|
|
29-06-2008, 09:03 AM
|
|
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 77
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 1 phút
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 21
Quản-trá»ng Ä‘oán thần Du-nhi
Tá»-hầu đánh nÆ°á»›c Cô-trúc
Quân SÆ¡n-nhung tức là nÆ°á»›c Linh-Chi , phÃa Tây giáp nÆ°á»›c Yên , phÃa Äông Bắc giáp vá»›i Tá» và Lá»—. Chúa nÆ°á»›c Linh-chi á»· mình là nÆ¡i hiểm-địa, không ai dám xâm lấn nên chẳng chịu tùng phục ai, lại còn phá phách nhiá»u nÆ¡i, cÆ°á»›p bóc của cãi .
TrÆ°á»›c đây, đã má»™t lần xâm lấn nÆ°á»›c Tá», bị Thế-tá» Hốt nÆ°á»›c Trịnh, Ä‘em binh giúp TỠđánh má»™t tráºn phải lui vá» . Nay nghe nÆ°á»›c Tá» là m bá chủ, nên cỠđại binh sang đánh nÆ°á»›c Yên, mục Ä‘Ãch là m cho nÆ°á»›c Yên sợ oai mình, không dám tùng phục Tá» nữa .
Nước Yên cự không lại, phải sai sứ sang TỠcầu cứu .
Tá» hoà n-công hay tin há»i Quản-trá»ng :
- Nước Yên bị giặc Sơn-nhung xâm lấn, ta phải là m cách nà o để cứu nước Yên .
Quản-trá»ng nói :
- Yên là một nước trong hội minh chủ, nay đã cầu cứu thì không bỠqua được. Vả lại, quân Sơn-Nhung lâu nay không tùng-phục nhà Châu, ta cũng nên mượn cớ mà đem quân chinh phạt.
Tá» hoà n-công nháºm lá»i, kiểm Ä‘iểm binh mã kéo Ä‘i .
Khi qua đến sông Tá»-thức thuá»™c địa giá»›i nÆ°á»›c Lá»—, Lá»— trang-công thân hà nh đến nÆ¡i tiếp đón, là m tiệc đãi đằng.
Lỗ trang-công nói :
- Minh công đánh được quân SÆ¡n-nhung chẳng những nÆ°á»›c Yên Ä‘á»™i Æ¡n, mà nÆ°á»›c Lá»— tôi cÅ©ng lấy là m toại nguyện . Váºy xin Minh-công cho tôi được Ä‘em quân giúp sức.
TỠhoà n-công nói :
- Tôi không dám là m phiá»n Hiá»n hầu đến những nÆ¡i hiểm-địa ấy . Nếu tôi không thắng được sẽ cần đến sá»± giúp đỡ của Hiá»n-hầu cÅ©ng chẳng muá»™n.
Nói xong từ biệt Lỗ trang-công kéo quân đi .
Lúc ấy Chúa nÆ°á»›c Linh-chi tên Máºt-lÆ° , Ä‘em quân quấy nhiá»…u nÆ°á»›c Yên đã hai tháng rồi, cÆ°á»›p bóc của cải, bắt Ä‘Ã n bà , con gái không biết bao nhiêu mà kể . Nay nghe tin binh TỠđến cứu, bèn láºt Ä‘áºt rút lui vá» nÆ°á»›c.
TỠhoà n-Công đem binh đến nơi .
Yên trang-Công khai thà nh nghinh tiếp, và tạ Æ¡n khó nhá»c đã Ä‘em binh đến cứu .
Quản-trá»ng nói :
- Quân SÆ¡n-nhung chÆ°a thua mà kéo vá», nếu quân ta trở vỠắt chúng lại đến phá rối nữa . Bây giá» phải thừa thế thẳng đến ná»™i địa mà đánh má»›i dứt háºu hoạn được.
Tá» hoà n-công khen phải, truyá»n tiến binh .
Yên trang-công thưa :
- Tôi xin đem binh đi tiên phong mà giúp Minh công .
TỠhoà n-công nói :
- NÆ°á»›c Yên vừa bị quân giặc tà n phá, ta nở nà o để hiá»n-hầu Ä‘i tiên phong . Xin Hiá»n-hầu cứ Ä‘em binh Ä‘i sau là m tiếp ứng mà trợ oai cÅ©ng đủ.
Yên trang-công nói :
- Cách đây tám mÆ°Æ¡i dặm có má»™t nÆ°á»›c gá»i là Vô-chung cÅ©ng là giống ngÆ°á»i SÆ¡n-nhung nhÆ°ng không thuá»™c nÆ°á»›c Linh-chi, Minh công nên sai ngÆ°á»i Ä‘i dụ để mượn chúng Ä‘Æ°a Ä‘Æ°á»ng thì má»›i tinh .
Tá» hoà n-công đắc ý, liá»n sai Thấp-bằng Ä‘em và ng bạc đến dụ vua nÆ°á»›c Vô-chung .
Vua nước Vô-chung sai tướng Hồ nhi-bang đem hai ngà n quân đến giúp.
Hồ nhi-bang theo Thấp-bằng đến ra mắt TỠhoà n-công .
Tá» hoà n-công háºu thưởng, và khiến Ä‘i tiá»n Ä‘á»™i .
Äi Ä‘á»™ ba ngà y , đến má»™t nÆ¡i rừng núi hiểm trở, hai bên đá dá»±ng cháºp chồng, Tá» hoà n-công há»i Yên trang-công :
- Chỗ nầy kêu là chỗ gì ?
Yên trang-công thưa :
- Äây là Quy-từ, yết lá»™ của SÆ¡n-nhung ra và o.
Tá» hoà n-công thÆ°Æ¡ng nghị vá»›i Quản-trá»ng rồi cho đốn cây láºp đồn, khiến Bảo Thúc-nha ở lại đó trấn thủ, coi việc váºn lÆ°Æ¡ng .
Cách hai ngà y sau, đại binh tiến bước.
Chúa nÆ°á»›c Linh-chi, hay được tin binh TỠđến đánh, liá»n sai má»i Äại-tÆ°á»›ng Tốc-mãi đến thÆ°Æ¡ng nghị.
Tốc-mãi nói :
- Quân TỠtừ xa đến đây, binh lao mã liệt ta phải đánh gấp chớ nên trì hoãn.
Máºt-lÆ° y lá»i, Ä‘em quân mai phục trong rừng, rồi sai Tốc-mãi dẫn má»™t ngà n binh, đợi nghênh-chiến.
Hồ nhi-bang vừa kéo binh thì gặp Tốc-mãi đã dà n quân sẵn.
Hai bên đánh nhầu má»™t tráºn.
Tốc-mãi giả thua, kéo binh chạy.
Hồ nhi-bang Ä‘uổi theo, vừa đến giữa rừng , binh phục của Máºt-LÆ° nổi dáºy, ó lên má»™t tiếng, áp đến chém giết, quân của Hồ nhi-Bang bị chết rất nhiá»u, bá» chạy trở lại.
Còn Hồ nhi-bang bị quân của Máºt-LÆ° bắt trói.
May thay , đại binh của Tá» hoà n-Công Ä‘á»n kịp đánh Ä‘uổi Máºt-LÆ°, giải cứu cho Hồ nhi-bang khá»i tay giặc Ä‘em vá» trại.
Hồ nhi-bang có ý thẹn thuồng.
Tá» hoà n-công vá»— vá», an ủi .
- Ra tráºn thắng-bại lẽ thÆ°á»ng, tÆ°á»›ng quân chá»› lấy thế là m áy náy .
Nói xong chá»n má»™t con ngá»±a tốt tặng cho Hồ nhi-bang .
Hồ nhi-bang cảm tạ lui ra .
Tá» hoà n-công tiến quân đến núi Phục-long truyá»n quân đóng trại nÆ¡i đỉnh núi . Lại khiến VÆ°Æ¡ng-tá» Thà nh-phủ và Tân tu-vô đóng trại dÆ°á»›i núi, Ä‘em những binh xa kết liá»n vá»›i nhau là m má»™t bức thà nh giả, canh giữ rất nghiêm nhặt.
Sáng hôm sau, Máºt-lÆ° cÅ©ng vá»›i Tốc-mãi Ä‘em hÆ¡n má»™t vạn quân đến khiêu chiến. NhÆ°ng vì bị bức thà nh binh xa ngăn đón không là m sao tiến quân được, phải đánh cầm chừng.
Quản-trá»ng trèo lên ngá»n núi cao xem thấy quân sÄ© SÆ¡n-nhung lá»›p nằm lăn xuống đất lá»›p ôm nhau nô đùa, bá» cả ngá»±a xe, vÅ© khà . Bèn vá»— vai Hồ nhi-bang, nói :
- Lúc nầy là lúc tướng quân có thể đem quân ra đánh trả thù đó .
Hồ nhi-bang trợn mắt, nhìn số quân SÆ¡n-nhung Ä‘ang nằm dÆ°á»›i bãi rồi háºm hữuc kéo quân ra Ä‘i .
Thấp-bằng nói :
- Tôi e giặc Sơn-nhung dùng kế để dụ ta chăng ?
Thữuc váºy quân SÆ¡n-nhung thấy quân Tá» không ra đánh nên cho hai Ä‘á»™i quân phục nÆ¡i mé rừng, rồi khiến má»™t số quân sÄ© giả cách trá»… biếng mà dụ địch.
Tuy nhiên, Quản-Trá»ng đâu phải không biết binh-pháp, nhìn Thấp-bằng mỉm cÆ°á»i nói :
- Ta đã liệu trước cả rồi.
Nói xong khiến Thà nh-phủ Ä‘em má»™t toán quân Ä‘i vá» phÃa tả, Tân tu-vô dẫn má»™t toán quân Ä‘i vá» phÃa hữu, để cháºn quân mai phục.
Hồ nhi-bang vừa kéo quân xuống khá»i núi quân giặc à o à o bá» chạy .
Hồ nhi-bang giục ngựa đuổi theo . Nhưng nghe trên núi có tiếng kẻng thu quân, nên Hồ nhi-bang quay ngựa trở lại .
Máºt-lÆ° thấy Hồ nhi-bang không Ä‘uổi theo lòng tức tối, ra hiệu cho hai toán quân trong rừng ùa ra truy kÃch.
Vừa lúc ấy hai đạo quân của Thà nh-phủ và Tân tu-vô cũng vừa kéo đến đổ ra đánh.
Hai bên xáp chiến một hồi, hai đạo binh Sơn-nhung vỡ loạn bỠchạy, bị chết không biết bao nhiêu mà kể.
Máºt-lÆ° thu góp tà n quân, thấy hao hÆ¡n nữa, lòng buồn bã nói vá»›i tÆ°á»›ng Tốc-mãi.
- XÆ°a nay chÆ°a há» có nÆ°á»›c nà o Ä‘em binh đánh nÆ°á»›c ta mà thắng tráºn nhÆ° vầy . Nay ngÆ°Æ¡i có kế chi chăng ?
Tốc-mãi nói :
- Quân TỠđóng trên đỉnh Phúc-long sơn xung quanh không có suối nước , chỉ có con sông Nhụ-thuỷ mà thôi . Nay ta đắp ngang nguồn sông, là m cho nước sông không chảy tới, ắt binh TỠphải chết khát .
Máºt-lÆ° nói :
- Kế ấy tuy hay, song phải kéo dà i thá»i gian . Hiện nay, quân ta hao hụt quá nhiá»u, nếu quân Tá» thiếu nÆ°á»›c uống liá»u chết mà tiến binh thì ta lấy gì cá»± địch.
Tốc-mãi, nói :
- Một mặt phải sai sứ qua nước Cô-Trúc viện binh thêm .
Máºt-lÆ° đẹp ý, truyá»n quân chặt cây, Ä‘Ã o đất lấp dòng sông Nhụ-thuá»·, rồi sai ngÆ°á»i qua cầu cứu nÆ°á»›c Cô-trúc .
TỠhoà n-công đang ở trên núi Phúc-long bà n bạc với các tướng sĩ mưu việc tiến quân, xảy nghe quân và o báo :
- Giặc Sơn-nhung lấp lòng sông Nhụ-thuỷ quân sĩ không còn nước uống .
Má»i ngÆ°á»i kinh hãi ngÆ¡ ngác nhìn nhau .
Tá» hoà n-công há»i :
- Xung quanh núi nầy không có một khe nước nà o sao ?
Quân sĩ tâu :
- Chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy một vũng nước nà o cả .
Quản-trá»ng nói :
- Xin cho quân sĩ đà o giếng, lấy nước mà uống.
Tá» hoà n-công truyá»n Ä‘Ã o giếng lấy nÆ°á»›c, há»… ai Ä‘Ã o được giếng có nÆ°á»›c trÆ°á»›c thì sẽ trá»ng thưởng.
Quân sĩ thi nhau đà o khắp nơi nhưng tuyệt nhiên, không chỗ nà o có mạch nước cả.
Phần thì mệt phần lại khát ai nấy chán nản.
Tá» hoà n-công muốn rút quân vá».
Thấp-bằng nói :
- Xin Chúa-công hãy cháºm rãi, tôi còn có cách nầy.
Nói xong dẫn quân đi tìm ổ kiến.
Tá» hoà n-công trông thấy há»i :
- Trong lúc quân sĩ thiếu nước, khanh lại đi tìm ổ kiến là m chi ?
Thấp-bằng thưa :
- Giống kiến là má»™t linh váºt, nÆ¡i nà o có nÆ°á»›c ắt nó là m tổ mà ở.
Quân sÄ© Ä‘i tìm má»™t lúc lâu, bắt gặp má»™t tổ kiến nÆ¡i hÆ°á»›ng mặt trá»i má»c.
Thấp-bằng cho đà o nơi đó.
Quả nhiên, tìm được một mạch nước rất trong trẻo.
Quân sĩ reo hò, không còn sợ chết khát nữa.
Tá» hoà n Công khen Thấp-bằng là báºc kỳ tà i và đặt tên giếng nÆ°á»›c ấy là Thánh-tuyá»n.
Chúa nÆ°á»›c Linh-chi, sau khi đắp xong dòng sông Nhụ-thuá»· cho ngÆ°á»i dò xét, thấy binh Tá» lâu ngà y mà không thiếu nÆ°á»›c, lấy là m lạ há»i tÆ°á»›ng Tốc-mãi :
- Äã lâu sao binh Tá» vẫn chÆ°a thiếu nÆ°á»›c ?
Tốc-mãi nói :
- Tôi có nghe quân Tá» vừa Ä‘Ã o được suối nÆ°á»›c, đặt tên là Thánh-tuyá»n. NhÆ°ng đó chỉ là sống tạm vá»›i thá»i gian, thế nà o cÅ©ng phải kéo binh vá» . Ta chá» há» rút binh, Ä‘em quân truy kÃch, Ä‘oạt má»™t số vÅ© khà mà dùng.
Chúa tôi đắc ý, cả ngà y say sưa không còn lo nghĩ gì nữa .
Bỗng một hôm, có tin báo :
- Quân TỠđem đại binh đến vây thà nh .
Máºt-LÆ° và Tốc-mãi kinh hãi bá» trốn.
Quân Sơn-nhung mất Chúa, chạy tán loạn, lớp thì đầu hà ng, lớp ôm nhau kêu khóc.
Tá» hoà n Công không cho quân sÄ© giết hại má»™t ngÆ°á»i nà o, kéo quân và o thà nh mở ngục thả má»™t số Ä‘Ã n bà con gái rất đông , mà trÆ°á»›c đây bá»n SÆ¡n-nhung đã bắt bên nÆ°á»›c Yên .
Äoạn chiêu an bá tánh.
Quân Sơn-Nhung thấy vua TỠnhơn đức, rủ nhau ra đầu hà ng hết.
Tá» hoà n-công há»i quân SÆ¡n-nhung :
- Chúa bây hiện giỠtrốn nơi nà o ?
Quân Sơn-nhung thưa :
- NÆ°á»›c tôi giáp vá»›i nÆ°á»›c Cô-Trúc, hai nÆ°á»›c vốn giao hảo vá»›i nhau . TrÆ°á»›c đây Chúa-công tôi có cho ngÆ°á»i sang mượn quân, nhÆ°ng chÆ°a kịp Ä‘i . Nay Chúa-công tôi tất trốn qua nÆ°á»›c đó .
Tá» hoà n-công há»i :
- NÆ°á»›c Cô-trúc mạnh hay yếu Ä‘Æ°á»ng sá thế nà o ?
Quân Sơn-nhung thưa :
- Cô-Trúc là một nước lớn, địa thế hiểm-trở, cách đây chừng trăm dặm, có suối Tỵ-Nhỉ là m giới hạn.
Quản-trá»ng nói :
- NgÆ°á»i SÆ¡n-nhung chiếm miá»n rừng núi, tuyệt địa khó lòng, sá»›m đánh tối đầu, rất nên nguy hiểm. Nay nÆ°á»›c Linh-Chi và Cô-trúc đã kết giao, nếu lấy được Linh-Chi mà không phá được Cô-Trúc thì Linh-chi không thể giữ ná»—i . Xin Chúa-công kéo quân đánh Cô-trúc má»™t thể .
Tá» hoà n-công nháºm lá»i , truyá»n nghÄ© binh lại đó ba ngà y, rồi kéo sang đánh Cô-trúc.
Nói vá» Chúa nÆ°á»›c Linh-chi là Máºt-LÆ° sau khi bá» thà nh chạy trốn sang nÆ°á»›c Cô-trúc , Ä‘em việc bại binh thuáºt lại.
Chúa nÆ°á»›c Cô Trúc là Äáp lý-kha nghe nói than rằng :
- Ta vừa toan cất binh đến giúp chẳng ngá» Hiá»n-hầu lại bị thảm bại nhÆ° vầy. Thôi thì cứ ở lại đây, chá» ta chỉnh tu binh mã dõng sẽ mÆ°u việc phục quốc cho .
Máºt-lÆ° cúi đầu cảm tạ, lòng buồn không vÆ¡i .
Xảy có quân và o báo :
- Quân nước TỠchiếm nước Linh-chi nay lại cỠbinh sang đánh Cô-trúc nữa.
Äáp lý-kha cÆ°á»i lá»›n nói :
- Äã lấy được nÆ°á»›c Linh-chi, còn mạo hiểm đến đây mà chịu chết !
Nói rồi truyá»n quân thu hết các thuyá»n bè nÆ¡i suối Tỵ-Nhỉ để ngăn giặc.
Äại tÆ°á»›ng Hoà ng-hoa thÆ°a :
- Tôi sợ quân TỠcó thể đóng bè qua suối, xin Chúa-công cho quân sĩ phục nơi mé rừng mà phòng bị trước là hơn .
Äáp lý Kha nói :
- Việc đóng bè để đổ binh qua sông không phải chốc lát mà là m xong . Ta không cần phải lo sớm.
Nói rồi cùng Máºt-lÆ° uống rượu say sÆ°a cả ngà y không lo gì cả.
Trong lúc đó, binh TỠđã kéo đến bên Tỵ-nhĩ .
NÆ¡i đây núi đá lởm chởm cá» cây ráºm rạp cháºn kÃn Ä‘Æ°á»ng Ä‘i .
Quản-trá»ng liá»n khiến lấy diêm tiêu, lÆ°u hoà ng rải khắp nÆ¡i rồi đốt lá»a.
Lá»a cháy rần rần cây cối hai bên Ä‘Æ°á»ng thà nh tro, mở Ä‘Æ°á»ng cho xe ngá»±a Ä‘i được .
Tuy nhiên, núi đá lởm chởm, những xe lÆ°Æ¡ng thữuc Ä‘i rất cháºm chạp khó khăn . Quân-sÄ© Ä‘em lòng chán nản.
Quản-trá»ng thấy thế đặt và i bà i hát, để quân sÄ© hát cho vui mà quên cá»±c nhá»c.
Bà i hát như vầy :
Non cao vòi vá»i, đèo đá chÆ¡ vÆ¡i
Mây trôi man mác bên trá»i
Khó khăn đâu dễ là m vơi được lòng
Bánh xe dù long , bà n tay ngÆ°á»i đở
Thân trai là nợ , há sỠgian truân
Quyết lòng xẻ núi lấp sông
Núi dầu cao mấy, chẳng bằng quân ta .
Quân sÄ© vừa hát, vừa đẩy xe Ä‘i, quên cả mệt nhá»c.
Chẳng mấy chốc, xe đã qua khá»i đồi núi hiểm nghèo.
TỠhoà n-công ngoảnh đầu nhìn lại, tấm tắc khen thầm :
- Sức mạnh của câu ca, lá»i hát quả thữuc nhiệm mầu !
Quản-trá»ng nói :
- Thể xác và tinh thần của con ngÆ°á»i là hai mối tÆ°Æ¡ng-quan , thể xác mệt má»i, tinh thần tất yếu Ä‘uối. Ngược lại nhÆ° tinh thần hÆ°ng khởi , thể chất ắt sung mãn. Do đó, kÃch thÃch tinh thần là điá»u cần thiết.
TỠhoà n-công nói :
- Trá»ng-phụ qua là má»™t kẻ thấu đáo nhân tình.
Qua khá»i và i hòn núi nữa, lại đến má»™t cụm núi cao, xe cá»™ phải dừng lại, không có lối Ä‘i . TrÆ°á»›c mặt hai bên đá dá»±ng nhÆ° vách, chỉ có má»™t con Ä‘Æ°á»ng nhỠở giữa vừa má»™t ngÆ°á»i má»™t ngá»±a.
TỠhoà n-công biến sắc, nói :
- Chỗ nầy nếu bị phục binh, chúng ta sẽ không còn một mạng .
Nói vừa dứt lá»i mặt vua xây xẩm, thoáng thấy trong kẹt đá nhảy ra má»™t quái thú, nữa ngÆ°á»i ná»a váºt, mình mặc áo Ä‘á», đầu Ä‘á»™i mÅ© Ä‘en, bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Tá» hoà n-công cúi đầu thi lá»…, rồi giÆ¡ tay má»™t vén vạt áo lên Ä‘oạn chạy biến và o núi.
Tá» hoà n-công kinh hãi, quay qua há»i Quản-trá»ng :
- Khanh có thấy gì chăng ?
Quản-trá»ng đáp :
- Tôi không thấy gì cả .
Tá» hoà n-công thuáºt lại quái-trạng vừa rồi cho Quản-trá»ng nghe .
Quản-trá»ng đáp :
- Theo tôi đoán, đó là thần Du-nhi . Một vị thần núi đến mách bảo với Chúa-công đó.
Tá» hoà n-công há»i :
- Tại sao lại vén áo lên để là m gì ?
Quản- trá»ng đáp :
- Vén áo là ý nói, phÃa trÆ°á»›c mặt có nÆ°á»›c, mà vén phÃa tay mặt là ý nói phÃa tay mặt nÆ°á»›c sâu, bảo phải Ä‘i phÃa trái. Nay xin đóng quân nÆ¡i đây do thám thì biết.
TỠhoà n-công khiến quân thám-tỠđi dò xét.
Quân vỠbáo :
- PhÃa trÆ°á»›c có suối Tỵ-nhỉ, sâu lắm. Chúa nÆ°á»›c Cô-trúc đã thâu Ä‘oạt hết thuyá»n bè, không thể qua đặng.
TỠhoà n-công còn đang suy nghĩ , bỗng có toán quân khác vỠbáo :
- Suối Tỵ-nhỉ phÃa mặt sâu thăm thẳm, nhÆ°ng vá» phÃa trái thì cạn, lá»™i không quá gối.
Tá» hoà n-công vá»— tay, cÆ°á»i lá»›n :
- Thế thì đúng theo lá»i thần Du-nhi đã mách bảo rồi.
Yên trang-công nói :
- Thuở nay tôi không nghe nói suối Tỵ-Nhỉ có chá»— nà o cạn nhÆ° váºy . Äây chắc là thần Du-nhi muốn Ä‘á»™ Minh-công qua sông đó .
Tá» hoà n-công há»i :
- Từ đây đến Cô-trúc còn bao xa ?
Yên trang-công đáp :
- Thà nh quách nÆ°á»›c Cô-trúc má»›i dá»±ng lên từ Ä‘á»i nhà ThÆ°Æ¡ng . Qua khá»i suối Tỵ-nhỉ có ba hòn núi cách nhau ba mÆ°Æ¡i dặm gá»i là Tiên-Ä‘oà n sÆ¡n , Mã-tiên sÆ¡n và Song-tá» sÆ¡n . Ba hòn núi ấy chÃnh là ba ngôi má»™ của Tiên-quân xứ Cô-trúc. Khá»i ba hòn núi ấy đến Vô-đệ thà nh tức là Kinh-đô rồi .
Tá» hoà n-công cả mừng, truyá»n quân theo triá»n núi tiến vá» hÆ°á»›ng trái mà lá»™i qua suối.
Lúc ấy Chúa nước Cô-trúc đang ăn uống, nghe quân báo rằng quân TỠđã qua suối rồi lòng hoảng sợ, sai tướng Hoà ng-hoa đem năm ngà n quân ra cự địch.
Máºt-lÆ° nói :
- Tôi tá»›i đây đã lâu chÆ°a láºp được công trạng gì, xin Ä‘i vá»›i Tốc-mãi là m tiên-phuá»™ng
TÆ°á»›ng Hoà ng-hoa cÆ°á»i lá»›n :
- Thôi thôi, một vị vua mất nước, một bại tướng không còn một tên quân, lại muốn theo tôi mà là m gì ?
Nói xong, tướng Hoà ng-hoa kéo quân ra đi .
Máºt-lÆ° có ý trẽn trà ng.
Äáp lý-kha thấy váºy nói :
- Hiá»n-hầu kéo binh Ä‘i trÆ°á»›c mà tiếp ứng cho Hoà ng-Hoa, rồi tôi sẽ Ä‘em quân đến sau .
Máºt-lÆ° tuân lệnh, kéo quân đến Mã-tiên sÆ¡n, nghÄ© đến lá»i nói của Hoà ng-hoa lòng không nguôi giáºn .
Hoà ng-Hoa kéo quân vừa đến mé suối Tỵ-nhỉ, gặp đại binh của TỠhoà n-công, cầm đầu là tướng Cao-hắc.
Hai bên khai chiến đánh với nhau một lúc .
Cao-hắc yếu thế gần bỠchạy, xảy có Vương-tỠThà nh-phủ đem binh tiếp ứng.
Hai bên đánh với nhau dư trăm hiệp, bất-phân thắng bại.
VÆ°Æ¡ng-tá» Thà nh-phủ cả giáºn hét :
- Sơn cẩu ! Mi tà i cán chi mà dám đương sức với ta .
Nói xong, giục trống cho ba quân áp tráºn.
Hoà ng-Hoa vẫn là tay thao lược, có sức mạnh hÆ¡n ngÆ°á»i, nên không lấy thế là m nao núng, trợn mắt, chỉ và o mặt VÆ°Æ¡ng-tá» Thà nh-phủ nói :
- Ta quyết xây nấm mồ để vùi xác chúng bây !
Hai bên đánh năm mươi hiệp nữa thì đạo trung-quân của TỠhoà n-công tiếp đến , bên hữu có Công-tỠKhai-phương, bên tả có Thụ-điêu, áp tới đánh nhầu.
Tướng Hoà ng-Hoa tuy có sức mạnh, song binh TỠquá đông . Nhắm cự không lại quảy ngựa bỠchạy.
Binh TỠrượt theo, chém giết binh Cô-trúc không biết bao nhiêu mà kể.
TÆ°á»›ng Hoà ng-hoa má»™t mình má»™t ngá»±a chạy riệt đến Äoà n-tá» sÆ¡n , thấy trên núi quân TỠđã chiếm mất rồi, bèn quà y ngá»±a chạy vòng ra sau núi tẩu thoát. Chạy má»™t đổi ná»a đến chân núi Mã-tiên sÆ¡n, thấy quân của Máºt-LÆ° vừa kéo đến, lòng mừng rỡ cho ngá»±a lần tá»›i.
Thấy tÆ°á»›ng Hoà ng-hoa mặt mà y hÆ¡-hải, Máºt-lÆ° mỉm cÆ°á»i há»i :
- TÆ°á»›ng-quân chÆ°a bao giá» biết thất tráºn, sao nay lại bá» cả binh sÄ© chạy vỠđây má»™t mình ?
TÆ°á»›ng Hoà ng-hoa thẹn thùng cúi mặt xuống đất không đáp, biết Máºt-lÆ° muốn trả thù cá» chỉ khinh dá»… của mình vừa rồi, song cÅ©ng bá» qua , xin má»™t Ãt lÆ°Æ¡ng khô ăn cho đỡ đói rồi sẽ hay .
Máºt-lÆ° sai lấy gói cÆ¡m , móc Ä‘Æ°a cho Hoà ng-hoa ăn .
Ăn xong, Hoà ng-hoa xin một con ngựa cởi.
Máºt-lÆ° lá»±a má»™t con ngá»±a ốm trao cho .
TÆ°á»›ng Hoà ng-hoa lòng đầy căm tức, nhÆ°ng chẳng biết nói sao, Ä‘Ã nh lủi thủi trở vá» Vô-đệ thà nh ra mắt Äáp lý-kha .
Äáp lý-kha nói :
- Bởi ta không nghe lá»i khanh nên má»›i thất tráºn.
Hoà ng-hoa nói :
- Bởi Máºt-lÆ° trốn sang nÆ°á»›c ta , nên binh Tá» má»›i Ä‘em quân đến đánh. Chi bằng chém Máºt-lÆ° nạp đầu cho Tá» hầu , thà giảng hoà thì hÆ¡n .
Äáp lý-kha nói :
- Máºt-lÆ° cùng khốn vỠđây vá»›i ta, ta nở nà o lại xá» bạc nhÆ° váºy.
Quan Tể-tÆ°á»›ng Ngá»™t luáºt-cổ nói :
- Tôi xin dâng một kế có thể phá binh TỠdễ như chơi .
Äáp lý Kha há»i :
- Kế gì váºy ?
Ngá»™t luáºt-cổ nói :
- PhÃa Bắc nÆ°á»›c ta có má»™t cái bể cát, không có nÆ°á»›c non, cây cối gì cả .XÆ°a nay ngÆ°á»i trong nÆ°á»›c chết, thÆ°á»ng Ä‘em thây ra bá» nÆ¡i đây, xÆ°Æ¡ng chất thà nh đống , ban ngà y cÅ©ng nhÆ° ban đêm, bóng ma hiện hình kêu khóc rất ghê rợn. Äặc biệt là thỉnh thoảng có lồng luồng gió Ä‘á»™c thổi đến, ai ngá»™ phải Ä‘á»u xây xẩm mặt mà y rồi chết ngay . Nếu gạt quân TỠđến đó, tá»± nhiên phải bá» mạng.
Äáp lý Kha nói :
- Quân TỠdại gì mà đến nơi đó ?
Ngá»™t luáºt-cổ nói :
- Chúa-công hãy tạm Ä‘em cung-quyến ẩn-trú nÆ¡i DÆ°Æ¡ng-sÆ¡n, rồi sai ngÆ°á»i nói dối vá»›i Tá» hầu rằng Chúa-công trốn Ä‘i cầu cứu nÆ°á»›c khác,thế nà o Tá» hầu cÅ©ng Ä‘em quân Ä‘uổi theo .
Hoà ng-hoa nói :
- Tôi xin đem quân đến giả cách đầu hà ng , rồi dụ binh TỠđến đó cho .
Äáp lý Kha nháºm lá»i.
Hoà ng-hoa kéo quân ra đi, nghĩ bụng :
- Nếu ta không chém đầu Máºt-LÆ° Ä‘em nạp thì Tá»-hầu đâu có tin ta . Vả lại đó cÅ©ng là dịp để ta trả thù quân bá»™i nghÄ©a.
NghÄ© rồi kéo binh đến Mã-tiên sÆ¡n, và o ra mắt Máºt-lÆ° .
Lúc ấy Máºt-lÆ° Ä‘ang đốc quân chống lại cuá»™c tấn công của binh Tá», nghe Hoà ng-Hoa kéo binh đến tiếp ứng thì mừng lắm, vá»™i ra tiếp đón.
Hoà ng-hoa thừa lúc Máºt-LÆ° bất ý, rút gÆ°Æ¡m chém má»™t nhát bay đầu .
Tốc-mãi xem thấy nổi giáºn, giục ngá»±a đến quyết giết cho được Hoà ng-hoa trả thù cho chúa mình.
Hai đà ng dà nh nhau được một lúc, Tốc-mãi mồ hôi ướt giáp, biết mình cự không lại , bỠcả quân sĩ chạy sang trại Hồ nhi-bang xin đầu hà ng.
Hồ nhi-bang cho là giả dối, khiến quân bắt Tốc-mãi đem chém.
Còn Hoà ng-hoa xách đầu Máºt-lÆ° thẳng đến trại Tá» hoà n-công xin-và o ra mắt .
TỠhoà n-công cho và o.
Hoà ng-hoa quỳ móp dưới trướng tâu :
- Chúa-công tôi đã Ä‘em cả gia quyến đến nÆ°á»›c Sa-tÃch mà viện binh . Tôi can mãi không được nên đến đây đầu Ä‘Ã ng. Nếu Minh-công không chê tôi hèn yếu , tôi xin Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng để Ä‘Æ°a Minh-công và o thà nh.
Tá» hoà n-công thấy đầu Máºt-lÆ°, nên tin tháºt bèn cho Hoà ng-Hoa là m tiên phong . Rồi kéo rốc binh mã và o thà nh nÆ°á»›c Cô-trúc.
Khi đến nÆ¡i, thấy thà nh quách Ä‘á»u bá» trống, Tá» hoà n-công lại cà ng tin lá»i Hoà ng-hoa là tháºt.
Hoà ng-hoa nói :
- Nay Äáp lý-ba dẫn gia quyá»n Ä‘i cầu vinh , sá»›m tối ắt Ä‘em quân vá» báo thù . Xin Minh-công cho ngÆ°á»i theo truy cản, bắt Äáp lý-ba mà giết Ä‘i thì má»›i giữ thà nh nầy được.
Tá» hoà n-công khen phải, liá»n sai Cao-hắc dẫn má»™t ngà n quân theo Hoà ng-hoa Ä‘i tiá»n bá»™, lại giao thà nh cho Yên trang-công trấn giữ rồi kéo đại binh theo sau, để phòng binh viện kéo vá».
Äi được má»™t lúc thì trá»i gần tối, không còn thấy đạo binh của Cao-hắc và Hoà ng-hoa đâu nữa, trÆ°á»›c mặt chỉ thấy má»™t bãi sa-mạc rá»™ng thênh thênh, bốn bá» hoang vắng, gió thổi lạnh lùng, xa xa văng vẳng những tiếng ma kêu, quá»· khóc lẫn vá»›i tiếng huýt, tiếng gầm của loà i hổ-mang và thú dại.
Quân sÄ© ngÆ°á»i ngÆ°á»i rởn ốc, và cứ thỉnh thoảng má»™t luồng gió thổi đến má»™t số quân binh ngã gục, ngất thở.
Quản-trá»ng thất kinh nói vá»›i Tá» hoà n-công :
- Tôi được nghe xứ nầy có cái bể cát rất độc, chắc bể cát ấy là đây . Xin chớ đến nữa.
Tá» hoà n-công truyá»n thâu quân .
NhÆ°ng quân sÄ© lạc Ä‘Æ°á»ng không biết hÆ°á»›ng nà o trở lại.
Trong lúc trá»i tối mịt mùng, rải rác những đống xÆ°Æ¡ng khô ngổn-ngang trên bãi, cứ má»—i tên quân lạc ra khá»i Ä‘oà n là bị má»™t con ác-Ä‘iểu từ đâu bay đến mổ và o sá», nhÆ° má»™t nhát búa , hốt hút lấy tuá»· óc mà ăn .
Quản-trá»ng truyá»n đánh kiá»…ng lên thu quân và o má»™t chá»—, rồi bảo vệ Tá» hoà n-công tìm Ä‘Æ°á»ng cÅ© trở lại.
NhÆ°ng, Ä‘Æ°á»ng cÅ© đã mịt mù, không còn dấu vết.
Quản-trá»ng nói :
- NÆ°á»›c Chung-vô tiếp giáp vá»›i nÆ°á»›c nầy, những con ngá»±a già xứ Chung-vô ắt thuá»™c Ä‘Æ°á»ng, váºy thì bảo Hồ nhi-bang chá»n lấy và i con ngá»±a già thả cho Ä‘i trÆ°á»›c, quân ta theo sau, ắt thoát đặng.
Tá» hoà n-Công là m theo kế ấy, quả nhiên ra khá»i sa mạc.
Nhắc lại tÆ°á»›ng Hoà ng-hoa, có ý Ä‘i trÆ°á»›c để đánh lừa binh Tá», và láºp kế Ä‘Æ°a Cao-hắc đến núi DÆ°Æ¡ng-sÆ¡n .
Nhưng đi được một lúc, Cao-hắc thấy Hoà ng-hoa cứ một mạch đi thẳng, không chỠđại binh theo sau, lòng nghi ngại, không dám đi nữa.
Hoà ng Hoa biết ý, láºp tức bắt sống Cao-hắc, rồi thẳng Ä‘Æ°á»ng đến núi DÆ°Æ¡ng-sÆ¡n, và o yết kiến Äáp lý-kha, và nói :
- Máºt-lÆ° thua tráºn ở Mã-tiên sÆ¡n , bị quân Tá» giết, nay tôi đã trá hà ng, gạt được quân Tá» và o nÆ¡i bể cát, lại bắt sống được tÆ°á»›ng Cao-Hắc Ä‘em vỠđây, xin Chúa-công định liệu.
Äáp lý Kha bảo Cao Hắc :
- Nếu nhà ngươi chịu đầu hà ng, ta tha chết.
Cao-hắc trừng mắt nhìn lên, hét lớn :
- Ta là quan nÆ°á»›c Tá», có bao giá» lại thần phục loà i khuyển-dÆ°Æ¡ng . Chúng bây đừng có nói những lá»i vô lá»… đó !
Hoà ng-hoa cả giáºn, rút gÆ°Æ¡m chém Cao-hắc má»™t nhát bay đầu .
Äoạn há»p binh lại, cùng vá»›i Äáp lý-kha kéo quân vá» thu phục Kinh-thà nh.
Yên trang-công chống giữ, nhÆ°ng không lại, phải bá» thà nh, Ä‘em binh chạy vá» Äoà n-tá» sÆ¡n .
Trong khi ấy, đại binh của Tá» hoà i-Công đã ra khá»i biển cát, kiểm Ä‘iểm binh mã thấy hao hÆ¡n hai phần mÆ°á»i.
TỠhoà n-công nói :
- Không giao tranh mà binh mã bị tổn thÆ°Æ¡ng tháºt là đau Ä‘á»›n .
Quản-trá»ng nói :
- Bây giá» trở lại nÆ¡i Kinh-thà nh Cô-trúc để quân sÄ© nghỉ ngÆ¡i rồi sẽ tÃnh.
Tá» hoà n-công y lá»i, truyá»n quân kéo vá» thà nh Cô-trúc.
VỠgần đến nơi bỗng thấy nhân dân già trẻ, dắt nhau đi lũ lượt .
Quản Trá»ng sai ngÆ°á»i đến dò há»i, má»›i biết Äáp lý-Kha đã đánh Ä‘uổi Yên trang-công mà chiếm thà nh rồi.
Nhân dân nước kia tránh và o rừng nay nghe thà nh đã lấy lại nên trở vỠyên trú.
Tá» hoà n-công thất kinh Ä‘Æ°a mắt nhìn Quản-trá»ng.
Quản-trá»ng nói :
- Tôi đã có cách lấy lại kinh thà nh Cô-trúc rồi !
Nói xong , khiến Hồ nhi-bang cho quân thay hình đổi dạng lẫn vá»›i đám đông ngÆ°á»i , lẻn và o thà nh để là m ná»™i ứng. Äoạn truyá»n quân vây kÃn ba mặt thà nh chỉ chừa cá»a phÃa Bắc để phục binh mà bắt Äáp lý-kha .
Äêm ấy Äáp lý-kha hay tin quân Tá» kéo đến, liá»n đốc quân lên mặt thà nh chống giữ .
Bá»—ng trong thà nh lá»a cháy sáng ngá»i , Ä‘oà n quân ná»™i ứng của Hồ nhi-bang nổi dáºy, ó lên má»™t trà ng , trà n ra mở bét bốn cá»a thà nh.
Bên ngoà i quân TỠkéo và o ba mặt.
Äáp lý-kha thất kinh vá»™i lên ngá»±a chạy thoát ra cá»a phÃa Bắc.
Äi được và i ba dặm xảy nghe má»™t tiếng pháo lệnh, binh Tá» phục hai bên rừng kéo ra đông nhÆ° kiến.
Äáp lý-Kha bị bắt, còn tÆ°á»›ng Hoà ng-hoa và Ngá»™t luáºn-cổ bị chết trong đám loạn quân .
Tá» hoà n-công kéo binh và o thà nh truyá»n chém đầu Äáp lý-kha bêu nÆ¡i Bắc-môn, rồi treo bản phủ-dụ nhân dân .
Dân Cô-trúc thuáºt lại chuyện Cao-hắc bị giết.
TỠhoà n-Công thương tiếc vô cùng, khiến ghi công và o sổ để khi vỠnước gia-ân .
Yên trang-công Ä‘ang đóng binh ở Äoà n-tá» sÆ¡n nghe Tá» hoà n-Công đã chiếm được Kinh-thà nh Cô-trúc liá»n kéo binh đến chúc mừng.
TỠhoà n-Công nói với Yên trang-công :
- Tôi Ä‘em binh sang giúp quÃ-quốc, may thu phục được hai nÆ°á»›c Linh-chi và Cô-trúc nầy rá»™ng hÆ¡n năm trăm dặm váºy xin biếu .
Yên trang-công nói :
- Tôi đã là m phiá»n Minh-công quá nhiá»u, và mang Æ¡n quá trá»ng, lẽ đâu còn dám hưởng Æ¡n huệ ấy.
TỠhoà n-công nói :
- Linh-chi và Cô-trúc, hai nÆ°á»›c giáp liá»n vá»›i nÆ°á»›c Yên, nếu giao cho ngÆ°á»i khác ắt bị quấy nhiá»…u. Hiá»n-hầu chá»› nên chối từ hãy nháºn lấy mà mở mang bá» cõi rồi sai sứ và o triá»u cống nhà Châu nhÆ° thế tôi cÅ©ng đã được má»™t phần vinh dá»± rất lá»›n.
Yên trang-công từ chối không được, phải nháºn lá»i.
Tá» hoà n-công truyá»n mở tiệc khao thưởng ba quân, lại cắt má»™t thuở ruá»™ng nÆ¡i chân núi Tiên-Ä‘oà n sÆ¡n thưởng công cho Hồ nhi-bang , rồi kéo binh vá» nÆ°á»›c.
Yên trang-Công Ä‘Æ°a tiá»…n Tá» hoà n-Công ra khá»i nÆ°á»›c Yên , rồi má»›i trở vá» .
Từ đấy, nÆ°á»›c Yên trở nên má»™t nÆ°á»›c hùng mạnh ở phÃa Bắc.
Khi TỠhoà n-công vỠđến sông Tể-thủy, địa giới nước Lỗ .
Lỗ trang-công ra đón tiếp, mở tiệc nơi mé sông khoản đãi để chúc mừng .
Tá» hoà n-công Ä‘em những bảo váºt lấy được ở hai nÆ°á»›c Linh-chi và Cô-trúc Ä‘em chia cho Lá»— trang-công .
Lá»— trang-công vì mến tà i Quản-Trá»ng, lại biết được Quản-trá»ng có má»™t cái ấp riêng gá»i là Tiểu-cốc ở địa pháºn nÆ°á»›c Lá»—, bèn cho ngÆ°á»i đến đó sá»a sang, xây thà nh quách rất tá» tế.
Trong thá»i gian Lá»— trang-công còn ở ngôi, nÆ°á»›c Lá»— được thái bình cÆ°á»ng thịnh. NhÆ°ng và o tháng tám năm đó Lá»— trang-công tạ thế khiến cho nÆ°á»›c Lá»— sinh ra rối loạn.
Last edited by lymida1992; 29-06-2008 at 09:19 AM.
|
29-06-2008, 09:13 AM
|
|
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 77
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 1 phút
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
hồi 22
QuÃ-hữu đảm Ä‘Æ°Æ¡ng nÆ°á»›c Lá»—
Tá»-hầu trông thấy yêu ma
Nguyên Lá»— trang-công có má»™t ngÆ°á»i em cùng mẹ là Công-tá» QuÃ, trong bà n tay của Công-tá» Quà có chữ hữu nên gá»i là QuÃ-hữu .
QuÃ-hữu vốn tánh cÆ°Æ¡ng trá»±c, lại cùng má»™t mẹ, nên Lá»— trang-Công rất yêu quÃ.
Lá»— trang-công lại còn có má»™t thứ huynh là Khánh Phủ, và má»™t thứ đệ là Thúc-nha, hai ngÆ°á»i nầy gian xảo, nên Lá»— trang-Công chẳng phục.
Quý-hữu , Khánh-phủ, Thúc-nha cả ba Ä‘á»u là m chức Äại-phu trong triá»u.
Trong thá»i gian Lá»— trang-Công má»›i lên ngôi, ra chÆ¡i nÆ¡i đất Lang-Ä‘Ã i, gặp ngÆ°á»i con gái há» Äảng tên là Mạnh-Nhâm, nhan sắc tuyệt trần, Lá»— trang-Công Ä‘em lòng yêu dấu, sai ngÆ°á»i Ä‘i thỉnh.
Mạnh-nhâm không đến.
Lá»— trang-công sai ngÆ°á»i đến hứa vá»›i Mạnh Nhâm nếu kết duyên tÆ¡ tóc sẽ được phong là m chánh thất.
Mạnh-nhâm bắt Lá»— trang-Công phải chÃch huyết ăn thá» má»›i nháºn lá»i.
Sau khi thá» nguyá»n xong, Lá»— trang-công Ä‘em Mạnh-nhâm vá» cung chung sống.
Qua má»™t thá»i gian Mạnh-nhâm sanh đặng má»™t trai là Công-tá» Ban .
Lá»— trang-công muốn giữ lá»i thá», láºp Mạnh-nhâm lên là m chánh thất, ngÆ°á»i mẹ Lá»— trang-Công là Văn-khÆ°Æ¡ng nhất thiết không thuáºn , bảo phải lấy nà ng Ai-khÆ°Æ¡ng, con gái Tá» tÆ°Æ¡ng-công vá» là m chánh-thất.
Lá»— trang-công không dám cãi lá»i mẹ. Tuy-nhiên lúc bây giá» nà ng Ai-khÆ°Æ¡ng còn bé lắm, phải chỠđợi hai mÆ°Æ¡i năm trá»i nữa má»›i cÆ°á»›i được.
Bởi váºy, Mạnh-Nhâm dù chÆ°a láºp chánh-thất nhÆ°ng trong hai mÆ°Æ¡i năm ấy vẫn là m chủ trong cung .
Äến lúc Ai-khÆ°Æ¡ng vá» là m phu-nhân thì Mạnh-nhâm đã qua Ä‘á»i rồi.
Nà ng Ai-Khương không con . Em gái Ai khương là Thúc-khương theo Ai-khương sang , lấy Lỗ trang-công sinh được Công-tỠKhải .
Trước kia, Lỗ trang-công lại còn lấy nà ng Phong-thị là m tiểu-thiếp, có sanh đặng một trai là Công-tỠThân nữa.
NhÆ° váºy, Lá»— trang-công có ba trai : Công-tá» Ban , Công-tá» Khải và Công-tá» Thân .
Vá» phần nà ng Ai-khÆ°Æ¡ng, tuy được láºp là m chánh-thất, song đã chẳng con, lại háºn vì trÆ°á»›c kia Tá» tÆ°Æ¡ng-Công giết cha mình, nên bá» ngoà i kÃnh trá»ng Lá»— trang-công , mà bên trong ghét thầm.
Ai-khÆ°Æ¡ng thấy Khánh-phủ mặt mÅ©i khôi ngô, Ä‘em tình dan dÃu tÆ° thông vá»›i nhau; lại kết đảng vá»›i Thúc Nha em cùng mẹ của Khánh phủ để mÆ°u láºp Khánh-phủ lên ngôi .
Thúc-nha là m Tể tướng.
Má»™t hôm nhân tiết trá»i không mÆ°a .
Lá»— trang-công Ä‘i tế đảo-vÅ©, truyá»n bá»n nữ-nhạc táºp dượt nÆ¡i sân nhà quan Äại-phu LÆ°Æ¡ng-thị.
Quan Äại-phu LÆ°Æ¡ng-thị có má»™t đứa con gái khá đẹp, thÆ°á»ng Ä‘i lại vá»›i Công-tá» Ban . Hai bên trao tình cá nÆ°á»›c, và Công-tá» Ban hứa sau nầy nối ngôi sẽ phong cho nà ng là m phu-nhân .
Hôm ấy con gái LÆ°Æ¡ng-thị , bắc thang lên tÆ°á»ng xem diá»…n nhạc, chẳng may gặp Ngữ nhân-Lạc là tên giữ ngá»±a, đứng ngoà i tÆ°á»ng trông thấy .
Dẫu là pháºn tôi đòi, nhÆ°ng khát vá»ng của con ngÆ°á»i đâu cách biệt, Ngữ nhân-lạc cất lên và i giá»ng hát Ä‘Æ°a tình để ghẹo hoa .
Hát rằng :
Hoa xuân hơ hớ nhuỵ đà o
Tiếc thay ! Ong bÆ°á»›m chÆ°a và o vÆ°á»n xuân
TÆ°á»ng cao vòi vá»i
Bóng nguyệt mông lung
Ước ao cá nước tương phùng
Ấp yêu mộng đẹp cho lòng phôi pha !
Công-tá» Ban nghe tiếng hát chạy đến, trông thấy Ngữ nhân-lạc , lòng căm tức truyá»n bắt và o, đánh ba trăm roi, máu tuông lai láng .
Ngữ nhân-lạc khóc lóc van xin .
Công-tá» Ban má»›i tha cho và đem việc ấy thuáºt lại vá»›i Lá»— trang-công .
Lỗ trang Công nói :
- Äối vá»›i đứa tiểu-nhân vô lá»…, má»™t là bá» qua , hai là giết Ä‘i . Con đánh nó nhÆ° váºy không khá»i gây thù oán. Vả lại Ngữ nhân-lạc là đứa có sức mạnh phi-thÆ°á»ng, má»i ngÆ°á»i ai cÅ©ng biết, con khá cẩn tháºn.
Quả váºy, Ngữ nhân-lạc tuy là má»™t kẻ tôi đòi , song sức mạnh Ãt ai sánh kịp. Äã có lần Ngữ nhân-lạc từ trên chòi canh cao hai mÆ°Æ¡i trượng nhảy xuống đất mà vẫn đứng dáºy nhÆ° chÆ¡i . Lại cầm cá»™t chòi canh rung rinh là m cho má»i ngÆ°á»i phải khiếp sợ.
Bị Công-tá» Ban đánh Ä‘áºp ; Ngữ nhân-lạc Ä‘em lòng thù oán, đến xin là m tôi cho Khánh-phủ.
Khánh-phủ liá»n thu dùng.
Năm sau Lá»— trang-Công bệnh biết mình không sống được lâu , lại nghi Khánh Phủ muốn cÆ°á»›p ngôi, nên gá»i Thúc Nha và há»i dò ý kiến.
Quả nhiên Thúc-nha khen Khánh-phủ, và khuyên Lá»— trang-Công nên truyá»n ngôi lại cho Khánh-phủ.
Lỗ trang-công buồn bã, nhưng không tỠý cho Thúc-Nha biết.
Thúc-nha bái tạ lui ra .
Lá»— trang-công lại cho đòi QuÃ-hữu và o há»i.
QuÃ-hữu nói :
- Chúa-công ngà y trÆ°á»›c đã có lá»i Æ°á»›c vá»›i Mạnh-Nhâm . Tuy không láºp Mạnh-nhâm lên chánh-thất nhÆ°ng vẫn phải coi con của Mạnh-Nhâm là chÃnh.
Lỗ trang-công nói :
-Thúc-nha khuyên ta nên truyá»n ngôi cho Khánh-phủ, việc ấy nên chăng ?
QuÃ-hữu nói :
- Khánh-phủ là má»™t kẻ thiếu đạo-đức, không đủ tÆ°-cách là m vua . Thúc-nha muốn mÆ°u cầu quyá»n lợi, xin Chúa-công chá»› nghe theo . Tôi xin hết sức phò Công-tá» Ban để cứu lấy nÆ°á»›c Lá»—.
Lá»— trang-công gáºt đầu nở má»™t nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i nhìn QuÃ-hữu tá» vẻ trìu mến.
QuÃ-hữu lui ra, nghÄ© thầm :
- Nếu không chặt bá»›t vây cánh của Khánh-phủ, sau nầy ắt khó trừ đặng. NghÄ© rồi, giả chiếu của Lá»— trang-công triệu Thúc Nha đến tÆ° dinh quan Äại-phu Hà m-quà để nghe lệnh .
Thúc-nha ngỡ tháºt bôn ba đến.
QuÃ-hữu bá» thuốc Ä‘á»™c và o má»™t ly rượu, Ä‘Æ°a cho Hà m-quà bắt Thúc-nha uống. Lại viết cho Thúc-nha má»™t bức thÆ°, đại ý nói Chúa-công có lệnh bắt Công-tá» phải phục Ä‘á»™c-dược mà chết Ä‘i thì con cháu má»›i được phong chức bằng không toà n gia phải bị tru lục .
Thúc-nha không chịu uống.
Hà m-quà phải đè Thúc-nha xuống đất đổ thuốc độc và o miệng.
Thúc-nha hộc máu chết ngay .
Chiá»u hôm ấy, Lá»— trang-công từ trần .
QuÃ-hữu láºp Công-tá» Ban lên nối ngôi .
ChÆ°a bao lâu, ông ngoại của Công-tá» Ban qua Ä‘á»i, Công-tá» Ban nghÄ© đến tình mẹ mình là Mạnh-Nhâm, nên đến táºn nhà thăm viếng.
Khánh-phủ hay được, kêu Ngữ nhân-lạc đến nói nhỠ:
- NgÆ°Æ¡i không nhá»› cái thù thuở xÆ°a ? Ngà y nay con giao-long đã ra khá»i mặt nÆ°á»›c thì sức má»™t ngÆ°á»i có thể bắt được, sao nhà ngÆ°Æ¡i không đến nhà há» Äảng mà báo thù .
Ngữ nhân-lạc nói :
- Nếu có Ä‘iá»u gì xin nhá» Công-tá» bênh vá»±c thì tôi má»›i dám.
Khánh-phủ nói :
- Äiá»u đó ngÆ°Æ¡i khá»i lo .
Ngữ nhân-Lạc liá»n giấu má»™t con dao găm và o mình, thừa lúc đêm tối trèo tÆ°á»ng và o nhà há» Äảng, đứng núp trÆ°á»›c cá»a phòng.
Trá»i tang-tảng sáng, ná»™i thị mở cá»a ra lấy nÆ°á»›c .
Ngữ nhân-lạc lén và o buồng ngủ.
Lúc ấy, Công-tá» Ban cÅ©ng đã thức dáºy, vừa bÆ°á»›c chân xuống đất. Thấy Ngữ nhân-lạc, Công-tá» Ban sợ hãi, hét lá»›n :
- Mầy đến đây để là m gì .
Ngữ nhân-lạc nói :
- Ta đến để báo thù tráºn đòn năm trÆ°á»›c.
Công-tá» Ban liá»n rút thanh kiếm ở đầu giÆ°á»ng chém má»™t nhát và o trán Ngữ nhân-lạc đến lòi tuá»· óc ra .
Ngữ nhân-lạc vốn có sức mạnh, tay trái nắm lưỡi kiếm, tay phải cầm dao đâm và o cạnh sÆ°á»n Công-tá» Ban đến lút cán.
Công-tỠBan té nhà o xuống đất tắt thở.
Bá»n ná»™i thị sợ hãi kêu ầm lên .
Còn Ngữ nhân-lạc, sau khi đâm được Công-tỠBan một nhát trả thù, cũng té xỉu xuống đất chết ngay .
QuÃ-hữu nghe tin Công-tá» Ban chết biết mÆ°u của Khánh-phủ. Liệu mình cô thế, liá»n bá» qua nÆ°á»›c Trần tị nạn.
Khánh-phủ tuy mÆ°u giết vua, nhÆ°ng bên ngoà i vẫn là m ra vẻ đạo đức để che mắt thiên hạ, liá»n đổ tá»™i cho Ngữ nhân-lạc, và bắt cả nhà Ngữ nhân-lạc Ä‘em chém.
Lúc bấy giá» nà ng Ai-khÆ°Æ¡ng muốn láºp Khánh-Phủ lên ngôi, nhÆ°ng Khánh-phủ lòng sâu Ä‘á»™c, muốn cho tăm tiếng được vẹn toà n, nói vá»›i Ai-khÆ°Æ¡ng :
- Chưa giết được Công-tỠThân và Công-tỠKhải thì chưa nên nối ngôi .
ThÆ°Æ¡ng há»i :
- Thế thì có nên láºp Công-tá» Thân hay không ?
Khánh-phủ nói :
- Công-tá» Thân đã trưởng thà nh, khó kiá»m chế, nên láºp Công-tá» Khải thì hÆ¡n .
Công-tá» Khải là con nà ng Thúc-khÆ°Æ¡ng cháu ngoại của Tá» hầu , nên Khánh-phủ thân hà nh sang nÆ°á»›c Tá» mang lá»… váºt lo lót vá»›i Thụ-Äiêu , yêu cầu Tá» hoà n-Công thừa nháºn Công tá» Khải lên nối ngôi .
Lúc đó Công-tá» Khải má»›i có tám tuổi, tuy được lên ngôi, song bên trong thì sợ Ai-khÆ°Æ¡ng , bên ngoà i thì sợ Khánh-phủ, không dám quyết Ä‘oán Ä‘iá»u gì cả.
Cách nữa tháng sau, Công-tá» Khải má»›i là m lá»… tức vị xÆ°ng hiệu là Lá»— mẫn-công, rồi sai sứ sang Tá» xin há»™i ở đất Lạc-cô thuá»™c Tá».
Äến ngà y há»™i, Lá»— mẫn-công nắm áo Tá» hoà n-công khóc oà , kể lể chuyện Khánh-phủ hiếp chế mình .
Tá» hoà n-công há»i :
- Các quan Äại phu ở nÆ°á»›c Lá»— bây giá» có hiá»n sÄ© nà o chăng ?
Lỗ hoà n-Công nói :
- Chỉ có QuÃ-hữu trung trá»±c hÆ¡n cả, nay cánh trốn sang nÆ°á»›c Trần .
Rồi Tá» hoà n-công há»i :
- Sao không triệu vỠmà dùng .
Lỗ mẫn-công nói :
- Nếu triệu QuÃ-hữu vá» thì Khánh-phủ nghi ngá» khó lòng lắm .
TỠhoà n-công nói :
- Không sao ! Cứ bảo là theo ý nước TỠthì ai dám trái mạng .
Nói xong, sai sứ sang nÆ°á»›c Trần triệu QuÃ-hữu vá».
Lá»— mẫn-công chá» QuÃ-hữu đến. Rồi má»›i cùng vá» nÆ°á»›c Lá»—.
VỠđến nÆ¡i, Lá»— mẫn-công phong cho QuÃ-hữu là m Tể-tÆ°á»›ng.
Tá» hoà n-công lại sợ nÆ°á»›c Lá»— có loạn nên sai Trá»ng tôn-thu đến dò xét tình hình.
Sau khi nháºn xét má»i Ä‘iá»u, Trá»ng tôn-thu và o yết kiến Công-tá» Thân .
Công-tá» Thân bà n bạc tình hình nÆ°á»›c Lá»— rất rà nh mạch , khiến Trá»ng tôn-thu cÅ©ng phải khen là má»™t kẻ có tà i trị nÆ°á»›c .
Trá»ng tôn-thu dặn nhá» QuÃ-hữu nên bảo vệ Công-tá» Thân và phải trừ Khánh-phủ Ä‘i má»›i được.
QuÃ-hữu lắc đầu, giÆ¡ lên má»™t cánh tay .
Trá»ng tôn-thu biết QuÃ-hữu muốn nói mình cô thế, liá»n đáp :
- Äể tôi vá» tâu vá»›i Chúa-công tôi . Nếu có gì cần giúp đỡ, xin ngà i cho biết. Trong thá»i gian Trá»ng tôn-phu lÆ°u lại nÆ¡i nÆ°á»›c Lá»—, Khánh-phủ Ä‘em và ng bạc, lá»… váºt đến mua lòng, nhÆ°ng Trá»ng tôn-thu nhất quyết không nháºn nói :
- Nếu ngôi là kẻ trung quân ái-quốc, hà tất phải nhá»c lòng là m cái việc đó. Khánh-phủ sợ hãi lui ra, lòng áy náy không an .
Khi vỠđến nÆ°á»›c Tá», Trá»ng tôn-thu kể lại ná»™i tình nÆ°á»›c Lá»— cho Tá» hoà n-công nghe, và nói :
- Nếu không trừ được Khánh-phủ thì nước Lỗ không thể nà o yên được.
TỠhoà n-công nói :
- Ta đem quân sang mà trừ đi, phỗng có nên chăng ?
Trá»ng tôn-thu nói :
- Tội ác Khánh Phủ chưa rõ rà ng, xin cứ chỠcho Khánh-phủ là m loạn sẽ giết cũng chăng muộn.
TỠhoà n-công khen phải, bỠqua việc ấy không bà n đến nữa.
Thế rồi, thá»i gian trôi trong âm mÆ°u Ä‘en tối của Khánh-Phủ.
Khánh-Phủ lúc nà o cÅ©ng mong cÆ°á»›p ngôi nÆ°á»›c Lá»— , chỉ vì Lá»—-mẫn Công là cháu ngoại của Tá» hoà n-công, lại có QuÃ-hữu hết lòng phò tá nên chÆ°a dám là m vá»™i.
Má»™t hôm, có quan Äại-phu Bốc-Kỳ đến chÆ¡i .
Khánh-phủ má»i và o thÆ° trang, Bốc-Kỳ mặt hầm hầm nói :
- Thế nầy thiệt quá ức !
Khánh-phủ ngạc nhiên há»i :
- Việc gì thế ?
Bốc-Kỳ đáp :
-Tôi có má»™t thá»a ruá»™ng tiếp giáp vá»›i thá»a ruá»™ng quan Thái-phó Thân bất-hại bị Thân bất-hại xâm lấn. Tôi và o tâu vá»›i Chúa-công để định lẽ công bằng. Chúa-công bênh-vá»±c quan Thái-phó, bảo tôi nhÆ°á»ng thá»a ruá»™ng ấy. ThÆ°a Công-tá», nhÆ° thế còn gì ức hiếp bằng. Nếu Công-tá» nói giúp, tôi sẽ nhá»› Æ¡n suốt Ä‘á»i.
Khánh phủ cÆ°á»i lá»›n nói :
- Chúa-công còn bé, chÆ°a rõ được tình Ä‘á»i . Äem Ä‘iá»u phải quấy mà bà n thữuc vô Ãch. Nếu nhà ngÆ°Æ¡i có thể là m được đại sá»± ta sẽ vì nhà ngÆ°Æ¡i mà giết Thân bất-hại cho .
Bốc-Kỳ Ä‘Æ°a mắt nhìn Khánh-phủ, tỠý dò xét rồi há»i :
- Công-tá» muốn phế láºp .
Khánh-phủ chúm chÃm cÆ°á»i, không đáp.
Bốc-Kỳ nói tiếp :
- Nay QuÃ-hữu Ä‘ang bÄ©nh-chánh, thì việc đại sá»± ấy không phải dá»… . Nếu thất bại là m sao thoát nạn ?
Khánh-phủ nói :
- Thà nh bại do mÆ°u lược và lòng cÆ°Æ¡ng-quyết. Nếu sợ sệt, tÃnh toán chẳng bao giá» là m nên đại sá»± !
Bốc-Kỳ mỉm môi, há»i :
- Xin Công-tỠcho tôi biết ý.
Khánh-phủ nói :
- Chúa-công hãy còn trẻ tÃnh, nhiá»u khi Ä‘ang đêm vẫn ra ngoà i phố chÆ¡i . Nếu đón Ä‘Æ°á»ng giết Ä‘i rồi đổ tá»™i cho quân trá»™m cÆ°á»›p có khó gì. Bấy giá» ta phụng mệnh Ai-khÆ°Æ¡ng quốc-mẫu mà nối ngôi lại Ä‘uổi QuÃ-hữu Ä‘i, thì còn ai ngăn cản.
Bốc-kỳ vâng lá»i, trở vá» nhà tìm được má»™t võ-sÄ© tên Thu-á, Ä‘Æ°a cho má»™t con dao gâm, sai đến phục ở ngoà i cá»a cung .
Äêm ấy, quả nhiên Lá»— mẫn-công ra ngoà i bị Thu-á đâm má»™t dao chết ngay tại chá»—.
Bá»n thị vệ kêu ầm lên, xúm đến vây bắt Thu-á.
Trong lúc đó Khánh-phủ lợi dụng cÆ¡ há»™i đến táºn nhà giết chết Thân bất-hại.
QuÃ-hữu Ä‘ang ở nÆ¡i tÆ° dinh hay tin, biết Khánh-phủ là m loạn vá»™i vã đến gõ cá»a nhà Công-tá» Thân thuáºt lại má»i việc, rồi bà n vá»›i Công-tá» Thân trốn sang nÆ°á»›c Châu tị nạn.
Nhân dân nÆ°á»›c Lá»— lâu nay rất tin phục QuÃ-hữu, nghe tin Lá»— mẫn-công bị giết , QuÃ-hữu phải chạy trốn, cả nÆ°á»›c Ä‘á»u háºm hữuc, căm tức Khánh-phủ vô cùng, rủ nhau đến vây nhà Khánh-phủ đông nhÆ° kiến.
Khánh-phủ hoảng hốt, không dám nghĩ đến việc tiếm ngôi, định trốn ra nước ngoà i để tránh mối căm phẫn của dân chúng.
Lại sá»±c nhá»› đến nÆ°á»›c Cá», trÆ°á»›c kia Tá» hoà n-công cÅ©ng nhá» mượn binh nÆ°á»›c Cá» vá» phục nghiệp, vả lại Văn-khÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c kia có tÆ° thông vá»›i thầy thuốc nÆ°á»›c Cá» , nay Ai-khÆ°Æ¡ng là cháu, ta cùng Ai-KhÆ°Æ¡ng đến đó ắt dung thân được.
Bèn sắp sá»a hà nh trang, tin cho Ai-khÆ°Æ¡ng biết, rồi trốn Ä‘i.
Ai-khương hay được tin Khánh-phủ bỠtrốn, cũng muốn đi theo .
Các cung nhân bà n rằng :
- Vì Khánh Phủ mà phu-nhân lỡ mang tai tiếng, lòng dân oán ghét, nay còn theo Khánh-phủ nữa e há»a đến không tránh kịp. Chi bằng qua nÆ°á»›c Châu , bà n vá»›i QuÃ-hữu mÆ°u lo việc nÆ°á»›c để tránh tiếng tăm.
Ai-khÆ°Æ¡ng nghe lá»i, bõ sang nÆ°á»›c Châu và o xin yết kiến QuÃ-hữu .
QuÃ-hữu nghe được tin Khánh-phủ đã trốn Ä‘i, không chịu tiếp kiến Ãi-khÆ°Æ¡ng, láºp tức Ä‘em Công-tá» Thân vá» nÆ°á»›c.
Lúc đó Tá» hoà n-công được tin nÆ°á»›c Lá»— không có vua , liá»n đòi Trá»ng tôn-thu và o há»i :
- Nay nÆ°á»›c Lá»— Ä‘ang rối loạn, chÆ°a ngÆ°á»i kế vị, ta có nên nhÆ¡n cÆ¡ há»™i nầy Ä‘em binh đến chiếm chăng ?
Trá»ng tôn-thu nói :
- Lá»— là má»™t nÆ°á»›c trá»ng nghÄ©a, dân chúng chÆ°a quên Æ¡n đức Châu-công. Dẫu gặp biến cố, ta cÅ©ng không nên chiếm vá»™i. Vả lại, Công-tá» Thân là ngÆ°á»i thông minh tà i trÃ, còn QuÃ-hữu cÅ©ng am hiểu việc nÆ°á»›c, chi bằng nhân dịp nầy ta Ä‘em quân sang giúp, để tá» ra nÆ°á»›c ta là má»™t nÆ°á»›c đại nghÄ©a.
Tá» hoà n-công nghe lá»i, sai quan Thượng-khanh là Cao-há» Ä‘em ba ngà n quân sang đóng nÆ¡i nÆ°á»›c Lá»— nhắm tình hình mà định Ä‘oạt . Há»… Công-tá» Thân đủ tà i trị nÆ°á»›c thì ý giao hòa, bằng không, chiếm Ä‘oạt ngay nÆ°á»›c Lá»—.
Cao-hỠtuân lệnh, kéo binh ra đi.
Vừa đến nÆ°á»›c Lá»— thì QuÃ-Hữu cÅ©ng vừa phò Công-tá» Thân vỠđến nÆ¡i.
Cao-há» thấy Công-tá» Thân mặt mÅ©i khôi ngô, nói năng đứng đắn , tỠý kÃnh trá»ng, nên bà n vá»›i QuÃ-hữu láºp Công-tá» Thân lên ngôi, tức là Lá»— hi-công.
Lá»— hi-công nhá» Cao-há» giúp sức, đắp thà nh Lá»™c-môn để Ä‘á» phòng nÆ°á»›c Châu và nÆ°á»›c Cá». Äoạn sai Há»-tÆ° theo Cao-há» sang nÆ°á»›c TỠđể tạ Æ¡n Tá» hoà n-công. Lại khiến ngÆ°á»i Ä‘em lá»… váºt sang nÆ°á»›c Cá», nhá» vua nÆ°á»›c Cá» giết Khánh-Phủ.
Khi Khánh-phủ chạy sang nÆ°á»›c Cá» , đã Ä‘em lá»… váºt cống hiến cho vua nÆ°á»›c Cá» rồi, nên má»›i được dung nạp, nay sứ nÆ°á»›c Lá»— lại Ä‘em lá»… váºt đến nhá» giết Khánh-phủ, vua nÆ°á»›c Cá» không biết là m sao, bèn thu lá»… váºt, rồi nói vá»›i Khánh-phủ :
- NÆ°á»›c Cá» tôi nhá» má»n, binh lá»±c yếu á»›t, nếu Công-tỠở đây nÆ°á»›c tôi mang há»a. Xin Công-tá» tạm tránh nÆ¡i nÆ°á»›c khác.
Khánh-Phủ dùng-dằng không chịu Ä‘i, vua nÆ°á»›c Cá» phải sai ngÆ°á»i đến Ä‘uổi.
Khánh-phủ cùng cá»±c nghÄ© đến nÆ°á»›c Tá», trÆ°á»›c kia Thụ-Ä‘iêu có ăn lá»… mà bênh vá»±c cho mình. Nay liá»u sang đó rồi sẽ liệu. NghÄ© rồi lểnh mểnh qua Tá».
TÆ°á»›ng giữ ải nÆ°á»›c Tá», từng nghe tiếng Khánh-phủ là gian ác, không cho và o nÆ°á»›c.
Khánh-phủ phải tạm trú nÆ¡i bá» sông Vạn-thủy để chá» dịp liên lạc vá»›i Thụ-Äiêu.
Trong lúc đó, Công-tá» Há»-tÆ°, được lệnh Lá»— hi-công sang tạ Æ¡n nÆ°á»›c Tá», trở vá» tá»›i Vạn-thủy gặp Khánh-phủ, bèn nói :
- Nếu đã không được nước nà o cho trú ngụ thì vỠnước còn hơn.
Khánh-phủ buồn bã, nói :
- QuÃ-Hữu thấy mặt tôi ắt không dung, nếu ngÆ°á»i có thÆ°Æ¡ng tôi thì vá» trÆ°á»›c tâu vá»›i Chúa-công nghÄ© tình tiên-quân mà tha tá»™i, tôi má»›i dám vá».
Há»-tÆ° từ giã Khánh-phủ trở vá» ra mắt Lá»— hi-Công , thuáºt lại lá»i Khánh-phủ.
Lỗ hi-công động lòng muốn tha tội cho Khánh-phủ vỠnước .
QuÃ-hữu nói :
- Nếu kẻ giết vua mà không bắt tội thì còn gì phép nước ?
Lỗ hi-công thở dà i, lòng không quyết.
QuÃ-Hữu kêu Há»-TÆ° dặn nhá» :
- Nếu Khánh-phủ chịu xá» lấy mình để là m gÆ°Æ¡ng cho kẻ khác, ắt con cháu không mất ngôi quyá»n quÃ.
Há»-tÆ° đến bá» sông Vạn-thủy, định và o ra mắt Khánh-phủ, nói rõ sá»± tình, nhÆ°ng xét thấy mình không đủ can đảm bắt ngÆ°á»i tá»±-váºn nên đứng ngoà i cá»a khóc lá»›n.
Khánh-phủ nghe tiếng khóc của Há»-tÆ°, biết mạng mình không thể bảo toà n được, ngÆ°á»›c mặt lên trá»i than dà i, rồi mở dây lÆ°ng thắt cổ tá»± váºn.
Há»-TÆ° trở vá» báo tin vá»›i Lá»— hi-công.
Lỗ hi-Công buồn bã thở dà i.
Bỗng có quân và o báo :
- NÆ°á»›c Cá» sai tÆ°á»›ng Doanh-nô Ä‘em binh đánh Lá»—, đòi tiá»n lá»… tạ vá» cái chết của Khánh-phủ.
QuÃ-hữu nói :
- NgÆ°á»i nÆ°á»›c CỠđã không bắt Khánh-phủ, nay nghe Khánh-phủ chết lại đến đòi tiá»n công là lý gì ?
Nói xong, tâu với Lỗ hi-công xin đem quân ra đánh .
Lá»— hi-công cởi thanh bá»u-kiếm trao cho QuÃ-hữu nói :
- Äây thanh bá»u-kiếm nầy gá»i là Mạnh-lao, tuy dà i không được má»™t thÆ°á»›c, nhÆ°ng lưỡi bén lắm, nó là má»™t bảo váºt, xin biếu cho thúc-phụ.
QuÃ-hữu Ä‘eo kiếm và o lÆ°ng, cúi lạy tạ Æ¡n, rồi dẫn quân thẳng đến đất Lịch-trì mà cá»± vá»›i tÆ°á»›ng Doanh-nô.
Äến nÆ¡i, tÆ°á»›ng Doanh-nô đã bà y tráºn sẳn sà ng .
QuÃ-Hữu nhủ thầm :
- Chúa ta má»›i lên ngôi, uy thế chÆ°a vững, nếu rủi ro bị thất tráºn ắt lòng dân không phục. Vả lại tÆ°á»›ng Doanh-nô là ngÆ°á»i hữu dõng vô mÆ°u, ta phải dụng kế má»›i thắng ná»—i .
QuÃ-hữu liá»n tiến ra giữa tráºn, kêu Doanh-nô nói :
- NÆ¡i chiến trÆ°á»ng, quân sÄ© là những kẻ vô tá»™i chết oan để bồi đắp danh tiếng cho chủ tÆ°á»›ng. Hôm nay ta không muốn nhÆ° thế. NgÆ°Æ¡i vốn là má»™t hổ tÆ°á»›ng, nếu có tà i hãy cùng ta bõ hết vÅ© khà đánh bằng tay không, nếu ai thắng sẽ định Ä‘oạt số pháºn kẻ bại.
Doanh-nô cÆ°á»i lá»›n, nói :
- Lá»— tÆ°á»›ng ! Ta chÆ°a há» thầy tÆ°á»›ng nà o ra tráºn vá»›i ý định lạ lùng đó. NhÆ°ng thôi, dẫu ngÆ°Æ¡i muốn đánh bằng cách nà o ta vẫn không sợ.
Nói xong, truyá»n quân sÄ© dang ra hai bên, rồi cùng vá»›i QuÃ-hữu đấu võ.
Hai ngÆ°á»i đánh vá»›i nhau hÆ¡n năm mÆ°Æ¡i hiệp, bất phân thắng bại .
QuÃ-hữu có má»™t đứa con trai tên Hạnh-Phủ, lúc bấy giá» má»›i lên tám tuổi, nhÆ°ng có ý kiến ngá»™ nghÄ©nh lắm, do đó QuÃ-hữu yêu mến vô cùng, Ä‘i đâu cÅ©ng Ä‘em theo.
Hạnh-phủ thấy cha mình không thắng ná»—i tÆ°á»›ng Doanh-nô liá»n gá»i lá»›n :
- Thanh Mạnh-lao ở đâu sao không dùng đến nó ?
QuÃ-Hữu nhá»› lại thanh gÆ°Æ¡m báu Ä‘eo bên mình, liá»n sụt lại má»™t bÆ°á»›c chá» cho Doanh-nô chồm tá»›i, rút lưỡi kiếm chém sả má»™t nhát.
Äầu Doanh-nô toét từ trán xuồng đến vai, mà thanh kiếm không vấy giá»t máu nà o . Tháºt là má»™t thanh gÆ°Æ¡m sắc bén phi-thÆ°á»ng .
Quân binh nước CỠthấy chủ tướng mình đã thác, bỠchạy rồi .
QuÃ-hữu đắc thắng thâu quân trở vá».
Lá»— hi-cá»—ng thân hà nh đón tiếp thưởng má»™t chung ngá»± tá»u, phong cho QuÃ-hữu là m Thượng-tÆ°á»›ng, lại thưởng cho đất PhÃ-ấp.
QuÃ-hữu tâu :
- Tôi cùng Khánh-phủ và Thúc-nha Ä‘á»u là cháu của tiên-công nay vì nÆ°á»›c phải ép Thúc-Nha uống thuốc Ä‘á»™c, buá»™c Khánh-Phủ thắt cổ , nếu cho đó là công trạng, hưởng lấy lá»™c nÆ°á»›c tháºt xấu hổ vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm, tôi chẳng dám nháºn lãnh.
Lá»— hi-công thông cảm ná»—i lòng trung nghÄ©a của QuÃ-hữu nói :
- Thế thì khanh muốn thế nà o ?
QuÃ-hữu nói :
- Khánh-phủ và Thúc-nha tuy phạm tội với nước nhưng con cháu không can hệ gì, xin Chúa-công tặng phong cho con cháu để gánh vác việc nước.
Lá»— hi-công y lá»i, phong cho con Khánh-Phủ ở đất Thà nh-ấp tức dòng Mạnh-tôn, phong cho con Thúc-nha ở đất Háºu-ấp, tức dòng Thúc-tôn, phong cho QuÃ-hữu đất PhÃ-ấp, tức dòng QuÃ-tôn. Ba dòng Mạnh, Thúc, Quà đá»u cầm quyá»n-chÃnh nÆ°á»›c Lá»— gá»i là Tam hoà n .
Chỉnh đốn xong nÆ°á»›c Lá»—, Lá»— hi-công cho ngÆ°á»i sang viếng nÆ°á»›c TỠđể kết thêm tình giao hảo.
Tá» hoà n-công nghÄ© đến Ai-khÆ°Æ¡ng là gái nÆ°á»›c Tá», nay lại trốn sang nÆ°á»›c Châu ấy là điá»u xấu hổ, liá»n há»i Quản-trá»ng :
- Lá»— hoà n-công và Lá»— mẫn-công Ä‘á»u bị chết do tay Văn-KhÆ°Æ¡ng và Ai-khÆ°Æ¡ng, gái nÆ°á»›c Tá», nếu không trừng phạt e xấu lây đến quốc-thể .
Quản-trá»ng nói :
- Tuy hai ngÆ°á»i ấy là gái nÆ°á»›c Tá» song đã gả vá» Lá»— rồi, há»… con gái xuất giá tùng phu, hà nh Ä‘á»™ng đâu còn liên quan đến cố quốc. Nếu Chúa-công muốn trị tá»™i cÅ©ng được, nhÆ°ng phải âm thầm thì hay hÆ¡n.
Tá» hoà n-công liá»n sai Thụ-Ä‘iêu sang nÆ°á»›c Châu Ä‘Æ°a Ai-khÆ°Æ¡ng vá» Lá»—.
Ai-khÆ°Æ¡ng tuân-lệnh, Ä‘i đến đất Di-địa thì trá»i vừa xẩm tối phải tìm quán xá nghỉ ngÆ¡i.
Thụ-điêu nói với Ai-khương :
- Phu-nhân một tay là m hại hai vua, nay còn mặt mũi nà o vỠLỗ. Chi bằng tự xỠlấy mình là hay hơn.
Ai-khÆ°Æ¡ng nghe nói, quay lÆ°ng và o phòng đóng cá»a lại.
Äêm ấy Thụ-Ä‘iêu nghe tiếng khóc sụt sùi suốt đêm trÆ°á»ng. Mãi cho đến lúc trá»i hừng sáng má»›i dứt.
Thụ-Ä‘iêu chá» mãi không thấy Ai-khÆ°Æ¡ng ra liá»n xô cá»a và o xem, thấy Ai-khÆ°Æ¡ng đã treo cổ tá»± váºn . Máu hồng còn Æ°á»›t đẫm, đôi dòng lệ chÆ°a nhòa .
Thụ-Ä‘iêu láºp tức sai ngÆ°á»i qua nÆ°á»›c Lá»— phi-báo.
Lỗ hi-công đưa linh cữu Ai-khương vỠnước tống táng, và tin cho TỠhoà n công hay.
TỠhoà n-công tuy cũng có động lòng nhưng không lấy thế là m buồn bã.
Lúc bấy giá», má»i việc trong nÆ°á»›c Tá» hoà n-Công Ä‘á»u giao cho Quản-trá»ng gánh vác, còn mình chỉ uống rượu, hoặc săn bắn để hưỡng lạc.
Má»™t hôm, Tá» hoà n-Công Ä‘i săn nÆ¡i Äại-trạch, có Thụ-Ä‘iêu theo hầu.
Bỗng Thụ-điêu thấy TỠhoà n-công mặt mà y ngơ ngác, đôi mắt chăm chăm, đứng nhìn sững vỠmột hướng.
Thụ-Ä‘iêu lấy là m lạ, há»i :
- Chúa công nhìn thấy gì váºy ?
TỠhoà n-công nói :
- Ta vừa trông thấy má»™t giống ma quỉ, hình thù rất ghê sợ vụt chốc lại biến Ä‘i mất, chắc là điá»m không tốt.
Thụ-điêu nói :
- Ma quỉ thuộc vỠâm, lẽ nà o lúc ban ngà y lại hiện lên được ?
TỠhoà n-công nói :
- Ngà y trÆ°á»›c tiên-quân ta cÅ©ng Ä‘i săn trong lúc ban ngà y, thấy beo mà bõ mạng. NgÆ°Æ¡i mau má»i Trá»ng-phụ ra đây ta há»i.
Thụ-điêu nói :
- Quản-trá»ng là m gì biết được chuyện ma quái ?
TỠhoà n-công nói :
- Ngà y trÆ°á»›c Ä‘i đánh Cô-trúc, Quản-trá»ng đã Ä‘oán biết được thần Du-nhi, thì ắt cÅ©ng biết Ä‘Æ°a giống ma quỉ chá»› chẳng không.
Thụ-điêu thưa :
- TrÆ°á»›c kia Chúa-công tả hình dáng thần Du-nhi nên Quản-Trá»ng phá»ng theo đó nói cà n, để Chúa-công an lòng Ä‘i đánh Cô-trúc . Nay Chúa-công muốn thá» tà i Quản-trá»ng, Chúa công đừng nói rõ hình dáng, nếu Quản-trá»ng biết được má»›i thá»±c là thánh.
Tá» hoà n-công nghe lá»i thâu quân trở vá». Tối hôm đó vì quá sợ sệt nên Tá» hoà n-công sanh bệnh sốt.
Rạng ngà y, các quan chầu chực đủ mặt để vấn an .
Tá» hoà n-Công há»i Quản-trá»ng :
- Hôm qua nÆ¡i Äi-trạch, ta thấy má»™t giống ma quỉ hiện lên chẳng hay khanh có biết được đó là giống gì chăng ? Hình dáng ra sao ?
Quản-trá»ng không biết trả lá»i sao, xin hẹn lại Ä‘á»… suy xét.
Thụ-Ä‘iêu tủm tỉm cÆ°á»i bÆ°á»›c đến nói vá»›i Tá» hoà n-công :
- Tôi đã biết Quản-Trá»ng không phải là vị thánh.
TỠhoà n-công mỗi ngà y một đau nặng.
Quản-trá»ng rất lo lắng sai ngÆ°á»i yết bãng khắp nÆ¡i, há»… ai biết mà nói được hình dáng giống ma quỉ mà Tá» hoà n-công đã thấy thì được trá»ng thưởng.
Yết bảng chÆ°a được ba ngà y, có má»™t ngÆ°á»i mặc áo rách, Ä‘á»™i nón mê, xin và o yết kiến.
Quản-trá»ng cho và o há»i :
- Ngươi biết được hình dáng ma quỉ sao ?
NgÆ°á»i ấy thÆ°a :
- Không có giống ma quái nà o tôi không thạo. Xin ngà i cho tôi được phép và o yết kiến Chúa-công.
Quản-trá»ng vá»™i vã Ä‘Æ°a và o cung, giữa lúc Tá» hoà n-công Ä‘ang ngồi trên long sà ng, có hai thị-nữ đấm bóp và Thụ-Äiêu Ä‘ang dâng nÆ°á»›c trà .
Quản-trá»ng thÆ°a :
- Có ngÆ°á»i nói được hình dáng ma quái, tôi đã Ä‘em đến đây , xin Chúa-công cho phép yết-kiến.
TỠhoà n-công cho và o.
NgÆ°á»i ấy quì móp trÆ°á»›c long- sà ng, cúi đầu thi lá»… .
Thấy ngÆ°á»i áo rách, nón mê, Tá» hoà n-công có ý khinh dá»…, há»i :
- Một kẻ quê mùa như ngươi lại có thể biết được chuyện ma quái sao ?
NgÆ°á»i ấy tâu :
- Chúa-công gặp ma quái nơi đâu ?
TỠhoà n-công nói :
- Ta thấy giống ấy nÆ¡i Äại-trạch, lúc ban ngà y.
NgÆ°á»i ấy nói :
- Chúa-công tự là m hại lấy mình, chứ ma quái đâu có là m hại được Chúa-công.
Tá» hoà n-công há»i lá»›n :
- Nhà ngươi bảo rằng không có ma quái sao ?
NgÆ°á»i ấy tâu :
- Hạ thần vẫn cho là có ma quái, nhÆ° ở dÆ°á»›i nÆ°á»›c có giống Võng-ượng, ở gò thì có giống Trăn, ở núi thì có giống Quỉ, ở đồng bằng thì có giống Bà ng-hoà ng, còn nÆ¡i Äại-trạch thì chỉ có giống Uy-Ä‘Ã mà thôi.
Tê hoà n-công há»i :
- Giống Uy-đà hình dáng thế nà o ?
NgÆ°á»i ấy thÆ°a :
- Giống Uy-Ä‘Ã to lá»›n nhÆ° ngÆ°á»i, mặc áo Ä‘á» Ä‘á»™i mÅ© Ä‘á». Giống ấy sợ tiếng xe chạy. Há»… nghe tiếng xe chạy rầm rÄ© thì ôm đầu mà đứng. Ai trông thấy giống ấy tất dá»±ng nên nghiệp bá đặng .
Tá» hoà n-công nghe xong, vùng đứng dáºy, nét mặt tÆ°Æ¡i tỉnh, không còn Ä‘au Ä‘á»›n gì cả, nói :
- ChÃnh ta đã thấy giống ấy, nhà ngÆ°Æ¡i tên gì ở đâu mà lại có tà i xét Ä‘oán nhÆ° váºy ?
NgÆ°á»i ấy nói :
- Tôi tên Hoà ng-tá», má»™t kẻ nông phu sống nÆ¡i cõi Tây nÆ°á»›c Tá».
TỠhoà n-công nói :
- Nhà ngÆ°Æ¡i ở đây ta sẽ phong cho nhà ngÆ°Æ¡i là m chức Äại-phu.
Hoà ng-tỠtừ chối, nói :
- Tôi không muốn là m quan, chỉ mong Chúa-công sá»a sang chÃnh trị, trừ gian diệt nịnh, là m cho nÆ°á»›c mạnh dân già u, khiến cho tôi được yên nghiệp là m ăn là tôi mãn nguyện rồi.
Tá» hoà n-công khen là ngÆ°á»i cao sÄ©, ban cho thóc lúa, rồi sai ngÆ°á»i đến táºn nhà viếng thăm.
Lại thưởng cho Quản-trá»ng rất háºu .
Thụ-Äiêu nói :
- Hoà ng-tá» nói được chứ Quản-trá»ng có nói được đâu mà Chúa-công trá»ng thưởng ?
TỠhoà n-công nói :
- Nếu không có Trá»ng-phụ thì sao ta được nghe lá»i nói của Hoà ng-tá».
Thụ-điêu không dám nói nữa .
Lúc bây giá», nÆ°á»›c Vệ bị nÆ°á»›c Bắc-dịch Ä‘em quân xâm chiếm .
Vệ ý-công sai sứ sang TỠcầu cứu .
TỠhoà n-công nói :
- Quân ta má»›i Ä‘i đánh SÆ¡n-nhung vừa rồi, hãy còn mệt má»i, quân lá»±c chÆ°a dùng đặng. Nếu nÆ°á»›c Vệ thấy nguy cấp nên cầu viện ở nÆ°á»›c khác. Sứ nÆ°á»›c Vệ nghe Tá» hoà n-công nói, buồn bã ra vá».
Rồi, cuối năm ấy, có quan Äại-phu nÆ°á»›c Vệ là Ninh-Tốc sang Tá» báo tin Vệ ý-công đã bị quân Bắc-dịch giết , nay phải sang đón Công tá» Hủy vá» nÆ°á»›c nối ngôi.
TỠhoà n-công hay tin, thở dà i, nói :
- Không sang cứu nÆ°á»›c Vệ kịp thá»i là lá»—i tại ta !
|
29-06-2008, 09:51 AM
|
|
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 77
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 1 phút
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
hồi 23
Ham chim hạc, Vệ-hầu mất nước
Giáºn sở-vÆ°Æ¡ng, Tá»-chúa hÆ°ng binh
Nhắc qua việc nÆ°á»›c Vệ, Vệ ý-công lên ngôi đã chÃn năm trá»i, mà tÃnh tình biếng nhác, chẳng lo chÃnh sá»±, chỉ thÃch chÆ¡i má»™t giống chim gá»i là chim hạc.
Giống chim nầy tÃnh Æ°a sạch sẽ, hình dung đã tao nhã lại hát hay, múa khéo.
NgÆ°á»i trong nÆ°á»›c thấy vua Æ°a thÃch , Ä‘ua nhau bắt chim hạc Ä‘em đến dâng rất nhiá»u. Há»… chim nà o tốt thì được Vệ ý-công phong hà m-phẩm, cấp lÆ°Æ¡ng bổng, chim nà o đẹp thì được ăn lá»™c Äại-phu, xem nhÆ° má»™t triá»u đình chim hạc.
Má»—i khi Vệ ý-công Ä‘i chÆ¡i đâu trên các cá»— xe loan, chim hạc Ä‘áºu bao quanh, gá»i là Hạc tÆ°á»›ng quân.
Các ngÆ°á»i nuôi hạc lúc bấy giỠăn lÆ°Æ¡ng rất háºu. Triá»u đình phải thâu thuế của dân tháºt nặng, để đủ tiá»n cấp lÆ°Æ¡ng cho hạc .
Lúc bấy giá» việc triá»u chÃnh do tay Thạch-kỳ con cháu Thạch-Thác và Ninh-tốc đảm Ä‘Æ°Æ¡ng. Hai ngÆ°á»i nầy là hai tôi trung liệt đã nhiá»u lần can gián nhÆ°ng Vệ ý-công không nghe.
Công-tá» Hủy là thứ huynh của Vệ huệ-công, thấy cháu mình nhÆ° váºy, biết nÆ°á»›c Vệ má»™t ngà y nà o đó tất sanh biến , bá» sang nÆ°á»›c Tá» cÆ° ngụ .
Tá» hoà n-công chá»n con gái dòng Tôn-thất gả cho, rồi cho ở luôn bên nÆ°á»›c Tá».
Nước Vệ sang trong tình trạng ngoắc ngoải ấy mãi cho đến lúc quân Bắc-dịch đến xâm lấn bỠcõi.
Bắc-dịch là má»™t nÆ°á»›c cÆ°á»ng thạnh , lâu nay có ý xâm chiếm Trung-nguyên .
Vừa rồi lại nghe TỠhoà n-công đi đánh Sơn-nhung lấy là m tức tối. Vua nước Bắc-dịch là Sưu-man, vỗ án hét :
- Quần TỠđem quân đi đánh Sơn-nhung là có ý khinh dễ nước ta lắm, nếu không nghĩ cách mà trị trước, ắt quân TỠcòn dễ ngươi nữa.
Nói xong, kéo binh sang đánh nước Hình.
TỠhoà n-công toan đem binh sang cứu nước Hình , thì quân Bắc-dịch lại kéo sang đánh nước Vệ.
Lúc ấy, Vệ ý-công Ä‘ang sai ngÆ°á»i đẩy xe chim bạc Ä‘i chÆ¡i, nghe báo có quân Bắc-dịch đến đánh thất kinh, hạ lệnh gá»i quân Ä‘i đánh giặc.
Dân nÆ°á»›c Vệ bá» trốn cả, không ai dám ra Ä‘i lÃnh.
Vệ ý-công sai quan TÆ°-đồ Ä‘i bắt khắp nÆ¡i má»›i được hÆ¡n má»™t trăm ngÆ°á»i Ä‘em vá» tra há»i.
Dân nước Vệ thưa :
- Chúa-công chỉ dùng má»™t giống váºt cÅ©ng đủ đẹp được quân Bắc-dịch, hà tất phải gá»i lÃnh là m gì ?
Vệ ý Công há»i :
- Giống váºt gì lại có thể Ä‘uổi được giặc ?
Dân nước Vệ thưa :
- Giống chim hạc !
Vệ ý-công quát mắng :
- Giống chim hạc là m thế nà o mà đánh giặc, các ngÆ°Æ¡i đám dùng lá»i khi quân nhÆ° thế sao ?
Dân nước Vệ vẫn không sợ sệt, đáp :
- Chim hạc không đánh được giặc, thì đó là váºt vô-dụng thế mà Chúa-công đã dùng váºt vô dụng cho hưởng Æ¡n vua lá»™c nÆ°á»›c , còn kẻ hữu-dụng lại bõ Ä‘i , nhÆ° váºy là m sao trong cÆ¡n hữu-sá»± dân chúng không bõ trốn ?
Vệ ý-Công tỉnh ngá»™, dịu giá»ng nói :
- Nay ta đã hối lỗi. Ta sẽ theo ý dân đuổi hết chim hạc đi.
Thạch-kỳ tâu :
- Xin Chúa-công thực hà nh ngay ý định ấy. Tôi e bây giỠđã trễ lắm !
Vệ ý-Công tức khắc sai ngÆ°á»i Ä‘i Ä‘uổi chim hạc, nhÆ°ng chim hạc lâu nay được nuôi nấng, quen nÆ¡i ăn, chốn ở nên cứ quanh quẩn mãi trong cung không chịu bay Ä‘i.
Thạch-kỳ và Ninh-Tốc thân hà nh ra đứng giữa chợ , giảng dụ dân chúng, nói rõ lòng hối háºn của Vệ ý-công, dân chúng má»›i chịu nháºp và o quân ngÅ©.
Thì, lúc đó giặc Bắc-dịch đã kéo đến đất Huỳnh-Trạch rồi.
Thạch-kỳ bà n với Vệ ý-công :
- Quân Bắc-Dịch mạnh lắm, chá»› khinh thÆ°á»ng. Tôi xin sang nÆ°á»›c Tá» cầu cứu, nhá» binh Tá» giúp sức má»›i xong.
Vệ ý-Công nói :
- Ngà y trÆ°á»›c Tá» phụng mệnh Thiên-tá» Ä‘em binh chinh phạt nÆ°á»›c ta. Dẵu không bắt tá»™i, nhÆ°ng từ ấy đến nay ta chÆ°a sang tạ tá»™i , nay chắc gì Tá» chịu Ä‘em binh đến giúp. Chi bằng ta liá»u quyết chiến vá»›i Bắc-dịch má»™t phen rồi sẽ liệu.
Ninh-tốc tâu :
- Nếu váºy xin Chúa-công lo bảo vệ thà nh trì, để tôi Ä‘em quân ra quyết chiến cho.
Vệ ý-công nói :
- Nếu ta không thân hà nh ra tráºn, lòng quân không cởi mở được căm há»n.
Nói xong, trao cho Thạch-kỳ má»™t cái ngá»c-quyết và dặn :
- Ta giao việc nÆ°á»›c cho khanh hãy ráng vì ta mà táºn tâm.
Lại giao cho Ninh-tốc một mũi tên, rồi nói tiếp :
- Khanh khá lo việc giữ thà nh. Nếu không đánh được quân. Bắc-dịch ta thá» không trở vá».
Thạch-kỳ và Ninh-tốc Ä‘á»u ứa nÆ°á»›c mắt nhìn Vệ ý-công nghẹn ngà o không nói được nữa lá»i.
Vệ ý Công cùng với tướng Cừ-khổng khai thà nh, kéo quân đi .
Tuy Vệ ý-công đã ăn năn, nhÆ°ng lòng dân oán háºn chÆ°a nguôi .
Lúc Ä‘i Ä‘Æ°á»ng, quân lÃnh hát lên nhiá»u câu ngáºp trà n uất ức.
Hát rằng :
Hỡi chim hạc ! Hỡi chim hạc !
Lầu son bát ngát !
Chim hạc ăn lương !
Äồng rẫy ruá»™ng nÆ°Æ¡ng
Dân thuá»ng lo cà y cấy !
Hạc lai chơi bay nhảy
Xuống ngựa lên xe !
Dân khổ cá»±c trăm bá»
Khi hữu sá»± , bắt lê ra chiến tráºn
Äi phen nầy số pháºn mong manh.
Vệ ý Công nghe hát, lòng buồn rũ rượi.
Khi đến đất Huỳnh-Trạch trông thấy quân Bắc-dịch ngá»±a xe lá»™n xá»™n, hà ng ngÅ© không chỉnh tá», Cừ-khổng nói :
- Quân lá»±c Bắc-Dịch nhÆ° váºy mà bảo rằng mạnh thì tháºt là lầm to.
Nói xong giục trống cho quân sĩ xáp chiến.
Quân Bắc-dịch giả thua bõ chạy, dụ quân Vệ đến chổ phục quân, đổ ra đánh.
Quân Vệ vốn không cố lòng đánh giặc, thấy quân Bắc-dịch quá mạnh hè nhau bỠtrốn.
Vệ ý-công và Cừ-khổng bị quân Bắc-dịch vây và o giữa rất ngặt .
Cừ-khổng nói với Vệ ý-công :
- Tình thế rất hiểm nghèo xin Chúa-công bõ cỠhiệu, thay đổi y phục rồi xuống xe mà chạy, may ra mới thoát được.
Vệ ý-Công thở dà i nói :
- Ta thà liá»u chết để tạ tá»™i vá»›i bá tánh còn hÆ¡n !
Quân Bắc-dịch vây mỗi lúc một dà y thêm, các tướng Vệ lần lượt bỠmạng, quân sĩ chết không biết bao nhiêu mà kể, máu tuôn như suối.
Vệ ý-công cầm cự đến phút cuối cùng rồi cũng chết trong đám loạn quân.
Quân Bắc-dịch bắt sống được Hoa long-hoạt và Lá»…-không, giữ chức Thái-sá», theo Vệ ý-công há»™ giá.
Chúa nÆ°á»›c Bắc-dịch là SÆ°u-Man truyá»n Ä‘em chém.
Hai ngÆ°á»i nầy vồn biết tinh thần tÃn ngưỡng của ngÆ°á»i Bắc-dịch, nên láºp kế nói dối :
- Các ngươi không muốn chiếm nước Vệ hay sao mà chém chúng ta .
SÆ°u-Man há»i :
- Äể chúng bây mà là m gì ?
Hoa long-Hoạt nói :
- Ta đây là m chức Thái-sá», giữ việc cúng tế . Nếu sống ta sẽ vì các ngÆ°Æ¡i mà cáo trÆ°á»›c vá»›i thần linh, nhá» thần linh giúp sức thì má»›i chiếm nÆ°á»›c được.
SÆ°u-Man tin thá»±c, tha cho hai ngÆ°á»i lên xe vá» thà nh.
Lúc ấy Ninh-tốc Ä‘ang tuần phòng trên mặt thà nh thấy Hoa long-hoạt và Lá»… Không hÆ¡ hải chạy vá», thất kinh há»i lá»›n :
- Chúa-công đâu ?
Hoa long-hoạt và Lễ-không nói :
- Quân ta tan vỡ, Chúa-công bõ mình rồi ! Quân giặc mạnh lắm hãy mau lánh nạn kẻo trễ !
Ninh-tốc mở cá»a thà nh cho hai ngÆ°á»i và o.
Lễ-khổng và o thà nh. Vừa khóc vừa nói :
- Lúc ra đi có Chúa-công, lúc trở vỠcó một mình. Âu là ta chết theo Chúa-công còn hơn.
Nói xong, rút gÆ°Æ¡m đâm và o cổ tá»± váºn.
Hoa long-hoạt nói :
- Ta là m chức Thái-sá», giữ sổ bá»™, không nên liá»u mình bõ sách sá» thất lạc.
Liá»n và o nhà Thái-miếu ôm tất cả sách sá» Ä‘em ra.
Thạch-kỳ và Ninh-tốc đưa cung quyến của Vệ ý-công và Công-tỠThân đi trốn.
Hoa long-hoạt cũng ôm sổ sách đi theo.
Dân chúng nÆ°á»›c Vệ hay tin hai quan Äại-phu Thạch-kỳ, Ninh-tốc đã bá» trốn, Ä‘á»u bồng con, dắt vợ bá» nhà ra Ä‘i, tiếng kêu khóc rất thảm thiết.
Hay tin thà nh nÆ°á»›c Vệ bõ trống, quân Bắc-dịch kéo và o, má»™t mặt đốt phá cung thất, vÆ¡ vét của cải, giết ngÆ°á»i cÆ°á»›p của, má»™t mặt cho tÆ°á»›ng theo Thạch-kỳ và Ninh-tốc truy nã.
Thạch-kỳ và Ninh-Tốc chạy đến sông Hoà ng hà hay tin quân Bắc-dịch Ä‘uổi theo, lòng kinh hãi, tưởng không trốn thoát , may nhá» có đạo quân nÆ°á»›c Tống kéo đến, cháºn quân Bắc-dịch lại, hai ngÆ°á»i má»›i kịp xuống đò sang sông lánh nạn.
Quân Bắc-dịch, sau khi tà n phá Kinh-thà nh nước Vệ, thu góp và ng bạc, thóc lúa, rồi kéo binh vỠnước, để lại một cảnh điêu tà n , tang tóc, thê lương.
Giữa lúc đó có quan Äại-phu nÆ°á»›c Vệ là Hoằng-diá»…n, khi trÆ°á»›c lảnh mạng Vệ ý-Công sang sứ nÆ°á»›c Trần, nay trở vá» thấy nÆ°á»›c Vệ đã bị quân Bắc-dịch phá tan-tà nh, lại nghe Vệ ý-công bị tá» chiến nÆ¡i Huỳnh-trạch, lòng Ä‘au xót, vá»™i vã đến Huỳnh-trạch để tìm xác Vệ ý Công .
Dá»c Ä‘Æ°á»ng, Hoằng-diá»…n chạy đâu đâu cÅ©ng đầy những xác chết và máu me tanh hôi không thể tả.
Äến Huỳnh-trạch, Hoằng-diá»…n xông và o các đống xác chết kiếm tìm.
Chợt thấy cây cỠhiệu bõ dưới đất, Hoằng-Diễn mừng thầm, nói :
- CỠhiệu nơi đây, ắt xác Chúa-công không đâu xa.
Bèn tiến đến hai bước.
Bá»—ng nghe trong đống thịt ngÆ°á»i lại có tiếng rên rỉ, Hoằng-diá»…n bá»›i lên xem, thì thấy má»™t ngÆ°á»i ná»™i thị chÆ°a chết, bị gãy cả chân tay, Ä‘ang nằm ở đây.
Hoằng-diá»…n há»i :
- Ngươi có biết Chúa-công chết chỗ nà o chăng ?
NgÆ°á»i ná»™i-thị hắt hà m qua má»™t bên nói :
- Äây là đống thịt của Chúa-công. Quân giặc bằm nhá» ra chÃnh mắt tôi trông thấy. Vì váºy dầu bị gãy cả tay chân, tôi vẫn cố nằm nÆ¡i đây, đợi ngÆ°á»i nÆ°á»›c Vệ đến mà chỉ.
Hoằng-diễn rơi lệ, hai tay bới đống thịt đã tan nát từng mảnh, chỉ tìm được một buồng gan còn nguyên vẹn mà thôi.
Bèn để buồng gan trước mặt vừa lạy vừa khóc.
Lạy xong, Hoằng-diễn nói :
- Nay Chúa-công ta bá» xác nhÆ° vầy không lấy gì mai táng. Váºy ta hy sinh tấm thân của ta là m áo quan mà tẩn liệm cho Chúa-công.
Nói xong quay lại bảo tên gia nhân :
- Sau khi ta chết, ngÆ°Æ¡i Ä‘em chôn ta và o khu vÆ°á»n nầy, đợi lúc nà o nÆ°á»›c Vệ có vua má»›i, hãy tÆ°á»ng trình câu chuyện nầy lại.
Äoạn cầm dao mổ bụng xách buồng gan của Vệ ý-công bõ và o .
Äược má»™t lúc thì chết.
Tên gia-nhân tuân lá»i dặn , Ä‘em Hoằng-diá»…n mai táng trong rừng, rồi sá»a chữa má»™t chiếc xe hÆ°, Ä‘Æ°a ngÆ°á»i ná»™i thị vá» thà nh để dò xét tin tức trong nÆ°á»›c.
Lúc đó, Thạch-kỳ và Ninh-tốc đã chiêu táºp được má»™t số dân chúng, Ä‘Æ°a Công-tá» Thân vệ láºp lên ngôi, tức là Vệ đái-công.
Nhưng Vệ đái-công trước đây bị bịnh, lên ngôi được có mấy hôm thì từ trần.
Ninh-tốc phải sang nước TỠtriệu Công-tỠHuỷ vỠkế vị .
TỠhoà n-công sai Công-tỠVô-khuyết đem quân hộ tống Công-tỠHủy trở vỠ, tôn lên ngôi, tức là Vệ văn-công.
Vệ văn-công vừa lên ngôi, được nghe câu chuyện Hoằng-Diá»…n mổ bụng là m áo quan để chôn buồng gan Vệ ý-công, lòng rất cảm Ä‘á»™ng, cho ngÆ°á»i đến Huỳnh-trạch dùng vÆ°Æ¡ng-lá»… mai táng Vệ ý-Công , rồi phong cho Hoằng-diá»…n và dùng con cháu Hoằng-diá»…n ra là m quan .
Vệ văn-công tÃnh tinh cần mẫn, tuy là m vua vẫn Ä‘á»™i mÅ© lụa xấu, mặc áo vải , ăn cÆ¡m Ä‘á» canh rau, lại siêng năng chăm lo việc liêm chÃnh. Vì váºy, chẳng bao lâu dân tình bá»›t khốn đốn .
Công-tá» Vô-khuyết cho ba ngà n quân đến trấn tại Tà o ấp để phòng giữ quân giặc, rồi trở vá» nÆ°á»›c Tá», kể lại đạo đức của Vệ văn-công và thuáºt lại chuyện Hoằng-Diá»…n mổ bụng chôn vua cho Tá» hoà n-Công nghe.
TỠhoà n-công khen :
- Má»™t ông vua vô đạo mà có được bá» tôi trung nghÄ©a nhÆ° váºy thì nÆ°á»›c Vệ chÆ°a đến ná»—i mất.
Quản-trá»ng thÆ°a :
- Nay bắt quân sÄ© đóng đồn phòng thủ cho nÆ°á»›c Vệ thì khổ nhá»c lắm , chi bằng đắp cho nÆ°á»›c Vệ má»™t cái thà nh, tuy khó nhá»c má»™t lần, song yên ổn mãi mãi.
Tá» hoà n-công y lá»i, toan há»™i chÆ° hầu sang đắp thà nh cho nÆ°á»›c Vệ .
Bỗng có sứ nước Hình đến cáo-cấp , nói quân Bắc-dịch lại kéo đến đánh , xin cho quân cứu viện.
Tá» hoà n-công há»i Quản-trá»ng :
- Ta có nên cất binh đi cứu nước Hình chăng ?
Quản-trá»ng thÆ°a :
- Sở dÄ© chÆ° hầu phục ta là vì nÆ°á»›c ta hay cứu vá»›t tai nạn các nÆ°á»›c khác. Nay đã không cứu Vệ, lại không cứu Hình nữa thì là m sao gá»i là bá-chủ .
- Thế thì bây giỠnên đi đắp thà nh cho nước Vệ, hay đi cứu nước Hình trước ?
Quản-trá»ng nói :
- Cứu binh nhÆ° cứu lá»a, không nên duyên trì. Cứu xong nÆ°á»›c Hình, rồi nhân tiện, đến đắp thà nh cho nÆ°á»›c Vệ thì được lưỡng toà n.
Tá» hoà n-Công khen phải, truyá»n hịch cho các chÆ° hầu, há»™i nÆ¡i đất Nhiếp-bắc để cùng nhau đánh quân Bắc-dịch.
Quản-trá»ng lại thÆ°a vá»›i Tá» hoà n-công :
- Quân nÆ°á»›c Bắc-dịch vừa thắng nÆ°á»›c Vệ, thế quân Ä‘ang mạnh lắm. Còn nÆ°á»›c Hình cầu cứu, song quân lá»±c chÆ°a phải suy yếu. Nay ta đợi cho hai bên giáp chiến đã. NÆ°á»›c Hình dẫu thua tráºn, thì quân Bắc-dịch lúc đó cÅ©ng mệt má»i. Ta thừa thế kéo binh đến đánh, ắt dá»… thắng hÆ¡n.
Tá» hoà n-Công nghe theo lá»i, Ä‘em binh đến nÆ¡i Nhiếp-bắc, giả cách chỠđợi binh các nÆ°á»›c chÆ° hầu, rồi sai ngÆ°á»i do thám tin tức nÆ°á»›c Hình.
Quân Bắc-dịch đang lúc hung hăng, ngà y đêm công thà nh.
Nước Hình cự không nổi, vua tôi bỠchạy tán loạn .
Chúa nước Hình là Thúc-Nhan chạy đến trại TỠhoà n- Công cầu cứu .
TỠhoà n-công nói :
- Tôi không đến quÃ-quốc kịp, tháºt có lá»—i lá»›n.
Nói xong, há»p các chÆ° hầu bà n mÆ°u phá giặc .
Vua Bắc-dịch là SÆ°u-man chiếm được kinh thà nh nÆ°á»›c Hình, vÆ¡ vét của cải, đốt phá cung Ä‘iện, lòng tham đã mãn nguyện, không còn thiết gì nữa, lại nghe quan các nÆ°á»›c chÆ° hầu sắp sá»a kéo đến, vá»™i vã rút quân vá».
Vì váºy khi các nÆ°á»›c chÆ° hầu đến thì chỉ còn vÆ°á»n không nhà trống, cung Ä‘iện hoang-tà n mà thôi.
Tá» hoà n-công há»i Thúc-nhan :
- Thà nh cũ còn có thể ở tạm nữa được chăng ?
Thúc-nhan thưa :
- Dân chúng đã bá» Ä‘i quá nữa, đến trú ngụ nÆ¡i Di-nghi , bây giá» tôi phải theo ý dân, dá»i đô sang Di-nghi má»›i được.
Tá» hoà n-công há»™i chÆ° hầu, giúp vua nÆ°á»›c Hình xây đắp thà nh lÅ©y nÆ¡i Di-nghi, và cắp cho trâu bò, lúa thóc rất nhiá»u.
Vua nước Hình mến đức, ca tụng chẳng cùng.
TỠhoà n-công lại đem quân các chư hầu sang nước Vệ.
Vệ văn-Công ra khá»i thà nh nghênh tiếp.
Tá» hoà n-công thấy Vệ văn-công Ä‘á»™i mÅ© lụa xấu, mặc áo vải thô, lòng thÆ°Æ¡ng xót, há»i :
- Tôi nhá» các chÆ° hầu đến giúp cho quÃ-quốc xây thà nh, đắp lÅ©y chẳng hay quÃ-quốc muốn đóng đô nÆ¡i nà o ?
Vệ văn-công thưa :
- Tôi đã chá»n đất Sở-khâu là nÆ¡i cát địa, có thể đóng đô được , song việc xây cất thà nh quách tổn phà lắm, không thể nà o là m nổi.
TỠhoà n-công nói :
- Việc đó đã có tôi và các nÆ°á»›c chÆ°-hầu giúp sức, xin hiá»n-hầu chá»› lo .
Nói xong, truyá»n các nÆ°á»›c chÆ° hầu Ä‘á»n đất Sở-khâu , đốc suất việc xây thà nh đắp lÅ©y cho nÆ°á»›c Vệ .
Tiếng đồn vang đến nước Sở .
Sở thà nh-vÆ°Æ¡ng Hùng-váºn từ khi dùng Tá»-văn Äầu-cầu Ô-Äồ là m Tể-tÆ°á»›ng, chăm lo sá»a sang chÃnh-trị trong nÆ°á»›c, mÆ°u việc bá-chủ chÆ°-hầu, nay nghe Tá» hoà n-công cứu nÆ°á»›c Hình , giúp nÆ°á»›c Vệ khiến các chÆ°-hầu mến phục, lòng áy náy không an.
Má»™t hôm há»i Tá»-văn :
- Hiện nay các chÆ° hầu Ä‘á»u quy thuáºn nÆ°á»›c Tá», không biết đến nÆ°á»›c Sở, ta tháºt lấy là m xấu hổ, khanh có ý chi chăng ?
Tá»-văn tâu :
- Tá»-hầu sá»a sang việc quốc-chÃnh đã hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i chÃn năm, các chÆ°-hầu Ä‘á»u tin phục. Ta khó địch ná»—i vá»›i Tá». Bây giá» xin Äại-vÆ°Æ¡ng mở mang bá» cõi, thu phục nhân tâm, chuẩn bị lá»±c lượng để ngà y sau cùng vá»›i TỠđối địch.
Sở thà nh-vương nói :
- Mở rộng bỠcõi bằng cách nà o ?
Tá»-văn thÆ°a :
- Nay có nÆ°á»›c Trịnh, nằm và o giữa Nam, Bắc, là m tấm bình phong che đỡ cho các nÆ°á»›c Trung-nguyên. Nếu Äại-vÆ°Æ¡ng muốn mở mang bá» cõi tất phải đánh lấy Trịnh má»›i được.
Sở thà nh-vương nói :
- Có ai vì ta ra sức đảm đương việc đánh Trịnh chăng ?
Quan Äại-phu Äầu-ChÆ°Æ¡ng bÆ°á»›c ra xin đảm nháºn.
Sở thà nh-VÆ°Æ¡ng cấp cho ba vạn binh hùng, khiến Äầu-chÆ°Æ¡ng thẳng Ä‘Æ°á»ng kéo sang nÆ°á»›c Trịnh.
NÆ°á»›c Trịnh từ khi bị nÆ°á»›c Sở sang quấy nhiá»…u ở đất Thuần-môn, ngà y đêm có ý Ä‘á» phòng, nay nghe binh Sở kéo đến nữa, Trịnh văn-Công sợ hãi, má»™t mặt sai tÆ°á»›ng tăng cÆ°á»ng việc phòng thủ Thuần-môn, má»™t mặt sai sứ sang Tá» cáo cấp.
TỠhoà n-công hay tin hội các chư hầu bà n mưu cứu Trịnh .
Äầu-ChÆ°Æ¡ng kéo quân đến Thuần-môn, thấy quân Trịnh Ä‘á» phòng cẩn máºt, lại hay tin các chÆ° hầu hiệp binh đến cứu liệu thế không là m gì được phải kéo binh vá».
Sở thà nh-vÆ°Æ¡ng hay được Äầu-ChÆ°Æ¡ng chÆ°a đánh đã lui binh tức giáºn, rút thanh gÆ°Æ¡m Ä‘eo mình Ä‘Æ°a cho Äầu-liêm, bảo Ä‘i chém đầu Äầu-chÆ°Æ¡ng.
Äầu-Liêm là anh Äầu-chÆ°Æ¡ng nên khi được lệnh lòng phân vân, giấu máºt lệnh và o mình, không cho ai biết, rồi lén đến cùng vá»›i Äấu-chÆ°Æ¡ng thÆ°Æ¡ng nghị.
Äầu-Liêm nói :
- Em đã trái lệnh vua không tránh khá»i tá»™i . Nay phải tìm cách láºp công chuá»™c tá»™i má»›i được .
Äầu-ChÆ°Æ¡ng sụp lạy nói :
- Nếu anh tưởng tình đến em, xin anh bà y kế cho.
Äầu-Liêm nói :
- NÆ°á»›c Trịnh thấy em kéo binh vá» tất không còn Ä‘á» phòng nữa . Nay em phải láºp tức đến đó xuất kỳ bất ý đánh má»™t tráºn, may thắng đặng.
Äầu-ChÆ°Æ¡ng vâng lá»i chia quân là m hai đạo kéo Ä‘i trÆ°á»›c.
Còn Äầu-liêm theo sau tiếp ứng.
Quan giữ thà nh nÆ¡i biên giá»›i nÆ°á»›c Trịnh là Äam-Bá , từ lúc thấy quân nÆ°á»›c Sở không đánh mà rút vá» , có ý trá»… biếng. Bất ngá» nay Äầu-chÆ°Æ¡ng lại kéo đến nữa không còn để phòng kịp, bị Äầu-ChÆ°Æ¡ng hãm thà nh bắt sống trên lÆ°ng ngá»±a, còn quân sÄ© chết hÆ¡n quá nữa. hừa thắng, Äầu-chÆ°Æ¡ng kéo quân thẳng đến vây thà nh nÆ°á»›c Trịnh.
Äược hai ngà y, Äầu-liêm bà n vá»›i Äầu-chÆ°Æ¡ng :
- Ta chỉ cốt láºp công để chuá»™c tá»™i chết, nay thắng tráºn nhÆ° vầy cÅ©ng đã Ä‘Å© , không nên khinh thÆ°á»ng đóng quân trên đất địch lâu.
Hai anh em liá»n rút quân vá».
Äầu-chÆ°Æ¡ng và o yết kiến Sở thà nh-vÆ°Æ¡ng và tâu :
- Khi trÆ°á»›c tôi lui binh vá» cốt là để láºp mÆ°u đánh lừa giặc chứ không có ý khi quân hay sợ giặc xin Äại-vÆ°Æ¡ng xét lại.
Sở thà nh-vương nói :
- Ngươi đã thắng giặc, bắt được tướng Trịnh, tội ấy có thể dung tha. Nhưng tại sao nước Trịnh chưa chịu đầu hà ng mà ngươi đã kéo binh vỠ?
Äầu-ChÆ°Æ¡ng nói :
- Tôi sợ quân Ãt, không đánh nổi nÆ°á»›c Trịnh là m tổn thÆ°Æ¡ng đến uy-danh nÆ°á»›c Sở nên phải rút binh vá».
SÆ° thà nh-vÆ°Æ¡ng nổi giáºn hét :
- Nếu đổ thừa cho quân Ãt thì quả ngÆ°Æ¡i đã sợ giặc rồi ! Nay ta cấp thêm quân cho ngÆ°Æ¡i, nếu không đánh được nÆ°á»›c Trịnh thì đừng thấy mặt ta nữa.
Äầu-Liêm bÆ°á»›c tá»›i, quỳ tâu :
- Xin Äại-vÆ°Æ¡ng cho anh em tôi cùng Ä‘i. Nếu nÆ°á»›c Trịnh không chịu đầu hà ng chúng tôi xin Ä‘em đầu Chúa Trịnh vá» nạp cho Äại-vÆ°Æ¡ng.
Sở thà nh-vÆ°Æ¡ng nháºm lá»i, phong cho Äầu-liêm là m Äại-tÆ°á»›ng, Äầu-chÆ°Æ¡ng là m phó tÆ°á»›ng, cấp cho má»—i ngÆ°á»i năm vạn binh ròng kéo thẳng đến nÆ°á»›c Trịnh.
Trịnh văn-công hay được tin Äam-bá bị bắt, lại nghe quân Sở ồ ạt kéo đến nữa, hoảng hốt, sai sứ sang nÆ°á»›c Tá» cầu cứu.
Quản-trá»ng thÆ°a vá»›i Tá» hoà n-công :
- Mấy năm qua, Chúa-công đã giúp nÆ°á»›c Yên, cứu nÆ°á»›c Lá»—, lại xây thà nh đấp lÅ©y cho nÆ°á»›c Hình và Vệ. Váºy ngà y nay Chúa công có thể dùng quân các nÆ°á»›c ấy để đánh Sở được . Mà đánh Sở tức là cứu Trịnh váºy.
TỠhoà n-công nói :
- Nếu hội các chư hầu đánh Sở, nước Sở hay được tất phòng bị trước, thì khó thắng.
Quản-Trá»ng nói :
- NÆ°á»›c Sái là má»™t nÆ°á»›c nhá», tiếp giáp vá»›i Sở, trÆ°á»›c kia có lá»—i vá»›i Chúa-công. Nay Chúa-công mượn tiếng ấy Ä‘i đánh Sái, rồi kéo binh qua đánh Sở, thì nÆ°á»›c Sở không phòng bị kịp .
Nguyên trÆ°á»›c đây Sái-hầu có em gái là Sái-cÆ¡, Ä‘em gã cho Tá» hoà n-công là m đệ tam phu-nhân. Má»™t hôm, Tê hoà n-công cùng vá»›i Sái-cÆ¡ chèo thuyá»n du ngoạn nÆ¡i ao sen, Sái-CÆ¡ đùa bỡn, lấy tay khuấy nÆ°á»›c là m tung và o mặt Tá» hoà n-công. Tá» hoà n-Công phải tránh né mãi. Sái-cÆ¡ biết Tá» hoà n-công sợ nÆ°á»›c, má»›i cố ý là m cho thuyá»n lay Ä‘á»™ng, nÆ°á»›c bắn và o Æ°á»›t áo.
Tá» hoà n-công nổi giáºn mắng :
- Tiện-tỳ, mi dám vô lễ với ta đến thế ư ?
Nói xong sai Thụ-điêu đuổi Sái-cơ vỠnước .
Sái-hầu thấy váºy giáºn lắm, nói :
- Ta đã gả em gái cho, mà còn xỠbạc, xua đuổi. Thế thì còn tình nghĩa gì nữa.
Sái hầu Ä‘em Sái-cÆ¡ gả cho Sở thà nh-vÆ°Æ¡ng láºp là m phu-nhân.
Từ ấy, Tá» hoà n-Công Ä‘em lòng căm giáºn Sái-hầu.
Nay nghe Quản-trá»ng nhắc đến, Tá» hoà n-công nói :
- Sái và Sở đáng phải trừng trị. Nay có nước Giang và nước Hoà ng, cũng tiếp giáp với Sở, bị nước Sở quấy nhiễu đem lòng căm phẫn. Ta muốn cùng với hai nước ấy thỠước, và nhỠlà m nội ứng phỗng có nên chăng ?
Quản-trá»ng bà n rằng :
- NÆ°á»›c Giang và Hoà ng là hai nÆ°á»›c ở xa Tá» lại gần Sở. Nếu qui thuáºn nÆ°á»›c ta tất nÆ°á»›c Sở giáºn, kéo quân sang đánh . Chừng đó ta đến cứu thì quá xa xôi, bằng không đến cứu, mang tiếng vá»›i chÆ°-hầu, chi bằng liên-kết vá»›i nÆ°á»›c khác là hÆ¡n.
TỠhoà n-công nói :
- Dẫu xa xôi, nhÆ°ng há» có lòng hâm má»™ vá» vá»›i mình, lẽ nà o lại từ chối để cho há» phải thất vá»ng !
Quản-trá»ng nói :
- Nếu Chúa-công không nghe lá»i thì cứ xin ghi lấy lá»i tôi nói, sau nầy sẽ thấy Ä‘iá»u lợi hại.
Tá» hoà n-công sai má»i nÆ°á»›c Hoà ng và nÆ°á»›c Giang Ä‘á»n giao hòa, rồi cùng hai nÆ°á»›c ăn thá», há»p binh đánh Sở.
Vua nước Giang và nước Hoà ng bà n với TỠhoà n-công :
- Lâu nay nÆ°á»›c ThÆ° vốn giúp cho nÆ°á»›c Sở thi hà nh nhiá»u Ä‘iá»u tà n ác. Ấy váºy, nên đánh nÆ°á»›c ThÆ° trÆ°á»›c để chặt vây cánh.
Tể hoà n-công y lá»i viết má»™t phong thÆ° sai ngÆ°á»i Ä‘em đến nÆ°á»›c Từ. NÆ°á»›c Từ vốn là má»™t nÆ°á»›c tiếp giáp vá»›i nÆ°á»›c ThÆ°. Vua nÆ°á»›c Từ gả con gái cho Tá» hoà n-công là m đệ nhị phu-nhân, lâu nay vẫn tùng phục nÆ°á»›c Tá», nên nay Tá» hoà n-công khiến hÆ°ng binh sang đánh nÆ°á»›c ThÆ°. Vua nÆ°á»›c Từ được lệnh hÆ°ng binh .
Chẳng bao lâu lấy được nước Thư .
TỠhoà n-công bảo vua nước Từ đóng quân ở Kinh-thà nh Thư , phòng khi cấp biến .
Giữa lúc đó, TỠhoà n-công lại tiếp sứ nước Lỗ sang thương nghị.
Sứ nÆ°á»›c Lá»— là QuÃ-hữu và o ra mắt và tâu :
- NÆ°á»›c tôi có hiá»m khÃch nÆ°á»›c Châu và nÆ°á»›c Cá», nên trÆ°á»›c đây không sang đắp thà nh cho nÆ°á»›c Vệ và nÆ°á»›c Hình. Nay nghe tin quà quốc há»™i vá»›i nÆ°á»›c Giang và Hoà ng, sắp sá»a tranh chiến , Chúa-công tôi xin Ä‘em binh giúp sức.
Tá» hoà n-công nghe nói, mừng rỡ Ä‘em việc đánh Sở máºt Æ°á»›c vá»›i Lá»—.
Lúc bấy giỠnước Sở đang đem quân xâm chiếm nước Trịnh, vây thà nh rất ngặt.
Trịnh văn-công muốn xin giảng hòa để cứu dân nÆ°á»›c khá»i cảnh lầm than.
Quan Äại-phu Khổng-thúc can :
- Xin Chúa-công hãy cháºm rãi . NÆ°á»›c Tá» Ä‘ang chuẩn bị đánh Sở , mục-Ä‘Ãch để cứu Trịnh. Ta nên cố thủ chá» xem.
Trịnh văn-công nghe lá»i, sai ngÆ°á»i cáo cấp vá»›i Tá» hoà n-công.
Tá» hoà n-công láºp tức há»™i chÆ° hầu, mượn cá»› đánh Sái, để Ä‘em quân phạt Sở .
Tá» hoà n-công phong cho Quản-trá»ng là m Äại tÆ°á»›ng, lại khiến Thụ-Ä‘iêu Ä‘em quân sang đánh nÆ°á»›c Sái trÆ°á»›c.
NÆ°á»›c Sái lâu nay vốn cáºy Sở không phòng bị gì cả. Khi thấy Thụ-Ä‘iêu kéo quân đến, má»›i vá»™i và ng Ä‘em quân chống giữ.
Sái hầu thấy Thụ-Ä‘iêu bá»—ng nhá»› lại Thụ-Ä‘iêu trÆ°á»›c kia là ngÆ°á»i hầu hạ Sái-cÆ¡ trong cung Tá» , là má»™t kẻ tiểu-nhân, bèn sai ngÆ°á»i Ä‘em và ng lụa đến cống lá»… , để nhá» Thụ-Ä‘iêu hoãn binh.
Thụ-Ä‘iêu nháºn lá»… váºt rồi Ä‘em các Ä‘iá»u dá»± tÃnh của Tá» hoà n-công há»™i chÆ° hầu, trÆ°á»›c đánh Sái sau đánh Sở nói cho nÆ°á»›c Sái biết, bảo Sái hầu phải Ä‘em gia quyến lánh nạn kẻo bị diệt vong .
Sứ tỠtâu lại , Sái hầu thất kinh, nội đêm ấy bỠthà nh, dắt cung quyến chạy sang nước Sở.
Dân trong thà nh thấy vua bá» trốn tức khắc tìm Ä‘Æ°á»ng lánh nạn.
Thụ-Ä‘iêu kéo quân và o thà nh, sai ngÆ°á»i vá» phi báo vá»›i Tá» hoà n Công xÆ°ng tụng công lao của mình.
Còn Sái-hầu trốn sang nÆ°á»›c Sở. Và o ra mắt Sở thà nh-vÆ°Æ¡ng thuáºt lại những lá»i nói của Thụ-Ä‘iêu.
Sở thà nh-vÆ°Æ¡ng biết được mÆ°u kế của Tá» hoà n-công, liá»n ra lệnh cho quân sÄ© canh phòng khắp nÆ¡i cẩn máºt.
Lại sai ngÆ°á»i sang nÆ°á»›c Trịnh bão Äầu-chÆ°Æ¡ng rút quân vá».
Mấy hôm sau, đại binh của TỠhoà n-công kéo đến nước Sái.
Thụ-Äiêu Ä‘em quân ra nghênh tiếp, bảy nÆ°á»›c chÆ°-hầu cùng đến má»™t lượt quân bị rất chỉnh tá».
Bảy nước ấy là :
1- Tống hoà n-công (Ngự-thuyết)
2- Lỗ hi-công (Thân)
3. Trần tuyên-công (Xá»-Cá»±u)
4- Vệ văn Công (Hủy)
5- Trịnh văn-công (Thiệp)
6.- Tà o chiêu-công (Ban)
7- Hứa mục-công (Tân-thần) .
Bảy nÆ°á»›c ấy chịu dÆ°á»›i quyá»n Ä‘iá»u khiển của Tá» hoà n-Công , Tiểu-bạch là m Minh-chủ.
Lúc ấy Hứa mục-công Ä‘ang bịnh nhÆ°ng cÅ©ng ráng Ä‘em quân há»™i nÆ¡i nÆ°á»›c Sái . Vì váºy, khi đến nÆ¡i, Hứa mục-công lâm bịnh nặng bá» mình.
TỠhoà n-công cảm tình ấy phong cho nước Hứa được đứng trên hà ng nước Tà o.
Äóng quân nÆ¡i nÆ°á»›c Sái được ba ngà y, an táng Hứa mục-công xong.
Tá» hoà n-công cỠđại binh thẳng Ä‘Æ°á»ng kéo qua nÆ°á»›c Sở .
Vừa đến biên giá»›i nÆ°á»›c Sở, bống thấy má»™t ngÆ°á»i mÅ© áo chỉnh tá» khép nép bên Ä‘Æ°á»ng, cúi chà o Tá» hoà n-công há»i :
- Ngà i có phải Tá»-hầu chăng ? Tôi là sứ-thần nÆ°á»›c Sở, chá» ngà i nÆ¡i đây đã lâu.
Nguyên ngÆ°á»i ấy là Khuất-hoà n , hiện là m quan Äại-phu nÆ°á»›c Sở . Nay vâng lệnh Sở thà nh-vÆ°Æ¡ng đến để thuyết khách .
Tá» hoà n-công lấy là m lạ, há»i Quản-trá»ng :
- Tại sao nÆ°á»›c Sở biết được quân ta đến đây mà cho ngÆ°á»i ra đón ?
Quản-trá»ng nói :
- Tất có kẻ nà o Ä‘em mÆ°u kế của ta tiết láºu cho ngÆ°á»i nÆ°á»›c Sở biết. Tuy nhiên nay đã có thuyết khách của Sở đến đây, xin Chúa-công cho phép tôi dùng đại nghÄ©a mà nhắn nhủ và i lá»i, là m cho nÆ°á»›c Sở phải nhục nhã phục tùng, khá»i dùng đến binh lá»±c cÅ©ng nên .
Nói xong bước ra tiếp kiến Khuất-Hoà n.
Hai ngÆ°á»i chắp tay cùng thi lá»….
Khuất-hoà n nói :
- Chúa-công tôi hay tin quà quốc Ä‘em binh đến nên sai tôi thÆ°a vá»›i quÃ-quốc và i lá»i. Tá» vá»›i Sở ai có nÆ°á»›c nấy. NÆ°á»›c TỠở Bắc-hải, nÆ°á»›c Sở ở Nam-hải cách nhau vạn dặm, cá»› gì lại Ä‘em binh xâm phạt ?
Quản-trá»ng nói :
- Ngà y xÆ°a vua Thà nh-vÆ°Æ¡ng nhà Châu phong cho Tiên-quân ta nÆ°á»›c Tá» là Thái-công , có dặn Há»… nÆ°á»›c nà o không chịu mệnh nhà Châu , nÆ°á»›c Tá» có quyá»n Ä‘em binh vấn tá»™i . Từ khi nhà Châu thiên sang Äông Äô, các nÆ°á»›c chÆ° hầu Ä‘á»u chểnh-mảng không theo vÆ°Æ¡ng-lệnh. Chúa ta phụng mệnh Thiên-triá»u giữ quyá»n Minh-chủ. Nay nÆ°á»›c Sở bá» lệ hà ng năm cống hiến nhà Châu, mặc dầu chỉ má»™t xe cá»— thanh-mao mà không giữ lá»…. NhÆ° thế nÆ°á»›c Sở không có lá»—i sao ?
Khuất-hoà n nói :
- Từ lúc nhà Châu suy yếu, các nÆ°á»›c Ä‘á»u bá» lệ triá»u cống đâu phải riêng gì nÆ°á»›c Sở. Nếu quÃ-quốc cho đó là má»™t tá»™i lá»—i thì tháºt là đáng buồn cÆ°á»i.
Nói xong, cÆ°á»i lá»›n rồi quay xe trở vá».
Quản-trá»ng nói vá»›i Tá» hoà n-công :
- NgÆ°á»i nÆ°á»›c Sở rất tá»± cao, tá»± đắc không thể dùng lá»i chinh phục được, phải dùng binh lá»±c để thị uy má»›i xong .
Tá» hoà n-công truyá»n các nÆ°á»›c tấn binh, đến đánh nÆ¡i Kinh địa .
Sở thà nh-VÆ°Æ¡ng cÅ©ng không nhịn, phong Tá»-văn là m Äại-tÆ°á»›ng , Ä‘em quân ra đóng nÆ¡i đất Hán-nam để chống vá»›i quân các chÆ° hầu .
Tá»-văn nói vá»›i Sở thà nh-vÆ°Æ¡ng :
- Quản-trá»ng là má»™t ngÆ°á»i giá»i binh-pháp, nay Ä‘em quân các nÆ°á»›c chÆ° hầu đến đây tất đã có sẵn mÆ°u kế , xin Chúa-công cho má»™t ngÆ°á»i nữa đến dò xét binh tình rồi sẽ tuỳ liệu.
Sở thà nh-vương nói :
- Bây giỠphải sai ai ?
Tá»-văn nói :
- Khuất-hoà n đã biết mặt Quản-trá»ng, váºy cứ sai Khuất-hoà n Ä‘i má»™t phen nữa.
Sở thà nh-vương chưa có ý kiến, Khuất-hoà n đã nói :
- Lần trÆ°á»›c tôi đã gặp Quản-Trá»ng nhÆ°ng không bà n luáºn được gì, nay Ä‘i nữa cÅ©ng chẳng Ãch chi. Nếu Äại-vÆ°Æ¡ng muốn hoà , tôi sẽ lá»±a lá»i đáp ứng, còn nếu muốn đánh, xin Äại-vÆ°Æ¡ng sai ngÆ°á»i khác.
Sở thà nh-vương nói :
- Äánh hay hoà là tuỳ ở tình-hình địch quân. Ta giao cho ngÆ°Æ¡i quyá»n xét Ä‘oán ấy, để định liệu việc nói năng .
Khuất-hoà n phụng-mệnh sang trại TỠthương thuyết.
|
29-06-2008, 10:01 AM
|
|
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 77
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 1 phút
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
hồi 24
TỠhoà n-công lấy lòng đãi sứ Sở
Hội chư-hầu nhất dạ phục vua Châu
Khuất-hoà n đến trại TỠxin và o yết kiến.
Quản-trá»ng hay được tin, nói vá»›i Tá» hoà n-công :
- Nước Sở sai sứ đến một lần nữa chắc là xin giảng hoà , Chúa-công nên tiếp đãi tỠtế .
TỠhoà n-công cho đòi Khuất-hoà n và o.
Khuất-Hoà n quỳ móp dưới trướng tâu :
- Chúa công tôi chỉ vì không cống cá» thanh-mao, để quÃ-quốc nhá»c lòng Ä‘em quân đến đây tháºt tá»™i rất lá»›n . Chúa công tôi đã biết lá»—i , xin quÃ-quốc lui binh khá»i ba mÆ°Æ¡i dặm. Chúa công tôi sẽ tuân-mệnh .
TỠhoà n-công nói :
- Nếu vua nÆ°á»›c Sở biết giữ bổn-pháºn ta còn đòi gì nữa mà không rút quân.
Khuất-hoà n lạy tạ lui ra, trở vỠthưa lại với Sở văn-vương :
- Tôi hứa vá»›i Tá»-hầu, chịu cống hiến má»™t xe cá» thanh-mao, và Tá»-hầu cÅ©ng đã hứa rút quân khá»i ba mÆ°Æ¡i dặm.
Sở thà nh-vÆ°Æ¡ng không tin, sai ngÆ°á»i Ä‘i thám thÃnh .
Bỗng có quân và o báo :
- Quân các nÆ°á»›c chÆ°-hầu đã rút khá»i ngoà i ba mÆ°Æ¡i dặm , hiện đóng nÆ¡i đất Thiệu-lăng.
Sở thà nh-vương nói :
- Tá»-hầu chịu rút quân ấy là có ý sợ ta, ta há lại giữ lá»i hứa là m chi ?
Tá»-văn thÆ°a :
- Äại VÆ°Æ¡ng chá»› nên là m thế ! NgÆ°á»i ta không bá»™i tÃn vá»›i mình, mà mình bá»™i tÃn vá»›i há» sao phải.
Sở thà nh-vÆ°Æ¡ng nÃn lặng, nét mặt buồn buồn.
Kế đó, sai Khuất-Hoà n đem mấy xe và ng lúa đến đất Thiệu-lăng để ban thưởng cho quân các nước chư hầu .
Lại sai sá»a soạn má»™t xe cá» thanh-mao Ä‘em đến trình vá»›i Tá» hoà n-công để Ä‘em và o triá»u cống Thiên-tá» .
Lúc đó, Hứa mục-công đã qua Ä‘á»i, con Hứa mục-công là Hiệp, lên nối ngôi, xÆ°ng hiệu Hứa hi-công .
Hứa hi-công sai quan Äại-phu Bách-đà đến há»™i diện cùng các chÆ°-hầu nÆ¡i Thiệu-lăng để Ä‘iá»u khiển Ä‘oà n quân của mình.
Khuất-hoà n và o yết kiến TỠhoà n-công dâng và ng lụa để ban thưởng cho quân sĩ.
TỠhoà n-công đem phân phát cho các nước.
Khuất-hoà n lại dâng cỠthanh-mao.
Tá» hoà n-công xem xong giao trả cho Khuất-hoà n , sai sứ Ä‘em và o triá»u cống Thiên-tá».
Tá» hoà n-công há»i Khuất-hoà n :
- Nhà ngươi đã bao giỠđược trông thấy quân lực của các nước Trung-nguyên chưa ?
Khuất-hoà n nói :
- Tôi ở nÆ¡i xa xôi hẻo lánh vá» cõi Nam nầy, chÆ°a từng thấy những đạo binh hùng mạnh của Trung-nguyên , nếu Minh-công có hảo-ý, xin cho tôi được xem tÆ°á»ng táºn .
Tá» hoà n-công liá»n Ä‘Æ°a Khuất-hoà n Ä‘i xem các trại quân của các nÆ°á»›c chÆ°-hầu.
Bấy giá» quân các nÆ°á»›c đóng liá»n nhau dà i hÆ¡n mấy mÆ°Æ¡i dáºm. Má»—i khi trại quân Tá» ná»—i trống hiệu, các trại chÆ°-hầu đồng ứng tiếng, gióng lên nhÆ° sấm.
Tá» hoà n-công đắc ý, cÆ°á»i lá»›n , nói vá»›i Khuất-hoà n :
- Binh-lực của các nước Trung-nguyên ta như thế nầy đánh đâu mà chẳng thắng .
Khuất-hoà n nói :
- Minh-công là bá chủ Trung-quốc, dùng đạo-Ä‘Æ°c để chinh-phục lòng ngÆ°á»i, dùng đại-nghÄ©a thắng thiên-hạ. Cái đó má»›i đáng sợ . ChÆ° nhÆ° lấy binh lá»±c cáºy oai, thì nÆ°á»›c Sở tôi, dẫu nhá» má»n, nhÆ°ng có PhÆ°Æ¡ng-thà nh, có sông Hán-thuá»· , thà nh cao, hà o sâu, dẫu trăm vạn binh hùng, vị tất đã là m gì nổi !
TỠhoà n-công nghe nói, có ý hổ thẹn, bảo Khuất-hoà n :
- Nhà ngÆ°Æ¡i tháºt là má»™t hiá»n-sÄ© của nÆ°á»›c Sở. Nay ta xin cùng vua nÆ°á»›c Sở giữ lấy chức pháºn của tiên quân ta ngà y xÆ°a , nhà ngÆ°Æ¡i nghÄ© thế nà o ?
Khuất-hoà n nói :
- Minh-công có lòng nghĩ đến Chúa-công tôi mà giảng-hoà thì còn gì may mắn hơn.
Tá» hoà n-công truyá»n mở tiệc đãi đằng.
Sáng hôm sau Tá» hoà n-Công láºp Ä‘Ã n , để cùng vá»›i nÆ°á»›c Sở ăn thá» và láºp Ä‘iá»u Æ°á»›c giảng-hoà vá»›i nhau.
Quản-Trá»ng xin tha cho Äam-Bá vá» nÆ°á»›c Trịnh.
Khuất-hoà n cũng thay mặt Sái-hầu xin lỗi với TỠhoà n-công.
Äoạn, hai bên từ giã nhau.
TỠhoà n-Công ra lệnh thu quân vỠnước.
Trong khi Ä‘i Ä‘Æ°á»ng, Bảo thúc-nha há»i Quản-trá»ng :
- NÆ°á»›c Sở tiếm xÆ°ng vÆ°Æ¡ng hiệu, tại sao Trá»ng-phụ không Ä‘em việc ấy bắt tá»™i khi-quân lại nháºn cá» thanh-mao là m chi ?
Quản-trá»ng nói :
- NÆ°á»›c Sở tiếm xÆ°ng vÆ°Æ¡ng-hiệu đã ba Ä‘á»i. Nếu nay bắt bá» vÆ°Æ¡ng-hiệu, không Ä‘á»i nà o nÆ°á»›c Sở chịu tuân theo. Ấy váºy, nÆ°á»›c ta là m sao Ä‘iá»u khiển được. Muốn Ä‘iểu khiển há», cốt yểu phải là m cho há» nghe lá»i mình trÆ°á»›c đã. Mà muốn há» nghe lá»i mình, không gì hÆ¡n đừng để há» bất mãn mình.
Bảo thúc-nha nghĩ ngợi một lúc, rồi cũng cho là phải.
Quan Äại-phu nÆ°á»›c Trần là Äà o-Äồ, nghe tin Tá» hoà n-Công Ä‘em quân vá» nÆ°á»›c, liá»n bà n vá»›i quan Äại-phu nÆ°á»›c Trịnh là Thân-hầu :
- Nếu để quân Tá» Ä‘i qua địa giá»›i nÆ°á»›c Trần và nÆ°á»›c Trịnh, thì ta phải cung-đốn lÆ°Æ¡ng thá»±c, nhÆ° thế đã tốn của lại mất công , chi bằng nói vá»›i Tá» hầu Ä‘i vá» phÃa Äông, khiến cho nÆ°á»›c Từ và Cá» phải chịu lấy sá»± khó nhá»c ấy thì hai nÆ°á»›c ta má»›i rảnh-rang được.
Thân-hầu vốn là má»™t kẻ nham hiểm, ngoà i mặt tán thà nh lá»i nói của Äà o-Äồ, nhÆ°ng trong bụng có ý cÆ°á»i thầm, liá»n bảo Äà o-Äồ và o tâu vá»›i Tá» hoà n-công.
Äà o-Äồ bÆ°á»›c và o ra mắt, tâu :
- Minh-công đánh SÆ¡n-nhung nÆ¡i phÃa Bắc, phạt nÆ°á»›c Sở nÆ¡i phÃa Nam, bây giá» nên rút quân vá» phÃa Äông, để cho các nÆ°á»›c trông thấy oai mà sợ.
TỠhoà n-công nói :
- Nhà ngươi nói rất phải.
Äược má»™t lúc Thân-Hầu cÅ©ng và o ra mắt Tá» hoà n-công, tâu :
- Minh-công Ä‘em quân chinh phạt đã lâu ngà y, phải tìm cách để quân sÄ© có nÆ¡i trú ngụ mà giải-lao. Nay nếu kéo binh vá» phÃa Äông rủi có nÆ°á»›c má»i rợ nà o đón Ä‘Æ°á»ng ngăn trở, là m cho quân sÄ© mệt nhá»c, ta thán thì tháºt là điá»u bất lợi !
TỠhoà n-công như sực tỉnh, nói :
- Nếu không có nhà ngươi, ta đã lầm lẫn rồi .
Nói xong sai ngÆ°á»i bắt Äà o-Äồ trị tá»™i, Trần tuyên-công phải Ä‘em lá»… váºt xin lá»—i hai ba lần Tá» hoà n-công má»›i chịu tha. Lại khiến Trịnh văn-công phải Ä‘em đất Hổ-lao thưởng cho Thân-hầu .
Trịnh văn-công, dẫu phải nghe lá»i, nhÆ°ng lòng không phục.
Tá» hoà n-công thấy Quản-trá»ng láºp được nhiá»u công lao to tác , bèn Ä‘em đất Biá»n-ấp , hÆ¡n ba trăm nóc nhà của quan Äại-phu Bá-thị phong thêm cho Quản-trá»ng.
Sở thà nh-vÆ°Æ¡ng thấy binh Tá» và các nÆ°á»›c chÆ°-hầu đã rút vá» , ý chừng muốn Ä‘em cổ thanh-mao và o nhà Châu triá»u cống.
Khuất-hoà n thưa :
- Ta không nên thất tÃn vá»›i nÆ°á»›c Tá». Vã lại chỉ vì nÆ°á»›c Sở ta không cống hiến nhà Châu , nên nÆ°á»›c Tá» má»›i được tiếng là biết tôn kÃnh Thiên-tá». Nay nhân cÆ¡ há»™i nầy, ta sai và o cống hiến thì nÆ°á»›c ta cÅ©ng chẳng kém gì nÆ°á»›c Tá».
Sở thà nh-vương nói :
- Chỉ ngặt má»™t Ä‘iá»u nÆ°á»›c ta đã xÆ°ng VÆ°Æ¡ng-vị . Nay xÆ°ng hô thế nà o cho tiện ?
Khuất-hoà n nói :
- Không hỠchi. Trong tỠbiểu chỉ xưng là viễn-thần cũng đủ .
Sở thà nh vÆ°Æ¡ng nháºm lá»i, sai Khuất-hoà n Ä‘em mÆ°á»i xe cá» thanh-mao và các thÆ° và ng lụa và o dâng vua Huệ-vÆ°Æ¡ng nhà Châu.
Châu huệ-vương mừng lắm, phán :
- NÆ°á»›c Sở lâu nay đã bá» bổn pháºn, bây giá» lại biết triá»u phục nhÆ° thế thá»±c là phÆ°á»›c lá»›n của Tiên-vÆ°Æ¡ng ta.
Nói rồi Ä‘em lá»…-váºt cáo-yết Thái-miếu, lại ban thưởng cho nÆ°á»›c Sở rất háºu .
Khuất-hoà n lạy tạ, rồi cáo từ.
Chẳng bao lâu, TỠhoà n-công lại sai Thấp-bằng đến yết kiến Châu huệ-vương , tâu vỠviệc nước Sở đã chịu thần phục .
Châu huệ-VÆ°Æ¡ng tiếp đãi Thấp-bằng rất trá»ng thể.
Thấp-bằng tâu vá»›i Châu huệ-vÆ°Æ¡ng , xin được phép đến chúc mừng ngôi Thái-tá».
Châu huệ-vÆ°Æ¡ng nghe nói vẻ mặt lúng túng, trá»™n lẫn má»™t Ãt u buồn, rồi sai ngÆ°á»i đòi Thái-tá» Trịnh và VÆ°Æ¡ng-tá» Äái đến.
Thấp-Bằng lạy mừng xong, bái tạ ra vá».
VỠđến nÆ°á»›c Tá», Thấp-bằng và o ra mắt Tá» hoà n-công tâu :
- Nhà Châu sắp có loạn !
Tá» hoà n-công thất kinh há»i :
- Tại là m sao thế ?
Thấp-bằng nói :
- NgÆ°á»i con trưởng của Thiên-tá» là Trịnh, tức con bà KhÆ°Æ¡ng-háºu, đã láºp lên Thái-tá». Nay bà KhÆ°Æ¡ng-háºu mất, bà thứ-háºu là Trần-vỉ, được vua yêu, sinh đặng VÆ°Æ¡ng-tá» Äái. Thiên-tá» muốn bá» con trưởng láºp con thứ, vì váºy lúc tôi xin yết kiến, vua đòi ra cả hai ngÆ°á»i. Tôi e rằng chẳng bao lâu nhà Châu sẽ có loạn .
Tá» hoà n-công vá»™i vã đòi Quản-trá»ng và o thÆ°Æ¡ng-nghị.
Quản-trá»ng nói :
- Tôi có một kế, có thể giữ yên được nhà Châu.
Tá» hoà n-công há»i :
- Kế gì váºy ?
Quản-trá»ng nói :
- Cần gây cho Thái-tá» má»™t thế-lá»±c mạnh mẽ. Nay viết má»™t đạo biểu dâng lên vua nhà Châu tỠý các chÆ°-hầu muốn yết-kiến ngôi Thái-tá», xin nhà vua cho Thái-tá» ra há»™i vá»›i các chÆ°-hầu. Há»… Thái-tỠđã há»™i diện vá»›i các chÆ°-hầu thì địa-vị đã được căng-co dầu muốn thay đổi cÅ©ng không được.
Tá» hoà n-công khen phải, liá»n viết hịch hẹn vá»›i các chÆ°-hầu sang năm há»p mặt tại đất Thủ-chỉ thuá»™c nÆ°á»›c Vệ, rồi lại sai Thấp-Bằng đến triá»u Châu , tỠý các chÆ°-hầu muốn yết kiến ngôi Thái-tỠđể tá» lòng tôn kÃnh.
Châu huệ-vÆ°Æ¡ng không muốn cho Thái-tá» Ä‘i há»™i, nhÆ°ng sợ thế lá»±c nÆ°á»›c Tá», chẳng dám từ khÆ°á»›c.
Thấp-bằng vỠnước, báo với TỠhoà n-công.
Äầu năm sau, Tá» hoà n-công sai Trần kÃnh-trá»ng sang đất Thủ-Chỉ là m má»™t nhà hà nh-cung để đón Thái-tá».
Äúng kỳ hẹn Thái-tá» Trịnh đến. Các chÆ°-hầu kéo đến lạy mừng .
Thái-tá» Trịnh hai ba lần từ chối không dám nháºn lá»….
TỠhoà n-công tâu :
- Chúng tôi là chÆ°-hầu, đối vá»›i Thái-tá» cÅ©ng nhÆ° bá» tôi đối vá»›i vua, xin Thái-tá» chá»› tị-hiá»m.
Thái-tá» Trịnh tá» lá»i cảm tạ.
Rồi đêm ấy, má»i Tá» hoà n-công đến hà nh-cung, Ä‘em việc VÆ°Æ¡ng-tá» Äái muốn cÆ°á»›p ngôi thuáºt lại .
TỠhoà n-công tâu :
- Chúng tôi cùng các Chư-hầu ước nguyện quyết bảo vệ cho Thái tỠ, xin Thái-tỠchớ ngại.
Thái-tá» Trịnh sợ ở nÆ¡i đất Thủ-Chỉ lâu ngà y là m phiá»n các chÆ° hầu, nên muốn vá» triá»u.
TỠhoà n-công nói :
- Sở dÄ© chúng tôi muốn lÆ°u Thái-tá» lâu ngà y là muốn Thiên-tá» hiểu thấu lòng lÆ°u luyến của chÆ°-hầu đối vá»›i Thái-tá». Nay Ä‘ang giữa mùa hè nóng ná»±c, xin đợi đến mùa thu mát trá»i, chúng tôi sẽ há»™ giá hồi loan cÅ©ng chẳng muá»™n .
Châu huệ-vÆ°Æ¡ng thấy Thái-tá» Trịnh lâu vá», Ä‘oán biết Tá» hoà n-Công có lòng mến phục , nên không vui . HÆ¡n nữa, Thứ-phi Trần-Vỉ và VÆ°Æ¡ng-tá» Äái ngà y đêm ở bên cạnh kiếm lá»i gièm siểm.
Nhơn lúc quan Thái-sỠChu-khổng và o yết kiến .
Châu huệ-Vương nói :
- Vừa rồi, Tá»-hầu đánh được Sở, song quân-lá»±c nÆ°á»›c Tá» cÅ©ng không hÆ¡n gì Sở. Nay Sở lại tùng phục Thiên-triá»u không hổn láo nhÆ° trÆ°á»›c nữa, thì Sở cÅ©ng đáng tin cáºy .
Chu-khổng tâu :
- Tâu Bệ-hạ, ý chừng Bệ-hạ có Ä‘iá»u gì bất bình nÆ°á»›c Tá» ?
Châu huệ-vương nói :
- Tá»-hầu cáºy thế , nhóm chÆ°-hầu qui phục Thái-tá», nhÆ° thế đã có mầm khi quân ! Ta muốn nhá» khanh Ä‘em cho Trịnh-hầu má»™t máºt chiếu, bảo Trịnh-hầu bá» Tá» theo Sở , rồi Ä‘em ý của Trẫm truyá»n lại vá»›i vua Sở.
Chu-khổng tâu :
- Sở vá» triá»u cống là nhá» có Tá» bắt buá»™c, sao Bệ-hạ lại không nghÄ© đến công lao của Tá»-hầu.
Châu huệ-vương nói :
- Nếu các nÆ°á»›c chÆ°-hầu cứ tùng phục nÆ°á»›c Tá» mãi chắc gì Tá»-hầu không sanh dị tâm , ý trẩm đã quyết khanh chá»› bà n bạc là m chi !
Chu-khổng không dám nói nữa.
Châu huệ-vÆ°Æ¡ng liá»n viết má»™t máºt chiếu, niêm phong rất cẩn tháºn trao cho Chu-khổng.
Chu-khổng không hiểu trong tỠchiếu đó đã viết gì , vội vã đem đến trao cho Trịnh văn-công .
Trịnh văn-công mở ra Ä‘á»c.
Chiếu rằng :
Thái-tá» Trịnh bất tuân phụ lệnh, tá»± táºp các chÆ°-hầu mÆ°u gây rối Thiên triá»u. Äó là tá»™i bất hiếu, không thể nối ngôi được. Nay ý trẫm muốn láºp VÆ°Æ¡ng-tá» Äái là m Thái-tá», nếu hiá»n-hầu bá» Tá» theo Sở , để cùng giúp VÆ°Æ¡ng-tá» Äái thì trẫm sẽ giao hết quyá»n bÃnh cho.
Trịnh văn-công xem chiếu xong, lòng mừng thầm, nói vá»›i các quan Äại phu :
- Tiên quân ta VÅ©-công , Trang-công trÆ°á»›c kia hai Ä‘á»i là m Khanh-sÄ© nhà Châu đến Ä‘á»i Lệ-công cÅ©ng có công nghiệp lá»›n, giúp vua Châu, nhÆ°ng chÆ°a giữ được quyá»n chÃnh. Nay vua nhà Châu lại định giao quyá»n cho ta, thá»±c Ä‘iá»u đáng mừng đó !
Quan Äại-phu Äổ-thúc can :
- NÆ°á»›c ta chịu Æ¡n nÆ°á»›c Tá» , nay bõ Tá» theo Sở là điá»u bá»™i nghÄ©a. HÆ¡n nữa, Thái-tá» Trịnh được má»i ngÆ°á»i tôn sùng, nay bõ Ä‘i phò VÆ°Æ¡ng-tá» Äái là trái vá»›i ý-nguyện chung của má»i ngÆ°á»i, xin Chúa-công tháºn trá»ng việc nầy .
Trịnh văn-công nói :
- Theo ý Tá»-hầu sao bằng theo ý Thiên-tá» nhà Châu , việc phế láºp là do ý Thiên-tá» chứ đâu phải ý ta .
Äổ-thúc nói :
- Ngôi Thái-tá» nhà Châu bao giá» cÅ©ng phải là con trưởng. Nếu láºp con thứ không tránh Ä‘iá»u rắc rồi. Xem nhÆ° trÆ°á»›c kia U-vÆ°Æ¡ng yêu VÆ°Æ¡ng-tá» Bá-Phục, vua Hoà ng-vÆ°Æ¡ng yêu VÆ°Æ¡ng-tá» Khắc, vua Trang-vÆ°Æ¡ng yêu VÆ°Æ¡ng-tá» Äồi kết quả Ä‘á»u mang tai vạ. Nếu Chúa-công không xét kỹ e phải hối háºn.
Quan Äại phu Thân-hầu cãi :
- Dù muốn dù không đó là lệnh Thiên-tá». Ta há lại trái lệnh Thiên-tỠđể nghe theo Tá»-hầu sao ? NhÆ° váºy còn gì đạo quân thần.
Trịnh văn-công cho lá»i nói của Thân-hầu là phải, đêm ấy bá» ra vá» không há»™i chÆ°-hầu nữa.
Tá» hoà n-công hay tin nổi giáºn, toan Ä‘em binh đánh Trịnh.
Quản-Trá»ng can :
- Dẫu má»™t nÆ°á»›c Trịnh bá»™i Æ°á»›c , cÅ©ng chÆ°a hại chi, nay xin Chúa-công cứ láºp minh thệ vá»›i các nÆ°á»›c rồi tÃnh sau.
Tá» hoà n-công nghe theo lá»i, láºp Ä‘Ã n nÆ¡i đất Thủ-chỉ, để cùng vá»›i các chÆ° hầu ăn thá» , đồng tâm giúp ngôi Thái-tá» .
Lá»i thá» nhÆ° sau :
Tất cả các nÆ°á»›c chÆ° hầu có mặt hôm nay đồng tâm giữ ngôi Thái-tỠđể giữ vững nhà Châu. Nếu ai đổi lòng sẽ bị đất trá»i tru diệt.
Ngà y hôm sau các nước chư-hầu đưa Thái-tỠTrịnh vỠnước.
Trịnh văn-công hay tin các nÆ°á»›c chÆ° hầu láºp minh thệ, có ý lo sợ cho mình.
Kế đó Sở thà nh-vÆ°Æ¡ng sai ngÆ°á»i sang Trịnh để bà n việc giao hữu .
Trịnh văn-công lòng dụ dự không quyết, nên không tiếp sứ.
Sở thà nh-vương bèn tư thông với Thân-hầu , để nhỠThân-hầu xúi giục Trịnh văn-công bỠTỠtheo Sở.
Nguyên Thân-hầu trÆ°á»›c kia là m quan nÆ°á»›c Sở , được Sở văn-vÆ°Æ¡ng yêu chuá»™ng. Sau Sở văn-vÆ°Æ¡ng gần mãn phần, sợ ngÆ°á»i sau không dùng Thân-hầu nên má»›i cho Thân-hầu má»™t số châu ngá»c để trốn sang nÆ°á»›c khác láºp nghiệp . Thân-hầu trốn sang đất Lịch, được Trịnh lệ-công yêu dùng. Sau Trịnh lệ-công phục nghiệp má»›i phong Thân-hầu là m chức Äại phu nÆ°á»›c Trịnh.
Äến lúc Trịnh lệ-công qua Ä‘á»i. Trịnh văn-công lên nối nghiệp, Thân-hầu vẫn giữ chức ấy.
Nay được tin nước Sở, Thân-hầu và o bà n với Trịnh văn-công :
- Ta vì phụng mệnh Thiên tá» mà trái ý Tá», chỉ còn trông cáºy ở nÆ°á»›c Sở, nếu không theo Sở thì lấy đâu nÆ°Æ¡ng tá»±a ?
Trịnh văn-công nghe lá»i, máºt sai Thân-hầu qua kết liên vá»›i Sở .
Tá» hoà n-Công hay tin tức giáºn cá» binh sang vây thà nh Tần-Máºt của nÆ°á»›c Trịnh.
Lúc bấy giá» Thân-hầu còn Ä‘ang ở nÆ°á»›c Sở , nghe tin ấy liá»n tâu vá»›i Sở thà nh-vÆ°Æ¡ng :
- NÆ°á»›c Trịnh sở dÄ© giao kết vá»›i Sở là cáºy có Sở giúp. Nếu Äại vÆ°Æ¡ng không Ä‘em binh cứu nÆ°á»›c Trịnh , ắt Trịnh phải theo Tá» .
Sở thà nh-vÆ°Æ¡ng triệu táºp quân thần thÆ°Æ¡ng nghị.
Quan Tể-tÆ°á»›ng Tá»-văn tâu :
- NÆ°á»›c Hứa Ä‘ang tùng phục nÆ°á»›c Tá», được Tá» hoà n-công rất Æ°u đãi , nay muốn cứu Trịnh, chỉ cần Ä‘em binh qua đánh Hứa, quân Tá» tất phải rút vá» mà cứu Hứa.
Sở thà nh-VÆ°Æ¡ng y lá»i, Ä‘em quân vây thà nh nÆ°á»›c Hứa. Quả nhiên Tá» bõ Trịnh kéo thẳng qua nÆ°á»›c Hứa để cứu viện .
NÆ°á»›c Sở lại rút quân vá».
Thân-hầu trở vỠnước lòng hiu hiu tự đắc, cho rằng mình đã có công phu rất lớn đối với nước Trịnh.
Qua năm sau, TỠhoà n-công lại đem quân đánh Trịnh nữa.
Quan Äại-phu nÆ°á»›c Trần là Äà o-Äồ, lúc trÆ°á»›c theo Tá» hoà n-công Ä‘i Sở có hiá»m khÃch vá»›i Thân-Hầu, nên nay viết má»™t máºt thÆ° sai ngÆ°á»i Ä‘em Ä‘Æ°a cho quan Äại-phu nÆ°á»›c Trịnh là Äổ-thúc.
Thư ấy như vầy :
Thân-hầu là má»™t đứa ô-mị, trÆ°á»›c kia nịnh bợ Tá»-hầu được thuởng đất Hổ-lao nạp , lại ô-mị nÆ°á»›c Sở để là m cho Trịnh-hầu phải mang tiếng thất tÃn. Nếu chém đầu Thân-hầu Ä‘em tạ tá»™i, ắt quân Tá» tức khắc lui vá» nÆ°á»›c .
Äổ-thúc Ä‘em bức thÆ° ấy trình vá»›i Trịnh văn-công.
Trịnh văn-công cả giáºn truyá»n chém Thân-hầu, cắt đầu bá» và o má»™t chiếc há»™p, sai Äổ-thúc Ä‘em nạp cho Tá» hoà n-công và nói :
- Ngà y trước sở dĩ nước Trịnh bội ước là do Thân-hầu ô-mị , nay xin giết Thân-hầu đem dâng đầu tạ tội.
Tá» hoà n-công biết Äổ-Thúc là má»™t tôi hiá»n, thuáºn cho nÆ°á»›c Trịnh giảng hoà .
Rồi, cÅ©ng trong năm ấy Tá» hoà n-công lại triệu táºp các chÆ°-hầu há»p nÆ¡i đất Ninh-mãn để kiểm Ä‘iểm việc binh.
Trịnh văn-công e ngại có chiếu mệnh Thiên-tá», nên chẳng dám công nhiên Ä‘i dá»± má»›i sai con là Thế-tá» Hoa Ä‘i thế.
Nguyên Thế-tá» Hoa cùng vá»›i em là Công-tá» Tang Ä‘á»u con bà ÄÃch phu-nhân . Bấy giá» ÄÃch phu-nhân được Trịnh văn-công yêu, má»›i láºp Hoa lên là m Thế-tá». Sau đó, Trịnh văn-công lại láºp thêm hai bà phu-nhân nữa cÅ©ng Ä‘á»u có con trai cả .
Cách đó chẳng bao lâu ÄÃch phu-nhân chết. Trong cung có má»™t nà ng cung nữ tên Yên-cáºt, má»™t hôm nằm má»™ng thấy má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông tay cầm cà nh hoa đến nói : Ta đây là thuá»· tổ nhà ngÆ°Æ¡i, nay cho nhà ngÆ°Æ¡i cà nh hoa lan nầy, mai sau sẽ sinh quÃ-tá», khiến cho nÆ°á»›c nhà thịnh vượng.
Nói xong cầm cà nh hoa lan Ä‘Æ°a cho Yên-cáºt rồi biến mất.
Yên-Cáºt giáºt mình thức dáºy, Ä‘em chuyện ấy tâu vá»›i vua.
Trịnh văn-công cho là điá»m tốt, ăn ở vá»›i Yên-cáºt, sinh đặng má»™t trai đặt tên là Lan.
Thế-tá» Hoa thấy cha mình nhiá»u vợ yêu nhÆ° váºy, sợ ngà y sau bõ mình láºp ngÆ°á»i khác, má»›i bà n riêng vá»›i các quan Äại-phu, nhÆ° Thúc-thiêm, Äổ-thúc, SÆ°-thúc, để bầy mÆ°u gây uy-thế cho mình.
NhÆ°ng các quan Ä‘á»u khuyên Thế-tá» Hoa nên giữ lấy đạo-hiếu .
Do đó, Thế-tá» Hoa không bằng lòng, tỠý hiá»m-khÃch vá»›i các quan.
Äến ngà y há»™i chÆ°-hầu, Thế-tá» Hoa và o yết-kiến Tá» hoà n-công nói riêng :
- NÆ°á»›c Trịnh tôi ngà y nay quyá»n binh Ä‘á»u ở trong tay Thúc-thiêm , Äổ-thúc và SÆ°-thúc định Ä‘oạt cả . Sở dÄ© phụ-thân tôi bõ không Ä‘i dá»± há»™i cÅ©ng vì ba ngÆ°á»i ấy. Nếu Hiá»n-hầu trừ được ba ngÆ°á»i ấy thì nÆ°á»›c Trịnh tôi má»›i phần phục quà quốc mãi mãi .
Tá» hoà n-công Ä‘em chuyện để bà n lại vá»›i Quản-trá»ng .
Quản-trá»ng nói :
- Không nên ! Xét lá»i nói của Thế-tá» Hoa tá» ra má»™t kẻ bất trung , bất tÃn. Thúc-thiêm, SÆ°-thúc và Äổ-thúc đã được tiếng là Tam-lÆ°Æ¡ng của nÆ°á»›c Trịnh, ta chá»› nên nghe lá»i mà hõng việc.
Tá» hoà n-công bá» qua không nói đến nữa. Tuy nhiên Quản-Trá»ng vốn ghét Thế-tá» Hoa là kẻ gian-giảo, cố ý Ä‘em lá»i nói của Thế-tá» Hoa tiết-lá»™ cho ngÆ°á»i nÆ°á»›c Trịnh biết.
Trịnh văn-công hay được, đòi Thế-tá» Hoa và o há»i.
Thế-tỠHoa nói dối rằng :
- Phụ thân không qua dá»± há»™i nên Tá» hoà n-công không chịu giảng hoà . Váºy thì ta nên theo nÆ°á»›c Sở là hÆ¡n.
Trịnh văn-công đã rõ hết ngá»n ngà nh vá»— án hét :
- Nghịch-tỠ, mi muốn bán nước lại còn dám nói dối với ta nữa sao ?
Nói xong, truyá»n giam Thế-tá» Hoa và o ngục .
Thế-tá» Hoa khoét tÆ°á»ng trốn ra .
Trịnh văn-công hay được truyá»n Ä‘em chém.
Em Thế-tá» Hoa là Công-tá» Tang sợ liên luỵ liá»n trốn sang nÆ°á»›c Tống , nhÆ°ng Trịnh văn-công được sai ngÆ°á»i theo giết chết.
Trịnh văn-công lại cảm nghÄ©a Tá» hoà n Công không nghe lá»i Thế-tá» Hoa, nên sai Äá»—-thúc đến tạ Æ¡n .
Năm ấy Châu huệ-vương ốm nặng Thái-tỠTrịnh sợ có biến loạn, nên sai quan Hạ-sĩ Vương-tỠHổ đến báo với TỠhoà n-công.
Chẳng bao lâu Châu huệ-vương băng-hà .
Tá» hoà n-công nay tin , vá»™i vả há»p các chÆ°-hầu ở đất Thao (thuá»™c nÆ°á»›c Tà o) là m tá» ai Ä‘iếu và o triá»u Châu dâng lá»… tế .
Má»—i nÆ°á»›c chÆ°-hầu phái má»™t quan Äai-phu thay mặt, kể tên sau đây :
l. Quan Äại-nhu nÆ°á»›c Tá» : Thấp-bằng
2. Quan Äại-phu nÆ°á»›c Tống : Hoa tú-lão
3. Quan Äại-phu nÆ°á»›c Lá»— : Công tôn-ngao
4. Quan Äại-phu nÆ°á»›c Vệ : Ninh-tốc.
5. Quan Äại-phu nÆ°á»›c Trần : Viên-tuyá»n
6. Quan Äại-phu nÆ°á»›c Trịnh : TÆ° nhân-sÆ°.
7. Quan Äại-phu nÆ°á»›c Tà o : Công-tá» Máºu.
8. Quan Äại-phu nÆ°á»›c Hứa : Bách-Ä‘Ã .
Tuy mượn tiếng là điếu tang nhÆ°ng kỳ tháºt để là m háºu thuẫn , tôn Thái-tá» Trịnh lên ngôi.
Sau lễ an-táng, Thái-tỠTrịnh lên tức vị, hiệu là Châu tương-vương.
Trần-vỉ , vợ vua Huệ-vÆ°Æ¡ng và VÆ°Æ¡ng-tá» Äái lòng rất căm phẫn, nhÆ°ng sợ oai các chÆ°-hầu không dám kinh Ä‘á»™ng.
Việc nhà Châu sắp đặt đã yên, Tá» hoà n-công lui vá» nÆ°á»›c, định triệu táºp chÆ° hầu nÆ¡i đất QuÃ-khâu để bà n tÃnh má»i việc.
Quản-trá»ng nói :
- Nhà Châu vừa rồi chỉ vì con trưởng , con thứ, không nhất định mà sắp bị rối loạn. Váºy Chúa-công định ngôi Thế-tá» trÆ°á»›c để khá»i di-hoạ vá» sau.
TỠhoà n-công nói :
- Ta có tất cả sáu con, Ä‘á»u là con của vợ thứ : Công-tá» Võ-Khuy lá»›n tuổi hÆ¡n , nếu cứ lấy ngÆ°á»i hiá»n thì có Công-tá» Chiêu. Trưởng Vệ-cÆ¡ (mẹ Công-tá» Võ-khuy) hầu ta đã lâu, ta đã hứa định
láºp Công-tá» Võ-khuy rồi ; Dịch-nha và Thụ-Äiêu hai ngÆ°á»i ấy thÆ°á»ng thÆ°á»ng có nói vá»›i Võ-khuy . Công-tá» Chiêu là ngÆ°á»i hiá»n , nhÆ°ng ý ta chÆ°a quyết, bây giá» tuỳ ý Trá»ng-phụ.
Quản-trá»ng biết Dịch-nha vá»›i Thụ-Ä‘iêu là hai tên nịnh, lại là bè đảng của Trưởng Vệ-cÆ¡ , e cho ngà y sau Công-tá» Võ-khuy lên nối ngôi thì ná»™i công, ngoại ứng là m loạn Quốc-chÃnh. Công-tá» Chiêu là con của Trịnh-cÆ¡, nÆ°á»›c Trịnh vừa má»›i giảng hoà vá»›i Tá» , láºp Công-tá» Chiêu thì giữa Tá» và Trịnh cà ng thêm thân máºt.
NghÄ© nhÆ° váºy, Quản-Trá»ng má»›i thÆ°a vá»›i Tá» hoà n-công :
- Hiện nay Chúa-công không có con hiá»n nối ngôi thì là m sao giữ được cÆ¡-nghiệp bá-chủ. Chúa-công đã xét Ä‘oán biết Công-tá» Chiêu là ngÆ°á»i hiá»n, thì nên láºp ngay má»›i phải .
Tá»-hoà n-công nói :
- Ta chỉ sợ Công-tỠVõ-khuy cho mình là lớn tuổi hơn, sinh ra chuyện tranh già nh lẫn nhau, thì biết là m thế nà o ?
Quản-di-ngô thưa :
- Nay nhân dịp Chúa-công sắp đại há»™i các nÆ°á»›c chÆ° hầu ; nên chá»n trong các vua chÆ° hầu có ông nà o hiá»n, hãy Ä‘em việc Công-tá» Chiêu mà uá»· thác cho còn lo ngại gì.
Tá» hoà n-công nháºm lá»i.
Bây giá» Tống hoà n-công là Ngá»±-thuyết Máºt, Thế-tá» TÆ°-phủ nhÆ°á»ng ngôi cho Công-tá» Mục-di (thứ huynh của TÆ°-phủ) . Mục-di không chịu là m vua. TÆ°-phủ phải lên nối ngôi hiệu là Tống tÆ°Æ¡ng-công.
Tống tÆ°Æ¡ng-công theo lệnh của bá chủ (Tá» hoà n-công) , mặc dầu có tang vẫn đến dá»± há»™i ở đất QuÃ-khâu
Quản-trá»ng tâu vá»›i Tá» hoà n-công :
- Vua nÆ°á»›c Tống biết nhÆ°á»ng ngôi cho ngÆ°á»i hiá»n là Công-tá» Mục-di. Vả lại trong lúc có tang mà đi dá»± há»™i, là há» rất kÃnh trá»ng nÆ°á»›c ta. Chúa-công nên uá»· thác Công-tá» Chiêu cho vua nÆ°á»›c Tống .
Tá» hoà n-công y-lá»i, láºp tức sai Quản-Trá»ng đến quân-xá, để hầu chuyện trÆ°á»›c cùng Tống tÆ°Æ¡ng-công .
Tống tương-công đến yết kiến TỠhoà n-công.
Tá» hoà n-công tiếp đãi rất nồng háºu rồi Ä‘em việc Công-tá» Chiêu ân-cần gá»i gắm :
- Äể giữ yên được cÆ¡ nghiệp tôi hy-vá»ng lòng tốt của hiá»n-hầu không quên chăm sóc Công-tá» Chiêu, khiến cho cÆ¡ nghiệp Tá» vẫn còn tồn-tại vÄ©nh-viá»…n.
Tuy Tống tÆ°Æ¡ng-công khiêm nhượng, không dám nháºn lá»i , nhÆ°ng ná»—i lòng đã thầm cảm lá»i ủy-thác của Tá» hoà n-công.
Ngà y há»™i, các chÆ°-hầu cùng há»p mặt trÆ°á»›c Ä‘Ã n để vá»ng bái thiên-tá» .
Quan Thái-tế Chu-khổng Ä‘á»c lá»i chiếu của Thiên-tá» nhà Châu
Äoạn trao phần tế cho Tá» hoà n-công .
TỠhoà n-công bái lĩnh toan bước xuống ngai tạ lễ, Chu-khổng nói :
- Hiá»n-hầu nay tuổi đã già , xin miá»…n việc ấy .
Tá» hoà n-công toan bố lá»… tạ, Quản-Trá»ng vá»™i vã nói :
- Xin Chúa-công lấy lá»… nghÄ©a là m trá»ng, để nêu gÆ°Æ¡ng cho các chÆ°-hầu.
Như sực tĩnh, TỠhoà n-công nói lớn :
- Dẫu Thiên-tỠthương tình, song kẻ là m tôi có bao giỠvô lễ được .
Nói xong phục xuống trước đà n lạy hai lạy. Các nước chư-hầu
thấy váºy Ä‘á»u khâm phục.
Tá» hoà n-công nhân các nÆ°á»›c chÆ°-hầu còn Ä‘Å© mặt, tuyên Ä‘á»c năm Ä‘iá»u cấm của vua nhà Châu :
1. Không được lấp dòng nước chảy
2. Không được cấm đong thóc.
3. Không được đổi con trưởng.
4. Không được lấy tiểu thiếp là m chánh.
5. Không được cho Ä‘Ã n bà dá»± và o việc chÃnh-trị .
Äoạn Tá» hoà n-công láºp thệ vá»›i các nÆ°á»›c chÆ°-hầu rằng :
- Phà m là nước đồng minh , phải cùng nhau giao hiếu, lúc hoạn
nạn phải cứu nhau .
Xong cuá»™c lá»… Tá» hoà n-công há»i Chu-khổng :
- Ta nghe Ä‘á»i Tam Äại (nhà Hạ, nhà ThÆ°Æ¡ng và nhà Châu) , ngà y xÆ°a có lá»… Phong-thiện, chẳng hay lá»… ấy có nghÄ©a nhÆ° thế nà o ?
Chu-khổng nói :
- Äá»i Tam Äại là m lá»… "Phong" ở núi Thái-sÆ¡n là m lá»… "Thiện" ở núi LÆ°Æ¡ng-phù. Lá»… Phong là tế trá»i, lấy nghÄ©a trá»i cao, nên phải đắp đất lên mà tế. Còn lá»… Thiện là tế đất, lấy nghÄ©a đất thắp, nên quét sạch đất mà tế, ấy là cái lá»… của Ä‘á»i Tam-đại váºy.
TỠhoà n-công nói :
- An-ấp là thủ-đô của nhà Hạ, Báºc-ấp là thủ-đô của nhà ThÆ°Æ¡ng, Phong-kiá»u là thủ-đô của nhà Châu, chốn Äô-thà nh rất xa núi Thái-sÆ¡n và núi LÆ°Æ¡ng-phủ , núi nầy lại nằm trong địa-giá»›i nÆ°á»›c ta, ý ta cÅ©ng muốn là m cái lá»… ấy, các ngà i nghÄ© sao ?
Thấy Tá» hoà n-công có ý kiêu-ngạo và tá»± đắc, Chu-khổng không hà i lòng, liá»n đáp :
- Hiá»n-hầu cho là phải, thì còn ai dám bảo là không phải ?
TỠhoà n-công nói :
- Thôi, hoãn lại ngà y mai ta sẽ bà n .
Các vua chÆ°-hầu Ä‘á»u lui vá» tá»u quán.
Chu-khổng đến nói riêng vá»›i Quản-trá»ng :
- Lá»… Phong-thiện là cái lá»… trá»ng thể của Thiên-tá», tôi thiết tưởng nÆ°á»›c chÆ°-hầu không nên nói đến. Sao Trá»ng-phụ không can được má»™t câu nà o ?
Quản-trá»ng ôn tồn đáp :
- Bản năng hiếu thắng của Chúa-công tôi, không thể nà o can thẳng má»™t cách Ä‘á»™t-ngá»™t được, phải tìm phÆ°Æ¡ng chá»a lần, váºy hôm nay tôi sẽ liệu nói .
Tối đến, Quản-trá»ng và o yết kiến Tá» hoà n-công :
- Chúa-công có tháºt lòng muốn là m lá»… Phong-thiện không ?
TỠhoà n-công đáp :
- Äã nói, sao lại không tháºt !
Quản-trá»ng thÆ°a :
- Lá»… Phong-thiện bắt đầu có từ Ä‘á»i Vô hoà i-thị đến Ä‘á»i Chu thà nh-vÆ°Æ¡ng , tất-cả 73 nhà , Ä‘á»u là tuân mệnh trá»i là m Thiên-tá», nên má»›i được phép là m lá»… Phong-thiện.
TỠhoà n Công tỠý không hà i lòng, nói lớn :
- Ta đây, đánh nÆ°á»›c Sở ở phÃa Nam, tiến quân và o đất Thiệu-Lăng, phÃa Bắc đánh SÆ¡n-nhung, Linh-chi và Cô-trúc ; phÃa Tây qua bãi LÆ°-sa đến táºn núi Thái-hà ng. Các chÆ°-hầu ấy không ai đám trái ý, ba lần há»™i chÆ°-hầu vá» việc xa, sáu lẫn há»™i chÆ°-hầu vá» việc y thÆ°á»ng. Dầu Ä‘á»i Tam-đại chịu mệnh trá»i là m Thiên-tá» cÅ©ng không thể có má»™t sức mạnh nà o hÆ¡n ! Váºy giỠđây ta có là m lá»… Phong-thiện để cho con cháu noi theo tưởng cÅ©ng là lẽ phải !
Quản-trá»ng nói :
- Các báºc đế-vÆ°Æ¡ng thá»i xÆ°a lúc nà o gặp Ä‘iá»m là nh má»›i là m lá»… Phong-thiện , nay Chúa-công bá»—ng nhiên tổ chức lá»… ấy ắt những thức-giả sẽ chê cÆ°á»i .
TỠhoà n-công không nói đến việc đó nữa.
Hôm sau kéo binh vá» nÆ°á»›c lá» sá»a sang cung-thất rất rá»±c rỡ , má»—i dụng-cụ của nhà vua, món gì cÅ©ng sang trá»ng nhÆ° đồ dùng của Thiên-tá» nhà Châu.
NgÆ°á»i trong nÆ°á»›c ai cÅ©ng chê Tá» hoà n-công cố ý tiếm phạm .
Quản-trá»ng cÅ©ng đắp má»™t cái Ä‘Ã i cao ba từng gá»i là "Tam qui".
NghÄ©a là cả ba hạng ngÆ°á»i : Nhân dân, chÆ°-hầu, má»i rợ Ä‘á»u tùng phục mình cả . Lại còn láºp ra Tắc-môn để che cá»a, Phạn-Ä‘iếm để tiếp sứ thần các nÆ°á»›c.
Bảo thúc-nha thấy váºy có ý nghi hoặc há»i :
- Vua xa xỉ , mình cũng xa xỉ . Vua tiếm phạm mình cũng tiếm phạm như thế sao phải ?
Quản-trá»ng nói :
- Dẫu má»™t ông vua hay má»™t thÆ°á»ng dần mà đã có công khổ nhá»c gây dá»±ng cÆ¡ đồ , tất có ngà y phải được huởng sung sÆ°á»›ng để bù lại công khó nhá»c của mình chứ . Nếu cứ Ä‘em lá»… nghÄ©a bó buá»™c Ä‘á»i sống mình thì ai lại không chán . Vẳ lại việc là m của tôi cÅ©ng chỉ vì Chúa-công , mà muốn chia cái tiếng chê cÆ°á»i của thiên hạ đó .
Bảo thúc-nha nghe nói tuy là m thinh không cãi lại, song lòng không phục .
Trong lúc đó quan Thái-Tể nhà Châu là Chu-khổng cáo biệt trở vá» triá»u.
Äi đến nữa Ä‘Æ°á»ng gặp Tần hiến-công Ä‘i dá»± há»™i trá»….
Chu-khổng nói :
- Há»™i đã tan rồi sao đến bây giá» hiá»n-hầu má»›i đến ?
Tần hiến-công dáºm chân, than :
- Nước tôi xa quá nên đến trễ, không được trong thay cảnh uy-nghiêm của ngà y hội, thực tiếc thay !
Chu-khổng nói :
- Tôi tưởng không phải là điá»u đáng tiếc. Tá»-hầu cáºy mình có công to, tỠý kiêu ngạo , là m lắm Ä‘iá»u trái đạo . Há»… trăng tròn thì phải khuyết, nÆ°á»›c đầy tất phải trà n. Chẳng bao lâu nÆ°á»›c Tá» sẽ suy đốn .
Tấn hiến-công nghe nói quay xe trở vá». NhÆ°ng di dá»c Ä‘Æ°á»ng bị bệnh, nên vỠđến nÆ°á»›c Tấn thì tạ thế.
Từ đó, nÆ°á»›c Tấn sanh lắm Ä‘iá»u rối loạn.
|
29-06-2008, 10:22 AM
|
|
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 77
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 1 phút
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 25
Äánh nÆ°á»›c Quắc, Tuân-tức mượn Ä‘Æ°á»ng
Nuôi trâu giá»i , Lý-Há» là m tÆ°á»›ng
Nhắc lại chuyện nÆ°á»›c Tấn, Tấn hiến-công mê nà ng Ly CÆ¡, yêu dùng bá»n nịnh nhÆ° LÆ°Æ¡ng-ngÅ©, Äông-quan-ngÅ©, lại Ä‘em lòng ghét bõ Thế-tá» Thân-sanh, yêu Há»-Tể là con trai của Ly-cÆ¡ , ý muốn láºp lên ngôi Thế-tá», nhÆ°ng vì Thế-tá» Thân-sanh đã láºp được công trạng lại má»™t lòng thảo thuáºn , nên không biết lấy cá»› gì để phế được .
Nà ng Ly-cơ thấy con mình chưa có địa vị , đêm ngà y lo lắng, bà n với Ưu-thi :
- Bây giá» phải là m cách nà o để phế Thân-sanh, láºp Há»-Tể lên là m Thế-tá» ?
Ưu-thi đáp :
- Hiện nay ba vị Công-tỠ(Thế-tỠThân-sanh, Công-tỠDi-Ngô và Công-tỠTrùng-nhỉ) đã ra trấn nơi cõi ngoà i, phu-nhân còn sợ gì nữa ?
Ly-cơ nói :
- Tuy váºy, ba vị Công-tỠđó đã trưởng thà nh , giữ quyá»n chÃnh lâu ngà y, lại được các quan trong triá»u kÃnh mến, khó là m chi được .
Ưu Thi nói :
- Chi có cách là nghĩ kế trừ dần đi thì mới tiện.
Ly-cÆ¡ há»i :
- Cần phải trừ ai trước ?
Ưu-thi nói :
- TrÆ°á»›c hết phải trừ cho được Thế-tá» Thân-sanh, vì Thân-sanh hiện được dân chúng mến phục, cho là má»™t kẻ nhân từ, chÃnh trá»±c.
Ly-cơ thở dà i nói :
- Là m thế nà o để trừ được con ngÆ°á»i nhân-từ, chÃnh trá»±c ?
Ưu-thi nói :
- Äã chÃnh-trá»±c thì không bao giá» chịu tiếng xấu, và đã nhân-từ thì chẳng bao giá» là m hại ai. NhÆ° váºy phu-nhân tìm cách nói xấu Thân-sanh, ắt Thân-sanh không chịu ná»—i. NhÆ°ng đã mang tiếng xấu mà không muốn hại ngÆ°á»i , ắt phải tá»± hại mình.
Ly-cơ nói :
- Nói xấu má»™t ngÆ°á»i hiá»n từ nhân đức đâu phải dá»… . Là m sao ngÆ°á»i ta tin được lá»i mình ?
Ưu-thi nói :
- Äiá»u đó cÅ©ng khó thá»±c. Song nhá» tà i khéo léo của phu-nhân có thể là m lay lòng Chúa-công được .
Äêm ấy Ly-CÆ¡ khóc nức nở !
Tấn hiến-công trông thấy ngạc-nhiên há»i :
- Vì cớ gì mà phu-nhân khóc ? Lòng quà mến của ta không là m cho phu nhân vui sao ?
Ly-cơ sụt sùi nói :
- ChÃnh lòng quà mến của Chúa-công đã là m cho thần-thiếp sợ không được hầu Chúa-công trá»n Ä‘á»i .
Tấn hiến-công há»i :
- Tại sao phu-nhân lại có ý lạ lùng đó ?
Ly-cơ gạt nước mắt nói :
- Thiếp trá»™m nghÄ© Thân-sanh là ngÆ°á»i rất má»±c nhân từ . Hiện nay ở đất Khúc-ốc . Thân-Sanh ra Æ¡n vá»›i thiên-hạ . Ai nấy má»™t lòng kÃnh phục !
Tấn hiến-công há»i :
- Nếu thế thì tại sao phu-nhân lại buồn . Phu-nhân không muốn Thân-sanh trở nên ngÆ°á»i tốt sao ?
Ly-cơ nói :
- Nếu chỉ có váºy, lòng thiếp mừng chÆ°a hết, có đâu lại than khóc đêm ngà y . Äà ng nầy Thân-Sanh lại thÆ°á»ng nói vá»›i má»i ngÆ°á»i rằng : Chúa-công quả say mê thiếp, tất má»™t ngà y nà o đó, triá»u đình phải sanh biến. Mục-Ä‘Ãch Thân-sanh thi-ân vá»›i má»i ngÆ°á»i chỉ để gây thế lá»±c mà trừ cho được thiếp. Ấy váºy trÆ°á»›c sau gì thiếp cÅ©ng phải chết, xin Chúa-công cứ giết thiếp Ä‘i để sau nầy khá»i phải mang tiếng vá»›i muôn dân .
Tấn hiến-công nói
-Thân Sanh là má»™t kẻ hiá»n từ, nhân đức, lẽ nà o lại không biết giữ hiếu đối vá»›i cha ?
Ly-cơ nói :
- Lòng nhân-từ của má»™t kẻ tầm thÆ°á»ng vá»›i lòng nhân-từ của má»™t vị anh hùng không thể giống nhau . Kẻ tầm thÆ°á»ng lấy lòng thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i là m nhân, nhÆ°ng kẻ anh hùng lấy sá»± yêu nÆ°á»›c là m nhân. Tình thÆ°Æ¡ng cá-nhân phải hy-sinh cho tình thÆ°Æ¡ng tá»-quốc .
Những kẻ đặt tình thương tổ-quốc lên trên sẽ không còn nghĩ đến gia đình bản thân nữa .
Tấn hiến-công nói :
- Dầu sao, Thân-sanh cũng không thể nà o là m những việc ác , để tiếng trong thiên hạ.
Ly-cơ nói :
- Nhiá»u khi con giết cha, thiên hạ vẫn không cho là xấu.
Tấn hiến-Công cÆ°á»i to, nói :
- Phu nhân Ä‘iên rồi sao . Có Ä‘á»i nà o con giết cha mà thiên-hạ lại không chê cÆ°á»i ?
Ly-cơ nói :
- Ngà y xÆ°a U-vÆ°Æ¡ng không giết Nghi-Cá»u, Ä‘uổi ra nÆ°á»›c Thân . Sau Thân Hầu Ä‘em quân Khuyển-nhung vá» giết U-vÆ°Æ¡ng, tôn Nghi-Cá»u lên là m vua tức là Châu Bình-vÆ°Æ¡ng , thuá»· tổ nhà Äông-châu ta . Thế mà cho đến ngà y nay ngÆ°á»i ta chỉ biết Ä‘iá»u ác của U-VÆ°Æ¡ng chứ có ai chê Châu Bình-vÆ°Æ¡ng Ä‘iá»u gì đâu.
Tấn hiến-công nghe nói ngẩm nghÄ© má»™t lúc rồi vén áo đứng dáºy nói :
- Phu-nhân nói có lý ! Song bây giỠta biết phải là m sao ?
Ly-cơ nói :
- Thôi thì Chúa-công nên mượn tiếng già yếu mà giao quyá»n quốc chánh cho Thế-tá». NhÆ° thế ắt Thế tá» thoả lòng, không còn nghi ngá» Chúa-công, và hiá»m thù thiếp nữa. Vả chăng trÆ°á»›c kia VÅ©-Công chiếm Khúc-ốc thu phục giang-sÆ¡n nÆ°á»›c Tấn , nay Thế-tá» Thân Sanh cÅ©ng cùng má»™t ý đó.
Tấn hiến-công nói :
- Không thể nhÆ° thế được ! Äối vá»›i các nÆ°á»›c chÆ°-hầu, nÆ°á»›c ta là má»™t nÆ°á»›c có đủ uy-vÅ©. Nay không trị ná»—i đứa con thì sao gá»i là uy , còn chịu mất ngôi thì sao gá»i là vÅ©. VÅ©-uy mà mất Ä‘i thì thiên hạ sẽ chê cÆ°á»i . Thôi phu-nhân chá»› lo ngại, để rồi ta sẽ tÃnh.
Ly-cơ nói :
- Việc nầy không lo sá»›m e khó thà nh. Nay quân XÃch-dịch thÆ°á»ng đến quấy rối nÆ°á»›c ta. Chúa-công hãy sai Thân-sanh Ä‘em quân Ä‘i đánh, để xem tà i năng Thân-sanh ra thể nà o. Nếu không thắng giặc, ta mượn cá»› ấy mà bắt tá»™i. Còn thắng giặc, thế nà o Thân-Sanh cÅ©ng á»· công trạng mà là m cà n, bây giá» ta sẽ tìm cách nghiêm trị. NhÆ° thế vừa dẹp yên được bá» cõi, vừa thá»±c hiện được ý muốn của Chúa-công.
Tấn hiến-công khen phải, liá»n truyá»n lệnh sai Thế-tá» Thân-sanh Ä‘em quân ở Khúc-ốc Ä‘i đánh nÆ°á»›c XÃch-dịch.
Quan Thái-phó là Lý-khắc hay được, và o can :
- Thế-tá» là ngÆ°á»i nối dõi nhà vua , chức vụ Thế-tá» là ngà y đêm hầu hạ Chúa-công, nay sai Ä‘i đánh giặc sao phải.
Tấn hiến-công nói :
- Thân-sinh đã thân chinh dẹp giặc nhiá»u rồi. Việc ấy không hại !
Lý-khắc nói :
- Ngà y trước Thế-tỠđem quân theo Chúa-công, chứ nay sai đi một mình thì không nên.
Tấn hiến-công lãnh đạm nói :
- Ta có chÃn ngÆ°á»i con, nà o đã định ai là m Thế-tỠđâu, nhà ngÆ°Æ¡i chá»› can gián nhiá»u.
Lý-Khắc không dám nói nữa, thở dà i lui ra, Ä‘em chuyện ấy thuáºt lại vá»›i Hồ-Ä‘á»™t.
Hồ-đột cũng buồn bã nói :
- Thế thì nguy cho Thế-tỠrồi .
Nói xong liá»n viết má»™t máºt thÆ° cho ngÆ°á»i đến Khúc-ốc Ä‘Æ°a cho Thân-sanh, khuyên Thân-sanh không nên Ä‘i đánh . Vì thắng giặc cà ng là m cho ngÆ°á»i ta thêm ghét, còn thua thì thiệt mạng.
Thân-sanh tiếp được thư , thở dà i than :
- Phụ-Vương sai ta đi đánh giặc không phải có ý yêu ta, chỉ muốn thỠlòng ta coi xem ta là m sao . Nay ta trái mệnh vua là lỗi lớn , thà đánh giặc mà chết, còn giữ được danh tiếng vỠsau.
Bèn Ä‘em quân sang đánh XÃch-dịch.
Quân XÃch-dịch cá»± không lại phải bá» chạy.
Thân-sanh sai ngÆ°á»i vá» báo tin vá»›i Tấn hiến-công.
Ly-cơ nói :
- Thế-tá» quả là ngÆ°á»i tà i năng xuất chúng, bây giá» biết liệu là m sao ?
Tấn hiến-công nói :
- Thế-tỠchưa có lỗi gì phải đợi dịp khác mới được .
Chẳng bao lâu có nÆ°á»›c Ngu và nÆ°á»›c Quắc, hai nÆ°á»›c giáp liá»n vá»›i Tấn, Ä‘em quân quấy nhiểu. Äã váºy Chúa nÆ°á»›c Quắc là Xú má»™t ngÆ°á»i có tánh kiêu ngạo, dùng nhiá»u lá»i lẻ rất vô lá»… khinh miệt nÆ°á»›c Tấn.
Tấn hiến-công cả giáºn, muốn hÆ°ng binh sang đánh nÆ°á»›c Quắc .
Ly-cơ nói :
- Sao Chúa-công không sai Thân-sanh Ä‘i . Thân-sanh là ngÆ°á»i đã được nhiá»u uy-danh, ắt thắng giặc dá»… hÆ¡n.
Tấn hiến-công vẫn biết thế , song sợ Thân-sanh đánh thắng nÆ°á»›c Quắc thì uy-thế cà ng lá»›n khó lòng kiá»m chế ná»—i, má»›i há»i quan Äại-phu Tuân-tức :
- Ta có nên đánh nước Quắc chăng ?
Tuân-tức nói :
- Quắc và Ngu hai nÆ°á»›c giao hữu nhau. Ta đánh Quắc thì Ngu tất cứu còn đánh Ngu thì Quắc tất cứu . Váºy má»™t nÆ°á»›c địch vá»›i hai nÆ°á»›c tôi e khó thắng.
Tấn hiến-công há»i :
- Nếu váºy ta cứ để cho hai nÆ°á»›c Ngu, Quắc quấy rối mãi sao ?
Tuân-tức thưa :
- Tôi được nghe vua nÆ°á»›c Quắc là ngÆ°á»i háo sắc, váºy Chúa-công lá»±a những ngÆ°á»i gái đẹp trong nÆ°á»›c dạy nghá» múa hát, cho ăn mặc rất lịch sá»±, Ä‘em hiến cho vua Quắc mà giảng hoà . Há»… vua Quắc được gái đẹp ắt say mê, bá» bê triá»u chÃnh, chừng đó ta Ä‘em lá»… váºt lo lót cho vua Khuyển-Nhung, nhá» vua Khuyển-Nhung cá» binh sang đánh. Liệu chừng binh nÆ°á»›c Quắc đã yếu, ta má»›i Ä‘em binh sang chinh phạt .
Tấn hiến-công y lá»i Ä‘em bá»™ nữ-nhạc dâng cho vua nÆ°á»›c Quắc.
Vua nÆ°á»›c Quắc mừng rỡ thu nháºn .
Quan Äại-phu Chu nhi-kiá»u can :
- Äó là cái lưỡi câu của nÆ°á»›c Tấn muốn câu nÆ°á»›c ta đó, xin Chúa-công chá»› thấy thế mà mừng.
Vua nước Quắc không nghe, nhất định giảng-hoà với Tấn, rồi đem đoà n nữ nhạc vỠnước.
Từ ấy, vua nÆ°á»›c Quắc ngà y đêm say đắm tá»u sắc, không còn thiết đến việc triá»u-chÃnh nữa.
Chẳng bao lâu, quân Khuyển-nhung ham lá»… váºt của nÆ°á»›c Tần Ä‘em binh sang quấy nhiá»…u nÆ°á»›c Quắc . Tuy-nhiên, quân Khuyển-Nhung đánh không lại, phải bá» chạy vá» nÆ°á»›c.
Vua nÆ°á»›c Khuyển-nhung nổi giáºn, liá»n cỠđại binh sang đánh .
NÆ°á»›c Quắc cÅ©ng không nhịn, hai bên dà n quân, láºp tráºn nÆ¡i đất Tang-Äiá»n, quyết tranh thắng phụ.
Tin ấy đến nÆ°á»›c Tấn, Tấn hiến-công há»i Tuân-tức :
- Ngà y nay nước Quắc và nước Khuyển-nhung đang đánh nhau ta có nên đem binh đánh nước Quắc không ?
Tuân-tức nói :
- Tôi có một kế, có thể lấy được cả hai nước Ngu và Quắc.
Tấn hiến-công há»i :
- Kế gì váºy ?
Tuân-tức nói :
- Ngu và Quắc hai nÆ°á»›c giao hữu nhau. Nay ta Ä‘em lá»… váºt lo lót cho nÆ°á»›c Ngu, mượn Ä‘Æ°á»ng sang đánh Quắc. Há»… nÆ°á»›c Ngu nháºn lá»… váºt cho mượn Ä‘Æ°á»ng thì sẽ không sang cứu Quắc. Mà Ngu không cứu Quắc ắt mất. Lúc đã lấy Quắc rồi thì Ngu muốn lấy lúc nà o chẳng được.
Tấn hiến-Công nói :
- Kế ấy rất hay song nước ta mới giảng hoà với nước Quắc , nay lấy cớ gì gây chiến để cho nước Ngu tin.
Tuân-tức thưa :
- Giữ hoà hiếu tháºt khó , chứ gây xÃch mÃch có khó chi. Nay Chúa-công máºt sai má»™t số ngÆ°á»i sang biên giá»›i nÆ°á»›c Quắc quấy rối , thế nà o nÆ°á»›c Quắc cÅ©ng nổi giáºn trách móc. Ta thừa dịp ấy là m duyên cá»› nói vá»›i vua Ngu.
Tấn hiến-công y kế .
Quả nhiên nÆ°á»›c Quắc cho ngÆ°á»i sang trách , hai bên gây sá»± bất hoà .
Tấn hiến-công lại há»i Tuân-tức :
- Nay phải Ä‘em lá»… váºt gì để dâng cho nÆ°á»›c Ngu mà mượn Ä‘Æ°á»ng .
Tuân-tức nói :
- Việc nầy quan hệ ! NÆ°á»›c ngu và Quắc lâu nay giao hữu , nếu không dâng báu váºt , khó là m cho nÆ°á»›c Ngu chấp thuáºn. Xin Chúa-công hãy hy-sinh và i món quý của mình.
Tấn hiến-công há»i :
- à định nhà ngÆ°á»i thế nà o, cứ nói cho ta nghe thá» .
Tuân-tức thưa :
- Vua nÆ°á»›c Ngu thÃch nhất là ngá»c quà và ngá»±a quÃ. Nay Chúa-công có ngá»c Thuỳ-cúc và ngá»±a Khuất-sản , xin Ä‘em hai món ấy dâng cho Chúa nÆ°á»›c Ngu tất phải thà nh công .
Tấn hiến Công nói : .
- Hai thứ ấy là hai bảo váºt quà giá của ta, lẽ nà o lại Ä‘em dâng .
Tuân-tức nói :
- Mượn Ä‘Æ°á»ng đánh nÆ°á»›c quốc là việc lá»›n, nếu Chúa-công không dứt bá» chút Ãt quyá»n lợi riêng thì sao thà nh công được. Vã lại há»… mượn Ä‘Æ°á»ng được thì Ngu và Quắc ắt vá» tay ta, thì ngá»c và ngá»±a có mất Ä‘i đâu mà sợ. Chẳng qua chỉ gởi tạm cho ngÆ°á»i khác giá» má»™t thá»i gian nà o đó thôi !
Tấn hiến-Công còn Ä‘ang dụ dá»±, quan Äại-phu Lý-Khắc nói :
- NÆ°á»›c Ngu có hai ngÆ°á»i tôi hiá»n là Cung chi-kỳ và Bá lý-há» . Hai ngÆ°á»i ấy thông minh hiểu rá»™ng, chắc gì đã để cho vua Ngu nháºn lá»… váºt ?
Tuân-tức nói :
- Vua nÆ°á»›c Ngu là ngÆ°á»i tham lam , dầu có tôi hiá»n can gián vị tất đã nghe.
Tấn hiến-công nghe theo, liá»n Ä‘em ngá»c bÃch và ngá»±a giao cho Tuân-Tức để sang dâng cho nÆ°á»›c Ngu mượn Ä‘Æ°á»ng đánh Quắc.
Thoạt đầu vua nÆ°á»›c Ngu nghe sứ nÆ°á»›c Tần sang mượn Ä‘Æ°á»ng đánh Quắc nổi giáºn la hét om sòm, nhÆ°ng đến lúc thấy ngá»c tốt và ngá»±a quà lại đổi giáºn là m vui, há»i Tuân-tức :
- Ãó là những váºt chÃ-bảo của nÆ°á»›c ngÆ°Æ¡i, cá»› sao lại chịu Ä‘em dâng cho ta ?
Tuân-tức nói :
- Chúa-công tôi mến lòng của hiá»n-hầu, nên má»›i Ä‘em những váºt ấy mà dâng, nếu được hiá»n-hầu thu nháºn thì Chúa-công tôi không còn gì sung sÆ°á»›ng bằng.
Vua nÆ°á»›c Ngu há»i :
- Thế thì quà quốc có muốn yêu cầu ta Ä‘iá»u chi chăng ?
Tuân-tức nói :
- NgÆ°á»i nÆ°á»›c Quắc thÆ°á»ng sang quấy nhiá»…u bá» cõi nÆ°á»›c tôi . Chúa-công tôi muốn dân chúng hai nÆ°á»›c yên vui, đã nhiá»u phen hòa giải , thế mà nÆ°á»›c Quắc lại sanh sá»± lôi thôi. Nay Chúa-công tôi muốn mượn Ä‘Æ°á»ng quà quốc để sang đánh Quắc. Há»… đánh được Quắc rồi, thì bao nhiêu tiá»n của lấy được, xin hiến cho quà quốc để cùng vá»›i quà quốc giao hảo.
Vua nước Ngu có ý mừng thầm.
Cung chi-kỳ bước ra, nói :
- Chúa-công chớ nên nghe ! Xưa nay sở dĩ nước Tấn không dám quấy rối nước ta là vì nước ta giao-hảo với nước Quắc bảo vệ lấy nhau. Nay để mất nước Quắc , nước Ngu sẽ mất.
Vua nước Ngu nói :
- Vua Tấn không tiếc đồ chà bảo Ä‘em đến dâng cho ta, lẽ nà o ta tiếc má»™t lối Ä‘i nhá» hẹp mà không thuáºn, vả lại thế lá»±c nÆ°á»›c Tấn mạnh hÆ¡n nÆ°á»›c Quắc nhiá»u. Mất lòng nÆ°á»›c Quắc mà được lòng nÆ°á»›c Tấn thì hại gì ? Thôi, các ngÆ°Æ¡i chá»› bà n bạc nhiá»u lá»i.
Cung-chi Kỳ toan nói nữa nhưng thấy Bá lý-hỠnháy nhó nên thôi, cúi đầu lui ra .
Lúc bãi triá»u, Cung-chi Kỳ há»i Bá lý-há» :
- Việc nhÆ° váºy sao ngà i không cùng tôi can vua, lại nháy nhá» không cho tôi nói :
Bá lý-hỠnói :
- Tôi thiết tưởng Ä‘em lá»i nói phải mà nói vá»›i ngÆ°á»i ngu chẳng khác nà o Ä‘em ngá»c vãi ra Ä‘Æ°á»ng cái. Ngà y xÆ°a vua Kiệt giết Long Bà ng, vua Trụ giết Tá»·-can cÅ©ng chỉ vì hai ngÆ°á»i ấy cố tình can gián. Nếu ngà i không chịu nghe lá»i tôi ắt nguy đến tánh mạng .
Cung-chi Kỳ nói :
- Thế thì đà nh để nước Ngu bị mất hay sao ?
Bá lý-hỠnói :
- Thà kẻ ngu chịu mất nÆ°á»›c đã Ä‘Ã nh , còn ngÆ°á»i hiá»n không thể để cho kẻ ngu hại mạng.
Cung-chi Kỳ nói :
- Nếu váºy chúng ta Ä‘i nÆ¡i khác còn hÆ¡n chứ ở đây mà Ãch gì ?
Bá lý-hỠnói :
- Ngà i Ä‘i là phải, nhÆ°ng rủ thêm má»™t ngÆ°á»i nữa cùng Ä‘i là có tá»™i . Váºy cứ để tôi ở lại đây đã.
Cung chi-Kỳ đem cả gia quyến ra đi. Không ai biết đi đâu.
Còn Tuân-tức trở vỠnói với Tấn hiến-công :
- Vua nÆ°á»›c Ngu đã nháºn ngá»c bÃch và ngá»±a để cho ta mượn Ä‘Æ°á»ng rồi.
Tấn hiến-công mừng rỡ, toan cỠbinh sang đánh Quắc .
Lý-khắc ta ?
- Nước Quắc lấy dễ như trở bà n tay cần gì Chúa-công phải thân chinh cho mệt.
Tấn hiến-công há»i :
- Nhà ngươi có kế gì sao ?
Lý-khắc nói :
- Nước Quắc tuy đóng đô ở Hướng-Dương, nhưng Hạ-Dương là nơi hiểm địa. Lấy được Hạ-Dương tức như đã lấy được nước Quắc rồi. Dẫu tôi hèn mạt xin đảm đương cái việc nhỠnhặt đó cho, nếu đánh không thắng tôi xin chịu tội.
Tấn hiến-Công liá»n khiến Lý-Khắc là m chủ tÆ°á»›ng, Tuân-tức là m phó-tÆ°á»›ng, Ä‘em quân qua nÆ°á»›c Ngu mở Ä‘Æ°á»ng đánh Quắc .
Lý-khắc tin cho vua nước Ngu trước ngà y kéo binh đến.
Vua nước Ngu ra đón tiép, và nói :
- QuÃ-quốc Ä‘em đồ quÃ-bảo đến cho tôi, Æ¡n ấy không lấy gì Ä‘á»n-đáp . Nay tôi xin Ä‘em binh theo giúp sức.
Tuân-tức nói :
- Hiá»n-hầu Ä‘em binh theo giúp đâu bằng cho chúng tôi lấy đất Hạ-dÆ°Æ¡ng .
Vua nước Ngu nói :
- Hạ-dÆ°Æ¡ng là đất của nÆ°á»›c Quắc do ngÆ°á»i nÆ°á»›c Quắc chiếm giữ , tôi là m cách nà o cho được .
Tuân-tức nói :
- Vua nÆ°á»›c Quắc hiện tranh chiến vá»›i Khuyá»…n-nhung nÆ¡i đất Tang-Ä‘iá»n chÆ°a phân thắng bại. Nếu hiá»n-hầu giả Ä‘em binh đến giúp nÆ°á»›c Quắc, rồi để cho quân nÆ°á»›c Tấn tôi trà trá»™n và o mà lấy Hạ-dÆ°Æ¡ng.
Vua nÆ°á»›c Ngu nghe lá»i, giả cách Ä‘em quân sang giúp nÆ°á»›c Quắc .
Quan trấn thủ đất Hạ-DÆ°Æ¡ng là Chi-chu Kiá»u mở cá»a cho quân nÆ°á»›c Ngu kéo sang.
Chẳng ngá» quân nÆ°á»›c Tấn lá»™n và o đó , nên sau khi qua khá»i cá»a thà nh nổi dáºy đánh rất dữ.
Quân nước Quắc vỡ chạy tứ tán.
Chu-chi kiá»u sợ vua nÆ°á»›c Quắc bắt tá»™i, phải xin đầu hà ng nÆ°á»›c Tấn.
Lý-Khắc và Tuân-tức thừa thế kéo quân thẳng đến lấy Thượng-Dương.
Vua nÆ°á»›c Quắc Ä‘ang ở đất Tang-Ä‘iá»n, hay tin Thượng-dÆ°Æ¡ng bị vây láºp tức kéo quân vá» cứu. Lại bị quân Khuyá»…n-nhung rượt theo, đánh má»™t tráºn tÆ¡i bá»i.
Khi vỠđến Thượng-DÆ°Æ¡ng, vua nÆ°á»›c Quắc luống cuống không biết là m cách nà o nữa, Ä‘Ã nh phải đóng cá»a thà nh cố thủ .
Chẳng bao lâu, lÆ°Æ¡ng thá»±c hết, quân sÄ© đói khát, tình trạng rất nguy ngáºp.
Biết không thế giữ thà nh được nữa, vua nước Quắc dẫn cả gia quyến bỠtrốn sang nhà Châu lánh nạn.
Tuân-tức và Lý-khắc kéo binh và o thà nh chiêu-an bá tánh, vÆ¡ vét kho tà ng, bảo váºt Ä‘em biếu cho vua Ngu.
Vua Ngu lòng mừng khôn xiết.
Kế đó, Tuân-tức má»™t mặt cho ngÆ°á»i vá» nÆ°á»›c báo tin cho Tấn hiến-công biết, má»™t mặt kéo quân sang đóng bên thà nh nÆ°á»›c Ngu giả Ä‘au, đồn binh dưỡng bệnh.
Vua nÆ°á»›c Ngu ngỡ tháºt, cứ thÄ©nh thoáng sang thăm viếng .
Cách một tháng sau có tin Tấn hiến-công kéo binh đến.
Vua nÆ°á»›c Ngu ngạc nhiên ra ngoà i thà nh há»i Tuân-tức :
- Chẳng hay Tấn-hầu đem binh đến đây có việc gì ?
Tuân-tức nói :
- Chúa-công tôi sợ chưa đánh nổi nước Quắc nên đem binh sang cứu viện.
Vua nước Ngu nói :
- Ta đã có ý muốn hội kiến với Tấn-hầu nhưng chua có dịp, nay Tấn-hầu lại đến đây thì may mắn lắm !
Nói xong vội và ng đem quân ra nghênh-tiếp.
Tấn hiến-Công rất đẹp lòng. Hai vua ân cần tâm-sự.
ChÆ°a bao lâu, Tấn hiến-công tỠý má»i vua Ngu Ä‘i săn bắn nÆ¡i núi CÆ¡-sÆ¡n.
Vua nước Ngu muốn nhân cơ hội ấy phô diển binh lực của mình nên đem cả đoà n quân giáp sĩ trong thà nh ra đi .
Vừa đến núi CÆ¡-sÆ¡n nghe tin trong thà nh nÆ°á»›c Ngu phát há»a .
Tấn hiến-công nói :
- Ãó là dân chúng vô ý, gây lá»a cháy, chẳng bao lâu rồi cÅ©ng dáºp tắt được, có chi mà sợ.
Quan Ãại-phu nÆ°á»›c Ngu là Bá lý-Há» máºt tâu :
- Tôi nghe đồn trong thà nh có biến, xin Chúa-công phải vỠngay mới được.
Vua Ngu vá»™i vã xin phép Tấn hiến-Công trở vá». NhÆ°ng vỠđược nữa Ä‘Æ°á»ng đã thấy dân trông thà nh bồng con, dắt vợ chạy trong kêu khóc nhÆ° ri.
Vua Ngu thất kinh, há»i :
- Tại sao thế ?
Dân nước Ngu thưa :
- Quân nÆ°á»›c Tấn đã chiếm mất Ãô-thà nh rồi.
Vua Ngu nổi giáºn, kéo quân thẳng vá» Thà nh-đô. Vừa Ä‘á»n nÆ¡i thấy má»™t viên tÆ°á»›ng nÆ°á»›c Tấn, đứng trên mặt thà nh nói lá»›n :
- Ngà y trÆ°á»›c hiá»n-hầu cho nÆ°á»›c ta mượn Ä‘Æ°á»ng, thì nay cho nÆ°á»›c ta, mượn thà nh để đóng quân xin hiá»n-hầu chá»› buồn !
Vua Ngu cả giáºn, xua quân phá thà nh.
Bên trong nổi lên một hồi trống, tức thì trên thà nh tên bắn xuống như mưa.
Vua Ngu vội vã lui quân lại , bỗng có quân Tấn hiến-Công kéo đến đánh dồn.
Vua Ngu ngÆ°á»›c mặt lên trá»i than :
- Bởi ta không nghe lá»i can gián của Cung chi-Kỳ nên ngà y nay phải mất nÆ°á»›c .
Nói xong, ngoảnh lại thầy Bá lý-hỠđứng bên cạnh, vua Ngu trách :
- Sao trước đây ngươi không chịu can ta ?
Bá lý-hỠnói :
- Chúa công đã không nghe lá»i Cung chi-kỳ thì có khi nà o Chúa-công lại nghe lá»i tôi ? Tôi không can là ý muốn lÆ°u lại cái thân nầy để theo hầu Chúa-công lúc hoạn nạn .
Vua nÆ°á»›c Ngu vua không biết tÃnh sao, xảy có Chu nhi-kiá»u là quan nÆ°á»›c Quắc má»›i vừa đầu hà ng Tấn, ngồi xe tiến đến .
Vua Ngu trông thấy thẹn đỠmặt .
Chu nhi-kiá»u nói :
- Hiá»n-hầu nghÄ© lầm, bõ nÆ°á»›c Quắc tôi đó là điá»u đáng tiếc . Tuy nhiên, việc đã qua không nhắc đến là m chi . Nay nÆ°á»›c Ngu đã mất, hiá»n hầu còn nghÄ© gì mà không đầu Tấn. Vả chăng, Tấn hiến-công là má»™t kẻ đại-lượng, sẽ không đối xá» tệ bạc vá»›i hiá»n-hầu đâu. Xin chá»› ngại !
Vua Ngu chÆ°a biết nói sao, kế có ngÆ°á»i vâng mệnh Tấn hiến-công đến má»i vua Ngu há»™i kiến.
Vua Ngu bắt đắc dÄ© phải tuân lá»i .
Tấn hiến-công tiếp đón vua Ngu và nói :
- Tôi đến đây chỉ để đòi lại ngá»±a quà và ngá»c-bÃch.
Nói xong, cùng với vua Ngu và o thà nh.
Bá lý-hỠvẫn đi theo vua Ngu hầu hạ.
Có ngÆ°á»i thấy thế nói :
- Sao nhà ngươi không bõ đi, còn theo là m gì ?
Bá lý-hỠnói :
- Ta là m quan, ăn lá»™c nÆ°á»›c Ngu đã lâu, nay cố theo để Ä‘á»n Æ¡n.
Tấn hiến-công và o thà nh nước Ngu .
Tuân-tức ra nghênh đón, tay trái cầm bÃch ngá»c, tay phải dắt ngá»±a nói :
- Ngà y nay mÆ°u kế tôi đã thà nh váºy xin Ä‘em ngá»±a và ngá»c quà trao lại cho Chúa-công.
Tấn hiến-Công rất đẹp lòng. Lại muốn bắt vua Ngu giết đi .
Tuân-tức thưa :
- Vua nÆ°á»›c Ngu là ngÆ°á»i ngu, giết mà Ãch chi .
Tần hiến-công khen phải, tiếp đãi tá» tế , rồi tặng cho má»™t viên bÃch ngá»c và má»™t con ngá»±a khác, nói :
- Ta không dám quên Æ¡n đã cho mượn Ä‘Æ°á»ng sang đánh nÆ°á»›c Quắc .
Ãoạn, phong cho Chu nhi-kiá»u là m quan Ãai-phu .
Chu nhi-kiá»u biết Bá lý-há» là ngÆ°á»i hiá»n, nên tiến cá» vá»›i Tấn hiến-công.
Tấn hiến-công sai Chu nhi-kiá»u đến dụ.
Bá lý-hỠnói :
- Bao giá» Chúa-công tôi mãn Ä‘á»i, tôi má»›i phò kẻ khác.
Chu nhi-kiá»u nói :
- Không chịu là m quan, phò kẻ mất nÆ°á»›c mà Ãch gì ?
Bá lý-há» cÆ°á»i lá»›n, nói :
- Dẫu muốn là m quan, cũng không thể là m quan nước địch.
Câu nói ấy là m cho Chu nhi-Kiá»u chạm tá»± ái, bõ vá» thÆ°a lại vá»›i Tấn hiến-công .
Giữa lúc ấy có tin sứ nước Tần đến.
Nguyên Tần mục Công là Nhâm-Hiên lên ngôi đã sáu năm mà chÆ°a lấy vợ, nay sai Công-tá» Trà sang há»i con gái Tấn hiến-công là Bá-CÆ° Ä‘em vá» láºp là m phu-nhân.
Tấn hiến-công má»i và o, tiếp đãi sứ Tần rất háºu, và đồng ý gã Bá-CÆ° cho Tần mục-công.
Công-tỠTrà lạy tạ lui vỠnước.
Ãi đến nữa Ä‘Æ°á»ng Công-tá» Trà gặp má»™t ngÆ°á»i , mặt Ä‘á» nhÆ° son, mÅ©i cao, râu ráºm, tay cầm cây Ä‘ang cà y ruá»™ng, mà lưỡi cầy ngáºp xuống đến mấy thÆ°á»›c.
Công-tá» Trà lấy là m lạ, sai ngÆ°á»i nhắc cái cầy lên xem, nhÆ°ng quân sÄ© không ai nhắc ná»—i. Bèn há»i ngÆ°á»i cà y ruá»™ng :
- Ngươi tên hỠgì , quê quán nơi đâu ?
NgÆ°á»i cà y ruá»™ng thÆ°a :
- Tôi tên là Công tôn-chi, tá»± là Tá»-Tang vốn giòng há» vua nÆ°á»›c Tấn.
Công-tá» Trà há»i :
- Nhà ngươi có tà i, tại sao lại phải đi cà y ruộng ?
Công tôn-chi thưa :
- Chỉ vì không có ai tiến dẫn.
Công-tỠTrà nói :
- Hay nhà ngÆ°Æ¡i theo ta sang nÆ°á»›c Tần , ta sẽ tâu xin Chúa-công ta trá»ng dụng .
Công tôn-chi nói :
- Kẻ sÄ© gặp ngÆ°á»i tri ká»· dầu chết cÅ©ng cam. Nếu ngà i có lòng tốt tôi còn mong gì hÆ¡n .
Công-tỠTrà cho Công tôn-chi cùng ngồi chung với xe mình vỠnước Tần, tâu với Tần mục-công .
Tần mục-công cho Công tôn-Chi là m quan Ãại-phu. Lại sai công-tá» Trà đem lá»… váºt sang nÆ°á»›c Tấn, cÆ°á»›i nà ng Bá-CÆ° Ä‘em vá» nÆ°á»›c.
Công-tá» Trà phụng mệnh, bèn Ä‘i nạp lá»… váºt, và xin rÆ°á»›c nà ng Bá-CÆ°.
Tấn hiến-công há»i các quan :
- Bây giỠnên cho ai theo hầu Bá-Cư ?
Chu-nhi Kiá»u thÆ°a :
- Bá lý-há» không có ý giúp nÆ°á»›c Tấn , lòng thá»±c khó lÆ°á»ng. Xin Chúa-công sai Bá lý-há» là m việc ấy .
Tấn hiến-công nháºn lá»i sai Bá lý-há» Ä‘i theo hầu Bá-CÆ°.
Bá lý-há» vốn là ngÆ°á»i nÆ°á»›c Ngu tên tá»± là Tỉnh-bá, lúc nhá» nghèo khổ, ngoà i ba mÆ°Æ¡i tuổi má»›i lấy nà ng Ãá»—-thị là m vợ, sinh đặng má»™t ngÆ°Æ¡i con trai.
Trong cảnh túng thiếu ấy, Bá lý-há» muốn Ä‘i láºp công danh , song vợ con Ä‘Æ¡n-Ä‘á»™c, không biết nhá» cáºy ai, vì váºy cứ quyến luyến mãi, không rỡ dứt tình .
Ãá»— thị thấy váºy thÆ°a :
- Thiếp nghe nói là m trai phải láºp chÃ, nay phu quân không tìm công danh, cứ vượng báºn gia đình, biết bao giá» là m lên đại sá»±. Pháºn thiếp tuy yếu Ä‘uối nhÆ°ng cÅ©ng có thể kiếm ăn được , xin phu quân đừng ngại.
Nói xong, Ãá»—-thị bắt con gà mái máºp là m thịt để tiá»…n chân Bá lý-Há» .
-Nhà hết củi, Ãá»—-thị phải bẻ phên là m củi, nấu má»™t nồi cÆ¡m gạo Ä‘á» bÆ°ng cho Bá lý-hỠăn.
Bá lý-hỠăn no, từ giã vợ con ra đi .
Ãá»—-thị tay ẵm con, tay nÃu áo chồng, trối :
- Lúc phú-quà xin chớ phụ nhau.
Bá lý-há» sang nÆ°á»›c Tá», muốn xin và o yết-kiến Tá» tÆ°Æ¡ng-công nhÆ°ng không có ai tiến đẫn, Ä‘Ã nh phải Ä‘i ăn xin nÆ¡i đất Diệt (thuá»™c nÆ°á»›c Tá») trong thá»i gian khá lâu.
Lúc đó, Bá lý-HỠđã bốn mươi tuổi.
Má»™t hôm, lang thang nÆ¡i thôn dã, Bá lý-Há» gặp má»™t ngÆ°á»i tên Kiên-thúc, tánh tình hiá»n háºu, có dạ thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i .
Kiên-thúc thầy Bá lý-há» tÆ°á»›ng mạo khôi ngô, lấy là m lạ há»i :
- NgÆ°á»i nhÆ° ngÆ°Æ¡i lẽ nà o đến ná»—i phải Ä‘i ăn xin ?
Bá lý-hỠnói :
- Không gặp váºn, không thể ngồi không mà có cÆ¡m ăn được.
Kiên-thúc má»i Bá lý-Há» vá» nhà là m cÆ¡m thết đãi, rồi lÆ°u lại trong nhà , kết là m anh em, Kiên-thúc hÆ¡n Bá lý-há» má»™t tuổi nên Bá lý-há» gá»i bằng anh.
Kiên-thúc nhà cũng nghèo nên Bá lý-hỠphải đi chăn trâu thuê
cho ngÆ°á»i trong là ng để sinh sống.
Ãến lúc Công-tá» Vô-Tri giết Tá» tÆ°Æ¡ng-công lên nối ngôi, treo bảng cầu hiá»n .
Bá lý-hỠmuốn ra là m quan, Kiên-thúc nói :
- Tiên-quân còn má»™t ngÆ°á»i con trốn Ä‘i nÆ°á»›c khác, nay Vô-Tri cÆ°á»›p ngôi tất không giữ được lâu.
Bá lý-há» nghe theo, không tÃnh chuyện ra là m quan nữa.
Kế đó, nghe tin VÆ°Æ¡ng-tá» Äồi nhà Châu thÃch chÆ¡i trâu, những ngÆ°á»i nuôi trâu được ăn lÆ°Æ¡ng rất háºu, Bá lý-há» nói vá»›i Kiên-thúc xin sang nhà Châu tìm cÆ¡ há»™i.
Kiên Thúc nói :
- Kẻ trượng phu không nên khinh thÆ°á»ng Ä‘em thân giao cho kẻ khác . Nếu là m quan vá»›i ngÆ°á»i ta, đến khi hoạn nạn lại bõ Ä‘i là bất trung, còn nếu không bá» Ä‘i là bất trÃ. Em có Ä‘i phải cẩn tháºn trong việc đó má»›i được. Lúc nà o anh thu xếp xong việc nhà cÅ©ng sẽ và o Kinh-đô nhà Châu để thăm em.
Bá lý-há» và o nhà Châu, yết kiến VÆ°Æ¡ng-tá» Ãồi, nói vá» cách nuôi trâu .
VÆ°Æ¡ng-tÆ° Ãồi mừng lắm toan dùng Bá lý-há» là m gia-nhân.
Gặp lúc Kiên-thúc đến thăm, Bá lý-há» Ä‘Æ°a Kiên-thúc và o yết-kiến VÆ°Æ¡ng-tá» Ãồi.
Sau khi ra vá», Kiên-thúc nói vá»›i Bá lý-há» :
- VÆ°Æ¡ng-tá» Äồi chà lá»›n, nhÆ°ng bất tà i, lai gần gÅ©i kẻ nịnh tất có ngà y là m báºy. Chi bằng chúng ta bá» Ä‘i là hÆ¡n.
Bá lý-hỠnói :
- Em xa cách quê hương đã lâu ngà y, nay trở vỠnước Ngu thăm vợ con có đặng không ?
Kiên-thúc nói :
- NÆ°á»›c Ngu có má»™t ngÆ°á»i tôi hiá»n là Cung-chi Kỳ, ngÆ°á»i ấy quen biết vá»›i anh. Nay nếu em muốn. vá» nÆ°á»›c Ngu thì anh cùng Ä‘i vá»›i sang đồ thăm Cung-chi Kỳ luôn thể.
Nói xong, liá»n cùng vá»›i Bá lý-há» trở vá» nÆ°á»›c Ngu.
Lúc bấy giá» vợ Bá lý-há» là Ãổ thị, vì nghèo quá không lấy gì nuôi sống, phải lÆ°u lạc tha phÆ°Æ¡ng không rõ Ä‘i và o đâu .
Bá lý-hỠkhông thấy mặt vợ con, thương xót vô cùng.
Kiên-thúc và o yết-kiến Cung-chi Kỳ thuáºt chuyện Bá lý-há» là ngÆ°á»i hiá»n tà i, Ä‘á»-nghị tiến cá» vá»›i vua nÆ°á»›c Ngu. Vua nÆ°á»›c Ngu cho đòi Bá lý-há» và o phong là m quan Trung đại-phu.
Kiên-thúc nói :
- Ta xét thấy vua nÆ°á»›c Ngu là ngÆ°á»i thiếu kiến thức, mà tá»± đắc thì không phải là vua hiá»n váºy .
Bá lý-hỠnói .
- Em lâu nay nghèo khổ, có khác nà o nhÆ° cá bị cạn, ngóng chá» nÆ°á»›c để đồng thân ! Dẫu chÆ°a phải vua hiá»n cÅ©ng cứ tạm dung thân đã.
Kiên-thúc nói
- Vì nghèo khổ mà em phải ra là m quan anh không thế nà o ngăn em được, nhưng mai sau em có nhớ anh đến thăm, em cứ đến là ng Minh-lộc nước Tống. Nơi ấy phong cảnh tịch-mịch, nên anh có ý định ở đó .
Nói xong, Kiên-thúc từ giã.
Bá lý-hỠở lại là m quan nước Ngu .
Ngà y tháng trôi qua, chẳng bao lâu vua Ngu mất nước, Bá lý-hỠkhông nở bõ đi, cứ quanh-quẩn phà n nà n một mình :
- Tiếng bất trà ta đã mang lấy thì có lẽ nà o còn gánh chịu chữ bất trung nữa.
Lúc bấy giỠBá-Cư sang nước Tấn, Tấn-hiến Công sai Bá lý-HỠđi theo hầu .
Bá lý-hỠthan :
- Tà i của ta mà không gặp được đấng minh-quân để thi thố, cứ mãi Ä‘i hầu hạ ngÆ°á»i ta, có khác gì tên đầy tá»›, thì còn gì nhục bằng .
Tuy nhiên, lệnh vua không thể không tuân .
Vừa Ä‘i được ná»a Ä‘Æ°á»ng, Bá lý-há» tìm cách trốn sang nÆ°á»›c Tống, nhÆ°ng Ä‘Æ°á»ng bị nghẽn nên lại qua nÆ°á»›c Sở, đến đất Uyển-thà nh (đất nÆ°á»›c Sở). Lúc ấy ngÆ°á»i Ä‘i săn ở đất Uyển-thà nh trông thấy Bá lý-há», ngỡ là quân phiến-loạn, nên bắt trói lại.
Bá lý-há» Ä‘iá»m tÄ©nh nói :
- Nước Ngu của tôi bị thất thủ, nên tôi phải trốn đến đây.
NgÆ°á»i Ä‘i săn há»i :
- Nhà ngươi có biết là m nghỠgì không ?
Bá lý-hỠđáp :
- Tôi có tà i nuôi trâu.
NgÆ°á»i Ä‘i săn cởi trói cho Bá lý-há» và đem vá» cho nuôi trâu.
Bá lý-Há» nuôi trâu rất mau lá»›n và tốt đẹp, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u khen tặng, tiếng ấy đến tai vua nÆ°á»›c Sở.
Nhà vua bèn triệu Bá lý-há» và o, há»i :
- Nhà ngÆ°Æ¡i nuôi trâu nhÆ° thế nà o mà chóng , bén tốt váºy ?
Bá lý-hỠtâu :
- Cho ăn có Ä‘iá»u Ä‘á»™, không bắt nó là m quá sức luôn luôn chăm sóc, không bá» quên nó .
Vua nước Sở nói :
- Nhà ngÆ°Æ¡i nói rất phải ! Không riêng cho nuôi trâu nhÆ° váºy mà nuôi ngá»±a cÅ©ng cần phải thế.
Bá lý-hỠđược vua Sở cho là m chức Ngữ-nhân ra xứ Ãông-hải chăn ngá»±a.
Má»™t hôm Tần mục-Công ngồi xem sổ những ngÆ°á»i Ä‘i theo hầu Bá-CÆ°, có tên Bá lý-há», mà không thấy ngÆ°á»i, lấy là m lạ, liá»n gá»i Công-tá» Trà há»i .
Công-tỠTrà thưa :
- TrÆ°á»›c đây Bá lý-há» là bá» tôi của nÆ°á»›c Ngu, nhÆ°ng hiện giá» ngÆ°á»i đã trốn Ä‘i rồi !
Tần mục-công bảo Công tôn-chi :
- Nhà ngÆ°Æ¡i lúc trÆ°á»›c có ở nÆ°á»›c Tấn. Chắc cÅ©ng được biết Bá lý-Há» là ngÆ°á»i thế nà o ?
Công tôn-chi thưa :
- Bá lý-há» là ngÆ°á»i hiá»n: Biết vua nÆ°á»›c Ngu không thể can nên không nói đến, ấy là ngÆ°á»i trÃ, theo vua nÆ°á»›c Ngu sang ở nÆ°á»›c Tấn ; song không chịu phò Tấn, ấy là ngÆ°á»i trung. Kẻ có tà i nhÆ° váºy mà chÆ°a gặp được cÆ¡-há»™i, cÅ©ng phải Ä‘Ã nh chịu.
Tần mục-công nói :
- Nếu ta dùng được Bá lý-há» tháºt là hay lắm !
Công tôn-chi thưa :
- Tôi được tin đồn vợ con Bá lý-há» cÆ°-trú tại nÆ°á»›c Sở, chắc Bá lý-há» trốn sang nÆ°á»›c đó. Váºy ta sai ngÆ°á»i đến nÆ°á»›c Sá» tìm hiểu tin-tức.
Tần mục-công liá»n sai ngÆ°á»i Ä‘i.
Trong thá»i gian dò há»i, ngÆ°á»i ấy đã hiểu được rõ rà ng, nên vá» tâu lại vá»›i Tần mục-công :
- Bá lý-hỠchăn ngựa cho vua nước Sở , hiện nay ở tại xứ Nam-hải.
Tần mục-công nói :
- Ta muốn sai ngÆ°Æ¡i Ä‘em lá»… váºt sang xin rÆ°á»›c vá», không biết vua Sở có thuáºn chăng ?
Công tôn-Chi thưa :
- Ãem lá»… váºt, chÆ°a chắc nÆ°á»›c Sở đã chịu cho Bá lý-há» vá».
Tần mục-công há»i :
- Tại sao ?
Công tôn-chi thưa :
- Vua nÆ°á»›c Sở dùng Bá lý-há» chăn ngá»±a tức là không biết Bá lý-Há» là tôi hiá»n. Nay Chúa-công Ä‘em lá»… váºt sang, chẳng khác nà o bảo cho vua nÆ°á»›c Sở biết Bá lý-há» là hiá»n-sÄ©. Chi bằng lấy cá»› Bá lý-Há» trốn Ä‘i, xin chuá»™c vỠđể trị tá»™i, ấy là kế của Quản-trá»ng ngà y xÆ°a đánh lừa nÆ°á»›c Lá»— mà thoát thân đó.
Tần mục-công khen phải, sai ngÆ°á»i Ä‘em năm bá»™ da dê, biếu vua nÆ°á»›c Sở, và nói :
- NÆ°á»›c tôi có má»™t kẻ tiện-nhân trốn sang quÃ-quốc tên Bá lý-Há» . Chúa-công tôi muốn bắt Ä‘em vá» trị tá»™i để là m gÆ°Æ¡ng, nên gởi biếu quà quốc năm tấm da dê, để xin chuá»™c mạng tá»™i nhân.
Vua Sở sợ mắt lòng vua Tần liá»n sai bắt Bá lý-Há» giao trả.
Thấy Bá lý-há» bị bắt, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có ý thÆ°Æ¡ng xót, lại có kẻ ứa nÆ°á»›c mắt, buồn cho số pháºn kẻ long Ä‘ong.
Bá lý-há» mÄ©m cÆ°á»i nói :
- Tôi nghe vua nÆ°á»›c Tần có chà lá»›n từng mÆ°u đồ đại sá»±. Má»™t ngÆ°á»i nhÆ° váºy đâu có thiết gì má»™t kẻ theo hầu mà bắt tá»™i. Ãây chắc vua Tần muốn Ä‘em tôi vỠđể dùng, váºy xin các bạn chá»› có than khóc là m chi .
Nói xong dõng dạc bước và o tù xa để cho quân sĩ giải vỠnước Tần.
Vừa vỠđến nÆ¡i, đã thầy Công tôn-chi được lệnh Tần mục-công ra táºn biên ải đón rÆ°á»›c, để triệu và o triá»u yết kiến .
Tần mục-công há»i Bá lý-Há» :
- Năm nay nhà ngươi đã bao nhiêu tuổi ?
Bá lý-hỠnói :
- Tôi đã hơn bảy mươi.
Tần mục-công thở dà i nói :
- Ãáng tiếc thay . Tuổi nhà ngÆ°Æ¡i đã quá cao.
Bá lý-hỠnói :
- Nếu là việc lên rừng bắt hổ, xuống biển chèo ghe thì tuổi tôi già thá»±c. NhÆ°ng nếu bà n vá» chÃnh-trị, luáºn việc "phải trái" ở Ä‘á»i thì tuổi tôi vẫn còn trẻ lắm. Ngà y xÆ°a, ông Lã-vá»ng hÆ¡n tám mÆ°Æ¡i tuổi đầu , Ä‘i câu ở bên sông Vị, vua Văn-vÆ°Æ¡ng Ä‘em vá» là m TÆ°Æ¡ng phụ, rồi giúp nên cÆ¡ nghiệp nhà Châu. Nay tôi gặp Chúa-công, thiết tưởng còn sá»›m hÆ¡n ông Lã Vá»ng đến mÆ°á»i tuổi.
Tần mục-công nghe Bá lý-há» nói khÃ-khái nhÆ° váºy có ý kÃnh trá»ng há»i tiếp :
- Nay nÆ°á»›c ta tiếp giáp vá»›i Nhung-dịch là má»™t nÆ°á»›c bất tuân vÆ°Æ¡ng-mạng, thÆ°á»ng quấy rối, thế thì ta phải là m sao cho nÆ°á»›c Tần ta cÆ°á»ng thịnh ?
Bá lý-hỠnói :
- Nếu Chúa-công không khinh tôi là kế bất tà i, há»i đến, tôi đâu dám tiếc lá»i. Ãất Ung-kỳ là nÆ¡i hiểm yếu, trÆ°á»›c kia Văn-vÆ°Æ¡ng, Võ VÆ°Æ¡ng cÅ©ng Ä‘á»u dùng nÆ¡i đó để láºp nghiệp. Thế mà nay nhà Châu không biết, cắt cho nÆ°á»›c Tần, ấy là lòng trá»i muốn cho nÆ°á»›c Tần dá»±ng nên nghiệp bá. Vả lại, phÃa Tây nầy có hÆ¡n và i mÆ°Æ¡i nÆ°á»›c nhá». Các nÆ°á»›c đó rất lợi hại cho ta. Lúc chÆ°a chinh phục được há», là hại. Vì há» sẽ Ä‘em binh quấy rồi là m cho nÆ°á»›c ta bất an. NhÆ°ng nếu lúc đã chinh phục được há», thì nÆ°á»›c ta sẽ nắm trong tay má»™t sức mạnh oai hùng, có thể dùng chinh phục Trung-nguyên ná»—i.
Tần mục-công nghe nói nhÆ° ngÆ°á»i chiêm bao má»›i tÄ©nh, đứng dáºy xá Bá lý-há» má»™t cái, nói :
- Ta được nhà ngÆ°Æ¡i giúp sức, khác nà o nÆ°á»›c TỠđược Quản-trá»ng.
Tần mục-công cùng với Bá lý-hỠnói chuyện với nhau trong ba ngà y mà không thấy chán.
Bá lý-hỠđược phong là m chức Thượng-khanh nắm giữ quyá»n-bỉnh trong nÆ°á»›c . Vì váºy ngÆ°á»i ta gá»i là NgÅ© cá»— Thượng-khanh .
Bá lý Há» Ä‘ang là má»™t kẻ chăn trâu mà được vua Tần Ä‘em vá» dùng phong chức lá»›n nhÆ° váºy, ai lại không ngạc nhiên.
|
|
|
| |