Xe Jetta sau 1 giờ ra Thành Phố Lĩnh Hải, cuối cùng cũng đã đến khu kinh tế mới ở ngoại ô phía tây của khu kinh tế mới Lĩnh Hải.
9 năm trở lại đây, khu kinh tế mới này là khu công nghiệp nhẹ có tầm cỡ quốc tế vừa được khai thác của Thành Phố Lĩnh Hải .
Tiêu Thần hiểu hết tất cả về khu kinh tế mới ở phía tây ngoại ô này, muốn sở hữu 1 mảnh đất ở đây phải tốn không ít tiền, có thể sở hữu liền mấy xưởng sản xuất như thế này cũng đủ để chứng minh thực lực của mẹ vợ Phương Nhã rồi.
…
Khi xe Jetta dừng lại ở 1 mảnh đất trống, Tiêu Thần nhìn quanh quất cũng chẳng thấy nhà xưởng nào hết, trong lòng bất chợt nghĩ hay là mẹ vợ muốn ở nơi thanh vắng này ...
Thôi, không dám nghĩ bậy nữa, không dám nghĩ bậy nữa.
- Làm gì mà ngây người ra thế, đưa giầy cho ta
Hà Phương Nhã nhìn thấy bộ mặt nghệch ra của Tiêu Thần thì biết chắc chắn tên tiểu tử này đang nghĩ bậy, nên trừng mắt nhìn Tiêu Thần 1 cái.
Tiêu thần lập tức quay người đi lấy hộp đựng giày đến, mở ra xem bên trong là đôi giày cao gót bằng thủy tinh màu hồng, hai sợi dây xinh xắn buột ngang ở giữa đôi giày, nhìn qua thật lạ tuyệt đẹp, Hà Phương Nhã cởi bỏ đôi dép, đặt đôi chân ngọc ngà vào đôi giày pha lê mà Tiêu Thần mới đem đến, buộc gọn hai sợi dây giày, tất cả mọi động tác diễn ra trước mắt Tiêu Thần dường như tuyệt đẹp.
- Tên ngốc, còn nhìn cái gì nữa ! Giúp tôi bỏ đôi dép cẩn thận vào hộp đi, đây là đôi dép ta thích nhất đấy!
Hà Phương Nhã lại trừng mắt nhìn Tiêu Thần 1 cái, sau đó lên xe lái về phía nhà xưởng của mình.
…
Xe dừng lại trước 1 cánh cửa hoa lệ, cửa lớn làm từ một tảng đá lớn, ở giữa được khắc chìm một cánh cửa
Cánh cửa cao 5 mét, rộng hơn 20 mét làm người khác phải kinh ngạc, bên trên xà ngang có khắc 6 chữ lớn màu vàng “Tập đoàn y phục Nhã Nhu”
Tên công ty được đặt từ tên Cao Thi Nhu và Hà Phương Nhã, ngụ ý là trang phục tao nhã, thanh lịch, là 1 cái tên không tồi chút nào.
Khi xe vừa dừng lại, có một thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục bảo vệ chạy lại, giúp Hà Phương Nhã mở cửa xe, sau đó lại vòng qua mở cửa xe xho Tiêu Thần.
- Đổng sự trưởng
Người thanh niên trẻ không dám nhìn Hà Phương Nhã quá lâu, đối với với Hà Nhã Phương còn có chút kính sợ, Tiêu Thần nghe thấy hết, xem ra Hà Phương Nhã bình thường ở công ty có tính ngang tàng rồi.
Quả nhiên Tiêu thần quay đầu về phía Hà Phương Nhã, khi bước xuống xe, Phương Nhã dịu dàng, ôn hòa ban nãy đã biến mất thay vào đó khuôn mặt lạnh như băng, cao quý và nghiêm nghị, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt sắc bén, giày cao gót vang lên những tiếng chắc nịch.
Lúc này ắt hằn là giờ làm việc, xưởng đóng cửa không có ai, bên phải xưởng có 1 mảnh đất trống, được xây lên 1 cái lều, làm chỗ đậu xe của xưởng, vừa xuống xe, Hà Phương Nhã liền ném chìa khóa xe cho người thanh niên rồi dẫn Tiêu Thần vào xưởng
Vào trong xưởng, những kiến trúc được xây dựng tương đối ngăn nắp, vật trang trí là từng dãy quan tài màu trắng, chừng hơn mười mấy dãy, ở giữa lối đi công nhân đang bận rộn sắp xếp,bốc dỡ các xe quần áo nhỏ...
Hà Phương Nhã đứng bên cạnh Tiêu Thần nói:
- Lầu 12 của xưởng là nơi để quần áo mùa hè, tôi dẫn cậu vào xem nhé
Tiêu Thần cũng không biết nên nói gì, chỉ gật đầu đi theo Hà Phương Nhã vào trong
…
Hà Phương Nhã dẫn Tiêu Thần đi hơn một giờ nhưng hai người vẫn chưa đi hết xưởng.
Tập đoàn y phục Nhã Nhu không hổ danh là 1 tập đoàn y phục, không phải là 1 công ty y phục hay tiệm may bình thường.
Khu xưởng được chia làm 4 khu lớn: theo thứ tự là trang phục bốn mùa xuân hạ thu đông, do bây giờ là mùa hè nên khu trang phục hè bận rộn nhất, những khu khác thì im ắng, ãm đạm hơn, tuy nhiên Hà Phương vẫn dắt Tiêu Thần đi dạo một vòng.
Hà Phương Nhã trong tập đoàn rõ ràng là một nhân vật có địa vị cao, khi đi qua các xưởng công nhân không dám nhìn thẳng vào cô ta, phần lớn chỉ sau câu chào “chào Chủ Tịch Hội đồng quản trị” thì lập tức bỏ đi ngay, đa số nhân viên đều kính sợ Chủ Tịch Hội đồng quản trị Hà.
Hai người vẫn đi dạo đến 10 giờ sáng, mắt trời đã lên cao, đặc biệc trán của Hà Phương Nhã toát rất nhiều mồ hôi.
- Chị phương Nhã, hay là chúng ta đi uống chút gì đi, xem chị ra không ít mồ hôi đấy
Tiêu Thần đang đứng bên cạnh đề nghị Hà Phương Nhã, đến giờ hắn ta vẫn không đoán được bà mẹ vợ này đem mình lên công xưởng có ý đồ gì, mặt trời chiếu chói chang, có ý gì đây.
Tuy nói là tập đoàn y phục, nhưng bên trong công nhân nam nhiều hơn nữ, chứng tỏ dương thịnh âm suy, Tiêu Thần vốn nghĩ sẽ được nhìn thấy nhiều mỹ nhân, nhưng sau 2 giờ kết quả lại vô cùng thất vọng.
Hà Phương Nhã gật đầu:
- Được rồi, ở bên kia xưởng có quầy bán thức ăn, chúng ta đi qua đó ngồi đi.
Cô ta ngẩng nhìn mặt trời, mới sực nhớ hôm nay quên đem theo dù, thật là sai lầm.
…
Ở giữa mỗi phân xưởng đều có quầy bán thức ăn, trước mỗi quầy đều có dựng mấy cái dù, bên dưới được bố trí mấy cái ghế ngồi và bàn đều bằng đá.
Hà Phương Nhã dẫn Tiêu Thần đến trước 1 quầy bán, lúc đó có mấy thanh niên đang ngồi dưới cây dù nói chuyện phiếm, vừa nhìn thấy Hà Phương đến lập tức cúi đầu né tránh.
- Cậu ra kia ngồi đi, uống gì ta đi lấy cho
Hà Phương Nhã mặt không đổi sắc chọn cho Tiêu Thần 1 chỗ mát để ngồi, dường như không nhìn thấy những cái né tránh của những thanh niên đó.
Tiêu thần cũng không nói ra điều này, liền tiếp:
- Để em đi lấy nhé, chị Phương ngồi xuống đây đi
- Ừ , lấy cho ta chai cocacola lạnh đi
Hà Phương Nhã lấy mấy cái khăn giấy ra lau ghế đá, mỉm cười ngồi xuống.
Tiêu Thần cười nói:
- Chị đợi chút nhé em sẽ trở lại ngay lập tức.
Tiêu Thần vội vàng chạy vào quầy bán, các quầy ở đây không giống với các quầy bán báo phía ngoài trường học, nơi đây là 1 căn phòng nhỏ khoảng hơn 30m2 , bên trong bày bán thuốc lá, nước giải khát, đồ ăn vặt, bà chủ quầy là một phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi, quấn chiếc khăn màu xanh trên đầu, ngồi trên ghế đẩu bên trên là chiếc quạt điện đang quạt, giữa mùa hè nóng nực mà bà ta lại đan áo len.
Tiêu Thần bước đến trước quầy, nói với bà ta.
- Bác ơi lấy cho cháu 2 chai cocacola lạnh nhé.
Bà ấy liên đặt len và kim xuống nói với Tiêu Thần:
- Đây này cháu lấy đi.
Tủ lạnh của quầy bán là loại tủ lớn, bên trong để được rất nhiều đồ giải khát, bà ấy lấy 2 chai cocacola lạnh đưa cho Tiêu Thần, thuận miệng nói:
- Chàng trai, tất cả là 6 đồng.
- Đây ạ.
Đúng lúc Tiêu Thần định trả tiền, bà ấy liền nhìn ra bên ngoài, khi nhìn thấy Hà Phương Nhã liền vội vàng hỏi:
- Chàng trai , cậu với Đổng sự trưởng ngoài kia có quan hệ gì đấy.
- À, đó là mẹ của bạn gái cháu, tính ra là mẹ vợ cháu
Tiêu Thần cười đáp, trong ví không còn tiền lẻ nên hắn ta rút từ trong ví ra tờ 50 đồng đưa qua cho bà chủ quầy.
Bà ấy liền hươ tay nói:
- Ối dào, làm sao mà lấy tiền của cậu được, cậu về sau sẽ là con rể của Đổng sự trưởng rồi, mấy đồng này tôi miễn phí đấy.
- Cái này không thể được, bác mở cửa hàng kinh doanh đã không dễ dàng, làm sao để bác chịu thiệt được chứ
Tiêu Thần đưa tiền ra, tuy Tiêu Thần rất thích lợi dụng người khác nhưng những đồng tiền như thế này thì hắn ta không muốn lợi dụng, người ta mở tiệm làm ăn đã khó khăn rồi lại còn phải nuôi con cái trong nhà nữa chứ.
Bà ấy nghe xong vội vàng nhẹ giọng nói với Tiêu Thần:
- Cậu ơi, cậu đừng làm khó chúng tôi nữa, chúng tôi mở quầy này nhưng không dám động đến Chủ tịch hội đồng quản trị đâu, thức uống cậu cứ cầm lấy, thực sự không cần trả tiền cho tôi đâu.
- Bác ơi, chẳng lẽ chủ tịch hội đồng quản trị rất, rất đáng sợ
Tiêu Thần nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của bà chủ quầy thì cảm thấy có điều gì không ổn, cái cô Hà Phương Nhã này không phải đáng sợ như vậy chứ? Ngay cả lấy 2 chai nước uống, bà chủ cũng không dám lấy tiền cùa cô ta?
Bà chủ quầy vội vàng vả vào miệng mình mấy cái cười nói:
- Ôi dào, cậu xem cái miệng của tôi hay ăn nói bừa bãi lắm! Chủ tịch hội đồng quản trị đối với những người dân thường như tôi rất tốt, vả lại cái quầy nhỏ này của chúng tôi phải dựa vào cái phúc của cô ấy, cô ấy chỉ lấy của chúng tôi 30% số tiền thuê, số tiền còn lại tôi mua được rất nhiều sữa cho con tôi uống.
Trời ạ, tên tiểu tử này là con rể tương lai của cô ta, trước mặt hắn mà mình lại biểu hiện không kiên nhẫn như vậy, đây không phải là muốn chết hay sao?
Chủ tịch hội đồng quản trị giỏi, chủ tịch hội đồng quản trị tuyệt vời, chủ tịch hội đồng quản trị là bồ tát sống, là quan thế âm tái thế mà.
- Vậy càm ơn bác nhé.
Tiêu Thần nhìn thấy miệng bác ấy không thốt ra lời, cũng không muốn làm khó người già cả nên đem tiền bỏ lại vào túi, rồi cầm nước uống đi.
…
Thời tiết nắng nóng, Hà Phương Nhu chẳng đem theo quạt hay những thứ khác chỉ có thể dùng tay quạt nhẹ 2 bên tai.
- Chị Nhã Phương Coca của chị đây.
Tiêu Thần bước đến trước cái bàn đá, mở chai nước ngọt định đưa qua cho Phương Nhã.
Cocacola lạnh từ tủ lạnh lấy ra gặp thời tiết nắng nóng, bên ngoài chai còn đọng những giọt nước, Tiêu Thần rút mấy cái khăn giấy bọc bên ngoài chai rồi mới đưa sang cho Hà Phương Nhã.
Hà Phương Nhã nhìn thấy Tiêu Thần rất ân cần, trong mắt thoáng qua ra 1 sự ấm áp, muốn cảm ơn Tiêu Thần 1 tiếng, nhưng khi vừa nhìn thấy trên tay Tiêu Thần cũng cầm 1 chai cocacola, liền chau mày nói:
- Sao cậu cũng uống cocacola, lẽ nào cậu không biết thứ này giết tinh trùng hay sao?
- À, em...
Tiêu Thần bất chợt đỏ mặt, không ngờ mẹ vợ mình lại đề cập đến vấn đề tế nhị này.
- Trời đang nóng nực, em chỉ uống cái này thôi.
Tiêu Thần chỉ biết đỏ mặt nói.
Hà Phương Nhã nghiêm nét mặt lại nói:
- Đi đổi cái khác đi, con trai uống thứ này không tốt đâu
Dứt lời chính cô ấy lại uống 1 ngụm coca, rồi thoải mái thở nhẹ ra 1 tiếng .
Tiêu Thần nhăn mặt nói:
- Đừng lo chỉ uống 1 chai thôi mà
- Trong cocacola chức khí các-bon-đi ô-xít, các-bon-đi ô-xít sẽ kích thích dạ dày tiết dịch, dịch vị quá nhiều sẽ cảm thấy trướng bụng, giảm cảm giác thèm ăn, nếu trong lúc ăn uống không hấp thu đủ dinh dưỡng sẽ ảnh hưởng đến phát triển sinh dục không bình thường, ảnh hưởng hiệu quả học tập, thành tích thể thao, biểu hiện công việc và sức khỏe, hay là đi đổi thứ khác vẫn tốt hơn
Hà Phương Nhã lại nhấp thêm 1 ngụm cocacola.
- Được rồi để em đi đổi
Hà Phương Nhã tuy đưa ra 1 loạt các lý do chính đáng, Tiêu Thần cũng không có lý do cự tuyệt, nhưng vừa có cảm giác buồn và 1 chút quá khích, vừa cầm chai coca đi đến quầy đổi lại.
- Bác ơi ở đây còn loại thức uống nào nữa không, giúp cháu đổi bình khác nhé, cocacola không hợp với cháu
Tiêu Thần cảm thấy ngượng nghịu khi nói thật lý do, cocacola lạnh hắn ta đã uống rất nhiều rồi, ngay trước mặt Cao Thi Nhu cũng uống khá nhiều.
Bác chủ quán thấp giọng nói:
- Ai chà, tôi làm sao có thể quên được chứ, Đổng sự trưởng không cho bán cocacola trong xưởng, không được tôi phải mau chóng lấy mấy cái đó xuống, nước ngọt cũng không được bán, nước có gaz cũng không được, cái này cũng không được...
Nghĩ đến quyền được buôn bán cái cửa tiệm nhỏ của mình, bà ấy không còn có thời gian để ý đến Tiêu Thần, chỉ thấy bà ta lấy từng chai nước ngọt ra, cả cái tủ lạnh chẳng mấy chốc trống trơn.
- Rồi xong, chàng trai, cậu muốn đồ uống gì, còn vài thứ
Bác gái mệt mỏi hơi thở dồn dập, mở tủ lạnh ra cho Tiêu Thần lựa chọn.
- Sặc sữa!
Tiêu Thần chỉ muốn bật khóc, bên trong không còn thứ gì để uống, không ngờ chỉ còn lại mười mấy chai sữa đậu nành Thái Tử, có cả sữa nhỏ cho em bé uống
Tiêu Thần cuối cùng cũng biết những nhân viên tại sao lại sợ Hà Phương Nhã đến thế, trời đất ơi, giữ trưa oi bức cả thức uống các bon đi o xít cũng không cho uống.
Thử hình dung xem, một đám con trai, ngồi quầy bán thức uống, vừa tán dóc, trên tay mỗi người cầm 1 chai nhỏ sữa đậu nành Thái Tử thì sao...
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Bản thân trong tay hắn cầm bình sữa đậu nành, trong khi người đẹp ngồi đối diện lại đang uống Coca lạnh, và điều khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn là bình sữa đã bị phơi nóng vốn đã rất khó uống. Trong khi Hà Phương Nhã vẫn theo dõi hắn.
Hà Phương Nhã nhấp một ngụm Coca lạnh, khẽ nhắc Tiểu Thần:
- Tiểu Thần cậu uống đi, cái này có lợi cho sức khỏe hơn Coca nhiều.
Hà Phương Nhã mỉm cười nói:
- Đừng khách sáo, sau này có lẽ sẽ là người một nhà, nên quan tâm lẫn nhau chứ.
- Tốt nhất là cậu uống ít Coca thôi, đừng có sướng nhất thời mà làm hại sức khỏe.
Một đàng thì trách móc Coca không tốt, trong khi bản thân lại đang uống Coca. Thực sự không hiểu Hà Phương Nhã dạy kiểu này có kết quả hay không nữa.
Nhưng những lời nói này từ Hà Phương Nhã lại khiến Tiểu Thân vô cùng thích thú, “người một nhà” ư, câu này như là một sự khẳng định to lớn đối với Tiêu Thần. Cho dù trước đó còn những lời khác “sau này có lẽ”, nhưng như vậy cũng đủ làm hắn vui rồi.
Tiêu Thần lúc này hân hoan uống tiếp, nói:
- Chị nói có lý lắm, sau này em sẽ cố gắng uống ít đồ có ga!
Hà Phương Nhã gật đầu vừa lòng:
- Uhm. Nhanh uống đi.
- Chốc nữa tôi dẫn cậu đi tới phòng thiết kế thời trang của tôi tham quan.
…
Phòng thiết kế thời trang của Hà Phương Nhã không phải nằm ở khu kinh tế mới ngoại ô phía Tây mà là nằm trong thành phố Lĩnh Hải. Lúc hai người đến đó, trời cũng đã trưa. Hà Phương Nhã không dẫn Tiêu Thần đi ăn mà đưa thẳng lên văn phòng làm việc luôn.
Tầng thứ 35 của tòa nhà Trường Giang Lĩnh Hải chính là không gian văn phòng làm việc, toàn bộ diện tích đều được phục vụ cho văn phòng.
Điều đáng nói là, chúng không phải là thuê, mà toàn bộ tầng này đều thuộc quyền sở hữu của Hà Phương Nhã. Đương nhiên nó cũng còn thuộc sở hữu của đối tác khác, như Cao Thi Nhu nhắc với Tiêu Thần trước đó. Hà Phương Nhã chỉ chiếm 45% cổ phần trong đó.
Đúng vào giờ nghỉ trưa, dòng người qua lại phía trước tòa nhà Trường Giang trở nên đông đúc, không ít các nhân viên lãnh đạo văn phòng từ tòa nhà này đi ra ăn cơm trưa. Một số nhân viên lao động phổ thông khác thì ở lại trong tòa nhà ăn cơm hộp.
Thời buổi này là vậy, không có tiền thì bạn cố nghẹn mà nuốt cơm hộp, còn những kẻ có tiền thì cứ tự nhiên mà ăn cơm nhà hàng. Đương nhiên nếu bạn là một cô em xinh đẹp thì ngoại lệ, tự nhiên sẽ có những kẻ háo sắc bám lấy thịt bạn. Sắc đẹp của phụ nữ quả thực là bát cơm ngon nhất. Chưa cần phải bán thân, chỉ cần vài ánh mắt, vài động tác khiêu khích đã khiến đám đàn ông can tâm tình nguyện sẵn sàng vét sạch hầu bao mời đi ăn.
Hà Phương Nhã cùng Tiêu Thần vào thang máy lên tầng 35, vừa bước qua cửa thang máy là khu làm việc rất lớn, bên trong được chia thành nhiều khu nhỏ liền kề nhau. Dù đã đến giờ ăn trưa nhưng vẫn còn khá nhiều nhân viên đang làm việc.
Tiếng giày cao gót của Hà Phương Nhã vừa phát lên, toàn bộ nhân viên trong văn phòng lập tức xoay mình lại đứng lên.
- Chào chủ tich Hà ạ!
Nhìn ra được nhân viên đều rất nể Hà Phương Nhã
Hiện giờ vẫn còn hai mươi mấy người trong văn phòng vẫn đang làm việc, số khác chắc đã đi ăn trưa. Hà Phương Nhã nghiêm mặt, lạnh lùng vẫy tay, nói:
- Các bạn tiếp tục đi. Tôi đưa bạn tới tham quan.
Hơn hai mươi nhân viên đều thoáng liếc nhìn Tiêu Thần, rồi vội ngồi xuống.
- Cậu ta đẹp trai thế! Lẽ nào là người tình của chủ tịch Hà?
- Trông trẻ quá. Hay là chủ tịch thích chơi phi công trẻ?
- Đáng tiếc cho anh chàng đẹp trai, còn trẻ mà đã chơi tới vậy, thật mất mặt.
…
Đương nhiên nhân viên nào mà chả nghĩ vậy, chẳng qua là không có kẻ nào ăn tim gấu gan báo dám nói ra. Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Thần có lẽ đã thu hút ánh mắt của bọn họ. Trước đó Hà Phương Nhã không bao giờ đưa đàn ông tới đây. Dù là có khách hàng nam giới hay chủ tịch nam giới đều đã có thư ký riêng của cô đi tiếp đãi.
Hà Phương Nhã nói với Tiêu Thần:
- Đi thôi. Tôi đưa cậu đi xem phía trong phòng làm việc.
Tiêu Thần đồng ý “ờ” một tiếng, đi vào phía trong cùng Hà Phương Nhã. Xuyên qua phòng làm việc lớn, cô dẫn Tiêu Thần tới một cách cửa chống trộm lớn, bên trên cửa có dán một tờ giấy màu đỏ viết mấy chữ lớn: “Không phải nhân viên nội bộ phòng làm việc. Không phải thành viên hội đồng quản trị quan trọng. Miễn vào!”
Tiêu Thần trong lòng thầm than:
“Wa! Phòng làm việc thật hoành tráng!”
Để có phòng làm việc lớn như thế này chỉ có hai loại người. Một là người phụ trách trong phòng này làm cao, hai là phòng này có trình độ
Hà Phương Nhã tới trước cửa, đẩy vào nhưng cửa đã bị khóa ngược từ bên trong.
Hà Phương Nhã thấy có chút mất mặt, liền gõ cửa văn phòng mấy cái.
Đùng đùng đùng
- Đang giờ ăn trưa. Xin không làm phiền!
Gõ hơn chục cái, bên trong cửa cũng chỉ có đúng một câu như vậy.
Mặt Hà Phương Nhã biến sắc tức giận, làm chủ tịch mà phải chịu thua thế này à.
Hà Phương Nhã nhằm vào cánh cửa chống trộm, hung hăng tung chân đá “Uỳnh” một tiếng. Đáng xấu hổ là, cửa không bị đá bay thì chiếc giày cao gót bên phải của cô đã văng ra.
Chân phải Hà Phương Nhã khụyu xuống, mặt chúi xuống đất, Tiêu Thần vội tiến lên một tay đỡ lấy eo, một tay đỡ chân phải cô.
Tiêu Thần ân cần hỏi:
- Phương Nhã, chị không sao chứ?
Hà Phương Nhã bị Tiêu Thần ôm lấy eo nhỏ xíu, mặt cũng chút ửng đỏ, vội vã gạt tay Tiêu Thần ra, khẽ nói:
- Cậu đã biết tùy tiện rồi đấy!
Tiêu Thuần nghe câu này thấy rất đáng yêu lại vừa tai, hắn mặt dày, điệu cười hắc ám:
- He he...
- Oan quá! Trời ơi oan qua! Nếu em không giơ tay ra đỡ chẳng phải chị đã nhào ra đất rồi không! Bên đó còn hai mươi mấy nhân viên đang nhìn đó, chẳng may ngã thì xấu hình tượng chị sao!
Tiêu Thần để ý nhìn thái độ Hà Phương Nhã. Cô vội quay lại nhìn phía sau, quả thực còn rất nhiều nhân công vẫn đang nhìn về phía mình. Cô lập tức nghiêm nghị trợn mặt nhìn, tất cả nhân viên lại cuống quýt vào việc vì sợ nữ Diêm Vương xinh đẹp của công ty tóm lấy mình.
Điều khiến Tiêu Thần xấu hổ là mấy lão huynh trong phòng kia không những không mở cửa ra mà còn chửi lớn trong khi mồm vẫn nhồm nhoàm ăn cơm:
- Đứa nào đấy! Bệnh à! Đá nữa bố mày cho biến bây giờ!
Tiêu Thần giận dữ mặt đỏ tía. Hắn nhằm vào cánh cửa đá một cái “Rầm”, cánh cửa bị đá bay ra. Hắn ôm Hà Phương Nhã lùi về sau mấy bước tránh trận bụi từ trên khung cửa rơi xuống.
Sức Tiêu Thần không phải như Hà Phương Nhã, hắn phải dùng hết sức mới đá được. Cái cánh cửa chống trộm đó không còn là vấn đề nữa.
- Mẹ kiếp, cái quái gì thế này!
- Lũ súc vật nào đá đấy, làm gì đây.
- Hừ... bảo vệ công ty đâu, ăn cơm xong chưa?
…
Cửa chống trộm bị đá tung, mấy tên súc vật trong phòng đều giậm chân chửi bới, đáng thương hơn là có một tên bị cánh cửa Tiêu Thần đá văng vào làm cho vỡ đầu.
Một người đàn ông trung niên râu ria dài dùng miếng vải che mồm xông ra ngoài:
- Chủ tịch Hà, chuyện này là sao đây?
- Chính là thằng ranh này đã đá bay cửa? Chẳng lẽ không báo cánh sát? Cô cùng phe với hắn à!
“
Bốp Bốp
Người đàn ông chưa nói dứt câu, Tiêu Thần đã thưởng cho gã hai cái bạt tai, cái đầu liền lệch bên này rồi sang bên kia, khuôn mặt lập tức hằn mất vết tay đỏ.
Người trung niên lớn tiếng chửi:
- Mày! Mẹ...
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp
Phát này còn khủng hơn lần trước. Sáu cái bạt tai tới, người trung niên ngã thẳng xuống đất. Khuôn mặt đã rịn ra máu, Tiêu Thần đạp tiếp lên đầu y, tàn nhẫn nói:
- Làm kẻ dưới mà dám lớn tiếng hả? Tao giẫm lên đầu ngươi này!
Việc này cũng khó trách được Tiêu Thần. Hắn thực sự đã không thể chịu nổi!
Một tay cấp dưới mà dám nói những lời này với chủ tịch, xem ra y tỏ thái độ rất khinh thường Hà Phương Nhã. Trở thành con rể tương lai của Hà Nhã Phương, thậm chí còn làm chồng tương lai nữa ý chứ. Đương nhiên lúc này vẫn là trong giai đoạn tìm hiểu. Bạn bảo Tiêu Thần phải khoanh tay đứng nhìn ư, đương nhiên là không thể rồi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Các anh em, cùng tiến lên, loại hắn đi.
Bụi đất tản đi, trong phòng có bốn người đàn ông trẻ tuổi, một cái bàn vuông được bày sẵn, bên trên đặt mấy hộp cơm bên trong đều đựng cá, thịt, tôm, thức ăn ngon. Trên mặt bàn còn đặt mấy chai bia trống không, trong đó có hai gã đã ngấm rượu, mặt đỏ bừng lên.
Giữa buổi trưa, mấy nhân viên tụ tập trong phòng làm việc ăn uống linh đình, đây đã làm trái với kỷ luật công ty một cách nghiêm trọng rồi.
Bốn gã nhìn gã trung niên dẫn đầu bị Tiêu Thần dẫm dưới chân, lần lượt mang theo một cái chai không xông tới phía Tiêu Thần, giơ cái chai lên liền đập về phía Tiêu Thần
- A, tất cả dừng tay
Hà Phương Nhã bị dọa đến mức không làm gì được, muốn xông lên phía trươc lôi Tiêu Thần ra, đáng tiếc vừa mới bước ra đã trẹo chân, ngay lập tức ngã nhào trên đất.
Mấy gã trẻ tuổi căn bản không nghe theo mệnh lệnh của chủ tịch hội động quản trị Hà Phương Nhã, loạng choạng lao thân về phía Tiêu Thần.
- Chúng mày phá hỏng kỷ luật công ty, ông đây thay mặt mẹ vợ dạy dỗ chúng mày.
Ánh mắt Tiêu Thần toát lên vẻ dữ tợn, mẹ vợ đã bị bọn người kia coi thường, còn ngã trẹo chân, chắc chắn cũng bị thương không nhẹ, hắn thật sự nổi giận rồi.
Chỉ thấy qua lão tổng khoác lác, chưa thấy qua kiểu nhân viên có tính cách của kẻ cướp như vậy .
Đối mặt với đám gia súc đang xông tới, Tiêu Thần không lưu tình chút nào, một chân đá bay một tên đầu trò, thuận thế tiến lên một bước, cùi trỏ ở trên mặt tên kia, máu tươi chảy ròng, đoạt lấy chai bia trong tay y.
Loảng xoảngChai bia đập vào ót của tên nhân viên trẻ tuổi, máu tươi lập tức giàn giụa, tên này thân mình hơi gầy, chịu một đập như vậy của Tiêu Thần, ngay lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
Cuối cùng chỉ còn lại một tên, xem ra y cũng không uống nhiều, còn chưa quá say, nhìn Tiêu Thần như vậy vài cái liền thu thập mấy gã bạn của mình, ngay lập tức khiếp đảm, vội vàng vứt mấy chai bia không trên tay xuống đất, từ đó lui dần về phía sau
- Mày, mày đừng qua đây
Gã trẻ tuổi tim đập nhanh hơn, sắc mặt xanh mét, nhìn mấy thằng bạn máu tươi chảy ròng trên mặt đất, lần đầu tiên ngửi được mùi của cái chết.
Người này chẳng lẽ chính là xã hội đen trong truyền thuyết sao? Nhưng mà xã hội đen cũng không ác như vậy, tên này đập người không hề chớp mắt, hơn nữa tốc độ cực nhanh, sức mạnh cực lớn.
Tiêu Thần nhặt một cái chai không từ mặt đất lên, từ từ tiếp cận gã trẻ tuổi, gã hoảng quá, nước mắt nước mũi cùng tuôn ra, run rẩy quát
- Mày, mày, mày không được qua đây, tao, tao gọi bảo an rồi, tao, người, người đâu, cứu tôi với.
Người tới mang trên mặt một nụ cười nham hiểm bình thường, chai bia cầm trong tay giống như lưỡi dao của cái chết, thực sự muốn dọa chết người!
Gã trẻ tuổi từ trước đến nay chưa từng thấy qua tư thế như vậy, chưa trải qua không khí của chiến trường như vậy, bước vào phạm vi của Tiêu Thần, tự mình dường như biến thành một con dê đợi làm thịt, bất kì lúc nào cũng có thể bị bắt đi làm dê nướng nguyên con! Nhìn mấy gã đồng bạn kêu thảm thiết không ngừng trên mặt đất, liền biết kết cục của mình cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào.
Mắt thấy Tiêu Thần đi về phía mình, đã cách mình cũng chưa tới một thước, chai bia trong tay Tiêu Thần cũng giơ lên, gã trẻ tuổi nhắm hai mắt lại, tứ chi run rẩy, cũng không biết đệ ngũ chi (^^ tự hiểu) của anh ta có không, đang lúc run rấy, gã đã tuyệt vọng tới mức cả hàm răng cũng run lên rồi.
- Tiêu Thần, dừng tay
Hà Phương Nhã lớn tiếng hô ở phía sau tiêu thần
Nơi này ít nhất là công ty, nếu như làm bị thương người khác, Hà Phương Nhã rất khó xử lý, một mặt là nhân viên của mình, mình phải chịu trách nhiệm với nhân viên bị thương, mặt khác lại là bạn trai của con gái mình, hơn nữa có vẻ như bản thân đối với hắn... tóm lại việc này đã tạo thành hơn phân nửa rồi, lại làm bị thương người cuối cùng kia, tính nghiêm trọng của cả sự việc này càng cao hơn, chung quy lại còn có hai mươi mấy nhân viên đang nhìn ở phía sau.
Tiêu Thần điều chỉnh lại cảm xúc, quay đầu cười với Hà Phương Nhã, hắn hỏi:
- Chị phương nhã, chân của chị không sao chứ?
Hà Phương Nhã nhìn Tiêu Thần cười với mình, thở phào một cái, cũng may tiểu tử này còn biết chừng mực, không hoàn toàn đánh mất lý trí, cô day day mắt cá chân của mình, sắc mặt hơi tái, gượng cười nói:
- Không có gì to tát đâu, chỉ là hơi đau chút, cậu mau qua đây đưa tôi tới bệnh viện xoa ít rượu xoa bóp là đỡ thôi.
- Vâng
Tiêu Thần ngoan ngoãn gật đầu, sau đó liền quay đầu lại, lập tức thay đổi khuôn mặt lạnh như băng, hỏi gã trẻ tuổi đang run rẩy co rút trên mặt đất:
- Tên kia, các người cũng là nhân viên của phòng làm việc này à?
- Tôi, chúng tôi không phải, chúng tôi chỉ là phó tổng mời, mời tới...
Gã trẻ tuổi khó khăn nói xong một câu, gã không rõ người này muốn làm gì
Tiêu Thần suy nghĩ vài giây, mạnh mẽ giơ chai rượu trong tay lên, hướng về đầu của gã trẻ tuổi làm một cú, “choang” một tiếng xương sọ của gã trẻ tuổi xem như rắn chắc, chai rượu bị đập vỡ nát ra, một đầu Tiêu Thần cầm trong tay, còn lộ ra một miểng chai nhọn dính máu.
- Nếu đã không phải nhân viên của nơi này, vậy ta không không khách khí nữa
Tiêu Thần cười ha hả, gã trẻ tuổi vốn đang có chút ý thức còn sống, nhưng vừa nhìn thấy miểng chai nhọn dính máu trước mắt, lập tức sợ tới hôn mê bất tỉnh
Xong rồi, xong rồi, cái miểng chai nhọn này nếu cắm vào sọ nào của mình, vậy không chết cũng phải liệt não đến cuối đời rồi!
- Tiêu Thần, cậu, cậu, tại sao lại…
Hà Phương Nhã sợ tới mặt trắng bệch, gã trẻ tuổi trên mặt đật có vẻ như sắp chết rồi, toàn thân đều dính máu, nhất là gương mặt đó, trên gương mặt gã đó đều là màu đỏ tươi của máu.
Tiêu Thần quay đầu cười với Hà Phương Nhã, nói
- Yên tâm đi, chị Phương Nhã, tôi sẽ không nặng tay đâu, hắn vẫn còn mạng!
Dứt lời Tiêu Thần đỡ Hà Phương Nhã dậy, mắt cá chân Hà Phương Nhã trẹo hai lần, bị thương không nhẹ, mắt cá chân bên phải đã đỏ sưng phồng lên, không thể đứng thẳng, Tiêu Thần thấy cô bước đi đau đớn, không nói hai lời, trực tiếp bế hà phương nhã lên.
- Aaa... cậu sao lại bồng tôi?
Giọng của Hà Phương Nhã nhỏ đi vài lần.
Tiêu Thần nghiêm mặt nói
- Chân của chị đã sưng lên, phải lập tức đưa tới bệnh viện băng thuốc.
Có cơ hội tốt như vậy tiếp cận mẹ vợ đã ngưỡng mộ trong lòng từ lâu, Tiêu Thần tất nhiên sẽ không bỏ qua, hắn đương nhiên sẽ không nói với Hà Phương Nhã, Cầm long chân khí của hắn trong vài phút là có thể giúp cô hết sưng.
Cứ ôm như vậy tốt biết bao, nếu như đem cô ẵm lên...
Tiêu Thần không dám nghĩ linh tinh, ít nhất ở trong trường hợp như thế này rất không thích hợp, tự sướng cũng phải phân trường hợp, trình tự...
Được Tiêu Thần ôm, cô gái nhỏ Hà Phương Nhã cũng có chút kích động, nhưng bận tâm đến hình tượng của mình, cô vội vàng ngẩng đầu lên, bực tức nhìn nhân viên đang vây quanh xem, nũng nịu quát:
- Các người còn không mau kêu xe cứu thương? Thuận tiện kêu công ty bảo an đem mấy tên lưu manh đuổi ra ngoài, Hứa thư ký, cậu gọi phó tổng liên lạc với tôi một chút
“Mẹ vợ giả vờ rất giống đấy! Rất có nghề quả nhiên rất có nghề”
Tiêu thần trong lòng thầm khen, những nhân viên này quả thật không dám nói thêm điều gì, đều đi làm việc của mình, chỉ có mấy kẻ lưu manh đáng thương còn rên rỉ trong phòng làm việc. Tay Tiêu Thần lại lặng lẽ gắng sức một chút, giả vờ bộ dạng lực bất tòng tâm, cọ vài cái trên lưng mẹ vợ
Hà Phương Nhã sắc mặt đỏ lên, nhưng vừa nhìn Tiêu Thần, người này giống như có chút mệt mỏi, vội vàng quan tâm hỏi:
- Tiểu Thần, cậu không sao chứ?
- Không sao
Tiêu Thần liền vội vàng lắc đầu nói không có gì, nhanh chóng bế cô đi ra ngoài.
Cũng không thể nói mình vì lợi dụng chút ít, cố ý giả vờ bộ dạng đau yếu.
Bảo an của tòa nhà Trường Giang được bố trí thống nhất, nói cách khác cả tòa nhà chỉ có một đội bảo an. Đội bảo an này phải chấp hành tất cả nhiệm vụ bảo an của công ty. Động tác của đội bảo an không hề vội vã, cho đến khi Tiêu Thần bế Hà Phương Nhã tới tầng một đại sảnh, cũng không thấy những nhân viên bảo an ở đại sảnh tầng một có chút phản ứng gì, ngược lại mình bế một mỹ nhân lại thu hút sự chú ý của không ít người. Trong đó không thiếu những nhân vật nổi tiếng quen biết Hà Phương Nhã, nhưng Hà Phương Nhã vẫn điềm tĩnh, khuôn mặt tươi cười kể lại tình hình với người quen.
Tiêu Thần đưa Hà Phương Nhã tới một bệnh viện tư nhân ở gần đó, điều kiện vệ sinh cũng được, hơn nữa quan trọng là khám chỉnh hình là một nữ bác sĩ trẻ tuổi, như vậy bàn chân đẹp đẽ của Hà Phương Nhã mới không bị mấy lão bác sĩ nam nhìn thấy. Mô mềm mắt cá chân phải của Hà Phương Nhã hơi trật một tí, bác sĩ kê một ít rượu xoa bóp và mấy bình bạch dược Vân Nam.
- Còn phải dùng rượu trắng hả?
Hà Phương Nhã cầm một bình bạch dược Vân Nam, nói một cách khá khó khăn, cô mặc dù là nữ cường nhân, nhưng tửu lượng lại không khá chút nào, bình thường chủ yếu là uống vài loại sâmpanh, còn các loại rượu trắng thì rất ít khi uống, thông thường rượu trắng đều là để cho những nữ nhân viên PR của mình uống.
Nữ bác sĩ mỉm cười nói:
- Cái này không còn cách nào khác, vì loại bạch dược Vân Nam này là dạng bột phấn, chúng chỉ có thể hòa tan trong rượu trắng, sau đó uống vào, chỗ khớp bị thương của chị khá nhạy cảm, cách giảm sưng này là nhanh nhất đấy. Nếu không với tình trạng sưng ở mắt cá chân của chị ít nhất phải mất hai tuần mới có thể hoàn toàn hết sưng, hơn nữa còn rất dễ lưu lại sẹo, tôi nghĩ chị cũng không hy vọng như vậy.
Con gái đều yêu đẹp, đừng nói là để lại sẹo, cho dù là vết thương bị xước một chút, đều khiến họ vô cùng đau lòng, hơn nữa nghỉ ngơi hai tuần, đối với hà phương nhã mà nói, đó cũng là không thể, công ty bao nhiêu việc, bỏ đi đâu được lâu.
- Nhưng, tôi sẽ không uống rượu trắng nha
Hà Phương Nhã xấu hổ nói.
Nữ bác sĩ đề nghị:
- Vậy chị nên tự mình cân nhắc rồi, nếu có thời gian, từ từ tĩnh dưỡng cũng được, hoặc là đổi một loại thuốc thoa ngoài da, cũng chính là loại rượu thuốc đó, lúc tắm xoa bóp chỗ bị thương. Nhưng hiệu quả của loại thuốc bôi này kém rất nhiều, chị ít nhất phải nghỉ 2 tuần, ngoài ra nếu nghiêm trọng có thể còn phải bó một khối thạch cao cố định, hơn nữa vết sẹo cũng rất khó tiêu biến.
- Nhưng tôi đề nghị chị tốt nhất vẫn là dùng rượu trắng để uống thuốc này, nếu thực sự không muốn uống, có thể giảm liều lượng uống thành nhiều lần, mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ uống một ít, như vậy cho dù say cũng có thể lập tức nằm xuống nghỉ ngơi. Chỉ cần làm theo cách này, khoảng năm ngày có thể khỏe lại
Nữ bác sĩ nói
Cô lập tức, cười nói với Tiêu Thần:
- Anh chàng đẹp trai, anh phải chăm sóc tốt cho chị anh đấy, buổi tối nhớ nhắc cô ấy uống cái nhé, nếu có chỗ nào không ổn, có thể lập tức đến tìm tôi.
Nói xong, cô móc ra một tấm danh thiếp xinh đẹp, trên đó viết tên của cô, Lâm Nguyệt, mặt trên còn in một tấm ảnh chân dung của cô, ách, có chút lộ liễu, hơn nữa còn rất lộ liễu, xem ra tấm danh thiếp này là vật quý báu của cô ấy, sẽ không đưa linh tinh cho người khác.
- Cảm ơn
Tiêu Thần bắt đắc dĩ cười, nhận lấy tấm danh thiếp của cô, nhưng mà hắn lại thấy hiện ra trong mắt Hà Phương Nhã có tia không hài lòng, Tiêu Thần lúc này mới nhớ tới, thì ra vị bác sĩ kia xem Hà Phương Nhã như chị mình, trong khi rõ ràng là không phải.
Nhưng nếu không phải, Hà Phương Nhã nên xem là gì của mình đây, chẳng lẽ nói là mẹ vợ của mình? Rõ ràng là không thích hợp lắm, chẳng lẽ nói là bạn gái của mình?
Chỉ có trời mới biết..
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Phòng làm việc bên kia phản ứng rất nhanh, một đối tác họ Phó lập tức gọi điện cho Hà Phương Nhã, yêu cầu cô đưa ra lời giải thích hợp lý.
Ông Phó nói, năm người kia là ông đặc biệt mời đến để làm bảo vệ cho phòng làm việc, hơn nữa cách đây không lâu đã đưa năm người bọn họ vào danh sách nhân viên chính thức của phòng làm việc rồi. Đồng thời tuyên bố Hà Phương Nhã lợi dụng chức vụ, thuê côn đồ làm thương tổn đến nhân viên chính thức của công ty, yêu cầu Hà Phương Nhã nói ra hung thủ, còn nói đã đem hành động bạo lực lần này báo cho cục cảnh sát Đông Thành của thành phố Lĩnh Hải rồi.
Nhưng Tiêu Thần lại nhớ rằng trước đây đã hỏi qua người thanh niên đó, anh ta nói không phải là nhân viên của phòng này, rất rõ ràng là người họ Phó kia đang nói dối, hơn nữa hai đổng sự trưởng của công ty, còn có Hà Phương Nhã nữa, cũng có quyền phê chuẩn năm nhân viên chính thức của công ty như thế này, ông Phó làm cá nhân như vậy cũng không được tính.
- Tiểu Thần, cậu cứ về trước đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết.
Hà Phương Nhã ngỏ lời khi cùng Tiêu Thần đi đến cạnh chiếc xe Jetta, cô không muốn để Tiêu Thần đến cục cảnh sát, nếu thật sự phải làm như vậy, cô không có cách nào để giải thích cho con gái Thi Nhu của mình.
Tiêu Thần không phải là không quan tâm, vài cơn gió nhẹ thổi cũng đủ làm sóng gợn rồi, những vấn đề của tập đoàn Hà Phương Nhã hắn đã lưu tâm rất nhiều.
Tiêu Thần đưa Hà Phương Nhã đến bên chỗ ngồi phụ, còn hắn ngồi ở ghế lái nói :
- Chị Phương Nhã, đưa chìa khóa cho tôi, tôi đưa chị về nhà trước đã.
- Không được, cậu không thể lái xe, thế này hơi nguy hiểm.
Hà Phương Nhã dứt khoát xua tay, cô chỉ cho rằng Tiêu Thần là một cậu thanh niên chưa đến mười tám tuổi, nếu để cho cậu ta lái xe như này, nhỡ trên đường đâm chết người hay xảy ra sự cố tông vào đuôi xe đều rất rắc rối.
Tiêu Thần đột nhiên lấy một vật màu đỏ từ trong túi quần đưa ra, Hà Phương Nhã vừa xem, bất ngờ kêu 1 tiếng :
- Bằng A?
- Đưa chìa khóa cho em, em lái là chị cứ yên tâm đi nhé, mấy năm trước em đã có bằng lái xe rồi ! Khà khà !
Tiêu Thần đắc ý chìa tay ra trước mặt Hà Phương Nhã, thầm nghĩ, thật tốt mấy thứ giấy tờ này đều để trong không gian, thuận tay lấy ra, đúng là rất tiện.
- Này không phải là đồ giả chứ?
Hà Phương Nhã cầm vật trên tay xem đi xem lại, còn quay ra dò xét Tiêu Thần mấy lần, cảm thấy có chút không đúng với thực tế.
Một tên tiểu tử chưa đến 18 tuổi đã có bằng lái, hay là mấy năm trước, những người học lái như này nếu không đâm xe chết rồi cũng được tính, lẽ nào bằng lái xe của nước Cộng Hòa người nào cũng có thể có sao ?
Đương nhiên không phải vậy, chính Hà Phương Nhã năm đó cũng tự mình thi được bằng C, cũng phải vào học ở trường lái 1 tháng, mới thi được qua.
Tiêu Thần nhanh tay nhanh mắt, hai ngón tay lướt nhẹ bên hông Hà Phương Nhã, lấy từ trong túi áo của cô chiếc chìa khóa, nhanh chóng cắm vào lỗ khóa, Tiêu Thần rất nhanh đã khởi động được chiếc xe Jetta.
- Giả hay không thử là biết!
Tiêu Thần thả tay ga, chiếc xe Jetta lập tức chuyển bánh phóng đi !
- A, cậu điên à! Chậm lại, từ từ thôi!
- Á, cẩn thận bên đó có xe, có xe tới đó!
- Yaaaa! Cậu muốn chết sao, thiếu chút là đâm vào hông xe BMW ! Sao lại xe nữa kìa, muốn bị phạt à!
…
Hà Phương Nhã lần đầu tiên biết được cảm giác lái xe tốc độ nhanh là như nào, bình thường cô tự mình lái rất từ tốn, chậm rãi, đâu như Tiêu Thần bộ dáng giống một kẻ điên. Mặc dù chân đang đau, nhưng tâm hồn cô dường như trẻ lại mấy tuổi, thậm chí mười mấy tuổi, hóa ra cô cũng thích cảm giác đua xe.
- A!
Xe Jetta chạy nhanh đến một con đường nhỏ ở ngoại ô, xung quanh không có tòa nhà nào cả, cũng không có những chiếc xe qua lại, Hà Phương Nhã đưa tay ra bên ngoài cửa xe, hét to 1 tiếng.
Niềm vui, hạnh phúc cực độ, còn cả vết thương ở chân, kết lại thành mớ cảm xúc hỗn độn trong cô.
Tiêu Thần giữ xe đi chậm lại, quay sang Hà Phương Nhã cười nói:
- Chị Phương Nhã, muốn hét thì hãy dùng hết sức của chị mà hét to lên đi!
Đây là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng dù sao thì vẫn là 1 người phụ nữ, lại sớm li hôn với chồng, hơn nữa trước đây cũng nghe cô ấy nói qua chồng cô là người qua giải phẩu thẩm mĩ, bây giờ cũng trở thành tập đoàn tài chính khổng lồ trong nước. Phải chịu bao nhiêu loại áp lực, đã đến lúc thoát ra khỏi đó rồi.
…
Tiêu Thần lái xe, đưa Hà Phương Nhã tới bên bờ biển, để xe dừng lại trên đường lớn, hai người ngồi xuống trên một bãi cát khô.
Đã hai giờ chiều rồi, hai người vẫn chưa ăn gì cả, vừa mới ngồi một lát, dạ dày Hà Phương Nhã đã phản ứng rồi.
- Chị Phương Nhã, chị đợi ở đây, em đi bắt cá cho chị ăn.
Tiêu Thần đứng đậy, quay sang Hà Phương Nhã cười mỉm nói.
Hà Phương Nhã kinh ngạc:
- Bắt cá sao? Đi đâu bắt cá thế?
- Vậy còn phải nói sao, đương nhiên là ở biển rồi!
Tiêu Thần cười 1 tiếng rồi cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi ra.
Hà Phương Nhã vội nói:
- Cậu điên sao? Sóng biển đang đánh như này, cậu bắt cá thế nào được?
Nghe nói ở ao thì mò cá, ở kênh thì bắt cá, nhưng chưa xem ở bộ phim nào hay trên TV thấy diễn viên chính bắt cá giữa biển sóng cả. Cá là một loài vật rất linh hoạt, chúng cả đời đều sống trong nước, ở trong nước chúng tất nhiên có được ưu thế, một người muốn bắt cá dưới tác động của sóng là điều gần như không thể.
Dĩ nhiên 1 câu quảng cáo dùng để hình dung Tiêu Thần là không hết, với hắn mọi thứ đều có khả năng.
Just do it ( chỉ cần dốc lòng dốc sức làm là có thể đạt được mục tiêu )
Không thể không khen ngợi, động tác cởi cúc áo của bạn học Tiêu Thần thực sự là hạng nhất, không đến mấy giây đã nhìn thấy thắt lưng rồi, hắn còn tháo tiếp thắt lưng quần bò nữa, Hà Phương Nhã nhìn ngay trước mắt, cô vội lấy tay che mắt lại.
- Cậu thế này làm gì chứ ! Nhanh mặc đồ vào đi ! Mặc vào đi !
Hà Phương Nhã thoáng đỏ mặt ngượng, cô gấp gáp.
Cô tuy rằng lớn tuổi hơn, nhưng vẫn cảm thấy mất bình tĩnh trước nay chưa từng có, trong mắt cô cậu thanh niên trẻ tuổi này còn là bạn trai của con gái, cậu ta cởi đồ trước mặt mình như thế, cái này coi như nào đây.
Nếu như để lộ ra, không phải tự mang tiếng xấu sao, trước mặt con gái cũng không ngẩng đầu lên được.
Tiêu Thần đâu quan tâm nhiều như vậy, Hà Phương Nhã càng tỏ ra ngượng ngùng hắn lại càng tự nhiên,vô cùng nhanh nhẹn, đặt dây lưng và quần bò bên cạnh Hà Phương Nhã, trên người chỉ còn lại một chiếc quần con.
- Chị Phương Nhã, trông đồ hộ em nhé, em xuống nước bắt hai con cá to cho chị bồi bổ!
Nói xong Tiêu Thân lao nhanh về phía biển, động tác của hắn rất nhanh, đương nhiên là do hắn cố ý che giấu điều gì đó, nếu như để Hà Phương Nhã nhìn thấy hắn ta 1 bước mười mấy mét, cô ấy chắc chắn cho rằng gặp quỷ rồi.
- Tiểu Thần, cậu làm cái gì vậy !
Hà Phương Nhã vừa đưa tay xuống đã không thấy tung tích Tiêu Thần đâu nữa, chỉ nghe đằng xa có tiếng rơi xuống nước, con người này đúng là xuống biển bắt cá rồi!
Bên cạnh chính là quần áo của Tiêu Thần, Hà Phương Nhã vội đứng lên, chạy ra phía bờ biển, trong lòng vô cùng lo lắng, đâu còn nhìn thấy bóng dáng Tiêu Thần nữa.
- Đứa trẻ ngốc, đói bụng thì chúng ta đi tìm quán ăn là có thể ăn rồi! Sao phải làm chuyện ngốc nghếch như này!
Hà Phương Nhã lo cuống lên nhưng cô lại không có cách nào.
Ở vị trí như này, lại không phải là bãi biển nhộn nhịp, thậm chí trên bãi cát đến vỏ sò còn không có, chắc hẳn đã bị những người nông dân ở gần đây nhặt hết rồi, chính là muốn tìm người đến giúp cũng hô không được. Gọi điện thoại cho bạn bè đến giúp cũng là nước xa không cứu được lửa gần, Hà Phương Nhã chỉ có thể giữ chặt quần áo của Tiêu Thần, lo lắng đứng trên bờ nhìn không ngừng vào làn nước biển.
Nhưng cái cô nhìn thấy chỉ là từng đợt từng đợt sóng biển, làm sao có thể nhìn thấy bóng dáng Tiêu Thần.
- Tiểu Thần! Tiểu Thần! Cậu lên đây mau đi!
- Không ăn cá, tôi không thích ăn cá! Cậu mau lên đi!
Quá sốt ruột, Hà Phương Nhã làm rơi quần áo của Tiêu Thần xuống, rồi từ từ tiến lại phía mặt biển, chỉ hận là mắt cá chân bị thương, cô chạy mà không chạy nhanh được.
…
Vừa lặn xuống nước, Tiêu Thần lập tức phát ra Cầm long chân khí, bao bọc quanh người một lớp màng mỏng, nước biển không thể nào chạm vào thân hắn, cũng không ảnh hưởng đến thị lực của Tiêu Thần, hắn có thể nhìn rõ mọi thứ dưới độ sâu 20m, hơn nữa Cầm long chân khí còn giúp hắn cảm nhận vị trí của bầy cá cách đó mấy cây số. Bởi vì đây là khu nước nông nên không thể có những con cá to, Tiêu Thần dồn mọi sức lực, tiến về phía ranh giới sâu hơn. Sức mạnh của Tiêu Thần trong nước không bằng khi ở trên cạn nhưng nhờ có Cầm long chân khí hùng mạnh tiếp lực, Tiêu Thần nháy mắt vẫn có thể di chuyển về phía trước mười hai, mười ba mét, bên người là một vài con cá nhỏ, cũng được coi là gặp mấy con cá to nhưng những con cá đó hình thể thật sự không được hấp dẫn cho lắm, vừa nhìn đã biết là loại cá thịt không thơm nên Tiêu Thần cũng bỏ qua cho bọn chúng.
Mấy giây sau, Tiêu Thần đã tiến xa hơn hai trăm mét, lại còn lặn sâu xuống hơn ba chục mét, trước mắt có một đàn cá lớn màu xám, mỗi con cũng phải trên dưới năm cân, xem thế này có lẽ là đúng rồi.
- Ừm, vậy bắt các ngươi nhé!
Tiêu Thần từ không trung lấy ra ba cây kim bạc, ngón giữa mạnh mẽ bắn ra, ba cây kim bạc phá vỡ sức mạnh của nước, hướng vào giữa bầy cá lao đi.
Ba con cá to đáng thương không may bị đâm trúng, một dòng mùi máu tanh lập tức hòa vào nước biển rồi tan đi.
Tiêu Thần không dám trì hoãn, lập tức quay đi đem theo ba con cá to ném vào không gian, trong nước biển mùi máu sẽ dụ cá mập tới, Tiêu Thần cũng không nguyện tranh chấp với loại cá này. Sau khi hoàn thành, kiếm được ba con cá to, lo sợ Hà Phương Nhã đợi lâu trên bờ cát Tiêu Thần lập tức trở về.
…
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ! Đã 2 phút rồi, Tiểu Thần không phải, không phải…
Hà Phương Nhã đứng ở mé nước, nước biển đã ngập tới hông cô rồi, cô vẫn thử tiến lên phía trước nhưng không mấy tác dụng, sóng biển từng lớp từng lớp vỗ đánh tới, lại đưa cô về chỗ cũ vài mét.
Nhưng cô không bỏ cuộc, cũng không chịu bỏ cuộc, chịu đựng vết thương trên chân đau nhức, một lần rồi một lần đi xuống dưới, chỉ hy vọng có thể tìm được Tiêu Thần.
Nếu như có người ở bên ngoài mà nói, nhất định sẽ nói với cô như thế là phí công đấy!
Thời gian nín thở của một người bình thường, có thể qua 1 phút được coi là tốt nhất rồi, đằng này ở nơi sóng biển xung kích 2 phút rồi, lúc này cô ngoài tin tưởng Tiêu Thần ra không còn sự lựa chọn nào khác.
BA~
Lại là một con sóng đánh tới, Hà Phương Nhã lúc này không bị sóng đưa về chỗ cũ mà là bị một thứ gì đó ngang trời bế lên.
Đúng là Tiêu Thần, hắn ở đằng xa đã biết hướng đi của Hà Phương Nhã, chẳng qua hắn cố ý chậm hơn mười mấy giây mới xuất hiện, là muốn cho Hà Phương Nhã một sự bất ngờ, đương nhiên hắn cũng có ý khác…
- Tiểu Thần?
Hà Phương Nhã thất thần, mở mắt to thấy Tiểu Thần đang ôm mình, không biết dũng khí từ đâu xuất hiện, cô đưa tay siết chặt cổ Tiêu Thần, giọng nức nở nhẹ nhàng.
Đây là niềm vui vừa mất lại được, hoặc nói là một loại hạnh phúc tuyệt vọng được hồi sinh, cũng có thể là một loại phản ứng bản năng.
- Cậu làm cái gì vậy! Rốt cuộc cậu đang làm cái gì!
Hà Phương Nhã nắm tay không ngừng đánh vào vai Tiêu Thần, trách Tiêu Thần mang đến sự hoảng sợ cho mình.
Đói bụng không lẽ không ăn quán được sao? Muốn ăn cá ở chợ không lẽ không có người bán? Thế nào mà lặn xuống biển bắt cá, lần đầu tiên gặp một người như vậy!
Để tạo ra bầu không khí, lúc sắp lên khỏi mặt nước, Tiêu Thần cố ý từ trong không trung lấy ra 1 sợi dây thừng, đem ba con cá to sâu lại thành chuỗi rồi buộc bên hông của mình. Còn bỏ đi Cầm long chân khi, để cho thân mình ngâm trong nước, như vậy mới giống thật.
- Em sai rồi, em sai rồi, chúng ta lên bờ trước được không ?
Tiêu Thần bị đánh nhưng không hề tức giận chút nào, ngược lại còn đang vui tươi hơn hở.
Rõ ràng, lần này lặn xuống nước bắt cá đã đạt được hiệu quả dự tính, chỉ có điều khiến cho mẹ vợ lo lắng không ít, nhưng đây cũng nằm trong dự liệu của Tiêu Thần xấu xa, cũng là hiệu quả mà hắn muốn đạt đươc.
- Đi lên rồi giáo huấn cậu!
Hà Phương Nhã cũng nhận thấy mình có hơi thất lễ, có vẻ như mình vừa có những hành động hơi quá như một cô gái trẻ vậy, thật sự là không nên.
- Để tôi xuống, tôi tự đi được.
Hà Phương Nhã có chút đỏ mặt, nhịp tim cũng từ từ tăng nhanh, nhưng dù sao cô cũng là một nữ cường nhân, rất nhanh liên điều chỉnh được cảm xúc của mình.
Tiêu Thần nghiêm mặt nói :
- Như thế không được, mắt cá chân của chị đều sưng lên rồi, vừa mới ngâm trong nước, đây cũng không phải là chuyện tốt. Cứ để em bế chị đi, dù sao em bây giờ vẫn còn khí lực.
Tiêu Thần đã nói ra như vậy, Hà Phương Nhã cũng không so đo nữa, dù gì xung quanh cũng không có người, đành để Tiêu Thần bế lên bờ cát.
- Có thật là cậu bắt được cá không?
Vừa được Tiêu Thần đặt xuống bãi cát, Hà Phương Nhã liền bị cảnh tượng bên hông Tiêu Thần làm cho cả kinh bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, ba con cá to bị Tiêu Thần dùng dây dừng buộc ở bên hông.
Đây là con người sao? Ở dưới nước biển hơn 2 phút, lại còn bắt được ba con cá to từ dưới nước mang lên, quá kinh khủng rồi, Hà Phương Nhã lắc lắc đầu ngay sau đó hắt xì liền ba cái. Vừa mới ở dưới nước một hai phút, bị sóng đánh vài lần, thân thể có chút mệt mỏi rồi.
- Ha ha, em đã nói rồi mà, tôi thiên phú dị bẩm, đánh cá là nghề của em mà.
Tiêu Thần cười khà khà, đem dây thừng bên hông gỡ xuống, đặt ba con cá to xuống cát, quay sang Hà Phương Nhã nói :
- Chị Phương Nhã, chị nghỉ ngơi một lát đi, em đi kiếm củi, đốt lửa cho chị, nếu không chị sẽ bị cảm lạnh đó.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương