Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 441: Thiên Đạo Kinh.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Ở trên người tôi?
Tần Khinh Vũ sững sờ, nhưng lập tức hiểu được, nàng kéo chiếc vòng cổ Đường Kim đưa cho nàng phòng thân trước ngực ra.
- Ý cậu là cái chìa khóa này?
- Hẳn là nó, thử biết liền à.
Đường Kim gật đầu nói.
Nhìn thấy Tần Khinh Vũ gỡ vòng cổ xuống, Đường Kim đột nhiên lại đổi chủ ý:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, hãy để cho em mở cửa đi, phòng ngừa vạn nhất nơi này có nguy hiểm gì.
- Được.
Tần Khinh Vũ không nghi ngờ gì đưa vòng cổ cho Đường Kim.
Đường Kim nhận lấy, hai ngón tay nhẹ nhàng nắm cái chìa khóa vàng, chìa khóa truyền đến cảm giác ấm áp khiến hắn có chút tâm thần nhộn nhạo, bởi vì đây là nhiệt độ cơ thể Tần Khinh Vũ, trọng yếu hơn cái chìa khóa này một giây trước nằm giữa khe sâu mê người trước ngực Tần Khinh Vũ.
Vuốt ve này cái chìa khóa, Đường Kim tự kỉ cảm giác như đang vuốt ve bộ phận đó của Tần Khinh Vũ, nhất thời, tim đập chân run tâm hồn nhộn nhạo.
Bất quá, một giây sau, Đường Kim liền cưỡng chế cảm giác kích động này, sau đó như không có chuyện gì xảy ra đút chìa khóa vào lỗ, không có gì bất ngờ, khóa cửa mở ra.
Hít một hơi thật sâu, Đường Kim đẩy cửa gỗ ra, sau đó lại cười sáng lạn:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, bắt đầu truy tìm kho báu nào!
Bước vào một bước, bên trong hơi trống rỗng, nhìn quanh chỉ thấy một chiếc bàn gỗ, một chiếc ghế, trên bàn còn có một chiếc hộp gỗ, ngoài ra không còn thấy gì nữa.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, ngươi trước tiên đội này.
Đường Kim lại đưa lại vòng cổ cho Tần Khinh Vũ.
Tần Khinh Vũ tiến tới, lại đeo vòng, chìa khóa nhanh chóng biến mất trong ngực nàng, nhất thời Đường Kim bắt đầu hâm mộ cái chìa khóa.
- Chỗ kia, một ngày nào đó sẽ trở thành địa bàn của ta!
Đường Kim thầm nghĩ, sau đó liền đi đến bên cái bàn.
Cái bàn rất sạch sẽ, ghế dựa cũng rất sạch sẽ, trên thực tế toàn gian nhà gỗ đều rất sạch sẽ, có thể nói là không dính một hạt bụi, căn nhà gỗ rõ ràng hơn nhiều năm không có người ở mà vẫn còn có thể bảo trì sạch sẽ như vậy, có lẽ chỉ có một nguyên nhân là trong không gian này không có bụi tồn tại.
Đường Kim mở hộp gỗ trên bàn ra, lại phát hiện trong hộp gỗ chỉ có một quyển sách, một quyển cổ thư, bìa có ba chữ phồn thể to - Thiên Đạo Kinh.
Đường Kim không do dự, liền cầm lấy quyển sách này bắt đầu đọc, nội dung bên trong đều là chữ phồn thể, bất quá Đường Kim lại đều biết.
"Thiên đạo vô hình, nhân đạo hữu hình, lấy nhân đạo hữu hình, cầu thiên đạo vô hình... Tập linh khí của thiên địa, thu tinh hoa của nhật nguyệt, luyện thể phách, tôi gân cốt..."
Quyển Thiên Đạo Kinh này vừa mởi đọc thì rất buồn tẻ, nhưng rất nhanh Đường Kim bắt đầu thấy sự quen thuộc, bất tri bất giác mà trầm mê vào trong đó.
Ước chừng qua chừng một giờ, Đường Kim mới thả quyển Thiên Đạo Kinh ra, lầm bầm lầu bầu:
- Thì ra, ta từ nhỏ đến lớn luyện nội công chính là cái này a!
Vừa quay đầu, phát hiện Tần Khinh Vũ còn đứng đó, Đường Kim không khỏi ngẩn ngơ, lập tức có chút ngượng ngùng:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, tỷ vẫn đứng đây à?
- Không sao, quyển sách này có hữu dụng với cậu không?
Tần Khinh Vũ dịu dàng cười.
- Hữu dụng, rất hữu dụng.
Đường Kim lộ rõ vẻ hưng phấn.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, kỳ thật không chỉ hữu dụng với tôi mà với chị cũng hữu dụng, bất quá chúng ta còn phải xem mấy gian phòng còn lại đã.
Để lại Thiên Đạo kinh vào trong hộp gỗ, Đường Kim liền mang theo Tần Khinh Vũ đi đến mấy gian phòng khác, trong đó có một phòng ngủ, một gian thư phòng chứa rất nhiều sách, Đường Kim nhìn sơ qua, tìm một quyển hắn mong muốn, cũng không nhìn kĩ, quẳng lại đó rồi đi sang gian phòng khác.
Gian phòng kia nồng nặc mùi thuốc, trên một giá gỗ nhỏ còn chứa mấy bình thuốc nhỏ, Đường Kim mở ra liền buồn bực, tất cả đều trống không.
Cuối gian phòng còn có một cánh cửa, mở ra thì thấy sân, bên cạnh là bếp lò, ngoài ra không thấy gì nữa.
- Tên khốn nào trước đây dùng cái vòng này vậy, sao không để lại cái rắm gì!
Đường Kim áo não mắng lên, vốn tưởng rằng lập tức có thể giúp Tần Khinh Vũ, nhưng đáng tiếc hiện tại xem ra trong thời gian ngắn là không thể nào.
- Đường Kim, không cần để ý, dù vô dụng với tôi cũng không sao, hữu dụng với cậu là được mà.
Tần Khinh Vũ lúc này nhẹ giọng an ủi, mặc dù Đường Kim không nói gì, nhưng thấy bộ dạng áo não của hắn là nàng đủ biết đời không như mơ rồi.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, cũng không hẳn là vô dụng với chị, chỉ là em còn cần một ít thời gian chuẩn bị, hẳn là mấy tháng là đủ rồi.
Đường Kim nghĩ ngợi chút, có những chuyện muốn vội cũng không được, có thời gian tìm tỏi một chút thì hắn cũng có thể luyện ra đan dược mới.
- Uh, không cần phải gấp gáp.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu, sau đó đổi đề tài.
- Đúng rồi, bên ngoài bây giờ hẳn là tối rồi? Chúng ta ở bên trong này tựa hồ không có cách nào liên lạc với bên ngoài.
Đường Kim ngẩng đầu nhìn, ánh trăng trên trời đã sắp biến mất, mặt trời đang chuẩn bị mọc, điều này cũng có ý nghĩa là bên ngoài trời đã sắp tối rồi.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chúng ta đi ra ngoài.
Đường Kim cầm lấy tay Tần Khinh Vũ, đột nhiên biến mất về phòng khách.
Bây giờ, đã sắp đến sáu giờ tối, Ninh Sơn Nhị Trung cũng đã tan học, đương nhiên, buổi tối còn có tự học cho nên Tần Thủy Dao bây giờ còn chưa về nhà, cái này cũng rất bình thường.
Nhưng Tần Khinh Vũ và Đường Kim không ngờ tới chính là, lúc này Tần Thủy Dao đang gặp nguy hiểm.
Tần Thủy Dao vừa rời nhà ăn sau bữa chiều, đang trên đường về lớp thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Tần Thủy Dao!
Tần Thủy Dao quay đầu nhìn lại, liền phát hiện Hoắc Mị Nhi đứng bên cạnh một chiếc Audi cách đó không xa đang vẫy tay với nàng.
Tần Thủy Dao nhất thời nhớ tới Đường Kim cảnh cáo, có chút buồn bực, thoáng chần chờ một chút, nàng vẫn là đi tới, nàng muốn biết Hoắc Mị Nhi có ý đồ gì.
Chỉ là, nàng mới vừa mới vừa đi tới trước mặt Hoắc Mị Nhi, một mùi hương kỳ lạ sộc vào mũi nàng, sau đó nàng liền hôn mê, ngã xuống trên người Hoắc Mị Nhi.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 442: Nam nữ phối hợp không ảnh hưởng đến học tập.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Mặc dù bên cạnh có rất nhiều học sinh đi qua nhưng với bọn họ thì Tần Thủy Daođang thân thiết ôm Hoắc Mị Nhi, sau đó, hai người liền cùng nhau chui vào trong xe, rất nhanh xe có rèm che lái đi, cũng không ai ý thức được Tần Thủy Dao đã bị Hoắc Mị Nhi bắt cóc rồi.
Audi đen bóng nhanh chóng rời Ninh Sơn Nhị Trung, phóng ra ngoại thành, lúc này, Hoắc Mị Nhi dừng xe, nhìn Tần Thủy Dao đang hôn mê bất tỉnh một cái, lấy điện thoại ra, gọi:
- Thất thiếu, ngài có thể bắt đầu rồi.
Cúp điện thoại, Hoắc Mị Nhi lại nhìn Tần Thủy Dao một cái, sau đó nổ máy phi như Audi về tỉnh lị.
Đường Kim lúc này đã rời Tần gia, không phải là hắn không muốn tiếp tục ở cùng Tần Khinh Vũ mà là vì, bạn gái xinh đẹp Hàn Tuyết Nhu của hắn lúc này đang không vui mấy, nàng vừa gọi điện cho hắn.
Sân vận động Ninh Sơn Nhị Trung, Hàn Tuyết Nhu hai tay ôm đầu gối ngồi đó, vẻ mặt rầu rĩ không vui.
- Honey, sao thế?
Đường Kim ngồi xuống bên cạnh nàng, thuận tay ôm lấy thân thể mềm mại.
- Có kết quả thi rồi!
Hàn Tuyết Nhu bỉu môi, không vui.
- Em thi không tốt.
- Không sao, chắc chắn em thi tốt hơn anh là được rồi.
Đường Kim an ủi Hàn Tuyết Nhu.
Hàn Tuyết Nhu lườm Đường Kim:
- Ai lại so thành tích với anh?
- Kỳ thật anh thi không tồi.
Đường Kim cười hì hì, cuối cùng hắn mới hỏi một câu:
- Đúng rồi, honey, em thi rất kém sao?
- Cũng không phải rất kém, nhưng lần này em không đứng thứ nhất.
Hàn Tuyết Nhu hiển nhiên là không vui vẻ.
- Trước kia em đi thì đều đứng đầu, anh nói xem có phải chúng ta thường xuyên ở cùng nhau thật sự sẽ ảnh hưởng đến học tập?
- Dĩ nhiên không phải rồi.
Đường Kim lập tức phủ nhận.
- Tục ngữ nói, nam nữ phối hợp không ảnh hưởng đến học tập, chúng ta ở cùng nhau có thể hỗ trợ nhau tiến bộ a.
- Anh đã bao giờ học đâu mà ảnh hưởng.
Hàn Tuyết Nhu hừ một tiếng.
- Ai nói vậy, mỗi ngày anh đều dành thời gian học tập với em mà, miệt mài hăng say, mỗi lần đều có thể học tập tư thế mới cả.
Đường Kim ngiêm trang nói.
Hàn Tuyết Nhu nhất thời đỏ mặt, lại lườm nguýt Đường Kim:
- Đại sắc lang!
- Honey, anh tin tưởng em, chỗ này của em lớn như vậy, em sẽ ngày càng thông minh, thành tích ngày càng tốt.
Đường Kim lại cười, một bàn tay còn phất qua trước ngực Hàn Tuyết Nhu.
- Hừ, em quyết định, kỳ thi cuối kỳ tới em sẽ không giúp anh!
Hàn Tuyết Nhu nũng nịu nói.
- Honey, anh cũng đã quyết định, nói cho anh biết em môn nào thấp điểm nhất để anh đi tìm giáo viên đó, sửa cho em thành điểm tối đa!
Đường Kim lập tức nói.
Hàn Tuyết Nhu trừng mắt lườm Đường Kim một cái, hờn dỗi đứng lên:
- Em không cần sửa thành tích!
Dừng lại một chút, Hàn Tuyết Nhu lại chu mỏ một cái:
- Em chỉ có thi hóa học không đâu vào đâu, còn rất nhiều người thành tích tốt hơn em.
- Honey, muốn học hoá học tốt sao?
Đường Kim hì hì cười:
- Vậy hãy nhanh bái anh làm sư phụ này đi, anh thi hóa học điểm tuyệt đối đấy!
- À?
Hàn Tuyết Nhu trợn tròn đôi mắt xinh đẹp
- Không thể nào? Người duy nhất đạt tối đa hóa học năm nhất là anh?
Hiện tại thành tích kỳ thật còn chưa công bố tất cả, bất quá phần lớn mọi người đều đã biết, Hàn Tuyết Nhu cũng nghe nói có người hoá học đạt điểm tối đa. Nhưng nàng nghĩ như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới Đường Kim, trên thực tế, đừng nói nàng, những người khác cũng chắc chắn sẽ không nghĩ đến Đường Kim.
- Honey, anh nói rồi anh là thiên tài.
Đường Kim hì hì cười
- Hiện tại em muốn bái sư chưa?
- Bái thì bái, lần sau thi hóa mà không được điểm tối đa thì anh coi chừng đấy.
Hàn Tuyết Nhu gắt giọng.
- Không thành vấn đề.
Đường Kim sáng lạn cười.
- Honey, em nghe câu nói này chưa?
- Muốn học giỏi phải ngủ cùng sư phụ.
Đường Kim vẻ mặt thành thật.
- Honey, em muốn học hóa giỏi thì phải ngủ cùng sư phụ cho tốt đấy.
- Sắc lang!
Hàn Tuyết Nhu lại trừng mắt lườm Đường Kim, tên này vòng đi vòng lại cũng chỉ chừng đó.
Chu mỏ một cái, Hàn Tuyết Nhu lại nũng nịu nói:
- Em mặc kể, tóm lại thành tích hóa học của em mà không tốt em sẽ tìm anh, em đi tự học đây.
Hàn Tuyết Nhu nói xong liền duyên dáng đi về phòng học.
- Thành tích không tốt thì có gì ghê gớm chứ?
Nhìn bóng lưng duyên dáng mê người của Hàn Tuyết Nhu, Đường Kim tự lẩm bẩm:
- Ta không cần thành tích mà.
Duỗi lưng một cái, Đường Kim tạm thời không biết làm gì đang tính vào nghiên cứu thế giới trong vòng tay chút thì có điện thoại.
Lấy điện thoại ra, Đường Kim lại thấy một số xa lạ.
- Người nổi tiếng thật phiền não a, bao nhiêu người biết số điện thoại.
Đường Kim tự lẩm bẩm, sau đó vẫn nhận điện thoại, lười biếng hỏi:
- Này, ai vậy?
- Đường Kim, nói vậy là bây giờ cậu vẫn chưa phát hiện vị hôn thê của mình mất tích chứ?
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nam nhân nhàn nhạt:
- Trước tiên cậu có thể xác nhận lại, tôi sẽ gọi lại.
Nói xong, đối phương liền cúp điện thoại.
Đường Kim gọi lại, không nhịn được nói:
- Muốn gì cứ nói, đừng bày trò.
Đường Kim không cần xác nhận, đối phương nếu nói như vậy thì khẳng định là Tần Thủy Dao đã bị bắt.
Nam nhân trầm mặc một chút, sau đó mới nói:
- Được, cậu đã sảng khoái như vậy, tôi cũng không nhiều lời, tôi ở đỉnh Ninh Sơn chờ cậu.
Không đợi đối phương cúp điện thoại Đường Kim đã dập máy trước, một giây sau hắn xuất hiện ở đỉnh Ninh Sơn.
Đỉnh Ninh Sơn chẳng có gì xa lạ với Đường Kim, nhìn quanh hắn thấy một nam nhân xa lạ.
Người này dung mạo không thể nói là đẹp trai, thậm chí có thể tính là xấu xí, mắt nhỏ, mũi bé, tai nhọn, lúc này nam nhân đã thấy Đường Kim, điện thoại trên tai vẫn còn đó, cặp mắt ti hí không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 443: Hoắc Tiểu Thất bi kịch.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Không hề nghi ngờ, thanh niên xấu xí này hoàn toàn không ngờ tới Đường Kim nhanh chóng xuất hiện như thế, sự tình phát sinh ngoài ý muốn cho nên hắn không tự chủ được biểu hiện vẻ ngạc nhiên.
Bất quá, vẻ kinh ngạc không tồn tại quá một giây, ánh mắt của hắn rất nhanh khôi phục bình thường, nhìn Đường Kim ảm đạm cười:
- Không hổ là Đường Kim đại danh đỉnh đỉnh, quả nhiên bất phàm.
- Có di ngôn gì thì nói nhanh lên, tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh đứng đây.
Đường Kim tỏ vẻ mất kiên nhẫn, trong lòng hơi buồn bực, gần đây có chuyện gì xảy ra vậy? Sao người trong tiên môn đi đâu cũng gặp thế? Hắn nhớ Vân Vũ Tuyết đã nói tiên môn là một quần thể rất nhỏ, triệu người chưa chắc đã gặp một người, giống như trước kia cả Ninh Sơn thị tựa hồ chưa chắc đã gặp một người.
- Đường Kim, thực lực của cậu mạnh hơn tưởng tượng của tôi, bất quá cũng không chênh lệch với tôi mà thôi.
Thanh niên bình tĩnh nói:
- Mà bây giờ vị hôn thê của cậu ở trong tay tôi, cho nên tôi thấy chúng ta nên bình tĩnh làm một giao dịch.
- Nói đi, giao dịch như thế nào?
Đường Kim không đếm xỉa tới hỏi, cũng không biểu hiện ra chút lo lắng nào, trong lòng hắn có chút khinh thường, người này thật đúng là tự cho là đúng, cái gì mà thực lực ngang hắn, nhưng hắn cũng đủ tự tin có thể xử lí người kia.
Sở dĩ không có lập tức động thủ, chẳng qua là bởi vì hắn muốn biết lai lịch người này mà thôi.
- Trước khi giao dịch, tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi là Hoắc Tiểu Thất.
Thanh niên kia tự tin nói.
- Thiên Hải Hoắc gia?
Đường Kim khẽ nhíu mày, lại một người họ Hoắc sao?
Hoắc Tiểu Thất mỉm cười:
- Đúng vậy, là Thiên Hải Hoắc gia, giao dịch giữa chúng ta kỳ thật cũng rất đơn giản, cậu chỉ cần đưa cái vòng tay vô dụng trên tay cậu cho tôi, tôi sẽ đưa vị hôn thê cậu nguyên vẹn trở về.
Hoắc Tiểu Thất vừa nói lời này, Đường Kim rốt cuộc minh bạch, Hoắc Tiểu Thất lại nhắm vào vòng tay bảo bối của hắn, quái thật, cơ mà đừng nói là giờ hắn đã biết bí mật của vòng tay, cho dù không biết, đồ vật cha mẹ để lại cho hắn sao hắn có thể cấp cho người khác đây?
- Chương Cổ Đổng không nói cho anh biết vòng tay này không thể tháo ra sao?
Đường Kim đột nhiên mở miệng hỏi.
- Chỉ cần cậu muốn tháo ra là có thể tháo được.
Hoắc Tiểu Thất mỉm cười.
- Nếu cậu không biết thì tôi có thể giúp cậu.
- Quả nhiên là Chương Cổ Đổng lão nhân kia nói cho anh biết tin tức này.
Đường Kim vừa rồi chỉ thử, dù sao người biết cái vòng tay của hắn không có nhiều, dù là Vân Vũ Tuyết hay Tần Khinh Vũ đều khó có khả năng truyền chuyện này ra, người duy nhất có khả năng chỉ có thể là lão Chương Cổ Đổng rồi.
- Thiên Bảo các vốn là của Thiên Hải Hoắc gia.
Hoắc Tiểu Thất hiển nhiên cũng không tính phủ nhận:
- Đường Kim, thời gian không nhiều lắm, một cái vòng tay vô dụng với cậu đổi lấy hôn thê xinh xắn, giao dịch này với cậu đâu có lỗ.
- Đầu óc anh có vấn đề à?
Đường Kim tức giận nói:
- Vòng tay vốn là của tôi, vị hôn thê cũng vốn là của tôi, bây giờ anh lại nói tôi đưa vòng tay cho anh, còn nói tôi không lỗ, anh cho rằng tôi là đồ ngốc sao?
- Nói như vậy là cậu không muốn đổi?
Hoắc Tiểu Thất cười lạnh.
- tôi có thể nói cho cậu là vị hôn thê của cậu đang cách Ninh Sơn ngày càng xa, cậu càng hao phí thời gian, cô ấy cách xàng xa. Nếu cậu còn chần chờ đêm nay cô ấy sẽ xuất ngoại, sau này nếu cậu có cơ hội xuất ngoại nói không chừng đến phố đèn đỏ có thể gặp cô ấy đấy. Cậu thích kết quả này sao?
- Anh nói đúng, quả thật tôi không thể lãng phí thời gian.
Đường Kim gật gật đầu.
- Tôi hỏi anh vấn đề cuổi cùng, cả nhà Chương Cổ Đổng là anh cho người giết sao?
- Đúng thì sao?
Hoắc Tiểu Thất ngữ khí bình thản, hiển nhiên tính mạng cả nhà Chương Cổ Đổng với hắn mà nói không đáng gì.
- Anh giết chết lão chắc hẳn là không muốn bất kì người nào khacsbieets về chuyện vòng tay, nếu vậy thì tôi đây cũng yên lòng.
Đường Kim lộ ra vẻ mặt cổ quái.
- Giờ anh chết đi thì chắc chắn là không ai biết đến cái vòng tay của tôi rồi.
Lời còn chưa dứt, Đường Kim đột nhiên biến mất tại chỗ, không đến một phần vạn giây sau, Đường Kim liền xuất hiện ở phía sau Hoắc Tiểu Thất, tung một chưởng về phía hắn.
Đường Kim tốc độ rất nhanh, Hoắc Tiểu Thất phản ứng cũng không chậm, cơ hồ khivĐường Kim xuất hiện ở phía sau hắn đồng thời Hoắc Tiểu Thất cũng đã xoay người, hắn không tránh không né mà tung chưởng đỡ.
- Đường Kim, xem ra cậu thật đúng là muốn cho vị hôn thê của cậu xuất ngoại đón khách...
Hoắc Tiểu Thất có chút căm tức, hắn không ngờ Đường Kim nói động thủ liền động thủ.
Nói còn chưa dứt lời, Hoắc Tiểu Thất liền biến sắc, bởi vì hắn đột nhiên cảm giác phía sau lại có người tung chưởng đánh hắn, này Đường Kim còn có người giúp đỡ?
Không đợi Hoắc Tiểu Thất kịp phản ứng, bên cạnh lại có một người tung chưởng, lần này Hoắc Tiểu Thấtthấy rất rõ ràng không phải là ai giúp đỡ mà chính là Đường Kim!
Trong chớp nhoáng này, Đường Kim giống như là có phân thân thuật, từ bốn phương tám hướng tấn công Hoắc Tiểu Thất, nhìn từ xa giống như có cả tá Đường Kim đang đánh nhau với Hoắc Tiểu Thất.
- Điều này sao có thể?
Hoắc Tiểu Thất dị thường kinh hãi, hắn căn bản là không cách nào phân rõ những công kích này cái nào hư chiêu nào thực, bởi vì nhìn qua mỗi đòn tấn công đều có khí tức nguy hiểm, chỉ chớp mắt mấy chục đạo chưởng phong đã bao quanh người Hoắc Tiểu Thất.
Vốn Hoắc Tiểu Thất lòng tin mười phần đột nhiên phát hiện mình căn bản là không có cách ứng đối, hắn căn bản là không có cách tránh né, hiện tại cũng không kịp tránh né, vốn muốn cứng rắn liều với Đường Kim một lần, nhưng hắn chỉ có hai tay không thể chống lại nhiều chưởng phong cùng lúc ập đến như vậy. Cuối cùng bất đắc dĩ hắn đành thu tay về tập trung toàn bộ công lực bao quanh người tính thủ vững chiêu này.
Theo Hoắc Tiểu Thất mấy chục đạo chưởng phong này đa phần là hư chiêu, tuy hắn không thể nào phân biệt rõ nhưng cứ cứng rắn chống đỡ thì hư chiêu nhiều nữa cũng có tác dụng gì.
Oành!
Mấy chục đạo chưởng phong cơ hồ cùng một lúc đánh trúng Hoắc Tiểu Thất, nháy mắt đánh tan chân khí hộ thể của hắn, lực lượng cuồng bạo đánh vào thân thể hắn, chẳng mấy chốc khiến thân thể hắn nát bấy.
Phốc!
Hoắc Tiểu Thất há mồm phun ra một ngụm máu tươi bên trong tựa hồ còn có nội tạng vỡ vụn.
Đường Kim cùng Hoắc Tiểu Thất công lực ngang nhau, nhưng hơn chục Đường Kim uy lực chồng chất lực lượng kia, không phải Hoắc Tiểu Thất có khả năng thừa nhận.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 444: Trước tiên tìm đồ ngốc về đã.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Khi Đường Kim phát hiện Hoắc Tiểu Thất chết thật, hắn thấy buồn thật, đang tính tìm Tần Thủy Dao mà hắn tạch rồi thì biết làm sao đây.
Tính ra thì Hoắc Tiểu Thất thật là đen đủi, dù sao chiêu này Đường Kim cũng mới nghĩ ra, lần đầu tiên sử dụng, không ngờ đánh chết người thật.
Đường Kim không biết phân thân thuật, nhưng tốc độ hắn đủ nhanh, dĩ nhiên là sau khi phong ấn được giải khai, liên hệ giữa hắn và vòng tay tăng lên thì hắn mới có thể thuấn di liên tục như vậy.
- Xem ra lần sau lỡ có gặp đạo sĩ tóc bạc kia mình cũng không cần phải sợ hắn rồi.
Đường Kim âm thầm lẩm bẩm, mặc dù đang ở đạo sĩ kia gián tiếp giúp hắn phát hiện bí mật của vòng tay, nhưng hắn thiếu chút nữa đã bị đạo sĩ kia xử lý, trong lòng hắn không dễ chịu, thù này không trả giang hồ sẽ khinh.
Bất quá, bây giờ không phải lúc tìm lại mặt mũi mà phải đi tìm đồ ngốc về đã.
Đường Kim ngồi xổm xuống móc điện thoại của Hoắc Tiểu Thất ra, mở lịch sử cuộc gọi ra, thấy một số lưu là Mị Nhi gọi tới, liên hệ này làm Đường Kim nhanh chóng liên tưởng đến Hoắc Mị Nhi.
- Xem ra đồ ngốc quá nửa chính là bị Hoắc Mị Nhi bắt cóc.
Đường Kim thầm nghĩ, điều này cũng dễ liên tưởng thôi, từ chuyện mấy ngày này là biết.
- Đồ ngốc a đồ ngốc, tôi đã bảo cô cách xa Hoắc Mị Nhi ra rồi sao vẫn còn để cho cô ta bắt cóc chứ?
Đường Kim vừa buồn bực tự lẩm bẩm, vừa cầm điện thoại của Hoắc Tiểu Thất gọi cho Mị Nhi.
Trên đường đến Minh Hồ thị, Hoắc Mị Nhi đang lái xe, miệng ngâm nga một bài hát không rõ, xem ra tâm tình đang rất thoải mái.
Từ khi đến Ninh Sơn thị, Hoắc Mị Nhi chưa làm được điều gì thuận lợi. Nhiệm vụ của nàng tới đây là câu dẫn Đường Kim, với một cô gái xinh đẹp lại học được một ít mị thuật như nàng thì nhiệm vụ này dễ như trở bàn tay. Nhưng đến nới nàng mới biết đời không như mơ.
Không phải Đường Kim không háo sắc, cũng không phải vì hắn đã có bạn gái xinh đẹp hơn nàng mà cơ bản là nàng khó có cơ hội gặp hắn. Không gặp được hắn thì câu dẫn hắn kiểu gì?
Vì tiếp cận Đường Kim, Hoắc Mị Nhi đặc biệt chuyển đến lớp 10/4, nhưng chỉ mới ngày đầu đi học gặp được Đường Kim là thôi, muốn tạo cơ hội tình cơ gặp hắn cũng chịu.
Khi nàng vất vả tìm được cơ hội cùng Tô Vân Phỉ sáng sớm chạy bộ thì cũng đã gặp được mặt Đường Kim, nhưng được bữa đó là Đường Kim lại biệt dạng. Điều này khiến Hoắc Mị Nhi thiếu chút nổi điên. Hết cách nàng bèn tính kế xuống tay từ Tần Thủy Dao, nàng không dám tìm Hàn Tuyết Nhu vì cô ta cũng có sự mị hoặc tự nhiên hơn xa nàng, tiếp cận Hàn Tuyết Nhu để tới gần Đường Kim chắc chắn nàng sẽ không có cơ hội.
Nhưng Hoắc Mị Nhi lại thiếu chút bùng nổ, tính tiếp cận Tần Thủy Dao thì Tần Thủy Dao cũng biến mất.
Chờ mãi đến hôm nay, Tần Thủy Dao rốt cục xuất hiện, Hoắc Mị Nhi lại tìm tới Tần Thủy Dao, sau đó nàng lại thiếu chút hỏng mất, Đường Kim đã phát hiện nàng đến từ Thiên Hải Hoắc gia, có địch ý rõ ràng, kế hoạch câu dẫn Đường Kim coi như tạch.
Thất thiếu đã đích thân tới Ninh Sơn nhưng nhiệm vụ của nàng thì hoàn toàn thất bại, Hoắc Mị Nhi cực kì buồn bực báo cáo với Thất thiếu, cũng may Thất thiếu quyết đoán bắt cóc Tần Thủy Dao, lần này Hoắc Mị Nhi cuối cùng cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Xe cách Ninh Sơn càng ngày càng xa, Hoắc Mị Nhi tâm tình cũng càng ngày càng tốt, rốt cục rời khỏi chỗ chết tiệt đầy tà môn này. Nàng tin tưởng Thất thiếu chắc chắn thành công, nàng có thể nhanh chóng trở về Thiên Hải, đó mới là nơi nàng thích nhất.
Hoắc Mị Nhi tâm tình khoái trá lái xe, ngâm nga bài hát, đồng thời tưởng tượng cảnh tượng khoái hoạt sau này đột nhiên có âm thanh từ phía sau cắt đứt cảm xúc.
- Hoắc Mị Nhi, Đường Kim không có nói sai, quả nhiên cô không phải người tốt!
Tần Thủy Dao đã tỉnh lại tức giận nói
Két!
Xe đột nhiên dừng lại ven đường, Hoắc Mị Nhi quay đầu lại nhìn Tần Thủy Dao, cười quyến rũ:
- Tần Thủy Dao, cô thật khiến tôi thấy bất ngờ đấy, trúng mê dược của tôi mà có thể tỉnh nhanh như thế, lúc tỉnh lại có thể bình tĩnh như vậy, tôi có chút đánh giá cao cô đấy.
- Cô bắt cóc tôi có mục đích gì?
Tần Thủy Dao vừa hỏi, vừa quan sát tình hình chung quanh, nàng nhanh chóng phát hiện bốn bề tối mịt, đèn đường cũng không có, chắc chắn đã rời xa thành thị rồi.
- Tần Thủy Dao, đừng hỏi tôi, tôi chỉ chịu trách nhiệm bắt cóc, chuyện khác không liên quan đến tôi.
Hoắc Mị Nhi không nhanh không chậm mở cửa xe, xuống xe, đi vào phía sau xe.
- Nhưng mà nếu đã bắt cóc, vậy tôi phải trói cô lại. Cô tỉnh sớm như vậy xem ra có chút bất thường.
Hoắc Mị Nhi vừa nói vừa đóng cửa ra rồi rút một sợi dây thừng ra.
- Không cần phản kháng, phản kháng chỉ tự chuốc khổ vào mình thôi.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 445: Đôi khi cô cũng không ngốc a.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Tần Thủy Dao tức giận ánh mắt nhìn Hoắc Mị Nhi, cắn răng:
- Đường Kim sẽ đến cứu tôi!
- Cô tự đưa tay ra hay để tôi tới đây?
Hoắc Mị Nhi không chút hoang mang hỏi, hiển nhiên trong mắt của nàng, Tần Thủy Dao căn bản là không tạo thành bất cứ uy hiếp gì.
- Hoắc Mị Nhi, sao cô không dứt khoát hạ thêm mê dược đi?
Tần Thủy Dao giận dữ nói.
- Mê dược của tôi rất quý giá, không thể lãng phí được.
Hoắc Mị Nhi không chút hoang mang nói.
Tần Thủy Dao tức giận nhưng cũng rất bất đắc dĩ giơ tay ra.
- Vậy không phải ngoan sao.
Hoắc Mị Nhi đắc ý tính trói Tần Thủy Dao lại, đột nhiên từ cánh tay truyền đến cảm giác tê dại.
Hoắc Mị Nhi nhất thời biến sắc:
- Cô lấy gì đâm tôi?
- Tôi đâm cô khi nào?
Tần Thủy Dao vẻ mặt tức giận, giống như oan khuất lắm nói.
Hoắc Mị Nhi đang còn muốn nói điều gì, đột nhiên phát hiện thân thể bất ổn, đứng cũng không vững
Hoắc Mị Nhi sắc mặt đại biến, lấy tốc độ nhanh nhất lấy trong lòng ra một vật, sau đó phun một đám sương mù về phía Tần Thủy Dao.
Tần Thủy Dao đã sớm ngừng thở, đồng thời tung một cước đạp Hoắc Mị Nhi.
Một cước này tuy khí lực không tính là lớn nhưng đủ đạp văng Hoắc Mị Nhi ngã ra, Tần Thủy Dao không chần chừ nhiều vội phóng khỏi xe nhanh nhất có thể, chạy được mấy chục mét nàng mới dám dừng lại thở hổn hển.
- Đường Kim chết tiệt, chiếc nhẫn của cậu phải dùng được nha!
Tần Thủy Dao âm thầm cầu nguyện, vừa mới nàng cố ý giả vờ rất phối hợp chính là để lừa Hoắc Mị Nhi, bây giờ chỉ cầu mong chiếc nhẫn có tác dụng.
Bất quá, thấy cô ả kia ngã xuống không gượng dậy thì Tần Thủy Dao yên tâm rồi.
Chỉ là Tần Thủy Dao cũng không dám qua, dù Hoắc Mị Nhi đã tiêu tùng rồi nhưng mà mê dược vẫn còn đó, lớ xớ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa như chơi.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhưng lại không phải là của Tần Thủy Dao mà là của Hoắc Mị Nhi, cơ mà giờ thì cô ta hết có duyên nấu cháo điện thoại rồi.
Tần Thủy Dao không đi qua, chuông điện thoại nhắc nàng đi tìm điện thoại của mình, cơ mà đời không như mơ, khả năng Hoắc Mị Nhi đã sớm cho em nó ra đi rồi.
Một trận gió thổi tới, Tần Thủy Dao đột nhiên rùng mình một cái, nhưng mà nàng lại thấy cao hứng hơn, gió to thổi hết mê dược rồi, nàng có thể thoải mái kiểm tra tình trạng Hoắc Mị Nhi rồi.
Phòng ngừa vạn nhất, Tần Thủy Dao chờ thêm tầm một phút nữa rồi chỉa mũi kim ở chiếc nhẫn ra ngoài tiến tới trước.
Tần Thủy Dao bước tới dùng chân đá đá thân thể Hoắc Mị Nhi, thấy không có phản ứng, mới ngồi xổm xuống lật cô ả lên. Tần Thủy Dao kinh sợ khi thấy gương mặt xinh đẹp giờ đầy sắc đen, thất khiếu chảy máu, Hoắc Mị Nhi đã chết đến độ không thể chết thêm được nữa rồi!
- Độc thật lợi hại!
Tần Thủy Dao có chút giật mình, ừ là ngạc nhiên chứ không phải sợ hãi khi thấy người chết, nhất là chết dưới tay mình. Lúc này trái lại nàng thả lỏng bản thân, cuối cùng nàng cũng tạm thời an toàn.
Điện thoại của Hoắc Mị Nhi lại vang lên, Tần Thủy Dao không chút do dự lôi ra, nhìn thấy tên Thất thiếu gọi tới, không chút do dự nàng từ chối, sau đó gọi cho Đường Kim.
Đỉnh Ninh Sơn.
Đường Kim cầm điện thoại của Hoắc Tiểu Thất gọi vài cuộc nhưng không ai bắt máy, quái lạ sao Thất thiếu gọi mà người ta dám không nghe a?
Đang nghi ngờ thì hắn thấy điện thoại mình chuông, lấy điện thoại ra hắn thấy một số điện thoại vừa lạ vừa quen, ma xúi quỷ khiến thế nào hắn lại nhìn sang điện thoại của Hoắc Tiểu Thất phát hiện đó chính là số của Hoắc Mị Nhi, sao số này lại gọi cho hắn nhỉ, càng lúc càng mơ hồ rồi.
- Này, ai vậy?
Đường Kim rất tùy ý hỏi.
- Đường Kim, là tôi... Tôi bị Hoắc Mị Nhi bắt cóc...
Bên kia truyền đến thanh âm quen thuộc.
Đường Kim nhất thời ngẩn ngơ:
- Đồ ngốc, là cô? Cô cầm điện thoại của Hoắc Mị Nhi?
- Đúng vậy, cậu nhanh đến đây...
Tần Thủy Dao gấp gáp, đột nhiên nàng phát hiện điều kì lạ:
- Di, sao cậu biết đây là số điện thoại của Hoắc Mị Nhi? Sắc lang cậu có số của Hoắc Mị Nhi từ trước?
- Cô ở đâu?
Đường Kim không trả lời vấn đề Tần Thủy Dao hỏi.
- Tôi đang ở quốc lộ đi tỉnh thành, để tôi tìm xem có dấu hiệu nào không nào...
Tần Thủy Dao nói vài câu đã mô tả được địa điểm cụ thể cho Đường Kim, hắn cũng đã từng đi qua nên biết được địa điểm rồi trong nháy mắt hắn đã đến nơi.
- Đồ ngốc, đôi khi cô cũng không ngốc a!
Mấy phút sau, Đường Kim nhìn thấy Hoắc Mị Nhi đã chết không thể chết thêm, không khỏi khen ngợi Tần Thủy Dao một câu.
Đường Kim thật không nghĩ tới Tần Thủy Dao đã trực tiếp giải quyết Hoắc Mị Nhi, nhưng mà vậy cũng tốt, đỡ phiền.
- Này, làm sao bây giờ?
Tần Thủy Dao lúc này rốt cục có chút lo lắng, bởi vì nàng không biết nên xử lí hậu quả thế nào cho tốt.
- Làm gì nữa? Về nhà thôi!
Đường Kim hời hợt nói.
- Thế là mặc kệ cô ta?
Tần Thủy Dao ngẩn ra.
- Cô ta a, tôi sẽ làm việc thiện, đưa cô ta về nhà.
Đường Kim ôm ngang hông Tần Thủy Dao hông.
- Tôi đưa cô về trước rồi tính tiếp.
Lời còn chưa dứt, Đường Kim liền ôm Tần Thủy Dao biến mất tại chỗ, nhưng không đến một giây sau Đường Kim lại xuất hiện, sau đó nhấc thi thể Hoắc Mị Nhi lên rồi lại biến mất.