Quách Vân Tranh sớm đã phiêu diêu nơi tiên cảnh, đột nhiên Lăng Hạo Thiên “bãi công”, bất giác nàng có một cảm giác mất mác vô cùng to lớn.
Quách Vân Tranh gắng sức nhỏm dậy, nhìn theo bóng dáng của Lăng Hạo Thiên khuất dần đến cửa động, nàng thầm thở dài, thân thể mệt mỏi không thể trụ lại được, ngã lăn ra đất, những dòng lệ như mưa tuôn rơi từ trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng chảy xuống.
Lăng Hạo Thiên đã ra ngoài trận thế, chỉnh lại y phục đàng hoàng, chàng than thầm: “Ả tam bát này quá xảo trá, cần phải cho nàng ta có thời gian suy nghĩ.” Chàng vuốt lại y phục, chọn một gôc cây to, đả toạ ngồi điều tức.
Bình minh đã ló dạng, Lăng Hạo Thiên lặng lẽ tiến vào trong sơn động. Chàng nhận ra Quách Vân Tranh đã vận y phục mới mà chàng đã mua cho nàng ta, thức ăn cũng vơi đi một ít.
Lăng Hạo Thiên nghĩ nàng đã bình tĩnh trở lại, nên an lòng bước ra ngoài cửa động.
Chàng suy nghĩ một lúc, rồi nhằm hướng miếu phóng đến.
Thật bất ngờ, khi Lăng Hạo Thiên đến miếu, trông thấy miếu đã trở nên hoang phế, khói còn bốc lên thơm mùi gỗ, thầm nghĩ miếu này đã bị phá huỷ từ đêm qua.
Lăng Hạo Thiên tiến vào hiện trường cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Thấy tứ phương khoảng 50 thi thể đều bị trúng binh khí, ám khí, khó khăn để nhận diện, chàng rùng mình kinh sợ.
Trên tường nơi bị thiêu cháy còn vết khắc, Lăng Hạo Thiên nhìn kỹ, khám phá có người dùng cường chỉ mãnh liệt khắc sâu vào tường: “Cẩu giảo cẩu, nhất chuỷ mao.”
Lăng Hạo Thiên đang suy đoán công lực của người này, phóng tầm nhìn ra thiên hạ quả thật cao thủ như mây. Đây có lẽ là tuyệt thế cao thủ, Lăng Hạo Thiên cảm thấy lưu ngôn của người này rất hứng thú, bất giác nở nụ cười đồng tình!
Lăng Hạo Thiên mang tâm trạng thoải mái ngắm nhìn phong cảnh, sau đó đi vào thành. Đến nhất gia khách sạn, sau khi ăn uống no say, thuê một phòng, thoải mái nghỉ ngơi.
Khi chàng tỉnh dậy, trời cũng đã về chiều, ly khai khách sạn, chàng đi dạo quanh thành thị. Bất ngờ chàng trông thấy Hoa Sơn tứ phượng bốn người mà chàng vừa yêu vừa ghét. Họ mang hình chàng đi hỏi mọi người xung quanh xem có nhận ra không?
Chàng vội vàng núp vào một góc đường, chàng nghĩ đến họ nhưng cũng e sợ họ. Trong lòng chàng minh bạch, họ truy bắt chàng trở về bắt buột chàng phải thành thân, nghĩ đến việc đào tẩu rất khó khăn, sao lại có thể bị họ đưa về.
Lăng Hạo Thiên phân vân cân nhắc, cuối cùng chọn cách tránh họ, xoay một vòng tròn lớn cũng trở về chỗ cũ.
Khi chàng tiến vào động, thấy Quách Vân Tranh đang tĩnh tọa điều tức, thực phẩm hoàn toàn biến mất. Lăng Hạo Thiên cảm thấy vui vẻ, trong lòng thầm cười, sau đó ngồi xuống đất cách xa nàng mười bước, mở bao thực phẩm, mùi thơm lan toả đi khắp nơi.
Lăng Hạo Thiên vươn hữu thủ ném bao thực phẩm đến trước mặt Quách Vân Tranh.Quách Vân Tranh bị cấm chế tại động đã một ngày, sớm đã phát hoả, mặc dù đói khủng khiếp nhưng cũng không thèm nhìn đến bao thực phẩm.
Lăng Hạo Thiên minh bạch suy nghĩ của nàng, vì vậy cứ thoải mái ăn, lại còn dùng hồ tửu nhâm nhi.Bán thưởng chi hậu, chỉ nghe Lăng Hạo Thiên nói: “Hấp dẫn thật, cảm thấy nhẹ nhàng hơn.” Nói xong, khởi thân ly khai.
Quách Vân Tranh lạnh lùng nói: “Chậm đã.”
Lăng Hạo Thiên dừng lại, quay đầu hỏi: “Có gì chỉ giáo?”
Quách Vân Tranh nói: “Ngươi có ý gì?”
Lăng Hạo Thiên băng lãnh nói: “Nhiều ý lắm, ta không thể đi!”
Quách Vân Tranh nói: “Không tốt, ngươi hãy triệt hạ trận thế của ngươi đi!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Ngươi có giỏi thì tự ra, ta không triệt hạ.”
Quách vân Tranh căm phẫn: “Ngươi…Ngươi vô sỉ!”
Lăng Hạo Thiên lạnh lùng nói: “Tuỳ ngươi muốn nghĩ thế nào.” Nói xong, phóng ra ngoài động.
Chỉ nghe thânh âm xé gió từ phía sau truyền đến, Lăng Hạo Thiên chuyển thân né tránh, chỉ thấy một cái xương gà xướt qua, Lăng Hạo Thiên tức giận: “Ngươi muốn tạo phản?”
Quách Vân Tranh nói: “Hảo! Ta thật sự làm như vậy.”
Lăng Hạo Thiên hắng giọng: “Chỉ có một ngày mà ngươi không thể chịu đựng, ngươi nghĩ những người từ lâu đã là địch nhân của Thần Ưng Bảo, cảm giác họ thế nào?”
Quách Vân Tranh thất kinh, không tưởng Lăng Hạo Thiên đối địch với Thần Ưng Bảo, vì thế nàng nói: “Ngươi…Ngươi có ý đồ gì?”
Lăng Hạo Thiên nhìn nàng nghi ngờ nói: “Không cần phải đoán, ta không thích quản sự tình của ngươi?”
Quách Vân Tranh nói: “Ngươi không phóng thích ta ra ngoài?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Chân là của ngươi, ngươi cứ tự tiện mà đi?”
Quách Vân Tranh nói: “Ngươi…Ngươi thật là thái quá!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Ta quá mực khi nào? Không những ta giải thoát cho ngươi mà còn giúp ngươi trị liệu thương tích, vất vả bôn ba đi mua thức ăn cho ngươi, ta không có lòng hảo tâm hả?”
Quách Vân Tranh đột nhiên cười: “Ngươi, ngươi…Ngươi tranh luận quá hay, ngươi không nghĩ hai ngày nay ta không tắm, trong động lại nặng mùi như thế, làm sao ta có thể cảm thụ được?”
Lăng Hạo Thiên nghe nàng nói giận điên người: “Ngươi không tắm, bởi vì ngươi luôn được người khác phục thị, người ta ba ngày không tắm cũng không như ngươi xem đó là việc xấu xa! Ngươi chỉ hai ngày không tắm mà đã kêu la thế này. Nhiều ngày rồi ngươi sẽ quen thôi, ta phải đi, không tiện bồi tiếp ngươi!
Quách Vân Tranh nói: “Đứng lại! Nếu ngươi không đưa ta ra ngoài hôm nay, ta…”
Lăng Hạo Thiên nói: “Ngươi sẽ làm gì?”
Quách Vân Tranh nói: “Ta sẽ tự vẫn!” Nói xong, hữu thủ vươn ra nhằm ngay thiên linh cái giáng xuống.
Lăng Hạo Thiên sầm mặt, không tưởng nàng kiên quyết đến thế, nhưng cẫn thản nhiên cười nói: “Ngươi muốn tự vẫn? Dễ nghe nhỉ, ngươi từ bỏ? Ngươi muốn báo phục?”
Quách Vân Tranh cười: “Ta…”
Lăng Hạo Thiên: “Nếu ngươi tự vẫn, ta sẽ đem thi thể loã lồ của ngươi ném ra ngoài rừng, để mọi người tự do chiêm ngưỡng, phô trương thanh thế cho Thần Ưng Bảo.”
Quách Vân Tranh thần sắc kinh biến, hoang mang hạ thủ, trên mặt tái xanh nói: “Vô sỉ!”
Lăng Hạo Thiên cười: “Ha ha! Quai! Đừng có tính toán gì nữa, mau ăn đi trước khi quá muộn!”
Quách Vân Tranh nói: “Dừng lại! Ta khát quá.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Khát hả? Ta cũng nghĩ ngươi sẽ khát nên giữ lại cho ngươi nửa bình rượu, bảo đảm ngươi tận hưởng thống khoái.”
Quách Vân Tranh nghiến răng phẫn nộ: “Ngươi…Ngươi thật ác độc.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Ta ác độc, ngươi nghĩ bọn người Thần Ưng Bảo của ngươi có ác độc không? Ta nghĩ ngươi chưa già mà đã lẩm cẩm rồi. Quả như ngươi không phân biệt được tốt xấu, cẩn thận ta trừng phạt ngươi một lần nữa!”
Quách Vân Tranh trên mặt đỏ hồng, bán thưởng chi hậu, đột nhiên la lớn: “Hảo! Ta lẩm cẩm đó, ta không phân biệt được tốt xấu đó, ngươi dám làm gì ta?” Nói xong, vươn hữu thủ đến trước mặt, dụng lực nhất xả.
“Xoạt!” Y phục của nàng đã bị nàng xé toạt ở giữa.
Lăng Hạo Thiên không tưởng nàng lại cương liệt như thế, lần đầu tiên diện kiến kỳ nữ tử, trong lòng sản sinh hảo cảm với nàng, bất giác chàng thối lui.
Quách Vân Tranh đưa song thủ ném y phục đi, bên trong không còn đồ lót, cứ thế loã thể tiến về hướng Lăng Hạo Thiên, khinh bỉ nói: “Đến đây! Ngươi không phải muốn trừng phạt ta? Đến đây nhanh đi!”
Lăng Hạo Thiên kinh ngạc: “Ngươi…Ngươi điên hả?”
Quách Vân Tranh nhẫn nhục cười nói: “Hảo, ta điên đấy, ta liều mạng với ngươi đây!” Nói xong nhất thức “Ngạ hổ phác dương” sấn đến Lăng Hạo Thiên.
Lăng Hạo Thiên trầm giọng quát: “Điên rồi!” Nói xong phóng ra cửa động.
--------------------
Last edited by ZORO_NDK; 23-04-2008 at 12:18 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ngoctulaa
Tác giả: Diện Bao
Dịch: hoangtuech12
nguồn :Hoa Nguyệt Tao Đàn
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, yêu cái đẹp là bản năng của nhân loại, trông thấy một thiếu nữ mỹ lệ như thế hầu hết các nam nhân khí huyết phương cương đều theo đuổi?
Muốn đoạt được mỹ nhân phải biết nắm bắt cơ hội và giữ lấy nó. Máu có thể đổ, đầu có thể rơi nhưng ái tình không thể không truy cầu!
Từ thời cổ đại đến triều Minh lập quốc hiện tại, từng có biết bao nhiêu chuyện tình cảm động, toàn là nam nhân truy kích nữ nhân, chứ chưa từng thấy trường hợp nữ nhân truy kích nam nhân.
Lịch sử lần đầu tiên ghi nhận trường hợp Quách Vân Tranh thiên kim đại tiểu thư toàn thân loã thể đang bức bách nam nhân thật là khác thường.
Lăng Hạo Thiên liên tục thối lùi về sau, chàng la lớn: “Bắp thịt ngươi không thỏa mãn à? Ngươi không phải sợ ta sẽ trừng phạt ngươi?”
Quách Vân Tranh thấy thần thái chàng hoảng loạn, bất giác nàng trở nên cao hứng, vì thế nàng cứ tiếp tục sấn đến Lăng Hạo Thiên: “Ngươi sợ điều gì? Đại anh hùng, ngươi cũng biết sợ hả?”
Lăng Hạo Thiên nghe những lời khiêu khích của nàng, trong lòng bốc hỏa, định thân quát lớn: “Trong từ điển của Lăng Hạo Thiên này không có chữ “Sợ”. Ta đang suy nghĩ bộ dạng nhu nhược của nàng, thân thể đầy vết sẹo, liệu có chịu đựng nổi sự trừng phạt của ta hay không?”
Quách Vân Tranh nhanh chóng dùng song thủ che chắn hạ thể và song phong, miệng lạnh lùng nói: “Vấn đề của ta không cần ngươi quản lý, nếu ngươi là anh hùng, đến đây!” Nói xong chuyển thân phóng vào trong sơn động.
Lăng Hạo Thiên phẫn khí “Khặc!”, lập tức bước một bước dài đến phía trước. Nhưng chàng vội dừng lại, thầm nhủ: “Ta chỉ muốn đè nén sự kiêu ngạo của nàng ta, làm cách nào ta có thể khi phụ nàng ta một lần nữa.” Sau khi đã minh bạch, chàng chuyển thân phóng ra ngoài cửa sơn động.
Xuất trận chi hậu, chàng bước đến một cây đại thụ đả tọa điều tức.
Khi Lăng Hạo Thiên tỉnh dậy, cảm giác thân thể phiêu linh, tràn đầy sức lực, quan sát xung quanh yên tĩnh, có lẽ cũng đã hoàng hôn, bất giác thở dài.
Mục quang đi đến động khẩu, chàng thất kinh, gần một gốc cây, Quách Vân Tranh đã tự vẫn! Chàng vội vàng tiến vào trận, ôm Quách Vân Tranh đang hôn mê vào lòng, chỉ thấy nơi “Thái Dương Huyệt” của nàng máu chảy khá nhiều, rõ ràng nàng cương liệt đã sớm tự vẫn.
Chàng vội vàng bắt mạch ngay cổ tay phải của nàng, phát giác nàng vẫn còn hơi thơ yếu ớt, trong lòng vui sướng, đưa nàng tiến vào trong động. Chàng vội vàng bôi dược phương lên vết thương của nàng, thoát hết y phục của nàng ra, bắt đầu thi triển “Ngự Nữ Tâm Kinh”, cùng với “Tử Hà Thần Công” liên tục truyền vào để giữ lại sinh mạng nàng.
Lăng Hạo Thiên dán chặt thân thể tiếp xúc hai nơi trên thân thể nàng, đó là môi và hạ thể, chung quy khi chàng tiến vào thân thể nàng, chân khí theo đó truyền vào.
Đây là phương pháp tối liệu thương nguy hiểm nhất, nếu hiện tại có ai quấy rầy, hai người phải bị “Tẩu hỏa nhập ma”.
Ngoài ra còn phải tiêu hao phần lớn công lực nên cũng là phương pháp điều trị nhanh nhất, nếu không phải công lực thâm hậu, muốn nhiệt tâm cứu người e rằng cũng không dám thực hiện.
Ngoài động đã bố trí trận thế, nên Lăng Hạo Thiên an tâm cứu người, vì thế sau một thời thần, Quách Vân Tranh đã được Lăng Hạo Thiên cứu về từ quỷ môn quan.
Quách Vân Tranh mở to song nhãn, khám phá “Tuyệt đại ác nhân” đang sử dụng “Phương pháp tối liệu thương”, trong lòng vừa xấu hổ vừa lo lắng.
Lăng Hạo Thiên phát giác nàng đã tỉnh dậy, chàng mệt mỏi nói: “Nàng…Mau chóng điều tức…Điều đó…Ta thỉnh cầu nàng…”
Đột nhiên Quách Vân Tranh phát chưởng điểm ngay “Ma huyệt” của chàng, lạnh lùng nói: “Họ Lăng kia, ngươi nghĩ không có ngày ngươi rơi vào tay ta à!” Nói xong nàng cưỡi lên thân thượng của Lăng Hạo Thiên theo thế “Điên long đảo phượng”, đơn thuần nàng chỉ muốn “Báo phục” chàng.
Lăng Hạo Thiên kinh hãi nói: “Nàng, nàng…đừng hành động vô lý…Mau…điều tức…ta giúp nàng…đả thông nhâm đốc nhị mạch…nàng nhanh lên…xuống đi…”
Quách Vân Tranh hừm nhẹ, chuyển động càng lúc càng mạnh mẽ hơn, miệng không ngừng la lớn: “Ta không muốn đả thông nhâm đốc nhị mạch, ta chỉ muốn trông sự ngu xuẩn của ngươi mà thôi!”
Lăng Hạo Thiên phẫn khí nói: “Hỗn!” Căm hận khép chặt song nhãn. Quách Vân Tranh cười đắc ý. Lăng Hạo Thiên kinh hãi vô cùng, muốn vận công giải khai huyệt đạo, điều này hết sức khó khăn. Lúc này Lăng Hạo Thiên chợt nghĩ đến “Ngự nữ tâm kinh”, khó khăn vất vả, cuối cùng chàng đã xông qua “Quỷ Môn Quan”.
Hiện tại Quách Vân Tranh khước từ việc liệu thương, thân hình đã rung rẩy, căn bản không biết Lăng Hạo Thiên đã khôi phục “Tự do thân thể”.
Quách Vân Tranh không thể chịu đựng được nữa, thân thể bất động, đột nhiên nghe thấy tiếng cười ha ha của Lăng Hạo Thiên.
Phong thuỷ luôn luân chuyển, nào ai biết mai sau sẽ thế nào, đó là quy luật của cuộc sống.
Quách Vân Tranh không tưởng Lăng Hạo Thiên dưới tình huống thế này, vẫn có khả năng khôi phục hành động, kinh hãi vô cùng, tứ chi muốn chuyển động nhưng toàn thân vô năng di chuyển.
Quách Vân Tranh đột nhiên khóc lớn: “Ca ca…” sau đó ngã xuống trong vòng tay của chàng!
Lăng Hạo Thiên không nghĩ nàng lại xưng hô thân mật “Ca ca” với chàng như thế, cũng thấy nàng đã hôn mê bất tỉnh, bất giác thở dài, chàng cũng nằm bên cạnh ngủ vùi.
Quá ngọ ngày hôm sau, Lăng Hạo Thiên tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh thấy nàng ngủ say với nụ cười mãn nguyện, vận lại y phục cẩn thận xem xét thân thể nàng.
Lăng Hạo Thiên đưa mục quang đến huyết tích ái ân ở hạ thể của nàng, tự nhủ đã làm điều sai trái, chàng lập tức lấy ra hai viên dược hoàn đặt bên cạnh nàng, rồi phóng ra ngoài động.
Chàng bắt hai con gà rừng và một con thỏ, nướng chín, ăn một nữa, phần còn lại dành cho Quách Vân Tranh. Lăng Hạo Thiên đi đến một thác nước để tẩy rửa thân thể, sau đó trở về sơn động.
Hiện tại Quách Vân Tranh vẫn còn ngủ say mê, nên không làm phiền nàng ta, đả toạ ngay bên cạnh điều tức.
Ngay sau khi Lăng Hạo Thiên điều tức xong, mở mắt nhìn sang bên cạnh, phát giác Quách Vân Tranh xiêm y hoàn chỉnh ngồi cách xa chàng mười trượng. Lăng Hạo Thiên không hiểu tại sao, chàng bối rối phóng về sau năm mười trượng nữa, Quách Vân Tranh bị thần công cái thế của Lăng Hạo Thiên làm cho si ngốc.
Lăng Hạo Thiên nhìn từ trên xuống dưới thân thể mình, phát giác không có điều gì bất ổn, lòng cảm thấy vui sướng thầm nhủ: “May mắn thật, nàng ta không giở trò ma mãnh gì, lúc trước vừa được ta cho ăn đậu hũ, thật là đáng thương.” Chàng chuyển thân muốn phóng ra ngoài sơn động.
Quách Vân Tranh thấy chàng muốn ly khai, vội vàng nói: “Chàng…Chàng đợi ta với?”
“Sao nàng ta đột nhiên khách khí như thế?” Lăng Hạo Thiên kinh ngạc, đình thân lại.
Quách Vân Tranh đi theo sau Lăng Hạo Thiên cũng khá lâu, chàng không quay đầu lại phẫn nộ nói: “Nàng gọi ta đứng lại, muốn ta trừng phạt bởi việc cưỡng bức?”
Quách Vân Tranh cúi đầu hạ giọng nói: “Ta…cám ơn..”
Lăng Hạo Thiên ngạc nhiên, sau đó nói: “Không cần phải thế, nàng khách khí với ta như thế, ta cũng được thỏa mãn rồi!”
…Quách Vân Tranh im lặng không trả lời.
Lăng Hạo Thiên trông thấy bộ dạng của nàng như thế liền hỏi: “Nàng còn vấn đề gì nữa?”
Quách Vân Tranh vội giải thích: “Không…Không có gì.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Vậy ta đi.”
Quách Vân Tranh hoang mang vội vã nói: “Chàng có thể mang ta ra ngoài tẩy rửa thân thể?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Hảo, nhưng đừng quên nàng đang để đầu trần, đội mão vào, đi thôi!” Nói rồi chậm rãi bước về phía trước.
Quách Vân Tranh từ từ bước theo chàng xuất trận, đột nhiên thấy cây cối bao phủ trong trận tách ra, do dự muốn nói gì nhưng không phát ra được âm thanh nào cả.
Lăng Hạo Thiên mỉm cười, bước vào rừng. Quách Vân Tranh theo sau, bởi công lực nàng chưa hoàn toàn hồi phục nên rát vất vả bám theo chàng. Lăng Hạo Thiên thấy vậy cước bộ bèn chậm lại để đợi nàng.
Đến trước thác nước, Lăng Hạo Thiên đặt một khối cự thạch lớn, bảo nàng thoát y phục tiến vào thuỷ đàm, còn mình thì ngồi bên cạnh canh gác cho nàng.
Quách Vân Tranh lãnh nhận, nhanh chóng thoát y, bước vào thuỷ đàm tẩy rửa thân thể.
Bán thưởng chi hậu, nàng nhanh chóng vận lại y phục, Lăng Hạo Thiên thấy nàng đã mộc dục xong, nên lấy ra từ trong bao một con gà và thỏ nướng: “Ăn trước đi, ta phải mộc dục.”
Quách Vân Tranh yêu kiều không khách khí nhận lấy thức ăn, mở bình hồ tửu, vừa ăn vừa uống vô cùng thoải mái.
Sau khi nàng ăn xong, Lăng Hạo Thiên cũng đã mộc dục và vận lại y phục, Quách Vân Tranh đi đến trước mặt chàng, hạ giọng nói: “Đa tạ.”
Lăng Hạo Thiên cười nói: “Tốt lắm, vóc dáng nàng rất tiêu chuẩn, trước kia ta có mua hồ trà và hai trái lê, nàng giải khát trước.”
Quách Vân Tranh nghe những lời này, lòng thầm cảm kích, muốn nhào vào lòng chàng khóc một trận cho đã, nhưng nàng đã cố nén.
Sau khi nàng uống xong bình trà nóng, chầm chậm cắn vào trái lê, hương vị thật ngọt ngào, nàng cảm giác như đang thưởng thức tiên quả.
Quách Vân Tranh vừa ăn lê vừa hạ giọng kéo dài: “Đa tạ, thật, đa tạ.”
Tác giả: Diện Bao
Dịch: hoangtuech12
nguồn :Hoa Nguyệt Tao Đàn
Lăng Hạo Thiên nghe những lời tận đáy lòng của Quách Vân Tranh, trong thâm tâm cảm giác rung động, không biết đó là cảm động hay bốc đồng, nhưng đây là một cảm giác khác thường, bởi lẽ chàng đã hy vọng những lời này từ lâu.
Lăng Hạo Thiên ngẩn mặt lên nói: “Không nên khách khí! Nàng đã mất tích khá lậu, ắt hẳn gia đình sẽ rất lo lắng, mau trở về đi! Ở đây có hai tấm ngân phiếu, nàng giữ lấy mà dùng!” Nói rồi Lăng Hạo Thiên chuyển thân ly khai.
Quách Vân Tranh cầm hai tờ ngân phiếu 120 lượng, nàng không thể kìm nén được nữa, chỉ nghe nàng kêu nhỏ, rồi phóng vào lòng Lăng Hạo Thiên.
Lăng Hạo Thiên muốn lẫn tránh, lần đầu tiên thấy thần tình nàng như vậy, ôm nhẹ bờ vai nàng, cũng giữ khoảng cách với nàng, chàng nói: “Nàng thế nào?”
Quách Vân Tranh e thẹn lúng túng nói: “Ta…ta…không có gì?” Sau đó lách sang một bên, chuyển thân thối lùi.
Lăng Hạo Thiên thật sự kích thích, hạ giọng nói: “Cái miếu đó đã bị đốt cháy, đổ nát, người chết khá nhiều, nàng đừng nên trở lại nơi đó!” Nói rồi, mang tay nải lên vai bước đi đến phía trước.
Quách Vân Tranh lập tức hạ giọng hỏi: “Chàng phải đi?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Ta không biết hiện tại nên đến đâu. Ta nghe nói Giang Nam có rất nhiều cảnh đẹp.”
Quách Vân Tranh rụt rè nói: “Ta muốn nhờ chàng giúp ta bắt rắn, liệu chàng có nguyện ý không?”
Lăng Hạo Thiên kinh ngạc: “Nàng dám bắt rắn?”
Quách Vân Tranh nói: ”Ừm!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Hiện tại cũng là lúc đông hàn, những con rắn có lẽ đang ngủ đông, làm thế nào dụ nó ra?”
Quách Vân Tranh nói: “Không! Loại độc xà này khác với những loại kia, chẳng những không ngủ đông mà còn nhộn nhịp sinh hoạt, vì thế ta bắt nó, chỉ e thúc thủ trong tay lũ súc sinh.”
Lăng Hạo Thiên kinh hãi nói: “Nàng bị độc xà cắn?”
Quách Vân Tranh nói: “Ta hít phải độc khí do nó phun ra.”
Lăng Hạo Thiên nghe nàng nói cảm thấy khá hứng thú, chàng nói: “Độc xà sẽ phun khí độc? Quá tốt! Chúng ta đi.”
Quách Vân Tranh nghe Lăng Hạo Thiên nói sẽ hộ tống nàng bắt độc xà, trong lòng vô cùng vui sướng, nàng liền vứt bỏ chân gà đang gặm: “Hảo, chúng ta đi.”
Lăng Hạo Thiên nhìn nàng bước lảo đảo mà biết vết thương nơi hạ thể nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đã thế chàng lại còn làm cho vết thương đó sâu hơn, nên chàng tự trách mình.
Hai người nhanh chóng phóng vội vào rừng, cước bộ càng lúc càng nhanh, cuối cùng đã đến rừng. Hiện tại cả hai đang đứng trước một khối sơn bích.
Chỉ thấy xung quanh mười trượng, không chỉ có một hang động sâu hun hút mà quanh đó không có sự hiện diện của cây cỏ, hoa lá, phụ cận sơn thạch phát ra những ánh sáng u ám, đen tối.
Lăng Hạo Thiên tự cảnh báo mình: “Độc xà này tuyệt độc.”
Quách Vân Tranh thấp gịọng nói: “Loại độc xà này không sợ chưởng lực, tốt nhất nên dùng chỉ lực hoặc ám khí, như quả nó phun độc, lập tức dụng chân khí đánh bạt đi, đừng dùng chưởng lực, tránh bị nhiễm độc khí từ nó.”
Lăng Hạo Thiên cẩn thận nói: “Ta biết!”. Nói rồi đi quanh đó nhặt vài cục đá. Quách Vân Tranh cũng làm theo chàng.
Sau nửa thời thần, chỉ nghe sâu tận trong hang động có một âm thanh truyền ra ngoài. Quách Vân Tranh nói khẽ: “Cẩn thận! Ác xà sắp đến!”
Lăng Hạo Thiên nhìn vào nàng quan tâm: “Ta biết nàng hiện tại di chuyển bất tiện, quả như có nguy hiểm, cứ an tâm trốn sau lưng ta.” Quách Vân Tranh được sự quan tâm chăm sóc của Lăng Hạo Thiên vô cùng cảm động, đôi mắt ẩm ướt, lệ tràn bờ mi.
Âm thanh từ sâu trong hang động truyền ra ngoài :”Hư! Hư…” Nghe âm thanh này Quách Vân Tranh vội kìm nén cảm xúc, vội vã nhìn về động khẩu, vận tụ chân khí tập trung toàn bộ nơi song thủ.
“Hư…di!” Âm thanh truyền ra từ độc xà trong hang, như xé gió, ồn ã, làm cho người ta thấy lạnh rợn người, người nhát gan mà gặp trường hợp này có lẽ đã sớm ngất đi.
Một khắc sau, trong sơn động truyền ra một âm thanh kinh hoàng, cửa hang đã xuất hiện một con độc xà, Lăng Hạo Thiên nhìn nó, bất chợt cảm thấy bất an.
Độc xà toàn thân phát bạch quang, thân dài nhẵn, trên cái đuôi phía sau lộ ra hai cái vây như móc câu, đỏ sẫm như huyết ứ, bất trụ hoảng động.
Xà đầu to như nửa quyền của chàng, hình tam giác, ở giữa là song nhãn, chớp nháy lên lục phóng ra những tia lục quang, lưỡi khì khè liên hồi trong miệng đỏ lòm. Độc xà xuất hiện, ngay lập tức há miệng ra, ngọn cỏ duy nhất còn sót lại, đã yên phận nằm trong miệng.
Ám sắc đen của sơn thạch cũng không so được với hắc khí của nó, Lăng Hạo Thiên thất kinh! Tâm tưởng nếu bị nó cắn, e rằng Hoa Đà tái sinh cũng không cứu được. Vì vậy Lăng Hạo Thiên vận tụ công lực toàn thân chuẩn bị tập kích.
Quách Vân Tranh vươn song thủ phóng 3 tiểu thạch cùng một lúc đến 3 nơi đầu, thân và đuôi của độc xà.
Lăng Hạo Thiên thầm nhủ: “Hảo thủ pháp!”. Đồng thời song thủ tiện thể phóng ra thạch đầu.
“Bạch Tiên” không quan tâm đến 3 tiểu thạch đó, hét một tiếng, bạch ảnh lóe lên, thân thể đã phóng đến mặt đất phủ đầy tuyết, phun ra một luồng bạch độc khí.
Lăng Hạo Thiên quát lớn: “Xem ta!” Song thủ rung lên “Bá…” Vừa nghe đã thấy “Bạch Tiên” đã cách xa hai người mười trượng.
Quách Vân Tranh tán thưởng: “Hảo công phu! Mau tránh độc khí!”
Lăng Hạo Thiên “Di bộ hoán cung”, phi thân nhắm “Bạch Tiên”, hữu thủ vươn ra, nhất cổ tuyệt đại chưởng lực, nhắm chính xác ngay đầu “Bạch Tiên”.
“Bạch Tiên” nhận thấy bất lợi, thân thể dữ tợn phóng lên cao bảy tám bộ, đồng thời quãy đuôi có móc câu quét xuống địch nhân.
Lăng Hạo Thiên quát: “Súc sinh, ngươi cũng có chút ít công phu. Hảo!”
Quách Vân Tranh quan tâm: “Chàng…cẩn thận.”
Lăng Hạo Thiên đã ngửi được mùi xú khí, vì thế nhẹ nhàng “ Kiểu long thối lãnh” phóng qua bên phải, hữu chưởng “Phách phạch kinh sơn” hướng đến thân độc xà.
“Bạch Tiên” tự thị đao thương bất nhập, không thèm né tránh, cái đầu vươn lên nhắm cắn vào hữu thủ chàng, chợt cảm thấy cái đuôi đau đớn, chẳng bao lâu lan toả toàn thân. Nó giận dữ há miệng phóng ra một luồng khí độc.
Quách Vân Tranh trông thấy vội la lớn: “Để đó cho ta!” rồi lập tức vận công phòng khí độc, ngay khi “Bạch Tiên” hạ thân tại đất, hung dữ sấn đến nhe nanh với hai người. Lăng Hạo Thiên vận công nắm lấy những khối thạch, liên tục ném về phía nó để ép nó phải tránh sang một bên, “Bạch Tiên” hét lên, liên tục phun ra những luồng độc khí càng lúc càng dày đặc.
Lăng Hạo Thiên quát: “Ngươi phóng ra, ta hấp thụ.” Nói rồi song chưởng vươn ra, thân chầm chậm hạ đến phía trước. Luồng độc khí dường như hoà trộn lẫn nhau, tụ tập hình thành một đám mây lơ lửng trên đầu “Bạch Tiên”.
Quách Vân Tranh liên tục ném ra mười khối thạch đầu, lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng kỳ diệu này, đình thân lại. Hiện tại, “Bạch Tiên” hét to, điên cuồng phóng đến Lăng Hạo Thiên. Lăng Hạo Thiên song chưởng vận tụ phóng ra một lần nữa. Quân đoàn bạch vân đã quét trúng “Bạch Tiên.”
“Oa!” quái xà kêu thất thanh, “Bạch Tiên” bị kích đảo thối lui mười trượng, thân thể như vỡ vụn phun ra nước bọt đỏ, thụ thương trầm trọng.
Lăng Hạo Thiên vô cùng đắc ý: “Ha ha, súc sinh, tư vị như thế nào?”
“Bá!” Vừa nghe xong đã không thấy bóng dáng “Bạch Tiên”, nó đã ẩn nấp sâu trong hang động.
Lăng Hạo Thiên trong thấy nói: “Tệ thật! Mau đuổi theo!”
Quách Vân Tranh nói: “Đừng lo! Độc xà này đang hết sức căm hận chúng ta, nó sẽ xuất hiện ngay thôi!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Không tưởng con độc xà này độc khí nguy hiểm thế này, hôm nay không trừ được nó, mai sau sẽ gây họa cho nhân gian.”
Quách Vân Tranh nói: “Đừng, chàng lưu lại mệnh cho nó, ta có việc dùng đến.”
Lăng Hạo Thiên kinh ngạc: “Nàng phải sử dụng? Cẩn thận kẻo bị lại phản tác dụng.”
Quách Vân Tranh nói: “Ta..Ta..có một vị trưởng bối dùng nó để luyện công.”
Lăng Hạo Thiên thầm nghĩ: “Nàng ta là người Thần Ưng Bảo, quả thật không tốt. Công phu luyện thành toàn là phương pháp ác độc!”
Quách Vân Tranh im lặng quan sát Lăng Hạo Thiên, thấy sắc mặt chàng biến đổi, lo lắng nghĩ thầm: “Chàng không đồng ý lưu lại sinh mệnh độc xà, ta phải làm thế nào đây?”
Lưỡng nhân đều có tâm sự, tứ phương đều yên lặng, tĩnh mịch.
Lăng Hạo Thiên cùng Quách Vân Tranh đang hoài tâm sự thì trước cửa động “Bạch Tiên” đã xuất hiện.
Đột nhiên nghe âm thanh “Oa!”, Bạch Tiên phẫn nộ xuất đầu lộ diện ngay động khẩu, thấy Lăng Hạo Thiên hai người liền há miệng phun ra một luồng bạch khí.
Lăng Hạo Thiên huy động hữu chưởng, tập đoàn bạch vân liền nhắm ngay hướng “Bạch Tiên”, nó hét lên rồi tiếp tục lui vào động ẩn nấp.
Quách Vân Tranh thấy độc xà lùi vào động vội nói: “Điều này…Chàng không thể sử dụng chiêu này?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Hành! Trông nàng kìa!”
Sau nửa thời thần, Bạch Tiên lại xuất động một lần nữa, Quách Vân Tranh xuất hết toàn lực, dùng chỉ lực phóng khối thạch đầu ngay song nhãn của độc xà.
Tức thì “Bạch Tiên” song nhãn khép chặt, thân thể bị trúng khối thạch đầu, không còn phản ứng, nằm im lìm bất động.
Lăng Hạo Thiên vội vàng vận toàn lực phóng ra một khối thạch đầu, chỉ nghe “Ba”, mắt trái độc xà phún máu ra, “Bạch Tiên” lập tức choáng váng. Dã tính đại phát, nhằm hướng Quách Vân Tranh, phun khí độc ra một lần nữa, lần này lượng độc tăng lên gấp bội, cuồn cuồn như mây mù.
Lăng Hạo Thiên hét lớn: “Cả gan!” Nhất chưởng huy động.
“Bá”, “Bạch Tiên” đã bị bắn ra xa tám trượng, nó hét thảm, phun khí độc ra một lần nữa.
Từ trong hữu thủ của Lăng Hạo Thiên ngón giữa vươn ra trông như một thanh kiếm, âm thanh xé gió, hướng lên thân thượng của nó, buộc nó phải thối lùi sau năm mười trượng.
“Bạch Tiên” dã tính đại phát, tiếp tục phun bạch khí.
Trông thấy biểu tình của độc xà, Quách Vân Tranh hoảng sợ liên tục thối lùi.
Lăng Hạo Thiên nói: “Nàng mau đến nhánh cây kia.”
Nhân ảnh xà hình hổ hổ sanh phong, gió khắp nơi xào xạt.
Quách Vân Tranh nhanh chóng bẻ nhánh cây, ném đến Lăng Hạo Thiên :”Tiếp lấy.”
Lăng Hạo Thiên tiếp nhánh cây, sấn đến, chỉ nghe “Tạp!” vảy trên người độc xà bị gẫy vụn.
“Bạch Tiên” chưa bao giờ phải nhận thương tích trầm trọng như thế này, dã tính phát tác giận dữ cực điểm, xà đầu bám chặt vào nhánh cây liên tục di chuyển về phía trước.
Lăng Hạo Thiên kinh hãi dụng chỉ lực điểm “Ba”, xà thân đã trúng nhất chỉ của chàng, kêu thảm một tiếng, móc câu quét ngay mặt Lăng Hạo Thiên. Lăng Hạo Thiên vươn tả thủ, dụng trảo chụp lấy phần đuôi của nó. “Bạch Tiên” lập tức la thảm, quay đầu, muốn bỏ trốn.
Lăng Hạo Thiên cảm thấy thân thể độc xà khá nhu nhuyễn nên càng ra sức siết chặt thân nó. Nó đau đớn kêu lên, xà khẩu nhằm ngay yết hầu Lăng Hạo Thiên.
Một đám bạch vân độc khí theo đó phóng đến, tình huống thập phần nguy hiểm.
Lăng Hạo Thiên không hề hoang mang, Ba Đông nhất huy, ném độc xà ra xa, đồng thời né sang một bên, tránh đoàn bạch vân, đột nhiên lóe ra một ý nghĩ kỳ diệu là tống luồng bạch vân vào miệng độc xà. Thân thể nó rung lên, thân tử hoảng loạn.
Quách Vân Tranh vô cùng cảm động, hét lớn: “Đến nhanh đây!”
“Bạch Tiên” thấy Lăng Hạo Thiên hạ thủ lập tức hướng đến bên tả của chàng, nhằm bên não trái chàng cắn.
Lăng Hạo Thiên hoang mang toát mồ hồi lạnh, liền vươn hữu thủ đánh ngay đầu ác xà.
“Khặc!” Một phần đã nắm đẩy được tả thân của độc xà, chàng nắm lấy đầu nó, càng lúc càng nguy hiểm, ngay lập tức nhất chưởng xả ngay đầu nó.
“Bạch Tiên” thân hình nhỏ bé nhưng sức lực cực đại, Lăng Hạo Thiên căn bản không thể xả nó ra, ngũ chỉ liền bám chặt thân thể nó.
“Bạch Tiên” kêu thảm, thật sự cũng không còn cách nào thối lui. Quách Vân Tranh trông thấy toàn thân xuất hạn đầm đìa.
Nguyên lai Thần Ưng Bảo sư mẫu của Quách Thiên Phách là Mạc Trung Mỗ Mỗ vì tu luyện “ Thiên độc chưởng” nên cần dùng “Bạch Tiên”, vì thế Quách Vân Tranh tự thân xuất mã bắt nó.
Nàng nhủ thầm :”Nếu nó chết, thật không còn gì để nói.” Vì thế nàng dự định tiến đến điểm huyệt Lăng Hạo Thiên, chế trụ “Bạch Tiên”, vừa thu được “Bạch Tiên” vừa thay Thần Ưng Bảo diệt trừ một đại cường địch. Nhưng nàng phân vân do dự, những ngày này ở cùng với Lăng Hạo Thiên, nàng không thể hạ thủ.
Lăng hạo Thiên đang cùng “Bạch Tiên” quyết trận sống chết, lòng kinh biến toát mồ hôi, thân thể độc xà quá linh hoạt, chàng thầm lo lắng.
Quách Vân Tranh thấy tình huống vô cùng nguy cấp, la lớn: “Khống chế hồng quyển của nó.” Lăng Hạo Thiên nghe nàng nói, thần kỹ trên thân nó quả nhiên có một hồng quyển, lập tức kéo miệng nó, hữu thủ đưa vào xà khẩu.
Lăng Hạo Thiên thất kinh :”Ai!” Lập tức bế khí hôn quyết. Song thủ hạ xuống, “Bạch Tiên” lợi dụng cơ hội cắn vào bả vai trái của chàng.
Quách Vân Tranh la lớn :”Ca ca!” Tận lực phóng nhánh cây đến độc xà, dụng lực bắn nó ra.
“Bá!” Độc xà đã bị văng ra xa.
Bất quá hai hàm răng nó đã cắm phập vào bả vai trái của Lăng Hạo Thiên, lập tức cánh tay chàng căng phồng lên, hơn nữa toàn thân đã trở nên đen kịt.
Quách Vân Tranh la thảm: “Ca ca, là ta đã hại chàng!” Nói xong, nàng cúi xuống định hút độc cho Lăng Hạo Thiên. Đột nhiên nàng cảm giác nơi thắt lưng rung lên, nàng đã bị bất động.
Hiện tại, một thân ảnh lóe lên, từ trong rừng xuất hiện một trung niên thư sinh.
“Tương thúc thúc, là người! Quách Vân Tranh bất ngờ lên tiếng.
Người mới đến đích thị huynh đệ kết bái của Thần Ưng Bảo chủ Quách Thiên Phách, bái đệ Tương Chấn Huy, trông hình dạng người này như thư sinh, luận võ công Quách Thiên Phách còn phải nhượng hắn ba phần.
Vì Quách Vân Tranh xuất Bảo tìm Bạch Tiên, đã lâu không có thông tri về, Thần Ửng Bảo trên dưới đều hết sức lo lắng, Quách Thiên Phách hiện tại đang bế quan tu luyện, Mạc Trung Mỗ Mỗ phái Tương Nhân Huy truy tìm, bất ngờ Tương Nhân Huy đã gặp nàng tại đây.
Tương Nhân Huy ôm Quách Vân Tranh nói: “Tiểu nha đầu, bất kể sinh mạng mình đi hút độc cho hắn ta. Con có biết hắn ta trúng phải độc của Bạch Tiên không?”
Quách Vân Tranh lo lắng nói: “Tương thúc thúc, người phải cứu chàng, chàng là ân nhân của con.”
Tương Nhân Huy nói: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, hắn ta không thể cứu rồi. Ngay cả Hoa Đà tái sinh cũng không có phương pháp.”
Quách Vân Tranh khóc thảm: “Là con hại chàng, người hãy để con mai táng chàng!” Nàng thương tâm dục tuyệt, đau đớn muôn phần.
Tương Nhân Huy nói: “Táng cái gì? Nhiều người sẽ đi ngang qua đây, tự nhiên mai táng cho hắn, không cần con phải phí tâm. Thần Ưng Bảo trên dưới đều bị con làm cho phiền nhiễu, mau trở về với ta.” Nói rồi không màng đến Quách Vân Tranh đang khóc lóc, vội vã mang nàng ly khai.
Lăng Hạo Thiên nửa tình nửa mê, nghe thanh âm của Quách Vân Tranh đang khóc lóc, chàng rất muốn mở miệng nói nhưng toàn thân đau đớn muôn phần, sớm đã ngất đi.
Nam Cung thế gia, đại thiên kim Nam Cung Thi Thi tài nghệ song tuyệt, Thiên Hạ Mỹ Nhân Bảng bài danh đệ nhị, đã đến tuổi cập kê, xinh đẹp như hoa, rực rỡ như hoa cúc, lộng lẫy như xuân tùng. Phảng phất như trăng treo đầu non, phiêu tựa như gió thổi tuyết rơi, đã đến tuổi thành gia lập thất nhưng vẫn chưa có ý trung nhân.
Hiện tại anh hùng thiếp được bố cáo rộng rãi, mời các thiếu niên anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ đến Hàng Châu tham gia thiên hạ đệ nhất tỷ võ chiêu thân đại hội. Cuộc thi bắt đầu năm Đại Minh Vĩnh Lạc thập tam niên, ngày 28 tháng mười, phàm thiếu niên anh hùng độ tuổi trên 16 dưới 30, chưa kết hôn, tự thị có văn tài võ lược đều có thể tham gia. Người chiến thắng sau cùng sẽ được thành thân với Nam Cung Thi Thi, ân ái hoan hỷ, tương thân tương ái.
Nam Cung thế gia, Đại Minh Vĩnh Lạc thập tam niên, ngày 28 tháng tám.
Tin tức vừa được truyền đi lập tức gây chấn động khắp võ lâm, Nam Cung Thi Thi đích thị thiên hạ đệ nhị mỹ nhân, Nam Cung thế gia tại võ lâm là đương kim võ lâm tức đại gia chi thủ, danh môn vọng tộc. Nhất thời giang hồ hào kiệt sôi sục nhiệt tâm, đi đến Hàng Châu, hy vọng sẽ đoạt được mỹ nhân.
Lăng Hạo Thiên bị Bạch Tiên cắn trúng, hiện tại là ngày 28 tháng tám Đại Minh Vĩnh Lạc thập tam niên.
Lăng Hạo Thiên không biết đã hôn mê bao lâu rồi, cuối cùng chàng dần hồi tỉnh. Lăng Hạo Thiên thức giấc phát giác toàn thân không có một chút thương tích nào, trái lại còn tràn trề khí lực, nội lực sung mãn, thậm chí cảm thấy nội lực cũng mạnh hơn trước rất nhiều. Chàng biết mình đã uống phải huyết của “Bạch Tiên”.
Tại sao Lăng Hạo Thiên bị “Bạch Tiên” cắn mà vẫn toàn mạng? Nguyên lai là từ thuở niên thiếu chàng đã uống huyết của thiên niên kim ngọc xà, thân thể bách độc bất xâm. Hiện tại “Bạch Tiên” tuy là kịch dộc chi xà, bị nó cắn người thường không thể duy trì sinh mạng, ngay cả Lăng Hạo Thiên uống thiên niên kim ngọc xà huyết bách độc bát xâm cũng không có ích trong trường hợp này. Nhưng cơ duyên xảo hợp, Lăng Hạo Thiên bị rắn cắn, thậm chí còn uống máu của “Bạch Tiên”. Trong nội thể chàng còn tồn tại Thiên Niên Kim Ngọc Xà trộn với nhau. Không chỉ bách độc bất xâm, mà còn vạn độc bất xâm, gia tăng một giáp tý công lực.
Kinh mạch của Lăng Hạo Thiên chân khí tràn đầy dưới sự tác động mạnh mẽ, sản sinh cảm giác giữa sống và chết, thậm chí hôn mê. Khi chàng tỉnh dậy, thân thể đã hấp thu toàn bộ nội kình, toàn thân tự nhiên thư thái, chàng đã đạt đến đỉnh cao của võ học mà cả chàng cũng không hay biết.
Tại nhất lộ chi thượng, Lăng Hạo Thiên nghe “Thiên hạ đệ nhất tỷ võ chiêu thân lệnh” Chàng xuyên qua màn đêm đến Hàng Châu, đích xác muốn tham gia tỷ võ chiêu thân.
Lăng Hạo Thiên đứng tại đại lộ suy nghĩ: “Lý Nhân Nhân không phải nói muốn thành thân với Nam Cung Thi Thi là nằm mơ giữa ban ngày mà?” Lăng Hạo Thiên ta sẽ làm được cho muội xem. Nếu được như vậy, xem ra có thể giải trừ hôn ước với Ôn Thu Cầm, nghĩ đến đây chàng vội nhanh chân rảo bước đến Hàng Châu.
Lăng Hạo Thiên đến Hàng Châu vào Đại Minh Vĩnh Lạc thập tam niên ngày 27 tháng mười, cách ngày Nam Cung thế gia tỷ võ chiêu thân chỉ một ngày.
Giang Nam, giang hồ thịnh điển đang chờ đón Lăng Hạo Thiên ghé thăm.
Đại Minh Triều Vĩnh Lạc thập tam niên là năm giang hồ có nhiều biến động khác thường.
Tục thoại thuyết: “Thượng hữu thiên đường, hạ hữu Tô Hàng.”
Hàng Châu là nơi lịch sử vinh quang, từ Tần triều đến nay, cũng đã có lịch sử hơn 1000. Hơn 4000 năm trước, nhân loại đã có mặt tại đây, Ngũ đại Ngô Việt quốc cùng Nam Tống vương đều kiến đô tại đây, một trong thất đại cổ đô của Trung Hoa. Hàng Châu là địa phương có lịch sử vô cùng nổi tiếng, tự cổ văn phong hưng thịnh,văn sĩ tao khách, được sinh hoặc đang sống ở đây. Đường đại thi nhân Bạch Cư Dị, Bắc Tống văn hào Tô Thức, Nam Tống ái quốc thi nhân Lục Du Đằng. Hàng Châu có nhiều cảnh đẹp, Linh Ẩn Tự, Phi Lai Phong, Nhạc Miếu,Lục Hòa Tháp, Lôi Phong Tháp, Tiễn Vương Lăng, Thái Miếu Đằng…du nhân dường như quên hết mọi thứ, Hàng Châu cũng đáng để tham quan rồi, còn thêm vào những cảnh quan phong phú, xinh đẹp của nó.
Nói đến Hàng Châu không thể nhắc đến Tây Hồ. Nếu Hàng Châu là thiên đường,Tây Hồ là tâm điểm của thiên đường.
Tây Hồ đẹp như một bài thơ, thiên nhiên lôi cuốn như tranh vẽ, những mỹ nhân xinh đẹp, không vẫn đề gì nhiều năm qua rất nhiều du khách du ngoạn đến đây, cảnh đẹp vô song mỹ cảnh khuynh đảo. Dương xuân tam nguyệt, Oanh phi tảo trường, Tô bạch lưỡng đê, Đào liễu giáp ngạn. Bao quanh Tây Hồ là sõng nước mênh mông, thuyền du ngoạn trên sông, xa xa là những dải núi, xanh như ngọc bích. Khi bạn dạo bước trên đê, bạn sẽ kinh ngạc trước phong cảnh diệu kỳ của Tây Hồ, hoài nghi mình có phải đang du ngoạn nơi tiên cảnh.
Tây Hồ mỹ cảnh không chỉ đẹp về mùa xuân, hạ nhật sen nhữngở suốt mùa, thu dạ nguyệt quang chiếu tam đàm, đông tuyết hồng mai sơ ảnh, chim bay trong làn sương khói, mưa phùn bay bay trong lâu thai – vô luận bạn đến bất cứ nơi đâu cũng có thể thuởng lãm cái đẹp của Tô Châu.
Thiên hạ nghe danh Tây Hồ thập cảnh hình thành từ thời Nam Tống, phân bố xung quanh Tây Hồ là những cái hồ. Tô dê xuân hiểu, Khúc uyển phong hà, Bình Hồ thu nguyệt, đoạn kiều tàn tuyết, Liễu lãng văn oanh, Hoa cảng quan ngư, Lôi phong tịch chiếu, Song phong sáp vân, Nam bình vãn chung, Tam đàm ấn nguyệt. Chính là Tây Hồ thập cảnh đã được truyền tụng từ lâu.Tổ hợp lại có thể đại biểu cho Tây Hồ cổ đại thắng cảnh tinh hoa, vô luận Hàng Châu bổn địa, các du khách du ngoạn trên sông đều huyên thuyên về nó. Nhà thơ Tô Đông Pha đã viết về Tây Hồ như sau: “Dục bả Tây Hồ bỉ Tây tủ, đạm trang nùng mạt tổng tương nghi!”
Hàng Châu là một địa phương mỹ lệ, không chỉ sơn mỹ mà con người còn đẹp hơn. Vì thế tài hội xuất hiện mỹ nữ đẹp như Tây Thi, hiện tại, Hàng Châu tuyệt đại mỹ nhân không phải Nam Cung Thi Thi thì đâu còn ai khác.
Lăng Hạo Thiên đã vượt suối băng rừng cả ngày lẫn đêm đẻ đến Hàng Châu, chàng muốn đến tiểu điếm để dùng điểm tâm. Lăng Hạo Thiên mệt mỏi tìm đến khách sạn để nghỉ ngơi cũng không, lập tức bước vào phạn điếm, nhiệt khí phát diện, chỉ thấy tửu điếm đối diện có rất nhiều thực khách, sắc diện ai nấy đỏ đỏ, hồng hồng có lẽ vì uống rượu khá nhiều, đặc biệt huyên náo.
Lăng Hạo Thiên chọn một cái bàn phía sau song cửa, thấy tiểu nhịn đến chàng bèn cầm “chiêu bài” chọn thức ăn và rượu nhắm, thanh toán ngân lượng trước cho hắn.
Sở dĩ Lăng Hạo Thiên hành động như vậy vì sợ không có thời gian trả tiền. Như quả hội ngộ bọn địch nhân Thần Ưng Bảo, tự kỷ nếu đối phương đông đúc, không địch lại, tối thiểu chàng cũng không nợ tiền thức ăn và rượu.
Lăng Hạo Thiên vừa ăn vừa nghe các khách nhân giang hồ nghị luận về cuộc tỷ võ chiêu thân của Nam Cung thế gia Nam Cung Thi Thi.
Gần Lăng Hạo Thiên kề cửa ra vào có một đại hánđang tâm sự với đại hán bên cạnh: “Nam Cung thế gia gia thế lớn mạnh, Nam Cung Thi Thi là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân. Yêu cầu tuyển nữ tế của họ thế nào?”
Người kia nói: “Người trên thiên hạ đều biết sự kiện này nhưng ít ai biêt được nguyên nhân. Giang hồ võ lâm thiếu niên hào kiệt đại triển quyền cước, những ngày gần đây những người đến ghi danh vượt quá một ngàn. Mọi người đến Nam Cung thế gia cũng vì Nam Cung Thi Thi. Bất quản mưu đồ hắn thế nào, chỉ cần chiến thắng trên lôi đài, là trở thành nữ tế của Nam Cung thế gia , chỉ e dựa vào danh vọng của Nam Cung thế gia trên giang hồ việc bội ước là không thoả đáng.”
“Phải! Không biết hỗn tiểu tử đó có khả năng đối phó hay không?”
“Hiện tại báo danh thi đấu, có hy vọng nhất là võ lâm tứ công tử : Võ Đương Thanh Tùng Tử, Mộ Dung thế gia – Mộ Dung Tiêu Bằng cùng Thàn Dao Đường – Bạch Khôn Vũ. Cũng không nên quá bi quan, có thể cùng quần hùng thi triển võ công, quá chiêu với thập đại cao thủ cũng có thu hoạch lớn rồi.”
“Thật đáng tiếc! Hoa Sơn Lục Dật Phi không đến, không thì võ lâm tứ công tử tụ họp đông đủ, thì quả là một cuộc tranh tài hoành tráng.”
Lăng Hạo Thiên nghe xong, cười thầm: “Đại sư huynh không đến, Lăng Hạo Thiên ta không thể không đến. Ta sẽ không làm mất mặt Hoa Sơn, ta sẽ cho tam vị trong võ lâm tứ công tử kia biết lợi hại!”