Chỉ thấy mười ngón tay Đinh Hạo cuồng vũ trong không trung, theo đó xuất ra mười đạo kiếm quang, tựa như hồ điệp phiêu vũ, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành một lưới kiếm dày đặc, bao phủ toàn bộ không gian ba bốn trượng xung quanh Đinh Hạo.
Lưới kiếm vừa hình thành, tử viêm trên hai tay Đinh Hạo cuồn cuộn chớp động, tức khắc, hàn khí huyền băng của “Huyền Băng Ma Viêm Quyết” được vận đến cực điểm, bên trong lưới kiếm mọc lên khối khối huyền băng, hoàn toàn bao phủ Đinh Hạo.
Lúc này, đạo kiếm quang mỹ lệ kia cũng vừa ập đến, chỉ nghe “xích” một tiếng, lưới kiếm do “Đồ Linh Ma Chỉ” của Đinh Hạo tạo thành trong nháy mắt đã bị xé rách, mà đạo kiếm quang kia chỉ bị chậm lại trong khoảnh khắc, rồi lại tiếp tục hướng tới khối huyền băng do “Huyền Băng Ma Viêm Quyết” hoá thành đánh tới.
Một tiếng “ầm” cực lớn vang lên, từng khối huyền băng nứt ra, rơi lả tả trong không trung, còn đạo kiếm quang cũng vẫn chỉ chậm lại một chút, rồi vẫn như cũ hướng Đinh Hạo ở gần đó vọt tới, giờ khắc này đột nhiên một vòng cương tráo ngăm đen hiện ra hoàn toàng che kín thân hình Đinh Hạo, lại một thanh âm nặng nề vang lên, cương tráo do hộ thân bảo giáp của Đinh Hạo hoá thành nứt ra từng miếng, nhưng cuối cùng thì đạo kiếm quang mỹ lệ kia cũng đã biến mất không còn tăm tích.
Đinh Hạo ở bên trong cương tráo rách nát phún ra ngụm lớn máu tươi, khựng lại một chút rồi hối hả lấy ra vài viên Hoàn Nguyên đan từ trong Trữ vật giới chỉ, không thèm nhìn bỏ luôn vào miệng, khi cảm giác được chân nguyên đang mau chóng hồi phục, Nghịch Thiên Ma Kiếm trong tay chợt bay lên, Đinh Hạo nhờ công năng đặc thù của Nghịch Thiên Ma Kiếm mà đứng được trong không trung.
Chỉ thấy hai mắt Đinh Hạo điện quang loé lên liên tục, dò xét tứ phía, một khắc cũng không dám thả lỏng, trên trán lấm tấm mồ hôi, giờ phút này Đinh Hạo đã quên hết tất thảy, thậm chí quên cả bản thân hiện giờ đang thụ trọng thương, lạnh lùng tập trung nhìn xung quanh, Bát Sí Tử Mãng cũng cảm thấy bất an không ngừng lắc lư thân thể to lớn của nó, nhưng rốt cuộc vẫn không tìm ra kẻ đánh lén.
Chịu một kích vừa rồi, bản thân phải đem hết pháp bảo trên người cùng công pháp vẫn ẩn giấu lâu nay thì mới miễn cưỡng vượt qua nguy cơ, nhưng cho dù là thế, thân thể cũng đã thụ trọng thương, kẻ đánh lén nhất định phải có thực lực nhất tông chi chủ, nếu không chính mình đã dùng hết các pháp bảo và thủ đoạn mà vẫn phải chật vật khó khăn đến như vậy.
Trực giác của thợ săn lúc trước mách bảo bản thân, kẻ đánh lén chắc chắn chưa bỏ đi mà vẫn còn ẩn tàng quanh đây.
Cảm giác được máu tươi từ trong miệng vẫn chảy ra, Đinh Hạo đưa tay phải lên lau nhẹ, đúng lúc vừa buông tay xuống, một âm thanh cực nhỏ vang lên sau lưng Đinh Hạo.
Trong lòng cả kinh, thân ảnh Đinh Hạo biến đổi trong nháy mắt, mơ hồ biến mất tại chổ, đợi đến khi hiện ra, Đinh Hạo đã đứng trên đầu Bát Sí Tử Mãng, sau lưng Đinh Hạo đột nhiên xuất hiện một bạch sắc cương tráo mờ ảo, bên trong cương tráo lờ mờ có bóng người, nhưng bởi vì người này cố ý muốn ẩn dấu tung tích nên Đinh Hạo căn bản không thấy rõ mặt mũi của hắn.
Sau khi Đinh Hạo thấy được tung tích của người này, ngược lại không hề sợ hãi, hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Các hạ rốt cuộc là người của Âm Dương Hoà Hợp Tông hay Hắc Ma Tông, xem tu vi của các hạ tuyệt đối là nhân vật có danh tiếng tại Đoạn Hồn Sơn, thế nhưng lại bất chấp thân phận, làm ra việc giấu đầu hở đuôi như thế, đúng là quá sức vô sỉ!
Nghe hắn mắng chửi như thế, thân hình người bên trong bạch sắc cương tráo chợt run lên, một đạo kiếm quang mỹ lệ tương tự từ cương tráo bắn ra, thân hình đã bị Đinh Hạo phát hiện nên tên này không lẩn trốn nữa, theo sau đạo kiếm quang như điện xẹt, thân ảnh từ bên trong cương tráo hoả tốc lao về phía Đinh Hạo.
Thấy y không nói không rằng trực tiếp động thủ, Đinh Hạo biết rằng hiện giờ không thể tìm được manh mối nào trên người hắn, mắt thấy y lại tiếp tục công kích, sắc mặt Đinh Hạo hồi phục sự tỉnh táo, một mặt phân phó Bát Sí Tử Mãng ứng chiến, mặt khác vận chân nguyên còn sót lại lên Nghịch Thiên Ma kiếm, tựa như lưu tinh tại không trung, liên tục thay đổi quỹ tích, tránh né sự truy đuổi của tên này.
Mà thân thể to lớn của Bát Sí Tử Mãng tuy phi hành cũng rất nhanh, nhưng so với tốc độ của Đinh Hạo và kẻ đánh lén thì vẫn chậm hơn một nhịp, chỉ có thể trong không trung không ngừng phát ra đạo đạo hắc viêm, phá hủy đạo kiếm quang mỹ lệ của tên kia, nhưng thuỷ chung không có biện pháp gì để giữ hắn lại.
Đinh Hạo mắt thấy thân ảnh tên kia đang theo sát rạt, liền đem ý nghĩa của hai chữ “Huyễn” và “Quỷ” trong Cửa U Quỷ Mị Quyết phát huy đến cực điểm, chỉ thấy Đinh Hạo không ngừng thay đổi quỹ tích phi hành vòng quanh Bát Sí Cự Mãng, khi thì đột nhiên tiêu thất, khi thì xuất hiện thành nhiều Đinh Hạo, nhưng bất luận biến hoá như thế nào cũng không cách xa hai bên tả hữu Bát Sí Tử Mãng, trong khi đó Bát Sí Tử Mãng lại có thể đánh tan được kiếm quang của tên này nên trong nhất thời y cũng không có biện pháp gì khả dĩ.
Mắt thấy người này cố truy đuổi, Đinh Hạo trong lòng âm thầm kêu khổ, mới vừa rồi dưới một kích đánh lén của hắn, bản thân mình đã thụ trọng thương, bây giờ cũng chỉ dựa vào ba bốn thành chân nguyên vừa hồi phục, lại còn mượn công hiệu đặc dị của Nghịch Thiên Ma Kiếm, mới có thể không ngừng tránh thoát sự truy đuổi của hắn.
Nhưng theo thời gian dần trôi đi, chân nguyên bản thân tiêu hao càng lúc càng nhiều, hiện chỉ còn lại khoảng hai phần, hơn nữa chân nguyên vẫn không ngừng tiêu hao với tốc độ rất nhanh. Thân pháp vốn đang như nước chảy mây trôi, bây giờ cùng với sự tiêu hao của chân nguyên đã có phần chậm lại, e là chỉ một lúc sau sẽ có thể rơi vào độc thủ của hắn.
Tên này vẫn đang toàn lực tập trung truy đuổi Đinh Hạo nên đương nhiên đã sớm nhận ra sự chậm lại của thân hình Đinh Hạo, tuy vậy Đinh Hạo chịu được một kích của hắn mà không chết đã vượt qua ngoài dự tính của hắn, mặc dù bị trọng thương thế nhưng lại có thể phát hiện ra thân hình ẩn tàng của y, hơn nữa còn có thể không ngừng thoát khỏi sự truy đuổi, quả nhiên là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng cũng vì thế mà hắn càng thêm quyết tâm giết bằng được Đinh Hạo, nếu không sẽ có ngày Đoạn Hồn Sơn này sẽ trở thành thiên hạ của tên tiểu tử này.
Nhận thấy thân pháp của Đinh Hạo càng lúc càng chậm, mà trong những động tác mạnh mẽ, khoé miệng của Đinh Hạo lại rỉ ra vài giọt máu tươi, nên y không ngừng gia tăng tốc độ di chuyển, biết kiếm quang không hiệu quả, y liền ngừng tay, toàn lực đuổi theo Đinh Hạo.
Cảm giác thấy chân nguyên đang tiêu hao rất nhanh, Đinh Hạo không ngừng lấy Hoàn Nguyên đan từ trong Trữ vật giới chỉ nuốt vào, nhưng chân nguyên tiêu hao thì nhanh mà bổ sung lại chậm, xem ra không bao lâu nữa, chân nguyên bản thân sẽ cạn kiệt, hai mắt Đinh Hạo lạnh lùng chớp động, không ngừng nghĩ cách đào thoát.
Nhưng Đinh hạo nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tìm ra phương pháp nào khả dĩ, tình thế vô cùng nguy cấp, chỉ cần thân hình của mình dừng lại một chút, nhất định sẽ phải chịu một kích lôi đình của tên kia, cũng không có khả năng sẽ may mắn tránh né được thêm lần nữa.
Giữa lúc sinh tử như vậy, thần kinh Đinh Hạo căng ra, toàn thân không kìm được run lên từng đợt, đột nhiên Đinh Hạo bỗng cảm giác được Nghịch Thiên Ma kiếm trong tay có chút biến hoá rất nhỏ, trong lòng khẽ động, tập trung toàn bộ tinh thần lên Nghịch Thiên Ma Kiếm, bỗng nhiên toàn thân Đinh Hạo chấn động, một loại biến hoá huyền diệu khó tả giữa Đinh Hạo và Nghịch Thiên Ma Kiếm đã phát sinh.
Tại giờ phút này, Đinh Hạo đột nhiên nhận thấy trong tay mình không còn là một thanh bảo kiếm nữa, mà là một sinh mệnh có máu thịt, bản thân thậm chí cảm giác được sự khát máu của Nghịch Thiên Ma kiếm, chân khí vốn đang tiêu hao nhanh chóng, không những không truyền vào Nghịch Thiên Ma Kiếm, mà ngược lại, một cỗ chân khí quái dị từ Nghịch Thiên Ma Kiếm còn dũng mãnh truyền vào thân thể Đinh Hạo, làm dịu đi cảm giác khô héo trong đan điền Đinh Hạo.
Nhận thấy biến hoá này, trong lòng Đinh Hạo mặc dù cuồng hỉ, nhưng trên mặt vẫn như cũ không biểu lộ ra chút nào, thân hình từ từ chậm lại, trên mặt làm ra vẻ vô cùng thống khổ, tựa hồ như lúc nào cũng có thể bị tên kia đuổi kịp.
Nhìn vẻ mặt Đinh Hạo như thế, thân hình đang bay nhanh của tên kia lại càng không ngừng gia tốc, như thiểm điện lao tới phía Đinh Hạo.
Đúng lúc này, sắc mặt Đinh Hạo chợt biến, không tiếp tục bay quanh Bát Sí Tử Mãng nữa mà bỏ chạy về hướng Vô Cực Ma Tông.
Một tiếng cười hung ác vang lên, Đinh Hạo hoàn toàn không đoán ra được tên này rốt cuộc là nam hay nữ, cũng không biết y trời sinh là có giọng nói thế này, hay là cố ý như vậy, nhưng hiện giờ y xem hắn như đã chết, nên cũng không cần thiết phải cố tình ẩn giấu nữa.
Chỉ thấy Đinh Hạo thét lớn một tiếng, thân ảnh đột nhiên dừng lại giữa không trung, tên kia vốn đang truy đuổi, thấy vậy thì hết sức hoan hỉ, trong nháy mắt đã đến trước mặt Đinh Hạo, một đạo kiếm quang mỹ lệ lần nữa xuất hiện giữa trời, trong khi đó Đinh Hạo lúc này đã chạy ra khỏi phạm vi hoạt động của Bát Sí Tử Mãng nên đã không còn khả năng chống đỡ.
Ngay lúc hắn nghĩ rằng Đinh Hạo sẽ chết chắc, đột nhiên phát hiện thân ảnh đang đứng giữa không trung có phần quỷ dị, tựa hồ như vật đã chết, khi hắn muốn lại gần nhìn kỹ hơn thì chợt phát hiện thân hình Đinh Hạo trở nên mờ đi, theo đó một viên đan dược kì lạ hiện ra ở giữa thân ảnh mơ hồ đó.
Đến lúc hắn vừa nhìn rõ viên đan dược này, một tiếng thét kinh hãi phát ra, y với bộ dáng như ban ngày gặp quỷ, trong nháy mắt cuống quýt hướng ra phía ngoài chạy đi.
Nhưng đúng lúc đó, viên đan dược ở giữa không trung đột nhiên phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa quỷ thần khiếp vía, một cổ khí thế huỷ thiên diệt địa bạo phát từ viên đan dược, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, nơi nào bị quét qua liền thiên hôn địa liệt, mây đen dày đặc cơ hồ che kín bầu trời.
Một tiếng thét vô cùng thê thảm phát ra từ miệng kẻ đang thoát đi, chỉ thấy trong nháy mắt y đã biến mất, lúc này đám huyết vụ do y thổ ra giữa không trung mới từ từ rơi xuống.
Sau tiếng nổ lớn ấy, ở ngoài trăm trượng, thân ảnh Đinh Hạo hiện ra an nhiên vô sự, nhìn thân hình tên kia đang bỏ chạy từ từ nhạt dần đến lúc hoàn toàn tiêu thất, Đinh Hạo mới rã rời ngã xuống trên lưng Bát Sí Tử Mãng.
Chỉ nghe Đinh Hạo hừ lạnh nói thầm:
- Tên này rốt cuộc có thân phận như thế nào, đã có thể sớm nhận ra uy lực của Huyền Sát Âm Lôi, nếu không nhất định đã mất mạng tại nơi này.
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy nhiều âm thanh xé gió hướng bên này truyền đến, Đinh Hạo vốn đang mệt mỏi nằm nghỉ lập tức đứng dậy, khẩn trương rút ra Nghịch Thiên Ma kiếm, chuẩn bị ứng phó biến hoá mới.
- Tiểu tặc, tiểu tặc! Ngươi không việc gì chứ, sao phải dùng đến cả Huyền Sát Âm Lôi như thế? - Từ xa truyền đến thanh âm bồn chồn lo lắng của Phùng Tinh Thiên.
Vào lúc này, Đinh Hạo mới chắc rằng mình đã thật sự được an toàn, lại lần nữa thả mình nằm xuống trên lưng Bát Sí Tử Mãng, không buồn nhúc nhích.
Một lát sau, Phùng Tinh Nhiên, Thiên Yêu Niếp Thiên và bốn vị trưởng lão Trương Hoành từ từ phi tới.
Nhìn thấy Đinh Hạo cả người vô lực nằm trên lưng Bát Sí Tử Mãng, bọn họ vô cùng kinh hãi, sau khi thấy được vết máu lưu lại trên y phục của hắn thì lại càng thập phần lo lắng.
Đối với bốn người Trương Hoành đây là lần đầu nhìn thấy Bát Sí Tử Mãng, nên vội vàng đi đến phía trước, ngắm nghía thân hình to lớn của nó, bốn người nhìn nhau, thật sự vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng tượng được vì sao Đinh Hạo có thể thu phục được hung vật này, trong lòng đều âm thầm cảm thấy may mắn bản thân lúc trước đã thức thời đi theo hắn.
Cuống quýt bay lên trên lưng Bát Sí Tử Mãng, sắc mặt Phùng Tinh Nhiên hết sức thê lương, đỡ thân hình uể oải của Đinh Hạo dậy, lo âu hỏi dồn:
- Tiểu tặc ngươi không sao chứ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Thiên Thi Thượng nhân Âm Vô Xương bốn người đâu rồi, lẽ ra bọn họ phải đến đây từ lâu rồi chứ?
Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo trong lòng hết sức cảm động, thân hình mạnh mẽ đứng lên, cảm thấy chân nguyên tại đan điền đang từ từ khôi phục lại, Đinh Hạo ôn tồn đáp lại nàng:
- Ta không có việc gì, chỉ cần tĩnh tu mấy tháng là thương thế có thể khôi phục hoàn toàn, vừa rồi mấy người Âm Vô Xương đích thực đã đến đây, ta đã sai bọn họ đuổi theo bốn tên Thị Hồn tông muốn tập kích chúng ta, vết thương trên người ta là do bị người khác đánh lén gây ra.
Nhìn Đinh Hạo máu me khắp người, Phùng Tinh Nhiên đầu óc choáng váng, lệ đã trào ra, liên tục lắc lắc đầu, tựa hồ không tin lời nói của Đinh Hạo.
Thấy nàng khổ sở như thế, Niếp Thiên rốt cuộc không nhịn được nói:
- Tinh Nhiên, ngươi không cần phải quá lo lắng như thế, tiểu ca mặc dù bị trọng thương, nhưng tuyệt đối không nguy hại đến tính mạng, chỉ cần cho hắn mấy ngày, với năng lực của tiểu ca nhất định có thể khôi phục lại như lúc trước.
Nghe được những lời an ủi này của Niếp Thiên, Phùng Tinh Nhiên mới ngừng khóc, ngước đôi mắt đẹp đẫm lệ nhìn Niếp Thiên vội hỏi:
- Có thật vậy không?Yêu quái thúc thúc không lừa gạt Tinh Nhiên chứ!
Niếp Thiên gật mạnh đầu, kiên định nói:
- Không quá một tháng, ta cam đoan tiểu ca có thể lại bay nhảy thoải mái như bình thường.
Lúc này, Đinh Hạo cũng khẽ cười nói:
- Ta thật sự không có việc gì, không cần đến một tháng, chỉ cần mười ngày là ta có thể khôi phục hoàn toàn rồi.
Nghe hai người cam đoan chắc chắn như vậy, Phùng Tinh Nhiên mới nở nụ cười, ôn nhu hỏi hắn:
- Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, là ai đã làm ngươi thương nặng như thế?
Niếp Thiên vẻ mặt trầm trọng, cũng nhìn về phía Đinh Hạo ngóng đợi.
Một lúc sau, Đinh Hạo đem sự việc đã trải qua thuật lại cho bọn họ.
Trầm mặc một lát, Niếp Thiên nghiêm mặt nói:
- Nếu lão phu đoán không sai, tu vi người này chắc chắn phải là Phân Thần hậu kỳ, dưới tay hắn mà có thể còn sống đến bây giờ, thực lực của ngươi cũng đủ để tự hào rồi! Người này cố ý giấu diếm hành tung, nhất định là nhân vật ở trên Đoạn Hồn sơn, tuy thế rốt cuộc là ai, lão phu cũng không thể xác định được.
Gật đầu đồng ý, Đinh Hạo trầm giọng nói:
- Lần sau nếu cho ta gặp lại hắn lần nữa, bất luận hắn muốn che giấu như thế nào, ta đều có thể nhận ra! Hắc hắc, bất quá trúng phải Huyền Sát Âm lôi, chỉ sợ là trong vòng năm, sáu năm, tên này đừng mơ tưởng khôi phục được chân nguyên, nếu hắn không nhanh chân, thì đã sớm mất mạng tại đây rồi!
