Chương 501: Thương Khung xuất quan, Trưởng lão xin tội
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Lột xác đến trung cấp Thái Dương Chi Dực, ở phương diện tốc độ, quả nhiên không phải chuyện đùa, trước kia Nhậm Thương Khung hoàn toàn không phải là đối thủ của Tiểu Bạch, hôm nay đã có thể làm kỳ phùng địch thủ.
Dĩ nhiên, Tiểu Bạch trời sanh chiếm chút ưu thế, như cũ vẫn nhanh hơn Nhậm Thương Khung một chút.
Nhưng mà, tốc độ này kết hợp đến thực chiến, không thể nghi ngờ có thể để cho thực lực của Nhậm Thương Khung phát huy hoàn mỹ hơn.
Một phen so đấu xong, Nhậm Thương Khung cảm thấy hết sức cao hứng.
Bất quá, thấy dáng vẻ của phụ thân, tâm tình Nhậm Thương Khung lại hết sức phức tạp. Lần này Đan Tiên Đông Điện tổ chức Trưởng lão hội về sau, vô luận như thế nào, nhất định phải đi Thiên Đoạn Sơn Mạch một chuyến.
Chất độc yêu hóa này của phụ thân, Nhậm Thương Khung cũng nghiên cứu qua. Hắn biết, muốn hóa giải chất độc này, nhất định phải đồng thời có hai điều kiện.
Một, hiểu rõ thành phần của chất độc yêu hóa này, nó được dùng những thứ yêu độc gì để luyện thành, có phải có những chất độc khác hỗn hợp chung một chỗ hay không.
Thứ hai, nhất định phải đem người thao túng Yêu hóa chiến sĩ giết chết. Người thao túng thần thức đó, tất nhiên là Đao Bạch Vũ.
Hai điều kiện này, thiếu một thứ cũng không được.
Muốn tiêu diệt Đao Bạch Vũ, chỉ cần nắm lấy cơ hội, luôn có hy vọng, nhưng mà, phải hiểu độc tính yêu hóa này, lại phải bắt được nhân viên nòng cốt.
Bình thường cơ mật cao như thế này, có thể nắm giữ, tất nhiên là rất ít người. Có lẽ, Hạ thị Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo cộng lại, cũng không vượt qua mười người.
Bảy ngày bế quan kết thúc, Nhậm Thương Khung trở lại phủ Trưởng lão. Hôm nay trong phủ Trưởng lão, Mộ Dung cùng Mục Thiên Cơ coi như là hai quản gia.
Thấy Nhậm Thương Khung trở lại, Mộ Dung cùng Mục Thiên Cơ đều vui mừng.
- Đại nhân, mấy ngày nay, mỗi ngày đều có khách nhân đến bái phỏng.
Mộ Dung mỉm cười nói.
- Nga? Khách nhân? Tô Thần Trưởng lão sao? Hắn nên biết ta bế quan tu luyện chứ.
- Không phải là Tô Thần Trưởng lão, có một nữ Trưởng lão, tự xưng là Hà Tiên Cô; còn có mấy Trưởng lão khác, nói là đồng liêu của đại nhân, tới cửa bái kiến đại nhân.
- Nga? Đồng liêu? Không có tên họ sao?
- Ân, có một người tự xưng là Từ Huân, ăn mặc kiểu văn sĩ; còn có một nam nhân trung hậu rất ít nói, nói một câu cảm tạ, cũng không có lưu lại tính danh liền đi. Hai vị khác, một cái hơi lớn tuổi đầu hói, nói là Tiếu Trưởng lão gì đó, còn có Lương Trưởng lão. . .
Nhậm Thương Khung thấy buồn cười, thì ra là đám người bọn họ.
Hà Tiên Cô tới cửa bái phỏng, Nhậm Thương Khung không cảm thấy ngoài ý muốn. Hà Tiên Cô được thả ra ngoài, tất nhiên sẽ đi tới chỗ điện chủ đại nhân nói xin lỗi.
Điện chủ đại nhân nhất định sẽ nói cho nàng biết tới cảm tạ Nhậm Thương Khung hắn.
Từ Huân người này dáng vẻ luôn vô hại, là một loại dây leo tường, hắn tới bái phỏng Nhậm Thương Khung cũng có thể hiểu được.
Ngược lại là Điền Sinh Căn Trưởng lão tới tìm hắn làm gì? Hắn cảm tạ mình cái gì? Nhắc tới năm tên khách khanh Trưởng lão kia, hắn ấn tượng sâu nhất, chính là tên Trưởng lão đàng hoàng đần độn Điền Sinh Căn này, tính tình hắn mềm cứng không ăn, làm cho hắn ấn tượng khá sâu.
Về phần Tiếu Canh Trưởng lão cùng Lương Vô Cực Trưởng lão, bọn họ tới đây, kia tất nhiên là tỏ thái độ. Chuyện cho tới bây giờ, bọn họ khẳng định biết, Lưu Kim Trưởng lão ban đầu mà bọn họ muốn gây khó khăn, chính là Nhậm Thương Khung Trưởng lão uy danh hiển hách, cũng là Dược Thánh đại sư.
Lấy thân phận khách khanh Trưởng lão của bọn họ ở Kính Nguyệt Thành, nói địa vị là có một chút, nhưng nếu đắc tội với người không nên đắc tội, có được hết thảy, trong nháy mắt sẽ mất đi, cũng hoàn toàn có khả năng.
Cho nên, tình thế như vậy, bọn họ tới bái phỏng, nhưng thật ra là tới xin lỗi, cũng tỏ thái độ công nhận Nhậm Thương Khung ở trong khách khanh Trưởng lão là lãnh tụ.
Dĩ nhiên, Nhậm Thương Khung đối với khách khanh Trưởng lão, sẽ không chủ động đi nịnh bợ, tự nhiên cũng không cố ý bài xích, hết thảy thuận theo tự nhiên.
Nếu như bọn họ thật lòng muốn theo, Nhậm Thương Khung cũng sẽ không cự tuyệt.
Dù sao, loạn thế sắp đến, thủ hạ càng nhiều, chính là càng có lợi.
Chẳng qua là, thời gian dù sao cũng quá cấp bách, từ sau khi hắn sống lại, đến khi yêu tộc bùng nổ, chỉ cho hắn năm năm.
Mà hôm nay, hơn ba năm trôi qua, tinh lực chủ yếu của Nhậm Thương Khung, vẫn là đặt ở tu luyện cùng đấu tranh sinh tồn, căn bản không có thời giờ đi xây dựng căn cơ của mình.
Bất quá dù vậy, ngắn ngủi hơn ba năm, có thể nắm trong tay nhiều người như vậy, cũng xem là rất tốt. Dù sao, hắn cũng chỉ có danh thiên tài, coi như danh tiếng lớn hơn nữa, cuối cùng cũng không có lực hiệu triệu tuyệt đối.
Nhậm Thương Khung rất rõ ràng, trừ khi hắn tiến vào Đại Đạo cấp, hoặc là có thể chính diện giết chết Đại Đạo cường giả, đến lúc đó, danh tiếng của hắn mới chính thức phát triển.
- Mộ Dung, phát năm thiệp mời, cho năm khách khanh Trưởng lão này, nói tối nay ta thiết yến chiêu đãi bọn hắn.
-Vâng.
Mộ Dung cũng mừng rỡ, hắn đi theo Nhậm Thương Khung nhiều năm như vậy, cũng mơ hồ biết một ít tính toán của Nhậm Thương Khung, biết hoài bão của Nhậm Thương Khung.
Chẳng qua là, Nhậm Thương Khung hôm nay không có cổ động chiêu mộ nhân mã. Lần này, Nhậm Thương Khung chủ động phát thiệp mời cho năm người này, xem bộ dáng là một triệu chứng, là một tín hiệu chủ động chiêu mộ nhân mã.
Mộ Dung nhìn ở trong mắt, vui ở trong lòng.
Hắn đi theo Nhậm Thương Khung, dĩ nhiên là hy vọng theo Nhậm Thương Khung gầy dựng sự nghiệp, đánh ra một mảnh thiên địa.
Năng lực làm việc của Mộ Dung, cũng là hết sức lão luyện. Tự thân xuất mã, đem năm tấm thiệp mời đưa đến năm người trong cuộc.
Vốn là, Tiếu Canh cùng Lương Vô Cực, vẫn luôn cho rằng Nhậm Thương Khung là cố ý không gặp bọn họ, mấy ngày nay, vẫn là có chút lo lắng đề phòng.
Dù sao, bọn họ cũng biết, cái khách khanh Trưởng lão này, không phải là bọn họ có thể đắc tội. Dược Thánh đại sư, chỉ một câu nói, thì có thể làm cho địa vị mà bọn họ phấn đấu nửa đời, khoảnh khắc hóa thành mây trôi.
Bọn họ cũng hối hận, tại sao lần trước lại mở yến hội kia, nhằm vào Nhậm Thương Khung. Nếu như yến hội lần trước không phải Hồng Môn yến, mọi người hoàn toàn có thể hòa thuận một chỗ.
Nhưng mà, bây giờ nói gì cũng đã chậm. Cũng may lần kia có Tô Thần Trưởng lão, tràng diện chưa có hoàn toàn mất khống chế, mặc dù có chút đắc tội, nhưng dù sao cũng không có kết thành cừu hận không chết không thôi.
Mấy ngày nay, bọn họ trôi qua là vô cùng gian nan.
Hôm nay chợt nhận được thiệp mời, hơn nữa còn là quản gia của Nhậm Thương Khung tự mình đưa tới, cái này làm cho bọn họ thấy được một đường hy vọng.
Thương Khung đại nhân thiết yến chiêu đãi bọn hắn, nói như thế, hết thảy vẫn còn có đường cứu vãn!
Nghĩ tới đây, Tiếu Canh cũng là thập phần hưng phấn. Bất chấp thân phận mình là khách khanh Trưởng lão thâm niên, vui mừng quá đổi, hướng Mộ Dung nói:
- Mộ Dung tiên sinh, mời trở về nói cho Thương Khung đại nhân, tại hạ nhất định sẽ tới đúng lúc.
Mộ Dung gật đầu một cái:
- Tốt, Tiếu Trưởng lão chịu nể mặt, đại nhân nhà ta tất nhiên cũng vui mừng.
- Ha ha nhất định nhất định. Thương Khung đại nhân là thiếu niên anh hùng, lão phu luôn hết sức ngưỡng mộ. Lần này, vô luận như thế nào cũng phải tới thỉnh giáo một phen.
Không thể không nói, lấy danh tiếng Nhậm Thương Khung hôm nay, nhất là lần trước trợ giúp Xích Hằng Vũ hóa giải nguy cơ, lại cùng Hô Duyên Ngạo Quang chính diện đối kháng, có thể nói là danh tiếng lẫy lừng.
Cho nên, lấy lực hiệu triệu của hắn, năm khách khanh Trưởng lão này, dù là không bởi vì trước kia, cũng phải nể mặt đi tới.
Lần này, Nhậm Thương Khung tự nhiên cũng mời Tô Thần, đồng thời còn mời Đường Dục. Về phần Xích Hằng Vũ, tụ hội cấp bậc này, Nhậm Thương Khung tự nhiên sẽ không mời.
Dù sao, điện chủ có thân phận của điện chủ, nếu như trường hợp nào cũng xuất hiện, quyền uy của điện chủ vô hình sẽ bị suy yếu.
Hôm nay, quyền uy của điện chủ, chính là giai đoạn cần củng cố.
Hà Tiên Cô cư nhiên là người thứ nhất đến, hơn nữa còn mang theo một phần lễ vật.
- Ta nên gọi ngươi là Lưu Kim Trưởng lão, hay gọi ngươi là Thương Khung đại nhân?
Hà Tiên Cô mặt mỉm cười, giọng nói có ba phần ranh mãnh.
- Ha ha, gọi ta là Thương Khung Trưởng lão đi, mọi người đều là khách khanh Trưởng lão, không cần câu thúc.
- Hắc hắc, vậy thì cung kính không bằng tòng mệnh! Thương Khung Trưởng lão, lần này có thể thật phải cám ơn ngươi. Không có ngươi ra tay, ta sợ rằng chết như thế nào cũng không biết.
- Ta không cứu ngươi, điện chủ đại nhân cũng sẽ nghĩ biện pháp. Ngược lại Tiên Cô ngươi, ở Kính Nguyệt Thành tiếng hô cao như vậy, thật là khó được a, điểm này, Nhậm mỗ ta hết sức bội phục.
- Nào có, ta qua nhiều năm tích lũy nhân khí như vậy, bị ngươi trong ba ngày đoạt hết. Ngươi không biết sao? Thời điểm ta khôi phục ngồi chẩn, rất nhiều người còn hỏi thăm, nói Thương Khung đại nhân sau này còn ngồi chẩn nữa không? Sau này còn có thể tìm Thương Khung Trưởng lão xem bệnh không?
Hà Tiên Cô lẩm bẩm đôi môi, giả bộ cáu giận nói:
- Nhắc tới chuyện này, ta cũng có chút ghen ghét. Bất quá suy nghĩ một chút, ngươi là Dược Thánh đại sư, ngay cả điện chủ cũng bội phục ngươi, ta chỉ là một tiểu nữ tử, lấy cái gì so với ngươi chứ.
Đang khi nói chuyện, Điền Sinh Căn cũng tới.
Điền Sinh Căn thấy Hà Tiên Cô, trong biểu lộ trầm tĩnh kia, cũng nhiều chút thần thái, nhìn Hà Tiên Cô nói:
- Tiên Cô, ngươi không có sao thật tốt quá.
- Hừ, ta có việc cũng không thấy ngươi lo lắng.
Điền Sinh Căn liên tiếp xua tay:
- Sao có thể chứ, ta một mực tìm ngươi, ngươi…
Nhậm Thương Khung nhìn Hà Tiên Cô một chút, lại nhìn Điền Sinh Căn một chút, chợt nghĩ đến cái gì, cảm tình giữa hai vị Trưởng lão này, còn có chút dính dấp không rõ.
Không khỏi cười to:
- Hai vị xem ra là oan gia, lần trước sao ta không nhìn ra nhỉ.
Điền Sinh Căn hắc hắc cười khúc khích, Hà Tiên Cô cũng liếc mắt, bất quá ánh mắt nhìn Điền Sinh Căn, vẫn có một luồng ôn nhu không dễ phát giác.
Bên này đang lúc nói chuyện, Từ Huân cũng tới.
Từ Huân vừa vào cửa, phía sau Tiếu Canh cùng Lương Vô Cực cũng đồng thời đến.
Lương Vô Cực lần này rõ ràng không có lớn lối như lần trước, có thể nói là thái độ hoàn toàn ngược lại, lần trước, hắn từ đầu tới đuôi đều có một loại khiêu khích. Mà hôm nay, hiền lành như một con mèo con, vừa vào cửa chính là khuôn mặt tươi cười.
Trừ Điền Sinh Căn ra, những người khác ai cũng mang một phần lễ vật.
Nhất là Tiếu Canh Trưởng lão, vừa vào cửa chính là khuôn mặt tươi cười, một bộ phụ kinh xin thỉnh tội:
- Thương Khung đại sư, lần trước là ta có mắt không tròng, không thấy Thái Sơn. Cảm thấy ngươi một người trẻ tuổi, vừa tới liền cùng ta hưởng thụ đãi ngộ ngang nhau, trong lòng không thoải mái. Bây giờ suy nghĩ một chút, đúng như Tô Thần Trưởng lão nói, có thể cùng ngươi hưởng thụ cùng cấp bậc đãi ngộ, là vinh hạnh của ta.
Tiếu Canh Trưởng lão cũng là người thông minh, hắn biết, Nhậm Thương Khung thân phận cao, nếu như chính hắn mở miệng xin tội, Nhậm Thương Khung tất nhiên sẽ bỏ qua.
Nếu như hắn trang bức chết không nhận lỗi, ngược lại sẽ làm cho Nhậm Thương Khung không ưa.
Lương Vô Cực cũng cười nịnh nói:
- Thương Khung đại sư, lần trước lão Lương ta không biết trời cao đất rộng, đắc tội với ngươi, ngươi nếu cảm thấy không thoải mái, thì đánh ta mấy cái đi. Hắc hắc, nếu như thoải mái rồi, thì bỏ qua cho ta.
Nhậm Thương Khung cười nhạt:
- Chuyện đã qua, mọi người cười một tiếng quên đi. Ta không phải lòng dạ hẹp hòi, lần này mời các ngươi tới, cũng không phải đòi nợ cũ, mà là có chuyện khác muốn nói, mọi người mời vào trong.
Nghe Nhậm Thương Khung nói không phải là đòi nợ cũ, trong lòng đều thở phào nhẹ nhỏm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Không lâu lắm, Tô Thần cùng Đường Dục cũng trước sau chạy tới
Bữa tiệc này, cũng là yến hội giữa các Trưởng lão, Nhậm Thương Khung không mời tộc nhân, bản thân ngồi chủ tịch.
Thấy Tô Thần cùng Đường Dục tới, mấy khách khanh Trưởng lão khác, mơ hồ đều cảm thấy có chút áp lực, người nào không biết, hai vị này là hai thủ hạ mà điện chủ tín nhiệm nhất. Quyền cao chức trọng, địa vị so với những khách khanh Trưởng lão bọn họ, có thể nói là có khác biệt trời vực.
Làm cho bọn họ khẩn trương nhất là, bất kể là Tô Thần, hay là Đường Dục, tư thái cũng không cao, rõ ràng chính là lấy Nhậm Thương Khung làm trung tâm, chịu làm lá xanh bên cạnh Nhậm Thương Khung.
Nhậm Thương Khung là chủ nhân yến hội, nâng chén cười nói:
- Hôm nay ở chỗ này, bất luận thân phận, bất luận địa vị, uống trước một chén, đại biểu kính ý của ta đối với mọi người.
Nhậm Thương Khung nâng chén, những người khác tự nhiên không dám chậm trễ, đều rối rít đứng lên.
Một chén xuống bụng, Nhậm Thương Khung mỉm cười nói:
- Chư vị, lần này mời các ngươi tới, thật ra chỉ là muốn nói một chuyện. Trưởng lão hội sắp đến, Trưởng lão hội, khách khanh Trưởng lão cũng có tư cách tham gia.
Năm khách khanh Trưởng lão đều không dám đáp lại, Trưởng lão hội, bọn họ là có tư cách tham gia, nhưng mà, bàn về tư lịch, khách khanh Trưởng lão dù sao cũng không thể cùng chính thức Trưởng lão so sánh, không có quyền phát ngôn bao nhiêu.
Nhậm Thương Khung phảng phất biết trong lòng bọn họ có kiêng kỵ, cười nhạt nói:
- Trưởng lão hội lần này, các ngươi cũng nghe được tiếng gió, biết một ít tình huống. Không sai, Trưởng lão hội lần này, là phái điện chủ cùng phái Thái thượng trưởng lão chính thức giao phong. Được làm vua thua làm giặc, vậy cũng không có gì nói. Mọi người bằng bản lãnh của mình. Chư vị, tâm tính các ngươi, ta đại khái có thể hiểu. Lập trường của các ngươi, tất nhiên là muốn giữ vững trung lập, không muốn tham dự, hai bên không đắc tội. Bất kể kết quả như thế nào, địa vị các ngươi cuối cùng cũng không bị ảnh hưởng.
Hà Tiên Cô cười khúc khích:
- Ta trước kia đúng là muốn như vậy, bất quá bây giờ, Hô Duyên huynh đệ đem ta ép đến bên điện chủ đại nhân. Bọn họ ta bất kể, lần này ta nhất định đứng ở bên điện chủ đại nhân.
Điền Sinh Căn cũng không chút do dự:
- Ta cùng tiên cô một dạng.
Ba người kia, liền có chút đứng ngồi không yên. Bọn họ tới cửa, chỉ muốn cùng Nhậm Thương Khung giải hòa, không có ý định dính vào hai phái chi tranh.
Nhưng mà Thương Khung đại sư nói như vậy, là muốn bọn họ tỏ thái độ sao?
Nhậm Thương Khung cười nhạt:
- Tiếu trưởng lão, Từ trưởng lão, Lương trưởng lão. Các ngươi không cần lo lắng, nếu như các ngươi không gia nhập hàng ngũ của điện chủ đại nhân, sau bữa tiệc này, mọi người đường ai nấy đi. Ta bảo đảm sẽ không truy cứu. Chẳng qua là, sau khi Trưởng lão hội kết thúc, nếu điện chủ đại nhân chiến thắng, vì củng cố địa vị, tất nhiên sẽ tiến hành đổi mới. Đến lúc đó chư vị vô công vô tội, chỉ sợ cả đời cũng chỉ có thể làm khách khanh Trưởng lão.
Đám người Tiếu Canh, hai mặt nhìn nhau, cả đời làm khách khanh Trưởng lão, ngược lại cũng không tính là kết quả quá xấu. Vốn là, khách khanh Trưởng lão bọn họ, không phải do Đan Tiên Đông Điện chính thức bồi dưỡng ra được, muốn vào chính thức Trưởng lão, độ khó quá lớn.
Bọn họ thỉnh thoảng cũng có chút ảo tưởng, nhưng trên thực tế, bọn họ cũng rõ ràng biết ảo tưởng này có chút không thiết thực, không phải là dòng chính của Đan Tiên Đông Điện, muốn làm chính thức Trưởng lão, độ khó quá lớn.
Chính thức Trưởng lão, ở Đan Tiên Đông Điện là rất chặt chẽ. Toàn bộ Đan Tiên Đông Điện, chính thức Trưởng lão vẫn luôn hạn chế trong hai mươi bốn chỗ.
Chỉ có thể ít, không thể nhiều.
Trưởng lão hội của Đan Tiên Đông Điện bây giờ, nhân số chính thức Trưởng lão, cũng chỉ có mười tám vị. Cách hai mươi bốn tên, kém ước chừng sáu tên.
Mà trong mười tám vị trưởng lão này, hôm nay bị Hô Duyên huynh đệ tuyệt đối khống chế, đã có bốn năm người. Bị Hô Duyên huynh đệ cổ động đến trận doanh bọn họ, cũng có năm sáu người.
Nói cách khác, trừ trận doanh trung lập, Hô Duyên huynh đệ này, đã nắm trong tay nửa số Trưởng lão trở lên.
Mà Xích Hằng Vũ bên này, tuyệt đối nắm trong tay, trừ Tô Thần cùng Đường Dục hai đại chủ lực ra, còn lại cũng chỉ hai ba người. Có thể đứng ở bên điện chủ, so với trận doanh của Hô Duyên huynh đệ kém không ít.
Mà Trưởng lão trung lập, ít nhất cũng có bốn năm.
Như vậy tính toán, bên Hô Duyên huynh đệ, nắm trong tay Trưởng lão đã vượt qua một nửa.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Nhậm Thương Khung tính toán lôi kéo khách khanh Trưởng lão, khách khanh Trưởng lão bao gồm hắn ở bên trong, là có bảy, một người trong đó luôn ở bên ngoài, không có ở Đan Tiên Đông Điện.
Còn lại năm người này, nếu như có thể đoàn kết đứng trong trận doanh của điện chủ đại nhân, ít nhất ở tiếng hô cùng khí thế, cũng sẽ không rơi vào hạ phong.
Mặc dù khách khanh Trưởng lão địa vị tương đối thấp, nhưng không có nghĩa là thực lực của bọn họ kém. Bọn họ sở dĩ kém, chính là xuất thân không phải dòng chính.
Bàn về thực lực, có tư cách làm Trưởng lão, có thể kém sao?
Ngược lại Hà Tiên Cô, tâm tư vô cùng mau lẹ, vừa nghe Nhậm Thương Khung lời này, cười khanh khách hỏi:
- Thương Khung đại sư, có phải lần này chúng ta giúp điện chủ đại nhân bình định nội loạn, thì có thể đạt được vị trí chính thức Trưởng lão hay không?
- Vấn đề này, nếu ta trả lời mà nói, ngược lại có chút làm càng. Tô trưởng lão cùng Đường trưởng lão ở chỗ này, để cho bọn họ giải đáp.
Tô Thần cười nói:
- Điện chủ đại nhân luôn dùng tân tú, quan tâm chính là nhân tài. Dòng chính hay không phải dòng chính, đó là quy củ do các điện chủ trước lưu lại, điện chủ đại nhân luôn muốn đổi mới, thời điểm phi thường tất nhiên sẽ có hành động phi thường. Chỉ dùng dòng chính, không để ý nhân tài, điều này không phù hợp với đạo dùng người của điện chủ đại nhân. Ban đầu Thương Khung trưởng lão ở Đan Tiên Đông Điện khảo hạch Dược Thánh, điện chủ đại nhân vừa thấy, chính là ái tài không dứt, một mực cố gắng tranh thủ Thương Khung trưởng lão. Phải biết Thương Khung trưởng lão lúc ấy là đệ tử của lục đại tông môn.
Theo như quy củ, Đan Tiên Đông Điện tuyệt đối không cùng với lục đại tông môn có qua lại, nhưng mà Xích Hằng Vũ lại không để ý chuyện này.
Đường Dục cũng nói bổ sung:
- Trưởng lão hội lần này, rất rõ ràng chính là thế lực cũ mới giao phong. Sau khi Điện chủ đại nhân bình định cục thế, vị trí Trưởng lão hội, nhất định sẽ trống đi rất nhiều. Tất nhiên phải có người đắp vào chỗ trống.
Hà Tiên Cô mừng rỡ:
- Hảo, ta vốn quyết tâm theo điện chủ đại nhân, lại nói, uy vọng của điện chủ đại nhân ở Kính Nguyệt Thành, cũng không phải những người đó có thể so sánh. Xem ra, lần này thật sự có cơ hội đạt được vị trí chính thức Trưởng lão rồi!
Nhậm Thương Khung cười trêu ghẹo:
- Tiên cô, cũng có thể là giỏ trúc múc nước vô ích, ngươi không sợ sao?
Hà Tiên Cô vô cùng sảng khoái:
- Không sợ, ta có một dự cảm, lần này, điện chủ đại nhân nhất định sẽ nắm thế cục trong tay. Hô Duyên huynh đệ, căn bản không có nắm trong tay quy tụ của Kính Nguyệt Thành, bọn họ có năng lực, nhưng không có đức, cũng không có phúc vận.
Hà Tiên Cô cũng học một chút bói toán, nhìn người đoán việc, coi là nhân khí vận.
Đường Dục cũng ha ha cười to:
- Tiên cô nói lời này, thật là đúng ý Đường mỗ. Lúc trước, ta cũng có chút bận tâm, lo lắng điện chủ đại nhân ít thủ hạ. Hôm nay, Thương Khung trưởng lão ngang trời xuất thế, là đại biểu một loại khí vận. Ta thấy Thương Khung trưởng lão, khí vận vô cùng vượng, tất nhiên là phúc tinh của điện chủ đại nhân. Đừng xem Hô Duyên huynh đệ nhiều người, thật ra đều là một đám cẩu thả. Bọn họ theo Hô Duyên huynh đệ, là bởi vì Hô Duyên huynh đệ có giao ước, cho phép bọn họ ăn ngon lười làm. Nhưng mà, Đan Tiên Đông Điện muốn phát triển, tất nhiên không thể nào nuôi một đám sâu mọt.
Hà Tiên Cô hé miệng cười một tiếng:
- Ta cũng không có nhiều đạo lý lớn như Đường trưởng lão, ta chỉ biết là, Thương Khung đại sư còn trẻ như vậy, lại là Dược Thánh đại sư, những tinh tú mới nỗi này, tràn đầy sinh mệnh lực, tràn đầy sức sống, cùng đám lão gia hỏa ngồi mát ăn bát vàng kia so sánh, người nào ưu người nào khuyết liền rất rõ ràng.
Điền Sinh Căn rất ít nói, nghe Hà Tiên Cô nói lời này, trong lòng kích động, uống một hơi cạn chén rượu, lớn tiếng nói:
- Nói rất hay!
Tiếu Canh cũng là hạng người cự hoạt, suy nghĩ một lúc, quả thật cũng là đạo lý này. Thương Khung đại sư còn trẻ như vậy, đã thiên tài như thế, ngay cả điện chủ đại nhân cũng nể trọng như vậy. Người tuổi trẻ tiền đồ bất khả hạn lượng như vậy, tất nhiên là tiềm lực mười phần.
Lúc này, chính là một cơ hội.
Nếu như bọn họ buông tha cơ hội này, có lẽ cả đời sẽ vô vi.
Nếu như bọn họ nắm bắt cơ hội này, mặc dù thất bại, nhiều nhất cũng chỉ là vứt bỏ địa vị khách khanh Trưởng lão này, nhưng mà Nhậm Thương Khung thiên tài bực này, hắn sẽ buồn không có nơi đặt chân sao? Sẽ buồn vì tiền đồ ảm đạm sao?
Lúc này thần phục Nhậm Thương Khung, đánh cuộc thắng, chính là một phần đại phú, trở thành Đan Tiên Đông Điện trưởng lão chân chính, quang tông diệu tổ.
Thua cuộc, lâu dài mà xem, cũng sẽ không thua cái gì hết. Hô Duyên huynh đệ, quả thật như Hà Tiên Cô nói, căn bản không có nắm Kính Nguyệt Thành trong tay!
Nếu không, cũng không đến nổi ra những âm chiêu kia, làm Kính Nguyệt Thành bây giờ từ trên xuống dưới, nghe đến tên Hô Duyên huynh đệ, đều hận không thể thống mạ một phen.
Hôm nay, dân tâm của Kính Nguyệt Thành, đã tạo thành một cổ dư luận, đó chính là Thái thượng trưởng lão có phản cốt, muốn đoạt quyền soán vị, không phải là người tốt.
Từ Huân trưởng lão, mặc dù là dây leo tường, nhưng cũng có tâm kế, giỏi về tính toán, đầu óc chuyển một cái, liền tính ra lợi hại trong này.
Cây quạt vừa thu lại, đứng lên, cung kính nói:
- Mới vừa rồi đầu ta có chút phát mộng, cẩn thận nghĩ lại, điện chủ đại nhân còn nắm trong tay Kính Nguyệt Thành này, mới là đạo lâu dài. Ta Từ Huân, thề chết theo điện chủ đại nhân, đối kháng nghịch tặc soán vị.
Tiếu Canh không phải là loại không não, chớ nhìn hắn lớn tuổi, nhưng đầu óc so với Từ Huân chỉ hơn không kém, chính là gừng càng già càng cay.
- Thương Khung đại sư, được ngươi chỉ điểm, Tiếu mỗ ta cũng rất xấu hổ. Không có lời khác, lần này, Tiếu mỗ ta lấy nhân cách bảo đảm, nhất định đứng ở bên điện chủ đại nhân, tuyệt không đổi ý. Nếu vi phạm lời hứa hôm nay, thiên địa đồng tru!
Lương Vô Cực vẫn luôn là cái bóng của Tiếu Canh, hắn tự nhiên cũng biết lợi hại trong này, cười hắc hắc nói:
- Thương Khung đại sư, lão Lương ta bản lãnh khác không có, nhưng sáp vào đánh lộn, mắng nhau chửi bậy, thì để ta đi đầu. Đến lúc đó, ta nhất định đứng ở tuyến đầu tiên, vì điện chủ đại nhân hô hào.
Thật ra thì, trong lòng Lương Vô Cực cũng có một tâm tính võ giả. Hắn vẫn thờ phụng người mạnh là vua.
Ở trong lòng hắn, cảm thấy có thể thần phục điện chủ đại nhân, là thiên đại vinh hạnh. Trước kia không phải là hắn không có phần trung thành này, mà là cảm thấy khách khanh Trưởng lão cách điện chủ đại nhân quá xa xôi, muốn thần phục cũng sợ không có tư cách.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Hà Tiên Cô cùng Điền Sinh Căn, đã sớm tuyên bố thần phục điện chủ đại nhân. Như vậy trừ vị khách khanh Trưởng lão bên ngoài kia, còn lại năm người này, đều đã thề thần phục với Xích Hằng Vũ.
Đây cũng chính là mục đích mà Nhậm Thương Khung mở bữa tiệc này.
Tô Thần dẫn đầu vỗ tay:
- Hảo, khó được chư vị đồng tâm như vậy, ta đại biểu điện chủ đại nhân nói một câu, chỉ cần chư vị làm ra cống hiến, ngày khác luận công ban thưởng, các vị trí của Trưởng lão chính thức, tất nhiên có tên chư vị. Chẳng qua là, ta cũng thay điện chủ đại nhân nói trước, không được có nhị tâm, thời khắc nào cũng phải nghĩ tạo phúc cho Đan Tiên Đông Điện, quyết không thể học theo những tư cách trưởng lão kia, ngồi mát ăn bát vàng, không cầu cống hiến, chỉ cầu hưởng thụ đãi ngộ.
Hà Tiên Cô cười nói:
- Ta hoàn toàn đồng ý lời của Tô trưởng lão, địa vị càng cao, trách nhiệm càng lớn. Nếu như người người đều cầu hưởng thụ, Đan Tiên Đông Điện này sẽ tồn tại như thế nào nữa?
Tiếu Canh trong năm người kia, là tư cách lão nhất, thấy ánh mắt Nhậm Thương Khung nhìn hắn, thân thể giống như ngồi vào lò xo, đột nhiên nhảy lên, tỏ thái độ nói:
- Tiếu Canh ta người lão nhưng tâm không lão, nếu như làm tới chính thức Trưởng lão, nhất định sẽ như một đầu trâu già, chuyên cần tận tụy. Nếu như không làm được, điện chủ đại nhân có thể khai trừ ta.
Đây là lời nói thật, vị trí chính thức Trưởng lão, đối với bọn người Tiếu Canh mà nói, chính là một vị trí mộng ảo, chỉ khi mơ tưởng mới có. Bình thường, bọn họ chỉ là ảo tưởng một chút, cũng biết không có thể thực hiện.
Hôm nay, thật có cơ hội thực hiện, bọn họ nếu như không biết quý trọng, đó chính là đầu óc vô nước.
Một bên Tô Thần cùng Đường Dục, đều âm thầm bội phục. Những khách khanh Trưởng lão này, đều là hạng người kiệt ngao bất tuần, bình thường mỗi một người đều khó có khả năng thu phục.
Hôm nay một bữa tiệc của Nhậm Thương Khung, liền thu phục bọn họ, không thể không nói, Nhậm Thương Khung này quả thật có một loại trời sanh có khí chất vương giả, rất dễ dàng làm cho người ta thần phục.
Chẳng qua là, bọn họ vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, đây là bởi vì Nhậm Thương Khung tu luyện Bất Hủ Đế Khí Quyết, vô hình trung, liền để cho Nhậm Thương Khung có một khí chất vương giả.
Bữa tiệc giải tán, năm khách khanh Trưởng lão rời đi trước, mà Tô Thần cùng Đường Dục đều lưu lại, hiển nhiên bọn họ cũng tính toán cùng Nhậm Thương Khung nói chuyện một chút.
- Thương Khung trưởng lão, ngươi lần này bế quan, thu hoạch như thế nào?
Tô Thần cùng Nhậm Thương Khung, là huynh đệ kết nghĩa, cười hỏi.
- Đã đột phá Thần Thông tứ trọng. Đúng rồi, điện chủ đại nhân bên kia, làm những an bài gì?
- Hôm nay Trưởng lão hội có mười tám tên trưởng lão, có sáu là đứng ở bên điện chủ đại nhân. Ước chừng có tám chín cái ở Hô bên Duyên huynh đệ. Còn có ba bốn Trưởng lão là thái độ trung lập. Bất quá, căn cứ tình báo có thể tin, Hô Duyên huynh đệ chân chính nắm trong tay, chỉ có bốn Trưởng lão. Những tên khác đều là cỏ leo tường.
Nhậm Thương Khung gật đầu một cái:
- Nếu như bọn họ nắm trong tay nhân số không vượt qua một nửa, ngay cả cơ hội để bọn họ trùng kích cũng không có. Chỉ khi đạt tới nửa số, Thái thượng trưởng lão dưới sự ủng hộ, mới có thể trùng kích điện chủ đại nhân. Bây giờ, nhiều người ít người đã không phải là mấu chốt. Mấu chốt là ở cuộc so tài.
Muốn phế truất điện chủ đại nhân, nhất định phải chứng minh vị trí này mình ngồi so với điện chủ đại nhân thích hợp hơn.
Cuối cùng, muốn soán quyền mưu nghịch, còn phải có thực lực, thắng được điện chủ Xích Hằng Vũ. Căn cứ quy củ Đan Tiên điện, tranh đoạt vị trí điện chủ, tuyệt không thể vận dụng võ lực, nhất định phải so đấu tu vi Linh dược.
Cho nên, Hô Duyên Ngạo Bác nếu muốn đoạt quyền, nhất định phải ở mặt này, thắng được Xích Hằng Vũ.
Dĩ nhiên, cuộc so tài này, không nhất định là giữa hai người tranh tài, mà là đoàn đội giữa hai người tranh tài. Nói cách khác, đoàn đội của người nào thực lực mạnh hơn, có thể ở trong cuộc so tài này thắng, người đó chính là vương tương lai của Đan Tiên Đông Điện!
Đường Dục gật đầu:
- Bất quá so tài lần này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng. Nhất là Hô Duyên Ngạo Quang kia, từ tổng bộ Đan Tiên Điện tới, cũng là Dược Thánh đại sư. Hai huynh đệ bọn hắn liên thủ, cộng thêm một ít lão gia làm chỗ dựa cho bọn họ, năm khâu phân thắng bại, tất cả đều khó mà nói trước.
Căn cứ quy tắc Đan Tiên Điện, nếu như Thái thượng trưởng lão muốn đảm nhiệm điện chủ, đạt được quyền cao nhất trong tay, trừ tình huống đặc biệt là điện chủ qua đời, Thái thượng trưởng lão có thể vô điều kiện đảm nhiệm chức điện chủ ra.
Thời điểm bình thường, nhất định phải thông qua Trưởng lão hội.
Chỉ có nửa số Trưởng lão trở lên đồng ý, mới có thể nói lên phế truất, cũng phát ra khiêu chiến.
Khiêu chiến chỉ cần thông qua Trưởng lão hội quyết nghị, là có thể áp dụng.
Khiêu chiến thành công, điện chủ nhất định phải nhường ngôi, cũng rời khỏi Đan Tiên Đông Điện, trở về tổng bộ Đan Tiên Điện bàn giao. Tổng bộ Đan Tiên Điện sẽ coi tình huống mà quyết định, cho an bài mới.
Mà nếu Thái thượng trưởng lão khiêu chiến thất bại, cũng bị cách chức trở về tổng bộ Đan Tiên Điện.
Được làm vua thua làm giặc, thất bại nhất định phải trở về tổng bộ Đan Tiên Điện, trên căn bản là không có thể đảm nhiệm chức vị có thực quyền lần nữa, nhiều nhất là đến tổng bộ Đan Tiên Điện làm một nhàn chức. Trừ khi có đặc thù may ra, đặc thù cống hiến, cùng với đặc thù thủ đoạn, mới có thể đông sơn tái khởi.
Điện chủ thất bại trở về tổng bộ Đan Tiên Điện, sẽ bị người khinh bỉ; mà Thái thượng trưởng lão thất bại trở về, sẽ thảm hại hơn, đỉnh đầu có tội mưu quyền soán nghịch khẳng định là không tránh khỏi. Một khi có cái mũ đó, đời này cũng đừng nghĩ lấy xuống. Bất kể đến đâu, người khác cũng phải đề phòng ngươi. Cho nên cuối cùng, nếu như Hô Duyên huynh đệ thất bại, kết quả của bọn họ sẽ thảm hại hơn.
Cũng vì vậy, bọn họ nhất định sẽ điên cuồng đánh một trận, nếu như soán vị thành công, huynh đệ bọn họ đồng nghĩa với nắm trong tay Đan Tiên Đông Điện, trở thành nhất phương cự đầu của Đan Tiên Điện.
Cái dụ hoặc này, khẳng định lớn vô cùng.
Căn cứ quy tắc, Thái thượng trưởng lão phát ra khiêu chiến, giữa song phương tiến hành năm hạng so đấu. Nội dung năm hạng so đấu này không giống nhau, nếu bên nào có ba hạng thắng, sẽ thắng chung cuộc.
Về phần cụ thể năm hạng so đấu kia, là phải rút thăm.
Trưởng lão hội, rốt cục trong chờ đợi của Hô Duyên huynh đệ đã tới.
Trong Trưởng lão điện, mười tám tên Trưởng lão, tất cả đã đến đông đủ. Bảy tên khách khanh Trưởng lão, là đến sáu tên, còn có một tên ở bên ngoài, không thể quay về.
Hô Duyên Ngạo Bác, ngồi ở vị trí Thái thượng trưởng lão. Bên cạnh vị trí của hắn, có một cái ghế, Hô Duyên Ngạo Quang ngồi ở đó.
Mặc dù nội dung Trưởng lão hội lần này mọi người đều rất rõ ràng, nhưng ít ra trước mắt, Xích Hằng Vũ vẫn là điện chủ, ghế điện chủ kia, như cũ vẫn là chỗ ngồi của Xích Hằng Vũ.
Mặc dù, Xích Hằng Vũ khống chế Hộ điện võ sĩ, là chưởng khống giả của Đan Tiên Đông Điện, có quyền lực cao nhất.
Nhưng mà, một khi Trưởng lão hội có nửa Trưởng lão muốn phế truất hắn, hắn là điện chủ, nhất định phải đối mặt khiêu chiến đến từ Thái thượng trưởng lão.
Bởi vì truyền thống của Đan Tiên Điện, mặc dù song phương đều biết, đây là một lần chém giết không thấy máu, nhưng vẻ bề ngoài đều rất nhã nhặn.
Không thể không nói, truyền thống này của Đan Tiên Điện, khá vô cùng. Cho dù là giương cung bạt kiếm soán vị, biểu hiện của song phương vẫn rất khắc chế.
Ánh mắt Xích Hằng Vũ bình thản, phảng phất phế truất hôm nay cũng không phải là nhằm vào hắn vậy.
Ánh mắt chậm rãi quét qua toàn trường, ở trước mặt các Trưởng lão đều dừng lại một chút, phảng phất ánh mắt yên tỉnh không dao động này, muốn đem lòng của bọn họ xuyên thủng.
- Tốt lắm, truyền thống của Đan Tiên Điện, cho các ngươi quyền phế truất ta, bây giờ các ngươi dùng quyền lợi này, ta không thể phản đối. Hô Duyên trưởng lão, ngươi là Thái thượng trưởng lão, lại là ngươi dẫn đầu, có lời gì, hôm nay nói ra đi. Được làm vua thua làm giặc, ta ngươi song phương, sẽ có một phương ảm đạm rời đi, không cần che giấu.
Xích Hằng Vũ giọng nói bình thản, ngược lại rất có đại khí.
Hô Duyên Ngạo Bác nhàn nhạt nói:
- Ta tổng kết một cái, những năm gần đây, ngươi có ba sai lầm nghiêm trọng. Thứ nhất, ngươi không chú trọng ích lợi kinh doanh của Đan Tiên Đông Điện, qua nhiều năm như vậy, Đan Tiên Đông Điện ở trong tất cả phân điện, cơ hồ là lợi nhuận ít nhất; thứ hai, ngươi lực mạnh cất nhắc thân tín, lấy công làm tư không nói, còn đả kích Trưởng lão thế hệ trước, phá vỡ truyền thống Đan Tiên Điện; thứ ba, ngươi kiên trì không cùng thế lực tông môn của Đông Hoàng Châu lui tới, bản thân lại cùng tông môn lui tới, còn chứa chấp tông môn đệ tử làm khách khanh Trưởng lão, sai hẳn quy tắc do ngươi định ra.
Ba tội trạng này, dĩ nhiên là Hô Duyên huynh đệ cùng thủ hạ chế ra. Nhất là quân sư đầu chó Gia Cát Thao kia, công không thể nhỏ.
Xích Hằng Vũ sau khi nghe xong, nhàn nhạt gật đầu:
- Nói xong rồi thì tốt, trong lòng mọi người đều có cán cân, ta cũng không muốn tự biện làm gì. Ta chỉ hỏi một câu, Trưởng lão thế hệ trước cực tính, rốt cuộc là ta đả kích, hay là chính các ngươi mất đi động lực phấn đấu, muốn ngồi hưởng kỳ thành?
- Hừ, nếu như không phải là ngươi lực mạnh cất nhắc thân tín, bọn họ sao mất đi tính phấn đấu?
Hô Duyên Ngạo Quang hắc hắc cười lạnh, nói như vậy, cũng là phiến động tâm tình những tư cách Trưởng lão kia.
Xích Hằng Vũ biết, Hô Duyên huynh đệ là tính toán điên đảo hắc bạch. Hắn Xích Hằng Vũ tại sao muốn cất nhắc người mới, cũng là bởi vì những tư cách lão kia mất đi động lực, ỷ mình lão thành.
Hôm nay, Hô Duyên huynh đệ phản cắn một cái, lại nói là hắn cất nhắc thân tín, mới để cho những Trưởng lão kia mất đi động lực, đây là quỷ biện điển hình.
Xích Hằng Vũ cười nhạt, đối với khiêu khích của Hô Duyên Ngạo Quang, cũng làm như không nghe:
- Hôm nay tới nơi này, tin tưởng hai huynh đệ các ngươi cũng bố trí rất lâu. Đấu miệng lưỡi không làm nên chuyện gì. Nếu chư vị tính toán phế truất ta, liền bắt đầu biểu quyết đi.
Hô Duyên Ngạo Bác gật đầu một cái, đứng lên, ánh mắt quét qua mười tám tên chính thức Trưởng lão:
- Tốt lắm, bây giờ bắt đầu bỏ phiếu, mười tám chính thức Trưởng lão, đều có một phiếu tư cách. Đạt tới chín phiếu, phế truất liền có hiệu lực, ta có thể đại biểu Trưởng lão hội hướng Xích Hằng Vũ điện chủ phát khiêu chiến.
Theo như quy củ, chính thức Trưởng lão, mới có quyền lợi biểu quyết. Về phần khách khanh Trưởng lão, có quyền lợi tham gia, có quyền lợi lên tiếng, nhưng không có quyền biểu quyết.
Lương Vô Cực vừa nhìn, nóng nảy, hắn muốn mượn cơ hội này khoe công, cũng không thể cơ hội nói cũng không có a.
Lập tức đứng lên, kêu lên:
- Chậm đã, ta có lời muốn nói.
Hô Duyên huynh đệ đều có chút ngoài ý muốn, khách khanh Trưởng lão? Có lời muốn nói? Trường hợp này, các khách khanh Trưởng lão đều sẽ rất thức thời, không cầu có công, nhưng cầu vô can, không thể nào dính vào.
Nhưng mà, Lương Vô Cực cư nhiên ở nơi này lên tiếng, không thức thời đứng dậy, đem không khí vốn khẩn trương, lập tức đánh vỡ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 504: Khách khanh Trưởng lão, biểu quyết thông qua
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Mọi người đều ngồi, Lương Vô Cực này chợt đứng như vậy, ngược lại đem tràng diện có chút đột ngột. Hô Duyên huynh đệ nguyên vốn đã hình thành đại thế, bị hắn khuấy như vậy, cũng không khỏi trở nên hơi chậm lại.
- Lương Vô Cực phải không? Ngươi biết đây là trường hợp gì không?
Lương Vô Cực am hiểu nhất, chính là đấu miệng lưỡi, thấy Hô Duyên Ngạo Quang hung thần ác sát, cũng không sợ, cười hắc hắc nói:
- Ta dĩ nhiên biết, đây là Trưởng lão hội.
- Nếu biết đây là Trưởng lão hội, ngươi còn dài dòng cái gì? Thức thời ngoan ngoãn câm miệng cho ta.
Lương Vô Cực thở dài nói:
- Cái này kỳ quái nha, Trưởng lão hội, ta là khách khanh Trưởng lão, có quyền tham dự, cũng có quyền lên tiếng, nhưng không biết ngươi là gì, lại có thể so với quy củ của Đan Tiên Điện còn lớn hơn? Ngay cả quyền phát ngôn cũng có thể tước đoạt? Đây là Trưởng lão hội, ngươi một mình không có tên không có thân phận, dựa vào cái gì ở Trưởng lão hội hô to gọi nhỏ?
Hô Duyên Ngạo Quang mặc dù từ tổng bộ Đan Tiên Điện tới, nhưng ở Đan Tiên Đông Điện, hắn tạm thời không có danh phận gì! Bị Lương Vô Cực nói như vậy, thật là có chút trả lời không được.
Hô Duyên Ngạo Bác uy thế rất nặng, ánh mắt âm trầm, không giận tự uy:
- Lương Vô Cực, Hô Duyên Ngạo Quang là từ tổng bộ tới, ngươi là một khách khanh Trưởng lão nho nhỏ, không được càn rỡ!
Lương Vô Cực này mặc dù có không ít khuyết điểm, nhưng một khi nhận chuyện chính xác, cũng rất có nguyên tắc. Lúc này, hắn đã đem mình làm thủ hạ của điện chủ đại nhân. Cộng thêm đã cam kết qua, nên vì điện chủ đại nhân hô hào, xung phong trận doanh, cho nên, cho dù là đối mặt với Hô Duyên Ngạo Bác, hắn cũng lơ đễnh.
Hắn cười cười:
- Hô Duyên Trưởng lão, ngài không nói ta còn thật không biết hắn là tới từ tổng bộ, bất quá coi như là tới từ tổng bộ, cũng không có thể tước đoạt quyền phát ngôn của ta? Ta là khách khanh Trưởng lão, có quyền phát ngôn, coi như là Tổng điện điện chủ, cũng không có thể nói tước đoạt liền tước đoạt?
Lương Vô Cực, thật ra thì thật muốn hắn nói, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho hợp, bất quá mục đích của hắn rất rõ ràng, chính là cãi lộn, đánh loạn tiết tấu của Hô Duyên huynh đệ, để cho bọn họ bị chọc giận mà mất đi thể thống, ở Trưởng lão hội mất mặt.
Hô Duyên Ngạo Bác rất rõ ràng, Lương Vô Cực này vẫn đi theo Tiếu Canh Trưởng lão. Tiếu Canh này là lão hồ ly, không thể nào không biết thời thế.
Vì vậy, hắn bỏ qua Lương Vô Cực không để ý tới, ánh mắt có chút nghiêm nghị nhìn về Tiếu Canh Trưởng lão.
Nếu như là dĩ vãng, bị Hô Duyên Ngạo Bác nhìn như thế, Tiếu Canh không giật mình mới là lạ. Bất quá để cho Hô Duyên Ngạo Bác không có nghĩ tới, là Tiếu Canh Trưởng lão cười nhạt, không những không sợ ánh mắt của hắn, ngược lại thản nhiên cười nói:
- Hô Duyên Trưởng lão nhìn ta làm gì? Lương Trưởng lão làm khách khanh Trưởng lão, có lời muốn nói, đó là chuyện bình thường, có gì phải làm khó khăn.
Tiếu Canh này vừa mở miệng, tại chỗ rất nhiều người đều ngây ngẩn cả người. Người quen thuộc Tiếu Canh đều rất rõ ràng, hắn là lão hồ ly, luôn luôn biết thời biết thế. Trường hợp này, nếu là Tiếu Canh giữ vững trung lập không nói câu nào, bọn họ một chút cũng không cảm thấy ly kỳ.
Nhưng mà, Tiếu Canh chẳng những lên tiếng, hơn nữa lập trường còn sáng tỏ như vậy, cái này làm mọi người vô cùng bất ngờ!
Một màn kỳ lạ nhất đã xảy ra.
Khách khanh Trưởng lão bên kia, Điền Sinh Căn luôn là kẻ ít nói nhất, cư nhiên cũng lên tiếng:
- Ta đồng ý lời của Tiếu Trưởng lão, địa vị khách khanh Trưởng lão chúng ta mặc dù thấp, không có quyền biểu quyết, nhưng quyền phát ngôn là có.
- Không tệ, trường hợp này, tiểu nữ tử cũng muốn nói hai câu.
Hà Tiên Cô luôn là mỉm cười, nhưng hôm nay, nàng lại rất nghiêm túc. Ánh mắt nhìn Hô Duyên Ngạo Bác, tràn đầy khiêu khích. Cái này cũng khó trách, Hô Duyên huynh đệ đem nàng bắt đi, nàng có thể có sắc mặt tốt mới là lạ.
Từ Huân bên kia, cũng phe phẩy cây quạt, thản nhiên cười nói:
- Nhắc tới mới nhớ, quyền lợi của khách khanh Trưởng lão chúng ta, không nên bị sao lãng a. Hô Duyên Trưởng lão, coi như các ngươi muốn phế truất điện chủ đại nhân, ít nhất cũng phải hỏi ý của chúng ta một chút?
Hô Duyên Ngạo Bác trong lòng tức giận, hôm nay là thế nào đây? Sao khách khanh Trưởng lão luôn đóng vai trò dự thính, lại tập thể làm khó dễ?
Hơn nữa, Điền Sinh Căn cùng Tiếu Canh nổi danh không hợp nhau, sao hôm nay cư nhiên cùng chung một phe?
Có âm mưu! Tính cảnh giác của Hô Duyên Ngạo Bác rất cao.
Hô Duyên Ngạo Quang vỗ bàn một cái:
- Càn rỡ! Các ngươi từng cái một thay nhau ra trận, là muốn tạo phản sao?
Từ Huân rất là vô tội, nhún vai một cái:
- Muốn tạo phản không phải chúng ta, mà là các ngươi.
Lương Vô Cực hắc hắc cười to:
- Cái tới từ tổng bộ này, thật là không có tài nghệ. Sao mỗi một câu nói, đều là sai lầm liên thiên, ta cũng hoài nghi hắn rốt cuộc có phải tới từ tổng bộ hay không, a a a.
Bị năm khách khanh Trưởng lão chỉ chỏ như vậy, Hô Duyên huynh đệ vốn đã tính sẵng, lập tức bị đánh loạn.
Nhưng mà, bọn họ lại không thể nói không cho khách khanh Trưởng lão lên tiếng.
Nếu như bọn họ nói như vậy, sẽ để cho những Trưởng lão trung lập toàn bộ ngã về Xích Hằng Vũ, thậm chí một ít Trưởng lão đã tranh thủ, lập trường cũng có thể dao động.
Coi như không thích, cũng chỉ có thể nhịn.
Hô Duyên Ngạo Bác mặt âm trầm:
- Tiếu Canh, ngươi là đại biểu khách khanh Trưởng lão, có lời gì, ngươi nói một chút coi.
Năm chữ “ngươi nói một chút coi” này, lộ ra ý vị thâm trường.
Bất quá Tiếu Canh hiển nhiên không để ở trong lòng, cười nhạt:
- Hô Duyên Trưởng lão, ta tựa hồ chưa nói qua có lời gì muốn nói. Muốn lên tiếng chính là bọn hắn, ngươi nên hỏi bọn hắn mới đúng.
Hô Duyên Ngạo Bác vốn là muốn cảnh cáo Tiếu Canh, lại đụng cái đinh.
Lương Vô Cực kêu lên:
- Ta có lời phải nói, hơn nữa có rất nhiều lời phải nói. Ta muốn nói là, những chỉ trích mà mới vừa rồi các ngươi hướng điện chủ đại nhân nói, đều là bêu xấu, trăm phần trăm là bêu xấu! Nói ích lợi kinh doanh của Đan Tiên Đông Điện không tốt, vậy thì vì cái gì? Là bởi vì có một số kẻ ăn nhiều, lại không kiếm sống; nói cất nhắc người mới, ảnh hưởng đến động lực của tư cách lão? Đây càng là chuyện nực cười. Cũng là bởi vì tư cách lão không ra lực, ăn ngon không làm, cho nên cần người mới tới thay bọn họ. Về phần chứa chấp đệ tử lục đại phái, càng là lời nói vô căn cứ. Thương Khung đại sư, thời điểm ở Thủy Vân Tông, cũng đã minh xác cùng Thiên Các đoạn tuyệt, đây cũng không phải là tin tức gì bí mật. Cho nên, ba chỉ trích kia của ngươi, đều vô căn cứ, hoàn toàn chính là bêu xấu điện chủ đại nhân.
- Nói không sai, điện chủ đại nhân nhân từ, ở Kính Nguyệt Thành không người nào có thể so. Qua nhiều năm như vậy, ta ở Kính Nguyệt Thành hành y, trong lỗ tai nghe được, đều là nói điện chủ đại nhân nhân đức, cũng không có nghe người nào nói thái thượng trưởng lão vì Kính Nguyệt Thành làm ra cống hiến gì. Không có làm cống hiến, lại muốn ngồi vị trí điện chủ đích, cái này là gì? Cái này gọi là soán quyền đoạt vị!
Hà Tiên Cô không có khẩu khí tốt như vậy, cơ hồ là ngay mặt châm chọc Hô Duyên Ngạo Bác.
Từ Huân cười nói:
- Nói rất hay a, Đan Tiên Đông Điện nếu như rơi vào trong tay thứ người này, không quá mười năm, tất nhiên ăn sạch bại tẫn, Kính Nguyệt Thành một nơi tịnh thổ, chỉ sợ cũng ô uế chướng khí. Cho nên, ta kiên quyết cho là, Đan Tiên Đông Điện, nhất định phải trong tay điện chủ đại nhân.
Đây chính là cờ xí liên minh ủng hộ Xích Hằng Vũ.
Hô Duyên huynh đệ cuối cùng đã nghĩ tới. Cảm tình những người này, đã bị Xích Hằng Vũ thu mua a, khó trách bán lực như vậy!
Hô Duyên Ngạo Bác lạnh lùng bật cười:
- Hảo, hảo, các ngươi ngược lại nói rất hay. Bây giờ quyền phát ngôn của các ngươi cũng đãsử dụng rồi. Giai đoạn biểu quyết, không có chuyện của các ngươi, ngoan ngoãn im lặng đi.
Lương Vô Cực vội nói:
- Ta còn chưa nói hết mà.
- Có lời nói mau, có rắm mau thả.
Hô Duyên Ngạo Bác cũng đã tức giận.
Lương Vô Cực cố làm khoa trương hướng những Trưởng lão kia kêu lên:
- Chư vị, mọi người trước khi biểu quyết phải rõ ràng, các ngươi đi theo chính là một chủ tử không có tiền đồ. Một khi phế truất thất bại, các ngươi phải theo bọn hắn làm chó nhà có tang, cả đời mang danh đoạt quyền soán nghịch.
Không thể không nói, Lương Vô Cực lần này cãi lộn, lại vô cùng hiệu quả. Ít nhất, làm cho tràng diện nhìn qua, Hô Duyên huynh đệ có chút sứt đầu bể trán.
Trình độ nhất định, quả thật làm cho bộ phận Trưởng lão có chút dao động.
Hô Duyên Ngạo Bác không thể không dùng ánh mắt dò xét một vòng, ổn định lòng quân, hắng giọng nói:
- Bây giờ bắt đầu tiến hành biểu quyết! Ủng hộ phế truất điện chủ, giơ tay trái; trung lập cùng không ủng hộ, không cần giơ tay.
Gia Cát Thao cầm đầu Hô Duyên đảng, lập tức giơ tay trái lên. Trong nháy mắt, liền có sáu tên Trưởng lão giơ tay lên.
Tám, đã có tám người giơ tay trái lên. Chỉ cần xuất hiện một, liền đạt tới nửa số. Chỉ cần đạt tới nửa số, phế truất sẽ có hiệu lực. Hô Duyên Ngạo Bác, liền đạt được cơ hội khiêu chiến Xích Hằng Vũ.
Ánh mắt Hô Duyên Ngạo Bác, hết sức hung lệ. Rốt cục, một tên Trưởng lão do dự không quyết định giơ tay lên.
Mà hai Trưởng lão khác, vốn là được Hô Duyên huynh đệ thuyết phục, lúc này vô luận như thế nào cũng không chịu giơ tay. Bọn họ không phải người ngu, thế cục này, có chút vi diệu. Trung lập là tốt nhất.
- Hảo, đã có chín Trưởng lão ủng hộ phế truất, biểu quyết kết thúc!
Hô Duyên Ngạo Bác cũng không muốn kéo dài sinh biến, tại chỗ tuyên bố kết quả biểu quyết.
Toàn bộ quá trình, Xích Hằng Vũ một mực mắt lạnh bàng quan.
Hô Duyên Ngạo Bác nói:
- Xích điện chủ, phế truất có hiệu lực. Ta bây giờ đại biểu Trưởng lão hội, hướng ngươi phát ra khiêu chiến.
Xích Hằng Vũ cười nhạt:
- Hô Duyên Thái thượng trưởng lão, cái này ước chừng là lần cuối cùng ta xưng hô với ngươi như vậy. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi tân tân khổ khổ làm ra chuyện này, vạn nhất thất bại, chẳng phải là danh tiết khó giữ được sao? Trở về tổng bộ Đan Tiên Điện, phải làm người như thế nào?
- Hừ, ngươi không cần quan tâm. Ngươi có lòng này, hay là suy nghĩ một chút cho chính ngươi đi, ha ha ha. Theo như quy tắc, chúng ta đi rút nội dung khiêu chiến.
Đan Tiên Điện, có quy củ Đan Tiên Điện, nội dung khiêu chiến có rất nhiều, nhưng phải là ngẫu nhiên rút ra năm hạng làm nội dung so đấu.
Ở trong tất cả Trưởng lão chú ý, Xích Hằng Vũ cùng Hô Duyên Ngạo Bác cùng rút ra nội dung khiêu chiến.
Phần bí lục này, là cơ mật cao nhất của Đan Tiên Đông Điện. Phần bí lục này, tổng cộng có chín mươi chín nội dung khiêu chiến, trong đó chỉ rút ra năm.
Vì phòng bị ăn gian, phải là điện chủ cùng Thái thượng Trưởng lão cùng rút.
Các ánh mắt, đều gắt gao nhìn chăm chú vào Xích Hằng Vũ cùng Hô Duyên Ngạo Bác. Nội dung khiêu chiến lần này, rốt cuộc là gì?
Nơi này ai cũng chưa trải qua, cho nên, đều hết sức tò mò. Ngay cả Nhậm Thương Khung, cũng mơ hồ có mấy phần mong đợi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Năm quyển trục, năm nội dung so tài, đã bị rút ra, đặt ở thai án, bất kể là Xích Hằng Vũ, hay là Hô Duyên Ngạo Bác, biểu lộ đều nghiêm nghị trước kia chưa từng có.
Nội dung năm quyển trục này, sẽ quyết định giữa bọn họ, ai là vương, ai là khấu.
Trước khi năm quyển trục này mở ra, Xích Hằng Vũ nhàn nhạt nói:
- Căn cứ quy tắc khiêu chiến, song phương khiêu chiến, nhất định phải có ba người tham gia. Cuộc so tài thứ nhất và thứ hai, là so tài tập thể, nhất định tất cả mọi người đều phải tham gia. Thứ ba đến thứ năm, là mỗi người một trận.
- Hô Duyên trưởng lão, bên các ngươi, ba người nào tham gia khiêu chiến?
Hô Duyên Ngạo Bác vỗ tay một cái, Hô Duyên Ngạo Quang cùng Chư Cát Thao ung dung đứng lên, đứng ở bên Hô Duyên Ngạo Bác.
- Xích điện chủ, người bên ngươi đâu?
Xích Hằng Vũ bên này, Tô Thần cùng Đường Dục thương lượng một chút, cuối cùng vẫn là Tô Thần lên. Một người khác, tự nhiên là Nhậm Thương Khung.
Như vậy thứ nhất, song phương phái ra hiển nhiên đều là đội hình mạnh nhất.
Mà Hô Duyên Ngạo Bác bên kia, là Hô Duyên Ngạo Bác, Hô Duyên Ngạo Quang cùng với Chư Cát Thao.
Xích Hằng Vũ cùng Hô Duyên Ngạo Bác so đấu, phụ trách trọng tài là Pháp Vương của Pháp Vương đoàn.
Hôm nay, cuộc so tài song phương đã ra sân, Pháp Vương đoàn đã được bọn họ thông báo, đang trên đường chạy tới.
Pháp Vương đoàn không can thiệp cao tầng Đan Tiên Đông Điện đấu tranh. Hôm nay Thái thượng trưởng lão khiêu chiến điện chủ, bọn họ phải tới làm trọng tài.
Hơn nữa, Pháp Vương đoàn chỉ làm trọng tài, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ lập trường nào.
Chờ giây lát, hai tên Pháp Vương của Pháp Vương đoàn, rốt cục chạy tới, thấy Xích Hằng Vũ cùng Hô Duyên Ngạo Bác, chẳng qua là khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi.
Xích Hằng Vũ nói:
- Hai vị Pháp Vương, Thái thượng trưởng lão Hô Duyên Ngạo Bác phát động Trưởng lão hội, hướng ta phát ra khiêu chiến, mời Pháp Vương đoàn tới chủ trì đại cục.
Hai tên Pháp Vương kia, một áo bào tím, một thanh bào. Áo bào tím tên là Tử Điện Pháp Vương, thanh bào là Thanh Phỉ Pháp Vương.
Hai người này, đều là tồn tại khá cao trong Pháp Vương đoàn. Nhất là Tử Điện Pháp Vương, ở trong Pháp Vương đoàn, là tồn tại trước ba.
Trong ánh mắt Tử Điện Pháp Vương, có cường đại uy thế, trong mắt lại mơ hồ có tử điện lóng lánh, quét qua toàn trường, khẩu khí nhàn nhạt:
- Các ngươi cao tầng thay đổi, Pháp Vương đoàn sẽ không can thiệp. Khiêu chiến, chúng ta sẽ công bình chủ trì, sẽ không thiên vị, hãy bớt sàm ngôn, bắt đầu đi.
Xích Hằng Vũ cười nhạt nói:
- Hai vị, khiêu chiến năm hạng nội dung, chính là năm quyển trục kia, mời hai vị dựa theo biên số quyển trục tiến hành là được.
- Ân, những trình tự này, Pháp Vương đoàn chúng ta rất rõ ràng.
Tử Điện Pháp Vương giọng nói nhàn nhạt, lại tự có một uy áp khiếp người, trừ Xích Hằng Vũ, Hô Duyên Ngạo Bác cùng số ít người không bị ảnh hưởng ra, những người khác đều cảm thấy trong lòng từng trận ba động.
Cho dù là Nhậm Thương Khung, cũng cảm thấy trong đầu có một trận phập phồng nhàn nhạt. Bất quá, Bất Hủ Đế Khí hiển nhiên sẽ không bị uy áp người khác chấn nhiếp, sau một trận phập phồng, gợn sóng kia hoàn toàn biến mất.
Tử Điện Pháp Vương cùng Thanh Phỉ Pháp Vương liếc mắt nhìn nhau, lấy lên quyển trục thứ nhất, sau khi mở ra xem, Tử Điện Pháp Vương nói:
- Hạng thứ nhất so tài, song phương tham chiến có ba người, đều phải tham gia. Hạng thứ nhất khảo hạch, có bảy đề mục phương diện Linh dược cùng đan dược, độ khó đều như nhau. Ta sẽ đọc từng đề mục trong này, các ngươi cần làm, chính là sau khi ta tuyên bố một đề mục, lấy tốc độ nhanh nhất, hoàn thành giải đáp. Giải đáp của người nào nhanh nhất, hơn nữa giải đáp chính xác, thì coi là thắng. Trong bảy đề mục, chính là bảy tiểu hiệp, bên nào có bốn đề giải đáp nhanh hơn, liền coi là người thắng khâu thứ nhất!
Hạng thứ nhất khảo hạch, lại là cướp đáp?
Đừng nói song phương dự thi có chút ngây ngẩn cả người, ngay cả những người xem cuộc chiến, trong đầu cũng hơi cảm thấy mới lạ.
Nghĩ thầm quả nhiên là tỷ thí cấp bậc cao.
Nội dung tỷ thí, không chỉ là so kiến thức, mà còn so tốc độ, so lịch duyệt, so các năng lực tổng hợp.
Chỉ có đầy đủ mấy thứ này, đầy đủ lịch duyệt, mới có thể chiến thắng!
- Đại ca, ngươi yên tâm, loại này không cần sợ. Ta ở tổng bộ, đọc qua rất nhiều điển tịch, nội dung tranh tài, chúng ta nhất định có thể thắng!
Hô Duyên Ngạo Bác chậm rãi gật đầu, hắn làm Thái thượng trưởng lão, tuổi so với Xích Hằng Vũ lớn hơn, thời gian nghiên cứu cũng nhiều hơn so với Xích Hằng Vũ.
Ở cuộc thi đấu này, lịch duyệt là tính quyết định. Hắn cũng cảm thấy, mấy người bọn hắn, chống lại Xích Hằng Vũ bên kia, phần thắng chiếm bảy thành!
Vừa đọc đến chỗ này, Hô Duyên Ngạo Bác cười nhạt:
- Pháp Vương đại nhân, chúng ta chuẩn bị xong, có thể bắt đầu?
Tử Điện Pháp Vương nhìn Xích Hằng Vũ bên kia một cái, Xích Hằng Vũ chậm rãi gật đầu, hiển nhiên cũng chuẩn bị xong.
- Ân, nếu đều chuẩn bị xong, vậy ta bắt đầu đọc đề mục thứ nhất. Nhớ, mặc dù đây là cướp đáp, nhưng nếu như đáp sai, sẽ tính thất bại.
Cướp đáp dĩ nhiên không thể trả lời lung tung, nếu vì cướp đáp, mà trả lời lung tung mà nói, liền coi là ảnh hưởng tâm tình đối phương, sẽ bị xử thất bại. Hạng thứ nhất tranh tài, tổng cộng chỉ có bảy đề mục, mỗi một đề mục coi là một tiểu hiệp, nếu như bởi vì cướp đáp thất bại mà thua một tiểu hiệp, vậy thì quá oan.
- Đề thứ nhất…
Tử Điện Pháp Vương lên tiếng:
- Liệt kê ra bảy Linh dược cùng Hỏa Nhung quả có thuộc tính tương trùng, nhưng không cách nào luyện ra đan dược, những Linh dược này, phải là cao linh lục phẩm trở lên.
Hỏa Nhung quả, chính là một linh quả có hỏa thuộc tính rất mạnh, phẩm cấp giữa cao linh lục phẩm đến cửu phẩm, cũng coi là linh dược tương đối cao cấp.
Nếu như chỉ là liệt kê bảy loại linh dược có thuộc tính tương trùng với nó, cũng không khó. Khó khăn là cao linh lục phẩm trở lên!
Thiên Trạch thế giới, Linh dược phẩm cấp càng cao, thì càng thưa thớt. Cao linh lục phẩm trở lên, trên căn bản coi như là hàng khan hiếm.
Mặc dù đối với Dược Thánh mà nói, cao linh lục phẩm chẳng qua là linh dược bình thường, nhưng muốn cùng Hỏa Nhung quả có thuộc tính tương trùng, cái này cũng không dễ.
Quả nhiên, đề mục vừa báo ra, bao gồm Hô Duyên Ngạo Bác cùng Xích Hằng Vũ ở bên trong, biểu lộ đều ngưng trọng.
Cái đề mục này, không dễ trả lời, phải phí chút tâm tư, tự định giá một cút. Dù sao, những loại tương trùng, cùng không tương trùng, bọn họ cũng không phải mỗi một loại đều có nghiên cứu.
Không khí lập tức liền khẩn trương, Hô Duyên Ngạo Quang trước một khắc còn vui vẻ, sau khi nghe được đề mục, biểu lộ cũng ngưng trọng, bắt đầu cau mày suy nghĩ, thần thức tra cứu ngọc giản, bắt đầu tìm hiểu.
Người nào cũng không có chú ý tới, Nhậm Thương Khung sau khi nghe được đề mục này, biểu lộ tuy bình tĩnh, nhưng nội tâm lại dâng lên một trận cuồng hỉ.
Hỏa Nhung quả!
Đây là một Linh dược hết sức đặc thù, ở trong di điển của Vạn Dược Tôn, không chỉ một lần nhắc tới Hỏa Nhung quả này, có nghiên cứu vô cùng thấu triệt.
Hơn nữa, đề mục này, nghe giống như là Vạn Dược Tôn tiền bối ra vậy. Bởi vì, trong di điển của Vạn Dược Tôn, nhắc tới Linh dược cùng Hỏa Nhung quả tương trùng, hơn nữa phân phẩm cấp bất đồng, liệt kê vô cùng cặn kẽ.
Nhậm Thương Khung không chút do dự, ở trong đầu lược qua một cái, bắt đầu thâu nhập tin tức. Đây là hạng thứ nhất so tài, Nhậm Thương Khung cũng không muốn lấy kế hoãn binh gì.
Trận thứ nhất, phải lấy thế sét đánh đè người.
Cho nên, thời điểm mọi người vẫn còn đang nhíu mày suy tính, Nhậm Thương Khung chợt giơ tay:
- Ta có đáp án!
Mọi người giờ phút này, đều đang ngưng thần cân nhắc, Tô Thần cùng Chư Cát Thao, giờ phút này một cây cũng chưa nghĩ tới, chớ nói chi là bảy.
Cho nên, Nhậm Thương Khung vừa mở miệng, ngược lại hết sức đột ngột, làm mọi người giật mình. Hô Duyên huynh đệ bên kia theo bản năng khẩn trương, dù sao đối thủ có đáp án, đối với bọn họ cũng không phải là tin tức tốt gì.
Mà Xích Hằng Vũ, lại là lo lắng, Nhậm Thương Khung này cũng quá nhanh một chút, sẽ không lầm chứ?
Tử Điện Pháp Vương ánh mắt dừng ở Nhậm Thương Khung, ngược lại cảm thấy có chút ngạc nhiên, bởi vì hắn cũng phát hiện Nhậm Thương Khung còn quá trẻ tuổi.
Xích Hằng Vũ mặc dù trong đầu có chút nghi ngờ, nhưng không có biểu hiện ra, khẽ mỉm cười, giới thiệu:
- Hai vị Pháp Vương, giới thiệu một chút, vị này là Nhậm Thương Khung trưởng lão, là một thiên tài linh dược mới của Đan Tiên Đông Điện ta. Tuổi gần hai mươi đã là Dược Thánh đại sư. Có thể nói là kỷ lục truyền kỳ của Đan Tiên Điện.
- Cái gì? Hai mươi tuổi?
Tử Điện Pháp Vương thất kinh, nhìn Nhậm Thương Khung trong mắt, cũng không khỏi có mấy phần thưởng thức.
- Dược Thánh đại sư? Ha ha, Dược Thánh đại sư hai mươi tuổi? Thú vị thú vị.
Nhậm Thương Khung cũng không kiểu cách, đem ngọc giản cung kính đưa tới:
- Trong này là đáp án của ta, mời hai vị Pháp Vương xem qua.
Tử Điện Pháp Vương nhận lấy, vừa nhìn xong, lại xem đáp án quyển trục một chút, biểu lộ nhất thời ngưng trọng.
Quét mấy lần, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về Nhậm Thương Khung, trong biểu lộ nhiều hơn mấy phần vui vẻ. Đem ghi chép ngọc giản đưa cho Thanh Phỉ Pháp Vương bên cạnh.
Thanh Phỉ Pháp Vương lại thẩm tra một lần, không khỏi thở dài:
- Không tệ, ha ha, quá tuyệt vời. Câu trả lời này hoàn mỹ, một cũng không sai.
Trong lòng Hô Duyên huynh đệ co thắt, biểu lộ lập tức so với thân nhân chết còn khó nhìn hơn.
Tử Điện Pháp Vương gật đầu một cái:
- Hảo, câu trả lời không sai, hạng thứ nhất khảo hạch, hiệp thứ nhất, phe điện chủ thắng.
Xích Hằng Vũ căng thẳng trong lòng, lập tức buông lỏng. Nghe Tử Điện Pháp Vương nói lời này, tâm tình thật tốt.
Mà những người Đường Dục dưới đài, đều thở phào nhẹ nhõm, từng cái một biểu lộ rất phấn chấn. Bất kể như thế nào, bắt đầu tốt là thành công một nửa.
Mở đầu tốt, là biểu thị chiếm tiên cơ? Đám người Tiếu Canh cùng Lương Vô Cực, sau khi chống đối Hô Duyên huynh đệ, trong lòng một chút cũng không khẩn trương đó là giả.
Nhưng mà, khi Nhậm Thương Khung trả lời chính xác, tâm tình khẩn trương của bọn họ, cư nhiên rớt hơn phân nửa!
Câu trả lời của Nhậm Thương Khung, giống như cho bọn hắn lực lượng tín ngưỡng vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius