“Nguyên lai để đạt tới trạng thái hóa kình không phải một mặt theo đuổi vũ lực, mà là quyết định bởi tâm tình!”
Cảm nhận được tâm tình cùng thân thể biến hóa, trong lòng Trần Phàm vừa động, chợt như hiểu được điều gì.
“Olivia, cô cũng đã thấy, Đồ Tể vốn không muốn thần phục thủ lĩnh!” Ngay khi Trần Phàm đang tinh tế thể hội hóa kình cảnh giới mang đến biến hóa cho thân thể cùng tâm tình, Zorro thấy Trần Phàm thờ ơ, lập tức cười lạnh nói.
Đối với Sark mà nói, hắn cũng không hi vọng nhìn thấy Trần Phàm thần phục Barty, bởi vì như vậy hắn sẽ không thể giết chết Trần Phàm, báo thù cho anh trai của hắn.
Lúc này nghe được lời nói của Zorro, Sark vội vàng nói: “Barty, nếu Đồ Tể không muốn thần phục ngài, như vậy cứ để cho tôi tự tay tiễn hắn đi gặp Satan đi!”
Vừa nói xong, Sark đưa mắt nhìn Olivia, giống như đang nói: Đồ Tể tự mình muốn chết, chẳng thể trách tôi, cô không cần tiếp tục ngăn trở!
Nghe thanh âm của Zorro và Sark, chân mày Olivia cau chặt lại thành một đường thẳng.
Nàng mở đôi môi khêu gợi muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Nàng biết Barty đã cho nàng đủ mặt mũi, chuyện cho tới bây giờ, tuyệt đối sẽ không bởi vì nàng mà tiếp tục thay đổi quyết định!
Theo sau…ngay khi Olivia còn chưa biết phải làm sao, Trần Phàm chậm rãi đứng lên.
“Bá!”
Nhìn thấy Trần Phàm đứng dậy, tất cả đều đưa mắt nhìn về phía hắn.
Mặt trời đã khuất, vết máu trên mặt Trần Phàm đã khô, vết máu đọng lại hơn nửa khuôn mặt hắn, làm không ai có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhưng có thể rõ ràng nhìn thấy, đôi mắt hắn đã khôi phục lại thần thái.
So sánh với phía trước, trên người của hắn không có sát ý sắc bén, cũng không có khí thế dữ dội, mà làm cho người ta có loại cảm giác thật quỷ dị.
“Đồ Tể, nghĩ như thế nào rồi? Quỳ xuống thần phục hay lựa chọn cái chết?” Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Zorro lạnh lùng cười hỏi.
Nghe Zorro nói, trong lòng Olivia vừa động, thật muốn mở miệng gọi Trần Phàm thần phục Barty, nhưng nàng cũng biết đối với Trần Phàm mà nói, với phần ngạo khí của hắn, tuyệt đối sẽ không có khả năng thần phục!
Trần Phàm không trả lời Zorro, mà liếc mắt nhìn Olivia mỉm cười, giống như cảm ơn nàng.
Theo sau…hắn lấy ra một viên thuốc màu đen.
Viên thuốc là thuốc chữa thương cao cấp nhất, sau khi Ngu lão gia tử bị đánh tổn thương, Thiếu Lâm đại sư từng lấy thuốc này chữa thương cho Ngu lão gia tử, sau đó còn tặng cho Trần Phàm mấy viên, vì đề phòng hành trình Châu Âu lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên hắn mang theo trên người.
“Thủ lĩnh, ra vẻ Đồ Tể thật không cam lòng.” Thấy Trần Phàm ăn thuốc vào, vẻ mặt Zorro trào phúng nói, theo hắn nghĩ, dù Trần Phàm có dùng tiên đan cũng không thể thay đổi vận mệnh bị giết chết.
“Như thế nào? Đồ Tể, mày còn muốn đánh một trận chiến với tao sao?” Barty tựa hồ cũng nhìn ra Trần Phàm không cam lòng, kiêu ngạo nói.
- Tụi mày cùng tiến lên!”
Trần Phàm tiến lên trước một bước, ánh mắt lướt qua Barty, Zorro, Dixi cùng Sark, như đang nhìn một đám người chết.
Cùng tiến lên?
Ngạc nhiên nghe lời của hắn, dù là Barty cùng Olivia cũng chợt ngẩn ra.
Hiển nhiên họ nằm mơ cũng không ngờ Trần Phàm bị Barty đánh bại lại còn có thể nói ra lời cuồng vọng như vậy.
“Đồ Tể, đầu óc mày bị bệnh sao? Ngay cả thủ lĩnh mày cũng đánh không lại, lại còn muốn chúng ta cùng tiến lên?” Zorro là người thứ nhất lấy lại tinh thần, nhìn Trần Phàm như nhìn một kẻ ngu ngốc.
“Nếu hắn muốn chết sớm một chút, chúng ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của hắn!” Vẻ mặt Sark cười lạnh, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức xử lý Trần Phàm.
Olivia lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Phàm, nàng không rõ cũng không hiểu, rốt cục điều gì làm cho Trần Phàm có dũng khí ngay giờ khắc này còn dám nói ra “lời cuồng ngôn” như vậy.
Đừng nói chỉ có những người khác cho rằng Trần Phàm như mũi tên đã bay hết đà, huống chi là chính Barty vừa đánh bại Trần Phàm.
“Đồ Tể, ngay phút này mày còn dám nói ra lời như vậy, tao thật sự rất bội phục dũng khí của mày.”
Barty cũng mở miệng, trên mặt hắn lộ vẻ mỉm cười, trong dáng tươi cười tràn ngập vẻ khinh thường cùng miệt thị: “Nhưng thứ gọi là dũng khí trong mắt của tao, chỉ là biểu hiện ngu muội nhất, bởi vì mày không còn tư cách làm đối thủ của tao, cũng không có tư cách để tao ra tay!”
“Không tư cách sao?”
Đối mặt vẻ cuồng ngạo của Barty, Trần Phàm cũng cười, cười thật ôn hòa.
Vừa nói xong, hắn động!
Hắn phảng phất như chưa từng xuất hiện qua, hư không biến mất ngay trong tầm mắt của đoàn người, cứ như vậy không chút tiếng động biến mất.
Ngay sau đó.
Trần Phàm giống như sử dụng ma pháp, đột nhiên xuất hiện trước người Barty, tay phải vung lên vải ra một cái tát trên gương mặt còn mang đầy dáng tươi cười trào phúng của Barty.
Nhanh!
Nhanh đến cực hạn!
Giờ khắc này tốc độ của Trần Phàm còn nhanh hơn trước đó rất nhiều, từ lúc hắn biến mất cho tới lúc xuất hiện ngay trước mặt Barty, vung cánh tay, cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, hơn nữa không hề nghe được một tiếng vang.
“Ba!”
Thanh âm thanh thúy vang lên, Barty chưa kịp phản ứng liền bị một cái tát của Trần Phàm đánh trúng, lực lượng thật lớn trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài!
Một cái tát.
Trần Phàm vừa đạt tới hóa kình cảnh giới, chỉ dùng một bàn tay liền đem Barty tát bay ra ngoài!
Thời gian giống như yên lặng, hình ảnh như dừng lại.
Trên không trung, bên má phải Barty hoàn toàn lõm vào, xương gãy, máu tươi đỏ tươi xen lẫn răng theo khóe miệng của hắn chảy ra, trên mặt hắn không còn một chút vẻ cuồng ngạo không ai bì nổi, chỉ còn nỗi khiếp sợ!
Nếu không phải trên mặt truyền tới đau nhức, Barty sẽ cảm giác mình vừa bị xuất hiện ảo giác!
Cảm thấy khiếp sợ đồng thời đều cho rằng gặp ảo giác không chỉ là Barty.
So sánh với Barty mà nói, nhóm người Zorro, Dixi, Sark thậm chí là Olivia, trong lòng đều rung động không cách nào dùng lời nói để hình dung!
Bọn hắn trợn tròn mắt, tầm mắt di động theo thân hình Barty, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi!
Đúng vậy, là không thể tưởng tượng nổi!
Bọn hắn không cách nào tin tưởng, vừa rồi Trần Phàm còn chưa chịu nổi một kích của Barty, lại có thể đánh một bạt tai đánh bay Barty ra ngoài.
Loại tình hình hoàn toàn trái ngược này làm bọn hắn như bị hóa đá, hoàn toàn ngẩn người tại chỗ.
Cùng lúc đó, nỗi đau đớn kịch liệt làm Barty phục hồi lại tinh thần, hắn dùng sức uốn éo phần eo, làm cho thân thể mình dừng lại.
“Phanh!”
Theo sau…Barty rơi xuống mặt đất, thân hình không còn phiêu dật mà hơi có vẻ chật vật.
Trên gương mặt hắn, má phải hoàn toàn lõm xuống, khóe miệng đỏ bừng, nhìn qua có chút dọa người.
Hắn trợn tròn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Phàm, giống như đang hỏi: Vì sao? Vì sao mày đột nhiên trở nên mạnh như thế?
“Barty, hiện tại mày cảm thấy tao có tư cách làm đối thủ của mày không?”
Trong ánh mắt không thể tin tưởng của Barty, Trần Phàm lại lần nữa mở miệng, ngữ khí bình tĩnh như nước, mà so với Đồ Tể trước kia càng thêm khí phách!
Có tư cách không?
Sau khi đánh bại Trần Phàm, Barty liền cảm giác mình không còn đối thủ, trên thế giới này đã không còn ai xứng là đối thủ của hắn!
Kể cả Trần Phàm.
Mà giờ khắc này, Barty cảm thấy một bạt tai của Trần Phàm chẳng những đánh lên mặt của hắn, còn đánh vào trong lòng hắn, đem lòng kiêu ngạo trong nội tâm hắn phá thành mảnh nhỏ!
Một cỗ khuất nhục chưa từng có cùng cảm giác thất bại dâng lên trong lòng Barty, cảm xúc phẫn nộ nhất thời hiện lên trên gương mặt hắn, đôi mắt hắn đỏ bừng, giống như muốn phun ra lửa.
Nhưng…
Dù vô cùng phẫn nộ, Barty vẫn không tùy tiện ra tay.
Vừa rồi Trần Phàm tuy rằng ra tay đánh Barty nhất thời trở tay không kịp, có thể xem là đánh lén, nhưng từ khi Trần Phàm ra tay cho tới khi tát lên mặt hắn, hắn không hề làm ra chống cự, thậm chí kể cả khi kình phong sắc bén quất lên mặt hắn mới làm ra được phản ứng.
Mà làm cho hắn càng không thể tưởng tượng nổi chính là bàn tay của Trần Phàm còn chưa đụng tới mặt hắn thì hắn đã bay ra ngoài.
Hồi tưởng lại một màn quỷ dị vừa rồi, Barty đột nhiên cảm giác được, giờ khắc này tuy Trần Phàm không còn sát ý sắc bén như trước, nhưng còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần, vốn không thể chiến thắng!
Ngay cả Barty còn cảm thấy không thể chiến thắng Trần Phàm, huống chi đám người Zorro?
Thấy Barty rơi trên mặt đất, đám người Zorro cũng hồi phục lại tinh thần.
Bọn hắn bởi vì đã tiêm gien số một, không có vẻ sợ hãi, chỉ là diễn cảm biến thành cực kỳ ngưng trọng.
“Thủ lĩnh, nếu như tôi không đoán sai, viên thuốc kia còn lợi hại hơn gien số một.” Zorro lại mở miệng lần nữa, trong giọng nói không có bất kỳ trào phúng, hắn theo bản năng cho rằng vừa rồi Trần Phàm dùng thuốc chữa thương có tác dụng giống gien số một: “Thực lực của hắn mạnh hơn vừa rồi rất nhiều, chúng ta phải cùng nhau liên thủ đối phó hắn…”
Không đợi Zorro nói hết lời, Trần Phàm lại như trước đó hư không biến mất, lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Zorro, tay phải chém ra chụp vào cổ họng hắn.
Lấy thực lực của Zorro, cho dù Trần Phàm không đột phá hóa kình cảnh giới vẫn có thể giết hắn như giết gà, huống chi lúc này Trần Phàm đã đạt tới hóa kình cảnh giới?
Zorro còn chưa làm ra bất kỳ phản ứng nào, thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ được động tác của Trần Phàm, liền bị Trần Phàm bóp cổ, như xách gà con xách lên cao.
Bị Trần Phàm giữ cổ xách lên không trung, Zorro chỉ cảm thấy mình bị kẹp cứng, không thể động đậy, bản năng đưa tay chém vào đầu Trần Phàm.
“Ánh sáng của hạt gạo, cũng bày đặt sáng lên?”
Trần Phàm cười nhạt một tiếng, tay phải hơi phát lực, Zorro chỉ cảm thấy hơi thở bị cắt đứt, trước mắt tối sầm, công kích liền dừng lại.
“Phanh!”
Theo sau, Trần Phàm buông tay ra, Zorro trực tiếp rơi trên mặt đất, tóe lên một mảnh tro bụi, tựa như một con chó chết.
“Mày thật sự ồn ào.”
Theo sau, không đợi Zorro đứng dậy, Trần Phàm dùng một cước giẫm lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm không lớn, ngữ khí bình tĩnh như nước.
“Két…két…”
Trên mặt đất, khuôn mặt Zorro hoàn toàn vặn vẹo, chỉ có thể phát ra tiếng vang ken két.
Cùng lúc đó, ánh mắt yêu dị lại toát ra vẻ cầu xin.
Cảm giác giống như đang nói, chỉ cần Trần Phàm không giết hắn, hắn liền làm trâu ngựa cho Trần Phàm.
“Hiện tại biết cầu xin tha thứ sao? Đã muộn!”
Vừa nói xong, Trần Phàm nâng chân phải đột nhiên giẫm xuống đầu Zorro.
“Phanh!”
Một tiếng trầm đục truyền ra, đầu của Zorro bị một cước của Trần Phàm giẫm vỡ, giống như dưa hấu nứt toác, máu tươi xen lẫn chất lỏng màu trắng trực tiếp phun lên ống quần Trần Phàm.
“Sark, vừa rồi mày muốn dùng phương thức này giết tao, đúng không?”
Một cước giẫm chết Zorro, Trần Phàm đưa mắt nhìn Sark, diễn cảm vẫn ôn hòa, ngữ khí bình tĩnh, nhưng lại như thần chết kêu gọi, trực tiếp tuyên bố tội chết của Sark!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
“Sark, vừa rồi mày muốn giết tao giống như vậy, đúng không?”
Thanh âm Trần Phàm vang vọng trên bầu trời, truyền đi thật xa thật xa.
Chứng kiến Trần Phàm chỉ một cái tát đánh bay Barty, một cước giẫm vỡ đầu Zorro, bên tai vang lên câu hỏi của Trần Phàm, mặc dù Sark không còn cảm giác sợ hãi nhưng vẫn di động về phía Barty.
Hắn biết nếu như Trần Phàm có thể miểu sát Zorro, như vậy rất có thể giết chết hắn dễ dàng, đường sống duy nhất của hắn là phải tới gần Barty, cùng Barty liên thủ.
Không riêng gì Sark làm như vậy, kể cả Dixi cũng tới gần Barty.
Olivia không hề động.
Trong lúc nàng không tự chủ được động thân tiến ra lựa chọn nghĩ cách cứu viện Trần Phàm, liền chú định nàng sẽ không cùng Trần Phàm làm kẻ địch.
Chứng kiến Sark cùng Dixi di động về phía Barty, Trần Phàm cũng không ra tay, mà tùy ý cho hai người tới gần hắn.
Phía trước Barty còn kiên quyết không tuyển chọn cùng quần ẩu với Trần Phàm, lúc này nhìn thấy Sark cùng Dixi tiến đến gần, tính toán cùng hắn liên thủ đối phó Trần Phàm, hắn cũng không hề ngăn cản, mà giống như trước đó, diễn cảm ngưng trọng, chân mày cau chặt lại.
“Barty, tao nhớ được vừa rồi mày đã nói, chỉ cần tao quỳ xuống thần phục mày, mày tha cho tao một mạng.” Trần Phàm hoàn toàn xem Sark cùng Dixi như không khí, mà đưa mắt nhìn Barty, ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ: “Hiện tại tao cũng cho mày lựa chọn giống như vậy, một, quỳ xuống xin tha thứ, lựa chọn thần phục tao. Hai, chết!”
“Bá!”
Nghe Trần Phàm nói, sắc mặt Barty cuồng biến, cơ mặt hoàn toàn vặn vẹo vào nhau, cảm xúc phẫn nộ chiếm cứ khuôn mặt hắn, thậm chí thân thể hắn cũng run lên.
Phẫn nộ!
Vô cùng phẫn nộ!
Đúng như lời của Louis III, Barty là thủ lĩnh Hắc Ám U Linh, là một người cực kỳ tự phụ, như đế vương cổ đại, làm cho người ta có loại cảm giác thật uy phong.
Trước đó bởi vì bản thân tự phụ, Barty không liên thủ với đám người Zorro, mà thật sự dựa vào sức bản thân đánh bại Trần Phàm.
Đồng dạng cũng bởi vì tự phụ, sau khi hắn đánh bại Trần Phàm còn khinh thường không muốn tiếp tục một trận chiến, cho rằng Trần Phàm không có tư cách làm đối thủ của hắn!
Mà giờ khắc này, Trần Phàm đem lời của Barty vừa nói, còn nguyên vẹn trả lại cho hắn – lấy chiêu của người trả lại cho người!
“Ngoại trừ Zeus vĩ đại, không ai có thể làm cho Barty này quỳ xuống!” Barty giống như một đầu hùng sư phẫn nộ, đỏ mắt, nhìn chằm chằm Trần Phàm: “Mày muốn tao quỳ xuống, đây là chuyện không thể nào!”
Vừa nói xong, Barty lại tiếp tục nói: “Đồ Tể, mày cho là dựa vào một cái tát đánh lén tao vừa rồi, liền có thể chứng minh mày mạnh hơn tao sao?”
Không thể không nói, giờ phút này tính tình tự phụ của Barty được bộc lộ hoàn toàn tinh tế.
Theo ý nào đó mà nói, Barty đang lợi dụng phương thức này tự cổ vũ mình, cố gắng khôi phục lòng tự tin tín niệm vô địch cùng khí phách uy phong.
Cách làm của hắn cùng cách làm của Trần Phàm khi nhớ lại cuộc chiến đấu cùng Huyết Sắc Luyện Ngục là giống nhau.
Nghe Barty nói, cảm nhận được khí thế bất khuất của hắn, Sark cùng Dixi đều xuất hiện sát ý, tựa hồ bọn hắn cũng cho rằng vừa rồi sở dĩ Trần Phàm đánh bay được Barty là vì đánh lén nên Bart trở tay không kịp mà thôi.
“Cùng lên đi, tao không muốn lãng phí thời gian.”
Đối mặt với Barty đang không ngừng tăng cao chiến ý, Trần Phàm lại mở miệng, ngữ khí làm cho người ta có loại cảm giác thật nhẹ nhàng, phần bình tĩnh kia như đang nói về một chuyện bé nhỏ không đáng kể, mà không phải đang đối mặt cuộc chiến sinh tử.
“Rống!”
Trần Phàm vừa thốt lên, Barty ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, sau tiếng gầm, trên người hắn tuôn ra chiến ý càng cường đại hơn trước, ánh mắt cũng trở nên sắc bén đến cực điểm.
Cảm nhận được chiến ý trên người Barty tuôn ra, Dixi cùng Sark cũng không cam lòng rớt lại phía sau, liền đem chiến ý của mình tăng lên tới đỉnh.
“Sưu!”
“Sưu!”
“Sưu!”
Theo sau, ba tiếng xé gió cơ hồ đồng thời vang lên, ba đạo thân ảnh từ ba phương hướng khác nhau cùng chạy về phía Trần Phàm, sát ý lạnh lẽo nháy mắt bao phủ khắp nơi.
Liên thủ một kích!
Đây là lần đầu tiên Barty cùng Dixi và Sark phát động một kích liên thủ!
Đối mặt một kích liên thủ của ba người, Trần Phàm không hề trốn tránh, không hề tiến lên, mà nhắm hai mắt lại đứng ngay tại chỗ.
“Bá!”
Thấy cảnh này, đồng tử Olivia đột nhiên phóng lớn, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Nàng là thánh nữ Hắc Ám U Linh, hiểu rõ sâu đậm về gien số một.
Trước đó chứng kiến sau khi Trần Phàm dùng dược vật thì thực lực tăng mạnh, Olivia theo bản năng cho rằng Trần Phàm dùng dược vật tăng lên sức chiến đấu.
Nói chung phàm là thuốc đều có độc tính, gien dược vật cũng tế, rất nhiều dược vật tuy rằng có thể đề cao cơ năng cơ thể, nhưng vẫn có phản ứng phụ.
Lúc này nhìn thấy Trần Phàm không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, Olivia theo bản năng cho rằng phản ứng của viên thuốc khi nãy đã bắt đầu phát tác.
Trần Phàm cũng không biết ý nghĩ trong lòng Olivia, lúc này hắn đang đắm chìm trong một trạng thái quỷ dị - tuy rằng hắn nhắm hai mắt lại, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh ba người Barty.
“Hô!”
Giống như chỉ là trong nháy mắt, Barty dẫn đầu tới ngay trước mặt Trần Phàm, hóa tay thành đao, đánh xuống đầu Trần Phàm!
Một đao này, Barty vẫn tiến nhập vào trạng thái nhân đao hợp nhất, khí thế, lực lượng, tốc độ càng mạnh hơn phía trước, có thể nói là một kích hoàn mỹ.
Gặp phải một kích hoàn mỹ của Barty, Trần Phàm nhắm chặt hai mắt không hề trốn tránh, mà chém ra tay phải.
Động tác của hắn rất chậm…rất chậm, chậm đến mức có thể làm cho Olivia thấy rõ tay phải hắn thành hình trảo, như động tác thả chậm chụp vào tay của Barty chém tới.
Này?
Chứng kiến một màn quỷ dị này, Olivia lập tức ngây ngẩn cả người.
“Bá!”
Theo sau…không đợi Olivia lấy lại tinh thần, tay phải chém ra của Trần Phàm đột nhiên biến mất, khi xuất hiện, biến thành như gọng kìm kẹp chặt cổ tay của Barty, khiến tay hắn phải dừng phắt lại.
Một màn quỷ dị này khiến nội tâm Barty kinh hoàng, vừa muốn giãy dụa, lại cảm thấy có một cỗ lực lượng không thể kháng cự kéo tới.
“Hô!”
Cùng lúc đó, Sark theo sát Barty, quyền phải như đạn pháo oanh vào đầu Trần Phàm.
“Sưu!”
Trần Phàm dùng một tay túm Barty lôi tới trước người.
“Phanh!”
Ngay sau đó, một quyền của Sark trực tiếp oanh lên trên người của Barty, lực lượng khủng bố chấn rung cơ thể Barty, hắn phun ra một búng máu, cả người khom lại như con tôm khô, thân hình đánh tới Trần Phàm.
Trần Phàm không tránh né, thân hình thoáng co rút lại, thắt lưng xoay, thân thể như cây cung lớn, lực lượng tụ tập trên bả vai, dùng sức hất mạnh, tựa như một tòa núi lớn vọt tới thân thể Barty.
Tá lực đả lực, thiếp sơn kháo.
Kính như băng cung, phát nhược tạc lôi.
“Phanh!”
“Răng rắc!”
Khi thân thể Trần Phàm đánh lên trên người Barty, kình lực tụ tập đột nhiên bùng nổ, thân hình Barty bay ngược ra, trực tiếp đánh lên trên người Sark phía sau, sống mũi Sark bị đụng gãy trong nháy mắt, thân hình cũng bị bật ra ngoài cả thước.
Một kích!
Trần Phàm chỉ dùng một kích liền đánh Barty và Sark tơi tả, liên tục ngã xuông đất.
“Hô! Hô!”
Đúng lúc này, Dixi có thực lực yếu nhất bỗng nhiên xuất hiện ngay sau lưng Trần Phàm, hắn mượn dùng lực lượng chạy băng băng tới, thuận thế đá ra một cước, chân gió sắc bén giống như đẩy ra không khí chung quanh, vù vù rung động.
“Gãy cho ta!”
Trần Phàm đột nhiên mở to mắt, khẽ quát một tiếng, chân trái ghim trên mặt đất, vặn eo, chân phải thuận thế khom xuống, nửa người trên quẹo phải, ninh thành một góc độ nhất định, đem lực lượng cùng lực chuyển của nửa thân trên phối hợp cùng một chỗ, đem đùi phải xoay trở lại, đá về hướng Dixi.
Hồi toàn thích!
Đối mặt công kích của Dixi, Trần Phàm trực tiếp lựa chọn cách dùng cứng đối cứng, động tác giống như trước đó, nhìn như chậm, tuy nhiên lại nhanh tới cực hạn.
“Răng rắc!”
Theo sau…không đợi hai chân của Trần Phàm cùng Dixi chạm vào nhau, kình lực tụ tập nơi bàn chân của Trần Phàm đột nhiên bùng nổ, cách không giã lên đùi phải của Dixi, nháy mắt cắt nát đùi phải của hắn, phát ra một tiếng trầm đục.
“Phanh!”
Tiếng vang giòn xuất ra, bàn chân Trần Phàm lại đá vào nơi xương cốt đùi phải bị gãy của đối phương, đùi phải của Dixi trực tiếp gãy thành hai đoạn, cả người mất đi thăng bằng ngã quỵ về phía trước.
Cách đó không xa, Olivia giống như bị choáng váng, ngơ ngác sững sờ nguyên tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dixi, giống như đang hỏi vì sao chân của Đồ Tể còn chưa đá trúng đùi hắn mà chân của Dixi lại bị gãy đoạn?
Không một tiếng trả lời.
Trần Phàm thấy Dixi sắp ngã, đùi phải đột nhiên thu về, rơi xuống đất, phát lực, thân hình nhảy dựng, chân trái thuận thế bắn ra, đá vào đầu Dixi.
“Phanh!”
Tiếng trầm đục truyền ra, đầu của Dixi trong nháy mắt rời khỏi thân hình, giống như quả bóng, trực tiếp bay ra ngoài.
“Phốc xuy!”
Một đạo cột máu từ cổ của Dixi phun ra, tựa như suối phun lên trời cao.
“Hoa…hoa…”
Trong lúc nhất thời, bầu trời đền cổ nhuộm đỏ máu tươi, mưa máu đầy trời.
Thi thể không đầu của Dixi ầm ầm ngã xuống đất, nháy mắt đã nhuộm đỏ mặt đất.
Lấy thủ đoạn máu tanh giết chết Dixi, Trần Phàm không ngừng lại, cả người bắn ra ngay tại chỗ, giống như một cơn gió, lần nữa biến mất trong tầm mắt của Olivia.
Theo sau…
Không đợi Olivia nhìn thấy rõ thân ảnh của Trần Phàm, Trần Phàm đã trực tiếp xuất hiện trước người Sark vừa mới đứng dậy.
Vừa rồi Sark bị Barty đụng ngã xuống đất, khí huyết vừa bốc lên, còn chưa khôi phục lại, liền phát hiện Trần Phàm giống như u linh xuất hiện ngay trước mắt, trong lòng giật nảy, không nói một lời pháo quyền lại chém ra, đánh vào đầu Trần Phàm!
Phía trước, Trần Phàm đối mặt một kích tụ lực của Dixi còn không tránh né, lúc này đối mặt một kích vội vàng của Sark, sẽ tránh sao?
Sẽ không!
Trần Phàm trực tiếp vung lên thiết quyền, đánh vào nắm tay Sark.
“Răng rắc!”
“Phanh!”
Giống như trước đó, không đợi nắm tay Trần Phàm chạm vào tay Sark, kình lực tụ tập trên nắm tay Trần Phàm chợt bùng nổ, cách không giã lên nắm tay Sark, năm ngón tay của hắn toàn bộ đều gãy, máu tươi đầm đìa, theo sau…khi nắm tay Trần Phàm chạm vào nắm tay hắn, kình lực còn lại liền bùng phát, trực tiếp đem nắm tay của Sark đập thành tro bụi.
“A!”
Cái gọi là tay đứt ruột xót, mười ngón tay của Sark bị nên thành tro bụi, lập tức hét lên, thân hình bay ngược ra sau.
Trần Phàm thấy thế, dưới chân vừa động, không đợi Sark rơi xuống đất, lại xuất hiện ngay trước người hắn, quyền thứ hai gió rít lao tới, đánh thẳng trái tim hắn!
“Phanh!”
Tiếng trầm đục lại truyền tới, nắm tay Trần Phàm trực tiếp nên vào ngực trái của Sark, ngực trái của hắn bị nện ra một lỗ thủng cỡ một nắm tay.
“Phốc xuy!”
Trần Phàm vừa thu quyền, trái tim bị chấn vỡ của Sark xen lẫn máu tươi tuôn trào xì ra, văng lên thân thể Trần Phàm, biến hắn thành người máu.
“Barty, mày tự mình giải quyết, hay là tao giúp mày?”
Không để ý tới vết máu trên người, Trần Phàm hướng Barty bước ra một bước.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Lúc Trần Phàm bước về Badian một bước thì đồng thời Sax ngã ầm xuống đất.
Máu tươi không ngừng tuôn ra ồng ộc từ trái tim của gã, Sax mở trừng mắt, đến chết gã vẫn không tin Trần Phàm có thể dùng kình lực cách không công kích.
Mặc dù khoảng cách rất ngắn...... Rất ngắn..... . Nhưng là đã phá vỡ nhận tri về võ học của Sax.
Không riêng gì Sax không tin Trần Phàm có thể làm được điểm này, Olivia cũng không tin tưởng, nhưng là...... Thực tế nói cho nàng biết, đây là sự thật.
“Đồ Phu!“
Thấy Trần Phàm đang bước tới về phía Badian, Olivia mới hồi phục, nàng biết rõ với thực lực mà hắn vừa biểu hiện thì Badian chỉ có một con đường chết, vội vàng mở miệng gọi Trần Phàm lại.
Nghe Olivia gọi vẻ khẩn trương, Trần Phàm tâm ý của nàng, do dự một chút rồi dừng bước.
Hắn biết, Olivia cũng không hy vọng thấy Badian chết ở trong tay của hắn.
Điều này cũng giống như việc Olivia không hy vọng thấy Trần Phàm chết ở trong tay Badian.
Cũng chính bởi vì điểm này mà vào thời khắc sinh tử nàng đã ra tay cứu hắn, hơn nữa còn trở mặt với Sax và Zorro.
“Đồ...... Đồ Phu, không nên giết Badian.”
Mắt thấy Trần Phàm dừng bước, Olivia hơi thở phào, sau đó nói ra một câu cầu xin hiếm thấy, không hề có tư thế cường ngạnh.
Lời của Olivia xác nhận suy đoán trong lòng của Trần Phàm.
Trần Phàm quay đầu lại nhìn Olivia một cái, thấy vẻ mặt khẩn trương của Olivia, không trả lời chắc chắn, cũng không tức giận.
Hắn biết, Olivia từ nhỏ đã được Badian thu dưỡng, theo ý nghĩa nào đó thì y chính là cha nuôi của nàng.
Thấy Trần Phàm không nói lời nào, Olivia hoảng hốt sợ Trần Phàm không đồng ý.
“Tại sao? Ngươi tại sao có thể xử dụng kình lực cách không công kích?”
Lúc này Badian đột nhiên lên tiếng hỏi, cảm giác đến giờ y vẫn không thể tin Trần Phàm có thể làm được điểm này.
Nghe thấy câu hỏi của Badian, Trần Phàm quay đầu lại, thản nhiên nhìn Badian một cái:“ Võ học thần kỳ của Trung Hoa không phải là thứ mà ngươi có thể tưởng tượng!”
“Ngươi......”
Lời của Trần Phàm giống như một thanh chủy thủ sắc bén đâm vào chỗ yếu nhược nhất trong lòng Badian, hoàn toàn phá hủy sự kiêu ngạo và tự tôn của y. Badian giận đến run người, khóe miệng trào máu tươi.
“Olivia không để cho ta giết ngươi, ta cũng lưu ngươi một mạng.” Nhìn Badian đang tức giận, Trần Phàm trầm ngâm một chút rồi quyết định:“Bất quá...... Ngươi cùng Hắc Ám U Linh phải thần phục ta!”
“Không thể nào!”
Badian không chút suy nghĩ, tức giận cự tuyệt, với tính cách tự phụ của y mà bảo y và Hắc Ám U Linh toàn bộ thần phục Trần Phàm, quả thực còn khó chịu hơn cả giết y.
“ Chú Badian ......”
Olivia nghe vậy thì khẩn trương, lúc trước vì Trần Phàm không lựa chọn thần phục nên Badian muốn giết hắn, nói không chừng Trần Phàm hiện giờ cũng vậy.
“Olivia, cháu không cần phải nói, chú tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước hắn!” Badian không đợi Olivia nói xong đã lạnh lùng cắt lời:“ Chú dù chết cũng sẽ không thần phục hắn!”
“Badian, ngươi giãy dụa cũng là phí công, thực lực của ta ngươi không thể nào tưởng tượng, nói đơn giản trắng ra một chút, nếu như ta vận dụng toàn lực thì chỉ cần một tay là có thể bóp chết ngươi!”
Trần Phàm vẫn hy vọng Badian thần phục, mặc dù hắn không tiếp nhận ý nghĩ yêu thương đột xuất của Olivia nhưng cũng không muốn làm khó nàng.
“Ha ha, Đồ Phu, ngươi nói chỉ cần một tay là có thể bóp chết ta?” Badian giận quá thành cười, gằn từng chữ:“Bản thân ta muốn nhìn ngươi làm sao một tay bóp chết ta!”
Badian nói xong thì chợt móc ra ba viên thuốc đột biến gien.
“Chú Badian, không nên!”
Olivia khẩn trương kêu lớn, hiển nhiên nàng hiểu Badian vì tiếp tục chiến đấu với Trần Phàm mà bất chấp nguy hiểm phục dụng thêm thuốc đột biến gien. Thân thể của Badian chỉ có thể thừa nhận mười lượt thuốc, hiện giờ nếu y dùng thêm thì tổng cộng là mười ba liều, thân thể của y không thể nào tiếp nhận!
Không để ý đến nhắc nhở của Olivia, Badian mắt đỏ ngầu, một hơi nuốt luôn ba viên thuốc.
Olivia đứng sững sờ tại chỗ, còn Trần Phàm mặt không chút biểu tình nhìn Badian.
Thời gian tác dụng của việc uống thuốc đột biến gien sẽ chậm hơn so với khi tiêm, cũng tương tự Phục dụng người máy số một áp súc hoàn thuốc, dược hiệu phát tác thời gian nếu so với tiêm vào càng chậm, đạo lý này cùng người ngã bệnh uống thuốc cùng đánh treo ngược châm đạo lý giống nhau.
Badian ăn vào ba viên người máy số một áp súc hoàn thuốc [về sau,] cũng không có giống như lúc trước thúc dục hóa giấu ở chỗ ngực năm chi người máy số một chất lỏng như vậy trực tiếp có phản ứng, mà là qua gần một phút đồng hồ mới dần dần xuất hiện phản ứng.
Dưới ánh nắng chói chan, bởi vì trong cơ thể ba viên người máy số một dược hiệu phát tác, Badian giống như là bị kinh phong phạm vào một loại, cả người co quắp lên không nói, thân thể dần dần phồng lên.
Sau đó khuôn mặt Badian hoàn toàn vặn vẹo, gân xanh nổi chằng chịt trên trán, hai mắt như muốn trào ra ngoài.
“A!”
Đột nhiên, Badian gầm lên một tiếng, mái tóc dài trắng dựng ngược, máu tươi từ từ rỉ ra rồi nhuộm đỏ cả khuôn mặt.
“Chú Badian......”
Olivia choàng tỉnh chạy nhanh về phía Badian.
“A!!!”
Nàng còn chưa kịp chạy tới thì Badian đã phát ra một tru thê thảm hơn, cùng lúc máu tươi trào ra từ thất khiếu, thân thể càng run rẩy, tùy thời đều có thể ngã nhào.
“Véo!”
Đúng lúc thân thể run rẩy của Badian sắp ngã nhào thì Olivia vọt tới đưa tay đỡ lấy.
“Phụt! Phụt!”
Tất cả các mạch máu của Badian cùng lúc vỡ tung, nhuộm đỏ cả một vùng xung quanh.
Trong phút chốc, thân thể của Badian đỏ ngầu, giống như một quả bóng bị chọc xì hơi cứ thế khô quắt đi.
“Không!!!”
Trong làn mưa máu, Olivia hét lên vô lực, quỳ sụp xuống đất.
Trần Phàm sắc mặt phức tạp, trầm ngâm chốc lát rồi đi về phía Olivia.
Rất nhanh, hắn đã đi tới bên cạnh Olivia nhưng không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng đứng ở phía sau nàng.
Olivia không để ý đến hắn, nàng giống như bị mất đi linh hồn, hai mắt vô thần nhìn sững vào Badian.
Cứ như vậy...... Lẳng lặng yên nhìn!
“Hồng!”
Không biết qua bao lâu, một con hải âu bay vụt qua thần miếu cổ xưa, kêu lên một tiếng lảnh lót.
Tiếng kêu làm Olivia bừng tỉnh, cả người nàng run rẩy, một giọt huyết lệ từ mắt chảy xuống nhuộm đỏ cả khuôn mặt tuyệt mỹ, dung hợp với máu của Badian rồi chảy vào trong miệng của nàng.
“Ngươi thắng.”
Cảm nhận được vị mặn của giọt huyết lệ, Olivia ngẩng đầu nhìn về Trần Phàm, ánh mắt không rách cứ, cũng không tức giận mà rất bình tĩnh.
“Tôi không muốn giết y.”
Trần Phàm thở dài.
“Nhưng chú ấy chết rồi.” Nước mắt lần nữa dâng lên trong hốc mắt của Olivia, nàng không lấy tay lau mà run rẩy nói:“Thật ra thì...... Từ lúc mới bắt đầu, kết quả này đã định!”
Trần Phàm lựa chọn trầm mặc.
Bởi vì...... Hắn biết Olivia nói rất đúng sự thật.
Đối với Trần Phàm mà nói, trận chiến này liên lụy đến rất nhiều người, rất nhiều chuyện, quyết định tương lai của hắn, tương lai Trung Quốc , thậm chí là tương lai của cả thế giới !
Trận chiến này, Trần Phàm nhất định phải chiến, hơn nữa không thể bại!
Đối với Badian mà nói, y hao hết tâm tư, lợi dụng các loại thủ đoạn tụ tập toàn bộ các chuyên gia đầu ngành về gien đột biến chế tạo ra gien đột biến sô một, mục đích chỉ để đánh bại Trần Phàm, đạt được vị trí thứ nhất của thần bảng, theo ý nghĩa chính là như Zeus thống nhất toàn bộ thế giới!
Đã là như vậy, chuyện Badian nhận thua, thần phục Trần Phàm, cơ hồ là không thể nào.
Thì ngược lại, cũng là như thế.
Trận chiến này.
Giữa hai người nhất định phải có một người ngã xuống!
“Ta biết, đối với ngươi mà nói, trận chiến này rất trọng yếu.” Olivia lại một lần nữa mở miệng, ngữ khí của nàng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào:“Ngươi chỉ có thắng được trận chiến này thắng lợi, trở thành vua của thế giới ngầm mới có thể kết thúc thành công trò chơi trong quốc nội.”
Song không đợi Trần Phàm mở miệng, Olivia đã tiếp tục:“Ta biết, ngươi sẽ không giết ta, nhưng là...... Ngươi sẽ lợi dụng một chút thủ đoạn để cho Hắc Ám U Linh thần phục ngươi, không cần ngươi đi làm, ta sẽ để cho Hắc Ám U Linh thần phục ngươi trong thời gian ngắn nhất!”
Olivia nói xong nhìn sâu vào Trần Phàm một cái, dường như muốn khắc sâu hình dáng hắn vào trong lòng.
Trong khoảnh khắc đó thân thể nàng bất giác run rẩy.
Chỉ một thoáng rất ngắn.
Sau đó, nàng thu hồi ánh mắt, ôm lấy thi thể Badian, sải bước rời đi.
“Olivia!”
Trần Phàm cố gắng gọi Olivia lại.
Olivia vẫn không dừng bước.
Thân ảnh của nàng đổ dài dưới ánh nắng...... Rất dài......
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 47 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Ánh mặt trời chiếu nghiêng vào đảo Egidio làm bốc lên một tầng hơi nước màu đỏ nhàn nhạt. Gió biển thổi qua làm tầng hơi nước dạt đi, cũng làm cho những cây ăn trái trên đảo xào xạc phá vỡ sự yên tĩnh.
Trên mặt biển, hai chiếc tàu chiến vẫn đậu ở chỗ cũ, trên boong tàu lố nhố những người. Bên giáo đình lấy Monica cầm đầu, bên Hắc Ám U Linh là do người đứng đầu còn lại của Hắc Ám Thánh Vệ.
Hắc Ám Thánh Vệ
Đây là tổ hợp mười hai người có lực chiến đấu mạnh hơn U Linh Thánh Vệ trong Hắc Ám U Linh, chức trách bọn chúng là bảo vệ cho Badian, bất quá cho tới nay Badian chưa từng để cho bọn chúng bảo vệ.
Lúc này cả hai bên đang khẩn trương nhìn về thần miếu cổ xưa, chờ đợi kết quả cuối cùng của trận chiến.
Lúc trước, Monica sau khi thấy Trần Phàm bị đánh tung lên không trung, tâm thần đại loạn, muốn xuống tàu lên đảo để tới thần miếu, nhưng rốt cuộc lại mười hai tên Hắc Ám Thánh Vệ ngăn lại.
Bởi vì, căn cứ ước định song phương, trước lúc chiến đấu kết thúc, không ai được lên đảo trước.
Bất đắc dĩ, Monica chỉ có thể buông bỏ ý định, quay trở về tàu chiến cùng chờ đợi kết quả với các thành viên giáo đình.
Gió biển thổi tung mái tóc dài của Monica, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng tràn đầy vẻ lo lắng, mười ngón tay xoắn chặt đến lộ cả khớp xương, nhìn sững vào thần miếu không nhúc nhích.
Mỗi phút trôi qua khiến cho mọi người bao gồm cả Monica có cảm giác đã trải qua bằng cả một năm.
Rốt cục, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một thân ảnh màu hồng xuất hiện.
“Là thánh nữ!”
Thấy thân ảnh màu hồng kia, thủ lĩnh của mười hai tên Hắc Ám Thánh Vệ hiểu là Olivia, nhất thời hứng phấn kinh hô một tiếng.
“Ca ngợi thánh nữ, ca ngợi thủ lĩnh!”
Tên Hắc Ám Thánh Vệ kia vừa thốt lên xong thì đám người Hắc Ám U Linh trên tàu cũng hoan hô không ngừng.
Hiển nhiên theo như bọn chúng thấy, Olivia còn sống, như vậy đủ để chứng minh Badian thực lực mạnh hơn cũng còn sống, Hắc Ám U Linh đã dành được thắng lợi trong trận chiến cuối cùng.
Ngược lại bên giáo đình lâm vào an tĩnh như chết.
Trong gió biển, thân thể Monica bất giác run rẩy. Một ý niệm đáng sợ dâng lên trong lòng, nàng mở to đôi mắt xanh thẳm nhìn sững vào Olivia.
Đang đi trên bờ biển, Olivia cũng không biết sự xuất hiện của mình đã dẫn tới sự chấn động như thế nào. Nàng chỉ biết thất thểu bước đi như bị mất linh hồn, cặp mắt màu tím ảm đạm vô quang, trên mặt dính đầy vết máu của Badian.
Ở trong ngực nàng, Badian vì đã xuất huyết toàn thân nên trông như một cái thây khô, cực kỳ khủng bố.
Thân thể của y bị hàng cây ăn trái hai bên đường che khuất khiến cho mọi người trên hai chiếc tàu không thể nào nhìn rõ.
Monica ngó chừng Olivia vài giây rồi không nhịn được sự đau khổ trong nội tâm, tung người chạy xuống cầu tàu.
“Các ngươi đợi ở đây!”
Mắt Monica nhảy xuống, tên đầu mục của Hắc Ám Thánh Vệ lạnh giọng ra lệnh, sau đó mang theo năm tên Hắc Ám Thánh Vệ bên cạnh cũng nhảy xuống, cố gắng ngăn trở Monica.
Sau khi xuống tàu, Monica mở hết tốc lực chạy dọc theo con đường vòng quanh đảo đón đầu Olivia, sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ theo sát sau đó.
Trong lúc nhất thời, song phương ngươi đuổi ta cản.
Một lát sau thân ảnh Olivia lại xuất hiện trước mặt Monica, nàng có thể thấy rõ Badian đang nằm trong ngực Olivia.
Nhìn thấy Badian biến thành một thây khô, bộ dáng thê thảm không nỡ nhìn, Monica nhất thời cả kinh.
Cùng lúc đó sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ theo sát Monica cũng thấy cảnh tượng kinh hoàng này!
Bọn chúng nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện này, Badian vốn tồn tại tron lòng bọn họ như một thần linh lại chết bi thảm như thế!
“Olivia, chú ta cùng Đồ Phu đâu?”
Sau thoáng kinh ngạc, Monica lên tiếng hỏi.
Olivia giống như là đem đám người Monica thành không khí, tiếp tục im lặng ôm Badian, sắc mặt bình tĩnh bước tới.
Monica lên tiếng làm sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ bừng tỉnh, tên thủ lĩnh lắp bắp hỏi.
Keng!
Monica chỉ thấy còn lại một mình Olivia, trong lòng cảm thấy không ổn liền trầm xuống bi thương, rút bảo kiếm ra cầm ở tay.
“Olivia, Đồ Phu cùng chú ta có phải bị các ngươi giết chết hay không?”
Monica cầm kiếm chỉ Olivia, cảm giác phảng phất chỉ cần Olivia gật đầu thừa nhận, nàng sẽ lập tức liều mạng.
“Véo véo véo......”
Mắt Monica rút bảo kiếm ra, chuẩn bị đánh một trận, sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ cũng không kịp hỏi thêm mà lập tức đã áp tới Olivia sẵn sàng đánh trả.
Cho tới nay, Olivia có nằm mơ cũng muốn giết Monica.
Song vào thời khắc này, trên khuôn mặt của Olivia không hề có một chút tức giận.
Đúng vậy, chỉ sợ một chút xíu cũng không có!
Nàng tựa hồ có thể nhận thức được tâm trạng lúc này của Monica.
“Không nên động thủ.”
Olivia thấy sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ sát ý đằng đằng thì, chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn giọng, giọng nói không hề có một chút cường thế.
Nói xong nàng nhìn Monica vẻ phức tạp, tựa như oán hận, tựa như hâm mộ, lại như hiểu thấu.
Một lát sau, Olivia thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói:“ Chú của ngươi chết rồi, Đồ Phu còn sống.”
Monica nghe thấy thì đứng sững ra, trên khuôn mặt buồn vui lẫn lộn.
Sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ đầu tiên là cả kinh, sau đó trở nên cực kỳ ngưng trọng!
Hiển nhiên bọn họ đều rất rõ ràng, Đồ Phu sống biểu thị ý nghĩa là giáo đình đã thắng trận chiến này.
Không có Badian, Hắc Ám U Linh không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với Đồ Phu!
Sau đó không đợi Monica đáp lời, Olivia tiếp tục ôm thi thể Badian rời đi, sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ sắc mặt khó coi theo sát phía sau.
Monica buông kiếm, dưới chân lần nữa phát lực, hóa thành một đạo ảo ảnh chạy như điên cuồng về phía trước.
“Thánh nữ, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Thủ lĩnh làm sao phải chết? Còn có......” Monica vừa mới rời đi, đầu lĩnh Hắc Ám Thánh Vệ hỏi lại, chẳng qua chỉ hỏi được một nửa thì y ngậm miệng.
Mặc dù vậy nhưng Olivia biết nửa câu hỏi còn lại là nếu như Badian chết rồi thì tại sao nàng lại bình yên vô sự.
“Đồ Phu đánh bại thủ lĩnh, thủ lĩnh vì tiếp tục chiến đấu, bất chấp nguy hiểm tiêm vào tám mũi gien đột biến số một, kết quả không cách nào thừa nhận dược lực bá đạo vỡ mạch máu mà chết.” Olivia khẽ nói.
Tám mũi gien đột biến số một?!
Sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ nghe xong ngây người tại chỗ.
Bọn họ cũng đều biết Badian trước lúc chiến đấu đã tiêm vào năm mũi, tiêm vào thêm tám mũi nữa là tổng cộng có mười ba mũi!
Đây là điều mà sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ không cách nào tưởng tượng .
“Thánh nữ, Đồ Phu tại sao không có giết cô?”
Sau khi khiếp sợ, một tên bảo vệ nghi ngờ.
“Chú Badian vì không để cho Hắc Ám U Linh trở thành phiên bản của Huyết Sắc Luyện Ngục nên để cho ta sống, trước khi chết đã đạt thành hiệp nghị với Đồ Phu - Hắc Ám U Linh thần phục Đồ Phu, Đồ Phu không giết ta, cũng sẽ không động thủ với Hắc Ám U Linh!” Olivia nói dối.
“Tại sao phải thần phục với Đồ Phu?”“ Chúng ta liều mạng với hắn. Tôi không tin một mình hắn có thể đối phó cả tổ chức chúng ta!” Olivia vừa thốt lên xong, hai gã Hắc Ám Thánh Vệ phía sau lửa giận ngập trời, hận không được lập tức tìm Trần Phàm liều mạng.
“Câm miệng!”
Olivia dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng quét trên người sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ:“Chú Badian làm như vậy tự nhiên có dụng ý của ông, nếu như ai dám làm trái, ta không ngần ngại giết hắn!”
Nàng vừa nói xong thì một luồng sát ý kinh khủng bộc phát từ người nàng tuôn trào như núi lửa.
Lúc này nàng đột nhiên lại là Olivia cường thế trước kia.
Cảm thụ được khí tức lăng lệ trên người Olivia, sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, thân thể như bị một tòa núi lớn áp xuống.
“Xin thánh nữ yên tâm, chúng tôi không dám cãi lại ý chỉ của thủ lĩnh!” Đầu lĩnh Hắc Ám Thánh Vệ vội vàng cúi người biểu thị thái độ.
Năm tên Hắc Ám Thánh Vệ còn lại cũng vội vàng thần phục.
“Chú Badian, thật xin lỗi.”
Olivia thu hồi ánh mắt, xoay người thì thầm với Badian, trên mặt đầy vẻ tự trách.
Từ xưa, trung hiếu và tình yêu đã không chung đường.
Ngay cả khi Olivia biết, sau này nàng cùng Trần Phàm sẽ chẳng bao giờ gặp nhau.
Nhưng giữa Badian và Trần Phàm, nàng vẫn sẽ lựa chọn Trần Phàm.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Lúc Monica đang chạy như điên cuồng về thần miếu thì Trần Phàm cũng đang đứng trên đỉnh một ngọn núi nhỏ nhìn theo thân ảnh của Olivia, trong lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Thấy Monica đã sắp tới thần miếu, Trần Phàm mới từ trên ngọn núi đi xuống. Trên mặt đất trong thần miếu loang lổ vết máu, trong không khí tràn ngập mùi huyết tinh, thi thể đám người Zorro nằm ngổn ngang còn thi thể của Louis đệ tam được Trần Phàm đặt ở một chỗ sạch sẽ trên bình đài.
“Chú!”
Đi tới thần miếu, Monica đầu tiên là nhìn thấy Louis đệ tam nằm trên bình đài liền kêu lên một tiếng bi thương.
Sau đó nàng ào vào như một cơn lốc về phía Louis đệ tam.
“Chú......”
Trong phút chốc, Monica đã tới trước người Louis đệ tam, quỳ rạp xuống đất, run rẩy đưa hai tay ôm lấy đầu ông ấp vào trong ngực mình.
Từ trên ngọn núi đi xuống, Trần Phàm cũng yên lặng nhẹ nhàng mà đi về phía Monica.
Rất nhanh, hắn đã ở bên cạnh nàng, ngồi xuống đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc của Monica, xin lỗi nói:“Thật xin lỗi, Monica, anh đã không bảo vệ được chú em.”
Monica không nói gì, chỉ cắn chặt môi để mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Trần Phàm thấy thế liền nhẹ nhàng đặt lại thi thể Louis đệ tam lên bình đài rồi ôm siết lấy Monica vào trong ngực.
Monica gục đầu vào ngực Trần Phàm, khóc ồ ồ lên thành tiếng.
Trần Phàm để mặc cho nàng khóc lóc, chỉ dịu dàng xoa tay sau lưng nàng để an ủi.
“Chú chết như thế nào?”
Monica khóc một hồi rồi ngẩng đầu thấp giọng hỏi Trần Phàm.
Trần Phàm khẽ thở dài, đem sự tình trải qua thuật lại chi tiết, bao gồm từ việc Brahma phản bội giáo đình đánh lén Louis rồi hắn bị Badian đánh bại, được Olivia ở thời khắc nguy cấp cứu thoát, hết thảy đều không giấu diếm.
Nghe thấy thân là người đứng đầu quyền tài phán của giáo đình, Brahma phản bội giáo đình, đánh lén Louis đệ tam, Monica đầu tiên là sửng sốt, sau đó vô cùng tức giận; Đến khi nghe tới Trần Phàm bị Badian đánh bại, được Olivia cứu thì nàng sững người không còn nghe thấy được gì thêm.
Trong lòng nàng hiện giờ chỉ còn một ý niệm: Olivia làm sao có thể thích Đồ Phu, hơn nữa vì cứu Đồ Phu, không tiếc trở mặt với đầu lĩnh của Hắc Ám U Linh.
Đến khi Trần Phàm nói xong, Monica đột nhiên nhớ lại cảnh vừa rồi chạm mặt với Olivia ở dưới chân núi.
Nàng đang nhớ lại lúc Olivia nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, nhất thời trầm mặc.
“Đi thôi, chúng ta đi xuống.”
Trần Phàm nhẹ nhàng lên tiếng, sở dĩ hắn không giấu diếm việc gì vì thứ nhất là không muốn lừa gạt Monica, còn nữa chính là không muốn làm cho Monica sau này tiếp tục cừu thị Olivia.
Trần Phàm rất rõ ràng, Badian chết đi, nhất định hắn và Olivia sẽ không có kết quả gì.
Hắn còn biết, bản thân đã thiếu nợ ân tình Olivia, một ân tình mà cả đời không cách nào trả được.
Lúc Trần Phàm ôm thi thể Louis đệ tam cùng Brahma, dẫn theo Monica rời khỏi thần miếu thì Olivia đã mang theo người của Hắc Ám U Linh rời đi, trên mặt biển chỉ còn lại chiếc tàu chiến của giáo đình.
Trên bong tàu, tất cả thành viên giáo đình tụ lại một chỗ, ngóng cổ chờ Trần Phàm cùng Monica xuất hiện.
Khi bọn họ thấy giáo hoàng Louis đệ tam cùng Brahma bị Trần Phàm ôm trong lòng đi xuống thì đầu tiên là cả kinh, sau đó vội vàng quỳ xuống cầu nguyện.
Trong lúc nhất thời, một khí tức bi thương trùm lên mặt biển, tiếng cầu nguyện vang dội cả bầu trời.
Monica thấy toàn bộ thành viên giáo đình đều quỳ xuống thì bất giác lại lệ rơi đầy mặt.
Nàng từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, trên căn bản là do một tay Louis đệ tam nuôi dưỡng, hai người tuy nói có quan hệ chú cháu nhưng trên thực tế không khác cha con.
Cảm nhận được sự bi thương của Monica, Trần Phàm lại đưa tay khẽ vuốt ve an ủi:“Monica, để bảo đảm giáo đình sẽ không xuất hiện đại loạn, không nên truyền đi tin tức Brahma phản bội giáo đình. Chờ sau khi trở lại Vatican sẽ công bố chú em qua đời vì bạo bệnh.”
“Ừ.”
Monica khẽ gật đầu, nàng biết, nếu là chuyện này đích thực bị truyền ra ngoài thì hậu quả khó mà tưởng tượng.
Sau đó, cả hai người cùng đi lên tàu. Monica nói với các thành viên của Kỵ sĩ đoàn thành viên là Louis đệ tam bị Badian giết chết .
“Đồ Phu, tại sao để cho ma nữ Olivia chạy thoát?”
Sau khi nghe Monica giải thích, một gã thành viên Kỵ sĩ đoàn lập tức tức giận truy hỏi Trần Phàm. Theo như gã thấy thì đáng ra Trần Phàm phải giết chết Olivia, sau đó dẫn dắt bọn họ quét sạch thành viên Hắc Ám U Linh mới đúng.
“Louis đệ tam bất hạnh qua đời, chúng ta đầu tiên phải an táng ông đã.” Trần Phàm tựa hồ đã sớm đoán được cục diện này, mặt không chút thay đổi nói: hơn nữa, Olivia đã tỏ thái độ, Hắc Ám U Linh sẽ thần phục ta, nếu như ta giết chết Olivia, sẽ dẫn phát chiến tranh giữa Hắc Ám U Linh cùng giáo đình, đây không phải là điều mà Louis đệ tam hy vọng nhìn thấy, hiện giờ giáo đình căn bản không có người nào chiến thắng được gien đột biến của Hắc Ám U Linh!”
Nghe Trần Phàm giải thích, tất cả thành viên giáo đình bao gồm cả tên thành viên Kỵ sĩ đoàn kia đều lựa chọn trầm mặc.
Bọn họ mặc dù đều hiểu rõ, Trần Phàm làm như vậy là vì lợi ích bản thân nhưng càng hiểu thêm là nếu không có sự trợ giúp của hắn thì không thể chiếm phần thắng trong cuộc chiến với Hắc Ám U Linh.
Mắt thấy tràng diện lần nữa yên tĩnh lại, Trần Phàm thở phào nhẹ nhỏm.
“Mọi người nghe lệnh, không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được triển khai trả thù với Hắc Ám U Linh, nếu ai vi phạm sẽ lôi lên giàn thiêu!” Monica tựa hồ hiểu dụng ý của Trần Phàm nên tiếp đó lên tiếng nghiêm khắc, giọng nói tràn đầy uy nghiêm.
“Dạ, thánh nữ!”
Từ trước tới giờ, Monica cùng Louis đệ tam, Brahma vẫn là tam cự đầu của giáo đình, hiện giờ Brahma cùng Louis đệ tam vừa chết đi thì uy nghiêm của nàng không thể nghi ngờ.
“Khởi hành, trở về!”
Monica ra lệnh một tiếng, trận đại chiến có một không hai này coi như đã hạ màn.
Tại Anh quốc, Crewe vẫn hoàn toàn không hay biết gì.
Vào sáng sớm, lúc ánh sáng mặt trời rọi vào lâu đài cổ xưa của gia tộc Kena Er làm cho người ta một loại cảm giác ấm áp nhưng không thể nào xua đi được không khí lo lắng trong gia tộc.
Sự lo lắng đến từ chính việc Crewe soán quyền!
Vào lúc trước, Crewe thừa dịp lão Edward mang theo Daifu đi Trung Quốc để tiến hành soán quyền, sau đó còn âm thầm triệt hạ một số lớn trực hệ của lão Edward.
Hiện giờ Crewe mặc dù thành công uy hiếp được các thành viên trọng yếu không phục trong gia tộc Kena Er để soán quyền nhưng cả gia tộc cũng theo đó mất đi sinh cơ thường ngày.
Thậm chí rất nhiều thành viên trong gia tộc đều cho rằng việc Crewe soán quyền biểu thị gia tộc Kena Er chính thức đi xuống, chẳng qua là vấn đề thời gian!
Phảng phất để ấn chứng suy đoán đó mà khi Trần Phàm đang tỷ thí với đám người Badian thì đại gia tộc Michel thừa dịp gia tộc Kena Er thay đổi triều đại mà tiến hành công kích toàn diện!
Đối với Delson, người nắm quyền của gia tộc Michel mà nói vẫn luôn ôm hận với Trần Phàm.
Y nằm mơ cũng muốn trả thù Trần Phàm cùng gia tộ Kena Er.
Chỉ là ngại lực uy hiếp từ Trần Phàm mà y chỉ có thể chôn giấu ý định này trong lòng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lần này, y sở dĩ dám động thủ vì cảm thấy nếu lão Edward sống chết không rõ, Crewe thành công đoạt quyền, Daifu bị trục xuất khỏi gia tộc, như vậy nội tình của gia tộc Kena Er sẽ không quan hệ với Trần Phàm.
Y nhân cơ hội này triển khai trả thù điên cuồng với gia tộc Kena Er, thừa dịp Kena Er gia tộc bệnh, muốn mạng Kena Er gia tộc mạng, nhất cả trả thù gia tộc Kena Er đồng thời đưa gia tộc Michel thay thế vị trí gia tộc Kena Er, trở thành đại gia tộc lớn nhất Anh quốc.
“Cha, đồ khốn kiếp Delson quả thực rất đáng hận, dám ra tay với chúng ta vào lúc này!”
Trong biệt thự trung ương của gia tộc Kena Er, Crewe ngồi trên cái ghế vốn thuộc về lão Edward, đứa con Roddy đứng bên cạnh với vẻ mặt tức giận.
“Cứ để cho gia tộc Michel nhảy loạn một hồi, qua hôm nay, bọn họ hối hận cũng không kịp rồi.” Crewe cười giễu cợt, tựa hồ cười nhạo sự ngu muội của gia tộc Michel.
Roddy nghe vậy thì ngạc nhiên:“ Cha, ý của ngài là Hắc Ám U Linh sẽ xuất thủ trợ giúp chúng ta đối phó gia tộc Michel?”
“Dĩ nhiên!” Crewe mỉm cười gật đầu, nói:“Hắc Ám U Linh sở dĩ đến bây giờ còn chưa xuất thủ vì hiện giờ thủ lĩnh Badian còn mang theo tất cả cường giả đi tới biển Aegean để đánh một trận với người phương đông kia, không có thời gian xử lý chuyện của chúng ta. Chờ bọn hắn giết chết người phương đông kia thì gia tộc Michel sẽ nghênh đón một hồi tai nạn!”
“Thì ra là như vậy!”Gia tộc Michel vào sáng nay đã tiến hành trả thù ở lĩnh vực thương nghiệp. Hắc Ám U Linh chậm chạp không xuất thủ khiến Roddy theo bản năng cho là Hắc Ám U Linh sẽ không xuất thủ, lúc này nghe được Crewe vừa nói như thế, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nói:“Cha, vậy ngài tính toán ra sao?”
“Lợi dụng Hắc Ám U Linh uy hiếp gia tộc Michel, sau đó đem Daifu đưa cho gia tộc Michel, dùng cái này đổi lấy sự thần phục của gia tộc Michel!” Crewe cười nói:“Delson là một người thông minh, hắn sẽ chấp nhận.”
“Cha quả là cao minh!” Roddy giơ ngón tay cái lên:“Lão khốn kiếp Delson vẫn canh cánh chuyện đính hôn giữa Green với Daifu. Hiện giờ Daifu đã mất đi sự bảo vệ của người phương đông kia, không cách nào chạy trốn chúng ta. Cha đem Daifu đưa cho Michel coi như cho bọn chúng một bậc thang để xuống!”
“Roddy, sự phát triển của con khiến cha rất vui mừng.”
Crewe cười sảng khoái, nhìn qua một bộ dạng tiểu nhân đắc chí.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina