Quyển thứ nhất: Thiếu niên du
Chương 11: Tiểu diệu cảnh thượng đắc diệu tâm ( thượng )
Dịch: Phong Nguyệt Cung
Nguồn: Sưu tầm
Tiếng chuông vang lên, một nhân ảnh hiện lên ở trước mắt, Linh Không biến mất cả ngày không biết từ nơi nào trở về, vội vàng kéo theo Trương Dực Chẩn nhanh chóng chạy về hướng Tam Nguyên Điện.
- Đây là tiếng chuông cơm tối, chậm chân là không có cơm ăn đâu đấy.
Hai người chạy tới phòng ăn, Thành Hoa Thụy cùng Hồng Chẩm đã chờ ở đó được một lúc. Trương Dực Chẩn cùng hai người ngồi chung một chỗ, cũng chẳng quan tâm Linh Không lại chạy đi nơi nào, cùng với Thành Hoa Thụy, Hồng Chẩm kể lại chuyện của mình sau khi chia tay. Ba người ước định sáng sớm ngày mai gặp nhau ở Tiểu Diệu Cảnh, sau đó cùng nhau dạo chơi Ủy Vũ sơn. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Sau khi ăn xong Thành Hoa Thụy trở về phòng nghỉ ngơi, Trương Dực Chẩn liền cùng Hồng Chẩm chậm rãi đi dạo trong khu rừng trúc rậm rạp ở Tiểu Diệu Cảnh. Rừng trúc dưới ánh trăng có được vẻ thanh du, yên tĩnh cùng với vẻ đẹp hài hòa dịu dàng. Ánh trăng bàng bạc thanh khiết tản mát khắp rừng, bóng trăng nghiêng nghiêng, ám hương phù động. Nhất thời, bên trong rừng trúc tại Ủy Vũ sơn này, đôi thiếu niên nam nữ lớn lên từ nhỏ cùng nhau phảng phất như được trở về lại thời gian vui vẻ ở Thái Bình thôn, không khỏi khiến họ nhớ tới một vài chuyện vui khi còn nhỏ. Hai người cứ nói được một hồi lại liền tranh luận về vài chi tiết đúng sai, thường thường cuối cùng vẫn là Trương Dực Chẩn phải chịu thua, nhớ lầm về thời gian địa điểm.
Cứ đàm tiếu như vậy, sắc trời cũng đã tối sẫm. Hồng Chẩm như nhớ ra điều gì đó, thở dài một hơi, thu liễm lại dáng vẻ tươi cười.
- Sợ rằng qua vài ngày nữa, ta liền phải theo đạo trưởng Thành Hoa Thụy đi Thanh Hư cung rồi. Từ nay về sau ta và ngươi trời nam đất bắc, rất khó gặp lại.
Thiếu nữ tâm tư tinh tế, nỗi đau mất cha còn chưa nguôi, giờ lại phải chia cách cùng Trương Dực Chẩn, khó tránh khỏi trong lòng cảm thấy u sầu.
Trương Dực Chẩn lại không cảm thấy thương tâm khi phải chia cách với Hồng Chẩm. Dù sao ở trong lòng chàng, việc của thân sinh phụ mẫu kia mới là trọng yếu nhất. Tuy nói chàng trời sinh tính tình thản nhiên, nhưng dọc đường đi nghe được Phương Trượng xa không thể tới, hơn nữa con đường tu đạo dài đằng đẵng gian khổ, trong lòng chàng thiếu niên càng thêm sợ hãi, chẳng biết phải đến bao giờ mới có thể tu được đến vô thượng, lên trời xuống đất để tìm kiếm Phương Trượng trong truyền thuyết. Hơn nữa lúc này sư phụ tiện nghi của chàng cũng chưa để tên đồ đệ là chàng ở trong lòng, tựa hồ còn cao hứng với việc thổi lửa nấu cơm hơn. Mặc dù lấy thân phận hiện tại mà nói, chàng thiếu niên ở trong Tam Nguyên cung có bối phận cực cao, một số lượng lớn đệ tử đời thứ ba phải tôn xưng chàng là sư thúc, nhưng chàng một là không có đạo lực hai là không có pháp thuật, huống hồ rõ ràng Linh Không này ở Tam Nguyên cung cũng không được hoan nghênh cho lắm, tình cảnh của chàng, tên đồ đệ của một đạo sĩ nhóm lửa ở Tam Nguyên cung cũng có thể nghĩ được. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên (người tuân theo đất, đất tuân theo trời, trời tuân theo đạo, đạo tuân theo tự nhiên)《 Đạo đức kinh 》 Trương Dực Chẩn cũng đã học qua, tuy rằng đạo lý khó hiểu được, nhưng ý tứ mặt chữ thì vẫn còn biết được một ít. Nếu tu đạo là thuận thiên ý hé lộ thiên cơ, mà thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên, sự việc trong tự nhiên đó chính là hết sức chí lý. Vừa đi tới Tam Nguyên cung, liền đã được nếm thử cái đạo lý này. Giả như là hiện tại, có ai dám nói chàng thiếu niên không thể nào tu thành đạo pháp lại có được vô thượng đại đạo?
- Hồng Chẩm không cần lo lắng, nếu đã tu đạo thì cần phải thuận theo sự biến hóa của tự nhiên, hết thảy đều trở nên thản nhiên hờ hững. Trời nam đất bắc nhìn thì như xa xôi, nhưng đến khi đạo pháp luyện thành, ta và ngươi gặp lại chẳng phải là rất dễ dàng sao? Ta nghe Hoa Thụy nói, đạo pháp khi tu đến cao thâm, ngự kiếm phi không, sáng chiều có thể đi qua đi lại hàng ngàn dặm. Đến lúc đó chớ nói là Ủy Vũ cùng với Vương Ốc hai núi, cho dù là cả thiên hạ cũng đi được!
Trương Dực Chẩn ngẩng đầu hướng về phía mặt trăng, nhất thời hào khí ngất trời, thấy vậy Hồng Chẩm tâm tư bất định: từ khi nào mà Dực Chẩn đã thay đổi tính tình, lại trở nên tùy ý tự tại như vậy? Nàng không biết rằng chàng thiếu niên suốt dọc đường đi trong lòng không ngừng tranh đấu, cuộc sống yên ả mười sáu năm bỗng chốc hoàn toàn sụp đổ chỉ trong một ngày, điều này khiến lòng chàng thiếu niên không biết làm thế nào nhưng đồng thời vẫn phải tiếp thụ sự thật, đạo tuân theo tự nhiên, phải chịu đựng những việc tất nhiên sẽ đến, đã như vậy sao không thản nhiên mà đối mặt? Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Mấy ngày sau đó, Linh Không vẫn không hề xuất hiện, Trương Dực Chẩn cũng vui vẻ yên bình, cùng Thành Hoa Thụy, Hồng Chẩm đồng thời dạo chơi Ủy Vũ Sơn, ban đêm thì ngủ tại Tiểu Diệu Cảnh. Sáng sớm dậy đón ánh bình minh, buổi chiều đón gió ngắm trăng, thỉnh thoảng lại hướng Thành Hoa Thụy thỉnh giáo một ít điển cố của đạo môn hoặc là phương pháp thổ nạp, Thành Hoa Thụy cũng vui vẻ chỉ dẫn. Hồng Chẩm cũng lưu luyến cảnh sắc sông núi nơi đây, nỗi buồn ly biệt đã tan biến bên trong chốn trăng gió mênh mang, ba người hồn nhiên quên cả bản thân.
Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đến một hôm Thành Hoa Thụy bị Linh Động gọi đi, nửa ngày mới trở về. Sau khi trở về liền tìm đến nói chuyện với Trương Dực Chẩn, chưởng môn Linh Động đã viết xong thư, hắn cùng Hồng Chẩm liền phải xuống núi lên đường trở về Vương Ốc sơn. Trương Dực Chẩn lần nữa căn dặn Thành Hoa Thụy phải chiếu cố nhiều hơn đến Hồng Chẩm, đồng thời lại đem toàn bộ số bạc không dùng đến tặng cho hai người. Thành Hoa Thụy từ chối một phen, nhưng không lay chuyển được Trương Dực Chẩn nên cũng đành nhận lấy.
Trương Dực Chẩn đưa tiễn hai người xuống núi.
Đưa đến sơn môn, Thành Hoa Thụy dừng lại, nói rằng:
- Dực Chẩn quay về đi, không cần tiễn xa đâu. Hôm nay ngươi cũng đã đầu nhập làm môn hạ Tam Nguyên Cung, phải chăm chỉ tu hành để đạo pháp tinh tiến. Tam Nguyên Cung chính là trọng địa của đạo môn, đoán rằng ác quỷ kia cũng không dám làm càn. Linh Không đạo trưởng pháp lực cao cường, có thể mời lão ra tay trừ ác quỷ để tránh cho nó làm hại nhân gian. Khi trở lại Thanh Hư cung, ta liền sẽ hướng sư thúc cầu xin thu Hồng Chẩm làm đồ đệ. Ngày khác đạo pháp đạt thành, chúng ta sẽ lại được tương hội!
Trương Dực Chẩn thấy Hồng Chẩm dáng vẻ cô đơn, tâm tình u uất, biết được rằng trong lòng nàng không muốn chia cách cùng mình, bèn nghĩ ra một điều, cảm thấy rằng nếu như định ra một ước hẹn, cũng sẽ làm cho trong lòng người có thêm một niệm tưởng. Từng nghe Linh Không giảng ba năm tu đạo khôn ngoan thì sẽ được chút thành tựu, liền mở miệng khuyên giải an ủi nói:
- Hồng Chẩm, chúng ta định ra ước hẹn ba năm có được không? Ba năm sau gặp gỡ tại Vương Ốc sơn, hai người chúng ta tỷ thí một phen, xem đạo pháp tu vi của ai cao hơn? Ai thua sẽ phải bắt chước tiếng lừa hí, có dám đánh cược không?
- Sao lại học lừa hí, như thế khó nghe lắm? Không bằng bắt chước bách linh hát, xem ai hát êm tai hơn?
- Không được, Bách Linh hát ồn ào lắm, còn không bằng học gà gáy?
- Sao ngươi vô lại như vậy, đi học theo gà gáy...
Hồng Chẩm bị Trương Dực Chẩn khơi dậy hứng thú, cười đùa thêm vài câu, rồi mới vẻ mặt vui vẻ theo Thành Hoa Thụy hạ sơn, tựa hồ ước hẹn ba năm kia giống như là ba ngày vậy.
Trương Dực Chẩn đứng trên một tảng đá cao, nhìn theo thân ảnh hai người đi trên con đường núi khi thì quanh co ẩn khuất, khi thì phi điểu xuyên vào trong rặng núi. Thẳng qua hơn nửa canh giờ, rốt cục hai người cũng đi xa, bị những ngọn núi dày đặc che khuất không còn thấy đâu nữa, chàng mới nhảy xuống khỏi tảng đá lớn, nghe gió lùa rừng rậm, xem hoa trôi theo nước, dọc đường làm bạn cùng phi điểu, một mình trở về Tiểu Diệu Cảnh. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đẩy cửa trúc ra, không ngờ lại thấy Linh Không đang một mình ngồi ngay ngắn ở trong phòng, nhắm mắt dưỡng thần. Trương Dực Chẩn kinh ngạc, chưa từng thấy qua Linh Không lại cũng có những lúc an tĩnh như vậy, ngay ngắn ngồi ở trên ghế, vẻ mặt rất là nghiêm túc. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Dực Chẩn, mặc dù con đã bái ta làm thầy, nhưng ngoại trừ phương pháp thổ nạp nhập môn ra, ta cũng chưa truyền cho con bất luận đạo pháp gì. Con đường đạo pháp, không có đường tắt, từ không đến có, từ nông cạn cho đến thâm sâu, tuần tự từng bước, cuối cùng sẽ có thành tựu. Vạn vật đông đúc, tất cả đều quy về gốc rễ. Lý lẽ của đạo pháp đó là cực tĩnh cực động, thuận theo bốn mùa, điều tiết hô hấp, củng cố thân mệnh, luyện hóa tân dịch, đạo lực sẽ thành!
- Ta đây sẽ dạy cho con vô thượng đạo pháp, con cần phải nhớ kỹ, sư phụ chỉ dẫn con nhập môn, còn tu hành là ở cá nhân.
Dực Chẩn, chỉ cần con chăm chỉ tu hành, ngày khác tất thành được vô thượng đại đạo, ngao du khắp nơi trong thiên địa, cùng thiên địa đồng thọ cùng nhật nguyệt đồng huy. Vô thượng đạo pháp này đó là: Bế khí nuốt dịch, hoá khí thành máu, máu hóa thành tinh, tinh hóa thành thần, thần hóa thành dịch, dịch hóa thành cốt. Tu luyện không biết mệt mỏi, tinh thần sung mãn. Trong một năm dịch khí, hai năm dịch huyết, ba năm dịch tinh, bốn năm dịch mạch, năm năm dịch tủy, sáu năm dịch cốt, bảy năm dịch cân, tám năm dịch phát, chín năm dịch hình. "Hình dịch" thì biến hóa, biến hóa chính là thành đạo, thành đạo chính là tiên nhân.
Linh Không bỗng từ trên ghế nhảy xuống, nhún nhún mũi vài cái, cười hắc hắc nói: Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Dực Chẩn, con còn phải nhớ kĩ, ngày sau tự tiến hành tu luyện là đủ. Được rồi, truyền pháp hoàn tất, nhiệm vụ truyền đạo thụ nghiệp đã hoàn thành rồi... Dực Chẩn, ta vừa từ dưới chân núi mua được một vò rượu ngon, ta và con hai thầy trò cùng đối tửu, được không?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Quyển thứ nhất: Thiếu niên du
Chương 12: dạ thâm hốt hữu phóng khách chí
Dịch: Phong Nguyệt Cung
Nguồn: Sưu tầm
Còn chưa rời giường, Trương Dực Chẩn đã bị tiếng chim bên ngoài cửa sổ đánh thức, trong lúc hô hấp nhiệt lực trải rộng khắp toàn thân, tinh thần trở nên sảng khoái. Đẩy cửa phòng ra, khắp nơi tràn ngập ánh nắng mặt trời, không khí trong lành mát mẻ ùa vào mặt, trộn lẫn mùi vị của hoa cỏ cùng hơi nước nhàn nhạt, thật là một buổi sáng trong trẻo tươi đẹp.
Bỗng dưng Trương Dực Chẩn đứng ngây ra tại chỗ, nơi ánh mắt nhìn đến, Vô Phiền Cư mà chàng tiêu hao đến bảy tám ngày dựng lên, chỉ còn thiếu mỗi hôm nay lợp mái nữa là đại công cáo thành, hiện giờ đã không biết vì cớ gì mà biến thành một đống trúc lộn xộn! Gậy trúc xiên trái đổ phải, phảng phất như bị một bàn tay không lồ từ trên trời giáng xuống đập cho xẹp lép, từ xa nhìn lại, Vô Phiền Cư hôm qua vẫn còn hình dáng ngôi nhà hiện tại đã hoàn toàn biến thành một đống gậy trúc hỗn loạn!
Vô Phiền Cư, gọi là vô phiền, vẫn còn chưa dựng xong phiền phức đã tới rồi. Cái trò đùa này cũng thật là quá đáng.
Sửng sốt giây lát, Trương Dực Chẩn mới cuống quít chạy gần đến đó. Những cây gậy trúc hoàn toàn không hao tổn gì, tuy nằm lộn xộn, nhưng mỗi cây gậy trúc đều không chút sứt mẻ, không bị gãy rụng. Thật là quái sự, trong lòng chàng thiếu niên nảy sinh nghi hoặc, đêm qua không có gió to, chàng cũng rất tự tin vào kỹ thuật của mình, chắc chắn sẽ không vì không buộc chặt mà sụp đổ, nếu là người làm, vì sao đêm qua không nghe thấy chút tiếng động nào. Lợn rừng toàn thân hung hãn khỏe mạnh, thích nhất là đào ủi, nhưng nó cũng không thể ủi đổ cả Vô Phiền Cư được. Khó hiểu ở chỗ là, bất kể vì sao bị sụp, nhưng số trúc này ngay cả một cây cũng không bị gãy hỏng, quả nhiên là quái sự kỳ quặc. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trương Dực Chẩn vẫn chưa từ bỏ ý định, chạy vòng quanh Tiểu Diệu Cảnh kiểm tra một lần, nhưng vẫn không phát hiện ra chút manh mối nào.
Chẳng lẽ là Linh Không cố ý quấy rối? Không giống. Tuy nói hành vi của Linh Không khó hiểu, những lão trời sinh tính tình lười nhác, đẩy sụp Vô Phiền Cư vừa tốn thời gian vừa hao tinh lực, có lẽ Linh Không sẽ không làm những chuyện tốn công mà vô ích như vậy. Trương Dực Chẩn khổ sở suy nghĩ không giải thích được, bỗng nhiên bật cười, quản đến nó làm chi, nếu đổ thì dựng lại là được, chỉ tốn thêm chút thời gian và sức lực mà thôi. Mà lúc này thời gian và khí lực đối với chàng mà nói đã có rất nhiều rồi. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Giảm đi được các bước chặt và vận chuyển trúc, Vô Phiền Cư được dựng lại so với lần trước nhanh hơn nhiều, chỉ tốn có thời gian ba ngày, Vô Phiền Cư liền đã có lại được hình dáng lúc trước, chỉ còn thiếu mỗi nóc nhà. Lần này chàng thiếu niên bỏ thêm công sức ra đóng móng cho thật sâu chắc, cột trúc càng thêm kiên cố, bụng nghĩ với tay nghề như vậy, cho dù là gió lớn đến mức cát bay đá chạy cũng khó mà lay động, xem ai còn có thể làm gì được Vô Phiền Cư của chàng?
Ngày hôm sau còn cần phải lợp mái, ban đêm Trương Dực Chẩn cố nhịn không ngủ, sợ rằng sẽ có biến. Không ngờ chỉ gượng thức được đến nửa đêm, lúc sau không biết là đã ngủ từ lúc nào. Đến khi mở mắt ra đã thấy trời sáng bảnh mắt, chàng nhảy dựng lên chạy ra sân nhìn, Vô Phiền Cư cũng đã như lần trước, vô thanh vô tức biến thành một đống gậy trúc vương vãi rải rác trên mặt đất. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Việc này làm cho Trương Dực Chẩn tức giận đến mức vác theo sài đao, liên tiếp chạy mấy vòng quanh Tiểu Diệu Cảnh, nhưng đừng nói tới bóng người, mà ngay cả dấu chân cũng không thấy đến một cái. Bất quá trong lòng chàng hiểu rõ, một không phải là gió, hai không phải là người, nếu như không phải sơn quái, chẳng lẽ đó là ác quỷ kia? Nhưng cái tên sơn thôn ác quỷ kia sao lại giống như muốn trêu đùa mình vậy? Nếu như đúng là ác quỷ một đường đuổi theo tới tìm chàng, hẳn là phải trực tiếp tìm tới cửa chứ. Đẩy ngã Vô Phiền Cư để trêu đùa chàng, ác quỷ này sao giống như là quá nhàn rỗi vậy nhỉ?
Tìm mãi không có kết quả, dã tính của chàng thiếu niên sống nơi sơn dã nhất thời bùng lên, thầm hạ quyết tâm, ngươi cứ đẩy ngã, còn ta cứ dựng lên, xem cuối cùng ai chịu thua ai? Ta không tin, liều mạng thức cả đêm lại không bắt được cái tên tiểu tặc như ngươi? Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trong lòng thầm hạ quyết định, Trương Dực Chẩn lại một lần nữa dựng Vô Phiền Cư cẩn thận tỉ mỉ như cũ, có khi so với hai lần trước còn kĩ càng hơn, rất nhiều những chỗ chưa ổn đều đã được bổ sung cho đủ. Lần thứ ba kiến tạo Vô Phiền Cư, chàng thiếu niên vô cùng nhẫn nại, không hề coi việc phải làm lại lần thứ ba này là phiền hà, trong lòng lại suy nghĩ về bố trí của Vô Phiền Cư, so với hai lần trước càng thêm rộng rãi thoải mái hơn. Lớn thì toàn bộ bố cục của Vô Phiền Cư, nhỏ thì đến những cây trúc có kích thước như ngón tay, trong lòng chàng thiếu niên bất kể là việc lớn việc nhỏ lần thứ ba làm đã trở nên thành thạo. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Vì vậy, liên tục bận bịu làm trong ba ngày, trong lòng Trương Dực Chẩn chợt có được sở ngộ. Phương pháp thổ nạp Linh Không dạy cho chàng, lúc mới bắt đầu chàng cũng không cho là đúng, người người ai mà chẳng hít thở, đầu còn phải cần chuyên môn học hít thở nữa chứ, chẳng phải là làm việc thừa hay sao? Đợi cho đến khi trong lúc hít thở có thể dẫn động được luồng nhiệt lực chạy đi chạy lại trong thân thể làm cho chàng tinh lực sung túc đầy đủ, lúc này ở sâu trong đáy lòng chàng thiếu niên đã thừa nhận phương pháp thổ nạp rồi. Phương pháp thổ nạp tuy rằng đơn giản, nhưng mọi người sử dụng hàng ngày mà không biết, tựa như Vô Phiền Cư này, chặt gậy trúc người nào cũng có thể làm được, nhưng đem gậy trúc mà xếp đặt thành Vô Phiền Cư, thì trong mười người cũng chỉ có một hai người làm được. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Cái gọi là đơn giản dễ làm, kỳ thực đơn giản chắc gì đã là dễ làm. Thổ nạp nhìn thì như đơn giản, mọi người ở thời khắc nào cũng cần phải hô hấp, nhưng nếu như tận lực khống chế hô hấp, nhất thời nửa phút thì còn có thể, nhưng trong thời gian dài liền sẽ quên hết. Trương Dực Chẩn lúc mới bắt đầu cũng phải tốn mất thời gian mấy ngày mới có thể lúc nào cũng nhớ kỹ phương pháp thổ nạp, đã nhiều ngày tĩnh tâm sửa sang xây dựng Vô Phiền Cư, lúc đầu khi đang làm việc vẫn không quên thở ra trọc khí hít vào thanh khí, nhưng sau ba lần xây dựng như vậy, đến lần thứ ba dựng lại Vô Phiền Cư, mọi việc so với hai lần trước vẫn giống y như đúc, trong lúc chàng thiếu niên chuyên tâm đem những quá trình vô cùng quen thuộc làm lại một lần nữa, nhất thời cảm thấy trong lúc hô hấp tuy mình không hề tận lực suy nghĩ thổ trọc nạp thanh, nhưng nó lại vẫn cứ tự nhiên như vậy mà vận chuyển.
Việc này tựa như mặt trời mọc mặt trời lặn, xuân đến thu đi, tất cả đều tự mình tuần hoàn theo quy luật, không làm mà lại làm, vô ý mà như hữu ý. Xuân đến hoa tự nở, thu đến quả tự chín, tất cả tùy thuộc vào tự nhiên. Trong lòng chàng thiếu niên trở nên sáng tỏ, trong lúc hô hấp đâu còn phân biệt được rõ là hữu ý hay vô tâm, mà cỗ nhiệt lực vẫn luôn một mực ở trong cơ thể của chàng thiếu niên dần dần hóa thành vô hình, tỏa ra khắp nơi trong cơ thể. Không dừng lại chỗ nào nhưng ở chỗ nào cũng có, chỉ cần khi chàng thiếu niên động ý niệm, cỗ nhiệt lực này liền từ không đến có, tràn ngập khắp toàn thân.
Đây cũng là đạo lực sao? Trương Dực Chẩn tất nhiên là không dám khẳng định cỗ nhiệt lực cổ quái xuất hiện trong cơ thể mình tên gọi là gì.
Ngày mai Vô Phiền Cư lại cần lợp mái, ban đêm Trương Dực Chẩn sau khi giả bộ đi ngủ, chỉ chốc lát liền lặng lẽ từ cửa sau của căn nhà trúc chuồn ra, sợ rằng khiến cho kẻ khác phát hiện ra, liền cố ý đi một vòng lớn, trốn ở phía sau một tảng đá cách Vô Phiền Cư một khoảng bảy tám trượng, lặng lẽ chờ cho đến khi "con mồi" xuất hiện. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trương Dực Chẩn nín thở, trong lòng không nhiễm một hạt bụi, không sinh chút ý niệm nào, chỉ một mực chờ đối phương xuất hiện, để xem là thần thánh phương nào mà lại đi trêu trọc chàng. Canh ba qua đi, màn đêm dần lạnh, bốn phía trống vắng, thỉnh thoảng có tiếng chim từ phía khe núi truyền đến, thực trống trải xa xăm. Trương Dực Chẩn mở lớn hai mắt, vẫn không thấy xung quanh Vô Phiền Cứ có chút động tĩnh nào. Chờ tiếp cho đến hơn canh bốn, ngoại trừ mấy con thỏ rừng hay nai ngẫu nhiên đi qua, tất cả đều yên tĩnh an tường. Có lẽ đêm nay cũng sẽ giống như vô số những đêm yên bình đẹp đẽ khác, nếu như không có một bóng đen đột ngột xuất hiện ở phía trước Vô Phiền Cư!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Quyển thứ nhất: Thiếu niên du
Chương 12: dạ thâm hốt hữu phóng khách chí ( hạ )
Dịch: Phong Nguyệt Cung
Nguồn: Sưu tầm
Đang có chút buồn ngủ Trương Dực Chẩn đột nhiên giật mình, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất. Bóng đen đứng thẳng ở phía trước, dưới ánh trăng nhìn cũng không được rõ ràng, nhìn qua vóc dáng không cao, vai cũng có chút gầy yếu. Ước lượng một phen, chàng thiếu niên tự nhận thấy vóc dáng cùng khí lực của mình so với tên yếu nhược trước mắt kia còn hơn nhiều, có xảy ra đánh nhau thì nhất định là cũng thắng nhiều thua ít.
Chỉ thấy bóng đen chậm rãi vươn hai tay ra, hư không vẽ một vòng tròn, ngay lập tức không biết từ đâu nổi lên một cơn gió xoáy, quay xung quanh Vô Phiền Cư chuyển động không ngừng. Cơn gió này thổi tới có chút quái dị, gió thổi rất mãnh liệt, nhưng không hề nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, mà bóng đen kia cách Vô Phiền Cư cũng chỉ có hai trượng, vậy mà quần áo của hắn lại không bị gió lay động chút nào.
Bóng đen xiết chặt hai tay lại, cơn gió xoáy không ngừng kia bỗng dưng dừng lại, sau đó mãnh liệt ép xuống. Vô Phiền Cư giống như là cọng cỏ nhỏ trong cơn cuồng phong, nháy mắt bị ép cho vỡ thành từng mảnh. Trương Dực Chẩn tỉ mỉ cẩn thận xây dựng Vô Phiền Cư chỉ khoảnh khắc đã bị sụp đổ, biến thành từng cây trúc rời rạc rải rác khắp nơi. Kỳ quái chính là, tràng diện nhìn qua thanh thế vô cùng lớn nhưng thủy chung không sinh ra một chút âm thanh nào. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Chính bởi vì không có chút âm thanh nào, mới dẫn đến Trương Dực Chẩn đang quan sát ở một bên hành động chậm mất nửa bước. Chờ đến khi chàng kịp phản ứng, bóng đen đã lần thứ ba hủy diệt đi Vô Phiền Cư của chàng. Mang theo cơn tức giận cùng sự khó hiểu trong lòng, chàng thiếu niên như một con báo đang dồn sức chờ phát động, bỗng nhiên bạo phát toàn bộ lực lượng, lao vọt lên đánh về phía bóng đen, nhất thời trong tình thế cấp bách cũng quên mất biểu hiện pháp thuật cao vừa rồi cường của bóng đen.
Bóng đen dưới sự chăm chú hết sức thi triển pháp thuật, hồn nhiên chưa phát giác ra phía sau lại ẩn chứa nguy hiểm. Chờ đến khi chàng thiếu niên nhảy ra bóng đen mới kịp phát giác, đang định thu hồi phát thuật xoay người lại nhưng đã không né tránh kịp.
Ngay cả chàng thiếu niên cũng thất kinh, không thể ngờ tới chàng ý động thì thân liền động, nhiệt lực ẩn dấu ở bên trong cơ thể dâng lên nháy mắt lưu chuyển khắp toàn thân, bỗng nhiên cơ thể nhẹ như chim yến, một cú nhảy vọt lên mà cao tới bảy tám trượng, chỉ chớp mắt liền đã tới được phía trước, cách bóng đen không quá một bước chân. Chàng thiếu niên đâu có chuẩn bị gì, lại không hiểu cách vận chuyển nhiệt lực lần nữa để dừng thân hình lại, thu thế không được, thân thể lao thẳng về hướng bóng đen, như giương nanh múa vuốt đánh tới.
Bóng đen này đã bao giờ gặp qua việc lấy thân thể tấn công thay cho vũ khí như vậy chứ, lại thấy ở trước mặt có một người khoa chân múa tay lao về phía mình, dưới tình thế cấp bách, đủ loại pháp thuật sở học trước đây hoàn toàn quên béng, chỉ lo ôm lấy đầu, "a" một tiếng xoay người muốn chạy. Nhưng đâu phải muốn chạy là chạy được ngay, Trương Dực Chẩn ở giữa không trung cũng gấp đến độ kêu loạn lên, hét lớn:
- Tránh ra, mau tránh ra!
Một người thì không khống chế được thân hình, một người thì không kịp né tránh, chỉ nghe "Ai da" một tiếng, Trương Dực Chẩn mạnh mẽ đập vào trên người của bóng đen, bóng đen ngã huỵch trên mặt đất, dư thế vẫn còn chưa giảm, hai người ôm nhau lăn lông lốc đến hai trượng mới bị đám trúc cản lại, chỉ nghe thấy âm thanh đổ vỡ không ngừng, một mảng hỗn độn.
- Tiểu tặc chớ trách, cũng không phải ta cố ý đụng vào ngươi, ai bảo ngươi cứ đứng ngẩn ra đó mà không biết tránh... Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Thân hình đang lăn lộn của Trương Dực Chẩn trụ lại được, một tay vẫn còn đang khoác ở bên hông của bóng đen, trong miệng nói vài câu oán giận, bỗng nhiên cảm thấy không đúng: chỗ thắt lưng của bóng đen này mềm mại nhẵn nhụi, nhẹ nhàng nắm lấy, trong tay cảm thấy mềm mại trơn tuột, chàng thiếu niên tuy rằng chưa trải qua việc đời, nhưng há lại có thể không biết rằng nữ tử eo thon, lúc này dưới cơn kinh hãi vội vàng bỏ tay ra, nhưng vẫn đã muộn một bước. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Chỉ nghe bên tai vang lên một tiếng "Chát", trên mặt đã ăn ngay một cú tát, liền sau đó là một tiếng mắng thanh thúy trong trẻo.
- Vô sỉ khinh bạc!
Đầu tiên là ẩn thân phía sau tặc nhân, sau đó là phi thân nhào vào bắt tặc, không ngờ lúc bay lên không lại nổi lên biến cố, thân thể bỗng dưng nhẹ như yến không thể điều khiển nổi, ngoài ý muốn bổ nhào vào tặc nhân lăn lộn một phen, trong lúc vô ý đặt tay ở bên hông mới phát hiện ra tặc nhân lại là nữ tử, ngay lập tức sau đó liền bị tặc nhân vừa đánh vừa mắng, chàng thiếu niên bị tình huống rắc rối phức tạp làm cho cả đầu như trong sương mù, nhất thời kinh ngạc đến ngây người không nói được lời nào.
Vô sỉ, khinh bạc? Trương Dực Chẩn bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, oan uổng, oan uổng tày trời. Rõ ràng là tặc nhân tới đây phá hủy Vô Phiền Cư của chàng, chàng quang minh chính đại đi bắt tặc, hiện tại lại bị tặc nhân trách cứ là vô sỉ khinh bạc, trong thiên hạ làm sao lại có tặc nhân không nói đạo lý như vậy chứ. Trương Dực Chẩn đột ngột đứng lên, nhìn thấy tặc nhân kia đứng thẳng ở một bên, cẩn thận đề phòng, liền nói: Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Ngươi cái tên kẻ trộm này, liên tiếp phá hủy Vô Phiền Cư của ta vẫn chưa đủ, lại dám chỉ trích ta vô sỉ? Vậy ngươi phá nhà người khác trêu trọc người khác chẳng lẽ lại là hành vi cao thượng sao?
Bóng đen đang muốn rời đi, nghe thấy Trương Dực Chẩn nói vậy, liền đứng lại, tức giận oán hận nói:
- Kẻ trộm nào hả, ta đường đường là... đại tiểu thư, há có thể là người vu oan lung tung! Phá đổ nhà trúc này của ngươi chỉ là cùng ngươi vui đùa một chút thôi, ngươi lại dám dùng hành động bỉ ổi như vậy... khinh bạc ta? Ta muốn giết ngươi.
- Cô chỉ nhấc tay là có thể phá hủy được Vô Phiền Cư của ta, cũng đâu cần biết ta phải mất bao nhiêu ngày mới có thể dựng lên được như vậy hả? Cô vui đùa như thế thật không biết nặng nhẹ! Lại nói ta chỉ muốn bắt được cô, không ngờ thu thế không được mới nhào phải cô, ta cũng đâu có biết cô là nam hay nữ mà nói là khinh bạc? Đại tiểu thư? Ta mặc kệ cô là đại tiểu thư nhà ai, cô hủy nhà cửa người khác trước đã sai, mắng ta khinh bạc vô sỉ là sau lại sai, còn lôi việc giết người ra uy hiếp, chính là sai càng thêm sai, một đại tiểu thư không có gia giáo không biết lễ nghi càng không có nửa phần thái độ của nữ tử như vậy, cô nói thử xem, cô tên họ ra sao, nói ra cho ta biết để ta báo cho phụ mẫu đại nhân của cô, đem cô về hảo hảo quản giáo một phen! Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lần này nói ra hợp tình hợp lý, sau khi nghe xong bóng đen một hồi không nói được gì, cúi đầu trầm tư. Nhất thời hai người im lặng đối diện nhau, dưới ánh trăng cách nhau hai ba trượng, đều không nhìn thấy rõ khuôn mặt nhau, chỉ thấy bên trong rừng trúc gió lùa bóng tà, khe núi giữa dòng nước chảy róc rách. Đêm khuya sương xuống, từng hạt sương sớm đã làm ướt đẫm mảng đất dưới chân.
Trương Dực Chẩn trong lòng suy đoán: không nghĩ tới tặc nhân này lại là nữ tử, không biết lời nói vừa rồi có làm cho lòng nàng cảm thấy xấu hổ, tự động rời đi hay không?
- Ha ha!
Tặc nhân nửa ngày không nói nào, không ngờ vừa mở miệng bỗng nhiên lại cất tiếng cười, thanh âm uyển chuyển, khiến trong lòng Trương Dực Chẩn sinh ra cảm khái: thanh âm của tên trộm này nghe lại hay như vậy, thường nói chim sơn ca giọng hát tuyệt vời, sợ rằng vẫn còn thua kém cô gái này mười phần. Chỉ tiếc lại là một tên tặc nhân! Tâm tư đang lúc nghĩ ngợi đột nhiên tỉnh ngộ, tiếng cười này cùng với tiếng cười ngày trước trong lúc vô ý nghe được là độc nhất vô nhị, chẳng lẽ ngay từ đầu tặc nhân này đã tới Tiểu Diệu Cảnh rồi sao?
- Xin nói cho Trương gia tiểu ca được biết, tiểu nữ tử lúc trước hủy phòng ốc của ngươi là ta không đúng, việc này xin hướng ngươi nhận lỗi, mong rằng Trương gia tiểu ca thứ tội. Từ ngày mai trở đi, ta liền giúp ngươi xây dựng phòng ốc, ý của ngươi thế nào? Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Cái này...
Cố gái này trước sau thay đổi rất lớn, khiến cho Trương Dực Chẩn nhất thời bối rối, khó phân biệt thật giả. Nửa đêm, nàng nữ tử độc thân một mình lên Tiểu Diệu Cảnh, mà Tam Nguyên cung từ trước tới nay không hề thu nữ đệ tử. Nữ tử không rõ lai lịch, không phải yêu tức là quỷ. Chỉ là sau việc ác quỷ Thái Bình thôn, Trương Dực Chẩn đối với yêu vật ác quỷ trên thế gian này vẫn luôn có một cảm giác không hề sợ hãi, đó là lý do lúc trước chàng không hề sợ tặc nhân sẽ là sơn quái quỷ hồn. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Cô gái này, trước tiên cô hãy nói cô là đại tiểu thư nhà ai, tiểu thư nhà ai mà lại nửa đêm một mình một người lên núi... hủy nhà của người khác? Ta tuy là đạo sĩ Tam Nguyên Cung, nhưng từ trước đến nay với yêu quái quỷ hồn không hề có ác ý, cô hãy nói cho ta biết thân phận thực sự, để trong lòng ta được hiểu rõ. Ta đối với dị loại không hề có thành kiến, nhưng chưa chắc sư phụ Linh Không của ta, còn có vô số đệ tử Tam Nguyên cung có khả năng bao dung cho dị loại? Cô hãy nói đi, cô rốt cuộc là yêu hay là quỷ?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Quyển thứ nhất: Thiếu niên du
Chương 13: Mộc thạch hóa hình Tiểu Trúc Tiên(thượng)
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Ta kỳ thực là... một gốc tử trúc ở trong rừng trúc này, bởi vì sống lâu năm nên hấp thu được tinh hoa của nhật nguyệt, đột nhiên có được ý thức, sau lại trải qua tu hành hơn trăm năm cuối cùng có được hình người. Chỉ vì thấy ngươi chặt đồng loại của ta để kiến tu nhà cửa, nhất thời tức giận mới xuất thủ hủy đi Vô Phiền Cư. Trương gia tiểu ca lại nói thử xem, ta đây làm như vậy là đúng hay sai. (Tử trúc: cây trúc màu tím hoặc là trúc tía) Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Hả?
Trương Dực Chẩn nhất thời nghẹn lời, quả thực nếu đúng như nàng nói thì trúc trong cả khu rừng này đều là đồng loại của nàng, chàng chặt trúc mà chưa được phép của nàng tất nhiên là sai trước, nếu là vật vô chủ thì tùy ý lấy đi cũng bình thường, nhưng nếu rừng trúc đã có chủ, muốn chặt cây đương nhiên phải được sự đáp ứng chủ nhân. Chàng thiếu niên trầm ngâm trong chốc lát, không đúng, nếu cô gái này thực sự là chủ nhân của rừng trúc, lẽ ra lúc chàng chặt trúc phải hiện thân ngăn cản chứ, vì sao lại chờ đến khi Vô Phiền Cư gần xây xong mới xuất thủ phá hủy?
- Khoan, ta lại hỏi cô, trúc ở trong rừng nhiều vô số kể, vì sao chỉ có cô tu luyện được hình người? Vả lại ta nghe Linh Không đạo trưởng nói, vạn vật trên thế gian này, duy chỉ có thân thể người là quý giá nhất, cũng chỉ có nhân thân mới tu đạo thành tiên được, những loài chim thú, cho dù khai hóa linh tính, tu hành đạo pháp cũng chỉ có thể là yêu là quái. Mà loài cây cỏ lại không có linh tính, như sắt đá vốn không có linh thức, cây cỏ vô tình, không phải là chúng sinh hữu tình, làm sao có thể tu luyện được thành hình người? Chớ lừa gạt ta, hãy mau mau nói thật xem cô là yêu quái quỷ hồn gì?
Nữ tử ngẩn ra, cũng không ngờ tới sơn thôn thiếu niên này có kiến giải như vậy, lại vạch trần lời nói dối của nàng ngay đương trường. Hừ, lẽ nào ta lại để cái tên Trương Dực Chẩn mới vào đạo môn này vặn hỏi? Chủ ý đã định, nàng liền mở miệng cất tiếng nói êm tai.
- Trương gia tiểu ca chỉ biết một mà không biết hai. Vạn vật trong thiên địa này đều có tạo hóa, ngươi chỉ biết gỗ đá vô tri, lại không biết dưới cơ duyên xảo hợp, gỗ đá cũng có thể đắc đạo thành người. Tuy nói vạn vật không phải là ít, nhưng thiên đạo cũng không tuyệt hết mọi cơ hội, nhật thực nguyệt thực trăm năm khó gặp kia, chính là cơ hội mà thiên đạo ban cho gỗ đá chúng ta khai sáng linh trí. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Khi nhật thực tới, thiên địa vạn vật rơi vào tăm tối, không có ánh sáng mặt trời, âm khí khắp nơi. Nhật thực qua đi, liền xua tan hắc ám, chỉ trong chốc lát ánh sáng mặt trời mới được sinh ra, phủ xuống mặt đất sớm nhất chính là ánh mặt trời tụ tập tất cả tinh hoa trong thiên địa, chiếu rọi lên trên gỗ đá, gỗ đá sẽ tỉnh dậy từ trong hỗn độn, linh thức sơ hiện, liền có được ý thức tự chủ!
- Tinh hoa mới sinh trong thiên địa không thể coi thường, đợi cho đến khi linh thức của gỗ đá vững chắc, thiên đạo ẩn chức trong tinh hoa thiên địa sẽ tự động chỉ dẫn gỗ đá tu hành. Gỗ đá vô dục vô cầu, tu hành thần tốc, trăm năm là có được hình người, trải qua tiếp trăm năm có được pháp lực, tiếp qua trăm năm là có thể phi thăng, liệt vào hàng ngũ thần tiên. Trương gia tiểu ca nói thử xem, nhân thân (1) tuy quý giá, nhưng nhân tâm (2) lại thường chẳng phân biệt được thiện ác, dễ nhất là tu hành nhưng khó nhất cũng là tu hành, trái lại không bằng được gỗ đá được thiên địa tạo hóa. Ta là một gốc tử trúc may mắn nhất, không phải yêu chẳng phải quỷ, chỉ là gỗ đá may mắn đắc được thiên đạo biến hình thành Tiểu Trúc Tiên. (1: thân thể con người, 2: lòng người) Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Loại thuyết pháp này Trương Dực Chẩn mới được nghe lần đầu nên nửa tin nửa ngờ, do dự chốc lát, liền nói ra một tia nghi vấn cuối cùng ở trong lòng.
- Nói như thế, vậy khi bầu trời u ám, chợt có một tia ánh sáng mặt trời lọt qua kẽ hở đám mây, hoặc là khi mây tán sương tan, luồng ánh sáng mặt trời chiếu xuống sớm nhất, những gỗ đá đón được ánh mặt trời này tùy ý cũng có thể thấy được. Tuy nhật thực nguyệt thực là hiếm thấy, nhưng cảnh tượng thế này đôi khi vẫn thường có, vậy chẳng phải là gỗ đá trên thế gian này đều có thể làm người sao, đây là đạo lý gì?
Nữ tử cười thầm trong lòng, vốn định trêu cợt Trương Dực Chẩn một phen, chẳng ngờ chàng thiếu niên này thật đúng là lằng nhằng, ở trên vấn đề này dây dưa không ngớt. Thầm nghĩ trong lòng, mặc kệ ngươi có giỏi vặn vẹo thế nào, ta há lại có thể bị ngươi làm khó, nếu không thật là uổng phí cái uy danh "năng ngôn thiện biện" của ta. (có khả năng về ngôn ngữ, giỏi nhất là tranh cãi).
- Mặt trời mọc, mặt trời lặn tầm thường thì có thể tích lũy được bao nhiêu tinh hoa chứ. Vì sao có gỗ đá nhận được tinh hoa mà không có được hình người, đó là vì chúng chỉ có một chút ý thức, hoặc vì nguyên nhân linh lực không đủ mà vô pháp hóa thành hình người, phải tu hành thêm hàng trăm ngàn năm mới có được sở thành, hoặc vì nguyên nhân nào đó mà tan thành mây khói, lại trở về với hư vô. Dù sao gỗ đá cũng không thể so với thân thể của người và thú được, tu hành càng thêm khó khăn. Trương gia tiểu ca, lúc này ngươi vẫn còn không tin ta là Tiểu Trúc Tiên của rừng trúc này sao?
Trương Dực Chẩn nghe thấy gỗ đá tu hành cũng không phải dễ, không tránh khỏi cảm khái, lập tức chắp tay thi lễ, nói rằng:
- Dực Chẩn không biết rừng trúc chính là nơi ở của Tiểu Trúc Tiên, chưa được tiên tử cho phép mà đã chặt trúc quả thực là quá lỗ mãng, giờ xin hướng tiên tử nhận lỗi!
- Hì hì!
Rốt cục nữ tử cũng thực hiện được mưu kế, khiến cho Trương Dực Chẩn tin tưởng nàng chính là Tiểu Trúc Tiên chủ nhân của rừng trúc, nhất thời tươi cười rạng rỡ. Ánh trăng lả lướt không nhìn thấy rõ, nếu để cho Trương Dực Chẩn thấy được nụ cười này của nàng, như là mây hé tuyết tan, xinh đẹp không gì sánh nổi, lại như mặt trời mọc phương Đông, quang mang trải dài vạn trượng, chỉ sợ chàng thiếu niên sẽ càng thêm tin vào phong tư tiên tử, thanh lệ duyên dáng, quả là giống như một gốc tử sắc tiên trúc đung đưa theo gió.
- Tiên tử...
- Cứ gọi Khuynh Dĩnh là được!
Nữ tử đối với thân phận nàng bịa đặt ra giành được sự tin tưởng của Trương Dực Chẩn rất là đắc ý, nhưng cứ xưng hô là tiên tử cũng không hài lòng. Nàng tuy không tiện tiết lộ ra thân phận thật, nhưng chẳng biết vì sao lại thốt ra danh tính thực của mình, tựa hồ Trương gia tiểu ca kia phải gọi tên thật của nàng mới cảm thấy yên lòng, ý nghĩ này vừa đến, vẫn chưa phát giác ra trên mặt nóng lên, may là dưới ánh trăng mờ mịt không bị phát hiện ra. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Được, Khuynh Dĩnh, Vô Phiền Cư của ta đã bị phá hủy bởi tay cô, số gậy trúc này tất cả đều lấy từ rừng trúc, xử trí thế nào mong Khuynh Dĩnh hãy nói!
Chàng thiếu niên ngược lại tỏ ra thành ý, lời nói thành khẩn khiến cho người giả mạo chủ nhân của rừng trúc này cúi đầu thẹn thùng, nói:
- Chặt thì đã chặt rồi, ngày mai hãy xây dựng cho xong Vô Phiền Cư của ngươi đi, cũng là để cho những cây trúc này có chỗ hữu dụng!
Trương Dực Chẩn sửng sốt, thật không ngờ chủ nhân rừng trúc tìm tới cửa lý luận một phen, kết quả là vẫn gật đầu đồng ý để cho chàng dựng nhà trúc, lập tức mừng rỡ không thôi, chắt tay tạ ơn. Vừa mới ngẩng đầu lên, trước mắt bóng người mờ mịt, Khuynh Dĩnh trong khoảnh khắc đã tiêu thất không thấy đâu nữa.
Quả nhiên là bản lĩnh tiên gia, diệu dụng không gì sánh được. Khuynh Dĩnh rời đi đã lâu, chàng thiếu niên vẫn còn tán thán không ngớt, thầm nghĩ không biết đến bao giờ mình mới có được thành tựu như vậy, ẩn thân biến hóa đi lại ngàn dặm như không, đắc thành đại đạo. Như vậy mới có thể lên được Phương Trượng tìm kiếm phụ mẫu thân sinh, báo đền được ơn sinh thành.
Bất tri bất giác, phương Đông đã tràn ngập màu trắng, một luồng dương quang đang cố gắng phóng qua tầng mây, xua tan đi bóng tối vô biên. Không ngờ được lần này bắt tặc nhân mất cả một đêm không ngủ, Trương Dực Chẩn lại không có chút mệt mỏi nào, đầu tiên là đem đống trúc tán loạn trên mặt đất thu dọn lại một lần nữa, đợi đến khi trời sáng hẳn, liền cất bước đi tới phía rừng trúc. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trương Dực Chẩn có ý muốn quan sát một phen, để xem bản thể trước khi hóa hình của Tiểu Trúc Tiên dáng dấp ra sao, đồng thời cũng muốn hướng tới chủ nhân nơi đây kiêm hàng xóm nhận thêm một tội, bởi vì lợp mái vẫn cần thêm mấy thân trúc nữa. Rừng trúc không lớn, chẳng ngờ chàng thiếu niên tìm kiếm vài lần, cũng không phát hiện ra gốc tử trúc nào có gì kỳ lạ. Trong rừng tử trúc cũng có không ít, nhưng bất quá thân mình nhỏ bé, kém xa không bằng các những cây trúc tráng kiện sum xuê khác. Chàng thiếu niên cũng nhẹ giọng gọi Khuynh Dĩnh, nhưng không thấy trả lời. Tìm kiếm không có kết quả, chàng liền chắp tay về phía rừng trúc nói:
- Chớ trách chớ trách, lại phải mượn Khuynh Dĩnh thêm vài cây trúc nữa, để ta đi lợp mái cho Vô Phiền Cư, Khuynh Dĩnh nếu như nghe được mà không trả lời, Dực Chẩn coi như cô đã đáp ứng rồi đó!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Quyển thứ nhất: Thiếu niên du
Chương 13: Mộc thạch hóa hình Tiểu Trúc Tiên(hạ)
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Khiêng đống trúc trở về Vô Phiền Cư, Trương Dực Chẩn bỗng nhiên nở nụ cười, nếu như bản thể của Tiểu Trúc Tiên khác hẳn với những cây trúc bình thường, sợ là sớm đã bị người ta chặt mất rồi. Đạo lý như vậy mà chàng cũng không nghĩ tới, cũng thật là quá đần độn rồi. Tự giễu cợt vài câu, rồi chàng lại bắt tay vào xây dựng Vô Phiền Cư một lần nữa.
Trong thời gian này, Linh Không có trở về một lần, Trương Dực Chẩn liền đem chuyện gặp phải Tiểu Trúc Tiên báo cho Linh Không, lại nhận được một trận bác bỏ của Linh Không:
- Nhất định chắc chắn là yêu quái quỷ hồn lừa gạt, may mà nó cũng không có lòng hãm hại con. Ngày sau nhất định chớ tin tưởng việc gỗ đá có thể hóa hình, đó chỉ là lời vô căn cứ mà thôi. Thiên hạ vạn vật lấy người làm chủ, điểu thú cũng có tu hành giả, nhưng thiên kiếp năm trăm năm có thể đánh cho nó hồn phi phách tán, nếu may mắn tránh thoát được một lần, kỳ thiên kiếp ngàn năm lại càng uy lực không gì sánh nổi, không ai có thể may mắn thoát khỏi. Trời cao có đức hiếu sinh, nhưng trời có đạo trời, những loài điểu thú trừ phi chuyển thế làm người, bằng không lấy thân điểu thú mà tu hành, muốn đắc đạo thì trong cả vạn cũng không có một! Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Ngày thứ ba, Vô Phiền Cư đã lợp xong mái nhà, chính thức hoàn thành ở Tiểu Diệu Cảnh. Trương Dực Chẩn ngắm nghía Vô Phiền Cư do một tay mình kiến tạo, trong lòng cảm thấy vui sướng. Vô Phiền Cư chỉnh tề, chỉ có một gian, tuy nói đơn sơ xoàng xĩnh, nhưng thế nào cũng là do tay mình kiến tạo nên, tựa như nhìn thấy được hoa màu do mình trồng trọt lớn lên vậy, có rất nhiều sự tình đến cuối cùng mới có thể cảm nhận được ý cảnh trong đó. Vô Phiền Cư, đó chính là thiên đạo vô phiền vô ưu, vô dục vô cầu mà toàn bộ người tu đạo theo đuổi, Trương Dực Chẩn tâm niệm chợt động, đúng là: Xuân mộng tùy vân tán, phi hoa trục thủy lưu. Ký ngôn chúng nhi nữ, hà tất mịch nhàn sầu.
(dịch nghĩa: Ảo mộng theo mây tan, hoa rơi trôi theo nước. Gửi lời đến đám nhi nữ, cần gì phải tìm kiếm sầu lo)
- Thơ tuy không tệ, chỉ tiếc ý cảnh có chút tục khí. Vô Phiền Cư này nếu đã không phiền không lo, sẽ không cần những thứ như xuân mộng cùng phi hoa hủy đi sự thanh tịnh yên bình.
Trương Dực Chẩn ngâm thơ xong, chợt từ phía sau truyền đến một thanh âm nữ tử. Nghe thanh âm trong trẻo như oanh hót, uyển chuyển du dương. Trương Dực Chẩn quay đầu nhìn lại, nhưng đó là vẻ mặt tươi cười diễu cợt của một nữ tử xa lạ.
Nàng mặc một chiếc váy màu vàng, một chiếc áo năm màu đều có gắn kim tuyến bạc, mặt như bạch ngọc, mi như thúy vũ, như hoa giải ngữ, tự ngọc sinh hương, khiến cho Trương Dực Chẩn đột nhiên như rơi vào giữa vạn đạo hào quang, nhất thời hoa cả mắt, không dám nhìn thẳng vào người trước mặt. (như hoa giải ngữ, tự ngọc sinh hương: giống như bông hoa biết nói, bản thân ngọc tự sinh ra hương thơm || thúy vũ: lông chim phỉ thúy)
- Khanh khách...
Thiếu nữ này cười khẽ một tiếng, cũng không để ý tới sự thất lễ của Trương Dực Chẩn, vươn một ngón tay dài và mảnh chỉ vào Vô Phiền Cư, nói rằng:
- Vô Phiền Cư, khẩu khí thật lớn. Phàm nhân thế gian có ai dám nói vô phiền vô ưu, cho dù là những người tu đạo kia, có biết bao nhiêu kẻ giả danh tu đạo, thực tế lại chỉ tham tài tham sắc. Trong đó thật ít có người yêu thích học đạo, vì truy cầu thiên đạo buông tha tình ái cùng phồn hoa chốn thế gian, nhưng cũng khó tránh khỏi ưu phiền sinh ra vì thiên đạo mênh mông khó cầu, cái gọi là vô phiền vô ưu này, thực sự chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
Trương Dực Chẩn trải qua giây lát, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, dù chưa có hành động nhìn thẳng vào thiếu nữ, nhưng thất thần đờ ra cũng là thất lễ rồi, vội vàng hổ thẹn cười, nói rằng:
- Không biết tiên tử là thần tiên chốn nào, lời nói cùng kiến giải như vậy, cũng không khác mấy với Trúc Tiên ta gặp được vài ngày trước.
- Trúc Tiên?
Ánh mắt của thiếu nữ sáng ngời, tâm tư của nàng cũng đã đoán được bảy tám phần, tâm niệm vừa động tay phải vung lên rồi lại liền hạ xuống, lập tức quyết định trước tiên không giết Trương Dực Chẩn, nếu như nàng ta đã tới đây trước một bước, lại còn giấu diếm thân phận tự xưng là Trúc Tiên gì đó, chẳng biết trong hồ lô của nàng ta có cái gì. Nếu như vậy mình cũng không ngại cùng giả bộ với nàng ta. Ngươi muốn bảo vệ hắn, ta càng muốn giết hắn, xem cuối cùng ai thắng ai thua. Giết Trương Dực Chẩn dễ dàng quá cũng không có hứng thú, chẳng bằng coi hắn như là tiền cược, thắng nàng thì lại giết hắn, như thế chơi mới vui. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trương Dực Chẩn lại không biết chỉ trong khoảnh khắc đó, chàng đã dạo qua một vòng ở Quỷ Môn Quan!
Thiếu nữ này tay hơi nâng váy, bước một bước về phía trước, dáng vẻ đứng đắn, dịu dàng nói:
- Không dối gạt Trương công tử, ta chính là một gốc hạnh thụ ngàn năm ở trong Ủy Vũ Sơn này, biến hình thành người, tên gọi Hạnh Tiên!
- A, Trúc Tiên kia tự xưng tiên danh là Khuynh Dĩnh, không biết Hạnh Tiên có thể cho biết tiên danh có được không?
Đêm hôm trước gặp được Trúc Tiên, hôm nay lại gặp Hạnh Tiên, chàng thiếu niên đã thấy qua rồi nên không lấy làm lạ. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Thiếu nữ trong lòng cả kinh, khá lắm Khuynh Dĩnh, ngay cả tên thật cũng nói cho hắn biết, gã thiếu niên sơn dã phàm nhân này chẳng qua cũng chỉ là một con kiến hôi vô danh tiểu bối trong chúng sinh mà thôi, dưới cơ duyên xảo hợp vô tình gặp được, nếu không hài lòng liền có thể thuận tay giết luôn là xong việc, hà tất phải nhiều chuyện như vậy? Làm bộ Trúc Tiên còn chưa đủ, lại đem cả tên thật nói cho hắn biết, chẳng lẽ trong đó có ẩn tình khác? Thiếu nữ vừa nghĩ như vậy, nếu Khuynh Dĩnh đã nói tên thật, nàng giấu diếm đi trái lại có vẻ keo kiệt, không thể để cho nàng ta chế nhạo được, đơn giản rộng rãi nói ra tên thật, dù sao tên thiếu niên sơn dã này nhấc tay là có thể giết chết. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Ta họ Đới tên Thiền Nhi, Trương công tử gọi Thiền Nhi là được. Không biết ở trong mắt Trương công tử, ta so với Khuynh Dĩnh kia, người nào dung mạo động lòng người hơn?
Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Cái gì?
Trương Dực Chẩn cho là mình đã nghe lầm, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Đới Thiền Nhi ánh mắt đong đưa, mặt cười hồng phấn, bộ dáng vô cùng quyến rũ, nhất thời cả kinh, bồn chồn lo sợ lùi ngay về phía sau vài bước, nghiêm nét mặt nói:
- Hạnh Tiên xin tự trọng, chớ trêu cợt ta nữa. Dung mạo của tiên tử đương nhiên là đẹp không tả xiết, nhưng phẩm hạnh của nữ tử lại càng trọng yếu hơn...
- Nói cho cùng, Trương gia tiểu ca nói vậy nghĩa là, mặc kệ tiên tử hay phàm nhân, nếu như phẩm hạnh không đoan chính, sẽ làm cho lòng người sinh ra chán ghét, Đới Thiền Nhi, ngươi nói xem có đúng không?
Phía sau Trương Dực Chẩn lại truyền đến âm thanh của nữ tử, thực sự là của Trúc Tiên gặp nhau dưới ánh trăng mấy ngày trước. Chàng thiếu niên chỉ cảm thấy ngũ thải quang hoa chợt lóe lên trước mắt, một nữ tử xinh đẹp đã đứng ở giữa chàng và Đới Thiền Nhi. (ngũ thải quang hoa: luồng ánh sáng năm màu)
Nữ tử này, chiều cao bằng với Đới Thiền Nhi, nếu so sánh, ngược lại so với Đới Thiền Nhi còn gầy hơn nửa phần, càng lộ vẻ thanh kỳ. Nàng mặc quần áo màu xanh, ánh mắt như nước, thần thái thanh cao, thật sự là một mĩ nhân. Thấy vậy Trương Dực Chẩn lấy làm kỳ lạ, Ủy Vũ Sơn không uổng danh là động thiên phúc địa, có thể đồng thời thai nghén ra được hai vị tiên tử thiên địa tạo hóa như vậy.
- Cô... chính là Khuynh Dĩnh?
- Đúng vậy!
- Khuynh Dĩnh so với tưởng tượng của ta gầy hơn một chút, bất quá cũng đúng, tử trúc gầy nhưng thanh thúy, khiến cho người ta rất thích ngắm nhìn!
- Hì hì, Trương gia tiểu ca quả nhiên giỏi tài ăn nói, khen ngợi như vậy thật khiến Khuynh Dĩnh hổ thẹn!
Hai người lời nói ăn ý, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, đem Đới Thiền Nhi lạnh nhạt để ở một bên. Đới Thiền Nhi cũng không giận, chỉ là vẻ mặt tươi cười có pha chút tò mò, không nói lời nào đứng nhìn hai người. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Cứ đứng như vậy nói thêm một hồi, Trương Dực Chẩn mới giật mình nhớ ra, làm sao lại để khách đứng ở trong sân nói chuyện, làm mất đi đạo đãi khách, vội vàng mời hai người vào trong Vô Phiền Cư chàng vừa mới hoàn thành làm khách. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Vô Phiền Cư vừa hoàn thành đã được nghênh đón hai vị khách quý. Trương Dực Chẩn đương nhiên không dám chậm trễ, dọn xong chiếc bàn, lại nấu nước pha trà, vội vàng bận bịu nhưng rất vui vẻ. Chờ khi Trương Dực Chẩn ra ngoài tới sơn tuyền lấy nước, trong Vô Phiền Cư chỉ còn lại hai người Khuynh Dĩnh cùng Đới Thiền Nhi.
Đới Thiền Nhi vẻ mặt bỡn cợt nhìn Khuynh Dĩnh, nói rằng:
- Sao, rốt cuộc là ngươi dựa vào khí tức trên người để lại mà tìm được hắn trước ta một bước. Ngươi muốn như thế nào đây?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip