Tác Giả : Nghịch Thương Thiên
Dịch: Chất Độc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Thạch Nham mang theo chủy thủ, trước tiên ở trên hai cây đại thụ khắc lên hình vẽ con bướm xấu xí, chợt leo rất nhanh lên cây đại thụ đó, dùng chủy thủ chém đứt nhánh cây cỡ cánh tay, chia làm năm đoạn, vót nhanh ngọn, bôi qua loa "Thất xà tiên" lên mũi nhọn.
Làm hết chuyện đó, hắn mất hai phút.
Hai phút sau, Đồ Mục và Kim Ma hai gã thành viên Lão Nha dong binh đoàn, đúng lúc chạy tới.
Hai người Đồ Mục, Kim Ma vốn không để hắn và hai nữ nhân vào mắt, lúc xuyên qua rừng, vẻ mặt còn cười dâm đãng nói chuyện, thương nghị trong chốc lát nên như thế nào khinh nhờn chơi đùa Địch Nhã Lan.
"Hưu! Hưu!"
Nhánh cây vót nhọn, xuyên qua một đống lá cây, giống như ánh nắng ương ngạnh, phóng đến Đồ Mục, Kim Ma.
Đồ Mục chẳng hề để ý, chiến phủ trong tay tùy ý vung lên, đánh rơi hai đoạn nhánh cây, cười ha ha nói: "Tên này thật sự là keo kiệt, lại dùng nhánh cây để tiếp đón chúng ta, thật là không nể mặt chúng ta."
"Tên đáng thương." Kim Ma cũng lắc đầu châm biếm.
"Hưu hưu hưu!"
Lại là ba đoạn nhánh cây ương ngạnh bắn đến.
Đồ Mục có chút bực mình, chiến phủ trong tay vẽ ra một đường cong nửa vòng tròn, ngân quang rực rỡ ba đoạn nhánh cây lại rơi xuống đất.
Thạch Nham từ trong lá cây, chậm rãi hiện thân, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người, nói: "Hai vị, các ngươi lên từng người, hay là cùng lên?"
Đồ Mục híp mắt, ngước đầu liếc mắt đánh giá Thạch Nham, lắc lắc đầu, không có hứng thú nói: "Chỉ là một tiểu tử chưa dứt sữa, có lẽ mới tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, khẩu khí thật không nhỏ, đáng tiếc lực lượng có hạn, ta không có hứng thú."
Nói xong, Đồ Mục không liếc nhìn Thạch Nham nữa, quay đầu bước đi, thanh âm từ xa truyền đến: "Kim Ma, giao cho ngươi, nhanh chóng xử lý rồi nhanh đuổi theo, chốc lát nếu ngươi tới muộn, lão tử sẽ chơi con đàn bà kia lần thứ hai, ha ha ha!"
Kim Ma hừ lạnh một tiếng, lang nha bổng thật lớn trong tay đâm mạnh xuống đất, lang nha bổng cắm thật sâu trong đất, "Tiểu tử xuống dưới đi, ta không dùng binh khí, ngươi cũng đừng để ta leo lên cây đuổi theo ngươi, ta rất vội nên ngươi nhanh một chút."
"Ừm, ta cũng rất vội." Trong ánh mắt Thạch Nham đầy vẻ bình tĩnh hờ hững chuyện sinh tử, từ trên cổ thụ nhảy xuống, chủy thủ trong tay đột nhiên bắn ra, cắm vào trong đất bên cạnh lang nha bổng.
"Oành!" Thạch Nham đứng trước người Kim Ma mười mét, vươn hai tay không quơ quơ, nói: "Ta cũng không dùng binh khí."
"Hắc, tiểu tử lá gan không nhỏ." Kim Ma nhếch miệng, khuôn mặt đầy mụn tụ lại một chỗ, hai tròng mắt hung quang bắn ra, đột nhiên nhằm về phía Thạch Nham.
Kim Ma hai tay đột nhiên phồng lên, một sợi gân xanh ở trên nắm tay nhúc nhích, đợi cho nắm tay hắn vung lên tấn công, trong không khí truyền đến tiếng xé gió "Vù vù", chỉ thấy trong hư không đột nhiên hiện lên một đống quyền ấn, lúc Kim Ma tiến lên quyền ấn cũng không ngừng tăng lên.
Sau năm bước, cánh tay Kim Ma vung lên trước, đã có hơn mười quyền ấn hiện lên trên hư không.
"Phàm cấp vũ kỹ, Loạn Tinh Quyền!"
Ánh mắt Thạch Nham hơi hơi nheo lại, nhanh chóng ngưng luyện Tinh Nguyên, ném tất cả ý niệm hỗn độn ra khỏi đầu, trong mắt chỉ có quyền ấn đầy trời, trong lòng chỉ có ý niệm duy nhất giết chết Kim Ma!
"Oanh!"
Trong đầu chấn động ầm ầm, giống như thể hồ quán đỉnh, đưa hắn vào cảnh giới kỳ diệu nào đó.
Ánh mắt, lỗ tai và xúc cảm thân thể, lập tức mẫn cảm hơn mấy lần, tất cả cảnh vật quanh mình đột nhiên trở nên hết sức rõ ràng, hắn nhìn chằm chằm Kim Ma, có thể cảm ứng rõ tốc độ và tần suất lưu động của Tinh Nguyên giữa cánh tay hắn.
Quyền ấn đầy trời, trong khoảnh khắc không còn gì, toàn bộ hư ảo bị gột rửa không còn, trong mắt hắn chỉ còn Kim Ma vung hai quyền, liền ngay cả quỹ tích quyền đầu chuyển động liếc qua là thấy ngay.
Hít sâu một hơi, Thạch Nham đột nhiên quát lớn một tiếng, hai cánh tay lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được co rút lại khô quắt, từng đợt sương mù trắng quấn lên cánh tay hắn.
Cùng lúc đó, làn da ở cổ hắn bắt đầu thạch hóa, biến thành hình dạng nham thạch xám nâu, cứng rắn như sắt.
Ô quang dày đặc, cũng từ bên ngoài thân thể bốc lên, bao phủ thân thể gầy yếu của hắn.
Thiết quyền của Kim Ma, mang theo lực lượng cuồn cuộn đủ để phá đá, mạnh mẽ oanh kích đến ngực Thạch Nham.
Ô Quang Thuẫn vặn vẹo một hồi, dưới thiết quyền của Kim Ma, hóa thành nhiều điểm ô quang, ầm ầm vỡ vụn. Quyền đầu của Kim Ma xuyên qua Ô Quang Thuẫn, uy lực hơi giảm, đánh thật mạnh lên ngực Thạch Nham.
"Oành!"
"Ca!"
Tiếng đập mạnh, cùng tiếng khớp xương gãy nát gần như cùng lúc vang lên.
Sắc mặt Kim Ma, trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
Đau đớn trên nắm tay như tê tâm liệt phế, khiến hắn cảm thấy tiếng khớp xương gãy nát, không phải tới từ ngực Thạch Nham, mà là quyền đầu của hắn!
Nghiến răng chịu đựng lắc hóa cánh tay đau như sắp đứt, Kim Ma vẻ mặt kinh hãi nhìn Thạch Nham như tảng đá lãnh khốc, đột nhiên nhớ tới cái gì, kêu to lên: "Thạch gia 'Thạch Hóa Võ Hồn' ! Ngươi là người Thạch gia Thương Minh?"
"Thật thông minh." Thạch Nham nhếch miệng cười, nụ cười nói không ra vẻ lãnh khốc băng hàn của hắn.
Kim Ma thầm hô không ổn, vội vàng muốn tránh ra, lại phát hiện hắn và Thạch Nham đã quá gần, không còn kịp nữa rồi.
Thạch Nham ra tay nhanh như chớp, một chiêu chế trụ cổ Kim Ma, sương trắng trên cánh tay pha lẫn sợ hãi, điên cuồng, thô bạo, tuyệt vọng rất nhiều cảm xúc tiêu cực, nháy mắt thẩm thấu tiến vào thân thể Kim Ma.
Kim Na giống như rơi vào khoảng không địa ngục, vẻ mặt hoảng sợ, toàn thân run run thét to: "Không! Không! Không được!"
Giống như nhìn thấy cái gì không nên thấy, Kim Ma ở đàng kia thất thanh thét lên, hai thiết quyền vung lên không mục đích, dường như đang ngăn cản quỷ quái rất đáng sợ tới gần.
Thạch Nham sớm buông tay, sương trắng trên cánh tay biến mất, vẻ mặt khôi phục bình thường, trong lòng yên lặng tính toán thời gian.
Một, hai, ba, bốn, năm...
Đếm trong lòng, Thạch Nham không vội không chậm đi đến chỗ cắm chủy thủ, rút chủy thủ từ trong đất ra, lại nhón mũi chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Kim Ma.
Chờ hắn đếm tới mười bảy, Kim Ma giống như đã thích ứng loại cảnh tượng sợ hãi này, chậm rãi ổn định lại cảm xúc, ánh mắt hình như đã dần dần khôi phục thanh tỉnh, xem ra sắp tỉnh lại.
Mười bảy giây, đã đủ rồi giết một người mấy chục lần.
Nhẹ nhàng gật đầu, Thạch Nham trong lòng hiểu rõ, đột nhiên như tia chớp tiến lên, chủy thủ trong tay vô cùng chuẩn xác xẹt qua cổ Kim Ma.
Lúc máu tươi phun ra, hai mắt Kim Ma rốt cục khôi phục trấn tĩnh, oán hận trừng mắt nhìn Thạch Nham, không cam lòng ngửa đầu rồi ngã xuống.
Thạch Nham ngồi xuống, trước tiên dùng y phục trên người Kim Ma lau khô vết máu trên chủy thủ, sau đó lục soát trên người Kim Ma, phát hiện trên người này mang theo ít thức ăn, mấy trăm Tử tinh tệ, còn có hai cái răng nanh sắc bén của "Hỏa vân yêu mãng".
Không khách khí bỏ mấy thứ này vào túi mình, Thạch Nham hít sâu một hơi, cảm thụ được một thân tinh khí của Kim Ma đã dũng mãnh tràn vào huyệt đạo, lúc này mới đứng lên lẩm bẩm: "Cảnh giới Tiên Thiên nhị trùng thiên, dưới lực lượng tiêu cực của 'Bạo Tẩu', cũng phải bị mê hoặc mười bảy giây, vũ kỹ này quả nhiên biến thái, nói không chừng tụ tập càng nhiều lực lượng tiêu cực, phát huy ra uy lực cũng sẽ càng mạnh..."
Lầm bầm lẩu bẩu một hồi, Thạch Nham thu lại cảm xúc, nín thở ngưng thần, nhanh chóng chạy theo phương hướng Đồ Mục truy kích.
...
"Con đàn bà thối, con mẹ nó thật đúng là cay! Ha ha, nhưng mà đại gia ta thích!" Đồ Mục cười lớn, mang theo chiến phủ giao chiến với Địch Nhã Lan.
Trong mắt Mục Ngữ Điệp lóe lên hàn quang, ở một bên ôm đàn cổ, trên khuôn mặt âm tình bất định, dường như đang có quyết định gì rất gian nan.
Đồ Mục kia một thanh chiến phủ vô cùng nặng, ở trong tay hắn lại giống như quạt lông, không có một chút sức nặng.
Bóng phủ lóe lên, đoản kiếm của Địch Nhã Lan thường xuyên không chịu nổi, chỉ cần chạm vào chiến phủ, thân thể mềm mại của Địch Nhã Lan liền nhẹ nhàng run lên, thật hiển nhiên Tinh Nguyên của Đồ Mục tuyệt đối hùng hậu hơn nàng rất nhiều.
Chiến phủ Đồ Mục như bánh xe, ảnh phủ vung lên không dứt, giống như bánh xe cuốn lấy Địch Nhã Lan, hào quang phủ đầu sắc bén rực rỡ, Địch Nhã Lan tóc dài bay tán loạn, váy ngắn chỗ thắt lưng mông thêm nhiều lỗ rách, cảnh xuân lộ ra.
"Đàn bà thối, bây giờ biết lão tử lợi hại chưa? Đừng nóng vội, trong chốc lát ta sẽ khiến ngươi biết, chỗ đại gia lợi hại nhất còn không phải vũ kỹ, ha ha ha!" Đồ Mục hắc hắc cười quái dị, tựa như không tính thu thập nhanh như vậy Địch Nhã Lan, cố ý dùng phương thức này để trêu chọc nàng.
Địch Nhã Lan tức đến hộc máu, lại vô lực đáp lời, gian nan chống đỡ.
"Đại tỷ, cần giúp không?" Tiếng Thạch Nham lười nhác trêu tức, bỗng nhiên từ trong rừng truyền đến.
Ngay sau đó, Thạch Nham mang theo chủy thủ liền xuất hiện ra, tầm mắt hắn liếc tới chỗ cảnh xuân Địch Nhã Lan lộ ra, chậc chậc lấy làm kỳ nói: "Bóng loáng căng tròn, vểnh cao mượt mà, rất đẹp, rất đẹp a."
Địch Nhã Lan vẻ mặt kinh hỉ, lúc này cũng cố đến đấu võ mồm, lui về phía sau một bước, hét lên: "Ngươi tên hỗn đản này, vậy mà còn có thể sống sót."
Đồ Mục biến sắc, vẻ mặt đột nhiên ngưng trọng, hắn không có thừa thắng xông lên với Địch Nhã Lan, mà tách ra đầu nhìn phía Thạch Nham, trầm giọng: "Kim Ma có phải đã chết không?"
"Ngươi nói đi?" Thạch Nham mang theo chủy thủ, cười nhìn hắn, đi bước một tới.
Lúc tiến lên, hai cánh tay Thạch Nham lại khô quắt, một tia khí tức pha lẫn đủ loại lực lượng tiêu cực từ trong lỗ chân lông cánh tay hắn tràn ra, lượn lờ trên cánh tay hắn, vung cũng không mất.
Kim Ma một thân tinh khí chưa có tinh lọc, nhưng lúc Thạch Nham vận dụng "Bạo Tẩu", tuyệt vọng và oán hận các loại cảm xúc của Kim Ma trước khi chết, lại đột nhiên từ trong huyệt đạo dũng mãnh tiến ra, ở trước người hắn ngưng luyện thành hư ảnh Kim Ma dữ tợn hung ác, trông rất sống động.
"Kim Ma!" Đồ Mục vẻ mặt hoảng sợ, thân hình cường tráng nhịn không được run lên.
Rất quỷ dị!
Ở trước người Thạch Nham, hư ảnh Kim Ma như lệ quỷ, giương nanh múa vuốt, nhẹ như không có gì, trong một đôi mắt u ám oán hận mang theo cừu hận khắc cốt minh tâm, giống như hận không thể đuổi tận giết tuyệt mọi người trên thế gian.
Địch Nhã Lan và Mục Ngữ Điệp cũng đều vẻ mặt kinh sợ, thân thể mềm mại run rẩy, nhịn không được thét to: "Đây là cái quỷ gì vậy!"
Chẳng những người khác sợ ngây người, ngay cả bản thân Thạch Nham cũng có vẻ mặt kinh ngạc, sững sờ nhìn hư ảnh hiện ra trước người, không biết làm sao cho phải.
"Kim Ma! Kim Ma! Ngươi làm sao thế?" Dưới cái nhìn cừu hận nhìn khắc cốt minh tâm của hư ảnh Kim Ma, Đồ Mục lui về sau một bước, kinh nói: "Chúng ta là đồng bọn mà, địch nhân ở phía sau ngươi đó!"
Một tiếng thét kinh hãi của Đồ Mục, đã bừng tỉnh Thạch Nham, trong lòng khẽ động, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm đánh chết Đồ Mục, trên cánh tay quấn quanh đủ loại lực lượng tiêu cực đột nhiên bắn nhanh ra ngoài, như là một quái xà trắng bệch, quỷ dị quấn đến Đồ Mục.
Hư ảnh Kim Ma, tựa như bị lực lượng tiêu cực này thúc dục, cũng nhẹ nhàng bay đi qua, giống như lệ quỷ hung hăng chụp xuống Đồ Mục.
"Giết!" Thạch Nham quát lạnh một tiếng đột nhiên lao ra, Địch Nhã Lan sửng sốt cũng giơ kiếm chém về phía Đồ Mục.
...
...
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Phong™
Tác Giả : Nghịch Thương Thiên
Dịch: Chất Độc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Đồ Mục sắc mặt khó coi, kinh dị nhìn hư ảnh Kim Ma, trong lòng có chút lạnh lẽo.
Kim Ma không phải thật thể, như là quỷ hồn trong truyền thuyết, loại vật khác thường này khiến cho Đồ Mục là dong binh dũng mãnh thiện chiến cũng có chút sợ hãi, thế nên mới lui một bước, muốn nhìn rõ tình hình rồi tính tiếp.
Hắn lui một bước, Thạch Nham lập tức nhìn ra hắn chột dạ, nắm chắc thời cơ, giống như báo săn mang theo chủy thủ lao lên rất nhanh, hơn nữa kêu Địch Nhã Lan cùng động thủ.
Tuy rằng Địch Nhã Lan cũng có chút sợ hãi, nhưng biết quỷ ảnh kia là Thạch Nham thả ra, lúc này mới can đảm hơn từ sau lưng vây công Đồ Mục.
Đủ loại lực lượng tiêu cực ngưng luyện thành làn khói mờ ảm đạm, giống như độc xà quấn đến, lệ quỷ Kim Ma như hư ảnh theo sát, trong thời gian ngắn đã đi tới trước người Đồ Mục.
Đồ Mục trong lòng trầm xuống, không dám có chút do dự nữa, Tinh Nguyên hùng hậu của cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên đỉnh cấp, lấy bí pháp thúc dục, mạnh mẽ tuôn ra lòng bàn tay trái, một đoàn hồng quang chói lọi bắn ra.
Chỉ một chốc, ở trong lòng bàn tay trái Đồ Mục đã xuất hiện một hộ thuẫn thuần túy màu đỏ lấy Tinh Nguyên ngưng luyện thành. Hộ thuẫn kia phát ra hồng quang đẹp mắt, chỉ cỡ chậu rửa mặt, nhưng phóng ra năng lượng nóng bỏng, nhiệt độ rất cao.
Hộ thuẫn này đơn thuần do Tinh Nguyên ngưng luyện ra, hiển nhiên là vũ kỹ ách chủ bài của Đồ Mục, thi triển ra cực kỳ hao phí năng lượng.
Hộ thuẫn mới ngưng luyện ra, trán hắn liền lấm tấm mồ hôi, chắc là hao phí không ít Tinh Nguyên.
Hộ thuẫn dính trên tay trái Đồ Mục, thấy Thạch Nham phóng thích lực lượng tiêu cực đánh tới, Đồ Mục không chút nghĩ ngợi lập tức giơ hộ thuẫn lên, ngăn đỡ lực lượng tiêu cực Thạch Nham phóng ra và quỷ ảnh Kim Ma.
"Xuy xuy xuy!"
Một sương trắng ẩn chứa đủ loại khí tức tiêu cực cùng quỷ ảnh Kim Ma, sau khi chạm lên hộ thuẫn của Đồ Mục, đột nhiên lóe lên tia lửa.
Tia lửa loé lên khói trắng tiêu tán, quỷ ảnh cũng như là bị hòa tan, ở trên không trung bốc hơi từng chút một.
Đồ Mục thấy hộ thuẫn có thể triệt tiêu hai vật quỷ dị đó, âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, dữ tợn cười lạnh nói: "Tiểu tử, ta xem ngươi còn có thủ đoạn gì!"
Một tia âm lãnh, khí tức tà ác, từ vật "Xuy xuy" tiêu tán đang lan tràn ra, dưới tình hình Đồ Mục không phát hiện được, từ lỗ chân lông toàn thân hắn nhập vào thân thể.
Đồ Mục cười lạnh xong, vẻ mặt đột nhiên bị kiềm hãm, trong mắt hiện ra vẻ mê mang kinh hoảng.
Thạch Nham trong mắt đột nhiên hiện lên một tia ánh sáng!
Từ biến hóa trên mặt Đồ Mục thì thấy, tuy rằng hắn đánh tan năng lượng mang theo đủ loại khí tức tiêu cực, nhưng không có cách nào xóa sạch đủ loại khí tức tiêu cực, những cảm xúc tiêu cực này vẫn xâm nhập trong đầu hắn.
"Động thủ!"
Quát lớn một tiếng, Thạch Nham đẩy tốc độ đến mức cao nhất, thân mình ở trên không trung vẽ ra một hư ảnh mờ, rất nhanh xuất hiện trước người Đồ Mục.
Chủy thủ hiện ra lam quang, như một tia chớp, đâm nhanh đến cổ Đồ Mục!
Hộ thuẫn trong tay Đồ Mục, năng lượng cực nóng đang liên tục tăng lên, nhiệt độ cực nóng kia hình như kéo Đồ Mục từ trong tình trạng thừ người bừng tỉnh lại.
Đồ Mục bỗng nhiên mở mắt!
"Hào!"
Điên cuồng hét lên một tiếng, đủ loại cảm xúc tiêu cực dũng mãnh vào trong đầu Đồ Mục, nháy mắt bị ngăn chặn lại, chiến phủ trong tay phải hắn, cũng thuận thế vẽ ra một vòng cung.
"Leng keng!"
Chủy thủ Thạch Nham đâm lên chiến phủ, một lực bùng nổ khủng bố như bài sơn đảo hải, đột nhiên từ trên chiến phủ bắn ra, lại theo chủy thủ chạy vào cánh tay Thạch Nham.
Cánh tay Thạch Nham tê tê, lập tức cảm thấy Tinh Nguyên của Đồ Mục cực kỳ hùng hậu, liền dời chủy thủ khỏi chiến phủ.
Đồ Mục không có quan tâm Thạch Nham, xoay người như lốc xoáy, giơ chiến phủ ra sau lưng ngăn trở đoản kiếm Địch Nhã Lan đánh tới, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh như băng nói: "Lát nữa ta phải chơi ngươi thật tàn nhẫn!"
Thạch Nham sắc mặt trầm xuống, sát niệm thô bạo từ tận đáy lòng không ngừng tăng lên.
Lắc chủy thủ, bắp thịt trong ống quần hai chân hắn đang chậm rãi co rút lại, đủ loại lực lượng tiêu cực trong huyệt đạo, từ trong lỗ chân lông chân dũng mãnh tiến ra, làm cho trên hai đùi hắn cũng phủ kín một tầng sương mù mờ mờ.
Sau khi hai tay, hai chân cùng biến hóa, sát khí thô bạo trong lòng Thạch Nham rốt cuộc ngăn chặn không được.
Toàn thân hắn sát khí đằng đằng, hai mắt cũng dần dần nổi lên một ít màu đỏ thẫm, vẻ mặt cũng có chút dữ tợn đáng sợ, như yêu ma quỷ quái trong địa ngục đi ra, Mục Ngữ Điệp bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt cũng hoảng sợ che kín miệng.
"Vù vù!"
Thạch Nham thở hổn hển, dùng sức dậm chân, cảm thấy trong hai chân giống như ẩn chứa vô tận lực lượng, thân hình gầy yếu của hắn, trong nháy mắt đã lướt nhanh ra mười mét!
Như là mũi tên bắn đi, vừa nhanh lại mạnh!
Đồ Mục múa chiến phủ, trong tiếng công kích "Đinh đương", liên tiếp bức bách Địch Nhã Lan bại lui, Địch Nhã Lan cầm đoản kiếm trong tay hai tay dần dần tê mỏi, bị Tinh Nguyên mãnh liệt mạnh mẽ của hắn đánh vào càng lúc càng vô lực.
Một luồng sát khí sắc bén vô cùng, đột nhiên từ sau lưng truyền đến, trong mắt Đồ Mục hung quang chợt lóe, chiến phủ lại dồn sức đánh một kích, một phủ bổ xuống Địch Nhã Lan khiến nàng lắc lư lui lại phía sau.
"Oành!"
Đồ Mục không kiên nhẫn đá ra một cước, đá mạnh vào cái bụng bóng loáng của Địch Nhã Lan, một cước này trực tiếp đá nàng đi bảy tám mét.
Địch Nhã Lan ngửa mặt lên trời ngã xuống mặt đất, máu tươi ở khóe miệng như sợi chỉ, Tinh Nguyên toàn thân hỗn loạn, mà trong thời gian ngắn không dùng được một chút lực lượng.
Một cước của Đồ Mục, ẩn chứa lực bộc phát mãnh liệt của hắn, hơn nữa có Tinh Nguyên trong nháy mắt bắn ra, muốn Địch Nhã Lan hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, để không còn lo ngại nào mà thu thập Thạch Nham.
Xoay người lại, chiến phủ trong tay Đồ Mục giương lên, vẻ mặt dữ tợn nói: "Tiểu tử, ta muốn bằm ngươi thành trăm mảnh!"
Thạch Nham giống như tên bắn nhanh, nhờ vào khí thế mạnh mẽ xông lên, toàn bộ Tinh Nguyên rót vào chủy thủ trong tay.
Vung lên, ảo ảnh chủy thủ đầy trời như hạt mưa rơi xuống, một lực lượng âm hàn, tà ác từ bên trong chủy thủ tràn ra, bao phủ toàn thân Đồ Mục bên trong.
"Hừ!"
Đồ Mục hít sâu một hơi, hộ thuẫn trong tay trái nâng lên, từng luồng gió cực nóng từ trong hộ thuẫn bay ra, tách khí tức âm hàn, tà ác ra, đột nhiên chiến phủ vung lên, chuẩn xác đánh lên chủy thủ Thạch Nham.
"Keng!"
Dưới lực tấn công mãnh mẽ, cổ tay Thạch Nham tê rần, chủy thủ đột nhiên bay ra, rơi xuống đất phía sau hắn mấy chục mét.
Đồ Mục giống như chịu khổ sở, lực lượng từ trong chủy thủ Thạch Nham dũng mãnh tiến ra, cũng hết sức cuồng bạo. Hắn cản nhưng thân hình cũng hơi loạng choạng lui lại.
Cùng lúc đó, một khí tức âm hàn, tà ác, hoảng sợ từ cánh tay hắn, như con rắn nhỏ nhanh chóng chui vào trong đầu hắn, lại kéo hắn vào trong huyết tinh bí cảnh nào đó.
Thạch Nham chân đạp đất, vừa lúc nhìn thấy mắt Đồ Mục hơi mê mang, lắc lắc Địch Nhã Lan lui về phía sau.
Lúc này, chủy thủ của hắn còn ở phía sau mấy chục mét, nếu phóng qua nhặt lên chủy thủ rồi nhằm phía Đồ Mục, có lẽ sẽ bỏ qua thời cơ tốt nhất, nói không chừng Đồ Mục đã có thể khôi phục thanh tỉnh.
Ý niệm ở trong đầu như tia chớp xẹt qua, hàn quang trong mắt chợt lóe, Thạch Nham trong lòng quyết định, vọt mạnh tới Đồ Mục, hai tay như xích sắt khóa chặt thắt lưng Đồ Mục, hai chân phát lực dốc sức đẩy Đồ Mục về phía Địch Nhã Lan, hơn nữa hét to nói: "Giơ kiếm! Đâm!"
Địch Nhã Lan toàn thân xụi lơ, sau khi nghe được Thạch Nham hét to, liền nhìn thấy một bóng râm thật lớn đổ đến chỗ nào.
Không chút nghĩ ngợi, Địch Nhã Lan tụ tập lực lượng toàn thân, đoản kiếm cầm trong tay giơ lên cao.
"Phốc!"
Đoản kiếm đâm vào giữa lưng Đồ Mục, đau đớn làm Đồ Mục đột nhiên tỉnh lại, vừa điên cuồng rít gào, Đồ Mục cố sức khống chế trọng tâm.
Hắn bị đoản kiếm đâm vào giữa lưng một đoạn mới dừng lại, thân thể ở trên không trung nghiêng nửa người, nhưng không có lập tức ngã lên người Địch Nhã Lan.
Mượn lực chống đỡ của đoản kiếm kia, Đồ Mục lại thần kỳ bảo trì tư thế té nghiêng người, nhưng không có lập tức ngã xuống, giống như hai chân hắn đã mọc rễ.
Đồ Mục dùng sức giãy dụa, lại phát hiện hai tay đã bị Thạch Nham khóa chặt.
Lúc này Thạch Nham vẻ mặt lãnh khốc, hắc hắc cười quái dị nói: "Dã cẩu, ngươi xong đời rồi!"
Vẫn duy trì tư thế này, Đồ Mục điên cường la to: "Tiểu tử, ngươi buông tay ra! Đoản kiếm đâm thủng ta, cũng sẽ xuyên qua thân thể của ngươi! Mau buông tay, ngươi không muốn chết cùng ta chứ?"
Đồ Mục quả nhiên dũng mãnh, dưới tình huống như vậy hắn còn có thể nhanh như chớp nhấc chân, đầu gối nên mạnh vào bụng Thạch Nham.
Thạch Nham điên cuồng rót Tinh Nguyên vào trong hai cánh tay, tạm thời không thể vận dụng Ô Quang Thuẫn, đành phải vận dụng "Thạch Hóa Võ Hồn" .
Đồ Mục lần lượt nện gối, lực bùng nổ khủng bố liên tục oanh kích, thân thể hắn "Thạch Hóa" tựa như toàn bộ tập trung ở bụng còn chỗ khác rất nhanh đã khôi phục bình thường, chỉ có bụng biến thành màu xám trắng, cứng rắn như sắt đá.
Đồ Mục là cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên đỉnh cấp toàn lực oanh kích, "Thạch Hóa Võ Hồn" của Thạch Nham chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, tuy rằng bụng cũng rất đau đớn, nhưng hắn ngay cả một ngụm máu tươi cũng không có phun ra, lực phòng ngự của thân thể cực kỳ biến thái.
Địch Nhã Lan biến sắc, lúc này mới phát hiện Thạch Nham và Đồ Mục mặt đối ôm chặt, chỉ cần đoản kiếm trong tay nàng dùng sức đâm lên, hoặc là Đồ Mục nện mạnh xuống, đoản kiếm kia đều sẽ xuyên qua thân thể Đồ Mục, cũng xuyên qua luôn thân thể Thạch Nham, đính hai người cùng một chỗ.
Nghĩ đến Thạch Nham sẽ giống Đồ Mục bị đâm thủng thân thể, Địch Nhã Lan liền không dám hành động thiếu suy nghĩ, thét to: "Tiểu tử, buông tay!"
"Dã cẩu, vóc dáng lão tử thấp hơn ngươi! Ngươi sẽ chết, lão tử xui xẻo nhất cũng chỉ bị phế mất một bàn tay!"
Thạch Nham vẻ mặt lãnh khốc, nhếch miệng cười hắc hắc, dùng hết sức lực toàn thân, trong ánh mắt Đồ Mục hoảng sợ, đè mạnh mình và Đồ Mục lên người Địch Nhã Lan.
"Phốc! Phốc!"
Hai tiếng duệ khí đâm thủng huyết nhục gân cốt, một trước một sau truyền đến, Địch Nhã Lan ngưỡng mặt hướng lên trời, bên trên Đồ Mục đưa lưng đè lên người nàng, mà Thạch Nham đối mặt đè lên Đồ Mục.
Đoản kiếm trong tay nàng, không ngoài dự đoán đâm xuyên qua thân thể hai người, đoản kiếm từ hậu tâm xuyên thủng trái tim Đồ Mục, dư lực không giảm đâm vào bả vai phải của Thạch Nham, cũng xuyên qua bả vai Thạch Nham.
Trái tim Đồ Mục bị xuyên thủng, thân mình lắc lư hai cái, trên mặt mang theo vẻ hoảng sợ, từ từ không còn sinh khí.
Bả vai Thạch Nham bị xuyên thủng, vẻ mặt dữ tợn, hai tay vẫn khóa chặt Đồ Mục, không có chút ý nghĩa sẽ buông tay.
Mãi đến lúc tinh khí trong cơ thể Đồ Mục tán loạn, sau khi rót vào thân thể hắn, chắc chắn Đồ Mục quả thật đã chết, lúc này hắn mới dần dần buông tay, cả người xụi lơ vô lực từ từ ngã xuống.
...
...
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Phong™
Tác Giả : Nghịch Thương Thiên
Dịch: Chất Độc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trong rừng.
Thiết thủ của Ba Nạp Đức như dải lụa bạc, không ngừng đan vào một chỗ, hình thành tấm quang võng màu bạc dày đặc, ập xuống đầu La Hào.
Giữa trường trọng lực gấp mười, La Hào bước đi như bay, khoát kiếm trong tay vẽ ra từng đường cong quái dị, xé rách quang võng trước mắt thành từng mảnh.
Ba Nạp Đức thần sắc như cũ, không chút kinh hoảng, trước sau vẫn bảo trì một khoảng cách với La Hào, liên tục quấn ngân quang lại, hình thành một tấm lại một tấm quang võng màu bạc mới, chụp tới chỗ La Hào.
Quang võng màu bạc không chịu ảnh hưởng của trường trọng lực gấp mười, ở trong trường trọng lực lơ lững bay lượn, những quang võng bị khoát kiếm La Hào xé rách, lúc bay lượn lại một lần nữa quấn vào một chỗ, xoay quanh bên cạnh La Hào.
Liếc mắt nhìn thì thấy, La Hào giống như ở chính giữa mạng nhện rách nát, lúc khoát kiếm vung lên quang võng này bị xé rách, nhưng vẫn chưa biến mất.
Mà Ba Nạp Đức vẫn duy trì khoảng cách thích hợp với La Hào, còn đang quấn càng nhiều quang võng phủ xuống La Hào, làm cho quang võng bên cạnh La Hào càng lúc càng dày đặc.
Ba Nạp Đức quấn lấy La Hào, hành động rất thành thạo, còn thường xuyên hắc hắc cười lạnh: "Bằng hữu, cần gì cứng rắn chống đối ta chứ? Chúng ta chỉ muốn hai nữ nhân thôi. Người của ta đã đi rồi, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hai nữ nhân kia chắc là bị người của ta bắt, ngươi lại đi không thoát được 'Ngân ti võng' của ta, dù sao kết cục đã định rồi, ngươi không nên phí sức nữa."
"Nếu các nàng có gì bất trắc, ta thề sẽ giết sạch Lão Nha dong binh đoàn bọn ngươi!" Giữa quang võng đầy trời, La Hào vẻ mặt dữ tợn, trầm giọng nói: "Ta sẽ dùng toàn bộ tinh lực quãng đời còn lại đuổi giết Lão Nha dong binh đoàn các ngươi, mãi đến khi giết sạch một thành viên cuối cùng của các ngươi mới thôi!"
Ba Nạp Đức trong lòng rùng mình, hít sâu một hơi, gật đầu, nói: "Xem ra, ta phải giết chết ngươi."
"Đội trưởng! Đội trưởng!" Từ xa truyền đến một tiếng kinh hô, "Trác Khắc đã chết, trên cánh tay hắn chỉ bị chém một đao, liền bị độc chết!"
Ba Nạp Đức sắc mặt trầm xuống, quát: "Không cần lưu thủ! Nhanh giết chết hai tên kia! Mẹ nó! Dám dùng độc, lát nữa giết chết rồi cắt ra cho yêu thú ăn, ta muốn bọn chúng chết không toàn thây!"
Vài tên dong binh đồng thời hô một tiếng, cùng nhau động thủ, ở trong rừng đuổi giết Triệu Hâm và Hồ Long.
Ba Nạp Đức hung ác, toàn lực thúc dục "Ngân ti võng", bao phủ khu vực chỗ La Hào, muốn một trận tử chiến với La Hào.
Đột nhiên, từng tia chớp cỡ ngón tay, hóa thành một cái lưới lớn khác, rất nhanh từ trên trời giáng xuống, chụp xuống đỉnh đầu La Hào.
La Hào sắc mặt biến thành sợ hãi, khoát kiếm trong tay vung lên, nhưng lại không thể chặt đứt điện võng mới hình thành.
Có đến mười tia chớp cỡ ngón tay, lóe lên dị quang lóng lánh, giống như linh xà quấn đến.
La Hào kinh hãi, vội vàng vung khoát kiếm, thúc dục toàn bộ Tinh Nguyên trong cơ thể, khoát kiếm kia đột nhiên hiện bạch quang chói mắt, hình thành từng vòng tròn vây quanh thân thể hắn.
"Xuy xuy! Xuy xuy xuy!"
Mười tia chớp cỡ ngón tay, quấn đến rồi va chạm với vòng tròn màu trắng, lập tức từ trên người La Hào truyền đến tiếng ánh chớp phát ra.
Tốc độ lưu động Tinh Nguyên của La Hào đột nhiên nhanh hơn vài lần!
Dưới uy lực của tia chớp đáng sợ kia, lực lượng thân thể hắn bị tiêu hao rất nhanh, sắc mặt từ từ biến thành tái nhợt.
Một thanh lợi kiếm, đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu La Hào, sát khí lăng lệ trên lợi kiếm, nhanh chóng oanh kích lên trên vòng tròn bên ngoài thân thể La Hào.
"Oanh!"
Thân hình La Hào chấn động mãnh liệt, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình hơi loạng choạng, lảo đảo lui về phía sau.
"Ngân ti võng" của Ba Nạp Đức, nhân cơ hội quấn đến, khóa chặt La Hào không thể động đậy nữa.
"Phốc xích!"
Lợi kiếm đâm xuyên qua thân thể La Hào, Minh Nguyệt sứ "Ám Minh" trên mặt mang theo mặt nạ trắng xám, cuối cùng đã hiện thân ra.
Cùng với hắn, còn có Mặc Triều Ca Mặc gia từ sau một gốc cổ thụ đi ra, giữa mười ngón tay còn có ánh sáng tia chớp lóe ra.
"Phốc!" "Phốc!" "Phốc!"
Minh Nguyệt sứ hai mắt âm trầm tàn nhẫn, lợi kiếm hắn trong tay, liên tục đâm vào rút ra cơ thể La Hào ba lượt.
Trường trọng lực từ từ biến mất. . .
"La đại thúc!"
Triệu Hâm hai mắt đỏ bừng, bi thương gào to.
Từng mũi tên bắn tới, Triệu Hâm ở dưới làn tên dày đặc, thân thể thành con nhím, không cam lòng ngã xuống đất bỏ mình.
Hồ Long bên kia cũng có làn mưa tên, nhưng mà mũi tên bên hắn hình như bắn không được chính xác, không có bắn chết Hồ Long, ngược lại ngăn chặn đoàn viên Lão Nha dong binh đoàn đang truy kích Hồ Long.
Hồ Long thấy thời cơ đến, hai mắt đỏ bừng, ở trong rừng liều mạng chạy như điên, "La đại thúc đã chết, Triệu Hâm cũng đã chết, chỉ có Mục tiểu thư mới có thể báo thù cho bọn họ, ta phải mang tin tức nói cho Mục tiểu thư. . ."
"Truy!" Người Lão Nha dong binh đoàn, thét to muốn truy kích, lại phát hiện từng mũi tên từ trên trời bay xuống, ngăn chặn con đường bọn họ tiến lên.
Đám người Lão Nha dong binh đoàn sắc mặt trầm xuống, biết có người không muốn bọn họ đuổi giết Hồ Long, ánh mắt hung ác tìm kiếm tung tích kẻ bắn tên.
Một đống thân ảnh mặt mang mặt nạ trắng xám, từ trong rừng xuất hiện ra, trong những người này còn lẫn một bộ phận Võ Giả Mặc gia, trong tay đều cầm nỗ tiễn, thần sắc xơ xác tiêu điều.
"Hai vị vì sao phải giúp ta giết hắn?" Ba Nạp Đức cau mày, nhìn Minh Tinh sứ và Mặc Triều Ca đột nhiên xuất hiện, nói: "Chắc là ta không biết hai vị? Các ngươi ra tay giúp ta giết người, muốn thu được cái gì?"
"Chúng ta không phải giúp ngươi." Minh Tinh sứ đi lên, liếc mắt âm lãnh nhìn hắn, nói: "La Hào vốn là địch nhân của 'Ám Minh' chúng ta, chúng ta vẫn đang đuổi giết hắn, ngược lại là ngươi giúp chúng ta."
Mặc Triều Ca đứng ở một bên, cũng không có vội vã tiến đến, mà là cau mày, hỏi: "Sứ giả, ngươi nói tên này chính là Võ Giả mạnh nhất bảo hộ tiểu tử kia, nếu bây giờ hắn đã chết, vậy có phải chúng ta không cần lãng phí thời gian nữa không?"
"Ừm." Minh Tinh sứ gật gật đầu, "Không nên gấp gáp, ta đã lưu lại trên người Hồ Long 'Ám nguyệt hương'. Cố ý bảo người của ta thả hắn đi, chính là muốn hắn dẫn đường cho chúng ta, lát nữa chúng ta đi theo 'Ám nguyệt hương', tất nhiên có thể tìm được người chúng ta cần."
"Tốt." Mặc Triều Ca mỉm cười, "Nơi này cách Thương Minh chúng ta đã không còn xa, chờ chuyện chúng ta hoàn thành, sứ giả có hứng thú đi Mặc gia chúng ta ngồi chơi không, chúng ta có thể bàn bạc kỹ chuyện hợp tác."
"Không thành vấn đề." Minh Nguyệt sứ gật đầu.
Vài ngày ngắn ngủn, Minh Nguyệt sứ "Ám Minh" đã cùng cấu kết với Mặc Triều Ca, âm thầm đạt thành hiệp nghị bí mật.
"Các ngươi giết người này, vì sao?" Ba Nạp Đức vẫy tay, đám người Lão Nha dong binh đoàn, đã tụ tập đến bên cạnh hắn.
"Vì một cô gái và một tiểu tử rất gầy." Mặc Triều Ca cười cười, "Cửu ngưỡng đại danh Lão Nha dong binh đoàn, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Tại hạ là Mặc Triều Ca Mặc gia Thương Minh, không biết đội trưởng có hứng thú làm một vụ mua bán với Mặc gia chúng ta không?"
"Vụ mua bán gì?" Ba Nạp Đức hơi nhíu mày.
"Đương nhiên là mua bán kiếm tiền! Ha ha, nếu ngươi có hứng thú, chúng ta có thể bàn bạc tỉ mỉ, cam đoan khiến các ngươi vừa lòng." Mặc Triều Ca cười ha ha nói.
"Không nói chuyện này trước." Ba Nạp Đức trầm ngâm một lát, nói: "Nếu không có chuyện bất ngờ, chắc là người của ta đã bắt được bọn người các ngươi muốn, các ngươi muốn cô gái và tiểu tử kia, chúng ta cũng không thể bận rộn làm không công, nữ dong binh dáng người nóng bỏng, về Lão Nha dong binh đoàn chúng ta, thế nào?"
Ba Nạp Đức nhìn ra đối phương cũng không phải người lương thiện, bất luận là "Ám Minh" hay là Thương Minh Mặc gia, đều có thế lực rất lớn.
Lần này dẫn đầu Minh Nguyệt sứ và Mặc Triều Ca, cũng đều ở cảnh giới Bách Kiếp không dưới mình, còn lén lút đạt thành ký kết, trong lòng cân nhắc một hồi, Ba Nạp Đức tự biết lực lượng của mình khó có thể chống lại với lực lượng hai phương này liên hợp, chỉ có thể nhượng bộ.
Mặc Triều Ca không có trả lời, mà là nhìn về phía Minh Nguyệt sứ "Ám Minh".
Minh Nguyệt sứ trong mắt âm lãnh lóe ra một chút, chậm rãi gật đầu, "Không thành vấn đề."
"Tốt lắm, chúng ta đi lấy người thôi." Thấy hắn đáp ứng rồi, Ba Nạp Đức cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, sự độc ác của hai người này hắn vừa mới thấy rồi, hắn cũng không muốn liều mạng với hai vị này .
Vẻ mặt bình tĩnh, Thạch Nham không nói được một lời, ngồi ngay trên mặt đất, quan sát kỹ biến hóa của vết thương ở bả vai, còn có một thân tinh khí Đồ Mục đang được tinh lọc trong huyệt đạo thân thể, tập trung ý chí, không có liếc mắt nhìn Mục Ngữ Điệp.
"Người này có đôi khi cực kỳ háo sắc, có đôi khi lại chính nhân quân tử còn hơn chính nhân quân tử, thật sự là tên kỳ quái. . ."
Mục Ngữ Điệp trong lòng thầm thấy kỳ quái, ngày thường lúc Thạch Nham nhìn về phía nàng, ánh mắt không kiêng nể gì, không có một chút che giấu.
Lúc này nàng cách Thạch Nham gần như vậy, mùi trên người hai bên đều có thể ngửi được, nhưng lúc này Thạch Nham lại không hé mắt liếc nhìn, không có biểu lộ ra một ít hình vi xấu xa, điều này làm cho nàng rất khó hiểu.
Mục Ngữ Điệp lòng có nghi hoặc, có chút không đánh giá được Thạch Nham rốt cuộc là một người thế nào.
Thạch Nham hơi híp mắt, tinh thần đắm chìm vào bên trong thân thể.
Tế bào ở vết thương bả vai hoạt động mạnh mẽ, hắn không làm cái gì cũng đều có thể cảm nhận được vết thương dưới tác dụng của "Bất Tử Võ Hồn" đã bắt đầu chậm rãi khôi phục.
Tinh khí đến từ chính Đồ Mục, bị tinh lọc trong huyệt đạo thân thể, cảm xúc tiêu cực âm kỳ dị âm thầm xuất hiện. . .
Sau khi thi triển "Bạo Tẩu", tay chân hắn vô lực, cực kỳ đau nhức, hình như trong thời gian ngắn không thể sử dụng lực lượng, loại di chứng quen thuộc này khiến cho toàn thân hắn không thoải mái, nhưng lại không thể làm gì.
Địch Nhã Lan cách đó không xa, sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, hồi phục tinh thần, tìm tòi trên thân thể Đồ Mục.
Một phút sau, Địch Nhã Lan cầm từng cái túi nhỏ đi đến bên cạnh Mục Ngữ Điệp và Thạch Nham, nói: "Trên người tên này có chút thức ăn, một phần tài liệu trên người yêu thú, còn có ba mai 'Tinh lôi'. Đống tài liệu trên người yêu thú chúng ta không dùng được, nhưng mà 'Tinh lôi' này lại rất ác độc."
"Tinh lôi?" Thạch Nham hai mắt bỗng nhiên có tinh thần, nhìn chằm chằm cục sắt màu xanh cỡ nắm tay, cảm thấy hứng thú hỏi: "Có ích lợi gì?"
"Thứ này chỉ cần sinh ra chấn động sẽ đột nhiên nổ mạnh, từ giữa bay vụt ra nhiều mảnh đao vỡ như sao trời, bắn nhanh ra bốn phương tám hướng, mảnh đao vỡ rất sắc bén lực bắn ra lại rất mạnh, ngay cả màn hào quang Võ Giả cảnh giới Nhân Vị dùng Tinh Nguyên tạo ra, đều có thể xuyên thủng, đây là một loại bí bảo cực kỳ ác độc. Thứ này giá trị xa xỉ, ba mai này ít nhất phải bốn năm ngàn Hắc tinh tệ!" Địch Nhã Lan giải thích nói.
"Quả nhiên thật ác độc! Cho ta đi." Thạch Nham đưa tay, tự nhiên mà hướng tới Địch Nhã Lan muốn cầm lấy.
Địch Nhã Lan biến sắc, cầm đoản kiếm vẻ mặt cảnh giác.
Thạch Nham hơi thô bạo đẩy Mục Ngữ Điệp, hừ lạnh một tiếng, cũng mang theo chủy thủ nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt lãnh khốc nhìn chằm chằm phương hướng có người tới.
Trên vạt áo ngực của Hồ Long máu tươi đầm đìa, hai mắt đỏ đậm, dọc đường nghiêng ngả lảo đảo vọt đến đây.
Sau khi nhìn thấy Địch Nhã Lan, Hồ Long đột nhiên lệ nóng doanh tròng, nức nở nói: "La đại thúc và Triệu Hâm đã chết, Mục tiểu thư, bọn họ chết thật thảm! Ngươi phải vì bọn họ báo thù a!"
. . .
...
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Phong™
Tác Giả : Nghịch Thương Thiên
Dịch: Chất Độc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Thân thể mềm mại của Mục Ngữ Điệp run lên, vô lực dựa vào thân cây, một dòng nước mắt không kiềm được chảy xuống.
Dọc theo đường đi, hai người La Hào và Triệu Hâm luôn tận tâm tận lực bảo vệ nàng, mà nàng có thể kiên trì đến bây giờ cũng bởi vì có La Hào là chỗ dựa tinh thần.
Nghe nói La Hào, Triệu Hâm đều đã chết, Mục Ngữ Điệp trong lòng rất bi thương, ngay cả suy nghĩ tiếp tục chạy cũng không còn.
Địch Nhã Lan hai mắt giống như bốc lửa, cắn chặt răng, thanh âm run run hỏi: "Do ai làm?"
Hồ Long thanh âm nghẹn ngào, nhanh chóng thuật lại tình huống một lần, bổ sung nói: "Ngoài 'Ám Minh' và Lão Nha dong binh đoàn ra, chắc là còn có Thương Minh Mặc gia, tên kia phóng ra thiểm điện lực, không phải Tinh Nguyên ngưng luyện thành, chắc là 'Thiểm Điện Võ Hồn' của Mặc gia."
"Lão Nha dong binh đoàn! Ám Minh! Mặc gia!" Địch Nhã Lan nghiến răng nghiến lợi quát từng chữ một: "Ta muốn bọn họ phải trả giá đắt!"
Thạch Nham hơi nhướng mày, nghe Hồ Long nói đến 'Thiểm Điện Võ Hồn', hắn lập tức biết mục đích Mặc gia có thể là hắn.
Một mùi kỳ dị đột nhiên xộc vào mũi, Thạch Nham đứng lên rất nhanh, đi một vòng quanh Hồ Long, đột nhiên biến sắc, nói: "Hồ Long đại ca, trên người ngươi có một mùi kỳ quái, ngươi... ngươi vốn không nên sống sót trốn tới đây, ai..."
"Tiểu tử, ngươi có ý gì?" Địch Nhã Lan trừng mắt, "Ngươi mong muốn Hồ Long bị giết sao?"
Nhưng thật ra chính Hồ Long sau khi sửng sốt, lập tức hiểu được chuyện gì, cười thảm nói: "Thì ra là thế, đối phương giữ lại mạng ta, là muốn phải thông qua ta đuổi tới đây, ta còn tưởng là ta mạng lớn, ha ha."
Nói xong, Hồ Long không đợi Địch Nhã Lan khuyên can, đột nhiên quỳ gối trước người Mục Ngữ Điệp, dập mạnh đầu ba cái, nói: "Mục tiểu thư, xin ngươi nhất định phải sống sót! Nhất định phải báo thù rửa hận cho chúng ta!"
Đột nhiên đứng lên, Hồ Long phi thân chạy đi nhanh, nhưng thanh âm bi phẫn của hắn cho dù xa vẫn truyền tới: "Mau rời đi nơi này! Đi theo một con đường khác, ta dẫn dắt bọn họ rời đi, tận lực tranh thủ thời gian cho các ngươi."
"Hồ Long!" Địch Nhã Lan và Mục Ngữ Điệp cùng nhau thất thanh khóc lên.
"Chúng ta phải lập tức đi! Mục tiểu thư, nhớ kỹ cừu hận, chúng ta phải sống sót!" Thạch Nham vẻ mặt âm trầm, vươn tay muốn Địch Nhã Lan đưa đồ: "Đưa 'Tinh lôi' cho ta, ngươi mang theo Mục tiểu thư lập tức rời đi, lát nữa ta sẽ đuổi theo."
Bởi vì một đám bằng hữu đã chết, Địch Nhã Lan có chút hoang mang lo sợ, sửng sốt một lát liền đưa ba mai "Tinh lôi" kia giao cho Thạch Nham, thanh âm khàn khàn nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Vì đại thúc quá cố xin chút lợi tức!"
Thạch Nham sắc mặt như hàn băng, rất nhanh đi đên bên cạnh thi thể Đồ Mục, mang theo chủy thủ vạch một lỗ máu trên bụng Đồ Mục, trước tiên nhét vào hai quả "Tinh lôi", lại thật cẩn thận bôi bừa "Thất xà tiên" lên trên, sau đó nhẹ nhàng lật mình Đồ Mục lại, đưa lưng lên trời
"Con người đều có lòng hiếu kỳ, lát nữa người Lão Nha dong binh đoàn đến đây, nhìn thấy tình trạng Đồ Mục khẳng định có người nhịn không được lật lại Đồ Mục xem xét, mà 'Tinh lôi' chấn động sẽ nổ mạnh, ngươi nói sau khi thân thể Đồ Mục bị dùng sức lật lại, sẽ phát sinh cái gì?" Thạch Nham cười lạnh nói.
"Ta hiểu rồi." Địch Nhã Lan cũng có vẻ mặt hung ác, "Hy vọng bọn họ chết thêm vài người!"
"Trong thân thể Đồ Mục, ta còn thêm độc phấn, sau khi 'Tinh lôi' nổ mạnh, chắc là trên mảnh đao vỡ có dính độc phấn, chỉ cần có người da thịt bị cắt, vậy chắc chắn phải chết!" Thạch Nham vẻ mặt lãnh khốc, nói: "Đi thôi, chúng ta phải sống sót! Chỉ có sống sót, chúng ta mới có thể báo thù cho đại thúc!"
"Hy vọng Hồ Long không có việc gì." Mục Ngữ Điệp hai mắt mê mang, thì thào nói nhỏ.
Thạch Nham trong lòng thở dài, hắn biết Hồ Long chắc chắn phải chết, lại nói lời tốt trấn an: "Đừng quá lo lắng, chúng ta bố trí cạm bẫy, nói không chừng có thể làm bọn họ bị thương nặng, chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại Hồ Long."
"Thật sao?"
Mục Ngữ Điệp vô lực thì thào hỏi, nàng cũng biết đây không phải là sự thật, nhưng vẫn hy vọng có người có thể cho nàng trả lời chắc chắn, cho dù là lừa gạt.
"Ừm, hắn không có việc gì." Thạch Nham khẳng định gật đầu, chợt ra hiệu cho Địch Nhã Lan.
Địch Nhã Lan hiểu ý, lập tức tiến lên một bước, ôm lấy Mục Ngữ Điệp, chạy vào trong rừng.
Thạch Nham hít một hơi, dùng hết tất cả lực lượng, cũng vội vàng đuổi theo.
...
Một khắc sau.
Ám Minh, Mặc gia, Lão Nha dong binh đoàn, ba phương thế lực cùng nhau xuất hiện, từ mùi trên người Hồ Long, một mạch đi tới nơi này.
"Đồ Mục!"
Ba Nạp Đức nhìn thấy chiến phủ bên cạnh Đồ Mục, lập tức biết được lưng hướng lên trời nằm sấp xuống là người của hắn, hắn đột nhiên biến sắc, kinh hô: "Sao lại thế? Bọn họ làm sao có thể giết chết Đồ Mục!"
"Ngươi không phải nói sau khi chúng ta đến đây, chỉ cần phân chia nam nhân nữ nhân là được sao?" Gã Minh Nguyệt sứ Ám Minh, ánh mắt âm trầm, hừ một tiếng: "May mắn ta để lại 'Ám nguyệt hương' ở trên người tiểu tử kia, bằng không lại là một cuộc tìm kiếm."
Ba Nạp Đức thần sắc âm tình bất định, phân phó nói: "Tả Tùng, lật Đồ Mục lại xem nhìn tình huống thế nào."
"Là tiểu tử kia giết!" Mặc Nhan Ngọc hạ giọng, nói với Mặc Triều Ca bên cạnh: "Chỉ cần là người bị hắn giết, toàn bộ thân thể khô quắt, trên vũ khí tiểu tử kia, nhất định có kịch độc!"
"Tiểu tử này không đơn giản." Mặc Triều Ca nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói: "Trong chốc lát cẩn thận một chút, không được quá kích động."
"Ngọc nhi hiểu rồi."
Lúc hai người nói chuyện, bên kia Tả Tùng của Lão Nha dong binh đoàn được Ba Nạp Đức phân phó đã chạy vội đến bên cạnh thi thể Đồ Mục.
Tả Tùng cầm bả vai Đồ Mục, lật hắn lại muốn nhìn kỹ tình huống trên thi thể Đồ Mục.
"Bịch."
Phía sau lưng thi thể Đồ Mục, đập mạnh lên mặt đất.
"Oanh!" "Oanh!"
Tiếng nổ mạnh mẽ, đột nhiên truyền đến!
Chỉ một chốc, thân thể Đồ Mục liền vỡ vụn thành vô số khối!
Từng mảnh đao vỡ mang theo huyết nhục thân thể Đồ Mục, giống như trời đầy sao, lấy Đồ Mục làm trung tâm bắn nhanh ra bốn phương tám hướng!
Tất cả mọi chuyện xảy ra không có gì báo hiệu trước, tiếng nổ mạnh mới vang lên, mãnh đao vỡ lẫn với huyết nhục, khí thế hung mãnh bắn tới hướng mọi người.
Lão Nha dong binh đoàn tới gần Đồ Mục nhất nên đứng mũi chịu sào, nên người Lão Nha dong binh đoàn gặp họa trước!
Mảnh đao vỡ đầy trời, ba gã dong binh Lão Nha dong binh đoàn, bị bắn thành tổ ong vò vẽ, toàn thân đều là lỗ máu.
Tả Tùng chạm vào, thân thể trực tiếp bị nổ tung, huyết nhục hắn và Đồ Mục trỗn lẫn, bị nổ tung tứ phân ngũ liệt, bay khắp nơi.
Người Ám Minh và Mặc gia, bất ngờ không kịp đề phòng, cũng khó có thể may mắn thoát khỏi!
Tuy rằng cách xa mấy chục mét, nhưng Võ Giả hai phương cũng đều gặp họa, nhất là đám Võ Giả Mặc gia chỉ có cảnh giới Hậu Thiên, không có một chút năng lực phản kháng, trực tiếp bị mãnh đao vỡ thổi thủng thân thể.
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, hai quả "Tinh lôi" đột nhiên nổ mạnh, khiến cho khu vực này quả thực trở thành địa ngục nhân gian, huyết nhục bay tứ tung, trên mặt đất đầy nội tạng, tàn chi.
Tiếng kêu sợ hãi vô cùng từ nơi đây truyền đến, mỗi người đều lâm vào tình trạng hoảng sợ cực độ.
Mặc Nhan Ngọc được Mặc Triều Ca bảo vệ, trong loại cảnh tượng huyết nhục tàn chi bay loạn cũng không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt, cong lưng ở đàng kia liên tục nôn mửa.
Vài tên Võ Giả Mặc gia và Ám Minh, da thịt bị cắt qua, còn đang âm thầm may mắn, lại dần dần phát hiện trong cơ thể tê mỏi, tầm mắt từ từ mơ hồ...
"Đáng chết! Mảnh đao vỡ còn bôi độc!" Mặc Triều Ca khuôn mặt giống như bị người khác đạp mạnh một cước, khó coi không thể khó coi hơn, hắn nhìn chằm chằm đám Võ Giả Mặc gia, cả kinh kêu lên: "Cắt sạch thịt chỗ vết thương, mau! Mau!"
Cánh tay của cự hán Cường Sâm, cũng bị lưỡi dao đâm thủng, máu tươi đầm đìa.
Cường Sâm vẻ mặt hoảng sợ, cắn răng, một đao chém đứt nửa cánh tay trái của mình, kêu thảm ngồi xuống, gào đau kêu lên: "Mặc tiểu thư, hãy, hãy giúp ta băng bó một chút!"
"Ọe!"
Mặc Nhan Ngọc mới đứng lên, liếc mắt nhìn Cường Sâm, lại cảm thấy buồn nôn, ngồi xuống tiếp tục nôn mửa.
Nhìn thịt nát, nội tạng, tàn chi đầy đất, thi thể toàn thân xanh đen, đám người Ba Nạp Đức tức đến hộc máu, một đám biểu tình âm độc, hai mắt hung quang bắn bốn phía, hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ bố trí thủ đoạn ác độc này.
Trong thế lực ba phương, Ám Minh đã chết ba người, Mặc gia đã chết năm.
Ba Nạp Đức ở gần Đồ Mục nhất, tổn thất cũng lớn nhất, vụ nổ mạnh qua đi, hiện tại hắn trở thành tư lệnh không quân, tất cả đoàn viên chết sạch!
"Ta phải giết bọn chúng! Ta phải giết sạch bọn chúng! Ta muốn bọn chúng sống không bằng chết!" Hồi lâu, Ba Nạp Đức ngửa mặt lên trời rít gào, như một con yêu thú bị ép điên lên.
"Hừ!" Minh Nguyệt sứ Ám Minh hừ lạnh một tiếng, nói với Mặc Triều Ca: "Chúng ta tiếp tục đuổi theo, không cần quản hắn."
Hắn tổn thất ba người, trong lòng đổ trách nhiệm lên người Ba Nạp Đức, hắn cảm thấy nếu không phải Ba Nạp Đức bảo Tả Tùng dời thi thể Đồ Mục, cũng sẽ không xảy ra vụ nổ mạnh kinh thiên như vậy.
"Chúng ta tiếp tục truy." Mặc Triều Ca gật đầu, không hề quan tâm đến Ba Nạp Đức sắp điên cuồng, cùng người Ám Minh rời đi.
"Ta nhất định sẽ giết sạch bọn chúng!" Ba Nạp Đức thở hổn hển, ánh mắt âm trầm ở phương hướng Ám Minh, Mặc gia biến mất ngắm tới ngắm lui, hồi lâu sau hắn mới đằng đằng sát khí bắt đầu đuổi theo.
...
...
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Phong™
Tác Giả : Nghịch Thương Thiên
Dịch: Chất Độc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trong khu rừng rậm rạp, Địch Nhã Lan cõng Mục Ngữ Điệp, cùng Thạch Nham băng qua khu rừng.
Thạch Nham nghiêm mặt, bình tĩnh quan sát bốn phía, một khi phát hiện dấu vết phụ cận từng có yêu thú hoạt động, liền nói nhanh để Địch Nhã Lan thay đổi phương hướng, tránh tiếp xúc với yêu thú.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, dần dần, ban ngày biến thành đêm khuya, một vầng trăng sáng phía chân trời treo lên cao.
Rừng rậm vốn yên tĩnh, thỉnh thoảng lại truyền đến một tiếng rống khiến tim người ta đập nhanh, một ít yêu thú thích hoạt động ban đêm, từ giấc nghỉ ngơi ban ngày tỉnh lại, bắt đầu ở trong rừng săn giết con mồi.
Ban đêm, tầm mắt đã Thạch Nham bị ảnh hưởng, rất khó phân biệt cẩn thận khu vực nào an toàn, chỗ nào có yêu thú hoành hành.
Lúc một ít yêu thú đi săn vào ban đêm, thường sẽ không phát ra tiếng động gì.
Bởi vậy, khu vực có yêu thú tru lên khẳng định không an toàn, nhưng khu vực không có yêu thú tru lên, có đôi khi cũng không phải là an toàn, thậm chí đầy rẫy hung hiểm lớn hơn nữa!
Trải qua hơn ba giờ bôn chạy, bất luận là Địch Nhã Lan hay là Thạch Nham, đều có chút mệt mỏi.
Lúc chập tối tuy rằng hai người hợp lực giết Đồ Mục nhưng đều trả giá không nhỏ, Địch Nhã Lan bị lực lượng cuồng bạo của Đồ Mục tiêu hao rất nhiều Tinh Nguyên, dọc theo đường đi lại không ngừng nghỉ cõng Mục Ngữ Điệp chạy nhanh, lực lượng trong cơ thể chẳng những không được khôi phục, còn phải liên tục tiêu hao.
Lúc này Địch Nhã Lan, thể xác và tinh thần sớm đã mỏi mệt, toàn dựa vào nghị lực kiên trì chống đỡ.
Thạch Nham cũng không khá hơn, trên vai bị xuyên thủng, vết thương tuy rằng được băng bó, cũng có "Bất Tử Võ Hồn" đang khôi phục, nhưng cũng không phải trong thời gian ngắn có thể tốt hơn.
Vận dụng vũ kỹ "Bạo Tẩu", tác dụng phụ là toàn thân vô lực, hơn nữa hắn hấp thu tinh khí hai người Kim Ma và Đồ Mục còn đang tiêu hóa, thường xuyên bị ý niệm thị huyết, điên cuồng xuất hiện trong lòng, lại còn miễn cưỡng chống đỡ quan sát dấu vết yêu thú phụ cận.
... Hắn so với Địch Nhã Lan còn cực nhọc hơn.
"Tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát đi." Mục Ngữ Điệp ôn nhu thở nhẹ, từ bước chân Địch Nhã Lan càng lúc càng nặng nề, động tác càng lúc càng chậm, nàng biết Địch Nhã Lan sắp đến cực hạn.
"Được" Thạch Nham hít một hơi, bình tĩnh nói: "Ta tìm chỗ dừng chân."
Nói xong, hắn như viên hầu leo lên một gốc cổ thụ, muốn tìm một chỗ cành lá rậm rạp để ẩn thân.
Đứng ở trên cổ thụ kia, Thạch Nham nhìn quanh bốn phía, đột nhiên ồ nhẹ một tiếng, nhờ vào nhánh cây lắc lư ở trong rừng, hắn chậm rãi di chuyển về phía một gốc cổ thụ chết héo.
Rể cây cổ thụ kia rất to, nhánh cây đã khô, không có một chút hơi nước, đã chết rất nhiều năm.
Dọn sạch nhánh cây, đi vào trên một nhánh cây khô của cổ thụ khô héo, Thạch Nham nhìn kỹ xuống, đột nhiên kinh hỉ nói: "Cổ thụ này có ánh sáng từ phía trên chiếu xuống, rể cây có chỗ trống, đủ ba người chúng ta ngồi xuống. Nơi này rất không tệ, các ngươi nghỉ một chút, lát nữa lại lên đường."
Phía trên cổ thụ rất hẹp, rể cây thô chắc, phía trên thân cây có chỗ trống, đủ để cho một người bình thường hạ xuống. Cổ thụ cao mười mét, Thạch Nham và Địch Nhã Lan có thể rất nhẹ nhàng đi xuống, hơn nữa có một sợi dây thừng, Mục Ngữ Điệp hạ xuống cũng không khó khăn.
Địch Nhã Lan vừa nghe có chỗ tốt, cũng không nghỉ ngơi nhiều, vội la lên: "Vậy chúng ta nhanh chóng đi vào, nơi này yêu thú hoành hành, nếu như bị yêu thú chú ý, vậy sẽ rất phiền toái."
"Được, đưa dây thừng cho ta, ta đưa Mục tiểu thư xuống trước."
...
Hai phút sau.
Ba người Thạch Nham, Địch Nhã Lan, Mục Ngữ Điệp, cùng nhau ngồi xuống chỗ thân rễ bên trong cổ thụ.
Nhiều đốm sao sáng trên đỉnh hốc cây, tiếng rống yêu thú từ xa truyền đến, nghe mà khiến lòng người sợ hãi.
Ba người đều không có nói chuyện.
Hai người Mục Ngữ Điệp và Địch Nhã Lan, trong lòng đều rất đau buồn.
Dọc theo đường đi, hai nàng và ba người La Hào gắn bó làm bạn, trải qua rất nhiều hung hiểm, cho tới bây giờ nơi này lại chỉ còn lại có hai nàng, còn không biết có thể chạy thoát đuổi giết hay không.
Đồng bọn từng người rời khỏi, truy binh liên tục không buông tha, có lẽ ngày mai người Ám Minh, Lão Nha sẽ biết rồi đuổi theo, có lẽ ngày mai các nàng sẽ bị làm nhục...
Loại cảm giác không có ngày mai, khiến cho hai người Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan, không nhìn thấy một chút hy vọng, hoảng sợ không chịu nổi dù chỉ một ngày.
Thạch Nham còn đỡ, thời gian hắn và ba người La Hào ở chung cũng không dài, còn không có xây dựng được cảm tình, mặc dù ba người chết nhưng hắn không tới mức cực kỳ bi thương, vẫn có thể bảo trì bình tĩnh như trước.
Nhưng mà La Hào bỏ mình, vẫn khiến hắn cảm thấy có chút tiếc nuối, dù sao mấy ngày nay La Hào đối với hắn quả thật không tệ, ban đêm mỗi ngày lấy trường trọng lực huấn luyện hắn. Hắn tự nhiên biết ban đêm mỗi ngày La Hào phóng ra trường trọng lực, cần tiêu hao tinh lực rất lớn, La Hào có thể đối với hắn như vậy, hắn đã chịu một phần nhân tình.
Hơn nữa khi hắn nghe nói La Hào bỏ mình, còn có liên quan đến Mặc gia, hắn liền cảm thấy mình phải chịu chút trách nhiệm.
Yên lặng nhớ kỹ Ám Minh, Lão Nha dong binh đoàn, Mặc gia ba thế lực lớn, Thạch Nham quyết định ngày sau phải trả thù thật tàn nhẫn đẫm máu ba thế lực này.
Nhưng mà liếc mắt nhìn Địch Nhã Lan, Mục Ngữ Điệp, Thạch Nham lại hơi nhíu mày, sắc mặt hai nàng không có sức sống, vẻ mặt tuyệt vọng, hình như ngay cả ý chí chiến đấu cũng không có.
Hắn biết ba người La Hào bỏ mình, là đả kích rất lớn với hai nàng, nhưng mà nơi đây còn cách Thương Minh một đoạn đường, nếu lúc này hai nàng ngay cả một chút ý chí chiến đấu cũng không có, các nàng tuyệt đối trốn không thoát một kiếp này!
Trầm ngâm một chút, Thạch Nham cảm thấy mình phải làm gì đó, nhìn chằm chằm hai nàng nhìn trong chốc lát, dần dần hắn có biện pháp...
Vị trí trống trong cổ thụ này, trùng hợp có thể để ba người ngồi xếp bằng, nhưng mà lúc ba người ngồi xếp bằng, giữa chân với chân chỉ có một khe hở nho nhỏ, thân cận nhau đều có thể cảm giác được hơi nóng từ trên đùi đối phương.
Ban đầu Thạch Nham hai chân co lại một chỗ, cách một khe hở nho nhỏ nước giếng không phạm nước sông với hai nàng, giống như là phân biệt rõ ràng.
Đột nhiên.
Hai chân Thạch Nham hơi duỗi chân ra, chân trái tự nhiên mà dán lên đùi phải Địch Nhã Lan, đùi phải tự nhiên mà dán lên chân trái Mục Ngữ Điệp, hắn cảm nhận được rõ đùi hai nàng một cái là khỏe đẹp mạnh mẽ, một cái là đẫy đà mềm mại, xúc cảm đang cực kỳ tinh tế cảm thụ.
Thạch Nham động tác nhỏ có vẻ vô tình, nhưng mà hai nàng lại đều có chút phản ứng.
Địch Nhã Lan ngẩng đầu, trừng mắt liếc mắt nhìn hắn, rồi không nói thêm cái gì.
Nhưng Mục Ngữ Điệp hiển nhiên có chút ngượng ngùng, khuôn mặt ửng hồng, hơi ngại ngùng, lặng lẽ dời chân trái mình, muốn giữ chút khoảng cách với chân phải Thạch Nham.
Nhưng mỗi khi nàng kéo ra khoảng cách, Thạch Nham liền không chút khách khí chiếm lấy, lại dựa vào chân trái của nàng.
Sau ba lượt, Mục Ngữ Điệp trong lòng chán nản, biết Thạch Nham là cố ý chiếm tiện nghi của nàng, nhưng cũng đành chịu, mắc cỡ đỏ mặt, âm thầm cắn răng mắng Thạch Nham hỗn đản.
Nhưng mà để Thạch Nham làm như vậy, bi thương trong lòng Mục Ngữ Điệp lại lặng lẽ biến mất, nàng còn nhớ oán hận chửi rủa Thạch Nham, thì tạm thời quên mất đoàn người La Hào chết thảm.
Địch Nhã Lan mắt sáng nhìn hết mọi động tác nhỏ của Thạch Nham, nàng hình như nhìn ra cái gì, chẳng những không có ngăn cản, còn kỳ quái nhìn Mục Ngữ Điệp, tựa hồ muốn nói Mục Ngữ Điệp có chút khác lạ.
Dưới ánh mắt Địch Nhã Lan, Mục Ngữ Điệp trong lòng ngượng ngùng, mặt càng đỏ hơn, âm thầm tức giận, trợn trừng liếc mắt Thạch Nham bên cạnh.
Thạch Nham từ từ nhắm hai mắt, giống như tất cả động tác nhỏ đều là vô tình, hô hấp hắn đều đều, dường như đã sớm ngủ.
"Giả bộ! Cố giả bộ đi! Chờ ta khôi phục, xem ta có tìm ngươi tính sổ không!" Mục Ngữ Điệp nhẹ nhàng cắn răng, cảm thụ được hơi nóng trên đùi Thạch Nham, ngay cả cổ cũng đỏ hết, chỉ có thể trong lòng một lần nữa thầm oán.
Thạch Nham đương nhiên không ngủ.
Hắn từ từ nhắm hai mắt, tinh tế cảm thụ xúc cảm đùi hai nàng khác nhau, trong lòng đang âm thầm so sánh.
Địch Nhã Lan đùi khỏe đẹp, Mục Ngữ Điệp đùi đẫy đà lại rất co dãn, mỗi thứ một vẻ, không ai hơn ai, Thạch Nham chỉ cảm thấy đùi hai người đều tốt lắm, cảm giác tuyệt vời quả thực ngang nhau.
So sánh như thế trong chốc lát, hắn dần dần chút tâm viên ý mã, dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng hình như bị kích động.
Huyệt đạo trong cơ thể, từng đợt lực lượng tiêu cực nhè nhẹ lặng lẽ phóng ra, từng chút phóng đại dục vọng của Thạch Nham...
Hô hấp hắn lặng lẽ dồn dập hơn, trong lòng lại không có ý niệm thị huyết, điên cuồng, chỉ còn một dục vọng chiếm hữu thuần túy nhất, dục vọng kia càng kiềm chế lại càng là khó có thể khống chế.
Thạch Nham dần dần mê mang...
Mục Ngữ Điệp bỗng nhiên bừng tỉnh, thở nhẹ nói: "Lan tỷ, tên này có chút không ổn, hình như lại giống lúc trước."
Thạch Nham hô hấp dồn dập, trên trán mồ hôi túa ra, thân hình nhẹ nhàng run lên, như là ở cố gắng khống chế cái gì.
Hai nàng Địch Nhã Lan và Mục Ngữ Điệp, chân dán sát hắn, dị trạng trên người hắn, Địch Nhã Lan cũng cảm thấy được.
Nhìn chằm chằm Thạch Nham nhìn trong chốc lát, Địch Nhã Lan mặt đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Giống như trước kia, trước kia hắn muốn giết người, bây giờ lại là, lại là..."
"Là cái gì?" Mục Ngữ Điệp kinh ngạc.
"Hắn hiện tại là muốn ăn người..." Địch Nhã Lan đáp một câu, cũng có chút ngượng ngùng, nói lẩm bẩm rất nhỏ.
"Ăn người?" Mục Ngữ Điệp biến sắc, cả kinh nói: "Cái này càng nghiêm trọng a! Tại sao có thể như vậy? Hắn có phải sẽ giống như yêu thú không? Lan tỷ, hắn có thể ăn hai chúng ta không, lúc này nên làm cái gì bây giờ?"
Nàng hiển nhiên không có hiểu được ý thật sự trong lời Địch Nhã Lan.
"Nha đầu chết tiệt, ngươi nghĩ đến cài gì?" Địch Nhã Lan xì một câu, biểu tình lúng túng nói: "Hắn là muốn động dục."
Mục Ngữ Điệp ngẩn ra, chợt hiểu ra khuôn mặt quả thực đỏ như máu, ấp úng nói: "Lan tỷ, ta, ta đạn cầm, giúp hắn giảm bớt giảm bớt. Ngươi, ngươi muốn đi ra ngoài trốn không? Ta, ta cũng phải đi ra ngoài một chút..."
"Ừm, ta đưa ngươi ra ngoài." Địch Nhã Lan gật đầu, mắt đẹp lưu quang lóe ra, sẽ bay lên.
Nhưng vào lúc này!
Thạch Nham bỗng nhiên mở to mắt, đôi mắt che kín tơ máu, giống như dã thú đột nhiên ôm lấy Địch Nhã Lan.
Hốc cây vốn không rộng lắm, sau khi Địch Nhã Lan bị ôm lấy, thân thể mềm mại bị đè lên vách cây, muốn chạy cũng chạy không thoát.
"Hỗn đản! Mau buông tay!" Địch Nhã Lan la hoảng lên, "Nha đầu chết tiệt kia, giúp ta đẩy hắn ra! Mau!"
Mục Ngữ Điệp vẻ mặt kinh hoảng, đưa tay muốn đẩy Thạch Nham, nhưng Thạch Nham giống như bàn thạch, đứng ở đàng kia bất động như núi, bất luận nàng kéo thế nào, Thạch Nham cũng không chút di động.
Địch Nhã Lan một ngày nay mỏi mệt đến cực điểm, Tinh Nguyên còn chưa khôi phục, bị Thạch Nham ôm mạnh lấy, nàng lại giãy dụa không được.
"Xoẹt!" Tiếng y bạch bị xé rách, ở trong hốc cây yên tĩnh có vẻ hơi chói tai.
Địch Nhã chỉ cảm thấy mông chợt mát lạnh, lập tức biết được váy ngắn dưới thắt lưng không còn nữa, không đợi nàng phản ứng lại, một con bàn tay to đã đưa vào khe sâu của nàng, mà lại bắt đầu dùng sức xoa bóp.
"Hỗn đản!" Địch Nhã Lan hạ thấp thanh âm kêu lên sợ hãi, hơn nữa nói với Mục Ngữ Điệp: "Mau! Ngăn hắn lại, tên này bị dục vọng làm cho đầu óc choáng váng."
"Ta, ta ngăn không được hắn à." Mục Ngữ Điệp vừa dùng sức đập lên lưng Thạch Nham, vừa hoảng sợ bất an kêu lên.
"A..." Khe sâu bị ngón tay xâm phạm, Địch Nhã Lan chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, nhịn không được bắt đầu rên rỉ, hai tay giãy dụa cũng dần dần không còn khí lực.
"Ta không kêu a, ngươi còn không nhanh nghĩ biện pháp, úc..." Địch Nhã Lan cảm thấy mình phản kháng càng lúc càng vô lực, ngay cả thanh âm cũng dần dần kỳ quái.
"Lan tỷ, không, không còn kịp rồi." Mục Ngữ Điệp lắp bắp, đôi mắt đầy sợ hãi.
"Cái gì, cái gì không kịp?" Địch Nhã Lan ngẩn ngơ.
Ngay sau đó, nàng liền cảm thấy trong thân thể đột nhiên có thêm một vật cứng, thân thể mềm mại run lên, Địch Nhã Lan lập tức biết được chống cự đã mất tác dụng.
Một cảm giác kỳ diệu, đột nhiên từ trong thân thể nàng tràn ra, dần dần bao phủ lý trí của nàng...
Ai, mà thôi, mà thôi, cũng không biết ngày mai còn có thể tiếp tục sống hay không, coi như tiện nghi tiểu tử này đi...
Vật kia mạnh mẽ đâm sâu vào, đánh tan toàn bộ phòng tuyến thân thể và tâm lý của nàng, Địch Nhã Lan một tay dùng sức che miệng, vật kia đâm sâu vào lại hô nhẹ lên "Ô ô".
Mục Ngữ Điệp trên khuôn mặt kinh hoảng, ngơ ngác nhìn động tác nóng bỏng của hai người.
Trước mặt của nàng, Thạch Nham đang ra sức xâm phạm Địch Nhã Lan, bị Thạch Nham xâm phạm, Địch Nhã Lan hiển nhiên không có bao nhiêu sức chống cự, mà từ từ cũng bị mê mang, hơn nữa còn chủ động đẩy mông, bắt đầu phối hợp động tác của Thạch Nham.
"Các ngươi, các ngươi, hai người các ngươi..."
Mục Ngữ Điệp khuôn mặt quả thực đỏ như gấc, trơ mắt nhìn hai người ở không gian nhỏ hẹp hoạt động ở tư thế đứng, một hình ảnh nóng bỏng này đánh sâu vào trong nhận thức của nàng.
Mục Ngữ Điệp ngây ngốc ở đàng kia, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
...
...
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Phong™