Hỏa Vân tà hoàng ngẩn người rồi cười khổ: “Tại hạ tin tưởng thực lực của Diệp minh chủ nhưng cao giai ngũ hành chiến trận không phải thứ lần trước các thánh sơn tuần sát sứ bày ra so được. Nếu tại hạ không lầm thì uy lực ngang với thánh giai mới tấn cấp. Minh chủ mà cô thân ứng phó, e là… hơi khó.”
“À!” Diệp Phong nhướng mày, mắt ánh lên chiến ý, cười với vẻ hưng phấn: “Mỗ đang muốn đánh giá thực lực của mình, cao giai chiến trận là đối thủ thích hợp đấy.”
Hỏa Vân tà hoàng thấy gã tự tin như vậy thì không rườm lời nữa, tuy lão không cho rằng gã có thể đấu với sức mạnh thánh giai nhưng vừa thần phục đối phương nên không tiện khuyên can.
“Bất quá tất yếu phải ngưng tụ toàn bộ các võ hoàng lại.” Diệp Phong hiểu suy nghĩ của đối phương, nhưng không để tâm, đổi chủ đề: “Lưỡng tông tam bang ngũ thế gia tuy quan hệ không mật thiết lắm với Ngũ hành tông nhưng khó chắc Ngũ hành tông có sắp xếp gì trong đó không. Tuy chúng ta vị tất cần đến lực lượng của họ nhưng cần giải quyết mối lo này…”
“Ý minh chủ là gì?” Hỏa Vân tà hoàng không hiểu lắm.
“Bốn thế lực các vị đã chuẩn bị thu phục lưỡng tông tam bang ngũ thế gia, vậy thì mỗ cứ ngồi xem, đợi khi lực lượng võ hoàng của Võ Nguyên đại lục được các vị gom vào thì mỗ ra mặt kết hợp luôn cả ba thế lực kia lại, há chẳng bớt đi nhiều phiền hà hay sao?” Diệp Phong cười cười nhìn Hỏa Vân tà hoàng.
"Minh chủ anh minh!" Hỏa Vân tà hoàng đổ mồ hôi trán, vị tân minh chủ này đúng là … gian trá.
“Đúng rồi, các vị sắp xếp đối phó với các thế lực thế nào? Đông Phương gia do thế lực nào ra mặt?” Diệp Phong đột nhiên hỏi.
Hỏa Vân tà hoàng tuy lấy làm lạ sao gã hỏi về Đông Phương gia, bất quá vẫn đáp như thật: “Đông Phương gia do Cuồng ma Thiết Cưu phụ trách, cũng là thế lực khó thu phục nhất mà tại hạ từng đề cập với minh chủ. Phạm vi thế lực của hắn là ở phía tây bắc, địa bàn Đông Phương thế gia nằm trong phạm vi này.”
“Cuồng ma Thiết Cưu... các vị biết bao nhiêu về tình huống của hắn?” Diệp Phong hỏi tiếp.
“Bọn lão phu vì hợp lực đối phó thánh sơn nên có liên hệ. Cuồng ma Thiết Cưu dẫn một toán võ hoàng thành lập Ưng Thứu bang, không biết thu từ đâu được một nghĩa tử, phí nhiều công sức giúp nghĩa tử này đề thăng tu vi lên nhất giai võ hoàng.”
Diệp Phong tùy ý gật đầu, xem ra không hứng thú với thông tin này.
Hỏa Vân tà hoàng ngẫm nghĩ một chốc rồi nhớ ra tin tức hữu dụng: “Nghĩa tử của hắn, theo tại hạ nhớ, thì có liên quan đến Đông Phương gia.”
“Nói ra xem nào.”
“Nghĩa tử của hắn hình như thích một nữ tử của Đông Phương gia, Cuồng ma Thiết Cưu từng đến cầu thân nhưng bị cự tuyệt.” Hỏa Vân tà hoàng đáp.
“Các hạ có biết tên nữ tử đó?” Gã giật mình nhíu mày hỏi.
“Chuyện đó... Tại hạ không quan tâm lắm, nhưng nghe nói nữ tử đó từng là thánh tiềm giả, còn trẻ nhưng tu vi cực cao. Còn lại tại hạ không biết.”
Diệp Phong sầm mặt, lãnh đạm trầm mặc một lúc rồi lại hỏi: “Vậy tà hoàng tiền bối cho rằng Ưng Thứu bang mà động thủ thì có phải sẽ lấy Đông Phương gia ra khai đao?”
“Chắc là vậy! Nghĩa tử của Thiết Cưu nhớ nhung nữ tử đó, chỉ vì Thiết Cưu không muốn có rắc rối nên không có hành động gì với Đông Phương gia. Hiện tại tứ đại thế lực nhất tề hành động, mục tiêu đầu tiên của hắn là Đông Phương gia cũng không có gì lạ. Đúng là nhất cử lưỡng đắc.”
“Thế nào? Minh chủ và Đông Phương gia lẽ nào có quan hệ gì?” Hỏa Vân tà hoàng lấy làm lạ.
“Mỗ và Đông Phương gia không có quan hệ gì…” gã búng khẽ lên đầu, lắc lắc với vẻ bất lực: “Bất quá mỗ phải đi một chuyến.”
“Thẩm Lan, muội đi với ta.” Gã cười khan, Thẩm Lan u oán liếc gã nhưng đành lắc đầu.
Việc Mộ Dung Tử Thanh và Đông Phương Hồng Diệp, gã không hề giấu giếm, tuy Thẩm Lan không hoàn toàn thoải mái việc cùng nữ nhân khác thờ chung nam nhân tâm ái, nhưng gã cho cô lần đầu tiên cũng đủ khiến cố thỏa màn. Việc khác, cứ để thuận theo tự nhiên.
“Ai! Phong tiểu tử, khó khăn lắm ngươi mới về, lẽ nào không gặp Tử Thanh? Nó đợi ngươi lâu lắm rồi.” Thấy gã định đi ngay, Mộ Dung Yên cuống lên.
Tiểu tử này sao nghe kể về nữ nhân của Đông Phương gia là đi ngay? Lẽ nào…
Quả thật trực giác của Mộ Dung Yên rất chuẩn xác. Vốn Thẩm Lan xuất hiện đã khiến ông ta cuống lên, giờ lại mọc ra thêm nữ tử Đông Phương gia gì đó thì Tử Thanh nha đầu xếp thứ mấy đây? Nên ông ta bất chấp danh dự, lên tiếng hỏi trước mặt chúng nhân.
Diệp Phong nhất thời lúng túng, kéo Thẩm Lan phát ra xoáy khí đằng không lướt đi, dáng vẻ rất vội vàng.
“Lão gia tử nói với Tử Thanh, tiểu tử sẽ về nhanh thôi.” Không phải gã cạn tình mà Đông Phương Hồng Diệp hiện tại gặp phiền hà, đằng nào gặp nhau cũng không phải một chốc, gã muốn tránh ngượng ngùng nên chọn cách đi ngay.
“Tiểu tử khốn kiếp.” Mộ Dung Yên giậm chân rồi lẩm bẩm: “Xem ra Thẩm Lan nha đầu có vị trí không thay thế được trong lòng Phong tiểu tử… thôi vậy, Tử Thanh không tranh với nàng ta, nhưng vị trí thứ hai thì phải của tôn nữ lão phu mới được. Ồ… việc này phải tính toán cẩn thận.”
Mộ Dung Yên ngẩng lên, thấy các võ hoàng đều nửa cười nửa không nhìn mình thì hổ thẹn: “Nhìn cái gì, định cười lão phu hả? Nếu các ngươi có tôn nữ tế như thế e rằng còn khẩn trương hơn lão phu.”
Đồng bạn Mộ Dung Yên và bọn Hỏa Vân tà hoàng ngẩn ra rồi nghĩ: Cũng đúng, nếu tôn nữ của mình là có cơ quan hệ với cường giả siêu tuyệt trẻ tuổi như Diệp Phong, chắc mình cũng lo được lo mất như Mộ Dung Yên. Diệp Phong quá ưu tú, không ai đành bỏ một tôn nữ tế như thế.
Thấy đối phương bị mình chấn trụ, Mộ Dung Yên đắc ý dương dương hừ một tiếng, rình rang từ trên không hạ xuống Mộ Dung phủ.
oOo
“Đông Phương Minh! Ngươi đừng rượu mời không uống uống rượu phạt.” Trong đại sảnh Đông Phương gia tộc, một lão giả mặt gầy gò ngồi trên vị trí tộc trưởng, phía dưới là bốn võ hoàng, trong đó một lão giả tóc muối tiêu sắc mặt phẫn hận bị hắn chỉ vào mắng: “Ngươi có giao Hồng Diệp ra không?”
“Lần này là cơ hội tốt để liên nhân với Ưng Thứu bang, đối với Đông Phương gia trăm điều lợi mà không hại gì. Liên nhân xong, Đông Phương thế gia không còn lo bị tứ đại thế lực thôn tính, vẫn ngồi vững ở cái ghế bá chủ một phương. Cái giá… chỉ là một thánh tiềm giả không còn giá trị gì lớn, sao ngươi cứ chấp mê bất ngộ!”
"Đông Phương Dạ! Ngươi vô sỉ!" Đông Phương Minh, nguyên tộc trưởng của Đông Phương gia nộ khí xung thiên mắng: “Vị trí tộc trưởng của ngươi là Hồng Diệp giúp ngươi giành lấy, hiện tại ngươi vì tư tâm mà bán đứng nó cho Ưng Thứu bang, thật quá độc ác.”
“Hừ! Khi xưa nó cửu hoàng niết bàn, bản nhân đã cứu nó nên nó phải báo đáp. Năm xưa không phải ngươi nặng tay phất tu vi của con gái rồi đuổi khỏi Đông Phương gia thì đâu đến nỗi tôn nữ lưu lạc ở ngoài mà không biết? Ha ha.”
Đoạn mắt Đông Phương Dạ lộ rõ tia âm lạnh, hung hãn nói: “Nó tuy giúp ta đoạt vị trí tộc trưởng nhưng lại dám qua lại với nam nhân khác, hại Bạch nhi thảm tử tại thánh sơn. Mấy năm nay ta chưa tính sổ với nó đã là nhân từ rồi. Giờ bảo nó vì Đông Phương gia mà liên nhân với Ưng Thứu bang thì bức bách nó chỗ nào?”
“Việc năm xưa đúng là ta nhất thời hồ đồ nên cái ghế tộc trưởng mất là tâm cam tình nguyện. Nhưng hiện tại ngươi định bức Hồng Diệp làm việc nó không muốn thì lão phu không đồng ý, ngươi đừng mơ.” Đông Phương Minh cự tuyệt như chém đinh chặt sắt.
Đông Phương Dạ hừ lạnh, nhìn Đông Phương Minh với vẻ đáng thương: “Viêc này không do ngươi… ba vị trưởng lão, Minh trưởng lão kiên trì không cho biết giấu Hồng Diệp ở đâu, bản tộc trưởng đành sử dụng thủ đoạn khác.”
Đông Phương Dạ vỗ nhẹ tay. Một dải năng lượng nhè nhẹ tản ra, thạch môn sau đại sảnh bật mở.
“Ha ha ha, xem ra Đông Phương gia vẫn chưa nhất trí với nhau.” Một thanh niên mặt mũi sáng sủa, ánh mắt thâm trầm từ hậu sảnh đi ra, bên cạnh là hai trung giai võ hoàng. Nếu Diệp Phong có mặt, nhất định sẽ nhận ra người đó, chính thị một trong các thánh tiềm giả năm xưa ở thánh sơn - - Độc Cô Diệt Phong!
Không hiểu vì nguyên nhân gì hắn thoát ly Độc Cô gia, bái Thiết Cưu làm nghĩa phụ, thành thiếu chủ Ưng Thứu bang. Tu vi được Thiết Cưu giúp đỡ mà đạt đến võ hoàng!
“Ngươi… ngươi lại cho người ngoài vào nghe lén hội nghị của trưởng lão gia tộc?” Đông Phương Minh nổi giận.
“Vốn lần này không bàn việc cơ mật của gia tộc, hơn nữa việc có liên quan với Thiết thiếu chủ, để thiếu chủ nghe thì có gì không được?” Đông Phương Dạ lãnh tĩnh cười lạnh: “Hơn nữa việc này bản nhân đã được tam vị trưởng lão kia đồng ý.”
Ba trưởng lão khác cùng lắc đầu thở dài, hiển nhiên mặc nhận lời Đông Phương Dạ.
“Minh trưởng lão, đừng chấp mê bất ngộ nữa, giao Hồng Diệp ra, với cả nó lẫn Đông Phương gia đều là việc tốt.” Một vị trưởng lão bối phận cao nhân khuyên.
Đông Phương Minh nắm chặt quyền đầu, gương mặt già nua hiện rõ vẻ quyết liệt: “Năm xưa lão phu sai một lần, hôm nay tuyệt đối không để các ngươi bán rẻ hạnh phúc của Hồng Diệp để lấy lòng Thiết Cưu bang, các ngươi đừng mơ.”
“Các ngươi đừng quên nam nhân của Hồng Diệp… là Diệp Phong.” Lời vừa buông ra, toàn thể võ hoàng đều rúng động.
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Thanh niên đó theo lời đồn thì đấu ngang với Sát Hoàng có thể dễ dàng đánh tan trung giai chiến trận, vậy thì thực lực của Diệp Phong thế nào, hơi động não một tí là ra ngay.
Độc Cô Diệt Phong, giờ đã đổi tên thành Thiết Phong, hai trung giai võ hoàng đi cùng hơi chần chừ, nhìn sắc mặt hắn đợi quyết định. Võ hoàng của Ưng Thứu bang cơ bản không tận mắt thấy trận chiến kinh thiên giữa Diệp Phong và Sát Hoàng, nên bên ngoài tuuy kính sợ thực lực hai người nhưng với những võ hoàng này, đều không có ấn tượng gì sâu sắc.
Thiết Phong nghe đến cái tên Diệp Phong thì sắc mặt sầm hẳn xuống.
Trước khi gặp Diệp Phong, hắn từng được coi là đại lục đệ nhất thiên tài, sẽ là thánh tiềm giả được Thánh điện tối trọng thị, được bồi dưỡng với quy cách cao nhất. Nhưng lần tuyển bạt tái đó, Diệp Phong xuất hiện mà xảy ra biến đổi to lớn, tuy nhiên sau đó gã vì mạo phạm thánh tộc mà bị nhốt vào ngục phong, Thiết Phong cho rằng cuộc đời hắn quay lại quỹ tích vốn có.
Nhưng thánh sơn lại bị võ hoàng trong ngục sơn lật đổ, các thánh sứ không biết đi đâu, những thánh tiềm giả mất luôn tư cách đến thánh địa. Người gây ra mọi biến cố đó lại là Diệp Phong.
Từ sau kinh biến ở thánh sơn, dù là trong gia tộc hay bên ngoài toàn bàn về Diệp Phong. Còn hắn, đường đường đại lục đệ nhất thiên tài lại bị quên đi, biến hóa đó khiến hắn không chịu nổi, tâm cảnh bị ảnh hưởng, cứ dừng ở võ tôn thất giai, không thể tiến thêm được nữa.
Nếu không gặp Thiết Cưu, cõ lẽ hắn sẽ trầm luân rồi sau cùng chân chính biến thành hạng tầm thương. Hắn hận Diệp Phong, hận gã đoạt mất địa vị vốn của hắn, đoạt mất sự chú ý của mọi người, đoạt cả tiền đồ của đệ nhất thánh tiềm giả.
