Tu vi này không kém. Nếu là trước kia, đây đã là tồn tại Lâm Phàm phải ngước mặt, nhưng giờ thì có chút không đủ nhìn.
Huống hồ giờ đã biết tu vi của Gà Con cũng là Tiểu Thiên Vị sơ giai, chẳng lẽ hai đánh một còn không ăn nổi đối phương?
Lâm Phàm vung Vĩnh Hằng Chi Phủ, khởi động cơ thể một chút, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu.
Gà Con nhìn Lâm Phàm rồi học theo, lắc cổ bẻ chân ngoáy đít, giống như đang vận khí huyết, chuẩn bị làm lớn một hồi.
Hung thú khổng lồ đứng dưới thác lửa kia đột nhiên đứng thẳng dậy, giận dữ đấm ngực rống lên những tiếng đinh tai nhức óc qua cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn, đồng thời tản khí tức hung ác ra bốn phía.
Nếu Lâm Phàm không có hệ thống dò xét thực lực,chỉ sợ đã bị đối phương hù sợ.
Nhưng giờ đối phương càng tỏ ra như vậy thì Lâm Phàm càng cảm thấy nó đang chột dạ.
Lâm Phàm nhếch miệng cười, thân thể hóa thành một luồng sáng rồi rồi xuất hiện ngay trước mặt con hung thú kia, sau đó ngẩng đầu lên:
- Muốn đánh thì đánh, không cần bày vẽ như vậy!
- Ò ó o o…
Gà Con cũng giương cánh như là muốn bay lên, nhưng bay không nổi, chỉ có thể gân cổ mà kêu.
Con hung thú khổng lồ kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, từ từ cúi đầu nhìn Lâm Phàm, sau đó bỗng co chân lại, nhảy sang một chỗ xa khác.
Lâm Phàm có chút không rõ, rốt cuộc con hung thú này muốn làm gì? Bộ dáng nó biểu hiện ra làm hắn có chút bối rối.
Mà hung thú kia kéo giãn được khoảng cách xong, bèn hướng Lâm Phàm gào thét dữ dội, ánh mắt phẫn nộ đã tràn ngập bất khuất, giống như muốn liều mạng cùng Lâm Phàm.
- Gràooooo...
Lâm Phàm nhìn đầu hung thú kia, khóe miệng lộ ra nụ cười tiện tiện. Hung thú Tiểu Thiên Vị sơ giai, Lâm Phàm nắm chắc mười phần có thể đơn giản chém giết.
-Tuy mày chẳng đáng bao nhiêu exp, nhưng muỗi nhỏ cũng là thịt, ca không ngại đâu, đến đây đi.
Lâm Phàm cười hắc hắc, nói.
Con hung thú kia liếc mắt khinh thường nhìn Lâm Phàm, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Phàm, nó vận lực vào chân sau, chạy tuốt về phía xa.
. . . .
Giờ khắc này, một người một gà nhìn nhau, đây là tình huống quái quỷ gì?
Con hung thú này cứ như vậy chạy đi?
Loại tình huống này, Lâm Phàm đúng là chưa bao giờ thấy qua. Hung thú bình thường, cho dù là đánh không lại, cũng sẽ liều chết chiến đấu tới cùng. Nhưng con hung thú này biết đánh không lại, liền quay đầu bỏ chạy.
Lâm Phàm cũng không để tâm, cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Ài, hung thú thời này cũng gớm thật, ngày càng khôn.
Gà Con cao giọng kêu một tiếng, sau đó nhảy lên vai Lâm Phàm, một người một gà xuyên qua thác lửa, đi vào bên trong.
Sau khi tiến vào, Lâm Phàm cẩn thận quan sát bốn phía. Đây là một cái động rộng cỡ hai cái sân bóng, vách đá bốn phía đỏ rực, không ngừng tỏa ra khí cực nóng.
Lâm Phàm đi thẳng tới, đến khi trước mặt là một chiếc cửa đá, mới ngừng lại.
Cánh cửa này rất lớn, hình vuông, cao rộng đều hơn mười trượng, hoa văn được khắc bên trên cửa rất thu hút ánh nhìn.
Đó là một bức tranh được khắc sống động như thật, có bảy ông lão râu tóc bạc trắng túm tụm lại cùng một chỗ, tư thế khác nhau, tựa như là đang bàn bạc chuyện gì đó.
Chẳng lẽ Thất Thánh Bảo Đồ này vốn là di vật của bảy người, chứ không phải một người?
Lâm Phàm vẫn luôn cho rằng Thất Thánh Bảo Đồ là bảo tàng của một vị đại năng thời cổ nào đó, nhưng hôm nay nhìn thấy bức điêu khắc trên cửa đá này, hắn hiểu, có lẽ chính xác là của bảy vị.
Lâm Phàm sờ lên trên cửa, muốn tìm cách để mở cánh cửa này ra.
Nhưng vừa bị hắn chạm tới, cửa đá đã rung lên ầm ầm, sau đó từ từ tự đẩy vào trong.
Lâm Phàm rất bất ngờ, chẳng lẽ mở dễ dàng như vậy? Cái này cũng quá không hợp thói thường rồi! Bảo bối giấu tận dưới đáy sông lửa, lại ở đằng sau thác lửa có hung thú canh giữ, vậy mà đến cánh cửa này lại không có khảo nghiệm nào sao?
Có điều cái này thật đúng ý Lâm Phàm.
Khả năng là khi thất thánh kia bố trí động phủ này, không nghĩ ra nên sắp xếp cái gì cho cửa đá.
Bước tiếp vào trong, nơi đây cũng không phải tối đen như mực giống dự tính của Lâm Phàm. Trên vách đá ở bốn phía đều có khảm đá huỳnh quang tỏa ra ánh sáng chiếu sáng mật thất này, tuy không phải rất rõ ràng, nhưng đủ để thấy đường.
Mà cảnh tượng nơi đây cũng khác hoàn toàn với những gì Lâm Phàm tưởng tượng.
Không gian trống trải, chẳng có gì khác ngoài một cái bàn đá hình tròn chính giữa, cùng một giường đá trong một góc tối mờ.
Bởi vì đã quá lâu, nên bàn đá bị phủ đầy tro bụi. Lâm Phàm tiến lên quan sát, trên bàn đá có một hộp gỗ, hộp gỗ này cũng không biết là làm từ gỗ gì, trải qua dòng thời gian gột rửa mà lại không hề bị mục nát.
Lâm Phàm thổi sạch bụi trên hộp gỗ, sau đó mở ra. Bên trong chỉ có một viên đan dược, mà dưới đan dược là một tờ giấy màu vàng óng.
Nhờ hệ thống giám định, hộp gỗ này làm từ thần mộc, mà tờ giấy thì làm từ tơ của tằm vương hoàng kim.
Cả hai loại vật liệu này, Lâm Phàm chưa từng nghe qua, cũng không biết ban đầu trông chúng thế nào.
Lâm Phàm nhìn nội dung trên tờ giấy.
"Hỗn Nguyên Thiên Tư đan, sau khi sử dụng, thiên tư vô hạn."
Lâm Phàm khẽ nhíu mày, vốn cho rằng đan dược này có thể để người phàm một bước lên trời, không ngờ chỉ tăng tư chất, thật là có chút thất vọng rồi. Hiện giờ tư chất của Lâm Phàm chính là thăng cấp vô hạn, loại đan dược này căn bản không có tác dụng gì đối với Lâm Phàm.
"Đinh, chúc mừng phát hiện Thần Hồn Yên Diệt đan."
"Thần Hồn Yên Diệt đan: sau khi sử dụng lập tức thân tử đạo tiêu."
Lâm Phàm đang cầm xem viên đan dược này, vừa nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống thì mặt trắng bệch.
Đây là cái gì tình huống? Trên tờ giấy viết là thần đan, tại sao đến hệ thống giám định, lại hóa thành độc đan?
- Haizzz...
Lâm Phàm thở dài một tiếng, cửa đá không có khảo nghiệm không phải không có lý, bởi vì bên trong đã quá đủ nguy hiểm. Nếu không có hệ thống phân biệt, có lẽ hắn cũng đã bị gạt.
Lâm Phàm tống cả hộp gỗ vào túi chứa đồ, rồi giờ mới nhìn thấy một bộ xương trắng như ngọc đang ngồi khoanh chân trên giường đá.
Lâm Phàm cả kinh, lập tức tiến lên kiểm tra. Bộ xương này không ngừng có những điểm sáng lưu chuyển, tản ra khí tức xa xưa vĩnh hằng, làm cho người ta cảm thấy một cỗ áp lực vô hình, cho dù đã là vật chết, cũng vẫn mang theo uy nghiêm ngày trước.
Tuy rằng thân thể đã mục nát, nhưng mà bộ xương trải qua thời gian mài mòn này, lại không có chút biến hóa nào.
Chắc hẳn đây là một trong thất thánh. Lúc còn sống, tu vi của người này khẳng định thông thiên triệt địa, đã chết đi thì bộ xương ngọc vẫn không mục nát, thậm chí không nhiễm đến cả một hạt bụi.
Vạn vật bất xâm, vạn cổ bất diệt a.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by †Ares†; 15-05-2017 at 10:48 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Cảnh tượng này quả là rất quen thuộc với người địa cầu hiện đại như Lâm Phàm. Lúc này, Lâm Phàm còn nhìn thấy một hàng chữ nhỏ được khắc trên giường đá, ngay trước bộ xương:
"Người có duyên đến được đây, quỳ lên bồ đoàn, dập đầu một vạn tán ngàn tám trăm cái, sẽ được y bát của ta."
Lâm Phàm nhìn hàng chữ, lại nhìn bộ xương một cái, cuối cùng cười lớn.
- Ha ha, tiểu gia đang định nói tại sao lại quen mắt như vậy, chẳng phải là giống trong Thiên Long Bát Bộ như đúc sao? Nói thật, nếu không phải trên bộ xương của ngươi còn nhìn ra từng có tiểu đệ đệ, tiểu gia còn tưởng rằng ngươi thực sự là muội muội của Lý Thu Thủy đấy.
Cái kiểu cũ rích này, Lâm Phàm đã cả đọc cả xem đến nát ra. Lạy một vạn tán ngàn tám trăm cái, còn không phải khiến bồ đoàn nát vụn, sau đó thấy được bảo bối giấu trong bồ đoàn?!
Lâm Phàm trực tiếp dùng sức xé rách bồ đoàn, quả nhiên phát hiện một quyển sách màu vàng trong đó.
Quyển sách này cũng làm từ tơ của tằm vương hoàng kim, trải qua bao nhiêu năm cũng không mục nát.
Tiếp đó, hắn lại nhìn thấy một mảnh giấy được kẹp giữa quyển sách, mà nội dung trên đó khiến Lâm Phàm há hốc mồm, vẻ mặt không dám tin nhìn qua bộ xương.
"Thế gian không thiếu thiên tài, dập đầu đủ vạn lần, công lực suốt đời của lão phu ẩn chứa trong xương trắng sẽ hóa thành nước lũ truyền cả cho ngươi. Nếu như dùng sức phá bồ đoàn, tự nhiên tâm linh không thành khẩn, vậy một quyển Thất Thánh Diệu Dương Lục này xem như bù cho công sức vất vả tới đây vậy."
Giờ phút này, Lâm Phàm chỉ có một ý tưởng trong đầu, đó chính là van cầu ông trời cho hắn thêm một lần cơ hội.
- Đại gia à, cho ta một cơ hội nữa đi.
Miếng ăn đã đến mồm, vậy mà lại để rơi. Lâm Phàm gào thảm thiết, trong lòng đau đớn đến cỡ nào chỉ có mình hắn mới hiểu được.
Phía sau bộ xương trắng như ngọc kia bỗng đâu xuất hiện một cái khe hở không gian. Bộ xương bị hút vào trong đó, rồi biến mất không còn thấy gì nữa.
- Đại gia, đừng như vậy mà...
Thế nhưng tất cả đều đã muộn. Lâm Phàm phát hiện không gian nơi mật thất này đang bị bóp méo đi, bàn đá, giường đá vặn vẹo không còn hình dạng ban đầu, rồi hóa cả thành hư vô.
- Ò ó o...
Gà Con đứng trên vai Lâm Phàm, đập cánh kêu to.
- Ó o cái đầu mày...
Lâm Phàm tóm lấy nó, ném nó chung với Thất Thánh Diệu Dương Lục vào trong cái bọc đeo sau lưng, bắt đầu chạy theo đường cũ.
Thế nhưng lực hút từ hư không vặn vẹo càng ngày càng mạnh, để hắn không thể di động.
- Hố to rồi...
Lâm Phàm chỉ kịp kêu to một tiếng, sau đó hai mắt tối sầm, bị hút vào trong khe hở không gian.
. . . .
Trước sơn môn Thánh Tông.
Lúc này, có mấy chiếc xe ngựa như đã đi qua cả một đoạn đường dài, đầy vết sương gió, xuất hiện ở lối vào Thánh Tông.
- Tiểu thư, chúng ta đã đến.
Vương Hổ thân là tổng quản Cung gia, có trách nhiệm bảo hộ an toàn của tiểu thư.
Mà lần này gã vốn không đồng ý với quyết định muốn đến Thánh Tông của tiểu thư, dù sao tông môn không phải là một gia tộc thế tục như Cung gia có thể trêu chọc. Nhưng đối mặt với khuôn mặt kiên nghị của tiểu thư, Vương Hổ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Từ Mặc thành đến Thánh Tông có một con đường không quá xa, chỉ cần mấy ngày sẽ có thể tới nơi, nhưng con đường này đầy nguy hiểm, có rất nhiều hung thú.
Bởi vậy đoàn xe lựa chọn con đường khác an toàn hơn, nhưng lại rất xa xôi, gập ghềnh, khiến họ mất hơn một tháng mới đến nơi này.
Lúc này, một cánh tay ngọc thò ra khỏi tấm màn che, sau đó một cô gái có khuôn mặt tuyệt thế bước ra từ trong xe ngựa.
Trên khuôn mặt của cô gái này mang theo một chút ưu sầu, đồng thời còn một chút do dự.
Cung Băng Dạ có được dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng thân là một người con gái, nàng chỉ có hai lựa chọn: hoặc dựa vào cường giả, hoặc tự mình có được thực lực tuyệt đối.
Mà hiển nhiên, lựa chọn đầu tiên mới là thích hợp nhất với nàng.
Cung gia tuy gia sản không nhỏ, nhưng không đủ để nàng tu luyện đến đỉnh cao, đồng thời nàng cũng tự biết thiên phú bản thân ra sao, không thích hợp theo nghiệp võ, đến được cảnh giới Tiên Thiên như giờ gần như đã là điểm cuối.
- Tiểu thư, xin tiểu thư nghĩ lại, tông môn cũng không có tốt đẹp giống như chúng ta vẫn nghĩ đâu.
Vương Hổ biết tiểu thư đã quyết ý, nhưng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở.
Cung Băng Dạ mỉm cười, giống như một bông hoa nở rộ:
- Ta đã nghĩ kỹ. Cung gia không phải một cô gái như ta có thể gánh vác.
Vương Hổ nắm chặt nắm tay, thầm thở dài trách mình vô năng, rồi nhìn về ngọn núi cao vút trong mây kia. Nơi đó chính là Thánh Địa tông môn mà người người hướng tới.
- Chúng ta lên đi.
Cung Băng Dạ nói.
- Vâng.
Vương Hổ gật gật đầu.
Hành trình lần này, Cung Băng Dạ còn mang theo một ít tùy tùng, đều là những hộ vệ được Cung gia bồi dưỡng mấy năm gần đây.
. . . .
- Các ngươi là ai?
Khi đám người Cung Băng Dạ lên tới trên núi, liền bị đệ tử hộ sơn Thánh Tông ngăn cản.
- Hai vị đại nhân, tiểu nữ Cung Băng Dạ, gia chủ Cung gia ở Mặc Thành, lần này lên núi, là để tìm một người tên Lâm Phàm.
Cung Băng Dạ nói.
Hai đệ tử hộ sơn vừa nghe, hơi sững sờ:
- Ngươi tìm Lâm sư thúc làm gì? Lâm sư thúc xuống núi hai tháng rồi, còn chưa về núi.
Cung Băng Dạ vốn còn một chút hoài nghi về thân phận của Lâm Phàm, giờ nghe thế, cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Tiểu nữ là thê thiếp của Lâm Phàm, hiện giờ tới đây tìm huynh ấy. Huynh ấy đã nói tiểu nữ có thể tới Thánh Tông nếu cần tìm huynh ấy.
Cung Băng Dạ nói.
Đệ tử hộ sơn nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau. Thê thiếp của Lâm sư thúc, điều này sao có thể? Thế nhưng, sau khi hai người nhìn kỹ tướng mạo sánh ngang được với đại sư tỷ Mộ Băng Yên trên Già Lam phong của Cung Băng Dạ, thì cũng tin tới tám chín phần.
Đều nói là hồng phấn khô lâu*, thế nhưng mấy ai nhìn thấu được. Lâm sư thúc dù sao vẫn là nam nhân, sau khi xuống núi, vướng chút nợ phong lưu cũng không phải không có khả năng.
(Hồng phấn khô lâu*: ý nghĩa rằng có đẹp tới mấy thì cũng chỉ là cái xác bọc ngoài bộ xương khô)
- Các ngươi đợi một chút, ta sẽ đi thông báo.
- Làm phiền đại nhân.
. . . .
Sau đó, đệ tử hộ sơn này vội vàng đi bẩm báo với thái thượng trưởng lão Vô Nhai. Từ khi Lâm sư thúc rời đi, thái thượng trưởng lão Vô Nhai từng nhiều lần xuống núi tìm kiếm, nhưng vẫn chưa tìm được tung tích gì. Hiện giờ lại có người tự xưng là thê thiếp của Lâm sư thúc tìm tới cửa, đúng là có chút kỳ quái.
- Bẩm trưởng lão, bên ngoài sơn môn có một cô gái tự xưng là thê thiếp của Lâm sư thúc...
Vô Nhai đang ngồi trong phòng uống trà, nghe vậy thì cả kinh, sau đó hóa thân thành một luồng sáng bay về trước phía sơn môn.
Vừa đến nơi, Vô Nhai đã cẩn thận quan sát cô gái trước mắt. Tuy ông ta đã hơn trăm tuổi, sớm không còn kinh ngạc mấy chuyện nhân gian, nhưng cũng không thể không thừa nhận, cô gái này có vẻ ngoài động lòng người, duy thiên tư thì hơi kém một chút.
Về phần Cung Băng Dạ có phải thê thiếp của tiểu tử kia không, Vô Nhai cũng không xác định được. Dù sao, mỹ nhân như thế, nếu ông ta còn trẻ, có khi cũng bị mê muội.
Mà tiểu tử kia tuy chưa từng thấy phát sinh tình yêu nam nữ gì, nhưng vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt lành gì, nói không chừng sau khi xuống núi đã thật sự vướng nợ phong lưu.
Dù sao, kể cả là tông chủ và các thái thượng trưởng lão, lúc còn trẻ, cũng đều trải qua tình kiếp.
Chẳng qua sự việc tìm tới tận cửa thế này là lần đầu tiên xảy ra.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Đây là chỗ quái nào thế nhỉ?
Lâm Phàm nhìn trước nhìn sau. Hắn đang ở trong một căn phòng gỗ ọp ẹp, có vẻ như tồn tại từ rất lâu rồi, trên vách tường gỗ có treo mấy món đồ săn cùng một ít da thú.
Lâm Phàm kiểm tra thân thể, cũng không có vấn đề gì. Có lẽ mật thất kia hoàn thành nhiệm vụ xong, đã tự động truyền tống hắn ra ngoài.
Lâm Phàm chỉ có một chút tiếc nuối là không lấy được bộ xương trắng kia.
Hắn lại kiểm tra Gà Con, thu hoạch lớn nhất của chuyến này. Hiện giờ, đời sau của hung thú thượng cổ phượng hoàng vẫn nguyên xi lốt con gà ghẻ lở trụi lông, đang bận ngáy ầm ầm trong túi của hắn.
Hắn lại lấy Thất Thánh Diệu Dương Lục ra. Đây là vật hữu dụng duy nhất trong mật thất, hẳn là một một công pháp.
"Đinh, chúc mừng phát hiện Thất Thánh Diệu Dương Lục quyển thứ nhất, xin hỏi học tập hay không?"
- Học tập.
"Đinh, chúc mừng học được công pháp Thất Thánh Diệu Dương Lục."
Lúc này, Lâm Phàm cảm nhận được một dòng nước ấm chảy xuôi trong cơ thể. Tuy mới chỉ có quyển thứ nhất, nhưng uy lực này lại có thể so với Thiên giai cao giai. Như vậy, nếu có thể thu thập đủ cả bảy quyển Thất Thánh Diệu Dương Lục, uy lực sẽ còn cường đại đến mức nào?
Chợt cửa gỗ bị người đẩy ra.
Lâm Phàm ngưng thần nhìn lại, là một ông lão, thân hình gầy gò, hơi còng, tóc bạc trắng, nhìn khuôn mặt không giống người xấu.
Ông lão này có tu vi Tiên Thiên trung giai, cũng không cao, nhưng với tư chất mà Lâm Phàm vừa nhìn đã biết là nát cực hạn này, thì Tiên Thiên trung giai đã là cực hạn.
- Đại nhân, ngài tỉnh rồi! Ngài có cần gì không?
Ông lão vừa bước vào phòng đã cung kính ân cần thăm hỏi.
Lâm Phàm nở một nụ cười, nói:
- Ông lão, ông biết ta là ai sao?
Theo Lâm Phàm, dưới tình huống thế này, thông thường ông lão này nên gọi mình là chàng trai, chứ không phải là đại nhân.
Ông lão cười cười:
- Đại nhân, lúc lão còn trẻ, cũng từng ngao du bên ngoài, có được chút khả năng nhìn người. Đại nhân có diện mạo bất phàm, hiển nhiên không phải người thường, mặc dù không biết vì sao đại nhân lại ngất xỉu ở cửa thôn, nhưng chắc là gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết.
Lâm Phàm cười, quả thật là người già đến thành tinh. Chỉ là hiện tại đầu óc hắn có chút mơ hồ, không biết đây là nơi nào, bèn hỏi:
- Xin hỏi đây là nơi nào?
- Đại nhân, đây là Nham thôn, lão là thôn trưởng, tên Nham Sơn Lập. Cách đây vài trăm dặm chính là Tần Thần vương triều.
Ông lão nói rất kỹ càng.
Lúc còn trẻ, Nham Sơn Lập cũng từng lăn lộn bên ngoài mười mấy năm, nhưng thiên tư có hạn, tới trung niên mà tu vi vẫn chỉ là Tiên Thiên trung giai, cuối cùng đành buông xuôi, trở về thôn. Sau đó ông ta được thôn trưởng tiền nhiệm trao lại chức thôn trưởng trước khi chết, trở thành thôn trưởng mới, thủ hộ lấy cái thôn nhỏ này.
Lâm Phàm trầm mặc, Tần Thần vương triều? Mẹ nó chứ, vừa ngất một cái đã bị đẩy đi hơn mười vạn dặm?
Lâm Phàm nhớ rõ những điều được ghi trong điển tịch của Thánh Tông, đương nhiên có cả ghi chép địa lý về Đông Linh châu. Tần Thần vương triều này cách Thánh Tông tới hơn mười vạn dặm.
Thôi bỏ đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, dù sao đi đâu cũng thế cả, tăng thực lực lên mới là vương đạo.
- Đại nhân, nếu không có chuyện gì, lão sẽ đi ra ngoài trước.
Nham thôn trưởng khách khí nói.
- Được.
Lâm Phàm gật gật đầu.
. . . .
Nham thôn trưởng đi ra, nhìn thấy một đám trẻ nhỏ đang tụ tập bên ngoài thì phất phất tay:
- Không nên quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi.
Đám nhỏ lập tức giải tán, túm tụm sang chơi ở một chỗ khác.
Giờ phút này, Lâm Phàm tóm Gà Con ra khỏi túi. Vừa được ra ngoài, nó chớp chớp mắt ngái ngủ, rồi ngẩng cao đầu "ò ó o" mấy tiếng thật to. Lâm Phàm lấy tay búng "tách" một cái lên trán nó:
- Kêu cái rắm, câm miệng.
Gà Con dùng cánh xoa xoa trán, cặp mắt to nhìn khinh bỉ Lâm Phàm một cái, sau đó chổng phao câu lên, chân quệt quệt mấy cái lên mặt đất, rồi húc đẩy cửa gỗ, chạy ra ngoài.
Lâm Phàm mặc kệ nó, ngồi im, nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Hắn lấy Thất Thánh Bảo Đồ ra, nhìn thật kỹ, lại thở phào một hơi. Còn may, có một cấm địa rất gần Tần Thần vương triều.
Chợt bên ngoài vang lên những tiếng cười lớn. Lâm Phàm nghe thế, tò mò đi ra.
Một đám trẻ con đang đứng ngoài đó, không ngừng chỉ trò cười cười.
Mà khi Lâm Phàm nhìn thấy một màn trước mắt, mày hắn lập tức nhíu chặt.
Gà Con đang đập đập hai cánh, hù dọa một con gà trống phải run rẩy nằm trên mặt đất. Sau đó, Gà Con ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng về phía trước, dẫn theo một đám gà mái phía sau, giống như là chúng nó bị khí phách của Gà Con làm mê mệt.
Lúc này, Gà Con tới trước mặt một con gà mái còn chưa kịp chạy theo đoàn "fan club", dạo qua một vòng.
- Ò ó o...
Gà Con duỗi thẳng cổ kêu to. Gà mái kia vội xòe rộng hai cánh, chúc đầu xuống đất, chổng phao câu lên trời.
Một tích tắc sau, chuyện làm Lâm Phàm trợn mắt há hốc mồm phát sinh. Gà Con tung cánh, nhảy lên cao, rồi áp thân lên mình con gà mái kia. Tiếp theo, nó xèo cái cánh lơ thơ lông, che lấy phần sau của con mái, giống như sợ bị người chung quanh nhìn thấy.
- Con gà trống này thật kỳ quái, lông chẳng mấy, mào càng không.
Một đứa bé kháu khỉnh, nước mũi chảy tèm nhem nói.
- Vợ của A Đại bị nó cướp rồi.
Một đứa bé khác chỉ vào con gà trống đang rất không cam lòng nằm run trên mặt đất, nói.
. . . .
Lâm Phàm lau mồ hôi trán, sau đó tiến tới, xách Gà Con lên:
- Con gà ghẻ không có tiền đồ nàyyyy...
Chuyện tốt bị phá hư, Gà Con cố giãy giụa.
- Ò ó ooooo...
- Ó cái đầu mày, cút về cho tao.
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, trực tiếp ném nó vào trong túi chứa đồ.
Đường đường một hung thú thượng cổ, vậy mà đi cướp vợ một còn gia cầm, đến cả chút tiền đổ chỉ cỡ một phần một tỷ cái phao câu cũng mất sạch.
Mà một chiêu của Lâm Phàm, lại khiến đám nhỏ xung quanh kinh ngạc hô to lên.
- Thúc thúc, con gà trống kia đâu rồi ạ?
- Ơ nó biến đâu mất rồi...
Lâm Phàm nhìn đám trẻ, cười cười, sau đó lấy một ít kẹo ra chia cho chúng nó.
Xong xuôi, Lâm Phàm đi dạo một vòng quanh thôn. Thôn này không lớn, nhân khẩu cũng ít, chỉ khoảng trăm hộ. Thế nhưng cảnh vật nơi đây không tệ, sau có núi xanh, trước có sông biếc.
Thôn dân nơi đây cũng rất thân thiện đối với người từ bên ngoài đến như Lâm Phàm.
Ở lại một tuần, Lâm Phàm cảm giác đã đến lúc nên rời đi.
Đích đến kế tiếp của hắn là một cấm địa trên Thất Thánh Bảo Đồ có tên là Táng Hải Yêu Địa, cách Tần Thần vương triều chừng ngàn dặm.
Hôm sau.
- Nham thôn trưởng, đa tạ mọi người đã khoản đãi ta trong thời gian này. Đây là một chút đan dược, sau này dân thôn lên núi đi săn, nếu có bất trắc, chỉ cần còn thở thì còn có thể cứu về.
Lâm Phàm không có bảo bối gì, nhưng thảo dược trên người không ít, bèn tùy tay luyện chế một ít đan dược tặng cho Nham thôn, coi như trả nhân tình.
Nham thôn trưởng cũng là người trải đời, nghe đan dược này thần kỳ đến vậy, vẻ mặt kích động vạn phần:
- Cảm ơn, đại nhân.
- Cáo từ, hữu duyên gặp lại...
Nói xong, thân hình của Lâm Phàm nâng dần lên không, rồi bay về phương xa.
Sau khi đột phá đến cảnh giới Nhập Thần, sẽ có thể cảm ứng chân nguyên thiên địa, lăng không phi hành. Tuy tốc độ không nhanh, nhưng rất tiện.
Nham thôn trưởng nhìn Lâm Phàm rời đi, trong lòng cũng là nổi lên một tia nhộn nhạo, hồi tưởng lại chính mình lúc còn trẻ.
Lâm Phàm bay lên trên núi rừng, một đường hướng Nam.
Bất chợt, hắn nhìn thấy bên dưới có một đội người ngựa xuất hiện, nhưng cũng không để tâm, chỉ tăng nhanh tốc độ.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Thôn của ngươi ngay phía trước đúng không?
Lúc này, một thanh niên mặc áo gấm, cưỡi trên một con hung thú, vẻ mặt lạnh lùng chỉ về phía trước, hỏi.
- Vâng, thưa hoàng tử, ngay ở đằng trước rồi ạ.
Một thanh niên đi theo sau Trâu thiếu gia vội trả lời, giọng run run sợ hãi.
- Tốt lắm, nếu quả thật có vật đó, bản hoàng tử đảm bảo ngươi một đời vinh hoa.
Thanh niên áo gấm tên Trâu Thánh nói, mắt lóe lên một tia sáng lạnh. Nếu vật đó có thật, như vậy y sẽ càng có tiền vốn để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Tần Thần vương triều có đến mấy chục hoàng tử, muốn chọn hoàng thái tử tương lai từ trong đó, ngoại trừ tài năng chói lọi, còn cần đến mưu lược, nhất là thực lực.
- Tạ... tạ ơn hoàng tử...
Thanh niên dẫn đường sợ hãi rụt rè, nhưng nghĩ tới sau này vinh hoa phú quý, cũng kích động vạn phần.
- Hừ, chờ bản hoàng tử có được vật kia, đương nhiên không bạc đãi ngươi. Thế nhưng nếu ngươi dám lừa dối bản hoàng tử, hậu quả thế nào ngươi tự chịu.
Trâu Thánh là một trong những hoàng tử của Tần Thần vương triều, đương nhiên vô cùng ước mong ngôi vị hoàng đế. Mà tên nhà quê này đột nhiên ngăn xe ngựa của y, nói là có bảo bối, hy vọng có thể đổi được đầy đủ ưu đãi.
Đối với Trâu Thánh, chút ưu đãi này đều chỉ như mưa bụi. Chẳng qua y còn chưa tin hoàn toàn việc cái thôn nhỏ xíu nơi rừng sâu núi thẳm này lại có bảo bối giống như vậy.
- Vâng, hoàng tử yên tâm, tiểu nhân nói đều là thật, không có nửa điểm giả dối.
Thanh niên dẫn đường vội vàng nói.
- Tốt nhất là như vậy.
Trâu Thánh gật gật đầu, sau đó vung tay lên:
- Đi thôi!
Đoàn người ngựa gồm rất nhiều kỵ sĩ giáp đen, khí tức sắc bén, lại bắt đầu đi tiếp.
. . . .
Trước cổng Nham thôn, một đám trẻ nhỏ đang chơi đùa rất vui vẻ. Bỗng chúng nó bỗng nhìn thấy rất nhiều kỵ sĩ giáp đen xuất hiện.
Đứa trẻ có vẻ lớn nhất trong đám vội vàng chạy về báo cho người lớn.
Nham thôn trưởng nghe được, vội vã chạy tới, đến khi thấy đám nhân mã bên ngoài thì mặt biến sắc, nhất là khi nhìn thấy kẻ không muốn thấy nhất.
- Thằng nghịch tử, mày còn dám trở về.
Nham thôn trưởng giận tới đỏ bừng mặt, quát.
Thanh niên dẫn đường đứng lẫn trong đám kỵ sĩ giáp đen nghe thế thì sợ hãi cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt kia.
Trâu Thánh cưỡi trên hung thú, miệng nở một nụ cười lạnh:
- Giao thứ kia ra đây đi...
. . . .
Bay hơn mười dặm, Lâm Phàm cứ cảm giác có gì đó không đúng. Nơi rừng sâu núi thẳm này, hắn xuất hiện là ngoài ý muốn, còn một đám người kia thì định làm gì?
Hơn nữa, hướng đi của đối phương, hình như là Nham thôn kia.
Càng nghĩ càng thấy không đúng, Lâm Phàm lập tức quay đầu. Bất kể thế nào, hắn cũng phải đảm bảo Nham thôn không xảy ra chuyện gì, như vậy tâm mới an được.
Bay trở lại, tới khi chỉ còn cách Nham thôn một quãng ngắn, Lâm Phàm đột nhiên ngửi thấy có mùi máu tươi thoang thoảng trên không trung, gay mũi vô cùng.
Tim hắn đập thật nhanh, lo lắng nhíu mày, lại tăng thêm tốc độ.
Lúc này, tiếng kêu rên thảm thiết, tiếng chửi rủa, tiếng gào thét không ngừng truyền vào tai Lâm Phàm.
Lâm Phàm cúi đầu vừa nhìn, lập tức muốn phát hỏa, nghiến răng nghiến lợi hộc ra mấy chữ.
- Súc sinh.
. . . .
- Lão già, ngoan ngoãn giao thứ kia ra đây, nếu không cái mạng nhỏ của thằng nhóc này khó giữ được rồi.
Trâu Thánh cười lạnh, trường kiếm trong tay đặt lên trên cổ một đứa trẻ, giống như chỉ cần Nham thôn trưởng nói một chữ không, mạng nhỏ của đứa trẻ kia sẽ không còn.
- Bọn súc sinh các ngươi...
Nham thôn trưởng nổi giận mắng.
- Hừ...
Tức thì, một cái đầu người văng lên không. Cổ tay Trâu Thánh rung lên, một luồng kiếm khí chém tới cái đầu đang bay, phá tan nó, một đóa hoa máu bung nở trong hư không, cực kỳ thảm liệt.
- Lão già, mau đưa vật kia cho hoàng tử, vinh hoa phú quý sẽ không thiếu. Hay lão cũng muốn chết?
Gã thanh niên dẫn đường giờ phút này mặt trắng bệch, gã cũng không ngờ hoàng tử xuống tay tàn nhẫn như thế.
- Xem ra lão không muốn giao rồi. Tiểu cô nương này chắc chừng mười ba mười bốn tuổi, cũng non mịn đấy. Hắc Sơn, thưởng cho ngươi.
Trâu Thánh cười lạnh, mặt tàn nhẫn nói.
- Cảm ơn hoàng tử.
Một gã binh lính mặc giáp đen, mặt nở nụ cười dâm đãng bước tới. Thân hình y cao lớn như một con gấu, lại dùng đôi mắt giống như muốn ăn thịt người mà nhìn chằm chằm lên tiểu cô nương đang sợ hãi run rẩy trên mặt đất, sau đó cười lớn, kéo lấy tiểu cô nương.
- Các ngươi là ma quỷ.
. . . .
- Xem ra, ngươi vẫn không giao, quả thật là ý chí sắt đá.
Trâu Thánh tàn nhẫn mà cười cười, sau đó một vệt sáng hiện lên.
Tiểu cô nương đã bị lăng nhục tới ngất xỉu dưới thân thể gã binh sĩ kia đột nhiên đầu tách khỏi cổ, một cột máu phóng lên cao, phun trên đất, tử trạng cực kỳ thảm thiết.
- Ta liều mạng với đám súc sinh các ngươiiiiii...
Nham thôn trưởng gầm giận dữ, xông tới. Thế nhưng trong mắt Trâu Thánh, ông ta chỉ như một con kiến.
Một kiếm xuyên qua bả vai Nham thôn trưởng, xoay đó kiếm xoáy một vòng, máu thịt trên vai Nham thôn trưởng lập tức be bét.
Tiếng kêu thảm thiết nối liền không dứt. Nham Hùng đứng một bên, cũng run rẩy không thôi.
- Hoàng tử, đây là cha của tiểu nhân, kính xin...
Nham Hùng run run nói.
- Ha ha, sau này vinh hoa phú quý mấy đời không hết, còn cần lão già này làm gì, chẳng lẽ muốn lão ta giết ngươi sao?
Đôi mắt âm trầm của Trâu Thánh hiện lên một tia cười lạnh. Đối với y, cảm giác nắm trong tay sinh tử của kẻ khác thật sự quá tuyệt vời.
Nham Hùng là con trai của Nham thôn trưởng, đã sớm biết Nham thôn có một kiện bảo bối được các tiền bối lưu truyền xuống, do các đời thôn trưởng bảo quản. Nham Hùng từng định ăn trộm kiện bảo bối này để mang vào thành bán, đổi lấy vinh hoa. Không ngờ bị Nham thôn trưởng phát hiện, đánh một trận, sau đó đuổi khỏi Nham thôn. Sau đó, gã chạy tới Tần Thần vương triều, muốn bán bí mật này đi.
Mà theo gã nghĩ, bảo bối này nhất định là đồ tốt, tìm người bình thường khẳng định không được, mà người cai quản vương triều thì gã không gặp nổi, cuối cùng bèn chọn Trâu hoàng tử thi thoảng xuất hiện ở trong thành.
- Dừng tay...
Ngay một khắc này, một luồng sáng bay từ phía chân trời tới.
Lâm Phàm nhìn cảnh tượng chung quanh, trong lòng chợt thấy lạnh đến thấu xương. Đây là chuyện mà con người có thể làm sao?
Thôn dân chỉ trăm khẩu đã chết thảm hết, xác chết tứ phân ngũ liệt khắp nơi, rốt cuộc là dạng súc sinh gì mới có thể làm được?
Thậm chí cả những đứa bé cũng không buông tha, quả thực đáng chết.
- Đại nhân...
Nham thôn trưởng nhìn thấy Lâm Phàm, cặp mắt chảy ra cả máu tươi đã sắp tắt đi ánh sáng kia bất chợt sáng rực lên.
Nham thôn trưởng gian nan bò tới bên chân Lâm Phàm, đôi tay run rẩy nắm chặt lấy góc quần của hắn.
- Đại nhân, tiểu nhân có bảo bối đời đời thủ hộ, giấu ở bên dưới căn nhà gỗ, nguyện ý tặng cho đại nhân. Chỉ hy vọng đại nhân báo thù cho trên dưới trăm khẩu ở Nham thôn...
Nham thôn trưởng thê thảm gào lên, cuối cùng hai mắt vô thần, khí tuyệt bỏ mình.
Lâm Phàm đứng im tại chỗ, tức giận đến run rẩy cả người, mắt nhắm thật chặt.
Rồi ngay một sát na sau khi hắn mở mắt lại, phong vân biến sắc, một cỗ khí tức chưa từng có từ trên người Lâm Phàm tuôn ra.
- Được lắm, ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Chương 199: Giết đến chính bản thân mình cũng sợ hãi
Dịch giả: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Đây là lần thứ hai Lâm Phàm tức giận đến mức này, lần đầu tiên là lúc tông môn bị diệt, ba vị sư huynh chết thảm trước mặt hắn.
Một đám khốn khiếp không bằng cầm thú, tàn sát quá trăm người, chỉ vì một cái bảo bối không biết ra sao.
Trời đất rung chuyển, gió tự nổi lên, quanh thân Lâm Phàm hình thành những luồng kiếm ý sắc lẻm. Cây cỏ, cát bụi, hoa lá đều kịch liệt run rẩy, tựa như có một luồng lực lượng vô hình đang tác động tới chúng nó.
Hung thú dưới thân Trâu Thánh rít lên, bị cỗ khí tức này chèn ép đến quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích.
- Ngươi vì vinh hoa phú quý, sát hại người toàn thôn, trời đất này đã không có chỗ cho ngươi dung thân nữa.
Giờ khắc này, Lâm Phàm chậm rãi mở miệng, chỉ tay về hướng Nham Hùng.
Nham Hùng kinh hoảng nhìn một màn trước mắt, hai chân không ngừng run lên, muốn nói cái gì đó, nhưng bị cỗ khí tức kia đè nén không cất lời nổi.
Mà khi đối phương chỉ tay vào mình, Nham Hùng đột nhiên hít thở không thông.
- Khôngggggggg...
Trong chớp mắt, một luồng gió lốc ẩn chứa kiếm ý bao phủ lấy thân hình của Nham Hùng, xé rách thân thể gã thành từng mảnh, thẳng đến khi tất cả đều biến mất, dù một chút cặn cũng không còn.
Đám người còn lại đều hoảng sợ ra mặt, cái tay cầm kiếm của Trâu Thánh cũng bắt đầu run rẩy lên.
Y không biết người trước mắt là ai, nhưng y biết tuyệt đối không phải mình có thể chống cự.
- Ngươi là ai?
Trâu Thánh rất sợ hãi, nhưng bên ngoài vẫn cố làm vẻ trấn định.
- Ta chính là hoàng tử Tần Thần vương triều...
Lâm Phàm chỉ đứng nhìn đối phương, không nói gì.
- Tiền bối, đây chỉ là một đám dân quê mà thôi, mạng như con kiến...
Trâu Thánh đang nghĩ xem làm thế nào mới tốt. Người trước mắt này mang cho y nguy cơ lớn lao. Y không ngờ giết hại một đám nhà quê, lại dẫn tới cao nhân bậc này, quả thực là quá khủng bố.
Đám kỵ sĩ giáp đen cũng căng thẳng nhìn người trẻ tuổi kia, không dám nói lời nào.
Lúc này, Lâm Phàm nhìn thấy gã kỵ sĩ giáp đen đã lăng nhục tiểu cô nương đáng thương kia, trong mắt bốc lên lửa giận.
Hắn phất tay một cái.
Gã kỵ sĩ kia lập tức khuỵu hai gối xuống, tay ôm đũng quần, gào khóc thê thảm.
Trâu Thánh vội vàng trèo xuống khỏi người con hung thú đang quỳ trên mặt đất, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Lâm Phàm.
- Tiền bối, chúng ta sai rồi, kính xin tiền bối giơ cao đánh khẽ, phụ hoàng ta nhất định sẽ có hậu lễ để cảm tạ tiền bối.
Trâu Thánh nhiều lần nói mình là hoàng tử của Tần Thần vương triều, chính là hy vọng đối phương kiêng kị một hai, tha cái mạng nhỏ của mình.
Lâm Phàm nhìn Trâu Thánh có tu vi Nhập Thần, chợt lại nghĩ tới Yến vương ở Đại Yên vương triều. Lúc đó, tu vi của Yến vương là nghịch thiên, nhưng hôm nay, trong mắt Lâm Phàm, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Trong một sát na, một luồng sáng lóe lên, tới khi nó biến mất, đám người Trâu Thánh đều giống như kỵ sĩ giáp đen kia, tất cả đều quỳ trên mặt đất, ôm lấy đũng quần mà kêu thảm.
Máu phun ra, nhuộm đỏ đũng quần, một chiêu qua đi, vài chục tên thái giám ra đời.
Đối với đàn súc sinh này, Lâm Phàm không hề định nói thừa nửa câu, thầm nghĩ phải đối xử "thật xứng đáng", chứ một chiêu diệt sạch quá là ban ân với chúng.
Lâm Phàm muốn cho bọn chúng biết, chết còn khó hơn lên trời.
Đúng lúc này, kiếm ý ngưng tụ thành một thanh trường kiếm dài hơn mười trượng, xỏ xuyên qua bả vai đám người Trâu Thánh, xâu lại cùng một chỗ. Sau đó kiếm ý bay lên, kéo đám súc sinh lên giữa không trung.
Lâm Phàm để mặc bọn chúng gào thét, máu tươi vung vẩy như mưa trong hư không.
Hắn đi vào phòng ngủ của Nham thôn trưởng, đánh một chưởng lên mặt đất, đất tức thì sụp xuống thành một cái hố sâu.
Lúc này, hắn nhìn thấy một cái hộp gỗ lơ lửng bên dưới lớp đất, tỏa ra ánh hòa quang nhàn nhạt.
Thần mộc, chất liệu tương tự với cái hộp gỗ ở trong mật thất.
Lâm Phàm mở hộp ra, bên trong đó là một viên đan dược màu trắng sữa, tỏa ra một mùi hương làm tinh thần hắn phấn chấn.
Cũng giống trong mật thất, dưới viên đan dược này có một tờ giấy. Lâm Phàm nhìn thoáng qua, lại cười lạnh liên tục.
"Nham thôn vốn là lão phu lưu lại, đời đời thủ hộ vật này. Kiếp nạn hiện giờ nằm trong dự đoán khi lão phu tính quẻ... Lão phu để lại viên Nghịch Thiên Cải Mệnh đan này, người có duyên nhớ dùng nó cho thật tốt, chớ bôi nhọ thanh danh Thất Thánh."
Một đoạn chừng trăm chữ, làm cho Lâm Phàm càng xem càng muốn cười.
Trong dự liệu, quả thật là trong dự liệu. Đám đại năng này, không một ai là nhân vật đơn giản.
Nếu không phải bản tọa có hệ thống tra xét, sợ là đã bị lừa.
Giờ khắc này, Lâm Phàm cười lạnh một tiếng, cầm lấy viên đan dược màu trắng sữa kia.
Quả nhiên trên thế giới không bữa cơm nào miễn phí. Những tồn tại tối cao, người nào không phải cáo già, làm sao có chuyện chết rồi còn muốn tạo phúc cho đời sau.
Người không vì mình trời tru đất diệt, tồn tại tối cao cũng không ngoài một câu này.
Lập ra một ván cờ từ xa xưa như vậy, cũng tốt, bản tọa sẽ thành toàn ngươi.
- Gâu gâu...
Đúng lúc này, một con chó đen nhỏ xuất hiện ở phương xa, run rẩy không thôi, sủa loạn với Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn thấy con chó này, trong mắt hiện lên một tia cười lạnh. Con chó đen run rẩy cả bốn chân, rồi toàn thân bị nâng lên, chậm rãi bay tới trước mặt Lâm Phàm.
- Được rồi, ngươi đưa bản tọa một hồi tạo hóa, như vậy bản tọa cũng đưa ngươi một hồi tạo hóa để đáp đền.
Lâm Phàm búng tay ra, viên Nghịch Thiên Cải Mệnh thần đan bay vào trong miệng chó đen.
Sau đó, Lâm Phàm ném con chó đen này vào túi chứa đồ, cũng không nhìn đến nữa.
Kiếm ý bay múa, những thi thể của dân chúng Nham thôn tự bay cả tới trước mặt Lâm Phàm, sau đó hạ xuống chỗ đất sụp có chứa hộp gỗ ban nãy.
- Ông lão, bản tọa có ân tất báo, có cừu oán nhất định trả, yên tâm, Tần Thần vương triều tất diệt.
Lâm Phàm phất tay, bùn đất chảy ngược, lấp đi cái hố đất sâu.
. . . .
Lâm Phàm lại đi tới trước mặt đám người Trâu Thánh, cũng không nói nhảm, lăng không phi hành, bay về hướng Tần Thần vương triều.
- Thả ta, ta là hoàng tử Tần Thần vương triều, ngươi sẽ phải hối hận.
Trâu Thánh gào thét thảm thiết, cơn đau dưới khố chạy thẳng lên tim, khiến y đau đớn đến chết đi sống lại.
Y không ngờ chỉ là tiêu diệt một bày kiến hôi, lại đưa tới nhân vật khủng bố như thế.
Trong hư không, ánh mắt Lâm Phàm lạnh như băng, phía sau mang theo một đám súc sinh bị kiếm ý xỏ xuyên qua bả vai.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†