Kỳ dị liếc mắt nhìn Đinh Hạo, Niếp Thiên chợt lắc đầu, thở dài nói:
- Tiểu tử ngươi thật sự luôn luôn khiến cho lão phu vô cùng kinh hỉ, người này nếu không phải đánh giá thấp thực lực của ngươi, thì sợ rằng thương tích của tiểu tử ngươi không chỉ như vậy đâu, hắc hắc, không biết từ lúc nào Bát Sí Tử Mãng đã tiến hóa được bốn cánh, khó trách hắn muốn đánh lén ngươi như thế!
Đúng lúc Đinh Hạo đang muốn đáp lời thì nghe từ xa vọng lại bốn tiếng xé gió, hai người nhìn nhau, đại khái đoán được bốn người Âm Vô Xương đã quay lại.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong chớp mắt, thân ảnh bốn người bọn họ đã xuất hiện trong tầm mắt Đinh Hạo.
Nhìn thấy vẻ mặt uể oải của bốn người, Đinh Hạo đoán rằng chuyến này nhất định không được thuận lợi.
Bắt gặp mấy vết máu trên người Đinh Hạo, sắc mặt bốn người đại biến, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của Niếp Thiên và Phùng Tinh Nhiên ở bên cạnh, ngay lập tức quỳ một chân xuống thỉnh tội với Đinh Hạo.
Thấy biểu hiện như vậy của bọn họ, Phùng Tinh Nhiên và Niếp Thiên mặc dù cảm thấy kỳ lạ vô cùng nhưng chỉ một lúc sau là lại thấy thư thái như cũ, Đinh Hạo cả người ẩn giấu nhiều điều thần bí, việc hắn có thể thu phục được bốn người này cũng không làm cho hai người quá ngạc nhiên nữa.
Khoát tay áo, bảo bọn họ đứng dậy, Đinh Hạo trầm giọng nói:
- Sự tình lần này không liên quan đến các người, bốn vị đừng để trong lòng, thật ra là do ta quá sơ ý, hơn nữa tu vi tên đánh lén cao hơn một bậc so với các người, hành động lại vô cùng kín kẽ, tuy thế tiểu tử nhờ trận chiến này mà được lợi không ít, do vậy thương thế này cũng hết sức xứng đáng.
Sau khi thấy bốn người khôi phục lại vẻ tự nhiên, Đinh Hạo nói tiếp:
- Thế các vị thu hoạch thế nào, đã sát tử toàn bộ đám chuột nhắt của Thị Hồn tông hay chưa?
Lắc đầu thiểu não, Âm Vô Xương hổ thẹn đáp:
-Bọn thuộc hạ làm việc bất lực, đã để cho bọn họ chạy thoát được!
Vừa dứt lời, khuôn mặt Đinh Hạo đanh lại, lạnh lùng gằn giọng:
- Bốn tên kia bất quá cũng chỉ là tu vi Xuất Khiếu kỳ, trong khi bốn người các ngươi lại cao hơn một cảnh giới, thế nhưng vẫn để cho bọn chúng đào thoát, rốt cuộc làm việc kiểu gì vậy?
Nghe hắn mắng như thế, bốn người Âm Vô Xương trên mặt lộ vẻ xấu hổ, nhưng lại không đưa ra lời giải thích nào, chỉ liên thanh luôn miệng thỉnh cầu Đinh Hạo thứ tội.
Mặc kệ những lời cầu khẩn của bọn họ, Đinh Hạo lặng thinh không nói một câu, chỉ giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ.
Bắt gặp tình huống kỳ dị này, Niếp Thiên cười lớn một tiếng, rồi lên tiếng giải thích giúp mấy người này với Đinh Hạo:
- Tiểu ca không nên trách cứ bốn lão, bọn họ vừa mới đến Đoạn Hồn sơn nên nhất định chưa quen thuộc địa hình, hơn nữa bọn người Thị Hồn tông vốn là chạy trốn trước, huống hồ bọn chúng rất thích giả thần giả quỷ, xung quanh Thị Hồn tông lại ẩn chứa trận pháp đặc thù có thể làm mê hoặc người, vì vậy bốn lão không thể truy sát được bọn chúng cũng không phải là do khả năng làm việc của bọn họ.
Niếp Thiên đã mở miệng nói giúp, lại nghí những lời này cũng không phải là không có lý, nên Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng nói:
- Lần này bỏ qua, hy vọng lần sau sẽ không tái diễn sự tình như vậy nữa!
Bốn lão nghe thế cuống quýt cam đoan lần sau tuyệt đối sẽ không để xảy ra sự tình này lần nữa.
Sau khi Đinh Hạo giải quyết xong sự vụ tông môn, Phùng Tinh Nhiên mới lo lắng cất tiếng nhắc nhở:
- Ngươi đang mang thương tích trên người, tốt nhất là nên tập trung trị liệu đi đã, còn mấy chuyện này để sau khi ngươi xuất quan nói cũng chưa muộn mà.
Niếp Thiên cũng gật đầu nói bồi vào:
- Không sai, đám dư nghiệt còn lại của Thị Hồn tông bất quá cũng chỉ là bọn giặc cỏ mà thôi, cũng không làm nên được cái gì lớn lao, chờ sau khi ngươi khôi phục công lực thì tiện tay đem tông môn bọn chúng tiêu diệt gọn gẽ là xong!
- Ài, cứ hồi tông đã rồi nói sau, Niếp lão không phải bàn bạc sự vụ cùng với Phùng tông chủ trong phòng ta hay sao, tại sao lại chạy ra đây làm gì? - Đinh Hạo không khỏi nghi hoặc hỏi.
Cười ha ha, Niếp Thiên đáp lời:
- Vốn dĩ là như thế, nhưng sau khi Tinh Nhiên khóc lóc trở về đã khiến cho ba người bọn ta tỉnh lại, mặc dù người bên ngoài không biết bọn ta đang làm những gì, nhưng ba người bọn ta đối với những động tĩnh của Vô Cực Ma tông đều nắm trong lòng bàn tay, nàng ta vừa mới hồi tông, Ngạo Thiên đã biết, lại nghe thấy tiếng khóc của nàng ta, Ngạo Thiên nhờ ta đi ra giải quyết sự tình.
Khẽ gật đầu, Đinh Hạo cảm kích nói:
- Thật sự đã làm phiền đến Niếp lão rồi, hiện giờ mấy người Âm Vô Xương đã đến, Niếp lão có thể yên tâm quay về, tiểu tử xem ra phải tĩnh tu mất một khoảng thời gian rồi.
Vừa nghe hắn nói thế, Niếp Thiên tiêu sái cười nói:
- Tiểu ca khách khí rồi, đấy là chưa kể đến, Niếp Thiên ta mang nợ ân tình của ngươi thật sự rất nhiều, tuy thế lão phu cũng phải là loại người đạo đức giả, sự tình bây giờ đã như vậy nên cũng sẽ không quấy rầy ngươi trị thương nữa.
Lão vừa nói xong liền phi thân rời đi. Tiếp đó, Đinh Hạo cũng bảo mấy người Trương Hoành hồi tông, còn mình cùng với Phùng Tinh Nhiên và bốn người Âm Vô Xương đi tới khu tu luyện ở hậu sơn của Vô Cực Ma tông.
Sau khi xung quanh không còn ai, Đinh Hạo hừ lạnh nhìn mấy người Âm Vô Xương nói:
- Bốn ngươi các ngươi vừa rồi thất trách, ta sẽ không truy cứu nữa, bây giờ cho các ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội.
Nghe hắn nói thế, mấy người Âm Vô Xương khẽ thở phào, tập trung lắng nghe Đinh Hạo phân phối.
Thấy bốn người bọn họ chuyên chú như thế, sắc mặt Đinh Hạo giãn ra một chút, trầm giọng hạ lệnh:
- Bây giờ bốn người các ngươi lập tức quay lại, đi tới khu vực của Thị Hồn tông, nếu tông này còn lưu lại bất kỳ tên đệ tử nào thì toàn bộ trảm sát, sau khi lục soát kỹ lưỡng, cướp về đây tất cả các vật phầm hữu dụng của bọn chúng, không thể để các tông phái khác chiếm tiện nghi này được, đám Thị Hồn tông vội vàng tẩu thoát, chắc chắn không thể đem theo toàn bộ vật phẩm được, việc này các ngươi cần phải làm cho tốt, không thể để xảy ra bất cứ điều gì sơ suất!
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, cả người sát khí ngùn ngụt, Mai Thiên Lý nanh ác nói:
- Việc này đúng là sở trường của bốn người chúng tôi, lần này tiểu ca có thể yên tâm, bọn tôi nhất định xới tung Thị Hồn tông, quyết không để ai sống sót, bất cứ cái gì có thể sử dụng được nhất định sẽ mang về toàn bộ cho tiểu ca.
Gật đầu hài lòng, Đinh Hạo nói:
- Nói như vậy lần này bốn lão chắc sẽ không làm cho tiểu tử phải thất vọng nữa, để lâu sẽ sinh biến, hãy nhân cơ hội này động thủ ngay đi! Ta ở chỗ này chỉ cần kêu một tiếng, môn nhân Vô Cực Ma tông nhất định có thể nghe thấy, các ngươi cứ yên tâm mà đi.
Nghe hắn nói vậy, bọn họ cũng biết hắn nói không sai, hơn nữa đám người Thị Hồn tông này lại có dũng khí bất tuân mệnh lệnh của Phùng Ngạo Thiên mà đi tập kích hắn, chắc chắn là đã có chuẩn bị từ trước để cả tông môn đào thoát, nhưng Thị Hồn tông đã tích trữ trong hơn một ngàn năm nên nhất định không thể trong một lúc đem theo toàn bộ, huống chi mấy tên cao thủ của tông này đã bị sát tử toàn bộ thì làm sao còn ai có thể chống lại bọn họ được chứ.
Do đó, Đinh Hạo vừa dứt lời, bốn người Âm Vô Xương rít lên một tiếng kỳ quái, đem theo sát khí kinh thiên lao về phía Thị Hồn tông.
Sau khi bốn người rời đi, trước mặt chỉ còn lại một mình Tinh Nhiên, Đinh Hạo mỉm cười khẽ nói:
- Ta bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng phải bế quan trị thương, nàng đừng chờ ta nữa, hãy quay về Vô Cực Ma tông đi! Khi cha nàng cùng mấy người Liệt sơn thương nghị hoàn tất, sẽ cùng với nàng trở về Luyện Ngục Ma tông.
Nghe hắn nói thế, Phùng Tinh Nhiên cũng biết lưu lại vô ích, gật gật đầu, nhẹ giọng hỏi:
- Được rồi, bây giờ ngươi nói cho ta biết vì sao ngươi rõ ràng có thể thoát khỏi sự đeo bám của đám Thị Hồn tông kia, nhưng vẫn quay trở lại làm gì?
Đinh Hạo lắc lắc đầu, cười nói:
- Ta chỉ là không có thói quen bị người khác ức hiếp mà thôi!
Cười khúc khích, Phùng Tinh Nhiên yêu kiều nói:
- Tính cách của ngươi vốn là như thế mà, mặc dù không trả lời câu hỏi của ta, nhưng bổn tiểu thư cũng đã mãn ý rồi!
Nàng vừa dứt lời, liền hóa thành một đạo hồng sắc, bay về phía Vô Cực Ma tông, trên không trung không ngừng vọng đến tiếng cười duyên dáng của nàng.
Mắt thấy mọi người đều đã rời đi, Đinh Hạo lạnh lùng nhìn khắp bốn phía, sau khi xác định xung quanh không còn ai cả, Đinh Hạo mới nhảy xuống hàn đàm.
Một lát sau, dưới đáy hàn đàm, Đinh Hạo khoanh chân ngồi xuống, lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra hai viên Hoàn nguyên đan nuốt vào, suy nghĩ một chút rồi lại lấy ra một viên Bích thối đan nuốt xuống tiếp rồi vận Vô Cực Ma công lên cố gắng khôi phục lại chân nguyên đã hao tổn.
Vừa rồi đỡ một kích của kẻ kia, còn may là tự mình phát hiện đích kịp thời, hơn nữa còn sử dụng tất cả các thủ đoạn, nếu không nhất định phải mất mạng rồi. Đầu tiên chính là do võng kiếm của mình, sau đó lại là huyền băng, cuối cùng là phải bồi vào đó bảo giáp hộ thân do mình đoạt được, qua tầng tầng ngăn cản như vậy bản thân mới có thể may mắn chỉ bị thương mà thôi, nếu không nhất định đã bị kiếm mang của người đó chém ra thành hai mảnh. Cảnh giới kém quá xa, thực lực căn bản là không thể so sánh được, mọi trò hoa dạng lúc đó đều chỉ là vô nghĩa, không có chút tác dụng.
Cảm thấy chân nguyên đang dần dần khôi phục lại, sắc mặt tái nhợt của Đinh Hạo cũng dần dần khôi phục lại vẻ hồng hào như cũ. Đột nhiên Đinh Hạo nhớ đến lúc bản thân đang ở trong thời khắc mấu chốt nhất đã cảm giác thấy Nghịch Thiên Ma Kiếm biến hóa, trong lòng vừa động liền lấy Nghịch Thiên Ma Kiếm ra cầm trong tay, đem chân nguyên vừa mới khôi phục lại mạnh mẽ rót vào trong Nghịch Thiên Ma Kiếm. Một lát sau không thấy có chút biến hóa nào phát sinh, Đinh Hạo thở dài một tiếng, biết rằng lúc đó là do mình dưới sự bức bách của kẻ đánh lén kia, tâm thần mới có thể may mắn tiến vào một loại cảnh giới đặc biệt huyền diệu khó tả, mới có thể trong lúc vô ý cùng Nghịch Thiên Ma Kiếm sinh ra cộng minh, mà cũng bởi vậy mới có thể cảm giác được biến hóa kỳ dị phát sinh giữa mình và Nghịch Thiên Ma Kiếm. Nhưng bây giờ mình cố ý tìm hiểu, ngược lại lại không đạt được đến loại cảnh giới đó, tự nhiên cũng không thể sinh ra chút cảm ứng nào với Nghịch Thiên Ma Kiếm.
Nhìn Nghịch Thiên Ma Kiếm toàn thân ngăm đen, Đinh Hạo thế nào cũng không đoán ra được là trong nó rốt cuộc ẩn chứa bí mật kinh thiên gì. Dù sao thì loại cơ hội này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, Đinh Hạo cũng không cố chấp, thu Nghịch Thiên Ma Kiếm lại rồi một mặt thì trị thương, một mặt thì nhớ lại những chuyện đã phát sinh gần đây.
Cẩn thận suy nghĩ lại một chút thì gần nhất mình có vẻ suy nghĩ có phần quá ngắn, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, có một số việc còn chưa suy tính đến hậu quả đã vội vã hành động. Lần này nếu không có mấy người Phùng Ngạo Thiên tới giúp, chỉ sợ là những điều mình đã chuẩn bị ở Vô Cực Ma tông gần đây đều đổ sông đổ biển. Nghĩ đến đây, Đinh Hạo âm thầm tự cảnh cáo chính mình sau này hành động phải thật cẩn thận.
Lại Nghĩ đến hoàn cảnh của Đoạn Hồn sơn thời gian hiện tại, Đinh Hạo có một loại ý nghĩ nóng lòng muốn rời đi. Nguyên bản lúc đầu huyễn trận do thiên nhiên hình thành ở Di Thiên chiểu trạch là một lựa chọn rất tốt để làm nơi đặt căn cơ cho tông môn, nhưng mà Di Thiên chiểu trạch nơi này con người thưa thớt, hơn nữa mấy tông phái Đạo Ma gần đó đều đã bị mình và Huyết Ma Liệt Sơn càn quét sạch sẽ. Mà đặc điểm lớn nhất của Vô Cực Ma công chính là thôn phệ, nếu như xung quanh không người tu chân tồn tại, đối với sự phát triển của tông môn vô cùng bất lợi, cho nên Đinh Hạo nhanh chóng loại bỏ lựa chọn này.
Ngoại trừ Di Thiên chiểu trạch ra, rốt cuộc thì nơi đâu mới là vị trí thích hợp để lập tông chứ ? Đinh Hạo tiến vào tu chân giới mặc dù cũng đã khá lâu, nhưng đối với hoàn cảnh chỉnh thể của tu chân giới vẫn không hoàn toàn hiểu rõ cho lắm, nhất thời cũng không nghĩ ra được nơi nào thích hợp. Xem ra cũng chỉ có thể đợi đến khi mình xuất quan thì sẽ đi hỏi mấy người Huyết Ma Liệt Sơn.
Mà việc trước mắt mình nên làm nhất đương nhiên chính là nhanh chóng tăng lên thực lực của bản thân. Còn mọi thứ khác đều chỉ có thể dựng lên trên cơ sở là thực lực mạnh mẽ của bản thân. Nghĩ đến đây, Đinh Hạo lại lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra một viên Bích thối đan bỏ vào miệng nuốt xuống.
Mười ngày sau !
Hàn đàm phía sau Vô cực Ma tông, một cột nước từ trong hàn đàm phóng lên trên cao, theo thủy tiến địa tận trời, tại phía dưới hình thành một đạo xoay tròn thăng không đích gió lốc, theo sau cột nước phóng lên trên là một đạo gió lốc xoáy tròn dần dần bốc lên trên cao, cột nước kia theo đó mà lơ lửng trong không trung, khí thế kỳ dị từ trong cột nước đó lan tràn ra bốn phía.
Một lát sau cột nước đó quỷ dị dừng lại giữa không trung, đứng im bất động. Theo thời gian trôi đi, cột nước đó chậm rãi ngưng tụ thành một khối băng. Trong chớp mắt sau đó một khối băng khổng lồ quỷ dị đứng yên trong hư không, hàn khí lạnh đến tận xương tủy phiêu tán ra khắp nơi, mà trong khối băng lại có một chỗ đen hình người, như có như không ẩn hiện giữa khối băng. Lại qua một lúc lâu nữa, một tiếng nổ “ầm” vang lên, khối băng hóa thành từng mảnh băng nhỏ nổ mạnh bắn ra khắp bốn phía. Mà giữa đám mảnh băng đang bắn ra khắp nơi đột nhiên lại xuất hiện một người, chính là Đinh Hạo đã bế quan được mười ngày.
Chỉ thấy thân hình cao lớn của Đinh Hạo lộ ra, cả người lại tản ra một cỗ mị lực kỳ dị, thần thái rất tốt. Mặc dù vẫn chỉ là tu vi Nguyên anh kỳ, nhưng cảm giác so với trước đây lại có ít nhiều bất đồng, nhưng rốt cuộc là bất đồng ở chỗ nào thì lại không thể nói ra thành lời được.
- Tiểu tặc, ngươi rốt cục cũng đã xuất quan rồi. Ngươi rốt cuộc đã có biến hóa gì ? Sao ta lại cảm thấy ngươi so với trước kia dễ nhìn hơn rất nhiều thế ?
Vừa mới chui từ tảng băng ra thì Đinh Hạo đã nghe thấy giọng của Phùng Tinh Nhiên. Cười dài một tràng, hắn trả lời:
- Ngươi chẳng lẽ hoa mắt rồi sao ? Sao ta lại không cảm thấy được biến hóa gì thế ? Mà cũng đã mười ngày rồi, ngươi sao không theo cha ngươi trở về tông môn mà lại vẫn ở lại đây làm cái gì ?
Nghe Đinh Hạo vừa mới xuất quan đã nói những lời như vậy, Phùng Tinh Nhiên cả giận nói:
- Tên chết tiệt không có lương tâm nhà ngươi, thật là phí công bản cô nương ở đây đợi ngươi mười ngày trời. Không ngờ ngươi vùa mới xuất quan đã nói những lời như vậy, đúng là không biết tốt xấu !
Đinh Hạo cười xòa một tiếng, im lặng cam chịu, rồi sau đó đi đến bên cạnh Phùng Tinh Nhiên không chút khách khí nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đi về hướng Vô Cực Ma tông, trên đường đi hỏi:
- Cha người và Thiên Yêu Niếp Thiên hai người đã về tông môn chưa ? Ta vắng mặt mấy ngày nay, Vô Cực Ma tông có xảy ra chuyện gì không ?
Thấy Đinh Hạo không chút ngại ngùng nắm lấy tay mình, Phùng Tinh Nhiên vốn đang định nổi giận trong nháy mắt chuyển thành vui mừng, trở mặt quả thật là nhanh.
- Cha ta không biết rốt cuộc là cùng lão quái vật Huyết Ma Liệt Sơn bàn tính chuyện gì mà mười ngày nay vẫn chưa rời khỏi cái phòng nát của ngươi. Nếu như không phải ngươi thực lực thấp kém, ta còn cho là bọn họ đã bị ngươi ám hại rồi !
Nghe Phùng Tinh Nhiên nói như vậy, Đinh Hạo trong lòng cười khổ, thầm nghĩ mấy người Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên và Huyết Ma Liệt Sơn hẳn là đã bị Kiếm quyết của tiên giới hấp dẫn. Nghĩ lại cũng khó trách, loại bảo vật như kiếm quyết tiên giới chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, người bình thường cả nghe cũng chưa từng nghe. Mà bây giờ lạc đến tay bọn họ, bọn họ không từ kiếm quyết kiếm được chút chỗ tốt thì sao có thể đối mặt vơi tuyệt thế tu vi của chính mình. Chính vì thế khi bọn họ nghe được mình bế quan trị thương chưa ra thì cố nán thêm vài ngày xem xét, tâm ý thế nào không nghĩ cũng biết.
Nghĩ đến đây, Đinh Hạo lãnh đạm cười nói:
- Nguyên lai là như vậy ! Ta còn tưởng là ngươi thực sự ở chỗ này đợi ta xuất quan mười ngày trời, hóa ra thực sự tì là đợi cha ngươi. Còn đến chỗ ta chắc là do ở trong Vô Cực Ma tông nhàm chán, không có ai chơi đùa với ngươi chứ gì ?
Nhìn vẻ mặt của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên biết là hắn đang nói đùa trêu mình. Mà lúc trước khi mình bị một kẻ trong bốn người Thị Hồn tông đuổi theo, Đinh Hạo đã không hề để ý đến nguy hiểm của bản thân mà quay ngược lại cứu mình đã khiến Phùng Tinh Nhiên hiểu được lòng Đinh Hạo. Nàng yêu kiều hừ lên một tiếng, nói:
- Lang tâm cẩu phế ! Tâm ý của bản cô nương như thế nào ngươi chẳng lẽ lại không biết, bây giờ lại còn giễu cợt ta như vậy. Ha ha, bất quá bản cô nương đại nhân đại lượng, không thèm so đo với ngươi !
Nói xong nàng liền ngả thên thể mềm mại của mình vào lòng Đinh Hạo, không chút để ý đến thân phận nữ nhi.
Thấy đã sắp đến Vô Cực Ma tông, Đinh Hạo liền đẩy Phùng Tinh Nhiên ra một chút, trần giọng nói:
- Bốn người Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương đã về tông chưa ?
Thấy Đinh Hạo đã hỏi đến chính sự, Phùng Tinh Nhiên gật gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Rồi. Bốn người đó lúc về tông môn toàn thân đằng đằng sát khí, xem ra là người của Thị Hồn tông chết trong tay bốn người này hẳn là không ít. Cả một số môn nhân của Vô Cực Ma tông cũng không dám tiếp cận bốn người bọn họ.
Dừng lại một chút, Phùng Tinh Nhiên do dự một hồi rồi mới hỏi:
- Các ngươi rốt cuộc là vì sao lại hiếu sát như vậy ? Tựa hồ căn bản là không cần thiết. Thị Hồn tông căn bản là cao thủ đã chết hết, cho dù lưu lại cũng không có uy hiếp gì với các ngươi. Sao lại phải đuổi tận giết tuyệt như vậy ?
Vừa nghe Phùng Tinh Nhiên nói như vậy, Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi và ta đều là người trong Ma đạo, đạo lý thích giả sinh tồn ngươi hẳn là đã hiểu. Huống chi đám người này nếu như không đuổi tận giết tuyệt, ai biết sau này bọn chúng sau này sẽ dùng quỷ kế gì để đối phó với người của bản tông. Chuyện lần trước ngươi cũng biết rồi, nếu như ngay từ đầu chúng ta diệt tận gốc Thị Hồn tông kia thì ta và ngươi đã không gặp phải chuyện bị bốn người Thị Hồn tông đánh lén. Nhổ cỏ không nhổ gốc, gió xuân vừa thổi lập tức lại mọc lên, đạo lý này ngươi hẳn phải hiểu được mới đúng !
Nhưng thật ra trong lòng Đinh Hạo còn có một phần không nói ra: Nếu không đen những kẻ này thôn phệ thì đến năm nào tháng nào Vô Cực Ma tông chúng ta mới trở nên cường đại được như Luyện ngục Ma tông !
Nghe Đinh Hạo nói như vậy, Phùng Tinh Nhiên cũng có cảm giác có gì đó không đúng, nhưng cũng không mở miệng phản bác. Tới Vô Cực Ma tông, Đinh Hạo liền đi đến phòng mấy người Âm Vô Xương. Trên đường đi thấy môn nhân của Vô Cực Ma tông đều chào hỏi vô cùng thiện ý, lại nhìn vẻ mặt bọn họ tràn ngập hưng phấn, Đinh Hạo cảm thấy những việc mình làm thời gian gần đây rốt cuộc cũng không uổng phí.
Một lát sau, Đinh Hạo đi đến phòng bốn người Âm Vô Xương, mà Phừng Tinh Nhiên vẫn như cũ đi theo phía sau Đinh Hạo. Đinh Hạo quay lại nhìn Phùng Tinh Nhiên, ý bảo nàng đi chỗ khác một lát, mà Phùng Tinh Nhiên lại làm bộ như không hiểu ý của Đinh Hạo, vô tội nhìn hắn nói:
- Mắt ngươi chẳng lẽ bị cát rơi vào à ? Sao lại cứ nháy nháy mắt với ta như vậy làm gì ? Chẳng lẽ đã nhận ra bản cô nương thiên sinh lệ chất rồi sao ?
Đinh Hạo lạnh nhạt nhìn Phùng Tinh Nhiên một lúc, sau đó nói:
- Ngươi đi chỗ khác một lát đi. Tuy ta không phải là muốn giấu diếm gì ngươi, nhưng có ngươi ở đây bốn ngươi này nói chuyện chắc chắn có chút mất tự nhiên.
Nghe Đinh Hạo nói thẳng ra như vậy, Phùng Tinh Nhiên yêu kiều hừ lên một tiếng:
- Ngươi cứ lén la lén lút, khẳng định là cũng với bốn kẻ kia bàn chuyện tà ác gì rồi. Làm như bản cô nương đang đi phá ngươi không bằng !
Thấy Phùng Tinh Nhiên đã đi chỗ khác, Đinh Hạo đến cửa phòng gõ vài tiếng thông báo, thấy cửa tự động mở ra mới bước vào. Khi bước vào Đinh Hạo đã thấy Tử Mộc tam lão cũng đã đến đông đủ, Nhìn vẻ mặt vui mừng của bốn người, Đinh Hạo lập tức biết rằng việc Thị Hồn tông đã xử lý thỏa đáng.
Thấy Đinh Hạo đi vào trong phòng, Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương nhìn Hạ Trường Xuyên nháy mắt ra dấu, thân ảnh Hạ Trường Xuyên lập tức phiêu hốt di động xung quanh phòng, bắt tay bố trí trận pháp.
Sau một lúc, Âm Vô Xương thấy Hạ Trường Xuyên đã bố trí cấm chế xong xuôi, trầm giọng nói :
- Bẩm tông chủ, lần này đến Thị Hồn tông bốn người chúng ta đã không phụ lòng tin của Tông chủ, đã tiêu diệt triệt để đám tàn dư của Thị Hồn tông. Hơn nữa tại Thị Hồn tông còn phát hiện ra một mật thất, chiếm được công pháp tu luyện cùng bảo vật của chúng. Xin Tông chủ nhất xem qua !
Gật gật đầu, Đinh Hạo cũng không trách cứ việc Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương gọi mình là “Tông chủ”, nhận lấy một cái trữ vật giới chỉ màu tím nhạt do Âm Vô Xương dâng lên, tâm thần chìm vào trong đó.
Một lát sau, Đinh Hạo sắc mặt vui vẻ quay về phía bốn người Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương cười nói :
- Làm phiền bốn vị trưởng lão rồi. Lần này thu hoạch không đến nỗi tệ, các vị đã đem các vật phẩm thích hợp với mình phân chia nhau chưa ? Có cần ta chia lại cho các vị một lần nữa không ?
Cười xòa mấy tiếng, bốn người liếc mắt nhìn nhau. Mai Thiên Lý xấu hổ cười nói :
- Bẩm báo tông chủ, có chút vật phẩm thích hợp bốn người chúng ta, chúng ta mỗi người lấy một món, nhưng không lấy nhiều. Hy vọng tông chủ tha thứ cho !
Vừa nghe vậy, Đinh Hạo cười dài một tiếng nói :
- Bốn vị khách khí rồi ! Đây vốn là do các vị vất vả mới lấy được, các vị lấy vài món trong đó đương nhiên không có vấn đề gì, sao ta lại trách cứ các vị chứ. Ha ha, giờ các vị đã được chia phần rồi, vậy những vật phẩm này sung làm nhóm vật phẩm đầu tiên của Tàng bảo các Vô Cực Ma tông ta đi !
Bốn người vừa nghe Đinh Hạo nói thế liền thở phào một hơi. Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương cười dài nói :
- Bốn người chúng ta vừa mới gia nhập Vô Cực Ma tông, theo lý đương nhiên phải có một phần lễ phẩm. Liệt lão vừa mới nhập tông chưa lâu đã làm được vài đại sự cho bản tông, mà bốn người bọn ta vẫn chưa làm gì, mấy vật phẩm này coi như là lễ phẩm nhập tông của chúng ta đi. Hi vọng tông chủ từ nay về sau chớ trách lỗi lầm ngày trước của chúng ta !
Gật gật đầu, Đinh Hạo không chút khách khí đem vật phẩm tích súc trăm ngàn năm của Thị Hồn tông mà bốn người cướp được thu vào trong trữ vật giới chỉ của mình, nói :
- Chỗ cất giấu những vật phẩm này khẳng định là chỉ có bọn Thị Hồn tông chủ Hứa Chí Sâm và lục đại trưởng lão biết. Hắc hắc, đáng tiếc bọn này đã bị chúng ta giết sạch, đám đệ tử tàn dư của Thị Hồn tông khẳng định không biết vị trí Tàng bảo các của tông môn chún. Nnếu không sợ là chúng đã sớm cướp lấy bảo vật lén lút chuồn đi mất rồi !
- Không sai ! Tông chủ quả nhiên tuệ nhãn thông minh. Đúng như người nói, vị trí cất giấu chỗ bảo vật này của Thị Hồn tông quả thật là bí ẩn vô cùng. Nhưng mà chính người trong tông phái bọn chúng đương nhiên không dám tự tiện lục lọi tìm kiếm, hắc hắc, còn bốn người chúng ta thì lại không cần phải lo lắng gì cả, trực tiếp lật tung khắp tông phái này cả ngày mới tìm ra vị trí của bảo tàng !
Mai Thiên Lý âm hiểm cười nói.
Trông thấy biểu tình của người này, Đinh Hạo đã biết là đám đệ tử tàn dư của Thị Hồn tông khẳng định đã bị bốn người này đồ sát sạch sẽ. hơi gật gật đầu, Đinh Hạo lại hỏi :
- Bốn tên đệ tử Thị Hồn tông đánh lén ta lần trước có thể cũng ở trong đó. Các người lần này động thủ có gọn gàng sạch sẽ không, có nhân mã tông phái khác tham dự cùng không ?
Lắc đầu, Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương nói :
- Bốn tên đệ tử Thị Hồn Tông đã đánh lén tông chủ không biết thế nào, thế nhưng lại dường như đột nhiên biến mất, trong hàng đệ tử lưu lại của Thị Hồn tông căn bản là không phát hiện có đệ tử Xuất khiếu kì !
Dừng lại một chút, Âm Vô Xương tựa hồ nghĩ đến Đinh Hạo còn hỏi đến một vấn đề khác nữa, trầm giọng cười nói:
- Vẫn là tông chủ anh minh. May mắn bốn người chúng ta động thủ mau lẹ, nếu như chậm trễ chỉ một ngày thôi thì cũng nhất định đã tiện nghi cho tông phái khác rồi, chính là bởi vì cao thủ của Thị Hồn tông bị chúng ta tàn sát quá nửa, có chủ ý đánh vào Thị Hồn tông không chỉ có mình chúng ta. Hắc hắc, bất quá bốn người chúng ta đem tông này hoàn toàn lục tung lên rồi, đến lúc rời đi mới phát hiện nhân mã vài tông khác tới. Cơ bản là ngoại trừ Luyện Ngục Ma Tông ra, mấy tông phái khác trên Đoạn Hồn sơn đều đến cả, bất quá Vô Cực Ma Tông ta đã tiên hạ thủ vi cường, bọn chúng cũng không ngờ được là nhanh như vậy. Hắc hắc, chỉ bằng vào bọn chúng thực sự là không có thực lực chống lại bản tông !
- Chúng ta không đi tìm bọn họ làm phiền thì bọn họ đã phải cười thầm rồi, nếu như thực sự không biết tốt xấu thì cũng đừng trách bản tông vô tình.
Dừng một chút, Đinh Hạo trầm giọng nói :
- Đoạn Hồn sơn này không phải là nơi an ổn lâu dài của bản tông. Ngắn thì năm năm, dài thì mười năm, bản tông nhất định phải tìm đến một địa bàn mới thích hợp để phát triển. Điểm mạnh của Vô Cực Ma Công các ngươi đều đã biết, ta cũng không nói nhiều nữa, từ sau khi gặp Huyết Ma Liệt Sơn ta đã có dự định tìm một địa bàn khác thích hợp lập tông hơn, lưu lại Đoạn Hồn sơn này tuyệt không phải là kế sách lâu dài !
Vừa nghe Đinh Hạo nói thế, Âm Vô Xương bốn người liếc mắt với nhau, vẻ mặt thư thái. Hạ Trường Xuyên nói :
- Sự tình này bốn người chúng ta từng thương thảo qua, vốn cũng định cùng nói với Tông chủ về việc này, chỉ là lo lắng quan hệ giữa Tông chủ người với con gái của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nên còn chưa tiện nói với người. Bây giờ tông chủ đã tự đề xuất, bốn người chúng ta cũng yên tâm hơn rồi. Có Luyện Ngục Ma Tông ở đây chúng ta làm chuyện gì cũng có điểm cố kị, bó tay bó chân không thể đại triển quyền cước được, việc ly khai khỏi Đoạn Hồn sơn là chuyện tất phải làm thôi.
Thấy Hạ Trường Xuyên nói vậy, Đinh Hạo trầm lặng cười, tâm tư hoàn toàn buông lỏng. Sau đó tùy tiện phân phó mấy người vài câu, rồi chậm rãi đi về phía căn phòng nơi mấy người Phùng Ngạo Thiên, Liệt Sơn đang ở.
Đến trước cửa, Đinh Hạo từ tốn nói :
- Đinh Hạo đến bái kiến ba vị !
Vừa nói xong, cánh cửa phòng lập tức mở ra, trong không trung lưu động một cỗ ba động kì dị. Đinh Hạo biết rằng đây khẳng định là cấm chế do ba người phóng ra.
Chậm rãi đi vào trong phòng, còn chưa kịp mở miệng thì xung quanh lại xuất hiện một cỗ ba động đồng dạng, một lần nữa đóng cửa phòng lại !
Trong phòng ba người chia ra ba hướng mà ngồi, tựa hồ như căn bản không biết Đinh Hạo tiến vào. Ba người mặt lộ ra thần sắc suy tư, nhắm mắt không nói gì.
Nhìn thấy biểu tình của Phùng Ngạo Thiên, Liệt Sơn ba người, Đinh Hạo biết tiên giới kiếm quyết này khẳng định là đã khiến bọn họ tốn không ít thời gian tìm hiểu. Mà ba người này từ trong kiếm quyết chiếm được bao nhiêu chỗ tốt, có lẽ chỉ có trong lòng chính bọn họ mới rõ.
Một lát sau, thấy ba người đối với chính mình không nghe không hỏi, Đinh Hạo ho nhẹ một tiếng. Nghe thấy tiếng ho của Đinh Hạo, ba người mới miễn cưỡng mở mắt ra, hờ hững nhìn Đinh Hạo đang đứng ở giữa. Sau một lúc lâu, mắt ba người mới khôi phục lại thần sắc của người bình thường.
- Sự tình một vài ngày qua, Niếp Thiên đã nói cho lão phu rồi. Hừ, thế nhưng cả Tinh Nhiên cũng không bỏ qua, bọn người Thị Hồn tông này quả nhiên không biết tốt xấu, đã vậy bản tông mặc kệ sống chết của tông phái này. Ngươi tự giải quyết là tốt rồi, không cần cố kị gì cả !
Thấy Đinh Hạo thản nhiên, Phùng Ngạo Thiên mở đầu nói. Đinh Hạo gật gật đầu, cười nói :
- Đa tạ hảo ý Phùng tông chủ, hiện tại Thị Hồn tông đã bị xoá sổ trên Đoạn Hồn Sơn rồi. Bất quá bốn kẻ tập kích kia bỏ trốn quá nhanh, tiểu tử vẫn chưa bắt được bọn chúng, mong Tông chủ chớ trách !
- Không sao, mấy bọn ruồi muỗi đó có thoát cũng không làm được cái gì !
Phùng Ngạo Thiên tùy ý nói.
- Kẻ tập kích ngươi lúc sau đó tu vi như thế nào ? Nghe Niếp Thiên đoán kẻ này thực ra có tu vi Phân thần hậu kì, người như vậy ở Đoạn Hồn sơn hẳn cũng phải là một nhân vật có tiếng tăm. Ngươi ta hai người đối với tình huống trên Đoạn Hồn sơn cũng không rõ ràng cho lắm, mà Niếp Thiên lại không phải chính thức là người Đoạn Hồn sơn, nhưng Phùng tông chủ khẳng định là rõ như lòng bàn tay. Ngươi đem tình huống lúc đó kể lại rõ ràng, có lẽ Phùng tông chủ có chút manh mối không chừng !
Huyết Ma Liệt Sơn đột nhiên mở miệng nói. Vừa nghe lão nói thế, Đinh Hạo trong lòng cũng chợt động. Không sai, dù sao Thiên Yêu Niếp Thiên cũng không phải là người Đoạn Hồn sơn, mà chính mình vừa mới gia nhập Vô Cực Ma Tông không lâu, đối với một số tuyệt đỉnh cao thủ của Đoạn Hồn sơn căn bản là không biết. Nhưng Luyện Ngục Ma Quân thì chính là chủ nhân của Đoạn Hồn sơn, hơn nữa Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đã nắm giữ Đoạn Hồn sơn nhiều năm như vậy, có lẽ còn có thể từ trong hoàn cảnh đánh nhau lúc đó tìm được chút ít dấu vết.
Gật gật đầu, Đinh Hạo lại đem tình thế trận đánh của mình và người nọ miêu tả rõ ràng lại một lần nữa, mà Phùng Ngạo Thiên cũng cẩn thận lắng nghe.
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ngồi nghe Đinh Hạo kể vẻ mặt khi thì âm tình bất định, khi thì suy tư, lúc thì nghi hoặc, biểu tình cũng càng lúc càng quái dị. Sau một lúc, Đinh Hạo miêu tả xong xuôi thì vẻ mặt của Phùng Ngạo Thiên từ nghi hoặc chuyển thành suy tư, cuối cùng biến thành khẳng định. Trông thấy ánh mắt chú ý của ba người, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu lão phu đoán không nhầm thì kẻ này hẳn là Âm Dương Hoà Hợp tông Tông chủ Âm Cơ, cũng chỉ có kiếm quang của nàng mới yêu diễm như vậy, hơn nữa tu vi của Âm Cơ so với miêu tả của ngươi cũng hoàn toàn ăn khớp !
Vừa nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế, trong lòng Đinh Hạo cũng chợt động, lại hồi tưởng đến tràng cảnh giao chiến lúc trước của hai người, tựa hồ người nọ đích xác còn có chút mùi hương nữ nhân, chỉ là kẻ đó ẩn tích quá cao minh, mà chính mình lúc đó lại đang toàn lực ứng phó với thế công của người này, không cẩn thận quan sát tinh tường.
Càng nghĩ Đinh Hạo càng thấy lời Phùng Ngạo Thiên có lý, như vậy kẻ tập kích mình chắc là Âm Cơ không thể nghi ngờ. Vô Cực Ma tông quật khởi nhanh chóng, chịu ảnh hưởng lớn nhất trước mắt chính là Âm Dương Hoà Hợp tông, bởi vì Luyện Ngục Ma Tông cường đại vô bì, bây giờ Vô Cực Ma tông căn bản là không thể rung chuyển được địa vị Luyện Ngục Ma tông. Mà lâu nay Âm Dương Hoà Hợp tông này chính là thế lực mạnh nhất trong mất tông còn lại, tuy so với Luyện Ngục Ma tông thì còn xa mới bằng, nhưng so với mấy tông còn lại thì rõ ràng mạnh hơn một khoảng lớn. Vô Cực Ma Tông mạnh mẽ quật khởi, bị uy hiếp trước tiên ngược lại chính là tông này, như vậy động cơ đánh lén của Âm Cơ lập tức đã sáng tỏ.
Huyết Ma Liệt Sơn cười nanh ác một tiếng nói :
- Người không phạm ta, ta còn đang muốn đi tìm người khác làm phiền đây. Đoạn Hồn sơn này ngoại trừ Luyện Ngục Ma tông ra thì các tông phái khác không đủ cho lão phu để vào mắt. Tông chủ Âm Dương Hoà Hợp tông này đã làm như vậy, thì đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt. Lão phu lập tức ra ngoài một phen, đem đầu nữ nhân này mang về cho ngươi !
Thanh âm vừa dứt, Huyết Ma Liệt Sơn điên cuống cười lên một tràng dữ tợn, mốn đi khỏi phòng.
- Không được !
Huyết Ma Liệt Sơn vừa nói lời này ra, Đinh Hạo cùng Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đồng thời kêu lên.
Huyết Ma Liệt Sơn vừa nghe lời hai người hô lên như vậy, cảm thấy kinh ngạc, dùng ánh mắt nghi vấn nhìn vào hai người. Ánh mắt Huyết Ma Liệt Sơn lướt qua khắp người hai người một lượt, cuối cùng dừng lại trên mặt Đinh Hạo. Mà vẻ mặt muốn giải thích của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên thì lại bị Huyết Ma Liệt Sơn coi như không nhìn thấy !
- Chúng ta bây giờ chỉ là suy đoán, không thể đưa ra một chứng cứ xác thực nào cả, cho nên không thể tùy tiện hành sự. Mặc dù hiện tại Âm Dương Hoà Hợp tông bọn chúng so với thực lực tông môn ta yếu hơn một chút, nhưng bọn chúng có Thành Hoàng làm hậu thuẫn kiên cố, nếu chuyện này là do thành Hoàng sắp đặt, vậy bọn chúng khẳng định đã có tính toán tỉ mỉ. Đừng để trúng phải quỷ kế của bọn chúng mới được !
Đinh Hạo trầm giọng nói.
Thấy sắc mặt hoà hoãn của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo trong lòng chợt động, thầm nghĩ sự tình rời khỏi Đoạn Hồn sơn phải sớm ngày tiến hành. Hiện tại nếu vô cớ đồ sát Âm Cơ của Âm Dương Hoà Hợp tông thì rõ ràng là không phù hợp với lợi ích của Luyện Ngục Ma tông. Mặc dù bên trong Luyện Ngục Ma Tông, Phùng Ngạo Thiên và Thành Hoàng đang tranh đấu với nhau vì chức vị Tông chủ, nhưng bất luận thế nào thì cũng là chuyện trong nhà của Luyện Ngục Ma tông. Mà Vô Cực Ma tông đột nhiên xuất hiện khiến Thị Hồn tông đã bị diệt tông, nhưng do sự quật khởi của Vô Cực Ma tông vừa hay bù vào tổn thất của việc mất đi Thị Hồn tông nên không có vấn đề gì lớn. Nhưng nếu vài tông khác lại cũng bị Vô Cực Ma tông diệt môn thì đối với thực lực chỉnh thể của Đoạn Hồn sơn là một đả kích.
Đến lúc đó, cho dù Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên có cực lực bảo hộ Vô Cực Ma tông thì cũng không ngăn được những tiếng nói phản đối bên trong Luyện Ngục Ma tông, việc này đối với việc tranh đoạt vị trí Tông chủ của Phùng Ngạo Thiên không có điểm tốt nào. Thậm chí Vô Cực Ma tông còn có thể phải lập tức đối mặt với sự báo thù của Luyện Ngục Ma tông, tất cả đều là những điều mà Vô Cực Ma tông giờ phút này không thể gánh chịu nổi. Do đó bây giờ Đoạn Hồn sơn đối với sự phát triển của Vô Cực Ma tông có hạn chế rất lớn, rời khỏi đây là điều tất yếu !
Nghe Đinh Hạo giải thích như vậy, Huyết Ma Liệt Sơn vốn đang định phóng ra lập tức khựng lại, vẻ đánh giá nhìn lại mục quang lấp lóe của Đinh Hạo. Sau đó Huyết Ma Liệt Sơn tựa hồ đã hiểu tâm ý Đinh Hạo, gật gật đầu trầm giọng nói :
- Đã như vậy, để cho Âm Cơ kia sống thêm vài ngày đi !
Lời này vừa nói ra, Đinh Hạo và Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đồng thời thở phào một hơi. Huyết Ma Liệt Sơn người này thân phận đặc thù, hành vi hắn khát máu hiếu sát vô cùng, nếu hắn cứ cố chấp thì sợ rằng Phùng Ngạo Thiên cũng không tiện xuất thủ ngăn cản, đến lúc đó thì sợ rằng Luyện Ngục Ma tông sẽ phải cùng với Vô Cực Ma tông hoàn toàn đối lập.
Thấy tình thế đã hoà hoãn trở lại, Đinh Hạo cười dài nói:
- Không biết ba vị đã tham ngộ kiếm quyết đến đâu rồi ? Có thu hoạch được gì không ?
Lắc lắc đầu, Thiên Yêu Niếp Thiên mở miệng đầu tiên nói :
- Tiên giới kiếm quyết này bác đại tinh thâm, mà chúng ta lại là đi theo con đường của Ma đạo, hoặc có lẽ là ba người chúng ta cảnh giới không dủ, cho nên đến bây giờ cũng chỉ có thể chỉ hiểu được một hai phần mười. Bất quá cho dù chỉ như thế, lão phu đã cảm thấy có rất nhiều lợi ích rồi. Mấy ngày tới đây ta định bế quan khổ tu, hi vọng có thể đem những điều tâm đắc của mấy ngày này chuyển thành công pháp thực dụng !
- Lão phu cũng định bế quan một thời gian. Đến lúc ta xuất quan sẽ chính là lúc bắt đầu tranh đoạt vị trí Tông chủ.
Thấy hai người này nói thế, Đinh Hạo biết tình huống của Huyết Ma Liệt Sơn cũng tương tự với hai người, liền quay sang nhìn Liệt Sơn ý hỏi. Thấy ánh mắt hỏi han của Đinh Hạo, Huyết Ma Liệt Sơn lấy ba thức tiên giới kiếm quyết ra đưa lại cho Đinh Hạo, trầm giọng nói :
- Không sai ! Đoạn Hồn sơn thời gian sắp tới sẽ bình yên vô sự, lão phu cũng phải bế quan một thời gian, đến lúc xuất quan cũng vừa vặn là lúc trước chuyện tranh đoạt vị trí Tông chủ của Phùng tông chủ. Hy vọng đến lúc đó Liệt mỗ có thể có chút trợ giúp đối với Phùng huynh !
Nghe Huyết Ma Liệt Sơn nói thế, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cũng không ra vẻ kẻ cả, cung kính vòng tay cảm tạ hảo ý của Huyết Ma Liệt Sơn.
Thấy mấy người hiện tại đều có ý muốn bế quan, Đinh Hạo biết tiên giới kiếm quyết đã khiến cho bọn họ ngộ ra được một chút gì đó, nếu không tuyệt sẽ không cùng lúc yêu cầu bế quan.
- Đã như thế, tiểu tử cũng không tiện quấy rầy ba người. Bất quá trước lúc ba vị bế quan, tiểu tử có một số việc cần hỏi ba vị.
Đinh Hạo trầm giọng nói.
- Ồ ! Có chuyện gì ?
Thiên Yêu Niếp Thiên nghi hoặc hỏi.
- Tu chân Giới này có địa phương nào tập trung nhiều môn phái tu chân không ?
Đinh Hạo nghiêm mặt hỏi.
Lời này vừa nói ra, Huyết Ma Liệt Sơn vẻ mặt quái dị, lấy tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Đinh Hạo. Còn Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cùng với Thiên Yêu Niếp Thiên hai người thì lại cảm thấy nghi hoặc. Phùng Ngạo Thiên hỏi:
- Có thì có, bất quá ngươi hỏi chuyện này để làm gì ?
Cười hắc hắc một tiếng, Đinh Hạo nói :
- Dù sao thì Vô Cực Ma tông ta sớm muộn gì cũng phải rời khỏi Đoạn Hồn sơn, tìm nơi đặt căn cơ cho bản tông sớm một chút cũng là việc cần thiết trước mắt !
- Vô Cực Ma tông các ngươi hẳn phải muốn tìm một nơi động thiên linh địa để đặt chân mới phải. Vì sao đi tìm nơi tu chân giả tập trung đông đảo ?
Thiên Yêu Niếp Thiên vừa nghe Đinh Hạo nói thế thì không khỏi nghi hoặc nói. Cười nhẹ một tiếng, Đinh Hạo nói :
- Để tiện giao lưu thôi, cũng là để tiện trao đồi một ít vật phẩm tu luyện với nhau, đối với sự phát triển từ nay về sau của bản tông cũng tốt hơn. Nếu là đóng cửa tự thủ, làm sao nhanh chóng mạnh mẽ lên được !
Phùng Ngạo Thiên và Niếp Thiên hai người thấy vẻ mặt của Đinh Hạo như vậy lập tức biết rằng Đinh Hạo khẳng định là nói lời không thật, nhưng đây là việc riêng của Vô Cực Ma tông, hai người cũng không tiện hỏi đến.
Gật gật đầu, Phùng Ngạo Thiên trầm giọng nói:
- Chỗ như vậy ở Tây đại lục này xác thực có không ít, nhưng nổi tiếng nhất thì là Tam Châu Nhất Đảo. Tam Châu này phân biệt là Vi Tổ Châu, Doanh Châu, Huyền Châu, Nhất Đảo là Bồng Khâu Đảo, địa phương này phương viên hơn mười vạn dặm, môn phái tu chân Đạo Ma to to nhỏ nhỏ nhiều không kể xiết. Mặc dù không có những môn phái cường đại ngang với Đạo Ma Lục tông, nhưng có vài môn phái thế lực so với Lục tông cũng chỉ yếu hơn đôi chút, so với Âm Dương Hòa Hợp tông thì cường đại hơn nhiều. Nếu theo như lời ngươi nói thì địa phương này cũng khá thích hợp với yêu cầu ngươi. Có Huyết Ma Liệt Sơn, Vô Cực Ma tông các ngươi thật sự có thể đứng chân được ở Tam Châu Nhất Đảo này, nhưng nếu như muốn phát triển lớn mạnh thì cũng cần phải mất khoảng trăn năm để tích lũy.
Phùng Ngạo Thiên vừa nói như thế, Huyết Ma Liệt Sơn trong mắt lóe lên kì quang, nói với Đinh Hạo :
- Địa phương này thật sự là thích hợp cho bản tông phát triển. Nếu như tiểu ca không ngại thì hãy đến đó xem thử một lần.
Nghe Huyết Ma Liệt Sơn nói thế, Đinh Hạo cũng cảm thấy có hứng thú. Phùng Ngạo Thiên không biết được công dụng của Vô Cực Ma Công, nhưng Huyết Ma Liệt Sơn thì phi thường rõ ràng, cả hắn cũng đã nói như thế thì địa phương này tuyệt đối là thích hợp nhất cho Vô Cực Ma tông phát triển.
Gật gật đầu, Đinh Hạo nghiêm mặt nói :
- Ta cũng đang có ý này ! Dù sao thì ba người các vị cũng phải bế quan một đoạn thời gian, mà tiểu tử hiện tại cũng không có chuyện gì làm. Đến Tam Châu Nhất Đảo này xem thử một lần, tìm một nơi thích hợp để đặt căn cơ cho Vô Cực Ma tông chúng ta cũng là nên làm !
Thấy Đinh Hạo như vậy, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên lộ vẻ khó xử, nói:
- Trên Tam Châu Nhất Đảo này cao thủ như mây, chẳng những mỗn phái đông đảo, cao thủ tán tu Đạo Ma lưỡng môn lại càng nhiều không kể hết. Ngươi một mình tiến đến phải cẩn thận đừng để bản thân xảy ra chuyện gì mới được !
Nghe Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói như vậy, Huyết Ma Liệt Sơn và Thiên Yêu Niếp Thiên trợn mắt nhìn nhau, đồng thời cất tiếng cười to.
Sau khi hai người cười xong, Niếp Thiên nói :
- Ngạo Thiên ngươi vẫn chưa hiểu hết tiểu tử này âm hiểm độc ác thế nào rồi. Nếu như là người khác đến Tam Châu Nhất Đảo thì có thể ta sẽ còn có chút ít lo lắng, nhưng nếu là tiểu tử Đinh Hạo này thì ta một chút cũng không lo. Ngươi xem xem Huyết Ma Liệt Sơn cũng không lo lắng chút nào. Ngươi căn bản không cần để ý, tiểu tử này ẩn giấu nhiều thủ đoạn lắm !
Nghe Niếp Thiên nói vậy, Đinh Hạo lộ vẻ xấu hổ, lại trông thấy ánh mắt kì dị của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo trong lòng thầm mắng Niếp Thiên người này mồm miệng ác độc.
Gật gật đầu, Phùng Ngạo Thiên nói :
- Các ngươi đều yên tâm như vậy, lão phu lo lắng vậy là dư thừa rồi !
Dừng lại một chút, Phùng Ngạo Thiên nói :
- Ngươi có thể dẫn Tinh Nhiên cùng đi không. Nếu là như thế thì lão phu để hai vợ chồng Cừu Mãnh Chu Vân cùng đi với các ngươi, như vậy sẽ vạn vô nhất thất !
Lắc lắc đầu, Đinh Hạo nói :
- Không cần đâu. Tiểu tử độc lai độc vãng quen rồi, lần này định một mình hành động, hơn nữa lần này chỉ là đi xem xét tình thế, không định tranh đấu với người, các vị xin hãy yên tâm !
Nghe Đinh Hạo nói thế, ba người cũng không nói gì thêm. Chỉ thấy ba người liếc mắt với nhau, đều mở cấm chế bố trí trong phòng, sau đó từng người đi ra khỏi cửa.
Đinh Hạo nhìn ba người rời đi, sau đó tìm bốn người trưởng lão Trương Hoành phân phó một hồi, rồi lại từ chỗ vật phẩm thu được ở Thị Hồn tông lấy ra một bộ phận giao cho Huyết Ma Liệt Sơn phân phối xuống, cuối cùng là một mình đi tìm mấy người Hồ Thạc phân phát một ít tinh thạch để tu luyện.
Đang muốn hạ sơn thì Phùng Tinh Nhiên đột nhiên tìm đến, nhìn thấy bộ dạng kích động của Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo lập tức biết nữ tử này khẳng định đã từ miệng Phùng Ngạo Thiên và Niếp Thiên biết được tin tức mình sắp hạ sơn rồi, quả thật đau đầu. Đinh Hạo dẫn Phùng Tinh Nhiên về phòng mình, vừa vào phòng Phùng Tinh Nhiên liền giận dữ nói :
- Tại sao định hạ sơn cũng không nói cho ta biết một tiếng ? Ngươi mới về Đoạn Hồn sơn vài ngày, như thế nào lại phải rời đi, ngươi bây giờ bận rộn đến thế sao ?
Cười xoà một tiếng, Đinh Hạo nói :
- Ta cũng không có biện pháp a, còn không phải là vì sự phát triển của tông môn sao ! Hắc hắc, lần này hạ sơn không mất bao nhiêu thời gian, ta bất quá chỉ là đến xem xét tình hình, rất nhanh là có thể trở về thôi.
Nghe Đinh Hạo nói như thế, Phùng Tinh Nhiên trầm mặc một hồi lâu, lát sau mới nói :
- Tam Châu Nhất Đảo cách Đoạn Hồn sơn hơn mười vạn dặm, chờ tới lúc ngươi trở về tông môn chỉ sợ cũng là lúc cả Vô Cực Ma tông các ngươi ly khai, đến lúc đó ta với ngươi muốn gặp mặt sợ là đã khó lại càng thêm khó !
Gật gật đầu, Đinh Hạo rốt cuộc hiểu rằng Phùng Tinh Nhiên nguyên lai chân chính lo lắng là điều này. Một lúc sau Đinh Hạo mới nói:
- Tu chân giả tính mạng cơ hồ là vô tận, ta với ngươi không việc gì phải lo lắng. Chỉ cần ngươi biết nơi bản tông lập phái, chẳng lẽ còn sợ không tìm thấy ta hay sao ? Từ Đoạn Hồn sơn đến Tam Châu Nhất Đảo với tốc độ ngự kiếm phi hành của ngươi cũng chỉ cần hai ba tháng thời gian, cũng không tính là xa, huống chi cự li sinh mĩ mà ! Hắc hắc !
Phùng Tinh Nhiên phì cười nói :
- Mĩ cái đầu nhà ngươi ! Ngươi nói thật đi, có phải là cố ý trốn tránh bản cô nương không ? Mỗi lần gặp ngươi là ngươi đều vội vội vàng vàng, cứ như bản cô nương là cái gì hung thần ác sát vậy !
- Đương nhiên không phải. Ta bây giờ đáp ứng nàng, nếu bản tông dời đến Tam Châu Nhất Đảo, nàng có thể đến chỗ bản tông thì ta nhất định sẽ cùng nàng đi du lãm Tam Châu Nhất Đảo một lần !
Đinh Hạo nói.
- Như vậy còn được ! Tốt nhất là ngươi hãy nhớ lấy những lời ngày hôm nay. Nếu không từ nay về sau bản cô nương sẽ làm cho ngươi đẹp mắt đấy !
Phùng Tinh Nhiên cười duyên nói.
- Đã thế, bản cô nương sẽ không chậm trễ đại sự của ngươi nữa, cha ta còn đang chờ ta.
Nói xong Phùng Tinh Nhiên đi ra cửa, mà Đinh Hạo nhìn theo bóng lưng Phùng Tinh Nhiên rời đi thở dài một hơi, không biết là nghĩ đến cái gì.
Một lát sau, ánh mắt Đinh Hạo khôi phục lại vẻ kiên định, lấy Nghịch Thiên Ma Kiếm ra, đem tốc độ tăng lên đến cực hạn, bay về phía Tam Châu Nhất Đảo.