Hành trình phiêu lưu dị giới của Diệp phàm ,chúng ta hãy cùng khám phá những bí ẩn xoay quanh thân thế thật sự khiến Diệp phàm bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu khốc liệt
Chương 11
“Tiểu sư muội”
“Tiểu sư muội, là muội thật rồi”
Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên, rồi nhanh như chớp hai bóng người từ trên không đã lướt đến bên cạnh mộ dung tuyết. Diệp phàm kinh hoàng vội vàng ôm lấy mộ dung tuyết nhảy mạnh về sau, mặt đầy cảnh giác:
“Các ngươi là ai”
Hai người kia đầu tiên là ngẩn ra, rồi hung ác nhìn diệp phàm, tên thanh niên càng trực tiếp hướng diệp phàm phóng tới:
“Mau buông tiểu sư muội ra”
Diệp phàm cả kinh, còn chưa để hắn kịp phản ứng, một kích lôi đình đã giáng tới, diệp phàm phun một bụm máu văng mạnh vào gốc cây sau lưng, tên thanh niên nhẹ nhàng đón lấy mộ dung tuyết, mặt hiện lên vẻ thương tiếc và nhớ nhung vô hạn, triều mến nói:
"Thật khổ cho muội, ta nhất định sẽ làm muội phục sinh"
“Cho ta mượn sức mạnh của ông, ta không thể mất nàng lần nữa”
Đôc cô thắng thở dài ảo não, nhìn người thanh niên kiên nghị đối diện, mặt hiện vẻ thưởng thức:
“Được thôi, nhưng đây sẽ là lần cuối, ta cũng phải đi ngủ một giấc khá dài đấy ngươi hãy tự xử lý. Mà nhớ đừng dùng nhiều chiêu thức tác động lên không gian không thì không duy trì được bao lâu đâu”
Nói rồi mi tâm ông lão phát sáng, một quang trụ từ mi tâm xuất hiện nối liền với mi tâm diệp phàm, ông lão chợt mỉm cười
“Ta đi ngủ đây, chúc ngươi may mắn”
Thân ảnh mờ ảo cuối cùng tan biến, ngay khi ông lão biến mất quang trụ cũng hoàn toàn xâm nhập vào đầu diệp phàm .Hắn chỉ nghe đại não kêu oanh một tiếng, rồi một loạt hình ảnh như thủy triều tràn vào. Diệp phàm đầu như muốn nổ tung, đau đớn ôm đầu dãy giụa trên đất.
“Hắn bị sao thế”
Người thanh niên ôm mộ dung tuyết quay sang lão sư huynh cạnh bên nhíu mày nghi hoặc
“Kệ hắn đi, mau mang sư muội về sơn môn chữa trị.”
Lão sư huynh xem thường nhìn diệp phàm, một kẻ chỉ là sỉ cấp quèn không khiến lão cho vào mắt
“Đi đâu hỏi ý kiến ta chưa” Một giọng nói phẫn nộ vang lên
Hai sư huynh đệ liếc mắt nhìn nhau cùng cười rộ lên, đầy kinh thường nhìn diệp phàm chật vật chống tay, lưng dựa vào gốc cây đối diện
“Ngươi ngăn được bọn ta sao”
Tên thanh niên vẻ mặt trào phúng nhìn diệp phàm, thân hình chợt động, người thoáng cái đã ở phía sau, giơ bàn tay đầy lôi điện chộm xuống đầu diệp phàm. Diệp phàm tốc độ đại tăng, khẽ nhích mình đã ra ngoài mười trượng, cùng lúc tay khẽ lật, một hắc cầu từ từ bay lên lơ lửng trước mặt hắn, hắc cầu đen tuyền không hề có dao động nguyên lực nhưng tên thanh niên lại cảm giác nguy hiểm tràn ngập trong đầu, tròng mắt hắn bỗng co rút , chỉ thấy hắc cầu đang lơ lửng chợt biến mất, chưa kịp để hắn hoảng sợ hắc cầu đã xuất hiện trước mặt, lực hút kinh thiên hình thành bắt đầu thôn phệ. Tên thanh niên cũng tính là cường giả hàng đầu, chỉ tích tắt nhưng hắn cũng kịp phản ứng, chỉ thấy ngay khi hắc cầu xuất hiện, cả người tên thanh niên lôi điện bạo tăng một chưởng kinh thiên mang theo lôi kình trực tiếp bổ vào hắc cầu. Rầm, hắc cầu nổ tung, khói bụi mù mịt, tên thanh niên quần áo rách tươm khuôn mặt nhơ nhuốc, khoé miệng còn vươn máu tươi chật vật văng ra từ đám khói bụi. Tên thanh niên khiếp sợ nhìn diệp phàm, tay đưa lên tạo thành một thủ ấn kì lạ, trời bỗng nổi gió, mây đen mịt mù, sấm chớp ghê người. Đột nhiên một cột sét kinh thiên đủ bao cả toà nhà từ cửu thiên không ngờ nhắm hướng tên thanh niên đánh xuống
“Lôi đình thiên bổng”
Mây bụi tan đi lộ ra thân ảnh tên thanh niên ngạo nghễ đứng, trên tay bỗng xuất hiện thêm một cây bỗng như ngọc xanh biếc trạm trổ tinh xảo, điện quang lập loè loé sáng. Diệp phàm không khỏi nhìn mà thán phục “thần binh”. Tên thanh niên còn không đợi diệp phàm cảm thán xong đã lao tới, nhanh như chớp đã đến trước mặt diệp phàm giơ bổng đập xuống, điện quang kinh thiên theo đầu bổng như thuỷ triều hướng diệp phàm ầm ầm lao xuống. Diệp phàm chỉ kịp giơ tay chống đỡ, một tầng hắc quang xuất hiện bao quanh tay hắn. Điện quang như nước vào biển lớn trực tiếp bị hắc quang thôn phệ, tuy thế cánh tay diệp phàm vẫn bị tĩnh điện làm tê liệt. Chỉ tích tắc sau đầu bỗng đã tới gần trực tiếp đập mạnh vào, hắc quang tiêu tán diệp phàm kêu thảm một tiếng trực tiếp động thân lướt ra xa. Tên thanh niên không buông tha, vận cước bộ truy theo.
Đá bụi mịt mờ, sấm giật chớp gầm, cảnh tượng kinh thiên động địa, khắp nơi hoang tàn tan tác, cây cối đổ ngã, mắt đất loang lỗ đầy hố to nhỏ. Chỉ thấy trung tâm đám bụi đằng xa xen lẫn vài tia điện quang như ẩn như hiện, hai bóng người đang va chạm vào nhau, lướt qua lướt lại, tiếng rầm,rầm, binh binh, bang bang vang lên liên tục. diệp phàm tay cầm hắc cầu không ngừng giao thủ với ngọc bổng lôi đình không ngừng đánh tới.
“Đầu hàng đi, ngươi không thắng được ta đâu, ha ha mà công nhận đã mấy trăm năm rồi ta không được đánh một trận sướng khoái thế này”
Một bổng bổ xuống tạo thanh miệng hố rộng mười thướt chấn lui diệp phàm ra xa, tên thanh niên mặt cười khoái ý.
Diệp phàm mặt mũi lạnh tanh đáp
“Nằm mơ đi”
“Tốt, tốt lắm, vậy hãy nếm thử một chiêu này của ta”
Nói rồi, hắn vận lực cầm bổng liên tục đập mạnh xuống đất, khiển đại địa rung chuyển, điện quang lập loè lan khắp mặt đất. Diệp phàm cả khinh vội vàng chuyển thân nhảy lên thân cây. Điên quang như những con rắn li ti bò khắp nơi, cả dặm của khu rừng nhìn từ cao như có hàng ngàn điểm nhỏ màu xanh không ngừng chuyển động, Đập hơn trăm cái tên thanh niên mới ngừng tay, mỉm cười tay giơ lên bàn tay đập mạnh xuống đất, miệng lớn tiếng hô:
“Đại địa dưỡng lôi “
Theo sau tiếng quát hàng ngàn tia sét từ đại địa phá đất lao lên cảnh tượng hùng vĩ phi thường, Diệp phàm chỉ kịp nghĩ, lần này thảm rồi, hắc quang tức khắc bao quanh người hắn. Hàng ngàn tia điện lao thẳng lên trời tụ thành một quả cầu sét khổng lồ lơ lửng trên không. Cầu sét vừa thành hình, một tia sét từ nó lao thẳng phương hướng diệp phàm đang đứng. Không suy nghĩ nhiều diệp phàm lập tức giậm chân phóng đi, sét đánh cây tan nát, quả cầu trên không liên tục phóng sét về phía diệp phàm, diệp phàm vận toàn lực lấy thân cây làm bàn đạp phóng nhanh ra xa. Không ngờ đúng lúc diệp phàm đang bay trên không tên thanh niên chợt xuất hiện, một bổng bổ ngang người diệp phàm. Diệp phàm chỉ kịp giơ tay đỡ đòn lực đạo còn dư chấn diệp phàm văng mạnh xuống đất vừa lúc tia sét không lồ đánh tới, rầm, Diệp phàm bị chấn cho đầu váng mắt hoa , lăn sang ngang liên tục né các tia sét. Tên thanh niên nhếch miệng cười, thân hình loé lên đã chặn ngang đường, trực tiếp tung cước đá văng diệp phàm đập mạnh vào thân cây đối diện. Diệp phàm cổ họng ngọt ngọt kìm không được liện tiếp phun máu tươi cả người vô lực, chật vật vô cùng.
“Ngươi chỉ có thế thôi sao”
Tên thanh niên giọng thoáng chút thất vọng:
Diệp phàm không khỏi cảm thán, đúng là núi này cao còn có núi khác cao hơn, tên này trình độ không biết hơn hắc lão ma biết bao nhiêu lần,…, hàiiiii có lẽ chỉ có thể dùng đến nó. Nghĩ rồi diệp phàm cố gắng nâng người đứng dậy, nhìn tên thanh niên mỉm cười đầy tự tin:
“Ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của ta”
Lời của tác giả
Mấy bạn vui lòng bỏ phiếu để mình biết có nên tiếp tục không, dạo này vô học kỳ mới bận lắm cho nên sợ là mình phải drop giữa chừng
Last edited by haithan115vn; 23-09-2014 at 12:14 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của haithan115vn
Hành trình phiêu lưu dị giới của Diệp phàm ,chúng ta hãy cùng khám phá những bí ẩn xoay quanh thân thế thật sự khiến Diệp phàm bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu khốc liệt
Chương 12
Diệp phàm gầm lên một tiếng, hắc quang từ từ bao bọc khắp cơ thể, Không gian xung quanh cũng bắt đầu rung động không ổn định. Đến khi cả người bị bao phủ bởi một tầng hắc quang, Diệp phàm thân hình loé lên đã quỷ mị xuất hiện trước mặt tên thanh niện, vũ động cánh tay tung một quyền hướng hắn đánh tới. Quyền như vô lực, nhẹ nhàng, chậm rãi. Thấy quyền phong vô lực, tên thanh niên nhếch miệng cười đầy khinh thường, cả người hắn lội điện lập loè bỗng phát sáng chói mắt, lôi điện bạo phát, các tia sét không ngừng bắn ra bốn phía, cùng lúc đó, bổng trên tay cũng múa thành vòng tròn nhắm ngay đầu diệp phàm đánh tới. Rắc rắc rắc., quyền phong diệp phàm nữa đường thì ngừng, không gian như tấm gương vỡ các vết nứt không ngừng lan rộng như mạng nhện.Không gian chấn động, đại địa rung chuyển, một kình lực kinh thiên xuất hiện, tên thanh niên chỉ thấy như đang bị cả toà núi đè trên người, điện quang quanh người trực tiếp bị đánh tan, cả người như con diều đứt dây bay mạnh ra sau, trên đường bay còn không ngừng thổ huyết.
“Sư đệ, đệ không sao chứ”
Giọng nói lo lắng vang lên rồi lão sư huynh không biết từ đâu ôm mộ dung tuyết đã xuất hiện bên cạnh tên thanh niên oán độc nhìn diệp phàm:
“Sư đệ, tên này quỷ dị, chúng ta cùng liên thủ may ra mới có cơ hội”
Tên thanh niên vẻ mặt bình tĩnh trả lời, nhưng trong con mắt hắn đã thoáng thần sắc sợ hại. Một quyền vừa rồi như cả toà núi hùng vĩ, hắn căn bản không hề có lực phản kháng.
“Được, vậy nhanh giải quyết hắn thôi”
Cùng lúc đó một giọng nói trầm trầm như từ địa ngục vang lên, không ngờ xuất phát từ diệp phàm:
“Tốt tốt, cả hai ngươi cùng lên đi, như vậy mới sảng khoái”
Đặt mộ dung tuyết tựa vào gốc cây dùng kết giới bao bọc. Cả hai liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý cùng động thân phân biệt hai bên bao lấy diệp phàm ở giữa. Hai người không hẹn mà cũng hô:
“Nhị sát trận”
Nói rồi tay bắt đầu kết ấn, chỉ thấy lão sư huynh mi tâm lập loè hắc sắc quang, tay niệm chú ngữ kỳ lạ, hắc vụ không ngừng lan ra từ người hắn, còn tên thanh niên tay cầm bỗng đã buông ra, ngọc bổng lở lững, trôi nổi trước mặt cả thân bổng chập chờn lôi điện. Diệp phàm vẫn như cũ không hề động thân, mắt không rời khỏi người mộ dung tuyết phía xa, trong mắt tràn đầy dịu dàng, vẻ yêu thương vô hạn.
“Ngươi thật xem thường bọn ta, vậy thì nếm thử sức mạnh của một trong thập đại trận pháp bản môn đi”
Lão sư huynh căm phẫn gầm lên. Việc diệp phàm ung dung ngắm nhìn mộ dung tuyết không thèm để ý ngăn cản bọn họ lập trận không khác gì tát cho bọn họ một bạc tay, xem thường đến thế là cùng.
“Tên chết tiệt người không ra người quỷ không ra quỷ kia, không được phép dùng đôi con mắt dơ bẩn đó làm ô uế sự thánh khiết của nàng”
Tên thanh niên càng trực tiếp, oán độc khiến răng nói. Giờ khắc này hắn chỉ muốn xông lên ăn tươi nuốt sống tên quỷ quái trước mặt.
Diệp phàm run người quay mặt. Trong đôi con ngươi quỷ mị đã xuất hiện sát cơ khôn cùng khiến người khác không lạnh mà run. Lão sư huynh cũng bị con mắt âm trầm đó làm cả người ướt đẫm mồ hôi, cười gượng gạo:
“Ha ha quá muộn rồi trận pháp đã xong, ngươi hãy từ từ hưởng thụ đi”
Lời vừa dứt thân ảnh của hắn biến mất vô tung vô ảnh, diệp phàm mặt hiện vẻ bất ngờ đưa mắt nhìn quanh phát hiện không biết từ lúc nào chung quanh không còn là khu rừng nữa mà là đã trở thành một mảnh đất hoang vu, âm u. Trên trời mây đen bao phủ lôi điện chập chờn, dưới chân mặt đất cũng đã bao bởi một tầng hắc vụ. Diệp phàm nhìn mà hơi sững sốt bật thốt:
“Ảo ảnh à”
Húuuuu, tiếng hú cao ngất vang vọng khắp không gian yên tĩnh, một đàn sói hình thành từ hắc vụ hú dài hướng diệp phàm công tới, cùng lúc đó lôi điên trên trời cũng gầm vang bắn thẳng xuống diệp phàm. Diệp phàm đôi mắt hiện vẻ trào phúng, tay khẽ rạch, một vết rách không gian xuất hiện, vết rách mở to như con mắt không ngừng thôn phệ, mây đen, sấm chớp, hắc vụ, mọi thứ.
Rầm , một tiếng nổ lớn vang lên, không gian chói sáng rồi biến mất, diệp phàm chậm rãi mở mắt khu rừng quen thuộc đã trở về. Đảo mắt nhìn quanh, hai sư huynh đệ kia đang chật vật nằm trên mặt đất, đôi con ngươi oán độc, thù hận, tràn ngập khủng hoảng và không cam lòng nhìn chằm chằm diệp phàm. Diệp phàm sát cơ dâng lên chậm rãi hướng tên thanh niên đi tới
“Muốn giết thì cứ giết”
Tên thanh niên mặt hiện vẻ quyết tuyệt.
“Được thôi, mà trước nói ta biết các ngươi là ai, nàng là gì của các ngươi”
“Tên quỷ quái nhà ngươi muốn giết thì cứ giết, không cần nhiều lời”
“Tốt tốt, ta sẽ cho các ngươi thoả mãn”
Diệp phàm cười tà dị, tay giơ lên định chụp xuống đầu tên thanh niên. Không ngờ lúc này dị biến phát sinh, diệp phàm đầu đau như búa bổ. Một giọng nói lạnh lẽo xuất hiện trong tiềm thức hắn:
“Ngươi không xứng để sở hũư sức mạnh này, ta sẽ lấy nó lại”
Diệp phàm phát sinh dị biến, chỉ thấy hắn ôm đầu lăn lộn trên đất, không gian chung quanh biến dạng méo mó, tên thanh niên đang sẵn sàng đón nhận cái chết không ngờ lúc này phát sinh vấn đề không khỏi nghi hoặc:
“Hắn bị sao thế”
Lão sư huynh vẫn còn bị dư uy của diệp phàm làm khiếp sợ, không khỏi run rẩy nói”
“Kệ hắn đi, nhanh mang tiểu sư muội đi”
“Ừ”
Nói rồi, hai người cố lết tấm thân đầy máu tươi đến bên cạnh mộ dung tuyết. Lão sư huynh lấy từ không gian giới chỉ một chiếc thảm to lớn, ngồi lên rồi quay sang nói với tên thanh niên:
“Nhanh đi thôi”
Tên thanh niên không chần chờ ôm mộ dung tuyết nhảy lên, tấm thảm như một vì sao vút một cái đã ở phía chân trời xa.
Diệp phàm ôm đầu lăn lộn nhưng thần trí vẫn còn, nhìn thấy tấm thảm bay lên, tim như nhỏ máu, tròng mắt hắn như nứt ra, trong lòng điên cuồng kêu to:
“Thả ta ra, nhanh lên thả ta ra ta phải đi cúư nàng, ta không thể mất nàng, aaaaaaaaaaaaaaaaa”
Giọng nói lạnh tanh lại tiếp tục vang lên:
“Hừ, thứ sức mạnh này không thuộc về ngươi, đùng cố chấp. Dù ngươi có tri thức thì nhưng tri thức đó không thuộc về ngươi, ngươi không phải chủ nhân của nguồn sức mạnh này.”
Diệp phàm gào to:
“Tại sao, tại sao ta có tri thức, ta có truyền thừa của lão đầu ta là chủ nhân của hắc cầu, ngươi nhanh biến đi, ta phải đi cúư nàng”
Giọng nói lại chuyển thành mỉa mai:
“Ha ha ngươi thật ngây thơ, tri thức phải là của chính ngươi, phải tự ngươi khám phá, dù ngươi có được tri thức thì ngươi cũng không có khả năng hiểu về nó, ngươi chỉ như con rối vận dụng nó mà thôi. Ngoài ra quan trọng nhất 36 khiếu huyện của ngươi chưa hình thành được mầm móng tiểu thế giới, nếu cứ cố chấp ngươi sẽ bị bóng đệm vĩnh hằng bao phủ. Hãy ngủ một giấc rồi bắt đầu hành trình của chính mình, tìm kiếm tri thức của riêng ngươi”
Đầu óc diệp phàm ngày càng mơ hổ, giọng nói kia thì ngày càng nhỏ dần. Khi những từ cuối cùng vang lên cũng chính là lúc diệp phàm cũng hoàn toàn mất ý thức rơi vào hôn mê
Lời của tác giả
Mấy bạn vui lòng bỏ phiếu để mình biết có nên tiếp tục không, dạo này vô học kỳ mới bận lắm cho nên sợ là mình phải drop giữa chừng
Last edited by haithan115vn; 22-09-2014 at 11:56 PM.
Hành trình phiêu lưu dị giới của Diệp phàm ,chúng ta hãy cùng khám phá những bí ẩn xoay quanh thân thế thật sự khiến Diệp phàm bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu khốc liệt
Chương 13
“Đau đầu quá”
Diệp phàm lim dim mở mắt, đầu vẫn còn không ngừng truyền đến từng trận ê ẩm khiến hắn không thể không ôm đầu mơ hồ lên tiếng.
“Đây là đâu”
Diệp phàm mơ màng đảo mắt nhìn quanh phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường, xung quanh bao bởi bốn vách bằng trúc, cả căn phòng kể cả chiếc bàn đơn sơ với vài chiếc ghế lẻ lỏi cùng bộ tủ đôi và chiếc giường hắn đang nằm hầu như tất cả đều làm bằng trúc. Từng cơn gió mát theo khe cửa sổ truyền vào kèm theo những tiếng chuông gió trong trẻo êm tai khiến tâm hồn diêp phàm không khỏi dâng trào khoái cảm, thư sướng. Hắn cảm thấy yên bình như đang ở trong căn phòng nhỏ của mình cùng trò chuyện với người con gái mình quen thuộc. Nghĩ tới nàng diệp phàm không khỏi ảo não lắc đầu buồn bã, bỗng mắt hắn hiện vẻ kiên quyết thì thầm:
“Mộ dung tuyết, ta nhất định sẽ tìm thấy muội, ta nhất định sẽ đưa muội trở về bên ta một lần nữa”
“Ồ ngươi tỉnh rồi à”
Bỗng một giọng nói như chuông bạc truyền vào đánh thức diệp phàm khỏi luồn suy tư. Diệp phàm đưa mắt nhìn qua, hắn không khói có chút kinh ngạc, một cô gái trẻ tuổi đang đứng ở trước cửa mỉm cười nhìn hắn, nàng mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt cả người toát lên khí chất thanh nhã thoát tục, dáng người yểu điệu lung linh, khuôn mặt như trăng rằm, hàng mi như lá liễu, con mắt to tròn linh động, tràn đầy sinh cơ, đôi môi anh đào nhỏ nhắn khẽ mở. Quả thực là khuynh quốc khuynh thành, lần đầu tiên diệp phàm trông thấy một cô gái có thể so sánh dung mạo với mộ dung tuyết. Nhìn nàng diệp phàm lại bất chợt nhớ tới người con gái hắn yêu, tâm trạng không khỏi buồn bã. Cô gái nhìn diệp phàm vẻ mặt ảm đạm không khỏi hiếu kỳ:
“Ngươi sao thế, lúc nãy ta còn thấy ngươi vui vẻ lắm mà”
Diệp phàm khôi phục lại tinh thần, nhìn qua cô gái hỏi:
“Là cô cúư ta sao, đây là đâu vậy, cô là ai”
“Hì hì, hỏi nhiều thế sao ta trả lời hết được,… , ta à , hì hì, ta là tô uyển nhi , đậy là nhà ta, còn ngươi ấy à, thì người ta lên núi lấy thuốc thấy bên kia có động tĩnh lớn nên hiếu kỳ qua xem ai ngờ phát hiện ra ngươi đang bị thương nằm trên mặt đất nên tiện tay cúư về”
Tô uyển nhi nhìn qua diệp phàm che miệng cười nói:
Diệp phàm tiếp tục hỏi:
“Thế toà thành cách đây gần nhất bao xa”
Tô uyển nhi cắn nhẹ ngón tay ra vẻ suy tư:
“À, tính xem, ừm ừm có vẻ là linh nhạc thành cách đây hơn trăm dặm về phía đông”
“Cảm tạ cô nương giúp đỡ, ta còn có chuyện gấp có lẽ nên rời khỏi đây, ngày sau có cơ hội sẽ quay lại báo đáp”
Nói rồi hắn đứng dậy định đi không ngờ tô uyển nhi nhảy ra chặn trước mặt, vẻ mặt đầy giảo hoạt lên tiếng:
“Này này ngươi chưa trả tiến thuốc men mà định đi sao, còn tiền công ta cõng ngươi về nữa, hơi nhiều đấy nha”
Diệp phàm không khỏi cười khổ, giang hai tay ra vẻ hết cách:
“Ta cũng không có tiền để trả à”
Tô uyển nhi nghe thế nhảy dựng lên, vẻ mặt tràn đầy thất vọng, khoé mặt đã rưng rưng nước mắt. Qua hồi lâu không kìm được trực tiếp ngồi bệt xuống đất, khóc rống lên
“Ngươi quỵt nợ, ngươi quỵt nợ không chịu đâu, không chịu đâu, hu hu”
Diệp phàm thấy thế cũng cuống lên, vội vàng ngồi xuống dỗ dành thế mà cũng phải tốn hết sức chín trâu hai hổ mới dỗ nàng nín khóc. Tô uyển nhi giương khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương, trên mặt vẫn còn đọng hai hàng nước mắt, hỏi:
“Ngươi nói thật không sẽ giúp ta bắt bạch thố”
Diệp phàm nhìn khuôn mặt đáng yêu, đôi mắt to tròn lấp lánh hào quang mọng đợi, không khỏi ôm đầu cười khổ:
“Được, được, bắt mười con cũng được”
“Tốt tốt quá, cảm ơn ca ca”
Tô uyển nhi nhảy dựng lên ôm chầm lấy diệp phàm, đôi thỏ bạch mới nhố của nàng không ngừng cọ sát qua lại trên ngực diệp phàm. Diệp phàm cảm thấy một trận ôn hương nhuyễn ngọc, mặt hơi đỏ, vội đẩy tô uyển nhi ra, nghiêm mặt nói:
"Ta tên diệp phàm"
“Vâng, diệp phàm ca ca, ta đi chuẩn bị bữa tối đây”
Tô uyển nhi che miệng cười khanh khách rồi dời bước ra ngoài
Diệp phàmcảm thấy rất chi là đau đầu, hắn nhìn điệu bộ tung ta tung tăng của tô uyển nhi mà trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác bất an, cuộc sống yên bình của mình đang dần biến mất.
Đến buổi ăn hai người ngồi ăn rất ngon miệng, đồ ăn tuy rất đơn sơ chỉ có vài món rau, nhưng diệp phàm cảm thấy đây là bữa cơm ngon nhất hắn từng ăn, có lẽ do diệp phàm hôn mê nhiều ngày chưa có gì vô bụng nên bữa đâu tiên luôn luôn rất đặc biệt. Diệp phàm cũng sẵn tiện hỏi thăm về thân nhân của tô uyển nhi, hắn không khỏi nghẹn ngào, thật là một cô gái đáng thương, tô uyển nhi từ nhỏ cha mẹ mất sớm, không còn thân thích nên nàng phải lên núi sống với ông mình nhưng vào tháng trước ông nàng trong một lần đi săn thì cũng không trở về nữa, từ đó nàng phải sống một mình trong khu rừng hoang vắng. Diệp phàm nhìn dáng vẻ nàng đáng yêu đang không ngừng gắp thức ăn mà lắc đầu cảm thán
“Một cô gái một thân một mình ở núi rừng này không biết nàng sống như thế nào nữa”
“Ca ca nói gì thế”
Tô uyển nhi nhíu nhíu cái mũi nhỏ xinh nghi hoặc lên tiếng:
Diệp phàm vội lơ đãng, nói
“À, không không có gì, ta chỉ hiếu kỳ muội ở một mình không sợ sao, đây là rừng rậm nhiều yêu thú đáng sợ lắm”
“Hì hì, hầu hết yêu thú ở quanh đây đều là bạn của muội, hằng ngày muội còn cùng chúng trò chuyện nữa cơ”
Diệp phàm sửng sốt không ngờ con người ở dị giới này còn có khả năng đặc biệt như vậy. Lập tức lại phát hiện nghi vấn mới:
“Vậy sao muội còn nhờ ta đi bắt bạch thố gì đó cho muội”
“Con bạch thố này không phải là bạn của muội, nó suốt ngay nhăm nhe ăn cắp rau của muột không à. Chỉ tại muội không chủ tu nguyên lực mãi mà chỉ dừng ở sĩ cấp hạ phẩm nên không làm gì được nó”
Tô uyễn nhi vẻ mặt sầu thảm, thút thít nói, kế đó lại hưng phấn chớp chớp đôi mắt to đen láy nhìn diệp phàm
“Nhưng muội không nhìn ra được ca ca ở cấp độ nào chắc hẳn sẽ mạnh hơn muội nhiều, ca ca nhất định phải dạy cho nó một bài học, nó chỉ tương đương với trung phẩm sĩ cấp thôi”
Diệp phàm cũng không có phản bác. Mà quả thật là sau khi hôn mê tỉnh dậy không ngờ trong đan điền hắn xuất hiện thêm một quả cầu màu xanh nhạt to gấp đôi quả cầu hắc vụ, sau một hồi xem xét, quả cầu lôi điện đấy lại có uy lực tương đương sư cấp phát động công kích cùng thuộc tính, quả thật khiến hắn bất ngờ không thôi với khả năng đặc biệt của hắc cầu.
“Xoạt xoạt, rột rột”
Bỗng bên ngoài truyền đến âm thanh rất nhỏ nhưng trong trời đêm yên tĩnh lại tạo thành thanh âm độc nhất vô nhị. Tô uyển nhi vừa nghe thanh âm, cả thân người đứng bật dây hưng phấn vỗ tay:
“Nó đến rồi, nó đến rồi, ca ca mau xử nó đi, mau bắt nó vô làm nồi thịt thỏ nào”
Last edited by haithan115vn; 22-09-2014 at 11:44 PM.