“Lão quỷ đừng lấy Diệp Phong ra dọa bản thiếu gia.” Ngọn quạt giấy trong tay Thiết Phong ấn mạnh xuống lòng tay, hóa thành bột ngay, hắn cau mặt gầm lên: “Hắn có gì hơn người, ta thấy thanh danh hắn như hiện giờ toàn là do mấy lão già không hiểu sự đời tâng bốc, bằng không hắn mà lợi hại như thế thì mấy năm nay sao lại ẩn thân, không dám so tài với ngũ hành chiến trận của thánh sơn?”
“Hiện giờ cục diện Võ Nguyên đại lục duy trì trạng thái này là nhờ nghĩa phụ ta và các võ hoàng. Diệp Phong là cái thá gì.” Thiết Phong gầm lên điên cuồng.
Đông Phương Minh nhất thời tắt tiếng, ông ta biết đến Diệp Phong cũng chỉ qua lời đồn, ngay bản thân ông ta không tin một tiểu tử trẻ tuổi, tu vi chưa đến võ hoàng nhưng lại ngang với các cường giả đứng trên thất giai võ hoàng. Có điều hiện giờ ông ta chỉ có một mình, dựa vào tin tức mà Đông Phương Hồng Diệp cho biết để vãn hồi tình thế bất lợi.
“Thực lực của Diệp Phong, lúc đó chúng võ hoàng đều tận mắt thấy, họ không thân thích gì với Diệp Phong, hà cớ tăng thanh thế cho gã?” Đông Phương Minh bác bỏ.
“Hừ, vì họ chịu chút ân huệ của Diệp Phong nên nể mặt hắn mà thôi.” Thiết Phong xì mũi, cười lạnh khinh thường: “Ngay cả Sát Hoàng e rằng cũng chỉ có hư danh, vị tất là đối thủ của nghĩ phụ ta. Ngươi lấy Diệp Phong ra dọa người khác còn được, với bản thiếu chủ thì chỉ tổ rước nhục.”
Đông Phương Dạ lúc đó cũng bình tĩnh lại, đột nhiên chen lời: “Thiết thiếu chủ, Đông Phương gia đồng ý gả ông Phương Hồng Diệp cho các hạ nhưng tiếc là Đông Phương Minh nhất ý cô hành, giấu Hồng Diệp đi rồi, hắn là trưởng lão trong tộc, bản tộc trưởng cũng không làm gì được. Việc này chắc Thiết công tử tự thân giải quyết mới xong.”
Đông Phương Dạ thập phần âm hiểm, vốn hắn còn e dè Diệp Phong, mặc kệ gã có lợi hại như lời đồn hay không, tốt nhất không nên rước thêm cường địch cho Đông Phương gia. Vấn đề khó xử đó giờ đẩy cho Ưng Thứu bang, dù Diệp Phong tìm đến thì hắn cũng có đường rút.
Thiết Phong tâm tư non nớt, tất nhiên không hiểu âm mưu của đối phương, trong lòng chỉ có hận thù vô hạn với Diệp Phong, cướp lấy Đông Phương Hồng Diệp cũng chỉ vì mục đích có được khoái cảm trả thù. Tuy hắn không mê luyến cô như Diệp Phong, nhưng cướp được nữ nhân của gã thì sẽ mang lại cảm thụ biến thái là đã hơn được gã.
Đằng nào sau lưng hắn cũng có nghĩa phụ, dù Diệp Phong tìm tới thì gã đối phó được cả Ưng Thứu bang chăng? Hắn còn phải sợ gì.
“Lão tặc, giao Đông Phương Hồng Diệp ra, bản thiếu chủ tha chết cho ngươi.” Thiết Phong lạnh lùng nhìn Đông Phương Minh, khí thế hung hung quát: “Lẽ nào ta đường đường là thiếu chủ Ưng Thứu bang còn không xứng với tôn nữ của lão? Thành người thân của bản thiếu chủ, không biết lão tặc ngươi tu mấy kiếp mới được phúc khí đó.”
“Chỉ cần việc gì Hồng Diệp không muốn, lão phu sẽ không miễn cưỡng nó.” Đông Phương Minh sau việc đau đớn mất con gái thì coi tôn nữ Hồng Diệp là chỗ gửi gắm duy nhất.
“Xem ra lão tặc ngươi đúng là cứng đầu cứng cổ, đừng tưởng ngươi giấu Đông Phương Hồng Diệp thì bản thiếu chủ bó tay. Đợi khi ta dỡ bộ xương già ngươi ra, để xem Đông Phương Hồng Diệp có hiện thân không.” Thiết Phong sau rốt cũng mất kiên nhẫn, khí tức võ hoàng từ thể nội bùng lên, kim sắc nguyên lực như thực chất tràn rồi mở rộng, chấn động cả đại sảnh. Áp lực mãnh liệt dồn lên vị trí của Đông Phương Minh.
Tu vi của hắn không bằng Đông Phương Minh nhưng khí thế này khiến ông ta tỏ vẻ ngưng trọng, phát ra lĩnh vực.
“Thiếu chủ cứ giao lão già này cho bọn lão phu xử lý.” Hai vị trung giai võ hoàng phụ trách bảo vệ Thiết Phong lên tiếng.
“Hai ngươi cầm chân lão, bản thiếu chủ sẽ tự thân động thủ.” Thiết Phong cười âm lạnh, lấy ra một thanh trường kiếm khí tức bức nhân, cây kiếm này nghĩa phụ hắn cướp được trong thánh sơn, uy lực không nhỏ.
"Như thiếu chủ sở nguyện,” hai võ hoàng cười gằn, khí thế bừng lên lao vào Đông Phương Minh.
Lĩnh vực của bốn võ hoàng chấn động cả đại sảnh Đông Phương gia, nếu không vì đại điện được bố trí cấm chế phi thường lợi hại thì đã bị hất tung. Bọn Đông Phương Dạ lùi ra xa, dùng lĩnh vực bảo vệ thân thể, nhìn song phương tranh đấu.
Thực lực của Đông Phương Minh cũng là trung giai nhưng đối thủ của ông ta có tới hai võ hoàng cùng tu vi, Thiết Phong sử dụng thánh khí thì thực lực cũng không thể coi thường, ít nhất cũng uy hiếp được ông ta. Ông ta một địch ba, đối phương lại chuẩn bị đầy đủ, nên nhanh chóng sa vào hạ phong, chỉ còn biết liều mạng.
Chát, Đông Phương Minh văng đi, đập vào tường, há miệng phun máu ra, lĩnh vực quanh mình mờ dần.
“Thế nào? Ngươi còn không chịu thua?” Thiết Phong lạnh lùng trào phúng.
“Lão phu dù chết cũng không giao Hồng Diệp cho ngươi.” Đông Phương Minh cứng cỏi cực độ, khiến tam vị trưởng lão khẽ thở dài.
“Chết? Bản thiếu gia sao lại để lão chết.” Thiết Phong cười gằn, trường kiếm bắn ra từng lớp kiếm khí, đánh tan hộ thân lĩnh vực của Đông Phương Minh đã thực lực đại tổn đoạn bắn ra kim cầu vào tiểu phúc đối phương.
Phịch. Ông ta nhũn hai chân quỳ xuống, nửa thân trân giáng mạnh xuống đất.
“Xách lão tặc này đi một vòng quanh Đông Phương gia tộc.” Thiết Phong nhếch môi dặn dò hai võ hoàng: “Ta biết Đông Phương Hồng Diệp ở gần đây, ngoại công ả nguy ngập, ta không tin ả có thể tụ thủ bàng quan.”
Đông Phương Dạ nhíu mày, hành động này xúc phạm đến danh dự Đông Phương gia tộc, ban nãy lão đã nói là giao cho đối phương toàn quyền xử lý mà giờ nuốt lời thì sẽ đắc tội Ưng Thứu bang, nên đành chịu nhịn.
Hai võ hoàng nhấc Đông Phương Minh đang thoi thóp bay khỏi đại sảnh vút lên cao, cả Đông Phương gia đều nghe thấy âm thanh hùng hậu: “Đông Phương Minh không thức thời vụ, dám cự tuyệt thiếu chủ chúng ta cầu thân, ác hóa quan hệ giữa Đông Phương gia và Ưng Thứu bang. Đông Phương Hồng Diệp, nếu ngươi không hiện thân, nửa canh giờ sau lão tặc này sẽ chết.”
Dứt lời một thân ảnh đỏ lửa nhảy lên không, đoạt lấy Đông Phương Minh.
“Bỏ ngoại công của ta ra.” Tiếng quát vang lên, không phải Đông Phương Hồng Diệp thì là ai?
“Ha ha ha, xem ra còn đơn giả hơn ta nghĩ nhiều.” Thiết Phong lướt lên không cười đắc ý: “Hồng Diệp tiểu thư, đã lâu không gặp.”
“Hồng... Hồng Diệp, con ngốc lắm, sao lại ra đây.” Đông Phương Minh ngữ khí mỏng tang, cười khổ trách.
“Hồng Diệp không thể trơ mắt nhìn ngoại công vì con mà phải chịu nhục trong tay tiểu nhân vô sỉ này.” Đông Phương Hồng Diệp nhìn Đông Phương Minh với ánh mắt phức tạp, vốn cô còn chút oán hận nhưng khi ông ta xuất hiện trước mắt với bộ dạng thê thảm thì oán hận tan hết.
“Ta là tiểu nhân vô sỉ? Diệp Phong thì là gì?” Thiết Phong sầm mặt nổi giận: “Ta có gì không bằng hắn, hắn chỉ là loại tiện dân may mắn mà thôi.”
“Bằng vào ngươi cũng dám so với Diệp Phong?” Đông Phương Hồng Diệp trợn mắt tức giận, hiện rõ nét miệt thị tận đáy lòng khiến Thiết Phong muốn phát cuồng: “Tên ti bỉ vô sỉ như ngươi, ngay cả một ngón tay Diệp Phong cũng không so được, vĩnh viễn không…”
“Nói hay lắm, ha ha.” Ngoài xa vang lên giọng nói quen thuộc khiến Đông Phương Hồng Diệp vui mừng điên cuồng, bao nhiêu lo lắng trong lòng hoàn toàn tiêu tan, gương mặt mỹ lệ đượm nụ cười.
“Ta còn tưởng kẻ bỏ cả tổ tông, thay tên đổi họ là ai, hóa ra là thủ hạ bại tướng của tiểu gia.” Diệp Phong và Thẩm Lan đạp không lướt tới, thoáng sau đã xuất hiện trước mắt chúng nhân. Diệp Phong khẽ lắc đầu, nói đầy trào lộng: “Bản nhân thật thẹn vì đã so tài với ngươi, ngươi kém quá.”
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
“Diệp Phong.” Cảm thụ được khí thế hùng hồn dồn tới, Thiết Phong bất giác hít một hơi khí lạnh. Diệp Phong hiện thời, từ khí thế mà xét cũng tinh tiến hơn nhiều lúc ở thánh sơn, khi đó tu vi của hắn cao hơn gã, nhưng hiện giờ hắn may mắn tấn nhập võ hoàng mà tu vi đã bị gã bỏ xa.
Cách biệt khiến hắn khó lòng chấp nhận này khiến lòng hắn đau nhói, sao lại như thế? Dù gì ta cũng đã thành võ hoàng mà vẫn bị tên khốn này giẫm dưới chân sao? Ta không cam lòng, tuyệt không thể để hắn sống trên đời, bằng không vĩnh viễn ta sẽ không có cơ hội nở mày nở mặt.
“Dừng tay.” Diệp Phong cầm tay Thẩm Lan lướt đến cạnh Đông Phương Hồng Diệp, gã thò tay về phía hai võ hoàng sau lưng Thiết Phong, hai người như bị khí lưu ngưng kết va vào ngực, lực đạo hùng hậu bức họ phải dạt ra hai bên, không giữ nổi Đông Phương Minh nữa, nhếch nhác lăn ra ngoài.
Gã phất tay, không khí chợt sinh ra lực hút hùng hồn. Đông Phương Minh được bao trong một dải khí ngưng kết, đưa đến trước mặt Đông Phương Hồng Diệp.
Đông Phương Hồng Diệp thấy gã, mắt hơi đỏ lên, muốn bước tới trút hết nỗi niềm nhưng thấy Thẩm Lan vịn vai gã, cả hai cực kỳ thân mật thì lòng đầy chua xót, nhưng trong lúc nào đành đứng lại kiểm tra thương thế cho ngoại công.
“Cho ngoại công của thư thư uống viên đơn dược nay.” Diệp Phong cười ôn hòa xòe tay, một viên Sinh hóa đơn lăn lăn trong lòng tay.
Đông Phương Hồng Diệp định lên lấy thì Thẩm Lan đã lấy trước, mỉm cười bước đến đưa cho cô rồi gạt đầu đầy hữu hảo, Đông Phương Hồng Diệp không biết làm gì ngoài đáp lễ.
“Hồng Diệp thư thư yên tâm, thương thế của ngoại công thư thư không nặng, uống thuốc của Phong vào thì sẽ nhanh chóng lành lại.” Thẩm Lan tự đưa đơn dược cho Đông Phương Minh, dùng cực hàn chi khí ngưng lấy một ngụm nước chảy vào miệng đối phương. Cổ họng Đông Phương Minh chuyển động, nuốt thuốc xuống, một lúc sau thì sắc mặt trở lại hồng nhuận.
“Những kẻ vô lễ này cứ để Phong xử lý, Hồng Diệp thư thư không cần lo.” Thẩm Lan cười ôn nhu, nắm tay Đông Phương Hồng Diệp khẽ nói: “Thường nghe Phong nói về thư thư trước mặt muội, hôm nay mới được gặp, thư thư quả nhiên xinh đẹp. Chúng ta đợi xem Phong đòi lại công đạo cho thư thư, thuận tiện trò chuyện với tiểu muội, có được không?”
Đông Phương Hồng Diệp nghe nói Diệp Phong thường nhớ mình thì hổ thẹn, mặt ửng lên, còn Diệp Phong ở gần đó thầm kêu oan uổng. Sau khi kết hôn, gã chỉ nói với Thẩm Lan những gì đã trải qua trong mấy năm, có nhắc đến hai nữ tử nữa, sợ Thẩm Lan ghen mà không vui nên đời nào vô duyên vô cớ nhắc đến nữ tử khác trước mặt cô? Dù Thẩm Lan mặc nhân quan hệ đó, nam nhân như gã sao lại làm việc ngu xuẩn như thế.
Diệp Phong biết Thẩm Lan nói thế là có dụng ý riêng, quan hệ giữa nữ nhân với nhau thì để họ tự xử lý. Gã chỉ phải lo những vấn đề tương đối đơn giản, như ba kẻ không biết tốt xấu đến gây phiền cho Đông Phương gia hiển nhiên sẽ gặp xui xẻo.
“Độc Cô Diệt Phong... À, hiện tại ngươi đổi thành tên quái quỷ nào nhỉ?” Diệp Phong hé mí mắt lên, trào phúng: “Gọi thế nào cũng thế thôi. Ngươi đã biết Hồng Diệp là nữ nhân của ta mà còn dám nhắm vào, xem ra… lúc ở thánh sơn, lời ta cảnh cáo hình như ngươi không để trong lòng thì phải?”
“Đừng tưởng ngươi tấn nhập võ hoàng lại cậy có Ưng Thứu bang chống lưng là ghê gớm lắm, ta muốn diệt ngươi dễ như trở bàn tay.” Ánh mắt Diệp Phong chợt ngưng lại, năm ngón tay co thành trảo, một dòng khí ngưng kết xuất hiện trong lòng tay, càng lúc càng to.
"Thiếu chủ cẩn thận.” Tuy khí đoàn trong tay Diệp Phong không hề phát ra năng lượng khí tức nhưng trực giác đặc biệt của võ hoàng cho họ biết, món đồ chơi đó thập phần nguy hiểm, nên cùng chặn trước mặt Thiết Phong.
“Thứ này là Hỗn nguyên nhất khí đạn, để cho các ngươi chơi.” Gã mỉm cười, bạch sắc khí đoàn trong tay bay ra, từ từ hướng đến chỗ ba đối thủ.
Bọn Thiết Phong suýt rớt tròng mắt, đây là công kích kiểu gì? Một thứ trông như khí cầu lớn bằng quả dưa, lại rất đàn hồi đang từ từ nay tới với tốc độ rùa bò, hơn nữa họ cảm tri được khí cầu không hàm chứa năng lượng hùng hậu, nhưng vì sao lại tạo cho họ cảm giác phi thường nguy hiểm?
Cả ba không dám sơ ý, cùng thi triển lĩnh vực hộ thể, đồng thời thể nội khí hải quay tít, sẵn sàng hứng chịu đòn công kích của Diệp Phong.
Khí cần tiến về phía ba người với tốc độ từ từ cố định, tuy trong quá trình lướt đi trên không, tốc độ của khí cầu có tăng lên nhưng trong mắt ba võ hoàng thì chậm không khác gì rùa bò, dù uy lực kinh nhân thì cũng thật sự đả thương được địch nhân sao?
Bọn Thiết Phong đều có cảm giác như bị hí lộng, ngay cả võ hoàng Đông Phương gia ở ngoài xem náo nhiệt cũng bị Diệp Phong khiến cho dở khóc dở cười. Thanh niên này so với Diệp Phong trong lời đồn cách nhau quá xa thì phải? Họ chưa từng nghe nói Diệp Phong sử dụng thủ đoạn cổ quái này khi giao đấu.
“Hư trương thanh thế.” Thiết Phong giận cành hông, trường kiếm ngân lên từ trên đỉnh đầu bổ xuống, phát ra kiếm quang lăng lệ.
Keng. Kiếm quang va vào khí đoàn, không chẻ làm đôi như dự liệu, cũng không nổ tung như tưởng tượng, mà khí đoàn bị kiếm quang đánh trúng thì đột nhiên tốc độ tăng lên, từ chậm như rùa biến thành con lợn con đang chạy, đồng thời độ lớn của khí đoàn cũng biến hóa đầy quỷ dị. Kiếm quang của Thiết Phong như bị khí đoàn nuốt chửng, lớn lên gấp rưỡi.
“Thứ quỷ quái gì nhỉ?” Lúc này chúng nhân mới hiện, dải khí này không đơn giản như tưởng tượng.
Khí đoàn đổi hướng, lại bay đến chỗ ba ngời nhưng lần này nhanh hơn. Một trung giai võ hoàng thấy khí đoàn đến trước mắt thì rung động lĩnh vực thành một đạo thanh sắc năng lượng quật mạnh lên, hất văng khí đoàn đi.
Nhưng dị biến lại xảy ra, dải khí như đã no nê, thể tích tăng lên, biến hóa đa đoan hơn trước một mức.
“Đừng dùng nguyên lực công kích, món đồ chơi này có thể hút được ngũ hành năng lượng.” Một võ hoàng vội nhắc, tốc độ khí đoàn nhanh hơn nhưng không đáng gì với võ hoàng, tạm thời không có cách ứng phò thì tránh đi chẳng hơn sao?
Cả ba ngưng tụ lĩnh vực làm một, giảm bớt cơ hội tiếp xúc với khí đoàn, đồng thời lắc mình định tránh khỏi công kích. Tuy không hiểu khí đoàn đánh trúng mình có cảm giác gì nhưng không ai muốn mạo hiểm.
“Chơi chưa đã sao các vị lại định chạy?” Gã cười vang, thân hình loáng lên như chớp, đến trên đầu chúng nhân.
"Khí vực không gian.” Diệp Phong xòe hai tay rồi khẽ chập lại. Khí lưu quanh bọn Thiết Phonglập tức trì trệ, thân thể như ở trong nước, trở lực không lớn lắm nhưng đủ ảnh hưởng đến hành động. Hơn nữa trong vòng trăm thước như được lao lung bao trùm, thoát khỏi khu vực này là như va vào tường, công kích mãnh liệt đến đâu cũng không phá được chướng ngại.
Trong không gian, khí đoàn như đánh đến hưng phấn, tốc độ tăng nhanh, ban đầu ba người còn có thể ung dung tránh được trong không gian hữu hạn nhưng khí đoàn mỗi lúc một nhanh, thể tích lớn dần thì tình thế của họ cũng xấu đi.
Chát. Thiết Phong bất đắc dĩ phải thi triển thánh khí trường kiếm, lợi dụng nguyên lực chấn lùi dải khí.
Dải khí tăng vọt, đạt đến chừng trượng rưỡi thì giáng mạnh vào chướng ngại không gian rồi bắn nhanh lại, phương hướng xung kích là một vị trung giai võ hoàng khác.
“Đáng ghét.” Nếu không có khí vực không gian của Diệp Phong thì cả ba đã đào tẩu thật xa, tốc độ của khí đoàn tuy thập phần kinh nhân nhưng không thể sánh được với họ toàn lực phi hành. Nhưng hiện tại chỉ hoạt động được trong phạm vi mấy chục trượng, bọn Thiết Phong vừa nghĩ cách phá được không gian phong bế vừa cố găng không để khí đoàn đánh trúng, quả thật tâm lực kiệt quệ, tay chân luống cuống, khó lòng không va chạm với khí đoàn.
“Chúng ta cùng dốc toàn lực, không thành công cũng thành nhân.” Thiết Phong nghiến răng. Nếu cứ mặc khí cầu phồng lên thì uy lực của nó sau cùng sẽ đến mức không thể tưởng tượng được. Đợi đến lúc đó chi bằng hiện tại ra tay.
“Được.” Hai trung giai võ hoàng cũng biết đó là cách duy nhất hiện tại, lập tức điên cuồng thôi động khí hải, thiên địa chi lực hùng hồn tụ vào vị trí ba người, ba lĩnh vực bàng bạc khác màu xuất hện trong khí vực không gian của Diệp Phong.
“Hủy nó đi.” Tam đạo lĩnh vực phát ra uy năng vô vàn, từ ba góc độ khác nhau hung hãn nghênh đón khí đoàn khổng lồ. Bốn luồng năng lượng màu sắc khác nhau lập tức hòa vào nhau…
Không hề kinh thiên động địa, lay non dốc biển như trong tưởng tượng, các võ hoàng Đông Phương gia tộc ở ngoài không gian đờ người, há hốc miệng nhìn vào trung tâm, mắt đầy kinh ngạc và hoang đường? Sao lại như vậy?
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Ở giữa trường địa, Thiết Phong và hai võ hoàng ngây người trên không, toàn thân không có thương tích gì, y phục vẫn nguyên lành, tuy khí cầu nổ trước mắt họ nhưng trừ cảm thất gió phất qua mặt thì không có uy năng kinh thiên phát ra. Tình huống thê thảm không xảy ra như dự liệu, chỉ là năng lượng của nguyên lực lĩnh vực bao quanh hoàn thành hư vô trong tích tắc, phiêu tán trong không khí.
Thật ra là tình huống gì đây? Khí đoàn Diệp Phong ném ra là món đồ chơi gì? So với võ hoàng Đông Phương gia tộc đứng ngoài thì bọn Thiết Phong trong cuộc có cùng cảm thụ, tuy công kích này không thưởng tổn mảy may đến họ nhưng chấn động mang lại thì không kém gì vụ nổi khiến chúng toàn bộ trọng thương.
Tuy Thiết Phong không phục Diệp Phong nhưng buộc phải thừa nhận thực lực của gã, ba người bại trong tay gã cũng không phải việc không thể chấp nhận. Nhưng thuận tay ném ra một quả khí cầu là trong tích tắc làm tiêu tan đại lĩnh vực năng lượng của ba võ hoàng hợp lại, bản lĩnh kinh thiên địa khấp quỷ thần đó không phải ai cũng làm được.
Lĩnh vực là thủ đoạn mang tính tiêu chí của võ hoàng, có lẽ đối thủ mạnh hơn xé được hoặc đánh tan lĩnh vực chứ chưa từng nghe nói toàn bộ lĩnh vực của một võ hoàng bị người ta là tiêu tan hết, e rằng thánh giai cường giả cũng chỉ có thể dùng năng lượng siêu phàm an toàn hủy hết lĩnh vực của võ hoàng chứ không thể nhẹ nhàng như Diệp Phong, hà huống gã đồng thời xóa tan lĩnh vực của ba võ hoàng. Thần thông không ai sánh được này khiến cường giả quanh đó dậy sóng trong lòng.
Quá đáng sợ. Nếu lúc đối địch với Diệp Phong, chỉ cần lĩnh vực nguyên lực bị gã làm tan hết thì đường đường võ hoàng cường giả sẽ biến thành võ tôn có nguyên lực hùng hậu mà thôi, chiến lực đại giảm. Võ hoàng không có lĩnh vực thì đấu với đối thủ cùng cấp thế nào? Thủ đoạn này quá nghịch thiên.
Diệp Phong khẽ vuốt mùi, hiển nhiên hơi bất ngờ với hiệu quả mình tạo ra. Kỳ thật gã cũng không ngờ trò vặt của mình lại có sức chấn nhiếp như thế.
Lĩnh vực khí trường của gã không đơn thuần là không khí lĩnh vực mà là hỗn nguyên lực, theo gã đoán thì hỗn nguyên lực chỉ là bán thành phẩm, có lẽ khi gã có được thủy nguyên khí hải thì loại nguyên lực quỷ dị này mới hình thành.
Dù chỉ là bán thành phẩm nhưng uy lực cũng không thể coi thường. Thủ đoạn của gã ban nãy là dùng đặc tính hút được ngũ hành nguyên lực của loại hỗn nguyên lực này tạo thành hiệu quả hoàn mỹ trấn áp toàn trường, nhưng lặp lại hiệu quả đó không dễ.
Tính chất của hỗn nguyên lực có thể hút lấy ngũ hành nguyên lực bất kỳ nhưng cũng có hạn chế là tu vi khí hải và tổng lượng hỗn nguyên lực phát ra của Diệp Phong. Hỗn nguyên nhất khí đạn có thể chịu được mức cực hạn ngũ hành nguyên lực bằng bốn lần đòn toàn lực của tu vi khí hải của gã. Bốn lần tức là năng lượng đặc biệt do hỗn nguyên chi lực từ bốn khí hải hỗn tạp tạo thành.
Khí đoàn gã búng ra ban nãy kỳ thật không mạnh, nếu bọn Thiết Phong bỏ qua lĩnh vực năng lượng, nhất tề tấn công thì đã tiêu diệt nó từ lâu. Tiếc là họ không hiểu, sau vài lần thăm dò thì Hỗn nguyên nhất khí đạn đã hấp thu đủ năng lượng, có thể bành trướng vô hạn, sau cùng tạo ra một đòn chấn động làm tan sạch lĩnh vực của ba võ hoàng. Đặc tính của hỗn nguyên lực là có thể tự mạnh lên một cách vô hạn.
“Đó… đó là võ kỹ gì?” Đông Phương Hồng Diệp nãy giờ thân mật trò chuyện với Thẩm Lan, cũng chấn kinh lẩm bẩm.
“Đó là hỗn nguyên lực mà Phong tu thành, có đặc tính hút được ngũ hành nguyên lực, chỉ là không có phương pháp đặc thù kích phát thì không tạo thành lực phá hoại. Phong tham ngộ rất lâu mới từ khí trường tìm được bản chất của nguyên lực này…” Đông Phương Hồng Diệp không phải người ngoài với Diệp Phong nên Thẩm Lan không giấu: “Phong chỉ định trêu cợt đối phương trút giận cho Hồng Diệp thư thư mà thôi.”
Thẩm Lan mím môi cười khả ái: “Thư thư cũng biết tính cách Phong, nếu đối phương mạo phạm, đắc tội bản thân thì huynh ấy mặc kệ, nhưng nếu đối phương chạm vào người huynh ấy quan tâm như Hồng Diệp thư thư thì kết quả đều rất thê thảm, Thiết Phong... chốc nữa chắc chắn sẽ xui xẻo.”
“Thẩm Lan muội muội lại cười thư thư…” Nghe Thẩm Lan nói vậy, Hồng Diệp ngập lòng cảm giác hạnh phúc vì được bảo vệ, nhưng ngoài miệng lại không chịu biểu lộ, liếc Thẩm Lan với ý trách. Thẩm Lan thông tình đạt lý lại dễ gần, cô cũng yên lòng kết thành quan hệ thân mật.
Thiết Phong ngược lại mặt lúc xanh lúc trắng, tuy hắn biết là Diệp Phong đáng sợ nhưng không ngờ thủ đoạn của đối phương lại quỷ dị đến thế, không còn lĩnh vực thì đấu gì nữa? Dù hắn có thể tái thi triển khí trường thu hút nguyên lực nhưng Diệp Phong lại dùng Hỗn nguyên nhất khí đạn thì hắn há chẳng công cốc?
“Ngươi thi triển yêu thuật gì?” Thiết Phong cuống lên gầm thét, kiểu chiến đấu không sử dụng được sức lực, cả liều mạng cũng không xong này khiến hắn cực kỳ ấm ức.
“Yêu thuật? Cái tên cũng hay.” Diệp Phong không để ý, sư phụ gã là Yêu vương thì gã thi triển yêu thuật, tựa hồ không có gì là nhục mạ. Khóe môi gã lại nhếch lên, tiếp tục xuất thủ.
“Giờ cho ngươi thấy cái gì là yêu thuật thật sự.” Hỗn nguyên nhất khí đạn lần đầu hiển uy, hiệu quả khiến Diệp Phong cực kỳ vừa ý, nhưng chiêu này suy cho cùng chỉ có thể phụ trợ, còn muốn thật sự kích bại địch nhân còn phải dựa vào thủ đoạn khác của hỗn nguyên lực.
Trong khí trường không gian của gã dễ dàng sử dụng hồn nguyên lực khống chế thủ đoạn ngự khí, còn hơn cả Ngự khí Thần thông thuật của Vu võ tộc.
Ngự khí Thần thông thuật dựa vào sức mạnh nhục thân kết hợp với đặc tính của thể nội nguyên nguyên lực khiến khí lưu ngưng kết trong tích tắc, hình thành lực xung kích như Chân không bạo. hỗn nguyên lực ngự khí là ngự khí thật sự, có thể thoải mái điều khiển khí lưu trong lĩnh vực, hình thành các thủ đoạn công kích hoặc phòng ngự.
Trước mắt Thiết Phong trắng xóa, một đạo bạch sắc khí trụ to lớn đột ngột xuất hiện, chuyển động thập phần quỷ dị, đầu trụ quật và tiểu phúc hắn. Hắn chợt cảm thấy đầu óc tối sầm, thân thể mất đi lĩnh vực bảo vệ, như cái túi rách văng xuống đất.
Khí trụ này không đánh trúng địch nhân tiêu tan như Chân không bạo mà vẫn ngưng kết như thực chất trong lĩnh vực của Diệp Phong. Khí là vũ khí gã đắc ý nhất, hoàn toàn không lo về việc năng lượng hao tận vì khí là vô tận.
Đánh bay Thiết Phong xong, khí trụ lại đứt làm đôi, như hai viên đạn pháo bắn vào hai võ hoàng còn lại, tiếng xé không khí chói tai khiến đối phương giật mình, nguyên lực trong khí trường lại tụ hợp, lao đi.
Chát, chát.
Hai tiếng nổ vang lên, khí trụ gãy đôi nổ tung cạnh hai võ hoàng, lực xung kích hất họ văng đi mấy trăm thước rồi mới chật vật đứng lại.
“Ồ, phản ứng nhanh lắm.” Diệp Phong cười lạnh ché nhạo, khí thế lĩnh vực của gã liên tục dâng cao, không khí không gian quanh đó như bị ngưng kết thàn băng, trắng toát tựa một cây kem bông khổng lồ, cực kỳ hiếm thấy.
Vô số đạo khí đạn nở tung trên không theo quỹ tích rực rỡ tựa pháo hoa, không hẹn mà cùng đổ vào hai trung giai võ hoàng ở ngoài xa vừa tránh khỏi công kích của gã.
Tiếng vô số khí đạn xé không khí như vạn mã lao đi, thân ảnh hai võ hoàng nhanh chóng bị khí đạn ngút trời bao trùm, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Thủ đoạn tinh diệu có thể giải phóng hoàn toàn lĩnh vực của mình đồng thời tấn công mọi phương vị của địch nhân, trong số các võ hoàng chỉ có kiếm trận lĩnh vực của Sát Hoàng đạt được hiệu quả này.
Gã từ kiếm trận lĩnh vực của Sát Hoàng, tìm thấy linh cảm mà sáng tạo ra Vạn lưu quy tông, uy lực không cần phải nói.
Nơi khí đạn giao kích vang lên tanh tách như đậu rang, chấn động tầng không, hai thân thể rách nát từ trung tâm đợt công kích rơi xuống thập phần thê thảm. Toàn thân họ không còn mảnh da nào nguyên lành, máu văng tứ tung, những nơi thương thế nặng thì lộ ra cả xương trắng, trông vào cũng rợn người.
Gã không thèm nhìn đối phương, lĩnh vực ngưng tụ thành một cái móc câu trắng tinh móc lấy chân Thiết Phong kéo về.
“Ta vốn định cho ngươi một chưởng nhưng tội ngươi tựa hồ chưa đáng chết… Bất quá, đó không phải là nguyên nhân ta không giết ngươi.” Diệp Phong nhìn Thiết Phong hữu khí vô lực rồi cười lạnh: “Nếu không vì ngươi còn chút giá trị lợi dụng thì giờ này đã là người chết.”
“Có bản lĩnh cứ giết ta.” Thiết Phong khạc ra một ngụm máu, hung hăng nói: “Nghĩa phụ ta sẽ dần Ưng Thứu bang nghiền nát ngươi và nữ nhân của ngươi.”
Thiết Phong cực kỳ tin vào thế lực Ưng Thứu bang. Nhưng với Diệp Phong, chuyện đó quả thật buồn cười, trong tay gã có một thế lực không kém gì Ưng Thứu bang, hà huống không cần Hỏa Vân môn thì một bang phái như thế không là gì với gã.
“Ta đang muốn gặp nghĩa phụ của ngươi.” Diệp Phong phong tỏa khí hải của hắn rồi nói với hai võ hoàng chỉ còn lại một hơi thở mong manh: “Cho Thiết Cưu biết nếu muốn lấy lại Thiết Phong thì đến Đông Phương thế gia gặp ta.”
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Nói đoạn, Diệp Phong phất tay cuốn lên khí lưu mạnh mẽ, hất bay hai võ hoàng không thể động đậy ra xa.
Sinh lực của võ hoàng không mong manh như tưởng tượng, tuy bị Vạn lưu quy tông đánh cho tơi tả nhưng không chết, chỉ cần giữ được một ngụm khí là họ sẽ có cách về Ưng Thứu bang, truyền tin cho Thiết Cưu.
Mục tiêu của gã không phải tiêu diệt mà thu phục Ưng Thứu bang, nếu lấy mạng Thiết Phong thì hai bên sẽ thành thế không đội trời chung. Thiết Phong dựa vào Thiết Cưu, chỉ cần gã thu phục Thiết Cưu thì há không đáng lo nữa.
Chiến đấu kết thúc, quá trình đơn giản hơn võ hoàng Đông Phương gia đứng ngoài quan sát tưởng tượng, đủ thấy thực lực của Diệp Phong đã đạt đến mức kinh nhân. Sắc mặt Đông Phương Dạ rất khó coi, đứng ở lập trường của hắn tất nhiên không hy vọng Diệp Phong mạnh đến thế. Năm xưa ái tử Đông Phương Bạch của hắn chết trong tay gã.
Hồng Diệp quay về giấu đi sự thật Diệp Phong giết Đông Phương Bạch một cách tàn nhẫn mà chỉ hàm hồ cho Đông Phương Dạ biết ái tử của lão vì đứng về phía Liệt Diễm nên bị gã ngộ sát. Lời giải thích đó không khiến Đông Phương Dạ chấp nhận.
Diệp Phong làm lơ Đông Phương Dạ và tam vị trưởng lão, mà nhẹ nhàng lướt đến trước mặt Đông Phương Minh và Đông Phương Hồng Diệp, mỉm cười ôm quyền thi lễ: “Tại hạ muốn quấy nhiễu mấy ngày, chắc không làm khí Đông Phương gia?”
Đông Phương Minh đã hồi phục quá nữa, thấy Diệp Phong đại triển thần uy thì cười hớn hở, giao ngoại tôn nữ cho cường giả trẻ tuổi như gã thì còn lo gì? Bèn gật đầu liên tục, ha ha đáp ứng. Đừng nói gã chỉ ở vài ngày, dù ở thường xuyên tại Đông Phương gia, ông ta cũng không có ý kiến.
Thái độ đó của gã khiến thần sắc Đông Phương Dạ càng âm trầm, đối phương hiển nhiên không coi hắn ra gì, như thể Đông Phương Minh mới là tộc trưởng Đông Phương gia. Hắn không dám chạm vào Diệp Phong, đành nén nhịn đừng ngoài xa im lặng, trong lòng lại phẫn hận gầm gào, chỉ muốn nuốt sống đối phương để trút đi cơn giận ngút trời này.
“Tam vị trưởng lão, Diệp Phong này không coi Đông Phương gia ra gì, thật đáng ghét quá mức.” Đông Phương Dạ xúi bẩy các trưởng lão.
“Lão phu thấy y chỉ coi thường tộc trưởng mà thôi.” Một trưởng lão cười lạnh khiến Đông Phương Dạ giật mình.
“Nhị trưởng lão nói vậy là ý gì?” Đông Phương Dạ hậm hực.
“Lão phu không có ý gì, ân oán giữa tộc trưởng đại nhân và Đông Phương Minh, bọn lão phu không nhúng vào, nhưng có một điểm là trưởng lão hội luôn lấy lợi ích của gia tộc làm chuẩn.” Nhị trưởng lão không hề cố kỵ Đông Phương Dạ: “Lần này chúng ta đợi xem, nếu Ưng Thứu bang đánh bại Diệp Phong thì vị trí tộc trưởng vẫn do đại nhân giữ, còn ngược lại…”
Ba trưởng lão đều tỏ vẻ đương nhiên là thế, hàm ý rất rõ ràng, nếu Diệp Phong chiếm thượng phong thì quyền lợi tối cao của Đông Phương gia sẽ đổi người giữ.
Đông Phương Dạ hít sâu một hơi tức giận nhưng không thể phát tiết vì tam vị trưởng lão nói không sai. Một khi Diệp Phong chiến thắng Ưng Thứu bang thì hắn không còn tư cách ngồi trên ghế tộc trưởng nữa, dù tam vị trưởng lão không hất hắn xuống thì Đông Phương Hồng Diệp cũng không bỏ qua.
“Hừ, Diệp Phong có bản lĩnh gì mà đối phó được Ưng Thứu bang, đợi mà xem.” Đông Phương Dạ sầm mặt phất tay áo.
“Hồng Diệp thư... vẫn khỏe chứ?” Gã dịu giọng hỏi.
“Gặp đệ ở đây thì mọi thứ đều tốt.” Đông Phương Hồng Diệp e ngại Thẩm Lan và ngoại công ở đó nên chỉ khẽ nắm tay gã, cảm thụ hơi ấm trong lòng tay gã.
Sau khi rời thánh sơn, về Đông Phương gia, vì cái chết của Phương Bạch mà cô bị Đông Phương Dạ trách cứ. Tuy cô đã khôi phục ký ức, biết mình không phải được Đông Phương Dạ thu dưỡng từ bé nhưng nói chung hắn vẫn có ơn cứu mạng, hơn nữa lại nắm quyền tộc trưởng, cô có cửu hoàng niết bàn thể cũng không đấu lại được.
Ban đầu Đông Phương Dạ còn e ngại thân phận thánh tiềm giả, không dám nghênh ngang báo thù, nhưng sau khi thánh sơn sụp đổ thì thân phận đó không còn giá trị, Đông Phương Dạ càng lúc càng quá đáng.
Nếu không nhờ cơ duyên xảo hợp, Đông Phương Minh biết Hồng Diệp là cháu gái mình, lại hổ thẹn với con gái nên lợi dụng thân phận trưởng lão, nhiều phen che chở nên cô mới không chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng khi Ưng Thứu bang thiếu chủ Thiết Phong xuất hiện, dù Đông Phương Minh là tộc trưởng tiền nhiệm cũng không thể tiếp tục che chở.
Lần này không có Diệp Phong xuất hiện, e rằng cô thật sự bị bức phải lấy Thiết Phong. Gặp lại tình lang mà Đông Phương Hồng Diệp như trong giấc mộng.
Đang lúc Diệp Phong định hàn huyên với cô thì ngoài xa lóe lên một đạo kim quang, chúng nhân định thần nhìn kỹ thì là Mộ Dung Yên đưa Mộ Dung Tử Thanh đến.
“Phong tiểu tử, Tử Thanh nghe nói ngươi về thì muốn gặp ngươi, các ngươi chia tay lâu như vậy, cũng nên hàn huyên.” Mộ Dung Yên thấy Diệp Phong và Đông Phương Hồng Diệp liếc mắt đưa tình thì thầm lấy làm may mắn.
Cũng may lão tử sáng suốt, phí hết khẩu thiệt mới thuyết phục được Tử Thanh đến gặp tiểu tử này, đã biết là gã đến để gặp tình nhân, nếu không đến thì thế nào cũng bị nữ nhân khác chiếm mất tiên cơ.
Mộ Dung Yên thầm đắc ý, đẩy Tử Thanh đến trước mặt Diệp Phong rồi cười khan: “Mộ Dung gia còn việc phải xử lý, Tử Thanh tạm thời nhờ ngươi, ngươi không nên đối xử tệ với nó.”
Nói đoạn Mộ Dung Yên nháy mắt với Tử Thanh, giậm chân hóa thành kim quang lướt đi.
“À… Tử Thanh, sao muội cũng đến rồi.” Ba nữ nhân tụ tập, gã cũng đau đầu, tuy biết sớm muộn gì cũng có ngày này nhưng không ngờ đột ngột như vậy, không kịp chuẩn bị gì.
Mộ Dung Tử Thanh xịu mặt đầy uất ức, mắt ầng ầng nước như sẵn sàng trào ra bất cứ lúc nào, dáng vẻ đáng thương khiến gã cuống lến.
“Huynh về Mộ Dung gia mà không gặp muội.” Ngữ khí Mộ Dung Tử Thanh hơi sụt sịt, xem ra rất thương tâm: “Lẽ nào trong lòng huynh, muội không có địa vị gì?”
Gã cười khổ gõ lên trán, lập tức phủ nhận: “Không phải thế, vì sự việc quá khẩn cấp nên ta không thể chần chừ mà phải đi ngay đến đây giải quyết phiền hà. Lẽ nào gia gia không cho muội biết?”
Mộ Dung Tử Thanh nghe vậy mới vui hơn đôi chút, nháy cặp mắt xinh đẹp đầy hoang mang: “Gia gia tìm muội ở vạn niên linh trì nói là huynh đến nhưng không vào nhà mà vội đi… tìm tiểu, tiểu tình nhân.”
Cô nhìn sang Đông Phương Hồng Diệp, sắc đẹp của đối phương khiến cô kinh diễm, lúc nhìn Thẩm Lan cũng xiêu lòng vì khí chất thoát tục đạm nhã, thanh lệ.
Không đợi gã giải thích, Thẩm Lan đã mỉm cưởi, chủ động cầm tay Mộ Dung Tử Thanh đưa đến bên gã.
“Vị này là Tử Thanh thư thư, Phong cũng thường nhắc đến với muội. Hôm nay vì Hồng Diệp thư thư có phiền hà nên huynh ấy không kịp gặp thư thư mà đế nĐông Phương gia ngay. Phiền hà vừa giải quyết xong, Phong định đến đón, không ngờ thư thư đến trước.” Dáng vẻ Thẩm Lan có khí chất khiến người ta phải tin, Mộ Dung Tử Thanh vốn bán tín bán nghi lời xúi bẩy của Mộ Dung Yên, chẳng qua thấy Diệp Phong và Đông Phương Hồng Diệp thân mật thì ghen tuông mà thôi.
Thẩm Lan đã giải thích, cô cũng thấy thương thế của Thiết Phong và Đông Phương Minh thì biết đối phương không nói dối, tức thì lòng đầy hối hận, ảo não vì mình đã hoài nghi tình cảm của Diệp Phong. Cô vốn không phải người hay đoán này đoán kia, cũng biết Diệp Phong không thuộc về mình mình, nên đâm ra luống cuống, đồng thời thầm oán Mộ Dung Yên, xúi bẩy cô đến ghen tuông, nếu Diệp Phong hiểu lầm thì…
“Xin lỗi, muội hiểu lầm huynh.” Mộ Dung Tử Thanh đỏ bừng mặt, cùi gằm xuống, không dám nhìn Diệp Phong. Nhưng không nén được nhớ nhung nhiều năm nên khóe mắt thỉnh thoảng vẫn liếc trộm.
Đông Phương Hồng Diệp lúc đó mới hiểu chuyện gì, trong ba người thì cô nhiều tuổi nhất, cũng nên biểu hiện phong độ thư thư, nên kéo tay Tử Thanh mỉm cười bảo: “Tử Thanh muội muội là người dịu dàng, cần gì xin lỗi; muội đến thì Diệp Phong vui mừng không kịp, sao còn trách muội, đúng không?”
Câu sau cùng là hỏi Diệp Phong, gã vội vàng gật đầu, đồng thời cũng thầm thở phào, may mà cả ba đều thông tình đạt lý, bằng không gã ở giữa thì khó xử lắm.
“Bất quá... để sau này đỡ xảy ra việc hiểu lầm thế này, đệ đệ nên nói ra còn bao nhiêu tiểu nha đầu xinh đẹp như Tử Thanh muội muội? Trước đây thư thư chỉ biết có Thẩm Lan muội muội… Hì, nói thật đi.” Đông Phương Hồng Diệp rất nhanh nhẹn chuyển mũi dùi về phía Diệp Phong, như vậy có lợi cho ba cô vì “có cùng kẻ địch”. Đồng thời, cô cũng quan tâm đến vấn đề này.
“Nói thật đi.” Tử Thanh cũng là người khoáng đạt, quan hệ định xong xuôi thì cũng vui vẻ hẳn, ranh mãnh phụ họa.
Thẩm Lan mỉm cười, mắt ánh lên tinh nghịch, tựa hồ đứng về phía Hồng Diệp, bản thân cô cũng hứng thú với việc này.
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief