Đại Ma Đầu Tác giả: Tiên Tử Nhiều Mệnh -----oo0oo-----
Chương 453 : Trùng triều
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Nhưng từ đó về sau, địa vị của mình trong lòng bọn hắn sẽ rớt xuống ngàn trượng.
Hôm nay, chỉ mới là giai đoạn cất bước, Lôi Động cũng không muốn vì cái nhỏ mà mất cái lớn. Ngoài ra dù sao hắn cũng muốn giúp đỡ. Thay vì khiến người khác khó chịu, còn không bằng thành thành thật thật lấy hảo cảm còn hơn.
Quả nhiên thấy biểu hiện Lôi Động thống khoái như thế, thậm chí là trong lời lại có oán hận mãnh liệt với dị nhân, nên đã nhận được cảm kích của mọi người. Lý thành chủ cũng đã rõ Lôi Động mới là lão đại trong đám người này, đối với sự sảng khoái của Lôi Động cũng rất tán thưởng, nói thẳng sau này có chuyện gì có thể tìm đến hắn, trong phạm vi năng lực tuyệt không nói hai lời. Vậy cũng coi như đã trực tiếp thiếu Lôi Động một nhân tình.
Dựa theo tình huống bình thường, thành trì Bắc Tắc Khẩu tự nhiên sẽ có không ít nhân mã đóng quân, nhưng dị tộc có lẽ đã an phận thủ thường mấy chục năm, đã lâu không tấn công Triệu Châu rồi. Bởi vậy, dần dần phương diện tu sĩ đóng quân ở đây cũng đã bắt đầu buông lỏng. Trong Bắc Tắc Khẩu hiện giờ, chỉ có hai gã tu sĩ Kim Đan, hơn hai mươi tu sĩ Trúc Cơ, ngược lại tu sĩ Luyện Khí kỳ có hơn trăm người.
Đoán chừng ngoại trừ tu sĩ Kim Đan ra, còn lại đều là người không lăn lộn nổi trong đại tông phái, hoặc bị giáng chức hoặc khiển trách nên mới đến nơi Man Hoang chi địa cằn cỗi rồi.
Bởi vậy, trong đám Lôi Động có đến ba gã tu sĩ Kim Đan khiến Lý thành chủ cực kỳ động tâm. Cũng may, Lý thành chủ cũng không yêu cầu bọn người Lôi Động ở chỗ này phòng ngự từ đầu tới cuối, chỉ chờ đến khi viện quân tới thì bọn người Lôi Động tự nhiên muốn làm gì cũng được rồi.
Dị quang khói đen của hành động phong hỏa đã tiêu tán, trong cơn mông lung, đại quân dị tộc đã xuất hiện trong phạm vi quan sát thần niệm của mọi người rồi. Sắc mặt Lôi Động bỗng nhiên trở nên có chút cứng ngắc, thật ngoài ý định, thật sự là quá bất ngờ.
Lúc thần niệm quét tới, trong phạm vi dò xét, cơ hồ đầy nhóc cả địch nhân. Ước chừng tám chín thành đều chạy trên mặt đất cả, hơn nữa, những thứ kia là gì thế?
Trong thần niệm của Lôi Động, những vật kia, hình thể ước chừng một đồng tiền, tựa hồ có rất nhiều chân. Tốc độ của bọn nó rất nhanh, trong chớp mắt đã có thể đi đến ngoài cả trượng, nếu dùng con mắt phàm nhân để xem thì có lẽ ngay cả bóng dáng cũng không thể thấy được. Chỉ riêng tốc độ bực này thôi cũng không phải tú sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường có thể làm được. Lôi Động tự nhận nếu không dùng Tu La Chi Dực, chỉ dựa vào Quỷ Ảnh Độn thì không thể nào làm được.
- Những vật kia là gì?
Lôi Động thở ra một hơi, trán đã bắt đầu đổ đầy mồ hôi. Đương nhiên, trình độ đáng sợ của vật ấy hẳn là xa kém yêu thú cấp Kim Đan, nhưng số lượng không khỏi quá mức khủng bố đi. Thần niệm Lôi Động chỉ quét qua thôi đã có mấy trăm đầu rơi vào phạm vi cảm giác của hắn rồi.
Lý thành chủ kinh ngạc vì cường độ thần niệm của Lôi Động, tựa hồ đã hơi hiểu được vì sao người trẻ tuổi trước mắt này lại là người đứng đầu trong đám người này rồi.
Cường độ thần niệm như thế, chỉ sợ không kém hơn tu sĩ Kim Đan sơ kỳ a? Lập tức, Lý thành chủ lại khách khí với Lôi Động thêm vài phần, sắc mặt nghiêm nghị giới thiệu nói:
- Những thứ trong hoang mạc kia, là một loại côn trùng phi thường khủng bố, dị tộc nhân gọi chúng là Tấn Ảnh Trùng. Uy lực của riêng một đầu, trong mắt tu sĩ Kim Đan có lẽ chả ra sao, chỉ là nếu có bầy trùng trên trăm con thì dù là tu sĩ Kim Đan bị vây vào chỉ sợ cũng khó có thể bảo vệ được tánh mạng. Chúng không biết bay, cho nên cũng không bị cấm chế cấm bay ảnh hưởng, nhưng năng lực leo lên của chúng lại rất mạnh. Hi vọng chúng không quá nhiều, nếu không sẽ rất khó đối phó.
Bọn người Tiền La cũng hai mặt nhìn nhau. Rất nhanh, sắc mặt mọi người liền trở nên có chút khó coi. Bầy trùng càng ngày càng gần, đã đến tầm hơn mười dặm rồi. Nhưng chúng tựa hồ vẫn chưa định tiến công mà tự như đang bày binh bố trận, xếp thành một trùng trận ở nơi cách thành tầm hơn mười dặm. Giống như một đám binh sĩ được huấn luyện nghiêm túc vậy, xếp đặt rất chỉnh tề.
Số lượng tựa hồ vượt ngoài dự liệu rất nhiều. Bầy trùng rậm rạp chằng chịt này, nhìn từ trên cao tựa hồ cũng khó có thể nhìn thấy cuối. Những Tấn Ảnh Trùng này, mỗi một đầu tựa hồ cũng không dễ đối phó như vậy.
Lý thành chủ hít một hơi thật sau, trực tiếp chửi ầm lên:
- Mẹ nó, bọn người man rợ này có phải đã tập trung toàn bộ Tấn Ảnh Trùng trong hoang mạc đến đây không? Hơn ba vạn đầu a, hơn ba vạn Tấn Ảnh Trùng, còn có, loại côn trùng chỉ biết giết chóc như Tấn Ảnh Trùng sao lại biết xếp hàng rồi thế?
Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi.
- Lão đại, tình huống tựa hồ không ổn a.
Thượng Quan Hồng lén lút truyền âm nói:
- Căn cứ theo những ghi chép trong tộc của ta, lần xâm lấn mãnh liệt nhất của dị tộc, tựa hồ cũng chỉ sử dụng hơn một vạn đầu Tấn Ảnh Trùng thôi.
Sắc mặt của Lôi Động cũng hơi biến hóa, truyền âm hỏi:
- Lần kia tình huống thế nào?
- Tắc khẩu bị đánh hạ, người phòng thủ cơ hồ không ai may mắn sống sót cả.
Thanh âm của Thượng Quan Hồng cũng hơi run rẩy:
- Đây là do tổ tiên ghi lại, lần kia kinh động đến rất nhiều lão tổ tông của các môn phái. Bọn hắn hợp lực xuất mã mới có thể cưỡng chế dị tộc rời đi.
Cơ hồ không được bao lâu mọi người đều truyền âm cho Lôi Động, biểu thị ra loại cách nghĩ này.
Đối mặt tình huống này, Lôi Động trầm ngâm một lát, sau đó truyền âm nói với mọi người:
- Bất kể thế nào cũng không có đạo lý e sợ trước khi chiến được. Chúng ta tận khả năng mà chúng ta có làm chút chuyện vì Triệu Châu đi. Nếu như tắc khẩu thực sự thủ không được, chúng ta cũng không thể chơi trò gì cùng sống cùng chết với bọn họ được.
Lôi Động vừa nói ra, bọn thuộc hạ Triệu Châu đều nhao nhao thở dài một hơi, không khỏi cảm kích và bội phục Lôi Động thêm vài phần.
Mọi người nói chuyện trao đổi với nhau thì Tấn Ảnh Trùng đã bắt đầu di động rồi.
Lần hành động này, không sai biệt lắm là một phần ba Tấn Ảnh Trùng, nhưng mà đã như thế, nhìn từ trên cao xuống cũng có thể thấy rõ được một cỡ lũ côn trùng tràn đến, duệ không thể đỡ mà thôn phệ tới tắc khẩu.
- Mọi người đừng sợ.
Lý thành chủ cuối cùng bắt đầu cổ vũ sĩ khí, thanh âm kiên định vang vọng khắp toàn trường:
- Tấn Ảnh Trùng tuy rằng lợi hại, nhưng tường thành của chúng ta cũng đã được xếp đặt trước rồi. Còn có, Hỏa Long pháp thuật pháo chờ đợi mệnh lệnh, nhắm trúng bầy trùng, chuẩn bị phóng ra.
Hơn mười tu sĩ Trúc Cơ kỳ thao tác mấy khẩu pháo kia, lắp vào trong đó một quả thượng phẩm linh thạch.
Lôi Động cảm thủ được khí phách mãnh liệt của bầy trùng kia, hơn vạn con Tấn Ảnh Trùng hung mãnh đánh thẳng vào, tràng diện kia quả thật là rung động nhân tâm. Tiếng côn trùng rít gào bén nhọn như hung hăng đâm vào thần kinh mỗi người.
- Mọi người chú ý một chút, đừng quá phân tán.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đại Ma Đầu Tác giả: Tiên Tử Nhiều Mệnh -----oo0oo-----
Chương 454 : Thánh nữ Man tộc (thượng)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Lôi Động trầm thấp truyền âm nói, lập tức bắt đầu triệu hoán khôi lỗi, Quỷ Tướng. Trong khoảng thời gian ngắn, trùng bầy đã giết đến bên ngoài vài dặm rồi.
Cơ hồ cùng lúc đó, hơn mười khẩu Hỏa Long pháo, ngay ngắn bắn ra ngọn lửa đỏ thẫm cao vài trượng, khiến không trung một mảnh đỏ bừng. Một quả hỏa cầu đường kính trọn vẹn hơn một trượng xì ra, nhanh chóng bắn về phía bầy trùng giống như một quả thiên thạch vách phá bầu trời, có chút đồ sộ.
Ầm rầm rầm ~
Một hỏa cầu cực đại trực tiếp tạc vào trong Tấn Ảnh Trùng triều dày đặc, nhấc lên từng ánh lửa gợn sóng cực lớn. Hỏa cầu ngưng tụ cao độ lập tức bộc phát, chấn động khiến không khí nổi lên từng đợt sóng xung kích, đơn giản xé rách xác ngoài cứng rắn của những Tấn Ảnh Trùng kia, giảo sát khiến chúng chia năm xẻ bảy, mảnh vụn bay đầy trời. Phảng phất bạo tạc chỉ duy trì trong một phút ngắn ngủi, hỏa cầu liền đánh ra một cái hố bên trong sâu bên ngoài cạn trên mặt cát, đường kính cả mười trượng.
Hơn mười khẩu Hỏa Long pháo đồng thời gào thét, khí phách phi phàm đánh ra từng khoảng đất trống. Khoảng chừng mấy trăm đầu Tấn Ảnh Trùng đã táng thân trong phiên oanh tạc này. Có thể thấy Hỏa Long pháo uy lực quả thật không tầm thường. Chỉ là đối với số lượng toàn bộ trùng triều thì vẫn còn quá ít. Những người điều khiển nòng súng sau khi phóng ra một lượt liền nhanh chóng lắp thượng phẩm linh thạch vào. Quả lúc trước thì đã bị rút sạch linh khí, hóa thành một đống bột phấn nhỏ màu trắng.
Tốc độ của trùng triều cực nhanh, trong những cái hố trống rỗng kia, rất nhanh lại bị Tấn Ảnh Trùng rậm rạp chằng chịt nhồi vào, đối với số lượng toàn bộ bầy trùng tựa như không chút nào giảm bớt cả.
Bên ngoài khoảng cách dò xét thần niệm của mọi người chừng 50~60 dặm. Man tộc, lại được gọi là đại quân dị tộc tụ tập ở chỗ này thành một phương trận. Nhưng cái gọi là Man tộc, từ ý nào đó mà nói, căn bản không khác gì với nhân loại cả. Chỉ là vì hoàn cảnh sinh tồn của song phương bất đồng. Dần dà, khiến cho dáng người của Man tộc có vẻ hơi to cao, làn da tương đối thô đen.
Trọn vẹn hơn vạn Man tộc đại quân tập kết ở chỗ này. Mỗi một Man tộc nhân, dưới háng đều cưỡi một đầu Tấn Ảnh Trùng. Nhưng những Tấn Ảnh Trùng này lại khác với Tấn Ảnh Trùng đang công thành. Hình thể ít nhất phải lớn hơn mấy lần, từ đầu tới đuôi nó dài chừng hai ba trượng, nanh vuốt sắc bén, giáp xác hiện lên vẻ đen nhánh, có chút mông lung lưu chuyển, giống như màu sắc kim loại vậy.
Man tộc nhân rất yên tĩnh, cưỡi Tấn Ảnh Trùng, quân kỷ im lặng kiểm tra đội hình, sát khí lạnh lùng phát ra, đủ để khiến bất cứ kẻ nào cũng phải kinh hãi lạnh mình. Nếu có tu sĩ biết rõ Man tộc nhân ở đây thì nhất định sẽ rất sợ hãi. Bởi vì Man tộc nhân tính cách rất táo bạo, là loại kiệt ngao bất tuần, có thể tổ chức hình thành một cổ lực lượng trùng kích đã rất tốt rồi, hình thành quân dung chỉnh thể như thế, thật sự có chút khó tin.
Phía trước Man tộc đại quân, cách mặt đất mười xích nổi lơ lửng ba người, trong đó có một lão giả áo đen khô gầy, râu tóc đã trắng phau, trên mặt nếp nhăn rậm rạp. Nhưng trong mắt hắn lại tràn đầy yên lặng và trí tuệ. Đây chính là Man tộc tiên tri Khố Tạp Tư, hắn xuất thân từ một tiểu bộ lạc, nhưng hiện giờ hắn lại là một trong những người cực kỳ có uy vọng ở Man tộc, được toàn bộ Man tộc ủng hộ cùng tôn kính.
Một người khác, thể trạng cao chừng hơn một trượng, khôi ngô mà cường tráng, diện mục dữ tợn mà lạnh lùng, phía sau lưng đeo hai thanh chiến phủ khổng lồ, áo giáp trên người là do da thú không biết tên trộn lẫn với kim loại tạo thành, ở các nơi khuỷu tay, đầu gối khảm nạm một cái gai bén nhọn. Cả người trong uy vũ khí phách còn lộ ra vô hạn nguy hiểm.
Người này, vốn là chính là thủ lĩnh của Man tộc nhất đại bộ lạc, mà hôm nay, hắn lại là cả người đứng đầu cả Man tộc, Đạo Kỳ, có danh xưng là Chiến Thần.
Nhưng hai người kia đều thoáng lui về sau một chút, như song tinh củng nguyệt, làm nổi bật cho người ở giữa họ. Đó là một nữ tử, toàn thân được bao bên trong trường bào trắng bằng tơ. Chỉ lộ ra hai tay như ngó sen bạch ngọc không giống với Man tộc nhân bình thường, cùng với đôi con người linh động đen kịt sáng ngời, như minh tinh vậy. Đầu tóc dài đen nhánh đến eo, nhẹ nhàng phiêu động theo gió, cả người, tản mát ra một cổ khí tức khiến lòng người yên lặng, rất mông lung, tựa hồ có chút thần thánh khiến người muốn cúng bái.
Đạo Kỳ có chút ghé mắt nhìn qua nàng, dùng ngữ điệu ôn nhu chưa từng có nói:
- Thánh nữ điện hạ, nếu chúng ta xuất động toàn quân thì có thể đơn giản công phá Bắc Tắc Khẩu rồi. Nhiều năm qua, dưới sự lãnh đạo của Thánh nữ điện hạ ngài mà chúng ta đã tích súc hợp nhất được hơn 30 vạn đầu Tấn Ảnh Trùng, số lượng thổ cực nhân lên đến hơn 5000, còn có năm vạn Man tộc dũng sĩ tinh nhuệ nhất và hơn một vạn tinh nhuệ tế tự. Còn có hơn 200 vạn tộc nhân tinh tráng đang làm hậu cần cho chúng ta, chúng ta đã đạt đến trình độ cường thịnh trước nay chưa từng có.
- Đạo Kỳ, ngươi đã đang chất vấn quyết định của Thánh nữ điện hạ sao?
Man tộc tiên tri Khổ Tạp Trừng trừng mắt, khiển trách nói:
- Lấy trí tuệ của ngươi, làm sao có thể đoán được cách nghĩ của Thánh nữ điện hạ chứ?
- Công phá thì đã sao?
Thanh âm sâu kín của thánh nữ vang lên:
- Tộc của ta trong lịch sử, đã từng không biết bao nhiêu lần công phá Bắc Tắc khẩu kia, hơn nữa xâm nhập vào nội địa Triệu Châu, nhưng có lần nào chúng ta có thể đứng vững gót chân ở Triệu Châu không? Đừng xem các tu sĩ Triệu Châu bình thường chia rẽ, thậm chí còn nội đấu không ngớt. Nhưng là, chỉ cần tộc của ta tạo thành uy hiếp trí mệnh với bọn thì bọn hắn sẽ liên thủ đuổi chúng ta đi:
- Quả thật là vậy, thực lực của những Tu tiên giả kia tương đối đáng sợ, nhất là những lão tổ tông được gọi là Nguyên Anh kỳ kia, quả thực là nguyên một đám lão biến thái.
Đạo kỳ cũng có chút ít cảm khái nói.
- Thật nhiều năm trước ta hay vẫn là một người bình thường. Lúc chiến sĩ tinh nhuệ của Man tộc nhìn thấy sự khủng bố của lão bất tử kia, bóp chết một người trong chúng ta nhẹ nhàng như bóp chết một con kiến vậy. Thánh nữ điện hạ, có phải đã có kế sách rồi không.
Lấy địa vị và thực lực hiện giờ của Đạo Kỳ, nhớ tới tràng diện lúc đó, vẫn không nhịn được rùng mình một cái.
- Những tu sĩ Nguyên Anh kia nếu như tụ họp lại, chúng ta sẽ bị thương vong phi thường thảm trọng.
Trong mắt thánh hiện lên một tia lãnh mị:
- Việc chúng ta làm chính là khiến bọn hắn không thể gặp nhau. Kỳ thật, đối với những tu sĩ Nguyên Anh đã sống ngàn năm trên thế giới này thì nguyện vọng duy nhất cơ hồ chính là tấn chức lên tầng cao hơn nữa, trở thành tiên nhân bất sinh bất diệt. Nếu không phải liên quan đến tông phái bọn hắn, hoặc là Triệu Châu sinh tử tồn vong, căn cơ hủy hoại thì muốn kinh động đến bọn hắn cũng rất khó. Nếu như không phải vì sinh tồn của tộc ta, không ai muốn đơn giản trêu chọc bọn hắn cả. Bất quá, lợi kiếm sát nhân, có khả năng cũng sẽ giết chết mình.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đại Ma Đầu Tác giả: Tiên Tử Nhiều Mệnh -----oo0oo-----
Chương 455 : Thánh nữ Man tộc (hạ)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Đạo Kỳ, Thánh nữ điện hạ khẳng định đã có kế hoạch.
Khô Tạp Tư thản nhiên nói:
- Chúng ta chỉ cần im lặng thi hành mệnh lệnh là được, tộc của ta hiện giờ tuy rằng dưới sự chỉ huy của Thánh nữ điện hạ đã tạo thành xu thế thống nhất, nhưng muốn hoàn toàn công chiếm Triệu châu, vẫn không thực tế a!
Trên chiến trường bên phía Bắc Tắc Khẩu, Tấn Ảnh Trùng triều đã đánh tới dưới thành, nhưng phòng ngự thuẫn của hộ sơn đại trận tạm thời ngăn cản bên ngoài, cơn lũ côn trùng tầng tầng chất chồng, dốc sức liều mạng trùng kích trận pháp, trận pháp hộ thuẫn không nhịn được sáng lên, bắn bay Tấn Ảnh Trùng ra. Trải qua từng đợt oanh kích nhanh chóng, Hỏa Long pháo đã đến lúc phải nghỉ ngơi, nếu cứ cưỡng ép lắp linh thạch vào nổ pháo, rất có thể sẽ trực tiếp nổ nòng, được không bù mất. Ngay lúc Hỏa Long pháo tạm thời dừng lại, ở hơn vài dặm, sau khi bầy trùng tản ra, không biết lúc nào đã xuất hiện trên trăm tòa tiểu sơn.
Nói đúng ra thì là trên trăm cự nhân lớn như tòa núi nhỏ. Chúng đang chậm chạp di động, đồng thời dưới sự yểm hộ của bầy trùng như một đống đồi núi khiến người khác không thể nào phát giác được hành tung của bọn chúng. Đến tận đây, những cực nhân kia mới lộ ra nanh vuốt của mình, ngay ngắn đứng dậy. Thân cao hơn hai mươi trượng, tên cầm đầu đặc biệt cường tráng, xa xa nhìn lại ít nhất cũng hơn 30 trượng.
- Là thổ cự nhân.
Thượng Quan Hồng kinh hô một tiếng nói:
- Tối thiểu cũng trên trăm đầu.
Ánh mắt của mọi người lập tức tề tụ qua, nguyên một đám sắc mặt trở nên có chút lúng túng.
Chỉ thấy những thổ cự nhân kia, chân đạp đất, đầu đội khiên, hai tay khoanh trước ngực, sau khi vầng sáng màu vàng đất hiện lên thì trong tay của bọn nó, liền có thêm một khối nham thạch cực lớn. Sau đó dùng cánh tay to hơn một trượng dùng sức vung mạnh. Những khối nham thạch cực lớn kia liền gào thét lên, vạch phá bầu trời, xa xa đập tới tắc khẩu.
Nhìn những cự thạch to lớn kia cơ hồ che kín khiến bầu trời thất sắc, mọi người tựa hồ giờ mới hiểu được, hơn một vạn Tấn Ảnh Trùng vừa rồi, bất quá chỉ là mồi nhử thôi, đòn sát thủ chính thức chính là ở trên người những thổ cự nhân này.
Lý thành chủ sắc mặt trở nên có chút khó coi, trước kia lúc Man tộc công thành chỉ biết khu động Tấn Ảnh Trùng, thổ cự nhân, cùng với chính bọn hắn đồng loạt xông về trước, thẳng đến khi thành trì bị công phá, hoặc là bọn hắn bị đánh tan.
Nhưng hiện giờ cũng không thấy chút bóng dáng của Man tộc nhân, mới chỉ xuất hiện thổ cự nhân và Tấn Ảnh Trùng, chúng giống như là quân đội vậy, đã bắt đầu chơi chiến thuật, sách lược rồi. Lý thành chủ ẩn ẩn cảm giác được có chút không ổn. Tấn Ảnh Trùng trở thành pháo hôi để thổ cự nhân chiếm tiên cơ.
Đương nhiên, năng lực phòng ngự của Bắc Tắc Khẩu cũng không thể khinh thường được. Khi những cự thạch kia gào thét đến gần tường thành hơn chục trượng, phảng phất như đánh lên một vách tường trong suốt, thanh âm rầm rầm rầm không dứt bên tai, những nham thạch cực lớn kia, nhao nhao vỡ nát vẩy khắp mọi nơi như thiên nữ tán hoa. Nhưng hộ sơn đại trận cũng đụng phải lực trùng kích trước nay chưa từng có, sinh ra run rẩy kịch liệt, như một gợn nước không nhịn được khuếch tán ra bên ngoài.
Bất luận hộ thuẫn của hộ sơn đại trận cũng không thể vĩnh viễn phòng ngự không ngừng nghỉ được. Dưới oanh kích mãnh liệt vượt qua trình độ nhất định, hộ thuẫn đang không ngừng bị sụp đổ. Lôi Động điều khiển Xích Luyện phi kiếm, giảo sát về phía bên ngoài hơn mười trượng, nơi những Tấn Ảnh Trùng đang công kích hộ thuẫn.
Xác ngoài của loại côn trùng này cực kỳ chắc chắn, cho dù là cực phẩm linh khí của Lôi Động cũng chỉ dưới sự thi triển toàn lực của hắn mới có thể một kiếm chém giết một con.
Quỷ Tướng không sở trường viễn trình, cũng không muốn để nó đi mạo hiểm nên để nó bảo vệ bên người Lôi Động. Về phần Phệ Hồn Ảnh Hổ, ngược lại dùng đạn năng lượng màu trắng đuổi giết côn trùng từ xa. Khôi lỗi cũng như thế. Lúc này, lập công lớn nhất rõ ràng là năm đầu Lệ Quỷ cấp thủ lĩnh của Lôi Động. Sau khi chúng hấp thu u minh quỷ khí, thực lực đạt đến cường độ Trúc Cơ hậu kỳ. Bởi vì chúng không có thân thể chân thật, chỉ là một đám u hồn nên trận pháp cấm bay không có chút hiệu quả nào với chúng cả!!!
Mỗi một đầu Lệ Quỷ cấp thủ lĩnh dưới sự chỉ huy của Lôi Động đều hóa thành một vòng U Ảnh, lợi dụng ưu thế có thể bay tấn công Tấn Ảnh Trùng ở bên dưới. Lập tức, lại huyễn hóa ra móng vuốt sắc bén, dốc sức liều mạng xé rách. Không được bao lâu liền có thể nhẹ nhàng tiêu diệt một con. Năm con Lệ Quỷ tự chiến đấu, bình quân cơ hồ cứ một một hơi là có thể tiêu diệt được một con.
Những người còn lại, cũng đều là nhao nhao tế ra thế công lợi hại nhất của mình, lợi dùng sự kiên cố của tường thành, nhẹ nhõm diệt sát từng con Tấn Ảnh Trùng tử. Nhất là mấy tu sĩ Kim Đan như Tiền La, thực lực không tầm thường, các loại pháp bảo làm cho người cả hoa mắt. Khi lũ Tấn Ảnh Trùng chằng chịt kia ý đồ muốn đột phá hộ sơn đại trận thì pháp thuật uy lực lớn càng hiển uy phong.
Đương nhiên, vì có trận pháp cấm bay nên các loại pháp khí cũng có phần bị ảnh hưởng. Xích Luyện phi kiếm của Lôi Động uy lực không bình thường. Nhưng cũng chỉ có thể khiến nó phóng ra mà không cách nào khiến nó như du long, tự do giảo sát địch nhân được. Hắn chỉ có thể điều khiến cho Xích Luyện phi kiếm bắn ra, sau đó lại để nó lập tức bay về, điều khiển phi thường cố hết sức.
Cũng may là bản thân Xích Luyện rất nhẹ nên mới có thể miễn cưỡng ngự sử. Tỷ như bổn mạng pháp bảo Hắc Thiết tháp thì không tiện dùng lắm. Đó là một tòa Huyền Thiết Hắc Tháp đen nhánh, bị hắn dùng tâm luyện chi thuật dung hợp vào trong thần hồn. Một khi triệu hoán đi ra, sẽ càng biến càng lớn, cuối cùng tạo thành một tòa bảo tháp cao hơn mười trượng, bình thường tòa huyền thiết bảo tháp này rất thích hợp cho quần chiến, bởi vì nó sẽ bắn ra vô số vầng sáng sắc bén từ các lỗ tháp. Nhưng hiện giờ nó chỉ có thể đứng sửng trên tường thành, thông qua lỗ của một mặt phóng ra từng chùm tia sáng thôi.
Lôi Động và người dưới trướng hắn phát uy khiến những người thủ thành tinh thần đại chấn. Từng người thi triển ra pháp thuật, trong lúc nhất thời băng hỏa lôi điện quang sương mù, đủ mọi màu sắc, các loại pháp thuật hình thái bất đồng bay khắp đầy trời. Nhất là tu sĩ Kim Đan kỳ thi triển ra pháp thuật quả thật là kinh thiên động địa, uy thế phi phàm. Tu sĩ nhân loại có thể sống sót trong nơi bao la rộng lớn này, mà lại sống vô cùng tốt, quả nhiên là có điểm mạnh của mình.
Đáng tiếc, dù là các tu sĩ đang không ngừng phát uy. Nhưng địch nhân thực sự nhiều lắm. Dưới công kích của đông đảo Tấn Ảnh Trùng cùng với thổ cự nhân, hộ sơn đại trận rất nhanh cũng không trụ được nữa ầm ầm sụp đổ. Tấn Ảnh Trùng còn sống xông lên, trùng kích về phía tường thành. Tấn Ảnh Trùng, vốn không biết bay, chỉ biết ẩn dưới đất. Nhưng lực bật của nó cũng tương đối kinh người, thường thường có thể nhảy ra tầm hơn mười trượng.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đại Ma Đầu Tác giả: Tiên Tử Nhiều Mệnh -----oo0oo-----
Chương 456 : Bạch Cốt lão ma
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Nhưng dưới đại trận cấm bay bao phủ cơ hồ hơn vạn dặm kia, nó chỉ có thể thể nhảy lên mười trượng trở lại, sẽ bị năng lượng của cấm không pháp trận lôi kéo xuống.
Nhưng những Tấn Ảnh Trùng kia coi như cực kỳ có bản lĩnh. Mặc dù thế vẫn có thể leo lên trên tường thành. Vốn có hơn vạn Tấn Ảnh Trùng, giao chiến đến tận đây, cũng chỉ bị sát thường chừng một phần ba, bảy tám ngàn Tấn Ảnh Trùng còn lại đã chồng chất dưới tường thành, không nhịn được nữa bò lên trên.
Tu sĩ trên tường thành, nguyên một đám sắc mặt trở nên có chút khó coi. Quả nhiên, khi số lượng Tấn Ảnh Trùng đạt tới trình độ nhất định, ngăn cản thực sự quá mức khó khăn.
Trong thời gian thật ngắn, trên tường thành đã bò đầu Tấn Ảnh Trùng, côn trùng cao hơn một trượng như thế, bộc phát ra thanh âm khiến lòng người tê dại, nhịn không được muốn rút lui Hỏa Long pháo đã làm lạnh, có thể nã pháo lại rồi.
Nhưng những thổ cự nhân kia không biết lúc nào đã triệt hồi về phía sau. Phủ phục trên mặt đất, dùng bầy trùng che chắn để mình ẩn nấp, khiến Hỏa Long pháo không cách nào tìm được mục tiêu. Có thể tưởng tượng, nếu Hỏa Long pháo vừa được làm lạnh oanh kích những Tấn Ảnh Trùng dưới tường thành thì Thổ cự nhân sẽ lại xuất hiện ngay.
Đại quân Man tộc vốn trước nay đều trực tiếp, bỗng nhiên lại trở nên khó chơi như thế, thật sự khiến người khó có thể hiểu nổi.
- Thành chủ đại nhân, thực lực của hai bên kém nhau quá lớn.
Lôi Động nói với Lý thành chủ:
- Chỉ riêng đợt công kích thứ nhất này chúng ta đã không thể nào phòng thủ, chỉ sợ là không đợi được viện quân đến đâu, không bằng lui lại trước đã.
Lôi Động tin tưởng, tu sĩ Kim Đan đều là loại tiếc mạng cả, nếu để cho số lượng Tấn Ảnh Trùng như thế đánh lên tường thành, vây lại một đám thì chỉ sợ dù là tu sĩ Kim Đan cũng khó mà bỏ chạy. Dù sao, sự tồn tại của trận pháp cấm bay, hoàn toàn là mặt kiếm hai lưỡi.
- Không thể rút lui ah.
Trong mắt Lý thành chủ có chút kích động, nhìn qua bầy trùng rậm rạp chằng chịt kia:
- Lần này Man tộc có cổ quái, Tấn Ảnh Trùng số lượng quá nhiều, nếu để mặc chúng tiến vào Triệu châu nội địa thì sẽ có lực sát thương quá mạnh.
Lôi Động không khỏi trì trệ, Lý thành chủ này lại là một ngươi lương thiện sao? Bất quá, Lôi Động cũng sẽ không ở đây chịu chết với hắn, nếu không phải vì chút nguyên nhân đặc thù thì chỉ sợ Lôi Động còn không chịu tham chiến ấy chứ. Mắt thấy trùng triều có lẽ đã không cách nào ngăn cản, Lôi Động truyền âm cho mọi người:
- Chư vị, chúng ta đã hết sức, nên rút lui thôi.
Đối với Lôi Động thì đây cơ hồ là một hồi chiến đấu phải thua, chỉ riêng một vạn bầy trùng tiên phong này thôi cũng đã khó mà ngăn cản chớ nói chi đến đằng sau còn có hai phe Tấn Ảnh Trùng như hổ rình mồi. Tấn Ảnh Trùng này một khi tụ họp lại, lực xung phong liều chết quả nhiên đáng sợ.
Bởi vì lúc trước Lôi Động đã sớm nói nên mọi người cũng biết đây là đương nhiên, Bất quá trước khi đi cũng thả ra pháp thuật mạnh nhất của mình.
Lôi Động dùng một Hắc Long ngâm đánh về phía dưới, bởi vì mật độ bầy trùng thực sự quá lớn nên đã trực tiếp đánh chết hơn mười đầu Tấn Ảnh Trùng. Lợi hại nhất chỉ sợ phải kể tới Đạm Đài Băng Vân. Nàng chấn động hai cánh, như kỳ tích bay tới giữa không trung, nhẹ nhàng rơi xuống. Nàng lăng không đỡ lấy một cây đàn phong cách cổ xưa, mười ngón gảy liên tục, một từng chuôi kiếm, biến ảo hợp thành một đóa Thanh Liên rực rỡ, chợt hóa thành một đạo kiếm vũ, đâm xuống phía dưới. Trong phạm vi kiếm vũ bao trùm, Tấn Ảnh Trùng nhao nhao giảo sát. Thiên Âm Cung, không hổ là một trong các đỉnh cấp tông phái đứng sừng sững ở Khanh Châu. Thanh Liên kiếm khúc, quần công hay đơn đấu đều có thể, có thể nói là tuyệt kỹ. Nếu không phải thứ này yêu cầu cực cao, không phải ai cũng có thể tu tập thì thực lực của Thiên Âm cung đã không chỉ có thế rồi. Bất quá, số lượng bầy trùng thực sự quá khủng bố. Mặc dù mọi người đều xuất tuyệt chiêu nhưng cũng chỉ chém giết được hơn một ngàn đầu thôi, không có tác dụng gì cả. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Lôi Động muốn rời khỏi, ở tại chỗ này, là hẳn phải chết.
Đang định tề tụ lại với mọi người chuẩn bị lui lại thì đồng tử Lôi Động bỗng xiết chặt, ghé mắt nhìn về phía sau. Trong cảm giác của hắn, chỉ cảm thấy một tồn tại dị thường cường đại đang dùng tốc độ cực nhanh bay tới nơi này. Có lẽ là bị sự ảnh hưởng của trận pháp nên người kia không thể tiếp tục phi hành, chỉ có thể trùng điệp đạp một cái lên mặt đất, cả người bắn về phía trước như đạn pháo, động tác của hắn cực nhanh, khiến người líu cả lưỡi.
Tu sĩ Nguyên Anh...
Động tác đầu tiên của Lôi Động là mở ra Tu La chi dực, đột nhiên bổ nhào về phía trước. Xé mở không gian, trực tiếp bay đến phi chu. Cuốn lấy ách nữ và tù binh Bạch Cốt thiếu quân trong phi chu, lúc xuất hiện lại đã về tới tường thành. Mặc dù dưới trận pháp cấm bay nhưng Lôi Động dĩ nhiên có thể dựa vào Tu La chi dực để tến hành phi tốc thuấn di trong cự ly ngắn. Nhưng mà vấn đề ở chỗ, tiêu hao không chỉ lớn hơn bình thường gấp mười lần, khiến hắn phải thở hồng hộc.
Lôi Động không cách đoán ra tu sĩ Nguyên Anh kia là người nào, có khả năng là Bạch Cốt lão ma, cũng có khả năng là người khác. Nhưng chỉ cần có nửa điểm khả năng là Bạch Cốt lão ma thì Lôi Động cũng không muốn mạo hiểm.
Tốc độ của tu sĩ Nguyên Anh kia cực nhanh, khoảng cách hơn mười dặm, dưới trận pháp cấm bay vẫn chỉ cần mấy chục hơi là đã chạy tới trước mặt mọi người rồi. Chỉ thấy cả người hắn được bao trung sương mù đen nồng đậm, nhìn không ra dung mạo, không biết hắn có phải vì thể hiện ra khí thế của mình không nhưng dưới trận pháp cấm bay, hắn vẫn phù phiếm cách mặt đất chừng mười xích, lạnh lùng nhìn mọi người. Lý thành chủ kia lại quá đỗi vui mừng, cung kính nói:
- Nguyên lai là Bạch Cốt tiền bối đại giá quang lâm, kính xin tiền bối hỗ trợ ra tay, cứu giúp Bắc Tắc Khẩu một phen.
Lời nói của Lý thành chủ khiến mọi người vốn cảm thấy không ổn liền biến sắc, người này, quả nhiên là Bạch Cốt Ma Quân. Trong lòng sợ hãi, thoáng cái trở nên bi quan. Tu sĩ Nguyên Anh cũng không phải là tu sĩ Kim Đan có thể so sánh được. Cho dù là một tu sĩ Nguyên Anh kém cỏi nhất, đối với mọi người mà nói cũng là tồn tại khó có thể địch nổi.
Xuyên qua khói đen nồng đậm cũng có thể thấy được ánh mắt lạnh lùng của hắn đang gắt gao nhìn chăm chú lên Lôi Động, nhất là Bạch Cốt thiếu quân trong tay hắn. Sát cơ không ngừng dâng lên, khí thế vô cùng khổng lồ trực tiếp ép lên người Lôi Động. Đối với lời nói của Lý thành chủ, hắn phảng phất như không hề nghe thấy.
Mà đối với Lôi Động thì cũng rất may mắn. Thứ nhất là may mắn đã để lại mạng của Bạch Cốt thiếu quân con tin, thứ hai là may mắn mình phát hiện thấy có tu sĩ Nguyên Anh đến, liền lập tức bắt Bạch Cốt thiếu quân vào tay.
Lôi Động cảm thụ được khí thế như núi kia áp tới, sau lưng liền ướt đẫm mồ hôi. Thực lực của hai bên chênh lệch, thật sự khó có thể cân nhắc.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đại Ma Đầu Tác giả: Tiên Tử Nhiều Mệnh -----oo0oo-----
Chương 457 : Uy hiếp (thượng)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Bất quá, Lôi Động cũng không phải là loại gà mờ chưa từng xuất đạo, trong nhiêu năm tu luyện như vậy, Lôi Động đã không ngừng ma luyện tâm tính của mình. Đối với tu sĩ Nguyên Anh mặc dù có sợ hãi, nhưng vẫn có thể đứng vững vàng. Dù sao, với hắn mà nói, tu sĩ Nguyên Anh cũng không phải quá mức thần bí. Đừng nói là gặp mặt, cho dù làm cũng đã làm qua rồi.
- Bạch Cốt tiền bối, ta tin rằng giữa chúng ta đã có chút hiểu lâm.
Thanh âm của Lôi Động trầm ổn, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, lại lộ ra một lượng tôn kính:
- Ta nghĩ, hiểu lầm kia cũng không phải không thể giải quyết.
Năm ngón tay của Lôi Động chộp lên huyệt Thiên Linh của Bạch Cốt thiếu quân, cảnh giác nhìn Bạch Cốt lão ma, phảng phất chỉ cần hắn dám có nửa điểm dị động, vậy thì sẽ là cá chết lưới rách.
- Tốt, tốt.
Bạch Cốt lão ma không giận ngược lại cười khiến tai mọi người rung cả lên:
- Người trẻ tuổi hiện giờ lợi hại ah. Dám cưỡng ép lấy cái chết của tằng tôn bản tôn để uy hiếp bản tôn nữa. Lợi hại, lợi hại.
Nếu có thể không phát sinh xung đột với Bạch Cốt lão ma, Lôi Động tự nhiên rất vui vẻ rồi.
Dù sao, tu sĩ Nguyên Anh cũng không phải là tồn tại hắn có thể đối phó. Bất quá, hiện giờ trong tay hắn cũng có thứ để uy hiếp Bạch Cốt lão ma, trong nội tâm Lôi Động cũng thêm được chút lực lượng, nhất là Bạch Cốt lão ma tựa hồ rất yêu thương tằng tôn tử này của hắn, không ra tay đánh chết mình ngay tại chỗ. Lôi Động sắc mặt bình tĩnh cười nhạt một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc kính trọng:
- Bạch Cốt tiền bối tựa hồ đã có hiểu lầm rồi, vãn bối nào có ý đắc tội tiền bối. Hoàn toàn trái lại, vãn bối đối với phong phạm có thể nói là tuyệt thế cao nhân của tiền bối rất là kính ngưỡng.
Thái độ không kiêu ngạo cũng không hèn mọn của Lôi Động đã khiến nộ khí trong ngực Bạch Cốt Ma quân hơi tiêu tán đi chút ít. Quơ quơ tay áo, lạnh lùng nói:
- Nếu đã vậy thì mau thả tằng tôn tử của bản tôn ra, sau đó nhanh chóng tự sát, bản tôn tha cho ngươi được toàn thây.
Lôi Động nhún vai, khẽ nở nụ cười:
- Vãn bối tuy rằng tư chất ngu độn, tu vi thấp, ở trước mặt tiền bồi thì chả khác nào con sâu cái kiến. Nhưng mà, con sâu cái kiến còn muốn sống tạm bợ, vì tánh mạng nên vãn bối cũng đành phải bất đắc dĩ đắc tội tiền bối rồi. Thuận tiện nói một câu, vãn bối chính là đệ tử hạch tâm của Chiến đường Khang Châu Âm Sát Tông, rất được các vị lão tổ tông trong tông coi trọng.
Bạch Cốt Ma quân hơi đổi sắc mặt, nhưng đảo mặt lại trở nên nghiêm túc, âm hiểm cười, khí thế khổng lồ áp về phía Lôi Độn:
- Âm Sát Tông quả thật rất giỏi, nhưng ở đây là Triệu Châu. Chẳng lẽ Âm Sát Tông lại vì một đệ tử nho nhỏ như ngươi mà cho đại quân đến Triệu Châu sao? Thức thời thì nhanh chóng thả hắn ra, chỉ cần ngươi tự phế tu vi, bản tôn tha cho ngươi một mạng.
Sắc mặt Lôi Động cũng dần trở nên sát lạnh, mặc dù Bạch Cốt Ma quân mang đến cho hắn áp lực và sợ hãi vô cùng, nhưng nói đi nói lại vẫn là muốn phế tu vi của mình. Hắn không khỏi cười lạnh liên tục nói:
- Bạch Cốt tiền bối, vãn bối tuy rằng bất tài, nhưng cũng rất yêu quý bản thân và tu vi của mình. Nếu tiền bối muốn lấy lớn hiếp nhỏ, vãn bối cũng đành phải chơi một phen ngọc đá cùng nát thôi.
Dứt lời, năm ngón tay vận khí kình, năm cổ chân khí hóa thành khí kình sắc bén chui vào trong đầu Bạch Cốt thiếu quân. Ngay sau đó, sắc mặt Bạch Cốt thiếu quân liền trắng bệch, mặt không còn chút máu hét thảm lên.
Sắc mặt Bạch Cốt Ma Quân đại biến, tức giận đến dựng râu trừng mắt, nộ khí trùng thiên. Nhưng Lôi Động lại cảnh giác mười phần, bề ngoài giống như chỉ cần lão ma hắn dám can đảm tiến lên nửa bước thì sẽ lập tức bóp chết Bạch Cốt thiếu quân ngay.
Hắn đường đường là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng lại không hề tiến lên nửa bước. Có thể thấy được Bach Cốt thiếu quân này trong suy nghĩ của hắn, quả thật rất bất phàm. Chỉ là Bạch Cốt Ma quân này xưng vương xưng bá đã lâu, trong toàn bộ Triệu châu cũng có địa vị cực cao. Cho dù là tông chủ của các Đại tông phái, lúc nhìn thấy hắn cũng phải khách khách khí khí. Hôm nay ở chỗ này lại cứ thế bị một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ uy hiếp. Hắn hít một hơi thật sâu, thanh âm tựa như đang run rẩy nói:
- Tốt, tốt. Hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một mạng, còn không mau thả hắn ra.
Lão ma đầu thành danh đã lâu, tuổi tác đã cao, cuộc đời này muốn tiến thêm nửa bước đã không dễ nữa. Mà trong số hậu bối nối dõi của mình, thật vất vả ra mới xuất hiện một tiểu bối có khả năng trò giỏi hơn thầy như vậy nên từ trước đến nay vô cùng yêu thương, coi như truyền nhân y bát.
Thái độ của Bạch Cốt lão ma cũng khiến Lôi Động thở dài một hơi. Hắn sợ nhất là Bạch Cốt lão ma không để ý đến an nguy của thiếu quân, cưỡng ép đánh chết mình.
Dưới sự ảnh hưởng của trận pháp cấm bay, dựa vào Tu La chi dực của mình cũng không phải không thể thoát được một mạng. Nhưng một đám thuộc hạ mà mình thật vất vả mới thu nhận được đoán chừng sẽ không sống được bao nhiêu. Hắn nhìn quanh bốn phía một chút, cực kỳ kỳ quái chính là, Tấn Ảnh Trùng vốn đang tấn công lên tường thành, sau khi Bạch Cốt lão ma xuất hiện đã lui về sau cả, tựa hồ như rất sợ tu sĩ Nguyên Anh, không được bao lâu đã rút lui sạch sẽ, chỉ để lại thi hài côn trùng đầy đất.
- Nếu tiền bối đã không để ý đến hiềm khích lúc trước nữa, vậy vãn bối tự nhiên sẽ tuân mệnh.
Không có tâm tư để ý đến hành vi khác thường của Tấn Ảnh Trùng, thần sắc Lôi Động bình tĩnh mà thản nhiên, phảng phất như không phải đang đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh khủng bố vậy, hắn chậm rãi nói:
- Tiền bối chớ trách, vãn bối chỉ cầu tự bảo vệ mình thôi. Kính xin tiền bối dùng Nguyên Anh lập lời thề, cuộc đời này không sẽ chủ động ra tay với đoàn người vãn bối nữa.
- Hừ, lời bản tôn nói ra, như nước giội ra ngoài, há có thể không giữ lời chứ?
Bạch Cốt Ma quân cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ lại, bản tôn sẽ tự hủy tên tuổi mình sao?
Lôi Động cũng không vì thế mà thay đổi, quyết tuyệt lắc đầu nói:
- Vãn bối chỉ tin khi nào tiền bối phát lời thề trước mặt người ở Bắc Tắc Khẩu thôi.
Bạch Cốt Ma quân sắc mặt âm trầm bất định, nếu không phát thề độc, còn có thể dày da mặt dày, tìm cơ hội chém giết tiểu tử này. Nếu như phát lời thề độc trước mặt nhiều người như vậy, chỉ sợ, cuộc đời này sẽ không còn lý do nào để đối phó hắn nữa.
Nhất là hiện giờ hắn đã hận thấu xương tên Lôi Động dám can đảm khiêu khích uy nghiêm của hắn đến thấu xương rồi, nào chịu đơn giản buông tha Lôi Động nữa, chỉ đành mặt lạnh tức giận nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng quá mức. Tôn tử hậu bối của bản tôn cũng không phải chỉ có một. Cùng lắm thì, bản tôn lại dốc lòng bồi dưỡng một người còn khá hơn là bị một tên tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ như ngươi uy hiếp mà làm hoen ố thanh danh.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế