Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Share by MTQ --- 4vn.eu
Sự thay đổi trong ánh mắt của Ứng Huyền Tử rất nhỏ, chỉ có Lâm Động luôn quan sát mới nhận ra, nhưng rồi rất nhanh ánh mắt ấy đã trở về bình thường.
- Các ngươi cũng thật biết gây chuyện, không chỉ lén lấy đi Thiên Hoàng Cầm mà còn giết một Trưởng lão, hai Linh Tướng của Nguyên Môn, thật cũng biết gây chuyện nhỉ?
Ứng Huyền Tử liếc nhìn hai người, bình thản nói.
Lâm Động cười khan, nghe vậy hắn có thể chắc chắn người thầm ra tay giúp bọn họ chính là Ứng Huyền Tử rồi!
- Cha, bọn Nguyên Môn đó tìm đến tận nơi. Nếu bọn con không ra tay thì có khi bọn con không trở về được!
Ứng Hoan Hoan nũng nịu nói.
- Cũng may lần này không bị Nhân Nguyên Tử phát hiện ra thân phận của các ngươi, nếu không thì Nguyên Môn sẽ không để yên đâu. Dù sao thì cuộc Thi đấu Tông phái cũng sắp bắt đầu rồi.
Ứng Hoan Hoan trừng mắt với Ứng Hoan Hoan rồi mới nói.
- Nhân Nguyên Tử?
Lâm Động nheo mắt, có lẽ đó là một trong các Chưởng giáo Nguyên Môn đã truy sát bọn họ.
- Nhưng chuyện chưa bị phát hiện thì cho nó qua đi. Người của Nguyên Môn, chỉ cần không thật sự trước mặt mọi người, giết được thì cứ giết!
Ứng Huyền Tử hơi ngừng lại rồi mới nói.
Nghe vậy Lâm Động và Ứng Hoan Hoan cùng thở phào nhẹ nhõm.
- Hoan Hoan, con đi trả Thiên Hoàng Cầm cho Tề Lôi sư thúc đi. Tuy nó có thể coi là của con nhưng trước khi con đủ thực lực thì nó vẫn phải để ở Thiên Điện!
Ứng Huyền Tử nói với Ứng Hoan Hoan.
- Vâng!
Ứng Hoan Hoan ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Lâm Động một chút rồi nói với giọng chỉ hai người nghe thấy:
- Ta đi đây, ngươi tự cầu nguyện đi nhé!
Nói rồi nàng biến thành một đạo hồng quang, như chạy trốn rời khỏi đỉnh núi, khiến Lâm Động dở khóc dở cười.
- Nha đầu này!
Ứng Huyền Tử nhìn đạo hồng quang phía xa cũng không kìm được bật cười, trên gương mặt có sự sủng ái khó che giấu.
- Nha đầu này… không ngờ lại là Luân Hồi Giả, không biết tiền thế của nàng ấy là vị cường giả siêu cấp nào?
Lâm Động trầm ngâm không nói, ánh mắt có chút lo lắng, hắn lo Ứng Huyền Tử sẽ có khúc mắc trong lòng vì thân phận Luân Hồi Giả của Ứng Hoan Hoan.
- Ngươi đừng nghĩ lung tung. Bất luận Hoan Hoan thành thế nào thì nó mãi mãi là con gái ta, hơn nữa dù nó thật sự thức tỉnh thì vẫn là nó ở kiếp này làm chủ!
Dường như biết Lâm Động đang nghĩ gì, Ứng Huyền Tử cười nói.
- Tuy Hoan Hoan là một Luân Hồi Giả, nhìn từ góc độ Tông phái có lẽ là chuyện tốt với Đạo Tông. Nhưng từ góc độ một phụ thân, ta chỉ hy vọng nó là đứa con gái bình thường. Ta có khả năng bảo vệ nó, nó có thể làm những việc nó thích mà không phải gánh vác điều gì. Ta có thể giúp nó chống đỡ cả bầu trời!
Tim Lâm Động hơi run lên, hắn nhìn nụ cười trên gương mặt Ứng Huyền Tử, trong lòng có chút hối hận, không nên phán đoán tâm tư của một người phụ thân như vừa rồi.
Thấy vẻ mặt hối lỗi của Lâm Động, Ứng Huyền Tử chỉ xua tay cười, rồi vỗ lên vai hắn nói:
- Ngoài ra, chuyện này ngươi làm tốt lắm. Rất hả giận! Ngươi không biết vẻ mặt của Nhân Nguyên Tử lúc đó đâu! Ha ha ha…
- Chuyện này hoàn toàn do bọn chúng tìm tới. Đệ tử chỉ muốn lấy Địa Tâm Dựng Thần Diên, hơn nữa bọn chúng động thủ mà chỉ nhẫn nhịn thì chẳng được việc gì, chi bằng giải quyết bọn chúng đi!
Lâm Động nhún vai, nói.
- Gã bằng hữu Thiên Yêu Điêu của ngươi thực lực rất cường đại, hiện giờ chắc thực lực hắn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Xem ra trong Thiên Yêu Điêu Tộc hắn cũng không phải tộc nhân bình thường. Ngươi kết bạn cũng rộng thật, Thiên Yêu Điêu, Thiên Ma Hổ, đều là chủng tộc cực kỳ lớn mạnh trong giới Yêu thú.
Ứng Huyền Tử cười đầy thâm ý.
- Chưởng giáo không kỳ thị thân phận bọn họ chứ?
Lâm Động nói.
- Ta đã nghe Ngộ Đạo nói. Hồi đó ngươi chọn Đạo Tông, nguyên nhân không nhỏ cũng là vì hai người bằng hữu này. Nếu ta có ý kiến gì thì không phải đẩy ngươi ra khỏi đây sao? Đệ tử ưu tú thế này ngay ta cũng không nỡ a!
Ứng Huyền Tử cười, nói.
- Hồi đó lựa chọn như vậy, giờ nhìn lại đúng là vô cùng sáng suốt. Nếu là Tông phái khác có lẽ giờ đệ tử cũng không được như thế này!
Lâm Động nói, Ứng Huyền Tử cũng bật cười.
- Còn hơn một tháng nữa là đến cuộc Thi đấu Tông phái rồi. Thời gian này ngươi cứ ở trong Đạo Tông tu luyện đi.
- Vâng!
Lâm Động gật đầu, lần này đi thực lực tăng tiến không ít, hắn cũng cần có thời gian yên tĩnh tiêu hóa…
- Đi đi! À ngoài ra, chuyện Ứng Hoan Hoan là Luân Hồi Giả không được để lộ ra ngoài. Nếu bị Nguyên Môn biết được, chưa biết chừng bọn chúng sẽ ngầm hạ thủ với Hoan Hoan.
Ứng Huyền Tử nhắc nhở.
- Ừm, đệ tử biết rồi!
Lâm Động gật đầu, thấy Ứng Huyền Tử phẩy tay thì hành lễ rồi bay khỏi đỉnh núi.
Lâm Động rời đi, đỉnh núi lại trở về tĩnh lặng. Ứng Huyền Tử chắp tay sau lưng, một lúc lâu sau mới thở dài bất lực.
- Không phải ngươi đã biết chuyện Hoan Hoan là Luân Hồi Giả từ lâu rồi sao. Sao còn thở dài vậy?
Không gian phía sau Ứng Huyền Tử khẽ động, một lão giả tóc trắng mặc lam bào hiện ra, cười nói.
- Chỉ là không ngờ nó sớm tiếp xúc với linh tính Luân Hồi đến vậy!
Ứng Huyền Tử lắc đầu, khẽ nói:
- Nếu nó đã tiếp xúc với linh tính Luân Hồi chắc sau này khả năng thức tỉnh sẽ rất cao. Giờ chỉ có thế hy vọng tính cách của nó sẽ không thay đổi quá nhiều!
- Để một tiểu yêu nữ không ngồi yên được một chỗ lại trở nên lạnh như băng, ngay lão già như ta còn không chấp nhận được!
Lão giả mặc lam bào vuốt chòm râu, nghĩ một chút rồi cười khổ. Chắc đang tưởng tượng dáng vẻ lạnh lùng của Ứng Hoan Hoan sau này.
- Đành phải đợi sau này vậy. Hy vọng nó có thể trấn áp được linh tính Luân Hồi, nếu không…
Ứng Huyền Tử lắc đầu, thở dài lo lắng.
o0o
Sau khi trở về Hoang Điện, đương nhiên Lâm Động bị hai người Trần Chân và Ngộ Đạo trách mắng tội mất tích một thời gian dài mà không báo. Nhưng rõ ràng không phải thực sự quở trách hắn. Bởi vì khi thấy Lâm Động về với thực lực tăng tiến, bọn họ cười đến không khép nổi miệng.
Thời gian sau đó Lâm Động cũng yên tĩnh bế quan hoặc đi dạo trong Vũ Kỹ Điện, dáng vẻ rất toàn tâm tu luyện khiến hai người Trần Chân, Ngộ Đạo rất hài lòng.
Từng ngày qua đi, không khí trong Đạo Tông một lần nữa trở nên căng thẳng. Rất nhiều đệ tử đều như sắp gặp đại địch. Đệ tử ưu tú của bốn điện thì càng gắng sức tu luyện để tăng thực lực.
Mà nguyên nhân chính là cuộc Thi đấu Tông phái sắp diễn ra!
Mấy cuộc thi đấu gần đây Đạo Tông hầu như đều bị Nguyên Môn chèn ép. Lần trước còn khiến Đại sư tỷ Thiên Điện hồi đó chết đi, đó cũng chính là tỷ tỷ của Vương Diêm. Điều đó đã kích nộ tất cả đệ tử Đạo Tông. Nếu không phải cao tầng của Đạo Tông áp chế thì hai bên đã xảy ra đại chiến rồi.
Oán hận đó hiển nhiên không thể áp chế hoàn toàn được. Theo thời gian nó sẽ sâu sắc hơn, chỉ đợi đến lúc bùng phát!
Mà cơ hội đó chính là cuộc Thi đấu Tông phái, vì ở đây, bất luận thi triển thủ đoạn gì cũng không bị chỉ trích.
Không ít đệ tử Đạo Tông đều đang đợi cơ hội báo thù này.
Và hiện giờ, cơ hội đó cuối cùng cũng đến!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Share by MTQ --- 4vn.eu
Thời gian cũng dần trôi đi trong không khí căng thẳng đó. Nếu Điện Thí lúc trước chỉ là sự khởi động, thì lúc này chính là dấu hiệu của một cơn bão.
Vì mọi người đều biết, cuộc Thi đấu Tông phái này không phải giao đấu học hỏi giữa các sư huynh đệ nữa. Ở đó nguy hiểm đầy rẫy, chỉ không cẩn thận một chút là có thể rơi vào tình cảnh đẫm máu. Khi đối mặt với bọn ma quái vô cùng nguy hiểm ở Dị Ma Vực, còn phải thận trọng với đánh lén ám sát của đệ tử các Tông phái siêu cấp khác.
Muốn sống sót ở đây, không chỉ cần sự phối hợp đồng đội một cách chặt chẽ mà còn phải có thực lực hơn người. Nếu không, chỉ sai một bước, không chỉ hại chết bản thân mà còn liên lụy đến đồng bạn.
Dưới áp lực đó, không khí trong Đạo Tông thời gian này càng nghẹt thở hơn Điện Thí lúc trước.
o0o
Lâm Động đang ngồi trên một ngọn núi nham thạch gần Đan Hà, vô số nguyên lực hùng hồn từ bốn phía không ngừng chảy vào người hắn, có thể thoang thoáng nghe thấy tiếng nước chảy ào ạt từ trong cơ thể hắn.
Thẳng phía dưới hắn là một khu đài rộng hàng nghìn trượng, dưới đó có ít nhất hàng vạn đệ tử Đạo Tông đang ngồi đả tọa hấp thụ nguyên lực dồi dào ở xung quanh.
Nếu luận thực lực đơn thể, có lẽ những đệ tử này không nổi bật, nhưng với số lượng này thì thanh thế cũng rất lớn.
Lâm Động chăm chú nhìn cảnh tượng phía dưới, rồi vươn vai, từ sau khi trở về Đạo Tông, tuy không bỏ bê việc tu luyện thường ngày nhưng về tổng thể vẫn khá nhàn hạ. Vì là đại đệ tử thân truyền nên Lâm Động không cần tham gia tu luyện tập thể thế này. Phần lớn việc tu luyện là tự mình hoàn thành.
- Hửm?
Đang vươn vai bỗng Lâm Động nhìn về bên phải. Cách đó không xa, trên một tảng nham thạch có một bóng người hắc bào quen thuộc đang ngồi, thanh trọng kiếm màu đen sau lưng khiến người đó rất đơn độc.
- Sang nói chuyện chút được không?
Khi Lâm Động nhìn sang, Vương Diêm cũng nghiêng đầu nhìn, thản nhiên nói.
Lâm Động nghe thế, hơi do dự chút rồi gật đầu, bay sang ngồi cạnh Vương Diêm.
Ngồi bên cạnh, Lâm Động nhìn gương mặt đầy râu ria và sẹo ngang dọc của Vương Diêm. Chắc trước đây nó cũng là một gương mặt anh tuấn, nhưng hiện giờ thì khá dị thường.
- Nghe nói các ngươi đã giết một Trưởng lão và hai Linh Tướng của Nguyên Môn?
Vương Diêm quay sang nhìn Lâm Động, ánh mắt vốn đờ đẫn của hắn lúc này bỗng tràn ngập nhiệt lượng.
Lâm Động khựng người, tin này ngoài Ứng Huyền Tử ra hắn không hề nói cho ai, sao Vương Diêm biết được?
- Hoan Hoan nói cho ta… Hình như nó lo ta hận ngươi vì chuyện ở Điện Thí nên mới lén chạy đến nói cho ta biết…
Vương Diêm nói.
Lâm Động lắc đầu cười, nha đầu này từ khi về Đạo Tông chưa xuất hiện trước mặt hắn lần nào, nghe nói bị tỷ tỷ ép buộc bế quan tu luyện rồi. Chỉ là không ngờ nàng lại nói với Vương Diêm những điều này, hảo ý này khiến Lâm Động cảm động.
- Nhưng nàng ấy cũng đánh giá hơi thấp sự độ lượng của Vương Diêm sư huynh rồi!
Lâm Động cười nói.
- Nó cũng rất hiểu ta. Nó làm vậy sợ là có chút quan tâm nhưng lại thành gây rối!
Vương Diêm nói.
Lâm Động khựng người không biết phải tiếp lời thế nào, đành trầm mặc.
- Việc lần này cũng khiến người ta sảng khoái. Ta lăn lộn bên ngoài nhiều năm như vậy, số đệ tử Nguyên Môn đã giết cũng chẳng quan trọng lắm, so với ngươi một lần giải quyết một Trưởng lão, hai Linh Tướng thì đó đúng là chuyện vặt vãnh!
- Vì có một bằng hữu đi cùng, với thực lực của ta không thể giết được một cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành.
Lâm Động lắc đầu nói.
Vương Diêm gật đầu, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Với thực lực của ngươi hiện giờ, có thể coi là ưu tú trong số đệ tử trẻ tuổi của các Tông phái siêu cấp. Có điều, so với đệ tử đỉnh cấp của Nguyên Môn thì vẫn còn khoảng cách.
- Vương Diêm sư huynh muốn nói đến… Tam Tiểu Vương của Nguyên Môn?
Lâm Động nheo mắt, khẽ nói.
- Tiểu Nguyên Vương, Tiểu Linh Vương, Tiểu Lôi Vương, bọn chúng chính là đệ tử do ba vị Chưởng giáo đích thân dạy dỗ. Bọn chúng đại diện cho sức mạnh đỉnh cao của đệ tử Nguyên Môn. Thậm chí, từ góc độ nào đó mà nói thì trong tất cả đệ tử ở Đông Huyền Vực, bọn chúng cũng là lợi hại nhất. Cuộc Thi đấu Tông phái lần này, có lẽ bọn chúng là đối thủ lớn nhất của chúng ta.
Ánh mắt Vương Diêm tối sầm lại, nói.
- Tam Tiểu Vương mạnh đến mức nào?
Lâm Động mím môi, hỏi.
- Ba người bọn chúng đều từng giao đấu với cường giả Sinh Huyền Cảnh. Tuy không chiến thắng nhưng đều rút lui thuận lợi!
Vương Diêm nói.
Lâm Động nheo mắt, hiện giờ nếu đối mặt với cường giả Sinh Huyền Cảnh hắn cũng chỉ có nước tránh né. Vì căn bản hai bên không thuộc một tầng thứ, dù có miễn cưỡng giao đấu cũng vô cùng gian nan. Tam Tiểu Vương làm được điều đó, xem ra không hổ được ba vị Chưởng giáo Nguyên Môn đích thân dạy dỗ.
- Ta từng giao đấu với Tiểu Lôi Vương Lôi Thiên!
Vương Diêm cụp mắt xuống, nói.
- Ồ? Kết quả ra sao?
Lâm Động nhướng mày.
Vương Diêm trầm mặc một chút rồi kéo áo ra. Lâm Động nhìn thấy chỗ ngực của hắn là một vết sẹo to cỡ bàn tay vô cùng chói mắt. Bên cạnh vết sẹo đó còn rất nhiều vết sẹo nhỏ khác, giống như từng bị lửa thiêu đốt vậy.
Tuy vết thương từ chưởng ấn đã lành lặn lại rồi, nhưng Lâm Động vẫn đoán được lúc đó Vương Diêm đã phải chịu thương thế nặng đến mức nào. Một chưởng này đủ để lấy mạng!
- Một quyền đổi một chưởng, chỉ có điều ta bị trọng thương, còn hắn vẫn còn lực chiến đấu. Nếu không phải rút lui nhanh thì có lẽ ta đã chết trong tay hắn rồi!
Vương Diêm tự cười mình, nói.
Ánh mắt Lâm Động có phần nặng nề, hắn từng giao đấu với Vương Diêm, đương nhiên biết sức mạnh của Vương Diêm. Vậy mà Tiểu Lôi Vương Lôi Thiên lại đánh bại được Vương Diêm, thực lực đó có lẽ đã là Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong. Thậm chí chưa biết chừng trong cơ thể hắn đã có Sinh khí, sắp chạm tới ngưỡng cửa Sinh Huyền Cảnh rồi.
- Trong Tam Tiểu Vương Nguyên Môn, thực lực Lôi Thiên chỉ đứng thứ ba, còn có Tiểu Linh Vương và Tiểu Nguyên Vương lợi hại hơn.
Sắc mặt Vương Diêm tối sầm, nói.
- Như vậy mà chỉ đứng thứ ba?
Lâm Động mím môi, sự nặng nề càng rõ ràng hơn trong mắt. Đạo Tông luôn bị Nguyên Môn chèn ép, thì ra chỉ nhìn chất lượng đệ tử thôi Nguyên Môn cũng vượt xa Đạo Tông.
- Lần này đệ tử Đạo Tông chúng ta dù có thêm ngươi cũng chỉ có ba người có thể sánh ngang với cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn. Dù không tính Tam Tiểu Vương, trừ tiếp hai Linh Tướng ngươi đã giết nữa, bọn chúng cũng còn ít nhất sáu cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn…
Lâm Động cười khổ, không chỉ chất lượng kém một bậc mà ngay số lượng cũng kém quá nhiều.
- Xem ra cuộc thi đấu này không phải chuyện tốt đối với Đạo Tông chúng ta.
Lâm Động thở dài, rồi hỏi:
- Ngoài Tam Tiểu Vương của Nguyên Môn ra, sáu Tông phái siêu cấp khác có còn nhân vật nào khó đối phó không?
- Sáu Tông phái siêu cấp còn lại cũng chẳng phải loại tầm thường. Thực lực đệ tử không hề thua kém Đạo Tông chúng ta. Nhưng có lẽ nổi trội nhất là Lăng Thanh Trúc của Cửu Thiên Thái Thanh Cung!
- Lăng Thanh Trúc?
Bàn tay trong tay áo của Lâm Động bỗng nắm chặt lại, cơ thể hơi cứng lại, trước cái tên đó hắn không thể giữ được sự điềm nhiên.
Vương Diêm nhìn Lâm Động khó hiểu, rõ ràng cũng đã nhận ra sự thay đổi của Lâm Động, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:
- Danh tiếng của Lăng Thanh Trúc trong lớp đệ tử trẻ tuổi Đông Huyền Vực cũng không hề thua kém Tam Tiểu Vương. Mà bản thân nàng ta cũng là một kỳ tài hiếm gặp, từ lâu đã được Cung chủ của Cửu Thiên Thái Thanh Cung nhận làm đệ tử quan môn.
- Hồi đó Tiếu Tiếu giao đấu với Lăng Thanh Trúc, đã thất bại… Nhưng quan hệ của Đạo Tông với Cửu Thiên Thái Thanh Cung vẫn có thể coi là tạm được. Nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ bọn họ sẽ không ra tay với chúng ta. Đương nhiên nếu chúng ta liên thủ được với bọn họ thì cũng là việc tốt. Thực lực Lăng Thanh Trúc rất mạnh, ít nhất thì Tiểu Lôi Vương Lôi Thiên không phải đối thủ của nàng ta!
Nói đến đây, Vương Diêm dường như tự cười mình. Tuy hai bên không đối địch nhưng Lăng Thanh Trúc cũng không thể nào lại nhúng tay vào ân oán giữa Đạo Tông và Nguyên Môn. Cùng lắm là bàng quan, không giúp ai cả đã là tốt rồi.
- Mạnh vậy sao?
Lâm Động lẩm bẩm, ánh mắt cụp xuống dần có chút nóng bỏng.
- Các Tông phái siêu cấp khác đều có cường giả trẻ tuổi cũng nổi danh. Lần thi đấu này có lẽ sẽ rất thú vị. Chỉ là không biết Đạo Tông chúng ta sẽ thế nào?
Vương Diêm nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, rồi hắn ngẩng đầu lên, lúc này ở chân trời mây đen tràn xuống bao trùm thiên địa.
- Ta rất mong đợi!
Thiên địa tối sầm đi, Vương Diêm nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên ở bên cạnh, hắn ngoảnh lại thì thấy khóe miệng người thanh niên bên cạnh mình cong lên.
Trong sự nồng nhiệt và mạnh mẽ dường như còn có chút mong đợi.
Lăng Thanh Trúc, người thiếu niên yếu đuối ở Vương triều Đại Viêm năm đó, không biết nàng còn nhớ không?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Share by MTQ --- 4vn.eu
Trong khu quảng trường rộng lớn trên đỉnh núi nguy nga ở trung tâm Đạo Tông, lúc này có vô số đệ tử đang đứng một cách yên lặng, ánh mắt bọn họ đều kính sợ nhìn về trung tâm quảng trường, ở đó là mấy trăm đệ tử đang đứng chỉnh tề, từng đợt năng lượng hùng hồn tỏa ra từ người bọn họ bao phủ cả quảng trường.
Những người này thực lực ít nhất là Lục Nguyên Niết Bàn, bọn họ là những đệ tử ưu tú nhất của bốn điện trong Đạo Tông, sẽ đại diện cho Đạo Tông tham gia cuộc Thi đấu Tông phái lần này.
Điều này chứng minh, trong số các đệ tử, bọn họ là những nhân vật kiệt xuất nhất!
Đứng hàng đầu tiên là một vài thân ảnh, có cả Lâm Động trong đó, phía sau hắn là các đại đệ tử thân truyền như Tưởng Hạo, Bàng Thống…
Ánh mắt bọn họ khi nhìn thân ảnh gầy gò trước mặt không khỏi có chút kính sợ.
Sau trận chiến ở Điện Thí lần trước, danh tiếng của Lâm Động đã đạt đến đỉnh điểm, không chỉ đệ tử Hoang Điện nghe theo hắn mà một số đại đệ tử thân truyền của ba điện còn lại cũng rất kính phục hắn.
Cuộc Thi đấu Tông phái sắp bắt đầu, đương nhiên Đạo Tông cũng bắt đầu chỉnh đốn lực lượng chuẩn bị động thân đến Dị Ma Vực.
Lâm Động đứng ở vị trí đầu tiên trong đội ngũ, nhìn bốn phía có chút vô vị, rồi nhìn thấy Ứng Hoan Hoan đứng ở trước đội ngũ của Thiên Điện cách đó không xa.
Hiển nhiên nàng thiếu nữ này cũng nhận ra ánh mắt của hắn, lập tức nhìn hắn cười thật tươi. Điều này khiến không ít đệ tử xung quanh nhìn Lâm Động với ánh mắt ngưỡng mộ. Tuy bình thường Ứng Hoan Hoan rất dễ hòa nhập với các đệ tử khác nhưng ai cũng có thể thấy thái độ của nàng với Lâm Động có chút gì đó khác…
Lâm Động cũng cười, định nói gì đó thì trên đài cao phía trước bỗng vang lên tiếng gió rít, rồi một vài thân ảnh đáp xuống, dẫn đầu chính là Chưởng giáo Đạo Tông, Ứng Huyền Tử, phía sau là Điện chủ và Phó Điện chủ của Tứ Điện.
Thấy Ứng Huyền Tử xuất hiện, những tiềng rì rầm bàn tán lập tức yên lặng, mọi ánh mắt đều nhìn thân ảnh bạch y nho nhã với ánh mắt kính sợ.
Ứng Huyền Tử đứng trên đài cao nhìn xuống các đệ tử, rồi giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng vang lên.
- Mọi người thân là đệ tử Đạo Tông chắc cũng không lạ gì mức độ nguy hiểm và tàn khốc của cuộc Thi đấu Tông phái. Đây không phải giao lưu học hỏi lẫn nhau, ở đó các ngươi chỉ có thể tin được sư huynh đệ của mình!
- Ta không muốn nói nhiều, ta chỉ hy vọng các con đi bao nhiêu người thì sẽ về với đúng số người ấy, đó chính là thành tích ưu tú nhất!
Giọng của Ứng Huyền Tử trầm thấp, ánh mắt có phần phức tạp nhìn những đệ tử vẻ mặt đầy hứng khởi. Ông biết rằng khi trở về gương mặt của những đệ tử này chắc chắn sẽ có chút lãnh đạm, những đồng bạn bên cạnh bọn họ sẽ là cái giá để bọn họ lĩnh ngộ được điều đó…
Trưởng thành, luôn phải mất đi cái gì đó!
- Cuộc thi lần này Tiếu Tiếu chỉ huy, Lâm Động, Vương Diêm trợ giúp bên cạnh. Ta hy vọng ba người các ngươi sẽ đưa được các sư huynh đệ trở về mà không thiếu một ai!
Ứng Huyền Tử nghiêm nghị nhìn ba người đứng đầu.
Ứng Tiếu Tiếu trầm giọng đáp lại.
Lâm Động và Vương Diêm ở bên cạnh nhìn nhau, cũng gật đầu, nhiệm vụ này không hề nhẹ nhàng.
- Lần này bốn vị Điện chủ cũng sẽ cùng đến Dị Ma Vực với các ngươi, nhưng sau khi vào Dị Ma Vực thì phải dựa vào bản thân mà thôi. Các ngươi đã sẵn sàng chưa?
Trên quảng trường, ánh mắt của các đệ tử đầy kiên nghị và cuồng nhiệt, không có một ai có ý định rút lui.
Ứng Huyền Tử cũng mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói:
- Nếu đã sẵn sàng thì động thân thôi. Trên dưới Đạo Tông ở đây đợi mọi người khải hoàn trở về!
Sau lời nói của Ứng Huyền Tử, trên những gương mặt trẻ trung kia không kìm được hiện lên vẻ đầy kích động.
Điện thủ Thiên Điện Tề Lôi cũng bước ra, vẫy tay rồi cùng ba Điện chủ còn lại bay lên không trung.
Vút vút vút!
Thấy vậy các đệ tử trên quảng trường cũng bay lên, trận hình khá chỉnh tề, rồi bọn họ cúi xuống nhìn mọi người cung tay ôm quyền.
Vô vàn đệ tử trên đỉnh núi cũng nhìn lên trời ôm quyền, rồi cùng hô vang:
- Chư vị sư huynh, hãy làm rạng danh Đạo Tông!
Tiếng hô vang vọng cả thiên địa, cũng khiến nhiệt huyết trong người sục sôi.
Lâm Động hít sâu một hơi, cảnh tượng đó cũng khiến hắn có cảm giác nhiệt huyết xông thẳng lên não.
- Đi thôi!
Tề Lôi nhìn xung quanh rồi vung tay, hô một tiếng rồi bay đi trước tiên.
Soạt!
Mấy trăm đệ tử đằng sau cũng gần như đồng thời bay theo, tiếng gió rít chói tai vang lên, rồi đoàn người tựa một đám mây đen phong quyển tàn vân bay ra khỏi Đạo Tông.
Trên cao đài, Ứng Huyền Tử nhìn đoàn người bay đi, bàn tay trong tay áo cũng không khỏi nắm lại.
Cuộc thi lần trước đệ tử Đạo Tông tổn thất nghiêm trọng, không biết lần này sẽ ra sao?
o0o
- Lần này chúng ta có ba trăm người tham gia, đều là đệ tử ưu tú lựa chọn từ Tứ Điện, quy mô này cũng không nhỏ!
Trên bầu trời, Lâm Động bay phía trước các đệ tử Hoang Điện, Bàng Thống ở bên cạnh đang nói với hắn về quy mô lần này.
- Huynh có biết Nguyên Môn phái đi bao nhiêu đệ tử không?
Lâm Động khẽ hỏi.
- Có lẽ khoảng năm trăm!
Bàng Thống nghĩ một chút rồi nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, số lượng này không hề ít, mà những người tham gia đều là tinh nhuệ trong các đệ tử, từ đó có thể thấy được thực lực của Nguyên Môn đúng là mạnh hơn Đạo Tông.
- Giờ chúng ta sẽ đến Dị Ma Vực, đó là địa điểm tập hợp của các Tông phái siêu cấp. Chắc lúc này các Tông phái siêu cấp khác cũng đã lên đường rồi. Không lâu nữa chúng ta sẽ gặp bọn họ ở Dị Ma Vực.
- Đương nhiên tham gia cuộc thi đấu lần này không chỉ có Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp, các thế lực mạnh khác trên Đông Huyền Vực cũng phái đệ tử đến. Hắc hắc, tính ra thì đây đúng là cuộc so tài giữa các đệ tử kiệt xuất nhất của Đông Huyền Vực. Các cường giả trẻ tuổi có chút danh tiếng về cơ bản đều tham gia. Tình hình này chỉ có thể dùng một chữ loạn để hình dung.
Nghe Bàng Thống nói thế, Lâm Động cũng khẽ gật gù. Dị Ma Vực vốn dĩ rất nguy hiểm, giờ lại có thêm nhiều kẻ tham gia với ý đồ bất minh, thật không hiểu khi cục diện mất kiểm soát thì sẽ loạn đến mức nào.
- Nếu các Tông phái khác cũng đến thì chắc Cửu Thiên Thái Thanh Cung cũng sẽ xuất hiện…
Lâm Động nhìn về phía xa, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh kiều diễm đó, trên đỉnh Bách Triều Sơn, khi Lâm Động đối mặt với nàng, cuối cùng vẫn lựa chọn ẩn mình…
Hắn đã từng nói, khi xuất hiện trước mặt nàng một lần nữa, hắn sẽ có tư cách nhìn thẳng vào mắt nàng. Mà hiện giờ hắn đã có tư cách đó, thực lực của hắn hiện giờ có thể coi là tuyệt đỉnh trong số các đệ tử Đông Huyền Vực. Nếu chiến đấu sinh tử, hắn cũng không hề sợ bất cứ ai, kể cả Tam Tiểu Vương của Nguyên Môn!
- Lăng Thanh Trúc… năm năm rồi… lần này gặp chính diện đi!
Lâm Động nắm chặt tay lại, ngẩng đầu nhìn về nơi xa, khóe miệng nhếch lên cười nhàn nhạt.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Share by MTQ --- 4vn.eu
Dị Ma Vực tọa lạc tại trung tâm Đông Huyền Vực, khu vực này có thể coi là khu vực nổi tiếng nhất Đông Huyền Vực. Trận chiến thời Viễn Cổ quá xa vời với những con người hiện nay, bọn họ không biết rốt cuộc nguyên nhân của cuộc đại chiến kinh thiên động địa đó là gì, nhưng bọn họ biết trong Dị Ma Vực đã có vô số cường giả Viễn Cổ bỏ mạng. Trong vùng đất cực kỳ hung hiểm này ẩn tàng vô số tòa cổ tàng và truyền thừa đầy hấp dẫn.
Dù là lúc bình thường, khu vực quanh Dị Ma Vực này nhân khí cũng rất vượng, tuy là khu vực nguy hiểm nhưng vẫn có vô số cường giả thi nhau đi vào. Trên thế giới này, sự hấp dẫn của bảo tàng vẫn khiến người ta không thể chống lại cũng như quên đi cái chết…
Bên ngoài Dị Ma Vực cũng có rất nhiều tòa thành, trong đó thành Dị Ma là tòa thành rộng lớn hùng vĩ nhất. Do quá hỗn tạp nên ở đây không có người quản lý, nhưng bất cứ ở đâu, cứ đông người là tự nhiên sẽ sinh ra quy tắc. Dù là quy tắc thành văn hay bất thành văn, muốn sống sót được ở đây tự nhiên phải tuân thủ bọn chúng. Vì thế thành Dị Ma nhìn tưởng như vô chủ nhưng thực ra con người ở đây đều tuân theo trình tự và quy tắc ngầm.
o0o
Khi đoàn người Đạo Tông dần vào phạm vi của Dị Ma Vực, bọn họ có thể nhìn thấy trên bầu trời có không ít nhân ảnh đang bay tới từ bốn phương tám hướng, mục tiêu của tất cả đều như nhau.
Là sự kiện lớn nhất trên Đông Huyền Vực, cuộc Thi đấu Tông phái có được sức hiệu triệu và sức hấp dẫn không ai có thể nghi ngờ.
- Đúng là hoành tráng!
Lâm Động nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng. Tuy hắn đã tham gia Bách Triều Đại Chiến, quy mô của nó cũng không hề nhỏ, nhưng nói đến chất lượng thì còn kém cuộc Thi đấu Tông phái này rất nhiều. Dù sao, ở Bách Triều Đại Chiến, cường giả Lục Nguyên Niết Bàn đã là mạnh nhất, nhưng ở đây thì đó mới chỉ là đủ tư cách tham gia mà thôi!
- Chúng ta đã vào phạm vi của Dị Ma Vực, chắc không lâu nữa là đến thành Dị Ma. Đến đó ngươi mới biết thế nào là hoành tráng, ha ha…
Bàng Thống ở bên cạnh cười, nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, nhìn về phía xa. Từ sau khi vào khu vực này, mặt đất có màu đen sẫm. Thứ màu sắc này kéo dài bất tận theo tầm mắt và ngày một đậm đặc hơn. Cuối cùng ngay bầu trời dường như cũng trở thành đen xì khiến người ta cảm thấy vô cùng bức bối, không thể thoải mái.
Màu sắc này khiến Lâm Động thấy khó chịu, hắn từng nhìn thấy một vài cảnh tượng từ thời Viễn Cổ, vì thế cũng hiểu được sự đáng sợ của những sinh vật hắc ám chưa biết đến kia. Ở chiến trường của cuộc đại chiến Viễn Cổ này, ai biết được có ẩn chứa những thứ gì?
Khi Lâm Động cúi đầu trầm tư, đoàn người cũng nhanh chóng bay tới, khoảng hơn chục phút sau bay qua một ngọn núi cao, rồi những tiếng ồn ã khuếch tán khắp không gian.
Bị những tiếng huyên náo ấy làm phiền, Lâm Động ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cuối tầm mắt là một tòa thành màu đen không nhìn thấy điểm cuối, nó tựa con Hắc Long nanh độc cuộn tròn, tỏa ra thứ khí tức lạnh lẽo.
Trên bầu trời xung quanh tòa thanh, vô số nhân ảnh như những con thiêu thân không ngừng ra vào, tiếng ồn ào huyên náo cũng bao trùm cả thiên địa.
- Đây chính là Dị Ma Vực!
Bàng Thống chỉ về tòa thành rộng lớn màu đen phía xa, cười nói.
- Theo ta vào thành, trong thành Dị Ma vô cùng hỗn tạp, mọi người phải cẩn thận!
Phía trước đội ngũ, vẻ mặt Tề Lôi nghiêm nghị nói, rồi cùng ba Điện chủ còn lại dẫn theo đoàn người bay đến gần tòa thành.
Tuy người đến thành Dị Ma rất đông, nhưng đoàn người đông đến hàng trăm người như của Đạo Tông thì không nhiều. Vì thế khi bọn họ đến gần lập tức thu hút sự chú ý.
- Ha, người của Đạo Tông sao? Bọn họ cũng đến rồi à?
- Không hổ là một trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp, bốn cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành dẫn đoàn đúng là không tầm thường a!
- Người tham gia thi đấu đâu phải bọn họ mà là các đệ tử. Lần trước nghe nói Đạo Tông đã tổn thất rất nghiêm trọng. Đến đệ tử ưu tú nhất hồi đó cũng mất mạng trong tay Nguyên Môn. Nhưng tính ra thì Nguyên Môn đúng là rất tàn nhẫn.
- Đúng thế, ân oán giữa Nguyên Môn và Đạo Tông đã rất sâu sắc, cũng không biết lần này bên nào sẽ chiếm ưu thế.
- Có khi vẫn là Nguyên Môn. Danh tiếng của Tam Tiểu Vương Nguyên Môn như sấm bên tai, có lẽ trong số đệ tử Đạo Tông không có ai sánh được đâu.
- Thời gian trước Đạo Tông cũng có đệ tử mới khá có tiếng tăm, hình như tên Lâm Động thì phải, hắn còn đánh bại cả Diêu Linh của Ma Ấn Chúng…
- Việc đó ta có nghe, nhưng Diêu Linh không thể so sánh với Tam Tiểu Vương được. Dù sao thì cuộc thi lần này có kịch hay xem rồi.
- …
Những tiếng xì xầm bàn tán nhanh chóng lan ra khắp nơi, một vài câu lọt vào tai đệ tử Đạo Tông khiến cho không ít người đều rất phẫn nộ.
- Mẹ kiếp bọn Nguyên Môn, lần này lão tử không đích thân chém chết vài tên thì về biết ăn nói thế nào với sư huynh đệ Hoang Điện!
Sắc mặt Tưởng Hạo tối sầm lại, nghiến răng nói, bên cạnh cũng có không ít đệ tử gật đầu đồng tình.
Lâm Động mím môi, xem ra ân oán giữa Đạo Tông và Nguyên Môn đúng là không nhỏ, sau này nếu gặp trong Dị Ma Vực chắc chắn không thể yên ổn.
Còn mấy người Điện chủ Tề Lôi thì vẻ mặt vẫn thản nhiên, cũng không để tâm lắm, đang định dẫn đệ tử vào thành Dị Ma thì thần sắc bỗng thay đổi, quay đầu lại nhìn về một hướng bên ngoài thành Dị Ma. Ở đó có một lượng lớn nhân ảnh xuất hiện.
- Đó là…
Lâm Động hơi nheo mắt lại nhìn về phía xa, số lượng của đám người đó không ít, bọn họ đều mặc áo bào xám, quanh người còn tỏa ra thứ khí tức lạnh lẽo.
- Người của Vạn Khôi Môn!
Bàng Thống hạ giọng nói.
- Ồ?
Lâm Động hơi nhướng mày, Vạn Khôi Môn cũng là một trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp, nhưng phương thức tác chiến của bọn họ vô cùng khác biệt, hơn nữa cũng rất khó đối phó. Vì mỗi đệ tử Vạn Khôi Môn đều có Khôi lỗi Bản mệnh của chính mình. Đối với thứ này, Lâm Động từng có Khôi Lỗi nên rất rõ về nó.
- Thấy tên đứng ở đầu tiên kia không? Nếu ta đoán không lầm thì hắn chính là kẻ ưu tú nhất trong lứa đệ tử trẻ tuổi của Vạn Khôi Môn, Ma Khôi Quỷ Lịch!
- Ma Khôi Quỷ Lịch?
Lâm Động nhìn theo hướng đó, chỉ thấy phía sau hai lão giả áo xám là một thanh niên áo xám vẻ mặt lạnh lùng. Hơn nữa từ người hắn tỏa ra một luồng sức mạnh lạnh lẽo, âm u, cường hãn dị thường, rõ ràng cũng là cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn!
- Nghe nói Linh khôi Bản mệnh của hắn đã được luyện hóa đến Linh khôi Cửu cấp, không hề thua kém một cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn, sau này nếu gặp hắn thì phải cẩn thận.
Ánh mắt Lâm Động hiện lên vẻ kinh ngạc. Linh khôi Cửu cấp? Như thế thì khi giao đấu với người khác, hắn hoàn toàn có thể hai đánh một rồi.
Khi Lâm Động quan sát thì gã thanh niên áo xám kia dường như cũng nhận ra, đôi mắt xám lạnh lùng cũng nhìn sang, phảng phất dường như có chút hàn ý xuyên qua không gian mà ập tới.
Vẻ mặt Lâm Động vẫn bình thản, tinh thần lực vô hình tỏa ra đánh tan đi hết hàn ý lạnh thấu xương kia. Trên tinh thần lực của hắn có lực thôn phệ, đồng thời với việc đánh tan nó cũng thôn phệ sạch sẽ cỗ hàn ý kia.
- Hửm?
Khi hàn ý bị thôn phệ, ánh mắt gã thanh niên áo xám khẽ động, gương mặt hiện vẻ ngạc nhiên. Thứ hàn ý kia chỉ Vạn Khôi Môn hắn mới có, một khi bị dính phải sẽ khiến người ta phải vô cùng đau đầu. Vậy mà đệ tử Đạo Tông kia lại dễ dàng phá giải được?
- Thú vị thật… không ngờ Đạo Tông ngoài Ứng Tiếu Tiếu ra còn có nhân vật như vậy!
Hai lão giả phía trước gã đệ tử đó cũng nhìn bọn Tề Lôi rồi không nói gì hơn, phẩy tay dẫn đệ tử Vạn Khôi Môn vào trong tòa thành.
Sau khi bọn họ vào, Tề Lôi cũng dẫn đoàn người bay về một hướng khác của thành.
Trên bầu trời, mọi người nhìn hai đại Tông phái siêu cấp đến toàn thành rồi cùng xoa xoa tay, ánh mắt đầy mong đợi. Sự kiện lớn nhất Đông Huyền Vực cuối cùng cũng bắt đầu mở màn rồi. Cũng không biết lần này người của thế lực nào sẽ chiếm được ưu thế.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Theo sau bốn người Tề Lôi, đám đệ tử Đạo Tông đặt chân xuống phía Tây của thành Dị Ma, rồi mọi người được hoạt động tự do, chỉ được dặn dò phải cẩn thận. Dù bọn họ nhiều người nhưng dù sao ở đây cũng rất hỗn tạp, hơn nữa cũng có không ít kẻ ngạo nghễ không hề quan tâm uy thế của các Tông phái siêu cấp.
Sau mấy ngày đường, Lâm Động vốn định nghỉ ngơi một chút, nhưng còn chưa đứng vững thì Ứng Hoan Hoan đã tìm tới, rồi không thể chịu nổi miệng lưỡi của nàng đành phải cùng nàng ra ngoài dạo chơi. Khi vừa bước ra cửa thì gặp hai người Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm.
Gặp Ứng Tiếu Tiếu, Ứng Hoan Hoan tránh né không nhìn vào mắt Ứng Tiếu Tiếu. Ứng Tiếu Tiếu nhìn muội muội mình, cười rồi quay sang Lâm Động, nói:
- Vừa hay bọn ta cũng định ra ngoài, cùng đi đi. Mà Tầm Bảo Khu ở thành Dị Ma cũng rất thú vị, chắc Lâm Động sư đệ sẽ có hứng thú.
- Tầm Bảo Khu?
Lâm Động khựng người.
- Thành Dị Ma gần Dị Ma Vực, thường xuyên có người đi tìm bảo vật đi vào Dị Ma Vực rồi mang ra không ít bảo bối. Nhưng phần lớn bọn chúng đều là bị cho là đồ vứt đi. Đương nhiên trong đó cũng không thiếu một số thứ từ thời Viễn Cổ. Chỉ có điều không ai biết mà thôi. Nếu có nhãn lực hơn người, tìm được bảo bối trong số đó thì thu hoạch sẽ rất lớn.
Ứng Tiếu Tiếu giải thích.
- Nghe nói trước đây từng có người có được một món Linh bảo Thuần Nguyên từ Tầm Bảo Khu. Rồi người bán thứ đồ đó bỗng mất bình tĩnh, dẫn đến động thủ rồi sự việc bị xé to bùng nổ thành trận huyết chiến. Nghe nói lần đó cả thành Dị Ma đều chấn động, không ít kẻ xui xẻo bị dính vào…
- Linh bảo Thuần Nguyên?
Lâm Động há hốc mồm, thứ bảo bối đó trong các Tông phái siêu cấp cũng là trọng bảo, không ngờ lại có được nó ở đây, chẳng trách mà tâm lý người bán kia mất bình tĩnh.
- Cũng thú vị!
Lâm Động gãi cằm cười cười, trong lòng cũng có chút hứng thú, nói:
- Vậy được, chúng ta đến Tầm Bảo Khu xem sao!
o0o
Tầm Bảo Khu nằm ở phía Bắc thành Dị Ma, tính ra cũng là khu vực phồn thịnh nhất thành Dị Ma. Bảo bối ở đây từ mức độ nào đó mà nói thì chất lượng không tệ. Đương nhiên tiền đề là ngươi phải có đủ Niết Bàn Đan.
Khi đi vào Tầm Bảo Khu, bốn người Lâm Động lập tức nghe thấy những tiếng ồn ào ập tới như sóng triều khiến màng nhĩ rung lên dữ dội.
Không gian xung quanh Tầm Bảo Khu rất rộng nhưng dù vậy trên các con đường vẫn nhìn thấy những dòng người đông nghịt.
Trong Tầm Bảo Khu có không ít những tảng đá xanh bằng phẳng, sạch sẽ, được bao phủ bởi ánh sáng. Chủ sạp hàng ngồi bên trong, phía trước bày đủ mọi thứ hiếm có cổ quái hấp dẫn mọi người.
- Vũ kỹ Viễn Cổ, Ma Vân Đại Thiên Chưởng, chắc chắn hơn hẳn Linh Vũ kỹ Thượng đẳng, chỉ có tám trăm vạn Niết Bàn Đan!
- Hoàn Hồn Đan, thánh đan trị thương, chỉ cần còn một hơi thở là có thể khiến ngươi sống dậy khỏe mạnh, bảy trăm vạn Niết Bàn Đan!
- …
Bốn người Lâm Động đi trong Tầm Bảo Khu nghe được đủ mọi lời rao bán vang lên khắp bốn phía. Ban đầu bọn họ cũng tới xem thế nào, nhưng rồi phát hiện cái gọi là vũ kỹ Viễn Cổ kia chỉ là một bộ Linh Vũ kỹ bình thường, còn đan dược chỉ có chút hiệu quả trị thương nhưng lại được đặt cái tên thật uy vũ bá khí.
Với tính cách của Ứng Hoan Hoan đương nhiên sẽ rất thích thú với chỗ này, hứng thú lượn lờ khắp nơi, chiếc bím tóc đuôi ngựa lay động theo từng động tác tràn đầy sức sống khiến người ta không khỏi ngắm nhìn.
Nhưng khi bốn người đi sâu hơn vào trong, sạp hàng cũng dần ít đi, nhưng những thứ xuất hiện lúc này khiến Lâm Động phải kinh ngạc.
- Sâu bên trong Tầm Bảo Khu này mới có những thứ đáng giá. Mà những người bán ở đây cũng không phải tay vừa…
Dường như nhận ra sự kinh ngạc của Lâm Động, Ứng Tiếu Tiếu nói.
- Ở đây có không ít đệ tử của Tông phái siêu cấp!
Vương Diêm bỗng lên tiếng.
Lâm Động nhìn xung quanh, đúng là thấy có không ít người đeo huy chương Tông phái. Những người này đều còn trẻ, gương mặt có sự tự ngạo khá giống nhau, hiển nhiên đều là đệ tử từ các Tông phái đến tham gia cuộc Thi đấu Tông phái.
Lâm Động chỉ tùy ý nhìn một chút rồi thu lại ánh mắt, tiếp tục bước từ tốn quan sát những thứ kỳ quái khác.
Khi đó, từ phía trước bỗng có tiếng náo động, ngẩng đầu lên thì thấy một đám người đang bu đông lại, loáng thoáng hình như có tiếng thiếu nữ kêu la.
Nghe thấy thế, ba người Lâm Động đều khựng người lại, nhìn sang bên cạnh thì mới phát hiện Ứng Hoan Hoan không còn ở đây nữa, cặp mày nhất thời nhăn tít lại, tăng tốc tiến lại đám người.
Khi ba người tiến vào trong đám người thì thấy Ứng Hoan Hoan đang giận dữ phẫn nộ, phía trước nàng là ba gã thanh niên tươi cười, trong tay bọn chúng cầm một cây trâm cài đầu màu bích lục, thấp thoáng còn có thể cảm nhận được một luồng năng lượng hùng hồn tỏa ra, rõ ràng đó là một món Linh bảo không tệ.
- Đâu có, rõ ràng muội đã chọn món Linh bảo này trước, đã trả giá xong rồi nhưng ba tên khốn kiếp này đột nhiên lại cướp mất.
Ứng Hoan Hoan ấm ức nói.
Lâm Động hơi nhíu mày nhìn ba kẻ kia, thấy chiếc huy chương quen thuộc trên ngực bọn chúng, hai mắt nheo lại:
- Đệ tử Nguyên Môn?
Vương Diêm nghe thấy thế, ánh mắt lập tức tối sầm, bước lên trước.
- Vương Diêm? Ứng Tiếu Tiếu?
Là hai người nổi danh nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi của Đạo Tông, khi Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm xuất hiện, sắc mặt hai tên đệ tử của Nguyên Môn thay đổi, rồi nhìn về phía nam tử đang dần thu lại nụ cười ở bên cạnh, dường như hắn là kẻ đứng đầu của bọn chúng.
- Ha ha, Vương Diêm, ta còn tưởng ngươi bị trục xuất khỏi Đạo Tông rồi. Không ngờ vẫn được tham gia Thi đấu Tông phái à?
Nam tử đó nhíu mày, trước đó hắn thấy Ứng Hoan Hoan xinh đẹp nên muốn trêu chọc một chút, nhưng không ngờ nàng lại là người của Đạo Tông. Nhưng dù vậy hắn cũng không hề lo lắng, ngược lại còn nhìn Vương Diêm cười, nói.
- Hắn là Giang Đào, không phải nhân vật tầm thường, cũng là một trong Bát Linh Tướng của Nguyên Môn. Không ngờ lại gặp hắn ở đây.
Ứng Tiếu Tiếu đứng cạnh Lâm Động, khẽ nói.
- Lại là Bát Linh Tướng…
Lâm Động khẽ nhướng mày, vốn tưởng là đệ tử bình thường của Nguyên Môn, không ngờ hắn lại có thân phận như vậy, chẳng trách không hề lo lắng trước mặt Vương Diêm.
- Trả lại đồ rồi cút đi!
Ánh mắt Vương Diêm tối sầm lại, lạnh lùng nói.
- Hắc hắc, chỉ cần chưa trả tiền thì người khác vẫn có thể mua. Ngươi bảo ta cút sao? Ngươi là cái thá gì?
Giang Đào cười khẩy, rồi ném một miếng ngọc lên trời, rối nó nổ tung tạo thành hình dáng một cái huy chương của Nguyên Môn.
Vút vút!
Ngay khi ấn ký huy chương ấy xuất hiện, lập tức có không ít tiếng gió rít từ khắp nơi bay tới, rõ ràng đó là tín hiệu tập hợp của đệ tử Nguyên Môn.
- Ta sợ ngươi chắc?
Ứng Hoan Hoan cũng đã bị Giang Đào kích nộ, cặp mày dựng ngược, cũng ném ra một mảnh ngọc.
Soạt soạt!
Là nơi có nhân khí vượng nhất thành Dị Ma, chắc chắn có không ít đệ tử Đạo Tông đều đang ở quanh đây, vì thế khi thấy dấu hiệu triệu tập của Đạo Tông, bọn họ lập tức kéo các sư huynh đệ đang chọn vật phẩm các nơi chạy đến nơi triệu tập.
Sau khi hai bên triệu tập hết người, khu vực này bỗng trống ra một vùng rộng. Xem ra cuộc Thi đấu Tông phái vẫn chưa bắt đầu nhưng ân oán giữa hai Tông phái siêu cấp này đã định giải quyết rồi.
Vút vút vút!
Trên không trung tiếng gió rít không ngừng vang lên, rồi vô số nhân ảnh đáp xuống, cuối cùng hiện ra ở hai bên đối lập. Chỉ trong vài phút mà hai bên đã đứng chật ních hàng trăm người. Không ít người phải chép miệng, không hổ là Tông phái siêu cấp, trong Tầm Bảo Khu hỗn tạp đủ loại người, động tĩnh ở đây không hề nhỏ vậy là thu hút rất nhiều ánh mắt thích thú.
Lâm Động nhìn cảnh tượng đó thì nhíu mày, định nói gì đó thì đồng tử bỗng thu nhỏ lại, vội ngẩng đầu lên nhìn. Một tiếng gió rít vang lên, rồi một thân hình to lớn được bao quanh bởi lôi quang sáng chói đáp xuống trước mặt đệ tử Nguyên Môn.
- Ha ha, Vương Diêm, tên thủ hạ bại tướng dưới tay ta mà cũng dám bảo đệ tử Nguyên Môn ta cút? Nào nào, lần trước để ngươi thoát, xem lần này ngươi có may mắn thế nữa không?
Thân ảnh đó vừa xuất hiện thì một tràng cười tựa sấm rền vang lên trong không trung.
Sắc mặt Vương Diêm lập tức đen xạm lại, hắn nhìn thân ảnh đó, giọng nói đầy sát ý len qua kẽ răng:
- Tiểu Lôi Vương Lôi Thiên!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina