Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Tất cả đã chuẩn bị xong, Đường Phong nhìn ba người bảo:
- Chớ sốt ruột, cứ coi như đây là Đường gia, mọi người càng sốt ruột lại càng dễ lộ chân ngựa, nếu có người hỏi đến cứ để ta ứng phó, mọi người chớ mở miệng.
Ba người cùng đồng loạt gật đầu, Đường Tử Thư và Đường Long thì không sao, gặp nguy không sợ hãi, sắc mặt bình thường, duy chỉ có Đường Điểm Điểm thì lại có chút lo lắng, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực như trống trận.
Đường Phong nhìn sau vào nàng một cái, Đường Điểm Điểm cúi thấp đầu nói:
- Một lát sẽ quen thôi.
Đường Phong cũng không làm khó nàng, loại trường hợp này càng nói thì áp lực của nàng sẽ càng lớn, cứ để tự nhiên là được rồi, gật đầu bảo:
- Vậy đi thôi.
Bốn người tự giác từ trong phòng đi ra, mặc quần áo đệ tử Chung gia, cứ đi đi lại lại trong Chung Linh Cốc, giả vờ tìm người Đường gia, tiến sát gần sau Cốc.
Đường Phong đi đằng trước, chỉ để lại bóng lưng cho ba người theo sau.
Chẳng bao lâu đằng trước chạm một nhóm đệ tử Chung gia, số lượng những đệ tử này không ít, chừng khoảng hơn ba mươi người, đi đầu là một người tu vi Thiên Giai hạ phẩm, số còn lại đều là Địa Giai cả.
Muốn tránh cũng không thể được rồi, nếu lúc này tránh né có thể khiến đối phương nghi ngờ, Đường Long và Đường Tử Thư âm thầm vận cương khí hộ thể, nếu bị phát hiện thì sẽ đại khai sát giới.
Khi đôi bên đến cách nhau khoảng chừng ba mươi trượng, đối phương cũng cảnh giác hẳn lên, hơn ba mươi người này bỗng đi chậm lại hoặc dừng bước, thần thức hoặc mạnh hoặc yếu đều quét nhanh qua trên người nhóm Đường Phong.
Không chờ chúng mở miệng Đường Phong đã lên tiếng trước:
- Người nào!
Đồng thời truyền âm tới Đường Long và Đường Tử Thư bảo:
- Cứ chờ ở đây, đừng đi tới.
Nhóm Đường Long nói gì nghe nấy lập tức bừng bước. Chỉ là hai người thoáng nhìn nhau, có vẻ khó hiểu vì thanh âm Đường Phong nói vừa rồi rõ ràng đã thay đổi, giống giọng một trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Tên đi đầu đối diện là Thiên Giai hạ phẩm đáp nhanh:
- Ta là Chung Phục, là tam thúc phải không?
- Ta đây.
Đường Phong tiến lên phía trước, để đối phương nhìn rõ mình.
Tên đệ tử Chung gia Thiên Giai hạ phẩm là Chung Phục kia thở phào:
- Đúng là tam thúc rồi, tam thúc người bị thương sao?
Đường Phong hơi gật đầu không nói gì, tay chỉ hướng phía bên kia nói:
- Bên đó có nhiều đệ tử bị thương, các người đi xem thế nào. Nếu được thì nên hỗ trợ cẩn thận!
Chung Phục không dám do dự, đáp nhanh rồi dẫn hơn ba mươi người vội vàng chạy ra ngoài cốc trốn.
Nguy cơ được giải trừ, mắt Đường Long và Đường Tử Thư loé sáng không thể tin nổi, vì họ mới vừa rồi rõ ràng thấy Đường Phong và Chung Phục đứng đối diện nhau, sao đối phương lại nhận lầm người? Nhưng thực tế người nọ lại gọi Đường Phong là tam thúc, hơn nữa nói gì cũng nghe, không hoài nghi chút nào.
Rốt cục là có chuyện gì xảy ra rồi?
- Đi thôi.
Đường Phong quay đầu nói với ba người, lại khôi phục giọng nói vốn có.
Đường Long lẻn lên phía trước, nghiêng đầu nhìn Đường Phong, nghi ngờ hỏi:
- Sao đệ làm được như vậy ?
Sắc mặt Đường Phong ngưng lại nhìn phía trước nói:
- Lại có người đến rồi, mọi người lui ra sau!
Đường Long đành phải sờ mũi, lui lại sau vài bước. Hắn biết, Thập Thất đệ của mình nhất định không muốn nói rõ chân tướng với mình rồi, ai mà chẳng có bí mật của bản thân. Dù Đường Long không hiểu được Thập Thất đệ làm sao đạt được tới trình độ đó, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ không hiểu có phải hắn đã dùng ảo thuật gì hay không?
Với năng lực dĩ giả loạn chân này, nếu Đường Long không biểu diễn ngay trước mặt mọi người thì e rằng chẳng ai tin, dù sao thì tất cả đều khó mà tưởng tượng nổi. Hơn nữa, Đường Phong và nhóm Đường Long còn chưa đạt tới trình độ lão luyện như vậy.
Biết những bí mật này của Đường Phong, không người nào không phải là người thân cận nhất, tín nhiệm nhất của hắn.
Mà Đường Phong lúc này lại phát huy âm hồn thực thực giả giả che mắt, chính là một trong hai âm hồn Thiên giai thượng phẩm ngưng luyện ra, tên là Trung Chính Dương, là lão tam trong đợi thứ nhất, cho nên mới được Chung Phục gọi là Tam thúc.
Lúc đầu mọi người cứ nghĩ đi thẳng tới sau cốc sẽ gặp nguy hiểm trùng trùng, làm không tốt còn bị mọi người phát hiện ra, nhưng quỷ dị ở chỗ là, dưới sự hướng dẫn của Đường Phong, mỗi lần gặp nguy hiểm chồng chất, đụng phải người Chung gia đều không làm khó bọn họ, ngược lại còn rất cung kính với Đường Phong, tựa như Đường Phong thực sự có địa vị gì xuất sắc ở Chung gia vậy.
Toàn bộ đầu toàn sương mù, Đường Long và Đường Tử Thư cũng cảm thấy thế giới này khó lý giải. Đường Điểm Điểm chỉ là một người có tâm tư đơn thuần, tuy cũng hiếu kỳ nhưng lại không hỏi gì, gặp vài lần người Chung gia, nàng cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Sau một nén nhang, mọi người dễ dàng chạy tới phía sau Chung gia.
Đến nơi này thì đã cách xa chiến trường của Đường gia và Chung gia, tiếng chém giết bên tai cũng dần nhỏ đi, trong không khí cơ bản không còn mùi máu tanh gay mũi nữa, chỉ còn có mùi hoa tiếng chim thoang thoảng trong gió.
Diện tích sau cốc cũng không lớn, nhưng địa vị của nơi này trong lòng người Chung gia lại không thể so được, nguyên nhân không gì khác, nơi này chính là cấm địa của Chung gia! Chỉ có người có nhân tài địa vị cao trong gia tộc mới có tư cách ra vào.
Hơn nữa, Chung gia chiếm thiên thời địa lợi, linh khí trong cốc rất tràn đầy, phía sau cốc còn mở vài mẫu dược viên, trồng rất nhiều dược liệu, mà hầu hết đều là những thảo dược quý giá.
Đường gia có tinh thần thiên nguyên quả, tự nhiên Chung gia cũng có nội tình của chính mình.
Lúc bình thường nơi này bảo vệ nghiêm ngặt, cao thủ bình thường cơ bản là không cách nào qua nổi, nhưng tối nay đội nhân mã Đường gia đột kích, hầu hết nhóm thủ vệ đều đã đi hỗ trợ tiễu trừ người của Đường gia, chỉ còn lại bốn cao thủ Thiên giai trung phẩm.
Nếu như không đụng phải nhóm Đường Phong thì coi như nơi này tuyệt đối không vấn đề gì, tuy người Đường gia có hai trăm nhưng đều bị các cao thủ Chung gia kiềm chế, cơ bản không còn ai có bản lãnh tới nơi đây. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù có đệ tử Đường gia áp sát đến đây thì bốn thủ vệ Thiên Giai trung phẩm này cũng không ngồi yên.
Vào tới sau cốc, Đường Phong không dừng lại tiếp tục dẫn mọi người đi sâu vào trong, lúc tới đường tắt đến dược viên thì truyền âm cho ba người:
- Đợi lúc nữa thì cướp sạch tất cả mọi thứ, kể cả một cọng lông cũng không lưu lại.
Đường Tử Thư hạ giọng gật đầu:
- Đề nghị của Thập Thất đệ rất đúng ý ta!
Đồ của cừu gia, không lấy sạch không được, nếu không phải còn có chuyện quan trọng phải làm họ đã sớm cướp sạch dược viên rồi.
Chẳng bao lâu, mấy người đã vào sâu trong hậu Cốc, càng đi vào sâu phía trước thì là vách đá, cơ bản là không còn đường đi. Mà Chung gia đã mở một sơn động bên dưới vách đá dùng để cất giữ tài phú suốt bao nhiêu năm qua của Chung gia.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Mà ba đệ tử Chung gia tham dự tỉ thí gia tộc ba tháng sau đang trú tạm bên trong sơn động trước mặt.
Ngoài sơn động có bốn người đứng cầm kiếm, như thần canh cửa nơi này. Bốn người này chính là số thủ vệ còn lại tối nay, người nào cũng đều có cảnh giới Thiên Giai trung phẩm.
- Nhất thiết phải một kích giết chết, nếu không sẽ rút dây động rừng!
Đường Phong vừa thong dong đi về phía trước vừa dặn dò ba người đằng sau.
Nhóm Đường Long không cần ra hiệu, cùng gật đầu.
Không đợi Đường Phong tới gần, thủ vệ bên đó đã quát lên:
- Tên kia dừng lại! Hãy xưng tên ra!
Đường Phong giả vờ lấy giả làm thật, vừa đi tới trước vừa lên tiếng:
- Chung Chính Dương, được lệnh của gia chủ tới tăng viện sau cốc.
Bốn thru vệ này cũng không phải dễ lừa, nghe Đường Phong nói vậy, một trong những người đó nói:
- Nhưng chúng ta vẫn chưa nhận được mệnh lệnh tiếp viện nào, cũng không có xin chi viện, tam thúc ngươi đây là….
Đường Phong khẽ cười nói:
- Gia chủ cũng chỉ là tạm thời nảy ra ý, Đường gia lần này tới thế ào ạt, sau cốc chỉ dựa vào bốn người các ngươi cũng không ổn lắm, nên mới cho chúng ta tới giúp một tay.
- A, làm phiền Tam thúc rồi.
Sau khi người này nhìn thấy rõ mặt của Đường Phong mới yên tâm, nhìn lướt qua ba người đằng sau Đường Phong, do sắc trời tối nên cũng không thấy rõ lắm, định quan sát kỹ một chút thì đã thấy ngực đau nhói, cúi đầu nhìn lại thì đã bị một thanh trường kiếm xiên qua, đâm vào tận tim, ngẩng đầu lên nhìn Đường Phong kinh ngạc hỏi:
- Tam thúc người…..
Đường Phong động thủ trong chớp mắt, ba người Đường Long cũng ra tay, đúng lúc bốn tên này đều bị Đường Phong gây chú ý, lại mới buông lỏng cảnh giác, cơ bản không nghĩ đến Tam thúc sẽ dẫn người tới giết mình.
Đường Long và Đường Tử Thư cũng không phải đợi lâu, Đường Điểm Điêm sau một đêm trải qua chiến đấu cũng quen chút máu tanh và chém giết, nên trong chớp mắt mấy tiếng "phụt Phụt phụt" vang lên, toàn bộ bốn tên thủ vệ đã bị giết chết.
Thủ đoạn của mấy người Đường gia rất nhanh gọn, cơ bản chưa cho bọn họ có thời gian kêu cứu.
Mỗi người đỡ một thi thể, đánh nhẹ chúng ngã xuống, Đường Phong vung tay lên nói nhỏ:
- Đi.
Tâm tình nhóm Đường Long hơi kích động, xông thẳng vào trong sơn động, đoạn đường đi có chút nguy hiểm khôn cùng nhưng sẽ tới ngay mục tiêu lần này rồi. Không phải họ không kích động, chỉ cần giết chết mấy tên nấp trong sơn động này, ba tháng sau Chung gia cũng không còn ai nữa chỉ có thất bại thảm hại trở về.
Bên trong sơn động, cách vài bước thì có đốt một cây đuốc, ánh lửa chập chờn, in bóng mấy người chợt ngắn chợt dài. Hơn nữa, sơn động này cũng không phải người nào cũng có thể tùy tiện tiến vào được.
Nếu là nơi mà Chung gia cất giữ của cải và báu vật, chắc chắn là đầy rẫy các loại cơ quan bẫy rập.
Tuy nhiên, Đường Phong ngưng luyện hai âm hồn kia, đã có tư cách biết những bí mật này của Chung gia, cho nên những cơ quan bẫy rập này đối với hắn mà nói căn bản dường như không có tác dụng.
Căn dặn ba người đi theo bước chân của mình, Đường Phong né trái, tránh phải, lúc nhanh, lúc chậm, nhìn như không có quy luật nhưng kỳ thực lại vô cùng cảnh giác. Ở chỗ này, chỉ hơi đi nhầm đường một chút là có thể dẫn tới phát động toàn bộ cơ quan then chốt bên trong sơn động, lúc đó thì là như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đi không được bao lâu, cây đuốc hai bên sườn sơn động cũng biến mất dần, thay vào đó là ánh sáng rực đẹp đẽ của dạ minh châu.
Đường Điểm Điểm thấy vui mừng, đang định đưa tay ra gỡ một viên xuống thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng truyền âm của Đường Phong:
- Đừng động vào.
Đường Điểm Điểm như chạm phải điện, vội vàng rụt cánh tay nhỏ bé lại, khiếp sợ nhìn Đường Phong.
Đường Phong lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Bất luận vật gì ở đây cũng không thể động vào, những viên dạ minh châu này chính là vì thu hút rất nhiều người không biết mà muốn lấy, một khi tỷ cầm một viên thì sẽ phát động cơ quan, đến lúc đó, một đoạn long thạch ở bên ngoài sơn động sẽ hạ xuống, vây chặt chúng ta ở trong này.
Đường Điểm Điểm hoảng sợ gật đầu, nếu không phải vừa rồi Đường Phong ngăn lại kịp thời thì hậu quả kia thật không tưởng tượng nổi. Bị nhốt kín trong sơn động này, ra không được mà vào không xong, chỉ còn nước chờ những cao thủ Chung gia tới, bốn người tuyệt đối chết không có chỗ chôn.
- Đi thôi.
Đường Phong phất tay, tiếp tục đi về phía trước dẫn đường.
Từ trạm canh gác tiến vào trong lòng sơn động khoảng chừng một dặm đường, cuối cùng cũng tới trước một cửa đá, mà ba người kia, lại ẩn núp tại trong thạch thất sau cửa đá.
- Xem tình hình mà hành động, cả ba tên này đều là Thiên Giai thượng phẩm, khó đối phó, chờ ta đối phó một tên trước…
Đường Phong truyền âm cho ba người, thấy ba người gật đầu, lúc này mới đưa tay sang một khối đá bên cạnh cửa đá ấn nhịp nhàng không đồng nhất vài lần, mỗi một lần ấn xuống, khối phiến đá này lại bị đẩy hõm xuống phía dưới, lại bật trở lại.
Chung gia tại sơn động này tốn không ít tâm tư, thiết kế các cơ quan đều vô cùng có dụng ý, những tấm cửa đá này đều dùng thạch Huyền vũ thạch vô cùng cứng rắn tinh chế tạo thành, có thể chống được sự công kích của cao thủ Thiên Giai đỉnh phong mà không bị hỏng. Hơn nữa, cửa đá này một khi bị đóng, từ bên ngoài đánh không mở ra được, chỉ có người bên trong mới có thể thông qua cơ quan mở cửa đá ra.
Đường Phong vừa ấn vài cái, chính là ám hiệu điều động nội bộ người Chung gia, người ở bên trong vừa nghe được âm thanh, chỉ cần đúng ám hiệu, đương nhiên sẽ mở cửa đá ra.
Đợi sau một lát, một âm thanh "lách cách" truyền đến, cửa đá từ từ mở ra, lộ ra bên trong là một gian thạch thất rộng. Dưới ánh sáng dịu nhẹ của Dạ minh châu, có ba người đang chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa vách đá, lúc nhìn thấy Đường Phong, sắc mặt hơi có chút dịu đi.
Một người trong đó vội vàng mở miệng nói:
- Tam thúc, tình hình bên ngoài thế nào?
Đường Phong nhìn gã một cái, nghĩ thầm chính là ngươi rồi, trên mặt tỏ ra buồn bã, ngoắc gã nói:
- Chung Lâm, ngươi ra đây, Tam thúc có lời muốn nói với ngươi.
Vừa thấy nét mặt đó của Đường Phong, thần sắc người được gọi là Chung Lâm kia không khỏi khẩn trương, không do dự chút nào đi ra, nuốt nước miếng hỏi:
- Tam thúc, xảy ra chuyện gì rồi? Có phải là phụ thân ta…..
Đường Phong đưa tay nắm bờ vai gã, thâm trầm bảo:
- Hài tử, phụ thân ngươi hắn….ai….
- Người thế nào?
Chung Lâm càng thêm sốt ruột, nhìn Đường Phong không chớp mắt.
- Hắn không sao, nhưng ngươi thì có đấy.
Đường Phong gật đầu với gã một cái, cương khí trên tay bắn ra, trực tiếp trút nhập vào trong kinh mạch của gã, phong bế yếu huyệt toàn thân, phía sau hắn, Đường Long và Đường Tử Thư đồng thời ra tay, Đường Long lấy công lực của một Thiên Giai thượng phẩm đánh một quyền vào trên đầu Chung Lâm, Đường Tử Thư một cước bay lên đá vào trên cổ Chung Lâm.
Hai tiếng "rắc rắc" vang lên cùng lúc, đầu Chung Lâm chợt nhoáng mạnh lên, lập tức mềm nhũn ngã xuống đất.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
- Giết!
Đường Phong hét lạnh một tiếng, dẫn ba người vọt thẳng vào trong thạch thất, đưa tay đóng cửa thạch thất lại, đem hai người còn lại hoàn toàn chắn kín ở bên trong.
- Tam thúc ý người muốn thế nào?
Hai người kia vẫn còn không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vội vàng mở miệng hỏi.
- Ngươi xem ta là ai hả?
Đường Phong cười khẽ một tiếng. Hai người mới nhìn kỹ lại, thấy rõ người này cơ bản không phải là tam thúc của mình mà là một người trẻ tuổi xa lạ.
Mình hoa mắt rồi phải không? Mới vừa rồi rõ ràng là Tam thúc đang cùng nói chuyện đám người mình, sao bỗng chốc đã thay đổi hình dạng?
Tuy nhiên lúc này bọn họ cũng không có tâm tư lo lắng những thứ này nữa, đối diện với bốn người trông như hung thần ác sát, ba nam một nữ tỏa sát khí đằng đằng ánh mắt nhìn mình tràn ngập tà ác với không có ý tốt, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết người nói chuyện với bọn họ là người khác, dẫn sói vào nhà, hiện tại muốn chạy cũng không thoát.
Đường Long cũng lười khách sáo với bọn họ, nâng hai tay lên đánh thẳng móc sau gáy một trong hai người đó, sát chiêu liên tiếp nổi lên, bên trong thạch thất không lớn không nhỏ bỗng chốc tràn đầy tiếng rít của cương khí.
Đường Tử Thư cũng tìm tới một người khác, Đường Phong và Đường Điểm Điểm trong nháy mắt cũng gia nhập vòng chiến, hiệp trợ Đường Tử Thư đối phó với đối thủ của hắn.
Lấy ba chọi một, đối phương tuy là Thiên Giai thượng phẩm, nhưng Đường Tử Thư cũng là Thiên Giai thượng phẩm, Hoan Ca Kiếm trên tay Đường Điểm Điểm trên tay phát tiếng vang bức thẳng vào đầu đối phương, làm loạn tinh thần gã, làm cho chiêu thức của gã không thể phát được liên tục.
Hơn nữa, còn tồn tại âm nhân Đường Phong này, tuy hắn chỉ là Thiên Giai hạ phẩm, thế nhưng duệ kim khí và cương tâm lực vừa xuất ra, lực sát thương tăng mạnh, tức thì tay không tấc sắt cũng có thể trong vòng mấy chiêu đánh tan cương khí hộ thân của đối phương.
Nếu là bình thường, muốn giết chết một cao thủ Thiên Giai thượng phẩm rất khó, đấu không được thì chẳng lẽ không biết chạy hay sao? Thế nhưng hiện giờ người này căn bản không có chỗ nào để chạy, cửa đá bị đóng, gã trở thành cá nằm trong chậu.
Hơn nữa thạch thất cũng không rộng lắm, di chuyển xoay vòng cũng khá hạn chế, tất cả mọi người không có cách nào phát huy được toàn bộ thực lực, điều này lại làm Đường Phong được lợi, ám khí Duệ kim khí liên tục phóng ra khiến đối phương căn bản tránh không thể tránh, chỉ sau hơn mười chiêu, người này liền bị một thanh phi đao của Đường Phong đánh tan cương khí hộ thân, cắm vào thân thể, gã kêu thảm lên đau đớn. Đường Tử Thư thừa cơ nắm cánh tay gã hung hăng vặn một cái, tiếng răng rắc truyền đến, cánh tay người này trong nháy mắt tê dại, bội kiếm trên tay cũng rơi xuống mặt đất kêu lên tiếng “đinh đang”.
Đường Điểm Điểm cũng không chùn bước, kẹp kiếm xông lên, kiếm phi kinh thiên dứt khoát gọn gàng chặt đứt cổ đối phương
- Các ngươi… Các ngươi rốt cuộc là ai?
Người này trước khi chết cũng không hiểu, rốt cuộc là ai có bản lĩnh xông vào mật thất sau cốc của Chung gia.
- Người muốn mạng của các ngươi.
Đường Tử Thư cười lạnh một cái không dừng lại, trực tiếp xông thẳng tới một đối thủ khác đang quấn đấu với Đường Long.
Người này thấy đồng bạn đã chết, hơn nữa đối phương bất kể là số người hay thực lực rõ ràng đều chiếm ưu thế, hơn nữa cũng không có đường trốn, đâu còn tâm tư chiến đấu nữa? Lúc Đường Tử Thư xông tới, gã đã hoảng sợ hét to một tiếng:
- Đừng đánh nữa, ta đầu hàng, tha mạng đi!
Vừa nói vừa trốn đi vào một góc.
Trong mắt Đường Long loé lên tia khinh thường thật sâu, tia khinh thường đó như kim châm đâm vào tâm đệ tử Chung gia này, nhưng lời đã nói ra miệng rồi, gã còn thu lại được sao?
- Người Chung gia đều là loại nhát gan sợ chết thế này sao, hừ!
Đường Long căn bản không lay động, cứ như cũ không khoan dung tấn công tới gã.
- Phì!
Ngay cả Đường Điểm Điểm cũng phỉ nhổ gã không ngớt, Đường Điểm Điểm tự nghĩ nếu mình bị người ta ép đến đường cùng, cũng sẽ không van xin, cùng lắm là chết!
Bốn người đánh một người, hơn nữa là đối thủ không còn ý chí chiến đấu, cho dù là Thiên Giai thượng phẩm cũng rất nhanh bị xử lý. Chỉ chưa tới mười phút nghỉ, người này sẽ chết dưới thiết quyền của Đường Long, trước khi chết còn xin tha không ngớt.
Trong thạch thất tràn đầy mùi máu tanh không thoát ra được, vô cùng gay mũi. Tuy nhiên mấy người Đường gia đầy vẻ kích động, Đường Long và Đường Tử Thư nhìn nhau, không kìm nổi phá lên cười tràng dài.
Dù gì hai người bọn họ cũng biết đây là Chung gia, cho nên cố nén tiếng cười đến mức thấp nhất.
Đường Điểm Điểm cũng thở hổn hển, tay vỗ vỗ ngực, không dám tin nói:
- Chúng ta làm được rồi, chúng ta thực sự làm được rồi!
Dọc đường đi một mạch mười dặm, lẻn vào mật thất sau Cốc Chung gia, lông tóc không hao tổn gì còn đánh chết ba người Chung gia được chọn tham chiến ba tháng sau, loại việc này nếu nói ra, sợ rằng sẽ không ai tin.
Một gia tộc nếu cả đệ tử tinh anh của mình mà bảo vệ không được vậy còn mặt mũi gì nữa?
Một canh giờ trước, mấy người ở đây cũng chỉ là đột nhiên nảy lên ý tưởng mà thôi, bất luận là Đường Long hay Đường Tử Thư, tuy rằng đối với đề nghị của Đường Phong cảm thấy hứng thú, cũng tham dự vào đó, thế nhưng cũng không ôm hy vọng nhiều, bởi vì bọn họ biết dọc đường đi này sẽ gặp nhiều nguy hiểm, thế nhưng một lúc lâu sau, kế hoạch thoạt nhìn hư vô mờ mịt kia đã trở thành hiện thực.
- Đáng giá!
Đường Tử Thư hết sức kích động nói:
- Dù hiện giờ ta có chết ở nơi này, cũng đáng. Ba người Chung gia được chọn tham chiến đã chết, ta xem bọn hắn ba tháng sau sẽ làm sao, ha ha ha ha!
Cao thủ trẻ tuổi có số lượng cực kỳ hữu hạn, Chung gia có năm người chọn tham chiến, ngoại trừ Chung Lộ ra toàn bộ đều chết hết, dù bên trong Chung gia hùng hậu chỉ sợ cũng không có biện pháp trong khoảng thời gian ngắn tìm được người có thực lực ngang bằng để bổ khuyết vào chỗ trống này. Bọn họ đại khái chỉ có thể tìm Thiên Giai trung phẩm bổ sung vào. Tuy nhiên, những người này có thể làm được gì? Thiên Giai trung phẩm tại đại tỉ thí gia tộc căn bản không thiếu.
Ba tháng sau đại tỉ thí gia tộc, thất bại của Chung gia giờ khắc này đã định trước. Mà bốn người tại chỗ này, không thể nghi ngờ chính là công thần lớn nhất của Đường gia!
Chuyện này nếu nói ra, bốn người khẳng định sẽ được Gia chủ khen ngợi, thậm chí đặc biệt thăng cấp cũng không phải là không có khả năng.
- Không nên vui mừng quá sớm.
Ba người bọn họ kích động, chỉ có Đường Phong đầu óc bình tĩnh, bởi vì hắn đã sớm nắm chắc phần thắng, gần như là chỉ có mình mình, Đường Phong có thể đạt đến trình độ này rồi, hơn nữa càng ung dung hơn.
- Chúng ta quả thực giết chết người được chọn tham chiến của Chung gia, nhưng đừng quên, mọi người cũng là người được chọn tham chiến của Đường gia, nếu các ngươi chết tại nơi này, vậy tổn thất của Đường gia cũng không nhỏ. Bước tiếp theo, chúng ta phải an toàn rời khỏi Chung gia!
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
- Thập thất đệ nói rất đúng.
Đường Tử Thử nhanh chóng tỉnh táo lại:
- Chúng ta không thể chết ở đây được, nhanh rời khỏi đây thôi.
- Nhưng trước khi rời khỏi nơi này... Chúng ta nên lục soát bảo tàng Chung gia cất giữ mới được.
Đường Phong cười tủm tỉm đề nghị.
Những lời này vừa thốt ra, trong lòng mấy người tức thì nóng lên, một đêm đánh giết đến bây giờ, bọn họ cũng nên có chút lợi ích.
Đường Long trầm ngâm nói:
- Thập thất đệ, đệ ở đây lục soát, ta cùng lão tam ra bên ngoài tìm dược viên của Chung gia.
Đường Phong liếc nhìn hắn một cái, biết là hắn muốn nhường nơi tốt nhất cho mình. Dù sao dược liệu được cất giữ trong thạch thất và so với bên ngoài chắc chắn là quý trọng hơn. Ở đây không chỉ có linh đan diệu dược được luyện chế tốt, bí kíp võ công, nói không chừng còn có cả Linh thạch mà Chung gia chưa từng dùng đến! Còn dược liệu bên ngoài tuy rằng cũng trân qúy, nhưng dù sao cũng không thể bằng linh thạch được.
Lần này bất ngờ được chọn tham chiến Chung gia, bất luận là theo đề nghị theo đóng góp lực lượng, Đường Phong đã chiếm hơn phân nửa công lao. Nếu không có hắn, mọi người căn bản không thể an toàn đến chỗ này, càng không thể giết được nhiều người như vậy. Đường Long nguyện y trao chỗ tốt ra cũng là đương nhiên.
Về phần Lục tỷ, đại khái bởi vì nàng là một nữ tử, Đường Long mới để nàng được thơm lây cùng Đường Phong.
- Nhưng phương pháp xuất nhập của thông đạo bên ngoài ...
Đường Phong lo lắng hỏi.
- Sau khi tiến vào, ta đã nhớ kỹ rồi.
Đường Long cười cười.
- Ta cũng nhớ kỹ.
Đường Tử Thư sờ sờ mũi.
- Thôi được.
Đường Phong cũng không từ chối, dù sao lúc này muốn cướp đoạt gì đó ở đây, hắn cũng định chia đều cho cả ba người này, cũng không có ý độc chiếm. Ai ở trong hay ngoài sơn động cướp đoạt cũng như nhau thôi, liền căn dặn:
- Vậy nhị ca tam ca cẩn thận. Việc hoàn thành nếu chúng ta còn chưa ra thì các huynh cứ lập tức ra khỏi Chung Linh cốc, tiểu đệ tự có cách mang theo Lục tỷ thoát thân.
- Ừ, Thập Thất đệ cũng cẩn thận.
Đường Long và Đường Tử Thư gật đầu, đối với bản lĩnh của Đường Phong thì không hề nghi ngờ, lập tức theo đường về thoát ra ngoài.
Hai người đi rồi, Đường Điểm Điểm mới khẽ thở gấp, đôi mắt mở to sáng rực nhìn chằm chằm Đường Phong, vừa chờ mong vừa khẩn trương hỏi:
- Thập thất đệ...Hiện tại chúng ta làm gì đây?
Vừa nghĩ chạy vào nhà kẻ khác làm kẻ trộm, mà lại là trong nhà của kẻ thù, Đường Điểm Điểm hưng phấn, sự đen tối trong đáy lòng hoàn toàn được nhen nhóm lên.
Đường Phong nhìn nàng một cái, khom lưng lục soát một thi thể nằm trên mặt đất, lấy ra một khối linh thạch lắc lắc với nàng:
- Lục soát đi, có gì đáng giá thì lấy hết, một sợi lông cũng không để lại.
Nhìn thấy Linh thạch, sắc mặt Đường Điểm Điểm thoáng đỏ, hơi thở càng gấp, lại trông thấy một thi thể khác trên mặt đất, thần sắc đấu tranh giây lát, rồi nhấc chân chạy hướng ra ngoài, nói:
- Ta đi tìm ở chỗ khác xem.
Cô nàng này, đã giết vài người rồi vậy mà còn không dám lục soát trên thi thể người ta.
Đường Phong cũng không quản nàng, lúc này hẳn bên trong sơn động không còn ai khác nữa, hơn nữa xung quanh cũng không có cơ quan ám khí gì, cứ để nàng đi tìm là được.
Ngưng luyện âm hồn ba Thiên Giai Chung gia ra, Đường Phong cũng lục soát trên người bọn họ một lúc, tổng cộng có ba khối linh thạch, một ít đan dược. Đan dược không quá quý trọng, hơn nữa năng lượng trong linh thạch đã bị dùng hơn nửa, giá trị cũng không quá lớn.
Dù sao cũng là đệ tử tinh anh của Chung gia, mỗi một người có một khối linh thạch cũng là đương nhiên. Cũng giống như Đường Long và Đường Tuấn, chỉ sợ cũng được Đường Ngạo ban cho họ linh thạch để phụ trợ tu luyện.
Quay người ra khỏi gian thạch thất đó, Đường Long tiến nhập vào một gian bên cạnh.
Ngoại trừ gian thạch thất này ra, các thạch thất còn lại đều mở rộng cửa, không có bất luận cái gì ngăn cản cả. Quay đầu nhìn một vòng, Đường Phong phát hiện gian thạch thất này trống không căn bản không có vật gì, có chút thất vọng. Bước chân lại không dừng, đi tiếp vào gian tiếp theo.
Lần này ngược lại có chút phát hiện, trên mặt đất trong thạch thất rõ ràng có hơn mười khối khoáng thạch cỡ khác nhau, màu sắc khác nhau. Lớn thì chừng như vại nước, nhỏ thì cỡ bằng chậu rửa mặt.
Trước mặt Đường Phong sáng ngời, có thể đây là khoáng thạch được Linh Giai gia tộc Chung ta cất giữ, có lẽ tuyệt đối không phải là vật phẩm hạng thường. Khoáng thạch đối với người khác có thể không có trọng dụng gì, nhưng đối với Đường Phong mà nói thì có tác dụng. Rèn ám khí cần một lượng khoáng thạch lớn, khoáng thạch càng trân quý, rèn ra ám khí có tinh chất càng tốt.
Hơn nữa, trước đó rất lâu, Đường Phong đã xem qua huyền bí của Thiên Công Đồ Phổ, đối với các cơ quan được ghi chép bên trong vẫn còn rất hứng thú, đáng tiếc mình vẫn không tìm được đủ vật liệu để chế tác chúng.
Một lần thu được khoáng thạch trân quý nhất phải kể tới thiên ngoại vẫn thạch thu được từ Nhất Đao Môn. Chỉ có điều một khối này thì quá không đủ.
Mà phía trước có hơn mười khối khoáng thạch, Đường Phong kiểm tra một chút không khỏi vô cùng vui mừng. Hơn mười khối khoáng thạch được cất giữ ở đây xác thực là bảo vật vô giá, có tiền đặt ở bên ngoài cũng không mua được.
Một số quặng sắt, quặng thiếc, quặng vàng đồng, quặng sắt đen cũng không phải là trường hợp cá biệt, tất cả mình đều cần hơn nữa còn tìm kiếm không được.
Đây là những thứ mà Chung gia cất giấu bao năm qua, đại khái đặt ở chỗ này dùng để chuẩn bị chế tạo binh khí, đáng tiếc đã bị Đường Phong nhanh chân đến trước. Đường Phong đương nhiên sẽ không khách khí với Chung gia, thu hết hơn mười khối khoáng thạch này vào trong không gian mị ảnh.
Đổi lại là người khác đến đây, nhìn những khoáng thạch kích cỡ không hề nhỏ này hẳn là lực bất tòng tâm, đại khái cũng chỉ có Đường Phong dựa vào không gian mị ảnh mới có thể di chuyển được.
- Thập Thất đệ, Thập Thất đệ....
Vừa nhét hết khoáng thạch vào không gian mị ảnh, thì Lục tỷ như con thỏ nhảy vào, trên hai tay nhỏ bé đầy ắp, hưng phấn nói:
- Ngươi xem xem, đây là Linh lung thủ của Chung gia, còn có Quỷ ảnh đao, còn có Thiên cơ kiếm pháp, Kiền Nguyên công, Phản Phác điển tàng...Tất cả đều là bí mật bất truyền của Chung gia!
Đường Phong nói:
- Lục tỷ, tỷ phát tài rồi.
Hai tay Đường Điểm Điểm cầm những quyển bí kíp võ công che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cười đến run rẩy cả người, đang cười lại mở miệng:
- Thế nhưng... Ở đây còn có rất nhiều, chúng ta làm thế nào mà mang ra ngoài theo được? Mấy thứ này thật tốt đó.
- Cái này đơn giản.
Đường Phong nhận lấy mấy quyển bí tịch huơ huơ trước mặt nàng, miệng thì thầm niệm vài câu, quát khẽ:
- Biến!
Trong nháy mắt bí tịch biến mất.
Đường Điểm Điểm xem mà choáng váng, sửng sốt rất lâu, miệng đột nhiên méo xẹo, ấm ức nói:
- Thập Thất đệ, đệ ném những bảo bối ta tìm được đi rồi, ô ô… Mau trả lại cho ta...
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Đường Phong dở khóc dở cười, nhanh chóng thì thầm vài câu niệm chú, những quyển bí tịch trong không gian mị ảnh lại hiện ra.
Đường Điểm Điểm lúc này mới lau nước mắt, tội nghiệp nhìn Đường Phong:
- Những thứ này vừa đi đâu?
Đường Phong nghiêm trang nói:
- Bí mật này ta chỉ nói cho Lục tỷ biết thôi, tỷ tuyệt đối không được tiết lộ.
Thấy Đường Điểm Điểm ra sức gật đầu, Đường Phong mới thuận miệng nói bừa:
- Tiểu đệ tu luyện công pháp có tên gọi là Đại na di thần công, tu luyện đến tầng cao thâm có thể niệm chú giấu đi những đồ vật cách xa nghìn dặm. Đợi khi cần dùng đến thì lấy ra. Vừa rồi ta thi triển thần công, chuyển mấy thứ đó về Đường gia rồi.
Đường Điểm Điểm tin là thật, liền trực tiếp coi Đường Phong là Thiên Nhân, mồm há hốc rất lớn, tròng mắt chĩa thẳng theo dõi hắn. Đường Phong huơ huơ tay trước mặt nàng, cuối cùng cũng kéo lại được sự chú ý của nàng, dáng vẻ nàng cảm khái nói:
- Thật là thần kỳ!
Đường Phong chỉ một ngón tay ra bên ngoài:
- Tiếp tục đi tìm, tìm được rồi thì cầm tới tìm ta, ta cho chúng về Đường gia.
- Được!
Đường Điểm Điểm hứng phấn giống như nữ mã phỉ, lại xoay người xông ra ngoài.
Tiểu nha đầu! Đường Phong nhìn theo lưng nàng mà lắc đầu.
Hai người bận rộn trong thạch thất của Chung gia, có Đại na di thần công của Đường Phong tương trợ, Đường Điểm Điểm lần cướp đoạt này càng lợi hại, đáng tiền hay không đáng tiền, hữu dụng hay vô dụng, chỉ cần là tìm được toàn bộ mang về tống hết cho Đường Phong. Đường Phong nhận hết lấy, nhét hết vào trong không gian mị ảnh.
Bảo bối trong mật thất Chung gia không ít, các loại linh đan diệu dược quý báu, các dược liệu đã hoàn thiện được hái xuống, còn có vũ khí thiên binh cũng tìm được vài thanh.
Tuy nhiên hầu hết các thạch thất đều trống không, khiến Đường Phong có chút thất vọng
Tất cả những đồ vật đó, để Đường Phong quan tâm nhất chính là một dược đỉnh, cao nửa người, đứng ba chân, dược đỉnh màu sắc hương thơm cổ xưa.
Bách Hoa Dược Vương đỉnh! Đây là một trong những bảo bối của Chung gia, dùng nó để luyện thuốc có thể nâng cao tỷ lệ thành công cực lớn. Dược đỉnh cũng chia đẳng cấp, tuy rằng Đường Phong không hiểu chế thuốc, nhưng phương diện này cũng khá hiểu biết, ví dụ như nói dược đỉnh bên trong Thiên Tú đều là mặt hàng bình thường nhất, thời gian chế thuốc thành hay bại toàn bộ phải dựa vào bản lĩnh và sự khống chế mồi lửa của luyện dược sư.
Luyện dược sư của các đại tông môn, nguyện vọng suốt đời chính là muốn có được một dược đỉnh tốt nhất để tăng tỷ lệ thành công chế thuốc và sản xuất thuốc của mình. Nhưng tìm được dược đỉnh Thiên binh tốt rất khó, căn bản tìm kiếm không được.
Dược đỉnh này là dược đỉnh tốt nhất trong linh mạch chi địa, đặt ở giữa thế tục tuyệt đối là xuất sắc nhất. Trong Linh Mạch có nhiều luyện dược sư của các gia tộc tại thời điểm luyện chế một số ít đan dược trân quý sẽ đến Chung Linh Cốc, tìm Chung gia mượn dùng dược đỉnh này, đồng thời theo đó, sau khi luyện chế thành công sẽ phải cấp cho Chung gia một ít để tạ ơn.
Những năm gần đây, Chung gia dựa vào dược đỉnh này đã kiếm được không ít thứ tốt.
Mà hiện tại, chiếc Bách Hoa Dược Vương đỉnh này cũng đã bị Đường Phong thu thập cho vào túi. Mang về Thiên Tú tặng quà cho Mạc sư tỷ, nàng nhất định sẽ rất vui mừng.
Nghĩ đến Mạc sư ty điềm tĩnh ôn hòa dịu dàng, trong lòng Đường Phong lại thấy ấm áp.
- Thập Thất đệ, Thập Thất đệ...
Đường Điểm Điểm lại giống như người điên chạy tới, khoe vật quý:
- Nhìn xem ta tìm được gì này!
Đường Phong quay đầu lại nhìn, thấy trên tay Lục tỷ cầm vài khối linh thạch.
- Hài lòng muốn chết!
Đường Điểm Điểm cười tươi như hoa loa kèn:
- Chung gia vẫn còn hơn bốn mươi khối linh thạch, lần này chúng ta thật sự phát tài rồi.
Mỗi một lần đại tỉ thí gia tộc, Chung gia đạt được thứ bậc cũng không thấp, cùng với thế, linh thạch nhận được cũng không ít. Chung gia có thể còn hơn bốn mươi khối linh thạch, chứng tỏ bọn họ tính toán sử dụng rất tỉ mỉ.
Cũng không biết khi người Chung gia phát hiện những linh thạch mà mình tằn tiện dùng tiết kiệm trong một đêm biến thành tài vật của người khác thì sẽ có cảm tưởng thế nào.
Đoán chừng Chung Bố Sở sẽ tức giận đến hộc máu? Sớm biết thì thà rằng dùng lãng phí cũng không muốn đặt ở chỗ này để người Đường gia tới chiếm lời.
Theo Đường Điểm Điểm đi vào trong thạch thất mà Chung Gia cất giữ linh thạch, Đường Phong cất hơn bốn mươi khối linh thạch vào trong không gian mị ảnh.
Lục tỷ hưng phấn nói:
- Ta đi tìm nữa xem có gì đáng giá không.
Nàng làm kẻ cướp đến nghiện rồi. Thường ngày bị Đường Chiến Thiên ràng buộc trong Đường Gia Bảo, từ nhỏ đến lớn đều rất nhu thuận, không rành thế sự, lần này theo Đường Phong đi đến Chung Linh cốc, trong một đêm trải qua các loại đại chiến, hiện tại lại đạt được nhiều lợi ích, chỉ cảm thấy rất kích thích rất vui, không lục soát hết thạch thất của Chung gia nàng đâu dễ bỏ qua?
Đường Phong cũng không quản nàng, chỉ là ước đoán tài nguyên của Chung gia đã bị lục soát gần hết rồi, cho dù còn cũng còn rất ít.
Nên đi ra thôi, qua hơn một canh giờ nữa là trời sáng, đến lúc đó muốn rời khỏi Chung Linh cốc cũng hết sức trắc trở. Đoán chừng những người Đường gia chỉ chốc lát nữa là sẽ rút lui khỏi đây, mình hoàn toàn có thể dẫn Đường Điểm Điểm đi theo sau đội nhân mã ra khỏi Chung Linh Cốc.
"Đinh đinh đang đang", liên tiếp những âm thanh truyền đến. Đường Phong hơi khựng lại, chân chạy nhanh ra ngoài, nhìn theo nơi âm thanh phát ra, thấy Đường Điểm Điểm đang đứng ở trước tấm cửa đá của một sơn động dưới cùng nhất, cầm Hoan Ca Kiếm gõ không ngớt.
- Sao vậy?
Đường Phong hỏi.
- Cửa đá này đánh không mở.
Đường Điểm Điểm cong miệng nói.
- Lui ra phía sau!
Đường Phong giật mình chấn động, vội vã xông lên phía trước kéo Đường Điểm Điểm lui ra sau, cảnh giác chăm chú nhìn vào cửa đá.
- Làm sao vậy?
Đường Điểm Điểm sợ hãi, khẩn trương hỏi.
Nàng không biết xảy ra chuyện gì, Đường Phong lại biết. Những thạch thất của Chung gia này nếu đã đóng cửa, thì chỉ có bên trong mới mở ra được. Những thạch thất khác đều mở, mà thạch thất này lại đóng, chứng tỏ bên trong có người.
Ở đây vậy mà lại còn có người khác? Đường Phong vừa cảnh giác nhìn chăm chú vào động tĩnh của cửa đá vừa rất nhanh tìm ký tức từ Thiên Giai Chung gia, nhưng căn bản không tìm được bất kỳ tin tức hữu dụng gì. Bởi vì ngay cả bọn họ cũng không biết trong gian thạch thất này có người tồn tại hay không.
Đợi một lát, phiến đá căn bản không có bất cứ động tĩnh gì, Đường Phong nhướng mày, không khỏi nghi ngờ, hay là mình quá mẫn cảm? Có thể bên trong không có ai? Thạch thất này lẽ nào bị người ta trong lúc vô ý đóng vào từ bên ngoài sao?
Muốn thăm dò tìm kiếm bên trong lại bị cửa đá ngăn trở, tinh thần lực cảm ứng căn bản không thể kéo dài đến bên trong, nghiêng tai lắng một lát, cũng không có bất kỳ động tĩnh nào ở trong đó truyền ra.
Đường Phong thử nhặt một viên đá bên cạnh thạch thất dùng ám hiệu Chung gia gõ tiết tấu vài cái, yên lặng đợi một lát vẫn không có một chút động tĩnh truyền ra.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế