Đúng lúc này, từ trên mu bàn tay phải Lý Phàm hoàng quang chợt lóe, theo sau một giọng nói già nua cổ lão vang lên:
"Ngươi muốn làm gì?"
Bạch y nữ tử hơi ngây người một chút, trước mặt nàng không biết từ bao giờ đã xuất hiện một lão già mình khoác hoàng bào, râu tóc trắng xóa, trên mặt đầy những dấu vết do thời gian để lại đang chắn trước người Lý Phàm, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
Khẽ nheo mắt lại quan sát lão giả, một lúc sau bạch y thiếu nữ bỗng nhiên lấy tay che miệng bật cười khúc khích, hứng thú nói:
"A a, ngươi không phải là Vĩnh Hằng Kim Quy bộ tộc lão bất tử kia sao? Không ngờ hiện tại lại rơi xuống bước này, chỉ còn một chút tàn hồn yếu đuối, thực sự là thú vị a."
"Hừ! Tiểu yêu tinh, lão phu tuy chỉ còn chút tàn hồn, nhưng vẫn hơn ngươi ngây ngốc bị người phong ấn mấy nghìn năm. Thật không nghĩ tới hồ ly tinh ngươi lại bị giam giữ tại nơi này đó."
Quy lão mặt không đổi sắc hừ lạnh một tiếng đáp. Mà lời này dường như cũng chạm tới nỗi đau của bạch y thiếu nữ, nàng khẽ nhíu mày lại, trong mắt một tia hàn quang chợt lóe. Cùng với đó, không khí trung quanh cũng dần dần trở nên lạnh buốt, lấy vị trí nữ tử làm trung tâm cả một không gian hơn trăm trượng xung quanh nhanh chóng bị băng phong, mọi vật đều bị một tầng băng mỏng bao phủ.
Mà Quy lão đối diện sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, bàn tay già nua nhẹ nhàng vươn ra, từ trên tay một quang cầu màu vàng mờ nhạt xuất hiện, từ bên trong mơ hồ nghe thấy từng tràng tiếng tim đập trầm thấp vang lên.
Thình thịch, thình thịch...!
Cục diện hai bên thoáng chốc đã trở nên vô cùng khẩn trương, dường như lúc nào cũng có thể giương cung bạt kiếm.
"Khách khách... Lão bất tử ngươi, tuy già rồi nhưng uy phong so với năm đó vẫn không giảm chút nào a."
Bỗng nhiên, bạch y thiếu nữ khẽ cười một tiếng, hờ hững đáp. Biểu hiện biến đổi nhanh chóng làm người ta không thể đoán được. Mà theo lời nàng vừa dứt, không khí trung quanh cũng trở lại như thường, hàn khí nhanh chóng tan biến dường như chúng chưa từng xuất hiện.
Phía đối diện, Quy lão cũng thu hồi khí thế lại, quang cầu trên tay khẽ "phanh" một tiếng rồi vỡ ra, biến thành hàng loạt điểm hoàng quang rồi từ từ tiêu biến. Lúc này trong lòng Quy lão cũng ngầm thở dài một hơi, đối với lời nói trào phúng "một lời hai nghĩa" của bạch y nữ tử dường như không nghe thấy gì. Bởi vì lão rất rõ ràng nữ tử trước mặt này đến tột cùng đáng sợ như thế nào, dù là lão tại thời kì đỉnh phong cũng chỉ khẽ áp được nàng một đầu mà thôi. Tuy hiện tại nàng vừa giải khai phong ấn, thực lực suy giảm không còn một phần mười thời kì toàn thịnh nhưng lão hiện giờ cũng chỉ là một đạo tàn hồn. Nếu thực sự giao chiến đừng nói thắng thua, dù có thắng thì đạo tàn hồn này cũng sẽ vì hao phí quá nhiều linh hồn lực mà tiêu tán, lúc đó cái được chẳng bù cho cái mất. Vì vậy, tránh không cần giao chiến bây giờ là tốt nhất.
Lại nói bạch y nữ tử cũng không quan tâm đến Quy lão đang nghĩ gì, nàng cúi người xuống đất vươn tay bế tiểu Bạch lên, nhẹ nhàng ôm vào lòng. Vuốt vuốt đầu tiểu Bạch, trong mắt bạch y nữ tử hiện lên một tia hồi tưởng, một chút xa xăm, còn có thêm một nỗi đau đớn như có như không ẩn hiện. Nàng khẽ nhẹ giọng lẩm bẩm, như nói cho Quy lão nghe, lại như nói với chính mình.
"Năm tháng vô tình, thế sự đổi thay. Thật không ngờ từ đó đến nay đã hơn ba nghìn năm rồi. Tộc của ta đến giờ, cũng chẳng biết ai còn ai mất."
Đối với lời than thở này, Quy lão cũng hơi đồng cảm. Khẽ trầm ngâm một lúc lão mở miệng từ từ đáp:
"Năm xưa thánh chiến, trong năm tộc cổ thần thú, ba tộc các ngươi phản bội Nam Hoang, theo chân Thần Châu Tịnh Thổ, nghĩ muốn dựa vào bọn chúng để có được thuận thiên. Nhưng thật không ngờ đến phút cuối bọn chúng lại coi các ngươi như pháo hôi, làm cho các ngươi tiên phong đấu với hai tộc chúng ta và cả nhân sĩ Nam Hoang. Đến cuối cùng gần như diệt tộc. Mà hai tộc chúng ta trong thánh chiến cũng chết gần hết, cuối cùng đem lại kết quả cổ thú ngũ tộc gần như diệt tuyệt."
Nói tới lời cuối cùng, Quy lão ánh mắt đã hơi hồng lên, lúc nhìn về bạch y nữ tử không kìm được một chút sát khí tỏa ra.
Đối với hành động này của Quy lão bạch y nữ tử không chút để ý, tâm của nàng dường như vẫn đắm chìm vào trong hồi ức xa xưa. Nàng khẽ cắn đôi môi đỏ hồng, vuốt nhẹ đầu tiểu Bạch, một lúc sau mới yếu ớt mở miệng:
"Cũng không nghĩ tới sau ba ngàn năm, lúc tỉnh dậy lại thấy được người của hai tộc trong năm tộc chúng ta. Mà tiểu tử Phá Diệt Ma Lang này lại còn đi theo một tên nhân loại Cổ Việt tộc."
"Như ngươi vừa nói tuế nguyệt vô tình, mọi việc ngày xưa nay đã là dĩ vãng. Dù tiểu Bạch đi theo hắn thì đã sao? Đừng quên ngay cả ngươi cũng nhờ máu tươi của hắn mới thoát khốn được."
Quy lão vuốt vuốt râu, chậm rãi đáp.
"Nói như vậy, đây là người mà ngươi chọn sao? Một kẻ có thể phục hưng Cổ Việt tộc."
Bạch y thiếu nữ cũng không phản bác ngược lại mỉm cười hỏi lại. Nàng hứng thú đưa ánh mắt cẩn thận quan sát lại Lý Phàm đang nằm trên mặt đất một lần nữa, nhưng rất nhanh đã lắc đầu quay đi, hờ hững nói:
"Chỉ là tầm mắt của lão già ngươi cũng càng ngày càng kém rồi. Tiểu tử này tuy mới mười tám tuổi đã có tu vi Cương Nhu Cảnh cũng tính là khá cao, nhưng vẫn chưa đạt được tới mức độ thiên tài, lại càng không thể so với được những tên có thiên tư yêu nghiệt khác. Người như hắn, tại Nam Hoang này không có một vạn cũng phải tới tám nghìn. Ngươi muốn dựa vào hắn phục hưng Cổ Việt tộc sao? Khách khách..."
"Hắn có phục hưng được Cổ Việt tộc hay không không phải ngươi nói là có thể quyết định được. Để trở thành cường giả, để ngồi lên được ngôi bất hủ vương tọa, cũng không phải thiên tư càng cao càng tốt."
Quy lão nhẹ nhàng lắc đầu không đồng ý nói.
"Nói vậy ngươi thực sự coi trọng tiểu tử này? Thú vị, vậy ta thật muốn ở bên cạnh hắn xem xem đến cuối cùng tiểu tử này có thể trở thành cái gì, được như ngươi mong muốn hay không."
Bạch y thiếu nữ cũng không tiếp tục phản bác, ngược lại nhìn Lý Phàm đầy ý vị đáp.
"Tùy ngươi thôi. Nhưng ta nói trước, có một số việc hiện tại ta không muốn để hắn biết, ngươi nên giữ mồm giữ miệng. Ngoài ra, nếu ngươi có ý đồ gì bất lợi với hắn, vậy lão phu dù phải hồn phi phách tán, tiêu hao đến chút hồn lực cuối cùng cũng phải đem ngươi bồi táng."
Quy lão lạnh lùng nói, trong mắt sát khí cũng từ từ trở nên dày đặc. Mà lời lão vừa dứt, thân hình cũng nhoáng lên thành một đoàn hoàng quang tiêu tán vào trong Càn Khôn Tháp.
Bạch y thiếu nữ cũng không nói gì, chỉ mỉm cười từ từ bước tới gần Lý Phàm...
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Từng tia nắng mặt trời yếu ớt tỏa xuống chiếu lên khuôn mặt Lý Phàm. Trong mơ hồ, mí mắt hắn hơi chút động đậy, một lúc sau thì từ từ tỉnh hẳn, một đôi mắt đen nhánh thâm thúy từ từ mở ra.
"Ta chưa chết sao?"
Lý Phàm sờ sờ ngực tự nhủ. Trước khi hôn mê hắn nhớ mình cùng với đầu Huyết Mao Viên Vương kia đã rơi xuống từ mấy ngàn trượng, tình huống như vậy e rằng cả hai đã trở thành một khối thịt nát rồi mới đúng, như thế nào bản thân vẫn còn sống sờ sờ a?
Phì...!
Khẽ phì một tiếng, Lý Phàm lắc lắc đầu. Còn sống chính là tốt rồi, hơi đâu mà đi quản lắm chuyện như vậy. Nghĩ tới đây, Lý Phàm mới đem ánh mắt cẩn thận quan sát chung quanh một vòng.
Nơi này là một động thiên rộng lớn hơn trăm trượng, xung quanh ngoài đá vụn còn lác đác có thêm một chút cây cỏ, đặc biệt nhất là trong động không ngờ còn tồn tại một hồ nước nhỏ, phía giữa hồ lờ mờ thấy được một mô đất nhô lên, phía trên thấp thoáng một gian nhà tranh mộc mạc. Trên đỉnh động, ánh nắng mặt trời yếu ớt xuyên qua một lỗ nhỏ chiếu xuống làm quang cảnh càng thêm mờ mờ ảo ảo.
Cảnh vật nơi này không giống như hang động bình thường mà lại như chốn tiên gia động phủ làm Lý Phàm cũng kinh ngạc không thôi.
Hít...!
Hơi vươn người muốn đứng lên, bỗng chốc một cơn đau tê tâm liệt phế truyền đến làm hắn không tự chủ được phải hít một hơi khí lạnh, vội vã nằm xuống không dám cử động.
"Xem ra di chứng của Sinh Tử Chú không phải chuyện đùa a."
Khẽ cười khổ, Lý Phàm bất đắc dĩ nằm xuống, sử dụng nội thị quan sát cơ thể một lần.
Hoàn hảo!
Tuy khắp nơi đều là vết thương chồng chất, kinh mạch rạn nứt, ngũ tạng tổn thương nhưng không hẳn là trí mạng, chỉ cần thời gian là sẽ từ từ hồi phục.
Chỉ là cứ như vậy thật quá đơn giản đi?
Lý Phàm lẩm bẩm tự nhủ, hậu quả do Sinh Tử Chú mang lại tuy nặng nhưng cũng không hẳn khoa trương như trong Táng Thiên Thánh Pháp viết lại? Khẽ nhíu mày, Lý Phàm cẩn thận suy tư lại...
Lúc trước ở Hải Biên thành, hắn trong lúc sơn cùng thủy tận đột nhiên nhớ tới trong Táng Thiên Thánh Pháp có viết một môn bí thuật gọi là Sinh Tử Chú, nghe đồn có thể từ trong hư vô triệu hồi đi ra Thánh Tế Chi Môn, được tòa môn hộ này ban cho một phần sức mạnh mà khiến thực lực người thi triển trong lúc nhất thời tăng mạnh.
Chỉ là Sinh Tử Chú này nói thì dễ nhưng lại rất ít kẻ dám thi triển. Nguyên do khi dùng chú thuật triệu hồi ra Thánh Thế Chi Môn, sau khi đạt được sức mạnh sẽ phải dùng một bộ phận hoặc năng lực bất kì của cơ thể mà hiến tế. Chân, tay, mắt miệng... có khi cả tu vi nguyên lực bản thân cũng không phải là chuyện lạ. Vì lý do như vậy mà trong Táng Thiên Thánh Pháp ghi lại, trừ khi tới lúc sinh tử một đường ngàn vạn lần không nên dùng tới chú này.
Mà Lý Phàm lúc đó bản thân trọng thương, tiểu Bạch sống chết chưa rõ, Vũ Thanh Phong bị yêu thú bao vây, nhất là thành Hải Biên đã sắp thất thủ.
Dưới tình huống như vậy, Lý Phàm cũng chẳng quản tới cái gì nhắc nhở nguy hiểm nữa, liều mạng thi triển Sinh Tử Chú. Qua đó hắn đã thành công giết được Huyết Mao Viên Vương, do đó mà đám yêu thú bao vây thành Hải Biên cũng sẽ mất đi đầu lĩnh, chắc chắn sẽ rút lui, mà bản thân cũng trôi dạt tới nơi này.
Mà xem tình huống hắn hiện tại, tay chân đầy đủ, nguyên lực vẫn còn, cũng không hẳn phải chịu tổn thương gì quá mức đi?
Chẳng lẽ công pháp ghi lại có chỗ nhầm lẫn?
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên trước mặt Lý Phàm nổi lên một tia trắng bạch.
"Di?"
Khẽ hô nhẹ một tiếng, hắn vươn tay ra với lấy tia trắng đó cầm ở trong tay.
Là một sợi tóc!
Bàn tay Lý Phàm vuốt nhẹ sợi tóc, theo sau đột nhiên nghĩ tới điều gì, mặt hắn trầm xuống đưa tay vén tóc mình lên.
Cũng là một màu trắng toát.
"Ta...ta..."
Lý Phàm trong phút chốc ngây ngốc nói không ra lời, tóc trên đầu hắn toàn bộ đã biến thành trắng toát một màu, nhìn qua vừa yêu dị lại có điểm tang thương.
"Chẳng nhẽ thứ ta mất đi... là sức sống?"
Lý Phàm khẽ lẩm bẩm, trong mắt hắn cũng không hiện lên một chút kinh hoàng hay hối hận, chỉ có một tia kinh ngạc lóe lên rồi dần dần trở nên bình thản như nước.
Việc đã xảy ra, hà cớ chi phải kinh hoảng?
Chuyện đã muốn làm, thì cần chi phải hối hận?
Lý Phàm đột nhiên mỉm cười, nghịch nghịch tóc mai, thứ này nhìn qua tuy kinh dị nhưng thật ra cũng có điểm phong cách đi!
Đinh...!
Đột nhiên từ xa một âm thanh thanh thúy vang lên làm Lý Phàm giật mình quay đầu lại. Chỉ thấy cách hắn không xa, nơi gian nhà tranh giữa hồ nước một khúc cổ cầm mờ ảo vang lên, làm cho lòng người trĩu nặng.
Tiếng đàn giống như nước suối chảy qua khe, giống như gió đêm vờn cây cỏ, đôi lúc lại như oán phụ thở dài, trăng cao tĩnh mịch, nhẹ nhàng mà sâu lắng đọng lại tâm linh.
Cùng với tiếng đàn, một khúc hát cũng từ từ cất lên, giọng ca thánh thót mà trong trẻo ngân vang, giống như không thuộc về phàm giới:
"Tuế nguyệt bể dâu,
Trăm năm nháy mắt.
Khi xưa yên ấm xum vầy,
Nay thì cô bóng lẻ loi một mình.
Trách trời xanh, hận lòng người.
Hồng trần nào có mấy người cố nhân.
Trăng sáng tịch mịch,
Lòng buồn hơn trăng.
Hận, hận, hận..."
Tiếng ca ai oán mà thê lương, giống như cả trời đất này chỉ còn duy nhất một âm thanh ấy, một khúc cầm ấy làm cho người nghe không nhịn được phải cúi đầu rơi lệ.
Lý Phàm cũng cảm thấy cõi lòng nặng trĩu, vành mắt mơ hồ nóng lên. Đột nhiên trong đầu hắn, ở chỗ sâu bên trong thức hải nơi Táng Thiên Chi Môn đã lâu không có động tĩnh đột nhiên "o...ong" lên một tiếng , âm ba nhanh chóng lan rộng rồi tràn ngập khắp thức hải Lý Phàm làm đầu hắn nhói đau, tâm thần nhanh chóng tỉnh táo lại.
Trên trán Lý Phàm mồ hôi lạnh nháy mắt tuôn ra. Chỉ một khúc cầm, một lời ca không ngờ lại làm cho tâm thần hắn chút nữa thất thủ, thật sự quá mức đáng sợ.
Ngay lúc này, trước mặt Lý Phàm hồng quang chợt lóe, một bóng ảnh xinh đẹp như không phải loài người từ từ hiện ra, cùng với đó là âm thanh yểu điệu mà nhu nhuyễn dịu dàng, mang theo mị hoặc vô tận truyền vào trong tai hắn:
"Tên kia, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi sao, thật là làm cho bản cô nương chờ sốt cả ruột đó!"
Lý Phàm giật mình lùi về sau một bước, trước mặt hắn lúc này một thiếu nữ tầm mười tám mười chín tuổi mặc bạch y trắng toát đã xuất hiện từ lúc nào. Mà trong lòng nàng, còn đang ôm một con tiểu lang cũng đồng dạng toàn thân tuyết bạch...
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Lý Phàm nhìn tiểu lang tuyết trắng trong tay bạch y thiếu nữ vui mừng kêu lên một tiếng. Mà tiểu Bạch cùng lúc cũng nhảy khỏi tay thiếu nữ, chạy tới trước người Lý Phàm rồi thân mật nhảy vào lòng hắn, kêu lên ư ử mấy tiếng biểu lộ vui mừng.
"Ngươi không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Lý Phàm nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, thương yêu nói. Không biết từ lúc nào tình cảm của hắn với tiểu thú nhỏ này đã trở nên giống như tình huynh đệ bình thường, thật không muốn thấy nó gặp điều gì bất trắc.
Mà phía đối diện bạch y thiếu nữ nhìn thấy cảnh này, khóe mắt hiện lên một tia dị sắc nhưng rất nhanh đã tan biến, yểu điệu đi tới trước người Lý Phàm nhìn hắn bực bội nói:
"Này tên kia, ngươi còn dám phớt lờ bổn cô nương sao? Thật là một kẻ không hiểu lễ nghĩa."
Lý Phàm lúc này mới nhớ ra còn một người khác bên cạnh. Hắn quay lại cẩn thận quan sát nàng, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia kinh diễm. Thiếu nữ trước mặt, dung mạo có thể coi là tuyệt sắc. Hơn nữa trong vẻ đẹp đó còn ẩn chứa sức lôi cuốn kì dị, dù là hắn trong lòng cũng phải gợn sóng một hồi. Chẳng qua Lý Phàm tâm trí kiên định thế nào, dù là trước đây giáp mặt Lý Dĩ Uyên hắn cũng không quá thất thố, vì vậy rất nhanh thu liễm tâm tình, nhìn nàng mỉm cười nói:
"Thật xin lỗi, là do ta thất lễ. Không biết quý danh của cô nương là gì? À, còn nơi đây là nơi nào?"
Bạch y thiếu nữ lúc này vẻ mặt mới hòa hoãn xuống, che miệng cười khúc khích, ánh mắt câu hồn khẽ liếc nhìn hắn, đạm nhiên nói:
"Coi như ngươi cũng không phải đầu gỗ. Bổn cô nương... cứ gọi ta là Vũ Vũ đi."
"Ra là Vũ Vũ cô nương."
Lý Phàm gật gật đầu, chợt hỏi tiếp:
"Vậy Vũ cô nương không biết có thể chỉ cho tại hạ nơi này là địa phương nào?"
"Nơi này? Chính là nhà của ta, cũng chỉ là một sơn động vô danh mà thôi."
Vũ Vũ ánh mắt hơi lóe, cười cười nói.
"Sơn động vô danh?"
Lý Phàm nhìn hoàn cảnh xung quanh đăm chiêu nghĩ. Nơi này tuy phong cảnh tú lệ nhưng ngoài gian nhà gỗ phía xa, hoàn toàn không có dấu vết con người. Xem ra thực sự là một hoang động. Chỉ là làm sao bản thân lại lưu lạc tới đây, Lý Phàm cũng không nhớ rõ lắm. Chỉ biết khi đó hắn ở trên lưng Huyết Mao Viên Vương ngất đi, hoàn cảnh phía sau thế nào cũng không biết được.
Thấy Lý Phàm trầm ngâm, Vũ Vũ cũng không nói gì. Một lát sau đợi hắn ngẩng đầu lên mới mở miệng cười nhạt:
"Ngày đó ngươi và một con yêu viên từ trên trời rơi xuống. Yêu viên kia đã thịt nát xương tan, còn ngươi cũng bị chấn động tới hôn mê đi, đến hôm nay mới tỉnh."
"Ra là vậy!"
Lý Phàm bừng tỉnh, cũng không nghi ngờ gì gật gật đầu. Theo sau chợt nghĩ tới điều gì, hắn cười cười hỏi:
"Vậy cô nương ở nơi này một mình sao?"
"Trước kia còn có phụ mẫu, chỉ là họ đã mất từ mấy năm trước rồi. Cả nhà ta sinh trưởng ở trong sơn động này, ta từ nhỏ lớn lên ở đây cùng phụ mẫu, đến giờ cũng chỉ còn lại một mình cô độc."
Vũ Vũ đưa tay vuốt nhẹ tóc mai, vẻ mặt buồn bã đáp, trong mắt đã thấy lấp lánh lệ châu, dường như lúc nào cũng có thể bật khóc.
"Xin lỗi, xin lỗi. Là do ta khơi dậy chuyện thương tâm của Vũ cô nương."
"Không có gì. Nhân gian sinh tử, ai có thể tránh khỏi được đây."
Vũ Vũ khẽ lấy lại tâm tình, mỉm cười yếu ớt đáp.
Lý Phàm nghe thấy lời này cũng đồng cảm gật đầu, chợt hỏi tiếp vấn đề mà hắn quan tâm nhất:
"Vậy không biết Vũ cô nương có thể chỉ cho tại hạ động khẩu? Ta còn có việc trong người, cũng không tiện ở lại đây thêm nữa."
Lý Phàm nói, hắn hiện giờ quả thực cũng có đôi chút lo lắng cho tình hình Hải Biên thành. Tuy rằng ngày đó mình đem viên vương đánh bại, rồi cả hai cùng biến mất. Theo lẽ thì thú đàn mất đi thủ lĩnh, chắc chắn rất nhanh sẽ tan vỡ. Nhưng đấy chỉ là dự đoán, tình hình thực sự còn không biết được. Quan trọng hơn là ngày đó huynh đệ hắn Vũ Thanh Phong còn đang bị vây bởi một đám Huyết Mao Ma Viên, không biết hiện tại sinh tử thế nào làm Lý Phàm có chút sốt ruột trong lòng.
Nhưng phía đối diện, Vũ Vũ nghe thấy lời hắn, trong mắt hiện lên một tia cổ quái, lạnh nhạt nói:
"Động khẩu, cũng có. Chỉ là... ở trên kia."
Vừa nói, nàng vừa đưa tay chỉ lên lỗ hổng tít trên đỉnh động, nơi ánh mặt trời vẫn le lói chiếu vào.
"Trên kia?"
Lý Phàm miệng há hốc, đùa sao? Nơi đó ít nhất cũng cách mặt đất hơn hai mươi trượng, làm thế nào mà trèo lên được.
"Thật sự?"
Hắn vẻ mặt có chút khó coi, quay sang Vũ Vũ hỏi lại một lần nữa.
"Ừm, sơn động này thực sự chỉ có một động khẩu duy nhất là nơi đó, còn lại bốn phía toàn núi đá kín mít. Ta từ nhỏ lớn lên cũng chỉ ở trong này, chưa từng ra ngoài. Thật cũng không biết làm sao phụ mẫu có thể vào ở trong đây được."
Vũ Vũ vuốt vuốt tóc mai cúi đầu nói, bọ dáng tuy tỏ ra tò mò nhưng trong mắt lại lóe lên ý cười kín đáo.
Mà Lý Phàm nghe xong lời này, sắc mặt nháy mắt cứng lại, có chút không biết phải nói gì cho phải. Động khẩu kia cao như vậy, trèo cũng không trèo nổi, mà vách đá bốn phía vừa trơn vừa nhẵn, cũng chẳng có cỏ cây gì để leo, thực sự không hề có cách trèo lên.
"Chẳng lẽ ta bị nhốt tại đây?"
Lý Phàm lẩm bẩm nói, chỉ là trong lòng cũng không hẳn vì việc này mà lo lắng. Chỉ cần hắn đạt tới Phi Nhân Cảnh hư không đạp bộ, đi lên trên thực sự rất dễ dàng. Nhưng muốn như vậy, không ở lại đây một vài tháng là không thể a. Mà nếu thế sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian, đợi hắn đi ra dù Hải Biên thành có sự tình gì cũng trở thành dĩ vãng rồi.
"Thôi, thế sự vô thường, đành theo hoàn cảnh mà làm vậy."
Lý Phàm khẽ lắc lắc đầu, cuối cùng thở dài một tiếng, quyết định ở lại chỗ này tu thành Phi Nhân Cảnh rồi tính tiếp, dù sao ngoài biện pháp này ra, hắn cũng chẳng còn cách nào khác nữa.
Thời gian sau đó, Lý Phàm dưới sự dẫn đường của Vũ Vũ đi dạo khắp sơn cốc vô danh một lần. Không thể không nói nơi này thực sự là một thế ngoại đào viên, thanh tĩnh u nhã, nơi nơi đều có kì hoa dị thảo, lại thêm hồ nhỏ tiểu viện, cảnh vật vô cùng xinh đẹp. Chỉ là trong quá trình này, vị Vũ cô nương kia thường hay vô tình hay cố ý thể hiện tư thái quyến rũ động lòng người trước mặt hắn, làm Lý Phàm trong lòng nhiều lần nổi sóng, đành khổ sở chống đỡ một phen.
Tuy cô nương trước mặt nhan sắc quả thật hoa nhường nguyệt thẹn, tiên nữ cũng phải bái hạ phong nhưng Lý Phàm bản thân lại không phải một tên ngựa giống. Thiếu nữ hắn không yêu thì dù đẹp đến mức nào Lý Phàm cũng sẽ không bao giờ có cái ý nghĩ gì kì quái. Hơn nữa trong lòng hắn, thủy chung vẫn còn lưu giữ bóng hình của người con gái đó.
Lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng lại mang theo ký ức cả tuổi thơ của hắn, không dễ gì buông bỏ.
Ba ngày sau, Lý Phàm tìm cây cỏ trong cốc dựng tạm một gian nhà nhỏ ven bờ tiểu hồ, bắt đầu chuẩn bị tu luyện đột phá Phi Nhân Cảnh.
Cảnh giới này, là một trong những giai đoạn quan trọng nhất trong Huyền Võ Biến. Có thể nói, dưới Phi Nhân chỉ là phàm nhân, cả đời vô vọng bước vào con đường tu đạo. Mà sau khi Phi Nhân, ít ra đã có tư cách để tu đạo, cái này gần giống như linh căn tu tiên của Thần Châu Tịnh Thổ, vô cùng trọng yếu...
* * *
Bên trong phòng, Lý Phàm khoanh chân ngồi xếp bằng, trên người hắc khí mơ hồ lưu động chập chờn, bộ dáng có vài phần u ám. Trong cơ thể hắn, lấy đan điền làm trung tâm từng tia hủy diệt lực lượng đen tuyền chạy khắp các kinh mạch toàn thân, không ngừng phá hư những kinh mạch này, rồi sau đó lại chữa trị trở lại. Cứ như vậy hủy diệt lực lượng vừa phá vừa trị tuần hoàn không ngừng, rất nhanh đã đạt tới ba mươi sáu chu thiên.
Hô...
Lý Phàm thở ra một hơi trọc khí, hai mắt đang nhắm từ từ mở ra. Hai tay hắn chụm lại kết thành một ấn quyết cổ quái, trong miệng lẩm bẩm tiếng chú ngữ rất nhỏ.
Rít...rít...rít.
Một khắc sau, trên người hắn hắc khí bùng lên dữ dội, một hư ảnh thú đầu mắt to mồm rộng mờ ảo hiện ra trên đầu hắn. Thú đầu vừa xuất hiện, liền mở miệng hướng về hư không trước mặt hấp một cái, ngay tức thì thiên địa nguyên khí trong vòng một trượng quanh người Lý Phàm bèn giống như cá voi hút nước, hóa thành vạn điểm tinh quang chui vào trong miệng thú đầu, theo sau biến thành từng luồng linh khí chui vào trong cơ thể Lý Phàm.
Lý Phàm sắc mặt hiện lên một chút vui mừng, ấn quyết trên tay thay đổi, hủy diệt lực lượng trong đan điền nhanh chóng ào ra, đem số nguyên khí kia thôn phệ, chuyển hóa thành hủy diệt lực tinh thuần.
Cứ như vậy ba canh giờ sau, Lý Phàm đem chỗ nguyên khí đó luyện hóa xong, lại tiếp tục kết quyết thôn phệ... rồi lại luyện hóa... thôn phệ...
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Cánh cửa nhà tranh cuối cùng cũng mở ra, Lý Phàm vẻ mặt bình thản từ bên trong bước ra ngoài. Ngoại trừ tóc trên đầu dài hơn một chút, thật sự cũng không nhìn thấy hắn có bất cứ biến hóa gì.
Mà tình hình quả thật cũng không khác biệt nhiều. Tuy rằng lần trước sử dụng Sinh Tử Chú đã khiến hắn có cảm ngộ sâu sắc với Phi Nhân cảnh giới, nhưng muốn đột phá không phải dễ dàng như vậy. Nửa tháng nay, ngoài đem nguyên lực toàn thân đề thăng lên một chút thì cũng chưa thấy dấu hiệu gì đột phá. Phi Nhân Cảnh, là một quá trình tiến hóa về chất, cần tích xúc, cần từ từ rèn luyện, cũng không phải cú có cảm ngộ là đột phá được. Cảm ngộ, chỉ có thể khiến cho quá trình tiến cấp dễ dàng hơn một chút mà thôi.
Khẽ lắc đầu cười khổ, Lý Phàm cũng đem tâm tư bình ổn trở lại. Hắn tự biết bản thân không phải thiên tài, ở tuổi này mà đạt tới Cương Nhu Cảnh chỉ có thể nói do Táng Thiên Thánh Pháp quá huyền diệu, thêm vào tâm trí hắn càng kiên định mà thôi. Nếu chưa thể đột phá, vậy cũng không cần cưỡng cầu, cứ để tùy theo vận mệnh đi.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Lý Phàm hiện lên một tia mỉm cười nhàn nhạt, từ từ bước tới gần tiểu hồ.
Chưa tới nơi, trong tai hắn đã vang lên tiếng nô đùa của Vũ Vũ và tiểu Bạch. Cả hai lúc này đang chạy cạnh mép hồ nghịch nước, bộ dáng vui vẻ không thôi. Nhất là tiểu Bạch, con thú nhỏ này cứ chạy theo quấn lấy chân Vũ Vũ, nghịch ngợm cắn vào mép váy nàng lôi kéo, tình cảnh nhìn qua có vài phần hài hước. Chỉ là Lý Phàm biết, tiểu Bạch rất ít khi làm trò như vậy. Có thể để nó thân thiết đến thế, ngoài hắn ra cũng chỉ còn vị Vũ cô nương mới quen không lâu trước mặt.
Nhìn bóng ảnh hai người, Lý Phàm cười nhẹ, cõi lòng không hiểu sao bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng xuống. Nụ cười trên môi càng mở rộng hơn, hắn sải chân ra bước tới gần tiểu hồ...
* * *
Hai tháng sau...
Trong phòng, Lý Phàm vẫn như cũ giữ bộ dáng khoanh chân xếp bằng, hắc khí vẫn mơ hồ quấn quanh người hắn. Nhưng nếu tinh mắt sẽ nhìn thấy, trong từng tia hắc khí kia không ngờ còn ẩn chứa cả một chút phù chú kì lạ.
Lúc này, trên mặt Lý Phàm mồ hôi đầm đìa, hàm răng cắn chặt, dường như đang phải chống chọi với sự đau khổ rất lớn. Mà trên cơ thể hắn, từng tấc từng tấc da thịt thỉnh thoảng lại lồi lên, lúc nhúc chuyển động, giống như có một con mãng xà đang ở trong người hắn chạy qua chạy lại.
Hiện tượng này, chính là việc sắp sửa phá rồi lại lập, đúc lại thân hình, dấu hiệu cho việc chuẩn bị đột phá Phi Nhân Cảnh.
Lại nói hai tháng nay, Lý Phàm cũng không chuyên tâm tu luyện, trái lại càng thả lỏng cả thể xác và tinh thần. Ban ngày cùng với tiểu Bạch đùa nghịch một chút, cùng Vũ Vũ nói vài câu chuyện phiếm, thỉnh thoảng hai người còn đem cần câu ra ven hồ câu cá, buổi tôí Lý Phàm mới trở về phòng, đóng cửa tu luyện. Cuộc sống như vậy, theo hắn xem ra cũng có vài phần ý vị. Từ khi bước trên con đường tu đạo này tới giờ, hắn hầu như chưa một ngày được thanh nhàn như vậy. Chém chém giết giết, ân ân oán oán, cũng làm cho tâm hắn trở nên mệt mỏi.
Mà cũng không biết do được thả lỏng một thời gian khiến cho tâm linh được thanh tĩnh trở lại hay không, Lý Phàm tuy không tận lực nhưng tu vi trái lại càng thêm tinh tiến, cho tới ngày hôm qua cuối cùng cũng xuất hiện dấu hiệu đột phá cảnh giới.
Gặp tình cảnh này, Lý Phàm tự nhiên vui mừng khôn xiết, vội vã trở về phòng đóng cửa lại, cuối cùng mới xuất hiện một màn như bây giờ...
Trên thân thể Lý Phàm, theo thời gian trôi đi càng lúc càng xuất hiện nhiều vết nứt nẻ, máu tươi từ bên trong thẩm thấu ra ngoài, rơi xuống nền đất tạo thành một vũng đỏ tươi nho nhỏ. Từng cơn đau đớn như lóc da xẻo thịt truyền vào tâm thần hắn, làm Lý Phàm đôi mày càng lúc càng cau chặt, mồ hôi trên trán cũng tuôn ra càng nhiều. Nhưng hắn vẫn không rên một tiếng, cắn răng chịu đựng, tiếp tục vận chuyển công pháp đem hủy diệt lực lượng trong cơ thể tiếp tục tuần hoàn một vòng trong người, vừa phá hư vừa chữa trị.
Rắc...rắc...!
Cứ như vậy sau ba canh giờ, từ trên người Lý Phàm hàng loạt tiếng xương cốt va chạm lách cách vang lên. Mà hắn lúc này cũng đã trở thành một huyết nhân, toàn thân da thịt không còn chỗ nào toàn vẹn. Nhưng từ trên người hắn, khí thế phát ra càng lúc lại càng khủng bố, mơ hồ chạm tới được cảm giác giống như Sinh Tử Chú lần đó.
Oanh...!
Đột nhiên, đôi mắt đang khép chặt của Lý Phàm mở lớn, hai luồng hắc quang như hóa thành thực chất bắn ra, xuyên phá thủng vách nhà tranh lao ra ngoài.
"Khởi"
Lý Phàm mở miệng quát vang một tiếng, hay tai tạo thành một ấn quyết cổ quái từ từ giơ lên cao. Cùng với cử động đó của hắn, nguyên khí xung quanh cũng trở nên sôi trào, không gian vốn giống như mặt hồ tĩnh lặng liền bị đá ném vào, dần dần rung động không ngừng.
"Thiên địa linh khí, quán thâu thân ta."
Lý Phàm trong miệng lẩm bẩm một câu cổ ngữ, hai tay dang ra làm động tác giống như ôm vào, lại có một loại ý cảnh muốn thâu nạp cả thiên địa vào lòng.
Dưới một ôm này, nguyên khí trong vòng mười trượng xung quanh liền giống như không cần mạng điên cuồng tụ tập lại tại căn nhà tranh. Sau khi Lý Phàm mở miệng hút một cái, tất cả nguyên khí bèn chui vào trong miệng hắn.
Cùng với nguyên khí tiến vào cơ thể, toàn thân da thịt Lý Phàm lấy mắt thường cũng thấy được đang rất nhanh được chữa trị.
"Phi Nhân Chi Cảnh, đúc lại thân hình, tạo lại bổn nguyên, hấp thu linh khí, nhất bộ đăng thiên."
Từ trong miệng Lý Phàm từng lời cổ ngữ được phun ra, mang theo thái độ trang nghiêm mà thành kính vô cùng.
Lời nói vừa dứt, vốn đang ngồi Lý Phàm đột nhiên đứng bật dậy, một quyền phóng ra đánh thủng nóc nhà, theo sau... bước từng bước như đang đi trên thang trời hướng hư không đạp tới, tiến lên tới giữa đỉnh sơn động.
Trên cao, Lý Phàm dưới chân chuyển động không ngừng, mỗi một bước ra lại khiến không gian gợn sóng. Cùng lúc, thiên địa nguyên khí lũ lượt bao vây thân thể hắn, không lâu sau đã đóng thành một chiếc kén màu vàng kim.
Cứ như vậy trên bầu trời một quang cảnh kì lạ xảy ra, một chiếc kén màu vàng kim không ngừng bay qua bay lại, khi nó bay tới đâu không gian lại run lên tới đó. Mà từ bên ngoài, không ngừng có thiên địa nguyên khí bảy sắc cầu vồng tiến tới, hóa thành quang điểm chui vào trong chiếc kén vàng kim no.
Phía dưới, Vũ Vũ không biết từ bao giờ đã xuất hiện, hai tay ôm tiểu Bạch trong lòng, ánh mắt hiện lên một chút sắc thái kì dị chăm chú tập trung vào chiếc kén vàng kim trên đầu.
Nửa canh giờ sau...
Oanh...!
Hầu...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, theo sau đó là một tiếng hú dài giống như long ngâm phượng hót lanh lảnh vọng ra, truyền khắp toàn bộ sơn động. Bên trong tiếng hú không dấu nổi sự hưng phấn, vui vẻ không thôi.
Trong ánh vàng rực rỡ giữa trời, một thân ảnh từ từ hiện rõ, từng bước từng bước từ trên cao đi xuống mặt đất.
Thân ảnh này, tóc dài đen nhánh chạm đất, làn da trắng tinh như ngọc, cả người cao lớn mà thon dài tạo cho người ta một cảm giác vô cùng phiêu dật giống như tùy thời có thể ngự gió mà đi.
Trên gương mặt hắn, một đôi mắt đen trắng phân minh, lấp lánh hữu thần, mang theo một cỗ cảm giác không thể nói rõ, giống như thiên thần đang nhìn xuống chúng sinh hạ giới.
Người này, còn ai khác ngoài Lý Phàm?
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Chỉ là hắn hiện tại, bất luận hình thể hay khí chất đều có thay đổi cực kì rõ rệ. Đôi mắt vốn là một mảnh tối đen như mực thì nay đã trở lại bình thường đen trắng phân minh, toát ra một vẻ trầm tĩnh mà trí tuệ. Mái tóc bạc trắng vì mất đi sức sống khi sử dụng Sinh Tử Chú thì giờ đã trở lại đen nhánh, kéo dài đến tận gót chân hắn, phiêu phiêu trong gió. Mà làn da Lý Phàm cũng không còn là màu khỏe mạnh rắn rỏi như trước mà lại biến thành trắng bóc như ngọc, mơ hồ còn có cảm giác trong suốt.
Hắn đứng tại đó, vẫn là dáng người cao lớn mà uy nghiêm, vẫn là bộ hắc bào u ám mà tịch mịch, nhưng Lý Phàm hiện giờ lại thiếu đi một chút sát khí lăng lệ, thiếu đi khí chất hoang dã bá đạo giống như man hoang cổ thú trước kia. Thay vào đó ở hắn lại toát ra sự trầm tĩnh mà phiêu dật, thâm sâu mà thanh thoát, giống như núi cao sông dài, lại giống như gió nhẹ mơn trớn thoáng qua.
Hai cỗ khí chất bất đồng này cùng lúc xuất hiện trên người Lý Phàm làm hắn nhìn qua toát lên một cỗ cảm giác khó tả mà thần bí.
"Sức mạnh này, thật là tốt."
Khẽ siết chặt nắm tay, cảm giác không gian bên trong dường như bị mình bóp nát phát ra từng tiếng rạn nứt nho nhỏ, Lý Phàm không khỏi cười cười haì lòng nói. Đột phá Phi Nhân Cảnh, thực lực của hắn hiện giờ đã tới một cảnh giới vô cùng đáng sợ. Nếu nói những Phi Nhân cao thủ khác có thể bách bộ thần quyền, hư không đạp bộ thì hắn hiện tại một quyền đấm ra có thể xuyên qua tới hai ba trăm bước, một bước đi ra có thể vượt hơn mười trượng trên không. Loại thực lực này, đừng nói là Phi Nhân Cảnh mà dù là Thần Kết cao thủ cũng chưa chắc có thể chống lại. Như Huyết Mao Viên Vương ngày đó, nếu cùng Lý Phàm tái đấu lúc này thì chỉ cần ba quyền, Lý Phàm cũng có thể đem nó đánh bại.
"Chúc mừng Lý huynh tu vi tăng tiến, thần công đại thành."
Vũ Vũ do dự một chút, rồi chợt nghĩ tới điều gì đó bèn bế tiểu Bạch bước qua, nhìn Lý Phàm nhẹ nhàng cười nói.
"Chỉ là đột phá một tiểu cảnh giơí mà thôi, làm Vũ cô nương chê cười rồi."
Lý Phàm hơi ngạc nhiên một chút, dường như không nghĩ ra cô nương nhìn qua vô cùng bình thường trước mặt lại có thể hiểu biết về phương diện tu đạo này, nhưng hắn thu liễm tâm tình rất nhanh, khẽ mỉm cười gật đầu đáp lễ.
"Hi hi, Phàm huynh cũng không nên khiêm tốn. Ta tuy chưa bao giờ học qua võ công công pháp các loại nhưng tiên phụ trước kia cũng là một vị cao thủ Thần Kết, mà Phàm huynh hiện tại nhìn qua so với tiên phụ trước kia còn phải mạnh hơn vài phần a."
"Không dám, Vũ cô nương quá lời rồi."
Lý Phàm lắc đầu xua tay nói. Tuy kinh ngạc vì phụ thân của vị Vũ cô nương này lại là một Thần Kết cao thủ nhưng hắn cũng không dây dưa thêm ở vấn đề này, hai người trò truyện vài câu Lý Phàm liền mượn cớ đi về phòng.
Ngồi trong phòng, sau khi vận chuyển linh lực lưu động trong cơ thể một vòng, sắc mặt Lý Phàm hiện lên vẻ vui mừng. Đột phá Phi Nhân Cảnh đúc lại thân hình, không những trình độ nhục thể so với trước kia phải cứng rắn hơn gấp mấy lần mà dù là kinh mạch trong người cũng càng trở nên thô to, dẻo dai hơn. Hiện tại hắn vận hành một vòng chu thiên, thời gian tiêu tốn so với lúc trước chỉ bằng một phần ba. Noí như vậy, tương lai khi mình tu luyện sẽ là làm ít mà hưởng nhiều, tốc độ so với trước chắc chắn phải nhanh hơn nhiều.
Lại nói Lý Phàm nguyên bản định sau khi đột phá thành công sẽ rời khỏi sơn động, lên đường luôn trở về Hải Biên thành, sau đó tìm đường về Thiên Ngân học viện, lấy thực lực hiện tại của hắn thì ra khỏi sơn động này đã không thành vấn đề nữa. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, hắn lại bỏ đi ý định này. Thứ nhất thời gian tu luyện thành Phi Nhân Cảnh so với hắn dự đoán còn dài hơn đôi chút, hiện tại đã cách khi đại chiến hơn ba tháng, dù có trở về bây giờ thì mọi chuyện cũng đã rồi, bất kể yêu thú rút lui hay nhân loại thất thủ đều đã trở thành chuyện trong quá khứ, hắn cũng không thể nào thay đổi được. Thứ hai, nếu đã không phải về Hải Biên thành gấp thì hắn cũng không muốn trở về Thiên Ngân học viện ngay. Tuy nói nơi đó tài nguyên phong phú, lại có đạo sư chỉ dẫn hàng tháng, đối với tu luyện chắc chắn rất hữu ích nhưng đừng quên tại đó hắn có có hai kẻ thù. Thứ nhất tự nhiên không cần phải nói chính là nữ tử hắn vừa yêu vừa hận Băng gia thiên tài Băng Mi kia. Nàng đến học viện so với mình còn sớm hơn một năm, với thiên phú xuất sắc của nàng thực không biết bây giờ đã đạt tới cảnh giơí nào rồi. Tuy Lý Phàm hiện tại là Phi Nhân Cảnh nhưng nếu muốn đánh bại Băng Mi báo thù, hắn vẫn chưa thể nắm chắc. Mà nữ tử này tâm ngoan thủ lạt, nếu chẳng may để nàng tìm được thân phận của mình chắc chắn sẽ thi triển đủ loại quỷ kế dồn mình vào chỗ chết, đến lúc đó thì còn đâu thời gian mà an tâm tu luyện.
Thứ hai, cũng là nguyên nhân chính Lý Phàm chưa muốn về Thiên Ngân học viện ngay tại vì nơi đó còn tồn tại một kẻ địch đáng sợ nhất của hắn: Đồng Thánh.
Kẻ này là trung tâm đệ tử xuất sắc nhất của học viện, là cả học viện đại sư huynh. Tu vi hiện tại đã đạt tới cảnh giới cao nhất của Tinh Thần Biến: Thiên Địa Chưởng Khống. Được thế nhân tôn vinh thánh danh hào, là một tồn tại cực mạnh.
Kẻ như vậy nếu để hắn gặp phải bây giờ, thì dù là một ngón tay của đối phương mình cũng không chống lại. Lý Phàm không sợ chết, nhưng càng không muốn phải chết một cách ngu xuẩn. Mà lấy thân phận ngoại viện đệ tử của mình hiện tại và thân phận đại sư huynh của đối phương, nếu phát hiện ra tung tích mình thì đối phương chỉ cần một câu nói cũng đủ dồn mình vào chỗ chết.
Dù sao Thiên Ngân học viện tuy trên danh nghĩa là nơi truyền thụ đạo thuật, nhưng nói chung vẫn chỉ là một môn phái biến tướng đi mà thôi, đạo lý mạnh được yếu thua của tu đạo giới vẫn không hề thay đổi.
Nhưng đấy là do thân phận mình quá thấp kém, nếu bản thân đột phá Thần Kết Cảnh, trở thành nội viện đệ tử thì lúc đó Đồng Thánh dù muốn đối phó hắn cũng sẽ không hề dễ dàng như vậy, bản thân cũng sẽ an toàn hơn.
Vì tất cả những lý do trên mà Lý Phàm quyết định tạm thời không cần gấp trở lại học viện, thà ở lại sơn động này khiến thực lực tăng lên mới là chính đạo.
Mà hiện nay muốn đề thăng thực lực nhanh chóng, cũng chỉ có một phương pháp: luyện thể.
Đúng vậy, là luyện thể.
Bình thường, khi một người đột phá Phi Nhân Cảnh, thì trong công pháp tu luyện sẽ có các bí thuật dùng để tu luyện thân thể mới này tới cực hạn. Ví dụ như Long Ngâm Thiết Bố Sam, Đại Lực Bì Ngưu Quyết... hay nổi tiếng nhất chính là bí pháp Hổ Khiếu Lôi Âm của Thần Châu Tịnh Thổ. Dựa vào những bí thuật này mà khiến người tu luyện có thể thông qua thời gian khác nhau mà rèn đúc thân thể càng rắn chắc hơn, tiến tới cực hạn nhục thể. Mà bí thuật càng cao siêu thì thời gian rèn đúc lại càng ngắn, mười năm, năm năm, một năm... nghe đồn Hổ Khiếu Lôi Âm trong truyền thuyết giúp người tu luyện chỉ mất nửa năm đã đạt tới cực hạn thân thể.
Mà trong Táng Thiên Thánh Pháp cũng đồng dạng có bí thuật luyện thể như vậy, hơn nữa so với Hổ Khiếu Lôi Âm kia càng thần diệu hơn nhiều, chính là tinh hoa ngàn đời của tiền bối Cổ Việt Tộc lưu lại: Long Tượng Thiên Âm.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân