Hồi 11:
ÄÆ°á»ng kiếm giải nguy giúp kết bạn tâm giao.
Mấy chục tên đạo sÄ© môn hạ của Tiêu Dao chân nhân Ä‘ang đứng quanh đó xem tráºn đấu, tên nà o tên nấy nét mặt Ä‘á»u lá»™ vẻ lo âu, mồ hôi nhá» giòng xuống. Hai ngÆ°á»i Ä‘ang đấu đó là Long Uyên má»›i ra Ä‘á»i vá»›i Tiêu Dao chân nhân, chưởng môn Mao SÆ¡n phái.
Tuy má»›i bÆ°á»›c chân và o giang hồ, nÆ°hng Long Uyên đã được há»c há»i những thế võ nghệ rất cao siêu và cÅ©ng biết ngÆ°á»i trong giang hồ rất hiểm trá. NhÆ°ng chà ng vẫn quyết định lấy thà nh tháºt đãi nhân mà thoát ly gia đình ra ngoà i Ä‘á»i xem mặt trái của Ä‘á»i nhÆ° thế nà o?
Chà ng dám chắc mình lấy chữ thà nh đối đãi vá»›i ngÆ°á»i và lây sá»± kiên nhẫn để xá» thế thì dù là ngÆ°á»i kiêu ngạo đến đâu chà ng cÅ©ng cảm hóa được, và kêu căng đến đâu cÅ©ng bị khắc phục.
NgỠđâu Tiêu Dao chân nhân là ngÆ°á»i ngông cuồng, xÆ°a nay không phục ai bao giá». Y vì kiêng nể sÆ° trưởng đỡ đầu của Hổ Hùng và Phong Lan nên má»›i không dám Ä‘á»™ng thủ đối phó hai ngÆ°á»i ấy.
NhÆ°ng lại nghÄ© không cho bá»n nà y má»™t bà i há»c lại mất hết sÄ© diện của mình, trong lúc Ä‘ang băn khoăn thì Long Uyên xuất hiện lại đòi hòa giải. Nếu Long Uyên là ngÆ°á»i có danh tiếng ở trong võ lâm thì Tiêu Dao chân nhân có lẽ sẽ ngừng tay ngay nhÆ°ng Long Uyên chỉ là má»™t tên vô danh tiểu bối, má»™t Ä‘Æ°a nhá» chÆ°a hết hôi sữa. Chỉ những Ä‘iểm đó đủ cho y khinh thÆ°á»ng rồi. Má»™t ngÆ°á»i kiêu ngạo nhÆ° y thì khi nà o lại chịu nghe hảo ý má»™t má»™t tiểu bối bao giá».
Äồng thá»i y muốn diệt tên tiểu tá» vô danh nà y để cánh cáo hai ngÆ°á»i kia. Nếu Long Uyên võ nghệ kém má»™t chút có phải đã chết oan chết uổng không? CÅ©ng may võ há»c của chà ng cao siêu, ná»™i công cÅ©ng luyện đến mức thượng thặng vì váºy Tiêu Dao chân nhân khó lòng là m gì được chà ng. NhÆ°ng cÅ©ng vì váºy y cà ng định tâm giết chà ng, y là ngÆ°á»i có địa vị số má»™t của năm tỉnh miá»n Bắc nà y, há»a hầu tu luyện cao thâm, và rất già u kinh nghiệm, tất nhiên đấu má»™t lúc y đã biết Long Uyên có nhiá»u chá»— nÆ°Æ¡ng tay cho mình.
Y để ý quan sát thấy chưởng pháp của Long Uyên toà n là những kỳ há»c mà y chÆ°a há» thấy qua bao giá». Thân pháp của chà ng lại lanh lẹ vô cùng, cho nên nhất thá»i y không biết được tà i ba tuyệt há»c của chà ng. Còn mặt khác tuy mặt mÅ©i của Long Uyên khó coi nhÆ°ng cốt cách lại hÆ¡n ngÆ°á»i, phong Ä‘á»™ tao nhã, đủ biết chà ng là má»™t tà i hoa. Tuy bây giá» hãy còn non ná»›t nhÆ°ng và i năm nữa chà ng ta thể nà o cÅ©ng trở nên anh kiệt Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i, đứng đầu cả má»™t phái cÅ©ng nên.
Tiêu Dao chân nhân nghÄ© đến Cô Äá»™c Khách, má»™t kẻ có biệt hiệu là Thiên hạ đệ nhất kiếm và đã Ä‘á»™c bá võ lâm gần ba mÆ°Æ¡i năm rồi. Tuy nhiên, suốt Ä‘á»i y chỉ gặp Cô Äá»™c Khách có má»™t lần, nhÆ°ng bấy nhiêu lâu nay lúc nà o cÅ©ng lo Cô Äá»™c Khách xuất hiện. Suốt Ä‘á»i y chỉ muốn được sống má»™t cachs tá»± do chứ không bao giá» chịu bị má»™t ngÆ°á»i nà o ám ảnh hết, cÅ©ng vì thế mà y ý thức đến thiếu nêin đứng đối diện. Kẻ sau nà y thế nà o cÅ©ng ảnh hưởng đến tên tuổi của y, vì thế y cà ng không nhịn được. Chỉ muốn giết Long Uyên ngay cho khá»i chÆ°á»›ng mắt nên má»›i Ä‘á» nghị đấu kiếm. Sau khi Long Uyên nháºn lá»i y liá»n tấn công má»™t thế thá» thách. Thấy ná»™i lá»±c của chà ng không phải tầm thÆ°á»ng, nên y phải dụng Thiên CÆ°Æ¡ng kiếm pháp, môn kiếm pháp Ä‘á»™c đáo của mình ra để chém giết đối thủ.
Thiên ThÆ°Æ¡ng kiếm pháp và Thiên CÆ°Æ¡ng Kiếm Tráºn là hai môn võ công Ä‘á»™c đáo của phái Mao SÆ¡n dùng để trấn đạo quan. Dùng tá»›i pho kiếm pháp và kiếm tráºn nà y đáng lẽ phải bảy ngÆ°á»i láºp tráºn hợp thức. NhÆ°ng từ khi Tiêu Dao chân nhân lên là m chưởng môn đến giỠđã cố hết sức nghiên cứu và ỷ và o khinh công đặc biệt của mình mà hợp bảy pho kiếm đó thà nh má»™t do má»™t ngÆ°á»i chạy quanh bảy vị trà mà xuất kiếm tấn công.
Nếu đối phÆ°Æ¡ng không biết mà nhất thá»i sÆ¡ ý để bị dồn và o vị trà khôi tinh, nhÆ° váºy là không khác gì tá»± đâm đầu và o lÆ°á»›i. Lúc ấy dù ngÆ°á»i có công lá»±c cao siêu đén đâu cÅ©ng không sao thoát khá»i được vòng vây của y. NhÆ°ng Long Uyên biết rõ oai lá»±c của Thiên CÆ°Æ¡ng kiếm pháp và cÅ©ng biết cả cách phá giải cho nên khi Tiêu Dao chân nhân vừa bÆ°á»›c chân lên các vị trà chà ng đã hiểu biết và nghÄ© ngay ra được cách đối phó.
Các đạo sÄ© của phái Mao SÆ¡n đứng quanh đó xem, thấy chưởng môn dụng pho kiếm pháp trấn sÆ¡n ra đối địch, ái nấy Ä‘á»u kinh hãi và mừng rỡ.
Bá»n đạo sÄ© nà y Ä‘a số đã được há»c qua Thiên CÆ°Æ¡ng kiếm pháp, nhÆ°ng vì thiếu há»a hầu hay kém thông minh chÆ°a biết được những thế kiếm tinh ảo nay thấy chưởng môn nhân dụng pho kiếm pháp nà y đối địch, há» thấy rất kinh ngạc vì há» chÆ°a nghe thấy vị chưởng môn lại dùng đến kiếm pháp trấn sÆ¡n đối phó vá»›i địch thủ bao giá» cả, nhất là lần nà y lại dùng đối phó vá»›i má»™t thanh niên trẻ tuổi nhÆ° thế. Äồng thá»i há» cÅ©ng mừng vì được dịp may để xem chưởng môn biểu diá»…n pho kiếm pháp trấn sÆ¡n nà y.
Phong Lan tá»± ý tuyệt há»c gia truyá»n không coi đạo sÄ© nà y và o đâu, nhÆ°ng không hiểu tại sao nà ng lại bá»—ng có thiện cảm vá»›i thiếu niên xấu xà nà y. Nà ng bá»—ng dÆ°ng lo âu há»™ chà ng ta. Vì thế má»™t tay nà ng ta cầm chặt thanh kiếm, má»™t tay cầm chặt lẵng hoa, hai mắt cứ trợn tròn xoe nhìn thẳng và o đấu trÆ°á»ng không chá»›p.
Long Uyên khác hẳn má»i ngÆ°á»i. Chà ng tay cầm kiếm, mÅ©i kiếm lại Ä‘Æ°a chéo lên trên trông rất ung dung, hình nhÆ° chà ng không biết tÃnh mạng của mình sắp bị nguy hiểm đến nÆ¡i.
Tiêu Dao đạo nhân thấy váºy kinh ngạc thầm nhÆ°ng y vẫn tuần tá»± giở Thiên CÆ°Æ¡ng bá»™ pháp ra lẹ là ng chạy quanh và bao vây Long Uyên. NhÆ°ng y rất lấy là m ngạc nhiên thấy thiếu niên đứng ở giữa có vẻ thản nhiên không há» phòng bị gì hết ma không hiểu tại sao lại không có má»™t khe hở nà o để cho mình tấn công cả? Y cà ng quay cà ng nhanh, má»™t lát sau chỉ thấy má»™t cái bóng Ä‘en vá»›i má»™t luồng ánh sáng ở cách xa Long Uyên chừng năm trượng Ä‘ang quay tÃt thôi.
Lúc ấy nếu là ngÆ°á»i khác thấy Tiêu Dao chân nhân hung hăng nhÆ° váºy tất đã hoảng sợ mà đột nhiên ra tay phản công rồi. Khinh công của Tiêu Dao chân nhân quả nhiên lợi hại, lúc nà y bất cứ Long Uyên nhìn vá» phÃa nà o cÅ©ng thấy hình bóng đối phÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng chà ng biết há»… mình ra tay là đối phÆ°Æ¡ng liá»n có dịp may tấn công mình ngay. Cho nnene chà ng cứ vẫn đứng yên đợi chá» Tiêu Dao chân nhân Ä‘á»™ng thủ trÆ°á»›c má»›i phản công lại.
Má»™t lát sau, Tiêu Dao chân nhân đã chạy khá nhiá»u vòng rồi mà thấy Long Uyên vẫ không có Ä‘á»™ng tÄ©nh gì, nên y không sao chịu được y liá»n nhắm vai trái của Long Uyên đâm luôn má»™t kiếm mạnh khôn tả, kếm củ y chÆ°a tá»›i nÆ¡i kiếm phong đã lấn át và o ngÆ°á»i đối thủ trÆ°á»›c.
Long Uyên thấy váºy mỉm cÆ°á»i múa tÃt thanh kiếm giở má»™t thế rất tầm thÆ°á»ng ra nhắm kiếm thân của địch gạt ra.
Tiêu Dao chân nhân đã biết ná»™i lá»±c của Long Uyên mạnh kinh ngÆ°á»i, bấy giá» y lại thấy chà ng giở má»™t thế kiếm tầm thÆ°á»ng ra chống đỡ liá»n có tiếng kêu “vo†nên y nghÄ© thầm:
“Ná»™i lá»±c của tiểu tá» nà y quả thá»±c khôn lÆ°á»ng.â€
Y không dám để cho kiếm mình chạm và o kiếm của đối phÆ°Æ¡ng xong vá»™i thâu kiếm lại, chân bÆ°á»›c sang phÆ°Æ¡ng vị khác, đồng thá»i lại nhắm vá» phÃa sau của Long Uyên mà tấn công tiếp. Long Uyên đã biết rõ Thiên CÆ°Æ¡ng kiếm pháp lợi hại nhÆ° thế nà o, nên chà ng chỉ xoay ngÆ°á»i má»™t cái đã hóa giải được thế công của địch ngay.
Tiêu Dao chân nhân lại dịch qua vị trà Thiên CÆ¡, váºn chân lá»±c giở luôn bốn thế ra má»™t lúc tấn công tiếp. Thế công lần nà y của y nhÆ° vÅ© bão và y cÅ©ng nghÄ© tiếp:
“Hừ, xem tiểu tá» ngÆ°á»i ngông cuồng đến mức Ä‘á»™ nà o. Lần nà y ta giở bốn thế má»™t lúc nhÆ° váºy xem ngÆ°Æ¡i có cuống quÃt không?â€
Thế kiếm ấy của y quả thá»±c lợi hại, vì lúc ấy lÆ°ng của Long Uyên Ä‘ang hÆ°á»›ng vá» phÃa y mà chưởng kiếm của y lại đâm vá» bên trái, nhÆ° váºy Long Uyên là m sao mà quay ngÆ°á»i lại chống đỡ hay hóa giải kịp? Nếu muốn hóa giải, trừ phi tung mình lên cao, hay đâm bổ vá» phÃa trÆ°á»›c thôi, nhÆ°ng nếu chà ng là m nhÆ° thế sẽ bị rá»›t và o trong vòng vây của Thiên CÆ°Æ¡ng kiếm pháp của địch liá»n. Thá»±c là khó mà phòng được và thế nà o cÅ©ng bị đả thÆ°Æ¡ng ngay chứ không sai.
Sá»± thá»±c thì Long Uyên có ý muốn thá» xem Thiên CÆ°Æ¡ng kiếm pháp của đối phÆ°Æ¡ng oai lá»±c đến mức Ä‘á»™ nà o? Cho nên chà ng không theo kế hoạch cÅ© nữa, mà nhân lúc Tiêu Dao chân nhân chuyển vị sang Thiên Hoà ng, chà ng đã chiếm ngay chủ vị Thiên ThÆ°, tại vị trà nà y nếu chà ng dụng khinh công vô thượng ra thì Thiên CÆ°Æ¡ng kiếm pháp của đối phÆ°Æ¡ng sẽ mất má»™t ná»a oai lá»±c ngay. NhÆ°ng chà ng lại không chuyển bÆ°á»›c chỉ tấn công luôn ba kiếm, vì thế mà chà ng bị lâm và o chốn nguy hiểm tức thì.
Phong Lan đứng cạnh đó thấy váºy kinh hoảng đến toát mồ hôi, còn những đạo sÄ© khác vá»›i Hổ Hùng chỉ cảm thấy Thiên CÆ°Æ¡ng kiếm pháp quả thá»±c khác thÆ°á»ng.
Chỉ trong nháy mắt kiếm quang của Tiêu Dao chân nhân đã cách Long Uyên chỉ còn ná»a thÆ°á»›c ai cÅ©ng yên trà chà ng sắp bị nguy hiểm đến nÆ¡i.
NhÆ°ng không hiểu tại sao hai chân chà ng nhÆ° đóng Ä‘inh và o chá»— đó không thấy di chuyển chút nà o, chỉ hÆ¡i phất tay áo vá» phÃa sau má»™t cái liá»n có má»™t luồng gió kêu rà o rà o cuá»™n ngay và o kiếm thân của địch tức thì.
Tiêu Dao chân nhân thây váºy giáºt mình kinh hãi, y biết ná»™i lá»±c của thiếu niên nà y đã luyện tá»›i mức mượn váºt truyá»n lá»±c rồi.
Nếu không thay đổi vị trà mà thâu kiếm lại, thì mình chÆ°a đả thÆ°Æ¡ng được kẻ địch kiếm của mình đã bị tay áo của chà ng cuốn mất ngay. Tá»›i lúc ấy đù muốn thâu kiếm lại cÅ©ng không kịp, nhÆ° váºy có phải là mất hết sÄ© diện không? Vì thế y không đợi chá» tay áo của Long Uyên chạm tá»›i đã vá»™i nhảy sang vị trà Thiên Quyá»n mà xoay kiếm sang tấn công cánh tay phải của Long Uyên luôn.
Sá»± thá»±c Tiêu Dao chân nhân đã tấn công liá»n ba thế kiếm nhÆ° thế mà không đẩy được Long Uyên lui ná»a bÆ°á»›c. NhÆ° váºy không khác gì đã thua, ngay nói vá» công lá»±c, Long Uyên phất tay ao bên trái má»™t cái cÅ©ng đủ chứng minh ná»™i lá»±c mạnh hÆ¡n y nhiá»u. NhÆ°ng y không nghÄ© đến Ä‘iá»u đó thì chá»› lại còn muốn giết chết Long Uyên má»›i hả dạ. Y á»· lại và o Thiên CÆ°Æ¡ng kiếm pháp biến hóa nhanh chóng và phức tạp khiến cho đối phÆ°Æ¡ng hoa mắt, mặt mÅ©i tối tăm, y tưởng cứ giở hết pho kiếm pháp ấy ra thì thế nà o cÅ©ng thắng được kẻ địch. NgỠđâu y vừa ra tay thì Long Uyên đã hú lên má»™t tiếng, kiếm của chà ng Ä‘i nhÆ° vÅ© bão nhằm đầu Tiêu Dao chân nhân tấn công luôn.
Thế kiếm nà y của chà ng là Thần long thà vÅ© (rồng phun mÆ°a) trong Äồ Long Tháºp cá»u thức, nên khi hai kiếm vừa chạm nhau bao kiếm của địch đã bị đẩy bắn sang bên hai thÆ°á»›c, ngá»±c để hở kiếm của Long Uyên đã nhắm năm đại huyệt ở đầu và ngá»±c y Ä‘iểm tá»›i liá»n.
Tiêu Dao chân nhân có bao giá» trông thấy thế kiếm kì lạ và lợi hại nhÆ° váºy đâu, nên y cả kinh thất sắc vá»™i lui bÆ°á»›c và nhảy và o cÆ°Æ¡ng vị khác, cÅ©ng may Long Uyên là ngÆ°á»i nhân háºu và ra tay hÆ¡i cháºm má»™t chút để cho y tẩu thoát, bằng không thể nà o cÅ©ng có má»™t yếu huyệt của y bị kiếm của chà ng đâm trúng, không chết ngay tại chá»— thì cÅ©ng bị thÆ°Æ¡ng nặng chứ không sai.
Tiêu Dao chân nhân kinh hãi và tức giáºn khôn tả liá»n quát lá»›n, tả quyá»n dùng thế Ô Long thám hải, hữu kiếm thế Khai DÆ°Æ¡ng Nghênh Xuân nhắm đầu và ngÆ°á»i Long Uyên tấn công.
Long Uyên thấy y sợ mình thừa thế tấn công, nên má»›i xá» dụng cả tay trái nhÆ° váºy, chà n liá»n cÆ°á»i nói:
-Äạo trưởng khá»i phải lo sợ, tại hạ không bao giá» nhân lúc ngÆ°á»i ta nguy nan mà ra tay tấn công.
Tiêu Dao chân nhân nghe nói hổ thẹn vô cùng, hai má Ä‘á» bừng, nổi giáºn nói:
-Tiểu tỠngông cuồng, đỡ kiếm.
Nói xong, y liá»n lấy thoái là m tiến, Ä‘á»™t nhiên nhảy lên trên cao năm trượng, kiếm hóa thà nh muôn vạn tinh quang tấn công xuống.
Long Uyên thấy thế kiếm quả thá»±c lợi hại, trong khoảng đất tròn Ä‘Æ°á»ng kÃnh dà i chừng ná»a trượng rưỡi Ä‘á»u bị bóng kiếm của đối phÆ°Æ¡ng bao trùm hết.
Nếu lúc nà y chà ng giở thân pháp ra tránh vẫn có thể nhảy ra ngoà i vòng vây được, nhÆ°ng là m nhÆ° thế thì không hay. Vì thế mà chà ng không đợi Tiêu Dao chân nhân tấn công xuống hú lên má»™t tiếng, tung mình nhảy lên, ở trên không hai ngÆ°á»i vừa chạm nhau liá»n có mấy tiếng kêu “coong coongâ€, Long Uyên vẫn hú, ngÆ°á»i chà ng tiếp tục lên phi thân lên cao ba trượng, trái lại Tiêu Dao chân nhân thì nhanh nhẹn lá»™n xuống dÆ°á»›i.
Phong Lan đứng cạnh đó thấy khinh công của Long Uyên lợi hại nhÆ° váºy liá»n khoái chà cÆ°á»i hoà i.
Nà ng ngá»ng đầu lên nhìn thấy Long Uyên ở trên cao bay lượn không khác gì má»™t con rồng, và chà ng cÅ©ng trông thấy rõ cá» chỉ của Phong Lan nên cÅ©ng nhếch mép cÆ°á»i, rồi chà ng chuyển ngÆ°á»i đổi thế Thần Long hồi thân (rồng lượn trên không) lượn hai vòng, hÆ¡i dừng má»™t chút rồi má»›i dùng thế Thần Long nháºp hải hạ chân xuống đấu trÆ°á»ng.
Còn Hổ Hùng vừa kinh ngạc và hoà i nghi vừa ghen tức lẫn ái má»™, hai mắt cứ đảo lá»™n hoà i đủ thấy y Ä‘ang nghÄ© ngợi rất nhiá»u.
Tiêu Dao chân nhân thì hoảng sợ vô cùng, y không ngá» tiểu tá» vô danh xấu xà nầy lại có tuyệt há»c nhÆ° váºy? Y bá»—ng nghÄ© thầm:
“Thiên hạ võ lâm, quả thá»±c ta không hể thấy má»™t ngÆ°á»i nà o lại có thân pháp kỳ lạ đến nhÆ° thế.â€
Trong lúc y kinh hoảng lòng ghen tà i lại nổi lên, hai mắt lá»™ sát khà nhằm và o ngÆ°á»i của Long Uyên Ä‘ang lượn ở trên không váºn hết công lá»±c và o hai cánh tay, chỉ đợi chà ng xuống tá»›i mặt đất chÆ°a kịp váºn công lấy hÆ¡i sức là ra tay tấn công luôn. Cho nên y vừa thấy Long Uyên hạ đầu xuống đã hú lên má»™t tiếng múa kiếm xông lại chặt ngang lÆ°ng chà ng liá»n.
Nếu lấy lý thÆ°á»ng mà nói lúc nà y Long Uyên chân khà đã hết, sức lá»±c má»›i chÆ°a nảy nở lúc hạ chân xuống lại nhanh thì là m sao mà thay đổi ngay thế thức được, vả lại lần nà y Tiêu Dao chân nhân lại giở hết toà n lá»±c ra tấn công nếu chà ng tiến lên chống đỡ thì kiếm của chà ng thể nà o cÅ©ng bị đẩy bắn ra khá»i tay, và ngÆ°á»i chà ng còn bị thÆ°Æ¡ng là khác. Nếu chống đỡ thì thế nà o cÅ©ng toi mạng.
Phong Lan Ä‘ang tÆ°Æ¡i cÆ°á»i thấy váºy hoảng sợ biến sắc định múa kiếm cháºn đỡ há»™, nhÆ°ng đúng lúc ấy lại nghe “coong†má»™t tiếng, Long Uyên lại phi thân lên cao, còn Tiêu Dao chân nhân thì tay phải hạ xuống, mặt trông hổ thẹn hết sức.
Phong Lan thấy váºy liá»n dừng chân lại, miệng mỉm cÆ°á»i, cất tiếng khen:
-Hay lắm!
Hổ Hùng quay đầu lại nhìn nà ng mặt tỠvẻ kinh ngạc và rất thán phục.
Thì ra trong lúc nguy hiểm ấy Long Uyên đã giơ kiếm ra khẽ điểm và o thân kiếm của Tiêu Dao chân nhân nên mới có tiếng kếu “coong†như vừa rồi.
Chà ng lại mượn sức của đối phÆ°Æ¡ng mà tung ngÆ°á»i lên cao, thế võ công ấy của chà ng bá» ngoà i trông thì nhà n nhã nhÆ° không mất hÆ¡i sức chi hết, nhÆ°ng sá»± thá»±c chà ng đã váºn hết chân lá»±c thần công và o đầu kiếm. CÅ©ng may chà ng nÆ°Æ¡ng tay bằng không bảo kiếm của Tiêu Dao chân nhân đã bị chấn gãy đôi rồi. Tuy váºn sức Ä‘iểm ấy cÅ©ng nặng ngà n cân có hÆ¡n, nên má»›i đẩy báºt Tiêu Dao chân nhân ra nhÆ° thế.
Äồng thá»i y thấy hổ khẩu tay phải tê tái suýt tà nữa thì không nắm nối bảo kiếm. Y là chưởng môn của má»™t phái suốt Ä‘á»i ngông cuồng quen rồi thì khi nà o y chịu nhịn được.
Nên khi Long Uyên hạ chân xuống ngoà i xa hai trượng, Ä‘ang định lên tiếng kết thúc tráºn đấu, Tiêu Dao chân nhân mặt Ä‘á» bừng đã phi thân tá»›i tả chưởng hữu kiếm nhÆ° vÅ© bão nhắm các yếu huyệt của Long Uyên mà tấn công.
Long Uyên không ngỠđối phÆ°Æ¡ng lại hèn đến thế, tức giáºn vô cùng liá»n giở Cô Äá»™c kiếm pháp ra phản công luôn. Cô Äá»™c kiếm pháp là của Thiên hạ đệ nhất kiếm, tuy chỉ có mÆ°á»i hai thức nhÆ°ng bao hà m tất cả những thế kiếm tinh ảo của các pho kiếm trong thiên hạ.
Thế thứ nhất là Khai Thiên PhÃch Lịch, kiếm vừa khai đã dồn hết ná»™i lá»±c và o kiếm.
Tiêu Dao chân nhân nghe thấy tiếng kiếm phong của chà ng kêu vo vo và thấy kiếm quang nhấp nhoáng là m lóa cả mắt, tuy chỉ có má»™t thức hai thế, nhÆ°ng không sao phân biệt được thế nà o trÆ°á»›c, thế nà o sau mà chỉ thấy cùng lúc có mấy lưỡi kiếm sắc bén nhằm ngÆ°á»i mình đâm tá»›i.
Tiêu Dao chân nhân cau mà y lại, chân chuyển vị sang Thiên Cơ để tránh thế kiếm ấy, nhưng chưa kịp giở thế kiếm khác ra.
Long Uyên thấy váºy dụng luôn thế thứ hai, kiếm quang nhÆ° quả cầu bạc bao vây chặt lấy địch.
Tiêu Dao chân nhân rống lên má»™t tiếng giÆ¡ kiếm lên bảo vệ lấy đầu và mắt còn tả quyá»n thì tấn công phÃa dÆ°á»›i. Long Uyên thấy y giở thế ấy ra biết là y đã liá»u mạng muốn đồng Æ° quy thá».
Chà ng hÆ¡i do dá»± má»™t chút vì thế mà thế kiếm cháºm lại, vừa va chạm và o quyá»n phong của đối phÆ°Æ¡ng, chỉ nghe “loong coong†hai tiếng, chà ng đã lÆ°á»›t ra ngoà i xa.
Tiêu Dao chân nhân không biết Long Uyên có lòng nhân nên không giở toà n lực đối phó, y tưởng công lực của cahngf chỉ có thế thôi, nên cà ng không sợ xông lên tấn công tiếp.
Long Uyên giáºn vô cùng, dụng tiếp thế thứ ba Nháºt Nguyệt Vô Quang chống đỡ luôn. Kiếm và chưởng của chà ng nặng nhÆ° núi non và có tiếng kêu ầm ầm nhÆ° sấm Ä‘á»™ng, kiếm chÆ°a đến nÆ¡i cuồng phong của kiếm đã ép cho Tiêu Dao chân nhân không sao chống đỡ được. Y bá»—ng nghÄ© đến má»™t ngÆ°á»i, lòng lại hoảng sợ thêm giở hết lá»±c ra chống đỡ.
Tuy váºy y vẫn biết địch không nổi nên cứ nhắm nghiá»n mắt lại mà đánh liá»u chống đỡ. Sau bao lần bị đối phÆ°Æ¡ng dồn và o thế bÃ, lần nà y Long Uyên định cho đối phÆ°Æ¡ng má»™t bà i há»c nên thân, nhÆ°ng thấy y nhắm mắt đánh liá»u nhÆ° váºy vá»™i thâu kiếm khà lại rồi đứng yên chá» kiếm phong của Tiêu Dao chân nhân lấn át tá»›i, rồi thừa thế nhảy luôn ra ngoà i hai trượng cắm kiếm xuống đất và nói:
-Kiếm pháp của đạo trưởng quả cao siêu, không hổ là cao thủ bắc phương, tại hạ địch không nổi, xin đạo trưởng bỠqua cho.
Tiêu Dao chân nhân yên trà phen nà y không bị thÆ°Æ¡ng thì bảo kiếm cÅ©ng bị đánh báºt khá»i tay, nhÆ°ng muốn dừng lại không được nên má»›i nhắm mắt chỠđợi, trong lòng Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng. NgỠđâu Ä‘á»™t nhiên thấy áp lá»±c mất Ä‘i, y ngạc nhiên vô cùng mở mắt ra nhìn má»›i hay Long Uyên đã đứng ở ngoà i xa hai trượng.
Lại nghe Long Uyên nói váºy vừa hổ thẹn vừa ghen tị, nhÆ°ng y đã trải qua rất nhiá»u tráºn đánh lá»›n nhá» nên dù sao cÅ©ng trấn tÄ©nh hÆ¡n ngÆ°á»i vá»™i định thần giây lát, cắm kiếm và o bao ngá»ng mặt lên cÆ°á»i ha hả nói:
-Long thiếu hiệp quá khen, đạo gia nà y hổ thẹn không giám nháºn, thiếu hiệp còn trẻ mà võ công cao siêu nhÆ° váºy thá»±c là hiếm có.
Phong Lan đứng cạnh trông thấy rõ rà ng nhất biết Long Uyên nÆ°Æ¡ng tay nên lão đạo sÄ© má»›i thoát nạn mà chà ng còn khen ngợi đối thủ, đối phÆ°Æ¡ng trái lại còn là m bá»™ không biết xấu hổ. NhÆ°ng cÅ©ng vì y ngông cuồng kiêu ngạo mà thấy Long Uyên khiêm tốn nhân háºu, khả ái vì váºy Phong Lan lại cà ng có cảm tình.
Còn Hổ Hùng, y nháºn thấy võ công của Long Uyên tuy cao siêu thá»±c nhÆ°ng phải cái nhát gan sợ sệt không dám là m mất lòng ngÆ°á»i.
“Äáng tiếc! Võ công của y cao siêu nhÆ° thế, nhÆ°ng lại nhát gan, nếu là ta thì lão đạo sÄ© đã tá» rồi. Hừ!â€
Tiêu Dao chân nhân lại cÆ°á»i ha hả nhìn thẳng và o mặt Long Uyên há»i:
-Äạo gia có má»™t việc nà y chÆ°a hiểu không biết Long thiếu hiệp có vui lòng giải đáp thắc mắc cho không?
Tất nhiên Long Uyên nhanh nhẩu nháºn lá»i ngay.
-Vừa rồi kiếm pháp của thiếu hiệp sá» dụng, đạo gia cảm thấy quen lắm, không biết Cô Äá»™c Khách vá»›i thiếu hiệp có quan hệ gì?
Long Uyên ngẩn ngÆ°á»i giây lát, chà ng cÅ©ng chịu phục con mắt của Tiêu Dao chân nhân. Chà ng Ä‘ang định trả lá»i thá»±c cho đối phÆ°Æ¡ng nhÆ°ng sá»±c nhá»› nói nhÆ° váºy sẽ bất lợi cho Vân Tuệ. Cho nên chà ng hÆ¡i trần trừ má»™t chút, ngẫm nghÄ© má»™t hồi má»›i trả lá»i được đối phÆ°Æ¡ng:
-Cô Äá»™c Khách đã chết lâu năm, tại hạ cÅ©ng không rõ ông ta là ngÆ°á»i thế nà o, còn kiếm pháp của tại hạ há»c được ở má»™t cuốn sách cổ, có Ä‘iá»u gì sÆ¡ sót mong đạo trưởng chỉ bảo cho.
Chà ng nói nhÆ° váºy là sá»± thá»±c nhÆ°ng Tiêu Dao chân nhân thấy chà ng hÆ¡i trần trừ trong lúc trả lá»i, nên không tin. NhÆ°ng y biết có há»i thêm cÅ©ng vô Ãch nên cÆ°á»i ha hả nói:
-Äâu dám, đâu dám, kiếm thuáºt của thiếu hiệp thá»±c là cao siêu khôn lÆ°á»ng bảo chỉ Ä‘iểm thì đạo gia không dám, nếu sau nà y có cÆ¡ duyên thì thế nà o cÅ©ng xin nghiên cứu kiếm pháp vá»›i thiếu hiệp má»™t phen, lúc ấy đạo gia má»›i lấy là m toại nguyện.
Hổ Hùng đứng sau lÆ°ng Long Uyên, vừa rồi trông thấy thái Ä‘á»™ của chà ng, nghe thấy đạo sÄ© nói nhÆ° váºy liá»n Ä‘á»™ng lòng, bụng nghÄ© kế thầm. Nên y chá» Tiêu Dao chân nhân nói xong, liá»n Ä‘i tá»›i cạnh Long Uyên nói vá»›i chà ng:
-Long huynh, việc ở đây đã xong theo đệ chúng ta nên sá»›m rá»i khá»i đây, bằng không lát nữa tối không có chá»— mà nghỉ ngÆ¡i đấy.
Nói xong, y Ä‘Æ°a mắt ra hiệu tá» vẻ bà máºt.
Long Uyên thấy váºy tuy không hiểu nhÆ°ng Ä‘ang muốn kết bạn vá»›i y nên không bá» lỡ dịp may nà y, vì váºy chà ng liá»n nháºn lá»i quay lại cáo từ Tiêu Dao chân nhân ngay.
Tiêu Dao chân nhân muốn giữ Long Uyên ở lại nhÆ°ng không ngá» lại bị Hổ Hùng má»i Ä‘i trÆ°á»›c, tuy trong lòng bá»±c tức nhÆ°ng không tiện rói ra Ä‘Ã nh để cho Long Uyên Ä‘i.
Hổ Hùng không muốn giao hảo vá»›i Long Uyên nhÆ°ng thấy võ công của Long Uyên cao thâm không lÆ°á»ng, lại nghe chà ng nói là há»c từ má»™t quyển sách cổ, nên y muốn lợi dụng chà ng nhá» chà ng dạy cho và i thế võ.
Ba ngÆ°á»i xuống tá»›i chân núi, Long Uyên hú lên má»™t tiếng con ngá»±a của chà ng liá»n từ xa phi tá»›i.
Phong Lan thấy con ngá»±a thông minh nhÆ° váºy liá»n há»i Long Uyên:
-Nà y, con ngựa của đại ca đẹp thực, cho tiểu muội mượn cưỡi nhé?
Long Uyên gáºt đầu nháºn lá»i. Hổ Hùng có chút không hà i lòng, hÆ¡i cau mà y lại, nhÆ°ng vẫn là m ra vẻ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói:
-Lan muội cưỡi ngựa trước đi, còn tôi với Long huynh thủng thỉnh đi sau, Lan muội tới đó lấy hà nh lý xong rồi chúng ta gặp nhau ở khách sạn Lai Phúc ở Khoáng Thà nh.
Phong Lan lên ngựa ra roi phóng đi luôn.
Lúc ấy trá»i quang mây tạnh, mặt trá»i đã tà tà lặn vá» phÃa tây. Trên Ä‘Æ°á»ng cái quan vì sau má»™t tráºn mÆ°a ngÆ°á»i Ä‘i lại rất thÆ°a thá»›t, ngÆ°á»i ta chỉ thấy hai thanh niên má»™t văn má»™t võ Ä‘i sát cạnh nhau, tuy trông há» Ä‘i rất thủng thẳng nhÆ°ng nhanh khôn tả. Hai ngÆ°á»i vừa Ä‘i vừa chuyện trò, Long Uyên rất thá» thà nói rõ thân thế của mình cho Hổ Hùng hay còn vá» võ há»c thì chà ng nói hồi nhá» phiêu lÆ°u ra ngoà i hải ngoại nên há»c được trong má»™t cuốn sách trên đảo.
Sá»± tháºt chà ng nói nhÆ° váºy không phải là nói dối, vì những chà ng há»c quả thá»±c từ sách, chỉ có má»™t số Ä‘iá»u có liên quan đến Vân Tuệ và Cô Äá»™c Khách là chà ng không nói ra, vì sợ nói ra chuyện đó sẽ khiến Vân Tuệ khó khăn trong chuyện truy tung sá»± việc của sÆ° phụ.
Äồng thá»i chà ng cÅ©ng muốn dò thăm tin tức của bảy chưởng môn đó há»™ nà ng, thấy Hổ Hùng là ngÆ°á»i của phái Hoa SÆ¡n nên muốn là m quen để tìm kiếm thông tin của bảy phái.
Khoáng Thà nh là má»™t thà nh nhá» thuá»™c phủ Hán Châu tỉnh SÆ¡n Äông ở ngay giáp giá»›i tỉnh SÆ¡n Äông vá»›i Giang Tô, khách lên miá»n bắc và xuôi miá»n Nam phần nhiá»u ở lại thị trấn nà y nghỉ ngÆ¡i cho nên có nhiá»u tá»u Ä‘iếm.
Hổ Hùng vá»›i Phong Lan cÅ©ng lên miá»n bắc đã Ä‘i qua đây, nên biết trong thà nh có má»™t khách sạn lá»›n tên là Lai Phúc. Long Uyên theo Hổ Hùng tá»›i Khoáng Thà nh thì trá»i đã vừa tối, hai ngÆ°á»i Ä‘i đến khách sạn, tên tá»u bảo đã vá»™i ra cá»a nghinh đón vái chà o và nói:
-Hai vị công tỠcó phải là Hổ gia và Long gia không? Phong cô nương đã mướn phòng cho hai vị rồi, xin hai vị theo tiểu nhân.
Hổ Hùng gáºt đầu, rồi hai ngÆ°á»i Ä‘i theo tá»u bảo và o tá»›i vÆ°á»n trong, khi đến căn phòng của Phong Lan mÆ°á»›n cho, hai ngÆ°á»i má»›i hay phóng đó có ba căn má»™t căn ngoà i và hai căn trong.
Hai ngÆ°á»i rá»a mặt xong Phong Lan đã ở ngoà i cá»a nhảy và o, cÆ°á»i khanh khách, nhÆ° má»™t con chim non vừa bÆ°á»›c và o vừa nói:
-Hai ngÆ°á»i bây giá» má»›i tá»›i. á»i cha! Phòng nà y tối thế sao không thắp đèn lên thế nà y? Tá»u bảo đâu mau thắp đèn lên bằng không sáng mai Ä‘i chúng ta không trả tiá»n đâu.
Tá»u bảo vá»™i vâng vâng dạ dạ châm đèn. Phong Lan thấy dáng Ä‘iệu hoảng sợ cảu tá»u bảo ôm bụng cÆ°á»i hồi lâu má»›i nói tiếp:
-Hổ đại ca, hà nh lý của đại ca ở phòng bên trái mau đi thay quần áo.
Hổ Hùng thấy nà ng chu đáo nhÆ° váºy trong lòng khoan khoái vô cùng, quên hết cả chuyện hồi nãy, cảm Æ¡n rồi Ä‘i ngay.
Phong Lan nhìn Long Uyên tủm tỉm cÆ°á»i rồi chỉ và o mặt chà ng và nói:
-Nà y, ngÆ°á»i Ä‘i Ä‘Æ°á»ng Ä‘em nhiá»u châu báu nhÆ° thế là m chi. Không sợ ngÆ°á»i ta cÆ°á»›p mất của ngÆ°Æ¡i hay sao?
Long Uyên ngẩn ngÆ°á»i, bụng bảo dạ:
“Cô nÆ°Æ¡ng nà y…! Chắc đã mở hà nh lý của ta cÅ©ng nên.â€
Phong Lan thấy bá»™ dạng chà ng nhÆ° váºy lại nói tiếp:
-Tôi đã mở hà nh lý ra xem qua rồi, nhưng không lấy gì đâu, ngươi không tin thì vô mở hà nh lý ra mà xem lại.
Long Uyên lại ngẩn ngÆ°á»i:
“Cô bé nà y lạ thá»±c, sao biết ta Ä‘ang nghÄ© gì thế?â€
Äoạn chà ng vá»™i chắp tay chà o và lá»›n tiếng đáp:
-Tại hạ tin Phong cô nÆ°Æ¡ng lắm, hÆ¡n nữa châu báu là váºt ngoại thân, nếu cô nÆ°Æ¡ng thÃch thì cứ việc lấy có sao đâu?
Phong Lan nghe nói sầm nét mặt, há»n giáºn đáp:
-Hừ, bản cô nÆ°Æ¡ng chỉ hiếu kỳ giở ra xem qua, đâu thèm váºt ấy của ngÆ°Æ¡i. Những váºt đó chắc cÅ©ng không phải là của ngÆ°Æ¡i mà cÆ°á»›p của ngÆ°á»i khác cÅ©ng nên.
Long Uyên không ngỠPhong Lan giở mặt nhanh như thế và còn bảo những châu báu của mình là lai lịch bất minh.
Chà ng tức giáºn vô cùng nhÆ°ng cÅ©ng không biết giải thÃch thế nà o, ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát:
-Phong cô nương…
Phong Lan cau mà y lại quát lớn:
-Cái gì mà Phong cô nương, cái gì ngốc cô nương, cô nương nà y có phong có điên bao giỠđâu. Ngươi nói đi.
Long Uyên cau mà y nghĩ thầm:
“Cô chả há» Phong là gì, sao lại bÆ°á»›ng bỉnh nhÆ° thế? Sao lại bảo ngÆ°á»i ta nói mình là phong là điên rồ váºy. Hà , thôi Ä‘Ã nh phải đổi cách xÆ°ng hô váºy…â€, nghÄ© Ä‘oạn liá»n gá»i:
-Lan cô nương… cô…
Phong lan cÆ°á»i khì, nhÆ°ng lại nghiêm nét mặt bảo:
-Äâu đến thứ ngÆ°Æ¡i được gá»i ta là Lan cô nÆ°Æ¡ng nà o.
Long Uyên gượng cÆ°á»i ấp úng má»™t hồi má»›i há»i:
-Nếu váºy tại hạ nên gá»i thế nà o má»›i phải.
Phong Lan đảo tròn đôi ngÆ°Æ¡i má»™t vòng rồi dịu giá»ng há»i:
-Tại hạ là ai thế?
Long Uyên tức cÆ°á»i vì thấy cô bé nà y đến là lạ, đến tại hạ là gì mà cÅ©ng không hiểu, nói:
-Tại hạ là tại hạ. A không tại hạ là tôi.
Phong Lan thấy thái Ä‘á»™ của Long Uyên rất tức cÆ°á»i ôm bụng cÆ°á»i hoà i. Long Uyên nghÄ© mình giải thÃch cho nà ng ta mà nà ng ta lại ôm bụng cÆ°á»i, chà ng Ä‘ang cau mà y nghÄ© lại nghe Phong Lan nÃn cÆ°á»i nói:
-Tại hạ là ngÆ°Æ¡i, nếu váºy ngÆ°Æ¡i phải gá»i ta là tại thượng nhé.
Phong Lan nói tá»›i đó, Long Uyên má»›i hiểu nà ng Ä‘ang có ý nói bóng gió chá»c mình, nghÄ© lại những câu nói của nà ng nhịn không được báºt cÆ°á»i ha hả.
Phong Lan thấy chà ng cÆ°á»i vui vẻ nhÆ° váºy, mặt Ä‘á» bừng, lại thấy nét cÆ°á»i rất đẹp ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn, hai mắt không chá»›p.
Hổ Hùng ở phòng trong nghe thấy hai ngÆ°á»i cÆ°á»i nói vá»›i nhau biết Phong Lan Ä‘em Long Uyên ra đùa rồi. Tuy biết Long Uyên thá»±c thà nhÆ°ng trong lòng cÅ©ng có chút ghen tức.
Y vá»™i thay quần áo, mặc theo lối nho sÄ© thủng thẳng bÆ°á»›c ra tằng hắng má»™t tiếng và há»i:
-Long huynh, chuyện gì mà buồn cÆ°á»i đến thế, tiểu đệ có dá»± được không?
Phong Lan giáºt mình tỉnh lại, mặt Ä‘á» thêm, vá»™i nói sang chuyện khác:
-Ôi! Äói rồi, chúng ta mau Ä‘i ăn Ä‘i.
Lúc ấy tá»u bảo vừa mang đèn và o, Phong Lan sợ hai ngÆ°á»i trông thấy mặt mình vá»™i nhảy ra ngoà i thúc giục:
-Mau lên, chúng ta Ä‘i ăn cÆ¡m, tá»u bảo, đồ đạc trong phòng giao cho ngÆ°Æ¡i, đừng để mất váºt gì đấy.
Tá»u bảo vâng vâng dạ dạ, nhÆ°ng y đã nhức óc vá» cô bé nà y. Lúc ấy Long Uyên biết cô bé rất tinh nghịch nên chỉ nhìn Hổ Hùng rồi cùng nhau Ä‘i ra ngoà i.
Ba ngÆ°á»i đến phòng ăn, thấy khách ngồi đầy sảnh, Ä‘a số là những ngÆ°á»i lao Ä‘á»™ng, cÅ©ng có ngÆ°á»i lÆ°ng Ä‘eo bá»c áo vải cùng khà giá»›i. Chỉ thoáng trông đã biết những ngÆ°á»i đó Ä‘á»u là nhân váºt võ lâm. Hổ Hùng là ngÆ°á»i già u kinh nghiệm giang hồ, biết gần đây thế nà o cÅ©ng có chuyện gì xảy ra, bằng không sao nhất thá»i lại có nhiá»u nhân váºt giang hồ xuất hiện tại nÆ¡i nà y nhÆ° thế?
Ba ngÆ°á»i ngồi xuống, Phong Lan tranh chá»n món ăn, cuối cùng nà ng má»›i há»i Long Uyên:
-Nà y, ngươi có uống được rượu không?
Long Uyên lắc đầu, Phong Lan hình như khen ngợi nói tiếp:
-Uống rượu không tốt, vừa hôi mồm vừa là m việc hồ đồ, cái gì cÅ©ng không thà nh. Tôi ghét nhất những hạng ngÆ°á»i uống rượu.
Hổ Hùng là ngÆ°á»i nghiá»n rượu, từ khi quen Phong Lan đến giá» chà ng cá» không dám uống nhiá»u, bây giá» nghe Phong Lan nói váºy biết là nà ng Ä‘ang mỉa mai mình, nhÆ°ng không dám nói chuyện đó mà lảng sang chuyện khác:
-Lan muội, có thấy hôm nay có gì khác lạ không?
Phong Lan nghe nói liá»n nhìn xung quanh, rồi ngạc nhiên há»i:
-Có cái gì lạ đâu?
Long Uyên là ngÆ°á»i thông minh, chỉ thoáng trông thấy nhiá»u nhân váºt võ trang nhÆ° thế hiểu ý vá»™i há»i:
-Hổ huynh có phải chỉ những ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi ăn kia không?
Hổ Hùng buột miệng khen ngợi:
-Long huynh quả thông minh, chÃnh là những ngÆ°á»i đó.
Phong Lan dùng giá»ng mÅ©i hừ má»™t tiếng, xen lá»i nói:
-Thông minh cái quái gì, bổn cô nương cũng trông thấy từ lâu.
Hổ Hùng nói tiếp:
-Theo kinh nghiệm của tiểu đệ nếu nÆ¡i đây không có việc gì xảy ra thì không khi nà o có nhiá»u nhân váºt tụ há»p…
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Phong Lan vá»™i xen lá»i há»i:
-Việc gì thế? Ngươi nói đi.
Hổ Hùng cÅ©ng không biết việc gì cả, Ä‘Ã nh xua tay nhún vai tá» vẻ không biết. Phong Lan thấy váºy lại dùng giá»ng mÅ©i hừ má»™t tiếng nữa và nói tiếp:
-Tưởng gì lạ, thì ra ngươi biết có một chút ấy mà cũng là m bộ là m tịch, thực là không biết xấu hổ. Có mau đi dò xem, nếu có trò vui thì chúng ta cũng đi dự một phần.
Long Uyên nghĩ thầm:
“Hầu hạ cô bé nà y khó thá»±c, hình nhÆ° Hổ huynh đã có ý vá»›i nà ng ta, sau nà y anh ta còn chịu khổ nhiá»u vá»›i cô ta cho mà xem.â€
NghÄ© Ä‘oạn, chà ng vá»™i váºn dụng môn Tịnh tâm tiá»m thÃnh để nghe chuyện của những ngÆ°á»i ở bà n khác.
Lúc ấy Hổ Hùng tháºt khó xá» vì má»i ngÆ°á»i Ä‘ang ăn cÆ¡m. Biết Ä‘i đâu mà do thám, hÆ¡n nữa ngÆ°á»i trong giang hồ kỵ nhất là bị ngÆ°á»i khác Ä‘iá»u tra dò xét bà máºt của mình. Nên Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t há»i thăm thì chỉ có mang sá»± phiá»n hà và o thân thôi, nhÆ°ng không Ä‘i thì lại sợ Phong Lan trách cứ.
Äang lúc phân vân, thấy tiểu bảo Ä‘em đồ ăn ra liá»n nói:
-Lan muội chớ nóng lòng như thế, chúng ta cứ ăn no đã.
Phong Lan trợn mắt lÆ°á»m y, cầm Ä‘Å©a ăn luôn. Long Uyên vừa ăn vừa nói:
-Việc xảy ra không phải ở gần đây, những ngÆ°á»i nà y Ä‘á»u là ngÆ°á»i qua Ä‘Æ°á»ng, hỠđịnh Ä‘i Sà o Hồ đấy!
Hổ Hùng và Phong Lan thấy chà ng nói váºy Ä‘á»u ngạc nhiên vô cùng, Phong Lan ngừng Ä‘Å©a há»i:
-Sao ngươi lại biết?
Long Uyên chỉ tay vá» phÃa sau Phong Lan mà nói tiếp:
-Tôi nghe ngÆ°á»i ngồi bà n thứ ba nói nhÆ°ng chÆ°a dám xác định cho lắm.
Phong Lan không nhịn được vá»™i đứng dáºy nhìn sang bà n thứ ba thấy có bốn ngÆ°á»i váºn áo bà o lÆ°ng Ä‘eo bảo kiếm. NgÆ°á»i ngồi đối diện nà ng tuổi ngoà i tứ tuần, ngÆ°á»i cao lá»›n vạm vỡ, mắt to mà y ráºm, thái dÆ°Æ¡ng huyệt gồ cao hiển nhiên là những nhân váºt tên tuổi của lục lâm.
NgÆ°á»i đó thấy Phong Lan đứng dáºy nhìn mình, hia mắt liá»n trợn trừng, đôi ngÆ°Æ¡i tia ra hai luồng ánh sáng hiển nhiên ná»™i công đã đạt đến mức cao thâm.
Phong Lan lÆ°á»m ngÆ°á»i đó má»™t cái rồi ung dung ngồi xuống và nói:
-NgÆ°á»i đó tháºt hung ác, lại còn trợn mắt nhìn tôi. Nếu không phải Ä‘ang ở trong tiệm ăn thế nà o bổn cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng cho y má»™t bà i há»c.
Long Uyên thấy váºy bụng bảo dạ:
“Cô nÆ°Æ¡ng nà y hay gây thá»±c.â€
NghÄ© nhÆ° váºy, chà ng vá»™i lên tiếng:
-Thôi cô nương, chấp y là m gì, mau ăn cơm đi.
Hổ Hùng cÅ©ng nóng nảy nhÆ° Phong Lan, nếu là những ngà y qua thì y đã nhảy tá»›i đánh ngÆ°á»i kia rồi, nhÆ°ng hôm nay mục kÃch tráºn đấu của Long Uyên má»›i biết có nhiá»u ngÆ°á»i tà i giá»i hÆ¡n mình, nên y má»›i bá»›t kiêu ngạo và không coi thÆ°á»ng má»i ngÆ°á»i nhÆ° trÆ°á»›c nữa.
Phong Lan tÃnh nóng nảy, muốn biết ná»™i dung mà Long Uyên vừa nghe thấy nên giục Long Uyên kể.
Long Uyên hạ thấp giá»ng nói:
-NgÆ°á»i đó hình nhÆ° là tên đầu não của bá»n chúng, vừa rồi y Ä‘ang tÃnh cách là m thế nà o để tá»›i kịp Sà o Hồ. Vì thế tôi má»›i Ä‘oán chắc Sà o Hồ có chuyện gì xảy ra, bằng không không khi nà o nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘i xa hà ng ngà n dặm nhÆ° thế là m chi.
Phong Lan lại há»i:
-Sà o Hồ có chuyện gì xảy ra?
Long Uyên không trả lá»i, chỉ lắng tai nghe, Phong Lan vá»›i Hổ Hùng thấy váºy cÅ©ng bắt chÆ°á»›c nhÆ°ng hai ngÆ°á»i chỉ nghe thấy ngÆ°á»i ở cách bà n kế bên nói chứ không sao nghe được ngÆ°á»i ở bà n thứ ba nói gì. Nên cả hai Ä‘á»u phục tà i Long Uyên vô cùng. Phong Lan lại thúc giục:
-Có nghe thấy gì không? Nói mau, nói mau ngÆ°á»i ta nóng lòng chết Ä‘i được.
Long Uyên mỉm cÆ°á»i và má»™t miếng cÆ¡m, từ từ nói:
-Cô nương cứ yên trà ăn cơm, thức ăn và canh đã nguội cả rồi.
Phong Lan tức giáºn lÆ°á»m chà ng đáp:
-Tôi đã nóng ruá»™t chết Ä‘i được, không nói thì thôi, tôi không biết Ä‘i há»i hay sao?
Nói xong nà ng để Ä‘Å©a xuống định Ä‘i. Long Uyên thấy váºy biết nà ng sang bên đó thế nà o cÅ©ng gây sá»± vá»™i nói:
-Äược rồi, cô nÆ°Æ¡ng ngồi xuống tôi nói cho nghe.
Sở dÄ© Phong Lan là m thế là cố ý dá»a chà ng, thấy mục Ä‘Ãch đã đạt nà ng không Ä‘á»™ng nữa, chá» Long Uyên kể.
Long Uyên thở dà i, Phong Lan thấy váºy đắc trà vô cùng.
-Hình nhÆ° ở Sà o Hồ có má»™t con Tỉ Kim Ãc Giao xuất hiện nên hỠđịnh tá»›i bắt con thuồng luồng đó.
Hổ Hùng nghe nói tá»›i đó liá»n “ồ†lên, xen lá»i:
-Con Kim Giao nà y thế nà o cÅ©ng có váºt báu, bằng không là m sao lại có nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘i nhÆ° thế?
Long Uyên sá»±c nghÄ© đến những trái Kình Châu mà mình đã ăn liá»n nói:
-Có lẽ con thuồng luồng nà y có ná»™i Ä‘Æ¡n, ngÆ°á»i nà o nuốt được trái ná»™i Ä‘Æ¡n đó võ công mạnh gấp đôi, gấp ba và há»a hầu cÅ©ng tăng lên rất nhiá»u.
Phong Lan liá»n kết luáºn:
-Bất kể nó có váºt báu hay không, chúng ta phải Ä‘i xem, má»™t là tăng kiến thức, hai là xem chúng Ä‘anh nhau.
Hổ Hùng nghe Long Uyên nói váºy Ä‘á»™ng lòng tham, giá» thấy Phong Lan đòi Ä‘i y rất vui lòng, liá»n phụ há»a:
-Hay lắm, chúng ta đi xem đi, Long huynh nghĩ sao? Nếu huynh có hứng thì cùng đi với tiểu đệ và Lan muội.
Long Uyên không muốn lấy báu váºt gì hết, nhÆ°ng chuyến nà y rá»i nhà chà ng không có mục Ä‘Ãch gì cả, Ä‘i đâu cÅ©ng được, Ä‘ang lúc Sà o Hồ phong vân tụ há»™i, Hổ Hùng lại rủ chà ng Ä‘i cùng, chà ng từ chối sao được, vì thế chà ng liá»n nháºn lá»i cùng Ä‘i.
CÆ¡m nÆ°á»›c xong ba ngÆ°á»i vá» phòng trò chuyện giây lát. Phong Lan Ä‘á» nghị mua hai con ngá»±a để cưỡi, Hổ Hùng đồng ý, vì lúc ấy trá»i đã tối nên má»i ngÆ°á»i quyết định sáng sá»›m hôm sau khởi hà nh.
Sáng sá»›m hôm sau, ba ngÆ°á»i cÆ¡m nÆ°á»›c xong đâu đấy thanh toán tiá»n phòng rồi dắt con Mạc long Ä‘i ra chợ ngá»±a.
Phong Lan lá»±a chá»n cả ná»a ngà y cÅ©ng không sao chá»n được con vừa ý, bất đắc dÄ© phải mua con ngá»±a thÆ°á»ng, rốt cuá»™c mua má»™t con mà u và ng và má»™t con mà u Ä‘á», và lúc ấy cÅ©ng đã gần giữa ngá».
Chiá»u hôm đó mặt trá»i mặt trá»i hãy còn ở trên cao, ánh nắng chiếu xuống nóng không chịu nổi. Phong Lan chỉ mặc có má»™t chiếc áo lụa Ä‘á» mà mồ hôi Æ°á»›t đẫm cả áo.
Long Uyên tÃnh tỉ mỉ, thấy Phong Lan mồ hôi Æ°á»›t đẫm bá»—ng nhá»› tá»›i trong túi châu báu của mình có má»t chuá»—i hà n ngá»c khà châu, chuá»—i hạt châu nà y là m bằng má»™t thứ ngá»c lạnh vạn năm, Ä‘eo và o ngÆ°á»i mát dịu dù dứng dÆ°á»›i ánh nắng cÅ©ng không thấy nóng. Chà ng liá»n lấy chuá»—i hạt đó ra Ä‘Æ°a cho Phong Lan nói:
-Cô nương, thỠđeo xem may ra bớt nóng hơn đấy.
Phong Lan đỡ lấy chuá»—i hạt, vừa cầm và o tay đã thấy bá»›t nóng trong ngÆ°á»i liá»n, nà ng thấy những hạt châu đó to bằng trái long nhãn mà u xanh xẫm có mÆ°á»i hạt tất cả, Ä‘eo và o cổ tay không khác gì má»™t vòng ngá»c cả. Phong Lan là ngÆ°á»i không Æ°a báu váºt nhÆ°ng thấy chuá»—i hạt nà y có thể giải nóng, nên vừa Ä‘eo và o liá»n nghÄ©:
“Chuá»—i hạt nà y có công hiệu nhÆ° váºy ắt đắt lắm, chà ng tặng mình má»™t cách khẳng khái nhÆ° váºy đủ thấy chà ng là ngÆ°á»i rá»™ng rãi biết bao!â€
NghÄ© tá»›i đó, nà ng cảm Ä‘á»™ng vô cùng, liá»n cám Æ¡n Long Uyên, trong lòng nảy sinh má»™t cảm giác rất lạ. Nà ng chợt cảm thấy tiếc cho bá»™ mặt xấu xà của chà ng.
Hổ Hùng có vẻ không vui nhÆ°ng y phát giác Long Uyên hình nhÆ° không có ý gì theo Phong Lan, sở dÄ© chang ta tặng cho nà ng chuá»—i hạt đó chỉ là má»™t sá»± khẳng khái ngẫu nhiên chứ không có chủ Ä‘Ãch gì cả. HÆ¡n nữa y nháºn thấy mình đẹp trai nhÆ° thế nà y vả lại mình quen biết Phong Lan trÆ°á»›c còn chÆ°a lấy lòng nà ng thì khi nà o Long Uyên lại cÆ°á»›p được ngÆ°á»i yêu của mình.
Tình yêu bao giá» cÅ©ng Ãch ká»·, dù nghÄ© nhÆ° váºy Hổ Hùng vẫn không Æ°a sá»± biếu xén cấy của Long Uyên.
Nếu không vì muốn nhỠvả Long Uyên thì y đã để nghị đi riêng rồi, hay Long Uyên võ nghệ không bằng y thì y đã giơ chưởng đánh chết chà ng ngay tại chỗ rồi.
Long Uyên không để ý đến vẻ mặt ghen tuông của Hổ Hùng mà chỉ thấy Phong Lan có đôi mắt to và đen nhánh, hình nhÆ° chứa đầy tình cảm váºy. Long Uyên thấy Phong Lan bá»—ng đổi thái Ä‘á»™, nà ng nghịch ngợm Ä‘iêu ngoa bây giá» bá»—ng biến thà nh ngÆ°á»i hiá»n là nh giống hệt Vân Tuệ nên chà ng má»›i hoảng sợ, vì đó là má»™t triệu chứng của sá»± yêu Ä‘Æ°Æ¡ng. Có lẽ hiện giá» thiếu nữ ngây thÆ¡ và điêu ngoa nà y chÆ°a kịp phát giác nhÆ°ng cứ kéo dà i mãi nhÆ° thế nà y thể nà o cÅ©ng có chuyện.
Phần vì không muốn cÆ°á»›p ngÆ°á»i yêu của bạn, phần vì không muốn là m má»™t việc há» thẹn vá»›i Vân Tuệ, Long Uyên không dám yêu Phong Lan, đồng thá»i chà ng cÅ©ng sợ cái tÃnh nết của nà ng. Vì thế chà ng Ä‘á» cao cảnh giác không dám nháºn cái nhìn đầy tÆ° tình của Phong Lan.
May thay lúc ấy Hổ Hùng Ä‘á» nghị lên Ä‘Æ°á»ng ngay. Phong Lan nghe nói ở Sà o Hồ có nhiá»u trò vui nên cÅ©ng nóng lòng sốt ruá»™t thúc ngá»±a Ä‘i luôn. Thế là cả ba cùng phóng ngá»±a tiến thẳng Ä‘Æ°á»ng cái quan tá»›i Sà o Hồ.
Suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng không có chuyện gì xảy ra nhÆ°ng khi gần tá»›i Sà o Hồ thì ba ngÆ°á»i thấy có rất nhiá»u nhân váºt giang hồ cÅ©ng tiến thẳng vá» phÃa Sà o Hồ.
Äi đến đâu Long Uyên cÅ©ng để ý đến những lá»i nói của những nhân váºt giang hồ nên không đầy năm hôm chà ng đã biết rõ nguyên nhân. Chà ng liá»n kể rõ cho Phong Lan và Hổ Hùng nghe.
Mấy tháng nay, trong Sà o Hồ Ä‘á»™t nhiên xuất hiện má»™t con thuông luồng mà u tÃa, hung ác khôn tả, thân hình đồ sá»™.
Thoạt tiên con thuồng luồng ấy ở trong hồ gây sóng gió đối vá»›i những ngÆ° phủ và du khách. CÅ©ng vì váºy mà những ngÆ° phủ không dám ra hồ câu cá thả lÆ°á»›i nhÆ° trÆ°á»›c nữa.
Sau con thuồng luồng không có gì để ăn, nó không sao nhịn được liá»n lần mò và o các là ng chà i và nông dân quanh hồ tấn công. Má»—i lần nó và o bá» là có mÆ°a gió liá»n. Là ng nà o bị nó tấn công không bị nÆ°á»›c cuốn thì ngÆ°á»i và súc váºt cÅ©ng bị mất tÃch. Theo những gì để lại thì nó tìm và o từng nhà để lục lá»i kiếm ăn.
Nhất thá»i dân chúng quanh hồ bà ng hoà ng sợ hãi khôn tả, lần lượt rủ nhau Ä‘Ã o tẩu, Ä‘i cÆ° Ä‘i nÆ¡i khác.
Các quan viên gần đó hay tin ấy liá»n phái quân binh tá»›i vây bắt, ngỠđâu hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i thân binh ác chiến vá»›i thuồng luồng, chỉ có duy nhất má»™t thân binh do nhát gan mà thoát chết. Y tên là VÆ°Æ¡ng Nghị. Nghe nói mình được phái Ä‘i giết thuồng luồng hoảng sợ đến chân tay má»m nhÅ©n, chÆ°a tá»›i bá» hồ sợ quá đứng lại nhỠđó mà thoát chết, không thì đến ngÆ°á»i báo tin cÅ©ng không có.
Căn cứ lá»i nói của VÆ°Æ¡ng Nghị thì con thuồng luồng ấy dà i chừng mÆ°á»i trượng. Xa xac trông nhÆ° má»™t quả núi nhá», vấy nó Ä‘á» tÃa nhÆ°ng có óng ánh mà u và ng, da nó Ä‘ao thÆ°Æ¡ng đâm không thủng, mà cung ná» bắn không và o, đôi khi cung thủ bắn phải ngÆ°á»i nó báºt trở lại khiến ngÆ°á»i bắn chết ngay tại chá»—. Còn má»™t Ä‘iá»u đáng sợ nữa là con thuồng luồng ấy tinh thông biến hóa, há mồm má»™t cái là đớp được ngÆ°á»i và o bụng ngay.
Quan phủ nghe VÆ°Æ¡ng Nghị nói con thuồng luồng lợi hại nhÆ° vây thế liá»n sai ngÆ°á»i phi báo vá» kinh thà nh. Cùng lúc ấy trong võ lâm có tin đồn là con Tá»· Kim Giao ấy trong ngÆ°á»i có má»™t báu váºt ấy là bá»™ óc nó. Há»… ai nuốt được óc sống ngoà i tăng thêm sức lá»±c, da dẻ còn cứng cáp đến ná»—i Ä‘ao kiếm chém cÅ©ng không lá»t.
Ngoà i ra da của nó cÅ©ng là má»™t váºt báu, may thà nh áo mặc thì thể lá»™i nÆ°á»›c không chìm, và o lá»a không cháy và đao kiếm chém không lá»t.
Hổ Hùng nghe nói mừng rỡ vô cùng, bụng bảo dạ:
“Cố là m sao giết được con thuồng luồng nà y để ăn óc của nó và lấy da may áo. Lúc ấy có phải ta trở nên đệ nhất bá chủ của thiên hạ, nha váºy còn ai địch nổi Phi Hổ Tháºp Tam thức của ta nữa, lúc bấy giá» ta chả cần phải nể nang má»™t ai hết.â€
Còn Phong Lan thì không tin tưởng những lá»i ấy, nà ng cho là cố ý đặt Ä‘iá»u nhÆ° váºy để dá»a ngÆ°á»i khác. Tuy không tin nhÆ°ng cÅ©ng muốn xem con Tá»· Kim Giao ấy hình dáng nhÆ° thế nà o.
-Tôn chỉ của ta ra Ä‘á»i hà nh đạo là trừ bạo an dân. Con thuồng luồng nà y hung ác nhÆ° thế, ta phải diệt trừ nói má»›i được.
Long Uyên đã gặp nhiá»u chuyện ly kỳ nên chà ng không lấy là m lạ vá»›i chuyện nà y. TrÆ°á»›c kia chà ng nuốt quỳnh châu nên bây giá» hai mắt má»›i sáng nhÆ° váºy, thì tất nhiên Kim Giao cÅ©ng phải có công hiệu riêng, cho nên chà ng tin và o những lá»i đồn đại đó, nhÆ°ng chà ng không có mục Ä‘Ãch nhÆ° Hổ Hùng vì chà ng tá»± thấy mình đã được phục quá nhiá»u linh được dị báu rồi, chẳng cần phải tranh chấp vá»›i ngÆ°á»i khác nữa.
Chà ng thấy Hổ Hùng vá»›i Phong Lan nghe xong có vẻ thÃch thú, biết tâm ý của hai ngÆ°á»i là muốn nuốt ngay được ác giao để tăng thêm công lá»±c. Nên chà ng có lòng muốn giúp cho hai ngÆ°á»i. Nếu không có ngÆ°á»i bắt được con thuồng luồng trÆ°á»›c thì chà ng sẽ giết nó trừ hại cho dân, và giúp đôi bạn nà y được hà i lòng.
--------------------------------------------------------------------------------
nhatlinh_huyenvu -> RE: QKMM (hoi 12) (14.1.2008 12:09:30)
Hồi 12:
Sà o Hồ cứu tế - Tâm tình nhi nữ.
Ná»a tháng sau ba ngÆ°á»i đã tá»›i thị trấn Hạ Các, nạn nhân của ác giao đầy Ä‘Æ°á»ng phố, ngÆ°á»i nà o ngÆ°á»i nấy gầy gò, rách rÆ°á»›i chỉ thoáng trông cÅ©ng biết há» thiếu ăn thiếu mặc.
Ba ngÆ°á»i xuống ngá»±a và o má»™t khách Ä‘iếm, Long Uyên vá»™i há»i:
-Có phòng nà o cho thuê không?
Tá»u bảo nhìn cách ăn mặc của chà ng lắc đầu nói không có, nhÆ°ng trái lại tiến lại vái chà o Hổ Hùng nói:
-Công tá», công tá» má»›i đến đấy à ?
Hổ Hùng biết bá»n tá»u bảo khinh rẻ ngÆ°á»i nghèo nên chà ng lạnh lùng đáp:
-Lấy ba phòng thượng đẳng.
Tá»u bảo vâng lá»i ngay, Phong Lan thấy thái Ä‘á»™ của tên tá»u bảo ấy tức giáºn vô cùng nói:
-Äi Long đại ca, chúng ta qua khách sạn khác.
Gần gÅ©i nhau ná»a tháng trá»i, Phong Lan đã bắt đầu gá»i Long Uyên là đại ca. Hổ Hùng nghe Phong Lan gá»i Long Uyên là đại ca nhÆ° váºy có vẻ chÆ°á»›ng tai nhÆ°ng y cÅ©ng Ä‘Ã nh là m thinh.
Long Uyên bị ngÆ°á»i khinh rẻ nhÆ° váºy cÅ©ng đã quen rồi, chà ng không để ý đến những việc nhá» má»n ấy, thấy Phong Lan bất bình còn khuyên:
-Thôi Lan cô nÆ°Æ¡ng, nÆ¡i đây đông ngÆ°á»i lắm! Cô không thấy trên phố còn bao nhiêu ngÆ°á»i không có chá»— ở.
Lúc ấy tá»u bảo má»›i biết ba ngÆ°á»i Ä‘i vá»›i nhau, y thấy Phong Lan nổi giáºn thì hoảng sợ và cÅ©ng trở nên ngượng nghịu.
Tuy Phong Lan không phản đối nhÆ°ng vẫn chÆ°a nguôi cÆ¡n giáºn, liá»n quất roi ngá»±a và o tên ấy lạnh lùng nói:
-Có mau ra mang hà nh lý và o không. Trong hà nh lý toà n là đồ quý báu, nếu mất một món ta sẽ giết ngươi.
Tá»u bảo vâng vâng dạ dạ đỡ lấy hà nh lý bụng bảo dạ:
“Con nhá» nà y sao mà hung ác thế?â€
Tên tá»u bảo liá»n Ä‘Æ°a ba ngÆ°á»i lên phòng. Long Uyên há»i thăm y má»›i biết thị trấn nà y cách Sà o Hồ không đầy bốn mÆ°Æ¡i dặm. Nạn dân ở bên ngoà i toà n là dân ở Sà o Hồ di cÆ° tá»›i.
Long Uyên nhất thá»i không nghÄ© ra được cách gì để cứu tế bấy nhiêu ngÆ°á»i, vì váºy chà ng buồn bá»±c khôn tả, cÆ¡m nÆ°á»›c xong chà ng thấy còn sá»›m liá»n bảo vá»›i Hổ Hùng là mình ra phố chÆ¡i.
Hổ Hùng cÅ©ng biết nÆ¡i đây cách Sà o Hồ không xa và y cÅ©ng quyết định đêm nay má»™t mình Ä‘i do thám má»™t phen trÆ°á»›c, phần để thá» xem có kiếm thấy con Tá»· Kim Giao không? Phần thì cÅ©ng muốn dò biết những nhân váºt giang hò tá»›i đây là những ai?
Cho nên y chá» Long Uyên Ä‘i rồi liá»n đóng cá»a lại ngồi Ä‘iá»u công váºn sức. Lúc ấy y chỉ mãi nghÄ© cách thu phục con ác giao mà quên bẵng cả ngÆ°á»i mà y ngà y đêm mong nhá»›.
Phong Lan ở phòng bên tắm rá»a xong nà ng nghe thấy Long Uyên nói định ra phố, nà ng cÅ©ng muốn Ä‘i ra ngoà i xem sao. Nà ng thấy Hổ Hùng đóng kÃn cá»a phòng nên cÅ©ng không gá»i nữa vá»™i và ng má»™t mình lững thững Ä‘i luôn.
Lúc ấy ngoà i phố ngÆ°á»i Ä‘i lại rất đông, ngoà i những ngÆ°á»i ăn mà y vá»›i nạn dân ra thì toà n là những ngÆ°á»i mặc võ phục, chỉ thoáng trông cÅ©ng biết há» là những nhân váºt võ lâm rồi.
Phong Lan rảo bÆ°á»›c Ä‘uổi theo Long Uyên, cùng chà ng Ä‘i, vừa Ä‘i vừa há»i:
-Long đại ca định đi đâu thế? Có phải muốn đi tới bỠhồ để xem con Tỷ Kim Giao không?
Long Uyên bá»—ng thấy nà ng Ä‘uổi theo tá»›i lại há»i mình, không trả lá»i mà há»i lại:
-Hổ huynh đâu?
Phong Lan lÆ°á»m chà ng má»™t cái nÅ©ng nịu nói:
-Bảo huynh ấy Ä‘i theo là m quái gì. Sao đại ca không trả lá»i câu há»i của muôi.
Long Uyên nhìn những nạn dân trên Ä‘Æ°á»ng rầu rÄ© nói:
-Tôi thấy nhiá»u nạn dân quá, nên ra đây xem có cách gì giúp đỡ được không? Còn cô ra đây là gì?
Phong Lan thấy thái độ của chà ng rất thà nh khẩn nên cũng động lòng thương, bụng bảo dạ:
“NgÆ°Æ¡i chỉ biết thÆ°Æ¡ng hại ngÆ°á»i thôi nhÆ°ng có ai thÆ°Æ¡ng hại ngÆ°Æ¡i không. NgÆ°á»i bị ngÆ°á»i ta khinh rẻ nhÆ° thế mà ngÆ°Æ¡i không cảm thấy khó chịu hay sao?â€
Tuy trong lòng nghÄ© nhÆ° váºy nhÆ°ng không nói ra, sợ chạm và o lòng tá»± ái của chà ng ta. Long Uyên thấy Phong Lan lẳng lặng không nói năng gì chà ng cÅ©ng không nói nữa, rồi vừa Ä‘i vừa đếm nhẩm khách sạn và những tiệm gạo.
Hai ngÆ°á»i Ä‘i không bao lâu đã đến đầu thị trấn, Phong Lan thấy chá»— cách đó không xa có má»™t quả đổi, trên đồi cây cối thÆ°a thá»›t liá»n nói.
-Long đại ca, chúng ta lên trên đồi kia xem.
Long Uyên gáºt đầu rồi hai ngÆ°á»i tiến thẳng tá»›i đó. Äồi nà y không lá»›n lắm, và cÅ©ng chỉ cao hÆ¡n mÆ°á»i trượng thôi, nhÆ°ng đứng trên đó có thể trông thấy bao quát cảnh váºt xung quanh.
Mắt Long Uyên rất sáng, chà ng nhìn vá» phÃa Tây Nam thấy Sà o Hồ ở cách chá»— chà ng đứng mấy chục dặm, rá»™ng hà ng ngà n mẫu và phẳng lặng nhÆ° tá». Những là ng ở quanh hồ Ä‘a số Ä‘á»u bị tà n phá. Lúc ấy là giá» thổi cÆ¡m chiá»u mà không thấy má»™t ngôi nhà nà o có khói cả. Hiển nhiên dân ở trong các là ng mạc quanh đó hoặc bị hại hoặc đã di cÆ° Ä‘i nÆ¡i khác. Có lẽ không còn má»t ngÆ°á»i nà o ở gần đó.
Long Uyên thấy váºy lòng rầu rÄ© vô cùng, thở dà i má»™t tiếng, và cÅ©ng hạ quyết tâm phải giết được con thuồng luồng nà y. Chà ng rất lấy là m ngạc nhiên là tin nà y đã lan truyá»n khắp nÆ¡i tại sao tá»›i nay chÆ°a có má»™t võ lâm đồng đạo nà o ra tay diệt trừ con quái váºt nà y? Chà ng tá»± tin mình có võ công cao siêu nhÆ° váºy và lại có thanh ÄÆ¡n Huyết bảo kiếm thì thế nà o cÅ©ng diệt trừ được con thuồng luồng đó.
Phong Lan cÅ©ng trông thấy Sà o Hồ sóng bằng gió lặng, nhÆ°ng nà ng không thấy hình bóng con thuồng luồng đâu hết, ngạc nhiên há»i Long Uyên:
-Long đại ca, sao không thấy ác giao xuất hiện?
Long Uyên tủm tỉm cÆ°á»i, bụng bảo dạ:
“Ta cÅ©ng nhÆ° nà ng là m sao biết được mà há»i ta chứ?â€
Tuy váºy chang cÅ©ng giải thÃch:
-Ãc giao xuất hiện thế nà o cÅ©ng phải có giá»! Có lẽ bây giá» chÆ°a phải là giá» xuất hiện của nó.
-Bao giỠnó mới xuất hiện?
Long Uyên là m sao biết được con ác giao xuất hiện và o giá» nà o nên chà ng cÅ©ng thà nh thá»±c trả lá»i cho nà ng nghe. Äang lúc ấy bá»—ng trong khu rừng phÃa bên trái có tiếng kêu sá»™t soạt, chà ng quay mặt nhìn vá» phÃa đó rồi vá»™i phi thân lại, má»›i hay có má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang treo lÆ¡ lững trên cà nh cây. NgÆ°á»i nà y tá»± vẫn, trÆ°á»›c lúc chết giãy dụa nên mói có tiếng Ä‘á»™ng nhÆ° thế.
Long Uyên thấy váºy vá»™i váºn công lá»±c và o đầu ngón tay búng má»™t cái, giây thừng đứt ra và ngÆ°á»i đó rÆ¡i xuống tức thì.
Phong Lan vừa chạy tá»›i thấy váºy chÆ°a kịp nói tiếng nà o thì thấy Long Uyên chạy lại đỡ ngÆ°á»i kia xuống đất.
Chà ng xoa ngá»±c cho ngÆ°á»i đó mấy cái, xốc y lên ‘vố’ và o ngá»±c y kêu bá»™p má»™t tiếng tháºt lá»›n. NgÆ°á»i ấy liá»n khạc ra má»™t búng Ä‘á»m, liá»n đó hô hấp được ngay.
Phong Lan đứng cạnh đó trố mắt lên nhìn, thấy thủ pháp của Long Uyên vừa khéo vừa thà nh thục nên phục vô cùng. Và kinh ngạc nhất là cái búng tay của chà ng, nà ng không hiểu sao dây thừng đó lại đột nhiên đứt được.
Môn chỉ lá»±c lấy của chà ng, Phong Lan chỉ nghe thấy ngÆ°á»i ta nói thôi chứ chÆ°a há» trông thấy ai biểu diá»…n môn nà y bao giá». Nà ng cÅ©ng biết luyện thà nh môn Äà n chỉ thần công nà y phải luyện táºp liá»n năm mÆ°Æ¡i năm má»›i mong được mức nhÆ° váºy.
Hiện giá» trên giang hồ chỉ có má»™t vị Phả Cái là há»c được môn Äà n Chỉ thần công ấy thôi, nhÆ°ng cÅ©ng chỉ búng được má»™t váºt ở cách xa mÆ°á»i trượng, còn Long Uyên tuổi chÆ°a đầy đôi mÆ°Æ¡i mà môn Äà n Chỉ thần công lại búng được xa hÆ¡n Phả Cái đủ thấy công lá»±c của chà ng đã luyện tá»›i mức cao siêu không thể tưởng được.
NgÆ°á»i ná» treo cổ không lâu nên Long Uyên xoa bóp má»™t hồi y liá»n hồi tỉnh. Chỉ có trên cổ vẫn còn dấu dây thừng và thấy hÆ¡i Ä‘au. NgÆ°á»i đó sau khi tỉnh đã nhÆ° thÆ°á»ng, y Ä‘Æ°a mắt nhìn chung quanh má»™t lượt biết mình chÆ°a chết và thấy bên cạnh có má»™t thiếu niên xấu xà và má»™t thiếu nữ xinh đẹp vô cùng. Y biết chắc hai ngÆ°á»i nà y đã cứu mình thoát chết nên vá»™i quỳ xuống lạy tạ.
-Tiểu nhân được hai vị ra tay cuus giúp mới…
Long Uyên vá»™i đỡ ngÆ°á»i đó lên nói:
-Chuyện nhá» má»n nhÆ° thế có nghÄ©a lý gì đâu mà huynh phải quá»· lạy nhÆ° váºy? NhÆ°ng sao huynh Ä‘Ã i lại quyên sinh. Chẳng hay có thể cho tiểu đệ biết nguyên nhân không?
NgÆ°á»i đó bị kéo đứng dáºy lại nghe chà ng há»i thế, trong lòng cảm Ä‘á»™ng vô cùng nhÆ°ng thấy Long Uyên mặt và ng khè trông nhÆ° ốm nặng, quần áo lại má»™c mạc liá»n thở dà i đáp:
-Tiểu nhân rất cảm tạ ân công, nhưng… hà …
NgÆ°á»i đó nói nhÆ° váºy, có ý là dù có nói ra cÅ©ng vô Ãch, chỉ cà ng là m ngÆ°á»i ta rối trà chứ không có Ãch lợi gì cả.
Phong Lan tÃnh nóng nảy, ghét ngÆ°á»i ăn nói ấp úng nhÆ° váºy nên nổi giáºn xen và o há»i:
-NgÆ°á»i nà y lạ tháºt, có việc gì cứ nói trắng ra. Việc gì cứ phải úp úp mở mở nhÆ° thế?
Long Uyên sợ lá»i nói của Phong Lan là m cho ngÆ°á»i ná» bá»±c mình thêm, lại tá»± tá» nữa nên chà ng khuyên:
-Không cần vội, huynh hãy ngồi xuống nghĩ một lát đã, có việc gì cứ từ từ nói. Chúng ta bà n với nhau, dù chúng tôi không đủ sức giúp đại huynh, nhưng cũng có thể hiến kế.
NgÆ°á»i đó thấy Long Uyên nói năng thà nh tháºt, liá»n ngôi lên má»™t tảng đá, khẽ nhìn Phong Lan má»›i kể cho Long Uyên biết tâm sá»± của mình.
NgÆ°á»i nà y há» VÆ°Æ¡ng, tên là KÃnh Tháºt, má»™t nhà buôn rất thà nh thá»±c, mở tiệm bán gạo ở thị trấn Hạ Các nà y. Ngà y thÆ°á»ng mua và o bán ra, rất phồn thịnh, cÅ©ng có khi y cho tiệm khác thuê kho Ä‘á»±ng gạo hay Ä‘á»±ng thóc, vì kho gạo của y lá»›n nhất trong thị trấn nà y.
Mấy tháng trÆ°á»›c, trong Sà o Hồ bá»—ng có má»™t con Giao Long xuất hiện cứ đến ná»a đêm lên bá» bắt ngÆ°á»i và gia súc nuốt, khiến cho dân cÆ° ở ven hồ phải di cÆ° tránh nạn.
Những nạn nhân Ä‘a số là ngÆ° phủ nghèo khổ. Dân ở đấy thá»±c thà chất phát xÆ°a nay chỉ kiếm đủ hai bữa ăn thôi, là m gì có tiá»n dÆ° tÃch trữ, nên khi há» má»›i di cÆ° đến thị trấn nà y lúc đầu còn chút tiá»n mua gạo, mì để ăn, và i ngà y sau hết tiá»n rồi bán quần áo đồ đạc để đổi thức ăn, rồi cÅ©ng hết.
Vì con Giao Long vẫn còn tiếp tục hoà nh hà nh nên không ai dám trở vỠnhà cả, bắt buộc hỠphải ở đó, mà ở đó hỠlấy gì để ăn.
Trong những nạn nhân ấy có má»™t số là nông dân ngà y thÆ°á»ng có giao dịch vá»›i KÃnh Tháºt và biết y có lòng trợ giúp nạn dân nên há» má»›i đến há»i mượn lÆ°Æ¡ng thá»±c và là m kế Æ°á»›c nói sau nà y sẽ hoà n trả.
KÃnh Tháºt thấy ngÆ°á»i ta khó khăn nhÆ° váºy Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng, nháºn lá»i cho vay. NgỠđâu khi đã nháºn lá»i cho những ngÆ°á»i ấy vay, những ngÆ°á»i khác cÅ©ng đến vay mượn. Vốn liếng của KÃnh Tháºt vÆ¡i dần, gạo Å©ng không còn là bao. Tuy trong kho của y chứa đầy thóc gạo nhÆ°ng số thóc gạo kia là của ngÆ°á»i khác gá»i, chứ không phải của y. KÃnh Tháºt suy tÃnh lại nháºn thấy cho các nạn nhân vay mượn nhÆ° váºy tuy hÆ¡i mạo hiểm thá»±c nhÆ°ng rất có lợi vì đất Ä‘ai những nạn nhân gần đó Ä‘á»u gấp đôi gấp ba chá»— lÆ°Æ¡ng thá»±c cho vay. Ngoà i sá»± có lợi ra lại còn được má»™t việc thiện cứu giúp nạn nhân nữa, vì váºy y liá»n Ä‘i kiếm má»™t ngÆ°á»i gởi thóc gạo ở kho của y nhiá»u nhất để thÆ°Æ¡ng lượng, ngÆ°á»i ná» cÅ©ng khẳng khái nhÆ°ng sợ phiá»n phức liá»n giao toà n quyá»n cho KÃnh Tháºt xá» trÃ. Thế là há»… nạn nhân nà o ở lân cáºn đó cứ Ä‘em văn tá»± đất hay nhà đến vay mượn là được cấp gạo. Chỉ được và i ngà y, số thóc gạo trong kho Ä‘á»u bị ngÆ°á»i ta mượn hết.
NgỠđâu ngÆ°á»i có thóc lúa gởi trong kho của KÃnh Tháºt lại có dụng ý khác, chá» tá»›i khi KÃnh Tháºt Ä‘em những kế Æ°á»›c đến cho y, y lại không nháºn và vu khống cho KÃnh Tháºt đã lấy thóc lúa của y Ä‘em bán và bắt y phải thÆ°á»ng lại số thóc lúa ấy.
KÃnh Tháºt nhÆ° bị sét đánh ngang tai, kinh hoảng đến mặt mà y biến sắc vì mấy nghìn cân thóc lúa, nhất thá»i lấy tiá»n đâu ra mà mua lại được để trả cho ngÆ°á»i đó. HÆ¡n nữa lúc ấy giá gạo lúa đã đắt gấp ba bốn lần thì là m sao mà có tiá»n mua lại số gạo trả cho ngÆ°á»i kia, huống hồ gạo lúa đã cho vay mượn hết rồi.
KÃnh Tháºt nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại không còn lối thoát nà o cả, nếu để cho ngÆ°á»i kia kiện thì thế nà o cÅ©ng bị ngồi tù mà chết, chi bằng ra ngoà i nà y thắt cổ tá»± tá» có phải nhanh chóng không.
Vì váºy y thấy ngÆ°á»i kia giục lần thứ hai y liá»n lên đồi treo cổ tá»± tá».
Phong Lan nghe chuyện, mặt biến sắc dáºm chân háºm há»±c:
-Nà y, ngÆ°Æ¡i nói cho ta biết tên đó là ai, sao y vô lÆ°Æ¡ng tâm đến thế? Äêm nay bổn cô nÆ°Æ¡ng Ä‘i cắt đầu y, xem y còn bắt ngÆ°á»i thÆ°á»ng nữa không?
KÃnh Tháºt nghe nói ngẩn ngÆ°á»i:
“Cô nÆ°Æ¡ng nà y là m nghá» ngá»—ng gì mà hung dữ váºy, vừa mở mồm đã đòi giết ngÆ°á»i rồi, chắc cô ta chỉ nói chÆ¡i chứ là m sao nổi.â€
Y có vẻ không tin và thấy Phong Lan mảnh dẻ nhÆ° váºy là m gì có can đảm và tà i ba giết ngÆ°á»i được.
Long Uyên thấy ngÆ°á»i ná» tháºt thà và có phong Ä‘á»™ hiệp nghÄ©a. Chà ng nghÄ© giây lát rồi mỉm cÆ°á»i nói:
-Lan muá»™i hà tất phải chấp nhất những kẻ đó là m chi. Y muốn lấy lại món tiá»n thì cứ trả cho y có phải là xong không?
Phong Lan gần gÅ©i Long Uyên ná»a tháng trá»i không những biết rõ tÃnh chà ng mà còn biết chà ng là ngÆ°á»i rất nhân nghÄ©a, nên nà ng bị ảnh hưởng Ãt nhiá»u, do đó suy nghÄ© của nà ng đã thay đổi nhiá»u. Lại nghe Long Uyên nói váºy, không những không giáºn lại còn há»i:
-Äại ca lấy đâu ra số tiá»n kếch sù ấy để trả cho ngÆ°á»i ta?
Long Uyên cÆ°á»i đáp:
-TrÆ°á»›c Lan muá»™i chả há»i tôi Ä‘em nhiá»u châu báu nhÆ° váºy để là m gì sao? Bây giá» tôi nói cho Lan muá»™i hay, số châu báu đó chÃnh là dùng cho việc nà y đây.
Phong Lan nhá»› lại mỉm cÆ°á»i, nhÆ°ng nà ng lại lÆ°á»m chà ng tỠý không tin:
-Äại ca lừa dối ma quá»· thì được, còn tiểu muá»™i không tin đại ca là thần tiên biết có chuyện nà y xảy ra mà đem theo châu báu ấy để đối phó.
Long Uyên cÆ°á»i không trả lá»i, Phong Lan giáºm chân há»n giáºn:
-CÆ°á»i cái gì? CÆ°á»i cái gì? Tiểu muá»™i không tin là không tin.
Long Uyên thấy nà ng tức giáºn nhÆ° váºy lại cà ng cÆ°á»i nhiá»u hÆ¡n trÆ°á»›c, Phong Lan tức quá chạy lại đấm chà ng mấy cái. Long Uyên liá»n giải thÃch:
-Lan muá»™i, tuy tôi chÆ°a biết nÆ¡i đây có chuyện nhÆ° thế, nhÆ°ng tôi biết giang hồ có nhiá»u nÆ¡i cần phải dụng tiá»n bạc. Bây giỠông chủ VÆ°Æ¡ng đây vì cứu ngÆ°á»i khác mà lụy thân, chẳng lẽ chúng ta không ra tay giúp ông ta?
KÃnh Tháºt đứng cạnh nghe nói nhÆ° thế má»›i hiểu hai ngÆ°á»i có ý giúp mình trả nợ kia nên mừng rỡ vô cùng, vá»™i quỳ xuống lạy:
-Ân công quả thá»±c cao nghÄ©a, KÃnh Tháºt tôi thá»±c cảm Æ¡n vô cùng…
Long Uyên vội đỡ y, nghiêm nghị nói:
-Ông chủ VÆ°Æ¡ng, tại hạ sẽ trả nợ thay nhÆ°ng có má»™t Ä‘iá»u kiện.
KÃnh Tháºt lại tưởng Long Uyên cÅ©ng nhÆ° ngÆ°á»i bạn kia, có ý muốn cầu lợi, không đợi chà ng nói xen lá»i:
-Ân công cứ yên tâm. KÃnh Tháºt tôi không phải là kẻ vô nghÄ©a. Nếu ân công cứu được tiểu nhân phen nà y, sau nà y tiểu nhân thế nà o cÅ©ng xin trả gấp đôi.
Long Uyên cÆ°á»i nói:
-à tại hạ không phải thế, tại hạ muốn hợp tác buôn bán má»™t phen thôi. Không biết ông chủ VÆ°Æ¡ng có nháºn lá»i không?
Phong Lan đứng cạnh thắc mắc vô cùng, không hiểu chà ng đình là m gì, định há»i thì Long Uyên đã nói tiếp:
-Vừa rồi tại hạ tÃnh kỹ rồi, cách cho vay lÆ°Æ¡ng thá»±c của ông mạo hiểm thá»±c, nhÆ°ng ngÆ°á»i được vay đó lại chắc không phải là những kẻ vong Æ¡n bá»™i nghÄ©a đâu. Nếu sau nà y há» khá giả thế nà o cÅ©ng theo đúng kế Æ°á»›c mà trả lại, tại hạ có khá nhiá»u châu báu, hiện giá» chÆ°a dùng tá»›i muốn giao cho ông chủ VÆ°Æ¡ng Ä‘em bán, nhÆ° váºy ông chủ VÆ°Æ¡ng có thể trả được món nợ kia, và cÅ©ng để có vốn cho các nạn nhân vay. Má»™t năm sau quý hồ con quái váºt ở Sà o Hồ bị giết, nÆ¡i đây lại thái bình, có phải tại hạ và ông chủ VÆ°Æ¡ng Ä‘á»u được lợi rất nhiá»u không?
Phong Lan không hiểu tại sao Long Uyên lại bá»—ng nghÄ© tá»›i lợi lá»™c nhÆ° thế. Nà ng muốn xen lá»i há»i nhÆ°ng lại thấy Long Uyên Ä‘Æ°a mắt ra hiệu bất đắc dÄ© phải nÃn thinh.
KÃnh Tháºt không tin đây là sá»± tháºt, vì y nghÄ© trên Ä‘á»i nà y là m gì có ngÆ°á»i ngu ngốc hÆ¡n y nhÆ° thế nên nhất thá»i y ngẩn ngÆ°á»i nhìn Long Uyên, không biết trả lá»i nhÆ° thế nà o cho phải.
Long Uyên biết khẩu quyết vô bằng liá»n tiếp:
-Ông chủ đã là nh mạnh nhÆ° thÆ°á»ng chÆ°a? Nếu không thấy có gì khó chịu xin theo tại hạ trở vá» khách sạn.
KÃnh Tháºt vẫn hoà i nghi, nhÆ°ng đã đứng dáºy gáºt đầu tá» vẻ bằng lòng. Vừa Ä‘i vừa hồ nghi không biết chuyện nà y hÆ° thá»±c ra sao?
Lúc ấy trá»i sầm tối trên Ä‘Æ°á»ng phố đâu đâu cÅ©ng có nạn nhân, ngÆ°á»i ngồi kẻ nằm trông thá»±c thê thảm.
Ba ngÆ°á»i và o khách Ä‘iếm, Long Uyên liá»n lấy má»™t cái túi da đổ má»™t Ãt bạc nén và châu báu ra, châu báu ấy đã là m cho má»i ngÆ°á»i lóa mắt. KÃnh Tháºt là ngÆ°á»i buôn bán, mà cả Ä‘á»i cÅ©ng chÆ°a há» thấy châu báu nhiá»u nhÆ° váºy bao giá» nên kinh hãi ngẩn ngÆ°á»i, nhắm mắt lại rồi mở ra nhìn kÄ© lại má»›i dám tin là tháºt.
Long Uyên chả cần đếm, lại bá» và o túi Ä‘Æ°a cho KÃnh Tháºt.
-Chỗ nà y chắc cũng được và i vạn lạng bạc, ông chủ cứ đem đi bán rồi mua thóc gạo vỠđem cho vay.
KÃnh Tháºt cà ng không dám tin và cÅ©ng không dám đỡ, ấp úng nói:
-Cha mẹ ơi, chỗ nà y đáng giá đến mấy trăm vạn lạng chứ có phải mấy vạn lạng đâu… tiểu… tiểu nhân…
Long Uyên mỉm cÆ°á»i tiếp:
-Äược, mấy trăm vạn lạng thì mấy trăm vạn, ngÆ°á»i cứ Ä‘em Ä‘i, nhÆ° váºy cà ng mua được nhiá»u lÆ°Æ¡ng thá»±c. NgÆ°Æ¡i lên nhá»› rằng những nạn nhân ở đây nhiá»u lắm, ngÆ°Æ¡i mua Ãt thì sao đủ cho há» vay, huống hồ Ãc giao ở Sà o Hồ tối hôm nay thể nà o cÅ©ng bị giết chết, nhà của dân chúng bị phá hủy nhÆ° thế là m sao há» sinh sống được ngay, cho nên là m thế nà o lÆ°Æ¡ng thá»±c cho đủ và dân chúng cÅ©ng không thiếu dụng cụ để canh tân. NgÆ°Æ¡i cứ việc Ä‘em túi và ng và châu báu nà y Ä‘i, má»™t mặt mua lÆ°Æ¡ng thá»±c cho há» vay, má»™t mặt cho há» vay tiá»n để mua dụng cụ má»›i. NhÆ° váºy há» má»›i có thể sinh nhai, có váºy má»›i có tiá»n trả chúng ta chứ.
Lá»i nói của chà ng rất có lý nhÆ°ng KÃnh Tháºt là ngÆ°á»i trung nghÄ©a, chất phát khi nà o lại dám Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t nháºn má»™t món tiá»n lá»›n nhÆ° váºy?
Long Uyên giảng giải đôi ba phen, KÃnh Tháºt má»›i bá»›t kinh ngạc và ái ngại đáp:
-Äại gia có lòng bồ tát cứu khổ cứu nạn cho dân chúng nÆ¡i đây không phải vì cầu lợi, hôm nay đại gia đã tin cáºy nhá» tôi, KÃnh Tháºt tôi không dám từ chối, từ nay trở Ä‘i tôi sẽ thể theo lòng từ bi và kế hoạch của đại gia để hoà n thà nh tâm nguyện của đại gia, nếu tôi hai lòng thì trá»i tru đất diệt.
Long Uyên thấy y thỠnặng thì mừng vô cùng, vỗ vai y mấy cái và nói tiếp:
-VÆ°Æ¡ng nhân huynh, lòng từ bi hiệp nghÄ©a của huynh đệ rất lấy là m kÃnh phục. Äệ tin huynh, từ nay trở Ä‘i VÆ°Æ¡ng huynh cứ việc hà nh sá»±, quý hồ được việc thôi chứ không cần tÃnh tá»›i lá»i lãi, nhÆ°ng nhất thiết không được để lá»™ hà nh tÃch ra.
KÃnh Tháºt vâng vâng dạ dạ Ä‘á»™t nhiên y sá»±c nghÄ© tá»›i chÆ°a biết tên và lai lịch của Long Uyên. Nên y vá»™i há»i.
Long Uyên vẫn dùng cái tên Long Linh Vân còn lai lịch và hà nh tung thì chà ng cho y biết:
-Tôi vá»›i má»™t ngÆ°á»i bạn thân má»›i ngao du tá»›i đây cÅ©ng chÆ°a nhất định Ä‘i đâu hết, quà hồ VÆ°Æ¡ng huynh không hổ thẹn vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm là được rồi, cứ là m không cần há»i han gì hết. Sau nà y nếu có dịp tôi sẽ quay lại đây xem việc của huynh kết quả tá»›i đây, huynh đừng có báºn lòng gì hết.
KÃnh Tháºt nghe xong tuy kinh ngạc và thấy kì lạ, nhÆ°ng y biết ngÆ°á»i nà y không thể lấy lẽ thÆ°á»ng mà sét Ä‘oán được. Tuy mặt chà ng xấu xà nhÆ°ng quả thá»±c là má»™t kì nhân của thiên hạ.
Long Uyên lại chuyện trò vá»›i KÃnh Tháºt và i câu nữa, thấy trá»i đã tối liá»n tiá»…n y ra, trÆ°á»›c khi chia tay KÃnh Tháºt sá»±c nhá»› ra má»™t việc liá»n há»i:
-Tiểu nhân ở đây, tên hiệu của tiểu nhân là Lợi Dân SÆ°Æ¡ng Trang Hãng. Ngà y mai đại gia có rảnh xin đến tiểu Ä‘iếm để tiểu Ä‘iếm được má»i đại gia má»™t bữa cÆ¡m cho táºn tình nghÄ©a.
Long Uyên vội từ chối:
-Ngà y mai đệ có việc phải Ä‘i tháºt sá»›m, bữa ăn đó hẹn đến dịp khác sẽ quấy nhân huynh sau.
KÃnh Tháºt nghe Long Uyên nói nhÆ° váºy, biết ân nhân mình không những đã tin cáºy mình mà đến má»™t bữa cÆ¡m cÅ©ng không quấy mình nữa, trong lòng cà ng cảm Ä‘á»™ng thêm không sao ngăn được nÆ°á»›c mắt. Sau y nghÄ© lại kỳ nhân thế nà o cÅ©ng có hà nh Ä‘á»™ng kỳ lạ, vì thế y không má»i nữa mà vái lạy má»™t lạy rồi nói:
-Ân nhân đại đức Vạn Gia Sinh Pháºt, tiểu nhân không dám nói cám Æ¡n chỉ chúc trá»i pháºt phù há»™ cho ân nhân thôi.
Nói xong không đợi Long Uyên trả lá»i vá»™i quay đầu Ä‘i ngay.
Long Uyên thấy váºy gáºt đầu thầm thấy vui trong lòng nháºn thấy mình giao phó cho ngÆ°á»i nà y không sao chút nà o, và chà ng biết phen nà y KÃnh Tháºt sẽ dùng số tiá»n của mình mà táºn tâm cứu giúp nạn nhân.
Phong Lan đứng cạnh xem hà nh Ä‘á»™ng của hai ngÆ°á»i không nói ná»a lá»i. Và khi thấy Long Uyên Ä‘Æ°a cho ngÆ°á»i ná» má»™t lúc mấy trăm vạn lạng bạc, mặt không hỠđổi sắc chút nà o, chỉ má»™t phong Ä‘á»™ nà y cÅ©ng là m cho nà ng bằng lòng lắm rồi.
Vì ngÆ°á»i Ä‘á»i tranh nhau già nh giá»±t tiá»n bạc không tiếc đổ máu hi sinh tình mạng mà Long Uyên là m việc thiện, má»™t lúc Ä‘Æ°a ra mấy trăm vạn lạng bạc không tiếc tay thì chá»›, đến cả danh tiếng cÅ©ng không thèm nốt. NgÆ°á»i hiệp nghÄ©a nhÆ° váºy quả không phải là ngÆ°á»i thÆ°á»ng, không chỉ võ nghệ tuyệt luân mà phẩm hạnh cÅ©ng hÆ¡n ngÆ°á»i.
NhÆ° váºy trên Ä‘á»i nà y không sao tìm ra được ngÆ°á»i thứ hai. TrÆ°á»›c kia nà ng thấy chà ng xấu xà trong lòng có chút khinh thị, gá»›m ghiếc, nhÆ°ng giá» nghÄ© lại nháºn thấy mình quả thá»±c nhá» nhen quá, trong lòng cà ng hổ thẹn thêm, qua việc nà y nà ng đã được má»™t bà i há»c là nhân phẩm cao thượng nà y của chà ng thá»±c là còn đáng yêu hÆ¡n những ngÆ°á»i có bá»™ mặt xinh đẹp gấp mấy trăm lần.
Vì váºy nhất thá»i nà ng cứ nhìn thẳng và o bá»™ mặt của Long Uyên không chá»›p và nà ng cảm thấy hình bóng chà ng ta cứ lá»›n dần lên chứa đầy trái tim và cả căn phòng ấy nữa, nà ng muốn nói má»™t Ä‘iá»u gì đó mà cứ ấp úng mãi khống sao nói được ná»a lá»i…
Long Uyên thấy nà ng nhÆ° ngất nhÆ° ngây nhìn mình, giáºt mình kinh hãi, khi chà ng nhìn kỹ má»›i hay hai mắt nà ng tia ra những luồng ánh sáng rất nhu hòa, chà ng thắc mắc vô cùng:
-Lan muội…
-Long đại ca… - Phong Lan giáºt mình, ấp úng. Nà ng nói được nhÆ° váºy liá»n ngã ngay và o lòng Long Uyên.
Long Uyên thấy váºy định né sang bên, nhÆ°ng vì thấy cái nhảy của Phong Lan vừa nhanh vừa mạnh, nếu mình không đỡ thì thế nà o nà ng cÅ©ng té ngã.
Bất đắc dĩ Long Uyên phải đưa tay đỡ nà ng và o lòng, mặt nà ng gục và o ngực chà ng, Long Uyên thở dà i không biết là nên vui hay nên buồn.
Long Uyên thá»±c khó xá» hết sức, đầu óc bối rối không tả, vì chà ng nghÄ© Phong Lan là ngÆ°á»i yêu của Hổ Hùng rồi.
Tuy chà ng đã quan sát thấy Phong Lan chÆ°a tá» vẻ gì là yêu Hổ Hùng hết, nhÆ°ng chà ng không phủ nháºn Ä‘iá»u mà nếu không có chà ng ở đó, chắc chắn Hổ Hùng đã có được trái tim của nà ng rồi. Vì thế bất cứ đứng ở láºp trÆ°á»ng bạn hay địa vị của má»™t ngÆ°á»i quân tá» không khi nà o chà ng lại cÆ°á»›p ngÆ°á»i yêu của má»™t ngÆ°á»i khác được. Huống hồ trong lòng chà ng đã có Vân Tuệ, ngÆ°á»i mà chà ng yêu rất nhiá»u và cÅ©ng là ân nhân nữa, nhÆ°ng vẻ đẹp của Phong Lan cÅ©ng đủ khuynh đảo Ä‘Ã n ông của thiên hạ, gần gÅ©i Phong Lan lâu Long Uyên cÅ©ng đã có ấn tượng sâu sắc, trong ná»a tháng nay chà ng thấy nà ng ta xa Hổ Hùng dần trái lại cà ng gần mình thêm. Thoạt tiên chà ng cho nà ng ta Æ°a mình là vì tÃnh mình thÃch đùa, và cÅ©ng vì bá»™ mặt xấu xà của mình nên nà ng má»›i gần gÅ©i mình, rồi vì Phong Lan thấy ná»™i tâm của mình không nhÆ° bá»™ mặt nên má»›i có lòng nhÆ° váºy.
NhÆ°ng chà ng vẫn cho Phong Lan thÆ°Æ¡ng hại mình hÆ¡n là yêu, sở dÄ© từ tình thÆ°Æ¡ng đó biến chuyển thà nh là do hà nh vi của mình đã là m cho nà ng rung Ä‘á»™ng. Yêu mà do thÆ°Æ¡ng hại mà nên đó không phải là tình yêu thá»±c sá»±, không thể kéo dà i. Tuy biết váºy nhÆ°ng khi nà ng nhảy và o lòng mình chà ng lại…
Mùi thơm kỳ lạ của một cô gái mới lớn xông lên khiến chà ng không thể tự chủ được, không riêng gì mùi thơm mà lúc nà y chà ng không nỡ cự tuyệt sợ là m nà ng đau lòng, hơn một lần chà ng định ôm lấy nà ng nhưng nghĩ đến Hổ Hùng chà ng lại thôi.
Sau cùng lý trà thắng tình cảm, chà ng lắc đầu một cái, từ từ đẩy nhẹ Phong Lan ra và nói:
-Lan muội là m sao thế?
Lúc nà y trong mắt Phong Lan khuôn mặt của Long Uyên đẹp lạ lùng, nà ng nghe trống ngá»±c Long Uyên Ä‘áºp mạnh, cảm thấy hÆ¡i nóng của ngÆ°á»i chà ng Ä‘ang chuyá»n qua ngÆ°á»i mình ấm áp khôn tả.
Hình nhÆ° Phong Lan ngá»i thấy má»™t mùi hÆ¡i lạ của ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông, khiến suy nghÄ© há»—n loạn, tay chân không hiểu sao yếu á»›t nhÆ° không có hÆ¡i sức, cần phải có ngÆ°á»i đỡ váºy. NhÆ°ng nà ng bá»±c mình nhất là Long Uyên không hiểu cảm giác khoan khoái của nà ng, lại đẩy nà ng ra, trong lòng nà ng dâng lên má»™t niá»m uất ức, liá»n nức nở khóc rồi ôm mặt chạy, bá» mặc Long Uyên ở lại má»™t mình trong tiếng thở dà i.
Phong Lan chạy vá» phòng vá»™i và ng đóng kÃn cá»a phòng lại, nà ng nằm lăn trên giÆ°á»ng khóc, Ä‘au lòng chẳng khác gì má»™t ngÆ°á»i thất tình váºy. Nà ng giáºn đến ná»—i muốn phá tan thế giá»›i nà y. Äây là lần đầu tiên nà ng bị vấp ngã, nhÆ°ng tÃnh bÆ°á»›ng bỉnh đã thúc giục nà ng, bằng má»i cách khắc phục sá»± thất bại kia. Nhá» quyết định đó nà ng dần bình tÄ©nh trở lại, nà ng nằm trên giÆ°á»ng lẳng lặng phân tÃch chuyện vừa qua. Nà ng vốn là ngÆ°á»i thông minh, trÆ°á»›c kia trong cuá»™c sống muốn gì cÅ©ng được nên Ãt khi nà ng phải dùng đến trà óc.
Nhá»› lại hồi nhá» mình sống trên Võ Di sÆ¡n, nÆ¡i mây trắng nhẹ trôi trong gió, má»™t tuyệt cảnh nhân gian. Nhá»› đến ngôi nhà trong má»™t khu rừng trên đỉnh núi rá»™ng, cả gia đình ngoà i mẹ vá»›i bà ra chỉ có bà cụ thổi cÆ¡m. Nà ng không nhá»› được hình dáng của ngÆ°á»i cha nhÆ° thế nà o, nhÆ°ng nghe bà kể lại nà ng biết cha nà ng tên là Thu Phong, khi nà ng má»›i ra Ä‘á»i được má»™t năm thì ngÆ°á»i cha chết vì bệnh. Vì váºy Phong Lan đã trở nên má»™t viên ngá»c quý của nhà há» Phong; mẹ nà ng là Chu Văn Trân cố gắng nuôi nấng nà ng cho tá»›i lá»›n, bà nà ng là Võ Di bà bà . Bà cụ là má»™t cao thủ võ lâm lại tìm đủ loại thuốc bổ tẩm bổ cho cháu.
Khi nà ng mới biết đi, Võ Di bà bà đã bắt đầu dạy võ.
Phong Lan được bà và mẹ cÆ°ng chiá»u, trở nên bÆ°á»›ng bỉnh và hiếu thắng giống hệt tÃnh của bà . Năm xÆ°a Võ Di bà bà chỉ thua Thiên Hạ Äệ Nhất nhân má»™t kiếm. NhÆ°ng cho là sá»± nhục nhã nên mấy chục năm nay khổ luyện tuyệt kÄ© để trả mối háºn xÆ°a. NhÆ°ng hà nh tung của Cô Äá»™c Khách bà ẩn, bất định, hÆ¡n nữa Phong Lan là huyết mạch của nhà há» Phong nen bà phải ở nhà chăm sóc cho cháu. Tuy Võ Di bà bà chÆ°a xuống núi nhÆ°ng ngà y nà o cÅ©ng mà i dÅ©a kiếm mong có dịp phục mối háºn xÆ°a.
Phong Lan được bà bà ưu ái nên từ nhỠđã há»c hết tinh hoa võ há»c của bà . Äịa vị của nà ng ở trong nhà có thể nói là cao nhất, bất cứ việc gì, há»… nà ng muốn là phải được. Lại thêm nà ng thông minh lại xinh đẹp, nên bà bà cà ng cÆ°ng chiá»u cháu.
Vì muốn cháu mình khá»i buồn tẻ, Võ Di bà bà phải xuống núi kiếm thêm hai môn đồ khác táºp luyện vá»›i Phong Lan cho có bạn.
Hai môn đồ đó là Cốc Thúy Trúc sÆ° tỉ của Phong Lan và Quách DÅ©ng sÆ° ca của nà ng. Hai ngÆ°á»i lấy nghÄ©a là môn đồ của Thu Phong, nhÆ°ng sá»± thá»±c do Võ Di bà bà truyá»n thụ võ công cả.
Quách DÅ©ng vá»›i Thúy Trúc đồng niên và cùng lá»›n hÆ¡n Phong Lan ba tuổi, nà ng chỉ Æ°a ngÆ°á»i sÆ° tỉ thôi chứ không Æ°a ngÆ°á»i sÆ° huynh, vì Quách DÅ©ng là ngÆ°á»i rất thẳng thắng nhÆ°ng phải cái không được thông minh cho lắm. Trái lại Thúy Trúc vá»›i Quách DÅ©ng yêu nhau rất thắm thiết, sau Phong Lan nghe mẹ nói chuyện vá»›i bà má»›i hiểu rõ được chuyện đó.
Thế rồi hết năm nà y qua năm khác, rồi sÆ° tá»· vá»›i sÆ° huynh cÅ©ng xin phép xuống núi hà nh hiệp, hai ngÆ°á»i Ä‘i được má»™t năm thì Phong Lan cÅ©ng chịu nhịn không được, xin phép bà và mẹ cho xuống núi hà nh hiệp. Nà ng chắc thể nà o bà cÅ©ng phản đối, không ngá» vừa lên tiếng há»i bà đã đồng ý ngay, và dặn dò cặn kẽ từng li từng tà má»™t.
Vì váºy nà ng phấn khởi từ biệt bà và mẹ bÆ°á»›c chân và o giang hồ. Nà ng nhÆ° má»™t con chim nhá» rá»i khá»i lồng, bay nhảy khắp má»i nÆ¡i. Chỉ thoáng cái đã qua ná»a năm.
Trong ná»a năm đó nà ng Ä‘i rất nhiá»u nÆ¡i, đánh rất nhiá»u tráºn, nhÆ°ng chÆ°a há» gặp má»™t địch thủ nà o cả, và cÅ©ng không trải qua má»™t tráºn kinh hiểm nà o. Vì thế mà nà ng nghi ngá» lá»i dặn bảo của bà : “Giang hồ hiểm trá, nhân ngoại hữu nhân.â€, cÅ©ng vì thế mà nà ng cà ng tá»± tin và o mình hÆ¡n.
Mấy tháng trÆ°á»›c ở vùng Nam DÆ°Æ¡ng nà ng gặp Hổ Hùng, lúc ấy nà ng Ä‘ang bị má»™t bá»n sắc lang bao vây.
Hổ Hùng ở vùng Nam DÆ°Æ¡ng khá có oai danh, giá»›i lục lâm trông thấy đôi phi hổ chảo và cách ăn váºn của chà ng biết đó là để tá» cÆ°ng của chÆ°Æ¡ng môn Hoa SÆ¡n phái ở Tân Trung, thế lá»±c rất hùng háºu nên không dám trêu và o, do váºy bá»n kia vừa thấy chà ng liá»n bỠý định mà đà o tẩu.
Thấy Hổ Hùng anh tuấn lại có oai trấn nhÆ° váºy, mà từ lúc nà ng và o giang hồ đến nay chÆ°a có ai bằng chà ng ta, nên vừa gặp liá»n có cảm tình ngay.
Hổ Hùng thấy nà ng đẹp tá»±a nhÆ° hoa, võ nghệ cao siêu nên cÅ©ng Ä‘em lòng yêu thÃch. Hai ngÆ°á»i chà o há»i xong biết Ä‘á»u có ý ngao du giang hồ, lại ý hợp tâm đầu liá»n kết bạn vá»›i nhau.
Mấy tháng nay Hổ Hùng Ä‘Æ°a nà ng Ä‘i khắp tỉnh Hà Nam và ná»a tỉnh SÆ¡n Äông. Trong khi Ä‘i Ä‘Æ°á»ng Hổ Hùng vẫn luôn tá» tình cảm vá»›i nà ng, nếu không gặp Long Uyên thì Phong Lan đã yêu chà ng ta rồi. NhÆ°ng giá» tình thế thay đổi hẳn, không hiểu tại sao nà ng lại chịu bá» chà ng đẹp trai anh tuấn mà phát sinh tình cảm vá»›i má»™t kẻ xấu xà nhÆ° váºy?
Trong khi nà ng gục đầu trong lòng Long Uyên, nà ng cân nhắc hai ngÆ°á»i rất kÄ©, tuy Long Uyên không có được vẻ đẹp của Hổ Hùng, và Long Uyên cÅ©ng chÆ°a từng tá» tình yêu vá»›i nà ng bao giá», nhÆ°ng lúc nà o nà ng lcungx bênh vá»±c chà ng, lòng hÆ°á»›ng vá» Long Uyên không phải lúc nà y má»›i có. TrÆ°á»›c kia nà ng gần gÅ©i Long Uyên chủ yếu là do lòng thÆ°Æ¡ng hại, bây giá» thấy tấm lòng hiệp nghÄ©a cao cả của chà ng nà ng thá»±c sá»± Ä‘em lòng yêu, mà ngả và o lòng chà ng nhÆ° váºy.
Äồng thá»i nà ng lại thấy Hổ Hùng quá kiêu ngạo, tá»± phụ, lúc nà o cÅ©ng Ãch ká»·, dù Ä‘iển trai thá»±c nhÆ°ng so sánh sao được vá»›i Long Uyên. Cho nên hình bóng Hổ Hùng đã mất hẳn trong đầu óc nà ng rồi.
Phong Lan nằm suy nghÄ© hồi lâu rồi ngồi dáºy thở dà i má»™t tiếng. Nà ng bắt đầu phân tÃch vấn Ä‘á», những vấn đỠđó Ä‘á»u là những vấn Ä‘á» tÆ°Æ¡ng lai của nà ng. Nà ng cÅ©ng biết từ trÆ°á»›c đến nay Long Uyên tưởng mình vá»›i Hổ Hùng yêu nhau, cho nên vấn Ä‘á» thứ nhất nà ng cần giải quyết là phải tá» cho Long Uyên biết mình không phải… NhÆ°ng việc nà y giải thÃch cÅ©ng không phải là dá»…, vì Hổ Hùng quen biết nà ng bấy lâu chÆ°a có việc gì là m cho nà ng thất vá»ng cả, nên nà ng không muốn là m Hổ Hùng Ä‘au lòng, vì váºy mà nghÄ© mãi không ra được cách nà o giải quyết.
Äang lúc ấy nà ng bá»—ng nghe thấy tiếng trống Ä‘iểm canh hai, tiếp theo đó lại nghe thấy phòng bên có tiếng Ä‘á»™ng rất khẽ.
Hổ Hùng nhân lúc trá»i tối mở cá»a phi thân ra ngoà i. Không ngá» Phong Lan ở bên cạnh còn thức nên nghe thấy tiếng Ä‘á»™ng. Nà ng cÅ©ng liá»n mở cá»a sổ nhảy ra theo.
Nà ng vừa ra khá»i thì Long Uyên cÅ©ng nhảy ra theo.
--------------------------------------------------------------------------------
nhatlinh_huyenvu -> RE: QKMM (hoi 13) (19.1.2008 19
01)
Hồi 13
Ná»a đêm giết thuồng luồng
Long Uyên Ä‘ang lúc bối rối khó xá», chà ng định rá»i khá»i hai ngÆ°á»i bằng không mình sẽ mang tiếng. Suy nghÄ© mãi chà ng quyết định diệt trừ thuồng luồng xong sẽ rá»i khá»i hai ngÆ°á»i Ä‘i nÆ¡i khác.
Äúng lúc đó chà ng nghe thấy Hổ Hùng ra Ä‘i, chà ng biết Hổ Hùng muốn lấy được óc con thuồng luồng nên chà ng định theo giúp má»™t tay. NgỠđâu chÆ°a kịp hà nh Ä‘á»™ng thì đã thấy Phong Lan theo sau Hổ Hùng, nên chà ng vá»™i Ä‘uổi theo luôn.
DÆ°á»›i bóng trăng mỠảo, ba bóng Ä‘en lần lượt tiến thẳng vá» phÃa Sà o Hồ. Ná»a tiếng đồng hồ sau Hổ Hùng đã tá»›i là ng mạc cạnh bá» hồ.
Hổ Hùng tưởng trong là ng nà y không còn ngÆ°á»i ở nữa, ngỠđâu y vừa tá»›i gần, trong là ng đã thấy có ánh đèn lóe ra. Y rất thông minh, Ä‘oán ra ngay ánh đèn ấy không phải của dân bản xứ, vì ai cÅ©ng biết con Tá»· Kim Giao xuất hiện và o lúc ban đêm, dân chúng nà o dám thắp sáng đèn nhÆ° thế. Vì váºy y má»›i Ä‘oán chắc đó là những nhân váºt võ lâm ở tạm đó để chá» thuồng luồng xuất hiện.
NghÄ© nhÆ° váºy y liá»n rón rén tá»›i gần, quan sát địa thế má»™t hồi rồi má»›i từ từ tá»›i gần căn nhà có ánh sáng đèn kia.
Phong Lan vá»›i Long Uyên ở phÃa sau thấy váºy cÅ©ng bắt chÆ°á»›c, từ từ tiến lại gần căn nhà ná».
Hổ Hùng quyết tâm muốn biết những ngÆ°á»i trong nhà định là m gì. Hoà n toà n chú tâm và o đó, nên y không ngỠđằng sau có Phong Lan vá»›i Long Uyên theo dõi. Tá»›i gần y thấy có má»™t cây cổ thụ rất cao, liá»n leo lên trên ấy. Y thấy rõ mồn má»™t bên dÆ°á»›i là nhà của má»™t ngÆ° phủ, nhà đó chỉ có hai phòng ngoà i, má»™t phòng trong và má»™t cái bếp lợp rÆ¡m.
Lúc ấy ở phòng ngoà i đèn lá»a sáng rá»±c, mÆ°á»i mấy đại hán võ trang mặt mÅ©i hung tợn Ä‘ang ngồi quây quần ở hai cái bà n “ăn nháºu†chuyện trò vui vẻ.
Chỉ trông bá» ngoà i Hổ Hùng cÅ©ng biết há» là những nhân váºt hắc đạo, nhÆ°ng bá»n ngÆ°á»i nà y nói những chuyện gì thì y chắc thể nà o cÅ©ng liá»n quan đến chuyện con thuồng luồng. Vì váºy y phải cố nghe lá»m được…
Phà đà ng kia Phong Lan núp ở trên mái nhà căn phòng trong, vì khuất mái nhà nên Hổ Hùng không trông thấy rõ.
Riêng có Long Uyên lén tá»›i cạnh bá» tÆ°á»ng rồi đứng ngó và o bên trong, bá» tÆ°á»ng chỉ cao bằng vai chà ng thôi, nên chà ng nhìn rất rõ trong nhà . Äặc biệt chà ng lại có dạ nhãn.
Hổ Hùng ở trên cây chỉ trông thấy ngÆ°á»i ngồi ở giữa thôi y thấy ngÆ°á»i đó đứng dáºy húng hắng má»™t tiếng và nói:
-Ngà y hôm nay đệ má»›i tá»›i đây, được huynh đệ khoản đãi nhÆ° váºy rất lấy là m cảm Ä‘á»™ng, nhÆ°ng đệ có mấy Ä‘iá»u hãy còn thắc mắc, mong được huynh đệ giải thÃch cho để đệ biết rõ tình hình nhÆ° váºy má»›i nghÄ© ra được kế hoà n thà nh mục Ä‘Ãch.
PhÃa đằng kia Long Uyên đứng đối diện vá»›i ngÆ°á»i đó, thấy ngÆ°á»i đó trạc tứ tuáºn mặc võ trang, lÆ°ng Ä‘eo má»™t đôi bút lá»™ ra ngoà i sáng chói, ngÆ°á»i gầy gò nhÆ°ng trông rất khôn ngoan, chỉ thoáng trông cÅ©ng đủ biết y là ngÆ°á»i Ä‘a mÆ°u túc trÃ.
NgÆ°á»i đó nói xong, ngÆ°á»i ngồi bên dÆ°á»›i đã cÆ°á»i ha hả đỡ lá»i:
-Cung huynh xÆ°a nay vẫn là ngÆ°á»i nổi tiếng vá» Ä‘a mÆ°u, được thiên hạ tặng cho danh hiệu Văn XÆ°Æ¡ng Gia Cát, công việc ở đây thế nà o cÅ©ng phải nhá» huynh nghÄ© kế trÆ°á»›c má»›i được. NhÆ°ng lần nà y hắc bạch lưỡng đạo tụ táºp, nghe nói mấy tên quái váºt khét tiếng cÅ©ng tá»›i. Chúng đã ẩn mặt lâu năm lần nà y xuất hiện ở nÆ¡i đây chắc cÅ©ng muốn nhúng tay và o. NhÆ° váºy chúng ta rất nhức óc, nếu đối phó không khéo, không những không được phần mà còn mất mạng.
Hổ Hùng nghe tên ấy nói váºy kinh hãi thầm, y không ngá» lại có nhiá»u sá»± rắc rối nhÆ° thế, tuy y không biết ngÆ°á»i Ä‘ang nói là ai nhÆ°ng còn Văn XÆ°Æ¡ng Gia Cát thì y đã nghe danh từ lâu.
Văn XÆ°Æ¡ng Gia Cát há» Cung tên Nhân Kiệt, lừng danh trong giá»›i hắc đạo hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i năm, đôi Văn XÆ°Æ¡ng Bút của y chuyên để đả các yếu huyệt của kẻ địch rất cao siêu và lợi hại, ngÆ°á»i nà y lại túc trà đa mÆ°u, giảo hoạt vô song, ác Ä‘á»™c thì không còn gì nói, vì váºy không ai muốn đụng chạm tá»›i y cả. Từ khi y gia nháºp giang hồ đến giỠở Giang Nam Ä‘i lại Ä‘á»u Ä‘Æ¡n thân Ä‘á»™c mã, hà nh tung phiêu hốt, tá»›i đâu cÅ©ng đến sÆ¡n trại nghỉ ngÆ¡i và láºp kế há»™ chủ nhân, vì thế mà các bằng hữu hắc đạo Ä‘á»u kÃnh phục y.
Hổ Hùng ra nháºp giang hồ cÅ©ng khá lâu nên những nhân váºt có danh tiếng trên giang hồ y Ä‘á»u biết, vì váºy vừa nghe tá»›i tên Văn XÆ°Æ¡ng Gia Cát y liá»n kinh hãi là váºy.
Cung Nhân Kiệt nghe ngÆ°á»i ná» nói xong liá»n ngồi xuống và nói tiếp:
-VÆ°Æ¡ng huynh việc gì phải sợ ngÆ°á»i nhÆ° thế, chẳng nhẽ anh em chúng ta hợp sức lại mà không địch nổi ngÆ°á»i ta…
Y chÆ°a nói dứt, ngÆ°á»i ngồi ở giữa đã la lá»›n:
-Phải, con bà nó… Mãng Phi Mao nà y không tin có ai lại mạnh hơn được chúng ta. Ai mà dám can thiệp và o việc là m của chúng ta, Mãng Phi Mao nà y sẽ cho tên đó hai thương.
Tuy lá»i nói của tên ấy rất thô tục, nhÆ°ng Ä‘á»u là hắc đạo cả lại vô cùng phấn trấn, ai nấy liá»n vá»— tay tán thà nh.
Phong Lan nghe thấy mấy ngÆ°á»i đó ăn nói thô tục nhÆ° váºy hổ thẹn đến Ä‘á» bừng mặt, còn Long Uyên chỉ tủm tỉm cÆ°á»i, chà ng biết ngÆ°á»i đó tuy thô lá»— nhÆ°ng là ngÆ°á»i thẳng thắn và hà o phóng. Hổ Hùng biết Mãng Phi Mao trong giá»›i hắc đạo ở vùng Giang Nam há» TrÆ°Æ¡ng tên Nguyên tÃnh rất thô lá»— nhÆ°ng sức khá»e kinh ngÆ°á»i, cây trÆ°á»ng mâu của y nặng hÆ¡n trăm cân. Y láºp trại ở trong Hồ Bá DÆ°Æ¡ng vá»›i Bát Trảo Ô Tặc Huân Trà Hải và Tam Thoa Thủ Äà o Ngân, cÅ©ng được gá»i là Bá DÆ°Æ¡ng Tam Bá.
NgÆ°á»i được gá»i là VÆ°Æ¡ng huynh lại lên tiếng nói tiếp:
-Chuyện nà y khởi sá»± từ cách đây bốn tháng, dÆ°á»›i núi Cô SÆ¡n chá»— sÆ¡n trại của đệ xuất hiện má»™t con thuồng luồng lá»›n. Láºt úp rất nhiá»u thuyá»n của anh em thủy trại là m má»™t số anh em hi sinh vì nó, đệ bất tà i không là m gì nổi Ä‘Ã nh cho thu dá»n những gì còn lại rồi rút và o trong núi chá» con thuồng luồng tá»›i thì lăn đá đè nó. Cầm cá»± được ná»a tháng con ác giao ấy thấy không là m gì nổi nó liá»n bá» Ä‘i nÆ¡i khác. Thế là tất cả thuyá»n bè Ä‘á»u biệt tÃch không ai dám ra hồ nữa.
Hổ Hùng nghe thấy, biết ngÆ°á»i đó là VÆ°Æ¡ng Chiêm Nguyên biệt hiệu là Lang Lý Giao.
Chiêm Nguyên uống một hớp rượu nói tiếp:
-Äệ thấy con thuồng luồng hung dữ nhÆ° váºy, nó ở trong hồ quấy nhiá»…u nhÆ° thế khác gì là m khó dá»… đệ không? Nếu không nghÄ© cách diệt trừ thì bấy nhiêu anh em trên núi sẽ chết đói hết. Äệ má»™t mình dùng thuyá»n thoát ra ngoà i hồ là mong tìm được anh em có võ nghệ cao cÆ°á»ng để diệt trừ con thuồng luồng kia.
Nói tới đó y ho một tiếng rồi nói tiếp:
-Äệ gặp anh em há» Vi ở núi Äại Biệt tại vùng Hoà i Ninh liá»n nói cho há» hay. Vi lão đại nháºn lá»i giúp ngay, còn Vi VÄ©nh Thanh tá»± nháºn mình tà i hèn sức má»n, bảo đệ phải Ä‘i má»i thêm nhiá»u anh em nữa tá»›i đây má»›i được. Ai ngá» Vi VÄ©nh Thanh biết óc con thuồng luồng là báu váºt nên muốn Ä‘á»™c chiếm, y nói thế chỉ muốn Ä‘uổi khéo đệ. Hai tên đúng là không tá»± lượng sức, rốt cục không nuốt được thuồng luồng mà bị thuồng luồng nuốt.
Mãng Phi Mao TrÆ°Æ¡ng Nguyên nghe Chiêm Nguyên nói tá»›i đó không sao nhịn được liá»n chá»i ngay:
-Con mẹ nó, thá»±c là quả báo nhãn tiá»n.
NgÆ°á»i khác muốn biết rõ câu chuyện vá» sau ra sao, cho nên Ä‘á»u giục Chiêm Nguyên nói tiếp. Chiêm Nguyên lại nói:
-Không hiểu sao tin tức đó lại đồn khắp má»i nÆ¡i, vì váºy có rất nhiá»u ngÆ°á»i của Hắc Bạch đạo lần lượt tụ táºp quanh bá» hồ. Äệ biết tin ấy vá»™i tá»›i Bá DÆ°Æ¡ng má»i Tam Bá vá» ngay đây, quả nhiên tình thế ở nÆ¡i đây đã thay đổi hẳn, không những lục lâm tá» táºp mà còn nhiá»u lão già chÆ°a chết tá»± nháºn là danh môn đại phái cÅ©ng xuất hiện ở đây nữa. NhÆ° váºy vẫn chÆ°a hết bá»±c mình, việc đáng tức là Hoà ng SÆ¡n Thiết Trượng Tú, y dám tá»± cho mình là chủ, gởi thÆ¡ cảnh cáo đệ vá»›i Bá DÆ°Æ¡ng Tam Bá không được giết con thuồng luồng ấy.
Phong Lan vá»›i Hổ Hùng nghe oai danh của Hoà ng SÆ¡n Thiết Trượng Tú đã lâu, biết ông già nà y công lá»±c rất cao siêu, tÃnh tình rất quái dị ná»a chÃnh ná»a tà .
Hình nhÆ° má»i ngÆ°á»i trong nhà thảy Ä‘á»u sợ Thiết Trượng Tú nên khi nghe thấy Chiêm Nguyên nói Thiết Trượng Tú ngang tà ng nhÆ° váºy mà không ai lên tiếng.
Chiêm Nguyên Ä‘Æ°a mắt nhìn má»i ngÆ°á»i má»™t lượt rồi nói tiếp:
-Tục ngữ có câu: “Vá» quýt dà y có móng tay nhá»n†tháºt không sai chút nà o. Thiết Trượng Tú tuy lợi hại, nhÆ°ng y cÅ©ng có vẻ e dè, y đã mấy lần đêm khuya tá»›i hồ và bị ngÆ°á»i ta phá quấy không sao đạt được mục Ä‘Ãch. Thiết Trượng Tú tức vô cùng liá»n viết cáo thị khắp giang hồ. Cáo thị của y có nói rõ con thuồng luồng có báu váºt, và nó vô chủ, ngÆ°á»i nà o mạnh nhất võ lâm sẽ được hưởng, nên y thiết láºp má»™t lôi Ä‘Ã i ở núi Bạch Thạch, ai muốn có được con thuồng luồng đó thì tá»›i lôi Ä‘Ã i ấy tỉ võ, ngÆ°á»i nà o mạnh nhất sẽ được chá»n quyá»n giết thuồng luồng và lấy óc. Từ nay tá»›i đó nếu ai tá»± tiến tiến và o hồ sẽ giết không tha.
Long Uyên nghe váºy tÃnh đốt ngón tay má»›i biết rằm tháng bảy là ngà y mốt.
Äồng thá»i chà ng bất mãn vá» quyết định của Thiết Trượng Tú, vì Tá»· Kim Giao tuy là báu váºt vá»›i võ lâm, nhÆ°ng lại là đại há»a vá»›i bá tánh. Nếu để nó sống lâu thêm ngà y nà o thì hại thêm ngà y ấy, ngÆ°á»i hiệp nghÄ©a phải có tôn chỉ tế thế cứu ngÆ°á»i, sao y không sá»›m nghÄ© cách diệt trừ con thuồng luồng ấy Ä‘i mà đỠđến ngà y nay là m gì?
Còn Hổ Hùng thì chỉ chú ý dến việc là m thế nà o diệt được con thuồng luồng để lấy óc thôi, chứ y không nghÄ© xa nhÆ° Long Uyên. Riêng Phong Lan lại nghÄ© khác, nà ng Ä‘oán chắc ngà y hôm tỉ võ thế nà o cÅ©ng náo nhiệt lắm, nà ng chỉ nghÄ© đến việc tham gia há»™i võ đó, vì nà ng là ngÆ°á»i thÃch vui hiếu Ä‘á»™ng, khi nà o chịu bá» lỡ má»™t thịnh há»™i nhÆ° váºy.
Những ngÆ°á»i ở trong nhà không ngá» bên ngoà i có ngÆ°á»i nghe lá»m. Nói xong chuyện đó chúng bắt đầu bà n đến đối phó ở núi Bạch Thạch. Hổ Hùng thấy mục Ä‘Ãch đã đạt, liá»n lẻn xuống phi thân vá» phÃa Sà o Hồ.
Long Uyên cÅ©ng muốn rá»i khá»i đó, nhÆ°ng thấy Phong Lan còn ở trên mái nhà chÆ°a có Ä‘á»™ng tÄ©nh gì cả. Chà ng liá»n nhặt má»™t miếng đất khẽ búng lên đó. Phong Lan nghe tiếng Ä‘á»™ng ngá»ng đầu nhìn chung quanh, nà ng thấy Long Uyên Ä‘ang đứng ở bá» tÆ°á»ng vẫy tay gá»i mình.
Nà ng khoái trà vô cùng cứ giữ tÆ° thế nằm, đạp mạnh hai chân, ngÆ°á»i phi thẳng ra ngoà i bá» tÆ°á»ng.
Long Uyên thấy nà ng biểu diá»…n môn khinh công đó trông rất đẹp mắt khen ngợi thầm, bá»—ng thấy Phong Lan cà u mà y lại, ngÆ°Æ¡i má»m nhÅ©n tá»±a nhÆ° chân khứ không ngÆ°ng tụ được sắp rÆ¡i đến nÆ¡i, chà ng giáºt mình, liá»n phi thân ôm lấy nà ng, đúng lúc đó trong nhà vá»ng ra tiếng quát:
-Ai ở ngoà i đó?
Tiếp theo có mấy tiếng kêu soẹt soẹt, hình nhÆ° có ngÆ°á»i nhảy ra ngoà i phòng. Long Uyên không kịp nghÄ© vá»™i dụng khinh công tá»™t bá»±c biến mất và o bóng tối. Long Uyên ẳm Phong Lan phi thân và o trong rừng mất dạng.
Sá»± thá»±c bá»n hắc đạo ở trong nhà đang ngồi bà n tán bá»—ng Chiêm Nguyên thấy má»™t bóng Ä‘en lÆ°á»›t qua cá»a sổ, tốc Ä‘á»™ nhanh vô cùng, y tưởng là chim ăn đêm. NhÆ°ng trong lòng có chút nghi ngá» nên má»›i lên tiếng quát há»i, và nhảy ra ngoà i nhÆ° thế.
Tuy những ngÆ°á»i khác không thấy gì cả, nhÆ°ng nghe thấy Chiêm Nguyên nói váºy cÅ©ng lần lượt Ä‘uổi theo ra. NgỠđâu ra tá»›i ná»›i không thấy ngÆ°á»i nà o hết, chúng cÅ©ng biết trong rừng địch nhân có thể ẩn núp, nhÆ°ng từ căn nhà đến rừng cách hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i trượng, dù khinh công giá»i đến đâu cÅ©ng không thể nhanh đến thế được…
Chiêm Nguyên thắc mắc vô cùng, đồng thá»i cÅ©ng hổ thẹn. Cung Nhân Kiệt vá»™i và o trong vÆ°á»n khám xét má»™t lượt rồi lên tiếng nói.
-Hà … má»i các vị quay trở lại thôi, ngÆ°á»i đó võ công cao siêu lắm, có lẽ lúc nà y đã Ä‘i xa rồi, chúng ta nên bà n việc chÃnh trÆ°á»›c thì hÆ¡n.
Chiêm Nguyên biết Văn XÆ°Æ¡ng Gia Cát nói nhÆ° thế là để gỡ sÄ© diện cho mình, nhÆ°ng ngÆ°á»i khác không biết chỉ nghÄ© kẻ đó lợi hại nên trong lòng có chút hoảng sợ.
Hãy nói Long Uyên ẵm Phong Lan phi thân và o rừng, nhìn xuống thấy nà ng nhắm nghiá»n hai mắt, nhÆ°ng rất an nhà n chứ không có vẻ gì là khổ sở hết. Trái lại trông giống nhÆ° ngủ say váºy.
Long Uyên thấy váºy tÃnh nghịch thúc đẩy chà ng thò tay và o cù lét nà ng, quả nhiên nà ng cÆ°á»i khúc khÃch mở mắt ra và vá»™i nhảy xuống đất.
NhÆ° váºy Long Uyên cà ng chứng thá»±c vừa rồi nà ng cố ý đùa giỡn mình, thấy nà ng sợ nhá»™t khi nà o chà ng chịu buông tha, tay giữ chặt ngÆ°á»i nà ng và dùng ngón tay cù lét nà ng tiếp. Nà ng chịu không nổi cÆ°á»i khúc khÃch, rồi giÆ¡ hai tay lên đấm thùm thụp và o ngá»±c chà ng.
Lúc ấy chà ng vẫn không ngÆ°ng chân tiếp tục ôm nà ng chạy qua khu rừng, chà ng thấy nà ng tÆ°Æ¡i cÆ°á»i má»™t cách khêu gợi, nhất là ngá»±c pháºp phòng và hÆ¡i thở thÆ¡m tho Ä‘Æ°a lên mÅ©i là m chà ng không sao dằn nổi.
Lúc ấy, Phong Lan vì cÆ°á»i nhiá»u đã thấy mệt nhoà i liá»n năn nỉ:
-Long… đại ca… tha…không… muội … mu… không dám nghịch… như thế nữa.
Long Uyên thấy nà ng năn nỉ nhÆ° váºy ngừng tay, tiếp tục ẵm nà ng chạy thẳng, giả bá»™ là m nhÆ° tức giáºn dùng giá»ng mÅ©i kêu hừ má»™t tiếng đáp:
-Thôi được, nể mặt cô má»›i “phạm tá»™i†lần đầu và biết hối cải ngay, bổn công tá» tạm tha thứ cho má»™t phen. Lần sau còn tái phạm nhất định bắt cô nÆ°Æ¡ng phải cÆ°á»i đứt ruá»™t má»›i thôi.
Từ khi quen biết Long Uyên đến giá», Phong Lan thấy chà ng rất đứng đắn, ngà y thÆ°á»ng tha hồ nà ng đùa giỡn thế nà o cÅ©ng mặc. Tối hôm nay nà ng theo dõi Hổ Hùng Ä‘i ra nhÆ°ng không biết Long Uyên theo mình, cho nên khi chà ng báo hiệu, trong lòng vừa kinh ngạc vừa khoan khoái. Nà ng kinh ngạc vì mình nằm ở trên ấy bấy nhiêu lâu mà không phát giác chà ng đứng ngoà i, nà ng khoái là thấy Long Uyên Ä‘i theo mình, nếu chà ng ta không có tình ý thì khi nà o theo dõi mình là m chi?
Nà ng nháºn thấy Ãt nhất Long Uyên đã quan tâm đến sá»± an nguy của mình, bằng không sao chà ng lại gá»i mình nhÆ° váºy. Nà ng nghÄ© nhÆ° váºy nên khi Ä‘ang lÆ¡ lững trên không liá»n ngÆ°ng khÃ, thân thể trở nên má»m nhÅ©ng xem Long Uyên có đỡ nà ng không.
Nằm trong lòng chà ng nà ng thấy dá»… chịu vô cùng, hai mắt ti hà giả bá»™ chết giấc để mặc chà ng ẵm mình chạy và o rừng. NgỠđâu Long Uyên đối vá»›i nà ng không chỉ thế mà còn đùa bỡn, nà ng không những không sợ mà lòng cà ng thÃch thú, rồi nà ng giả bá»™ cau mà y là m bá»™ đáng thÆ°Æ¡ng nÅ©ng nịu đáp:
-Vâng, thưa Long đại ca, lần sau tiểu muội không dám là m thế nữa.
Long Uyên thấy váºy khoái chà vô cùng cÆ°á»i ha hả, Phong Lan nói xong cÅ©ng thÃch thú cÆ°á»i theo.
Trong đêm khuya tiếng cÆ°á»i của hai ngÆ°á»i vang vá»ng Ä‘i rất xa, tuy chá»— hai ngÆ°á»i Ä‘ang đứng cách rất xa căn nhà hồi nãy đến hai ba dặm Ä‘Æ°á»ng nhÆ°ng ngÆ°á»i trong nhà vẫn nghe thấy tiếng của hai ngÆ°á»i.
Mãng Phi Mao lên tiếng trÆ°á»›c, y rống lên má»™t tiếng rồi đứng dáºy mắng chá»i:
-…, kẻ nà o mà ngông cuồng đến thế? Ná»a đêm canh ba kêu la gì thế, lão gia đánh cho chúng bay má»™t tráºn… xem chúng chúng có còn…
Văn XÆ°Æ¡ng Gia Cát là ngÆ°á»i già u kinh nghiệm, nghe tiếng cÆ°á»i ấy biết đối phÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i có công lá»±c rất cao siêu, bằng không tiếng không bao giá» Ä‘i xa được nhÆ° thế. Dù Mãng Phi Mao có sức mạnh thá»±c nhÆ°ng không là m sao bằng được đối phÆ°Æ¡ng. Và sá»± thá»±c nếu có Ä‘uổi theo kịp cÅ©ng chÆ°a chắc địch nổi, nên y liá»n lên tiếng bảo ngay.
Long Uyên và Phong Lan hai ngÆ°á»i cÆ°á»i đùa không nghÄ© đến chung quanh và cÅ©ng không để ý phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng. Tá»›i khi cÆ°á»i mệt rồi Phong Lan má»›i phát giác:
-Long đại ca, định đi đâu thế?
Long Uyên nghe nói vá»™i ngừng bÆ°á»›c, Ä‘Æ°a mắt nhìn má»›i biết mình đã lạc Ä‘Æ°á»ng, chà ng định trở vá» khách sạn ngỠđâu lại Ä‘i ngược Ä‘Æ°á»ng nhÆ° váºy, định quay lại thì nghe Phong Lan nói:
-Long đại ca! Là ng ở đằng trÆ°á»›c có ánh đèn, chắc có ngÆ°á»i tụ há»p. Chúng ta thá» tá»›i đó xem sao?
Long Uyên nhìn sắc trá»i, thấy lúc ấy má»›i Ä‘á»™ canh ba. Hãy còn sá»›m chán, có thể Ä‘i thăm dò má»™t và i nÆ¡i nữa cÅ©ng kịp. Chà ng định Ä‘i luôn, Phong Lan nói tiếp:
-Long đại ca, để tiểu muội xuống trước…
Lúc ấy Long Uyên mới sực nhớ ra mình vẫn còn ẵm nà ng, nên không đợi nà ng nói dứt, buông tay luôn, Phong Lan chưa kịp đỠphòng suýt tý nữa thì bị té gãy xương sống, may nà ng nhanh chân ngồi xổm ngay được.
Nà ng thầm trách sao chà ng không báo trÆ°á»›c, lại buông tay nhÆ° váºy, liá»n lÆ°á»m chà ng má»™t cái, Ä‘ang định là m nÅ©ng nhÆ°ng thấy chà ng có vẻ thẹn, cúi xuống không nói, nà ng ngạc nhiên vô cùng vá»™i há»i lại:
-Long đại ca là m sao thế?
Nà ng có biết đâu vừa rồi Long Uyên nhất thá»i khoái chà đùa giỡn và ẵm nà ng Ä‘i xa nhÆ° váºy. Bây giỠđịnh thần lại, liá»n hối háºn, tá»± trách thầm: “Mình thá»±c có lá»—i vá»›i Vân Tuệâ€.
Chà ng định chuyện ở đây xong xuôi sẽ từ biệt ngà y chứ không dám dây dÆ°a vá»›i Phong Lan nữa. NgỠđâu chà ng quyết nhÆ° thế chÆ°a được hai trống canh, đã quên bẵng chuyện đó mà đùa giỡn vá»›i Phong Lan ngay nhÆ° váºy. Nên chà ng má»›i Ä‘á» ngÆ°á»i ra nhÆ° thế.
Giá» nghe Phong Lan há»i liá»n nghiêm nét mặt, xin lá»—i nà ng:
-Lan muội, vừa rồi huynh quá vui đùa nên thất lễ. Tiểu huynh rất hổ thẹn, mong Lan muội lượng thứ cho. Lần sau, tiểu huynh không dám tại phạm nữa.