oOo
Lúc này, trên hư không có năm bóng người lơ lửng. Năm người này mặc trường bào màu sắc khác nhau, trước ngực mỗi người đều có một chữ riêng biệt.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.
Ngũ hành sao?
Mà năm người này tự thân phảng phất có được liên hệ, tương sinh tương sắc, không thể coi thường.
- Ha ha, tông chủ Huyền Kiếm Các đời sau không ngờ lại phát sinh yêu đương với một nam tử, thật khiến người chấn động a.
- Hơn nữa, còn có một nhi tử ẻo lả, chuyện này đúng là vết nhơ ngàn năm của Huyền Kiếm Các.
. . . .
Năm kẻ này giống như không để ai vào mắt, ngươi một lời ta một câu, nói Huyền Kiếm Các không đáng một đồng.
Giờ phút này thấy có kẻ địch không rõ đến, Huyền Kiếm Các cũng cảnh giác vạn phần. Khuôn mặt ôn nhu khi đối diện Lâm Phàm của Huyền Vân Tiên đã khôi phục trạng thái lạnh như băng, lạnh lùng nhìn năm người trên không.
- Chư vị là ai? Không biết đến Huyền Kiếm Các có chuyện gì?
Huyền tông Chủ nhìn năm người trên hư không, kiêng kị thật sâu. Khí tức của mấy người này không hề yếu hơn bà, thậm chí còn nhỉnh hơn.
Nam tử mặc trường bào thuê chữ "Kim" trên ngực mở miệng nói:
- Chúng ta là ai, ngươi còn chưa có tư cách biết. Ngươi chỉ cần biết chúng ta tới đây là muốn lấy một món đồ.
Lai giả bất thiện.
Huyền tông chủ dùng mắt ra hiệu với các thái thượng trưởng lão bên cạnh.
- Là món đồ gì?
- Huyền Kiếm Các căn cơ.
Nam tử kia lạnh giọng nói.
- Không có khả năng...
Huyền tông chủ vừa nghe lập tức biến sắc, bác bỏ.
Căn cơ của Huyền Kiếm Các chính là thanh kiếm khổng lồ này. Người này muốn căn cơ của Huyền Kiếm Các chính là muốn Huyền Kiếm Các từ nay biến mất. Yêu cầu này, bất kể thế nào cũng không thể đáp ứng.
- Có thể hay không, đã không phải ngươi quyết định.
Nam tử mặc áo thêu chữ Kim hừ lạnh một tiếng.
Mà vừa lúc này, mặt đất chấn động, thanh kiếm khổng lồ kia rung lên, vô số kiếm khí từ đó bắn ra, bao phủ lấy Huyền Kiếm Các trong đó.
- Hừ, vốn định lưu lại mấy nữ hài xinh đẹp cho chủ thượng, ai ngờ các ngươi không biết tốt xấu dám phản kháng, vậy thì chết cả đi. Chỉ Thiên Nguyên kiếm trận đã nghĩ ngăn cản bọn ta sao? Quả thực mơ mộng hão huyền. Phá cho ta.
Nam tử mặc trường bào thêu chữ Kim chợt quát một tiếng, hào quang vàng bùng lên, một luồng lực lượng không gì không phá được đập lên Thiên Nguyên kiếm trận.
"Ầm...."
Thiên Nguyên kiếm trận rung lắc kịch liệt.
Đám người Huyền tông chủ luống cuống, đại kiếm trận mạnh nhất của bọn họ có vẻ như không thể chống đỡ bao lâu, sao có thể chứ?
- Ha ha ha ha, để ta xem chịu được mấy đòn.
Năm người trên hư không cười lớn, rồi tiếp tục đánh xuống.
"Ầm...."
"Ầm..."
. . . .
Kiếm trận càng lúc càng nhiều rung lắc mạnh, bắt đầu xuất hiện vết nứt, không biết còn chống đỡ được tới một nén nhang hay không.
- Các sư muội, chuẩn bị tử chiến!
Huyền tông chủ cắn răng, nhìn sang các thái thượng trưởng lão. Kiếm trận vỡ tan, cách duy nhất các bà làm được chỉ có tử chiến, mới đem lại một đường hy vọng cho các đệ tử, cũng là hy vọng cho Huyền Kiếm Các.
Mà Lâm Phàm nhìn một màn này, lại có chút nghi hoặc.
Năm cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn, cô đọng mười hai dây chuyền quy tắc. Nhưng năm người này kết hợp cùng một chỗ, tu vi lại cao hơn mười hai dây chuyền quy tắc. Nói vậy năm người này là có bí pháp gì rồi.
Vào lúc Lâm Phàm đang suy nghĩ, Huyền Vân Tiên đi tới trước mặt hắn, vẻ không muốn nói:
- Ngươi mang theo Phong nhi đi đi.
Huyền Vân Tiên hiện giờ tu vi đã là Đại Thiên Vị sơ giai, cô đọng một dây chuyền quy tắc. Đại chiến sắp phát sinh, nàng sợ là lúc đó không đủ khả năng để bảo vệ hai người.
- Sư phụ, con không đi.
Lưu Lăng Phong mở miệng nói.
- Nghe sư phụ, hai người đi trước, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, con lại trở về.
Huyền Vân Tiên nói.
- Không...
Lưu Lăng Phong lắc lắc đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm:
- Cha, người đi đi...
Lâm Phàm vừa nghe tiếng "cha", cả người phát lạnh, phảng phất như một chữ này nói từ miệng Lưu Lăng Phong có mang theo ma lực, có thể làm người ta run rẩy toàn thân.
Lâm Phàm không nói gì với hai người, mà đi tới trước mặt Huyền tông chủ.
- Huyền tông chủ, ta và ngài làm giao dịch. Chỉ cần ngài đưa vật tương tự như vậy cho ta, ta giúp ngài đánh chết năm người này.
Lâm Phàm lấy lệnh bài chí tôn đã được ghép hoàn chỉnh thành một mảnh ra.
Thứ đồ chơi này, không có mấy tông môn tường tận, ngoại trừ những tông môn truyền thừa vạn năm. Bởi vậy khi thấy Lâm Phàm lấy lệnh bài này ra, Huyền tông chủ cũng không có thay đổi gì.
- Thứ này...?
Huyền tông chủ đang căng thẳng, nhìn thấy lệnh bài Lâm Phàm đưa tới thì khẽ cau mày, phảng phất là đang suy nghĩ gì đó.
- Thứ này ta có, có lẽ là bảo bối, nhưng cũng có lẽ là một tà vật có thể hấp thu chân nguyên của người khác.
Huyền tông chủ nói.
Tà vật? Lâm Phàm có chút kinh ngạc. Đúng là thứ này có khả năng hấp thu chân nguyên để xuyên qua hai châu, thậm chí một mảnh trong lệnh bài hoàn chỉnh mà hắn ghép còn hút chân nguyên để dạy cho hắn Nhất Chỉ Tịch Diệt. Thế nhưng Huyền tông chủ là Đại Thiên Vị đại viên mãn, lại biết nó có thể hấp thu chân nguyên, mà vẫn coi nó là tà vật? Chẳng lẽ chân nguyên của bà ta - cao thủ Đại Thiên Vị đại viên mãn cũng chưa đủ để nó hấp thu tới mức kích phát công năng sao?
Nhất định là như vậy, nhớ lại, lần đó Lâm Phàm không biết đã cắn bao nhiêu đan dược, mới khiến một mảnh nhỏ kia xuất hiện bóng người.
Huyền tông chủ tìm kiếm trong nhẫn trữ vạt một hồi, sau đó cầm trong tay một tấm lệnh bài chí tôn hoàn chỉnh.
- Cho ngươi, nhờ ngươi mang theo Vân Tiên và các đệ tử khác rời đi.
Huyền tông chủ nói.
- Năm người này có tu vi giới Đại Thiên Vị đại viên mãn, không biết cô đọng mấy dây chuyền quy tắc, đệ tử bình thường ở chỗ này cũng chỉ chịu chết. Vân Tiên, con dẫn các đệ tử rời đi. Nếu bọn ta không thể sống sót, các con hãy thay thế bọn ta, nhất định phải khiến tông môn tiếp tục truyền thừa.
Huyền tông chủ nói.
- Sư phụ...
Huyền Vân Tiên còn muốn nói thêm cái gì, lại bị Huyền tông chủ cắt đứt, sau đó nhìn thẳng Lâm Phàm:
- Chuyện của ngươi và Vân Tiên, mấy người già chúng ta cũng không ngăn được. Chỉ hy vọng ngươi không làm gì có lỗi với nó.
Lâm Phàm ngẩn ra, tiết tấu này không đúng, chúng ta đang giao dịch, chứ không phải là gửi gắm.
- Không phải, Huyền tông chủ, ngài đưa cho ta lệnh bài này, ta sẽ tiêu diệt năm kẻ bên ngoài, đó là một giao dịch công bằng.
Mà lúc này, năm người bên ngoài kiếm trận không ngừng nứt vỡ đang tiếp tục đánh phá, nghe thế thì cười ầm lên.
- Ha ha, thật sự là chuyện cười lớn nhất thiên hạ. Tiểu tử này lại dám nói muốn tiêu diệt năm người chúng ta kìa, ha ha ha ha...
- Kim, tăng tốc thôi, diệt sạch cái đám không biết sống chết này, tốn thời gian quá rồi.
- Đúng vậy, chủ thượng còn đang chờ chúng ta đấy.
. . . .
Huyền tông chủ lắc lắc đầu, nhét lệnh bài kia vào tay Lâm Phàm:
- Ngươi dẫn Vân Tiên và những người khác đi đi.
- Vân Tiên, nghe sư phụ nói, mang theo các đệ tử rời đi thôi.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, nói nhiều như vậy, lại không ai tin tưởng tiểu gia...
Mà lúc này, Thiên Nguyên kiếm trận vang lên một âm thanh chói tai, vỡ tan thành từng mảnh, rồi biến mất.
- Hừ, chết cả đi...
- Các ngươi đi mau, chúng ta ngăn cản...
Huyền tông chủ cùng vài vị thái thượng trưởng lão lập tức tiến lên, mặt hiện vẻ quyết tử.
Có thể phá tan Thiên Nguyên kiếm trận trong thời gian ngắn như vậy, lực lượng bậc này chỉ sợ các bà không ngăn cản nổi. Nhưng dù chỉ còn một hơi cuối cùng, bọn họ cũng muốn níu chân kẻ địch, để Vân Tiên dẫn các đệ tử rời đi.
- Tốt lắm, giao dịch xong, nên thực hiện giao dịch rồi.
Lâm Phàm cất lệnh bài chí tôn vào trong túi chứa đồ, không ngờ mọi việc thuận lợi đến vậy.
Đám người huyền tông chủ cả kinh, hoàn toàn không rõ người này rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn không biết năm người kia cường đại tới mức nào sao?
Huyền Vân Tiên nhìn Lâm Phàm, trong lòng lo lắng vô cùng.
Lâm Phàm tóc dài phiêu dật, ngẩng đầu nhìn năm người trong hư không, miệng khẽ nở nụ cười, rồi ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích.
- Càn rỡ...
Năm người kia tức giận quát lại. Bọn hắn không ngờ tiểu tử này dám khiêu khích mình. Đợi lát nữa, nhất định phải cho tiểu tử này hiểu cái gì là khủng bố.
- Ngươi định làm gì? Ngươi không phải đối thủ của bọn hắn đâu.
Huyền tông chủ nói.
. . . .
Lâm Phàm không để ý tới lời Huyền tông chủ, bình thản nhìn thẳng hư không, sau đó hờ hững nói:
- Chỉ cần một chưởng, liền tan thành tro bụi.
- Điên rồi... Điên rồi...
Huyền tông chủ nói.
- Tiểu tử, chết đi...
Giờ khắc này, nam tử mặc trường bào chữ Kim mạnh mẽ vọt từ hư không xuống, một quyền quấn quanh kim khí vô tận xé rách cả không gian.
Thế nhưng ngay lúc một quyền kia tưởng chừng sắp đánh Lâm Phàm thành thịt vụn, một màn kinh khủng đã xảy ra.
Nam tử kia biến sắc, gã cảm nhận được một cỗ lực lượng để gã phải kinh hãi. Cỗ lực lượng này giống như không thể ngăn cản.
Không có khả năng... Tuyệt đối không có khả năng.
"Ầmmmm..."
Đúng lúc này, một tầng hào quang che khuất bầu trời, sau đó là một tiếng gầm rú vang vọng thiên địa.
Tất cả mọi người không biết chuyện gì xảy ra...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Hào quang tiêu tán, lộ ra một chút khí tức khiến người của Huyền Kiếm Các cực kỳ hoảng sợ.
- Ô!
Một tiếng hô kinh ngạc phát ra từ miệng Lâm Phàm. Hắn không ngờ nam tử kia có thể chạy khỏi tay mình.
- Bí pháp của năm người này thật thú vị, có thể thuấn di vị trí.
Lâm Phàm cười nhẹ, có chút hứng thú với công pháp này.
Giờ phút này, nam tử mặc áo thêu chữ Kim đã mất một cánh tay, máu thịt mơ hồ, từ miệng vết thương phun ra vô số máu tươi, văng như mưa trên không.
Huyền tông chủ cùng các thái thượng trưởng lão chứng kiến một màn trên hư không thì tâm thần hoảng hốt, sau đó không dám tin từ nam tử đang thong dong đứng ở chỗ kia.
Thật mạnh!
Bọn họ không ngờ nam tử không có chỗ nào đặc biệt này lại mạnh đến vậy, chỉ một chưởng đã đập nát một cánh tay của gã mặc trường bào Kim mạnh đến mức bọn họ không tự tin chiến thắng kia.
Huyền tông chủ khẽ liếc nhìn Huyền Vân Tiên, ý tưởng ban đầu bắt đầu dao động. Nếu Vân Tiên và người kia thật sự yêu nhau, vậy chẳng thà giúp cả hai thành đôi...
Nếu Lâm Phàm biết ý tưởng của Huyền tông chủ, tuyệt đối sẽ điên cuồng phun một ngụm máu tươi: "Ngươi nghĩ quá nhiều rồi".
- Cha à, người thật là bá đạo.
Lúc này Lưu Lăng Phong điên cuồng hét lên một tiếng, cái giọng vốn ẻo lả giờ lại còn pha cả khẩn trương hét lớn, càng lộ vẻ chói tai khác thường.
Lâm Phàm còn đang cố gắng tạo hình dáng hoàn mỹ nhất, nghe một tiếng gọi này thì trong lòng run lên, vội trấn định, làm như không có nghe thấy.
- Đồ khốn khiếp...
Nam tử mặc áo Kim dữ tợn gầm lên, lại cảnh giác nhìn người vừa tay.
Nếu không phải năm người bọn gã luyện công pháp đặc thù, có thể truyền tống tới gần nhau, thì chỉ sợ kết quả của nam tử này đã giống như cánh tay kia, tan biến thành mây khói.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Năm người ở người ở Đông Linh châu không có tiếng tăm gì, nhưng lại rõ Đông Linh châu như lòng bàn tay, chưa từng nghe qua có người mạnh như thế.
Tuy năm người bọn gã chỉ cô đọng mười hai cái dây chuyền quy tắc, nhưng nếu liên thủ, cho dù đánh với tông chủThánh Tông, thì cũng có thể toàn thân trở ra.
- Các ngươi quá yếu, ta không muốn tốn nhiều võ mồm với các ngươi.
Lâm Phàm đột ngột bay thẳng lên không. Hắn chuẩn bị nghiên cứu đám người này.
Luyện hóa bọn gã, nếu vận khí tốt, không chừng có thể có được công pháp đám người này tu luyện.
Đây chính là ngũ hành.
Lâm Phàm lật xem điển tịch tông môn, cũng chưa từng thấy có ghi chép gì về loại công pháp này. Mà lai lịch của năm người này có chút thần bí, nhưng đối với người có cánh tay Tuyên Cổ như Lâm Phàm, chẳng sao cả, bất kể lai lịch gì, cùng lắm là mấy chưởng, đều nát thành cặn bã.
Năm người giờ phút này sắc mặt đại biến, bọn gã không ngờ trước mắt người này ra tay nhanh chóng, không thể cho bọn gã một chút chuẩn bị.
Năm người không dám có chút do dự nào, lập tức phân vị ngũ hành.
- Mộc cốt.
- Kim cân.
- Thổ cơ.
- Thủy huyết.
- Hỏa khí.
- Ngũ hành tương sinh, dung hợp.
Đúng lúc này, một luồng khí tức mênh mông mãnh liệt từ trên người năm người mạnh mẽ bộc phát ra.
Trên người mỗi người bay ra mười hai dây chuyền quy tắc, rồi những dây chuyền quy tắc ấy quấn vào nhau, một quầng hào quang bao phủ lấy cả năm người.
- Đồ khốn khiếp, hôm nay cho ngươi mở mang kiến thức, cái gì gọi là khủng bố.
Bên trong quầng sáng vang lên một âm thanh khiến tâm thần người ta chấn động.
Huyền tông chủ cùng vài vị thái thượng trưởng lão cảm nhận được cỗ khí này, không khỏi có chút lo lắng nhìn về nam tử phía hư không kia.
Huyền Vân Tiên cũng lo lắng nhìn về phía Lâm Phàm, như sẵn sàng bay lên để thay hắn ngăn cản một kích.
Các nữ đệ tử Huyền Kiếm Các cũng trắng bệch mặt mày, sợ hãi nhìn lên quầng sáng như sắp thả ra một sinh vật cực kỳ đáng sợ nào đó kia.
Lâm Phàm hờ hững trôi nổi trong hư không, nhìn tình huống trước mắt, trong lòng càng lúc càng có hứng thú với công pháp kia.
"Ầmmmmm..."
Đúng lúc này, quầng sáng tan biến, một người khổng lồ năm màu xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.
- Chết đi...
Người khổng lồ gầm lên một tiếng, đánh một quyền về phía Lâm Phàm.
- Cẩn thận...
Huyền Vân Tiên thấy một màn như vậy, hoảng hốt hô lớn.
Thế nhưng Lâm Phàm chỉ hơi nâng tay phải lên, đánh ra một chưởng đối kháng với một quyền hủy thiên diệt địa kia.
"Uỳnh..."
Một chưởng mang theo lực lượng vô cùng đánh tới người khổng lồ năm màu.
Trước mặt một chưởng này, một quyền kia không ngừng tan biến.
- Aaaaaaaa...
Người khổng lồ nổ tung thành từng mảnh, không có bất kỳ sức ngăn cản nào.
- Dừng tay!
Mà vừa lúc này, một âm thanh vang dội từ xa trong hư không truyền đến.
Âm thanh kia giống như ẩn chứa quy tắc nào đó, khiến người ta không dám phản kháng.
- Chủ thượng, cứu mạng...
Người khổng lồ năm màu nghe được âm thanh kia, như nắm được cọng cỏ cứu mạng, hoảng sợ gào thét.
- Ai cũng không cứu được ngươi.
Lâm Phàm chợt quát một tiếng, xuất ra Vĩnh Hằng Chi Phủ, bổ ngang một phủ vào trong hư không.
- Khônggggggg...
"Ầm...."
Trời đất rung chuyển, mặt đất bị nén chặt xuống, người khổng lồ năm màu kia tiêu biến.
"Đinh, chúc mừng đánh chết cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn Kim."
"Đinh, chúc mừng đánh chết cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn Mộc."
"Đinh, chúc mừng đánh chết cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn Thủy."
. . . .
"Đinh, chúc mừng đạt được công pháp Thiên giai thượng phẩm Ngũ Hành."
"Đinh, chúc mừng thăng cấp."
"Đinh, cảnh giới Đại Thiên Vị sơ giai."
"Đinh, mở ra công năng quy tắc."
. . . .
Lâm Phàm mừng như điên, không ngờ vận khí không tệ, lại thăng cấp, hơn nữa còn đánh rơi ra thứ công pháp kia.
Lâm Phàm cũng không quản người trong hư không kia phẫn nộ đến cỡ nào, hạ xuống chỗ năm người kia bị đập chết, thu lấy chiến lợi phẩm.
Đợi có thời gian, lại luyện chế năm thi thể này, nhìn xem ra được thứ gì.
Giờ khắc này, mọi người Huyền Kiếm Các triệt để trợn mắt hốc mồm.
Bọn họ không ngờ năm người khủng bố kia cứ thế bị một chưởng đập chết.
- Hừ, làm càn...
Lúc này, trong hư không truyền đến tiếng quát giận dữ.
Sấm chớp lóe lên, khí thế quay cuồng, phảng phất như có người muốn từ một chỗ xa xôi nào đó, xé rách hư không mà đến.
Mọi người Huyền Kiếm Các cảm nhận được cỗ khí tức này, vẻ mững rỡ vừa hiện nháy mắt đã tan biến sạch. Khí tức này còn cường đại hơn của năm người vừa nãy không chỉ một lần.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn hư không, không hề để trong lòng.
- Ngươi đừng vội, từ từ chạy tới, ta ở chỗ này chờ ngươi.
Lâm Phàm nói.
Nghe thế, mọi người Huyền Kiếm Các đều sửng sốt, mà Lưu Lăng Phong còn kích động đến thét lên:
- Cha à, người thật là lợi hại.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Lâm Phàm trực tiếp coi Lưu Lăng Phong thành không khí, nếu không sợ là sẽ nôn sạch đồ ăn trong bụng, không còn sức lực cho trận chiến tiếp.
Thế nhưng hắn không khỏi có chút xấu hổ, bởi vì Huyền Vân Tiên đang đứng cạnh hắn, dùng ánh mắt làm cho người ta không dám nhìn thẳng kia mà tập trung vào hắn thời thời khắc khắc.
- Khụ khụ, đợi lát nữa có thể sẽ có một trận đại chiến, ngươi nhớ bảo vệ tốt chính mình.
Ý của Lâm Phàm là, ánh mắt của ngươi làm cho tiểu gia rất xấu hổ, không bằng ngươi đứng qua một bên trước đã. Thế nhưng đối với Huyền Vân Tiên thì lời này lại mang nghĩa hoàn toàn khác.
- Vâng.
Huyền Vân Tiên ôn nhu đáp lời, tiếng khẽ như muỗi kêu.
Huyền Vân Tiên lại cảm nhận được sự quan tâm trong lời ấy. Hắn đang sợ nàng gặp nguy hiểm sao?
Lâm Phàm trộm liếc mắt nhìn, lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng, xem ra Huyền Vân Tiên hiểu lầm càng lúc càng sâu.
Đây là một chuyện tình vô cùng đau đầu a.
Người khác tán gái dùng vô số thủ đoạn mà không thành, sao tiểu gia chỉ mới hơi trang bức một lần đã thành công?
Lâm Phàm nhìn thoáng hư không. Tuy nói khí thế rất mạnh, nhưng khoảng cách còn một đoạn nữa, tốc độ thật chậm.
Giờ phút này Lâm Phàm ném năm thi thể vào Thiên Địa Dung Lô, bắt đầu luyện.
"Đinh, chúc mừng luyện thành công."
"Đinh, đạt được sáu mươi dây chuyền quy tắc."
"Đinh, đạt được ngụy ngũ linh: Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ."
Lâm Phàm vừa nghe, thật có chút tò mò, ngụy ngũ linh là đồ chơi gì?
"Ngụy ngũ linh: Thu thập địa linh ngũ phương, do sức người luyện chế mà thành, không phải tiên thiên chi linh, điều kiện cầ thiết để tu luyện Ngũ Hành."
Thì ra là ngụy ngũ linh, cũng không phải vật gì tốt, nếu là tiên thiên ngũ linh thì tốt rồi.
Xem ra công pháp Ngũ Hành này còn cần hoãn một thời gian.
Lâm Phàm hiện tại đã có đượcn sáu mươi dây chuyền quy tắc, bắt đầu tính xem nên sử dụng thế nào.
Đã biết trong vòng ba năm, Thú Linh giới sẽ xâm lấn Huyền Hoàng giới, cho nên Lâm Phàm muốn mau chóng tăng thực lực.
Nghĩ tới kẻ thần bí ở Thú Linh giới kia, Cánh Tay Tuyên Cổ có kháng cự được không rất khó nói.
"Ầm...."
Lúc này, hư không chấn động, một khe hở tối đen xuất hiện. Một luồng khí tức ngập trời từ trong đó hàng lâm đến mặt đất.
- Ngươi cẩn thận đó.
Huyền Vân Tiên lo lắng nói.
Lâm Phàm yên lặng gật gật đầu, sau đó chăm chú nhìn khẽ hở thật lớn kia.
Xuất tràng thực long trọng, cũng rất bá đạo.
Không biết bộ dáng cụ thể là thế nào?
Có thể tạo thành cảnh tượng cường đại như thế, tu vi tất nhiên là cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn, chỉ là không biết cô đọng bao nhiêu dây chuyền quy tắc.
Lúc này, một bóng người xuất hiện từ trong khe hở trên hư không, rồi bình tĩnh bay lơ lửng. Người này mặc trường bào, nhìn không rõ khuôn mặt, thậm chí không biết là nam hay nữ.
"Ầm..."
Người vừa xuất hiện, khí tức vô cùng đã bộc phát ra. Luồng khí tức này như quấy cả gió mây, hình thành một cơn lốc cực mạnh, quét tới Huyền Kiếm Các.
- Đừng có giả thần giả quỷ, có gan thì xuống đây.
Lâm Phàm đánh ra một chưởng, lực lượng cường đại lập tức đánh tan cơn lốc kia.
Bóng người kia thấy gió lốc bị một chưởng nổ nát, cũng hơi kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc rất nhanh biến mất.
- Hừ, ngươi rất mạnh, nhưng ngươi thật ngu xuẩn khi xuất hiện tại đây. Nếu đã đến rồi, hôm nay để Diêm La ta tiêu diệt ngươi cùng với đám tiện nhân Huyền Kiếm Các này đi.
Bóng người tự xưng là Diêm La ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó xé phăng lớp áo choàng, lộ ra một thân thể có làn da xanh lè khô đét, mắt đỏ như máu, như là vạn cổ ma đầu.
Huyền tông chủ vừa nghe thấy cái tên này, tức thì biến sắc, vẻ mặt không dám tin:
- Ngươi là Long Diêm La, ma đầu bị tổ tiên phong ấn hai trăm năm trước, làm sao ngươi có thể chưa chết?
- Chết? Muốn Long Diêm La ta chết, thế gian sợ là chưa có ai có bản sự này.
Long Diêm La đột nhiên cười lên điên cuồng, vẻ lãnh tĩnh vừa nãy biến đâu mất tăm, chỉ còn lại cái điên dại như để phát tiết nỗi thống khổ bị phong ấn cả trăm năm, làm người ta không rét mà run.
- Bát hoang lục hợp, duy ngã độc tôn, năm đó nếu không phải đám tiểu tiện nhân các ngươi thừa dịp bản đế bế quan mà đánh lén, sao có thể có bản lãnh trấn áp bản đế ở nơi đó tới cả hai trăm năm.
Long Diêm La tuôn ra ma khí ngập trời, bao phủ toàn bộ Huyền Kiếm Các.
- Thế nhưng cũng nhờ đám tiểu tiện nhân các ngươi phong ấn bản đế tại Vạn Ma Cốc, mới để bản đế tu luyện công pháp tới cảnh giới tối cao. Để tưởng thưởng, bản đế không giết các ngươi, mà sẽ để các ngươi làm chuột bạch cho những phát kiến vĩ đại nhất của bản đế, đây sẽ là vinh dự lớn nhất cho các ngươi, ha ha ha ha...
Bên cạnh Huyền tông chủ, một đệ tử sợ hãi cất tiếng hỏi:
- Tông chủ, người này là ai vậy?
- Kẻ này là Long Diêm La, một ma đầu tồn tại từ hơn hai trăm năm trước, hành sự tàn nhẫn, diệt vô số tông môn ở Đông Linh châu, còn dùng người sống làm đủ loại thí nghiệm man rợ. Cuối cùng tổ sư của chúng ta liên hợp với mấy tông môn khác, thừa dịp ma đầu này bế quan, bố trí phong ấn, giam cầm ma đầu tại Vạn Ma Cốc, là một chỗ rất sâu trong vết nứt không gian. Ai ngờ hôm nay còn thấy ma đầu này...
- Ha ha, đúng, tất cả là nhờ các ngươi, phong ấn ta trong Vạn Ma Cốc ẩn chứa ma khí vô tận kia, để ta đột phá tu vi, còn thí nghiệm thành công ra năm cái tốt thí mạnh mẽ vừa rồi. Để cảm tạ, ta sẽ bắt hết đám tiện nhân các ngươi thành đồ thí nghiệm.
- Cười to nữa lên, kẻo lát nữa bị đánh sưng mồm không cười nổi.
Lâm Phàm khinh thường nói. Hắn ghét nhất là những kẻ tỏ vẻ cao cao tại thượng thế này.
- Hừ, tiểu tử càn rỡ, không biết tự lượng sức! Ngươi dám giết vật thí nghiệm của ta, vậy ngươi thay thế chúng đi.
Long Diêm La ngừng cười, mặt khôi phục lại vẻ lãnh tĩnh, phối hợp với làn da khô đét, và đôi mắt đỏ rực như máu, trông càng thêm kinh khủng.
- Chết cho ta....
Long Diêm La gầm lên, vỗ xuống một chưởng, khí thế mạnh đến nỗi chưởng chưa tới, gió đã đẩy lùi những đệ tử có tu vi yếu của Huyền Kiếm Các ngã ra mặt đất.
- Không biết tự lượng sức? Được rồi, lười cùng ngươi nói nhảm, trước chơi với ngươi một chút.
Lâm Phàm đã nhìn rõ, Long Diêm La có tu vi Đại Thiên Vị đại viên mãn, cô đọng hai mươi dây chuyền quy tắc, quả thật là cực mạnh, đủ để làm cỏ Đông Linh châu. Thế nhưng cánh tay Tuyên Cổ có một trăm dây chuyền quy tắc, còn cần phải bàn xem ai sẽ thắng sao?
Lâm Phàm nhìn hư không, tùy ý phất phất tay. Lập tức, pháp tướng ba đầu sáu tay lập tức xuất hiện lơ lửng sau lưng hắn.
- Thương Thiên Kiếm.
Hắn lại nhẹ nhàng vung tay lên, sáu thanh trường kiếm ngưng tụ từ kiếm ý xuất hiện ở trong hư không.
Pháp tướng ma thân ba đầu sáu tay, sáu tay cầm kiếm, trang nghiêm uy vũ, ba khuôn mặt khác biệt, trấn định bát phương.
- Lên...
Dưới sự cố gắng của Lâm Phàm, Vô Tướng Ma Công càng ngày càng có cảnh giới cao hơn, pháp tướng ma thân cũng là xưa đâu bằng nay, nhất là tăng thêm kiếm ý, càng là có thể bộc phát ra uy lực không có gì sánh kịp.
Pháp tướng ma thân vừa xuất hiện, đám người Huyền Kiếm Các đã trợn tròn mắt.
Huyền tông chủ dùng ánh mắt không dám tin nhìn Lâm Phàm.
Bà có biết pháp tướng ma thân. Đây là một loại thần thông nhất định phải tu luyện công pháp cao giai, hơn nữa nhất định phải tu luyện tới cảnh giới nhất định, mới có thể ngưng kết ra được.
Toàn bộ Đông Linh châu, tu luyện tâm pháp cao giai, cô đọng pháp tướng ma thân cũng không có mấy cái.
Không ngờ nam tử trẻ tuổi này, lại có năng lực ấy.
- Hừ, làm càn, chỉ là một cái pháp tướng ma thân, vậy mà cũng dám ngăn cản bản đế, chính là kẻ ngốc nằm mơ, diệt cho bản đế.
Long Diêm La nổi giận gầm lên một tiếng, một đoàn ma khí đột nhiên đánh úp về phía pháp tướng ma thân kia.
"Xoẹt xoẹt..."
Mà liền ngay trong chớp mắt này, pháp tướng ma thân đột nhiên bắt đầu chuyển động, cầm sáu thanh trường kiếm ngưng tụ từ kiếm ý, chém nát hết thảy, chém tan đoàn ma khí kia thành mây khói.
- Ma đầu nhà ngươi, ngay cả pháp tướng ma thân của ta còn chơi không lại, thế mà đòi đánh với ta, quá buồn cười.
Lâm Phàm nhìn một màn trong hư không, khinh thường nói.
- Khốn khiếp...
Giờ khắc này, Long Diêm La triệt để nổi giận, khí thế toàn thân tăng mạnh, gào thét lên:
- Là các ngươi bức ta đó, hôm nay ta muốn các ngươi phải hối hận. Vạn Cổ Ma Thành...
Long Diêm La hợp lại song chưởng, một đoàn ma khí tỏa ra dày đặc trong hư không, mà bên trong ma khí phảng phất có vô số oan hồn đang lăn lộn. Hư ảnh một tòa ma thành đen kịt đột nhiên xuất hiện ở trong hư không.
Lúc này, Lâm Phàm lộ ra vẻ tươi cười:
- Có chút ý tứ, xem ra nên kết thúc.
- Tốt, ra hết bản sự đi.
Tại một khắc Long Diêm La huyễn hóa ra hư ảnh ma thành, Lâm Phàm cũng đã biết, pháp tướng ma thân nên chấm dứt.
Không hổ là cao thủ ngưng luyện hai mươi dây chuyền quy tắc, khí tức bạo phát ra giờ khắc này xứng với hai chữ "cao thủ".
Nếu như không phải mình ở đây, Huyền Kiếm Các sẽ thật sự xong rồi.
Bên trong hư không, tòa ma thành kia từ trên trời giáng xuống, ép tới pháp tướng ma thân.
Mà trong ma thành kia, từng đoàn từng đoàn ma khí ngưng tụ thành những con ác long vô cùng dữ tợn, nhào về phía pháp tướng ma thân.
Pháp tướng ma thân không ngừng lui ra phía sau, sáu tay vung trường kiếm, không ngừng chém rách những ác long hình thành từ ma khí kia.
- Diệt cho ta...
Long Diêm La nổi giận gầm lên một tiếng, vỗ song chưởng, ác long vô cùng vô tận bay xuyên qua pháp tướng ma thân. Nháy mắt sau, pháp tướng ma thân không ngừng vỡ nát, cuối cùng hóa thành từng điểm sáng nhỏ, phiêu tán trong hư không.
- Ha ha... Sao, chỉ là một đầu pháp tướng ma thân, vậy mà cũng dám đối kháng cùng bản đế, không biết sống chết.
Long Diêm La cuồng tiếu. Hắn muốn làm cho tất cả mọi người minh bạch, chọc giận hắn, là chuyện ngu xuẩn đến mức nào.
- Tiểu tử, ngươi còn có bản sự gì không? Bản đế bây giờ đã tu luyện thành "Chưởng Trung Ma Thành", chính là tồn tại trấn áp vạn cổ. Sinh mệnh của các ngươi cũng nên chấm dứt rồi, vì bản đế mà làm chuột bạch đi.
Long Diêm La căm tức nhìn phía dưới, gầm lên liên tục.
- Tiểu ma đầu, ngươi bây giờ chỉ còn một lần hô hấp để hưởng thụ ánh nắng thế gian, ngươi động thủ trước đi, ta cho phép ngươi xán lạn lần cuối.
Thanh âm lạnh nhạt của Lâm Phàm vang vọng đất trời, câu nói bá đạo để cho người ta thần phục.
- Sắp chết đến nơi, còn dám dõng dạc, tội đáng chết vạn lần, diệt cho ta.
Long Diêm La giờ phút này đã tức đến muốn nổ tung, khi nào có người có dũng khí đối làm càn với gã như thế. Gã lập tức bóp chặt "Chưởng Trung Ma Thành", một đoàn ma khí ngập trời ngưng tụ trong tay chưởng của hắn, rồi từ trên trời giáng xuống, đánh úp về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm đứng ở nơi đó, hít vào rồi thở ra một hơi, sau đó miệng khẽ cười.
- Đã hết một hơi, nhân sinh của ngươi đúng là từng rất xán lạn, đáng tiếc, dừng ở đây đi.
"Ầm..."
Trong một chớp mắt, một tiếng nổ rền vang giữa thiên địa.
Mọi người Huyền Kiếm Các nhìn thấy một màn trong hư không kia, triệt để ngây ngẩn.
- Làm sao có thể...
Long Diêm La không dám tin nhìn trước mắt bóng người trước mắt, lại nhìn dấu chưởng đánh lên ngực mình, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Một luồng lực lượng xuyên qua thân thể của Long Diêm La, trực tiếp bắn ra phía sau lưng hắn, lại chấn vỡ toàn bộ ma khí dày đặc trong hư không. Trời đất lần nữa khôi phục nét thanh minh.
- Không có cái gì không có khả năng...
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, sau đó bỏ thi thể của Long Diêm La vào trong túi chứa đồ.
"Đinh, chúc mừng đánh giết cao thủ cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn."
"Đinh, exp gia tăng 1 tỷ rưỡi."
"Đinh, chúc mừng thu được công pháp Thiên giai thượng phẩm Chưởng Trung Ma Thành."
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Đám người Huyền Kiếm Các giờ phút này ngốc trệ tại nguyên chỗ.
- Tông chủ...
Huyền tông chủ ngây ngốc, một màn vừa rồi, tạo thành ảnh hưởng thật sự quá lớn với bà, sợ là sẽ không bao giờ có thể quên được.
Cực mạnh... Thần thánh... Trang nghiêm...
- Ma đầu mà vài đại tông môn từng hao hết toàn bộ lực lượng mới miễn cưỡng phong ấn nổi, cứ thế mà chết đi sao?
Huyền tông chủ không dám tin nói ra.
- Cha à, người quá tuyệt vời rồi.
Lưu Lăng Phong hưng phấn đến rú lên, chạy tới lại định ôm chân Lâm Phàm, lập tức bị hắn tránh được, rồi đạp cho tuyệt thế pêđê này một cước lăn ra xa.
Còn Huyền Vân Tiên trước hết thở phào một hơi, người không có việc gì là tốt rồi. Sau đó, ánh mắt nàng nhìn về bóng lưng cao lớn của Lâm Phàm đã càng trở nên chăm chú, như có thể vắt được tình cảm ra từ trong đó.
Mà giờ khắc này, thái độ và ánh mắt của những người khác thuộc Huyền Kiếm Các dành cho Lâm Phàm đã hoàn toàn thay đổi. Cao nhân, cũng là ân nhân của bọn họ, đồng thời trong mắt họ, đây còn là đạo lữ của Huyền Vân Tiên sư tỷ. Tất cả chuyện này, mặc kệ Lâm Phàm có thừa nhận hay không, cũng đều là sự thật với mọi người Huyền Kiếm Các.
Tiếp đó, đương nhiên Lâm Phàm bất đắc dĩ bị Huyền Kiếm Các mời vào trong các.
. . . .
Bên trong Huyền Kiếm Các.
Lâm Phàm nhìn ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn chút gì đó là lạ của những nữ đệ tử xung quanh nhìn về mình, trong lòng vừa vui vừa nhột.
Nhất là khi thấy ánh mắt chứa chan tình cảm của Huyền Vân Tiên, Lâm Phàm càng không biết nên nói cái gì cho phải.
Bóng đêm buông xuống.
Lâm Phàm giờ phút này còn ở lại Huyền Kiếm Các, bởi vì Huyền Kiếm Các tiếp đón thật sự là quá thịnh tịnh, thịnh tình đến độ làm Lâm Phàm không nỡ cự tuyệt, bởi vậy chuẩn bị ở đây một đêm, đến mai sẽ rời đi.
Hắn ngẫm nghĩ, đang chuẩn bị bỏ chiến lợi phẩm thu được hôm nay ra kiểm kê, thì chợt cảm giác có người đang đi tới bên ngoài.
Tim hắn nhảy lên, thầm cầu khẩn không phải là tuyệt thế pêđê Lưu Lăng Phong.
Nhưng khi nhìn rõ người tới, Lâm Phàm cũng sửng sốt, sau đó tim đập càng thêm kịch liệt.
Đã đêm rồi, Huyền Vân Tiên tới đây làm gì?
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ...
Giờ phút này Huyền Vân Tiên đã đổi xiêm y, càng làm tăng cái ý nghĩ không chút ánh sáng nào kia trong đầu Lâm Phàm.
Khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng đến độ muốn tỏa ra ánh sáng, môi son đỏ thắm, cách ăn mặc dường như cũng rất tỉ mỉ.
Trong tay Huyền Vân Tiên còn bưng rượu và đồ ăn, từ từ đi tới.
Lâm Phàm cố để tim bớt đập mạnh, xem ra quân địch có chuẩn bị mà đến. Rốt cuộc đêm nay sẽ liều chết đánh trả, hay là lâm trận bỏ chạy đây?
- Vân Tiên, có chuyện gì sao?
Lâm Phàm dò hỏi. Nếu sớm biết sẽ có chuyện hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không trang bức ngày đó.
Huyền Vân Tiên ngày thường luôn một vẻ lãnh đạm với người, giờ phút này đối mặt Lâm PHàm, cũng lộ ra vẻ ngượng ngùng, gương mặt còn hơi đỏ lên.
- Ta chuẩn bị một ít đồ ăn và rượu...
Huyền Vân Tiên đi tới, đặt khay đồ ăn lên bàn, sau đó sửa soạn lại, rồi rót rượu đầy chén, cuối cùng lẳng lặng ngồi yên, hai mắt ẩn tình nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm ngồi ở trên giường, nhìn tình huống trước mắt, đầu tưởng tượng ra vô số phương án.
Tuy hắn chưa từng "ngủ có thịt", nhưng không phải không thấy cảnh "ngủ có thịt" bao giờ.
Huyền Vân Tiền này đến cùng là có ý gì?
Hay là định mượn rượu đưa đẩy, rồi làm liều, ăn tươi nuốt sống tiểu gia?
Trong mắt Lâm Phàm, khả năng này khá cao.
Chẳng qua hắn cảm thấy tốc độ tiến triển như vậy cũng quá nhanh đi.
Hai người cộng lại mới chỉ gặp mặt được hai lần a.
Thế nhưng người ta là con gái, đã chủ động đến mức này, bản thân mình là phái mạnh, sợ cái trym.
Ngay khi Lâm Phàm miên man suy nghĩ, Huyền Vân Tiên nói thêm một câu, hoàn toàn khiến hắn muốn nổ tung.
- Nơi này sẽ không có người đến, buổi tối có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Huyền Vân Tiên ôn nhu nói.
Lâm Phàm vừa nâng chén rượu chuẩn bị uống cạn, nghe thế dừng lại, sau đó nhỏ giọng "ừ" một tiếng.
Những lời này có ám chỉ. Hơn nữa ám chỉ còn rất rõ ràng.
Nơi này sẽ không có người đến, buổi tối có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Như vậy chẳng phải là, buổi tối dù có âm thanh gì đi nữa, cũng sẽ không ai nghe được, hai chúng ta có thể tận tình phát huy?
Lâm Phàm bị một câu này của Vân Tiên làm bốc lên tâm khỉ ý ngựa.
Sau đó hắn cũng chẳng rõ mình đã nói cái gì, bởi vì trong đầu hắn biến thành một mảnh hỗn loạn, hoóc-môn dâng lên cấp tốc.
Giờ đầu óc hắn chỉ còn đủ loại tư thế, đủ loại hình ảnh.
Huyền Vân Tiên rất được, khí chất tuyệt hảo, địa vị không tồi, hơn nữa Lâm Phàm hiểu, Huyền Vân Tiên đối với mình thật sự bằng tình thâm.
Mặc dù hắn mới chỉ dùng ở mức cảm thán trước vẻ đẹp bên ngoài của Vân Tiên, nhưng hắn tin vào một câu nói rất chí lý: "Lâu ngày thâm tình."
Lâm Phàm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Huyền Vân Tiên, dưới tác dụng của cồn, cũng có một tia xung động.
Thế nhưng hắn vẫn nhịn được. Đêm còn dài, không nên nóng vội.
Ngày tốt cảnh đẹp, tự nhiên là phải biết quý trọng, từ từ thưởng thức.
Dùng bữa xong, Lâm Phàm nhéo nhéo hai tay, hít sau vài hơi, cố bình ổn lại nội tâm.
Đợi lát nữa có xảy ra chuyện gì, thì cũng là trong dự liệu rồi.
- Ta đi dọn chỗ này, huynh nghỉ ngơi thật tốt.
Huyền Vân Tiên đứng dậy nói.
- Ừ...
Tim Lâm Phàm không thể khống chế, đập kịch liệt.
Chờ Huyền Vân Tiên bưng khay đồ ăn rời đi, Lâm Phàm tập tức đi qua đi lại trong phòng.
Đêm nay nhất định là một hồi ác chiến, phải chuẩn bị trước mới được.
Sau đó Lâm Phàm lấy ra một ít thảo dược trân quý.
Nhất niệm thành đan, ngọn lửa bay lên trong bàn tay phải.
Long tinh thảo, vật đại bổ, được
Nhân sâm trăm năm, vật bổ khí, không tồi.
. . . .
Lâm Phàm chọn lựa ra mấy chục loại thảo dược, sau đó ném cả vào trong ngọn lửa.
Nhất định phải chuẩn bị xong hết trước khi Huyền Vân Tiên quay lại.
Mùi đan bốc lên, một viên đan dược trắng ngà rơi vào tay Lâm Phàm.
"Đinh, chúc mừng luyện chế thành công."
"Thập toàn đại bổ hoàn: Bổ khí nâng cao tinh thần, phụ trợ tiền vốn của nam giới, giúp chiến lực vô song."
Lâm Phàm không chút do dự ném viên đan dược vào trong miệng.
"Đinh, chuyển hóa exp hay hấp thu công hiệu?"
Trừ phi là não bị nước vào mới chuyển thành exp, đương nhiên là hấp thu công hiệu rồi.
Đan vào bụng, một luồng khí nóng chạy khắp thân thể Lâm Phàm.
Lâm Phàm chỉ cảm giác khí huyết sôi trào, phảng phất muốn phá thể mà ra.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, áp chế cỗ khí huyết này lại. Hiện tại còn chưa tới lúc cần.
Vì trận chiến đêm nay, chuẩn bị còn cần tiếp tục. Lâm Phàm lấy Đại Phàm Ca ra. Nhìn thoáng viên đan dược kinh khủng này, hắn có chút do dự, không dám nuốt hết, cuối cùng chỉ lấy móng tay cào một chút rồi nuốt vào bụng.
Tất cả đã xong, chỉ chờ giai nhân đến.
Mặt Lâm Phàm trở nên đỏ rực, tim đập nhanh, lẳng lặng nằm trên giường chờ đợi.
Bóng đêm im ắng.
Một giờ sau.
Lâm Phàm nhất thời cảm thấy không ổn.
- Chết mất, sao người còn chưa đến nhỉ...
Hiện giờ, mặt Lâm Phàm đã đỏ như đít khỉ, khí huyết trong cơ thể sôi trào như ấm nước trên bếp hồng.
Một chút ít "Đại Phàm Ca" kia đã bộc phát ra dược lực không gì sánh kịp.
Nếu không phải tu vi cao thâm, hẳn hắn đã sớm nổ.
Thế nhưng mà, cứ tiếp tục như vậy, sẽ chết người đó...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Không được... Không thể đợi nữa rồi, bằng không lần đầu tiên của tiểu gia, lại tặng cho đất mẹ mất. [Đục đất =))]
"Thập toàn đại bổ hoàn" cùng "Đại Phàm Ca" có dược hiệu quá mãnh liệt, mãnh liệt đến độ Lâm Phàm sắp không chịu nổi nữa rồi.
Lâm Phàm từ trên giường nhảy xuống, sau đó phóng ra ngoài.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Phàm lại phát hiện, chính mình căn bản không biết Huyền Vân Tiên đang ở nơi nào.
Xong rồi, lần này hố to rồi.
Lâm Phàm bây giờ đang hối hận thật sâu, tại sao tự dưng lại đi cắn thuốc làm gì, chẳng lẽ là không tự tin ở năng lực của bản thân sao?
Thế nhưng nói cái gì cũng đã chậm, bởi vì tất cả đều đã xảy ra rồi.
- Lưu sư huynh, mùi trên người huynh thơm quá, là dùng son gì vậy?
. . . .
Vừa lúc đó, Lâm Phàm thấy được Lưu Lăng Phong đứng dưới ánh trăng, đang thảo luận điều tâm đắc về son phấn với một đám các sư muội.
Hơn nửa đêm không ngủ, còn tụ tập bàn tán về son, quả là nhân tài.
Nhưng tình huống hiện giờ không cho phép Lâm Phàm quản nhiều như vậy.
Sau đó Lưu Lăng Phong thấy được Lâm Phàm, trong lòng vui vẻ, cũng không để ý các sư muội xung quanh, nhảy chân sáo tiến lên, hô bằng giọng yểu điệu:
- Cha à...
Lâm Phàm bắt lấy Lưu Lăng Phong, không có thời gian nói nhảm, hiện giờ đang là thời khắc phải giành giật từng phút từng giây a.
Nếu không nhanh, khi hai loại dược hiệu trộn lẫn vào nhau, nhất định bi kịch sẽ xảy ra.
- Đừng nói nhảm, sư phụ của ngươi đang ở đâu?
Lâm Phàm vừa há mồm hỏi, một luồng khí nóng đã xì ra theo. Đây là hiện tượng dược hiệu tích lũy, không có chỗ phát tiết.
- A... Cha, người định làm gì vậy?
Lưu Lăng Phong cảm nhận được luồng khí nóng kia, đầu óc cũng phát mộng, không hiểu Lâm Phàm có ý gì.
Lâm Phàm gấp gáp nói:
- Nhanh trả lời. Chỉ cần nói cho ta biết, ta sẽ nhận đứa con nhà ngươi, sau này ở Huyền Hoàng giới, ngươi có cha bảo kê.
Lưu Lăng Phong vừa nghe, nhất thời mừng rỡ trong lòng:
- Cha, đi về thẳng trước, rẽ trái, sau đó gặp một ngọn núi thì rẽ phải, rồi lại đi thẳng...
Lưu Lăng Phong vừa nói xong, Lâm Phàm đã biến mất ngay tại chỗ.
Lưu Lăng Phong há hốc mồm nhìn tình huống trước mắt, chẳng hiểu chuyện gì. Nhưng nhớ tới lời cam đoan của Lâm Phàm thì Lưu Lăng Phong chợt cười lên vui vẻ.
- Sư huynh...?
Chúng sư muội tiến lên hỏi. Trình độ về son của Lưu Lăng Phong vượt xa các nàng, tự nhiên là phải học hỏi một phen.
- Các sư muội, chúng ta tiếp tục thảo luận về son...
Lưu Lăng Phong cười nói, sau đó hoàn toàn chìm trong màn bàn luận về son phấn cùng chúng sư muội.
Thân ảnh của Lâm Phàm giống như quỷ mị lướt trên đường. Một ít đệ tử Huyền Kiếm Các chỉ cảm thấy như có một bóng ma nào đó vừa xuyên qua trước mặt mình. Sau đó, từng người bị kinh hãi, vội vàng chạy về phòng ngủ, leo lên giường, trùm chăn kín mít.
Mà lúc này đây, đại bộ phận đệ tử cũng đã chuẩn bị nghỉ ngơi.
Chỗ ở của Huyền Vân Tiên không quá xa chỗ tông chủ. Dựa theo chỉ dẫn của Lưu Lăng Phong, Lâm Phàm nhanh chóng tìm được nơi ở của nàng.
Lâm Phàm đứng ở ngoài cửa, hít một hơi thật sâu, tất cả phải từ từ, không thể gấp, không thể gấp.
"Cốc cốc..."
Huyền Vân Tiên đang ngồi trong phòng, một tay chống cằm, ánh mắt mơ màng, như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Chợt nghe có người gõ cửa, khiến Huyền Vân Tiên có chút tò mò, đã giờ này rồi, ai sẽ đến chứ.
Khi Huyền Vân Tiên mở cửa, nhìn rõ người tới, giật mình như ngừng cả thở, giống như không ngờ sẽ thấy Lâm Phàm.
- Sao huynh lại tới đây?
Huyền Vân Tiên nói bằng giọng êm nhẹ, hiển nhiên là cảm giác có chút ngoài ý muốn.
Đúng lúc đó, Lâm Phàm làm một động tác để thân thể Huyền Vân Tiên cứng lại.
Lâm Phàm lấy một tay sờ lên gương mặt nhẵn bóng kia.
Huyền Vân Tiên không ngờ sẽ phát sinh một màn như vậy.
Tất cả chuyện này, đối với nàng mà nói, là quá nhanh rồi.
Nương theo ánh trắng, nàng nhìn rõ ánh mắt nóng rực của nam nhân trước mắt, thậm chí còn cảm giác được một luồng khí nóng đập vào mặt.
Lâm Phàm thở hổn hển, sau đó dưới sự thất kinh của Huyền Vân Tiên, hắn bế nàng lên, đá một cước đóng cửa phòng lại, rồi chạy thẳng vào giường.
Tim Huyền Vân Tiên đập thình thịch, âm thanh nhỏ như muỗi:
- Có phải là quá nhanh không... Ta còn không nhìn thấy trong mắt huynh...
- Rèn sắt khi còn nóng, lâu ngày thâm tình...
Lâm Phàm trực tiếp cắt lời Huyền Vân Tiên, sau đó không cho nàng bất cứ cơ hội nào, đặt nàng xuống giường...
. . . .
Ngoài phòng, trăng tròn vằng vặc, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, giống như không hề có chuyện gì xảy ra.
Giờ phút này, tông chủ Huyền Kiếm Các đang đi tới phòng của Vân Tiên. Bà dự định hỏi Vân Tiên vài chuyện.
Nhưng vừa lúc đó, Huyền tông chủ lại kinh ngạc dừng bước, nhìn về căn phòng mờ mờ ánh đèn kia.
Từng tiếng rên rỉ khe khẽ từ trong phòng đó truyền ra, trong ban đêm tĩnh lặng lại chói tai khác thường.
Huyền tông chủ đã trăm tuổi, cái gì chưa từng gặp qua, thế nhưng nàng không ngờ, ở Huyền Kiếm Các lại có âm thanh như vậy.
- Điều này...
Huyền tông chủ biến sắc, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Vân Tiên cùng người kia, vậy mà lại... Lại...
Nếu như đệ tử khác, Huyền tông chủ sớm đã một chưởng đánh bay cả căn phòng rồi.
Thế nhưng, một là đệ tử bà yêu thương nhất, cũng là người dự định kế nhiệm vụ trí tông chủ, một là cao nhân cao đến khó lường, còn là ân nhân...
Vân Tiên à, ngươi sao lại lớn tiếng như vậy, nếu để cho đệ tử khác nghe được thì...
Bên trong căn phòng mờ tối kia, hai thân thể quấn lấy cùng một chỗ.
Tóc đen phiêu dật, mùi mồ hôi xen lẫn mùi hương mê người tràn ngập toàn bộ không gian trong phòng.
- Đau...
- A, nhẹ một chút...
- Đừng mà, chẳng phải vừa mới như vậy sao...
- Không phải sẽ rất đau đấy chứ?
- Ngoan, không đau đâu...
"Bạch bạch bạch bạch..."
. . . .
Các nữ đệ tử Huyền Kiếm các giờ đã chuẩn bị đi ngủ, để bổ sung tinh lực, nghênh đón một ngày mới vào sáng mai.
Nhưng trong khoảnh khắc các nàng sắp đi vào giấc ngủ, từng đợt âm thanh quái dị lại truyền tới tai các nàng.
Các nàng khẽ cau mày, âm thanh này là gì?
Giọng nữ còn kèm theo giọng nam...
Hơn nữa hình như là truyền đến từ chỗ Huyền Vân Tiên sư tỷ...
Âm thanh có chút nặng nề, nhưng lại phảng phất có một ma lực, để thân thể các nàng đều khô nóng lên.
Huyền tông chủ cùng các thái thượng trưởng lão đều chờ đợi ở trong phòng của mình.
Các bà đã qua phút kinh sợ khi nghe thấy âm thanh quái dị kia, thế nhưng theo thời gian trôi qua, âm thanh kia càng lúc càng lớn.
Lúc trước còn khe khẽ cố nín, nhưng bây giờ quả thực chính là không kiêng nể gì nữa rồi, giống như vạn vật xung quanh đều đã biến mất.
- Đã qua một canh giờ nữa a...
Huyền tông chủ tính toán thời gian, cảm giác quá khủng bố.
- Đứa nhỏ Vân Tiên chịu được sao?
Huyền tông chủ lo lắng nói.
Sau đó, bà ngồi xếp bằng, phảng phất muốn tiến vào tu luyện. Thế nhưng âm thanh kia như có ma lực, để mọi người trong Huyền Kiếm Các không thể bình tâm.
Lúc này, một tràng âm thanh cao vút đột nhiên truyền đến.
"Còn có để cho người ta ngủ hay không..."
Giờ khắc này, trong lòng mọi người hò hét, âm thanh này rốt cuộc muốn khi nào thì mới chấm dứt a.
Còn để cho sống hay không....
Bành bạch...
Bạch bạch bạch...
Bạch bạch....
Bành bạch bành bạch...
Âm thanh tuyệt diệu kia không ngừng vang lên trong đêm, truyền đi toàn bộ Huyền Kiếm Các.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†