MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 1: Quỷ Tông
Chương 140: Huyết Nộ.
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Bạch ngọc sách
Khuôn mặt, ngũ quan của người nọ thình lình hoàn toàn giống với Liễu Minh.
Liễu Minh giống như đang nhìn bản thân mình qua một cái gương vậy. Điều bất đồng duy nhất là hai mắt đối phương nhắm nghiền, trên mặt không có chút biểu lộ nào.
Càng làm cho Liễu Minh hoảng hốt là đối phương lại mang đến cho hắn một cảm giác hết sức quen thuộc.
Đúng lúc này, "Liễu Minh" trước mắt bỗng nhiên mở hai mắt, trong mắt chớp động ngân quang.
Liễu Minh cả kinh, không tự chủ được khép hai mắt lại, từ trong mộng giật mình tỉnh lại.
Bốn phía xung quanh đen kịt, mùi vị ẩm ướt xông thẳng lên mũi. Tâm niệm Liễu Minh nhanh chóng vận chuyển, hắn giật mình khi biết rằng bản thân mình đang bị chôn vùi dưới lòng đất.
Nếu không phải Liễu Minh tu luyện Minh Cốt Công, thả ra những tia hắc khí bảo vệ thân hình, chỉ sợ lúc này bản thân Liễu Minh không thể nào hít thở một cách thoải mái được.
- Phanh!
Liễu Minh quát khé một tiếng, ở trong bùn đất trở mình. Hắn ở sâu dưới lòng đất mấy trượng nhảy lên khỏi mặt đất. Ánh sáng le lói trong khu rừng vẫn như trước, Liễu Minh không biết mình đã nằm dưới lòng đất bao nhiêu lâu.
Liễu Minh nhanh chóng dò xét bốn phía xung quanh, đây đúng là biên giới khu rừng trước khi hắn hôn mê. Chỉ là không biết tại sao bản thân lại bị vây hãm dưới lòng đất.
Sắc mặt Liễu Minh âm trầm bất định, biến hóa vài lần. Hắn chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng bấm niệm pháp quyết, thần niệm chui vào trong Linh Hải trong cơ thể xem xét. Trong Linh Hải rỗng tuếch, bọt khí thần bí kia sau khi tan vỡ cũng không có xuất hiện.
Liễu Minh lại thúc dục Minh Cốt Công, điều động Pháp lực vận chuyển khắp cơ thể. Nhưng mọi thứ vẫn bình thường, không có gì khác thường cả.
Liễu Minh chau mày suy nghĩ!
Ở trung tâm Bí Cảnh phía xa, cái thung lũng lớn kia vẫn tồn tại như cũ, chỉ là bàn tay khổng lồ màu đen kia không biết đã biến đi đâu.
- Mình đã hôn mê bao nhiêu lâu? Không đến mức vượt qua hạn mức thời gian ở lại trong Bí Cảnh chứ?
Trong lòng Liễu Minh thầm suy nghĩ, hắn có vài phần lo lắng. Liễu Minh bất chấp những sự tình khác, thân hình hắn khẽ động tiếp tục chạy vào sâu bên trong khu rừng.
Mấy thời thần say, đang chạy như điên ở bên trong khu rừng, Liễu Minh mơ hồ nghe được một tiếng nổ lớn. Lúc này sắc mặt hắn trở nên vui vẻ, nhanh chóng biến đổi phương hướng về phía âm thanh phát ra.
Trong giây lát công phu, thân hình Liễu Minh khẽ động, xuất hiện ở trên cành cây đại thụ gần một bãi đất trống.
Phía trước không xa, thình lình có một nam một nữa đang đấu pháp kịch liệt.
Nam mặc quần áo của Huyết Hà Điện, huyết khí toàn thân cuồn cuộn, tỏng tay một trường nhận màu máu huy động không thôi. Từng đạo huyết quang lành lạnh như độc xà cuồng loạn về phía đối diện. Hai mắt Liễu Minh chăm chút nhìn về phía trước nhưng không hề nhìn rõ được khuôn mặt của đối phương.
Nữ tử có gương mặt tinh xảo, thân hình phảng phất như tinh linh đang sử dụng thân pháp không ngừng né tránh. Nhưng ánh mắt của nữ tử không ngừng chớp động tử quang. Mặt khác trong tay nàng cầm một cái chuông nhỏ cao gần tấc, thỉnh thoảng lắc lư một cái.
Nữ tử này chính là Già Lam.
Nam tử đệ tử của Huyết Hà Điện kia, khuôn mặt hung lệ, hai mắt nhìn như nhắm nghiền nhưng mỗi một đao chém ra giống như tận mắt nhìn chằm chằm vào đối phương mà công kích. Nam đệ tử Huyết Hà Điện không ngừng bức lui Già Lam, mà Già Lam cũng liên tục né tránh, căn bản không dám dừng lại một chỗ quá lâu.
Cũng may cái chuông nhỏ trong tay nàng có được năng lực không thể nào tưởng tượng nổi. Mỗi lần lắc lư một cái đều phát ra một tiếng thanh minh. Mỗi lần tiếng chuông vang lên là động tác tay của nam tử Huyết Hà Điện lại dừng một chút. Sau đó nàng thừa cơ thả ra hai ba đạo phá thuật, tiến hành phản kích.
Nhưng cho dù như thế, nam đệ tử Huyết Hà Điện vẫn công kích nàng điên cuồng. Từng đạo đao khí huyết sắc tản ra huyết tinh nồng đậm, triệt để bao trùm Già Lam ở bên trong. Mà sắc mặt Già Lam vô cùng tái nhợt, tựa hồ Pháp lực của nàng đã tiêu hao quá lớn. Rõ ràng nàng không thể chống đỡ thêm được bao lâu.
- Già Lam sư tỉ, có cần tiểu đệ hỗ trợ một tay hay không!
Đúng lúc này, Liễu Minh từ trên cành cây đại thụ nhảy xuống, mỉm cười nhìn Già Lam nói.
- Hừ! Lại một tên đệ tử Quỷ Tông! Coi như các ngươi gặp may mắn, lần sau đừng để ta bắt gặp các ngươi đi riêng lẻ!
Nam tử đệ tử Huyết Hà Điện hung lệ nhìn Liễu Minh hiện thân, sắc mặt hắn đại biến lập tức thu hồi huyết đao lại, thân hình nhanh chóng bắt ngược về sau thoát ly khỏi phạm vi chiến đấu. Nhưng trước khi trốn vào trong rừng cây vẫn hung dữ nói một câu. Nói xong, bóng ảnh của hắn mới biến mất hoàn toàn.
- Thì ra là Bạch sư đệ. Lần nay may chờ có sư đệ!
Già Làm nhìn thấy Liễu Minh xuất hiện, vốn giật mình nhưng ngay lập tức nàng vui mừng. Tử mang trong mắt cũng nhanh chóng thu lại. Thân hình cũng nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng một thiếu nữ thanh tú.
- Người kia là ai, như thế nào có thể khiến sư tỉ rơi vào thế hạ phong như vậy!
Liễu Minh tuy không chỉ một lần nhìn thấy Già Lam biến ảo thân hình nhưng khi tận mắt nhìn thấy hắn vẫn âm thầm lấy làm kỳ quái không thôi. Trong lòng nghĩ thế, nhưng Liễu Minh vẫn mở miệng ngưng trọng hỏi.
- Người nọ là Huyết Nộ, xếp thứ ba trong hàng ngũ đệ tử Huyết Hà Điện, hắn tu luyện một công pháp đặc thù, không ngờ lại không sợ Ác Mộng Đồng Thuật của ta. Hắn ngăn ta lại, tự nhiên vì trên người ta có linh dược, chẳng lẽ sư đệ hai ngày nay không hề đụng phải người của những tông môn khác hay sao?
Già Lam giải thích hai câu, có chút kỳ quái hỏi.
- Không dối gạt sư tỉ, tiểu đệ gặp phải một chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên ngủ trong lòng đất một thời gian ngắn. Vừa rồi mới tỉnh lại. Nhưng xem ra tiểu đệ cũng không hôn mê quá lâu.
Liễu Minh nghe vậy, lộ ra vẻ đăm chiêu nói.
- Thì ra là thế! Sư đệ yên tâm, hiện tại còn cách kỳ hạn rời khỏi Bí Cảnh còn hơn mười ngày. Nhưng những ngày này ở trong Bí Cảnh vô cùng nguy hiểm, có rất nhiều đệ tử của chư tông mai phục để cướp bóc tài nguyên. Có thể nói bất cứ chỗ nào trong Bí Cảnh bây giờ cũng rất nguy hiểm, nếu không phải sư tỉ kịp thời phát hiện, lập tức động thủ, chỉ sợ đợi đến ngày cuối cùng trong Bí Cảnh không thể nào tụ hội cùng mọi người. Thời điểm này chính là lúc mọi người dốc sức liều mạng bảo vệ tính mạng cùng thành quả của mình.
Già Lam cười khổ một tiếng trả lời.
- Thì ra là thế! Nhưng sư tỉ có biết bàn tay khổng lồ màu đen ở trung tâm Bí Cảnh kia đã chạy đến địa phương nào rồi không. Lúc tiểu đệ tỉnh lại đã không thấy bóng dáng của nó đâu ròi.
Tâm niệm Liễu Minh khẽ chuyển, không nhịn được hỏi một chuyện mà bản thân hắn đang quan tâm nhất bây giờ.
- Bàn tay khổng lồ kia trước sau xuất hiện chỉ mấy canh giờ. Đến giữa trưa ngày thứ hai liền biến mất không thấy đâu. Lúc ấy....
Già Lam nghe vậy, sắc mặt ngưng trọng kể lại quá trình Kình Thiên Ma thủ tự động sụp đổ, hóa thành hắc khí cuồn cuộn bay về phía khu rừng rồi biến mất một cách quỷ dị cho Liễu Minh nghe.
- Cái gì, bàn tay khổng lồ kia biến thành hắc khí biến mất ở gần biên giới khu rừng.
Liễu Minh giật mình hỏi lại.
- Đúng vậy! Lúc đấy hắc khí phô thiên cái điện bay về phía biên giới khu rừng. Sư tỉ còn tưởng rằng tất cả mọi người chạy trời không khỏi nắng. Nhưng thật không nghĩ tới, hắc khí kinh người như vậy sau khi đến biên giới khu rừng lại biến mất không thấy đâu. Việc này vô cùng ta môn. Nếu không phải nơi này là chỗ ẩn thân tốt nhất để đợi ngày rời khỏi Bí Cảnh thì ta tuyệt đối không muốn dừng chân.
Lông mày Già Lam khẽ nhíu lại.
- Bàn tay khổng lồ màu đen kia sau khi biến mất chưa từng tái xuất hiện, xem ra hơn phân nửa đã biến mất hoàn toàn. Huống hồ thời điểm chúng ta rời khỏi Bí Cảnh cũng không còn mấy ngày, đến lúc đó chỉ cần bình yên rời khỏi Bí Cảnh, cho dù có xuất hiện thứ đồ vật quỷ quái nào cũng không có quan hệ gì đến chúng ta.
Liễu Minh có điều gì suy nghĩ, nói ra.
- Sư tỷ cũng muốn như thế. Không biết tiếp theo Bạch sư đệ có tính toán gì không. Là hảo hảo tìm một nơi an toàn ẩn nấp, chờ đợi thời điểm rời khỏi Bí Cảnh hay là vẫn có ý định tìm kiếm linh thảo ở trong rừng.
Già Lam gật đầu, bỗng nhiên hỏi.
- Thu hoạch của tiểu đệ trước đó không tệ, bây giờ không có ý định mạo hiểm. Có lẽ tiểu đệ muốn tìm một chỗ kín đáo ẩn nấp mấy ngày.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, trả lời.
- Ta hiểu ý tứ của Bạch sư đệ. Sư tỉ có ý định rời khỏi chỗ này đi tìm kiếm xung quanh xem có thể có được thu hoạch gì không, thuận tiện cũng tránh đi những tranh đấu kịch liệt trong khoảng thời gian này.
Già Lam gật đầu, vẻ mặt vô cùng đồng ý.
Thời gian tiếp theo, hai người nói chuyện với nhau vài câu rồi cáo từ chia tay nhau.
Hai người không nói một lời, mỗi người một nơi, ai làm việc của người đấy.
Nửa ngày sau, Liễu Minh tìm được một hốc cây được che kín bởi những bụi cỏ rậm rạp chằng chịt, vô cùng an toàn. Hắn vui vẻ chui vào bên trong. Trong hốc cây cũng khá là sạch sẽ, Liễu Minh không do dự vỗ vào túi da ở bên không.
Một đạo hắc khí bay ra, Bạch Cốt Hạt xuất hiện, đồng thời cũng nhả ra tử khí.
- Đi! Ra bên ngoài phòng thủ cho ta! Nếu có người đến gần thì lập tức đánh thức ta dậy!
Liễu Minh bấm niệm pháp quyết, dùng Thông Linh Thuật câu thông với thần niệm của Bạch Cốt Hạt phân phó một phen.
Bạch Cốt Hạt kêu lên vài tiếng, nhanh chóng chui vào trong bùn đất biến mất không thấy đâu.
Lúc này Liễu Minh mới am tâm cho tay vào trong tay áo lấy ra một quả đào xanh, hai mắt đánh giá một chút rồi không khách khí cho lên miệng cắn một cái.
Thời điểm rời khỏi Bí Cảnh chỉ còn lại mấy ngày, Liễu Minh muốn ăn hết số linh đào này, sau đó hảo hảo luyện hóa chúng để tăng tiến cảnh giới tu vi của mình lên Linh Đồ đại viên mãn.
Kể từ đó, chờ đến khi hắn rời khỏi Bí Cảnh cũng không cần phải vì đan dược gia tăng Pháp lực là phát sầu. Lúc đó hắn chỉ cần lo nghĩ cách đột phá cảnh giới Linh Sư mà thôi.
Liễu Minh cảm thụ Nguyên khí tuôn ra cuồn cuộn ở trong bụng, hai mắt nhanh chóng khép lại tiến vào trong trạng thái nhập định. Lúc này, Liễu Minh đối với tất cả mọi thứ phát sinh ở bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Tên đệ tử Huyết Hà Điện tên Huyết Nô sau khi rời khỏi chỗ hai người Liễu Minh và Già Lam, giờ đang ẩn thân trên một cây đại thụ cành lá sum xuê, tươi tốt, hai mắt nhắm nghiền.
Lúc trước tranh đấu với Già Lam, hắn mặc dù chiếm thượng phong nhưng cũng tiêu hao không ít Pháp lực. Lúc này hắn đang lo lắng khôi phục lại Pháp lực của mình.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Huyết Nộ cảm ứng được điều gì đó, bỗng nhiên hai mắt mở trừng.
Kết quả, Huyết Nộ ngay lập tức chứng kiến một nam thanh niên đầu tóc đỏ thẫm, trên đầu có hai cái sừng nhỏ xuất hiện ở ngay gần trong gang tấc. Người này đang ngồi xổm phía dưới gốc cây đại thụ, mặt không biểu tình nhìn hắn.
Nam thanh niên này chính là Thạch Xuyên.
- Ngươi là ai!
Huyết Nộ cả kinh, người này xuất hiện bất ngờ mà hắn không hề hay biết không phải chuyện đùa. Miệng hắn nói nhưng đồng thời một thanh tiểu đao màu máu đã xuất hiện trong tay.
Còn chưa chờ Huyết Hộ làm ra hành động cụ thể gì, Thạch Xuyên ở dưới gốc cây bỗng nhiên há miệng ra, một đạo quang mang màu đỏ tím lóe lên rồi biến mất.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 1: Quỷ Tông
Chương 141: Tu vi đại tiến
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Bạch ngọc sách
- Phanh!
Huyết Nộ mặc dù bổn sự rất lớn, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí hắn còn chưa kịp triệu hoán ra huyết vụ để hộ thể, đã bị đầu lưỡi màu đỏ tím xuyên thủng. Thậm chí vì cổ họng bị chặt đứng là ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không thể phát ra. Huyết Nộ chỉ kịp quăng tiểu đao huyết sắc trong tay về phía đối diện, tiếp đó toàn thân hắn vô lực từ trên cây ngã xuống dưới đất.
- Đương!
Thạch Xuyên chỉ dùng một ngón tay giơ ra phía trước khẽ gẩy một cái. Tiểu đao liền bay tới tay hắn, tiếp đó sắc mặt Thạch Xuyên trở nên dữ tợn, thân hình bỗng nhiên khẽ động liền biến thành một đoàn ánh sáng màu đỏ đánh về phía Huyết Nộ đang rơi xuống đất kia.
Thời gian cạn một chén trà qua đi, trên mặt đất thình lình xuất hiện một cỗ thi thể bị xé thành hai nửa, cũng bị gặm cắn mất một phần nhỏ. Đồng thời mọi thứ đồ vật trên cỗ thi thể đó đều bị quét sạch.
Hai thời thần sau, một nữ đệ tử Hóa Nhất Tông đi ngang qua nơi này phát hiện ra ở đây có một vũng máu lớn. Sắc mặt nàng đại biến nhanh chóng bỏ chạy.
Nửa ngày sau, ở khu vực đầm lầy bên trong khu rừng, một tên đệ tử lưng hùm vai gấu của Cửu Khiếu Tông vừa mới chỉ huy một đầu khôi lỗi khổng lồ loại chim đánh chết một con yêu thú toàn thân huyết hồng như hồ ly. Hắn đang muốn hò hét mừng chiến thắng, chuẩn bị đi lên thu chiến lợi phẩm thì bỗng nhiên sau lưng có một cỗ sóng nhiệt đánh tới. Tiếp đó hắn cảm giác ngực tê dại, cả người cứng đơ, hai mắt tối sầm lại bát tinh nhân sự.
Một ngày sau, ở một nơi khác trong khu rừng, một tên đệ tử Phong Hỏa Môn tay cầm một cái hồ lô xanh, thả ra một cái vòi rồng mờ mịt khiến cho một nam đệ tử Thiên Nguyệt Tông liên tiếp bại lui, căn bản không có cách nào tới gần hắn nửa bước.
Đang lúc nam đệ tử Phong Hỏa Môn đắc ý phát ra tiếng cười cuồng tiếu. Bỗng nhiên ở gần đó, trong bụi có có thấp thoáng bóng người, lại có một đạo hồng ảnh nhàn nhạt bắn ra công kích hắn.
Nam đệ tử Phong Hỏa Môn có kinh nghiệm đấu pháp vô cùng phong phú. Thấy tình hình diễn biến bất ngờ, sắc mặt hắn đại bại, cơ hồ không cần suy nghĩ gì cả, hồ lô màu xanh cầm trong tay biến đổi phương hướng, vừa vặn nhắm ngay đến gần bóng người màu hồng.
- Phốc!
Một trận cuồng phong bỗng nhiên nổi lên. Nam đệ tử Phong Hỏa Môn vung tay áo lên, ánh sáng màu xanh lóe lên, một thanh trường tác trong suốt mờ mịt quấn quanh bóng người màu hồng, tiếp đó lại kéo mạnh một cái trói chặt bóng người này lại.
- Hừ! Cũng dám đánh lén ta. Ngươi thực cho rằng bổn công tử không có đề phòng việc này ư! Không đúng! Ngươi là quái vật gì?
Nam đệ tử Phong Hỏa Môn vốn ngạo nghễ nói một tiếng, nhưng sau khi nhìn rõ bóng người màu hồng bị trường tác trói chặt thì vô cùng kinh hãi.
Người mà thanh trường tác trói chặt ở bên trong rõ ràng toàn thân đều là lân phiến đỏ thẫm, một đầu tóc đỏ dài. Bộ dáng nửa người, nửa quái vật loại Giao.
Mà quái vật kia cúi đầu nhìn thanh trường tác đang quấn quanh người mình. Bỗng nhiên hai cánh tay dùng sức giãy dụa, một luồng xích diễm cuồn cuộn từ trên người hắn bay vọt ra. Thanh trường tác màu xanh lập tức hóa thành hư ảo.
Nam đệ tử Phong Hỏa Môn thấy vậy, lập tức hồn phi phách tán. Hắn thúc giục hồ lô màu xanh cầm trong tay, hơn mười đạo Phong Nhận màu xanh lóe lên bắn ra, đồng thời một tay còn lại bấm niệm pháp quyết, thân hình bắn ngược ra sau.
Nhưng quái vật nửa người nửa Giao này chỉ thoáng nhúc nhích đầu vai một cái, cả người biến mất không thấy đâu. Tất cả Phong Nhận đều lóe lên rồi biến mất trong thất bại.
Cùng lúc đó, không gian gần nam đệ tử Phong Hỏa Môn chấn động. Quái vật nửa người nửa Giao quỷ mị xuất hiện ở gần hắn.
Nam đệ tử Phong Hỏa Môn kinh hãi, hắn đang định phòng ngự nhưng đã quá trễ.
Quái vật chỉ há miệng ra, thân hình như thiểm điện bổ nhào về phía trước, hai cánh tay giống như tinh thiết ôm chặt lấy cổ nam đệ tử Phong Hỏa Môn. Đầu khẽ lệch sang một bên, dùng một góc độ không tưởng tượng nổi ngụm một cái táp ngay cái đầu của nam đệ tử Phong Hỏa Môn.
- Bất!
Nam đệ tử Phong Hỏa Môn kêu lên thê lương thảm thiết, nhưng hắn cũng chỉ kêu được nửa tiếng mà thôi. Thân thể hắn bây giờ từ phần cổ trở lên là biến mất không thấy đâu. Một dòng máu tươi bắn ra, một nửa trực tiếp rót vào trong miệng quái vật, một nửa lại bắn ra bốn phương tám hướng.
Thân thể tên nam đệ tử Phong Hỏa Môn chỉ run rẩy trong tay quái vật vài cái rồi bất động, không hề có bất cứ phản ứng nào.
Lúc này, quái vật nửa người nưa Giao lại mở lớn miệng, mặt mũi đầy máu tươi nhìn về phía tên đệ tử Thiên Nguyệt Tông.
Sắc mặt tên nam đệ tử Thiên Nguyệt Tông đã vì tràng cảnh diễn ra trước đó mà đại biến, trở nên trắng bệch. Hắn hãi hãi trợn mắt há hốc mồm, lại vừa nhìn thấy quái vật hung tàn kia nhìn về phía mình, trong lòng khẽ run rẩy. Hắn đột nhiên quay người lại, không nói hai lời dốc sức liều mạng bỏ chạy.
Quái vật nửa người nửa Giao chỉ lạnh lùng nhìn nam đệ tử Thiên Nguyệt Tông đào tẩu, nó cũng không có truy đuổi. Ngược lại quái vật nửa người nửa Giao cúi đầu, tiếp tục hấp thu máu tươi trong người thi thể không đầu kia.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cánh tay quái vật khẽ buông lỏng, thi thể mềm nhũn rơi xuống mặt đất. Bỗng nhiên quái vật nửa người nửa Giao thống khổ rít lên một tiếng trùng thiên.
Tiếng gào này thê lương dị thường, bay thẳng lên chín tầng mây, cơ hồ trong phạm vi mấy trăm dặm cả người và thú đều có thể nghe rõ rành mạch.
Có vài tên đệ tử chư tông vừa lúc ở gần đó, vừa nghe được tiếng kêu gào kinh người như vậy, toàn bộ đều biến sắc.
Mà tên nam đệ tử Thiên Nguyệt Tông đang đào tẩu kia, nghe thấy tiếng kêu này càng hận bản thân mình tại sao khi sinh ra lại không có bốn chân. Hắn càng thêm dốc sức liều mạng bỏ trốn càng xa nơi phát ra tiếng kêu càng tốt!
- Phốc!
Một cái đuôi Giao màu đỏ tím từ trên bờ mông quái vật nửa người nửa Giao kia lòi ra, đón gió bắn về phía trước, rồi bỗng nhiên đánh xuống mặt đất gần đó.
Mặt đất lắc lư một hồi, lúc này một cái hố sau hơn một trượng xuất hiện. Nếu nói con quái vật này lúc trước còn có năm thành giống người, nhưng giờ phút này cũng chỉ có hai ba thành là có thể nhìn ra bóng dáng của Thạch Xuyên.
Sau một khắc, tiếng kêu gào dừng lại, thân hình quái vật bỗng nhiên khẽ động, nó biến thành một đạo hư ảnh màu đỏ thẫm chui vào trong rừng rậm.
Xem phương hướng nó bỏ đi, rõ ràng là phương hướng tên đệ tử Thiên Nguyệt Tông đào tẩu.
Tiếp qua hai ba ngày nữa, tin tức có liên quan đến việc quái vật nửa người nửa Giao mở đường giết chóc trong khu rừng được thông qua tất cả các thủ đoạn nhanh nhất lan truyền đến tai đệ tử chư tông.
Giờ phút này đệ tử chư tông còn sống sót cũng chỉ còn không đến một nửa số người so với lúc đầu. Nhưng những đệ tử này đều có thực lực không kém, bản thân bọn họ lúc này cũng rất cẩn thận.
Bọn hắn nghe được tin tức, không đến một hai ngày sau đã lập tức kết thành đồng minh lớn nhỏ. Mọi người không còn dám đi lại một mình nữa.
Mà cũng vẫn còn lại một số nhỏ là độc hành trong rừng. Những người này cũng cảm thấy áp bách, bản thân cẩn thận vô cùng. Toàn bộ đều tìm một chỗ kín đáo ẩn trốn, không dám hành tẩu ở bên ngoài.
Trong lúc nhất thời, quái vật kia không tìm thấy đối tượng phù hợp để ra tay, bỗng nhiên quay đầu ra tay với yêu thú ở trong khu rừng.
Lập tức khắp khu rừng, khắp nơi đều là thi thể các loại yêu thú bị hút khô máu và xé nát không trọn vẹn.
Kể từ đó, đệ tử chư tông càng thêm run sợ, đối với quái vật này càng thêm gấp gáp trăm lần.
...
Liễu Minh đã luyện hóa được một tia Nguyên khí tinh thuần cuối cùng trong cơ thể. Lúc này, thần niệm hắn khẽ trầm xuống, cảm thụ Pháp lực cuồn cuộn, tràn ngập khắp mọi nơi trong cơ thể.
Pháp lực của Liễu Minh cường đại đến nỗi mà có chút vượt qua cực hạn dung nạp của bản thân. Hắn có cảm giác kinh mạch có chút đau đớn, âm ỉ không thôi.
Đây cũng là sau khi Liễu Minh cắn nuốt một nửa số linh đào, cảnh giới tu vi đã đẩy mạnh lên Linh Đồ đại viên mãn nhưng lại phát hiện dược lực của nửa số linh đào còn lại đang trôi đi. Trong lòng Liễu Minh không nỡ hao phí, nên hắn lại bỏ ra ba bốn ngày thôn phệ số hơn hai mươi quả linh đào. Chính vì thế mới dẫn đến hậu quả như bây giờ.
Số linh đào còn thừa lại, Liễu Minh chưa kịp luyện hóa thì đã héo rũ, mục nát, căn bản không thể dùng được nữa. Liễu Minh không thể không vứt bỏ chúng đi.
Những ngày này tuy Pháp lực của Liễu Minh gia tăng tương đối nhanh. Trình độ Pháp lực tinh thuần vượt xa so với việc phục dụng đan dược gia tăng Pháp lực. Dù sao linh quả có thể gia tăng Pháp lực cùng với đan dược hoàn toàn bất đồng. Linh quả là do thiên địa tinh khí sinh ra, trong đó ẩn chứa Nguyên khí tinh thuần đến nỗi vượt qua sức tưởng tượng của thường nhân. Một khi chuyển hóa thành Pháp lực, một số tạp chất trộn lẫn trong đó có thể bỏ qua.
Đương nhiên những loại linh vật gia tăng Pháp lực có hiệu quả như vậy cũng không có hậu hoạn gì. Nếu xuất hiện ở bên ngoài sẽ bị đám tu tiên giả tranh đoạt không còn lấy một quả.
Đến bây giờ, ở ngoại giới chỉ còn tồn tại một bộ phận nhỏ những linh vật như vậy. Một khi bị tu luyện giả phát hiện ra, bọn họ tuyệt đối không bỏ qua, trực tiếp phục dụng. Mà nếu như giao cho Luyện Đan Sư làm tài liệu luyện chế thì sẽ luyện chế được đan dược càng trân quý hơn. Hiệu quả gia tăng Pháp lực càng mạnh hơn.
Dù sao một cây linh thảo gia tăng Pháp lực, có lẽ cũng chỉ có thể miễn cho tu luyện giả mấy tháng khổ tu. Mà một viên đan dược trân quý lại có thể giúp cho bản thân đột phá bình cảnh hoặc là cứu lấy một cái mạng.
Liễu Minh thoáng cảm thụ Pháp lực dồi dào ở trong cơ thể, lại thầm tính toán thời gian. Thời điểm đến hạn rời khỏi Bí Cảnh cũng chỉ còn lại có vài ngày. Cũng đã đến lúc khởi hành đến lối tiến vào Bí Cảnh.
- Phanh!
Bạch Cốt Hạt từ dưới bùn đất chui ra, cũng rất thân mật dùng hai càng đụng vào ống quần của hắn.
Liễu Minh mỉm cười, cúi người vuốt ve càng trước của Bạch Cốt Hạt, tay lại vỗ vào túi da bên hông. Một cỗ hào quang lóe lên, Bạch Cốt Hạt liền bị hút vào bên trong túi Dưỡng Hồn.
Sau đó Liễu Minh móc từ trong lòng ra một cái la bàn, cẩn thận xác định đúng lộ tuyến ban đầu. Cất la bàn đi, một chân giẫm mạnh xuống mặt đất, thân hình khẽ động bay về nơi xa.
Ba thời thần sau, đang chạy nhảy giữa các cành cây, Liễu Minh bỗng "Ồ" lên một tiếng rồi dừng lại. Ánh mắt quét qua một cái, thân hình khẽ động nhảy từ trên cành cây xuống.
Cách vị trí hắn đang đứng không xa, có thi thể một đầu yêu thú cao hai trượng.
Yêu thú da lông bóng loáng, tứ chi to ngắn vô cùng. Đây đúng là một đầu cự hùng màu xám. Hơn nữa mặt của cự hùng còn úp sấp ở dưới mặt đất, máu tươi không ngừng chảy ra. Từ lâu đầu cự hùng này đã mất đi sinh cơ.
Liễu Minh đi xung quanh thi thể đầu cự hùng vài vòng, lại nhìn dấu vết ở xung quanh từ dấu chân lộn xộn trên mặt đất đến vệt máu trên một cái lá cây cũng không thoát khỏi tầm mắt của Liễu Minh.
- Phanh!
Thi thể cự hùng bỗng chốc bị Liễu Minh lật ngửa lên để lộ ra miệng vết thương rất lớn. Biểu tình cự hùng trước khi chết vô cùng dữ tợn.
Liễu Minh nhíu lông mày lại, ánh mắt hắn lại lóe lên. Bỗng nhiên cúi người cầm một thứ to bằng bàn tay cắm trên cự hùng lên xem.
Đây rõ ràng là một miếng lân phiến màu đỏ tím.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 1: Quỷ Tông
Chương 142: Chiến Giao. (Thượng)
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Bạch ngọc sách
- Vảy Giao!
Liễu Minh dùng Tinh Thần Lực quét qua, trong lòng rùng mình kêu lên một tiếng.
Ngày đó hắn từng tận mắt nhìn thấy đầu Xích Giao kia, đối với khí tức của nó có chút ấn tượng, cho nên mới có thể dễ dàng nhận ra vật này.
- Nhưng khí tức trên miếng vảy Giao này cùng với trong trí nhớ của ta hoàn toàn bất đồng. Hơn nữa khí tức trên miếng vảy Giao này còn nhỏ yếu hơn rất nhiều. Căn bản không cách nào đánh đồng với ngày đó.
Liễu Minh lại cẩn thận, thoáng cảm ứng một phát. Trong lòng lại có thêm vài phần nghi hoặc.
Khí tức yếu đi thì có thể dễ dàng giải thích. Dù sao Xích Giao có lẽ đã bị thương rất nặng, nhưng khí tức lưu lại ở trên miếng vảy Giao này lại có một cỗ hơi thở hoàn toàn bất đồng mà cũng rất quen thuộc. Là chuyện gì đang xảy ra?
Nhưng Liễu Minh cũng không có thời gian để tưởng tượng quá nhiều. Bỗng nhiên hắn biến sắc, cả thân hình bỗng nhiên dùng một tốc độ cùng góc độ không tưởng lăng không bay lên trời.
- Vèo!
Một Giao trảo đầy lân phiến từ phía sau tập kích Liễu Minh. Theo vệt sáng lưu lại đằng sau Giao trảo thì vị trí công kích chính là chỗ trái tim.
Tư thái Liễu Minh không đổi, nhưng cả thân hình dùng một tốc độ kinh người trượt xa hơn mười trượng. Sau đó Liễu Minh mới sửa người đứng thẳng dậy, kinh sợ nhìn về phía đối diện.
Chỉ thấy ở vị trí cũ mà Liễu Minh vừa đứng, thình lình xuất hiện một gã tóc đỏ, toàn thân là lân phiến màu tím, sau lưng có một cái đuôi Giao. Quái vật nửa người nửa Giao này đang dùng một đôi yêu mục lạnh lùng nhìn hắn.
Nhưng trong mắt Liễu Minh lại hiện lên một tia dị sắc, quái vật này không ngờ đối với lần công kích thất thủ vừa rồi cũng không có bất ngờ. Dường như nó đã tính trước được điều đó.
- Xích Giao! Không đúng...Ồ! Là Thạch sư huynh!
Ánh mắt Liễu Minh nhìn quái vật nửa người nửa Giao, tự nhiên trong lòng cả kinh không nhỏ. Nhưng sau khi cẩn thần dò xét khuôn mặt của quái vật này có đến ba bốn phần quen thuộc, Liễu Minh nghẹn ngào nói.
Nhưng quái vật nửa người nửa Giao trước mặt hiển nhiên không có ý tứ ôn chuyện cùng với Liễu Minh. Bỗng nhiên thân hình khẽ động, quái vật nửa người nửa Giao biến mất tại chỗ.
Liễu Minh là người có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, vừa thấy quái vật biến mất, trong lòng khẽ trùng xuống. Nhưng trong tay lại xuất hiện thêm một thanh đoản kiếm màu xanh, đồng thời thân hình cũng quay tít một vòng, mỗi một phương hướng đều chém ra một kiếm.
Lúc này mấy đạo kiếm khí phá không, mỗi đạo bay một nơi.
- Phốc!
Một hư ảnh màu hồng nghiêng ngả cách đó ba trượng, quái vật nửa người nửa Giao hiện thân. Một Giao trảo nhấc lên đánh bay đạo kiếm khí đang tấn công về phía nó. Sau đó mắt quái vật lóe lên hung quang, bỗng nhiên giẫm mạnh chân xuống đất, cả thân hình bổ nhào về phía Liễu Minh. Hai cánh tay giang rộng ra, nó muốn ôm chặt Liễu Minh không cho Liễu Minh thoát.
- Lăn!
Liễu Minh sao dám trực tiếp cận chiến với con quái vật trước mắt này. Hắn gầm lên một tiếng, một sợi Hắc Tác từ trong tay áo bay ra tấn công về phía trước ngăn cản đợt công kích của con quái vật kia. Tiếp đó tay cầm chắc thanh đoản kiếm màu xanh, dùng một tốc độ không tưởng tượng nổi chém ra ba kiếm.
- Phanh! Phanh! Phanh!
Ba tiếng vang lên, dưới khoảng cách gần như vậy, cả ba đạo kiếm khí đều đánh lên người quái vật.
Nhưng kết quả lại khiến cho con mắt Liễu Minh thiếu chút nữa thì rơi ra.
Con quái vật này có chút gì đó rất giống Thạch Xuyên, tuy nhiên khi bị kiếm khí đánh lên người chỉ lùi lại ba bước, lân phiến trước ngực cũng chỉ lưu lại ba đạo bạch ngân dài và hẹp. Không hề có chút máu nào chảy ra.
Không riêng gì thế, ba kiếm này của Liễu Minh hoàn toàn chọc giận quái vật nửa người nửa Giao này. Quái Giao gầm nhẹ một tiếng, xích diễm trên người tỏa ra cuồn cuộn hóa thành một bức tường lửa đánh về phía trước.
Đồng thời thân hình quái Giao cũng một lần nữa biến mất ngay tại chỗ, không thấy bóng dáng đâu.
Đồng tử Liễu Minh co rụt lại, không thấy hắn làm ra bất cứ cử động gì. Thân hình Liễu Minh chỉ đơn giản trượt về sau, đồng thời thanh đoản kiếm trong tay Liễu Minh cũng không thấy đâu nữa. Liễu Minh giơ hai tay lên.
- Xuy! Xuy!
Những âm thanh lớn vang lên, hơn mười đạo Phong Nhận lóe lên, bắn đi bốn phương tám hướng.
- Phanh!
Một tiếng trầm đục vang lên.
Một đạo Phong Nhận đánh trúng thân ảnh của quái vật nửa người nửa Giao. Thân hình quái Giao lại một lần nữa xuất hiện. Nhưng chỉ cần có một chút trì hoãn này mà bức tường lửa cuồn cuộn bay đến gần, bao phủ Liễu Minh ở bên trong.
Đúng lúc này, một tay Liễu Minh vung lên, Hổ Giảo Hoàn ở trên tay phát ra những tiếng động lớn, một cái đầu hổ màu vàng xuất hiện, bắn ra một đạo sóng âm trắng xóa, lăng không đánh lên bức tường lửa.
Với Pháp lực của Liễu Minh bây giờ, một đòn công kích của Hổ Giảo Hoàn có thể phát ra uy lực vô cùng cường đại. Tiếp đó thân hình Liễu Minh uốn éo, biến thành một đạo hư ảnh lách qua phạm vi tấn công của bức tường lửa. Chớp động vài cái thân hình Liễu Minh quỷ mị xuất hiện ở một địa phương khác cách quái Giao vài chục trượng.
Lần này Liễu Minh cũng không chờ quái Giao kia công kích mà hắn giống như lâm phải đại địch, vỗ vào túi Dưỡng Hồn bên hông. Bạch Cốt Hạt từ bên trong chui ra, đứng chắn trước mặt Liễu Minh.
Một tay Liễu Minh bấm niệm pháp quyết, ngoài thân hiện lên vô số những sợi tơ hắc khí, khuôn mặt có chút run rẩy. Một chiếc áo giáp màu xanh biếc xuất hiện, bảo vệ hơn phân nửa cơ thể cũng như những chỗ yếu hại trên người Liễu Minh. Tiếp đó ở trong hư không trước mặt Liễu Minh, từng đạo Phong Nhận màu xanh hiện lên. Hắn vung tay về phía trước, Phong Nhận điên cuồng công kích quái Giao.
Hai tay Liễu Minh lại hợp lại, một đạo Phong Nhận khổng lồ xuất hiện. Phong Nhận run nhè nhè, nhanh chóng ngưng tụ ở trên không trung.
Quái Giao thất thủ liên tiếp, đồng thời cũng liên tiếp bị trúng đòn của Liễu Minh, lúc này nó đã rất giận giữ. Vừa thấy đối phương tránh được công kích của mình, ngay sau đó đã phát động công kích, trong lòng nó càng thêm tức giận. Thân hình uốn éo, mấy đạo ảo ảnh xuất hiện, cùng với bản thân quái Giao lao về phía trước.
- Đinh! Đương!
Một loạt những tiếng loạn hưởng vang lên.
Những đạo Phong Nhận bắn đến trước mặt quái Giao đều bị nó dùng móng vuốt vồ một cái, đánh tan! Thân hình quái Giao cũng hơi khựng lại một tý, nó lại tiếp tục đánh về phía Liễu Minh.
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Liễu Minh lóe lên tinh quang. Cánh tay vung lên một đạo Phong Nhận khổng lồ bắn về phía trước.
Quái Giao chỉ thấy một đạo ánh sáng màu xanh trước mặt lóe lên. Một lưỡi Phong Nhận cực lớn dùng tốc độ kinh người xuất hiện ngay trước mắt nó. Bây giờ cho dù nó dùng thân thông đi chăng nữa cũng không thể nào trốn tránh được. Quái Giao bất đắc dĩ giơ hai tay lên trước mặt ngăn cản.
- Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên!
Thân hình quái Giao chấn động, hai chân đạp bảy tám bước lui về phía sau mới có thể ổn định thân hình. Trên tay hắn mấy giọt huyết dịch màu xanh lá cây rơi xuống.
Hai tay quái Giao ngăn trở đạo Phong Nhận không lồ bị Phong Nhận chém rách một đoạn dài. Nhưng một luồng ánh sáng đỏ lóe lên, miệng vết thương nhanh chóng khép lại, giống như chưa từng xuất hiện bao giờ.
Liễu Minh thấy vậy vô cùng hoảng hốt.
Quái vật kia tay không tấc sắt, ngăn cản đạo Phong Nhận khổng lồ ở gần ngay trước mắt mà cũng chỉ khiến nó trầy da chút xíu. Căn bản không thể khiến quái Giao bị trọng thương được.
Đúng lúc này, quái Giao hoàn toàn bị chọc giận, thân hình đột nhiên huyễn hóa ra ba đạo hư ảnh độc nhất vô nhị. Tiếp đó thân hình nó khẽ động, ba đạo quang mang đỏ thẫm bổ nhào về phía trước.
Liễu Minh không cần suy nghĩ, một tay giơ lên. Ba đạo Phong Nhận bắn ra.
- Phốc! Phốc! Phốc!
Ba tiếng trầm đục vang lên.
Ba đạo Phong Nhận bắn lên xích ảnh, hư ảnh không có tan biến mà Phong Nhận còn bắn ngược lại.
Lần này Liễu Minh không khỏi lo lắng.
Chỉ trì hoãn trong giây lát, ba đạo xích ảnh lại tiếp tục bay về phía Liễu Minh. Khi đến gần Liễu Minh, khoảng cách không còn bao xa thì bỗng nhiên xích ảnh dừng lại. Cả ba đạo xích ảnh đều mở lớn miệng bắn ra ba hỏa cầu màu đỏ tía.
Hỏa cầu chỉ lớn bằng nắm đấm, nhưng vừa mới bay ra được hơn một xích thì biến lớn bằng cái bánh xe chầu trực đánh lên người Liễu Minh. Một luồng nhiệt nóng từ trên hỏa cầu toát ra.
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, thanh đoản kiếm trong tay bỗng nhiên xuất hiện. Hắn một hơi chém ra sáu đạo kiếm khí màu xanh.
- Oanh! Oanh! Oạnh!
Vài tiếng nổ lớn vang lên, sáu đạo kiếm khí phân biệt đánh lên ba hỏa cầu khiến cho hỏa cầu có chút dừng lại. Nhưng vẫn không có cách nào đánh tan được ba hỏa cầu này.
Ba hỏa cầu màu đỏ tía vẫn hùng hổ bay đến.
Liễu Minh thấy tình thế không ổn, thân hình khẽ động, nhanh chóng nghiêng ngược bay sang một bên tránh né. Đã không có cách nào ngăn cản, Liễu Minh tự nhiên không ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ ngạnh kháng.
Mà Bạch Cốt Hạt trước mặt Liễu Minh cũng đã chui vào lòng đất trốn tránh.
Nhưng một chuyện bất ngờ xảy ra khiến Liễu Minh chân động.
Ba hỏa cầu khổng lồ cũng biến đổi phương hướng, tiếp tục đuổi theo hắn.
Lần này, Liễu Minh hoàn toàn kinh sợ.
Lúc này Liễu Minh mới phát hiện ra ba đạo xích ảnh kia tuy đứng nguyên tại chỗ không động nhưng mỗi một đạo xích ảnh đều giơ tay lên không ngừng điểm điểm trong hư không, điều khiển ba hỏa cầu khổng lồ.
Liễu Minh hừ nhẹ một tiếng, vòng éo khẽ uốn éo, một tay hung hăng nện xuống dưới mặt đất, phương hướng di chuyển lập tức biến đổi. Liễu Minh nhanh chóng chạy về phía ba đạo xích ảnh kia.
Ba hỏa cầu đương nhiên cũng theo sát đằng sau Liễu Minh.
- Tìm...chết!
Ba đạo xích ảnh vừa thấy cảnh này, chẳng những không có tránh né, ngược lại còn há miệng phát ra những từ ngữ vô cùng tối nghĩa. Cánh tay của ba đạo xích ảnh buông xuống, há miệng bắn ra ba đạo tử ảnh dài nhỏ. Ba đạo tử ảnh từ những phương hướng khác nhau công kích Liễu Minh. Quái Giao muốn xuyên thủng cổ họng của Liễu Minh.
Tốc độ cực nhanh, ngay cả Liễu Minh cũng không tưởng tượng được.
Liễu Minh kinh hãi, điên cuồng uốn éo nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tránh đạo hai đạo tử ảnh. Đạo tử ảnh thứ ba đánh lên một tầng dây leo xanh biếc bảo vệ phần cổ của Liễu Minh. Mà đạo tử ảnh này không nhờ là cái lưỡi của quái Giao.
- Phốc!
Dây leo tuy triệt tiêu đi phân nửa lực lượng của đầu lưỡi, nhưng cuối cùng vẫn bị xuyên thủng. Đầu lưỡi quái Giao đang chuẩn bị xuyên qua cổ Liễu Minh thì bỗng nhiên một tầng phù văn màu vàng nhạt lóe lên.
Đúng lúc này Liễu Minh đã kích phát phù giáp trên người, cũng nhân cơ hội này nắm lấy cái lưỡi dài màu đỏ tím của quái Giao. Chỉ là khi tay nắm lấy lưỡi của quái Giao, Liễu Minh cảm thấy cả bàn tay tê rân, máu tươi chảy ra ròng ròng.
Cái lưỡi dài màu đỏ tím của quái Giao vậy mà lại rất sắc bén, Liễu Minh không kịp đề phòng cho nên mới bị thương. Mà nhìn máu đen từ trong lòng bàn tay chảy xuống, Liễu Minh càng bất ngờ hơn. Không ngờ cái lưỡi cỉa quái Giao lại là một vật kịch độc.
Mặc dù như thế nhưng Liễu Minh cũng không có chớp mắt, càng không có ý định buông tay. Tay kia cầm thanh đoản kiếm màu xanh khẽ động, một đạo ánh sáng màu xanh lóe lên rồi biến mất. Cái lưỡi dài bị chém đứt.
Một trong ba đạo xích ảnh phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Mặt khác hai đạo xích ảnh còn lại cũng hóa thành một vầng sáng đỏ tán loạn tan biến.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 1: Quỷ Tông
Chương 143: Chiến Giao. (Trung)
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Bạch ngọc sách
Mà đúng lúc này, ba hỏa cầu ở sau lưng Liễu Minh bỗng nhiên mất đi sự khống chế phát nổ. Hỏa diễm cuồn cuộn biến thành một biển lửa khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Trên mặt Liễu Minh lóe lên một sự sắc bén, hắn hững hờ với biến lửa ở sau lưng, thân hình vẫn nhảy chồm lên chạy đến gần quái vật nửa người nửa Giao. Đoản kiếm màu xanh ở trong tay khẽ động, sáu bảy đạo kiếm quang mênh mông chém về phía trước. Đồng thời trong tay áo vang lên tiếng xé gió, một sợi Hắc Tác bắn ra.
Quái vật nửa người nửa Giao tuy miệng đau đớn kịch liệt vô cùng. Nhưng thấy một màn này, nó cố chịu đau, thân hình khẽ động dùng tốc độ nhanh nhất tránh khỏi đợt công kích của Liễu Minh.
Chỉ là vào lúc này, dưới chân quái Giao.
- Phốc! Phốc!
Hai tiếng phá đất vang lên. Hai cái càng như thiểm điện phá đất chui lên, xuất kỳ bất ý vừa vặn kẹp lấy hai cổ chân của quái Giao. Đồng thời lại có những tiếng xé gió vang lên. Hơn mười đạo hắc tuyết cũng phá đất chui ra, lóe lên muốn xuyên thủng người quái Giao.
Quái Giao thấy vậy, tự nhiên cả kinh nhưng hắn đối với lực phòng ngự của bản thân tự tin một cách dị thường. Đối với hơn mười đạo hắc tuyến kia, quái Giao không thèm quan tâm. Hai chân quái Giao nhấc lên ngận sanh kéo Bạch Cốt Hạt ở dưới bùn đất ra ngoài. Tiếp đó quái Giao dùng Giao trảo tách hai cái càng của Bạch Cốt Hạt ra khỏi chân của mình.
Đúng lúc này.
- Phanh! Phanh!
Hơn mười âm thanh trầm đục vang lên, tất cả hắc tuyến đều hung hăng đánh lên người quái Giao. Nhưng tất cả hắc tuyến đều bị bắn ngược trở lại rồi tan vỡ, chỉ có thể để lại hơn mười cái lỗ nhỏ mà thôi.
Quái vật nửa người nửa Giao cảm thấy đùi mình có chút đau nhức, nhưng nó không để ý mà ngạnh sanh giẫm đạp Bạch Cốt Hạt vào trong bùn đất. Bạch Cốt Hạt liên tục kêu lên, trong lúc nhất thời không thể nào giãy thoát khỏi bàn chân của quái Giao.
Đúng lúc này, Liễu Minh đã theo sát đợt công kích vừa rồi đến trước mặt quái Giao.
Nhưng quái vật này chỉ đưa hai tay ra chắn trước người rồi quét ngang, nó ý định ngạnh kháng tất cả công kích.
Kết quả, vài đạo kiếm khí lóe lên liền biến thành từng đoàn ánh sáng màu xanh trảm lên tay của quái Giao.
Thân hình quái Giao chấn động, lập tức lùi lại mấy bước, hai tay cũng tê dại.
Ngay trong nháy mắt này, Hắc Tác bất ngờ xuất hiện, giống như độc xà đán lên lồng ngực của quái Giao.
Quái Giao ngay cả kiếm khí do Linh Khí phóng ra còn không sợ chút nào thì làm sao có thể sợ công kích của một sợi Luyện Hồn Tác. Lúc này ngay cả tránh né quái Giao cũng lười làm, lồng ngực của nó chỉ hơi gồng lên một cái, trực tiếp làm Hắc Tác chấn động bật ngược lại.
Đối diện, Liễu Minh thấy cảnh này, trên mặt lại hiện lên một tia quỷ dị. Đột nhiên thân hình khẽ động, lại nhanh chóng lùi ngược lại phía sau. Đồng thời tay kia cũng vỗ lên ngực, một quang thuẫn mênh mông lăng không xuất hiện trước mặt che chở hắn trước biển lửa.
Sự tình quỷ dị bậc này, không chờ quái Giao giật mình đa tưởng cái gì, Hắc Tác trước mặt nó run lên rồi biến mất. Thay vào đó là ba viên châu đen nhánh xuất hiện, toàn bộ công kích lên ngực của quái Giao.
Quái vật nửa người nửa Giao cả kinh, nó muốn thối lui về phía sau nhưng đã muộn.
Ba viên châu màu đen quay tít một vòng, lóe lên một chút ánh sáng hiếm hoi rồi nổ tung.
Vô thanh vô tức ở bên trong, ba quang cầu hồng sắc hiện ra, cũng lóe lên rồi hợp thành một, lại hóa thành một quang cầu đỏ thẫm cuốn quái Giao vào bên trong.
Lúc này những tiếng ầm ầm nổ mạnh phát ra từ trong quang cầu đỏ thẫm.
Một vòng sóng địa chấn màu hồng điên cuồng lan tỏa ra bốn phương tám hướng. Những nơi nó đi qua đều bị san bằng thành bình địa, đồng thời dưới một nhiệt độ khó có thể tin được tất cả cây cỏ ở xung quanh đó đều hóa thành tro tàn.
Biển lửa mà lúc trước quái Giao triệu hồi đang bao vây lấy Liễu Minh cũng bị cỗ sóng địa chấn này đánh tan. Mà bản thân Liễu Minh ở bên trong chỉ có thể điên cuồng rót Pháp lực vào quang thuẫn trước người.
Nhưng cứ như vậy, hắn cũng chỉ có thể chèo chống được mấy lần hô hấp mà thôi. Quang thuẫn không chịu nổi, 'Crac', một tiếng giòn tan vang lên. Mặt ngoài quang thuẫn xuất hiện những vết rách màu trắng, bộ dáng không cách nào chống đỡ được thêm nữa.
Cũng may cách đó không xa quang cầu đỏ thẫm không thể duy trì được lâu. Chớp động vài cái, quang cầu đỏ thẫm và làn sóng địa chấn lăng không tiêu biến.
Chỉ là ở chỗ quang cầu đỏ thẫm phát nổ để lại một thân ảnh cháy đen, còn có mùi vị thịt cháy thoang thoảng trong không khí.
Quái vật nửa người nửa Giao kia vừa rồi bị quang cầu đỏ thẫm nướng chín.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng có chút buông lỏng.
Ba viên hắc châu kia chính là Xích Diễm Châu mà trước kia Chu Xích cho hắn làm vật bảo vệ tính mạng.
Vừa rồi Liễu Minh hao hết tâm tư, giấu ba viên Xích Diễm Châu ở bên trong Hắc Tác, cũng xuất kỳ bất ý vận dụng. Quả nhiên có thể thành công đánh lén đối phương.
Mỗi một viên Xích Diễm Châu sau khi kích phát đều tương đương với một kích của Linh Sư. Ba viên Xích Diễm Châu cùng kích phát một chỗ, uy lực rất khủng bố.
Cho dù là quái Giao có lực phòng ngự kinh người đi chăng nữa cũng không có cách nào tiêu thụ được.
Mặc dù như vậy nhưng giờ phút này Liễu Minh cũng không dám có ý tứ an tâm. Cầm thanh đoản kiếm màu xanh trong tay, Liễu Minh chém về phía trước một kiếm. Một vầng trăng tròn màu xanh bay lên không, còn phát ra những âm thanh bén nhọn bay về phía quái Giao. Liễu Minh muốn chém bay đầu của nó.
Với hắn mà nói thì với sự đáng sợ của đầu quái Giao này, nếu không chém nó thành hai đoạn, Liễu Minh căn bản không thể nào yên tâm được.
Mà sau một khắc, dự cảm của Liễu Minh hoàn toàn linh nghiệm.
- Phanh!
Quái Giao cháy đen đứng nguyên bất động tại chỗ, bỗng nhiên trên người nó bay ra một tỏa liên ngân sắc, hung ác đánh ra một kích, vầng trăng tròn màu xanh bị đánh bật ngược lại.
- Phục Ma Liên!
Liễu Minh nhìn rõ chân diện mục của tỏa liên, sắc mặt cả kinh.
Đúng lúc này, quái Giao cháy đen bỗng nhiên ngẩng đầu lên, miệng phát ra một tiếng kêu thê lương.
Phục Ma Liên lập tức cuồng vũ, bảo hộ hắn vô cùng chặt chẽ.
Tiếp đó tay chân quái Giao khẽ động, những mảnh da thịt cháy đen rơi rụng xuống dưới đất để lộ ra một thân da thịt trắng nõn nà.
Trong chốc lát, quái Giao vẫn đứng nguyên ở đó, ngoại trừ một đôi sừng ở trên đầu, cùng cái đuôi màu đỏ tím ở sau lưng ra thì những địa phương khác không khác gì nhân loại bình thường cả. Tất cả lân phiến trên người đều biến mất không thấy đâu, mà khuôn mặt rõ ràng là của Thạch Xuyên.
- Thạch sư huynh!
Sắc mặt Liễu Minh chuyển biến xấu, hắn tập trung suy nghĩ nói một câu.
Nhưng Thạch Xuyên mở mắt nhìn về phía Liễu Minh. Đôi mắt vốn bình thường lại biến thành nhỏ dài, tiếp đó hắn nhếch miệng nhe răng cười. Hỏa diễm ngoài thân bốc lên, ngưng tụ ra từng miếng lân phiến đỏ thẫm.
Trong khoảnh khắc Thạch Xuyên lại biến thành quái vật nửa người nửa Giao.
Liễu Minh hít sâu một hơi, rốt cuộc hắn cũng xác định được quái vật trước mắt là do Thạch Xuyên biến thành. Không, phải nói chỉ có một bộ phận thân thể là của Thạch Xuyên, thần hồn của hắn có lẽ sớm không còn tồn tại nữa rồi. Nếu không cũng không có thờ ơ khi hắn gọi như vậy.
Bất quá quái Giao này bị trọng thương như vậy, không ngờ có thể trong khoảnh khắc khôi phục lại như trước. Điều này thật sự rất phiền phức.
Dù sao vừa rồi ba viên Xích Diễm Châu cùng phát nổ, cũng là đòn công kích có uy lực lớn nhất của Liễu Minh. Như vậy mà vẫn không cách nào đưa đối phương vào chỗ chết. Những thủ đoạn Liễu Minh còn có thể dùng, chỉ sợ không còn bao nhiêu.
Trong lòng Liễu Minh thầm trầm tư. Nhưng động tác tay lại không đình chỉ chút nào. Liễu Minh vẫn chỉ huy vầng trăng tròn màu xanh điên cuồng tấn công quái Giao không thôi.
Nhưng Phục Ma Liên kia huyền diệu dị thường, hóa thành một đầu ngân mãng bảo hộ quái Giao vô cùng chặt chẽ. Mọi công kích của Liễu Minh nó đều đỡ được.
Liễu Minh thấy vậy, liếc mắt nhìn Phục Ma Liên, lại nhìn qua quái Giao đứng bất động nguyên tại chỗ, tâm niệm nhanh chóng vận chuyển. Tròng lòng bỗng nhiên khẽ động.
- Hắc hắc! Thì ra ngươi cải tạo lại thân hình những vẫn còn ở trạng thái suy yếu. Hiện tại động cũng không thể động được.
Nét mặt Liễu Minh bỗng trở nên kinh hỉ, lớn tiếng nói. Lúc này tinh thần hắn phấn chấn, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, vầng trăng tròn màu xanh phát ra một tiếng thanh minh bay lên trời. Đồng thời ba tầng vân trận ở mặt ngoài cũng lóe lên, ở trên không trung không ngừng chuyển động.
Vầng trăng tròn màu xanh tỏa ra hàn quang lạnh lẽo, cũng bắt đầu biến lớn.
Quái Giao ở bên dưới thấy vậy, trong mắt lần đầu tiên lộ ra một tia sợ hãi, Phục Ma Liên bay xung quanh hắn vang lên những tiếng vù vù, đồng thời ngân quang phát ra cũng đại thịnh.
- Phanh!
Bạch Cốt Hạt ở trong bùn đất nhảy dưng lên, bổ nhào thẳng về phía quái Giao. Đồng thời há miệng phun ra một đoàn sương mù màu tím, móc câu ở sau lưng khẽ động hóa thành hơn mười đạo hắc tuyến công kích quái Giao.
Nhưng sau một khắc, Phục Ma Liên hóa thành một mảnh ngân quang trước mặt quái Giao. Vô luận là sương mù màu tim hay là hắc tuyến đều bị ngăn trở. Tiếp đó một đạo hư ảnh tỏa liên từ trong ngân quang thiểm điện đánh ra một kích. Bạch Cốt Hạt trúng chiêu bay ngược ra ngoài.
Bạch Cốt Hạt ở trên không trung lộn nhào vài vòng rồi rơi xuống mặt đất. Nó khẽ lắc lắc cái đầu, thân hình run rẩy không thể lập tức đứng lên.
Khó trách nó như thế!
Lúc trước Bạch Cốt Hạt bị quái Giao hung hăng giẫm ở dưới chân, rồi lại bị đợt công kích của Xích Diễm Châu gây ảnh hưởng. Giờ này lại chịu một kích của Phục Ma Liên, nó bị thương không nhẹ.
Trong chốc lát công phu, vầng trăng tròn màu xanh ở trên không trung đã lớn bằng một cái bánh xe, phát ra hàn quang lành lạnh. Thậm chỉ quái Giao ở bên dưới cũng cảm thấy bất an.
Lúc này, ánh mắt Liễu Minh lóe lên. Một tay bấm niệm pháp quyết biến đổi. Một chút điểm ánh sáng màu lam ngưng tụ trước người. Hơn nữa hàn khí bốc lên, một cây Băng Chùy ở trước mặt hắn nhanh chóng xuất hiện. Ngay từ đầu Băng Chùy chỉ lớn chừng một xích, trong mấy lần hô hấp liền biến thành bảy tám thước, hơn nữa vẫn chưa dừng lại.
Quái Giao ở phía đối diện biến sắc, nét mặt dữ tợn. Bỗng nhiên nó phát ra một tiếng gầm lớn. Hai tay vốn rủ xuống, vậy mà khẽ động, chậm rãi nắm lại thành nắm đấm.
Đồng tử Liễu Minh thấy vậy thì co rụt lại, không chút do dự hét lớn một tiếng. Ngón tay điểm vào trong hư không. Vầng trăng tròn màu xanh xé gió bay xuống, đồng thời tay kia của Liễu Minh cũng điều khiển Băng Chùy ở trước ngực.
Hàn quang lóe lên, Băng Chùy dài hơn một trượng biến thành một đạo ánh sáng màu lam bắn về phía quái Giao.
Cùng lúc đó, Bạch Cốt Hạt nằm rạp trên mặt đất, móc câu cắm xuống đất, cả người hóa thành một đạo hư ảnh đánh về phía quái Giao.
Quái Giao thấy vậy, hung quang trong mắt lóe lên, kêu to một tiếng, mái tóc đỏ tung bay. Một cái đầu thuồng luồng cực lớn ở sau lưng nó hiện ra.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 1: Quỷ Tông
Chương 144: Chiến Giao. (Hạ)
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Bạch ngọc sách
Đầu thuồng luồng cực lớn đột nhiên mở lớn miệng hướng về phía Bạch Cốt Hạt bắn ra một đạo sóng âm vô hình.
Bạch Cốt Hạt đang bay đến, thân hình lập tức ở trên không trung dừng lại, tiếp đó là bị một cỗ lực lượng cực lớn đánh bay ngược về phía sau.
Mà Phục Ma Liên đang máu may điên cuồng bảo vệ quái Giao bỗng nhiên ngưng tụ, vô số hư ảnh tỏa liên bắn ra khắp nơi tạo thành một tấm lưới màu bạc cực lớn nghênh đón vầng trăng tròn màu xanh.
Vầng trăng tròn màu xanh hùng hổ đánh vào cái lưới bạc khổng lồ. Lúc này đang điên cuồng vận chuyển bên trong, phát ra những tiếng ma sát kim loại khó nghe.
Mà đúng lúc này, ánh sáng màu lam lóe lên, Băng Chùy cực lớn cũng đã bay đến gần quái Giao.
Đầu thuồng luồng cực lớn kia gầm nhẹ một tiếng, lại phun từ trong miệng ra một hỏa trụ đỏ thẫm, vừa vặn đánh lên Băng Chùy khổng lồ.
Hỏa trụ đỏ thẫm cũng Băng Chùy va chạm cùng một phát, phát ra những âm thanh bén nhọn. Ánh sáng màu lam cùng xích diễm đan xen vào nhau tạo thành vòi rồng phóng lên trời. Đồng thời hai loại khí tức nóng lạnh giao thoa nhau lan tỏa ra xung quanh.
Lúc này trên không trung, tấm lưới bạc dưới sự chuyển động không ngừng của vầng trăng tròn màu xanh bắt đầu có dấu hiệu không thể nào chống đỡ nổi. Vô số hàn quang chớp động bên trong, tấm lưới bạc run rẩy kịch liệt không thôi. Có nhiều chỗ thậm chí hào quang đã ảm đạm.
Quái Giao thấy vậy, đồng tử co rụt lại, mà đầu thuồng luồng ở sau lưng bỗng nhiên thét dài một tiếng, thân thể xuất hiện, biến thành một quái vật khổng lồ cao vài chục trượng. Đầu thuồng luồng lại há mồm nuốt toàn bộ lưới bạc và vầng trăng tròn màu xanh vào trung bụng.
Liễu Minh thấy vậy thì giật mình, nhưng hắn vẫn kịp thời phản ứng. Một tay bấm niệm pháp quyết, miệng phun ra một chứ.
- Bạo!
Vầng trăng tròn màu xanh đột nhiên ở trong miệng đầu thuồng luồng nổ tung. Hàn quang lành lạnh lóe lên, trên trăm đạo kiếm khí màu xanh bắn ra.
Lưới bạc khổng lổ cùng đầu thuồng luồng cực lớn kia ẩn hiện bất định. Trong chốc lát liền bị kiếm khí xuyên thủng trăm ngàn lỗ nhỏ.
Lúc này, một bộ phận kiếm khí lóe lên hàn quang, bắn về phía quái Giao.
Đúng lúc đó trong mắt quái Giao hiện lên một sự tàn khốc. Hai cánh tay bỗng nhiên hóa thành vô số trảo ảnh bay đầy trời.
Nó vậy mà đã khôi phục được năng lực hành động.
Liên tiếp những tiếng nổ vang lên không ngớt.
Đại bộ phận kiếm khí bị trảo ảnh đỏ thẫm đánh tan. Cho dù có vài đạo lóe lên đánh lên người quái Giao thì cũng bị nó điềm nhiên thừa nhận như không có việc gì.
Liễu Minh thấy vậy, sắc mặt hơi đổi.
Quái Giao này quay đầu nhe răng cười nhìn về phía Liễu Minh. Hai chân nó khẽ động, tựa hồ muốn đi tới.
Nhưng lại có những chuyện bất ngờ xảy ra ngoài dự liệu.
Quái Giao vừa mới đi được một bước, bỗng nhiên hai chân mềm nhũn loạng choạng ngã xuống.
Nếu không phải nó mau lẹ dùng tay chống xuống đất, chỉ sợ bây giờ đã ngã sấp mặt rồi. Đồng thời trên mặt quái Giao thình lình hiện lên một tầng hắc khí nhàn nhạt.
Trên đùi quái Giao có hơn mười cái lỗ nhỏ dị thường, giờ phút này hoàn toàn biến thành màu tím.
Móc câu của Bạch Cốt Hạt có kỳ độc, rốt cuộc đã phát huy tác dụng.
Thân thể quái Giao có kháng tính cực cao độc tính. Nếu không đổi lại là những người khác mà bị Bạch Cốt Hạt đánh trúng, có lẽ đã chết từ lâu rồi.
Liễu Minh nhìn thấy vậy, tự nhiên đại hỉ. Hắn không nói hai lời, một tay điểm vào hư không trước mặt một tay lại bấm niệm pháp quyết.
- Phanh!
Trong vòi rồng nóng lạnh trắng xóa đang phóng lên trời kia còn sót lại một nửa Băng Chùy. Một nửa Băng Chùy nổ tung, hàn khí lan tỏa ra xung quanh. Một luồng ánh sáng màu lam lóe lên. Không ngờ một Băng Chùy dài nửa xích ở trong đo bắn ra nhanh như thiển điện, nháy mắt đã đến gần quái Giao.
Công kích này hiển nhiên quái Giao có thể đoán trước được. Nó gầm nhẹ một tiếng, một cánh tay không làm gì nhấc lên bắt lấy Băng Chùy gần trong gang tấc. Năm ngón tay dùng lực, quái Giao muốn bóp vỡ Băng Chùy.
Nhưng đúng vào lúc này, ở bên trong Băng Chùy một đạo ánh sáng màu xanh biếc lóe lên tức thì bắn ra xuyên qua mi tâm của quái Giao, xuyên ra sau đầu. Sau đó đạo ánh sáng màu xanh biếc này lại vòng sang bên chui vào trong tai quái Giao và bay ra từ tai bên kia.
Quái Giao hét thảm một tiếng, nét mặt dữ tợn cứng lại. Tiếp đó "Phù! Phù! một tiếng, thân hình của nó mềm nhũn té ngã trên mặt đất.
Từ mi tâm và hai bên tai của quái Giao chảy ra máu đen.
Trên bầu trời vang lên những tiếng vù vù, hào quang màu bạc thu lại, Phục Ma Liên rơi xuống đất.
Đầu thuồng luồng cực lớn kia cũng thét gào một tiếng, hóa thành một điểm sáng màu đỏ tan biến.
Thiên Nguyệt Kiếm cũng thu lại hào quang, dưới sự thúc dục của Liễu Minh, nhanh chóng quay tít một vòng, lại quá thành vầng trăng tròn màu xanh chém xuống.
Hàn quang lóe lên, quái Giao nằm trên mặt đất bị hàn quang lành lạnh chém thành hai nửa. Xem ra nó đã chết không thể chết thêm lần nữa.
Lúc này Liễu Minh mới thở dài một hơi. Một tay khẽ điểm, vầng trăng tròn màu xanh một lần nữa hóa thành Thiên Nguyệt Kiếm bay trở về. Mà ở trung hư không bích mang lóe lên, một cây châm nhỏ cũng bay trở về.
Đó chính là Bích Ảnh Châm!
Nguyên lại trong khi đấu pháp, lúc Liễu Minh thi triển Băng Chùy Thuật nhìn qua chỉ giống như một đòn công kích bình thường. Nhưng không ngờ lại là tử mẫu Băng Chùy Thuật ít người nhìn thấy, mà Liễu Minh còn im ắng giấu Bích Ảnh Châm vào bên trong tử chùy.
Lúc này Liễu Minh mới nắm được thời cơ, hoàn toàn trong một lần hành động dùng Bích Ảnh Châm đánh vào chỗ hiểm của quái Giao.
Nếu không cho dù Bích Ảnh Châm có lợi hại đi chăng nữa, nhưng nếu công kích đánh lên những địa phương có lân phiến bao trùm, chỉ sợ cũng chỉ có thể khiến quái Giao bị thương nhẹ chứ không thể trực tiếp đánh chết nó.
Liễu Minh thấy quái Giao đã thật sự mất mạng, tự nhiên tâm tình cũng trầm tĩnh một phen. Thu hai kiện Linh Khí lại, hắn đặt mông ngồi xuống đất, nhanh chóng lấy ra một viên đan dược nuốt vào, sau đó nhắm mắt điều tức.
Trận tranh đấu này chẳng những Liễu Minh phải sử dụng hết tất cả những con át chủ bài mà Pháp lực cũng tiêu hao hết tám chín phần mười.
Cũng may là trước đó tu vi của hắn tăng lên Linh Đồ đại viên mãn. Nếu đổi lại thành trước đây gặp phải quái Giao, chỉ sợ trận tranh đấu này chỉ tiến hành được một nửa thì Pháp lực của hắn đã bị tiêu hao sạch sẽ, cuối cùng chỉ có khoanh tay chờ chết.
Thời gian một bữa cơm trôi qua.
Sắc mặt Liễu Minh hơi hồng hào lại một chút, hắn không trì hoãn thêm, nhanh chóng đứng dậy đi đến gần thi thể quái Giao.
Nơi này không thể ở lâu, vạn nhất có những người khác đi qua nhìn thấy thi thể quái Giao, hơn phân nữa hắn sẽ gặp phải phiền toái.
Mà hiện tại Liễu Minh đang trong trạng thái suy yếu, thật sự không có cách nào chèo chống một hồi tranh đấu cường độ cao.
- Oa! Oa!
Hai tiếng từ trong bùn đất truyền đến. Bạch Cốt Hạt hữu khí vô lực nằm sấp trên mặt đất, toàn thân nó đầy thương tích, hai mắt lục diễm ảm đạm, tựa hộ khí tự hành động cũng không còn.
Liễu Minh cười khổ một tiếng, một tay vỗ vào túi Dưỡng Hồn bên không. Một đạo hắc khí cuồn ra thu Bạch Cốt Hạt vào trong.
Bạch Cốt Hạt vốn là quỷ vật, cho ăn đan dược cũng không có hiệu quả, cũng may túi Dưỡng Hồn có đại lượng âm khí, chỉ cần để nó ở trong túi Dưỡng Hồn là có thể chậm rãi dùng âm khí tẩm bổ, thương thế cũng sẽ nhanh chóng được trị khỏi.
Ngay sau đó Liễu Minh bước vài bước đến bên cạnh thi thể quái Giao, trước tiên lẳng lặng nhắt Phục Ma Liên lên, đưa lên trước mắt cẩn thận dò xét một phen.
Kiện Linh Khí này tuy trước đó đã bị Thiên Nguyệt Kiếm toàn lực cuồng trảm, nhưng mặt ngoài vẫn lóe lên ngân quang, óng ánh bóng loáng không có vết kiếm nào lưu lại.
Liễu Minh vui vẻ, tiện tay thu Phục Ma Liên lại.
Kiện Linh Khí này là Khuê Như Tuyền tự tay ban cho Thạch Xuyên, tuy sau khi rời khỏi đây hơn phân nửa phải giao lên. Nhưng khẳng định sẽ có những ban thưởng khác.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nhìn xuống thi thể quái Giáo nhìn như rỗng tuếch, khẽ chau màu.
Một thân xiêm y của quái Giao đã bị đốt thành tro bụi. Cho dù có khăn Tu Di hay các loại đồ vật khác, hơn phân nửa đã bị uy lực của ba viên Xích Diễm Châu biến thành tro bụi.
Nhưng thời điểm quái Giao cải tạo thân hình, hắn chú ý tới một chuyện khác.
Tâm niệm Liễu Minh khẽ chuyển, bỗng nhiên cúi người xuống. Một tay khẽ động cầm lấy một cánh tay của quái Giao, cũng nhanh chóng tìm kiếm.
Trong ngón tay của quái Giao bỗng nhiên nhô lên, dường như có đồ vật gì đó ở bên trong. Sắc mặt Liễu Minh vui vẻ, tay áo khẽ vung lên, đoản kiếm màu xanh lóe lên chém vào đó.
- Phốc!
Huyết dịch màu đen bắn ra.
Liễu Minh rạch ngón tay của quái Giao ra, hơn nữa còn cắt thêm vài nhát rồi mới sử dụng thanh điểm kiếm lấy một cái ốc đồng óng ảnh lớn bằng hạt đậu ra ngoài. Ốc đồng tản ra hào quang màu trắng sữa nhàn nhạt.
Đây chính là dị bảo Tu Di Loa của hải tộc.
Vật này trời sinh có không gian trống rất lớn ở bên trong. Đầu Xích Giao kia đánh chết huynh muội Lam thị, tự nhiên không có bỏ qua mà đoạt lấy. Nó cũng tiện tay cho vào trong huyết nhục trên ngón tay.
Dưới tình huống bình thường, vật này có lân phiến và quần áo che chắn, tự nhiên không ai phát hiện ra.
Nhưng hết lần này đến lần trước, trong trận chiến vừa rồi, quần áo và lân phiến của quái Giao bị đốt thành tro tàn. Mà ở thời điểm cải tạo thân thể đã bị Liễu Minh liếc mắt nhìn thấy một điểm dị thường.
Hiện tại Liễu Minh dùng đoản kiếm rạch ra, quả nhiên phát hiện Tu Di Loa.
Liễu Minh tuy không biết ốc đồng này là vật gì, nhưng đầu quái Giao này đã cẩn thận cất giấu như vậy, giá trị tự nhiên sẽ không thấp.
Liễu Minh lật qua lật lại quan sát vài lần, cũng không nhìn ra chỗ dị thường. Hắn lại nhẹ nhàng nâng tay kiểm tra sức nặng của ốc đồng. Không thấy có điểm gì khác thường, hai mắt Liễu Minh nhíu lại.
Liễu Minh lại suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cho ốc đồng lên tai, kết quả khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Ốc đồng này không ngờ truyền đến tai hắn tiếng sóng biển dạt dào. Hơn nữa tiếng sau so với tiếng trước lại càng lớn hơn, dồn dập hơn. Phảng phất khiến cho bản thân Liễu Minh lâm vào sợ hãi tột cùng.
Một lát sau, Liễu Minh thử rót một chút Pháp lực vào bên trong ốc đồng. Không lâu sau, ốc đồng bắt đầu phình to, đồng thời mặt ngoài hiện lên những phù văn màu bạc rậm rạp chằng chịt.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng tự nhiên kinh hãi. Nhưng Pháp lực rót vào ốc đồng không có ngừng lại. Liễu Minh cũng thừa dịp dùng Tinh Thần Lực tìm hiểu ốc đồng.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden