Chủ Tể Chi Vương
Tác giả: Khoái Xan Điếm (tiệm ăn nhanh)
Chương 21: Cảnh giới viên mãn.
Nhóm dịch: Thienthucac.com
Biên tập: thienthucac.com
Nguồn truyện: qidian
[JUSTIFY]
Triệu Phong vừa dứt lời lập tức gây nên một trận sóng to gió lớn.
Đặc biệt là con cháu đệ tử của Triệu tộc thuộc tổ bảy, gần như đều sinh ra thù hận với Triệu Phong.
- Lẽ nào lại như vậy! Thằng này quá mức coi thường người khác rồi!
- Triệu Thần Cương, đánh ngã nó!
Động tĩnh bên đài thi đấu số bảy làm cho các tiểu tổ phải chú ý khác .
- Võ học trụ cột? Thú vị.
Trong đám người đang xem cuộc chiến, một thiếu nữ điềm đạm nho nhã mỉm cười, rõ ràng cảm thấy hứng thú.
Người nói chuyện là người xếp thứ tư trong đệ tử nội tầng, “Triệu Cầm”.
Thân là đệ tử nội tầng, Triệu Cầm không cần tham gia dự tuyển thi đấu, hơn nữa tu vi nàng đủ khinh thường tất cả con em gia tộc. Ngay cả Triệu Nhạc xếp hạng nhất ngoại tầng cũng kém nàng một bậc.
- Tốt tốt tốt! Võ học trụ cột... Ta lại muốn thỉnh giáo một lần!
Sắc mặt Triệu Thần Cương lúc trắng lúc xanh, mắt trầm xuống tận cùng.
Biểu hiện của đối phương hoàn toàn là sỉ nhục cái danh hiệu số một của tiểu tổ là gã.
- Lưu Phong quyền!
Dưới khuôn mặt âm trầm của Triệu Thần Cương, cơn giận được bộc phát ra theo một quyền như mưa bão.
Vừa ra tay, gã đã sử dụng võ học cao cấp: “Lưu Phong quyền”.
Bộ quyền pháp này dùng tốc độ và đại thế để ép người. Người tu luyện nó tới đại thành có thế mạnh như mưa to gió giật.
Uy lực chiêu thức của Triệu Thần Cương hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người. Thực lực của gã đã tiếp cận chuẩn Võ Giả, không phụ uy danh xếp hạng bảy ngoại tầng, đứng đầu tiểu tổ.
Nhưng đại đa số người lại chú ý tới Triệu Phong.
Đối mặt với đối thủ mạnh xếp hạng bảy ngoại tầng, đứng nhất tiểu tổ, Triệu Phong còn sử dụng trụ cột quyền pháp sao?
Triệu Phong thong dong tự nhiên, hắn dùng hành động của mình nói rõ tất cả.
- Viêm Cương quyền!
Một quyền giản dị, tự nhiên, như một quả cầu lửa sáng chói.
Lại là quyền pháp căn bản!
Trong sân đấu Thiên Vũ, hầu hết ánh mắt đệ tử Triệu tộc đều bị động tác của Triệu Phong thu hút.
- Lại là viêm Cương quyền!
- Hắn vẫn còn dùng trụ cột quyền pháp?
Một số đệ tử Triệu tộc trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc.
Rất nhiều người đều cho rằng Triệu Phong chẳng qua chỉ biết nói, thực tế không dám vô lễ như vậy.
Mà tình huống thực còn điên cuồng hơn so với tưởng tượng của họ!
- Thằng nhãi ngông , cuồng, gục xuống cho ta.
Mắt Triệu Thần Cương hầu như có thể phun ra lửa. Hai đấm của y như ập tới như cơn mưa với thế như lôi đình, khiến cho không khí gần đó như cứng lại.
Uy lực một quyền kia làm cho rất nhiều đệ tử Triệu tộc hò hét trầm trồ khen ngợi.
- Võ đạo phổ thông tầng ba chỉ sợ không tiếp được một quyền này.
- Đúng vậy, “Lưu Phong quyền” tiểu thành, hơi nắm được tinh túy!
Ngay cả một ít trưởng bối trong tộc cũng liên tục gật đầu.
Bang bang bang.
Hai bóng đen tiếp cận trong chớp mắt, nắm đấm va vào nắm đấm, cứng rắn đối chọi nhau.
- Gục xuống cho ta!
Khóe mắt Triệu Thần Cương sắp rách ra, trút hết lực lượng toàn thân phát huy Lưu Phong quyền đến cực hạn.
Thứ hắn sử dụng là võ học cao cấp, nếu mà vẫn không thể hạ được Triệu Phong trong ba chiêu liệu còn mặt mũi nào đặt chân trong mười hạng đầu ngoại tầng?
- Mở!
Ánh mắt Triệu Phong chỉ có một sự trầm ổn, tỉnh táo. Quyền pháp của hắn như có linh tính, giống như đang đốt lên một vầng lửa cháy rực trong hư không, chặn đứng nắm đấm Triệu Thần Cương.
Ầm bịch bịch!
Thân hình Triệu Thần Cương chấn động. Khí tức cứng rắn bùng lên khiến cho nắm đấm của gã hầu như tê rần, thân thể mất khống chế lui về sau hai bước.
Mà đối thủ của gã là Triệu Phong thì chỉ hơi rung lên một cái.
- Sao lại có chuyện như vậy?
Triệu Thần Cương hoảng sợ khó tin.
Vốn y tưởng rằng có thể đánh ngã Triệu Phong bằng một quyền, vậy mà bị đối phương nhẹ nhàng đánh lui.
- Chuyện gì xảy ra!
Đệ tử Triệu tộc gần võ đài số bảy đều sững sờ.
- Ta không tin... Vừa rồi khẳng định là trùng hợp! Tiểu tử kia đánh bậy đánh bạ trúng chỗ yếu của chiêu thức.
Triệu Thần Cương gần lên giận dữ, lại lần nữa thúc dục Lưu Phong quyền điên cuồng đánh về phía Triệu Phong.
- Viêm Cương thức thứ tư!
Triệu Phong không nhanh không chậm, lạnh nhạt như thường, vẫn sử dụng quyền pháp căn bản.
Ầm, bốp!
Hai người giao phong lần nữa. Dưới tình huống cứng đối cứng, thân hình Triệu Thần Cương lại bị đẩy lui.
Hai người giao phong chính diện dù không phân thắng bại, nhưng có thể lờ mờ thấy được Triệu Thần Cương bị áp chế vài phần.
- Thật sự là quyền pháp căn bản... Sao hắn làm được như vậy?-
Vài đệ tử xem cuộc chiến ngây người, bối rối.
- Quyền pháp căn bản làm sao có thể địch nổi võ học cao cấp, còn chiếm thượng phong?
Hầu hết đệ tử Triệu tộc nghi hoặc khó hiểu.
Một chiêu... Hai chiêu... Ba chiêu...
Bọn họ chỉ thấy Triệu Thần Cương lần lượt bị Triệu Phong đánh lui.
Hai người cùng giai, đều có ưu khuyết, rất bình thường.
Nhưng sử dụng quyền pháp căn bản còn có thể áp chế võ học cao cấp thì quả là nghe rợn cả người.
Tóm lại là đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Triệu Thần Cương gần như điên cuồng, dốc cạn cả đáy ra công kích.
Vì vậy rất nhiều ánh mắt quăng về phía trọng tài và các trưởng bối gia tộc trên đài quan chiến.
- Ý thức chiến đấu và kỹ xảo thực chiến của Triệu Phong hơn xa Triệu Thần Cương, tâm tính cũng đủ tỉnh táo.
Một vị trọng tài nói có phần không chắc chắn.
Phân tích của ông ta hiển nhiên không có cách nào làm cho người khác thỏa mãn.
- Ha ha, vậy mà kẻ này có thể tu luyện một bộ quyền pháp trụ cột tới cảnh giới “Viên Mãn”.
Một giọng nói già nua vang lên từ vị trí chính giữa của đài quan chiến.
Người lên tiếng là một lão giả râu tóc bạc trắng, chính là “Tài phán trưởng” của lần thi đấu dự tuyển này.
Cảnh giới Viên mãn?
Một vài trọng tài thi nhau gật đầu, rồi lập tức hoảng hốt.
Mọi người đều biết, võ học đẳng cấp càng cao thì uy lực lại càng lớn.
Nhưng đó cũng không phải điều tuyệt đối!
Võ học có phân chia cao thấp, nhưng với từng người tu luyện thì hỏa hầu của cảnh giới cũng có sự khác nhau.
(*Hỏa hầu: Độ lửa, cũng như nấu thức ăn, chín ba phần, bảy phần, chín phần)
Thí dụ như một người tu luyện võ học cấp thấp tới đại thành, một người khác tu võ học cao cấp vừa vặn mới nhập môn. Như vậy, người tu luyện võ học cao cấp trái lại không phải đối thủ của người tu luyện võ học cấp thấp.
Độ gia tăng uy lực của võ học chia làm bốn cảnh giới sơ thành, tiểu thành, đại thành, đỉnh phong.
Trong đó cảnh giới đỉnh phong có chín thành hỏa hầu.
Người bình thường có thể tu luyện võ học tới cảnh giới đỉnh phong đã vô cùng hiếm thấy.
Nhưng cảnh giới đỉnh phong cũng không có nghĩa đã là cao nhất.
Trên đó còn có một cảnh giới rất cao, “Viên mãn”.
Cái gọi là viên mãn, tức là hỏa hầu ít nhất đã đạt trên chín thành chín, thậm chí gần như hoàn mỹ, không hề có khuyết điểm nhỏ nhặt.
- Cảnh giới viên mãn và cảnh giới đỉnh phong tuy nhìn thấy chênh lệch rất ít, nhưng người trước đó đã tu luyện một bộ công pháp tới tình trạng như ý viên mãn, phản phác quy chân, thậm chí thoát ly khỏi gông cùm xiềng xích của bản thân chiêu thức võ kỹ.
Tài phán trưởng lại cười nói.
- Nhưng cho dù là như thế thì Triệu Phong chỉ có thể bất phân thắng bại với Triệu Thần Cương mới đúng.
Một vị võ giả bên cạnh vẫn chưa hiểu.
Dù sao võ học cao cấp so võ học căn bản cao hơn chừng ba cấp bậc. Triệu Thần Cương còn tu luyện võ học cao cấp tới cảnh giới tiểu thành.
- Không sai! Quyền pháp căn bản cảnh giới viên mãn miễn cưỡng có thể bất phân thắng bại với võ học cao cấp cảnh giới tiểu thành. Nhưng các ngươi ít nhiều có thể nhìn ra, cường độ khí huyết, năng lực phản ứng, tố chất tâm lý, ý thức chiến đấu… của Triệu Phong đều hơn Triệu Thần Cương, quả thật là vật liệu có thể bồi đắp.
Tài phán trưởng hơi tán thưởng.
Được lão giải thích, cuối cùng mọi người đã tỉnh ngộ.
Mà đúng lúc này, chiến cuộc trên võ đài số bảy đã phát sinh biến hóa.
- Triệu Phong bắt đầu phản kích!
- Trời ạ! Tốc độ thật nhanh!
Hầu hết ánh mắt đều bị hấp dẫn về võ đài số bảy.
Rầm! Bốp! Bang…
Chỉ thấy Triệu Phong từ phòng ngự biến thành công kích. Thế công quyền pháp kia như thiên mã hành không, nghiễm nhiên vượt qua sự hạn chế bản thân với chiêu thức “Viêm Cương quyền”.
Thế công của hắn với tốc độ, uy lực không thể bắt bẻ, mà mỗi lần đều trúng chỗ hiểm.
Triệu Thần Cương vốn nổi trận lôi đình lập tức luống cuống tay chân. Vừa thất thần một cái, lập tức y dính một quyền của Triệu Phong.
Rầm, bốp…
Đầu vai Triệu Thần Cương bị đánh trúng một quyền, kêu lên đau đớn. Các đốt ngón tay gã trật khớp, bản thân té trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng.
- Số 188, Triệu Phong thắng!
Trọng tài võ đài số bảy thở dài một hơi, ánh mắt vẫn không giấu được sự kinh ngạc.
Xoạt!
Đệ tử tổ bảy ầm ỹ một trận.
- - Triệu Phong chiến thắng Triệu Thần Cương, chỉ dùng quyền pháp trụ cột!
- Thật khó tin! Triệu Thần Cương là hạng nhất một tổ kia mà…
Triệu Phong toàn thắng Triệu Thần Cương trong tiếng ồn ào sợ hãi, thán phục. Hắn nhận được mười lăm trận liền thắng.
Điều này cũng có nghĩa là, hắn đứng lên vị trí hạng nhất của tổ bảy.
Vầng hào quang thắng lợi khiến cho hắn trở thành tiêu điểm chú ý của đệ tử ngoại tầng.
Giờ khắc này, Triệu nhạc xếp hạng thứ nhất, ba hạng đầu Triệu Nhất Kiếm, Triệu Vũ Phỉ và Triệu Vũ Càng thi nhau nhìn vào chú giải về Triệu Phong.
“Cảnh giới viên mãn? Lần trước nghe giáo đầu giảng bài, ta cũng cảm giác thấy lĩnh ngộ về chiêu thức Viêm Cương quyền trong đầu đã hoàn toàn biến mất… có lẽ là vì nguyên nhân này.”
Trong lòng Triệu Phong đã hiểu rõ.
Từ lần đó nghe giảng bài xong, hắn cảm giác quyền pháp căn bản của mình đã đạt được một độ cao hoàn toàn mới, đoán chừng có thể địch nổi chuẩn Võ Giả.
Mà thực lực của Triệu Thần Cương chẳng qua mới miễn cưỡng tiếp cận chuẩn Võ Giả.
- Không ngờ trong đệ tử ngoại tầng lại có một con hắc mã nhảy ra như vậy.
Tài phán trưởng mỉm cười.
- Tu luyện Quyền pháp căn bản tới cảnh giới viên mãn, hoàn toàn chính xác là một chuyện bất ngờ. Có điều… gặp con trai ta Triệu Nhất Kiếm chỉ có thảm bại. Võ học căn bản dù sao cũng chỉ là căn bản!
Một võ giả trung niên ngồi cạnh cười nhạt.
- Hả?
Gương mặt Tài phán trưởng hiện một chút hứng thú, nhìn về phía trung niên kia.
Đối phương chính là phụ thân Triệu Nhất Kiếm.
Võ giả trung niên cười không đáp, ánh mắt nhìn về Triệu Nhất Kiếm tổ hai cực kỳ tự tin.
- Cũng đúng, tiềm lực của võ học căn bản dù sao cũng có hạn. Triệu Phong tu luyện nó tới cảnh giới viên mãn tất nhiên bỏ ra rất nhiều tinh lực, không có thời gian tu luyện võ học đẳng cấp cao khác… đáng tiếc đáng tiếc.
Tài phán trưởng nói xong lời cuối cùng, cũng không khỏi lắc đầu.
- Hừ! Cảnh giới viên mãn? Võ học căn bản?
Triệu Nhất Kiếm ở tổ 2, mặt trào phúng.
Trong mắt gã, võ học căn bản căn bản không đáng nhắc tới, dù tu luyện tới cảnh giới viên mãn.
Thiếu nữ mặt áo trắng bên cạnh đang nhìn Triệu Phong bỗng nhiên nổi tiếng, mắt ảm đạm, hơi cắn môi, thấp giọng nói:
- Kiếm ca, ca nhất định phải đánh bại hắn.
- Tuyết Nhi yên tâm, đánh bại hắn ít thì ba chiêu, nhiều thì mười chiêu! Nhưng huynh không muốn hắn thua nhẹ nhàng như vậy, đến lúc đó nhất định phải làm nhục hắn một phen.
Triệu Nhất Kiếm đầy tự tin nói.
Giọng của gã rất lớn, không ít người nghe được.
Mà lúc này ánh mắt Triệu Phong vừa vặn đảo qua.
Bốn mắt đối diện, mắt Triệu Nhất Kiếm lạnh như băng, sắc mặt âm trầm độc ác.
Triệu Phong bình tĩnh, như cười như không.
- Số 188 đấu với số 233!
Thi đấu tiểu tổ vẫn tiếp tục tiến hành.
Triệu Phong đánh bại Triệu Thần Phong xong, võ đài số bảy đã không còn địch thủ.
Mười sáu trận thắng liên tiếp… mười bảy… mười tám…
Đối thủ gặp Triệu Phong phần lớn là nhận thua, cho dù giao thủ cũng chỉ qua một chiêu đã bại.
- Thua vì quyền pháp trụ cột, đúng là xấu hổ muốn chết!
Đệ tử Triệu tộc tiểu tổ số bảy đều coi Triệu Phong là ôn thần, đứng xa mà trông.
Mười tám trận thắng liên tiếp… Mười chín trận thắng liên tiếp… Hai mươi trận thắng liên tiếp!
Cuối cùng, Triệu Phong thắng liên tiếp hai mươi trận, trực tiếp thoát khỏi thi đấu tiểu tổ, thành công tấn cấp!
----------oOo----------
[/JUSTIFY]
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb
[JUSTIFY]
Phù!
Triệu Phong thở một hơi, ngồi dưới võ đài nghỉ ngơi. Đệ tử Triệu tộc xung quanh khi nhìn hắn đã bắt đầu có vẻ kiêng kỵ và sợ hãi.
Thi đấu tiểu tổ, Triệu Phong nghiễm nhiên là một con hắc mã mạnh mẽ quật khởi. Dựa vào một bộ quyền pháp trụ cột rong ruổi hoành hành, không có địch thủ.
Ngay cả Triệu Thần Cương ngoại tầng bậc bảy cũng bị hắn đánh bại.
Thắng liên tiếp hai mươi trận, Triệu Phong đã thoát khỏi vòng thi tiểu tổ, không cần tiếp tục tỷ thí nữa.
- Không biết tình hình bên tổ khác thế nào?
Ánh mắt Triệu Phong quét về phía tiểu tổ khác.
Trong trận đấu tuyển, cả sân bãi chia làm mười tổ, mỗi tổ đều có đệ tử ngoại tầng thực lực hàng đầu.
Ngoại trừ Triệu Phong, tổ khác cũng có người thắng liên tiếp hai mươi trận, thoát khỏi vòng thi đấu tiểu tổ.
Trong đó tốc độ nhanh nhất chính là Triệu Nhất Kiếm tổ hai.
Tốc độ xuất kiếm của Triệu Nhất Kiếm nhanh kinh người. Mắt thường chỉ có thể thấy được bóng kiếm lạnh lẽo. Đối thủ còn chưa phản ứng, mũi kiếm đã chỉ vào cổ họng.
Luận tốc độ thăng cấp, Triệu Nhất Kiếm còn nhanh hơn hạng nhất Triệu Nhạc.
“Võ hội ngoại tầng chỉ có ba hạng đầu Triệu Nhạc, Triệu Nhất Kiếm, Triệu Vũ Phỉ có thể gây uy hiếp cho mình”.
Triệu Phong không đổi sắc mặt quan sát xung quanh.
Xếp hàng thứ nhất là Triệu Nhạc, tuổi lớn hơn, mười bảy tuổi, phát dục đầy đủ, thể trạng khí lực lớn hơn, căn cơ sâu hơn tất cả mọi người.
- Nghịch Phong quyền!
Một đệ tử võ đạo tầng ba đánh một quyền vào Triệu Nhạc, thân hình gã như núi, làn da cứng như sắt, lông tóc không hề bị tổn hao.
Cái gì!
Gã đệ tử võ đạo tầng ba kia xám mặt, mồ hôi trán đổ ròng ròng.
Phòng ngự thật là mạnh!
Triệu Phong khẽ giật mình.
Võ đạo tầng ba xuất một đòn toàn lực nhưng rõ ràng không hề làm Triệu Nhạc bị thương tổn dù chỉ một chút.
Có thể hiểu, Triệu Nhạc tu luyện loại võ công phòng ngự thân thể rất mạnh, khiến cho lực phòng ngự của bản thân vượt xa một người cùng cấp.
Ít nhất, dưới tình huống bình thường, Triệu Phong không có cách nào dùng cơ thể đối chiến một kích của võ đạo tầng ba mà không bị tổn thương.
Nếu nói đặc điểm của Triệu Nhất Kiếm là nhanh, công kích mạnh, vậy thì Triệu Nhạc hoàn toàn trái lại. Gã rất trầm ổn, dùng phòng ngự mà lưu danh.
Theo sát phía sau, hạng ba Triệu Vũ Phỉ nhẹ nhàng linh động, xinh đẹp xuất trần. Công pháp cương nhu sát nhập, thôn tính, thường vào lúc hời hợt nhất ra đòn quyết định chiến thắng địch nhân, khiến cho người ta có cảm giác uyển chuyển mỹ cảm động lòng.
Nàng mặc váy tím, lông mi cao vút, làn da sáng như ngọc, dáng người xinh đẹp yểu điệu, đứng trên võ đài trông hút mắt người vô cùng.
Quan sát Triệu Vũ Phỉ chiến đấu có một cảm giác thưởng thức rất thoải mái.
- Nàng ta là ai? Tuổi còn nhỏ mà đã có thực chuẩn võ giả rồi.
Ngay cả một số đệ tử nội tầng cũng bị Triệu Vũ Phỉ hấp dẫn.
- Thật xinh đẹp, khí chất không tầm thường, thiên phú cao như thế, mỹ nữ thiên tài như vậy dù tiến vào nội tầng cũng là vầng sáng chói mắt, chỉ sợ không có phần của chúng ta.
- Nàng ấy còn nhỏ tuổi, khoảng hai năm nữa không chừng có thể so với Thu Mộng Vũ - đệ nhất mỹ nữ Vũ Dương thành.
………..
Ở góc độ nào đó, lực chú ý về phía Triệu Vũ Phỉ thậm chí còn vượt qua hạng nhất, hạng nhì Triệu Nhạc, Triệu Nhất Kiếm.
Chủ yếu vì diện mạo và thiên phú của nàng.
Không mất thời gian quá lâu, mười tổ thi đấu lần lượt chọn ra được thủ lĩnh thắng hai mươi trận liên tiếp.
Tổ 1 Triệu Nhạc, tổ 2 Triệu Nhất Kiếm, tổ 3 Triệu Vũ Phỉ, tổ 4 Triệu Kiền, tổ 5 Triệu Quang...
Những người lọt vào danh sách hầu như là nằm trong số mười hạng đầu của ngoại tầng.
Chỉ duy nhất tổ bảy là ngoại lệ.
Triệu Phong giống như một con hắc mã xông ra, thay thế Triệu Thần ở vị trí số bảy.
Ngoại trừ mười người này, sau đó có rất ít người thắng liên tục hai mươi trận.
Vòng thi đấu tiểu tổ vẫn tiếp tục. Mỗi lần sàng lọc ra mười người, dùng số trận thắng để quyết định.
Chỉ mất một ngày, vòng thi đấu tiểu tổ đã chọn ra được 100 người.
Một trăm người này đều là tinh anh của ngoại tầng.
Nhưng muốn tham gia tổng võ hội gia tộc, đấu với đệ tử nội tầng, thì chỉ chọn năm mươi đệ tử đấu ngoại tầng.
Ngày thứ hai, 100 người thăng cấp lại tập trung tại võ đài.
Nghỉ ngơi một đêm, Triệu Phong lại không phục đủ mười phần tinh lực.
Hắn phát hiện, thông qua hành động tỷ thí này, hắn có thể xúc tiến tu vi của mình ở một mức nhất định.
- Hôm nay bắt đầu lượt thi đấu thứ hai! Một trăm người các ngươi đều là tinh anh đệ tử ngoại tầng, nhưng trận đấu hôm nay phải đào thải một nửa, chọn năm mươi người thi đấu tổng võ hội. Tiếp theo là quy tắc trận đấu...
Âm thanh vang dội khắp võ tràng Thiên Võ.
Trăm người tham gia đều ngừng thở, cẩn thận nghe quy tắc trận đấu.
Trận đấu xếp hạng chính là dùng quy chế tích lũy điểm. Mỗi người ban đầu có một điểm, mỗi trận thắng tăng một điểm, thua một trận trừ một điểm.
Cuối cùng, dựa vào điểm tích lũy để xếp hạng, chọn ra năm mươi người tiến vào trận đấu với đệ tử nội tầng.
- Trận đấu bắt đầu!
Giọng người chủ trì vừa hạ xuống, mười võ đài tỷ võ bắt đầu có tiếng trọng tài tuyên bố số thứ tự đấu.
- Số 144 đấu với số 26!
- Số 73 đấu với số 429!
Mười võ đài không phân tổ mà tiến hành trận đấu đồng thời.
Trên mỗi võ đài, một vòng tỷ thí vừa chấm dứt là một vòng tiếp theo lập tức bắt đầu, hiệu suất cực cao.
Thường thường gặp đối thủ thực lực mạnh hơn thì nhiều người đều lựa chọn bỏ cuộc.
Thí dụ như Triệu Nhạc, Triệu Nhất Kiếm, gặp đệ tử hàng đầu như thế, đối thủ của họ chủ động nhận thua, bảo tồn tinh lực đối phó trận khác.
- Số 188 đấu với số 169!
Cuối cùng đã đến phiên Triệu Phong ra sân.
Đối thủ của hắn là một thiếu niên mặt đen võ đạo tầng hai đỉnh phong.
- Ta từ bỏ!
Thiếu niên mặt đen vừa nhìn thấy Triệu Phong đã rùng mình một cái, lập tức bỏ cuộc.
Triệu Phong kinh ngạc.
Thì ra thiếu niên mặt đen này từng ở cùng tổ bảy với Triệu Phong, chẳng qua chưa giao đấu với hắn. Nhưng cậu ta từng chính mắt thấy quá trình Triệu Phong dùng quyền pháp trụ cột xưng bá tiểu tổ.
Cứ như vậy, Triệu Phong thoải mái kiếm được một điểm thi đấu. Điểm tích lũy của hắn tăng từ một thành hai.
Hiệu suất thi đấu rất cao, dù xảy ra quần chiến thì trọng tài cũng có thể có quyền phân thắng bại.
Chỉ chốc lát, đến phiên Triệu Phong lên võ đài lần thứ hai.
Lần này đối thủ của hắn là một thiếu nữ thanh thú mặc áo tơ trắng, chỉ có tu vi võ đạo tầng hai.
- Thực lực của ngươi rất mạnh, lúc trước ta đã xem trận đấu của ngươi, nhưng ta sẽ không dễ dàng chịu thua.
Thiếu nữ áo tơ trắng cắn cắn bờ môi.
Đối mặt với loại đối thủ là con gái yếu đuối này, người bình thường đều sẽ mềm lòng mà thả lỏng.
- Viêm Cương quyền!
Quyền pháp trụ cột đơn giản, tự nhiên, vang vọng tiếng lửa thiêu đẩy lui thiếu nữ áo trắng ra xa năm, sáu mét, té ngã trên đất.
Một chiêu chiến thắng, dứt khoát lưu loát!
Triệu Phong không muốn lãng phí thời gian, thực lực đối thủ quá yếu, không có tí tác dụng xúc tiến đối với hắn.
Ta thua!
Thiếu nữ áo trắng buồn bã rời đi.
- Há! Khi dễ con gái yếu ớt, có gì đặc biệt hơn người!
- Đợi ta lên võ đài nhất định báo thù cho Hinh muội!
Tác phong của Triệu Phong khiến cho một số thiếu niên bất mãn.
- Số 188 thắng!
Trọng tài nhìn Triệu Phong tán thưởng.
Trận kế tiếp tiến hành đâu vào đấy.
Điểm tích lũy của Triệu Phong không ngừng tăng lên.
- Bỏ cuộc!
- Ta từ bỏ!
- Viêm Cương quyền!
Phần lớn đối thủ của Triệu Phong đều nhận thua, chỉ có ít người cố gắng chống lại, đương nhiên đều bị đánh bại ngay tại chỗ.
- Thực lực tiểu tử này sợ đã đạt đến cấp bậc chuẩn Võ Giả.
Từ các trận sau, càng ngày càng nhiều người nhận ra thực lực của hắn.
Lúc rảnh rỗi, Triệu Phong cũng không quên chú ý tới trận đấu của Triệu Nhạc, Triệu Nhất Kiếm.
Một thời gian sau.
Số ba tranh phong một trận trên võ đài khiến cho mọi người chú ý.
- Mau nhìn! Triệu Nhất Kiếm đấu với Triệu Kiền!
Không ít người kinh ngạc kêu lên.
Triệu Phong ghé mắt nhìn, chỉ thấy Triệu Nhất Kiếm và Triệu Kiền đang giao đấu với nhau.
Hạng hai và hạng bốn ngoại tầng giao phong tất nhiên gây sự chú ý.
Hai người này đều nổi tiếng trong năm hạng đầu, thực lực vốn không quá chênh lệch.
- Độc xà đệ thập biến!
Triệu Kiền quát lạnh một tiếng, giống như một con rắn âm hiểm di động trên mặt đất, cực kỳ linh hoạt. Thậm chí ngay cả lúc né tránh công kích của Triệu Nhất Kiếm cũng không tiến lại gần đánh cận chiến.
Triệu Phong lộ vẻ xúc động. Một tháng không gặp, thực lực Triệu Kiền tiến bộ nhiều như vậy, đã luyện “Độc xà thập tam biến” tới thập biến, đạt tới cấp bậc chuẩn Võ Giả.
Lúc này thực lực Triệu Kiền đã có thể so với “Tân Phi” ở Hoành Vân Thiên Lâm trước kia.
- Ngươi tiến bộ đáng kể đấy, nhưng vẫn chỉ là bại tướng dưới tay ta.
Vẻ mặt Triệu Nhất Kiếm lãnh ngạo, bảo kiếm trong tay vang lên một tiếng “chíu”, rồi lướt qua như một dòng nước lạnh, tốc độ nhanh đến mức tận cùng.
Các đệ tử Triệu tộc bên ngoài đều cảm giác được hàn ý khó hiểu.
- Võ học cao cấp “Lãnh lưu kiếm”! Đây là một bộ võ học cao cấp rất khó tu luyện, lấy tốc độ là chính, rất khó ứng đối!
Một số người thấp giọng nói.
Chỉ thấy kiếm quang của Triệu Nhất Kiếm càng lạnh lẽo, như cơn gió ngày đông.
Triệu Kiền miễn cưỡng tránh thoát mấy đường kiếm cực kỳ nguy hiểm. “Phốc”, trên người gã đã xuất hiện vết máu.
Trong cảm nhận của gã, từng sợi hàn ý quanh quẩn lấy thể xác và tinh thần, như bóng mờ không tiêu tan.
- Triệu Nhất Kiếm thắng!
Ánh mắt của trọng tài rất sắc bén, lập tức ngăn lại, tuyên bố Triệu Nhất Kiếm chiến thắng.
Mà lúc này, lưng của Triệu Kiền bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng. Gã khó hiểu nhìn Triệu Nhất Kiếm: “Sao hắn làm được…”
Trước sau không đến mười chiêu, Triệu Nhất Kiếm đánh bại Triệu Kiền.
- Thực lực Triệu Nhất Kiếm không ngờ đã mạnh như vậy!
Một vài đệ tử Triệu tộc lộ vẻ hồi hộp.
Trước kia không phải Triệu Nhất Kiếm và Triệu Kiền chưa từng đấu với nhau.
Thế nhưng lúc đó Triệu Nhất Kiếm muốn thắng Triệu Kiền dù ít cũng phải hơn mười chiêu, nhiều thì hơn trăm chiêu cũng có thể.
- Thực lực Triệu Nhất Kiếm chỉ sợ có thể tranh tài với Triệu Nhạc.
Có vài người suy đoán phân tích.
Triệu Nhất Kiếm và Triệu Nhạc, một người am hiểu công kích, một người am hiểu phòng ngự.
Hai người này gặp nhau sẽ như thế nào?
Không ít người âm thầm mong đợi...
Cuộc tỷ thí lại tiếp tục.
Triệu Nhất Kiếm và Triệu Nhạc trở thành người lựa chọn đứng đầu cho danh hiệu “Số một ngoại tầng”.
Tiếp theo, đến lượt Triệu Vũ Phỉ với nhân khí không tầm thường, đến nay chưa từng bại trận, dù chỉ một lần.
Triệu Phong yên lặng quan sát, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.
Khi điểm tích lũy tích lũy đến 45, Triệu Phong chưa hề thua trận nào.
Đúng lúc này hắn gặp một đối thủ mạnh.
Đó là hạng năm ngoại tầng Triệu Quang. Xếp hạng của gã gần với Triệu Kiền.
Triệu Quang cũng mệt mỏi tích đến hơn bốn mươi điểm, chỉ thua Triệu Nhạc một trận.
- Ha ha, tiểu tử! Gặp được ta, kỷ lục thắng liên tiếp của ngươi dừng ở đây.
Triệu Quang vui vẻ sáng lạn nói.
Không ít người dưới võ đài cũng hả hê nhìn Triệu Phong.
Hạng năm, đây là đối thủ mạnh nhất mà Triệu Phong gặp phải.
- Thực lực của ngươi cũng chỉ miễn cưỡng bước vào cánh của chuẩn Võ Giả.
Triệu Phong không mặn không nhạt mà nói.
- Thì sao? Ta cũng muốn lĩnh giáo ngươi, xem ngoài quyền pháp trụ cột ra ngươi còn thủ đoạn gì nữa.
Mắt Triệu Quang lóe lên ánh sáng lạnh.
Bốp!
Vừa mới nói xong, thân hình gã nhoáng lên, xuất hiện bên cạnh Triệu Phong
Thân hình như quỷ mị kia khiến không ít người bên ngoài hoa mắt.
- Tốc độ nhanh thật!
- Trong năm hạng đầu thì Triệu Quang và Triệu Vũ Phỉ có tốc độ khinh thân cao nhất.
Thân pháp của Triệu Quang khiến người ta phải thán phục.
So tốc độ?
Triệu Phong nhếch miệng giễu cợt.
Xùy!
Triệu Quang bổ một chưởng trúng “Triệu Phong”, thân hình hắn bỗng nhiên biến mất!
Dường như một chưởng kia đánh cho Triệu Phong hóa thành không khí rồi.
Triệu Quang lập tức biết không ổn.
Dưới đài vang lên tiếng kinh hô, các đệ tử há mồm trợn mắt.
Người phản ứng nhanh hơn thì nhìn chằm chằm sau lưng Triệu Quang.
Nộ Long quyền!
Triệu Quang cảm thấy một trận gió lốc từ sau lưng truyền tới, lòng hoảng sợ.
Bang bốp bốp!
Triệu Quang đánh trả một cách vô thức, miễn cưỡng tiếp “Nộ Long quyền” của Triệu Phong, cảm nhận được lực lượng như sóng dữ bùng nổ, tuôn thẳng tới.
Bang…
Thân hình Triệu Quang lảo đảo, bị đẩy lui vài mét, suýt nữa ngã sấp xuống.
- Hắn tu luyện võ học gì thế, tốc độ khinh thân còn nhanh hơn ta!
Nội tâm Triệu Quang như sóng cuộn biển gầm.
----------oOo----------
[/JUSTIFY]
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb
Chủ Tể Chi Vương
Tác giả: Khoái Xan Điếm (tiệm ăn nhanh)
Chương 23: Cao cấp đại thành.
Nhóm dịch: Thienthucac.com
Biên tập: thienthucac.com
Nguồn truyện: qidian
[JUSTIFY]
Sau một chiêu, chênh lệch giữa Triệu Phong và Triệu Quang lập tức hiện rõ.
Triệu Quang cố gắng đứng vững nhưng vẫn thất kinh, hơi thở dồn dập, kinh ngạc và khó hiểu.
Triệu Phong thong dong mỉm cười, không thừa cơ xuất kích. So tốc độ, hắn có lòng tin tuyệt đối. Cho dù một số Võ Giả đạt Võ Đạo tầng bốn cũng chưa chắc có thể thắng hắn.
Trong lúc nhất thời, trận chiến giữa Triệu Phong và Triệu Quang trở thành tiêu điểm trong mười võ đài.
Đám đông dưới võ đài ầm ỹ một hồi, sau đó dần yên lặng lại.
- Tốc độ của hắn còn nhanh hơn Triệu Quang!
Triệu Nhạc, Triệu Vũ Phỉ đều kinh hãi xúc động.
- Công pháp khinh thân thật huyền diệu!
Trên đài quan chiến, một vài trưởng bối trong tộc cũng hơi giật mình.
- Thân pháp của hắn có vẻ quen mắt.
Tài phán trưởng lẩm bẩm.
- Thứ hắn luyện là “Phiêu Lăng Độ”! Chắc chắn là nó!
Trên đài quan chiến, một võ giả hít sâu một hơi, sắc mặt đầy sự phức tạp nhìn về phía Triệu Phong.
Thì ra vị võ giả của gia tộc này cũng từng luyện công pháp khinh thân “Phiêu Lăng Độ”.
Chẳng qua “Phiêu Lăng Độ” quá khó, lại là một bộ không đầy đủ, cho nên trước kia ông ta tu luyện một hai năm xong liền từ bỏ. Cảnh giới, hỏa hầu của ông ta không được như Triệu Phong.
- Thì ra là Phiêu Lăng Độ !
Các trưởng bối khác chợt tỉnh ngộ.
- Có thể luyện Phiêu Lăng Độ tới mức độ như thế này, ngộ tính của hắn thật sự không tầm thường, chỉ tiếc…
Ngoài sự sợ hãi thán phục, vài trưởng bối còn có vẻ tiếc nuối lắc đầu.
Phiêu Lăng Độ tuy có đẳng cấp cao, ít nhất bằng võ học đỉnh cấp, nhưng dù sao cũng chỉ là một bản không đầy đủ, tiềm lực tương lai có hạn.
- Triệu Phong ra tay!
Dưới sân võ vang lên tiếng hô hào.
Chỉ thấy Triệu Phong chủ động xuất kích, thân hình nhẹ giống như lá rơi, tốc độ làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.
Triệu Quang dốc toàn lực vẫn khó trốn khỏi Triệu Phong, chỉ có thể miễn cưỡng nghênh đón.
Nộ Long thức thứ năm!
Triệu Phong thi triển Nộ Long quyền, đây là một loại võ học trung cấp có danh tiếng không nhỏ, rất nhiều người nhận ra.
Ầm! Bốp! Phịch phịch…
Khí huyết toàn thân Triệu Phong trào lên, như hóa thành Nộ Long thực sự, xuất quyền phát ra rít cùng với khí thế kinh người.
Triệu Quang cảm nhận được áp lực nặng nhất, khí huyết và sức bật của đối phương ép gã khó thở.
Mỗi lần tiếp một quyền, thân hình gã lui về sau một bước, thậm chí chấn động tạng phủ.
Gã hoàn toàn bị Triệu Phong đè ép, không hề có lực chống đỡ.
Luận tốc độ, Triệu Phong thắng dễ dàng; luận uy lực võ học, Triệu Phong cũng hơi thắng gã.
- Oa!
Tiếp quyền thứ tám, Triệu Quang phun một ngụm máu, lúc này mới nhận thua.
Triệu Quang đứng hạng năm vậy mà không đến mười chiêu đã bại.
Nhiều người dưới võ đài trợn mắt.
Mặc dù biết thực lực Triệu Phong có thể khiêu chiến năm hạng đầu, nhưng kết quả thực sự rung động xa so với dự liệu.
Biểu hiện của Triệu Phong thậm chí không thua mấy người trong ba hạng đầu.
- Kẻ này có ngộ tính kinh người. Chẳng những hắn tu luyện quyền pháp trụ cột tới viên mãn, còn tu luyện Nộ Long quyền tới cảnh giới đỉnh phong.
- Bằng cảnh giới võ học trung cấp đỉnh phong, dù không luyện Phiêu Lăng Độ thì thực lực của hắn cũng hơi thắng Triệu Quang.
Những nhân vật ở vị trí cao trên đài quan chiến không thiếu tầm mắt, kiến thức. Với biểu hiện của Triệu Phong, họ giật mình mà lại tán thưởng.
Trên sân Thiên Võ, mười võ đài tỷ thí còn đang tiến hành chiến đấu
Triệu Phong chiến thắng Triệu Quang xong, lập tức ở thế đối đầu với Triệu Nhất Kiếm, Triệu Nhạc.
Trận đấu đến giờ, người còn giữ được thành tích toàn thắng chỉ có bốn người: Triệu Nhạc, Triệu Nhất Kiếm, Triệu Vũ Phỉ, Triệu Phong.
Bốn người nghiễm nhiên trở thành “Tứ cường” trên sân Thiên Võ.
- Triệu Phong! Triệu Phong!
Trong tiếng hô hào náo nhiệt, Triệu Phong leo lên luận võ đài.
Mỗi lần hắn lên đài, hơn nửa đối thủ hoặc nhận thua, hoặc chỉ cần hai ba quyền là giải quyết.
Trong đó Triệu Phong còn gặp Triệu Khôn.
- Ta nhận thua!
Triệu Khôn cắn răng một cái, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Xem thế cục hôm nay, thực lực và khí thế của Triệu Phong vượt qua ca ca Triệu Càn của y, y đâu còn dám xấu mặt đánh tiếp.
“Tứ cường” giữ vững thành tích toàn thắng, cùng tiến tới.
Rất nhiều người đang mong đợi trận giao phong của “Tứ cường” này.
Cuối cùng sau khi thắng 60 trận liên tiếp, hạng nhất Triệu Nhạc và hạng hai Triệu Nhất Kiếm gặp nhau.
Triệu Nhạc! Triệu Nhạc!
Triệu Nhất Kiếm! Triệu Nhất Kiếm!
…
Dưới sân hò hét inh ỏi, mọi người đều điên cuồng kích động, cực kỳ hưng phấn.
Triệu Phong, Triệu Vũ Phỉ đứng ngoài cũng hứng thú.
- Triệu Nhạc! Từ trận bại nửa năm trước, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau!
Triệu Nhất Kiếm hít sâu một hơi, mắt hiện ra ý chí chiến đầu và sự tự tin mãnh liệt.
Trong ngoại tầng gia tộc, Triệu Nhạc rất ít xuất hiện. Ngày thường gã tu luyện khắc khổ, nhưng căn cơ thực lực rất ổn, luôn ổn định đứng ở vị trí số một.
- Ra tay đi, xem “Lãnh Lưu kiếm” của ngươi lợi hại, hay “Thiết Cương thân” của ta mạnh mẽ.
Giọng Triệu Nhạc trầm ổn, âm vang hữu lực. Y có thân cao khổ người lớn, ổn định lấn át Triệu Nhất Kiếm.
Bang, chíu!
Triệu Nhất Kiếm rút bảo kiếm, một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua không trung thành một vệt sáng như dòng nước lạnh, mau kinh người, lạnh thấu tim.
“Lãnh Lưu kiếm” vừa ra khỏi vỏ, không khí như bị đông lạnh. Ngay cả người xem cũng cảm nhận được hơi lạnh.
- Thiết La chưởng!
Thân thể Triệu Nhạc vững như một ngọn núi, bàn tay như sắt thép, một quyền đánh ra khiến không khí chấn động, nặng nề như Thái sơn rơi xuống.
Đinh!
Cực nhanh, kiếm chưởng giao kích tạo ra tiếng vang chói lọi chấn động màng tai.
Hai người giao phong trong chớp mắt. Thân hình Triệu Nhất Kiếm nhoáng một cái, nhanh chóng thối lui hai bước rồi y chợt quay lại, mũi kiếm mạo hiểm đâm vào hạ bàn Triệu Nhạc.
“Hai người này một thì vững chắc, một lại kiếm cực nhanh.”
Triệu Phong yên lặng chú ý.
Rõ ràng, thực lực Triệu Nhạc và Triệu Nhất Kiếm đều có thể lực lấn át chuẩn Võ Giả.
Nếu như không tu luyện ra nội kình Võ Đạo, Triệu Phong không chắc phá được phòng ngự của Triệu Nhạc, càng không nắm chắc có thể dùng nắm tay trần ngăn được sự công kích đáng sợ của Triệu Nhất Kiếm.
Leng keng bang bang...
Trận giao phong của Triệu Nhạc và Triệu Nhất Kiếm lâm vào thế gay cấn.
Tốc độ xuất kiếm của Triệu Nhất Kiếm càng lúc càng nhanh. Kiếm quang giao thoa như dòng nước lạnh, bao phủ thân thể Triệu Nhạc.
Triệu Nhạc không nhanh không chậm, hô hấp trầm ổn, phòng ngự từng đòn công kích của Triệu Nhất Kiếm.
Đây là gã, người tu luyện võ học luyện thể cao cấp “Thiết Cương thân”, có khí lực phòng ngự cực mạnh. Đổi lại là một Võ Đạo tầng ba khác căn bản không cản được một kiếm của đối phương.
- Căn cơ của Triệu Nhạc trầm ổn, am hiểu phòng ngự. Nếu trong thời gian cạn nửa chén trà mà Triệu Nhất Kiếm không thắng, thì thắng bại đã không cần nghĩ.
Tài phán trưởng lạnh nhạt nói.
- Ha ha, nửa chén trà ? Không cần thời gian dài như vậy.
Võ giả trung niên bên cạnh cũng là phụ thân Triệu Nhất Kiếm, thì tự tin cười.
- Hả?
Mấy người Tài phán trưởng hơi đổi sắc.
Vào lúc này, thế cục đại biến.
Xẹt!
Dòng nước lạnh mà Triệu Nhất Kiếm gây ra vang lên tiếng gió rít trong không khí, hơi lạnh bám theo lưỡi kiếm sắc bén.
Đinh!
Triệu Nhạc kêu lên một tiếng buồn bực, cánh tay cứng như sắt thép bị chém rách một vệt, liên tục rút lui.
- Thiết Cương thân của ta bị phá…
Sắc mặt Triệu Nhạc hơi trắng xám.
Thiết Cương thân là một bộ võ học cường hóa phòng ngự thân thể, tu luyện xong thì da thịt như sắt, lực lượng kinh người, có thể đối chiến đao kiếm.
Lại phối hợp võ học cao cấp “Thiết La quyền”, phòng ngự và lực lượng của gã đạt tới cực hạn. Tự hỏi dưới Võ Đạo tầng ba không người nào có thể phá phòng ngự của gã.
- Võ học cao cấp đại thành!
Trọng tài cả kinh hô một tiếng.
Võ học cao cấp đại thành?
Đệ tử Triệu tộc xung quanh hít một hơi lạnh.
Mọi người đều biết đẳng cấp võ học có cách nói “Tiểu thành, đại thành”.
Võ học cao cấp tu tới tiểu thành là không dễ, mà tu tới đại thành càng khó gấp vài lần.
Nhưng nếu có thể tu luyện võ học cao cấp tới đại thành thì uy lực có thể tăng trưởng một nửa so với cơ sở tiểu thành.
“Lãnh Lưu kiếm” là một võ học cao cấp công kích đáng sợ. Tu luyện nó tới tiểu thành thì Võ Đạo tầng ba có thể so với chuẩn Võ Giả, nếu đạt đến đại thành đã vượt xa chuẩn Võ Giả, thậm chí uy hiếp Võ Giả chính thức.
- Cao cấp đại thành, thì ra là thế! Chúc mừng ngươi… Triệu Thiên Kiếm, có một đứa con thật có thiên phú.
Tài phán trưởng cười cười với trung niên bên cạnh.
Triệu Thiên Kiếm chính là phụ thân của Triệu Nhất Kiếm.
- Trưởng lão quá khen!
Triệu Thiên Kiếm được khen mà lo sợ. Tài phán trưởng chính là trưởng lão trong tộc. Là một võ giả, ông ta phải kính sợ.
Trên đài tỷ võ.
- Lãnh Lưu hàn thiểm!
Triệu Nhất Kiếm thừa cơ truy kích, bảo kiếm lao ra với tốc độ nhanh hơn kéo theo tiếng gió gào rít, khiến cho Triệu Nhạc cực kỳ nguy hiểm.
Xùy, phụt!
Áo ngực Triệu Nhạc vỡ tan, máu bắn tung, thân hình bạo lui.
- Triệu Nhất Kiếm chiến thắng!
Tài phán trưởng quyết đoán phán quyết thắng thua.
- Võ học cao cấp đại thành, với tốc độ nhanh như gió của Lãnh Lưu kiếm thì ta thua không oan.
Triệu Nhạc thở dài một hơi, ánh mắt ảm đạm xuống đài.
Sau khi chiến thắng Triệu Nhạc, uy thế Triệu Nhất Kiếm lại tăng lên cực nhanh.
- Triệu Nhất Kiếm!
- Triệu Nhất Kiếm!
Tiếng reo hò vang dội, rất nhiều thiếu niên sùng bái và các thiếu nữ hâm mộ y.
Thời khắc chiến thắng, Triệu Nhất Kiếm nghiễm nhiên trở thành vương giả trong các đệ tử ngoại tầng, khuất phục vô số đệ tử ngoại tầng.
Triệu Nhất Kiếm nhìn chung quanh võ đài, ánh mắt đột nhiên rơi xuống Triệu Phong, miệng nhếch lên tỏ ra khinh miệt!
- Kiếm ca!
Gương mặt Triệu Tuyết phơn phớt hồng, hưng phấn tiếp đón.
Thực lực mạnh mẽ của Triệu Nhất Kiếm làm cho nàng ta hết sức yên lòng, tuyệt đối không thể thua cho người kia.
Đồng thời, Triệu Tuyết vụng trộm liếc mắt Triệu Phong nơi xa.
Nhưng nét mặt Triệu Phong thì lại hết sức bình thản không có động tĩnh.
Trận đấu vẫn còn tiếp tục, còn toàn thắng chỉ có ba người Triệu Nhất Kiếm, Triệu Vũ Phỉ, Triệu Phong.
Chẳng qua mọi người trên sân không có nhiều chờ mong và lo lắng.
Trong cái nhìn của mọi người, Triệu Nhất Kiếm dĩ nhiên là vương giả ngoại tầng. Cho dù trong đệ tử nội tầng cũng có thể liệt vào hàng đầu.
“Võ học cao cấp đại thành sao?”
Triệu Phong thầm nói, sắc mặt vẫn hoàn toàn bình tĩnh.
Thành tích toàn thắng vẫn tiếp tục. 60 trận, 61 trận…
Tiếp tục thi đấu thì việc hắn và Triệu Nhất Kiếm gặp nhau là không thể tránh được.
Cuối cùng sau 69 trận thắng liên tiếp, Triệu Phong lên võ đài, nhìn thấy một thiếu niên áo tím, mày kiếm lạnh lùng.
Chính là Triệu Nhất Kiếm!
Hai người gặp nhau khiến rất nhiều con mắt chú ý, toàn trường chợt yên tĩnh.
Dù sao Triệu Phong vẫn còn là một trong ba người giữ thành tích toàn thắng.
- Triệu Phong! Ngươi sẽ không nhận thua chứ hả?
Triệu Nhất Kiếm miệt thị, mỉa mai cười cười.
Theo gã, đối thủ ngoại tầng duy nhất chỉ có Triệu Nhạc, những người khác đều là phụ.
----------oOo----------
[/JUSTIFY]
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb
Chủ Tể Chi Vương
Tác giả: Khoái Xan Điếm (tiệm ăn nhanh)
Chương 24: Số một ngoại tầng (Thượng).
Nhóm dịch: Thienthucac.com
Biên tập: thienthucac.com
Nguồn truyện: qidian
[JUSTIFY]
Đối mặt với sự trào phúng miệt thị của Triệu Nhất Kiếm, Triệu Phong chỉ cười lạnh không nói.
Loại người như Triệu Nhất Kiếm quả thật có thực lực, nhưng là kẻ cuồng vọng tự ngạo, ưa thích dùng lỗ mũi nhìn người.
Cho nên hắn chẳng muốn nói nhảm, thầm nghĩ dùng thực tế hành động chứng minh tất cả.
Mặc dù Triệu Phong không nói chuyện, nhưng nét mặt chẳng muốn phản ứng của hắn vẫn khiến Triệu Nhất Kiếm không thoải mái, và nổi giận.
Người xem dưới đài hơi kinh ngạc.
Triệu Nhất Kiếm đã đủ cuồng ngạo, mà Triệu Phong khinh thường không thèm để ý càng là “Vô thanh thắng hữu thanh”, sự ngông cuồng càng lớn hơn nữa.
(Im lặng thắng nói nhiều)
- Nhãi con, ngươi câm miệng không lên tiếng thì để ta bắt ngươi lên tiếng.
Triệu Nhất Kiếm trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
Keng…
Bảo kiếm của hắn chỉ để lại một vệt sáng lạnh, tốc độ cực nhanh trong chớp mắt đã đâm tới Triệu Phong.
Vừa ra tay, Triệu Nhất Kiếm lập tức sử dụng Lãnh Lưu kiếm.
Tuy gã ngông cuồng, nhưng trước kia nhìn chiến đấu đã phát hiện Triệu Phong có thực lực chuẩn Võ Giả, lúc đối chiến không thể khinh địch như biểu hiện.
Triệu Nhất Kiếm vừa xuất kiếm, Triệu Phong lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo, da thịt rét buốt.
Phốc phốc!
Dòng nước lạnh xẹt qua vai Triệu Phong chỉ cách nửa tấc rất nguy hiểm.
“Kiếm pháp thật xảo trá! Tốc độ nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh!”
Triệu Phong tránh thoát một kiếm, rùng mình.
Nếu như chỉ có thực lực chuẩn Võ Giả thì khó địch nổi Lãnh Lưu kiếm của Triệu Nhất Kiếm.
Triệu Phong không cho là phòng ngự của mình có thể mạnh hơn Triệu nhạc.
Vụt!
Hắn nhảy lên, nhẹ nhàng như một chiếc lá, kéo khoảng cách với Triệu Nhất Kiếm.
Hoàn toàn chính xác, luận lực công kích, Triệu Phong không cách nào địch nổi Lãnh Lưu kiếm, trừ phi hắn luyện thể bằng võ học cao cấp như Triệu Nhạc.
- Chạy đi đâu!
Gương mặt Triệu Nhất Kiếm phủ hàn ý, vọt lên, thi triển Lãnh Lưu kiếm giữa không trung.
Bất kể Triệu Phong trốn tránh ra sao, cái cảm giác lạnh lẽo vẫn bám lấy không tha.
Không hổ là võ học cao cấp đại thành!
Triệu Phong biết bằng Nộ Long quyền đỉnh phong thì không có cách nào ngăn cản Triệu Nhất Kiếm.
- Lãnh lưu phi bộc!
Triệu Nhất Kiếm đổi kiếm chiêu, kiếm thế tăng vọt. Bóng kiếm loáng lên như ánh sáng trên mặt nước, như hóa thành dòng nước lạnh trên cao đổ xuống ập về phía điểm rơi của Triệu Phong.
Không tốt!
Triệu Phong đang ở giữa không trung, một khi rơi xuống đất thì khó tránh khỏi phạm vi chiêu thức của Triệu Nhất Kiếm.
- Lãnh Lưu kiếm khá lắm! Dưới Võ Đạo tầng bốn đã có thể phát động chiêu thức phạm vi rộng!
- Xem ra thế cục đã định!
Các trưởng bối trên đài cao liên tục trầm trồ khen ngợi, tán thưởng Triệu Nhất Kiếm.
- Xuống cho ta!
"Lãnh lưu phi bộc" của Triệu Nhất Kiếm hóa ra kiếm quang cuồng bạo, cùng với hơi lạnh tản ra , ập về phía bên dưới Triệu Phong.
- Phiêu lăng hư độ!
Ánh mắt Triệu Phong như lóe lên một tia chớp, hắn hít sâu một hơi. Khí huyết toàn thân được dồn nén, thân hình giữa không trung đột nhiên sinh lực lăng không.
Đằng!
Thân hình hắn thoát ly khỏi cực hạn trọng lực, không ngờ có thể mượn lực giữa hư không tiếp tục nhảy lên, tránh thoát chiêu kiếm của Triệu Nhất Kiếm.
Điều này... Làm sao có thể?
Triệu Nhất Kiếm vồ hụt thì ngây người, trơ mắt nhìn Triệu Phong lăng không “Đạp” một bước, thong dong tránh thoát nguy cơ.
- Triệu Phong khá lắm! Lại có thể tu luyện Phiêu Lăng Độ tới trình độ như thế.
- Phiêu lăng hư độ! Đây thật sự là tuyệt học khinh thân trong Phiêu Lăng Độ, sao hắn làm được?
Vị từng tu luyện Phiêu Lăng Độ kia cũng giật mình.
Trên đài tỷ võ.
Triệu Nhất Kiếm và Triệu Phong một đuổi một chạy. Cảnh tượng cực kỳ nguy hiểm, kinh tâm động phách.
Mắt thấy Triệu Nhất Kiếm vung Lãnh Lưu kiếm dần dần kéo lên đến đại thành, tốc độ và uy lực cũng gia tăng.
Triệu Phong cũng không kém, Phiêu Lăng Độ làm cho hắn nhẹ như lông vũ, nhảy lên giữa không trung, nhìn như cửu tử nhất sinh kì thực thong dong mãn nguyện.
Thời gian một chút trôi qua.
Trong quá trình trốn tránh, Triệu Phong tìm kiếm sơ hở của Triệu Nhất Kiếm, rồi bắt đầu phản kích.
Nhưng hắn hoảng sợ phát hiện, mình không cách nào tiếp cận Triệu Nhất Kiếm. Nếu không chắc chắn sẽ gặp phải sát chiêu đáng sợ.
Trước mắt với sở học Nộ Long quyền hắn không có cách nào tiếp được một kiếm của đối phương .
Dù đón đỡ một kiếm hắn cũng sẽ bị thương.
"Chẳng lẽ phải sử dụng..."
Triệu Phong hít sâu một hơi, nội kinh ẩn trong cơ thể hơi động, lại ẩn xuống mất tăm.
Dựa vào “Ẩn khí quyết”, hắn ẩn náu nội kình Võ Đạo của mình.
Trong thời khắc nhảy lên trốn tránh, Triệu Phong đột nhiên tập trung tinh lực, khởi động năng lực mắt trái.
Phanh Phanh! Phanh Phanh!
Mắt trái chấn động, Triệu Phong lập tức đạt tầm quan sát siêu cấp.
Tốc độ Triệu Nhất Kiếm mặc dù nhanh, nhưng trong mắt hắn đã chậm lại, thấy thật sự rõ ràng.
Thậm chí hắn có thể bắt được biến hóa khí huyết trong cơ thể Triệu Nhất Kiếm, thông qua khí huyết mà dự đoán phương vị công kích.
Đằng! Đằng...
Triệu Phong né chiêu càng thong dong mãn ý, hoàn toàn đứng ở thế bất bại.
Nộ Long quyền!
Chớp một thời cơ, Triệu Phong tránh thoát một kiếm, thình lình lấn đến gần, phản công Triệu Nhất Kiếm.
- Lãnh lưu hóa phong!
Kiếm chiêu của Triệu Nhất Kiếm bỗng quay lại, không thèm né, đâm thẳng vào cổ họng Triệu Phong.
Triệu Phong cảm thấy bất đắc dĩ, mặc dù hắn tìm được khe hở có thể làm cho Triệu Nhất Kiếm bị thương, nhưng nếu như vậy hắn cũng không thoát khỏi một kiếm xẹt qua yết hầu của đối phương.
“Lãnh Lưu kiếm cực kỳ biến thái, chỉ có tiến công, không có phòng ngự! Khó chơi nhất là hắn đã tu luyện bộ võ học này tới đại thành. Cho dù tìm được sơ hở nhỏ nhất, nếu ta muốn thủ thắng hiểm thì chỉ nắm chắc năm thành.”
Triệu Phong suy tính, phân tích.
Chênh lệch lớn nhất giữa hắn và Triệu Nhất Kiếm ở chỗ đẳng cấp võ học.
Cho tới giờ, muốn thắng Triệu Nhất Kiếm chỉ có hai biện pháp.
Thứ nhất là “Kéo”. Không ngừng kéo, kéo dài tới lúc đối phương kiệt lực.
Đối với điểm này Triệu Phong có tự tin. Hắn có mắt trái phụ trợ, mà lại tu luyện ra nội kình Võ Đạo, khí mạch bền bỉ, còn hơn Triệu Nhất Kiếm.
Biện pháp thứ hai: Sử dụng nội kình Võ Đạo, dùng lực thủ thắng!
Ngay lúc Triệu Phong trong thầm tính toán.
- Trọng tài, hai người trên đài đều là tài liệu rèn tạo rất tốt của tộc, nếu kéo dài quá lâu mà xuất hiện thương vong thì ngươi không gánh nổi đâu.
Triệu Thiên Kiếm tới trước võ đài, thấp giọng nói với trọng tài.
Nhìn trận đấu trên võ đài, Triệu Thiên Kiếm thầm lo lắng cho con trai.
Theo như lẽ thường, dù kéo dài ra thì Triệu Nhất Kiếm chí ít có năm sáu phần thắng. Nhưng chẳng biết tại sao ông ta cảm thấy bất an, không thể tiếp tục kéo dài.
- Điều này… nhưng họ còn chưa phân rõ thắng bại.
Trọng tài do dự, khó xử, nhưng cũng không dám vì thế mà đắc tội Triệu Thiên Kiếm.
Tu vi Triệu Thiên Kiếm đã đạt tới Võ Đạo tầng sáu, là một nhân vật ở vị trí cao trong tộc, thân phận không thấp.
- Thắng bại không rõ ràng, nhưng ai chiếm thượng phong chẳng lẽ không nhìn ra?
Ý kia rất rõ ràng, việc này như thành, tất có thâm tạ...
- Được rồi.
Trọng tài đưa ánh mắt lên võ đài, trầm giọng nói:
- Số 188 Triệu Phong, ngươi đã rơi vào hạ phong. Nếu còn tiếp tục kéo dài thì ta có quyền ra phán quyết.
Điều này cũng có thể?
Lòng Triệu Phong dâng lên lửa giận vô hình.
Phán quyết của trọng tài rõ ràng có khuynh hướng thiên về Triệu Nhất Kiếm.
Chẳng qua cũng không được tính là trọng tài vi phạm nguyên tắc. Vì nguyên tắc tỷ thí cho trọng tài quyền tự do phán quyết kết quả nhất định. Thí dụ như nhằm vào một số trận quần chiến khó phân thắng bại, vì để không chậm trễ tiến trình trận đấu mà trọng tài có thể tự hành phán quyết.
Trọng tài phán quyết tất nhiên khiến cho một số người tranh luận.
- Tuy Triệu Phong vào thế bị động, nhưng ít ra chưa vào thế bại.
- Hừ! Không ngừng trốn tránh thì tính là anh hùng gì. Làm chậm trễ thì giờ của chúng ta, trọng tài làm như vậy không sai!
Dưới võ đài chỉ có một chút tranh luận nhỏ.
Cho dù một số trưởng bối trong tộc cảm thấy thiếu công bằng, nhưng không người nào chấp nhận ra mặt cho một đệ tử của các nhánh trong tộc, càng không muốn đắc tội phụ tử Triệu Thiên Kiếm.
- Tốt! Không trốn thì không trốn!
Triệu Phong không giận, trái lại cười cười, thân hình nhẹ nhàng rớt xuống.
- Tiểu tử! Tiếp ta một kiếm.
Triệu Nhất Kiếm mừng thầm, hơi liếc nhìn phụ thân dưới đài một cái.
Triệu Thiên Kiếm đứng chắp tay, mỉm cười không nói.
Giờ phút này nhiều người đứng dưới võ đài như Triệu Khôn đều có vẻ hả hê.
Triệu Tuyết nhìn hình dáng quen thuộc trên võ đài thì thầm thở dài, sắc mặt phức tạp có thương cảm, lại có chút lạnh lùng.
Xẹt!
Mắt thấy Triệu Nhất Kiếm vung Lãnh Lưu kiếm như gió đông lạnh nhập vào cốt tủy, tiếp cận Triệu Phong.
Đối mặt với võ học cao cấp đại thành, Triệu Phong đành phải né.
- Nộ Long quyền Luân hồi!
Triệu Phong đầy lửa giận, khí huyết cuộn trào, vung quyền chấn động không khí.
Không biết điều!
Các trưởng bối trong tộc trên đài quan chiến đều lắc đầu.
- Ai.
Tài phán trưởng râu trắng bạc cũng thở dài.
- Ha ha ha! Châu chấu đá xe, vô dụng, phá cho ta…
Triệu Nhất Kiếm cười dài, thanh kiếm trong tay kéo thành một dải, như cầu vồng ngang trời, kiếm quang lóa mắt.
- Mở!
Triệu Phong hít sâu một hơi, trong lúc khí huyết trào lên đột nhiên bắn ra một khí tức cường đại.
Ong…
Nắm tay Triệu Phong bắt đầu xuất hiện khí tức mát lành, trong sạch mà mỹ lệ, dưới ánh mặt trời như ẩn như hiện.
Bỗng dưng.
Triệu Phong cảm giác tốc độ ra quyền và lực lượng bộc phát của mình đột phá một cái gông cùm trói buộc, phá vỡ cực hạn thân thể.
Một quyền chưa rời thân, gió mạnh vô hình đã táp vào thân Triệu Nhất Kiếm.
Vù vù vù!
Lấy Triệu Phong làm trung tâm, bụi cát tứ phía bị lực lượng vô hình chấn động bay lên không.
- Cái gì! Đó là...
Trên đài quan chiến, các trưởng bối bị sốc.
- Không ngờ là…
Tài phán trưởng đứng phắt dậy, không ức chế nổi kích động trên mặt.
Không tốt!
Triệu Thiên Kiếm dưới võ đài lại biến sắc.
- Chuyện gì xảy ra?
Triệu Nhất Kiếm bị áp lực khó hiểu ép cho khó thở, ngay cả tốc độ xuất kiếm cũng bị ngăn chặn bớt.
Trong thị giác của gã, một quyền của Triệu Phong như dẫn dắt ra một con Nộ Long giận dữ gào thét…
Đang! Rắc rắc…
Triệu Nhất Kiếm loạng choạng, phun một ngụm máu.
Leng keng!
Bảo kiếm của gã gãy đôi, rơi xuống mặt đất.
Hơn nữa còn có một lực lượng vô hình từ bảo kiếm xông vào thân thể gã.
- A...!
Triệu Nhất Kiếm kêu thảm thiết, cánh tay đã gãy, người bắn ra xa mười mét, lăn trên mặt đất.
Các đệ tử, trọng tài, trưởng bối, tầng lớp cao… đều kinh hãi biến sắc.
Tài phán trưởng trên đài quan chiến đứng bật dậy, thần tình kích động:
- Mười bốn tuổi đã lĩnh ngộ Nội kình Võ Đạo, trở thành Võ Giả dễ như trở bàn tay. Thiên phú bực này tất nhiên là Triệu Lân Long kế tiếp!
Ánh mắt toàn trường tập trung về phía Triệu Phong, vị Vương giả ngoại tầng mới này!
Triệu Phong thở hổn hển, khó tin nhìn nắm đấm của mình. Hắn trơ mắt nhìn Triệu Nhất Kiếm bay ra ngoài, gãy tay, bảo kiếm gãy đôi.
Đó còn là hắn đã có phần giữ lực rồi. Một quyền đánh gãy bảo kiếm của Triệu Nhất Kiếm xong thì hắn đã miễn cưỡng thu hồi một phần Nội kình.
Nếu không thương thế Triệu Nhất Kiếm tuyệt đối không chỉ là gãy tay, ít nhất là phế luôn.
Nếu như đổi lại Võ Đạo Tầng ba, một quyền này có khả năng chấn vỡ cả tạng phủ, tử vong ngay tại chỗ.
- Đó là lực lượng của Nội kình Võ Đạo…
Triệu Phong nhẹ gật đầu.
Các đệ tử Triệu tộc quanh võ đài khiếp sợ.
Lúc này họ đã hiểu sự chênh lệch thực sự giữa Võ Đồ và Võ Giả.
- Triệu Phong thắng!
Cuối cùng Trọng tài đã có phản ứng, nhìn Triệu Phong thật kỹ, đưa ra phán quyết cuối cùng.
Cho dù y cố hết sức thiên vị Triệu Nhất Kiếm, Triệu Phong vẫn chiến thắng.
Không chỉ chiến thắng, mà còn là dùng thực lực tuyệt đối làm khiếp sợ cả ngoại tầng!
Dưới thực lực tuyệt đối, dù có bất công hơn nữa cũng không thể cản trở bước tiến của hắn.
- Kiếm nhi!
Triệu Thiên Kiếm gào rú một tiếng, trên người bốc lên làn khí lanh lẽo, “Vụt” một cái lao tới Triệu Nhất Kiếm.
Tốc độ của y khiến người sợ hãi. Người bên cạnh chỉ thấy tàn ảnh.
- Tốc độ nhanh thật!
Triệu Phong đánh giá, thực lực phụ thân Triệu Nhất Kiếm sợ đã đạt đến Võ Đạo tầng sáu.
Võ Đạo tầng sáu đã là Võ Giả đỉnh phong, bước lên một bước chính là cấp độ Võ Đạo Đại sư.
- Thua... không ngờ ta…
Triệu Nhất Kiếm đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cánh tay kia hoàn toàn mất đi cảm giác.
- Dược sư!
Triệu Thiên Kiếm gào lên, xem thương thế của con trai, thậm chí cánh tay kia có khả năng tàn phế.
- Tiểu bối! Chỉ là tỷ thí thôi, ngươi ra tay nặng như thế là có mục đích gì?
Vẻ mặt Triệu Thiên Kiếm lạnh lùng, ẩn chứa ý giết người mà nhìn chằm chằm Triệu Phong.
Khí thế đáng sợ của Võ Đạo tầng sáu cộng thêm tác động của Nội kình Võ Đạo tạo thành một sự áp lực vô hình.
Thân hình Triệu Phong rung một cái, khí huyết toàn thân và hô hấp như bị đọng lại, ngay cả nói chuyện cũng cần tốn sức rất nhiều.
Cũng may hắn có Nội kình Võ Đạo. Hắn vận chuyển làn khí màu xanh nhạt trong cơ thể, dùng ý chí cứng cỏi đối kháng.
Phanh Phanh! Phanh Phanh!
Mắt trái của hắn liên tiếp giật giật. Trong không gian đen kịt, quầng sáng hình đinh ốc chậm rãi kéo dài, từ ba thước chín liên tục co ra dãn vào, rất gần đến bốn thước.
Dưới áp lực chưa từng có, tinh khí thần và tiềm lực trong cơ thể Triệu Phong tiến thêm một bước nén ép.
“Thật tốt quá! Hiện tại ta đã hoàn toàn có đủ điều kiện xông lên Võ Đạo tầng bốn.”
Triệu Phong mừng rỡ như điên.
Trải qua một phen chiến đấu, giờ phút này lại chịu đựng áp lực của Triệu Thiên Kiếm, trái lại càng xúc tiến hắn tiến bộ hơn.
Biến hóa mơ hồ trên người hắn tự nhiên không qua được con mắt Triệu Thiên Kiếm.
Kẻ này không thể lưu!
Triệu Thiên Kiếm cảm thấy nguy cơ áp lực tiềm ẩn, mắt lóe hàn quang:
- Tiểu bối, ngươi chính là một đệ tử dòng phụ mà dám tổn hại cánh tay con trai ta, ta phế bỏ tu vi ngươi.
Vụt!
Một đoạn ảo ảnh kéo dài, Triệu Thiên Kiếm lao về phía Triệu Phong.
Không tốt!
Triệu Phong chỉ cảm thấy nguy cơ cực lớn đang đến.
Cũng may hắn vẫn có cảnh giác với Triệu Thiên Kiếm, mắt trái đã dốc toàn lực tập trung quan sát đối phương.
Trong chớp mắt Nội kình Võ Đạo và khí huyết trong cơ thể Triệu Thiên Kiếm có động tĩnh, hắn đã dự đoán được phương vị công kích của đối phương.
- Đằng!
Triệu Phong không chút nghĩ ngợi, sử dụng Phiêu Lăng Độ đến cực hạn. Thân hình nhoáng một cái nhảy lên cao gần mười mét, hiểm hiểm tránh thoát một kích.
Nhưng hắn hiểu, đối mặt với Võ Đạo tầng sáu thế này mình chỉ có một lần cơ hội né tránh.
Triệu Thiên Kiếm một chiêu vồ hụt liền biết không ổn, nội tâm kinh sợ, hét lớn một tiếng:
- Nhận lấy cái chết!
Y cũng sử dụng khinh thân thuật nhảy lên không, chụp Triệu Phong.
- Phiêu lăng hư độ!
Triệu Phong giữa không trung sinh lực lần thứ hai, bước một bước trên không, nhảy thẳng tới chỗ đài quan chiến.
Bởi vì hắn hiểu rõ, Triệu Thiên Kiếm trong tộc chỉ là một trong số người ở tầng lớp cao. Nhưng các trưởng bối ở trong tầng lớp cao có mặt tuyệt đối không cho phép ông ta tùy ý làm bậy.
Vèo!
Triệu Phong miễn cưỡng tránh thoát sát chiêu của Triệu Thiên Kiếm, nhảy tới đài quan chiến.
- Đáng giận! Thằng nhãi này...
Triệu Thiên Kiếm đã hiểu dụng ý của Triệu Phong.
- Triệu Thiên Kiếm, dừng tay!
Một tiếng quát như sấm rền hàng lâm.
Theo sau tiếng quát kia, một làn khí thế hùng hồn ập xuống từ trên đỉnh đầu.
Một lão giả râu bạc trắng, toàn thân tỏa khí màu trắng tinh như lông vũ, lơ lửng trên đầu Triệu Thiên Kiếm.
Không ổn! Là Tài phán trưởng!
Triệu Thiên Kiếm phái chịu đựng một thứ áp lực cực lớn. Người mà y phải đối mặt lại là trưởng lão trong tộc, Đại sư Võ Đạo tầng bảy trở lên.
Thế nhưng Triệu Phong đang ở trước mắt, trong lòng của y không cam lòng, cắn răng một cái liền muốn xông vào.
- Gục xuống!
Giọng nói uy nghiêm đầy tức giận từ đỉnh đầu vọng xuống.
Không thấy Tài phán trưởng tới gần, làn khí trong suốt màu trắng xoay tròn thành chưởng khí vô hình chụp mạnh xuống.
Ầm, phịch!
Nội kình toàn thân Triệu Thiên Kiếm tán loạn, “Oa” một tiếng phun ra búng máu, rơi xuống đất, nằm rạp ra đấy.
Cách không đả thương người, thủ đoạn thật đáng sợ!
Mọi người bốn phía câm như hến, hiển nhiên Tài phán trưởng đã tu luyện Nội kình Võ Đạo tới Hóa Cảnh, trong nháy mắt có thể dùng Phá Không Trảm giết Võ Giả bình thường.
- Trưởng lão! Triệu Phong có lòng dạ độc ác, gần như phế cả cánh tay con ta, sao có thể nhẹ nhàng tha thứ?
Triệu Thiên Kiếm nửa quỳ trên mặt đất, ngoài sợ hãi còn hơi không cam lòng.
- Hừ! Rốt cuộc là ai lòng dạ độc ác? Lúc Triệu Phong ra tay rõ ràng đã thu hồi một phần Nội kình, nếu không cánh tay Triệu Nhất Kiếm tất nhiên bị phế, thậm chí có nguy hiểm đến tính mạng.
Ánh mắt Tài phán trưởng sáng rực.
Triệu Thiên Kiếm lập tức câm miệng.
- Ngươi còn không cứu con của mình đi!
Tài phán trưởng râu bạc vung tay áo, bay về luận võ đài.
Một trường phong ba, tạm thời dẹp loạn.
Triệu Phong ngầm lau chút mồ hôi lạnh, nhìn Tài phán trưởng với ánh mắt cảm kích.
Tài phán trưởng hình như có cảm ứng, hơi mỉm cười, ánh mắt hiền hòa, có phần cổ vũ mà gật đầu.
Sự việc xen giữa này cũng không ảnh hưởng đến việc tiếp tục thi đấu.
Sau khi chiến thắng Triệu Nhất Kiếm, việc không thể thay đổi đó là Triệu Phong trở thành Vương giả ngoại tầng.
- Không ngờ hắn lại chiến thắng Triệu Nhất Kiếm...
Triệu Tuyết đứng chỗ hẻo lánh mà sững sờ, có cảm giác trời đất quay cuồng.
Từ cực vui đến cực đau, nàng ta như từ Thiên đường ngã xuống Địa ngục.
Trong tầm mắt, bóng dáng quen thuộc kia dùng thân phận của Vương giả mà thành mục tiêu chú mục của mọi người.
Dường như tất cả trở về với trấn Thanh Diệp trước kia. Thiếu niên kia với thân phận thiên tài đứng ngạo nghễ trong Triệu gia tộc phụ, trở thành số một trong đám bạn cùng lứa.
Hôm nay quay lại điểm khởi đầu, Triệu Phong nhảy lên, trở thành số một của ngoại tầng Triệu gia.
Bảy mươi trận thắng liên tiếp... Bảy mươi mốt trận thắng liên tiếp...
Chiến tích của Triệu Phong lại đổi mới.
Đối thủ của hắn cơ bản đều nhận thua ngay lập tức.
Các đối thủ cực mạnh Triệu Nhạc, Triệu Càn đều thua dưới tay hắn.
Dù đối mặt Triệu Nhạc, Nội kình Võ Đạo của Triệu Phong lập tức phá vỡ phòng ngự trứ danh của đối phương “Thiết Cương thân”.
Thực lực Triệu Phong đã không phải là chuẩn Võ Giả, mà là nửa bước Võ Giả!
Nửa bước Võ Giả, trên cơ sở chuẩn Võ Giả có được Nội kình Võ Đạo. Về trình độ nhất định thì không chênh lệch về bản chất với Võ Đạo tầng bốn.
Nhưng.
Trong tỉ thí vẫn đang xuất hiện một dị số.
Cùng giữ được ghi chép toàn thắng còn có Triệu Vũ Phỉ.
Sau khi Triệu Vũ Phỉ thắng tám mươi trận liên tiếp thì gặp người từng xếp hạng một ngoại tầng, Triệu Nhạc.
- Điệp Diệp chưởng!
Triệu Vũ Phỉ quát một tiếng, bàn tay nhỏ trắng nõn chấn động, trong khí huyết tỏa ra làn khí màu xanh nhạt.
Bốp!
Thiết Cương thân của Triệu Nhạc lại bị phá.
- Trời ạ, lại là Nội kình Võ Đạo!
Dưới sân vang lên tiếng hô hào.
Chẳng ai ngờ, ngoài Triệu Phong còn có người thứ hai lĩnh ngộ Nội kình Võ Đạo.
- Thú vị thú vị!
Tài phán trưởng mỉm cười.
Đối với tình huống Triệu Vũ Phỉ có được Nội kình Võ Đạo, sắc mặt của Triệu Phong không thay đổi chút nào.
Từ lúc mới đầu xem cuộc chiến, mắt trái của hắn đã cảm ứng được trong khí huyết của Triệu Vũ Phỉ đang ẩn nấp Nội kình Võ Đạo.
Ngày ấy tại Diễn Võ Trường, sau khi giáo đầu giảng giải diễn luyện Nội kình Võ Đạo, mấy người xếp hạng đầu ngoại tầng đều có lĩnh ngộ.
Trong đó có Triệu Phong lĩnh ngộ tối đa.
Đấy là vì hắn có mắt trái phụ trợ, lại có căn cơ “Thôi khí quyết” tầng ba viên mãn.
Bởi vậy, Triệu Phong là người thứ nhất tu luyện ra Nội kình Võ Đạo.
So với hắn, Triệu Vũ Phỉ muộn nửa tháng.
- Xem ra danh hiệu đệ nhất này còn chưa biết hươu chết về tay ai.
Đám đệ tử Triệu tộc dưới võ đài tỏ ra hưng phấn chờ đợi.
Cuối cùng họ cũng được như nguyện. Sau chín mươi trận thắng liên tiếp, Triệu Phong và Triệu Vũ Phỉ mạnh mẽ gặp nhau.
- Bắt đầu đi.
Sắc mặt Triệu Phong không sợ hãi.
Cho dù Triệu Vũ Phỉ lĩnh ngộ ra Nội kình Võ Đạo, hắn cũng không úy kỵ.
- Mặc dù biết chênh lệch với ngươi, nhưng ta sẽ không từ bỏ.
Triệu Vũ Phỉ vui vẻ cười, nụ cười như hoa đua nở, trong sáng đẹp lòng người.
- Nộ Long quyền!
Triệu Phong vừa ra tay chính là cảnh giới đỉnh phong Nộ Long quyền.
Lúc trước sở dĩ hắn có thể bằng một quyền đánh cho Triệu Nhất Kiếm thảm như vậy không chỉ là vì Nội kình Võ Đạo.
Bản thân Nộ Long quyền đã là trung cấp đỉnh phong, sức bật kinh người. Nộ Long quyền hỏa hầu đỉnh phong có uy lực còn hơn cả võ học cao cấp tiểu thành, thậm chí tiếp cận đại thành cao cấp.
Lúc này, sau khi bị Triệu Thiên Kiếm gây áp lực, tiềm lực được kích thích, tu vi Triệu Phong tiến thêm một bước. Nộ Long quyền càng gần tới cảnh giới viên mãn.
Nếu như Nộ Long quyền có thể tới viên mãn, cho dù đối mặt Lãnh Lưu kiếm cao cấp đại thành cũng có thể toàn thắng.
Phịch! Bốp!
Triệu Phong và Triệu Vũ Phỉ giao kích quyền chưởng, người sau liên tục lui tránh.
Quả nhiên, chính diện đối chiến thì Triệu Vũ Phỉ không bằng Triệu Phong.
Hơn nữa hắn dùng “Lăng Độ khí quyết” ngưng tụ ra được Nội kình càng đặc biệt. Tốc độ nhanh, phong cách phiêu dật, Thiên Mã Hành Không.
Cho dù Triệu Vũ Phỉ tu luyện một thứ bộ pháp cao cấp rất uyển chuyển linh động, nhưng tiếc rằng Triệu Phong tu luyện Phiêu Lăng Độ có tốc độ còn nhanh hơn.
Mắt thấy thế công Triệu Phong càng lúc càng nhanh.
Triệu Vũ Phỉ hít thở hổn hển, khuôn mặt phớt hồng dần có vẻ chống đỡ hết nổi, động tác hơi cứng lại.
Cơ hội tốt!
Mắt trái Triệu Phong lập tức tập trung sơ hở, tung một quyền sát vai Triệu Vũ Phỉ.
Phốc, bốp!
Thân thể mềm mại của Triệu Vũ Phỉ nhoáng một cái, bay lui ra ngoài. Giữa không trung nàng uốn một cái, rơi xuống mặt đất.
- Đa tạ hạ thủ lưu tình.
Triệu Vũ Phỉ hơi cảm kích, màu đỏ ửng còn lưu lại trên gương mặt xinh đẹp.
Một quyền vừa xong của Triệu Phong hiển nhiên đã giữ tay lại, nếu không kết quả của nàng sẽ không khá hơn Triệu Nhất Kiếm bao nhiêu.
- Đa tạ.
Triệu Phong gật đầu cười, rất thích phong cách của Triệu Vũ Phỉ.
Sau khi chiến thắng Triệu Vũ Phỉ, trận đấu xếp hạng tiếp tục. Triệu Phong không đối thủ, một đường quá quan trảm tướng, đối thủ đều nhận thua.
- Ta nhận thua!
- Bỏ quyền!
…
Sau nửa canh giờ.
Triệu Phong hoàn thành thắng trăm trận liên tiếp, điểm cao nhất, ổn định vị trí số một.
----------oOo----------
[/JUSTIFY]
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb