Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 51: Ác chiến -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
"Cho chúng biết thế nào hung ác, đem tường thành triệt để đập nát cho ta!" Hoàng Trung nổi giận lôi đình lệnh sĩ tốt đem từ trên lâu thuyền xuống 50 giá xe bắn đá xếp hàng ngang trước tường thành, tập trung lực lượng bắn vào cùng một vị trí trên tường thành.
Nhìn tường thành từ từ xuất hiện một khe nứt, hơn nữa không ngừng mở rộng, Hoàng Trung trên mặt rốt cục xuất hiện một nụ cười nhẹ, "Công thành bộ đội chú ý, đem áo giáp nhúng nước, đợi tường thành bị phá, xông lên cho ta!"
Trên lầu canh tường thành, Hoàng Cái đang trốn ở phía sau nhìn đá bay tán loạn đầy trời như mưa rơi cộng với dưới chân tường thành không ngừng run rẩy, trong lòng kinh hãi không thôi, tự nhủ chính mình còn có thể phòng thủ được bao lâu? Chỉ cần tường thành bị phá, không công sự phòng ngự, cửu long môn coi như chắp tay dâng cho người khác! Nhưng binh lực chính mình cũng không thể lao ra hủy xe bắn đá đối phương, phỏng chừng còn chưa tới sẽ bị giết huyết quang đầy trời! Trong lòng Hoàng Cái đang rối loạn , đột nhiên dưới chân một chấn động mãnh liệt dao động, theo sát chính là một tiếng nổ, khói bụi tràn ngập, một đoạn tường thành sụp xuống
Đứng tại dưới thành Hoàng Trung phát hiện có một chỗ tường thành bị đập sụp xuống, hưng phấn kêu to: "Tường thành phá rồi, xe bắn đá chấm dứt tấn công, công thành bộ đội xông lên cho ta!" Chờ mong đã lâu thời khắc đến, công thành bộ đội được sắp xếp nhanh chóng lao vào lỗ hổng ở tường thành.
Hoàng Cái thấy thế lập tức dẫn thủ hạ đến lấp lỗ hổng, hai bên nhanh chóng hỗn chiến cùng nhau . Có điều, vừa mới vừa tiếp xúc, Cửu hà thủ vệ đã phát hiện chuyện lạ, một đao bổ vào đối phương trên người đao chẳng những không cắm sâu vào thân thể đối phương ngược lại còn chấn động văng ra, chỉ sững sờ trong giây lát, đao đối phương đã chém tới chính mình, ý thức cuối cùng của họ chính là vì sao đối phương đao thương bất nhập?
Hoàng Cái ỷ vào chính mình võ nghệ thành thạo trong đám người tả xung hữu đột, nhưng phát hiện chính mình rõ ràng không giết chết đối phương người nào, thật mẹ nó gặp ma giữa ban ngày, chẳng lẽ hôm nay đúng là trời khiến ta chết? Không được, tuyệt không thể chết ở chỗ này, bây giờ chủ công đã thoát khỏi nguy hiểm, chính mình đã không cần phải ở chỗ này liều chết, dù sao cũng không giữ được thành này, phải nghĩ biện pháp chạy đi. Nghĩ tới đây gã lập tức vung đao chém tán loạn, hướng trong thành lui nhanh, thẳng đến nhà chính mình, cởi bỏ khôi tháo giáp, mặc lấy quần áo người hầu rồi xé rách nát tả tơi, bôi mặt nhọ nồi, chính mình giả dạng làm nạn dân nên chắc không có việc gì? Lâu nay nghe nói Trần Bình đối với trăm họ nhân nghĩa, quân đội hắn đối với dân chúng cũng không làm khó dễ, hi vọng chính mình có thể lừa dối qua được. Đúng rồi, còn có sơ hở. Lập tức triệu tập hạ nhân trong nhà tập trung, khi mọi người đều đến, gã nhìn kỹ xem xét, đột nhiên gã phát hiện một người hầu có vóc dáng giống mình liền gõ một chuôi đao vào đầu đánh ngất hắn, đối với những người còn lại gã vung đao chém sạch, những người hầu còn không biết chuyện gì xảy ra đã được gã tiễn đi địa phủ đưa tin rồi. Sau khi giết người diệt khẩu, gã kéo người hầu có vóc người giống mình vào phòng, thay quần áo mũ giáp của mình vào, cả đao cũng ném ở bên cạnh, đem trong nhà dầu cải rưới lên người thế thân cùng khắp trong phòng xung quanh, cho một mồi lửa sau đó đi thẳng đến chỗ nạn dân trong thành nương náu...
Hàn Phương bị thương đợi ở phía sau khi thấy đội quân tiên phuông phía trước còn chưa đột phá đối phương phòng tuyến không khỏi sốt ruột vạn phần, bất quá gã cũng không thể làm gì hơn tự mình buồn bực. Chủ lực của Trần Bình đã xuất ra hết rồi sao? Tại sao chỉ cho cung binh bắn tên lại không phái bộ binh cận chiến trợ giúp phương trận vòng tròn phía trước? Chẳng lẽ ... Nghĩ tới đây gã lập tức quay sang binh lính bên người thét lên, "Đem ta nâng lên cao, nâng lên một chút nữa!" Ha ha ha ha ha ~~ quả nhiên như thế, vốn dĩ Trần Bình bên người trừ một chút kỵ binh còn lại đều là cung nỏ bộ đội bất lợi cận chiến, xem ra chỉ cần xông qua trận chiến trước mặt này thì loại phương trận này căn bản đã bị phá, đám cung binh này không cản được chúng ta, "Mọi người nghe đây, Trần Bình chỉ còn cung nỏ binh thôi, hãy cố gắng xông qua phía trước phương trận vòng tròn sẽ không có người có thể ngăn cản chúng ta! Giết chết bọn chúng, xông lên cho ta!"
Lời này vừa thốt ra, quân lính trên trường chém giết người đồng thời ngẩn ra, cả hai đội quân đều tìm cơ hội hướng về phương hướng tên bay xông tới, quân sĩ Tôn Kiên sĩ khí lập tức đại chấn, liều mạng càng lúc càng hung mãnh, quân đoàn phòng thủ Kinh Châu không khỏi bối rối sĩ khí lại có xu thế tan rã.
Ta ở phía sau nghe được tức giận đến chết, Hàn Phương, con bà ngươi, tưởng ta là đậu hũ mềm dễ ăn sao, ta hôm nay cho dù bắt không nổi Tôn Kiên cũng tuyệt không buông tha ngươi! Nhìn phía trước đã nhanh không chống đỡ được tròn trận, phải cần đem cuối cùng hổ báo kỵ phái lên rồi, "Truyền lệnh của ta, lệnh Thái Sử Từ biến đổi phương trận vòng tròn thành hai phương trận, ở giữa nhường ra một khe hở, hai trận nghịch hướng xoay tròn!" Nói xong nhìn sang bên người Hứa Chữ, "Trọng Khang, ngươi dẫn quân bản bộ dưới trướng một ngàn hổ báo kỵ chuẩn bị xuất chiến. Thấy trận thế phía trước biến động, ở giữa xuất hiện lỗ hổng, lập tức đem quân trám vào chỗ đó, đem đối phương đè xuống, nếu như gặp Tôn Kiên, sống chết chớ luận!"
"Thuộc hạ lĩnh mệnh!" Nói xong Hứa Chữ dẫn quân bản bộ Hổ báo kỵ tiến lên lập thành trận thế mũi dùi, chính mình đứng ở đầu trận.
Phương trận hình tròn dần dần chia lìa thành hai khối, ở vị trí chính giữa từ từ biến đổi hiện ra một lỗ hổng. Đang ra sức chém giết Tôn Kiên đột nhiên cảm thấy áp lực giảm mạnh, nhìn về phương trận phía trước vẫn luôn ngăn cản mình tiến tới, trận thế lộ ra một khe hở, lúc này không đi thì đợi đến khi nào? Lớn tiếng hướng xung quanh la lên, "Các huynh đệ, đường sống ngay trước mắt, ra sức xông a!" Giang Đông đệ tử nghe được cố gắng tiến lên phía trước hướng khe hở phóng đi, còn chạy chưa được bao lâu, tiếng vó ngựa vang lên như tiếng sấm truyền đến, đối diện với cái gọi là đường sống, nghênh đón họ là rừng trường thương lao đến với tốc độ cao phóng tới, họ chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra thì đã cảm thấy một cây thương dài đâm thủng thân thể... Đường về nhà đã không còn dài nữa!
Hứa Chữ làm đầu tàu gương mẫu, trường thương trên tay sớm đã vứt bỏ nguyên nhân bởi vì nó đã treo quá nhiều thi thể, bây giờ gã tay cầm một mã đao trái chém phải chặt, tìm kiếm xung quanh, trong miệng không ngừng lớn tiếng hô quát, "Tôn Kiên ở đâu? Không dám ra đây cùng mỗ gia đại chiến sao?"
Lúc này Tôn Kiên hai mắt đỏ ngầu, bởi vì sai lầm của mình lặp đi lặp lại nhiều lần từ chiến lược đến chiến thuật bước vào bẫy rập của Trần Bình, chính mình từ Giang Đông mang theo binh gia đệ tử đang bị kỵ binh đối phương càn quét vô số ngã xuống đất, cả trận thế bị tán loạn, bây giờ nếu ngừng có thể hình dung một từ thương vong thảm trọng, bản thân mình còn có đủ thể diện đối mặt Giang Đông phụ lão sao? Chẳng lẽ chính mình cũng cần bước lên Sở bá vương Hạng Võ rập khuôn theo sao? Hừ, chính mình cùng Sở bá vương Hạng Võ căn bản không thể so bì, người ta ít nhất còn đánh hạ được một mảnh giang sơn, mà bản thân mình chẳng hề có gì? Vừa mới cất bước đã bị người ta giẫm đạp dưới chân thảm thiết! Ha ha ha ha ha ~~ Trần Bình, nhà ngươi không cần phải dồn ta vào chỗ chết. Cho dù ta chết cũng mang theo mấy cái đệm lưng.
Đã ôm quyết tâm liều chết Tôn Kiên nghe thấy bên tai có người la lên tên mình, Tôn Kiên quay đầu lại hướng đến chỗ âm thanh nhìn một cái. Là hắn? Cái gã ở trước Hổ Lao quan chém chết Hoa Hùng tráng sĩ? Hừ, giết hắn mà nói Trần Bình nhất định sẽ rất đau lòng, đừng trách ta hèn hạ, muốn trách thì trách ngươi làm sai rồi! Nghĩ đến đây, Tôn Kiên chờ đến lúc ngựa Hứa Chữ giảm tốc chậm lại, liền dấu đao khom lưng len lén hướng tới phía sau...
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 52: Tàn cuộc -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
“Trọng Khang cẩn thận sau lưng!” Thái Sử Tử đang nóng lòng lập công tìm kiếm Tôn Kiên khắp bốn phía bỗng phát hiện Tôn Kiên đang giơ đao lén lút mò ra sau lưng Hứa Chữ , không cần nghĩ cũng biết bụng dạ của giặc không có ý gì tốt.
Tôn Kiên đang chuẩn bị xuống tay bỗng nghe thấy có người nhắc nhở con mồi của mình thì biết rằng hành động của mình đã bị người khác phát hiện, sau đó không nghĩ ngợi thêm, hai tay nâng đao lên nhảy vọt tới chém vào lưng Hứa Chữ.
Nghe thấy Thái Sử Từ nhắc nhở Hứa Chữ liền nâng cao cảnh giác, trực giác khiến bản thân cảm nhận được ở sau lưng có một luồng sát khí lạnh lẽo đang bổ nhào về phía mình, bèn không nghĩ ngợi gì thêm lập tức lộn khỏi lưng ngựa.
“Rẹt!”
“Phụt!”
Chỉ trong nháy mắt cả hai đều bị thương. Cánh tay trái của Tôn Kiên bị một mũi tên đâm vào, người đang ngồi trên mặt đất, cánh tay trái của Hứa Chữ xuất hiện một vết chém dài một thước sâu đến cả tấc, hiện giờ đang bò trên mặt đất động đậy không nổi, nhưng hơi thở nặng nhọc trong miệng chứng minh rằng hắn tạm thời vẫn chưa chết. May mắn là một mũi tên của Thái Sử Từ khiến uy lực của cú chém này giảm đi nhiều, nếu không e rằng cả cánh tay trai của Hứa Chữ đã bị cắt rời!
Tôn Kiên đứng dậy, còn muốn lao tới Hứa Chữ bồi thêm một đao nhưng Thái Sử Từ ở phía đối diện lại bắn thêm một mũi tên, Tôn Kiên chỉ có thể nâng đao đỡ lấy rồi trốn vào đám đông hỗn loạn.
Thái Sử Từ tìm không thấy Tôn Kiên chỉ có thể chạy đến bảo vệ Hứa Chữ trước, “Này, thằng mập chết tiệt, còn sống không thế?”
Hứa Chữ đau đến mức cơ bắp trên mặt đều run lên trả lời : “Đáng lẽ sắp chết rồi nhưng ta không nỡ rời xa ngươi!”
“Ta cảm thấy ta nên lập tức bồi thêm cho ngươi một đao!”
%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%
Hoàng Trung bước chân vào thành Cửu Giang, thủ vệ quân đã đầu hàng, sau đó nói với truyền lệnh binh ở bên cạnh “Dán cáo thị an dân, ra lệnh cho binh lính không được quấy rối người dân, ai vi phạm chém! Ngoài ra, đi hỏi đám tù binh xem tên tướng quân thủ thành vừa rồi là ai rồi tìm hắn cho ta!” Nói xong bèn dẫn lính phi thẳng đến phủ thái thú.
Bước vào phủ thứ sử mới phát hiện cả nhà Tôn Kiên sớm đã vườn không nhà trống bèn bắt một tên người hầu lại tra hỏi mới biết rằng trước khi mình công thành thì toàn bộ người nhà Tôn gia đã chạy rồi, không biết đi về hướng nào. Hoàng Trung nghe xong bực tức mãi không thôi, lập tức ra lệnh cho binh lính chia thành mấy đội dẫn theo người hầu trong phủ đi tìm kiếm khắp nơi.
Vừa bước ra khỏi phủ thái thú lại có binh lính đến báo cáo tướng lĩnh thủ thành vừa rồi tên là Hoàng Cái, nhưng khi đến phủ đệ của hắn mới phát hiện hắn đã chết rồi. Hoàng Cái không tin mới tự mình đi xem thử. Trong phủ đệ của Hoang Cảnh là một khung cảnh hoang tàn, khắp nơi đều là xác chết cháy, trừ một thi thể mặc giáp ra trên mình những thi thể khác đều có vết đao chém, hiển nhiên trước đó đã bị chém chết, chỉ có thi thể mặc giáp này là bị thiêu sống mà thôi, chẳng lẽ Hoàng Cái thật sự đã chết rồi?
Lần này mình không hoàn thành được nhiệm vụ thứ sử đại nhân giao cho, chỉ vỏn vẹn chiếm được thành Cửu Giang, hi vọng đủ để báo cáo lên trên!
%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%
“Chúa công, người không sao chứ?” Hàn Đương thấy Tôn Kiên bị thương lập tức chạy tới hỏi thăm.
“Không sao, vết thương nhỏ mà thôi! Nghĩa Công, lần này chúng ta phải chết ở đây rồi, ngươi có trách ta không?” Tôn Kiên tỏ vẻ tuyệt vọng và bất lực nhìn Hàn Đương.
“Chỉ là chết thôi mà, có gì đáng sợ chứ! Cho dù phải chết chúng ta cũng phải kiếm cho đủ vốn!”
“Không sai! Chúng ta phải giết cho đủ vốn, kiếp sau chúng ta lại làm huynh đệ! Ha ha ha ha ha ha ~~”
Khi hai người sắp bắt đầu vùng vẫy lần cuối, Trình Phổ nãy giờ vẫn đoạn hậu ở phía sau bỗng chạy lên “Chúa công, các người sao vẫn chưa chạy đi? Ở phía sau có đông đảo kị binh đuổi đến, đội phía sau đã bỏ chạy tán loạn rồi, chúng ta còn không đi thì không kịp nữa đâu!”
“Không xông qua nổi, ngươi tự mình nhìn đi, binh lính thương vong thảm trọng, khó có thể lập trận tấn công nữa rồi!”
Trình Phổ nhìn quanh bốn phía mới phát hiện đâu đâu cũng là hỗn chiến, ở đằng xa quân đội của Trần Bình vẫn còn nguyên vẹn đang chắn ngang con đường đi lên phía Bắc, kị binh ở phía sau lúc nào cũng có thể đánh tới, phía bên phải là vách núi dựng đứng và rừng cây rậm rạp, bên trái là sông … vách núi? Sông?
“Chúa công, lát nữa ta và Công Nghĩa huynh đệ dùng cờ hiệu của chúa công chia nhau chạy vào rừng cây bên phải để thu hút một phần binh lực của địch”. Thấy Hàn Đương không hề do dự mà gật đầu, Trình Phổ mới nói tiếp “Chúa công, người nhân cảnh hỗn loạn một mình bơi qua sông!”
Biện pháp này tuy tốt nhưng biết bao nhiêu anh em Giang Đông ở đây thì sao? Đại quân không thể hành quân trong rừng cây, nếu không tự ta đã sớm dẫn quân chạy qua phía đó rồi “Như vậy sao được? Còn rất nhiều anh em Giang Đông ở đây thì sao?”
“Chúa công, muốn thành đại sự đừng câu nệ tiểu tiết. Trong rừng rậm đại quân không thể hành quân được nhưng ở lại nơi này liều mạng mới chính là đẩy anh em Giang Đông vào đường cùng, chúng ta đi rồi binh lính nhất định sẽ đầu hàng. Tên Trần Bình kia nổi tiếng nhân nghĩa có lẽ sẽ không làm khó binh lính đã đầu hàng đâu, đây mới là mở cho anh em một con đường sống! Bây giờ là lúc nguy cấp, đừng do dự nữa. Nếu chúng ta hôm nay gặp điều không may, ngày sau chúa công báo thù cho chúng ta là được! Đi thôi ~”
Tôn Kiên do dự một lát mới gật đầu nói “Hai huynh đệ bảo trọng!” Nói xong liền quay người chạy về phía bờ sông.
Trình Phổ thấy Tôn Kiên đã nhảy xuống sông mới nhìn Hàn Đương gật đầu rồi cùng nhau chạy về phía rừng cây, khi chạy đến gần rừng cây mới cố ý hét lớn, “Tôn Kiên chạy vào trong rừng rồi!”
Tiếng hét này làm mọi người giật mình. Anh em Giang Đông nghe thấy sĩ khí liền sụp đổ, lập tức bỏ chạy tứ tán, đoàn quân Kinh Châu nghe thấy trong mắt người nào cũng hiện lên $ $. Vàng ơi là vàng ~ Ngươi sao lại bỏ chạy rồi, chờ chúng ta với~
“Tôn Kiên bỏ chạy vào trong rừng rồi! Nhanh đuổi theo!” “Tôn Kiên chạy vào trong rừng rồi! Chờ chúng ta với, cuộc sống sau này của bọn ta đều trông cậy vào ngươi đó!”
Ngay lập tức, tiếng hò hét không ngừng vang lên trên chiến trường, ta ở đằng sau nghe thấy bỗng dưng sốt ruột, nhất định đừng để Tôn Kiên chạy mất đó, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! “Sa Ngộ Tĩnh đâu?” (Tay bắn tỉa phát hiện được lúc tuyển Hổ Báo kị, mọi người có lẽ không nhớ )
“Thuộc hạ có mặt!”
“Ngươi xuất thân là thợ săn, có lẽ biết lần theo dấu vết con mồi như thế nào chứ?”
“Thuộc hạ nhất định đuổi kịp Tôn Kiên!”
“Rất tốt! Tiểu Cường, ngươi dẫn một ngàn Hổ Báo kị còn lại xuống ngựa vào rừng, đi theo Sa Ngộ Tĩnh truy tìm dấu vết của Tôn Kiên”.
“Vâng thưa đại ca!“ Điển Vi lập tức nhận lệnh dẫn những Hổ Báo Kị còn lại chạy vào trong rừng cây rậm rạp.
“Những người còn lại dọn dẹp chiến trường, điều trị cho những huynh đệ bị thương, kẻ địch ai đầu hàng thì không giết!” Ta dẫn theo những cung nỏ thủ còn lại đi về phía chiến trường.
Một tên lính chạy tới báo cáo “Đại nhân, Hứa Chữ tướng quân bị trọng thương”.
“Cái gì? Nhanh dẫn ta đi xem! Chờ đã, người đâu lập tức đi tìm đại phu!” Đậu má Hứa Chữ ngươi đừng có ngỏm nha, ngươi mà ngỏm là ta lỗ nặng rồi!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 53: Ôm hận -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
“Trọng Khang sao rồi? Có nặng lắm không?” Nhìn vẻ mặt đau đớn của Hứa Chữ đang nằm trên mặt đất, trong tim ta thật đau đớn! Nước mắt bỗng dưng chảy cả ra – Hu hu hu hu hu hu hu hu ~ Ngươi nhìn đi, thịt trên người ngươi đều là ăn của ta mà ra, ta đã tốn không ít tiền bạc để nuôi ngươi đó! Ngươi đừng có mới đánh một trận đã ngỏm mất, như vầy là ta lỗ nặng rồi!
Hứa Chữ thấy ta đau buồn như vậy trong lòng cảm động khôn nguôi mới nén cơn đau từ sau lưng truyền tới trả lời : “Đại nhân yên tâm … ti chức da … da dày, còn chưa … tổn thương đến xương cốt, chỉ thiếu mất … hai cân thịt nửa cân máu mà thôi … vẫn không chết nổi!”
Cũng xem như an ủi ta đôi chút, xem ra nuôi ngươi một thân thịt mỡ cũng có tác dụng, sau này ăn nhiều chút, ít nhất cũng có thể gia tăng chút sức phòng ngự! Hay là ta cũng nên ăn cho có nhiều thịt? Dù sao thì ta hiện giờ đã công thành danh toại, là ông chủ có tiền có thế, không cần phải dựa vào khuôn mặt đẹp trai để đi cưa gái, ừm, ý kiến này được lắm.
Thấy trên lưng Hứa Chữ vẫn đang chảy máu không ngừng, ta sốt ruột mãi không thôi, tên đại phu chết tiệt sao vẫn chưa tới? Thôi được rồi, giờ trước tiên cứ theo kiến thức cầm máu xem trên TV mà chuẩn bị làm việc thôi.
“Người đâu! Các ngươi đi chặt một ít cây rừng về làm cáng. Còn các ngươi lập tức đi nấu nước nóng cho ta. Có ai biết thảo dược cầm máu không?” Thấy có vài người giơ tay, ta kêu bọn họ lập tức đi tìm.
Ta nhớ trong nội dung phần cuối của tiểu thuyết Kim Dung có ghi chú cách cầm máu, hình như là có tên sĩ quan Mông Cổ khắp người cũng không ngừng chảy máu, đồng đội của hắn giết một con trâu rồi móc hết tim gan phèo phổi ra nhét hắn vào trong bụng con trâu để cầm máu thì phải? Nhưng giờ biết kiếm đâu ra trâu đây? *Ngó qua ngó lại xung quanh* chỉ có ngựa? Thôi kệ, không có trâu dùng ngựa có lẽ cũng được? Ít nhất sẽ không có tác dụng phụ, nghĩ tới đó liền ra lệnh cho binh lính ở bên cạnh “Các ngươi, tìm một con ngựa cao to nhất giết đi sau đó móc hết nội tạng ra. Nhanh lên!”
Quả nhiên nhanh thật, mấy tên lính ngay lập tức tìm được một con ngựa vô cùng cao lớn ở gần đó, sau đó đao trắng vào đao đỏ ra, mổ bụng moi gan! Hu hu hu hu hu hu … Ta nhìn thấy cảnh này mà muốn khóc không ra nước mắt. Mấy thằng mắc dịch các ngươi sao lại lấy con ngựa đang cỡi của ta ra mổ thế này? Các ngươi cứ chờ mà đi làm chốt thí đi.
Đến khi con ngựa được khiêng đến ta mới cho người lột sạch quần áo rồi Hứa Chữ nhét vào trong bụng ngựa, nhưng mà thằng nhỏ của Hứa Chữ nhà ngươi cũng to thật đó, ta nhìn xong tự thấy hổ thẹn!
Hứa Chữ dùng ánh mắt vô cùng cảm động nhìn ta, vì mình mà ngay cả vật cưỡi yêu thích nhất của mình chúa công cũng có thể giết được, được đi theo chúa công như thế này là quả là phước đức mấy đời. Sau này ta quyết liều chết để báo đáp ân đức của chúa công! Nhưng mà đại nhân, ngài nhìn chằm chằm thằng nhỏ của ta làm gì thế? Ta chưa từng nghe ngài có sở thích này nha? Ta đây bán mạng chứ không bán thân cho ngài đâu đó.
Phát hiện Hứa Chữ cảm động nhìn ta, xem như con ngựa này chết cũng đáng. Hiện giờ chỉ có thể trông chờ vào số mạng của ngươi thôi! Việc có thể làm ta đã làm rồi, việc còn lại chỉ có thể chờ đại phu đến lo! Đến lúc trở về Tương Dương có nên cho người đi tìm Hoa Đà không nhỉ?
“Đại nhân, bắt được Tôn Kiên chưa?” Khoái Việt mai phục ở Bác Vọng Pha đã đến.
Ta kiềm nén giận dữ trong lòng hỏi, “Sao lại để Tôn Kiên phát hiện có mai phục thế?”
“Tôn Kiên muốn mai phục đại nhân ở Bác Vọng Pha cho nên …”
Cuối cùng đã mở được nút thắt trong lòng, chỉ có thể nói Tôn Kiên vẫn chưa tới số, lại có thể ở cùng một nơi nảy ra ý nghĩ mai phục ta. Mà thôi, cho dù chút nữa không bắt được Tôn Kiên, ít nhất cuộc chiến này cũng tiêu hao hết thực lực của hắn, trong thời gian ngắn e là khó có thể làm được gì, hơn nữa bên phía Hoàng Trung có lẽ sẽ không nảy sinh vấn đề gì đâu nhỉ?
“Người tính không bằng trời tính! Xem ra số của Tôn Kiên vẫn chưa hết! Dị Độ, ngươi đi kiểm kê tình trạng thương vong của quân ta trong trận này và số tù binh bắt được!” Đúng rồi, thi thể của quân ta vẫn có thể lợi dụng được.
“Thi thể quân địch cứ chôn tại đây, những binh lính hi sinh của quân ta để cho thủy quân chuyển về Tương Dương, ta muốn xây miếu anh hùng để bọn họ lưu danh thiên cổ, mãi mãi được tôn thờ!” Hì hì, như thế này có thể khơi dậy được sĩ khí và tinh thần chiến đấu anh dũng của quân đội, năng suất bán mạng cho ta càng cao hơn!
Khoái Việt tỏ vẻ kính phục nhìn ta “Đại nhân anh minh, như vậy binh sĩ vì vinh quang sẽ chiến đấu anh dũng hơn, thiên hạ còn ai có thể chống lại quân ta!”
Không sai, tên nhóc nhà ngươi có triển vọng, khả năng tâng bốc đã tăng cao khiến ta phê thật. Mà đúng rồi, mật ngọt chết ruồi, “Ha ha! Được rồi, đừng tâng bốc nữa! Nhanh đi làm việc của ngươi!”
Đại nhân ngài rõ ràng nghe xong rất sướng, chẳng qua đúng mực là được rồi, Khoái Việt chắp tay trả lời “Đều là lời xuất phát từ đáy lòng của thuộc hạ! Thuộc hạ xin phép cáo lui trước!”
Khoái Việt vừa lui xuống không lâu liền có vài binh lính kéo Hàn Đương bị trói gô lại đến trước mặt ta. “Bẩm báo đại nhân, bắt được tướng quân phe địch là Hàn Đương, Điển tướng quân vẫn đang đuổi theo bắt tên còn lại!”
Ta mỉm cười nhìn hắn “Hàn tướng quân, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy!”
“Hừ!” Hàn Đương hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang phía khác.
“Chẳng lẽ Hàn tướng quân vẫn u mê không tỉnh sao? Tôn Kiên chẳng qua chỉ là một tên thất phu tự tư tự lợi, vì một khối ngọc tỷ mà đưa biết bao anh em Giang Đông vào chỗ chết, người như thế này cũng đáng để tướng quân dốc sức sao?”
Vẻ mặt Hàn Đương giống như người chết nhìn ta, “Ngươi không cần nói thêm nữa, muốn chém muốn giết tùy ngươi!”
Ngoan cố vậy sao? “Suy nghĩ kỹ lại đi? Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt!”
Hàn Đương dứt khoát nhắm chặt mắt, ngay cả nhìn cũng lười nhìn ta.
Phớt lờ ta?
“Lát nữa bắt được Tôn Kiên ta muốn xem thử hắn có anh hùng như trong mắt ngươi không! Hơ hơ hơ ~”
Nghe xong lời này, Hàn Đương lập tức mở to mắt, phun một bãi nước miếng về phía ta “Xì, bằng vào ngươi cũng muốn bắt chúa công ta sao, đừng si tâm vọng tưởng nữa!”
Ta né! Hừ, phản ứng của ta quả là nhanh nhẹn thật. Cái thằng chó này, nể mặt ngươi ngươi lại không muốn, bố mày không vui là đem mày ra chém liền! Nhưng dường như giết ngươi thì quá lãng phí, không lợi dụng một tí thì làm sao xứng đáng với biết bao binh lính đã ngỏm đây, nuôi bọn chúng cũng tốn một món tiền lớn đó nha!
“Ngươi đã tin tưởng tên Tôn Kiên như thế thì ta cho ngươi một cơ hội. Nếu không bắt được hắn thì ngươi phải theo ta đến Tương Dương làm khách! Để xem thử Tôn Kiên có đến cứu ngươi hay không, ngươi đối với hắn có nghĩa nhưng chưa chắc hắn đã đối với ngươi có tình!” Hì hì, nếu Tôn Kiên đến cứu ngươi, ta sẽ khiến hắn không ra khỏi thành Tương Dương được, nếu không đến cứu ngươi thì còn ai muốn đi theo hắn nữa! Đúng rồi, ta còn phải khiến cho Tôn Kiên thân bại danh liệt, chờ trở về Tương Dương ta lại dùng danh nghĩa của Viên Thiệu để dán cáo thị truy nã, truyền tin tức Tôn Kiên giữ ngọc tỷ làm của riêng mưu đồ tạo phản ra khắp thiên hạ, khiến hắn trở thành tên đầu đường xó chợ không chỗ dung thân ~ Ha ha ha ha ~ Ta xem thử ngươi còn muốn Đông Sơn tái khởi thế nào đây!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 54: Dẫn họa về Đông -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Sắc mặt Sa Ngộ Tĩnh dài ra đầy phiền muộn, hắn trở về báo cáo, “Đại nhân, thuộc hạ vô dụng, không thể tìm được Tôn Kiên ! Nhưng thuộc hạ hoài nghi Tôn Kiên không hề chạy vào rừng, nghe Thái Sử Từ tướng quân nói Tôn Kiên trúng một mũi tên, đáng lẽ phải để lại vết máu nhưng thuộc hạ lần theo vết máu chỉ tìm thấy Hàn Đương”. Nói đến đây hắn bèn liếc nhìn Hàn Đương đang nằm trên mặt đất rồi nói tiếp, “Hơn nữa trước đó quá nhiều binh lính của thuộc hạ tiến vào, dấu vết mà kẻ chạy trốn để lại bị phá hoại nặng nề cho nên …”
“Ha ha ha ha ha ha ~ Các ngươi muốn bắt được chúa công ta chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi!” Nghe đến đây Hàn Đương mới thở phào một hơi, hiển nhiên Trình Phổ đã trốn thoát thành công, bản thân mình cũng chẳng còn gì phải bận lòng !
Thằng chó, tướng quân bại trận mà cũng bày đặt hung hăng, bố mày đã từng xem phim Top mười cực hình đời Mãn Thanh do Ông Hồng đóng, bố sẽ không ngại thực hiện một lượt trên người mày đâu. “Hàn tướng quân, ta nghĩ nếu ta hỏi ngươi tung tích của Tôn Kiên ngươi cũng sẽ không trả lời đâu nhỉ ?”
“Hừm !”
“Không sao, con người ta đây rất thích thử thách, nếu như ngươi nói ra quá nhanh thì ta sẽ cảm thấy không thú vị ! Ta trước đây từng nhìn thấy một vài phương pháp bức cung nên muốn thử xem hiệu quả ra sao. Ngươi nhất định phải kiên trì, ta hi vọng có thể thử mỗi loại một lần, đừng làm ta thất vọng nhé !”
“Cứ việc thử, bố mày mà rên một tiếng thì không phải họ Hàn !”
“Rất tốt, nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi ! Người đâu, dựng lều cho ta, nấu một chậu nước, vót mấy mươi que tre, không có tre dùng gỗ cũng được. Ngoài ra tìm cho ta một ít kiến lửa, ong mật gì gì đó, với một lọ mật ong, không có mật ong thì lấy đường cũng được, thêm mấy con cừu, đúng rồi, có chuột thì bắt tới đây cho ta, đều phải còn sống cho ta !”
Mọi người xung quanh nghe xong toàn thân đều run lên. Thứ sử đại nhân muốn làm gì đây ? Quá ác độc đi thôi ? Ruột gan Hàn Đương đã hơi co giật, da đầu ngứa ngáy, giọng hơi run run hỏi, “Ngươi … ngươi muốn … muốn làm gì ?”
“Vừa rồi ta không phải đã nói rất rõ rồi sao ? Ta nhớ ngươi hình như cũng đồng ý rồi mà ? Ta rất tôn trọng ý kiến của ngươi !”
“Trần đại nhân, sĩ khả sát bất khả nhục, ngươi … ngươi cứ trực tiếp giết chết ta đi !”
Ồ, bây giờ biết gọi ta là Trần đại nhân rồi sao ? Không phải ngươi rất trâu bò sao ? Cứ ngoan cố tiếp đi ! “Ta chưa từng sỉ nhục ngươi mà! Không nghe thấy ta còn kêu bọn họ dựng lều sao ? Chính là vì không muốn để bọn họ nhìn thấy bộ dạng đau khổ của ngươi đó ! Ngươi cũng đừng kêu giết đi giết ngồi gì cả, trời cao có đức hiếu sinh, con người ta không thích làm tổn thương đến mạng người đâu !”
Sau khi Hàn Đương nghe thấy lời trêu đùa của ta đã cực kì tuyệt vọng, Trần Bình ngươi đã muốn đùa chết ta thì ta cũng không để ngươi như ý, “Hì hì, xem ra ngươi sẽ không bỏ qua cho ta, không biết người ta nếu không còn lưỡi thì còn có thể nói được nữa không ! Ách !” Một dòng máu tươi từ trong miệng Hàn Đương chảy ra.
Ngươi trâu bò ! Ngươi tàn nhẫn ! Ta bội phục ngươi ! Lại dám cắn đứt lưỡi mình “Người đâu, đem hắn xuống, tìm đại phu cầm máu trị thương cho hắn !”
Hàn Đương đã ra nông nỗi này, hứng thú của ta giờ cũng nhạt đi. Nhìn chiến trường tan hoang, trong lòng bỗng nảy sinh cảm xúc, lần này xem như là lần đầu tiên ta chỉ huy chiến đấu (Diệt giặc cướp không tính, hơn nữa cũng không phải tự mình chỉ huy), tuy tiêu diệt hết quân đội của Tôn Kiên nhưng là do dựa vào ưu thế tuyệt đối về binh lực mà phục kích, cuối cùng lại để cho Tôn Kiên chạy thoát, mưu kế và trình độ chỉ huy của mình có phải thật sự rất gà mờ không ? Mà thôi, cứ xem như một lần diễn tập quân sự là được, không ai trời sinh ra đã biết đánh trận.
Ánh bình minh mọc lên ở phương Đông, trải qua một đêm xử lí, Khoái Việt đã báo kết quả của cuộc chiến này lên, “Đại nhân, trong trận chiến này ta đã tiêu diệt tất cả hơn hai vạn một ngàn quân của Tôn Kiên, trong đó bắt sống sáu ngàn tám trăm ba mươi lăm người. Quân ta hi sinh ba ngàn bốn trăm mười hai người, bị thương bốn ngàn ba trăm năm mươi ba người, trong đó chín trăm hai mươi sáu người tàn phế, không thể tiếp tục chiến đấu !”
Giết địch một vạn thương vong hai ngàn, trận này dù ta đánh thắng nhưng lại tổn thất thảm trọng đến thế, chết hơn ba ngàn tàn phế gần một ngàn, phải tốn bao nhiêu tiền trợ cấp và bồi thường đây ? Chẳng trách triều đại nào của Trung Quốc cũng đều ra sức cầu hòa và miễn chiến, cứ thêm vài lần đại chiến như thế này e là ta thật sự phải đến doanh trại ăn cơm, cùng binh lính đồng cam cộng khổ. Ta thật muốn đánh thổ hào để chiếm ruộng đất ! Loại mua bán không vốn này làm vài lần là phát tài liền ! Mà thôi, không nên tham lam loại lợi ích ngắn hạn này, làm hai ba lần thì mười tám lộ chư hầu sẽ đến thảo phạt ta mất ! Huống chi ta cũng là một thổ hào lớn !
Ài, phải làm sao mới càng đánh càng giàu đây ? Cách cướp bóc của chủ nghĩa thực dân đế quốc và dân tộc du mục của các nước bạn dường như đều không ổn, dẫu sao hiện giờ là nội chiến …
“Đại nhân, đại nhân ! Ngài không sao chứ ?” Khoái Việt thấy ta nghe báo cáo nghe đến thất thần mới ở bên cạnh nhắc nhở.
“Ồ không sao, chỉ là cảm thấy đau lòng cho những binh lính hi sinh và tàn phế mà thôi”. Đệch ! Dám cắt đứt dòng suy nghĩ về chiến lược vĩ đại của ta, mà thôi, để sau này nghĩ tiếp “Lúc nãy nói tới đâu rồi ?”
Khoái Việt còn thật sự tưởng rằng ta đau lòng vì những binh lính chết trận và tàn phế nên vội an ủi, “Đại nhân, chiến tranh sao có thể tránh khỏi tổn thất, chỉ cần chúng ta chiến đấu vì công lý chính nghĩa thì những binh lính đó chết cũng có ý nghĩa ! Đại nhân không cần phải đau lòng như vậy !” Sau đó thấy ta gật đầu ra vẻ đồng ý mới nói tiếp “Không biết những tù binh này xử lí thế nào ?”
Việc này cũng cần phải hỏi sao, cho đi đào mỏ sửa đường là được ! Chờ đã, không nên làm như vậy, người có được lòng dân mới có được thiên hạ, ta muốn mua lấy lòng dân làm cơ sở cho việc phát triển về phía Giang Đông trong tương lai ! Nhân tiện cũng làm tổn hại chút danh dự của Tôn Gia, để bọn họ sau này khó có thể đặt chân ở Giang Đông “Đưa ta đi xem thử, ta có lời muốn nói với bọn họ !”
Đến nơi giam giữ tù binh, ta lập tức lạnh xương sống ~ Sát khí ~ Sát khí thật nặng nề ~ Nếu ánh mắt có thể giết người thì hiện giờ ta nhất định bị đâm thủng cả ngàn lỗ. Các ngươi có cần phải dùng ánh mắt muốn giết người này nhìn chằm chằm vào ta không ? Ta chưa từng hãm hiếp mẹ các ngươi mà !
Điều chỉnh lại mạch suy nghĩ, lát nữa nhất định phải nói cho các ngươi dao động, nhất định phải nói cho các ngươi xấu hổ, nhất định phải khiến các ngươi muốn độn thổ cho xong, nhất định phải khiến thù hận đối với ta chuyển lên mình Tôn gia. “Các huynh đệ già trẻ của Giang Đông, ta biết các ngươi hiện giờ rất hận ta, hận ta đã giết chết biết bao đồng đội, anh em và bạn bè của các ngươi ! Nhưng, điều này là do các ngươi tự chuốc lấy ! Vì sự ngu xuẩn của các ngươi, cam lòng để cho hạng người tự tư tự lợi, không biết trên dưới, vong ân bội nghĩa, đê tiện vô sỉ như Tôn Kiên lợi dụng, khiến ta mất đi biết bao anh em, bọn họ hoàn toàn chẳng cần phải chết ! Từ tận đáy lòng ta rất căm hận đám ngu xuẩn các ngươi ! Nhưng lí trí lại nói với ta rằng ta không nên hận các ngươi bởi vì các ngươi cũng rất bất hạnh, các ngươi cũng chỉ là vật hi sinh của tên tiểu nhân bỉ ổi Tôn Kiên mà thôi ! Trận chiến này hoàn toàn không cần phải xảy ra nhưng chính vì dã tâm của tên thất phu Tôn Kiên mới khiến cho huynh đệ Kinh Châu và Giang Đông tàn sát lẫn nhau, khiến chúng ta lâm vào cảnh thù hận lẫn nhau !” Lau đi hai giọt nước mắt, hình như hơi khô thì phải, lại quên mang dụng cụ rồi !
“Tục ngữ có câu : Oan gia nên giải không nên kết ! Ta không hi vọng mọi người tiếp tục bị vướng vào thù hận hoàn toàn không đáng như thế này, bởi vì như vậy chỉ làm cho tên tiểu nhân Tôn Kiên trốn trong bóng tối cười thầm ! Chúng ta hãy quên đi trận chiến này, quên đi thù hận mà sống cuộc sống của chính mình , ta sẽ không tiếp tục truy cứu tội nối giáo cho giặc của các ngươi nữa. Ngày mai ta sẽ cho người đưa các ngươi về Giang Đông !” Hì hì, mục tiêu của hận thù đã thay đổi ! Tôn gia, không cần phải cảm ơn ta, các ngươi cứ từ từ mà thưởng thức cảm giác bị thù hận nhấn chìm đi ~ Ha ha ha ha ha ha ~
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 55: Lí do căm thù Phù Tang -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Thành Tương Dương, ta trở lại rồi đây.
Bên ngoài thành, bà con đứng chờ chật hai bên đường, ánh mắt đảo khắp bốn phía mong tìm được người thân trong đoàn quân khải hoàn trở về. Người tìm được thì vui mừng mãi không thôi, kẻ không thấy thì trong lòng thấp thỏm không yên. Tiếng hoan hô và tiếng khóc than xen lẫn nhau vang lên.
Ở cổng thành, Khoái Lương dẫn theo các quan chức lớn nhỏ tiến lên nghênh đón, “Chúc mừng đại nhân thắng trận trở về !”
Đúng thế ! Ở trước mặt bà con trăm họ chúng ta cũng chỉ có thể chiến thắng trở về, Khoái Lương ngươi thật biết điều, “Đều nhờ vào binh lính đồng tâm, tướng sĩ quên mình ! Tử Nhu, ngươi giúp ta đi chuẩn bị một chút, đêm nay ta muốn khao thưởng ba quân !”
“Thuộc hạ sớm đã chuẩn bị ổn thỏa cho đại nhân rồi !”
“Ha ha ha ~ Tử Nhu thật hiểu ta !”
Thấy ông già vợ cũng ở trong đoàn người, ta lập tức tiến lên chắp tay làm lễ, nhỏ giọng nói với ông ta, “Con rể phụ sự ủy thác của nhạc phụ, áy náy vô cùng !”
Thái Ung không ừ hử gì cả mà nhỏ giọng trả lời : “Nơi này đông người, đợi về nhà nói rõ với ta sau cũng được !”
Ơ hay? Ông già vợ không phải là người tính cách quật cường thẳng thắn sao ? Sao cũng hiểu việc chính trị thế ? Lúc nãy ta sợ ông bỗng dưng nổi khùng nên mới cố ý tới chào hỏi, không ngờ ông cũng thật biết điều đó !
Sau đó là các kiểu chúc mừng và xã giao rối rắm. Ài ! Chủ nghĩa hình thức kiểu này không phải lúc nào cũng tốt. Lại phải tốn mất bao nhiêu tiền của ta đây.
Khó khăn lắm mới kết thúc mọi chuyện, cuối cùng đã có thể đi tìm ông già vợ để bày tỏ nỗi lòng. Cầu trời cho ổng đừng có trách ta, ta muốn được cùng Văn Cơ động phòng rất lâu rồi !
“Nhạc phụ, Viễn Chí đến nhận lỗi đây !”
“Trước tiên đừng nhắc tới việc nhận lỗi, ngươi kể lại tỉ mỉ chuyện thảo phạt Đổng Trác lần này cho ta nghe đi !”
Sau đó vì Văn Cơ ta chỉ có thể kiên nhẫn báo cáo tỉ mỉ cho ông già vợ nghe. Khi kể đến đoạn chiến Hoa Hùng trước ải Tỵ Thủy, ông già vợ bỗng đứng dậy chữi lớn “Vô dụng, vô dụng, một đám ăn hại !”
Đệch ! Thế này không phải là ta cũng bị chửi lây sao, hèn chi ông không lăn lộn trong triều đình được. Mà thôi, vì vợ yêu ta phải nhịn.
Khi kể đến đoạn Hứa Chử ném đao chém Hoa Hùng, ông già vợ lại hét to : “Giết hay lắm Giết hay lắm, nhất định phải đi gặp vị tráng sĩ Hứa Chử này”.
Hiện giờ hắn đang nằm trên giường nhúc nhích không nổi rồi, con heo đó không kể cũng được ! Sau đó lại kể đến đoạn Lữ Bố ở trước ải Hổ Lao đánh cho quân hùng bỏ chạy như vịt, rồi một mũi tên của ta dọa cho Lữ Bố phải bỏ chạy, chỉ thấy ông già vợ lúc thì giận dữ lúc thì vui mừng, còn khen ta võ nghệ cao cường, là thanh niên có triển vọng !
Sau đó lại kể đến đoạn Đổng Trác ép buộc hoàng thượng và dân thường dời đô về Trường An. Ông già vợ lại nhịn không nổi nữa, vừa nhảy vừa mắng Đổng Trác vô liêm sỉ !
Đến đây ta hiểu là không nên kể tiếp nữa, ông kích động như vầy ta sợ lỡ như ông lên cơn đau tim ngỏm mất thì khổ. Ông ngỏm rồi ta cũng không đau lòng gì lắm nhưng Văn Cơ lại phải chịu tang ba năm, nếu như vậy thì ta vô cùng đau lòng !
Sau đó ta mời ông già vợ uống li trà cho nguôi giận.
Thấy tâm trạng của ông già vợ có lẽ đã bình tĩnh lại rồi, ta mới hỏi thăm, “Nhạc phụ nguôi giận chưa vậy ?”
“Ổn rồi, ta không sao, ngươi kể tiếp đi !”
“Thật sự ổn rồi chứ ?”
“Thật sự ổn rồi !”
“Chắc chắn đã ổn ?”
“Ngươi còn không kể tiếp theo xảy ra chuyện gì thì ta thật sự chắc chắn là sẽ có chuyện đó !”
Dưới ánh mắt giết người của ông già vợ ta chỉ có thể thật thà kể tiếp, ta kể sau đó quân hùng chiếm được Lạc Dương thì ngừng lại không tiến tới như thế nào, ta hiên ngang lẫm liệt, anh dũng can đảm, chí công vô tư, hùng tài vĩ lược, đa mưu túc trí, nhìn xa trông rộng, đại hiển thần thông, hiên ngang lẫm liệt, nghịch chuyển càn khôn, thế như cầu vồng, khí thế sục sôi, khí thôn sơn hà, kiên cường bất khuất, cố gắng tới cùng, vô tiền khoáng hậu, dù chết không sờn, vì nước quên thân, vì dân phục vụ, phong vân biến sắc, dời non lấp biển, sóng to gió lớn, sấm vang chớp giật, kinh thiên động địa, tận dụng thời cơ, hùng tài đại lược, tráng chí lăng vân, mưu sâu kế hiểm, kiên trì nhẫn nại, cái thế vô song, cẩn thận tỉ mỉ, nắm rõ tình hình, anh minh quyết đoán,… đuổi theo Đông Trác như thế nào, cuối cùng đụng độ Lữ Bố, đánh đến trời đất mù mịt, giết sạch quân mai phục của Lữ Bố ! Đáng tiếc binh lính quá ít, chỉ có thể giữa đường quay về ! Vốn định cố gắng chỉnh đốn lại quân chư hầu để quyết chiến với Đổng Trác, nhưng mà Tôn Kiên lại giấu ngọc tỷ mưu đồ làm phản, ta chỉ có thể trở về để đuổi theo Tôn Kiên !
Sau khi Thái Ung nghe xong trầm tư một lúc lâu, cuối cùng không thể không thở ra một hơi nói, “Các phương chư hầu đều có lòng riêng, không thể đồng tâm hiệp lực, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn diệt đại Hán ta sao ?” Sau đó lắc lắc đầu, đi hai vòng rồi đột nhiên chạy đến nắm lấy tay ta “Con rể, ta biết lần này con đã cố gắng hết sức rồi, có thất bại cũng không thể trách con, ta cũng sẽ không nuốt lời. Tháng tới cứ chọn một ngày lành tháng tốt cho con với Văn Cơ thành hôn ! Nhưng con phải hứa với ta nhất định phải giúp đỡ nhà Hán, tận trung với đại Hán ta !” Nói xong trồi cặp mắt ếch lên nhìn chằm chằm vào ta.
Đệch ! Hứa hẹn với ta mà nói chỉ là gió thoảng bên tai, hứa thì cứ hứa với ông thôi. Đúng rồi, được dịp nhắc lại lời nói năm đó đã nói trước mặt hoàng thượng, “Nhạc phụ, Viễn Chí nhất định tận trung với nước, lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ. Vì sự phồn thịnh của xã tắc đại Hán dù chết không từ !” Nghe không hiểu thì đáng đời ông !
“Tốt ! Tốt ! Tốt! Giang sơn đại Hán sau này phải trông cậy vào con rồi ! Nhất định đừng làm ta thất vọng !”
……………………………………
Nửa tháng sau, tin tức thứ sử Kinh Châu, Bình Nam Tướng Quân, Thiên Hạ Đệ Nhất Dũng Sĩ thành hôn đã truyền đi khắp thiên hạ. Dân cư Kinh Châu và chư hầu các nơi lục tục kéo đến dâng lễ chúc mừng. Ta cũng bỏ vốn ra bày tiệc trên con phố lớn của thành Tương Dương để mời khách quý bốn phương, không khí vui vẻ ngập tràn toàn thành ! Hai con sâu rượu Hứa Chử và Điển Vi nhân cơ hội rót lấy rót để, uống một mình còn chưa đã lại tìm ta lúc này đã đếm không nổi bàn tay có mấy ngón tay đến uống chung ! Hu hu hu hu ~ Các ngươi đừng như vậy mà, hôm nay ta còn phải động phòng …
“Rượu ngon! Nước đâu? Cho ta nước!” Đầu nhức như muốn vỡ ra, miệng mồm khô rang, uống rượu phải uống vừa phải thôi mới được. Cảm giác say rượu như thế này thật khó chịu ! Ớ ? Tay chân ta sao lại động đậy không được thế này ? Cố gắng mở to đôi mắt … Một đôi mắt long lanh cách ta chỉ mười centimet, đôi mắt đẹp thật ! Ta ngẩn ngơ rồi, đây là ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời, đây là viên kim cương đen quý giá nhất, đây là viên trân châu đen lấp lánh nhất ! Một mùi hương thiếu nữ như có như không dịu dàng khiêu khích khứu giác của ta, khiến ta say đắm ngất ngây … Ta đang tự hỏi, chẳng lẽ đây chính là kiệt tác của thần linh sao ? Đôi mắt đẹp ấy, mùi hương mê người ấy khiến ta kìm không được nỗi khát khao muốn nhìn trộm toàn bộ dung nhan của tác phẩm nghệ thuật này … Hu hu hu hu hu hu ~ Sao ta lại bị trói thế này ?
Động tác ngọ nguậy của ta khiến đôi mắt ấy nới rộng khoảng cách với ta – Ta cuối cùng đã hiểu được vì sao người từng nhìn thấy biết bao người đẹp như Tả Hiền Vương của Hung Nô lại muốn bắt Văn Cơ về làm vương phi; vì sao Tào Tháo lại đồng ý trả ngàn vàng để chuộc lại Văn Cơ ! Nàng ta mang dáng vẻ cao quý, bên trong lại ẩn chứa sự đau thương, nàng ta có dung mạo hoàn mỹ, nói nàng là kiệt tác của thần linh chính là sỉ nhục nàng bởi vì nàng vốn là một vị thần, vị nữ thần xinh đẹp nhất !
Đôi ta cứ ngơ ngẩn nhìn nhau như vậy, quên đi thời gian, quên đi không gian ! Không biết sau bao lâu, Văn Cơ mới phá tan sự im lặng “Vì sao lại nhìn người ta như thế ? Người ta xấu lắm sao ?”
“Nàng là tiên nữ xinh đẹp nhất, sao có thể xấu chứ ? Đúng rồi, nàng trói ta lại làm gì vậy ?”
“Động phòng chứ sao !”
“Đâu ra kiểu động phòng như thế này ?”
“Có mà ! Trong quyển sách dạy làm vợ mà mẹ ta đưa vẽ như thế này đây !”
“Cái gì ? Sách gì ? Đưa cho ta xem thử !”
Văn Cơ lấy một quyển sách ở bên cạnh ra – Trung Bình Tam Niên Phù Tang Khuê Phòng Đại Toàn ( đại khái là Bách khoa toàn thư về chuyện phòng the của Nhật Bản xuất bản năm Trung Bình thứ ba )