Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm là một môn kiếm kỹ mà Lý Dật Phong cố ý tặng cho Nhậm Thương Khung, bên trong có khí thế của lôi điện, lại có kiếm ý ảo diệu vô cùng.
Ngũ lôi khí, phân ngũ tạng, ở ngũ tạng vận chuyển, hội tụ ở đan điền, diễn hóa thành ngũ lôi khí, ngưng tụ thành kiếm ý bên trong, kiếm thế ra ngoài lại như thiên địa thần lôi, do đó hình thành kiếm kỹ trong ngoài hợp kích, chính là một môn kiếm kỹ thập phần bá đạo.
Tu luyện Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm này, bước đầu tiên không phải luyện tập kiếm chiêu, mà là tu luyện ngũ tạng, cũng chính là theo đuổi cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.
Ngũ Khí Triều Nguyên, ở trong hệ thống võ học của Thiên Trạch thế giới, kỳ thật chính là đem ngũ tạng chi khí tu luyện tới một loại cảnh giới, có thể tụ tập ở thượng đan điền.
Thượng đan điền, tức là Nê Hoàn cung, cũng là Đốc Mạch Ấn Đường.
Vốn, ngũ tạng khí tụ tập ở thượng đan điền, phải đến Kim Đan cảnh giới mới được.
Duyên Đan đối ứng hạ đan điền, Ngân Đan đối ứng trung đan điền, mà Kim Đan thì là thượng đan điền.
Mà Nhậm Thương Khung là Chư Thiên Đại viên mãn, đan điền cảnh giới tuy là nhị chuyển Duyên Đan, kỳ thật cảnh giới còn hơn đại đa số cửu chuyển Kim Đan.
Bởi vậy phải thúc dục ngũ tạng khí đến thượng đan điền, đókhông phải là việc khó.
Chỉ là, ngũ tạng khí này, không giống như đan điền khí. Ngũ Hành khí không có một tia tạp chất, bằng vào bản thân tu luyện, tụ khí, luyện hóa, hấp thu lực Ngũ Hành tinh hoa, hóa thành ngũ tạng khí.
Cho nên, đối với Nhậm Thương Khung mà nói, hôm nay mới bắt đầu nuôi nấng Ngũ Hành khí.
Bất quá đan điền cảnh giới của hắn hùng mạnh, luyện hóa hấp thu Ngũ Hành khí, so với cửu chuyển Kim Đan bình thường còn mạnh hơn, bởi vậy bồi dưỡng Ngũ Hành khí, cũng không phải là việc khó.
nhưng mà, nơi phát ra Ngũ Hành khí này, là từ các loại Linh dược, linh thạch, hơn nữa hao phí rất lớn.
Nhậm Thương Khung trở lại Linh Nhãn Phong, Chu Vân cùng Trịnh Thành đều rất mừng rỡ.
- Lão Đại, ngươi đã về rồi.
Nhậm Thương Khung cười cười:
- Thế nào? Cơ Sở Thiên học được mấy thành rồi?
- Ai, lão Đại, Cơ Sở Thiên này, không ngờ thâm ảo như vậy a, ta mất ăn mất ngủ bảy tám ngày để xem, mới lĩnh ngộ được một thành, còn có rất nhiều nghi vấn, đang muốn hướng người xin chỉ giáo đây.
- Ân, được rồi, ta sẽ mở một khóa huấn luyện, để các ngươi hiểu Cơ Sở Thiên nhiều hơn.
Khóa học ước chừng một canh giờ, Chu Vân cùng Trịnh Thành đều có thu hoạch rất nhiều, trong tâm hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất vô cùng. Bọn hắn biết, chỗ tốt từ buổi học này, thậm chí còn hơn bọn hắn khổ học mười năm.
- Được rồi, hôm nay dừng ở đây. Ta muốn bế quan hai ngày, để tiêu hoá những thu hoạch ở Kiếm Vương Phong một chút, cũng chuẩn bị cho Đan sư đại hội.
Nhậm Thương Khung lại nói:
- Nếu Hoa Đà lão ca tới tìm ta, nói ta bế quan hai ngày.
Hai ngày bế quan này, Nhậm Thương Khung đem một loạt những chuyện xảy ra ở Kiếm Vương Phong ngẫm lại một lần, mơ hồ lại có chút thu hoạch.
Thời gian còn lại, hắn tập trung học tập trí thức của Vạn Dược Tôn truyền thừa. Nhất là những tri thức liên quan đến khâu khảo hạch thứ tứ, Nhậm Thương Khung còn làm thêm một ít bố trí đặc biệt.
Khâu thứ nhất, đào tạo Thanh Linh Trúc. Khâu thứ nhất này, Nhậm Thương Khung không có áp lực gì. Lúc trước, hắn còn là đệ tử khảo hạch, không đem hết toàn lực, cũng đào tạo ra được bảy đoạn Thanh Linh Trúc.
Nếu dùng phương pháp mà Vạn Dược Tôn tiền bối truyền thừa, tin tưởng có thể lấy được thành tích nghịch thiên.
Khâu thứ hai, đào tạo mười hạt cao linh lục phẩm Linh dược, khâu này, cũng là khâu để Nhậm Thương Khung phát tài. Có Vạn Linh Thực Dịch cùng bí pháp mà Vạn Dược Tôn tiền bối truyền thừa, cho dù đào tạo trăm hạt, cũng không có vấn đề.
Khâu thứ hai này, hắn nhất định sẽ thắng.
Nhưng khâu thứ ba, luyện chế Trúc Cơ Đan. Ở khâu này, Nhậm Thương Khung mặc dù có đan đỉnh độc nhất vô nhị như Long Hổ đỉnh, nhưng mà, thời gian hắn luyện chế Trúc Cơ Đan dù sao cũng rất ít, kinh nghiệm không nhiều. Luận hỏa hầu, chưa hẳn có thể đoạt giải nhất!
Bất quá, có thành tích tốt ở khâu thứ nhất cùng thứ hai, khâu thứ ba này tuy thành tích không tốt, cũng đủ bù qua bù lại.
Dù sao, hắn hỏa hầu không đủ, nếu như cả ba khâu đều đứng nhất, vậy thì quá yêu nghiệt rồi.
Minh Hoa Đà từng nói qua, có thể luyện chế ra Trúc Cơ Đan chín thành năm, đó là tiêu chuẩn của Dược Vương.
Như vậy, Nhậm Thương Khung vẫn có hi vọng rất lớn. Dù sao Trúc Cơ Đan chín thành năm, hắn cũng từng luyện chế qua.
Tuy rằng không dễ dàng, nhưng ai cũng không biết trước được, nhưng chung quy vẫn là có hi vọng. Chỉ cần luyện ra chín thành năm, vậy cũng có thể đứng vào Top 3.
Đến khâu thứ tư, cũng là khâu khó nhất. Phân tích thành phần đan dược. Nhưng mà, khâu này có số điểm cao nhất, đối với bài danh có ảnh hưởng lớn nhất.
Bất quá, Nhậm Thương Khung lại có biện pháp ứng đối. Bởi vì, Vạn Dược Tôn lưu lại kiến thức thật sự quá nhiều, nhất là những dược phương kỳ quái, thậm chí phương thuốc dân gian thất truyền đã lâu, Vạn Dược Tôn cũng có.
Nhậm Thương Khung chọn tới chọn lui, rốt cục cũng tìm được một đan phương. Đan phương này, ngay cả Vạn Dược Tôn cũng sợ hãi thán phục, đan phương này vô cùng thần kỳ, Đan sư tầm thường, không thể nào lĩnh hội được.
Dược phương này, tên là Thường Thanh Định Nhan Đan, là đan dược trú nhan của tu luyện giả, nó giành cho một ít võ giả thích chưng diện, vì để cho dung mạo của mình không thay đổi, mới tạo ra loại đan dược này.
Nhưng mà, loại đan dược này, cùng Định Nhan Đan tầm thường bất đồng, tài liệu sử dụng vô cùng cổ quái, hoàn toàn không theo lẽ thường chút nào.
Đan dược này sau khi luyện thành, lại phải dùng một loại thuốc dẫn mới có thể phát huy tác dụng.
Bởi vậy, Thường Thanh Định Nhan Đan này, có thể được Vạn Dược Tôn đánh giá là đoạt thiên địa tạo hóa.
Hai ngày sau, Nhậm Thương Khung xuất quan. Vừa xuất quan, động phủ vừa lúc có người tới chơi, không phải Minh Hoa Đà, mà là Hàn Lực từ Đông Hoang đại đô trở về.
Hàn Lực cùng Chu Vân ở Bắc môn phủ uống rượu đối ẩm, cũng coi như rất thân. Hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Nhìn thấy Nhậm Thương Khung xuất quan, Hàn Lực vội vàng thi lễ, lấy lễ vãn bối bái kiến Nhậm Thương Khung.
- Cung phụng đại nhân, năm thành lợi nhuận của Phong Vân đạo trường, đã giao nộp lên đây.
Hàn Lực nói ngắn gọn, đem một túi linh thạch lớn ra, nói:
- Lợi nhuận tộng cộng của Phong Vân đạo trường, là sáu mươi vạn sơ linh tam phẩm linh thạch, phần của đại nhân là ba mươi vạn sơ linh tam phẩm linh thạch. Sợ số lượng quá lớn, thuộc hạ liền tự tiện làm chủ, toàn bộ đổi thành cao linh nhất phẩm linh thạch, tổng cộng là ba trăm viên. Thỉnh đại nhân xem qua.
Cao linh nhất phẩm linh thạch, ở Thiên Các coi như là linh thạch có chất lượng tốt. Chỉ có cấp bậc Cung phụng, mới có tư cách hưởng dụng.
Ba mươi vạn sơ linh tam phẩm linh thạch, đổi thành ba trăm cao linh nhất phẩm linh thạch. Trên thực tế là có chút lổ, nhưng mà cấp cao linh thạch rất khan hiếm, đổi cách này, ngược lại là không thiệt.
Điểm này, Hàn Lực tất nhiên cũng biết.
Nhậm Thương Khung khoát tay:
- Hàn Lực, Bắc môn phủ chủ đã có tâm, ngươi nên liên lạc với hắn nhiều một chút. Thời điểm cần thiết, ta sẽ hỏi đến một chút.
Hàn Lực mừng rỡ, địa vị của hắn ở Bách Thảo Đường rất thấp, mượn nhờ việc này, hắn hoàn toàn có thể đi theo Nhậm Thương Khung.
Lấy thân phận của hắn, ở Bắc môn phủ có thể có chút địa vị, nhưng đặt vào toàn bộ Đông Hoang đại đô, thì chẳng là gì cả.
Nhưng mà Nhậm Thương Khung thì khác, chưa nói địa vị cùng quyền thế của Cung phụng, chỉ nói tiềm lực cùng thiên phú, cũng là tiền đồ vô lượng.
Hắn để ý Phong Vân đạo trường, Phong Vân đạo trường muốn không phát đạt cũng khó khăn!
Phong Vân đạo trường phát đạt, hắn vừa được lợi tức, vừa được nước lên thì thuyền lên!
Nghĩ đến đây, Hàn Lực mở cờ trong bụng, cung kính nói:
- Vâng, vãn bối nhất định sẽ tận tâm tận lực, không để cho Cung phụng đại nhân thất vọng.
Ngừng lại một chút, lại nói:
- Đúng rồi, lần này vãn bối đến, cũng là phụng mệnh sư tôn. Sư tôn nói vốn muốn đích thân tới bái phỏng, nhưng mà người đang tập trung chuẩn bị cho Đan sư đại hội, bởi vậy mới không tự mình đến đây. Lão nhân gia nói, nếu Cung phụng đại nhân rãnh rổi, có thể đi động phủ của gia sư một chuyến.
- Ha ha, vốn ta nên đi bái phỏng Hoa Đà lão ca. Hàn Lực ngươi chờ một lát, ta chuẩn bị một chút, sau đó sẽ cùng ngươi xuất phát.
Hàn Lực thấy Nhậm Thương Khung không cao điệu, trong lòng vui hơn rất nhiều. Cảm thấy vị Cung phụng trẻ tuổi này, cần uy có uy, cần lực có lực, quả thật có khí thế của thượng vị giả.
Nhậm Thương Khung làm chút chuẩn bị, Chu Vân lại đi đến trước mặt Nhậm Thương Khung, cà lăm nói:
- Lão Đại...
- Chu Vân, như thế nào?
Chu Vân nói:
- Lão Đại, hình như chúng ta đến đây cũng một tháng rồi thì phải.
- Ân?
- Là như vầy.
Chu Vân vội vàng nói:
- Ta khảo hạch ở Đại Vương Ốc Sơn, cướp được lục cấp Nguyệt Hoa Huân Chương, theo như quy định, có tư cách di chuyển gia tộc đến Đông Hoang đại đô. Gia tộc ta ở Thiên Xảo phân đà, tuy căn cơ không xấu, nhưng chung quy cũng không tốt đẹp gì, hơn nữa cũng là sinh tồn trong khe hẹp, ta nghĩ nên thừa cơ hội này...
- Đây là chuyện tốt, cho ngươi ba tháng.
Nhậm Thương Khung tự nhiên không ngăn cản sự tình này, lại nói thêm một câu:
- Ngươi cũng có thể liên lạc với bọn Lý Tranh, nói nếu bọn họ rảnh rỗi, cũng có thể trở về gia tộc, đem gia tộc di chuyển đến Đông Hoang đại đô. Đây là cơ hội, nên tận dụng thời cơ.
Chu Vân mừng rỡ, hô to nói:
- Lão đại anh minh, lão đại vạn tuế!
- Trên đường nên cẩn thận, ngươi lửa kia bạo tính cách tuy rằng thu liễm rất nhiều. Không sợ gặp rắc rối, chỉ sợ tự tìm rắc rối.
- Ta hiểu được!
Chu Vân mừng rỡ:
- Lão đại, ta nghĩ lần này áo gấm về làng, gia tộc nhất định sẽ vì ta mà vẻ vang, ha ha! Này tất cả đều là nhờ lão đại ban tặng, lão đại, ngươi chính là thần của ta!
Trịnh Thành nghe nói mình phải một mình trông nhà, nhưng cũng không nói gì. Trên thực tế, có thể làm thủ hạ của Cung phụng đại nhân, hắn đã quá thỏa mãn rồi.
Sau khi an bài thoả đáng, Nhậm Thương Khung cùng Hàn Lực bay đến động phủ của Minh Hoa Đà.
Động phủ của Minh Hoa Đà, ở Bách Thảo Đường coi như là tồn tại cao nhất. Đại linh mạch này kéo dài vài chục dặm, lại chỉ có mấy chục động phủ, nơi đây chỉ có Trưởng lão của Bách Thảo Đường, mới có tư cách ở lại!
Làm cho Nhậm Thương Khung bất ngờ chính là, trong động phủ của Minh Hoa đà, đã có mấy vị khác không mời mà đến!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Số khách không mời mà đến này, tất cả đều là Trưởng lão Bách Thảo Đường. Hơn nữa, đều là Trưởng lão tham gia Đan sư đại hội lần này.
Trừ Minh Hoa Đà ra, năm Trưởng lão khác, số tuổi đều cao hơn Minh Hoa Đà một ít. Trong đó già nhất là Dương Công trưởng lão.
Dương Công trưởng lão này, tuổi đã hơn sáu trăm, ở trong Trưởng lão hội, cũng có uy tín nhất định. Dương Công Trưởng lão râu tóc bạc trắng, trông rất tiên phong đạo cốt.
Còn bốn Trưởng lão khác, theo thứ tự là Chu Tam trưởng lão, nữ trưởng lão Mục Thiên Nhai Mục trưởng lão; Thủy Kính trưởng lão, cùng với kẻ khó chịu với Nhậm Thương Khung mà chưa thấy mặt Vương Dương trưởng lão.
Minh Hoa Đà tự mình tiếp đãi năm vị Trưởng lão này.
Thấy Hàn Lực dẫn Nhậm Thương Khung đến, Minh Hoa Đà vốn có chút xấu hổ, cũng tìm được bậc thang đi xuống, cười nói:
- Hôm nay thật sự là đại hỷ sự, vốn là chư vị Trưởng lão tới chơi, không nghĩ tới Thương Khung Cung Phụng cũng tới. Xem ra hôm nay là ngày tốt.
- Nhậm Thương Khung?
Vương Dương Trưởng lão sắc mặt trầm xuống, ánh mắt giống như chim ưng, tinh quang bạo phát, nhìn chằm chằm vào Nhậm Thương Khung.
Vương Dương này là thúc công của Vương Chấp Sự, là Trưởng lão Bách Thảo Đường. Tuy rằng bài danh trung tầng, nhưng dù sao cũng là nhất phương Trưởng lão.
Vương Chấp Sự tuy rằng không phải Tôn Tử dòng chính của hắn, nhưng bị Nhậm Thương Khung ngang nhiên vẽ mặt, ngay cả Chấp Sự Bào cũng cởi xuống, Vương Dương Trưởng lão đương nhiên sẽ rất tức giận.
Không nể mặt Vương Dương hắn, ép người quá đáng, thể diện của hắn còn đâu chứ. Bởi vì Vương Chấp Sự phạm tội chính xác, cho nên hắn mới không phát tác.
Nhưng mà, không phát tác, cũng không có nghĩa là hắn không mang thù.
Thấy Nhậm Thương Khung nghênh ngang đến, một bụng hỏa khí của Vương Dương nhất thời bạo phát.
Nhưng nữ trưởng lão Mục Thiên Nhai thì cười híp mắt, thấy Nhậm Thương Khung từ xa đến gần, nàng luôn nhìn chằm chằm vào Nhậm Thương Khung, giống như đang ngắm một báu vật vô giá vậy, trong ánh mắt tràn ngập thích thú.
Đại bàn tử Chu Tam trưởng lão, cũng nhìn không chớp mắt, nhưng một bên cũng không ngừng nhai ngấu nghiến những hoa quả mà Minh Hoa Đà mang ra.
Thủy Kính trưởng lão, cười hì hì nhìn qua Vương Dương đang tức sùi bọt mép, vẻ mặt hồ nghi nói:
- Vương trưởng lão, ngài làm sao vậy?
Vương Dương đang lo không có chỗ phát tác, kêu lên:
- Cũng tốt, hôm nay có Dương Công trưởng lão ở chỗ này, ta xin mọi người công bình phân xử.
Nói xong, đôi mắt trợn tròn hướng Nhậm Thương Khung, quát:
- Nhậm Thương Khung, ngươi không cần đi đâu. Sự kiện kia, ta đang muốn cùng ngươi nói lý.
Nhậm Thương Khung vốn không tính đi, nếu Vương Dương đã nói như vậy, hắn lại càng không muốn bỏ đi. Đi vào đại sảnh, chắp tay hướng những Trưởng lão kia thi lễ:
- Thuộc hạ Nhậm Thương Khung, bái kiến chư vị Trưởng lão.
Cung Phụng thấy Trưởng lão, cần phải hành lễ, đây là quy củ, Nhậm Thương Khung cũng không dám bỏ qua.
Sau khi chào hỏi xong, có Minh Hoa Đà là chủ nhà, Nhậm Thương Khung cũng không cần tiếp tục giữ lễ tiết. Sau khi được Minh Hoa Đà an bài chỗ ngồi, thì thản nhiên ngồi xuống.
Liếc mắt nhìn Vương Dương trưởng lão, Nhậm Thương Khung thản nhiên nói:
- Vương trưởng lão, nơi đây rất hẹp, lại ít người, ngài cần gì nói to như vậy, ngài muốn giáo huấn ta, thì cứ từ từ nói, không cần sốt ruột như vậy.
Ở đây đều là Trưởng lão, Nhậm Thương Khung cũng không thể quá ngạo mạn, làm cho người ta lưu lại ấn tượng xấu.
Tuy Nhậm Thương Khung không đem Vương Dương để vào mắt, nhưng dưới tình huống bình thường, cũng không cần làm trái quy củ.
Đương nhiên, nếu Vương Dương không thức thời, thì hắn cũng không ngại. Nguyên tắc của Nhậm Thương Khung chỉ có một, ngươi nếu phạm ta, ta trả lại ngươi mười lần.
Từ từ hớp một ngụm trà, Nhậm Thương Khung mỉm cười, chờ Vương Dương làm khó dễ.
Vương Dương vỗ bàn quát:
- Nhậm Thương Khung, Tôn nhi kia của ta, chẳng qua là nói vài câu ngu xuẩn, ngươi không cần phải tuyệt tình như vậy, ngay cả Chấp Sự Bào cũng lột đi? Ngươi đối đãi với cấp dưới như vậy, không sợ nhân tâm rét lạnh hay sao?
- Ha ha, còn có chuyện như vậy?
Thủy Kính trưởng lão tò mò hỏi, cũng không biết là không biết thật, hay là châm ngòi thổi gió.
- Vương Trưởng lão, ngươi nói tôn nhi ngươi chỉ nói mấy câu, ta tựa hồ cũng chỉ là nói mấy câu mà thôi. Chấp Sự Bào kia, là hắn tự mình cởi ra mà?
- Ngươi!
Vương Dương giận dữ:
- Nếu ngươi không lấy việc kia uy hiếp hắn, hắn sẽ bỏ vị trí Chấp Sự sao?
Thế cục bắt đầu giương cung bạt kiếm, Vương Dương giống như một lão hổ muốn ăn thịt người, trông rất có khả năng một lời không hợp, liền vung tay cắn người.
Nhậm Thương Khung cũng không chút hoang mang, thản nhiên hỏi:
- Vương trưởng lão, ta muốn hỏi, vì cái gì ta có thể lấy Thiên Hình đường uy hiếp hắn? Nếu hắn đường đường chính chính, không thẹn với lương tâm, Thiên Hình đường sẽ uy hiếp hắn như thế nào? Nếu hắn không phạm pháp lệnh, phá hủy quy củ của Thiên Các, sao lại sợ Thiên Hình Đường tìm hắn?
- Ngươi...... ngươi còn già mồm!
- Ngươi nói là đúng sao?
Nhậm Thương Khung thản nhiên nói, hắn cũng không muốn tốn nước miếng cùng Vương Dương. Vương Dương này, thích bao che khuyết điểm, loại người như hắn, không cần phải để ý làm gì.
- Nhậm Thương Khung, chuyện này, còn chưa xong đâu!
Vương Dương nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi chỉ là một Cung Phụng, lại bất kính với Trưởng lão chúng ta như vậy, ta xem là ngươi chán sống!
Minh Hoa Đà sắc mặt hơi đổi:
- Vương trưởng lão, không cần nói bậy lung tung, ta không cảm thấy Thiên Khung Cung Phụng đối với Trưởng lão chúng ta có gì bất kính cả.
Mục Thiên Nhai cũng cười hì hì nói:
- Đúng vậy, Vương trưởng lão, cơn tức của ngươi, không cần đem ta lôi vào. Ta cảm thấy Cung Phụng trẻ tuổi này, rất có ý tứ nha, ha ha.
Thủy Kính trưởng lão hiển nhiên là nghiêng về phía Vương Dương, cười nhạt nói:
- Mặc kệ như thế nào, Vương trưởng lão dù sao cũng là Trưởng lão, Thương Khung Cung Phụng kinh tài tuyệt diễm, nhưng có chút quy củ, cũng không nên bỏ qua.
- Đa tạ Thủy Kính trưởng lão nhắc nhở.
Thanh âm Nhậm Thương Khung lãnh đạm nói:
- Ta xử lý Vương Chấp Sự, là vì hắn động vào thủ hạ của ta. Nếu không mà nói, ta sẽ ngồi yên không lý đến. Hắn bóc lột đệ tử cùng đồng tử phía dưới, lạm dụng chức quyền, phá hư chính là danh dự của Bách Thảo Đường. Ta lúc trước chọn Bách Thảo Đường, vì nghe nói Bách Thảo Đường chí công vô tư, cánh cửa rất cao. Hành động này của ta, cũng chính là vì giữ gìn chiêu bài này, giữ gìn danh dự Bách Thảo Đường, không để ngoại giới bởi vì con sâu làm rầu nồi canh này, lại coi thường Bách Thảo Đường!
Ngôn từ khẳng khái, làm cho khuôn mặt nho nhã của Thủy Kính trưởng lão cũng đỏ lên. Hắn vừa rồi châm ngòi thổi gió, không nghĩ tới dụng ý vẫn bị Nhậm Thương Khung nhìn ra.
Vương Dương tức giận càng tăng:
- Ngươi nói ai là con sâu làm rầu nồi canh hả?
- Được rồi.
Dương Công trưởng lão, bỗng nhiên quát một tiếng:
- Cãi nhau như thế, còn ra thể thống gì nữa?
Vương Dương đặt mông ngồi xuống, ở trước mặt Dương Công trưởng lão, hắn cũng không dám nhe răng trợn mắt. Luận thực lực, luận lý lịch, hắn đều không bằng Dương Công trưởng lão.
Chu Tam trưởng lão thì cười ha ha, đầu ngón tay ngoáy lỗ tai vài cái, nói:
- Ta nói Vương trưởng lão này, không cần tức giận như vậy được không. Người trẻ tuổi tổng có chút bồng bột, lúc ngươi còn trẻ, chẳng lẽ chưa từng như vậy? Đối với người trẻ tuổi, cần khoan dung một chút!
Chu Tam chậm rãi nói:
- Ta gặp phải việc này, một cái tát đem tôn nhi đánh chết. Như vậy sẽ không làm mất mặt ta?
Vương Dương sắc mặt biến đổi, trừng mắt nhìn Chu Tam, ánh mắt hung hãn giống như hổ.
Mục Thiên Nhai hoà giải nói:
- Được rồi, Đan sư đại hội còn chưa khai mạc, không cần phải nội chiến.
Dương Công trưởng lão nói:
- Tiểu Mục nói đúng, mọi người không nên nội chiến. Chuyện này cứ như vậy được rồi. Đan sư đại hội lần này, nếu như thành tích không khả quang, thể diện của mọi người sẽ mất hết. Tất cả mọi người cần phải có gắng. Nhất là Hoa Đà ngươi, mới thăng làm Trưởng lão, ngươi phải tự khẳng định mình?
Dương Công trưởng lão có tư cách rất cao, khi nói chuyện cũng có vài phần cậy già lên mặt. Bất quá cũng không phải là nhân vật lấy thịt đè người.
Minh Hoa Đà nói:
- Ta nhất định sẽ làm hết sức, tranh thủ đạt thành tích tốt nhất.
Dương Công trưởng lão khoát tay:
- Cố gắng hết sức là được. Đan sư đại hội lần này, thành tích cá nhân của ngươi có thể nắm chắc ở vị trí thứ mấy? Cũng không thể ở dưới đáy a?
Nói thật, năm người tham gia lần này, đáng lo lắng nhất chính là Minh Hoa Đà trưởng lão, thực lực không đủ, đến lúc đó thành tích cá nhân đội sổ, nhất định sẽ quấn chân người khác.
Lục Đại môn phái, mổi một tông môn phái ra sáu trưởng lão tham gia Đan sư đại hội.
Những tông môn đó, không thể nào phái ra tân trưởng lão như Minh Hoa Đà. Bách Thảo Đường cũng không có cách nào, những Trưởng lão khác đều không muốn tham gia, không muốn bị mất mặt. Minh Hoa Đà xung phong nhận việc, chỉ có thể để hắn đi mà thôi.
Vương Dương đối với Minh Hoa Đà cũng rất khó chịu, nguyên nhân tự nhiên chính là Minh Hoa Đà cùng Nhậm Thương Khung cấu kết với nhau làm việc. Nghe Dương Công trưởng lão hỏi, nhịn không được thêm mắm thêm muối nói:
- Đúng vậy, Hoa Đà, ngươi cũng không thể cản trở người khác. Ngươi nếu đếm ngược thứ nhất, vậy những cố gắng của chúng ta sẽ thành công dã tràng.
Thủy Kính trưởng lão cười ha ha nói:
- Dù sao Hoa Đà thăng chức trưởng lão chỉ mới một tháng, mọi người lo lắng cũng có đạo lý.
Nếu như là Dương Công trưởng lão mở miệng hỏi, đó là đương nhiên. Minh Hoa Đà sẽ không tức giận, nhưng Vương Dương cùng Thủy Kính đạo nhân thì có tư cách gì?
Dù kết quả của ta ra sao, cũng không tới phiên các ngươi khoa tay múa chân?
Trong bụng tức giận, lạnh lùng nói:
- Vương trưởng lão cùng Thủy Kính trưởng lão, tựa hồ nhận định bài danh của ta nhất định không bằng các ngươi?
Vương Dương cười lạnh:
- Chứ ngươi cảm thấy ngươi có thể vượt qua chúng ta sao?
Nói đến nước này, đã không phải là tranh cãi đơn giản, mà là đề cập đến tư cách, địa vị chi tranh. Minh Hoa Đà một bước cũng không nhường:
- Người khác ta không dám nói, nhưng Vương trưởng lão nếu xem thường ta, bản thân ta dám nói một câu, tên của ta, khẳng định sẽ cao hơn ngươi!
- Nói mạnh miệng không cần tiền vốn!
Vương Dương liên tục cười lạnh:
- Có dám đánh cuộc không?
- Đánh cuộc thì đánh cuộc, chẳng lẽ sợ ngươi sao?
Từ khi Minh Hoa Đà thăng chức trưởng lão tới nay, hắn luôn bị khi dễ, gạt bỏ, nên trong lòng hắn rất tức giận, mượn cơ hội này lập tức phát tác.
Vương Dương ngươi muốn làm chim đầu đàn chèn ép ta, vậy lấy ngươi làm đá kê chân, để vị trí trưởng lão của ta thêm vững chắc!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 258: Mười vạn linh thạch, đánh cuộc kinh người
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Minh Hoa Đà phát tác, một phương diện là vì bản thân bị đàn áp. Phương diện khác, chính là thay Nhậm Thương Khung trút giận.
Vương trưởng lão ngươi không phải muốn gây trở ngại cho Nhậm Thương Khung sao? Vậy khác nào gây trở ngại cho Minh Hoa Đà ta. Ta cùng Nhậm Thương Khung là chung một chiến hào, thì tính sao!
Vương Dương cười lạnh, hắn là cố ý kích động lửa giận của Minh Hoa Đà, để cho Minh Hoa Đà thất thố. Không nghĩ tới Minh Hoa Đà lại nông cạn như vậy, chỉ khích tướng một chút đã mắc bẩy.
Trong lòng rất đắc ý, nói ngay:
- Hảo, Minh Hoa Đà ngươi đã có gan, vậy đổ lớn một chút, cược một vạn cao linh nhất phẩm linh thạch, như thế nào?
Trưởng lão một tháng có ba trăm viên cao linh nhất phẩm linh thạch.
Một vạn viên, đó là tương đương với ba năm bổng lộc a. Đánh cuộc lần này, thực là không nhỏ. Ngay cả Chu Tam trưởng lão cũng sững người, miệng cắn hết một quả trái cây, nhổ ra hột, cười nói:
- Vương trưởng lão, ngươi cũng quá độc rồi.
Vương Dương đắc ý, dương dương tự đắc nói:
- Chúng ta dù sao đều là Trưởng lão Bách Thảo Đường, nếu đổ nhỏ, không phải sẽ mất thân phận sao?
Chu Tam than thở nói:
- Ta xem ngươi là có tám phần chắc thắng a.
Vương Dương cũng không tranh cãi cùng Chu Tam trưởng lão, hai mắt ngạo thị nhìn Minh Hoa Đà:
- Thế nào? Hoa Đà trưởng lão, ngươi có dám đánh cuộc hay không? Hay ngươi không có tiền đánh cuộc?
Minh Hoa Đà là tân trưởng lão, lấy bổng lộc Trưởng lão cũng chỉ mới một tháng. Bất quá hắn làm Cung Phụng nhiều năm như vậy, chắc chắn của cải không nhỏ.
Ánh mắt Minh Hoa Đà trao đổi cùng Nhậm Thương Khung, muốn từ Nhậm Thương Khung lấy được đáp án chính xác.
Ung dung cười nói:
- Vương trưởng lão, nếu lấy thân phận Trưởng lão mà nói, cược một vạn viên cao linh nhất phẩm linh thạch, tựa hồ có chút keo kiệt. Đổ lớn một chút đi, năm vạn.
- Cái gì?
Vương Dương sửng sốt, cười rộ lên:
- Năm vạn, ngươi có sao?
- Chỉ cần ngươi dám đổ, không sợ ta lấy không được? Ta cho dù lấy không được, nhưng động phủ này chạy không thoát đi? Có Dương Công trưởng lão ở đây làm chứng, ngươi sợ ta không chung hay sao?
Minh Hoa Đà lại hỏi một câu:
- Như thế nào? Hay là số lượng quá lớn, nên Vương trưởng lão không dám đổ?
- Thúi lắm!
Vương Dương khinh thường nói:
- Ta không dám đổ? Ai không dám đổ là con rùa đen. Thế nào? Mọi người có hứng thú cùng nhau cược hay không? Cược bài danh giữa ta cùng Minh Hoa Đà?
Chu Tam lắc lắc đầu, phe phẩy:
- Không có hứng thú, không kiếm tiền thiếu đạo đức.
Mục Thiên Nhai mỉm cười không nói, hiển nhiên đối với đề nghị này của Vương Dương không có bao nhiêu hứng thú. Bọn hắn cùng Minh Hoa Đà không có ân oán cá nhân, tự nhiên sẽ không bỏ đá xuống giếng.
Dương Công trưởng lão đức cao vọng trọng, đã thoát khỏi loại khí phách chi tranh này, tự nhiên sẽ không tham gia. Huống chi, hắn còn phải đứng giữa làm chứng.
Bất quá, Dương Công trưởng lão đối với loại đổ đấu này là không phản đối. Tuy rằng chuyện này có thể gây tổn thương hòa khí, nhưng loại đổ đấu này có thể kích thích mọi người cố gắng, kích thích tiềm lực của bọn hắn, ở Đan sư đại hội có thể phát huy ra tiềm lực cao hơn nữa, thành tích sẽ có thể cải thiện.
Tổn thương hòa khí, Dương Công trưởng lão tự nhiên sẽ không để ý. Trong Trưởng lão hội, lẫn nhau không tránh khỏi có chút va chạm. Đây không phải là tình huống riêng của Bách Thảo Đường, mà là tình huống chung của Thiên Các Thập điện.
Nhưng Thủy Kính trưởng lão lại cười tủm tỉm nói:
- Lời nói vừa rồi của Hoa Đà trưởng lão, đã đem bần đạo kéo vào. Ván bài này, nếu bần đạo không đổ, sẽ rất là mất mặt. Chỉ là không biết, bần đạo sẽ theo chân Vương trưởng lão hùng vốn, hay là bần đạo cược một trận riêng với Hoa Đà trưởng lão?
Năm vạn cao linh nhất phẩm linh thạch, Thủy Kính trưởng lão không động tâm đó là giả. Lấy trình độ tân trưởng lão của Minh Hoa Đà, không biết Đan sư đại hội sâu cạn như thế nào, lại dám cá cược như vậy, đây quả thực là muốn chết.
Bất quá, nếu Minh Hoa Đà cho hắn một cơ hội kiếm tiền, không lấy nhất định sẽ bị trời phạt? Cho nên, Thủy Kính trưởng lão không bao giờ bỏ qua.
Minh Hoa Đà cười lạnh:
- Thủy Kính trưởng lão không cần vòng vèo, tất cả mọi người đều là người thông minh. Cần kiếm tiền, vậy thì đổ nhiều một ít đi!
- Nếu Vương Dương đạo huynh đổ năm vạn cao linh nhất phẩm linh thạch, bần đạo cũng không thể ít hơn số này. Cũng đổ năm vạn, như thế nào?
- Tùy ngươi, với ta không sao cả. Bất quá, nếu đổ phải đổ công bình, nếu bài danh của ngươi cao hơn ta, tính ta thua. Nếu bài danh của ngươi thấp hơn ta, coi như ngươi thua. Như thế nào?
Minh Hoa Đà không thích dây dưa cùng Thủy Kính trưởng lão.
- Hảo, Hoa Đà trưởng lão thật thẳng thắn.
Thủy Kính trưởng lão mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Vương Dương lại nói:
- Vụ cá cược này, xin Dương Công trưởng lão làm chứng.
Dương Công trưởng lão vuốt chòm râu dê, cười nói:
- Đâu có, đâu có. Ván bài này không phải là chuyện xấu. Chỉ là, chư vị, tất cả mọi người đều là Trưởng lão Bách Thảo Đường, nếu đã đánh cược, vậy sau này không được lấy lý do gì quỵt nợ.
- Điều này là tự nhiên, có Dương Công trưởng lão làm chứng, ai dám quỵt nợ chứ?
Vương Dương vuốt mông ngựa nói.
Minh Hoa Đà cũng nói:
- Lá gan có lớn, cũng không có thể ở trước mặt Dương Công trưởng lão đùa giỡn.
- Hảo, các ngươi đã nể mặt ta như vậy, vậy ta sẽ làm chứng cho các ngươi. Nếu ai dám lật lọng, đó chính là đánh vào mặt Dương Công trưởng lão ta.
Dương Công trưởng lão đối với biểu hiện của Minh Hoa Đà cùng Vương Dương rất hưởng thụ, lại quên mất hôm nay đến là vì thúc giục Minh Hoa Đà.
Thủy Kính trưởng lão tò mò hỏi:
- Hoa Đà trưởng lão, căn cứ quy củ của Đan sư đại hội, mỗi một Đan sư dự thi, đều được mang một người thấp hơn một bậc làm trợ thủ. Tựa hồ trong đám đệ tử của ngươi, không có Cung Phụng thì phải? Không biết ngươi sẽ nhờ ai đi?
Đây là gián tiếp làm khó dễ Minh Hoa Đà, đồng thời cũng là chèn ép sĩ khí của Minh Hoa Đà. Mới nghe tưởng là quan tâm, kì thực dấu diếm huyền cơ.
Năm vạn linh thạch, quả thực là không nhỏ a. Minh Hoa Đà thản nhiên cười:
- Thủy Kính trưởng lão tựa hồ quan tâm quá nhiều rồi?
Dương Công trưởng lão lại nói:
- Không đúng, Hoa Đà, vấn đề này rất trọng yếu. Ngươi đến lúc đó lại không mang theo một Chấp Sự, nhất định sẽ làm mất mặt Bách Thảo Đường chúng ta.
Dương Công trưởng lão thực không có ác ý, hắn là người có sao nói vậy, không băn khoăn những người khác nghĩ gì.
Minh Hoa Đà cười ha ha nói:
- Dương Công trưởng lão, trợ thủ ta muốn mang theo, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Chính là Nhậm Thương Khung Cung Phụng. Hắn cũng đã nhận lời mời của ta.
- Hắn...?
Vương Dương thiếu chút nữa nhịn cười không được:
- Hoa Đà trưởng lão, ngươi không nói chơi chứ? Ngươi muốn dẫn một thiếu niên chưa ráo máu đầu tham gia Đan sư đại hội?
Thủy Kính trưởng lão cũng bật cười, đây chính là Đan sư đại hội a, ngươi cho là chợ trời sao? Mang một thiếu niên mới mười bảy tuổi đi?
Tuy thiên phú của người thiếu niên này không tầm thường, nhưng dù sao cũng chỉ mới mười bảy. So đấu cấp bậc như Đan sư đại hội, cho dù là Cung Phụng lâu năm đi, cũng là chân tay luống cuống, trong lòng run sợ.
Thiếu niên mười bảy tuổi, đi tới đấu trường loại này, có thể tè ra quần cũng không biết chừng!
Chu Tam trưởng lão cũng sửng sốt, nhịn không được đánh giá Nhậm Thương Khung vài lần, cười nói:
- Hoa Đà lão đệ, ngươi đối với người trẻ tuổi kia, có phải là tín nhiệm quá độ hay không, ngươi có chút mù quáng đó? Tuy hắn là Cung Phụng trẻ tuổi nhất của Bách Thảo Đường. Mhưng mà, trẻ tuổi cũng có nhược điểm của trẻ tuổi... ở những cuộc thi đấu như thế này, để cho người trẻ tuổi sớm tiếp xúc, đối với bọn hắn chưa chắc là chuyện tốt.
Minh Hoa Đà biết Chu Tam trưởng lão không có ác ý gì, thầm nghĩ ngươi lo lắng Nhậm Thương Khung không chịu nổi áp lực? Nói đùa gì vậy!
Truyền nhân của Vạn Dược Tôn, còn lo hắn chịu không nổi áp lực?
Mục Thiên Nhai không ngờ lại cổ vũ:
- Cũng không thể nói như vậy. Thiên tài xuất thế, thường thường cần có sân khấu lớn, có lẽ Đan sư đại hội lần này, chính là sân khấu để Thương Khung Cung Phụng nổi danh thì sao?
- Ha ha ha, hi vọng là như thế.
Vương Dương tự nhiên sẽ không phản đối, quyết định của Minh Hoa Đà càng hoang đường, hắn lại càng ủng hộ.
Vì cái gì? Bài danh của Minh Hoa Đà càng thấp, hắn sẽ phát tài. Năm vạn cao linh nhất phẩm linh thạch, sẽ gần với túi của hắn hơn.
- Ha ha, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên. Bần đạo có thể hiểu được tâm ý dìu dắt hậu bối của Hoa Đà trưởng lão.
Thủy Kính trưởng lão ranh mãnh nói.
Dương Công trưởng lão nhìn chằm chằm Nhậm Thương Khung, cảm thấy người trẻ tuổi kia trừ bỏ bộ dạng anh tuấn ra, cũng không nhìn ra điểm đặc biệt gì khác.
Vì cái gì mấy vị Lão Tổ lại cho hắn danh hiệu Cung Phụng chứ?
Dương Công trưởng lão dù sao cũng là người sành sỏi, sẽ không vô duyên vô cớ đi đả kích việc làm tích cực của cấp dưới, cười tủm tỉm nói:
- Hảo, Hoa Đà cùng Thương Khung Cung Phụng phối hợp, có thể nói là đại biểu cho phái trẻ của Bách Thảo Đường chúng ta. Mọi người cũng không cần quá để ý kinh nghiệm. Quy củ của Bách Thảo Đường chúng ta, luôn rất rõ ràng, ai có thể ở Đan sư đại hội lập công, người đó sẽ được ban thưởng xứng đáng. Hoa Đà, Thương Khung, các ngươi tự mình thu xếp đi.
- Vâng, Dương Công trưởng lão.
Minh Hoa Đà cùng Nhậm Thương Khung cung kính nói.
Dương Công trưởng lão đứng dậy, sang sảng cười nói:
- Mọi người cũng đừng nhìn chằm chằm Hoa Đà trưởng lão, mấy người các ngươi cũng không được lười biếng. Đến lúc đó, thành tích ai lót đáy, lão phu sẽ không khách khí đâu!
- Vâng, sẽ không dưới đáy.
Mấy người khác đều vâng vâng dạ dạ, không dám có ý kiến.
- Thúi lắm! Lão phu nói không thể dưới đáy, các ngươi lại lấy nó làm giới hạn sao? Các ngươi thật là… không có tiền đồ gì cả?
Dương Công trưởng lão tức giận nói.
Minh Hoa Đà buồn cười, nhìn những người kia lúng túng, trong lòng cũng âm thầm thích thú. Nghĩ thầm Vương Dương ngươi xem nhẹ ta, Thủy Kính ngươi cũng khinh thường ta, đến lúc đó nhìn xem ai ngưu bức hơn!
Vừa nghĩ tới mười vạn cao linh nhất phẩm linh thạch, Minh Hoa Đà nhịn không được mở cờ trong bụng, đây là số tiền rất lớn a, không ngờ lại chủ động đưa tới cửa. Coi như chia đều với Nhậm Thương Khung, vậy cũng có năm vạn linh thạch, đó là mười mấy năm bổng lộc của hắn a.
Sau khi đám người Dương Công trưởng lão rời khỏi, Minh Hoa Đà nhịn không được cười lên ha hả. Hàn Lực vẻ mặt mờ mịt hỏi:
- Sư tôn, vì sao người lại cười?
Minh Hoa Đà đắc ý cười nói:
- Cười vì Vương Dương cùng Thủy Kính, khi không lại tặng linh thạch cho ta. Thương Khung lão đệ, mười vạn linh thạch đưa tới cửa, chúng ta mỗi người năm vạn, như thế nào?
Nhậm Thương Khung cũng cười nói:
- Dê béo đưa tới cửa không làm thịt, vậy thật có lỗi với bản thân?
Hai người ngồi vào bàn, bắt đầu thương nghị cuộc so tài sắp tới. Ba ngày sau, hai người tiến vào Thánh Điện của Bách Thảo Đường!
Đan sư đại hội của Đông Hoàng châu, rốt cục khai màn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Đông Hoàng châu Lục Đại môn phái, theo thứ tự là Thiên Các, Bảo Thạch Tông, Tinh Nguyệt Cốc, Thủy Vân Tông, Truy Nhật Kiếm Minh cùng với Thất Tinh Đạo Tràng.
Luận thực lực, Lục Đại tông môn không có chênh lệch bao nhiêu, Thiên Các không coi là đệ nhất, bài danh cũng sẽ không đếm ngược.
Nhưng luận trình độ Đan sư, Thiên Các không thể nghi ngờ là đội sổ. Chuyện này đã được chứng minh qua rất nhiều lần Đan sư đại hội trước.
Cho nên, Đan sư đại hội lần này do Thiên Các tổ chức, cũng là giám khảo chính. Hơn nữa còn ra nghiêm lệnh cho Bách Thảo Đường, nhất định phải xuất hết toàn lực, không thể tiếp tục đội sổ.
Ít ra cũng phải bài danh từ thứ bốn trở đi?
Tệ nhất cũng phải đứng thứ năm? Ở ngay địa bàn của mình mà đội sổ, truyền ra ngoài cũng mất mặt không thôi?
Đan sư dự thi của Lục Đại môn phái, toàn bộ đã vào Thánh Điện Bách Thảo Đường. Chỉ chờ giờ hoàng đạo đến là chính thức khai mạc.
Trường thi đấu là một tòa đại điện cực lớn. Chia ra sáu khu vực, mỗi một khu vực đều có trận pháp ngăn cách.
Nếu Thiên Các là chủ nhà của Đan sư đại hội lần này, Bách Thảo Đường toàn quyền phụ trách. Như vậy tam đại cự đầu của Bách Thảo Đường, tự nhiên sẽ không thể vắng mặt.
Tam đại Lão Tổ của Bách Thảo Đường, theo thứ tự là Ngụy Phong Lão Tổ, Sở Vân Lão Tổ cùng Tần Xuyên Lão Tổ.
Trong đó, Phong Lão Tổ chính là Lão Tổ đứng đầu Bách Thảo Đường.
Mà Tần Xuyên Lão Tổ, là Lão Tổ trẻ nhất, bài danh thứ ba, cũng là vị Lão Tổ mà Minh Hoa Đà dựa vào.
Đã có đệ nhất Lão Tổ ở đây, hai vị Lão Tổ khác tự nhiên không thể lấn lướt nổi bật. Phân biệt đứng ở hai bên Phong Lão Tổ, mỉm cười hòa nhã.
Thanh âm của Phong Lão Tổ sang sảng, mở miệng nói:
- Chư vị, mười năm nháy mắt đã qua, Đan sư đại hội lần trước, cảm giác như chuyện mới ngày hôm qua, không nghĩ đến, lại một lần Đan sư đại hội nữa đã đến. Lần này Thiên Các ta có thể làm chủ nhà, là thập phần vinh quang cùng may mắn. Hi vọng chư vị đạo hữu vượt qua ba tháng ở Bách Thảo Đường, đều có thể lấy được thành tích lý tưởng.
Này hoàn toàn là lời nói suông, lời khách sáo. Những Đan sư phía dưới đều âm thầm bật cười. Mới nhìn là biết Bách Thảo Đường không có cân lượng gì rồi. Cái gọi là vinh quang cùng may mắn, thì càng đáng cười hơn? Nếu Thiên Các có thể lựa chọn, bọn hắn nhất định sẽ vĩnh viễn không làm chủ nhà cho Đan sư đại hội?
Mong tất cả mọi người lấy được thành tích lý tưởng, này lại càng mâu thuẫn. Bài danh trong Đan sư đại hội này, nếu ai cũng lý tưởng, vậy ai sẽ thua đây?
Sự vui sướng của người thắng, nhất định xây dựng trên sự thất bại của kẻ thua. Tất cả mọi người lấy được thành tích lý tưởng, cái này là nằm mộng, căn bản không có khả năng.
Phong Lão Tổ biết trường hợp này không nên nhiều lời, cười nói
- Đan sư đại hội, thành tích cao hay thấp đều do thực lực của mọi người, những lão gia hỏa chúng ta sẽ không nói nhiều. Lão phu thầm nghĩ nên nói cho sáu vị Trưởng lão của Bách Thảo Đường một câu, không cần áp lực, tận lực phát huy.
Dưới đài tiếng vỗ tay lưa thưa, tiễn đưa tam đại Lão Tổ.
Bước tiếp theo, Lục Đại môn phái tự chọn một người làm trọng tài kiêm giám sát. Tất nhiên đều là nhân vật cấp Lão Tổ.
Phía Bách Thảo Đường, bị lựa chọn chính là Tần Xuyên Lão Tổ.
Lục Đại trọng tài, kỳ thật cũng là dò xét lẫn nhau, đề phòng trong Đan sư đại hội, có người giở trò.
- Chư vị, nội dung luận bàn của Đan sư đại hội, tin tưởng mọi người đã rất rõ ràng.
Bởi vì Bách Thảo Đường là người chịu trách nhiệm chính, cho nên chủ trì sự kiện này, sẽ do trọng tài kiêm giám sát của Bách Thảo Đường phụ trách, cũng chính là Tần Xuyên Lão Tổ.
Tần Xuyên Lão Tổ càng nói, Nhậm Thương Khung rõ ràng cảm giác được, tinh thần của Minh Hoa Đà đang rung lên. Rất rõ ràng, Tần Xuyên Lão Tổ này, chính là chỗ dựa vững chắc cho Minh Hoa Đà.
- Khâu thứ nhất, đào tạo Thanh Linh Trúc. Kỳ hạn hai tháng. Nơi này có ba mươi sáu hạt giống Thanh Linh Trúc tư chất hoàn toàn giống nhau. Mời chư vị Đan sư dự thi lên đài nghiệm chứng. Sau khi nghiệm chứng xong, chúng ta sẽ phát cho mỗi người một hạt.
Tần Xuyên lão tổ đem linh túi có chứa ba mươi sáu hạt giống Thanh Linh Trúc mở ra, hạt giống Thanh Linh Trúc lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
Lên đài nghiệm chứng hạt giống, tự nhiên các Trưởng lão không thể tự thân động thủ. Mà do các trợ thủ đi lên. Nhậm Thương Khung đi ở trong đám người, cũng không để ý làm gì. Trải qua sự xem xét của Lục Đại trọng tài, hạt giống tự nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Nhậm Thương Khung nhận lấy một hạt giống, sau đó về lại chỗ ngồi của Bách Thảo Đường. Chỗ ngồi của lục đại Trưởng lão Bách Thảo Đường, cũng rất chú ý.
Dương Công trưởng lão bài danh đứng đầu, không có gì dị nghị. Vị trí thứ hai vốn có nhiều tranh luận, nhưng Vương Dương chai mặt ngồi xuống, trực tiếp cướp lấy vị trí thứ hai.
Vị trí thứ ba là Chu Tam bàn tử. Thứ tư là Thủy Kính trưởng lão. Thứ năm là nữ trưởng lão Mục Thiên Nhai, thứ sáu tất nhiên là Minh Hoa Đà.
Mục Thiên Nhai tựa hồ đối với Nhậm Thương Khung rất có hứng thú, thấy Nhậm Thương Khung lãnh hạt giống trở về, còn cẩn thận nhìn mấy lần, hướng Nhậm Thương Khung lộ ra ý cười khó hiểu.
Nhậm Thương Khung theo lễ tiết cũng cười cười, nhưng không có phân tâm.
Sau khi Tần Xuyên lão tổ phát hạt giống xong, nói:
- Chư vị, điểm tính ở khâu này rất đơn giản, tổng cộng ba mươi sáu Đan sư dự thi, đều căn cứ số đoạn của Thanh Linh Trúc mà các ngươi đào tạo để tính toán. Một đoạn mười điểm. Nếu như mười đoạn, như vậy sẽ được một trăm điểm. Nếu như cùng số đoạn, điểm sẽ giống nhau, nhưng bài danh sẽ lấy độ dài của mỗi đoạn Thanh Linh Trúc tính toán. Ngoài ra, Top 3 sẽ còn được thưởng thêm. Đệ nhất danh trừ điểm của mình ra, còn được thưởng thêm ba mươi điểm. Bài danh thứ hai, thưởng thêm hai mươi điểm; bài danh thứ ba, thưởng thêm mười điểm.
Tần Xuyên lão tổ đem quy tắc tính điểm của khâu thứ nhất nói một lần, sau đó lui trở lại trên ghế trọng tài, hỏi năm trọng tài khác:
- Chư vị còn có bổ sung gì không?
- Ân, cho ta bổ sung vài câu đi.
Một gã trọng tài đến từ Truy Nhật Kiếm Minh đứng dậy nói:
- Đan sư đại hội là quân tử luận bàn, tin tưởng chư vị cũng đều hiểu quy tắc. Bất kỳ ai dám làm càn, sẽ trực tiếp hủy bỏ tư cách dự thi. Cho nên, những Đan sư có tâm lý chờ may mắn, cũng không cần làm ra vẻ khôn ngoan. Hạt giống Thanh Linh Trúc này, có ấn ký của Lục Đại trọng tài chúng ta. Nếu như các ngươi đào tạo ra Thanh Linh Trúc không có ấn ký này, sẽ trực tiếp bị đuổi khỏi sân thi đấu.
Việc này tự nhiên không cần nói nhiều, phàm là Đan sư đến dự thi, cũng biết làm càn sẽ không được gì cả. Bất quá lời này mặc dù là vô nghĩa, nhưng cũng có thể kinh sợ một ít người có tâm lý may mắn. Trên mảnh Linh điền ở phía sau đại điện của Bách Thảo Đường, đã mở ra ba mươi sáu mảnh linh địa.
Tần Xuyên mang tất cả mọi người tới linh điền, nói:
- Chư vị, ba mươi sáu linh địa này đều giống như nhau, mỗi một Đan sư dự thi đều tự chọn một mảnh. Các ngươi có thể kiểm tra một chút, xem những linh địa này có tương đồng với nhau hay không.
Trải qua Lục Đại trọng tài cùng Đan sư dự thi xem xét, linh địa quả thật không có vấn đề gì.
Mỗi một linh địa, ước chừng khoảng hai trượng vuông, linh lực thập phần sung túc. Hơn nữa từng linh địa, đều có linh trận ngăn cách. Lẫn nhau không có khả năng tiến vào linh địa của những tuyển thủ khác, cũng nhìn không thấy tình huống của đối thủ.
Mỗi một Đan sư dự thi, đều được phân phối đến linh địa đã đánh số, cùng trợ thủ tiến vào bên trong linh địa của mình. Mảnh linh địa mà Minh Hoa Đà được phân phối đến, có số thứ tự hai mươi bảy. Cùng Nhậm Thương Khung tiến vào bên trong, Minh Hoa Đà thở phào nhẹ nhỏm:
- Áp lực thật lớn.
Lau mồ hôi trên trán, giật mình nhìn Nhậm Thương Khung, quái dị hỏi:
- Thương Khung lão đệ, ngươi chẳng lẽ một chút áp lực cũng không có?
- Vì sao phải có áp lực?
Nhậm Thương Khung cảm thấy không hiểu ra sao cả.
- Không phải chứ...
Vẻ mặt Minh Hoa Đà không thể tưởng tượng nói:
- Lục Đại trọng tài, đều là Lão Tổ của Lục Đại môn phái, Lục Đại lão tổ kia ánh mắt giồng như ưng nhìn chằm chằm, ngươi một chút cũng không có cảm giác bị uy áp sao?
- Bọn hắn nhìn chằm chằm thì cứ mặc bọn họ. Ta không có làm càn, sợ cái gì chứ?
Nhậm Thương Khung căn bản không có cảm giác khác thường gì.
Hắn lại không nghĩ rằng, tu luyện Bất Hủ Đế Khí Quyết xong, để cho hắn không kinh sợ trước những uy áp nữa.
Minh Hoa Đà cũng đã quen Nhậm Thương Khung biến thái, miệng giật giật, lại không nói gì. Đi đến gần mảnh linh địa kia, cười hắc hắc nói:
- Thương Khung lão đệ, lần trước ngươi nói đào tạo Thanh Linh Trúc này, ngươi có bí pháp truyền thừa? Những tài liệu mà ngươi bảo ta chuẩn bị, ta đều đã chuẩn bị xong.
- Ân, bí pháp này, tên là Đồng Căn Quán Linh Pháp, cũng không phức tạp lắm. Chính là thu thập những Linh dược có đặc tính sinh trưởng giống Thanh Linh Trúc, đem linh lực điều hòa để Thanh Linh Trúc có thể hấp thu, kèm theo thủ pháp đào tạo độc nhất vô nhị, thúc dục tiềm lực ở bên trong của Thanh Linh Trúc, để nó sinh trưởng nhanh chóng.
- Đồng Căn Quán Linh Pháp?
Minh Hoa Đà nghe không hiểu gì cả, Thanh Linh Trúc ở Linh dược giới, chỉ là Linh dược bình thường mà thôi, mặc dù có nhiều phương pháp đào tạo, nhưng phương pháp này, là lần đầu nghe được.
Bất quá hắn lập tức nhớ tới thành tích nghịch thiên của Nhậm Thương Khung ở lần khảo hạch tân đệ tử, không khỏi hỏi:
- Lần trước, ngươi dùng chính là phương pháp này?
- Không, lần trước ta dùng phương pháp thể chất tiếp cận, nhưng không nghịch thiên bằng Đồng Căn Quán Linh Pháp này. Lần trước, do hạn chế tài liệu, ta mới phải chọn phương pháp kia. Hơn nữa thủ pháp xử lý cũng rất thô sơ. Mà lần này, ta bảo ngươi chuẩn bị, đều là tài liệu để thực hiện thủ pháp kia. Hơn nữa là những tài liệu tốt nhất.
- Vậy theo ngươi tính, trong hai tháng này, có thể đào tạo ra bao nhiêu đoạn?
Minh Hoa Đà quan tâm chính là cái này.
Nếu như hắn tự mình đào tạo, ước chừng là bảy đoạn. Nếu như may mắn, mới có thể đạt tới tám đoạn. Một khi đạt tới tám đoạn, tuyệt đối có thể bài danh trên nửa, chính là trước mười tám. Thậm chí lọt vào Top 10.
Dù sao, tiêu chuẩn của đại bộ phận Đan dự thi sư, cũng chỉ là bảy đoạn. Hai tháng, bảy đoạn là một bình cảnh.
Nếu muốn đột phá bảy đoạn, khó khăn vô cùng lớn.
Bất quá, Minh Hoa Đà trong mơ hồ, lại có một loại chờ mong, chờ mong Nhậm Thương Khung trả lời, có thể cho hắn một kỳ tích.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Nội tâm Minh Hoa Đà đã tính toán, nếu mười hạt giống toàn bộ nảy mầm nói, khâu này sẽ đạt được bao nhiêu điểm?
Cẩn thận tính toán, Minh Hoa Đà cơ hồ giật mình. Khâu này nếu nảy mầm toàn bộ, sẽ là một trăm điểm, hơn nữa cộng thêm ba mươi điểm thưởng, tổng cộng sẽ là một trăm ba mươi điểm!
Mà ở khâu thứ nhất, lấy mười hai đoạn tính toán, kia chính là một trăm hai mươi điểm, cộng thêm ba mươi điểm thưởng, tổng cộng là một trăm năm mươi điểm.
Hai khâu cộng lại, là hai trăm tám mưới điểm a!
Số điểm này, cơ hồ có thể bằng tổng số điểm lần đại hội này của những người khác!
Trong lòng Minh Hoa Đà giống như ăn mật ngọt, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trước mắt là điểm, điểm, điểm mà thôi!
Đang lúc Minh Hoa Đà đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp, đối diện truyện lại một tiếng cười to:
- Chư vị, chư vị, khâu thứ hai này, là sân khấu cho Đan sư lục phái luận bàn tốt nhất. Mọi người, có muốn không khí thi đấu sôi động thêm chút không?
Người này thả tép bắt tôm, là muốn mọi người đánh cược ở khâu thứ hai này.
Khuôn mặt tươi cười của Minh Hoa Đà vừa thu lại, nhưng trong lòng lại âm thầm cười to. Kế hoạch phát tài mà hắn chờ mong đã lâu, rốt cục cũng đến! Có người khai màn, vậy không còn gì tốt hơn nữa.
Nếu Minh Hoa Đà hắn khai cuộc mà nói, sẽ bị mọi người chú ý vô cùng. Dù sao lý lịch của hắn, là đội sổ trong đám người người dự thi.
Bên Tinh Nguyệt Cốc, một Đan sư dáng người thấp bé đứng lên, cười nói:
- Được rồi, từ xưa Lục Đại phái chúng ta đã có truyền thống này. Khâu thứ hai, là khâu để mọi người tư đấu. Dù sao cũng phải tìm cơ hội hồi vốn đúng không? Chúng ta cực khổ đào tạo ra cây non, cuối cùng sẽ lọt hết vào tay quán quân. Quán quân chỉ có một, mà chúng ta, chẳng lẽ lại tay không mà về?
- Không sai, từ trước tới nay đều như vậy, chư vị, chúng ta ở ngoài quy tắc, tiếp tục lập một ván bài, như thế nào?
Bên Truy Nhật Kiếm Minh, một đại hán mặc tử bào cười nói:
- Tốt, ván bài này, Lôi mỗ là người thứ nhất ủng hộ.
Thấy đại hán tử bào này ra mặt, có người không vui nói:
- Lôi đạo hữu, ngươi thì không được. Ván bài này của chúng ta, Lôi đạo hữu cùng Tinh Nguyệt Cốc Thanh Thụ đạo hữu không thể tham gia. Nhị vị là Dược Vương cường giả, nên chuyên tâm tranh đoạt quán quân đi. Quán quân của khâu thứ hai, sẽ có tất cả cây non của mọi người, các ngươi chẳng lẽ còn thấy không đủ?
Khâu thứ hai có một quy tắc, chính là thưởng riêng cho quán quân. Toàn bộ người dự thi, tất cả cây non Linh dược đào tạo ra được, đều thuộc về quán quân!
Cái này nói là ván bài, còn không bằng nói là quy tắc. Là thưởng riêng cho quán quân, đối với những người dự thi khác là cưỡng chế bóc lột.
Mỗi người mười hạt giống, tuy không coi là nhiều, nhưng tích tiểu thành đại. Cây non của tất cả mọi người, tổng số là rất khả quan.
Đại hán tử bào là Dược Vương trưởng lão của Truy Nhật Kiếm Minh, cười ha ha nói:
- Đạo hữu, ván bài này, chỉ cần là người dự thi đều có tư cách tham gia, vì cái gì trừ ta cùng Thanh Thụ đạo hữu?
- Ha ha, Lôi Kiếm đạo hữu, các ngươi là Dược Vương đến dự thi, bản thân còn có điểm quá mức, chẳng lẽ còn muốn đánh chủ ý tới ván bài này của chúng ta? Ta dám đảm bảo, nếu nhị vị tham gia vào ván bài này mà nói, thì ván bài này cũng chỉ có nhị vị mà thôi.
- Được rồi, hai vị không cần phải làm mất hứng người khác như vậy?
- Hắc hắc, phá rối ván bài này, nhị vị cũng không có ưu đãi gì cả.
Lôi Kiếm bất đắc dĩ cười to, cùng Thanh Thụ trưởng lão nhìn nhau, hai người đều bất đắc dĩ lắc đầu. Ở trong đám người dự thi, hai người bọn họ là Dược Vương trưởng lão, có vẻ quá nổi bật rồi.
Muốn gia nhập ván bài này, người khác đáp ứng mới là lạ!
Nếu Dược Vương cũng tham gia, ván bài này khác gì góp tiền cho bọn hắn? Dù sao kết quả cuối cùng, bọn hắn là người thắng chắc.
Lôi Kiếm cùng Thanh Thụ trưởng lão tỏ thái độ không tham gia ván bài này, những người dự thi khác lập tức hưng phấn lên.
- Đến, Hoàng mỗ ra một vạn cao linh nhất phẩm linh thạch, có ai dám đánh cược không. Nếu chư vị cảm thấy thực lực có thể vượt qua Hoàng mỗ, thì cứ đến đặt cược.
Ván bài này kỳ thật rất đơn giản, có một người khởi xướng, những người khác ra linh thạch ngang nhau, để gia nhập ván bài, nhân số càng nhiều thì số tiền càng lớn.
Cuối cùng, số người tham gia vào ván bài này, thành tích của ai tốt nhất, vậy sẽ ăn toàn bộ linh thạch. Nói trắng ra là, tính chất cùng quy tắc giống nhau, đều cho người tốt nhất ăn sạch. Mọi người bỏ tiền, một người độc chiếm.
Nhưng ván bài này, là ngươi nguyện ta nguyện, công bình cạnh tranh. Không có Dược Vương tham gia, lẫn nhau đều có cơ hội.
Cùng quy tắc cưỡng chế không giống nhau.
Ván bài có thể song phương thi đấu, cũng có thể nhiều người tham gia. Chỉ cần có hứng thú, đối với mình có tin tưởng, vậy thì cứ tự nhiên.
Ván bài này, là truyền thống của Đan sư đại hội, nhóm trọng tài tự nhiên sẽ không phản đối.
Trong nháy mắt, đã có nhiều ván bài khởi xướng. Mà ván bài do Hoàng Hạc Minh khởi xướng đầu tiên, thì có quy mô lớn nhất, đã có mười hai người tham gia.
Ngay cả Vương Dương, cũng nhịn không được hấp dẫn, gia nhập ván bài kia.
Hoàng Hạc Minh thấy ván bài của mình quy mô khổng lồ, hưng phấn cực kỳ, kêu lên:
- Còn có người nguyện ý gia nhập hay không? Nếu không còn ai, ván bài này của chúng ta sẽ niêm phong lại!
Mười hai người, trừ mình ra, còn có mười một người. Mỗi người một vạn cao linh nhất phẩm linh thạch, tổng cộng là mười một vạn cao linh nhất phẩm linh thạch!
Hoàng Hạc Minh thích ý cực kỳ, đang muốn tuyên bố niêm phong ván bài. Bỗng nhiên bên Bách Thảo Đường có một người chạy tới.
- Hoàng đạo hữu, tính ta một cái, tính ta một cái.
Người đang thở hồng hộc chạy tới, dĩ nhiên là Minh Hoa Đà. Sở dĩ ngay từ đầu hắn không chạy lại, cũng là làm bộ làm tịch một chút, giống như nội tâm đang lo lắng, bị dày vò, đến cuối cùng mới làm ra quyết định.
- Ngươi?
Hoàng Hạc Minh có chút nghi hoặc, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy Minh Hoa Đà, cảm giác lạ mắt vô cùng. Biết hắn là Trưởng lão Bách Thảo Đường, nhưng lại không biết tên.
Vương Dương nhịn không được cười lên:
- Hoa Đà lão đệ, ngươi cũng tới giúp vui? Ngại linh thạch quá nhiều, không có chổ để tiêu sao?
Minh Hoa Đà không thèm nhìn Vương Dương, hướng Hoàng Hạc Minh nói :
- Như thế nào, không chào đón ta tham gia?
Vương Dương cười nói:
- Như thế nào không chào đón chứ? Xin giới thiệu một chút! Vị này chính là tân tấn trưởng lão Minh Hoa Đà của Bách Thảo Đường chúng ta, đạt được danh hiệu Trưởng lão mới một tháng.
Hoàng Hạc Minh nghe được lời này của Vương Dương, nhãn tình sáng lên, mới đạt được danh hiệu Trưởng lão một tháng? Đây là tay mơ Trưởng lão a, không chào đón mới là lạ.
Lập tức mặt mày hớn hở nói:
- Hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh! Chúng ta hoan nghênh hết thảy mọi người! Nhiều người nhiều vốn, người nào thắng sẽ thu được nhiều hơn! Mọi người nói có phải hay không?
- Đúng vậy, đúng vậy, hoan nghênh Hoa Đà trưởng lão gia nhập.
Đối với một tân tấn Trưởng lão như Minh Hoa Đà, mọi người không có đạo lý từ chối.
Loại ván bài mà tất cả mọi người đều bỏ tiền này! Mười ba vạn linh thạch chồng chất như núi, cũng may có không gian trữ vật, nếu không khó mà ôm hết số tiền này.
Mà những ván bài khác, hoặc năm ba người, hoặc năm sáu người, quy mô hiển nhiên không bằng trận kia.
Nhưng số tiền ở những trận kia cũng không thua kém trận này bao nhiêu, vì ít người thường là đều đổ lớn.
Sau khi tất cả ván bài được niêm phong, các Đan sư đều tự giác về chỗ ngồi.
Tần Xuyên Lão Tổ tuyên bố:
- Chư vị, khâu thứ hai hiện tại chính thức bắt đầu. Kỳ hạn hai tháng!
Minh Hoa Đà căn bản không đợi Vương Dương có cơ hội nói bóng nói gió, liền cùng Nhậm Thương Khung bước nhanh vào linh trận.
Linh trận này, có hai trượng vuông (khoảng 6*6 = 36 mét vuông), tuy rằng không coi là nhỏ, nhưng kỳ thật mỗi một tấc không gian, đều phải lợi dụng tốt. Dù sao, ngoại trừ Thanh Linh Trúc ra, còn có mười cao linh lục phẩm.
Hạt giống cao linh lục phẩm, nếu muốn nảy mầm và phát triển, cần phải cung cấp linh khí vô cùng đầy đủ.
Ở khâu này, Minh Hoa Đà liền trở thành trợ thủ.
Nhậm Thương Khung biết, ở khâu này, muốn cam đoan mười hạt giống toàn bộ nảy mầm, nhất định hắn phải tự thân động thủ. Bởi vì thủ pháp này, chỉ cần sai một khâu, sẽ sai hết toàn bộ.
Minh Hoa Đà vốn nghĩ, Nhậm Thương Khung muốn cho mười hạt giống này toàn bộ nảy mầm, ít nhất cần ba ngày chuẩn bị.
Không nghĩ tới, Nhậm Thương Khung trước trước sau sau, mới hai canh giờ cũng không đến.
- Này. . . đã xong rồi sao?
Thấy Nhậm Thương Khung đào tạo như tùy ý, Minh Hoa Đà có chút lo lắng.
- Không, còn một chút nữa.
Nhậm Thương Khung cười thần bí:
- Còn thiếu một bước vẽ rồng điểm mắt cuối cùng nữa! Sau khi làm xong, Long mới có thể bay lên trời cao.
Nhậm Thương Khung đem Vạn Linh Thực Dịch mà mình đã chuẩn bị trước đó lấy ra. Một bình này, tưới cho mười cây là dư sức.
Một giọt Vạn Linh Thực Dịch, sau khi pha loãng, ước chừng có thể tưới ngàn gốc linh dược, dược tính có thể nói là phi thường mạnh, nó là tâm huyết cả đời của Vạn Dược Tôn.
- Đây là cái gì?
Minh Hoa Đà mờ mịt, thấy Nhậm Thương Khung cẩn thận nhỏ một giọt lên một hạt linh dược, nhịn không được hỏi.
- Ha ha, đây là Linh dược. Hoa Đà lão ca, đây chính là một bút vẽ rồng điểm mắt mà ta nói. Không cần lo lắng, nửa tháng sau, huynh sẽ hiểu tất cả!
- Nửa. . . tháng. . . Hắc hắc.
Nếu Minh Hoa Đà chưa thấy cây non cao linh ở hậu viện của Nhậm Thương Khung, hắn nhất định sẽ không tin, Bách Thảo Đường có người có thể ở trong nửa tháng, đào tạo ra cây non cao linh lục phẩm. Chỉ là, sau khi tận mắt nhìn thấy thần tích của Nhậm Thương Khung, Minh Hoa Đà tin không nghi ngờ.
- Hoa Đà lão ca, mười hạt giống của chúng ta sống toàn bộ, có làm khó ngươi hay không?
Nhậm Thương Khung cười hỏi.
Dù sao, Dược Vương cường giả, tối đa cũng chỉ bảy tám thành mà thôi.
Minh Hoa Đà hiện tại còn quản điệu thấp gì sao? Hắn đã điệu thấp đủ lâu rồi. Năm đó còn là Cung phụng, hắn bị đám Trưởng lão dự thi kêu gọi, đi theo làm tùy tùng, hiện giờ thăng chức Trưởng lão, lại bị Trưởng lão hội chèn ép, coi hắn như là Cung phụng trước kia vậy.
Cơn tức này, hắn đã chịu đủ rồi. Lúc này, hắn nhất định phải mượn hơi Nhậm Thương Khung, nhất phí trùng thiên, một bước lên mây, áp đảo toàn trường.
Ngay cả Dương Công trưởng lão, cũng phải nhìn lên Minh Hoa Đà hắn!
Đây là một cỗ oán khí trong nội tâm Minh Hoa Đà biến thành chí hướng, là động lực để hắn đi lên.
Thiếu ch 260...
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius