Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
- Thì ra ngay từ đầu học viện đã sớm chú ý đến phía tây, bài bố nhiều chuyện từ trước.
Lâm Tịch tự cười với mình. Cho đến lúc này, hắn mới biết tại sao khi đấy An Khả Y đã sớm nói với hắn không nên rời bỏ học viện.
Càng là như vậy, hắn càng cảm thấy mình vẫn chỉ là một con cá nhỏ trong dòng sông lớn.
- Vạn nhất toàn bộ chúng ta trúng độc "Lưu sa", lão sư, giải dược trong tay người có thể cứu được bao nhiêu người?
Lâm Tịch nghiêm mặt lại, chăm chú nhìn An Khả Y, hỏi.
An Khả Y đưa tay ra, nói:
- Ba.
Nhìn thấy ba ngón tay như ngọc của An Khả Y, Lâm Tịch không hề cảm thấy nhu mì, thầm nghĩ giải dược quả nhiên rất ít.
- Lão sư, nếu như người đã có thể ngửi được mùi độc bò cạp sa mạc trong thành, vậy không thể trực tiếp xác định vị trí của người Văn Nhân Thương Nguyệt sao?
Biên Lăng Hàm bất giác hỏi.
An Khả Y lắc đầu:
- Mùi vị "Phụ cốt" được chế tạo từ độc bò cạp rất nhạt, chỉ có thể thông qua đá xanh để phán đoán, khi đấy ta mới có thể phát hiện...ta có biết nơi dùng để điều phối "Phụ cốt", nhưng đấy chỉ là một căn phòng rất bình thường ở bờ sông.
- Nói cách khác, mùi vị của độc bò cạp sa mạc tương đối đặc biệt, lão sư có thể nhận biết được. Nhưng độc bò cạp sa mạc chỉ là một phần nguyên liệu để điều chế "Phụ cốt", nên bây giờ lão sư không phán đoán được.
Lâm Tịch nhìn An Khả Y, nói:
- Hoặc có thể nói bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể ra tay được.
- Hai loại kịch độc "Phụ cốt" và "Lưu sa" này, chỉ có Công Tôn Tuyền mới có thể luyện chế.
An Khả Y ừ một tiếng, bình tĩnh nói:
- Hơn một tháng trước học viện xác định được Công Tôn Tuyền đang ở khu vực này, có lẽ hắn là người trấn giữ hành tỉnh Quý Vân. Chẳng qua hắn luôn hoạt động bí mật, ngay cả học viện cũng không thể xác định được dung mạo thật sự của hắn...Ngoài ra, độc bò cạp mà hắn ta luyện chế có một mùi hôi rất đặc biệt, trong tình huống để nơi thông gió và trong bốn canh giờ, một khi luyện chế xong nó sẽ tự khắc phát mùi hôi tới các nơi khác. Nếu như quá thời gian đó, ta sẽ không thể cảm giác được. Cho nên, ta có thể khẳng định trong bốn canh giờ vừa rồi, Công Tôn Tuyền đã luyện chế độc dược.
Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, nói:
- Hiện giờ hai nhóm chúng ta đang gặp nhau, chỉ cần ra tay một lần sẽ giải quyết được vấn đề...Nhưng tên thủ hạ Công Tôn Tuyền này của Văn Nhân đại tướng quân đại rất lười biếng đấy. Nếu hiện giờ chúng ta cẩn thận không đi ra, không ăn uống gì bên ngoài, sợ rằng lại không tốt.
An Khả Y nhìn Lâm Tịch, hỏi:
- Tại sao.
- Bàn về việc hạ độc giải độc, cho dù Công Tôn Tuyền có lợi hại hơn, sao có thể vượt qua lão sư ngài đây. Nếu không, học viện tuyệt đối sẽ không phái ngài ra đối phó hắn.
Lâm Tịch nhìn An Khả Y nói:
- Nhưng phòng bị luôn tốt hơn là bị ám toán, hơn nữa học viện nhất định muốn nhờ lão sư ngài nhổ cái đinh này, không chừa hậu hoạn về sau...Bởi vì trong trận đánh phía tây này, so với một gã Thánh sư, một tên dược sư dụng độc giỏi như Công Tôn Tuyền sẽ có ảnh hưởng lớn hơn rất nhiều, cũng không có ai biết một khi trúng độc của hắn sẽ có bao nhiêu người tu hành chết đi. Nếu như hắn cảm thấy chúng ta rõ ràng có phòng bị, lại không ra tay...có lẽ là vì số lần ra tay không nhiều, cho dù lão sư biết cũng không thể tìm hắn được. Hơn nữa, chúng ta cũng không biết hắn ta hình dạng như thế nào...nói không chừng vừa rồi hắn ta đã đi ngang qua chúng ta đấy.
Đôi mi thanh tú của An Khả Y chau lại, nàng biết Lâm Tịch nói đúng, nhưng làm thế nào để tìm được Công Tôn Tuyền? Nàng không thể nghĩ ra biện pháp trọn vẹn. Sau một hồi nghĩ ngợi, nàng lắc đầu nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ngươi muốn dẫn Công Tôn Tuyền ra ngoài sao? Những năm vừa qua hắn ta không để ai biết tướng mạo hay hình dáng của mình, cho thấy hắn ta là loại người cẩn thận rất tiếc cái mạng của mình. Một cao thủ dụng độc như hắn có rất nhiều phương pháp hạ độc, cho dù không thành công, hắn cũng không xuất hiện bên ngoài. Ngoài ra, một khi bị phát hiện, có lẽ hắn ta sẽ mai danh ẩn tích, hoặc là trực tiếp rời đi.
Cao Á Nam và đám người Biên Lăngs Hàm trầm mặc gật đầu.
Cho dù là một Thánh sư ngự kiếm hoặc là một Phong hành giả giết người như Đông Vi, phi kiếm và mũi tên luôn để lại dấu vết, có thể từ vết thương hoặc cách tấn công để truy ngược ra đầu mối. Nhưng với thủ đoạn của Công Tôn Tuyền, việc dùng độc giết người sẽ khiến đối phương không thể tìm ra được vết tích. Nếu như muốn tìm người hạ độc trong tòa thành có hơn mấy chục vạn dân cư như vậy mà không biết mặt mũi đối phương như thế nào, đấy là việc không thể.
Lâm Tịch cau mày lại thật chặt. Khác với đám người Cao Á Nam, hắn cảm thấy một khi An Khả Y đã xuất hiện ở đây, rất có thể đối phương đã biết và rất muốn ra tay. Hơn nữa, hôm nay hắn ta chưa sử dụng năng lực đặc biệt, chắc chắn sẽ có cách tìm ra người này.
Như vậy, làm cách nào để tìm ra Công Tôn Tuyền chưa biết diện mạo? Rất có thể đấy là lão bản khách sạn, có thể là đầu bếp, có thể là một tên khuất cái đi ngang qua, có thể là một ông già, có thể là người trẻ tuổi, thậm chí rất có thể đấy là một phụ nữ.
Lâm Tịch cố gắng suy nghĩ, cả căn phòng nhất thời yên lặng.
...
...
Ở góc đông bắc thành Hầu Tước, có một tửu lâu nổi danh tên Trích Tinh lâu.
Trích Tinh lâu được một nhóm thợ mộc nổi tiếng nhất thành Hầu Tước kiến tạo nên, tuy cao đến chín tầng nhưng toàn bộ lại được khắc hoặc khảm sâu vào với nhau, không hề có một cây đinh, có thể nói là một kỳ quan.
Trong một căn phòng yên tĩnh ở tầng chín, có một văn sĩ trung niên có một chòm râu vô cùng sạch sẽ đang ngồi trước một bàn đựng đầy thức ăn ngon và rượu. Nhưng ánh mắt hắn ta không hề nhìn lên bầu trời đầy ánh sao, mà đang tập trung quan sát Tùng bách cư ở trong bóng đêm.
Ngoại trừ con mắt hơi lộ ra bên ngoài vì xương gò má quá đầy, nếu như so với phần lớn người địa phương thành Hầu Tước thì tướng mạo người này không có gì quá khác biệt, có thể nói là vô cùng bình thường. Nhưng móng tay của hắn ta lại rất dài, hơi héo rút quăn xoắn vào bên trong, điều này khiến cho mười ngón tay của hắn ta trông như một ưng trảo, góp phần tạo nên khí tức quỷ bí và âm trầm quanh người hắn.
Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, tiếp theo có tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Văn sĩ trung niên dùng ngón tay của mình đánh nhẹ lên chén rượu một cái, lạnh nhạt nói.
Món ăn ngon nhất của Trích Tinh Lâu "cá ngư hầm măng" được đưa vào trong.
Sau khi dùng đũa gắp lấy phần thịt gần mắt, bỏ vào miệng từ từ thưởng thức xong, văn sĩ trung niên này lấy ra một cái khăn tay màu trắng, khẽ lau đi vết dơ trên môi mình, tiếp theo buông tay, mặc cho cái khăn tơ màu trắng này rớt xuống, bay lượn trong bầu trời đêm thành Hầu Tước.
Tại một chợ đêm ở phía xa, có một hán tử trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi đang đứng bán những lò than nhỏ.
Ánh mắt ông ta luôn nhìn về cánh cửa sổ mở ra ở Trích Tinh lâu. Vào lúc này, gần như không có ai nhìn thấy có một chiếc khăn tơ màu trắng bay trong không trung, nhưng hắn lại nhìn thấy.
Sau đấy, hắn ta dọn dẹp gian hàng vốn ế ẩm không có bao nhiêu người tới mua, đi vào một hẻm nhỏ.
Trên Trích Tinh lâu, văn sĩ trung niên lật mặt cá lại, lại dùng đũa gắp lấy phần thịt ở gần mắt, cùng với một miếng măng nhỏ bỏ vào trong miệng, từ từ nhai lấy. Sau đấy hắn ta buông đũa xuống, giống như là không còn hứng thú với món ăn nổi danh của Trích Tinh lâu nữa. Có thể nói hắn ta rất xa xỉ, xa xỉ đến mức chỉ ăn hai phần thịt ở gần mắt cá và một miếng măng.
Hắn cũng không uống rượu, dùng nước trà để súc miệng.
Tiếp theo hắn ta thản nhiên tỏ ra rất hài lòng và châm chọc, bởi vì không có người ngồi cạnh bầu bạn, nên hắn khẽ ngẩng đầu lên, nhìn ánh sao trên trời, nhẹ giọng nói:
- An Khả Y...dùng độc giải độc tất nhiên ta không thể nào so sánh với giáo sư trẻ tuổi nhất học viện Thanh Loan như ngươi, nhưng đây là chiến tranh, không phải nơi công bình chiếm chỗ, làm sao ngươi sánh được với ta?
- Cho dù học viện Thanh Loan lợi hại, nhưng cũng giống như đế quốc Vân Tần, càng khổng lồ càng dễ có phản đồ...Ta không giống các ngươi, bởi vì trận chiến với các ngươi nên ta đã giết chết toàn bộ những người có thể tiết lộ thân phận ta. Cho nên, ta biết ngươi và những ngươi hộ tống ngươi, nhưng ngươi không thể biết ta là ai, thậm chí không biết ta hiểu rõ ngươi như thế nào.
- Cũng giống như bây giờ, ta có thể không kiêng kỵ là giết chết toàn bộ người trong các ngươi, nhưng ngươi lại không thể không sợ ta...Hơn nữa, ngươi không biết có ta có một đồ đệ có thể làm giúp ta chuyện này. Cho nên, ngay từ lúc bắt đầu, học viện Thanh Loan các ngươi đã ở thế không thể thắng ta được.
- Chúc một đêm này.
Văn sĩ trung niên này vốn đã súc miệng, không hề uống rượu. Nhưng sau khi tự nói mấy câu, trong mắt hắn ta lại ánh lên thần sắc cuồng nhiệt và hứng phấn, nhất thời uống cạn một chén rượu, sau đấy đổ chén rượu khác xuống nền đất bên dưới Trích Tinh lâu, nhẹ giọng nói:
- Một đêm này nhất định rất rực rỡ.
- Chúng ta tất thắng.
Hắn nhìn bầu trời bao la ở phía tây, khom người, kính cẩn thi lễ với chỗ ở của con người hắn ta đang cống hiến và vô cùng tôn kính, tự nói với lòng mình.
Rượu ngon hóa thành mùi rượu, tung bay khắp mái hiên Trích Tinh lâu.
Khoảnh khắc náo nhiệt trước nửa đêm trong thành Hầu Tước bây giờ mới bắt đầu.
Ở phía đông thành, loại đèn mà kiếp trước Lâm Tịch hay gọi là đèn Khổng Minh, ở thế giới này lại gọi là đèn Phi Hỏa đang bay lên, nhắm thẳng trời cao.
Rất nhiều người trong thành Hầu Tước phát hiện chiếc đèn Phi Hỏa này lại tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc, phát ra lân quang kỳ dị trong bầu trời đêm, nhất thời có không ít người không nhịn được đứng lên nhìn.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 9: Người về.
Chương 39: Tuyết đen tuyết trắng, ngươi để cho ta thấy được sự tàn bạo.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Trong sân nhỏ Tùng Bách cư, tại phòng An Khả Y, Lâm Tịch còn đang sầu khổ suy nghĩ.
An Khả Y đột nhiên ngẩng đầu.
Khuôn mặt nàng ta luôn tỏ ra đăm chiêu như một kẻ đọc sách ngờ nghệch, không có nhiều biến hóa, nhưng lúc này lại tỏ ra rất dao động, lộ vẻ đột ngột bất ngờ.
- Lão sư?
Thần sắc vô cùng đột ngột của nàng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Tịch, hắn kinh ngạc lên tiếng. Nhưng An Khả Y lại đưa tay lên, cắt đứt lời hắn nói, sau đấy nhanh chóng mở cửa phòng đi ra ngoài.
Nàng bước ra khỏi mái nhà cong, nhanh ngẩng đầu lên trời, lỗ mũi khẽ nhăn lại, giống như gió xuân thổi qua một hồ nước yên lặng.
Lâm Tịch lập tức đi theo sau An Khả Y. Khi bắt chước An Khả Y ngẩng đầu nhìn lên trên, hắn thấy có một ánh lửa màu xanh biếc u ám đang ở ngay trên bầu trời bao la Bách Tùng cư.
Đó là một chiếc đèn Khổng Minh hình chữ nhật hắn đã từng thấy ở thế giới trước kia. Khi còn ở trấn Lộc Lâm, trong lúc nhàm chán, hắn ta cùng muội muội Lâm Thiên cũng từng làm. Nhưng tại Vân Tần, loại giấy nhuộm màu xanh biếc vô cùng hiếm thấy, trên thị trường cũng không có giấy dàu như thế, nên những nhà tầm thường tuyệt đối không thể làm ra đèn Khổng Minh màu xanh biếc.
- Là độc Bích Khấu.
An Khả Y lên tiếng.
Gió đêm tương đối lớn, từ phía đông thời đến, thổi trúng tà áo khiến áo choàng của nàng tung bay, dán chặt vào người nàng, buộc chặt vòng eo động lòng người. Nhưng Lâm Tịch đang đứng phía sau lại thấy tấm lưng nàng khẽ run rẩy, thấy được khuôn mặt và phần cổ trắng noãn của nàng bỗng tái nhợt đi.
Cao Á Nam bên cạnh Lâm Tịch cảm thấy thật lạnh lẽo. Mấy người Lâm Tịch không phải là đệ tử khoa Ngự Dược, tất nhiên không biết độc Bích Khấu, nhưng nàng là đệ tử xuất sắc nhất khoa Ngự Dược, nàng biết đây là một loại kịch độc lấy từ đài hoa một loại hoa kỳ lạ.
Vào lúc này, ngay cả nàng cũng ngửi được trong gió đêm có một vị ngọt rất đặc trưng của độc Bích Khấu...Chắc chắn bên trong những chiếc đèn Phi Hỏa đang bay trong không trung có rất nhiều độc Bích Khấu, nhất định là tác phẩm của Công Tôn Tuyền.
Nhưng độc tính của độc Bích Khấu không quá mãnh liệt, có thể dùng hồn lực áp chế, mà hiển nhiên An Khả Y hoàn toàn đủ khả năng để điều chế giải dược, Công Tôn Tuyền lại công khai tấn công bọn họ như vậy...rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Trong lúc Cao Á Nam cảm thấy thật rét lạnh, bởi vì không hiểu được mà đôi mắt mở to ra nhìn lên bầu trời, bỗng nhiên xung quanh có những âm thanh ngạc nhiên vang lên. Tất cả chiếc đèn Phi Hỏa đang bay trong không trung bỗng nhiên cháy lên, hóa thành những ngọn lửa màu xanh biếc, tiếp đấy lửa bị dập tắt, toàn bộ đèn Phi Hỏa biến thành bụi bay màu đen, lả tả rơi xuống.
Trong không trung xuất hiện một cơn mưa tuyết màu đen.
Lâm Tịch và Cao Á Nam nhìn cơn mưa tuyết màu đen, không nhúc nhích. Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y và Mông Bạch cũng không có hành động gì lạ thường, thậm chí Mông Bạch còn đi tới trước một bước, nhích tới gần An Khả Y.
Bởi vì bọn họ hiểu rằng trong lúc Công Tôn Tuyền tất công như thế, ở cạnh An Khả Y tất nhiên là an toàn nhất.
Bụi tuyết màu đen lả tả bay, còn cách một khoảng so với tiểu viện mà đám người Cao Á Nam và Lâm Tịch đang đứng, toàn bộ rơi xuống một cái sân nhỏ cách Tùng Bách cư tầm nửa thước.
Bách Tùng cư làm ăn rất tốt, tám phần viện đều có khách khứa lui tới.
Trong một chuồng ngựa không có mái, có ngựa đang ăn cỏ, có người chăm ngựa. Người chăm ngựa cũng nhìn thấy ngọn lửa màu xanh trên bầu trời, thấy bụi tuyết màu đen đang rơi xuống.
Một người chăm ngựa nhìn kỹ một mảnh bụi tuyết màu đen rớt xuống tay mình, mảnh bụi tuyết tựa như lông ngỗng đấy biến thành tro bụi trên tay hắn. Tay hắn không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng hắn cảm thấy lỗ mũi và trong cổ hơi ngứa, cho nên hắn bất giác ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm đàm.
Dưới ánh đèn dầu gần đấy, ánh mắt của người chăm ngựa này tràn đầy sự sợ hãi, bởi vì hắn phát hiện ngụm đàn mình ho ra dĩ nhiên có màu xanh biếc quỷ dị, mà cơn ngứa kia lại đang khuếch tán trong cơ thể.
Người này còn chưa kịp kinh hãi kêu lên, những con ngựa khỏe mạnh trong chuồng ngựa không mái đã ngã xuống, miệng mũi phun ra bọt mép, tiếp đấy không quá một tíc tắc, bọt mép đấy đã biến thành màu xanh biếc.
Trong sự sợ hãi, người chăm ngựa mất hết tri giác, té ngã xuống.
Trong một cái sân gần đấy, những người đang ngồi dưới cây lựu ăn uống trò chuyện bỗng nhiên đánh rơi chén rượu trong tay, đũa trúc buông rơi, cả người ngã nhoài dưới đất.
Có người trong sân này kinh hô, vội vàng chạy nhanh, nhưng không chạy được bao lâu, những người này cũng ngừng bước, sau đấy té ngã.
...
Khoảng mười mấy tức trước khi những mảnh bụi tuyết màu đen tựa như lông ngỗng kia rơi xuống, các sân nhỏ trong Bách Tùng cư vẫn rất vui vẻ với các âm thanh ăn uống trò chuyện, nhưng sau khi bụi tuyết màu đen xuất hiện, chỉ trong một tíc tắc, tất cả bỗng nhiên trở nên tĩnh mịch, ngay cả tiếng chó sủa cũng biến mất.
Lúc này đã về đêm, hầu như không còn người nào tìm chỗ ngủ trọ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một hoặc hai người đi dọc theo con đường treo đầy đèn lồng đỏ quanh Bách Tùng cư. Thấy có người bên trong Bách Tùng cư ngã xuống, cảm giác được không khí chết chóc bao quanh, mấy người này hoảng sợ thét to, muốn tiến vào trong sân xem thử đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi bước vào khu vực bụi tuyết màu đen rơi xuống, những người này cũng nhanh chóng té xuống, thật im lặng.
Chỉ trong vòng mười mấy tức, các sân nhỏ xung quanh Bách Tùng cư đã biến thành vùng đất chết.
Trừ đám người Lâm Tịch, bọn "Đồ hắc hổ" cũng phát hiện ra sự dị thường. Người tu hành trong lúc thi hành nhiệm vụ luôn luôn cảnh giác, nên sau khi Lâm Tịch phát ra mệnh lệnh không nên đến gần, bọn họ lập tức giữ một khoảng cách nhất định đối với khu vực bụi tuyết màu đen rơi xuống. Nhưng tận mắt nhìn thấy các sân nhỏ vốn rất náo nhiệt biến thành vùng đất chết như thế, đám người "Đồ hắc hổ" cảm thấy thật sợ hãi.
- Theo ý của Hạ phó viện trưởng, nhiệm vụ lần này ngươi là thống lĩnh.
Lúc bình thường An Khả Y vì quá si mê với dược lý, nên mới tỏ ra ngờ nghệch, nhưng nàng có thể trở thành giáo sư trẻ nhất khoa Ngự Dượ, lại được Hạ phó viện trưởng coi trọng như thế, tất nhiên không phải là người ngu ngốc. Hiện giờ nàng đã nghĩ đến vài trường hợp có thể xảy ra, sắc mặt càng tái nhợt hơn, nhưng âm thanh của nàng vẫn rất bình thản, nhìn Lâm Tịch hỏi:
- Ngươi phải ra mệnh lệnh với bọn họ.
Nếu là thường ngày, Lâm Tịch sẽ nói nhảm vài câu, nhưng đây không phải là lúc hắn nên nói nhảm, nên sau khi nghe An Khả Y nói, hắn lập tức đáp lại:
- Bây giờ cần phải tuân theo chỉ thị của lão sư.
An Khả Y gật đầu:
- Nói bọn họ tụ tập lại đợi lệnh, chuẩn bị phá vòng vây.
- Hầu!
Nếu như đám người "Đồ hắc hổ" đã từng phối hợp ăn ý với hắn, Lâm Tịch cũng không cần lo lắng mấy người Cao Á Nam vừa tới sẽ không biết những quân lệnh được sử dụng trong quân đội. Một tiếng thét rất đơn giản và lạnh lẽo thấu xương từ trong miệng hắn truyền ra ngoài.
Sự thật chứng minh rằng Lâm Tịch đã không xem thường năng lực của những người này.
Sau khi quân lệnh được phát ra, chỉ có rất ít người không kịp phản ứng, nhưng mấy người xung quanh lập tức trở nên căng thẳng, thần thái trở nên nghiêm trang như khi chiến đấu.
Khi phát ra quân lệnh này, Lâm Tịch cũng nghĩ tới một khả năng, nên lòng hắn càng khẩn trương hơn.
Tuy nhiên, ngay lúc này phần hông của hắn đột nhiên cương cứng, xoay người lại.
Khi hắn xoay người, đám người An Khả Y và Cao Á Nam đều xoay người lại.
Trong bầu trời đằng sau bỗng nhiên có tiếng xé gió vang lên, một đoàn chim bồ câu không biết từ đâu đang bay đến.
Tại nhiều nơi ở Vân Tần, chim bồ câu chính là phương tiện chính để truyền tin, mà đám bồ câu này cũng có không ít. Tuy nhiên, thân thể của đám bồ câu này lại được phủ tuyết trắng, lông mao trên người tựa như bị nhiễm sương thu, vô cùng quỷ dị.
Khi còn cách đám người Lâm Tịch không xa, những con chim bồ câu cả người tuyết trắng này bỗng nhiên chết đi, từ không trung rơi xuống đất như những cục đá.
Trong lúc rớt xuống, bộ lông mao như bị nhiễm sương thu trên từng con chim bồ câu bất ngờ bị bốc ra, lông mao màu trắng bay lả tả khắp trời, tạo thành một trận mưa tuyết màu trắng.
Trận mưa tuyết màu trắng này bất ngờ vô cùng, nhưng lại trông vô cùng quỷ dị, bất cứ người nào thấy cũng cảm thấy lo sợ, chứ không thể có tâm trạng ngắm nhìn cảnh đẹp. Bởi vì sau khi rơi xuống, những thi thể chim đã bị mất hết lông mao kia bỗng nhiên trở nên đen nhánh, sau đấy bắt đầu rửa nát, phát ra mùi hôi thối.
- Độc hủ thi...độc bạch tỷ...
An Khả Y nhìn trận mưa tuyết màu trắng do lông mao đầy sương thu tạo thành, lại nhìn vô số thi thể chim bắt đầu rửa nát ngay trên không trung, âm thanh vốn rất bình tĩnh bỗng nhiên run rẩy.
...
Bên ngoài cửa sau Bách Tùng cư là một quán rượu, bởi vì giá tiền rẻ, nên từ lâu nơi đây đã trở thành một nơi tụ họp ăn uống lúc về đêm của các dân cư trong thành Hầu Tước. Hiện giờ chính là lúc náo nhiệt nhất, suốt con phố nhỏ dài khoảng hai trăm mễ có không biết bao nhiêu người mặt mày đỏ tía đang vung quyền gào thét.
Khi đoàn chim bồ câu màu trắng kia bay qua, lả tả hóa thành tuyết trắng bay trong không trung, những con người bình thường này tất nhiên không thể nào nhìn thấy các thi thể chim bắt đầu rửa nát giữa bầu trời đêm và đám lông vũ màu trắng, nhưng bọn họ lại ngửi thấy mùi hôi ngay trên bầu trời.
Con phố uống rượu này nhanh chóng yên tĩnh, trừ một số hán tử say đến mức bất tỉnh nhân sự, còn những người đang gào thét đều đột ngột dừng lại. Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ lại cảm nhận được Bách Tùng cư vốn rất náo nhiệt lại trở nên im lặng không có bất kỳ tiếng động nào, tĩnh mịch đến mức đáng sợ, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy.
Có mấy người gan lớn muốn mượn men rượu trong người nhích tới gần cửa sau Bách Tùng cư nhìn vào bên trong.
Khi còn cách khu vực đám lông vũ màu trắng tựa như nhiễm sương thu rơi xuống, hai người đi trước bỗng nhiên che lấy cổ họng đang phát ra tiếng vang tách tách, cả người tựa như đã say đến mức không thể đứng vững được nữa mà rớt xuống đất.
Mấy người phía sau hoảng sợ biến sắc, trong đấy có một người theo bản năng muốn đi tới cứu hai người kia, nhưng khi đi vào vị trí của họ, người này lập tức thét lên một tiếng, té xuống. Những người còn lại lập tức run rẩy, điên cuồng lui về phía sau, âm thanh hoảng sợ và thét chói tai không ngừng vang lên.
Nửa mảnh màu đen, nửa mảnh màu trắng, cả Tùng Bách cư bỗng nhiên bị biến thành một vùng đất chết, đang có những tử thần vô hình dòm ngó.
...
Hai tay Cao Á Nam càng lúc càng lạnh lẽo.
Bởi vì nàng là một trong những đệ tử xuất sắc nhất khoa Ngự Dược, nên so với Lâm Tịch, nàng lập tức đoán được ý định của Công Tôn Tuyền.
Đối với một giáo sư học viện như An Khả Y, độc tố bên trong cơ thể những người ngã xuống không hề khó giải, nhưng trên người An Khả Y lại không thể có đủ hết thuốc giải cho toàn bộ độc tố...Hơn nữa, cho dù có thuốc giải, số lượng cũng không thể nhiều đến mức có thể cứu được toàn bộ người đang ngã dưới đất.
Bất kể là vì nhắm vào An Khả Y hay Lâm Tịch, hoặc là bất cứ ai trong những người đang ở đây, có thể nói thuộc hạ của Văn Nhân Thương Nguyệt đã rất chú trọng trong hành động lần này. Ngoài ra, nàng còn biết vì lần tấn công này, Công Tôn Tuyền nhất định đã chuẩn bị từ rất lâu.
Hắn muốn dùng một số lượng lớn của rất nhiều loại độc để nhất cử đánh tan đội ngũ bọn họ!
Các loại độc dược xuất hiện ban đầu chỉ nhằm làm tốn thời gian của họ, sau đấy nhất định Công Tôn Tuyền sẽ chuẩn bị nhiều loại độc hơn để trực tiếp tấn công họ!
Giải độc cần có thời gian, nhưng nếu một người bị trúng quá nhiều loại độc...chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn.
An Khả Y mặc dù lợi hại, cũng không thể ứng phó kịp.
Đây là một trận chiến mà ngay từ lúc Công Tôn Tuyền bắt đầu, họ đã không thể chiến thắng! Bởi vì không có ai nghĩ rằng Công Tôn Tuyền lại dám hành động không kiêng kỵ như thế!
Công Tôn Tuyền công khai dùng cách thức này để bắt đầu trận chuến, không chỉ riêng trong đội ngũ bọn họ phải có người chết, mà sẽ có rất nhiều người vô tội trong thành Hầu Tước cũng phải táng mạng theo.
Trong một hành tỉnh bình yên không thuộc biên quan trong cảnh nội đế quốc Vân Tần, nếu như có hơn mấy trăm bình dân đồng thời chết đi, nhất định sẽ tạo nên sóng to gió lớn.
Nhưng Công Tôn Tuyền lại không để ý đến điều này.
Văn Nhân Thương Nguyệt...đây là lần đầu tiên Cao Á Nam ghi nhớ tên người này.
Ngoài ra, nàng đồng thời biết rằng vì trận đánh với toàn bộ thiên hạ này, Văn Nhân Thương Nguyệt đã không còn kiêng kỵ...chỉ khi Văn Nhân Thương Nguyệt không kiêng kỵ như vậy, bộ hạ Công Tôn Tuyền của hắn mới dám dùng thế công tàn bạo, không chút sợ hãi như thế.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 9: Người về.
Chương 40: Thổi tắt ngọn lửa cuồng nhiệt trong lòng ngươi.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Tuyết trắng tuyết đen, mùi thơm ngào ngạt xen lẫn trong mùi hôi kỳ lạ, Cao Á Nam "nhìn" được sự tàn bạo dữ dội của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Nàng mở to đôi mắt đẹp, xoay đầu nhìn Lâm Tịch. Hàm răng trắng noãn phát ra âm thanh, nhắc nhở Lâm Tịch:
- Công Tôn Tuyền dùng độc này để trì hoãn thời gian của chúng ta, sau đấy hắn nhất định sẽ dùng nhiều độc hơn để đối phó chúng ta...Bởi vì hắn căn bản không tiếc giết chết những người xung quanh Bách Tùng cư, không quan tâm có bao nhiêu người chết.
- Hắn đang cố hết sức giết chết mọi người ở đây.
Lâm Tịch gật đầu, thở nhẹ một hơi.
Mặc dù Cao Á Nam không nhắc nhở trực tiếp, nhưng hắn đã suy nghĩ cẩn thận những gì Cao Á Nam có thể nghĩ đến.
Thật ra ngay từ lần đầu tiên nghe thấy việc Văn Nhân Thương Nguyệt bởi vì chức vụ Trấn Tây đại tướng quân mà không ngần ngại giết dân chúng vùng biên giới lĩnh quân công, ngoài việc không thích vị đại tướng quân tên Văn Nhân Thương Nguyệt có uy tín cực cao này ra, hắn thậm chí còn đồng tình với việc Văn Nhân Thương Nguyệt muốn làm phản.
Bởi vì theo những gì được nghe, hắn biết ý định ban đầu của Văn Nhân Thương Nguyệt chỉ là được tiếp nhận một vị trí trong chín nguyên lão, ngồi vào chiếc ghế sau những bức màn che nặng nề, nhưng bởi vì hắn quá mạnh mẽ và lý lịch không trong sạch, hoàng đế Vân Tần và chín vị nguyên lão kia muốn ép hắn phải lui bước. Tuy nhiên, liệu sự sắp xếp như vậy có công bình với một nhân vật tuyệt thế đã dùng sức mạnh một người để bình định cả phía tây? Ngay cả Lâm Tịch cũng cảm thấy thật khó nhận định trong trường hợp này.
Nhưng khi nhìn thấy Công Tôn Tuyền tấn công bằng phương pháp như vậy, một chút đồng tình của hắn đối với Văn Nhân Thương Nguyệt đã biến mất.
- Văn Nhân đại tướng quân nhất tướng công thành vạn cốt khô, một kiêu hùng như hắn cần gì phải biết có một con cá đang đồng tình với hắn?
Lâm Tịch bất giác nở một nụ cười thật lạnh lùng.
Chỉ là một quân lệnh vô cùng tùy ý, nhưng nếu do chính Văn Nhân Thương Nguyệt phát ra, thật không biết sẽ làm cho bao nhiêu máu tươi ở Vân Tần phải đổ xuống. Mà chính mình lại có trách nhiệm bảo đảm tính mạng hơn mười người không đội ngũ, liệu có thể làm được hay không?
Nghĩ đến đây, Lâm Tịch đột nhiên hiểu được tại sao Hạ phó viện trưởng nhất định phải để mình tới biên quân tham gia chiến trận, tại sao mình phải làm thống lĩnh của mọi người trong khi đã có một An Khả Y dày dạn kinh nghiệm chiến trường.
Ngoại trừ nguyên nhân thiên phú "Tương Thần" và tu hành ra...mình là thống lĩnh, nhiều người như vậy phải tuân theo mệnh lệnh của mình, đồng nghĩa tính mạng của họ nằm trong tay mình, đây là một áp lực vô hình như rất nặng nề, khó diễn tả được. Sẽ có lúc hắn phải ra những quyết định vô cùng khó khăn...Lâm Tịch cũng biết trong quá trình từ cá nhỏ biến thành cá to, sau này sẽ càng có nhiều tính mạng hơn phải đặt trong tay mình. Cũng vì tin chắc hắn là Tương Thần duy nhất sau khi Trương viện trưởng rời đi, nên Hạ phó viện trưởng mới quyết định như vậy, mục đích chính là muốn hắn phải nhanh chóng thích ứng, phải nhanh chóng có những lựa chọn khó khăn hơn những người bình thường.
...
- Ngươi hẳn phải ra lệnh đột phá vòng vây ngay.
An Khả Y xoay đầu nhìn Lâm Tịch, lên tiếng nói.
Nàng biết hôm nay mình tuyệt đối không thể nào tìm ra Công Tôn Tuyền, tuyệt đối phải đón nhận một thảm bại lớn nhất trong đời mình. Nhưng có một điều nàng không rõ, hẳn Lâm Tịch đã biết rằng nếu càng kéo dài thời gian thì sẽ càng có nhiều độc tố tấn công tới, tại sao hắn không phát lệnh? Nhiều người ở đây như vậy nhất định sẽ có người chết, hắn lại là thống lĩnh của đội ngũ này, trong đấy không thiếu người không phải là người tu hành, nhưng tại sao hắn lại rất tĩnh táo?
- Ta là thống lĩnh, lão sư người phải tin tưởng ta.
Lâm Tịch biết rõ An Khả Y tuyệt đối tuân theo lệnh Hạ phó viện trưởng, bất kỳ quyền lợi phát lệnh nào cũng trung thực chuyển cho hắn. Nhưng hắn vẫn chăm chú nhìn An Khả Y, bình tĩnh nói như thế.
Sau đấy hắn vẫn không phát lệnh, ngược lại còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương hướng những chiếc đèn lồng Phi Hỏa bay tới, tiếp theo hỏi:
- Lão sư, chúng ta khó phán đoán được những con chim bồ câu kia từ nơi nào bay tới, nhưng dựa vào các ngọn đèn trong đèn lồng trên cao kia, chúng ta có thể ước lượng được vài điều...Dựa theo tốc độ và thời gian đến nay, đệ tử đoán hẳn đối phương ở một địa phương tại thành đông cách đây năm dặm. Tu vi lão sư người hơn đệ tử, người xem thử phán đoán của đệ tử có sai hay không?
An Khả Y cau mày thật chặt, nhưng nàng cũng phối hợp gật đầu, nói:
- Năm dặm hơi nhiều, không sai lệch quá.
Trong con phố rượu đằng sau Bách Tùng cư, âm thanh kinh hô đã càng lúc càng lớn, hơn nữa trong các ngõ sâu đằng xa, tiếng chó sủa quỷ dị không ngừng vang lên, thân thể Cao Á Nam run rẩy liên tục.
Nhưng điều khiến thân thể nàng phải cứng lại chính là vào lúc này Lâm Tịch lại nắm tay nàng!
Lâm Tịch không ngại việc An Khả Y, Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y, Mông Bạch đang ở đây, mà chân thành nắm tay nàng!
Hiện giờ hai tay nàng lạnh như băng giá, nội tâm nàng dĩ nhiên hi vọng bàn tay ấm áp của Lâm Tịch có thể nắm lấy mình, nhưng nàng thật sự không thể ngờ Lâm Tịch lại dám làm một chuyện to gan trong tình thế như vậy.
Cảm thấy sự ấm áp trong lòng tay Lâm Tịch, thiếu nữ cao gầy xinh đẹp này bất giác hoảng hốt, thật sự không biết làm sao.
- Đôi tay nhỏ bé thật mềm mại...rốt cuộc có thể nắm tay nàng nữa rồi, đây là việc ta đã nghĩ đến từ lâu, thật vui vẻ...Nếu như không có Công Tôn Tuyền ở đây, nhất định sẽ càng thoải mái, càng vui vẻ hơn.
Nhưng điều khiến nàng không thể tin được chính là Lâm Tịch dĩ nhiên còn nói một câu "vô sỉ" như vậy.
Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm và Mông Bạch đều trợn mắt hốc mồm.
Ngay tại lúc này, trước mặt An Khả Y còn có thể nói một câu buồn nôn đến mức như vậy, da mặt tên Lâm Tịch này dầy đến cỡ nào? Hắn can đảm tới mức nào?
Trong lúc các đồng bạn của mình ngạc nhiên, Lâm Tịch bỗng nhiên nghiêm mặt lại, nhẹ giọng nói hai chữ "trở về", đồng thời vận chuyển "bánh xe màu xanh" trong đầu mình.
Thời gian trở lại lúc Lâm Tịch vừa vặn đi vào tiểu viện, cũng là lúc An Khả Y đứng dưới mái hiên nhìn bọn hắn.
Bởi vì xung quanh đều là người thân và mình tín nhiệm nhất, nên Lâm Tịch không muốn tìm lý do che giấu. Trước khi An Khả Y lên tiếng, hắn liền khom người thi lễ với An Khả Y, nhẹ giọng nói:
- Lão sư, mời người ra ngoài với đệ tử làm vài chuyện.
An Khả Y kỳ quái ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi:
- Chuyện gì?
- Liên quan đến tính mạng nhiều người, mong lão sư tin đệ tử, đến lúc đó sẽ biết.
Sau khi nói câu này, Lâm Tịch liền xoay người, gật đầu với đám người Khương Tiếu Y và Cao Á Nam, nhẹ giọng nói:
- Tin tưởng trực giác của ta.
Ngay lúc Lâm Tịch nói câu đầu tiên, Cao Á Nam và đám người Khương Tiếu Y đã cảm thấy không khí không đúng, đến lúc Lâm Tịch nói "tin tưởng trực giác của ta", Cao Á Nam nhất thời nhớ đến chuyện ở Thập chỉ lĩnh.
Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y nghĩ tới những lần không thể nào giải thích được "trực giác" của Lâm Tịch.
Mông Bạch lại nghĩ tới những phương pháp tu hành điên cuồng không thể nào hiểu nổi của Lâm Tịch trong nhiều ngày qua.
- Phải làm gì?
Mông Bạch bất giác run người một cái, nói với vẻ mặt đưa đám. Qua nhiều ngày tu hành cực khổ, hắn ta đã gầy đi rất nhiều.
An Khả Y không tra hỏi, gật đầu, đồng ý với thỉnh cầu của Lâm Tịch.
- Ta không thể xác định bên ngoài có người theo dõi hay không, cho nên, khi ra ngoài chúng ta phải cẩn thận, không thể để bị phát hiện. Các ngươi cũng không cần phải để những người kia biết chúng ta ra ngoài.
Lâm Tịch lấy một cây tên từ trong túi đựng tên sau lưng Biên Lăng Hàm, nhẹ giọng nói:
- Khoảng một đình sau, lấy âm thanh tên bắn làm hiệu. Khi nghe thấy ta đã bắn tên, các ngươi lập tức hạ lệnh để mọi người nhanh chóng đột phá vòng vây tới phía đông thành, ta và lão sư để tụ họp trước.
Sau khi trầm ngâm một hồi, Lâm Tịch nhìn Cao Á Nam và mấy người Khương Tiếu Y:
- Nếu có thể...sau khi ta bắn tên ra, các ngươi cố gắng nói mọi người rời khỏi khách sạn...bởi vì nếu ở lại khách sạn, sợ rằng sẽ rất nguy hiểm.
- Rốt cuộc hắn đã phát hiện được gì?
Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm bất ngờ xoay mặt nhìn nhau, không thể hiểu được những gì Lâm Tịch vừa nói. Nhưng vì tuyệt đối tin tưởng Lâm Tịch, nên hai người bọn họ đồng thời nghiêm mặt lại, không nói câu nào, lẳng lặng gật đầu.
...
Trong bóng đêm đang bao phủ thành Hầu Tước.
Ở Trích Tinh lâu, khăn tay lụa màu trắng rơi xuống, phất phơ trong gió.
- Chúc một đêm này!
Trước cửa sổ một gian phòng tầng chín, văn sĩ trung niên gầy gò đổ chén rượu xuống.
- Chúng ta tất thắng!
Hắn nhìn bầu trời phía tây bao la, khom mình hành lễ với hướng Văn Nhân Thương Nguyệt đang ở, người mà hắn vô cùng thần phục và tôn kính.
Hắn tấn công trong lúc đối thủ chưa chuẩn bị, hơn nữa căn bản không để ý đến sống chết của mọi người trong thành. Vì muốn chiến thắng trận chiến này, hắn có thể khiến cho toàn bộ đội ngũ muốn đi vào lăng Bích Lạc phải chết. Hắn và những thuộc hạ của Văn Nhân đại tướng quân đã bắt đầu khai chiến với toàn bộ thiên hạ, nên trên khuôn mặt trang nghiêm của hắn, thần thái cuồng nhiệt hiện lên rất rõ.
...
Trung niên đần độn bán những lò than nhỏ đi vào căn nhà của mình ở phía đông thành.
Đây là một dãy phòng nghèo khó nằm sát một ngõ hẻm sát bờ sông, mỗi phòng có hai gian nhỏ, chỉ cần bước qua cửa chính là sẽ đi vào dãy phòng này.
Mở cửa đi vào, căn phòng của ông ta nằm ở vị trí số năm.
Ông ta nhanh chóng lấy ra một cây trúc xanh dưới bàn, dùng tay nắm mở một hồi, tiếp theo lại có thêm rất nhiều bình sứ nhỏ màu xanh lá.
Sau đấy, ông ta gấp rút tạo ra những lớp giấy dầu da, chỉ một hồi sau đã có một chiếc đèn Khổng Minh được làm ra.
Lấy cây trúc xanh làm mồi lửa, ông ta rất dễ dàng thắp sáng chiếc đèn Khổng Minh nhỏ vừa tạo thành, tiếp đó lấy chất độc được đựng bên trong bình sứ nhỏ màu xanh lá đổ vào trong chiếc đèn Khổng Minh.
Chiếc đèn Khổng Minh màu xanh biếc này từ cửa sổ phòng hắn bay ra ngoài, tựa như một cánh hoa của cây bồ công anh bị gió thổi đi.
Nhưng chiếc đèn Khổng Minh màu xanh biếc đầu tiên vừa mới bay qua khỏi mái nhà, hắn liền nghe được một âm thanh tên bay mãnh liệt, tựa như tiếng trẻ em gào khóc giữa không trung.
Hơn nữa, âm thanh tên bay khiến da đầu người nghe phải tê dại này lại từ một nơi cách hắn không xa phát ra.
Sau đấy, nam tử trung niên đần độn vừa cuồng nhiệt thầm hô "chúng ta tất thắng!" này chợt hoảng sợ, đôi ngươi co lại, bởi vì ông ta thấy chiếc đèn Khổng Minh vừa mới bay ra khỏi mái nhà đã bị dập tắt.
Ngay lúc đấy, toàn bộ chén nhỏ đang cháy phía sau cũng bị dập tắt.
Một cô gái xinh đẹp có khuôn mặt ngờ nghệch như kẻ đọc sách xuất hiện trước những chiếc đèn Khổng Minh, đứng trên một gian nhà ngói đối diện cửa sổ phòng ông ta.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 9: Người về.
Chương 41: Trong mắt nàng, hắn không còn là người đệ tử ngây ngô nữa.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Hán tử trung niên đần độn thực chất không đần độn. Khi nhìn thấy ánh lửa màu xanh biếc trong chiếc đèn Khổng Minh bị dập tắt, đồng thời vị thiếu nữ trông rất vô hại kia xuất hiện trên ngói nhà đối diện, ông ta nhất thời nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Trong sự hoảng sợ và vô cùng khó hiểu, tay áo vải của ông ta bỗng nhiên căng phồng lên, mười mấy quả cầu sứ màu đen bắn ra ngoài.
"Ầm!"
Khi còn cách An Khả Y khoảng mười bước, mười mấy quả cầu sứ màu đen này bỗng nhiên nổ mạnh, từng luồng chướng khí màu hồng lan tỏa khắp nơi.
Trên mái nhà vốn có những ngọn cỏ màu xanh đang bừng bừng sức sống, nhưng khi bị chướng khí màu hồng bao phủ, tất cả nhanh chóng khô héo, biến thành màu đen.
Hán tử trung niên đần độn muốn lui về sau, nhưng điều khiến ông ta phải ngừng thở chính là cô gái xinh đẹp có khuôn mặt ngờ nghệch như người đọc sách kia đã trực tiếp đi xuyên qua chướng khí màu hồng, mà ván cửa ở sau lưng hắn cũng biến thành màu xanh biếc, giống như đột nhiên có một tầng rêu xanh mọc ở bên trên.
Biết rằng dù so sánh tu vi hay cách dụng độc cũng không thể nào so sánh với cô gái xinh đẹp có khuôn mặt ngờ nghệch như người đọc sách, hán tử trung niên không hề do dự, rống to một tiếng, vận chuyển hồn lực trong cơ thể hội tụ đến một viên thuốc đã sớm nuốt vào bụng. Được vô số hồn lực kích thích, dược lực trong viên thuốc mạnh mẽ vận chuyển đến các nơi trong cơ thể.
Mặt hắn nhất thời biến thành màu đen, hai luồng máu tươi từ trong mũi phóng ra bên ngoài.
Hai luồng máu này không có máu đỏ mà đủ các loại màu sắc khác nhau, nhìn thấy vô cùng giật mình, giống y như màu sắc của thi thể đã bị phân hủy nhiều ngày.
Nhưng hán tử trung niên đần độn không nhìn thấy màu sắc của máu mũi mình, bởi vì ngay giây khắc đấy, ánh mắt hắn ta đã trở nên đờ đẫn, mất hết ý thức, chết đi.
An Khả Y không đi đến gần hán tử trung niên đần độn. Sau khi rơi xuống đất, nàng chỉ lẳng lặng nhìn ông ta ngã xuống, chết đi. Bởi vì mặc dù hiểu biết của nàng về độc dược lợi hại hơn nhiều hán tử này, nhưng cũng không thể ngăn cản được việc hán tử thúc dục hồn lực để kích phát độc lực trong cơ thể. So với việc phá nát trái tim đối thủ, việc dùng độc như vậy còn dẫn đến cái chết nhanh hơn.
...
Lâm Tịch đứng cạnh một từ đường cách đấy không xa. Hắn không nhìn thấy trận chiến giữa An Khả Y và hán tử trung niên ở gian phòng đó, bởi vì hắn ta còn đang bận rộn than thở sau khi bắn ra cây tên kia.
Vừa rồi hắn đã sử dụng "tiểu hắc" để bắn tên. Vì muốn tiếng vang của tên lúc bắn lên không trung to rõ hơn, hắn đã sử dụng những kiến thức Đông Vi truyền thụ khi còn ở trong học viện, khắc những lổ hổng ngay trên cây tên.
Thông thường những cây tên màu đen ở Vân Tần đều được dùng một loại gỗ rắn chắc chế tạo nên, nhưng điều hắn không ngờ chính là có lẽ vì trong quá trình điêu khắc hắn còn để sót lại những mẫu gỗ vụn ở trong lổ hổng, mà cây tên vừa rồi do "tiểu hắc" bắn ra đã làm hắn mất hơn một nửa hồn lực, khiến cho tốc độ cây tên trở nên kinh khủng, nên trong quá trình bay trên không trung, cây tên này không những tạo nên tiếng động vô cùng chói tai, mà còn tự bốc cháy, biến thành một ánh sao rơi đang bốc cháy.
Lâm Tịch than thở nhìn cây tên mình vừa bắn có tốc độ và sức mạnh rất kinh khủng, sau đấy bỗng nhiên nhìn thấy có một ngọn lửa ngất trời màu hồng ở hướng Tùng Bách cư, khiến cho cả một mảng trời biến thành màu đỏ.
- Lại thiêu cả Bách Tùng cư à...con gái thật đáng sợ...
Lâm Tịch thầm nói với chính mình, nhưng lại không nhịn được bật cười. Hắn ta rất hiểu rõ tính tình từng người bạn của mình. Khương Tiếu Y nhu hòa, Mông Bạch nhát gan, Biên Lăng Hàm bề ngoài ôn nhu nhưng lại vô cùng mãnh liệt. Còn Cao Á Nam? Ngay từ khi thấy Cao Á Nam dạy dỗ các đệ tử học viện Lôi Đình, hắn ta đã biết Cao Á Nam thích đơn giản, mạnh mẽ vô cùng.
Khi nhìn thấy ánh lửa cao ngất trời, hắn biết đám người Cao Á Nam nhất định đã trực tiếp đốt cả Tùng Bách cư để mọi người bên trong rời đi. Với phương pháp này, nếu không phải là Biên Lăng Hàm, nhất định do chính Cao Á Nam ra tay.
...
Trên Trích Tinh lâu, văn sĩ trung niên gầy gò đang trang nghiêm nâng cốc chúc mừng, chuẩn bị nhìn thấy cảnh tượng đại khai sát giới, bỗng nhiên biến sắc, đôi lông mày của hắn ta bất giác nhíu lại thật chặt, tựa như đang bị sương lạnh bao phủ.
Hắn ta không nhìn thấy từng chiếc đèn Phi Hỏa màu xanh biếc đáng lẽ giờ này đã phải bay lên không trung, mà lại nhìn thấy ánh lửa ngập trời ở đằng xa.
Tiếp đó, hắn ta nhìn thấy các sân nhỏ ở Bách Tùng cư đã bị đốt cháy hoàn toàn.
Một đêm này, thành Hầu Tước nhất định không thể bình tĩnh được. Hơn nữa, đối với nhiều người đang ở trên lầu cao ngắm phong cảnh như hắn, Bách Tùng cư đang bị đốt cháy kia nhất định rất bắt mắt, nhất định rất rực rỡ.
Nhưng đây không phải là ánh sáng hắn ta mong muốn.
Ngoại trừ tên đồ đệ của hắn ở trong ngõ sâu kia, tất cả người biết thân phận và kế hoạch này đã bị hắn giết chết.
Vì trận chiến này, hắn đã không biết giết bao nhiêu người, hoàn toàn ngăn cách mình với cả thế giới.
Chỉ có hắn và đồ đệ của hắn mới biết kế hoạch lần này, nhưng đồ đệ của hắn không thể phản bội hắn. Dựa theo phương hướng cây tên kia được bắn ra, hắn biết đối phương đã truy được đến chỗ ở của đồ đệ hắn.
Tại sao đối phương có thể làm được như vậy?
Tên văn sĩ trung niên gầy này nhìn Bách Tùng cư đang bốc cháy, sự khiếp sợ trong lòng quả thực không thể nào diễn tả bằng từ ngữ được.
...
An Khả y đi vào căn phòng của hán tử trung niên đần độn. Thấy Lâm Tịch ở từ đường bên ngoài nhảy qua mái nhà đi vào bên trong, nàng lập tức cảnh báo:
- Ngươi chỉ có thể đi đến trước cửa...không được đụng vào bất cứ vật gì, nếu không, cho dù là ta cũng không thể cứu ngươi được.
Lâm Tịch biết An Khả Y nhất định phải lục soát trước một lần, hắn cũng biết những đồ vật thường dùng của các độc sư đều vô cùng nguy hiểm, nên hắn không nói bất kỳ lời nào, chỉ lẳng lặng và rất cẩn thận đi đến bên cạnh cánh cửa gỗ màu xanh giống như bị rêu xanh bao phủ.
- Đây chính là cánh tay phải của Văn Nhân Thương Nguyệt, người trấn giữ hành tỉnh Quý Vân, khiến cho cả học viện Thanh Loan phải sợ hãi, Công Tôn Tuyền sao?
Hắn tò mò nhìn thi thể của hán tử trung niên, thầm nghĩ trong lòng.
Trong thành Hầu Tước to lớn có hơn sáu bảy mươi vạn người, ở phía bắc thành có một tòa nhà cổ bị vứt đi, trên đỉnh tòa nhà cổ này có một cái chuông rách nát. Hiện giờ, bên trong cái chuông rách nát đó có một bầy bồ câu màu trắng đang tụ tập. Bầy bồ câu này đang tụ tập lại chung một chỗ, toàn thân run rẩy dưới cái lạnh của bóng đêm, bọn chúng đang đợi tín hiệu bay lên giống như thường ngày.
Bọn chúng cảm thấy rất không thoải mái. Thường ngày, khi nhìn thấy ánh đèn Phi Hỏa bay lên, bọn chúng sẽ lập tức bay ra, đáp xuống một khu đất trống có rất nhiều ngũ cốc, lúc đó cảm giác không thoải mái trong người mới có thể biến mất. Nhưng đến hôm nay, bọn chúng vẫn chờ đợi, lại không nhìn thấy ánh đèn gọi về như mọi đêm.
Ngay lúc này, cho dù bọn chúng có muốn bay lên cũng không thể bay lên được nữa. Trong cái chuông rách nát ở đỉnh tòa nhà cổ, toàn bộ lông vũ trên người bọn chúng đều rớt xuống, mà bọn chúng cũng nhanh chóng thối rửa biến thành một vũng bùn màu đen, vũng màu màu đen đấy rớt xuống đục thủng cả sàn gỗ bên dưới.
Tên chưởng quỹ và các tiểu nhị của Bách Tùng cư đang gào khóc, bọn họ không biết mình đã chọc phải người nào, nhưng bỗng nhiên có rất nhiều người đồng thời phóng hỏa Bách Tùng cư. Chỉ trong một tíc tắc, Bách Tùng cư đã biến thành một đám cháy lớn.
Ngay cả những quán rượu và nhà ở dân chúng bên cạnh Bách Tùng cư cũng bị bén lửa cháy lên.
Rất nhiều người gào thét cứu lửa, nhưng ngay lúc này, điều khiến mọi người phải hoảng sợ kinh hô chính là vô số mèo chó có đôi mắt đỏ bừng không biết từ nơi nào chạy ra lại xuất hiện trước mặt mọi người. Các con mèo chó này tựa hồ không nhìn thấy ngọn lửa lớn trước mắt, toàn bộ xông ào vào trong đám cháy.
...
An Khả Y kiểm tra rất cẩn thận, từ chéo áo của nam tử trung niên đần độn, mỗi một góc nhỏ của căn phòng sơ sài này đều bị nàng đào bới.
- Người này không phải là Công Tôn Tuyền, chỉ là người giúp hắn ra tay với chúng ta. Như vậy, cho dù chúng ta có phát hiện được nơi này...nhiều lắm cũng chỉ phát hiện được dấu vết người này, không thể tìm thấy Công Tôn Tuyền.
Trong lúc đằng xa có tiếng bước chân và ngựa chạy như điên truyền tới, nàng bỗng nhiên nhẹ giọng nói với Lâm Tịch.
- Không phải là Công Tôn Tuyền?
Lâm Tịch ngẩn người, nói:
- Tại sao?
- Độc "Lưu sa" vô cùng quý hiếm, cũng là đồ vật hắn quý trọng nhất...Lúc trước ngay cả học viện chúng ta cũng không có giải dược. Hơn nữa, giải dược ta nghiên cứu ra chỉ có Hạ phó viện trưởng biết...cho nên, đối với hắn, độc "Lưu sa" chính là thủ đoạn bảo vệ tính mạng khi gặp phải đối thủ như ta. Nếu như là ta, ta nhất định sẽ mang theo bên người.
An Khả Y nhìn Lâm Tịch, giải thích:
- Ở đây có rất nhiều độc, có vài loại số lượng kinh người, nhưng bên trong lại không có độc "Lưu sa", ngay cả loại độc lợi hại thứ hai là "Phụ cốt" cũng không có.
Lâm Tịch cau mày lại, nói:
- Nói như vậy, Công Tôn Tuyền vẫn có thể an toàn ở lại trong thành.
Nếu như là Đông Vi, nhất định ông ta sẽ khiển trách Lâm Tịch đang nói nhảm, nhưng An Khả Y lại bình tĩnh gật đầu.
Tiếng bước chân dồn dập và vó ngựa chạy ở bên ngoài càng lúc càng dồn dập.
Lâm Tịch cau mày thật chặt. Hắn gật đầu, nói với An Khả Y:
- Lão sư, đệ tử ra ngoài an bài mọi người trước.
An Khả Y không nói gì, chỉ gật đầu.
...
- Phải làm sao đây?
Gió lạnh thổi vào mặt, tâm tình vốn đã buông lỏng của Lâm Tịch bỗng nhiên khẩn trương hẳn lên.
Nếu như Công Tôn Tuyền còn sống, vậy hắn phải tiếp tục nghĩ ra phương pháp đối phó người này.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới vùng đất chết ở Bách Tùng cư khi nãy, một ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu.
- Lão sư, nếu như ngài dùng độc, toàn lực sử dụng, không để ý đến người khác...ngài có thể nhanh chóng hạ độc được bao nhiêu người? Một ngàn người không?
Trong nháy mắt nhảy lên mái nhà, Lâm Tịch quay đầu hỏi một câu.
An Khả Y cau mày. Từ lúc rời khỏi học viện, nhìn thấy Lâm Tịch lại, nàng cảm thấy Lâm Tịch tựa hồ không còn là đệ tử ngây ngô như trong học viện nữa, đã có rất nhiều thay đổi. Hơn nữa, trong khoảng thời gian quá ngắn vừa rồi hắn ta đã làm những chuyện khiến nàng nghĩ mãi vẫn không rõ, nhưng nàng vẫn gật đầu, thật tâm trả lời vấn đề của Lâm Tịch:
- Có thể.
Nhận được câu trả lời, cước bộ của Lâm Tịch bỗng nhiên nhanh hơn. Hắn giống như một con báo đang nhanh chóng lướt qua những mái nhà không chắc chắn, phát lệnh nói với đội ngũ vừa từ Bách Tùng cư phóng tới:
- Đến gần cổng thành phía đông, tìm một mảnh đất trống!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 9: Người về.
Chương 42: Kế hoạch và lý do khó có thể giải thích.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Các xe gỗ chở nước dùng để cứu cháy nhanh chóng chạy tới Tùng Bách cư, phun nước dập lửa. Không bao lâu sau, đám cháy ở Tùng Bách cư đã được khống chế, thế lửa không lan tràn ra bên ngoài.
Bởi vì có rất nhiều người cùng nhau phóng lửa, mà hành tung cũng không khó phát hiện, nên mọi người lập tức biết họ đã chạy đến thành đông.
Quan phủ phản ứng không chậm, bởi vì cháy lớn làm cho ban đêm vốn bình tĩnh trở nên ồn ào vô cùng, nên trên đường phố nhanh chóng xuất hiện mấy quan viên Hình ti và một tướng lãnh thống lĩnh kỵ quân.
Tại một mảnh đất trống vốn dùng để kiểm tra hàng hóa tập kết ở thành Hầu Tước tại phía đông thành, mấy trăm quân thủ vệ thành đang bao vây hơn mười người ở giữa, ngoài ra còn có rất nhiều quân sĩ từ nơi khác gấp rút chạy đến. Quan trọng hơn, đã có mệnh lệnh đóng tất cả cửa thành trong một canh giờ, không có ai được phép ra vào.
Kỵ quân Tòng quân doanh nhanh chóng đi tới.
Thấy mười người đang bị bao vây vô cùng tĩnh táo, tướng lãnh trung niên mặc giáp đi đầu kỵ quân bất giác cau mày lại. Dám can đảm quang minh phóng hỏa, lại dừng ở chỗ này, hơn nữa còn tỏ ra vô cùng tĩnh táo, như vậy chỉ có hai khả năng: một là bọn họ có chiến lực kinh khủng có thể chống lại toàn bộ quân sĩ trấn thủ thành Hầu Tước; hai là bọn họ có thân phận và địa vị rất lớn.
Ngay lúc tướng lãnh trung niên bắt đầu thắng ngựa đi chậm lại, chuẩn bị dừng lại ngay vòng ngoài bao vây, thì một thanh niên mặc chiếc áo rộng rãi từ trong đội ngũ hơn mười người kia đã đi đến trước.
Người trẻ tuổi không trả lời, lẳng lặng lấy một lệnh bài trong ống tay áo ra, ném cho tướng lãnh trung niên này.
Tướng lãnh trung niên đưa tay bắt lấy tấm lệnh bài màu vàng hơi nặng. Mới chỉ nhìn thấy tầng tầng lớp lớp long văn vô cùng phức tạp, ngay cả các tượng sư giỏi nhất trong thành Hầu Tước cũng không thể làm được, sắc mặt ông ta liền thay đổi.
Ông ta nhất thời nghĩ đến chuyện ở phía tây, mơ hồ đoán được mục đích đến đây của đội ngũ này.\
Sau một hồi suy nghĩ, ông ta nhảy xuống ngựa. Trong ánh mắt kinh ngạc của nhiều người, ông ta phất tay để các binh sĩ đằng sau hãy mở rộng vòng vây, sau đó đi tới trước mặt người trẻ tuổi, khom mình hành lễ với cả đội ngũ.
Lâm Tịch cũng khom người đáp lễ.
- Cần ta làm chuyện gì sao?
Tướng lãnh trung niên đưa lệnh bài màu vàng lại cho Lâm Tịch, sau đó hạ giọng xuống, cung kính hỏi.
- Chúng ta phải trấn thủ ở đây. Ngài phái người giúp chúng ta phòng về, đảm bảo trong vòng năm trăm bước không có ai đến gần chúng ta. Tướng quân phái toàn bộ cung tiễn thủ tốt nhất đến đây, ngoại trừ người của chúng ta, bất kỳ chim thú gì cũng không thể tiến đến.
Lâm Tịch cũng không khách khí, nhẹ giọng nói với tướng lãnh trung niên:
- Chúng ta muốn tìm một kẻ địch rất quan trọng trong thành...Từ giờ trở đi cho đến trưa ngày mai, đóng toàn bộ cửa thành, không có ai được phép rời khỏi thành Hầu Tước.
Tướng lãnh trung niên lập tức gật đầu.
Mặc dù ông ta biết việc đóng cửa thành cấm thông hành hơn nửa ngày như vậy sẽ khiến rất nhiều đại thương gây áp lực cho mình, nhưng hiện giờ ông ta biết rõ mình đang phải đối mặt với việc gì. Ông ta biết cho dù bây giờ tỉnh đốc có ở đây, nhất định cũng sẽ chấp nhận yêu cầu của đối phương.
- Sau khi dập tắt tàn lửa ở Tùng Bách cư, bố trí ranh giới phòng thủ, dù là ai cũng không thể đi vào đám cháy. Nếu có người ngoan cố đi vào, sợ rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lâm Tịch nhìn tướng lãnh trung niên, bổ sung.
Tướng lãnh trung niên rùng mình, hỏi:
- Còn có gì muốn ta làm không?
Lâm Tịch trầm ngâm một hồi. Thấy An Khả Y từ xa đi tới, hắn lại nhẹ giọng nói:
- Ban bố lệnh giới nghiêm, trước khi chúng ta rời đi vào sáng mai, nghiêm cấm bất cứ ai cũng không lên được các tòa nhà cao, lấy đi tất cả mắt ưng. Ngoài ra, bố trí người theo dõi ở các tòa nhà, nếu như nghi ngờ có ai đang theo dõi chúng ta, đồng loạt bắt bỏ.
...
Bởi vì rời khỏi Tùng Bách cư rất gấp, không thể nào che giấu hành tung được, nên họ chỉ có thể dẫn theo ba chiếc xe ngựa. Trong đó, chiếc xe ngựa lớn nhất tự nhiên đã bị Lâm Tịch lấy để làm nơi bàn chuyện.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Cao Á Nam nhìn thẳng Lâm Tịch, hỏi.
Nàng biết Lâm Tịch không thể nào biết nhiều chuyện hơn nàng, nên nàng cảm thấy toàn bộ chuyện này thật quỷ dị.
- Nói ngắn gọn. Văn Nhân Thương Nguyệt có một thủ hạ vô cùng lợi hại tên Công Tôn Tuyền. Hắn là đại sư dụng độc. Tối nay hắn đã chuẩn bị giết hết mọi người trong Tùng Bách cư, mục đích chính là làm chúng ta bị thương.
Lâm Tịch nhìn nàng, lời ít mà ý nhiều giải thích:
- Chúng ta phát hiện người công kích, nhưng người này rất có thể chỉ là một thủ hạ dưới tay Công Tôn Tuyền, không phải là hắn.
- Giết chết toàn bộ người trong Tùng Bách cư?
Cao Á Nam vốn đang tức giận vì có nhiều việc Lâm Tịch thậm chí còn gạt mình, nhưng khi nghe đến đây nàng bỗng nhiên sững sờ, sắc mặt tái nhợt hẳn.
Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm và Mông Bạch cũng nhất thời sững sờ, khiếp sợ và không thể tin được.
- Sao ngươi phát hiện ra Công Tôn Tuyền sẽ ra tay?
An Khả Y nhìn Lâm Tịch, giống như đang nhìn một quyển sách nàng đọc mãi vẫn không hiểu.
- Đệ tử không muốn nói nhảm, nhưng có một số việc cho dù đệ tử có giải thích thật, sợ rằng lão sư và mọi người cũng cảm thấy rất hoang đường.
Lâm Tịch nhìn mấy người An Khả Y và Cao Á Nam, nói:
- Cho nên, không nên hỏi tại sao đệ tử biết...đệ tử chỉ biết vậy thôi.
Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm nhìn nhau, cùng cười một cách rất khó coi. Hai người đã sớm biết trên người Lâm Tịch có rất nhiều chuyện không thể nào giải thích được. Cho nên, trong lòng bọn họ, họ chỉ cho rằng Lâm Tịch có một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Mông Bạch ngơ ngác, chỉ cảm thấy cả người mình đang phát lạnh, nhìn Lâm Tịch với ánh mắt như đang nhìn một tên quái vật.
Cao Á Nam nghĩ tới một lần nói chuyện nào đó giữa nàng và Lâm Tịch ở học viện, cau mày lại, nhưng cũng không tiếp tục hỏi.
An Khả Y chậm rãi đứng lên. Nàng cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên tựa như nàng đã nghĩ thông suốt một vấn đề gì đấy, nên thần thái bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều.
- Khi nãy ngươi hỏi ta có thể nhanh chóng hạ độc được bao nhiêu người là có ý gì?
Nàng không hỏi tiếp vấn đề đấy nữa, mà cố gắng kiềm nén tâm tình, nhìn Lâm Tịch hỏi.
- Đệ tử có một phương pháp có thể tìm ra Công Tôn Tuyền thật sự, điều kiện đầu tiên là lão sư phải tuyệt đối tin tưởng đệ tử, làm theo lời đệ tử. Đệ tử cần lão sư có thể một lần hạ độc thật nhiều người.
Lâm Tịch nhìn thẳng vào mắt An Khả Y, từ thần thái tươi tỉnh ẩn sâu trong đôi mắt đen đấy, hắn biết nữ giáo sư trông bề ngoài ngờ nghệch, nhưng thực chất lại vô cùng thông minh này, sợ rằng đã từ những sự việc kỳ lạ vốn chỉ phát sinh trên người Trương viện trưởng, nay lại ở trên người mình, mà suy đoán được mình có thiên phú "Tương Thần", nên đã bắt đầu đặc biệt chú ý như Hạ phó viện trưởng. Tuy nhiên, An Khả Y cũng là người được Hạ phó viện trưởng tin tưởng tuyệt đối, nên hắn không cần lo lắng, ngược lại còn biết An Khả Y sẽ cố gắng hết sức giúp mình che giấu thân phận "Tương Thần".
- Một lần hạ độc toàn bộ mọi người ở khu vực lớn như Tùng Bách cư, lão sư có thể làm được hay không?
Tiếp đấy Lâm Tịch chân thành hỏi.
An Khả Y nhìn Lâm Tịch một cái, lại đột nhiên nghĩ tới biểu hiện của Lâm Tịch trong đám cháy ở học viện Thanh Loan, nên đôi mắt nàng bỗng nhiên sáng lên một chút, gật đầu dứt khoát nói:
- Có thể.
- Ngươi định làm gì?
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch, nói:
- Có thể nói kế hoạch lần này rõ ràng hơn được không?
- Thật đúng không thể nói rõ được.
Lâm Tịch rất áy náy nhìn Cao Á Nam, nói:
- Nhưng mà ta cảm thấy Công Tôn Tuyệt thật sẽ không thể nào nhịn được mà tới đây xem chúng ta làm gì...Ngày hôm qua ta bắn một mũi tên, mà cây tên do "tiểu hắc" bắn ra thật sự có uy lực mạnh hơn các trường cung bình thường rất nhiều, có lẽ hắn sẽ tò mò muốn biết An lão sư là người như thế nào, hoặc muốn nhìn thấy cung tiễn thủ đấy. Hoặc là chưa muốn từ bỏ, muốn ra tay lại....hoặc là rất không cam lòng, muốn xem đối thủ là những người như thế nào. Hoặc là không thể chấp nhận thất bại, không muốn bị chúng ta xem thường, nên phải chứng minh hắn còn sống cho chúng ta thấy....Con người luôn có nhược điểm, bất kể là nguyên nhân gì, chỉ cần ngày mai hắn có thể đến gần xem chúng ta, ta sẽ có cách tìm ra hắn.
...
Lệnh giới nghiêm nhanh chóng được ban bố khắp thành.
Trong tình huống mọi việc đột nhiên trở nên khẩn trương như vậy, tất cả thương đội qua thành hoặc lữ khách đều lựa chọn ở trong khách sạn, cố gắng ngủ ngon qua một đêm.
Nhưng sau khi mặt trời mọc, tất cả người không phải là dân cư thành Hầu Tước lại phát hiện toàn bộ trạm kiểm soát ra thành đều đóng chặt, có nghĩa lệnh cấm thông hành vẫn còn.
Rất nhiều thương đội không thể nào ứng phó kịp, vì không muốn mình bị tổn thất lớn nên trở nên hối hả, sử dụng các mối quan hệ của mình để tìm cách ra khỏi thành.
Tuy nhiên, tất cả những thủ đoạn đấy đều trở nên phí công, cho dù là những đại thương tài lực lớn mạnh đến nỗi ngay cả Tỉnh đốc cũng phải lấy lòng đều bị uyển chuyển cự tuyệt, ngay cả một con ngựa cũng không thể rời khỏi thfanh.
Mà tất cả người ở trong thành Hầu Tước đều biết có một đội ngũ đang đứng trong một mảnh đất trống ở phía đông thành. Nghe nói người của đội ngũ này chính là thủ phạm đã thiêu rụi Tùng Bách cư, nhưng đám người này chẳng những không bị bắt mà còn được quân sĩ bảo vệ. Theo lời đồn ngày càng lan truyền ra, mọi người suy đoán rất có thể đám người này đã dùng rất nhiều ngân phiếu để bồi hoàn tổn thất Tùng Bách cư.
Trong lúc nhất thời, tất cả người trong thành Hầu Tước đều tò mò muốn biết đội ngũ này có lai lịch như thế nào.
Bởi vì không biết khi nào mới có thể ra khỏi thành được, mà phần lớn những người muốn ra khỏi thành đều muốn mình là người đầu tiên có thể làm xong các thông lệ ở trạm kiểm soát, nên mới chỉ tới ban trưa, dù là trong thành hay ngoài thành, những hàng người thật dài đã xuất hiện.
Ngay lúc này, đột nhiên những người đang đứng xếp hàng trong thành trở nên xôn xao và ồn ào. Bởi vì không biết do nguyên nhân nào, nhưng các quân sĩ hộ vệ bảo vệ đám người kia, đồng thời ngăn cản những người xếp hàng tới quá gần, lại đột nhiên thu người vào lại.
Đồng thời, trong ánh mắt tò mò và cảm thấy kỳ quái của nhiều người, Lâm Tịch và An Khả Y đã bước ra khỏi xe ngựa.
- Lão sư, mời ra tay, hạ độc toàn bộ người ngài có thể hạ độc được trong phạm vi nội thành!
Lâm Tịch nhìn hàng dài người xếp hàng hối hả, vô cùng khẳng định nói bên tai An Khả Y.
An Khả Y quay đầu, nhìn Lâm Tịch nói:
- Ta có thể hạ độc...nhưng không thể nào có đủ giải dược...
- Đệ tử biết.
Lâm Tịch nhìn nàng, chân thành nói:
- Nhưng đệ tử mong lão sư có thể tin tưởng đệ tử, cho dù việc này rất hoang đường...Mong lão sư ra tay, phải nhanh lên, không thể để bất kỳ ai đang ở trước mắt chúng ta có cơ hội rời đi.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế