Thành tiên
Tác giả: Tiền Tiền
Nguồn : 4vn
Chương 25: Thực tập chiến (5).
Vũ Long cũng không nói thêm gì nữa mà bắt đầu vận chuyển linh lực, mặc dù có hệ thống hỗ trợ nhưng sự thật thì Vũ Long vẫn cần tích lũy kinh nghiệm chiến đấu nhiều hơn, nhất là từ những điều căn bản nhất.
Trong tu luyện giới, kinh nghiệm chiến đấu nói thẳng ra chính là sự vận dụng linh hoạt pháp thuật để tấn công hay phòng thủ, muốn vận dụng một cách linh hoạt thì trước hết cần phải có sự tính toán chi tiết cùng với các trải nghiệm. Bản thân Vũ Long cũng cần nhất là trải nghiệm thực tế, bởi nó rất khác với chơi game, khi chơi game thì tâm lý người chơi sẽ không bị đặt nặng vấn đề tính mạng, đấu thua, chết sẽ phục sinh mà, bị thương cũng không sao. Điều này không hề đúng với thực tế, mỗi người chỉ có một cái mạng mà thôi, khi bị thương sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới quá trình chiến đấu và đặc biệt là tâm lý. Không phải cứ đưa một tên game thủ lên võ đài, buff cho hắn toàn bộ kỹ năng rồi cho hắn thi đấu với người thật, mà hắn có thể điềm nhiên tấn công như khi chơi game, điều đó là không thể.
Vũ Long là người bắt đầu trước, ngay lập tức hắn liền bắt quyết tạo nên một bức tường dây leo chắn ngang võ đài. Hành động của hắn khiến mọi người bên dưới ngạc nhiên, thậm chí còn cười thầm vì đấu pháp của hắn giống hệt Lâm Hùng, chả lẽ hắn không rút được tý kinh nghiệm nào sao.
Thế nhưng, thay vì bật cao sau đó dùng hỏa đạn thuật oanh tạc giống như đối phó với Lâm Hùng thì Trương Phong lại bất động, hắn do dự không dám nhảy lên cũng không dám tiến tới phá vỡ bức tường dây leo. Điều này khiến mọi người ngạc nhiên, chỉ có Vũ Long là vẫn điềm nhiên đứng đó chờ đợi, muốn chơi hắn sao, nếu thế thì hắn sẽ chơi đùa một chút.
Thật ra hành động của Vũ Long không có gì khó hiểu cả, nếu là trước khi đấu với Lý Đỗ Kỳ thì Trương Phong sẽ không do dự gì mà tấn công cả, thế nhưng lúc này hắn lại phải suy nghĩ tìm đối sách. Trương Phong không phải kẻ ngu, cho nên hắn nghĩ Vũ Long cũng không phải người ngu, mà nếu không phải người ngu thì hắn cũng sẽ không đi vào vết xe đổ của Lâm Hùng, thế nên không thể dùng cách đối phó với Lâm Hùng được. Nhưng mà, nếu Trương Phong phá vỡ bức tường dây leo thì hắn lại sợ lại giống như lúc đấu với Lý Đỗ Kỳ, lúc nãy thì hắn còn dùng lý do bất ngờ cùng coi thường để biện minh cho mình, còn bây giờ thì hắn cũng không biết phải tìm lý do gì nữa.
Lê Tú cũng nhận ra dụng ý của Vũ Long, nàng liền nhoẻn miệng cười, ra là thế, Vũ Long dùng chính là dương mưu để đối phó với dương mưu, dùng một bức tường dây leo chắn ngang khán đài khiến Trương Phong rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, do dự không biết làm thế nào, giống như tạo ra một cái bẫy mời ngươi nhảy vào, dù ngươi nhận ra nó là bẫy nhưng ngươi không thể không nhẩy.
Dù vậy, Trương Phong cũng không hổ là đệ tử khóa trước, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định, chỉ thấy hắn vung tay lên, vô số hỏa đạn thuật liền bắn xuyên qua bức tường dây leo, mặc dù không thể phá hủy nó nhưng lại có thể bắn xuyên qua tấn công Vũ Long. Thế nhưng tính toán của hắn đã thất bại, chỉ thấy Vũ Long liền nhẹ nhàng di chuyển tránh thoát tất cả hỏa đạn bắn tới bên mình, dù sao hỏa đạn thuật cũng chỉ là một phép thuật cấp thấp, tốc độ thi pháp nhanh không có nghĩa là tốc độ bắn ra của nó nhanh, đối với tu luyện giả sử dụng ‘phong hành bộ’ thì tốc độ của hỏa đạn thuật không đáng để nhắc tới.
Thông qua thần thức, Trương Phong cũng nhận ra điều đó, nếu chỉ chiến đấu như vậy thì chỉ có thể đợi chờ bên nào linh lực hết trước thì bên đó thua, nhưng mục đích của thực tập chiến không phải như vậy, mà với danh nghĩa giảng sư hắn cũng không thể làm như vậy cho nên hắn đành phải tấn công.
Chỉ thấy Trương Phong liền lao tới, xung quanh hắn liền xuất hiện một loạt hỏa cầu thuật bắn vào bức tường dây leo, hỏa cầu thuật chính là khắc tinh của dây leo thuật, chỉ thấy tường dây leo nhanh chóng bị đốt trụi mà Trương Phong cũng vội vã lao qua đám tro bụi, xung quanh hắn không ngừng bùng phát những đám lửa lớn đẩy tan những đám tro bụi xung quanh, lại là bạo viêm phá.
Chỉ trong chớp mắt Trương Phong đã thoát ra khỏi đám tro bụi, mà đám tro bụi cũng không biến thành cái lồng giam hắn vào giữa, xem ra hắn đã quá lo lắng rồi, mà như thế lại khiến hắn thấy tức giận cùng mất mặt, xem ra Vũ Long đã đánh trúng vào tâm lý của hắn để bầy ra trò đùa lừa hắn rồi, lúc này thì hắn cũng bất chấp, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ phải “dạy” cho tên đệ tử láo xược này bò ra đất mới thôi.
Thế nhưng, Trương Phong đã vui mừng quá sớm, hắn không nhận ra rằng mặc dù đám tro bụi không tạo thành lồng bao quanh hắn nhưng lại bám đầy vào thân thể hắn, chỉ một thoáng mải suy nghĩ về việc bị chơi khăm, Trương Phong không hề phát giác ra một mùi thơm lạ lùng xuất hiện quanh thân thể hắn, mà cho tới khi hắn nhận ra thì đã chậm:
‘Không tốt, là độc phấn’ trong đầu hắn đột nhiên toát lên ý nghĩ đó, như để chứng minh tính chính xác, hắn liền cảm giác linh lực vận chuyển có chút chậm chạp, động tác thân thể có chút cứng nhắc, đầu óc hắn có phần choáng váng, mặc dù mọi biểu hiện chỉ xuất hiện trong vài giây nhưng cũng đủ để hắn chật vật trước một vài mũi tên gió đang lao tới bên hắn.
Vũ Long đã phát động một loạt phong tiễn bắn tới Trương Phong khi thấy hắn có biểu hiện trúng độc, vừa tấn công, Vũ Long cũng không ngừng vận dụng phong hành bộ để thay đổi vị trí, dù vậy trên mặt hắn lại toát lên vẻ thong dong nắm chắc. Ở chiều ngược lại, Trương Phong vừa phải vận dụng linh lực để áp chế độc phấn, vừa phải liên tục sử dụng bạo viêm phá để phòng thủ toàn thân, lúc này hắn vô cùng thống khổ, chỉ có thể sử dụng luyện khí kỳ thực lực khiến hắn khó thoát ra khỏi tình trạng trở thành bia ngắm.
Nếu muốn sử dụng các phép thuật cấp cao, thì hắn cần phải dứt ra một chút để có thời gian thi triển, nhưng nếu làm thế đồng nghĩa với việc hắn có thể bị bắn trúng, tuy phong tiễn không thể khiến hắn bị thương nặng nhưng chỉ cần bị thương thôi cũng đồng nghĩa với việc hắn thất bại, khi đó hắn sẽ không còn mặt mũi nào để lên lớp giảng bài hay gặp các vị sư huynh đệ nữa. Có mấy lần, Trương Phong dùng hỏa đạn thuật để phản công hòng làm chậm nhịp điệu tấn công của Vũ Long nhưng đều không thành công vì Vũ Long luôn di chuyển ra khỏi phạm vi tấn công của hắn, đồng thời sử dụng phong tiễn cũng rất nhuần nhuyễn, không hề phí phạm một thời khắc nào để hắn có cơ hội thi triển các phép thuật cấp cao.
Đột nhiên các đệ tử ở phía dưới liền ồ lên một tiếng, bọn họ bị tiết tấu tấn công của Vũ Long thu hút nên từ nãy giờ đều chăm chú xem mà không lên tiếng, mà tiếp theo tiếng hét ngạc nhiên của bọn họ thì Trương Phong đột nhiên cảm thấy phong tiễn cũng biến mất, trên lôi đài cũng không còn bóng dáng của Vũ Long. Nhìn xuống dưới, thấy cả lớp đang nhìn về một góc lôi đài hắn cũng ngạc nhiên nhìn theo, chỉ thấy phía dưới lôi đài Vũ Long đang ngồi ngửa ra sau, hay tay chống đỡ cho lưng khỏi nằm xuống, thấy Trương Phong nhìn mình hắn liền xấu hổ cười:
“Xin lỗi Trương quản sự, là ta trượt chân!”
Trương Phong rất muốn chửi thề, hắn càng muốn lao tới đạp thẳng vào cái khuôn mặt đang cười ra vẻ vô tội kia một trăm, không một ngàn cái đạp cho tới khi nó bầm dập không ra mặt người nữa thì thôi. Thế nhưng, hắn chỉ còn biết đứng sững lại rồi đưa tay chỉ vào Vũ Long mà nói không thành lời:
“Ngươi……….!”
Vũ Long liền cố gắng đứng dậy, sau đó làm vẻ vô tội nói:
“Trương quản sự, việc này cũng không thể trách ta! Dù sao tấn công lâu như vậy linh lực của ta cũng cạn mà đúng lúc ta đang dùng phong hành bộ nên không khống chế được mà ngã xuống thôi, ta cũng đâu muốn dừng lại sớm như thế!”
“Con bà ngươi! Không muốn dừng lại sớm là muốn tra tấn ta thêm hả?”
Trương Phong không còn giữ được bình tĩnh mà chửi thề trong suy nghĩ, tất nhiên dù có tức giận tới mấy hắn cũng không thể làm mất hình tượng một giảng sư được. Khẽ nhắm mắt rồi nuốt ừng ực như cố nuốt trôi cơn tức, một lúc sau, Trương Phong mới bắt đầu giảng dạy:
“Đấu pháp của ngươi rất tốt, ta cũng không có gì để nói, chỉ có điều ngươi vẫn chưa thể vận dụng linh lực một cách thành thạo, tốt rồi, ngươi về lớp đi!”
Nghe vậy, Vũ Long khẽ chắp tay cảm tạ:
“Trương quản sự, hình như ngài quên là ta cũng đã vượt qua mười phút thì phải?”
“Ngươi…..được rồi, xét thấy biểu hiện xuất sắc của ngươi vì đã vượt qua được mười phút, ngươi được cộng thêm năm mươi điểm.”
Trương Phong liền theo đúng quy định mà cho Vũ Long thêm năm mươi điểm, thế nhưng lại không hề có điểm cộng thêm như Lý Đỗ Kỳ, xem ra hắn vẫn còn rất tức giận, Vũ Long liền cười cười, quay trở về đứng cạnh Lê Tú. Chỉ thấy nàng nhìn hắn rồi cười rất tươi, nàng không ngờ hắn lại có thể vừa che giấu thực lực lại vừa có thể khiến cho Trương Phong chật vật như vậy.
Chỉ có điều ngoài nàng ra, tất cả mọi người trong lớp đều nghĩ hắn chẳng qua là mưu lợi mà thôi, xét cho cùng thì dù Vũ Long nắm thế chủ động, tấn công lâu như vậy nhưng ngoài việc khiến Trương Phong chật vật một chút lại không thể làm hắn phải vận dụng trúc cơ kỳ thực lực như Lý Đỗ Kỳ. Ngay cả bản thân Lý Đỗ Kỳ cũng không khỏi nghĩ Vũ Long cũng quá kém cỏi đi, nếu là hắn thì Trương Phong sẽ phải chịu ít nhất là vài vết thương nhẹ.
Đột nhiên một tiếng nói liền vang lên trong đầu Lý Đỗ Kỳ:
“Ngươi cảm thấy hắn ta chỉ dựa vào mưu lợi mà chiếm chút tiện nghi có phải không?”
Tàn hồn tổ sư chợt lên tiếng hỏi, Lý Đỗ Kỳ cũng không phủ nhận:
“Tổ sư, ta đang nghĩ như thế, có điều gì không phải sao?”
“Ta không biết chắc, nhưng có một điều ta chắc chắn, nếu người trên lôi đài là ngươi thì chưa chắc ngươi đã có thể trụ tới cùng khi đối đầu với hắn đâu!”
Tàn hồn tổ sư cũng không khách khí phản bác lại Lý Đỗ Kỳ, chỉ là bản thân hắn cũng thấy khó hiểu, hắn nhận ra Vũ Long hoàn toàn có thể gây tổn thương cho Trương Phong, thế nhưng hắn lại luôn dùng phong tiễn bắn vào vụ nổ tạo ra từ bạo viêm phá. Cách làm đó vừa để triệt tiêu bạo viêm phá nhưng đồng thời cũng triệt tiêu cả phong tiễn, khiến cho chúng không thể nào bắn tới Trương Phong được, thật sự thì đây là do hắn khống chế tiết tấu tấn công quá chuẩn hay là do hắn là tay mơ chỉ biết bắn phong tiễn về phía đối thủ mà không cần quan tâm tới kết quả. Nếu hắn là trường hợp thứ nhất, tàn hồn tổ sư không khỏi lo lắng cho Lý Đỗ Kỳ, còn trường hợp thứ hai thì vẫn còn có thể đối phó được.
Lý Đỗ Kỳ cũng biết lúc này không phải là thời gian để hỏi kỹ tàn hồn tổ sư nên hắn liền chăm chú quan sát lôi đài, lúc này thì Trương Phong cũng gọi vài tên đệ tử khác lên phát tiết, thảm nhất tất nhiên là tên đệ tử cuối cùng của Vũ gia- Vũ Thống, thậm chí Trương Phong còn cố tình chậm tay trong việc cứu chữa khiến cho Vũ Thống không ngừng rên rỉ nằm trên lôi đài.
Buổi học kết thúc sau khi Trương Phong hành hạ xong tên đệ tử thứ tám, có vẻ hắn vẫn còn chưa hết tức giận vụ Vũ Long nên chỉ phất tay cho mọi người nghỉ xong rồi biến mất, mà các đệ tử còn lại cũng bắt đầu trở về ký túc của mình, hôm nay thì Mộc Kiếm Bình cũng an phận đi theo Mộc Hiểu Hàm và Lý Đỗ Kỳ mà không lên tiếng khiêu khích như hôm trước.
Sau khi chia tay Lê Tú, Vũ Long liền trở về biệt viện của đại ca mình, Vũ Hải Triều đợt này đang đi làm một nhiệm vụ nên cũng ít có mặt ở nhà, thế nhưng khi bước vào phòng khách thì một giọng nói sang sảng liền vang lên:
“Tiểu tử, nghe nói hôm nay đệ làm Trương Phong tức tới phát khóc phải không?”
Mà khi Vũ Long còn chưa kịp trả lời thì một bóng đen đã lao vào hắn, sau đó một thứ gì đó mềm mềm liền đập vào mặt hắn cùng với cảm giác bị người nào đó giang tay ôm chặt cổ hắn rồi kéo đầu hắn về phía trước vậy.
“Đệ đệ nha! Ngươi thật là lợi hại, để tỷ tỷ thưởng cho nào!”
Trong lòng Vũ Long chỉ còn biết cười khổ, không ngờ cả đại ca cùng nhị tỷ đều đang đợi hắn về, mà không cần nói thì Vũ Long cũng biết, cái thứ mềm mại đầy sự đàn hồi mà hắn đang úp mặt vào là cái gì rồi.
Mấy chương trc mình sai tên Lý Đỗ Kỳ mà chả có ai than phiền gì, may mà mình phát hiện kịp, nếu ko giúp mình sửa lỗi thì mình sẽ rất khó phát hiện ra lỗi đấy :(
Rất cần xoát lỗi chính tả và cmt tại : Tại Đây
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trần còi
Thành tiên
Tác giả: Tiền Tiền
Nguồn : 4vn
Chương 26: Khắc cốt ghi tâm (1).
Sau một lúc hành hạ con tim yếu đuối của Vũ Long thì Vũ Linh Lung mới buông tha hắn, sau đó cả ba người liền ngồi ngay ngắn ở bàn trà để nói chuyện, tất nhiên là Vũ Linh Lung vẫn tranh phần ngồi cạnh tam đệ của mình rồi.
“Long, hôm nay biểu hiện của đệ rất tốt, còn về việc Trương Phong cũng không cần để ý rồi, dù sao hắn cũng không thể làm trái ý muốn của những người trong Trương gia!”
Vũ Hải Triều liền lên tiếng giải thích cho hành động hôm nay của Trương Phong, bản thân hắn cũng hiểu sự việc này nếu cứ cố gắng truy cứu cũng không được gì, hơn nữa tam đệ của mình cũng đã làm Trương Phong khá mất mặt rồi, nếu làm quá lên chỉ có gây thêm thù oán mà thôi.
Nhưng khi Vũ Long còn chưa kịp nói gì thì tỷ tỷ của hắn đã lên tiếng:
“Hừ! Đại ca ngươi quá nhân từ đi, để lần sau tên khốn kiếp đó tới đan các cầu đan dược ta sẽ cho hắn biết tay!”
Nghe vậy Vũ Hải Triều chỉ còn biết cười trừ, dù sao việc này cũng không phải là việc quan trọng, nhị muội muốn thế nào thì tùy ý nàng thôi, dù sao nàng cũng không phải là người không biết suy nghĩ. Mà Vũ Long thì cũng cười cười đưa tay lên vuốt cằm, hắn hiểu trong gia đình này tỷ tỷ cùng đại ca vô cùng thương yêu hắn, từ khi mẹ của bọn họ mất đi thì người chăm sóc và bảo vệ hắn chính là tỷ tỷ.
Vũ Hải Triều liền nói tiếp:
“Long, đệ có biết tại sao chúng ta lại ở đây hôm nay không?”
Vũ Long khẽ lắc đầu, hắn cũng đang thắc mắc việc này:
“Đệ chỉ nghĩ mọi người tới thăm đệ thôi.”
“Hừ! Thế nhưng lần nào tỷ tỷ tới tên đáng ghét nhà ngươi cũng không có ở nhà cơ mà, hôm nay nếu không phải là chúng ta phục kích thì chưa chắc đã gặp được đệ đâu nhỉ?”
Vũ Linh Lung liền tức giận nói, mặc dù dạo gần đây nàng khá là bận rộn nhưng vẫn cố dành chút thời gian tới thăm Vũ Long, thế nhưng lần nào tới thì hắn cũng đang ở bên Lê Tú cho nên đều không gặp được.
“Thôi được rồi, chuyện đó nói sau, chúng ta nói chuyện chính đã!”
Vũ Hải Triều liền lên tiếng cắt đứt những lời than phiền của nhị muội:
“Long, đệ có biết tại sao các đệ tử của đại gia tộc sau khi tốt nghiệp học viện đều vô cùng mạnh mẽ không? Đó là do chúng ta có trưởng bối đi trước ở trong học viện, ngoài việc duy trì lợi ích tối đa cho chúng ta thì còn một việc nữa chính là ‘huấn luyện đặc biệt’, sau khi đệ tử mới của gia tộc tiếp nhận thực tập chiến thì chúng ta sẽ có trách nhiệm huấn luyện đặc biệt về thực chiến cho bọn đệ”
Vũ Long liền cắt ngang lời của Vũ Hải Triều:
“Đại ca, chúng ta đã học được một tuần rồi, sao bây giờ mới nhắc tới việc đó!”
Nhấp một ngụm trà, Vũ Hải Triều liền nói tiếp:
“Việc này được học viện ngầm đồng ý, nhưng không thể công khai, hơn nữa nó chỉ có thể bắt đầu sau khi tên đệ tử đó đã giao đấu với giảng sư!”
Nghe tới đây thì Vũ Long cũng hiểu được, chỉ có sau khi giao đấu bị đánh cho nằm bẹp thì đám tân đệ tử mới hiểu được kinh nghiệm thực chiến quan trọng như thế nào, để rồi sau đó mới càng dụng tâm đi học tập, xem ra học viện cũng tính toán rất kỹ càng rồi.
“Vậy lần này đại ca cùng nhị tỷ tới là để thực hiện việc huấn luyện đặc biệt cho đệ sao?”
Mặc dù đã đoán ra được mục đích của hai người tới đây nhưng Vũ Long vẫn phải hỏi lại cho chắc, trong lòng hắn thì vẫn cầu nguyện đừng là nhị tỷ là được.
“Không phải là hai chúng ta, chỉ có đại ca thôi, tiểu tử chắc trong lòng đệ đang vui vẻ lắm phải không?”
Vũ Linh Lung liền trả lời thay cho Vũ Hải Triều, giọng nói của nàng thể hiện sự bất mãn cao độ.
“Đâu có, nhị tỷ lại nghĩ oan cho đệ, nếu cả hai cùng huấn luyện thì đệ càng có thêm kinh nghiệm chiến đấu chứ!”
Vũ Long vội vàng phủ nhận, mặc dù vậy hắn vẫn len lén thở phào một cái, mà Vũ Linh Lung thì trừng mắt nhìn hắn rồi nói khẽ:
“Coi như ngươi còn biết điều, nếu không..hừ..hừ..”
Nãy giờ Vũ Hải Triều vẫn im lặng không lên tiếng, chứng kiến đệ đệ cùng muội muội của mình nói chuyện xong hắn mới nhấp thêm một ngụm trà, rồi kết thúc cuộc nói chuyện:
“Cứ quyết định như vậy đi, bắt đầu từ mai, mỗi tuần sau ba buổi học trên lớp chúng ta sẽ dành ra hai buổi để huấn luyện, tam đệ, đại ca phải nói trước khi huấn luyện không có đùa cợt, ta cũng sẽ sử dụng thực lực thích hợp để chiến đấu, việc này liên quan tới mạng sống sau này nên không thể đùa được.”
Nhìn vẻ mặc nghiêm túc của đại ca cùng ánh mắt trêu chọc của nhị tỷ, Vũ Long khẽ thở dài, xem ra thời gian sắp tới hắn không bị đánh bò ra đất là điều không thể rồi.
Cuộc sống trong học viện của Lý Đỗ Kỳ có thể coi là hạnh phúc, việc tu luyện nhờ tàn hồn tổ sư cùng hệ thống giáo dục trong học viện nên tiến triển rất nhanh, thậm chí hắn có thể cảm thấy mình sắp đột phá luyện khí tầng chín, nhưng theo ý kiến của tổ sư thì hắn vẫn không ngừng chiết xuất linh lực để tăng độ tinh thuần. Ngoài ra, hắn cũng vô cùng thân thiết với hai người bạn cùng phòng, Trương Cáp tuy tính tình hơi có phần khôn vặt nhưng lại rất tình cảm, luôn mang lại niềm vui cho mọi người, còn Tần Phong thì bề ngoài có vẻ lạnh lùng, thô kệch nhưng hắn lại thật thà, yêu ghét rất rõ ràng.
Thế nhưng, Lý Đỗ Kỳ cũng có những chuyện đau đầu, việc làm hắn đau đầu nhất chính là mối quan hệ của Nguyễn Thanh Thanh và Mộc Kiếm Bình không còn tốt đẹp như trước, là người đứng giữa hai nàng khiến hắn rất khó xử. Ngoài việc đó, thì việc Tần Phong luôn nhờ vả hắn để có cơ hội tiếp xúc với Tô Viên Viên cũng khiến hắn đau đầu, muốn gặp nàng thì phải hẹn tất cả mọi người, hẹn mọi người thì lại bị kẹp giữa sự không thoải mái của hai nàng kia, hẹn riêng Tô Viên Viên thì nàng lại không chịu, đã thế Tần Phong theo đuổi Tô Viên Viên lâu như vậy mà nàng cũng không có dấu hiệu chấp nhận hắn khiến cho Lý Đỗ Kỳ cứ vẫn phải làm kiếp ông mai bất đắc dĩ.
Đang ngồi suy nghĩ lung tung thì một giọng nói sang sảng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn:
“Kỳ ca, hôm nay có thể hẹn các nàng đi uống trà không?”
Khẽ bóp đầu cười khổ, Lý Đỗ Kỳ liền quay lại nhìn Tần Phong rồi nói:
“Phong ca, ta đã nói đừng gọi tà là Kỳ ca mà, cứ gọi Kỳ hay Tiểu Kỳ là được, tuổi ta nhỏ hơn tuổi ngươi đó! Việc hẹn gặp hôm nay có lẽ không được rồi, hôm nay các nàng đều có việc bận rồi, còn Viên Viên cô nương thì ta lại không dám hẹn.”
Sau lần gặp Tô Viên Viên thì Tần Phong như bị sét đánh trúng tim, từ đó hắn không ngừng gọi Lý Đỗ Kỳ là Kỳ ca để mong giúp hắn hẹn gặp nàng, dù Lý Đỗ Kỳ đã bắt hắn sửa nhiều lần nhưng không thành, đành phải tạm chấp nhận. Nghe Lý Đỗ Kỳ trả lời, Tần Phong liền ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, sau lần gặp đấy hắn đã tương tư nàng đến nỗi mỗi ngày không gặp nàng đều giống như xa cách hàng năm. Mà hôm nào gặp được nàng, nghe nàng nói lại khiến hắn cảm giác như hôm đó là ngày vui nhất đời, hắn giống như bị ám ảnh vậy. Thế Tần Phong có vẻ chán nản, Lý Đỗ Kỳ liền gợi chuyện:
“Phong ca, bên lớp đệ nhất việc huấn luyện thực tập chiến thế nào?”
Nghe tới việc tu luyện, Tần Phong liền lên tinh thần một chút, đối với hắn ngoài Tô Viên Viên thì cũng chỉ có việc tu luyện mới thu hút được sự chú ý của hắn:
“Hắc hắc, Kỳ ca, nghe nói Trương quản sự bị ngươi dọa cho sợ, bên ta thì gặp phải Lê quản sự, hắn chưa gọi ta nhưng một nửa lớp bị gọi lên đều đã nằm cáng hết, chưa có tên nào vượt quá nổi năm phút chứ đừng nói tới mười phút.”
Khẽ gật đầu, Lý Đỗ Kỳ liền hỏi tiếp:
“Xem ra các đệ tử thực lực mạnh đều cần những buổi sắp tới mới được lên đài, hôm qua một vị trưởng bối trong gia tộc của ta đã tới nói về việc huấn luyện đặc biệt, có lẽ càng huấn luyện sớm sẽ càng có lợi đi?”
“uhm, ta cũng mong được lên lôi đài lắm, à mà không biết bên lớp đệ tứ, Viên Viên thế nào nhỉ, chỉ hy vọng nàng không bị hành hạ quá thảm, nếu không ta không để tên quản sự bến đó yên bình đâu.”
Quay đi quay lại chủ đề lại trở về với Viên Viên, mà nhắc tới việc này thì Tần Phong khẽ nắm chặt tay lại thành nắm đấm, hắn lại nhớ nàng rồi.
Nói tới Tô Viên Viên thì lúc này nàng đang mơ màng tới người khác, tất nhiên là không phải Tần Phong, hôm nay Nguyễn Thanh Thanh cùng Mộc gia tỷ muội đều ra ngoài gặp trưởng bối nên chỉ có nàng ở ký túc một mình.
Chống cằm bên cửa sổ, ánh mắt của nàng đang mơ màng theo những đám mây bay, hương thơm từ Thông tâm thảo tỏa ra khiến cho tâm thần nàng càng thêm thư thái mà thả hồn theo gió bay.
“ca ca, bây giờ người đang làm gì nhỉ?”
Tô Viên Viên liền lẩm bẩm, lòng nàng đang mơ về cuộc gặp định mệnh ấy, cuộc gặp cải biến vận mệnh của nàng. Sau khi vào học viện, nàng vẫn chưa tiếp xúc được với hắn, những tưởng thông qua mọi người ở cùng ký túc để gặp được hắn thế nhưng mộng của nàng nhanh chóng vỡ vụn khi mọi người đều ghét hắn. Điều đó khiến nàng đau khổ, một bên là những tỷ muội tốt luôn giúp nàng khi nàng vào học viện, một bên là hảo ca ca, là người nàng dành trọn cả con tim. Sau cùng, nàng đành chấp nhận im lặng, nàng cũng không dám đến gặp hắn, nàng sợ hắn quên nàng, nếu là như thế chẳng biết nàng có sống nổi không nữa, thà cứ để như hiện tại, hắn không biết sự tồn tại của nàng còn nàng thì giữ chặt hắn trong tim.
Như thói quen lâu nay, Tô Viên Viên liền lôi chiếc áo khoác ngày xưa ra, chiếc áo đang không còn vừa với nàng nữa nhưng nó vẫn là bảo vật không gì đánh đổi được, ôm lấy chiếc áo như người bạn tâm tình nàng bắt đầu những câu hỏi vô nghĩa của những thiếu nữ đang yêu.
“Long, chàng có biết tới một cô nương tên là Tô Viên Viên không!”
Tại phòng riêng của Lê Tú, nàng đang ở trong vòng tay của Vũ Long, như chợt nhớ ra một việc thú vị, Lê Tú liền hỏi thăm Vũ Long. Suy nghĩ một lúc, Vũ Long liền trả lời nàng:
“Lần trước huynh đã nói rồi, huynh dung hợp với Vũ Long trước đây hết thảy mọi thứ, có điều những ký ức ngắn và đứt đoạn thì không hoàn toàn, tuy vậy cái tên đó hình như đã từng xuất hiện lúc nhỏ.”
Sau khi thu phục được cả tinh thần và con tim của Lê Tú thì Vũ Long cũng có nói với nàng xuất thân của hắn, thế nhưng không phải việc đoạt xá mà hắn nói cho nàng là hắn chuyển thế, chỉ có điều do lúc nhỏ vì lí do nào đó nên mới không thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, mãi tới khi bị Lý Đỗ Kỳ đánh bại thì hai trí nhớ mới dung nhập vào nhau khiến cho hắn đạt được sức mạnh tương đương với trúc cơ kỳ. Mặc dù Lê Tú đã hoàn toàn phụ thuộc vào hắn nhưng có những việc, Vũ Long vẫn không muốn tiết lộ quá nhiều, hơn nữa chuyện hắn nói cũng không hẳn sai, nếu chẳng may lọt ra ngoài thì cũng không bị Vũ gia truy sát.
“Lúc nhỏ sao, việc như thế nào huynh kể muội nghe đi!”
Lê Tú liền tò mò hỏi lại, nàng cũng đã nghe qua câu chuyện của Tô Viên Viên từ Mộc Kiếm Bình nên nàng muốn nghe Vũ Long kể để xác nhận lại.
“Lúc đó huynh còn chưa thức tỉnh, hình như đã từng cứu một cô nương ăn mày thì phải, nếu huynh nhớ không nhầm lần đó huynh vừa đạt tới luyện khí kỳ, cho nên muốn thử nghiệm cảm giác nóng lạnh bất xâm, giữa ngày đông liền lôi theo tì nữ cùng thị vệ đi bộ trong thành. Sau đó thì có chứng kiến việc một tên xấu xí bắt nạt một đứa bé ăn mày, đúng rồi là ánh mắt, ánh mắt của nàng ta lúc đó rất kiên cường, chính ánh mắt đó khiến huynh ngạc nhiên rồi cho người cứu nàng ta.”
Những mảng ký ức liền ùa về trong trí nhớ của Vũ Long, vào ngày đông ấy, sau đó thì hắn trở về gia tộc với sự vui mừng vì hắn có thêm một muội muội, từ nhỏ chỉ có ca ca và tỷ tỷ khiến hắn cũng muốn trở thành một hảo ca ca xem như thế nào. Có điều, cuộc sống trong đại tộc đã rèn luyện cho đứa bé như hắn biết lục đục với mở lòng cho người khác khó thế nào, vì vậy khi nhìn vào đôi mắt thuần khiết của Tô Viên Viên lúc đó khiến hắn muốn nhận nàng làm muội muội, giúp nàng và bảo vệ nàng.
Sau chương này tự dưng rối loạn quá :( liệu có nên hy sinh em VV không nhỉ cốt thì định cho em ấy vào thành phần liệt sỹ rồi
Rất cần xoát lỗi chính tả và cmt tại : Tại Đây
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trần còi
Thành tiên
Tác giả: Tiền Tiền
Nguồn : 4vn
Chương 27: Khắc cốt ghi tâm (2).
“Long, chàng nghĩ gì vậy?”
Thấy vẻ mặt chăm chú của Vũ Long nhưng đôi mắt lại đang nhìn xa xăm không mục đích, Lê Tú liền thắc mắc hỏi hắn. Câu hỏi của Lê Tú cắt ngang dòng hồi tưởng của Vũ Long, hắn liền đưa tay vuốt tóc Lê Tú rồi nói:
“Xem ra ta cần gặp nàng ta một lần để xác nhận rồi!”
Lê Tú liền nhìn hắn khó hiểu:
“Gặp ai cơ? Ý chàng là Tô Viên Viên sao?”
Vũ Long liền cười cười không nói, đã qua lâu như vậy rồi ký ức của hắn cũng có chút mờ nhạt, sau lần gặp đó hắn có cho người tìm hai mẹ con nàng nhưng không gặp được, sau đó thì tất cả cũng chỉ là ký ức. Mà lần này, dẫu có gặp lại thì bản thân Vũ Long cũng không hiểu hắn trông đợi điều gì, có lẽ là để thấy lại người con gái năm xưa hoặc chỉ là để gặp lại một cô muội muội trong ký ức xa xăm chăng?
Trong phòng ký túc xá, Tô Viên Viên đang mơ màng với những hồi ức thì đột nhiên một con ‘hạc giấy’ liền bay tới bên nàng, loại hạc giấy này là một loại phù chú cấp thấp chuyên dùng để chuyển thư cho các đệ tử trong học viện. Khẽ đưa tay bắt lấy hạc giấy, trước mặt nàng liền xuất hiện một dòng chữ đọng lại trong không khí:
‘Viên Viên cô nương, ta là Lê Tú, không biết cô nương có thể tới khu nội viện phía Đông dự tiệc trà cùng ta và chiều nay chứ?”
Nhận được lời nhắn của Lê Tú khiến Tô Viên Viên vô cùng bất ngờ, thời gian gần đây nàng cũng đã nghe Mộc gia tỷ muội nói về việc Lê Tú thân cận với Vũ Long khiến bọn họ tức giận, hầu như hai bên đã phân rõ giới tuyến vì thế Viên Viên cũng không hiểu vì sao hắn lại muốn gặp nàng
…chờ một chút, chẳng lẽ…..
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu nàng, nếu đúng như nàng nghĩ thì rất có thể người kia cũng sẽ đi cùng Lê Tú, chỉ cần nghĩ tới việc đó Tô Viên Viên liền cảm thấy rối bời, tại sao hắn không trực tiếp mời, chẳng lẽ hắn đã quên, không có lẽ là ca ca không dám xác định nàng có đúng là muội muội ngày xưa của hắn không. Chắc chắn là thế, dù sao thì sau khi chữa khỏi cho mẹ nàng thì cuộc đời nàng cũng rẽ sang hướng khác, sư phụ của nàng gặp được nàng rồi đưa hai mẹ con đi tới nơi ở mới, từ đó nàng cũng không thể gặp lại ca ca nữa.
Lúc này mới là đầu chiều,trời cao và đầy những đám mây trắng còn lững thững trôi để lộ ra ánh mặt trời chiếu những tia nắng rực rỡ xuống mặt đất, thế nhưng Tô Viên Viên lại đang vừa vội vàng chuẩn bị, vừa hồi hộp lẫn mong ngóng. Nàng đã thử rất nhiều quần áo, chỉ là cái nào nhìn cũng không hợp, nàng cũng không biết mình nên ăn mặc thế nào để đối mặt với hắn, sau cùng không biết chọn thế nào nàng đành mặc đồng phục của đệ tử trong học viện vậy, dù sao mặc nó thì nàng cũng không cần phải lựa chọn nhiều.
Đối với các đệ tử mới, nhất là những đệ tử tới từ tán tu liên minh hay những thế lực nhỏ, khu nội viện là một nơi đáng mơ ước, không chỉ khung cảnh tuyệt mỹ phù hợp cho việc tu luyện tâm cảnh mà nơi đây còn rất yên tĩnh, riêng tư, chỉ cần ở nơi đây cũng đủ thể hiện được đẳng cấp và thực lực của bọn họ. Mặc dù từ ngoại viện đi tới nội viện cũng không xa, thế nhưng Tô Viên Viên lại cảm giác đường có chút dài, mỗi bước đi của nàng có vẻ chậm hơn thường ngày, vừa đi nàng lại vừa lo lắng, lo khi gặp lại hắn thì hắn sẽ không nhận ra nàng, lo không biết phải nói gì với hắn…càng lo thì khuôn mặt nàng lại càng đỏ rực lên, hòa với ánh nắng nhạt của trời chiều khiến nàng giống như một đóa hoa hồng dịu đang vươn cánh giữa vầng sáng lung linh vậy.
Dù đường xa thế nào thì đi mãi cũng phải tới, cũng may hôm nay là ngày tự học nên khi đi qua dãy phòng học cũng ít đệ tử để ý tới nàng, mà bước vào nội viện thì lại càng ít người hơn.
Bước tới khu nội viện phía đông, theo như chỉ dẫn của Lê Tú, nàng liền tới khu rừng trúc phía trước phòng của Lê Tú, đột nhiên bước chân Tô Viên Viên liền dừng lại, phía trước mặt nàng là một tòa trà đình nhỏ, nhưng điều làm nàng đứng lại chính là bởi bóng lưng một người đang đứng trong căn trà đình đó. Đã biết bao nhiêu lần nàng đứng từ xa để nhìn bóng lưng đó, nó gần như khắc sâu vào tâm trí nàng khiến nàng chỉ cần lướt qua cũng đủ để nhận ra chủ nhân của nó.
Đưa tay lên che miệng để khỏi phải khóc lên nhưng nước mắt nàng cứ trào ra, cuối cùng thì nàng cũng được gặp lại hắn, thời khắc mà nàng đã chờ đợi từ rất lâu rồi, thế nhưng đây cũng là lúc nàng sợ hãi nhất, chỉ sợ hắn không nhận ra được nàng, dần bước lại bên trà đình nhưng chính bản thân nàng cũng không nhận ra việc nàng đang lại gần trà đình hơn.
Cảm nhận được phía sau có người, Vũ Long liền quay lại, hiện lên trong mắt hắn là một dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt hơi gầy nhưng rất thanh tú, tóc buông dài đen nhánh, nổi bật nhất chính là đôi mắt của nàng, mặc dù đang nhòe lệ nhưng vẫn rất trong sáng giống như hai vì sao treo cao trên bầu trời vậy. Ngây người ra một lúc, Vũ Long đột nhiên lên tiếng:
“Muội muội, đã lâu không gặp!”
Chỉ một câu ngắn gọn nhưng lại giống như sét đánh bên tai Tô Viên Viên, cảm xúc của nàng vỡ òa lên, nước mắt không ngừng lăn dài, nàng cũng không biết được chuyện gì sảy ra cho tới khi ý thức của nàng quay trở về thì nàng mới kịp nhận ra nàng đang ôm chặt hắn. Khuôn mặt nàng đỏ rực lên vì ngượng ngùng:
“Ca ..ca ca, đã lâu….không gặp!”
Giọng nói lí nhí như gió thoảng bên tai, nàng cũng không biết lúc này nên làm gì, một mặt thì nàng muốn bỏ hắn ra để đối mặt nhưng sâu thẳm trong lòng nàng lại cứ muốn ôm thật chặt. Vũ Long cũng hơi bất ngờ khi thấy Tô Viên Viên lao tới ôm mình, hắn cũng cười khổ không thôi:
“Được rồi, ngồi xuống uống trà chứ, Lê Tú cũng không có ở đây đâu!”
Vừa nói, Vũ Long vừa chủ động lùi lại mà Tô Viên Viên lại rất phối hợp rời người hắn, mặc dù khuôn mặt nàng cũng hiện lên vẻ tiếc nuối nhưng dù sao nàng cũng là con gái, nếu có ai nhìn thấy thì nàng xấu hổ tới chết mất. Nhưng khi nghe Lê Tú không có ở đây, đột nhiên Tô Viên Viên cảm thấy có gì đó rất vui vẻ, hai người uống trà, đó không phải là hẹn hò sao?
“Muội muội, bao nhiêu năm như vậy không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, ca ca rất tò mò về cuộc sống của muội những năm qua đấy!”
Thấy không khí có phần trầm lắng khi Tô Viên Viên vẫn còn mơ màng ở tận đâu đâu, khuôn mặt thì không ngừng đỏ lựng, Vũ Long đành phải lên tiếng gợi chuyện, dù sao đã xác định nàng chính là cô muội muội ngày xưa thì cũng nên ôn lại chút chuyện cũ chứ.
Lời nói của Vũ Long liền cắt đứt dòng suy nghĩ tự sướng của Tô Viên Viên, khẽ nắm lấy chén trà đang tỏa hương ngào ngạt như lấy lại tinh thần, Tô Viên Viên liền cùng Vũ Long ôn lại chuyện xưa. Dù sao, thời gian cũng qua lâu rồi, mà lần đó nói thẳng ra cũng chỉ có nàng tương tư hắn thôi, còn hắn cũng chỉ nhận nàng làm muội muội, vì thế không thể gấp gáp được, thời gian còn dài mà, còn đủ để bồi dưỡng tình cảm của cả hai. Lúc này nàng chỉ cần gặp lại hắn, được biết trong trí nhớ của hắn vẫn có nàng là đủ hạnh phúc rồi.
Sau khi đưa Tô Viên Viên trở về ký túc của nàng, Vũ Long liền trở lại phòng của Lê Tú, cũng may hôm nay Mộc gia tỷ muội cùng Nguyễn Thanh Thanh không có ở ký túc nên hắn cũng không phải khó xử, dù sao Tô Viên Viên cũng chưa muốn mọi người biết chuyện mà Vũ Long thì lại không để ý lắm, nhưng bọn họ không biết thì cũng tốt.
“Long, gặp lại muội muội hơn nữa lại còn xinh đẹp chắc rất vui nhỉ?”
Lê Tú đột nhiên hỏi hắn, giọng của nàng mang theo một chút ý vị khác lạ, nhìn sâu vào mắt Lê Tú, hắn liền cười khẽ:
“Có những chuyện không nên phỏng đoán tâm trạng của ta, nàng nên hiểu cho tới bây giờ ta vẫn chỉ coi Tô Viên Viên là muội muội mà thôi, còn chuyện khác, sau này có thể có hoặc không, bản thân ta không muốn nghĩ nhiều về những chuyện đó.”
“Hừ, muội muội sao?’
Lê Tú bất mãn hừ lạnh, nàng cũng không tin đứng trước người xinh đẹp như Tô Viên Viện lại không làm cho Vũ Long có chút rung động nào. Vũ Long chỉ cười cười không nói gì, trải qua bao sóng gió trong cuộc đời hắn cũng hiểu được tâm tình của Viên Viên cũng như Lê Tú, thế nhưng bản thân hắn cũng hiểu mọi người đều có những mục đích cần đạt được, còn vấn đề tình cảm hãy cứ để thuận theo tự nhiên.
Đối với người bình thường, thời gian của bọn họ đơn giản là làm lụng, ăn ngủ và giải trí còn đối với tu chân giả, dường như khái niệm thời gian đang mất dần trong trí óc bọn họ, cũng bởi thực lực tăng lên đồng nghĩa với thời gian tồn tại cũng dài hơn, tu luyện cũng lâu hơn nên đối với bọn họ chỉ cần ngồi xuống tu luyện đứng dậy đã có thể trải qua một ngày hay thậm chí vài năm. Ba tháng sống ở học viện cũng trôi nhanh như mây bay.
Sau trận đấu tập với Vũ Long thì lần lượt Lê Tú cùng Mộc Hiểu Hàm đều được Trương Phong gọi lên, biểu hiện của hai người đều khiến cả lớp giật mình, nếu như Mộc Hiểu Hàm chỉ chịu thua sau khi Trương Phong dùng tới sát chiêu Hỏa tẫn bát hoang thì Lê Tú thậm chí còn đánh ngang tay với hắn, còn những đệ tử còn lại cũng có một vài người biểu hiện khá xuất sắc. Sau khi bị Trương Phong hành hạ trong suốt hai tuần đầu thì đám đệ tử mới cũng có nhiều tiến bộ, các buổi đặc huấn của thế hệ trước cũng là một chiêu bài để các đại gia tộc thu hút những tinh anh từ giới tán tu.
Cuộc sống của Vũ Long hay Lý Đỗ Kỳ cũng không có quá nhiều biến cố, có chăng thì cũng chỉ là sự xuất hiện của một người mới khiến cho Lý Đỗ Kỳ phải chú ý nhiều hơn tới Nguyễn Thanh Thanh, đó là một vị công tử của Mạc gia – Mạc Thần đã công khai theo đuổi Nguyễn Thanh Thanh. Tại Phong Vân đế quốc, chỉ cần chưa trở thành phu thê thì dù đã có hứa hôn thì hai người vẫn được tự do kết bạn với người khác, sau đó nếu có tranh giành hôn ước thì sẽ lôi đài quyết định hoặc một bên chấp nhận từ bỏ, trường hợp của Vũ Long trước đây cũng là vậy.
“Lũ tiểu tử, qua ba tháng luyện tập xem ra các ngươi cũng đã có chút tiến bộ rồi đấy. Được rồi, hôm nay ta muốn cho các ngươi biết tuần sau sẽ diễn ra một cuộc giao lưu học hỏi nho nhỏ giữa đệ nhất lớp và đệ nhị lớp, mỗi lớp sẽ cử ra năm người tiến hành năm cuộc quyết đấu, hy vọng các ngươi sẽ không để ta thất vọng.”
Ngày huấn luyện cuối cùng của tháng, Trương Phong liền mang tới cho đệ nhị lớp một tin tức quan trọng, đây có thể coi là cuộc cạnh tranh giữa hai lớp để trắc nghiệm thành tích học tập của những nhân tài nổi bật nhất nhằm đưa vào diện chú ý trọng điểm của học viện. Ngoài đệ nhất lớp cùng đệ nhị lớp thì các lớp còn lại cũng sẽ đấu với nhau, điểm khác biệt là mười hai lớp còn lại sẽ chiến đấu để giành suất khiêu chiến các thành viên trong đệ nhất và đệ nhị lớp. Nếu chiến thắng thì bọn họ sẽ được vào hai lớp này học còn kẻ thất bại sẽ trở về các lớp dưới, còn với năm cuộc quyết đấu tại đệ nhất và đệ nhị lớp thì đơn giản chỉ để tìm ra các hạt giống tốt cho học viện trọng điểm chú ý mà thôi.
Nhìn lướt qua toàn bộ đệ tử của đệ nhị lớp, Trương Phong liền nói tiếp:
“Danh sách chọn lựa thì ta đã có rồi, ta gọi tới tên ai thì bước lên phía trước một bước, đầu tiên là Lê Tú, Mộc Hiểu Hàm, Lý Đỗ Kỳ, Lâm Cao và Trương Võ, các ngươi sẽ làm đại diện cho đệ nhị lớp.”
Nghe tới tên mình, cả năm người đều bước lên phía trước, nếu ba người đầu đều là ngôi sao sáng của đệ nhị lớp thì hai người sau cũng miễn cưỡng được tính vào hàng này, bọn họ đều là đệ tử của đại gia tộc mà trong lần đấu tập đầu tiên đều miễn cưỡng duy trì được tới hơn tám phút. Tuy nhiên, việc Vũ Long không được gọi cũng khiến cho phe ủng hộ Vũ Long xì xào to nhỏ, đây là Trương Phong đang lấy việc công trả tư thù sao.
Mà Lê Tú cũng cảm thấy bức xúc, nàng không khỏi lớn tiếng hỏi Trương Phong:
“Trương quản sự, ta nghĩ biểu hiện của Vũ Long cũng khá xuất sắc, tại sao lại không gọi hắn?”
Trương Phong liền khoát tay chặn Lê Tú lại, cười thần bí rồi trả lời:
“Lê sư đệ, ngươi nói quá nhiều, việc chọn lựa này là do ta quyết định, chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn xứng đáng thì ta phải chọn hắn? Hơn nữa, ta cũng chưa nói hết, danh sách là thế, còn nếu ai không phục có thể khiêu chiến, chỉ cần thắng được ai trong số năm người thì sẽ trở thành người thay thế, miễn là cuối cùng đủ năm người là được.”
Sau chương này tự dưng rối loạn quá :( liệu có nên hy sinh em VV không nhỉ cốt thì định cho em ấy vào thành phần liệt sỹ rồi
Rất cần xoát lỗi chính tả và cmt tại : Tại Đây