Hoa Thiên Vân nói: "Ngươi không nói, vậy để ta nói giúp cho ngươi, từ khi ngươi gia nhập bổn bang cho đến nay, ăn nhiều uống nhiều, cường hào cưỡng đoạt, đã làm ra hai mươi sáu chuyện xấu, cũng may là những việc ngươi làm không đánh để cho người ta lấy mạng của ngươi, nếu ngươi không thừa nhận thì ta sẽ cho ngươi chứng cứ, Lưu đà chủ."
Lưu Kiến đi tới, nói: "Vâng!"
Hoa Thiên Vân nói: "Ngươi nói ra những chuyện hắn đã làm!"
Lưu Kiến 'vâng' một tiếng rồi lấy một danh sách từ trong áo ra, vừa giở ra vừa đọc lớn, nói ra rõ ràng từng chuyện xấu của Triệu Hùng. Thời gian, địa điểm, kể rõ chi tiết, Triệu Hùng nghe được thì mồ lôi lạnh chảy ròng ròng, việc cuối cùng cũng chính là việc mà lần đó hắn đụng phải Phương Kiếm Minh.
Sau khi đọc xong thì Lưu Kiến định lui xuống nhưng Hoa Thiên Vân đã nói: "Lưu đà chủ, tạm thời dừng bước!"
Lưu Kiến 'vâng' một tiếng.
Hoa Thiên Vân ngước lên nhìn trời, nói từng chữ: "Bổn bang từ lúc thành lập đến nay, đã có hơn tám trăm năm lịch sử, nhiều năm qua đã có nhiều lớp người ra sức vì võ lâm, thậm chí là làm không ít chuyện tốt cho thiên hạ, được võ lâm đồng đọa kính ngưỡng. Lưu đà chủ, điều thứ tám của bang quy nói gì?"
Lưu Kiến cất cao giọng: "Không được khi thiện phạ ác!" (Coi khinh người hiền, sợ hãi kẻ hung ác)
Hoa Thiên Vân lại hỏi: "Điều thứ mười ba?"
Lưu Kiến nói: "Không được cưỡng đoạt tài sản của dân!"
"Điều thứ hai mươi mốt?"
"Không được làm điều xằng bậy!"
Hoa Thiên Vân quay đầu nhìn về phía Lưu Kiến, nói: "Lưu đà chủ, mời lui về!" Lưu Kiến lui xuống.
Hoa Thiên Vân nhìn về phía Triệu Hùng đang run run dưới đất, nói: "Quốc hữu quốc pháp, bang hữu bang quy, ngươi phạm nhiều giới điều như thế, nhất định phải bị trừng phạt. Bây giờ ta lấy thân phận là bang chủ Cái Bang, phế bỏ võ công của người, trục xuất ngươi khỏi Cái Bang, sau này không bao giờ được xưng là người trong Cái Bang!"
Triệu Hùng sợ đến nỗi không nói nên lời, Phương Kiếm Minh thấy thế thì cũng thấy đáng thương cho hắn.
Hoa Thiên Vân quay đầu nhìn về phía thanh bào trung niên nhân, đang đứng trong đám người Lưu Kiến, nói: "Vương đại ca, chuyện hành hình xin làm phiền huynh!"
Vẻ mặt của thanh bào trung niên lạnh như băng, bước nhanh đến, Phương Kiếm Minh thấy trên người của lão có tám cái túi, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn cũng là một trưởng lão?
Vương đại ca đi đến bên cạnh Triệu Hùng, nhưng không lập tức ra tay, mà nói với đám khất cái: "Tại hạ Vương Tân, là đệ tử tám túi của Cái Bang, không có chức quyền gì, vì thế ta đáng ra không nên hành hình, nhưng gia sư là chấp pháp đại trưởng lão của bổn bang, trước khi đến đây, gia sư đã nói rõ, mọi chuyện cứ tiến hành giản lược, dựa theo quy củ của bổn bang, đệ tử dưới bảy túi, nếu vi phạm vào bang quy, sẽ do chấp pháp trưởng lão hành hình, nhưng chấp pháp trưởng lão không có ở đây, Triệu Hùng là đệ tử năm túi, nên sẽ do ta hành hình!"
Nói xong, đánh ra một trảo, nội kình xuất ra, nâng Triệu Hùng lên, chiêu này vừa sử ra, không ít người chấn kinh.
Triệu Hùng la lên thất thanh: "Tha mạng!" Sau đó la lên bi thảm, xương tỳ bà bị một trảo của Vương Tân đánh gãy, đau đến nỗi ngất đi. Phương Kiếm Minh thấy thủ đoạn của Vương Tân thì giật mình, thầm nghĩ: "'Đại Suất Bối Thủ' thật lợi hại!"
Vương Tân không hề động lòng đối với tiếng kêu thảm thiết của Triệu Hùng, ném hắn ra đất, hành lễ với Hoa Thiên Vân rồi lui về sau.
Đám khất cái thấy thủ đoạn của hắn thì chấn động trong lòng, mặc dù bọn họ không nhìn ra được thủ pháp của hắn, nhưng xương tỳ bà là nơi cứng rắn trong cơ thể, cho dù là có dùng đao, nếu không đủ công lực thì cũng không thể một kích đánh gãy nó được, nhưng Vương Tân chỉ đánh ra một trảo, có thể đánh vỡ vụn xương tỳ bả của Triệu Hùng, chỉ với bản lãnh này thì bọn họ có tu luyện đến chết cũng chưa chắc đạt được, trong lòng nhất thời hoảng sợ, không ai dám nhúc nhích.
Hoa Thiên Vân nhìn Triệu Hùng hôn mê nằm dưới đất, thở dài nói: "Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì trước kia hà tất phải làm! Ngươi đối với Cái Bang bất nhân, Cái Bang không thể không đối với ngươi bất nghĩa, Lưu trưởng lão, sai hai đệ tử đưa hắn xuống, từ nay hắn sẽ do Cái Bang trông nom!"
Lưu Hồng gật đầu, lập tức phân phó hai tên khất cái, nâng Triệu Hùng dậy rồi lôi hắn đi.
Hoa Thiên Vân xoay mặt nhình Lưu Hồng, quát lên: "Lưu trưởng lão, lão có biết tội?"
Lưu Hồng đã sớm nghĩ đến chuyện Hoa Thiên Vân hỏi tội, nghe thế thì lạnh lùng nói: "Bang chủ, ta có tội gì?"
Hoa Thiên Vân nói: "Lão dung túng Triệu Hùng, để hắn làm càn, không hề quản giáo, bình thường lại nhận tiền tài của đệ tử trong bang, chẳng lẽ không phải là tội?"
Lưu Hồng đỏ mặt, nhưng vẫn biện hộ: "Triệu Hùng, trời sinh tính tình hắn đã như thế, cho dù ta có quản thì cũng chưa chắc là hắn đồng ý nghe, ta thừa nhận, bình thường có nhận không ít tiền tài của thuộc hạ, nhưng đó là vì ta làm vài việc dùm họ, thế chẳng lẽ cũng là tội?"
Hoa Thiên Vân quát: "Còn dám ngụy biện, điều ba mươi hai trong bang quy, 'đệ tử trong bang thân như một nhà, không được nhận tiền tài của thuộc hạ', chẳng lẽ lão lại không biết?"
Lưu Hồng đỏ mặt, nói: "Ta... "
Hoa Thiên Vân quát: "Vương đại ca, làm phiền huynh lần nữa!" Lời vừa dứt, Vương Tân liền phi thân ra, Lưu Hồng tung người phóng lên, tức giận nói: "Ta không phải như Triệu Hùng!" Song chưởng đánh ra.
Vương Tân quát lớn: "Dám phản kháng!" Xuất thủ như chớp, chụp lấy Lưu Hồng. Lưu Hồng nghĩ hắn là đệ tửu của chấp pháp đại trưởng lão, rùng mình, nên chần chừ một chút, liền bị Vương Tân bắt được.
Đám khất cái thấy thế thì thất kinh, không ngờ bang chủ lại muốn trừng phạt cả Lưu trưởng lão, trong đó có mấy người cũng thường đến nhờ lão chiếu cố cho nên quỳ xuống, kêu lên: "Bang chủ, mặc dù Lưu trưởng lão có sai, nhưng công lao cũng không nhỏ, bang chủ... "
Hoa Thiên Vân phất tay, một cổ kình lực ôn hòa nâng họ dậy, nói: "Ta tự có chủ trương!"
Hoa Thiên Vân nhìn về phía Lưu Hồng, nói: "Lưu trưởng lão, còn chưa biết tội?"
Lưu Hồng bị Vương Tân chế trụ, nếu lão phản kháng thì sẽ bị phong bế huyệt đạo liền, cho nên làm sao dám ăn nói lớn tiếng nữa, cắn răng, nói: "Nếu thế mà là tội thì ta thừa nhận!"
Hoa Thiên Vân nghe xong thì cười lớn, có vẻ như rất cao hứng, nói: "Vương đại ca, buông Lưu trưởng lão ra!"
Khuôn mặt lạnh như băng của Vương Tân không hề có chút gì ngạc nhiên, buông Lưu Hồng ra, rồi lui xuống.
Tất cả những người ở đây không ai hiểu gì, nhất là Phương Kiếm Minh hắn cũng cảm thấy hồ đồ. Lưu Hồng ngơ ngác, không biết Hoa Thiên Vân định làm gì, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ hắn muốn tự xuất thủ, trước mặt mọi người ra tay làm nhục ta?" Lão còn chưa nghĩ hết thì Hoa Thiên Vân đã đi đến, ôm quyền, nói: "Lưu trưởng lão, đắc tội!"
Lưu Hồng thấy hắn ôm quyền còn tưởng rằng hắn âm thầm ra tay, nên tức giận nói: "Hay lắm, Hoa Thiên Vân, ta cũng đang muốn tỉ thí với người, tới hay lắm!"
Song quyền mang theo nội lực toàn thân đánh ra, không ngờ quyền kia của Hoa Thiên Vân không hề mang theo chân lực, nội lực toàn thân cũng không ngăn cản, song quyền trực tiếp đánh lên người Hoa Thiên Vân.
Hoa Thiên Vân mỉm cười, Lưu Hồng thì hoảng hốt, nghĩ thầm: "Chẳng lẽ hắn đã luyện được kim cương bất hoại thân! Thôi rồi, với thân thủ của hắn, cho dù có mười người như mình cũng không đấu lại, thảo nào năm xưa lão hàn cam tâm tình nguyện truyền chức vị bang chủ cho hắn!"
Vẻ mặt của Hoa Thiên Vân tươi cười, nói: "Lưu trưởng lão, năm năm trước, Sơn Tây bị nạn lụt, chuyện này trưởng lão cũng nghe qua?"
Lưu Hồng nói: "Có nghe qua, thế thì sao?"
Hoa Thiên Vân cười cười, nói: "Lưu trưởng lão quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, nếu như ta không nói sai thì chính Lưu trưởng lão đã quyên trợ ba vạn sáu ngàm năm trăm mười hai lượng bạc trắng?"
Lưu Hồng kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại biết?"
Hoa Thiên Vân cười: "Đừng hỏi, ba năm trước, có hai mẹ con bị hái hoa tặc của Giang Bắc truy đuổi, có một người trượng nghĩ ra tay, trừ bạo an dân, người đó chính là trưởng lão?"
Lưu Hồng càng ngạc nhiên, nói: "Điều đó ngươi cũng biết?"
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT
Hoa Thiên Vân cười tươi, nói: "Lưu trưởng lão, mặc dù trưởng lão có làm sai, nhưng công lao cũng không ít, nhưng vì công lao lớn hơn, lại nói 'tri thác năng cải, thiện mạc đại yên' (*), nếu như biết lỗi của mình, ta lấy thân phận bang chủ Cái Bang, tạm thời cách trừ thân phận trưởng lão của lưu trưởng lão, trở về tổng đà nửa năm. Trong vòng nửa năm, nếu không làm sai, chức vị trưởng lão vẫn sẽ do Lưu Hồng đảm nhiện, nếu như sau này vẫn vi phạm bang quy, thì sẽ bị quy thêm trách nhiệm!"
(*) Tri thác năng cải thiện mạc đại yên: Người tự biết lỗi và cải thiện chính mình thật là vĩ đại.
Lưu Hồng nghe xong thì thầm nghĩ may mắn.
Thì ra sáu vạn năm mươi lượng bạc kia là do lão giận một thân sĩ mà làm, thân sĩ kia nói lão chẳng qua chỉ là một tên khất cái mà thôi, còn bảo rằng nếu có thể xuất ra một ngàn lượng bạc để trợ giúp thiên tai, vậy thân sĩ đó sẽ phục lão, trong lúc tức giận, lão bỏ ra hơn phân nửa gia sản của mình để trợ giúp thiên tai, đổi lại để được một chữ 'Phục' của thân sĩ kia!
Còn về sự kiện thứ hai, thật ra đó cũng là công lao của lão. Mặc dù cả đời của lão luôn là người chỉ chăm chăm lo cho mình, nhưng tục ngữ có câu: Vạn ác dâm chi thủ. Lão chỉ cần nghe đến nơi nào có thải hoa tặc là lập tức tìm đến. Ba năm trước đây, lão đến Giang Bắc làm khách, gặp được hai mẹ con bị một tên thải hoa tặc đùa giỡn, lão tức giận nên ra tay tương trợ, giết chết tên thải hoa tặc kia.
Hai việc này chỉ có vài người biết, không ngờ là Hoa Thiên Vân cũng biết tường tận.
Cho đến lúc này lão mới thật sự bội phục Hoa Thiên Vân.
Đám khất cái nghe Hoa Thiên Vân nói xong thì hoan hô: "Bang chủ nói rất đúng, nói rất đúng!" Vô cùng hưng phấn.
Sau khi Hoa Thiên Vân xử lý xong mọi chuyện thì cho đám người Lưu Kiến, Lưu Hồng đi trước, còn mình cùng Ngô Thế Minh và Phương Kiếm Minh đi sau. Ba người vừa đi vừa nói chuyện, Phương Kiếm Minh đem chuyện mình và tam thiên vương giao thủ nói ra, sau đó hỏi: "Thế Minh ca, sao hai người biết đệ ở chỗ này?"
Ngô Thế Minh cười nói: "Hôm qua ta chờ đệ lâu quá, sợ có gì ngoài ý muốn xảy ra, trở về gặp hoa đại ca nói lại thì hoa đại ca bảo ta không nên lo lắng, nói đệ có Thiên Thiền Đao trong người, không ai có thể làm khó được, nhưng vì an toàn hoa đại ca vẫn cho huynh đệ Cái Bang trong thành Hàng Châu tìm kiếm, không ngờ, lưu trưởng lão lại dẫn theo nhiều đệ tử Cái Bang ở bên ngoài Hàng Châu đến tìm đệ, còn về tung tích của đệ là do thủ hạ của lưu đà chủ nhìn thấy, sau đó đến báo lại cho chúng ta, còn một người thì âm thầm theo sau, dọc đường có làm ký hiệu. Chúng ta vừa đến thì gặp đệ và Lưu trưởng lão động thủ nên đứng ở một bên quan sát. Chà, Kiếm Minh, lý luận võ học của ngươi là theo ai học được thế, ta nghe được cũng học hỏi được ít nhiều, những lời đó quả thật là kinh nghiệm một đời của một bậc cao nhân!"
Ngô Thế Minh nói nửa đùa nửa thật, khiến cho Phương Kiếm Minh cũng cảm thấy mắc cỡ.
Phương Kiếm Minh lắc lắc đầu, cười hà hà: "Thế Minh ca, huynh mới là sư phụ đệ, khi còn ở Thiếu Lâm Tự, huynh đã dạy đệ không ít, đệ vẫn không quên!"
Ngô Thế Minh nghe hắn nhắc nên Thiếu Lâm Tự thì sắc mặt đượm buồn, Phương Kiếm Minh biết hắn nghĩ đến chuyện của sư bá tổ nên không nói nữa.
Từ sau khi nghe Phương Kiếm Minh nói xong thì Hoa Thiên Vân vẫn nhăn mặt đến giờ, đột nhiên hỏi: "Kiếm Minh, đệ nói ba người kia tự xưng là vương?"
Phương Kiếm Minh nói: "Đúng vậy, hình như bọn họ lấy 'tửu sắc tài khí' để xưng vương, mặc dù chỉ đụng phải ba người, nhưng có thể đoán ra được người còn lại hẳn là sắc thiên vương!"
Hoa Thiên Vân hỏi: "Đệ dùng Thiên Thiền Đao, nhưng dưới sự liên thủ của ba người nọ cũng bị thương nặng?"
Phương Kiếm Minh gật đầu.
Hoa Thiên Vân trầm ngâm: "Rốt cục bọn họ là thần thánh phương nào, võ công cao như thế? Ám hại đàn chủ của Ma Giáo, lại muốn đệ quy thuận bọn họ, xem ra võ lâm sắp đại loạn, trong lúc thế này, võ lâm không thể loạn được, Ngõa Thứ luôn thèm thuồng nhòm ngó, nếu võ lâm Trung Nguyên tự tàn sát lẫn nhau thì Ngõa Thứ sẽ không bỏ qua cơ hội này!"
Ngô Thế Minh gật đầu, trầm tư một chút, đột nhiên hắn có một phỏng đoán lớn mật: "Hoa đại ca, có khi nào, bọn họ là người cùng một tổ chức với tên cửu ca kia!"
Hoa Thiên Vân rùng mình, quát lên một tiếng: "Nếu như là thật thì xem ra võ lâm chắc chắn sẽ đại loạn!" Lời này quả thật là khiến cho long trời lở đất, khiến cho hai người Phương Kiếm Minh sợ hãi.
Hoa Thiên Vân vừa dứt lời thì đột nhiên vọt người lên, giống như thương ưng bắt thỏ, sử ra một phách không chưởng, quát: "Ai?"
Một cơn cuồng phong xuất hiện, kình khí của Hoa Thiên Vân phong tỏa phương viên mười trượng xung quanh, Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh thấy thế thì cả kinh, đây là lần đầu tiên Ngô Thế Minh thấy bộ dáng của Hoa Thiên Vân như thế này, còn Phương Kiếm Minh thì kinh ngạc về võ công của Hoa Thiên Vân, chỉ với chiêu thức này thôi, không dám nói Hoa Thiên Vân là đệ nhất trong thiên hạ nhưng cũng đủ để sánh ngang với cao thủ trên Thiên Bảng, Địa Bảng.
Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh âm thần vận nội lực, không dám khinh suất.
Thiên Thiền Đao ở phía sau của Phương Kiếm Minh chớp lên, ngân lên vài tiếng. 'Tranh', quang hoa bắn ra tứ phía, thân đao bật ra khỏi võ đao hơn phân nửa.
Phương Kiếm Minh thầm hô: "Không ổn!" Ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, tiếng hét xông lên tận trời, một làn sương trắng từ phía sau đầu hắn xuất hiện, bao lấy Thiên Thiền Đao, Thiên Thiền Đao giống như là gặp phải khắc tinh, lập tức trở lại trong võ đao, Ngô Thế Minh thấy thế thì kinh ngạc vô cùng.
Sau một kích của Hoa Thiên Vân, một thân ảnh từ từ xuất hiện ở cách đó hơn mười lăm trượng.
Người đó dường như cũng đang dùng đến công lực của toàn thân, liều mạng chống lại chưởng lực của Hoa Thiên Vân. Mỗi khi người đó bay lên cao thêm một thước thì thân hình không kềm được mà run lên, Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh cùng chăm chú nhìn lại, thấy được tướng mạo và trang phục của người đó thì hô lên: "Hoa đại ca, người một nhà!"
Hoa Thiên Vân giống như là không nghe gì cả, nhìn người đó chằm chằm, rồi hống lên một tiếng, đánh ra một quyền, quyền phong mang theo nội gia chân lực của 'Phá Thiên Lục', một luồng phách khí từ trên người Hoa Thiên Vân phát ra.
Người đó cố sức xoay tròn thân mình, rồi lại xoay trong, khóe miệng của Hoa Thiên Vân hiện lên một nụ cười, nói: "Hay!"
Quyền kình nặng tựa thái sơn, người đó rít lên một tiếng, sắc mặt trở nên tái xanh, thân thể đang ở trong không trung, vội trở mình, 'tranh', kiếm quang hiện lên, kiếm phí phi đằng, bảo kiếm đã ra khỏi võ, quanh thân bảo kiếm hiện lên một vòng thanh khí.
Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh cùng hô lên: "Chân võ kiếm!"
Người đó xuất trảo, bắt lấy bảo kiếm, khi hai chân vừa chạm đất thì mũi chân điểm nhẹ, tiến lên trước, bước đi từng bước, mỗi bước thì đâm ra mười hai kiếm, thoáng chốc đã đi được ba vòng, tổng cộng ba mươi bước, ba trăm sáu mươi kiếm đã được đánh ra, kiếm quang phi xạ, kiếm khí tung hoành, vô số quần sáng màu xanh quấn lấy quyền kình của Hoa Thiên Vân.
Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh cùng hô lên: "Thái cực khoái kiếm!"
Tiếng nói còn chưa dứt thì người kia đã rơi xuống đất, hơi thở hơi nặng, hiển nhiên là dùng toàn lực, thu kiếm, chắp tay, nói: "Vô Lượng Thiên Tôn, Hoa bang chủ, lão đạo đã ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay gặp được, quả nhiên danh bất hư truyền! Quả thật là có một người mới là có một người cũ, lão đạo không được rồi!"
Người này là một lão đạo sĩ.
Lúc người đó thu kiếm về thi Hoa Thiên Vân cũng thu quyền kình, song quyền chắp lại, cười nói: "Không biết là chưởng môn Võ Đang giá lâm, đã mạo phạm, đắc tội, đắc tội!"
Phương Kiếm Minh bước nhanh ra phía trước, kinh ngạc nói: "Người không phải chính là Phi Hồng chân nhân, trưởng môn của phái Võ Đang sao? Sao người lại đến đây?"
Lão đạo này đúng là trưởng môn của Võ Đang, Phi Hồng chân nhân, lão hòa ái nhìn Phương Kiếm Minh, cười trêu: "Con sâu ngủ kia, nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi đã cao lớn như thế rồi, có còn mê ngủ nữa không?"
Phương Kiếm Minh cười lên, nói: "Tốt hơn nhiều rồi!"
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT
Thì ra, vào năm Phương Kiếm Minh được sáu tuổi thì Phi Hồng chân nhân có đưa đệ tử đến làm khách ở thiêu lâm tự hơn một tháng. Phương Kiếm Minh cũng từng gặp qua lão mấy lần, Đại Phương cũng từng tán dương Phương Kiếm Minh trước mặt Phi Hồng chân chân.
Mười năm trôi qua, nhưng giờ Phương Kiếm Minh vẫn còn nhớ dung mạo của lão.
Ngô Thế Minh cũng tiến lên bái kiến Phi Hồng chân nhân. Phi Hồng chân nhân nhìn hắn một lúc, hỏi: "Ngươi chính là Giác Điên?"
Ngô Thế Minh nói: "Chân chân, hiện tại vãn bối đả đổi tên là Ngô Thế Minh. Các biệt nhiều năm, chân nhân vẫn khỏe mạnh như xưa!"
Phi Hồng chân nhân thở dài, nói: "Già rồi, già rồi, Giác... Thế Minh, dù thế nào đi nữa thì ngươi cũng nên trở về Thiếu Lâm Tự một chuyến. Năm đó khi ngươi lén xuống núi, khiến cho sư bá tổ của ngươi tức giận, lão đạo cũng không biết nói gì cho tốt, sư bá tổ của ngươi tuyệt đối không đối xử tệ với ngươi! Ngày đó Đại Phương gặp được ngươi, không ngờ cuối cùng ngươi cũng không muốn theo hắn trở về!"
Ngô Thế Minh vội nói: "Chân nhân, vãn bối biết là do vãn bối sai. Chỉ mong sư bá tổ có thể hiểu được tâm ý của vãn bối, nếu chân nhân gặp được sư bá tổ thì xin người hãy... "
Phi Hồng chân nhân cười nói: "Không cần phải nói, lão đạo biết ý của ngươi. Lúc này không phải là lúc tán dóc, ta còn có chuyện quan trọng... "
Quay đầu sang nhìn Hoa Thiên Vân, nói: "Hoa bang chủ, có thể sang một bên nói chuyện?"
Hoa Thiên Vân gật đầu, hai người đi sang một bên, nhỏ giọng trò chuyện.
Một lúc sau, sắc mặt của hai người trở nên trầm trọng hơn, chầm chậm đi lại.
Phi Hồng chân nhân chắp tay, nói: "Vô Lượng Thiên Tôn! Hoa bang chủ, xem như chúng ta đã định rồi, lão đạo còn phải lập tức trở về bổn phái, bố trí cho tốt, cũng nên cáo từ!"
Hoa Thiên Vân nói: "Chân nhân, xin thứ cho không tiễn, thượng lộ bình an!"
Phi Hồng chân nhân gật đầu, quay đầu nhìn Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh nói: "Trong lúc thế này, võ lâm cần những người trẻ tuổi như các ngươi, hai người các ngươi cần phải cố gắng tu luyện, tương lai ra sức vì võ lâm. Nếu có rãnh thì đến Võ Đang du ngoạn, lão đạo còn có việc trong người, đi trước một bước!"
Nói xong thì liền rời đi, cước hạ như lưu thủy hành vân, đảo mắt cái là đã không còn bóng dáng.
Hoa Thiên Vân nói: "Chúng ta đi thôi!" Đi được vài bước, Phương Kiếm Minh hỏi: "Hoa đại ca, thương thế của lão đổ tài thế nào rồi?"
Nhắc đến lão đổ tài thì Hoa Thiên Vân và Ngô Thế Minh cùng nở nụ cười, Phương Kiếm Minh thấy khó hiểu, hỏi: "Sao hai người lại cười?"
Hoa Thiên Vân cười nói: "Lão đổ tài đã diễn trò!"
Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói: "Diễn trò? Trò gì?"
Ngô Thế Minh nói: "Dĩ nhiên là diễn kịch cho địch nhân xem!"
Phương Kiếm Minh cúi đầu suy nghĩ, sau đó cười ha hả, nói: "Thì ra là thế!" Sau đó nhíu mày nói: "Lão đổ tài đã diễn trò, không chừng người đó cũng thế, cuối cùng là ai lừa ai, cũng rất khó mà nói được!"
Lời vừa nói ra Ngô Thế Minh cũng cảm thấy choáng váng, còn vẻ mặt của Hoa Thiên Vân thì cao thâm khó lường, không ai biết được hắn đang nghĩ gì!
Hai đệ tử cái đang dìu Triệu Hùng đi, cũng đã được chừng nửa chén trà.
Triệu Hùng từ từ tỉnh dậy, giương mắt nhìn lên, nói không ra hơi: "Ta đã bị trục xuất khỏi Cái Bang, hai người các ngươi còn dìu ta làm gì?"
Tên khất cái bên trái nói: "Trở về!"
Triệu Hùng cười bi thảm: "Bây giờ ta đã thành phế nhân, lại còn có không ít kẻ thù trong chốn giang hồ, nếu bọn chúng biết võ công của ta đã bị phế, xem như mạng ta tiêu rồi, tốt nhất là để cho ta chết đi!"
Tên khất cái bên phải cười nói: "Triệu đại ca, có điều huynh không biết rồi, bang chủ đối với huynh cũng rất được. Đã phân phó chúng ta đưa huynh về, mặc dù không thể dùng danh hiệu của Cái Bang hành tẩu giang hồ, nhưng nửa đời sau thì không cần phải lo cho cuộc sống, càng không cần phải lo kẻ thù tìm đến. Bang chủ đại nhân đại nghĩa, sẽ không cho huynh tự sinh tự diệt!"
Triệu Hùng nghỉ một lúc lấy sức, đột nhiên lạnh lùng cười: "Cái gì đại nhân đại nghĩa, hắn đang thương cảm cho ta, thật không ngờ Triệu Hùng ta cũng có ngày như thế này!"
Có người hỏi: "Triệu Hùng, ngươi có muốn báo thù không?"
Mới nói được đến đó thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Đưa đầu nhìn lên thì tên khất cái bên phải vẫn bước đi, nhưng trên thân thể đã không còn cái đầu. Triệu Hùng sợ đến mức hồn phi phách tán.
Lại quay đầu nhìn sang tên khất cái bên tay trái, cũng là một người không đầu, chân vẫn bước đi.
Ba hồn của Triệu Hùng đã mất đi hai, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt cả người.
Hai thân thể không đầu dìu Triệu Hùng đi được chừng mười lăm bước thì máu tươi từ trên cổ bắn ra như suối, rơi lên mặt Triệu Hùng, sau đó hai thể thể đổ xuống.
Triệu Hùng quát to một tiếng, lăn sang một bên, không rét mà run, úp đầu xuống đất, run run nói: "Quỷ... Có quỷ... "
Thanh âm kia phiêu đãng bên tai hắn: "Ta không phải là quỷ, ta là người, không nên kinh hoảng!"
Triệu Hùng vẫn sợ hãi vô cùng, run run nói: "Ngươi không phải là quỷ... Vậy... Vậy người là ai... "
Bốn phía không một bóng người, nhưng giọng nói kia vẫn vang lên bên tai Triệu Hùng: "Bổn công là ai, không quan trọng, chỉ cần biết bổn công sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngươi nghe lời, bổn công sẽ giúp cho võ công của ngươi khôi phục lại như ban đầu, thậm chí còn cao hơn xưa. Ngươi muốn báo thù, cũng là điều trong tầm tay, thế nào?"
Thanh âm của người đó phiêu phiêu đãng đãng, không biết ở phương nào.
Triệu Hùng lấy lại bình tĩnh, biết là đã gặp được tuyệt đỉnh cao thủ, cái mạng nhỏ của mình lúc này đang nằm trong tay của người đó, vì bảo vệ cái mạng của mình, bảo hắn làm gì hắn cũng chịu, vì thế hắn liền nói: "Ta đồng ý, ta đồng ý, chỉ cần ngươi không giết ta!"
Người đó khẽ cất tiếng cười: "Tất nhiên là không giết ngươi! Bổn công hỏi ngươi, ngươi biết nơi cư trụ của bốn đại trưởng lão của Cái Bang?"
Triệu Hùng giật mình, trên mặt lộ vẻ chần chờ.
Người đó dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, cười lên quái dị: "Tốt nhất là ngươi đừng nên nói không biết, bổn công biết là phải dùng thủ đoạn gì để đối phó với ngươi!"
Triệu Hùng nghe được tiếng cười của hắn thì có cảm giác âm u lành lạnh, vội nói: "Không... Ta biết đầu mối, là do lão già Lưu Hồng kia nói cho ta biết... "
Người đó cười lên hăng hắc, nói: "Biết thế là tốt, ta thích người như thế, biết thì nói biết, không biết thì nói không biết!"
Sau đó giọng nói dừng lại, rồi hình như là nói với người khác: "Tam lang, ngươi đưa hắn đi trước!"
Có một thanh âm của thanh niên vang lên: "Tuân mệnh!"
Triệu Hùng chỉ cảm thấy có một làn gió nhẹ thổi qua bên mình, còn chưa nhìn thấy được diện mạo của người đó là đã bị bắt đi, cả hai biến mất như một cơn gió thổi qua.
Một lúc sau, ba bóng người là đà bay đến, tựa như quỷ mị, đến bên cạnh thi thể của hai đệ tử Cái Bang.
Người đi trước gầy gò, khoác một chiếc áo choàng trắng như tuyết, khuôn mặt tái nhợt, vẻ mặt âm u, xem chừng khoảng hơn năm mươi tuổi.
Ở phía sau năm thước là hai bạch y thanh niên, lưng đeo trường kiếm, mi thanh mục tú, nhưng bọn họ ngậm chặt mội, vẻ mặt lạnh lùng, khiến cho người ta có cảm giác âm trầm, từ trên người bọn họ mơ hồ lộ ra sát khí.
Nhìn thoáng qua hai thi thể, người đó nói: "Tứ lang, nhị lang, các ngươi thấy không?"
Hai bạch y thanh niên chấn động, cúi đầu nói: "Không nhìn thấy!"
Người đó mỉm cười, nói: "Lại nói dối, mặc dù 'vô ảnh kiếm' của sư phụ đã tu luyện đến cảnh giới tuyệt đỉnh, nhưng vẫn không thể thoát khỏi kiếm ảnh, với ánh mắt của các ngươi chẳng lẽ lại nhìn không ra?"
Hai thanh niên không dám lên tiếng.
Người đó nói: "Tốt lắm, chúng ta cũng nên đi. Hắc hắc, Thiếu Lâm Tự, Võ Đang, Cái Bang, Ma Giáo, Ma Môn, thú vị, thú vị!"
Bạch y thanh niên ở bên phải hỏi nhỏ: "Sư phụ, hai thi thể này, chúng ta xử lý sao? Có cần phải hủy thi diệt tích?"
Thân hình người kia tung bay, lướt đi hơn mười trượng, không quay đầu lại, nói: "Không cần, để hai thi thể này rung động Cái Bang. Để cho bọn họ tự loạn trước!"
Hai người kia kêu lên một tiếng "Tuân mệnh!"
Thi triển khinh công, đi theo sát phía sau. Không ngờ thân pháp đã tiến vào cảnh giới nhất lưu.
Ba người Phương Kiếm Minh trở lại phân đà Cái Bang ở Hàng Châu.
Lưu Hồng đã dẫn theo một số đệ tử rời đi, lão muốn đến tổng đà diện bích. Ra nghênh đón họ là Vương Tân và Lưu Kiến.
Hoa Thiên Vân nhìn qua Vương Tân, cười nói: "Vương đại ca, lần này chấp pháp đại trưởng lão cử huynh đến đây là có chuyện gì? Chắc không phải chỉ là vì chuyện của Triệu Hùng?"
Khuôn mặt của Vương Tân lạnh như băng, mặc kệ đối phương là ai, Hoa Thiên Vân cũng không cảm thấy lạ vì vấn đề này.
Thanh âm của Vương Tân vẫn lạnh lùng: "Lần này sư phụ phái ta đến, là vì an toàn của bang chủ!"
Hoa Thiên Vân nói: "Xin chỉ giáo?"
Vương Tân nhìn qua Phương Kiếm Minh, Hoa Thiên Vân hiểu ý hắn, nói: "Không sao, cứ nói, hắn là huynh đệ của ta!"
Phương Kiếm Minh nghe xong trong lòng không khỏi cảm thấy nóng lên.
Vương Tân nói: "Thế thì ta nói thẳng. Bang chủ, ta muốn hỏi, một tháng qua, bang chủ đã từng đến những nơi nào?"
Hoa Thiên Vân cười nói: "Một nửa thời gian ở Trung Nguyên, còn một nửa thì ở tại Ngõa Thứ!"
Vương Tân nói: "Chuyện ở Trung Nguyên, ta không nói. Ở Ngõa Thứ, ta sẽ nói." Ngừng một chút, nói: "Bang chủ, hai cao thủ của Ngõa Thứ kia, võ công quái dị, bang chủ cần phải đề phòng bọn họ. Sư phụ hợ bọn họ thầm thi triển thủ đoạn, nên bảo ta đến!"
Hoa Thiên Vân nghe xong lời này, đột nhiên cười ha hả, nói: "Vương đại ca, lời này của huynh không đúng rồi. Mặc dù ta và Ngõa Thứ đã giao đấu với nhau mấy trăm trận, nhưng ta không tin: Dị loại phải diệt. Ngõa Thứ cũng có người tốt, cũng có chính nhân quân tử, chính khí lẫm liệt. Sở dĩ ta thống hận Ngõa Thứ, đó là vì bọn họ xâm phạm biên giới, lần này ta đến Ngõa Thứ, cuối cùng cũng gặp được hai quân tử, cùng bọn họ đại chiến một ngày một đêm, mặc dù may mắn thắng được bọn họ, nhưng võ công và nhân phẩm của bọn họ đáng để bội phục, bọn họ nhất định sẽ không thầm hạ độc thủ, hảm hại ta!"
Vương Tân nói: "Bang chủ, e rằng người còn chưa biết chi tiết về hai người kia!"
Hoa Thiên Vân nói: "Cứ nói!"
Vương Tân nói: "Theo như dọ thám của chúng ta, hai người kia chính là thị vệ đắc lực nhất bên cạnh công chúa của Ngõa Thứ. Một người tên là Tháp Đại Khâm, một người tên là Tháp Thiệu Bố, hai người là huynh đệ song sinh, ở Ngõa Thứ có danh là Ngõa Thứ song kiệt. Mặc dù hai người đó không phải là đối thủ của bang chủ, nhưng không chắc được là hai người đó sẽ không ra tay đánh lén!"
Hoa Thiên Vân nghiêm mặt nói: "Vương đại ta, ta cũng biết rõ chi tiết về họ, nhưng ta tin họ tuyệt đối không ra tay ám hại ta, chúng ta từ trong đánh nhau mà có 'giao tình'!"
Vương Tân nói: "Nhưng dù sao chủ tử của hai người bọn họ cũng là công chúa của ngõa thứ, vị công chúa này hành tung quỷ dị, võ công cao thâm khó lường, chưa từng có người nào thấy được diện mạo thật của nàng, nàng cũng là một trong những người chủ chiến trong quốc nội của ngõa thứ!"
Hoa Thiên Vân nói: "Điều này ta cũng biết. Vương đại ca, các người cứ yên tâm, trên phương diện võ học ta và hai người đó là bằng hữu, nhưng trên chiến tường, chỉ cần bọn họ dám đến, ta tuyệt đối không hạ thủ lưu tình!"
Vương Tân nói: "Bất kể thế nào, ta cũng phải ở bên cạnh bang chủ, đề phòng có sai lầm!"
Hoa Thiên Vân cười nói: "Đây không phải là đại tài tiểu dụng sao, thật là ủy khuất cho Vương đại ca!"
Vương Tân nói: "Đối với ta mà nói, đây là đại sự!"
Hoa Thiên Vân trên hắn: "Tốt quá, có Vương đại ca bên cạnh, ta có thể kê cao gối mà ngủ. Nếu ngứa tay thì còn có 'Đại Suất Bối Thủ' của Vương đại ca!"
Vương Tân nói: "Ta sợ sao?"
Hai người đột nhiên cười lên ha hả.
Vương Tân cười to khiến cho Phương Kiếm Minh kinh ngạc.
Một người mà lúc nào mặt cũng lạnh như tiền, đột nhiên cười lên ha hả, có ai mà không kinh ngạc chứ!
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT
Trong một gian phòng của phân đà Cái Bang ở Hàng Châu. Phương Kiếm Minh, Ngô Thế Minh, Tôn bà bà và Tôn Khổ Nhi đang nói chuyện.
Nói đến nhi tử của Tôn bà bà là Tôn Đại Niên, tổ tôn hai người khóc lóc một hồi. Sau khi lau khô nước mắt, Tôn bà bà hỏi: "Thế Minh, tên cửu ca kia có phải có rất nhiều người giúp đỡ?"
Ngô Thế Minh nói: "Vâng. Nếu đám người kia không phải người của hắn thì cũng sẽ không liều mạng bảo vệ cho hắn!"
Tôn bà bà thở dài, nhìn khổ nhi, nói: "Thế Minh, ngươi cũng thấy, lần trước Khổ Nhi đã cầu tình trước mặt sư bá tổ của ngươi, ta nghĩ... "
Ngô Thế Minh cười nói: "Thật ra Khổ Nhi không nên làm thế. Thế Minh đã xem Khổ Nhi như muội muội của mình, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta, mặc kệ thế lực sau lưng cửu ca có lớn thế nào thì ta cũng sẽ trả thù cho khổ nhi!"
Tôn bà bà nghe hắn nói xong thì cảm thấy tức, thầm nghĩ: "Hóa ra ngươi cũng chỉ là một tên già đầu mà thôi, tình ý của Khổ Nhi đối với người như thế mà cũng không nhận ra được, vậy mà lại là 'Khiếu Hóa Công Tử' lừng lẫy giang hồ!"
Miệng thì nói: "Không, Thế Minh, ý của bà bà không phải thế. Khổ Nhi tốt với ngươi như thế, bà bà... "
Khuôn mặt xinh xắn của Tôn Khổ Nhi đỏ bừng lên, e thẹn nói: "Bà bà, đừng nói, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, có gì đợi sau khi báo thù cho phụ thân rồi hẵng nói!"
Tôn bà bà nói: "Không thể nói như vậy được, khổ nhi, năm nay con cũng đã hơn hai mươi rồi, khi ta bằng tuổi con đã gả cho gia gia của con rồi. Mặc dù con thân là nữ nhi, nhưng bà bà vẫn mon nhìn thấy có một đứa cháu. Muốn các ngươi sinh ra mấy đứa, cho một đứa kế thừa tôn gia!"
Tôn Khổ Nhi mắc cở, mặt đỏ bừng bừng, đầu cúi gầm xuống, sóng mắt lưu chuyển, nhìn về phía Ngô Thế Minh.
Ngô Thế Minh cười đáp lại, Tôn Khổ Nhi càng thấy mắc cỡ hơn.
Ngô Thế Minh cảm thấy kỳ, sao mấy ngày nay nàng luôn thẹn thùng, chẳng lẽ nàng có nam nhân trong mộng rồi? Cười hỏi: "Bà bà, ý của bà bà là Khổ Nhi đã có ý trung nhân?"
Tôn bà bà cười nói: "Đúng vậy, ngươi nhìn ngươi xem, thân là đại ca của nó, mà chuyện lớn như thế cũng không biết sao?"
Ngô Thế Minh cười lớn, nhìn Tôn Khổ Nhi nói: "Khổ nhi, muội giấu cả ta luôn à! Chuyện lớn như thế mà cũng không nói cho ta biết một tiếng. Muội nói đi, ta thân là đại ca, sẽ đi cầu hôn cho muội, ta biết nữ hài nữ có da mặt rất mỏng!"
Tôn Khổ Nhi thấy hắn vẫn không biết gì, vành mắt đỏ lên, không hề lên tiếng.
Ngô Thế Minh ngạc nhiên nói: "Sao thế? Sao muội lại thế? Đây chính là đại sự cả đời của muội!"
Tôn bà bà thấy thế, tức lên, nói: "Thế Minh, rõ ràng là ngươi đã biết mà còn hỏi, hay là có ý khi dễ khổ nhi?"
Ngô Thế Minh chẳng hiểu gì cả, hỏi: "Bà bà, vậy là sao? Con khi dễ Khổ Nhi bao giờ?"
Phương Kiếm Minh thấy Tôn Khổ Nhi gần như muốn khóc, vội nói: "Thế Minh ca, đệ nói này, Tôn tỷ tỷ đối với huynh như thế, chẳng lẽ huynh còn chưa nhận ra sao?"
Ngô Thế Minh ngẩn người ra một lúc rồi đột nhiên cười ha hả, nói: "Làm sao có thể thế được? Không có khả năng, Khổ Nhi làm sao chọn ta chứ? Ta chỉ coi nàng như là muội muội, ta... "
"A...", Tôn Khổ Nhi nghế thế thì trong lòng đau xót, không kềm được, khóc lên thành tiếng, đứng dậy, che mặt chạy ra ngoài.
Tôn bà bà hừ một tiếng, đứng dậy, nói: "Ngô Thế Minh, lão thân xem như nhìn rõ ngươi rồi! Ngươi khi dễ Khổ Nhi như thế, chẳng lẽ là đã đổi tâm? Nếu như ngươi đã đổi tâm như thế thì quan hệ của chúng ta chấm dứt ở đây!"
Lưu kiến từ bên ngoài đi vào, không hiểu gì, nến hỏi: "Sao thế? Phương thiếu hiệp, sao Tôn cô nương lại khóc lóc chạy đi thế?
Phương Kiếm Minh cười khổ: "Là do bị Thế Minh ca làm cho khóc!"
Lưu kiến ồ lên một tiếng, trong lòng đã hiểu ra là có chuyện gì, cười nói: "Phương thiếu hiệp, xem ra thiếu hiệp cần phải khai đọa một chút cho Ngô lão đệ, ở phương diện này, e rằng hắn hơi bị chậm tiêu, xem ra còn kém hơn cả thiếu hiệp, có chuyện gì cứ bảo ta!" Nói xong thì đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Ngô Thế Minh ngây người ra đó một lúc lâu, rồi mới hỏi: "Kiếm Minh, ngươi nói xem, có phải là ta đang nằm mơ không?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Cho dù có nằm mơ thì tình ý của Tôn tỷ tỷ đối với huynh cũng là thật."
Ngô Thế Minh bẩm lẩm: "Nhưng ta vẫn có cảm giác là chuyện này rất khó tin, ngươi nói xem, Khổ Nhi tốt như thế, chỉ cần muốn là có thể tìm được một người anh tuấn hơn ta không biết bao nhiêu, nàng cần gì... "
Phương Kiếm Minh nghiêm mặt nói: "Thế Minh ca, huynh nói thế thì rõ ràng là đã xem thường Tôn tỷ tỷ rồi!"
Ngô Thế Minh hoảng hốt nói: "Kiếm Minh, ta lại nói sai chỗ nào?"
Phương Kiếm Minh nói: "Hôm đệ gặp lại huynh, chỉ cần nhìn qua một cái là có thể nhận ra được tình ý của Tôn tỷ tỷ đối với huynh. Ta nghĩ là huynh không phát hiện ra, khi Tôn tỷ tỷ nhìn huynh, ánh mắt rất khác, trong mắt tỷ ấy chỉ có huynh, chỉ cần nhìn thấy huynh thì ánh mắt cũng biết cười, có biết không?"
Ngô Thế Minh cười nói: "Kiếm Minh, ngươi nói cái gì thế, làm sao ánh mắt biết cười?"
Phương Kiếm Minh nghiêm mặt nói: "Thế Minh ca, nghe đệ nói. Tôn tỷ tỷ thật sự rất thích huynh, còn về mức độ thế nào thì đệ không dám kết luận. Huynh xem tỷ ấy như muội muội, còn tỷ ấy thì xem huynh như ý trung nhân! Nếu không, ngày đó khi thấy huynh và sư bá tổ như thế, thì sao tỷ ấy lại gấp gấp như vậy, quỳ xuống trước mặt sư bá tổ, huynh tưởng Tôn tỷ tỷ mềm yếu vậy sao?"
Ngô Thế Minh rùng mình, nhớ đến tình cảnh hôm đó. Nếu Tôn Khổ Nhi chỉ coi hắn như đại ca thì hẳn chri là đứng ở một bên khuyên bảo mà thôi. Mà nàng còn quỳ xuống trước mặt người khác, xem ra đúng là quan tâm hơn cả một vị đại ca nhiều lần.
Ngày ấy Tôn Khổ Nhi không hề do dự mà quỳ xuống trước mặt Đại Phương, nói quỳ là quỳ, ngoại trừ việc nàng xem Ngô Thế Minh là người yêu thương nhất ra thì còn nguyên nhân gì nữa chứ?
Ngô Thế Minh càng nghĩ càng hói hận, càng nghĩ càng kinh hãi. Từng chuyện xưa hiện ra trong đầu.
Lần đầu gặp Tôn Khổ Nhi, rồi nhận Tôn Khổ Nhi làm muội muội, mỗi lần Tôn Khổ Nhi đưa cơm, châm trà cho mình, còn tự tay giặt quần áo, từng hình ảnh đó tái hiện lại trong đầu hắn.
Nghĩ đến ngây người, trong lòng có cảm giác đau nhói.
Loại cảm giác này hơn hai mươi năm qua hắn chưa từng có, cho dù là lúc ở Thiếu Lâm Tự, bị sư phụ trách mắng, bị người khinh thường, bị đánh, cũng không đau như thế!
Ngô Thế Minh không muốn nghĩ nữa, quát to một tiếng, đấm một cái thật mạnh vào ngực mình, hét lên: "Đều do ta, là lỗi của ta, sao ta lại ngốc như thế? Ta phải sớm nhận ra chứ. Kiếm Minh, ta thật đáng chết, ngươi nói có đúng không?"
Phương Kiếm Minh thấy hắn cuối cùng đã tỉnh ngộ thì cười: "Thế Minh ca, bây giờ chuyện quan trọng nhất là làm sao xử lý chuyện của Tôn tỷ tỷ? Huynh cự tuyệt tỷ ấy ngay trước mặt tỷ ấy như thế, chẳng khác nào cho tỷ ấy một kiếm cả. Nữ hài rất chú trọng đến mặt mũi, thế mà huynh nói như thế, chẳng phải là phủ sương lên tuyết sao?"
Ngô Thế Minh cảm thấy sợ hãi, nói: "Ta nên làm gì bây giờ? Đệ cho ta một lời, chỉ cần Khổ Nhi không tức giận, không khóc thì ta làm gì cũng được!"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Thế Minh ca, huynh đúng là ngốc. Cởi chuông thì cần người mang chuông, huynh đã làm gì cho Tôn tỷ tỷ khóc?"
Ngô Thế Minh dù sao cũng không phải là kẻ ngốc, lập tức nói: "Ta biết rồi, ta biết rồi!" Nhưng chân thì lại không nhúc nhích.
Phương Kiếm Minh nói: "Nếu biết rồi sao còn không đi?"
Ngô Thế Minh đỏ mặt lên, nói: "Lưu đà chủ ở bên ngoài, Khổ Nhi vừa khóc vừa chạy đi, nếu ta đuổi theo thì... "
Phương Kiếm Minh nghe xong thì nghiêm mặt nói: "Thế Minh ca, đệ vẫn xem huynh là một hán tử, thì ra cũng chỉ là người chú trọng đến mặt mũi!"
Ngô Thế Minh ngây ra, rồi cười lớn, nói: "Thế Minh, đệ nói đúng lắm! Nhớ lúc trước ở tại Thiếu Lâm, ta không sợ trời không sợ đất, điên điên khùng khùng, muốn làm cái gì thì làm cái đó, chưa từng nghĩ người khác sẽ nhìn mình thế nào, Kiếm Minh, nhận một lạy của ta!" Vừa nói vùa đứng dậy, hai tay chặp lại, bái một bái.
Phương Kiếm Minh biết tính cách của hắn, nếu mình không cho hắn xá thì không chừng sẽ khai tỉnh lại 'giác điên' chính thức kia, nên đành để hắn xá.
Sau khi xá xong thì nói: "Kiếm Minh, chờ xem, ta sẽ không khi phụ khổ nhi!"
Phương Kiếm Minh gật đầu, nói: "Vậy đệ chúc mừng Thế Minh ca trước!"
Ngô Thế Minh cười to ba tiếng, bước nhanh ra ngoài.
Ngô Thế Minh vừa đi thì Hoa Thiên Vân đi vào, người vừa vào đến thì tiếng cười đã vang lên.
Phương Kiếm Minh nghe ra được trong tiếng cười thể hiện tâm tình vui vẻ, hỏi: "Hoa đại ca, có chuyện gì mà cao hứng thế?"
Hoa Thiên Vân không thấy Ngô Thế Minh đâu thì hỏi: "Thế Minh đâu? Không phải hắn ở cùng với đệ sao?"
Phương Kiếm Minh nói: "Lúc nãy huynh ấy làm cho Tôn tỷ tỷ khóc, giờ xem ra chắc đang ở phòng của Tôn tỷ tỷ."
Hoa Thiên Vân nói: "Thế Minh đã làm gì? Khổ Nhi là một nữ hài tử rất tốt, hắn đúng là không biết xấu hổ khi dám khi dễ nàng!"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Không phải như thế." Sau đó nói lại chuyện lúc nãy một lần.
Hoa Thiên Vân nghe xong thì liền hô: "Đáng đánh, phải đánh!"
Last edited by Hai Lúa_LT; 30-07-2010 at 03:57 PM.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT
Phương Kiếm Minh hỏi: "Hoa đại ca, huynh có gì mà cao hứng thế."
Hoa Thiên Vân nói: "Ngày mai ta sẽ đến Gia Hưng gặp một vị bằng hữu, ta vừa nhận được thiếp mời!"
Phương Kiếm Minh nói: "Thảo này huynh cao hứng như thế! Có thể kết giao với Hoa đại ca hẳn là người nổi danh trong giang hồ, không biết vị bằng hữu này của đại ca là cao nhân phương nào?"
Hoa Thiên Vân cười nói: "Nàng à, danh tiếng còn hơn cả ta, nàng chính là lão bản của Gia Hưng Yên Vũ Lâu, giang hồ gọi nàng là 'diễm kinh tam thiên lý, nhất kiến khuynh nhân thành' Dương Liễu Nguyệt!"
Phương Kiếm Minh hơi ngẩn ra một chút, thầm nghĩ: "Dương Liễu Nguyệt?" Suy nghĩ một chút, rồi mơ hồ nhớ ra là đã có lần Ngô Thế Minh nhắc qua về người này với hắn, nhưng lai lịch thì cũng không rõ lắm.
Phương Kiếm Minh cười nói: "À, thì ra là nàng ta!"
Hoa Thiên Vân nói: "Dương đại muội tử không chỉ là tuyệt sắc giai nhân, mà còn là một kỳ nữ, võ công không hề thua kém chưởng môn của một phái. Nhưng điều ta bội phục nhất chính là phong phạm của nàng không hề thua kém đấng mày râu. Kiếm Minh đệ gặp nàng ta chưa?"
Phương Kiếm Minh nói: "Chưa từng!"
Hoa Thiên Vân: "Tốt, ngày mai chúng ta hãy cùng đi, đây cũng là một cơ hội tăng thêm kiến thức, không thể bỏ qua. Gia hưng các Hàng Châu cũng không xa lắm, với cước trình của chúng ta sẽ không tốn bao lâu."
Phương Kiếm Minh suy nghĩ một chút, nói: "Không biết có tiện không?"
Hoa Thiên Vân nói: "Tiện, tiện chứ, đệ do ta dẫn đến, Dương đại muội tử làm sao không gặp được chứ, không chỉ thế sợ rằng nàng còn vui mừng nữa!"
Phương Kiếm Minh nói: "Tốt quá, vậy khi nào chúng ta lên đường?"
Hoa Thiên Vân nói: "Đệ có muốn đi báo lại cho Long tiểu thư một tiếng?"
Phương Kiếm Minh đỏ mặt lên, gật đầu, Hoa Thiên Vân trêu hắn: "Tục ngữ có câu: Phu xướng phụ tùy. Long tiểu thư là một nữ trung hào kiệt, nếu nàng muốn đi thì các người cứ cùng đến!"
Phương Kiếm Minh vội kêu lên: "Không, không, Hoa đại ca, chuyện của chúng ta... "
Hoa Thiên Vân cười nói: "Được, được, da mặt của ngươi thật là mỏng, ngươi xem, đã đỏ lên hết rồi, ta không nói nữa. Sáng ngày mai các người đến đây, ta và thế minh sẽ chờ!" Nói xong thì đi ra ngoài.
Phương Kiếm Minh cũng đi ra, cáo từ Lưu Kiến, nhờ hắn nhắn lại cho Ngô Thế Minh một tiếng, nói rằng hắn đến Phong Linh độ khẩu, sáng mai sẽ đến.
Với cước trình của Phương Kiếm Minh không tốn bao lâu là đến Phong Linh độ khẩu.
Hắn vừa mới đến trước khu rừng thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, Phương Kiếm Minh không cần quay đầu lại cũng biết là có tổng cộng bốn người.
Phương Kiếm Minh cảm thấy lạ. Phong Linh độ khẩu ở nơi hẻo lánh, rất ít người đến đây, và cũng không có mấy người biết được. Đồ dùng và thức ăn của Dược Tiên và Phong Linh đều được chuẩn bị rất nhiều.
Cách nửa tháng Dược Tiên mới vào thành mua một lần.
Phương Kiếm Minh suy nghĩ, quay đầu nhìn lại, không ngờ phía sau không hề có một bóng người.
Kỳ lạ, sao không có ai? Đang là ban ngày, chẳng lẽ gặp quỷ?
Hai mắt của Phương Kiếm Minh xoay chuyển, cúi đầu suy tư, đột nhiên trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, bước nhanh đến bờ sông nhỏ.
Phong Linh đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, bật dậy, cẩn thận nhìn hắn, hỏi: "Ngươi chính là cái tên biết biến hóa, Phương Kiếm Minh?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Phong Linh tỷ tỷ, tỷ thật thông minh! Đệ chính là Phương Kiếm Minh, nhưng đệ không phải biến tới biến lui, đó chỉ là thuật dịch dung trong giang hồ thôi!"
Phong Linh nói: "Ta mặc kệ nó là cái gì? Ngươi có muốn qua không?"
Phương Kiếm Minh nói: "Có. Phong Linh tỷ tỷ, làm phiền tỷ đưa đệ sang sông!"
Phương Kiếm Minh đứng yên bất động, chu miệng nói: "Ngươi muốn qua thì cũng được, dù sao ngươi cũng là bằng hữu của sư phụ, nhưng... "
Phương Kiếm Minh nói: "Nhưng sao?"
Phong Linh nói: "Ngươi phải đáp ứng ta một việc!"
Phương Kiếm Minh sửng sốt, thầm nghĩ: "Nàng cũng biết 'xao trúc giang'(*)?" Cười hỏi: "Chuyện gì, chỉ cần có thể làm thì đệ nhất định làm cho tỷ!"
(*)Xao trúc giang: Lợi dụng điểm yếu của người khác để mưu lợi.
Phương Kiếm Minh vươn ngón tay út, nói: "Chúng ta ngoéo tay, nếu không đồng ý tức là tâm miệng bất đồng!"
Phương Kiếm Minh đành cười khổ, vươn ngón tay út ra, 'ngoéo tay' với nàng.
Đột nhiên Phong Linh cười hà hà, nói: "Lần này ngươi trúng kế rồi!"
Phương Kiếm Minh ngẩn người ra, hỏi: "Trúng kế?"
Phong Linh dương dương đắc ý nói: "Sư phụ luôn nói ta là tiểu hài tử, nhưng ta thấy ngươi mới chính là tiểu hài tử, không ngờ ngươi lại cùng ta chơi trò con nít này! Ha ha, nhưng, ngươi đã cùng ta ngoéo tay, vậy thì không được đổi ý. Nếu ngươi đổi ý vậy ngươi chính là con cún con!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì chẳng thấy gì là bị trúng kế cả, cười nói: "Đệ sẽ không đổi ý!"
Phong Linh nói: "Tốt, ta muốn ngươi dạy ta thuật dịch dung!"
Phương Kiếm Minh sớm đoán được nàng sẽ nói như thế, chỉ cười, nói: "Đơn giản vậy sao?"
Vẻ mặt tươi cười của Phương Kiếm Minh hoàn toàn ngoài dự liệu của Phong Linh, nàng tức giận chu mỏ, nói: "Thật là không vui gì cả, không có vui, sao ngươi không thấy bất ngờ?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Có gì mà bất ngờ, đệ đã sớm đoán được tỷ sẽ nói thế!"
Phong Linh hừ một tiếng, nói: "Ta đã biết, ngươi không có tốt lành gì mà!"
Phương Kiếm Minh nghe nàng nói lung tung lên cả, không biết phải khóc hay cười, nói: "Phong Linh tỷ tỷ, hình như tỷ đang mắng đệ đó!"
Phong Linh giương đôi mày liễu, nói: "Nếu ngươi không dạy ta thuật dịch dung thì không phải là người tốt!"
Phương Kiếm Minh cười ha hả, nói: "Ai nói đệ không dạy tỷ?"
Phương Kiếm Minh rầu rĩ nói: "Sư phụ bảo ta không được làm phiền ngươi, ta phải nghe lời sư phụ nói."
Phương Kiếm Minh cười nói: "Không cần phải lo lắng, chỉ cần tỷ muốn học đệ sẽ dạy. Đệ sẽ nói lại với Dược Tiên tiền bối, tiền bối sẽ không trách tỷ đâu!"
Phong Linh mừng rỡ, híp mắt cười hì hì, nói: "Ta biết ngươi là một... người tốt!"
Mặc dù dung mạo của nàng thua kém giang hồ bát mỹ, nhưng dù sao cũng là một mỹ nhân, hơn nữa nàng có chút ngây ngô, nên cũng có sức hút động lòng người.
Ánh mắt của Phương Kiếm Minh tiếp xúc với nàng, trong lòng không khỏi rung động, thầm nghĩ: "Phong Linh tỷ tỷ thật xinh đẹp! Mặc dù nàng có chút ngây ngô, nhưng người nào cưới được nàng cũng xem như là chuyện may mắn trong đời!"
Phong Linh cười nói: "Phương Kiếm Minh, đến đây, ta đưa ngươi qua!"
Phương Kiếm Minh vẫn không bước lên, thần thần bí bí nói nhỏ: "Đúng rồi, Phong Linh tỷ tỷ, tỷ có gặp quỷ chưa?"
Phong Linh ngây ra, nói: "Quỷ? Có phải đen thui thủi, là thứ mà người ta sợ?"
Phương Kiếm Minh cảm thấy tức cười, nói: "Coi như là thế!"
Phong Linh lắc đầu, nói: "Chưa có thấy qua!"
Phương Kiếm Minh nói: "Vậy, tỷ có muốn đánh quỷ không?"
Phong Linh cười ha ha, nói: "Đánh quỷ, ta chưa từng chơi trò đó. Có vui không? Bọn chúng có ăn chúng ta không?"
Phương Kiếm Minh vỗ ngực, nói: "Yên tâm, bọn họ sẽ không ăn tỷ, nếu tỷ không có việc gì thì đệ dẫn tỷ đi đánh quỷ."
Phong Linh vui vẻ nói: "Hay quá, hay quá, quỷ ở đâu?"
Phương Kiếm Minh đưa tay chỉ chỉ vào trong rừng, nói nhỏ: "Nói nhỏ thôi, đừng để sư phụ tỷ nghe thấy nếu không bọn họ sẽ ra đánh quỷ. Quỷ ở trong rừng cây, chúng ta đi đánh quỷ!" Dứt lời, xoay người đi.
Phong Linh nhảy xuống thuyền, đi được vài bước thì trở lại thuyền, nhăn mày, nói: "Ta phải ở chỗ này, nếu ta đi, có người xấu đến thì làm sao?"
Phương Kiếm Minh lắc đầu, nói: "Không cần lo, nơi này cách rừng cây không xa, chúng ta đánh quỷ xong thì trở lại, không mất bao lâu đâu."
Phong Linh lộ ra trạng thái trầm tư, nói: "Đó cũng là biện pháp tốt, dù sao bây giờ cũng không có ai muốn qua, ta và ngươi đi đánh quỷ!"
Phương Kiếm Minh cười thầm trong lòng, dẫn nàng đi đến rừng cây.
Phong Linh nhìn xung quanh, nói: "Quỷ đâu? Quỷ ở nơi này? Sao ta không thấy?"
Phương Kiếm Minh để ngón trỏ lên mép, 'suỵt'. Phong Linh thấy thế thì học theo bộ dáng của hắn, cũng để ngón tay lên mép, kêu 'suỵt'.
Phương Kiếm Minh gật đầu, nói: "Quỷ sợ nhất là người nói chuyện, chúng ta mà nói chuyện thì sẽ kinh động đến quỷ!"
Phong Linh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Phương Kiếm Minh vận nội công, phát ra kình khí. Trong vòng hai mươi trượng, bất cứ thứ gì cũng có thể phát hiện ra được. Nhưng hắn không phát hiện được gì.
Phương Kiếm Minh thầm cười trong lòng: "Đúng là đi theo ta! Tốt, để ta thử uy lực của 'Đại Thụy Thần Công'!"
Tập trung tinh thần, từ từ thúc dục 'Đại Thụy Thần Công'.
Lần này 'Đại Thụy Thần Công' rất là nghe lời, từ từ lưu động. Hai mắt của Phương Kiếm Minh nhắm lại, nhìn rõ nội tình trong cả khu rừng, hoa lá, cây cỏ đều nhìn thấy, dần dần mọi thứ rõ ràng hơn.
Khóe miệng của Phương Kiếm Minh hiện lên một nụ cười, thu hồi Đại Thụy Thần Công, nói: "Đệ đã biết quỷ ở đâu, Phong Linh tỷ tỷ, đi, chúng ta đi đánh quỷ!"
Phương Kiếm Minh nắm chặt trúc bổng trong tay, đi theo phía sau Phương Kiếm Minh, tay chân nhanh lẹ, tựa như một nữ tặc.
Hai người đi đến một gốc đây đại thụ, Phương Kiếm Minh nói: "Quỷ ở trên cây này, đệ sẽ đánh quỷ xuống, sau đó thì phải xem tỷ thôi!"
Phong Linh nói: "Yên tâm đi, có ta ở đây bọn họ không chạy được!"
Thanh âm chưa dứt, hai vai của Phương Kiếm Minh khẽ động, xuất ra một chưởng, đánh trúng thân cây, quát: "Đánh quỷ!"
Bàn tay vừa chạm vào thân cây, lá cây rơi xuống 'ào ào', một thân ảnh từ trên ngọn cây bay xuống.
Phong Linh ngẩng đầu lên trông thấy, trúc bổng trong tay đánh ra.
Người đó kêu lớn: "Nha đầu ngốc, không nhận ra ta à!" Người đó ở trong không trung, vươn tay trái, dẫn chân lực của Phong Linh đánh sang một bên, trúng lên thân cây.
Một tiếng nổ vang lên, một thân ảnh từ trên thân cây nhảy ra, cười khì khì: "Đồ tửu quỷ, dám kinh động ta?"
Theo giọng nói, cả người đang ở không trung, đánh ra một quyền, một cây đại thụ ở ngoài bốn trượng nổ lên một tiếng, đại thụ còn chưa ngã thì đã có một thân ảnh từ trên ngọn cây bay lên, song thủ phất lên, xuất ra chân lực, đánh xuống mặt đất.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiếng hô vang lên, một thân ảnh từ trên mặt đất nhảy lên, cười khổ, nói: "Như thế nào cũng ra? Không phải nói là không xuất hiện sao!"
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT