oOo
Đi từ Vô Danh phong ra ngoài, Lâm Phàm loáng thoáng cảm giác được ánh mắt của một số đệ tử Thánh Tông nhìn về phía mình có chút là lạ.
Những đệ tử này túm năm tụm ba thì thầm to nhỏ với nhau, đến khi Lâm Phàm đi ngang qua thì đều làm bộ như không có chuyện gì, đưa mắt nhìn sang nơi khác.
Thế nhưng khi Lâm Phàm đã qua hẳn thì lại túm lại bàn tán.
- Người này chính là chủ nhân hiện tại của Vô Danh phong sao?
- Thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, các ngươi nói liệu có phải là con riêng của tông chủ không, ta nghe nói năm xưa tông chủ từng có một đoạn tình sử đấy.
- Suỵt, nhỏ giọng một chút, nếu bị kẻ nào bẩm báo cho tông chủ thì tha hồ xui xẻo.
- Chẳng qua Vô Danh phong đã rách nát không chịu nổi, quanh năm không có người, muốn xây dựng phân tông ở đó chẳng đơn giản chút nào đâu.
. . . .
Chuyện Lâm Phàm ở Vô Danh phong xây dựng phân tông không phải là bí mật gì. Có đệ tử rất là tò mò với điều, nhưng cũng có đệ tử không hề đặt chuyện này trong lòng, đem tinh lực dồn hết vào việc tu luyện.
Lâm Phàm phát hiện ở Thánh Tông có mấy chỗ tốt, nhất là chức nghiệp phụ hình như rất được hoan nghênh tại đây.
Ví dụ như Luyện khí đường hắn vừa đi qua, nơi đó là từng dãy phòng đóng kín cửa, bên trong truyền ra những tiếng gõ kim loại chát chúa. Lâm Phàm mới đầu định vào xem thử, thế nhưng vừa lúc có một đại hán từ bên trong đi ra, giơ cao một món binh khí rồi hô lớn một tiếng.
- Trường kiếm thượng phẩm, đổi lấy Kim Tủy Đan.
Lâm Phàm biết Kim Tủy Đan, đó là một loại đan dược có thể tăng tốc độ tu luyện cho võ giả có cảnh giới Nhập Thần trở xuống.
Cảnh tượng kế tiếp làm Lâm Phàm há hốc miệng, bởi đám đệ tử đang có mặt bên ngoài Luyện khí đường đột nhiên cùng phát điên mà hò hét ầm lên.
Thậm chí thiếu chút nữa xảy ra xô xát.
Mà Lâm Phàm cũng tra xét thử người bán binh khí kia, tu vi bình thường, chỉ có cảnh giới Tiên Thiên, nhưng bản sự luyện khí không thấp, lợi hại hơn nhiều đám luyện khí sư ở Thánh Ma Tông.
Sau đó Lâm Phàm lại thấy thêm một ít chức nghiệp phụ nữa, cảnh tượng cũng tương tự.
Xem ra ở đâu thì cũng chỉ có số ít người kiêm tu chức nghiệp phụ, mà những võ giả này đều dùng sản phẩm của mình để đổi lấy đan dược tăng cường tu vi.
Không tồi, không tồi.
Giờ phút này Lâm Phàm có một ít ý tưởng trong đầu.
Hiện tại Vô Danh phong còn đầy cỏ dại chưa được thu dọn, dùng sức một người quá khó khăn.
Nhất định phải kiếm một ít cu li, à không, là thu một ít để tử, đệ bọn họ cùng mình phát dương quang đại tông môn.
Lâm Phàm nhìn thử tu vi của những đệ tử xung quanh, không phải cảnh giới Nhập Thần thì cũng là cảnh giới Tiên Thiên, hiển nhiên bằng tình huống hiện tại của mình rất khó để dụ bọn họ theo.
Nếu muốn dụ, có lẽ phải tìm một ít đệ tử không được coi trọng ở tông môn mới được.
Ví dụ như Tiên Thiên trở xuống.
Có ý tưởng này, Lâm Phàm lập tức bắt đầu hành động.
- Xin chào sư đệ, xin hỏi trong tông môn thì đệ tử cấp bậc nào là không được coi trọng nhất?
Lâm Phàm làm vẻ mặt tươi cười hòa nhã, ngăn một đệ tử đang đi trên đường.
Đệ tử bị ngăn lại nhìn trên dưới đánh giá Lâm Phàm, người này là ai a, sao lại chưa từng thấy qua? Còn gọi mình là sư đệ, chẳng lẽ là người có bối phận cao hơn mình?
Chẳng qua người này bộ dáng đứng đắn, hơn nữa còn có một loại bức khí nhàn nhạt phiêu tán, khiến đệ tử này hơi hơi sợ.
Lâm Phàm nhìn đệ tử trước mắt, cười khẽ, thu hết biến hóa trên mặt người này vào trong mắt.
Hắn biệt đệ tử trước mặt đã bị bức khí của mình trấn áp rồi.
- Chào sư huynh, không được coi trọng nhất hẳn là đệ tử tạp dịch đó.
Tuy trong lòng đệ tử này có chút hoài nghi với người trước mắt, nhưng thần sắc hờ hững của đối phương lại làm cho hắn có một cảm giác áp lực khó hiểu.
- Ra vậy, xin hỏi sư đệ họ ở đâu?
Lâm Phàm hỏi.
- Đi thẳng về hướng Đông, qua một con đường nhỏ, chỗ giữa sườn núi chính là nơi ở của đệ tử tạp dịch.
Đệ tử này nói rất chi tiết.
- Đa tạ sư đệ!
Lâm Phàm thỏa mãn vỗ vỗ vai đệ tử này, sau đó chắp hai tay sau lưng, khoan thai đi theo hướng được chỉ, phong thái hoàn toàn giống một cao nhân.
- Xin hỏi quý tính của sư huynh?
Đệ tử này hô lớn nói.
- Sau này có thể gọi ta là Lâm sư huynh.
Lâm Phàm cũng không quay đầu lại, từ tốn nói.
- Họ Lâm?
Đệ tử này gật gật đầu, đợi lát nữa về sẽ hỏi thăm một phen, xem vị sư huynh này rốt cuộc là đại nhân vật nào, không chừng còn có thể ôm lấy bắp đùi.
. . . .
Theo lời chỉ dẫn của tên đệ tử kia, không quá bao lâu, Lâm Phàm đã tìm được chỗ ở của các đệ tử tạp dịch.
Lâm Phàm nhìn quanh một vòng, không khỏi cảm thán. Nơi này thật không hổ là đại tông, chỉ là đệ tử tạp dịch thôi đã có đãi ngộ không kém đệ tử ngoại môn ở Thánh Ma Tông bao nhiêu.
- Vị sư huynh này khí vũ hiên ngang, vừa nhìn đã biết đến từ trong nội môn, không biết là có chuyện gì cần hỗ trợ không?
Lâm Phàm đang tặc lưỡi cảm thán thì chợt có một gã đệ tử tạp dịch mặt mày gian giảo chạy tới, vẻ mặt lấy lòng nói.
Lâm Phàm cười cười, nhìn người này:
- Ừm, cũng tốt, ngươi kêu tất cả các đệ tử tạp dịch lại đây, bản tọa muốn chọn mấy người theo ta về núi.
Trương Nhị Cẩu nhìn sư huynh trước mắt, vốn cho rằng đây là đệ tử nội môn, muốn nịnh bợ cho khéo một phen, có khi lại được chút ưu đãi.
Giờ phút này vừa nghe đối phương tự xưng bản tọa, gương mặt tam giác vốn đã hơi hồng lên vì kích động của Trương Nhị Cẩu lập tức biến sang đỏ gay như đít khỉ.
Bản tọa?
Đây chính là cách tự xưng chỉ có đại nhân vật trong tông môn mới có thể dùng a.
Cái này…
Trương Nhị Cẩu trên thông thiên văn dưới tường địa lý, tin tức gì ở Thánh Tông hắn cũng biết, tuy không rõ đại nhân vật trước mắt này rốt cuộc là vị nào, nhưng lại cho rằng đại nhân vật này quanh năm bế quan, hiện tại xuất quan nên đến chọn một ít đệ tử cũng không chừng.
Huống hồ vừa rồi còn nhắc tới ‘về núi’?
Ở Thánh Tông, có thể có ngọn núi của riêng mình đều là nhân vật cấp bậc thái thượng trưởng lão a.
- Được được, xin chờ một chút, đệ tử sẽ đi gọi người ngay.
Trương Nhị Cẩu đột nhiên phát hiện hôm nay mình có khả năng sẽ phát tài. Hắn không ngờ tùy ý đi lên chào một câu lại quen được một đại nhân vật.
Nếu như có thể theo đối phương về núi, còn không phải là gà rừng biến phượng hoàng, từ nay về sau đã là người của một ‘phong’.
Có điều không biết đối phương là Trung Thiên phong, hay là Kình Thiên phong, hay lại là…
Trương Nhị Cẩu đã không dám tưởng tượng, vừa nghĩ thoáng một cái đã kích động đến cả người run rẩy.
Lâm Phàm đứng nguyên tại chỗ, khẽ thở dài một cái. Nhân sinh a, không ra vẻ cao thâm một chút, thần bí một chút thì đúng là khó sống.
Thế nhưng lời lúc nãy mình nói cũng không sai.
Chính mình thân là tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông, tuy tu vi chưa cao, nhưng tự xưng là bản tọa vẫn hoàn toàn phù hợp.
Tình huống hiện tại, có thể dụ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, trước hết phải kiếm người lên núi dọn cỏ dại đã.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Trong đám đệ tử tạp dịch, Trương Nhị Cẩu không phải lớn nhất nhưng giao du rất rộng, vừa đi thông báo một vòng đã có gần nửa số đệ tử tạp điên cuồng chạy tới.
Đại nhân vật tới đây chọn lựa đệ tử theo về núi, đây tức là thế nào?
Nghĩa là trực tiếp nhảy vọt qua đệ tử ngoại môn, thậm chí là đệ tử nội môn, trở thành môn hạ đệ tử của một thái thượng trưởng lão.
Nếu vận khí tốt được chọn, đó là cá vượt long môn, gà hóa phượng hoàng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhân sinh khoái ý.
Lúc này, trong một căn phòng dành cho đệ tử tạp dịch, một gã đệ tử nghe tiếng hoan hô bên ngoài, lại được Trương Nhị Cẩu đi vào thông báo tình huống thì trong mắt hiện lên một tia tinh quang.
Lấy tình huống của hắn, không bao lâu nữa sẽ có thể trở thành đệ tử ngoại môn, thoát khỏi thân phận hiện tại, chân chính gia nhập tông môn. Nhưng giờ có đại nhân vật một núi tới thu đệ tử, không thể không tận dụng cơ hội này.
Tiến vào ngọn núi và tiến vào ngoại môn là hai lựa chọn không cùng cấp bậc. Tiến vào ngọn núi sẽ được núi đó che chở, phương diện tài nguyên và công pháp đều không cần phải nghĩ; còn nếu tiến vào ngoại môn thì vẫn chỉ có thể dựa vào bản thân.
Có điều vấn đề này lại không coi là vấn đề với hắn, bởi vì hắn có kỳ ngộ của mình.
Lỗ Diễm rất có lòng tin ở bản thân. Hắn tin chắc tu vi của mình thuộc top 10 trong hàng ngũ đệ tử tạp dịch, nếu liều mạng thậm chí có thể xử lý cả đệ tử tạp dịch xếp hạng 1.
Nhưng hắn luôn ẩn giấu tu vi để giảm phiền toán không cần thiết, chậm rãi tu luyện, chỉ cần đến thời cơ thích hợp sẽ bỗng nhiên nổi tiếng, trở thành tồn tại nghiền áp mọi người.
Tất cả chuyện này đều nằm trong kế hoạch của Lỗ Diễm.
Cường đại lâu dài không thể gây chú ý và kinh ngạc bằng vốn đang bình thường trở nên nổi bật, như thế mới có thể được đại nhân vật coi trọng.
. . . .
Lâm Phàm đứng nguyên tại chỗ, nhìn đám người đang đi tới, khóe miệng nở một nụ cười tự tin. Đợi lát nữa mình nên tỏ vẻ thần bí một chút hay khí phách một chút tốt hơn nhỉ?
Nói thế nào thì mình hiện giờ cũng là đứng đầu một tông, cần phải tỏ rõ khí thế một chút.
Tiếp đến, Lâm Phàm khẽ hít một hơi, tạo bộ dáng cao nhân, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn xa xăm giống như có thể xuyên thấu tầng tầng không gian, nhìn thấy chân lý nhân sinh, tiến nhập cảnh giới huyền diệu kỳ bí.
Những đệ tử được Trương Nhị Cẩu gọi tới, từng người khẩn trương nhìn Lâm Phàm.
Đây là đại nhân vật một núi a.
Quả thật là oai hùng bất phàm, khí vũ hiên ngang, vừa nhìn thôi đã biết là đại nhân vật.
Lâm Phàm lần đầu tiên được muôn người nhìn chăm chú thế này, không khỏi có chút mê say, trong mấy ngàn ánh mắt chờ mong này chỉ có thân ảnh của ca a.
Lỗ Diễm đứng ở hàng trước, nhìn đại nhân vật theo lời Trương Nhị Cẩu, trong mắt lóe ra tinh quang. Đối phương khí thế bất phàm mà nội liễm, lấy bí pháp của hắn cũng không thấu được đối phương sâu cạn ra sao, quá khủng bố.
Lỗ Diễm vốn chỉ là một đệ tử bình thường trong số các đệ tử tạp dịch, không có chút tài năng nào cả nếu không muốn nói là phế vật.
Mãi cho tới một ngày, hắn bị mấy tên sư huynh đánh đập, chảy rất nhiều máu, lại vô tình để máu tươi dính lên chuỗi Phật châu gia truyền đeo trên cổ, từ đó chuyện kỳ quái bắt đầu xảy ra.
Chuỗi Phật châu không tên này không chỉ làm thân thể hắn khôi phục lại, mà trong đầu hắn còn xuất hiện những công pháp hắn chưa từng thấy.
Từ đó trở đi, Lỗ Diễm biết cuộc đời của mình sẽ không còn tầm thường vô vị nữa.
- Đại nhân, đệ tử tạp dịch có số lượng rất đông, một mình ta không có khả năng gọi hết, nhưng nơi này cũng đã có mấy trăm sư huynh đệ, hẳn là đủ để ngài lựa chọn.
Trương Nhị Cẩu cung kính vạn phần nói.
- Ừm!
Lâm Phàm gật gật đầu, tỉnh lại từ cảm giác mê say, sau đó nhìn lướt một vòng.
Mọi người thấy đại nhân đang đánh giá mình, đều nuốt một ngụm nước miếng, mặt lộ vẻ chờ mong.
Bọn họ vô cùng hy vọng người may mắn sẽ là mình, được đại nhân mang về núi, từ nay về sau bước lên con đường ánh sáng.
Lỗ Diễm cố nghển đầu hết cỡ trong đám người, hơi hơi tản ra một tia khí thế. Hắn cho là ấy tu vi của đại nhân, nhất định có thể chú ý tới sự bất phàm của hắn.
Chỉ cần được đại nhân lựa chọn, từ nay về sau gia nhập núi, hắn có thể phóng tay phóng chân làm lớn một hồi, xông ra một mảnh trời.
Ánh mắt Lâm Phàm chỉ liếc qua thân thể của mỗi người này, không hề để ý tới gương mặt.
Tiêu chuẩn chọn người của Lâm Phàm lúc này là cường tráng, khỏe mạnh, có thể làm cỏ.
Dáng người gầy yếu một chút thì không chọn.
- Bản tọa lần này chỉ chọn năm người.
Lâm Phàm nói, sau đó chỉ vào Trương Nhị Cẩu.
- Ngươi có công tập hợp người, tính ngươi một suất.
Trương Nhị Cẩu vốn cũng rất hồi hộp, nếu đại nhân không chọn mình thì sao? Nhưng giờ thấy đại nhân nhận mình làm người đầu tiên, khuôn mặt hình tam giác của Trương Nhị Cẩu lập tức kích động đến đỏ bừng lên, giống như là sắp khóc.
Phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh rồi…, không ngờ Trương Nhị Cẩu ta cũng có một ngày thăng quan phát tài.
Nghĩ nghĩ một thoáng, Trương Nhị Cẩu kích động lau khóe mắt, giống như tự nhìn lại cuộc đời mà cảm thương lẫn vui mừng.
Đồng thời ánh mắt của hắn nhìn về phía Lâm Phàm lại càng tràn ngập cảm kích. Sau này chính mình phải hảo hảo báo đáp ơn tri ngộ của đại nhân a.
Đám đệ tử tạp dịch nhìn thấy đại nhân vật đã chọn được một người, càng thêm hồi hộp. Chỉ có năm suất, giờ đã thiếu một, vậy tức là trong mấy trăm người tại đây chỉ có bốn người may mắn.
Như vậy bốn người may mắn này sẽ là ai? Mấy trăm đệ tử tạp dịch đều đang mỏi mắt mà trông.
Lỗ Diễm đứng trong đám người, hắn cực kỳ tự tin mình sẽ được chọn, bởi vì ngay vừa xong, hắn chú ý thấy đại nhân vật này nhìn mình nhiều hơn mấy lần.
Chỉ là Trương Nhị Cẩu cũng được chọn khiến Lỗ Diễm có chút khinh thường. Một kẻ thích nịnh nọt, hay giở trò khôn vặt, sau này cùng mình hoàn toàn là ở hai thế giới lại cũng được chọn, quả thực là bất ngờ.
- Ngươi…
Lâm Phàm lại chọn một người. Người này thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, cánh tay thô to mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết làm việc rất năng suất.
- Tạ ơn đại nhân.
Người cao lớn kia không dám tin nhìn Lâm Phàm, hắn không nghĩ mình sẽ được chọn, chỉ biết ngây ngốc nở nụ cười.
. . . .
- Ngươi…
- Ngươi…
Lại chọn thêm hai người, vẫn là tiêu chuẩn dựa vào hình thể. Hai người này vừa nhìn đã biết là con nhà nông, khẳng định rất biết việc.
Lỗ Diễm lúc này kinh ngạc vạn phần, hắn không biết đại nhân vật này tuyển theo tiêu chuẩn gì? Trong mắt Lỗ Diễm, những người vừa được chọn kia đều là phế vật trong phế vật, cả đời cũng không có khả năng trở thành đệ tử ngoại môn.
Thế nhưng những người này lại được đại nhân vật chọn, chẳng lẽ bọn họ có chỗ nào đặc biệt mà hắn không nhìn ra sao?
Giờ phút này chỉ còn lại một suất cuối cùng, Lỗ Diễm không khỏi căng thẳng.
Nhưng trong đầu hắn vẫn tin chắc một chuyện, suất cuối cùng là thuộc về mình.
Giờ khắc này Lỗ Diễm cũng không ẩn giấu gì nữa, khí tức phát hết ra ngoài, giống như biển lặng bỗng nổi sóng lớn.
Hắn muốn dựa vào khí thế khiến cho đại nhân vật chú ý.
Khi Lỗ Diễm thấy đại nhân vật nhìn về phía mình, trong lòng mừng như điên, đại nhân vật nhìn mình, nhất định là muốn chọn mình.
Cổ họng của Lỗ Diễm có chút ngứa ngáy, vô cùng muốn mở miệng.
Lâm Phàm chớp chớp mắt, nhìn thoáng qua Lỗ Diễm, cảm giác người này thật kỳ quái, khí tức lúc mạnh lúc yếu là vì sao? Tuy rằng không tệ, nhưng hình thể hơi nhỏ gầy, lại còn trắng nõn, nhìn đã biết không phải người hay việc.
Sau đó, Lâm Phàm dừng mắt ở một người, khẽ cười:
- Một người cuối cùng chính là ngươi.
Một gã to xác nhưng nhìn có vẻ hơi khù khờ đứng cách Lỗ Diễm không xa kinh ngạc há hốc miệng, sau đó mừng như điên.
. . . .
- Sao lại như vậy?
Môi Lỗ Diễm run run, không thể tin được kết quả này. Tại sao vị đại nhân này không chọn mình, hay là trong mắt đại nhân này, mình còn không bằng năm kẻ bỏ đi kia?
- Đáng giận… Đáng giận a.
Lỗ Diễm nhìn mấy người được chọn ai nấy đều đang cười toe toét, nhưng nụ cười ấy trong mắt hắn lại hóa thành những mũi tên nhọn đâm thẳng vào tim hắn.
Đám phế vật trong mắt hắn được tuyển, bản thân hắn thì không, đây là chuyện đả kích cỡ nào?
Giờ khắc này Lỗ Diễm nhìn chằm chằm về phía Lâm Phàm, trong lòng dâng lên cảm giác không phục.
- Hôm nay ngươi không nhìn trúng ta, ngày khác ta sẽ lên tới độ cao mà ngươi không thể nhìn đến nổi.
Lỗ Diễm nắm chặt nắm tay, cuối cùng lặng yên rời khỏi đám người.
Lâm Phàm rất vừa ý với năm người mình vừa chọn, nhưng lại không biết trong lúc vô ý tuyển người này đã bị một gã có chí lớn ghi hận.
Nếu Lâm Phàm biết chuyện này, chỉ sợ phải khóc không ra nước mắt.
Không phải là lão tử chỉ chọn mấy người đi làm cỏ sao, tại sao cũng có thể tạo thành cừu hận chứ.
- Tốt lắm, đều cùng ta rời đi.
Lâm Phàm hờ hững gật gật đầu, không muốn nói nhiều. Rất nhiều cỏ cần phải dọn, không thể hao phí thời gian.
- Đại nhân, xin chờ một chút, ta muốn vì chính mình đòi lại một cái công đạo.
Lúc này Trương Nhị Cẩu nói.
Lâm Phàm nhìn Trương Nhị Cẩu, sau đó gật gật đầu:
- Nhanh lên.
Được đại nhân đồng ý, Trương Nhị Cẩu nở nụ cười, sau đó lập tức chạy đến trước mặt một đại hán cao to, ưỡn ngực vênh mặt lên nhìn đại hán:
- Hôm qua ngươi đánh ta một trận, lại đoạt của ta mười viên Luyện Thể Đan, bây giờ mau trả lại, xin lỗi ta nữa.
Đại hán mà Trương Nhị Cẩu đang đối mặt là tiểu bá vương trong đệ tử tạp dịch, đệ tử tạp dịch không ai không sợ hắn, thế nhưng hiện giờ mình đã ôm được bắp đùi đại nhân, kẻ này còn dám làm cái gì?
- Ngươi muốn ăn cướp sao, rõ ràng chỉ có hai viên, ngươi lại nói là mười viên, ngươi…
Đại hán biến sắc, rất là phẫn nộ nhưng chỉ dám nhỏ giọng nói.
- Hừ, đừng nói nhảm, đại nhân đang đợi, nếu để cho đại nhân sốt ruột thì không đơn giản như ta bắt đền ngươi đâu.
Trương Nhị Cẩu hếch cái mũi lên trời, rất ‘ngưu’ nói.
Đại hán nhìn thoáng đại nhân vật, cuối cùng cắn chặt răng, rất phẫn nộ nhìn Trương Nhị Cẩu:
- Tốt, cho ngươi, hy vọng ngươi vĩnh viễn đừng trở về.
Trương Nhị Cẩu cười cười, trở về? Đánh chết lão tử cũng sẽ không trở lại nơi này. Chờ đợi mình trước mắt là nhân gian tiên cảnh a.
- Được rồi, nói xin lỗi ta.
Trương Nhị Cẩu nhìn thấy mười viên Luyện Thể Đan, liếm liếm môi, rất hài lòng đem cất kỹ.
- Xin lỗi.
Đại hán giờ đành nhận thua. Hắn không ngờ tên này lại may mắn như vậy, có điều sau này đừng để mình bắt được ở bên ngoài, nếu không sẽ biết hậu quả chuyện ngày hôm nay là thế nào.
-Ừm, không sai, lần sau nhìn thấy Nhị Cẩu ca này thì ngoan ngoãn một chút, bằng không đừng trách Nhị Cẩu ca không khách khí với ngươi.
Trương Nhị Cẩu giờ phút này chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần khoan khoái, một loại thoải mái chưa bao giờ có tràn ngập toàn thân.
Loại cảm giác này thật sự là quá tuyệt vời.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Cảnh vật trong Thánh Tông không kém gì những nơi rừng sâu núi thẳm kỳ ảo, tạo thành cảnh giác vừa gần gũi thiên nhiên vừa thư thái, làm người ta nghĩ rằng mình đang sống ở một nơi đáng sống.
Lâm Phàm rất vừa lòng nhìn năm culi mình lựa chọn để làm cỏ. Lâm Phàm tin tưởng chỉ cần mình kiên trì không lười biếng, Vô Danh phong nhất định có thể tỏa hào quang.
Trong Thánh Tông, Lâm Phàm coi như có chút tiếng tăm, đương nhiên không phải là hung danh, mà ở trong mắt các đệ tử Thánh Tông, hắn là một tên ngớ ngẩn.
Bởi vì đã có ai từng nhìn thấy được một người ngây ngốc ngồi im một chỗ trên tảng đá, không hề động đậy suốt mười ngày?
Nhất định là chưa thấy qua, nhưng giờ lại thực sự có người như vậy. Người này chính là người được tông chủ ban thưởng Vô Danh phong.
Lâm Phàm căn bản không thèm để ý đến ánh mắt soi mói của những người xung quanh.
Nhưng đám người Trương Nhị Cẩu lúc này ngẩng đầu ưỡn ngực, lại vô cùng hưởng thụ những ánh mắt kia.
Nhìn xem, ở tông môn đã khi nào được nhiều người chú ý như vậy chứ.
Nhìn ánh mắt bọn họ kìa, đó là hâm mộ, là ghen tị a…
Không cần nghĩ cũng biết, nguyên nhân của tất cả chuyện này đều ở đại nhân, bởi vì đại nhân chính là đại nhân, đi tới đâu có ánh sáng chói lọi chiếu ra tới đấy, làm chói mắt mọi người.
Trương Nhị Cẩu có chút hối hận, vừa xong đáng lẽ mình nên bắt chẹt thêm một chút, có đại nhân ở đó, tên kia dám không nghe mình nói chắc?
Sau này chính mình sẽ trở thành đệ tử của một núi, người của thái thượng trưởng lão, chỉ bằng tên đệ tử tạp dịch kia lấy gì dám càn rỡ với mình?
Nghĩ đến đây, Trương Nhị Cẩu lại càng vênh mặt lên cao hơn, ra vẻ ‘lão tử rất lợi hại’.
Dần dần, không biết qua bao lâu.
Trương Nhị Cẩu đã hơi mệt, nhưng thấy đại nhân vẫn tiếp tục đi chưa có dấu hiệu sắp dừng lại, hắn không dám hỏi, cũng không biết mình đang được dẫn tới đâu.
Hơn nữa Trương Nhị Cẩu dần dần cảm giác có gì đó là lạ.
Phương hướng này là ngọn núi nào nhỉ?
Thánh Tông hiện giờ có tổng cộng mười ngọn núi đã được đặt tên, trong đó chín ngọn do chín thái thượng trưởng lão trấn giữ và một ngọn là chỗ của tông chủ.
Thế nhưng hướng hiện tại đi là Tây Bắc, chẳng lẽ nơi đó còn có ngọn núi nào mà mình không biết?
Dần dần, cảnh tượng phồn hoa đã biến mất.
Ven đường, cỏ dại dần choán cả lối đi, mặt đường bằng gạch xanh cũng trở thành đường đất đá lởm chởm.
- Đại nhân, chúng ta đang đi đâu?
Trương Nhị Cẩu dè dặt hỏi, chỉ sợ mình mạo muội làm đại nhân không vui.
- Sắp đến rồi, ngay phía trước.
Lâm Phàm chỉ chỉ ngọn núi cao ngất phía trước nói.
Đám người Trương Nhị Cẩu nhìn theo hướng chỉ, lập tức sắc mặt từng người biến thành trắng bệch.
Cái này hoàn toàn khác với điều chờ mong a.
- Đại… đại nhân, ngọn núi trước mặt hẳn là Vô Danh phong, nơi đó không có người thì phải.
Giờ phút này Trương Nhị Cẩu lắp ba lắp bắp mà nói, cảm giác nhân sinh đang từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
- Đúng, nhưng giờ không gọi là Vô Danh phong nữa mà gọi là Thánh Ma phong. Nơi đây tông chủ đã ban cho ta, sau này ta sẽ xây dựng Thánh Ma Tông ở đó.
Lâm Phàm cười nói, ánh mắt nhìn về phía đám người Trương Nhị Cẩu mang vẻ ‘nhất các ngươi, thích nhé’.
Các ngươi chính là nhóm đệ tử đầu tiên được làm cỏ trên Thánh Ma Tông, sau này chờ Thánh Ma Tông cường đại lên, các ngươi đều thuộc thế hệ nguyên lão.
- Hả…
Trương Nhị Cẩu vừa nghe, mặt đần ra. Sao có thể như vậy, không phải là mình được lên những ngọn núi kia sao?
Như thế nào lại là ngọn núi hoang trước mắt?
Nhìn về bậc thềm đá cũ nát loang lổ cỏ và rêu, Trương Nhị Cẩu phát hiện có lẽ mình gặp phải bi kịch.
Đồng thời bốn người còn lại cũng đột nhiên nghĩ tới một việc, một truyền thuyết có liên quan đến Vô Danh phong.
Trong truyền thuyết, tông chủ ban Vô Danh phong cho một gã ngốc thích ngồi trên tảng đá. Gã ngốc này muốn xây dựng một cái tông môn.
Chẳng lẽ gã ngốc trong truyền thuyết ấy chính là vị đại nhân trước mặt này?
Giờ khắc này, không chỉ Trương Nhị Cẩu, mặt những người khác đều xám ngoét. Nếu thật sự như vậy, hoàn toàn là bi kịch a.
Bọn họ ở trong đệ tử tạp dịch ít ra còn có ăn có ở có mặc, thậm chí cố gắng một chút có lẽ còn có thể trở thành một đệ tử ngoại môn.
Thế nhưng giờ theo đối phương lên núi thì tất cả đều thay đổi.
Trên đó không có ở, không có mặc, không có ăn, tất cả đều phải tự cung tự cấp. Nghĩ đi nghĩ lại, mọi người đều cảm giác mình bị lừa gạt.
Nếu biết trước thế này, có chết bọn họ cũng không tới.
- Được rồi, nhanh lên một chút, sắp tới nơi rồi.
Lâm Phàm lúc này chưa chú ý tới vẻ mặt của năm người, trong lòng còn đang mừng thầm, chỉ cần dẫn được lên núi thì không sợ những người này chạy trốn.
Tới thì dễ, đi thì khó, không làm xong việc đừng hòng rời đi.
- Ái ui, đại nhân, ta đau bụng, không chịu nổi nữa, ta muốn đi tìm nhà xí.
Đột nhiên có một kẻ trong năm người ôm bụng lớn tiếng kêu đau.
Lâm Phàm hơi kinh ngạc, vừa định để cho kẻ này chạy tạm vào bụi giải quyết thì lại nghe có người kêu ầm lên.
- Ấy chết, đại nhân, ta bỗng nhớ ra còn để sót ít đồ bên kia, đại nhân cứ đi trước, ta sẽ lập tức quay lại.
. . . .
Lâm Phàm giờ phút này chỉ biết chửi thầm trong lòng, mấy cái tên này dám chơi trò ma mãnh cả với mình…
Khi Lâm Phàm chuẩn bị ngăn bọn họ, ngoại trừ Trương Nhị Cẩu, bốn người còn lại đều đã biến mất với tốc độ ánh sáng.
Cứ đùa, ở chỗ này thì thà về làm đệ tử tạp dịch. Trương Nhị Cẩu này quả nhiên không tốt lành gì, còn tưởng có chuyện tốt, không nghĩ là gọi đến chịu tội cùng.
Nếu thật sự theo đối phương lên núi, chỉ sợ sau này muốn khóc cũng không nổi.
- Các ngươi…
Trương Nhị Cẩu trợn mắt há hốc mồm nhìn bốn người chạy còn nhanh hơn gió, thân mình khẽ run lên, rất muốn nói với bọn họ một câu:
- Xin đưa em theo với…
Nhưng vừa lúc đó, Trương Nhị Cẩu đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh khiến mình không rét mà run đang nhìn chằm chằm lấy mình, thân thể hắn bỗng run lên.
- Cái đám này thật là, sao lại chạy như thế chứ. Đại nhân, ngài không nên tức giận, ta sẽ lập tức đi bắt bọn họ quay lại.
Trương Nhị Cẩu hùng hổ nói.
Thế nhưng hắn vừa chuẩn bị co giò thì đã nghe thấy giọng nói bình thản truyền vào tai.
- Quên đi, đi rồi thì thôi, ngươi cũng đừng đuổi theo. Nếu ngươi trở lại nơi đó, ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, tuy có chút bực mình, nhưng còn may hắn nắm chắc Trương Nhị Cẩu này không dám chạy.
Trương Nhị Cẩu sửng sốt, bỗng nhớ tới trước khi rời đi mình đã độp thẳng vào mặt cừu nhân. Giờ nếu mình trở về còn không phải là bị hung hăng đánh chết?
Nghĩ vậy, Trương Nhị Cẩu run lên, sau đó cố nặn vẻ mặt tươi cười nhìn Lâm Phàm:
- Đúng đúng, đại nhân nói chí phải, đi rồi thì thôi, ít nhất còn Nhị Cẩu ở đây.
- Ừm, đi thôi.
Lâm Phàm gật gật đầu.
Trương Nhị Cẩu lúc này đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng của đại nhân, đột nhiên có loại xúc động muốn chết.
Sao ta lại dính phải nghiệp chướng thế này chứ, phần mộ tổ tiên nào bốc khói xanh, rõ ràng là khói đen a.
Trương Nhị Cẩu giờ phút này khóc không ra nước mắt, chỉ còn biết nuốt lệ vào trong theo sau đại nhân.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Nhìn từ đỉnh núi cao nhất, núi xung quanh thật nhỏ.
Nhưng giờ phút này, Trương Nhị Cẩu lại giống như nhìn được xong cuộc đời mình.
Đôi mắt đáng thương kia nhìn rừng cỏ dại cao gần đến đầu người đang đung đưa theo gió mà chỉ muốn khóc lên.
Cỏ dại mênh mông vô bờ, ngoại trừ căn nhà hai tầng làm từ gỗ kia thì không có bất kỳ vật gì nữa.
Trắng tay không đáng sợ, đáng sợ là trắng tay đến mức làm cho người ta tuyệt vọng, vậy thì rất đáng sợ.
Chẳng lẽ Trương Nhị Cẩu ta từ nay về sau sẽ ở chỗ này? Thật sự phải trở thành đệ tử nơi đây?
Khônggggg….
Trương Nhị Cẩu ngửa mặt lên trời, cố không để cho nước mắt của mình chảy ra, bởi vì như thế sẽ khiến hắn càng thương tâm hơn.
Tuyệt vọng, tuyệt vọng thật sâu, nhìn không thấy nổi dù chỉ một tia tương lai.
. . . .
- Thế nào?
Lâm Phàm nhìn ngọn núi thuộc về mình, tâm tình bỗng thoải mái lên. Ba chữ trên tấm bia đá được dựng ở lối vào kia nói lên tất cả, ‘Thánh Ma Tông’.
- Tuyệt, nhân gian tiên cảnh, nhân gian tiên cảnh a. Gần gũi thiên nhiên, xa rời phồn hoa ồn ã, từng cơn gió thu mơn man thổi tới thật sự là làm cho người ta sảng khoái. Đại nhân, đây đúng là một chốn phúc địa.
Trương Nhị Cẩu lập tức dùng vẻ mặt nghiêm trang nói.
- Ừ, ta cũng cho là như vậy. Tốt lắm, tự giới thiệu đã.
- Bản tọa Lâm Phàm, là tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông, cũng là chủ nhân hiện tại của Vô Danh phong này.
Giờ khắc này thần sắc của Lâm Phàm rất nghiêm túc, đứng lên một hòn đá cao, hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn xa xăm.
Mái tóc dài phiêu giật tung bay theo gió.
Trương Nhị Cẩu không khỏi ngây ngốc, đây là khí phách nam nhân tới cỡ nào chứ.
. . . .
- Hiện tại bản tông giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng. Nhiệm vụ này liên quan tới việc Thánh Ma Tông có thể truyền lưu muôn đời, thật sự quật khởi được hay không. Ngươi nguyện ý nhận sao?
Lâm Phàm nhìn thẳng vào mắt Trương Nhị Cẩu, vẻ mặt nghiêm trọng giống như là đang ủy thác một chuyện cực kỳ trọng đại.
Trương Nhị Cẩu vốn đang mất đi hy vọng ở tương lai, giờ cũng bị giọng điệu trầm trọng của Lâm Phàm lây nhiễm, vẻ mặt như đưa đám tức thì biến mất không còn sót lại chút nào.
Hiện giờ mình đã không có chỗ để đi, trở lại bên đệ tử tạp dịch chỉ có con đường chết, sao không ở đây, trở thành một đệ tử Thánh Ma Tông quang vinh chứ! Nếu sau này có thể thật sự phồn vinh, Trương Nhị Cẩu ta nói thế nào cũng là nhân vật số hai của tông môn a.
- Tông chủ, xin cứ ra lệnh cho Nhị Cẩu, dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng ta cũng sẽ không chối từ.
Trương Nhị Cẩu phấn khởi nói.
- Tốt, rất tốt, bản tông chủ rất là vui mừng.
Lâm Phàm gật gật đầu. Nhị Cẩu do chính mình chọn, giờ hắn có thể quyết tâm như vậy cũng đã là thắng lợi lớn nhất.
- Ngươi nhìn thấy những sinh mệnh xanh mượt trước mắt không?
Lâm Phàm chỉ vào rừng cỏ xanh mênh mông vô bờ nói.
- Vâng, thấy được, những sinh mệnh xanh mượt này để cho ta hiểu được rằng chúng ta cũng nên học sự quật cường không bao giờ buông bỏ sự sống như chúng nó.
Trương Nhị Cẩu gật gật đầu, hắn hiện tại đã nghĩ thông, nếu không thể trở về, vậy dành cuộc đời của mình ở nơi này đi. Tông chủ có khí thế nhường này, ngày sau nhất định sẽ có thể phát triển.
- Tốt, hãy xuất ra toàn bộ lực lượng của ngươi để bắt đầu tạo nên nền móng muôn đời vững chắc cho tông môn, tiêu diệt sạch những thứ đang cản mắt ngươi đi.
Lâm Phàm bùng phát khí thế nói.
Trong mắt Lâm Phàm, đây là một đại công trình, một đại công trình cần động lực khổng lồ.
Nếu không xuất ra đủ quyết tâm, tuyệt đối không có khả năng hoàn thành công trình.
- Rõ!
Trương Nhị Cẩu cũng chưa nghe rõ tông chủ nói cái gì, máu trong người vẫn còn đang sôi sùng sục vì những lời kích động lòng người của tông chủ, nên theo bản năng đáp.
- Hả…
Thế nhưng sôi trào qua đi, Trương Nhị Cẩu lập tức đần mặt ra.
- Tông chủ, ngài vừa mới nói cái gì? Ta chưa nghe rõ?
Trương Nhị Cẩu giờ phút này mới tỉnh ra, ngẫm nghĩ lại, hoảng sợ đến không nói ra lời.
Lâm Phàm nhìn Trương Nhị Cẩu, khẽ lắc đầu, sau đó quay lưng lại, đi tới trước một tảng đá lớn, đưa bàn tay khẽ vuốt lên trên mặt tảng đá, thần sắc dần dần lâm vào hoài niệm.
- Từng có một đệ tử của Thánh Ma Tông có đôi tai nghễnh ngãng bẩm sinh, đôi khi không nghe thấy người khác nói. Cho tới một ngày, có một trưởng lão nói với hắn một việc, hắn nói không có nghe rõ, sau đó…
Lâm Phàm thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vỗ, tảng đá lập tức vỡ vụn.
- Tông chủ, sau đó làm sao…
Trương Nhị Cẩu có chút khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.
- Sau đó, hắn cũng giống như tảng đá kia.
Lâm Phàm nhìn vụn đá trên mặt đất mà nói.
Trương Nhị Cẩu vừa nghe, mặt lập tức trắng nhợt.
- Vừa rồi ngươi nghe rõ chưa, ta chỉ nói một lần thôi.
Lâm Phàm nói.
Trương Nhị Cẩu run lên, nhìn thoáng qua bàn tay tông chủ, lập tức gật đầu nói:
- Nghe rõ, vừa rồi ta nghe rất rõ ràng.
Nhìn thấy bộ dáng của Trương Nhị Cẩu, Lâm Phàm hơi cười cười.
- Ừm, nghe rõ là tốt, vậy còn không mau làm đi.
Lâm Phàm nói.
- Vâng…
Trương Nhị Cẩu vừa nghe, làm sao còn dám do dự, vội lao đầu vào giữa rừng cỏ dại.
Khi đã khuất mình trong cỏ, Trương Nhị Cẩu mới hai mắt đẫm lệ, một tay cầm trường kiếm, một tay để gạt nước mắt nước mũi.
Giờ khắc này hắn hiểu được mình bị bắt lên núi để làm cỏ.
Chuyện này cách mục tiêu của mình quá mức xa xôi, cuộc đời này không biết còn thoát nổi không, hay là sẽ mệt chết trong rừng cỏ dại này.
Lâm Phàm nhìn bóng lưng của Trương Nhị Cẩu, rất là thỏa mãn gật gật đầu.
Giờ phút này, Lâm Phàm đã quyết định được mình sẽ bắt đầu quật khởi thế nào.
Trước hết, nhất định phải nhanh chóng dọn dẹp nơi này, dựng nên tông môn khang trang. Dù sao mình cũng sẽ ở đây lâu dài.
Thứ hai, ở Thánh Tông, có hai nghề mà Lâm Phàm cho rằng quan trọng nhất.
Luyện đan cùng luyện khí.
Hiện giờ, bằng chức nghiệp phụ rèn đúc của mình, Lâm Phàm muốn rèn ra binh khí thượng phẩm là không thành vấn đề, chỉ còn luyện đan là chưa học được.
Xem tình huống trước mắt, muốn tăng tu vi có ba cách.
Thứ nhất, chính mình tu luyện.
Thứ hai, cắn thuốc.
Thứ ba, đánh quái.
Dựa theo tốc độ thì đánh quái bên ngoài là tăng exp nhanh nhất, có điều hiện giờ mình đang ở tông môn, như vậy chỉ có cắn thuốc.
Có điều Lâm Phàm sẽ không bỏ bất kỳ cách nào trong ba cách này, chỉ cần có cơ hội là sẽ làm.
- Cắt cỏ cho tốt, bản tông chủ muốn xuống núi một chuyến.
Lâm Phàm nói với Trương Nhị Cẩu đang ‘bơi’ trong rừng cỏ.
- Vâng, tông chủ, ngài cứ an tâm mà đi đi.
Trương Nhị Cẩu cũng không quay đầu lại nói.
Lâm Phàm liếc mắt một cái, hắn nghe ra ý xiên xỏ trong lời kia, nhưng cũng quên đi, trước hết học luyện đan đã.
Lâm Phàm cũng đã nghĩ kỹ, sau này vừa chế thuốc vừa cắn thuốc.
Nếu thuận lợi, tu vi hẳn là có thể tăng lên rất nhanh.
Khi đó dùng đan dược bồi dưỡng tông môn, không qua bao lâu, nhất định có thể khôi phục vinh quang.
Chín đại tông môn, Thiên Hậu, Yến hoàng, các ngươi rửa sạch cổ chờ ta quay lại đi…
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Thánh Tông có mười ngọn núi có tên, trong đó một ngọn gọi là Đan Đỉnh phong, thuộc cai quản của thái thượng trưởng lão Viêm Trần.
Nơi này có đệ tử Đan Đỉnh phong luyện dược, cũng có đệ tử ngoại môn hoặc nội môn tới mượn mật thất để tự luyện dược.
Lâm Phàm đi vào Đan Đỉnh phong, mùi thảo dược đã xộc lên mũi. Thi thoảng từ từng dãy phòng san sát lại truyền ra tiếng hét hưng phấn hoặc tiếng kêu than.
- Ta luyện thành, ta luyện thành…
- Khônggggg, cháy hết rồiiiiii…
Lâm Phàm đánh giá chung quanh, đột nhiên một gã đệ tử tóc tai bù xù đang trong tình trạng cực kỳ phấn khởi mà chạy ra khỏi phòng, đôi mắt tràn ngập tơ máu, hiển nhiên là luyện đan quá độ, đã sắp hỏng mất.
Đệ tử này đột ngột rống lên một tiếng phấn khích, làm cho máu cũng bị kích thích dữ dội, phóng theo đường miệng ra ngoài như mưa, thế nhưng vẫn không thể ngăn cả đệ tử này hưng phấn như điên.
Lâm Phàm khẽ lắc đầu tiếc hận, luyện đan kiểu này chỉ có thể chê là ngu chưa từng thấy.
Sau đó, Lâm Phàm tự tìm một gian mật thất không người dùng. Bên trong diện tích không lớn, ở giữa có một cái lò luyện đan đồ sộ, ngoài ra không còn gì nữa.
Không khí trong phòng rất ngột ngạt, giống như là tổng hợp nhiều loại mùi thảo dược vào cùng một chỗ, khá là khó chịu.
Sau đó Lâm Phàm nhìn qua lò luyện đan kia, ngẫm nghĩ, cho rằng hẳn là có thể học được giống như học luyện khí vậy, cứ cầm chùy sắt lên là có thể tự lĩnh ngộ.
Lò luyện này được khắc quanh thân rất nhiều hoa văn kỳ dị, thậm chí còn tự tỏa ra hào quang nhàn nhạt, hẳn không phải vật phàm. Đương nhiên, có thể dùng để luyện đan thì phải được chế tạo từ vật liệu đặc biệt.
Lâm Phàm cúi người xuống, nhìn xuống đáy lò, dưới đó có một cái lỗ, hẳn là để lửa bốc lên.
Theo như quyển sách mà thái thượng trưởng lão Vô Nhai đưa cho, Lâm Phàm biết được dưới Đan Đỉnh phong là một miệng núi lửa đã có từ lâu đời. Lửa từ núi lửa này là vật tuyệt hảo để luyện đan, có thể khiến thảo dược dung hợp một cách hoàn mỹ.
Lâm Phàm vuốt nhẹ lên thân lò luyện đan, lẩm bẩm.
- Đến đây đi, anh bạn nhỏ của ta.
"Đinh, chúc mừng học được luyện đan."
"Đinh, luyện đan cấp bậc 1."
"Đinh, luyện đan thuật, không gì không luyện, tự do phối hợp, có thể quy ra phương thuốc."
. . . .
Chính là đơn giản như vậy, chính là nhanh chóng như vậy.
Bất kể kỹ năng gì, công pháp gì, đối với Lâm Phàm mà nói, không phải là có học nổi hay không, mà là học được rồi thì cần phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể lên max cấp.
- Luyện đan.
Giờ khắc này, trong thức hải của Lâm Phàm xuất hiện một lò luyện đan tỏa ra hào quang trắng sáng, sương khói quẩn quanh. Một con rồng lửa quấn quanh bên ngoài lò luyện, phun ra nuốt vào ngọn lửa, rất là khí thế.
(*Thức hải: biển ý thức tồn tại trong não, hơi giống như đan điền nhưng chứa tinh thần lực)
Lâm Phàm xoa xoa cằm, đã khai lò, nếu không luyện cái gì đó thì thật có lỗi với chính mình.
Thế nhưng hiện giờ bốn phía không có gì, lấy cái gì để luyện?
Rồi đột nhiên Lâm Phàm nhớ ra, không phải có thể tự do phối hợp sao? Bổn đại gia ngay cả gạch cũng có thể luyện ra thần khí.
Giờ phút này Lâm Phàm cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Đất này không biết là loại gì, có chút giống đất sét nhưng lại không phải.
Chẳng qua kệ.
Lâm Phàm nắm một nắm đất màu đen rồi bỏ vào lò luyện trong thức hải sau đó đậy nắp lò.
Con rồng lửa kia bắt đầu phun ra nuốt vào ngọn lửa hừng hực.
"Ùng ục ùng ục…"
Trong phút chốc, cái lò luyện màu trắng nhấp nháy lên ánh sáng chói lòa, giống như sắp có tuyệt thế trân bảo hiện thế.
"Đinh, chúc mừng luyện đan thành công."
"Tốc Nguyên Đan *1."
"Tốc Nguyên Đan: đan dược Hoàng giai hạ phẩm, sau khi sử dụng sẽ gia tăng tốc độ tu luyện, liên tục trong thời gian một giờ."
"Cách điều chế Tốc Nguyên Đan: cỏ Long Viêm, rễ Hương Mộc."
Giờ khắc này, một viên đan dược màu trắng lấp lánh, lớn cỡ hạt đậu tương lẳng lặng nằm trong tay Lâm Phàm, khiến hắn cũng sửng sốt.
Có đùa không đấy, chỉ một nắm đất đen mà lại hóa chứa hai loại thảo dược sao?
Lâm Phàm lại bốc một nắm đất nữa.
"Đinh, chúc mừng phát hiện bùn đen. Đây vốn là một nắm đất bùn bình thường, bởi vì trải qua quá trình hấp thụ khí tức thảo dược lâu dài khi luyện đan mà dần dần có dược lực."
- Ặc, cả bùn đất cũng thành tinh…
Lâm Phàm giờ phút này không biết nên nói cái gì. Bùn đen này ở trong mắt các luyện đan sư khác khẳng định là bình thường đến không thể bình thường hơn.
Thế nhưng vào tay hắn lại có thể dùng để luyện chế ra đan dược.
Giờ khắc này, Lâm Phàm cố ổn định tâm thần, tuyệt đối không thể phát điên như gã đệ tử gặp ở ngoài ban nãy.
Dùng bùn đen luyện thành đan dược, kiếm lời không vốn a.
Để chắc ăn, Lâm Phàm lại bốc một nắm đất ném vào lò đan.
"Ùng ục…"
"Đinh, chúc mừng luyện đan thành công."
"Tốc Nguyên Đan *1."
Đồng thời Lâm Phàm phát hiện một vấn đề, sau mỗi lần mình luyện đan thành công, đều sẽ có một dòng khí không biết từ đâu dũng mãnh tràn vào cơ thể mình, tựa như dòng khí ấy là exp đang tăng cường cấp bậc cho chức nghiệp phụ vậy.
Lâm Phàm nhìn đan dược trong tay, muốn thử hiệu quả một chút nên ném vào miệng.
"Đinh, dùng Tốc Nguyên Đan, chuyển hóa thành 10 điểm exp hay sử dụng hiệu quả gia tăng tốc độ tu luyện?"
Lâm Phàm giờ phút này lại càng kinh ngạc, hệ thống sau khi cập nhật càng ngày càng nhân tính hóa.
Trước kia mặc kệ mình cắn thuốc gì thì cũng đều chỉ tăng exp, mà giờ lại cho mình được lựa chọn.
Không tồi, không tồi, không uổng tình cảm thắm thiết mà ca dành cho mi.
- Chuyển hóa exp.
Sau khi tăng thêm 10 exp, Lâm Phàm đã nghĩ ra một ý, đồng thời cũng cảm thán đan dược này ăn ngon, giống như đậu tẩm đường.
Sau đó Lâm Phàm không nói hai lời, mải miết bới đất.
Lúc trước đều là nắm từng nắm bỏ vào lò, giờ trực tiếp ném cả khối vào.
"Ùng ùng ùng…"
"Đinh, chúc mừng luyện đan thành công."
"Tốc Nguyên Đan *10."
Không tồi, không tồi…
Mắt Lâm Phàm tỏa sáng, chỗ đất này đều là bảo bối a.
Tốc Nguyên Đan mặc dù chỉ là đan dược Hoàng giai hạ phẩm, nhưng cũng thuộc loại nổi bật trong Hoàng giai hạ phẩm.
Bởi vì đối với võ giả hiện nay, không có đan dược gia tăng tốc độ thì việc tu luyện cực chậm.
Mà tài liệu luyện chế Tốc Nguyên Đan mặc dù không phải là thứ gì tốt, nhưng có xác suất luyện chế thất bại khá cao. Luyện đan sư bình thường, mười phần tài liệu có thể luyện ra một phần thành công đã là rất không tệ.
Loại luyện đan sư thành công 100% như Lâm Phàm tuyệt đối là BUG, đã không có ngôn ngữ gì để diễn tả.
Rất nhanh, Lâm Phàm bắt đầu chuyên tâm vào bới đất, ném từng khối bùn đất vào trong lò.
"Đinh, chúc mừng luyện đan thành công."
"Đinh, chúc mừng luyện đan thành công."
"Đinh, chúc mừng cấp bậc luyện đan tăng lên cấp 2."
. . . .
Không biết qua bao lâu, Lâm Phàm ngồi phệt xuống đất mà thở hổn hển vì mệt.
Nhìn chung quanh, hắn mới phát hiện mặt đất đã bị mình đào thành một cái hố thật to.
- Không thể đào nữa, đào nữa thì mình tự chôn mình mất.
Lâm Phàm nhìn nhìn túi chứa đồ, năm trăm viên Tốc Nguyên Đan lẳng lặng nằm trong đó, tỏa ánh sáng lấp lánh chói mắt.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†