Một bóng người như quỷ mị chạy ra khỏi Huyền Kiếm Các, không ai thấy rõ được.
Giờ phút này, trong hư không, chân Lâm Phàm cũng hơi run lên. Tối hôm qua thật sự là hơi quá độ.
Thậm chí Lâm Phàm còn đánh giá thấp chính mình.
Nuốt "Thập toàn đại bổ hoàn" cũng thôi, còn nuốt cả "Đại Phàm Ca", quả thực suýt nữa để cái mạng lại.
Ai nói lần đâu tiên của xử nam chỉ vài trăm giây chứ, hiện tại nếu kẻ đó xuất hiện trước mặt tiểu gia, nhất định phải đánh.
Sớm nay, Lâm Phàm vừa tỉnh lại, lập tức rời khỏi Huyền Kiếm Các. Dù sao tỉnh táo nghĩ lại, hắn cảm giác động tĩnh tối qua có chút lớn rồi.
Nếu đường hoàng đi ra ngoài, bị chúng đệ tử Huyền Kiếm Các chỉ trỏ cười cợt, mặt mũi tiểu gia còn có thể giấu vào đâu?
Bởi đủ loại lo lắng như vậy, để tránh việc xấu hổ không cần thiết, vừa hừng đông, Lâm Phàm đã chạy.
. . . .
Buổi sáng.
Mặt trời lên, Huyền Kiếm Các cũng là nhân gian tiên cảnh. Mỗi ngày vào thời điểm này, đủ loài chim sẽ hót vang, rồi bay quanh trên không Huyền Kiếm Các.
Lúc này, Huyền Vân Tiên trải qua một đêm chiến đấu kiệt lực, cũng mở ra mắt đẹp. Nhưng khi phát hiện bên cạnh không có bóng người kia, trên khuôn mặt hơi có vẻ mệt mỏi của nàng toát lên một chút cảm thương.
Xem ra đã đi rồi...
Nghĩ đến tình huống tối qua, khuôn mặt Huyền Vân Tiên lại đỏ lên.
Chưa bao giờ nàng nghĩ mình sẽ có một ngày như vậy.
Nhớ tới tiếng rên rỉ tối qua, Huyền Vân Tiên liền cảm giác có chút không ổn. Âm thanh lớn như vậy, tông chủ và các sư muội có lẽ đã nghe được.
Thế nhưng hiện giờ nghĩ đến người nam nhân kia ra đi không từ biệt, Huyền Vân Tiên liền cảm giác có chút vắng vẻ, giống như ở sâu trong nội tâm thiếu bớt chút gì đó.
- Ơ, đây là cái gì?
Chợt nàng thấy được một vệt sáng lóe lên.
Đó là một cái vòng màu vàng, dưới cái vòng còn có một tờ giấy trắng.
Huyền Vân Tiên cầm lấy tờ giấy, trên đó viết bằng nét chữ xiên xẹo, thậm chí còn rất nhiều chỗ sai chính tả.
Lâm Phàm xuyên vào Huyền Hoàng giới, yếu kém đối với chữ viết riêng trong thế giới này cũng có thể cảm thông.
Cũng may nội dung trên trang giấy chi chít lỗi chính tả này vẫn có thể hiểu.
"Tiên nhi, ta có việc quan trọng, đành đi trước, nhất định sẽ trở lại. Vòng tay này tên là Lão Phượng Tường, là bảo vật gia truyền của nhà ta, ta tặng nó cho nàng."
Nội dung trong tờ giấy không nhiều lắm, chỉ ngắn ngủn mấy câu, nhưng trong đó có bốn chữ để Huyền Vân Tiên vô cùng vui mừng.
"Bảo vật gia truyền."
Từ sau khi Huyền Vân Tiên vào Huyền Kiếm Các thì chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy, nhưng cũng có tìm hiểu tập tục ở thế gian.
Thứ gọi là "bảo vật gia truyền" có ý nghĩa rất quan trọng, bình thường đều để tặng cho người yêu mến.
Huyền Vân Tiên gấp nhẹ nhàng tờ giấy lại, như đang chạm vào một vật vô cùng trân quý, lại cất vào nhẫn trữ vật, sau đó cầm chiếc vòng tay màu vàng lên.
Vòng tay này không biết làm từ chất liệu gì, nhưng hình thức rõ ràng là chiếc vòng đẹp nhất mà Huyền Vân Tiên từng thấy.
Khi nàng đeo chiếc vòng vào cổ tay, một màn khiến nàng kinh ngạc đã xảy ra.
Vòng tay này rồi đột nhiên tản mát ra một quầng hào quang dịu dàng, sau đó lại dần dần mờ đi.
Chiếc vòng tay Lão Phượng Tường này là Lâm Phàm luyện ra.
Lấy trình độ luyện khí hiện tại của hắn, muốn luyện chế một món đồ tốt, thật quá dễ dàng.
Vòng tay này được Lâm Phàm sử dụng mười lăm dây chuyền quy tắc thu được từ luyện hóa thi thể Long Diêm La, cộng với máu của Gà Con, cùng đủ loại tài luyện trân quý khác luyện thành.
Tuy nó không phải thần khí, nhưng diệu dụng vô cùng vô tận, chính là một trang bị phòng ngự cường đại, có thể ngăn cản một kích toàn lực của cường giả cô đọng mười tám dây chuyền quy tắc, cũng tương đương có thêm một cái mạng.
Huyền Vân Tiên nhìn vòng tay Lão Phượng Tường này, mặt lộ ra sắc thái của một cô gái nhỏ, là vẻ thỏa mãn.
Về phần Lâm Phàm ra đi không từ biệt, Huyền Vân Tiên cũng có thể hiểu được.
Đệm chăn xốc lên, khung cảnh khiến người ta khó có thể rời mắt bại lộ trên không trung.
Đôi chân thon dài, cái eo mảnh khảnh, bờ ngực căng tràn, có thể nói nàng tập hợp tất cả những gì đẹp nhất thế gian, đủ làm người tình trong mộng của vô số người.
Huyền Vân Tiên tắm rửa qua, lại đổi một bộ quần áo mới.
Giờ khắc này, khí chất của nàng đã có một tia biến hóa, là khí tức của một nữ nhân thành thục.
Bên ngoài.
Huyền tông chủ cùng nhiều đệ tử đều đang đứng đợi.
Bọn họ một đêm không ngủ, tới tận khi âm thanh kia chấm dứt cũng vậy, bởi vì nhắm mắt lại, trong đầu đều là âm thanh kia.
Lúc này, dưới ánh mắt của mọi người, Huyền Vân Tiên nhẹ nhàng đi từ bên trong ra.
Hai chân mỏi mệt, nơi đó còn hơi đau, nhưng Huyền Vân Tiên vẫn xuất hiện, vì nàng có lời muốn nói với tông chủ.
- Tông chủ...
Huyền Vân Tiên thấy được đám người tông chủ đứng ngoài cửa, nghĩ đến chuyện tối qua, không khỏi có chút ngượng ngùng.
- Ô, mọi người xem, Vân Tiên sư tỷ hình như có gì khang khác.
- Đúng thế, khí chất khác đi.
- Vân Tiên sư tỷ dùng cách gì mà có biến hóa như vậy nhỉ.
- Càng ngày càng đẹp. Trước kia sư tỷ đã rất đẹp, mà giờ còn đẹp hơn.
Đệ tử Huyền Kiếm Các nhìn thấy Huyền Vân Tiên thì đều kinh ngạc thấp giọng bàn tán.
Trong lòng Huyền tông chủ ngũ vị tạp trần, không biết nên nói như thế nào.
Bà cũng nhìn ra biến hóa của Vân Tiên, sau đó mở miệng hỏi:
- Hắn ở đâu?
- Đi rồi...
Huyền Vân Tiên nói.
Huyền tông chủ biến sắc, có loại cảm giác không ổn. Chẳng lẽ tên kia ăn xong muốn chùi mép, cứ thế chạy sao?
- Tông chủ, hắn có chuyện nên phải đi. Đây là hắn để lại cho ta, không phải như người nghĩ đâu.
Huyền Vân Tiên sờ sờ vòng tay trên cổ tay, nói.
Tông chủ tuy rằng chưa nói, nhưng nàng nhìn rõ ánh mắt căm giận của tông chủ.
Huyền tông chủ vốn muốn nói: đồ nhi ngốc, bị một vòng tay gạt đi. Nhưng khi nhìn kỹ, bà lại cả kinh.
- Vòng tay này...
Huyền tông chủ tiến lên, cầm lấy tay Vân Tiên, nâng lên, cẩn thận nhìn, sau đó càng nhìn càng khiếp sợ.
- Đây thật sự là hắn lưu lại?
Đối với Huyền tông chủ mà nói, vòng tay này quả thực không thể tưởng tượng, dù cho là luyện khí đại sư mạnh nhất hiện giờ, cũng tuyệt đối luyện chế không ra vòng tay bực này.
Trong đó có mười lăm dây chuyền quy tắc đã khiến Huyền tông chủ trợn mắt há hốc mồm, đồng thời trong đó còn có một giọt máu thần bí lưu động.
Thật quá hào phóng, quá khủng bố a.
Tới đây, Huyền tông chủ cũng thở phào một hơi, xem ra nam nhân kia nhớ kỹ Vân Tiên.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Gà Con, đừng mày ủ mặt ê, không phải lấy của mày một giọt tinh huyết thôi sao, có cần thương tâm như vậy không?
Lâm Phàm nhìn vẻ ỉu xìu của Gà Con, cũng có chút bất đắc dĩ.
Gà Con chính là đời sau của hung thú thượng cổ, tinh huyết cũng có đẳng cấp cao nhất, nhưng không nghĩ chỉ xin có một giọt mà nó lại khổ sở đến vậy.
- Ò ó o...
Tiếng kêu của Gà Con có chút bi quan, sau đó lại dùng cánh vỗ vỗ cái bụng dưới, còn rất thương tâm chỉ vào cái chỗ "tiểu kê kê".
Giờ phút này, cứ như là nó sắp khóc.
Lâm Phàm nghi hoặc nhìn lại, sau đó còn gảy gảy chỗ đó mấy cái.
- Ô, quái, hình như nhỏ hơn lúc trước một chút, trông như sắp biến mất không thấy nữa rồi. Chẳng lẽ vì mất một giọt tinh huyết?
Lâm Phàm kinh ngạc nói.
- Ò ó o...
Gà Con rất là thương tâm gật gật đầu. Chuyện này quả là sỉ nhục lớn lao với nó. Mất một giọt tinh huyết, "tiểu kê kê" biến thành "tiểu tiểu kê kê" rồi.
Lâm Phàm thấy Gà Con thương tâm như thế, cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Lát sau, hắn vỗ vỗ đầu Gà Con, nói:
- Được rồi, được rồi, đừng thương tâm nữa, về sau tao tìm cho mày hẳn hai em gà mái, tha hồ mà vui vẻ.
Gà Con vừa nghe, thần sắc bi thương nháy mắt không còn lại chút gì, "tiểu tiểu kê kê" bé cỡ hạt cơm kia đột nhiên lóe lên ánh sáng.
Lâm Phàm nhìn thấy bộ dạng ti tiện này của Gà Con, cũng triệt để không muốn nói gì thêm.
Gà Con, mày có thể giữ một chút tôn nghiêm của hung thú thượng cổ đời sau được không?
Hai em mái đã thỏa mãn, ít nhất cũng phải đòi hỏi mười em chứ.
. . . .
Đi được một đoạn xa, tiến vào một khu rừng rậm không bóng người, Lâm Phàm bắt đầu dừng chân kiểm kê thu hoạch.
Nhìn qua bảng thuộc tính của mình, hắn khá vừa lòng, tới khi thấy được cột công năng mới là quy tắc, mắt hắn sáng lên. Xem ra lên cấp Đại Thiên Vị xong, bắt đầu có thể cô đọng dây chuyền quy tắc rồi.
Đã đủ điều kiện kích hoạt lệnh bài vượt giới. Trước hết tu luyện càng mạnh, sau đó trở về Thương Linh châu một chuyến.
Trong phút chốc, Lâm Phàm phát hiện thần trí của mình giống như đang dạo chơi giữa thế gian, nhìn rõ từng cái điểm sáng trôi nổi ở bốn phía. Lâm Phàm có chút tò mò, vươn tay, muốn bắt lấy những điểm sáng này.
"Đinh, chúc mừng phát hiện quy tắc kim, có cô đọng hay không?"
"Đinh, chúc mừng phát hiện quy tắc thủy, có cô đọng hay không?"
. . . .
Lâm Phàm nhìn những điểm sáng màu sắc khác nhau trước mặt, trong lòng đã hiểu được.
Toàn bộ dây chuyền quy tắc đều là cô đọng những điểm sáng này mà thành.
- Cô đọng quy tắc thủy.
"Đinh, bắt đầu cô đọng quy tắc thủy, độ hoàn thành 1%."
Giờ khắc này, Lâm Phàm có thể cảm nhận được những điểm sáng cùng một màu sắc và kích cỡ đang từ bốn phương tám hương trong hư không vọt tới, rồi len lỏi tràn ngập cơ thể mình.
Lâm Phàm nhíu mày, những lực lượng trời đất này tiến vào cơ thể hắn giống như vật vô chủ, đấu đá lung tung trong người hắn, phảng phất muốn phá thể mà ra, nhưng nhanh chóng bị hệ thống mạnh mẽ trấn áp xuống.
Lâm Phàm khẽ cười, dây chuyền quy tắc xem ra không dễ cô đọng, bởi vì sau khi hấp thu những điểm sáng quy tắc kia vào trong cơ thể, còn phải trấn áp từng điểm, sau đó để nó xếp thành hàng lối như những chuỗi gien vậy.
Ngẫm lại đám Yến tông chủ, trăm năm mới cô đọng hơn mười dây chuyền quy tắc, khó khăn trong này hiển nhiên rất lớn a.
Có điều hệ thống có thể tự động trấn áp các điểm sáng kia, giúp hắn tiết kiệm không ít thời gian.
Tối cường hệ thống quả nhiên là tối cường hệ thống, chỉ bằng việc tiết kiệm thời gian này, đã là tồn tại nghịch thiên.
Một giờ sau.
Lâm Phàm mở mắt, vẻ mặt kỳ quái.
"Quy tắc thủy, độ hoàn thành 5%."
Thế này cũng quá nhanh đi?
Lâm Phàm cũng bị tốc độ này dọa bối rối. Gần một giờ, quy tắc thủy đã ngưng kết 5%, như vậy chính mình cô đọng thành một dây chuyền quy tắc, căn bản không mất bao lâu.
Một ngày một sợi, một năm là hơn ba trăm sợi.
Quả thế thật thì còn kiêng nể cái rắm, tất cả tụt quần ra, chổng mông xuống đất, chờ bản đại gia làm thịt!
Ài, vô địch tịch mịch a...
Giờ phút này Lâm Phàm đứng lên, chủ động cảm ứng điểm sáng quy tắc, sau đó cũng không cần tận lực tu luyện, độ hoàn thành đã tự chậm rãi tăng trưởng.
Hack mà, quá thoải mái.
Có điều không thể trải nghiệm được khoái cảm tu luyện, mà chỉ có thể cảm thụ được thoải mái khi nghiền ép tất cả.
Sau đó, Lâm Phàm mới sờ đến đồ thu được từ việc luyện hóa thi thể Long Diêm La.
Luyện hóa thi thể Long Diêm La thu được hai mươi lăm dây chuyền quy tắc, trong đó Lâm Phàm đã dùng mười lăm dây chuyền quy tắc để luyện ra vòng tay Lão Phượng Tường cho Huyền Vân Tiên.
Còn một thứ nữa xuất hiện sau khi luyện hóa, đó là công pháp Thiên giai thượng phẩm Chưởng Trung Ma Thành, một công pháp rất lợi hại. Thế nhưng công pháp này nhìn qua rất tà ác, từ tạo hình đến bản chất, hắn cũng không dự tính phá hoại hình tượng thần thánh pháp tướng ma thân của mình, nên quyết định không luyện.
Tiếp đó, hắn lại lấy hết dây chuyền quy tắc luyện hóa được ra, tổng cộng còn lại bảy mươi sợi. Hắn muốn nhìn xem có thể hấp thu hay không, lại phát hiện không có cách nào làm được.
Nhưng chuyện này xem ra cũng hiển nhiên, nếu có thể hấp thu, ai còn tu luyện làm gì? Trực tiếp giết người cướp đoạt dây chuyền quy tắc cho nhanh.
Như vậy, phải nghĩ cách lợi dụng bảy mươi dây chuyền quy tắc này.
- Huyết Chi Thạch Môn, đi ra.
Lâm Phàm lấy Huyết Chi Thạch Môn từ trong túi chứa đồ ra. Cánh cửa đá tràn ngập mùi máu lẳng lặng trôi nổi trong hư không.
Nhìn cánh cửa bị bao quanh bởi những oan hồn màu máu dữ tợn rít gào này, miệng Lâm Phàm hơi lộ một tia cười tiện tiện:
- Vốn tưởng mày chỉ là một vật vô dụng, hiện tại xem ra mày vẫn còn tác dụng rất lớn.
- Tế hiến mười dây chuyền quy tắc.
- Huyết Ma đại đế, xuất hiện đi.
Mười dây chuyền quy tắc xoắn vào nhau, từ trong tối tăm, một luồng lực lượng thần bí hấp thu lấy mười sợi quy tắc kia, sau đó truyền cả vào bên trong Huyết Chi Thạch Môn.
"Ken két...."
Cánh cửa từ từ mở rộng, trong đó ngập tràn màu máu, rồi giống như có một sinh mệnh nào đó đang đứng ngay sau cửa.
- Là ai triệu hoán bản đế?
- Là tiểu gia, đi ra nhanh lên.
Mắt Lâm Phàm sáng lên, chờ mong nhìn chằm chằm đằng sau lớp cửa.
"Ầmmmm..."
Nhất thời, một biển máu quay cuồng xuất hiện trên bầu trời. Từ bên trong vùng không gian đỏ như máu sau cánh cửa đá, một bàn tay khổng lồ màu máu chậm rãi thò ra.
Bàn tay này có năm ngón tay bén nhọn, thô to, giống như năm ngọn núi nhỏ. Chỉ một bàn tay này thôi đã tỏa ra khí tức không giống bình thường, không những chấn nhiếp tâm thần người ta, còn làm lòng người không thể nảy sinh một ý chống cự nào.
Giờ phút này, bên trong Huyết Chi Thạch Môn.
Huyết giới.
Trong không gian toàn sắc máu đó, có một biển máu mênh mông vô bờ, mà Huyết Ma đại đế sinh ra từ biển máu, có được lực lượng không thể địch nổi.
Huyết Ma đại đế ngồi ngay ngắn tại bảo tọa do máu ngưng kết thành. Thân hình của Huyết Ma đại đế cao lớn tựa như trời, uy nghiêm vô cùng, một đôi mắt màu máu toát vẻ miệt thị thiên địa.
Trong biển máu dưới chân Huyết Ma đại đế, từng tiểu Huyết Ma đang quay chung quanh.
Huyết Ma đại đế chính là bá chủ một phương trong Huyết giới.
Mà lúc này, Huyết Ma đại đế cảm nhận được từ trong tối tăm có lực lượng nào đó đang triệu hoán hắn, để hắn vô cùng hưng phấn.
Cực kỳ lâu rồi, đã không có người triệu hoán Huyết Ma đại đế.
Mà lần gần đây nhất được triệu hóa, lại bị người uy hiếp tự đoạn một tay, làm cho Huyết Ma đại đế rất là phẫn nộ, nhưng cỗ lực lượng kia để hắn vẫn còn sợ hãi đến tận giờ.
Thế nhưng coi như như thế, Huyết Ma đại đế tuyệt đối không để nỗi sợ cản đường. Hắn muốn cái tên Huyết Ma đại đế của mình truyền đi toàn bộ chư thiên, khiến mọi người phải cúng bái hắn.
Hiến tế mười dây chuyền quy tắc, đối với Huyết Ma đại đế mà nói, còn chưa đủ để toàn bộ bản thế của hắn hàng thế, nhưng chỉ một cánh tay thôi, hắn cũng đã có thể trấn áp tất cả.
Lâm Phàm nhìn cánh tay màu máu kia nhô ra, trong lòng cũng kích động vạn phần, lập tức lấy ra Vĩnh Hằng Chi Phủ, chờ sẵn đợi dê béo. Trong mắt Lâm Phàm, cánh tay kia chính là con mồi.
- Là ngươi triệu hoán bản đế sao, nhân loại nhỏ bé. Ngươi có chuyện gì?
Âm thanh uy nghiêm bá đạo của Huyết Ma đại đế truyền ra từ sau cánh cửa đá.
- Ta chém...
Mà ngay lúc này, Lâm Phàm dùng cả hai tay nắm lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ, nhảy bật lên, bổ về phía cánh tay khổng lồ.
- Nhân loại, ngươi muốn làm gì?
Huyết Ma đại đế cảm nhận được nhân loại triệu hoán mình ra đang đánh úp về phía mình, lập tức nổi giận. Nhưng từ trong tối tăm như có một cấm chế giới hạn không cho hắn ra tay với người triệu hoán, khiến hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân loại kia bổ một phủ tới.
- Xin ngươi cánh tay.
Lâm Phàm quát lớn, khí thế tận trời, Vĩnh Hằng Chi Phủ phát ra hào quang chói lòa, bổ thẳng xuống.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Nhân loại, ngươi dừng tay cho bản đế.
Huyết Ma đại đế gầm lên liên tục ở biển máu trong Huyết giới, khiến đám tiểu Huyết Ma hoảng sợ quỳ cả xuống, không dám nhúc nhích.
"Xoẹt..."
Vĩnh Hằng Chi Phủ lóe hào quang, cắt sâu vào trong cánh tay khổng lồ kia.
- Ái chà, một phủ còn không đứt.
Lâm Phàm hơi ngạc nhiên, thế nhưng không sao, một phủ không đứt, thì hai phủ.
Lâm Phàm đứng trên cánh tay của Huyết Ma đại đế, rút Vĩnh Hằng Chi Phủ ra, máu phọt lên.
- Huyết Ma đại đế, ngươi cũng khá lắm, Vĩnh Hằng Chi Phủ của tiểu gia là thần khí, tuy rằng hư hao, nhưng vẫn đủ bổ trời rạch đất, thế mà một nhát bổ không đứt tay ngươi. Nhưng không sao, một nhát nữa là được.
Lâm Phàm làu bàu.
- Kiếm ý.
Giờ phút này Lâm Phàm ngưng tụ thành một đạo kiếm ý, sau đó để nó xoay tròn như lưỡi cưa, bắt đầu cắt cánh tay của Huyết Ma đại đế.
- Aaaaaa...
Huyết Ma đại đế dữ tợn gào thét:
- Nhân loại, ngươi dừng tay cho bản đế. Bản đế muốn rút thần hồn của ngươi, ném vào trong biển máu vĩnh viễn.
- Ha ha, tiếp tục khoác lác đi, tiểu gia hôm nay chơi đến cùng với ngươi.
Lâm Phàm phủi phủi tay, sau đó lại bổ xuống một phủ.
Mà kiếm ý thì vẫn không ngừng cắt từ bên dưới.
- Aaaaaa...
"Rầm..."
Trải qua cốc gắng không ngừng, cánh tay của Huyết Ma đại đế rốt cuộc bị cắt xuống. Lâm Phàm tươi tỉnh hẳn lên, không tệ, không tệ.
Giờ khắc này, Huyết Chi Thạch Môn vang lên một tiếng rầm, rồi đóng kín trở lại, trời đất cũng khôi phục bình thường.
Mà Lâm Phàm thì ném cánh tay của Huyết Ma đại đế vào Thiên Địa Dung Lô, đem luyện hóa.
"Đinh, chúc mừng luyện hóa thành công."
"Đinh, chúc mừng đạt được tám giọt tinh huyết của Huyết Ma đại đế."
Lâm Phàm nhìn thấy thành quả này, cũng nở nụ cười, sau đó há miệng nuốt tám giọt tinh huyết vào bụng.
Huyết Hải Ma Công không ngừng vận chuyển, hấp thu tám giọt tinh huyết.
Hiện giờ Huyết Hải Ma Công đã là tầng sáu, đạt trình độ Đoạn Chi Trọng Sinh, muốn tiến thêm một bước, cần vô số tinh huyết.
Mà đối với Huyết Hải Ma Công, tinh huyết của Huyết Ma đại đế chính là vật đại bổ. Nhìn thấy exp của Huyết Hải Ma Công không ngừng tăng, Lâm Phàm cười lớn trong lòng.
Tích Huyết Trọng Sinh - sống lại chỉ qua một giọt máu, đây mới là cảnh giới Lâm Phàm hướng tới.
Bên trong Huyết giới.
Huyết Ma đại đế giận dữ gào thét điên cuồng. Hắn sinh ra từ biển máu, biển máu bất diệt tức là hắn bất diệt, nhưng bị chém mất một cánh tay cũng ảnh hưởng rất lớn.
Tinh huyết tổn thất vô số, không biết cần bao nhiêu máu trong biển máu mới có thể bổ sung lại.
- Nhân loại đáng chết, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Huyết Ma đại đế gào thét, tiểu Huyết Ma xung quanh không ngừng bị hắn hấp thu, bổ sung lượng tinh huyết mất đi.
Cánh tay bị chặt đứt đã lại mọc ra, chẳng qua nhìn có vẻ yếu đi rất nhiều.
Ngay khi Huyết Ma đại đế chuẩn bị chìm vào biển máu để khôi phục thương thế, thì từ trong hư không tối tăm lại có một luồng lực lượng lượng muốn kéo hắn đi.
- Tế hiến mười dây chuyền quy tắc.
- Xuất hiện đi, Huyết Ma đại đế.
Huyết Ma đại đế vừa nghe được thanh âm này, sắc mặt nhất thời biến đổi, lại là nhân loại kia. Hắn muốn cự tuyệt lần triệu hoán này, nhưng lực lượng từ trong tối tăm kia khiến hắn không sao tự chủ.
Lâm Phàm lại tế hiến mười dây chuyền quy tắc. Đã có kinh nghiệm, Lâm Phàm cũng đã biết làm sao để cắt được nhanh hơn.
Mười đạo kiếm ý lẳng lặng phiêu phù, đợi Huyết Chi Thạch Môn mở ra.
Mà Lâm Phàm lúc này đã nắm sẵn Vĩnh Hằng Chi Phủ, chỉ đợi con mồi xuất hiện.
- Là ai triệu hoán bản đế?
Giờ phút này, Huyết Ma đại đế lại thò một cánh tay, cùng với cất lời nói quen thuộc. Hắn vốn không muốn nói những lời này, nhưng mỗi lần bị triệu hoán, đều sẽ theo bản năng mà nói ra.
Lâm Phàm nhìn cánh tay nhô ra khỏi Huyết Chi Thạch Môn, trong lòng thầm mừng, lần này là cánh tay trái.
- Chém....
Lâm Phàm quát to một tiếng, lại xông tới.
- Nhân loại, ngươi đừng quá làm càn.
Huyết Ma đại đế rống giận, dù cho âm thanh uy thế ngập trời, nhưng lại không thể ngăn cản ý tưởng cắt Huyết Ma đại đế của Lâm Phàm.
Huyết Ma đại đế nổi giận.
Hắn oán hận vô cùng với cỗ lực lượng trong tối tăm kia, vì sao không cho hắn trấn áp người triệu hồi chứ?
Quá không công bình. . . .
- Aaaaa....
Giờ khắc này, Lâm Phàm lại một bổ xuống phủ, mười đạo kiếm ý cũng điên cuồng cắt từ bên dưới cánh tay.
Huyết Ma đại đế gào thét:
- Nhân loại, ngươi không chết tử tế được đâu.
"Rầm..."
Lại một cánh tay bị Lâm Phàm cắt xuống.
Huyết Chi Thạch Môn giờ phút này lại triệt để đóng lại.
Lâm Phàm lau lau mồ hôi trán, nở nụ cười vui vẻ.
Sau đó, hắn lại ném cánh tay trái này vào Thiên Địa Dung Lô, tiếp tục luyện hóa.
"Đinh, chúc mừng luyện hóa thành công."
"Đinh, chúc mừng đạt được bảy giọt tinh huyết của Huyết Ma đại đế."
- Ô. . . .
Lâm Phàm có chút kinh ngạc, sao tay trái chỉ có bảy giọt ? Nhưng nghĩ nghĩ, hắn cũng cảm thấy bình thường.
Dù sao bất kể là ai, tay thuận nhất định là cường đại hơn rất nhiều so với tay còn lại. Nhất là với kẻ quanh năm cô đơn ở trong biển máu như Huyết Ma đại đế, lão bà của hắn khẳng định là "ngũ cô nương".
Nuốt bảy giọt tinh huyết vào trong bụng, vận chuyển Huyết Hải Ma Công luyện hóa tinh huyết.
Exp của Huyết Hải Ma Công lại lần nữa tăng một mảng lớn, khoảng cách tầng thứ bảy cũng rất gần. Chỉ là này tầng thứ bảy cũng chưa phải Tích Huyết Trọng Sinh.
Có điều con đường là từng bước một đi tới, Lâm Phàm cũng không nôn nóng.
Còn có năm mươi dây chuyền quy tắc, Lâm Phàm tin tưởng mình nhất định có thể thành công.
Bên trong Huyết giới.
Huyết Ma đại đế triệt để bạo nộ rồi. Biển máu cuộn trào lên, nhưng cũng không cách nào xoa dịu lửa giận trong lòng hắn.
Nhân loại đáng chết...
Gào thét phát tiết một lúc, Huyết Ma đại đế cũng khóc không ra nước mắt. Tại sao lại như vậy, hắn chính là bá chủ của Huyết Hải, đã có khi nào gặp chuyện thế này?
Cả hai tay đều bị chém, mười lăm giọt tinh huyết là cần bao nhiêu năm mới có thể cô đọng thành? Nhân loại đáng chết...
- Tế hiến mười dây chuyền quy tắc.
- Xuất hiện đi, Huyết Ma đại đế.
Vừa lúc đó, âm thanh kinh khủng nọ lại truyền vào trong tai Huyết Ma đại đế.
- A.... Nhân loại đáng giận, tại sao ngươi lại có nhiều dây chuyền quy tắc như thế.
Giờ khắc này Huyết Ma đại đế triệt để bối rối, nhưng cỗ lực lượng trong tối tăm kia đã bao trùm lấy ma thân màu máu của hắn.
- Khôngggggg...
Huyết Ma đại đế gào thét, muốn để cánh tay phải hàng lâm thế gian, thế nhưng làm trao đổi đồng giá, cánh tay phải bị suy yếu đã không đủ tư cách.
- Khônggggg...
Huyết Ma đại đế thê thảm kêu, lực lượng trong tối tăm ép hắn phải đưa chân phải ra ngoài.
Lâm Phàm đang nhìn chằm chằm cánh cửa, hồi hộp đoán xem lần này sẽ xuất hiện bộ phận nào.
Khi thấy rõ đó là một cái chân, Lâm Phàm không ngại vất vả, lại xông tới.
Huyết Ma đại đế từng rất thích có người lấy phương thức tế hiến triệu hoán mình hàng thế, bởi vì theo Huyết Ma đại đế, đây là nhân loại nhỏ bé đang khẩn cầu của mình che chở.
Thế nhưng hiện giờ đối với Huyết Ma đại đế mà nói, đây chỉ còn là bi thảm.
- Khôngggg...
Ba tiếng "Không", biểu đạt nội tâm của Huyết Ma đại đế triệt để hỏng mất.
Nhân loại đáng giận kia, triệt để làm cho Huyết Ma đại đế chí cao vô thượng hỏng mất.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
"Đinh, chúc mừng Huyết Hải Ma Công thăng cấp."
"Đinh, chúc mừng Huyết Hải Ma Công tăng lên tới tầng thứ bảy."
Giờ khắc này, Lâm Phàm cảm nhận được máu trong cơ thể không ngừng sôi trào, phảng phất như hóa thành một con sóng, cuồn cuộn chảy.
Đây là bước đệm của Huyết Hải Ma Công tầng thứ chín "Tích Huyết Trọng Sinh".
Chặt tiếp cả hai chân trái phải của Huyết Ma đại đế, còn thừa ba mươi dây chuyền quy tắc, Lâm Phàm cũng không định dừng tay vội.
Theo Lâm Phàm, Huyết Ma đại đế còn chưa bị nghiền ép sạch sẽ, nhất là nghĩ đến thần sắc tức giận muốn bốc cháy kia của Huyết Ma đại đế, giống như còn rất không phục với mình.
Giờ phút này, trong Huyết giới.
Huyết Ma đại đế không ngừng run rẩy thân hình uy nghiêm. Hai chân, hai tay của hắn đều bị nhân loại khốn khiếp kia chặt đứt, tinh huyết đã tổn thất để hắn đau lòng vô cùng.
Nhân loại kia sao lại có nhiều dây chuyền quy tắc như vậy, không có khả năng, thật sự là không thể nào.
- Aaaaaaaaaaaa...
Huyết Ma đại đế gào thét. Đám tiểu Huyết Ma thấy đại đế tức giận như thế, từng con quỳ rạp trong biển máu, không dám cử động.
Đây là lần đầu tiên chúng nó nhìn thấy Huyết Ma đại đế tức giận như thế.
Giờ khắc này Huyết Ma đại đế muốn phát điên rồi.
- Nhân loại đáng chết, bản đế tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, có giỏi thì lại triệu hoán bản đế xem.
Huyết Ma đại đế ngửa mặt lên gào thét.
Nếu không phải không cách nào rời khỏi Huyết giới, hắn hận không thể nghiền nát nhân loại kia thành tro bụi.
- Aaaa... Triệu hoán đi, có giỏi thì triệu hoán đi. Bản đế chính là Huyết Ma đại đế, bá chủ tối cao trong Huyết giới, bản đế nhất định phải đem người bằm thây vạn đoạn.
Huyết Ma đại đế thật sự điên rồi. Tinh huyết ngưng tụ vô số năm, chỉ một thoáng hôm nay đã tổn thất vô số.
Muốn bù lại, không có có mấy trăm năm là căn bản không thể nào.
- Nhân loại vạn ác, bản đế sẽ không bỏ qua ngươi.
Huyết Ma đại đế gào lên một tiếng cuối cùng, bèn yên tĩnh trở lại, xem ra nhân loại kia sẽ không tế hiến để gọi mình nữa.
Nhưng hắn sẽ không bỏ qua nhân loại kia.
Hắn nhất định phải tìm cách ra khỏi Huyết giới, hung hăng chém giết nhân loại kia, phát tiết mối hận trong lòng.
Thế nhưng ngay lúc Huyết Ma đại đế định chìm vào biển máu khôi phục, âm thanh đáng sợ kia lại vang lên.
- Tế hiến mười dây chuyền quy tắc.
- Xuất hiện đi, Huyết Ma đại đế.
. . . .
- Aaaaa... Đừng màaaaa...
Ở một khắc này, Huyết Ma đại đế triệt để choáng váng. Vốn cho là đã chấm dứt, không ngờ nhân loại kia lại tế hiến. Chẳng lẽ nhân loại ghê tởm kia muốn giết mình sao?
Lực lượng trong tối tăm kia lại bao phủ lấy thân hình của Huyết Ma đại đế.
- Không, ta không muốn đi nữa, dừng lại.
Huyết Ma đại đế gào thét.
Thế nhưng, mọi phản kháng đều vô hiệu.
Giờ phút này Lâm Phàm tràn đầy háo hức, muốn xem sau tứ chi sẽ tới phần nào.
- Là ai triệu hoán bản đế?
Lời nói khí phách lại xuất hiện, chỉ là lần này không nghe ra nổi chút khí phách nào.
Huyết Ma đại đế đau lòng gào thét, hắn không muốn nói những lời này nữa, nhưng được sao?
Lâm Phàm nhìn không chuyển mắt lên Huyết Chi Thạch Môn, nhất thời một vật khổng lồ màu máu nhô ra, khiến Lâm Phàm sững sờ.
- Ặc, không ngờ là một cái đầu.
Lần này, Lâm Phàm triệu hoán ra đầu của Huyết Ma đại đế rồi.
Cái đầu này lớn vô cùng, mùi máu ngập trời, một đôi mắt đỏ tươi toát vẻ bễ nghễ thiên hạ.
- Nhân loại, ngươi đã hoàn toàn chọc giận Huyết Ma đại đế chí cao vô thượng, nhất định ngươi sẽ gặp báo ứng.
Huyết Ma đại đế quay gương mặt dữ tợn sang gào thét với Lâm Phàm.
Hắn bây giờ là thật sự sợ, hắn từng gặp được vô số lần triệu hoán, thế nhưng chưa bao giờ có nhân loại kiểu này.
Triệu hoán bản đế ra, không phải để giết địch, mà là muốn chém giết bản đế.
- Hắc hắc...
Lâm Phàm không nói lời thừa, hai tay nắm Vĩnh Hằng Chi Phủ, bổ tới cổ của Huyết Ma đại đế.
- Không, ngươi không thể đối với ta như vậy, ngươi sẽ gặp báo ứng.
Huyết Ma đại đế gào thét.
- Aaaa...
Một cái đầu thật lớn bị Vĩnh Hằng Chi Phủ và kiếm ý cắt xuống, lăn trên mặt đất. Cái đầu vô cùng dữ tợn, chỉ liếc qua đủ khiến người ta sởn gai ốc, thế nhưng trong mắt Lâm Phàm, đây là một đống tinh huyết.
- Nhân loại, con mẹ nhà ngươi.
Tại khoảnh khắc Huyết Chi Thạch Môn đóng kín lại, một câu nói rất là quen tai truyền vào trong tai Lâm Phàm.
Lâm Phàm dừng động tác, khẽ ngẩng đầu, nhìn về Huyết Chi Thạch Môn.
- Ngất, không ngờ Huyết Ma đại đế cũng biết dùng lời mắng chửi người này.
Lâm Phàm kinh ngạc, không ngờ Huyết Ma đại đế lại biết dùng mấy lời này, trong lòng cũng dâng lên một đoàn lửa giận.
Vốn dự định như thế là xong, nhưng không ngờ Huyết Ma đại đế lại thô tục như vậy, xem ra hôm nay không khiến tên này phục không được.
Sau đó, Lâm Phàm ném cái đầu kia vào Thiên Địa Dung Lô.
Lại tám giọt tinh huyết tới tay.
Lâm Phàm quả thực vô cùng bội phục với lực sinh mệnh của Huyết Ma đại đế. Bị chém đầu còn có thể không chết, quả không hổ là Huyết Ma.
Giờ phút này, bên trong Huyết giới.
Huyết Ma đại đế gào thét như phát điên. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp chuyện thế này.
- Nhân loại, toàn thân bản đế đều bị ngươi chém qua, hiện giờ trao đổi đồng giá, ngươi sẽ không thể triệu hoán bản đế nữa. Nhưng ngươi yên tam đi, dù cho trăm ngàn năm, bản đế cũng phải phá Huyết giới mà ra, giết ngươi bằng cách thống khổ nhất.
Huyết Ma đại đế chưa bao giờ hận một nhân loại nào như thế.
- Tế hiến mười dây chuyền quy tắc.
- Xuất hiện đi, Huyết Ma đại đế.
Mà vừa lúc này, âm thanh tế hiến lại truyền đến tai Huyết Ma đại đế.
- Đồ khốn...
Vừa nghe âm thanh này, Huyết Ma đại đế nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó trầm mặc một hồi, phá lên cười:
- Ha ha, nhân loại, đồng giá triệu hoán? Bản đế đã không còn bất cứ vật gì ngang giá rồi, ngươi không thể triệu hoán bản đế nữa đâu...
Ở một khắc này, Huyết Ma đại đế cười như điên. Nhân loại kia không thể triệu hoán hắn nữa, liền là một loại thắng lợi.
Nhìn thấy lực lượng trong tối tăm kia mãi vẫn chưa bao phủ mình, tiếng cười của Huyết Ma đại đế càng cuồng vọng.
Mà vừa lúc này.
Chuyện vui quá hóa buồn đã xảy ra.
Khuôn mặt dữ tợn của Huyết Ma đại đế nghệt ra.
- Làm sao có thể...
Huyết Ma đại đế trợn tròn mắt, sau đó kịp phản ứng, hai tay ôm đầu, bi thương gào thét một tiếng.
- Là ai triệu hoán bản đế...
. . . .
Lâm Phàm nhìn Huyết Chi Thạch Môn mãi không có động tĩnh gì, mày cũng hơi nhăn lại. Chẳng lẽ đã không thể triệu hoán tiếp?
Ngẫm lại Huyết Ma đại đế đã bị chém năm lần, sợ rằng không còn vật gì để trao đổi đồng giá.
Nhưng trong lúc Lâm Phàm nghi hoặc, Huyết Chi Thạch Môn lại mở ra.
- Hở, vẫn còn thứ gì sao?
Lâm Phàm có chút bối rối, cũng có chút tò mò thứ gì sẽ xuất hiện.
Mà khi thấy rõ thứ vừa vươn khỏi Huyết Chi Thạch Môn, Lâm Phàm cũng triệt để trợn tròn mắt...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Lâm Phàm triệt để ngây ngốc, hắn không ngờ lại triệu hoán ra thứ đồ chơi này.
Lực lượng trong tối tăm kia sao lại hạ lưu đến vậy, vì dây chuyền quy tắc, ngay cả "đại kê kê" của Huyết Ma đại đế cũng không buông tha.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, nắm chặt Vĩnh Hằng Chi Phủ, chặt hay không đây?
- Nhân loại, ngươi không thể như vậy, không thể a...
Huyết Ma đại đế chí cao vô thượng giờ sắp khóc rồi.
Lâm Phàm trầm mặc một hồi, sau đó hít một hơi thật sâu:
- Cho dù hơi ghê tay, nhưng ta cũng không thể bỏ qua. Huyết Ma đại đế, nhịn một chút, ta biết Huyết Hải bất diệt, ngươi sẽ không chết. Yên tâm, thứ này nhất định còn có thể mọc ra.
Lâm Phàm an ủi, sau đó giơ cao Vĩnh Hằng Chi Phủ, trong ánh mắt lộ vẻ kiên định, bổ về "đại kê kê".
Huyết Ma đại đế cảm nhận được bi kịch sắp đến, lập tức thống khổ cầu xin tha thứ.
- Nhân loại chí cao vô thượng, van cầu ngài buông tha Tiểu Huyết vô cùng sùng bái ngài đi...
- Sặc...
Lâm Phàm khựng động tác lại, sau đó móc móc lỗ tai, tưởng như vừa nghe lầm.
- Tiểu Huyết? Sùng bái nhất?
Lâm Phàm không ngờ Huyết Ma đại đế vậy mà sợ rồi.
Huyết Ma đại đế thấy nhân loại kia dừng tay, tiếp tục cầu xin không dứt miệng.
- Nhân loại chí cao vô thượng, van cầu ngài buông tha ta, ngài đừng cắt...
Huyết Ma đại đế đứng đầu Huyết Hải, giờ khắc này đã hoàn toàn bỏ xuống tôn nghiêm.
Lâm Phàm nghe âm thanh van cầu kia, cũng có chút mềm lòng. Âm thanh này thật sự là rất bất lực, giống như đã hoàn toàn tuyệt vọng, khiến người nghe muốn rơi lệ.
- Huyết Ma đại đế, ta không chặt của ngươi, chẳng phải uổng phí dây chuyền quy tắc vừa tế hiến? Ta còn muốn tinh huyết nữa.
Lâm Phàm nói.
- Không không, nhân loại chí cao vô thượng, không có uổng phí. Chỉ cần ngài không cắt, Tiểu Huyết sẽ tự động dâng tinh huyết.
Giờ khắc này Huyết Ma đại đế cầu khẩn, sau đó mười lăm giọt tinh huyết xuất hiện lơ lửng ở trong hư không.
Lâm Phàm sửng sốt, hắn không ngờ Huyết Ma đại đế này có lúc dễ bảo như vậy.
Lâm Phàm trầm tư một chút, sau đó gật gật đầu:
- Cũng tốt, không chặt, để dành chờ lần triệu hoán sau.
Nghe được nửa đoạn đầu, Huyết Ma đại đế nhất thời thở phào một hơi, nhưng nghe đến nửa đoạn sau, lập tức hắn bị hù đến muốn hồn phi phách tán.
- Đừng, đừng... Đừng triệu hoán ta nữa.
- Ta không triệu hoán ngươi thì triệu hoán ai? Yên tâm, Huyết Hải bất diệt, ngươi sẽ không phải chết, sợ cái gì!
Lâm Phàm nói.
- Không, ngài có thể triệu hoán Tâm Ma đại đế. Thực lực của hắn mạnh hơn ta, tinh huyết của hắn cũng cường đại hơn ta.
Huyết Ma đại đế giờ phút này cầu xin tha thứ, thậm chí vì để cho Lâm Phàm không tiếp tục triệu hoán mình, mà bán cả bạn tốt cho Lâm Phàm.
Trong mắt Huyết Ma đại đế, chỉ cần thế gian còn có tâm ma, Tâm Ma đại đế sẽ không chết đi.
Tâm Ma đại đế?
Lâm Phàm không ngờ trong Huyết giới không chỉ có Huyết Ma đại đế.
Thế nhưng cũng tốt, có thêm một chỗ "cày" máu.
- Được rồi, ngươi có thể lăn.
Lâm Phàm nói.
- Vâng, vâng.
Huyết Ma đại đế vội vàng rút lui.
Trong Huyết giới, Huyết Ma đại đế run rẩy một phen. Việc ngày hôm nay, với hắn mà nói, thật sự là quá kinh khủng.
Hiện giờ Huyết Ma đại đế tổn thất thảm trọng, cũng không dám làm mưa làm gió ở Huyết giới nữa, vội chìm vào biển máu, tiến hành chữa thương.
Về phần bạn tốt Tâm Ma đại đế, Huyết Ma đại đế cũng chỉ có thể hy vọng bạn tốt có thể chống đỡ dưới tay ác thủ kia.
Giờ khắc này Huyết Ma đại đế đột nhiên ngộ ra một điều.
Đó là, mình ở trong Huyết giới, không nên đắc tội quá nhiều người, hẳn là nên nhận thức nhiều bằng hữu, để về sau có gặp chuyện như vậy, còn đẩy bọn hắn chết thay.
- Hắc hắc... Bạn tốt chính là để bán.
Huyết Ma đại đế giống như lại hiểu ra một chân lý của thế gian, sau đó thỏa mãn đi khôi phục thương thế.
Lâm Phàm phất ống tay áo, nuốt cả mười lăm giọt tinh huyết, sau đó vận chuyển Huyết Hải Ma Công.
Luyện hóa xong, Lâm Phàm thoả mãn mở mắt.
Exp của Huyết Hải Ma Công tăng một mảng lớn, chỉ một bước nữa sẽ tới tầng tám.
Hiện giờ còn mười dây chuyền quy tắc, Lâm Phàm cảm giác nên thử tiếp.
Huyết Ma đại đế đã bị mình nghiền ép sạch sẽ, một khi đã như vậy, vậy thử một lần Tâm Ma đại đế xem thế nào.
- Tế hiến mười dây chuyền quy tắc.
- Xuất hiện đi, Tâm Ma đại đế.
Tức thì, mười dây chuyền quy tắc bay vào trong hư không. Cỗ lực lượng trong tối tăm kia lại cảm ứng được, nhưng lúc này, làm Lâm Phàm kinh ngạc là, mười lăm dây chuyền quy tắc này cứ lẳng lặng trôi nổi tại trong hư không, cũng không bị lực lượng trong tối tăm kia hấp thu.
Xem ra tế hiến còn chưa đủ a.
Quả nhiên giống lời Huyết Ma đại đế nói, Tâm Ma đại đế cường hãn hơn nhiều, mười dây chuyền quy tắc mà cũng không thể triệu hoán ra.
. . . .
Mà lúc này, ở trong Huyết giới.
Trong một vùng sương mù tối đen, có một tòa cung điện đen kịt. Trong cung điện lại có một bảo tọa vô thượng. Tâm Ma đại đế toàn thân đen như mực, ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, khóe miệng nở một nụ cười khinh thường.
- Hừ, nhân loại nhỏ bé, chỉ mười dây chuyền quy tắc đã muốn triệu hoán bản đế sao, quả thực là không biết tự lượng sức mình.
Tâm Ma đại đế hơi mở tròng mắt đen kịt, sau đó nhắm mắt lại.
. . . .
- Ài, xem ra phải tích thêm dây chuyền quy tắc rồi, Tâm Ma đại đế này có vẻ rất "ngưu".
Giờ phút này mười dây chuyền quy tắc bay trở lại túi chứa đồ của Lâm Phàm.
Tụ tập dây chuyền quy tắc, theo Lâm Phàm, chỉ cần có thời gian là có.
Đồng thời hắn cũng nghĩ đến Côn Bằng Hàng Lâm Chi Pháp. Nếu có thể triệu hoán Côn Bằng ra, sau đó giết chết, có lẽ lấy tinh huyết càng mau hơn.
Thế nhưng, đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Lần trước triệu hoán Côn Bằng, không biết tế hiến bao nhiêu bảo bối, thật sự là làm người đau lòng.
Hơn nữa, có triệu hoán được, Côn Bằng cũng chỉ xuất hiện mấy tức thời gian.
Huống hồ lấy thực lực của hắn hiện giờ, không nhất định có thể miểu sát Côn Bằng.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†