng sống động, từ kích thước, tư thế, hình dạng, cho đến thần thái, tất cả đều lờ mờ tỏa ra một tia long uy nhàn nhạt.
Quảng trường quanh tượng đá rộng đến ba trăm mét, hoàn toàn không một bóng dân thường, chỉ có chừng hai trăm vệ quân canh gác cực kỳ nghiêm cẩn, mỗi người đều lộ ra biểu tình cực kỳ nghiêm nghị.
Lúc này, hai thân hình nhỏ bé đang trà trộn vào dòng người bên ngoài quảng trường, lạnh mắt nhìn cảnh tượng phía trước.
- Sao rồi?
Hận Kiếm có phần sốt ruột hỏi.
- Người hơi nhiều một chút, thời gian của chúng ta không có nhiều, chỉ có thể sử dụng hoa độc của thầy Lâm! Nhưng nhiều người thế này, với chakra của tôi cũng chỉ miễn cưỡng cho bọn họ hôn mê trong mười lăm phút, không hơn!
- Mười lăm phút là đủ rồi!
Hận Kiếm nghiêm mặt gật đầu một cái! Nhiều người canh gác như vậy, trà trộn vào phá trận hiển nhiên không hợp lý, thẳng mặt xông vào càng ngu xuẩn! Dùng độc là tốt nhất! Nhưng cùng lúc phóng độc cho hai trăm người, dùng độc bình thường hiển nhiên không thích hợp, chỉ có hoa độc của Lâm Hàn có thể trải rộng được đến mức ấy.
Hoa độc của Lâm Hàn được gọi là Lạc Hồn Hoa, một giống hoa cực kỳ bá đạo trong vườn của Lâm Chấn Sơn. Ngửi phải hương hoa này, người bình thường thậm chí có thể hồn phi phách tán mà chết. Trải qua Lâm Hàn dùng chakra bồi dưỡng, cuối cùng cũng điều chế được vài bông hoa mầm, chỉ cần truyền chakra vào là có thể tán phát hương hoa, đầu độc kẻ địch.
Nhưng với khả năng của Natsume và Hận Kiếm, độc chết một người còn được, hai trăm người quá miễn cưỡng, cũng chỉ có thể lui một bước, làm bọn họ hôn mê trong thời gian ngắn.
- Ừm! Mùi gì thơm vậy?
Một tên lính canh đứng gần vị trí Hận Kiếm nhất đột nhiên tò mò nói một câu, những người bên cạnh cũng lần lượt hít được hương thơm kia.
Sau đó, từng người từng người liên tục gục xuống, cũng có người phát hiện ra tình hình không ổn, nhưng đến lúc phản ứng lại thì đã quá muộn rồi.
Thấy mọi người đều đã bị hương độc tê liệt, hai bóng người nhanh như chớp lao vào quảng trường, thoáng chốc tới bên cạnh tượng thanh long, nghiêm mặt quan sát.
- Thầy Lâm nói không sai! Thứ quan trọng như vậy, lính gác chỉ là lớp phòng bị bên ngoài, thứ thủ hộ mắt trận thực ra là một trận pháp khác.
Hận Kiếm ngưng thần nói.
- Thanh Long thuộc ất mộc, hộ trận của nó chắc chắn sẽ thuộc hệ thổ hoặc thủy. Xem tình hình trước mắt, hiển nhiên đây là một trận pháp thủ hộ hệ thổ, sức phòng ngự rất lớn. Lần này phải nhờ đến cậu rồi!
Natsume gật đầu tán thành. Lâm Hàn đã bàn giao rõ ràng phán đoán của bản thân cùng cách nhận biết trận pháp hệ thổ và thủy cho hai người, hộ trận trước mắt đẳng cấp không quá cao, phân biệt cũng không quá khó.
- Cũng đến lúc thử uy lực một chiêu này rồi!
Hận Kiếm nhếch mép, nhìn chằm chằm vào phía trước. Mặc dù nơi đó hoàn toàn trong suốt, chỉ nhìn thấy bức tượng thanh long uy nghiêm đứng sừng sững, nhưng hắn có thể cảm giác rõ ràng có một lớp năng lượng cực kỳ rắn chắc đã bao phủ toàn bộ bức tượng, chỉ cần chạm tới chắc chắn sẽ gặp lực phản chấn mạnh mẽ.
Không nhiều lời, hai tay Hận Kiếm nhanh chóng hợp lại, tốc độ kết ấn không nhanh, nhưng qua từng thủ ấn, chakra dao động lại càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Nhẫn thuật hạng A lừng danh trong nguyên tác! Tuyệt kỹ thành danh của Kakashi và Sasuke, không những bá đạo, sức xuyên phá khủng bố, mà còn có không gian phát triển cực kỳ lớn! Thậm chí khi đã trở thành Thần Nhẫn, Sasuke vẫn sử dụng Chidori với uy lực khiến người ta nghe mà kinh hồn táng đảm.
Một chiêu này, Hận Kiếm mới chỉ bí mật luyện thành trong vài tuần gần đây, ngay đến chính Lâm Hàn cũng không biết hắn đã nhận được nhẫn thuật này. Bên trong chắc hẳn còn một vài câu chuyện khác mà Lâm Hàn không biết tới.
Đương nhiên, với thực lực của Hận Kiếm bây giờ, sử dụng Chidori cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi, ngay cả kết ấn cũng phải sử dụng toàn bộ chín ấn, tốc độ kết ấn cũng rất chậm rãi. Không thể tùy ý kết ba ấn hoàn thành như những bậc tông sư kia được.
Nhưng, như vậy là đủ rồi.
Chích chích chích…
Âm thanh hồ quang điện nổ vang giống như tiếng hàng ngàn con chim réo lên thảm thiết, một vầng lôi quang hiện lên trong tay Hận Kiếm, chiếu lên nửa bên mặt hắn, khắc họa lên chút thần thái dữ tợn.
Hận Kiếm cũng không giữ được lâu, thân hình như tia chớp lao về phía trước, chidori mang theo sức xuyên phá cực mạnh đâm thẳng về phía chân tượng thanh long, hay nói đúng hơn là một viên hoàng ngọc đính trên chân tượng.
Đó là mắt trận của tiểu hộ trận, chỉ cần phá nó, hộ trận cũng sẽ tan vỡ,
Roành…
Không ngoài dự liệu, Chidori thoáng chốc bị một tấm màn sáng ngăn lại, năng lượng màu vàng đất rung lên bần bật, nhưng vẫn cực kỳ cứng cỏi ngăn chặn bước tiến của hắn.
Sắc mặt Hận Kiếm càng thêm dữ tợn, chakra điên cuồng truyền lên tay trái, âm thanh chích chích của lôi điện lại càng dày đặc thêm hai phần.
Lúc này, hộ trận dường như có chút không chịu nổi, màn sáng bắt đầu xuất hiện hàng loạt vết nứt từ vị trí tiếp xúc với chidori.
Haaa…
Theo một tiếng hét lớn của thiếu niên, màn sáng thoáng chốc bị xuyên thủng, chidori mặc dù cũng suy yếu, nhưng vẫn còn một chút dư uy tiếp tục tiến nhanh về phía trước, như một ngọn thương sắc bén, chỉ trong tích tắc đã chạm tới hoàng ngọc, không do dự phá nát nó.
Hộ trận cũng theo đó mà đổ nát, không cách nào khôi phục trở lại, bởi mắt trận đã hoàn toàn bị phá vỡ rồi.
Phong Độn – Tật Phong Nhận!
Natsume cũng đã chờ đợi từ lâu. Ngay lúc hộ trận bị phá, nàng cũng liên tục kết ấn, cánh tay nhỏ cũng mãnh liệt chém ra, một luồng phong nhận theo đó phóng xuất, giống như gọt rau xuyên qua thân thể thanh long, trong tích tắc chém nó thành hai nửa.
- Dùng lôi khắc thổ phá hộ trận, dùng Phong khắc mộc phá thanh long! Đây chính là lời mà Lâm Hàn căn dặn hai người bọn họ! Quả nhiên tất cả đều ứng nghiệm, nếu không dù cho có miễn cưỡng phá được hộ trận, hủy đi bức tượng kia cũng là chuyện ngoài khả năng đối với bọn họ!
…
Phủ thành chủ.
Hiện giờ trời cũng nhá nhem tối, nhưng trong phòng nghị sự lại nhiều người một cách lạ kỳ. Người ngồi đây không chỉ có thành chủ, mà còn có tộc trưởng, trưởng lão, hoặc những người đức cao vọng trọng trong các đại thế lực thành Bạch Vũ. Những người này bình thường gặp mặt còn khó, càng đừng nói cùng một lúc hội tụ lại một nơi thế này.
- Các vị, Tùng nhi đã gửi tin trở về, vạn sự đã sẵn sàng, ngày mai Tùng nhi sẽ dẫn quân công phá thành Bắc Dạ, tiến thẳng Dạ đô! Lần này làm việc hiệu quả như vậy, còn nhờ hai vị gia chủ Lũng gia và Tạ gia dốc sức hiệp trợ, bản Hoàng tại đây đa tạ các vị!
Xưng là bản Hoàng, thành chủ Bạch Vân Sơn một thân tu vi đã đạt tới Pháp Hoàng, coi như một cao thủ hàng đầu trong thành Bạch Vũ.
- Thành chủ khách khí! Chuyện này có liên quan đến hưng suy thành Bạch Vũ chúng ta, nào có chuyện nhắm mắt làm ngơ? Lại nói lần này chiếm được Dạ quốc, Tạ gia chúng ta cũng sẽ nhận được không ít.
Nói thành Bạch Vũ đại nghĩa lẫm nhiên, nhưng lại trắng trợn đề cập lợi ích, lời này khiến đôi mắt Bạch Vân Sơn lóe lên chút hàn quang, có vẻ rất không thích.
Lòng nghĩ một đằng, trên mặt Bạch Vân Sơn lại rất ôn hòa nói:
- Đó là lẽ đương nhiên, Tạ gia đóng góp cho bản thành nhiều như vậy, bạc đãi Tạ gia, chẳng phải khiến lòng người nguội lạnh sao?
Thấy gia chủ Lũng gia cũng rục rịch muốn nói gì đó, Tạ Vân Sơn lại nhanh chóng cướp lời:
- Hiện tại mời các vị tới đây, là vì Tùng nhi ngày mai sẽ phát lệnh công thành! Bản Hoàng còn mong các vị thông tri cho các đệ tử trong quân, toàn lực phối hợp Tùng nhi! Không nên vì chút tính khí nhất thời mà làm hỏng đại sự, đến khi đại hoàng tử tức giận, chúng ta đều không dễ chịu!
Nói ra lời này, Bạch Vân Sơn có vẻ cực kỳ thành khẩn, nhưng trong lòng hắn âm trầm đến mức nào thì có quỷ mới biết. Hắn vốn dĩ định phái vài đại cao thủ Võ Hoàng tới cầm quân, nhưng bất đắc dĩ đám người trước mắt lại kiếm mọi cớ khước từ không xuất người, chỉ cho một đám đệ tử tiến lên chiến trường, khiến một trận chiến vốn dĩ từ tư thế nghiền ép trở thành chuẩn bị đầy đủ mới có thể công thành.
Bạch Vân Sơn bản tính vốn đã đa nghi, lại sợ bản thân điều cao thủ đi sẽ để đám người này được thế làm loạn, bất đắc dĩ chính hắn cũng không phái cao thủ ra, chỉ cho con trai của mình, Võ Vương cấp bốn Bạch Thương Tùng lên chiến trường, bản thân thì ở lại trong thành trấn thủ, áp chế đám lão già này.
Hiện giờ sắp tới thời khắc quan trọng, lại vì sợ đám người trong thế gia này gây khó khăn, phải thành khẩn mà cúi đầu cầu bọn chúng, bảo Bạch Vân Sơn không tức giận được sao?
Hai thế lực khác, Địa Hải quốc và Thanh Tuyền thánh địa, đại khái cũng là tình huống kia, vì vậy Dạ quốc mới có thể trụ được đến bây giờ.
Chung quy cũng là vì Dạ quốc quá bạc nhược, người ta coi Triệu Thiên Hồng đã là miếng thịt trên thớt, nên mới có tâm tư mà tính toán lẫn nhau, tranh đoạt từng tý một mà thôi.
- Thành chủ, việc này Lũng gia sẽ dốc sức trợ giúp Bạch công tử. Nhưng sau khi chiếm Dạ quốc, ta muốn toàn bộ Phi Hoa Môn!
Phi Hoa Môn là một tiểu phái thuộc Dạ quốc, toàn môn đều là nữ tử, mỗi người đều cực kỳ xinh đẹp. Lũng gia bản thân đều tu công pháp thải bổ, cần thường xuyên có nữ tử làm lô đỉnh. Phi Hoa môn từ môn chủ đến đệ tử ngoại môn đều xinh đẹp như hoa, bảo sao Lũng gia không mơ ước?
- Tiêu gia ta tài hèn thế yếu, cũng không dám mạnh miệng, bảo khố của Dạ quốc, ta chỉ cần được chọn một ngàn kiện binh khí hoàng giai là được rồi.
- Hà gia…
- Từ gia…
Cả một đám gia chủ trưởng lão bắt đầu nhao nhao lên đề cập lợi ích, nhất thời khiến sắc mặt Bạch Vân Sơn tối sầm lại, trên trán nổi đầy gân xanh, đã tới gần biên giới bạo phát.
Nhưng hắn vẫn phải mạnh mẽ mà nhịn xuống, miễn cưỡng cười nói:
- Các vị, vấn đề này có lẽ nên chờ chiếm được Dạ đô lại nói sau đi! Dù sao… bảo vật chiếm được còn phải cung tiến cho đại hoàng tử, cũng không phải tùy tiện là có thể chi phối.
Nghe Bạch Vân Sơn lôi Đại hoàng tử ra làm kế hoãn binh, đám người cũng không tiện nói thêm cái gì nữa.
Bạch Vân Sơn có chút thở ra, trong lòng lại cười lạnh một tiếng, lợi ích chiếm được, thành chủ hắn đây phải chiếm phần tốt nhất, nào có lẽ đến lượt đám tôm tép này chấm mút phần hơn?
Đang định nói tiếp, một người trong bộ dáng quản gia chợt hấp tấp chạy tới, ghé vào bên tai hắn thì thầm vài câu.
Bạch Vân Sơn sắc mặt đại biến, chợt phẫn nộ gào thét:
- Vô liêm sỉ! Còn không mau điều động toàn bộ phòng vệ quân tới tập nã tặc tử! Tới đây thì thầm cái gì?
Quản gia kia sợ đến run rẩy, yếu ớt nói:
- Thành… thành chủ, phòng vệ quân đều đã nhận được báo động, nhưng quân địch thế tới quá hung mãnh, cũng không biết bằng cách nào xuyên thấu qua đại trận hộ thành, đang điên cuồng xông tới trung tâm. Phòng vệ quân cũng không thể nhất thời nửa khắc tập trung lực lượng, đã bị bọn chúng đánh cho tan tác.
- Khốn kiếp! Mã đại sư đâu? Còn không mau bảo hắn phát động Khốn trận! Vây khốn toàn bộ tặc tử lại cho ta?
- Mã đại sư… Mã đại sư tạm thời mất đi tung tích. Có người nghe ngóng được hắn bị kẻ trộm lấy đi một kiện chí bảo, cho nên…
Roành!
Quản gia còn chưa nói hết, một chưởng vô cùng hung bạo của Bạch Vân Sơn đã nện lên ngực hắn. Thân thể gầy gò kia bay ngược về phía sau, tiên huyết phun ra, đôi mắt trợn tròn, đã hoàn toàn không còn khí tức.
Sắc mặt Bạch Vân Sơn lúc này âm trầm đến đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giỏi! Giỏi lắm! Lại dám đến thẳng thành Bạch Vũ này làm loạn! Không cần biết các ngươi là ai, lần này, các ngươi một người cũng đừng mong trốn thoát!