Xa em chỉ vài giờ
Mà nỗi nhớ
Đến tự nhiên như từng hơi thở.
Anh giấu nỗi nhớ vào tay
Nỗi nhớ ngọ ngoạy tràn ra trang giấy,
Anh giấu nỗi nhớ vào thơ
Thơ buông dài tiếng thở,
Anh giấu nỗi nhớ vào đêm
Đâu ngờ đêm quá ngắn.
Anh cố giấu nỗi nhớ trong khoé mắt
Anh cố giấu nỗi nhớ trên bờ môi
Vào nụ cười tươi thắm.
Nhưng, tự cõi lòng sâu thẳm,
Anh chẳng biết giấu nỗi nhớ vào đâu
Trong tim, nỗi nhớ ứa giọt sầu
Ôi nỗi nhớ không màu
Sao rất thực!.