Dị Giới Chí Tôn Lão Sư Tác giả: Thạch Nhàn Trạch Nam Quyển thứ ba Chương 85: Suy đoán
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Thành Lai Nhân, giáo đường thần giáo.
“Ồ? Thi La Đức, ngươi bị thương rồi? là Khổng Hạo Thiên đánh thương ngươi sao?” Đại giáo chủ Lan Đức Khoa Kỳ chau mày ngồi trên đài cao giáo chủ hỏi.
“Không phải, là Ba Nhĩ Đốn!” Thi La Đức cúi đầu nói.
“Làm sao lại xảy ra việc như vậy? ta bảo ngươi đi thăm dò Khổng Hạo Thiên, làm sao lại gặp phải Ba Nhĩ Đốn?” Đại giáo chủ Lan Đức Khoa Kỳ chất vấn hỏi.
Thi La Đức khom người nói: “Thuộc hạ mấy ngày nay luôn chú ý hành động của Khổng Hạo Thiên, nhưng hắn không một lần ra khỏi Học viện, chiều hôm nay thuộc hạ nhân lúc Học viện không có người thăm dò Khổng Hạo Thiên, vốn dĩ tôi đã đánh trọng thương Khổng Hạo Thiên, nhưng lúc này Ba Nhĩ Đốn đột nhiên xuất hiện, làm hỏng mất kế hoạch của thuộc hạ.”
“Khổng Hạo Thiên bị ngươi đánh thương rồi? vậy ngươi thăm dò ra chuyện gì?”
Thi La Đức lắc đầu nói: “Không có, theo thuộc hạ sức mạnh của Khổng Hạo Thiên khoảng ở chiến sư trung đoạn, các chiêu số và công pháp đã dùng không có gì là đặc biệt.”
Lan Đức Khoa Kỳ khép mắt nói: “Chẳng lẽ là chúng ta đoán sai? chuyện này ngươi cho người ở sở tài phán biết chưa vậy?”
“Đã thông báo rồi, bọn họ nói trong mấy ngày này sẽ cử người đến thành Lai Nhân điều tra việc này.”
“Ồ”. Lan Đức Khoa Kỳ gật gật đầu, “Việc này ngươi không phải lo nữa, hãy lo dưỡng thương đi. Sau khi bọn người của sở tài phán đến sẽ tìm Khổng Hạo Thiên gây phiền phức, đến lúc đó mọi việc sẽ rõ thôi.”
“Vâng, giáo chủ đại nhân, thuộc hạ cáo lui.”
“Uhm, ngươi đi đi.”
Sau khi Thi La Đức đi, Đại giáo chủ Lan Đức Khoa Kỳ vẫn nghĩ về việc của Khổng Hạo Thiên.
“Chẳng lẽ hắn thật không phải là người đó? Vậy hắn làm sao trong một khoảng thời gian ngắn như thế làm cho mấy đứa phàm phu tục tử tu luyện đến trình độ như vậy?” Lan Đức Khoa Kỳ nghĩ không ra, “Không đúng, theo như lời truyền, người đó đã xuất hiện trên đại lục thời gian ít nhất cũng bảy tám năm, còn Khổng Hạo Thiên xuất hiện mới chỉ có mấy tháng, nếu như hắn chính là người đó, tuyệt đối sẽ không đi dạy đệ tử như hiện nay, còn làm ra những động tĩnh lớn như thế.”
Lan Đức Khoa Kỳ tự mình tìm một số lý do để thuyết phục mình, nhưng hắn vẫn không yên tâm, nhưng do thân phận của hắn và sự lớn mạnh của Học viện Ma Vũ, hắn không thể tự tay đi tìm hiểu cho rõ, cho nên chỉ còn đợi người của sở tài phán đến rồi tính tiếp.
Khổng Hạo Thiên vừa mới cùng hắc y nhân đánh nhau có thể nói chưa lộ ra bất cứ sơ hở gì, nhưng hắn cảm thấy khi Viện trưởng Ba Nhĩ Đốn đến còn cố ý để mình nôn ra máu, tự hắn cho là nên lừa đối phương.
“Rốt cuộc là ai thăm dò mình vậy?” Khổng Hạo Thiên trên đường về luôn nghĩ về vấn đề này, trên thế giới này cơ bản thì hắn không có kẻ thù, chỉ có Băng Mạc Khôn và tiểu quý tộc kia xem là có chút thù hận, nhưng người hôm nay tuyệt đối không phải người của hai nơi đó cử đến. Đầu tiên nếu Băng Mạc Khôn nhận được lời Tiểu Thất nói tuyệt đối không hạ thủ mù quáng như thế, hơn nữa thế lực trong nhà hắn mà mạnh như thế, đã không dùng hạ sách này; còn người do tiểu quý tộc kia cử đến càng không phải, Khổng Hạo Thiên đã để cho Tinh Diệu bẻ gảy chân hắn, nếu như nhà hắn cử người đến nhất định không chỉ thăm dò đơn giản như thế.
Khổng Hạo Thiên thật không thể nghĩ ra nguyên nhân chỉ là do trong đêm sinh nhật Thần bọn họ không cầu khấn cùng mọi người, đã bị một số người chú ý đến.
Khi Khổng Hạo Thiên về đến túc xá bọn Tinh Diệu vẫn đang trong quá trình tu luyện, bọn họ hiện nay đang nỗ lực bứt lên hóa khí kỳ, có thể nói sức mạnh của nội tâm đã bốc cháy đầy đủ, nhưng không muốn lãng phí một giây một phút nào! Bây giờ, chỉ có Tiểu Thất mới tu luyện một hai ngày còn cần nghỉ ngơi và ăn uống.
Trải qua thời gian tiếp xúc với Khổng Hạo Thiên và bọn Tinh Diệu, tính cách của Tiểu Thất đã có chuyển biến, thậm chí không còn giống như trước đây một câu cũng không nói.
“Tiểu Thất, thế nào, cảm giác tu luyện thế nào?” Khổng Hạo Thiên hỏi.
Tiểu Thất gật gật đầu: “Rất tốt.”
“Uhm, tu luyện quý ở kiên trì, ta tin tưởng ngươi biết đạo lý này, nếu ngươi muốn thay đổi tình hình hiện nay của mình thì nhất định phải nỗ lực tu luyện, chỉ cần ngươi tu luyện đến cấp bậc Đại chiến sư ta sẽ giúp ngươi giải khai phong ấn trên người!” Khổng Hạo Thiên nhận lời nói.
“Đẳng cấp Đại chiến sư?” Tiểu Thất cười gượng nói, “Hai mươi năm hay là ba mươi năm?”
“Hãy bỏ số mười đi, chỉ cần ngươi làm theo phương pháp ta dạy ngươi, trong vòng ba năm nhất định đạt đến đẳng cấp đại chiến, đến lúc đó ta sẽ thu lại khống chế đối với ngươi, ngươi sẽ có thể đi hoàn thành tâm nguyện của ngươi.” Khổng Hạo Thiên điềm đạm nói.
“Hoàn thành tâm nguyện của mình? cấp bậc Đại chiến sư là có thể hay sao?” Tiểu Thất tự lẩm bẩm nói.
Khổng Hạo Thiên để Tiểu Thất đứng ngây người ra đó, một mình quay về phòng của mình, kiểm tra hôm nay kết thúc chứng tỏ rằng cuộc bình xét lão sư chính thức bắt đầu, ba ngày sau thi viết tuy Viện trưởng Ba Nhĩ Đốn thừa nhận để cho Khổng Hạo Thiên trực tiếp qua, nhưng Khổng Hạo Thiên muốn tham gia cho chính thức.
“Tu luyện”
Khổng Hạo Thiên quay về tới phòng, khởi động tụ linh trận bắt đầu tu luyện. Từ lúc đạt đến Tích cốc kỳ tới giờ Khổng Hạo Thiên không có chăm chỉ tu luyện, toàn bị những chuyện vặt vãnh quấy rầy cơ thể. Tuy như vậy, nhưng vì có sự giúp đỡ của Ma Tinh đẳng cấp cao nên tốc độ tu luyện của Khổng Hạo Thiên vẫn nhanh khủng khiếp.
Bây giờ mỗi lần tu luyện Khổng Hạo Thiên đều đưa ra hai quả Ma Tinh cấp sáu tiến hành hấp thu, Tích cốc kỳ của hắn bây giờ vẫn có thể dựa vào loại tinh thạch chứa đầy năng lượng này để tu luyện, nhưng đợi đến Kim đan kỳ thì phương pháp này không còn phù hợp nữa, dù sao thì Kim đan kỳ Cảnh giới kỳ yêu cầu năng lượng không như các hóa khí kỳ, Tích cốc kỳ, hắn đã đạt đến một số lượng kinh khủng, cho nên những Ma Tinh Khổng Hạo Thiên chuẩn bị này toàn bộ dùng trong tu luyện Kim đan kỳ trở về trước, để nâng cao tốc độ tu luyện của hắn.
Dựa vào sức mạnh của Khổng Hạo Thiên bây giờ, khoảng trong một, hai ngày có thể hoàn toàn hấp thu hết năng lượng một quả Ma Tinh cấp 6, nhưng mỗi lần hấp thu xong đều cần mấy ngày để chuyển hóa năng lượng, không thì năng lượng sau khi hấp thu vào không kịp chuyển hóa sẽ tồn tại như trạng thái lúc đầu, như thế sẽ để lãng phí năng lượng.
Trong phòng của Khổng Hạo Thiên có trận tụ linh giúp hội tụ linh lực, Ma Tinh trôi ở giữa khoảng không cũng không ngừng nhập năng lượng vào Khổng Hạo Thiên, dưới sự giúp đỡ của hai loại này, Khổng Hạo Thiên hấp thu linh lực liên tục không ngừng.
Trong ba ngày Khổng Hạo Thiên không hề ra ngoài, đối với bên ngoài mà nói thì hoạt động của Khổng Hạo Thiên cùng mọi người đã trở thành một câu đố, không ai biết bọn họ đang làm việc gì, cho dù là một số lão sư lớn mạnh hiếu kỳ muốn đến xem thế nào cũng không biết được bất kỳ manh mối nào, toàn bộ túc xá đã được Khổng Hạo Thiên làm huyễn thuật, người nghiên cứu việc này phải là rất giỏi, không thì tuyệt đối không phát hiện ra bất kỳ việc không bình thường nào.
Ngay đến cả Viện trưởng Ba Nhĩ Đốn, Thân vương Cách Lỗ, thánh ma đạo sư Hy Nhỉ Khoa cũng không cách nào nhìn thấu ảo thuật của Khổng Hạo Thiên, như vậy trên đại lục này cơ bản không có mấy người có thể biết được trạng thái tu luyện của Khổng Hạo Thiên và các đệ tử.
“Lại chậm trễ mất thời gian một buổi sáng rồi! thi đấu, hai từ thật làm cho người ta hoài niệm, trước đây mình cũng từ thi đấu mà nổi tiếng!” Khổng Hạo Thiên nghĩ.
Trên thế giới này tuy Khổng Hạo Thiên với tư cách là một lão sư, nhưng chưa qua bất kỳ lần bình xét lão sư nào, cho dù là đệ tử trần thế hắn cũng không dựa vào phương pháp truyền thống của trần thế để dạy. Nhưng mà hắn đã tham gia các kiểu các loại thi đấu khác rồi, đối vời phương thức thi đấu này hắn cũng không hề xa lạ.
Khổng Hạo Thiên thu lại tụ linh trận, chuẩn bị đi thi đấu, khi hắn đến trường thi của mình, nhìn thấy Viện trưởng Ba Nhĩ Đốn đang đứng trước cửa.
“Hạo Thiên, sao giờ mới tới! cho dù chỉ là đóng kịch ngươi cũng nên chuyên nghiệp một chút, ngươi nhìn xem hôm đó ngươi nôn miệng máu quá tự nhiên!” Viện trưởng Ba Nhĩ Đốn đang cách ở rất xa đã nói.
“Dù sao cũng chỉ là đóng kịch, hà tất phải nghiêm túc như thế, không bằng tranh thủ thời gian tu luyện.” Khổng Hạo Thiên lơ đễnh nói.
“Ngươi nói cũng phải lắm. Được rồi, nhanh vào trường thi thôi, cuộc thi sắp bắt đầu rồi! việc của ngươi ta đã sắp xếp xong rồi, đến lúc đó tùy ý viết vào đó một chút là được.” Viện trưởng Ba Nhĩ Đốn thúc giục nói.
“Cảm ơn!” Khổng Hạo Thiên nói xong liền bước vào trường thi.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Khóc Trong Đêm
Dị Giới Chí Tôn Lão Sư Tác giả: Thạch Nhàn Trạch Nam Quyển thứ ba Chương 86: Thi viết
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Cuộc thi bình xét chức nghiệp đạo sư được tiến hành đồng thời. Trường thi mà Khổng Hạo Thiên đang đứng có khoảng hai mươi vị lão sư tham gia dự thi. Có thể thấy rằng, học viện năm nay ít nhất cũng phải chia thành hơn hai trăm trường thi.
Trong thế giới này, cấp độ của cuộc thi có thể nói rằng chẳng hề thua kém chút nào so với địa cầu có nền khoa học kỹ thuật phát triển. Các loại đạo cụ ma pháp nhiều không kể xiết, tuy có nhiều thủ đoạn vô cùng tiên tiến, nhưng nếu như các vị lão sư ở đế quốc ma vũ học viện tham gia kỳ thi muốn giở trò thì còn khó hơn lên trời. Bởi vì căn cứ theo thực lực các thí sinh ở từng trường thi không giống nhau, thì sẽ có những giám thị lão sư khác nhau. Giống như trường thi của Khổng Hạo Thiên tất cả thí sinh đều là lão sư cấp độ ma đạo sư, chiến sư, thực lực của các giám thị cũng đều là cấp độ đại ma đạo sư. Hơn nữa những lão sư tham gia bình xét chức danh ở đế quốc lần này, giám thị lão sư của bọn họ vốn dĩ là ba vị thánh cấp cường giả.
“Quy tắc trường thi ta không cần phải nói dài dòng làm gì nữa, nếu giở trò thì hãy cẩn thận, chỉ cần bị tóm được, khà khà, chủ nhiệm giáo đạo Hi Nhĩ Khoa đã nói rồi đấy, chỉ cần bắt được kẻ gian lận, không cần hỏi lý do mà chỉ việc trực tiếp đánh gãy chân thôi.” Lão sư giám thị cười quét mắt nhìn các thí sinh trong nội trường một cái, “Các ngươi hẳn biết tính tình Hi Nhĩ Khoa chủ nhiệm, ông ấy nói là làm, đến lúc đó muốn nói gì cũng muộn rồi! Được rồi, cuộc thi bây giờ chính thức bắt đầu!”
Giám thị lão sư phát những tờ giấy thi làm bằng da thú cho các thí sinh, các thí sinh cầm lấy bút ma pháp của mình bắt đầu làm bài.
Khổng Hạo Thiên cầm tờ giấy thi rồi đọc qua đề một lượt trước, hắn muốn xem cái đề thi mở ở thế giới này rốt cuộc là như thế nào.
“Câu thứ nhất: xin hỏi, nếu như học sinh của ngài không thể nhận biết được ma pháp nguyên tố, tinh thần lực quá thấp, thì ngài có chịu thu nạp hắn làm học trò của mình không?”
“Đề gì mà lạ vậy? Lẽ nào muốn kiểm tra trình độ đạo đức của lão sư? Có điều, trong cái thế giới chỉ biết tôn sùng kẻ mạnh này, e rằng đạo đức không phải là thứ mà nhiều kẻ coi trọng, ngoại trừ chính bản thân mình!” Khổng Hạo Thiên nghĩ.
“Dựa vào suy nghĩ thật của ta mà viết thôi, dù sao thì ta cũng không cần phải hùa theo những lão sư khác.” Chắc có lẽ Khổng Hạo Thiên là người bất cần nhất trong số những thí sinh ngồi đây, hắn không quan tâm đến kết quả của cuộc thi, nghĩ cái gì thì viết cái đó thôi.
“Ta cho rằng, một người tư chất dù có kém đến đâu cũng không phải là sai lầm của bản thân hắn, thân là một vị lão sư thì không nên kỳ thị bất kỳ một học sinh nào cả. Nếu là ta, đầu tiên ta sẽ nghĩ cách dùng linh dược hoặc những phương pháp đặc thù để cải biến tư chất của học sinh đó, khiến cho hắn có thể tu luyện ma pháp giống như những học sinh bình thường khác; Nếu cách đó không được, ta sẽ căn cứ theo các mặt tố chất của học sinh đó rồi tổng hợp lại, tìm ra phương pháp tu luyện và học tập thích hợp với học sinh đó. Cho dù không tu luyện ma pháp theo cách truyền thống, cũng có thể bồi dưỡng nó thành một nhân tài ở một lĩnh vực khác. Tóm lại: kẻ làm lão sư tuyệt đối không được bỏ rơi bất kỳ một học sinh nào theo học với mình.
Nói thật lòng thì bút ma pháp ở cái thế giới này có đôi chút bất tiện, cũng có thể do Khổng Hạo Thiên dùng không quen, chỉ có một trăm mấy chục chữ ngắn cũn thôi mà Khổng Hạo Thiên cũng phải tốn mất gần ba phút đồng hồ.
Trả lời xong câu hỏi thứ nhất Khổng Hạo Thiên tiếp tục nhìn xuống dưới. Câu hỏi thứ hai là một câu liên quan đến vấn đề yêu đương học đường. Về vấn đề này, Khổng Hạo Thiên thuộc về phe đồng tình. Đương nhiên điều kiện tiền đề là hai bên phải thật lòng thương yêu nhau, chứ không phải chỉ là đùa chơi. Hồi còn ở địa cầu Khổng Hạo Thiên cũng từng có tiết dạy học ở trường, chuyện những thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi nói chuyện yêu đương đã quá đỗi quen thuộc, công với Khổng Hạo Thiên một kẻ được coi như người đi ra từ thời cổ đại, đối với vấn đề này không có quá nhiều sự bài xích.
Câu hỏi thứ ba viết rằng một người thuộc cấp độ chiến sư hoặc ma đạo sư khi không sử dụng trang bị chiến sĩ cao cấp thì làm cách nào để có thể chiến thắng được đại chiến sư hoặc đại ma đạo sư, nói rõ kế hoạch cụ thể của bản thân.
“Ha ha, xem ra bọn họ cũng biết cách đấy, đưa ra câu hỏi này mục đích e là muốn tiếp thu ý kiến để tạo ra những vũ kỹ và ma pháp tiên tiến hơn nữa đây.” Khổng Hạo Thiên cười nói.
Đối với Tu Chân giả mà nói thì điều này không phải chuyện khó khăn gì. Dù sao thì cho dù là ở phương diện tầng cấp năng lượng hay vận dụng khống chế thì Tu Chân giả cũng có những lợi thế rất lớn. Nhưng nếu chỉ giới hạn ở những phương pháp tu luyện thông thường ở thế giới này thì câu hỏi này thật sự rất khó giải đáp.
“Tăng cường đối đấu khí hoặc lực kiểm soát của ma pháp nguyên tố, chứ không đơn giản chỉ là truy cầu đề cao lực lượng.” Khổng Hạo Thiên chẳng tốt đến nỗi viết chi tiết phương pháp, mà chỉ viết một câu gọn lỏn vậy thôi.
Những đề mục phía sau căn bản chẳng có gì khác nhau cả, lúc này Khổng Hạo Thiên đã bắt đầu nghi ngờ mục đích của người đưa ra đề thi lần này rốt cuộc là gì rồi.
Cả bộ đề thi có tổng cộng mười câu hỏi, mỗi câu Khổng Hạo Thiên đều trả lời qua loa một hai câu, căn bản không viết ra cách nghĩ thật sự của bản thân, dù sao cũng có chút mùi vị gì đó kinh thế hãi tục.
“Còn một câu hỏi cuối cùng nữa, ồ, câu này đưa ra không tồi, hóa ra còn thiết kế cả câu hỏi về chuyện tình cảm nữa.” Khổng Hạo Thiên nhìn câu hỏi cuối cùng nói.
Câu thứ mười: hãy kể một câu chuyện khó quên nhất trong cuộc đời làm lão sư của ngài.
“Chuyện khó quên nhất, để ta nghĩ xem nào.” Khổng Hạo Thiên làm lão sư đã được mấy ngàn năm, chuyện khó quên có thể nói là rất nhiều. Chuyện đắng cay ngọt bùi nào cũng đã từng trải qua, nhưng câu chuyện khó quên nhất với hắn có lẽ là cảnh khắc năm xưa mấy chục đứa đồ đệ của hắn cùng nhau Độ Kiếp.
Chuyện đó có lẽ đã là chuyện của ngàn năm trước rồi, lúc đó Khổng Hạo Thiên thu nạp tổng cộng là hai mươi lăm đệ tử, trải qua gần bảy trăm năm tu luyện, hầu hết bọn chúng đều đạt đến thực lực của Độ Kiếp kỳ. Quả không ngoa khi nói đó là kỳ tích vĩ đại nhất trong lịch sử của Tu Chân giới. Dĩ nhiên Khổng Hạo Thiên người lập ra kỳ tích này sở dĩ có thể làm được như vậy, một mặt là do hắn thực sự có phương pháp dạy học hết sức độc đáo về phương diện Tu Chân, mặt khác cũng là nhờ vào những của cải mà hắn đã tích lũy suốt hai ngàn năm nay.
Trong suốt mấy trăm năm nay, Khổng Hạo Thiên cơ hồ đã đem cống hiến tất cả những thiên tài địa bảo mà mình dành dụm, thực lực của đồ đệ tăng tiến vượt bậc! Hơn nữa đồng thời với việc nâng cao thực lực thì cảnh giới của tất cả đồ đệ của hắn cũng không hề suy giảm, Khổng Hạo Thiên có phương pháp nâng cao cảnh giới của mình, đó chính là hỗn tích thế tục giới.
Khi tất cả đồ đệ của hắn đạt đến Độ Kiếp kì, hắn liền đề xuất ra một phương pháp hết sức táo bạo: Hai mươi lăm người cũng nhau Độ Kiếp!
Việc làm đó của Khổng Hạo Thiên có thể nói là một chuyện động trời ở Tu Chân giới, tất cả mọi người đều không đồng tình, dù sao thì một người Độ Kiếp so với hai mươi lăm người độ kiếp là hai khái niệm hoàn toàn khác xa nhau.
Một người Độ Kiếp thì đồng thời sẽ có một đạo thiên lôi chém xuống, nhưng nếu là hai mươi lăm người cùng nhau độ kiếp thì tức là sẽ có đồng thời hai mươi lăm đạo thiên lôi chém xuống! Hơn nữa hai mươi lăm đạo thiên lôi căn bản không thể hoàn toàn phân đều ra trên cơ thể mỗi người được. Nếu có ai đó phải gánh chịu quá nhiều năng lượng thiên lôi, e rằng hỷ sự sẽ biến thành tang sự mất.
Nhưng Khổng Hạo Thiên có cách của riêng mình. Đầu tiên hắn xếp đệ tử có thực lực mạnh nhất ở phương chính hạ của kiếp vân, sau đó căn cứ theo độ mạnh yếu của thực lực để xếp hàng ngoài, tạo thành một vòng tròn. Làm như vậy thì cho dù ở trung tâm xuất hiện thiên kiếp với uy lực cường đại cũng không gây ảnh hưởng quá lớn tới tổng thể.
Cái ngày mà hai mươi lăm đồ đệ của Khổng Hạo Thiên độ kiếp, cơ hồ toàn bộ đồng đạo ở Tu Chân giới đều đến chứng kiến. Bởi vì Tu Chân giới cũng là một thế giới tôn thờ cường giả. Tuy tuổi các đồ đệ của Khổng Hạo Thiên còn trẻ, nhưng vai vế của mỗi người đều to lớn vô cùng. Tu Chân giả sống mấy ngàn năm nhìn thấy bọn chúng cũng phải cung kính mà kêu một tiếng tiền bối, tất nhiên là trừ Khổng Hạo Thiên ra.
Cảnh tượng lúc đó Khổng Hạo Thiên còn nhớ như in, kiếp vân cự đại phủ kín cả một vùng chân trời, sấm sét va chạm vào nhau phát ra những tiếng nổ vang xa ngàn dặm. Nếu như không có sự tồn tại của cấm chỉ thì e rằng thế tục giới đều bị kinh động.
Năm đạo thiên lôi đầu tiên hai mươi lăm đệ tử vượt qua rất dễ dàng, căn bản không phải hao phí quá nhiều sức lực. Nhưng từ đạo thiên lôi thứ sáu thì uy lực bắt đầu tăng lên gấp bội.
Lúc này Khổng Hạo Thiên đã đưa ra một quyết định, để những đệ tử ở vòng trong luân phiên nhau bước vào khu vực trung gian, cuối cùng để đệ tử mạnh nhất gánh vác một phần đạo thiên lôi thứ chín.
Phải nói rằng cách này của Khổng Hạo Thiên thật sự có công hiệu, đạo thiên lôi thứ sáu, thứ bảy và thứ tám đều không gây ra những tổn hại quá lớn cho đồ đệ của hắn. Chỉ có đạo thiên lôi thứ chín thì thật sự hết sức mạnh mẽ, suýt chút nữa phá tan đội hình. Có điều, thực lực của hai mươi lăm đồ đệ cũng không bị tiêu hao là mấy, cuối cùng cũng gánh chịu được thiên kiếp mạnh nhất.
“Nghĩ lại thì đó cũng là chuyện của ngàn năm trước rồi, không biết những tiểu tử này ở tiên giới sống như thế nào.” Mỗi lần nghĩ đến đệ tử của mình, Khổng Hạo Thiên đều dâng trào một niềm hạnh phúc trong lòng, giống như bọn chúng là những người thân yêu duy nhất trên thế giới này của Khổng Hạo Thiên vậy.
Câu hỏi cuối cùng này Khổng Hạo Thiên căn bản không có cách nào nhấc bút lên viết được. Hắn không thể viết cách nghĩ thật sự của mình được, cũng không bịa đặt ra một câu chuyện nào đó, cho nên dứt khoát không viết, đặt bút bỏ đi.
“Xem ra những lão sư này làm bài đã mệt rồi, bài làm không chính xác thì không dễ thay đổi đâu.” Khổng Hạo Thiên cười nói.
Kỳ thi viết đã trôi qua như vậy đấy, chiến đấu bút thí không biết đến lúc nào mới bắt đầu, Khổng Hạo Thiên đành ở nhà đợi thông báo thôi.
Chương 87: Người của thần giáo đến.
Sau khi kỳ thi viết kết thúc, ít nhất phải vài ngày sau mới tiến hành cuộc thi đấu võ. Trong những ngày này sẽ chọn ra một nửa trong toàn bộ lão sư vượt qua vòng sơ loại.
“Sư phụ đã về, có người tìm sư phụ.” Khi Khổng Hạo Thiên quay về túc xá thì Lộ Tạp Tây đã đứng chờ sẵn ở trước cửa.
“Ai tìm ta thế?” Khổng Hạo Thiên hỏi.
Lộ Tạp Tây lắc đầu: “Chúng con đều không rõ là ai, hình như là người của thần giáo. Hắn vừa đến đã chỉ đích danh muốn gặp sư phụ, bây giờ đang ở trong phòng chờ.
“Ừ, chúng ta vào thôi.” Bọn Lộ Tạp Tây không quen biết người đó, thì tất nhiên Khổng Hạo Thiên cũng không quen. Hắn không hiểu tại sao người của thần giáo lại đến tìm mình.
“Các hạ, lão sư đã trở về rồi.” Tinh Diệu hướng về phía một người mặc thần bào nói.
Vị nam tử này khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, trên người mặc chiếc thần bào màu đen, trên thần bào còn thêu một thanh quyền trượng. Loại trang phục này Khổng Hạo Thiên đã từng nghe nói sơ qua, đây là trang phục của nhân viên thần chức cao cấp trong sở tài phán dị đoan, một cơ quan có quyền lực tối cao.
“Khổng tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu.” Nam tử cười cười chào hỏi Khổng Hạo Thiên, lộ rõ vẻ ngạo mạn. Hắn không thèm đứng dậy, mà cứ ngồi nguyên trên chiếc ghế sô pha.
“Không biết các hạ là ai? Tìm Khổng mỗ có việc gì?” Khổng Hạo Thiên hỏi.
“Không có chuyện gì to tát đâu, chỉ là muốn mời Khổng tiên sinh đến thần giáo một chuyến. Đại nhân của chúng tôi có chút chuyện muốn bàn bạc với tiên sinh.” Nam tử đó nói.
“Khổng mỗ hình như không quen biết với đại nhân của quý giáo, không biết quý giáo có chuyện gì cần bàn bạc với Khổng mỗ?”
Vẻ mặt của nam tử bỗng nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hừ, đại nhân của ta bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi, việc gì phải nói nhiều lời lôi thôi vậy làm gì! Nhớ kỹ, chập tối ngày mai, đến Lai Nhân giáo đường.”
Dứt lời, nam tử phẩy trường bào một cái, bước nhanh ra khỏi căn phòng.
“Sư phụ, lời này của tên nam tử đó thật khó ưa, để tụi con đi đến thần giáo dạy dỗ hắn!” Tinh Diệu giận dữ nói.
Khổng Hạo Thiên cười nhạt nói: “Năm đứa các con hợp lại e rằng cũng không phải là đối thủ của hắn đâu.”
“Hắn lợi hại vậy sao?” Lộ Tạp Tây ấm ức nói.
“Kẻ này đến từ sở tài phán dị đoan của thần giáo, nhìn trang phục có thể thấy hắn là một trong những nhân vật nắm giữ quyền hành trong sở tài phán, thực lực chí ít cũng phải là đại chiến sư!” Khổng Hạo Thiên giải thích.
“Sở tài phán dị đoan?! Bọn chúng tìm sư phụ có việc gì ạ?” Hồng Khanh cau mày nói.
Hồng Khanh trầm tư nói: “Nếu là người của sở tài phán dị đoan đến tìm sư phụ, vậy nhất định là chuyện có liên quan tới dị đoan. Địa vị của chúng trong thần giáo rất đặc biệt, chắc chắn phải có chuyện gì khác mới được phái đi. Lẽ nào chúng phát hiện ra chúng ta không tín ngưỡng thần giáo?”
“Chúng ta chỉ mới tiếp xúc với người của thần giáo có một lần vào ngày sinh nhật Thần, chẳng lẽ hôm đó chúng đã phát hiện ra điều gì ư?” Băng Thanh Thanh suy đoán.
“Ừ!” Khổng Hạo Thiên gật đầu nói, “Các con nói không sai, ngoại trừ hôm đó ra thì chúng ta chưa từng tiếp xúc với người của thần giáo một lần nào cả, xem ra người của thần giáo đã chú ý chúng ta rồi, thế lực của bọn chúng quả thực rất lớn đó!”
“Vâng, thế lực của thần giáo đã len lỏi đến từng ngõ ngách ở đại lục, cho dù chỉ có chút đầu mối thôi thì bọn chúng cũng khám phá ra được. Vậy bây giờ sư phụ định tính sao?” Á Lịch Khắc Tư hỏi.
“Chuyện này vi sư ắt có cách xử lý phù hợp, các con không cần phải lo, cứ tu luyện cho tốt là được.” Khổng Hạo Thiên cười đáp.
Tuy không biết Khổng Hạo Thiên có cách gì chưa, nhưng năm đệ tử luôn tin vào hắn. Nếu hắn đã nói không thành vấn đề thì tức là không thành vấn đề.
“Thần giáo không đơn giản như ông nghĩ vậy đâu, ta không biết tại sao mấy tên tiểu tử này lại tin tưởng ông đến vậy. Nhưng ta cũng cảnh báo ông biết, tốt nhất đừng nên đối đầu với thần giáo.” Tiểu Thất nãy giờ trầm ngâm bây giờ mới lạnh lùng nói.
“Ha Ha, Tiểu Thất, đa tạ đã quan tâm!” Khổng Hạo Thiên cười lớn rồi đi ra khỏi cửa chính.
Sau khi Khổng Hạo Thiên rời khỏi túc xá lập tức đi tới phòng làm việc của viện trưởng Ba Nhĩ Đốn.
“Hạo Thiên, sao đột nhiên lại tới tìm ta thế này? Đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra đâu! Có phải gặp phải chuyện gì khó xử rồi phải không?” Ba Nhĩ Đốn viện trưởng nhìn thấy Khổng Hạo Thiên bước vào phòng, liền đứng lên khỏi chiếc ghế sô pha.
“Hôm nay người của sở tài phán dị đoan thần giáo tới tìm tôi.” Khổng Hạo Thiên bình thản nói.
“Sở tài phán dị đoan thần giáo!” Ba Nhĩ Đốn viện trưởng nghe thấy cái tên đó cũng khẽ chau mày, “Sao ngươi lại bị lọt vào tầm ngắm của cái đám ma quỷ đó?”
Xem ra Ba Nhĩ Đốn viện trưởng đã có nghiên cứu về sở tài phán dị đoan, nếu không cũng không đưa ra lời bình phẩm về ma quỷ như vậy.
Khổng Hạo Thiên buông tay nói: “ Tôi cũng không rõ, ngài cũng biết là xưa nay tôi không hề tín ngưỡng thần giáo, có lẽ là bị bọn chúng phát giác cho nên mới phái người đến đây tìm tôi.”
“Chúng nói sao?” Ba Nhĩ Đốn hỏi.
“Bảo tôi tối ngày mai đến Lai Nhân giáo đường, nói là có vị đại nhân muốn gặp.” Khổng Hạo Thiên nhấp một ngụm trà rồi nói.
“Ngươi là người điềm tĩnh nhất trong số những người bị lọt vào tầm ngắm của sở tài phán dị đoan mà tôi từng gặp đấy!” Ba Nhĩ Đốn viện trưởng cười nói, “ Bọn chúng tuyệt đối không phải chỉ vì cái lý do đó mà ngắm vào ngươi đâu, nếu cho rằng ngươi là kẻ dị đoan, thì bọn chúng đã không cần phải làm rắc rối thế đâu. Theo tác phong của chúng, thì sẽ trực tiếp phái người đến xóa sổ ngươi rồi!”
“Kẻ đến thăm dò lần trước có phải là người của bọn chúng phái tới không?”
“Ừm, rất có khả năng, dù sao thì không phải tổ chức nào cũng có thể sai khiến một cao thủ đại chiến sư trung đoạn được, nhưng thần giáo thì chắc chắn có thực lực đó! Xem tình hình này chắc là chúng muốn dò xét ngươi trước rồi sau đó cũng muốn gặp mặt, xem ra nhất định là ngươi có phương diện nào đó đặc thù bị lọt vào tầm ngắm của bọn chúng rồi.” Ba Nhĩ Đốn viện trưởng phân tích.
Khổng Hạo Thiên gật đầu: “Ừ, chúng ta nghĩ không khác nhau là mấy.”
“Vậy ngày mai ngươi có đi gặp người của thần giáo không?” Ba Nhĩ Đốn viện trưởng hỏi.
Khổng Hạo Thiên cười đáp: “Đi, tại sao lại không đi chứ, ta còn muốn xem rốt cuộc chúng định làm gì nữa cơ!”
“Ừm, thanh niên thật là những kẻ không biết nặng nhẹ, coi trời bằng vung! Xem ra ngươi còn chưa biết sự đáng sợ của sở tài phán dị đoan. Hầu như tất cả những kẻ bị chúng cho vào tầm ngắm hiện giờ đều là nô bộc của thần chết rồi.
“Ha Ha, đó là do bọn chúng không có bản lĩnh, tôi đã có viện trưởng đây che đỡ rồi, còn sợ gì nữa chứ!” Khổng Hạo Thiên cười đáp.
“Biết ngay ngươi sẽ đánh chủ ý của ta mà.” Ba Nhĩ Đốn viện trưởng nhấp một ngụm trà, “Ta và ngươi cùng đi cũng được, có điều đến lúc đó ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ta chỉ có thể tạm thời giúp ngươi chống đỡ được một lúc thôi. Nếu như ngươi bị bọn chúng nắm được sơ hở, thì ngay cả ta cũng không có cách nào cứu được ngươi đâu.”
“Vâng, tôi hiểu rồi. Đến lúc đó tôi sẽ chú ý, viện trưởng chỉ cần đề phòng bọn chúng hạ độc thủ là được rồi.” Điều này không có nghĩa là Khổng Hạo Thiên sợ bọn người thần giáo, mà là do hắn không muốn để cho đối phương biết thân phận thật của mình. Nếu sử dụng bản lĩnh của Tu Chân giới sẽ khó tránh khỏi bị bọn chúng nghi ngờ. Đến lúc đó e rằng ngày tháng của Khổng Hạo Thiên sẽ càng không dễ chịu chút nào đâu.
“Được, ta cũng muốn xem cái đám người ở sở tài phán dị đoan rốt cuộc là như thế nào!” Ba Nhĩ Đốn viện trưởng đáp.
Sự việc được bàn bạc xong thì Khổng Hạo Thiên quay trở về túc xá tiếp tục tu luyện cứ như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy. Hắn đã nghĩ ra cách đối phó, đến lúc đó tuyệt đối không để cho người của thần giáo phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào.
Về việc dò xét lần trước và hành động lần này của thần giáo, trong lòng Khổng Hạo Thiên đã có những suy đoán nhất định, chỉ có điều hắn chưa thể chắc chắn những chuyện đó. Chỉ đến lúc cái đám người thần giáo đó sử dụng thủ đoạn với Khổng Hạo Thiên thì Khổng Hạo Thiên mới có thể kết luận suy đoán của mình là chính xác hay không thôi!
Chương 88: Sở tài phán, Kỳ Lạp Tân Na.
Chập choạng tối ngày hôm sau, Khổng Hạo Thiên đồng hành với Ba Nhĩ Đốn viện trưởng đi đến giáo đường của thần giáo.
“Thật không rõ ngươi còn có chiêu bài gì nữa không mà vẻ mặt vẫn bình thản như thể đã đoán định trước mọi việc vậy. Nếu đến lúc đó bọn chúng tóm được sơ hở thì ta không giúp gì được nữa đâu.” Ba Nhĩ Đốn viện trưởng còn chưa đi đến giáo đường đã vội rào trước chắn sau trốn tránh trách nhiệm. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Viện trưởng đại nhân, dù gì thì ngài cũng là thánh ma đạo sư, việc gì phải sợ cái sở tài phán ngoại đạo đó thế!” Khổng Hạo Thiên cười nói.
“Ngươi thì hiểu cái gì! Ta đã nhìn thấy quá nhiều người bị bọn chúng hãm hại rồi, không muốn ngươi trở thành tên tiếp theo!” Ba Nhĩ Đốn viện trưởng nói.
“Ngài yên tâm đi, tôi đã có sắp xếp, không cần ngài lo lắng đâu.”
Học viện cách giáo đường không xa lắm, khi hai người đi đến giáo đường thì đã có một nhân viên thần chức chờ sẵn ở trước cửa.
“Khổng tiên sinh, Ba Nhĩ Đốn các hạ, Lan Đức Khoa Kỳ đại giáo chủ đợi ở bên trong đã lâu, xin đi theo tôi.” Tên nhân viên thần chức này tựa hồ đã biết trước sự có mặt của Ba Nhĩ Đốn, dẫn hai người bước vào trong giáo đường.
Đây là lần đầu tiên Khổng Hạo Thiên bước vào một giáo đường ở thế giới này, kiểu mẫu của Lai Nhân giáo đường chỉ đứng sau có giáo chủ đường trong toàn bộ đại lục mà thôi. Sau khi bước vào giáo đường, đập vào tầm mắt đầu tiên đó là một tượng thần cao hơn một trượng, tượng thần uy nghiêm bệ vệ, xung quanh còn được treo những dải bạch quang thần bí. Phía trước bức tượng đặt một thanh quyền trượng, tượng trưng cho quyền uy tối thượng của thần linh. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Toàn bộ căn phòng làm lễ dài khoảng mười trượng, đủ cho mấy trăm người khấn vái cùng lúc. Trên tường và trên nóc của căn đại sảnh còn điêu khắc vô số các tượng thần khác nhau, chính là các vị thần linh trong truyền thuyết nhắc đến.
Nhân viên thần chức dẫn đường không hề dừng lạ, mà dẫn hai người Khổng Hạo Thiên đi đến cánh cửa nhỏ cuối giáo đường để đi vào hậu đường.
Giáo đường không chỉ xây dựng nơi cúng bái ở phía trước, ở phía sau còn sắp xếp phòng ở cho nhân viên thần chức. Tên nhân viên thần chức này dẫn hai người Khổng Hạo Thiên đến thẳng căn phòng của Lan Đức Khoa Kỳ đại giáo chủ.
Căn phòng của Lan Đức Khoa Kỳ đại giáo chủ trông có vẻ không khác gì với nơi ở của nhân viên thần chức là mấy. Nhưng Khổng Hạo Thiên không vì vậy mà coi thường, hắn cũng không ngờ rằng những nhân sĩ cấp cao trong thần giáo lại liêm khiết đến như vậy.
“Giáo chủ đại nhân, Khổng tiên sinh và Ba Nhĩ Đốn các hạ đã đến rồi.” Nhân viên thần chức đứng ngoài cửa cung kính nói.
“Hoan nghênh, hoan nghênh hai vị đại giá quang lâm!” Lan Đức Khoa Kỳ nghe thấy tiếng của nhân viên thần chức thì vội vàng mở cửa, đích thân ra nghênh tiếp.
“Ha ha, đại giáo chủ, đã lâu không gặp, ta hơi nhớ ngài rồi đấy!” Ba Nhĩ Đốn viện trưởng cười nói.
“Đúng thế, chúng ta cũng gần hai năm không gặp nhau rồi còn gì, thật lòng ta cũng hơi nhớ viện trưởng đại nhân nữa đấy, ha ha!” Lan Đức Khoa Kỳ cũng cười, mời hai người vào phòng.
“Chắc vị này là Khổng tiên sinh?” Sau khi đã an tọa, Lan Đức Khoa Kỳ nhìn Khổng Hạo Thiên hỏi.
“Tại hạ chính là Khổng Hạo Thiên.” Khổng Hạo Thiên cười đáp.
“À, quả nhiên là thiếu niên anh hùng! Thời gian qua ta đã nghe không ít những sự tích về Khổng lão sư, Ba Nhĩ Đốn viện trưởng đúng là đã tìm được một trợ thủ đắc lực rồi đấy!” Lan Đức Khoa Kỳ tán tụng.
“Ha ha, đương nhiên, Khổng lão sư đúng là một lão sư cừ khôi hiếm thấy. Ta chỉ sợ có những kẻ buông lời rèm pha mà thôi!” Ba Nhĩ Đốn viện trưởng tuôn ra câu nói như vậy, người bình thường cũng có thể hiểu được ý tứ của ông. Ngoài mặt thì nói rất dễ nghe, nhưng kỳ thực đang ám chỉ Lan Đức Khoa Kỳ đại giáo chủ.
“Ừ, một vị lão sư như Khổng tiên sinh đây đúng là trăm năm hiếm gặp, viện trưởng đại nhân làm như vậy cũng dễ hiểu.” Lan Đức Khoa Kỳ gật đầu nói.
“Phải rồi, không biết hôm nay đại giáo chủ mời Khổng Hạo Thiên đến có chuyện gì? Trông có vẻ khá gấp gáp?” Ba Nhĩ Đốn viện trưởng giả vờ không biết chuyến viếng thăm của người ở sở tài phán. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Lần này ta mời Khổng lão sư đến là có chuyện vui, không biết viện trưởng đại nhân đã từng nghe qua chuyện về ‘thần tử’ hay chưa?” Lan Đức Khoa Kỳ hỏi.
Khổng Hạo Thiên đứng một bên lẳng lặng nghe hai người nói chuyện, tựa hồ như chuyện này không hề liên quan tới hắn vậy.
“Thần tử?” Ba Nhĩ Đốn viện trưởng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, “Chuyện này thì tôi có biết, nghe nói là vị thần linh nào đó đầu thai giáng lâm xuống đại lục của chúng ta, lẽ nào chuyện đó là có thật ư?”
Lan Đức Khoa Kỳ gật đầu khẳng định? “Thông tin viện trưởng đại nhân nắm bắt được không sai, chuyện này đã được giáo hoàng đại nhân chứng thực, ‘thần tử’ quả thật đã giáng lâm xuống đại lục này!”
“Vậy…” Ba Nhĩ Đốn viện trưởng đưa mắt nhìn Khổng Hạo Thiên, “ Ý của đại giáo chủ tức là Khổng Hạo Thiên chính là vị thần tử đó?”
Lan Đức Khoa Kỳ lắc đầu cười: “Chúng ta cũng chỉ suy đoán mà thôi, lần này mời Khổng lão sư đến chính là để làm rõ sự việc!”
Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Cuối cùng cũng lôi Khổng Hạo Thiên vào cuộc rồi, đến lúc này thì hắn không thể im lặng được nữa.
Khổng Hạo Thiên giả vờ đưa ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Đại giáo chủ các hạ, ngài nói, ngài nói là tôi là thần tử!”
“Ha ha, hài tử, đừng căng thẳng thế. Ta nói rằng chuyện này còn cần phải kiểm tra đã, là thần tử hay không thì kiểm tra là biết ngay thôi.” Lan Đức Khoa Kỳ cười nói.
“Vậy lúc nào thì kiểm tra? Bắt đầu luôn nhé!” Khổng Hạo Thiên vội vàng nói.
“Ha ha, ngài xem hắn kìa, vừa mới nghe mình có khả năng là thần tử đã cuống cuồng lên rồi, trước khi đến đây còn có cả chút sợ sệt nữa cơ đấy!” Ba Nhĩ Đốn viện trưởng cười nói.
“Ha ha, bất luận là ai nghe được mình có khả năng là thần tử cũng đều kinh ngạc vô cùng, biểu hiện của Khổng tiên sinh cũng là bình thường mà thôi.” Lan Đức Khoa Kỳ cười nói, “Khổng tiên sinh, bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi kiểm tra!”
Dứt lời, Khổng Hạo Thiên với vẻ mặt như không thể chờ đợi được nữa cùng với Ba Nhĩ Đốn đi tới căn phòng bên cạnh.
“Vị này là?” Bên trong căn phòng có một lão già khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi đang ngồi cạnh bàn uống trà, Ba Nhĩ Đốn viện trưởng không quen biết người này bèn hỏi.
“Ta giới thiệu một chút, vị này chính là viện trưởng của học viện đế quốc ma vũ, thánh ma đạo sư Ba Nhĩ Đốn các hạ! Còn vị này chính là người phụ trách tìm kiếm thần tử lần này Kỳ Lạp Tân Na các hạ!” Lan Đức Khoa Kỳ giới thiệu.
Vị Kỳ Lạp Tân Na này nhìn vẻ bề ngoài cũng không khác gì một ông lão bình thường, nhưng trước mặt Khổng Hạo Thiên và Ba Nhĩ Đốn, thực lực của hắn không còn nghi ngờ gì nữa, chính là một thánh ma pháp sư!
Ba người chào hỏi lẫn nhau xong thì Kỳ Lạp Tân Na quan sát Khổng Hạo Thiên một lượt, gật đầu nói: “Khổng tiên sinh quả nhiên bất phàm, mới có hai mươi tuổi mà đã đạt đến thực lực ma đạo sư trung đoạn, khiến lão phu vô cùng bội phục.” Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Đâu có, lão tiên sinh thực lực khôn lường, chút thực lực nhỏ mọn đó của vãn bối chẳng đáng nhắc đến trước mặt của lão tiên sinh đâu.” Khổng Hạo Thiên trả lời.
“Ha ha, Khổng tiên sinh khiêm nhường rồi!” Kỳ Lạp Tân Na cười thân thiện,đem lại cho người ta một cảm giác yên bình.
“Nói vậy thì Lan Đức Khoa Kỳ đại giáo chủ đã nói rõ mục đích mời Khổng tiên sinh đến đây rồi?” Kỳ Lạp Tân Na tiếp tục hỏi.
“Vâng.” Khổng Hạo Thiên vội vã gật đầu.
“Vậy Khổng tiên sinh có chấp nhận bài kiểm tra của chúng tôi không?”
“Đương nhiên rồi, vãn bối cầu còn không được ấy chứ!”
“Ha ha, tốt lắm, chúng ta bắt đầu ngay thôi.” Kỳ Lạp Tân Na đứng dậy nói. Truyện Dị Giới Chí Tôn Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Ngay tại nơi này?” Khổng Hạo Thiên nghi hoặc nói.
“Đúng, kỳ thực phương pháp kiểm tra cũng không khó khăn gì cả, tại đây cũng có thể thực hiện được. Lát nữa khi kiểm tra mong Khổng tiên sinh nghe theo lời ta điều khiển.” Kỳ Lạp Tân Na nói.
“Được, đại nhân yên tâm.
“Tốt, viện trưởng đại nhân, Lan Đức Khoa Kỳ giáo chủ xin lui ra sau, bây giờ tôi sẽ tiến hành kiểm tra đối với Khổng tiên sinh.” Kỳ Lạp Tân Na nói.
Ba Nhĩ Đốn và Lan Đức Khoa Kỳ gật đầu, rồi lui về phía sau ba bước, nhường lại không gian cho Kỳ Lạp Tân Na.
“Khổng tiên sinh, chúng ta bắt đầu nhé, nhớ kỹ không được kháng cự, tất cả làm theo lệnh ta!” Kỳ Lạp Tân Na nói xong, cầm lấy ma pháp trượng của mình bắt đầu niệm thần chú. Ma pháp trượng bỗng nhiên sáng rực, một luồng ánh sáng êm dịu xuất hiện trên tay Kỳ Lạp Tân Na.
Last edited by Thương Long; 19-11-2010 at 12:22 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip