Chương 50: Đứng ở góc độ đạo đức tối cao nghiền áp các ngươi
Dịch & Biên: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Lâm Phàm mỉm cười, bình thản đứng im, sau đó khẽ lắc vai một cái, đón đỡ Tam Trọng Phủ của Hổ Bí.
- Không tồi, không tồi, ba tầng kình lực, một tầng so với một tầng hùng hậu hơn, ba tầng bạo phát, người bình thường đúng là không ngăn cản được.
Lâm Phàm nở một nụ cười hiền lành.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +3000."
Khi ba tầng kình lực xâm lấn vào cơ thể, Lâm Phàm chỉ cảm thấy khoan khoái không thôi, đem kình lực này chuyển hóa thành exp.
- Làm sao có thế?!
Hổ Bí biến sắc, không dám tin một màn trước mắt, người này lại lấy thân thể ngạnh kháng Tam Trọng Phủ của mình?
Mười ba đệ tử lớp chữ Đinh vốn không chịu nổi mà nhắm mắt lại, nhưng giờ phút này thấy chuyện như vậy thì kinh hô lên.
- Lão sư quá tuyệt.
- Lão sư thật lợi hại.
Những đệ tử ở các lớp khác cũng đều nhướng mày, cảm giác không thể tin nổi.
Lâm Phàm mỉm cười, ngón tay khe khẽ vuốt ve trên lưỡi rìu.
- Tam Trọng Phủ, công pháp này không tệ, chẳng qua ngươi còn không luyện đến nơi, thật sự là đáng tiếc.
Lâm Phàm lắc đầu nói.
Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ lập tức được phát động, hai chiếc rìu trong tay Hổ Bí rung lên, lực đạo làm cho Hổ Bí biến sắc, vội vàng áp chế xuống.
- Hừ, ta có chút khinh thường ngươi rồi.
Sắc mặt Hổ Bí ngưng trọng lại, nhìn Lâm Phàm, giờ hắn đã rõ người trước mặt này không đơn giản.
Cũng phải, dám thách đấu với bốn người bọn hắn, nếu như không có chút nội tình thì chỉ sợ không có người ngu như vậy.
Giờ phút này Lâm Phàm nhìn về phía đám đệ tử cổ vũ cho Hổ Bí dưới đài, vẻ mặt tiếc nuối xen lẫn lo lắng nói:
- Các trò làm học sinh của hắn, ta cảm thấy lo lắng thay cho tiền đồ của các trò.
Đây chính là đánh người đánh cả mặt, Lâm Phàm một chiêu đẩy lui Hổ Bí, cũng bắt được cơ hội mà thuyết giáo một phen.
- Đồ khốn, nói hươu nói vượn.
Hổ Bí vừa nghe, sắc mặt tím tái như gan heo, nhấc hai chiếc rìu bổ bới Lâm Phàm.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, coi thường nói:
- Rìu cũng đã mất, còn lấy cái gì đánh với ta?
- Ngươi nói cái gì?
Hổ Bí cả kinh, lại càng thẹn quá hoá giận. Nhưng chính tại nháy mắt này, hai chiếc rìu đang hoàn hảo đột nhiên phát ra một tiếc ‘rắc’, sau đó gãy lìa từng khúc.
- Điều này sao có thể?
Hổ Bí nhìn hai tay trống trơn, lại nhìn những mảnh vụn trên đất, lập tức nổi trận lôi đình:
- Ngươi dám hủy binh khí của ta, ta liều mạng với ngươi.
- Hổ Khiếu Quyền.
Hổ Bí nổi giận gầm lên một tiếng, song quyền bao trùm chân nguyên, giống như hai con hổ rít gào đánh tới, khí thế bất phàm.
- Ài, thân là ngọn đèn chỉ đường cho đệ tử, thua không đáng sợ, chỉ sợ không dám thừa nhận, ngay cả tâm đối mặt thắng thua cũng không có thì làm sao dạy được đệ tử tốt, thật là quá thất vọng!
Lâm Phàm rất là đau lòng nói, sau đó lại nhìn một đám đệ tử phía dưới:
- Ta vì tương lai của các trò mà cảm thấy đau lòng.
Đám đệ tử lúc trước vẫn còn cổ vũ cho Hổ Bí, giờ nghe Lâm Phàm nói như thế, nhất thời trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào.
- Đồ khốn, ngươi…
Hổ Bí giờ phút này sắc mặt đỏ bừng, lại càng tăng sức mạnh hai tay lên vài phần.
- Lão sư, cẩn thận.
Lưu Thủy Thủy kinh hô một tiếng.
Lâm Phàm mỉm cười:
- Không ngại, tà bất thắng chính, tâm lớn hơn thì thế giới cũng sẽ càng rộng mở.
- Đi chết đi!
Song quyền của Hố Bí đánh lên người Lâm Phàm, mặt đất cũng bị kình lực tạo thành một làn khói bụi.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +2000."
Lâm Phàm nhìn Hổ Bí, tiếc nuối lắc đầu, không thể đấm mạnh thêm chút sao? Đối mặt bốn trăm vạn exp, có mấy ngàn này chẳng thấm tháp vào đâu cả.
- Hổ lão sư, ngươi tu hành còn chưa đủ.
Lâm Phàm rất là tiếc nuối lắc đầu nói.
- Bất Động Hoàng Quyền.
"Ầm…"
Lâm Phàm khẽ đánh một quyền lên người Hổ Bí. Hổ Bí mang theo sắc mặt không dám tin, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Mười ba đệ tử lớp chữ Đinh nhìn tình huống trên võ đài, đã từ lo lắng ban đầu biến thành trợn mắt há hốc mồm.
Chúng nó thật không ngờ lão sư lại cường đại quá mức như vậy, cường đại đến độ lão sư lớp chữ Ất không có cả cơ hội phản kháng.
- Lão sư, quá tuyệt!
Đám người Chu Du hưng phấn hét to lên.
Lâm Phàm khoát tay áo, thần sắc nghiêm túc nói:
- Tiết thứ hai này, ta dạy cho các trò một chuyện, đó là thắng thua không đáng sợ, đáng sợ là không dám nhận thua. Con đường tu luyện, chỉ có gặp ngăn trở mới có thể tuyệt địa trùng sinh, tiến lên độ cao mới. Hổ lão sư này không thể đối mặt với thất bại của mình, thành tựu trên con đường tu luyện sẽ không quá lớn, các trò làm đệ tử của ta nhất định phải nhớ kỹ điều này, rõ chưa?
- Lão sư, chúng ta hiểu được, chúng ta tuyệt đối sẽ không giống như Hổ lão sư.
Mười đệ tử đồng thanh trả lời.
- Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy.
Lâm Phàm rất là vui mừng gật gật đầu.
Giờ khắc này hình tượng chói lọi của Lâm Phàm ở trong lòng mười ba đệ tử càng ngày càng cao lớn. Chúng nó cũng cho rằng lão sư rất lợi hại, nhưng lúc này chúng nó lại cảm giác thêm một việc, đó là Lâm lão sư chính là người chỉ lối thênh thang cho cuộc đời mình, dẫn dắt mình thoát khỏi cảnh khó khăn.
Ngay cả những đệ tử quan sát dưới đài, sâu trong nội tâm cũng dần dần bắt đầu có chút biến hóa.
- Lão sư này bất phàm!
- Lớp chữ Đinh tại sao lại có lão sư như vậy chứ, những lời vừa rồi hình như rất có đạo lý a.
. . . .
Mà Hổ Bí bị Lâm Phàm đánh bay xuống đài, nghe được mấy lời này của Lâm Phàm, nhất thời nộ hỏa công tâm phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn không ngờ mình thân là lão sư đã mấy năm lại bị người giáo huấn, hơn nữa còn ở ngay trước mặt đệ tử, như vậy sau này hắn làm sao còn có thể tạo dựng hình tượng uy nghiêm trước mặt đệ tử.
Ở hoàng triều Đại Yến, người có tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, nếu muốn tiến thêm một bước thì chỉ có gia nhập tông môn, nhận được chỉ dạy toàn diện.
Nhưng cũng có một số người thích làm đầu gà chứ không thích làm đuôi phượng, lưu lại trong học viên, dạy một ít học sinh, tìm kiếm cảm giác cao cao tại thượng.
Hổ Bí thất bại, làm cho đám Lưu Thanh Phong cả kinh, cảm giác điều này thật sự là quá khó để tin tưởng.
Bốn người bọn hắn tuy rằng đều là Tiên Thiên cấp năm, nhưng nếu đơn đả độc đấu thì Hổ Bí vẫn hơn một bậc.
Hiện giờ ngay cả Hổ Bí cũng thua, vậy bọn hắn càng không có hy vọng.
Giờ khắc này ba người bắt đầu muốn rút lui, nếu đợi lát nữa thua trận, cũng không biết sẽ mất mặt đến mức nào trước mặt đệ tử.
- Hiện tại đến phiên ba người các ngươi, có thể ra chiêu.
Lâm Phàm hờ hững nói.
Ba người Lưu Thanh Phong đưa mắt nhìn nhau, sau đó Lưu Thanh Phong tiến lên ôm quyền:
- Lâm lão sư tài nghệ cao cường, ba người chúng ta chịu phục, chuyện này chấm dứt ở đây đi.
Lâm Phàm nhìn ba người, khẽ nhíu mày, tiết tấu này không đúng. Theo lý thuyết ba người này hẳn là nên ăn thua đủ với mình, sao giờ lại nhận thua nhanh như vậy?
Mà nếu nhận thua, chẳng phải mình mất cơ hội tạo dựng hình tượng chói lọi trước mặt đệ tử? Không được, tuyệt đối không được!
- Lưu lão sư, Quân lão sư, Lý lão sư, đã lên đài luận võ thì chỉ một người có thể còn đứng mà đi xuống. Thế nhưng ta vốn rộng lượng, cũng sẽ không hùng hổ doạ người, có điều các ngươi sỉ nhục đệ tử lớp chữ Đinh của ta, ta cảm giác các ngươi cũng nên dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình, làm tấm gương cho đệ tử, vì thế các ngươi hãy xin lỗi đệ tử của ta đi.
Lâm Phàm không nhanh không chậm nói.
- Cái gì?
Ba người Lưu Thanh Phong cả kinh, điều đó không có khả năng, thân là lão sư sao có thể cúi đầu xin lỗi học sinh, đây là chuyện tình xưa nay chưa từng nghe.
Lâm Phàm nhíu mày, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm trung phẩm:
- Ài, thất vọng cực kỳ, người không phải Thánh nhân, ai mà không có sai lầm, thế nhưng ngay cả dũng khí nhận sai cũng không có thì làm sao mà dạy dỗ người khác?
Lâm Phàm thở dài một tiếng, sau đó lại nhìn xuống những học sinh kia.
- Trò, trò, cả trò nữa… Có lẽ không ít trò ở đây từng có lúc phải vứt bỏ chân lý của mình khi đối mặt với quyền uy của lão sư, đúng không?
Giờ phút này Lâm Phàm cảm giác tài ăn nói của mình càng ngày càng tốt, canh gà tâm linh từng ngụm từng ngụm bón tới. Đạo lý mới chính là thứ lòng người muốn tiếp nhận, thực lực chẳng qua là nghiền ép ở mặt ngoài, chỉ có đứng ở chỗ cao nhất của đạo đức mới có thể không phí một binh một tốt mà nghiền áp tất cả trước mặt.
- Có phải từng như thế không?
Lâm Phàm nhìn đám đệ tử phía dưới, đột nhiên quát lớn.
Đám đệ tử bên dưới bị một câu này đánh động lên tâm tưởng, những chuyện cũ từng cố phong bế trong lòng bị một câu này của Lâm Phàm lặng lẽ mở ra.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Chương 51: Hình tượng chói lọi chiếu rọi hết mọi người
Dịch & Biên: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Mười ba đệ tử lớp chữ Đinh đứng dưới đài, nhìn thấy hình tượng chói lọi của lão sư ở trên đài, tâm cũng bắt đầu sôi trào.
- Đúng!
Chúng nó muốn lớn tiếng mách với lão sư, chúng nó đã từng như thế. Mặc dù chúng nó là phế vật, nhưng cũng đã có lúc sợ hãi khi đối mặt với cường thế rồi chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Lâm Phàm nhìn từng đệ tử lâm vào trầm tư dưới đài, khẽ thở nhẹ một tiếng. Đều là trẻ nhỏ a, nội tâm còn quá mức thuần khiết.
- Võ đạo một đường là phải đi thẳng mà tới, giữ chắc bản tâm, nếu sợ hãi cường quyền, mai một chân lý trong lòng, như vậy cả đời khó có khả năng đi xa trên con đường võ đạo.
- Hiện tại, các trò lớn tiếng nói cho ta biết, có phải từng như thế không?
Lâm Phàm tăng khí thế, như một mặt trời chính nghĩa, chiếu rọi lên toàn bộ đệ tử dưới đài.
Từng tiếng quát lớn kia triệt để mở toang cửa lòng của mỗi một đệ tử.
Đám đệ tử nghe Lâm lão sư nói, đều khí huyết quay cuồng, những chuyện chôn giấu trong lòng mãnh liệt tuôn ra.
- Có…
- Ta đã từng như vậy…
- Lâm lão sư nói rất đúng, chẳng ai hoàn mỹ, ý kiến của chúng ta khác với lão sư, vì cái gì chúng ta lại sai…
- Ta từng bị tắc nghẽn chân nguyên, ta cho là công pháp có vấn đề, nhưng lão sư lại nói thân thể ta có tật, cuối cùng sau khi ta chịu đủ khổ sở, uống đủ loại thuốc chữa trị không được mới phát hiện thật sự là do công pháp. Chuyện này ta luôn chôn giấu trong lòng, chưa bao giờ nói ra, bởi vì đó là lão sư.
. . . .
Dưới sự lôi kéo của Lâm Phàm, đám đệ tử đem từng chuyện từng chuyện bất bình kể ra.
Trên đài, đám người Lưu Thanh Phong hiện sắc mặt cực kỳ khó coi.
Luận võ sao lại biến thành như vậy, thậm chí mình trở thành cái đích cho người chỉ trích, tới cùng là chuyện gì xảy ra?
Hổ Bí té trên mặt đất, nghe Lâm Phàm nói như thế lại lần nữa phun máu, giận đến muốn ngất đi.
Điên đảo trắng đen, sao lại có kẻ vô sỉ như thế.
Lâm Phàm nhìn tình cảnh trước mắt mà cười thầm, khẽ giơ tay làm động tác im lặng:
- Các trò tuy không phải đệ tử của Lâm Phàm ta, nhưng các trò đều là đệ tử của học viện Thiên Phủ nên ta muốn cùng các trò nói vài lời. Nhớ kỹ, phải luôn tin tưởng ở bản thân mình, không chịu ảnh hưởng của người khác, vững vàng bản tâm, làm những việc tự mình cho là chính xác.
Đám đệ tử dưới đài nhìn Lâm Phàm, trong lòng dần có cảm giác tôn trọng:
- Cảm tạ Lâm lão sư dạy bảo.
Đám người này đều là đệ tử tốt, tiếp thu rất nhanh, có đầu óc, cũng có thể hiểu được ai đúng ai sai, chẳng qua là quá mức đơn thuần.
Lâm Phàm rất là thỏa mãn gật gật đầu, hiệu quả này không tồi, vẫn là lừa trẻ con dễ hơn.
Sau đó Lâm Phàm nhìn về phía ba người Lưu Thanh Phong:
- Các ngươi nhất định phải hướng đệ tử của ta xin lỗi.
Đám người Lưu Thanh Phong lại biến sắc lần nữa, sau đó nhẹ giọng nói:
- Lâm lão sư, làm người lưu một đường, ngày sau dễ gặp lại. Ngươi để chúng ta xin lỗi đệ tử thì sau này làm sao còn chút uy nghiêm nào!
Lâm Phàm hơi hơi nhíu mắt lại, sau đó đột nhiên mở to, vung trường kiếm trong tay lên:
- Đã như vậy thì chiến đi!
- Lâm lão sư, chờ đã…
Đám người Lưu Thanh Phong cả kinh, vội vàng khoát tay nói. Bọn hắn biết mình không phải là đối thủ của Lâm Phàm, nếu thực sự động thủ thì kết cục nhất định còn bi thảm hơn cả Hổ Bí, bởi vì cũng không biết người này sẽ nhận xét bọn hắn như thế nào trước mặt đám đệ tử.
- Vậy nói xin lỗi không?
Lâm Phàm nhìn ba người, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười nói.
- Chuyện này…
Ba người Lưu Thanh Phong do dự. Bọn hắn là lão sư, sao có thể xin lỗi đám đệ tử lớp chữ Đinh chứ, nếu chuyện này truyền ra còn không phải bị người cười chết.
- Ta cảm giác Lưu lão sư hẳn là nên xin lỗi.
- Ngày hôm nay nghe Lâm lão sư nói những lời này, ta ta cảm giác không nên xem thường bất kỳ kẻ nào.
- Ta sẽ xin lỗi những sư đệ sư muội lớp chữ Đinh.
- Được, ta cũng vậy.
- Lưu lão sư, xin lỗi.
- Xin lỗi.
- Xin lỗi…
Lúc này dưới càng lúc càng nhiều người lên tiếng hưởng ứng.
Đây chính là tâm tính của con người a…
Đại thế đã thành, không thể nghịch chuyển.
Đám nhóc Lưu Thủy Thủy thấy tình huống hiện trường thì kinh hãi không biết nên nói gì. Chúng nó chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.
Ba người Lưu Thanh Phong cuối cùng đành gật gật đầu:
- Được, chúng ta xin lỗi.
Lâm Phàm cười khẽ, sau đó vẫy vẫy đám Lưu Thủy Thủy:
- Đều lên đây, nhận lời xin lỗi chân thành của ba vị lão sư đi.
Mười ba học sinh lớp chữ Đinh cả kinh, có chút sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Lâm lão sư thì cũng mạnh dạn lên, đi lên đài luận võ.
Mười ba đứa nhỏ đứng thành một hàng thẳng tắp nhưng ánh mắt lại không dám nhìn ba vị lão sư.
- Các trò nhớ kỹ, nhận lời xin lỗi của người khác thì nhất định phải nhìn vào mắt đối phương mới có thể xem là tha thứ cho người đó, nghe rõ chưa?
Lâm Phàm nói.
- Lão sư, chúng ta nghe rõ ràng.
Đám Lưu Thủy Thủy kích động đến đỏ hồng khuôn mặt.
Ba người Lưu Thanh Phong chỉ biết cố nén phẫn nộ trong lòng, mà Hổ Bí đang nằm trên mặt đất thì lập tức giả vờ bị thương không nhẹ mà bất tỉnh.
Cứ nói đùa, để hắn cúi đầu xin lỗi học sinh quả chính là xuân thu đại mộng, tốt nhất thành thật nằm đây tránh kiếp nạn này đi.
- Ba vị lão sư, đến đây đi.
Lâm Phàm vẫy tay nói.
Ba người Lưu Thanh Phong liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đi tới trước mười ba học sinh.
Đám Lưu Thủy Thủy lấy hai tay nắm chặt góc áo, có chút khẩn trương, nhưng vẫn theo lời lão sư mà hai mắt nhìn thẳng người tới xin lỗi.
Rồi đột nhiên, chúng nó phát hiện ba vị lão sư lớp chữ Ất này cũng chẳng có gì đáng sợ.
- Chúng ta xin lỗi các trò.
Lưu Thanh Phong hơi nhắm mắt, cuối cùng nói ra những lời này, sau đó nhìn thoáng qua Lâm Phàm:
- Cáo từ!
Lần này mất sạch thể diện trước mặt một đám đệ tử, sau này không biết sẽ bị đồn thành bộ dáng gì nữa.
- Khoan đã…
Lúc này Lâm Phàm mở miệng nói.
Lưu Thanh Phong ba người biến sắc, Lâm Phàm này muốn làm gì?
- Các lão sư đã xin lỗi các trò, vậy các trò cũng nên chân thành đáp lễ, nói các trò nhận lời xin lỗi của ba vị lão sư!
Lâm Phàm nói, trong lòng tiện tiện cười.
Mười ba người đệ tử gật gật đầu, tiếp đó nhìn ba vị lão sư nói:
- Chúng ta chấp nhận lời xin lỗi của các lão sư.
Giờ khắc này đám Lưu Thủy Thủy cảm giác phảng phất là đang nằm mơ, chúng nó thật không ngờ, mình cũng sẽ có một ngày như vậy.
Để lão sư lớp chữ Ất xin lỗi, đây là chuyện chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.
Sắc mặt ba người Lưu Thanh Phong càng lúc càng xanh, bỏ đi không quay đầu lại. Mà Hổ Bí cũng vội đứng lên, mặt xám xịt rời đi theo.
Lâm Phàm cười nhìn mười ba đệ tử, rất là thỏa mãn gật gật đầu, sau đó nhìn về dưới đài:
- Các trò phải nhớ kỹ bốn chữ: Tuân theo bản tâm!
- Giải tán đi.
"Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ Hiền Sư exp +200."
Lâm Phàm giờ khắc này vui vẻ nở nụ cười, quả nhiên người có đầu óc thì sống khoan khoái.
Nhân sinh a... Còn cần hảo hảo nắm chắc mới được.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Trải qua bài giảng trên đài tỷ võ, hình tượng chói lọi của Lâm Phàm nhất định đã khắc sâu trong lòng đại đa số đệ tử.
Đương nhiên càng hoàn mỹ không tỳ vết thì càng có nhiều kẻ đố kỵ, cho nên trận tỷ võ vừa chấm dứt, đã có vô số lời bình luận phát sinh.
Cái gì mà một đám đệ tử tầm thường, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể có tiền đồ gì.
Gì mà tư chất quyết định hết thảy, gà rừng cũng không thể biến thành phượng hoàng v.v…
. . . .
Đối với những lời bàn tán này, Lâm Phàm rất khinh thường, bổn đại gia nhất định sẽ đào tạo ra một đám đệ tử xuất sắc cho các ngươi nhìn.
Buổi học chiều nay để mười ba đệ tử lớp chữ Đinh được lợi rất nhiều. Chúng nó cảm giác mình đã tìm được lương sư.
Sau khi luận võ chấm dứt, Lâm Phàm cho đệ tử nghỉ nửa ngày hôm sau, để chúng nó thích làm gì thì làm.
Lâm Phàm hối hận nhất việc không có đi Tàng Thư Các lựa chọn công pháp lúc còn ở Thánh Ma Tông, lần này đã đến học viện Thiên Phủ, nếu lại tiếp tục mặc kệ công pháp thì đúng là nên bị trời phạt sét đánh.
Còn về việc công pháp cấp bậc gì, Lâm Phàm không quan trọng. Dù sao có thể thăng cấp vô hạn, ngay cả Hầu Tử Thâu Đào bất nhập lưu cũng bị bổn đại gia thăng tới đảo ngược âm dương thì còn công pháp gì bổn đại gia không thể chơi đùa?
Học viện Thiên Phủ là do cường giả xây dựng, đồng thời có hoàng gia chống đỡ, công pháp nơi đây tuy không phong phú được bằng Thánh Ma Tông nhưng cũng không thể coi thường.
Lâm Phàm đăng ký xong bên ngoài, tiến vào Thư Các thì nhìn thấy bên trong tấp nập đệ tử đang mải miết lựa chọn công pháp.
Thư Các rất lớn, có từng dãy giá bày công pháp, chỉ là có giá toàn công pháp không trọn vẹn, có giá lại lèo tèo vài quyển, xem ra công pháp vẫn rất khan hiếm.
Lâm Phàm lấy tay lướt qua một loạt quyển công pháp, để xem trong đó có quyển nào hợp với mình không.
"Đinh, phát hiện công pháp bất nhập lưu Thiên Tàn Cước, học tập hay không?"
"Đinh, phát hiện công pháp bất nhập lưu Thiết Khố Đang, học tập hay không?"
. . . .
"Đinh, phát hiện công pháp Hoàng giai hạ phẩm Ẩn Tức Thuật, học tập hay không?"
Lâm Phàm đi cả một vòng, thật muốn chửi đổng lên, cái học viện này chứa toàn là công pháp bất nhập lưu, như thế sao mà dạy ra đệ tử tốt được chứ, thật là làm cho người ta thất vọng.
Thế nhưng cuối cùng Lâm Phàm cũng phát hiện một quyển công pháp Hoàng giai hạ phẩm, lập tức vui vẻ lên, đây là khởi đầu tốt đẹp a.
Công pháp Hoàng giai hạ phẩm tuy không phải rất tốt, nhưng ở trong một đống phế liệu tìm ra được một quyển công pháp Hoàng giai cũng đã là may mắn lắm rồi.
Ẩn Tức Thuật? Nghe có chút hữu dụng đây.
Lâm Phàm rút quyển Ẩn Tức Thuật ra quan sát.
Bìa ngoài có chút cũ nát, xem ra đã được viết khá lâu. Lâm Phàm mở ra tờ thứ nhất, cẩn thận mà nhìn.
Đây là công pháp được một vị lão sư của học viện Thiên Phủ sáng tạo ra, nhưng chưa từng có người nào tu luyện viên mãn, thậm chí chỉ có một người tu luyện duy nhất chính, là vị lão sư sáng tạo ra nó.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, cũng hiểu được, vị lão sư này là gặp một loài mãnh thú có thiên phú là thay đổi màu sắc làn da phù hợp với hoàn cảnh, giống như đột ngột tàng hình, từ đó mà suy luận ra Ẩn Tức Thuật.
Lão sư này chia Ẩn Tức Thuật làm ba tầng, một tầng so với một tầng càng quái dị, tu tới tầng ba sẽ có thể vận chuyển chân nguyên bọc lấy cơ thể, biến hóa bề ngoài theo hoàn cảnh xung quanh.
Thế nhưng khi Lâm Phàm nhìn tới dòng chú thích cuối sách thì có chút hết nói nổi rồi.
Lão sư này lại bị người ta chém chết.
Nguyên lai lão sư này đánh với địch nhân, vì muốn đánh lén nên vận dụng Ẩn Tức Thuật dung hợp bản thân với cảnh vật xung quanh, nghĩ rằng đối phương sẽ không phát hiện. Nhưng đối phương lại là giả vờ không thấy, cuối cùng cố ý tới gần, một đao chém chết lão sư này.
Khi lão sư này gần chết, địch nhân chỉ để lại một câu rồi bỏ đi.
- Ngươi cho là ta mù sao?
Bởi vậy trước lúc lâm chung, lão sư này dùng máu viết lưu ý cảnh báo cho hậu nhân, tu luyện Ẩn Tức Thuật này cần cẩn thận.
- Đây còn không phải giống như tắc kè hoa sao?
Lâm Phàm cười ha ha một tiếng, cảm giác ý tưởng của lão sư này không tồi, thế nhưng đúng là có chút ngu, tắc kè hoa chỉ là thay đổi màu sắc, nếu không mù thì vẫn có thể nhìn thấy a.
Có điều công pháp này đúng là không tệ, Lâm Phàm có chút hứng thú.
Công pháp này chỉ có ba tầng, nhưng bổn đại gia tăng cấp vô hạn, còn không phải thăng cấp nó lên biến thái sao.
"Đinh, chúc mừng học được Ẩn Tức Thuật."
"Ẩn Tức Thuật tầng 1 (0/100)."
Sau đó Lâm Phàm tiếp tục càn quét tầng thứ nhất Thư Các, công pháp nơi này chủ yếu đều là bất nhập lưu hoặc Hoàng giai.
Không có mấy công pháp dùng được vào thực tế, cuối cùng Lâm Phàm bỏ qua. Quý ở tinh chứ không ở nhiều, Truy Phong Kiếm Quyết, Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ, Bất Động Hoàng Quyền, Mê Huyễn Thân Pháp, Hắc Hổ Đào Tâm đều chưa mãn cấp, lại học thêm một ít loạn thất bát tao chỉ phí thời gian.
Khi thấy có người theo cầu thang đi lên, Lâm Phàm trong lòng vui vẻ, tầng trên cũng có công pháp, có thể đi coi trộm một chút. Thế nhưng hắn vừa đặt chân tới cầu thang thì đã bị một ông lão râu bạc ngăn cản.
- Ngươi không thể đi lên.
Ông lão híp mắt nói.
- Tại sao? Bọn họ có thể lên, sao ta không thể?
Giờ khắc này Lâm Phàm không phục, đây không phải kỳ thị sao?
- Lớp chữ Ất trở lên mới có thể lên trên, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Ông lão nói.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn đũng quần ông lão một cái, trong lòng chửi thầm mười tám đời tổ tông đối phương lên.
Sau này nhất định cho ngươi khóc!
Sau đó Lâm Phàm rời khỏi nơi này, chuẩn bị nghiên cứu Ẩn Tức Thuật.
. . . .
Trở lại phòng của mình, Lâm Phàm đóng cửa lại, vận chuyển Ẩn Tức Thuật.
Công pháp này không giống Bất Diệt Ma Thể, muốn thăng cấp chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lâm Phàm vận chuyển Ẩn Tức Thuật, chân nguyên cũng giảm bớt một chút.
"Đinh, chúc mừng Ẩn Tức Thuật exp +100."
"Đinh, chúc mừng Ẩn Tức Thuật thăng cấp."
"Ẩn Tức Thuật tầng 2 (0/1000)."
Giờ khắc này Lâm Phàm vui vẻ nở nụ cười, không nghĩ tới vận chuyển một lần đã thăng cấp, quả nhiên rất đơn giản a.
Mà Lâm Phàm cũng cảm giác được chính mình dần dần có chút biến hóa, chân nguyên trong cơ thể đang bắt chước hoàn cảnh chung quanh mà đổi sắc, xem ra công pháp này quả thật là tắc kè hoa a.
Có điều dù thế thì chỉ cần người không bị mù vẫn nhận ra được, bởi bản thân không khác gì tự vẽ lên người mình khung cảnh ở sau lưng.
Sau đó Lâm Phàm một công đôi việc, vừa vận chuyển Ẩn Tức Thuật vừa tu luyện tâm pháp Thiên giai thượng phẩm Vô Tướng Thiên Ma cướp được từ Mặc Dật Hiên.
"Đinh, chúc mừng tâm pháp Thiên giai thượng phẩm Vô Tướng Thiên Ma exp +10."
"Đinh, chúc mừng Ẩn Tức Thuật exp +100."
. . . .
"Đinh, chúc mừng Ẩn Tức Thuật thăng cấp."
"Ẩn Tức Thuật tầng 3 (0/2000)."
Hai môn tâm pháp Thiên giai thượng phẩm cướp từ Mặc Dật Hiên và Nghê Mạn Thiên làm Lâm Phàm rất đau đầu, bởi vì exp cộng vào thật quá ít, ít đến độ làm người ta chờ đến hỏng mất.
Cũng không biết khi nào mới có thể tăng cấp cho hai môn tâm pháp này.
Tuy nói tầng thứ nhất của cả hai chỉ có mười vạn exp, nhưng cứ 10 điểm một cũng là quá xa xôi.
Hơn nữa khi tu luyện sẽ tiêu hao khá lớn chân nguyên, không thể vùi đầu vào tu một lèo mà chốc lại phải dừng chờ chân nguyên khôi phục.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Lâm Phàm tỉnh lại từ trong tu luyện, sau đó lập tức nhìn bảng số liệu.
Không tồi, không tồi.
Vô Tướng Thiên Ma tăng gần ba vạn exp, mà Ẩn Tức Thuật lại càng khủng bố, lên tới tầng 12.
Có kinh nghiệm với Hầu Tử Thâu Đào, Lâm Phàm cũng muốn tăng Ẩn Tức Thuật lên tầng 20 xem sẽ có biến hóa gì.
Trong vòng một đêm, đem Ẩn Tức Thuật chỉ có ba tầng tu luyện tới tầng 12, ai có thể đọ với ca.
Lâm Phàm mang tâm tình khoái trá mà đi rửa mặt, hôm nay sẽ Quán Đỉnh cho đám đệ tử đi.
Khi Lâm Phàm đi tới lớp, phát hiện trên đường có một ít lão sư và học sinh đang bàn tán chuyện ngày hôm qua, nhất thời vui vẻ, vội vàng tiến đến xem những người này đánh giá mình thế nào.
- Lão sư mới tới của lớp chữ Đinh này cũng có năng lực đấy, lại có thể đánh mặt cả bốn người Lưu Thanh Phong, quả nhiên là một người tài ba.
Lâm Phàm nghe được câu này, trong lòng rất vui vẻ, quả nhiên còn có người khích lệ mình. Thế nhưng tiếp tục nghe, Lâm Phàm phát hiện tiết tấu có chút không đúng.
- Lão sư mới tới này cũng hơi quá đáng, ép bốn người Lưu Thanh Phong xin lỗi đệ tử thì sau này bọn họ làm sao ngẩng nổi đầu mà dạy ai chứ!
- Ài, nhưng mà có thể đánh bại đám Lưu Thanh Phong thì sao lại ở lớp chữ Đinh nhỉ, thực lực này thừa sức tới lớp chữ Ất làm lão sư rồi.
- Ha ha, các ngươi không hiểu sao, người ta chính là muốn làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng. Lớp chữ Ất ngọa hổ tàng long, đám Lưu Thanh Phong cũng chỉ bình thường thôi, đi lớp chữ Ất chẳng thà cứ ở lớp chữ Đinh còn càng dễ nổi bật.
- Cũng có lý, không ngờ tâm cơ người này nặng như thế.
- Về sau mọi người tốt nhất đừng có kết giao cùng người này. Nghe nói Lưu Thanh Phong có nhân duyên không tệ, có giao tình rất khá với thập tam hoàng tử đấy.
. . . .
Lâm Phàm nghe những người này đang miêu tả mình như một gã rất có tâm cơ, mình sao có thể cho phép loại chuyện này phát sinh chứ.
- Các vị, ta thấy phân tích của mọi người đều không đúng.
Lúc này Lâm Phàm lặng lẽ xen vào, tự biến mình thành một vai quần chúng.
- Hả! Chẳng lẽ còn tin tức nào mới sao?
Quần chúng đang bàn tán nghi ngờ hỏi lại.
Lâm Phàm tươi cười, sau đó thao thao bất tuyệt nói:
- Chuyện này phải kể từ hôm qua, lúc ấy ta đang tha thẩn đi dạo trong học viện thì vô tình nhìn thấy một người đang đứng cạnh hồ sen mà thì thầm gì đó. Lúc ấy ta nghĩ không phải là người này muốn nhảy xuống tự tử chứ, cho nên chọn một chỗ bí mật mà nghe lén, có gì còn cứu kịp.
- Các ngươi không biết đâu, lúc ấy, ta vừa nghe được người nọ nói gì thì chấn kinh rồi. Hắn nói bản thân mình dạy dỗ đệ tử lớp chữ Đinh không phải vì danh, cũng không phải vì lợi, mà chỉ muốn dùng một phần sức lực nhỏ bé của mình để những đứa nhỏ lầm đường này về chính đạo.
- Các ngươi nghĩ xem, đám nhỏ học trong lớp chữ Đinh luôn chịu đủ châm biếm cùng bài xích, nội tâm nhất định là dị dạng, sau này tốt nghiệp, tụi nó có thể làm gì?
Lâm Phàm nhìn mọi người, dò hỏi.
- Đệ tử từ lớp chữ Đinh này, đại đa số không phải cướp núi thì cũng là trộm đường mà thôi.
Có người khẽ nhíu mày nói.
- Đúng rồi, nếu không có ai dẫn lối cho tụi nó, còn không phải tiếp tục đi vào con đường ấy sao? Các ngươi nghĩ mà xem, hắn có thể đánh bại đám Lưu Thanh Phong, đương nhiên tu vi không yếu, đi lớp chữ Ất còn sợ không làm được một lão sư phong vân? Thế nhưng người này lại chọn tới lớp chữ Đinh, chịu đủ kỳ thị từ các lão sư khác, chỉ tấm lòng này thôi cũng đã khiến ta bội phục vô cùng, các ngươi nói có phải không?
Lâm Phàm làm vẻ mặt vô cùng khâm phục nói, hơn nữa lời lẽ trôi chảy khiến người ta không thể không tin.
Mấy người kia bị Lâm Phàm ‘bơm’ suy nghĩ mới vào đầu, giờ cũng cảm thấy rất xấu hổ với những lời ban nãy.
- Nói như vậy, lão sư mới tới này có tấm lòng vô cùng bao dung.
- Hổ thẹn, hổ thẹn, người ta có tấm lòng như vậy, chúng ta lại nói bậy sau lưng người ta, thật sự là không nên.
- Đa tạ huynh đài lên tiêng, bằng không chúng ta đã hiểu sai hoàn toàn về lão sư mới tới này a.
Thấy mấy người đều nhận sai, Lâm Phàm cũng vui mừng tươi cười, sau đó khoát tay áo:
- Không có gì, người chính nghĩa, bao dung lại bác ái như thế, dù ta không quen với hắn, nhưng cũng không thể để trắng đen điên đảo, mấy vị nếu thật có tâm thì xin nói rõ cho những người khác biết, đây cũng là một chuyện đáng làm.
- Nhất định, nhất định, loại chuyện này đích xác không thể truyền nhầm, mấy người chúng ta tất nhiên sẽ nói cho những người khác.
Đám người vội vàng nói.
- Ta đây còn có việc, cáo từ trước.
Lâm Phàm cười thầm trong bụng, sau đó ôm quyền rời đi.
Chuyện tình chính nghĩa của mình sao có thể đồn bậy được, đây không phải là bôi xấu thanh danh của ca sao?
. . . .
Khi Lâm Phàm đang vui vẻ vừa đi vừa khe khẽ hát tiến vào lớp thì lại phát hiện mười ba đệ tử của mình đều không hề để ý mà mỗi người làm một việc riêng, coi mình như không khí.
Điều này làm cho Lâm Phàm hơi cau mày, đám đệ tử đang ngoan ngoãn tôn sư trọng đạo sao giờ biến thành thế này?
- Khụ khụ…
Lâm Phàm giả vờ ho khan vài tiếng.
Một tiếng ho nhẹ này khiến đám đệ tử cả kinh. Khi thấy người đứng trên bục giảng là lão sư, mười ba đệ tử lập tức tôn kính đứng lên, sau đó cùng nhau hô to:
- Kính chào lão sư!
- Ừm, ngồi xuống đi.
Lâm Phàm gật gật đầu nói:
- Các trò đang làm gì vậy? Sao ta đã vào được một lát mà các trò đều không biết?
- Hả, lão sư, người đã vào một lát rồi sao, rõ ràng ta vừa xong còn nhìn về phía cửa, thắc mắc không biết tại sao lão sư còn chưa tới mà?
Lưu Thủy Thủy là muội tử duy nhất trong lớp, chớp chớp đôi mắt đáng yêu hỏi.
- Đúng thế, lão sư, chúng ta không thấy người tiến vào a.
Tào Thiên Tiêu cũng cảm giác rất quái dị.
Tiếp đến những đệ tử khác cũng lục tục nói.
Lúc này Lâm Phàm cũng nghi ngờ, bổn đại gia cao lớn oai phong, từ cửa đi vào, lại đứng lên bục giảng, thế nhưng không ai thấy, chẳng lẽ đều cận thị cả rồi sao?
Rồi hắn đột nhiên nhớ tới vừa rồi mình vẫn còn chưa dừng Ẩn Tức Thuật.
Xem ra đám học sinh không thấy mình là vì Ẩn Tức Thuật.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Lâm Phàm mỉm cười:
- Tốt, một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm, hôm nay lão sư sẽ Quán Đỉnh cho các trò.
- Lão sư, Quán Đỉnh là cái gì ạ?
Chu Du gãi gãi cái đầu, nghi ngờ hỏi.
- Quán Đỉnh là công pháp độc môn của lão sư, hơi khó giải thích, đợi lát nữa các trò tự thể nghiệm sẽ hiểu. Tốt, bắt đầu từ Chu Du, trò sẽ làm mẫu.
Lâm Phàm cũng lười giải thích, ngoắc tay nói.
- Lão sư, ta gọi là Chu Địch, không phải Chu Du a.
Chu Du rất là ủy khuất nói, tên mới này có chút khó nghe.
- Ờ!
Lâm Phàm nhướng mày, ánh mắt thẳng tắp nhìn Chu Du, phảng phất là đang nói: lão sư nói mà trò cũng dám phản kháng sao?
Mà lúc này Chu Du cũng chịu thua:
- Được rồi, lão sư, là ta sai.
Lần này Quán Đỉnh, Lâm Phàm đã quyết định xong, sẽ truyền cho tụi nhỏ Thái Cấp Ma Thân.
Môn công pháp luyện thể này khi luyện tới tầng 3 đã rất không tồi, đao thương tầm thường căn bản không tạo thành bất cứ thương tổn gì, mà luyện tới tầng 6 thì tăng vọt về chất, người có tu vi cùng giai hẳn là không tại nổi sát thương nào.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Lão sư, quán đỉnh này có đau không?
Chu Du nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt sợ sệt nhìn Lâm Phàm.
- Không đau, yên tâm đi, lão sư sẽ rất nhẹ nhàng, đợi lát nữa trò sẽ phát hiện mình có biến hóa về chất.
Lâm Phàm khẽ cười nói, sau đó kéo bàn tay mập mạp của Chu Du, dẫn lên trên bục giảng.
Lâm Phàm nhớ tới mấy bộ phim chưởng trên tivi, khi cao thủ quán đỉnh đều để cho đối phương ngồi khoanh chân, sau đó năm ngón tay xòe ra, đặt lên đỉnh đầu đối phương.
Chính mình thân là lão sư, thứ khác không nói, nhưng quá trình phong cách ấy vẫn nên theo.
- Chu Du, khoanh chân ngồi xuống, khí vận đan điền, lão sư tới đây…
Lâm Phàm hét lớn một tiếng, năm ngón tay xòe ra, ấn lên đỉnh đầu Chu Du, khí thế quả thật không tồi, khiến những đệ tử khác đều sửng sốt há hốc miệng.
- Vâng, lão sư, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, người làm đi.
Chu Du nuốt một ngụm nước bọt khẩn trương nói.
- Thả lỏng, không cần khẩn trương như vậy, lão sư sẽ rất nhẹ nhàng.
- Vâng.
Chúng nó chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy, không biết "quán đỉnh" mà lão sư nói rốt cuộc là cái gì, hơn nữa nhìn Chu Du hồi hộp ngồi đó lại khiến chúng nó cũng bị hồi hộp lây.
Thế nhưng hơn cả hồi hộp là tò mò, cả đám không biết lát nữa sẽ có chuyện gì phát sinh, từng ánh mắt đều nhìn thẳng tắp lên vật thí nghiệm đầu tiên là Chu Du.
- A, lão sư, Chu Du nôn ra kìa.
Ngay tại lúc chúng nó đang cẩn thận quan sát, đột nhiên phát hiện Chu Du gật đầu một cái, thức ăn buổi sáng trào ra khỏi miệng.
Mà Lâm Phàm đang chuẩn bị quán đỉnh cũng sững sờ:
- Chu Du, trò làm sao vậy?
Lâm Phàm hết nói nổi, còn chưa có quán đỉnh đã phát bệnh rồi?
- Lão sư, người vừa ấn lên đầu ta, ta đã muốn ngất rồi, chóng mặt buồn nôn. Lão sư, chẳng lẽ quán đỉnh khó chịu vậy sao?
Chu Du cảm giác quán đỉnh này thật sự là rất thống khổ.
Lâm Phàm vừa nghe, đảo cặp mắt trắng dã, có chút xấu hổ. Cao thủ trên tivi muốn quán đỉnh đều nắm lấy đầu người ta rồi cánh tay kịch liệt rung lên, tại sao tới mình làm thì khiến đối phương muốn nôn ọe chứ?
Không khoa học, thật sự là không khoa học.
- Không có việc gì, đây là hiện tượng bình thường, vừa rồi lão sư mới vận công, giờ chính thức bắt đầu, chuẩn bị sẵn sàng nào!
Giờ khắc này Lâm Phàm cũng không tạo dáng nữa, thành thành thật thật mà quán đỉnh cho đệ tử.
"Đinh, xác định quán đỉnh Thái Cấp Ma Thân?"
- Xác định.
Ngay một khắc này, Chu Du đột nhiên biến sắc, nó cảm giác não mình bỗng nhiên phình lên, lại có chút hơi nóng, giống như là có một luồng khí thông qua bàn tay của lão sư điên cuồng chui vào trong óc của mình.
Mà luồng khí này chuyển động trong đầu một vòng, sau đó lan tràn từ trên xuống ra khắp toàn thân.
"Đinh, quán đỉnh thành công."
- Được rồi, cảm giác như thế nào?
Lâm Phàm nhìn Chu Du hỏi.
Đám học sinh của hắn cũng đều nhìn Chu Du, rất muốn biết chuyện gì xảy ra.
Mà Chu Du giờ phút này mở to hai mắt, có chút mơ hồ nhìn quanh, sau đó bẻ bẻ cổ:
- Lão sư, trong đầu ta giống như có thêm chút gì đó mà trước kia ta chưa từng biết.
- Ừm, không sai.
Lâm Phàm gật gật đầu, rồi đột nhiên đánh một quyền lên người Chu Du, hù dọa đám đệ tử xung quanh. Chúng nó không biết tại sao lão sư đột nhiên ra tay.
- Thế nào?
Một quyền vừa rồi, Lâm Phàm đã khống chế cường độ. Hắn là muốn thử xem quán đỉnh thành công Thái Cấp Ma Thân sẽ thế nào.
Ở trong Thánh Ma Tông, nhóm bao cát luyện Thái Cấp Ma Thân đều cần chính mình tu luyện, không thể mượn dùng ngoại lực.
Cho nên hiện tại Lâm Phàm muốn thử xem Thái Cấp Ma Thân này có được biến đổi giống của bản thân mình không.
Chu Du chịu một quyền của lão sư, mặt lại toát ra vẻ thoải mái:
- Lão sư, ta cảm giác một quyền vừa rồi của người thật thoải mái, ta có thể cảm nhận được trong cơ thể có một cỗ khí tức lan đều.
- Hả, Chu Du, lão sư mới đánh ngươi một quyền, ngươi lại thấy thoải mái sao? Lão sư, Chu Du không phải có vấn đề chứ?
Tào Thiên Tiêu ngây ngẩn mặt mày, nhìn Lâm Phàm hỏi.
- Không có vấn đề gì cả, đây là tình huống bình thường. Vừa rồi lão sư quán đỉnh cho Chu Du một công pháp luyện thể, công pháp này rất là thần kỳ, không cần tự mình tu luyện, chỉ cần để người khác đánh sẽ có thể tiến giai. Lát giải thích sau, giờ các trò xếp thành hàng đi, lão sư sẽ quán đỉnh cho từng trò một.
Lâm Phàm nói.
- Vâng…
Đám đệ tử vừa nghe công pháp này lợi hại như thế, hơn nữa có thể nhanh như vậy học được một môn công pháp thì đều hưng phấn vô cùng.
Chúng nó cũng từng cố gắng tu luyện qua, nhưng cho dù là công pháp bất nhập lưu cũng không thể luyện thành.
Nghe lão sư khác nói, hình như là ngộ tính không đủ.
Sau đó Lâm Phàm lại quán đỉnh cho mười hai đệ tử còn lại.
- Được rồi, ta đã đem môn thần công luyện thể này quán đỉnh cho các trò, sau này phải cố gắng tu luyện, không thể làm nhục thanh danh của ta.
Lâm Phàm vì muốn lưu lại ấn tượng càng sâu trong lòng những đệ tử này nên cũng cố gắng làm cho sắc mặt biến thành tái nhợt một chút, khí tức suy yếu một chút.
- Rõ!
Mười ba đệ tử gật đầu thật sâu, sau đó nhìn sắc mặt lão sư có chút tái nhợt mà nước mắt thi nhau chảy xuống. Lão sư vì chúng nó quán đỉnh, chỉ sợ là tổn thương tới thân thể.
Chúng nó tuy rằng kiến thức không nhiều lắm, nhưng lại chưa từng nghe nói có thể mạnh mẽ quán đỉnh công pháp cho người khác, mà hôm nay lão sư làm được, nhất định là phải trả giá rất nhiều.
- Lão sư, cảm tạ ân tái tạo của người, một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, mười ba người chúng ta sau này nhất định sẽ không làm nhục thanh danh của lão sư.
Tào Thiên Tiêu đi đầu quỳ xuống.
- Ừ, sau này cố gắng tu luyện, sớm để môn công pháp này tới cảnh giới viên mãn.
Lâm Phàm thoả mãn gật gật đầu.
- Vâng, thưa lão sư.
Mười ba đệ tử đồng loạt hô to.
- Tốt, bây giờ bắt đầu giảng bài.
Lâm Phàm lại chuẩn bị kể một cuốn tiểu thuyết mới để đề cao ngộ tính cho đám đệ tử.
Về phần lựa chọn tiểu thuyết, tự nhiên là phải chọn mô-típ phế vật mới được, dù sao vượt khó vươn lên mới là vương đạo.
- Lão sư, người quán đỉnh cho chúng ta, khẳng định là tổn thương căn nguyên, không bằng người nghỉ ngơi một chút đã.
Tào Thiên Tiêu nói.
Lâm Phàm cười, khoát tay áo:
- Không sao, thân là lão sư, nhất định phải làm đúng chức trách. Mà bây giờ ta cũng chỉ nói một vài sự tích để mở mang nhãn giới cho các trò, sau này nó sẽ trợ giúp cho các trò rất nhiều. Các trò chỉ cần lắng tai nghe là được rồi.
Mười ba người Tào Thiên Tiêu thấy Lâm lão sư sắc mặt tái nhợt, lại vẫn muốn dạy học cho chúng nó thì càng cảm động tới khóc rống lên.
- Tương truyền, ở tỉnh Long Uyên thuộc vương triều Đại Ly có một đệ nhất thế gia gọi là Phương gia, mà cố sự ta muốn nói tới bắt đầu từ một nô lệ của Phương gia có tên là…
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†