Hồi 102
CUNG THUẦN DÆ¯Æ NG TUYỆT NGHĨA CHA CON
Thượng Quan Kỳ còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì đã đến cạnh má»™t khu rừng nhá».
Liên Tuyết Kiá»u dừng bÆ°á»›c quay lại nhìn quần hà o nói:
– Xin các vị đứng đây chỠtại hạ một lát.
Rồi chuyển mình đi và o rừng.
Quần hà o rất kÃnh phục nà ng. Ai nấy đứng chỠở ngoà i, không dám thiện tiện Ä‘i và o.
Thượng Quan Kỳ chú ý nhìn thì thấy trong khu rừng nà y, thấp thoáng có má»™t nóc nhà tranh, dÆ°á»ng nhÆ° là nhà ở. Chà ng thấy Liên Tuyết Kiá»u Ä‘i và o căn nhà đó.
Quần hà o chá» má»™t lúc chừng ăn xong bữa cÆ¡m, Liên Tuyết Kiá»u lại trở ra. Bây giá» nà ng đã thay đổi y phục: Äầu bịt khăn xanh, mình mặc võ trang, lÆ°ng Ä‘eo trÆ°á»ng kiếm, chân Ä‘i hà i xảo, lÆ°ng Ä‘eo túi da, oai phong lẫm liệt.
Thượng Quan Kỳ tay nâng thanh đao Kinh Hồn, tiến lại gần nói:
– Khà giới của cô nương đây!
Liên Tuyết Kiá»u Ä‘Æ°a mắt nhìn bảo Ä‘ao, nói:
– Ngươi giữ lấy mà dùng!
Thượng Quan Kỳ chÆ°a kịp trả lá»i, Liên Tuyết Kiá»u đã chân cất bÆ°á»›c, miệng nói:
– Chúng ta Ä‘i thôi! Nếu còn trùng trình e rằng lỡ việc. Äoạn rảo bÆ°á»›c Ä‘i nhanh.
Quần hùng theo sau nà ng. Lúc nà y hiệu tù và bốn phÃa Ä‘á»™t nhiên im bặt. Ngoà i cánh đồng yên lặng nhÆ° tá», chỉ có tiếng bÆ°á»›c chân quần hùng phá bầu không khà tịch mịch.
Äi chừng được bảy tám dặm, Liên Tuyết Kiá»u Ä‘á»™t nhiên Ä‘i thong thả lại, nói:
– Xin các vị hãy tìm nơi ẩn mình.
Con Ä‘Æ°á»ng nà y rất vắng vẻ, hai bên má»c toà n cá» dại.
Má»i ngÆ°á»i ẩn mình và o trong bụi cá» nhìn ra ngoà i chỉ thấy đống rá»™ng bát ngát, không có gì nữa.
Liên Tuyết Kiá»u vừa hạ lệnh, quần hà o ai nấy chui và o đống cá».
Thượng Quan Kỳ trong lòng hồi há»™p nghÄ© thầm: “Hình thế khu nà y bát ngát, tuyệt không nÆ¡i hiểm yếu, khả dÄ© dùng là m căn cứ. Nếu ngồi đây để ngăn chặn Cổn Long VÆ°Æ¡ng thì mất hết hiệu quả của công cuá»™c táºp kÃchâ€.
Bá»—ng thấy Liên Tuyết Kiá»u thò tay và o túi da lấy ra má»™t cái còi đồng Ä‘Æ°a lên miệng thổi. Tiếng còi lanh lảnh nghe chói tai.
Má»™t lát sau từ phÃa xa xa hÆ°á»›ng chÃnh Tây có mấy ngÆ°á»i chạy lại tốc Ä‘á»™ rất mau, chá»›p mắt đã nhìn rõ.
Liên Tuyết Kiá»u tắt còi Ä‘i rồi cÅ©ng nấp và o trong bụi cá», không biết vô tình hay hữu ý. Nà ng nằm sóng vai bên Thượng Quan Kỳ.
Mấy bóng ngÆ°á»i chạy rất nhanh xăm xăm Ä‘i tá»›i chá»— mấy bụi cá» có quần hà o ẩn nấp.
Thượng Quan Kỳ ngấm ngầm nắm lấy chuôi Ä‘ao chuẩn bị ra tay, vì chá»— bụi cá» nà y có nhiá»u ngÆ°á»i ẩn nấp, kẻ má»›i đến không cần sục sạo, chi để ý má»™t chút là nhìn thấy Thượng Quan Kỳ ngay.
Bá»n ngÆ°á»i má»›i đến che mặt bằng mảnh vải Ä‘en chỉ để cặp mắt loang loáng.
Thượng Quan Kỳ đếm bá»n nà y có năm tên. Trong cách ăn mặc chà ng biết không phải ngÆ°á»i Cùng Gia Bang. Chà ng toan ngầm ra hiệu cho Viên Hiếu đồng thá»i Ä‘á»™ng thủ thì chợt thấy tên đứng giữa giÆ¡ tay lên đỉnh đầu khuyên tròn má»™t cái rồi từ từ cởi khăn bịt mặt ra.
Liên Tuyết Kiá»u khẽ kéo áo Thượng Quan Kỳ bảo nhá» chà ng:
– Dáºy Ä‘i!
Rồi nà ng đứng dáºy trÆ°á»›c tiến ra.
Thượng Quan Kỳ Ä‘Ã nh đứng dáºy theo, tay phải cầm ngang lưỡi kim Ä‘ao, theo sát Liên Tuyết Kiá»u.
Chà ng thấy Liên Tuyết Kiá»u giÆ¡ tay ra hiệu. Năm ngÆ°á»i má»›i đến nhất tá» quỳ xuống.
Thượng Quan Kỳ nghÄ© thầm: “Liên Tuyết Kiá»u xuất thân ở phủ Cổn Long VÆ°Æ¡ng, nên nà ng biết rõ những dấu hiệu liên lạc trong VÆ°Æ¡ng phủ. Năm tên nà y không hiểu là bạn hay là thù. NhÆ°ng xem chừng chúng không có ác ýâ€.
Bá»—ng nghe Liên Tuyết Kiá»u cất tiếng há»i:
– Vương gia hiện ở đâu?
Gã đứng giữa đáp:
– Hiện giỠđóng cách đây năm dặm.
Liên Tuyết Kiá»u há»i:
– Sao không tiến và o nữa
Äại hán đáp:
– Bản ý VÆ°Æ¡ng gia muốn và o sâu, nhÆ°ng sau phát giác ra có biến, liá»n láºp tức lùi lại mÆ°á»i dặm.
Liên Tuyết Kiá»u há»i:
– Hiện giỠđình giá ở đâu?
Äại hán đáp:
– VÆ°Æ¡ng gia giữ ở cung Thuần DÆ°Æ¡ng, phái ngÆ°á»i Ä‘i các nÆ¡i lấy tiếp viện.
Liên Tuyết Kiá»u xua tay nói:
– Các ngươi đi thôi!
Äại hán dạ má»™t tiếng, rồi năm gã trở gót quay vá» Ä‘Æ°á»ng cÅ©. Thượng Quan Kỳ khẽ há»i Liên Tuyết Kiá»u:
– Bá»n ngÆ°á»i đó có hết lòng trung thà nh vá»›i cô nÆ°Æ¡ng không?
Liên Tuyết Kiá»u đáp:
– Ta đối vá»›i há» Ä‘á»u có Æ¡n cứu mạng...
Thượng Quan Kỳ lẩm bẩm:
– Té ra nà ng đã ngấm ngầm đặt nội tuyến trong Cổn Long Vương phủ.
Bá»—ng thấy Liên Tuyết Kiá»u thở dà i sÆ°á»n sượt nói:
– Äáng tiếc là ta đã phà bao nhiêu tâm cÆ¡ đặt mai phục khắp tám mặt mà địch không mắc bẫy.
Thượng Quan Kỳ há»i:
– Nếu chúng ta gá»i những tay cao thủ Ä‘ang mai phục vỠđây để kéo đến cung Thuần DÆ°Æ¡ng, liệu Cổn Long VÆ°Æ¡ng có thân hà nh xuất chiến không
Liên Tuyết Kiá»u đáp:
– Tuy có thể bức bách y phải thân hà nh động thủ, nhưng khó mà biết trước được ai thắng ai bại?
Äang lúc nói chuyện, mé chÃnh Bắc cát bụi bay mù, mấy con tuấn mã phóng nÆ°á»›c đại Ä‘ang chạy tá»›i.
NgÆ°á»i Ä‘i đầu râu dà i, mặc áo sắc tro, chÃnh là Âu DÆ°Æ¡ng Thống Bang chúa Cùng Gia Bang, theo sau có năm ngÆ°á»i lÆ°ng cà i phi xoa, vai giắt Ä‘Æ¡n Ä‘ao. Bá»n năm ngÆ°á»i nà y chÃnh là năm đại hán trong Bát Anh còn lại. ÄÆ°á»ng Toà n trÆ°á»›c kia đã hao phà bao nhiêu tâm lá»±c để huấn luyện cho há» rất tinh nhuệ. Trong bá»n Bát Anh đã chết mất hai và má»™t bị trá»ng thÆ°Æ¡ng chÆ°a khá»i. Hiện chỉ còn năm ngÆ°á»i có thể chiến đấu được.
Liên Tuyết Kiá»u ra nghênh tiếp, nghiêng mình thi lá»… nói:
– Xin bái kiến Bang chúa.
Âu Dương Thống vội và ng xuống ngựa nghiêng mình nói:
– Bất tất phải đa lễ. Hơn tháng nay cô nương phải qua bao nhiêu lần nguy hiểm, bản tòa lúc nà o cũng áy náy, khôn khuây...
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Thiếp đã là m nhá»c lòng tÆ°á»›ng sÄ© mà chẳng láºp nên công cán gì, trên phụ lòng mong má»i của bang chúa, dÆ°á»›i không an ủi được đệ tá» trong bang, tháºt xấu hổ vá»›i lá»i di mệnh tiến cá» của ÄÆ°á»ng tiên sinh.
Âu Dương Thống nói:
– Cổn Long VÆ°Æ¡ng hung ác thâm hiểm, cÆ¡ mÆ°u xuất quá»· nháºp thần. Các bạn đồng đạo trong võ lâm, chẳng ai là không sợ lão để mặc ý lão ra tay tùng xẻo. Má»›i vá»n vẹn hÆ¡n má»™t tháng trá»i mà đã Ä‘oạt lại được thế chủ Ä‘á»™ng, chuyển nguy thà nh yên, khiến Cổn Long VÆ°Æ¡ng bạt vÃa, trốn lánh để hòng thoát thân. Bản lãnh nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng há phải ngÆ°á»i thÆ°á»ng bì kịp? Hỡi Æ¡i! ÄÆ°á»ng tiên sinh chÆ°a thá»a tâm nguyện, đến lúc vá» chầu Pháºt, để lại cuá»™c cá» tà n tạ. Nếu không được cô nÆ°Æ¡ng chịu đứng ra lãnh lấy trách nhiệm lá»›n lao thì không biết tình trạng võ lâm ngà y nay đến thế nà o rồi!
Ngừng một lát, Âu Dương Thống lại nói tiếp:
– VỠnhân sự để tiếp tay, bản tòa đã dẫn đến đó để chỠlệnh.
Liên Tuyết Kiá»u khẽ thở dà i nói:
– Cổn Long VÆ°Æ¡ng chÆ°a vá» tá»›i VÆ°Æ¡ng phủ đã hay tin có biến nên lùi lại giữ cung Thuần DÆ°Æ¡ng, phái ngÆ°á»i Ä‘i gá»i tiếp viện các nÆ¡i rồi. Thế là thiếp uổng phà má»™t phen tâm cÆ¡.
Âu Dương Thống nói:
– Cổn Long VÆ°Æ¡ng cÆ¡ trà hÆ¡n ngÆ°á»i, đâu có phải nhÆ° hạng tầm thÆ°á»ng. Lão đã lui vá» giữ Thuần DÆ°Æ¡ng cung váºy ta có nên thay đổi kế hoạch, kéo đến cung Thuần DÆ°Æ¡ng cùng lão quyết má»™t phen thắng bại không
Liên Tuyết Kiá»u trầm ngâm má»™t lát rồi nói:
– Con mãnh thú lâm và o bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng cùng tất nó liá»u mạng. Nếu ta Ä‘em hết quân tinh nhuệ Cùng Gia Bang để quyết chiến vá»›i lão, thì e rằng ngá»c đá Ä‘á»u tan nát. HÆ¡n nữa tiện thiếp tiên liệu cuá»™c ác chiến nhÆ° váºy, dù có thể tiêu diệt được những bá»n há»™ vệ cho lão mà chÆ°a chắc đã bắt được lão.
Âu DÆ°Æ¡ng Thống há»i:
– Váºy cô nÆ°Æ¡ng tÃnh sao?
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Nếu chÆ°a phải là lúc tối háºu thì ta không nên để bá»n đệ tá» Cùng Gia Bang liá»u mạng vá»›i bá»n thuá»™c hạ Cổn Long VÆ°Æ¡ng đã bị thuốc mê.
Âu DÆ°Æ¡ng Thống gáºt đầu nói:
– NhÆ° thế là phải lắm. Má»i việc Ä‘á»u nhất thiết do cô nÆ°Æ¡ng Ä‘iá»u Ä‘á»™ng. Từ bản tòa trở xuống ai cÅ©ng phải nghe mệnh lệnh cô nÆ°Æ¡ng.
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Äịa vị Bang chúa rất cao cả, là chúa tể má»™t bang, lẽ nà o phải nghe mệnh lệnh ai?
Âu Dương Thống nói:
– Khi cần đến, bản tòa cÅ©ng xin ra tráºn nhÆ° các bạn khác.
Liên Tuyết Kiá»u Ä‘Æ°a mắt nhìn năm ngÆ°á»i đứng phÃa sau Âu DÆ°Æ¡ng Thống há»i:
– Phải chăng năm vị nà y Ä‘á»u là đệ tá» trong bang?
Âu Dương Thống đáp:
– Bá»n Bát Anh cả thảy tám ngÆ°á»i, chết hai còn sáu. NhÆ°ng má»™t gã bị thÆ°Æ¡ng chÆ°a khá»i, không thể lâm tráºn được, nên bản tòa Ä‘Æ°a năm ngÆ°á»i đến đây.
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Thiếp muốn Ä‘em má»™t Ä‘oà n ngÆ°á»i đến cung Thuần DÆ°Æ¡ng để do thám hÆ° thá»±c.
Âu DÆ°Æ¡ng Thống há»i:
– Bản tòa cùng đi được không?
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Không dám phiá»n đến Bang chúa.
Rồi nà ng hạ giá»ng nói rất khẽ.
Âu DÆ°Æ¡ng Thống gáºt đầu mỉm cÆ°á»i. Äoạn phóng ngá»±a Ä‘i ngay để năm đại hán lại cho Liên Tuyết Kiá»u Ä‘iá»u khiển.
Thượng Quan Kỳ thấy Âu Dương Thống đi xa rồi, khẽ thở dà i nói:
– Việc binh cần phải mau lẹ! Chúng ta phải đi ngay chứ?
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Không thể vội và ng được.
Nà ng nhìn nháºn phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng Ä‘Æ°a tay lên đỉnh đầu khoanh tròn má»™t cái. Những ngÆ°á»i ẩn trong bụi cá» lục tục đứng lên.
Thượng Quan Kỳ đảo mắt nhìn chưng quanh rồi nói:
– Chuyến nà y Ä‘i Thuần DÆ°Æ¡ng cung nếu chỉ có việc thám thÃnh Cổn Long VÆ°Æ¡ng thì thuá»™c hạ tưởng Ä‘em nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘i cà ng trở ngại cho công cuá»™c do thám và dá»… lá»™ liá»…u cÆ¡ quan. Theo ý kiến thuá»™c hạ thì chỉ nên lá»±a và i ngÆ°á»i cùng Ä‘i mà thôi.
Nguyên Thượng Quan Kỳ sợ sẽ xảy ra cuá»™c ác chiến, nếu Ä‘em nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘i thì trông được chá»— nà y bá» mất chá»— kia.
Liên Tuyết Kiá»u tủm tỉm cÆ°á»i nói:
– NgÆ°Æ¡i bất tất phải nhá»c lòng, ta đã có định kiến.
Nói xong cất bước đi trước.
Thượng Quan Kỳ không nói gì nữa, lẳng lặng theo sau Liên Tuyết Kiá»u nhÆ°ng dÆ°á»ng nhÆ° có vẻ tức mình. Giả tỉ chà ng chÆ°a tuyên thệ gia nháºp Cùng Gia Bang, còn là địa vị tân khách thì chà ng đã giÅ© áo ra Ä‘i. NhÆ°ng bây giá» thì không được nữa. Vì địa vị hai ngÆ°á»i trong bang cách báºc rất xa. Dù Liên Tuyết Kiá»u có quát mắng chà ng cÅ©ng chỉ là việc tầm thÆ°á»ng.
Quần hà o Ä‘i được má»™t lúc, xa xa đã thấy nóc Ä‘iện, mái nhà ở giữa má»™t khu rừng ráºm.
Liên Tuyết Kiá»u Ä‘á»™t nhiên dừng lại, nhìn NgÅ© Anh nói:
– Các ngÆ°Æ¡i hãy chỠở đây, dà n tráºn sẵn chuẩn bị nghinh địch, để tiếp tay cho bá»n ta.
Bá»n NgÅ© Anh theo ÄÆ°á»ng Toà n đã lâu, chẳng những võ công cao cÆ°á»ng mà thuáºt chiến đấu táºp Ä‘oà n lại cà ng tinh vi. Bây giá» thiếu mất ba tên, lá»±c lượng giảm Ä‘i rất nhiá»u. Chúng tuân lá»i Liên Tuyết Kiá»u láºp tức tản ra bà y thà nh tráºn thức.
Liên Tuyết Kiá»u khen rằng:
– Quả nhiên là những tay tráng sĩ thiện chiến và đã được huấn luyện rất công phu.
Äoạn nà ng trở gót ra Ä‘i.
Äi được mÆ°á»i mấy trượng, Liên Tuyết Kiá»u lại lÆ°u TÃch Má»™c cùng Tả, Hữu Nhị Äồng ở lại.
Äi lúc nữa đến gần má»™t khu rừng, nà ng lại lÆ°u Thiên Má»™c đại sÆ° cùng Kim Nguyên Äạo ở bên ngoà i. Chỉ còn Thượng Quan Kỳ cùng Viên Hiếu theo nà ng Ä‘i và o.
Ba ngÆ°á»i và o rừng, má»›i Ä‘i chừng được hÆ¡n má»™t trượng, thì thấy mấy gã thị vệ võ trang áo Ä‘en ở sau gốc cây nhảy ra, tay cầm Ä‘Æ¡n Ä‘ao cản Ä‘Æ°á»ng.
Liên Tuyết Kiá»u chắp tay nói:
– Xin và o bẩm vá»›i Cổn Long VÆ°Æ¡ng có vị công chúa trong vÆ°Æ¡ng phủ trÆ°á»›c kia, hiện giá» là m Văn Thừa Cùng Gia Bang là Liên Tuyết Kiá»u xin và o ra mắt.
Gã đại hán áo Ä‘en đứng giữa, nhìn Liên Tuyết Kiá»u má»™t hồi rồi nói:
– Hãy chỠđây một chút, để tôi và o thông báo.
Nói xong chạy đi ngay.
Liên Tuyết Kiá»u nhìn Thượng Quan Kỳ, ôn tồn há»i:
–Bây giỠngươi còn bực mình với ta nữa không?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Thuộc hạ không dám.
Liên Tuyết Kiá»u cÆ°á»i bá»i:
– Ngươi đã mặc áo Thiên Tằm chưa?
Thượng Quan Kỳ nhớ đến mấy phen được bảo y cứu mạng, nghiêng mình đáp:
– Äã mặc rồi!
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Váºy là được. Ta cÅ©ng mặc bảo y rồi. Nếu Cổn Long VÆ°Æ¡ng trở mặt Ä‘á»™ng thủ, ngÆ°Æ¡i bất tất phải quan tâm đến ta...
Ngừng một lát nà ng lại dặn:
– Ngươi phải nghĩ cách trông nom cho Viên đệ nữa.
Thượng Quan Kỳ cảm thấy tức mình như dao đâm ruột, cúi đầu đáp:
– Thuộc hạ nhớ rồi.
– Trăm năm thế sá»± dÆ°á»ng mÆ¡ má»™ng, muôn dặm giang sÆ¡n má»™t thế cá». NgÆ°Æ¡i đã hiểu rõ chÆ°a?
Thượng Quan Kỳ từ từ ngẩng đầu lên đáp:
– Thuộc hạ đã hiểu rồi.
Thốt nhiên mắt chà ng chạm và o hai luồng nhỡn quang Viên Hiếu, bất giác chà ng rùng mình lẩm bẩm:
– Thượng Quan Kỳ hỡi! Thượng Quan Kỳ! Mi đã sẵn lòng xả ká»· vì ngÆ°á»i, quyết ý gây thà nh lứa đôi cho Viên đệ cùng Liên Tuyết Kiá»u. Váºy mà nay mi trông thấy hảo sá»± sắp đến ngà y thà nh tá»±u, sao lại há»c thói Ä‘Ã n bà ?
NghÄ© váºy chà ng cảm thấy tinh thần phấn khởi, khẽ hắng giá»ng rồi mỉm cÆ°á»i gá»i Viên Hiếu:
– Viên đệ!
Viên Hiếu há»i lại:
– Äại ca có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Thượng Quan Kỳ cÆ°á»i đáp:
– Chỉ lát nữa là chúng ta sẽ gặp Cổn Long Vương và bị hãm và o giữa vòng vây trùng điệp của dối phương.
Viên Hiếu nói:
– Em biết rồi! Nhưng em chẳng sợ chút nà o.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Cổn Long VÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i thâm hiểm gian trá và tà n nhẫn có má»™t.
Viên Hiếu nói:
– Em biết rồi.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Lúc nữa nếu có Ä‘á»™ng thủ vá»›i Cổn Long VÆ°Æ¡ng, Viên đệ bất tất nghÄ© ngợi nhiá»u, phải phóng tâm Ä‘em toà n lá»±c ra chiến đấu cho bá»n há» biết tay.
Viên Hiếu dÆ°á»ng nhÆ° nghÄ© ra Ä‘iá»u gì trá»ng đại liá»n há»i:
– Äại ca! Cần giết cho tháºt nhiá»u phải không?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Äúng rồi! Mình không giết há», há» cÅ©ng chẳng tha mình.
Viên Hiếu nói:
– Tiểu đệ xin vâng lá»i đại ca.
Äang lúc nói chuyện, đại hán áo Ä‘en đã hấp tấp chạy ra nói:
– VÆ°Æ¡ng gia má»i ba vị và o há»™i kiến trong Thuần DÆ°Æ¡ng cung.
Cung Thuần DÆ°Æ¡ng không to mà cÅ©ng không nhá», dá»±ng trên khu đất rá»™ng chừng hai mẫu. Trừ viện trÆ°á»›c viện sau ra còn ba tòa Ä‘iện.
Äại hán áo Ä‘en dẫn ba ngÆ°á»i Ä‘i qua má»™t cái sân rá»™ng thì đến hai tòa Ä‘iện.
Ngoà i Ä‘iện nổi lên má»™t cái bình Ä‘Ã i chừng hai thÆ°á»›c xây bằng đá xanh, công trình nà y cÅ©ng không phải nhá».
Trên Ä‘Ã i má»™t ngÆ°á»i mặc bà o xanh ngồi và o ngôi bảo tá»a. NgÆ°á»i đó khoác ngoà i tấm áo choà ng sắc và ng.
Liên Tuyết Kiá»u quay nhìn hai bên tả hữu rồi cất bÆ°á»›c tiến vá» phÃa bình Ä‘Ã i. Nà ng chắp tay quỳ xuống nói:
– Văn thừa Cùng Gia Bang bái kiến Vương gia.
Cổn Long Vương lạnh lùng nói:
– Hay lắm! NgÆ°Æ¡i đã là ngÆ°á»i thừa kế ÄÆ°á»ng Toà n lại là m luôn cả chức Văn Thừa Cùng Gia Bang nữa
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Nữ nhi xin lấy địa vị kẻ là m con bái tạ ơn dưỡng dục của phụ vương.
Cổn Long VÆ°Æ¡ng há»i:
– Nữ nhi muốn chống đối cùng phụ vương phải không?
Liên Tuyết Kiá»u nói:
Äó là việc bất đắc dÄ©, mong rằng phụ vÆ°Æ¡ng lượng cả bao dung.
Cổn Long VÆ°Æ¡ng Ä‘á»™t nhiên vung tay ra để nắm lấy cổ tay Liên Tuyết Kiá»u.
Liên Tuyết Kiá»u tuy lạy phục xuống đất nhÆ°ng vẫn để ý Ä‘á» phòng từng cá» Ä‘á»™ng của Cổn Long VÆ°Æ¡ng. Nà ng vừa trông thấy lão vung tay ra chụp tá»›i, liá»n láºp tức Ä‘á» khà lùi lại năm thÆ°á»›c, mà vẫn giữ nguyên thế hai đầu gối khom khom quỳ lạy.
Cổn Long VÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lạt nói:
– Giá»i lắm! Võ công mi tiến bá»™ khá nhiá»u!
Lão vừa nói vừa giÆ¡ tay ra toan Ä‘iểm huyệt Liên Tuyết Kiá»u.
Liên Tuyết Kiá»u phất tay áo má»™t cái phóng kình lá»±c quét ngang để cản trở chỉ lá»±c Cổn Long VÆ°Æ¡ng. NgÆ°á»i nà ng lạng sang mé bên năm thÆ°á»›c, nói:
– Phụ vÆ°Æ¡ng đã ra tay phóng Phụ Cốt Äá»™c Châm và o mình nữ nhi, phụ vÆ°Æ¡ng đã chắc mẩm nữ nhi không thể nà o sống được nữa.
Cổn Long Vương lạnh lùng nói:
– Thế mà mi hãy còn sống trên thế gian rồi chống đối ta khắp má»i chá»—.
Liên Tuyết Kiá»u tung mình nhảy vá»t lên, cÆ°á»i nói:
– Nữ nhi đã bái tạ ơn dưỡng dục, tình nghĩa cha con đến đây là chấm dứt.
Cổn Long VÆ°Æ¡ng cÆ°á»i gằn nói:
– Mi cÅ©ng to gan tháºt đấy!
Liên Tuyết Kiá»u cÆ°á»i nói:
– Từ đây sắp tá»›i, chúng ta đã thà nh oan gia đối dầu, chỉ còn trông và o võ công và mÆ°u trà để quyết thắng ngoà i chốn chiến trÆ°á»ng.
Cổn Long VÆ°Æ¡ng há»i:
– Mi tin rằng còn có thể yên là nh ra khá»i Thuần DÆ°Æ¡ng cung được chăngâ€
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Chắc Vương gia cũng biết rằng đã đến đây là chẳng tỠtế gì. Nếu tiểu nữ không chuẩn bị, khi nà o dám mạo hiểm.
Cổn Long VÆ°Æ¡ng Ä‘á»™t nhiên đứng dáºy, từ từ Ä‘Æ°a mắt nhìn chằm chặp Liên Tuyết Kiá»u. Bá»™ mặt lão trÆ¡ nhÆ° gá»— duy cặp mắt lão là khiến cho ngÆ°á»i trông thấy phải bạt vÃa.
Liên Tuyết Kiá»u nhìn mắt lão không khá»i rùng mình.
Viên Hiếu Ä‘Æ°a mình đứng ngang ra sát cạnh Liên Tuyết Kiá»u. Cặp mắt và ng tròn xoe hau háu nhìn Cổn Long VÆ°Æ¡ng.
Thượng Quan Kỳ rút lưỡi kim đao đánh “Soạt†một tiếng, vung lên nói:
– Tại hạ vâng di mệnh của ÄÆ°á»ng đại ca mượn VÆ°Æ¡ng gia cái đầu Ä‘em vá» tế Ä‘iện trÆ°á»›c linh vị!
Cổn Long VÆ°Æ¡ng không lý gì đến Thượng Quan Kỳ, cặp mắt lão lạnh nhÆ° băng vẫn nhìn chòng chá»c Liên Tuyết Kiá»u, nói:
– Mi nên Ä‘em nhiá»u ngÆ°á»i đến đây. Bên Cùng Gia Bang thiếu gì tay cao thủ?
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– VÆ°Æ¡ng gia bất tất phải nhá»c lòng, tiểu nữ đã xếp đặt đâu đấy rồi.
Cổn Long Vương nói:
– Váºy thì giá»i thá»±c?
Äá»™t nhiên lão vẫy tay má»™t cái, bốn mặt bóng ngÆ°á»i thấp thoáng. Chá»›p mắt đã thấy bốn, năm chục gã áo Ä‘en xuất hiện đứng chắn Ä‘Æ°á»ng vá».
Thượng Quan Kỳ giÆ°Æ¡ng mắt nhìn xung quanh má»™t lượt trong lòng kinh hãi nghÄ© thầm: “Nếu bấy nhiêu tay cao thủ nhảy xổ và o thì hôm nay bá»n mình khó mà ra khá»i cung Thuần DÆ°Æ¡ngâ€.
Liên Tuyết Kiá»u Ä‘á»™t nhiên thò tay ra vuốt lại món tóc mai, báºt lên tiếng cÆ°á»i khanh khách.
Cổn Long VÆ°Æ¡ng tức giáºn há»i:
– Mi cÆ°á»i chi váºy?
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Những bá»n ngÆ°á»i kia chÆ°a xuất hiện thì tiểu nữ còn thấy hÆ¡i lo, không hiểu cách bố trà của VÆ°Æ¡ng gia thế nà o? NhÆ°ng bây giá» thì tiểu nữ chẳng quan tâm gì nữa...
Cổn Long VÆ°Æ¡ng dÆ°á»ng nhÆ° cảm thấy mình có tÃnh thất thÆ°á»ng. TrÆ°á»›c nay lão mừng giáºn không lá»™ ra mặt. Lão hiểu rằng nếu mình không giữ được bình tÄ©nh cà ng khiến cho Liên Tuyết Kiá»u tin tưởng mãnh liệt và o cuá»™c chiến thắng.
Lão đằng hắng má»™t tiếng cố dẹp hết cÆ¡n giáºn cÆ°á»i lại há»i:
– Mi tưởng ta không có cách gì lưu mi lại cung Thuần Dương nà y ư?
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Tiểu nữ đã chuẩn bị một cách rất hoà n thiện, Cùng Gia Bang đem toà n lực ra bảo vệ sinh mạng tiểu nữ.
Nà ng buông tiếng cÆ°á»i giòn giã nói tiếp:
– Bá»n há» mất ÄÆ°á»ng Toà n, quyết không để tiểu nữ bị thÆ°Æ¡ng.
Cổn Long VÆ°Æ¡ng cố khôi phục lại trấn tÄ©nh. NhÆ°ng lão cảm thấy mình không ngăn nổi mối căm há»n.
Lão từ từ Ä‘Æ°a mắt nhìn Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu lạnh lùng há»i:
– À, mi cáºy có hai tên nà y phải không? Ta không tin mấy chục tay cao thủ
há»™ giá lại không đối chá»i được hai gã. Ta chi cần chúng vây được bá»n mi trong vòng năm chục chiêu là ta có đủ thá»i gian bắt mi rồi.
Liên Tuyết Kiá»u cÆ°á»i nói:
– Chúng ta ra tay khá lâu rồi. VÆ°Æ¡ng gia á»· mình có Phụ Cốt Äá»™c Châm không thuốc nà o giải cứu mà cÅ©ng chẳng là m chết được tiểu nữ.
Cổn Long VÆ°Æ¡ng hắng giá»ng toan nói tiếp, thì Liên Tuyết Kiá»u đã cÆ°á»›p lá»i:
– Trong thá»i gian nà y tiểu nữ đã giải được Phụ Cốt Äá»™c Châm và hÆ¡n nữa lại luyện được mấy môn võ đặc biệt. Nếu VÆ°Æ¡ng gia không tin thì hãy thá» coi!
Thượng Quan Kỳ Ä‘Æ°a mắt nhìn bá»n thị vệ xung quanh ngấm ngầm nghÄ© cách xung Ä‘á»™t trùng vi.
Nên biết Cổn Long VÆ°Æ¡ng đã bị Viên Hiếu cùng Thượng Quan Kỳ là m cho lão mấy lần cay đắng, dÆ°á»ng nhÆ° quyá»n chưởng của bá»n nà y chuyên rèn luyện để khắc chế võ công của lão. Có thể nói con ngÆ°á»i dá»c ngang trá»i rá»™ng vẫy vùng bể khÆ¡i đã mất hết tà i quyết Ä‘oán. Lão trầm ngâm má»™t lát rồi Ä‘Ã nh cho bá»n thị vệ áo Ä‘en ra vây đánh.
Liên Tuyết Kiá»u cÆ°á»i lạt nói:
– Không nhẫn nại được những tiểu tiết thì há»ng việc lá»›n. VÆ°Æ¡ng gia kéo quân vá» sá»›m quá!
Nà ng nhìn chằm chặp và o Cổn Long Vương nói tiếp:
– Äông, Tây, Nam, Bắc bốn vị hầu gia Ä‘á»u thống lãnh những tay cao thủ Ä‘i xa ngoà i mấy trăm dặm. Bá»n há» không thể trong má»™t ngà y má»™t đêm vá» tá»›i cung Thuần DÆ°Æ¡ng để cứu ứng VÆ°Æ¡ng gia. VÆ°Æ¡ng phủ tuy cách đây chỉ và i chục dặm, nhÆ°ng tiếc rằng không có ai bà y mÆ°u chÆ°á»›c dẫn ngÆ°á»i đến há»™ giá. Tiểu nữ trốn thoát khá»i Ä‘á»™c thủ của VÆ°Æ¡ng gia đã phát sinh ảnh hưởng rất lá»›n đến ngÆ°á»i khác. Hiện giá» kẻ thì phản loạn, ngÆ°á»i thì ly tán. Tình trạng VÆ°Æ¡ng gia khác nà o Hạng Võ bị khốn ở Cai Hạ, bốn mặt nổi lên những khúc Sở ca...
Cổn Long Vương nói:
– Còn Mai Quyên Äại thì sao?
Liên Tuyết Kiá»u ngắt lá»i:
– Chúng tôi đã gặp nhau rồi.
Cổn Long VÆ°Æ¡ng hắng giá»ng nói:
– Ta không tin y dám bội phản ta.
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Trừ phi hắn uống phải thuốc mê của VÆ°Æ¡ng gia rồi thì không kể. VÆ°Æ¡ng gia xây oai quyá»n trên sá»± giết chóc thảm khốc. Vì thế mà không dám buông tha thuá»™c hạ, dù là tình cha con trong nhà vá»›i nhau. Mai Quyên Äại không dám phản
bạn tháºt, nhÆ°ng hôm nay hắn đã gặp tiểu nữ rồi, không nhÆ° trÆ°á»›c nữa đâu. VÆ°Æ¡ng gia nên biết mình không kiá»m chế nổi bất luáºn má»™t ngÆ°á»i nà o tinh thần hãy còn tỉnh táo, mà Mai Quyên Äại đầu óc vẫn còn sáng suốt không mê muá»™i chút nà o!
Cổn Long VÆ°Æ¡ng cÆ°á»i gằn nói:
– Không có ai được may mắn như mi đâu. Tuy ta biết trước mi là một đứa giảo quyệt nhưng tiếc rằng ta không sớm hạ thủ giết mi.
Liên Tuyết Kiá»u thấy hÆ¡i rùng mình, nà ng trầm ngâm má»™t lát rồi há»i:
– VÆ°Æ¡ng gia đã phóng Phụ Cất Äá»™c Châm và o mình Mai Quyên Äại chÆ°a?
Cổn Long VÆ°Æ¡ng há»i lại:
– Mi bảo sao?
Lão vừa há»i vừa tá» vẻ nóng nảy.
Liên Tuyết Kiá»u lại nắm thêm được phần Æ°u tiên. Nà ng cÆ°á»i lạt nói:
– Tiểu nữ đã há»c được phép lấy Phụ Cốt Äá»™c Châm ra để tá»± cứu mình và rồi sẽ cứu được Mai Quyên Äại.
Cổn Long VÆ°Æ¡ng hai mắt tóe lá»a, sát khà đằng đằng, song lão cố nhẫn nại, nói bằng má»™t giá»ng bình thản:
– Mai Quyên Äại không giảo quyệt nhÆ° mi đâu. Y được ta sủng ái đã biết Ä‘Æ°á»ng trả Æ¡n ta.
Lão biết rằng cà ng kéo dà i thá»i gian, lão cà ng nắm được phần thắng vá» mình.
Liên Tuyết Kiá»u cÆ°á»i khanh khách nói:
– Nếu VÆ°Æ¡ng gia không phóng Phụ Cốt Äá»™c Châm và o ngÆ°á»i hắn, thì hắn còn hết sức táºn trung vá»›i VÆ°Æ¡ng gia. Nhiá»u việc VÆ°Æ¡ng gia đã tưởng mình khôn, mà trong cái khôn còn nhiá»u chá»— dại.
Nà ng còn muốn nói nhiá»u nữa. NhÆ°ng nà ng thấy Cổn Long VÆ°Æ¡ng hiện chỉ có và i chục tên thị vệ áo Ä‘en tùy tùng, cần đánh ngay thì được lợi hÆ¡n.
NghÄ© váºy nà ng kiếm cách trêu tức Cổn Long VÆ°Æ¡ng để lão ra tay trÆ°á»›c. Và trÆ°á»›c khi chÆ°a ra tay, nà ng muốn dùng những lá»i sắc nhá»n để là m nhụt bá»›t chà chiến đấu của lão.
Cổn Long VÆ°Æ¡ng lẳng lặng trầm tÆ°, không muốn trả lá»i.
Liên Tuyết Kiá»u giÆ¡ tay lên Ä‘iệu bá»™ rất xinh đẹp, vuốt lại má»› tóc cÆ°á»i nói:
– VÆ°Æ¡ng gia còn á»· mình có nhà độc thất để kiá»m chế bá»n thuá»™c hạ...
Cổn Long VÆ°Æ¡ng cáu giáºn há»i:
– Thế thì đã sao?
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Nhà độc thất đó bá»n vững vô cùng, cÆ¡ quan trùng Ä‘iệp.
Cổn Long Vương nói:
– Hạng mi thì không thể đánh và o được.
Liên Tuyết Kiá»u cÆ°á»i há»i:
– VÆ°Æ¡ng gia còn nhá»› trong Ä‘Æ°á»ng hầm Ä‘i và o nhà độc thất có vị nà o pháp hiệu là Thiên Má»™c đại sÆ° không?
Cổn Long VÆ°Æ¡ng trầm ngâm má»™t lúc, tá»±a hồ nhá»› ra Thiên Má»™c đại sÆ°, Ä‘á»™t nhiên nhảy chồm dáºy há»i:
– Y là m sao?
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Hiện giỠlão ở ngoà i cung Thuần Dương, Vương gia có muốn gặp y không?
Cổn Long VÆ°Æ¡ng phất tay áo bà o, vẫy Ä‘á»™c châm nhá» nhÆ° lông trâu nhằm Liên Tuyết Kiá»u bắn tá»›i.
Liên Tuyết Kiá»u quay mặt Ä‘i để tránh, còn những mÅ©i Ä‘á»™c châm bắn và o ngÆ°á»i thì nà ng mặc kệ, vì đã mặc bảo y.
Cổn Long VÆ°Æ¡ng Ä‘á»™t nhiên buông tiếng cÆ°á»i nói:
– Mi tưởng tránh được những mÅ©i Ä‘á»™c châm của ta Æ°? Mi quên mất thủ pháp hoặc thá»i gian để mà phòng bị.
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Äáng tiếc là độc châm của VÆ°Æ¡ng gia phen nà y chất Ä‘á»™c không đủ mãnh liệt là m cho tiểu nữ bị thÆ°Æ¡ng được.
Nà ng Ä‘á»™t nhiên đứng phắt dáºy, giÅ© mình má»™t cái, bao nhiêu mÅ©i Ä‘á»™c châm cắm và o áo nà ng Ä‘á»u rá»›t xuống.
Tình hình nà y khiến cho Cổn Long VÆ°Æ¡ng vô cùng kinh hãi, lão ngẩn ngÆ°á»i ra má»™t lúc rồi má»›i cất tiếng há»i:
– Mi... Mi lại há»c được môn võ chi váºy?
Liên Tuyết Kiá»u Ä‘á»™t nhiên vẫy tay nói:
– VÆ°Æ¡ng gia cho bá»n tùy tùng Ä‘i nghỉ thôi. Những tay cao thủ giao đấu vá»›i nhau để bá»n há» xen và o chỉ tổ vÆ°á»›ng chân tay mà thôi!
Cổn Long VÆ°Æ¡ng tá»±a hồ dần dần bị khuất phục dÆ°á»›i áp lá»±c của Liên Tuyết Kiá»u.
NhÆ°ng dù sao lão cÅ©ng không chịu Ä‘á»±ng được nữa, vì trÆ°á»›c nay lão ngang dá»c. Trong võ lâm, bao giá» cÅ©ng vai chủ Ä‘á»™ng. Nhất là và i năm nay, oai danh lão đã thà nh thiên hạ vô địch. NhÆ°ng bây giá» lão bị Liên Tuyết Kiá»u khủng bố tinh thần. Thiên Má»™c đại sÆ° cùng Kim Nguyên Äạo Ä‘á»u bị lão cầm tù trong nhà máºt
thất mà bị ngÆ°á»i cứu ra. Lão nghÄ© rằng trong nhà độc thất trÆ°á»›c ngà y mình vẫn á»· và o đó để kiá»m chế thuá»™c hạ, có thể bị đối phÆ°Æ¡ng phá hoại mất rồi?
Cổn Long VÆ°Æ¡ng mất hết bình tÄ©nh, nổi tÃnh hung hăng, lại rất lo lắng cho căn nhà độc thất bị phá hoại. Căn nhà nà y nhỠđó mà oai danh lão chấn Ä‘á»™ng giang hồ, lão đã phải tốn bao tâm cÆ¡ để kiến trúc ra nó.
Cả hai bên Ä‘á»u lặng lẽ, má»™t thứ im lặng chứa chất không biết bao nhiêu mối khẩn trÆ°Æ¡ng. Thá»±c ra, nó chỉ yên lặng bá» ngoà i còn trong lòng Liên Tuyết Kiá»u cÅ©ng nhÆ° Cổn Long VÆ°Æ¡ng Ä‘á»u khÃch Ä‘á»™ng không biết đến đâu mà kể.
Liên Tuyết Kiá»u kỳ vá»ng những lá»i mình chá»c giáºn được Cổn Long VÆ°Æ¡ng khiến lão không tá»± kiá»m chế được mà hung hăng trở vá» VÆ°Æ¡ng phủ.
Cổn Long VÆ°Æ¡ng quả nhiên bị nà ng khiêu khÃch, lòng lão bị xúc Ä‘á»™ng mãnh liệt. Ban đầu lão tá»± lượng võ công mình nếu lấy má»™t chá»i má»™t thì bất luáºn là ai xông và o cung Thuần DÆ°Æ¡ng cÅ©ng khó có ngÆ°á»i địch nổi lão.
Lão đảo mắt nhìn Ä‘á»™i thị vệ áo Ä‘en má»™t lượt nghÄ© bụng: Bá»n nà y võ công tuy không đến ná»—i kém cá»i nhÆ°ng không thể nà o chống chá»i được vá»›i những tay cao thủ Cùng Gia Bang. Nếu mình dồn bắt bá»n nà y, e rằng chỉ là m vÆ°á»›ng chân tay.
NghÄ© váºy lão nhìn lẳng và o mặt Liên Tuyết Kiá»u há»i:
– Mi có dám một mình đấu với ta không?
Liên Tuyết Kiá»u mừng thầm biết là Cổn Long VÆ°Æ¡ng đã trúng kế. NhÆ°ng má»™t mình đấu vá»›i lão thì cÅ©ng là má»™t cuá»™c mạo hiểm khôn lÆ°á»ng.
Nà ng tưởng tượng lại những môn võ đã cùng Viên Hiếu luyện được trong ná»a năm trá»i trên núi, nà ng ngẩng đầu lên cÆ°á»i lạt nói:
– Nếu Vương gia đã có ý muốn thừ sức với tiểu nữ thì dĩ nhiên tiểu nữ phải bồi tiếp.
Cổn Long Vương thốt nhiên nổi lòng hà o khà nói:
– Äược lắm, chúng ta đã nói ra thế nà o là nhất định nhÆ° váºy!
Lão lại đưa mắt nhìn Viên Hiếu cùng Thượng Quan Kỳ nói tiếp:
– Mi bảo chúng lui ra!
Liên Tuyết Kiá»u há»i:
– Còn đội thị vệ áo đen của Vương gia thì sao?
Cổn Long Vương vẫy tay một cái. Bao nhiêu thị vệ áo đen đang bao vây chung quanh đột nhiên tản ra bốn mặt.
Thượng Quan Kỳ cầm cây kim Ä‘ao kÃnh cẩn Ä‘Æ°a cho Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Cô nương dùng thứ khà giới nà y để chiến đấu thì dù không thắng được lão, chắc cũng không bị thua vỠtay lão.
Liên Tuyết Kiá»u há»i:
– Có tháºt thế không?
Miệng nà ng tÆ°Æ¡i cÆ°á»i tá»±a hồ nhÆ° câu nói của Thượng Quan Kỳ, khiến cho nà ng tá»± tin rất nhiá»u.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Äúng thế! Äiá»u cốt yếu là cô nÆ°Æ¡ng đừng Ä‘em lòng sợ hãi lão. Võ công thuá»™c hạ còn kém lão nhiá»u thế mà vì tấm lòng quyết chiến không sợ hãi nên má»—i khi Ä‘á»™ng thủ vá»›i lão, lão cÅ©ng không thắng nổi. Váºy là vá» khà thế mình đã thắng lão rồi. Hay Ãt ra thuá»™c hạ không Ä‘em lòng khiếp sợ cÆ°á»ng địch.
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Ta cũng không sợ lão!
Nà ng đón lấy kim đao nói tiếp:
– Các ngươi lùi xa ra.
Thượng Quan Kỳ cùng Viên Hiếu nhìn nhau từ từ lui vá» phÃa sau.
Cổn Long VÆ°Æ¡ng nhìn thanh kim Ä‘ao trong tay Liên Tuyết Kiá»u lạnh lùng nói:
– Ta nhÆ°á»ng cho mi ba chiêu.
Lâu nay nà ng vẫn sợ oai nghÄ©a phụ, bây giỠđối diện giao phong, nà ng tuy là ngÆ°á»i thông tuệ khác thÆ°á»ng nhÆ°ng vẫn chÆ°a khá»i Ä‘em lòng sợ sệt. Nà ng giÆ¡ tay lên vuốt lại má»› tóc để che giấu ná»—i lòng hồi há»™p, cố là m ra vẻ bình tÄ©nh cÆ°á»i nói:
– Vương gia cũng lấy khà giới ra đi! Thanh kim đao của tiểu nữ chặt sắt như cắt bùn.
Cổn Long Vương đột nhiên lớn tiếng quát:
– Nếu mi chống lại được ba chục chiêu của ta, bấy giỠta sẽ dùng binh khà cũng chưa muộn...
Dừng một lát lão lại giục:
– Mi ra tay lẹ đi! Nếu không mau lên thì sẽ mất ba chiêu chủ động.
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Xin tuân mệnh.
Nà ng vung kim Ä‘ao ra chiêu “Vân Long Hiến Trảoâ€.
Cổn Long VÆ°Æ¡ng không thèm né tránh Ä‘Æ°a tay phải ra toan chụp lấy tay Ä‘ao của Liên Tuyết Kiá»u.
Lão chụp gần tới nơi, đột nhiên nhảy lùi lại nói:
– Ta quên mất để nhÆ°á»ng cho mi đánh ba chiêu. Chiêu nà y bá» Ä‘i không kể.
Liên Tuyết Kiá»u nói:
– Lưỡi kim đao nà y của tiểu nữ sắc bén vô cùng. Vương gia không nên đụng
và o.
Nà ng vung kim Ä‘ao đánh luôn ba đòn liên hoà n. Mấy thế Ä‘ao nà y cá»±c kỳ mãnh liệt mà lại không phải là những thế võ của Cổn Long VÆ°Æ¡ng truyá»n cho nà ng.
Cổn Long VÆ°Æ¡ng ngấm ngầm kinh sợ trong lòng, lão lẩm bẩm: Quả nhiên con tiện tỳ nà y nó gặp được ngÆ°á»i nà o truyá»n thụ cho y.
Lão còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì lưỡi kim Ä‘ao trong tay Liên Tuyết Kiá»u khác nà o nÆ°á»›c sông TrÆ°á»ng Giang dốc và o liên miên không dứt.
Cổn Long VÆ°Æ¡ng nhÆ°á»ng nà ng ba chiêu, bá» mất tiên cÆ¡.
Liên Tuyết Kiá»u múa tÃt cây kim Ä‘ao tấn công nhÆ° vÅ© nhÆ° bão, phóng liá»n má»™t lúc mÆ°á»i hai chiêu mà toà n những chiêu má»›i há»c sau nà y.
Cổn Long Vương bị nà ng đánh mãnh liệt quá phải lùi lại bảy tám thước.
Liên Tuyết Kiá»u Ä‘oạt được tiên cÆ¡, tăng thêm phần tá»± tin, thu kim Ä‘ao lại nói:
– Nếu Vương gia không lấy binh khà ra thì e rằng không còn có cơ hội nà o lấy được nữa.
hết: Hồi 102, xem tiếp: Hồi 103