Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #11  
Old 18-04-2008, 12:10 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 10

HÀN ĐÀO CHÚ Ý ĐẾN THANH CỔ KIẾM



Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Sao lại gọi là hang Vạn Xà ?
Phan Long đáp :
-Trong hang đó quần tụ hàng vạn con rắn kỳ độc, hình thù quái dị chẳng thiếu thứ gì nên gọi là hang Vạn Xà.
Vũ Văn Hàn Đào ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
-Ông bạn đi lấy cho lão phu hai viên đá trứng ngỗng, một ít hoa nhỏ và một nắm cỏ khô.
Phan Long hỏi :
-Vũ Văn tiên sinh không đi hay sao ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Sáng mai lão phu sẽ đi coi.
Dứt lời lão đặt cái tráp xuống, ngồi xếp bằng nhắm mắt lại.
Dường như lão mệt quá, chỉ trong khoảnh khắc lão đã đi vào giấc thiền định.
Phan Long xoay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng nói :
-Hai vị hãy chầu chực Vũ Văn tiên sinh ở đây.
Rồi hắn trở gót rảo bước đi nhanh.
Tiêu Lĩnh Vu từ từ bước tới phía sau Vũ Văn Hàn Đào.
Chàng nghĩ thầm trong bụng :
-Bây giờ mà ta muốn giết lão thì chỉ cất tay một cái là xong. Ta muốn kiềm chế lão để bứac bách lấy hợp tác thì cũng chẳng khó gì vì lão là người ham sống sợ chết. Chu Triệu Long tuy ở đây nhưng cũng không thể cản trở được. Chỉ còn khó ở chỗ Thẩm Mộc Phong sắp thân hành tới nơi. Hắn là người cơ mưu mà kiến thức không phải tầm thường tất tra ra nội tình vụ này... Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, suy tính mấy biện pháp nhưng đều thấy có chỗ không ổn.
Giữa lúc ấy chàng ngó thấy Bách Lý Băng giơ tay mặt lên từ từ điểm vào sau lưng Vũ Văn Hàn Đào.
Nguyên cô nhớ đến vụ kiềm chế Phan Long rất công hiệu, cô lại muốn dùng thủ pháp này để kiềm chế Vũ Văn Hàn Đào.
Tiêu Lĩnh Vu thấy vậy cả kinh, muốn cản trở thì đã không kịp nữa mà cũng không dám lên tiếng ngăn lại. Chàng vội vươn tay mặt ra, vận kình lực đẩy tay Bách Lý Băng trệch qua chỗ khác.
Bách Lý Băng cảm thấy một luồng ám kình xô lại lực lượng rất uy mãnh làm tay cô bị chấn động. Nhưng cô kịp thời nhìn tới luồng kình lực này do Tiêu Lĩnh Vu phát ra, nên chưa bật tiếng la.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn Bách Lý Băng dùng phép truyền âm nói :
-Băng nhi ! Không nên hại y.
Bách Lý Băng mỉm cười lùi lại.
Nguyên trong lòng cô cũng có một kế hoạch khác với Tiêu Lĩnh Vu mà không có cách gì giải thích được.
Vũ Văn Hàn Đào không ngờ trong hang thẳm này lại có hai công nhân trá hình, trông lúc nhập đi.hn lão đã trải qua một phen khiếp nạn.
Sau chừng nửa giờ, Phan Long lật đật chạy về, tay cầm nào sơn hoa, nào cỏ khô và hai viên đá trắng.
Tiêu Lĩnh Vu thấy lão đứng lại rồi vẫn còn thở hồng hộc. Hiển nhiên lão đã chạy một đoạn đường khá dài.
Phan Long thấy Vũ Văn Hàn Đào ngồi nhắm mắt, không dám kinh động đành ngồi bên chờ đợi.
Sau chừng nửa giờ nữa, Vũ Văn Hàn Đào từ từ mở mắt ra nhìn Phan Long nói :
-Phiền ông bạn lại một phen lao khổ.
Lão giơ tay đón lấy viên đá trắng, nắm sơn hoa và nắm cỏ khô bỏ vào trong tráp.
Bách Lý Băng nghĩ thầm :
-Lão này cái gì cũng bỏ vào tráp gỗ. Nếu mình đánh cắp cái tráp này chạy đi thì chẳng khác gì con khỉ mất gậy là hết đồ chơi.
Cô quyết định chủ ý đánh cắp cái tráp của Vũ Văn Hàn Đào, nghĩ đến chỗ cao hứng bất giác nhìn Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười.
Đôi môi hé mở để lộ hai hàm răng nhỏ nhắn đều đặn trắng như ngọc.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày dùng phép truyền âm nói :
-Băng nhi phải luôn nhớ thân thế mình mới được.
Bỗng nghe Vũ Văn Hàn Đào cất giọng ôn tồn hỏi :
-Phan huynh ! Tại hạ có mấy điều muốn thỉnh giáo, chẳng hiểu Phan huynh có vui lòng cho biết không ?
Phan Long thấy mình được sủng ái vội khom lưng đáp :
-Thuộc hạ không dám. Vũ Văn tiên sinh có lời hạ vấn, dĩ nhiên thuộc hạ biết điều gì là phải nói hết.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Các vị ở trong hang núi này làm công trong mấy năm, đến phân nửa vì cực nhọc quá mà chết, vậy nhất định công trình nơi đây rất đỗi gian nan ?
Phan Long đáp :
-Bọn thuộc hạ nhất thiết tuân theo chỉ thị của Đại trang chúa mà làm công tác.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
đại trang chúa chỉ thị ra sao ?
Phan Long đáp :
-ý đại trang chúa là phải tìm bốn chỗ vách núi chia nhau khởi công đào hầm tiến vào lòng đất mà không được cho người ngoài trông thấy.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Công trình của các vị tiến bộ thế nào ?
Phan Long đáp :
-Lúc ban đầu khởi công còn thuận lợi, nhưng vách núi càng vào sâu càng rắn chắc chẳng khác nào thành đồng vách sắt. Búa bổ vào đá, tia lửa bắn tung toé chỉ vỡ ra những mảnh vụn nhỏ bằng nắm tay.
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười ngắt lời :
-Mấy trái núi này toàn đá hoa cương rất cứng rắn. Nếu không am hiểu địa chất thì khó lòng phá vỡ được.
Phan Long đáp :
-Bọn thuộc hạ đã công tác năm năm, vẫn chưa tiến bộ được bao nhiêu.
Vũ Văn Hàn Đào từ từ đứng dậy nói :
được rồi ! Bữa nay chúng ta nói tới đây là chấm dứt. Sau này tại hạ nghĩ đến điều gì sẽ thỉnh giáo Phan huynh.
Phan Long đáp :
-Không dám. Vũ Văn tiên sinh muốn hỏi điều gì bất cứ lúc nào tại hạ cũng xin nói hết.
Vũ Văn Hàn Đào xách tráp đứng dậy trở gót đi về lối cũ.
Phan Long theo sau Vũ Văn Hàn Đào. Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng cố ý lọt lại phía sau cách xa hơn một trượng.
Lúc đi vào bụi cỏ, Tiêu Lĩnh Vu dùng phép truyền âm hỏi Bách Lý Băng :
-Băng nhi ! Trung Châu Nhị Cổ bây giờ ở đâu ?
Bách Lý Băng đáp :
-Họ ở trên lữ điếm lúc tiểu muội trọ mấy bữa trước.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
đêm nay Băng nhi bí mật lên núi cải trang lần xuống hang núi rồi ẩn vào trong đám cỏ rậm này.
-Còn lão Đoàn Văn Thăng thì sao ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Lão này mới thật khó xử. Chúng ta không thể giết lão để bịt miệng, mà lưu lão lại trên núi Nhân Duyên, chỉ o\sợ bọn thuộc hạ của bon Thẩm Mộc Phong bắt được tra hỏi, lão thụ hình không nổi cung xưng ra hành tung của chúng ta thì mọi việc đều hư hết.
Bách Lý Băng đáp :
-Tiểu muội coi người đó cũng chẳng tử tế gì, giết quách y là xong.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Nếu mình cũng giết người để bịt miệng thì so với hành độgn tàn ác của Thẩm Mộc Phong phỏng có khác gì ?
Bách Lý Băng mỉm cười đáp :
-Tiểu muội quên mất đại ca là một vị anh hùng đại nhân đại nghĩa.
Tiêu Lĩnh Vu toan nói thì đột nhiên nghe một hồi còi thét lên lanh lảnh vọng lại.
Vũ Văn Hàn Đào dừng bước lại hỏi :
-Thanh âm gì vậy ?
Phan Long đáp :
đó là tiếng còi báo động.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Còi báo động là có địch nhân lẻn vào hang hay sao ?
Phan Long đáp :
đúng thế.
Khu cỏ rậm này mọc cao đến trước ngực. Người nọ chỉ nhìn thấy người kia chía lên một cái đầu. Bách Lý Băng người nhỏ mà thấp bị cỏ che kín mất chỉ còn trông thấy cặp mắt cô chuyển động không ngừng.
Lại nghe ba tiếng còi thật dài sau cùng rồi đột nhiên ngừng lại.
Phan Long khẽ nói :
-Ba tiếng cói đó báo hiệu khẩn cấp. Người ta đã tiến vào hang núi rồi.
Phan Long khẽ nói :
-Chỉ mong người tới đây không phải là Tiêu Lĩnh Vu.
Đột nhiên lão rảo bước chạy ra ngoài.
Phan Long quay lai nhìn Tiêu Lĩnh Vu một cái rồi chạy theo sát Hàn Đào.
Bách Lý Băng dùng phép truyền âm bảo Tiêu Lĩnh Vu :
đại ca ! Dường như bọn họ đều sợ đại ca quá. Lão này hy vọng người tới không phải là đại ca. Nếu hắn biết đai ca đi đằng sau tất phải hồn vía lên mây.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng hồi hộp, chỉ sợ người đến đây là Trung Châu Nhị Cổ.
Nếu chúng bị bắt sống tất chàng phải ra tay cứu viện thì bao nhiêu tiền công đều hỏng hết.
Chàng nghe Bách Lý Băng nói vậy, bất giác động tâm tự nhủ :
-Vạn nhất vì tình thế bắt buộc thì trong hai người chúng ta chỉ còn một ở lại đây, và một phải ra tay.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ miệng chàng đáp :
-Băng nhi ! Tinh thần cảm giác của Vũ Văn Hàn Đào rất bén nhạy. Băng nhi chớ có sơ tâm bại lộ hành tung.
Hai người đang nói chuyện thì đã xuyên qua đám cỏ cao đến trước ngực.
Vũ Văn Hàn Đào đột nhiên dừng bước, lắng tai nghe một lúc rồi hỏi :
-Tiếng còi dừng lại vậy tình thế ra sao ?
Phan Long đáp :
-Chắc là bắt được cường địch rồi.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Nếu thế thì hang núi này chẳng còn gì là bí ẩn nữa ?
Phan Long đáp :
-Mấy năm nay chẳng có chuyện gì, nhưng mấy ngày gần đây xảy ra biến cố luôn luôn.
Vũ Văn Hàn Đào sửng sốt hỏi :
-Sao ? Có người trà trộn vào hang núi rồi ư ?
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất đỗi khẩn trương. Chàng ngấm ngầm vận công đề phòng. Nếu tình thế bắt buộc, Phan Long phải nói rõ thân thế mình thì chàng đành ra tay đột ngột để kiềm chế hai người.
Bỗng nghe Phan Long đáp :
-Canh hai đêm hôm kia cũng có hai người trà trộn vào hang, đúng chỗ giám thị của thuộc hạ, chúng đã bị đánh chết rồi.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Hai người đó là ai ?
Phan Long đáp :
-Hai tên đạo tặc chưa từng nghe danh trên chốn giang hồ.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Chỉ cần không phải là Tiêu Lĩnh Vu, còn ngoài ra đối phó chẳng khó khăn gì.
Phan Long máy môi, chợt nghĩ tới thân phận mình liền khẽ hắng đặng một tiếng rồi dừng lại.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Phan huynh có điều chi muốn nói ?
Phan Long đáp :
-Thuộc hạ e rằng không tiện hỏi.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Cứ hỏi đi, không sao đâu.
Phan Long hỏi :
-Theo lời Vũ Văn tiên sinh thì Tiêu Lĩnh Vu là một nhân vật khó chơi lắm hay sao ?
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười nói :
-Nào phải chỉ khó lòng đối phó mà thôi, nói thẳng ra gã lợi hại vô cùng ! Một nhân vật anh hùng như Thẩm đại trang chúa mà gặp phải Tiêu Lĩnh Vu cũng không khỏi ớn da gà. Bách Hoa Sơn Trang kiến tạo nên những phân đà nổi danh mà đều bị gã đến khiêu khích. Hiện giờ hào kiệt bốn phương dám đối địch với Bách Hoa Sơn Trang đều do hành độgn của Tiêu Lĩnh Vu khích lệ. Gã đã thành chủ soái phản kháng Bách Hoa Sơn Trang rồi.
Phan Long hỏi :
-Vũ Văn tiên sinh đã gặp Tiêu Lĩnh Vu bao giờ chưa ?
Vũ Văn Hàn Đào nói :
Đĩ nhiên tại hạ đã gặp gã rồi.
Phan Long hỏi :
-Vũ Văn tiên sinh có thể cho thuộc hạ biết hình dáng Tiêu Lĩnh Vu phòng sau này thuộc hạ có gặp y phải cẩn thận hơn một chút.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Tại hạ có nói Phan huynh cũng không tin.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
-Chẳng những Phan huynh, ngay chính tại hạ nếu chưa mắt thấy sự việc chỉ nghe người ta kể lại cũng không tin được.
Phan Long hỏi :
-Tại sao vậy ? Vũ Văn tiên sinh nói ra một lời coi bằng chín vạc. Có lý nào tại hạ dám không tín nhiệm ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
được rồi ! Chúng ta không cần về sớm, hãy ngồi lại đây chơi đã.
Lão đặt cái tráp xuống nói tiếp :
-Tiêu Lĩnh Vu năm nay chưa đầy hai chục tuôit mà võ vông cao thâm, chính Đại trang chúa cũng phải điên đầu với gã.
Phan Long ngắt lời :
-Có lý nào thế được ?
Vũ Văn Hàn Đào nét mặt sa sầm nói :
-Nếu không thế thì sao gọi là kỳ tích được ?
Phan Long nghiêng mình đáp :
-Tiên sinh nói phải lắm.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Hai năm trước trên chốn giang hồ đã xuất hiện một tên Tiêu Lĩnh Vu. Kiếm thuật của gã cao thâm một cách kỳ dị mà ra chieu nhanh như điện chớp. Nhiều tay cao thủ võ lâm đối trận với gã chưa kịp rút kiếm đã bị đâm chết. Vì thế mà thanh danh gã khét tiếng giang hồ.
Lão đưa mắt nhìn Phan Long thấy hắn chăm chú nghe liền nói tiếp :
-Nhưng một năm trước đây, trên chốn giang hồ lại xuất hiện Tiêu Lĩnh Vu thứ hai. Gã này võ công cao thâm gấp mấy Tiêu Lĩnh Vu thứ nhất.
Phan Long nói :
-Có chuyện đó ư ? Đã hai Tiêu Lĩnh Vu thì phải một thật một giả. Chắc người sau này muốn mượn uy danh của người trước để tăng thêm giá trị cho mình.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Nếu thế thì còn khá. Tiêu Lĩnh Vu thứ nhất tuy kiếm thuật cao cường nhưng khồn thể đối đầu với đại trang chúa. Vả lại gã chẳng có ý gì kình địch với Bách Hoa Sơn Trang. Nhưng Tiêu Lĩnh Vu thứ hai thì khác hẳn, chẳng những kiếm pháp tuyệt diệu mà võ công của gã lại rất phức tạp. Quyền chưởng, khinh công, ám khí, chỉ phong, chẳng môn nào không lợi hại. Điều đáng lạ hơn nữa, ban đầu gã là bạn thân của Bách Hoa Sơn Trang và đã làm Tam trang chúa ở đó. Nhưng sau hắn biến thành kẻ đối nghịch của Bách Hoa Sơn Trang. Thẩm đại trang chúa thu dụng những cao thủ trên chốn giang hồ, lập ra Hắc y vệ đội, Thập bát kim cương mà chẳng những không vây hãm được gã, lai còn bị đánh cho thất điên bát đảo. Trong vòng nửa năm nay, oai danh của Bách Hoa Sơn Trang bị thương tổn rất nhiều vì sự xuất hiện của Tiêu Lĩnh Vu đã khiến cho quần hùng võ lâm phấn khởi nổi lên phong trào chống đối Bách Hoa Sơn Trang.
Phan Long hỏi :
-Tiêu Lĩnh Vu lơi hại đến thế ư ?
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười đáp :
-Nếu gã không lợi hại thế thì Thẩm đại trang chúa chẳng cần mời tại hạ đến khu ẩn bí này để tìm giúp cung cấm.
Phan Long hỏi :
-Tiên sinh đã nói nhiều mà chưa cho biết hình dáng Tiêu Lĩnh Vu ra sao ?
Vũ Văn Hàn Đào cười mát đáp :
-Tiêu Lĩnh Vu tuôit chưa đầy hai chục, tướng mạo thanh tú, vẻ người phong nhã, phong độ ung dung. Kể tướng mạo thì gã khiến cho các cô thiếu nữ đều mơ ước được gã làm tình lang. Người nào chưa biết gã thì chẳng khi nào ngờ con người thiếu niên thanh tú như vậy lại là một tay võ công tuyệt thế, uy danh chấn động giang hồ.
Phan Long nghe lão nói trồng ngực đánh thình thịch, bất giác quay đầu nhìn lại Tiêu Lĩnh Vu.
Bách Lý Băng nghe người tán dương chàng trong lòng khoan khoái không nhịn được, bất giác nhoẻn miệng cười.
May mà Vũ Văn Hàn Đào chưa nhìn thấy, Bách Lý Băng cũng mau cảnh giác, vội ngậm miệng lại.
Lại nghe Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Phan huynh ! Câu chuyện này mà Phan huynh hỏi nhị trang chúa thì y nhất đi.hn không nói đâu nhé.
Phan Long đáp :
-Tiên sinh khuất mình hạ giáo, Phan mỗ thật lấy làm vinh hạnh vô cùng.
Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm :
-Lão này nham hiểm mà tâm kế sâu xa. Lão đã phí lời với Phan Long như vậy tất là có dụng ý gì.
Bỗng thấy Phan Long nghiêng mình đáp :
-Phan mỗ dược lọt vào mắt xanh của tiên sing thì còn hân hạnh nào bằng ?
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Phan huynh dạy quá lời. Chúng ta là chỗ ngang hàng kết bạn với nhau là phải... Lão dừng lai một chút rồi tiếp :
-Tiểu đệ có một điều muốn thỉnh giáo với Phan huynh.
Phan Long đáp :
-Nếu tại hạ biết xin trình bày hết.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Thế thì hay lắm. Chắc Phan huynh biết nhiều về câu chuyện có liên quan đến cung cấm ?
Phan Long trầm ngâm một lúc rồi đáp :
-Cái đó ư ? Thẩm đại trang chúa chưa từng nói qua với tại hạ điều chi ?
Phan Long ngẫm nghĩ một lúc rồi tiếp :
-Kể ra cũng có mấy điều rất khả nghi.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Xin Phan huynh cho hay, tiểu đệ rửa tai để nghe đây.
Phan Long đáp :
đại khái là một năm trước đây, bọn tại hạ vào trong một tiểu động lượm được một thanh đoản kiếm, hình thù rất cổ quái.
Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời nói :
-Thanh đoản kiếm đó hiện giờ ở đâu ?
Phan Long đáp :
-Thẩm đại trang chúa lấy đem về rồi.
Vũ Văn Hàn Đào không sao được miễn cưỡng nói :
-Hay lắm... Phan huynh cho biết hình dạng thanh kiếm đó.
Phan Long nhắm mắt lại, ngẫm nghĩ dường như để tìm lại trong kí ức. Hồi lâu, hắn mở mắt ra đáp :
-Hơn một năm rồi, tại hạ nhớ không rõ lắm. Đại khái thanh kiếm đó dài chừng thước hai, rộng bằng ba ngón tay, vỏ kiếm màu xanh thẫm. Không hiểu kiếm đúc bằng gì mà cứng rắn vô cùng ! Vũ Văn Hàn Đào khẽ nói :
-Vỏ kiếm màu tía thẫm, thanh kiếm nổi danh trong thiên hạ... Lão quay sang ngõ Phan Long hỏi tiếp :
-Thanh kiếm ở trong vỏ hình thù thế nào ?
Phan Long đáp :
-Tại hạ chỉ được nhìn thấy thanh kiếm cả vỏ, chứ chưa được nhìn thấy thanh kiếm.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Lúc các vị lấy được thanh kiếm đó, Thẩm đại trang chủ đang đứng bên, nên chưa kịp rút kiếm ra đã bi đại trang chúa lấy đem đi ngay phải không ?
Phan Long lắc đầu đáp :
-Không phải. Bọn tại hạ lấy được thanh đoản kiếm rồi, sau một tuần đại trang chúa mới tới đây.
Vũ Văn Hàn Đào cười nói :
-Trong vòng mười ngày mà Phan huynh cũng chưa rút kiếm ra coi thì thật là nhẫn nại, tại hạ khâm phục vô cùng.
Phan Long đáp :
-Không phải tại hạ nhẫn nại đến thế đâu. Chỉ vì thanh kiếm dính chặt vào vỏ kiếm, tại hạ không thể rút ra được.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Có phải thanh kiếm đó có cơ quan khoá lại ?
Phan Long đáp :
-Tại hạ đã kiếm rất kỹ mà không thấy chỗ nào có khoá để mở, tựa hồ vỏ kiếm và thân kiếm đúc liền với nhau.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Cái đó chỉ là một khối gang thép màu tía thì sao Phan huynh lại khẳng định đó là một thanh đoản kiếm ?
Phan Long đáp :
-Tại hạ đã có mấy chục năm kinh nghiệm nên nhận ra nhất định là một thanh đoản kiếm.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Phan huynh bằng cứ vào điều chi mà quyết đoán như vậy ?
Phan Long đáp :
-Chuôi kiếm và thân kiếm to nhỏ khác nhau. Màu sắc chuôi kiếm cũng không giống nhau, nên tại hạ xác định đó là một thanh đoản kiếm.
Tiêu Lĩnh Vu rất lấy làm kỳ nghĩ thầm :
-Không hiểu thanh đoản kiếm này có điều chi kỳ dị mà Vũ Văn Hàn Đào hỏi căn hỏi vặn như vậy ?
Lại nghe Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Phan huynh còn phát hiện ngoài vỏ kiếm điều gì nữa không ? Tỷ như tự tích, hoa văn.
Phan Long đáp :
-Nếu Vũ Văn tiên sinh không hỏi tới điều này thì tại hạ quên mất. Trên vỏ kiếm có khắc hoa. đồ giống như con rồng mà không phải rồng. Tại hạ là người cổ lậu không hiểu nét vẽ đó đại biểu cho cái gì ?
Vũ Văn Hàn Đào lộ vẻ kinh dị hỏi :
-Trong bức hoa. giống con rồng còn khắc một hình người phải không ?
Dường như lão sợ Phan Long không hiểu liền nói tiếp :
-Tại hạ muốn nói là tướng mạo người đó rất cổ quái.
Phan Long trầm ngâm một chút rồi đáp :
Đường như có một cái đầu người... Vũ Văn Hàn Đào la lên :
đáng tiếc ơi là đáng tiếc.
Phan Long lấy làm kỳ hỏi :
đáng tiếc điều chi ?
Vũ Văn Hàn Đào biết mình lỡ lời vội đáp :
-Nghe lời Phan huynh nói thì dường như đó là một thanh kiếm báu, nhưng tại hạ chưa trông thấy, khó mà quyết đoán được... Lão ngừng lại một chút rồi hỏi :
-Thẩm đại trang chúa lấy thanh kiếm đó rồi có nói gì không ?
Phan Long đáp :
-Lão nhân gia cầm lấy một lúc rồi cất vào bọc.
Vũ Văn Hàn Đào không hỏi gì nữa, đảo mắt quanh một lượt rồi nói :
đã lâu không thấy tiếng còi báo động, chắc người vào hang đã bị bọn ta đả thương rồi ?
Phan Long lắc đầu đáp :
-Không có đâu.
Vũ Văn Hàn Đào đã đứng dậy cất bước toan đi. Lão nghe Phan Long nói vậy đột nhiên đứng lại hỏi :
-Sao Phan huynh biết người tới đây chưa bị hạ ?
Phan Long đáp :
-Trong hang núi này đã có tín hiệu. Nếu người đó bị hạ sát hay bị bắt thì đã có tín hiệu truyền ra để người trong hang khỏi phải đi tìm kiếm... Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Vậy tình trạng lúc này ra sao ?
Phan Long đáp :
đã phát giác ra tung tích bên địch nhưng họ lai tẩu thoát mà chưa tìm thấy.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Hang núi này tuy dài, nhưng theo nhận xét của tại hạ thì hình thế cũng không lấy gì làm phức tạp mà sao không tìm thấy hành tung bên địch ?
Phan Long đáp :
-Những người vào đây dù võ công cao cường đến đâu cũng không thể trốn thoát được cách điều tra tinh mắt của bên ta. Hãy chờ một lát nữa là có tin truyền ra.
Vũ Văn Hàn Đào đột nhiên quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng hỏi :
-Nếu người tới đây trà trộn vào trong đám nhân công, há chẳng làm cho chúng ta khó mà điều tra được ư ?
Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi nghĩ thầm :
-Lão này quả nhiên đáo để ! Từ giờ trở đi mình phải lưu tâm mới được.
Phan Long dường như trong lòng cũng hồi hộp. Hắn hắng đặng một tiếng rồi đáp :
-Chúng ta hãy chạy lại phía trước kia xem sao ? Nếu cần thì chúng ta giúp họ lục tìm hành tung bên địch.
Vũ Văn Hàn Đào trong lòng chưa muốn đi giúp người lục tìm cường địch, nhưng Phan Long nói vậy không tiện chối từ, xách tráp đứng lên đáp :
-Phan huynh nói phải đấy.
Rồi rảo bước tiến về phía trước.
Tài sản của ngocvosong1986


Last edited by ngocvosong1986; 24-04-2008 at 04:47 PM.
  #12  
Old 21-04-2008, 03:44 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 11

TRONG HANG NÚI PHÁT SINH BIẾN CỐ



Phan Long tiến lên trước một bước nói :
-Tai hạ xin dẫn đường vào cho tiên sinh.
Tiêu Lĩnh Vu cũng bước hai bước lẹ theo sát Bách Lý Băng dùng phép truyền âm dặn cô :
-Băng nhi ! Không hiểu ai đã tiến vào hang núi, nếu có chạm trán chúng ta thì Băng nhi phải trầm tĩnh lắm mới được.
Bách Lý Băng quay lại mỉm cười gật đầu rồi rảo bước tiến nhanh về phía trước.
Mấy người đi được chừng sáu, bảy trượng, đột nhiên nghe tiếng kim thiết đụng nhau choang choảng vọng lại.
Vũ Văn Hàn Đào chau mày hỏi :
đây có phải là tín hiệu không ?
Phan Long đáp :
đây là tín hiệu báo việc khẩn cấp. Địch nhân là tay rất lợi hạ đã đả thương những người trong bang. Ba người bị trọng thương hay bị chết rồi.
Lại nghe tiếng kim thiết vang lên. Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Tiếng kiem thiết ở mé tả vọng lại tức là đã phát giác ra người bị thương hoặc bị giết ở mé tả phải không ?
Phan Long đáp :
đúng thế ! Chỉ trong vòng hai chục trượng.
Hắn vừa nói vừa chạy nhanh về phía trước.
Vừa chuyển qua một góc núi, quả thấy ba đại hán võ phục áo đen chạy tới đứng vây quanh ba xác chết.
Phan Long và Vũ Văn Hàn Đào chạy nhanh lại.
Tiêu Lĩnh Vu không dám đến gần đứng cách xa bảy tám thước chú ý nhìn xem những người này bị thương bởi vũ khí gì. Không ngờ Vũ Văn Hàn Đào đứng che khuất thị tuyến của chàng nên không nhìn rõ được.
Bỗng nghe Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
đã phát hiện ra địch tung chưa ?
Một trong ba đại hán áo đen đáp :
-Khi họ vào hang liền bị mai phục ngấm ngầm ở bên ta phát giác nổi tấu hiệu.
Mọi người lập tức rượt theo nhưng địch tung đã mất hút. Đại khái ba vị anh em đây phát giác ra địch tung và bị bọ họ hạ độc thủ gia hại.
Vũ Văn Hàn Đào cúi xuống nhìn kỹ ba xác chết rồi nói :
-Hai người bị gia hại về ám khí. Còn một người bị chết về thủ pháp trầm trọng của nội gia... Lão đảo mắt nhìn người áo đen kia hỏi tiếp :
-Ông bạn có nhìn thấy người mới đến đây không ?
Đại hán ra chiều bẽn lẽn đáp :
-Tại hạ nghe báo động đuổi tới thì đã chậm mất một bước, chỉ nhìn thấy hai bóng người mà chưa rõ tướng mạo.
Vũ Văn Hàn Đào lại hỏi :
-Chu nhị trang chúa đâu rồi ?
Đại hán áo đen đáp :
-Nhị trang chúa cùng ba vị giám công đang rượt theo tung tích địch nhân.
Vũ Văn Hàn Đào không hỏi gì nữa cất bước tiến về phía trước.
Phan Long khẽ nói :
-Xin ba vị hãy đem ba bộ di thể này đi mai táng dùm.
Dường như địa vị Phan Long còn ở trên ba đại hán áo đen nhiều. Ba gã nghe lời thi lễ vâng mệnh. Mỗi người cắp một xác chết chạy thẳng ra mé hang núi.
Phan Long không lý gì đến họ nữa cất bước rượt theo Vũ Văn Hàn Đào.
Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng thuỷ chung vẫn cách xa hai người chừng sáu thước.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Phan huynh ! Ba đại hán áo đen đó địa vị thế nào ?
Phan Long đáp :
-Họ là những võ sĩ tuần sơn. Cả thẩy ba mươi sáu người, cứ ba người hợp lai thành một tiểu tổ.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Thế thì phải rồi. Bọn chúng không bị hại chẳng nói làm chi, nếu gặp độc thủ là cả ba người cùng chết.
Phan Long đáp :
đúng thế đó.
Vũ Văn Hàn Đào đột nhiên gia tăng cước bộ chạy thẳng về lối cũ.
Chẳng mấy chốc đã đến bên đầm có suối nước chảy vào.
Tiêu Lĩnh Vu vừa đi đường vừa để ý bốn mặt mà chưa phát giác ra một bóng người nào.
Bên đầm vẫn lặng yên như tờ, tuyệt không thấy tình cảnh hỗn loạn về vụ truy tầm địch nhân.
Tiêu Lĩnh Vu hoang mang tự hỏi :
-Chẳng nhẽ người vào hang đã bị kiềm chế hay bị bắt sống rồi ?
Lại nghe Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Phan huynh ! Cường địch trà trộn vào trong núi còn ở đây không ?
Phan Long đáp :
-Tại hạ chưa nghe thấy báo cường địch đã rời khỏi hang núi.
Vũ Văn Hàn Đào đảo mắt nhìn quanh nói :
-Nếu địch nhân còn ở trong hang núi thì dĩ nhiên chúng ẩn nấp rồi. Chúng ta từ mé tây đi về không thấy địch tung đâu mà chỉ thấy xác chết của người mình, xem chừng cách phòng thủ trong hang hãy còn sơ khoán chưa thể nói là nghiêm mật được.
Phan Long nói :
-Mấy năm nay kể cũng có người lạc vào hang núi đều bị chúng ta bắt được hoặc giết đi, hoặc thu dụng sung vào chỗ nhân công bị tổn thất, chưa từng xảy ra thất thố lần nào. Gần đây... Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời :
-Có phải Phan huynh muốn nói gần đây có người trà trộn vào hang ?
Phan Long liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng vẻ mặt bình tĩnh đáp :
đúng thế ! Đúng thế ! Hai người lẻn vào đều bị tìm thấy và đánh chết ngay đương trường.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Té ra là thế... Lão thở phào một cái hỏi :
-Phan huynh ! Tại hạ có một điểm lo âu, chẳng hiểu Phan huynh có đồng ý không ?
Phan Long đáp :
-Vũ Văn tiên sinh có điều gì nghi ngại xin cứ nói ra.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Bốn vị đại giám công có quen mặt hết các nhân công dưới quyền mình không ?
Phan Long đáp :
-Bốn tốp nhân công thì tốp nào cũng nhận biết hết người trong tốp ấy.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Thế thì được rồi... Lão chưa dứt lời bỗng thấy Chu Triệu Long chạy vội đến.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi ngay :
-Nhị trang chúa ! Đã tìm thấy người lạ vào hang chưa ?
Chu Triệu Long lắc đầu đáp :
-Vẫn còn đang xục tìm... Gã ngừng một chút rồi tiếp :
-Xem chừng những bí ẩn trong hang núi đã bị tiết lộ. Hỡi ơi, mong sao Đại trang chúa đến đây sớm đi.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
-Võ công và tài trí của Thẩm Mộc Phong đều hơn người càng khiến cho bọn thuộc hạ tỏ ra khiếp nhược bất tài.
Lại nghe Chu Triệu Long hỏi :
-Vũ Văn huynh ! Đã tìm ra manh mối gì chưa ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Tại hạ đã nhận được mấy điểm khả nghi, tỷ như hình thế, địa chất hang núi này rất kỳ lạ. Nào đá núi, nào cát vàng, nào mạch nước, cái gì cũng đầy đủ.
Chu Triệu Long hỏi :
-So với các hang núi khác có chỗ nào không giống nhau ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Rất nhiều chỗ không giống. Trong mười dặm sơn cốc địa chất ở đây thì dù đi ngàn vạn dặm đường cũng không tìm đâu thấy kỳ tích như vậy. Địa chất ở đây biến hoá khác thường.
Chu Triệu Long chuyển động cặp mắt nhìn xuống đầm nước, bỗng la thất thanh :
-Cái gì đây kia ?
Vũ Văn Hàn Đào chú ý nhìn ra thì thấy trong làn nước xanh biếc dưới đầm có một ánh hồng chuyển động lúc nổi lúc chìm.
Tiêu Lĩnh Vu đứng cách xa bảy tám thước không nhìn rõ tình hình dưới đầm.
Chàng nghe Chu Triệu Long hô hoán trong lòng nóng nảy vô cùng mà không tiện tiến lại coi, chỉ lắng nghe câu chuyện giữa hai người để dò xét.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
Đường như là con cá chép lâu năm.
Chu Triệu Long đưa mắt nhìn Phan Long hỏi :
-Ngày thường có thấy bóng hông trong đầm không ?
Phan Long đáp :
-Thuộc hạ chưa từng thấy qua.
Hằn ngẩng đầu trông trời chiều nói tiếp :
-Vả lại thuộc hạ ít khi ra bờ đầm giữa ban ngày. Đại trang chúa đã ra lệnh cho bọn thuộc hạ, nếu không gặp trường hợp khẩn yếu thì không được đi lại trong bang vào lúc ban ngày.
Chu Triệu Long gật đầu nói :
-Vũ Văn huynh... Vũ Văn Hàn Đào đang ngưng thần chú ý nhìn bóng hồng trong đầm, chưa nghe thấy tiếng gọi của Chu Triệu Long.
Đột nhiên trên làn sóng xanh biếc tia nước bắn lên túng toé. Bóng hồng khuấy động rồi mất hút.
Vũ Văn Hàn Đào chống tay, dán tai xuống đất, nhắm hai mắt lại chú ý lắng nghe.
Sau khoảng thời gian uống cạn tuần trà, lão đứng lên phủi tay nói :
-Cái đầm nhỏ này có nhiều quái dị.
Chu Triệu Long hỏi :
-Quái dị ở chỗ nào ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
Đường như dưới đáy đầm có một mạch nước thông vào lòng đất, nhưng lắng tai nghe thì lại chẳng thấy gì... Bỗng nghe tiếng bước chân trầm trọng vọng lại. Mọi người ngửng đầu nhìn ra thấy lão khuyết tai đang bước chậm chạp đi tới.
Bất cứ ai nhìn lão cũng nhận thấy dường như lão bị trọng thương.
Chu Triệu Long vẫy tay nói :
-Phan Long ! Ngươi ra đỡ y lại đây.
Phan Long dạ một tiếng rồi chạy ra ôm lấy lão râu bạc chạy đến bên Chu Triệu Long.
Vũ Văn Hàn Đào trầm giọng thốt :
-Chớ nói năng gì hết.
Lão huy động tay trái điểm vào hai chỗ huyệt đạo trên người lão rồi mở nắp lấy hai viên thuốc cho lão uống và dặn lão :
-Chờ cho thuốc ổn định thương thế rồi hãy nói.
Lão rau bạc trợn mắt lên nhìn Vũ Văn Hàn Đào một cái rồi nhắm mắt.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
-Không hiểu hai người đó có phải là Trung Châu Nhị Cổ chăng ? Nếu đúng vậy thì vụ này thật rầy rà.
Lại nghe Chu Triệu Long khẽ hỏi :
-Vũ Văn huynh ! Liệu y có qua được không ?
Gã hỏi câu này tỏ ra không thương tiếc gì đến cái chết của lão râu bạc mà chỉ cần hỏi rõ nội tình mới là điều quan trọng.
Vũ Văn Hàn Đào vẻ mặt nghiêm trang đáp :
-Y phải miễn cưỡng vận động nội lực chống đỡ đi được tới đây thì sức cùng lực kiệt. Nếu không mau giữ vững thương thế thì khó lòng chống đỡ nổi để nói lại những chuyện đã trải qua.
Chu Triệu Long nói :
-Tiểu đệ quên mất Vũ Văn huynh tinh thông y thuật, có thể dùng linh đan để duy trì tính mạng cho y.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Tại hạ không nắm vững có thể bảo toàn được tính mạng cho y hay không, nhưng dược lực thấm vào người chắc chắn giữ cho thương thế không biến thành nguy kịch hẳn kéo dài mạng sống được một vài giờ.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm quan sát, phát giác ra Chu Triệu Long cực kỳ hoảng hốt, nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh.
Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm. Vũ Văn Hàn Đào mới giải khai hai chỗ huyệt đạo cho lão râu bạc và bảo Chu Triệu Long :
-Bây giờ nhị trang chúa có thể hỏi y được rồi đó.
Chu Triệu Long không nhẫn nại được nữa vội hỏi :
-Lão gặp địch nhân rồi phải không ?
Lão râu bạc đáp :
-Hai người mới đến là một nam một nữ.
Chu Triệu Long sửng sôt nói :
-Nếu một nam một nữ thì mười phần đến tám là Tiêu Lĩnh Vu.
Vũ Văn Hàn Đào cũng rất sợ Tiêu Lĩnh Vu. Sắc mặt tái mét lão hỏi :
-Gã nam hình dáng thế nào ?
Lão râu bạc đáp :
-Vào trạc hai mươi tuổi, mình mắc võ phục màu lam, lưng cài bảo kiếm. Võ công cực kỳ cao thâm.
Lão nói liền mấy câu rồi thở lên hồng hộc.
Vũ Văn Hàn Đào chờ cho lão bớt thở rồi mới hỏi tiếp :
-Còn người nữ thì thế nào ?
Lão râu bạc đáp :
-Quần áo màu lục, khăn bịt đầu cũng màu lục.Dung nhan rất xinh đẹp và cũng sử dụng một thanh trường kiếm.
Vũ Văn Hàn Đào ngửng đầu ngó Chu Triệu Long muốn nói lại thôi.
Chu Triệu Long thở phào một cái nhẹ nhõm rồi hỏi :
-Còn hai vi giám công nữa đâu ?
Lão râu bạc đáp :
đều chết vì lưỡi kiếm của thiếu nữ. Những kiếm chiêu của thị cực kỳ tàn độc, dường như còn lợi hại hơn cả thiếu niên áo lam.
Chu Triệu Long ngửng đầu nhìn Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Trước nay Tiêu Lĩnh Vu không mặc võ phục màu lam bao giờ.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Cái đó khó mà quyết đoán được.
Lão chăm chú nhìn người râu bạc nói :
-Các vị gặp họ ở chỗ nào ?
Lão râu bạc đáp :
-Cách đây độ vài chục trượng.
Vũ Văn Hàn Đào và Chu Triệu Long đảo mắt nhìn quanh. Chu Triệu Long ho một tiếng rồi nói :
-Sao không nghe tiếng các vi động thủ và hô hoán chi hết ?
Lão râu bạc đáp :
-Có thể nói là chưa động thủ.
Chu Triệu Long ngắt lời :
-Chưa động thủ mà sao các vị lại bị tử thương ?
Lão râu bạc đáp :
-Chúng ra tay mau lẹ dị thường! Thiếu nữ vừa giơ trường kiếm lấp loáng thì hai vị đại giám công họ Vương và họ Nham đã bị chết ngay. Thuộc hạ rút khí giới ra chưa kịp độgn thủ liền bị gã trai phóng chưởng đánh trúng.
Chu Triệu Long hỏi :
-Sao gã lại không giết lão ?
Lão râu bạc đáp :
-Thuộc hạ bị trúng chưởng rồi nằm lăn dưới đất, chắc gã tưởng thuộc hạ chết rồi liền bỏ mặc để đó.
Chu Triệu Long hỏi :
-Lão có nhìn thấy chúng đi về ngả nào không ?
Lão râu bạc đáp :
Đường như chúng đi về phía tây. Lúc đó thuộc hạ bị trọng thương, mắt loá không nhìn rõ nữa.
Chu Triệu Long lại thở dài nói :
-Nếu vậy thì có lẽ đúng là Tiêu Lĩnh Vu.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Sao gã biết được nơi đây ?
Chu Triệu Long run lên đáp :
-Không chừng gã theo dõi chúng ta đến tận hang núi này.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Nhưng còn nữ nhân kia thì sao ? Thị rút kiếm đánh một đòn mà giết được hai tay đại giám công thì quyết không thể là hai ả Kim Lan hay Ngọc Lan từng tư hôn với Tiêu Lĩnh Vu.
Bách Lý Băng nghe nói Tiêu Lĩnh Vu cùng hai tên nha đầu tư hôn, bất giác trợn lòng trắng mắt lên lườm chàng.
Tiêu Lĩnh Vu thấy cô lộ vẻ tức giận, sợ cô làm bại lộ hành tung, vội dùng phép truyền âm nói :
-Băng nhi ! Chúng ta đang ở vào giữa lòng địch, chớ có sơ xuất.
Lại nghe Chu Triệu Long nói :
-Phải rồi ! Hai con nha đầu kia khó lòng rút kiếm đánh một đòn mà hạ được tứ đại giám công vì những người này bản lãnh không phải kém cói. Thiếu nữ đó đúng là tay cao thủ hạng nhất.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-ồ ! Nếu vậy gã trái chưa chắc đã phải là Tiêu Lĩnh Vu.
Chu Triệu Long đáp :
-Tiểu đệ cũng chỉ mong Vũ Văn huynh đoán không lầm... Gã đảo mắt nhìn Phan Long hỏi :
-Trong hang núi này còn có những tay hảo thủ nào khác nữa không ?
Phan Long đáp :
-Về võ công thì ở đây chỉ có bốn đại giám công là hơn hết. Trong bốn người bọn thuộc hạ, Đặng huynh đây giỏi nhất.
Lão râu bạc vội nói :
-Phan huynh dạy quá lời. Trong bốn anh em, bản lãnh không ai bằng Phan huynh, mà cả môn độc châm ám khí của Phan huynh cũng không bì kịp.
Chu Triệu Long nói :
-Phan Long ! Lão đi kiếm mấy vị cao thủ để chúng ta tiến về phía tây xục tìm... Phan Long đáp :
-Ngoài bốn vị đại giám công còn một ít cao thủ chia ra phòng vệ những nơi hiểm yếu. Ai cũng có chuyên trách của người đó. Nếu điều động họ tới đây mà cường địch xâm nhập vào hang là họ có thể thoát được con mắt giàm thị.
Chu Triệu Long hỏi :
-Nói vậy thì điều độgn nhân thủ khó lắm sao ?
Phan Long đáp :
-Tất cả sự cắt đặt ở đây đều do Đại trang chúa an bài. Nếu nhị trang chúa muốn điều động thì thuộc hạ xin loan báo rõ đây là lệnh của nhị trang chúa.
Chu Triệu Long nói :
-Bất tất phải điều động nữa... Gã đảo mắt nhìn Phan Long hỏi :
-Lão ở trong hang này dù lâu ngày vậy những cuộc bố trí ở đây chắc là hiểu hết ?... Phan Long vội đáp :
-Thuộc hạ chỉ biết việc phạm vi của mình, còn cách bố trí cự địch chẳng hiểu gì hết.
Chu Triệu Long lạnh lùng nói :
-ít ra lão cũng còn hiểu rõ hơn ta.
Phan Long thấy gã lộ vẻ không vui, không dám lý luận nữa vội đáp :
-Nhị trang chúa nói phải lắm.
Chu Triệu Long hỏi :
-Theo ý lão thì có nên truy tầm bọn chúng không ?
Tuy gã biết người tới đây không phải là Tiêu Lĩnh Vu nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, vì lỡ ra đúng là chàng quyết không tha gã. Gã đành ở với Vũ Văn Hàn Đào một chỗ, Tiêu Lĩnh Vu có tìm đến, gã cũng có thêm được tay trợ thủ.
Nên biết, Vũ Văn Hàn Đào là địa vị tân khách, gã không dám hạ lệnh cho lão cùng mình đi truy tầm Tiêu Lĩnh Vu.
Phan Long cũng là người bôn tẩu giang hồ lâu ngày, đã hiểu ý của Chu Triệu Long liền nói :
-Theo ý thuộc hạ thì không nên làm cho cục diện rối loạn, tam thời để yên, đừng xục tìm hai người kia nữa.
Vũ Văn Hàn Đào khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói theo :
-Tại hạ cũng đồng quan điểm như vậy. Mình muốn xục tìm hai người kia tất phải điều độgn cao thủ ở các trạm nội trạm chính và làm chủ chương pháp rối loạn.
Trong hang núi chẳng có gì là vật trâm quý, nên không sợ chúng đánh cắp.
Chu Triệu Long nói :
-Vũ Văn huynh nói phải lắm ! Chúng ta trấn tĩnh là khiến cho đối phương sinh lòng ngờ vực, không dám hành độgn khinh suất. Đại trang chúa sắp dẫn cao thủ tới nơi, khi đó sẽ quyết định việc tầm nã địch nhân.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Tiểu đệ đã hoa. hình thế mấy nơi trọng yếu trong núi và lấy cát đa để nghiên cứu xong mới có thể phục mạng Thẩm đại trang chúa được. Nhị trang chúa đã không điều độgn các cao thủ trong hang núi để truy tầm địch nhân, nhân cơ hội này sưu tầm và nghiên cứu sự vật.
Chu Triệu Long đáp :
-Thế cũng hay... Gã đảo mắt nhìn Phan Long nói :
-Lão kiếm cho Vũ Văn tiên sinh một căn nhà đá cửa ngõ kiên cố.
Phan Long đáp :
-Căn nhà mà Nhị trang chúa trú chân kiên cố hết. Đại trang chúa cũng làm nơi đó làm chốt để thiết lập mọi cơ quan.
Chu Triệu Long gật đầu. Gã đưa mắt nhìn gã họ Đặng hỏi :
-Thương thế của lão ra sao ?
Lão râu bạc đáp :
-Nhờ có linh đan của Vũ Văn tiên sinh, thuộc hạ đã thấy đỡ nhiều.
Chu Triệu Long nói :
-Vậy lão đi nghỉ thôi.
Lão râu bạc đứng dậy trở gót đi ngay.
Chu Triệu Long lại nhìn Phan Long dặn :
-Lão kiếm trong bọn công nhân một số võ công khá hơn để canh giữ những yếu địa trong hang.
Phan Long nghiêng mình đáp :
-Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Chu Triệu Long nói :
-Vũ Văn huynh ! Chúng ta đi thôi.
Hai người sóng vai tiến vào trong thạch động dùng làm nơi cư trú cho Chu Triệu Long.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh thấy toàn thể hang núi yên lặng như tờ. Ngoài chàng và Bách Lý Băng cùng Phan Long không còn ai nữa.
Phan Long nhìn bóng sau lưng ctt và Vũ Văn Hàn Đào cho đến khi mất hút rồi thủng thẳng nói :
-Hai vị cũng đi theo tại hạ.
Bách Lý Băng nghĩ tới mùi mồ hôi xú uế trong thạch thất của bọn công nhân thì không khỏi buồn nôn. Cô chau mày hỏi :
-Sao ? Lại trở về căn nhà của công nhân ư ?
Phan Long khẽ đáp :
-Bất tất phải về đó. Sau khi đình công tác, bọn công nhân võ công vào hạng khá đã khôi phục lại thần trí. Chúng thấy hai vị mới lạ tất hỏi han rắc rối, e rằng khó giữ cho khỏi bại lộ hành tung.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Vậy phải làm thế nào ?
Phan Long đáp :
-Hai vị tạm thời vào chỗ trú ngụ của tại hạ mới có thể đỡ phần bị bại lộ.
Bách Lý Băng nói :
-Các hạ dẫn đường cho bọn tại hạ theo sau.
Phan Long dùng hai người vào trong một toà thạch động rồi, lão đóng cửa lại hỏi:
-Trong hai vị có phải một vị là Tiêu Lĩnh Vu không ?
Tài sản của ngocvosong1986


Last edited by ngocvosong1986; 24-04-2008 at 04:51 PM.
  #13  
Old 21-04-2008, 03:46 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 12

NGOÀI THẠCH ĐỘNG NGỌC ĐƯỜNG XUẤT HIỆN



Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn thấy cửa đá rất kín, không một tia ánh sáng nào lọt vào được. Bên ngoài dù có người đứng cũng khó lòng nghe rõ. Chàng ngẫm nghĩ rồi chậm rãi đáp :
-Các hạ chỉ tự vấn tâm mình là được. Các hạ coi tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu cũng vậy hay chẳng phải là Tiêu Lĩnh Vu cũng thế, đừng đem bán đứng bọn tại hạ là chẳng khi nào bọn tại hạ lại gia hại các hạ.
Căn thạch động này chỉ sâu chừng ba trượng thoáng nhìn một cái là hết ngay.
Trong thạch động có đặt một cái giường tre. Trên vách treo hai thanh trường kiếm và hai lưỡi đơn đao.
Phan Long lấy một thanh trường kiếm trên vách xuống rồi nói :
-Xin hai vị ở đây hãy nghỉ một lúc. Tại hạ đi sắp đặt một chút lâu lắm là một giờ sẽ trở lại ngay.
Hắn nói rồi cất bước đi liền.
Bách Lý Băng khẽ hỏi :
-Có cần phòng bị hắn không ?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :
-Không cần.
Bách Lý Băng hỏi :
-Chu nhị trang chúa và Vũ Văn Hàn Đào đều sợ đại ca lắm phải không ?
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp :
-Họ là những người tham sanh uý tử, hễ thấy ai võ công cao hơn là sợ hết.
Bách Lý Băng nói :
đại ca nói phải lắm...! Cô ngừng lại một chút rồi hỏi :
-Hình thế và địa chất trong hang núi này quả nhiên không giống các hang núi khác. Chu Triệu Long bảo cung cấm ở đây, chẳng hiểu có đúng không ?
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :
-Chắc là đúng đó.
Bách Lý Băng hỏi :
-Sao đại ca biết thế ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Tiểu huynh có đồ án để tìm ra cung cấm, chỉ cần tìm điều chứng thực, xem có đúng cung cấm ở đây không ? Sau nữa phải kiếm cho ra cửa vào mới tới nơi được.
Bách Lý Băng hỏi :
-Trong cung cấm đựng bảo bối gì mà những người trong võ lâm đều muốn tìm vào ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Tiểu huynh cũng chưa biết rõ nội tình. Theo lời đồn thì mấy chục năm trước đây trên đường võ lâm Trung Nguyên rất nhiều nhân tài. Mười vị võ công cao thâm hơn hết đã cùng nhau tỉ võ để tranh giành danh hiệu võ công đệ nhất, nhưng tỉ đấu mãi không phân thắng bại. Võ công của mọi người không giống nhau mà đều cao thâm tuyệt đỉnh. Sau có một người tên gọi Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên chuyên về môn học kiến trúc, không hiểu lão đã phí biết bao tâm huyết cùng thời giờ để dựng lên một toà cung cấm, ước hẹn mười đại nhân tài trong thiên hạ vào cung cấm tỷ võ, nhưng sau khi họ vào cung rồi đều bị giam ở trong đó không một ai ra thoát để xuất hiện ngoài võ lâm nữa... Bách Lý Băng ngắt lời :
-Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên đã dựng lên cung cấm mà sao chính lão cũng không ra được ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Có lẽ lão làm một cái cửa chết, ở bên trong không mở được. Cũng có khi mười tay đại cao thủ sau khi bị giam hãm nổi cơn tức giận rồi giết lão ở trong cung cấm... Chàng thở phào nói tiếp :
đó là tiểu huynh đoán như vậy thôi. Mình chưa vào cung cấm được thì chẳng tài nào biết rõ nguyên nhân.
Bách Lý Băng chú ý lắng tai nghe. Cô cất giọng trầm trầm hỏi :
-Bọn họ bị giam hãm trong cung cấm lâu năm như vậy chẳng hiểu còn sống hay đã chết rồi ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Vụ này rất bí ẩn. Nếu chỉ kể về nội công thì mười vị đại cao nhân này sống đến bây giờ cũng không phải là chuyện khó. Nhưng cung cấm ở sâu trong lòng núi thì sự sinh tồn của con người khó mà đoán được.
Bách Lý Băng hỏi :
-Thẩm Mộc Phong phải hơn hai trăm công nhân vào đây công tác mấy năm trời còn chưa tìm ra cung cấm thì đại ca làm sao tìm thấy được ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Trong đồ án có chỉ thị bí ẩn, chỉ sợ mình kém thông minh không hiểu được... Bách Lý Băng lại hỏi :
Đù tìm thấy cửa cung cấm rồi, chúng ta làm sao mà vào được ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên trước khi dẫn mười vị đại nhân tài vào cung cấm dường như đã tiên liệu khó lòng sống sót để trở ra, nên lưu lại một chiếc chìa khoá. Chúng ta chỉ cần tìm đến cửa và hiểu cách dùng chìa khoá là vào được ngay.
Bách Lý Băng hỏi :
-Chiếc chìa khoá cung cấm đó hiện giờ ở đâu ?
Tiêu Lĩnh Vu toan trả lời thì cánh cửa kẹt mở.
Phan Long thần sắc rất khẩn trương lật đật chạy vào.
Bách Lý Băng chau mày khẽ nói :
-Lão về chíng như vậy, e rằng đã xảy ra biến cố bất ngờ.
Phan Long dường như hốt hoảng quá nên quên cả đóng cửa thạch động.
Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn tháy cánh tay Phan Long đầm đìa những máu, ướt hết cả nửa người. Thanh bảo kiếm hắn cầm trong tay bây giờ không thấy đâu nữa.
Lão chạy vào với tay lên vách lấy thanh đơn đao.
Chỉ trong nháy mắt, Phan Long vừa câm thanh đơn đao thì một bóng người vụt tới.
Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn ra thấy ngoài cửa có một gã thiếu niên mặc áo lam tay cầm trường kiếm đứng đó.
Gã này diện mão anh tuấn, chính là Lam Ngọc Đường đã từng mạo danh chàng.
Lam Ngọc Đường đảo mắt nhìn Bách Lý Băng rồi lại ngó vào mặt Phan Long lạnh lùng nói :
-Nếu ta mà định giết lão thì dù lão có cầm đao trong tay cũng không kịp rút ra khỏi vỏ để đón nhận lưỡi kiếm của ta.
Phan Long tay cầm chuôi đao lạnh lùng hỏi :
-Phải chăng các hạ là Tiêu Lĩnh Vu ?
Lam Ngọc Đường lạnh lùng đáp :
-Lão không cần biết ta là ai, muốn sống thì trả lời các câu hỏi của ta một cách chận thực.
Phan Long máy môi muốn nói lại thôi.
Lam Ngọc Đường lạnh lùng hỏi :
-Phải chăng nơi đây là khu vực cung cấm ?
Phan Long gật đầu không nói gì.
Lam Ngọc Đường lại hỏi :
-Có phải bọn lão được Bách Hoa Sơn Trang phái tới đây ?
Phan Long gật đầu, vẫn không mở miệng.
Lam Ngọc Đường hỏi :
-Các ngươi đã tìm thấy cung cấm chưa ?
Phan Long lắc đầu hỏi lại :
-Chưa ! Các hạ là ai ?
Lam Ngọc Đường ngửa mặt lên trời cười khanh khách đáp :
-Ngươi đã nhận ta là Tiêu Lĩnh Vu thì cứ gọi thế cũng được.
Bách Lý Băng mắng thầm :
-Gã này thật là mặt dầy! Đã đứng trước mặt đại ca ta mà vẫn mạo danh y.
Cô lẩm bẩm như vậy nhưng mấy tiếng sau cùng phát lộ ra ngoài.
Tuy cô nói rất nhỏ, song tai mắt Lam Ngọc Đường rất linh mẫn, gã nghe thấy rồi lạnh lùng đưa mắt ngó Bách Lý Băng hỏi :
-Ngươi là ai ?
Bách Lý Băng trong lòng rất căm phẫn, mắng thầm :
-Giỏi lắm ! Thằng lỏi này diễu võ dương oai lên mặt khinh khi cả ta rồi.
Cô hỏi lại :
-Ta bảo ngươi là quân mặt dầy không biết thẹn, tại sao lại mạo danh Tiêu Lĩnh Vu ?
Lam Ngọc Đường biến sắc lạnh lùng hỏi :
-Ngươi nhận biết Tiêu Lĩnh Vu hay sao ?
Bách Lý Băng lẩm bẩm :
-Y đứng bên ta này.
Nhưng ngoài miệng cô lại nói :
-Quen biết hay không thì có liên quan gì đến người ?
Lam Ngọc Đường đáp :
Đĩ nhiên là có liên quan đến ta.
Đột nhiên ánh kiếm lấp loáng. Người gã đã sấn vào trong nhà. Mũi kiếm nhắm điểm vào hai nơi huyệt đạo trước ngực Bách Lý Băng.
Gã ra tay cực kỳ mau lẹ, như sấm nổ chớp nhoáng.
Bách Lý Băng xoay mình nhảy lùi ra tránh khỏi hai mũi kiếm.
Lam Ngọc Đường vừa ngó thân pháp của cô đã biết găph phải tay kình địch, liền thu kiếm về lạnh lùng hỏi :
-Võ công của các hạ khá lắm, quyết chẳng phải là công nhân. Xin cho biết tên thực là gì ?
Bách Lý Băng bị gã phóng một chiêu kiếm phải lùi lại ba bước, trong lòng không khỏi tức giận liền đáp :
-Ngươi bất tất hỏi ta là ai, nhưng ta biết ngươi mạo xưng Tiêu Lĩnh Vu.
Lam Ngọc Đường nghe thanh âm rất trong trẻo, hiển nhiên là tiếng nói của thiếu nữ, bất giác chau mày hỏi :
-Tai hạ quả thực không phải là Tiêu Lĩnh Vu. Nhưng lại lịch của cô nương thế nào ? Tại sao lại giả trai trà trộn vào đám công nhân ?
Bách Lý Băng thò tay vào bọc rút lưỡi đao truỷ thủ ra đáp :
-Ngươi bất tất hỏi ta là nam hay nữ. Hãy dùng võ công để phân thắng bại.
Tiêu Lĩnh Vu đã biết bẻn lãnh Lam Ngọc Đường không phải tầm thường, kiếm chiêu trong tay gã biến hoá khôn lường. Nếu Bách Lý Băng động thủ thực sự với gã chưa chắc đã địch nổi. Chàng mà ra tay can thiệp lại bại lộ hành tung làm kinh động đến bọn Chu Triệu Long thì thật là bất trí. Chàng liền dùng phép truyền âm bảo Bách Lý Băng :
-Băng nhi ! Không nên động thủ với gã. Hay hơn hết là tìm cách nào để tạm thời bãi binh. Hiện thời chúng ta không nên để bại lộ hành tung.
Bách Lý Băng chuẩn bị ra tay phản kích, nghe Tiêu Lĩnh Vu nói vậy đành phải nhẫn nại, cô chớp mắt hai cái rồi đáp :
-Các hạ muốn biết ta là ai ư ?
Lam Ngọc Đường đáp :
đúng thế ! Tại hạ chắc cô nương là thuộc hạ của Khâu tiểu thư.
Bách Lý Băng tự hỏi :
-Khâu tiểu thư là ai ? Nhưng gã đã nhắc tới Khâu tiểu thư thì dĩ nhiên là gã kính sợ cô này. Chi bằng ta hãy giả mạo một phen.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng cô đáp :
-Các hạ đoán trúng đó... Lam Ngọc Đường chắp tay xá dài nói :
-Tại hạ cam bề đắc tội, mong cô nương lượng thứ cho.
Bách Lý Băng nghĩ thầm :
-Khâu tiểu thư mà lợi hại thế ? Gã tôn trọng đến cả kẻ thuộc hạ của cô ta thì chắc cô chẳng phải tay vừa.
Cô liền nghiêng mình đáp lễ nói :
-Các hạ bất tất phải khách sáo.
Lam Ngọc Đường hỏi :
-Cô nương theo hầu Khâu tiểu thư đã bao lâu ?
Bách Lý Băng chẳng biết Khâu tiểu thư là ai nhưng cũng đáp :
-Tại hạ theo Khâu tiểu thư hơn một năm nay.
Lam Ngọc Đường khẽ hắng đặng một tiếng rồi hỏi :
-Cô nương kề cận bên mình Khâu tiểu thư, có thấy tiểu thư nhắc gì đến tại hạ không ?
Bách Lý Băng hỏi :
-Quý danh các hạ là gì ?
Lam Ngọc Đường đáp :
-Tại hạ là Lam Ngọc Đường.
Bách Lý Băng nói :
-Lam Ngọc Đường ư ? Dường như tại hạ có nghe Khâu tiểu thư nhắc tới.
Lam Ngọc Đường lại hỏi :
-Hỡi ơi ! Khâu tiểu thư phán đoán về tại hạ thế nào ?
Bách Lý Băng chẳng hiểu nội vụ ra làm sao, cô chưa biết trả lời cách nào cho thông thì đột nhiên thanh âm của Tiêu Lĩnh Vu lọt vào tai :
-Băng nhi ! Bảo gã là Khâu tiểu thư không có phê bình gì xấu xa về gã cả.
Bách Lý Băng ngần ngừ một chút rồi đáp :
-Tại hạ nhớ lại thì tiểu thư đối với các hạ không bình luận điều gì tệ hại.
Lam Ngọc Đường toan nói nữa thì đột nhiên nghe tiếng hú dài vọng lại. Gã vội hỏi :
-Chắc cô nương vâng lệnh Khâu tiểu thư đến đây ?
Bách Lý Băng gật đầu nhưng nghĩ thầm trong bụng :
-Mình biết Khâu tiểu thư là ai mà vâng lệnh y ?
Lam Ngọc Đường nói :
-Tại hạ có người đồng bạn đi theo. Hay hơn hết là cô nương đừng cho y hiểu rõ thân thế... Gã đưa mắt nhìn Phan Long nói :
-người này là thủ hạ của Bách Hoa Sơn Trang, có nên giết đi không ?
Bách Lý Băng lắc đầu đáp :
-Không cần. Hiện giờ lão đã hợp tác với bọn ta và che bịt thân thể cho tiện thiếp.
Lam Ngọc Đường hỏi :
-Khâu tiểu thư phái cả thảy mấy vị tới đây ?
Bách Lý Băng liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Chỉ có hai người.
Lam Ngọc Đường nói :
được rồi ! Sở dĩ tại hạ hỏi cho biết rõ là để khỏi xảy chuyện hiểu lầm... Gã dừng lại một chút rồi tiếp :
-Tại hạ đi ngăn cản đồng bọn, không để cô ta xông vào đây. Xin hai vị cô nương bảo trọng. Nếu có cần gì đến tại hạ giúp sức, xin cô nương cứ bảo một câu là được.
Gã không chờ Bách Lý Băng trả lời đã nhảy vọt ra khỏi thạch động đi luôn.
Bách Lý Băng thấy Lam Ngọc Đường chạy đi rồi không nhịn được bật lên tiếng cười khúc khích nói :
đại ca ơi ! Gã tưởng đại ca cũng là một cô gái.
Tiêu Lĩnh Vu không lý gì đến Bách Lý Băng đảo mắt nhìn Phan Long hỏi :
-Cửa động này có đóng được không ?
Phan Long gật đầu đáp :
đóng lại được chứ.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Hay lắm ! Nếu vậy phiền Phan huynh đóng cửa động lại. Tại hạ có mấy điều muốn thương nghị với Phan huynh một cách thành thực.
Phan Long ngẫm nghĩ một chút rồi ra đóng cửa động, lại lấy vòng sắt cài chặt.
Lão quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Thực sự các hạ là ai ?
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp :
-Tên họ cảu tại hạ tạm thời chưa thể nói rõ được. Lúc này tại hạ muốn hỏi Phan huynh mấy điều được chăng ?
Phan Long hỏi :
-Các hạ muốn hỏi điều chi ?
Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói :
-Hiện giờ bọn tại hạ chưa thể bộc lộ thân thế... Chàng dừng lại một chút rồi tiếp :
-Thẩm Mộc Phong đối với Phan huynh thế nào ?
Phan Long đáp :
-Vụ này khó nói lắm ! Có điều những người trong Bách Hoa Sơn Trang hễ nhắc tới đại trang chúa là đều đem lòng kính sợ.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Giả tỷ bây giờ có người yêu cầu Phan huynh bội phản y, liệu Phan huynh có dám mạnh dạn làm không ?
Phan Long ngẫm nghĩ rồi đáp :
-Tại hạ đã cứu trợ hai vị, tức là đã vi phạm vào luật lệ cảu Bách Hoa Sơn Trang rồi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Vụ này bị xử tội gì ?
Phan Long đáp :
-Nếu đại trang chúa mà phát giác ra thì phải chịu cực hình loạn kiếm phân thây.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Nghiêm trọng đến thế ư ?
Phan Long gật đầu đáp :
đúng thế ! Đây là đại tội không thể tha thứ được.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Nếu thế thì các hạ đã kể như phản bội Bách Hoa Sơn Trang rồi.
Phan Long đáp :
đúng thế ! Hai vị bại lộ thân thế, lập tức tại hạ bị xử tử.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
đã vậy mà sao Phan huynh chưa chịu bỏ chỗ tốt đến chỗ sáng, tức là bội phản Bách Hoa Sơn Trang ?
Phan Long đáp :
-Tại hạ chưa biết chỗ nào là chỗ sáng để quy đầu.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười nói :
-Phan huynh đã có lòng dạ như thế là được rồi... Bỗng nghe tiếng đập cửa ầm ầm. Tiếp theo là thanh âm của Chu Triệu Long hỏi vọng vào :
-Có ai trong này không ?
Tiêu Lĩnh Vu vội dặn :
-Chớ nói bọn tai hạ đã giúp Phan huynh.
Phan Long vừa gật đầu để trả lời, vừa chạy ra để mở cửa.
Chu Triệu Long và Vũ Văn Hàn Đào song song tiến vào.
Vũ Văn Hàn Đào đảo mắt nhìn Phan Long hỏi :
-Thương thế của Phan huynh có nặng lắm không ?
Chu Triệu Long tiện tay đóng cửa cài then lại hỏi :
-Lão đã thấy người lạ đến chưa ?
Phan Long đáp :
-Thuộc hạ đã gặp rồi và đã cùng hắn động thủ nên bị kiếm thương.
Chu Triệu Long hỏi :
-Hình dạng người đó thế nào ?
Gã là người thận trọng khác thường. Tuy Phan Long đã bị thương nặng mà gã vẫn dò hỏi.
Phan Long đáp :
-Gã còn nhỏ tuổi lắm, tướng mạo anh tuấn, nhưng thanh kiếm trong tay cực kỳ lợi hại ! Thuộc hạ động thủ với gã mới được hai hợp đã bị thương vì lưỡi kiếm của gã.
Chu Triệu Long tỏ vẻ hài lòng về câu trả lời của Phan Long, gã nghiêm nghị nói :
-Một năm trước đây gã đã mạo xưng là Tiêu Lĩnh Vu để bôn tẩu giang hồ. Mới trong vòng một năm gã đã nổi danh võ lâm. Sau không hiểu vì lẽ gì gã đột nhiên mất tích, rất ít xuất hiện trên chốn giang hồ. Từ ngày Tiêu Lĩnh Vu thật xuất hiện, không ai gặp gã nữa.
Gã vừa nói vừa đi thẳng vào trong.
Lúc này Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng đã lui vào góc nhà ngồi xuống đất.
Phan Long lại nói :
-Thuộc hạ bất tài làm thương tổn đến thanh danh của Bách Hoa Sơn Trang. Vậy xin kính cẩn chờ nhị trang chúa trách phạt.
Chu Triệu Long đáp :
-Cái đó không thể trách lão được. Võ công gã này rất cao thâm. Cả ta và Vũ Văn tiên sinh nhất tề động thủ cũng chắc đã chống nổi ! Phan Long nói :
đa tạ nhị trang chúa.
Lão đưa tay kéo hai cái ghế lại.
Chu Triệu Long và Vũ Văn Hàn Đào chẳng khách khí gì, bệ vệ ngồi ngay xuống dường như có việc gì phải thương nghị.
Lại nghe Chu Triệu Long hỏi :
-Vũ Văn huynh đã tính ra chưa ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Tiểu đệ đã tính được đại khái, nhưng còn khó ở chỗ có mạch nước dưới lòng đất, nếu không cẩn thận đụng phải là nước ào ào chảy ra như lay non dốc biển thì người trong hang khó thoát khỏi nạn chết ngộp.
Chu Triệu Long hỏi :
-Chẳng lẽ không có biện pháp nào ngăn ngừa được ư ?
Vũ Văn Hàn Đào trầm ngâm đáp :
-Có lẽ Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên kiến trúc cung cấm ở đây cũng vì có mạch nước này để người không hiểu địa chất kỳ môn khó lòng tìm ra được chỗ trọng yếu. Cả người hiểu địa chất kỳ môn coi ra mạch nước cũng không dám nảy ý niệm càn rỡ vì sợ đụng vào mạch nước là gặp tại nạn Hồng thuỷ ngập đầu mà không dám động thủ mở cung cấm ra để coi điều bí ẩn.
Chu Triệu Long nói :
-Vũ Văn huynh giải thích như vậy cũng có lý... Gã đảo mắt nhìn Phan Long hỏi :
-Trong bọn công nhân còn có tay nào vũ công cao cường không ?
Phan Long đáp :
-Lúc mới vào hang thì trong đám nhân công quả nhiên có máy nhân vật thân thủ không phải tầm thường, nhưng vì làm công tác cực nhọc mấy năm liền sức lực giảm đi rất nhiều.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Nếu chúng ta không ra tay ngay thì không chừng lúc gã nổi giận giết hết công nhân bên ngoài thạch thất.
Chu Triệu Long đáp :
-Bọn công nhân này làm việc cực khổ mấy năm trời đều đã sức cùng lực kiệt.
Muốn mở được cửa cung cấm phải kiếm loại công nhân khác mới được.
Gã nói câu này tỏ ra hơn trăm công nhân ở trong hang núi có chết hết cũng không quan hệ.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
-Gã Chu Triệu Long này võ công tuy không cao thâm nhưng bản tính tàn nhẫn cúng chẳng kém gì Thẩm Mộc Phong.
Lại nghe Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Theo nhận xét cảu tiểu đệ thì việc mở cửa cung cấm cũng không cần nhiều nhân lực lắm. Trong đó tất có cơ quan trọng yếu mà mình chỉ trông vào sức mạnh nhiều người công tác bừa bãi, tất làm đụng đến mạch nước khiến cho cả hang núi bị ngập lụt thì vĩnh viễn không còn cách nào mở cửa cung cấm nữa.
Chu Triệu Long hỏi :
-Theo lời Vũ Văn huynh thì phải kiếm thấy chìa khoá mới mở được cung cấm phải không ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Tìm được chìa khoá cung cấm là nhất rồi, bằng không cũng phải có những tay thợ khéo thăm dò. ý tiểu đệ muốn nói là việc mở cửa cung cấm là một công tác cực kỳ vi diệu, nếu chỉ trông vào sức mạnh quyết chẳng thể thành công.
Chu Triệu Long gật đầu nói :
-May ở chỗ đại trang chúa sắp tới đây, nếu Vũ Văn huynh nắm vững có thể mở được cửa cung cấm thì Đại trang chúa tất đem toàn lực phòng giữa hang núi này.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Tiểu đệ không dám nói là nắm chắc vụ này. Nhưng trước khi kiếm được chìa khoá tiểu đệ cũng có biện pháp khả dĩ tiến vào cung cấm mà thôi.
Tài sản của ngocvosong1986


Last edited by ngocvosong1986; 24-04-2008 at 04:53 PM.
  #14  
Old 21-04-2008, 03:48 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 13

CHU TRIỆU LONG BẠI LỘ ÁC TÂM



Bỗng nghe mấy tiếng đập cửa binh binh. Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Ai đó ?
Phan Long đứng dậy đáp :
-Người nhà.
Hắn cất bước chạy ra mở cửa.
Một đại hán áo đen lưng cài đơn đao tiến vào. Gã chính là một người canh gác trong hang núi.
Đại hán áo đen bước lẹ đến bên Chu Triệu Long nghiêng mình thi lễ nói :
-Xin tham kiến Nhị trang chúa.
Chu Triệu Long hắng đặng một tiếng rồi hỏi :
-Tình hình cường địch thế nào ?
Đại hán áo đen đáp :
-Một nam một nữ. Chúng đều võ công cao cường đang tung hoành khắp hăng núi, chẳng một ai chống cự nổi. Những người phòng thủ trong hang đã bị chúng sát thương hết tám phần mười.
Chu Triệu Long hỏi :
-Hiện giờ chúng ở đâu ?
Đại hán áo đen đáp :
đột nhiên chúng đình chỉ cuộc sát phạt, tự ý rút lui khỏi hang núi.
-Chúng đi cả rồi ư ?
Đại hán áo đen đáp :
-Hiện giờ chúng đã ra khỏi hang núi.
Chu Triệu Long nói :
-Thôi được ! Ngươi hãy lui ra và phòng thủ cẩn mật, coi chừng chúng trở lại.
Đại hán áo đen dạ một tiếng rồi trở gót đi liền.
Vũ Văn Hàn Đào chờ hắn đi xa rồi mới hỏi Chu Triệu Long :
-Nhị trang chúa ! Người giả mạo Tiêu Lĩnh Vu phải chăng là Lam Ngọc Đường ?
Chu Triệu Long đáp :
-Chính phải.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Bản lãnh gã thế nào ?
Chu Triệu Long đáp :
-Thân thủ cực kỳ mau lẹ, võ công rất cao cường.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Bản lãnh gã so với Tiêu Lĩnh Vu thật ra sao ?
Chu Triệu Long ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :
-Cái đó khó nói lắm. Chắc cũng tương tự ngang nhau.
Bách Lý Băng nghĩ thầm :
-Hừ ! Chưa chắc gã đã địch nổi ta, thì ngang hàng với đại ca sao được ?
Lại nghe Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Nhị trang chúa nói vậy thì Lam Ngọc Đường cũng là nhân vật khó mà đối phó được hay sao ?
Chu Triệu Long đáp :
-Vũ Văn huynh cũng như người nhà, tại hạ bất tất phải dấu diếm làm chi. Cứ thực ra mà nói, bữa nay chúng ta quyết chẳng thể nào kháng cự được hắn. Một tên Lam Ngọc Đường chưa chắc bọn ta đã đủ đối phó, huống chi lại thêm một tay trợ thủ. Lạ ở chỗ sao chúng lại bỏ đi một cách đột ngột. Đó là điều mà tại hạ không sao hiểu được.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
đây là nơi rất trọng yếu, mà sao Thẩm đại trang chúa không phái những tay cao thủ đến phòng vệ ?
Chu Triệu Long đáp :
-Mấy năm trời công tác chưa có gì tiến triển khả quan, nên dường như Đại trang chúa đã nản lòng, không phái cao thủ đến nữa... Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :
-Bữa nay mời Vũ Văn huynh đến đây, chỗ dụng tâm của Đại trang chúa là bất quá làm cho hết sức. Nếu Vũ Văn huynh cũng không điều tra được nội tình thì đại trang chúa chẳng phí công vô ích làm gì nữa, sẽ phế bỏ hang núi này, không nghĩ tới việc tìm kiếm cung cấm nữa. Chẳng ngờ Vũ Văn huynh lại thu lượm được nhiều kết quả thì sau khi Đại trang chúa tới đây sẽ nghiên cứu tình thế, phái thêm cao thủ đến để phòng vệ hang núi này.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Té ra là thế.
Chu Triệu Long dường như sực nghĩ ra điều gì quan trọng, quay lại hỏi Phan Long :
-Nơi đây có mấy lối vào hang ?
Phan Long đáp :
-Theo chỗ tại hạ biết thì chỉ có một đường.
Chu Triệu Long hỏi :
-Nếu bít chặt nẻo đường này thì không ai vào hang được nữa hay sao ?
Phan Long đáp :
đúng thế ! Hai bên vách núi dựng đứng cao đến ngàn tầm lại trơn tuột thì dù là những tay khinh công bậc nhất trong võ lâm hiện nay cũng không dám mạo hiểm nhảy xuống.
Chu Triệu Long gật đầu nói :
-Hay lắm, lão truyền lệnh cho bọn vệ sĩ còn sống sót tập trung hết ở cửa hang để kháng cự bọn địch nhân xông vào.
Phan Long dạ một tiếng trở gót đi ra ngoài.
Lại nghe Chu Triệu Long dặn :
-Lựa chọn những công nhân võ công tương đối cao thâm hơn ra cửa hang giúp đỡ họ.
Phan Long dừng bước, chờ Chu Triệu Long dứt lưòi mới nghiêng mình đáp :
-Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Rồi xoay mình đi ngay.
Phan Long đi khỏi rồi, Chu Triệu Long đưa mắt nhìn Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Vũ Văn huynh ! Nếu công việc thuận lợi thì chừng bao nhiêu lâu nữa mới vào được cung cấm.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Cái đó khó nói lắm. Có khi lâu đến ba tháng, nếu gặp may thì không chừng chỉ trong khoảnh khắc.
Tiêu Lĩnh Vu ngồi trong góc nhà nghĩ thầm trong bụng :
-Giả tỷ lúc này ta cùng Băng nhi tập kích một cách đột ngột thì hạ sát hai người chẳng khó khăn gì. Hoặc ta điểm trúng huyệt đạo bắt sống, uy hiếp Vũ Văn Hàn Đào phải giúp ta mở cung cấm, nhưng lại sợ Thẩm Mộc Phong dẫn cao thủ tới nơi đúng lúc... Chàng nghĩ tới đây hối hận :
-Giả tỷ ohen này có Tôn Bất Tà cùng Vô Vi đạo trưởng đi theo tới đây để phòng vệ những chỗ yếu độ kháng cự được bọn Thẩm Mộc Phong, một mặt ta đã có chìa khoá trong tay may ra mở cửa cung cấm mau lẹ. Nhưng hiện giờ không tiện mạo hiểm.
Trong lúc nhất thời, chàng xoay chuyển ý nghĩ một đằng không nên bỏ lỡ cơ hội, một đằng không nên mạo hiểm. Chàng lại không thể hở môi bàn tính với Bách Lý Băng, nên đành phiền muộn một mình.
Bỗng nghe Chu Triệu Long thở dài nói :
-Giả tỷ Đại trang chúa mời Vũ Văn huynh sớm hơn thì không chừng bây giờ đã phanh phui được những điều bí mật trong cung cấm rồi.
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười nói :
-Tại hạ đã điều tra hình trạng thì hang núi này bị công nhân cải biến rồi, nhưng họ không am hiểu địa chất thành ra khó tìm đến nơi.
Chu Triệu Long nói :
-Hỡi ơi ! Đại trang chúa nghĩ đến Vũ Văn huynh sớm hơn có phải hay biết bao nhiêu ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Có thể vì Đại trang chúa tưởng việc này dễ dàng, cũng có thể lão nhân gia chưa coi là chuyện hệ trọng. Chuyến này tại hạ tới đây chẳng qua là tiện đường coi chơi ra sao.
Chu Triệu Long hỏi :
-Cường địch có thể trở lai hang núi bất cứ lúc nào. Trước khi Đại trang chúa tới nơi, Vũ Văn huynh cũng không thể thí nghiệm một cách thực sự. Sao không nhân cơ hội này ngồi điều dưỡng một lúc ?... Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời :
-Xin nhị trang chúa cứ việc tuỳ tiện, tại hạ muốn nghiên cứu kỹ lại địa chất trong hang núi.
Lão dứt lời mở tráp lấy ra những hòn đá, cỏ xanh, đất vàng cát nhỏ, đá hoa cương bày ra trước mặt. Lão vừa xem xét vừa biên chép, để hết tinh thần vào việc nghiên cứu.
Bách Lý Băng không nhẫn nại được nữa cất tiếng hỏi :
đại ca ! Chẳng lẽ chúng ta cứ nấn ná thế này chờ họ hoài ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Không nhịn được những điều nhỏ nhặt thì hư việc lớn. Cung cấm này có quan hệ đến cuôc hưng suy của hai phe chính tà. Chúng ta phải tìm cách vào cho bằng được. Hiện giờ tuy vắng bóng cường địch, nhưng chúng ta chỉ có hai người, khó mà giữ cho hoàn bi. Hãy chờ đêm nay triệu Trung Châu Nhị Cổ tới rồi sẽ động thủ.
Bách Lý Băng toan trả lời thì đột nhiên Vũ Văn Hàn Đào ngửng đầu lên vẫy tay nói :
-Ngươi hãy lai đây.
Bách Lý Băng chấn đông tâm thần tự hỏi :
-Chẳng lẽ mình cùng đại ca dùng phép truyền âm nói chuyện mà gã cũng nghe tiếng ?
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, người cô đứng dậy vừa ngầm vận nội công đề phòng, vừa tiến về phía Vũ Văn Hàn Đào.
Vũ Văn Hàn Đào tay cầm viên đá hoa cương giơ lên nói :
-Ngươi ra bên đầm lấy thêm một mảnh đá hoa cương nữa đem về đây.
Lão dứt lời lại cúi xuống cầm bút ghi chép.
Bách Lý Băng đón lấy miếng đá hoa cương. Cô thừa cơ liếc mắt nhìn mảnh giấy trắng trước mắt Vũ Văn Hàn Đào, nhưng chỉ thấy đầy những chữ, mắt cô liếc qua không hiểu được.
Cô quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vu thì thấy chàng ngồi cúi đầu nhắm mắt, cô đành trở gót đi ra ngoài, trong bụng nghĩ thầm :
-Hừ ! Bây giờ ta để cho ngươi oai phong mà gọi lên gọi xuống. Rồi mai ngươi sẽ biết.
Tiêu Lĩnh Vu thấy Bách Lý Băng cầm viên đá hoa cương ra khỏi nhà rồi, chàng ngấm ngầm thở phào một cái.
Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, Bách Lý Băng và Phan Long song song trở về thạch thất.
Vũ Văn Hàn Đào ngửng đầu trông thấy hai người liền hỏi :
-Lấy đá về rồi ư ?
Bách Lý Băng cất giọng ồm ồm đáp :
-Lấy về đây rồi.
Cô hai tay cầm đưa cho lão.
Vũ Văn Hàn Đào chưa để mắt nhìn, giơ tay ra đỡ lấy mảnh đá để xuống trước mặt.
Bách Lý Băng không chờ lão ra lệnh đã lui tới ngồi bên Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu biết là cô giận lắm, sợ cô không nhịn được khẽ bảo :
-Băng nhi ! Thật là khuất tất cho Băng muội quá ! Bách Lý Băng nhoẻn miệng cười. Bao nhiêu nỗi tức giận đều tiêu tan hết.
Bỗng nghe Phan Long lên tiếng :
-Thuộc hạ vừa được tin báo có mười mấy người dường như chạy đến hang núi này. Không hiểu là những nhân vật nào ?
Chu Triệu Long đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe Phan Long báo cáo bỗng đứng phắt dậy hỏi :
-Có phải Đại trang chúa đã tới không ?
Phan Long đáp :
-Thuộc hạ không rõ.
Chu Triệu Long nói :
-Lão thử đi thăm dò coi, nếu là bọn địch nhân thì đem toàn lực ngăn cản không cho chúng tiếng vào hang.
Phan Long dạ một tiếng trở gót toan đi, bỗng thấy Vũ Văn Hàn Đào liệng bút xuống đất nổi lên một tràng cười rộ.
Biến đổi đột ngột này khiến cho mọi người trong nhà đều giật mình kinh hãi.
Phan Long cũng ngạc nhiên dừng bước lại.
Chu Triệu Long khẽ đằng hắng một tiếng rồi gọi :
-Vũ Văn huynh !... Vũ Văn Hàn Đào vẫn cười rộ không ngớt, dường như chưa nghe tiếng Chu Triệu Long hô hoán.
Chu Triệu Long bước tạt ngang giơ tay đập vào vai Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Vũ Văn huynh ! Có điều chi khác lạ ?
Vũ Văn Hàn Đào ngưng tiếng cười đáp :
đa tạ Nhị trang chúa.
Chu Triệu Long ngơ ngác hỏi :
-Tạ cái gì ?
Tay gã vẫn đặt vào huyệt mạch môn sau lưng Vũ Văn Hàn Đào, ngầm vận nội lực. Gã chỉ nhả kình ra một cái là có thể làm đứt tâm mạch lão.
Vũ Văn Hàn Đào cười mát đáp :
-Tiểu đệ thích quá, chân khí trồi ngược bế tắc huyệt đạo. Nếu Nhị trang chúa không đập vào vai thì e rằng tiểu đệ chưa dừng tiếng cười được.
Lúc lão nói câu này, thấy Chu Triệu Long hơi phân tán tâm thần một chút liền nghiêng người đi tránh khỏi yếu huyệt.
Chu Triệu Long cười khanh khách hỏi :
-Vũ Văn huynh có điều chi cao hứng khiến cho khí huyết chạy ngược đường ?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
-Hai người này ngoài miệng tuy hô huynh hoán đệ mà trong lòng vẫn nghi kỵ nhau.
Vũ Văn Hàn Đào đổi thành vẻ mặt nghiêm trang đáp :
-Tiểu đệ coi trong mấy viên đá này đã nhận ra mấy điểm khả nghi.
Chu Triệu Long hỏi :
-Có liên quan đến cung cấm hay sao ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
đúng thế ! Liên quan rất nhiều.
Chu Triệu Long hỏi :
-Vũ Văn huynh có thể nói cho tiểu đệ nghe được chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu động tâm tự nhủ :
-Ta đã mang chìa khoá trong mình, chỉ cần hiểu cách mở cung cấm là tự nhiên có thể vào trước họ được.
Lại nghe Vũ Văn Hàn Đào hỏi lại :
-Liệu Thẩm đại trang chúa sắp tới đây chưa ?
Chu Triệu Long đáp :
-Theo lời đại trang chúa dặn tiểu đệ thì sắp tới nơi rồi.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Thế thì tốt lắm ! Chờ đợi đại trang chúa tới đây rồi tại hạ nói chuyện cũng chưa muộn.
Chu Triệu Long chay mày hỏi :
-Tiểu đệ muốn nghe trước được chăng ?
Vũ Văn Hàn Đào cười lạt đáp :
-Giả tỷ vừa rồi nhị trang chúa nhả nội lực ra làm đứt tâm mạch thì e rằng bây giờ tiểu đệ đã uổng mạng.
Chu Triệu Long hắng đặng hai tiếng rồi đáp :
-Vũ Văn huynh ! Vũ Văn huynh hiểu lầm rồi đó. Tiểu đệ... Vũ Văn Hàn Đào cười mát gạt đi :
-Nhị trang chúa bất tất phí lời làm chi. Tiểu đệ đã nói sao là đúng thế... Đột nhiên có tiếng gõ cửa cấp bách cắt đứt câu nói của lão.
Phan Long mở cửa thấy một đại hán tiến vào nghiêng mình nói :
-Khải bẩm Nhị trang chúa ! Đại trang chúa đã tới.
Chu Triệu Long hỏi :
-Hiện giờ ở đâu ?
Đại hán áo đen đáp :
-Gần đến cửa hang.
Chu Triệu Long vội nói :
đưa ta đi đón tiếp.
Gã cất bước ra ngoài. Bước ra cửa rồi, gã quay lại nhìn Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Vũ Văn huynh không đi ư ?
Vũ Văn Hàn Đào ngoảnh đầu trông ra cười lạt đáp :
-Tiểu đệ muốn nghỉ một chút. Nhờ nhị trang chúa cáo lỗi dùm cho.
Chu Triệu Long mỉm cười nói :
-Vũ Văn huynh cứ việc ngồi nghỉ. Tiểu đệ đi đây.
Gã cùng Phan Long dời khỏi thạch thất.
Tiêu Lĩnh Vu rất lấy làm kỳ nghĩ thầm :
Đường như Vũ Văn Hàn Đào không sợ gì. Đối với Thẩm Mộc Phong lão cũng làm ngơ, không ra đón tiếp.
Chàng nói khẽ :
-Băng nhi ! Thẩm Mộc Phong rất thâm trầm nham hiểm mà lại cơ cảnh dị thường không giống Chu Triệu Long và Vũ Văn Hàn Đào đâu. Chúng ta phải cẩn thận lắm mới được.
Bách Lý Băng tuy gật đầu nhưng trong lòng không phục tự nhủ :
-Rồi đây ta phải tỷ đấu với hắn một phen mới được.
Lúc này trong thạch thất chỉ còn lại Tiêu Lĩnh Vu, Bách Lý Băng và Vũ Văn Hàn Đào.
Lại thấy Vũ Văn Hàn Đào mở tráp lấy mấy trương giấy viết đầy chữ rồi dấu vào trong bọc.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn rõ cử động của lão nghĩ thầm :
-Té ra giữa bọn họ với nhau cũng có chuyện riêng tư vị kỷ và ngấm ngầm vận dụng tâm cơ.
Vũ Văn Hàn Đào cất cẩn thận mấy bản đồ án rồi đột nhiên quay lai dương cặp mắt lấp loáng lên ngó Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng.
Tiêu Lĩnh Vu đã quyết định chủ ý, trong lòng tự nhủ :
để mặc cho lão làm gì thì làm. Mình phải dùng thái độ bất biến để ứng phó với vạn biến của lão.
Chàng liền nhắm mắt lại giả vờ như không thấy gì.
Vũ Văn Hàn Đào từ từ đứng dậy đi về phía hai người mặt lộ sát khí, hiển nhiên muốn hạ thủ.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm phòng bị, nhưng ngoài mặt không động thanh sắc.
Bách Lý Băng cũng nghệ cao mật lớn vẫn lờ đi như không.
Vũ Văn Hàn Đào đến bên vẫn thấy hai người ngồi yên không nhúc nhích. Đột nhiên hắn thay đổi chủ ý cất tiếng hỏi :
-Cách sinh hoạt của hai vị ở trong hang núi thế nào ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Cách sinh hoạt ở đây cũng khá.
Vũ Văn Hàn Đào khẽ đằng hắng một tiếng rồi hỏi :
-Thế ra hai vị không muốn dời khỏi đây ư ?
Tiêu Lĩnh Vu làm bộ ngớ ngẩn đáp :
-Bọn tiểu nhân không có ý nghĩ gì về chuyện dời khỏi hang này.
Vũ Văn Hàn Đào ngửa mặt lên trời cười ha hả nói :
-Tại hạ mà có khả năng sẽ giúp hai vị dời khỏi nơi đây.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Nếu như vậy thì bao nhiêu người trong hang núi này đều cầu chúc cho tiên sinh gặp may mắn.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
được rồi ! Dù sao tại hạ cũng xin hết sức vì hai vị.
Dứt lời lão lui về chỗ cũ.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
-Thằng cha này toan hạ sát ta và Băng nhi để bịt miệng, không hiểu tại sao hắn lại thây đổi ý định một cách đột ngột.
Lại thấy Vũ Văn Hàn Đào xách tráp lên đi vào trong góc nhà, ngồi tựa vách động.
Trong thạch thất yên lặng như tờ, nghe rõ từng hơi thở.
Sau khoảng thời gian chừng cháy tàn nửa nén hương, bên ngoài có tiếng bước chân nhộn nhịp.
Tiêu Lĩnh Vu hé mắt nhìn ra thấy Thẩm Mộc Phong thân thể cao lớn, cái lưng hơi gù tiếng vào nhà trước.
Theo sau hắn là Chu Triệu Long và tên đại đệ tử Đơn Hoành Chương.
Còn bọn tuỳ hành đều đứng ngoài cửa.
Thẩm Mộc Phong dương cặp mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Vũ Văn Hàn Đào khẽ hỏi :
-Vũ Văn huynh ! Phải chăng Vũ Văn huynh trong mình khó ở ?
Vũ Văn Hàn Đào từ từ mở mắt ra đáp :
-Chuyến này tại hạ vâng lệnh tới đây, may mà không đến nỗi nhục mạng.
Thẩm Mộc Phong gật đầu nói :
đây là một công trình tuyệt thế. Phen này Vũ Văn huynh sẽ khét tiếng trến chốn giang hồ.
Vũ Văn Hàn Đào khẽ đằng hắng một tiếng rồi đáp :
-Tiểu đệ tuổi gần sáu chục, lạt lẽo mùi đời, không nghĩ gì đến chuyện dương danh nữa.
Thẩm Mộc Phong trầm ngâm một chút rồi nói :
-Vũ Văn huynh đã chán mùi danh lợi không hiểu còn ưu thích vật gì ? Chỉ cần Vũ Văn huynh nói ra một lời là sức tiểu đệ tới đâu sẽ làm theo tới đó.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Mấy bữa nay tại hạ điều tra hình thế mé tả hang núi và nghiên cứu địa chất đã tìm ra mấy chỗ rất khả nghi và đoán ra mười phần có đến tám cung cấm ở khu này như điều tiên liệu của Đại trang chúa... Nhưng tiểu đệ cần nghĩ cách phòng thân trước.
Thẩm Mộc Phong ngẩn người ra một chút rồi cười mát hỏi :
-Vũ Văn huynh lại nói giỡn rồi. Mấy năm nay tiểu đệ rất đem lòng kính trọng Vũ Văn huynh và trông cậy rất nhiều. Sao Vũ Văn huynh lai có ý tưởng kỳ lạ như vậy ?
Vũ Văn Hàn Đào nói :
đại trang chúa dạy quá lời. Tục ngữ có câu "Phải rào dậu trước khi mất trộm".
Đại trang chúa tuy một dạ thành thực, nhưng tiểu đệ chẳng thể không chuẩn bị được.
Thẩm Mộc Phong nét mặt nghiêm trang hỏi :
-Vũ Văn huynh nói vậy là có ý gì ?
Vũ Văn Hàn Đào liếc mắt nhìn Chu Triệu Long thủng thẳng đáp :
-Hết chim bay, cung vứt bỏ. Đạo lý này nghìn xưa vẫn thế. Nếu tiểu đệ may mà mở được cung cấm thì đó là một công trạng rất lớn.
Thẩm Mộc Phong ngắt lời :
-Thẩm mỗ hết lòng cảm kích, quyết chẳng phụ công Vũ Văn huynh.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Sau khi mở được cung cấm rồi thì tiểu đệ là một người tài cao tuyệt thế trước mắt Đại trang chúa. Do đó sự nguy hiểm cũng tăng lên rất nhiều.
Thẩm Mộc Phong đáp :
-Vũ Văn huynh đã lo xa như vậy thì tiểu đệ dù có muôn ngàn lời cũng khôn bề giải thích. Vũ Văn huynh có điều kiện chi xin cứ nói ra, tiểu đệ xin hết sức làm theo ý muốn.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
-Có điều tiểu đệ muốn nhắc Vũ Văn huynh mấy lời.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Xin đại trang chúa cho nghe.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
-Nếu trong lòng Thẩm mỗ có ý niệm khác, bất luận Vũ Văn huynh đưa ra điều kiện gì tiểu đệ cũng ưng chịu. Nhưng sau này tiểu đệ bội ước thì Vũ Văn huynh làm thế nào ?
Vũ Văn Hàn Đào cười ha hả đáp :
-Nếu tại hạ không nghĩ tới điểm đó thì đã chẳng đưa ra điều kiện với Thẩm đại trang chúa.
Thẩm Mộc Phong cười ha hả nói :
-Té ra Vũ Văn huynh đã có ý định rồi, Thẩm mỗ xin kính cẩn nghe đây.
Vũ Văn Hàn Đào cười mát đáp :
-Trường hợp tiểu đệ mở được cửa cung cấm thì xin Đại trang chúa ưng cho được lựa chọn hai vật trong đó.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
-Là những vật gì ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Hiện giờ tại hạ cũng chưa biết, nhưng chỉ lấy hai vật thôi, còn hết thảy đều thuộc quyền sở hữu của Đại trang chúa.
Thẩm Mộc Phong trầm ngâm rồi nói :
được rồi ! Tại hạ ưng thuận như vậy.
Tài sản của ngocvosong1986


Last edited by ngocvosong1986; 24-04-2008 at 04:57 PM.
  #15  
Old 21-04-2008, 03:51 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 14

MẾN TÀI CAO TOAN BÀI HỢP TÁC



Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Lúc này tuy Đại trang chúa ưng thuận nhưng khi đến việc biết đâu không giở quẻ. Dù Đại trang chúa không có lòng muốn giết tại hạ rồi gấy giờ mới nảy ra ý kiến đó thì sao ?
Thẩm Mộc Phong mỉm cười đáp :
-Chúng ta kếtt bạn hoàn toàn trông vào hai chữ chính nghĩa. Vũ Văn huynh mà không tin Thẩm mỗ thì khó nói quá. Nếu quả đúng như lời Vũ Văn huynh thì Thẩm mỗ không nghĩ ra được Vũ Văn huynh dùng cách gì để đề phòng ?
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Có chứ, nhưng không hiểu Đại trang chúa có ưng thuận chăng ?
Thẩm Mộc Phong giục :
-Vũ Văn huynh thử nói nghe.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Tiểu đệ đã có một thứ kỳ vật, chỉ cần Đại trang chúa nuốt vào... Thẩm Mộc Phong biến sắc ngắt lời :
-Vũ Văn huynh bảo Thẩm mỗ uống thuốc độc chăng ?
Vũ Văn Hàn Đào lắc đầu đáp :
-Cái này không phải là thuốc độc. Những người dùng độc trong thiên hạ chẳng ai bằng Độc Thủ Dược Vương. Đại trang chúa lại có môi thâm giao với Độc Thủ Dược Vương mà tại hạ cho Thẩm đại trang chúa uống thuốc độc thì có khác gì múa rìu qua mắt thợ.
Thẩm Mộc Phong cười mát hỏi :
-Không phải độc dược thì là vật gì ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
đây chỉ là một trái cây tên gọi vô tâm quả sinh trưởng ở trong hang thẳm núi Thiên Sơn.
Thẩm Mộc Phong đặng hắng một tiếng rồi hỏi :
-Vô tâm quả có diệu dụng gì ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Uống trái cây này vào rồi dần dần quên hết những chuyện quá khứ vị lai.
Thẩm Mộc Phong cười lạt nói :
-Nếu vậy thì còn tàn ác hơn là thuốc độc chết người.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Nhưng nó không làm chết người.
Thẩm Mộc Phong mặt lạnh như tiền, nhưng chỉ trong chớp mắt lại khôi phục lại vẻ tươi cười hỏi :
-Có cách nào giải cứu được không ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Mọi vật trên thế gian đều có khắc tinh. Dĩ nhiên là có cách giải cứu. Tiểu đệ đã cất dấu một thứ trái cây kỳ lạ, uống vào tự nhiên sau hai mươi bốn giờ là tự nhiên khôi phục lại thần trí.
Thẩm Mộc Phong thủng thẳng hỏi :
-Sau khi tại hạ ăn vô tamm quả rồi sẽ biến thành người ngớ ngẩn, để mặc cho Vũ Văn huynh xử lí mọi sự vật trong cấm cung hay sao ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Không phải thế. Vô tâm quả tính chất rất chậm chạp. Uống rồi bảy ngày hiệu lực mới bắt đầu phát tác. Khi đó tại hạ đã dời khỏi cung cấm rồi.
Tiêu Lĩnh Vu nghe cuộc đối thoại giữa hai người bụng bảo dạ :
-Nếu là dược vật do nhân công điều chế có thể làm cho người ta mất hết ký ức, quên cả việc quá khứ vị lai thì còn có lý. Trái cây do trời sinh mà có diệu dụng như vậy thì thật kỳ lạ.
Thẩm Mộc Phong ngẩng mặt lên cười ha hả nói :
-Trên thế gian sao lại có kỳ vật thên nhiên này ? Thật khó tin quá... Hắn dừng lại một chút rồi hỏi :
-Vô tâm quả đó hiện giờ ở đâu ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Hiện tại hạ để ở trong mình.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
-Vũ Văn huynh cho tại hạ coi trước một chút được chăng ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Xin Đai trang chúa hãy nghĩ kỹ trước đi. Nếu Đai trang chúa ưng thuận thì tại hạ sẽ lấy ra, bằng không bất tất phải coi làm chi.
Thẩm Mộc Phong nói :
-Giả tỷ rằng tại hạ không ưng chịu e rằng Vũ Văn huynh cũng khó lòng sống sót mà dời khỏi hang núi này.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Tại hạ tin rằng Đại trang chúa nhất định ưng chịu.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
-Tại sao Vũ Văn huynh lại khẳng định như vậy ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Vì Đại trang chúa cần phải vào được cung cấm.
Thẩm Mộc Phong nói :
-Thẩm mỗ nghĩ không ra tại sao Vũ Văn huynh lại có ý tưởng kỳ dị như vậy ?
Vũ Văn Hàn Đào liếc mắt nhìn Chu Triệu Long đáp :
-Cái đó chỉ trách Chu nhị trang chúa thiếu bình tĩnh để tại hạ nhìn thấy chỗ sơ hở mới biết Thẩm đại trang chúa có ý muốn giết tại hạ... Chu Triệu Long giật mình kinh hãi ngắt lời :
-Vũ Văn huynh không nên ngậm máu phun người. Chu mỗ sao lại không trầm tĩnh ? Làm gì có chỗ sơ hở ?
Vũ Văn Hàn Đào lạnh lùng đáp :
-Vừa rồi tại hạ nghĩ được cách mở cung cấm, vui mừng quá đỗi nổi lên tràng cười. Chu huynh nghĩ là tại hạ đã nảy dị tâm, đưa bàn tay chụp vào tâm mạch tại hạ. Nếu tại hạ không bình tĩnh thì đã chết về tay Chu huynh rồi.
Chu Triệu Long vội cãi :
-Vũ Văn huynh hiểu lầm rồi. Tiểu đệ thấy Vũ Văn huynh nổi lên trận cười thất thường, nghĩ ngay đến Vũ Văn huynh có thể bị luồn chân khí chạy trái đường, nên ra tay tương trợ. Không ngờ lại rước lấy sự hiểu lầm của Vũ Văn huynh.
Vũ Văn Hàn Đào lạnh lùng đáp :
-Sao khi tại hạ đã dừng tiếng cười, bàn tay Chu huynh vẫn để lên huyệt mệnh môn tại hạ ?
Lão đảo mắt nhìn Thẩm Mộc Phong nói tiếp :
-Nếu không phải là Đại trang chúa đã có mật lệnh thì chắc Nhị trang chúa chẳng khi nào dám lớn mật như vậy.
Cặp mắt Thẩm Mộc Phong chiếu ra những tia hàn quang hết nhìn Chu Triệu Long lại ngó Vũ Văn Hàn Đào. Tuy hắn chưa hỏi câu gì nhưng Tiêu Lĩnh Vu đã nhìn thấy Chu Triệu Long toàn thân run bần bật hiển nhiên trong lòng cực kỳ khiếp sợ.
Vũ Văn Hàn Đào nói tiếp :
-Nếu tại hạ không mở được cấm cung thì mối giận trong lòng Đại trang chúa không nơi phát tiết sẽ trút lên đầu tại hạ, có thể giết tại hạ không chừng. Bằng mở được cung cấm tại hạ cũng chẳng lợi dụng được chút gì, mà Đại trang chúa lại chẳng chịu buông tha. Tại hạ đã suy đi nghĩ lại đằng nào cũng chết. Nếu mở cung cấm rồi mới để Đại trang chúa hạ sát thì sao bằng nhân lúc này tính toán với Đại trang chúa trước đi ?
Thẩm Mộc Phong cười lạt nói :
-Vũ Văn huynh đừng quên rằng hiện giờ Thẩm mỗ có thể bắt sống Vũ Văn huynh và dùng những thủ đoạn cực kỳ thảm khốc trên thế gian để trừng trị Vũ Văn huynh.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Hiện tại hạ đã ngậm trong miệng mộtviên thuốc kỳ độc, chỉ cần nhai nát ra nuốt xuống là lập tức chất độc phát tác làm cho chết ngay. Nhưng đại trang chúa mất cơ hội tiến vào cung cấm, hay ít ra cũng chậm mất lại mấy năm.
Thẩm Mộc Phong đột nhiên cười khanh khách nói :
-Vũ Văn huynh thật khéo đa nghi. Thẩm mỗ không muốn phí lời giải thích. Xin Vũ Văn huynh lấy Vô Tâm quả ra.
Tiêu Lĩnh Vu tại nghe mắt thấy cuộc tranh chấp giữa hai người không khỏi nghĩ thầm trong bụng :
-Thẩm Mộc Phong là nhân vật ghê gớm, há chịu để Vũ Văn Hàn Đào uy hiếp ?
Xem chừng cục diện bữa nay khó lòng tránh khỏi cuộc đấu sinh tử.
Không ngờ sự tình biến hoá ra ngoài sự tiên liệu của chàng, Thẩm Mộc Phong cam tâm nuốt trái độc.
Vũ Văn Hàn Đào mở tráp lấy cái hộp đồng vạy nắp ra. Quả nhiên trong hộp có một vật lớn bằng hạt đào màu vàng khô quắt lại.
Thẩm Mộc Phong kẹp Vô Tâm quả vào hai ngón tay giơ lên hỏi :
-Có phải vật này không ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Chính nó đấy. mùi vị thơm ngon mà không có hột. Chỉ vì để lâu ngày quá thành ra khô đét.
Thẩm Mộc Phong cười mát hỏi :
-Vũ Văn huynh đã ăn bao giờ chưa ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Chưa.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
-Vũ Văn huynh chưa bao giờ ăn mà sao biết mùi vị thơm ngon ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Năm trước tiểu đệ lấy được trái này, mùi thơm ngào ngạt toa? ra xa mấy ngàn trượng nên biết chắc nó thơm ngon.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
-Vũ Văn huynh ! Ngoài cách này chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác nữa ư ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Trước khi tiểu đệ chưa đưa ra biện pháp này thì có thể biến cải, nhưng bây giờ một lời nói ra miệng thì không thể thay đổi được nữa.
Thẩm Mộc Phong mỉm cười nói :
-Hay lắm ! Một đời Thẩm mỗ chưa từng để người khác uy hiếp mà hôm nay phải làm cho Vũ Văn huynh thoa? mãn tâm nguyện.
Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời :
-Không nhịn được điều nhỏ nhặt thì hư việc lớn. Đại trang chúa đã mưu đồ bá chủ võ lâm mà phải chịu một chút khuất tất này đã ăn thua gì ! Thẩm Mộc Phong cười khanh khách đáp :
-Vũ Văn huynh nói hay quá ! Đoạn lão cầm trái độc bỏ vào miệng.
Chu Triệu Long giật mình kinh hãi hô :
đại trang chúa ! Thẩm Mộc Phong tức giận quát :
-Chỉ tại ngươi làm hư việc.
Đột nhiên lão tiến lên một bước nắm lấy huyệt mạch Chu Triệu Long.
Chu Triệu Long kinh hãi hô :
đại trang chúa.
Thẩm Mộc Phong đưa tay mặt lên điểm vào trước ngực Chu Triệu Long nhưng gần tới nơi, hắn đột nhiên xoay tay điểm ra phía sau.
Một luồng chỉ phong đánh vào huyệt Du phủ của Vũ Văn Hàn Đào.
Hai người cách nhau có mấy thước, Vũ Văn Hàn Đào tuy là tay xảo quyệt, cũng không ngờ Thẩm Mộc Phong điểm về phía Chu Triệu Long lại đột nhiên xoay tay đột kích lão. Lão muốn né tránh cũng không kịp nữa, liền bị luồng chỉ phong điểm trúng huyệt Du phủ.
Thẩm Mộc Phong động tác mau lẹ dị thường. Chỉ phong ở tay mặt hắn điểm trúng Vũ Văn Hàn Đào. Tay trái buông Chu Triệu Long ra xoay lại một chút đã nắm được tay trái Vũ Văn Hàn Đào và điểm huyet Nghinh nhân của lão. Hắn cười lạt nói :
-Vũ Văn huynh ! Vũ Văn huynh không uống rượu mời lại đòi uống rượu phạt thì tại hạ chẳng biết làm thế nào được... Hắn đưa mắt nhìn Chu Triệu Long nói :
-Móc viên thuốc trong miệng y ra.
Chu Triệu Long thò tay vào cậy hai hàm răng Vũ Văn Hàn Đào quả nhiên lấy ra được một viện thuốc màu đen.
Thẩm Mộc Phong nhìn viên thuốc nói :
-Lão này xảo quyệt và thâm trầm ghê gớm, phải cẩn thận mới được. Nhị đệ tìm lại trong miệng y xem còn có thuốc độc nữa hay không ?
Chu Triệu Long dạ một tiếng tìm kỹ lại quả thấy dưới gầm lưỡi còn một viên thuốc độc màu đen.
Bây giờ Vũ Văn Hàn Đào đã bị điểm hai chỗ huyệt đạo không nói và không cử động được, đành để Chu Triệu Long muốn làm gì thì làm.
Tiêu Lĩnh Vu được mắt thấy cuộc đấu trí để tàn hại lẫn nhau giữa Thẩm Mộc Phong và Vũ Văn Hàn Đào, bất giác ngấm ngầm thở dài tự nghĩ :
-Những cuộc đấu trí hiểm ác trên chốn giang hồ thật không biết đâu mà lường được.
Thẩm Mộc Phong giải khai huyệt đạo cho Vũ Văn Hàn Đào rồi mỉm cười hỏi :
-Vũ Văn huynh ! Bây giờ còn biện pháp nào khiến cho Thẩm mỗ phải khuất phục được nữa hay không ?
Vũ Văn Hàn Đào thở phào một cái đáp :
đại trang chúa có thể chặt tại hạ ra làm muôn đoạn nhưng chẳng có cách gì bức bách tại hạ phải mở cung cấm.
Thẩm Mộc Phong lạnh lùng nói :
đã đến thế này mà Vũ Văn huynh còn mạnh miệng được ư ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Tại hạ đã tính bề nào cũng chết nên không còn ý niệm cầu sinh.
Thẩm Mộc Phong cười mát nói :
-Vũ Văn huynh chỉ cách tại hạ có mấy thước, tại hạ tự tin rằng Vũ Văn huynh không có cơ hội nào để tự tử.
Vũ Văn Hàn Đào cười khanh khách đáp :
-Chém một đao cũng chết mà chém môt trăm ngàn đao cũng chết, chẳng có gì khác nhau.
Thẩm Mộc Phong lắc đầu nói :
-Vũ Văn huynh đừng tưởng sẽ làm được như ý muốn. Nếu Vũ Văn huynh không chịu hợp tác với Thẩm mỗ thì Thẩm mỗ sẽ có thủ đoạn bức bách Vũ Văn huynh phải khuất phục... Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
-Nhưng Thẩm mỗ không muốn thế.
Vũ Văn Hàn Đào vì tình thế bức bách đã cam tâm chịu chết, nhưng tháy tình thế có cơ biến chuyển, lại nảy ra ý niệm cầu sinh, lão liền hỏi :
-Nếu tại hạ chịu mở cung cấm thì Đại trang chúa đối đãi với tại hạ bằng cách nào ?
Thẩm Mộc Phong đáp :
-Vũ Văn huynh học rộng tài cao. Thẩm mỗ còn mong trông cậy vào năng lực của Vũ Văn huynh thì giết đi không bằng thu dụng. Trường hợp mà Vũ Văn huynh không muốn bắt tay hợp tác với Thẩm mỗ, chắc cũng chưa đến nỗi đối nghịch Thẩm mỗ, Thẩm mỗ chỉ yêu cầu Vũ Văn huynh rút lui khỏi giang hồ đừng giúp Tiêu Lĩnh Vu chống đối Thẩm mỗ. Vũ Văn huynh trở về Toàn cơ thư lâu, đọc sách mua vui, an hưởng tuổi già, chẳng hay lắm ru ?
Vũ Văn Hàn Đào trầm ngâm một lúc rồi nói :
đại trang chúa nói vậy là phải nhưng tiêu đệ khó tin lắm.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
-Thẩm mỗ phải làm gì Vũ Văn huynh mới tin lời ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Trừ khi trang chúa lập lời trọng thệ.
Thẩm Mộc Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi phát thệ :
-Vũ Văn Hàn Đào thực lòng mở cung cấm cho Thẩm Mộc Phong này để Thẩm mỗ lấy hết mọi vật, mà Thẩm mỗ còn sát hại Vũ Văn huynh thì sẽ gặp tai nạn bất đắc kỳ tử chứ chẳng được chết yên lành.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
được rồi ! Tại hạ tạm tin lời Thẩm đại trang chúa một phen.
Thẩm Mộc Phong cười mát nói :
-Thực tình Thẩm mỗ đối với Vũ Văn huynh tuyệt không có ác ý. Chỉ vì Vũ Văn huynh quá đa nghi mà sinh chuyện hiểu lầm.
Hắn trầm ngâm một chút rồi hỏi :
-Vũ Văn huynh định đến bao giờ sẽ mở cung cấm ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Lâu thì bảy ngày, chóng thì bốn ngày.
Thẩm Mộc Phong đề khí nhả Vô Tâm quả ra rồi nói :
-Thẩm mỗ chờ đợi kỳ hạn của Vũ Văn huynh, nhưng hết hạn vẫn không mở được cửa cung cấm thì nên thế nào ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Trừ khi cung cấm không ở chốn này mới không mở được.
Thẩm Mộc Phong chậm rãi nói :
-Theo tại hạ biết thì cung cấm đúng là ở đây.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Khi đó tại hạ để mặc Thẩm đại trang chúa xử trí.
Thẩm Mộc Phong vỗ vai vhd mỉm cười đáp :
-Xin Vũ Văn huynh cứ yên tâm. Dù Vũ Văn huynh không có cách nào mở được cung cấm, tiểu đệ vẫn cảm kích vô cùng, miễn là Vũ Văn huynh hết lòng giúp cho.
Hắn cầm Vô Tam quả trả lại Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Trái này là kỳ vật rất hiếm ở thế gian. Vũ Văn huynh nên thu cất đi.
Vũ Văn Hàn Đào đớn lấy trái khô cất vào tráp rồi từ từ nhắm mắt lại ngồi xếp bằng.
Thẩm Mộc Phong đảo mắt nhìn Chu Triệu Long lạnh lùng hô :
-Nhị trang chúa ! Chu Triệu Long tái mặt nghiêng mình hỏi :
đại trang chúa có điều chi dạy bảo ?
Thẩm Mộc Phong hỏi :
-Vì ngươi xử sự không xứng đáng khiến Vũ Văn huynh hiểu lầm, vậy ngươi tự xét xem nên phải làm thế nào ?
Chu Triệu Long đáp :
-Tiểu đệ biết tội rồi. Xin tuỳ Đại trang chúa xử trị.
Thẩm Mộc Phong trầm ngâm một chút rồi bảo :
-Tội này hãy ghi vào sổ để đó. Lần sau còn lầm lỗi sẽ đem thi hành một thể.
Chu Triệu Long nghiêng mình nói :
đa tạ Đại trang chúa đã đặc biệt gia ơn.
Thẩm Mộc Phong đảo mắt ngó Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng hỏi :
-Bọn chúng làm gì ở đây ?
Chu Triệu Long đáp :
-Cả hai tên này đều là công nhân đã được Vũ Văn huynh lựa chọn để sai khiến.
Thẩm Mộc Phong nói :
-Bảo chúng thay đổi áo công nhân đi và ở lại đây nghe lệnh Vũ Văn huynh.
Hắn dừng lại một chút rồi hỏi :
-Căn nhà này để ai trú ngụ ?
Phan Long nghiêng mình đáp :
đây là chỗ ở của thuộc hạ.
Thẩm Mộc Phong nói :
-Ngươi nhường lại cho Vũ Văn tiên sinh.
Phan Long đáp :
-Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Thẩm Mộc Phong lại đảo mắt nhìn Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Vũ Văn huynh ! Tiểu đệ vừa được nghe tin :
Ngoại trừ Lam Ngọc Đường giả mạo Tiêu Lĩnh Vu, còn mấy toán người chia các ngả định vào đây. Vậy tại hạ đi điều tra tình thế để bố trí phòng bị.
Vũ Văn Hàn Đào mở bừng mắt ra thủng thẳng đáp :
-Xin đại trang chúa tuỳ tiện.
Thẩm Mộc Phong nói :
-Vũ Văn huynh hãy trân trọng.
Rồi hắn rảo bước đi ra khỏi căn nhà.
Bọn Chu Triệu Long theo sau hắn.
Trong nhà đột nhiên trở lại tịch mịch, nghe rõ cả tiếng hơi thở.
Lúc này ở trong thạch thất ngoại trừ Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng chỉ còn Phan Long ở lại.
Bỗng nghe Phan Long hỏi :
-Vũ Văn tiên sinh ! Tiên sinh cần tại hạ làm gì nữa không ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Không cần nữa... Hắn đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng nói :
-Phan huynh đi lấy quần áo mới cho bọn họ thay và bảo rửa mặt mũi cho sạch bụi đất.
Phan Long đáp :
được rồi ! Tại hạ đưa chúng đi thay đổi.
Vũ Văn Hàn Đào lắc đầu đáp :
để chúng ở lại. Phiền Phan huynh đi lấy áo cho họ là được rồi.
Phan Long dạ một tiếng, rảo bước đi ra.
Vũ Văn Hàn Đào nhìn bóng sau lưng Phan Long cho đến khi mất hút rồi vẫy tay bọn Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Các vị hãy lai đây ! Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một chút rồi đứng dậy đi tới.
Vũ Văn Hàn Đào chú ý nhìn hai người rồi chậm rãi hỏi :
-Hai vị làm công ở đây đã lâu chưa ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Lâu lắm rồi.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Hai vị theo tại hạ so với công tác trước có gì khác lạ không ?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
-Lúc lão bị cô lập, chắc có ý muốn cho mình giúp một tay. Địa vị như lão mà chịu hạ mình kết giao với một tên công nhân vô danh tiểu tốt kể ra cũng đáng bi ai.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng chàng đáp :
-Theo hầu tiên sinh so với làm công lúc trước thật khác nhau một trời một vực.
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười nói :
-Lúc này ở trong hang núi, hai vị đáng kể là bạn tri kỷ của Vũ Văn Hàn Đào... Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
-Thực ra nếu hai vị muốn rời khỏi nơi đây thì chỉ có biện pháp duy nhất là thep lệnh và hợp tác cùng tại hạ.
Tiêu Lĩnh Vu nghiêng mình đáp :
-Hoàn toàn trông vào sự dắt dìu của tiên sinh.
Vũ Văn Hàn Đào gật đầu nói :
-Hay lắm ! Sau khi hai vị đổi y phục rồi sẽ ở bên tại hạ. Chỉ cần hai vị thành thực là tại hạ giúp hai vị rời khỏi hang này.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
đa tạ tiên sinh.
Chàng chắp tay thi lễ rồi lui về góc nhà.
Bách Lý Băng không nói câu gì, chỉ việc theo sau Tiêu Lĩnh Vu.
Vũ Văn Hàn Đào trông trời, khẽ buông tiếng thở dài rồi nhắm mắt lại.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm chú ý đến từng cử động của Vũ Văn Hàn Đào. Chàng thấy lão đầy vẻ đau khổ buồn rầu, chợt động tâm nghĩ thầm :
-Thẩm Mộc Phong dùng thủ đoạn tàn khốc hiển nhiên đã khiến cho lão lo sợ.
Nếu lúc này ta nói rõ thân thế không chừng được lão hợp tác, mà chỉ có lão ưng hợp tác, yểm hộ, mới có thể bảo Băng nhi trở lên ngọn núi kêu Trung Châu Nhị Cổ, xuống giúp đỡ.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng đứng dậy tiến về phía Vũ Văn Hàn Đào.
Vũ Văn Hàn Đào cơ cảnh dị thường. Lão nghe tiếng bước chân liền mở mắt ra nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Có chuyện chi vậy ?
Tiêu Lĩnh Vu muốn nói rõ thân thế cùng lão hợp tác nhưng lại thấy khoé mắt lão có khí âm trầm, chàng không khỏi hồi hộp trong lòng tự nghĩ :
-Lão này bản tính thâm hiểm e rằng khó bề hợp tác.
Chàng đột nhiên biến đổi tâm ý, khẽ hắng đặng một tiếng rồi đáp :
-Tại hạ chợt nhớ tới một điều muốn bẩm với tiên sinh.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
điều chi ?
Vẻ mặt lão rất hoà hoãn.
Tiêu Lĩnh Vu trong lúc cấp bách phải nói câu này. Bây giờ Vũ Văn Hàn Đào hỏi vặn, chàng đành đánh bạo hỏi lại :
-Tại hạ muốn nói về việc trong hang núi này, chẳng hiểu tiên sinh có muốn nghe không ?
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Hay lắm ! Ông bạn nói đi ! Nói càng nhiều càng tốt.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Tại hạ thân phận hèn mọn nên sự hiểu biết chỉ có hạn, nhưng cũng muốn trình bày để tiên sinh rõ.
Chàng vừa đón trước rào sau, vừa dụng tâm suy nghĩ nói cách nào cho xuôi.
Tài sản của ngocvosong1986


Last edited by ngocvosong1986; 24-04-2008 at 05:01 PM.
Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu, Đàn chỉ thần công, bach luyen thanh tien, dan chi than cong, dang chi than cong 4vn, , , phim dan chi than cong,
Ðiều Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™