Cả hai người Sở Nghị Phong và Vương Bá Chí đều không có tu thành Nguyên Anh cho nên đều không thể phi hanh mà chỉ có thể cực tốc phóng đi, chỉ là bọn họ tốc độ cực nhanh không phải cao thủ võ công bình thường có thể so sánh được.
Sở Nghị Phong tuy chưa tu thành Nguyên Anh nhưng tu vi của hắn so với Vương Bá Chí cao hơn đã đạt tới mức Nguyên Anh kỳ bình thường, bởi vậy tốc độ hắn nhanh hơn Vương Bá Chí rất nhiều và nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.
Mắt thấy Vương Bá Chí ở phía trước, hắn quát: "Vương Bá Chí vì cái gì muốn giết ta, hãy cùng ta nói cho rõ ràng."
Vương Bá Chí không quay đầu cũng biết Sở Nghị Phong đã đuổi tới sau lưng, nào dám mở miệng chỉ cố sức liều mạng chạy trốn.
Trong lúc truy đuổi Sở Nghị Phong đột nhiên thấy phía trước một tia quang mang màu vàng loé lên, rồi sau đó một thanh phi kiếm nhắm hắn phóng tới, cũng mang theo khí tức hoả hệ, chỉ là so với Vương Bá Chí yếu hơn nhiều.
Phi kiếm vượt qua Vương Bá Chí trực hướng Sở Nghị Phong. Sở Nghị Phong chờ đúng lúc, thượng phẩm linh kiếm trên thân loé lên màu lam quang điện, nhắm hướng phi kiếm màu vàng đánh tới.
Lúc này thượng phẩm linh kiếm đại hiển uy lực trực tiếp chém thanh phi kiếm màu vàng làm hai. Cách đó không xa là Trương Tuyên tâm thần bị thương nặng, thân thể run lên, từ trên lầu cao té xuống.
Vương Bá Chí căn bản không thể thoát khỏi Sở Nghị Phong, trong lòng khẩn trương thầm nhủ nếu biết thế thì đừng chọc vào Sở Nghị Phong, nhưng bây giờ đã rồi hắn cũng không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể tiếp tục chạy trốn đồng thời suy nghĩ đối sách.
Hai người phút chốc chạy ra khỏi Xích Viên thành, Vương Bá Chí đột nhiên thấy một địa phương phía trước, trong lòng liền mừng rỡ lập tức chạy về hướng đó
Sở Nghị Phong nhìn Vương Bá Chí chạy vòng vo một lúc, nhưng thuỷ chung vẫn hướng về một cái mộ địa, bên trong chứa không ít mộ phần, không khỏi chột dạ thầm nghĩ: “người tu chân thủ đoạn trăm ngàn kì quái, không cần đuổi theo hắn vào đây”
Mặc dù trong lòng cẩn thận nhưng Sở Nghị Phong vẫn đuổi về phía trước.
Vương Bá Chí chạy nhanh vào giữa mộ địa, trong tay đột nhiên xuất hiện một tấm bùa chú, cùng lúc Sở Nghị Phong bay đến, liền viết một cổ pháp quyết, chỉ tay không ngừng lay động trên tấm bùa chú, trong miệng niêm niêm chú ngữ.
Sở Nghị Phong vừa xông vào trong mộ địa, bỗng nghe một trận âm phong, thấy lạnh cả người, tựa hồ có ngàn vạn quỷ hồn than khóc bên tai.
Lúc đó hắn thấy Vương Bá Chí đang cầm bùa chú trong tay, đột nhiên xuất ra hơn 10 bóng ma màu đen, mờ mờ tỏ tỏ, lượn lờ bên người Vương Bá Chí.
“Quỷ hồn sao?” Sở Nghị Phong không biết hỏi đông hỏi tây xem nó là cái gì chỉ biết dựa theo chính suy luận của mình để giải thích.
Quỷ hồn vừa xuất ra từ tấm bùa chú, lập tức cảm giác thấy khí âm hùng hậu, khoan khoái bay lượn xung quanh tựa hồ tìm kiếm thức ăn. Sở Nghị Phong thấy từ các mộ phần toát ra cỗ khói xanh lập tức bị quỷ hồn hút vào cơ thể, sau đó tựa hồ rất khoan khoái, hưng phấn.
Vương Bá Chí cuối cùng cũng niệm xong chú ngữ, ngón tay bắt pháp quyết phát ra nhàn nhạt hồng quang, trên mặt toát ra vẻ dữ tợn, hướng Sở Nghị Phong nói: “ Sở đạo huynh, chỉ cần ngươi buông tha ta, ta cam đoan sẽ không đối phó ngươi, nếu không ta với ngươi cùng chết”.
Chỉ là Sở Nghị Phong căn bản không nói, mà cầm linh kiếm nhắm ngay Vương Bá Chí, hai tròng mắt xẹt ra tia chớp.
Vương Bá Chí nhìn Sở Nghị Phong, đột nhiên cảm thấy một trận băng lạnh, tựa như chạm phải hàn băng ngàn năm thân thể phát run, mà quỷ hồn cũng cảm giác khí tức băng lạnh, ngay cả chúng cũng chịu không được, liền hướng về phía Vương Bá Chí, như muốn quay lại đạo bùa chú, Vương Bá Chí là chủ nhân của đạo bùa âm linh, tự nhiên rõ ràng cảm giác của lũ quỷ hồn, hắn cảm giác quỷ hồn cũng cảm thấy có chút sợ hãi nhưng vẫn kiên trì ra lệnh quỷ hồn tấn công Sở Nghị Phong.
“Đã như vậy ngươi đừng trách ta" khuôn mặt Vương Bá Chí méo mó, quát lớn. Đồng thời, tay hắn bắt pháp quyết chỉ về phía Sở Nghị Phong, lập tức hơn 10 quỷ hồn hướng Sở Nghị Phong lao tới, một trận áp lực ập tới hướng Sở Nghị Phong, bao vây hắn, ngàn vạn tiếng ma kêu quỷ gào, khiến hắn tâm thần phiền loạn.
Sở Nghị Phong không dám coi thường lập tức vận chân nguyên, linh kiếm phóng ra quang điện, từng đạo phóng ra tạo thành một khối điện cầu.
Quỷ hồn phóng tới, Sở Nghị Phong quát: "tiểu quỷ tử, đến đây đi”
Bất quá rõ ràng quỷ hồn cũng sợ hãi điện quang trên tay Sở Nghị Phong, lập tức né tránh, nhưng Sở Nghị Phong cũng không chậm, trên tay linh kiếm phóng ra trúng một quỷ hồn.
Quỷ hồn đó liền phát ra tiếng kêu thảm, vặn vẹo vài cái, rồi biến thành một ngọn lửa màu lục, trong chớp mắt biến mất.
Sở Nghị Phong mừng rỡ, không nghĩ có thể dễ dàng tiêu diệt quỷ hồn như vậy, mặc dù kỳ quái nhưng quỷ hồn kia đã tiêu mất.
Vương Bá Chí nhìn thấy cũng chấn động, vốn nghĩ nhiều quỷ hồn vậy, đủ để Sở Nghị Phong luống cuống tay chân thậm chí để cho quỷ hồn xâm nhập cơ thể trực tiếp tiêu diệt linh hồn Sở Nghị Phong. Nhưng quỷ hồn do mình tế luyện nhiều năm lại không có tác dụng, ngược lại lại bị đối phương dễ dàng tiêu diệt.
Vương Bá Chí biết rõ, quỷ hồn kia đã tiêu mất, hắn vốn liên lạc được với quỷ hồn giờ không thể, chứng tỏ quỷ hồn đã bị diệt.
Vương Bá Chí sững sờ thấy uy lực của Sở Nghị Phong, trong chốc lát tiêu diệt hơn nửa số quỷ hồn.
Vốn muốn cho nhiều quỷ hồn công kích Sở Nghị Phong, giờ thành ra bị Sở Nghị Phong đồ sát, Vương Bá Chí trong lòng một trận đau đớn, tâm thần vốn bị thương lại một lần nữa bị đã kích, ói ra một ngụm máu lớn, rốt cuộc không thể tiếp tục điều khiển quỷ hồn, mà những quỷ hồn còn lại cũng lập tức bay vào tấm bùa chú trên tay Vương Bá Chí.
Vương Bá Chí thật sự không biết tại sao lại xẩy ra như vậy, kỳ thật ngay cả Sở Nghị Phong cũng không biết vì sao lôi điện của mình lại có thể dễ dàng tiêu diệt quỷ hồn.
Kỳ thật nguyên nhân là lôi điện đại biểu cho thiên phạt. Là lửa giận của trời, đối với âm hồn có trời sanh khắc tính, chỉ là âm hồn cấp thấp đối mặt với lôi điện bình thường cũng không thể chống đỡ, lập tức bị tiêu diệt.
Thấy pháp thuật của mình bị phá, Vương Bá Chí định chạy trốn nhưng Sở Nghị Phong nhanh chân bay đến. Trong nháy mắt đã tới, tay phải vung linh kiếm cùng phi kiếm tàn vỡ của Vương Bá Chí va chạm. Lập tức phi kiếm bị vỡ nát đồng thời kiếm phong vẫn chém tới cổ Vương Bá Chí.
Máu tươi phún ra, Vương Bá Chí gục xuống. Vì bản thân hắn không tu thành Nguyên Anh nên thân thể bị diệt, tự nhiên chết đi.
Mặc dù lần đầu giết người nhưng Sở Nghị Phong không thấy sợ hãi. Đầu tiên vì hắn ở đại học gặp qua không ít thi thể, mà tâm thần cũng đã được Lôi Tiêu thần đạo kinh tu luyện trở nên cứng rắn, cho nên không vì vậy mà chấn động.
Sở Nghị Phong thở hắt một hơi. Không phải là thân thể có gì mệt nhọc mà là không nghĩ có thể dễ dàng giết chết một người như vậy, nếu còn trên trái đất chắc giờ này đã trở thành tội phạm truy nã, bất quá giờ không phải trên đó.
Sở Nghị Phong cũng không lo lắng gì, nhìn thi thể Vương Bá Chí hắn nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Ngươi nếu không phải muốn giết ta, như thế nào lại bị giết, tự thân tạo nghiệt ngươi chớ trách ai”
Lúc ly khai, Sở Nghị Phong nhìn thấy đạo bùa chú trong tay Vương Bá Chí nhẹ nhàng lay động, ngoại trừ nhìn thấy bên ngoài Sở Nghị Phong cũng không có cảm giác gì, chỉ là hắn không có chú ý tới một đạo thanh quang thoát ra từ đỉnh đầu Vương Bá Chí tiến vào đạo bùa.
Không biết tác dụng của đạo bùa nhưng mà Sở Nghị Phong biết tu chân giới mọi người đều có pháp bảo cho nên không thể lãng phí. Vì vậy hắn bèn thu đạo bùa chú vào trong không gian trữ vật giới chỉ rồi sau đó cầm lấy đai lưng trữ vật của Vương Bá Chí. Tâm thần chìm vào trong đó phát hiện ngoài Sí Dương thạch chứa bên trong còn có hai từ bình hòa hai khối ngọc giản và còn có hai khối hạ phẩm tinh thạch.
"Không có gì đáng giá sao!" Sở Nghị Phong thầm mắng một câu. Bất quá hắn thật không biết cho dù là đệ tử một số đại môn phái đều không có nhiều thứ quý giá như vậy.
Sở Nghị Phong xuất ra Sí Dương thạch, trên thi thể Vương Bá Chí bùng lên một ngọn lửa lớn huỷ thi diệt tích. Chuyện vừa xong, hắn hướng kinh thành tiến đến.
Kinh thành Xích Viên quốc sớm đã giới nghiêm, cửa thành đã đóng bất quá Sở Nghị Phong vốn không muốn từ cửa thành đi vào mà là trực tiếp phóng qua tường thành.
Mà binh lính chỉ thấy nhoáng lên một đạo bóng đen, cảm giác như một đạo gió thổi qua.
Sở Nghị Phong nhắm hướng hoàng cung trực tiếp đi đến, đi được nửa đường chợt thấy Trương Tuyên đang khổ sở đứng lên.
Nguyên là vừa rồi phi kiếm của Trương Tuyên bị Sở Nghị Phong chém thành hai mảnh, tâm thần đã bị bị thương nặng hôn mê ngất đi. Bất quá hắn cũng là người tu chân đến Kim Đan kỳ cho nên đương lúc Sở Nghị Phong trở về thì vừa mới tỉnh lại không lâu còn chưa có đi xa, vừa lúc gặp phải Sở Nghị Phong.
Sở Nghị Phong mắt thấy tay động, thân hình chợt lóe liền xuất hiện tại bên người Trương Tuyên. Trương Tuyên chưa kịp kinh ngạc đã bị Sở Nghị Phong bắt được. Còn muốn hành động thì trên tay Sở Nghị Phong phát ra một trận điện lưu, Trương Tuyên trong nháy mắt ngất đi.
Sở Nghị Phong xách Trương Tuyên hướng hoàng cung đi đến. Hoàng cung giờ bị binh lính phong toả, Sở Nghị Phong cũng cảm giác được việc không đơn giản, nếu không thì không có nhiều như vậy binh lính vây quanh hoàng cung. Hơn nữa đám binh lính này rõ ràng là tiến về hướng phía hoàng cung, nhìn thế nào cũng không giống bảo vệ hoàng cung.
Sở Nghị Phong không muốn dây dưa cùng đám lính này cho nên trực tiếp nhảy vào trong hoàng cung.
Bên trong hoàng cung khí thế khôi hoành, trang sức hoa lệ, cung điện hoành vĩ rộng lớn nghiêm trang, cung tường cao lớn, không nơi nào không thể hiện hoàng gia uy nghiêm. Nhưng giờ phút này cả hoàng cung giống như quân doanh, nơi nơi đều là binh lính khôi giáp sáng, ở trước cung điện cao lớn nhất một đội binh lính đang bao vây hơn trăm quan văn võ, ánh kiếm hắt trên mặt khiến họ không rét mà run.
Mà tại trước cửa cung điện một người đang chỉ trỏ nói chuyện, Sở Nghị Phong vừa thấy đúng là Tống Hiển. Sở Nghị Phong trong lòng đột nhiên hiểu được tất cả sự tình, đây là một cảnh tượng đại thần soán ngôi điển hình.
Sở Nghị Phong vốn không lo nghĩ tới nhưng vì những người này cũng vô duyên vô cớ lôi kéo hắn vào cho nên hắn hiểu được sự tình không thể để cho tên tiểu nhân Tống Hiển này chiếm tiện nghi.
Đột nhiên Sở Nghị Phong xuất hiện tại bên cạnh Tống Hiển, làm cho Tống Hiển bị dọa một trận lập tức sai binh lính bắt Sở Nghị Phong.
Bất quá hắn chỉ đơn giản huy động hai nắm tay, đồng thời linh kiếm cầm trong tay cử động chung quanh liền loé lên trận trận điện xà, binh lính lập tức bị đẩy ra xa chỉ biết đứng nhìn.
Sở Nghị Phong bỏ Trương Tuyên xuống đất, giương mắt lạnh lùng nhìn Tống Hiển, ngữ khí bất thiện nói: “ Chuyện này đều là âm mưu của ngươi, Trương Tuyên đã nói hết ngươi còn điều gì để nói?”
Tống Hiển vừa nhìn thấy người đến là Sở Nghị Phong còn chỗ dựa lớn nhất của hắn là Trương Tuyên lúc này như con chó nằm phục dưới đất sống chết chưa rõ, hắn lập tức hoảng sợ, tay chân đều run run. Sở Nghị Phong giơ tay, lôi điện ngoằn nghèo phóng ra lôi điện lực, tạo ra uy nghiêm của thiên phạt làm cho Tống Hiển khuỵ xuống chỉ có thể quỳ trên mặt đất, trên miệng lắp bắp nói: “ Sở công tử, Sở công tử. A không, Sở tiền bối, ta biết ngài là thiên nhân, người đừng nghe lời bọn chúng nói bậy, đây đều là chủ ý của bọn chúng, ta chỉ là con cờ trong tay bọn chúng thôi. Hoàng thượng cũng là do bọn chúng giết, ta không có quan hệ đâu. Đại nhân ngài đại lượng, tha cho ta…” Vừa nói Tống Hiển vừa bắt đầu khóc, dáng vẻ thương tâm vô cùng.
Oanh…
Trăm quan văn võ trước cung điện đều nghe Tống Hiển nói, lập tức bộc phát một trận huyên náo. Bọn họ vốn là ở nhà, đột nhiên nghe được tin tức hoàng thượng băng hà cho nên lập tức chạy vào hoàng cung. Nhưng mà không nghĩ tới, vừa vào hoàng cung đã bị Tống Hiển mang binh vây bắt. Tống Hiển muốn bọn họ ủng hộ hắn làm tân hoàng, vừa lúc này thì Sở Nghị Phong đột nhiên xuất hiện làm cho Tống Hiển nói ra hết sự tình. Trăm quan văn võ bị Tống Hiển khống chế giờ nghe được Hoàng thượng chết là do hắn rốt cuộc không thể im lặng, mà binh lính đang giữ trăm quan cũng không biết là có nên nghe lời Tống Hiển nữa không.
“Giết hắn!”
“Đúng, thỉnh vị anh hùng này ra tay giết Tống Hiển, vì quốc trừ gian"
Trăm quan văn võ không biết là ai nói trước, ngay sau đó tất cả đều kêu lớn. Tống Hiển ánh mắt chứa đầy tuyệt vọng, đáng thương nhìn Sở Nghị Phong, trong miệng chỉ luôn nói: “Tiền bối... tha mạng…”
Sở Nghị Phong nhìn Tống Hiển rơi lệ, cũng không khỏi có chút mềm lòng, lạnh lùng nói: “Ta sẽ không giết ngươi”
Tống Hiển vừa nghe, lộ vẻ vui vẻ, vội vàng dập đầu nói: “Đa tạ thiên nhân tiền bối, đa tạ thiên nhân tiền bối…”
Nhưng lúc đó Sở Nghị Phong đặt tay lên vai Tống Hiển nói: “Bất quá, ta chỉ muốn giáo huấn ngươi.”
Trong lúc Tống Hiển kinh ngạc thì trên tay Sở Nghị Phong xuất hiện một đạo điện lưu, cả người Tống Hiển bắt đầu run rẩy, râu tóc đều dựng đứng nhưng mà lúc này bỗng xảy ra dị biến.
“Dừng tay!” một tiếng hét từ trên bầu trời truyền đến, thanh âm cực lớn chấn động màng nhĩ mọi người.
Sở Nghị Phong theo hướng thanh âm nhìn lại, phát hiện ba người chân đạp phi kiếm đứng trên cao, chỉ một khắc đã xuất hiện trước người Sở Nghị Phong.
Sở Nghị Phong trong lòng cả kinh, cảnh giác tăng cao.
Có thể phi hành, ít nhất là tu chân giả Nguyên Anh kỳ. Sở Nghị Phong bỏ Tống Hiển đã mất đi tri giác xuống đất, kinh hãi đánh giá ba người trước mặt, trong tay nắm chặt thượng phẩm linh khí chuẩn bị nếu có điều không ổn lập tức đối phó.
Ba người trước mắt Sở Nghị Phong gồm có hai nam một nữ, phong cách ăn mặc hoàn toàn khác nhau, còn có chút xung đột.
Chính giữa là một người tầm trung, thân mặc đạo bào tím nhạt, đội nón bát quái, da mặt trắng, đường hoàng khí độ, mang theo vài phần nho nhã, trong hai mắt ẩn chứa vài phần uy nghiêm.
Bên phải là một người đeo xích sắt trên mình, mặc áo khoác đen, hạ thân mặc quần dài, eo mang đai lớn khảm một chiếc khô lâu, hai má gầy hóp còn hai mắt chỉ là hai điểm nhỏ, tròng mắt lộn xộn, trên người mang khí âm hàn làm người ta run sợ, Sở Nghị Phong nhìn hắn hiểu được hắn không phải là người tốt.
Bên trái là một nữ tử khuôn mặt hài hoà, mi thanh mục tú, chóp mũi cao, trên vai mang khăn choàng, tóc xanh biếc không gió nhưng vẫn tung bay. Thân mang lục bào, thấu xuất xuân quang, thân thể mị hoặc không giống tiên tử mà có mấy phần giống ma nữ.
Trên cung điện có rất nhiều người nhìn nàng, trong mắt thất thần, vừa yêu vừa sợ.
Sở Nghị Phong sớm nhìn rõ tu vi của họ, trong lòng hiểu ba người đều là cao thủ. Bây giờ bọn họ đều nhìn vào Sở Nghị Phong. Trước khí thế bọn họ, hắn cảm thấy như đứng giữa biển to gió lớn. Hắn còn chưa nói chuyện, thì nghe nữ tử kia nũng nịu nói: “Tiểu bằng hữu. Ngươi cũng là người tu chân, như thế nào lại đi đối phó con người?”
Sở Nghị Phong mặt không thay đổi, đối với loại người nhàn sự lo chuyện kẻ khác hắn vốn không có hảo cảm. Giờ phút này cũng vậy, mặc dù bọn họ đều là Nguyên Anh kỳ nhưng hắn cũng không quy luỵ, huống hồ còn gọi mình là tiểu bằng hữu.
“Việc này với các người không có quan hệ”. Sở Nghị Phong lạnh lùng nói.
“Cuồng vọng.” nam tử âm hàn đeo xích sắt khinh thường nói, mà nử tử kia như là nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, cứ cười mãi.
"Hừ!" Sở Nghị Phong hừ lạnh, xem như đáp lại.
Nam tử thấy thế, trong mắt hiện lên tia sát khí.
Lúc này nam tử đứng giữa đi đến, ngữ khí bình thản nói: “Ngươi thuộc môn phái nào vì sao cùng con người tranh đấu”.
“Ta vì cái gì phải nói cho ngươi?”
“A! Bởi vì chúng ta là trật tuần sử”. nam tử mỉm cười.
“Trật tuần sử? Là làm gì?” Sở Nghị Phong lần đầu tiên nghe thấy tên này.
“Là người tuần sát tu chân giới, cho nên ngươi phải nói cho ta biết nguyên nhân vì sao ngươi tranh đấu với con người?”
Sở Nghị Phong lúc này nghĩ đến một từ, không khỏi trợn mắt: “Tu chân giới cũng có cảnh sát?”
“Nói mau!” Nam tử âm hàn kia tính tình không tốt, lạnh lùng thúc giục.
Sở Nghị Phong nghĩ thầm: “Hảo hán không cúi đầu, dù sao ta cũng không sai, ta cũng không có giết người”
Vì vậy hắn đem chuyện Tống Hiển nói cho nam tử đứng giữa, mà không để ý tới nam tử âm hàn.
“ Kẻ này cũng là người tu chân?” Lúc này họ mới để ý đến Trương Tuyên nằm dưới đất.
Nữ tử kia nói: "Là Kim Đan sơ kì tu chân giả”
Nam tử đứng giữa đã nhìn thấy nhiều người, từ từ thong thả vừa nhíu mày nói: “ Được rồi, chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này rồi nói sau.”
Rồi chỉ vào Trương Tuyên bảo: “ Đem theo người này đi cùng.”
Vừa nói nam tử đứng giửa nắm lấy cánh tay Sở Nghị Phong, Sở Nghị Phong giằng lại. Nam tử cười nói: "Ngươi bất quá chỉ là Kim Đan hậu kì, còn muốn chống cự sao?”
Quả nhiên sau đó Sở Nghị Phong đã bị nắm lấy cánh tay, ngay cả đối phương ra tay như thế nào cũng không thấy chỉ là cuối cùng bị nắm lấy.
Rồi sau đó năm người bay lên trời, trong nháy mắt bay đến một sa mạc.
Nam tử buông Sở Nghị Phong ra ngữ khí vẫn bình thản như cũ nói: “Ta gọi là Dĩnh Hành, ngươi tên gì?”
"Sở Nghị Phong." Sở Nghị Phong ánh mắt băng lanh nói, đối với loại này rất bất mãn chỉ là đánh không lại người chỉ có thể cùng người ta nói chuyện.
“Ngươi thuộc môn phái nào?”
“Vô môn vô phái”.
“Gì, ngươi là tán tu? Sư phụ ngươi đâu?”
“Sư phụ ta đã ly khai. Phi thăng rồi."
"Ô!" Dĩnh Hành từ thong thả bỗng giật mình, có thể tán tu thành công phi thăng không thể nghi ngờ đều là thiên tài, vậy đồ đệ của hắn cũng không đơn giản, lúc này ánh mắt hắn nhìn Sở Nghị Phong từ thong thả có chút đáng tiếc.
Nếu Dĩnh Hành biết là sư phụ hắn phi thăng trực tiếp thần giới, không chừng đã thay đổi chủ ý, nhưng mà hắn không biết cho nên có chút tiếc nuối: “Mặc kệ sư phụ ngươi là ai, chỉ cần ngươi vi phạm tu chân giới quy củ đều phải trừng phạt.”
“Cái gì là tu chân giới quy củ?” Sở Nghị Phong cảm giác sự việc không ổn.
Nam tử cười cười nói: “Tu chân giới có một cái quy củ là người tu chân không thể làm hại con người, con người có sự tình thì do bọn họ tự giải quyết tu chân giới không thể nhúng tay, ngươi đã phạm quy củ bị giam cầm hai năm.”
Sở Nghị Phong nhíu mày, ánh mắt băng lạnh nhìn hai người nói: “Nếu ta không đồng ý?”
“A, ta nhìn ngươi là mới vào tu chân giới một ít quy củ đều không biết, chúng ta trật tuần sử, nói ra ngươi không đáp ứng thì không được.” Dĩnh Hành cười nhạt tựa như đang giáo huấn Sở Nghị Phong.
Sở Nghị Phong thừa lúc Dĩnh Hành vừa nói xong lập tức xoay người bỏ chạy. Đáng tiếc hắn cùng đối phương tu vị chênh lệch quá lớn. Chạy được vài bước thì nam tử âm hàn đã đuổi kịp hắn, cười nói: “ Ngươi tu vi chỉ Kim Đan hậu kỳ mà muốn chạy thoát từ chúng ta, thật sự là tìm chết”
Sở Nghị Phong thấy tình hình không ổn, liền ra tay hướng về âm hàn nam tử xuất ra hơn mười quyền. Sở Nghị Phong võ công hiện giờ không phải không cao nhưng trước mặt địch thủ cả quần áo cũng đánh không trúng.
Nam tử âm hàn mắt lộ vẻ khinh miệt, đứng trên không âm lãnh nói: “ Phản kháng trật tuần sứ giả, giết không tha”.
Nói xong trong tay một đoàn hắc quang xuất hiện bắn về phía Sở Nghị Phong.
Sở Nghị Phong nhìn tốc độ hắc quang, chính mình không có biện pháp kháng cự, mắt thấy trước mặt toát ra tử vong khí tức, làm cho hắn tâm thần hỗn loạn, hai tay liền loé lên quang điện đấm về hắc quang hai đấm.
Oanh một tiếng, điện quang va chạm hắc quang. Sở Nghị Phong bị đánh bay đi, còn âm hàn nam tử chỉ là nhẹ nhàng phát ra tiếng hỏi: “ Sao, không nghĩ ngươi có thể ngăn trở ta một kích.”
Sở Nghị Phong hai tay lạnh như băng, cảm giác bị tê dại, kinh mạch đình trệ, không thể xuất chân nguyên, chỉ là ánh mắt bất khuất kiên định nhìn âm hàn nam tử.
“ Hừ không phục à. Chết rồi thì sẽ phục, ta xem ngươi kháng cự như thế nào?”
Một đoàn gấp đôi hắc quang xuất hiện, trên mặt hắn nở nụ cười âm tà tựa hồ bỡn cợt. Mà lúc này Sở Nghị Phong có cảm giác tử vong đang đến.
Hắc quang lớn ẩn chứa thanh âm gào thét. Trong nháy mắt xuất hiện trước mắt Sở Nghị Phong. Lúc này Sở Nghị Phong thật sự không có năng lực phản kháng lập tức nghĩ tới tiên giáp, trong lòng thầm nghĩ: “Chỉ có đem tiên giáp mặc lên, nếu không chỉ có chết ở đây.”
Từ lúc Lan thần đưa cho Sở Nghị Phong tiên giáp hắn không thường xuyên mặc trên người. Vì tiên giáp có công năng tự động bảo vệ, chỉ cần có một chút nguy hiểm thì tiên giáp sẽ tự động xuất hiện có thể làm cho người khác phát hiện. Vì sợ có người động lòng tham cho nên Sở Nghị Phong sau khi lấy máu nhận chủ đã cất tiên giáp trong trữ vật giới chỉ.
Bất quá Sở Nghị Phong còn chưa có điều động thì một đạo thân ảnh tím nhạt xuất hiện trước mặt hắn tiếp đó hiện lên một đạo quang mang màu trắng đánh vào hắc quang. Cuồng phong nổi lên, từ trung tâm va chạm bạo phát ra ngoài.
Nhưng Sở Nghị Phong lại không cảm thấy tia gió nào. Trước mặt Dĩnh Hành xuất hiện một vòng bảo hộ màu trắng, vây quanh hai người.
"Hắc yểm, đừng giết hắn” Dĩnh Hành hướng về nam tử âm hàn nói: “Hắn mới lần đầu phạm tội mà tội không đáng chết. Hơn nữa hắn đối với trật tuần sử không biết, không biết thì không có tội.”
“Hừ, là ngươi tốt” Hắc Yểm hơi không hài lòng, sau đó khoang tay trước ngực không hề nói chuyện.
Dĩnh Hành cũng không thèm để ý hắn chỉ cười nhàn nhạt, xoay người lạnh nhạt nhìn Sở Nghị Phong.
Trước mặt Dĩnh Hành, Sở Nghị Phong cảm thấy có chút bối rối tựa như trở về thời đi học. Dĩnh Hành giống như một vị nghiêm sư.
“Vì sao lại cứu ta?” Sở Nghị Phong trong lòng xuất hiện ý niệm vui vẻ thay cho vẻ băng lãnh lúc trước, nghi vấn hỏi.
“ Ta nói rồi, ngươi tội không đáng chết mà dựa theo quy củ của tu chân giả chúng ta cũng chỉ giam cầm ngươi hai năm mà thôi. Đối với người tu chân thì một hai năm cũng chỉ là phút chốc, ngươi cần gì liều mạng phản kháng?” Dĩnh Hành chậm rãi giảng giải cho Sở Nghị Phong.
“ Ngươi không sợ ta chạy sao?” Sở Nghị Phong cũng cảm giác được thiện ý của Dĩnh Hành, ngữ khí cũng hoà hoàn lại.
A… Dĩnh Hành cười, đột nhiên xuất ra một đạo pháp quyết. Năm ngón tay xuất hiện năm tia bạch quang. Rồi sau đó năm luồng quang mang rời đi vây lấy Sở Nghị Phong và bắt đầu xoay tròn.
“ Ngươi có thể thoát khỏi chiêu này.” Hắc Yểm nhìn năm đoá bạch quang xoay tròn khinh thị nói.
Mà bị năm đoàn bạch quang vây quanh, Sở Nghị Phong cũng không dễ dàng đứng dậy. Hắn không tin bạch quang này vô hại với mình chỉ là hắn cảm nhận được trong bạch quang ẩn chứa lực lượng cường đại phi thường.
“Tiến” Dĩnh Hành nhẹ nhàng thốt ra. Theo lời hắn nói năm đạo quang mang như có linh tính, trước sau biến mất trên người Sở Nghị Phong.
Bất quá Sở Nghị Phong rõ ràng cảm nhận được bạch quang đang hướng đan điền hắn tiến tới. Sau đó tại đan điền bao lấy Chanh Sắc Kim Đan xoay tròn ngày càng nhanh cuối cùng dung hợp hình thành khối cầu màu trắng. Khối Chanh Sắc Kim Đan hoàn toàn bị bao kín thậm chí còn bao cả Tử Tinh ngọc hồ lô. Khi quang cầu màu trắng thành hình, Sở Nghị Phong đột nhiên cảm thấy bất lực sắc mặt cũng kém đi rất nhiều. Đây là lần đầu tiên sau khi được Tử Tinh ngọc hồ lô cải tạo hắn cảm thấy bất lực, không khỏi cảm thấy kinh hoàng hỏi: “Ngươi đã làm gì với ta?”
Nhìn Dĩnh Hành cười mà không đáp, Sở Nghị Phong tự vận chuyển Lôi tiêu thần đạo kinh phát hiên ngay một tia chân nguyên cũng không thể điều động, ngay cả Kim Đan năng lượng cũng không cảm giác được.
“Ngươi cảm giác được chứ? Đó là ta hạ đã phong ấn trong cơ thể ngươi, khiến cho ngươi không thể điều động chân nguyên, muốn chạy cũng chạy không được.”
“Ngươi!” Sở Nghị Phong nghe Dĩnh Hành nói lập tức hiểu được mình tạm thời bị phế đi võ công.
“Ngươi yên tâm đi, phong ấn của ta chỉ duy trì được hai năm, sau hai năm tự động mất đi, lúc đó ngươi có thể tái tu luyện” Dĩnh Hành như là pháp quan. Tiếp theo nói Sở Nghị Phong nên hưởng thụ đãi ngộ. “ Chúng ta đem ngươi tới Thuỷ lao tinh, ngươi sẽ bị giam ở đấy”.
“Tại sao lại giam ta?” Giờ Sở Nghị Phong chỉ còn có thể chất vấn.
“Sở Nghị Phong, ngươi đã là người tu chân giới phải theo những quy củ của tu chân giới, một trong đó là quyền xử phạt của trật tuần sử. Ngươi vi phạm quy củ, phải bị trừng phạt. Hiện tại ta đối đãi ngươi đã là nương nhẹ, ngươi cũng nên im lặng chấp nhận đi.” Dĩnh Hành trước cứng sau mềm, cuối cùng biến thành an ủi.
"Thuỷ lao tinh, nghe tên đã biết không phải là một nơi tốt" Sở Nghị Phong biết sự tình cũng không thể vãn hồi, chỉ là thấp giọng ai oán.
Mà lúc này vị nữ tử bỗng xuất hiện bên cạnh Sở Nghị Phong, cười duyên nói: “ Tiểu bằng hữu, ngươi đừng có chống cự với chúng ta. Dĩnh đại ca tâm địa hiền lương nên không có giết ngươi, nếu là người khác thì ngươi đã chết rồi”
“Hừ” Sở Nghị Phong chỉ hừ lạnh một tiếng. “ Không cần gọi ta tiểu bằng hữu, ta không thấy nhỏ so với ngươi”.
A… lần này cả Dĩnh Hành và nữ tử đồng loạt cười.
Chỉ nghe nử tử kia nói: “ Ngươi biết ta bao nhiêu tuổi không mà nói là không nhỏ hơn ta?”
“Không biết” Sở Nghị Phong nói.
“ Nói cho ngươi cũng không sao, năm nay ta đã bốn ngàn năm trăm tuổi hơn, vậy có thể gọi ngươi một tiếng tiểu bằng hữu không?”
“Bốn ngàn… năm trăm…” Sở Nghị Phong thầm nhủ, không nghĩ đến người nhìn còn trẻ thế lại bốn ngàn năm trăm tuổi.” Nàng quả thật là tổ tông mà.
Kỳ thật tại tu chân giới không sai khác lắm cũng có thể phân ra tuổi. Đại đa số người đều là tu vi tích luỹ theo thời gian, đương nhiên cũng có người như Sở Nghị Phong được địa bảo cải tạo thành.
“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Nử tử không bỏ qua hỏi.
Bất quá Sở Nghị Phong đã có ý bất hảo, chỉ nói ra một câu: “ Không nói cho ngươi”
Sở Nghị Phong nhìn Trương Tuyên nằm phía sau nói: “ Các ngươi làm gì với hắn?”
“Giết” nử tử khinh thường nói, âm thanh cho người ta cảm giác bình thường giết một người tựu như giết con kiến.
"A! tu chân giới còn có tử hình?"
“Đương nhiên lão nhân kia giết Hoàng đế con người tự nhiên cũng phải chết” Dĩnh Hành nghiêm túc nói, cũng là nhắc nhở Sở Nghị Phong từ nay về sao không thể giết con người.
“Xích Viên quốc Hoàng đế là do hắn giết sao?” Sở Nghị Phong mặc dù đã nghĩ tới nhưng cũng có chút kinh ngạc: “Ngươi như thế nào biết hắn giết?”
“Hắn nói cho ta biết.” con ngươi của nữ tử chuyển động mang theo vài phần giảo hoạt.
“Có lẽ hắn nói là giả thôi?” Sở Nghị Phong trên mặt có một tia vô lại.
Nữ tử không nói gì, chỉ là xuất ra một cây Điểu Linh, nhoáng lên trước mặt Sở Nghị Phong. Sở Nghị Phong cảm thấy trước mặt chớp lên thất sắc quang mang thì trong đầu đã có một tia mê muội.
Bất quá tâm thần Sở Nghị Phong cao hơn Kim Đan kỳ bình thường nên chỉ thất thần một chút liền thanh tỉnh lại.
"Thôi miên sao?" Sở Nghị Phong lập tức nghĩ đến. Vừa rồi hắn thấy Trương Tuyên ở bên cạnh nữ tử, nếu là lợi dụng thôi miên thuật thì có thê biết hết thảy.
Nhìn ánh mắt Sở Nghị Phong nhanh chóng tỉnh dậy. Dĩnh Hành cùng nử tử kia hiện lên một tia kinh dị.
"Bọn Tống Hiển kia các ngươi định làm thế nào?" Sở Nghị Phong lại hỏi.
"Chuyện con người chúng ta mặc kệ, muốn chém muốn giết tuỳ bọn họ." Nữ tử cao ngạo nói.
"Tốt lắm, xử lý xong Trương Tuyên chúng ta về Thuỷ lao tinh" Dĩnh Hành lời nói vừa dứt liền nắm lấy bả vai Sở Nghị Phong.
Dĩnh Hành là đứng đầu trong ba người, vì thái độ hắn đối với Sở Nghị Phong vô cùng tốt nên hai người còn lại cũng không có hành động gì quá đáng. Ngay cả Hắc Yểm cũng không còn nhìn Sở Nghị Phong bằng con mắt âm tà nữa.
Điều này càng làm cho Sở Nghị Phong may mắn là trữ vật giới chỉ của hắn không bị Hắc Yểm cướp lấy, cũng là do Dĩnh Hành nói. Hắn nói trật tuần sứ không phải là cường đạo không thể cướp của người khác cái gì. Mà Sở Nghị Phong bây giờ cũng bị phong ấn không dùng được trữ vật giới chỉ cho nên không cần lấy đi.
"Dĩnh đại ca, ta có thể hỏi ngươi tu vi không?" Dọc đường đi, Sở Nghị Phong bị yêu cầu xưng hô Dĩnh đại ca.
"Ta bây giờ bất quá là Phân Thần kì thôi." Dĩnh Hành nhàn nhạt nói.
Phân Thần kì à! Sở Nghị Phong có chút hâm mộ, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu ta tới Thanh Lôi Kì mới có thể so sánh cùng Phân Thần kì tu chân giả, không biết là còn bao nhiêu năm nữa đây?"
"Tiểu bằng hữu, không cần chú tâm, chỉ cần ngươi kiên trì tu luyện, nhất định sẽ đạt tới Phân Thần kì mà." Ma Linh cười hì hì nói.
"Đúng vậy, mặc dù nói là bị giam cầm hai năm, nhưng mà dùng hai năm này bế quan cũng tốt lắm."
"Vậy còn ngươi?" Sở Nghị Phong hỏi Ma Linh: "Cũng là Phân Thần kì sao?"
"Ta nếu tới Phân Thần kì, có thể cùng Dĩnh Hành giống nhau có thể thống lĩnh một tổ nhỏ, ta bây giờ cũng chỉ là Xuất Khiếu hậu kì thôi."
Sở Nghị Phong lại dùng ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Hắc Yểm. Nhìn tới ánh mắt lạnh lẽo của Hắc Yểm, chỉ nghe Ma Linh nói: "Hắc Yểm không thích người khác hỏi tu vi hắn, ngươi nên cẩn thận."
Sở Nghị Phong làm ra vẻ không thèm để ý, thật ra hắn rất muốn biết tu vi Hắc Yểm bởi vì hắn đã có kinh nghiệm chiến đấu với Hắc Yểm.
"Hì, ta nói nhỏ cho ngươi biết, hắn cùng với ta giống nhau." Ma Linh đột nhiên nói vào tai Sở Nghị Phong.
Với tu vi của Hắc Yểm đương nhiên nghe được bất quá chỉ là lạnh lùng liếc nhìn hai người im lặng không nói.
Dĩnh Hành lúc này cười cười nói: "Hắc Yểm chỉ là mặt lạnh mà thôi."
Sở Nghị Phong đối với Dĩnh Hành có phán đoán của mình. Hắn đoán Dĩnh Hành là người chánh phái, đối với người khác vô cùng thiện ý. Như vậy người khác rất dễ ở cùng, rất tôn trọng cho nên Hắc Yểm cùng Ma Linh mặc dù có chút phản nghịch thậm chí là kiêu ngạo bất thuần nhưng cũng vô cùng tôn trọng lời Dĩnh Hành nói. Mà Sở Nghị Phong cũng cảm nhận được từ trên người hắn sự quan tâm của huynh trưởng, mặc dù đối với việc giam cầm có chút phẫn nộ nhưng còn có thể bình tĩnh tiếp nhận.
Thuỷ lao tinh này nghe tên tựu đoán được là một tinh cầu có nước đặt phòng giam. Thuỷ tinh lao truyền tống trận không ở trên bề mặt tinh cầu mà ở trong một đám mây đen trên trời.
Dù Sở Nghị Phong có chuẩn bị tư tưởng nhưng khi hắn từ truyền tống trận đến Thuỷ lao tinh cũng có chút bất ngờ.
Xuyên qua mây đen, Sở Nghị Phong mới nhìn rõ ràng tinh cầu phía dưới. Trên mặt không hề có chút đại lục mà toàn là một đại dương mênh mông, nước gợn lăn tăn phản chiếu màu xanh.
Bất quá Sở Nghị Phong cũng không thấy bóng dáng phòng giam, trong lúc đang nghi hoặc thấy từ xa một bóng người bay đến.
Người này thân mang khôi giáp nhìn giống với Kim giáp thiên thần. Chỉ có điều trên người không có cánh mà thôi, bất quá hắn đạp trên một phi kiếm, trên mặt thể hiện thần sắc nghiêm túc.
Dĩnh Hành gặp người kia đi đến liền lấy trong trữ vật giới chỉ ra một khối lệnh bài. Nhưng mà người kia vừa nhìn thấy Dĩnh Hành thì lại không nhìn lệnh bài nữa mà cười nói: "Dĩnh Hành ngươi mỗi lần đến đều cho ta xem lệnh bài, ta còn không biết ngươi sao?"
"Đây là quy củ, phải làm vậy." Dĩnh Hành chân thật nói, vừa cười vừa chào hỏi: "Triệu Vân lâu ngày không gặp, ngươi vẫn khoẻ chứ?"
"A, có gì tốt đâu. Ngày ngày ở đây không nhìn những kẻ này toạ lao thì cũng là ta toạ lao, đâu được như ngươi đi đâu thì đi so với ta tốt hơn nhiều. Lần này ngươi trở lại là có việc gì?" Triệu Vân nói nhưng ánh mắt lại nhìn những người phía sau Dĩnh Hành.
Hắc Yểm cùng Ma Linh đều đã gặp Triệu Vân, cho nên bọn họ đều chỉ gật đầu cười xem như chào hỏi.
Mà Triệu Vân nhìn tới Sở Nghị Phong thì mới hỏi: "Hắn là ai vậy? là người ngươi vừa mới nhận vào tổ à?"
"Không phải. Hắn tên Sở Nghị Phong. Trên đường ta đi qua gặp hắn phạm quy liền đưa hắn đến cho ngươi" Dĩnh Hành mang Sở Nghị Phong đẩy tới.
"Ta đang nghĩ lạ, ngươi như thế nào lại đem một tên Kim Đan hậu kì làm tổ viên, bất quá ngươi cũng thật là … ngay cả Kim Đan kỳ mà cũng không buông tha. Lạ là không có người sợ ngươi." Triệu Vân cười nói .
"Không có biện pháp , chúng ta là tổ trật tuần sứ đều phải biết sự tình tu chân giới" Dĩnh Hành bình tĩnh nói với sự nghiêm chỉnh.
"Ngươi là người chăm chỉ, mẫn cán. Tốt lắm, đến chỗ ta ngồi đi, đừng ở đây đứng nói nữa."
"Không được, chúng ta có việc cần làm để lần sau đi."
"Sao gấp vậy? Thật vất vả đến đây cũng không ngồi một chút, sao là bằng hữu của ta được?"
"A, là ta thật sự có việc. Đại trưởng lão lệnh ta đi Hoàng Qua tinh xem xét một sự tình, ta còn phải về đi nữa."
"Được rồi , ta biết ngươi chưa làm xong thì không nghỉ ngơi. Ta không ép ngươi , bất quá lần sau nhất định phải ở lại."
"Được." Dĩnh Hành cười cười. Hắn với Triệu Vân là bằng hữu, chỉ cần cười một cái là được.
Rồi sao đó Dĩnh Hành nhìn thoáng qua Sở Nghị Phong , nói nhỏ với Triệu Vân vài câu. Sau mấy câu đó, ánh mắt Triệu Vân nhìn về phía Sở Nghị Phong có mấy phần thay đổi, có chút kinh ngạc.
Dĩnh Hành nói xong quay sang nói với Sở Nghị Phong: "Ngươi an tâm ở đây , bất quá chỉ có hai năm thôi."
Nói xong Dĩnh Hành mang theo Hắc Yểm và Ma Linh trực tiếp trở vào trong mây đen dùng truyền tống trận dời đi.
"Tiểu tử, theo ta đi thôi."
Sở Nghị Phong lúc này lại nhìn xem bộ dáng Triệu Vân. Lông mày đậm, mắt to, mũi cao hợp với khôi mũ tạo thành một bộ dáng uy nghiêm, nhìn vào khôi mũ như có một đôi mắt ẩn chứa cái nhìn xuyên suốt mọi vật.
Trên người Triệu Vân mang theo một loại khí tức cường bạo tựa hồ muốn nói hắn ở Thuỷ lao tinh một thời gian dài đã trở nên giận dữ, tâm phiền ý loạn.
Triệu Vân nắm lấy vai Sở Nghị Phong nhắm hướng bắc bay đi.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Sở Nghị Phong nhìn biển cả vô tận, bay đi rất lâu vẫn không nhìn thấy lục địa.
"Đương nhiên mang ngươi đến phòng giam, ngươi còn muốn đi đâu nữa?" Triệu Vân nói chuyện như thét vào tai: "Cũng không biết tiểu tử ngươi vận khí tốt thế nào lại gặp Dĩnh Hành đầu gỗ kia."
"Vậy là ý gì?"
"Ngươi không thấy Dĩnh Hành là người quản nhiều chuyện sao? Nếu gặp người khác ngươi bị giết cũng mặc kệ chỉ có Dĩnh Hành mới phí tâm sức đem ngươi, một Kim Đan kì đến đây."
Sở Nghị Phong tò mò liền hỏi: "Kim Đan kỳ thì làm sao?"
Triệu Vân nhìn Sở Nghị Phong giống như nhìn quái vật, cười nhạo nói: "Ngươi thật sự là Kim Đan kỳ, chuyện gì cũng không biết. Tu chân giới nhiều nhất là tu chân giả Kim Đan kỳ, mười người tu chân Kim Đan kỳ thì chỉ có bốn năm người tu thành Nguyên Anh. Hình thành Nguyên Anh thì sẽ có sơ kiếp đầu tiên. Đại đa số mới hình thành Nguyên Anh đều chết tại đây. Nếu không phải trong cơ thể ngươi có Kim Đan thì ta cũng không biết là Kim Đan kỳ, ngay cả phi hành cũng không biết."
Lúc này Sở Nghị Phong mới biết tu chân giả Kim Đan kỳ chỉ là cảnh giới xa nhất trong giới tu chân, mà căn bản người như vậy Triệu Vân không thèm nhìn tới.
Nhưng Sở Nghị Phong cũng không có hình thành Nguyên Anh, vì vậy hắn cũng nghĩ nếu mình sinh ra Nguyên Anh thì liệu có phải chịu sơ kiếp hay không.