Á!Á!
Hai thân ảnh một nam, một nữ trần như nhộng đang điên cuồng quấn lấy nhau. Nằm dưới Hán Cao hình dáng thô kệch xấu xí, là một tấm thân nữ tử trắng nõn như bạch ngọc, phối hợp với đôi bồng đào săn chắc cao vút, cùng cặp mông tròn trĩnh căng vồng.
Tổng Đốc phu nhân năm nay đã ngoài 30 nhưng cho dù là làn da hay dáng người vẫn như nguyên giữ được nét tươi đẹp thời thanh xuân. Thông thường, vào những ngày lễ tết, vị phu nhân này vẫn chăm chỉ tự thân đi phát quà trái, thức ăn cho người nghèo. Trong mắt họ. quả thật bà là một vị bồ tát sống, luôn xuất hiện với tư thế nghiêm nghị, đoan chính, không thể xâm phạm.
Nhưng giờ đây, trước mặt Cẩu Đản Tử, vị 'bồ tát sống' này lại đang quằn quại rên rỉ như thú vật dưới sự sủng ái của một kẻ nông phu bần cùng. Nếu không phải đã chuẩn bị tư tưởng trước, rằng không gian đây có thể là mộng ảo thì có lẽ Cẩu Đản Tử đã bị dọa cho chết khiếp rồi.
Hít một hơi thất sâu để lấy lại bình tĩnh, Cẩu Đản Tử nhẹ nhàng không một tiếng động li khai ra ngoài phòng khách. Tại đây, hắn nhanh nhẹn dắt con dao găm màu hổ phách vào cạp quần rồi liền phủ chiếc áo mỏng tang lên. Xong đâu vào đấy, Cẩu Đản Tử nắm lấy một chiếc lục bình nhỏ vốn được đặt trên bàn và ném mạnh xuống đất.
CHOANG!
'Hử!?' Đang gần đến đoạn cao trào, Hán Cao chợt giật nảy mình vì tiếng động bên ngoài. Mơ mơ màng màng, theo bản năng, hắn đẩy tổng đốc phu nhân qua một bên, đoạn nhanh chóng mặc quần rồi liền đi nhanh ra ngoài phòng khách.
''Chàng...''
Bên dưới, tổng đốc phu nhân người đầy mồ hôi, đặc biệt phần dưới hạ bộ ướt đẫm một mảng lên tiếng hỏi nhỏ.
Như không để ý đến nàng, Hán Cao đi ra ngoài phòng khách, hướng phía tiếng động lạ mà đi qua.
Nhìn thấy thân ảnh thấp lùn của Hán Cao đang khập khiễng đi tới, Cẩu Đản Tử chợt nhíu mày. Hắn thầm nghĩ:
''Như thế nào tên lợn lùn này lại có vẻ khác lạ vậy. Tựa như..không được tỉnh táo cho lắm?''
Nghĩ vậy, Cẩu Đản Tử quyết định lên tiếng dò hỏi:
''Hán Thúc! Người nhận ra ta chứ?''
''Ngươi là..?'' Lão Hán ngớ người ra. Suy nghĩ một hồi, lão mới chầm chậm đáp ''Cẩu tiểu tử?''
''Đúng vậy'' Cẩu Đản Tử mỉm cười gật đầu. Trầm ngâm suy nghĩ một hồi, hắn bắt đầu chậm rãi bước về phía Hán Cao, đồng thời cất giọng hỏii:
''Vậy, ngươi có biết đây là đâu không?''
Hử? Nghe thấy câu hỏi, Hán Cao hơi hơi giật mình. Hắn lắc lắc cái đầu, lẩm bẩm:
''Đây là đâu? Hình như...đây là nhà ta mà...? Có phải không?''
Hì hì! Nghe câu trả lời của lão Hán, Cẩu Đản Tử liền nở một nụ cười rạng rỡ. Đây quả thực là một tín hiệu tốt a. Có vẻ như suy đoán của ta là đúng. Chỉ cần chứng minh một điểm nữa thôi.
''Hắc hắc lão Hán. Vậy nữ nhân trong phòng ngài là ai vậy? Có phải tổng đốc phu nhân không?''
''Tổng đốc...phu..?'' Hà? Nghe đến chữ'' Tổng đốc phu nhân'', lão Hán tựu lập tức cảm thấy một luồng ý nghĩ bất an nổi lên. Hắn tay chân luống cuống, đầu óc mơ hồ luôn miệng nói:
''Ta bảo a..ta..không có..ý định gì với ...Tổng Đốc. Ta không..bất kính với ngài a...''
Rồi chưa kịp nói hết câu, Hán Cao chợt phát hiện Cẩu Báo Tử đã đến bên người mình tự bao giờ. Theo bản năng, một cảm giác cực kì nguy hiểm ập đến Hán Cao, làm trái tim hắn như bị ép bẹp bởi một lực lượng vô hình nào đó. Hắn cuống cuồng nghiêng người muốn chạy, nhưng không hiểu sao, hắn lại cảm thấy cơ thể hết sức nặng nề. Rồi ngay sau đó.....Phụt!
Cẩu Đản Tử nghiến răng nghiến lợi vặn xoáy con dao găm đang cắm ngập trong người Hán Cao! Rút ra, hắn lại liên tục đâm vào nhiều phát nữa. Và rồi, đột nhiên, khi phát dao thứ 4 hạ xuống, không gian trong toàn bộ căn nhà đồng thời trở nên vặn vẽo. Toàn bộ đồ vật, từ chiếc giường, chiếc bàn cho đến viên kim loại bằng vàng đều tựa như hóa thành vô vàn mảnh vỡ, hòa vào dòng xoáy không gian đang cuồn cuộn chảy.
.
.
.
.
Phù!
Hồng hộc. Hồng hộc!
Cẩu Đản Tử bất ngờ choàng tỉnh trong chính căn phòng của mình.
Vẫn chiếc giường sắt cũ kĩ ấy, vẫn cách cửa sập xệ kia, mọi thứ hình như vẫn không thay đổi.
Lấy tay vuốt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, Cẩu Hán Tử thở phào nhẹ nhõm.
''Phù! Thực chỉ là mơ!''
''Khoan đã'' sắc mặt cẩu Đản Tử chợt trở nên nghiêm nghị:
''Thực là mơ sao?'' vân vê cọng tóc trên trán, Cẩu Đản Tử bắt đầu cố gắng nhớ lại những gì vừa rồi xảy ra trong mơ.
''Không gian trắng xóa...quang đoàn...Tâm trung thuật....đổ vỡ...Hán Cao và còn...Tổng đốc phu nhân!!??''
''Không thể tin được! Mình thực nhớ được 100% những gì hôm qua mơ. Không thể tin được, thậm chí mình còn nhớ rõ rằng trong mơ mình có thể vận khí tĩnh tâm, rồi có năng lực tự do suy nghĩ cùng hành động. Giấc mơ bình thường chắc chắn không bao giờ giống như vậy!''
Đứng dậy ra khỏi giường, Cẩu Đản Tử lấy một cốc nước cuối giường uống cái ực. Sau đó, hắn chắp tay sau lưng, đi lại quanh nhà mà bắt đâu suy nghĩ:
''Rồi cả chuyện lão Hán nữa..Nếu mình không nhầm, không gian của căn nhà lão Hán chắc hẳn là nằm trong quang đoàn kia đi. Nếu vậy, có thể nói mỗi một quang đoàn trong không gian trắng đều đại biểu cho một không gian riêng biệt! Kết hợp với hình ảnh căn nhà lão Hán, rất có thể.....mình vừa thâm nhập vào giấc mơ của người khác??''
''Không loại trừ trường hợp rất có thể mọi sự việc vừa rồi chỉ được tạo ra hoàn toàn do mình mà thôi. Muốn chứng thực, phải đi gặp lão Hán không thể nghi ngờ!''
Hâyyy. Được rồi! Cẩu Đản Tử sau khi suy nghĩ thông suốt, liền một mạch trèo lên giường đi ngủ. Bọn trẻ lang thang cơ nhỡ như bọn hắn không phải chỉ kiếm ăn bằng nghề cướp bóc, mà như hắn Cẩu Đản Tử, cách một ngày sẽ phải đến phủ của Lạc gia đầu phố để quét dọn làm công. Chính vì vậy, hôm nay hắn không thể thiếu ngủ để mai còn đi làm sớm.
.
.
.
.
Lọc cọc lọc cọc,
Từ khi trời còn một mảng tối tăm, Cẩu Đản Tử cùng Kiều Chu hai người đã bắt đầu lọc cọc đẩy xe thẳng đến đình viện nhà Lạc gia.
Gió rét thổi vù vù, tạt qua cơ thể gầy gò của 2 tên tiểu tử làm chúng co so như cầy sấy. Nhất với là Kiều Chu, một kẻ yếu o nhất nhóm, đi bộ trong cái thời tiết thế này quả thực là một cực hình.
''Khụ khụ! Kiều Chu, mùa đông rồi, thật khổ cho ngươi'' Cẩu Đản Tử cười cười vỗ lấy cái bả vai gầy gò của đàn em.
''Hì hì. Không sao cả đại ca. Nhờ ngươi truyền cho bộ quyền pháp Hùng quyền mà bây giờ thân thể ta tốt lên nhiều rồi!'' vừa nói, Kiều Chu vừa giơ giơ cánh tay gầy guộc của hắn lên mà vỗ.
'Ha ha' nhìn biểu hiện ngây ngô của tên đàn em, cẩu Đản Tử không khỏi bật cười thành tiếng. Kiều Chu tuy thân thể yếu ớt, bộ dáng còi cọc xấu xí đến cực điểm nhưng lại là một thủ hạ trung thành và thân thiết nhất của hắn. Theo như tên nhóc này nói thì đối với hắn, Cẩu Đản Tử đã giúp đỡ nó rất nhiều để thoát ra khỏi sự khống chế của cha nuôi nên tựu Cẩu Đản Tử chính là phụ mẫu tái sinh của hắn.
Hai huynh đệ vừa đi vừa vui vẻ nói chuyện, rất nhanh đã đến cửa đình viện Lạc gia.
Dựng xe bên lề đường, Cẩu Đản Tử co ro bước đến cách cửa môn to oành mà vỗ. Ngay sau đó, cánh cửa dần dần mở , lộ ra thân ảnh mặc áo giáp cường tráng của một tên lính canh.
Nhìn thấy 2 huynh đệ Kiều Chu, tên lính canh cau mày buồn bực:
''Hai người các ngươi bảnh mắt ra đã mò đến đây làm gì hả?''
Như đã thành thói quen, Cẩu Đản Tử cười hì hì, xun xoe rút trong áo ra một đồng tiền đồng rồi hai tay kính cẩn dâng lên cho tên tráng lính. Thành thạo đút đồng tiền vào túi, tên lính liền làm một bộ như vừa nhớ ra, cười cười mở cửa cho 2 huynh đệ đi vào, một bên cẩn thận dặn dò:
''Hai tên tiểu tử nhà ngươi đi đứng cho cẩn thận. Làm nhanh về nhanh, chớ lộn xộn gây phiền nhiễu cho Lạc gia.''
Nghe vậy, Cẩu Đản Tử liền vội cúi đầu vâng dạ.
Bên cạnh đó, thấy hết mọi việc, Kiều Chu bĩu bĩu cái môi mà nói thầm:
''Hừ hừ. Tiểu tử nhà ngươi mới đến Lạc gia mà đã học đòi trấn lột đại gia. Hừ!''
Bộp!
''Au da! Sao đại ca lại đánh đệ!'' Kiều Chu ôm đầu kêu ré.
''Lầm bầm cái gì, làm việc nhanh coi. Không cẩn thận lại bị tên kia soi thì khổ'' - Cẩu Đản Tử vừa đẩy chiếc xe kéo qua cửa đình việc vừa nhếch mép nói.
Tiếp đó, hai huynh đệ như thường lệ, cố gắng quyết dọn rác rưởi ở quanh sân và trong từng tòa nhà. Phải nói, công việc quyét dọn cho thế gia này đối với nhiều người là vô cùng béo bở. Ngoài tiền công khá hậu ra, làm nghề này thỉnh thoảng có thể gom nhặt được vài đồ dùng khá tốt từ đống rác vứt bỏ. Như Cẩu Đản Tử, cách đây không lâu, chính hắn đã nhặt được một bộ ấm chén không đầy đủ ở Lạc gia, cuối cùng ra ngoài cũng bán được 7 đồng tiền đồng. Một cái giá thực không tệ!
Đình viện Lạc gia cơ bản chia làm 4 khu gồm: từ đường, nhà bếp, nhà trên và nhà dưới. Hiện tại, hai huynh đệ Cẩu Đản Tử đang quyét dọn ở nhà trên, nơi tiếp khách và phòng ở của gia chủ cùng một vài thành viên trọng yếu.
''Oáp'' đang quét dọn, Cẩu Đản Tử liền ngoáp một cái thật dài, miệng làu bàu lẩm bẩm:
''Thật buồn ngủ quá đi. Tức chết, xui xẻo hôm nay phải đi làm!''
Hử!? Bất chợt, Cẩu Đản Tử nhận thấy một vài tiếng va đập nặng nề cùng tiếng thở hồng hộc từ sân sau vọng lại. Kì lạ! Chẳng nhẽ có người đang tập thể dục buổi sáng ư? Không thể nào. Sân tập này vốn chỉ dành cho thành viên nhà Lạc gia, người hầu hay lính vệ tuyệt đối không thể vào tập. Trong khi, Cẩu Đản Tử đã làm việc ở đây ít nhất 7 tháng rồi, hắn đã từng thấy người nhà Lạc gia nào dậy sớm vậy đâu!
Mang tâm tình tò mò, Cẩu Đản Tử dặn dò Kiều Chu làm việc rồi nhẹ nhàng bước ra sân sau.
Ồ!
Thật bất ngờ, khi Cẩu Đản Tử đến, lọt vào trong mắt hắn là hình ảnh một hai tử tầm 10 tuổi đang khổ công luyện võ. Hắn thân hình cao lớn, vạm vỡ, cỡ phải cao hơn Cẩu Đản Tử nửa cái đầu. Trước mặt hắn là một bao cát tầm 50 cân, liên tục mạnh mẽ đung đưa sau mỗi đòn đấm của tên tiểu tử.
''Ồ! Khí lực thật lớn. Nếu phải so đấu, không biết hắn so với ta thì thế nào nhỉ?'' Cẩu Đản Tử tấm tắc khen. Tuy trong lời khen của hắn có hơi kiêu ngạo nhưng quả thật Cẩu Đản Tử có tiền vốn để kiêu ngạo. Phải biết, từ năm 4 tuổi hắn đã bắt đầu rèn luyện cơ thể theo phương pháp của kiếp trước. Tuy một năm này vì bố mẹ ngộ nạn mà lâm cảnh bơ vơ, thức ăn không có được ăn thoải mái nên khí lực giảm nhiều, nhưng thêm cả kĩ thuật và kinh nghiệm, khó có ai đồng lứa tuổi có thể so được với hắn.
Như nhận ra sự xuất hiện của người khác, tiểu tử đô con liền dừng tay, đoạn nhíu mày hỏi:
''Ngươi là ai? Sao lại vào đây?''
''Ta là người người quyết dọn cho Lạc gia. Ngươi là người Lạc gia hả? Sao ta lần đầu thấy?'' Cẩu Đản Tử mỉm cười thân thiện đáp.
Tiểu tử đô con nghiêng đầu ngờ vực. Ngẫm nghĩ một lúc, hắn mới nói:
''Đúng vậy. Ta là Lạc Đạt, mới chuyển về Lạc gia mấy hôm trước.''
''Ha ha. Nhìn ngươi khí lực thật lớn, quả thật không hề kém! Ngươi có muốn so tay với ta một chút không?'' Cẩu Đản Tử cười cười
Lần này hắn nói ra lời mời quat thật một phần vì muốn kết giao với Lạc Đạt, nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì sự thèm khát đối thủ theo bản năng của một võ sĩ. Từ hồi hắn trọng sinh đến giờ, Lạc Đạt là một trong những đứa trẻ mạnh nhất mà hắn từng gặp, sao có thể dễ dàng buông tha chứ!
''Ngươi?'' Lạc Đạt nhíu mày nghi ngờ. Nói ra có chút quá đáng nhưng thật sự trong lòng hắn, với cái cơ thể gầy gò của Cẩu Đản Tử, hắn chỉ cần một tay là có thể đánh bại.
Tựa như đọc được suy nghĩ của Lạc Đạt, Cẩu Đản Tử tựu chỉ cười nhẹ, cùng lúc hai chân của hắn vận chuyển bộ pháp tiến lại gần lạc Đạt.
''Ngươi!'' Lạc Đạt trợn tròn hai mắt ngạc nhiên. Đứa trẻ trước mặt hắn nhìn cách ăn mặc rách rưới bẩn thỉu, chắc chắn xuất thân tầng lớp bần cùng. Vậy mà giờ đây, bộ pháp của hắn thi triển ra lại vô cùng tốt.
Tựa như mây trôi nước chảy, chỉ trong chớp mắt, Cẩu Đản Tử đã xuất hiện bên cạnh cơ thể Lạc Đạt.
''Ha ha'' sau khoảnh khắc giật mình, Lạc Đạt liền chuyển thành dáng vẻ vô cùng hiếu chiến. Hắn nhìn liếm môi, nhìn chằm chằm vào Cẩu Đản Tử như nhìn một con mồi.
Đến!
Hét lên một tiếng, Lạc Đạt gồng tay phải, cong đầu gối, dồn hết sức vào cánh tay mà đấm thẳng về phía Cẩu Đản Tự.
Bên cạnh, Cẩu Đản Tử cũng không khách khí mà bắt đầu triển khai cước bộ tránh né.
''Thủy Vân bộ! Xem đâyy!''
Vụt!
Cánh tay cường tráng của Lạc Đạt vụt qua nhanh chóng sượt ngang qua vạt áo trước ngực của Tiểu Báo Tử. Nhìn từ xa, so sánh giữa tấm thân gầy còm của Cẩu Đản Tử cùng cánh tay thô dài của lạc Đạt, quả thật không ai nghĩ Cẩu Đản Tử có thể đứng dậy nếu dính phải một đòn.
Tiếp đến, không đợi Cẩu Đản Tử tránh né hoàn thành, Lạc Đạt liền nhanh chóng biến chiêu đấm thẳng thành tạt ngang. Cả cánh tay lẫn khuỷu tay của hắn cong lại như một cái lưỡi liềm sắc lẹm nhằm hướng bộ ngực của Cẩu Đản Tử mà chém.
''HỪ'' Cẩu Báo Tử mặt không đổi sắc nhanh chóng lùi gấp ra sau, cùng lúc đưa hai cánh tay lên đỡ đòn.
Bịch!
Cả cánh tay của Lạc Đạt đập mạnh lên người Cẩu Báo Tử, làm hắn phải lùi sau ba bốn bước mới dừng lại.
Liếm liếm bờ môi, Cẩu Đản Tử cười hắc hắc:
''Ta thật không ngờ tốc độ của ngươi lại nhanh đến vậy. Thật không ngờ! Ta đã quá khinh địch rồi!''
''Ha ha. Huynh đệ quá khen. Ta cũng quá khinh thường cái thân thể gầy gò của ngươi rồi. Thật giống như đánh vào gọng sắt vậy!'' Lạc Đạt vui vẻ đáp lời.
Lại đến!
Vừa nói hết câu, như cùng giao hẹn trước, cả hai người lại bắt đầu lao vào nhau.
Hai người Lạc Đạt và Cẩu Đản Tử đầu có những sở trường riêng, không ai kém ai. Nếu như lạc Đạt là cương cường dũng mãnh, thì Cẩu Đản Tử là nhanh nhẹn âm hiểm.
Bụp!
Cẩu Đản Tử lĩnh một cước lên gối trực tiếp của Cẩu Đản Tử vào hai cánh tay. Nhưng chưa kịp để Lạc Đạt vui mừng, hắn đã bị đáp trả bởi một vái húc đầu trúng ngay quai hàm của Cẩu Đản Tử.
''Hồng hộc''
Cả hai sau một hồi tranh đấu thì thể lực đều đã bắt đầu đi xuống.
Môt bên Cẩu Đản Tử nhếch mép cười:
''Đủ rồi. Ta cũng nên kết thúc ngươi chứ nhỉ!''
''Hừ! Nếu ngươi đủ khả năng!'' Lạc Đạt thấy vậy cũng xoa xoa tay chuẩn bị tấn công lần hai.
''Bá thối!!''
Một tiếng hét chói tay vang lên. Theo sau đó là một bộ loạn cước dũng mãnh tấn công thẳng về phía đầu lạc Đạt.
''Hả!?'' Lạc Đạt trợn tròn đôi mắt, không thể tin được một màn đang xảy ra. Một ý nghĩ run run loạn chuyển trong đầu:
''Vạ..n..mã... truy...pho..ng!''
''Ngươi thua rồi Lạc Đạt!!'' Cẩu Đản Tử dùng sức rống to.
Ầm! Ầm!
Ầm!
Hàng chục cước loạn đá vào ngay con mộc nhân bên cạnh Lạc Đạt. Cước lực mạnh mẽ như ngàn mã truy phong, như đại giang vận chuyển tạo ra sức công phá thực mạnh đối với con mộc nhanh. Rất nhanh chóng, trong 8 cánh tay thì ít nhất 3 cánh tay đã bị đạp gãy.
Hộc hộc
Kết thúc một cước, Cẩu Đản Tử liền chống cằm thở không ra hơi.
''Chiêu này dù đã giản lược đi nhưng vẫn thật tốn thể lực a. Nếu ta lớn hơn một chút nữa mới có thể thuận lợi sử dụng được!'' Cẩu Đản Tử lắc đầu không thôi.
Trong võ lâm, Bá Thối được liệt vào trong danh sách thập đại võ ký, danh tiếng vang xa trong giới giang hồ thế tục. Lần này, Cẩu Đản Tử tuy chỉ dùng bản đơn giản của vạn mã truy phong, nhưng thân thể hắn cũng khó mà chống đỡ được!
''Huynh đệ..ngươi...chiêu kia là..?'' vẫn chưa hoảng hồn sau khi bị tử thần ghé thăm trong gang tấc, Lạc Đạt run run hỏi.
''Là một chiêu bá thối-vạn mã truy phong một lần ta tình cờ có được. Ngươi có muốn học không? Ta có thể dạy cho ngươi!'' Cẩu Đản Tử cười cười.
''Ngươi dạy cho ta sao!??'' Lạc Đạt trợn tròn mắt ngạc nhiên. Phải biết, bí kíp võ công đối với người trong giang hồ là vô cùng trân quý. Vậy mà cẩu Đản Tử lại dễ dàng trao tặng....
Kì thật, lần trao tặng bí kíp này đều là mưu đồ của Cẩu Đản Tử. Dù sao đây cũng chỉ là một chiêu giản lược, uy lực chỉ bằng nhị lưu bí kĩ, nếu trao đổi mà có được giao tình với Lạc Đạt thì cũng không sao. Hơn nữa, qua cách nói chuyện của Lạc Đạt, Cẩu Đản Tử đoán đến 7 phần Lạc Đạt là một kẻ lòng dạ rộng rãi, đáng kết giao. Bên cạnh đó, từ sau khi trải qua giấc mộng kì lạ đêm qua, Cẩu Đản Tử đã mơ hồ đoán được rằng, tương lai mấy cái bí kĩ võ công này tựu không cần dùng nữa....
Sau đó, Lạc Đạt và Cẩu Đản Tử liền lên lịch và địa điểm hẹn để cùng nhau trao đổi vũ kĩ. Thoáng cái liền qua 20 phút đồng hồ, Cẩu Đản Tử liền vội vàng cáo từ Lạc Đạt để đi phụ Kiều Chu hoàn thành nốt công việc.
''Khoan đã đại ca'' chợt, Cẩu Đản Tử liền bị gọi dật lại bởi tiếng của Lạc Đạt.
''Sao? Đệ có chuyện gì cần nói nữa sao?'' Cẩu Đản Tử nghiêng đầu hỏi
''Hì hì'' Lạc Đạt gãi gãi cái đầu, cười hắc hắc nói:
''Đại ca, quả thật cũng không có gì quan trọng. Chỉ là đệ muốn cho đại ca biết một thông tin sớm chút thôi, dù đệ không nói, mấy hôm nữa hẳn cũng ầm ĩ lên cho coi''
Cẩu Đản Tử cảm thấy kì lạ, không biết việc gì mà tên Lạc Đạt này lại tỏ ra thần thần bí bí như vậy.
''Nói đi. Đừng vòng vo!''
''Hắc hắc. Đây đây. Là thế này. Như đại ca đã biết, cứ 5 năm một lần thì sẽ diễn ra đại hội ''Thăng thiên'' của tiên giáo Dạ Vũ đúng không. Ấy..cứ từ từ...! Theo thông tin mà lão già nhà đệ mới biết được thì lần đại hội lần này sẽ diễn ra sớm hơn. Đáng lẽ là 2 năm nữa nhưng phái Dạ Vũ mới phát thông báo là di dời đến 1 tháng sau.''
''Ách. Còn có chuyện này à? Vậy đệ cũng tham gia khảo hạch chứ!?'' Cẩu Đản Tử dò hỏi.
''Đúng vậy. Nếu không có linh căn thì đệ sẽ cố gắng xin theo học lớp chiến sĩ. Tuy chiến sĩ không thể sánh bằng tu sĩ nhưng tựu chung cũng vượt xa cao thủ giang hồ!'' Lạc Đạt vỗ ngực đáp, một bộ dáng tự tin tựa hồ chắc chắn mình sẽ được chọn.
''Được rồi, được rồi. Vậy hẹn gặp lại đệ sau. Ta phải quay trở lại làm đây!'' Cẩu Đản Tử vỗ vỗ vào bả vai rắn chắc của Lạc Đạt rồi ba chân bốn cẳng chạy qua chỗ Kiều Chu.
Vừa chạy, hắn vừa lẩm bẩm: ''Một tháng..một tháng sau!''