Quyển 1: Hàng Lâm Dị Thế
Chương 20: Dung hợp
oo0oo
Tác giả: Ô Sơn Vân Vũ
Dịch giả:HoaHoa
Biên tập: Linh Đế Make by: Linh Tinh Chi Mộng
Nguồn: 4vn.eu
Mọi người đâu hết rồi.. like nào share nào thanks nào..
ủng hộ cho ae có động lực ra chương cái coi nào
Chương 20: Dung hợp
Make by Linh Tinh Chi Mộng
So với Trần Hạo, Lý Nguyên là người hiểu được rõ ràng hơn màn linh hồn đọ sức vừa rồi có ý nghĩa gì.
Cuồng nhân Lý Nguyên là một bất thế kỳ tài. Khi ba mươi tuổi hắn liền đứng trên đỉnh phong của khoa học. Nhưng khi thân thể bắt đầu có sự xuất hiện già yếu, hắn liền dùng tất cả tâm huyết có được dồn hết vào việc theo đuổi trường sinh bất tử. Hắn muốn dùng khoa học để cải tiến hết lại toàn bộ thể chất của con người. Sau đó hắn dùng thên năm năm nữa để tìm kiếm và luyện tập đến cực hạn của Võ thuật Trung Hoa. Tiếp theo hắn lại bắt đầu học tu đạo, càng tiếc nuối hơn nữa là dù cho hắn chạy quanh tất cả các di tích Viễn cổ thần bí tìm kiếm được rất nhiều Đạo gia công pháp nhưng lại không thể nào tu luyện được. Có lẽ do công nghệ cao phát triển quá nhanh nên ở Địa Cầu không còn thích hợp cho việc tu luyện nữa. Tuy nhiên hắn cũng không có bỏ cuộc, hắn lại bắt đầu tìm kiếm dưới đáy biển, tiếp tục việc tìm kiếm phương pháp trường sinh.
Lần này hắn lại rất may mắn phát hiện ra một di thể nữ tử tràn đầy sống động, không biết tồn tại đã bao nhiêu vạn năm mà bên trong thân thể các tế bào tất cả đều còn có thể hoạt động được. Nếu như có thể dung nhập vào trong thân thể này, tuy rằng không thể vĩnh sinh nhưng tuyệt đối có thể sống được ngàn năm,vạn năm thậm chí là lâu hơn.
Chỉ còn một bước nữa là truy cầu bấy lâu nay có thể thành hiện thực thì làm sao mà Lý Nguyên có thể bỏ qua được.
Chính vì điều này mà hai kẻ có hai loại chấp niệm khác nhau đều cắn chặt răng, thừa nhận loại thống khổ này. Trần Hạo cùng Lý Nguyên mỗi kẻ đều có trong mình một sự cuồng ngạo không ai bì nổi. Đối với Lý Nguyên, Trần Hạo còn quá non nớt, trí nhớ của hắn quá ít ỏi không thể nào so được với Lý Nguyên một kẻ đã sống được nửa đời người. Mà Trần Hạo lại muốn dung hợp them thật nhiều trí nhớ hơn nữa điều đó đồng nghĩ với việc là Trần Hạo tiếp nhận them càng nhiều sựu thống khổ hơn nữa.
Cùng với thời gian trôi qua thì Trần Hạo càng rơi thêm vào bị động. Theo Lý Nguyên toàn lực dung hợp trí nhớ thì Trần Hạo càng thêm thống khổ. Với tâm tính kiên nghị của Trần Hạo thế mà cũng sắp sửa không thể nào chịu đựng được nữa, gần như sắp sụp đổ đến nơi.
Nhưng mỗi khi hắn sắp sửa sụp đổ mất đi ý thức thì từ sâu thẳm trong linh hồn xuất hiện những tiếng trống chiều chuông sớm cùng nhau vang lên đem tinh thần sắp sụp đổ của hắn thanh tỉnh lại. Sau đó nó lại vô thanh vô tức biến mất giống như là chưa từng xuất hiện vậy.
Nó cứ tuần hoàn như thế, cứ khi nào tinh thần Trần Hạo chuẩn bị sụp đổ thì nó lại vang lên. Dần dần ưu thế của Lý Nguyên cũng dần dần bị mất thay thế vào đó là Trần Hạo đang dần dần chiếm lại thượng phong.
Ầm Ầm
Theo thời gian trôi qua, trí nhớ mà Trần Hạo đạt được ngày càng nhiều lên, đem những điều mà Lý Nguyên trải qua tất cả đều xuất hiện trong óc hắn. Đến cuối cùng chúng xâu chuỗi với nhau thành một thì trong đầu hắn bỗng như có tiếng nổ vang khủng bố như lôi đình. Tiếng nổ vang vang lên cùng với đó là sự thông khổ cũng biến mất cùng.
Sự thống khổ biến mất nương theo nó là một sự thoải mái trên tinh thần mà Trần Hạo chưa một lần được thử qua. Cảm giác đó giống nhu là được tân sinh vậy, Trần Hạo cảm nhận được sự huyền diệu cùng với nhưng biến hóa vi diệu trong tinh thần của mình.
Cùng với đó, hắn cũng làm rõ được rốt cục hắn là một tồn tại như thế nào.
“Hô”
Ngay tại lúc này, sâu trong linh hồn hắn cũng đồng thời truyền đến một tiếng thở dài dường như mất hết khí lực, sau đó liền lập tức ẩn nấp vào sâu trong linh hồn không có thêm bất kỳ động tĩnh gì nữa. Tuy nhiên Trần Hạo lại không hề phát hiện ra điều đó.
“Lý Nguyên là ta, Trần Hạo cũng là ta. Ý trời. Không ngờ cha mẹ cũng chưa hề lừa gạt ta.”
Trong đầu hiện lên hình ảnh của phụ thân vì chính mình mà tàn phế cùng với mẫu thân tiều tụy, vất vả. Khóe miệng hắn hiện lên đầy sự cay đắng, ở trong long thì thào nói. Rốt cuộc thì hắn cũng minh bạch mình là tồn tại như thế nào. Đúng như Lý Nguyên đã nói, hắn là Lý Nguyên, Lý Nguyên là hắn. Không hề có bất cứ sự tồn tại nào của Trần Hạo cả.
Mà bây giờ thì hắn cũng thắng lợi rồi.
Tuy nhiên thắng lợi này lại khiến hắn chả hiểu được gì hết. Bởi vì đã dung hợp cùng với Lý Nguyên nên hắn hiểu được một điều mỗi khi hắn gần như sụp đổ nhưng lại thần kỳ thanh tỉnh lại. Trần Hạo không biết rằng mỗi lần hắn gần như sụp đổ đều có một tiếng nổ vang giống như trống chiều chuông sớm vậy. Trần Hạo chỉ có thể hình dung là mình may mắn mà thôi. Hắn và Lý Nguyên là hai linh hồn đặc thù bây giờ đã hoàn toàn dung hợp mà hắn lại là kẻ chủ đạo.
Tuy Lý Nguyên là hắn nhưng hắn cũng vẫn là Trần Hạo.
Đông …..Đông…..
Qua thêm một lúc nữa, tiếng chuông du dương vang lên, Trần Hạo đang tiêu hóa những gì có trong trí nhớ của Lý Nguyên xong liền mở mắt ra. Từ hai con mắt bắn ra 2 đạo tinh quang long lanh.
Từ trên giường nhảy xuống, hắn rửa qua mặt qua loa liền đi ra khỏi nhà ở.
“Tường Hạo ngươi không có việc gì chứ? Tối hôm qua sau khi trở về ngươi liền bất tỉnh gọi thế nào cũng không chịu dậy.”
Ngay lúc Trần Hạo đi ra khỏi nhà của mình liền gặp được đám người Tiểu Linh Nhi cùng vừa đi ra khỏi nhà của mình. Nhìn thấy sự khác thường của Trần Hạo liền nói.
Nhìn Trần Hạo trước mắt nàng thấy hắn có sự bất đồng so với trước đây nhưng nàng lại không biết sự bất đồng ấy nằm ở đâu. Tóm lại nàng cảm giác hắn khác hẳn so với trước kia, nhất là hai con ngươi của Trần Hạo tạo cho người ta cảm giác rất thâm thúy giống như là một xoáy lốc khiến người ta trầm mê vào trong đó. Nàng mới chỉ đối mắt một chút mà đã bị nó cuốn hút rồi.
“Hôm qua có thể là dùng tới não bộ quá nhiều để nhớ chữ nên bị đau đầu cùng với hai trận đánh nhau khá mệt mỏi nhưng hiện tại thì không có việc gì rồi.” Trần Hạo chưa từng nói dối thế mà không ngờ giờ lại nói trôi chảy thế.
Sau khi nói xong những lời này Trần Hạo cung có chút ngạc nhiên. Tuy nhiên hắn chỉ có thể cười khổ mà thôi.
Có lẽ hai người đã hoàn toàn dung hợp linh hồn với nhau, Trần Hạo cũng bị sự dung hợp này làm cho ảnh hưởng. Đối với hắn hiện tại cho dù là kiến thức, ánh mắt, trí tuệ, lịch duyệt, kể cả là tâm trí đều xảy ra những biến hóa thật lớn.
Giống như hiện tại hoàn cảnh xung quanh không hề có sự thay đổi gì nhưng Trần Hạo lại thấy nó thay đổi hoàn toàn. Tiểu Linh Nhi vốn là bạn cùng lứa nhưng giờ trong mắt hắn lại có chút giống tiểu nha đầu.
“Tường Hạo làm sao đám người kia lại bắt nạt ngươi thế ?”. Đúng lúc này , một tiểu nữ hài tên Tiêu Tường Lệ tò mò hỏi.
“Ta không biết à. Đáng tiếc là lực lượng của ta quá kém à. Được rồi, đi nhanh thôi không là lại tới trễ đó.” Biểu hiện của Trần Hạo không hề có chút biến hóa nào. Chỉ là hai con ngươi đen kịt kia bỗng lóe lên một tia sáng.
“Ngươi vẫn là nên cẩn thận à. Tối hôm qua trên đường chúng ta đi về nhà ở nghe nói mấy tên kia chuyên đi bắt nạt người khác. Hôm qua ăn quả đắng như vậy nhất định sẽ không bỏ qua đâu. Còn nữa, bọn chúng là do Tiêu Cát Hàn phái đến hay sao? Nửa năm sau tại Tiêu gia ngoại môn đệ tử tỷ thí luyện ngươi thật sự khiêu chiến Tiêu Cát Hàn sao?” Tiểu Linh Nhi nói ra nghi vấn của mình.
“Đương nhiên là thật sự rồi. Các ngươi không cần quan tâm đến nó đâu.” Trần Hạo hít vào một hơi rồi trầm giọng nói.
Trần Hạo ngày trước chỉ chú trọng ẩn nhẫn, nhưng bây giờ trong long hắn tràn đầy chiến ý.
Nói tới việc đối chiến cùng Tiêu Cát Hàn đúng thật là hắn rất bất đắc dĩ. Hắn cũng không có nắm chắc được cái gì, dù sao Tiêu Cát Hàn cũng là Thất phẩm Võ Sĩ, cường đại hơn hắn rất nhiều.
Đối mặt với Tiêu Cát Xuyên, Trần Hạo chỉ có lợi thế về mặt tốc độ mà thôi nhưng lực lượng thì thua xa. Nếu không lúc đầu cũng không bị Tiêu Cát Xuyên dùng một tay bắt được rơi vào nguy hiểm. Mà Tiêu Cát Xuyên mới chỉ là Nhị phẩm Võ Sĩ kém Tiêu Cát Hàn những năm phẩm. Thế còn không biết Tiêu Cát Hàn cường đại đến như thế nào sao?
Tại thời điểm chiến đấu cùng Tiêu Cát Xuyên, nếu không có sự dũng mãnh cùng với những mảnh vỡ ở trong đầu của hắn giúp cho hắn có thể phát ra công kích hữu hiệu nhất chỉ sợ rằng hiện tại hắn đã gặp nguy hiểm rồi.
Mà bây giờ Trần Hạo cũng hoàn toàn không phải sợ nữa rồi.
Có một số việc Trần Hạo lúc trước vẫn không nhìn thấu được, không làm rõ được thì bây giờ đã hoàn toàn minh bạch. Đối với loại tôm tép như Tiêu Cát Hàn hắn cũng không có xem vào đâu hết.
Hắn được Tiêu lão coi trọng truyền cho công pháp Thất cấp “Trường Sinh Quyết” như vậy thì có ý nghĩa như thế nào chứ?
Chính điều ấy Tiêu Cát Hàn cũng chưa được thử qua, thì có chiến đấu cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Tuy nhiên, Trần Hạo cũng không mượn nhờ Tiêu lão đi uy hiếp hắn. Mà chỉ dựa vào quan hệ với Tiêu lão khiến cho hắn không bị trục xuất khỏi Tiêu gia, chỉ như thế cũng đủ rồi.
Ngoài ra, hắn còn có được trí nhớ của Lý Nguyên vì truy tìm trường sinh mà luyện qua Trung Hoa võ thuật cùng đạo thuật viễn cổ thì còn lo gì nữa.
Với thời gian trong vòng nửa năm, hắn có thể sử dụng thiên phú của mình phát huy lợi thế về mặt tốc độ cùng với tu luyện võ thuật cường đại .Khổ luyện nửa năm tốc độ cùng với các chiêu thức xảo diệ , với cả thân thể hoàn mỹ của hắn có lực kháng đòn mạnh nữa thì lo gì Thất phẩm Võ Sĩ chứ?
Đã không lên tiếng thì thôi một khi đã lên tiếng thì phải cho nó thật lớn mới thôi!
Muốn có đạo lý thì phải có nắm đấm lớn. Hăn muốn cho Tiêu Cát Hàn cùng tất cả những kẻ bắt nạt hắn phải biết Trần Hạo hắn không phải quả hồng mềm.
Quyển 2: Sinh Tử Quyết Chiến
Chương 21: Tìm tới tận cửa (1)
oo0oo
Tác giả: Ô Sơn Vân Vũ
Dịch giả: Linh Đế
Biên tập: Linh Đế Make by: Linh Tinh Chi Mộng
Nguồn: 4vn.eu
Mọi người đâu hết rồi.. like nào share nào thanks nào..
ủng hộ cho ae có động lực ra chương cái coi nào
Chương 21: Tìm tới tận cửa (1)
Make by Linh Tinh Chi Mộng
Tiêu gia, Diễn Võ Trường.
…
“Tiêu Tường Hạo đến rồi kìa…”
“Hắn chính là Tiêu Tường Hạo? không phải là tiểu tử nghèo thông qua thí luyện sớm nhất hay sao?”
“Đúng vậy a, thực đúng là nhìn không ra hắn có thể lợi hại đến thế, ngay cả Nhị Phẩm võ sĩ đều bị hắn làm cho tổn thương nặng…”
“Ngày hôm qua, tại nhà tắm hắn còn lợi hại hơn nữa kìa.. chỉ bằng vào ‘Thiết đầu công’ mà có thể làm hai tên đệ tử chữ Cát có cấp bậc võ sĩ bị thương nặng, nghe nói những người đó đều là người bên cạnh của Tiêu Cát Hàn… Mới bước vào Tiêu gia hắn như thế nào lại đắc tội với ngưu nhân như Tiêu Cát Hàn được nhỉ? Đúng là kỳ quái…”
“Hắc hắc, ngươi chưa nghe thấy gì sao? Theo một nguồn tin tức đáng tin cậy thì tất cả đều là vì sư tỷ Tiêu Cát Yên! Cát Yên sư tỷ chính là đệ nhất mỹ nữ trong hàng chữ Cát đó, cũng là người mà Cát Hàn sư huynh thích nhất, trừ những người mới như chúng ta thì cả Tiêu gia hầu như ai cũng biết việc này. Thế nhưng, tên tiểu tử nghèo Tiêu Tường Hạo kia cũng không biết đạp phải vận *** chó gì, mà lại giống như Cát Yên sư tỷ đều được lão tổ tông Tiêu gia nhìn trúng, cùng học chung một chỗ với Tiêu lão.
Nghe nói… Ngày hôm qua tiểu tử kia rất không nể mặt Tiêu Cát Hàn sư huynh, tựa hồ như cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga vậy, dám cùng Tiêu Cát Hàn sư huynh tranh giành Cát Yên sư tỷ…”
…
“Tranh giành Cát Yên sư tỷ?”
Khóe miệng Trần Hạo hơi có chút giật giật, hắn không tưởng tượng nổi mới chỉ có một ngày qua đi mà hai cuộc xung đột hôm qua đã truyền khắp trong đệ tử Tiêu gia rồi, không những như thế, những lời suy đoán bát quát cũng đầy rẫy khắp nơi.
Đối mặt với ảnh mắt cả đám khi nhìn về phía mình, nếu như là trước kia thì có thể Trần Hạo sẽ cảm giác không được tự nhiên cho lắm, thế nhưng bây giờ thì hắn không hề cảm nhận được một chút áp lực nào, hoàn toàn tự nhiên ngay cả sắc mặt đều không thay đổi lấy một cái.
Từng là Lý Nguyên, một nhân vật có thể khiến cả thế giới đều oanh động, cho dù đi tới bất cứ nơi đâu cũng đều trở thành tiêu điểm cho mọi người chú ý. Đối với loại chú mục của đám đệ tử này, với giờ đây với Trần Hạo nó chẳng khác gì một bữa ăn sáng cả. Khi hắn dung hợp linh hồn của Lý Nguyên, không những chỉ dung hợp trí nhớ mà ngay cả tính cách cũng bị ảnh hưởng một phần.
Có thể nói, hiện tại Trần Hạo hắn đã không còn là Trần Hạo như trước kia nữa, mà đã dục hỏa trọng sinh thành một Trần Hạo hoàn toàn mới!
…
Trần Hạo không có tâm tư đi để ý đến những lời nghị luận vô nghĩa kia, hắn chỉ muốn chú tâm tất cả vào tring tu luyện, với hắn bây giờ thì thực lực mới là tất cả. Trần Hạo tin tưởng, trong tương lại không xa, tất cả mọi âm mưu quỷ kế mà Tiêu Cát Hàn nhằm vào hắn đều sẽ giống như gà đất chó kiểng, khẽ chạm là sẽ tan thành mây khói.
Vô luận đã từng là Trần Hạo, hay là Trần Hạo bây giờ đã dung hợp hoàn toàn với Lý Nguyên, đều là nhân vật kiệt ngạo trời sinh, cho nên, sau khi bắt đầu luyện công buổi sáng, Trần Hạo hoàn toàn đầu nhập vào trong đó mà không có chút nào giữ lại. Để cho Trần Hạo vô cùng vui mừng là những quyền pháp, cước pháp, bộ pháp mà huấn luyện viên Tiêu Thiên Thụy truyền thụ cùng những tinh hoa cổ võ thuật của Trung Hoa trong ký ức hắn thu được của Lý Nguyên đều rất tương tự. Theo so sánh của Trần Hạo thì cổ võ thuật Trung Hoa càng thêm hệ thống và tường tận hơn xa so với những gì Tiêu Thiên Thụy đã truyền thụ.
Mặc dù tinh tường điều này, hơn nữa tố chất thân thể của Trần Hạo cũng hơn hắn so với thường nhân, nhưng cũng không bao giờ có chuyện không làm mà hưởng.
Trí nhớ thu được từ Lý Nguyên chẳng khác nào một ‘Võ học bảo điển’ bác đại tinh thâm, muốn nó trở thành của mình thì cần phải dốc lòng khổ luyện, tu luyện mới được. Cho nên, đối với tình huống hiện tại của Trần Hạo thì hắn chẳng khác nào là một cao thủ võ học của Trung Hoa trọng sinh sống lại cả.
Hết thảy tất cả đều muốn bắt đầu lại từ đâu!
Về phần bí tịch tu đạo trong ký ức của Lý Nguyên, bất kể là Trần Hạo bây giờ hay là Lý Nguyên trước kia thì đó đều là vật hư vô mờ mịt, nó có phải là công pháp cường đại gì không thì đều không thể nào đưa ra phán đoán chính xác được. Nguyên nhân rất đơn giản, ban đầu khi còn ở trên địa cầu, Lý Nguyên cũng đã từng thử bắt đầu tu đạo, nhưng ngay cả một bước đầu tiên cũng không thể nào bước ra. Tựa hồ những bí tịch mà hắn thiên tân vạn khổ từ trong những di tích cổ của Trung Hoa đạt đươc, chí có thể thấy nhưng lại không thể sờ vào, giống như hoa trong gương, trăng trong nước.
…
Huấn luyện viên Tiêu Thiên Thụy nắm roi da ở trong tay mình, tùy thời đều có thể đem ra quất người. Con mắt hắn trừng lớn, trong số ba mươi ba đệ tử có mặt huấn luyện ở đây thì thời gian hắn nhìn vào Trần Hạo là hơn phân nữa. Chỉ cần hắn lộ một chút không ổn nào thì sẽ lập tức được hầu hạ bằng roi da. Đáng tiếc, khiến cho Tiêu Thiên Thụy vô cùng phiền muộn là mỗi một động tác Trần Hạo đều làm vô cùng ưu tú, điều này làm cho hắn không có lấy một cơ hội bắt bẻ, cũng không phải Trần Hạo làm hoàn mỹ đến mức nào, nhưng khách quan mà nói thì trong đám đệ tử khác ở đây thì hắn là làm tốt nhất, tuyệt đối là nổi bật trong hàng ngủ. Nếu như dùng roi da thì thật không biết những người khác phải như thế nào…
Theo thời gian dần trôi qua, chứng kiến sự kiên định, chấp nhất, cẩn thận tỉ mỉ vô cùng chuyên tâm toát ra từ trong thân ảnh của Trần Hạo, dần dần từ trong nội tâm Tiêu Thiên Thụy sinh ra một cổ bất an…
Ngày hôm qua, khi Trần Hạo làm bị thương ba cao thủ cấp bậc Võ Sĩ, tại trong mắt Tiêu Thiên Thụy cùng một số cao thủ khác thì hoàn toàn là bởi vì Trần Hạo ‘Trời sinh thiết đầu’, cộng với ‘tốc độ trời sinh’, hơn nữa cũng là do ba tên gia hỏa kia khinh địch nên mới đưa đến kết quả như thế. Nếu như chính thức quyết đấu thì Trần Hạo hắn làm sao có thể là đối thủ của ba kẻ kia được?
Nhưng hiện tại những thứ hắn dạy, đều là những việc lần đầu tiên Trần Hạo tiếp xúc, thế nhưng Trần Hạo lại rất nhanh nắm giữ được tinh túy trong đó, tư thế đúng theo khuôn mẫu, khí tức dường như hòa vào từng chiêu từng thức, tựa như đạt tới cảnh giới tinh khí thần đều hợp nhất mà chỉ có cấp bậc Võ sĩ mới có thể đạt được.
Đây là thiên phú kinh người như thế nào?
Cây roi da Tiêu Thiên Thụy nắm chặt trong tay có chút nhẹ nhàng run rẩy, ánh mắt hắn trầm tư như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng hắn dứt khoát dời ánh mắt sang những đệ tử khác. Sau một lát, âm thanh “Ba ba..” cùng với tiếng quát mắng răn dạy lại vang lên…
Người so với người..quả thật là không thể nào so sánh được…
Loại nhân vật thiên tài như thế này, chỉ là một Tiêu Cát Hàn là có thể chèn ép được hay sao?
Tiêu Cát Hàn có thể không sợ, nhưng Tiêu Thiên Thụy hắn lại bắt đầu có chút sợ rồi. Nhất là Trần Hạo còn được Tiêu lão coi trọng. Cho dù có thể dựa vào việc Tiêu lão không nghe hỏi qua sự tình tu luyện của đệ tử Tiêu gia mà chèn ép Trần Hạo một tý. Nhưng lại không thể nào dứt khoát diệt trừ Trần Hạo được.
Mà Trần Hạo tuyệt đối không phải loại người có thể dễ dàng bị bóp chết như thế, hắn nhất định có thể quật khởi để khẳng định tài năng của mình.
…
“Hây… hây…”
Theo mọi người bắt đầu luyện công từ sáng sớm, đến bây giờ đã trôi qua được nữa giờ. Trần Hạo chăm chú đem ba loại bộ pháp, quyền pháp, cước pháp cơ bản phối hợp lại với nhau. Lúc này cũng đã gần đến giờ kết thúc thời gian luyện công buổi sáng, hầu hết mọi người đều trong tình trạng kiệt sức, mồ hôi nhễ nhại, nhưng dưới sự uy hiếp bằng roi da của Tiêu Thiên Thụy lại không có bất kỳ một người nào dám lười biếng.
Trên đầu Trần Hạo đồng dạng là mồ hôi túa ra như mưa, y phục trên người cũng ướt đẫm cả lên. Nhưng có chút khác biệt với những đệ tử khác, lần đầu tiên tu luyện hắn cảm thấy phẩn khởi dị thường, thể lực quanh thân luôn có chút cảm giác dư thừa, tốc độ cùng lực lượng ra quyền cũng không hề có dấu hiệu yếu bớt, ngược lại theo thời gian trôi qua thì phát ra ngày càng thuần thục, trôi chảy và tự nhiên hơn.
Ba!
“Còn có mười phút đồng hồ nữa, tất cả đều xốc lại tinh thần tập luyện cho ta!”
Nương theo âm thanh thanh thúy mà vang dội của roi da, Tiêu Thiên Thụy cũng rống lớn lên một tiếng. Ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại chú ý quan sát Trần Hạo một cách tỉ mỉ, theo đó thì sự khiếp sợ trong nội tâm hắn cũng ngày càng nhiều hơn. Lực lượng, tốc độ phối hợp hòa hợp với nhau đến trình độ mà đệ tử khác dù có tu luyện suốt một tháng cũng khó mà đạt tới được. Nhất là thiên phú về tốc độ của Trần Hạo càng lộ ra vẻ khác người. Nếu chỉ xét đơn thuần về tốc độ thì cấp bậc của Trần Hạo tuyệt đối là sánh ngang với Cửu phẩm Võ sĩ, điều này quả thật là có chút biến thái.
“Ân?”
Âm thanh cứng rắn của Tiêu Thiên Thụy vang vọng khắp Diễn Võ Trường, ánh mắt hắn quét nhìn xung quanh, bỗng dung thần sắc trên mặt hắn có chút biến đổi, trên mặt lộ ra vẻ không biết làm sao.
Trên lối vào của Diễn Võ Trường đột nhiên xuất hiện vài đạo thân ảnh, những thân ảnh này là hướng về đội ngũ của hắn mà chậm rãi đi tới.
Quyển 2: Sinh Tử Quyết Chiến
Chương 21: Tự tìm tới cửa (2)
oo0oo
Tác giả: Ô Sơn Vân Vũ
Dịch giả: Linh Đế
Biên tập: Linh Đế Make by: Linh Tinh Chi Mộng
Nguồn: 4vn.eu
Mọi người đâu hết rồi.. like nào share nào thanks nào..
ủng hộ cho ae có động lực ra chương cái coi nào
Chương 21: Tìm tới tận cửa (2)
Make by Linh Tinh Chi Mộng
Đi trước nhất là một thiếu niên phong thần tuấn lãng, khóe miệng hắn hơi nhếch lên tỏa ra khí tức cao ngạo mà lạnh lùng. Chậm hơn hắn nữa bước là một đám thiếu niên khác, thần sắc tên nào tên nấy đều lộ ra vẻ hung hăng, ương ngạnh và càng quấy. Một người trong số đó, cổ tay phải được băng bó trắng tuyết, treo tại trên cổ. Một tên khác thì có tướng đi đường tương đối quái dị, tràn đầy sự khôi hài. Hai chân hắn tựa như con rùa khi đi, bước chân hơi chếch ra hai bên về phía trước, giống như sợ đè ép bộ phận nào đó ở giữa hai chân vậy, để cho người ta nhìn vào không nén nổi ý cười.
Thiếu niên lạnh lùng cao ngạo đi đầu không phải ai khác mà chính là Tiêu Cát Hàn.
Mà tên treo tay tự nhiên là Tiêu Cát Đào bị Trần Hạo dùng ‘Thiết đầu công’ húc gãy tay. Còn tên tướng đi khôi hài như con rùa thì chính là Tiêu Cát Xuyên, kẻ thiếu chút nữa bị Trần Hạo đá bạo trứng chim.
…
Mấy người này vừa xuất hiện lập tức làm cho cả Diễn Võ Trường oanh động. Những đệ tử chữ Tường bị giáo quan ước thúc thì còn đỡ. Một ít đệ tử chữ Cát, chữ Thế có thể tự do luyện công buổi sáng đều trực tiếp ngừng hành động của mình lại, chen chúc vè phía bọn người Tiêu Cát Hàn.
“Cát Hàn sư huynh!”
“Cát Hàn sư huynh!”
“Cát Hàn sư huynh! Thần tượng của ta… ngươi cần phải hảo hảo giáo huấn tiểu tử kia cho thật tốt, hắn là cái thá gì mà dám đi khiêu khích uy nghiêm của Sư huynh chứ!”
“Đúng đấy, phải như thế! Cát Hàn sư huynh cũng không phải là hạng a miêu a cẩu như tiểu tử kia có thể khiêu khích!”
Nguyên cả đám đều mang theo một chút cung kính cùng với sợ hãi mà hết lòng sum xe nịnh bợ Tiêu Cát Hàn. Một ít gia hỏa có tấm lòng đen tối càng ra sức đổ thêm dầu vào lửa, hận không thể để cho Tiêu Cát Hàn lập tức bão nỗi mà hung hăng giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng như Trần Hạo một trận.
Trong lòng mọi người đều tinh tường, Tiêu Cát Hàn mang theo một đám tùy tùng đến đây là để làm gì!
Không thể không nói, hiện tại trong số hàng ngũ đệ tử ngoại môn của Tiêu gia, người không biết Trần Hạo cũng không nhiều lắm. Xung đột ngày hôm qua là một tin tức mang tính bạo tạc, việc này đã sớm lan truyền trong khắp đệ tử chữ Tường cùng chữ Cát, cho dù là một số có niên đại cao như đệ tử chữ Thế cũng đều có chút rõ ràng.
Mà những đệ tử chữ Thế cùng chữ Cát phải đến mức trà trộn vào trong Diễn Võ Trường của chữ Tường để tu luyện như thế này cho thấy tư chất cũng không tốt là bao. Đối với những đệ tử chẳng có tính uy hiếp như vậy thì Tiêu Cát Hàn cũng lười để ý, hắn cũng không hơi sức mà đi khi dễ những người này. Có đôi khi đám người này còn tình nguyện chấp hành một số mệnh lệnh của hắn. Đây là hắn đang tạo dựng uy thế của mình trong hàng ngũ đệ tử Tiêu gia.
Không thể không nói trong việc này hắn đã làm rất thành công. Cho dù tại trong đệ tử Tiêu gia người hận Tiêu Cát Hàn cũng rất nhiều, nhưng người sợ hãi cùng sùng bái hắn lại càng nhiều hơn…
Chỉ tiếc có một số người cổ hủ nên nhìn không ra thủ đoạn của Tiêu Cát Hàn mà thôi.
…
Động tĩnh lớn như thế đương nhiên Trần Hạo đã sớm phát hiện được. Chỉ là hắn không thèm để ý vẫn tiếp tục tu luyện, ngay cả thần sắc đều không có một chút biến hóa nào. Hắn vẫn đồng dạng như trước cùng Tiểu Linh Nhi và những đệ tử chữ Tường khác… “Hây hây…” luyện tập các kiến thức cơ bản mới vừa được dạy.
…
“Hừ…” Thời điểm Tiêu Cát Hàn đi vào vị trí phía sau đội ngũ nơi Trần Hạo đang luyện công, từ trong hai con ngươi của hắn toát ra sự âm lãnh khó thể phát giác. Nhìn thoáng qua huấn luyện viên Tiêu Thiên Thụy đang đứng trước đội ngũ, lại nhìn về phía Trần Hạo đang ‘sinh long hoạt hổ’ quanh thân cao thấp không có một vết roi nào, hắn liền hừ lạnh một tiếng: “Huấn luyện viên Thụy, thời gian luyện công buổi sáng sắp kết thúc rồi sao?
Tiêu Thiên Thụy tự nhiên có thể nghe ra được sự bất mãn trong giọng điệu của Tiêu Cát Hàn. Nhưng trong nội tâm hắn cũng đã làm ra lựa chọn của mình, nên chỉ có thể xấu hổ nhìn thoáng qua Tiêu Cát Hàn sau đó bước đến bên cạnh hắn nhẹ giọng nói: “Còn có mười phút nữa…Thật có lỗi…”
Tiêu Thiên Thụy cũng không có nhiều lời, hắn chỉ dùng ánh mắt ý bảo Tiêu Cát Hàn cứ nhìn Trần Hạo mà xem. Hắn không dám đắc tội với Trần Hạo, với Tiêu Cát Hàn lại càng không dám. Chỉ có thể để cho Tiêu Cát Hàn nhìn rõ tình huống của Trần Hạo. Không phải hắn không muốn bắt bẻ mà là hắn không tìm ra được một lỗi lầm nhỏ nào để bắt bẻ. Trong số chín mươi chín đệ tử chữ Tường thì Trần Hạo là làm tốt nhất!
“Không có vấn đề gì.. chỉ là ta thấy ngươi rất thích hợp làm tân sinh giáo quan đó. Ta tin tưởng ngươi sẽ làm tốt việc này cho đến già đấy”. Tiêu Cát Hàn thanh âm lạnh lùng, híp mắt nhìn về phía Trần Hạo, nói.
Lời của Tiêu Cát Hàn, khiến cho khóe miệng của Tiêu Thiên Thụy tràn đầy vẻ cười khổ. Hắn được Lục trưởng lão cùng Tiêu Cát Hàn hứa hẹn sẽ đổi cho hắn một công việc khác béo bở hơn công việc này. Còn nếu không thì phải chờ hắn tăng tu vi lên thì mới được đổi công việc khác còn nếu không thể đột phá thì hắn chỉ có thể làm công việc này đến già mà thôi.
“Đông”
Tiếng chuông du dương lại vang lên, Tiêu Thiên Thụy cùng với hai vị huấn luyện viên đồng thời tuyến bố luyện công buổi sang chấm dứt. Tất cả đệ tử chữ “Tường ” đều như là ong vỡ tổ tập trung vào một góc đứng chờ xem trò vui sắp diễn ra.
“Tường Hạo…” Đứng cùng Tường Hạo một chỗ, Tiểu Linh Nhi vẻ mặt đầy sự lo lắng lên tiếng.
“Ngươi qua một bên đi, không lại khiến ta phải mệt mỏi thêm còn bị chó điên cắn nữa.” Trần Hạo vẻ mặt tỉnh táo nói. Lau hết mồ hôi trên trán, ánh mắt liền chuyển qua nhìn đám người Tiêu Cát Hàn đang đi tới bên này.
…
“Thế nào ta đã nói rồi tên tiểu tử nghèo kia thể nào cũng gặp rắc rối nữa mà.”
“Nghe nói đệ nhất cao thủ trong hàng đệ tử chữ “Cát” của Tiêu gia chính là sư huynh Tiêu Cát Hàn đấy!”
Tiêu Cát Hàn được chúng nhân tiền hô hậu ủng chậm rãi bước về hướng của Trần Hạo. Cả đám người vây xem thì có đến chín mươi chín phần trăm là có ý niệm xem kịch vui trong đầu. Ngay cả hai vị huấn luyện viên đều giả bộ như không biết đều nhanh chóng ly khai. Mặc dù bọn hắn có tu vi cao hơn Tiêu Cát Hàn. Nhưng trong Tiêu gia, Tiêu Cát Hàn lại có một địa vị đặc thù, ngoài ra hắn còn có quan hệ cùng với Lục trưởng lão nữa, như thế thì bọn hắn không thể quản được à. Tiêu Thiên Thụy dừng lại một lát rồi bất đắc dĩ lắc đầu cùng hai người kia bỏ đi.
Không chèn ép Trần Hạo đã là cực hạn của hắn. Còn nếu bảo hắn trợ giúp cho Trần Hạo thì không thể, hắn mà trợ giúp thì có khi hắn không cần làm giáo quan đến già nữa, mà chỉ cần sống được đến già đã là tốt lắm rồi. Cho nên hắn chỉ có thể ly khai mà thôi.
Cùng với Tiêu Cát Hàn chậm rãi tiến tới gần, cả đám người đang nhao nhao nghị luận tất cả đều yên lặng xuống. Cả đám người kinh ngạc nhìn khuôn mặt Trần Hạo không hề đổi sắc khi đối diện với Tiêu Cát Hàn. Chỉ là trấn định như vậy thôi cũng khiến cho cả đám người mặc cảm rồi. Càng kinh ngạc hơn đó là trong đôi mắt đen thâm thúy kia không hề có ý sợ hãi ngược lại giống như hai thanh lợi kiếm bộc lộ ra ngoài là một cỗ cuồng ngạo cùng với chiến ý.
Cái này khiến cho tất cả đám đệ tử chữ “Cát” cùng chữ “Thế” đều hết sức kinh ngạc. Đồng thời cũng bội phục dũng khí của Trần Hạo thế này người ta gọi là nghé con không biết sợ cọp, chính là điển hình đối với Trần Hạo.
Thật sự là nghé con không sợ cọp sao?
Đương nhiên là không phải?
Nếu là Trần Hạo của trước đây thì là kẻ không biết không sợ nhưng như hiện tại sau khi dung hợp linh hồn của Lý Nguyên cùng với Trần Hạo thì hắn hiểu rõ chính mình nên đối với việc xử lý vấn đề đã vượt xa trước kia. Tuy nhiên hắn cũng không dám nói mọi chuyện hắn đều rõ nhưng hắn biết là còn tốt hơn cái tên Tiêu Cát Hàn tự cho mình là mạnh nhất kia nhiều.
Như thế có vẻ khôi hài , dù sao Trần Hạo cũng mới chỉ có mười hai tuổi, so với Tiêu Cát Hàn còn nhỏ hơn tận bốn tuổi nữa. Nhưng Trần Hạo của hiện tại lại khác tuy rằng thân thể vẫn chỉ là mười hai tuổi thôi, nhưng linh hồn của hắn là của hai người gộp vào thì không thể dung thân thể mười hai tuổi để cân nhắc được . Nếu như không phải như vậy, thì hắn cũng không có cảm giác Tiểu Linh Nhi là một tiểu nha đầu trong khi hắn và nàng lại bằng tuổi nhau.
Lúc này cho dù là kẻ nào đang chủ đạo thân thể, là Trần Hạo chịu ẩn nhẫn hay Lý Nguyên cuồng ngạo, thì đều sẽ lựa chọn ẩn nhẫn chứ không trực diện hung hăng càn quấy giống như Tiêu Cát Hàn hiện tại. Hiện tại hắn không sợ hãi là vì hắn nắm chắc một điều, nếu như Tiêu Cát Hàn không có vấn đề gì về thần kinh thì sẽ không ở tại nơi này mà hạ độc thủ với hắn. Nguyên nhân căn bản thì do uy hiếp từ Tiêu lão, nên hắn sẽ không dám làm như vậy.
Ngay cả mục đích của việc Tiêu Cát Hàn tự thân tới đây thì hắn cũng có thể đoán ra được phần nào. Đó cũng chính là điều mà hắn đàn mong muốn. Cho nên hắn sẵn sàng bộc lộ tai năng đối chọi gay gắt với Tiêu Cát Hàn.
Chỉ vì một sự việc không rõ nguyên nhân, liền muốn tính mạng của mình. Trần Hạo sao có thể buông tha được.
Mặc dù là Trần Hạo thiện lương hay cuồng nhân Lý Nguyên thì làm sao có thể buông tha được chứ.
Quyển 2: Sinh Tử Quyết Chiến
Chương 22: Ước chiến!
oo0oo
Tác giả: Ô Sơn Vân Vũ
Dịch giả:HoaHoa
Biên tập: Linh Đế Make by: Linh Tinh Chi Mộng
Nguồn: 4vn.eu
Mọi người đâu hết rồi.. like nào share nào thanks nào..
ủng hộ cho ae có động lực ra chương cái coi nào
Chương 22: Ước chiến!
Make by Linh Tinh Chi Mộng
Hai người đối mắt nhìn nhau gần như tóe lửa vài phút đồng hồ, trong hai mắt của Tiêu Cát Hàn lóe lên lục sắc quang mang. Rốt cuộc hắn nhịn không được khóe miệng hiện ra một nụ cười được hắn coi là khá tiêu sái, thanh âm lạnh nhạt hỏi:
“Tiêu Tường Hạo đúng không. Ta nghe nói ngươi muốn khiêu chiến ta!”
“Ngươi đang sợ sao?”
“Sợ? Không biết trời cao đất rộng, đối với một tên dân đen hèn mọn cũng có thể làm lão đại của ta sợ sao? Ngươi có vẻ muốn mổi danh nên điên rồi?Hahaha…”
Hai chân mở rộng ra giống như hai cái chân rùa, Tiêu Cát Xuyên vô cùng liều lĩnh lên tiếng.
“Ngươi cũng chỉ là một con chó mà thôi. Ta cũng với lão đại của ngươi nói chuyện đâu đến phân ngươi xen vào”Trần Hạo khinh thường nói.
Ngay tại lúc Tiêu Cát Xuyên nổi giận đinh ra tay Tiêu Cát Hàn liền nâng tay lên ngăn Tiêu Cát Xuyên lại. Từ sâu trong con mắt hắn anh lên sự độc ác cùng tàn nhẫn nhìn về Trần Hạo, nói: “Tiêu Tường Hạo ngươi không có tư cách để khiêu chiến ta nhưng ta đáp ứng khiêu chiến với ngươi. Tuy nhiên ta chỉ chấp nhận quyết đấu sinh tử .Ngươi dám sao?”
Câu nói “Quyết đấu sinh tử” của Tiêu Cát Hàn vừa nói khiến cho cả đám người tràn đầy kinh ngạc .
Đám người kinh ngạc nhất chính là đám đệ tử chữ “Cát” cùng chữ “Thế”. Cả hai đám đệ tử đều đã biết qua sự độc ác của Tiêu Cát Hàn, nhưng không nghĩ tới lần này hắn lại chơi ác như vậy.
Quyết đấu sinh tử!
Đó là quyết đấu dành cho những mâu thuẫn không chết không ngừng mới dung tới loại hình quyết đấu này mà thôi. Quyết đấu không thắng bại chỉ có sự sống và cái chết. Chỉ cần hai bên tự nguyện là được, hai bên sẽ chiến đấu cho đến khi nào phân định sống chết rõ ràng mới thôi. Đây là một trong số những khiêu chiến tàn nhẫn nhất mà Tiêu gia có. Trong khi đó Tiêu Cát Hàn lại muốn cho Trần Hạo vào chỗ chết.
“Tường Hạo, không thể được.”
Chúng nữ đứng sau lưng Trần Hạo lập tức thấp giọng ngăn cản. Nhất là Tiểu Linh Nhi đã không thể nhịn được phải kéo cánh tay hắn.
Như lúc ban đầu Trần Hạo không có bất kỳ sợ hãi nào thì bây giờ lại nhíu mày ngực phập phồng lên xuống trên mặt cũng tràn đầy sự lo lắng cùng sợ hãi. Bộ dạng lo lắng sợ hãi này đã khẳng định được một điều Trần Hạo sợ rồi hơn nữa cũng không dám đáp ứng sự khiêu chiến này.
“Sợ!” Lông mi Tiêu Cát Hàn dựng lên, ánh mắt đầy vẻ xem thường: “Thật là không ngờ lại có loại như ngươi, chỉ có chút xíu sự gan dạ như vậy cũng không có. Thế mà ngươi cũng dám khiêu chiến ta.”
“Ngươi… được.. ta đáp ứng khiêu chiến của ngươi.”
Nhưng điều khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc là bề ngoài của Trần Hạo giống như một tên bị Tiêu Cát Hàn châm chọc khiến cho máu dồn lên não nhanh quá, liền đáp ứng Tiêu Cát Hàn.
Đây chính là hành vi tràn đầy cốt khí nhưng lại là một hành vi của kẻ không suy nghĩ.
Cả đám người Tiểu Linh Nhi mở tròn mắt mà đám người xung quanh thì lại dung ánh mắt tràn đầy thương cảm liếc nhìn Trần Hạo giống như nhìn kẻ chết rồi vậy.
Trong lòng Tiêu Cát Hàn mừng thầm, đây vốn là mục đích mà hắn đến đây. Trước khi tới đây hắn cũng không có nhiều hy vọng như vậy. Nếu như Trần Hạo không đáp ứng hắn cũng sẽ tìm phương pháp khác mà thẳng thừng chèn ép Trần Hạo. Như thế hắn còn có thể khiến cho mọi người thấy được hắn đối với huynh đệ không hề bạc. Nhưng hắn lại kinh hỉ là không ngờ hắn lại đạt được mục đích đơn giản như vậy.
Tối hôm qua hắn và Lục trưởng lão đã gặp qua ba tên mà Trần Hạo từng giao thủ qua với Trần Hạo. Trần Hạo thắng được bọn chúng hầu như đều nhà nhờ vào tôc độ nhanh cùng với thiên phú thiết đầu và sự khinh địch của chúng mới có thể thắng được. Còn trên mặt lực lượng thì Trần Hạo không phải là đối thủ của chúng. Chỉ bị Trần Hạo lợi dụng mà thôi. Không thể không nói thiên phú của Trần Hạo rất tốt nếu như cho hắn thời gian thì có thể ảnh hưởng tới danh hiệu đệ nhất của hắn.
Tuy nhiên là Tiêu Cát Hàn cùng Lục trưởng lão đều nghĩ rằng Trần Hạo không hề có tư cách khiêu chiến Tiêu Cát Hàn.
Nửa năm cho dù Trần Hạo là thiên tài thì làm sao có thể vượt qua được Thất Phẩm Võ Sĩ mà còn có chiến lực như Tiêu Cát Hàn chứ. Mà nửa năm sau Tiêu Cát Hàn có thể tăng lên thành Võ Sĩ cấp chín, nếu như hắn dụng tâm còn có thể là thăng lên cảnh giới Võ Sư cũng không thành vấn đề.
Từ Võ Sĩ mà muốn tăng lên Võ Sư thì tuyệt đối không giống với từ Võ Đồ tăng lên Võ Sinh đơn giản như vậy, Võ Sinh đến Võ Sĩ cũng khó có thể so sánh cùng. Bởi vì chỉ có bước vào hang ngũ Võ Sư mới có thể được xếp vào hàng ngũ cao thủ. Tại cảnh giới Võ Đồ, Võ Sinh cùng Võ Sĩ còn có thể khiêu chiến vượt cấp. Còn đối với Võ Sĩ cùng Võ Sư thì lại không thể nào tồn tại được loại khiêu chiến vượt cấp này. Vì Võ Sĩ không cùng một cấp bậc với Võ Sư.
Đây cũng chính là lý do vì sao Võ Đồ, Võ Sinh, Võ Sĩ lại được phân chia vào hang ngũ võ giả cấp thấp mà Võ Sư lại nằm trong hang ngũ võ giả cao cấp.
Trừ một lần đó ra (D/G: k biết lần nào lun), Tiêu Cát Hàn có ngộ tính rất kinh người, võ giả ngang cấp đều không phải là đối thủ của hắn, nói gì đến đồng cấp bậc với hắn thì càng không phải nói nữa. Chiến lực cường đại như thế thì một tên mà ngay cả Võ Đồ cũng không phải thì làm sao là đối thủ của hắn chứ.
Thiên tài là do chín mươi chín phần trăm mồ hôi cùng một phần trăm thiên phú mà có được. Tuy Trần Hạo là thiên tài, nhưng dù sao việc tu luyện cần phải theo một quá trình nhất định. Không trải qua một thời gian kinh nghiệm tôi luyện thì sẽ không có khả năng có được chiến lực như vậy.
“Nhưng là… có một vài lời ta cần phải nói trước, nếu như ngươi đủ bản lĩnh thì hãy quang minh chính đại mà chờ nữa năm sau cùng ta quyết chiến công bằng. Không nên cùng ta chơi cái gì âm mưu quỷ kế. Trong vòng nửa năm nếu ngươi còn dám bày trò gì nữa thì ước định này sẽ bị hủy bỏ” Ngay sau đó, Trần Hạo nhíu mày khuôn mặt tràn đầy sự hối hận vì nhất thời xúc động mà nhận lời của Tiêu Cát Hàn.
“Một lời đã định. Nếu như ai không thực hiện đúng lời thì sẽ cút ra khỏi Tiêu gia.” Tiêu Cát Hàn không đợi gì hơn nhanh chóng đáp ứng.
“Được! ” Đồng dạng Trần Hạo cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, tuy nhiên hắn không biểu lộ ra mà thôi.
“Hahaha... Tiêu Tường Hạo, nếu như không phải ngươi đắc tội với huynh đệ của ta thì có lẽ ta với ngươi có thể trở thành huynh đệ được đó. Chúng ta đi.” Trên mặt Tiêu Cát Hàn xuất hiện sự đắc ý nông đậm mà mọi người xung quanh không thể phát hiện được. Nhìn qua đám người bị thương Tiêu Cát Xuyên và Tiêu Cát Đào, rất giống kẻ vì nghĩa quên mình.
Ước định đã xong nhưng thế còn chưa đủ hắn còn không biết xấu hổ đổ hết trách nhiện lên hai tên kia còn lại để cho hắn là kẻ có hành vi tốt đẹp là vì huynh đệ. Trần Hạo cũng không thể không bội phục Tiêu Cát Hàn. Đúng là hắn có thiên phú để trở thành một kẻ kiêu hung vì huynh đệ mà không tiếc mạng sống.
Nhìn đám người Tiêu Cát Hàn ly khai, Trần Hạo cũng không nói gì nhiều, tất cả đúng sai đều ở trong tâm hết. Có những lời không cần hắn nói thì người khác cũng tán thành. Đương nhiên với nội tâm cuồng ngạo của Trần Hạo cũng lười cãi lại làm gì chỉ cần nắm đấm lớn thì kẻ đó sẽ có nắm đạo lý.
Tin tức Trần Hạo cùng Tiêu Cát Hàn ước định quyết chiến sinh tử giống như mọc cánh rất nhanh đã lan truyền khắp Tiêu gia rồi.
Tiêu Cát Sơn đang tại nhà ăn ăn cơm khi nghe thấy tin này suýt bị sặc mà chết.
Đồng dạng, Tiêu Cát Yên nguyên bản định đợi đến thời điểm tới chỗ Tiêu lão cùng học, để hỏi Trần Hạo rốt cuộc là sảy ra chuyện gì, còn có thể hòa giải được hay không…
Thế nhưng giữa đường khi nghe được tin tức này từ đám đệ tử Tiêu gia thì cũng khiếp sợ đến ngây người…
Sinh tử quyết chiến! Đây chính là sinh tử quyết chiến đó…
…
“Sinh tử quyết chiến, ha ha ha…Tiểu tử kia đúng là không biết trời cao đât rộng gì cả. Nửa năm sau, lão đại ít nhất cũng đã đạt đến Cửu phẩm Võ sĩ, nói không chừng còn có thể bước vào võ sư…”
“Ha ha ha… lão đại, đến lúc đó người cần phải từ từ mà hành hạ hắn, nếu cứ thống khoái một phát giết hắn chết tươi thì cũng quá tiện nghi cho hắn rồi…”
“Đúng vậy, lão đại, ngươi cần phải từ từ mà chơi… Tốt nhất là đem trứng chim của hắn đá bạo. Ân, ngay cả hai tay hai chân của hắn cũng phải cắt đứt, sau đó thì mới chà đạp hắn đến chết… Hắc hắc, lần ‘Vân Châu Võ Hội’ cuối năm nay lão đại chắc chắn sẽ được tham gia, bây giờ cứ dùng tiểu tử này để lập uy ah… tránh cho đám người Tiêu Cát Sơn, Tiêu Cát Phi không phục… Ha ha ha…” Tiêu Cát Sơn phấn khởi nói.
Nghe được lời tâng bốc của Tiêu Cát Xuyên, trên mặt Tiêu Cát Hàn không khỏi bốc lên một nụ cười ngạo nghễ, hắn cười nhạt nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ để ngươi hả giận… Tiểu tử kia nếu đã có gan như vậy thì dùng hắn đến lập uy cũng là một điều không tệ…”
“Đúng rồi, trong khoảng thời gian này không cần phải tìm hắn gây phiền toái, ta cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ mà tuột mất đi cơ hội này. Cát Phong, ngươi lập tức đi thông tri với căn tin không cần phải tiếp tục nhằm vào hắn nữa. Còn nữa, trong khoảng thời gian này các người cùng nên an phận một chút, ta còn muốn bế quan tu luyện, cứ như vậy đi…”
Sau khi nói xong thì Tiêu Cát Hàn cũng nhanh chóng ly khai, chỉ để lại đám người hai mắt nhìn nhau.
…
Quyển 2: Sinh Tử Quyết Chiến
Chương 23: Ma Vân sơn mạch
oo0oo
Tác giả: Ô Sơn Vân Vũ
Dịch giả: Linh Đế
Biên tập: Linh Đế Make by: Linh Tinh Chi Mộng
Nguồn: 4vn.eu
Mọi người đâu hết rồi.. like nào share nào thanks nào..
ủng hộ cho ae có động lực ra chương cái coi nào
Chương 23: Ma Vân sơn mạch
Make by Linh Tinh Chi Mộng
“Bế quan… Lão đại không phải ghét nhất là việc bế quan hay sao?”
“Đúng vậy, bằng không thì lấy tư chất của lão đại chỉ sợ đã sớm tấn chức thành đệ tử nội môn rồi… Chẳng lẽ.. Bởi vì tên tiểu tử kia?”
“Ngươi có đầu óc hay không đó? Thiên phú của tiểu tử kia tuy rằng rất cường đại, nhưng chỉ với thời gian nữa năm ngắn ngủi thì liệu hắn có thể làm nên trò trống gì được? Xem ra lão đại rất có thể vì Vân Châu Võ Hội năm nay mà cố gắng rồi… Chỉ có bước vào cảnh giới Võ sư mới có tư cách tham gia đó…” Tiêu Cát Xương khẽ chau mày lại nói: “Lão đại bây giờ đã là Thất phẩm Võ sĩ, dùng nữa năm để tấn cấp đến Cửu phẩm Võ sĩ đỉnh phong chắc là không có vấn đề gì, nhưng… từ Võ sĩ đột phá đến Võ Sư chính là một cửa khẩu khó khăn nhất, rất nhiều người mắt kẹt một hai năm tại nơi này, thậm chí là hai ba năm cũng có. Chính là cửa khẩu này bắt buộc lão đại không thể không bế quan xung phá ah…”
“Ách… ta cũng chỉ là tùy tiện nói vậy mà thôi… Chẳng lẽ lão đại lại tưởng thật hay sao?” Tiêu Cát Xuyên có chút ngạc nhiên hỏi lại.
Vân Châu Võ Hội là việc trọng đại nhất của huyện Vân Châu, hàng năm đến thời điểm này thì không khí nơi này càng thêm náo nhiệt. Các thế lực lớn nhỏ trong huyện Vân Châu đều tham gia, do phủ thành chủ của Vân Châu chủ trì đại cục, việc này ảnh hưởng đến danh dự cũng như danh vọng của từng thế lực nơi này.
Trong hàng đệ tử chữ Thế, chữ Vĩnh của Tiêu gia khiếm khuyết thiên tài để cho thân là một trong tứ đại gia tộc Tiêu gia liên tục ba năm liền thua ở tam đại gia tộc còn lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì có thể đứng được trong hàng ngũ tứ đại gia tộc hay không cũng là cả một vấn đề.
Mặc dù Vân Châu Võ Hội chỉ là cuộc đọ sức của cac đệ tử trẻ tuổi từ mười hai tuổi trở xuống của các thế lực, nhưng nó cũng đại biểu cho tương lai của các thế lực này. Trong tương lai gần Tiêu gia còn có thể dựa vào lực lượng của thế hệ đi trước mà chèo chống… nhưng trong tương lai xa hơn thì sao? Mười năm, hai mươi năm…?
Theo thời gian, cao thủ trẻ của các thế lực lớn ngày càng nhiều lên, trở thành lực lượng trung kiên để phát triển thế lực trong tương lai. Đến lúc đó, Tiêu gia sẽ lộ ra vẻ sức cùng lực kiệt, có thể giữ vững vị trí một trong tứ đại gia tộc cũng đã là vô cùng khó khăn rồi.
Đây cũng là nguyên nhân chính Tiêu gia treo thưởng vô cùng cao trong hàng ngũ chữ Cát cùng chữ Tường nếu tiến cấp được lên nội môn. Đó cũng là biện pháp đơn giản nhất, trực tiếp và hiệu quả nhất để khích lệ đệ tử dốc lòng tu luyện.
“Nhất định là vì nguyên nhân này rồi. Theo ta nghĩ, lão đại bế quan chỉ là muốn thăng cấp đến Võ sư để tham gia Vân Châu Võ Hội mà thôi. Đương nhiên, đến lúc đó chà đạp tên tiểu tử nghèo kia càng thêm nhẹ nhàng.. Bằng không, với tính cách liều lĩnh của tiểu tử đó, cho dù là liều mạng cắn kê kê của lão đại thì ta nghĩ hắn cũng có thể làm ra được…” Tiêu Cát Đào nhìn qua cánh tay đang treo trên cổ của mình oán hận nói.
Cho đến giờ phút này, mỗi lần nghĩ đến ánh mắt hung ác như dã thú của Trần Hạo thì trong nội tâm hắn vẫn còn sợ hãi.
“Ha ha ha…”
…
“Giữa ngươi cùng Tiêu Cát Hàn rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”
Sau khi ăn xong điểm tâm sáng, Trần Hạo vội chạy đến Văn Yên các. Vừa bước vào cửa, hắn đã thấy được Tiêu lão và Tiêu Cát Yên ngồi đó chờ hắn tự bao giờ. Thấy hắn vừa vào tới thì Tiêu lão đã mở miệng hỏi ngay.
Trần Hạo hơi có chút sững sờ, tuy nhiên sau đó đã kịp phản ứng lại, tất nhiên là Tiêu lão và Tiêu Cát Yên đã biết được xung đột giữa hắn và Tiêu Cát Hàn. Sau một vài phút do dự, Trần Hạo liếc sang Tiêu Cát Yên bên cạnh một cái rồi mở miệng: “Nguyên nhân cụ thể thì ngay cả bản thân ta cũng có chút không rõ ràng… bất quá, ngay từ thời khắc ta bước chân vào Tiêu gia thì hắn đã nhằm vào ta rồi…”
“Nhằm vào ngươi?”
“Ân. Lúc nhập môn, một đệ tử tên là Tiêu Cát Viễn trong lúc dẫn đường cho ta đến nơi ở đã vô ý nói ra một câu… và trùng hợp là được ta nghe thấy, lúc ấy ta cũng vô cùng kinh ngạc…”
“Hắn đã nói gì?”
“Hắn nói, dám đắc tội với Cát Hàn sư huynh thì từ nay về sau ngươi cứ từ từ mà ‘hưởng thụ’…, khi đó ta chỉ là mới đến đưa tin mà thôi, ngay cả Tiêu Cát Hàn là ai ta còn không biết thì sao có thể đắc tội được? Cho đến hôm qua, thời điểm đi cùng Cát Yên sư tỷ sau khi tan học, ta mới lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Lúc đó mới biết được Tiêu Cát Hàn hắn là dài ngắn như thế nào. Lúc khảo thí nhập môn hình như cũng là do hắn phụ trách giám thị… Nhưng lúc ấy giữa chúng ta căn bản là không hề có bất cứ xung đột gì. Thật sự là ta nghĩ mãi không ra mình đến cùng là đắc tội hắn ở chỗ nào…”
“Ah?” Mày Tiêu lão khẽ nhíu lại.
“Cái này… Tiểu sư đệ… sư tỷ ta.. ta đã từng nói với Cát Hàn sư huynh rằng ngươi không giống với người thường… Nói là ngươi nhất định có thể vượt qua khảo thí của Tiêu gia..bởi vì ngươi có đủ dũng khí và tin tưởng để trở thành võ giả.. Nhưng..cũng không thể vì như vậy mà Cát Hàn sư huynh lại cố tình nhằm vào ngươi được.!”
“Cái này thì ta cũng không rõ rồi… ta chỉ biết từ khi bước chân vào Tiêu gia thì hắn đã bắt đầu nhằm vào ta rồi..” Trần Hạo rất biết dừng đúng lúc, có thể Tiêu Cát Yên còn chưa rõ là việc gì.. thế nhưng Tiêu lão thì nhất định có thể hiểu được, cho nên không cần phải xoắn sít trên vấn đề này nữa.
Tiếp đó, Trần Hạo chậm rãi đem những việc mà Tiêu Cát Hàn nhằm vào hắn từ khi bước vào Tiêu gia đến giờ nhất nhất kể ra, kể cả hai lần xung đột hôm qua cùng với ước định sinh tử khi sáng, một tình tiết nhỏ cũng không bỏ sót.
“Sự tình từ đầu tới cuối chính là như vậy…” Vẻ mặt Trần Hạo tràn đầy không cam lòng cùng ủy khuất mà chốt lại một câu.
“Cát Hàn sư huynh… tại sao hắn có thể như vậy chứ?” Tiêu Cát Yên sau khi nghe Trần Hạo nói xong cũng không kìm chế được tâm tình mà bất mãn thốt lên một câu.
“Chỉ vì như vậy mà ngươi đáp ứng cùng hắn quyết chiến sinh tử? Chẳng lẽ ngươi không biết đây chính là mục đích của hắn hay sao?” Tiêu lão nheo nheo cặp mắt lại nhìn chăm chú Trần Hạo.
Thông qua những gì Trần Hạo vừa kể thì trong nội tâm Tiêu lão cũng có chút đánh giá lại hắn, thằng này quả nhiên không đơn giản, quả thật là cũng quá yêu nghiệt rồi…
Trước không nói đến việc Trần Hạo đả thương ba tên cấp bậc Võ sĩ là biến thái như thế nào, chỉ riêng việc hắn phát hiện ra âm mưu của đối phương sau đó đưa ra đối sách hợp lý cũng đã vô cùng kinh người rồi. Loại tâm tính này so với bạn bè cùng lứa thì thành thục hơn quá nhiều. Hơn nữa, Tiêu lão cũng nghe ra được, tuy Trần Hạo không nói rõ mọi nguyên nhân chỉ là vì Tiêu Cát Yên nhưng thông qua việc nói gần nói xa cũng đã ẩn ẩn chỉ ra nguyên nhân này, kết hợp thêm thiên phú của hắn vô cùng nổi bật mới dẫn đến Tiêu Cát Hàn làm ra như vậy.
Cho nên, Tiêu lão có thể kết luận, Trần Hạo tất nhiên đã biết rõ Tiêu Cát Hàn cố ý nói khích dụ hắn đáp ứng quyết đấu sinh tử, vậy nhưng vì sao hắn vẫn còn đáp ứng?
Vấn đề này để cho Tiêu lão có chút nghĩ không ra.
Dù sao thì ngay cả bản thân Tiêu lão cũng không cho rằng Trần Hạo chỉ dùng thời gian nữa năm là có thể vượt qua được Tiêu Cát Hàn.
“Cái này…ta biết rõ. Nhưng đó cũng là điều mà ta muốn!”
“Ngươi muốn? Chỉ với thời gian nữa năm thì ngươi có thể thắng hắn được hay sao? Hắn bây giờ đã là Thất phẩm Võ sĩ. Nửa năm sau nói không chừng có thể may mắn bước vào Võ sư. Mặc dù Tiêu Cát Hàn không có linh căn nhưng thiên phú cùng ngộ tính của hắn đều là hạng nhất lưu. Nếu không phải trước giờ hắn hơi lơ là trong việc tu luyện thì có lẽ đã sớm tấn cấp Võ sư rồi. Tuy thiên phú thân thể của ngươi rất mạnh nhưng một khi đối kháng trực tiếp với hắn thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi! Ngươi cần phải rõ ràng!”
“Cái này… Ta sẽ cố gắng tu luyện! Tiêu lão, cứ bị hắn một mực chèn ép như thế chi bằng cứ thống khoái mà chiến một trận, ta tin tưởng, nữa năm sau ta sẽ không bại bởi hắn!” Trần Hạo nhìn ánh mắt lo lắng của Tiêu lão cũng không hề nhiều lời mà nói một cách kiên định.
“Ngươi…Có lòng tin là một việc tốt, nhưng tự tin thái quá thì là mù quáng và tự phụ… Aiiiiii, được rồi…” Tiêu lão nói đến đây bỗng dung dừng lại, tay áo phất phất như có diều suy nghĩ, sau một lúc thì nói tiếp: “Đã là ước định của các ngươi thì ngươi cần phải cố gắng lên, là sống hay chết thì phải xem ý trời rồi…”
“Không được! ta phải đi tìm phụ thân để cho hắn hủy bỏ ước định giữa các ngươi. Cát Hàn sư huynh tại sao có thể như vậy chứ..”
“Loại ước định này đâu có dễ dàng mà hủy bỏ như vậy được chứ? Hơn nữa đến lúc đó…” Tiêu lão khoát tay ngăn lại lời Tiêu Cát Yên, đồng thời truyền âm nói với nàng: “Không cần lo lắng, để cho tiểu tử này cảm nhận một chút áp lực cũng tốt, cùng lắm thì đến lúc đó lão tổ tông ta ra tay bảo đảm hắn không có vấn đề gì là được… Về sau ngươi cũng ít qua lại với tên Tiêu Cát Hàn kia đi, hắn cũng chẳng phải là hạng tốt lành gì cả đâu, dù sao thì ngươi và hắn nhất định là không chung đường..”
…
Ma Vân Sơn Mạch mịt mù không một bóng người, khoảng cách giữa nơi này với Tiêu gia ước chừng tầm hơn trăm dặm.
Cảnh ban đêm nhìn có chút mênh mông, dưới ánh sao nhàn nhạt là núi rừng liên kiên không ngớt, cao thấp phập phồng. Ngoại trừ tiếng rít gào ngẫu nhiên của dã thú thì chẳng còn lấy một âm thanh nào khác.