- Đây là Tinh Căn mà ngươi muốn! Còn cần cám ơn ngươi đã giúp ta mấy ngày qua. Không có ngươi, chắc còn cần cả tháng nữa ta mới về đây được.
Lâm Hàn vừa cười nói, vừa đưa cho người đối diện mình một “củ khoai” màu đỏ, chính là rễ cây của Tam Bảo Thụ.
Đối diện hắn là một ma pháp sư mặc pháp bào đỏ trùm kín người, giấu mình hoàn toàn bên trong. Hắn đưa tay tiếp nhận “củ khoai” kia, cẩn thận cất giữ, lạnh nhạt nói:
- Không cần cám ơn! Chúng ta chỉ hợp tác mà thôi!
Nói xong một câu này, Áo đỏ phất tay áo định bỏ đi. Mọi việc đã hoàn thành, hắn cũng đã có được thứ mà hắn muốn, phải ngay lập tức trở về phục dụng, hắn cảm thấy, áp lực trong người mình sắp đến cực hạn rồi, chỉ cần phục dụng Tinh Căn, tu vi của hắn có thể tiến một bước dài… thật dài!
- Này!
Lâm Hàn gọi giật lại.
- Gì nữa?
- Chúng ta có còn gặp lại không?
Lâm Hàn cười hỏi.
- Ta không biết!
Áo đỏ lạnh nhạt đáp, bước chân không chút nào ngừng lại.
- Này! Tên ngươi là gì? Ta không biết mặt ngươi, nhưng cũng nên biết một cái gì đó về ngươi chứ!
Lâm Hàn gãi gãi đầu, ra vẻ ngượng ngùng nói.
Áo đỏ khựng lại một chút, hơi quay đầu lại đáp:
- Altar! Ngươi là Lâm Hàn, đúng không? Tên không tệ lắm!
Nói xong, Áo đỏ xoay người đi thẳng, không một chút dấu hiệu nào ngừng lại.
Phía sau, Lâm Hàn cũng cười nhẹ một tiếng, trở mình quay lại nơi ở, miệng vẫn còn lẩm bẩm:
- Tên ngươi cũng không tệ!
----
Bước chân vào cổng trường, Lâm Hàn nghĩ nghĩ một chút, hắn quyết định trở về nơi cư trú ven hồ trước đây, tranh thủ phục dụng Thần Quả, tăng cường tinh thần lực, lĩnh ngộ hoàn toàn hình thái biến hóa. Rồi sau đó có thể đến học viện, xem có nhiệm vụ gì có thể kiếm chác hay không.
Nói thật, hiện tại Lâm Hàn cảm thấy mình vào học viện Cửu Long này tuyệt đối xứng với hai chữ “trà trộn”. Hắn vào đây thuần túy là để tiện đường kiếm chác, còn Lâm Hàn không nghĩ là mình sẽ học tập được thứ gì. Ít nhất là hiện tại như vậy!
Bản thân Lâm Hàn đã có đường lối tu luyện riêng, được lên kế hoạch tỉ mỉ và rõ ràng. Quan trọng là con đường tu luyện của hắn chưa từng gặp phải bất cứ điều gì vướng mắc, vì vậy hắn không cho rằng mình sẽ được lợi gì từ mớ kiến thức trong học viện. Có khi tham khảo vào lại càng thêm loạn, làm kế hoạch tu luyện của hắn bị chệch choạc, vậy thì được không bằng mất.
Nhưng chưa đợi Lâm Hàn đi đâu, có người đã gọi giật hắn lại.
- Đại ca! Đại ca! Huynh đây rồi! Huynh đã đi đâu cả tháng trời vậy? Kim cương đường đã tập trung huấn luyện được ba tuần rồi! Hiện tại đang kiểm tra tiến độ đó! Nếu không vượt qua, huynh sẽ bị học viện khai trừ đó!
Là Lâm Ôn!
Lâm Hàn biến mất cả tháng, nói Lâm Ôn không lo lắng là không thể nào. Nói gì thì trước khi rời khỏi nhà, hắn cũng đã từng hứa với cha mẹ sẽ để tâm đến anh trai. Hiện tại vừa đến đây chưa được mấy ngày, Lâm Hàn đã mất tăm mất tích, bảo sao hắn không hoảng?
- Kiểm tra tiến độ? Đó là cái gì?
Lâm Hàn khó hiểu hỏi.
- Thì là kiểm tra chứ cái gì! Kiểm tra xem thành quả tu luyện của đệ tử đến đâu. Kim Cương Đường coi trọng nhất là thành quả, không coi trọng quá trình. Huynh bỏ học, các sư phụ cũng không thèm để ý, nhưng nếu không qua được kiểm tra, vậy thì huynh sẽ bị khai trừ đó!
Lâm Ôn sốt ruột nói.
Lâm Hàn lúc này cũng cảm thấy hơi buồn bực. Hắn bây giờ mới ý thức được, đây là học viện Cửu Long! Dù là Kim Cương Đường hay Tĩnh Ngộ Đường thì cũng đều coi trọng năng lực của đệ tử, chỉ là cái cách mà họ đào tạo khác nhau mà thôi. Đừng tưởng rằng Kim Cương Đường là bãi rác, là nơi tiếp nhận những kẻ thiên phú kém cỏi mà Tĩnh Ngộ Đường đào thải, không có chuyện đó đâu!
- Kiểm tra bắt đầu từ bao giờ? Bao giờ kết thúc? Nội dung thế nào?
Lâm Hàn nghiêm mặt dò hỏi.
Lâm Ôn cũng không thừa lời, gấp gáp dúi cho Lâm Hàn một tập giấy chừng bốn năm tờ, ý bảo hắn tự tìm hiểu đi.
Lâm Hàn mở tập giấy ra, chăm chú quan sát.
Cái gọi là kiểm tra, đơn giản là một cuộc chạy đua mà thôi!
Trong vòng hai ngày, phải chạy ba phòng quanh chân núi Cửu Long Sơn, chạy tới mặt nam của ngọn núi, nơi có vách đá cheo leo, lởm chởm dựng đứng trên mặt đất. Từ vách đá này trèo lên hai ngàn mét, có một hang động thông từ mặt Nam lên mặt Bắc. Thông qua mê cung trong hang động, trở về được nơi tập kết ở mặt Bắc là hoàn thành đợt kiểm tra!
Đợt kiểm tra này đã diễn ra từ ngày hôm qua rồi!
Tức là Lâm Hàn chỉ còn một ngày mà thôi!
Mà ở đây còn có một quy định, đệ tử nào lên được hang động trong ngày đầu tiên thì có thể thuận lợi đi thử sức với mê cung, nhưng đệ tử nào quá một ngày mới lên được hang động thì phải vượt qua thử thách một sư phụ thì mới được đi tiếp tới mê cung. Lâm Hàn hiện tại đã qua ngày thứ nhất, vì vậy hắn cũng nằm trong diện bị thử thách!
Trong tập tài liệu còn đính một hạt đá nhỏ như hạt gạo, chỉ cần gắn nó lên trên lệnh bài thân phận, các sư phụ sẽ giám sát được quá trình kiểm tra của đệ tử, tránh trường hợp gian lận.
Hít sâu một hơi, Lâm Hàn vẫy vẫy tay với Lâm Ôn:
- Cám ơn! Huynh đi kiểm tra trước đã, sau này gặp lại đệ!
Tạm biệt Lâm Ôn, Lâm Hàn gấp rút chạy về cổng thành phía Nam, cũng là mặt Bắc của Cửu Long Sơn.
Hiện tại, nơi này đã có năm người tập trung, có cả già lẫn trẻ. Già chắc chắn là sư phụ, còn có hai tên thiếu niên tự đắc đứng khoanh tay, hẳn là đệ tử xuất sắc của Kim Cương Đường, đã thông qua được thử thách.
Thấy Lâm Hàn chạy đến, mấy người đều đưa mắt nhìn qua. Ba sư phụ nhíu nhíu mày, có vẻ cực kỳ không thích, hai tên đệ tử cũng có phần cười nhạo Lâm Hàn, nhưng đều không nói gì. Những người ở đây đều rất có hàm dưỡng, dù trong lòng nghĩ gì đi nữa thì cũng không bao giờ thể hiện ra bên ngoài, như thế… rất mất thân phận.
- Tân đệ tử Lâm Hàn xin phép được dự thi!
Lâm Hàn nghiêm chỉnh báo cáo với vị sư phụ già nhất.
Sư phụ này nhàn nhạt liếc Lâm Hàn một cái, đưa tay vạch một chút lên tấm bảng nhỏ trên tay rồi gật nhẹ đầu với Lâm Hàn, coi như chấp nhận cho hắn dự thi.
Dù thế, trong mắt sư phụ già cũng không có mấy hứng thú. Ngay cả hai người xuất sắc nhất ở đây cũng phải mất đến gần một ngày mới hoàn thành, thời gian còn lại cho Lâm Hàn bây giờ chỉ còn hai mươi hai giờ, lại còn phải vượt qua thử thách của tên kiếm si quái đản trong hang động, hy vọng của hắn thực sự là không lớn.
- Trò có thể dự thi! Nhớ chạy đúng tuyến đường được vạch ra sẵn, không được đi lệch đường, nếu không sẽ bị đánh trượt!
Một sư phụ khác kịp thời nhắc nhở, tránh trường hợp Lâm Hàn bí quá mà chơi gian, để mất tư cách vì lý do lãng nhách.
Lâm Hàn cảm kích gật đầu nói cám ơn. Nhưng hắn chưa chạy ngay, mà lại ngồi xuống, cởi giày ra trong ánh mắt khó hiểu của mọi người.
Nhưng ngay sau đó, không ai cảm thấy mới lạ gì nữa, chẳng qua là Lâm Hàn có mang phụ trọng trên chân mà thôi. Phương pháp tu luyện này thì nhiều người thực hiện rồi, không có gì đặc biệt.
Rầm! Rầm!
Hai âm thanh như sấm nổ vang lên, khói bụi bay mù mịt, kèm theo đó là bóng dáng của Lâm Hàn bắn đi như một tia chớp, tốc độ nhanh đến không ngờ.
Ở phía sau, cả năm người hơi trợn tròn mắt. Người mang phụ trọng thì có, nhưng chưa thấy ai mang phụ trọng nặng đến mức như Lâm Hàn. Người tu nội công hầu hết chú trọng vào khinh thân công pháp, yêu cầu cao về kỹ xảo chứ không phải dùng sức để tăng tốc độ, vì vậy phụ trọng quá cao là không hợp lý.
Hơn nữa, những đệ tử dự thi lần này hầu hết đều có căn cơ nội công, khinh công, di chuyển đều rất phiêu dật, nhẹ nhàng, còn cách di chuyển hùng hục như Lâm Hàn… đúng là độc nhất trong đợt thi lần này.
- Chỉ là luyện ngoại công mà thôi! Để xem ngươi bơi qua hồ nước kiểu gì?
Một trong hai thiếu niên nhếch mép khinh thường. Thông tin của Lâm Hàn đều có trong tấm bảng, hắn có thể nhìn được. Lại kết hợp với cách mà Lâm Hàn di chuyển, hắn có thể khẳng định, Lâm Hàn hoàn toàn không biết khinh công!
Sư phụ già hơi có thâm ý nhìn hắn một chút, khiến thiếu niên hơi sợ hãi rụt cổ lại. Sư phụ già không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vung tấm bảng nhỏ trong tay lên. Tấm bảng nhỏ kỳ diệu phiêu phù, hình ảnh cũng biến đổi, trở thành cảnh tượng Lâm Hàn đang di chuyển.
Lâm Hàn vẫn đang di chuyển rất nhanh, hiện tại đã không còn là đạp trên đất bằng nữa, hắn đã vòng qua mặt Tây, là địa phận rìa của rừng rậm phía Tây, cây cối rất nhiều.
Đến khúc này, rất nhiều đệ tử đều phải giảm tốc độ, vì di chuyển trong rừng nên chướng ngại vật quá nhiều, họ không dám đi nhanh, chỉ có cá biệt một vài trường hợp có khinh công cao, có thể nhẹ nhàng đạp lên cành cây, phiêu phù từ cây này qua cây khác, nhưng do di chuyển trên không nên tốc độ cũng không thể nào cao được bao nhiêu.
Nhưng…
Lâm Hàn hoàn toàn khác biệt, thân hình hắn như một con sóc, đạp hết từ cây này sang cây khác với tốc độ cực nhanh, không một chút cản trở, vướng mắc.
Chỉ mất khoảng một giờ rưỡi, Lâm Hàn đã nhẹ nhàng thông qua vùng rìa rừng phía Tây, tiến vào vùng bãi đá phía Nam.
Truyền thuyết kể rằng, hai vị cường giả chiến đấu đã làm mặt Nam của Cửu Long sơn bị sụp đổ, hình thành vách đá dựng đứng hiểm trở cùng với bãi đá lởm chởm nơi đây.
Truyền thuyết thế nào không biết, nhưng địa hình nơi này thực sự đúng là quá hiểm trở. Khắp nơi đều là đá, hòn to hòn nhỏ, có hòn nhọn hoắt, có hòn lại mọc rêu. Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là có thể vấp ngã, đôi khi còn bị thương chứ chẳng đùa.
Nhưng với Lâm Hàn, địa hình nào đối với hắn cũng chỉ là đất bằng mà thôi. Tốc độ của hắn không hề suy giảm một chút nào, chakra điều động xuống chân, khiến hắn có thể nhẹ nhàng mà lướt qua những chỗ lởm chởm nhất. Cá biệt, có vài hòn đá cao đến năm sáu mét, nhưng Lâm Hàn lại dễ dàng đạp từng bước trèo lên trên đỉnh, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống, tiếp tục lướt đi.
Ở mặt phía Bắc, lúc này đã có thêm hai đệ tử nữa hoàn thành kiểm tra, bảy người tổng cộng đều trố mắt nhìn cảnh tượng Lâm Hàn chạy dọc lên trên hòn đá. Một nữ sinh mới hoàn thành kiểm tra vừa lau mồ hôi, vừa tò mò hỏi sư phụ già:
- Sư phụ Trần, rốt cuộc đó là khinh công gì? Tại sao lại quỷ dị như vậy? Nhìn hắn dường như không có chút khinh công nào trong người, đơn giản chỉ là chạy, nhưng lại có thể đạp trên mọi địa hình giống như đất bằng vậy? Hắn đã làm thế nào.
Lúc này, cả đám người đều bắt đầu nổi lên hứng thú, không còn thái độ coi nhẹ như lúc ban đầu nhìn Lâm Hàn chạy đi. Bọn họ biết, tên này hoàn toàn không đơn giản chỉ là luyện ngoại công giống như họ nhận định ban đầu.
Nhưng thiếu niên coi thường Lâm Hàn đầu tiên lại có vẻ hơi không phục, miệng vẫn lẩm bẩm:
- Còn một đoạn hồ nước nữa, đừng có mừng vội!
Qua hai giờ nữa, Lâm Hàn đã vượt qua được bãi đá phía Nam, tiến về vùng hồ nước phía Đông!
Theo tuyến đường định sẵn, Lâm Hàn sẽ phải cắt ngang qua một đoạn mặt hồ, chứ không được bám theo sườn núi để di chuyển.
Lâm Hàn bây giờ cũng nhận ra, cuộc kiểm tra này đơn giản là để thí nghiệm thân pháp của các đệ tử. Bởi trong khi làm nhiệm vụ, việc quan trọng nhất với một đệ tử là “giữ mạng”, và thứ làm nên điều đó chính là tốc độ “đào tẩu” của từng người. Không chỉ là tốc độ nhanh, mà còn là khả năng vượt qua cản trở của môi trường, cùng với sức dẻo dai nữa, vì thế mới có chuyện phải chạy ba vòng!
Qua tấm bảng, bảy người nhìn thấy hình ảnh Lâm Hàn bắt đầu chạy đến bên bờ hồ. Có kẻ tò mò, có kẻ lại mang tâm thái chờ xem Lâm Hàn sẽ làm kiểu gì.
- Hừ hừ, ngay cả công phu Nhất Vĩ Độ Giang của ta cũng phải chật vật lắm mới qua được, để xem ngươi làm thế nào?
Thiếu niên vẫn có vẻ không phục Lâm Hàn cho lắm.
Ba đệ tử còn lại cũng tràn ngập tò mò nhìn Lâm Hàn. Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy các học sinh khác hiển lộ thần thông. Có kẻ mang theo một cái chiếu trúc dài như vô tận, trải ra trên nước rồi dùng khinh thân lướt qua. Có kẻ chuẩn bị sẵn thuyền, dồn nội công vào đuôi thuyền để đi qua, cách này cũng là phổ biến nhất. Cá biệt chính là thiếu niên đang gato kia, hắn chỉ dùng một nhánh cỏ lau để lướt qua mặt nước, chính là khinh công Nhất Vĩ Độ Giang gia truyền của nhà hắn.
- Hả?
Sư phụ trẻ nhất thốt lên!
Trong cái nhìn đầy ngạc nhiên của bọn họ, Lâm Hàn không có một chút nào giảm tốc độ, hắn vẫn như một con báo lao vun vút về phía trước, như không hề biết phía trước là mặt nước vậy!
- Không thể nào!
Nữ sinh che miệng thốt lên.
Mấy người còn lại cũng tràn ngập kinh ngạc.
Tròng mắt của thiếu niên gato co rút lại, hắn không dám tin điều mà mình nhìn thấy.
Lâm Hàn không hề giảm tốc độ, dường như hắn không cần chuẩn bị bất cứ một thủ đoạn đặc biệt nào. Vẫn chỉ như vậy, lao như tên bắn!
Mặt nước đối với hắn khác nào đất bằng! Hắn đạp trên mặt nước chạy đi mà chỉ để lại vài gợn sóng nhỏ bé, là dấu ấn duy nhất chứng minh hắn đã đạp lên mặt nước.
Đây là thứ khinh công quái quỷ gì?
Ngay cả thủy thượng phiêu trong truyền thuyết, cũng không hẳn bá đạo được như thế! Ít ra, họ cũng phải khống chế thân hình rất tốt, nhún nhảy liên tục, thân thể gần như rất ít chuyển động, chỉ sử dụng chân khí làm động lực di chuyển duy nhất!
Nhưng Lâm Hàn…
Hắn đang chạy trên mặt nước!
Mẹ nó! Sao ta chưa từng nghe tới cái thứ khinh công “chạy” quái quỷ này?
Trong lòng thiếu niên gato âm thầm gào thét.
Lâm Hàn chỉ sử dụng năm giờ rưỡi để chạy một vòng quanh núi Cửu Long Sơn. Tốc độ này đã hơn người chạy nhanh nhất thời điểm hiện tại tới gần một giờ.
Chạy về đến mặt phía Bắc, Lâm Hàn chỉ liếc thoáng qua đám người đã tăng lên thành tám, rồi lại tiếp tục cắm đầu chạy. Thời gian cho hắn không còn nhiều để chần chừ nữa.
Một vòng cần năm giờ rưỡi…
Mà tổng cộng Lâm Hàn chỉ có hai mươi hai giờ mà thôi!
Không đúng!
Nói là chạy ba vòng, nhưng thực tế cũng chỉ có hai vòng rưỡi mà thôi. Sau khi chạy xong hai vòng, lần cuối cùng chỉ chạy đến bãi đá phía Nam là có thể bắt đầu leo núi, lên đến hang động mê cung được rồi!
Được! Cố gắng lên!
Tốc độ của Lâm Hàn phút chốc tăng thêm đôi chút, di chuyển làm người ta hoa cả mắt.
Nhưng dù vậy, thứ hai, Lâm Hàn cũng mất đến sáu giờ mới hoàn thành! Thời gian cho hắn chỉ còn chưa được một nửa!
Lúc này, số người tập kết đã càng ngày càng đông, càng ngày càng nhiều người chú ý đến cách di chuyển kỳ lạ của Lâm Hàn, có kẻ không thèm để ý, có người khinh bỉ nó thô kệch, nhưng hầu hết là tràn ngập tò mò.
Lại mất thêm hai giờ rưỡi nữa.
Lúc này, Lâm Hàn đã đứng trước vách đá dựng đứng ở mặt Nam.
Ngước nhìn độ cao hơn hai nghìn mét, Lâm Hàn thầm hít sâu một hơi, chờ đợi một chút để hoàn toàn khôi phục thể lực cùng chakra.
Hắn dừng lại, mọi người cũng cảm thấy bình thường. Lâm Hàn cũng là người cả thôi, chạy liên tục như vậy mà hắn không mệt, vậy thì là quái vật chứ không phải người!
Chỉ là… hắn sẽ leo lên núi này bằng cách nào?
Kim nhạn công? Bích hổ du tường? Người đứng đây cũng đã từng sử dụng mấy loại khinh công này để leo lên vách đá, có thể nói là các lộ hiển thần thông, mỗi người một vẻ. Không biết tên “thi muộn” này có thủ đoạn gì đặc biệt?
Câu trả lời của Lâm Hàn nhanh chóng được đưa ra.
Vẫn là chạy!
Dùng một tư thế trái quy tắc vật lý, cứ như thế chạy băng băng trên vách đá dựng đứng 90 độ so với mặt đất!
- Không thể nào!
- Mẹ kiếp! Đây là chiêu trò quái quỷ gì?
- Từ bé ta cũng chưa nghe được có thứ thân pháp nào quái dị thế này!
…
Hàng loạt âm thanh thốt lên, ngay cả các vị sư phụ cũng đã bắt đầu nghiêm túc chăm chú nhìn hình ảnh Lâm Hàn. Họ cũng bắt đầu cảm thấy, đệ tử này không đơn giản!
Nhưng chỉ tiếc… Aiz, tên kiếm si trên kia chưa chắc đã nể nang gì. Nhất là với kẻ đến muộn như Lâm Hàn, có lẽ hắn sẽ càng gây khó khăn hơn!
Trong hang động.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang ngồi xếp bằng ngay giữa lối đi. Một khuôn mặt kiên nghị đầy rắn rỏi, thân hình có chút gầy cùng với bộ áo bào xám tro không chút nào nổi bật, trên đùi là một thanh trường kiếm cũ kĩ đang tỏa ra ánh sáng kim loại nhàn nhạt, có thể thấy đây là một vị kiếm tu khổ hạnh hiếm hoi ở trong Kim Cương Đường.
Có lẽ cũng hết người rồi!
Người cuối cùng trèo lên đây đã là năm giờ trước! Các đệ tử Kim Cương Đường, có kém cỏi nhất thì cũng chỉ mất khoảng hơn một ngày là đã hoàn thành việc leo trèo, đến thử sức với mê cung! Còn đến giờ phút này mà vẫn chưa hoàn thành, vậy thì có lẽ hắn cũng không cần ở lại Kim Cương Đường nữa.
Chuẩn bị thu dọn đồ đạc, người đàn ông đứng lên định rời đi.
Đúng lúc này.
Yaaaaaaa…
Một tiếng thét dài vang vọng cả thiên không, tiếp theo đó, một thiếu niên chừng mười tám tuổi lao bắn lên sơn động. Chỉ là hình như khống chế không tốt, vừa vào cửa động, hắn đã mất thăng bằng ngã chổng vó ra đất, có vẻ cực kỳ chật vật.
Lâm Hàn phủi phủi tro bụi trên người, cực kỳ rắm thối chửi rủa:
- Móa! Móa! Không ngờ thiếu gia anh minh một đời mà cũng có lúc mất mặt thế này! Mọe, làm éo gì mà cao thế? Tý nữa thì hụt hơi không chạy nổi…
Đúng là vách đá này hơi cao một tý, Lâm Hàn phải chạy một mạch không ngừng nghỉ lên trên hang động, ngay cả giảm tốc để thở cũng không được, vì vậy mà hắn cũng cảm thấy có phần ăn không tiêu. Đến đoạn cuối, Lâm Hàn đã trút hơi thở cuối cùng… à nhầm, là dồn một hơi cuối cùng để “bứt tốc”, vọt lên đến hang động thì không phanh lại kịp, hình thành tư thế chật vật đầy tro bụi thế này.
Đôi mắt ông ta khẽ nheo lại, liếc qua tên đệ tử vừa chật vật leo lên đến chỗ này. Chỉ với cái liếc mắt hờ hững ấy, Lâm Hàn đã thấy lạnh cả sống lưng, một cỗ khí thế sắc bén cực điểm chợt bùng lên từ cái thân hình gầy gò đang ngồi xếp bằng ấy, cỗ khí thế mang ngạo khí quân lâm thiên hạ, vô kiến bất tồi của một vương giả chi binh khiến cho hắn cảm thấy hơi choáng ngợp, tưởng như cả thân thể mình bị xẻ thành hai nửa vậy.
Người đàn ông nhíu mày nhìn Lâm Hàn đang bất mãn chửi rủa, hắn cũng cảm thấy không chịu nổi nữa, trầm giọng nói:
- Ngươi là đệ tử tham gia kiểm tra?
Lâm Hàn rùng mình, hắn gãi gãi đầu, mặt ra vẻ cười ngu, ngượng ngùng nói:
- Vâng! Sư phụ! Trò đến muộn, nên…
- Im ngay! – Người đàn ông quát lên:
- Không cần ngươi giải thích! Đã đến muộn thì phải vượt qua ta mới có thể đi tiếp! Đến đây đi, chỉ cần đánh trúng ta, ngươi sẽ được đi tiếp!
Kiếm khách lúc này đã thấy tức thật rồi! Các đệ tử khác, một là chỉ cần chịu một kiếm nhẹ nhàng của hắn, hoặc là làm cho hắn rời khỏi vị trí là đã có thể vượt qua. Nhưng Lâm Hàn đến quá muộn, lại thêm tác phong không hợp mắt nên hắn quyết định loại bỏ Lâm Hàn.
Một kẻ đến muộn thế này thì thực lực có thể đến đâu? Với sự cao ngạo của kiếm khách, hắn cho rằng Lâm Hàn không thể nào đánh trúng hắn!
Bởi hắn đã nhìn ra tu vi võ đạo và cả ma pháp của Lâm Hàn đúng là chưa đâu vào đâu cả!
Nhưng nếu hắn coi thường Lâm Hàn, vậy thì hắn nhầm to rồi, tu vi của Lâm Hàn đâu có dựa vào tinh thần lực hay chân khí để đánh giá, cái hắn dựa vào là một loại năng lượng khác biệt, là Chakra!
Hơn nữa Chakra cũng chưa phải là tất cả, “thuật” cũng là một nửa khác của Ninja!
Người đàn ông nói xong, khuôn mặt cũng trở nên âm trầm, tay nắm chắc kiếm, nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn nói:
- Xuất chiêu đi!
Lâm Hàn cũng biết, đây là thủ tục! Chỉ là hắn không biết người đàn ông vì không vừa mắt hắn nên đã nâng độ khó lên. Nếu không, Lâm Hàn đã chửi ầm lên rồi.
Yaaaa
Mặt tỏ ra ngơ ngác, Lâm Hàn chạy chầm chậm như một tên lưu manh đầu đường, lao về phía người đàn ông. Hắn tung ra một quyền cực kỳ tầm thường, nhằm vào ngực của đối thủ.
Người đàn ông ban đầu còn khinh thường, nhưng chỉ phút chốc, thần thái hắn đã hơi biến đổi, thân hình mau lẹ né sang một bên.
Rầm!
Đúng như dự đoán, vách đá sau lưng hắn va chạm với nắm đấm của Lâm Hàn, ngay lập tức sụp xuống, vỡ ra thành trăm mảnh. Lực phá hoại khủng bố như vậy khiến người đàn ông cũng phải vuốt mồ hôi lạnh.
Dù thế, người đàn ông lại nhanh chóng lấy lại thái độ khinh bỉ nói:
- Coi thường ngươi rồi! Lực rất lớn, chỉ tiếc không có kỹ xảo gì!
Người đàn ông này một lời đã nói đúng chỗ yếu của Lâm Hàn!
Quái Lực Quyền, uy lực nhất ở hai chữ “quái lực”, ngoài ra thì chẳng có kỹ thuật gì đáng nói, chỉ là đấm, đá, trực lai trực khứ, đơn giản như vậy mà thôi!
Cao thủ chân chính hướng về sự đơn giản, vì họ có khả năng hóa mục nát thành thần kỳ, nhưng Lâm Hàn còn chưa phải cao thủ, thậm chí hắn còn phải dựa vào sự quỷ dị để làm sức mạnh, vì thế thứ đơn giản như Quái Lực Quyền thực tế lại trái ngược với con đường của hắn!
Nhưng Lâm Hàn vẫn chưa có biểu cảm gì hoảng hốt. Vung tay lên, một cơn mưa ám khí tập kích về phía người đàn ông, khiến không gian trong hang động đã tối nay lại càng thêm đen đặc.
- Vừa rồi thì quá đơn giản, bây giờ thì lại quá yếu ớt!
Người đàn ông nhàn nhạt nhận xét, kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ, chỉ nhẹ nhàng vung lên, tất cả ám khí đã bị đánh dạt sang hai bên.
Chợt!
Tròng mắt người đàn ông hơi co rút lại, hắn nhìn thấy Lâm Hàn hóa thành một tia chớp, biến mất ngay trước mắt hắn.
Vù!
Một cơn gió nhẹ lướt tới sau lưng người đàn ông. Hắn như mọc mắt sau lưng, kiếm ra khỏi vỏ, đâm thẳng tới quyền đầu của Lâm Hàn.
Chíu!
Tia chớp lại lóe lên, Lâm Hàn lại biến mất một lần nữa. Lần này là ngay trước mặt người đàn ông, một quyền nhằm thẳng vào đan điền của hắn.
Lúc này, người đàn ông đã xuất kiếm về phía sau, thu lại không kịp, tình thế có vẻ cực kỳ bất lợi cho hắn. Chỉ là, Lâm Hàn không thấy được bất cứ sự bối rối nào trên mặt người đàn ông này cả.
Bịch!
Lâm Hàn thấy cổ tay tê rần, không chịu điều khiển mà chệch xuống đất.
Người đàn ông chỉ nhẹ nhàng xoay chuôi kiếm bên tay trái, đập trúng vào cổ tay Lâm Hàn. Lực đạo không nhẹ, khiến chiêu thức của Lâm Hàn bị chệch hướng.
Rầm!
Mặt đất dưới chân người đàn ông nứt toác, đất đá nổ tung, bay tứ tán. Người đàn ông cũng tranh thủ lùi lại ba bước, chăm chú nhìn Lâm Hàn.
Tên này… không đơn giản!
Đây là nhận xét tích cực đầu tiên của người đàn ông về Lâm Hàn.
Thấy người đàn ông lùi lại, Lâm Hàn biết mình đã mất đi tiên cơ. Hắn nhanh chóng lùi lại, hai tay liên tục kết ấn.
Thổ Độn – Thổ Lưu Bích!
Phụp!
Quả nhiên!
Thổ Lưu Bích vừa dựng lên, một mũi kiếm sắc lạnh đã xuyên thấu qua nó. Mặc dù Thổ Lưu Bích không cản kiếm lại được, nhưng có thể cản chủ nhân thanh kiếm. Lâm Hàn cũng tranh thủ thay đổi thủ ấn, thi triển Mộc Độn - Thụ Phược Vinh Táng.
Dây leo quỷ dị mọc lên trên bức tường đất, nhanh chóng quấn quanh chuôi kiếm, trói chặt nó lại, thậm chí còn lan dần về phía tay của người đàn ông.
Kiếm si hừ lạnh một tiếng, kiếm chiêu xoay chuyển, từ thế đâm chuyển sang thế chém, nhẹ nhàng cắt đôi Thổ Lưu Bích như cắt đậu phụ, ngay cả dây leo cũng theo đó bị chặt đứt.
Cắt đôi tường đất, kiếm của hắn cũng bắt đầu lòe lòe ánh sáng lạnh lẽo. Trong mắt Lâm Hàn, kiếm kia như biến thành mười thanh, trăm thanh, ngàn thanh, phô thiên cái địa tấn công về phía hắn, giống như muốn chém hắn thành muôn mảnh.
Thời cơ!
Phi Lôi Thần Thuật!
Tia sáng trắng hiện lên, Lâm Hàn đã xuất hiện sau lưng kiếm si, một quyền toàn lực gào thét tấn công tới cột sống hắn.
Phập!
Lâm Hàn cảm thấy bàn tay mình đau nhói!
Máu tí tách chảy ra.
Một kiếm… thanh kiếm không biết từ bao giờ đã được thu lại, không biết từ bao giờ cắm xuyên qua bàn tay hắn, cắm xuống đất!
- Ngươi thua! – Kiếm si lạnh lùng nói.
Lâm Hàn cười khổ một tiếng, âm thầm cảm nhận đau đớn trên tay.
- Biết ngươi thua ở đâu không? – Kiếm si tiếp tục hỏi.
Lâm Hàn lắc đầu, có vẻ cực kỳ chán nản, đồng thời con mắt nhìn kiếm si, như muốn tìm ra lý do:
- Vì ngươi bị ta bắt bài! – Kiếm si nhẹ nhàng nói, kiếm vẫn chưa hề rút ra:
- Ta biết một số kẻ quỷ dị không kém ngươi, nhưng ta đều đã đánh bại bọn họ! Đơn giản là vì những kẻ như ngươi có một đặc điểm chung: rất nhát đòn! Nói đơn giản thì là các ngươi không dám va chạm trực tiếp, luôn dùng đủ các loại chiêu số kỳ quái làm kẻ địch bối rối, sau đó thừa cơ tung đòn chí mạng. Ta nói không sai chứ?
Lâm Hàn gật đầu chấp nhận.
Kiếm si lại nói tiếp:
- Trong đời không phải lúc nào cũng như ý muốn! Ngươi lên kế hoạch để không va chạm vẫn chiến thắng, nhưng đối thủ sẽ có cách bắt ngươi phải đối đầu trực diện. Giống như lần này, ta chỉ tung hư chiêu, ngươi đã tự lao đầu vào. Tất nhiên, khi đó, ngươi phải có thủ đoạn để cứng đối cứng với bọn họ, như vậy mới có thể an toàn lui lại, tính kế tấn công lần khác. Hiện tại ngươi bị ta bắt bài, nhưng lại không thể cứng đối cứng với ta, ta dùng kiếm, ngươi dùng quyền, quyền chạm với kiếm, ngươi thấy cái nào bị tổn thương trước?
- Tay ngươi đã bị tổn thương, liệu ngươi có còn thi triển ra thủ ấn để khống chế đất và dây leo không? Hiện tại, nếu ta muốn giết ngươi thì chỉ là việc trong tích tắc mà thôi!
Lâm Hàn lặng im nhai nuốt lời của Kiếm si, trong đầu hắn cũng có một chút gì đó như thức tỉnh, cũng không phải không có lý do gì mà hầu hết võ giả đều sử dụng vũ khí, là bởi vì dùng vũ khí giao chiến luôn có lợi thế hơn rất nhiều.
Trong Naruto, hầu hết nhân vật đều không sử dụng vũ khí, điều này cũng làm Lâm Hàn không chú ý đến vũ khí cho lắm, cho tới hiện tại, hầu hết hắn vẫn luôn dùng tay không chiến đấu!
Nhưng nơi đây không phải là thế giới Naruto, đây là dị thế giới, nơi mà chiến đấu bằng vũ khí đã được đưa lên đỉnh cao, là nơi mà nếu ngươi không có vũ khí, người thiệt thòi chỉ là bản thân ngươi mà thôi!
Nếu Lâm Hàn chỉ chuyên về nhẫn thuật, vậy thì hắn có thể học tập ma pháp sư. Nhưng Lâm Hàn không thích như vậy, hắn là một người tôn thờ chiến sĩ toàn diện, nghĩa là đánh gần đánh xa đều được. Hắn không muốn quá phụ thuộc vào một thủ đoạn, nếu khi thủ đoạn đó mất linh, vậy thì hắn cũng chính thức xong đời.
Cận chiến… vũ khí!
Phải rồi!
Hai mắt Lâm Hàn sáng ngời, cảm kích nhìn kiếm si:
- Cảm ơn sư phụ đã chỉ điểm! Đệ tử nhớ rồi!
Kiếm si hài lòng gật gật đầu, thần thái như muốn nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy”. Hắn đứng lên, thu kiếm vào vỏ, định né ra một con đường cho Lâm Hàn.
Chỉ là, chả biết từ lúc nào, cổ chân trái hắn đã bị dây leo vây quanh, hắn vừa đứng lên, dây leo đã thít chặt lại, không cho hắn di chuyển dù chỉ một bước…
Kiếm si xoay đầu lại, Lâm Hàn không biết từ bao giờ đã đứng sau lưng hắn, khom người cúi chào một cách kính trọng.
Kỳ quái nhìn lại “Lâm Hàn” đang bị mình khống chế, Kiếm si kinh ngạc nhận ra, chỗ đó chỉ còn một bãi nước!
- Ha! Trò rất giỏi, lần này trò đã thành công, đi tiếp đi thôi!
Kiếm si cười nhẹ một tiếng, vung kiếm chặt đứt dây leo đang bám vào chân mình, lùi lại dành đường đi cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn một lần nữa cúi đầu nói cám ơn, cất bước tiếp tục bài kiểm tra của mình.
- Chờ một chút!
Kiếm si đột nhiên gọi giật lại:
- Trò tên là gì?
- Dạ! Trò là Lâm Hàn, thưa sư phụ!
Lâm Hàn cung kính trả lời, đồng thời đưa tay tiếp nhận một quyển sách nhỏ do kiếm si ném tới.
- Cầm lấy đi! Đây không phải là kiếm phổ gì cao thâm, là một quyển kiếm thuật trụ cột mà thôi! Nếu trò có hứng thú với kiếm, có lẽ sẽ dùng đến nó. Còn nếu trò không thích kiếm, vậy thì cho ai hoặc vứt nó đi cũng được!
Kiếm si nhàn nhạt nói, coi như không đáng kể.
- Nè, quyển sách đó có lưu bút của ngươi, trong cả học viện này cũng là độc nhất vô nhị, sao đột nhiên nổi lòng hào phóng vậy?
Một giọng nói lười biếng vang lên phía sau kiếm si.
Nghe thấy tiếng người này, kiếm si chỉ nhẹ nhàng trả lời:
- Chỉ là một quyển kiếm thuật trụ cột bán đầy ngoài đường mà thôi!
Người kia coi lời của kiếm si chỉ là vô nghĩa, bĩu môi nói:
- Chắc là lại nhớ tới một đối thủ cũ nào đó chứ gì? Ngươi đó, lần nào nổi lòng hoài niệm cũng đi tặng quà. Aiz… chúc ngươi sớm ngày phá sản a!
Kiếm si không thèm đôi co thêm với kẻ dở người này, xoay người rời đi, đồng thời còn bỏ lại một câu:
- Đừng có quên hắn vẫn còn là đệ tử Kim Cương Đường! Ta đưa hắn, còn chưa biết hắn có dùng hay không. Còn xa mới bì được đám lão già chuyên nuông chiều đệ tử của Tĩnh Ngộ Đường!
- Hừ! Dối trá, mặc kệ ngươi!
Người kia cũng chán chả thèm tranh cãi nữa, lắc mình biến mất khỏi hang động.
----
Lại nói đến Lâm Hàn.
Lúc này, hắn đang đứng trước ngã ba đầu tiên của mê cung.
Mê cung này cũng là một địa điểm thần kỳ của học viện Cửu Long, mê cung này có thể dễ dàng thay đổi đường đi dựa theo ý của người điều khiển mê cung. Mỗi lần kiểm tra, đường đi đều được thay đổi một lần để tránh đệ tử thuộc đường rồi nhắc cho các tân sinh, như vậy thì cuộc thi này cơ bản đã mất đi ý nghĩa.
Nếu trước đó là cả một quá trình trắc nghiệm khả năng đào tẩu với các dạng địa hình khác nhau của đệ tử, vậy thì mê cung này lại trắc nghiệm khả năng dò đường. Tất nhiên, dù hàng năm đều thay đổi đường đi trong mê cung, nhưng một số kinh nghiệm di chuyển bên trong bị truyền đi là không tránh khỏi được. Mỗi tân sinh trước khi trắc nghiệm lần này đều đã tìm hiểu kha khá về mê cung, nên hầu hết đều có kinh nghiệm để thông qua. Chỉ là… Lâm Hàn vừa về học viện thì làm sao biết được những thứ này?
Thử một chiêu quái lực quyền vào tường hang, Lâm Hàn thầm cảm thấy đau đớn, tường này rất cứng, việc phá hoại mê cung để chạy qua cũng không khả thi.
Ngay cả nền đất cũng cứng hơn cả thép, độn thổ cũng hoàn toàn bị loại bỏ.
Vò đầu bứt tai, Lâm Hàn bắt đầu cảm thấy rất khó xử.
Mê cung này nằm trong lòng núi, được xây dựng theo kiến trúc kiểu đường hang động, mỗi cái động là một con đường khác nhau, và chỉ có duy nhất một động dẫn ra được phía Bắc mà thôi!
Các con đường khác đều là đường cụt!
Ế!
Chờ chút, tất cả đều là đường cụt? Hơn nữa mỗi con đường còn là một hang động, không hề có một lỗ nào thông sang nhau cả?
Được! Mẹ nó, ka không dùng trí qua được, vậy thì ka sẽ dùng cách bạo lực nhất để vượt qua cho các cưng xem.
Nhắm mắt, âm thầm vận chakra, hai tay kết ấn.
Thổ Độn – Thổ Địa Đạo.
Chỉ có đất nền trong mê cung mới cứng, chứ phần đất nền bên ngoài lại không được rắn chắc cho lắm. Lâm Hàn có thể dễ dàng lợi dụng Thổ Độn tạo ra một con đường đất nhỏ dẫn xuống lòng đất.
Phụt!
Một tia nước nhỏ phun lên. Quả nhiên, đúng như Lâm Hàn dự đoán, bên dưới lòng núi này có mạch nước ngầm. Nghĩ cũng phải, ngay bên phía Đông là hồ nước thiên nhiên khổng lồ rộng cả ngàn dặm, vậy mà ở đây không có nổi một mạch nước ngầm thì quá lạ kỳ rồi.
Bắt được mạch nước ngầm, Lâm Hàn bắt đầu tự tin kết ấn: Hợi – Mão – Hợi – Thân – Dần.
Thủy Độn – Đại Bạo Thủy Trùng Ba.
Nước từ dưới mạch điên cuồng bị rút ra, theo sự khống chế của Lâm Hàn, tạo thành từng đợt sóng thần cuồng bạo, tràn ngập vào ba hang động phía trước.
Lâm Hàn như không biết mệt, trên miệng vẫn giữ nụ cười nhạt, chakra liên tục cung cấp, thao khống nguồn nước tràn vào hang động.
Qua hơn mười phút, hai trong ba hang động bắt đầu ngập tràn nước, không thể tiếp nhận thêm, Lâm Hàn đã ngừng đưa nước vào, đồng thời dùng Mộc Đĩnh Bích bịt kín cửa động để tránh nước tràn ngược, nhưng mực nước bên trong hề có dấu hiệu rút đi. Lâm Hàn khẳng định, đó là hai cái ngõ cụt.
Lâm Hàn cười cười vui vẻ, nhanh chóng đạp lên mặt nước, chạy dọc theo con đường còn lại bằng tốc độ nhanh nhất. Hắn đã dùng nước bơm đầy toàn bộ cả mê cung, hiện tại, nước chảy theo hướng nào thì hướng đó có lối thông ra ngoài, hắn chỉ cần chạy theo đó mà thôi!
---
Mặt phía Bắc.
Tất cả đệ tử mới đều đã tập hợp. Dù có trước có sau, nhưng tất cả đều đã vượt qua kỳ kiểm tra, điều này chứng tỏ chất lượng tân sinh năm nay rất tốt, khiến các sư phụ đứng đây đều cảm thấy rất vui mừng.
Do phải bận ổn định sắp xếp học sinh, đồng thời tuyên bố kết quả, bài học rút ra cùng những thứ cần cố gắng của mỗi đệ tử, nên chuyện của Lâm Hàn cũng bị các sư phụ để qua một bên, không còn ai chú ý đến một người như hắn nữa.
Đúng lúc này.
Từ cửa hang động trên độ cao gần ngàn mét, một dòng nước xối xả tuôn ra, chảy dọc theo sườn núi, tạo thành một cơn hồng thủy ồ ạt tràn xuống vị trí tập kết.
Các sư phụ cùng đệ tử cuống quýt né tránh, ngay cả vài thứ đồ đạc cũng không kịp thu dọn, bị dòng nước mãnh liệt cuốn trôi đi, tràn vào trong thành Cửu Long.
Trong thành, một chú chó hoang đang thè lưỡi thở hồng hộc vì khát, chạy nhông nhông mong kiếm được một chút nước uống, nếu có thêm bát cơm chống đói thì càng tốt.
Chỉ là, ông trời như nghe được ước nguyện của nó, vài giọt nước không biết từ đâu bắn nhỏ giọt vào cái lưỡi đốm đang thè ra. Chú chó tham lam nuốt xuống, trong lòng chờ mong có thêm vài giọt nước nữa.
Như nó mong muốn, một cơn sóng triều khổng lồ tạt qua, hoàn toàn nhấn chìm nó trong thứ mà nó mong muốn. Hoàn toàn là nước ngọt.
Ở một nơi khác.
Một “nam tiểu thư” xinh đệp vừa mới “giải quyết” xong, nhưng khổ nỗi quên không mang nước theo. “Nàng” nheo nhéo gọi: “Tiểu Thúy, Tiểu Thúy, mang nước đến đây”.
Đáp trả lại nàng, một ngụm nước từ đâu tới tạt thẳng vào lưng áo, khiến nàng ướt sũng.
Tiểu thư như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên quát: “Tiểu Thúy, mi càng ngày càng to gan đó, dám ám toán… ôi cái đệt!”
Nước tràn ngập cả nhà xí, cuốn cả đống chất abcxyz cùng với tiểu thư ra ngoài.
Tiểu thư ngóc đầu lên khỏi mặt nước, há mồm toan chửi bậy, nào ngờ một cơn sóng nhỏ khác lại tràn đến, cuốn theo một số thứ hay ho tràn vào cái miệng xinh xinh của nàng…
Ở vô số nơi khác nhau, gà thì bay, chó thì chạy, còn người cũng chạy không khác gì gà với chó. Học viện Cửu Long nhanh chóng điều động nhân lực, chạy tới khắp nơi bắt gà và chó lại… à nhầm, là cứu hộ người dân.
Cũng may, cơn sóng bất ngờ này tuy dai dẳng, nhưng lưu lượng nước cũng không quá cao, lực phá hoại không đến đâu, cùng lắm chỉ làm đường phố bị ngập một trận, người ta được uống một bữa nước no nê mà thôi.
Trải qua trận chạy nạn, những người dân bắt đầu khó hiểu nhìn về phía Nam, vài tiếng chửi rủa, hoặc oán than dậy đất đòi bồi thường bắt đầu tràn ngập trong thành, khiến đội tự quản sứt đầu mẻ trán, âm thầm oán giận thằng khốn nào làm ra cái trò này!
Lâm Hàn vòng vèo một lúc, cuối cùng cũng thoát ra khỏi mê cung. Đứng trên độ cao một ngàn mét, hắn có thể bao quát khung cảnh cả bên dưới lẫn trong thành.
Ặc!
Lâm Hàn vuốt mồ hôi lạnh trên trán, chân như nhũn ra, tý nữa thì rơi xuống sườn núi. Hắn biết, lần này mình gây họa lớn rồi! Chọc tới ai chứ cũng không được chọc tới tập thể a! Người đông thì thế mạnh, mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ nhấn chìm hắn trong mùi hương thơm ngát rồi!
Rón ra rón rén từng bước, Lâm Hàn dự tính chuồn thật êm. Kiểm tra lần này hắn mặc kệ, giữ cái mạng nhỏ này mới là quan trọng!
Ở dưới chân núi, sư phụ già chợt hét lên thảm thiết:
- Lâm Hàn! Mi đứng đó cho ta, xuống đây giải thích cho ta biết, chuyện này là thế nào?
Nghe thấy tiếng gào hùng hồn, truyền xa tới hơn một ngàn mét mà vẫn ông ông như búa bổ kia, Lâm Hàn càng không dám ở lại, tốc độ chuồn còn nhanh hơn cả sóc, chỉ loáng một cái đã chuồn đi êm đẹp, để lại hậu quả to lớn cùng bao tiếc thương cho đồng bào và các sư phụ.
Cái tên Lâm Hàn từ nay cũng chính thức nổi tiếng với trò nghịch ngu, dám nhấn chìm một phần mười thành Cửu Long, tạt ướt sư phụ Trần khó tính nhất học viện. Quan trọng nhất, hắn lại còn dám chuồn giữ mạng sau khi đã làm ra những chuyện như thế…
Lúc này, Lâm Hàn đang ngồi xếp bằng trên chiếc giường trúc, trên tay là một củ khoai đang phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Hai ngày vừa rồi, Lâm Hàn còn tưởng sẽ có người tìm đến mình “tâm sự”, nhưng sự thật lại trái ngược, chẳng có ai đến tìm hắn, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lâm Hàn cũng thấy hơi kỳ cục, nhưng hắn không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hậu quả mình gây ra cũng cũng lớn lắm, học viện hiện tại tạm thời bỏ qua cho hắn.
Thực tế cũng gần như vậy, mặc dù Lâm Hàn gây ra động tĩnh khá lớn, nhưng không có quá nhiều thiệt hại về của, cũng không có ai bị thiệt mạng hay bị thương, chẳng qua chỉ hoảng sợ đôi chút mà thôi. Nếu là bình thường, hắn cùng lắm chỉ bị trừng phạt lao động công ích vài tháng nửa năm là được rồi.
Lâm Hàn không biết, có người đã âm thầm dìm chuyện này xuống cho hắn, nên hắn một chút cũng không bị ảnh hưởng, vẫn ung dung ngồi chơi xơi nước hai ngày nay.
Chờ đợi hai ngày mà chưa thấy động tĩnh gì, Lâm Hàn quyết định phục dụng Thần quả, trước hết tăng cường tinh thần lực cùng tu vi của mình.
Hít sâu một hơi, Lâm Hàn nhắm mắt, đưa củ khoai nhỏ kia vào miệng, không nhai nhấm gì mà nuốt tuột xuống.
Kỳ lạ thay, ngay khi Lâm Hàn nuốt xuống, củ khoai tưởng chừng to quá khổ kia chợt tan ra thành loại vật chất nào đó, chảy dọc theo cuống họng, thấm nhuần từng bộ phận cơ thể Lâm Hàn, sau đó dần dần hội tụ lên não, ôn hòa tẩm bổ não bộ, cùng tinh thần lực của hắn.
Mặc dù dược lực của Thần Căn rất ôn hòa, nhưng Lâm Hàn cũng cảm thấy đầu đau như búa bổ. Cái cảm giác não bộ bành trướng, sau đó lại xẹp đi, hết lần này đến lần khác như vậy, khiến Lâm Hàn muốn tan vỡ. Lúc này, hắn vẫn cố gắng duy trì tư thế ngồi xếp bằng, nhưng thân thể đã run lên bần bật, mồ hôi lạnh phủ kín cả vầng trán, thậm chí, trên đỉnh đầu hắn còn bắt đầu bốc ra sương trắng, giống như dấu hiệu các cao thủ nội công chuẩn bị tẩu hỏa nhập ma.
Có người nói, não bộ con người là một thứ cực kỳ kỳ diệu, sức mạnh của nó gần như là vô tận, nhưng con người mới chỉ khai thác được vài phần trăm đến mười phần trăm năng lực của nó mà thôi.
Người của thế giới này thì lại càng là như vậy, não bộ của họ thậm chí còn có uy lực mạnh hơn người trên Trái Đất rất nhiều, phương pháp khai phá năng lượng trong não cũng tiên tiến vô cùng, khiến họ có thể đạt đến mức độ mượn nhờ nguyên tố tự nhiên công kích, đó chính là ma pháp sư!
Quá trình mà Lâm Hàn đang trải qua chính là quá trình khai phá não bộ bản thân. Mỗi một khu vực não bộ được khai phá, tinh thần lực của hắn sẽ bành trướng một phần, sau đó lại là một quá trình ổn định lại não, rồi lại tiếp tục khai phá, tiếp tục ổn định.
Hơn nữa, Tinh Quả còn đang không ngừng tẩm bổ não bộ của Lâm Hàn, khiến não của hắn có hoạt tính hơn trước rất nhiều. Nếu xét theo khía cạnh ma pháp sư, tư chất của hắn bây giờ phải xếp vào hàng thượng đẳng trong thượng đẳng, đương nhiên, vẫn chưa tới được mức cực phẩm!
Trải qua quá trình đau chết đi sống lại, không biết qua bao lâu, Lâm Hàn cũng cảm thấy đầu óc thanh minh, sảng khoái, sự đau đớn hoàn toàn biến mất.
Dường như tất cả mọi mệt mỏi đều quét sạch sành sanh, Lâm Hàn cảm thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết, lực cảm nhận của hắn cũng tăng lên một mức độ mà trước đây hắn không dám nghĩ tới, thậm chí cái lần mà hắn dùng bí dược của Tộc Akimichi đối đầu với Tam hoàng tử, lực cảm nhận của hắn cũng không mạnh được đến mức đó.
Tinh thần lực thực sự tăng lên rất nhiều, ít nhất là năm mươi lần, giống hệt như hệ thống đã từng tính toán.
Lâm Hàn cảm thấy, rất nhiều lĩnh ngộ về hình thái biến hóa đều đã trở nên sáng rõ, trước đây không thể sử dụng vì không đủ tinh thần lực, đến bây giờ lại có vẻ dễ dàng thực hiện được. Hắn muốn thử, thử ngay lập tức!
Đặt chân xuống đất, Lâm Hàn vươn vai một cái, xua tan sự mỏi mệt của cơ thể, cất bước ra ngoài phòng.
Đứng trước rừng trúc mà mình tạo ra, trong đầu Lâm Hàn tưởng tượng đến cảnh ngày trước mình thử nghiệm nhẫn thuật thất bại tạo nên nó. Nghĩ đến đó, Lâm Hàn lại muốn thử lại xem sao.
Hai tay kết ấn Tỵ, tinh thần lực ùn ùn vận chuyển, thao khống chakra hệ thủy và thổ dung hợp, tạo hình, sau đó truyền sinh cơ cuồn cuộn vào. Trước đây, Lâm Hàn cũng có thể làm được việc này, nhưng số lượng cây mà hắn thao khống cũng chỉ nằm trong giới hạn nhỏ, còn bây giờ, số lượng cây mà hắn thao khống đã đạt đến con số gấp mười lần, mấy mươi lần trước đó, nhưng tinh thần hắn vẫn không cảm thấy bất cứ một chút nào quá sức.
Mộc Độn – Thụ Giới Hàng Đản!
Tách tách tách! Rầm rầm…
Cây cối không biết từ đâu, dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy trồi lên khỏi mặt đất, dần dần phủ kín cả đại địa. Chỉ qua mười giây, rừng trúc đã hoàn toàn bị những cây gỗ thô to thay thế, khu vực mà Lâm Hàn đứng hiện tại gần như bị bọc kín, chỉ hở ra vài chỗ nho nhỏ để ánh sáng lọt vào, không gian trở nên âm u, đầy quỷ bí như sâu trong rừng già.
Thành Công rồi!
Tiếp tục!
Thủy Độn – Thủy Long Đạn Thuật!
Thổ Độn – Thổ Long Đạn Thuật!
Kết hợp: Mộc Độn – Mộc Long Thuật!
Thành công!
Thổ Độn – Toan Nê Chiểu Trạch
Thủy Độn – Thủy Long Giảo Bạo
Mộc Độn – Thụ Giới Bích
Mộc Độn – Bảng Bài Thuật!
Mộc Độn – Mộc Nhân Thuật!
----
Thử nghiệm suốt cả một buổi chiều, Lâm Hàn dần dần thoát ra từ trong hưng phấn. Ngoài cái cảm giác sung sướng khi đã sở hữu tất cả những hình thái biến hóa của ba loại độn thuật: Mộc Độn – Thủy Độn – Thổ Độn, ngoài ra còn sáng tạo ra một số hình thái khác. Đồng thời, Lâm Hàn cũng cảm thấy một chỗ cực kỳ, cực kỳ không ổn!
Thủy Độn và Thổ Độn không nói, vì Lâm Hàn không quá tập trung vào đó, hắn tạm thời thấy hai loại độn thuật này rất ổn. Thủy có thể biến thành dạng mảnh như kim châm, xuyên qua lòng đất tới sâu hơn một trăm mét cũng không thành vấn đề, thổ có thể biến thành cả một ngọn đồi cao hơn trăm mét, phá hoại địa hình cũng là chuyện dễ dàng.
Chỉ riêng Mộc Độn!
Chất gỗ rất cứng, thậm chí còn cứng hơn cả sắt thép. Lâm Hàn đảm bảo, chất gỗ của Hashirama tạo ra cũng không hơn được bao nhiêu, cùng lắm là gấp đôi mà thôi, Lâm Hàn ước tính như thế.
Nhưng đặc tính quan trọng nhất của Mộc Độn, Lâm Hàn lại không thể tìm thấy!
Hấp thu Chakra!
À không, bây giờ phải nói là hấp thu năng lượng mới đúng, ở dị giới này không có chakra!
Lâm Hàn đã thử với bản thân, và đưa ra kết luận, Mộc Độn của hắn không hấp thu được bất cứ năng lượng nào!
Mộc Độn không hấp thu năng lượng? Vậy thì nó có hơn gì Thủy Độn, Thổ Độn đây? Có chăng thì chỉ dẻo dai hơn Thổ Độn, cứng rắn hơn Thủy Độn, nói chung là sức bền bỉ tốt hơn mà thôi, như vậy thì còn gì là huyết kế mạnh nhất nhẫn giới?
Nhìn những nhánh cây mà mình tạo ra. Tuy rằng không khô khốc như của Yamato, rõ ràng là có cành lá đàng hoàng, nhưng cũng quá thưa thớt, còn lâu mới bì được sức sống bừng bừng, sinh động như Mộc Độn chân chính của Hashirama!
Lâm Hàn biết, bản thân hắn đã lĩnh ngộ hoàn toàn hình thái biến hóa, tu vi cũng ổn định vững chắc ở hàng ngũ Tinh Anh Thượng Nhẫn, hắn chỉ cần làm quen để có thể tiện tay thi triển ra các hình thái khác nhau là được. Bây giờ, hắn có thể đối mặt trực diện với Võ Hoàng, Võ Đế lơ mơ cũng có thể bị hắn cho lật thuyền trong mương như chơi. Nhưng như thế vẫn chưa đủ! Mộc Độn của hắn vẫn còn khiếm khuyết quá lớn!
Khiếm khuyết là ở đâu?
Lâm Hàn khổ tư suy nghĩ, hắn đã nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng mới giật mình giác ngộ.
Là Tính Chất biến hóa!
Một nhẫn thuật muốn hoàn thiện, phải hội tụ đủ cả hai yếu tố: Hình thái biến hóa và Tính chất biến hóa! Lâm Hàn đã hoàn toàn lĩnh ngộ Hình thái biến hóa, nhưng Tính chất biến hóa thì hắn mới chỉ coi như nhập môn, có một chút kiến thức ban đầu mà thôi!
Hiểu ra điều này, Lâm Hàn bắt đầu tập trung suy tưởng lại về Tính chất biến hóa. Hắn bắt đầu quy hoạch con đường tu luyện tiếp theo của mình.
Lĩnh ngộ đầu tiên về hình thái biến hóa mà Lâm Hàn có được, đó là trong lần đối đầu với Thủy Tinh Ngư!
Nhờ dùng mưu kế, Lâm Hàn đã dùng thủy độn xâm nhập cơ thể Thủy Tinh Ngư, nhờ đó có lĩnh ngộ cực lớn với Hình thái biến hóa, đồng thời, hắn còn có một chút lĩnh ngộ về Tính Chất biến hóa.
Đó là lần Thủy Tinh Ngư biến thành cá sấu độc, rõ ràng thủy nguyên tố trong cơ thể Thủy Tinh Ngư đã xoắn lại với nhau, mật độ thủy nguyên tố trở nên giãn ra rất nhiều, từ đó hấp thụ độc chất từ ngoài môi trường vào trong nước, tạo thành thứ nước độc màu xanh lục.
Hay là lần Thủy Tinh Ngư biến thành chim cánh cụt, nó có thể dễ dàng thao khống mật độ nước trở nên dày đặc. Mật độ nước quá cao hình thành thể rắn, kết cấu nước lúc này cũng hoàn toàn biến đổi, tự nhiên mà biến thành băng, tản ra khí lạnh đến thấu xương thấu thịt.
Lâm Hàn cũng từng nghĩ đến, nếu mình có thể nén nước đến cái mức ấy, liệu có thể hình thành Băng Độn hay không? Câu trả lời là không được, nén nước biến thành Băng? Chakra không làm được như thế, ngay cả tộc Minatsuki cũng cần kết hợp thuộc tính Phong mới tạo ra được Băng Độn, Senju Tobirama chơi nước thành thần mà cũng không tạo ra được Băng Độn! Hắn không dám ngông cuồng cho rằng mình chơi nước hơn được Tobirama hay tộc Minatsuki!
Còn việc Thủy Tinh Ngư làm được điều đó thì Lâm Hàn cũng không bàn luận nhiều, một sinh linh có năng lực đặc biệt khác nhau, mình không làm được không có nghĩa kẻ khác không làm được!
Trải qua phân tích, Lâm Hàn nhận định: Tính chất biến hóa chính là vấn đề “chất lượng của thuộc tính”.
Lâm Hàn kiếp trước cũng đã từng nghe một câu nói cực kỳ kinh điển trong triết học: “Chất biến đến từ lượng biến”.
Vậy có nghĩa là, muốn thuộc tính của mình có sự biến đổi về “chất”, hắn cần biến đổi nó về “lượng” đầu tiên!
Trời đất ơi!
Biến đổi về lượng, vậy chẳng phải là tăng cường chakra hay sao?
Chakra của Lâm Hàn bây giờ đã rất dồi dào, nhưng vẫn chưa đủ để sinh ra chất biến! Lần đầu tiên, hắn cảm thấy chakra của mình bắt đầu không đủ!
Theo suy đoán của Lâm Hàn, quá trình “tính chất biến hóa” thực chất là một lần tinh lọc chakra, khiến chakra trở nên càng thuần khiết, càng tinh tế hơn, từ đó có biến đổi về chất. Muốn làm được như vậy, Lâm Hàn trước hết phải sở hữu lượng chakra khổng lồ, sau đó tiến hành tinh lọc ra tinh hoa từ trong đám chakra khổng lồ đó để sử dụng. Hoặc là hắn có thể tinh lọc từng xíu một, sau đó lại tu luyện tăng cường chakra, sau đó lại tinh lọc, lại tăng cường.
Hai con đường, Lâm Hàn cần chọn một!
Trải qua khổ tư suy nghĩ, Lâm Hàn quyết định lựa chọn con đường thứ ba!
Kết hợp cả hai cách.
Hắn có thể vừa tinh lọc, vừa tăng cường chakra, nhưng hắn vẫn muốn tập trung vào cách thứ nhất hơn, nghĩa là tập trung tăng cường chakra là chủ yếu, tinh lọc chakra trong lúc này thuần túy là luyện tập cho quen, đến lúc có đủ chakra, hắn có thể thuần thục mà tinh lọc, tránh khỏi những khó khăn không cần thiết.
Đúng, cứ quyết định như vậy!
Phương pháp tinh lọc chakra thì Lâm Hàn đã có, nó tồn tại trong hệ thống từ ngày đầu tiên Lâm Hàn kích hoạt. Thứ này có giá trị không quá cao, chỉ năm mươi ngàn điểm thưởng, Lâm Hàn hiện tại vừa vặn còn sót gần bảy mươi ngàn, vẫn đủ để trao đổi.
Cũng đừng thắc mắc tại sao phương pháp này lại rẻ như thế, cơ bản là vì nó khá là phổ biến trong nhẫn giới. Bởi trong giới Ninja, không phải ai cũng có lượng chakra hùng hồn như tộc Senju hay Uzumaki. Ví như tộc Hatake chẳng hạn, lượng chakra của họ khá là ít, vì vậy, biện pháp tiến bộ duy nhất là tinh luyện chakra, đó cũng là lý do vì sao mà Kakashi có thể lĩnh ngộ tính chất biến hóa khá sớm, sáng tạo ra nhẫn thuật cấp A – Chidori!
Trao đổi phương pháp tinh lọc chakra, Lâm Hàn quyết định thử trước một chút. Hắn ăn qua loa bữa tối, sau đó ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt tu luyện.
Chakra vận chuyển, Lâm Hàn không có khả năng nội thị giống như võ giả, vì vậy hắn phải xuất chakra ra ngoài cơ thể để nắm bắt được một phần tình huống.
Trước mặt hắn, một cây dây leo đang vươn lên với tốc độ mắt thường cũng thấy được. Nhưng dây leo này chỉ có hai ba cái lá, hơn nữa nhìn màu sắc cực kỳ ảm đạm, giống như một loại cây khô héo vậy.
Nhíu nhíu mày, Lâm Hàn biết, trong Chakra của mình có tồn tại sinh cơ, nhưng thành phần sinh cơ trong đó lại khá ít. Lâm Hàn biết, đây là do Chakra của mình có lẫn khá nhiều tạp chất trong tế bào, khiến thành phần sinh cơ không được nổi trội.
Chakra trong cơ thể biến đổi, tinh thần lực tham gia vào, cố gắng từng chút từng chút tách phần Chakra tạp chất ra khỏi phần Chakra chứa sinh cơ, sau đó, Chakra tạp chất thông qua thủ ấn đặc thù truyền ra ngoài thấm vào cây cối.
Sau hai giờ, Lâm Hàn thở ra một ngụm trọc khí, ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn là một nhánh dây leo đang từ từ khô héo, đã hoàn toàn mất đi sức sống. Hai tay Lâm Hàn bây giờ cũng đã chuyển sang màu đen, thậm chí còn dính một chút mảng bám gì đó nhờn nhờn, lại sàn sạn bên trong.
Lâm Hàn nhíu mày, quyết định ra ngoài tắm táp một chút, trên người hắn bây giờ có vẻ cũng đang bốc mùi, tràn đầy vết bẩn.
Ngâm mình trong làn nước mát lạnh, Lâm Hàn sảng khoái nhắm mắt, âm thầm cảm nhận chakra trong cơ thể mình.
Lượng Chakra đã bị giảm đi một chút, nhưng Chakra lại có vẻ tràn ngập sinh cơ hơn, Lâm Hàn biết, mình đã đi đúng đường rồi.
Cứ như vậy, đến lúc Chakra của hắn tràn ngập sinh cơ, vậy thì nếu hắn sử dụng cùng một lượng chakra ngang bằng với bây giờ, uy lực của nhẫn thuật sẽ tăng lên gấp bội!
Được rồi, tinh luyện chakra đã có kết quả, vậy thì bây giờ phải nghĩ cách tăng cường chakra nhanh chóng.
Lần này, không những phải tăng cường chất lượng Chakra, mà số lượng cũng phải có đột phá. Bởi Lâm Hàn biết, chakra như hiện tại chưa phải là cực hạn của một người sở hữu huyết thống Senju như hắn, chẳng qua trước đây hắn chưa có điều kiện sử dụng chakra mấy nên thấy nhiều, nhưng từ khi lĩnh ngộ hình thái biến hóa, hắn bắt đầu cảm thấy chakra không đủ dùng.
Tăng cường chakra, cái này hình như trong Naruto không thấy có ai nhắc đến, hầu hết đều là dựa theo thân thể phát triển, con người dần lớn lên thì lượng chakra cũng nhiều lên theo. Ví như Kakashi, hắn đã trưởng thành, vì vậy lượng Chakra của hắn từ đầu tới cuối hầu như không thay đổi, có chăng là chất lượng chakra thay đổi nhờ tinh luyện mà thôi. Điều này là giới hạn vì huyết thống của hắn là thứ nhất, thứ hai là vì hắn không rèn luyện thân thể mình trở nên mạnh mẽ.
Nhưng nghĩ cũng đúng, kể cả Kakashi có rèn luyện thân thể mình mạnh lên, nhưng trong thân thể hắn không có một nguồn sản sinh Chakra, vậy thì lượng chakra của hắn cũng không thể tăng lên được, đây là vấn đề tiên thiên, hơn nữa Kakashi cũng không có bất cứ thứ gì khác, như là pháp môn hoặc linh đan diệu dược để sinh ra Chakra cả.
Hay lại nói đến thầy trò Guy – Lee, bọn họ là bộ đôi chăm chỉ rèn luyện thân thể nhất, hơn nữa lại có biện pháp “biến ra” chakra, đó chính là Bát Môn Độn Giáp, vì vậy lượng Chakra của họ là cực kỳ bá đạo. Đến những chương cuối cùng, thậm chí Guy còn có thể bộc phát Chakra nhờ mở cửa thứ tám, dùng thể thuật để đả thương Uchiha Madara, chỉ tiếc hắn không có nhiều thời gian, nếu không người đánh bại Madara phải là Guy, chứ không phải Naruto, Sasuke, hay là tên Zetsu đen đã ám toán Madara giống như trong truyện.
Nghĩ đến mình, Lâm Hàn có thể tự tin vỗ ngực, nguồn sinh sản Chakra của hắn là không thiếu. Huyết thống Senju còn đang chờ hắn khai phá đây, làm sao mà thiếu nguồn sinh sản Chakra được!
Vấn đề ở đây chính là, thân thể của hắn chưa đủ mạnh.
Chưa đủ mạnh? Vậy thì phải rèn luyện để cơ thể trở nên mạnh!
Nhưng… phải làm thế nào?
Rèn luyện theo kiểu “thú vật thức” như thầy trò “Đầu dưa hấu”?
No no… Lâm Hàn có thể tham khảo, nhưng sẽ không lựa chọn làm theo phương thức đó, trừ phi không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng rõ ràng hắn có một lựa chọn rất tốt, vô cùng tốt cơ mà!
Trường sinh bí điển!
Đúng, chính là Trường sinh bí điển!
Đừng có quên, đây là công pháp cấp Thiên! Thuộc hạng cực kỳ hy hữu trong thiên hạ! Nó không quá nổi bật, là vì tác dụng chính của nó là cải tạo thân thể, không thiện về chiến đấu, nhưng không thể phủ nhận sự hiện hữu của nó.
Lâm Hàn biết, nếu không có Trường sinh bí điển, bản thân mình còn lâu mới đạt được thành tựu như hôm nay, bởi nếu không có môn thần công này, thân thể hắn bây giờ sẽ cực kỳ yếu ớt, kéo theo lượng chakra cũng cùi như mía, vậy thì còn nói gì đến nhẫn thuật? Nói gì đến hình thái mới chả tính chất biến hóa?
Hơn nữa, Trường sinh bí điển còn là biện pháp duy nhất giúp Lâm Hàn có thể trường sinh. Nên nhớ, kể cả Hashirama cũng chỉ biết lơ mơ về việc lợi dụng sinh cơ bảo trì tuổi trẻ, chính là Âm Ấn, sau đó truyền lại cho Tsunade mà thôi. Có thể nói, Trường sinh bí điển chính là thần vật nếu nó rơi vào Nhẫn giới. Không! Kể cả trên khối đại lục thần kỳ này, nó vẫn là thần vật!
Nghĩ đến đó, hắn lại thầm cảm kích Tuyết Thiên Lăng, đồng thời trong lòng cũng nổi lên nỗi nhớ khôn nguôi.
----
Sáng hôm sau.
Lúc này, Lâm Hàn đã đi đến tiệm rèn đồ sộ nhất trong thành Cửu Long. Hầu hết vũ khí của đệ tử trong học viện đều xuất ra từ đây, bởi không những chất lượng vũ khí rất tốt, mà giá cả cũng rẻ đến bất ngờ. Nghe nói đây là do chủ tiệm này vốn chính là trưởng lão trong học viện, mở ra tiệm rèn này với mục đích phục vụ cho đệ tử, cùng người trong học viện, vì vậy mới có ưu đãi lớn đến vậy.
Đương nhiên, tiệm rèn cũng mở cửa cả với người bên ngoài, nhưng cái giá nó cũng khác với đệ tử. Theo đúng truyền thống của tiệm, chỉ cần đưa lệnh bài thân phận ra, chứng minh mình là người trong học viện, ngay lập tức sẽ được tiệm giảm giá ít nhất là tám mươi phần trăm, nếu hợp mắt người ta, có khi ngươi không cần trả tiền cũng có được vũ khí.
Bước vào cửa tiệm, Lâm Hàn bắt đầu cảm thấy lóa mắt với từng luồng ánh sáng kim loại sắc lạnh truyền đến. Đủ thứ vũ khí, từ thương, kiếm, đao, bổng… Đủ loại hình thù kỳ quái. Ngoài ra còn có một số loại vũ khí mà Lâm Hàn cũng không biết đến, mà hắn cũng chẳng để tâm.
Quan sát một vòng, Lâm Hàn hơi thở dài, ở đây không có loại vũ khí mà hắn tìm kiếm! Thôi kệ, dù sao cũng đoán thế từ trước, may mà hắn cũng đã vẽ bản thiết kế kiếm này ra, nhờ chủ tiệm rèn là được. Chỉ là… không biết có đắt không?
Đi lên tầng hai, đập vào mắt Lâm Hàn là vô số các loại khoáng thạch với đủ các loại màu sắc khác nhau, thậm chí còn một vài loại nguyên liệu nhìn chẳng khác nào ngọc thạch. Nếu không khéo, có khi người ta còn nhầm tưởng mình đi nhầm vào tiệm trang sức, chứ không phải là tiệm rèn.
Lâm Hàn nhìn quanh một vòng, quan sát đủ loại khoáng thạch. Nhưng dường như chưa nhìn được ra cái gì, hắn quyết định đi tới từng mảnh khoáng thạch, sờ tận tay để cảm nhận chúng.
Từ sáng cho đến giữa trưa, Lâm Hàn không ngừng nghỉ mà kiểm tra khoáng thạch, nhưng dường như không có bất cứ loại nào làm cho hắn vừa ý. Càng ngày, lông mày Lâm Hàn càng nhíu chặt, cho đến khi hắn sờ đến một hòn đá rất tầm thường, xỉn màu đen đúa nằm lọt thỏm trong góc khuất của gian hàng.
Đôi mắt sáng lên, Lâm Hàn nâng niu khối khoáng thạch lớn cỡ quả bóng đá lên, sờ mó hết từ trái sang phải, hết gõ lại vỗ, âu yếm giống như tình nhân của mình, khiến cho vài nữ sinh quanh đó có chút phát tởm.
- Tiểu huynh đệ, cậu nhận ra được khối khoáng thạch đó sao?
Sau lưng Lâm Hàn, một giọng nói hòa ái vang lên. Lâm Hàn nhìn lại, đó là một cụ già quắc thước, râu tóc bạc phơ, nhưng đôi mắt lại sáng ngời hữu thần. Trên người lão là bộ đạo bào xanh có vẻ cũ kỹ, nhưng kết hợp với bộ râu bạc trắng phiêu phiêu, nhìn lão cũng có mấy phần tiên phong đạo cốt.
Cười cười nhẹ nhàng, Lâm Hàn đáp:
- Không biết!
Ông lão hơi ngạc nhiên, đang định hỏi gì đó, nhưng Lâm Hàn đã lên tiếng trước:
- Nhưng cháu biết, thứ này thích hợp với cháu nhất! Xin lỗi cụ, cháu đi thanh toán trước đã.
- Chờ một chút!
Ông cụ đột nhiên gọi giật lại:
- Ta đã ở đây canh gác sáu mươi năm, khối khoáng thạch đó còn ở đây trước cả ta. Ta đã quan sát nó vài lần, chỉ là có độ cứng mềm tuyệt phẩm, có thể rèn ra vũ khí sắc bén vô song mà thôi, nhưng tính chất phụ trợ của nó lại không đâu vào đâu cả, vì vậy không có ai lựa chọn nó. Nói cho ta biết, tại sao cậu lại chọn nó? Ta có thể tặng nó cho cậu!
Nghe đến đó, Lâm Hàn lại cảm thấy hơi khó xử. Hắn lựa chọn khối khoáng thạch này, một phần là biết nó sẽ rèn ra được vũ khí cực kỳ sắc bén, một phần khác là vì chất liệu này có thể thừa nhận Chakra!
Đây mới là điều mà Lâm Hàn quan tâm nhất! Hắn đã nghĩ kỹ được loại vũ khí mà mình muốn dùng, hơn nữa còn lên kế hoạch rèn luyện kỹ càng. Trong đó, điều quan trọng nhất là vũ khí cần thừa nhận được Chakra!
Những khối trước đó, nếu chất liệu tốt thì lại không thừa nhận được Chakra, thứ thừa nhận được Chakra thì mềm nhũn như bún, Lâm Hàn không thích, vì thế mới phải lựa chọn đến tận bây giờ. May mà tìm được khối đá này, nếu không hắn đành phải chọn bừa một khối khác thật là cứng rắn, còn phần thêm Chakra lên vũ khí có lẽ phải để sau vậy.
Khó giải thích vụ Chakra, Lâm Hàn nghĩ nghĩ rồi trả lời:
- Thưa cụ, chẳng là cháu tư chất ngu dốt, chỉ có thể luyện ngoại công, vì thế cần một món vũ khí sắc bén nhất có thể, nên cháu mới chọn thứ này.
- Chỉ vậy thôi?
Cụ già thấy hơi ngạc nhiên:
- Vậy ở đây vẫn còn hàn tinh thạch, huyền thiết khoáng, lạc nhật thần thạch… Tại sao cậu không chọn chúng?
Lâm Hàn gãi gãi đầu, ngượng ngùng đáp:
- Cháu… không có tiền!
Cụ già hơi ho khan hai tiếng, biết mình nói đến chỗ đau của người ta. Ở đây bao nhiêu năm, cụ già cũng biết khá nhiều trường hợp đệ tử nghèo khó, Lâm Hàn lại càng đặc biệt hơn, khi chỉ có thể luyện ngoại công, vì vậy cụ cũng cũng không hỏi thêm gì, chỉ dúi cho Lâm Hàn một tờ giấy, dặn dò:
- Mang ra hậu viện đi, đưa giấy này cho sư phụ Đỗ, hắn sẽ rèn vũ khí cho cậu, không cần mất tiền đâu. Cố gắng phấn đấu cho tốt, mai này mới có tương lai. Đừng như ta… Aiz, cả đời cũng chỉ có thể như vậy!
Cụ già hơi cảm thán xua xua tay đuổi Lâm Hàn đi, không biết bản thân đã bị một thằng nhóc con “vô tình lừa dối”. Nhưng có biết có khi cụ vẫn giúp, một hòn đá rẻ mạt mà thôi, quyền hạn của cụ già ở đây vẫn thừa sức tặng cho Lâm Hàn vài chục khối đá như thế.
Lâm Hàn cảm kích tạ ơn rồi đi tới hậu viện. Trong lòng thầm cảm khái, phải chăng mình quá đẹp trai nên ông trời mới cho mình gặp toàn quý nhân như vậy?