|
|
15-10-2008, 10:18 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 21
Má»™t lần nữa, cụ bảng Tiên Kiá»u lại đứng là m ông tÆ¡ hồng xe duyên cho con gái út ông đồ Vân Trình. Chẳng bao lâu nữa, cô gái ngoan ngoãn và ngây thÆ¡ đó sẽ thà nh ra bà ná»™i tÆ°á»›ng của ông cá» Cung.
NhÆ°ng lần nà y không phải do ở cụ bảng chủ trÆ°Æ¡ng nhÆ° mối nhân duyên cô Ngá»c. Äây là tá»± ý cụ Má»n Trúc Lâm. Từ khi Äốc Cung má»›i có tin Ä‘á»— cừ nhân, ở Hà Ná»™i và SÆ¡n Tây cÅ©ng có nhiá»u ngÆ°á»i gá»i gả con gái cho chà ng. Trong số đó, có ngÆ°á»i hiện Ä‘Æ°Æ¡ng là m quan, có ngÆ°á»i nổi tiếng cá»± phú, không ai là nhà tầm thÆ°á»ng.
NhÆ°ng theo ý cụ Má»n, thì việc kén chá»n nà ng dâu chỉ cốt ở ngÆ°á»i và nết, rồi ở phúc đức của cha mẹ, chứ sá»± phú quý thì không cần lắm. Vì là bạn thân của ông đồ Vân Trình, trÆ°á»›c kia cụ vẫn thÆ°á»ng thÆ°á»ng đến chÆ¡i, đã có biết mặt cô BÃch cho nên cụ má»›i từ chối các đám, rồi cụ cáºy cụ Bảng là m mối cô nà y cho Äốc Cung.
Vá»›i Äốc Cung, ông đồ, bà đồ Ä‘á»u không lạ gì. Nếu chà ng há»i cô BÃch từ khi chÆ°a Ä‘á»—, ông bà cÅ©ng vui lòng gả, huống chi bây giá» chà ng lại má»›i Ä‘á»— cá» nhân. Cố nhiên ông bà không há» từ chối ná»a lá»i.
Hôm nay là ngà y ăn há»i, ông đồ nghÄ© mình hiếm hoi lại đã tuổi già , Ãt khi có dịp được gặp anh em cố giao, cho nên khi má»›i nháºn nhá»i nhà trai, ông có cho má»i mấy ông bại già gần đó đến chÆ¡i vá»›i mình.
Từ lúc ná»a buổi, cụ nghè Quỳnh Lâm, cụ cá» Liên Trì, cụ cá» Mai Äình, thà y nà o tá»› nấy, đã cùng đến cả.
Há» ná»™i, há» ngoại cÅ©ng Ä‘Æ°Æ¡ng lục tục kéo và o. Trong nhà rất là tấp náºp.
Chỉ có cô Ngá»c sắc mặt vẫn buồn rÆ°á»i rượi, nhiá»u lúc nÆ°á»›c mắt chạy quanh, có khi lén và o trong buồng, lăn đùng trên giÆ°á»ng bÆ°ng mặt khóc thầm.
Là vì trÆ°á»›c đây bảy ngà y, ngÆ°á»i đầy tá»› của cô thuê Ä‘i theo hầu Vân Hạc và o kinh, vừa vá» báo cho cô biết tin chồng bị bắt và o ngục.
Tháºt là sét đánh bên tai cÅ©ng không sợ bằng. Lúc ấy mặt mÅ©i cô không còn sắc máu, chân tay cô run cầm cáºp, trống ngá»±c cô đánh thình thình, luống cuống cô vá»™i há»i hắn vì cá»› gì mà chà ng bị bắt.
NhÆ°ng mà ai biết? ChÃnh chà ng cÅ©ng còn chÆ°a biết, huống chi đầy tá»› của chà ng.
ông đồ bà đồ cuống quÃt lo sợ, láºp tức cho ngÆ°á»i sang là ng Äà o Nguyên nói vá»›i bà cống và anh em Hải Âu. Bên ấy được tin, cả nhà đá»u kinh khủng. Bà Cống kêu khóc nhÆ° mÆ°a nhÆ° gió.
Ngay sáng hôm sau, Tiêm Hồng liá»n phải thuê ngÆ°á»i cùng Ä‘i vá»›i mình và o kinh để xem tình đầu ra sao.
Thà y trò Tiêm Hồng đì được má»™t lát, cô Ngá»c cÅ©ng tá»›i Äà o Nguyên, má»i ngÆ°á»i trông thấy Ä‘á»u phải giáºt mình. Vì không biết rằng cô bắt đầu Ä‘i bao giá», mà bây giỠđã sang đến đó. Thì ra đêm ấy, cô những nóng đòng nóng ruá»™t chỉ muốn biết ngay tin tức của chồng, cho nên má»›i đầu canh tÆ° cô đã cắp nón ra đì, cốt vá» nhà chồng để xin phép mẹ và anh cho mình và o Huế thăm chồng. NhÆ°ng bà Cống và Hải Âu, Äoà n Bằng Ä‘á»u không bằng lòng cho Ä‘i. Sợ rằng thân gái dặm trÆ°á»ng có thể xảy ra nhiá»u sá»± nguy hiểm. Vả chăng đã có Tiêm Hồng Ä‘i rồi, công việc thế nà o sẽ có tin vá» không cần phải thêm ngÆ°á»i Ä‘i nữa.
Cô cÅ©ng biết thế là phải. NhÆ°ng nghÄ© đến chồng bị giam, không biết tá»™i lệ ra sao, thì gan ruá»™t cô tá»± nhiên thấy nhÆ° lá»a chất, cô cứ khóc rÅ©, khóc rợi, khóc không dứt tiếng. Hải Âu, Äoà n Bằng tuy đã hết sức khuyên giải, nhÆ°ng cÅ©ng không ngăn được ná»—i thÆ°Æ¡ng tâm của em dâu. Quá trÆ°a cÆ¡n khóc của cô đã không còn tiếng, thì có ngÆ°á»i nhà ở bên Vân Trình sang há»i cô có đấy không. Là vì lúc Ä‘i cô không kịp nói vá»›i ông đồ, bà đồ, ông bà không biết rằng con Ä‘i đâu, nên phải cho ngÆ°á»i sang tìm. Hải Âu, Äoà n Bằng tức thì giục cô phải vá» Vân Trình, kẻo nữa ông bà lo ngại.
Từ đấy, suốt ngà y suốt đêm không mấy khi cô ráo nÆ°á»›c mắt. . . chỉ muốn má»c ngay đôi cánh để b ay và o kinh xem chồng thế nà o.
TrÆ°á»›c cái tai nạn... của rể và sá»± thê thảm của con, cố nhiên ông đồ, bà đồ cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘au xót vô hạn. Bởi vì ông bà bây giỠđã Ä‘á»u mình già sức yếu, chỉ có vợ chồng Vân Hạc là m vui cho cảnh nắng quái chiá»u hôm. Nếu chà ng bị tá»™i, tất nhiên gia đình sẽ phải tan nát, mà rồi công việc trăm năm của mình cÅ©ng khó có ngÆ°á»i khả dÄ© trông cáºy. Cho nên từ hôm được tin Vân Hạc bị bắt, ông đồ cÅ©ng nhÆ° bà đồ, lúc nà o cÅ©ng ủ rầu rầu, có bữa bá» cả ăn uống.
Äáng lẽ lá»… há»i cô BÃch, ông bà cÅ©ng không bầy biện lình đình là m gì. Trong nhà đương có vết thÆ°Æ¡ng, ai còn bụng dạ nà o mà nghÄ© đến chuyện vui mừng?
NhÆ°ng vì trót má»i khách khứa từ trÆ°á»›c, hoãn lại, sợ có ngáng trở cho việc tốt là nh của đôi trẻ sau nà y. Vì thế, ông bà cÅ©ng phải miên cưỡng giữ đúng hẹn cÅ©. NhÆ°ng việc cá»— bà n, thì chỉ sá»a soạn má»™t cách lạo thảo, không có hoa hòe gì hết.
Các cụ bè bạn của ông đồ, lúc trÆ°á»›c, Ä‘á»u chÆ°a biết tin Vân Hạc bị nạn, khi thấy ông đồ nói chuyện, ai cÅ©ng có vẻ ái ngại. Nhất là cụ bảng Tiên Kiá»u lại cà ng lo thay cho há»c trò mình. Vì cụ biết chà ng chÆ°a hết cái tÃnh tá»± phụ của tuổi trẻ, nếu nhÆ° trong bà i đình đối mà có chá»— nà o nói ngông, là m cho pháºt ý triá»u đình, thì không khéo sẽ bị tá»™i nặng. Rồi các cụ lần lượt phá»ng Ä‘oán cái cá»› Vân Hạc bị bắt. Cụ nà y bảo phạm húy, cụ kia bảo chà ng là m văn trái ý nhà vua, có cụ lại đồ là chà ng đã Ä‘i và o chá»— cấm địa. Rút lại, chẳng ai đám chắc lá»i của cụ nà o là đúng.
Gần trÆ°a, ngoái sân lù lù tiến và o má»™t dãy mâm thau phủ khăn Ä‘á» Ä‘i theo má»™t lÅ© quả tròn sÆ¡n son. Cụ Má»n Trúc Lâm, và há» nhà trai đã dẫn lá»… váºt sang cho nhà gái, ông cá» Bùi Äốc Cung cÅ©ng phải có mặt trong đám. Bấy giá» cá»— bà n vừa xong.
Sau khi nhà trai đã ngồi yên chá»—, ông đồ liá»n khăn áo lên nhà thá» cúng, để cho chà ng rể là m lá»….
Vá»›i nhà nà y, Äốc Cung tuy không phải là ngÆ°á»i xa lạ, nhÆ°ng khi đóng vai chú rể, chà ng cÅ©ng không khá»i có vẻ bẽn lẽn ngượng nghịu.
Thoáng nhìn Äốc Cung, cô Ngá»c nhá»› ngay đến chồng, máu uất lại hừng há»±c nhÆ° sắp bốc lên. Vì sợ lỡ có sá»± gì, sẽ thà nh gà n quải công việc vui mừng của em, cô phải uống mãi nÆ°á»›c lã cho ngá»±c đỡ nóng.
Nghe tin Vân Hạc bị bắt, Äốc Cung rụng rá»i chân tay, sắc mặt tá»± nhiên xám lại, nhÆ° ngÆ°á»i vừa qua má»™t tráºn khủng khiếp.
Cả nhà xúm lại há»i chà ng vá» chuyện Vân Hạc ở kinh. NhÆ°ng chà ng cÅ©ng không biết lắm. Vì xong kỳ đệ nhi, chà ng đã lên Ä‘Æ°á»ng vá» Bắc rồi, còn biết chuyện trò trong ấy ra sao.
Tà n ba tuần chè, khách khứa hỠmạc bắt đầu uống rượu.
Câu chuyện Vân Hạc thà nh má»™t đầu Ä‘á» của cả bữa tiệc. Hầu hết các mâm, mâm nà o cÅ©ng nói đến chà ng là m cho ông đồ cà ng thêm lo phiá»n, tuy ngồi tiếp khách nhÆ°ng ngoà i tiếng má»i chà o, ông không nói thêm má»™t câu nà o khác.
Cụ bảng Tiên Kiá»u, cụ nghè Quỳnh Lâm và cụ cả Liên Trì tuy đã thi nhau pha trò, để cho quang cảnh vui thêm, song mà trên tiệc vẫn có má»™t vẻ bẽ bà ng.
Rượu đến ná»a chừng, ngoà i cổng nghe có tiếng ngÆ°á»i léo seo:
- A cáºu thủ khoa đã vá»!
Tiếp luôn đến tiếng bà đồ:
- Ấy kìa! Anh thủ vá» tháºt kia kìa! Lại cả các bác cÅ©ng sang chÆ¡i nữa. Quý hóa chá»a kìa!
Cả nhà đổ xô ra sân. Cô Ngá»c Ä‘Æ°Æ¡ng nằm lăn lóc trong buồng, không kịp nghÄ© đến lá»… phép, cô vá»™i nhảy phắt xuống đất, ôm bá»™ đầu rÅ© rợi ra thá»m. Quả đúng là Vân Hạc và Hải Âu, Äoà n Bằng, Tiêm Hồng nghênh ngang ôm võng và các đòn cáng Ä‘Æ°a lên đầu cổng.
Äố ai tả được tâm trạng cô Ngá»c lúc ấy. Nếu không có đông khách há» hà ng ở trÆ°á»›c mặt có khi cô sẽ nghÄ© là mình nằm chiêm bao thấy chồng.
Sau khi vái chà o cụ bảng, ông đồ và các cụ nghè cụ cá», anh em Vân Hạc ngồi và o chiếc ghế bá» không gian cạnh. Khách khứa há» mạc ai vá» chá»— nấy. Tiệc rượu phải hoãn má»™t lúc, để cho các cụ há»i chuyện Vân Hạc.
Thì ra chà ng vá» vừa khá»i Nam Äịnh thì gặp Tiêm Hồng. Anh em cùng đến Äà o Nguyên từ tối hôm qua.
Bên ấy cÅ©ng biết hôm nay ăn há»i cô BÃch, cho nên sáng nay Hải Âu phải sai thuê mấy chiếc cáng để Vân Hạc sang ngay bên nà y cho ông đồ, bà đồ yên lòng và bảo Äoà n Bằng, Tiêm Hồng Ä‘i chÆ¡i vá»›i mình để mừng nhà trai, nhà gái luôn thể.
Ông đồ bấy giá» rất là vui vẻ. Sốt sắng, ông giục bÆ°ng mâm để anh em Vân Hạc uống rượu. Ngôi thứ trong tiệc lại phải đổi lại. Hải Âu tiếp các cụ. Äốc Cung, Vân Hạc ngồi vá»›i Äoà n Bằng, Tiêm Hồng.
Cụ bảng vừa nâng chén rượu vừa nhìn Vân Hạc:
- Thế anh được tha từ bao gi�
Vân Hạc lễ phép:
- Bẩm thà y, con chỉ bị giam hai ngà y đến ngà y thứ ba thì được tha ra.
Äến lượt cụ nghè Quỳnh Lâm:
- Váºy thì cáºu Ä‘á»— hay há»ng?
Vân Hạc tÆ°Æ¡i cÆ°á»i:
- Bẩm cụ, con há»ng tuá»™t, và bị cách cả thủ khoa.
Ông đồ tỠvẻ ngạc nhiên:
- Anh bị tội gì?
Vân Hạc vẫn tươi như hoa:
- ThÆ°a thà y, vì Ä‘oạn trả lá»i câu há»i "trà ngôn dưỡng khÃ" , con . . . đã dùng lầm bốn chữ. . . chẳng may câu đó bị quan Äối Äá»™c tìm ra, ngà i liá»n tâu vá»›i hoà ng thượng, xin giao đình nghị. Vì váºy con má»i bị bắt.
Ông đồ phà n nà n:
- Äã và o thi đình mà không biết những cái đó.
Cụ bảng há»i tắt:
- Váºy anh có được thi hÆ°Æ¡ng nữa không?
Vân Hạc thưa:
- Bẩm thà y có ạ.
Ngoà i cổng bá»—ng có tiếng há»i rất tÆ¡i tả:
- Anh thủ khoa đã vỠđây chưa?
Theo sau tiếng nói, Nguyễn Khắc Mẫn với chiếc nón dứa quai lụa bạch lù khù tiến và o trong cổng.
Vân Hạc vá»™i và ng chạy ra đón má»i.
Sau khi Khắc Mân vái chà o tất cả các cụ, ông đồ liá»n bảo ngÆ°á»i nhà lấy thêm Ä‘Å©a bát má»i thầy ngồi vá»›i bá»n Vân Hạc, Äốc Cung.
Vừa nâng chén rượu, Khắc Mẫn vừa trông Vân Hạc:
- Sáng hôm qua, tôi được tin anh bị bắt ở Huế, đã định sáng nay thì sang Äà o Nguyên há»i thăm. May sao đến chiá»u hôm qua lại thấy nòi anh đã vá», tôi Ä‘oán chắc rằng ngà y nay thế nà o anh cÅ©ng có mặt ở đây. Thế mà đúng tháºt. Váºy anh và o đình ra sao? CÓ phải tháºt anh bị bắt hay là ngÆ°á»i ta đồn nhảm?
- Tôi bị bắt tháºt đấy.
Vân Hạc vừa nói vừa rói thêm rượu và o chén Äoà n Bằng, rồi má»™t lần nữa chà ng Ä‘em đầu Ä‘uôi câu chuyện mình ở kinh kể vá»i Khắc Mẫn. Khắc Mẫn ra giá»ng vui mừng:
- Chẳng qua cÅ©ng tại số anh chÆ°a được hết nợ trưởng ốc, cho nên má»i gà n quải ra thế. NhÆ°ng cứ nhÆ° tà i há»c của anh, thì thi lúc nà o có thể Ä‘á»— ngà y lúc ấy. Miá»…n là anh còn được Ä‘i thi. Chẳng là m gì mà phải chán nản.
Vân Hạc chỉ cÆ°á»i không đáp. Khắc Mẫn tiếp:
- Khốn nạn! Thân anh nghè Long bây giỠmới đáng thương chứ!
Vân Hạc, Äốc Cung Ä‘á»u tá» ra vẻ kinh ngạc:
- Anh ta là m sao?
Khắc Mẫn đáp:
- Vừa má»›i có chỉ phải Ä‘i tiá»n quân hiệu lá»±c.
Cụ nghè Quỳnh Lâm thoáng nghe câu đó liá»n há»i:
- Ông tú Nguyá»…n nói ai phải Ä‘i tiá»n quân hiệu lá»±c?
Khắc Mẫn khiêm tốn:
- Bẩm cụ, anh nghè Văn Khoa chúng tôi.
Ông đồ, vội đặt chén rượu xuống mâm:
- Tồi má»›i nghe nói ông ấy đã Ä‘i tri phủ Thuáºn Thà nh kia mà ?
Khắc Mẫn thưa:
- Bẩm vâng. Năm ngoái ạnh ấy được bổ tri phủ Thuáºn Thà nh, hồi đầu tháng tÆ° đổi ra tri phủ Hải Nình. Bấy giá» Ä‘Æ°Æ¡ng có giặc khách quấy nhiá»…u ở vùng duyên hải, triá»u đình có phái đại bình ra tiá»…u, anh ấy cÅ©ng phải cầm quân đì đánh má»™t mặt. Chằng ngá» gặp phảì toán giặc rất kiệt hiệt, giao chiến má»™t tráºn, bao nhiêu lÃnh tráng chết gần hết. Anh ấy chỉ còn má»™t thà y má»™t trò trốn vá». Việc đó tâu và o trong triá»u, triá»u đình chiếu luáºt "ngá»™ thất quân cÆ¡" đã định trị tá»™i đúng nhÆ° quân pháp. Sau nhá» hoà ng thượng có lòng nhân từ má»›i giảm xuống tồi "tiá»n quân hiệu lá»±c".
Cụ cá» Liên Trì cÅ©ng há»i:
- Có tháºt thế không?
Khắc Mẫn đáp:
- Bẩm tháºt thế ạ. Tôi vừa chÆ¡i ở Văn Khoa sang đây. Cứ nhÆ° cụ cố nói lại, thì trÆ°á»›c đây mÆ°á»i ngà y, anh nghè Long đã phải giải và o Quảng Nam để xung Ä‘á»™i tiên phong đánh má»i Thạch BÃch.
Vân Hạc phà n nà n:
- Nghè Long cÅ©ng là má»™t báºc thông mình có tà i, nếu được từng trải việc Ä‘á»i, chắc sẽ thà nh ra má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã i dụng, có thể giúp dân giúp nÆ°á»›c được nhiá»u việc. NhÆ°ng mà bây giá» vừa má»›i thi Ä‘á»—, còn là má»™t anh thiếu niên thÆ° sinh, gần ná»a Ä‘á»i ngÆ°á»i chỉ được nghiá»n ngẫm kinh nghÄ©a thÆ¡ phú, chÆ°a nghe tiếng súng lần nà o. Thế mà nhất đán phải Ä‘i cầm quân đánh giặc.
Cả đám nghe tin, ai cÅ©ng ngại cho Trần Äằng Long. Mặt trá»i tà tà , tiệc vừa tan. ông đồ vì mừng Vân Hạc được vá», muốn lÆ°u tất cả khách khứa ở lại đến mai. NhÆ°ng mà các cụ sợ rằng Vân Hạc Ä‘i xa má»›i vá», chắc trong mình còn mệt nhá»c, nếu lại thức thêm đêm nữa, không khéo có khi bì bệnh, cho nên ai nấy Ä‘á»u khất đến ngà y cho cÆ°á»›i cô BÃch sẽ lại đến chÆ¡i.
Rồi đó các cụ và há» nhà trai lÅ© lượt ra vá». Hải Âu, Äoà n Bằng, Tiêm Hồng, Khắc Mẫn cÅ©ng bị cụ bảng Tiên Kiá»u bắt phải sang chÆ¡i bên ấy. Quang cảnh trong nhà lúc ấy lại bình tÄ©nh nhÆ° má»i khi.
NgÆ°á»i nhà dá»n dẹp vừa xong, thì trá»i vừa tối.
Ông đồ, bà đồ vì mấy đêm trÆ°á»›c thức luôn, cho nên đêm ấy, sau khi há»i han Vân Hạc Ãt câu, cả hai Ä‘á»u Ä‘i ngủ trÆ°á»›c. Ở nhà há»c chỉ có cô Ngá»c vá»›i chà ng.
DÆ°á»›i ánh sáng rá»±c rỡ của ngá»n đèn đầy dầu, cô trông mặt chồng tuy vẫn tÆ°Æ¡i trẻ nhÆ° xÆ°a, nhÆ°ng vì mấy tháng ăn gió nằm sÆ°Æ¡ng, da thịt cÅ©ng có xanh xao gầy sút hÆ¡n lúc ở nhà , bụng cô rất băn khoăn thÆ°Æ¡ng hại. Khi nghe chà ng kể lại những ná»—i nguy hiểm ở dá»c Ä‘Æ°á»ng, thì cô thÆ°Æ¡ng xót không biết chừng nà o, có lúc hai hà ng nÆ°á»›c mắt chảy ra chan chứa. Rồi cô vá»— và o vai chà ng và nói bằng giá»ng âu yếm: - Chỉ vì tôi muốn được là m bà thám, bà bảng, xuýt nữa là m cho chồng tôi chết oan. Mình có giáºn tôi hay không?
Vân Hạc mỉm cÆ°á»i:
- Giáºn lắm chứ. Là m khổ ngÆ°á»i ta nhÆ° thế, ai mà không giáºn?
Cô cÅ©ng đáp lại bằng nụ cÆ°á»i bông đùa:
- Thôi từ giá» trở Ä‘i, tôi không bắt mình thi cá» nữa, xin mình vuốt giáºn là m là nh.
Rồi cô lảng sang chuyện khác:
- Lúc nãy tôi nghe nhÆ° bác tú Mẫn nói ông nghè Long phải Ä‘i "tiá»n quân hiệu lá»±c" phải không?
Vân Hạc đáp:
- Phải. Tội nghiệp! Tôi thương anh ấy quá chừng.
Cô phà n nà n:
- Chết chá»a, ông ấy lÆ°ng sức há»c trò, mà phải Ä‘i và o những chá»— má»i rợ ma thiêng nÆ°á»›c Ä‘á»™c thì chịu sao nổi?
Thình lình nghÄ© đến câu Kiá»u của mình bói được ngà y trÆ°á»›c, cô liá»n Ä‘á»c cho chồng nghe. Vân Hạc lại cÆ°á»i và há»i:
- Mình có nhớ cái bà i "nhà n ngâm" của cụ Nguyễn Công Trứ không?
Cô ngơ ngẩn:
- Bà i ấy thế nà o? Tôi chÆ°a được nghe bao giá».
Vân Hạc gáºt gù đáp:
- Bà i ấy như vầy:
"Ngồi rồi mà trách ông xanh,
CÆ¡n vui muốn khóc, buồn tênh lại cÆ°á»i,"
Cô cÆ°á»›p nhá»i:
- Thế thì tôi biết. Còn bốn câu nữa thế nà y.
Và cô thá» thẻ Ä‘á»c tiếp:
"Kiếp sau xin chá»› là m ngÆ°á»i,
Là m cây thông đứng giữa trá»i mà reo.
Giữa trá»i vách đá cheo leo,
Ai mà chịu rét thì trèo với thông."
Bấy giỠđêm đã canh ba, bốn bá» không còn tiếng Ä‘á»™ng. Vầng trăng vằng vặc nhòm và o cá»a sổ, nhÆ° cÅ©ng thèm sá»± tÆ°Æ¡ng đắc của cặp vợ chồng chung má»™t tâm hồn.
Hết
|
|
|
| |