- Cái thứ không biết sống chết, dám đến đây giở trò lưu manh!
Diệp Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm chú ý, loại người này dù có đánh chết cũng là đáng đời!
Mẹ mày, lại dám cởi sạch quần áo ra, muốn cưỡng bức Tả Tiểu Thanh, cái bộ dạng mày như con lợn xứng đáng sap? hàng họ của mày chỉ như con lươn nhỏ mà cũng dám cởi hết quần áo ra, thật mất mặt, làm bẩn mắt của các người đẹp?
Tất nhiên, đám người đẹp này đều che mắt lại hoặc quay đầu đi, không dám nhìn, Tả Tiểu Thanh lúc ấy hoảng loạn không ngừng, càng không chú ý các bộ phận chi tiết của đối phương! Nhưng Diệp Thanh rõ ràng không cho rằng như vậy! Lúc này trong lòng tức giận bất bình, nghĩ chỉ muốn xông lên đạp cho mấy phát..
- Diệp Thanh!
- Bác sĩ Diệp!
- Tiểu Diệp!
- Anh rể!
Các cô thấy Diệp Thanh ngang nhiên đứng, uy phong lẫm liệt, vừa ra tay một chân đá bay tên lợn béo đáng ghét kia, lập tức vui sướng khác thường, nhao nhao vây quanh.
- Các cô không sao chứ, tôi đến muộn, đã để các cô sợ hãi rồi!
Diệp Thanh nhìn các cô gái đều bị bầm dập mặt mũi, ít nhiều đều bị thương, không khỏi ray rứt tột cùng.
Tả Tiểu Thanh khóc nói:
- Diệp Thanh, anh cuối cùng đã đến rồi!
Nói xong, liền bổ nhào vào lòng Diệp Thanh, khóc nức nở! Nói, cô lớn như thế này rồi, từ trước tới nay chưa bị người khác hung hăng đánh như thế, hơn nữa còn đè cô ra, muôn cưỡng bức. Tuy Diệp Thanh kịp thời đến, đối phương vẫn chưa làm được gì, nhưng tốt xấu gì cũng bị hoảng loạn? Sẽ để lại ám ảnh trong lòng?
Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, không sao rồi!
Diệp Thanh nhẹ nhàng quàng qua lưng cô, an ủi nói.
- A …
Đúng lúc này, cái tên lợn béo đầu trọc rên rỉ một tiếng, từ từ tỉnh dậy, cảm giác được bên dưới đau vô cùng, giơ tay sờ vào, một bàn tay đầy máu tươi và thịt nát, lập tức rống như heo bị giết, tuy Diệp Thanh vô cùng hận, nhưng ra tay rất có chừng mực, dù sao loại người này có chết cũng đáng, nhưng giết chết gã rồi cũng khiến mình bị dính vào vòng lao lí, quả thực không đáng, hơn nữa làm hỏng hàng của gã còn thoải mái hơn giết gã?
Còn lại vài tên côn đồ cũng từ khiếp sợ lấy lại tinh thần, hướng về Diệp Thanh hét lớn!
Tiểu tử, mày thật to gan, dám đánh người!
Tên con trai hung tợn trên tai xâu toàn đinh màu bạc nhảy lên hét lớn!
- Mẹ mày, dám đả thương huynh đệ của ông, mày chán sống rồi sao!
Tên con trai toàn sẹo dao mắt hung dữ, vê khớp xương “ anh ách” lên tiếng, dữ dằn nói, nhưng tuy miệng hắn hung hăng, nhưng chân sau lại không tự chủ được lùi về sau một bước, rõ ràng rất sợ hãi Diệp Thanh!
- Thằng ranh con, biết chút võ công, thì giỏi rồi sao? Thành phố Phù Liễu là thiên hạ của các ông đây, mày có mạnh hơn Giang Long đi nữa, trước mặt các ông cũng phải ngoan ngoãn như lươn trạch mà thôi !
Kim Mao Sư Vương hếch mũi, hầm hừ nói, đồ ăn hại này vừa nãy khiến ông đây giật mình kinh hãi, còn cho rằng là hảo hán uy mãnh, kết quả hóa ra là một công tử bột! Vài anh em chúng ta liên thủ lại, lẽ nào không tóm gọn được cái thằng công tử bột này?
Gã lăn lộn ở Thành phố Phù Liễu lâu như vậy, còn chưa nghe qua một người thân thủ giỏi như vậy, còn cho rằng Diệp Thanh là người từ nơi khác đến!
- Ha hả, anh chàng đẹp trai, nếu mày ngoan ngoãn theo tao, tao sẽ bảo người của bọn tao buông tha mày!
Tên ái nam ái nữ tóc dài rõ ràng có vấn đề, thấy Diệp Thanh nhã nhặn tuấn tú, khí chất khác hẳn, lập tức hai mắt sáng lên, hận không được chạy đến hôn cậu một cái.
- Ọe...
Diệp Thanh lập tức muốn nôn ọe, ghê tởm cực điểm, đẩy nhẹ Tả Tiểu Thanh giao cho nhân viên nữ tiếp tục an ủi cô, sau đó tiến lên phía trước một bước, quát mắng:
- Cái đồ ẻo lả không nam không nữ, còn nhìn ông, ông móc mắt của mày ra!
Cái tên ái nam ái nữ đó, nhón nhón ngón út, hì hì cười:
- Anh chàng đẹp trai, tính tình rất được, hi hi, ta thích!
- Thích cái đầu ngươi!
Diệp Thanh suýt nữa muốn nôn ra, lúc này giơ chân đạp mọt cái, lập tức tên ái nam ái nữ đó cùng tên béo trọc lốc kêu thảm thiết một tiếng, bay ra ngoài, treo trên tường khoảng bẩy tám giây mới“phần phật” một chút mới rơi xuống đất, đè lên người tên béo trọc đầu.
Ba người khác vừa trông thấy tình huống này, liền không dám động thủ, quay đầu bỏ chạy, ngay cả một lời cũng không dám nói!
Diệp Thanh làm sao bỏ qua đám rác rưởi này, lập tức nhảy người lên, rút kim châm, trực tiếp phóng “ vù, vù, vù” kình phong kích động, hướng vào “ huyệt thận du” sau lưng ba người theo ba hướng khác nhau!
Diệp Thanh luôn ghen ghét như kẻ thù đối với những tên cặn bã đáng chết này, sẽ không kiêng nể? Nếu không e dè đến pháp luật, xã hội, cậu sớm đã giết chết bọn người này rồi! Mẹ kiếp, vừa nãy nếu mình đến muộn một bước, Tả Tiểu Thanh như nụ hoa yếu ớt này đã bị vài tên côn đồ này ra tay độc ác rồi!
A hả, a hả!
Năm tên lưu manh này tất cả đều sõng xoài trên mặt đất, không ngừng kêu rên, có thể gọi là bi cực đến cùng cực!
Trong đại sảnh, mấy cô gái kia lập tức vui mừng không xiết, dường như các vết thương trên người đều tốt hơn rồi, ríu rít nói chuyện không ngừng, ngay cả Tả Tiểu Thanh, vẻ lo lắng trên mặt đã tiêu tan hết!
- Diệp Thanh, cảm ơn anh đã giúp bọn em lấy lại công bằng!
Tả Tiểu Thanh nắm tay, xúc động nói.
- Đúng vậy, là thầy thuốc Diệp lợi hại, hai chân ba quyền đã đánh ngã đám lưu manh ngu ngốc này!
- Thảo nào, chị Não Nhi trước khi đi đã dặn dò chúng em, có việc gì nhất định phải trước tiên tìm anh rể giúp.
- Anh rể?
Diệp Thanh ngạc nhiên.
Tả Tiểu Thanh cười nói;
- Quan hệ khác thường của anh và chị Não Nhi sớm muộn cũng đi đến bước đó, mọi người sớm gọi anh là anh rể là tất nhiên rồi!
Diệp Thanh ha hả ngây ngô cười, trong đầu cậu bất chợt hiện lên lúc ở Ninh Thành, cảnh tượng Ninh Não Nhi bị mình đè trên cát, suýt chút nữa thì không kìm chế nổi.
- Anh rể, mấy tên này xử lí sao? Có cần gọi xe cứu thương không? Một cô gái hơi sợ hãi, thấy mấy tên lưu manh đó bị Diệp Thanh đánh đến mức suýt chết, không đứng dậy được, đặc biệt là tên béo trọc đầu, máu gã chảy loang hết ra trên mặt đất càng sợ hãi, liền lo lắng nói.
Lập tức có một cô gái phản đối nói:
- Gọi gì xe cứu thương, lập tức vứt ở đường cái, để xe đâm chết đi là tốt nhất!
Trước đây người con gái này bị Kim Mao Sư Vương giữ tóc đánh, mặt mũi bầm dập, lúc này vừa hồi tưởng lại thì điên tiết, vì vậy trong giọng điệu tràn đầy phẫn nộ và căm phẫn!
Diệp Thanh cười sảng khoái nói:
- Cứ ném ra ngoài cũng được, loại người cặn bã này ở trong cửa hàng chỉ ảnh hưởng đến kinh doanh của chúng ta!
Nói xong, liền đi ra, giương chân đá!
Ném ra ngoài, tất nhiên là dùng chân đá rồi, lẽ nào còn muốn dùng tay tóm, như thế không phải làm bẩn tay mình sao?
- Khoan đã, tiểu tử!
Tên Kim Mao Sư Vương giật mình kinh hãi, vội vàng kêu lên, giơ tay kêu to.
- Sao, mày còn muốn bị đánh?
Diệp Thanh tiến lên trước một bước, một chân đá vào cằm, lập tưc một tiếng kêu vang nhỏ “ lạc sát” , một chiếc răng cửa của Kim Mao Sư Vương bị Diệp Thanh đá rơi xuống.
Kim Mao Sư Vương kêu thảm một tiếng, phun ra đầy ra một hộc máu tươi, miệng còn mắng lớn:
- Thằng nhãi nhép này, đừng có làm càn, lát nữa cảnh sát đến, ta xem mày còn đắc ý được nữa không!
Diệp Thanh một chân đá văng tay gã, quả nhiên, thấy lòng bàn tay đang nắm một chiếc di động đắt tiền, rõ ràng là vừa lén lút báo cảnh sát rồi!
- Choáng, người xấu cũng báo cảnh sát? Được, xem lát nữa mày còn giở được trò gì ra nữa!
Diệp Thanh không khỏi có chút buồn cười!
Đang nói chuyện, xe cảnh sát “ ù la, ù la” chạy đến, đỗ ở trước cửa, nhưng cũng chỉ có một chiếc, 4 vị cảnh sát dũng mãnh mặc cảnh phục tiến lại.
- A...
Bốn cảnh sát vừa tiến vào, thấy mặt đất toàn máu tươi, còn có 5 nam tử cường tráng, sõng xoài, không khỏi kinh ngạc, theo phản xạ liền sờ sờ súng lục ở giữa lưng!
Người ở khóe miệng có nốt ruồi đen, có nhiều kinh nghiệm nhất ,tên là Cát Đại Tiêu, càng kinh ngạc hơn, thầm nghĩ, đám côn đồ này mỗi năm đều biếu xén mình không ít tiền rượu thuốc hơn nữa cũng là tay ẩu đả đánh nhau già đời, sao bị người khác đánh đến nông nỗi này?
Đặc biệt là tên béo đầu trọc kia, hung ác dữ tợn, thật không phải thường, cũng xuất thân từ cảnh sát chính quy, trong vòng 17-18 chiêu cũng không hạ được gã!
Mà trong phòng này ngoài toàn con gái chỉ có một công tử bột, lẽ nào là công tử bột kia làm? Không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Cát Đại Tiêu liên tục lắc đầu.
Diệp Thanh lẳng lặng nhìn bọn họ, muốn xem bọn họ sẽ xử lí việc này như thế nào! Tả Tiểu Thanh bỗng nhiên tiến gần lại, nói nhỏ bên tai Diệp Thanh:
- Mấy cảnh sát này em có quen, trước đây lúc em báo cảnh sát cũng đã qua, đám côn đồ này nhét mấy bao thuốc cho bọn họ, bọn họ liền đi, không thèm quản chúng em, rõ ràng là một đám!
Vẻ mặt của Tả Tiểu Thanh không thiếu phẫn nộ.
Quả nhiên, Kim Mao Sư Vương nằm trên mặt đất lập tức như cắt tiết gà, một lí ngư đả đĩnh đứng lên, đáng tiếc kình dư của Diệp Thanh vẫn còn, chiêu” lí ngư đả đĩnh” cậu vốn luyện từ nhỏ, vô cùng thành thục, nào ngờ hôm nay lần đầu tiên không sử dụng được, suýt nữa đứng không vững, lảo đảo nhào xuống!
- Anh Tiểu , tên tiểu tử này cố ý đả thương người, khiến đầu trọc thành phế nhân!
Kim Mao Sư Vương bỗng chốc bổ nhào lên trước người Cát Đại Tiêu, quỳ xuống, ôm lấy chân gã, như trông thấy cha ông, lớn tiếng khóc kể lể.
Cát Đại Tiêu nói:
- Yên tâm, chúng tôi vì nhân dân phục vụ, các người bị đánh chúng tôi nhất định thay các người đòi lại gấp bội!
Diệp Thanh tức giận nói:
- Anh nói cái gì vậy? anh còn là cảnh sát sao, sao không hỏi trắng đen rõ ràng đã tùy tiện đánh giá!
Cát Đại Tiêu liếc hắn một cái, lạnh lùng quát:
- Tôi là cảnh sát hay anh là cảnh sát hả, tôi làm án phải nhờ anh chỉ bảo sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Diệp Thanh nói:
- Anh làm không đúng, tất nhiên tôi phải nói rồi, vừa nãy tên béo đầu trọc kia cậy thế, hung tợn, nếu tôi không vội vàng tới kịp, người bạn này của tôi sớm đã bị hắn làm nhục rồi!
Nói xong liền chỉ vào Tả Tiểu Thanh.
- Đừng có lắm lời! Hiện nay tôi chỉ thấy các người gây thương tích cho người khác thôi!
Cát Đại Tiêu không hài lòng, chỉ vào Diệp Thanh, vài người bên Tả Tiểu Thanh , lớn tiếng quát.
- Mấy người này toàn bộ theo ta về lấy khẩu cung, chính sách của Đảng chúng ta là thẳng thắn khoan hồng, kháng cự sẽ xử lí nghiêm, các người chỉ cần thật thà, giải thích rõ ràng tất nhiên có thể được xử lí hoan hồng!
Hừ, Diệp Thanh sẽ không đi đâu, kẻ ngốc mới đi! được hưởng khoan hồng sao? Vài người này chẳng qua là thiên vị đám côn đồ kia, có thể khoan hồng xử lí sao? xử lí khoan hồngđám người đócòn được! Mình cùng hắn đi về đồn công an, chẳng phải là dê vào miệng cọp sao!
- Xin lỗi, tôi rất bận, không có thời gian nhàn rỗi!
Diệp Thanh cười cười một tiếng, nói. Nếu làm rõ thái độ của tên cảnh sát này, Diệp Thanh tất nhiên không nhân nhượng! giằng co nhau, người chịu thiệt là chính mình thôi.
- Hảo tiểu tử, chống lại lệnh sao?
Cát Đại Tiêu lớn tiếng quát, nhảy lên trước một bước, bàn tay to tóm lấy, muốn khóa lấy Diệp Thanh!
- Chống lại lệnh? Không phải là đi lấy khẩu cung sao? Ha ha, giấu đầu cuối cùng cũng lòi đuôi rồi!
Diệp Thanh trừng mắt, giơ chân đá, lấy công đại thủ, bước tới, nhằm hướng giữa lưng đối phương!
Dù sao Cát Đại Tiêu cũng là cảnh sát lâu năm, thân thủ cũng rất phi phàm, liền nghiêng người tránh, lánh qua, cùng lúc đó, duỗi tay dò súng giữa lưng, Diệp Thanh thu chân, chuyển người, theo như hình với bóng, gần như là lúc tay đối phương sờ đến bao súng, chưa moi ra, đã bị Diệp Thanh hung hăng vặn lại đoạt súng, nhanh như chớp, đã đoạt được súng của hắn!
Ba tên cảnh sát kinh hãi hoảng sợ, đều vội móc súng ra chuẩn bị bắn, Diệp Thanh vung tay, lập tức Cát Đại Tiêu thân thể to lớn đó như bù nhìn rơm bay ra ngoài, đụng vào ba tên cảnh sát kia, ba tên cảnh sát đó liền vội vàng né tránh, đúng lúc này chỉ nghe thấy ba tiếng “phịch, phịch, phich” nhẹ vang lên, ba gã cảnh sát cầm súng trên tay phải, “ Huyệt Nội Quan” ở cổ tay, gần như đồng thời bị 3 cây ngân châm sắc bén dài 2 thốn đâm trúng!
- Bịch , bịch, bịch!
ba chiếc súng liền rơi xuống đất..
Diệp Thanh liền tiến lên ba bước, vung tay, ép ba tên cảnh sát lại, sau đó cúi người chụp tới liền thu ba khẩu súng lục vào trong túi, nhanh như chớp!
- Ngươi, ngươi dám hành hung cảnh sát?
Ba tên cảnh sát kia vô cùng kinh hãi, nhất là bọn họ đều là người mới vào nghề, mới gia nhập đội ngũ còn chưa được mấy tháng, làm sao gặp qua tên “tội phạm” hung hãn như Diệp Thanh, ngay cả đến cảnh sát cũng dám đánh, còn dám cướp súng?
Cát Đại Tiêu bà dậy, mạnh miệng la lớn:
- Tiểu, tiểu tử, nếu ngươi không muốn ngồi tù, ngoan ngoãn trả lại súng!
Nghe giọng điệu này như thế nào cũng đều không vững tâm.
- Còn dám hoành hành?
Diệp Thanh trừng mắt, uy hiếp nói.
Tả Tiểu Thanh liền vội vàng kéo Diệp Thanh:
- Thôi đi, đừng làm sự việc lớn thêm nữa!
Cô đang nghĩ, Diệp Thanh còn đánh nữa, chọc vào đám cảnh sát này, tất nhiên hậu quả sẽ không tốt.
Còn vài nhân viên làm việc cũng nhao nhao khuyên bảo, các cô vừa mới hưng phấn, lúc này cũng có chút sợ hãi, Diệp Thanh không những đả thương người, hiện nay còn hành hung cảnh sát, bọn họ đều là nữ nhi, gan nhỏ hơn rồi!
Diệp Thanh cũng khó xử, trả lại súng cho bọn họ, chẳng may đối phương trở mặt, chĩa súng vào mình phải làm sao? Mình có thể tránh được , đám người Tả Tiểu Thanh e rằng không tránh được! đạn đã lấy ra rồi? Vậy cũng không thể đảm bảo trên người đối phương không còn dự trữ! Nếu không trả, vậy so với tội danh chống người thi hành công vụ còn lớn hơn! Tóm lại, trả cũng không xong mà không trả cũng không xong.
Đang lúc suy nghĩ, một cảnh sát của đối phương lại nói lớn!
- Tôi đã thông báo với đại đội hình sự, nói với mi luôn, anh họ ta là Phó đội trưởng, đợi anh ta đến, ngươi sẽ lãnh đủ!
Tên thân hình gầy yếu nghiêng ngả, xem gương mặtvẻ rất non nớt, không quá 21 tuổi!
Cát Đại Tiêu vừa nghe thấy lời này, lập tức mắt sáng, Vương Tiểu Tinh này, tuy rằng mới đến không lâu, nhưng trong hệ thống công an có hậu thuẫn, nghe nói anh họ của gã thương pháp như thần, so với mình loại công an đường phố có thể mạnh hơn gấp hai ba lần, nhất định có thể thu phục tên ngốc không biết trời cao đất dày này.
Diệp Thanh cười nói:
- Vậy được, tôi đợi anh họ của cậu đến!
Thầm nghĩ, đại đội cảnh sát hình sự không phải là địa bàn của Vương Binh, anh họ của ngươi giỏi, có thể giỏi hơn Vương Binh sao! Cảm thấy có chút ngượng ngùng, luôn làm phiền người ta, vậy sao được, vì thế khẽ thở dài.
Ba gã cảnh sát kia thấy thế, còn tưởng rằng hắn sợ, lập túc thoải mái hẳn, Cát Đại Tiêu dữ dằn cười nói:
- Tiểu huynh đệ, chỉ cần chú trả lại súng cho bọn ta, chúng ta tuyệt đối không làm khó chú!
Trong quá trình làm việc đánh mất súng, mất mặt thì đã đành, nhưng cũng bị xử phạt!
Diệp Thanh lắc đầu cự tuyệt, sau đó ra hiệu đám người Tả Tiểu Thanh lên lầu, một mình mình ở dưới là được. nhưng các cô tuy sợ nhưng cũng nghĩa khí đều không muốn để mỗi Diệp Thanh ở dưới này.
Lực lượng hai bên giằng co, cái tên béo trọc đầu kia có đồng lõa giúp sức cũng gắng mặc quần áo vào, tất nhiên gã da dày thịt béo dù không mặc quần áo cũng không bị cóng chết, chỉ có điều khó coi thôi!
Diệp Thanh nói:
- Nếu không đưa đi bệnh viện, gã phải đau đến chết!
Gã béo đầu trọc kêu lớn như giết lợn vậy:
- Mẹ mày, đau chết trước tiên cũng muốn xem mày bị tóm đã! Ông mày chính là chứng cứ mày đả thương người! lần này không làm cho mày biết điều, ông mày không phải họ Chư!
Diệp Thanh lập tức hơi buồn cười, người này không ngờ quả thực họ Chư! “ chư” họ này tuy rất hay nhưng dùng cho gã, có chút buồn cười!
Chỉ chốc lát sau, lại một xe cảnh sát rú ầm ĩ tới, dừng ngay cửa lớn!
Vương Tiểu Tinh lập tức hưng phấn tràn trề chạy ra, hướng vào người đang đến la lớn;
- Anh, cuối cùng anh đã đến rồi! a , sao chỉ có mình anh vậy?
Người nọ liền tức giận khiển trách :
- Một người còn chưa đủ à? Chú cho rằng là đánh giặc à!
Giọng nói rất vang dội, uy thế kinh người!
- Anh, tiểu tử đó thân thủ rất lợi hại, đều đoạt súng của chúng em rồi, lát nữa anh phải vô cùng cẩn thận, tốt nhất trước hết nên khống chế người, tiến vào trước hết cho hắn một đạn hãy nói!
Vương Tiểu Tinh nhỏ tiếng dặn dò.
- Chế cái đầu ngươi! đừng để ta xấu hổ nữa!
Gã cảnh sát hình sự bỗng chốc gõ vào đầu Vương Tiểu Tinh một chút, trừng mắt nhìn mắng.
- Anh, sao anh lại đánh vào đầu em?
Vương Tiểu Tinh vô cùng hờn tủi trách móc, nhưng, người anh họ này là chỗ dựa vững chắc của gã ở đội cảnh sát, hơn nữa lại rất uy nghiêm, nên không dám tranh luận với y!
Vương Tiểu Tinh theo sau anh họ gã cùng tiến vào phòng, ánh mắt đắc ý khiến ba người Cát Đại Tiêu lập tức vui mừng khôn xiết, mẹ nó, không dễ dàng à, cuối cùng viện binh đến rồi, tuy rằng súng đã bị người cướp đi, xấu hổ một chút, may mà Phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự là người một nhà, sẽ không nói ra ngoài đâu.
Hắc, nghe nói thương pháp của người này rất lợi hại, lúc này phải hung hăng xử lí tên tiểu tử kia! Hành hung cảnh sát? Chỉ cần mang về đồn, cho dù người là hảo hán sắt, cũng thành bột cho ông nhào nặn!
- Ha ha, Diệp Thanh, tiểu tử này ngày càng lợi hại!
Bất ngờ, đối phương không l rút súng tác chiến với tên tiểu tử đó, trái lại còn cười hi hi chào hỏi!
Vương Tiểu Tinh lập tức há mồm trợn mắt, tên tiểu tử này rút cuộc là ai, không ngờ ngay cả anh họ ta cũng khách khí như thế?
Trong lòng Cát Đại Tiêu kinh hãi vô cùng, trong lòng hô to, xong rồi, xong rồi, lần này đã chọc vào người không nên chọc rồi!
Còn hai gã cảnh sát còn lại và 5 tên côn đồ cũng vô cùng ngạc nhiên, dường như cổ họng đang bị nhét một viên gạch!
Đám nhân viên làm việc trong tiệm củaTả Tiểu Thanh lập tức yên tâm, may mà, người quen của Diệp Thanh đến! ha hả, tbác sĩ Diệp Thanh thật giỏi, quả thực như chị Não Nhi thường nói, quan hệ rất rộng! không ngờ, không ngờ ngay cả đại đội cảnh sát hình sự cũng có người quen, đặc biệt, còn khách khí như vậy với hắn!
Nếu để các cô biết, ngay cả Chủ tịch Thành phố, Chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật, Tư lệnh Khu đều rất tộ trọng Diệp Thanh, nếu biết được hết càng thêm giật mình!
- Ha ha, anh Trình, thật không ngờ là anh!
Diệp Thanh có vài phần may mắn, Trình Thiết là người quen của Vương Binh, nếu không thì, chắc cũng phiền phức lắm đây.
Vì thế khẽ mỉm cười, giao nộp 4 khẩu súng đưa cho Trình Thiết, Trình Thiết tức giận hô một tiếng:
- Còn không lại đây lĩnh súng! Thật xấu hổ thay cho các người!
Đám người Cát Đại Tiêu, Vương Tiểu Tinh lập tức vội vội vàng vàng chạy lại, thu lại súng của chính mình!
- Sự việc là thế nào vậy? sao mỗi lần gặp cậu đều là cùng người khác đánh nhau thế?
Trình Thiết nhìn 5 tên côn đồ bị thương còn có 4 cảnh sát bị đoạt súng ai cũng ủ rũ, không khỏi hiếu kì hỏi.
Diệp Thanh liền trần thuật đơn giản lại toàn bộ sự việc đã xảy ra một lần, tuy cậu nói rất giản lược, nhưng Trình Thiết là người thế nào, kinh nghiệm phá án rất phong phú, đ suy nghĩ một chút, liền thấy rõ, cảnh tưởng tỉ mỉ cũng đoán được bẩy tám phần.
- Còng mấy tên côn đồ này lại cho ta, dẫn về thẩm vấn kĩ càng.
Trình Thiết chỉ năm tên côn đồ quát đám người Vương Tiểu Tinh.
- Anh họ…
Vương Tiểu Tinh vẻ mặt ngượng ngùng,có chút không muốn.
- Sao,còn không làm?
Trình Thiết trừng mắt, tức giận quát!
- Mau mau!
Là Cát Đại Tiêu là kẻ lõi đời, nhanh chóng phản ứng lại, lập tức lấy ra còng tay, gọi vài đồng nghiệp đi còng mấy tên côn đồ!
- Anh Tiêu , không phải như thế chứ!
Kim Mao Sư Vương bị ấn ngược, giãy giụa kêu lên, bộ dạng thật đáng thương!
Cát Đại Tiêu lập tức tức giận tát gã một cái, ra hiệu câm miệng! mẹ mày, đây là lúc nào rồi, còn dám gọi thân thiết như vậy? ngươi không muốn sống à!
Kim Mao Sư Vương hiểu ý, lập tức im miệng, ngoan ngoãn đứng dậy đi theo đối phương, nghĩ thầm, đi vào đồn rồi còn không phải là địa bàn của mình, lập tức sẽ được thả ra?
Không ngờ, Trình Thiết lại nói:
- Thôi, đem mấy tên này đến đại đội hình cảnh đi, cậy thế làm bừa cũng là mộ chuyênt án lớn, phải nghiêm khắc xử lí!
Lần này, vốn tên béo trọc đầu bị trọng thương càng chùn hết chân, đứng vài lần đều đứng không nổi, khự hẳn xuống đất hừ hừ! cơ thể gã vốn to lớn, người khác có kéo cũng không kéo được, cuối cùng Cát Đại Tiêu và Vương Tiểu Tinh hợp lực mới nâng được hắn lên xe!
Diệp Thanh nói:
- Tên này bị trọng thương, phải nhanh đưa đến bệnh viện!
Vốn dĩ Diệp Thanh cũng muốn trị gã, nhưng mình đã đánh đập, sao có thể trị, để hắn chịu đau một hồi mới là báo ứng!
Trình Thiết gật đầu, ra hiệu mình biết rồi, liếc em họ leo kheo của mình một cái, lắc đầu, thầm nghĩ, Tiểu Tinh này, ngày càng không ra gì cả, cả ngày xen lẫn với kẻ lõi đời Cát Đại Tiêu, không hư hỏng mới lạ, Ừ, tìm cơ hội tốt dạy bảo hắn, hoặc phải tìm cách dựa vào quan hệ điều hắn đi đồn công an khác tốt hơn!
- Diệp lão đệ, tôi đi đây!
Trình Thiết vẫy vẫy tay, tiến ra ngoài phòng, chỉ trong chốc lát, hai xe cảnh sát đã biến mất trong màn đêm!
Cuối cùng cửa hàng Spa cũng trở về yên lặng, các khách ở trên tầng nghe thấy động tĩnh, lũ lượt xuống dưới, hoang mang mà bỏ đi, phỏng đoán đều đã bị hoảng loạn nhất định!
Tả Tiểu Thanh chỉ huy nhân viên quét dọn cái đống hỗn độn ở đại sảnh, không ngừng oán hận:
- Hài, trải qua nhốn nháo như vậy, làm ăn của cửa hàng sẽ xuống dốc! Tôi không biết giải thích thế nào với chị Não Nhi!
Diệp Thanh nói:
- Đây là sự việc xảy ra ngoài ý muốn. yên tâm đi, tôi đi nói với Não Nhi, bảo đảm cô ấy sẽ không trách em!
Sau đó Diệp Thanh lưu lại số điện thoại của Vương Binh và Trình Thiết, nói với các cô về sau nếu còn kẻ nào đến quấy rối có thể tìm họ giúp đỡ.
Trấn an xong, Diệp Thanh liền cáo từ. Đi không bao xa, thấy một cửa hàng bán hoa đang mở, hoa tươi bên trong rất tươi, tọa hình rất đặc biệt, nhất thời máu trong tim trào dâng, tiến vào mua một bó hoa hồng rực rỡ, gói cẩn thận lại vô cùng động lòng người!
- Ừ, may mà Tiểu Linh vẫn chưa tan làm, cầm bó hoa đi đón cô ấy, không phải là một việc lãng mạn sao?
Trong lòng Diệp Thanh lập tức rất đắc ý, Kia kìa, ai nói anh không lãng mạn, ai nói anh không biết tặng hoa? Đó đều là trước kia thôi!
Thật ra, tính cách của hắn có chút hướng nội, trong quan hệ nam nữ luôn luôn không làm sao chủ động, nếu quan hệ hai người chưa xác định, có đánh chết hắn, hắn cũng không tặng hoa! Điều đó tương phản với cái gọi là “tình Thánh”!
Đối với “tình Thánh” mà nói, tặng hoa đã rất được, đó là “phí lãng mạn”, phải tặng cho người con gái xa lạ hoặc đang là mục tiêu tìm hiểu, đó mới gọi là “phí lãng mạn”.
......
- A , Tiểu Tĩnh, sao em lại ở đây?
Vừa mới vào phòng cấp cứu , thì đã thấy một bóng hình quen thuộc, dáng người yểu điệu, tóc đuôi ngựa, còn mặc bộ quần áo chính mình mua, không phải là em gái mình còn là ai ?
- Anh!
Diệp Tĩnh lập tức vui mừng gọi lớn, sau đó dón rén lại đón, nhưng Diệp Thanh đoán ý qua lời nói và sắc mặt cũng có vài phần lo lắng giữa lông mày của cô!
- Sao vậy, Tiểu Tĩnh?
Diệp Thanh vừa mới hỏi, ánh mắt lại một lần nữa quét đến bóng hình quen thuộc, người con gái này mắt sáng răng trắng, làn da mịn màng,dáng người cao gầy, cằm đầy, khoác một áo khoác nỉ màu đen ngắn, càng có vẻ khí chất xuất trần, phảng phất giống như tiên nữ, đúng là An Tiếu Trúc!
- Tiếu, Tiếu Trúc…
Diệp Thanh có chút nói lắp, vội vàng giấu bó hoa hồng trong tay ra sau! Không biết vì sao, hắn không ngờ lại ngượng ngùng! ở trước mặt người con gái này, dường như chột dạ!
Ái, ai bảo mình đã bắt nạt người ta chứ?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
An Tiếu Trúc liếc bó hoa hồng rực rỡ trong tay Diệp Thanh, không khỏi đau lòng, trong lòng có chút khó chịu!
Hừ hoa này xem ra không phải là để tặng cho mình! Phì, phì phì, nếu tặng cho ta, ta cũng chẳng thèm, ta không có quan hệ gì với hắn!
- Tiểu Tĩnh, Tiếu Trúc, các em làm sao ở đây?
Diệp Thanh ho khan hai tiếng, có chút hiếu kì hỏi. nghĩ thầm, chẳng lẽ có người nào xảy ra chuyện? Phải biết rằng, bệnh viện nơi này, không có việc gì ai thèm chạy đến, hơn nữa bây giờ còn là đêm tối còn là thời gian vàng ngọc để các cô ấy học tập!
An Tiếu Trúc nhìn Diệp Thanh, muốn nói lại thôi, cuối cũng không kìm nổi nói:
- Em họ tôi bị bệnh tim đột nhiên phát bệnh, đang vào phòng cấp cứu.
Cô vốn không quan tâm đến Diệp Thanh nhưng em họ đang nguy kịch, hắn xấu xa nhưng y thuật lại rất giỏi, nói cho hắn nghe, không chừng có cách.
- Ồ, có phải là người tên là Hàn Nhạn Băng ?
Diệp Thanh liếc em gái mình một cái.
Diệp Tĩnh vội vàng giải thích:
- Tiếu Trúc nói đêm tối rồi , muốn em đi cùng cô ấy !
Lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng Diệp Thanh, rõ ràng có vẻ sợ anh mình.
An Tiếu Trúc nhẹ hừ một tiếng, tôi cố ý để cô ấy đến thì sao nào, nếu em gái anh không thích em họ tôi, không quan tâm em họ tôi, sống chết không quan tâm, làm sao tôi có thể để lay động được cô ấy được chứ? Hừ, tên khốn nhà ngươi, đã ức hiếp ta, lần này đến lượt em họ ta ức hiếp lại em gái ngươi nhé? Ha ha , cũng coi như báo ứng!
Không biết vì sao, An Tiếu Trúc nghĩ nghĩ, khóe miệng xung quanh cong cong, tao nhã đến tột cùng.
Diệp Thanh vội vàng ra đón, đưa hoa ở sau lưng lên.
- Ha ha, học được lãng mạn khi nào vậy?
Người con gái khi nhận được hoa lúc nào cũng vui vẻ, huống hồ là đức lang quân như ý của chính mình, Mã Tiểu Linh đương nhiên vui vẻ ra mặt, khuôn mặt rạng rỡ như hoa, khuôn mặt bình thường trắng như trứng gà bóc liền ửng hồng lên, vẻ đẹp bên trong càng thêm kiều diễm, say đắm lòng người!
Ngay cả Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc cũng bị vẻ đẹp của Mã Tiểu Linh hút hồn, không kìm nổi lén hai mắt nhìn!
Diệp Tĩnh thầm nghĩ:
- Anh hai thật cóphúc lớn, giành được chị gái xinh đẹp như hoa như ngọc.
An Tiếu Trúc khẽ thở dài, chị Tiểu Linh xinh đẹp như thế, tên khốn háo sắc kia không bị mê mẩn thần hồn điên đảo mới lạ? Nếu để chị Tiểu Linh biết, ta từng qua lại rồi ấy ấy với Diệp Thanh, không biết có tuyệt giao với mình hay không? Trong lòng liền hơi áy náy và khó chịu, đồng thời cũng thầm ghen tỵ, trong lòng rất rối loạn!
- Anh luôn rất lãng mạn mà!
Diệp Thanh mặt dạn mày dầy nói, ánh mắt sáng ngời cũng không kìm nổi, quay đầu, nhẹ nhàng nhìn An Tiếu Trúc một cáit.
Không biết là mình ảo giác hay là gì, Diệp Thanh bất ngờ cảm thấy trong đôi mắt to sáng ngời của An Tiếu Trúc bộc lộ nỗi hận thầm kín, càng không dám nhìn cô nữa! chột dạ vô cùng!
Một người là bạn gái của mình, một người đã vô tình quan hệ với mình , hai người này lại là chị em tốt, ngay trước mặt người kia đem tặng người khác hoa hồng, cảm giác này, sao là lạ, khiến người kia phải khó chịu? sớm biết như vậy, mình không mua hoa còn hơn!
- Chị Tiểu Linh, em họ của em tình hình như thế nào?
An Tiếu Trúc đi lại, kéo Mã Tiểu Linh từ bên người Diệp Thanh , thân thiết hỏi.
Mã Tiểu Linh nói:
- Đang cấp cứu, tình hình cụ thể tôi cũng không rõ nữa, nhưng các người không nên lo lắng, sẽ tốt hơn thôi!
Sau đó mấy người đi đến trước cửa phòng cấp cứu, ngồi ở trên ghế chờ.
Cùng lúc ở ghế chờ còn có một cặp vợ chồng trung niên, người đàn ông mặc âu phục có thân sĩ rất phong độ, người nữ dung nhan quý phái, giống như quý phu nhân, nhưng cả mặt hoảng loạn, đi đi lại lại ở hành lang, quả thực ngồi không yên.
Hai người này chính là cha mẹ của Hàn Nhạn Băng, Hàn Ân Dân và Thích Nguyệt Di đều đã hơn 40 tuổi ở Thành phố Phù Liễu mở một cửa hàng quần áo, là đại lí của thương hiệu trang sức lớn của Mỹ, buôn bán rất tốt!
Chủ của thương hiệu trang sức lớn đó là mẹ của An Tiếu Trúc, America Laura? Thích Nguyệt Nhã- Một trong những người sáng lập Tập đoàn Nhã Tư, còn một người khác là Laura? hai người là nữ tỉ phú có trăm triệu USD, nếu chỉ dựa vào chút tiền lương cỏn con của An Đông, thì An Tiếu Trúc sao có thể lái được chiếc xe Ferari giá trị gần 10 triệu!
- Dì, Dượng, dì dượng ngồi nghỉ ngơi một chút, ăn chút hoa quả!
An Tiếu Trúc đã mang một túi ni lông, bên trong có rất nhiều chuối tiêu và quýt, vừa nghĩ, đến vừa nãy đi mua cùng Diệp Tĩnh, may mà đến cửa gặp được Diệp Thanh.
- Tiếu Trúc, sao dì có thể yên lòng được ?
Thích Nguyệt Di đang lòng nóng như lửa đốt, trang điểm rất hợp thời, còn đánh mắt màu tím nhạt, thấy An Tiếu Trúc, nước mắt đột nhiên” rầm rầm” lăn xuống, nức nở nói:
- Cháu xem, nếu Nhạn Băng xảy ra bất trắc, thì vợ chồng dì dượng làm sao sống nổi đây?
Hàn Ân Dân xoa tay, tuy không nói gì, nhưng nhìn sắc mặt cũng vô cùng lo lắng!
An Tiếu Trúc an ủi nói:
- Chị Tiểu Linh đã nói rồi, Nhạn Băng chắc chắn không sao!
Hàn Ân Dân và Thích Nguyệt Di lúc này mới chú ý, ngoài An Tiếu Trúc và bạn học của cô Diệp Tĩnh, còn có hai người nữa, nam thanh nữ tú, chàng trai mặc jacket màu đen, người nữ mặc áo Blue trắng, xem ra là bác sĩ của bệnh viện Ngô Đồng.
An Tiếu Trúc chỉ vào Mã Tiểu Linh giới thiệu:
- Tiểu Linh tỉ là Trưởng khoa cấp cứu!
Ngược lại không thèm nhìn Diệp Thanh, cũng không giới thiệu hắn.
Diệp Thanh không khỏi gượng cười một tiếng, nha đầu này, vẫn còn hận ca đây! Nhưng nói thực, việc này quả thực phải nhớ cả đời!
Hàn Ân Dân vội vàng móc một cái phong bì lớn, mượn bóng của mọi người che, lén lút đưa cho Mã Tiểu Linh, khẩn thiết nói:
- Trưởng khoa Mã, làm phiền cô nhé!
Mã Tiểu Linh tất nhiên không thể nhận, nhẹ nhàng đẩy trả, cười nói:
- Trị bệnh cứu người là bổn phận của thầy thuốc chúng cháu, cháu đã sắp xếp chuyên gia giỏi nhất về tim mạch của Khoa cấp cứu rồi! hẳn là không có việc gì!
Đang nói, cửa phòng cấp cứu mở ra, chuyên gia Mạc Phú Hải bước ra, đám người Hàn Ân Dân , Thích Nguyệt Di, An Tiếu Trúc lập tức vây lại!
- Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?
Hàn Ân Dân và Thích Nguyệt Di vẻ mặt tha thiết nhìn Mạc Phú Hải, ánh mắt sáng quắc, chỉ hi vọng, vị chuyên gia này thông báo tin tốt.
Mạc Phú Hải lau mồ hôi, Vì mệt mỏi mà hơi thở dồn dập, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nói:
- Hai người là cha mẹ của cậu ta sao? Yên tâm, cậu nhóc này nói chung cấp cứu ổn rồi!
Hàn Ân Dân và Thích Nguyệt Di lập tức vô cùng vui mừng, vui đến đến phát khóc!
- Bác sĩ, rất cảm ơn ông!
Thích Nguyệt Di nắm chặt tay Mạc Phú Hải, xúc động nói.
- Chuyên gia, ngày khác tôi nhất định đến nhà bái tạ!
Hàn Ân Dân thầm nghĩ, nhìn chằm chằm, cũng không tiện đưa phong bì cho người ta, cho dù người ta nhận thì người ta cũng không tiện mà nhận, ừ, tốt nhất nên đến nhà tạ ơn.
- Ách…
Mạc Phú Hải định nói lại thôi, quả thực không muốn làm mất cảm xúc vui mừng của hai người này, nhưng, thân là bác sĩ, phải có trách nhiệm với bệnh nhân, làm sao có thể không nói ra.
- Bác sĩ, có gì ngài cứ nói thẳng ra! Vợ chồng chúng tôi gánh được!
Thích Nguyệt Di cũng hiểu được có gì đó không ổn, sắc mặt trùng xuống, nhưng kiên cường nói.
Hàn Ân Dân nặng nề gật đầu, trong lòng cũng mơ hồ đoán được gì.
Mạc Phú Hải liếc nhìn 4 người đứng bên cạnh là Diệp Thanh, Mã Tiểu Linh, Diệp Tĩnh, An Tiếu Trúc, nói với vợ chồng Hàn Ân Dân :
- Con trai của hai người mắc phải bệnh cơ tim mở rộng, hiện nay đã đến giai đoạn cuối, trên lâm sàng đã xuất hiện các bệnh trạng làm gánh nặng cho tim dẫn tới suy tim, tim mở rộng và ác tính, nhịp tim không đều… bồi bổ những cái đơn giản e rằng không hiệu quả, tôi kiến nghị nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cấy ghép tim.
Lời này vừa nói ra, vợ chồng Hàn Ân Dân lập tức ngẩn ngơ. Phẫu thuật cấy ghép tim? Như vậy về sau phải luôn luôn dùng thuốc chống lại tác dụng phụ? Hơn nữa, nghe nói sau khi ghép tim, không sống được lâu? Hơn chục năm là cùng!
Thích Nguyệt Di đau lòng, con trai bạc mệnh của ta, con mới 17 tuổi, lẽ nào mười mấy năm sau, chưa đến ba mươi đã li biệt sao? Lúc đó e rằng ngay cả dâu con đều chưa có?
Lo lắng này của Thích Nguyệt Di không phải không có lí, thử nghĩ, một người suốt ngày phải dùng thuốc lại thay tim, tuổi thọ ngắn ngủi, ai muốn gả cho nó chứ? Tất nhiên, nếu chuẩn bị khối tài sản lớn để lại cho đối phương, đó là chuyện khác, nhưng Hàn gia chỉ khấm khá chút thôi, cũng không giàu lắm.
Hàn Ân Dân tự trách mình, thường ngày bận làm ăn và xã giao, thiếu quan tâm đến con trai, mấy ngày trước con trai đã nói với mình, nói là tức ngực khó thở, mình không quan tâm, chỉ cho rằng do ít vận động, học tập mệt mà dẫn đến, nào ngờ là bệnh tim? Kiểm tra sức khỏe của nhà trường là không công rồi, chẳng kiểm tra ra cái gì cả!
Rất nhanh, Hàn Nhạn Băng bị đẩy ra ngoài, chuyển đến một phòng bệnh tạm thời, vợ chồng Hàn Ân Dân, ba người An Tiếu Trúc cùng theo vào, nói chuyện với Hàn Nhạn Băng. Diệp Thanh vốn nghĩ đi về, mọi người đều là người một nhà, mình là người ngoài không tiện ở lại, vì thế đi vài bước rồi lại quay lại, hơi chút do dự.
Diệp Thanh thở dài, xem ra con em gái này của mình thật đã động lòng tên tiểu tử đó rồi, Tuy nhiên, tình yêu cấp ba đều rất thuần và thật lòng vậy, không ảnh hưởng đến tình hình học tập, mình ủng hộ nó xem sao? Vì thế nói:
- Ta cũng nên vào thăm một chút!
Sau đó kéo Mã Tiểu Linh vào phòng bệnh.
Diệp Tĩnh tất nhiên vội vàng chạy theo, khóe miệng chợt lộ ra ý cười, thầm nghĩ, là ca ca thương ta nhất! đồng thời cũng có vài phần e lệ, tâm ý của mình sẽ không bị ca ca xem thấu chứ?
- Cháu đến để bắt mạch cho em nó nhé!
Diệp Thanh lại gần vợ chồng Hàn Ân Dân nói.
- Ách…
Hàn Ân Dân và Thích Nguyệt Di đều không ngờ, người này cũng là bác sĩ? Còn là Đông y? trẻ như vậy có trình độ chữa được bệnh tim khó chữa này không? Tuy nhiên, người ta chủ động yêu cầu bắt mạch, cũng là có ý tốt, không nên từ chối
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Cũng khó trách mọi người nghi hoặc, Diệp Thanh sớm tan làm, không mặc áo blue trắng, lại thêm vẻ bề ngoài cũng không hơn Hàn Nhạn Băng và An Tiếu Trúc bao nhiêu, từ đầu tới cuối cũng không nói lời nào có chút thuyết phục.
Mã Tiểu Linh cười nói:
- Chú Hàn, Cô Hàn, đây là Trưởng khoa cấp cứu trước đây Diệp Thanh, trình độ y thuật rất giỏi!
Nói xong đột nhiên hơi đỏ mặt, sao gần đây luôn thích ở trước mặt người khác ca ngợi y thuật của Diệp Thanh vậy?
Diệp Tĩnh nói:
- Anh trai cháu học Đông y!
- Ủa, cậu chính là Diệp Thanh?
Hàn Ân Dân lập tức kinh ngạc vui mừng kêu lên.
Thích Nguyệt Di hỏi:
- Sao vậy, người này rất nổi tiếng sao?
Bất giác quan sát kĩ Diệp Thanh, bà biết, chồng của mình lcũng là người có sự hiểu biết rộng, người bình thường tuyệt đối không thể khiến ông tỏ ra khâm phục như thế.
Trên giường bệnh, Hàn Nhạn Băng không kìm nổi ho khan hai tiếng, giới thiệu:
- Anh Diệp Thanh là chuyên gia y học nổi tiếng nhất Thành phố Phù Liễu, rất nhiều lần lên báo, lên TV, lần trước bệnh viện Ngô Đồng bệnh độc bùng phát, gây xôn xao, chính là anh Diệp Thanh đã gắng sức ngăn cơn sóng dữ!
Thời cơ nịnh nọt tốt này, lúc này không tâng bốc lên một chút, còn đợi khi nào? Diệp Thanh đến thăm hắn, Hàn Nhạn Băng rất vui mừng, dường như tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, lại thấy anh vợ tương lai đứng trước giường bệnh, chủ động chẩn bệnh cho mình, sao còn không vui được chứ, lúc này liền tuôn ra một thôi một hồi những câu nịnh nọt dễ nghe , tâng bốc như đúng rồi, trước hết phải lấy lòng anh ấy rồi hãy nói!
An Tiếu Trúc chép miệng, em họ này vừa thấy Diệp Tĩnh như mất hồn, tuy nhiên hắn nói rất đúng, Diệp Thanh cái tên xấu xa, nhưng y thuật rất cao minh!
- Dì, dượng, để Diệp Thanh xem nhé!
An Tiếu Trúc liếc Diệp Thanh một cái, cũng không kìm nổi giới thiệu!
Nhiều người như vậy đều nói Diệp Thanh giỏi, vợ chồng Hàn Ân Dân làm sao không yên tâm, lập tức đứng dậy, khách khí mời Diệp Thanh ngồi xuống, ra tay bắt mạch!
Diệp Thanh nhẹ nhàng đặt tay vào Thốn Quan Xích của Hàn Nhạn Băng, nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận mạch tượng, đồng thời, đồng hồ đo tim công nghệ cao có các công năng thăm dò đều mở ra, dựa vào bắt mạch và máy đo tim xác minh, đây cũng là phương pháp học tập rất hay, cái gọi là hiểu biết thực tiễn, tri thức lí luận học được càng hay, thêm trang thiết bị tiên tiến, nếu không kết hợp với bệnh tình thực tế cũng là cái thùng rỗng mà thôi!
Người xung quanh đều nín thở, chăm chú nhìn…
Khoảng năm phút sau, Diệp Thanh mở mắt, thu tay về, sau đó lại dùng tai nghe, nghe một chút nhịp tim đập của Hàn Nhạn Băng!
Thực ra, đó đều là che mắt, bệnh tình thật sự của Hàn Nhạn Băng lúc hắn mở công năng quét của đồng hồ công nghệ cao đã biết rõ rồi.
Tiểu tử này, thật đáng thương! Cơ tim phình to, tâm thất mở rộng, thể tích và trọng lượng của tim ít nhất gấp đôi bình thường! hơn nữa cơ tim xám trắng mà lỏng, màng bên trong tim dày, trong khoang tim kèm vách có nhiều mạch máu tắc, xơ hóa cơ tim, cũng có thể thấy diện tích lớn là đầu mối phân bố vách tâm thất, vách tim, thành phiến bị tổn hại hệ thống truyền dẫn nhịp tim ít nhiều cũng bị xâm phạm.
Về mặt tế bào mà nói, tuyến hạt tế bào cơ tim sưng tấy, gãy đoạn hoặc biến mất, giữa các mô cơ màng mở rộng, có vật chất dạng sợi và Lipofucin dạng hạt, bộ phận sợi cơ nguyên biến mất!
Tóm lại một câu, bệnh tình không rất nghiêm trọng, nói thẳng ra, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tử vong!
- Bác sĩ Diệp, con trai tôi phải làm sao?
Hàn Ân Dân thân thiết hỏi, rất hi vọng Diệp Thanh nói ra con trai ông căn bản không có bệnh, tuy nhiên chợt lắc đầu, điều đó không thể! Chỉ tự lừa dối mình thôi!
Thích Nguyệt Di nói:
- Bác sĩ Diệp, con trai tôi có thể làm phẫu thuật ghép tim không?
Bà đang nghĩ, có thể chữa khỏi tất nhiên phải chữa rồi, chắc chắn là ghép trái tim tốt, dù sao là thể bệnh! Hơn nữa con trai mình cũng là nhục cốt của mình cả, ghép tim của người khác vào, là người mẹ tất nhiên có chút không được vui cho lắm, hơn nữa, ghép xong tim, chưa chắc đã sống được bao lâu.
Diệp Thanh đã thấy nỗi lo lắng của đôi vợ chồng này, thở dài nói:
- Không ghép tim không được , bệnh tình của Tiểu Băng càng nghiêm trọng hơn, nói câu hai người không thích nghe, cái chết có thể tồn tại ở bất kì giai đoạn nào của bệnh tật.
- Á !
Thích Nguyệt Di kinh hãi kêu lên một tiếng, suýt té xỉu, Hàn Ân Dân vội vàng đỡ lấy vợ mình, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Trong lòng Diệp Tĩnh chợt rùng mình, ánh mắt hướng về Hàn Nhạn Băng tình cảm dịu dàng hơn, râm râm nước mắt, Hàn Nhạn Băng thấy nhiều người quan tâm đến mình như thế, vô cùng vui vẻ, dù chết ngay lúc này cũng đáng, nhếch mép cười, nói:
- Người có sinh lão bệnh tử, dù tránh cũng không được .
Lời này như an ủi Diệp Tĩnh lại như nói với mọi người.
An Tiếu Trúc khó lắm mới chủ động mở miệng hỏi Diệp Thanh:
- Anh sẽ ghép tim sao?
Diệp Thanh ngạo nghễ nói:
- Sao không thể?
Mã Tiểu Linh giới thiệu nói:
- Diệp Thanh bây giờ đã chuyển sang khoa ngoại rồi, trình độ về lĩnh vực tim mạch của anh ấy ngay cả bác sĩ Mạc Phú Hải còn rất khâm phục!
Tuy, cô chưa thấy Diệp Thanh cầm dao phẫu thuật, nhưng dù sao cũng tin tưởng người đàn ông của chính mình như vậy, làm sao cô lại không nói đỡ cho người yêu mình một chút chứ, hơn nữa, người con gái trong tình yêu luôn luôn sùng bái mù quáng mà?
Hàn Ân Dân nói:
- Vậy phải mời bác sĩ Diệp giúp mổ chính, người khác tôi đều không tin được.
Thích Nguyệt Di nói:
- Bác sĩ Diệp, chỉ cần cậu chữa khỏi cho Băng nhi, muốn gì chúng tôi đều đáp ứng!
Nhìn dáng vẻ của Diệp Thanh, có vài phần do dự, An Tiếu Trúc nhếch miệng, nói thầm, nếu lần này ngươi không cứu em họ ta, ta sẽ mãi mãi không tha thứ cho ngươi! Hừ!
Diệp Thanh đành phải giải thích:
- Không phải tôi không nhận lời mà là tôi vừa mới sang Khoa ngoại, bố trí phẫu thuật bên trong còn phải nghe theo viện.
Hắn đang suy nghĩ, dù hắn có muốn làm nhưng Bạch Tinh người đó cũng không cho hắn cơ hội.
Không còn sớm nữa, các người trở về nghỉ ngơi đi.
An Tiếu Trúc là người có xe đẹp chạy đến, may mà vài ngày này ở lại trường học, liền đưa Diệp Tĩnh và Mã Tiểu Linh cùng đi, Diệp Thanh tất nhiên không mù quáng theo, lọt vào tầm ngắm của An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh, nhưng một sự việc khác thường đang dày vò!
Y linh bảo tháp, Diệu thủ cảnh, nơi này chim hót hoa thơm, vô cùng yên tĩnh, dường như vĩnh viễn là ban ngày, không có đêm tối, Diệp Thanh ở nơi này học y thuật, không nói cái khác, tiền điện cũng tiết kiệm được không ít, hơn nữa lại tốt cho mắt.
- Cấy ghép tim, nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp, thực ra rất nhiều thời điểm, thường do các chi tiết quyết định thành bại.
Diệp Thanh cân nhắc nhiều ngày về ca phẫu thuật này, tự hỏi đối với các chi tiết đều sáng rõ như ngực, lúc hắn đang nghĩ như thế, Tiểu Vũ Nhi bỗng chốc xuất hiện.
- Chủ nhân, muốn tiến hành một kiểm tra đánh giá không?
Tiểu Vũ Nhi khẽ cười nói.
Diệp Thanh nói:
- Được thôi!
Hắn biết nhất định lại là hư cảnh, nhưng có thể giống như thật ,cũng như phẫu thuật thực tiễn.
Tiểu Vũ Nhi gật gật đầu, thân hình hóa thành điểm sáng vô tận, quang cảnh xung quanh cũng lập tức biến hóa, Diệp Thanh xuất hiện bên ngoài phòng phẫu thuật khoa ngoại Tim- não của bệnh viện Ngô Đồng.
Diệp Thanh ở gian hòa hoãn thay quần áo và giày, sau đó tiến vào ngay, tất cả trang phục và dụng cụ chỉ chừa đôi mắt bên ngoài, nữ y tá tiến lại, gật đầu nói:
- Bác sĩ Diệp, phẫu thuật đã chuẩn bị đầy đủ!
Cô gái đeo khẩu trang, nói ồm ồm, càng đáng yêu hơn.
Diệp Thanh gật gật đầu, đến bên bàn phẫu thuật, các loại dao, nhíp, băng gạc, cồn tiêu độc… đầy đủ mọi thứ, Diệp Thanh vô ý liếc mắt, lập tức giật mình kinh hãi!
- Choáng, tại sao người nằm trên bàn phẫu thuật là mình?
- Tiểu Vũ Nhi này cũng thật làm ác quá, làm khó nhau không à?
Lập tức bên tai Tiểu Vũ Nhi chuyển động rõ ràng thanh âm của màng nhĩ truyền lại:
- Thực ra phẫu thuật này, kĩ thuật không khó, vấn đề lớn nhất là trở ngại tâm lí, nếu để phẫu thuật chính mình cũng thành công, vậy tố chất tâm lí tuyệt đối không thành vấn đề!
Diệp Thanh cũng nghĩ là, dù mình đã định liệu trước, nhưng đến lúc đó tay hơi run một chút, đều ảnh hưởng đến mạng người! hay là trước tiên hãy diễn luyện một chút thật tốt.
Diệp Thanh thong thả định thần, rất nhanh nhập vào trạng thái, tuy lần đầu cầm dao, nhưng mỗi một bước đi phải chuẩn xác không được sai lầm, giống như người đã có kinh nghiệm nhiều năm…
...
- Ting! Thông qua kiểm tra đánh giá, thưởng cho một con dao giải phẫu ma lực.
Diệp Thanh cực kì ăn nhập, lúc làm phẫu thuật tốt sớm đã quên mất thời gian, không biết trôi qua bao lâu, chỉ thấy bệnh nhân trước mắt ( thực ra là ảo giác), y tá, bác sĩ cùng nhiều cảnh khác từng cái từng cái biến mất, mình lại trở về trong Thủ Diệu Cảnh.
Sau đó, một con dao nhỏ dài khoảng 10 cm xuất hiện ở trước mắt mình, lơ lửng trên không trung.
Diệp Thanh nhận lấy liền xem, chỉ thấy thân đao hình lá liễu, mở hai cạnh, thổi đoạn lông, vô cùng sắc bén, nhưng cũng không có phản quang, trên chuôi dao khắc hoa văn cổ xưa, vô cùng đẹp như tác phẩm nghệ thuật.
Loại dao giải phẫu này được làm từ vàng trắng là chính, ngoài ra còn thêm hơn hai mươi loại kim loại khác không biết tên cực kì quý hiếm, được áp dụng công nghệ tinh luyện phức tạp luyện thành, giá trị nổi bật.
Các nguyên liệu này đều có tính kháng khuẩn, dùng chân khí, “ oong” tiếng run rẩy, các loại vi sinh vật bám ở trên mặt lập tức bị giết chết, căn bản không cần tiến hành chuyên môn diệt khuẩn.
Càng đáng quý hơn còn có một thuộc tính vô cùng tốt: xác suất phẫu thuật thành công + 10%, có thể làm cho phẫu thuật trở nên đơn giản, tăng tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật, hơn nữa đối với cơ thể người bệnh rất tốt.
- Đáng tiếc, chỉ có một con!
Diệp Thanh thưởng thức một hồi, vô cùng thích ý, nhưng lại có chút tiếc nuối, hắn biết, làm phẫu thuật bình thường đều cần một dụng cụ dao, căn cứ theo các tình huống khác nhau mà lựa chọn các dao khác nhau, con dao này tuy tốt nhưng chỉ có một lưỡi.
- Ha ha, một dao là đủ rồi!
Tiểu Vũ Nhi cười hi hi xuất hiện, nói.
- Sao nói vậy?
- Anh là bác sĩ,còn cần hỏi tôi sao?
Tôi chỉ biết, loại dao này từ trước đến giờ chỉ có một con, hoàn toàn không có đủ bộ đâu!
Diệp Thanh hơi suy nghĩ, lập tức giật mình. Trên trái đất loại dao phẫu thuật này, lưỡi dao to nhỏ khác nhau, đủ các loại, là bởi vì độ sắc bén không đủ, như loại dao ma lực lá liễu này, sắc bén dị thường, chỉ cần mình nắm chắc được trong tay, một con là đủ rồi! Nói trắng ra, tuy dao giải phẫu dùng để cắt và phân li các bộ phận.
Hơn nữa hắn mơ hồ phát hiện, thương lê chân khí vô cùng kì diệu, tinh thâm rộng rãi, dịu dàng trung chính, không ngờ ngay cả dao ma lực này cũng điều khiển được, tuy rằng tiến triển chậm chạp,nhưng triển vọng vô hạn! Thực ra, xem tên có thể biết được, Thương lê Thần châm là y thuật lớn có thể cứu giúp sinh linh lê dân, Diệp Thanh không khỏi may mắn vạn phần, lúc này đã chọn đúng châm pháp.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
- Ngất, còn có ai khác, đương nhiên là Trưởng khoa cấp cứu trước đây Diệp Thanh rồi, người mà hiện nay bác sĩ chính của khoa ngoại Tim não của chúng ta .
- ồ, là hắn à, không phải nghe nói Trưởng khoa Bạch muốn chỉnh hắn sao. Cả ngày đến tối đều không sắp xếp việc cho hắn, Bác sĩ Diệp nhàn thật sự.
- Hiện nay không nhàn rồi, tiếng tăm lớn ngất.
- Sao lại nói thế?
- Ha ha, tôi cũng nghe nói rồi, nghe nói phòng bệnh số 36 có một bệnh nhân mới đến phải làm phẫu thuật cấy ghép tim, hình như là một học sinh của Nhất Trung Phù Liễu, người nhà mong muốn đích danh Bác sĩ Diệp là người mổ chính.
- A, hóa ra là thế, Bác sĩ Diệp thật giỏi, trừ chuyên gia Kiều năm ngoái về nhà dưỡng lão ra, Khoa ngoại tim- não của chúng ta từ trước tới giờ chưa xuất hiện việc như thế.
Chuyên gia Kiều là giáo sư nổi tiếng khắp cả nước, được Viện trưởng Trương mời lại làm trấn thủ, chỉ đáng tiếc tuổi tác quá cao, chậc chậc, Bác sĩ Diệp thật giỏi, tiếng tăm bây giờ e rằng còn qua cả Chuyên gia Kiều.
- Vì vậy tôi nói danh tiếng người ta lớn mà.
- Trưởng khoa Bạch chẳng phải tức chết rồi?
- Đó là, đoán chừng là tức đến thổ huyết, tôi vừa đi ngang qua, thấy hắn và Phan Quảng Tự đang ở trong góc gặp gỡ, ngẫu nhiên nghe được vài câu.
- Ôi, muốn tôi nói, Trưởng khoa Bạch này lòng dạ hẹp hòi, y thuật cũng không cao minh, còn không bằng để Bác sĩ Diệp làm Phó trưởng khoa đâu.
- Đừng nói Bác sĩ Diệp làm Phó trưởng khoa, làm Trưởng khoa cũng đều làm được.
- Biết không ? Trưởng khoa Bạch có thể thăng chức, nghe nói là dựa vào công lao chữa bệnh từ thiện tích lũy, lần chữa bệnh từ thiện đó, Bác sĩ Diệp là chủ lực, không có Bác sĩ Diệp, đội từ thiền sớm không có công gì mà quay về rồi.
- Còn có tin mật này?Trưởng khoa Bạch kia còn lấy oán trả ơn?
- Hư… nói nhỏ chút, truyền đến tai Trưởng khoa Bạch, mọi người sẽ bị xui xẻo.
Trầm lặng vài giây, vài y tá lại không kìm được bắt đầu đồn tin.
- Nghe nói Bác sĩ Diệp này hình như xuất thân từ Đông y,hơn nữa còn y thuật tổ truyền, cô nói hắn có thế đảm nhiệm phẫu thuật tây y này không ?
- Điều đó tôi sao biết, hơn nửa là không được.
- Vậy không phải là phí một trận vui mừng?
Tôi còn cho rằng Bác sĩ Diệp có thể xoay người được chứ.
- Tôi ủng hộ Bác sĩ Diệp y thuật giỏi vô bờ bến, phẫu thuật cấy ghép tim sao có thể ngã được hắn?
- Ừ, tôi cũng vậy, hắn gắng sức để chúng ta mong mỏi chờ mong đi, kì tích nhất định lại xuất hiện.
- Bác sĩ Diệp chính là đại danh từ của kì tích.
- Oa, nói đến Bác sĩ Diệp, Bác sĩ Diệp liền tới rồi.
Cuối hành lang, quả nhiên trong thấy Diệp Thanh vẻ mặt thản nhiên đi tới.
- Ô ô, Bác sĩ Diệp rất đẹp trai à, chạy qua hôn một cái mới tốt.
Hoa đó,si, đó là manh tốt nhé, Bác sĩ Diệp có manh khí chất độc đáo vậy, trên giường nhất định rất được đây.
- Hi hi, cô làm sao biết? lẽ nào cô đã thử qua rồi?
- Thiết, tôi cũng muốn nhưng không có cơ hội.
- Một đám nữ lưu manh, mau đi làm việc đi.
Diệp Thanh đi trong hành lang, hắn tu luyện chân khí thương lê có chút thành tựu, tai mắt vô cùng nhạy bén, âm thanh bàn luận của mấy y tá này rất nhỏ nhưng không thể thoát được lỗ tai hắn, tất nhiên đều bị nghe rõ ràng, trông thấy các y tá ủng hộ mình như vậy, trong lòng không khỏi đắc ý, đang đi đến phòng bệnh số 36.
- Bác sĩ Diệp, ông đến rồi.
Thích Nguyệt Di vừa mở cửa, thấy Diệp Thanh mặc áo blue, nhã nhặn đứng ở cửa, không khỏi vui sướng vạn phần.
- Tiểu Diệp, đến đây, ăn hoa quả.
Hàn Ân Dân cười ha ha nói, cầm một quả lê đã rửa sạch cho Diệp Thanh.
- Diệp Thanh ca.
Hàn Nhạn Băng nằm trên giường, nhiệt tình gọi.
- Cám ơn
Diệp Thanh nhận lê, nhưng không ăn, mà đặt ở một bên, sau đó ngồi xuống kiểm tra cho Hàn Nhạn Băng.
- Bác sĩ Diệp, không biết khi nào Tiểu Băng có thể làm phẫu thuật vậy?
Hàn Ân Dân có chút sốt ruột hỏi han.
Diệp Thanh nói:
- Đã báo lên trên rồi, lúc nào làm còn chưa rõ nữa.
Thích Nguyệt Di nói:
- Nói sao, có phải không có ai hiến không ?
Hàn Ân Dân thở dài.
Diệp Thanh an ủi nói:
- Người tình nguyện hiến có, nhưng đa phần là người bị ung thư, phạm nhân tử hình, số lượng rất ít, vì vậy nguồn cung cấp tim rất hạn hẹp, rất nhiều lúc đều là cung không đủ cầu, cần xếp hàng dài hơn nữa nhóm máu ở phẫu thuật cấy ghép tim cũng yêu cầu chặt chẽ.
Thấy ba người đều im lặng, Diệp Thanh cũng có chút không nỡ đả kích họ, nhưng những điểm nói rõ cần phải nói rõ, liền tiếp tục giảng giải:
- Thường mà nói,lúc cấy ghép tim, các chỉ tiêu của người hiến và các chỉ tiêu người nhận càng phù hợp càng tốt, hiệu quả của ca phẫu thuật cấy ghép như thế sẽ tốt hơn, các phản ứng bài xích cũng nhỏ, nhưng hiện nay trình độ khoa học rất phát triển, hiệu quả của các thuốc ức chế miễn dịch đều rất lí tưởng, như thế khiến lúc cấy ghép khí quan tim đối với yêu cầu hình phối có chút giảm thấp, hiện nay mà nói, chỉ cần nhóm máu phù hợp, thì có thể xem xét tiến hành phẫu thuật cấy ghép tim.
Còn các cái khác là giới tính tỉ lệ thành công các ca cấy ghép tim của nam với nam rất cao, người nam bị bệnh nhận của nữ giới, tỉ lệ các ca thành công thấp hơn. Chủ yếu có liên quan đến ba nhân tố: thứ nhất là kích thước to nhỏ của tim nam và nữ, thứ hai là sự khác nhau của hệ thống miễn dịch, thứ 3 là bất đồng kích thích hormon.
Hàn Nhạn Băng kêu lên:
- Em không cần nữ giới. Trái tim kia không phải đã biến thành phụ nữ ?
Hàn Ân Dân mắng:
- Con trai ngốc, Bác sĩ Diệp nói vấn đề tim hợp, sao có thể biến thành phụ nữ?
Thích Nguyệt Di cũng tức giận khiển trách:
- Có thể sống là được rồi, con còn kén chọn sao?
Hàn Nhạn Băng ngượng ngùng cười.
Chỉ lúc này, không khí nặng nề ở trong phòng mới giảm chút ít, Diệp Thanh cười nói:
- Dù cho cậu có muốn cũng sẽ không chọn tim của phụ nữ cho cậu.
Hàn Nhạn Băng nói:
- Vẫn là Diệp Thanh ca đối với ta tốt nhất.
Diệp Thanh giải thích nói:
- Sở dĩ người nam giới không thể nhận tim của nữ giới , chủ yếu là vì tim của nam giới to, năng lực bơm huyết mạnh, tim của nữ giới nhỏ, năng lực bơm huyết không bằng nam giới. Nếu cấy ghép một trái tim loại nhỏ cho chú, cũng không phải không được, sẽ gây nên lượng máu cung cấp không đủ, chú sẽ thường xuyên bị choáng.
Thật ra, Diệp Thanh còn có rất nhiều nhân tố chưa nói, ví dụ như, nữ bệnh nhân từng có thai tiếp nhận dị tính. Lúc cung tim, phản ứng phụ không quá nghiêm trọng, vì lúc mang thai đã mang theo tất cả các gen tốt thúc đây điều chỉnh cho hệ thống miễn dịch. Bất đồng kích thích hormone cũng dẫn đến các dị tính tim có thể xuất hiện các nguyên tố phản ứng bài xích nghiêm trọng. Nhưng hiện nay, không đi học cũng không nhất định phải liệt kê.
Hàn Ân Dân ưu tư lo lắng hỏi han:
- Vậy, con trai tôi rút cuộc phải đợi bao lâu nữa, chẳng may không đợi được người cung cấp, nó, trước … trước..
Câu cuối cùng này nhất định không thể nói ra.
Thích Nguyệt Di trừng mắt nhìn ông, trách mắng:
- Ông không nói được dễ nghe một chút sao?
Diệp Thanh an ủi nói:
- Tôi sẽ cố gắng giúp các người, nghe nói bệnh viện vũ trang của Thành phố bên đó có một người tự nguyện xin hiến, tôi để người đi hỏi thăm nhóm máu và giới tính một chút, nếu thích hợp, với bệnh tình của Tiểu Băng, phải được ưu tiên xem xét.
Hàn Nhạn Băng bất kì lúc nào cũng có thể chết, xếp hàng đương nhiên ít nhất cũng phải sếp phía trước rồi, luận riêng bệnh viện Ngô Đồng không có ai bệnh hiểm nghèo hơn hắn.
Hàn Nhạn Băng nặng nề ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, bên tai dường như có hai người con trai nói chuyện nhỏ với nhau.
Một người lập cập lạnh lùng nói:
- Cấy ghép tim là rất đáng sợ, đã làm phẫu thuật lập tức sẽ thay đổi tính tình.
Người còn lại nói:
- Không thể nào?
- Sao lại không thể? tôi ở trong nghề bao nhiêu năm, không biết thấy bao nhiêu ghép nội tạng, đặc biệt là cấy ghép tim, quả thực có thể “ kế thừa” tính cách của người quyên tặng nội tạng.
- Nói nghe thử xem
- Ví dụ như, có một người con trai đã ghép của một người đồng tính khác, con tim sau khi yêu, đột nhiên có chút thay đổi “ nữ tính hóa” , sau đó, thật sự biến thành một người đồng tính. Còn một người đàn ông vốn mắc chứng sợ độ cao, nhưng sau khi được ghép tim của một vận động viên leo núi thì trở nên rất thích leo núi, sau đó chẳng may ngã xuống vách núi chết.
Vẫn còn, vẫn còn , có một người con trai tính tình rất tốt, sau khi được ghép tim của một phạm nhân giết người, tính cách trở nên thô bạo cổ quái khác thường,sau đó không ngờ thực sự giết chết người.
- Còn có một người, vốn tình cảm nồng thắm với vợ anh ta, nhưng từ khi được ghép tim của một hòa thượng, thay đổi tâm tính, không ngờ li hôn với vợ, tuy không xuất gia, nhưng cả đời không thiết nữ sắc.
- A , ta không cần ghép tim của người khác, không cần tim của người khác.
Hàn Nhạn Băng đột nhiên bừng tỉnh, hét lớn, nhưng trong phòng bệnh trống không, làm gì có người đàn ông nào?
- Diệp Thanh ca, Diệp Thanh ca, ba mẹ.
Hàn Nhạn Băng hoảng sợ hét lớn.
Rất nhanh, Thích Nguyệt Di hoảng hốt chạy vào:
- Con trai ngoan, sao vậy sao vậy? có phải đói bụng rồi không? Mẹ lập tức đi mua đồ ăn.
Bà vừa mới đi vệ sinh.
- Thưa mẹ, con không đói, Diệp Thanh ca đâu, ba đâu rồi?
Hàn Nhạn Băng thân thể suy yếu, vừa nãy trong lúc Diệp Thanh và ba mẹ hắn nói chuyện vô tình ngủ, không biết Diệp Thanh đi lúc nào.
Thích Nguyệt Di nói:
- Bác sĩ Diệp đi ăn cơm rồi, cha con về nhà trông cửa hàng rồi.
Hàn Nhạn Băng nhìn đồng hồ treo tường, lúc này mới hiểu, đã trưa rồi. hít một hơi thật sâu, vẻ mặt rất kiên quyết nói:
- Mẹ, con quyết định rồi, thà chết, con cũng không làm phẫu thuật ghép tim.
Ngoài phòng bệnh, Bạch Tinh và Phan Quảng Tự ha ha cười, xoay người bỏ đi.
- Tinh ca, cũng là anh cao chiêu dọa người một chút, tiểu tử đó không muốn làm phẫu thuật rồi.
Về đến văn phòng của Bạch Tinh, Phan Quảng Tự đầy vẻ khâm phục nói.
Bạch Tinh cười nói:
- Nếu người bệnh không phối hợp, dù cố gắng làm phẫu thuật, tỉ lệ thành công cũng cực thấp, tôi xem tên họ Diệp phải làm sao?
Trước đây có ca bệnh, từng có bệnh nhân, tâm lí đối với phẫu thuật ghép tim chống lại, tim đã được cứu chết, dù tim của người cho rất hợp, thao tác phẫu thuật cũng rất thuận lợi, nhưng sau phẫu thuật, các loại phản ứng bài xích kháng thể miễn dịch của người bệnh không ngờ mạnh liệt khác thường, cuối cùng đã chết toi , Do vậy cảm xúc của người bệnh đối với tỉ lệ thành công của phẫu thuật rất lớn.
- Ha ha, đi ăn cơm thôi, mời anh uống rượu.
Trong lòng Phan Quảng Tự thầm đắc ý, một là gã cũng khao khát làm chết Diệp Thanh, hai là ông ba gã cũng đang nằm viện ở đây đợi làm phẫu thuật ghép tim, tim cung cấp khan hiếm như vậy, tên tiểu tử họ Hàn đó vừa nhập viện, trên danh sách cấy ghép, cố nhiên sếp trước ông ba của gã? Làm sao có thể chịu đựng được chứ…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc