Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 4 : Giông Tố Nghi Xuân.
-----oo0oo-----
Chương 505: Tay trong của nước Khánh.
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Huyền Xương đêm khuya cũng biết được tin tức, trước tiên đứng dậy chạy tới phủ Hộ bộ Thượng thư, vừa ra đến phủ thì đụng phải tổng quản Hộ bộ Thượng thư Hàn Ẩn, cũng đang muốn đến mời mình qua đấy.
Hàn Huyền Xương tới thư phòng của Hàn Huyền Đạo. Hàn Huyền Đạo vẻ mặt âm trầm, ở thư phòng bước chân đi lại thong thả, nhìn thấy Hàn Huyền Xương tiến vào, lập tức nói:
- Huyền Xương, Phó sứ nước Khánh An Ngọc Thanh đã chết!
Hàn Huyền Xương gật đầu nói:
- Đệ đã nhận được tin, nghe nói là độc chết!
- Hồ đại nhân vừa mới đưa tin tới!
Hàn Huyền Đạo thần sắc ngưng trọng:
- Hắn quan sát hiện trường, hiện trường không có tìm được độc nguyên gì, hơn nữa không có dấu hiệu người ngoài đi vào. An Ngọc Thanh... chết không tìm ra nguyên nhân nào cả!
Hàn Huyền Xương nhíu mày nói:
- An Ngọc Thanh chết, việc đàm phán với nước Khánh gặp nhiều phiền toái!
Hàn Huyền Đạo tâm tình hiển nhiên là vô cùng không tốt, đến phía sau bàn ngồi xuống. Người Ngụy quốc ngày mai sẽ đến, ở đây lại phát sinh chuyện như vậy, chiếu theo tình thế mà xem, nếu muốn đàm phán thành công với nước Khánh là cực kỳ khó khăn. Người nước Ngụy chỉ cần đề xuất điều kiện tốt, mưa đồ của lão hồ ly... chỉ sợ sẽ thực hiện được!
- Đại ca, An Ngọc Thanh là ai giết?
Hàn Huyền Xương chậm rãi đi đến bên cạnh ghế trên ngồi xuống, cau mày:
- Người nước Khánh chẳng lẽ dễ dàng bị giết như vậy? Bọn họ có đám Hổ Dũng ai mà qua mặt được đều là lấy một chọi mười võ sĩ dũng mãnh, có bọn họ hộ vệ, không có mấy người có thể im hơi lặng tiếng mà tiến vào. Hơn nữa nếu là trúng độc thức ăn, vậy càng không có thể... Người nước Khánh quốc thân tại nước Yến cũng hiểu rõ vị trí bọn họ cực kỳ nguy hiểm, nhất định sẽ ở một nơi rất cẩn thận, thức ăn mang đến phải được kiểm tra cẩn thận... !
Ông vẻ mặt đầy nghi hoặc, hiển nhiên là đoán không ra An Ngọc Thanh là bị người ta hạ độc như thế nào.
Bên ngoài Tứ Thông Quán có hộ vệ, bên trong lại có Hổ Dũng nước Khánh, về phần đồ ăn thức uống hắc ám lại viên dù có kỹ năng rất giỏi, nhưng ở đó lại được bảo vệ nghiêm mật, cũng sợ không có chỗ trống mà tiến vào phóng độc.
Hàn Huyền Đạo như thoáng chút suy nghĩ, sau một lát, âm thanh lạnh lùng nói:
- Không phải... là người nước Khánh tự mình động thủ sao?
Hàn Huyền Xương ngẩn ra, lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc, nhìn Hàn Huyền Đạo:
- Đại ca, ngươi là nói... Tây Hà vương gia hoặc là... Vân Thương Lan?
Hàn Huyền Đạo cũng không có lập tức trả lời, chỉ có điều trầm tư, vẻ mặt ngưng trọng, một lúc lâu sau, mới chậm rãi lắc đầu:
- Hẳn là sẽ không... Phái đoàn Khánh quốc đến, lựa chọn phải hết sức cẩn thận, ít nhất là người đứng đầu đoàn, Tây Hà vương gia tuyệt đối sẽ không để xảy ra những chuyện như vậy!
- Vân Thương Lan đâu? Hàn Huyền Xương nhíu mày nói:
- Người này có đáng nghi hay không? Chỉ có điều... Người này từng đi tìm Mạc nhi, khiến Mạc nhi xuất quân Tây Hoa Tính bảo vệ an toàn cho đoàn... Hắn nếu làm như vậy, hẳn là sẽ khơi mào trận biến cố này sao?
Hàn Huyền Đạo cười lạnh nói:
- Có một số việc, đó là ai nói cũng không rõ. Thật là hư, hư là thật, có lẽ Vân Thương Lan làm ra một biểu hiện giả dối, mục đích chính là vì khiến chúng ta tin tưởng lần này biến cố không phải từ hắn bày ra!
Dừng một chút, mới chậm rãi nói:
- Nếu dựa theo Hồ đại nhân nói ở hiện trường, người ngoài không có cơ hội xuống tay, chỉ có thể là bên trong Khánh quốc có người giở trò quỷ!
Hàn Huyền Xương ngồi ở trên ghế, trầm ngâm một lát, mới nói:
- Đại ca, đến tột cùng là ai giết bằng thuốc độc An Ngọc Thanh, hiện giờ cũng không phải vấn đề quan trọng nhất, trước mắt mấu chốt nhất, là kế tiếp nên làm như thế nào? An Ngọc Thanh vừa chết, việc đàm phán với nước Khánh tất sẽ gặp nhiều khó khăn, chúng ta nên như thế nào?
Hàn Huyền Đạo hơi hơi vuốt cằm.
-Nếu muốn tiếp tục đàm phán thuần lợi, phải phải giải quyết chuyện này. Nếu có thể tìm được hung thủ giết An Ngọc Thanh bằng thuốc độc, giao cho nước Khánh xử trí, tự nhiên là một phương pháp rất tốt, có lẽ có thể khiến việc đàm phán lần này được tiếp tục!
Hàn Huyền Xương cười khổ nói:
- Đại ca, kỳ thật ngươi ta đều biết rằng, không nói đến hay không thật sự có thể tìm ra hung thủ, cho dù có thể tìm được, chỉ sợ cũng thấy khó đối phó. Có thể ở Tứ Thông quán lặng yên không một tiếng động giết An Ngọc Thanh bằng thuốc độc, thế lực nhất định không giống bình thường, muốn bắt được, cực kỳ khó khăn, bọn họ nếu dám động thủ, nói vậy suy xét vấn đề có nhiều chi tiết, nếu muốn tìm đến chứng cứ rõ ràng...
Nói tới đây, khẽ lắc đầu.
Điểm này, Hàn Huyền Đạo tự nhiên cũng là rất rõ ràng.
Nếu không phải người bên trong Khánh sứ gây nên, mà là thế lực khác giết An Ngọc Thanh bằng thuốc độc, như vậy có thể vượt qua hàng rào đề phòng nghiêm ngặt lẻn vào Tứ Thông Quán hạ độc, cổ thế lực kế hoạch quả nhiên là chu đáo chặt chẽ tới cực điểm. Có thể bày ra kế hoạch nghiêm mật như thế, tuyệt đối cũng có thể để lại một chút chứng cớ.
Nếu là người bên trong sứ đoàn nước Khánh gây nên, như vậy phải tiêu hủy hết chứng cớ, chỉ trong thời gian ngắn, dễ như trở bàn tay!
Cho nên cái án tử này ngay từ đầu, khó có thể tránh mà sẽ trở thành một cái cọc khất khó điều tra án thậm chí có thể nói, cái cọc này khó có thể tìm ra được chứng cứ rõ ràng!
Trong phòng nhất thời cực kỳ yên tĩnh, huynh đệ hai người đều cau mày, đôi mắt tử ở chỗ sâu bên trong, cũng đều mang theo vẻ lo lắng.
Đối với Hàn gia mà nói, lựa chọn phù hợp nhất với lợi ích Hàn gia ích chỉ có thể là cùng người nước Khánh đạt thành hiệp nghị, cũng chỉ có như vậy nước Yến mới vô chiến sự. Hàn gia mới có thể chậm rãi lớn mạnh đứng lên, tuy rằng đến cuối cùng chưa chắc là người thắng, nhưng ít ra có rất nhiều cơ hội.
Nhưng chiến sự nổ ra, Tiêu gia dựa thế lại lớn mạnh, Hàn gia chỉ sợ cơ hội tranh đấu đều không có.
Một lúc lâu sau, Hàn Huyền Đạo đôi mắt hàn quang hiện ra, chậm rãi nói:
- Sứ đoàn nước Khánh xảy ra biến cố... Sứ đoàn nước Ngụy tự nhiên cũng có thế!
Hàn Huyền Xương nắm chặt tay, hỏi:
- Đại ca... là muốn nói người nước Ngụy động thủ?
Hàn Huyền Đạo nhìn chằm chằm Hàn Huyền Xương:
- Huyền Xương, ngươi cảm thấy như thế nào?
Việc này rất quan trọng, Hàn Huyền Xương trầm ngâm hồi lâu, mới hỏi nói:
- Đại ca, nếu thật sự là đối đầu với nước Ngụy, chọn người nào phải cực kỳ bí ẩn... Huynh định phái ai đi?
- Hàn Ẩn mang theo Ảnh Tử Vệ...
Hàn Huyền Đạo suy tư, nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu lên, thần sắc ngưng trọng nói:
-Từ bỏ ý tưởng này.
Hắn nhìn Hàn Huyền Xương liếc mắt một cái, chậm rãi nói:
- An Ngọc Thanh chết sẽ làm nước Ngụy càng thêm cẩn thận, hơn nữa lão hồ ly bên kia cũng nhất định sẽ tập trung tinh lực đem sự chú ý đặt ở Hàn gia ... Lúc này, chúng ta ngược lại không thể hành động thiếu suy nghĩ!
Hàn Huyền Xương nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ... chúng ta không làm gì?
Hàn Huyền Đạo lạnh lùng cười, nói:
- Chúng ta bất động, chính là động tác lớn nhất! Nhìn đến trên mặt Hàn Huyền Xương hiện ra vẻ nghi hoặc, mới chậm rãi nói:
- Chỉ cần dẫn sự chú ý của Tiêu gia đang nhằm vào chúng ta chuyển sang đối phó với người nước Ngụy… Có khối người…
- Ý của đại ca là … ?
- Huyền Xương, đệ đừng quên, muốn cùng nước Khánh đàm phán, cũng không phải chỉ có Hàn gia chúng ta.
Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:
- Hoàng đế chúng ta, nói vậy cũng sẽ không ngồi chờ chết. Hơn nữa... Nếu An Ngọc Thanh không phải chết ở bên trong Sứ đoàn, Tây Hà vương gia và Vân Thương Lan cũng nhất định sẽ nảy sinh ra ý nghĩ liên quan đến người nước Ngụy!
Nói tới đây, hắn trầm ngâm đứng lên, sau một lát, khóe miệng không ngờ nổi lên vẻ cực kỳ quỷ dị tươi cười:
- Chỉ cần Thánh Thượng có để ý, phái sát thủ điều tra, sứ đoàn nước Khánh cho dù xuất hiện biến cố, lúc này đây... Hoàng tộc cũng có thể đấu lão hồ ly!
Hàn Huyền Xương sửng sốt, có chút nghi hoặc mà nhìn Hàn Huyền Đạo. Trong lúc nhất thời không rõ, đòn sát thủ trong tay Hoàng đế, đến tột cùng là cái gì? Nhưng ông sao lại không biết, tuyệt đối không phải Tú công chúa Đông Hoa Thính!
…
Rạng sáng, Đại Lý Tự lại điều đến một nhóm người canh giữ, bảo vệ phòng An Ngọc Thanh, hạ lệnh không được bất cứ kẻ nào tiến vào, lập tức Hồ Tuyết Tân dẫn vài tên canh giữ, tạm thời ly khai Tứ Thông Quán.
Tô Thiên Thạch vẫn ở đại sảnh tâm thần không yên, Tây Hà vương gia cũng đã đứng dậy nói:
- Tô đại nhân, bổn vương có chút mệt mỏi, tạm thời đi nghỉ một lát... !
Cũng không nói nhiều, cùng Vân Thương Lan đi thẳng ra, rời khỏi đại sảnh, về tới trong viện tử của mình, vừa bước vào, vài tên Hổ Dũng lập tức bảo vệ ở cửa viện.
Tây Hà vương gia ngồi ở ghế trên ngồi xuống, thoạt nhìn rất là mệt mỏi. Vân Thương Lan rót một chén nước, mới cung kính nói:
- Vương gia, ngươi không cần nóng vội, An Ngọc Thanh chết, người nước Yến rất thông minh, nhất định sẽ cho chúng ta một giải thích!
Tây Hà vương gia đôi mắt tử hiện ra vẻ phẫn nộ, âm thanh lạnh lùng nói:
- Bổn vương không phải phẫn nộ người nước Yến quốc, mà là phẫn nộ đám người nước Khánh quốc. Nước Khánh ta đang ở thời khắc nguy nan, bọn họ lại ở giữa làm khó dễ... Gian nhân lầm quốc!
Vân Thương Lan trầm mặc một chút, mới nói:
- Thánh thượng anh minh... chắc chắn có biện pháp đối ứng việc này!
- Thương Lan, nơi này chỉ có hai người ta và ngươi, hư ngôn, không cần phải nói ra.
Tây Hà vương gia thở dài:
- Bọn họ lúc này đây âm mưu đúng là nham hiểm … Chỉ sợ Thánh thượng cũng không nghĩ ra biện pháp!
Trong phòng ngọn đèn dầu nhảy lên, chiếu vào hai người bóng dáng hiện lên trên vách tường, nhìn ngọn đèn dầu đang cháy, bóng dáng hai người cũng giống như âm hồn vặn vẹo, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Vân Thương Lan thở dài:
- Việc này là do Thương Lan vô năng, trên đường, không ngờ không có phát hiện An đại nhân khác thường ... Để xảy ra biến cố, Thương Lan... Thương Lan phụ lòng Thánh thượng kỳ vọng, cũng cần phải trị tội !
- Trách không được ngươi!
Tây Hà vương gia khoát tay, mưa đồ quá chu toàn, tâm tư giảo quyệt, sao có thể cho ngươi dễ dàng nhìn ra sơ hở. Hơn nữa... độc dược như vậy, theo như lời ngươi, trừ phi độc phát, bình thường không ai có thể nhìn ra khác thường.
Nói tới đây, Tây Hà vương gia một đôi đôi mắt tử trung lại hiện ra vẻ phẫn nộ, nắm tay, oán hận nói:
- Chẳng qua, bổn vương thật sự không ngờ, kẻ đằng sau không ngờ là hung tàn như thế, bọn họ người của chính mình cũng ra tay tàn sát. An Ngọc Thanh tự cho là việc đến đây, chỉ là vì giám sát chúng ta, tìm cơ hội phá hư đàm phán... Chỉ có điều hắn lại thật không ngờ, từ khi rời khỏi kinh thành chỉ trong nháy mắt, hắn bị sát hại bởi những kẻ đứng sau ... Chính hắn là công cụ lớn nhất để phá cuộc đàm phán!
Vân Thương Lan khuôn mặt tuấn tú có vẻ rất bình tĩnh thở dài:
- Có thể tính đúng ngày, đến hôm nay độc mới phát tác … người phía sau, quả nhiên là rất xảo trá!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 4 : Giông Tố Nghi Xuân.
-----oo0oo-----
Chương 506: Độc lạ.
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Suốt đêm, mọi người ở nha môn Đại Lý Tự trước tiên tìm độc tố trong cơ thể An Ngọc Thanh. Đại Lý Tự mang những dược phẩm ti tương ứng tụ tập tại đây.
Dược phẩm ti Đại Lý Tự tất nhiên không giống với Dược phẩm ti của Hoa Thính, nhưng không thể phủ nhận, là nha môn hình án cao nhất nước Yến, ở Đại Lý Tự cũng không hề thiếu cao thủ về dược phẩm.
Năm tên quan viên Dược phẩm ti Đại Lý Tự kiến thức rộng rãi kinh nghiệm mười phần tụ tập cùng một chỗ, lấy máu An Ngọc Thanh tiến hành kiểm nghiệm.
Năm người này ít nhất có một người cũng đã 50 tuổi, đều là cao thủ về dược, các loại độc dược bình thương tuyệt đối khó qua khỏi ánh mắt của bọn họ.
Ở Đại Lý Tự phá thẩm vô số vụ án, lấy được bao nhiêu công lao, nếu không phải vì những người này, thì ở Đại Lý Tự ít nhất một phần ba vụ việc khó có thể phá án được.
Hồ Tuyết Tân ở bên ngoài sảnh uống tra chờ, chờ bộ hạ đem tên nọc độc lên trình báo.
Trước tiên, điều tra xem An Ngọc Thanh chết bởi loại độc dược nào, nếu không phụ trách hình án Hồ Tuyết Tân thật sự không biết phải giải thích với triều đình như thế nào, chẳng qua lúc này Hồ Tuyết Tân cũng là trầm dược khí, ngồi ở trong sảnh nhắm mắt dưỡng thần, chờ kết quả.
Đối với năng lực vài tên quan viên Dược tề ti, Hồ Tuyết Tân vô cùng tín nhiệm.
Thời gian trôi qua, trình báo chậm chạp không có tin tức, điều này làm cho Hồ Tuyết Tân không kìm nổi nhíu mày, nếu là bình thường, nếu đó là tái kỳ quái độc dược, Dược phẩm ti cũng đã báo cáo được kết luận .
Hơn nữa, Hồ Tuyết Tân cũng biết rõ, An Ngọc Thanh chết, trong một đêm khẳng định là rất có nhiều người biết tin tức, mà trong cung nhất định Hoàng đế cũng đã biết tin tức.
Bây giờ xảy ra biến cố, tất nhiên ngày mai vào triều, phụ trách hình án Đại Lý Tự nhất định sẽ bị hỏi, nếu tại triều đường An Ngọc Thanh chết vì độc gì đều không thể giải thích, không ít đối thủ công kích Đại Lý Tự làm việc bất lực.
Một lúc lâu sau, mới có hai gã quan viên Dược tề ti quan viên đi vào trong sảnh, thoạt nhìn rất là mỏi mệt, cũng hơi có chút xấu hổ.
Nhìn trên vẻ mặt hai người, Hồ Tuyết Tân liền cảm thấy sự tình có chút không ổn.
- Thế nào?
Hồ Tuyết Tân nhíu mày nói:
- Đã điều tra ra loại thuốc độc nào chưa?
Hai gã quan viên Dược tề ti liếc nhau, đều là lắc đầu nói:
- Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã lấy máu nhiễm độc tố tiến hành kiểm tra, cũng là thể xác định đến tột cùng dạng độc tố đó ra sao ... Loại độc này, chúng thuộc hạ chưa bao giờ gặp qua!
- Cái gì?
Hồ Tuyết Tân có chút tức giận:
- Các ngươi đều là Dược tề ti lâu năm, loại độc dược này không thể nhận ra được sao?
Một gã quan viên hổ thẹn nói:
- Đại nhân, theo lý lẽ mà nói, hạ quan và năm người cũng không phải hạng kiến thức nông cạn, trên đời này các loại độc dược, cũng biết rất nhiều. Nhưng... loại này độc dược tối nay, năm người chúng tôi cũng là chưa bao giờ tiếp xúc quá. Đám người hạ quan nghiên cứu một đêm, chỉ biết là độc tính này rất nặng, nhưng dược tính thậm chí là dược danh, chúng thuộc hạ đều không thể biết!
Hồ Tuyết Tân nhíu mày, trong lòng cũng là cực kỳ khiếp sợ.
Có thể khiến quan viên hạng nhất của Dược tề ti Đại Lý Tự không thu hoạch được gì, đây là một loại độc dược gì?
Chính vào lúc này, có người báo lại:
- Đông Hoa Thính có người cầu kiến đại nhân!
Hồ Tuyết Tân nhíu mày, cho tới nay, Hoa Thính và Đại Lý Tự chưa bao giờ tiến hành gặp nhau bên ngoài, như thế nào tối nay Tú công chúa lại phái người đến? Chỉ nói:
- Mời bọn họ vào!
Sau một lát, chỉ thấy một người trung niên toàn thân màu đen dẫn lĩnh mệnh bộ hạ đi vào, hướng Hồ Tuyết Tân chắp tay nói:
- Hạ quan Đông Hoa Thính Chủ sự nội vụ Mục Tín, ra mắt Hồ đại nhân!
Hồ Tuyết Tân không ưa gì người Đông Hoa Thính nhưng công phu bản lĩnh, đứng dây chắp tay.
Mục Tín chính là chủ sự nội vụ Đông Hoa Thính, từng bị Hàn Mạc làm cho bẽ mặt, tuy nhiên lúc này cũng là vẻ mặt nghiêm nghị, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Hồ đại nhân, Tú công chúa phái hạ quan đến đây thăm hỏi, Đại Lý Tự đã tra ra Khánh quốc phó sứ An đại nhân bị hạ độc gì chưa?
Hồ Tuyết Tân thản nhiên cười, nói:
- Việc này bản quan đang điều tra, tự nhiên sẽ báo cáo cho triều đình!
Lúc này, hắn khó mà nói Đại Lý Tự không có tra ra đến tột cùng là độc dược gì. Dù sao cũng là hai đại nha môn, nếu nói không có tiến triển, người Đông Hoa Thính tất nhiên là sẽ xem nhẹ Đại Lý Tự, thật không còn mặt mũi nào nữa.
Mục Tín từ trong tay áo lấy ra một phần bản chép tay, đưa cho Hồ Tuyết Tân:
- Hồ đại nhân, đây là ý chỉ Thánh thượng, hạ chỉ Đông Hoa Thính hiệp trợ Đại Lý Tự xử lý việc này, Hồ đại nhân hãy chỉ bảo, ta toàn lực chấp hành!
Hồ Tuyết Tân nheo ánh mắt lại.
- Hồ đại nhân cũng biết, An đại nhân chết, không giống tầm thường, liên lụy cực lớn! Mục Tín chăm chú nhìn Hồ Tuyết Tân nói:
- Nếu tìm không thấy hung phạm, không thể giải thích cho người nước Khánh, như vậy đàm phán lần này sẽ khó khăn rất lớn ... Cho nên Thánh thượng ý tứ, bất kể như thế nào, cũng muốn xét xử kẻ hạ độc, đem hung thủ giao cho người nước Khánh xử trí!
Hồ Tuyết Tân cau mày, tuy rằng hắn cũng không hy vọng người Đông Hoa Thính nhúng tay vào chuyện vụ của Đại Lý Tự, nhưng hiện giờ chỉ dựa vào năng lực Đại Lý Tự, dường như không thể tìm đượcmanh mối hiện hữu, mà thủ đoạn Đông Hoa Thính, hắn tự nhiên cũng là biết đến, so sánh với Đại Lý Tự, về phương diện dược phẩm Đông Hoa Thính càng nhiều người tài ba, trầm ngâm một lát, mới gật đầu nói:
- Mục chủ sự, không nói gạt ngươi, Đại Lý Tự hiện giờ đang kiểm tra thi thể, chỉ có đều không tìm ra được loại độc dược gì, để có thể tìm ra manh mối hung thủ …
Mục Tín quét bên cạnh hai gã Đại Lý Tự dược tề ti quan viên liếc mắt một cái, mới chắp tay nói:
- Hạ quan cũng dẫn theo hai gã thuộc hạ, tinh thông dược lý, nếu là Hồ đại nhân có điều sai phái, bọn họ sẽ trợ Đại Lý Tự giúp một tay!
Hồ Tuyết Tân trầm ngâm một chút, rốt cục nói:
- Bản quan cũng nghe nói qua, lại viên Đông Hoa Thính đều là nhân vật rất giỏi. Nếu Tú công chúa có hảo ý, bản quan sao có thể cự tuyệt, làm kiêu. Người đâu, đưa huynh đệ Đông Hoa Thính đi vào kiểm tra...
Hai gã quan viên Dược tề ti Đại Lý Tự liếc nhau, lập tức nói:
- Mời!
Mục Tín vung tay lên:
- Hai người các ngươi đi kiểm tra xem !
Hai người kia chắp tay, rồi theo hai gã quan viên Đại Lý Tự, đi vào trong kiểm nghiệm độc tố.
Hồ Tuyết Tân mời Mục Tín ngồi xuống, mới lệnh cho cấp dưới mang trà lên.
…
Tứ Thông Quán, trong phòng Tây Hà vương gia, Tây Hà vương gia và Vân Thương Lan vẫn ngồi như cũ bên ngọn đèn thấp giọng nói nhỏ.
Tây Hà vương gia chau mày, trên mặt thoạt nhìn mang theo vài phần lo lắng, nhẹ giọng hỏi:
- Thương Lan, độc dược trong cơ thể An Ngọc Thanh, người nước Yến có thể hay không điều tra ra? Bọn họ nếu là có thể tra được dược tính, chỉ sợ sẽ biết An Ngọc Thanh kỳ thật sớm cũng đã trúng độc! Người Đại Lý Tự lấy máu ra, cho dù bọn họ tra không ra là cái độc dược gì, Hoa Thính nước Yến chưa chắc đã không tra ra.
Vân Thương Lan lắc đầu nói:
- Vương gia, bản lĩnh Tây Hoa Thính nước Yến chúng ta tất nhiên là không thể coi thường. Tuy nhiên... loại này dược vật, không phải độc dược bình thường chỉ có cao thủ có khả năng chế tạo ra... Đây là đan dược, người nước Yến chỉ sợ căn bản không có tiếp xúc qua.
- Đan dược?
Tây Hà vương gia trong con ngươi lại hiện ra vẻ quái dị.
- Loại đan dược này này, hiện giờ chỉ có tài năng Khánh quốc ta chế tạo được ra, hơn nữa … theo ta được biết, chế tác được ra cực kỳ phức tạp, mỗi một viên chế tạo ra, đều phải tiêu phí rất nhiều tài liệu, một viên đáng giá ngàn vàng không hề ngoa.
Vân Thương Lan vẻ mặt thoạt nhìn rất bình thản, nhưng đôi mắt tử ở chỗ sâu trong, lại thoáng hiện vẻ rét lạnh.
Tây Hà Vương gia trong mắt hiện ra vẻ khó hiểu, hỏi:
- Một khi đã như vậy, nếu ngươi nắm giữ chứng cớ, biết An Ngọc Thanh là trúng đan độc, vì sao còn muốn ở trước mặt người nước Yến tỏ vẻ không biết? Những đảng phái phía sau và bọn đạo sĩ lui tới liên tục, chỉ cần chứng minh An Ngọc Thanh là do đan độc giết chết, đám đạo sĩ không thoát được liên quan, những đảng phái phía sau cũng bị liên lụy trong đó... Đây không phải là cơ hội để đối phó với đảng phái phía sau sao?
Vân Thương Lan lắc đầu, lãnh đạm nói:
- Vương gia, không thể có chứng cớ!
-Vì sao?
Tây Hà vương gia kỳ quái nói.
- Hễ là lấy ra căn cứ chính xác, tất cả mọi người sáng tỏ rõ ràng nhưng vẫn có thể cãi. Vân Thương Lan chậm rãi nói:
- Nếu lấy ra căn cứ chính xác, tất cả mọi người biết những biểu hiện không rõ, liền không thể cho là chứng cớ !
Tây Hà Vương gia có chút nghi hoặc mà nhìn Vân Thương Lan, hiển nhiên những lời này hắn cũng không hiểu nhiều.
Vân Thương Lan nhẹ giọng giải thích nói:
- Vương gia, cho tới bây giờ, Thương Lan cũng là không biết loại đan độc này đích thực tên thế nào ... Hơn nữa Thương Lan tin tưởng, thiên hạ này rõ ràng dược tính của nó, tuyệt không có mấy người. Nếu chúng ta nói An Ngọc Thanh là trúng đan độc mà chết, cho dù lấy máu độc ra làm chứng cớ, cũng sẽ không có người biết được.
Dừng một chút, mới thở dài nói:
- Hơn nữa có thể khống chế độc dược phát tác trong một thời gian, khoảng cách hơn mười ngày mới có thể phát tác, loại độc dược này ... trên thực tế cực kỳ hiếm thấy, Thương Lan đến nay mới gặp, cũng chỉ gặp qua loại đan độc này... Cho nên lấy này về triều đình báo cáo An Ngọc Thanh là đi sứ đã trúng độc từ trước, những đảng phái phía sau và đám đạo sĩ mưu đồ... cũng không gì thuyết phục!
Tây Hà Vương gia vuốt vuốt chòm râu:
- Thì ra là thế!
Vân Thương Lan thở dài:
- Hậu đảng mưu mô đã lâu, nếu muốn tìm sơ hở, khó khăn càng thêm khó khăn. Thương Lan chỉ lo lắng chuyện này truyền về trong nước, một khi bọn họ biết được An Ngọc Thanh đã chết, như vậy nhất định sẽ nhảy ra, ngăn cản đàm phán lần này với Yến quốc... Hắn hơi hơi nắm tay:
-Thật sự là như thế nước Khánh chỉ sợ bị hai mặt giáp công!
- Hồ đồ!
Tây Hà vương gia tức giận nói:
- Một đám ngu xuẩn, vì tư lợi, không ngờ ra hạ sách chèn ép cả Thánh thượng... !
Dừng một chút, lại nhẹ giọng hỏi:
- Vì sao phải giấu diếm người nước Yến?
Vân Thương Lan đôi mắt lóe quang;
- Vương gia, An Ngọc Thanh đã chết, cũng nhất định phải phải có một giải thích. Chúng ta tuy rằng biết nội tình, nhưng không có chứng cớ, không thể phản kích hậu đảng... Hậu đảng khổ tâm chuẩn bị kỹ sử dụng đan độc, vốn là đề phòng chúng phản kích theo căn cứ chính xác. Như thế dưới tình huống, đàm phán Yến Khánh chúng ta đã mất đi chủ động... Không cho người nước Yến biết An Ngọc Thanh trước khi đi sứ đã trúng độc, bọn họ sẽ nghĩ An Ngọc Thanh là chết tại nước Yến, kể từ đó, trách nhiệm sẽ ở trên người bọn họ ... Yến quốc muốn cùng Khánh quốc đàm phán thế lực, chỉ cần bọn họ muốn tiếp tục đàm, sẽ vắt hết óc nghĩ ra biện pháp đối phó biến cố lần này. Kể từ đó, chúng ta... it nhất sẽ thoải mái một ít!
Tây Hà vương gia nghe vậy, hơi trầm ngâm, khóe miệng mới phiếm ra ý cười, vỗ nhẹ nhẹ chụp bả vai Vân Thương Lan:
- Thương Lan, hậu sinh khả uý!
Ở Đại Lý Tự bên này, lúc này đây Hồ Tuyết Tân và Mục Tín hai người lẳng lặng ngồi ở phòng bên cạnh chờ kết quả.
Nửa canh giờ qua đi, ben ngoài sảnh, đã xuất hiện tia nắng ban mai ánh rạng đông. Lai viên nghiệm độc của Đông Hoa Thính rốt cục đã đi ra.
- Khởi bẩm đại nhân, độc tố... không thể xác thực được!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 4 : Giông Tố Nghi Xuân.
-----oo0oo-----
Chương 507: Mảnh vải trắng.
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Biến cố lớn ở Yến Kinh, Hàn Mạc xa ngoài mấy trăm dặm tự nhiên không rõ ràng lắm, âm mưu trong kinh rất lớn, từng bước gian nguy, mà thương đội của hiệu buôn lại một lần thuận lợi.
Sau khi Tống quản sự và mấy tên tâm phúc của hắn bị Hàn Mạc chế ngự, dọc theo đường đi nơm nớp lo sợ, cũng không dám có chút kiêu ngạo nữa, ban đêm tìm được nơi ngủ trọ, mấy tên đó cùng Tống quản sự thành thật lôi thân thể chưa khỏi hẳn đi gác đêm, mà Tống quản sự lại gian khổ khác thường, ngoại trừ mỗi ngày phải cho ngựa ăn vài lần, buổi tối còn phải mất nửa đêm gác trông hàng, mấy ngày qua đã kiệt sức, cả người rõ ràng gầy đi một vòng.
Chẳng qua những người khác đều hả giận trong lòng, nhìn Tổng quản sự ngày xưa âm hiểm tham lam hiện giờ dễ bảo, mọi người đều rất hả giận, trong lòng đều cảm kích Hàn Mạc.
Hàn Mạc cũng không biết, trong kinh chẳng những An Ngọc Thanh đã bị đầu độc chết, hơn nữa ngày tiếp theo Ngụy sứ liền tới thành Yến Kinh, hắn chỉ biết, qua hai canh giờ có thể ra khỏi địa giới quận Bột Châu, tới giao giới giữa nước Yến và Phong Quốc, mà ở đó xây dựng một quan ải nhỏ, gọi là “Ải Phong quan”!
- Vào quan rồi, không nên nói nhiều, cũng đừng tùy tiện rút đao!
Nhìn thấy bóng quan ải xa xa phía trước, Thiết Khuê ngăn mọi người lại, cao giọng nói:
- Bảo vệ xe, đi theo ta, cho dù gặp chuyện gì, không có lệnh của ta, không được hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi vào quan, còn một ngày đường mới có thể tới Nam Quận, một đoàn đường này cũng không dễ đi, đều là đường rừng, tuy nói người Phong Quốc dưới tình huống bình thường sẽ không ra tay với thương đội, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng cẩn thận… Đúng rồi, sau khi vào quan, không được tùy tiện ăn đồ ăn không rõ ràng, ta đã chuẩn bị đủ lương khô, ngày tiếp theo, tới thời gian, ta sẽ sai người phân phát lương khô… !
Hàn Mạc thấy vẻ mặt Thiết Khuê cực kỳ nghiêm nghị, giải thích vấn đề nhìn như không nặng không nhẹ, nhưng trong lòng hắn hiểu được, một khi Thiết Khuê đã trịnh trọng giải thích chuyện này, vậy tự nhiên có đạo lý, cho nên lắng nghe rất chăm chú.
Dù sao hắn cũng lần đầu vào Phong Quốc, cũng không hiểu Phong Quốc, mà lời Thiết Khuê nói hiển nhiên là lời của người từng trải.
Thiết Khuê nói xong, lập tức ra hiệu cho một tên tiêu sư bên cạnh, người kia gật đầu, lấu một bó vải trắng từ trong lòng ra:
- Đây là mảnh vải trắng, hiện giờ ta bắt đầu phát cho mọi người, mỗi người một, đều buộc lên tay phải cho ta… Nhớ kỹ, nhất định phải buộc phía trên tay phải, trước khi tới mục tiêu, tuyệt đối không được cởi xuống!
Hàn Mạc hơi nghi hoặc, lúc này Trẫm Lão Tam tới gần, thấp giọng nói:
- Có lẽ Thủy Đại sự không biết, buộc mảnh vải này trên cánh tay thì đại biểu chúng ta là thương nhân đứng đắn, tiến vào Phong Quốc chỉ là buôn bán, không làm bất cứ chuyện gì khác ở Phong Quốc, người Phong Quốc nhìn thấy chúng ta buộc vải trắng, sẽ không quá khó xử chúng ta… Chẳng qua nếu buộc vải trắng rồi, trên đường sẽ không thể chủ động nói chuyện với người Phong Quốc, một khi bị phát hiện, bọn họ sẽ nói chúng ta phá hỏng quy củ, không cần thẩm vấn, nói chuyện bằng binh đao!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Ý của ngươi là, buộc mảnh vải trắng này, thì không được nói chuyện với người Phong Quốc?
- Vâng!
Trầm Lão Tam cười ha ha:
- Ai biết vì sao người Phong Quốc lại lập quy củ kỳ lạ như vậy. Chẳng qua quy củ này bắt đầu được định ra từ một năm trước, mỗi lần vào quan, đều phải buộc mảnh vải trắng!
- Nếu cài ở dây lưng thì sao?
Hàn Mạc hỏi.
Trầm Lão Tam giải thích:
- Hiện giờ Phong Quốc rất loạn, hơn nữa người Phong Quốc kiêng kị nhất là người nước khác cũng xen vào quốc sự của bọn họ, cho nên một năm trước mới hạ lệnh “Bạch điều xá” (mảnh vải trắng đặc xá).
- Bạch điều xá?
Hàn Mạc lặp lại cái tên kỳ quái một lần.
- Người nước khác tiến vào Phong Quốc, nếu bị phát hiện trên cánh tay không có buộc vải trắng, đều bị cho là thám tử bắt lại tiến hành thẩm vấn, nếu tra ra không phải là thám tử, cũng sẽ không khó xử, chỉ đưa về nước!
- Nếu buộc vải trắng lên, người Phong Quốc sẽ không tùy tiện bắt, nhưng định ra quy củ rồi, nếu ngầm cấu kết với người Phong Quốc làm bậy, một khi bị phát hiện, có thể không lịch sự thẩm vấn, trực tiếp chém đầu!
Hàn Mạc nhíu mày, thản nhiên nói:
- Người Phong Quốc, làm việc thật trực tiếp!
- Phong Quốc là nơi man di, chưa khai hóa, cũng không nghĩ ra biện pháp cao minh!
Trầm Lão Tam cười nói:
- Chẳng qua nói gì thì nói, người Phong Quốc cũng không dã man khủng bố như người ngoài truyền miệng, bọn họ vẫn nói đạo lý, hơn nữa các cô gái Phong Quốc đều… !
Đột nhiên nghĩ tới Hàn Mạc là Đại sự, câu nói tiếp theo thu về, không dám nói tiếp.
Hàn Mạc cười ha ha, thật ra hắn biết Trầm Lão Tam muốn nói gì phía sau, đơn giản là Phong nữ đa tình!
Tất cả mọi người buộc vải trắng lên tay, Hồng Tụ nhíu mày, do dự một chút, rốt cục vẫn buộc vải trắng lên tay.
Thiết Khuê thấy mọi người đều đã buộc, giục ngựa đi kiểm tra một lần, xác nhận không có sai, mới cao giọng nói:
- Ta lặp lại một lần nữa, vào Phong Quốc, nói ít, đi theo ta là được, nếu có ai làm hỏng hành trình, đừng trách Thiết Khuê ta trở mặt vô tình!
Tất cả mọi người đều đáp tiếng, lúc này Thiết Khuê mới giục ngựa tiến lên, phất tay nói:
- Đi!
…
Phong Quan là quan ải phải qua khi tiến vào Phong Quốc từ quận Bột Châu, so với quan ải nguy nga khí thế hào hùng khắp Trung Nguyên, Phong quan chỉ có thể xem như một quan ải rất nhỏ.
Một năm trước, nếu muốn vào quan tiến vào Phong Quốc cũng không phải chuyện khó, nhưng sau này Phong quan đột nhiên đóng cửa lớn lại, ngoại trừ thương đội, không cho phép người thường ra vào, hơn nữa Phong Quốc gia tăng binh lực ở Phong quan, đóng chừng hơn ba trăm người, cho dù thương đội ra vào cũng phải kiểm tra nghiêm khắc.
Ngay từ đầu, đám thương nhân mơ hồ biết Phong Quốc hơi rối loạn, không dám vào Phong Quốc buôn bán, nhưng sau đó từ Phong Quốc truyền ra tin tức, người Phong Quốc chẳng những cam đoam ngoại thương an toàn, hơn nữa mấy thế lực Phong Quốc đạt thành hiệp nghị, các hiệu buôn bố trí tại Phong Quốc, cấm việc binh đao trong phạm vi năm dặm.
Chính bởi như thế, lúc này đám thương nhân mới không cắt đứt buôn bán ở Phong Quốc.
Có thể cắm rễ buôn bán ở Phong Quốc, chẳng nhưng lợi nhuận tương đối khá, hơn nữa danh tiếng ở đó cũng không nhỏ, rất được người Phong yêu thích, một khi ngừng kinh doanh, chỉ sợ rối loạn qua đi, sẽ không có cơ hội tiếp tục buôn bán ở Phong Quốc.
Nếu lúc chiến loạn rời khỏi không dám tiếp tục buôn bán, danh vọng hiệu buôn ở Phong Quốc chắc chắn sẽ rơi xuống nghiêm trọng, người Phong tuyệt đối không hoan nghênh hiệu buôn như vậy.
Thương đội của hiệu buôn Quan thị tới dưới Phong quan đã qua chính ngọ, nắng gắt treo trên cao, có thể nhìn thấy rõ ràng võ sĩ Phong Quốc nghiêm nghị đứng trên quan ải.
Khôi giáp người nước Phong khác với ba nước Trung Nguyên khác, khôi giáp các tướng sĩ phần lớn chế bằng kim loại, có một số còn chế bằng da thuộc, mà khôi giáp người Phong lại dùng da lót bên trong, bên ngoài chế bằng gỗ trúc, nhìn qua tạo hình không giống nhau, điểm giống nhau duy nhất trên trán đều quấn khăn đen, phía trên lại cắm một cái lông chim.
Hàn Mạc nhìn thấy hình dạng võ sĩ Phong Quốc, lập tức có một loại cảm giác mới.
Bởi vì Phong quan đóng cửa, chỉ cho phép thương đội ra vào, cho nên không nhiều người lui tới. Dù sao hiệu buôn có thể buôn bán trong cảnh nội Phong Quốc không nhiều lắm, hơn nữa hết sức rối loạn, các thương gia cũng sẽ không thường xuyên ra vào. Tuy người Phong Quốc đã cam đoan, nhưng ai dám khẳng định tất cả người Phong đều không động tay với thương đội bên ngoài tới.
Nhìn thương đội tới dưới quan, còn nhìn thấy trên tay mỗi người đều quấn vải trắng, đầu thành lập tức có người cao giọng hỏi:
- Các ngươi là hiệu buôn nào?
- Hiệu buôn Quan thị!
Thiết Khuê một người một ngựa tiến lên cao giọng đáp.
- Hiệu buôn Quan thị có mấy cửa hiệu ở Phong quốc ta?
- Ba cửa hiệu!
Thiết Khuê trả lời:
- Ba quận Phong Quốc, đều có một!
- Các ngươi muốn tới cửa hiệu nào?
- Quan Mộ Nam Quận!
Một gã võ sĩ Phong Quốc giống như thủ tướng đứng trên tường thành nắm một cuốn sổ trong tay, lẩm nhẩm ngay đầu thành, dường như đang kiểm tra cái gì.
Hàn Mạc nhìn thấy, không kìm nổi bật cười, chỉ cảm thấy người Phong thật sự đáng yêu, nếu thật sự có lòng giả mạo, vấn đề của tướng sĩ thủ quan kia tuyệt đối không làm khó được.
Chẳng qua rất nhanh liền cảm thấy chuyện tình chưa chắc đơn giản như vậy, cho dù người Phong có đơn thuần, cũng không thể chỉ hỏi vài vấn đề vô dụng như vậy.
Rất nhanh, chỉ thấy thủ tướng đầu thành đóng sổ, cao giọng nói:
- Chờ!
Thiết Khuê quay đầu lại, nhìn Tống quản sự, lại nhìn Hàn Mạc, nói:
- Tống quản sự, chuẩn bị tiền qua quan!
Tống quản sự tội nghiệp nhìn Hàn Mạc, tiếp theo, ý tứ cũng rất rõ ràng.
Túi bạc trên người hắn, sớm bị Hàn Mạc lấy đi, bạc bên trong đều bị đám tiểu nhị chia, cũng không có bạc đưa đi.
Hàn Mạc tự nhiên hiểu được chuyện gì, giục ngựa tiến đến, tới bên người Thiết Khuê hỏi:
- Cần bao nhiêu?
- Không cần nhiều lắm. ba năm lượng bạc cũng đủ!
Thiết Khuê nói:
- Sau khi rời quan, cho thêm mấy lạng bạc nữa!
Hàn Mạc hiểu rõ trong lòng, gật đầu.
Lúc này cửa quan ải chậm rãi mở ra, thủ tướng kia vẫy tay bên này, Thiết Khuê phất tay nói:
- Vào quan!
Hắn dẫn đoàn xe chậm rãi tiến lên, ra hiệu cho Hàn Mạc, Hàn Mạc hiểu được giục ngựa tiến lên, tới bên người thủ tướng kia liền xuống ngựa, chắp tay cười nói:
- Làm phiền làm phiền!
Hắn nhét nén bạc đã chuẩn bị vào trong tay chủ tướng kia.
Thiết Khuê nói chỉ cần ba năm lượng, nhưng trên người Hàn Mạc không mang bạc vụn, một nén bạc này cũng khoảng 20 lạng, thủ tướng kia nhận lấy, đầu tiên hơi sửng sốt, lập tức lộ ra nụ cười, nhét bạc vào túi to bên hông, giơ tay vỗ bả vai Hàn Mạc:
- Sau khi các ngươi vào quan, không được phép ra tay, muốn ta phái nhiều người bảo vệ hay không?
Hàn Mạc sửng sốt, hắn không biết nội tình, lời này của thủ tướng hắn nghe lại không hiểu ra sao cả.
Hàn Mạc thật sự không rõ đây là ý tứ gì!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 4 : Giông Tố Nghi Xuân.
-----oo0oo-----
Chương 508: Tám nhà lớn.
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc đang khó hiểu, Thiết Khuê đã giục ngựa tiến đến, chắp tay nói với thủ tướng kia:
- Đa tạ đại nhân, chỉ là người của thương đội chúng tôi cũng không ít, không cần làm phiền các vị quân gia!
Thủ tướng kia cũng không nói nhiều, phân phó võ sĩ bên người:
- Tìm hai người đi theo bọn họ là được!
Thiết Khuê chắp tay, tuy rằng Hàn Mạc cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Rất nhanh, liền có hai gã võ sĩ Phong Quốc cưỡi ngựa lại, Thiết Khuê chắp tay nói:
- Làm phiền hai vị quân gia!
Hắn vung tay lên, cao giọng nói:
- Khởi hành!
Rồi phi ngựa đến trước đoàn xe, bắt đầu vào quan.
Hàn Mạc nhìn thấy hai gã võ sĩ Phong Quốc cũng đi theo đội ngũ, hơi kỳ quái, Trầm Lão Tam đã thúc ngựa tới, biết Hàn Mạc không rõ chuyện này, thấp giọng giải thích một phen.
Hóa ra hai gã võ sĩ này muốn một đường giám thị đội ngũ đến mục tiêu, ngoại trừ giám thị, trên thực tế cũng có tác dụng phát ra cờ hiệu, có hai người này đi theo đoàn xe, người Phong trên đường đều sẽ biết rằng thương đội này được triều đình Phong Quốc bảo hộ, sẽ càng không hành động thiếu suy nghĩ.
Một nguyên nhân khác, thật ra những võ sĩ này cũng chẳng khác nào gia tăng lực lượng bảo vệ đoàn xe, để kiếm mấy lạng bạc.
Hiện giờ Phong Quốc đang rối loạn, quân bổng của những võ sĩ Phong Quốc này cũng thành vấn đề, cũng không thể cấp cho toàn bộ, vận khí tốt, sẽ được điều đến quan ải, ít nhiều có chút béo bở có thể kiếm được.
Mà võ sĩ Phong quan, vốn chỉ chấp hành nhiệm vụ phòng thủ quan ải, nhưng bởi vì quân lương thiếu, cho nên vô tình hình thành tính chất lính đánh thuê, mỗi lần có thương đội vào quan, quan ải đều phái ra ít nhất hai võ sĩ đi theo, tác dụng ngoại trừ bảo vệ giám thị ra, nguyên nhân quan trọng nhất còn vì kiếm chút bạc.
Dựa theo quy củ, mỗi một võ sĩ sau khi đến được mục tiêu, thương đội đều phải bỏ ra hai lượng bạc tiền vất vả, nói trắng ra chính là ép buộc bỏ bạc ra thuê, cũng may số lượng không lớn, đối với thương đội mà nói cũng không đáng kể gì.
Nếu lực lượng bảo vệ của thương đội yếu kém, tự nhiên sẽ yêu cầu Phong quan phái thêm một số võ sĩ bảo vệ, đơn giản là dùng thêm một số bạc, vừa đảm bảo thương đội an toàn, cũng cho các võ sĩ Phong Quốc cơ hội kiếm bạc, cùng có lợi, một công đôi việc.
Chỉ có điều thương đội có đủ năng lực bảo vệ mình như hiệu buôn Quan thị, tự nhiên không cần võ sĩ Phong Quốc bảo vệ, biên quan phái hai võ sĩ đi theo, đó là võ sĩ phân phối thương đối vào quan ít nhất.
Hàn Mạc nghe Trầm Lão Tam giải thích, có chút khó tin, trong lòng cũng lập tức hiểu được, thực lực kinh tế Phong Quốc thật sự quá yếu kém, cũng trách không được các nước khác xưa nay chưa bao giờ để ý tới người Phong Quốc, quốc gia yếu như vậy quả thật không thể tạo thành uy hiếp đối với các quốc gia khác.
Đối với bộ máy chính trị Phong Quốc, Hàn Mạc cũng rất xa lạ, nếu ở nước Yến, quân phòng thành bị thương đội thuê, nhất định là chuyện rất mất mặt, hơn nữa quân luật nước Yến, tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng người Phong lại chẳng kiêng nể như thế, hơn nữa hắn có thể nhìn ra từ trong nét mặt hai gã võ sĩ, có thể được thương đội thuê, thật ra bọn họ vô cùng cao hứng.
Sau khi vào quan, đã hơn một canh giờ, Hàn Mạc liền nhìn thấy dãy núi không ngớt phương xa, dưới ánh nắng gặt, đập vào mắt là một mảnh xanh biếc. Dưới màn trời phương xa, mây trắng bồng bềnh, dường như bao phủ trên bầu trời rừng rậm, còn có mấy dãy núi dường như được phủ thêm chiếc áo khoác xanh biếc, xuyên thẳng trời xanh, cảnh sắc tuyệt mỹ như thế, chỉ sợ họa sĩ có xuất sắc cũng khó có thể miêu tả được ý cảnh trong đó.
Giờ Hàn Mạc mới hiểu được, ban đêm hôm đó, hỏi cảm giác của Hồng Tụ về Phong Quốc, Hồng Tụ giữ chữ như vàng trầm tư nửa ngày, chỉ nói ra hai chữ "quá đẹp', hiện giờ xem ra, hai chữ này thật sự có thể nói ra chân lý núi sông của Phong Quốc.
Đây là một mảnh đất thần bí khó lường, lại tràn đầy cái đẹp!
Rất nhanh thương đội bắt đầu tiến vào trong rừng cây rậm rạp của Phong Quốc, trước khi tới đây Hàn Mạc đã biết, sau khi vào quan, trên thực thế là bước vào biên giới Nam Quận Phong Quốc, nhưng mảnh đất này thuốc về khu biên giới, muốn đến trung tâm Nam Quận, còn cần lộ trình một ngày.
Phong Quốc chia làm ba quận tám trại lớn, ba quận là Giao Châu quận, Nam Quận cùng với Ngọc Lăng quận, trong đó diện tích Nam Quận lớn nhất, tám trại lớn có bốn trại lớn phân bố trong cảnh nội Nam Quận.
Trung tâm chính trị Phong Quốc, tập trung ở Ngọc Tuyền trại Nam Quận, thành Thần Sơn thành lớn nhất nước Nam Phong được xây dựng trong cảnh nội Ngọc Tuyền trại, ba trại khác, phân biệt là Miêu Y trại, Lạc Đồng trại cùng với Xích Thủy trại.
Hành chính Phong Quốc khác với các nước khác, tuy rằng đều chia quận, nhưng phía dưới lại không lập huyện trấn.
Trên thực tế, các trại Phong Quốc cũng tương đương các huyện của quốc gia khác.
Hiệu buôn Quan thị tại Nam Quận nằm ở cảnh nội Ngọc Tuyền trại, trung tâm chính trị Phong Quốc, cho nên thương đội phải mất thời gian một ngày, tiến vào Ngọc Tuyền trại mới có thể tìm được cửa hiệu hiệu buôn Quan thị.
Hai gã võ sĩ Phong Quốc nhìn qua rất tỉnh táo, một đường đi tới, thời khắc chú ý động tĩnh chung quanh.
Tuy rằng đi lại trong rừng, nhưng cũng bay bởi vì quanh năm suốt tháng có thương đội qua lại, cho nên trong núi lớn này cũng có một đường lớn không tính là hẹp, tuy rằng không thể so sánh với quan đạo các nước khác, nhưng trong núi non trùng điệp như vậy có một con đường người trước đi ra mà thành cũng là khó được.
Đi hơn nửa ngày, ngẫu nhiên gặp phải một số người Phong, đầu đều quấn khăn bố màu đen, thắt lưng treo con mồi, phần lớn là thợ săn Phong Quốc, nhìn thấy đoàn xe liền tránh né xa xa, căn bản không tiến tới tiếp xúc, chỉ trốn sau cây cối xa xa, nhìn đoàn xe chậm rãi rời khỏi.
Hàn Mạc hơi nhíu mày, tiến vào Phong Quốc hơn nửa ngày, cũng không nhìn thấy nhà ở của người Phong, điều này khiến hắn rất kỳ quái, chẳng lẽ người Phong không ở trong nhà sao?
Trầm Lão Tam ở ngay bên người hắn, hắn không khỏi nói nghi vấn của mình ra, Trầm Lão Tam vội nói:
- Đại sự, không nhiều người Phong ở phân tán, chủ yếu tập trung trong hàng rào.
Hắn dừng một chút, mới tiếp tục nói:
- Mỗi trại của Phong Quốc, đều tụ tập mấy chục “Lạc”, mỗi một “Lạc” là một họ lớn, có hơn một ngàn người, mấy chục “Lạc” tạo thành một trại lớn. Đợi một lát sẽ thấy phòng xá!
- Lạc?
Hàn Mạc ngạc nhiên hỏi:
- Ta quả thật chưa nghe qua tên này!
Trầm Lão Tam cười nói:
- Người không thường xuyên tới Phong Quốc, cũng sẽ không rõ ràng chuyện này.
Hắn ghé sát lại hỏi:
- Đại sự, ngài có biết người Phong thờ phụng cái gì?
Hàn Mạc mỉm cười hỏi:
- Là cái gì?
- Xà Thần!
Trầm Lão Tam thấp giọng nói, nhìn hai gã võ sĩ Phong Quốc phía trước mặt, thấy bọn họ cũng không chú ý bên này, mới thấp giọng nói:
- Người Phong Quốc đều nói bọn họ là con cháu Xà Thần. Ở Phong Quốc bọn họ có một truyền thuyết, truyền thuyết Xà Thần từng kết hợp với một cô gái, sinh ra rất nhiều đứa bé, trong đó có con cháu tám đứa bé truyền thừa qua nhiều thế hệ… Đây là tám nhà lớn của Phong Quốc!
- Tám nhà lớn của Phong Quốc?
- Vâng!
Trầm Lão Tam gật đầu nói:
- Tám trại lớn của Phong Quốc, mỗi một trại đều có vài chục Lạc, nhưng có thể đảm nhiệm Thổ quan, chỉ có thể là người trong “Phúc Lạc” mới có thể được chọn!
Trầm Lão Tam gãi đầu, dường như cảm thấy năng lực giải thích của mình cũng không quá tốt, nghĩ nghĩ một chút, mới thấp giọng nói:
- “Phúc Lạc” kia chính là Lạc trong tám trại lớn của Phong Quốc, mỗi trại chỉ có một Phúc Lạc, theo cách nói của người Phong, Lạc khác đều là chi nhánh của “Phúc Lạc”. Chỉ có Phúc Lạc từ xưa đến này vẫn do con cháu con trai trưởng của Xà Thần kế thừa xuống, Lạc khác là chi nhánh của các người con khác, là bộ lạc phụ thuộc Phúc Lạc… Giống như Miêu Y trại không xa phía trước, hình như Phúc Lạc của bọn họ là Thát Qua gia, Thổ quan Miêu Y trại chỉ có thể do người của Thát Qua gia đảm nhiệm, mà Lạc khác sẽ nghe theo Thổ quan Thát Qua gia hiệu lệnh. Trong mắt bọn họ, Thát Qua gia là gia chủ của bọn họ, thuộc về quý tộc Phong Quốc!
Hàn Mạc nghe đến đó mới mơ hồ rõ ràng một chút, lại cảm thấy tám nhà lớn của Phong Quốc hơi tương tự với chín thế gia lớn của Yến Quốc.
Dưới chín thế gia lớn cũng có vô số gia tộc phụ thuộc, chẳng qua chín thế gia lớn của Yến Quốc là thế gia có công lập Yến Quốc, mà tám trại lớn của Phong Quốc, là con cháu Xà Thần trong truyền thuyết.
Con cháu Xà Thần cái gì, Hàn Mạc không tin, chỉ sợ từ rất sớm, tổ tiên tám nhà lớn của Phong Quốc cố làm ra vẻ huyền bí biên ra chuyện xưa, đối với người Phong thờ phụng Xà Thần mà nói, chuyện xưa truyền thuyết, hữu hiệu nhiều hơn so với các thủ đoạn khác nhiều lắm.
Lúc trước tám nhà lớn hiển nhiên cũng làm đủ chuyện, cho nên nhiều thế hệ truyền xuống, tám nhà lớn quả thật trở thành con cháu của Xà Thần của người Phong.
Đương nhiên, Hàn Mạc không biểu lộ ra suy nghĩ này, càng không thể biểu lộ ra trước mặt người Phong, nếu không đối với người Phong thờ phụng Xà Thần mà nói, đó là ô nhục rất lớn đối với thần linh bọn họ thờ phụng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Đối với chế độ hành chính ngạc nhiên cổ quái này của Phong Quốc, Hàn Mạc rất tò mò, đang muốn hỏi nhiều một chút, trong giay lát lại mơ hồ nghe được một âm thanh cực kỳ quái dị truyền tới từ phía trước.
Sau khi hắn luyện tập “Khí kinh”, cảm giác của ngũ quan vượt xa người thường, đoàn xe còn đang đi, nhưng Hàn Mạc có thể nghe được, âm thanh truyền đến mơ hồ kia, mang theo tiếng gào, tiếng đánh nhau hỗn loạn.
Hàn Mạc nhíu mày, không khỏi giục ngựa tiến lên, tới bên người Thiết Khuê, thấp giọng nói:
- Thiết tiêu đầu… dường như phía trước không bình thường?
Thiết Khuê nhíu mày, liếc Hàn Mạc một cái, lập tức nhắm hai mắt nghiêng tai nghe một chút, rất nhanh liền nói:
- Phía trước có chuyện, tất cả mọi người dừng lại, bảo vệ hàng hóa!
Hai gã võ sĩ Phong Quốc cũng cảm giác được khác thường, rút bội đao ra, giục ngựa tiến lên hộ vệ phía trước đoàn xe, một gã võ sĩ trong đó cao giọng nói:
- Các ngươi đừng sợ, mỗ ở đây bảo vệ các ngươi an toàn!
Hàn Mạc liếc mắt đánh giá hai gã võ sĩ Phong Quốc, cũng không thể tưởng được, gặp phải tình huống khác thường, hai gã võ sĩ Phong Quốc này thật sự ra mặt, xem ra đạo đức nghề nghiệp lính đánh thuê Phong Quốc quả thật rất cao.
Đoàn xe đã dừng lại, đám tiểu nhị hiệu buôn tụ tập lại, tựa vào chung quanh xe ngựa, đám tiêu sư còn lại ở bên ngoài tay cầm vũ khí, trận địa sẵn sàng đón địch.
Hồng Tụ thúc ngựa tiến lên bên cạnh người Hàn Mạc, tự nhiên là phải bảo vệ Hàn Mạc.
Rất nhanh, tiếng đánh nhau phía trước trở nên rõ ràng, nghe được từng tiếng hô lớn:
- Bắt lấy con lợn cái kia… nàng là thủ lĩnh đám Hồng đầu nhân!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 4 : Giông Tố Nghi Xuân.
-----oo0oo-----
Chương 509: Cảnh chém giết trong rừng.
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Giữa tiếng gào thét bỗng có mấy bóng người xuất hiện. Ba bóng người mặc xiêm y màu đen của người nước Phong, toàn thân đầy vết máu. Người ở giữa thân hình cao lớn, có vẻ thương thế nặng hơn, hai gã áo đen kia giống như hộ vệ, đang cùng tiến lại phía bên này.
Thiết Khuê vung tay lên, ra hiệu mọi người đánh xe nép vào vệ đường, nhóm tiêu sư còn lại giục ngựa hộ vệ bên cạnh xe, trong tay nắm chặt binh khí, chăm chú nhìn đám người đang đi tới.
Loại tranh sát nội bộ nước Phong, nếu không phải vạn bắc dĩ, tốt nhất là không nên can dự.
Hai gã võ sĩ thủ quan đi theo Thương đội tiến lên chắn ngang con đường lớn, một người cao giọng quát:
-Đứng lại!
Ba người áo đen thấy có người chặn đường, liền có một gã tiến lên, không nói một lời, phi thân bổ đao xuống.
Người này toàn thân đầy vết thương, xiêm y tơi tả, trên đùi có vết đao lớn máu vẫn đang chảy ra. Nhưng y vẫn còn rất dai sức, ra tay công kích liền mạnh như vũ bão.
Lúc này, cách đó không xa, lại xuất hiện một đám người khác, đều mặc y phục võ sĩ, trùm khăn kín đầu, tuy nhiên, có vẻ không phải cùng đội với ba người áo đen, mà là đuổi theo họ đến đây. Trên đầu bọn chúng cắm hai cái lông chim, so với võ sĩ thủ quan có hơn một cái.
Nhóm võ sĩ Song Vũ có khoảng mười người, một đám như lang như hổ, nhằm thẳng hướng bên này chạy tới, miệng quát:
-Hồng đầu nhân, còn không bó tay chịu trói.
Cũng có người nhìn thấy bên này có động thủ, liền cao giọng hô:
-Hồng đầu nhân là kẻ tội đồ của Phong dũng sĩ, người ngoài không được động thủ.
Hai gã võ sĩ thủ quan đã định giao đấu với người áo đen kia, vốn định bắt hạ người áo đen nhưng nghe võ sĩ Song Vũ quát lên như vậy, cũng không dám ra tay, chỉ giục ngựa kẹp người áo đen vào giữa.
Hàn Mạc nhíu mày. Ân oán của người nước Nam Phong hắn không rõ lắm. Hơn nữa, bất kể thế nào hắn cũng không thể can dự vào nội chiến nước Phong. Cho nên chỉ có thể đứng yên nhìn người nước Phong đánh nhau.
Tuy nhiên hắn phát hiện ra người áo đen cao lớn ở giữa kia là một nữ nhân, không chỉ vì bộ ngực đầy đặn dưới lớp áo chẽn, mà tư thế động tác của nàng toát ra vẻ nữ tính mềm mại.
Cô nương người nước Phong này dáng người rắn chắc đầy đặn nhưng toàn thân đầy vết máu, thoạt nhìn trông rất ghê sợ.
Dường như cũng biết không thể thoát khỏi kẻ thù truy kích, nàng cũng không bỏ chạy, mà loan đao trong tay lập tức quay lại, hướng về phía đám võ sĩ Song Vũ nghênh chiến.
Một người áo đen cũng hét lớn một tiếng, từ phía sau nữ tử áo đen, tiến về phía võ sĩ Song Vũ, ngay lập tức tiếp tục giao đấu.
Cô nương áo đen thân thủ rất cao, chỉ vài đường đao dã chém một võ sĩ Song Vũ bị thương. Nhưng thân thể của nàng chi chít vết thương, đã trong tình trạng suy kiệt, đối mặt với nhóm võ sĩ dũng mãnh của nước Phong đấu hơn mười hiệp, không công mà chỉ thủ, tình thế rất chật vật, bị bắt là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Ba gã võ sĩ Song Vũ tiến lên, bắt tên áo đen đang bị hai gã võ sĩ thủ quan bao vây. Những võ sĩ Song Vũ khác cũng bao vây hai người còn lại, xem ra bọn họ chắp cánh cũng khó thoát.
Nhóm tiêu sư của đoàn xe nhìn cảnh chém giết đẫm máu không hề sợ hãi, mà các tiểu nhị buôn bán không ít người thường xuyên ra vào nước Phong nhưng nhìn cảnh tượng chém giết thảm khốc cũng không khỏi kinh hãi. Tổng tổng quản nơp nớp lo sợ, thiếu chút nữa trốn vào rừng.
Thiết Khuê vẻ mặt điềm tĩnh, quay đầu liếc Hàn Mạc một cái, thấy Hàn Mạc mặt bình thản, không khỏi nhíu mày. Hàn Mạc thấy Thiết Khuê nhìn mình, mỉm cười nhìn lại.
Hồng Tụ vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm như trước, dường như trong mắt nàng, cảnh chém giết này cũng chẳng khác nào đám trẻ con đánh nhau, mặt không một chút dao động, vẫn như mọi khi, lạnh như băng.
Người bị bắt đầu tiên là gã áo đen đang bị hai gã võ sĩ thủ quan vây lấy, trên đùi hắn thương thế rất nặng, máu chảy ra nhiều, thể lực suy kiệt, bị vài tên võ sĩ dũng mãnh tấn công, rốt cuộc chống đỡ không được, bị một gã võ sĩ nắm lấy eo quật mạnh, cả người ngã nhào xuống đất, không kịp giãy dụa đã bị đao kề cổ.
Cô nương áo đen và đồng bọn phía bên kia cũng đang ở thế suy yếu.
Gã đồng bọn dĩ nhiên không cam tâm bị bắt, liều mạng chống đỡ, dốc toàn lực mà đánh. Đám võ sĩ kia lại giống như mèo vờn chuột, thừa dịp kích một đao, gã áo đen trúng liền mười đao, máu tươi bắn tung tóe, cả người lảo đảo, khí lực càng lúc càng yếu, tay sử đao cũng càng ngày càng chậm.
Hàn Mạc không khỏi khâm phục ý chí của người áo đen này, không thể phủ nhận, trong tình huống đó vẫn kiên cường chống cự, thật sự rất có khí khách. Nếu không phải có việc lớn cần làm, không thể để lộ thân phận, càng không thể để liên lụy đến Thương đội, Hàn Mạc có lẽ đã ra tay giúp đám người áo đen đó rồi.
Dù sao kẻ yếu cũng dễ nhận được sự thương cảm.
Các võ sĩ Song Vũ dường như rất thích trò chơi mèo vờn chuột này, hơn mười võ sĩ vây hai người áo đen vào giữa, không vội tấn công mà chỉ từng chút từng chút làm tiêu hao thể lực của người áo đen.
Đứng bên ngoài, một gã võ sĩ Song Vũ vóc dáng cao lớn, trông giống như đầu lĩnh của đám võ sĩ này, không hề động thủ, khoanh tay trươc ngực, nhìn người áo đen bị vây đánh, cao giọng nói:
-Thủ lĩnh Hồng, các ngươi nên buông vũ khí xuống, trước khi quá muộn. Mỗ trước nay không đem đối thủ đẩy vào bước đường cùng, các ngươi chỉ cần buông vũ khí, bó tay chịu trói, mỗ sẽ tha cho các ngươi một con đường sống.
Cô nương áo đen bổ ra một đao, giọng cực kỳ trong trẻo:
-Các ngươi tiếp tay cho giặc, Xà thần nhất định sẽ trừng phạt các ngươi, ta tuyệt đối không khuất phục các ngươi.
-Thật đúng là một cô nương ngang ngược!
Võ sĩ cao lớn cười to:
-Chúng ta đuổi theo các ngươi suốt một ngày, bị thương mười mấy huynh đệ, không đem các ngươi về mỗ đúng là không còn mặt mũi nào. Ngươi nên hiểu, làm Phong dũng sĩ bị thương là bất kính với Đại tế ti, bất kính với Tù trưởng. Ngươi mới là người đáng bị Xà thần giáng tội. Ngươi nếu hàng phục, mỗ niệm tình cho ngươi làm người hầu, thậm chí có thể trở thành vợ của mỗ. Hahaha, mỗ thích nhất là loại nữ nhân này, rất có hương vị… Nghe nói những cô nương mông to sẽ rất mắn đẻ, ngươi mông to như vậy, chắc chắn sẽ sinh hạ cho ta thật nhiều con.
Hắn ôm đại đao cười ha hả, mặt trông rất dâm đãng.
Cô nương áo đen giận điên người, chỉ muốn lao đến chém chết tên võ sĩ cao lớn kia, nhưng tình thế của nàng, muốn phá vòng vây Phong dũng sĩ đang vây quanh, đúng là không thể.
Gã áo đen còn lại, toàn thân đẫm máu, cuối cùng bị một đối thủ chém từ phía sau trúng lưng, không chống cự nổi nữa, té nhào xuống đất. Tay vẫn nắm chặt đao, nằm im không nhúc nhích, bất tỉnh nhân sự.
Cô nương áo đen giật mình kinh hãi, định đi lên bảo vệ đồng bọn, nhưng đúng lúc đó, tên võ sĩ cao lớn dường như không muốn tiếp tục trò chơi này nữa, bước lên vài bước, chặn đường của cô nương áo đen. Cô nương áo đen lập tức vung đao lên, tên võ sĩ cao lớn dùng vỏ đao đón lấy, chợt nghe “sang” một tiếng, vỏ đao và loan đao va vào nhau, trước tiên tóe ra một đốm lửa. Tên võ sĩ cao lớn một chưởng đánh ra, cô nương áo đen tình trạng suy yếu, lập tức thối lui về phía sau mấy bước, chưa kịp đứng vững, một tên từ phía sau đã đi lên, ôm ngang người nàng, hét lên:
-Thơm quá. Thơm quá.
Cô nương áo đen đã kiệt sức, muốn giãy cũng không gãy được, trong tình thế cấp bách, hất mạnh đầu về phía sau, dùng gáy đánh vào mặt tên võ sĩ kia. Tên võ sĩ bị dính một đòn bất ngờ, “ôi” lên một tiếng đau đơn, cánh tay lỏng ra, cô nương áo đen lập tức lại vung đao lên.
Một tên võ sĩ bên cạnh, đại đao trong tay đã nhanh như chớp kề ngay cổ nàng.
Gã võ sĩ cao lớn đứng trước mắt nữ tử áo đen, cười to:
-Hiện tại không phải ngươi bó tay chịu trói, mà là bị chúng ta bắt được. Sau khi dẫn về, chỉ sợ cũng khó niệm tình mà tha tính mạng cho ngươi.
Gã vừa cười lớn, vừa đưa tay lên mặt nàng sờ soạng.
Cô nương áo đen bị giữ chặt từ sau, không thể động đậy, nhổ nước bọt vào mặt tên võ sĩ cao lớn, oán hận nói:
-Vô sỉ, cút ngay!
Hàn Mạc lúc này thấy rõ, tuy rằng mặt của nàng bịt kín, nhưng nhìn hình dáng, cũng thấy nàng không phải đẹp một vẻ đẹp quốc sắc thiên hương hiền dịu mà là một vẻ đẹp hoang dã tự nhiên của núi rừng.
Nàng làm cho người ta có cảm giác giống như con ngựa bất kham.
Bộ dáng phẫn nộ cực điểm, kiên cường cực điểm, không gì có thể khuất phục.
Võ sĩ cao lớn cười ha hả, làm một việc cực kỳ dâm đãng, dùng một ngón tay quệt đám nước bọt bôi lên miệng mình, nhìn cô nương áo đen:
-Đầu tiên là miệng. Hãy tìm chỗ nghỉ tạm, đem nay nhóm của mỗ sẽ nếm các hương vị khác. Không bỏ qua bất cứ chỗ nào trên cơ thể ngươi…
Các dũng sĩ bốn phía phá lên cười dâm đãng.
Tên võ sĩ cao lớn đắc ý sai bộ hạ đem ba người áo đen trói nghiến lại, lúc này mới nhìn sang phía Thương đội, vẫy vẫy hai gã võ sĩ thủ quan.
Hai võ sĩ thủ quan xoay người xuống ngựa, tiến nhanh lên, khoanh tay trước ngực, cúi mình thi lễ.
-Mỗ là Phong dũng sĩ vệ kỳ bản, các ngươi đang định đi đâu?
Y trầm giọng hỏi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào