Trận Pháp Tông Sư Dị Giới Tung Hoành Tác giả: Nghĩa Hải Tình Thiên
Chương 16: Không gian hệ ma pháp sư
Dịch: jasonle
Nguồn: Tàng Thư Viện
A, Bối Toa tiểu thư, không biết ma pháp sư không gian hệ và dược tề sư ở Ma Huyễn Đại Lục thì cái nào hơn ?
Kuno gãi gãi đầu, tò mò hỏi, trong nhận thức của hắn, có thể phối chế các loại dược liệu sang quý mới là tồn tại cao quý nhất trên đại lục.
- Tuyệt đối chỉ hơn chứ không kém !!!
Bối Toa trịnh trọng, giọng nói thập phần kiên định.
- Mặc dù ma pháp sư có thể điêu khắc ma pháp trận danh tiếng lớn nhưng rất ít, hơn nữa không gian hệ ma pháp sư càng hiếm hơn, không như dược tề sư, số lượng rất lớn, nếu theo thống kê thì một ngàn người mới xuất hiện được một ma pháp sư cao cấp, mà một vạn ma pháp sư cao cấp mới miễn cưỡng có thể xuất hiện một ma pháp sư không gian hệ….Ma pháp sư không gian hệ như phượng mao lân giác, cực kì ít, đó cũng là một phần lí giải tại sao trên Ma Huyễn Đại Lục, ma pháp sư không gian hệ lại lại là một tồn tại cao quý như vậy.
- Bất cứ vật phẩm gì, chỉ cần có dấu ấn của ma pháp sư không gian hệ, giá cả lập tức tăng vọt…..Ngươi biết trước đây ở nhà đấu giá An Bố La, ngươi ta đấu giá một cái không gian giới chỉ bao nhiêu tiền không ?
- Không biết !!!
Thương Nanh và Khố Nặc lắc lắc đầu, bọn hắn trước đây cơm còn không có mà ăn, có thời gian chú ý mấy thứ đó sao ?
Bối Toa kích động nói:
- Tám vạn kim tệ….bây giờ càng vô giá. Hơn nữa đó còn chưa tính là gì, nếu không gian giới chỉ không chỉ có thể chứa trang bị mà còn có khả năng tăng phúc, là một ma pháp vật phẩm….giá càng thêm khủng khiếp.
- Wow, nếu như ngươi nói, ta thật là…..Ha ha, chúng ta phải đi ăn mừng một phen, đi, kiếm nơi nào ăn thôi.
Thương Nanh cố ý tỏ ra vô cùng kinh hỉ, hắn hào sảng cười ha hả.
Hắn thân là trận pháp tông sư, đối với tác dụng của trận pháp nắm rõ như lòng bàn tay, thấy đã an toàn vượt qua kiểm tra, hắn vội vàng nói sang chuyện khác, cánh tay cũng rất tự nhiên…..khoác lên vai Bối Toa.
- Hi hi…..Đây là kỳ ngộ vô cùng lớn nha, quả thật đáng ăn mừng….
Bối Toa che miệng cười khẽ, cũng không có phản ứng gì với việc Thương Nanh khoác vai nàng, dù sao hai người đã chơi với nhau từ lúc mặc quần thủng đít tới giờ, cũng đã sớm thành thói quen.
- Tiểu thư….tiểu thư…
Ba người đang vừa đi vừa cười, vô cùng vui vẻ chợt nghe thấy tiếng gọi dồn dập phía sau.
- Giana ?
Bối Toa quay đầu lại, thấy thiếp thân thị nữ của mình, nhất thời cảm thấy kỳ lạ. Hơn nữa bộ dạng Giana vô cùng khẩn trương, trong lòng nàng chợt cảm thấy có chút không tốt.
Giana chạy tới trước mặt Bối Toa, hai tay chống lên đầu gối, vừa thở vừa nói:
- Tiểu thử, không tốt, tộc trưởng biết người đi tìm thiếu gia Tây Mông, giận tím mặt, muốn Giana lập tức đưa người trở về….
- Cái gì ?
Sắc mặt Bối Toa trong nháy mắt biến đổi, từ lúc gia tộc Baruch suy bại, gia gia đã nghiêm cấm nàng tới lui với Tây Mông, ngay cả lần này Bối Toa cũng là lén lút chuồn đi, thấy phụ thân nổi trận lôi đình, Bối Toa nhất thời bối rối, nàng quay lại nói với Tây Mông:
- Tây Mông, ta có chuyện, không đi ăn cơm với ngươi được, ngươi phải tự biết bảo trọng, có thời gian ta sẽ tìm ngươi.
- Được, ngươi bận việc thì cứ đi trước, ta sẽ đợi ngươi rồi mới ăn tiệc.
Thương Nanh cười ha hả gật đầu.
Bối Toa cũng vì nghĩ tới lòng tự trọng của Tây Mông nên chưa từng nói việc Á Đặc Lan gia tộc cấm Bối Toa giao lưu với Tây Mông, nhưng chuyện này từ sớm đã lan truyền khắp thành A Tư Lan Nạp, Thương Nanh nào có thể không biết ?
- Không được chơi xấu nha
Bối Toa vừa chạy vừa quay đầu bỏ lại một câu, rồi vội vàng chạy về.
Thương Nanh kinh ngạc đứng chết trân, tới lúc thân ảnh Bối Toa hoàn toàn biến mất, hắn mới thu hồi ánh mắt, cười khổ. Không thể không nói, đoạn tình cảm của Bối Toa và Tây Mông thực vô cùng thuần khiết, hắn biết giờ thân phận hắn cách xa Bối Toa, đồng thời cũng hiểu nỗi khổ của gia tộc Á Đặc Lan. Nhưng….Thương Nanh bây giờ đã khác, nói cách khác, Tây Mông đã khác, chỉ một thời gian nữa, hắn sẽ khiến gia tộc Á Đặc Lan, thậm chí cả A Tư Đặc Lan thành thay đổi cách nhìn….
- Chúng ta đi thôi..
Thương Nanh thản nhiên nói
- Dạ, thiếu gia
….
Thương Nanh cùng Kuno lần này không trở về khu phố nghèo, ở đó chỉ có những lều cỏ, bọn hắn chẳng có gì mà lưu luyến. Hai người tới khách sạn, thuê một phòng, rồi ở lại.
Với nghệ thuật kiến tạo trận pháp của Thương Nanh, dù là trận pháp cấp 9, hắn cũng có thể tự tin bố trận, sở dĩ hiện tại hắn khác trước, tiến cảnh sẽ không dừng vì đơn giản hắn đã tốn cả một kiếp nghiên cứu về trận pháp, giờ chỉ cần đả thông kinh mạch, tu luyện trận nguyên, tự nhiên hắn có thể một lần nữa kiến tạo trận thành di động, tự nhiên như nước chảy thành sông vậy.
Sau khi bố trí mọi việc, Thương Nanh bắt đầu viết ra một danh sách dài các loại dược liệu, sau đó hắn giao cho Kuno đi thu mua, mặc dù Thương Nanh có ký ức về Ma Huyễn Đại Lục, nhưng giá cả dược liệu thì không biết, nếu cứ phóng tay mua bừa thì một ngàn tám trăm kim tệ đánh bạc được sẽ thoáng chốc bay biến, giao cho Kuno vẫn là tốt hơn.
Ngày hôm sau, Thương Nanh cả ngày ngồi trên giường, suy nghĩ cách tu luyện ma lực, mặc dù tinh thần lực của Thương Nanh vô cùng khủng khiếp, tu luyện cũng sẽ suôn sẻ hơn người khác, nhung kiếp trước Thương Nanh vốn chỉ chú tâm vào trận pháp, có trận pháp phụ trợ, hắn tu luyện cực kỳ thần tốc, hiện tại phải tu luyện kiểu này khiến hắn buồn bực không thôi.
Điên cuồng tu luyện, thoáng chốc đã qua ba ngày, tới lúc Kuno vác một bó dược thảo và một cái lò luyện đan nhỏ về đặt trước mặt, Thương Nanh mới cảm thấy vui vẻ một chút, hiện tại, bước đầu tu luyện, hắn cần phải đả thông được hai huyệt vị tương thông với Nhâm Mạch là Thiên Trung cùng Khí Hải….thành công, hắn có thể bố trí một loại trận pháp tụ linh sơ cấp.
Luyện đan là kiến thức cơ bản của người tu chân, mặc dù luyện đan thuật của Thương Nanh chưa thể sánh bạng tạo nghệ của hắn ở Trận Pháp, nhưng luyện chế mấy cái đơn dược cấp thấp thì quá sức dễ dàng, hơn nữa Tây Mông còn là ma pháp sư hỏa thuộc tính, luyện đan đối với Thương Nanh mà nói, thực chẳng có gì cần suy nghĩ.
Thương Nanh sai Khố Nặc ra cửa thủ hộ, cấm không cho ai vào quấy rầy, sau đó khoanh chân ngồi tĩnh tâm một lúc sau, trên tay hắn, ngọn lửa chậm rãi tích tụ, sau đó khẽ động đưa ngọn lửa nhập vào đan lô, tinh thần lực cực mạnh lan tỏa, khống chế hỏa hậu, tay còn lại không nhanh không chậm, đưa dược liệu vào đan lô theo quy tắc nhất định…
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Trận Pháp Tông Sư Dị Giới Tung Hoành Tác giả: Nghĩa Hải Tình Thiên
Chương 17: Trò chuyện!
Dịch: jasonle
Nguồn: Tàng Thư Viện
Kuno rất nghe lời, hắn yên tĩnh chờ đợi Thương Nanh, thời gian nhanh chóng trôi đi, Kuno lúc này nhắm mắt, im lặng vểnh tai nghe ngóng, bộ dạng hắn trông như đang ngủ gật vậy.
Chợt !!!
Mũi Kuno chợt hít hít, hắn kinh ngạc mở mắt, hắn ngửi thấy một mùi hương thơm ngát.
Kuno vội vàng đứng dậy, thần sắc có chút kích động, phải biết rằng ở Ma Huyễn Đại Lục, địa vị của dược tề sư vô cùng tôn quý, ai cũng là quý tộc cao cao tại thượng, nói cách khác, chỉ có những quý tộc có địa vị mới có thể đặt quan hệ với các dược tề sư.
Kích động qua đi, khuôn mặt Kuno lại lộ ra vẻ nghi hoặc, luyện dược sư nếu tới A Tư Đặc Lan thành, hẳn là sẽ vô cùng náo nhiệt, sao có thể trọ tại cái nhà trọ của lão Kiệt Khắc này.
Hắn sửng sốt suy nghĩ một hồi, sau đó vội vàng chun mũi hít hà.
Buồn cười thay, hắn hít hà một hồi lại quay đúng về cái cửa phòng thiếu gia, không ngờ mùi thơm chính từ trong phòng phát ra.
Hắn ngơ ngẩn gãi đầu, sau đó trợn mắt, kinh ngạc lắp bắp:
- Mùi hương rõ ràng từ trong phòng thiếu gia bay ra !!!
Kuno đột nhiên cả kinh, thiếu gia chẳng phải nói là chế thuốc sao, chẳng lẽ thiếu gia cũng là một dược tề sư ? hắn vội vàng giơ tay, định gõ cửa, chợt nghĩ lại, thiếu gia có nói, nghiêm cấm quấy rầy, vì thế hắn lập tức tự kiềm chế, hạ tay xuống.
Trong phòng, Thương Nanh khoanh chân ngồi dưới đất, bên cạnh hắn, một núi dược liệu lớn nhỏ ban đầu sớm biến mất, còn lò đan nhỏ trước mặt thì đã mở lộ ra ba viên đan dược nhỏ màu xanh đang lẳng lặng nằm đó, mùi thơm nồng đậm chính là nó phát ra.
- Ha ….
Thương Nanh thở phào, khuôn mặt đầy mỏi mệt, nhưng cũng có vài phần mừng rỡ, do tác dụng của ngọn lửa, thân thể của hắn cũng đỏ rực, lần này luyện đan vô cùng nguy hiểm, có vài lần suýt chút nổ lò, bất quá nhờ vào tinh thần lực dị thường cường đại của Thương Nanh thao túng, cuối cùng hắn thành công luyện chế ra ba khỏa Lục Nguyên Đan.
- Kuno, vào đi
Thương Nanh chậm rãi đứng dậy, khẽ cử động cơ thể cho thoải mái, sau đó gọi
Thấy thiếu gia gọi, Kuno vội đẩy cửa phòng chạy vào, hắn lắp bắp hỏi:
- Thiếu gia…..thiếu gia luyện dược ?
- Dược ? Ha ha, không phải.
Thương Nanh cười khổ lắc đầu, hắn trầm ngâm suy nghĩ chốc lát rồi nói tiếp:
- Ta chỉ luyện chế vài khối đan dược mà thôi !!!
Thấy thiếu gia nói vậy, Kuno không khỏi thất vọng, hắn nghĩ nếu thiếu gia thực là dược tề sư, vậy sinh hoạt của bọn họ sau này thực khỏi cần lo lắng.
Mặc dù Kuno thất vọng, nhưng hắn vẫn đưa tay cầm một viên Lục Nguyên Đan, hít hà rồi tò mò ngắm nghĩa, rồi hắn nói:
- Thiếu gia, đan dược này của thiếu gia còn thơm hơn cả dược tề mà các dược tề sư chế tạo….
- Đúng, đan dược cũng coi như một loại dược tề, chỉ bất quá dược tề chỉ cần phối hợp đơn giản là tạo thành, còn đan dược thì luyện chế vô cùng khó khăn, nếu phải so sánh thì nếu chế tao dược tề khó một, thì luyện đan dược còn khó gấp trăm lần.
Thương Nanh tự tin nói…
- A….như vậy có nghĩa là thiếu gia là dược tề sư ?
Nghe Thương Nanh nói vậy, Kuno kinh ngạc đứng bật dậy, mừng như điên nói…
- Cái này…cũng xem như vậy đi.
Thương Nanh đối với cái đám dược tề sư chó má của Ma Huyễn Đại Lục vốn không ưa gì, vì thế hắn cũng không buồn giải thích, ầm ừ cho xong.
- Chỉ với thân phận dược tề sư của thiếu gia, nhất định chúng ta sẽ có tương lai tốt lành …
- Uhm…
Thương Nanh không nói gì, chỉ cười cười, hắn thực ra không phải dược tề sư, nhưng tương lai tốt lành cho hắn và Kuno thì hắn nắm chắc, hắn nghĩ ngợi chốc lát rồi chợt hỏi:
- Kuno, chúng ta còn bao nhiêu kim tệ ?
- Lần trước mua hết danh sách dược liệu của thiếu gia, tổng cộng tốn hết một ngàn một trăm năm mươi kim tệ, vừa nãy ta cũng trả một tháng tiền thuê phòng là ba trăm kim tệ, bây giờ chúng ta còn ba trăm năm mươi kim tệ.
Kuno tính toán chốc lát rồi nói.
- Mua dược liệu thực sự rất tốn tiền….
Thương Nanh rung động nói.
- Hiện chúng ta chỉ còn hơn ba trăm kim tệ, không bao lâu nữa sợ rằng chúng ta lại phải đi ăn xin kiếm sống.
Kuno bất đắc dĩ nói.
- Ba trăm kim tệ có thể chống đỡ thêm được một thời gian, ta nghĩ chúng ta cần phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được.
Thương Nanh cười khổi một tiếng, an ủi.
- Đi, chúng ta ra ngoài đi dạo, ta quyết định mua cho ngươi một món binh khí vừa tay.
Thương Nanh ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
- Binh khí ?
Kuno còn tưởng mình nghe lầm, bản thân hắn không phải chiến sĩ, không phải ma pháp sư, mua binh khí làm gì ?
- Đúng !!!
Thương Nanh gật đầu.
- Ngươi có tư chất thiên phú, sức mạnh vô cùng, thời gian tới ta sẽ dạy ngươi cách tu luyện.
- A…
Vẻ mặt Kuno đầy vẻ đau khổ, hắn cầu khẩn:
- Thiếu gia, ngài tha cho ta đi, ta là dạng người gì ngươi không biết sao, ta rất nhát gan, cũng không có khát vọng gì, chỉ hy vọng mỗi ngày ăn no là được, nào dám hi vọng cao xa trở thành chiến sĩ…
Nghe vậy, Thương Nanh nhíu mày, mắng:
- Chúng ta vì sao lại không ăn đủ no, còn không phải vì không có thực lực sao, nếu giờ ngươi là một chiến sĩ cường đại, đừng nói cơm no, coi như mỗi ngày ngươi ăn sơn hào hải vị cũng rất đơn giản.
- Kuno, nhân sinh trên cõi đời này, ai cũng phải có khát vọng, thiếu gia ta không cần ngươi mạnh mẽ hơn người, chỉ cần ngươi có bao nhiêu năng lực cũng phải tận dụng bằng hết, leo được càng cao càng tốt, ngươi hiểu chưa ?
Kuno nhìn hắn, gãi gãi đầu….
Thương Nanh chán nản nói:
- Ngươi nhìn tình cảnh chúng ta bây giờ, hiện tại ở A Tư Đặc Lan thành có rất nhiều người đang nhìn chúng ta, nếu chúng ta cứ làm phế vật, bọn họ nhất định sẽ không để yên.
Thương Nanh dừng lại một chút rồi lại nói:
- Giờ chúng ta không lo áo cơm, nhưng sắp tới con đường phải đi sẽ ngập gió tanh mưa máu, ngươi hiểu chưa ?
Nghe Thương Nanh nói, Kuno chợt nghiêm mặt, hắn đã loáng thoáng hiểu ra một chút, hắn biết Thương Nanh nói không sai, nếu sau này họ vẫn cứ yếu đuối như vậy thì khi gia tộc Rand đối phó họ họ sẽ phải làm sao ?
- Thiếu gia, người muốn Kuno làm gì
Tâm tình Kuno phảng phất đã xảy ra biến hóa, hắn trầm giọng nói.
- Thiếu gia ta sẽ dạy ngươi tu luyện, ta không hy vọng xa vời về tương lai, ta không hy vọng ngươi có thể giúp ta, chỉ mong ngươi có năng lực tự bảo vệ bản thân, mặc dù chúng ta không phải thân sinh huynh đệ nhưng cũng coi như bạn bè cùng nhau lớn lên, ta không muốn ngươi bị thương tổn.
Thương Nanh nói.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Trận Pháp Tông Sư Dị Giới Tung Hoành Tác giả: Nghĩa Hải Tình Thiên
Chương 18: Sơn hà phủ
Dịch: jasonle
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nghe Thương Nanh nói, cặp mắt Kuno chợt lóe sáng, ánh mắt tràn đầy ấm áp, hắn chưa bao giờ nghĩ thiếu gia lại coi mình như huynh đệ, nghe những lời này, hắn cảm thấy những đau khổ mấy năm phải chịu đựng thực rất đáng giá, hắn thầm hứa sẽ cố gắng, cố hết mình để không khi nhục hai chữ huynh đệ của thiếu gia.
- Thiếu gia, ta rõ rồi, Kuno sẽ chăm chỉ tu luyện.
Kuno kiên định gật gật đầu, thành khẩn nói.
- Ừ, bây giờ còn sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.
Thương Nanh nói, sau đó vừa cười vừa đi ra ngoài.
Trên đường đi, Thương Nanh ngó chỗ này một tí, ngó chỗ kia một chút, Kuno thì lẽo đẽo bám sát sau lưng, thỉnh thoảng hắn lại nhíu mày, tựa như đang suy nghĩ gì vậy.
Thương Nanh thấy Kuno trầm tư, bất đắc dĩ cười cười, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Kuno mặc dù đồng ý tu luyện, nhưng khẳng định hắn vẫn chưa thông tất cả, cũng cần một thời gian để hắn chậm rãi thích ứng.
- Kuno, ngươi cảm thấy vũ khí loại nào hợp tay với ngươi.
Thương Nanh đột nhiên quay đầu lại hỏi Kuno
- A…
Kuno ngẩn người rồi ngây ngô cười, trả lời:
- Thiếu gia, Kuno chẳng có ưu điểm gì, chỉ có ăn nhiều, sức lớn, cứ kiếm cái gì càng nặng càng tốt, nhưng không có cũng được vì vũ khí thực rất đắt mà chúng ta cũng không còn nhiều kim tệ.
Thương Nanh mỉm cười, vỗ vỗ vai Kuno:
- Kim tệ sao, ngươi khỏi cần quan tâm, quên mất hơn ngàn kim tệ của chúng ta từ đâu ra sao, coi như tiêu hết chúng ta cũng có thể đi…..kiếm thêm một hai lần, hơn nữa ta còn miễn cưỡng có thể coi là một dược tề sư.
- Vậy thì chúng ta mua vũ khí cao giai, ta rất muốn có cái cảm giác phá hủy mọi vật, thiếu gia, nói thật ta rát muốn trở thành một chiến sĩ cường đại…
Kuno xấu hổ nói.
Nghe vậy, Thương Nanh liếc mắt nhìn Kuno, sau đó bĩu môi
Hắn lại lượn lờ một chút, sau đó đi vào một tiệm binh khí khá lớn.
- Hoan nghênh quý khách quang lâm !!!
Thấy có người vào, một cô gái vội vàng khom người, nhiệt tình ho, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, nở nụ cười đầy….chuyên nghiệp.
Nhưng khi ánh mắt nhìn vào Thương Nanh và Khố Nặc thì ánh mắt nàng lại trở nên vô cùng quái dị.
- Ngươi…không phải Tây Mông sao ? Lá gan ngươi cũng thực lớn !!
Vị tiểu thư khẽ kinh hô.
- Đúng, chính là hắn, ngươi cẩn thận giữ chân bọn họ, ta lên lầu bẩm báo.
Nàng thì thầm nói với một cô nương bên cạnh, sau đó lại tươi cười đi lên lầu.
- Tiên sinh, xin hỏi muốn mua binh khí loại gì ?
Vị tiểu thư bán hàng ôn nhu nói.
Thương Nanh vẫn cười vô cùng dửng dưng, hắn nhìn về phía Kuno
- A…binh khí loại gì cũng được, miễn là càng nặng càng tốt.
Kuno cười cười, sau đó lại bỏ thêm một câu:
- Tốt nhất là giá cả mềm một chút…
Vị tiểu thư bán hàng chợt lộ ra một tia khinh bỉ, nhưng nàng đã lăn lộn lâu năm, không lộ ra ngoài, chỉ che miệng cười khẽ:
- Cách ngài chọn binh khí thực rất kỳ lạ, ta chưa từng thấy ai thú vị như vậy.
Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng thầm mắng:
“Hừ, đúng là một con quỷ nghèo, dám chạy tới tiệm binh khí lớn nhất của A Tư Đặc Lan thành để mua binh khí, thực đúng là tự rước lấy nhục.
- Cứ việc đem các loại vũ khí tốt của cửa hàng các ngươi tới, giá cả không thành vấn đề.
Thương Nanh nói.
- Dạ, xin mời theo ta
Tiểu thư bán hàng mỉm cười, sau đó vặn vẹo bờ eo uốn éo đi trước dẫn đường.
- Đây là Man Vương Cự Linh Chùy, nặng 45 kg, ngươi thử xem, nếu nặng quá thì chúng ta còn có loại nhỏ hơn.
Tiểu thư bán hàng mỉm cười chỉ vào một chiếc chùy nói.
- Được…
Kuno gật đầu, sau đó đưa tay nắm lấy cán chùy, khẽ phát lực, nhấc bổng cự linh chùy lên, sau đó xoay xoay vài vòng rồi lắc đầu:
- Quá nhẹ !!!
- Quá nhẹ ?
Tiểu thư bán hàng kinh ngạc, nàng biết rằng, Man Vương Cự Linh Chùy này dù một chiến sĩ học đồ cao cấp muốn cầm cũng phải cố hết sức, còn tên Kuno kia, nàng nhìn qua cũng biết hắn không phải là chiến sĩ….
- Thực quá nhẹ…
Thấy tiểu thư bán hàng có chút nghi ngờ mình, Kuno ủy khuất nhìn Thương Nanh nói.
- Ừ…
Thương Nanh nói với tiểu thư bán hàng:
- Huynh đệ ta trời sinh thần lực, man vương chùy này quá nhẹ so với hắn, có vũ khí nặng hơn không ?
Tiểu thư bán hàng khẽ giật mình, chỉ bằng vào sức mạnh nhục thể lại mạnh hơn cả cao cấp chiến sĩ học đồ, cái này thực quá khoa trương…
Thương Nanh thì đứng một bên, hắn cười nhạt, giờ hắn đã chính thức xác định, Kuno tuyệt đối là một nhân tài chiến sĩ ưu việt.
- Có không ?
Thương Nanh hỏi lại
- Nếu ở đây không có loại nào nặng hơn vậy chúng ta đi chỗ khác xem
Nói xong xoay người định rời đi.
- Từ từ
Vị tiểu thư bán hàng giật mình, vội vàng nói:
- Có, chúng ta là tiệm binh khí lớn nhất thành, có thể đáp ứng được ngài.
Nhiệm vụ của vị tiểu thư này là giữ chân hai người bọn họ, vì thế nàng tuyệt đối không để hai người đi, nàng chỉ một cái rìu rất lớn rồi nói:
- Đây là Sơn Hà Phủ, ý là búa có thể xẻ đôi sơn hà, nặng hơn hai trăm cân, không phải trung cấp chiến sĩ trở lên tuyệt đối không thể lay động nó, bất quá ta nghĩ với loại này các ngươi cũng không thể làm nó lay động được, nó quá nặng.
Vị tiểu thử giải thích xong, trên mặt lộ ra một tia ngạo mạn coi thường.
- Để ta thử…
Trong mắt Kuno chợt lộ ra một tia cuồng nhiệt, hắn có vẻ rất thích cái rìu này.
Vị tiểu thư khinh miệt cười, nói:
- Các ngươi cứ tự nhiên.
Trong lòng nàng thầm cười lạnh, con trâu kia dù có vẻ rất bưu hãn, nhưng cái rìu kia thực ra nặng hơn hai trăm cân, so với nó, ngươi còn quá….non.
Vừa nghĩ nàng vừa liếc mắt nhìn về phía cầu thang, thầm mong bọn chưởng quầy mau tới, nàng đã hết cách để ngăn hai người này lại.
Thương Nanh hoàn toàn không để ý tới ánh mắt khinh miệt của thiếu nữ, hắn cười cười nhìn Kuno, Kuno tập trung tinh thần, cánh tay đưa ra có chút nghiêm trọng, sau đó chậm rãi nắm lấy cán búa.
Binh khí nặng hai trăm cân, ngay cả Kuno cũng chưa từng thử qua, hắn quả có chút hồi hộp.
- Lên…
Kuno quát lớn, cánh tay phải phát lực.
- Hừ, thực là một tiểu tử cuồng vọng, ngay cải chiến sĩ cường đại cũng phải dùng hai tay mới nhấc nổi Sơn Hà Phủ,ngươi tưởng to con là ngon sao, chỉ dùng một tay…
Trong nháy mắt, tiếng cười của vị tiểu thư bán hàng im bặt, trước mắt nàng, chiếc Sơn Hà Phủ chậm rãi bị Kuno nhấc lên....bằng một tay…
- Quái….quái vật…
Thương Nanh vô cùng hài lòng, gật gật đầu:
- Kuno, thực sự ta hoài nghi ngươi có phải là người hay không…
- Ha ha, ta từ nhỏ được lão gia nhặt về, cùng thiếu gia lớn lên, sao lại không phải nhân loại…
Kuno vui vẻ nắm cây rìu lớn trong tay, nói.
- Ngươi thấy Sơn Hà Phủ này thế nào ?
Thương Nanh hỏi.
- Dùng một tay thì tốt rồi, nhưng nếu dùng hai tay….thì hơi nhẹ
Kuno thành thật đáp
- Quái vật !!!
Lần này đến lượt Thương Nanh trợn mắt
- Ngươi tuyệt đối sẽ trở thành một chiến sĩ ưu tú
Tiểu thư bán hàng trợn mắt nhìn một hồi rồi lại thu hồi thần sắc ngạc nhiên, sau đó mỉm cười:
- Nếu hai vị hài lòng, vậy xin ra quầy tính tiền.
- Bao nhiêu tiền ?
Hiển nhiên đây là vấn đề Kuno coi trọng nhất, mặc dù hắn rất thích Sơn Hà Phủ, nhưng nếu giá quá cao, hắn cũng sẽ không đành lòng mua.
- Ngài chọn lựa rất sáng suốt, Sơn Hà Phủ này là binh khí nhị cấp, giá ba trăm kim tệ, bất quá chúng ta có thể ưu đãi cho ngài một chút.
Vị tiểu thư ngọt ngào nói.
- Cao….cao vậy sao
Kuno kinh hô, hắn vội vã cầm Sơn Hà Phủ đặt vào chỗ cũ
- Thiếu gia, ta nghĩ thôi đi, đắt quá !!
- Đắt sao !!
Thương Nanh nhún vai cười
- Chỉ cần hợp, kim tệ không thành vấn đề, cầm rìu của ngươi đi, mua !!!
Kuno do dự
- Cầm !!!
Thương Nanh liếc mắt, lạnh giọng
- Dạ..
Kuno không dám trái lời, lại một lần nữa cầm Sơn Hà Phủ lên.
Thương Nanh lúc này mới lại cười:
- Được rồi, đi tính tiền !!
Đúng lúc này…………
- Ha ha, Tây Mông, thật là đi mòn giày sắt tìm không được, đến lúc tìm được chẳng tốn công, hôm nay là tự ngươi chui đầu vào lưới.
Từ phía thang lầu chợt truyền đến một giọng nói lạnh lùng
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Trận Pháp Tông Sư Dị Giới Tung Hoành Tác giả: Nghĩa Hải Tình Thiên
Chương 19: Trò cũ diễn lại
Dịch: jasonle
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nghe thấy tiếng quát phía sau, Thương Nanh ngẩn người, sau đó vội vàng quay đầu lại, thấy một lão già áo xanh cùng hơn mười tên thị vệ tay cầm binh khí đang nổi giận đùng đùng lao tới.
Thương Nanh ngạc nhiên, hắn không nhận ra lão già áo xanh này, càng không nghĩ tới việc có ân oán gì với lão.
Kuno đang đứng sau Thương Nanh cũng ù ù cạc cạc, thần sắc mù mịt, nhưng theo bản năng, hắn vẫn giơ Sơn Hà Phủ ngang ngực, tiến tới che cho Thương Nanh.
- Hừ, ta và ngươi không cừu oán, nhưng ngươi và thiếu gia ta có thù lớn !!!
Lão già áo xanh phẫn nộ quát.
- Thiếu gia nhà ngươi ?
Thương Nanh cúi đầu trầm tư trong chốc lát, rồi thầm giật mình, cười lạnh:
- Thiếu gia nhà ngươi là tên Lai Tư Uy Liêm ngu xuẩn ?
- Khốn kiếp, dám vũ nhục thiếu gia nhà ta, biết thức thời thì ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, nếu không, lão phu cũng sẽ trói ngươi lại giao cho gia tộc Rand, để tộc trưởng xử trí.
Nghe vậy, Thương Nanh chợt cười rộ, khó trách khi mình vào cửa, tiểu thư bán hàng lại có biểu hiện quái dị như vậy, nguyên lai là dẫn dê vào miệng hổ, giữ chân mình.
Lão già áo xanh cười khẩy nói:
- Mấy ngày nay ngươi trốn rất giỏi, gia tộc Rand đã phái nhiều người truy tìm nhưng cũng không tìm được, bất quá ông trời có mắt, đưa ngươi tới tận cửa, tạo điều kiện cho Robert ta lập công…
- Phải không ?
Thương Nanh nheo mắt, cười:
- Có thể lập công hay không còn phải xem bản lãnh của ngươi !!!
Nghe lời nói ngạo mạn của Thương Nanh, lão già áo xanh khinh miệt cười, hắn tự nhiên biết, Tây Mông bây giờ không phải là phế vật trước đây, nhưng thế thì sao ? Thương Nanh bất quá chỉ là sơ cấp ma pháp sư học đồ, huống hồ ma pháp sư muốn thi triển pháp thuật phải mất thời gian ngâm xướng, bọn hắn lại có hơn mười người, dù Tây Mông có muốn cũng không cách nào trốn.
Sắc mặt Thương Nanh cũng có chút căng thẳng, tính toán tìm cách trốn, nhưng hắn thì có thể, có điều hắn không muốn Kuno bị họ bắt, với tính cách của hắn, tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra.
- Ngươi lui về phía sau, để mọi việc ta xử lý
Thương Nanh nói, sau đó đưa tay đẩy Kuno lui lại, hai mắt hắn lấp lóe quang mang, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa.
Kuno lo lắng nói:
- Thiếu gia, ma pháp sư không thích hợp cận chiến, ở đây lại nhỏ hẹp, lại càng bất lợi, để ta !!!
- Lui ra sau !!!
Thương Nanh không đổi giọng, bình thản nhắc lại, hơn nữa trong giọng nói mang theo một sự tự tin cao độ, còn có cả uy áp không thể phản kháng.
Nghe vậy, Kuno hậm hực, không cam lòng lui trở lại.
- Ha ha, hôm nay ta muốn xem, một sơ cấp ma pháp sư học đồ làm thế nào đối phó với nhiều người như vậy.
Lão già áo xanh tự tin cười, phất tay, hơn mười tên thị vệ sau lưng hắn hiểu ý, quát lớn, sau đó giơ gậy sắt trong tay lao về phía Thương Nanh.
Thương Nanh vẫn lãnh đạm đứng yên, mỉm cười, nếu bây giờ sử dụng ma pháp, hắn tuyệt không có phần thắng, nhưng ngoài thân phận ma pháp sư học đồ, Thương Nanh còn có trận pháp gia trì trên cơ thể, hắn còn là một trận pháp tông sư.
Đối với Thương Nanh, chỉ trận pháp là đủ….
Nhìn hơn mười tên đại hán vạm vỡ đang lao tới, Thương Nanh không chút bối rối, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng vẫn treo nụ cười vui vẻ.
Kuno lúc này chợt nhớ ra, ở đổ phường của Obrian, đối mặt với công kích của Gida, thái độ của thiếu gia cũng như vậy, cuối cùng một quyền của Gida lại đánh bay Bahrton, chẳng lẽ….thiếu gia lại giở trò cũ !!!
Nghĩ tới đây, Kuno nhất thời thấy vô cùng hưng phấn
Lão già áo xanh còn lại thì nhàn nhã đứng một bên, một tay đặt sau lưng, tay còn lại vuốt ve chòm râu, trên mặt tràn ngập hàn ý, hắn tựa như đã nhìn thấy cảnh Thương Nanh bị lũ thị vệ hành hung, lăn lộn cầu xin tha thứ vậy, trong lòng bất chợt cảm thấy vô cùng vui vẻ.
- Sát !!!
Hơn mười tên đại hán cầm thiết côn bổ vào Thương Nanh, trong nháy mắt, mười mấy cây thiết côn đã tới sát thiên linh cái của Thương Nanh, trúng đòn này, Thương Nanh khẳng định bị đánh đến nát đầu.
Cảm nhận hơi lạnh và kình phong truyền tới, Thương Nanh hít một ngụm khí lạnh, hắn không dám tưởng tượng, bị trúng đòn này thì hắn sẽ thành bộ dạng gì.
- Tốt, đánh mạnh vào !!!
Thấy một màn trước mắt, lão già áo xanh vỗ đùi, lớn tiếng hò hét.
Nhưng !!!
Chỉ trong nháy mắt, lão già áo xanh chợt thấy hoa mắt, khi hắn định thần lại chợt phát hiện mình đang đứng ở chỗ Thương Nanh, còn …. Thương Nanh đang đứng ở chỗ hắn, hơn nữa trước mặt hắn, mười mấy cái thiết côn đang rít gió dán vào mặt hắn.
Bốp !!! Bốp !!!
Lão già áo xanh vốn tuổi già, thân thể yếu nhược, trúng đòn ngay cả kêu cũng không có cơ hội, cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ thấy trước mặt tối sầm, sau đó nằm im trên mặt đất, máu tươi vung vãi, vô cùng thê thảm.
- A !!! Chuyện gì xảy ra !!! Không phải Tây Mông vừa đứng đây sao, sao đột nhiên biến thành đội trưởng !!!???
Hơn mười tên thị vệ vẫn chưa kịp định thần, một gậy dồn hết sức mạnh đánh tới, cuối cùng kinh ngạc phát hiện ra, vị chưởng quầy kính mến của họ dĩ nhiên lại nằm bất động dưới đất, bộ dạng….dữ nhiều lành ít.
Mười mấy đôi mắt trợn trừng, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi tột đỉnh, khi bọn chúng quay đầu lại chợt nhìn thấy Thương Nanh đang đứng ở chỗ chưởng quầy trước đó, hai tay vẫn khoanh trước ngực, nở nụ cười chế nhạo
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Trận Pháp Tông Sư Dị Giới Tung Hoành Tác giả: Nghĩa Hải Tình Thiên
Chương 20: Xung Mạch.
Dịch: jasonle
Nguồn: Tàng Thư Viện
-Vừa rồi, các ngươi có thấy làm thế nào mà Tây Mông và chưởng quầy lại đổi vị trí cho nhau không ?
Tên thị vệ đầu lĩnh quay đầu, trầm giọng hỏi.
- Không…không có…
Mấy tên thị vệ đều ngây ra như phỗng, lắc đầu, bọn họ cũng vô cùng nghi hoặc, rõ ràng vừa rồi trước mắt họ là Tây Mông, không hiểu sao đúng lúc thiết côn hạ xuống thì lại thấy là chưởng quầy…
- Các ngươi cũng thật nhẫn tâm, xem ra lão nhân này sau trận loạn côn không chết cũng mất nửa cái mạng…
Thương Nanh cười lớn, sau đó đưa tay ve vẩy, miệng bắt đầu ngâm xướng.
- Khốn kiếp, mau ra tay
Tên thị vệ đầu lĩnh nổi giận gầm lên, lao về phía Thương Nanh.
Nghe tiếng quát, mấy tên thị vệ kia giật mình, định thần lại, sau đó nhanh chóng lao về phía Thương Nanh.
Chỉ có điều họ đều là người thường, nếu dính phải ma pháp, khẳng định rất thê thảm, sở dĩ bọn họ điên cuồng lao tới như vậy là muốn đánh hạ Thương Nanh trước khi hắn ngâm xướng ma pháp xong.
- Sát !!!
Kuno đang đứng cạnh Thương Nanh chợt bộc phát, Sơn Hà Phủ trong tay chợt huy động, múa lên, kình phong ràn rạt khắp nơi, sức mạnh như ma thần khiến người ta sợ hãi không thôi.
Thấy Kuno phẫn nộ rat ay, đám thị vệ đều sợ hãi lui lại không dám cứng đối cứng, vội vàng tản ra, chỉ duy nhất tên đầu lĩnh là vẫn lao tới, hắn vô cùng tự tin, dùng gậy sắt trong tay đối cứng với Sơn Hà Phủ.
Vừa va chạm, tên thị về đầu lĩnh đã cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ từ Sơn Hà Phủ ập tới, hắn biến sắc, thầm hô bất hảo, sắc mặt trắng bệch, nhưng tất cả đã muốn, hắn như một viên đạn pháo bắn ngược về phía sau, đập mạnh vào vách tường, một lúc sau mới miễn cưỡng bò dậy nổi.
Mặc dù đã gắng hết sức đứng dậy nhưng thân thể hắn như rời ra từng mảnh, toàn thân đau đớn, khí huyết đảo lộn, nén không nổi phun ra một ngụm máu tươi.
- Đầu lĩnh…
- Mau, về báo với gia tộc….
Tên đầu lĩnh mặt tái nhợt, thều thào.
- Rõ…
Một tên thị vệ nghe thấy vội vàng đứng dậy, lao ra cửa..
Nhưng…..
- Ở lại cho ta, tất cả các ngươi, một người cũng không thoát…
Đúng lúc này, Thương Nanh hoàn tất ma pháp, lạnh lùng quát lớn, ma pháp trượng trong tay vung lên, hỏa nguyên tố giao động kịch liệt, phía trước mặt hắn hỏa diễm quy tụ, hình thành một con Hỏa Phượng Hoàng cực lớn.
- Đi !!!
Bị Hỏa Phượng bắn thẳng vào người, tên thị vệ bị đánh bay, mấy tên còn lại cũng bị hỏa diễm đốt cháy sạch quần áo, da dẻ bị lửa thiêu thành màu xanh đen, bỏng nặng.
Thấy một đám nằm trên mặt đất rên rỉ thống khổ, Thương Nanh mới khẽ thở ra một hơi, vừa rồi hắn thi triển ma pháp mới, đó là ma pháp hắn mới lĩnh ngộ, Xích Viêm Phượng hoàng, là một ma pháp triệu tập hỏa nguyên tố, ngưng tụ thành Hỏa phượng hoàng, sau đó tập kích mục tiêu, nếu mục tiêu cận thân còn có hiệu quả đẩy lui.
Có thể nói, Xích Viêm Phượng Hoàng là một loại ma pháp cận thân, dùng trong lúc cận chiến.
Mặc dù Thương Nanh chỉ là một sơ cấp ma pháp học đồ, vốn khó có thể tạo thành hiệu quả lớn như vậy, nhưng lần này hắn sử dụng ma pháp trượng, uy lực ma pháp được tăng phúc vài phần.
- Thiếu gia có sao không ?
Kuno vội vàng nhảy tới, ân cần hỏi.
- Không sao !
Thương Nanh cười, sau đó điềm nhiên nói:
- Nếu đã tới địa bàn của kẻ thù, vậy cũng nên lưu lại cho bọn chúng chút ấn tượng.
Kuno ngẩn người, hỏi:
- Thiếu gia, người ?
- Đập !!!
Thương Nanh chợt quát
- Tây Mông, ngươi dám !!! gia tộc Rand nhất định không bỏ qua cho ngươi !!!
Tên thị vệ trưởng thống khổ, nghiến răng chịu đựng sự đau đớn do ma pháp gây ra, gầm rú.
- Vậy sao ?
Thương Nanh lạnh lẽo cười:
- Gia tộc Rand nhà ngươi chiếm tài sản sở hữu của Baruch gia tộc, ngươi nghĩ ta không nên thu chút lợi tức sao ? Hơn nữa đối với Tây Mông ta, Rand gia tộc đã trở thành kẻ thù, dù ta không đụng vào chúng, chúng sẽ tha cho ta ? Có gì phải để tâm ?
Thương Nanh phất tay ra hiệu cho Kuno, hiểu ý, Kuno lập tức giơ Sơn Hà Phủ
Râm !!!
Quầy bị một búa cắt thành hai nửa, đám nhân viên sợ hãi ôm đầu chui vào một góc, run rẩy, bọn họ chỉ là người làm thuê, kiếm tiền, bình thường Rand gia tộc cũng có danh tiếng lớn, không ngờ hôm nay lại gặp tai bay vạ gió như vậy.
Đập phá một lúc, Thương Nanh ra hiệu cho Kuno dừng lại, hắn giơ ma pháp trượng cười:
- Vốn ta chỉ định mua vũ khí cho Kuno, không ngờ còn lãi một cây ma pháp trượng, về nói cho chủ nhân các ngươi, Tây Mông rất cảm ơn về món quà này, có thời gian ta sẽ tới bái phỏng.
Nói xong, Thương Nanh ra hiệu cho Kuno rời đi.
Trở về khách sạn, Kuno vui sướng nói:
- Thiếu gia, thật vô cùng thoải mái, ta chưa từng nghĩ mình có thể thoải mái như vậy.
Kuno khua tay múa chân:
- Thật là vũ khí tốt, vừa rồi bổ xuống một búa, tên thị vệ đầu lĩnh không ngờ lại trọng thương. !!!
- Không phải rìu tốt, mà là sức mạnh của ngươi lớn.
Thương Nanh khoanh chân ngồi trên giường cười nói, đối với quái lực của Kuno, hắn cũng hâm mộ không thôi.
- Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta bắt đầu chỉ ngươi tu luyện.
Thương Nanh phất tay, rồi dặn:
- Nhớ kỹ, không được ra ngoài chạy loạn, không chừng hiện tại gia tộc Rand đang tìm chúng ta khắp nơi.
- Ta nhớ rồi, thiếu gia.
Kuno gật gật đầu, sau đó ra khỏi phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm vui vẻ:
- Rìu tốt….rìu tốt…
Kuno đi rồi, Thương Nanh cũng không lập tức tu luyện, hắn ngồi khoanh chân trên giường, chậm rãi điều chỉnh trạng thái.
Công phá kinh mạch là việc vô cùng nguy hiểm, hiện tại hắn đã chế được ba viên Lục Nguyên Đan, có thể công phá tam đại huyệt đạo, sau đó có thể bố trí Tụ Linh Trận, nếu thành công, tốc độ tu luyện sẽ lớn hơn vài lần.
Thời gian nhanh chóng trôi qua…
Thương Nanh chậm rãi mở mắt, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi lấy ra ba viên Lục Nguyên Đan xanh biếc, khuôn mặt thanh tú khẽ nhíu.
- Đơn dược là thứ tốt, có chúng, công phá huyệt đạo sẽ giảm đi rất nhiều thống khổ, cũng an toàn hơn nhiều.
Thương Nanh khẽ cười, sau đó chậm rãi nhắm mắt, bắt đầu vận chuyển ma lực.
Dưới sự khống chế của tinh thần lực cường đại, lộ tuyến vận chuyển của ma lực bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo thong thường, trực tiếp công phá vào huyệt Thiên Trung và Khí Hải
- Hừ…hừ…
Mặc dù lúc này ma lực trong cơ thể Thương Nanh không tính là cường đại, nhưng khi ngưng tụ một chỗ cũng rất khả quan, thêm vào tốc độ vận chuyển cực nhanh khiến ma lực dao động, ma sát vào kinh mạch, Thương Nanh nhất thời hé miệng, mồ hôi đọng lại từng giọt lớn trên trán.
Loại thống khổ này hắn đã dự tính trước.
Sắc mặt Thương Nanh càng lúc càng tái nhợt, khuôn mặt thanh tú văn vẹo, tựa như tâm linh hắn cũng đang thống khổ, run rẩy vậy, tuyệt đối người thường khó có thể chịu nổi.
- Đã đến cực hạn !!!
Thương Nanh nghiến răng, lẩm bẩm, sau đó cầm ba khối Lục Nguyên Đan ném thẳng vào miệng.
Một lúc sau, đơn dược bắt đầu phát huy tác dụng, khuôn mặt vặn vẹo của Thương Nanh cũng giãn ra vài phần.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Thương Nanh cũng trùng kích Thiên Trung và Khí Hải khá lâu…
Đột nhiên !!!
Thương Nanh đang khoanh chân ngồi chợt rung động, hai mắt cũng chậm rãi mở ra.
Hắn âm thầm dùng tinh thần lực nội khán, thấy Thiên Trung và Khí Hải lúc này đã thuận lợi mở ra, thần sắc cũng mừng rỡ vô cùng.
- Cuối cùng thành công..quả thực nếu có biện pháp khác, ta cũng không muốn phải chịu đựng như vậy…
Thương Nanh cười khổ.
Sau đó hắn chậm rãi bước xuống, khẽ vận động cơ thể một chút rồi gọi Kuno chuẩn bị cơm chiều.
- Kuno, hôm nay gia tộc Rand có động tĩnh gì không ?
Thương Nanh vừa ăn, vừa hỏi.
- Hôm nay chúng ta đập phá cửa hàng của chúng, lại nói xấu Lai Tư Uy Liêm, bọn họ có vẻ rất tức giận, hiện đang truy tìm chúng ta.
Kuno thì thầm
- Thực càng ngày càng vui !!!
Thương Nanh vẫn hồn nhiên, nở nụ cười.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc