Mộc Y Linh phát hiện ta vẫn không nhúc nhích trừng mắt nhìn cái đồ vật kia, nhất thời mặt lộ vẻ bối rối, chỉ thấy thân hình nàng chợt lóe, chớp mắt đã đem mấy vật bất nhã này đi đâu, tốc độ cực nhanh, làm kẻ khác líu lưỡi nói không ra lời.
Thấy ta có sắc mặc cổ quái nhìn nàng, Mộc Y Linh vội ho khan một tiếng nói:”Cái kia, bởi vì công việc bận rộn….”
“Ta hiểu được, ta hiểu được!” Ta vội vàng phụ họa, con mắt lại lơ đãng nhìn lướt qua bộ ngực nàng, nghĩ thầm cái đó quả nhiên hào sảng à, nếu cắn một ngụm thì hương vị ngọt ngào tuyệt đối rất ngon miệng, cái đó chỉ có thể mơ mộng mà thôi, nghĩ tới đó làm nước miếng ta chảy ra không ngừng.
“Biết là tốt rồi, ta cũng sợ ngươi hiểu lầm mà thôi, kỳ thật ra ta là một người rất yêu sạch sẽ.” Mộc Y Linh tựa hồ cũng không có tin ta nói, vì muốn che dấu sự lôi thôi của mình cho nên nói một câu, bộ dạng vừa thẹn vừa gấp tỏ ra đáng yêu vô cùng, càng làm cho con mắt ta nhìn đăm đăm.
Tựa hồ phát hiện ta không có nghe nàng nói chuyện, lại nhìn chằm chằm vào ngực nàng, Mộc Y Linh gõ đầu ta một cái, làm đầu ta cúi xuống, nhất thời biến thành cung kính, có thể thấy khí lực lớn như thế nào. Nàng cả giận nói:”Nhìn cái gì mà nhìn, nam nhân các ngươi quả nhiên không phải tốt lành gì! Mau theo ta đi xem phòng của ngươi.
Điều này làm có cảm giác rất thất bại, bởi vì bị ta nhìn chằm chằm mà vẻ mặt Mộc Y Linh không lộ ra một tia ngượng ngùng nào. Có hai loại khả năng, một là có nhiều người xem nàng như vậy rồi cho nên nàng đã quen, còn có một loại chính là nàng căn bản xem ta không hợp nhãn, hoặc là nói tuổi ta quá nhỏ, không đáng giá cho nàng so đo. Ta hy vọng là khả năng đầu tiên, nếu không bị một mỹ nữ coi không hợp nhãn, thật sự là buộn bực àh.
Dùng vòng thân phận mở ra một cánh cửa kim loại, Mộc Y Linh dẫn ta đi vào, tránh người sang một bên, thần sắc có chút nhiều đắc ý nói:”Thế nào? Cũng không phải tệ lắm chứ, cái này do đích thân ta bày biện!”
Hồng nhạt! Hồng nhạt! Vẫn là màu hồng nhạt! Trời ạ, tại sao khắp nơi đều là màu hồng nhạt thế này? Ta bị một mảnh lớn màu hồng nhạt làm cho hoa cả mắt, rơi vào trạng thái không thể nói gì.
Liếc mắt nhìn Mộc Y Linh từ trên xuống dưới, cảm giác đại tỷ này phát dục đến đầy đặn thành thục như vậy, trí lực lại tựa hồ không có vấn đề gì, tại sao lại thích này? Chỉ sợ đúng là cô gái hơn mười tuổi mới có thể bố trí ra căn phòng này được, cũng là khó tìm trong vạn người à? Nghĩ đến sau này phải ở trong căn phòng như vậy, nhất thời ta đổ mồ hôi lạnh một trận.
“Y Linh Tỷ, có thể hay không đổi một phòng khác?” Ta cố gắng duy trì một nụ cười chân thành, chờ mong nhìn Mộc Y Linh.
Vẻ mặt đắc ý của Mộc Y Linh nhất thời cứng đờ, giả bộ vô tình nói:”Ngươi cảm giác ta bố trí phòng không hợp với ngươi sao?”
Đe dọa! Ta dám cam đoan từ trong mắt nàng thấy được sự đe dọa! Cái gì gọi là tiếu lý tàng đao? Cái gì kêu là miệng nam mô, bụng bồ dao găm! Ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, ta dám nói, nha đầu gạt người kia khẳng định tại sở cảnh sát bị ta làm tức chết cho nên không có che dấu, xích lỏa lỏa trả thù! Căn phòng này chính là vật chứng.
Các vị bằng hữu, các vị nói xem, Dương Đào ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, tại sao lại có thể ở trong căn phòng này được? Mà ta, có thể khuất phục dưới dâm uy hay sao chứ? Có thể sao?”
Đáp án giống một câu tràn đầy thâm ý mà Lưu Tường thường hay nói quảng cáo – Ta có thể!
Ai, ở dưới mái hiên nhà người ta, không muốn cũng phải cúi đầu, nghĩ lúc đầu Hàn Tín đều có thể chịu nhục cúi người dưới háng, huống chi là cái việc nhỏ này? Ta đã hết đường để đi, mặc dù trong lòng không muốn nhưng vì muốn có chỗ dung thân, cho nên vì đạo nghĩa không thể chùn bước chọn thỏa hiệp.
Vẻ mặt nghiêm túc, ta vạn phần thành khẩn nhìn kỹ vào con mắt Mộc Y Linh, lời lẽ chính nghĩa nói:”Làm gì có, Y Linh tỷ bố trí phòng không dám nói là độc nhất thiên hạ nhưng ít ra cũng hiếm có trên thế gian, màu sắc vận dụng đến như vậy, không có chỗ nào không tốt, ẩn giấu huyền cơ! Từ lúc ta tiến vào trong phòng thì trong nháy mắt, ngắn ngửi có vài giây lúc đó, ta từ trong ra ngoài, thân thể tới linh hồn, sản sinh ra một rung động mãnh liệt! Giờ khắc này ta đã bạo thể rồi! Trái tim ta cùng cảnh giới tinh thần đã thăng hoa tới bước chưa nay từng có, văn hóa mấy ngàn năm của Tân Liên Bang đã lắng đọng trong tim ta, ta đột nhiên mãnh liệt sinh ra một loại tinh thần trách nhiệm lịch sử! Ta cảm giác được vòng quay lịch sử đã chậm rãi bắt đầu chuyển động! Là tỷ, Y Linh tỷ đã làm cho ta biết thế nào là cực hạn của cái đẹp, cực hạn của nghệ thuật! Cũng chỉ có giống như Y Linh tỷ mới là người hoàn mỹ nhất, mới có thể bố trí căn phòng nhìn như bình thường này tới cảnh giới mà người xem phải thán phục! Lớn như vậy, Dương Đào ta cho tới bây giờ chưa bội phục một ai cả, cho tới bây giờ cũng chưa từng sùng bái ai! Nhưng hôm nay, ở chỗ này, giờ phút này! Y Linh tỷ, ta phải lớn tiếng nói với ngươi! Y Linh tỷ, ta bội phục ngươi! Ta sùng bái ngươi! Tỷ không nên muốn phủ nhận bời vì ta đã nói rồi, nó đã trở thành lịch sử, nó đã phát sinh ở trên người của ta, đã lưu lại trong ký ức của chúng ta! Cho nên, việc tỷ phủ nhận không có tác dụng gì! Ở chỗ này, xin ty tiếp nhận tình ngưỡng mộ của ta đối với tỷ! Vô luận thế nào, tỷ đều phải cho ta ở lại trong phòng này! Kính mong!”
Vừa nói, ta dụng một ánh mắt thành khẩn từ trước đến nay nhìn Mộc Y Linh. Nếu có người ở đây, chứng kiến ánh mắt của ta, nhất định sẽ không nhịn được mà than thở một tiếng: Woa, một cặp mắt uông uông song thủy à!
“A, một cặp mắt uông uông song thủy à!”Mộc Y Linh không kìm được cảm thán một tiếng, không địch nổi một trận siêu cường liên hoàn thế công nịnh nọt tâng bốc cả ta, chưa từng có trong lịch sử đã lộ ra sắc mặc ửng đỏ, càng lộ ra vẻ thẹn thùng của tiểu nữ nhi, xấu hổ trả lời:”Xem ngươi nói như vậy, ta làm gì tốt được như lời ngươi nói? Ai nha, không nói nữa, thật sự là xấu hổ chết đi được!”
Mộc Y Linh vô cùng thẹn thùng che kín mặt, hai chân khẽ dậm.
Ta có vài phần nhận biết đối với Mộc Y Linh, thấy một màn quỷ dị như thế, rất là rét lạnh rùng mình một cái, trong lòng bất an hoài nghi mình có phải làm hơi quá không, lúc này chỉ có ngạnh da đầu mà lên, cố gắng duy trì một nụ cười thành kính nhất, chân thành nói:”Ta không có ý định trả lời vấn đề của ngươi, bởi vì ta cảm giác được, cái đó đã thành một chân lý, mà chân lý thì không cần phải chứng minh.”
Một kích trí mạng, Mộc Y Linh đã hoàn toàn ngây ngất.
Thân thể lại rét lạnh một hồi, nói những lời như vậy, bản thân ta cũng hoài nghi nếu đi ra ngoài không biết có bị sét đánh không.
Căn phòng dưới thần công đại pháp tâng bốc của ta mà viên mãn giải quyết xong, tiện thể vì hồi báo một tri kỷ như ta cho nên giá tiền phòng từ một trăm mỗi ngày giảm còn tám mươi, xem như ngoài ý muốn vui mừng lẫn sợ hãi, cho ta hiểu được một phen miệng lưỡi không có uổng phí. Ai, ngẩng đầu ba mét có thần linh, nói ra những lời trái với lương tâm như vậy, không biết có bị báo ứng hay không.
Bất quá, lúc Mộc Y Linh tỉnh táo lại thì đã cảm giác thấy hối hận, đương nhiên rồi, đối với tình cảnh này ta cũng không có ngoài ý muốn, đối với bản tính ham tiền thì ta đã có nhất định nhận biết. Sau khi thanh tỉnh thì Mộc Y Linh thấy đã quá tiện nghi cho ta, vì vậy lại qui định thêm nói sau này việc quét dọn vệ sinh căn phòng hoàn toàn giao cho ta, xem như lấy lại một ít công bằng cho nàng.
Sau đó nàng lại cùng cùng ta làm hiến pháp tạm thời gồm bốn chương:
Đầu tiên: Không được phép tiến vào phòng của Mộc Y Linh, nếu có việc tìm nàng thì phải gõ cửa trước.
Thứ hai: Thông thường Mộc Y Linh sẽ dậy vào lúc bảy giờ ba mươi, sau đó sử dụng phòng vệ sinh. Cho nên, vì không muốn phát sinh xung đột, Dương Đào phải dậy trước bảy giờ ba mươi, hơn nữa phải rửa mặt sạch sẽ.
Thứ ba: Buổi tối từ tám giờ đến mười hai giờ là thời gian luyện công, trong khoảng thời gian này Dương Đào không thể quấy rầy Mộc Y Linh.
Thứ tư: Vì cam đoan sự an toàn, không có sự cho phép của Mộc Y Linh, bất cứ lúc nào cũng không được đi ra ngoài.
Nói tóm lại, bốn điều ước này cũng không tính là quá đáng, ta cũng không có gì dị nghị.
Vì vậy, ta cùng Mộc Y Linh đồng cư cuộc sống cứ như vậy mà bắt đầu.
Mấy ngày kế tiếp, ta đã quen thuộc khoa học kỹ thuật của thế giới này, trong phòng có rất nhiều đồ vật mà ta cũng không biết nó dùng để làm gì, cũng không biết thế nào để dùng nó, cho nên thỉnh thoảng sẽ phát sinh một số trò cười.
Rất giống ánh đèn, ta phát hiện trong căn nhà này không có đèn, lúc đầu còn không có chú ý, cho thẳng đến lúc có ý định đi ngủ muốn đi tắt đèn thì mới phát hiện ánh sáng là từ trong vách tường phát ra, ánh sáng trắng rất tự nhiên. Không có đèn, cũng không tìm được công tắc cho nên không thể làm gì khác hơn đi tới căn phòng mà Mộc Y Linh ngồi luyện nội công như trong truyền thuyết để cầu xin trợ giúp. Biết được nguyên nhân làm gián đoạn luyện công, Mộc Y Linh nhất thời lồng lộn lên, ánh mắt hung ác kia đến nay còn chưa quên được.
Về sau cứ như vậy, hành động ngu ngốc của ta càng ngày càng nhiều, Mộc Y Linh cũng dần dần quen thuộc, mà mỗi lúc đó, Mộc Y Linh tạm thời dùng một loại ánh mắt rất u oán giống như thấy một người ngu ngốc, sau đó nhẫn nại tính tình giảng giải cho ta, sau đó giọng điệu ẩn chứa uy hiếp nói:”Nhớ kỹ chưa? Nhớ kỹ chưa? Nhớ kỹ chưa?”
Ta đương nhiên cuống quít liên tục gật đầu.
Vài ngày sau đó, ta mới cơ bản thích ứng cách sinh hoạt tại cái thế giới này. Ở thế giới này không có TV, chỉ có thiên tấn, nguyên lý tựa hồ giống với truyền thanh, chỉ cần một máy tiếp thu tín hiệu vô tuyến là đã có hơn một ngàn kênh.. Mà thiên tấn này ngoài trừ dùng làm TV còn có một công dụng trọng yếu khác là điện thoại.
Quần áo thì không cần mặc, một khối quần áo hình hộp khi ấn một nút ở giữa thì sẽ bung ra nhanh chóng bao trùm thân thể của ngươi, đương nhiên là ngoại trừ nội khố - Bất quá ta không còn mặc nội khố. Mà quần áo cũng không cần giặt, bởi vì quần áo đều có công năng tự động diệt trừ vi trùng cùng phân giải chất bẩn.
Đơn giản và nhanh gọn là dùng nước súc miệng để thay thế kem đánh răng, mỗi ngày đều súc một lần, mỗi người đều có một hàm răng xinh đẹp. Cũng không cần tắm rửa, tia xạ tuyến ánh sáng ở bên trong nhà vệ sinh sẽ tự động phân giải mồ hôi cùng bụi bặm trên tóc và cơ thể, hơn nữa rất tốt cho da tay, tóc càng thêm bóng mượt, làm ngươi phải động tâm.
Trong phòng không có đồ vật gì đó để phát ra âm thanh, âm nhạc lại phảng phất vang lên ở bên tai ngươi. Âm nhạc nghe có chút cổ quái giống như như nhạc đám ma, cũng không biết là loại mà Mộc Y Linh đặc biệt yêu thích không nữa. Nhưng là ta lại không nhớ nổi loại nhạc cụ nào phát âm thanh như vậy, mà ta vô luận thế nào cũng không tìm được phương vị cụ thể âm nhạc vang lên. Nghe Mộc Y Linh giải thích thì mới biết, âm nhạc đó đã chuyển hóa thành một loại ánh sáng đặc thù, nó có một loại góc độ đặc thù, thông qua sự liên tục phản xạ mà tới mọi ngõ ngách của căn phòng, mà loại ánh sáng đặc thù này có thể trực tiếp kích thích dây thần kinh thính giác, ở trong đại não mà mô phỏng ra thanh âm. Lúc nghe xong ta chỉ biết đứng trố mắt mà nhìn, trong lòng không khỏi cảm thán trí tuệ của nhân loại thật là vĩ đại à.
Đáng giá nhắc tới chính là thế giới này đối với nước vô cùng coi trọng, quản lý rất nghiêm khắc, ngoài trừ ăn uống thì ngoài ra không được dùng nước, trong phòng cũng không có dự trữ nước, nước ăn uống thì mỗi tháng đều cấp một số lượng nhất định, dùng hết thì không có nữa, muốn thì phải ra ngoài mua. Mà cho tới bây giờ ta chưa từng thấy một tờ giấy, càng huống chi là một quyển sách, cảnh này khiến cho nguyện vọng của ta là từ trong sách hiểu biết về thế giới đã hoàn toàn tan biến.
Last edited by The Creator; 24-02-2009 at 09:22 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Nhất chi mai
Một khi hiểu rõ tác dụng của mấy thiết bị công nghệ cao này thì mang đến rất nhiều sự tiện lợi cho cuộc sống, mà cảm giác lớn nhất chính là cho ta nhiều thời gian rãnh rỗi hơn.
Bạn thử tưởng tượng, mỗi ngày ngủ từ ba đến bốn giờ thì không cách nào ngủ tiếp được nữa, sau đó không cần đánh răng không cần rửa mặt không cần tắm rửa không cầm mặc quần áo không cần giặt đồ, ngay cả đồ ăn cũng không cần làm, bởi vì thực phẩm tổng hợp rất tốt rồi, không nói tới rất giàu tỷ lệ protein mà mùi vị cũng không tệ lắm, thời gian tự nhiên không cần nhiều cho mấy việc đó. Mà bây giờ ta vì tránh nè Đằng Long bang cho nên không thể đi ra ngoài, mỗi ngày phải ở trong nhà. Mặc dù mỗi ngày phòng khách bị Mộc Y Linh biến thành một mảnh hỗn loạn, nhưng việc thu dọn chỉ có mất tối đa là nửa giờ. Cho nên, dưới cảnh buồn chán ta đành chỉ có ngồi trên ghế salon xem thiên tấn mà giết thời gian.
Mặc dù không có sách, nhưng ta có thể từ các tin tức mới ở trong thiên tấn phát ra, nghe được một ít tin tức về cai thế giới này. Cái thế giới này có vẻ phức tạp, văn minh nhân loại đã tiến vào một thể thống nhất, hợp thành một quốc gia gọi là Tân Liên Bang. Từ điểm đó mà nói, có lẽ so với thế giới của ta còn đơn giản hơn.
Nhưng mấu chốt chính là ngoại trừ Tân Liên Bang này ra thì còn một số thế lực nhỏ đang ẩn núp trong bóng tối.
Bọn họ cùng việc khởi xướng khoa học kỹ thuật và võ công không giống với Tân Liên Bang, thuần túy là những người phản khoa học hoặc phản võ công, bước đi trên con đường cực đoan, cho ta một cảm giác giống như cuộc đấu tranh giữa kiếm tông và khí tông trong phái Hoa Sơn của ‘Tiếu Ngạo Giang Hồ’, không có ý nghĩa gì. Mà những người này thỉnh thoảng làm mội ít hoạt động khủng bố, có mấy kênh chuyên nói về vấn đề này, ta cũng rất chú ý nó.
Mà càng làm cho ta quan tâm hơn chính là tựa hồ thế giới này không chỉ loài người là một loại sinh vật có trí tuệ cao. Từ thiên tấn nghe được một tên chủng tộc : hải tộc, băng tộc, thạch tộc, mộc tộc, thú tộc. Mà từ một ít chuyện mà các chuyên gia thảo luận trên thiên tấn thì ta biết được thế giới này có hai mảnh đại lục, loài người cùng cùng các tộc khác mỗi bên lấy một mảnh. Loài người ở đông đại lục; thạch tộc, mộc tộc, thú tốc đều ở tây đại lục, hải tộc thì sinh sống ở trong biển cả rộng lớn, hai ngàn kilomet hải vực đều là thế giới của hải tộc. Mà băng tộc ở sâu trong sâu trong những ngọn núi ở bắc cực.
Theo lời của những chuyên gia này thì gần đây hải tộc có những hành động không an phận, có người phát hiện hải tộc đang tập kết binh lực ở biên giới đất liền, sau đó nói có thể phải chiến tranh v.v…. Đánh hay không chả có liên quan gì đến ta. Mà ta quan tâm chính là những bức ảnh về hải tộc.
Rõ ràng trên bức ảnh là chiến binh hải tộc, mặc dù áo giáp hình như được làm từ vỏ sò, hình thể có điểm giống loài người. Những điểm mà da day lộ ra có chút nhớt nhớt, hình như còn có vảy cá. Mà lúc thấy cái đầu của chiến binh hải tộc làm ta liên tưởng trực tiếp tới tên đầu cá trong phim ‘Cướp Biển Vùng Caribe II’ ,thật sự là quá xấu xí. Mà những bức ảnh của các chủng tộc khác không có chiếu ra, cho nên ta cũng không biết bọn nó có dạng gì.
Sau khi xem xong, ta lại cảm thấy buồn bực. Con mẹ nó xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Cái thế giới này sao loạn thất bát tao như vậy? Không nói tới khoa học kỹ thuật phát triển võ kỹ cường hãn, còn có các loại sinh vật này nữa, nhìn qua bộ dáng chắc không dễ trêu chọc, bằng không hải tộc như thế nào có thể chiếm tuyệt đại bộ phận hải vực dưới khoa học kỹ thuật cùng võ kỹ cường hãn? Thật sự làm cho người ta cảm thấy rối loạn.
Ba ngày sau, Mộc Y Linh thấy ta mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì thì cũng không phải biện pháp, rốt cục dưới sự cầu xin nàng dạy võ kỹ cho ta, liền đem Vu Ngư Thủ dạy cho ta, đồng thời còn tùy tiện truyền cho ta một bộ tâm pháp thổ nạp đơn giản.
“Y Linh tỷ, tỷ lợi hại như vậy, tại sao không truyền cho ta một bộ tâm pháp nội cong lợi hại một chút? Để cho ta sớm trở thành tuyệt thế cao thủ, không bị Đằng Long Bang khi dễ nữa à!” Ta vẻ mặt đau khổ nói, chủ yếu là nàng truyền cho ta bộ tâm pháp thật sự quá đơn giản, cùng loại với lúc ta luyện tiểu chu thiên đại chu thiên khí công gì đó không có sai biệt lắm.
Mộc Y Linh ném viên long não vào ta, tức giận nói:”Ngươi cho rằng tuyệt thế cao thủ dễ dàng luyện thành như vậy sao?Ta lợi hại thì không có sai, nhưng công phu của ta là gia truyền, không thể truyền cho ngoại nhân, tính chất nội công lại thiên hướng âm nhu, ngươi luyện không có thích hợp. Hơn nữa, chuyện gì đều không thể nào vừa tiếp xúc mà thành được, tu luyện võ công lại càng như vậy, trụ cột rất trọng yếu, ta dạy cho ngươi tâm pháp mặc dù có chút đơn giản, nhưng đối với trúc cơ lại rất có trợ giúp, chỉ khi trụ cột vững chắc thì sau này bắt đầu tu luyện mới càng thuận lợi hơn. Như ngươi chỉ vì cái trước mắt lại không có tính nhẫn nại, đừng nói là tuyệt thế cao thủ, ngay cả tam lưu cao thủ cũng không tới lượt ngươi!”
Vừa nói, nàng liếc mắt nhìn ta từ trên xuống dưới, nói:”Còn có nữa, ta xem bộ dáng ngươi cũng mười bảy mười tám rồi, lúc này ngươi đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để luyện võ, nếu không có kỳ ngộ thì cả đời này nhiều lắm thì ngươi chỉ là nhị lưu cao thủ mà thôi. Cho nên ta cũng không có ôm hy vọng gì với ngươi, ngươi tùy tiện luyện luyện cái gì đó để giết thời gian, chờ thêm một đoạn nữa, ta tìm cho ngươi một việc làm, sớm một chút trả tiền mà ngươi thiếu nợ ta.”
Ta nhịn không được liếc mắt khinh thường, cái gì kêu là tùy tiện luyện? Trong mắt nàng ta có kém cỏi như vậy không? Bị coi thường, bị khinh rẻ, Đáng hận !
Bất quá ta vẫn còn ôm một tia hy vọng, vội vàng nói:”Tỷ nói ‘Không có gặp kỳ ngộ’ là có ý tứ gì?”
Mộc Y Linh nói có vẻ thờ ơ:”Ồh, cái này sao, chính là tùy tiện có một vị tuyệt thế cao thủ dùng một phương pháp nhất định đem tu vi toàn thân truyền cho ngươi cái gì đó, có lẽ ngươi còn có cách cứu được.”
Nàng nói cái sự việc này cơ hồ sẽ không phát sinh, tuyệt thế cao thủ nào ngu ngốc tới mức đem tu vi toàn thân truyền cho một người không quen biết? Nhưng ta vẫn không cam lòng nói:”Chẳng lẻ không còn biện pháp khác sao? Giống như nuốt hoa quả gì đó một lần thì làm cho người đó tăng bảy tám mươi năm công lưc gì đó?”
Mộc Y Linh cảm thấy hoàn toàn đã bị ta đánh bại rồi, lúc trước ở trong mắt nàng ta là một ngu ngốc trong cuộc sống thì lúc này lại tiếp thừa thêm võ học ngu ngốc:”Trên thế giới này làm gì có đồ tốt như vậy? Ngươi có quả gì đó ta chưa từng nghe qua, ta khuyên ngươi nên quên hi vọng đó đi. Nếu thật có vật như vậy….. Hừ hừ, ngươi nói đồ vật kia có trăm năm công lực vậy thì bản thân nó đã trở thành tuyệt thế cao thủ rồi, còn chờ ngươi đến ăn hay sao?”
Ta bị đả kích tới mức không thể hơn được nữa, ánh mắt vô cùng uể oải.
Mộc Y Linh thấy ta như vậy, trong lòng có chút nhiều không đành lòng, nói:”Ngươi cũng không cần lo lắng quá, để cho ta nhìn lại ngươi một hồi, có lẽ căn cốt của ngươi không tệ, nói không chừng là trời sinh ra là để tu luyện võ nữa.” Vừa nói liền đưa tay sờ vào mạch của ta.
Tự nhiên trong lòng lại rất hồi hộp, từ ý thức lóe qua, có chút nhiều nghi hoặc nhìn Mộc Y Linh, cười khan nói:”Không cần nữa đâu.”
Trong lòng ta đang lo lắng, một khi Mộc Y Linh phát ra một cỗ chân khí tới trong cơ thể ta, sẽ giống như Trần Ưng lúc trước, bị ta tự động hấp thu hết. Nói như vậy, chỗ đặc dị trên thân thể ta lập tức bị bại lộ. Bất quá cùng Mộc Y Linh ở chung lâu như vậy, cũng nhìn ra được là nàng người rất chính nghĩa, tổng thể thì là người không phải tệ lắm. Theo mức độ đó mà nói, ta đã đem người chỉ quen biết vài ngày ở cái thế giới này là người bạn thứ nhất. Bây giờ ta có chút nhiều do dự, có muốn đem bí mật của mình nói ra cho nàng hay không.
“Ngươi làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Mộc Y Linh thấy bộ dáng do dự của ta, nghi hoặc hỏi.
Nói luôn! Ta nghiến răng một cái, giữa bạn bè phải thẳng thắn mà đối đãi với nhau, nếu ta tin lầm nàng thì coi như ta xui xẻo vậy.
Nghĩ tới đây, ta nghiêm túc nhìn Mộc Y Linh nói:”Y Linh tỷ, có lời thật phải nói với ty, tình huống của ta có chút nhiều cổ quái, hy vọng tỷ có thể đáp ứng ta giấu bí mật, không nên nói cho bất luận kẻ nào.”
Con mắt Mộc Y Linh sáng ngời, hưng phấn nói:”Bí mật? Ta thích nhất là nghe bí mật à! Ngươi yên tâm đi, tỷ tỷ ta được xưng là răng sắt miệng đồng (tiếng hán là thiết xỉ đồng nha, biệu hiệu của Kỷ Hiểu Lam, người mà thiên hạ cũng nể phục cái tài bước ra từ cõi chết) Mộc Y Linh, cũng không phải hư danh đâu nha, ta cam đoan không nói cho người khác.”
Nhìn thấy bộ dáng nàng thề thốt như vậy, ta có chút hoài nghi có phải nên thận trọng suy nghĩ một hồi nữa hay không.
Last edited by The Creator; 24-02-2009 at 09:23 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Nhất chi mai
Mặc kệ nó như thế nào, kế tiếp, ta đêm toàn bộ sự việc phát sinh giữa ta và đám người Trần Ưng ở trong sở cảnh sát nói ra một lần, kể cả ta bị đánh mà không có cảm giác đau đớn, cùng sự tình tự động hấp thu chân khí người khác, một chút cũng không giấu diếm.
Cứ theo lời nói từ từ của ta, vẻ mặt hưng phấn ban đầu của Mộc Y Linh chuyển dần sang nghi hoặc, sau đó chuyển thành ngạc nhiên, kế tiếp nữa là khiếp sợ, tiếp theo là trở lại nghi hoặc, cuối cùng ánh mắt nhìn ta cũng bắt đầu trở nên quái dị.
“Ngươi nói đều là thật cả sao?” Mộc Y Linh không dám tin tưởng những lời đó. Nàng thật sự không dám tin tưởng, cái thế giới này dĩ nhiên lại có việc quái lạ như vậy.
Ta bình tĩnh nói:”Lúc trước ở phòng giam, ta nghe hắn nói chân khí của hắn là ‘Liệt Hỏa Chân Khí’, nói như vậy ngươi hẳn là sẽ biết chứ?”
Mộc Y Linh gật đầu, không biết ta có ý tứ gì.
Ta vươn tay phải tới trước mặt Mộc Y Linh, ngưng thần tĩnh khí, đều động một cỗ liệt hỏa chân khí nẳm ở bên trong đan điền, vận khí tới cánh tay. Rất chậm rãi, một cỗ nhiệt khí yếu ớt từ bàn tay ta tản mát ra, nguyên bổn bàn tay trắng ngần cũng nhanh chóng biến thành màu hồng.
“Liệt Hỏa Chân Khí!” Mộc Y Linh thất thanh kêu lên, trợn to mắt nhìn lòng bàn tay ta, theo phản ứng mà tiến tới, dùng một tay chạm vào cánh tay phải của ta, cảm thụ tính chất của chân khí, khẳng định nói:”Không sai, quả thật là Liệt Hỏa Chân Khí!”
Ta cảm giác cỗ nhiệt khí bốc lên, chân khí ở trên bàn tay càng ngày càng ít, lập tức sẽ khô cạn, nhanh chóng thu chân khí trở về, hạ tay xuống nói:”Bây giờ tỷ tin tưởng lời ta nói chưa.”
Mộc Y Linh không nói gì, mà nắm lấy tay của ta, một đạo chân khí làm cho ta cảm thấy tràn ngập sinh cơ khi nó tiến vào trong kinh mạch, tiếp theo, luồng chân khí kia giống như con diều bị chặt đứt dây, không chịu sự khống chế của Mộc Y Linh, mà là đang hành tẩu trong cơ thể ta một vòng rồi trở về đan điền, nhưng thần kỳ là không có dung hợp với luồng Liệt Hỏa chân khí màu đỏ kia, mà là tự thành một cỗ màu xanh biếc, trong đan điền, hai chân khí tính chất bất đồng chiếm một nửa. Làm cho ta cảm thấy hết sức kỳ quái, không biết nguyên nhân gì lại như vậy.
Về phần Mộc Y Linh, lúc chân khí mất đi liên lạc, lập tức kinh hãi, bất quá đã chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi.
Sau đó nàng vẫn chưa từ bỏ ý định truyền thêm vài đạo chân khí, kết quả giống như hồi nãy, chân khí vừa tiến vào trong cơ thể ta thì lập tức như đánh chó bằng bánh bao thịt có đi mà không có hồi.
Một hồi sau, Mộc Y Linh đã hoàn toàn tin lời ta nói, ngẩn người, ánh mắt nhìn ta giống như nhìn thấy một con quái vật, nói:”Chân khí của ta đâu ?”
Ta cười khổ, lấy ngón tay chỉ vào vị trí đan điền dưới rốn, nói:”Nó tiến đến đây.”
Mộc Y Linh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cực kỳ hoảng sợ nói:”Vậy luồng Liệt Hỏa chân khí kia đâu? Chúng nó đều ở trong đan điền, không có phát sinh xung đột gì sao?”
Ta lắc đầu, nói:”Không có, chúng nó đều chiếm một nửa đan điền, không có quấy nhiễu nhau.”
Mộc Y Linh đờ người ra nhìn ta, đột nhiên hưng phấn hai tay ôm lấy ta hét to lên:”Trời ạ! Ngươi thật sự quá lợi hại! Quá lợi hại nha! Ngươi là thần tượng của ta! Nói cho ta biết, như thế nào ngươi lại biến thành như vậy? Như thế nào biến thành? Trời ạ, chân khí của người khác đánh vào cơ thể ngươi thì đều bị ngươi hấp thu thành chân khí của mình, đi tìm mấy vị cao thủ đánh vài trận, không phải trở thành cao thủ sao? Con mẹ nó! Tại sao vận khí ngươi lại tốt như vậy!” Dưới sự kích động, ngay cả từ ‘Con mẹ nó’ mà Mộc Y Linh cũng phát ra.
Ta bị Mộc Y Linh lắc lư có chút nhiều choáng váng, nghe thấy nàng nói như vậy, lập tức chợt hiểu ra, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng không thể nói bằng lời, thật muốn đánh cho mình một cái bạt tai mắng một tiếng ngu ngốc, vì chuyện tu luyện võ công mà khổ sở buồn lo, lại không nghĩ rằng mỏ vàng lớn nhất đang ở trên người mình.
***, có thân thể đặc dị như vậy, còn cần gì phải luyện nội công? Chỉ cần đi đánh nhau là được! Dù sao ta không có đau lẫn bị không bị thương! Ngươi đánh ta đi, ngươi đánh ta đi! Ngươi đánh còn nặng, con mẹ hắn ta càng cao hưng hơn! Công lực của ta càng thâm hơn!
Con mắt ta bắt đầu lóe tia sáng. Mịa nó, đến lúc đó Dương đại thần tùy tiện vung tay lên, ngàn vạn cao thủ lập tức biến thành tro bụi! Ha ha, đến lúc đó
Đột nhiên từ địa ngục lên thiên đường, làm ta không che dấu được trong lòng mừng như điên, kiêu ngạo bắt đầu cười ha hả, rất giống như ta bây giờ đã trở thành tuyệt thế cao thủ rồi.
Ta cùng Mộc Y Linh đang chìm đắm vào sự ảo tưởng của mình, hai người ôm cùng một chỗ, vừa cười vừa nhảy múa! Giống như đã điên rồi!
Nhảy một hồi lâu ta đột nhiên cảm giác buồn bực, tại sao nha đầu điên này so với ta càng cao hứng hơn? Sau đó ta lại cảm giác tư thế của hai người có chút không đúng.
Lúc này hai người chúng ta ôm chặt nhau, hai đại cầu vĩ đại mà tràn đầy co dãn của Mộc Y Linh áp vào ngực của ta, bởi vì mãnh liệt bị đè ép mà biến dạng giãn sang hai bên. Càng xấu hổ hơn chính là một tay ta eo mảnh khảnh của nàng, tay kia cư nhiên không biết lúc nào đặt trên mông mập mạp, cảm giác tay truyền đến ấm áp cùng mỹ diệu đến không thể nói bằng lời, làm cho trái tim ta bắt đầu bay bổng. Ta thấy Mộc Y Linh vẫn đang ở trong hưng phấn, tâm trạng không khỏi bắt đầu ngứa ngáy, thừa dịp nàng không chú ý, không mạnh không yếu nhéo hai phát, woa…. Cảm giác bàn tay kia, cảm giác co giãn….. Hơn nữa từ trên người phát tán ra mùi thơm tự nhiên đạm đạm của xử nữ, tủy thượng thận của ta không ngừng tiết ra hormon Adrenalin.
Vừa vặn hôm nay Mộc Y Linh mặc áo ngực loại trung, mặc dù là loại trung nhưng bởi vì nhũ phòng của nàng rất lớn, nhũ câu vẫn rõ ràng hiện ra, càng huống chi là đang dưới tình huống bị đè ép, làm cho lòng người càng thêm nhộn nhạo.
Cúi đầu nhìn u thâm nhũ câu gần trong gang tấc, hô hấp ta trở nên dồn dập, đột nhiên có dục vọng muốn cắn một ngụm thưởng thức tư vị mềm mại thơm tho kia, mà tiểu đệ đệ lại không nghe lời sai khiến bắt đầu to ra, đảo mắt từ tiểu đệ đệ biến thành đại đệ đệ, cứng rắn như sắt nóng như hỏa diễm, không biết sống chết hướng về phía trên tiểu phúc của mỹ nhân.
Cảm nhận phía dưới người có một cây nóng hừng hực, vốn thân thể Mộc Y Linh đang chìm đắm trong trạng thái hưng phấn thì chợt nhiên cứng ngắt lại.
Mộc Y Linh mạnh mẽ đẩy ta ra, ta mặc dù không muốn nhưng khi thấy cặp mắt lạnh như băng bão hàm sát khí kia, dục niệm đang có giống như bị xối một gáo nước lạnh biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại sự sợ hãi cùng thấp thỏm.
Ba!
Một phát bạt tai vang dội in lên mặt của ta.
Ánh mắt của Mộc Y Linh lạnh như băng không có gì biến hóa, lạnh lùng nói:”Vô sĩ!”
Vừa nói, nàng liền xoay người đi vào trong phòng mình.
Khi tiếng cánh cửa kim loại đóng phát rầm một cách lạnh lùng, trong chớp mắt đó tâm của ta đã lạnh ngắt.
Đây là cái bạt tai mà ta bị đánh lần thứ nhất, nhưng chính là ta lại không có chút oán hận nào. Trái lại, ta chỉ hận bản thân mình, Y Linh tỷ đối với ta tốt như vậy, chiếu cố ta như vậy, lại còn vì chuyện của ta mà cao hứng, ta lại làm ra cái chuyện đó với nàng.
Ngẫm lại trước kia, ta khinh bỉ nhất là loại người chỉ biết dụng nửa người dưới để suy nghĩ, nhưng là bây giờ ta lại biến thành một trong những người mà bản thân khinh bỉ nhất. Vô cùng hối hận ngàn ngập trong trái tim ta, ta cảm giác rất có lỗi với Y Linh tỷ, thậm chí không biết sau này làm thế nào đối mặt với Y Linh tỷ
Last edited by The Creator; 24-02-2009 at 09:23 AM.
Ta chán nản ngồi ở trên ghế salon, một hồi lâu sau mới đi tới trước cửa phòng Mộc Y Linh, gõ vài phát lên cánh cửa, bên trong có trả lời.
Nàng vẫn không có tha thứ, ta nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác được rất ủy khuất. Bởi vì chính xác mà nói, đây không phải cái sai của một mình ta.
Ai biểu vóc người của tỷ tốt như vậy? Ai biểu tỷ vẫn ôm ta không buông ra? Ai biểu cặp bạo nhũ kia đè lên ngực của ta, cưỡng gian con mắt ta nữa? Ta là một nam nhân à, là một nam nhân sẽ có lúc mạnh mẽ! Đổi lại là ngươi xem, tùy tiện tìm một nhân, chỉ cần sinh lý của hắn không có gì khó nói ra, dưới tình huống này đều không thể kìm được mà có chút phản ứng? Đương nhiên rồi, mặc dù ta phản ứng có chút mãnh liệt… Nhưng, nhưng cũng chỉ có thể nói rằng ta là nam nhân trong nam nhân! Thế nào mà có thể trách ta được chứ?
Cứ nghĩ như vậy, cảm giác áy náy liền phai nhạt rất nhiều, cảm giác ủy khuất càng ngày tăng lên.
Đợi một hồi cánh cửa kim loại vẫn như trước không có mở, cũng không có nghe được thanh âm của Mộc Y Linh, ta biết, nàng sẽ không dễ dàng tha thứ ta.
Hít một hơi thật sâu, ta bĩnh tĩnh mà nói:”Y Linh tỷ, xin lỗi, vừa rồi là ta sai rồi, ta không nên làm vậy với ngươi, phạm vào lỗi lớn như vậy, ta cũng không có kỳ vọng Y Linh tỷ tha thứ ta. Tới bước như thế này, ta cũng chỉ có thể làm một việc mà thôi…. Y Linh tỷ, mấy ngày nay đa tạ tỷ đã chiếu cố ta, thật sự rất cám ơn tỷ! Bây giờ ta phải đi rồi, tiền nợ tỷ ta nhất định sẽ trả lại. Sau khi ta đi, tỷ phải bảo trọng, ân tình của tỷ ngày sau ta nhất định báo đáp!”
Nói xong, ta liền xoay người đi tới cánh cửa nhà.
Ta chậm rãi đi, một bước hai bước ba bốn bước, năm bước sáu bước bảy tám bước, chín bước mười bước mười một bước…….
Mẹ nó, ngay khi đi tới cánh cửa nhà, tại sao lại không có một ai kêu ta?
Kêu đi, kêu đi, dùng sức mà kêu !
Không cần ngươi kêu đến rách cổ họng, ta sẽ đáp ứng ngươi mà!
Cánh cửa bát quái, vẫn như trước Mộc Y Linh không có đi ra, cũng không có lên tiếng kêu, tâm ta đã chìm xuống vực sâu.
Đi ra khỏi nhà, không có một tiếng nhỏ vang lên, cánh cửa kim loại hoàn toàn đóng lại.
Lúc này trong nháy mắt, ta biết, thật sự đã kết thúc, có chút nhiều thương cảm, có chút tiếc nuối, còn có chút cô đơn.
“Một lần nữa bắt đầu đi! Dương Đào, không nên ủ rủ! Cuối cùng sẽ có một nơi thuộc về ngươi! Muội muội vẫn còn chờ ngươi trở về mà! Trong lòng ta tự nói với mình, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười cởi mở.
Đi tới lỗ tổ ong, xe bay của Mộc Y Linh vẫn đậu ở chỗ này.
Mà lúc này, ta mới nhớ tới một vấn đề trọng yếu, đó chính là ta không biết thế nào để đi xuống?
Mặc dù biết phía trước có màng năng lượng phòng hộ, nhưng len lén đi ra nhìn xuống, ta vẫn bị dọa đến vô cùng kinh hãi, nhanh lùi về phía sau vài bược, thật sự là rất cao à!
Nhất định phải có một con đường khác! Không thể nào mỗi người đều có xe bay và sẽ biết bay! Lý trí ta phán đoán như vậy, bắt đầu tìm kiếm đường ra.
“Uy!” Cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu quen thuộc.
Ta lập tức xoay người phía sau, chỉ thấy Mộc Y Linh đang đứng tại cánh cửa bát quái, tức giận nhìn ta, trên mặt còn có chút hồng ửng chưa kịp tán đi.
Ta nhìn nàng không có nói gì.
Mộc Y Linh nói:”Ngươi muốn đi đâu?”
“Thế giới lớn như vậy, nhất định sẽ có chỗ dung thân cho Dương Đào ta!” Trong lòng ta mừng thầm, nhìn bộ dáng nàng hẳn là đã tha thứ ta rồi? Nhưng học lời thoại phim trên TV, cố tình khí khái mà nói.
“Hì hì!” Khuôn mặt Mộc Y Linh lúc đầu còn lặng băng nhưng lúc này không nhịn được cười ra tiếng, có nhiều hứng thú nhìn ta.
“Cười cái gì mà cười? Vốn chính là như vậy!” Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, ta không nhịn được tức giận.
“Con người của ngươi rất kỳ quái, ta có nói qua kêu ngươi phải đi sao? Từ đầu tới đuôi đều do một mình tự nói mình tốt hay không tốt? Làm giống như ngươi bức ngươi bỏ nhà đi xa.” Mộc Y Linh buồn cười nhìn ta.
“A?” Ta có chút sửng sờ, lập tức vui mừng khôn xiết nói:”Ngươi nói là ta không cần đi?”
Mộc Y Linh cười mà như ko cười, cố tình nói có vẻ không quan tâm:”Tùy tiện ngươi, nếu như ngươi nhất định phải đi, ta cũng không có ngăn cản à.”
Trong lòng ta rất vui mừng, vừa muốn động cước đi tới, nhưng lại đột nhiên nhớ tới trước kia ai cho ta một bạt tai, nhất thời cảm thấy không có đáng giá, mẹ kiếp, sắc mặt có chút cổ quái.
Mộc Y Linh đã làm mấy năm cảnh sát, duyệt người vô số, một chút điểm tâm tư của ta như thế nào lại thoát khỏi con mắt của nàng được, sẳng giọng nói:”Được rồi được rồi, vừa rồi ta không có đúng, ta không nên đánh ngươi, ta chân thành hướng ngươi xin lỗi, được rồi chứ?”
Trong lòng ta thư thái hơn rất nhiều, nhưng vẫn ấm ức nói:”Hừ! Xin lỗi có giá trị gì? Một chút thành ý cũng không có.”
“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Nếu không cho ngươi đánh lại? Nói tới cùng thì ta tương đối có hại ? Ta chưa từng có so đo, ngươi còn so đo làm cái gì?” Vừa nói hạt châu Mộc Y Linh vừa chuyển, nói:”Bằng không… ta mời ngươi ăn một bữa?”
Ta khinh thường nói:”Cái thực phẩm tổng hợp này có mùi như vậy, có cái gì ngon đâu?”
Mộc Y Linh đi tới đẩy ta lên xe:”Ai nói ta mời ngươi ăn thực phẩm tổng hợp? Đi thôi, bây giờ phải đi ăn một bữa chính tông thực phẩm, thuần thiên nhiên, cam đoan ngươi rất thích!”
Ngồi xe bay khoảng hơn mười phút đồng hồ, dừng lại trước một tòa nhà cao ngất. Khi ta thấy kiểu dáng tòa nhà này, trong lòng ta đột nhiên chấn động, đôi mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nó, trong ánh mắt đều toát ra đều là vẻ không thể tin.
Cái này, cái kiểu dáng này… rõ ràng chính là kiểu dáng bảo tháp cổ đại của thế giới kia!
Mặc dù màu sắc và chất liệu không có giống, nhưng cơ bản đều giống nhau! Chỉ là cái bảo tháp này rất lớn, rất cao! Nếu như đặt tại thế giới kia, tuyệt đối là bảo tháp cao nhất ở Trung Quốc.
Mà biển hiệu thật lớn kia viết mấy chữ “Phiêu Hương Các”, khí thế hào hùng, đen sẫm thâm thúy, rõ ràng viết bằng bút lông, phong cách viết cùng lối chữ thảo có vài phần tương tự.
Con mẹ nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ý nghĩa ta hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
“Rất kỳ lạ đúng không! Mộc Y Linh thấy bộ dáng ta ngây người, giải thích:” Đây là phong cách kiên trúc của nền văn minh cổ trước cuộc chiến đại diệt tuyệt, bây giờ trên thế giới, những tòa nhà như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngươi thấy chính là một trong những tòa nhà đó.”
“Cuộc chiến đại diệt tuyệt?” Ta thì thào, ngây ngốc bất động, lập tức Mộc Y Linh có chút sốt ruột kéo ta vào bên trong, vô tri vô giác đi qua bao nhiêu tầng lầu.
“Muốn ăn cái gì thì tự mình chọn.” Mộc Y Linh đưa thực đơn món ăn cho ta.
Tâm ta không ở chỗ này, chỉ lo lật từng tờ thực đơn, lập tức có hình chiếu lập thể món ăn phát ra, trên đó còn ghi tên món ăn.
“Măng xào thịt, thịt kho tàu, rau trộn hạt sen, củ cải trắng xào…..” Ta lật càng nhanh, vẻ mặt kinh hãi càng ngày cành nồng đậm, từng loại từng loại thức ăn quen thuộc hiện ra trước mắt ta, nhưng ta lại cảm giác không có gì vui mừng, trái lại một cỗ hàn ý lạnh tới thấu xương trong nháy mắt bao trùm toàn thân ta, mồi hôi lạnh không ngừng chảy xuống.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hung bo
“Tại sao chỗ này lại có những thức ăn như vậy?” Ta ngẩng đầu, hoảng sợ đến run rẩy hỏi Mộc Y Linh.
“Vốn là có thức ăn này à, có cái gì rất kỳ quái đâu?” Mộc Y Linh không hiểu tại sao ta kinh ngạc như thế, cho dù những thức ăn này có chút hiếm hoi, bình thường không có ăn được, cũng không cần kích động như vậy chứ?
Nàng nói tiếp:”Trước cuộc chiến đại diệt tuyệt, những món ăn này rất thịnh hành ở một số quốc gia! Nhưng bởi vì cuộc chiến đại diệt tuyệt, địa cầu ngoại trừ loài người thì các sinh vật khác chết gần hết, ngoại trừ một số sinh vật tiến hóa chạy tới tây đại lục, lúc ấy có rất nhiều người chết đói! Cho đến khi một ngày thực phẩm tổng hợp xuất hiện thì mới giảm đi. Cho nên, muốn ăn thức ăn tự nhiên này thì rất khó à nha. Giá tiền tự nhiên đắt đỏ! Ở trên trái đất này, nhà hàng có món ăn thiên nhiên này ít đến đáng thương, còn cần phải có bối cảnh chính phủ mới có thể mở được. Cơ bản một tháng ta mới có thể ăn được một lần! Hôm nay mang ngươi tới nơi này, thấy thành ý của ta đủ chưa! A, đây là ngươi có vẻ mặt gì ?
Ta ngây ngốc nhìn Mộc Y Linh, mạnh liệt đứng lên, nắm đôi vai nàng, run rẩy nói:”Mới vừa rồi ngươi nói cái gì? Nơi này…..nơi này… đúng là…. Trái đất? trái đất sao?”
Mộc Y Linh đẩy cánh tay ta ra, tức giận nói:”Ta van ngươi, không nên hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy được không? Nơi này không phải trái đất chẳng lẻ còn là hỏa tinh sao!”
“Nơi này là trái đất?” Ta hét lớn, đứng dậy, âm thanh kinh hãi.
Mộc Y Linh bị ta dọa làm cho sợ hãi, lúc này nàng rốt cục phát hiện ta có chút nhiều không đúng, cẩn thận đề phòng nói:”Ngươi, ngươi làm sao vậy? Ngươi không sao chứ?”
“Mới vừa rồi ngươi nói mấy quốc gia kia, tên gọi là gì?” Ta cố gắng bình tĩnh tâm tình, nắm đấm lại không tự chủ được run rẩy.
Bên cạnh tiểu thư đang đứng chờ chúng ta chọn thức ăn thì lúc này mới xen lời vào:”Thức ăn nơi này của chúng ta đều những món ăn của nền cổ văn minh, cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Ông chủ chúng ta rất thưởng thức văn hóa cổ Trung Hoa, cho nên mới mở quán ăn này.”
Oanh! Nghe thấy bảy chữ Trung Hoa nhân dân cộng hòa quốc, trong đầu ta nổ vang một tiếng, trong tai sinh ra tiếng ong vo ve, khí lực toàn thân như bị bảy chữ này hút hết, ta vô lực ngồi xuống ghế.
Nơi này là trái đất! Nơi này thật sự là trái đất.
Không có khả năng! Nơi này tại sao có thể là trái đất được! Ha ha, nàng nhất định là đang gạt ta.!
Trong lòng như gợn sóng không yên, ta ngẩng đầu lên nói:”Trung Hoa nhân dân cộng hòa quốc sao?” Hiện tại còn không?”
Người phục vụ nhìn ta với vẻ kỳ quái”Bảy ngàn năm trước khi, sau khi cuộc chiến đại diệt tuyệt, các quốc gian đều giải tán, bây giờ ngoại trừ Tân Liên Bang thì không có chính phủ nhân loại nào nữa.”
“Bảy ngàn năm trước…..” Ta thì thào nói, trên mặt lộ ra một nụ cười sầu thảm tuyệt vọng:”Bảy ngàn năm trước? Ha ha ha ha……. Bảy ngàn năm trước….”
Rốt cục ta đã tiếp nhận sự thật, ta biết không phải xuyên tới dị thế giới mà là bị quả cầu ánh sáng chết tiệt kia mang tới tương lai! Hơn nữa xuyên qua ít nhất là bảy ngàn năm!
Muội muội đâu……muội muội đâu…. Có phải nàng không….
Đồng tử ta chợt co rút lại.
“Ca, ngươi biết không, hôm nay là ngày vui sướng nhất trong mấy năm nay, thật lâu trước kia, ta đã nghĩ muốn cùng ca ở một chỗ như bây giờ, nhưng là ta sợ ca mắng chửi, cho nên vẫn không có dám nói ra….. Ca, ta thật sự rất vui vẻ rất vui vẻ…. Nhưng là….. ta cũng rất sợ hãi rất sợ hãi….”
“Không biết tại sao, cứ muốn gọi một tiếng ca ca……Kiếp trước không biết ta tích được đức gì mà có thể gặp được người ca ca tốt như vậy….”
“Không phải nói không được khóc sao chứ, ca có bộ dáng như vậy thì làm sao ta có thể an tâm mà rời đi được….”
Những lời quen thuộc của muội muội phảng phất như đang vang lên bên tai ta, trong đầu một chút một chút từ từ hiện lên lúc mà ta và muội muội cùng một chỗ.
Trong đầu một mảnh hỗn loạn, sắc mặt chợt hồng chợt trắng, hoàn toàn không có chú ý tới một cổ tiểu chân khí Liệt Hỏa ở trong đan điền theo tâm tư mà ba động, trở nên điên cuồng ba động…..Rốt cục, có một đạo chân khí đã đột phá lúc đầu thuộc về một nửa không gian của Liệt Hỏa chân khí kia, tới lĩnh vực của cỗ chân khí Mộc Y Linh, hai cổ chân khí thuộc tính hoàn toàn bất đồng đã gặp nhau, liền xảy ra biến hóa làm cho người ta phải kinh hãi.!
Nguyên bổn cổ Liệt Hỏa chân khí yếu ớt, một khi gặp phải tia chân khí màu xanh biếc Mộc Y Linh, liền như lửa gặp phải dầu, trong nháy mắt phóng đại lên mấy lần, màu sắc cùng tùy đó thay đổi, từ đỏ nhạt biến thành đỏ đậm! Cỗ chân khí màu xanh biếc giống như bị lôi đi, trong nháy mắt cỗ chân khí màu đỏ cùng Liệt Hỏa chân khí hòa tan hỗn hợp cùng một chỗ.
Oang!
Trong đan điền, hỏa diễm chân khí chợt tăng tốc, tràn ngập cả đan điền, sau đó chậm rãi di chuyển, tới vị trí ngực, mà đại luồng đại luồng chân khí dọc theo kinh mạch mà nhanh chóng bành trướng tới toàn thân! Đồng thời, ở xung quanh người ta, vô số hạt màu hồng gì đó không ngừng lấy ta làm trung tâm mà tụ tập, tiến vào trong thân thể ta, sau đó cùng chân khí màu đỏ dung hợp với nhau. Tốc độ thay đổi của chân khí có thể dùng mắt thường mà thấy, càng ngày càng trở nên ngưng tụ lại, màu sắc càng đổi càng thâm, từ đỏ nhạt tới đỏ sau đó là đỏ thẩm, cuối cùng biến thành đỏ sậm! Trong lúc hấp thu, có một đạo chân khí màu đỏ nhạt, càng thêm quái lạ biến thành màu xanh biếc!
Lúc này, cả nguyên khí thiên địa của thành phố Thanh Lan đều trở nên ba động bất an, vô số hạt màu đỏ từ trong nguyên khí thiên địa tách ra, giống như cơn gió lốc xoay tròn bay tới Phiêu Hương Các mà tụ tập lại, cả Phiêu Hương Các đều chìm đắm trong một mảnh ánh sáng màu đỏ sậm!
Kịch liệt nguyên khí tụ tập lại như thế, làm cho những người có chút tu vi trong thành phố Thanh Lan đều lấy làm kinh hãi khó hiểu, mà trong mấy vị cao thủ của Thanh Lan càng lộ ra vẻ sợ hãi, theo bọn họ thấy, mãnh liệt nguyên khí ba động như thế, chỉ có thiên giai cao thủ trong truyền thuyết mới có thể tạo thành! Đều đứng dậy bay tới trung tâm mà nguyên khí đang tụ tập!
Mà ở bên trong Phiêu Hương Các, theo mật độ nguyên khí tụ tập càng ngày càng cao, áp lực càng ngày càng lớn, rất nhiều người tu vi thấp đều không chịu nổi mà hộc máu, ngã xuống sàn nhà. Một số ít cao thủ còn lại toàn lực miễn cưỡng chống đỡ mà bay ra ngoai tháp.
Nhưng đối với những người có hỏa thuộc tính mà nói, lại để cho bọn họ nhân họa đắc phúc, đều ngồi xuống vận công, hấp thu nồng đậm đến biến thái của hỏa tính trong nguyên khí thiên địa. Nguyên khí này theo quán tính mà tiến vào trong thân thể những người dó, ngắn ngửi trong vài giây mà bằng mấy tháng tu hành, cho thẳng đến khi thân thể không chịu nổi nữa mới lập tức phi thân bay ra ngoài.
Nóng rực khí lưu không ngừng xoay tròn trong lồng ngực, ép tới ta không thở nổi, thân thể không cảm giác đau đớn lúc này lại cảm thấy càng ngày càng nóng. Một cỗ chân khí theo kinh mạch mà khuyến tán tới tận não bộ, ta chỉ ông một tiếng, phảng phất có một tiếng một cái chuông lớn vang lên bên tai, cả tâm thần đều bị chấn động đến mơ hồ.
Không cầm cự được nữa, ta từ trên ghế ngã xuống, quỳ trên mặt đất, thân thể co lại, ôm lấy ngực, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm, thân thể không ngừng run rẩy.
Mộc Y Linh toàn lực ngăn cản nguyên khí dồn nén, từng bước từng bước rất khó khăn mới tới gần ta, vội vàng hỏi:”Dương Đạo, ngươi làm sao vậy?
Ngươi không nên làm ta sợ?”
“Ta rất khó chịu! Rất khó chịu!” Ta ngẩng đầu lên, thở hổn hển nói.
Cổ cuồng bạo hỏa diễm khí tức kia giống như vòng nước xoáy không ngừng không ngừng xoay chuyển trong lòng ngực ta, mỗi một vòng đều phình to lên. Thân thể trở nên nóng bỏng, cảm giác hô hấp mình như phun ra lửa vậy. Ta dám thề, bây giờ nhiệt độ thân thể ta tuyệt đối đã vượt qua một trăm độ.
Mà cảnh vật trước mắt ta lại trở nên vô cùng rõ ràng, ánh mắt có thể thấy được hình dáng những hạt bụi nhỏ trong không khí, mà số lượng của tro bụi, trong nháy mắt hiện lên trong nã.
Mộc Y Linh thấy con mắt ta, nhất thời kêu một tiếng kinh hãi aaaaaaa, theo phản xạ lùi lại hai bước, lộ ra vẻ hoảng sợ. Bởi vì trong mắt nàng, khuôn mặt của ta không có chút máu, một đôi con ngươi trắng bệch tới mức làm cho người ta sợ hãi, ngay cả đồng tử đều là màu trắng, chỉ ở trong giữa đồng tử, phát ra một tia sáng màu đỏ.
Nhưng ta không có để ý tới phản ứng Mộc Y Linh, bởi vì ta cảm thấy ngực mình sắp bị luồng cuồng bạo khí tức kia làm cho bạo phá, mà ngũ quan thần kinh lại trở lên nhạy cảm gấp trăm ngàn lần, thị lực lúc đầu giống như người bình thường thì đến bây giờ đã trở thành siêu cấp biến thái thị lực, mãnh liệt tới mức trái ngược , không thích ứng được ta phải nôn mửa mấy lần!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hung bo