Ngay vào lúc này, bỗng một tiếng kêu lanh lảnh có vẻ như cấp bách lắm: “Tiểu thư mau về nhà, tiểu thư mau về nhà!”
Trong tửu lâu chạy ra một phụ nữ trung niên mặc áo vải tro, trên mặt biểu lộ vẻ vừa kích động vừa lo âu: “Nhanh lên! Nhanh lên! Tiểu thư, người của Lưu gia kéo đến nhà cô gây sự!”
Hai người nghe vậy đều khẩn trương.
Đinh Hiểu Lan vội hỏi: “Dì Tôn, dì nói rõ hơn được không, có chuyện gì?”
Người phụ nữ đó nói: “Đại thiếu gia đánh cho tên Lưu A Phúc đồ chó đó một trận nên thân, đánh không chết đã là khách sáo lắm rồi, Lưu Hán Dương lão gia tử lại có thể vì một tên cẩu nô tài đó làm to chuyện, đã dẫn nhiều người tới nhà cô để gây sự.”
Cao Phong tựa hồ như vẫn chưa hiểu.
Đinh Hiểu Lan xoay người nói: “Mau tới nhà muội, chắc xảy ra chuyện lớn rồi!” Nói xong nàng lao người chạy như bay.
Cao Phong cũng không hỏi nhiều, vội vã phóng theo sau.
*****
Đinh gia trang nằm ở ngoại ô thành, cách đại tửu lâu khoảng ba bốn dặm.
Cao Phong và Đinh Hiểu Lan chạy khoảng uống nửa chum trà thì tới nơi.
Cửa trang mở lớn, trong sân trang nhìn thoáng qua đã thấy có khoảng năm sáu mươi người, chia làm hai phe đối diện nhau theo hướng nam bắc, đám người phía nam đứng trên cùng là một ông lão, râu tóc đều bạc phơ, cặp mắt sáng quắp, trông không phẫn nộ nhưng rất uy nghi, đó chính là Lưu Hán Dương lão gia tử rất có tiếng tăm trong giới võ lâm.
Đứng hai bên phải trái lão ta là bốn thanh niên hán tử, một người khoảng ba chục tuổi trở lại, hai người kia là hai mươi năm hai mươi sáu, người còn lại trông rất trẻ, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tánh vẫn còn con nít, mấy người này xem điệu bộ như đóng kịch.
Đám người phía bắc đứng đầu hàng chính là Đinh lão phu nhân, mẫu thân của Đinh Hiểu Lan, chỉ thấy đầu bà tóc đã chớm bạc, sắc mặt trang nghiêm, tay cầm quải trượng.
Đứng về phía bên phải bà là một trung niên hán tử, người trung bình, sắc mặt phẫn nộ, người đó chính là Đinh Tương Long, trưởng huynh của Đinh Hiểu Lan.
Đứng giữa hai phe nam bắc còn có ba người khác, tuổi tác đều trên dưới bốn mươi, tướng mạo to lớn, đều là những người do Lưu gia mời tới trợ giúp, nếu không làm trọng tài thì cũng là người làm chứng.
Cao Phong theo Đinh Hiểu Lan đi vào trong trang.
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đứng bên cạnh Lưu Hán Dương vừa trông thấy Đinh Hiểu Lan, vui mừng lộ ra mặt, vội vồn vã: “Hiểu Lan, nàng mới về!”
Gã định chạy theo Đinh Hiểu Lan, thì nghe tiếng Lưu Hán Dương quát: “Tùng nhi, đứng lại! không cần phải nôn nóng như vậy!”
Gã thiếu niên đó không dám không tuân theo, cuối cùng đứng yên tại chỗ cũ, mắt say mê nhìn theo Đinh Hiểu Lan.
Lúc này Cao Phong và Đinh Hiểu Lan đã tới trước mặt Đinh lão phu nhân.
Đinh Hiểu Lan nói: “Mẹ, mẹ không có chuyện gì chứ?”
Đinh lão phu nhân nói: “Ta vẫn khỏe.” Mắt bà hướng về phía Cao Phong, mỉn cười nói: “Cao Phong, thiếu hiệp cũng tới chơi, tốt, tốt lắm.”
Cao Phong mỉn cười gật đầu: “Đinh lão phu nhân mạnh khỏe.”
Đinh Tương Long bước tới một bước, nói: “Tiểu muội, nhị ca muội đâu? Sao muội lại cùng về với Cao Phong?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Nhị ca có chút việc, vài ngày sau mới về nhà.”
Đinh Tương Long tức giận nói: “Lúc này rất cần thiết, sao nói đến vài ngày sau?”
Đinh lão phu nhân nói: “Tương Long, bình tĩnh lại, không có việc gì lớn lao mà không xong.”
Đinh Tương Long chỉ hừm trong họng, không nói thêm lời nào.
Đám người Lưu gia quá bất ngờ khi thấy Cao Phong đến, Lưu Hán Dương và mấy người con đưa mắt nhìn nhau. Lão hướng về một người con ra ngụ ý, bảo gã bước ra ứng đáp.
Lưu Hàn Bách, người con trưởng của Lưu Hán Dương, ăn nói lưu loát nhất trong bốn anh em, vội vàng bước ra khỏi hàng, ôm quyền nói: “Kinh Long Kiếm vang danh thiên hạ cũng đến, thật mời không bằng ngẫu nhiên gặp mặt, hôm nay hai nhà họ Lưu và Đinh có chuyện không vui, cái gọi là công đạo ở tại tâm mỗi người, thiên lý khó dung cho kẻ làm ác, sẵn có các vị tiền bối võ lâm và hiệp sĩ nổi danh giang hồ Kinh Long Kiếm ở đây, chúng ta phải đem sự việc làm cho ra lẽ, việc của Đinh Tương Long đại công tử và A Phúc của Lưu gia cần phải đưa ra ngoài công luận phán xét.”
Gã nói một hơi những lời lẽ khích thích nhưng thỏa đáng, cho dù ngay cả Đinh lão phu nhân cũng cảm thấy đương nhiên hợp lý.
Last edited by hoangcongthanh; 02-10-2008 at 11:08 AM.
Cao Phong không ngăn được tò mò, hỏi: “Thưa Đinh lão phu nhân, sự việc này rốt cuộc thế nào?”
Đinh lão phu nhân lườm Đinh Hiểu Lan, nhẹ giọng cười khổ: “Đầu mối tai họa là ở con Hiểu Lan.”
Cao Phong vẫn chưa hiểu.
Đinh Hiểu Lan hừ thành tiếng: “Sao lại liên quan tới con?”
Đinh lão phu nhân lẩm bẩm nói: “Nhà họ Lưu giầu có thế mạnh, lưng tựa vào phái Thiếu Lâm, có mang lễ trọng tới nhà ta đề nghị kết thông gia, nhưng lại bị con cự tuyệt, làm họ mất hết mặt mũi, từ đó yêu hóa thành ghét, không còn thân thiện với Đinh gia nữa, thử hỏi không có chuyện rắc rối phát sinh mới là lạ.”
Cao Phong nghe xong, khẽ thở dài.
Lúc này, Đinh Tương Long bước tới trước hai bước, cao giọng nói: “Thiết Chưởng môn Ngũ Phong môn và An Khánh song kiệt Lâm Thị huynh đệ cùng quang lâm tới tệ trang, thiết nghĩ chỉ vì chuyện tại hạ đả thương quản gia A Phúc của Lưu gia mà tới, thế cũng tốt, tại hạ sẽ đem sự việc ra trình bầy rõ ràng, để nhờ ba vị chủ trì dùm công đạo ……”
Đinh lão phu nhân ngắt lời: “Tương Long, con chớ nôn nóng, hãy yêu cầu Lưu gia đưa Lưu A Phúc tới đây đối chất nhau, để tránh lời nói của con là phiến diện, dễ bị đưa tới chê trách!”
Chưởng môn Ngũ Phong môn Thiết Song Thanh và anh em Lâm Thị nghe thấy Đinh lão phu nhân nói, tất cả đều gật đầu tán thành, trong lòng họ đều nghĩ, Đinh lão phu nhân tuy không phải là bậc đại trượng phu, nhưng thái độ và hành động lại quang minh chính đại như thế, khiến cho mọi người phải khâm phục.
Lưu Hán Dương nói: “Nói có đạo lý, thương thế A Phúc tuy trầm trọng, nhưng miễn cưỡng mở miệng đối chất thì có thể được, nếu chúng ta không đưa hắn tới đây, e rằng sẽ bị đuối lý.” Nói xong lão quay lại nói với hai thuộc hạ: “Mau trở về khiêng A Phúc tới đây, nhanh lên!”
Hai người thuộc hạ vâng dạ rồi đi.
Trải qua chừng uống hai chum trà, cuối cùng thuộc hạ Lưu gia đã khiêng A Phúc bị trọng thương tới, nhìn qua Lưu A Phúc, sắc mặt nửa xanh nửa tím, thân thể mềm nhũn co rún lại, trông giống như con tôm lớn. Hai mắt gã đỏ ngầu đờ đẫn, nhưng khi trông thấy Đinh Tương Long, lập tức trợn tròn, như muốn phun ra lửa: “Cái con mẹ mày Đinh Tương Long …..”
Gã chửi chưa dứt, đã ho lên sặc sủa liên hồi, rõ ràng thương thế gã không nhẹ.
Những người Đinh gia thấy gã xỉ nhục Đinh lão phu nhân, sắc mặt ai nấy đều biến sắc, nếu không thấy gã bị thương, chắc sớm đã có người ra tay đáp trả.
Đinh Hiểu Lan bực tức mắng: “Đồ chó Lưu A Phúc, nếu ngươi còn nói thêm một câu như thế, ta sẽ xé miệng ngươi ra!”
Những người Lưu gia cũng không ngờ Lưu A Phúc vừa mới tới đã mở miệng mắng người, ai nấy đều đâm ra lúng túng.
Lưu Hán Dương cố ý ho hai tiếng, nói với Lưu A Phúc: “A Phúc, nói năng ý tứ một chút, chúng ta vì ngươi đòi công đạo nên mới tới đây, nếu ngươi còn hồ đồ, sống chết của ngươi sẽ do ngươi quyết định, Lưu gia chúng ta sẽ không đếm xỉa tới.”
Lưu A Phúc ngừng ho, không dám nói một lời, chỉ đưa cặp mắt căm phẫn nhìn Đinh Tương Long.
Đinh Tương Long nhìn Lưu A Phúc, cười lạnh nói: “Nhà ngươi mạnh giỏi chứ, bây giờ chúng ta sẽ mặt đối mặt kể rõ sự tình.”
Mặt tím xanh của Lưu A Phúc thoáng chút lạnh nhạt: “Ngươi nói đi.”
Đinh Tương Long nói: “Đại tửu lâu của Đinh gia chúng ta và quán ăn của Lưu thị tuy cùng làm ăn buôn bán chung một con đường, nhưng mấy năm nay đều bình an vô sự, tuy nói đồng hành là oan gia, nhưng cả hai đều dựa vào bản lĩnh thực sự của mình để kinh doanh, để cùng nhau tranh đoạt nguồn khách, duy trì sự phát triển làm ăn của mình, đó là nói về quá khứ, nhưng không hiểu mấy ngày gần đây, tại sao ngươi cứ chạy tới trước tửu lâu nhà ta ngăn chặn đón khách của ta, cái kiểu làm ăn như vậy có thật chân chính không?”
Lưu A Phúc nghiến răng, nhưng một tiếng cũng không thốt ra lời.
Sắc mặt Lưu Hán Dương trái lại biến sắc, nói: “A Phúc, việc này có đúng không?”
Cổ họng Lưu A Phúc ú ớ.
Lưu Hán Dương đưa mắt quét một vòng các người con, hỏi: “Việc này do ai chủ ý?”
Người con thứ hai Lưu Hàn Phong, thứ ba Lưu Hàn Lâm đều cúi đầu không lên tiếng.
Người con thứ tư Lưu Hàn Tùng chỉ trố mắt nhìn Đinh Hiểu Lan, nhìn mãi không chớp mắt, dường như đã bị ngây dại.
Người con cả Lưu Hàn Bách thần sắc điềm nhiên, nói: “Lão gia, là chủ ý của con, Đinh gia toàn đàn bà chân yếu tay mềm, nhưng lại làm ăn phát đạt, không xem Lưu gia chúng ta vào đâu, việc này khiến con tức giận nên không kềm chế được bản thân.”
Lưu Hán Dương lườm gã, thở dài nói: “Ngươi đã lớn rồi, ta làm sao nói đươc? Ngươi muốn đem mặt mũi của ta ném đi phải không?”
Lão ta bỗng nhiên quay về phía Đinh Tương Long nói: “Việc làm của Lưu A Phúc quả thực không đúng, nhưng sao ngươi lại ra tay nặng thế, muốn lấy mạng của hắn chăng?”
Hết chương 22
Last edited by hoangcongthanh; 02-10-2008 at 11:08 AM.
Đinh Tương Long nói: “Lưu lão gia tử thử nghĩ xem, nếu hắn ta chỉ ngăn cản khách không thôi, Đinh Tương Long này có thể bỏ qua, nhưng sáng sớm hôm nay hắn chạy tới trước tửu lâu nhà tôi la lối khóc lóc om sòm, tuôn ra những lời lẽ thô tục, nói là tôi đã chiếm hết khách của Lưu gia. Lưu lão gia tử nói xem, hắn đã dùng các thủ đoạn như vậy, làm ảnh hưởng tới việc làm ăn của tửu lâu, thử hỏi Đinh Tương Long tôi không thể không can thiệp sao được?”
Nghe đến chỗ này, sắc mặt Lưu Hán Dương tái nhợt, hai hàng lông mi dựng đứng.
Đinh Tương Long nói: “Lúc Lưu A Phúc tới tửu lâu quấy rối, ban đầu tôi cũng chỉ tính đuổi đi thôi, nhưng không ngờ gã ra tay trước, lại còn chửi bới lăng nhục mẹ tôi, khiến Tương Long này nhịn hết nổi, nên mới ra tay đáp trả, còn về thương thế trầm trọng của gã, cũng thật là do Tương Long tôi nhất thời kích động, không chủ động được bản thân.”
Đợi Đinh Tương Long nói xong, Lưu Hán Dương tức giận đến dựng cả râu tóc, quát: “Lưu A Phúc, đồ chó ngươi, ai mượn ngươi to gan đi làm chuyện bất lương?”
Lưu A Phúc sợ hãi quá đâm ngẩn người ra, gã ít khi nào thấy lão gia tử lại nổi giận lôi đình như thế, hai mắt gã đành nhìn Lưu Hàn Bách cầu cứu.
Lưu Hán Dương xem tình hình như vậy, cũng đoán biết đó là chủ chương của Lưu Hàn Bách, con trai lớn của lão: “Là chủ ý của Hàn Bách phải không?”
Lưu Hàn Bách không đợi Lưu A Phúc mở miệng, đã bước lên phía trước nói: “Lão gia, xin chớ nóng giận, đây là chủ ý của con.”
Lưu Hán Dương giận quá không kềm nổi, giơ tay bạt tai gã.
Lưu Hàn Bách cũng không tránh né, lãnh đủ một tát của cha.
Lưu Hán Dương đưa tay định đánh nữa, nhưng thấy mặt con buồn bã, miệng ứa máu, khiến lòng lão đau nhói, hạ tay xuống, xoay người định bỏ đi.
Lưu Hàn Bách nói: “Lão gia, xin người khoan đi!”
Lưu Hán Dương quả nhiên đứng lại, trầm giọng: “Hàn Bách, ngươi đã mọc đủ lông đủ cánh, ta không thể dạy bảo ngươi, ngươi định làm gì, nói đi!”
Lưu Hàn Bách kiên cường nói: “Lão gia, A Phúc là cháu thân thích của cha, bất kể trước đây hắn đã làm chuyện sai trái gì, nhưng tất cả cũng đều vì Lưu gia chúng ta, Đinh Tương Long đã đánh hắn thành thương tật như vậy, sao có thể bỏ qua? Còn thể diện của Lưu gia chúng ta nữa? tục ngữ có nói đánh chó phải nể mặt chủ nhân, nay Đinh Tương Long đã đánh trọng thương Lưu A Phúc, chính là đã xúc phạm tới mặt mũi Võ Lâm thế gia họ Lưu ta, cho dù mặt mũi Lưu gia ta ở An Khánh thành này không quan trọng, nhưng lão gia lại là chính tông đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, thử hỏi danh dự của phái Thiếu Lâm ta có còn nữa hay không?”
Gã nói một hơi không nhanh không chậm, ăn nói đĩnh đạc, từng câu từng chữ như đập vào tim mọi người, Lưu Hán Dương nhất thời không biết phải làm sao.
Đinh lão phu nhân, Thiết Song Thanh và anh em Lâm Thị nghe vậy, người nào cũng thầm nghĩ: “Xem ra người khiêu khích vẫn là Lưu Hàn Bách, còn Lưu Hán Dương quả thực không biết chút gì tình hình, hôm nay sự việc đã như thế, có muốn giải hòa cũng không được, cứ nhìn khí thế của Lưu Hàn Bách cũng biết, khó có thể tránh khỏi cuộc diện đấu võ phân tài cao thấp.”
Cao Phong thấy Lưu Hàn Bách cao ngạo ép người quá đáng, nóng mặt, nói: “Lưu Hàn Bách, rốt cuộc sự việc này ngươi tính sao cứ nói toẹt ra đi, đừng làm mất thời gian mọi người.
Lưu Hàn Bách uy nghiêm nói: “Từ cổ đến nay, thiếu nợ phải trả tiền, sát nhân phải đền mạng, ai đã đánh em họ A Phúc ta thành thế này, thì ta cũng sẽ đánh hắn thành thế đó, nếu Lưu Hàn Bách ta không làm được việc này, ta thề sẽ viết chữ Lưu lộn ngược lại!”
Cao Phong hừm thành tiếng, gật đầu nói: “Ngươi nói thiếu nợ phải trả tiền, sát nhân phải đền mạng, lời nói có lý, ta nghe nói Lưu A Phúc là quản gia quán ăn của Lưu gia ngươi?”
Lưu Hàn Bách nói: “Đúng vậy, không sai.”
Cao Phong nói: “Gã còn là cháu ruột của Lưu lão gia tử, cũng là em họ của ngươi?”
Lưu Hàn Bách nói: “Cũng không sai.”
Cao Phong nói: “Như vậy sự việc giải quyết rất ổn thỏa.”
Lưu Hàn Bách nghi hoặc, nói: “Ổn thỏa là sao?”
Cao Phong không đáp lại lời gã, quay đầu về phía Đinh lão phu nhân sang sảng nói: “Đinh lão phu nhân, quán rượu của phu nhân có quản gia không?”
Đinh lão phu nhân nghe hắn hỏi bất ngờ như thế không khỏi bối rối, nhưng ngoài miệng bà vẫn đáp: “Có.”
Cao Phong nói: “Không biết gan của người quản gia đó có lớn không, có dám tới quán ăn quán rượu người khác phá rối không?”
Đinh lão phu nhân nói: “Tôn quản gia quán rượu của ta không có gan lớn và không dám làm chuyện đó.”
Cao Phong nói: “Không hề gì, gan của con lớn, lại thích đi gây sự phá đám người khác, hôm nay con xin được làm quản gia quán rượu của phu nhân có được không?”
Đinh lão phu nhân nói: “Có thể được.”
Cao Phong nói: “Hay quá, Đinh lão phu nhân, bà đã có nghĩa tử (con nuôi) chưa?”
Đinh lão phu nhân nói: “Chưa có.”
Cao Phong nói: “Nếu vậy con xin nhận bà làm nghĩa mẫu, bà có đồng ý nhận con làm nghĩa tử không?”
Đinh lão phu nhân dường như đã đoán được ý đồ của hắn, cười nói: “Đương nhiên, ta nhận.”
Cao Phong quay người lại, tới trước mặt Đinh lão phu nhân, quỳ hai chân xuống, hành lễ: “Nghĩa mẫu, xin nhận hài nhi một lạy!”
Cao Phong đứng dậy, quay người về phía Lưu Hàn Bách nói: “Ngươi chắc đã nghe rõ rồi chứ, ta bây giờ là nghĩa tử của Đinh lão phu nhân, lại là quản gia của Đinh Ký tửu lâu, cũng giống thân phận như quản gia Lưu A Phúc của Lưu gia ngươi. Sát nhân phải thường mạng, thiếu nợ phải trả tiền là câu ngươi nói, ta đã thiếu nợ ngươi thì phải có bổn phận trả tiền cho hợp với lẽ công bình, sáng sớm ngày mai, ta sẽ tới quán ăn Lưu gia nhà ngươi gây náo loạn, ngươi lúc đó sẽ làm y như việc vừa rồi đánh cho ta trọng thương, nếu như ta may mắn, còn có thể đánh trả lại được một chiêu hai thức, có thể đánh cho ngươi té nhào, làm cho ngươi mang thương tích, lúc đó ta sẽ gây náo loạn lật tung quán ăn ngươi ra, ngươi xem ta tính như vậy có được không.”
Cao Phong lúc thiếu thời vốn là một phần tử vô lại, về sau được Cổ Mộc đạo nhân thu nhận làm đệ tử, không ngừng giáo huấn kèm cặp ngày đêm nên mới thuần hóa được hắn, nhưng cái gọi là “Giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời”, lúc này lại nổi lên, quả nhiên hắn không còn khiêm tốn như ngày nào nữa. Đinh lão phu nhân nghe hắn nói như vậy, không ngăn được cười thầm trong lòng.
Đám ngươi Lưu gia nghe đến chỗ này, không khỏi lấy làm ngạc nhiên.
Lưu Hàn Bách sắc mặt vốn thâm trầm, lúc này bỗng nhiên bao phủ sát khí, khiến không ai dám nhìn.
Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng dội, rồi lại thấy bóng nhân ảnh thoáng động, Lưu Hàn Bách dường như trong nháy mắt đã biến thành chim diều hâu, bổ nhào về phía Cao Phong, tốc độ cực nhanh, công kích chuẩn xác, một trảo ba thức, chính là thủ pháp “Đại Cầm Nã” chính tông của Thiếu Lâm.
Cao Phong thật không ngờ Lưu Hàn Bách lại đột nhiên ra tay như thế, hắn nghĩ rất nhanh, kiếm trong tay chưa xuất khỏi vỏ, đã đưa ngang ngăn cản, vô chiêu vô thức, lấy chậm đánh nhanh, mà phương vị công kích lại không ngăn chỗ đao đối thủ. Lưu Hàn Bách bị bức bách bởi chiêu phòng ngự này, vội biến hóa chiêu, cùng xuất song trảo, chụp vào vai phải đối phương.
Tay trái Cao Phong cứu viện, nhanh chóng biến thành trảo chụp vào yếu huyệt ở bụng dưới gã, có thể xem đây là thủ pháp “Tiểu Cầm Nã” của phái Võ Đang.
Khoảng cách hai người rất gần, có thể nghe rõ hơi thở nhau, cả hai đang đọ sức quyết liệt, đem hết các thâm thúy võ học của hai đại môn phái được xem là thái sơn bắc đẩu của võ lâm đương thời.
Cao Phong nhiều năm nay chỉ dốc lòng nghiên cứu kiếm thuật, nhất thời bị bức bách phải sử dụng các chiêu pháp cầm nã đã luyện tập thời niên thiếu, rõ ràng do không quen tay, giao đấu được vài chiêu, hắn đã bị rơi xuống hạ phong.
Lưu Hàn Bách bản tính hiếu thắng, học nghệ từ thủa nhỏ, đã thông hiểu các loại kỹ thuật cầm nã, côn pháp, kiếm pháp của Thiếu Lâm, riêng môn “Đại Cầm Nã” do chiêu thức phức tạp thâm sâu nên gã rất ham thích, đã cố công rèn luyện tinh thông, bây giờ trong cơn thịnh nộ đã sử dụng nó, uy lực rất hung hãm và cay độc.
Do Gã bất ngờ tập kích, chiêu số tấn công nhanh nên đã chiếm thượng phong, gã thầm nghĩ: “Cái tên đã nổi danh trong võ lâm này, nếu như ta may mắn thắng hắn dù một chiêu nửa thức, tuy hành động đánh lén không được quang minh chính đại, nhưng sau này truyền trên giang hồ, Lưu Hàn Bách ta với võ công Thiếu Lâm đã thắng được Kinh Long kiếm khách, thử hỏi những người khác còn dám nói gì?” Tay gã tấn công tới tấp, ba mươi sáu đường thủ pháp “Đại Cầm Nã” của Thiếu Lâm không ngừng xuất ra.
Đấu thêm vài chiêu, Cao Phong đã dần dần lãnh hội được kỹ thật tinh xảo của cầm nã, càng đấu càng ổn định, hắn lấy lại tinh thần, lòng biết không còn lý do gì để thua, nên mở miệng nói: “Cầm nã thủ vô địch võ lâm của phái Thiếu Lâm là thần kỹ, chỉ tại tâm thuật người sử dụng bất chánh, nên không tránh khỏi …..ha ha!”
Cao Phong khẽ nghiêng người, tránh được chiêu đó, nói: “Không tránh khỏi hủy hoại thanh danh Thiếu Lâm.”
Lưu Hàn Bách phẩn nộ: “Mặc kể tâm thuật chánh hay không chánh, phân tranh từ cổ tới nay, kẻ thắng là chân lý.”
Cao Phong cười nhạt tiếp thêm ba chiêu tấn công liên tiếp của đối thủ, nói: “Nếu muốn thắng ngươi nào có khó chi, Cao mổ chỉ việc rút kiếm khỏi vỏ, chỉ một chiêu là biết ngay.”
Lưu Hàn Bách cười lạnh: “Thì ra Kinh Long kiếm khách nổi danh còn biết khoác lác.” Song thủ hóa trảo, chộp vào cả hai vai đối thủ, đây là chiêu “Phân Cân Thác Cốt” ác liệt nhất trong “Đại Cầm Nã” thủ pháp.
Thấy thế công đối thủ hung ác, Cao Phong quát lên một tiếng, ngón cái búng ra, kiếm đã rời vỏ, kiếm quang lấp lánh, một chiêu “Nộ Hải Giao Long” nhanh như sấm sét chém thẳng vào hông đối phương.
Lưu Hàn Bách đã biết kiếm pháp Cao Phong tinh thông, không thể dùng công phu tay không đấu với kiếm được, trong khoảng khắc ứng phó mất đồng nhịp, tay chân gã trở lên luống cuống, chỉ biết nằm xuống năn người đi để tránh chiêu, một góc áo bị kiếm rạch nát, trông thảm hại vô cùng.
Cao Phong chỉ một chiêu đã khắc chế được địch, chẳng thèm truy kích, bèn thâu kiếm lại, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không phục, có thể lấy binh khí ra tái đấu!”
Mặt Lưu Hàn Bách như người chết cháy, bấy giờ mới biết công lực mình và hắn cách biệt nhau khá xa, mọi ý muốn gã đều tiêu tan, sống cũng như chết.
Thiết Song Thanh, anh em Lâm thị, các người nhà Đinh gia và Lưu gia ở bên ngoài thấy Cao Phong chỉ một chiêu đã thủ thắng, kiếm pháp kinh người, khiến ai nấy đều thán phục.
Đinh Hiểu Lan đắc ý, nói: “Lưu Hàn Bách, sự nổi danh của hắn chỉ là khoác lác đã được chứng minh, ta nghĩ chắc ngươi bây giờ đã biết.”
Lưu Hàn Bách làm sao chịu được các câu mỉa mai của nàng, bỗng nhiên gã chuyển người, cướp lấy thanh đao từ tay một gia đinh, lao bổ vào Cao Phong.
Những người Lưu gia thấy tình hình diễn biến như thế, đâm ra hoảng hốt, Lưu Hàn Phong, Lưu Hàn Lâm đồng thanh kêu lên: “Đại ca, không nên! …” cả hai muốn sấn người lên phía trước để ngăn cản, nhưng không kịp.
Còn Lưu Hán Dương lão gia tử sau khi biết rõ sự thực, tâm tình lão càng trở lên rối ren phức tạp, lão mong mỏi Lưu Hàn Bách bị thua, cam chịu thất bại, nhưng lại sợ con mình bị người ta làm tổn thương, đến khi thấy tinh thần gã bộc phát, có vẻ như muốn liều mạng, lão than thầm: “Hài tử vô tri này, người đó vẫn là cao thủ kiếm thuật hàng đầu trong võ lâm, muốn đổi mạng với hắn sao có kết quả tốt được.”
Hai vai lão rung động, hô to một tiếng, thân hình đã nhảy vọt lên, tay phải duỗi dài ra, định túm lấy gáy Lưu Hàn Bách, hy vọng sẽ kịp thời ngăn cản hành động liều lĩnh của gã.
Cao Phong thấy Lưu Hàn Bách vung đao nhảy bổ tới, do bản năng phản ứng tự nhiên, hắn dùng chiêu phòng ngự “Long Ẩn Thâm Đàm” trong Kinh Long kiếm pháp. Đao kiếm giao nhau, âm thanh vang dội, các tia lửa do kim loại va chạm bắn ra tung tóe, Lưu Hàn Bách cảm thấy như có một lực lớn đè lên cánh tay, khiến cho thân hình gã phải xoay ngược lại, cả người lẫn đao ngã chúi ra sau.
Ngay vào lúc đó, bàn tay Lưu Hán Dương vừa chụp tới, lão vốn dự định sẽ tóm lấy gáy hay áo phía lưng người con, nhưng nào ngờ chiêu phòng ngự của Cao Phong uy lực đàn hồi quá lớn, người Lưu Hàn Bách trong nháy mắt đã hoán vị.
Đáng tiếc chỉ trong giây phút ngắn ngủi đó, bi kịch đã phát sinh, bàn tay của Lưu Hán Dương đã chạm vào thân đao đàn hồi của Lưu Hàn Bách, máu tươi bắn ra, vài đốt ngón tay rơi xuống đất.
Biến cố này quá đột ngột, làm mọi người có mặt đều bất ngờ.
Những người Lưu gia không thể không kinh động, còn đám người Đinh gia, Cao Phong, Thiết Song Thanh và anh em Lâm thị ai nấy đều biến sắc, đứng ngẩn người ra.
Máu từ chỗ vết thương của Lưu Hán Dương không ngừng chảy ra, bàn tay trái lão nắm chặt bàn tay phải nơi có mấy lóng tay bị đứt lìa, mồ hôi trán lão tuôn ra như tắm, răng lão nghiến chặt, không than van một lời, mắt chỉ nhìn chòng chọc vào Lưu Hàn Bách.
Lưu Hàn Bách thấy phụ thân bị thương, trong nháy mắt đã trở tay không kịp, lòng gã rất đau khổ, quì hai chân xuống, nhìn những đốt ngón tay phụ thân nằm lăn lóc trên đất, trong nhất thời lòng gã như có trăm mối tình cảm lẫn lộn đổ xô tới: hối hận, đau khổ, tủi nhục, tuyệt vọng, cừu hận ….. Cổ họng gã nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
Lưu Hàn Phong, Lưu Hàn Lâm và Lưu Hàn Tùng đều vây quanh phụ thân. Lưu Hàn Phong, Lưu Hàn Lâm cùng đồng thời cất tiếng: “Lão gia, cha có sao không?”
Lưu Hàn Tùng tuy tuổi còn trẻ, nhưng lúc cấp thời lại phản ứng rất mau lẹ, gã nhanh chóng điểm vào yếu huyệt nơi bả vai phải của cha, máu đang chảy lập tức cầm lại rất nhiều.
Cao Phong cho tay vào bụng áo, lôi ra một lọ dược, nói với Lưu Hàn Tùng: “Ngươi cầm lấy, đây là thuốc bột cầm máu rất hay của Độc Trung Đường Môn”. Nói xong hắn ném lọ thuốc tới trước mặt Lưu Hàn Tùng.
Lưu Hàn Tùng giơ tay đón bắt, mở lọ thuốc tán rắc vào vết thương của cha.
Lưu Hàn Tùng mắt lạnh như băng: “Chúng ta không vì vậy mà mang ơn ngươi, hôm nay ngươi phải biết, Lưu gia ở An Khánh không phải là chỗ dễ trêu ngươi.” Gã đưa mắt ra dấu cho Lưu Hàn Lâm, hai anh em hiểu ý, ai nấy đều cầm binh khí, chuẩn bị động thủ với Cao Phong.
Lưu Hán Dương tuy bị thụ thương, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, lão lập tức quát lên: “Hàn Phong, Hàn Lâm, các ngươi nghe rõ đây, hôm nay thể diện lão gia ngươi mất hết sạch, oán hận này không được đổ lên đầu Cao Phong, càng không nên trút vào các người Đinh gia, nguyên nhân gây ra chỉ do đại ca các ngươi tâm địa hẹp hòi, định làm khó dễ Đinh gia, kết quả hại người không thấy lại hại vào thân, và báo ứng ngay lên người lão gia ngươi. Kể từ hôm nay mọi ân oán đôi bên đều phải chấm dứt, nếu các ngươi còn để tâm tư thù, về đến nhà gia pháp họ Lưu quyết không dung tha.”
Ngay vào lúc này, chợt nghe bên ngoài cổng có tiếng rắn rỏi vọng vào: “Kinh Long Kiếm Cao Phong có ở đó không?” âm thanh vang dội như sấm, làm chấn động màn nhĩ mọi người.
Mọi người trong sân bất giác quay về phía phát ra tiếng nói, ở bên ngoài cổng có ba người không biết đã đến từ bao giờ, người đứng đầu có thân thể cao lớn, trông giống như ngôi tháp sắt, cặp mắt như chuông đồng, hai tai vểnh lên vẫy gió, râu mọc lởm chởm cứng như bàn chải, trong tay cầm đại đao, âm thanh vừa rồi hiển nhiên là phát ra từ gã, phía sau gã còn có hai người nữa, tầm vóc trung bình, ăn mặc giản dị.
Ba người này đột nhiên xuất hiện, khiến cuộc diện vốn căng thẳng u ám bỗng trở lên hỗn tạp.
Cao Phong như lường tính được người trông giống như tháp sắt đó, lòng hơi chấn động, bước tới trước vài bước, ôm quyền nói: “Không biết các hạ tìm tại hạ có chuyện gì?”
Người như tháp sắt đó vác đại đao trên vai, sau khi nhìn kỹ Cao Phong, nói: “Ngươi chính là Cao Phong?”
Cao Phong gật đầu: “Đúng.”
Hắn đột nhiên nghĩ tới một người, lại nói: “Các hạ có phải là Lục Phiến môn Lôi Tổng bộ đầu ở kinh thành phải không?”
Mặt người đó hơi rung động: “Chính là Lôi Vũ.”
Cao Phong nói: “Nghe tiếng Lôi bộ đầu từ lâu, đao pháp vô song, phá án như thần, từ trước tới nay chỉ bôn ba vì đại án, không biết hôm nay tìm Cao Phong này có chuyện gì?”
Lôi Vũ nói: “Cả hai đại án đều có liên quan tới ngươi!”
Cao Phong nói: “Đại án gì?”
Lôi Vũ nói: “Vụ cướp Uy Võ tiêu cục và huyết án Ngũ Hổ sơn trang.”
Cao Phong nói: “Cả hai vụ án này sao lại có liên quan tới tôi?”
Cặp mắt như chuông đồng của Lôi Vũ mở lớn, nói: “Tang chứng của Uy Võ tiêu cục quá rành rành, hung thủ chính là Kim thị Ngũ Hổ, nhưng Ngũ Hổ sơn trang lại bị kẻ khác hẩng tay trên và đã tàn sát hết mọi người trong sơn trang.”
Cao Phong nói: “Vậy ư?”
Lôi Vũ nói: “Hơn nữa cả bốn anh em Kim thị Ngũ Hổ đều bị một cao thủ kiếm thuật sát hại.”
Cao Phong gật đầu, tiếp tục nghe.
Lôi Vũ lại nói: “Kim thị Ngũ Hổ bị giết vào ngày ba mươi tháng ba, cũng vừa vặn là ngày có người thấy ngươi xuất hiện tại Ngũ Hổ sơn trang.”
Cao Phong nói: “Rồi sao nữa?”
Lôi Vũ nói: “Không sao cả, sự việc chỉ là trùng hợp thôi, nhưng trình độ các cao thủ kiếm thuật giống như người đã sát hại anh em Kim thị Ngũ Hổ không nhiều, trong võ lâm chỉ đếm trên đầu ngón tay, và ngươi cũng được tính trong đám ấy.”
Cao Phong cau mày nói: “Chẳng lẽ các hạ lại hoài nghi tôi là sát nhân trong vụ án?”
Lôi Vũ nói: “Nếu ngươi là ta, ngươi không thể không hoài nghi được?”
Cao Phong ngay cả cười khổ cũng không cười ra được.