Thùng xe khá rộng và khá cao .
Long Thiếu Vân ngồi trong góc nhìn một con người trước mặt .
Người ấy đứng trong xe .
Đi xe mà hắn cũng không ngồi .
Bất luận xe lăn trên đường thẳng hay đổ dốc gập ghềnh , hắn vẫn cứ đứng yên như cây trụ .
Long Thiếu Vân thật chưa thấy người nào như thế , hắn cũng không tưởng tượng trên đời này lại có người như thế .
Hắn nghĩ rằng trên đời này toàn những thằng ngu , tất cả đều có thể bị hắn nắm tay trên mà đùa cợt nhưng không hiểu sao đứng trước mặt con người này , hắn bỗng hơi sờ sợ .
Đứng trước mặt người , hắn bỗng cảm thấy hình như sát khí lãng đãng đâu đây , hắn cảm nghe rờn rợn .
Nhưng hắn lại vô cùng đắc ý .
Điều mà hắn yêu cầu , Thượng Quan Kim Hồng đã bằng lòng .
" Anh Hùng Thiếp " đã được phát hành đi rồi , nhiều người nhận được , ngày đại lễ kết giao đã được định vàn ngày mồng một tháng sáu .
Bây giờ có Kinh Vô Mạng cùng đi , Lý Tầm Hoan nhất định là phải chết .
Hắn nghĩ rằng trên đời này không có người nào cứu được Lý Tầm Hoan .
Nghĩ không ra tức là không có . Hắn thở phào và dựa vào thành xe lim dim đôi mắt , hắn chỉ lim dim chứ không hề ngủ , hắn rất cảnh giác , không khi nào hắn ngủ dọc đường .
Hắn nhắm mắt lại và hắn chợt như còn thấy nụ cười tươi với đôi mắt long lanh và giọng nói ngọt xớt của " Dì Lâm " :" Công tử quả thật không còn bé nữa , công tử còn biết nhiều chuyện hơn người lớn , tôi thật không biết công tử học được những " cái ấy " ở đâu ?".
Nhớ lại đến chuyện ấy Long Thiếu Vân cười thầm :
- Có những chuyện mà không cần phải học , chỉ đến lúc " hành sự " rồi tự nhiên biết .
Hắn cảm thấy quả thật mình là người lớn hẳn hoi .
Thứ cảm giác ấy đã làm cho đại đa số những đứa trẻ vị thành niên phải say sưa .
Con nít thường cố gắng làm ra bộ người lớn , người già thì lại cố hết sức tạo dáng cách của trẻ con , âu đó cũng là chuyện bi thương nhất của đời người .
Giá như một đứa trẻ khác , khi nghĩ đến chuyện ấy tất sẽ say sưa , sẽ nghiền ngẫm mãi cho chín mùi sự say sưa ấy chứ không thèm nghĩ thêm gì nữa nhưng Long Thiếu Vân thì có khác , hắn nghĩ sâu hơn .
Tại sao " Dì Lâm " lại làm như thế với mình ?
Vì ham muốn thật tình hay vì muốn dò tin tức của Lý Tầm Hoan ?
Nghĩ đến chuyện ấy , tinh thần của Long Thiếu Vân chợt tỉnh táo lạ thường .
Tại sao nàng lại hỏi về chỗ hiện tại của Lý Tầm Hoan ?
Chẳng lẽ nàng mong cứu hắn ?
Đó chỉ là suy luận theo thứ lớp , chứ Long Thiếu Vân biết chắc chuyện đó không thể có , hắn biết Lâm Tiên Nhi căm hận Lý Tầm Hoan dữ lắm , hắn cũng biết nàng sắp bày mưu kế cho Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng giết Lý Tầm Hoan ?
Nhưng nếu thế nàng dò hỏi với mục đích gì ?
Hắn không còn cách nào nghĩ thêm gì nữa vì hắn nghĩ không ra .
Hắn không biết rằng tình trạng bây giờ đã thay đổi hẳn rồi .
Ban đầu , thật sự thì Lâm Tiên Nhi muốn nhờ tay Thượng Quan Kim Hồng giết Lý Tầm Hoan nhưng đến bây giờ thì cái thế chung đã biến đổi lạ lùng , nếu không nói là kỳ diệu .
Nếu Lâm Tiên Nhi muốn giữ thế quân bình giữa nàng và Thượng Quan Kim Hồng thì nàng không thể để cho Lý Tầm Hoan chết được .
Nếu Lý Tầm Hoan mà chết , nàng không còn người lợi dụng để nàng lợi dụng khống chế Thượng Quan Kim Hồng thì thế quân bình giữa nàng và hắn sẽ không còn , hắn sẽ đạp trên đầu nàng chứ không còn nhân nhượng .
Bằng vào khẩu khí của Thượng Quan Kim Hồng , nàng thấy lòng dạ hắn như lật ngửa bàn tay :
- Ta không phải là Kinh Vô Mạng cũng không giống Tiểu Phi , ta với nàng chỉ nương tựa để có lợi cả đôi bên , cho đến khi nào giá trị lợi dụng hết rồi thì lúc ấy sẽ tính sau .
Như vậy , Lý Tầm Hoan chưa chết được , Lý Tầm Hoan chưa chết thì Tiểu Phi vẫn phải sống hoài , hắn lại là cái thế để Lâm Tiên Nhi dựa vào mà khống chế Lý Tầm Hoan .
Tiểu Phi phải sống và phải ở với nàng , ở với nàng nhưng không thể hưởng thụ nơi nàng , nàng phải làm cho hắn thấy nàng là cô gái trắng trong , thuỷ chung với hắn để chờ ngày hôn lễ , nếu nàng để cho hắn thỏa mãn , hắn sẽ thấy dễ dàng là nàng không trinh trắng như hắn tưởng , thần tượng nàng trong óc hắn sẽ đổ ngay .
Thần tượng của nàng trong óc hắn bị đổ thì nàng không còn lợi dụng được con người của hắn .
Long Thiếu Vân tự cho mình là khôn quỷ , là quá thông minh nhưng sự thật khi gặp Lâm Tiên Nhi , hắn chỉ là chú cừu non đứng trước cáo già.
Lòng dạ đàn bà , sự trơ tráo của đàn bà , những bậc thông minh nhất trên đời đôi khi đành bái phục . http://hello.to/kimdung
***
Cỗ xe đỗ lại nơi náo nhiệt nhất trong thị trấn .
Cỗ xe đỗ ngay trước cửa một tiệm buôn tơ lụa lớn nhất trong thành .
Phải chăng Lý Tầm Hoan bị giam giữ nơi đây ?
Cha con của Long Tiêu Vân thật không hổ danh là hạng người lợi hại , họ hiểu rất rõ ý nghĩa của câu :" Tiểu ẩn thì ẩn trong núi còn đại ẩn thì ẩn ngay giữa chợ " .
Họ hiểu rất rõ ở vào một nơi đông đảo nhất , nhộn nhịp nhất sẽ tránh được nhiều tai mắt .
Long Thiếu Vân đứng lên mỉm cười :
- Xin mời tiên sinh lên xe .
Kinh Vô Mạng nói :
- Hãy đi trước .
Từ lúc lên xe cho đến bây giờ , hắn chỉ nói với Long Thiếu Vân một câu . Hắn không bao giờ đi trước một ai , hắn cũng không bằng lòng ai theo ở phía sau mình .
Cả một hàng quản lý và kẻ làm công cười cười nghinh lễ , Long Thiếu Vân và Kinh Vô Mạng đi thẳng vào trong .
Bên sau là kho chứa tơ lụa ngập đầy .
Lý Tầm Hoan bị giam dấu trong kho tơ lụa này chăng ?
Thật quả đúng là một chỗ giam lý tưởng cho người muốn dấu .
Nhưng Long Thiếu Vân không dừng chân , hắn đi thẳng ra phía sau , cửa sau .
Bên ngoài cửa sau có sẵn một cỗ xe .
Bây giờ Long Thiếu Vân không nói một lời , hắn chỉ vòng tay vừa thi lễ vừa ra hiệu cho Kinh Vô Mạng rồi nhảy tuốt lên xe .
Như vậy , Lý Tầm Hoan không có bị giam giữ nơi đây .
Chuyện ghé vào để đổi xe , chẳng qua là chuyện đánh lạc hướng nếu có người theo dõi .
Chuyện suy tính của cha con Long Tiêu Vân quả có sâu hơn người khác .
Cỗ xe lăn bánh vòng ra phía sau để thẳng về nẻo ngoại ô .
Sau cùng , cỗ xe dừng lại trước một kho chứa lúa .
Nhưng Lý Tầm Hoan cũng không có nơi đây vì Long Thiếu Vân lại thay đổi thêm một cỗ xe .
Lần này thì họ đi bằng một chiếc xe bò , chiếc xe chở đầy những bao lúa .
Long Thiếu Vân cười nói với Kinh Vô Mạng :
- Xin vui lòng .
Kinh Vô Mạng không nói tiếng nào .
Cỗ xe bò lại trở vòng ra thị trấn .
Chẳng những kế hoạch chu mật , hành động thật nhanh , đường đi cong quẹo lại càng làm cho người không làm sao ngờ đến .
Cho dầu gặp phái Vạn Vô Thất , người thám tử kinh đô nổi danh Cửu Tỷ Sư Tử theo đến đây cũng đành phải trở về không .
Long Thiếu Vân biết Kinh Vô Mạng không khi nào ngỏ lời khen , chỉ mong hắn điểm nhẹ một nụ cười kín đáo , thế nhưng hắn vẫn trơ trơ .
Làm được chuyện đắc ý , được một lời khen tặng , cũng giống như tình nhân hẹn ước tình nhân , họ bỏ công phu trau chuốc không hề biết mỏi , họ chỉ mong gặp được một tình nhân ban cho một nụ cười tán thưởng .
***
Thế mà Kinh Vô Mạng vẫn trơ trơ đôi mắt cá chết nhìn vào khoảng trống chứ không liếc vào mặt Long Thiếu Vân , làm như hắn không coi cái công phu của cha con Long Thiếu Vân vào đâu .
Chiếc xe bò rẽ vào một con đường vắng vẻ nhất trong thành , nơi đây chỉ độ khoảng bảy nóc gia .
Nhưng bảy nóc gia này là bảy nhà quyền thế , nếu không phải Vương Hầu thì cũng là Phú Hộ .
Xe đang đi chầm chậm , một trong bảy nóc nhà đó vụt mở hoát cửa ngoài .
Chiếc xe đi ngay vào đó . http://come.to/kimdung
Nhà này ai cũng biết , đó là tư gia của đương triều Tả Lang Ngự Sử Phan Lâm Tuyền .
Giang hồ hào kiệt không thể giao tiếp với nhà quan , chẳng lẽ Lý Tầm Hoan lại được giam giữ kín trong ngôi nhà ấy .
Chuyện nhất định không tế có .
Nhưng người đứng giữa sân lộ thiên trước tòa đại sảnh tươi cười đón tiếp thì quả là Long Tiêu Vân .
Kinh Vô Mạng xuống xe , Long Tiêu Vân bước lại nghênh đón , hắn vòng tay cười rạng rỡ :
- Đã nghe đại danh của Kinh Tiên Sinh lâu rồi , hôm nay gặp gỡ thật là vạn hạnh , chỉ tiếc đường không thuận tiện , không nghênh tiếp được xa hơn , xin tiên sinh thứ cho .
Kinh Vô Mạng chỉ nhìn xuống tay mình bằng tia mắt trơ trơ chứ không đáp lễ .
Long Tiêu Vân cười cười nói tiếp :
- Đại sảnh đã sẵn bày tiệc rượu tẩy trần , xin thỉnh Kinh Tiên Sinh vào dùng đôi chén cho ấm dạ .
Kinh Vô Mạng vẫn đứng yên và hỏi bằng một giọng lạnh lùng :
- Lý Tầm Hoan ở tại đây ?
Long Tiêu Vân luôn nở nụ cười :
- Đây vốn là tư gia của Phàn tướng công , ông ta vừa được Hòang Thượng cho nghỉ phép ba tháng để nhàn du và nhân vì vị quản gia nơi này vốn là chỗ bạn bè và nhân Phàn tướng công vắng nhà , tại hạ xin mượn nơi đây dùng đỡ .
Tỏ ra mình đã chọn một chỗ mà không ai ngờ đến , Long Tiêu Vân lộ vẻ đắc ý vô cùng .
Kinh Vô Mạng vẫn nhìn sững tay mình , nhưng thình lình hắn hỏi :
- Các hạ cho rằng không ai có thể theo dõi hắn đến đây ?
Long Tiêu Vân tái mặt nhưng hắn đã cười ngay :
- Nếu có người theo dõi được đến đây thì tại hạ xin khấu đầu bái phục .
Kinh Vô Mạng lạnh lùng :
- Được các hạ chuẩn bị khấu đầu .
Long Tiêu Vân cười :
- Nếu là ...
Hắn chỉ nói được hai tiếng là nụ cười biến mất .
Nhìn theo tia mắt của cha mình , da mặt của Long Thiếu Vân vụt xuống màu xanh .
Nơi góc tường đang đứng một người .
Người ấy không biết đến tự bao giờ và từ đâu đến .
Mình hắn mặc bộ y phục màu xanh vốn là y phục mới nhưng bây giờ thì bị xây xát cả ở khuỷu tay đầu gố , mình mẩy tóc tai của hắn bụi đất bám đầy .
Nhưng tuy hắn đứng xa xa mà Long Tiêu Vân bỗng cảm nghe sát khí đằng đằng .
Mọi người nhìn hắn nhưng thật sự thì đang nhìn thanh kiếm bên hông của hắn .
Thanh kiếm không có vỏ .
Hắn là Tiểu Phi .
Trên đời chắc có lẽ một mình Tiểu Phi có thể theo dõi đến đây .
Giảo hoạt nhất , giỏi chạy nhất , giỏi trốn tránh nhất là Hồ Ly .
Thính hơi nhất được huấn luyện kỹ càng nhất là chó săn nhưng chưa chắc đã theo nổi Hồ Ly .
Tiểu Phi hồi mới mười một tuổi tay không đã bắt được Hồ Ly , một lão Hồ Ly .
Hắn bắt Hồ Ly bằng theo dõi chứ không phải bằng tình cờ .
Suốt lộ trình rõ ràng là gian khổ , vì thế cho nên thân hắn xác xơ .
Nhưng chính như thế mới đúng là Tiểu Phi .
Chỉ có trường hợp như thế hiển lộ sự kiên cường , dũng mãnh của Tiểu Phi , hiển lộ cá tính với rừng của hắn .
Một cá tính trầm tĩnh , một cá tính dị thường .
Long Tiêu Vân khôi phục đựoc sự trấn tĩnh rất nhanh , hắn tươi cười :
- à , Tiểu Phi tôn huynh , hân hạnh , hân hạnh .
Tiểu Phi nhìn bằng tia mắt lạnh lùng .
Long Tiêu Vân lại nói :
- Huynh đài quả thật đã theo dõi được đến đây , thật đệ vô cùng bội phục .
Tiểu Phi vẫn nhìn thẳng , mắt hắn thật sáng thật bén .
Trải qua hai ngày đêm theo dõi , hình như hắn đã khôi phục phần nào trong cái bén nhọn của tia nhìn .
Long Tiêu Vân vẫn tươi cười :
- Phương thức theo dõi của huynh đài quả thật cao minh . Chỉ tiếc một điều là sự cao minh ấy sớm bị vị Kinh Tiên Sinh đây phát giác .
Tia mắt như điện của Tiểu Phi quét vào mặt Kinh Vô Mạng .
Kinh Vô Mạng cũng đang nhìn hắn .
ánh mắt hai người đụng vào nhau y như mũi kiếm báu chạm vào đá cứng . Không ai đoán nổi mũi kiếm cứng vì thép tốt hay mặt đá rắn chắc bởi trui rèn bởi tuế nguyệt tường lưu ?
Hai người tuy không nói lời nào nhưng hai tia mắt phát ra nhiều hoa lửa .
Long Tiêu Vân nhìn Kinh Vô Mạng rồi lại nhìn Tiểu Phi , hắn hỏi :
- Kinh Tiên Sinh tuy đã phát giác huynh đài nhưng trước sau vẫn không nói một lời , huynh đài có biết tại sao ?
Tia mắt của Tiểu Phi hìn như bị hút vào nhau với tia mắt của Kinh Vô Mạng nên cứ đăm đăm chứ không hề dời đổi , không hề chớp nháy .
Long Tiêu Vân thong dong nói tiếp :
- Bởi vì vị Kinh Tiên Sinh vốn rất muốn huynh đài đến đây .
Hướng về phía Kinh Vô Mạng , Long Tiêu Vân cười cười :
- Kinh Tiên Sinh , không biết tại hạ đoán có trúng không nhỉ ?
ánh mắt của Kinh Vô Mạng cũng đã bị hút vào nhau với tia mắt của Tiểu Phi , hắn đã chẳng nói một tiếng nào mà cũng không rời tia mắt , cả hai như không còn nghe thấy tiếng động xung quanh .
Thật lâu , Long Tiêu Vân lại cười tươi :
- Kinh Tiên Sinh mong huynh đài đến đây chỉ có một nguyên nhân là giết huynh đài .
Long Thiếu Vân tiếp theo :
- Kinh Tiên Sinh muốn giết ai , từ trước đến giờ chưa một ai thoát khỏi .
Tia mắt của Tiểu Phi bây giờ mới bắt đầu di động .
Hắn dời ngay vào thanh kiếm của Kinh Vô Mạng .
Gần như đồng thời , tia mắt của Kinh Vô Mạng cũng đưa ngay thanh kiếm của Tiểu Phi thật nhanh .
Có lẽ trên đời này chưa có hai thanh kiếm nào giống như thế .
Hai thanh kiếm dù không phải là thứ " cổ kiếm thiên niên " cũng không phải thứ danh lưu Binh Khí Phổ , nó là hai thanh kiếm thường .
Chỉ có điều , hai thanh kiếm rất bén , rất mỏng , thứ kiếm dễ gãy làm đôi .
Kiếm tuy giống nhau nhưng cách giắt kiếm của hai người lại khác .
Kiếm của Tiểu Phi giắt chính giữa sợi dây đai , đốc kiếm xéo về bên phải .
Kiếm của Kinh Vô Mạng giắt ngay bên phải , đốc kiếm quay qua phía trái .
Nhưng cả hai người phảng phất một thứ hấp lực dị thường , thứ hấp lực không ai có thể giải thích thật thông .
ánh mắt của hai người khi chạm vào thanh kiếm của nhau thì chân họ cùng một lúc tiến lên nhưng ánh mắt vẫn không rời thanh kiếm .
Chỉ trong nháy mắt , khoảng cách hai người chỉ còn hơn một sải tay và cả hai cùng dừng lại .
Họ giống như hai cây cột trụ bị chôn cứng sâu mặt đất .
Không ai có thể tìm thấy một sự may động nào .
Họ hành động thật rập khuôn nhưng không phải kẻ trước người sau mà cùng một lúc , dường như ý nghĩ của người này chưa phát lộ thì người kia đã hay rồi .
Trực giác của họ vô cùng bén nhạy .
Kinh Vô Mạng vận trường bào nhưng vạt áo cũng chỉ khuất qua đầu gối , tay áo của hắn buộc lại , bàn tay ló hẳn ra ngoài , những ngón tay khá dài , những đốt xương lồi cao chứng tỏ con người nhiều sức mạnh .
áo của Tiểu Phi ngắn hơn , ống tay áo của hắn bị xướt rách đi nhiều chỗ thật dài , ngón tay của hắn thật dài , thật nhỏ , nhưng da dẻ trông quá nhám , ở xa nhìn như có hột .
Hình như móng tay của họ được cắt luôn , hình như họ không bằng lòng bất cứ thứ gì có thể can ngại họ khi rút kiếm .
*** http://hello.to/kimdung
Có thể nói đây là hai con người giống nhau nhất trên đời .
Tự nhiên họ không phải giống nhau về sắc diện như hai em ruột , họ giống nhau về phong cách , về tư thế và về thái độ đối đầu .
Bây giờ thì họ đã gặp nhau , đối diện .
Chỉ khi nào họ đứng đối diện với nhau , người ta mới thấy những điều dị biệt , dáng cách của họ có giống nhau nhưng trong căn bản khí chất lại khác hoàn toàn .
Sắc diện của Tiểu Phi tuy trầm tĩnh , lạnh lùng nhưng mắt hắn nhiều lúc loé lên như lửa , thứ lửa cương quyết dị thường , chỉ nhìn vào ai cũng có thể thấy con ngưòi đó có bị cháy cả thể xác tiểu cả linh hồn , hắn cũng không khi nào hối tiếc .
Kinh Vô Mạng thì như lúc nào cũng mang một chiếc mặt nạ mãi mãi không hề bộc lộ một cái gì đang có trong lòng .
Nhưng bất cứ chiếc mặt nạ nào cũng chừa hai con mắt , từ nơi đó người ta có thể nhìn thấy đựoc những gì , trái lại với Kinh Vô Mạng thì phải chịu bó tay vì đôi mắt hắn là đôi mắt cá chết . Cửa sổ tâm hồn của hắn luôn luôn đóng chặt , kín rim .
Toàn thân Kinh Vô Mạng giống y như tượng đất , có lẽ khi chưa sinh ra hắn đã bị bỏ vào lửa , thân hình hắn biến thành một khối không có huyết mạch lưu thông .
Tiểu Phi có thể nhẫn nại , có thể đợi chờ nhưng tuyệt nhiên không thể chịu đựng để cho bất cứ ai sai khiến .
Kinh Vô Mạng có thể chỉ vì một lời nói mà giết người , thậm chí có thể vì một khía cạnh mong manh nào đó mà giết người nhưng lúc cần lại có thể chịu đựng cho người điều khiển .
Cả hai đều có những dị thường đáng sợ .
Người ta sẽ thầm nghĩ không hiểu tại sao , tạo hoá lại sinh ra hai con người như thế mà lại để cho họ gặp nhau ?
***
Thu đã tàn rồi .
Cây lá thật tiên sơ .
Gió không mạnh nhưng những chiếc lá mất nguồn nhựa sống vẫn bay lả tả , không biết có phải quả thật chúng vì không cuống hay vì sát khí của hai con hổ ghim nhau làm cho phải bị bứt một cách vội vàng .
Cả một bầu trời đất bỗng như đông đặc , bỗng như không còn một sinh vật nào khác nữa .
Thanh kiếm của hai người tuy hãy còn giắt cứng trong lưng , tay của họ tuy chưa máy động nhưng hai cha con Long Tiêu Vân đã cảm thấy hơi thở nghẹt dần .
Thình lình , một vừng ánh sáng túa ra bắn xẹt vào con người Tiểu Phi .
Long Tiêu Vân đã " tiên hạ thủ vi cường " .
Hắn không hoàn toàn hy vọng ám khí có thể đánh ngã được Tiểu Phi , hắn chỉ cố làm cho Tiểu Phi phân tâm để thanh kiếm của Kinh Vô Mạng có thể dễ trúng mục tiêu .
***
ánh kiếm loé lên .
Một loạt tiếng " leng keng " phát ra , vừng ánh sáng từ trong tay của Long Tiêu Vân bay lên vùng tắt ngấm . Thanh kiếm của Kinh Vô Mạng đã tuốt ra và bay lượn sát mang tai Tiểu Phi .
Tiểu Phi đã nắm cứng đốc kiếm của mình nhưng mũi kiến dừng lại chứ không thoát hẳn sợi dây đai .
ám khí đã bị kiếm của Kinh Vô Mạng đánh rơi .
Hai cái mặt của cha con Long Tiêu Vân tái xạm .
ánh mắt của Kinh Vô Mạng và Tiểu Phi vẫn dán y chỗ cũ , mặt họ không đổi sắc .
Kinh Vô Mạng chầm chậm tra kiếm trở vào .
Bàn tay của Tiểu Phi chầm chậm buông ra .
Qua một lúc thật lâu , Kinh Vô Mạng vụt nói :
- Ngươi đã thấy thanh kiếm của ta nhắm vào ám khí chứ không phải hướng vào ngươi .
Tiểu Phi nói :
- Thấy . http://hello.to/kimdung
Kinh Vô Mạng nói :
- Ngươi thật là bình tĩnh .
Đúng , sự bình tĩnh của Tiểu Phi đã làm cho mắt hắn vô cùng chính xác .
ám khí của Long Tiêu Vân tung ra gần như cùng một lượt với thanh kiếm của Kinh Vô Mạng tuốt ra , bất cứ ai cũng có thể hiểu rằng cả hai cùng nhắm một mục tiêu là tập kích Tiểu Phi nhưng với con mắt của Tiểu Phi thì không .
Cũng không phải hắn hiểu người mà là hắn thấy .
Mắt hắn thật tinh .
Nếu hắn hiểu người thì hắn khỏi phải đặt tay vào đốc kiếm nhưng nếu hắn không thấy chính xác thì hắn đã rút hẳn thanh kiếm ra chứ không khi nào lại ngưng ngang .
Nhưng dầu với cách nào , hắn cũng chỉ rút kiếm chứ thân hình hắn không nhúc nhích , hắn không tránh né .
Kinh Vô Mạng nói tiếp :
- Nhưng nhãn ứng của ngươi hơi chậm .
Trầm ngâm một lúc , vẻ mặt của Tiểu Phi vụt hiện nhiều thống khổ và cuối cùng hắn nói :
- Đúng .
Kinh Vô Mạng nói :
- Ta có thể giết ngươi .
Tiểu Phi đáp ngay :
- Đúng .
Nghe đến đây , hai cha con Long Tiêu Vân đưa mắt liếc vào nhau và cũng thở phào nhẹ nhõm .
Kinh Vô Mạng vụt nói :
- Nhưng ta không giết ngươi .
Hai cha con Long Tiêu Vân tái mặt .
Tiểu Phi nhìn thẳng vào đôi mắt cá chết của Kinh Vô Mạng và hắn hỏi chầm chậm :
- Ngươi không giết ta ?
Kinh Vô Mạng nói :
- Ta không giết ngươi tại vì ngươi là Tiểu Phi .
Đôi mắt cá chết của hắn vụt như sống lại , bức màn thống khổ vụt nổi lên , so với thống khổ của Tiểu Phi vừa rồi có lẽ còn hơn một bậc .
Tia mắt hắn nhìn vào khoảng trống không làm như nơi trống không đó có một người đang đứng . Một tiên nữ , một hồ ly ngồi nắm thành một hình người .
Qua một lúc khá lâu , hắn nói :
- Nếu ta là ngươi thì hôm nay ta không thể giết ngươi .
Câu nói đo có lẽ luôn cả Tiểu Phi cũng không hiểu chứ đừng nói đến ai khác .
Câu nói của Kinh Vô Mạng chỉ một mình Kinh Vô Mạng hiểu .
Bất luận là ai , nếu trong hai năm ở vào cái sinh hoạt của Tiểu Phi , phản ứng tự nhiên trở thành chậm chạp , huống chi , trong cái thời gian đó , mỗi đêm hắn lại phải uống tô canh .
Bất luận là ai , nếu mỗi đêm đều bị chất ma tuý ngấm vào cơ thế như thế suốt hai năm thì phản ứng nhất định phải bị trì độc .
Kinh Vô Mạng không giết Tiểu Phi , không phải vì động lòng trắc ẩn mà nhiều nỗi thống khổ của Tiểu Phi , bởi vì chính hắn cũng có nỗi thống khổ giống như Tiểu Phi .
Hắn muốn Tiểu Phi sống , cũng có thể không rõ ràng nhưng ngộ thức hắn muốn Tiểu Phi chia cái thống khổ của hắn đang mang .
Một kẻ thất tình , nếu hay biết có một người cũng bị bỏ rơi tự nhiên nỗi thống khổ trong lòng mình vô hình được giảm đi đôi chút .
Người thua bạc nếu thấy một người thua đậm hơn mình trong lòng tức khắc nghe có phần dễ chịu hơn .
Tiểu Phi đứng như trời trồng , hình như hắn đang nhai đi nhai lại câu nói của Kinh Vô Mạng .
Kinh Vô Mạng nói :
- Ngươi có thể đi đi .
Tiểu Phi ngẩng mặt quyết liệt :
- Ta không đi .
Kinh Vô Mạng gặn lại ;
- Ngươi không đi ? Ngươi muốn ta giết ngươi ?
Tiểu Phi nói :
- Đúng .
Trầm ngâm mộ lúc , Kinh Vô Mạng hỏi :
- Vì Lý Tầm Hoan .
Tiểu Phi đáp :
- Phải , chỉ cần ta còn sống , chỉ cần hơi thở vẫn còn , ta không bao giờ để hắn chết bởi tay ngươi .
Long Thiếu Vân vùng kêu lớn :
- Thế còn Lâm Tiên Nhi ? Ngươi đành nhẫn tâm để cho nàng vì ngươi mà đau khổ ?
Trái tim Tiểu Phi vụt như bị ai đâm vào một mũi kim , hắn cảm nghe nhức nhối , ngực hắn như dần .
Kinh Vô Mạng không nhìn hắn nữa , hắn quay lại ngó Long Tiêu Vân nói từng tiếng một :
- Ta thích giết người , ta thích chính tay ta giết , ngươi hiểu rõ hay không ?
Long Tiêu Vân cố gắng mỉm cười :
- Biết , tôi biết rõ .
Kinh Vô Mạng nói :
- Tốt , ngươi biết rõ là tốt , không thì ta sẽ giết ngươi .
Hắn xoay mình lại và nói luôn :
- Lý Tầm Hoan ở đâu ? Hãy đưa ta đến đó .
Long Thiếu Vân khẽ liếc về phía Tiểu Phi :
- Còn hắn ?
Kinh Vô Mạng lạnh lùng :
- Ta muốn giết hắn lúc nào cũng được . Hết hồi 21.
Tiểu Phi chợt nghe ruột mình cuồn cuộn như nhào lộn , như bị bóp teo .
Hắn khom mình xuống hạ bàn , ói toàn nước giải .
Đã hơn một ngày đêm , hắn không có thứ gì vào miệng .
"Anh phải hứa với tôi là anh sẽ về , tôi sẽ đợi anh ở đây mãi mãi..."
Hắn nghe như bên tai hãy còn văng vẳng tiếng nói của người yêu .
Vì câu nói ấy , bất luận sự tình diễn biến ra sao , hắn cũng phải trở về .
Nhưng còn Lý Tầm Hoan ?
Lý Tầm Hoan không những là người bằng hữu tốt nhất trong đời của hắn mà là một con người nhân cách vĩ đại nhất có một không hai .
Hắn có thể đứng nhìn người ta giết Lý Tầm Hoan sao ?
Hắn vụt khom mình ụa khan , hắn ói , nhưng lần này không phải nước giải mà là máu .
***
Lý Tầm Hoan vốn không biết mình đang ở tại đâu , hắn cũng không muốn biết mình đang ở tại đâu .
Hắn cũng không phân biệt là ban ngày hay ban tối .
Hắn không cựa quậy gì được cả , tất cả những huyệt , từng khớp xương đã bị điểm cả rồi .
Không có thức ăn cũng không nước uống .
Hắn bị giam giữ nơi đây đã mười mấy hôm rồi .
Cho dầu hắn không bị điểm huyệt , sự đói khát cũng làm cho hắn tiêu tan sức lực .
Kinh Vô Mạng nhìn hắn lạ lùng .
Hắn nằm co queo một góc tường giống như một cái bong bóng xì hơi .
Gian nhà thật tối .
Bóng tối làm mờ khuôn mặt của hắn , không nhận được thần thái của hắn , không nhận rõ tình cảm của hắn phát lộ ra sao .
Trong ánh sáng lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy quần áo của hắn quá dơ dáy , đầu tóc hắn rối bời , dáng cách hắn tiều tuỵ và đôi mắt thật bi thương .
Kinh Vô Mạng vụt hỏi :
- Đây là Lý Tầm Hoan ?
Long Tiêu Vân đáp :
- Chính hắn .
Kinh Vô Mạng phảng phất hơi thất vọng , hắn hỏi giọng nghi ngờ :
- Đây là Tiểu Lý Phi Đao ? http://come.to/kimdung
Long Thiếu Vân cười :
- Cho dầu là mãnh sư , thần hổ nhưng nếu chịu đói suốt mười mấy ngày cũng thế thôi .
Long Tiêu Vân thở ra :
- Thực tình thì tôi không muốn đối xử với hắn như thế nhưng người không lòng giết cọp , cọp vẫn muốn hại người , đã được một bài học quí giá trước kia nên tôi không muốn bị dẫm lên vết cũ .
Kinh Vô Mạng trầm ngâm và vụt hỏi :
- Đao của hắn đâu ?
Long Tiêu Vân do dự :
- Kinh Tiên Sinh chắc muốn xem ngọn đao của hắn ?
Kinh Vô Mạng không trả lời , bởi vì câu hỏi đó là thừa .
Long Tiêu Vân cuối cùng rồi cũng phải lấy ngọn đao ra từ trong lưng của chính mình .
Đao rất nhẹ , rất ngắn , rất mỏng gần như lá mạ non .
Kinh Vô Mạng vuốt mũi đao , dáng cách của hắn trông như trìu mến .
Long Tiêu Vân cười :
- Thật ra nó là một thứ đao thường chứ không đáng kể là lợi khí .
Kinh Vô Mạng nói :
- Lợi khí ? Bằng vào hạng người như ngươi mà cũng dám bàn về lợi khí hay sao ?
Hắn đưa đôi mắt thật lạnh vào mặt Long Tiêu Vân rồi gặn hỏi :
- Ngươi biết lợi khí là gì không ?
Mắt hắn là mắt cá chết nhưng nó lại có một uy lực lạ lùng , nó không bộc lộ cảm tình nhưng nó có thể bắn ra những tia nhìn khốc liệt , nhìn vào đôi mắt đó , người ta có cảm giác như trong mộng gặp ánh mắt yêu tinh mà khi tỉnh dậy vẫn còn nghe ớn lạnh .
Long Tiêu Vân nghe hơi thở của mình như muốn ghẹt , hắn cố cười mơn :
- Mong Kinh Tiên Sinh chỉ giáo .
Tia mắt Kinh Vô Mạng bây giờ mới dời trở lại mũi đao , hắn nói gằn gằn từng tiếng :
- Có thể giết người là lợi khí , nếu không có nghĩa đó thì cho dầu là Can Tương Mạc Tà , những thanh kiếm báu có đến tay hạng người như ngươi cũng sẽ hóa ra thanh sắt tầm thường chứ không phải là lợi khí .
Long Tiêu Vân cười gượng :
- Vâng , vâng ... Kinh Tiên Sinh kiên giải thật tinh tường làm cho ...
Kinh Vô Mạng như không bao giờ nghe thấy , hắn vụt hỏi :
- Ngươi có biết cho đến nay có bao nhiêu người đã chết vào ngọn đao này không ?
Long Tiêu Vân ngập ngừng :
- Hình như ... không đếm hết .
Kinh Vô Mạng nói :
- Đếm hết .
Kim Tiền Bang quật khởi chỉ mới trong thời gian ngắn , chỉ mới khoảng hai năm nhưng trước khi sáng lập , Thượng Quan Kim Hồng phải rãi của không biết bao lâu đồ mưu định định kế , bình sinh Thượng Quan Kim Hồng hình như rất chịu hai câu :
" Có chuẩn bị là nên , không chuẩn bị là hư "
" Một thuật lạ , một bát cơm "
Kim Tiền Bang sở dĩ chỉ trong vòng hai năm uy chấn thiên hạ chuyện ấy không phải do vận khí mà là do chuẩn bị .
Long Tiêu Vân cũng đã từng nghe trước ngày sáng lập , Kim Tiền Bang đã sưu tra tất cả lai lịch lớn nhỏ của từng nhân vật giang hồ , nội bấy nhiêu đó cũng đủ thấy họ đã hao phí bao nhiêu tâm lự .
Long Tiêu Vân thật rất khó tin hắn hỏi :
- Đếm hết nhưng chẳng hay đếm được bao nhiêu ?
Kinh Vô Mạng nói :
- Bảy mươi sáu người .
Hắn lạnh lùng nói tiếp :
- Trong bảy mươi sáu người đó không có người nào võ công thấp hơn ngươi .
Long Tiêu Vân đành cười trừ và tia mắt hắn liếc về phía Lý Tầm Hoan , hắn mong thấy đựoc một chút gì để chứng minh rằng còn số của Kinh Vô Mạng là con số đáng tin .
Nhưng Lý Tầm Hoan bây giờ có lẽ không còn khí lực để tìm một cái gật đầu .
Long Thiếu Vân chớp mắt :
- Nếu Lý Tầm Hoan mà chết dưới ngọn đao này thì chắc vui biết mấy .
Hắn nói chưa dứt câu thì ánh thép lóe lên , ngọn đao bị Kinh Vô Mạng xẹt thẳng về phía Lý Tầm Hoan .
Long Thiếu Vân chắc chắn là vui lắm , hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên reo lớn .
Nhưng hắn chưa kịp vì ngọn đao gần đến Lý Tầm Hoan bỗng quặt rơi xuống đất ngay trước mặt Lý Tầm Hoan .
Thủ pháp về ám khí của Kinh Vô Mạng quả cũng đạt được mức cao .
Nhìn theo ngọn đao , Kinh Vô Mạng vụt nói :
- Giải huyệt đạo cho hắn .
Long Thiếu Vân ngạc nhiên :
- Nhưng ...
Kinh Vô Mạng rít giọng :
- Ta bảo giải khai huyệt đạo cho hắn .
Cha con Long Tiêu Vân nhìn nhau và chợt hiểu ra ý hắn .
Long Tiêu Vân gật gật đầu và hỏi :
- Thượng Quan Bang Chủ chỉ cần Lý Tầm Hoan chứ không phải cần chuyện sống hay là chết đấy chứ ?
Long Thiếu Vân cười :
- Thượng Quan lão bá vốn không ưa rượu và Tửu Quỷ chỉ khi nào chết đi mới tan mùi rượu , mới làm cho người không xốn mắt .
Long Tiêu Vân chớp mắt :
- Nhất là mang một cái thây đi có lẽ dễ hơn mang người sống , nhất định sẽ không bao giờ phát sinh chuyện phiền hà .
Long Thiếu Vân nói :
- Nhưng Kinh Tiên Sinh không giết người vô lực phản kháng , vì thế ...
Kinh Vô Mạng trầm giọng :
- Các ngươi nói quá nhiều .
Long Tiêu Vân cười :
- Vâng vâng , tại hạ sẽ giải khai liền cho hắn .
Điểm huyệt là do chính tay hắn , tự nhiên hắn giải rất dễ dàng .
Long Tiêu Vân vỗ vai Lý Tầm Hoan dịu giọng :
- Hiền đệ , xem chừng Kinh tiên Sinh đây muốn cùng với hiền đệ phân tranh cao hạ . Kinh Tiên Sinh vốn là tay kiếm pháp tuyệt luân mong hiền đệ hết sức cẩn thận .
Đến bây giờ hắn vẫn gọi hai tiếng " Hiền đệ " bằng một giọng ngọt ngào , con người như thế thật đáng làm cho người đời bái phục .
Lý Tầm Hoan không nói một lời .
Hắn không có gì để nói , hắn chỉ nở nụ cười chua xót và chầm chậm nhặt ngọn đao lên .
Hắ nhìn sững ngọn đao trong tay , mắt hắn hình như rỉ ra ngoài khóe .
Rõ ràng đây là ngọn đao danh vang thiên hạ : Tiểu Lý Phi Đao .
Bây giờ ngọn đao đã nằm trong tay hắn .
Nhưng sinh lực của hắn có còn để phóng ra hay không ? http://hello.to/kimdung
***
Giai nhân xế bóng , hào kiệt cùng đường , âu cũng là một nỗi bi ai nhất của thế nhân .
Biết làm sao hơn nữa .
Nỗi bi ai dễ làm cho người xúc động tiếc thương .
Nhưng nơi này , bây giờ , không có ai xúc động , không có người thương tiếc .
ánh mắt của Long Thiếu Vân ngời ngời khoái trá , hắn nói bằng một giọng thong dong :
- Tiểu Lý Phi Đao trăm phát không sai một nhưng không biết bây giờ còn hiệu nghiệm như thế không nhỉ ?
Lý Tầm Hoan chầm chậm ngước lên nhìn hắn và chầm chậm cúi đầu .
Kinh Vô Mạng nói :
- Khi ta giết người nhất định cho người một cơ hội cuối cùng của ngươi , ngươi hiểu rõ chứ ?
Lý Tầm Hoan nhếch môi cười , nụ cười thê thiết .
Kinh Vô Mạng nói :
- Tốt , ngươi hãy đứng lên .
Lý Tầm Hoan hơi thở dồn dập và ôm ngực ho sặc sụa .
Long Thiếu Vân nói thật dịu dàng :
- Nếu Lý thúc thúc đứng lên không nổi , tiểu diệt có thể đỡ cho .
Hắn chớp mắt cười cười nói tiếp :
- Nhưng chắc chắn không cần , nghe nói phi đao của Lý thúc thúc bất luận ngồi hay nằm cũng vấn trúng đích như thường .
Lý Tầm Hoan thở một hơi dài , hình như hắn muốn nói một câu .
Nhưng hắn vừa hé môi thì ngưng lại .
Có người bước nhanh đến .
Tiểu Phi .
Hắn đi vào như một cơn gió lốc .
Da mặt hắn nhợt nhạt , dòng máu nơi khoé miệng vẫn chưa khô .
Chỉ trong nháy mắt , chỉ trong mấy phút mà trông hắn già quá tuổi .
Hắn xông vô vào như bay và hắn dừng ngay thật lẹ , dừng lại vững như trồng .
Kinh Vô Mạng nói :
- Ngươi vẫn chưa nản chí ?
Lý Tầm Hoan ngẩng mặt lên , nước mặt chực trào ra .
Tiểu Phi liếc nhanh vào mặt Lý Tầm Hoan , hắn liếc thật nhanh và chiếu ngay lại vào mặt Kinh Vô Mạng , hắn nói từng tiếng một :
- Muốn giết hắn trước hết phải giết ta .
Hắn nói bằng một giọng thật nặng , thật vững vàng , hoàn toàn không hề xúc động .
ánh mắt cá chết của Kinh Vô Mạng thay đổi lạ lùng :
- Ngươi không còn nghĩ về nàng .
Tiểu Phi nói :
- Ta chết rồi nàng vẫn còn sống được .
Nói câu nói ấy , hắn vẫn hoàn toàn trấn tĩnh nhưng ánh mắt hắn vẫn không dấu kịp thoáng gợn u sầu, đau đớn , hơi thở hắn cũng có khó khăn .
Những cái ấy không che được Kinh Vô Mạng .
Hình như Kinh Vô Mạng cảm nghe có một sự an ủi lạ lùng , hắn điềm đạm hỏi :
- Ngươi không sợ nàng đau khổ ?
Tiểu Phi nói :
- Sống bất an không bằng là chết , nếu ta không chết , nàng càng đau khổ hơn nhiều .
Kinh Vô Mạng hỏi :
- Ngươi cho rằng nàng là hạng người như thế à ?
Tiểu Phi nói :
- Tự nhiên .
Trong con mắt của Tiểu Phi , Lâm Tiên Nhi không những là " Tiên Nữ " mà còn là " Thánh Nữ " cho nên hắn không những đoan quyết với lòng mình .
Vành môi chai đá của Kinh Vô Mạng chợt hé nụ cười thật nhẹ .
Không ai thấy được cái cười của hắn vì nó nhếch ra chưa trọn đã tắt ngay .
Luôn cả hắn , có lẽ hắn không nhớ mình có cười không , nếu có thì ở lúc nào .
Nếu có ai nhanh mắt thấy vành môi hắn động đậy , nhất định cũng không biết đó là cái cười của hắn , hắn cười thật kỳ cục , vì da thịt trên mặt hắn không quen hoặc không hề biết cử động theo một cái cười , da mặt trên mặt hắn chai như da cá đuối .
Hắn không giờ chịu cười bởi vì theo hắn , cười có thể làm cho con người mềm yếu .
Nhưng cái cười của hắn bây giờ có khác , cái cười y như cây kiếm , chỉ có điều kiếm làm cho người mang thương còn cái cười này sẽ làm cho tim chảy máu .
Chỉ có mỗi một mình Tiểu Phi không hiểu nổi , hắn nói :
- Ngươi tuy có tám phần giết được ta nhưng có hai phần nữa , ta có thể giết được ngươi .
Kinh Vô Mạng nói :
- Ta đã nói không giết ngươi thì ta không bao giờ giết .
Tiểu Phi mím môi :
- Không được .
Kinh Vô Mạng nói :
- Ta muốn ngươi sống để xem ...
Câu nói của hắn chưa dứt thì ánh kiếm léo lên .
*** http://come.to/kimdung
Hai đường kiếm loé lên như hai đường điện xẹt chéo qua nhau .
Nhưng còn có một ánh sáng thứ ba , ánh sáng này nhanh hơn hai ánh sáng trước .
Thật nhanh và thật ngắn .
Chỉ trong một cái nhấy mắt , tất cả ánh sáng đều tắt ngấm .
Tất cả những cử động đều ngưng lại .
Kiếm của Kinh Vô Mạng đã ghim vào bả vai của Tiểu Phi nhưng chỉ sâu độ vài phân .
Kiếm của Tiểu Phi chĩa ngay vào yết hầu của Kinh Vô Mạng cách xa ba phân rưỡi .
Bả vai hắn máu đã ứa ra ngoài áo , chảy dài xuống áo .
Nhưng tại sao mũi kiếm của Kinh Vô Mạng không thể sâu hơn ?
Nơi bả vai của hắn cắm xiên xiên một ngọn phi đao .
Tiểu Lý Phi Đao
***
Bằng một ma lực nào kiến cho Lý Tầm Hoan phóng nổi ngọn phi đao ?
Da mặt của hai cha con Long Tiêu Vân tái nhợt , tay chân run bắn , họ thụt lui từng bước , từng bước đến sát góc tường .
Lý Tầm Hoan đã đứng lên .
Kinh Vô Mạng từ từ quay lại , ánh mắt của hắn trơ trơ .
Thật lâu , hắn vụt nói :
- Hay !
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
- Không phải hay , chỉ tại các hạ xem thường tôi , không coi tôi vào đâu cả , nếu không chưa chắc tôi đã làm gì được .
Kinh Vô Mạng cười nhạt :
- Các hạ có thể lừa được mắt tôi như vậy đủ thấy bãn lãnh cao hơn .
Lý Tầm Hoan điềm đạm :
- Tôi không hề lừa các hạ , tôi chưa hề nói tôi không thể phóng đao , cái đó do chính các hạ tưởng như thế , chính mắt cá hạ đã lừa các hạ .
Trầm ngâm một phút , Kinh Vô Mạng nói từng tiếng một :
- Đúng , lỗi chính tại hạ .
Lý Tầm Hoan thở ra :
- Tốt lắm , các hạ tuy là độc thủ nhưng không phải là tiểu nhân .
Kinh Vô Mạng lừ mắt về phía hai cha con Long Tiêu Vân :
- Tiểu nhân không xứng là độc thủ .
Lý Tầm Hoan nói :
- Hay , các hạ hãy đi đi .
Kinh Vô Mạng rít giọng :
- Tại làm sao các hạ chẳng giết ta ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Tại vì chính các hạ cũng không có ý giết người bằng hữu của tôi .
Kinh Vô Mạng nghiêng đầu dòm ngọn đao trên vai mình , hắn hỏi thật chậm :
- Nhưng ta cố ý phế bỏ hắn một cánh tay .
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Tôi biết .
Kinh Vô Mạng hỏi :
- Thế sao ngọn đao của các hạ phóng chệch ra ngoài thật nhẹ như thế ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Người cho tôi một , tôi xin trả lại ba .
Kinh Vô Mạng ngẩng mặt nhìn thẳng Lý Tầm Hoan , hắn không nói lời nào .
Tia mắt hắn thật đặc biệt , giông giống như hắn nhìn Thượng Quan Kim Hồng .
Lý Tầm Hoan nói :
- Tôi còn hai chuyện muốn nói .
Kinh Vô Mạng nói :
- Nói đi .
Lý Tầm Hoan nói :
- Quả thật tôi đã phóng ngọn đao này vào mình của bảy mươi sáu người rồi nhưng trong đó co hai mươi tám người không chết , những người chết đều thật đáng chết .
Kinh Vô Mạng mím miệng làm thinh .
Lý Tầm Hoan ho nho nhỏ mấy tiếng và nói tiếp :
-Trong đời tôi , tôi chưa hề giết lầm người nào vì thế tôi hy vọng các hạ sau này giết người có lẽ nên có vài phút cân phân .
Lại lặng thinh một lúc khá lâu , Kinh Vô Mạng ngó Lý Tầm Hoan :
- Tôi cũng có một việc muốn nói .
Lý Tầm Hoan nói :
- Xin nghe .
Kinh Vô Mạng gằn từng tiếng :
- Từ trước đến nay ta không bằng lòng chịu của ai một lời giáo huấn , cũng không bằng lòng cho ai giáo huấn .
Hắn chấm dứt câu nói bằng một cái đập thật mạnh vào cán ngọn phi đao , ngọn đao lút sâu vào vai hắn chỉ có thấy cán .
Máu từ vai hắn vọt ra , thân hắn hơi lảo đảo nhưng mặt hắn vẫn trơ trơ , vành môi , khóe mắt của hắn không hề máy động .
Hắn không nói thêm một tiếng nào , cũng không thèm ngó đến ai , hắn bước nhanh ra cửa .
Hắn đi thật thẳng , thật vững như hồi hắn mới bước vào .
***
Anh hùng .
Sao lại gọi là anh hùng ?
Chẳng lẽ anh hùng là như thế ấy ?
Có người đã thay mặt cho " Anh Hùng " mà định nghĩa : Giết người như ngóe , đánh bạc như điên , uống rượu chết bỏ , mê gái không can nổi .
Không hoàn toàn sai nhưng không tuyệt đối phải là như thế .
Anh hùng có thể có nhiều thứ nhưng anh hùng như Lý Tầm Hoan thì trên đời này chắc không được mấy người .
Thần sắc của Tiểu Phi thật là xơ xác , hắn thở dài sườn sượt :
- Suốt đời hắn chắc không còn dùng kiếm được .
Lý Tầm Hoan nói :
- Hắn hãy còn tay phải .
Tiểu Phi nói :
- Nhưng hắn quen đùng tay trái , nếu dùng tay phải nhất định sẽ chậm hơn nhiều .
Hắn lại thở dài và nói tiếp :
- Đối với người dùng kiếm mà nói " chậm " đồng nghĩa với " chết " .
Tiểu Phi là con người không bao giờ biết thở dài , bây giờ hắn thở dài không chỉ riêng cho Kinh Vô Mạng mà còn cho cả hắn .
Lý Tầm Hoan nhìn hắn đăm đăm :
- Một con người chỉ cần có quyết tâm thì cho dầu mất hẳn đi một cánh tay thuận nhất hay mất cả hai tay , phải dùng miệng cắn đốc kiếm vẫn lẹ như thường , nếu một con người còn cả hai tay nhưng thần khí bị mất đi , nhiệt huyết không còn cũng kể như vô dụng .
Hắn cười cười nói tiếp : http://hello.to/kimdung
- Trong đời còn cả hai tay rất nhiều nhưng người dùng kiếm thật nhanh hỏi có mấy ai ?
Tiểu Phi lẳng lặng nghe, ánh mắt hắn ngời ngời .
Hắn vụt bước nhanh tới nắm chặt tay Lý Tầm Hoan :
- Tôi hiểu rõ ý anh .
Lý Tầm Hoan nói :
- Tôi biết anh sẽ hiểu rõ ràng .
Cả hai người nước mắt trào ra .
Nếu có người thứ ba chứng kiến nhất định cũng sẽ vô cùng cảm động .
Chỉ tiếc một điều là hai cha con của Long Tiêu Vân lại không phải là hạng người như thế .
Họ chỉ len lén bỏ đi .
Lý Tầm Hoan đứng quay lưng về phía họ và hình như hắn không để ý .
Tiểu Phi nhìn thấy nhưng hắn không nói một lời .
Cho mãi đến khi hai cha con họ khuất ngoài cánh cửa , Tiểu Phi mới thở phào :
- Tôi biết anh muốn tha cho họ .
Lý Tầm Hoan nói :
- Hắn đã cứu tôi .
Tiểu Phi nói :
- Hắn cứu anh một lần nhưng hại anh không biết bao lần .
Lý Tầm Hoan cười , giọng cười ảo não :
- Có những chuyện thật khó mà nhớ nhưng có những chuyện thật khó mà quên .
Tiểu Phi nói :
- Đó chẳng qua có những chuyện mà anh không bằng lòng nhớ đấy thôi .
Hắn có thể là một con người ít tuổi , ít trải đời nhưng những nhận xét về cuộc đời của hắn thật là sắc bén .
Lý Tầm Hoan thở ra :
- Nhưng cũng còn những chuyện mà dầu không bằng lòng nghĩ đến thế nhưng lại lúc nào cũng vẫn hiện ra trong óc , mãi không làm sao khắc cho đó là nỗi thống khổ nhất của kiếp người .
Tiểu Phi hỏi :
- Còn anh thì sao ? Anh chỉ nhớ chuyện người ta cứu anh còn thì tất cả đều hoàn toàn quên hết .
Lý Tầm Hoan cười :
- Cũng có lẽ không phải hoàn toàn quên nhưng thật thì chưa hề căm hận bởi vì hắn cũng có nỗi thống khổ của hắn .
Trầm ngâm một phút , Tiểu Phi vụt bật cười :
- Bây giờ thì tôi mới biết , kiếp sống của con người hoàn toàn chẳng công bình .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Sao lại chẳng công bình ?
Tiểu Phi nói :
- Tỉ như có người rất thiện lương , chỉ bất hạnh làm sai một chuyện , thế mà phải mang mối hận trọn đời , chẳng những người đời đã không dung thứ mà chính bản thân họ cũng không làm sao dung thứ .
Lý Tầm Hoan làm thinh .
Hắn rất thông cảm cái cảnh " nhất thất túc thành thiên cổ hận " .
Tiểu Phi nói tiếp :
- Nhưng những người như Long Tiêu Vân suốt đời có thể chỉ làm được một chuyện tốt , chỉ cứu anh một lần vì thế nên anh không khi nào cảm thấy hắn là con người xấu .
Lời lẽ của hắn lần lần ra chiều cảm khái .
Lý Tầm Hoan chợt hiểu rõ ý hắn .
Hắn đã vì Lâm Tiên Nhi mà bất bình .
Hắn nhận rằng Lâm Tiên Nhi suốt đời chỉ làm sai có mỗi một lần thế mà Lý Tầm Hoan không chịu tha thứ .
" Yêu " tiếng thật đơn giản mà kỳ diệu , có lúc thật êm đềm , có lúc thật đau đớn mà cũng có lúc thật đáng sợ - không chỉ nó có thể biến con người thông minh thành một kẻ ngu mà nó còn làm cho người thành đui tối . Hết hồi 22.
Hai cha con Long Tiêu Vân thoát hẳn ra ngoài , trong lòng họ rất khoan khoái , rất đắc ý .
Long Tiêu Vân không dằn được , hắn bật cười :
- Con hãy nhớ , nhược điểm của người khác tức là cơ hội tốt cho mình , người nắm vững cơ hội sẽ không bao giờ thất bại .
Long Thiếu Vân nói :
- Nhược điểm của Lý Tầm Hoan bây giờ con hoàn toàn biết rõ .
Long Tiêu Vân nói :
- Vì thế cho nên sớm muộn gì rồi hắn cũng sẽ chết về tay mình .
Hắn chợt nghe có tiếng cười .
Tiếng cười từ bên hông nhà đối diện .
Một con người đang đứng dưới hiên miệng ngậm chiếc đùi gà .
Hai cha con Long Tiêu Vân giật nảy mình : lão Hồ điên .
Mắt của Hồ Bất Quy dán chặt vào chiếc đùi gà , không thấy hắn nhìn cha con Long Tiêu Vân , hình như hắn thấy chiếc đùi gà qúy hơn hai cha con họ .
Hắn không ngó nhưng hắn nói :
- Khỏi cần phải chạy nhanh , Lý Tầm Hoan nhất định không đuổi theo đâu bởi vì nếu không thế , hai cha con ngươi làm sao ra cửa .
Long Tiêu Vân xám mặt .
Hắn đã hiểu rồi .
Hắn hiểu tại sao Lý Tầm Hoan suốt mười mấy ngày nhịn đói mà bỗng nhiên còn sức phóng phi đao chính xác .
Hắn đã biết ai cho Lý Tầm Hoan ăn trong suốt mười mấy ngày nay .
Nhưng Hồ điên đâu phải người dễ chọc , vì thế nên Long Tiêu Vân lậy đật vòng tay :
- Trong suốt mười mấy ngày nay để cho các hạ tổn phí chiếu cố cho người bằng hữu của tôi thật có lỗi hết sức .
Hồ Bất Quy nhún nhún vai :
- Không có chi , không có chi .
Hắn chợt gật gật đầu như thấm thía một điều gì và vụt cười ha hả :
- Thật ra thì cũng chẳng có chi , Lý Tầm Hoan ăn cũng chẳng nhiều , mỗi ngày hắn chỉ nuốt sơ sơ vài cái đùi gà , năm sáu cái bánh bao .
Hắn ngưng lại rồi vỗ tay cười hô hố :
- Nghĩ tức cười cho cái tên thủ ngục của ngươi , mỗi lần ta điểm vào huyệt ngủ của hắn đến khi hắn tỉnh dậy , hắn lại tưởng mình ngủ thật ... hà hà ...
Long Tiêu Vân nghiến răng nhưng không dám nói .
Hồ Bất Quy nói tiếp :
- Ngươi nói với ta cũng có chỗ tốt , ta cũng đã giúp cho ngươi một việc , như vậy là huề , bây giờ ta cũng cần nói cho ngươi biết một điều , cái thứ con người như ngươi , nửa tiếng ta cũng không thèm nói .
Long Tiêu Vân chỉ còn cách cười khỏa lấp .
Hồ Bất Quy lại nói :
- Nhưng có một câu ta không nói không thể được , một câu nói cuối cùng .
Long Tiêu Vân nói :
- Tại hạ xin nghe .
Hồ Bất Quy nói :
- Ngươi tuy là một thằng chết bầm , Thượng Quan Kim Hồng càng chết bầm hơn nữa , nếu ngươi muốn cùng hắn kết giao thì tốt hơn ngươi nên đi kiếm một sợi dây treo cổ mình lên cho thoải mái .
Đùng là câu nói cuối cùng , vì vừa dứt lời là hắn đã nhún chân nhảy tót lên nóc nhà và mất hút ở phía sau .
Long Tiêu Vân nhìn theo nở nụ cười đắc ý : http://hello.to/kimdung - Không ngờ chuyện kết giao giữa ta và Thượng Quan Kim Hồng được giang hồ hay nhanh như thế !
***
Men theo chân tường chầm chậm bước đi , Lý Tầm Hoan và Tiểu Phi không nói một lời .
Họ cùng biết rằng trong hoàn cảnh này lặng thinh nhưng hơn cả ngàn câu nói .
Bóng hoàng hôn đổ xuống , từ trong bức tường cao tiếng sáo vụt cất lên réo rắt .
Tiếng sáo tuy không quá bi thương nhưng nghe nặng trĩu ưu tư .
Tiếng sáo đặt dìu gợi lòng ngươi thương nhớ xa xôi .
Tiểu Phi vụt nói :
- Tôi về .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Nàng đang đợi phải không ?
Tiểu Phi làm thinh .
Trầm ngâm thật lâu , Lý Tầm Hoan vụt hỏi :
- Anh cho rằng nàng nhất định đợi anh phải không ?
Da mặt của Tiểu Phi hơi xạm lại , hắn nói :
- Lần này chính nàng muốn tôi đến cứu anh .
Lý Tầm Hoan lặng thinh .
Hắn rất hiểu Lâm Tiên Nhi nhưng lần này hắn thấy khó mà xét đoán .
Tiểu Phi nói tiếp :
- Trong đời của tôi chỉ có hai người thân cận , tôi hy vọng ... hy vọng cả hai sẽ cũng sẽ là ... bằng hữu của nhau .
Một câu nói không dài nhưng hắn phải ngưng đi ngưng lại mấy lần mới nói xong chứng tỏ câu nói đó đối với hắn quá khó khăn .
Nhìn dáng cách đau khổ của người bạn tâm giao , Lý Tầm Hoan càng cảm thấy bi thương vô hạn .
Chỉ có những người có yêu , biết yêu , đã thông cảm một cách sâu xa chân giá trị của ái tình , mới thấy được nỗi thống khổ của những người nặng mang lấy nó .
Tiếng sáo còn văng vẳng nhưng chính cái chìm cái nổi ấy càng khiến cho người nghe nặng trĩu thương tâm .
Lý Tầm Hoan vụt nói :
- Tôi cũng muốn gặp nàng .
Vành môi của Tiểu Phi khép vào nhau thật chặt .
Lý Tầm Hoan cười cười :
- Nếu không thấy tiện lắm thì xin anh hãy thay tôi mà cảm tạ nàng .
Tiểu Phi buồn buồn :
- Tôi chỉ mong anh đừng làm tổn thương tình cảm của nàng .
Thật tình Tiểu Phi không bao giờ nói một câu như thế với Lý Tầm Hoan , bình sinh hắn không làm tổn thương tình cảm một ai , nếu có hắn chỉ làm tổn thương chính hắn .
Nhưng vì Lâm Tiên Nhi , hắn cắn răng nói ra câu ấy .
***
Ngầng mặt nhìn lên . phía trước đèn đuốc huy hoàng .
Lý Tầm Hoan và Tiểu Phi đã bước tới một con đường lớn trong thị trấn .
Con đường này là chỗ sinh hoạt về đêm , tối đến không khí thật tưng bừng , giới ăn chơi chiếm nhiều hơn cả . http://come.to/kimdung
Tiếng rao hàng , tiếng cười nói lộn xộn , tiếng chửi thề , người qua đường không lúc nào không có cảm tưởng lùng bùng .
Gian hàng bán trái cây rim đường có lẽ thu hút người nhiều nhất , hầu hết khách hàng của nó là những cô cậu còn để chỏm .
Nói thế không có nghĩa gian hàng này không có người lớn đến mua nhưng nếu đứng lâu lâu sẽ nhận ra những người lớn đến đều toàn là người lớn gái .
Những xâu trái cây rim đường , bất cứ nho táo hay trái mốc dưới ánh đèn cũng trở nên tươi mát lạ thường .
Lý Tầm Hoan chợt dừng lại trước gian hàng đó .
Hắn nhìn đăm đăm vào gian hàng , hắn cảm thấy làm như mỗi xâu trái cây rim đờng đều có ẩn đôi mắt lóng lánh ngây thơ .
Hắn bất giác lầm bầm :
- Linh Linh có còn đó hay không ?
Hắn bỗng nghe thèn thẹn , hắn đã bỏ quên chuyện đó trong lòng của hắn .
Sự thật thì cũng không đáng trách , bất cứ ai khi gặp phải cảnh khốn đốn gần đến cái chết như thế cũng không còn lòng dạ nào quan tâm đến chuyện nhỏ nhen .
Nhưng với Lý Tầm Hoan thì khác , chuyện đó đối với hắn tuy không phải là chuyện quan trọng trong những chuyện quan trọng trong đời hắn những cũng không phải là chuyện không đâu .
Nàng chỉ có một chỗ nương tựa vững chắc nhất trong đời là hắn , hắn không có quyền bỏ nàng lạc lõng bơ vơ .
Tiểu Phi cũng dừng ngay lại .
ánh mắt của hắn cũng đăm đăm nhìn vào những xâu trái cây , mắt hắn mở to .
Y như Linh Linh khi mới đặt chân đến đó , Tiểu Phi nhìn đều sững sờ .
Lý Tầm Hoan mỉm cười .
Người bạn trẻ của hắn vẫn chưa mất tình ngây thơ , điều mà hắn cảm thấy vui sướng nhất .
Tiểu Phi vụt nói :
- Chúng mình lâu lắm rồi chưa uống lại với nhau một chén nào .
Lý Tầm Hoan cười :
-Anh muốn uống à ?
Tiểu Phi nhoẻn miệng :
- Không biết tại sao ở gần bên anh là tôi thấy muốn uống rượu .
Bây giờ Lý Tầm Hoan bắt gặp lại nụ cười của Tiểu Phi , nụ cười ngày xưa .
Lý Tầm Hoan đã rất buồn khi gặp lại Tiểu Phi sau hai năm nơi gian nhà của Lâm Tiên Nhi , hắn buồn nghe như muốn chết khi thấy nụ cười đã mất , hắn buồn khi thấy nụ cười đổi thay .
Bây giờ hắn nghe lòng rộn rã , không phải cái rộn rã của lứa tuổi ngày xưa , bây giờ hắn đã sắp quá bốn mươi tuổi nhưng sự rộn rã trong lòng hắn vẫn không khác ngày xưa cho mấy , hắn được thấy chỉ nụ cười của bạn .
Lý Tầm Hoan cười :
- Giờ này mà ăn bánh bao uống rượu thì tuyệt lắm , tuy ăn bánh bao không phải là thứ đưa cay nhưng tôi muốn mình dùng nó .
Tiểu Phi cười :
- Đựoc lắm , chỉ sợ chỗ sang là tôi mời anh không nổi chứ bánh bao thì dư sức .
***
Trên đời có rất nhiều chuyện lạ kỳ .
Lạ kỳ đến mức nói lại không ai tin nhưng sự thật vẫn là sự thật .
Chẳng hạn như một cô gái càng xấu bao nhiêu lại càng làm chuyện lố lăng , một kẻ nghèo mạt rệp thì lại ưa mời khách .
Mời khách so vớ được mời khoan khoái hơn nhiều , chỉ có điều hơi tiếc là cái khoan khoái ấy rất ít người chịu hưởng thụ .
Quán bánh bao này cũng không khá gì mấy vì những hàng sạp bánh bao bên ngoài đã dịu bớt khá nhiều , vì thế bây giờ chính đúng vào bữa ăn tối nhưng trong quán vẫn lưa thưa .
Trong quán chỉ có bốn năm bàn có khách .
Bàn trong góc tận cùng một người áo trắng .
Lý Tầm Hoan bước vào là thấy ngay người ấy .
Tiểu Phi bước vào cũng thấy hắn .
Nghĩa là cả hai cùng nhìn vào người áo trắng trước nhất hay nói bằng cách khác là ánh mắt của họ bị thu hút trước nhâts bởi người áo trắng .
Không phải chỉ riêng Tiểu Phi và Lý Tầm Hoan mà bất cứ người nào bước vào quán này đều cũng bị hắn thu hút như thế cả .
Tuy ngồi trong chiếc quán bình dân , dưới cây đèn dầu ám khói nhưng con người của hắn gần như không có lấy một chút bụi nào, chiếc áo trắng của hắn nếu để cho người nào khác mặc , nhất định người ấy sẽ không biết ngồi vào đâu khi vô cái quán này , không chỉ cái quán này mà có thể ở bất cứ nơi đâu chắc chắn người mặc chiếc áo ấy sẽ cứ lấy quây không dám ngồi , không dám dựa .
Chiếc áo trắng quá , sạch quá .
Nhìn vào chiếc áo ấy người ta có cảm tưởng như đang ở trong tiện giặt và người ấy vừa lấy chiếc áo tròng vào .
Người áo trắng tuy cũng có những đường nhăn ở tận cùng đuôi mắt nhưng không một ai có thế nói hắn già .
Hắn ăn vận rất giản đơn nhưng cũng rất là sang trọng .
Nhưng những thứ đó không phải những thứ thu hút người khác - cái làm cho mọi người đều bị thu hút nơi con người của hắn là khí chất của hắn .
Hắn không làm một cử chỉ nào , hắn không nói một lời nào nhưng chỉ nhìn qua , người ta thấy ngay cái khí chất đó , cái khí chất hơn người .
Nhưng nếu bảo phân tách vì đâu mà có cảm giác ấy , nhất định không ai có thể giải thích được .
Gần bàn của hắn có mấy bàn xoay quanh nhưng những chiếc bàn ấy đều bỏ trống .
Hình như ai cũng đều có mặc cảm khi thấy hắn , nhìn vào hắn người ta cảm thấy mình dơ dáy quá .
Đó chính là người áo trắng đứng dưới mái hiên hôm nào , người đã dùng nén bạc đánh gãy cây đòn gánh của bọn thầy bói mù , người đã dùng hai ngón tay làm kéo cắt cây côn bạc từng khoanh .
Nhưng làm sao mười mấy ngày nay mà hắn vẫn còn láng cháng ở đây ?
Chẳng lẽ hắn chờ đợi người hắn hẹn ?
Hắn vừa nâng chén thì Lý Tầm Hoan và Tiểu Phi bước vào , hắn vội ngưng tay nửa chừng , mắt hắn nhìn sững Lý Tầm Hoan .
Đối diện với hắn là một cô gái áo hồng tóc bính , nàng theo ánh mắt của hắn và quay lại , nàng thấy Lý Tầm Hoan .
Gần như không kịp đẩy ghế ra , nàng đứng phắt lên và chạy lại chụp laý tay Lý Tầm Hoan dặt dặt : http://hello.to/kimdung
- Tôi biết , tôi biết không khi nào anh lại bỏ tôi , tôi biết không khi nào anh lại quên tôi .
Lý Tầm Hoan nhìn sâu vào mắt Linh Linh , giọng hắn kích động :
- Cô ... cô vẫn đợi đấy à ?
Linh Linh gật đầu . hai mắt nàng ửng đỏ :
- Tại làm sao mà lâu quá vậy ? Đợi anh lo muốn chết .
Tiểu Phi vụt hỏi :
- Đợi ở đây ?
Bây giờ Linh Linh mới thấy Tiểu Phi , nàng giật mình tự nhiên là nàng biết hắn nhưng hắn không nhận biết nàng , chẳng những hắn không biết nàng mà hắn cũng không khi nào biết được rằng Lâm Tiên Nhi còn có một tổ ấm khác nữa , hắn không biết nổi rằng cô gái đứng trước mặt mình chính là người giúp việc cho mình .
Linh Linh chớp mắt :
- Nếu không đợi anh ấy thì tôi ngồi ở đây làm chi ?
Tiểu Phi xẵng giọng :
- Thiếu gì chuyện làm chứ đâu phải nhất thiết vì đợi người nên mới ngồi đây ?
Như không muốn nói nữa , nhưng vừa ngưng là hắn vội nói liền theo :
- Nếu đợi người thì sao lại quay lưng ra cửa . Đợi người là phải trông ngóng dòm chừng .
Một câu nói thật bất ngờ , Lý Tầm Hoan không ngờ Tiểu Phi lại nói một câu như vậy .
Bình thường hắn là một con người ít nói, càng ít muốn đả động tình cảm của riêng bây giờ bỗng nhiên lại nói một câu nhọn hoắt , nhọn đến dễ sợ .
Nhất là đối với một cô gái lạ như Linh Linh .
Tại sao ?
Lý Tầm Hoan hiểu ngay , hắn không bằng lòng kẻ nào lừa gạt bằng hữu của hắn .
Lý Tầm Hoan nhè nhẹ thở ra , hắn không dám để ai nghe tiếng thở buồn đau của hắn .
Cáu nhìn sự vật của Tiểu Phi chẳng những bén nhạy mà lại còn khác hơn người rất nhiều chuyện , cái nhìn của hắn thật thấu triệt , rõ ràng .
Thế nhưng trước mặt Lâm Tiên Nhi thì hắn lại trở thành người mù mắt .
Lý Tầm Hoan khẽ liếc Tiểu Phi và đưa mắt về phía Linh Linh .
Nàng ứa nước mắt :
- Nếu anh đợi một người đến mười mấy ngày thì anh sẽ hiểu tại sao tôi lại ngồi quay lưng ra cửa .
Nàng nhẹ lau nước mắt và nói tiếp bằng một giọng bùi ngùi :
- Lúc bắt đầu , mỗi một ai đi vào quán là tim tôi nhảy rộn lên vì tôi nghĩ là anh ấy , mấy ngày sau tôi biết thêm một chuyện , tôi phải quay lưng trở ra vì nếu tôi không làm thế thì bây giờ tôi đã phát điên .
Tiểu Phi làm thinh .
Hắn cảm thấy hắn nói hơi nhiều .
Linh Linh cúi mặt :
- Nhưng cho dầu ngồi quay lưng ra cũng chưa chắc tôi còn tỉnh nỗi , nếu không nhờ vị Lữ ... Lữ đại ca đây giúp thêm lòng tin thì ....
Cô ta nghẹn ngào nói không thành tiếng .
Lý Tầm Hoan dời tia mắt về phía người áo trắng , hắn mỉm cười :
- Đa tạ .
Ngwoif áo trắng ngắt lời :
- Các hạ không cần phải cảm tạ bởi vì tôi ở lại đây không phải vì giúp cô nương này mà là vì cũng chờ các hạ .
Lý Tầm Hoan nhướng mắt :
- Chờ tôi ?
Người áo trắng gật đầu :
- Phải , tôi đợi các hạ .
Hắn cười cười , trong cái cười đó có ẩn kín một cái gì ngạo nghễ :
- Trong đời này có rất ít người đáng cho tôi đợi , một trong số đó là Tiểu Lý Phi Đao .
Lý Tầm Hoan chưa kịp lộ một cử chỉ ngạc nhiên thì Linh Linh đã hỏi :
- ủa , tôi không có nói tôi đợi ai mà ... mà tại sao Lữ đại ca biết tôi đợi Lý Thám Hoa ?
Người áo trắng điềm đạm trả lời :
- Nếu cô muốn sống trong giang hồ , muốn sống được lâu thì có những người mà nhất định cô phải biết , trong những người ấy , Tiểu Lý Phi Đao là một .
Tiểu Phi hỏi :
- Còn những người nào nữa ?
Người áo trắng nói :
- Người nào nữa thì không cần nói , ít nhất cũng phải biết thêm tôi và các hạ .
Tiểu Phi liếc xuống tay mình , ánh mắt của hắn thật là ảm đạm , hắn vụt xoay mình qua bàn bên ngồi xuống gọi tiểu nhị :
- Rượu .
Tiểu Nhị cúi đầu :
- Chẳng hay khách quan có gọi món chi để đưa cay ?
Tiểu Phi nói :
- Rượu .
*** http://come.to/kimdung
Những ai biết uống rượu cũng đều hiểu rằng một người khi mà muốn say thì khi dùng rượu họ sẽ đưa cay bằng rượu .
Chuyện ấy bất cứ người uống rượu nào cũng biết những rất ít người dùng vì những người không có gì quá thống khổ trong lòng khi uống rượu họ luôn luôn muốn chậm say . Càng chậm say chừng nào càng tốt chừng ấy .
Người áo trắng không dời tia mắt nhìn Tiểu Phi , hình như hắn có thở phào , thứ thở phào thất vọng .
Nhưng khi hắn dời ánh mắt qua Lý Tầm Hoan thì mắt hắn ngời lên , đổng tử thu nhỏ lại lần lần , đó là ánh mắt đặc trưng của con nhà võ .
Lý Tầm Hoan cũng nhìn hắn :
- Chẳng hay đại ca ...
Người áo trắng đáp :
- Lữ Phụng Tiên .
Đó là một đại danh hiển hách , một đại danh mà người nghe nhất định thường đổi sắc .
Nhưng Lý Tầm Hoan không lộ vẻ ngạc nhiên , hắn điềm đạm mỉm cười :
- Đúng là Ngân Kích Ôn Hầu Lữ Phụng Tiên .
Lữ Phụng Tiên lạnh lùng :
- Ngân Kích Ôn Hầu đã chết mười năm về trước .
Lần này thì Lý Tầm Hoan có vẻ ngạc nhiên . Nhưng hắn không hỏi tới bởi vì hắn biết câu nói đó của Lữ Phụng Tiên chưa hết .
Quả nhiên Lữ Phụng Tiên nói tiếp :
- Ngân Kích Ôn Hầu đã chết nhưng Lữ Phụng Tiên chưa chết .
Lý Tầm Hoan trầm ngâm , hình như hắn cố hiểu cái thâm ý trong câu nói đó .
Trong Binh Khí Phổ của Bá Hiểu Sinh đã liệt Ngân Kích của hắn vào hàng thứ năm . Với người khác thì đó là một điều vinh quang nhưng với hắn thì đó có thể là điều sỉ nhục .
Hắn tuyệt nhiên không thể đứng dưới một ai nhưng hắn cũng biết không khi nào Bá Hiểu Sinh nhận lầm .
Nhất định hắn đã huỷ bỏ Ngân Kích của mình để luyện một môn võ công khác lợi hại hơn .
Lý Tầm Hoan chầm chậm gật đầu :
- Đúng , tôi đã nghĩ rằng Ngân Kích Ôn Hầu đã chết .
Lữ Phụng Tiên nhìn hắn đăm đăm :
- Lữ Phụng Tiên cũng đã chết hồi mười năm về trước và bây giờ sống lại .
Lý Tầm Hoan chớp mắt :
- Bằng vào chuyện chi mà khiến cho Lữ đại hiệp sống lại ?
Lữ Phụng Tiên chầm chậm đặt một bàn tay trên bàn , bàn tay phải .
Hắn nhìn bàn tay của mình nói :
- Khiến cho ta sống lại là bàn tay này .
Nhìn vào bàn tay thì móng tay cắt rất khéo , rất sạch , da tay mịn màng .
Bàn tay rất hợp với vóc dáng của Lữ Phụng Tiên .
Nhưng nếu biết nhìn thì bàn tay ấy có chỗ khác lạ .
Ngón tay cái , ngón tay giữa và ngón trỏ màu da không giống những nơi khác trong bàn tay .
Da của ba ngón tay ấy tuy cũng rất trắng , rất mịn nhưng nó lại ngời ngời , nó không giống sự cấu thành bởi máu thịt , nó giống một thứ kim thuộc .
Nhưng ba ngón tay ấy rõ ràng nằm trong bàn tay của hắn .
Nếu móng tay được cấu thành bởi máu thịt thì tại sao móng tay lại bằng kim thuộc .
Và màu da cũng không giống màu da toàn bộ ?
Lữ Phụng Tiên nhìn sững bàn tay mình và khẽ thở ra :
- Chỉ tiếc là Bá Hiểu Sinh không còn .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Nếu ông ấy chưa chết thì sao ?
Lữ Phụng Tiên nói :
- Nếu lão chưa chết thì ta sẽ đến hỏi lão tay có thể liệt vào binh khí hay không ?
Lý Tầm Hoan cười :
- Hôm qua tôi có nghe người ta nói một câu rất thú vị .
Lữ Phụng Tiên hỏi :
- Nói sao ?
Lý Tầm Hoan đáp :
- Hắn nói , chỉ cần có thể giết người thì có thể gọi là lợi khí .
Hắn mỉm cười nói tiếp :
- Tay vốn không phải là binh khí nhưng nếu là thứ tay giết người thì không những nó chính là binh khí mà còn là lợi khí .
Lữ Phụng Tiên lặng thinh , hắn không nói mà hình như cũng không cử động .
Nhưng ngón tay cái , ngón giữa và ngón trỏ trong bàn tay của hắn chợt lún mất dưới mặt bàn .
Không nghe một tiếng động , cho đến chén rượu đầy tràng kế đó cũng khồng chao động .
Ngón tay của hắn ấn lún xuống mặt bàn y như người ta dùng một thanh đao thật bén cắt vào miếng thịt bò non .
Lữ Phụng Tiên thư thả nói :
- Bàn tay nếu có thể là binh khí thì không biết trong Binh Khí Phổ sẽ liệt vào hàng thứ mấy nhỉ ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Cái đó thì bây giờ rất khó nói .
Lữ Phụng Tiên hỏi :
- Tại sao ?
Lý Tầm Hoan đáp :
- Bởi vì bất cứ món binh khí nào cần đối phó là người chứ không phải chiếc bàn .
Lữ Phụng Tiên bật cười .
Giọng cười của hắn rất ngạo nghễ mà cũng rất tàn khốc .
Cứ dưới mắt ta thì thế nhân so sánh với chiếc bàn tay này cũng không hơn kém là bao .
Lý Tầm Hoan nhướng mắt :
- Sao ?
Lữ Phụng Tiên nói :
- Trong đó cũng có người ngoại lệ .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Mấy người ?
Lữ Phụng Tiên lanh lảnh :
- Ta vốn nghĩ rằng có sáu người nhưng bây giờ thấy lại thì chỉ có bốn mà thôi .
Hắn nữa như vô tình nửa như cố ý quét mắt về phía Tiểu Phi và nói tiếp :
- Bởi vì Quách Tung Dương đã chết , còn một người nữa tuy còn sống nhưng so với chết thì cũng chẳng khác gì .
Tiểu Phi ngồi quay lưng về phía Lữ Phụng Tiên , hắn vốn không thấy cử chỉ của họ Lữ nhưng ngay lúc ấy mặt hắn vụt tái xanh .
Tự nhiên hắn đã nghe và hiểu rất rõ ý nghĩa trong lời nói của Lữ Phụng Tiên .
Lý Tầm Hoan vụt nói :
- Người ấy cũng sống lại rồi nhưng không phải " chết " đến mười năm .
Lữ Phụng Tiên nhún vai :
- Chưa chắc .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Các hạ có thể " sống lại " thì tại sao người khác không thể " sống lại " ?
Lữ Phụng Tiên đáp :
- Tại vì không giống nhau .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Không giống ở chỗ nào ?
Lữ Phụng Tiên đáp :
- Bởi vì tôi " chết " nhưng không phải chết trong tay của đàn bà , nhất là cái tâm của tôi không chết .
Bụp !
Chén rượu trong tay của Tiểu Phi nát ngứu ra như bụi .
Nhưng hắn vẫn không động đậy . làm như cái chén bể không do tay hắn bóp .
Mắt Lữ Phụng Tiên vẫn nhìn Lý Tầm Hoan :
- Tôi đến đây lần này mục đích là để tìm bốn người , để chứng minh bàn tay này có phải là lợi khí hay không và chính vì thế nên tôi mới ở lại đây chờ các hạ .
Làm thinh hơi lâu , Lý Tầm Hoan mới hỏi :
- Các hạ nhất định cần phải chứng minh .
Lữ Phụng Tiên gật đầu :
- Nhất định .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Các hạ muốn chứng minh cho ai xem ?
Lữ Phụng Tiên đáp :
- Cho chính ta xem .
Lý Tầm Hoan vụt cười :
- Đúng , tất cả ai cũng đều có thể dối được , chỉ có tự mình là không dối được .
Lữ Phụng Tiên đứng lên nói từng tiếng một :
- Ta ở ngoài chờ các hạ .
***
Tiệm bánh bao khác hơn những tiệm ăn khác .
Đó là nơi không có lựa giờ , không phải lúc thì đông và lúc thì nhất định không có khách .
Bây giờ chỉ còn có bọn Lý Tầm Hoan .
Linh Linh cắn môi ngồi im lặng .
Lý Tầm Hoan nhè nhẹ đứng lên .
Linh Linh vụt kéo tay hắn và hỏi nhỏ :
- Anh ... anh nhất định ra ngoài ấy ?
Lý Tầm Hoan cười buồn :
- Trong kiếp người có những chuyện mà khi gặp không làm sao tránh được .
Hắn nói mà mắt ngó Tiểu Phi .
Tiểu Phi vẫn quay lưng lại .
Lữ Phụng Tiên đã ra tới cửa .
Tiểu Phi vụt trầm giọng :
- Đứng lại .
Lữ Phụng Tiên đứng lại nhưng không quay mặt :
- Các hạ cũng có chuyện muốn nói .
Tiểu Phi đáp :
- Đúng , ta cũng có một chuyện muốn chứng minh .
Lữ Phụng Tiên hỏi :
- Các hạ muốn chứng minh chuyện chi ?
Tay Tiểu Phi vẫn còn nắm cứng những mảnh chén bể , máu từ kẽ tay nhỏ từng giọt xuống bàn .
Hắn nói gằn từng tiếng :
- Ta chỉ muốn chứng minh xem ta đã chết hay còn sống .
Lữ Phụng Tiên quay phắt người trở lại .
Làm như bây giờ hắn mới thấy có mặt Tiểu Phi và sau đó hai mắt hắn như thu nhỏ lại , hắn cười khô khốc :
- Tốt , ta cũng sẽ đợi các hạ . Hết hồi 23.
Mộ phần.
Trong giới giang hồ, mỗi ngày đều có những trận quyết đấu.
Đủ các hạng người, đủ các nguyên nhân, đủ các phương thức quyết đấu.
Nhưng chỗ quyết đấu đúng nghĩa, đúng với tính chất của nó chỉ có mấy nơi.
Đó là đồng hoang, rừng và phần mộ.
Phần nhiều người ta thích bãi tha ma.
Trong mười trận quyết đấu chỉ có một là không có người chết, một là nhiều nhất chết đáng lý phải nói là không trận quyết đấu nào mà không có người chết.
Họ chọn bãi tha ma, có lẽ có hậu ý rất rõ ràng.
Đêm đã về khuya, sương phủ khá nhiều.
Lữ Phụng Tiên vẫn áo trắng như tuyết phủ, hắn đứng im lìm trước một nấm mộ cao trước tấm mộ bia. Đứng xa xa nhìn lại với người tầm thước và với chiếc áo trắng lạnh lùng trông hắn y như là sứ giả của tử thần.
Linh Linh nép sát vào mình Lý Tầm Hoan, nàng run rẩy vì sướng, vì sợ.
Tiểu Phi rầm giọng :
- Dang ra.
Linh Linh thụt ra sau lưng của Lý Tầm Hoan :
- Tôi?
Nàng nhìn Tiểu Phi bằng đôi mắt lấm lét.
Tiểu Phi lạnh lùng :
- Tôi bảo cô đấy.
Linh Linh cúi đầu sợ sệt :
- Các anh nói chuyện tôi không thể... nghe được hay sao?
Tiểu Phi nói :
- Cô không thể nghe, không có ai có thể nghe.
Lý Tầm Hoan thở ra nói với Linh Linh thật dịu :
- Người ta chịu khó ngồi với cô mấy ngày liền, bây giờ cô cũng nên đến với người ta một chút.
Linh Linh cúi đầu một lúc rồi nàng vụt ngẩng mặt lên nói lớn :
- Thật thì tôi không muốn ở đây, không muốn đến đây. Các người không biết gì cả, chỉ biết có mỗi một việc giết người này giết người kia, người kia giết người nọ nhưng... nhưng để làm gì? Luôn cả các ngươi cũng chưa chắc biết giết để làm gì? Già như thế bảo là anh hùng thì nhất định tất cả những anh hùng trong thiên hạ đều chết hết.
Lý Tầm Hoan, Tiểu Phi và Lữ Phụng Tiên im lặng đứng nghe.
Sau cùng họ im lặng đưa mắt nhìn theo nàng bỏ đi như chạy.
Chờ cho nàng đi khuất đã khá xa, Tiểu Phi ngẩng mặt ngó Lý Tầm Hoan :
- Tôi chưa từng yêu cầu anh một chuyện gì, có phải thế không?
Lý Tầm Hoan nói :
- Anh chưa hề yêu cầu với một ai.
Tiểu Phi nói :
- Bây giờ tôi yêu cầu anh một việc.
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Anh nói đi.
Tiểu Phi mím môi :
- Lần này, bất luận thế nào anh cũng không nên ngăn cản, anh phải để tôi hành động, nếu anh ra tay thì tôi... tôi sẽ chết tại nơi đây.
Đôi mắt Lý Tầm Hoan gần như nhắm lại, giọng hắn buồn da diết :
- Nhưng... nhưng, Tiểu Phi, anh không cần phải làm như thế.
Tiểu Phi cương quyết :
- Không, tôi nhất định làm như thế bởi vì.
Giọng hắn trầm hẳn xuống :
- Bởi vì Lữ Phụng Tiên nói đúng, nếu cứ như thế này mãi tôi có sống thì cũng như đã chết, vì thế tôi không thể bỏ qua cơ hội.
Lý Tầm Hoan gặng lại :
- Cơ hội?
Tiểu Phi gật đầu :
- Nếu tôi sống lại thì đây là cơ hội cuối cùng.
Lý Tầm Hoan nói :
- Chẳng lẽ sau này không còn cơ hội nào khác hay sao?
Tiểu Phi lắc đầu :
- Sau này dầu còn có cơ hội nhưng hôm nay là ngày tôi làm sống lại dũng khí của tôi, nếu tôi có ngàn cơ hội tôi cũng không thể nào phản tác.
Một con người khi bị chạm vào nội tâm quá mạnh, nếu để lâu hơn thì chí khí sẽ tiêu trầm mà khi đã như thế thì cho dầu con người bị nghị lực đến đâu cũng sẽ chìm luôn chứ không làm sao ngóc đầu lên được nữa.
Lý Tầm Hoan nói :
- Ý của anh, tôi hiểu rất rõ ràng.
Tiểu Phi ngắt ngang :
- Hiểu rõ thì tốt lắm. Tôi cũng biết anh hiểu thêm rằng tay tôi bây giờ đã trở nên chậm chạp bởi vì trong hai năm nay chính tôi cũng cảm thấy phản ứng trong con người mình bị trì độn gần như tê dại. Nhưng cũng vì thế mà tôi cương quyết, đây là lúc cần nhất không thể bỏ qua.
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Tại sao phải bây giờ?
Tiểu Phi xòe bàn tay ra.
Những mảnh chén lúc sâu vào da thịt, máu đỏ lòng bàn tay hắn.
Hắn nói :
- Bởi vì bây giờ tôi bỗng phát hiện ra rằng sự đau đớn về thể xác không bằng sự thống khổ của tâm hồn, nhưng khi có sự đau đớn về thể xác thì sự đau đớn của tâm hồn có nhiều phần giảm thiểu, chẳng những thế, sự đau đớn về thể xác còn làm cho con người thanh tĩnh, phấn chấn, nó làm cho thần trí con người mẫn nhuệ.
Hắn nói đúng.
Sự đau đớn về thể xác vốn kích thích thần kinh, nó làm cho con người phản ứng bén nhạy, nó làm cho con người phát xuất tiềm lực cũng như một con ngựa bị đá đau, nó sẽ chạy nhanh hơn và một dã thú mang thương rất đáng sợ hơn lúc bình thường.
Lý Tầm Hoan trầm ngâm :
- Anh có đủ sự tự tin?
Tiểu Phi gặng lại :
- Đối với tôi, anh không có đủ lòng tin hay sao?
Lý Tầm Hoan cười :
- Hay lắm, anh hãy đi đi.
Tiểu Phi vụt hơi do dự :
- Vị cô nương khi nãy là ai thế?
Lý Tầm Hoan nói :
- Nàng tên Linh Linh, nàng là cô gái rất đáng thương.
Tiểu Phi nói :
- Tôi thì tôi thấy nàng rất giỏi tài nói dối.
Lý Tầm Hoan nhướng mắt :
- Sao?
Tiểu Phi nói :
- Nếu không phải thật tâm đợi anh, nàng đợi anh rất có thể có một nguyên nhân khác nữa.
Lý Tầm Hoan mơm màng :
- Sao?
Tiểu Phi nói :
- Nếu nàng thật lòng đợi anh thì nàng quan tâm nhiều về anh mới đúng.
Lý Tầm Hoan nói :
- Có lẽ vì.
Tiểu Phi ngắt ngang :
- Thân hình của anh bây giờ nhìn qua ai cũng có thể biết anh đã vừa trải qua nhiều khốn khổ, thế nhưng nàng lại không hề hỏi han anh về chuyện ấy.
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
- Có lẽ nàng chưa có cơ hội.
Tiểu Phi nói :
- Một cô gái khi đã quan tâm đến ai thì nhất định không bao giờ chịu bỏ qua cơ hội.
Trầm ngâm một lúc, Lý Tầm Hoan cười nói :
- Anh sợ tôi mắc bẫy nàng à?
Tiểu Phi nói :
- Tôi chỉ thấy nàng nói không thật lắm.
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
- Nếu anh muốn sống được thoải mái thì đừng bao giờ anh hy vọng đàn bà nói thật với mình.
Tiểu Phi gặng lại :
- Anh cho rằng người đàn bà nào cũng đều nói dối?
Lý Tầm Hoan không trả lời thẳng thắn, hắn nói :
- Nếu anh là một người thông minh, sau này đừng bao giờ nói thẳng tưrớc mặt người đàn bà rằng nàng nói dối bởi vì nếu anh vạch trần như thế, tất nhiên nàng sẽ có nhiều lý do giả thích hành động của mình, không khi nào họ chịu nhận là họ đã nói dối với anh.
Hắn cười nói tiếp :
- Vì thế cho nên, nếu anh gặp một người đàn bà hay nói dối thì phương pháp hay nhất là cứ làm như anh rất tin tưởng ở nàng, hoàn toàn tin tưởng ở nàng không thì anh sẽ rước lấy cái khổ vào thân.
Tiểu Phi nhìn đăm đăm Lý Tầm Hoan, hắn nhìn mà không nói.
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
- Có phải anh có nhiều điều muốn nói nữa?
Tiểu Phi cũng cười cười :
- Cho dầu còn thì cũng không cần phải nói bởi vì những cái tôi chưa nói thì anh đã biết cả rồi.
Nhìn theo cái dáng đi của Tiểu Phi, Lý Tầm Hoan cảm thấy trong lòng mình dâng lên một nỗi vui sướng không sao nói được.
Gã thiếu niên quật cường cuối cùng đã quả không ngã xuống.
Và nhất làm điều làm cho Lý Tầm Hoan lạc quan nhất là lần này, Tiểu Phi nói rất nhiều nhưng tuyệt nhiên không hề đả động đến Lâm Tiên Nhi.
Ái tình vẫn không thể chiếm được sinh mạng của kẻ anh hùng.
Tiểu Phi vẫn là một anh hùng.
Kẻ anh hùng một khi cảm thấy cái sống của mình là ô nhục, hắn sẽ bằng lòng thà trọn đời không bao giờ gặp lại người mình yêu, thà cho cứ để nàng đổ lệ, thà chết.
Bởi vì hắn thấy không mặt mũi nào để gặp lại nàng.
Nhưng Tiểu Phi liệu có thắng được Lữ Phụng Tiên không?
Nếu lần này hắn lại bại, cho dầu Lữ Phụng Tiên không giết hắn liệu hắn có còn cam đảm để sống hay không?
Lý Tầm Hoan vụt khom mình ho sặc sụa.
Lữ Phụng Tiên hãy còn đứng đợi, hắn không nói một lời.
Con người này quả nhiên kiên nhẫn.
Gặp con người đủ sức kiên nhẫn như thế ấy, đúng là một đối thủ đáng gờm.
Tiểu Phi giật phăng ngực áo, hắn xòe bàn tay đầy miếng chai chà xát vào thân mình thật mạnh.
Những miếng miểng bén ngót lại cày vào da thịt, máu lại bắn ra.
Trong ánh sáng lờ mờ của mù sương, sắc máu vẫn tươi.
Máu, chỉ có máu mới làm cho người bị kích thích bản tính nguyên thủy, bàn tính dã thú của con người, tình dục và cừu hận cũng có thể nhưng máu tươi mới thật là trực tiếp kích thích.
Lữ Phụng Tiên đứng quay mắt về hướng gió.
Những đóm lân tinh bất chợt nhoáng ngang qua mặt hắn, Lữ Phụng Tiên chớp mắt, tay hắn như máy động như muốn hất đám lân tinh nhưng hắn giữ lại ngay.
Mắt hắn chỉ chớp nửa chừng, nghĩa là chỉ hơi máy động nửa chừng, nghĩa là chỉ nháy mắt trong tiềm thức, chỉ thế thôi và hắn ngưng lại thật nhanh.
Trong cái “sinh tử quyết đấu”, tất cả những động tác không cần thiết đều mang đến một nguy cơ trí mạng, người luyện võ, người đã có nhiều kinh nghiệm chiến đấu đều tránh được lỗi lầm đó, Lữ Phụng Tiên là hạng người như thế.
Nhưng tay hắn chưa máy động mà những sớ thịt nơi bả vai hắn đã “biến động tiềm năng”, nơi đó trong một thoáng, “không tịnh” thất tạc.
Tự nhiên, đó không phải là một cơ hội tốt, nhưng một cơ hội “xấu” vẫn hơn “không”.
Một cơ hội dầu chỉ thoáng qua với nửa cái nháy mắt, một cơ hội dầu mới cấu thành từ trong tiềm thức của đối phương, Tiểu Phi cũng chẳng bỏ qua.
Thanh kiếm hắn nhoáng lên.
Chỉ một vài kiếm thôi nhưng quan hệ to lớn vô cùng.
Vận mạng của Tiểu Phi từ đây gởi vào thanh kiếm đó.
Nếu đặc thù, Tiểu Phi sẽ đứng yên, sẽ rửa sạch sự nhục nhã của một lần thất bại, nhát kiếm đó nếu thất thủ, vận mạng hắn sẽ tiêu trầm, lún suống, lún mãi, con người hắn sẽ như Lữ Phụng Tiên đã nói: Có sống cũng không hơn gì chết.
Một nhát kiếm đưa ra chỉ phải thành công chứ không có quyền thất bại.
Ánh mắt lóe lên, tắt ngấm.
Rắc! Thanh kiếm gãy làm đôi.
Tiểu Phi thụt ra sau, trên tay hắn chỉ còn phân nửa thanh kiếm, phần cán.
Nửa thanh kiếm phần ngọn bị kẹp vào hai ngón tay của Lữ Phụng Tiên.
Nhưng mũi kiếm đã ghim vào bả vai của hắn.
Lữ Phụng Tiên tuy kẹp gãy được thanh kiếm của Tiểu Phi nhưng tay có phần chậm hơn.
Máu từ trên bả vai của hắn bắt đầu thấm ướt qua lớp áo.
Nhát kiếm đó tự nhiên đắc thủ.
Da mặt của Tiểu Phi ngời ngời ánh sáng dị thường, ánh sáng thu hoạch về thắng lợi.
Vẻ mặt của Lữ Phụng Tiên vẫn thản nhiên, hắn lạnh lùng ngó Tiểu Phi, nửa thanh kiếm ghim vào bả vai của hắn, hắn không buồn nhổ.
Tiểu Phi đứng lặng im, hắn không có ý đánh tiếp.
Nỗi thống khổ tích uất trong lòng hắn đã được búng ra.
Hắn nghe lòng nhẹ nhõm, không phải thứ nhẹ nhõm của quả bóng xì hơi mà là thứ nhẹ của khối đá nặng vừa rơi xuống.
Hắn cần thắng lợi chứ không phải cần mạng người.
Lữ Phụng Tiên đứng yên như chờ đợi đối phương truy kích, hắn đợi khá lâu và vụt nói :
- Hay! Rất hay! Câu nói đó có ý nghĩa rất rõ ràng, con người của Lữ Phụng Tiên có lẽ từ trước tới nay chưa bao giờ nói một câu thật tình như thế, được hắn nói câu này, người đối diện nhất định phấn chấn, bao nhiêu sụp đổ phút chốc tưng bừng.
Nhưng trước lúc bỏ đi, Lữ Phụng Tiên lại nói thêm câu nói :
- Lý Tầm Hoan nói quả đúng và thật đã không xem lầm người.
Hắn nói câu đó có nghĩa gì? Lý Tầm Hoan nói gì với hắn?
Bóng Lữ Phụng Tiên lần mất trong đám sương mù.
Mặt Lý Tầm Hoan sáng rực, hắn nở nụ cười thật tươi và bước tới đập mạnh lên vai Tiểu Phi :
- Anh đúng vẫn là anh, tôi biết uất khí trong người anh đã được hạ xuống nhưng không phải tiêu tan, trên đời không có vị tướng bách thắng nào không có lúc bại, cả thần thánh cũng thế chứ không nói đến người, có phải thế không?
Giọng hắn vụt cất cao sang sảng :
- Nhưng từ đây, lòng tin của tôi với anh tăng trưởng hơn nhiều.
Tiểu Phi ngắt ngang :
- Anh cho rằng từ đây tôi sẽ không bại nữa?
Lý Tầm Hoan cười :
- Võ công của Lữ Phụng Tiên không dưới một người nào trong thiên hạ, nếu hắn không thể tránh nổi anh một kiếm thì trên đời này e rằng không còn ai tránh nổi.
Tiểu Phi nói :
- Nhưng tôi cảm thấy cái thắng này có hơi miễn cưỡng.
Lý Tầm Hoan nhướng mắt :
- Miễn cưỡng?
Tiểu Phi nói :
- Tay tôi không còn lẹ như trước nữa.
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Ai nói thế?
Tiểu Phi nói :
- Không cần ai nói, chính tôi, tôi đủ cam đảm biết như thế.
Mắt hắn nhìn theo hướng đi của Lữ Phụng Tiên, hắn nói thật chậm :
- Tôi cảm thấy rằng hắn có thể thắng tôi, tay hắn không chậm hơn tay tôi như thế.
Lý Tầm Hoan nói :
- Võ công của hắn quả thật có cao, có thể cao hơn anh nhưng anh lại nắm chắc đúng cơ hội, đó chính là chỗ mà không ai có thể hơn anh, vì thế anh mới thắng.
Hắn cười cười nói tiếp :
- Vì thế, Lữ Phụng Tiên tuy bại, hắn bại nhưng thành thực phục anh, cả con người như hắn còn phục anh, thế mà anh lại không tự tin được anh hay sao?
Tiểu Phi bật cười.
Lý Tầm Hoan cũng cười và nói tiếp :
- Vô luận là như thế nào, chuyện nãy cũng đáng cho mình khánh chúc, anh thích khánh chúc bằng gì nè?
Tiểu Phi cười :
- Rượu, tự nhiên là rượu, ngoài rượu ra đâu có gì khác được.
Lý Tầm Hoan cười lớn :
- Đúng, tự nhiên là rượu, khánh chúc mà không có rượu thì y như là nấu canh không thêm muối.
Tiểu Phi vỗ tay :
- Còn lạt hơn nấu canh không muối nữa là khác.
Tiểu Phi đã ngủ vùi.
Rượu quả thật là kỳ diệu, có lúc nó làm cho con người phấn chấn, có lúc lại làm cho người ngủ ngon.
Trong mấy ngày nay, Tiểu Phi gần như không hề chợp mắt hay có ngủ thì cũng chỉ chập chờn.
Hắn không làm sao tưởng tượng được, không hiểu sao lúc ở “nhà” cứ nằm xuống là thẳng một giấc luôn tới sáng, đáng là ngủ như heo.
Chờ cho Tiểu Phi ngủ rồi, Lý Tầm Hoan âm thầm ra khỏi khách điếm.
Quặt qua một con đường khác, nơi đây lại có khách sạn, Lý Tầm Hoan vòng qua bên trái nhảy phóng khỏi đầu tường.
Hắn chỉ bám vung mấy cành cây là lọt vào hậu viện.
Trời đã sắp sáng rồi, có một gian phòng vẫn hãy để đèn, Lý Tầm Hoan gõ nhẹ vào cánh cửa.
Tiếng bên trong :
- Lý thám hoa?
Lý Tầm Hoan đáp :
- Vâng.
Cửa mở.
Người mở cửa là Lữ Phụng Tiên.
Vành môi của Lý Tầm Hoan điểm một nụ cười lạnh nhạt :
- Lý thám hoa là con người thủ tín.
Giọng một người con gái tiếp theo :
- Tôi đã nói trước rồi, chỉ cần hắn hứa là không bao giờ có chuyện quên.
Người con gái sau lưng Lữ Phụng Tiên: Linh Linh.
Ánh đèn không sáng lắm, dưới ánh đèn mù mờ, da mặt Lý Tầm Hoan trắng bệch một cách dễ sợ, hắn lẳng lặng đi vào và quay ngang lại vòng tay :
- Đa tạ.
Lữ Phụng Tiên điềm đạm :
- Không cần đa tạ bởi vì đây là chuyện trao đổi, không ai phải cảm tạ ai.
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
- Chuyện trao đổi này không phải cũng có thể bằng lòng, vì thế tôi xin đa tạ.
Lữ Phụng Tiên nói :
- Đúng là chuyện trao đổi hết sức đặc biệt, lúc nào bảo Linh Linh đến nói với tôi, chính tôi ban đầu cũng phải vô cùng kinh ngạc.
Lý Tầm Hoan nói :
- Vì thế cho nên tôi bảo riêng nàng phải giải thích thật kỹ càng.
Lữ Phụng Tiên nói :
- Thật ra thì cũng không cần phải giải thích vì tôi rất hiểu và thông cảm các hạ bảo tôi cố ý bại vào tay Tiểu Phi chẳng qua vì muốn cho hắn có cơ hội phấn chấn, để hắn khỏi bị chôn vùi, đó là một chuyện hay.
Lý Tầm Hoan nói :
- Quả thật tôi có ý như thế bởi vì hắn là con người đáng cho tôi làm như thế.
Lữ Phụng Tiên nói :
- Tại vì anh là bằng hữu của hắn nhưng tôi thì không phải. Tôi không hề nghĩ đến mà trên đời này cũng không một ai yệu cầu tôi một chuyện kỳ cục quá mức như thế.
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
- Thế nhưng huynh đài vẫn chịu giúp cho.
Ánh mắt của Lữ Phụng Tiên ngó thẳng vào Lý Tầm Hoan như đao xoáy :
- Các hạ tin rằng tôi nhất định bằng lòng?
Lý Tầm Hoan cười :
- Ít nhất tôi cũng có phần nắm chắc bởi vì tôi đã nhìn thấy huynh đài không phải như hạng tầm thường, chỉ những con người phi phàm như huynh đài mới có thể làm chuyện phi phàm.
Ánh mắt của Lữ Phụng Tiên có hơi hòa hoãn :
- Anh cũng nắm chắc rằng hắn không khi nào làm hại sinh mạng của tôi?
Lý Tầm Hoan nói :
- Tôi biết hắn còn rõ hơn tôi biết biết chính tôi, thắng bại đối với hắn chỉ một phần thôi, hắn không khi nào cố tình truy kích.
Lữ Phụng Tiên vụt thở ra :
- Quả đúng anh không xem lầm hắn cũng như đã chẳng nhìn lầm tôi.
Và hắn chợt cười nhạt :
- Tôi chỉ hứa với các hạ là để cho hắn thắng một chiêu, có nghĩa là nếu hơn nữa thì tôi phải thu sinh mạng hắn.
Lý Tầm Hoan chớp mắt :
- Huynh đài nắm chắc như thế?
Lữ Phụng Tiên rít giọng :
- Các hạ không tin?
Hai người lặng thinh nhìn nhau thật lâu.
Lý Tầm Hoan chợt cười :
- Bây giờ thì có thể nhưng sau này chưa chắc.
Lữ Phụng Tiên nói :
- Vì thế cho nên đáng lý tôi không bằng lòng, để hắn sống tôi sẽ bị nhiều uy hiếp.
Lý Tầm Hoan nói :
- Thế như có người rất thích có người uy hiếp, có kình địch đáng gờm, chỉ có như thế mới kích thích, có kích thích mới tiến bộ, một con người nếu đạt được mức “tứ hạ vô nhân” thì có lẽ chẳng còn gì đáng gọi là sinh thú.
Lữ Phụng Tiên trầm ngâm :
- Có lẽ nhưng ta bằng lòng làm chuyện đó thì lại không có nguyên nhân ấy.
Lý Tầm Hoan chầm chậm gật đầu :
- Tự nhiên là không phải.
Lữ Phụng Tiên nói nhanh :
- Ta bằng lòng làm là vì điều kiện trao đổi của các hạ giá cao.
Lý Tầm Hoan cười :
- Nếu giá hàng của mình không cao thì làm sao nói chuyện trao đổi với người?
Lữ Phụng Tiên nói :
- Các hạ nói ta bằng lòng chuyện ấy thì chắc các hạ cũng sẽ chịu với ta một chuyện.
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Đúng.
Lữ Phụng Tiên nói :
- Nhưng các hạ không hề chỉ rõ đó là chuyện gì.
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Đúng.
Lữ Phụng Tiên nói :
- Nghĩa là ta có quyền bảo các hạ làm chuyện gì cũng được.
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Đúng.
Ánh mắt của Lữ Phụng Tiên ngời ngời trông rất dễ sợ :
- Nếu ta bảo các hạ chết?
Lý Tầm Hoan thản nhiên :
- Lấy một mạng của tôi để đổi lấy một mạng của hắn, điều đó cũng công bằng.
Hắn nói thật điềm đạm, miệng hắn hơi cười y như là sinh mạng của hắn không còn thuộc về hắn vì thế cho nên hắn không mâý quan tâm.
Nhưng Linh Linh thì run run như cầy sấy, nàng vùng chen ra mọp trước mặt Lữ Phụng Tiên, giọng nàng gần như khóc :
- Tôi biết anh không khi nào làm như thế, vì... vì anh cũng là người tốt... có phải thế không? Có phải thế không?
Lữ Phụng Tiên ngậm miệng khít rinh, hắn không hề liếc tới nàng.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Lý Tầm Hoan, miệng hắn mím lại, khóe miệng hắn hơi thơ nhếch một sắc diện cực kỳ ngạo nghễ.
Hạng người như thế ấy không hề xem sinh mạng kẻ khác vào đâu.
Linh Linh nhìn miệng hắn, mặt nàng mỗi lúc một xanh, toàn thân nàng run lẩy bẩy.
Nàng rất hiểu Lý Tầm Hoan.
Nàng biết chỉ cần Lữ Phụng Tiên nói một câu là Lý Tầm Hoan bằng lòng đi vào cái chết mà không nói nửa lời.
Hắn có thể vì người khác mà sống tự nhiên hắn cũng có thể vì người khác mà chết, với hắn, đó là chuyện chẳng có gì quan trọng.
Nàng cũng rất hiểu Lữ Phụng Tiên.
Sinh mạng của người khác đối với hắn chẳng có ra gì.
Hai tay nàng ôm mặt và ngất luôn.
Bởi vì nàng không muốn, không dám nghe câu nói sẽ thoát ra từ cửa miệng của Lữ Phụng Tiên.
Ngất lịm âu cũng là một thứ linh dược mà trời cố ý ban tặng cho loài người, bất cứ chuyện gì khi người ta không còn chịu đựng nổi, bất cứ chuyện gì không thể nghe nổi, không thể nhìn nổi là người ra ngất lịm.. Hết hồi 24.
Lý Tầm Hoan là con người không bao giờ tránh né .
Hắn đối diện với Lữ Phụng Tiên như nhìn cái chết .
Cứ như thế thật lâu , Lữ Phụng Tiên vụt thở ra :
- Thật không ngờ trên đời này lại có hạng người như các hạ . Tiểu Phi có một bằng hữu như các hạ quả là phước khí của hắn quá to .
Lý Tầm Hoan cười :
- Nếu anh hiểu hắn thì anh sẽ thấy rằng tôi mà có được một bằng hữu như hắn thì phước khí của tôi lại to hơn .
Đôi mắt ngạo nghễ của Lữ Phụng Tiên vụt trở thành màu ảm đạm :
- Một con người nghĩa khí mà ưu uất chính là lúc con người đó đang khát vọng , khát vọng một chút tình .
Hắn nhìn Lý Tầm Hoan đăm đăm và nói :
- Có phải anh muốn nói rằng anh được chết vì hắn cũng có thể chết vì anh ?
Lý Tầm Hoan gật đầu .
Lữ Phụng Tiên rít giọng :
- Nhưng các hạ đã đoán chắc rằng ta không giết các hạ , ít nhất là trong tình trạng này , có phải thế không ?
Lý Tầm Hoan làm thinh .
Làm thinh có nhiều ý nghĩa , nói rõ hơn là có hai ý nghĩa tương phản .
Một là công nhận , hai là phủ nhận .
Lữ Phụng Tiên lại nhìn Lý Tầm Hoan một lúc nữa , cuối cùng ánh mắt của hắn loãng dần , hắn thở ra :
- Quả thật ta không thể giết các hạ , tại vì sao , các hạ có biết không ?
Lý Tầm Hoan chưa trả lời thì Lữ Phụng Tiên đã nói liền theo :
- Bởi vì ta cần phải làm cho các hạ mãi mãi thiếu nợ ta , mãi mãi mang ân ta .
Hắn chợt bật cười :
- Bởi vì nếu ta muốn giết các hạ , sau này còn thiếu gì cơ hội , chỉ có điều cơ hội đó sợ rằng mãi mãi sẽ chẳng xảy ra .
Trầm ngâm một chút , Lý Tầm Hoan lại cười :
- Còn , hãy còn cơ hội .
Lữ Phụng Tiên nhướng mắt :
- Sao ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Bởi vì tôi còn muốn yêu cầu huynh đài một chuyện . http://hello.to/kimdung
Lữ Phụng Tiên nhìn sững Lý Tầm Hoan làm như hắn chưa bao giờ gặp con người như thế , thật lâu hắn cười nhạt :
- Lần thứ nhất trao đổi còn thiếu nợ thế mà đã muốn chuyện thứ hai sao ? Định trao đổi món gì nữa đây ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Lần này không phải trao đổi mà là yêu cầu .
Mặt Lữ Phụng Tiên tuy vẫn đằm đằm nhưng ánh mắt hắn sáng lên :
- Đã không phải là trao đổi thì ta đâu có bổn phận gì phải đáng ứng lời yêu cầu đó chứ ?
Lý Tầm Hoan chúm chím cười .
Mắt hắn vẫn nhìn Lữ Phụng Tiên nhưng ánh mắt khoan hòa , sáng sủa và thành khẩn .
Hắn nói :
- Bởi vì đây là chuyện tôi yêu cầu huynh đài cho nên tôi biết huynh đài nhất định sẽ đáp ứng .
Nếu ai chưa từng nghe , nhất định cho đó là lời khen khéo léo của một người cuồng vọng nhưng nếu đã từng sống chung với Lý Tầm Hoan sẽ nhận ngay ra đó là lời nói chân thành nhất của hắn .
Lữ Phụng Tiên chợt nghe lòng ấm áp bởi vì từ trong ánh mắt của Lý Tầm Hoan , hắn bắt gặp một tình hữu nghị thân yêu .
Lữ Phụng Tiên nói thì thầm :
- Người ta bảo Lý Tầm Hoan vốn không hề yêu cầu ai bất cứ chuyện gì nhưng hôm nay lại cầu ta , xem chừng thể diện của mình âu cũng là to lắm .
Lý Tầm Hoan cười :
- Tôi đã lỡ thiếu nợ huynh đi rồi , bây giờ có thiếu thêm nữa cũng chẳng sao .
Lữ Phụng Tiên cười , có lẽ trong đời hắn lần cười này mới là cái cười xuất phát tận đáy lòng , cái cười dễ chịu nhất .
Hắn nhìn Lý Tầm Hoan :
- Người ta nói rằng muốn học nghề mua bán , nhất nhất phải học cách thiếu nợ , xem chừng có lẽ anh nên đổi nghề thương mãi là vừa .
Trong cuộc đàm thoại tuy thỉnh thoảng bất chợt Lữ Phụng Tiên cũng có gọi Lý Tầm Hoan một tiếng anh nhưng rất ít và nếu có cũng chỉ là tiếng nói với ý nghĩa xem thường nhưng lần này thì khác , tiếng anh của hắn êm dịu lạ thường , tiếng gọi của một người bạn đối với một người bạn .
Lý Tầm Hoan thấp giọng :
- Anh đã bằng lòng rồi chứ ?
Lữ Phụng Tiên hở ra :
- ít nhất ngay bây giờ tôi chưa nghĩ đến cách cự tuyệt , vậy thừa cơ hội đó , anh hãy nói nhanh đi .
Lý Tầm Hoan vụt ho khan , tinh thần của hắn chợt có vẻ nặng nề , hắn nói :
- Nếu anh gặp Tiểu Phi hồi hai nằm về trước , cho dầu tôi không cầu anh , chắc chắn anh cũng sẽ bại trong tay hắn .
Lữ Phụng Tiên lặng lẽ , cũng khống biết đó là thái độ phủ nhận hay thừa nhận .
Nhưng nếu phủ nhận bằng cách làm thinh , đối với con người của Lữ Phụng Tiên mà nói , đó cũng là chuyện " thế gian hy hữu " .
Lý Tầm Hoan nói tiếp :
- Nếu hai năm trước về trước đây , anh gặp hắn , anh sẽ thấy rằng đối diện với hiện tại , hắn với hắn là hai con người khác biệt .
Lữ Phụng Tiên cau mặt :
- Chỉ ngăn ngắn trong khoảng thời gian hai năm , tại làm sao cải biến con người như thế ?
Lý Tầm Hoan thở dài :
- Tại vì hắn bất hạnh gặp phải một người .
Lữ Phụng Tiên chớp mắt :
- Đàn bà ?
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Tự nhiên là đàn bà , trên thế gian này có đàn bà mới có khả năng cải nổi đàn ông quá nhanh như thế .
Lữ Phụng Tiên cười nhạt :
- Hắn không phải cải biến mà truỵ lạc , một người đàn ông nếu vì đàn bà mà truỵ lạc thì con người đó chẳng những không đáng thương mà đáng gọi là con người ngu xuẩn .
Lý Tầm Hoan nói :
- Anh nói đúng lắm , chỉ có điều anh chưa phải gặp một người đàn bà như thế ấy .
Lữ Phụng Tiên chếch môi :
- Nếu tôi gặp thì sao ?
Lý Tầm Hoan cười :
- Nếu gặp , chưa biết chừng anh sẽ như Tiểu Phi hoặc hơn nữa là khác .
Lữ Phụng Tiên cười :
- Anh cho rằng tôi là một cậu bé chưa từng biết đàn bà đấy à ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Có thể anh đã gặp nhiều hạng đàn bà rồi thế nhưng nàng ... nàng không giống như những người đàn bà khác .
Lữ Phụng Tiên nhướng mắt :
- Sao ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Đã có người từng nói rằng nàng giống như một Tiên Tử mà là Tiên Tử chuyên dẫn đàn ông đi vào điạ ngục .
Lữ Phụng Tiên chớp mắt và vụt nói :
- Tôi đã biết anh nói ai rồi .
Lý Tầm Hoan thở ra :
- Anh có thể đoán đúng vì trên cõi đời này rất may mà chỉ có một người , nếu không thì đa số đàn ông đều khó mà sống được .
Lữ Phụng Tiên nói :
- Những chuyện đó có liên hệ đến con người được gọi là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân , quả thật tôi đã được nghe .
Lý Tầm Hoan cứ nhìn xuống tay mình và giọng nói xa xôi :
- Tiểu Phi lần này đã phấn chấn lên rồi , tôi không đành lấy mắt nhìn hắn chìm sâu ở lại một lần nữa .
Lữ Phụng Tiên hỏi :
- Vì thế cho nên anh muốn tôi giết nàng ?
Lý Tầm Hoan cúi mặt :
- Thật thì tôi chỉ mong Tiểu Phi đừng gặp lại con người ấy nữa bởi vì nếu gặp lại thì hắn không cách nào gượng nổi .
Lữ Phụng Tiên trầm ngâm :
- Như thế thì anh cũng có thể lo liệu thanh toán được mà ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Chỉ có mỗi một tôi là không được .
Lữ Phụng Tiên ngạc nhiên :
- Tại sao thế ?
Lý Tầm Hoan buồn bã :
- Bởi vì nếu Tiểu Phi mà biết được thì sẽ hận tôi suốt đời .
Lữ Phụng Tiên nói :
- Nhưng ít ra hắn phải hiểu rằng anh vì hắn mà hành động chứ .
Lý Tầm Hoan gượng cười :
- Bất luận người thông minh đến đâu nhưng nếu bị hãm vào thế trận ái tình rồi thì sẽ biến thành ngu xuẩn .
Lữ Phụng Tiên xoa xoa cằm và khẽ gật đầu :
- Cũng đúng nhưng tại sao anh không tìm nhờ người khác mà lại tìm tôi ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Bởi vì người khác cho dầu có đủ lực lượng giết nàng nhưng khi gặp nàng rồi sẽ không còn hành động được bởi vì ...
Hắn ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Lữ Phụng Tiên chầm chậm nói :
- Tôi không còn tìm đâu được một người cầu xin cứu hắn .
Hai người nhìn nhau và Lữ Phụng Tiên chợt cảm thấy lòng mình ấm áp .
Từ trong ánh mắt của Lý Tầm Hoan , hắn đọc thấy cả một bầu trời bi thương ảo não .
Thứ bi thương ão não của bậc anh hùng .
Lữ Phụng Tiên vụt hỏi :
- Nàng tại đâu ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Linh Linh biết chỗ của nàng , chỉ có điều .
Linh Linh ngất xỉu khá lâu , cho đến bây giờ nàng cũng chưa tỉnh lại .
( thiếu nửa trang ) http://come.to/kimdung
***
Tiểu Phi thức dậy thì Lý Tầm Hoan đã ngủ trong phòng .
Tiếng ho của Lý Tầm Hoan làm cho Tiểu Phi chú ý vì trong giấc ngủ mà tiếng sặc sụa .
ánh nắng ban mai tà tà chiếu qua cửa sổ , rọi sáng trong phòng bây giờ nhìn vào Tiểu Phi mới thấy rõ những sợi tóc bạc ẩn nấp trên đầu Lý Tầm Hoan và nhất là những nết nhăn trên trán hắn .
Bây giờ , dấu vết thanh niên chỉ còn lại đôi mắt hắn mà thôi .
Khi hắn nhắm mắt lại , toàn bộ mặt hắn trông thật là tiều tụy và già hẳn rồi .
Quần áo hắn thật là xốc xếch , rách bươm nhiều chỗ .
Nào ai biết được trong cái thân thể suy nhược , lam lũ như thế lại chứa đựng một tâm hồn cương nghị , một nhân cách cao quý lạ thường .
Nhìn hắn , nước mắt Tiểu Phi bỗng trào ra .
Hắn sống hình như để mà chịu đựng dày vò thống khổ chứ không phải để mà hưởng thụ .
Thế nhưng hắn không ngã xuống , hắn không bao giờ cảm thấy cuộc đời của hắn bi thương .
Bởi vì hắn quan niệm rằng khi hắn còn sống trên đời , nếu hắn có chịu sự ngược đãi chà sát , những thứ ấy đối với hắn là vinh dự , là sáng sủa .
Hắn cố mang lại cho người khách những niềm vui , hắn dồn sự thống khổ cho chính hắn .
Nước mắt Tiểu Phi chảy dài trên má , trên áo .
Lý Tầm Hoan vẫn ngủ say .
*** http://come.to/kimdung
Nước đậu hũ vừa mới ra lò , hơi nóng vẫn còn bốc lên miệng chén .
Tiểu Phi bưng chén nước đậu hũ có khuấy trứng gà hớp từng hớp một .
Hắn ăn uống thật chậm , đó là thói quen của hắn vì thế khi ăn xong thì thân thể của hắn cũng đã thấm đầy sức sống .
Hắn rất thích cái cảm giác ấy .
Bọn tiểu nhị bận rộn từ khuya , bây giờ mới có thể tạm rảnh rỗi , họ vây quanh lò sưởi uống rượu và tán ngẫu .
Nhìn họ uống thứ rượu tầm thường , đưa cay bằng những miếng đậu chiên đã nguội , thế nhưng Tiểu Phi vẫn thấy họ ăn uống một cách thật ngon , món ăn tuy ảm đạm nhưng tinh thần cảm thụ của họ có thừa , có lẽ tâm hồn của họ không bị nặng bởi những vấn đề phức tạp .
Cuộc sống của họ thật là đơn giản . Đối với họ , như thế thật là đầy đủ .
Nhìn cảnh ấm áp trong khách sạn , Tiểu Phi chợt nhớ đến nàng .
Hắn nghĩ hôm nay có lẽ mình gặp lại .
Trên đời có rất nhiều người đã vì người khác mà sống trong đó có thể vì người mình yêu , cũng có thể vì người mình hận . Vì yêu hay vì hận cũng đều thống khổ như nhau .
Những người hưởng được khoái lạc đúng nghĩa không có mấy ai .
Gió bên ngoài vẫn mạnh , lá rơi rụng khá nhiều , người có tâm sự nhìn cảnh ấy không chế ngự nỗi buồn day dứt .
Tiểu Phi ngẩng mặt lên nhìn ra ngoài cửa , ngay khi đó hai người chầm chậm bước vào .
Họ đi không gấp rút nhưng thần sắc của họ rất rộn ràng . Không , họ không đi vào quán , họ đi ngang qua cửa .
Người đi trước thân hình lỏm thóm , tóc bạc phơ , lão cầm chiếc gậy ống điếu dài , áo lão đã chuyển sang màu bạc .
Đi sau là một cô gái có đôi mắt to đen , ó hai gióc bính thả dài .
Tiểu Phi nhận ra ngay đó là lão già kể chyện và cháu gái của lão , hình như hai ông cháu họ Tôn .
Thế nhưng họ không nhìn thấy Tiểu Phi , họ đi xớt ngang qua cửa , giá như họ thấy Tiểu Phi thì có lẽ chuyện sẽ khác hơn .
Tiểu Phi uống xong chén nước đậu , hắn lau miệng và ngẩng mặt lên lại bắt gặp một người đi ngang qua cửa .
Người ấy mặc áo vàng chí gối , đầu đội chiếc nón rộng vành che khuất trán , hắn có dáng đi thật đặc biệt và hình như hắn cũng khá vội vàng .
Tiểu Phi giật mình .
Kinh Vô Mạng .
ánh mắt Kinh Vô Mạng găn chặt vào phía trước , hình như bám theo ông cháu lão họ Tôn , hắn đi xớt qua chứ không nhìn thấy Tiểu Phi .
Tiểu Phi nhìn thật nhanh vào thanh kiếm đang đeo trong mình của Kinh Vô Mạng , thấy thanh kiếm ấy và đôi mắt Tiểu Phi không rời được nữa , hắn chỉ nhìn mãi vào thanh kiếm , hắn không thấy một cánh tay của Kinh Vô Mạng phải dùng sợi dây chằng choàng treo qua cổ .
Thanh kiếm làm cho Tiểu Phi cắn răng , hai tay hắn nắm lại thật chặt , thanh kiếm đó đã làm cho hắn bại , bại một cách nhục nhã .
Hắn quên cánh tay tàn phế của Kinh Vô Mạng , hắn chỉ nhớ thanh kiếm , hắn chỉ nhớ sự sỉ nhục , hắn quyết cùng Kinh Vô Mạng giải quyết vấn đề cao hạ .
Kinh Vô Mạng bước nhanh ra khỏi cửa , đi luôn .
Tiểu Phi đứng lên , tay hắn lại nắm chặt hơn nữa .
Sự kích thích làm cho toàn thân hắn bốc ra một sức mạnh vô hình , sức mạnh đó làm cho tên tiểu nhị đang bưng chén rượu vùng rơi xuống .
Nhưng chén rượu không rơi xuống đât , Tiểu Phi đã đưa tay đón bắt .
Không ai có thể hiểu nổi tại sao hắn lại nhanh đến thế , cho dầu tay hắn nhanh nhưng lúc ấy mắt hắn đang bận bên ngoài .
Nhưng chính vì bận theo dõi bên ngoài cho nên tinh thần hắn căng lên , thứ kích thich đó làm cho tiềm thức ấy bén nhạy vô cùng .
Phản ứng tự nhiên đó càng làm cho Tiểu Phi thâm tâm vững lòng tin . Ngay trong lúc đó lại thêm một người nữa đi ngang qua cửa .
Hắn cũng mặc áo vàng , nón rộng vành , dáng đi của hắn cũng thật độc đáo , da mặt hắn vành bệch , dưới bóng tối qua chiếc nón , trông mặt hắn y như làm bằng sáp cứng .
Thượng Quan Phi .
***
Nhưng Tiểu Phi không biết Thượng Quan Phi .
Nhưng chỉ thoáng nhìn , bằng vào cảm giác bén nhạy của hắn , hắn biết ngay người này rất có liên hệ với Kinh Vô Mạng và có thể đang theo Kinh Vô Mạng .
Thượng Quan Phi dáng thấp hơn Kinh Vô Mạng , tuổi cũng nhỏ hơn nhưng tư thế , thần sắc của hắn tàn khốc không thua gì Kinh Vô Mạng và nhất là dáng đi , người ta nhìn vào có thể hiểu lầm là anh em ruột với Kinh Vô Mạng .
Tiểu Phi đi thật chậm , trước sau hắn vẫn giữ khoảng cách nhất định với Thượng Quan Phi .
Đây là cánh đồng hoang xen lẫn với rừng chồi , đi không bao xa hoàn toàn vắng ngắt , không một bóng người .
Dẫn đầu là hai ông cháu kể chuyện họ Tôn nhưng bây giờ thì đã khuất mất rồi , Kinh Vô Mạng thì chỉ còn thấy thấp thoáng bóng áo vàng nhưng Thượng Quan Phi vẫn bước đi chậm chạp .
Tiểu Phi chợt nhận ra gã thiếu niên này rất tinh thông về bí quyết theo dõi đối phương .
Muốn theo dõi mà không bị đối phương phát hiện là phải biết trầm tĩnh , phải biết ẩn nhẫn .
Phía trước là một hòn núi thấp , Kinh Vô Mạng rẽ vô con đường núi .
Bây giờ bước đi của Thượng Quan Phi vụt nhanh lên , hình như hắn muốn theo Kinh Vô Mạng bằng con đường sau núi . Chờ cho bóng hắn khuất hẳn về sau núi , Tiểu Phi dùng khinh công nhanh nhất phóng thẳng lên đỉnh núi .
Hắn biết cjhỉ có trên ấy quan sát mới dễ dàng .
Quả nhiên hắn hành động không sai . http://hello.to/kimdung
***
Kinh Vô Mạng chưa bao giờ biết sợ là gì , một con người đã không xem cái chết vào đâu thì không có gì làm cho sợ được . Thế nhưng không biết tại sao bây giờ ánh mắt của gã chợt hiện rõ điều sợ sệt .
Quanh qua một góc núi , cảnh trí lại càng thêm hoang vắng tiêu sơ .
Tay của Kinh Vô Mạng vụt đặt lên đốc kiếm nhưng đó là cánh tay phải không phải cánh tay dùng kiếm của hắn từ trước tới nay , kiếm của hắn thì cũng vẫn là thanh kiếm từng hạ không biết bao nhiêu đối thủ lừng danh nhưng bây giờ không còn lợi khí .
Tay hắn nhấc lên rồi hạ xuống .
Bước đi của hắn cũng dừng .
Hình như hắn biết hắn đã vào ngõ cụt .
Ngay lúc ấy hắn nghe giọng cười lạnh lẽo của Thượng Quan Phi .
Hắn bước sát sau lưng Kinh Vô Mạng với giọng cười tàn khốc :
- Ngươi có thể khỏi phải đóng thêm kịch nữa làm gì .
Kinh Vô Mạng chầm chậm quay lại , đôi mắt cá chết của hắn trơ trơ , hắn nói từng tiếng một :
- Ngươi bảo ta đang đóng kịch ?
Thượng Quan Phi nói :
- Đúng , đóng kịch . Ngươi cố ý theo dõi ông cháu họ Tôn là đóng kịch bởi vì ngươi không có gì cần theo họ .
Kinh Vô Mạng gặn lại :
- Thế thì ta có ý định gì ?
Thượng Quan Phi nói :
- Ngươi làm như thế là vì ta .
Kinh Vô Mạng gặng lại :
- Vì ngươi ?
Thượng Quan Phi nói :
- Đúng , vì ngươi rất biết rằng ta đang theo ngươi .
Kinh Vô Mạng lạnh lùng :
- Như vậy chứng tỏ rằng ngươi không sáng suốt .
Thượng Quan Phi nói :
- Ta tuy không sáng suốt nhưng cũng đủ để giết ngươi , ngươi cũng tất biết rằng ta sẽ giết ngươi .
Quả thật Kinh Vô Mạng đã biết như thế nên không lộ vẻ lạnh lùng .
Người lạ lùng đến kinh dị là Tiểu Phi .
Bằng vào cung cách đó , rõ ràng hai người của họ cùng một bọn với nhau nhưng tại sao lại muốn giết nhau ?
Hắn nghe Thượng Quan Phi hỏi :
- Mười năm trước ta có thể giết ngươi , ngươi có biết tại sao ?
Kinh Vô Mạng làm thình , hắn là người chỉ hỏi chứ không bao giờ đáp .
Giọng nói của Thượng Quan Phi bỗng trở nên oán độc lạ thường :
- Tren đời này , nếu có ngươi thì không có ta , ngươi không những cướp mất địa vị mà còn cướp mất cha của ta , từ khi ngươi đến Kim Tiền Bang đến giờ , những cái đáng lý thuộc về ta thì trở lại thuộc về ngươi .
Kinh Vô Mạng lạnh lùng :
- Chuyện đó đáng lý ngươi phải trách ngươi vì ngươi không thể bằng ta . http://come.to/kimdung
Thượng Quan Phi nghiến rằng :
- Ta nghĩ rằng ngươi đã hiểu không phải thật vì nguyên do ấy mà là ...
Hình như hắn cố dằn nhưng không làm sao dằn nổi , hắn trầm giọng :
- Mà là tại vì ngươi là đứa con riêng của cha ta , mẹ ta vì tức giận mẹ ngươi mà chết .
Đôi mắt của Kinh Vô Mạng vụt như nhỏ lại và biến thành hai giọt máu .
Hai giọt máu đặc .
ánh mắt của Tiểu Phi chợt cũng đau khổ lạ thường , giông giống nỗi đau khổ của Kinh Vô Mạng nhưng lại nặng hơn .
Thượng Quan Phi nói :
- Chuyện đó các ngươi luôn luôn che mắt , các ngươi cho rằng ta không biết ?
Tiếng " các ngươi " hắn dùng là chỉ Kinh Vô Mạng và cha hắn , nó mang theo cả một sự thương tổn , không phải thương cho người khác mà thương tổn hắn .
Sự thống khổ cực cùng làm cho tinh thần hắn trấn tĩnh , hắn cười nhạt tiếp lời :
- Thật ra thì từ lúc các ngươi đến đây là ta đã biết ngay và ta chờ đợi cơ hội .
Kinh Vô Mạng lạnh lùng :
- Cơ hội đó không đến .
Thượng Quan Phi nói :
- Có , nhưng ta không vội xuống tay vì ngươi còn có chỗ cho ta lợi dụng nhưng bây giờ thì khác .
Hắn cười khẩy và nói luôn :
- Lúc bây giờ , trong con mắt của cha ta , ngươi là một cây đao , cây đao giết người , nếu ta bẻ gẫy cây đao ấy , cha ta chẳng dung tha nhưng bây giờ , bây giờ ngươi là con vật tàn phế , chuyện chết của ngươi , cha ta không khi nào để ý .
Kinh Vô Mạng trầm mặt xuống , thật lâu hắn mới nhè nhẹ gật đầu :
- Đúng , chuyện sống chết của ta chính ta cũng còn không để ý huống chi người khác .
Thượng Quan Phi nói :
- Câu nói ngươi có thể lừa người khác chứ không thể lừa ta .
Kinh Vô Mạng gặng lại :
- Lừa ngươi ?
Thượng Quan Phi cười nhạt :
- Nếu ngươi quả tình không sợ chết thì chuyện chi ngươi lại kéo dài thjời gian để chạy trốn ?
Kinh Vô Mạng lập lại :
- Kéo dài ? Chạy trốn ?
Thượng Quan Phi gật đầu :
- Ngươi theo dõi hai ông cháu họ Tôn , ngươi cố ý tìm ra như thế là chính dể có thời gian chạy trốn .
Kinh Vô Mạng làm thinh .
Thượng Quan Phi nói :
- Giá như ngươi theo dõi một người nào khác thì có lẽ ta xem kết quả , chờ xem ngươi theo tận sào huyệt , chờ xem ngươi giết người rồi sau đó ta sẽ giết ngươi .
Hắn cười và nói luôn :
- Chỉ tiếc là ngươi chọn lầm đối tượng bởi ngươi không làm sao theo được hai ông cháu họ Tôn , ngươi không làm sao biết chỗ của họ bởi vì ngươi không là đối thủ của họ .
Kinh Vô Mạng vụt cười :
- Có lẽ ...
Cách cười của hắn thật lạ lùng , hình như nó chỉ mang theo một giọng châm biếm , không phải châm biếm người mà lại châm biến chính mình .
Thượng Quan Phi nói :
- Vì thế chuyện theo dõi của ngươi là đóng kịch , ta không thể chờ đợi .
Hắn nhìn thẳng vào Kinh Vô Mạng và rít giọng :
- Vì bây giờ ngươi đang sợ chết .
Kinh Vô Mạng gặng lại :
- Sợ chết ?
Thượng Quan Phi nói :
- Trước kia ngươi quả không sợ chết , có thể vì lúc đo không ai có thể uy hiếp được sinh mạng của ngươi , chính vì thế mà ngươi không hiểu hết cái nghĩa của cái chết là gì .
Keng !
Long Phụng Song Hoàn của Thượng Quan Phi đã được rút ra , giọng hắn lạnh băng băng :
- Nhưng bây giờ thì khác , bây giờ ta có thể giết ngươi lúc nào cũng được .
Kinh Vô Mạng trầm ngâm :
- Xem chừng chuyện nào ngươi cũng biết khá nhiều .
Thượng Quan Phi nói :
- ít nhất ta cũng cao minh nhiều hơn cái mà ngươi biết về ta .
Kinh Vô Mạng vụt cười :
- Chỉ tiếc một điều là còn một chuyện mà ngươi không biết .
Thượng Quan Phi hỏi :
- Chuyện gì ?
Kinh Vô Mạng nói :
- Chuyện nào khác nữa , ngươi không biết thì cũng chẳng sao nhưng chuyện này nếu ngươi biết là ngươi chết .
Thượng Quan Phi cười nhạt :
- Nếu quả chuyện trọng yếu như thế thì nhất định là ta phải biết .
Kinh Vô Mạng nói :
- Ngươi hoàn toàn không biết bởi vì đó là sự bí mật của ta mà ta chưa bao giờ nói cho ai biết cả .
Thượng Quan Phi chớp ngời đôi mắt :
- Bây giờ thì ngươi sửa soạn nói cho ta biết ?
Kinh Vô Mạng nói :
- Đúng , bây giờ ta sửa soạn cho ngươi biét nhưng phải với một điều kiện .
Thượng Quan Phi hỏi :
- Điều kiện gì ?
Kinh Vô Mạng nói thật chậm :
- Nếu ta nói cho ngươi thì ngươi phải chết .
Thượng Quan Phi hỏi :
- Ngươi làm cho ta chết ?
Kinh Vô Mạng nói :
- Ta buộc ngươi phải chết vì những kẻ sống không thể nghe được chuyện bí mật của ta .
Thượng Quan Phi nhìn sững Kinh Vô Mạng và hắn vụt ngửa cười ha hả .
Hắn cười là phải .
Một kẻ tàn phế như Kinh Vô Mạng mà còn nói đến chuyện có thể quyết định sự sống chết của kẻ khác thì quả là chuyện đáng cười không gượng nổi .
Thượng Quan Phi vừa cười vừa nói :
- Ngươi định dùng cái gì để giết ta ? Dùng đầu đâm vào hay dùng miệng để cắn ?
Kinh Vô Mạng bây giờ mới trả lời một lần và trả lời thật ngắn , thật hay :
- Không phải .
Tiếng cười của Thượng Quan Phi nhỏ lại và ngưng hẳn .
Hai tiếng trả lời của Kinh Vô Mạng không giống tiếng hăm dọa mà cũng không phải tiếng cợt đùa .
Kinh Vô Mạng nói chậm rãi :
- Ta muốn giết ngươi thì ta dùng cánh tay này .
Hắn đưa cánh tay phải ra phía trước .
Thượng Quan Phi cười nhưng giọng cười của hắn hơi miễn cưỡng :
- Cánh tay đó ? Hừ , cánh tay đó ngươi không thể giết được một con chó .
Kinh Vô Mạng thản nhiên :
- Ta giết người chứ không giết chó .
Thượng Quan Phi không cười nữa , Long Phụng Song Hoàn của hắn bay ra .
Càng ngắn càng nguy hiểm , đôi vòng Long Phụng Song Hoàn của Thượng Quan Phi là thứ binh khí cực hiểm mà thế Long Tường Phụng Vũ Thoát Thủ Song Phi lại càng cực hiểm vô cùng .
Trừ trường hợp quá gấp rút trong vấn đề sonh tử hoặc cần đặt đối phương vào cửa chết thì không bao giờ nên dùng .
Và khi đã tung ra , đối phương không làm sao tránh nổi .
Ngay lúc ấy ánh kiếm bay ra ... Hết hồi 25.