Mưa lác đác rơi ngoài hiên, một ngày mưa trái mùa, dai dẳng, mang theo cái se lạnh của ngày đông còn xót lại, và hơi mát mẻ của mùa xuân, dòng nguời bắt đầu vội vã trên từng con đường của riêng mình, riêng một người ...
- Cafe của anh đây.
- Vâng! Cám ơn!
Người phục vụ đặt tách cafe xuống bàn và lặng lẽ rời khỏi. Không gian yên lặng của quán, thêm vào ánh đèn mờ ảo của ngọn nến, càng làm cho làn khói từ tách cafe rõ rệt thêm. Anh luôn gọi cho mình món ấy, nhưng chưa bao giờ uống quá ba thìa. Cô: " Lúc nào cũng gọi cafe, rồi chẳng uống gì cả? "
Đáp lại câu nói của cô, bao giờ anh cũng chỉ mỉm cười. Anh luôn trêu cô. cà phê chỉ để nhìn, uống nhiều quá nó sẽ gây tác dụng phụ, sẽ nghiện như yêu một người như cô. Anh luôn nhẹ nhàng, ít khi bày tỏ. Cà phê - 1 loại thức uống đen đúa, đắng nghét không phải ai cũng có thể đón nhận và sẵn sàng gọi cho mình một tách. Nhưng có hiện ắt sẽ có ngừơi chấp nhận nó, quen với nó, với hương thơm đặc biệt nó đem lại, dùng nhiều ắt thành nghiện. Nghiện vị đắng, mùi thơm và đôi khi đi kèm với nó là tíêng dương cầm réo rắc bên tai, hay một hình ảnh nào đó quen thuộc luôn gắn lìên với nó, hay đi theo người đó suôt đời.
Ngoài hiên, mưa vẫn rơi...
" Em sẽ là vì sao soi sáng cho anh, em sẽ luôn bên anh dù có chuyện gì đi nữa"- Câu nói cứ văng vẳng trong đầu anh..
Đã ba năm rồi, kể từ ngày anh mất hết mọi tin tức về cô - , ngừơi con gái đặc biệt nhất mà hắn từng gặp, tính cách khuôn mặt, cho đến cái tên . Với anh cô như viên ngọc quý mà hắn có đựơc. Anh chưa một lần dám trở lại nơi đây, nơi anh và cô vẫn thường hay đến để khoáy cho nhau tách cafe đắng nghét hương nồng này khi phố thị lên đèn. Đã bao lâu rồi, không còn rõ rệt vị lạnh của mưa, không còn có kẻ lang thang dưới mưa như người hoạ sỹ ngu muội lang thang trên những bức hoạ của mình. Cảnh quan vẫn như xưa, nhưng giờ đây chỉ là một tách cà phê cô quạnh cùng một chíêc ghế đi kèm với chíêc bàn, và có một cái gì đấy xa hơn, một mùi vị khó tả, không phải vị đắng của cà phê, hay hương thơm phảng phất bay qua; một cái gì đấy khó tả. Không màu, không mùi nhưng đắng, đắng hơn ly cà phê cô đơn kia nhiều, phảng phất trong không gian và cả thời gian, có cái gì đấy tê nghẹn nơi cuốn họng, cái cảm giác không tên. Như một thứơc phim đựơc tua lại mà không có ai điều khiển :
" Sao lại không quay lại, sao lại đi luôn, gặp em rồi lơ luôn, em buồn lắm bíêt không?"
" Ước gì không có ngày mai, anh nhỉ? để em mãi bên anh, không xa rời"
" Em thật hạnh phúc, hạnh phúc khi đựơc gặp anh, yêu anh, và anh cũng yêu em như thế "
" Dù sau này có xa nhau, hãy hứa với em tìm và yêu một người nào đó tốt hơn em, đáng để được anh yêu. Đừng chơi bời nữa nha anh. "
...
" Hận em đi, hận thật nhiều, hận để rồi quên "
Nơi đây từng là bầu trời kỉ niệm của riêng anh và cô. Nhưng sao giờ nó đắng quá, cay quá, có cái gì đấy ươn ướt,anh không tài nào thờ đựơc. Bật dậy, anh lao ra khỏi căn phòng, vội vã như những đoàn người ngoài kia. Nhưng anh khác họ, họ lứơt thật nhanh được tránh những cơn mưa. Còn anh, anh đi đâu làm gì, không ai bíêt. Ngay cả chính bản thân anh cũng không bíêt...
Ngoài hiên mưa vẫn cứ rơi..