Quyển thứ nhất: Thiếu niên du
Chương 14: Mạc đạo mỹ nhân nhan như ngọc ( thượng )
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Khuynh Dĩnh đưa tay vuốt một vài sợi tóc tán loạn ở trên trán, không hề kinh ngạc nói:
- Đới Thiền Nhi, sự tình giữa ta và ngươi đã có hai người chúng ta tự giải quyết, không cần liên lụy đến người vô tội. Trong mắt hắn, ta là Trúc Tiên, ngươi là Hạnh Tiên, chúng ta cùng nhau pha trà luận đạo, chẳng phải rất tốt sao?
- Rất tốt, quả thực rất tốt. Ngươi đã đóng giả làm Trúc Tiên, vì sao còn báo cho hắn biết tên thật? Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì khác?
- Chỉ là nhất thời buột miệng nói ra mà thôi, hơn nữa hắn là phàm nhân, tính danh của chúng ta đối với hắn mà nói cũng không có ý nghĩa. Chẳng phải lúc đó ngươi cũng nói tên thật ra sao, có dụng ý gì?
- Khuynh Dĩnh, gã thiếu niên này ta phải giết không thể nghi ngờ, ngươi không ngăn cản được ta đâu. Bất quá không phải bây giờ, ta thấy hắn ngốc ngốc cũng đáng yêu, không ngại để hắn sống lâu hơn một chút, chờ đến khi nào trong lòng bực dọc, vừa vặn giết hắn cho hả giận.
- Đới Thiền Nhi, ngươi muốn giết hắn cũng được, bất quá ngươi cần phải đánh bại ta trước đã!
- Đừng cho là ta không dám giết ngươi...
- Vậy ngươi thử xem...
Nhất thời bên trong Vô Phiền Cư tuốt kiếm giương cung, tràn ngập sát khí. Chính lúc này Trương Dực Chẩn đẩy cửa vào, hai tay đang xách bếp lò, dưới cánh tay còn kẹp theo một cây gậy. Đới Thiền Nhi vừa thấy gậy này, trong lòng cả kinh, khí thế trên người đột nhiên bị kiềm hãm, bầu không khí khẩn trương giằng co trong Vô Phiền Cư nhất thời hóa thành vô hình.
- Ha ha, Vô Phiền Cư may mắn được hai vị tiên tử đại giá quang lâm, Dực Chẩn cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Khu núi này hoang vu, chỉ có thể pha trà đãi khách thôi!
Nói xong, Trương Dực Chẩn đặt bếp lò xuống, bắc ấm trà lên, lại dùng cây gậy cời đống củi lửa làm hở ra một cái khe, nhẹ nhành thổi một hơi, đám củi lửa liền cháy lên hừng hực.
Đới Thiền Nhi vẻ mặt khẩn trương nhìn vào cây gậy trong tay Trương Dực Chẩn, sợ rằng không cẩn thận cây gậy kia sẽ đánh về phía nàng. Khuynh Dĩnh lòng lại tràn đầy kinh ngạc, không nghĩ tới "thần binh lợi khí" như vậy mà lại làm thiêu hỏa côn trong tay chàng thiếu niên, là thiếu niên này cố ý tỏ ra yếu kém hay thực sự không biết đây? Khuynh Dĩnh nhất thời tâm tư rối loạn, khó đưa ra được phán đoán.
Bên này Trương Dực Chẩn chăm chú pha trà, lại không hề biết tâm tư trong lòng của hai vị "tiên tử" trước mặt. Đối với chàng sơn thôn thiếu niên mà nói, đột nhiên gặp được hai vị tiên tử phi thường xinh đẹp thực giống như nằm mơ. Thế nhưng trên Vô Phiền Cư, Tiểu Diệu Cảnh không có hoa quả để dùng chiêu đãi khách, chỉ có một ít trà thô Linh Không để lại. Cho nên chàng thiếu niên liền vội vội vàng vàng chạy tới sơn tuyền lấy nước, rửa tay nhóm bếp, tự mình pha trà để mời hai vị khách quý hưởng dụng.
Đợi khi tâm tình bĩnh tĩnh lại, Đới Thiền Nhi tỉ mỉ quan sát, liền biết Trương Dực Chẩn không có ý định lôi gậy ra để hù dọa, trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái. Nghĩ lại cũng đúng, sao hắn có thể biết được thân phận của mình chứ? Chắc chắn Khuynh Dĩnh cũng sẽ không nói rõ với hắn, bằng không cần gì nàng phải giả mạo Trúc Tiên. Đới Thiền Nhi liền khôi phục lại sự tự tin, thầm trách bản thân có phần hơi quá cẩn thận, sao lại bị một tên tiểu tử phàm gian dọa cho thành như vậy.
Tuy là trà thô, nhưng trải qua Trương Dực Chẩn dùng nước đun sôi ba lần, chắt đi ba lần, rồi lại hãm thêm một thời gian, hương thơm của trà vẫn như cũ tỏa ra bốn phía. Trương Dực Chẩn rót hai chén, phân biệt bưng cho Khuynh Dĩnh cùng Đới Thiền Nhi.
- Trà thô kém cỏi, hai vị tiên tử dùng tạm! Xin đừng trách, vật núi rừng tuy rằng thô kém, nhưng hơn hẳn ở chỗ hương vị thuần khiết.
Chàng thiếu niên vẻ mặt thành khẩn, ẩn ước vài phần xấu hổ, ngược lại khiến cho Khuynh Dĩnh lòng sinh thương tiếc: Trương Dực Chẩn có một lòng hảo tâm như vậy, thế nhưng hắn nào có biết, Đới Thiền Nhi lần này đến đây là muốn lấy tính mệnh của hắn. Lúc trước ở trong rừng cây trước Thái Bình thôn, hắn dũng cảm đứng ra, bằng một côn đánh bị thương Đới Thiền Nhi cứu nàng một mạng. Sau đó, nàng mượn việc cắn hắn một nhát đem khí tức của nàng rót vào trong cơ thể hắn, vốn muốn coi đây là ký hiệu, thuận tiện ngày sau tìm kiếm hắn, cũng không nghĩ tới chàng thiếu niên lại tu hành đạo pháp, trong lúc vô ý đem khí tức của nàng lưu lại luyện hóa.
Nếu chỉ là như vậy, Đới Thiền Nhi cũng không cách nào tìm được chàng. Ai ngờ chàng lại cố ý nhặt lấy lông vũ của Đới Thiền Nhi, khí tức của nàng trời sinh tương khắc với lông vũ của Đới Thiền Nhi, chắc rằng lúc chàng thiếu niên luyện hóa khí tức của nàng đã bị lông vũ cảm ứng được, mà Đới Thiền Nhi cùng với lông vũ lại có đặc thù tương thông, mặc kệ là xa vạn dặm chỉ cần trong nửa khắc là có thể nhận biết được vị trí, cho nên không lâu sau khi nàng tìm được chàng thiếu niên, Đới Thiền Nhi cũng tìm kiếm mà đến.
Gã thiếu niên này nhất thời khí thịnh bất kể là hữu ý hay vô ý, chung quy vẫn đã cứu nàng một mạng. Lúc này Đới Thiền Nhi tìm đến muốn trừ bỏ hắn, cho dù nàng có liều mạng cũng phải bảo hộ hắn chu toàn. Chỉ là chàng thiếu niên này đạo lực quá yếu, không thể nào tự bảo vệ mình, cho nên cũng khá phiền phức. Thế nhưng phàm nhân tu đạo, cho dù là nỗ lực cả đời, cũng có mấy người đấu qua được Đới Thiền Nhi? Khuynh Dĩnh âm thầm thở dài một tiếng, cũng được, từ nay về sau liền thủ hộ ở bên cạnh hắn, có thể bảo vệ được ngày nào hay ngày ấy.
Trương Dực Chẩn đâu có biết đã vô ý chọc phải phiền phức tày trời, đứng yên một bên, hồi hộp chờ đợi đánh giá của hai vị tiên tử đối với trà đạo của chàng. Đới Thiền Nhi vừa nhấp một ngụm vào miệng, liền "Phốc" một tiếng phun ra hết, vẻ mặt xem thường nói:
- Trà này thật khó nuốt! Trương công tử, không bằng nếm thử một chút Vô Căn trà của ta, thế nào?
Khuynh Dĩnh nhấp một ngụm nhỏ, đầu tiên là nhíu mày, rồi lại dần dần thoải mái, nói rằng:
- Vừa vào miệng rất chát, nhưng trước đắng sau lại dịu. Không tính là trà ngon thượng phẩm, nhưng cũng đủ để thưởng thức!
Cuối cùng cũng được Khuynh Dĩnh tán thưởng, Trương Dực Chẩn vừa bị Đới Thiền Nhi phun trà làm cho xấu hổ không thôi mới thoáng thấy yên tâm, nghe thấy "Vô Căn trà" của Đới Thiền Nhi, hiếu kỳ hỏi:
- Vô Căn trà này là thứ trà gì?
Khuynh Dĩnh vẻ mặt giảo hoạt cười nói:
- Đới Thiền Nhi, Vô Căn trà của ngươi không dễ dàng cho người nếm, sao hôm nay lại rộng rãi như vậy?
Đới Thiền Nhi chỉ "hừ" một tiếng, không để ý tới Khuynh Dĩnh, nhưng lại trả lời Trương Dực Chẩn:
- Vô Căn trà sinh trưởng ở trên tầng mây, trên nhận thanh khí trường thiên, dưới đón tinh hoa mây khói, không chạm mặt đất nên có tên Vô Căn. Trà này vừa vào nước lập tức hóa thành khí, không lưu lại lá trà, quả thực là thơm ngát không gì sánh nổi, đề thần thanh tâm, đối với tu hành cũng có chỗ tốt rất lớn!
Nói xong, tay phải Đới Thiền Nhi chộp một nhát vào không trung, bất chợt trong tay phải đã có thêm một chiếc bình ngọc xanh biếc gần như trong suốt. Quanh thân bình ngọc mây trôi lờ lững, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm. Tay trái hư không vẫy nhẹ, từ trong bình ngọc liền bay ra ba phiến lá trà xanh như ngọc bích, vung tay lên, ba phiến lá trà liền bay vào trong chén trà của ba người. Tay phải Đới Thiền Nhi khép lại, chiếc bình ngọc lại hư không biến mất.
- Vô Căn trà này chớ để nhiễm phải khí người, chỉ cần nhiễm khí người mùi vị liền đại giảm.
Trương Dực Chẩn nhấc chén trà khuấy lá trà lên. Vô Căn trà này quả nhiên kỳ lạ, chỉ khuấy ở trong nước một hồi liền biến mất không thấy đâu nữa, nước trong lăn tăn biến thành màu xanh lục, hương trà tỏa ra bốn phía, quả nhiên là thấm vào ruột gan, chỉ vừa ngửi liền đã cảm thấy vui vẻ thoải mái, tâm thanh khí sảng.
Quả nhiên là trà ngon! Trương Dực Chẩn giơ chén trà lên, hướng về phía hai vị tiên tử mời:
- Dực Chẩn liền mượn hoa hiến phật, đa tạ tiên trà của Hạnh Tiên, đa tạ Trúc Tiên tán thưởng!
Trà vừa vào miệng, như rơi vào trong mây, Trương Dực Chẩn cảm thấy bồng bềnh như thần tiên, nhiệt lực ẩn hàm trong cơ thể lúc trước không thấy đâu đột nhiên xuất hiện lần nữa, khí thế tăng mạnh, ở trong người nhanh chóng lưu chuyển bảy lần, rồi lại lặng lẽ biến mất vô hình. Trương Dực Chẩn không biết vì sao, nhưng cảm thấy thân thể đều bình thường, không có gì khác lạ. Vừa mới ngẩng đầu, đã thấy vẻ mặt Khuynh Dĩnh đang kinh ngạc nhìn chàng!
__________________
Ủng hộ dịch giả, xin mời CvrCallGrl vào đây!
Sửa bởi kuken1986 : Hôm qua lúc 10:33 PM
Trả lời kèm theo trích dẫn Kèm theo bài viết này trong trích dẫn của bài trả lời Trả lời nhanh trong Chủ đề này Thanks
kuken1986
Xem Hồ sơ
Gửi tin nhắn đến kuken1986
Tìm Bài gửi bởi kuken1986
Thêm kuken1986 vào danh bạ
#24 Báo cáo Bài viết
Chưa đọc Hôm Nay, 07:02 PM
kuken1986 kuken1986 đang online
Dịch Giả
Ngày gia nhập: May 2010
Bài gửi: 27
Mặc định Trả lời: [Tiên Hiệp]Nhân gian tiên lộ - TG: Hà Thường Tại
Nhân gian tiên lộ
Tác giả: Hà Thường Tại
Nguồn: Địa Ngục Môn
Quyển thứ nhất: Thiếu niên du
Chương 14: Mạc đạo mỹ nhân nhan như ngọc ( hạ )
: :
Nguyên lại nhiệt lực trong cơ thể Trương Dực Chẩn vừa xuất hiện Khuynh Dĩnh liền cảm ứng được. Khuynh Dĩnh vốn biết Vô Căn trà là đồ yêu thích của Đới Thiền Nhi, rất ít khi cho người khác, hôm nay lại rộng rãi như thế thật ngoài ý muốn. Mà Trương Dực Chẩn vừa uống trà vào miệng khí tức trong cơ thể đã tăng mạnh, lúc hô hấp đạo lực tăng lên không ít, quả thật khiến Khuynh Dĩnh sửng sốt không nhỏ. Vô Căn trà tuy có tác dụng an thần thanh tâm, đối với tu hành mà nói có thể phụ trợ đề cao tâm cảnh chứ không phải đạo lực, không biết vì cớ gì lại có thể giúp đạo lực Trương Dực Chẩn tăng nhiều đến thế.
Trương Dực Chẩn liên tục tán thưởng diệu dụng của Vô Căn trà, thấy vậy Đới Thiền Nhi vui vẻ ra mặt, liên tục hướng ánh mắt thị uy với Khuynh Dĩnh. Bây giờ Khuynh Dĩnh mới hiểu được, Đới Thiền Nhi hỉ nộ tùy tâm, bỏ ra loại trà yêu thích để khoe khoang, chính là muốn báo cho nàng biết, Đới Thiền Nhi muốn Trương Dực Chẩn vui vẻ thì hắn phải vui vẻ, lần sau muốn hắn chết thì hắn cũng chỉ có một đường chết mà thôi.
Trương Dực Chẩn trước tiên là nói về các loại trà, sau đó lại nói đến lên núi săn thú, xuống sông bắt cá, đồng ruộng cấy cầy, trên cây bắt chim, sinh hoạt sơn thôn tuy rằng kham khổ, nhưng cũng vui vẻ vô cùng, Khuynh Dĩnh cùng Đới Thiền Nhi nghe thấy vậy đều ngẩn cả ra, vô cùng hứng thú. Đối với Khuynh Dĩnh cùng Đới Thiền Nhi từ nhỏ đã lớn lên ở trong cung điện xa rời trần thế mà nói, nào đâu biết rằng trong mắt các nàng sinh hoạt sơn thôn cực khổ, lại cũng có vố số lạc thú như vậy, bất kể là khi Trương Dực Chẩn truy đuổi một con thỏ rừng đi nhầm vào địa bàn của lợn rừng suýt chết, bất kể là một con gà rừng năm màu Trương Dực Chẩn bắn trúng lại bị một con hổ đi ngang qua mượn gió bẻ măng tha đi mất, làm cho chàng tức giận giậm chân mắng chửi nhưng cũng không làm gì được, hay là một lần Trương Dực Chẩn cùng con sói chuyên trộm gà đấu trí đấu dũng liên tiếp nửa tháng trời mới tróc nã quy án được nó, những cố sự đặc sắc này trải qua sự miêu tả sinh động như thật của chàng thiếu niên, người nghe cùng người kể giống như là lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, theo những kinh lịch của thiếu niên mà bỗng dưng vui vẻ bỗng dưng buồn bã, hai vị thiếu nữ lúc thì che miệng kêu lên sợ hãi, lúc thì giãn mày khẽ cười, ý vị tuyệt vời nói không nên lời, trong Vô Phiền Cư nho nhỏ chuyện trò vui vẻ, chỗ kỳ diệu trong đó người ngoài không thể hiểu được.
Chưa phát giác ra mặt trời đã lên cao đến giữa trời, thời gian đã đến buổi trưa. Trương Dực Chẩn áy náy nói với hai vị tiên tử đang mải mê nghe kể truyện:
- Vô Phiền Cư của ta không có đồ ăn, bây giờ đã tới bữa trưa, chậm trễ không thể khoản đãi hai vị, thực sự rất xin lỗi!
Khuynh Dĩnh cười nghịch ngợm, nháy mắt mấy cái nói:
- Ngươi lại quên rồi à, Dực Chẩn, ta cùng Đới Thiền Nhi chính là tiên tử, không cần phải dùng đến thực vật phàm gian!
Đới Thiền Nhi cũng gật đầu nói phải. vội vàng thúc giục:
- Mau mau nói tiếp cuối cùng làm thế nào ngươi bắt được đầu lợn rừng kia đi?
Trương Dực Chẩn yên lòng, nói đến cũng lạ, sau khi uống Vô Căn trà, bình thường cứ đến giờ này là đã cảm thấy đói, nhưng hôm nay lại không có chút cảm giác nào. Nhất thời cũng không suy nghĩ nhiều, hiếm khi có được hai vị tiên tử thích thú nghe chuyện núi rừng giã thú, liền lại tiếp túc tỉ mỉ kể lại.
- Con lợn rừng kia nặng đến ba bốn trăm cân, bình thường ba bốn tráng hán cũng không làm gì được. Súc sinh này rất khôn khéo, bao giờ cũng thừa lúc ban đêm đến đây ăn trộm. Sân tường nhà ta dùng tới đất sét trộn lẫn rơm rạ mà đắp thành, thực sự là rắn chắc không gì sánh nổi, nhưng vẫn bị răng nanh của con lợn rừng này ủi thủng một hốc lớn. Nó thích ăn ngô nhất, ngô mới thu hoạch về để trong kho thóc, chẳng hiểu sao súc sinh này lại tìm thấy. Ban đêm nó len lén mò đến, ủi thủng tường viện, một lần ăn vụng đến hơn mười cân!
- Đất đai sơn thôn không bằng được đồng bằng màu mỡ, trồng được chút lương thực này quả thực là không dễ. Vì không để cho súc sinh này tìm thấy, chúng ta liền đem ngô giấu ở trên nóc nhà. Không ngờ mấy ngày sau, súc sinh này lại thừa dịp ban đêm nhẹ nhàng mò tới, cũng không biết là dùng cách gì mà lại phóng lên được nóc nhà, không chỉ ăn vụng đến mười cân mà thôi, lại còn trả thù khiến cho số ngô còn lại bị ngâm nước tiểu. Con lợn rừng súc sinh này, tính tình hẹp hòi lại còn ôm hận, rất khó đối phó.
- Ta cực kỳ tức giận, liền nghĩ ra một biện pháp, nói thế nào cũng phải bắt được nó. Ta đem ngô gói lại thành một bóc lớn, treo trên xà nhà, ở phía dưới đào một cái hố to, dưới hố có chôn cọc gỗ vót nhọn hướng lên trên, miệng hố phủ thêm một lớp chiếu mỏng, trên chiếu rắc đất lên, ngụy trang như mặt đất bình thường. Ngô không được treo cao quá, nếu cao quá không với tới thì nó sẽ không nhảy lên. Lại không thể thấp quá, thấp quá súc sinh này sẽ lại rút lui, nó cũng hiểu được là có bẫy!
- Kết quả vào lúc quá nửa đêm, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rống thảm. Ta vội vàng chạy tới nhìn, súc sinh này quả nhiên đã ngã vào trong hố, bị cọc gỗ đâm trúng không cựa quậy được. Ta gọi cá hương thân đến, phải tới bốn năm tráng hán mới đưa được nó lên trên buộc thật chắc chắn lại, rồi gánh tới khu đất trống ở trong thôn. Sáng sớm hôm sau Lý Chính phán quyết súc sinh này làm nhiều việc xấu, phải xử tử. Cũng không biết nó đã ăn trộm lương thực của bao nhiêu nhà, sau khi giết xong phải đến ba trăm cân thịt, hầu như nhà nào cũng được chia vài cân. Toàn bộ thôn khắp nơi vui mừng, náo nhiệt tựa như ăn tết!
Chàng thiếu niên một bên kể lại, một bên trả lời những vấn đề hiếu kỳ của hai vị thiếu nữ, như một vài chuyện thú vị của thôn làng, ma chay cưới hỏi, cũng làm cho hai nàng nghe đến mức say sưa. Khuynh Dĩnh nghe Trương Dực Chẩn kể đến nghênh đón tân nương trong thôn, thổi sáo đánh trống rất náo nhiệt, mọi người cùng nhau náo loạn động phòng, khiến cho tân nương xấu hổ không ngẩng đầu lên được, đột nhiên thần tình trở nên ảm đạm, nghĩ đến chuyện phiền phức của bản thân, không khỏi âm thầm oán thán: cưới hỏi nhân gian vẫn còn coi trọng tình cảm đôi lứa, mặc dù chỉ sống được với nhau vài chục năm, những chung quy vẫn tốt hơn nàng thân bất do kỉ bị ép gả cho một người không có nửa phần hảo cảm.
Đới Thiền Nhi nghe thấy vậy thì cười khanh khách không ngừng, rất hứng thú nói:
- Không nghĩ tới nhân gian còn có chuyện thú vị như vậy, tuy khổ một chút, nhưng cũng có lắm điều bất ngờ kinh hỉ. Dực Chẩn, ngươi đã có ý trung nhân chưa, dự định bao giờ cưới hỏi vậy?
Bất tri bất giác, Đới Thiền Nhi cũng cùng Khuynh Dĩnh đã xưng hô chàng thiếu niên là Dực Chẩn.
Trương Dực Chẩn cười ha ha, nói rằng:
- E rằng ta chưa thể lấy vợ ngay được, ta vào Tam Nguyên Cung làm đạo sĩ, tuy rằng còn chưa chính thức xuất gia, cũng không bị cấm kết hôn, nhưng bây giờ vẫn còn đại sự phải làm, việc này là chuyện trọng đại, trước khi chưa làm xong, chuyện kết hôn tuyệt đối không thể được!
Đang lúc nói chuyện lại nghĩ tới Phương Trượng xa xôi diệu vợi cùng phụ mẫu thân sinh, tâm tư Trương Dực Chẩn trầm xuống, thần sắc liền có phần ảm đạm.
- Hả?
Lòng hiếu kỳ của Khuynh Dĩnh nổi lên, liền hỏi Trương Dực Chẩn phải làm việc gì. Trương Dực Chẩn cũng không giấu diếm, vừa định đem chuyện phụ mẫu thân sinh nói cha hai vị tiên tử nghe, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh gấp gáp.
- Dực Chẩn, Dực Chẩn, con đang ở đây phải không? Mau mau đi ra gặp ta!
Chính là Linh Không tới.
- Nhị vị tiên tử, sư phụ ta gọi có việc, xin nhị vị chờ một chút, ta đi một lát sẽ trở lại.
Đới Thiền Nhi đang muốn mở miệng, lại bị Khuynh Dĩnh kéo lấy, giữ chặt cánh tay nàng.
- Nếu vậy hai người chúng ta cũng xin cáo từ, Dực Chẩn, sau này còn gặp lại!
Cũng không chờ Trương Dực Chẩn nói lời nào, trong chớp mắt hai người đã biến mất.
Trương Dực Chẩn cho rằng Linh Không tìm mình có việc gì quan trọng, hóa ra chỉ là Linh Không không thấy chàng đi ăn trưa, cho rằng chàng quên mất nên đặc biệt đến gọi. Hai người nói chuyện dông dài một phen tạm thời không đề cập đến. Lại nói bầu trời trong xanh phía trên Tiểu Diệu Cảnh, có một đám mây trắng đang dừng lại. Có hai người đứng ở trên đám mây, đang không ngừng tranh chấp điều gì đó.
Hai người này chính là Khuynh Dĩnh cùng với Đới Thiền Nhi. Khuynh Dĩnh vẻ mặt kiên quyết, ngữ khí cứng rắn nói:
- Ta có phải bỏ đi tính mệnh cũng quyết bảo hộ Trương Dực Chẩn chu toàn!
Đầu mày của Đới Thiền Nhi tràn ngập sát khí, cùng với cô thiếu nữ vừa mới tựa cằm xuất thần nghe chàng thiếu niên kể chuyện xưa trong Vô Phiền Cư như là hai người khác nhau, dung mạo vẫn mĩ lệ như trước, chỉ là có thêm vẻ hung ác:
- Đừng cho rằng ta không dám giết ngươi, cho dù ngươi có gả vào nhà ta làm chị dâu của ta, nếu chọc giận ta, ta cũng vẫn giết ngươi cho hả giận!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thinhbobo
Quyển thứ nhất: Thiếu niên du
Chương 14: Mạc đạo mỹ nhân nhan như ngọc ( hạ )
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Nguyên lại nhiệt lực trong cơ thể Trương Dực Chẩn vừa xuất hiện Khuynh Dĩnh liền cảm ứng được. Khuynh Dĩnh vốn biết Vô Căn trà là đồ yêu thích của Đới Thiền Nhi, rất ít khi cho người khác, hôm nay lại rộng rãi như thế thật ngoài ý muốn. Mà Trương Dực Chẩn vừa uống trà vào miệng khí tức trong cơ thể đã tăng mạnh, lúc hô hấp đạo lực tăng lên không ít, quả thật khiến Khuynh Dĩnh sửng sốt không nhỏ. Vô Căn trà tuy có tác dụng an thần thanh tâm, đối với tu hành mà nói có thể phụ trợ đề cao tâm cảnh chứ không phải đạo lực, không biết vì cớ gì lại có thể giúp đạo lực Trương Dực Chẩn tăng nhiều đến thế.
Trương Dực Chẩn liên tục tán thưởng diệu dụng của Vô Căn trà, thấy vậy Đới Thiền Nhi vui vẻ ra mặt, liên tục hướng ánh mắt thị uy với Khuynh Dĩnh. Bây giờ Khuynh Dĩnh mới hiểu được, Đới Thiền Nhi hỉ nộ tùy tâm, bỏ ra loại trà yêu thích để khoe khoang, chính là muốn báo cho nàng biết, Đới Thiền Nhi muốn Trương Dực Chẩn vui vẻ thì hắn phải vui vẻ, lần sau muốn hắn chết thì hắn cũng chỉ có một đường chết mà thôi.
Trương Dực Chẩn trước tiên là nói về các loại trà, sau đó lại nói đến lên núi săn thú, xuống sông bắt cá, đồng ruộng cấy cầy, trên cây bắt chim, sinh hoạt sơn thôn tuy rằng kham khổ, nhưng cũng vui vẻ vô cùng, Khuynh Dĩnh cùng Đới Thiền Nhi nghe thấy vậy đều ngẩn cả ra, vô cùng hứng thú. Đối với Khuynh Dĩnh cùng Đới Thiền Nhi từ nhỏ đã lớn lên ở trong cung điện xa rời trần thế mà nói, nào đâu biết rằng trong mắt các nàng sinh hoạt sơn thôn cực khổ, lại cũng có vố số lạc thú như vậy, bất kể là khi Trương Dực Chẩn truy đuổi một con thỏ rừng đi nhầm vào địa bàn của lợn rừng suýt chết, bất kể là một con gà rừng năm màu Trương Dực Chẩn bắn trúng lại bị một con hổ đi ngang qua mượn gió bẻ măng tha đi mất, làm cho chàng tức giận giậm chân mắng chửi nhưng cũng không làm gì được, hay là một lần Trương Dực Chẩn cùng con sói chuyên trộm gà đấu trí đấu dũng liên tiếp nửa tháng trời mới tróc nã quy án được nó, những cố sự đặc sắc này trải qua sự miêu tả sinh động như thật của chàng thiếu niên, người nghe cùng người kể giống như là lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, theo những kinh lịch của thiếu niên mà bỗng dưng vui vẻ bỗng dưng buồn bã, hai vị thiếu nữ lúc thì che miệng kêu lên sợ hãi, lúc thì giãn mày khẽ cười, ý vị tuyệt vời nói không nên lời, trong Vô Phiền Cư nho nhỏ chuyện trò vui vẻ, chỗ kỳ diệu trong đó người ngoài không thể hiểu được.
Chưa phát giác ra mặt trời đã lên cao đến giữa trời, thời gian đã đến buổi trưa. Trương Dực Chẩn áy náy nói với hai vị tiên tử đang mải mê nghe kể truyện:
- Vô Phiền Cư của ta không có đồ ăn, bây giờ đã tới bữa trưa, chậm trễ không thể khoản đãi hai vị, thực sự rất xin lỗi!
Khuynh Dĩnh cười nghịch ngợm, nháy mắt mấy cái nói:
- Ngươi lại quên rồi à, Dực Chẩn, ta cùng Đới Thiền Nhi chính là tiên tử, không cần phải dùng đến thực vật phàm gian!
Đới Thiền Nhi cũng gật đầu nói phải. vội vàng thúc giục:
- Mau mau nói tiếp cuối cùng làm thế nào ngươi bắt được đầu lợn rừng kia đi?
Trương Dực Chẩn yên lòng, nói đến cũng lạ, sau khi uống Vô Căn trà, bình thường cứ đến giờ này là đã cảm thấy đói, nhưng hôm nay lại không có chút cảm giác nào. Nhất thời cũng không suy nghĩ nhiều, hiếm khi có được hai vị tiên tử thích thú nghe chuyện núi rừng giã thú, liền lại tiếp túc tỉ mỉ kể lại.
- Con lợn rừng kia nặng đến ba bốn trăm cân, bình thường ba bốn tráng hán cũng không làm gì được. Súc sinh này rất khôn khéo, bao giờ cũng thừa lúc ban đêm đến đây ăn trộm. Sân tường nhà ta dùng tới đất sét trộn lẫn rơm rạ mà đắp thành, thực sự là rắn chắc không gì sánh nổi, nhưng vẫn bị răng nanh của con lợn rừng này ủi thủng một hốc lớn. Nó thích ăn ngô nhất, ngô mới thu hoạch về để trong kho thóc, chẳng hiểu sao súc sinh này lại tìm thấy. Ban đêm nó len lén mò đến, ủi thủng tường viện, một lần ăn vụng đến hơn mười cân!
- Đất đai sơn thôn không bằng được đồng bằng màu mỡ, trồng được chút lương thực này quả thực là không dễ. Vì không để cho súc sinh này tìm thấy, chúng ta liền đem ngô giấu ở trên nóc nhà. Không ngờ mấy ngày sau, súc sinh này lại thừa dịp ban đêm nhẹ nhàng mò tới, cũng không biết là dùng cách gì mà lại phóng lên được nóc nhà, không chỉ ăn vụng đến mười cân mà thôi, lại còn trả thù khiến cho số ngô còn lại bị ngâm nước tiểu. Con lợn rừng súc sinh này, tính tình hẹp hòi lại còn ôm hận, rất khó đối phó.
- Ta cực kỳ tức giận, liền nghĩ ra một biện pháp, nói thế nào cũng phải bắt được nó. Ta đem ngô gói lại thành một bóc lớn, treo trên xà nhà, ở phía dưới đào một cái hố to, dưới hố có chôn cọc gỗ vót nhọn hướng lên trên, miệng hố phủ thêm một lớp chiếu mỏng, trên chiếu rắc đất lên, ngụy trang như mặt đất bình thường. Ngô không được treo cao quá, nếu cao quá không với tới thì nó sẽ không nhảy lên. Lại không thể thấp quá, thấp quá súc sinh này sẽ lại rút lui, nó cũng hiểu được là có bẫy!
- Kết quả vào lúc quá nửa đêm, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rống thảm. Ta vội vàng chạy tới nhìn, súc sinh này quả nhiên đã ngã vào trong hố, bị cọc gỗ đâm trúng không cựa quậy được. Ta gọi cá hương thân đến, phải tới bốn năm tráng hán mới đưa được nó lên trên buộc thật chắc chắn lại, rồi gánh tới khu đất trống ở trong thôn. Sáng sớm hôm sau Lý Chính phán quyết súc sinh này làm nhiều việc xấu, phải xử tử. Cũng không biết nó đã ăn trộm lương thực của bao nhiêu nhà, sau khi giết xong phải đến ba trăm cân thịt, hầu như nhà nào cũng được chia vài cân. Toàn bộ thôn khắp nơi vui mừng, náo nhiệt tựa như ăn tết!
Chàng thiếu niên một bên kể lại, một bên trả lời những vấn đề hiếu kỳ của hai vị thiếu nữ, như một vài chuyện thú vị của thôn làng, ma chay cưới hỏi, cũng làm cho hai nàng nghe đến mức say sưa. Khuynh Dĩnh nghe Trương Dực Chẩn kể đến nghênh đón tân nương trong thôn, thổi sáo đánh trống rất náo nhiệt, mọi người cùng nhau náo loạn động phòng, khiến cho tân nương xấu hổ không ngẩng đầu lên được, đột nhiên thần tình trở nên ảm đạm, nghĩ đến chuyện phiền phức của bản thân, không khỏi âm thầm oán thán: cưới hỏi nhân gian vẫn còn coi trọng tình cảm đôi lứa, mặc dù chỉ sống được với nhau vài chục năm, những chung quy vẫn tốt hơn nàng thân bất do kỉ bị ép gả cho một người không có nửa phần hảo cảm.
Đới Thiền Nhi nghe thấy vậy thì cười khanh khách không ngừng, rất hứng thú nói:
- Không nghĩ tới nhân gian còn có chuyện thú vị như vậy, tuy khổ một chút, nhưng cũng có lắm điều bất ngờ kinh hỉ. Dực Chẩn, ngươi đã có ý trung nhân chưa, dự định bao giờ cưới hỏi vậy?
Bất tri bất giác, Đới Thiền Nhi cũng cùng Khuynh Dĩnh đã xưng hô chàng thiếu niên là Dực Chẩn.
Trương Dực Chẩn cười ha ha, nói rằng:
- E rằng ta chưa thể lấy vợ ngay được, ta vào Tam Nguyên Cung làm đạo sĩ, tuy rằng còn chưa chính thức xuất gia, cũng không bị cấm kết hôn, nhưng bây giờ vẫn còn đại sự phải làm, việc này là chuyện trọng đại, trước khi chưa làm xong, chuyện kết hôn tuyệt đối không thể được!
Đang lúc nói chuyện lại nghĩ tới Phương Trượng xa xôi diệu vợi cùng phụ mẫu thân sinh, tâm tư Trương Dực Chẩn trầm xuống, thần sắc liền có phần ảm đạm.
- Hả?
Lòng hiếu kỳ của Khuynh Dĩnh nổi lên, liền hỏi Trương Dực Chẩn phải làm việc gì. Trương Dực Chẩn cũng không giấu diếm, vừa định đem chuyện phụ mẫu thân sinh nói cha hai vị tiên tử nghe, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh gấp gáp.
- Dực Chẩn, Dực Chẩn, con đang ở đây phải không? Mau mau đi ra gặp ta!
Chính là Linh Không tới.
- Nhị vị tiên tử, sư phụ ta gọi có việc, xin nhị vị chờ một chút, ta đi một lát sẽ trở lại.
Đới Thiền Nhi đang muốn mở miệng, lại bị Khuynh Dĩnh kéo lấy, giữ chặt cánh tay nàng.
- Nếu vậy hai người chúng ta cũng xin cáo từ, Dực Chẩn, sau này còn gặp lại!
Cũng không chờ Trương Dực Chẩn nói lời nào, trong chớp mắt hai người đã biến mất.
Trương Dực Chẩn cho rằng Linh Không tìm mình có việc gì quan trọng, hóa ra chỉ là Linh Không không thấy chàng đi ăn trưa, cho rằng chàng quên mất nên đặc biệt đến gọi. Hai người nói chuyện dông dài một phen tạm thời không đề cập đến. Lại nói bầu trời trong xanh phía trên Tiểu Diệu Cảnh, có một đám mây trắng đang dừng lại. Có hai người đứng ở trên đám mây, đang không ngừng tranh chấp điều gì đó.
Hai người này chính là Khuynh Dĩnh cùng với Đới Thiền Nhi. Khuynh Dĩnh vẻ mặt kiên quyết, ngữ khí cứng rắn nói:
- Ta có phải bỏ đi tính mệnh cũng quyết bảo hộ Trương Dực Chẩn chu toàn!
Đầu mày của Đới Thiền Nhi tràn ngập sát khí, cùng với cô thiếu nữ vừa mới tựa cằm xuất thần nghe chàng thiếu niên kể chuyện xưa trong Vô Phiền Cư như là hai người khác nhau, dung mạo vẫn mĩ lệ như trước, chỉ là có thêm vẻ hung ác:
- Đừng cho rằng ta không dám giết ngươi, cho dù ngươi có gả vào nhà ta làm chị dâu của ta, nếu chọc giận ta, ta cũng vẫn giết ngươi cho hả giận!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thinhbobo
Quyển thứ nhất: Thiếu niên du
Chương 15: Hà Lai Thiên Thư Vô Nhất Tự (thượng)
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Mọi khi nghe Trương Dực Chuẩn đề cập về Phương Trượng, Linh Không liền mượn cớ trốn tránh. Hôm nay lại bị chàng hỏi lần nữa, lão cúi đầu do dự một lát rồi nói.
- Dực Chẩn, thực sự không phải là ta không muốn nói thật, quả thật chuyện này rất quỷ dị. Phương Trượng trong truyền thuyết là nơi ở của tiên nhân, bọn ta phàm nhân làm sao đi được? Hơn nữa ngươi bây giờ đạo pháp thấp kém, Phương Trượng hiện tại trước mắt ngươi, nơi đó là tiên gia thánh cảnh, xung quanh có kết giới và cấm chế, cần có vô thượng đạo pháp mới có thể đi vào, ngươi tu vi không đủ cũng không cách nào đến đó được. Lúc này trọng yếu nhất là ngươi phải mau chóng đề cao bản thân tu vi mới là chính đạo. Lúc trước ta đã truyền thụ đạo pháp cho ngươi, còn nhớ không? Trong Lâm Hải Thành ta cũng đã truyền thiên thư cho ngươi, ngươi hãy cố dụng tâm thể hội.
Không đề cập tới thiên thư kia thì thôi, nhắc tới trong lòng Trương Dực Chẩn liền bực bội, xoay người tìm quyển Kim Cương kinh, lại vô ý phát hiện hai cái lông chim vốn kẹp ở trong sách chẳng biết lúc nào lại bay ra ngoài. Trương Dực Chẩn cũng không suy nghĩ nhiều, thuận tay cầm lông chim dắt lên người, cầm sách đưa cho Linh Không.
- Tốt xấu gì lão cũng là đạo sĩ, đưa ta một quyển Phật gia Kim Cương kinh lại nói dối là thiên thư, loại thủ đoạn này mà người cũng làm được. Sư phụ, người nói xem đây là chuyện gì?
- Ai nha!
Linh Không vẻ mặt ngượng ngùng, xoa tay dậm chân nói:
- Dực Chẩn, cái này gọi là không đánh nhau thì không quen biết, đúng không? Cái này cũng không phải sư phó mánh khoé bịp người không tinh, chỉ là lúc ấy trên người thiên thư khác toàn bộ đã bán sạch, chỉ còn lại quyển này. Nói đi thì cũng nói lại, Phật gia cùng Đạo gia có rất nhiều chỗ tương thông, ngươi dụng tâm tìm hiểu là được, có thể ngộ Thiên đạo, dù vô tự thì cũng là thiên thư.
Linh Không vừa dứt lời, liền bay nhanh bỏ trốn, sợ Trương Dực Chẩn lại dây dưa chuyện cũ trước kia. Trương Dực Chẩn nghe được hai chữ "Vô tự", lại nhớ tới cha mẹ lưu cho hắn Vô Tự Thiên Thư, liền lấy ra tham tường, cố gắng tìm hiểu.
Xem xét thật kỹ hồi lâu, lật xem từ đầu đến cuối một lần, cả quyển sách trừ bốn chữ cổ triện "Nhân Gian Tiên Lộ" trên bìa sách, một chữ cũng không tìm ra. Trương Dực Chẩn lại đem hết tàng thư trong phòng trúc… Nhất nhất xem qua, tất cả đều là Đạo gia điển tịch, Đạo Đức Kinh, Âm Phù Kinh, Hoàng Đình Tế, Ngộ Chân Thiên, Nam Hoa Chân Kinh v..v....
Cũng không có việc gì làm, Trương Dực Chẩn liền an tâm xem điển tịch, đồng thời tĩnh tâm thổ nạp dẫn đạo, để sớm ngày bế khí sinh tinh, hóa tinh thành đạo lực. Chỉ có đạo lực hùng hậu, đạo pháp thành thạo sau này mới có thể đến Phương Trượng, tìm được cha mẹ. Chỉ là bằng vào tiến triển trước mắt, cũng không biết tới năm nào tháng nào.
Trương Dực Chẩn tất nhiên không biết trong cơ thể hắn nhiệt lực hôm nay đã chuyển hóa thành đạo lực bản thân, đợi một thời gian nữa thì lúc hô hấp đạo lực sẽ ngày càng tinh thuần hùng hậu.
Không nói tới chuyện Trương Dực Chẩn một thân một mình tìm hiểu Đạo Môn điển tịch. Lại nói trong chính điện Tam Nguyên cung, chưởng môn Linh Động đạo trưởng ngồi ngay ngắn trên ghế, hướng về một người ở dưới nói.
- Sư đệ, vốn là trong năm người sư huynh đệ chúng ta, nếu bàn về tư chất và ngộ tính, ngươi coi như là đệ nhất. Mười sáu năm trước ngươi đã tiến vào Hóa Cảnh, tính tình lại đột nhiên đại biến, không chuyên tâm bế quan tìm hiểu Thiên đạo, lại muốn đi làm đạo sĩ nhóm lửa, chẳng lẽ có nổi khổ không thể nói ra?
- Sư huynh nói đùa, ta mà có nổi khổ tâm gì? Chỉ là tìm hiểu Thiên đạo đã lâu mà không tiến triển, đột nhiên một ngày nghe được tiếng chẻ củi bộp bộp cùng tiếng lửa cháy đôm đốp thật là êm tai, nhẹ nhàng giống tiên nhạc, làm cho người nghe hãm thân trong đó không thể tự kềm chế. Ta muốn cầu Thiên đạo làm khoái hoạt thần tiên sống, nhưng xem ra ta không có sở trường, dù sao Thiên đạo xa mênh mông khó thể xem thấu, lúc đó chỉ có chẻ củi đốt lửa làm niềm vui thú, nếu là bỏ đi chẳng phải là đáng tiếc sao? Ta làm đạo sĩ đốt lửa ba năm, giống như làm thần tiên sống khoái hoạt mười năm. Nếu không phải ba năm trước sư huynh không bức ta xuống núi, nhập thế lịch lãm, còn định ra quy củ không thu đồ đệ không được phản hồi Tam Nguyên cung, ta ngay cả xuống núi đi lừa gạt cũng là chẳng muốn đi! Hôm nay trở về Tam Nguyên cung, lại được chẻ củi đốt lửa. Sư huynh, ta còn cảm giác chẻ củi đốt lửa so với bế quan tu luyện còn khoái hoạt hơn.
- Nói đến đệ tử kia của ngươi. Sư đệ, thiếu niên họ Trương này có đạo duyên, kết đạo tâm hay không?
- Sư huynh, có câu nói rất hay: Bất tu đạo dĩ đáo đạo trung(không tu đạo mà đã trong đạo). Là người trên hợp Thiên đạo, cũng không phải chỉ có thiên hạ đạo sĩ tam Đại Đạo quan. Là người dưới kết đạo tâm, cũng không tất cả đều chỉ có tinh túy độc môn điển tịch đạo môn cổ lổ. Đệ tử kia của ta bản tính tự nhiên tùy ý, hành sự ngay thẳng lại biến hóa, đã liên tiếp gặp trọng đại biến cố mà tâm không lui bước, sư huynh, ngươi thấy như thế nào?
- Ta thấy lời ấy cũng phù hợp Đạo gia đại nghĩa... Nghe nói hắn có một bổn Vô Tự Thiên Thư, có chuyện này không?
- Thiên thư truyền thuyết tồn tại đã lâu, nhưng nếu vô tự, thiên thư có hay không thật sự là ta cũng không biết. Có lẽ ta chỉ có phàm nhãn, không có cơ hội hiểu thấu thiên thư, có lẽ không phải thiên thư vô tự, mà là ta nhãn trung vô tự mà thôi.
- Tất cả cơ duyên tạo hóa, không cưỡng cầu được, tạm thời không đề cập tới. Trước đây vài ngày Thanh Vô chưởng môn Thanh Hư cung sai Thành Hoa Thụy mang thư tới, đến đây mời Tam Nguyên cung trợ giúp áp chế ma khí Nhất Thiên Trụ tàn phá bừa bãi. Tương truyền Nhất Thiên Trụ hạ ở Cửu U chi địa, trên tiếp Thái Thanh tam thiên. Một ngàn năm trước, Hạn Bạt xuất thế, đất khô cằn ngàn dặm, vạn vật khô héo. May mắn được tam đại chưởng môn liên thủ chế phục, đem cấm chế tại Nhất Thiên Trụ, lại dùng Cửu U âm hỏa cùng Địa Tâm viêm hỏa luyện hóa Hạn Bạt. Vốn tưởng rằng từ ngàn năm nay đã sớm làm nó hóa thành hư vô, không ngờ Nhất Thiên Trụ năm nay liên tiếp nâng lên, từ lòng đất truyền đến chấn động, còn có ma khí tiết lộ, cấm chế mà năm đó tam đại chưởng môn dùng vô thượng đạo pháp hạ xuống lại có dấu hiệu buông lỏng, cho nên Thanh Vô chưởng môn mới phái đệ tử đến đây mời ta tự thân đến núi Vương Ốc, cùng bàn đại kế.
Linh Động giữa chân mày mơ hồ có một chút thần sắc lo lắng, lại thấy Linh Không trước mặt bộ dạng đứng ngồi không yên, đối với lời lão nói tịnh không một chút xúc động, không khỏi âm thầm lắc đầu. Do dự chốc lát, lại tiếp tục nói.
- Cũng may Nhất Thiên Trụ mặc dù chấn động thường xuyên, nhưng vẫn vững chắc như cũ, Thanh Vô chưởng môn trong tín thư cũng không khẩn cấp, lại nói chỉ cần tới cận kỳ tới là được, lão cũng không phái đệ tử đời thứ hai phi kiếm đến, chỉ phái đệ tử đời thứ ba là Thành Hoa Thụy bộ hành đến, có ý cũng mượn chuyện này để Thành Hoa Thụy nhập thế lịch lãm. Hôm nay Thành Hoa Thụy phản hồi đã nửa tháng có thừa, ta xem thời cơ đã chín muồi, ít ngày nữa sẽ lên đường đi núi Vương Ốc Thanh Hư cung. Sau khi ta đi, sự vụ trong cung tự có Linh Tĩnh chủ trì, nhưng có một chuyện, lại muốn nhờ ngươi.
Linh Không đang bị Linh Động thao thao bất tuyệt nói tới buồn ngủ, chợt nghe có chuyện gì muốn nhờ lão xử lý, thầm kêu một tiếng "Khổ rồi" liền vểnh hai cái lổ tai tập trung tinh thần lắng nghe Linh Động nói cái gì.
- Mấy năm trước ta cùng với Chân Minh chưởng môn Cực Chân quan núi Hoa Sơn cùng Thanh Vô chưởng môn Thanh Hư cung núi Vương Ốc từng có lời ước, thiên hạ Đạo Môn nguyên là một nhà, tuy nói Tam Nguyên cung, Thanh Hư cung cùng Cực Chân quan có thiên lệch, nhưng vạn Pháp quy tông, chỉ nên tỷ thí với nhau để tăng tiến đạo pháp tu hành. Năm ngoái người Thanh Hư cung đến Tam Nguyên cung ta luận đạo, năm nay tới phiên Tam Nguyên cung ta phái người đi Cực Chân Quan. Sư đệ, ta lúc này đi Cực Chân Quan trước, ngươi ở lại tiếp tục chọn người thích hợp.
Nói xong, Linh Động vê râu mỉm cười, ánh mắt chan hòa.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thinhbobo
Quyển thứ nhất: Thiếu niên du
Chương 15: Hà Lai Thiên Thư Vô Nhất Tự (hạ)
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Linh Không quá sợ hãi, liên tục khoát tay:
- Không được, hoàn toàn không được! Chưởng môn sư huynh, Tam Nguyên cung nhân tài đông đúc, sao lại phái một đạo sĩ đốt lửa đi so tài đạo pháp, như vậy chẳng phải là làm cho Cực Chân quan coi khinh Tam Nguyên cung không người sao? Lại nói nếu Cực Chân quan biết được Tam Nguyên cung để cho một đạo sĩ đốt lửa đại diện đi luận pháp đàm đạo, chắc chắn tức giận Tam Nguyên cung trong mắt không người, không để Cực Chân Quan vào mắt!
Linh Động đã tính trước, hứng thú nhìn Linh Không như thiêu đốt, không chút hoang mang nói:
- Không sao, ta đã cho Chân Minh chưởng môn biết, hắn đối với ba năm ngươi nhập thế lịch lãm rất coi trọng, nghe nói ta lệnh ngươi đến Hoa Sơn, rất là mừng rỡ. Chỉ tiếc Chân Minh chưởng môn ít ngày nữa cũng muốn khởi trình đến Thanh Hư cung, sợ là không có dịp gặp ngươi. Bất quá lão nói sư muội của lão là Chân Bình đạo trường thì sẽ đợi ngươi đến.
- Hả…?
Rời khỏi Tam Nguyên điện, Linh Không ủ rũ giống như dân cờ bạc bị thua cháy túi, nghĩ đến sắp tới phải xuất hành, trong lòng biết khó tránh thoát, đang phiền muộn thì trong đầu bỗng nảy ra một kế. Linh Động lão nhi muốn cho lão đi Cực Chân quan đàm pháp luận đạo rác rưỡi gì đó, nhưng lão lại không muốn tiếp xúc với nhiều người, lần này mang Trương Dực Chẩn đi cùng đến Cực Chân Quan núi Hoa Sơn lão liền trốn đi đốt lửa, để tên Trương Dực Chẩn tiểu tử này đi đàm pháp luận đạo, luận bàn rác rưởi đạo pháp gì đó. Nghĩ đến diệu kế của mình, Linh Không không khỏi cất tiếng cười to, hù dọa vô số chim thú trong rừng.
Linh Không lập tức chạy đến Tiểu Diệu Cảnh nói cho Trương Dực Chẩn chuyện đến Hoa Sơn, Trương Dực Chẩn gật đầu đồng ý, cũng không hoài nghi dụng tâm Linh Không. Trương Dực Chẩn chỉ cho là Linh Không sẽ ra mặt ứng phó mọi chuyện, hắn chỉ là đi theo mà thôi, cũng không nghĩ đến đã bị Linh Không âm thầm bán đứng, đem hắn làm bia đỡ đạn.
Linh Động cũng không yêu cầu ngay hôm đó khởi trình, Linh Không cũng không khẩn cấp, có thể kéo dài một ngày thì kéo một ngày. Trương Dực Chẩn trái lại vội vàng thu thập hành lý xong xuôi, chỉ chờ nói đi là đi. Không ngờ đợi hai ngày lại không thấy Linh Không có chút động tĩnh, không khỏi mắc cười, thầm nghĩ lão Linh Không này tính tình thiệt là…. Làm việc không có chút chính xác.
Ngày hôm đó sau giờ ngọ, sau khi ăn xong Trương Dực Chẩn đi vào rừng trúc tản bộ, theo thường lệ lại nói vài lời ân cần thăm hỏi với vài cây tử trúc, đồng thời cũng đem chuyện hắn sắp lên đường đến Hoa Sơn nói ra, nói xong đang định xoay người phản hồi Vô Phiền Cư, bỗng dưng đất bằng bắt đầu nổi gió, hai mắt tỏa sáng, Khuynh Dĩnh cười nhẹ nhàng xuất hiện ở trước mặt.
Trương Dực Chẩn vừa mừng vừa sợ, vội nói:
- Khuynh Dĩnh, chắc hẳn tiên tử đã nghe được lời ta nói mới rồi. Ít ngày nữa ta đi Hoa Sơn, phỏng chừng hơn một hai tháng, nơi đây không thể cùng tiên tử pha trà nói chuyện phiếm rồi.
Khuynh Dĩnh lần này đến vốn là muốn cho Trương Dực Chẩn biết nàng có việc phải đến Vị Thủy một chuyến, ít nhất cũng phải một tháng có thừa, muốn hắn côn bất ly thân, cẩn thận đề phòng Đới Thiền Nhi, không ngờ còn chưa mở miệng lại nghe Trương Dực Chẩn muốn đi Hoa Sơn. Vị Thủy cách Hoa Sơn không xa, nếu Đới Thiền Nhi tới tìm Trương Dực Chẩn làm phiền, nàng cũng có thể lập tức chạy tới. Dọc đường đi lo lắng cùng suy nghĩ kế sách ứng đối lại phát hiện hoàn toàn vô dụng, Khuynh Dĩnh sinh lòng vui mừng, thản nhiên cười nói.
- Đúng lúc. Ta cũng có việc muốn đến Vị Thủy. Không biết Dực Chẩn huynh khi nào khởi trình, chúng ta cũng có thể đồng hành.
Trương Dực Chẩn mặt lộ vẻ khó xử nói:
- Có thể cùng Khuynh Dĩnh đồng hành tất nhiên là chuyện may mắn, chỉ sợ sư phó ta không đồng ý. Lão không tin gổ đá có khả năng được thiên địa tạo hóa mà hóa hình thành người, nhất định cho nàng là một loại yêu quái.
- Không sao. . .!
Khuynh Dĩnh là người thông minh, lúc này trong lòng nghĩ ra một kế, nói:
- Ta ở Ủy Vũ Sơn giả làm người bình thường! Đến lúc đó chúng ta làm bộ vô tình gặp rồi quen biết, lại nói vừa lúc chung lộ trình, rồi ước hẹn đồng hành. Ta nghĩ, đạo pháp tu vi của sư phó huynh sẽ không nhìn ra ta vốn là Trúc tiên.
Trương Dực Chẩn mừng rỡ, hai người ước định dưới Ủy Vũ Sơn gặp mặt, không gặp không về. Đợi Khuynh Dĩnh hóa thành một luồng khói nhẹ biến mất hồi lâu, Trương Dực Chẩn mới từ từ bước khỏi rừng trúc. Ngẩng đầu, gấp rút chạy tới chổ Linh Không.
- Linh Động lão nhi là cố ý, ngươi đi liền đi, không nên vội vả thúc giục ta đi Cực Chân quan. Luận bàn đạo pháp lại không phải là đại sự gì, sớm hơn một ngày hay muộn một ngày có gì khác nhau? Trái lại nhìn bộ mặt lão âm thầm cười, nói không chừng đã sớm biết ta đi Cực Chân Quan là bêu xấu, nửa điểm uy nghiêm cùng phong độ chưởng môn cũng không có!
Linh Không vừa đi vừa lầm bầm, vừa thấy Trương Dực Chẩn liền nói cho hắn biết, chưởng môn có lệnh, sáng sớm ngày mai khởi trình lên đường tới Hoa Sơn. Lại nói vài câu oán thán, nói lão còn phải tranh thủ thổi lửa nấu cơm… , sáng sớm ngày mai chờ Trương Dực Chẩn ở sơn môn, không đợi Trương Dực Chẩn nói gì, lão chạy trốn cực kỳ nhanh ngay cả bóng cũng không thấy.
Trương Dực Chẩn đã sớm thu thập tất cả sẵn sàng, chỉ đợi sáng sớm ngày mai vác hành lý là có thể lên đường. Trước mắt còn nửa ngày thời gian, liền trở lại Vô Phiền Cư tìm hiểu Đạo gia chân kinh. Kể từ sau khi dựng xong Vô Phiền cư, Trương Dực Chẩn đã chuyển chổ ở từ phòng Trúc vào Vô Phiền cư, Linh Không nhìn như không thấy, cũng không hỏi một tiếng một câu.
Trương Dực Chẩn mấy ngày nay tham tường Đạo Môn điển tịch, cũng mong sớm cứu cha mẹ nên một mực cố gắng đọc sách, mới nhìn câu chữ trong điển tịch thâm ảo khó hiểu. Chỉ có thể biết nghĩa mà không thể giải nghĩa. Ý vừa nhìn như đã biết, nhưng nghĩa sâu trong đó cũng không phải ở bề ngoài, không phải bản thân muốn là có thể ngộ. Để cho chàng nghi hoặc không hiểu chính là trong cơ thể chàng thời khắc vận chuyển lại ẩn vô hình nhiệt lực, dựa theo điển tịch mà nói, giống như đạo lực, nhưng trước mắt tu vi chàng vẻn vẹn chỉ ở giai đoạn thổ nạp, ngay cả dẫn khí nhập thể còn chưa đạt tới, có thể nào sinh ra đạo lực? Lật xem điển tịch trong tay nhiều lần cũng khó giải thích, Trương Dực Chẩn đối với chuyện này mơ hồ không rõ.
Cũng may hắn đối với giai đoạn tu hành đạo pháp cũng biết sơ bộ. Từ thổ nạp tịnh hoá thân thể, sau đó dẫn khí nhập thể, trải qua tinh luyện, hoá khí thành đạo tâm, đạo tâm chuyển hóa Thiên Địa chi khí thành đạo lực. Đạo lực mà thành là thi pháp được. Đạo lực hùng hậu hòa hợp, mới bước vào sơ nhập, gọi là Nhập Cảnh. Nhập Cảnh lâu ngày, đạo lực cùng ngoại vật cảm ứng, ban đầu gọi là Tiệm Cảnh. Tiệm Cảnh mà thành là có thể ngự kiếm phi hành. Tiệm Cảnh vững chắc, trên ngộ thiên cơ, là có thể biến ảo pháp thuật, đây là Hóa Cảnh. Hóa Cảnh sơ nhập Nhân Tiên cảnh giới, ích thọ duyên niên, tuổi thọ ít thì lưỡng giáp(120 năm), lâu thì mấy trăm năm. Hóa Cảnh nếu tiến thêm một bước, cử chỉ lời nói hợp thiên đạo, tấn thân Thiên Nhân hợp nhất cảnh giới, có khả năng súc địa thành thốn, có khả năng hô phong hoán vũ, là Địa Tiên cảnh giới. Địa Tiên sống lâu mấy ngàn năm, bên trong hải nội thập châu. Địa Tiên trở lên là Phi Tiên, có khả năng thăng thiên, danh liệt tiên ban. Trên Phi Tiên là Thiên Tiên, thường sống ở thiên đình, thọ cùng thiên địa.
Trong điển tịch Nhân Tiên trở xuống có nói tường tận, Nhân Tiên trở lên chỉ nói vài câu qua loa, chỉ vì người đến Nhân Tiên cảnh giới đã ít lại càng ít, huống chi Địa Tiên, Phi Tiên cùng Thiên Tiên, càng không người có thể đạt được cảnh giới này, tự nhiên không thể nào miêu tả. Trương Dực Chẩn đối với các cảnh giới cũng không nhìn kỹ thêm, chỉ quét mắt nhìn sơ qua.
Trương Dực Chẩn đối tu luyện bản thân, phát giác hắn tuy chỉ ở giai đoạn thổ nạp, nhưng trong cơ thể cũng có đạo lực lưu động, là thân thể chàng đặc thù hay điển tịch miêu tả sai? Nghĩ lại, cũng không đúng, ngộ tính cũng có phân cao thấp, sao có thể cố định mà nói. Nghĩ như thế, chợt sáng tỏ: Đạo gia chính là công bình chi đạo cùng chi đạo chính là hữu tâm hướng đạo, vô vi tu đạo. Nếu như trong tu hành cứ đối chiếu so sánh các cảnh giới khó tránh khỏi rơi vào trường hợp không có trong điển tịch của tiền nhân, bản chất đạo gia là tự nhiên tùy ý.
Vừa nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác Vô Tự thiên thư nguyên bổn cũng không phải vô dụng, có lẽ không có một chữ chính là hợp "Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh" ý chi đạo pháp bổn, có lẽ chỉ là cảnh giới chàng không đủ, nhìn không thấy trong sách ẩn tàng đạo pháp thâm ảo. Trương Dực Chẩn nghĩ thông suốt chuyện này, ha ha cười một tiếng, liền từ trong túi lấy ra quyển sách này lật ra một phen, không ngờ sách vừa vào tay liền nảy sinh dị tượng, làm Trương Dực Chẩn thất kinh!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thinhbobo
Quyển thứ nhất: Thiếu niên du
Chương 16 - 1: Câu Hồn Đoạt Phách Thị Cố Nhân (thượng)
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Nguyên lai trên quyển sách có bốn chử "Nhân Gian Tiên Lộ" thật to, lúc Trương Dực Chẩn cầm Vô Tự thiên thư trong tay, quyển sách giống như vật còn sống, bốn chử bốc lên bốn luồng khói nhẹ. Bốn luồng khói này cũng không phiêu tán, lơ lửng du tẩu trên quyển sách, nhìn như lộn xộn nhưng sau một lúc lại tổ hợp thành một bức tranh sơn thủy.
Trong bức họa là bóng lưng một người đứng chắp tay, trường y bồng bềnh, ngửa đầu nhìn trời. Người này đứng trên một con đường nhỏ quanh co, xuyên sơn vượt đèo, cuối đường như thẳng đứng xuyên vào trời xanh. Ý cảnh bức họa cũng phù hợp với bốn chử Nhân Gian Tiên Lộ, mà bóng lưng người trong bức họa cũng có chút giống Trương Dực Chẩn.
Luồng khói nhẹ tạo thành bức tranh sơn thủy không lâu, "Phốc" một tiếng liền thu trở về bốn chử như ban đầu nhưng bức tranh sơn thủy vẫn còn lưu lại trên bề mặt quyển sách. Trương Dực Chẩn lấy tay vuốt ve, tựa như quyển sách vốn đã là như thế, hồn nhiên thiên thành, nhìn không ra nửa điểm dấu vết khác lạ nào.
Thấy dị tượng, Trương Dực Chẩn mới biết Vô Tự thiên thư này xem ra đúng là không phải phàm vật. Mở sách lật xem qua một lần, bên trong vẫn trống không như cũ. Nếu thiên thư dể dàng hiểu được chỉ sợ không phải là thiên thư rồi. Trương Dực Chẩn đem sách cất xong trong lòng thoải mái, thích thú.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trương Dực Chẩn một mình xuống núi. Đi tới sơn môn nhưng không nhìn thấy Linh Không, đang nghi ngờ, lại thấy Linh Không từ một tảng đá lớn phía sau nhảy ra, cười nói:
- Sao? có phải lại nói ta lừa gạt nữa hay không?
- Bây giờ người là sư phó của con, làm gì có sư phụ lừa gạt đồ đệ ? Con chỉ không rõ là vì sao sư phụ không xuống núi cùng con, mà lại muốn chờ ở sơn môn?
- Ta lén xuống núi, không cần hướng người khác từ giả. Ngươi chưa chính thức vào cửa, cũng không cần để ý lễ tiết. Cho nên ta và ngươi thầy trò hai người ở chỗ này gặp nhau rồi cùng xuống núi, khỏi sinh ra nhiều thăm hỏi vô nghĩa, điều này tốt hơn nhiều.
Không lâu sau, hai người tới một rừng cây nhỏ dưới chân núi. Linh Không huýt sáo “ Đát đát đát” từ trong rừng chạy ra hai con thần mã đỏ thẩm. Trương Dực Chẩn mừng rỡ, vội hỏi Linh Không ngựa này sao lại ở trong rừng. Linh Không vẻ mặt vẻ đắc ý, phiên thân lên ngựa, nói:
- Hai con ngựa này là ta ba năm trước đây tình cờ cứu ra từ miệng hổ, vốn định mang lên Tam Nguyên Cung thu dưỡng, ngươi cũng biết ta vốn là người luôn lười nhác, ở đó làm gì có thời gian chiếu cố hai con ngựa này? Nên trực tiếp thả ở trong rừng. Cũng may hai con ngựa này hiểu được lòng người, ba năm nay ta chưa hề trở về, nhưng chỉ nghe ta hô một cái lại vẫn nhớ được ta, khó được, khó được!
Từ Ủy Vũ Sơn tới Hoa Sơn đường xá xa xôi, quả thật cũng cần cước lực. Nhìn bộ dạng Linh Không không có chút phong phạm ngồi trên lưng ngựa rung đùi đắc ý, Trương Dực Chẩn không khỏi bật cười. Vị sư phó này nhìn như hết thảy cũng không để ở trong lòng, nhưng cuối cùng trong lúc vô tình cố ý làm chuyện tốt. Trừ cái mũi hèm rượu ra, Trương Dực Chẩn đột nhiên cảm thấy Linh Không cũng không phải là người không chịu nổi.
Dầu gì cũng là sư phó của hắn, bất kể Linh Không thu hắn làm đệ tử với mục đích gì, Nhưng danh phận thầy trò cuối cùng cũng xác lập rồi. Nghĩ tới đây, hai người đã giục ngựa ra khỏi địa giới Ủy Vũ Sơn, rồi đến Hồng Quang trấn phía trước.
Hồng Quang trấn ở bên sườn Giang Tây, nhân khẩu không nhiều lắm, nhưng trên đường người đến, người đi cũng phi thường náo nhiệt. Đường phố không quá rộng lớn, hai người xuống ngựa đi chầm chậm. Linh Không cũng không hấp tấp, hết nhìn đông tới nhìn tây, càng thấy nhiều người địa phương lão càng cảm thấy hứng thú, nếu không phải dắt ngựa sợ là lão đã sớm xâm nhập vào trong đám người đi tìm náo nhiệt rồi. Linh Không cứ đủng đỉnh, Trương Dực Chẩn không thể làm gì khác hơn là đi theo phía sau lão. Nhìn vẻ mặt cười xấu xa của lão, Trương Dực Chẩn thầm nghĩ chẳng lẽ Linh Không lại ngứa tay, muốn làm nghề cũ, đi lừa gạt một phen? Người sư phụ này truyền thụ đạo pháp cho hắn còn không để ý nhiều bằng nhóm lửa với đi lừa gạt, nhìn Linh Không hai mắt sáng lên, thần sắc láo liên, chàng đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, dở khóc dở cười.
Cũng may Linh Không tìm kiếm một phen chung quanh, cuối cùng nhẫn nhịn, bỏ qua ý niệm "Thần tiên hạ phàm, tế thế độ nhân" trong đầu. Mắt thấy mặt trời đã giữa trưa, Linh Không liền dắt ngựa tìm một quán cơm, định sau khi ăn cơm trưa xong liền thúc ngựa giơ roi, không bao giờ làm cái chuyện "Nhập thế lịch luyện, quảng kết thiện duyên" nữa.
Tùy tiện gọi mấy cái bánh bao, một đĩa thức ăn cùng hai chén cơm, hai người liền vùi đầu ăn, nhất thời không nói chuyện. Trương Dực Chẩn thấy Linh Không sửa lại tính tình, trong lòng lấy làm lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, lại nghĩ tới Nghiêng Dĩnh, không biết là nàng có biết lộ tuyến của hắn và Linh Không đi lại hay không, nói là ở dưới Ủy Vũ Sơn hội hợp, vì sao bây giờ còn chưa thấy nàng lộ diện, chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì?
Hai người đều có tâm tư, người nào cũng không nói chuyện, chỉ vừa suy nghĩ vừa ăn. Cơm nước qua loa xong, đang muốn tính tiền rời đi, lại nghe người bên cạnh đang dùng cơm nói:
- Thanh Khâu đạo trưởng kia quả nhiên pháp lực vô biên, có thể gọi hồn mẫu thân đã chết đi nhiều năm của Đỗ lão tam, hắn vẫn ăn năn vì không nhìn thấy mẫu thân trước khi chết. Tuy nói giá tiền cao chút ít, một lần năm lượng bạc, nhưng thấy Đỗ lão tam nhìn thấy thân nhân đã chết đi nhiều năm khóc đến cạn nước mắt, nghĩ cũng đáng.
- Sao, ngươi cũng động tâm? Muốn tiêu tốn năm lượng bạc để trông thấy thân nhân đã chết sao?
- Muốn, sao lại không muốn? Hài tử số khổ kia của ta chết đã năm năm, bây giờ nhớ tới là đau lòng không thôi. Chẳng qua là năm lượng bạc thế này cũng mắc một chút, ta cũng không dư dả.
- Nói cũng phải. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nhà giàu có thân nhân mất, tất nhiên không thèm để ý chính là năm lượng bạc, cho nên Thanh Khâu đạo trưởng kia làm ăn rất tốt, cũng không thèm để ý năm lượng bạc của ngươi, hắn kiếm tiền hay không kiếm tiền cũng như nhau.
- Lời ấy không sai, hiện tại gặp được Thanh Khâu đạo trưởng cũng không có khả năng, nghe nói hắn đang ở nhà Ngô viên ngoại làm phép. Ngô viên ngoại này tài đại khí thô, sợ là năm mười lượng bạc cũng không nói chơi...
Sau nửa canh giờ, cửa nhà Ngô viên ngoại xuất hiện hai người một già một trẻ. Người già mặc đạo bào, vừa nhìn xa xa cũng có chút phong thái cốt cách thanh kỳ, nghiễm nhiên cao nhân. Chẳng qua là nhìn gần thì thấy cái mũi hèm rượu bắt mắt, liền làm cho ai cũng đem lòng sinh nghi: Đạo sĩ kia là đắc đạo cao nhân thật, hay là bọn bịp bợm giang hồ?
Thiếu niên kia tướng mạo thanh tú, trang phục tục gia, khoãng mười lăm mười sáu tuổi. Thấy đạo sĩ kia vội vàng muốn xông vào cửa nhà Ngô viên ngoại, vội kéo lại nói:
- Sư phụ, Thanh Khâu đạo trưởng làm phép câu hồn, chuyện thu phí cũng là bình thường, chuyện này cùng chúng ta không liên quan, vì sao thấy Thanh Khâu đạo trưởng kia không nên?
Lão đạo vẻ mặt tức giận, giống như gặp phải chuyện thiên đại bất bình, thở phì phò nói:
- Chuyện Đạo môn tự có người trong Đạo môn để ý tới! Thanh Khâu kia mượn chuyện câu hồn giả đi lừa gạt tiền kiếm ăn, ta là thần tiên hạ phàm, Tam Nguyên Cung đắc đạo cao nhân, há có thể ngồi nhìn không kể, để cho người không sạch sẽ như vậy lừa đời lấy tiếng, rõ ràng là phá hủy danh dự của ta!
Linh Không chánh khí nghiêm nghị nói xong, tựa hồ lão thật là thần tiên hạ phàm, Tam Nguyên Cung cao nhân độc nhất vô nhị, nhưng Trương Dực Chẩn cảm giác, cảm thấy Linh Không bất quá là tức giận Thanh Khâu đạo trưởng biết cách làm giàu, còn lão ba năm nhập thế lịch lãm cũng không làm được chuyện gì: Tiểu lừa gạt là lừa gạt tiền, đại lừa gạt là lừa gạt tâm. Linh Không tự xưng thần tiên, nhưng thủ đoạn đi lừa gạt chỉ là hạ cấp, chỉ có thể lừa gạt người buôn bán nhỏ. Mà Thanh Khâu đạo trưởng thủ đoạn cao siêu, câu hồn thiệt giả tạm thời không cần nói tới, chính là thủ đoạn kiếm tiền của Linh Không không thể so sánh nổi loại thủ pháp kiếm tiền này, cao thấp rõ ràng, khó trách Linh Không vừa nghe nói liền không để ý ngàn dặm Hoa Sơn, hùng hổ muốn giáp mặt vạch trần thủ đoạn Thanh Khâu gạt người ngay tại chổ.
Trương Dực Chẩn tự biết không ngăn được Linh Không, chỉ có thể ở phía sau mà nhìn Linh Không như thế nào biểu diễn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thinhbobo