|
|
27-07-2009, 12:55 PM
|
|
Äá»™i Xung KÃch
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
PHẦN 5 -1931 – 1952
ChÆ°Æ¡ng 24
Albel Ä‘ang chú ý xem má»™t mẩu tin nói vá» ngân hà ng Lester, Kane và Công ty trong trang tà i chÃnh của tá» Diá»…n Ä‘Ã n Chicago.
Phần lá»›n trên trang báo là những bà i dá»± Ä‘oán vá» háºu quả của việc Nháºt tiến công và o Trân Châu Cảng
Giá nhÆ° mẩu tin ngắn kia không kèm theo má»™t bức ảnh nhá» chụp William Kane từ xÆ°a, tức là hồi Abel đến gặp anh ta ở Boston cách đây hÆ¡n mÆ°á»i năm, thì có lẽ Abel cÅ©ng bá» qua không để ý đến. RÕ rà ng trong tấm ảnh nà y Kane còn quá trẻ, không tÆ°Æ¡ng xứng vá»›i ná»™i dung tin mô tả anh ta nhÆ° má»™t chủ tịch xuất sắc của ngân hà ng Lester, Kane và Công ty má»›i thà nh láºp Trong bà i còn dá»± Ä‘oán: Ngân hà ng má»›i nà y, sáp nháºp Lester ở New York vá»›i Kane và Cabot ở Boston là hai ngân hà ng đã có lịch sá» lâu Ä‘á»i, rất có thể sẽ trở thà nh má»™t trong những thể chế tà i chÃnh quan trá»ng nhất ở Mỹ. Theo bán báo cáo được biết, chứng khoán sẽ nằm cả trong tay khoảng hai chục ngÆ°á»i có liên quan hoặc có dÃnh dáng chặt chẽ vá»›i hai gia đình nói trên.
Abel lấy là m hà i lòng vá»›i mẩu tin nà y. Anh tin chắc là bây giá» Kane không còn kiểm soát được toà n bá»™. Anh Ä‘á»c lại mẩu tin. Váºy là từ hồi hai ngÆ°á»i so kiếm vá»›i nhau đến giá», William Kane rõ rà ng đã leo cao hÆ¡n nữa rồi. NhÆ°ng Abel đâu có kém. Và bây giá»
anh biết là mình còn món nợ cÅ© phải thanh toán vá»›i con ngÆ°á»i má»›i là m chủ tịch ngân hà ng Lester nà y đã.
Trong hÆ¡n mÆ°á»i năm qua, Công ty Nam tÆ°á»›c đã là m ăn rất khám khá. Abel đã trả xong các khoản tiá»n vay của ngÆ°á»i ủng há»™ mình trÆ°á»›c đây, thá»±c hiện đúng những Ä‘iá»u đã ký kết, tức là chỉ trong mÆ°á»i năm trả hết nợ và hoà n toà n là m chủ các tà i sản của công ty.
Và o cuối quý của năm 1939, không những Abel đã trả hết nợ mà lợi nhuáºn của năm 1940 xem ra còn vượt cả mức dá»± kiến đến hÆ¡n ná»a triệu đô la. Thà nh tÃch nà y trùng hợp vá»›i việc mở thêm hai khách sạn Nam tÆ°á»›c, má»™t ở Washington và má»™t ở San Francisco.
Mặc dầu trong thá»i kỳ nà y Abel không còn là má»™t anh chồng táºn tụy nhÆ° trÆ°á»›c, mà phần lá»›n là do Zaphia không thÃch Ä‘uổi theo những tham vá»ng của chồng, nhÆ°ng anh vẫn rất nâng niu cô con gái của mình. Zaphia muốn có đứa con thú hai để đỡ cám
thấy quá rảnh rá»—i, đã giục anh cứ thá» Ä‘i khám bác sÄ© xem sao. NhÆ°ng đến khi Abel được cho biết là tinh trùng của anh quá yếu, có lẽ do ốm Ä‘au và ăn uống quá kham khổ từ hồi bị quân Äức và quân Nga chiếm đóng trÆ°á»›c kia, anh Ä‘Ã nh coi chỉ có Florentyna là đứa con duy nhất, từ bá» hy vá»ng có thêm con trai và từ nay dà nh hết má»i thứ cho cô con gái váºy.
Danh tiếng của Abel bây giỠđã lan ra khắp nÆ°á»›c Mỹ. Báo chà thÆ°á»ng chỉ nhắc đến tên anh nhÆ° "Nam tÆ°á»›c Chicago" thôi. Anh không còn báºn tâm đến những lá»i chế giá»…u sau lÆ°ng. Bây giá» Wladek Koskiewicz đã thà nh đạt, và điá»u quan trá»ng là anh sẽ đứng vững vá»›i sá»± nghiệp ở đây. Lợi nhuáºn của mÆ°á»i ba khách sạn trong năm tà i chÃnh vừa qua đã suýt soát má»™t triệu đô la, nếu cá»™ng vá»›i vốn cÅ© dôi ra nữa là bây giá» anh có thể quyết định vá» má»™t chÃnh sách bà nh trÆ°á»›ng được rồi.
Bất ngá», Nháºt tiến công Trân Châu Cảng.
Kể từ ngà y 1 tháng 9 khủng khiếp của năm 1939 khi quân Ä‘á»™i Quốc xã tiến đánh Ba lan rồi sau đó chạm trán vá»›i quân Nga ở Brest Litovsk và má»™t lần nữa đất nÆ°á»›c của anh lại bị chia cắt, Abel đã gá»i rất nhiá»u tiá»n cho Há»™i Chữ tháºp Ä‘á» Anh để cứu trợ quê
hÆ°Æ¡ng. Anh đã tiến hà nh má»™t cuá»™c đấu tranh quyết liệt cả vá»›i đảng Dân chủ và vá»›i báo chÃ, để đẩy nÆ°á»›c Mỹ lừng khừng phải tham gia và o cuá»™c chiến, dù cho sau đó há» có đứng vá» phÃa quân Nga Ä‘i nữa. NhÆ°ng má»i cố gắng của anh cho đến lúc nà y Ä‘á»u vô hiệu. Rồi và o cái ngà y chủ nháºt của tháng Chạp ấy, vá»›i các trạm Ä‘Ã i ở khắp nÆ°á»›c Ä‘á»u tÆ°á»ng thuáºt ầm Ä© vá» cuá»™c tiến công bất ngá» của Nháºt, Abel biết chắc là đến bây giá» thì Mỹ phải nhảy và o cuá»™c chiến rồi. Ngà y 11 tháng Chạp, anh nghe Tổng thống Roosevelt thông báo vá»›i quốc dân rằng Äức và à đã tuyên chiến vá»›i Mỹ. Abel rất muốn và o quân Ä‘á»™i Ä‘i chiến đấu. NhÆ°ng trÆ°á»›c hết anh phải có lá»i tuyên bố chiến tranh riêng
của mình đã, vì váºy anh gá»i đến cho Curtis Fenton ở Ngân hà ng Continental. Nhiá»u năm qua, Abel đã dần dần tin ở những Ä‘iá»u dá»± Ä‘oán của Fenton, và bây giá» anh vẫn còn giữ ông ta trong ban giám đốc của Công ty Nam tÆ°á»›c mặc dầu tá»± anh đã hoà n toà n kiểm soát được tình hình. Anh là m nhÆ° váºy Ä‘á» duy trì mối quan hệ chặt giữa Công ty Nam tÆ°á»›c vá»›i Ngân hà ng Continental mà thôi.
Curtis Fenton ra nghe máy, giá»ng nói vẫn rất lá»… Ä‘á»™.
- NhỠông xem giùm tiá»n dá»± trữ của công ty ngoà i tà i khoản là bao nhiêu, - Abel nói.
Curtis Fenton lấy ra một hồ sơ ngoà i bìa đỠ"Tà i khoản số 6". Trước nay ông vẫn đỠtất cả những gì liên quan đến Rosnovski và o cùng một hồ sơ. ông liếc nhìn qua và i con số.
Khoảng dưới hai triệu đô-la, - ông nói.
Tốt, Abel nói. - Tôi muốn ông xem giùm cái ngân hà ng má»›i thà nh láºp có tên là Lester, Kane và Công ty ông tìm giúp tên tuổi từng cổ đông trong đó, xem má»—i cổ đông chiếm tá»· lệ bao nhiêu và xem há» muốn bán những cổ phiếu ấy không. NhÆ°ng ông không được để cho chủ tịch ngân hà ng là William Kane được biết chuyện nà y, và cÅ©ng không nhắc gì đến tên tôi cả.
Curtis Fenton nÃn thở, không nói gì. ông tá» ra rất ngạc nhiên. May mà nói chuyện Ä‘iện thoại nên Abel Rosnovski không thấy được vẻ mặt của ông. Tại sao Abel Rosnovski lại muốn đổ tiá»n và o đây, và chuyện đó liên quan gì đến William Kane? Fenton cÅ©ng đã Ä‘á»c Nháºt báo phố Wall có bà i nói vá» việc sáp nháºp hai ngân hà ng tÆ° nhân nổi tiếng đó rồi. ông Ä‘ang còn lo vá» chuyện Trân Châu Cảng và việc vợ ông nhức đầu, giá nhÆ° Ronovski không gá»i Ä‘iện thoại yêu cầu vá» chuyện nà y thì ông đã quên khuấy Ä‘i mất, lẽ ra phải có bức Ä‘iện mừng gá»i cho William Kane rồi. ông lấy
bút chỉ ghi và i chữ và o dưới hồ sơ Công ty Nam tước trong khi vẫn nghe Abel dặn.
- Sau khi ông đã có đủ các chi tiết rồi, tôi muốn được ông thông báo lại bằng miệng chứ không nên viết trên giấy.
- Vâng, thưa ông Rosnovski.
Hẳn là giữa hai ngÆ°á»i nà y có chuyện gì vá»›i nhau rồi, Curtis Fenton nghÄ© bụng. NhÆ°ng mình cÅ©ng chẳng cần biết là m gì.
Abel nói tiếp :
- Tôi cũng muốn được ông thêm và o báo cáo hà ng quý những chi tiết vỠtất cả những gì ngân hà ng Lester công bố, và cả những công ty liên quan đến hỠnữa.
Tất nhiên rồi, ông Rosnovski.
- Xin cảm Æ¡n ông, ông Fenton. Nhân đây tôi xin nói để ông biết bá»™ pháºn nghiên cứu thị trÆ°á»ng của tôi có khuyên tôi nên mở thêm má»™t khách sạn Nam tÆ°á»›c ở Montreal.
ông không lo là có chiến tranh sao, ông Rosnovski?
- Trá»i Æ¡i, việc gì phải lo. Nếu bá»n Äức đến được Montreal thì ai cÅ©ng phải đóng cá»a hết, kể cả ngân hà ng Continental của ông. Dù sao, lần trÆ°á»›c chúng ta đã đánh bại bá»n khốn kiếp ấy rồi, lần nà y tất nhiên sẽ đánh bại nữa. Chỉ có Ä‘iá»u khác là lần nà y thì tôi có thể tham gia hà nh Ä‘á»™ng được. Thôi chà o ông, ông Fenton.
Mình chẳng hiểu được đầu óc Abel Rosnovski Ä‘ang nghÄ© gì, Curtis Fenton bá» máy xuống tá»± há»i. ông chợt nghÄ© vá» những yêu cầu của Abel vá»›i chi tiết các chứng khoán trong ngân hà ng Lester. Äiá»u nà y khiến ông lo ngại. Mặc dầu William Kane không còn gì liên quan đến Rosnovski nữa, nhÆ°ng Fenton vẫn sợ rằng nếu khách hà ng của mình nắm giữ được tình hình cổ phiếu của ngân hà ng Lester thì không biết rồi sẽ ra sao? ông quyết định không nói cho Rosnovski biết vá» ná»—i lo ngại đó của mình. ông tÃnh rồi thế nà o cÅ©ng có ngà y má»™t trong hai ngÆ°á»i đó sẽ giải thÃch cho ông biết là há» Ä‘ang tÃnh toán chuyện gì.
Abel cÅ©ng nghÄ© không biết mình có nên nói cho Curtis Fenton biết tại sao mua chứng khoán của Lester không. NhÆ°ng rồi anh nghÄ© cà ng Ãt ngÆ°á»i biết vá» kế hoạch của mình cà ng tốt.
Anh tạm gạt bá» William Kane sang má»™t bên, không nghÄ© đến nữa. Anh bảo thÆ° ký Ä‘i tìm George, má»›i đây cÅ©ng được cá» là m phó chủ tịch công ty Nam tÆ°á»›c. Anh ta đã cùng khấm khá lên vá»›i Abel và hiện nay là ngÆ°á»i được Abel tin cáºy nhất. Ngồi trong phòng là m việc trên tầng thứ bốn mÆ°Æ¡i hai của khách sạn Nam tÆ°á»›c Chicago, Abel nhìn xuống hồ Michigan, nÆ¡i được ngÆ°á»i ta mệnh danh là Bá» biển Và ng. Lúc nà y đầu óc anh Ä‘ang nghÄ© vỠđất nÆ°á»›c Ba lan. Anh tá»± há»i không biết mình sẽ còn sống được để thấy lại tòa lâu Ä‘Ã i nữa không. Abel biết sẽ không bao giá» còn vá» sống ở Ba lan được nữa, nhÆ°ng vẫn muốn tòa lâu Ä‘Ã i ấy được trả vá» cho mình. Cái ý nghÄ© vá» quân Äức hoặc quân Nga lại má»™t lần nữa chiếm đóng quê hÆ°Æ¡ng tÆ°Æ¡i đẹp của mình khiến anh muốn . . . Äang nghÄ© thế thì George bÆ°á»›c và o.
- Muốn tìm tôi ư, Abel?
George là ngÆ°á»i duy nhất trong công ty dám gá»i Nam tÆ°á»›c Chicago bằng tên tục.
Ừ, Liệu anh có thể quản được tất cả các khách sạn trong Ãt tháng nếu tôi phải Ä‘i vắng xa không
- Äược chứ, - George nói. - Sao, anh Ä‘i nghỉ à ?
- Không, - Abel đáp. Ra tráºn.
- Sao? - George há»i. - Sao?
- Sáng mai tôi Ä‘i New York đăng lÃnh.
- Anh điên à ? CÓ thể chết đấy
- Chết sao được, - Abel đáp. - NhÆ°ng mình sẽ phải giết mấy tên Äức. Bá»n khốn kiếp ấy trÆ°á»›c kia đã không tóm được mình thì lần nà y cÅ©ng chẳng tóm được đâu
George vẫn phản đối. Anh ta bảo không có Abel thì nước Mỹ vẫn chiến thắng được. Zaphia cũng phản đối.
Cứ nói đến chiến tranh là chị ta ghét rồi. Florentyna, lúc nà y đã gần tám tuổi, không hiểu chiến tranh là thế nà o, nhưng biết lần nà y bố đi xa và đi lâu Lên cô bé khóc váng lên.
Mặc dầu nhiá»u ngÆ°á»i phản đối, Abel vẫn nhảy lên chuyến máy bay đầu tiên Ä‘i New York và o ngà y hôm sau. Cả nÆ°á»›c Mỹ nhÆ° Ä‘ang kéo nhau Ä‘i khắp ngả.
Anh đến thà nh phố chỉ thấy toà n những thanh niên mặc quần áo ka-ki mà u xanh nÆ°á»›c biển Ä‘ang từ biệt cha mẹ vợ con và ngÆ°á»i yêu. Ai cÅ©ng nói vá»›i nhau -
tuy trong bụng không tin - rằng chiến tranh chỉ trong mấy tuần nữa là kết thúc.
Abel đến khách sạn Nam tÆ°á»›c New York vừa gặp lúc ăn tối. Phòng ăn đầy chặt những thanh niên. Các cô gái bÃu chặt lấy những chà ng trai, hoặc là lÃnh bá»™, lÃnh thủy, hoặc là không quân, trong khi đó vang lên tiếng hát của Frank Sinatra và kèn trống của dà n nhạc Tommy Dorsey. Abel nhìn những ngÆ°á»i trẻ tuổi trên sà n nhẩy ấy, trong bụng nghÄ© không biết trong số há» sẽ còn bao nhiêu ngÆ°á»i được dịp hưởng má»™t tối vui nhÆ° thế nà y nữa. Anh không thể không nhá»› đến lá»i giải thÃch của Sammy trÆ°á»›c đây khi ông ta trở thà nh ngÆ°á»i phụ trách nhà ăn ở khách sạn Plaza nhÆ° thế
nà o. Ba ngÆ°á»i Ä‘i trÆ°á»›c ông ta từ mặt tráºn phÃa Tây trở vá» má»—i ngÆ°á»i chỉ còn má»™t chân. Trong lá»›p ngÆ°á»i trẻ tuổi Ä‘ang nhảy ở đây, không ai hiểu được chiến tranh thá»±c sá»± là thế nà o. Anh không thể nà o cùng chia vui vá»›i hỠđược. Anh trở vá» phòng.
Sáng hôm sau anh mặc và o ngÆ°á»i má»™t bá»™ đồ sẫm và đi xuống phòng tuyển quân ở Quảng trÆ°á»ng Thá»i đại Anh đã phải xuống New York đê đăng linh vì sợ ở Chicago sẽ có ngÆ°á»i nháºn ra anh mà không cho. ở đây còn đông ngÆ°á»i hÆ¡n cả ở sà n nhảy đêm trÆ°á»›c, nhÆ°ng không có ai bÃu lấy ai cả. Anh không thể không nháºn thấy má»i ngÆ°á»i khác Ä‘á»u có vẻ khá»e mạnh hÆ¡n anh nhiá»u. Gần hết buổi sáng Abel má»›i được Ä‘Æ°a cho má»™t tá» khai. Anh nghÄ© bụng việc nà y nếu là ở chá»— mình thì chỉ mất mấy phút. Rồi sau đó anh lại phải xếp hà ng hÆ¡n hai tiếng đồng hồ nữa, chỠđến lượt má»™t viên thượng sÄ© há»i anh là m nghá» gì:
- quản lý khách sạn, - Abel nói, rồi liá»n đó kể cho ông ta nghe kinh nghiệm anh đã trải qua trong cuá»™c chiến tranh lần trÆ°á»›c. Viên thượng sÄ© yên lặng nghe má»™t anh chà ng vừa béo vừa lùn đứng trÆ°á»›c mặt mình nói những Ä‘iá»u ông ta không tin được. Giá nhÆ° Abel xÆ°ng mình là Nam tÆ°á»›c Chicago thì có thể ông kia không nghi ngá» gì lắm vá» chuyện tù tá»™i và bá» trốn của anh.
NhÆ°ng Abel lại không nói gì vá» Ä‘iá»u đó, vì anh không muốn được Æ°u đãi gì hết.
Sáng mai anh sẽ kiểm tra sức khá»e, - viên thượng sÄ© tuyển quân chỉ nói thế sau khi Abel Ä‘á»™c thoại má»™t hồi. Rồi, nhÆ° để nói thêm cho đủ pháºn sá»±, ông ta bảo:
Cảm ơn anh đã tình nguyện.
Hôm sau Abel lại phải chá» mấy tiếng đồng hồ nữa má»›i được khám sức khá»e. Bác sÄ© nói thẳng là tình hình của Abel không ra gì. Từ nhiá»u năm nay, do địa vị và thà nh công của anh, không ai dám bình luáºn gì vá» con ngÆ°á»i của anh cả. Bây giá» bá»—ng bác sÄ© liệt anh và o loại 4, tức là loại bị loại, khiến anh sá»ng sốt.
- Anh quá cân, mắt kém và lại thá»t Nói tháºt nhé, Rosnovski, anh không thể và o quân Ä‘á»™i được. Chúng tôi không thể lấy những ngÆ°á»i lÃnh mà chÆ°a trông thấy địch đã có thể bị Ä‘au tim rồi. NhÆ°ng nhÆ° thế không có nghÄ©a là chúng- tôi không thể dùng đến
những năng lá»±c của anh, nếu anh quan tâm thì có rất nhiá»u những việc liên quan đến giấy tỠđể là m trong chiến tranh đấy.
Abel chỉ muốn đấm cho ông ta má»™t cái, nhÆ°ng anh biết là m thế cÅ©ng chả được và o lÃnh.
- Không cảm Æ¡n ông, - anh nói. - Tôi muốn chiến đấu chống bá»n Äức chứ không phải là viết thÆ° cho chúng.
Anh thất vá»ng quay trở vá» khách sạn, nhÆ°ng rồi đến tối anh lại nghÄ© mình vẫn còn có cÆ¡ há»™i. Hôm sau, anh đến má»™t trạm tuyển quân khác, nhÆ°ng kết quả vẫn nhÆ° trÆ°á»›c và lại quay vá» khách sạn. ông bác sÄ© khác có lá»… Ä‘á»™ hÆ¡n má»™t chút, nhÆ°ng ông ta vẫn kiên quyết nhÆ° bác sÄ© trÆ°á»›c váºy, và Abel lại bị liệt xuống loại 4. Abel thấy rõ nếu cứ trong tình trạng sức khá»e nhÆ° hiện nay thì ngÆ°á»i ta chẳng cho anh Ä‘i chiến đấu
chống bất cứ ai.
Sáng hôm sau, anh tìm đến má»™t nhà thể dục ở phÃa Tây Ä‘Æ°á»ng 57, thuê má»™t huấn luyện viên là m nhÆ° thế nà o đó để thay đổi được tình trạng sức khá»e của anh.
Ba tháng liá»n, anh táºp luyện đủ các môn, đánh bốc, đánh váºt, chạy, nhảy, cá» tạ, và cả nhịn đói nữa. Äến má»™t lúc, huấn luyện viên bảo anh là không thể nà o khá»e hÆ¡n và gầy hÆ¡n thế được nữa. Abel trở lại phòng tuyển quân là m lại bản khai dÆ°á»›i cái tên Wladek Koskiewicz. Lần nà y là má»™t viên thượng sÄ© khác có vẻ hy vá»ng hÆ¡n, còn bác sÄ© khám thì thá» Ä‘i thá» lại nhiá»u lần, cuối cùng cho anh và o danh sách dá»± bị, chá» khi nà o cần sẽ gá»i.
- NhÆ°ng tôi muốn ra tráºn ngay bây giá», - Abel nói.- Tôi muốn diệt cái bá»n khốn kiếp ấy.
- Chúng tôi sẽ liên hệ vá»›i anh, Koskiewicz, - viên thượng sÄ© nói. - Anh hãy giữ sức khá»e cho đầy đủ, sẵn sà ng. ChÆ°a thể biết lúc nà o chúng tôi sẽ cần đến anh.
Abel bá»±c mình bá» ra ngoà i. Anh nhìn nhiá»u ngÆ°á»i Mỹ khác trẻ hÆ¡n, gầy hÆ¡n, Ä‘ang được nháºn và o lÃnh ngay. Anh Ä‘ang bÆ°á»›c qua cá»a chÆ°a biết sẽ là m gì tiếp thì đụng ngay phải má»™t ngÆ°á»i cao lá»›n dữ tợn mặc quân phục và trên vai có nhiá»u sao.
- Tôi xin lỗi, Abel nhìn lên nói và lùi lại.
- Nà y anh, - ông tướng nói.
Abel vẫn cứ Ä‘i, nghÄ© bụng không phải ông ta nói vá»›i mình, vả lại chả có ai còn gá»i mình nhÆ° thế nữa, mặc dầu đến bây giá» anh cÅ©ng chỉ má»›i ba mÆ°Æ¡i lăm tuổi
ông tÆ°á»›ng kia lại gá»i.
Nà y anh, - ông ta nói to hơn
Lần nà y Abel quay lại.
- Tôi à ? - anh há»i.
- Phải, anh.
Abel bước đến chỗ ông tướng.
- Xin má»i ông đến chá»— tôi, ông Rosnovski.
Chết cha, Abel nghÄ© bụng. ông ta biết mình là ai rồi, thế là bây giá» không ai cho mình ra tráºn nữa.
Phòng là m việc tạm thá»i của ông tÆ°á»›ng đó ở ngay sau ngôi nhà . ÄÓ chỉ là má»™t căn phòng nhá» có chiếc bà n vá»›i hai ghế gá»—, tÆ°á»ng sÆ¡n xanh đã tróc Ä‘i má»™t Ãt và cá»a luôn luôn để mở. Äến má»™t nhân viên xoà ng nhất của khách sạn Nam tÆ°á»›c anh cÅ©ng không để cho phải ngồi là m việc trong má»™t căn phòng nhÆ° thế nà y được.
- ông Rosnovski, - ông tÆ°á»›ng nói bằng má»™t giá»ng sang sảng, - tôi là Mark Clark, chỉ huy quân Ä‘oà n 5 của Mỹ. Tôi ở đảo Govemon vừa vỠđây má»™t ngà y để kiểm tra tình hình, bá»—ng thế nà o lại gặp ông ở đây, tháºt là thú vị. Từ lâu tôi vẫn khâm phục ông lắm.
Chuyện của ông là m bất cứ ngÆ°á»i Mỹ nà o cÅ©ng phải lấy là m hà i lòng. Xin cho biết, ông ở trạm tuyển quân nà y là m gì thế?
Thế ông tưởng tôi là m gì? - Abel nói. - Tôi xin lá»—i, tôi tháºt là vô lá»…, nhÆ°ng không có ai nháºn cho tôi tham gia là m gì trong cuá»™c chiến tranh khốn kiếp nà y cả.
- Thế ông muốn là m gì trong cuá»™c chiến tranh khốn kiếp nà y? - viên tÆ°á»›ng há»i.
- Và o quân Ä‘á»™i và đi đánh bá»n Äức.
- Là m lÃnh bá»™ binh Æ°? - viên tÆ°á»›ng không tin há»i lại
- Vâng, - Abel đáp. - ông chả cần đến từng ngÆ°á»i má»™t đó sao?
- Tất nhiên rồi, - viên tÆ°á»›ng nói. - NhÆ°ng tôi có thể dùng tà i năng đặc biệt của ông và o những việc tốt hÆ¡n là lÃnh bá»™ binh nhiá»u chứ.
- Tôi sẽ là m bất cứ gì, - Abel nói. - Bất cứ gì.
ông có là m ngay bây giỠđược không? - viên tÆ°á»›ng nói. - Và bất cứ gì chứ Nếu nhÆ° tôi yêu cầu ông nhÆ°á»ng khách sạn ở New York cho quân Ä‘á»™i dùng là m sở chỉ huy ở đây, thì ông nghÄ© sao? Vì, nói tháºt vá»›i ông, ông Rosnovski ạ, nhÆ° váºy còn có Ãch cho chúng tôi nhiá»u hÆ¡n là đÃch thân ông giết được hÆ¡n chục thằng Äức.
- Cho ông toà n quyá»n dùng khách sạn Nam tÆ°á»›c, - Abel nói. - Váºy bây giỠông có cho tôi ra tráºn không ?
- Thế là ông điên đấy, ông biết không? - tướng Clark nói.
- Tôi là ngÆ°á»i Ba lan, - Abel nói, và hai ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i Abel nói tiếp bằng má»™t giá»ng nghiêm túc. - ông nên biết tôi sinh ra gần Slonim, ở Ba lan. Tôi đã chứng kiến bá»n Äức đến chiếm nhà tôi, bá»n Nga hiếp chị tôi. Sau đó tôi trốn khá»i được trại khổ sai của Nga và may mắn mà chạy sang được đến Mỹ. Tôi có Ä‘iên đâu Äây là đất nÆ°á»›c duy nhất trên thế giá»›i anh có thể đến mà trong tay không có gì và trở thà nh triệu
phú nếu chịu là m việc vất vả, không kể quá khứ của anh là thế nà o. Bây giá» bá»n khốn kiếp ấy lại muốn má»™t cuá»™c chiến tranh nữa. Tôi đâu có Ä‘iên, hả ông. Tôi rất con ngÆ°á»i đấy chứ.
- Thôi được, nếu ông rất muốn và o quân Ä‘á»™i, ông Rosnovski, thì tá»›i có thể sá» dụng ông được, nhÆ°ng không phải theo cách nhÆ° ông nghÄ©. TÆ°á»›ng Demers Ä‘ang cần có ngÆ°á»i đứng phụ trách háºu cần cho quân Ä‘oà n 5 trong khi há» chiến đấu ngoà i tiá»n tuyến. Nếu ông tin rằng Ä‘iá»u Napoleon nói là đúng khi ông ta bảo quân Ä‘á»™i hà nh quân bằng cái dạ dà y của mình, thì ông có thể đóng má»™t vai trò quyết định đấy. Công việc
nà y cần má»™t ngÆ°á»i ở cấp thiếu tá. ÄÓ là má»™t cách ông có thể giúp nÆ°á»›c Mỹ thắng cuá»™c chiến tranh nà y được.
ông thấy sao nà o?
- Tôi sẽ là m việc đó, thưa ông. .
- Cảm ơn ông Rosnovski.
Viên tướng bấm một nút chuông trên bà n. Một viên trung uý trẻ bước và o đứng nghiêm chà o.
- Trung uý, anh đưa Thiếu tá Rosnovski đến phòng nhân sự rồi lại đưa ông trở lại đây nhé.
- ThÆ°a vâng. - Viên trung úy quay sang Abel. - xin má»i Thiếu tá Ä‘i lối nà y.
Abel bước theo anh ta và quay lại nói:
Cảm ơn Ngà i.
Cuối tuần, Abel vỠChicago với Zaphia và Florentyna.
Zaphia há»i anh bây giá» chị biết là m thế nà o vá»›i mÆ°á»i lăm bá»™ quần áo của anh đây.
Thì cứ để đấy, - anh đáp và không hiểu tại sao chị lại há»i thế. - Anh có ra tráºn để chết đâu.
- Chắc là anh không chết rồi, Abel, - chị nói. - Em không lo Ä‘iá»u đó. Chỉ có cái là tất cả những quần áo đó bây giá» Ä‘á»u quá rá»™ng đối vá»›i anh rồi.
Abel cÆ°á»i và đem tất cả những quần áo ấy đến cho trung tâm tị nạn ngÆ°á»i Ba lan. Rồi anh quay lại New York, đến khách sạn Nam tÆ°á»›c, hủy bá» danh sách những khách đặt phòng, và mÆ°á»i hai ngà y sau giao lại tòa nhà cho Quân Ä‘oà n 5. Báo chà ca tụng quyết định của Abel nhÆ° má»™t cá» chỉ quên mình của má»™t ngÆ°á»i đã từng là dân tị nạn trong chiến tranh thế giá»›i lần thứ nhất.
Lại mất ba tháng nữa Abel má»›i được gá»i ra là m việc thÆ°á»ng trá»±c. TrÆ°á»›c đó anh giúp cho TÆ°á»›ng Clark Ä‘iá»u khiển các hoạt Ä‘á»™ng trong khách sạn Nam tÆ°á»›c New York. Rồi anh đến doanh trại Benning trình diện và há»c má»™t lá»›p huấn luyện sÄ© quan. Cuối cùng khi nháºn được lệnh đến vá»›i TÆ°á»›ng Denness của Quân Ä‘oà n 5, anh má»›i biết là mình phải sang Bắc Phi. Anh nghÄ© bụng không biết bao giá» má»›i sang đến Äức.
TrÆ°á»›c ngà y lên Ä‘Æ°á»ng ra nÆ°á»›c ngoà i, anh thảo má»™t chúc thÆ° dặn lại những ngÆ°á»i thừa hà nh nhÆ°á»ng toà n bá»™ Công ty Nam tÆ°á»›c cho David Maxton vá»›i giá rẻ nếu anh bị chết trong chiến tranh, tà i sản còn lại chia cho Zaphia và Florentyna. Äây là lần đầu tiên từ gần hai mÆ°Æ¡i năm nay anh nghÄ© đến cái chết, mặc dầu anh nghÄ© là nếu mình cứ ở háºu cần trung Ä‘oà n thì là m sao chết được.
Trong khi con tà u chở quân rá»i cảng New York, Abel ngắm nhìn bức tượng Thần Tá»± Do. Anh rất nhá»› cái cảm giác của mình lần đầu trông thấy pho tượng ấy gần hai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c đây. Tà u Ä‘i qua tượng Ä‘Ã i rồi, anh không quay lại nhìn nữa mà nói to lên má»™t mình: Sẽ gặp lại cô nà ng Pháp nhé, sau khi Mỹ đã thắng cuá»™c chiến tranh nà y rồi.
Tà u qua Äại Tây DÆ°Æ¡ng. Abel Ä‘em theo mình hai ngÆ°á»i bếp trưởng vá»›i năm nhân viên khác cÅ©ng đã và o quân Ä‘á»™i lượt nà y. Tà u dừng lại ở Algiers ngà y 1 tháng 2 năm 1943. Abel phải sống gần má»™t năm trong nắng nóng và cát bụi cua sa mạc, đảm bảo cho má»i ngÆ°á»i trong sÆ° Ä‘oà n được ăn uống tá» tế.
- Chúng ta ăn xoà ng thôi, nhưng còn hơn bất cứ ai khác, - Tướng Clark bình thản.
Abel già nh má»™t khách sạn duy nhất tốt ở Algiers và biến nó thà nh sở chỉ huy của tÆ°á»›ng Clark. Mặc dầu Abel có thể thấy mình Ä‘ang đóng má»™t vai trò đáng kể trong chiến tranh, nhÆ°ng anh vẫn cứ ngứa ngáy muốn Ä‘i chiến đấu thá»±c sá»±. Tuy nhiên, má»™t thiếu tá phụ trách háºu cần thì chẳng bao giá» ngÆ°á»i ta cho ra tráºn, mà chỉ có nhiệm vụ nuôi quân thôi.
Anh viết thÆ° vá» cho Zaphia và George. Xem ảnh, thấy con gái yêu quý Florentyna của anh đã lá»›n lên nhiá»u. Anh còn nháºn được cả thÆ° của Curtis Fenton thỉnh thoảng gá»i đến báo cho biết Công ty Nam tÆ°á»›c ngà y cà ng kiếm được lãi to, và tất cả các khách sạn ở Mỹ Ä‘á»u luôn luôn đầy chặt vì quân Ä‘á»™i và thÆ°á»ng dân Ä‘i lại rất nhiá»u. Abel rất tiếc không có mặt ở nhà để khánh thà nh khách sạn má»›i ở Montreal, chỉ có George đại diện cho anh thôi. Äây cÅ©ng là lần đầu tiên anh vắng mặt ở má»™t cuá»™c khánh thà nh khách sạn Nam tÆ°á»›c nhÆ°ng George viết thÆ° đảm bảo vá»›i anh là khách sạn má»›i nà y sẽ rất thà nh công. Abel nghÄ© bụng nhÆ° váºy là mình đã xây dá»±ng được khá nhiá»u ở Mỹ.
Anh rất muốn trở vỠvới vùng đất mà bây giỠanh đã coi như quê hương của mình rồi.
Chẳng mấy chốc anh đã thấy chán vá»›i cảnh sống ở châu Phi. Ngoà i sa mạc phÃa Tây thỉnh thoảng có và i tráºn đánh nhau lẻ tẻ gì đó. Anh chỉ nghe ngÆ°Æ¡i ta vá» thuáºt lại chứ chÆ°a táºn mắt trông thấy đánh nhau bao giá» Äôi khi Ä‘Æ°a lÆ°Æ¡ng thá»±c ra tiá»n tuyến anh cÅ©ng có nghe thấy tiếng súng, nhÆ°ng Ä‘iá»u đó chỉ cà ng là m anh tức giáºn thêm. Má»™t hôm anh rất vui mừng được tin Quân Ä‘oà n 5 của TÆ°á»›ng Clark sẽ sang đóng ở miá»n Nam châu âu. Abel hy vá»ng đây là cÆ¡ há»™i sẽ được thấy lại Ba lan.
Vì quân Ä‘oà n 5 là của Mỹ nên đổ bá»™ và o vùng bá» biển nÆ°á»›c à bằng xe lá»™i nÆ°á»›c. Không quân yểm há»™ chiến thuáºt. Việc đổ bá»™ quân gặp phải sá»± chống cá»± khá mạnh, trÆ°á»›c hết là ở Anzio rồi sau đó ở Monte Cassino. Tuy nhiên, chẳng có cuá»™c nà o Abel được tham gia cả. Anh bắt đầu lo ngại rằng có thể chiến tranh chấm dứt mà mình không được đánh đấm gì hết. Anh cÅ©ng không là m cách nà o để mình có thể
trá»±c tiếp chiến đấu được. Anh được phong trung tá và phái sang Lon don để chá» lệnh má»›i, thế là anh không còn cÆ¡ há»™i nà o khác ra tráºn nữa.
Äến ngà y N, cuá»™c đại tiến công và o châu âu bắt đầu Quân đồng minh tiến và o Pháp và giải phóng Paris ngà y 25 tháng 8 năm 1944. Abel cùng Ä‘i diá»…n binh vá»›i lÃnh Mỹ và lÃnh Pháp tá»± do dá»c Äại lá»™ Elysée ở phÃa sau tÆ°á»›ng De Gau le được chà o mừng nhÆ° má»™t anh hùng, anh để ý nhìn thà nh phố rất tráng lệ và xem đâu là chá»— anh có thể xây khách sạn Nam tÆ°á»›c đầu tiên của mình trên đất Pháp được.
Quân đồng minh tiếp tục tiến qua miá»n Bắc nÆ°á»›c Pháp, qua biên giá»›i Äức và cuối cùng tiến quân vá» phÃa Berlin. Abel được Ä‘iá»u lên quân Ä‘oà n Má»™t dÆ°á»›i quyá»n chỉ huy của TÆ°á»›ng Omar Bradley. LÆ°Æ¡ng thá»±c chủ yếu Ä‘em từ Anh sang. Nguồn tiếp tế địa phÆ°Æ¡ng hầu nhÆ° không có, vì quân đồng minh há»… và o được thà nh phố hay thị trấn nà o thì nÆ¡i đó Ä‘á»u đã bị quân Äức phá hết khi há» rút lui. Khi Abel đến má»™t thà nh
phố má»›i. Anh chỉ mất và i tiếng đồng hồ là có thể thu được toà n bá»™ lÆ°Æ¡ng thá»±c còn lại cho quân của mình, trong khi các sÄ© quan háºu cần khác còn tìm chÆ°a ra.
Các sĩ quan Anh Mỹ rất sung sướng được cùng ăn với Sư đoà n thiết giáp số 9 và hỠkhông hiểu Sư đoà n nà y kiếm đâu ra ? S Patton cùng đến ăn với tướng Bradley,
Abel được dẫn ra giá»›i thiệu vá»›i tÆ°á»›ng Patton nổi tiếng, vì ông nà y bao giá» ra tráºn cÅ©ng vung tay trong khẩu súng có cán bằng ngà .
- Äây là bữa ăn ngon nhất của tôi trong suốt cuá»™c chiến tranh khốn kiếp nà y, - Patton nói.
Äến tháng hai năm 1945, Abel đã mặc quân phục được gần ba năm, và anh biết là chiến tranh sẽ chỉ trong mấy tháng nữa là kết thúc. TÆ°á»›ng Bradley vẫn gá»i thÆ° khen và cho anh những huân chÆ°Æ¡ng rất vô nghÄ©a để anh Ä‘eo lên ngá»±c bá»™ áo má»—i ngà y má»™t rá»™ng thùng thình. NhÆ°ng anh chả yên tâm tà nà o. Abel vẫn cứ xin tÆ°á»›ng Bradley cho anh được tham gia chỉ má»™t tráºn đánh thôi, nhÆ°ng ông không nghe.
Mặc dầu việc chở những xe lÆ°Æ¡ng thá»±c ra tiá»n tuyến và kiểm tra việc phân phối cho quân lÃnh là nhiệm vụ của sÄ© quan dÆ°á»›i quyá»n, nhÆ°ng Abel thÆ°á»ng tá»± mình lÄ©nh trách nhiệm ấy. Giống nhÆ° việc quản lý các khách sạn, anh không bao giá» cho nhân viên dÆ°á»›i quyá»n mình biết trÆ°á»›c sẽ là m gì và ở đâu.
Và o má»™t ngà y tháng ba, chÃnh là do thấy có nhiá»u cáng phủ chăn ùn ùn khiêng vá» trại nên Abel muốn tá»± mình ra mặt tráºn xem thế nà o. Äến má»™t lúc không thể chịu được cái cảnh chỉ thấy có xác ngÆ°á»i chở vá» thôi, Abel bèn táºp hợp ngÆ°á»i của mình và đÃch thân tổ chức má»™t chuyến mÆ°á»i bốn xe lÆ°Æ¡ng thá»±c ra tráºn.
Anh Ä‘em theo má»™t trung uý, má»™t thượng sÄ©, hai hạ sÄ© và hai mÆ°Æ¡i tám lÃnh.
Sáng hôm đó, chuyến Ä‘i ra mặt tráºn mặc dầu chỉ có hai chục dặm thôi nhÆ°ng Ä‘i rất ì ạch. Abel cầm lái chiếc xe đầu - anh có cảm tưởng nhÆ° mình cÅ©ng hÆ¡i giống tÆ°á»›ng Patton - qua mÆ°a to và đưá»ng rất lầy lá»™i.
Nhiá»u lần anh phải cho xe tránh sang bên Ä‘Æ°á»ng để xe cứu thÆ°Æ¡ng Ở mặt tráºn vỠđược nhanh.
ThÆ°Æ¡ng binh còn quan trá»ng hÆ¡n bụng đói. Những đám ngÆ°á»i được chở vỠấy không chỉ là bị thÆ°Æ¡ng mà thôi, há» gần nhÆ° không còn dấu hiệu gì là sống nữa.
Má»—i dặm Ä‘Æ°á»ng bùn lầy đến gần mặt tráºn, Abel lại cảm thấy rõ hÆ¡n là đang có đánh nhau ác liệt ở Renmagen. Tim anh Ä‘áºp rá»™n lên, và biết là lần nà y anh được dÃnh đến chiến tranh tháºt rồi.
Äến sở chỉ huy tiá»n phÆ°Æ¡ng, anh đã có thể nghe thấy tiếng súng của địch ở cách đó không xa. Anh dáºm chân tức giáºn khi nhìn thấy những chiếc cáng lại tiếp tục khiêng những bạn chết và bị thÆ°Æ¡ng không biết từ đâu vá». Abel đã chán vá»›i việc mình chẳng hiểu biết gì vá» chiến tranh tháºt sá»±, và chỉ khi nó đã kết thúc và đi và o lịch sá» rồi má»›i biết. Anh nghÄ© có lẽ bất cứ Ä‘á»™c giả nà o của Thá»i báo New York cÅ©ng Ä‘á»u có thể biết hÆ¡n anh vá» Ä‘iá»u đó.
Abel Ä‘Æ°a Ä‘oà n xe của mình đến má»™t chá»— gá»i là bếp dã chiến rồi dừng xe lại. MÆ°a vẫn nặng hạt. Anh trú mÆ°a ở đây mà thấy xấu hổ vì cách đây chỉ và i dặm các bạn đồng ngÅ© không chỉ trú mÆ°a mà còn trú bom đạn nữa kia. Anh cho gỡ má»™t trăm thùng súp, má»™t tấn thịt bò Æ°á»›p muối, hai trăm con gà , ná»a tấn bÆ¡, ba tấn khoai và má»™t trăm há»™p Ä‘áºu má»—i há»™p mÆ°á»i cân, ngoà i ra còn những suất đặc biệt cho những ai sắp ra tráºn
hoặc ở mặt tráºn vá». BÆ°á»›c và o lá»u là m nhà ăn, Abel chỉ thấy toà n những bà n ghế dà i trống không. Anh để hai bếp trưởng ở lại chuẩn bị bữa ăn và đám lÃnh ngồi gá»t má»™t ngà n củ khoai, còn anh Ä‘i tìm sÄ© quan chỉ huy ở đây
Abel Ä‘i thẳng đến lá»u của tÆ°á»›ng John Leonard xem tình hình thế nà o. Trên Ä‘Æ°á»ng anh vẫn gặp những chiếc cáng khiêng lÃnh chết và gần chết. Nếu là bình thÆ°á»ng trông thấy những cảnh ấy không ai chịu nổi, nhÆ°ng đây là Remagen nên ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng là chuyện quá phổ biến. Abel vừa sắp bÆ°á»›c và o trong lá»u tÆ°á»›ng Leonard cùng ngÆ°á»i trợ lý của ông ta cÅ©ng ở trong đó ra. ông ta vừa Ä‘i vừa nói vá»›i Abel.
Tôi là m gì được cho ông đây, Trung tá?
- Tôi đã bắt đầu chuẩn bị lÆ°Æ¡ng thá»±c cho tiểu Ä‘oà n của ngà i theo yêu cầu của lệnh đã phát trong đêm. Và bây giá». . .
- Bây giỠông không phải lo chuyện lÆ°Æ¡ng thá»±c nữa, Trung tá. Sáng sá»›m nay Trung uý Bụrrows của SÆ° Ä‘oà n 9 phát hiện ra má»™t chiếc cầu có Ä‘Æ°á»ng sắt ở phÃa lắc Remagen chÆ°a bị phá hoại, đó là cầu Ludendorff, tôi đã ra lệnh phải vượt qua chiếc cầu đó ngay và phải tìm má»i cách thiết láºp được đầu cầu ở bên kia bá» sông. Cho đến nay, bá»n Äức đã phá được má»i chiếc cầu qua sông Rhine trÆ°á»›c khi chúng ta đến. Vì váºy không thể ngồi đó chỠăn trÆ°a để chúng. phá nốt chiếc cầu nà y. .
- Äoà n 9 đã qua cầu được chÆ°a ạ? - Abel há»i.
- Qua rồi chứ, - viên tướng đáp, - nhưng sang đến bìa rừng bên kia thì hỠgặp sức chống cự ghê gớm.
Những trung Ä‘á»™i đầu tiên bị phục kÃch. Chỉ có Chúa má»›i biết chúng ta đã mất bao nhiêu ngÆ°á»i. Bây giá» thì ông hãy cất số lượng thá»±c ấy Ä‘i, ông Trung tá, vì tôi chỉ quan tâm đến chuyện còn bao nhiêu ngÆ°á»i sống sót trở vá» thôi.
- Tôi có thể là m gì giúp và o đây được không - Abel há»i.
Viên tư lệnh đứng lại rồi nhìn anh trung tá béo lùn một lát.
- ông có bao nhiêu ngÆ°á»i trong tay lúc nà y?
- Má»™t trung uý, má»™t thượng sÄ©, hai hạ sÄ© quan, hai mÆ°Æ¡i tám lÃnh.
Tất cả ba mÆ°Æ¡i ba ngÆ°á»i, kể cả tôi, thÆ°a ngà i.
- Tốt. Äi báo cho bệnh viện dã chiến rồi dùng ngÆ°á»i của ông mang vỠđược bao nhiêu ngÆ°á»i bị chết vá»›i bị thÆ°Æ¡ng thì tuỳ.
- Tuân lệnh, - Abel nói rồi chạy một mạch vỠbếp dã chiến.
Phần lá»›n những ngÆ°á»i của anh còn Ä‘ang ngồi trong góc lá»u hút thuốc. Không ai để ý thấy Abel bÆ°á»›c và o trong lá»u.
Äứng dáºy Ä‘i, đồ lÆ°á»i ở đâu. Chúng ta có việc khác để là m đây.
Cả ba mÆ°Æ¡i hai ngÆ°á»i vùng dáºy đứng nghiêm.
Theo tôi? - Abel quát. - Mau lên?
Anh quay ngoắt ngÆ°á»i và lại chạy, lần nà y chạy vá» hÆ°á»›ng bệnh viện dã chiến. Má»™t bác sÄ© trẻ Ä‘ang nói vá»›i mÆ°á»i sáu ngÆ°á»i trong Ä‘á»™i y tế. Abel và những ngÆ°á»i của anh thở hồng há»™c chạy đến trÆ°á»›c cá»a lá»u.
- Tôi giúp gì được ông đây? - bác sÄ© há»i.
- Không, chúng tôi hy vá»ng giúp ông được, - Abel đáp - Tôi có ở đây ba mÆ°Æ¡i hai ngÆ°á»i do TÆ°á»›ng Leonard ra lệnh đến đây giúp ông. - Äám ngÆ°á»i theo anh bây giá» má»›i nghe nói thế.
Bác sĩ nhìn Trung tá kinh ngạc.
- Vâng thưa ông.
- Äừng thÆ°a ông vá»›i tôi, - Abel nói. - Chúng tôi đến đây xem có thể giúp ông được gì không.
Vâng, thưa ông, - bác sĩ lại nói.
Bác sÄ© Ä‘Æ°a cho anh má»™t há»™p băng có dấu Chữ tháºp Ä‘á» Mấy anh bếp trưởng và đám gá»t khoai lúc nà y cầm lấy băng Ä‘eo lên tay mình trong khi tai nghe bác sÄ© dặn dò. Bác sÄ© cÅ©ng nói chi tiết tráºn chiến vừa rồi ở trong rừng bên kia cầu Ludendorff.
Äoà n 9 bị thÆ°Æ¡ng vong rất nặng, - bác sÄ© nói tiếp.
- Những ngÆ°á»i có chuyên môn vá» y tế nà y sẽ ở lại trong khu vá»±c tác chiến, còn những ngÆ°á»i của ông cố gắng Ä‘Æ°a vỠđây được cà ng nhiá»u ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng cà ng tốt.
Abel lấy là m mừng bây giỠđược hoạt Ä‘á»™ng rồi. Bác sÄ© lúc nà y chỉ huy cả má»™t Ä‘á»™i bốn mÆ°Æ¡i chÃn ngÆ°á»i, Ä‘Æ°a ra mÆ°á»i tám chiếc cáng và má»—i ngÆ°á»i được nháºn má»™t túi cứu thÆ°Æ¡ng. ông ta dẫn Ä‘oà n ngÆ°á»i Ô hợp Ä‘i vá» phÃa cầu Ludendorff. Abel Ä‘i theo sau ông ta chỉ cách má»™t thÆ°á»›c. Äi trong mÆ°a và qua đám bùn lầy, há» lên tiếng hát, nhÆ°ng gần đến cầu há» không hát nữa.
TrÆ°á»›c mắt há» có những chiếc cáng có ngÆ°á»i nằm trên nhÆ°ng Ä‘á»u là bất Ä‘á»™ng. HỌ lặng lẽ men theo Ä‘Æ°á»ng tà u Ä‘i qua bên kia cầu. Bá»n Äức có dùng chất nổ nhÆ°ng không phá được trụ cầu. Gần vá» phÃa rừng có tiếng súng. Abel thấy xúc Ä‘á»™ng vì đã gần địch nhÆ°ng anh lại lo sợ không biết quân địch có thể là m gì đối vá»›i các bạn đồng ngÅ© của mình. Từ các phÃa vang lên những tiếng kêu Ä‘au của các bạn anh, những ngÆ°á»i bạn cho đến hôm nay vẫn còn tin là chiến tranh đã sắp kết thúc...
Anh thấy bác sÄ© thỉnh thoảng dừng lại xem những ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng. Äôi khi, nếu thấy không còn tà hy vá»ng nà o cứu được má»™t ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng nữa, bác sÄ© giúp cho há» chết được nhanh hÆ¡n. Abel Ä‘i từ ngÆ°á»i nà y đến ngÆ°á»i khác giúp má»™t tay cho những ngÆ°á»i khiêng cáng Ä‘Æ°a thÆ°Æ¡ng binh vá» phÃa cầu Ludendorff.
Tá»›i lúc đến được bìa rừng thì chỉ còn có bác sÄ©, má»™t ngÆ°á»i gá»t khoai lúc trÆ°á»›c và Abel. Má»i ngÆ°á»i khác đã khiêng ngÆ°á»i chết và ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng vá» bệnh viện.
Ba ngÆ°á»i chạy vụt và o trong rừng. HỌ nghe tiếng súng địch nổ rất gần. Abel trông thấy rõ má»™t khẩu pháo dÆ°á»›i lùm cây chÄ©a nòng vá» phÃa cầu, nhÆ°ng bây giỠđã há»ng không còn dùng được nữa. Rồi anh nghe thấy má»™t loạt đạn nổ rất to và biết quân địch ở phÃa trÆ°á»›c chỉ cách mình có và i trăm thÆ°á»›c. Abel vá»™i quỳ má»™t đầu gối xuống, lắng nghe kỹ. Bá»—ng má»™t đám lá»a bắn tóe lên trÆ°á»›c mặt. Abel nhảy chồm lên và chạy vá» phÃa trÆ°á»›c, bác sÄ© và anh gá»t khoai buá»™t phải chạy theo sau. HỌ chạy tiếp và i trăm thÆ°á»›c nữa rồi đến má»™t bụi cây ráºm rạp trong đó nằm rải rác những xác lÃnh Mỹ. Abel và ông bác sÄ© xem từng xác má»™t.
- Chúng nó tà n sát thế nà y đây, - Abel tức giáºn hét lên. Anh nghe tiếng súng xa dần. Bác sÄ© không nói gì, ba năm trÆ°á»›c đây ông ta đã kêu hét nhiá»u rồi.
Äừng lo đến ngÆ°á»i chết nữa, - bác sÄ© nói. - Xem có tìm được ai còn sống không.
- ở đây nà y, Abel kêu lên rồi quỳ xuống bên cạnh má»™t thượng sÄ© nằm trong đống bùn. Hai mắt ngÆ°á»i đó trợn trừng chỉ còn lòng trắng: Abel đặt hai miếng gạc lên tròng mắt anh ta và chá».
- Anh ta chết rồi, Trung tá, - bác sÄ© nói và cÅ©ng không nhìn lại nữa. Abel lại đến xác sau, rồi xác sau nữa, nhÆ°ng cái nà o cÅ©ng váºy. Chỉ đến lúc trông thấy má»™t cái đầu đã bị chặt đứt khá»i thân ngÆ°á»i và đặt đúng giữa đống bùn Abel má»›i sững ngÆ°á»i lại. Anh cứ nhìn mãi và o đó, tưởng nhÆ° cái tượng của má»™t ông thần La Mã nà o. Abel bá»—ng Ä‘á»c lên má»™t loạt những lá»i xÆ°a kia được Nam tÆ°á»›c dạy cho: Máu, tà n phá và những Ä‘iá»u khủng khiếp trở thà nh quen thuá»™c đến ná»—i các bà mẹ chỉ còn biết cÆ°á»i mà ôm trong tay mình những đứa trẻ do chiến tranh vứt lại. Anh Ä‘iên tiết, quát lên:
- Không có gì thay đổi được sao?
- Chỉ có chiến trÆ°á»ng thôi, - bác sÄ© nói.
Khi Abel đã xem được ba chục ngÆ°á»i - hay bốn chục, anh cÅ©ng không biết nữa - anh quay lại chá»— bác sÄ© lúc nà y Ä‘ang tìm cách cứu sống má»™t viên đại uý đầu quấn đầy băng thấm máu chỉ còn chừa lại má»™t mắt nhắm nghiá»n và cái miệng. Abel đứng sau bác sÄ© nhìn và o viên đại uý má»™t cách tuyệt vá»ng, anh để ý nhìn thấy cầu vai của anh ta có quân hiệu - Äoà n thiết giáp số 9 - và chợt nhá»› lại câu nói của TÆ°á»›ng Leonard lúc trÆ°á»›c: CÓ Chúa má»›i biết được chúng ta mất bao nhiêu ngÆ°á»i.
Bá»n Äức hèn mạt, - Abel thốt lên.
- Äúng đấy, - bác sÄ© nói.
- Anh ta chết chÆ°a? - Abel há»i.
- Rất có thể, - bác sÄ© đáp lại nhÆ° cái máy. - Anh ta mất nhiá»u máu quá. Vấn Ä‘á» chỉ còn là thá»i gian thôi.
- Bác sÄ© ngá»ng lên. - ở đây không còn gì cho ông là m nữa đâu, Trung tá. Sao ông không cố Ä‘em được ngÆ°á»i nà y vá» bệnh viện dã chiến. May ra anh ta có thể sống
được Và nhỠông nói vá»›i tÆ° lệnh là tôi còn Ä‘i lên phÃa trên nữa, và tôi cần bất cứ ngÆ°á»i nà o ông có thể cho được
Äồng ý, - Abel đáp. Rồi anh cùng bác sÄ© nhẹ tay đỡ viên đại uý nằm lên cáng. Abel vá»›i anh linh gá»t khoai từ từ khiêng cáng vá» trại. Bác sÄ© đã dặn anh trÆ°á»›c là phải rất cẩn tháºn vì bất cứ má»™t Ä‘á»™ng tác bất ngá» nà o đụng đến cáng sẽ chỉ là m cho ngÆ°á»i đó mất thêm máu. Trong suốt chặng Ä‘Æ°á»ng dà i hai dặm vỠđến bệnh viện, Abel không cho anh gá»t khoai được nghỉ má»™t tà nà o. Anh muốn cho viên đại uý nà y có cÆ¡ há»™i sống được. Rồi sau đó anh sẽ trở lại khu rừng vá»›i bác sÄ©.
Trong hÆ¡n má»™t giá» há» bì bõm trong bùn và trong mÆ°a. Abel cảm thấy viên đại uý chắc là chết rồi. Cuối cùng, vỠđược đến bệnh viện thì hai ngÆ°á»i mệt lá» và giao chiếc cáng lại cho má»™t tổ y tế.
Lúc ngÆ°á»i ta Ä‘Æ°a lên xe đẩy Ä‘i, viên đại uý mở má»™t bên mắt không bị băng nhìn xoáy và o Abel. Anh ta tÃnh giÆ¡ cánh tay lên. Abel chà o, thấy anh ta mở mắt và định giÆ¡ tay mà mừng quá. Anh cầu nguyện cho ngÆ°á»i đó sống được.
Anh chạy ra ngoà i bệnh viện, định trở lại rừng vá»›i tốp ngÆ°á»i của mình thì má»™t sÄ© quan trá»±c đến giữ anh lại
- Trung tá, - anh ta nói, - Tôi Ä‘i tìm ông khắp nÆ¡i. Hiện có ba trăm ngÆ°á»i Ä‘ang cần ăn. Trá»i Æ¡i, ông Ä‘i đâu thế
Äi là m má»™t việc khác có ý nghÄ©a váºy thôi.
Abel từ từ quay trở vỠnơi có bếp dã chiến và suy nghĩ vỠviên đại uý trẻ vừa rồi.
Äối vá»›i cả hai ngÆ°á»i, chiến tranh thế là đã kết thúc.
|
27-07-2009, 12:56 PM
|
|
Äá»™i Xung KÃch
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 25
Những ngÆ°á»i khiêng cáng Ä‘Æ°a viên đại uý và o trong lá»u rồi khẽ đặt lên bà n mổ. Äại uý William Kane của SÆ° Ä‘oà n thiết giáp số 9 có thá» trông thấy cô y tá nhìn mình má»™t cách thất vá»ng nhÆ°ng anh không thể nghe rõ cô ta nói gì. Anh không biết đó là do đầu mình bị băng quá nhiá»u hay anh đã bị Ä‘iếc rồi. Anh thấy môi cô ta Ä‘á»™ng Ä‘áºy nhÆ°ng không nghe gì hết. Anh nhắm mắt lại suy nghÄ©.
Anh suy nghÄ© rất nhiá»u vá» quá khứ, suy nghÄ© má»™t chút vá» tÆ°Æ¡ng lai, và chợt nghÄ© nếu mình chết thì sao.
Anh biết rằng nếu anh sống thì sẽ có nhiá»u thá»i gian để suy nghÄ©. Anh nghÄ© vá» Kate Ä‘ang ở New York. CÔ y tá có thể thấy má»™t giá»t nÆ°á»›c mắt của anh chẩy xuống mặt.
Kate đã nhất định không chịu để anh và o quân Ä‘á»™i mặc dầu anh tá» ra rất quyết tâm. Anh biết là chị sẽ chẳng bao giá» hiểu được, và anh cÅ©ng không thể nà o chứng minh được cho chị, vì váºy anh đã không nói gì.
Bây giá» anh chỉ thấy có vẻ mặt thất vá»ng của chị ám ảnh. Anh chÆ°a bao giá» nghÄ© đến cái chết tháºt sá»± - có ai nghÄ© đến Ä‘iá»u đó đâu - và bây giá» anh chỉ muốn sống để trở vá» vá»›i gia đình.
William đã để ngân hà ng Lester lại cho Ted Leach và Tony Simmons cùng quản lý cho đến khi nà o anh vá» Phải, cho đến khi nà o anh vá»... Anh không dặn lại nếu anh không vá» thì sao. Cả hai ngÆ°á»i Ä‘á»u yêu cầu anh đừng Ä‘i. Lại thêm hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nữa không hiểu anh. Cuối cùng, sau khi anh đã đăng lÃnh rồi, anh cÅ©ng không dám gặp con nữa. Richard, lúc đó đã bẩy tuổi, đòi Ä‘i theo bố đánh bá»n Äức, nhÆ°ng bố không cho Ä‘i theo nên chú khóc.
TrÆ°á»›c hết há» cho anh Ä‘i theo há»c trÆ°á»ng sÄ© quan dá»± bị ở Vermont. TrÆ°á»›c đây anh đã đến vermont rồi, Ä‘i trượt tuyết vá»›i Matthew, lên đồi thì cháºm mà xuống thì rất nhanh. Lá»›p há»c sÄ© quan kéo dà i ba tháng. Sau lá»›p há»c, anh thấy mình khá»e lên nhÆ° cÅ©. Từ sau Harvard đến giá» má»›i lại thấy được nhÆ° váºy.
Nhiệm vụ đầu tiên của anh là sang Lon don là m sÄ© quan liên lạc giữa quân Mỹ vá»›i quân Anh. Anh được đến ở Dorchester, nÆ¡i đã bị BỘ Quốc phòng Anh tiếp quản và già nh cho quân Ä‘á»™i Mỹ. William đã Ä‘á»c báo ở đâu đó nói Abel Rosnovski cÅ©ng đã già nh khách sạn Nam tÆ°á»›c ở New York cho quân Ä‘á»™i và anh rất hoan nghênh cá» chỉ ấy. Những chuyện tắt đèn vá»›i còi báo Ä‘á»™ng máy bay khiến anh có cảm giác mình Ä‘ang dÃnh đến chiến tranh tháºt, nhÆ°ng anh thấy lạ, tưởng mình nhÆ° ở xa táºn đâu đâu phÃa nam công viên Hy de. Suốt Ä‘á»i là m gì anh cÅ©ng chủ Ä‘á»™ng được. Anh không há» là ngÆ°á»i đứng ngoà i cuá»™c bao giá». Việc Ä‘i lại giữa sở chỉ huy của Eisenhower ở Si. James vá»›i phòng Tác chiến của Churchill ở Storey không phải là thứ việc mÃ
William chủ Ä‘á»™ng được . Anh cảm thấy nhÆ° suốt cả cuá»™c chiến tranh nà y anh sẽ chẳng bao giỠđược đối diện vá»›i má»™t tên Äức trừ phi Hitler Ä‘em quân sang xâm chiếm Quảng trÆ°á»ng Trafalgar.
Khi má»™t phần của Quân Ä‘oà n Má»™t được Ä‘Æ°a lên vùng Scotland để táºp luyện cùng vá»›i trung Ä‘oà n bá»™ binh nổi tiếng của Anh được mệnh danh là Cảnh Giá»›i Äen, William cÅ©ng được phái lên đó quan sát để vá» báo cáo xem phát hiện được những gì. Trong suốt cuá»™c hà nh trình bằng xe lá»a vừa cháºm vừa dà i lên Scotland, anh bắt đầu tưởng nhÆ° mình chỉ là má»™t anh liên lạc được Ä‘á» cao lên thế thôi, và anh tá»± há»i sao mình lại và o quân Ä‘á»™i là m gì chứ. NhÆ°ng đến Scotland rồi, anh thấy má»i thứ Ä‘á»u rất khác. Ãt ra ở đây cÅ©ng có không khà chuẩn bị chiến tranh rất sôi nối, và khi trở vá» Lon don, anh láºp tức là m Ä‘Æ¡n xin chuyển sang Quân Ä‘oà n Má»™t. Viên sÄ© quan chỉ huy của anh không thÃch giữ má»™t ngÆ°á»i Æ°ng hà nh Ä‘á»™ng ngồi ở bà n giấy, nên chấp nháºn cho anh Ä‘i luôn.
Ba ngà y sau William trở lại Scotland, nháºp và o trung Ä‘oà n má»›i và bắt đầu táºp luyện vá»›i quân Mỹ ở Inveraray để chuẩn bị cho cuá»™c đổ bá»™ sắp tá»›i. Táºp luyện rất vất vả, căng thẳng. Những đêm đánh tráºn giả trên đồi ở Scotland vá»›i trung Ä‘oà n Cảnh Giá»›i Äen tháºt khác hẳn vá»›i những tối ngồi viết báo cáo ở Dorchester.
Ba tháng sau há» nhẩy dù xuống miá»n Bắc nÆ°á»›c Pháp Ä‘á» nháºp vá»›i cánh quân của Omar N. Bradley tiến sâu và o lục địa châu âu. Không khà thắng lợi đã lởn vởn trÆ°á»›c mặt và William muốn mình là ngÆ°á»i lÃnh đầu tiên và o Berlin.
Quân Ä‘oà n Má»™t tiến vá» phÃa sông Rhine, quyết tâm vượt qua má»i chiếc cầu. Äại úy Kane sáng hôm đó được lệnh là cánh quân của anh phải vượt qua cầu Ludendorff trÆ°á»›c để giao chiến vá»›i địch đóng trong má»™t khu rừng phÃa bá» bắc Remagen cách đó chừng má»™t dặm. Khu vá»±c nà y nằm sâu phÃa trong sông.
Anh đứng trên đỉnh đồi quan sát binh đoà n thiết giáp số 9 vượt qua cầu, chỉ lo không biết nó sẽ bị nổ tung bất cứ lúc nà o.
Viên đại tá đưa sư đoà n của ông ta và o theo.
William cùng má»™t trăm hai mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i do anh chỉ huy đến tiếp. Phần lá»›n trong số những ngÆ°á»i nà y, cÅ©ng nhÆ° William, bây giá» má»›i ra tráºn là lần đầu. ở đây không còn là chuyện táºp dượt vá»›i quân Scotland và bắn đạn giả nữa, và không còn chuyện táºp xong thì cùng ăn nữa. Ở đây, trái lại, là quân Äức, là đạn tháºt, là chết và sau đó cÅ©ng không có ăn nữa.
Và o đến bìa rừng, William và các bạn không thấy có chống cá»±, thế là há» quyết định và o sâu trong rừng hÆ¡n nữa. HỌ từ từ tiến quân, không thấy có chuyện gì và William đã bắt đầu nghÄ© rằng binh Ä‘oà n số 9 đã giải quyết xong công việc và cánh quân của anh chỉ còn có việc Ä‘i theo. Äang nghÄ© thế thì má»™t loạt đạn phục kÃch à o à o bắn ra, có cả đạn súng cối. HỌ bị hoà n toà n bất ngá». Những ngÆ°á»i của William phục ngay
xuống đất và tìm cách nấp và o sau các gốc cây. Chỉ trong và i giây đồng hồ anh đã mất quá ná»a trung Ä‘á»™i.
Tráºn đánh. nếu nhÆ° có thể gá»i đó là tráºn đánh, chỉ không đầy má»™t phút, mà anh thì chÆ°a trông thấy mặt mÅ©i má»™t tên Äức nà o. William nằm bò xuống đất Æ°á»›t và anh hoảng hồn trông thấy má»™t đợt quân của SÆ° Ä‘oà n 9 tiếp tục kéo và o rừng. Anh nhẩy từ chá»— nấp ra phÃa sau má»™t cái cây báo cho há» biết là có phục kÃch.
Viên đạn đầu tiên trúng và o đầu anh. Anh ngã khuỵu xuống bùn nhưng vẫn giơ tay vẫy hét bảo đồng đội đừng tiến lên nữa. Viên đạn thứ hai trong và o cổ anh, và viên thứ ba và o ngực. Anh nằm lặng trong vũng bùn, chỠchết mà vẫn chưa trông thấy địch, một cái chết không vinh dự mà cũng chẳng anh hùng tà nà o.
Rồi sau đó William biết là mình được nằm trên cáng và ngÆ°á»i ta khiêng Ä‘i. Anh không nghe, không thấy gì hết. Anh không biết đó là đêm tối hay chÃnh anh bị mù.
Hình nhÆ° ngÆ°á»i ta khiêng anh Ä‘i xa lắm. Rồi anh mở được mắt, trông thấy má»™t viên trung tá Ä‘i kháºp khiá»…ng từ trong lá»u ra. Trông ông ta quen quen, nhÆ°ng anh không thể nghÄ© ra ai. Những ngÆ°á»i khiêng cáng Ä‘em anh và o trong lá»u mổ và đặt anh lên bà n. Anh cố không ngủ thiếp Ä‘i, vì sợ ngủ có thể chết luôn.
*******
William tỉnh dáºy. Anh biết là có hai ngÆ°á»i Ä‘ang đỡ mình. HỌ khẽ láºt ngÆ°á»i anh lại và cắm má»™t mÅ©i kim và o ngÆ°á»i anh. William mÆ¡ gặp Kate, rồi mẹ anh, rồi Matthew Ä‘ang chÆ¡i vá»›i Richard con anh. Anh ngủ thiếp Ä‘i.
*****
Anh lại tỉnh dáºy. Anh biết là hỠđã chuyển anh sang má»™t chiếc giÆ°á»ng khác. Má»™t chút hy vá»ng má»ng manh thay thế cho ý nghÄ© không tránh khá»i chết. Anh nằm bất Ä‘á»™ng, má»™t bên mắt nhìn lên mái lá»u bạt. Äầu anh không cá»±a quáºy được. Má»™t cô y tá bÆ°á»›c đến xem bảng theo dõi bệnh rồi nhìn anh. Anh lại ngủ thiếp.
Anh lại tỉnh dáºy. Không biết đã bao lâu rồi? Lại má»™t cô y tá khác. Lần nà y, anh có thể nhìn được rõ hÆ¡n má»™t chút. ôi, mừng quá! Anh đã cá»±a quáºy được cái đầu nhÆ°ng Ä‘au vô cùng. Anh cố thức được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Anh muốn sống rồi. Rồi anh lại ngủ.
* *
Anh lại tỉnh dáºy. Bốn bác sÄ© Ä‘ang chăm chú nhìn anh. HỌ quyết định gì đây? Anh không nghe được há» nói gì nên không thể biết. HỌ lại chuyển anh Ä‘i nữa.
Anh có thể thấy hỠđặt anh và o má»™t chiếc xe cứu thÆ°Æ¡ng. Cánh cá»a xe khép lại, tiếng Ä‘á»™ng cÆ¡ rì rì rồi chiếc xe bắt đầu lăn trên Ä‘Æ°á»ng gáºp ghá»nh. Má»™t cô y tá ngồi bên giữ chặt lấy ngÆ°á»i anh. Hình nhÆ° xe Ä‘i hÆ¡n má»™t giỠđồng hồ , nhÆ°ng anh không biết thá»i gian ngắn dà i nhÆ° thế nà o nữa. Xe đến má»™t chá»— êm hÆ¡n rồi dừng lại. HỌ lại khiêng anh nữa. Lần nà y há» Ä‘i trên chá»— thẳng, rồi lên gác, Ä‘Æ°a anh và o má»™t căn
phòng tối. HỌ lại chá», rồi thấy căn buồng di chuyển, có lẽ là má»™t cái xe khác. Căn buồng đó bay lên. Cô y tá chÃch cho anh má»™t mÅ©i tiêm nữa. Anh không còn nhá»› được gì hết. Cho đến lúc anh cảm thấy nhÆ° máy bay hạ xuống rồi lăn bánh lên má»™t chá»— nà o đó má»›i đứng lại. HỌ lại di chuyển anh nữa. Lại má»™t xe cứu thÆ°Æ¡ng khác, má»™t cô y tá khác, má»™t mùi vị khác, má»™t thà nh phố khác. New York chăng, hoặc Ãt nhất đây cÅ©ng là nÆ°á»›c Mỹ chăng. Chẳng nÆ¡i nà o trên thế giá»›i có mùi vị nhÆ° thế cả. Chiếc xe cứu thÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a anh
đến má»™t nÆ¡i khác êm hÆ¡n, xe đứng lại rồi Ä‘i tiếp, cuối cùng đến má»™t nÆ¡i nhÆ° cố định. HỌ lại khiêng anh má»™t lần nữa, lên cầu thang gác và đưa và o má»™t căn phòng nhá» chung quanh có tÆ°á»ng trắng. HỌ đặt anh và o má»™t chiếc giÆ°á»ng êm và dá»… chịu hÆ¡n. Anh cảm thấy đầu mình đã đặt xuống gối, và đến lúc anh tỉnh lại, anh tưởng nhÆ° chỉ còn má»™t mình mình. NhÆ°ng rồi anh thấy mắt mình vẫn nhìn được và tưởng nhÆ° Kate
Ä‘ang đứng trÆ°á»›c mặt anh. Anh định giÆ¡ tay sá» và o ngÆ°á»i chị, định nói, nhÆ°ng không thốt được thà nh lá»i.
Chị mỉn cÆ°á»i, nhÆ°ng anh biết chị không thấy được anh cÅ©ng mỉm cÆ°á»i. Anh lại tỉnh. Kate vẫn còn đó nhÆ°ng mặc chiếc áo khác. Hay là chị đã Ä‘i rồi lại đến nhiá»u lần? Chị lại cÆ°á»i vá»›i anh. Không biết đã bao lâu rồi nhỉ? Anh cố nghiêng đầu Ä‘i má»™t. chút, trông thấy Richard con trai anh, nó đã cao lá»›n và đẹp trai rồi.
Anh muốn nhìn các con gái nhưng không nghiêng được đầu thêm nữa. Chúng đã bước gần đến bên anh để anh nhìn thấy được. Virginia, lẽ nà o nó đã lớn bằng nà y rồi? Và Lucy nữa kia, không thể thế được.
Những năm tháng sao đã trôi đi nhanh thế? Anh ngủ thiếp đi.
*****
Anh lại tỉnh dáºy. Không có ai ở đây, nhÆ°ng bây giá» anh đã cá»±a quáºy được cái đầu. NgÆ°á»i ta đã tháo Ä‘i má»™t số băng và bây giá» anh có thể nhìn rõ hÆ¡n. Anh định nói Ä‘iá»u gì đó, nhÆ°ng không nói thà nh lá»i được.
Kate chỉ đứng nhìn. Má»› tóc và ng của chị đã dà i hÆ¡n, trùm xuống vai. Äôi mắt nâu hiá»n dịu và nụ cÆ°á»i không sao quên được của chị bây giá» tháºt đẹp, rất đẹp Anh gá»i tên chị. Chị cÆ°á»i. Rồi anh lại ngủ thiếp.
* *
Anh lại tỉnh dáºy nữa. Ãt băng quấn hÆ¡n trÆ°á»›c. Lần nà y con trai anh nói.
- Chà o bố, - Richard nói.
Anh nghe tiếng nói của con và đáp. - "Chà o Richard", nhÆ°ng không nháºn ra tiếng của chÃnh mình.
CÔ y tá đỡ anh ngồi dáºy, sẵn sà ng chà o đón cả gia đình. Anh cảm Æ¡n cô. Má»™t bác sÄ© sá» và o vai anh.
- Cái đáng lo nhất đã qua rồi, ông Kane. Ãt hôm nữa ông sẽ khá»e và vá» nhà được.
anh mỉm cÆ°á»i nhìn Kate bÆ°á»›c và o phòng, có virginia và Lucy Ä‘i theo sau. Anh muốn há»i mẹ con rất nhiá»u Ä‘iá»u. Bắt đầu từ đâu nhỉ? Trà nhá»› của anh có nhiá»u khoảng trống phải lấp đã. Kate cho anh biết là anh đã gần chết. Anh biết nhÆ° thế, nhÆ°ng không thể ngỠđược là từ lúc binh Ä‘oà n của anh bị phục kÃch trong rừng Remagen đến giỠđã hÆ¡n má»™t năm trôi qua rồi.
Những năm tháng hôn mê bất tỉnh đã Ä‘i đâu cả, những tháng mà sá»± sống đã mất Ä‘i chẳng khác gì nhÆ° đã chết? Richard bây giỠđã gần mÆ°á»i hai tuổi, đã Ä‘ang chuẩn bị và o trÆ°á»ng Si. Paul rồi. Virginia đã lên chÃn và Lucy gần lên bẩy. Hình nhÆ° áo chúng nó mặc đã ngắn hÆ¡n trÆ°á»›c. Anh lại phải tìm hiểu các con từ đầu
Kate có vẻ nhÆ° đẹp hÆ¡n là William nhá»› lại. Chị bảo vá»›i William là không bao giá» chị chấp nháºn việc anh có thể chết, chị ká» cho anh nghe Richard há»c ở Buckley rất khá và Viginia chừng nhÆ° Lucy Ä‘á»u rất nhá»› bố. Chị nén Ä‘au nói vá»›i anh rằng những vết sẹo trên mặt và trên ngá»±c rồi sẽ là nh. Chị cảm Æ¡n Chúa khi nghe các bác sÄ© đảm bảo vá»›i chị rằng óc anh không há» gì và mai kia anh sẽ có thể nhìn được nhÆ° thÆ°á»ng. Chị chỉ mong mình có thể là m được gì giúp cho anh phục hồi mau chóng.
Má»—i thà nh viên trong gia đình đóng má»™t phần và o quá trình phục hồi ấy. Richard giúp bố Ä‘i lại cho đến lúc không cần đến nạng nữa. Lucy giúp bố ăn đến lúc nà o bố tá»± ăn được. Virginia Ä‘á»c sách của Mark Twain cho bố nghe . William không biết là nó Ä‘á»c vì nó hay vì anh, vì cả hai bố con Ä‘á»u rất thÃch. Äêm nà o William không ngủ được, thì Kate đến ngồi bên cạnh.
Rồi cuối cùng sau lễ Giáng sinh là bệnh viện cho anh được vỠnhà .
Má»™t khi đã vỠđến căn nhà ở ÄÆ°á»ng 68 rồi, William phục hồi cà ng nhanh chóng. Các bác sÄ© dá»± Ä‘oán chỉ trong sáu tháng nữa là anh có thể trở vá» ngân hà ng là m việc. Tuy ngÆ°á»i có sứt sẹo đấy nhÆ°ng rất linh hoạt. Anh được phép tiếp khách đến thăm.
NgÆ°á»i đầu tiên đến thăm là Ted Leach. ông ta ngạc nhiên vá»›i vẻ bá» ngoà i khác hẳn của anh. Theo Ted nói lại, William được biết là trong năm qua ngân hà ng Lester là m ăn đã khá hÆ¡n, và các bạn đồng nghiệp mong chá» anh vá» vá»›i tÆ° cách là chủ tịch của
há». Tony Simmons đến thăm vá»›i những tin tức khiến anh Ä‘au buồn. Lan Lloyd và Rupert Cork-smith Ä‘á»u qua Ä‘á»i. NhÆ° thế là anh không còn được nghe những lá»i khuyên của há» nữa. Rồi Thomas Chen có gá»i đến nói ông ta rất hà i lòng được tin William đã bình phục, đồng thá»i cÅ©ng cho anh biết rằng ông ta đã vá» hÆ°u ná»a vá»i, chuyển rất nhiá»u khách hà ng sang cho anh con trai của ông là Thaddeus hiện nay Ä‘ang có văn phòng ở New York. William nháºn xét là cả hai bố con cùng mang tên của các thánh tông đồ. Thomas Chen cÆ°á»i và nói ông hy vá»ng Wilham vẫn sẽ tiếp tục sá» dụng đến công ty của ông. William đảm bảo vá»›i ông nhÆ° váºy.
- Nhân đây, tôi có một mẩu tin nà y mà có lẽ ông cũng cần biết.
William yên lặng nghe ông luáºt sÆ° già nói và anh bá»—ng trở nên giáºn dữ, rất giáºn dữ.
|
27-07-2009, 12:56 PM
|
|
Äá»™i Xung KÃch
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 26
TÆ°á»›ng Alfred Jodl ký bản tuyên bố đầu hà ng không Ä‘iá»u kiện tại Reims ngà y 7 tháng 5, 1945 trong khi Abel trở vá» New York lúc nà y Ä‘ang chuẩn bị lá»… chiến thắng và kết thúc chiến tranh. Má»™t lần nữa, Ä‘Æ°á»ng phố lại đầy chặt những ngÆ°á»i trẻ tuổi mặc quân phục, nhÆ°ng lần nà y vẻ mặt của há» là vui mừng tháºt sá»± chứ không phải vui gượng nhÆ° trÆ°á»›c. Abel lấy là m buồn thấy có quá nhiá»u ngÆ°á»i cụt chân, cụt tay, mù hoặc sứt sẹo đầy mình. Äối vá»›i há», chiến tranh không bao giá» là kết thúc, dù cho ngÆ°á»i ta có ký kết những tá» giấy gì Ä‘i nữa ở cách xa đây bốn nghìn dặm.
Khi Abel bÆ°á»›c và o khách sạn Nam tÆ°á»›c trong bá»™ đồ trung tá thì chẳng ai nháºn ra được anh. Ba năm trÆ°á»›c đây, lần cuối cùng há» thấy anh trong quần áo bình thÆ°á»ng thì vẻ mặt anh lúc đó còn trẻ chứ có đâu sứt sẹo thế nà y. Khuôn mặt há» trông thấy bây giá» còn già hÆ¡n cái tuổi ba mÆ°Æ¡i chÃn của anh. Những nét nhăn trên trán chứng tá» chiến tranh còn để lại dấu vết trên ngÆ°á»i anh. Anh Ä‘i thang máy lên tầng bốn mÆ°Æ¡i hai là văn phòng của mình, má»™t ngÆ°á»i bảo vệ cứ khăng khăng là anh lên nhầm tầng.
- George Novak đâu? - Abel há»i.
- ông ấy ở Chicago, thÆ°a Trung tá, - ngÆ°á»i bảo vệ đáp
- Gá»i ông ấy ra nghe Ä‘iện thoại, - Abel nói - Tôi sẽ bảo là ai gá»i?
- Abel Rosnovski.
Anh bảo vệ vội chạy đi.
Giá»ng quen thuá»™c của George lạch cạch trên Ä‘iện thoại chà o mừng khiến Abel cảm thấy trở vá» nhà tháºt là dá»… chịu. Anh đã mong mãi má»›i có hôm nay. Anh quyết định đêm đó không ở lại New York và lên máy bay Ä‘i ngay tám trăm dặm vá» Chicago. Anh Ä‘em theo báo cáo má»›i nhất của George để Ä‘á»c trên máy bay.
Anh xem kỹ từng chi tiết những tiến bá»™ của Công ty Nam tÆ°á»›c trong những năm cuối cùng của chiến tranh, vui mừng thấy George đã là m ăn khá và trong những năm anh Ä‘i vắng vẫn giữ được cho công ty ở cái thế vững và ng. Abel không có Ä‘iá»u gì phải phà n nà n vá» sá»± tháºn trá»ng của George trong việc dùng ngÆ°á»i. Lợi nhuáºn vẫn cao vì trong chiến tranh nhiá»u nhân viên là m việc đã Ä‘i quân dịch nhÆ°ng khách sạn vẫn đông ngÆ°á»i vì khắp nÆ°á»›c ngÆ°á»i ta Ä‘i lại nhiá»u.
Abel quyết định dùng ngay nhân viên má»›i nếu không các khách sạn khác sẽ chá»n lấy những ngÆ°á»i tốt nhất má»›i trở vá».
Äến sân bay Midway, cá»a và o 11c, anh đã thấy có George đứng sẵn đó chá» anh. George hầu nhÆ° không thay đồi gì, chỉ có béo hÆ¡n má»™t chút, tóc rụng Ä‘i má»™t Ãt thôi. HỌ nói chuyện vá»›i nhau đến má»™t giá» vá» tất cả những chuyện gì đã xảy ra trong ba năm qua mà Abel tưởng nhÆ° mình chÆ°a há» Ä‘i vắng xa. Abel thầm cảm Æ¡n con tà u MÅ©i Tên Äen đã giá»›i thiệu cho anh má»™t ngÆ°á»i là m phó chủ tịch công ty nhÆ° váºy.
Tuy nhiên George thì khổ tâm vá» chuyện thấy Abel có vẻ nhÆ° kháºp khiá»…ng hÆ¡n cả hồi Ä‘i.
- ông Thá»t của ngà nh khách sạn đó, - anh ta nói đùa. "Bây giá» anh không còn chân mà đứng nữa nhé"
- Chỉ có anh Ba lan mới đùa ngốc thế, - Abel đáp.
George cÆ°á»i và có vẻ ngượng nhÆ° vừa bị chủ mắng.
- Cảm Æ¡n Chúa là tôi đã có được má»™t anh Ba lan ngốc trông nom cho má»i thứ trong khi tôi Ä‘i tìm bá»n Äức
Abel không cưỡng lại được chuyện Ä‘i quanh má»™t tua xem khách sạn Nam tÆ°á»›c Chicago đã rồi má»›i lên xe vá» nhà . Trong những năm chiến tranh thiếu thốn, khách sạn không còn giữ được vẻ lá»™ng lẫy nhÆ° xÆ°a nữa. Anh thấy có nhiá»u thứ cần được đổi má»›i. NhÆ°ng thôi, hãy để đấy đã. Ngay lúc nà y đây, tất cả những gì anh cần là gặp lại vợ con. Bá»—ng anh nhÆ° bị choáng.
ở George thì ba năm qua không thay đổi gì mấy nhÆ°ng Florentyna thì khác hẳn. CÔ bé bây giỠđã mÆ°á»i má»™t tuổi và đã biến thà nh má»™t thiếu nữ rất xinh đẹp trong khi đó thì Zaphia, mặc dầu chỉ má»›i ba mÆ°Æ¡i tám, trông đã nhÆ° má»™t bà trung niên béo ụt ịt
xấu xÃ.
Äầu tiên là Zaphia và Abel không biết phải đối xá» vá»›i nhau nhÆ° thế nà o và và i tuần sau đó thì Abel hiểu ra là quan hệ giữa hai ngÆ°á»i vá»›i nhau không còn có thể nhÆ° trÆ°á»›c kia được nữa. Zaphia không là m gì để kÃch thÃch Abel và cÅ©ng chẳng tá» ra hứng thú gì vá»›i những cố gắng của anh. Anh lấy là m buồn thấy vợ không quan tâm. Anh định cho chị ta chú ý đến công việc của anh hÆ¡n, nhÆ°ng chị không thiết. Chị ta chỉ
hà i lòng vá»›i việc ở nhà và không muốn dÃnh dáng gì đến Công ty Nam tÆ°á»›c. Anh Ä‘Ã nh cứ để chị nhÆ° váºy, và không biết mình còn có thể trung thà nh vá»›i vợ được bao lâu nữa. Trông thấy Florentyna anh mừng rỡ bao nhiêu thì thấy Zaphia anh lại lạnh lùng bấy nhiêu. Cùng ngủ vá»›i nhau nhÆ°ng anh tránh không là m tình vá»›i chị. Äôi khi có là m thì anh lại nghÄ© đến những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà khác. Lâu dần, anh kiếm cá»› Ä‘i vắng khá»i Chicago và để tránh cái nhìn nhÆ° lặng lẽ trách móc và rầu rÄ© của Zaphia.
Anh bắt đầu đi những chuyến xa vỠcác khách sạn khác đem Florentyna đi theo và o những kỳ cô nghỉ hè. Sau khi trở vỠMỹ, anh bỠra sáu tháng đầu đi thăm các khách sạn của công ty Nam tước như anh đã là m hồi tiếp quản Công ty Rich Mong sau khi
Davis Loroy qua Ä‘á»i. Trong năm, khách sạn nà o cÅ©ng trở lại được vá»›i những tiêu chuẩn anh mong đợi.
NhÆ°ng Abel muốn tiến lên hÆ¡n nữa. Anh báo cho Curtis Fenton biết trong má»™t cuá»™c há»p của công ty là tổ nghiên cứu thị trÆ°á»ng của anh đã khuyên anh nên cho xây má»™t khách sạn ở Mexico và má»™t nứa ở Brazil, trong khi đó há» vẫn Ä‘ang tìm những vùng đất má»›i để xây khách sạn Nam tÆ°á»›c.
- Nam tÆ°á»›c Mexico City và Nam tÆ°á»›c Rio de Janeiro, - Abel nói. Anh thÃch nghe những cái tên đó vì nó âm vang.
- ông có đủ kinh phà để xây được những cái đó, - Curtis Fenton nói. trong khi ông Ä‘i vắng thì tiá»n đã tÃch luỹ được nhiá»u đấy. ông có thể xây Nam tÆ°á»›c ở bất cứ nÆ¡i nà o ông muốn. CÓ Trá»i mà biết được đến bao giá» thì ông má»›i thôi không xây nữa, hả ông Rosnovski".
- Má»™t ngà y kia, ông Fenton ạ, tôi sẽ xây má»™t Nam tÆ°á»›c ở ngay Warsaw, rồi sau đó tôi sẽ thôi, - Abel nói. - Có thể là tôi đã góp phần đánh bại được bá»n Äức rồi, nhÆ°ng tôi vẫn còn có món nợ phải thanh toán vá»›i bá»n Nga nữa.
Curtis Fenton cÆ°á»i. (Chỉ mãi đến tối, khi kể lại chuyện cho vợ nghe, ông ta má»›i hiểu được là Abel Rosnovski đã quyết tâm xây cho được má»™t Nam tÆ°á»›c ở Warsaw).
- Còn đối với ngân hà ng của Kane thì sao rồi?
Abel bá»—ng đổi giá»ng là m Curtis Fenton chá»™t dạ.
ông lo ngại thấy Abel Rosnovski vẫn còn cho là William Kane phải chịu trách nhiệm vá» cái chết quá sá»›m của Davis Loroy. ông mở hồ sÆ¡ đặc biệt ra xem lại ông Ä‘á»c:
- Lester, Kane và công ty có chứng khoán chia ra cho mÆ°á»i bốn thà nh viên của gia đình Lester cùng vá»›i sáu ngÆ°á»i là m việc trÆ°á»›c kia và hiện nay, trong khi đó bản thân ông Kane là cổ đông lá»›n nhất vá»›i tám phần trăm của quỹ ủy thác gia đình.
- CÓ ngÆ°á»i nà o của gia đình Lester muốn bán cổ phiếu không? Abel há»i.
- Nếu chúng ta trả giá cao thì mua được. CÔ Susan Lester, con gái của Chales Lester trước đây, đã cho chúng tôi biết là cô có thể xét đến bỠphần chứng khoán của cô, và ông Peter Parfitt, một cựu phó chủ tịch của Lester, cũng tỠra quan tâm đến việc chúng ta muốn mua lại.
- HỌ chiếm tỷ lệ bao nhiêu?
Susan Lester có sáu phần trăm. Peter Parfitt chỉ có hai phần trăm.
HỌ muốn bao nhiêu?
Curtis Fenton lại nhìn và o hồ sÆ¡ trong khi Abel cÅ©ng liếc nhìn và o báo cáo hà ng năm má»›i nhất của Lester. Anh dừng lại ở Äiá»u thứ bảy.
- CÔ Susan muốn hai triệu đô la cho chỗ sáu phần trăm của cô, còn ông Parfitt đòi một triệu đô la cho chỗ hai phần trăm.
- ông Parfitt tham quá đấy, Abel nói. "Váºy chúng ta chá» cho đến khi nà o ông ta tháºt đói. ông hãy mua ngay chứng khoán của cô Susan Lester mà không cần nói ông đại diện cho ai, còn khi nà o ông Parfitt thay đổi ý kiến thì ông báo cho biết".
Curtis Fenton lên tiếng ho.
- ông có thấy phiá»n Ä‘iá»u gì không, ông Fenton. - Abel há»i.
Curtis Fenton ngáºp ngừng. "Không, không có gì, - ông dè dặt đáp.
- Thế thì tốt, vì tôi sẽ để cho má»™t ngÆ°á»i nháºn tà i khoản đó, má»™t ngÆ°á»i chắc là ông biết rồi, Henry Osbome.
- Nghị sÄ© Osborne ấy Æ° - Curtis Fenton há»i.
- Phải, ông có quen ông ta không ?
- Tôi chỉ biết tiếng - Fenton nói vá»›i má»™t giá»ng nhÆ° không thÃch lắm va ông cúi đầu xuống.
Abel không để ý Anh biết tiếng Henry đã Ä‘Ã nh, nhÆ°ng anh còn biết ông ta có khả năng vượt qua những bá»n quan liêu trung gian và có được những quyết định chÃnh trị nhanh chóng, do đó Abel xét có thể mạo hiểm vá»›i ông ta được. Ngoà i ra, hai ngÆ°á»i Ä‘á»u có mối căm thù chung đối vá»›i ông Kane.
- Tôi cÅ©ng má»i ông Osborue là m giám đốc của Công ty Nam tÆ°á»›c đặc trách vá» tà i khoản Kane. Äiá»u nà y phải được coi là hết sức máºt, váºy xin ông giữ kÃn cho.
- Vâng, tuỳ ông, - Fenton buồn bã nói. ông nghÄ© bụng không biết mình có nên nói ra Ä‘iá»u hoà i nghi của mình cho Abel Rosnovski biết không.
- Giải quyết xong với cô Susan Lester thì ông cho tôi biết ngay nhé.
Vâng, thÆ°a ông Rosnovski, - Curtis Fenton đáp nhÆ°ng không ngá»ng đầu lên.
Abel quay vỠkhách sạn Nam tước ăn trưa. Henry Osborne đang ở đó đợi anh.
Ngà i nghị sĩ, - Abel lên tiếng chà o ông ta trong nhà sảnh.
Nam tÆ°á»›c, - Henry đáp lại, rồi hai ngÆ°á»i khoác tay nhau Ä‘i và o nhà ăn, ngồi ở má»™t chiếc bà n trong góc. Abel mắng tháºm tệ má»™t anh phục vụ vì áo anh ta để thiếu má»™t khuy
Vợ ông khá»e không, Abel?
Khá»e lắm, còn vợ ông, Henry.
- Rất cừ, - Cả hai ngÆ°á»i cùng nói dối.
- CÓ tin gì hay không?
- CÓ đấy Cái miếng đất ở Atlanta mà ông cần đã được trông coi cẩn tháºn, - Henry nói bằng má»™t giá»ng kÃn đáo. "Giấy tá» cần thiết trong và i ngà y nữa xong.
ông có thể bắt đầu xây Nam tước Atlanta và o khoảng đầu tháng."
- Chúng ta không là m cái gì bất hợp pháp đấy chứ?
- Không có gì để những ngÆ°á»i cạnh tranh vá»›i ông có thể mó đến được, Ä‘iá»u đó tôi đảm bảo, Abel. - Henry Osborue cÆ°á»i.
Thế thì tốt, Henry. Tôi không muốn rắc rối vá»›i pháp luáºt.
- Không, không, - Henry nói. "Chỉ có ông với tôi biết vỠchuyện nà y thôi".
- Tốt, - Abel nói. "Trong những năm qua ông đã giúp tôi được nhiá»u lắm, Henry, và tôi có chút quà nà y cho ông vá» những cái ông đã là m. ông có muốn trở thà nh má»™t trong những giám đốc của Công ty Nam tÆ°á»›c không?
- váºy thì vinh dá»± cho tôi lắm, Abel.
- ông đừng nói thế. ông đã giúp cho tôi có được biết bao nhiêu giấy phép xây dá»±ng, quý hoá biết chừng nà o. Tôi thì tôi chẳng bao giá» có thá»i gian Ä‘i giao thiệp vá»›i những nhà chÃnh trị và đám quan liêu cả Thế mà há» thì há» lại cứ muốn giao thiệp vá»›i những
ngÆ°á»i tốt nghiệp Hazward kia, mà ngược lại đám nà y lại rất coi thÆ°á»ng há» chứ.
- ông đối với tôi thế là rộng rãi lắm, Abel.
- Chẳng qua là đáp nghÄ©a đối vá»›i ông thôi. Bây giá» thì tôi muốn ông là m việc nà y lá»›n hÆ¡n mà lại thiết thân đến chúng ta nữa, nhÆ°ng phải rất bà máºt má»›i được Việc nà y không tốn thì giá» của ông lắm nhÆ°ng lại giúp cho chúng ta có thể trả thù được cái ông bạn chung của chúng ta ở Boston ấy, ông William Kane.
NgÆ°á»i quản lý nhà ăn Ä‘Æ°a đến hai Ä‘Ä©a bÃt-tết thịt bò tháºt ngon. Henry chăm chú nghe Abel trình bà y kế hoạch của anh ta vá» William Kane.
****
Mấy ngà y sau, và o mùng 8 tháng 5, 1946, Abel Ä‘i New York để dá»± lá»… ká»· niệm chiến thắng. Anh tổ chức má»™t bữa tiệc cho hÆ¡n má»™t nghìn cá»±u binh Ba lan ở khách sạn Nam tÆ°á»›c, má»i tÆ°á»›ng Kasimierz Sosnkowski là tổng chỉ huy các lá»±c lượng Ba lan ở Pháp sau năm 1943, là m khách tham dá»±. Abel đã chỠđợi sá»± kiện nà y từ mấy tuần trÆ°á»›c, và anh Ä‘em theo Florentyna vá» New York, Zaphia ở lại Chicago.
Äêm liên hoan, phòng tiệc của khách sạn Nam tÆ°á»›c New York được trang hoà ng lá»™ng lẫy, tất cả 120 bà n tiệc Ä‘á»u cá» sao vạch của Mỹ và cá» trắng Ä‘á» của Ba lan. Chung quanh tÆ°á»ng Ä‘á»u có ảnh của các tÆ°á»›ng lÄ©nh Eisenhower, Patton, Bradley, Clark, Paderewski và Sikorsky. Abel ngồi ở giữa bà n đầu, viên tÆ°á»›ng ngồi phÃa bên phải anh và Florentyna, bên trái.
TÆ°á»›ng Sosnkowski đứng lên phát biểu và tuyên bố Trung tá Rosnovski đã được bầu là m chủ tịch suốt Ä‘á»i của Há»™i cá»±u binh Ba Lan vì những hy sinh to lá»›n của ông cho sá»± nghiệp chung Ba lan - Mỹ, nhất là việc ông đã dà nh khách sạn Nam tÆ°á»›c New York cho quân Ä‘á»™i suốt thá»i kỳ chiến tranh. Má»™t ngÆ°á»i ở cuối phòng, có lẽ uống nhiá»u rượu đã hÆ¡i say, lên tiếng hét to:
- Chúng ta sống sót được vá»›i bá»n Äức thì cÅ©ng sống sót được vá»›i bữa tiệc nà y của Abel.
Hà ng nghìn cá»±u binh cùng cÆ°á»i lên vui vẻ, chúc Abel bằng rượu vốt ka của Danzig. Rồi há» yên lặng nghe viên tÆ°á»›ng nói vá» tình cảnh Ba lan sau chiến tranh vẫn còn bị nÆ°á»›c ngoà i xâm chiếm, kêu gá»i má»i ngÆ°á»i hãy tiếp tục đấu tranh để già nh lại chủ quyá»n cho quê hÆ°Æ¡ng đất nÆ°á»›c. Abel tin rằng má»™t ngà y kia Ba lan sẽ được tá»± do và anh sẽ còn sống để được thấy tòa lâu Ä‘Ã i trả vá» cho anh. Tuy nhiên, anh vẫn còn nghi ngại, không biết rồi có thá»±c hiện được ý nguyện đó không
Viên tÆ°á»›ng tiếp tục nhắc nhở má»i ngÆ°á»i rằng những ngÆ°á»i Mỹ gốc Ba lan, nếu tÃnh theo đầu ngÆ°á»i, còn hy sinh nhiá»u nhân mạng và tiá»n của hÆ¡n bất cứ nhóm ngoại kiá»u nà o khác ở Mỹ. "Thá» há»i có bao nhiêu ngÆ°á»i Mỹ tin rằng Ba lan đã mất sáu triệu
ngÆ°á»i .trong khi đó Tiệp Khắc chỉ mất có mÆ°á»i vạn?
Má»™t số ngÆ°á»i bảo là chúng ta ngốc không chịu đầu hà ng ngay khi biết là thế nà o mình cÅ©ng bị đánh bại.
Má»™t dân tá»™c đã biết dùng ky binh để chống lại xe tăng của bá»n Quốc xã thì sao có thể bị đánh bại được? Các bạn thấy đó, rõ rà ng là bây giá» chúng ta không bị bại".
Abel lấy là m buồn thấy rằng phần lá»›n ngÆ°á»i Mỹ vẫn còn cÆ°á»i khi há» nghe nói đến cố gắng chiến tranh của Ba lan, nhất là khi nghe nói đến anh hùng chiến đấu của Ba lan. Viên tÆ°á»›ng kia lại thuáºt lại cho cá» tá»a nghe vá» câu chuyện Abel dẫn má»™t Ä‘oà n ngÆ°á»i Ä‘i cứu đồng ngÅ© bị chết và bị thÆ°Æ¡ng trong tráºn Remagen. Viên tÆ°á»›ng nói xong và ngồi xuống rồi, các cá»±u binh Ä‘á»u đứng dáºy hoan hô hai ngÆ°á»i mãi.
Florentyna rất lấy là m tự hà o vỠcha mình.
Abel rất ngạc nhiên thấy sáng hôm sau báo chà đá»u đăng lại chuyện đó. TrÆ°á»›c nay, những thà nh tÃch của Ba lan Ãt khi được tÆ°a lên báo chà xuất hiện trong tá» báo riêng của há» thôi. Anh nghÄ© bụng giá nhÆ° mình không phải là Nam tÆ°á»›c Chicago thì báo chà cÅ©ng chẳng nhắc đến chuyện nà y là m gì đâu. Tá»± nhiên Abel được hưởng cái vinh dá»± nhÆ° má»™t anh hùng Mỹ chÆ°a được ca tụng, và suốt ngà y hôm đó anh phải đứng cho ngÆ°á»i ta chụp ảnh và phá»ng vấn.
Äến tối thì Abel má»›i cảm thấy thất vá»ng. Viên tÆ°á»›ng đã lên máy bay Ä‘i Los Angeles là m việc khác, Florentyna trở vá» trÆ°á»ng ở La ke Forest, George ở Chicago, còn Henry Osborne đã Ä‘i Washington. Khách sạn Nam tÆ°á»›c New York bá»—ng trở nên quá rá»™ng và trống vắng đối vá»›i Abel. Tuy nhiên, anh không có ý muốn trở vá» Chicago vá»›i Zaphia.
Anh quyết định ăn sá»›m ở dÆ°á»›i nhà rồi xem lại má»™t loạt những báo cáo hà ng tuần của các khách sạn khác trong công ty, sau đó lên căn phòng ở gác thượng, cạnh phòng là m việc. Anh Ãt khi ăn má»™t mình trong phòng riêng, trái lại muốn được ăn ở phòng ăn chung của khách sạn để tiện quan sát các hoạt Ä‘á»™ng. Cà ng có thêm nhiá»u khách sạn má»›i, anh cà ng lo sợ mất Ä‘i mối quan hệ chặt chẽ vá»›i các nhân viên ở dÆ°á»›i.
Abel Ä‘i thang máy xuống nhà , dừng lại ở quầy tiếp tân há»i xem tối nay có bao nhiêu ngÆ°á»i thuê phòng, nhÆ°ng anh chợt nhìn thấy má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà khá đẹp Ä‘ang đứng đó ghi tên. Anh tin chắc là mình có quen biết ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nà y, nhÆ°ng ở chá»— anh đứng khó nháºn ra được. Khoảng ngoà i ba mÆ°Æ¡i, anh nghÄ© bụng.
Viết xong, cô ta quay ra nhìn anh.
- Abel, - cô ta nói. "Gặp anh tuyệt quá".
- Trá»i đất Æ¡i, Melaniel Tôi không nháºn được ra cô nữa.
Còn anh thì ai cÅ©ng nháºn ra được, Abel.
- Tôi không biết là cô đang ở New York.
Chỉ qua một đêm thôi. Tôi ở đây có việc cho tỠbáo.
- CÔ là nhà báo à ? - Abel há»i có vẻ không tin.
- Không, tôi là cố vấn kinh tế cho má»™t số tá» báo có trụ sở ở Dallas. Tôi đến đây nghiên cứu vá» thị trÆ°á»ng.
Hay đấy nhỉ.
- Không hay lắm đâu, - Melanie nói, nhưng có việc là m cho đỡ hư thôi.
- CÔ có thì giỠăn tối với tôi được không?
- à kiến hay đấy, Abel. Nhưng tôi cần đi tắm thay quần áo cái đã, anh chỠđược chứ.
- Tất nhiên, tôi chỠđược. Hẹn gặp cô ở nhà ăn chÃnh nhé. CÔ đến chá»— bà n tôi, khoảng má»™t tiếng đồng hồ thôi.
CÔ mỉm cÆ°á»i rồi Ä‘i theo chú nhá» ra thang máy. Abel ngá»i thấy mùi nÆ°á»›c hoa lúc cô bÆ°á»›c qua. Abel và o nhà ăn xem bà n của anh có hoa tÆ°Æ¡i không, rồi và o bếp chá»n thức ăn sẽ gá»i cho Melanie.
Cuối cùng không còn gì để là m nữa, anh ngồi và o đó chá». Anh luôn luôn liếc nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra cá»a nhà ăn xem Melanie có đến không. CÔ ta sá»a soạn đến hÆ¡n má»™t tiếng má»›i xong, nhÆ°ng cÅ©ng bõ cho anh chá». Lúc cô ta xuất hiện ở cá»a và o trong tấm áo dà i bó sát ngÆ°á»i và long lanh dÆ°á»›i ánh đèn nhà ăn, trông cô tháºt đẹp và lịch sá»±. NgÆ°á»i phụ trách nhà ăn vá»™i Ä‘Æ°a cô đến bà n Abel ngồi. Anh đứng dáºy đón, trong khi má»™t ngÆ°á»i hầu bà n mở chai rượu Krug và rót ra hai cốc.
- Hoan nghênh cô, Melanie. - Abel rót và nâng cốc.
"Rất mừng gặp lại cô ở Nam tước".
- Rất mừng được gặp lại Nam tước, - cô nói, "nhất là trong ngà y kỷ niệm chiến thắng".
- CÔ nói thế là sao? - Abel há»i.
- Tôi Ä‘á»c báo thấy nói vá» bữa tiệc lá»›n của anh, lại được biết anh mạo hiểm cứu những đồng Ä‘á»™i bị thÆ°Æ¡ng ở Remagen. Chuyện hấp dẫn lắm. Hóa ra anh là má»™t chiến sÄ© vô danh nhÆ°ng nổi tiếng.
- HỌ nói quá lên đó thôi, - Abel nói.
- Tôi chÆ°a há» thấy anh khiêm tốn bao giá», Abel, vì váºy tôi tin rằng những Ä‘iá»u há» thuáºt lại là đúng.
Anh rót cho cô ta cốc sâm banh thứ hai.
- Sá»± tháºt là trÆ°á»›c nay tôi chỉ sợ có cô thôi, Melanie.
Nam tước mà còn biết sợ ai nữa? Tôi không tin.
- Äúng đấy, tôi không phải má»™t anh chà ng quý tá»™c ở miá»n Nam, nhÆ° cô đã có lần nháºn xét nhÆ° thế rồi đấy
- Anh luôn luôn nhắc đến những chuyện cÅ©. - CÔ mỉm cÆ°á»i rồi há»i đùa: "Thế anh có lấy cô gái Ba lan xinh đẹp không
- CÓ tôi có lấy
- CÓ hạnh phúc không? .
- Không hay lắm. CÔ ta bây giỠbéo tròn, đã bốn mươi rồi, và chẳng còn hấp dẫn gì đối với tôi nữa.
- Rồi sau đó anh sẽ bảo là cô ta không hiểu được anh chứ gì, - Melanie nói, giá»ng cô có vẻ thÃch thú vừa nghe Abel nói.
- Thế cô có kiếm được chồng cho mình không? - Abel há»i.
- á»’ có chứ, - Melanie đáp. "Tôi lấy má»™t anh chà ng thá»±c sá»± quý tá»™c ở miá»n Nam, vá»›i đủ những tiêu chuẩn của nó".
- Thế thì rất mừng cho cô, - Abel nói.
- Năm ngoái tôi ly dị anh ta rồi, vá»›i má»™t khoản tiá»n lá»›n
- á»’ tiếc quá nhỉ, - Abel nói, nhÆ°ng trong bụng lại thÃch. "Cô uống thêm sâm banh nữa chứ
Anh có định tìm cách quyến rũ tôi không đấy, Abel?
- Chá» cô ăn xong đã chứ, Melanie. Mặc dầu thế hệ đầu tiên của những ngÆ°á»i Ba lan nháºp cÆ° có má»™t số tiêu chuẩn đấy, nhÆ°ng tôi phải thừa nháºn nếu có quyến rÅ© thì bây giá» là đến lượt tôi.
Váºy tôi phải cảnh cáo anh trÆ°á»›c, Abel, là từ khi ly dị chồng tá»›i giá» tôi chÆ°a ngủ vá»›i má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o khác. Chả thiếu gì đâu, nhÆ°ng không có ai ra hồn cả Sá» soạng thì nhiá»u đấy, nhÆ°ng yêu thì quá Ãt.
HỌ ăn cá hun khói, kem trứng và phó mát Rothshild. HỌ kể lại cho nhau nghe vá» Ä‘á»i mình từ cuá»™c gặp lần trÆ°á»›c đến nay.
- Lên tầng thượng uống cà -phê chứ. Melanie?
- Sau má»™t bữa ăn thịnh soạn thế nà y, còn có cách chá»n lá»±a nà o khác nữa đâu? - CÔ ta nói.
Abel cÆ°á»i và khoác tay cô ra khá»i nhà ăn rồi và o thang máy. CÔ ta hÆ¡i loạng choạng vá»›i đôi già y gót cao khi bÆ°á»›c và o thang máy. Abel bấm và o nút số 42.
Melanie nhìn những con số chạy, má»—i khi qua má»™t tầng. "Tại sao không có tầng mÆ°á»i bẩy" cô ngây thÆ¡ há»i. Abel không biết trả lá»i thế nà o.
Lần trước tôi uống cà phê trong phòng anh... - Melame định nói nữa.
Thôi đừng nhắc lại, - Abel nói, sợ cô ta nhắc đến chuyện Ä‘au thÆ°Æ¡ng cÅ©. HỌ bÆ°á»›c ra ngoà i thang máy và o tầng 42 và chú nhá» chạy đến mở cá»a phòng.
Trá»i Æ¡i - Melani nhìn căn phòng thốt lên. abel, phải nói là anh đã há»c được cách sống của má»™t đại triệu phú rồi đấy. Tôi chÆ°a từng thấy những gì quá đáng đến nhÆ° thế nà y".
Abel Ä‘ang sắp giÆ¡ tay ra ôm lấy cô thì có tiếng gõ cá»a. Má»™t nhân viên phục vụ trẻ Ä‘Æ°a cà phê vá»›i má»™t chai Remy Martin đến.
- Cám ơn chú, Mike, - Abel nói. "Tối nay chỉ có thế thôi là hết".
- Thế là hết Æ°? - Melanie cÆ°á»i nói.
Chú phục vụ nghe thấy thế đỠmặt, nhưng vì chú là da đen nên không rõ. Chú nhanh chóng bước ra ngoà i.
Abel rótc cà phê và rượu brandy. CÔ ta từ từ nhấp rượu, ngồi bắt tréo hai chân. Abel cũng muốn ngồi bắt tréo hai chân nhưng anh chưa biết xoay thế nà o. Lúng
túng một lát, anh nằm ngay xuống bên cạnh cô. CÔ ta xoa tóc anh. Anh đưa tay lần lần lên đùi cô. HỌ bắt đầu hôn nhau thì Melanie đưa chân hất chiếc giầy của cô bắn ra, vô ý thế nà o là m đổ luôn cả cà phê lên tấm thảm Ba Tư.
- ôi thôi chết? - cô nói. "Là m há»ng cái thảm đẹp của anh rồi".
- Mặc kệ nó đấy. - Abel nói và kéo cô lại gần mình, Ä‘Æ°a tay mở khóa kéo sau áo. Melanie cung cởi khuy áo sÆ¡-mi của anh. Abel vừa hôn vừa định cởi áo nhÆ°ng vÆ°á»›ng khuy ở tay áo, anh Ä‘Ã nh táºp trung và o cởi áo cho cô ta trÆ°á»›c. Thân hình của cô chÆ°a há» mất Ä‘i chút nà o cái đẹp của nó và vẫn đúng nhÆ° anh hình dung, chỉ có khác là bây giỠđầy đặn hÆ¡n. BỘ ngá»±c căng phồng và đôi chân dà i thon thả. Anh chịu không cởi được khuy tay áo nữa, Ä‘Ã nh buông cô để cởi cho xong, và anh biết rằng thân thể của mình chẳng ra thế nà o so vá»›i cô ta tháºt đẹp. Anh chợt nghÄ© đến tất cả những gì anh đã được há»c vá» phụ nữ thÆ°á»ng bị hút và o những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông có quyá»n lá»±c thì bây giá» anh thấy đúng là nhÆ° váºy. CÔ ta không nhăn nhó nhÆ° đã có lần trông thấy anh trÆ°á»›c đây. Anh từ từ vuốt ve ngá»±c cô và thân hình cô. Chiếc thảm Ba tÆ° xem ra còn tiện hÆ¡n cả giÆ°á»ng nữa. CÔ ta cÅ©ng vừa hôn anh vừa cởi hết những gì còn lại trên ngÆ°á»i.
Nghe tiếng cô ta rên rỉ, anh chợt hiểu ra đã lâu lắm mình không có được cảm giác đê mê nhÆ° váºy.
NhÆ°ng bây giá» cảm giác ấy trôi qua cÅ©ng rất nhanh. Cả hai ngÆ°á»i chẳng ai nói gì, há» nằm thở dốc má»™t lúc lâu
Bá»—ng Abel cÆ°á»i khẩy.
anh cÆ°á»i gì thế - Melanie há»i.
- Không - Abel nói - Anh nhá»› đến Ä‘oạn trong cuốn sách của bác sÄ© Johnson mô tả cái tÆ° thế quái gở của con ngÆ°á»i ta và cái sung sÆ°á»›ng chỉ có trong chốc lát.
Abel nằm lại và Melanie gối đầu lên vai anh. Abel lấy là m lạ thấy mình không còn thèm muốn gì cô ta nữa. Anh Ä‘ang nghÄ© xem tìm cách gì để cho cô Ä‘i khá»i đây mà không tá» ra thô bạo, thì cô bá»—ng nói. "Em không ở lại đây cả đêm được đâu, Abel. Em có cuá»™c hẹn sáng sá»›m mai nên phải Ä‘i ngủ má»™t lúc. Em không muốn để ngÆ°á»i ta tưởng cả đêm em nằm trên cái thảm Ba tÆ° nà y của anh".
- Em phải Ä‘i à ? - Abel nói, ra vẻ thất vá»ng nhÆ°ng thá»±c tình không thất vá»ng lắm.
- Em rất tiếc, anh ạ. - CÔ đứng dáºy và o buồng tắm.
Abel nhìn cô mặc áo và kéo giúp cho cô chiếc khóa kéo trên áo. Anh thấy cô mặc quần áo và có vẻ nhanh chóng và dễ dà ng hơn lúc vội vã cởi ra. Anh hôn lên bà n tay chà o cô.
- Anh hy vá»ng chúng ta sẽ lại sá»›m gặp nhau, - anh nói dối.
- Em cÅ©ng hy vá»ng thế. - CÔ ta nói, và cô cÅ©ng biết rằng anh ta không nói tháºt.
Anh khép cá»a lại rồi bÆ°á»›c đến Ä‘iện thoại ở bên giÆ°á»ng
- CÔ Melanie Leroy ở phòng nà o thế - Anh há»i.
ở dÆ°á»›i nhà chÆ°a trả lá»i ngay được. Anh nghe rõ cả tiếng giở sổ đăng ký.
Abel sốt ruột gõ ngón tay lên bà n.
- Không có ai đăng ký tên đó, thÆ°a ông, - dÆ°á»›i nhà trả lá»i. ở đây chỉ có bà Malanie Seaton từ Dallas, Texas đến lúc chiá»u và sáng mai sẽ Ä‘i luôn".
Äúng bà đó đấy, - Abel nói. "Hóa Ä‘Æ¡n của bà ta tÃnh và o tôi nhé".
- Thưa vâng.
Abel bá» máy xuống, Ä‘i tắm nÆ°á»›c lạnh má»™t lúc lâu trÆ°á»›c khi Ä‘i ngủ. Anh cảm thấy thoải mái, bÆ°á»›c đến bên lò sưởi, rồi lên giÆ°á»ng, tắt ngá»n đèn đã chứng kiến hà nh Ä‘á»™ng gian dâm đầu tiên của anh và để ý thấy vết loang cà phê trên thảm lúc nà y đã khô rồi.
Anh vừa giơ tay tắt đèn vừa nói to, "Con ** ngu ngốc".
Sau cái đêm đó, Abel còn thấy rất nhiá»u vết loang cà phê trên chiếc thảm Ba tÆ° và o những tháng tiếp theo, vết do những cô phục vụ ngoan ngoãn gây ra, vết do những ngÆ°á»i khách không mất tiá»n gây ra, vì anh vá»›i Zaphia má»—i lúc má»™t xa nhau hÆ¡n. Äiá»u Abel không tÃnh trÆ°á»›c được là vợ anh đã thuê thám tá» Ä‘iá»u tra vá» anh và sau đó kiện đòi ly dị. Ly dị là chuyện hầu nhÆ° không có trong cá»™ng đồng những bạn bè Ba lan, phần lá»›n chỉ là cách ly hoặc lặng lẽ bá» nhau. Abel cố thuyết phục Zaphia đừng là m thế, vì nhÆ° váºy sẽ có
ảnh hÆ°Æ¡ng đến chá»— đứng của anh trong cá»™ng đồng ngÆ°á»i Ba lan, không những thế sẽ còn ngăn cản những hoạt Ä‘á»™ng chÃnh trị xã há»™i của anh sau nà y.
NhÆ°ng Zaphia nhất quyết ly dị, dù muốn Ä‘i đến đâu thì Ä‘i. Abel ngạc nhiên, không ngá» cái ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà rất giản dị trong bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng thắng lợi của anh mà lại hóa ra, nhÆ° George nói, má»™t con qủy trong cuá»™c trả thù của cô ta nhÆ° váºy.
Lúc Abel há»i luáºt gia của anh xem đối phó thế nà o, má»›i biết trong năm qua đã có không biết bao nhiêu cô phục vụ và những khách trá» không mất tiá»n đến đây vá»›i anh rồi. Anh Ä‘Ã nh chịu thua kiện, và điá»u duy nhất anh còn đấu tranh được là giữ lấy Florentyna lúc nà y đã mÆ°á»i ba tuổi và là niá»m yêu thá»±c sá»± của Ä‘á»i anh. Zaphia, sau má»™t hồi gay go, chấp nháºn số tiá»n bồi thÆ°á»ng 500.000 đô la cá»™ng vá»›i ngôi nhà ở Chicago và quyá»n được gặp Florentyna và o ngà y cuối tuần của má»—i tháng.
Abel chuyển trụ sở và nhà riêng xuống New York. George gá»i anh là "Nam nÆ°á»›c Chicago lÆ°u vong, vì anh Ä‘i khắp nÆ¡i trên đất Mỹ xây khách sạn má»›i và chỉ khi nà o cần gặp Curtis Fenton anh má»›i trở vá» Chicago mà thôi.
|
27-07-2009, 12:57 PM
|
|
Äá»™i Xung KÃch
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 27
Bức thÆ° để mở nằm trên bà n trong phòng khách, bên chiếc ghế William Ä‘ang ngồi. Anh mặc áo ngủ và đã Ä‘á»c bức thÆ° ấy đến lần thứ ba, cố hình dung xem tại sao Abel Rosnovski lại muốn mua nhiá»u cổ phiếu của ngân hà ng Lester nhÆ° váºy, và tại sao ông ta lại cá» Henry Osbome là m giám đốc của công ty Nam tÆ°á»›c. William cảm thấy có
lẽ không nên cứ đoán mò nữa. Anh nhấc điện thoại lên.
Cái ông Chen má»›i nà y tháºt là giống bố. Khi anh ta đến căn nhà phÃa Äông Ä‘Æ°á»ng 68 thì không cần phải tá»± giá»›i thiệu nữa. Tóc anh ta bắt đầu chá»›m bạc ở đúng chá»— nhÆ° bố anh ta trÆ°á»›c kia, thân ngÆ°á»i tròn trặn trong má»™t bá»™ quần áo cÅ©ng nhÆ° của bố nữa.
CÓ lẽ cùng là bộ quần áo ấy chưa biết chừng. Wilham chăm chăm nhìn anh ta, cảm thấy anh không chỉ có giống bố mà thôi.
ông không nhá»› tôi đâu, ông William- nhà luáºt gia nói.
Trá»i Æ¡i - William thốt lên. cuá»™c tranh luáºn lá»›n ở trÆ°á»ng Harvard. Năm má»™t ngà n chÃn trăm hai mÆ°Æ¡i ... ?
- Hai mÆ°Æ¡i tám. ông thắng cuá»™c tranh luáºn đó và hy sinh vai trò há»™i viên Porcell của ông.
William báºt cÆ°á»i. "Có lẽ chúng ta ở cùng má»™t tổ thì hÆ¡n vì cái nhãn hiệu xã há»™i chủ nghÄ©a của ông sẽ cho phép ông hà nh Ä‘á»™ng NhÆ° má»™t nhà tÆ° bản không có gì đáng phải xấu hổ".
Anh đứng dáºy bắt tay Thaddeus Cohen. Hai ngÆ°á»i tưởng nhÆ° mình hãy còn Ä‘ang là sinh viên chÆ°a tốt nghiệp.
William mỉm cÆ°á»i. "Hồi ở Câu lạc bá»™ Porcell, ông đã không được uống gì. Bây giá» thì sao?".
Thaddeus Cohen lắc đầu. "Tôi không uống gì", và nháy mắt một cái khiến William rất nhớ lại hồi đó.
Tôi e rằng bây giá» tôi cÅ©ng đã trở thà nh má»™t nhà tÆ° bản chÃnh hiệu rồi".
Anh ta có cái đầu giống hệt nhÆ° bố. RÕ rà ng anh ta đã được thông báo đầy đủ hồ sÆ¡ vá» Rosnovski - Osborne và bây giá» sẵn sà ng gặp William. William đã giải thÃch lại sá»± việc đúng nhÆ° anh ta yêu cầu.
NhÆ° trÆ°á»›c kia, há» có báo cáo trÆ°á»›c mắt và báo cáo ba tháng má»™t lần. Ná»™i dung hết sức bà máºt, nhÆ°ng tôi muốn ông tìm ra bất cứ gì, - Wllliam nói. tại sao Abel Rosnovski lại mua chứng khoán Lester? Liệu ông ta còn cảm thấy tôi là ngÆ°á»i chịu trách nhiệm vá» cái chết của Davis Leroy không? Liệu ông ta còn tiếp tục đấu tranh vá»›i Kane và Cabot mặc dầu bây giá» nó đã nháºp và o vá»›i Lester không? Trong tất cả những chuyện nà y, vai trò của Henry Osborne là gì? Liệu má»™t cuá»™c gặp giữa tôi và Rosnovski có giải quyết gì không, nhất là nếu tôi nói ngân hà ng, chứ không phải tôi đã từ chối không chịu ủng há»™ Công ty Richmond"?.
Ngòi bút của Thaddeus Cohen chạy lẹt xẹt trên giấy đúng như trước kia bố anh đã là m.
Tất cả những câu há»i nà y cần được trả lá»i cà ng nhanh cà ng tốt Ä‘á» tôi có thể quyết định xem có phải thông báo cho ban giám đốc của tôi không.
Thaddeus Cohen mỉm cÆ°á»i dè dặt, má»™t cái cÆ°á»i giống nhÆ° của bố anh trÆ°á»›c kia, và đóng cặp lại. "Tôi rất tiếc là ông Ä‘ang dưỡng bệnh mà phải báºn tâm nhÆ° thế nà y. Tôi sẽ tìm hiểu ngay những sá»± việc nà y rồi trở lại vá»›i ông". Ra cá»a, anh ta dừng lại má»™t chút. "Tôi rất khâm phục Ä‘iá»u ông đã là m ở Remagen".
Mấy tháng sau đó, William đã nhanh chóng phục hồi sức khá»e, những vết sẹo trên mặt và trên ngá»±c hầu nhÆ° đã mất hẳn. Äêm đêm, Kate cùng thức vá»›i anh cho đến lúc nà o anh buồn ngủ. Chị thầm nói, tạ Æ¡n Chúa, anh không sao cả" .dần dần anh không còn nhức đầu ghê gá»›m và mất ngủ nữa, cánh tay phải đã trở lại bình thÆ°á»ng. Kate nhất Ä‘inh chÆ°a cho anh trở lại là m việc nếu chÆ°a Ä‘i nghỉ Ãt lâu ở vùng biển Tây
Äại tây dÆ°Æ¡ng. Trên biển, William nghỉ vá»›i Kate còn nhiá»u hÆ¡n thá»i gian trÆ°á»›c đây há» cùng ở Lon don. Kate lấy là m mừng là trên tà u không có ngân hà ng cho William hoạt Ä‘á»™ng, mặc dầu chị vẫn lo là nếu hai vợ chồng còn ở trên tà u thêm má»™t tuần nữa thì chắc thế nà o William cÅ©ng tìm cách mua lại con tà u nà y cho Lester và tổ chức lại hoà n toà n bá»™ máy vá»›i chÆ°Æ¡ng trình hoạt Ä‘á»™ng của nó, biến nó thà nh má»™t Ä‘Æ°á»ng hà ng hải khác. Trở vỠđến New York, anh đã là má»™t con ngÆ°á»i cháy nắng và đứng ngồi không yên, do đó Kate không thể ngăn anh trở lại ngân hà ng được.
William đã lại lao và o những vấn Ä‘á» của ngân hà ng Lester. BỘ máy bây giá» là má»™t loạt những ngÆ°á»i má»›i, được chiến tranh rèn luyện, hoạt Ä‘á»™ng nhanh nhẹn và có hiệu quả, quản lý những ngân hà ng hiện đại của Mỹ. Tổng thống Truman già nh thắng lợi bất ngá» má»™t nhiệm kỳ nữa ở Nhà Trắng sau khi tá» Diá»…n Ä‘Ã n Chicago đã Ä‘Æ°a lên những dòng tÃt rất lá»›n là Thomas E. Dewey thắng cá». William biết rất Ãt vá» vị cá»±u
thượng sÄ© nhá» bé của bang Missouri kia, anh chỉ Ä‘á»c báo và biết rằng đó là má»™t đảng viên Cá»™ng hòa rất trung thà nh, tin chắc đảng của ông sẽ tìm được ngÆ°á»i xứng đáng Ä‘Æ°a há» lên trong cuá»™c váºn Ä‘á»™ng bầu cá» năm 1952.
Báo cáo đầu tiên của Thaddeus Cohen cho biết Abel Rosnovski vẫn còn tìm cách mua chứng khoán của Lester. Anh ta đã tìm gặp tất cả những ngÆ°á»i được hưởng di chúc của Charles Lester nhÆ°ng chỉ có má»™t ngÆ°á»i nháºn lá»i. Susan Lester thì từ chối không chịu gặp luáºt sÆ° của William, vì váºy anh ta không là m sao biết được nguyên nhân việc cô ta bán Ä‘i sáu phần trăm cổ đông của mình. Anh chỉ Ä‘oán chắc là cô ta không có lý do tà i chÃnh nà o để là m nhÆ° váºy.
Tà i liệu báo cáo của Cohen rất hoà n chỉnh.
Hình nhÆ° Henry Osborne được chỉ định là m giám đốc Công ty Nam tÆ°á»›c tháng 5-1946 vá»›i trách nhiệm đặc biệt vá» tà i khoản trong ngân hà ng Lester. Quan trá»ng hÆ¡n nữa là Abel Rosnovski đã đảm bảo cho chứng khoán của Susan Lester chỉ có vá» tay ông ta
hoặc Osbome mà thôi. Hiện nay Rosnovski là m chủ sáu phần trăm ngân hà ng Lester và có vẻ sẵn sà ng trả Ãt nhất 750.000 đô la nữa để mua số hai phần trăm của Peter Parfit. William biết rất rõ là má»™t khi đã chiếm được 8 phần trăm rồi thì Rosnovski có thể là m gì. William còn thấy lo là tá»· lệ lãi suất của Lester không thuáºn lợi bằng Công ty Nam tÆ°á»›c bây giỠđã Ä‘ang cạnh tranh vá»›i những đối thủ nhÆ° Hilton và Sheraton William nghÄ© không biết có nên thông báo cho ban giám đốc vá» những Ä‘lá»u anh má»›i được biết nà y không, và còn nghÄ© không biết có nên trá»±c tiếp nói chuyện vá»›i Abel Rosnovski không. Mất mấy đêm không ngủ, anh quay sang há»i ý kiến Kate.
- Anh đừng là m gì hết, - Kate nói. "Äể xem có đúng những ý đồ của ông ta là nhÆ° váºy không đã chứ. CÓ khi lại là cÆ¡n bão trong tách nÆ°á»›c trà đó thôi".
- Với Henry Osborne là m tay sai thì có thể biết chắc là cơn bão còn ra ngoà i cả tách trà nữa. Anh không thể cứ ngồi đó mà chỠtìm hiểu xem âm mưu của hỠđối với mình là thế nà o.
- ông ta có thể thay đổi chứ, William. Chuyện giao dịch cá nhân với ông ta đến nay cũng đã hơn hai chục năm rồi còn gì.
Kate không nói gì thêm, nhÆ°ng William Ä‘Ã nh cứ cho là nhÆ° váºy. Anh không là m gì khác, chỉ chá» báo cáo hà ng quý của Chen, và mong rằng linh cảm của Kate là đúng.
|
27-07-2009, 12:57 PM
|
|
Äá»™i Xung KÃch
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 28
Công ty nam tÆ°á»›c kiếm được rất nhiá»u lợi nhuáºn trong tình hình kinh tế bùng nổ sau chiến tranh ở Mỹ. Từ những năm hai mÆ°Æ¡i đến giá», chÆ°a có khi nà o kiếm tiá»n được nhanh chóng và dá»… dà ng nhÆ° váºy. Và o những năm đầu của tháºp ká»· năm mÆ°Æ¡i, ngÆ°á»i ta bắt đầu tin rằng lần nà y thì sẽ bá»n lâu hÆ¡n. NhÆ°ng Abel không bằng lòng vá»›i những thà nh công của mình chỉ vá» mặt tà i chÃnh mà thôi. Bây giá» nhiá»u tuổi hÆ¡n, anh bắt đầu lo nghÄ© đến số pháºn của Ba lan trong thế giá»›i sau chiến tranh.
Anh cảm thấy thà nh công nói trên không cho phép mình là kẻ đứng ngoà i cách xa những bốn ngà n dặm nhÆ° váºy được. Anh còn nhá»› Pawel Za]eski, ông lãnh sá»± Ba lan ở Thổ NhÄ© Kỳ, đã nói vá»›i anh rằng có lẽ đến Ä‘á»i anh thì nÆ°á»›c Ba lan sẽ lại đứng lên được.
Abel là m bất cứ gì để có thể tác Ä‘á»™ng và thuyết phục Quốc há»™i Mỹ có thái Ä‘á»™ cứng rắn hÆ¡n trÆ°á»›c việc ngÆ°á»i Nga kiểm soát những vệ tinh Dông âu của há».
Cứ thấy má»—i chÃnh phủ cá»™ng sản liên tiếp ra Ä‘á»i ở đây, Abel lại cho rằng mình hy sinh vô Ãch. Anh bắt đầu váºn Ä‘á»™ng các chÃnh khách ở Washington, nói vá»›i các nhà báo và tổ chức tiệc tùng cho những ngÆ°á»i Mỹ gốc Ba lan, cho đến khi bản thân sá»± nghiệp của Ba lan cùng đồng nghÄ©a vá»›i "Nam tÆ°á»›c Chicago
Tiến sÄ© Teodor Szymanowski, trÆ°á»›c kia là giáo sÆ° ở trÆ°á»ng đại há»c Cracow, viết má»™t bà i xã luáºn trên báo Tá»± do vá» cuá»™c đấu tranh của Abel để được thừa nháºn", Abel láºp tức tìm đến ông ta ngay. Giáo sÆ° bây giỠđã già lắm rồi. Anh không ngỠông gầy gò ốm yếu đến nhÆ° váºy, chỉ có ý kiến của ông là rất mạnh mẽ.
ông nhiệt tình đón tiếp Abel, róc rượu vốt-ka Danzig má»i anh uống, mà không cần há»i anh có thÃch hay không.
Nam tÆ°á»›c Rosnovski nà y, - ông nói và đưa cốc rượu cho anh. - Từ lâu tôi đã khâm phục anh và cái cách anh Ä‘ang là m cho sá»± nghiệp của chúng ta. Mặc dầu chÆ°a có kết quả gì lắm, nhÆ°ng xem ra tình hình thì hình nhÆ° anh không mất lòng tin bao giá».
- Tôi mất sao được? Xưa nay tôi vẫn tin là bất cứ gì cũng có thể có được ở Mỹ.
- NhÆ°ng Nam tÆ°á»›c nà y, tôi e rằng những ngÆ°á»i hiện nay anh Ä‘ang tìm cách tác Ä‘á»™ng lại cÅ©ng chÃnh là những ngÆ°á»i đã để cho xảy ra chuyện đó. HỌ sẽ chẳng bao giá» là m gì tÃch cá»±c cho nhân dân ta được tá»± do đâu.
- Tôi không hiểu ý giáo sÆ° muốn nói gì. Tại sao há» lại không giúp đỡ chúng ta - Abel há»i.
Giáo sÆ° ngả ngÆ°á»i ra ghế.
- Nam tÆ°á»›c, chắc anh biết rằng các quân Ä‘oà n Mỹ đã được lệnh đặc biệt là tiến cháºm thôi để cho ngÆ°á»i Nga có thì giá» chiếm được vùng Trung âu cà ng nhiá»u cà ng tốt. Lẽ ra tÆ°á»›ng Patton đã đến Berlin trÆ°á»›c quân Nga từ lâu kia, nhÆ°ng Eisenhower bảo ông ta hãy từ từ ChÃnh là những ngÆ°á»i lãnh đạo của chúng ta ở Washington - những ngÆ°á»i mà anh định thuyết phục há» Ä‘em quân linh súng ống của Mỹ trở lại Châu âu ấy đã ra lệnh cho Eisenhower nhÆ° thế đấy.
- NhÆ°ng lúc đó há» chÆ°a thể biết được Liên XÔ sẽ thà nh ra thế nà o. NgÆ°á»i Nga cÅ©ng là đồng minh của chúng ta. Tôi thừa nháºn là năm 1945 chúng ta quá yếu và quá thiện chà vá»›i há», nhÆ°ng dù sao thì cÅ©ng không phải là ngÆ°á»i Mỹ đã phản bá»™i nhân dân Ba lan.
Szymanovski chưa nói tiếp. ông ngả thêm ra sau ghế và lim dim con mắt.
- Nam tước Rosnovski, tôi ước gì anh được biết đến ông em của tôi. Mãi đến tuần trước tôi mới được tin là nó đã chết cách đây sáu tháng trong một trại giam xô viết có lẽ không khác gì lắm với cái trại anh đã trốn ra được .
Abel dÆ°á»›n ngÆ°á»i tá»›i nhÆ° muốn chia buồn nhÆ°ng Szymanovski giÆ¡ tay ngăn lại
Không, anh đừng nói gì hết Tá»± anh đã biết những trại giam đó rồi. Anh phải là ngÆ°á»i đầu tiên hiểu ra rằng tình cảm bây giá» không còn quan trá»ng nữa. Chúng ta phải thay đổi thế giá»›i trong khi những ngÆ°á»i khác còn Ä‘ang ngủ - Szymanovski ngừng lại. -
Thằng em tôi chÃnh là đã bị ngÆ°á»i Mỹ giao cho ngÆ°á»i Nga.
Abel ngạc nhiên nhìn ông.
- NgÆ°á»i Mỹ Æ°? Sao có thể thế được? Nếu nhÆ° em của ông bị quân Nga bắt ở Ba lan thì...
Em tôi không bị bắt ở Ba lan bao giá». NÓ được thoát ra khá»i trại giam của Äức gần Frankfurt. NgÆ°á»i Mỹ giữ nó lại má»™t tháng trong má»™t. trại giam của những ngÆ°á»i không có nhà cá»a, rồi sau đó giao nó lại cho ngÆ°á»i Nga.
- Không thể thế được. CÓ lý gì hỠlại là m thế
- NgÆ°á»i Nga muốn rằng tất cả những ai là dân XlavÆ¡ được trả vá» quê quán. Trả vá» quê quán để há» có thể thủ tiêu hoặc bắt là m khổ sai. Cái gì Äức không là m được thì Nga là m. Tôi có thể chứng minh rằng em tôi đã sống trong khu vá»±c Mỹ chiếm đóng
hơn một tháng.
- NhÆ°ng, - Abel nói, - đó là trÆ°á»ng hợp cá biệt hay có nhiá»u ngÆ°á»i khác cÅ©ng nhÆ° váºy?
- ồ, có chứ, nhiá»u ngÆ°á»i khác nữa chứ, - Szymanovski thản nhiên nói- hà ng trăm ngà n ngÆ°á»i ấy chứ. CÓ lẽ đến má»™t triệu. có lẽ chả bao giá» chúng ta có được con số chÃnh xác. Rất có thể là giá»›i cầm quyá»n Mỹ giữ kÃn vá» chiến dịch Kee Chanl.
- Chiến dịch Kee Chanl là cái gì, sao tôi không nghe thấy ai nói bao giá»? Chắc chắn là nếu má»i ngÆ°á»i biết rằng những ngÆ°á»i Mỹ chúng ta thả những tù nhân đã được giải phóng cho há» chết ở Nga, thì há» sẽ phải khủng khiếp lắm chứ.
- Chẳng có tà i liệu chứng cớ gì vỠChiến dịch đó cả.
Mark Clark, Chúa phù há»™ cho ông ta, đã không tuân lệnh ấy và đã báo trÆ°á»›c cho má»™t số tù nhân biết, rồi lÃnh Mỹ giúp cho há» trốn được trÆ°á»›c khi Ä‘Æ°a và o trại bên kia. NhÆ°ng những ngÆ°á»i nà y vẫn còn Ä‘ang lẩn lút và chả bao giá» dám công nháºn chuyện đó. Má»™t trong những ngÆ°á»i bất hạnh ấy là thằng em tôi. - Giáo sÆ° dừng lại má»™t chút. - Dù sao bây giá» cÅ©ng đã quá muá»™n rồi.
- NhÆ°ng phải nói cho dân Mỹ biết chứ. Tôi sẽ thà nh láºp má»™t ủy ban, Ä‘i nói chuyện. Chắc chắn là Quốc há»™i sẽ nghe nếu chúng ta nói lên sá»± tháºt.
- Nam tÆ°á»›c Rosnovski, tôi nghÄ© Ä‘iá»u nà y quá lá»›n đối vá»›i anh.
Abel đứng vụt dáºy.
- Không, không, tôi không bao giỠđánh giá anh quá thấp đâu, - giáo sư nói. - Nhưng anh còn chưa hiểu được cái tâm địa của những nhà lãnh tụ thế giới.
NÆ°á»›c Mỹ bằng lòng giao lại nhÆ°ng ngÆ°á»i tá»™i nghiệp ấy cho Nga chỉ vì yêu cầu thế thôi. Tôi chắc há» không bao giá» nghÄ© rằng sẽ có những chuyện Ä‘em ra xá» hoặc tống giam. NhÆ°ng cho đến bây giá», sắp bÆ°á»›c sang tháºp ká»· 50 rồi, vẫn chÆ°a có ai thừa nháºn rằng mình gián tiếp chịu trách nhiệm vá» chuyện đó. Không, há» sẽ chẳng bao giá» thừa nháºn đâu. Äến má»™t trăm năm nữa cÅ©ng chẳng có ai thừa nháºn. Rồi đến lúc đó, sẽ chẳng có ai khác ngoà i các nhà sá» há»c sẽ quên mất rằng Ba lan mất nhiá»u sinh mạng trong chiến tranh hÆ¡n bất cứ quốc gia nà o khác trên trái đất nà y, kể cả nÆ°á»›c Äức. Tôi đã tưởng kết luáºn duy nhất anh có được ở đây là anh phải đóng má»™t vai trò trá»±c tiếp hÆ¡n trong chÃnh trị kia chứ.
- Tôi đã có suy nghÄ© vá» Ä‘iá»u đó nhÆ°ng chÆ°a thể quyết định được là là m nhÆ° thế nà o, bằng cách nà o.
- Tôi có quan Ä‘iểm riêng của mình vá» vấn Ä‘á» nà y, Nam tÆ°á»›c, váºy anh cứ liên lạc vá»›i tôi nhé. - ông già từ từ đứng dáºy và ôm lấy Abel. - Trong khi chỠđợi, anh là m gì được cho sá»± nghiệp của chúng ta thì cứ là m, nhÆ°ng anh đừng có ngạc nhiên má»—i khi ngÆ°á»i ta không chịu đến vá»›i anh nhé.
VỠđến khách sạn Nam tÆ°á»›c là Abel gá»i ngay Ä‘iện thoại và bảo tổng Ä‘Ã i cho anh nói chuyện vá»›i văn phòng thượng nghị sÄ© paull Douglas . paull Douglas là thượng nghị sÄ© phái tÆ° do của đảng Dân chủ ở Illinois, được bầu lên do bá»™ máy cua chicago giúp đỡ, ông ta thÆ°á»ng sẵn sà ng đáp ứng những yêu cầu cua Abel vì biết rằng cá» tri của ông gồm số ngÆ°á»i đông nhất trong cá»™ng đồng Ba lan. NgÆ°á»i trợ lý của ông là Adam
Tomaszewiczl, chuyên giao dịch với cỠtri Ba lan.
- Chà o ông, Adam, Abel Rosnovski đây. Tôi có Ä‘iá»u nà y hÆ¡i rắc rối muốn bà n vá»›i ngà i Thượng nghị sÄ©. ông có thể thu xếp cho tôi gặp sá»›m được không?
- Hôm nay ông ấy lại Ä‘i vắng, thÆ°a ông Rosnovski. Tôi biết là ông ấy sẽ vui lòng nói chuyện vá»›i ông và thứ năm nà y ông ấy má»›i vá». Tôi sẽ yêu cầu ông ấy gá»i trá»±c tiếp cho ông. Tôi có thể nói lại vá»›i ông ấy là vá» chuyện gì được không?
- Äược chứ. Là ngÆ°á»i Ba lan, chắc ông cÅ©ng quan tâm chuyện nà y. Tôi nghe từ những nguồn tin đáng tin cáºy là các nhà đương cục Mỹ ở Äức có giúp và o việc Ä‘Æ°a những ngÆ°á»i công dân Ba lan lÆ°u vong trở vá» vùng đất do Liên XÔ chiếm đóng và rất nhiá»u những công dân Ba lan ấy bị Ä‘Æ°a và o các trại lao tù của ngÆ°á»i Nga, và rồi từ đó đến nay không có tin tức gì của há» nữa.
Äầu dây đằng kia im lặng má»™t lát.
ông thượng nghị sÄ© vá» tôi sẽ nói ngay, thÆ°a ông Rosnovski. Xin cảm Æ¡n ông đã gá»i đến.
Ngà y thứ năm, ông thượng nhhl sÄ© không liên lạc vá»›i Abel. Ngà y thứ sáu và cuối tuần cÅ©ng không thấy gì Sáng thứ hai, Abel lại gá»i đến lần nữa. Lần nà y, vẫn là Dam Tomaszewicz trả lá»i Ä‘iện thoại.
- A thÆ°a vâng, ông Rosnovski, - Abel tưởng nhÆ° có thể nghe thấy ông ta ngượng ngáºp. - Ngà i thượng nghị sÄ© có dặn lại để nói vá»›i ông. Lúc nà y, ngà i Ä‘ang rất báºn, chắc ông cÅ©ng biết là có rất nhiá»u dá»± án phải thông qua trÆ°á»›c khi Quốc há»™i nghỉ. Nghị sÄ© có dặn tôi nói lại vá»›i ông là khi nà o rá»—i được là sẽ gá»i đến cho ông ngay.
- ông có nói với nghị sĩ những gì tôi đã nói không?
- CÓ chứ ạ. Nghị sÄ© bảo tôi nói lại để ông yên tâm vì những Ä‘iá»u đó chỉ là má»™t thứ tuyên truyá»n chống Mỹ thôi. Nghị sÄ© có cho ông biết đã nghe chÃnh má»™t ngÆ°á»i trong BỘ tham mÆ°u liên quân nói quân Ä‘á»™i Mỹ được lệnh không Ä‘Æ°a Ä‘i bất cứ ngÆ°á»i nà o lÆ°u vong Ä‘ang ở trong vùng Mỹ kiểm soát.
Tomaszewicz nói nhÆ° kiểu ông ta Ä‘á»c má»™t bản tuyên bố đã chuẩn bị sẵn, và Abel cảm thấy nhÆ° mình bị bÆ°ng bÃt và đây là lần đầu. TrÆ°á»›c đây, Thượng nghị sÄ© Douglas chÆ°a bao giá» né tránh nhÆ° váºy.
Abel bỠmáy xuống và bảo cô thư ký liên lạc với một thượng nghị sĩ khác, mà ông nà y thì đang nổi tiếng và không sợ có ý kiến vỠbất cứ ai.
văn phòng thượng nghỉ sÄ© Mccarthy há»i ai gá»i đến.
- Tôi sẽ cố tìm ngà i thÆ°Æ¡ng nghị sÄ©, - má»™t giá»ng nói trẻ đáp.
Mccarthy Ä‘ang là má»™t nhân váºt rất có quyá»n thế và Abel biết là may mắn lắm má»›i gá»i nói chuyện được vá»›i ông ta má»™t lúc.
- ông Rosenevski, - Mccarthy nói.
Abel tá»± há»i không biết ông ta cố tình Ä‘á»c sai tên mình Ä‘i hay đó là do liên lạc tồi.
- Vấn Ä‘á» cấp bách ông muốn bà n vá»›i tôi là gì thế- thượng nghị sÄ© há»i. Abel ngáºp ngừng. Anh hÆ¡i chá»™t dạ vì biết là mình Ä‘ang nói chuyện thẳng vá»›i ông ta.
- ông có Ä‘iá»u gì bà máºt cÅ©ng không ngại - anh nghe thượng nghị sÄ© nói thế, có lẽ vì ông ta cảm thấy anh ngáºp ngừng.
- Vâng, tất nhiên, - Abel nói rồi lại ngừng để suy nghÄ©. "Ngà i thượng nghị sÄ© đúng là má»™t ngÆ°á»i nói lên nguyện vá»ng của chúng tôi muốn được thấy Äông âu giải phóng khá»i ách đô há»™...".
- Phải, phải. Tôi cÅ©ng mừng thấy ông hoan nghênh Ä‘iá»u đó ông Rosenevski.
Lần nà y thì Abel yên trà là ông ta đã Ä‘á»c sai tên mình rồi, nhÆ°ng anh không nhắc đến chuyện đó là m gì
Còn vá» Äông âu, - nghị sÄ© nói tiếp, - Chắc ông biết là chỉ khi nà o bá»n phản bá»™i bị đẩy ra khá»i chÃnh phủ chúng ta thì lúc đó má»›i có hà nh Ä‘á»™ng thá»±c sá»± để giải phóng đất nÆ°á»›c Ä‘ang bị giam hãm của ông được.
- Vâng, chÃnh đó là điá»u tôi muốn nói vá»›i ngà i Thượng nghị sÄ©. Ngà i đã rất thà nh công trong việc tố cáo sá»± lừa dối trong chÃnh phủ chúng ta. NhÆ°ng cho đến nay, má»™t trong những tá»™i lá»›n của há» vẫn chÆ°a bị tố giác
- ông nói đến tá»™i lá»›n nà o thế, ông Rosenevski? Từ khi đến Washington tôi đã thấy được rất nhiá»u rồi.
- Tôi muốn nói đến. . . - Abel ngồi thẳng lại trên ghế,-... việc các nhà cầm quyá»n Mỹ buá»™c hà ng ngà n công dân Ba lan phải hồi cÆ° sau khi chiến tranh kết thúc. HỌ vô tá»™i nhÆ°ng bị trả vá» Ba lan rồi Ä‘Æ°a sang Liên XÔ để là m khổ sai, và đôi khi còn bị giết nữa. - Abel chá» trả lá»i, nhÆ°ng anh không thấy nói gì. Anh nghe thấy cạch má»™t tiếng, không biết có ai nghe câu chuyện nà y không.
- Là m sao ông có thể ngu ngốc đến nhÆ° váºy được, ông Rosenevski? - thượng nghị sÄ© nói, hoà n toà n vá»›i má»™t giá»ng khác trÆ°á»›c.
- ông dám gá»i Ä‘iện thoại cho tôi để nói rằng những ngÆ°á»i Mỹ- những nhân váºt rất trung thà nh của Mỹ - đã Ä‘Æ°a hà ng ngà n ngÆ°á»i Ba lan vá» Nga rồi không ai được biết tin tức gì vá» há» nữa? ông muốn tôi tin được Ä‘iá»u đó sao? Ngay đến má»™t ngÆ°á»i nông dân Ba lan cÅ©ng không thể ngu ngốc nhÆ° thế được. không hiểu tại sao có hạng ngÆ°á»i có thể chấp nháºn được Ä‘iá»u đó mà không có chứng cá»› gì? Váºy ông cÅ©ng muốn tôi tin rằng những ngÆ°á»i lÃnh Mỹ đó là không trung thà nh hay sao? CÓ phải ông muốn thế không ông Rosenevski, ông cho tôi biết tại sao ông lại nghÄ© nhÆ° váºy? Chẳng lẽ ông ngốc đến mức tin ở tuyên truyá»n của địch nhÆ° váºy sao? Tại sao ông là m mất thì giá» của má»™t thượng nghị sÄ© Mỹ Ä‘ang báºn bao nhiêu thứ việc chỉ vì má»™t lá»i bịa đặt của ngÆ°á»i ta cố tình gây hoang mang trong cá»™ng đồng những ngÆ°á»i nháºp cÆ° ở Mỹ thế
Abel ngồi im không Ä‘á»™ng Ä‘áºy, sững ngÆ°á»i vá» chuyện ông thượng nghị sÄ© mắng má». TrÆ°á»›c khi ông ta chấm dứt má»™t loạt những lá»i lẽ nhÆ° váºy, Abel đã biết là có cãi lại cÅ©ng vô Ãch. Anh lấy là m mừng là vì nói Ä‘iện thoại nên vị thượng nghị sÄ© không trông thấy vẻ mặt ngạc nhiên quái lạ của anh.
- Thượng nghị sÄ©, tôi chắc ngà i nói đúng và tôi xin lá»—i đã là m mất thì giá» của ngà i, - Abel bình tÄ©nh đáp lại - Tôi không nghÄ© được nhÆ° váºy.
- Phải, cÅ©ng để cho ông thấy rằng bá»n khốn kiếp chúng lừa dối ngÆ°á»i ta ghê lắm, - Mccarthy nói, giá»ng đã má»m hÆ¡n, - ông phải luôn luôn Ä‘á» phòng bá»n chúng. Dù sao, tôi cÅ©ng hy vá»ng từ nay trở Ä‘i ông thấy rõ hÆ¡n mối nguy mà nhân dân Mỹ luôn luôn gặp phải.
- Vâng, tôi thấy rõ, Thượng nghị sĩ. Một lần nữa cảm ơn ngà i đã bỠthì giỠnói chuyện riêng với tôi. Xin chà o ngà i Thượng nghị sĩ.
Chà o ông Rosenevski.
Abel nghe tiếng Ä‘iện thoại cạch má»™t cái. Anh biết rằng tiếng cạch ấy chẳng khác gì đóng cá»a.
|
|
|
| |