Quyển 7: Chu du tam giới
Chương 696: Tự bạo ngoài ý muốn
Biên: Andγ★
Nguồn & Dịch: Sưu Tầm
Diệp Dĩnh cơ hồ đỡ trái hở phải, nếu không phải đối phương cố ý muốn bắt sống , sợ rằng nàng còn bị thương nặng hơn. Nhưng mà cứ như thế thì nàng cũng không thể kiên trì bao lâu nữa.
Lâm Hiên thở dài, chuyện này nếu hắn không biết thì cũng mặc kệ.Nhưng đã tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Dù sao mình cùng với Diệp gia có chút sâu xa, nàng này lại có tướng mạo,dáng người giống hệt Bình nhi.Hắn làm sao có thể nhìn nàng bị hai tên này khi dễ đây?
Mắt thấy nữ tử xinh đẹp tế ra kiếm quang, Diệp Dĩnh còn chưa biết chống đỡ ra sao thì Lâm Hiên đã động thủ. Hắn không hề có động tác dư thừa nào, chỉ là ngón tay khẽ điểm, một đạo thanh mang mảnh khảnh bay vút ra.
"Bang" thoáng cái mà đạo thanh mang đã va chạm vào công kích của nữ tử bán ma kia.
Một màn không thể tưởng tượng liền xuất hiện, một khắc trước ma kiếm còn hung lệ dị thường, nhưng hiện giờ nó lại chỉ như một miếng đậu hũ. Hoặc có thể nói là nó vốn được làm từ gốm nên chỉ cần thanh mang khẽ chạm đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Di biến vừa sinh, cả ba người đều nghẹn họng nhìn trân trối.Bán ma nữ tử lại càng trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.Dù nàng có huyết thống cổ ma nhưng bổn mạng pháp bảo bị hủy cũng khiến tâm thần bị thương nặng.
"Phù muội, làm sao vậy?" Thư sinh bên cạnh sợ hãi kêu lên.
"Sư huynh, chạy mau!"
Nữ tử bán ma mặc dù tu vi thấp, nhưng phản ứng lại không tồi.Ngay khi bị thương,nàng đã biết không ổn,người có thể phá hủy bổn mạng pháp bảo của mình đơn giản như vậy thì há mình cùng sư huynh có thể địch lại. Nếu như không mau thối lui,thì không chừng mạng nhỏ cũng mất.
Thư sinh kia đối với nữ tử này cũng có chút tin phục,hắn không hỏi gì thêm mà toàn thân chợt lóe hắc mang,dường như muốn thoát khỏi nơi đây.
Ý định mặc dù không tệ, nhưng nếu Lâm Hiên để cho hai tên Nguyên Anh kỳ chạy thoát trước mắt hắn thì chẳng thà đâm đầu vào đậu hũ chết đi cho rồi.
"Muốn đi, chậm rồi. "
Thanh âm lạnh nhạt của Lâm Hiên truyền vào tai người,hắn vươn tay điểm một chỉ về phía trước.
Không có linh quang đại phóng,cũng chẳng có pháp ấn hoa mỹ ,nhưng thân hình hai người thoáng cái bị khóa lại. Không khí chung quanh phảng phất như biến thành tường đồng vách sắt, lại để cho bọn hắn không thể động đậy chút nào.
Nguyên khí xiềng xích!
Đây là một loại vận dụng của thiên địa nguyên khí nhưng điều kiện để công kích hiệu quả cũng rất hà khắc. Phải là song phương chênh lệch cực lớn chứ không thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Chiêu này thì hiển nhiên là hai gã bán ma cũng đã nghe nói đến, trên mặt thoáng cái trắng bệch.Có thể sử dụng nguyên khí gông xiềng đem mình phong bế thì Ly Hợp kỳ tu sĩ cũng không làm được. Chẳng lẽ hôm nay xui xẻo như vậy sao,hai người bọn hắn lại đụng phải Động Huyền kỳ lão quái vật.
Hai người vừa kinh vừa sợ, phiền muộn không thôi. Mà bên kia, Diệp Dĩnh được cứu thì đồng dạng lộ ra vẻ mặt kinh nghi bất định. Thẳng đến khi Lâm Hiên hiện hình ra,nàng vốn đang ngẩn ngơ, sau đó kinh nghi tựu biến mất không còn,thay vào đó là vẻ mặt cuồng hỉ, nhưng chỉ lóe lên một chút mà thôi.Thân thể mềm mại uyển chuyển của nàng hướng về Lâm Hiên thi lễ.
"Đa tạ ân đức của tiền bối, lần này đã là lần thứ hai người cứu vãn bối rồi!"
"Không cần phải thế."Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy ý cười: "Chỉ là tiện tay mà thôi, Lâm Mỗ cũng là trùng hợp đi ngang qua nơi này,nếu đã thấy đạo hữu gặp nạn thì làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? "
Chỉ thấy đầu vai hắn lay nhẹ,thân hình đã biến mất khỏi chỗ cũ, sau một khắc tắc thì xuất hiện bên cạnh thiếu nữ,hắn vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy chiếc eo nhỏ của nàng,rồi linh quang toàn thân chợt lóe,Cửu thiên linh thuẫn đã được mở ra.
Oanh! Âm thanh bạo liệt vang vọng làm không gian rung động, gió mạnh nổi lên quét qua bốn phía. Trong thiên địa tràn ngập ma khí xám trắng, bạo ngược vô cùng.Chỗ này vốn hoang vu,sau khi trải qua vụ nổ lại càng trở nên hoang vu hơn mà thôi.
Thời gian một tuần trà trôi qua, gió mạnh dần dần tan đi,chỉ đệ lại một đạo gió lốc lăng không giữa trời thổi tam đám ma khí còn sót lại ra xung quanh.
Bầu trời xanh thẳm lại xuất hiện trong tầm mắt.
Ở bên trong linh quang, Lâm Hiên như trước vẫn ôm lấy thân thể mềm mại của thiếu nữ, đương nhiên, không phải hắn muống chiếm tiện nghi mà chỉ làm những việc cần thiết để cứu nàng mà thôi!
"Hô!"
Lâm Hiên thở phào một hơi, trên mặt cũng lộ vẻ vô cùng kỳ quái.Hắn bước vào tu tiên giới đã hơn một ngàn năm, kiến thức phong phú, nhưng kinh nghiệm như lần này thật đúng là không nhiều lắm.
Trước kia,một số ít tu sĩ cấp thấp sau khi bị mình chế trụ luôn luôn cúi đầu chịu thua,cầu xin tha thứ. Dù sao tu tiên cũng chính là vì trường sinh mà thôi. Tính mạng ai cũng chỉ có một lần, nếu có cơ hội sống thì ai mà nguyện chết chứ.
Nhưng hai tên bán ma này lại cương liệt như vậy,ngay cả một câu cầu xin cũng không nói mà dứt khoát tự bạo,ngay cả nguyên anh cũng không thoát ra.Dường như từ vong đối với bọn họ chỉ là chuyện bình thường.Lâm Hiên không tin hai người này thật sự không sợ chết,có lẽ có bí mật gì đó không muốn để lộ chăng?
Ý niệm trong đầu xoay chuyển, đáng tiếc đã không thể tìm hiểu thêm nữa rồi. Dù sao hai người bọn hắn đã vẫn lạc,chết không đối chứng thì mình còn làm gì được nữa ?
Lâm Hiên thở dài, cũng không suy nghĩ nữa. Bí mật ở tu tiên giới rất nhiều. Chính mình làm sao có thể cái gì cũng biết. Việc này rất là không thực tế, đồng thời cũng không thể nào.
Không cam lòng thì sao,đây không phải là việc lựa chọn có lấy hay bỏ,dù hiếu kỳ cũng phải đè xuống.Có như vậy mới tránh được phiền phức không cần thiết.Lâm Hiên vốn tinh tường đạo lý này.
Cho nên, trong đầu tuy suy nghĩ nhiều loại ý niệm nhưng hắn cũng không đa tưởng nữa.
"Tiền bối, thỉnh thả ta ra. "
Lúc này, thanh âm yếu ớt như tiếng muỗi kêu chợt vang lên. Lâm Hiên quay đầu lại, chỉ thấy trên mặt thiếu nữ không còn vẻ thanh tịnh đạm mạc nữa mà thay vào đó là rặng mây phớt hồng phủ kín.
Vừa rồi Lâm Hiên một lòng suy nghĩ đến hành động cuối cùng của hai gã bán ma nên căn bản quên mất mình đang ôm chiếc eo nhỏ của nàng. Không chỉ như thế, mình tựa hồ còn ôm chặt hơn một ít a. Khuân mặt Diệp Dĩnh đã áp chặt vào lồng ngực Lâm HIên,tuy không phải là da thịt trực tiếp tiếp xúc nhưng nàng dù sao cũng chưa bao giờ thân mật với một nam nhân đến vậy, khó tránh khỏi cả mặt đỏ bừng.
"Ha ha, Diệp tiên tử. Lâm mỗ cũng không phải là cố ý, vừa rồi chỉ là do nhất thời xuất thần mà thôi.Mong rằng cô nương rộng lòng tha thứ. " Lâm Hiên gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng mở miệng.
Hắn không giải thích còn tốt, vừa giải thích đã khiến Diệp Dĩnh càng thẹn thùng hơn. Muốn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra cũng không thể rồi. Trong nội tâm không ngừng oán trách vị tiền bối này đến tột cùng là khờ thật hay giả ngu, sự tình như vậy còn nhắc tới làm gì.
Bất quá, biểu hiện bên ngoài của nàng tựu không hiện lên điều gì dị thường. Không nói đến việc Lâm Hiên vài lần cứu mình, thân phận của hắn là Động Huyền tu sĩ cũng không phải là bản thân nàng có thể mạo phạm.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Andγ★
Quyển 7: Chu du tam giới
Chương 697: Thiên đại hiểu lầm
Biên: Andγ★
Nguồn & Dịch: Sưu Tầm
"Tiền bối quá khách khí . Dĩnh nhi cũng không phải là người không biết phân biệt phải trái, nếu không có người ra tay cứu giúp thì vãn bối đã tan xương nát thịt rồi, sao còn dám oán hận tiền bối chứ?" Ngoài miệng nàng nói như vậy nhưng trong nội tâm lại nhảy lên không ngừng.
Chuyện của mình thì tự mình biết. Nàng từng nghe cô cô nói qua,ngày xưa Bạch Hạc Thượng Nhân là một trong năm vị cao thủ tại Yêu Linh đảo.Nhưng đại năng ở Linh giới vô số, tổ tiên sau khi phi thăng tu vi cũng không tiến thêm,c ho dù có khai chi tán diệp thì gia tộc cũng càng ngày càng bấp bênh.
Qua nhiều năm như vậy, vì bảo trụ đạo thống mà không biết bao nhiêu người đã phải hi sinh,lần gần đây nhất còn thiếu chút nữa bị diệt tộc dưới tay yêu vật,nếu không phải may mắn được vị Lâm tiền bối này tương trợ thì kết quả thật… Hơn nữa vị Lâm tiền bối này có quan hệ sâu xa với gia tộc.
Bởi vậy mà cô cô và mấy vị trưởng lão đều muốn dính lấy cái cây to này.Nhưng đối phương tu vị sâu không thể lường, dựa vào cái gì mà quan tâm đến gia tộc bọn họ đây,chỉ dựa vào một điểm nhân tình khi còn ở Nhân giới thì quả thật là chưa đủ.Diệp gia cũng không thể mang ra bảo vật gì khiến đối phương động tâm.Vì vậy mà cô cô muốn đem chính mình gả cho vị tiền bối này làm thiếp a, kể từ đó thì Diệp gia đã có chỗ dựa vững chắc rồi.
Việc này cô cô đã mơ hồ nói qua với Diệp Dĩnh,mong rằng bởi vì mối quan hệ với nữ tử tên là Diệp Bình Nhi kia mà tiền bối sẽ không cự tuyệt.Dù sao chỉ là làm thiếp mà thôi, Lâm tiền bối không tổn thất gì cả mà tự dưng còn được một mỹ nữ hầu hạ.
Diệp Dĩnh mặc dù không thể nói là tuyệt sắc, nhưng nàng lại có không linh chi khí rất hấp dẫn người khác
Cũng chính bởi vì trưởng lão trong tộc có ý định này nên mới càng làm cho Diệp Dĩnh thẹn thùng.
Bình tâm mà nói, đối với việc hôn nhân đại sự, nàng cũng có chút mâu thuẫn.Tuy nói ở tu tiên giới thì nữ tu phụ thuộc vào một nam tử cường đại,dù là làm thiếp để xin sự trợ giúp cũng là việc bình thường.Không ít tu tiên gia tộc chuyên môn đào tạo các cô gái tuyệt sắc để tặng cho những lão quái vật tu vi cao thâm, hy vọng có thể đổi lấy chỗ dựa cho gia tộc.
Dù sao tiên đạo gian nan, nữ tử muốn tu tiên nhưng bởi vì đủ loại duyên cớ nên khó khăn hơn nam tử rất nhiều,cho nên loại hành vi này cũng chẳng có gì là kỳ quái cả.
Nhưng mà Diệp Dĩnh lại không như vậy, nàng bên ngoài thì đạm mạc, nhưng thực ra lại là người ngoài mềm trong cứng.Nàng không muốn cũng khinh thường việc dùng sắc ngu người.Nhưng mà nàng lớn lên trong gia tộc,những nguy cơ mà Diệp gia gặp phải nàng không phải là không tinh tường.Tuy song thân đã qua đời từ khi còn nhỏ nhưng cô cô coi nàng như con gái.Nếu cô cô yêu cầu,lại còn là vì gia tộc nữa,nàng làm sao có thể từ chối đây?Hết lần này đến lần khác,việc ấy cùng với tâm ý của nàng mâu thuẫn xoắn xuýt lấy nhau.
Hiện tại lại cùng Lâm Hiên diễn một cảnh "thân mật" như vậy,Diệp dĩnh có chút hoài nghi cô cô đã đề cập chuyện cưới hỏi của mình với tiền bối nên người mới không cố kỵ mà động thủ động cước. Không phải lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử,mà là do sau khi vụ nổ qua đi mà Lâm Hiên còn ôm người ta lâu như vậy làm gì chứ?
Lâm Hiên, hắn là chính nhân quân tử nha, căn bản không có lưu ý điểm này, nhưng mà người ta là nữ hài tử thì đâu có hiểu được, không cho rằng hắn muốn khinh bạc nàng mới là lạ.
Hết lần này tới lần khác Lâm Hiên lại tự vạch áo cho người xem lưng,tiện nghi ngươi chiếm rồi,giả ngốc không được sao, đã thế còn tùy tiện nói ra nữa.
Trong lòng Diệp Dĩnh có chút khinh bỉ, có chút sinh khí, có chút nén giận.Chỉ bởi vì người phía trước này có ân cứu mạng lại còn là tiền bối nên nàng không dám biểu lộ ra ngoài,như vậy thì ủy khuất cỡ nào a.
Mà Lâm Hiên đâu hiểu được điều này, hắn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến việc mình hảo ý cứu người lại bị người khác coi thành kẻ háo sắc miệng lưỡi giảo hoạt. Oan uổng a! oan uổng là hình dung duy nhất lúc này,hiểu lầm như vậy thật khó mà giải thích rõ ràng.
Vì vậy lần đối thoại sau đó Lâm Hiên luôn cảm thấy Diệp Dĩnh đối với mình có chút không nóng không lạnh, nói là cung kính thì cũng cung kính, nhưng vẫn có chút khoảng cách, hình dung như thế nào nhỉ….. à. Cảm giác giống là cự tuyệt người trước ngàn dặm xa.
Lâm Hiên thông minh thì không cần phải nói, đáng tiếc chỉ số tình cảm của hắn lại đối lập, tuy không còn ngốc như trước kia nhưng ngươi muốn hắn hiểu được nữ hài tử nghĩ gì... Khục khục, không bằng lại để hắn đi vượt cấp khiêu chiến Hàn Long Chân Nhân cho rồi.
Cái gọi là lòng của nữ nhân sâu như mò kim đáy biển, bao nhiêu nam nhân có thể hiểu đây. Cái khác không nói, cho dù là song tu đạo lữ cũng ngẫu nhiên bộc phát tính tình, ngươi liệu có nắm chắc hiểu được nàng vì sao lại vậy không.
Như Nguyệt Nhi vừa ôn nhu xinh đẹp lại hiểu lòng người,thế gian khó tìm a.
Giờ Diệp Dĩnh tuy không nói ra mà lại biểu hiện như thế thật khiến đầu Lâm Hiên đầy sương mù,không phải chỉ là kéo nàng một cái thôi sao,vậy mà lại thành ra như vậy thì thật không phóng khoáng?
Lâm Hiên cũng không phải cái loại vừa thấy nữ nhân liền không nhấc nổi chân.Sao mình phải ở đây hầu hạ vị tiểu thư này đây,khẽ đảo mắt qua khuôn mặt Diệp Dĩnh,Lâm Hiên nói càng lúc càng lạnh lùng: "Nguy hiểm đã qua, trong vòng ngàn dặm không có Tu tiên giả khác, Lâm mỗ còn có việc,trước cáo từ."
Sau đó hơi bũng ngón tay, một hạt đan dược bay vụt đến trước mặt thiếu nữ: "Viên đan dược này đủ để giúp ngươi khôi phục nguyên khí,cô nương tự giải quyết cho tốt đi."
Mặc dù có chút khó chịu với thái độ của nàng này, nhưng nguyên tắc của Lâm Hiên là cứu người thì cứu tới cùng.Huống chi bất kể như thế nào thì nàng quá giống Bình nhi, chỉ bằng điểm này thì Lâm Hiên cũng sẽ không quá mức so đo cùng nàng.Cho nên trước khi đi,hắn vẫn để lại đan dược.
Nhìn qua bóng lưng Lâm Hiên biến mất ở cuối chân trời,trên mặt Diệp Dĩnh hiện lên một tia phức tạp.Đối phương tuy vô lại một tí, nhưng tu vị xác thực cao thâm, hơn nữa làm người cũng rất được. Nếu như cô cô nhất định gả mình cho hắn làm thiếp thì mình đến tột cùng là nên đáp ứng hay cự tuyệt?
Bên này, Diệp Dĩnh đang xoắn xuýt tại chỗ.Mà bên kia, Lâm Hiên căn bản không để ý những điều ấy , thí chiêu đã chấm dứt, hắn liền bay trở về động phủ.
Trên đường không có việc gì làm, Lâm Hiên xem xét lại thần thông khu quỷ thuật,kiểm tra xem có chỗ nào có thể cải tiến …
Rất nhanh hắn liền về tới động phủ tạm thời của mình.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Andγ★
Quyển 7: Chu du tam giới
Chương 698: Diệp Dĩnh tức giận đến ngất đi
Biên: Andγ★
Nguồn & Dịch: Sưu Tầm
Hết thảy đều như cũ, cấm chế cũng hoàn hảo không bị động vào.Hiển nhiên là trong đoạn thời gian mình ly khai,chưa từng có ai đến nơi này.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ suy tư. Sau đó theo thói quen thả thần thức ra cảm thụ sắc trời bên ngoài một lát. Thì thấy Diệp phu nhân đang từ xa bay tới đây. Lâm Hiên có chút ngạc nhiên, sau đó tay áo khẽ phất,tiếng ầm ầm trầm muộn vang lên,đại môn động phủ dần dần mở ra.
Mở cửa đón khách.
Rất nhanh, hai đạo thân ảnh phiêu du xuất hiện trong tầm mắt.
Một người là cung trang mĩ phụ trung niên nhưng vẫn vô cùng thùy mị.Người còn lại là một thiếu nữ yểu điệu,tuổi còn trẻ.
Người đến đúng là Diệp gia Đại trưởng lão Diệp Hồng Tuyết, đằng sau nàng không cần nói, tựu là Diệp Dĩnh rồi.
Lâm Hiên nhướng mày. Mà hai người kia cũng trông thấy Lâm Hiên.
Diệp Hồng Tuyết vừa mừng vừa sợ.Còn trên mặt Diệp Dĩnh tức thì hiện lên một tia phức tạp, sau đó khuôn mặt liền đỏ lên rồi tiếp tục đi theo sau cô cô nàng.
"Xin chào tiền bối." Hai người đều dịu dàng cúi xuống hành lễ.
"Được rồi, phu nhân cũng không đa lễ, mời vào trong động phủ nói chuyện." Lâm Hiên nói xong. Nghiêng người, khoát tay làm một cái thủ thế xin mời.
Nàng này tất nhiên không dám từ chối,theo sau Lâm Hiên tiến vào bên trong.
Sau khi vào phòng khách, song phương phân chủ khách ngồi xuống. Diệp Dĩnh cũng không dám ngồi chỉ đứng phía sau cô cô nàng .
"Phu nhân đến tìm Lâm mỗ là có chuyện gì, mời nói ra!"
Lâm Hiên cũng uống một ngụm trà,sau đó khoan thai nói. Đối với ý định đến đây của hai người này,hắn cũng khá tò mò,không biết có phiền toái gì mà lại thấy Diệp Hồng Tuyết có vẻ gấp gáp như vậy.
Trung niên mỹ phụ sau khi nghe xong, trên mặt lại lộ ra vài phần chần chờ, lúng túng không biết bắt đầu từ đâu.
Lâm Hiên thấy vậy không nhịn được cười : "Thế nào, phu nhân có chỗ nào khó nói sao,không cần gấp,cứ từ từ thôi."
"Đa tạ ân đức của tiền bối." Cung trang mĩ phụ đứng lên, dịu dàng khẽ khom lưng: "Thiếp thân tựu cung kính không bằng tuân mệnh, sự tình là thế này..."
"Tiền bối có đại ân với Diệp gia ta,nhưng mà hiện tại gia tộc lại không có gì để báo đáp tiền bối.Cũng may vãn bối có một chất nữ thông minh lại hiểu lễ nghĩa,dung mạo mặc dù không phải tuyệt sắc nhưng cũng là mỹ nữ. Tiền bối nếu không chê thì gia tộc vãn bối nguyện ý dâng lên. Nàng sẽ vì tiền bối mà bưng trà rót nước, sưởi ấm giường cho tiền bối.Không biết ý của tiền bối thế nào?"
Thanh âm cung kính của Diệp Hồng Tuyết vang lên, Lâm Hiên nghe vậy thì nhất thời ngây dại.Hắn muốn đối phương nói thẳng nhưng như thế thì quá trực tiếp đi. Dù là Lâm Hiên kiến văn quảng bác,nhưng chuyện như vậy cũng chưa bao giờ gặp,trong nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Mà mỹ phụ thấy vậy lại hiểu lầm, cho rằng da mặt Lâm Hiên mỏng, đang cố tỏ vẻ thanh cao mà thôi.
Lúc này nàng quay đầu nhìn về phía thiếu nữ đứng sau, thanh âm cũng trở nên uy nghiêm: "Dĩnh nhi, còn không mau đi lên chào tiền bối, Lâm tiền bối đối với ta Diệp gia có đại ân đại đức, ngươi nhất định phải hầu hạ cho tốt,không được ngỗ ngược với tiền bối nghe chưa"
"Vâng." Diệp Dĩnh khễ cúi đầu,hai tai cũng trở nên đỏ bừng.Nhưng mà nàng đã cùng cô cô đến đây thì đối với kết quả này tự nhiên là đã chuẩn bị tâm lý.
Tuy bổn ý của nàng cũng không phải như vậy,nhưng người trong giang hồ thân bất do kỷ. Diệp gia đối với nàng có ơn dưỡng dục,lúc này lại đang ở tình trạng bấp bênh,nàng làm sao có thể vì mình tiêu dao mà không để ý đến nguy nan của gia tộc.Sự tình ích kỷ như vậy quả thật nàng không làm được,bởi vậy cũng chỉ có thể hi sinh chính mình mà thôi.
Hiện tại nghe cô cô phân phó như vậy, nàng liền từ sau lưng Diệp Hồng Tuyết bước ra,sau đó hướng Lâm Hiên khom người bái xuống: "Vãn bối Diệp Dĩnh, nguyện chung thân tùy theo bên cạnh tiền bối, chí này không đổi, nếu có gì chần chừ nguyện vĩnh viễn rơi vào cửu u,chịu nỗi khổ luân hồi luyện ngục."
Tính cách nàng ngoài mềm trong cứng, tuy không muốn làm như vậy nhưng một khi quyết định thì không chút nào do dự, thậm chí lấy cả Tâm Ma ra thề, đem mọi đường lui của mình phá bỏ.
Lâm Hiên cũng không nhịn được mà sờ sờ mũi, trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ: "Cô nương không cần như thế."
Sau đó lại quay đầu nhìn về phía trung niên mĩ phụ ngồi đối diện: "Diệp đạo hữu, ngươi tội gì phải làm như vậy, Lâm mỗ không phải loại người háo sắc đâu."
"Vâng,vãn bối đương nhiên biết,nhưng làm như vậy cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là để cảm tạ tiền bối mà thôi, kính xin tiền bối ngàn vạn lần bỏ qua cho. Hồng Tuyết biết tư chất Dĩnh nhi nông cạn, tu vi quá thấp,lại cũng không phải tuyệt sắc mỹ nữ, thật sự không xứng làm song tu đạo lữ của tiền bối . Diệp gia cũng không dám có dã tâm này, chỉ hy vọng tiền bối không chê mà để cho Dĩnh nhi đi theo phục thị bên người. Hồng Tuyết cùng Diệp gia đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi, coi như là có thể an tâm một chút."Thanh âm kinh sợ của Mỹ phụ vang lên.
Lâm Hiên nghe vậy liền im lặng.Có người tự tay đem một mỹ nữ trẻ trung dâng lên tận cửa,lại còn ăn nói khép nép như thế,dường như sợ mình cự tuyệt vậy. Bình tâm mà nói thì chuyện này vừa nghe thì có vài phần vớ vẩn.Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng không có gì kỳ lạ.Dù sao mình là Động Huyền trung kỳ Tu tiên giả, ở Hàn Long giới cũng miễn cưỡng được xem là nhân vật phong vân một phương.Tuy vẫn có vài tồn tại đẳng cấp cao mà trong mắt họ mình chỉ là con sâu cái kiến.Nhưng Diệp gia chỉ là một gia tộc tứ ngũ lưu,cảnh giới của mình đã là cao không thể với tới rồi.
Tu tiên giới cường giả vi tôn,nếu như mình thật sự là đồ háo sắc mà lại muốn thu nạp thị thiếp thì không biết có bao nhiêu thiếu nữ mĩ mạo chạy đến tranh giành a.Từ góc độ này mà xét thì Diệp gia kinh sợ như vậy cũng không có gì khó lý giải.
Nếu đổi là một gã nam tu sĩ khác có lẽ thực sự sẽ thu lấy nàng này.
Dù sao Diệp Dĩnh bất luận là dung mạo hay dáng người cũng là nhất đẳng,lại có không linh chi khí thế gian khó tìm nữa.Tục ngữ nói ba phần nhân tài, bảy phần khí chất, nếu ở cùng một chỗ thì mười phần là mỹ nữ.
Mà Diệp Dĩnh hiển nhiên thỏa mãn điều kiện này. Huống chi, đối phương đã nói rất rõ ràng,cũng không phải muốn làm danh phận chính thê,chỉ là một thị thiếp mà thôi.
Có thể nói,mọi việc đều cân nhắc vì Lâm Hiên .Điều kiện hậu đãi như vậy thì thật sự là nghĩ không ra lý do gì cự tuyệt.
Dù sao mọi người có thất tình lục dục.Tu sĩ cũng chưa thoát khỏi điều này,nhất là những tu sĩ cấp cao có háo sắc một chút cũng là chuyện bình thường,đừng nói là vài người thị thiếp,dù là mĩ nữ như mây cũng không có gì kỳ lạ.
Tam cung lục viện thất thập nhị phi thì tính làm gì. So với hậu cung của đám cao giai tu sĩ háo sắc thì đúng là hai lúa gặp dân chơi rồi.
Lâm Hiên nếu như nguyện ý thì đương nhiên có thể làm như vậy. Nhưng hắn cho tới bây giờ cũng không phải là đồ háo sắc. Hai người muốn ở cùng một chỗ thì nhất định phải có tình cảm làm trụ cột,bằng không tại sao lại có câu lưỡng tình tương duyên đây?
Diệp Dĩnh mặc dù không tệ, nhưng như vậy thì tịnh không đủ làm lý do để Lâm Hiên lấy nàng.
Về phần Diệp gia làm vậy để báo ân thì càng đáng cười hơn. Lâm Hiên sẽ không tiếp nhận phần báo đáp bằng mỹ nữ này.
"Phu nhân có hảo ý, Lâm mỗ tâm lĩnh, bất quá Lâm mỗ chính là khổ tu chi sĩ, đối với nữ sắc, cái kia... thật là không để ý tới.
Lâm Hiên đã nói hết sức uyển chuyển, nhưng mà khuôn mặt Diệp Dĩnh vẫn thoáng cái trắng bệch.Nàng vì gia tộc mới chấp nhận buông tha cho tôn nghiêm bản thân,quyết định làm thị thiếp cho Lâm Hiên nhưng không nghĩ tới đối phương lại một lời cự tuyệt.
Tuy thực lực của nàng không thể so được với Lâm Hiên,nhưng dù là tu sĩ cấp thấp cũng có lòng tự tôn cùng kiêu ngạo.Vậy mà giờ khắc này hết thảy điều đó lại bị đối phương hung hăng gặt bỏ.
Ủy khuất, oán hận, nhưng mà Diệp Dĩnh cũng không dám nổi giận,vẫn như trước bảo trì tư thế quỳ gối, thân thể mềm mại có chút khẽ run.
"Tiền bối ngại dung mạo Dĩnh nhi không đủ?" Thấy Lâm Hiên cự tuyệt như vậy,trung niên mĩ phụ nhất thời ngẩn ngơ,sau đó sắc mặt có chút xấu hổ,lung túng nói.
"Cái này không phải." Lâm Hiên hơi than nhẹ,mình biết nói gì đây. Chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng. Không phải vấn đề xinh đẹp hay không,cho dù Diệp Dĩnh có đẹp hơn gấp 10 lần nữa mình cũng không thể lấy.
"Có thể..." Diệp Hồng Tuyết lại cố cực lực khuyên bảo…Nàng sở dĩ làm như vậy cũng là có nỗi khổ trong lòng.Nếu không cho dù muốn giao hảo cùng Lâm Hiên nàng cũng không cần phải dùng khuân mặt nhiệt tình nói chuyện với người có thái độ thờ ơ như thế.
Thật sự là do gần đây Diệp gia gặp đại phiền toái.Hiện giờ muốn mời Lâm Hiên xuất thủ nhưng đối phương dựa vào cái gì mà giúp mình đây, chỉ dựa vào chút nhân tình giữa Lâm Hiên và Diệp bình nhỉ thì thật không đủ, không đáng để người ta đi mạo hiểm.
Mà Diệp gia lại quả thực không thể mang ra bảo vật gì làm đối phương động tâm mới phải bày ra hạ sách này.
Ý định mặc dù không tệ,nhưng ai ngờ Lâm Hiên ngay cả cân nhắc cũng không, trực tiếp một hơi liền cự tuyệt.
Điều này nằm ngoài phán đoán của Diệp Hồng Tuyết, nên trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao. Nguy cơ lần này nếu không thể vượt qua thì mặc dù Diệp gia không có bị diệt nhưng sẽ nhanh chóng suy sụp. Ngàn năm sau có lẽ trong gia tộc ngay cả tu sĩ nguyên anh cũng ít đi nhiều.
Không thể chấn hưng gia tộc, ngược lại còn bước trên con đường suy vong. Sau này xuống cửu tuyền thì mình làm sao có mặt mũi đi gặp tổ tiên đây.
Liên tục khuyên bảo vài lần nhưng Lâm Hiên lại nhất định không chịu.
Đột nhiên,âm thanh phù phù truyền vào tai mọi người. Lâm Hiên quay đầu lại liền thấy Diệp Dĩnh đã té lăn trên mặt đất. Không chỉ như thế, hai mắt nàng nhắm chặt, rõ ràng đã hôn mê bất tỉnh.
"Dĩnh nhi." Diệp Hồng Tuyết vội vàng rời ghế đứng lên, đỡ lấy chất nữ của mình. Lâm Hiên cũng có chút ngẩn ngơ, sau đó mới vội phản ứng.
Lại nói tiếp, Diệp Dĩnh thật đúng là người vô tội a.Nàng vốn không muốn nhưng vì gia tộc mới phải miễn cưỡng đồng ý.Vậy mà Lâm hiên lại hết lần này đến lần khác từ chối.Điều ấy khiến nàng óan hận, ủy khuất, cảm giác tôn nghiêm bị quét sạch.Diệp Dĩnh cũng là một nữ tử kiêu ngạo,thế nhưng lại bị Lâm Hiên làm cho tức khí mà hôn mê.Tu tiên giả dù thần kinh cứng cỏi thế nào thì cũng có hạn a.
Ý niệm trong đầu xoay chuyển, Lâm Hiên cũng cảm thấy có chút tự trách. Tuy hắn không chấp nhận lấy Diệp Dĩnh, nhưng lòng thích cái đẹp mọi người đều có, trông thấy một thiếu nữ xinh đẹp rơi xuống tình cảnh như thế, thì vẫn có chút thương tiếc.
"Phu nhân không cần phải gấp."
Lâm Hiên tay áo phất một cái, một đạo thanh hà bay vút ra chui vào mi tâm thiếu nữ.Bên trong thanh hà ẩn chứa linh khí tinh thuần khiến thân thể Diệp Dĩnh khẽ run,lập tức tỉnh lại.Mắt nàng tuy không còn đóng chặt như lúc nãy nhưng rõ ràng là có chút suy yếu.
"Dĩnh nhi, ngươi không có việc gì chứ?"
Trên mặt Diệp Hồng Tuyết tràn đầy vẻ tự trách, nhưng nàng làm vậy cũng là có nỗi khổ tâm a.Nàng là Đại trưởng lão Diệp gia,phải cân nhắc đến lợi ích toàn tộc.Vì gia tộc có thể tiếp tục tuyền thừa thì cho dù là ái nữ của nàng,nếu cần phải hi sinh vì gia tộc thì nàng cũng phải cắn răng làm .
Muốn trách thì trách chính mình không nên mang Dĩnh nhi cùng đi.Chỉ cần mình đến một mình,trước xem tâm ý Lâm Hiên thế nào rồi tính.Nếu không cũng sẽ không có một màn xấu hổ khiến Dĩnh nhi tức khí mà ngất a.
Nhưng việc đã đến nước này,Diệp Hồng Tuyết cũng vô pháp cải biến.Muốn oán hận Lâm Hiên ư,có cấp cho nàng thêm một lá gan cũng không dám làm vậy.Nàng chỉ có thể đỡ Diệp Dĩnh ngồi lên chỗ mình rồi dùng ánh mắt thương tiếc cùng yêu thương nhìn nàng.
Lâm Hiên cũng chậm rãi đi tới,sau đó đưa tay xem mạch cho Diệp Dĩnh.
Diệp Dĩnh hơi đỏ mặt,nàng khẽ cắn môi nhưng không có ý phản kháng.Cho dù trong tâm có oán hận nhưng nàng vẫn hi vọng Lâm Hiên lấy mình rồi giúp gia tộc hóa giải nguy cơ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Andγ★
Quyển 7: Chu du tam giới
Chương 699: Phong Linh thân thể
Biên: Andγ★
Nguồn & Dịch: Sưu Tầm
Lâm Hiên nắm bàn tay trắng như ngọc của thiếu nữ,sau đó rót pháp lực vào kinh mạch của nàng.
"Ồ?"
Lâm Hiên vốn muốn kiểm tra một chút tình huống thân thể Diệp Dĩnh, dù sao người ta đang sống sờ sờ mà bị mình làm cho ngất đi, trong nội tâm cũng có vài phần áy náy. Hắn quả thực không có ý lấy nàng. Nhưng nhân tiện xem qua thân thể Diệp Dĩnh có cái gì không ổn thì sẽ vì nàng trị liệu một chút cũng coi như là tỏ tâm ý.
Nhưng khi linh lực vừa được rót vào thì Lâm Hiên đột nhiên đứng dậy, trên mặt biểu lộ sự ngạc nhiên khôn tả.
"Sư tổ."
"Lâm tiền bối, làm sao vậy?"
Trịnh Uyển cùng Diệp Hồng Tuyết cũng bị Lâm Hiên làm cho sợ hãi mà kêu lên một tiếng, nhịn không được mở miệng hỏi.
Nhưng Lâm Hiên vẫn không để ý tới hai nàng, mà một lần nữa ngồi xuống, cúi đầu đánh giá thiếu nữ, dường như người trước mặt này mình chưa từng gặp bao giờ.
Bị đối phương nhìn chằm chằm một cách sỗ sàng như thế, khuôn mặt Diệp Dĩnh khẽ ửng đỏ,rồi lan ra cả tai và cổ. Nhưng theo thời gian trôi qua, trong nội tâm nàng ẩn ẩn vài phần nghi hoặc. Lâm Hiên làm như vậy đương nhiên không phải vì háo sắc,chứ nếu không còn vẽ vời ra nhiều chuyện như vậy làm gì,cứ trực tiếp đáp ứng cô cô mình là xong.
Hắn đã không muốn lấy mình thì đương nhiên cũng không ham muốn sắc đẹp của minh.Vây tại sao lại làm như vậy? Mục đích cuối cùng là gì? Suy nghĩ đủ đường mà vẫn không có lời giải. Có lẽ phải chính Lâm Hiên nói ra mới hiểu được.
Nhìn qua nhìn lại, cuối cùng Lâm Hiên mở miệng: "Diệp cô nương, xin hỏi phẩm chất linh căn của cô là thuộc tính nào?"
Mọi người ở đây nhất thời kinh ngạc,tại sao lại liên quan đến phẩm chất linh căn được chứ.Câu hỏi Lâm Hiên vừa đưa ra có chút kỳ quái a.
Diệp Dĩnh nhất thời ngẩn ngơ, tuy nàng cũng nghi hoặc nhưng Lâm tiền bối đã hỏi thì không thể vờ như không nghe thấy được: "Khởi bẩm tiền bối, tư chất của Dĩnh nhi cũng không tệ, là phong thuộc tính dị linh căn."
"Quả nhiên…" Vừa nghe nàng nói vậy, Lâm Hiên càng thêm khẳng định suy đoán của mình.Hắn nở nụ cười:"Phong thuộc tính dị linh căn sao, chỉ sợ là đạo hữu đã nghĩ sai rồi."
"Sai rồi?"
Lần này đến phiên nàng kinh ngạc.Mặc dù gia tộc mình tại Hàn Long Giới không nổi tiếng gì nhưng dù sao cũng có tu tiên giả Ly Hợp Kỳ, làm sao ngay cả thuộc tính linh căn mà cũng kiểm tra nhầm được? Công tác kiểm tra ấy đừng nói là Nguyên Anh kỳ,cho dù là một tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng thừa sức để đảm nhiệm rồi.
"Sao vậy? Phu nhân không tin lời Lâm mỗ nói sao?" Thanh âm nhàn nhạt của Lâm Hiên truyền tới tai nàng.
"Không phải… chỉ là…" Diệp Hồng Tuyết cũng không biết nói như thế nào cho phải. Bình tĩnh mà suy xét, nàng thực không tin Lâm Hiên có thể giải thích rõ cho mình hiểu a.
"Ha ha, cũng khó trách mọi người đã nhầm. Thuộc tính linh căn của Diệp cô nương thực ra thế gian hiếm có. Đừng nói mọi người, chính Lâm Mỗ nếu không nhờ cơ duyên xảo hợp được thấy qua cùng loại linh căn như vậy cũng sẽ ngộ nhận như các vị mà thôi."
"Theo lời tiền bối nói,chẳng lẽ thật sự không phải…?"
"Đương nhiên không phải!" Lâm Hiên mỉm cười: "Cũng không biết phải nói là Diệp cô nương có phúc duyên cực lớn hay là Lâm mỗ vận khí tốt.Không ngờ ta lại gặp được thuộc tính linh căn này. Như thế nào, cô nương có nguyện ý bái ta làm thầy?"
Ngữ xuất kinh nhân
Chỉ trong tích tắc mà tình thế biến đổi khiến mọi người tròn mắt! Trong động phủ nhất thời chìm vào im lặng, hai nữ tử đều sợ ngây người.
Việc này quả thật khôi hài. Vốn Diệp gia Đại trưởng lão mang Diệp Dĩnh tới đây là hi vọng nàng có thể làm thị thiếp của Lâm Hiên.Ai ngờ một mỹ nữ hoạt sắc sinh hương như vậy mà Lâm hiên lại không quan tâm.Nhưng lúc này hắn lại muốn thu người ta làm đồ đệ.Cái này cũng thật là quá khôi hài đi.
"Tiền bối, ngài nói giỡn sao?" Diệp Dĩnh lúc này cảm thấy có chút không theo kịp.
"Nói giỡn, người cảm thấy Lâm mỗ nhàm chán như vậy sao? Diệp cô nương thấy thế nào? Người có nguyện ý bái Lâm mỗ là sư phụ không? Cơ hội chỉ có một lần thôi. Nguyện ý hay buông tha thì nói một câu đi."
Diệp Dĩnh nhìn sang Lâm Hiên thấy nét mặt của hắn xác thực là rất nghiêm túc. Nàng đột nhiên từ chỗ ngồi bật dậy, trực tiếp quỳ gối trước mặt Lâm Hiên làm lễ bái sư.
"Tốt, tốt." Lâm Hiên vỗ tay cười. Có thể thu được một ái đồ như vậy hắn cũng thật cao hứng.
Về phần Diệp Dĩnh lựa chọn như vậy cũng rất bình thường. Nàng vốn không muốn phụ thuộc vào tu sĩ cấp cao gì cả, đáp ứng cô cô hoàn toàn là vì gia tộc.Không nghĩ tới Lâm Hiện lại cự tuyệt lời câu thân,như vậy thì chẳng khác gì trà đạp lên tôn nghiêm của nàng nhưng đồng thời lại bày tỏ ý muốn thu đồ đệ.So với phải làm thiếp của đối phương thì làm đồ đệ tốt hơn nhiều.
Dù sao Lâm Hiên cũng là tu tiên giả Động Huyền kỳ, dạy bảo một Nguyên Anh tu sĩ như nàng thì dư sức. Con đường tu tiên vô cùng gian nan. Được một vị danh sư chỉ điểm là một may mắn lớn. Điều này không có gì phải nghi ngờ.
Hơn nữa thị thiếp thì dùng sắc dụ người quả thật không có địa vị gì. Đồ đệ cùng sư phó ngược lại quan hệ lại gần hơn rất nhiều. Có tầng quan hệ này thì gia tộc cũng coi như có một chỗ dựa vững chắc.
Từ góc độ này mà cân nhắc một chút thì bái sư bất luận là đối với chính nàng hay đối với gia tộc đều là trăm lợi mà vô hại. Diệp Dĩnh sao có thể cự tuyệt.
Vẻ mặt Diệp Hồng Tuyết liền lộ ra chút vui mừng. Diệp Dĩnh có thể nghĩ đến, nàng như thế nào lại không hiểu được. Nha đầu này đúng là phúc duyên thâm hậu!
Chỉ là không hiểu tại sao Lâm tiền bối lại đột nhiên muốn thu đồ đệ? Chuyện này cùng thuộc tính linh căn của Dĩnh nhi đâu có quan hệ gì?
Đang định hỏi thì Diệp Dĩnh đã thay nàng hỏi trước, cô bé này cũng đang rất hiếu kỳ,mà lúc này ý oán hận trong lòng nàng với Lâm Hiên cũng vơi bớt.
"Dĩnh nhi, ngươi có chỗ không biết. Ngươi căn bản vốn không phải là dị linh căn phong thuộc tính, mà là Phong Linh thân thể." Lâm Hiên chậm rãi nói.
"Phong Linh thân thể? Đó là cái gì?"Cả hai nàng cũng chưa từng nghe nói qua loại thể chất này.
"À, nhân đây ta cũng giải thích luôn.Các ngươi hẳn là đều biết phong linh căn là từ đâu mà có chứ."
"Điều này thì đồ nhi tất nhiên là biết. Phong thuộc tính linh căn chính là do mộc linh căn dị biến mà có được. Tỷ lệ rất nhỏ, cả vạn người chưa chắc có một người.
"Không sai." Lâm Hiên nhẹ gật đầu hài lòng. Tùy tiện một gã tu tiên giả cũng sẽ không nhầm lẫn điều này
"Cái gọi là Phong Linh thân thể căn bản chính là phong thuộc tính dị linh căn lại dị biến lần nữa."
"Lại dị biến?" Diệp Dĩnh thật sự kinh ngạc. Chỉ dị linh căn đã là trong vạn người không được một, còn phải dị biến thêm lần nữa thì…. tỷ lệ như vật quả thực quá ít.
"Ngươi cũng đã hiểu rồi đó. Một trăm triệu Tu tiên giả, cũng chưa chắc có một." Lâm Hiên nói tới đây, sắc mặt liền ngưng trọng.
Last edited by Andγ★; 29-11-2014 at 06:44 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Andγ★
Quyển 7: Chu du tam giới
Chương 700: Bách Bảo Đường
Biên: Andγ★
Nguồn & Dịch: Sưu Tầm
Thật trùng hợp a, Lâm Hiên không khỏi nhớ tới hai người đồ đệ khác mình thu ở Đông Hải.
Lôi hồn Băng Phách!
Thuộc tính linh căn của Thượng Quan tỷ muội cũng cùng một loại với Diệp Dĩnh.
Loại linh căn hiếm có như vậy mà mình lại gặp phải ba người.Lâm Hiên ngoài kinh ngạc ra thì cũng chỉ cảm thán cho vận khí của mình dường như có chút nghịch thiên.
"Sư phó, Phong Linh thân thể có chỗ tốt gì, vì sao nhiều năm như vậy mà Dĩnh nhi không cảm giác được?" Thanh âm Diệp Dĩnh nhỏ nhẹ truyền vào tai Lâm Hiên.
Trung niên mỹ phụ đứng một bên cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc. Tư chất Dĩnh nhi mặc dù không tệ nhưng so với các đệ tử có dị linh căn trong tộc cũng không có gì hơn cả.Vậy là thế nào đây.
"Các ngươi có chỗ không biết rồi, Phong Linh thân thể tuy hiếm nhưng là có hạn chế, dưới tình huống bình thường thì không thể phát huy ra được." Lâm Hiên thở dài.
"A, kính xin sư phó nói rõ."
"Cụ thể ta cũng không qúa rõ ràng, có lẽ là loại thể chất dị biến hai lần này quá mức nghịch thiên nên thiên địa pháp tắc phát sinh hạn chế.Nếu muốn phát huy hoàn toàn tiềm năng của loại thể chất này thì cần tu luyện pháp môn đặc thù mới được." Lâm Hiên thì thào nói.
"Công pháp chuyên môn,đó là cái gì a?" Diệp Dĩnh càng nghe càng mơ hồ.
"Cái này có ghi lại trên thượng cổ điển tịch,tại mấy trăm vạn năm trước từng có một đoạn thời kì ngắn,không biết vì cái gì mà loại thể chất này xuất hiện rất nhiều,tỷ lệ hơn nhiều so với bây giờ.Các đại năng cổ tu sĩ tất nhiên cũng phát hiện ra chỗ tốt của loại thể chất này,vì muốn đột phá hạn chế của nó nên bọn họ mới sáng tạo ra một ít công pháp đặc thù.Nếu người có thể chất này mà tu luyện những công pháp ấy thì có thể kích phát ra hoàn toàn tiềm lực…"
"Theo như lời sư phó thì muốn tìm loại thượng cổ công pháp này chúng ta phải đi đâu?" Trên mặt Diệp Dĩnh cũng không khỏi lộ ra một tia kích động.
Đừng nói tâm tính nàng còn chưa đủ thành thục,cho dù là Lâm Hiên có ở trong hoàn cảnh ấy cũng khó tránh khỏi gấp gáp a.
"Cái này thì vi sư cũng không biết."
Lâm Hiên trả lời như vậy lại làm cho thiếu nữ thất vọng không thôi.Việc này cũng không có cách nào,ở tu tiên giới có rất nhiều chuyện chú ý đến chữ duyên.Nếu là cơ duyên chưa đủ thì có cố gắng cũng vô dụng,cái này gọi là mưu sự tại nhân thành sự tại thiên.
"Được rồi, Dĩnh nhi, ngươi cũng không cần như vậy, xe đến trước núi ắt có đường.Về phần thượng cổ công pháp thì vi sư sẽ lưu ý giúp ngươi. "
"Đa tạ sư phó." Diệp Dĩnh vén áo thi lễ, lần này thật sự là cảm kích phát ra từ nội tâm.
Lâm Hiên nói xong với nàng thì quay về phía trung niên mỹ phụ: "Diệp phu nhân, xin thứ cho Lâm mỗ nói thẳng, ngươi lần này tới đây chắc là có chuyện gì quan trọng.Hiện tại Dĩnh nhi đã là ái đồ của ta, ngươi tựu không cần phải quanh co lòng vòng, có chuyện gì cứ nói thẳng đi."
"Đa tạ tiền bối." trên mặt Diệp Hồng Tuyết hiện lên một tia cảm kích: " Đại ân đại đức của Tiền bối, Diệp gia không cách gì báo đáp, tiểu phụ đành mặt dày quấy rầy, sự tình là như vầy..."
Sau đó nàng bắt đầu dùng giọng nói êm tai giảng thuật lại. Chuyện này thật đúng là quan hệ tới hưng suy vinh nhục của Diệp gia, nói toạc ra là liên quan đến đến tài nguyên cùng sinh kế Diệp gia.
Năm đó Bạch Hạc Thượng Nhân tại Yêu Linh đảo là một trong năm vị cao thủ nhưng sau khi phi thăng lại không có gì nổi bật.Gia tộc hắn truyền lại bất quá cũng chỉ là tứ ngũ lưu mà thôi.
Cũng may Diệp gia tuy nhỏ yếu,gặp không ít trắc trở nhưng qua nhiều năm như vậy vẫn ương ngạnh truyền thừa cho đời sau.
Bất quá lần này quả thật bọn hắn lại gặp phải đại phiền toái.
Mọi người đều biết, tại tu tiên giới bất luận là tông môn hay gia tộc nào muốn tồn tại đều phải có đan dược,tinh thạch cùng các loại tài liệu ủng hộ.
Nói một cách khác, tu tiên cần đại lượng tài nguyên.Lớn nhỏ tu sĩ Diệp gia tiêu dùng hàng ngày mặc dù tất cả không giống nhau, nhưng hàng năm gia tộc vẫn phải cung cấp cho bọn họ một lượng nhất định a.
Những đại tông môn gia tộc đều có tài lộ riêng, nói thí dụ như là khai thác mỏ tinh thạch,hoặc đem một ít bảo địa sản xuất ra linh dược trở thành địa bàn của mình thì dễ như chơi.Nếu không được nữa thì môn hạ đệ tử có thể ra ngoài săn giết yêu thú, bất luận da lông cốt cách đều là tài liệu tu tiên thượng hạng.
Ba con đường này cũng chỉ có danh môn đại phái mới có thể làm được.
Nhưng Bạch Hạc Diệp gia yếu như vậy thì tranh giành sao được a.Có khi thất phu vô tội,hoài bích kì tội,lại đem đến tai họa cho gia tộc ấy chứ.
Về phần ra ngoài săn giết yêu thú ư,đệ tử Diệp gia cũng làm việc này nhưng thực lực môn hạ đệ tử lại quá yếu,vì sự an toàn thì tự nhiên không thể đi trêu chọc yêu tộc cấp cao được.Kể từ đó mà yêu thú tài liệu lấy được có giá trị tựu không đáng kể.
Nếu như bằng vào chút thu hoạch ít ỏi như vậy thì Diệp gia chỉ có thể nhập vào mà không thể xuất ra.Cũng may đó chỉ là kế bổ sung mà thôi.Tài nguyên chính thức của bọn họ đến từ cửa hàng ở đô thành Ngu quốc.
Tại đó có một tòa phường thị lớn nhất tu tiên giới Ngu quốc, sinh ý mặc dù không thể so được với những đại thành thị Sở quốc Triệu quốc, nhưng bình tâm mà nói cũng coi như không tệ.
Diệp gia mở một cửa hàng kinh doanh ở chỗ này,gọi là Bách Bảo đường.
Danh tự nghe rất khí phách nhưng kỳ thật lại chỉ kinh doanh chút đồ tạp hoá mà thôi,đối tượng phục vụ là tu tiên giả Nguyên anh kì trở xuống.
Theo lý thuyết thì đây không phải là một cửa hàng thật tốt,nhưng nó là sinh ý chính của Diệp gia a.Diệp gia đã kinh doanh Bách Bảo đường cả vạn năm rồi,nguồn cung cấp sung túc nên trong giới tu sĩ cấp thấp cũng có danh tiếng nhất định.
Nhưng mà trắc trở lại hết lần này đến lần khác tìm đến Diệp gia, có lẽ là do sinh ý quá tốt nên khiến không ít tu sĩ đỏ mắt.
"A?" Vừa nghe đến đó,trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia dị sắc: "Chẳng lẽ còn có tông môn gia tộc dám xé rách da mặt đến cường đoạt sao?"
"Cường đoạt thì không đến mức." Diệp Hồng Tuyết thở dài: "Chỉ là một tháng trước, Quát Thương Sơn Mục gia phái người tới nói muốn mua Bách Bảo đường."
"Mua?" Trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia dị sắc, tiếp tục chờ đối phương nói nốt.
"Sư tôn minh giám, đối phương nói là mua nhưng chẳng qua là tìm cớ mà thôi.Không nói đến Bách Bảo đường là con gà đẻ trứng vàng của Diệp gia ta, căn bản là không thể bán được.Hơn nữa Mục gia căn bản không có một điểm thành ý, bọn hắn ra giá quá thấp,giá đó còn chưa bằng một năm tiền lời của Bách Bảo đường.Vậy thì so với cường đoạt thì có gì khác nhau đâu?" Diệp Dĩnh tức giận nói.
"Ân." Lâm Hiên nhẹ gật đầu: "Cái này quả thật là khi dễ người rồi, trách không được phu nhân lại vội vàng đến tìm Lâm mỗ như vậy."
"Vãn bối đây là cũng không còn cách nào khác,tối hậu thư của Mục gia cũng đã đưa tới rồi."
"A, Mục gia rất mạnh sao?" Lâm Hiên cảm thấy hứng thú hỏi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★