Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Người mạnh mẽ đến đâu cũng có nhược điểm.
Trong ánh mắt thế tục, Thánh nữ năm xưa từ chùa Bàn Nhược đi ra, sau trở thành Thánh mẫu hoàng thái hậu Đường Tàng là người không có nhược điểm, tính cách và tâm tình gần như là hoàn mỹ. Nhưng khi cảm thấy mình đã đi đến con đường sinh mệnh, thở dài nói với tiểu hoàng đế Phượng Hiên, chính bà đã cố ý nói với Phượng Hiên rằng cho dù một người mạnh mẽ đến đâu, cuối cùng vẫn có nhược điểm.
Hoàng thúc Tiêu Tương Đường Tàng vốn là một Thánh sư rất mạnh mẽ, trong tay nắm giữ hai đội quân mạnh nhất Đường Tàng, thủ hạ dưới tay càng có vài Thánh sư rất mạnh mẽ, nhưng bà lại rất hiểu nhược điểm của Tiêu Tương, nên cuối cùng Tiêu Tương chết trong tay Cốc Tâm Âm.
Bà là người từ trong chùa Bàn Nhược đi ra, mang theo sự an bình trong lòng để bước vào trần thế đầy sự cám dỗ, nên so với bất cứ ai trên thế gian rằng, bà hiểu một người khi còn sống sẽ bị vô số tình cảm như tham, giận, sân, si cuốn theo bên mình.
Công Tôn Tuyền đứng xếp hàng trong hàng người dài ở phía đông thành.
Hắn là một người rất lợi hại, là một cánh tay của Văn Nhân Thương Nguyệt. Một người giống như hắn, tuy nói chiến lực không thể so sánh với người tu hành như Đông Vi, nhưng nếu xét về hiệu suất giết địch trên chiến trường, chắc chắn Đông Vi không thể sánh bằng.
Hơn nữa sự lợi hại nhất của hắn ta chính là khắp cả thế gian này không có ai biết hắn ta là ai.
Triều đình Vân Tần, hoàng đế Vân Tần và chín gã nguyên lão đều không biết hắn ta có hình dạng như thế nào, sống trong hành tỉnh Quý Vân như thế nào. Ngay cả học viện Thanh Loan cũng không thể biết.
Người như vậy thật giống như một ôn thần bất cứ lúc nào cũng có thể mang đến ôn dịch.
Nhưng đúng như Lâm Tịch đã nói, trên thế gian, bất kỳ loại độc dược nào có thể gây tổn thương cho người tu hành cũng đều rất trân quý, mà với số lượng độc dược kinh người đã bị An Khả Y lấy đi trong căn nhà nhỏ kia, đã đủ để giết chết mấy ngàn binh lính địch quốc trên chiến trường, đồng thời điều đó cũng có nghĩa kế hoạch tấn công phủ đầu nhóm người An Khả Y của hắn đã thất bại, hơn nữa người đệ tử hắn ta dốc tâm truyền thụ cũng biến thành một thi thể lạnh tanh, nên hắn ta chắc chắn rất bi thương và tức giận...Cho nên, không biết là vì muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao đối thủ lại biết được kế hoạch của mình, hay bởi vì muốn tận mắt nhìn xem thử đối thủ đã đánh bại mình là người như thế nào, hay là vì những cảm xúc chính hắn cũng không hiểu được, nên Công Tôn Tuyền đã lặng lẽ đứng trong hàng người đang xếp hàng.
Khi An Khả Y và Lâm Tịch đi ra, hắn khẽ nhíu mắt lại.
Dựa vào khí chất rất đặc biệt trên người An Khả Y và Lâm Tịch, hắn lập tức biết đây chính là hai người đã phá hỏng kế hoạch đêm qua của mình.
Nữ giáo sư si mê học dược của học viện Thanh Loan trong truyền thuyết còn trẻ như vậy?
Còn nữa, người trẻ tuổi đứng bên cạnh nàng ta dường như là thống lĩnh của đội ngũ này, hắn ta là ai?
Trong lúc nhất thời, tâm tình hắn ta đột nhiên trở nên kỳ lạ, có khiếp sợ, có đố kỵ...nhưng cùng một lúc, hắn ta đột nhiên sững sờ, bởi vì hắn thấy mái tóc An Khả Y đột nhiên tung bay, người nàng ta bắt đầu phát sáng chói mắt.
...
Loại độc độc nhất trên thế gian này chính là loại chỉ cần một lượng nhỏ như hạt bụi, hòa tan vào thùng nước lớn, sau đấy chỉ cần một giọt trong đó là đủ giết chết một tráng hán mạnh khỏe.
Nhưng nếu muốn giải loại độc đó, sợ rẳng giải dược phải lớn ít nhất như một viên đậu tương.
So sánh với việc làm cho thân thể mệt mỏi đi, việc trị liệu hay cứu chữa khó khăn hơn rất nhiefu.
Cho dù là người tu hành nào đi nữa, chắc chắn trên người sẽ không mang theo thuốc giải độc để cứu chữa hơn một hoặc hai trăm người.
Hiện giờ An Khả Y không thể tìm ra lý do để tin tưởng Lâm Tịch, nhưng nàng cũng không tìm ra lý do Lâm Tịch phải lừa gạt mình. Trong hình huống như vậy, nàng tự tìm cho mình một lý do để ra tay: Nàng từng xem qua rất nhiều tư liệu ghi lại về Trương viện trưởng, trong đấy quả thật nhắc đến việc Trương viện trưởng có những trực giác vô cùng kỳ quái. Tỷ như Trương viện trưởng biết đối thủ sẽ xuất hiện ở đâu, biết mai phục khi nào...Hơn nữa, nàng từng nhìn thấy biểu hiện của Lâm Tịch trong đám cháy học viện, hoặc là bởi vì Hạ phó viện trưởng luôn dành cho Lâm Tịch sự quan tâm đặc biệt, nên nàng mơ hồ cảm thấy Lâm Tịch có một thiên phú đặc biệt như Trương viện trưởng. Một nguyên nhân khác chính là Lâm Tịch là thống lĩnh, là đệ tử của nàng, nên nàng phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Cho nên, nàng tạm thời không nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra nữa, tạm thời coi mình là một người ngu ngốc, dốc hết toàn lực ra tay với mọi người xung quanh.,
Hồn lực mạnh mẽ đang ngủ đông trong cơ thể nàng từ đôi tay trắng nõn không ngừng phun ra bên ngoài.
Cả người nàng đang phát sáng, bởi vì hồn lực được vận chuyển quá nhanh, không ngừng đánh mạnh xuống mặt đất bên dưới, khiến cho quanh người nàng xuất hiện từng cơn gió lốc, nên cả người nàng bắt đầu lơ lửng giữa không trung.
Một đóa hoa hạnh màu lam trong suốt từ trong tay nàng bay ra ngoài. Được hồn lực mạnh mẽ từ đôi tay nàng liên tục quán chú vào, nên đóa hoa hạnh có màu lam rất đẹp, nhìn bề ngoài tựa như những miếng băng mỏng tầng tầng chồng chất lên nhau nhanh chóng biến mất trong không trung, biến thành những đám mây màu lam kì dị.
Tất cả người đang xếp hàng, bao gồm cả quân sĩ đang giữ cổng thành đều sợ ngây người, trợn mắt nhìn khung cảnh bọn họ không thể nào tưởng tượng được.
Trong hàng người dài, Công Tôn Tuyền nắm chặt hai tay, mồ hôi lạnh đổ ra ngoài, hắn ta nghĩ tới một khả năng, nhưng hắn không tin An Khả Y dám làm như vậy.
Ngay lúc hồn lực trong người An Khả Y mạnh mẽ vận chuyển, tạo thành một vòng sáng ở bên ngoài cơ thể nàng, thì giữa đôi tay nàng bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh một con quạ đen màu trắng tuyết.
Những đám mây màu lam bắt đầu biến mất, trời đã đổ mưa.
Đây là một khung cảnh vô cùng rung động, vô cùng quỷ dị.
Giống như có vô số đóa hoa hạnh bay xuống, nhưng lại nhanh chóng biến mất, hóa thành những luồng khí trong suốt, tựa như một giấc mơ vô cùng bình thường, bao phủ nàng và Lâm Tịch, cả hàng người rất dài và những khu phố xung quanh.
Trong những thương đội đang xếp hàng ngoài kia, có không ít người tu hành,
Bọn họ khiếp sợ trước hồn lực cường đại của An Khả Y, thậm chí có người nhận ra nàng ta là một người tu hành mạnh mẽ đến mức đã dung hồn Hàn nha (*). Khi vô số những giọt nước mưa của đóa hoa lam hạnh rơi xuống, những người tu hành đầu tiên cảm thấy không đúng, lập tức sử dụng hồn lực chống đỡ, ngừng thở, nhưng điều khiến bọn họ phải sợ hãi chính là bọn họ lại không thể thực hiện được.
Những giọt nước mưa màu làm mắt thường khó thấy được hẳn đã trực tiếp thẩm thấu qua hồn lực bên ngoài cơ thể bọn họ, xuyên vào trong da thịt.
Mọi người cảm thấy thân thể mình bắt đầu thô cứng, cả người hiện lên những điểm sáng màu lam.
- Lam hạnh! Ngươi dám sử dụng lam hạnh!
Trên người Công Tôn Tuyền cũng xuất hiện những điểm sáng màu lam, khí lực bắt đầu tiêu tán. Hắn ta không thể tin tưởng nhìn An Khả Y và Lâm Tịch, phải cố gắng lắm mới giữ cơ thể bình tĩnh đến mức không lớn tiếng hô lên.
Ánh mắt Lâm Tịch khẽ ngưng lại.
Chỉ trong một nháy mắt, toàn bộ người trước mặt hắn đã ngã xuống đất.
Trong mắt hắn, thế giới hiện giờ thật an tĩnh.
Hắn đã từng nhìn thấy khung cảnh có rất nhiều người, nhưng khung cảnh cùng một lúc có tới hơn một ngàn người đồng loạt ngã xuống đất như vậy thật khó tưởng tượng, cả thị giác và tâm thần đều bị rung động.
An Khả Y đáp xuống đất.
Thế giới trước người nàng đã hóa thành vùng đất chết. Ngoại trừ khu vực nàng đang đứng ra, tất cả mọi người đều ngã xuống đất.
Trong ba chiếc xe đằng sau Lâm Tịch và An Khả Y, thông qua những chiếc màn xe thưa thớt, bốn người Cao Á Nam, Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y và Mông Bạch cũng sợ hãi nhìn những gì đang diễn ra.
- Nếu như Công Tôn Tuyền ở trong những người này, hắn ta muốn tự cứu mình, vậy chúng ta có thể tìm được hắn...nhưng nếu hắn ta không tự cứu mình thì sao?
Biên Lăng Hàm hít một hơi thật sâu rồi nói ra. Mặc dù khi trước An Khả Y đã từng nói những loại độc độc nhất trên thế gian đều rất trân quý, nàng cũng biết có lẽ trên người An Khả Y chỉ có một đóa "lam hạnh" như vậy, nhưng chỉ trong một tíc tắc vừa rồi đã có hơn ngàn người bao gồm cả lữ khách và thương đội đều ngã xuống, điều đó có nghĩa An Khả Y ít nhất có thể khiến cho hơn một ngàn kỵ binh nhanh chóng mất hết năng lực chiến đấu, sức mạnh này thật sự quá đáng sợ...Tuy đã biết trước các giảng viên và giáo sư học viện Thanh Loan vô cùng mạnh mẽ, nhưng nàng không ngờ An Khả Y lại mạnh đến như vậy.
- Không biết.
Cao Á Nam cắn môi lắc đầu, xoay đầu nhìn Biên Lăng Hàm một cái:
- An lão sư không thể cùng lúc cứu nhiều người trúng độc như vậy...hơn nữa ngay từ lúc bắt đầu, ta cảm thấy hắn không định cứu những người này?
- Chẳng lẽ hắn sẽ để bọn họ chết?
Khương Tiếu Y và Mông Bạch không khỏi run lên, đồng thanh hỏi:
- Nếu như Công Tôn Tuyền không có trong đây, hắn cũng để họ chết như vậy sao?
...
- Nếu như ngươi ở trong đây, hãy tự cứu mình đi, không nên chống đỡ, bởi vì ta sẽ không cứu ai cả.
Lâm Tịch thầm cảm thán trước sự mạnh mẽ của An Khả Y, đồng thời hắn cẩn thận nhìn những người đã ngã xuống, nhẹ giọng nói với mình.
Bởi vì An Khả Y mạnh mẽ, bởi vì hắn bình tĩnh, nên đội ngũ phía sau hắn, quân sĩ bao vây bảo vệ họ, bao gồm cả những quân đang trông coi cửa thành đều không tiến lên chất vấn.
Tất cả mọi người đang đợi.
- Ta sẽ không cứu mình, ta không tin bọn ngươi dám để những người này chết cùng ta!
- Ta và Văn Nhân đại tướng quân có thể giết chết những người này, nhưng học viện Thanh Loan các ngươi dám làm thế sao?
Hàm răng nhỏ của Văn Nhân Thương Nguyệt va vào liên tục, hắn không tin An Khả Y và Lâm Tịch có thể không kiêng kỵ bất cứ thứ gì mà làm việc như mình. Hắn nghĩ rằng An Khả Y đang buộc hắn phải tự cứu mình, mục đích là khiến hắn lộ hành tung, nên hắn khống chế kịch độc trong người, tức giận và kiên trì.
Nhưng hắn lại thấy An Khả Y và Lâm Tịch chỉ lẳng lặng đứng, không có hành động nào.
Có người đã bắt đầu chảy máu màu lam ở mũi và miệng.
Một số người bắt đầu mất đi sinh mệnh.
Đội ngũ đằng sau Lâm Tịch, kể cả quân sĩ thủ thành, rất nhiều người đang run rẩy.
Ngay cả An Khả Y cũng tái mặt đi.
Nhưng Lâm Tịch vẫn bình tĩnh, không nhúc nhích.
Công Tôn Tuyền cảm thấy những người xung quanh đã chết, hắn cảm thấy thân thể mình bắt đầu lạnh như băng, ánh mắt trở nên mơ hồ.
- Điên rồi! Bọn họ điên rồi!
Trong lúc nhất thời, Công Tôn Tuyền chỉ còn dám nghĩ như vậy. Hắn không thể nào thừa nhận được nỗi sợ hãi đang lan tràn trong thâm tâm, đồng thời hắn cũng biết rằng chỉ cần qua bốn năm lần thở nữa hắn sẽ biến thành một thi thể lạnh như băng. Ngay lúc đó, hắn lập tức sử dụng chút hồn lực trong cơ thể mình, kích phá một viên giải dược hắn vẫn giữ ở dưới lưỡi.
Giải dược nhanh chóng khuếch tán đi, hòa giải độc dược trong cơ thể, cứu hắn thoát khỏi cái chết.
Cho dù đã quanh năm suốt tháng tiếp xúc với độc dược, thậm chí máu trong cơ thể còn có thể kháng độc hơn xa người bình thường, nhưng hắn ta vẫn không thể khống chế những phản ứng rất tự nhiên của cơ thể. Hắn bắt đầu nôn mửa, ói ra những ngụm máu đen xen lẫn màu vàng.
Hắn ta ngồi dậy, xung quanh là những xác chết lạnh như băng.
Thị giác của hắn dần hồi phục, thấy những thi thể màu lam trên mặt đất. Hắn thấy xung quanh đây chỉ còn một mình hắn, ngồi giữa đại dương thi thể.
- Các ngươi...sao các ngươi dám.,
Cảm xúc mãnh liệt dung hòa với sự thống khổ trong thân thể, trong lúc nôn mửa liên tục, hắn ta không nhịn được mà điên cuồng hét lên.
- Công Tôn Tuyền tiên sinh, chào ngươi.
Lâm Tịch nhìn văn sĩ trung niên gầy gò, nhìn bộ trang phục của hắn, bình tĩnh vuốt cằm nói.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 9: Người về.
Chương 44: Luồng ánh sáng đen từ buồng xe ngựa.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
- Sao ngươi dám làm như vậy? Sao học viện Thanh Loan dám làm như vậy?
Công Tôn Tuyền cực kỳ cẩn thận và tinh táo. Nhưng khi phát hiện ra chỉ có một mình mình ngồi giữa đại dương thi thể, mà Lâm Tịch đằng xa vẫn rất bình tĩnh, hắn lại không thể nào khống chế được tâm tình của mình, bi thương hét lên không khác gì một đứa trẻ:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Nếu không phải đêm qua phá được kế hoạch của ngươi, số người chết ở Tùng Bách cư ít hơn ở đây sao? Ngươi dám làm như vậy, tại sao ta không dám? Ngươi có thể khẳng định học viện Thanh Loan sẽ không dám không kiêng kỵ như ngươi và Văn Nhân Thương Nguyệt sao?
Lâm Tịch nhìn tên cường giả là thủ hạ của Văn Nhân Thương Nguyệt trước mặt mình, trào phúng:
- Ngươi sai ở chỗ lại dám dùng thủ đoạn như vậy, khiến ta phải tương kế tựu kế ra tay với ngươi.
Công Tôn Tuyền ngừng nôn mửa, đứng thẳng lại, ánh mắt lạnh lẽo và oán độc nhìn Lâm Tịch. Trong mắt hắn hiện giờ, An Khả Y gần như đã biến mất, chỉ còn Lâm Tịch ở trước mặt.
- Vì đối phó ta mà giết nhiều người như vậy, học viện Thanh Loan các ngươi không chỉ muốn đối phó với Văn Nhân đại tướng quân, mà còn muốn làm địch cả thiên hạ sao? Các ngươi cảm thấy đối phó ta có thể trả giá nhiều như vậy, vậy nếu muốn giết ta, các ngươi càng phải trả giá nhiều hơn nữa.
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn Công Tôn Tuyền, nói:
- Một tên phát điên như ngươi tất nhiên không thể để sống được...bây giờ ngươi định làm sao?
- Giải độc chế độc ta không bằng nàng, nhưng ta cũng muốn giết người.
Công Tôn Tuyền điên cuồng cười lớn, xoay người nhìn ra xa đằng sau:
- Ta có thể giết chết mấy trăm người.
- Chỉ tiếc ta sẽ không cho ngươi cơ hội như vậy.
Lâm Tịch lắc đầu.
- Trừ khi các ngươi có Phong hành giả cấp Thánh sư có thể nháy mắt giết chết ta.
Công Tôn Tuyền cười một cách tàn nhẫn, hai cánh tay hắn ta đánh mạnh vào nhau làm bể hai bình sứ màu vàng, tạo thành hai luồng khói mù màu vàng, trong nháy mắt bị hồn lực trong cơ thể hắn bắn ra phía sau, thổi tới đám người đang sợ hãi hoảng hốt.
- Điều khiến ta tự hào nhất về độc "Phụ cốt" và "Lưu sa" của mình chính là phải mất rất nhiều thời gian dược hiệu mới có thể tiêu tán.
Công Tôn Tuyền xoay người lại, nhìn Lâm Tịch và An Khả Y nói.
- Ta sẽ không cho ngươi cơ hội như vậy.
Một lần nữa Lâm Tịch nói lại câu nói này, sau đấy thầm nói trở về, thôi động bánh xe màu xanh trong đầu mình.
...
Thời gian quay trở lại trước khi Lâm Tịch và An Khả Y rời khỏi xe ngựa.
Công Tôn Tuyền với sắc mặt tái xám, thân mặc trường sam lụa mỏng, đang đứng trong hàng người dài. Cũng giống như những người khác, thỉnh thoảng hắn lại quay sang nhìn đội ngũ của Lâm Tịch.
Trong đội ngũ này, đám người "Đồ hắc hổ" đang lo lắng và chờ đợi, không rõ Lâm Tịch rốt cuộc muốn làm gì.
- Lão sư, trên người ngài có loại độc dược nào có thể khiến Công Tôn Tuyền không thể cử động được nữa, nhưng không đến nỗi liên lụy đến người khác hay không?
Ở trong xe, Lâm Tịch nhìn An Khả Y, tập trung hỏi:
- Hơn nữa, còn phải là loại độc dược khiến người tu hành Đại quốc sư không thể chống lại.
An Khả Y không thể hiểu dụng ý trong những lời Lâm Tịch vừa nói, nhưng nàng vẫn gật đầu, nói:
- Có.
- Hắn muốn làm gì?
Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y, Mông Bạch không thể hiểu được nhìn Lâm Tịch.
Thậm chí hiện giờ Mông Bạch còn hơi ghen tỵ với Cát Tường trong góc buồng xe, bởi vì chỉ có Cát Tường là không quan tâm đến việc gì, đang tận hưởng cảm giác ngủ say ngọt ngào.
Trong cái rương gỗ Mông Bạch mang đến, tổng cộng có tám cây tên, trong đấy có bảy cây màu xám tro, ảm đạm vô quang và một cây màu đen nhánh, có phù văn màu bạc.
Hiện giờ cây tên Lâm Tịch rút ra chính là cây "Điêu không" khác biệt hoàn toàn so với bảy cây "Siêu phong" kia.
Trong tám cây tên Mông Bạch mang tới, "Điêu không" chính là cây tên có uy lực mạnh nhất.
Dựa theo những gì Lâm Tịch học được trong lúc tiếp nhận huấn luyện Phong hành giả ở học viện Thanh Loan, nếu như do đích thân người tu hành cường đại sử dụng, cây tên này thậm chí có thể sinh ra cảm giác không gian đang bị biến đổi, tựa như bỗng nhiên trên không trung xuất hiện một cái động tối, sau đó xuất hiện trước mặt đối thủ.
Hiện giờ trong tay đã có hồn binh trường cung "Tiểu hắc" có quái thú ẩn ở bên trong, nên hắn càng có lòng tin hơn lúc bình thường. Ngoài ra, hắn đã biết thực lực Công Tôn Tuyền như thế nào, nên vì lý do bảo đảm an toàn cho mọi người, hắn lựa chọn phải tấn công Công Tôn Tuyền với đòn sát thủ mạnh nhất.
- Không thể tiếp xúc với da thịt...nếu như ngươi muốn bắn tên...phải nhanh chóng bắn trong vòng hai mươi tức. Nếu không, một khi tiếp xúc với không khí dược tính sẽ bị biến hóa ngay, không thể nào làm cho Công Tôn Tuyền nhanh chóng mất hết năng lực hoạt động.
Lâm Tịch đưa cây tên "Điêu không" cho An Khả Y, mà An Khả Y cũng không hỏi thêm vấn đề gì, ngược lại còn cẩn thận căn dặn Lâm Tịch.
Lâm Tịch chân thành gật đầu:
- Đệ tử hiểu, thưa lão sư.
An Khả Y không nói thêm, cực kỳ cẩn thận lấy một hộp sắt từ trong ống tay áo ra.
Trong hộp sắt này có một bình thủy tinh nhỏ.
An Khả Y lấy bình thủy tinh nhỏ, nhìn Lâm Tịch.
Lâm Tịch vén màn xe lên, đưa tay ra, lập tức nhìn thấy Công Tôn Tuyền sắc mặt tái xám đang mặc trường sam lụa mỏng.
- Giúp ta vén màn xe lên, để ta nhìn thấy rõ văn sĩ trung niên sắc mặt tái xám đang mặc trường sam lụa mỏng...chính là người đứng cạnh chiếc xe chở thuốc.
Lâm Tịch nhẹ nhàng nói với Cao Á Nam ở bên cạnh.
Cao Á Nam hơi trợn to mắt, nhưng vẫn nhanh chóng nhìn thấy người Lâm Tịch nói tới, tay nàng vén màn xe lên cao một chút.
- Có thể bắt đầu, thưa lão sư.
Lâm Tịch điều chỉnh tư thế bắn cung ngay trong xe, nhanh chóng điều hòa hơi thở, cầm chặt trường cung màu đen trong tay, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra quỹ tích của đợt bắn này.
An Khả Y không dừng lại, nhỏ một giọt dung dịch màu tím từ trong bình thủy tinh nhỏ ra, sau đấy dùng hồn lực để thoa đều đầu tên.
Ngay lúc nàng trả cây tên "Điêu không" về cho Lâm Tịch, sắc mặt Lâm Tịch bỗng nhiên bình thản hơn rất nhiều, tựa như không còn bận tâm nữa.
"Oong"
Một tiếng động nhẹ vang lên, cả buồng xe khẽ run rẩy. Trước khi buồng xe bị chấn động làm ảnh hưởng đến tầm bắn cũng như tư thế ngắm bắn, Lâm Tịch đã buông lỏng dây cung.
Cát Tường đang được Mông Bạch ghen tỵ lập tức bị đánh thức bởi khí tức vô cùng khủng khiếp này. Ngay lúc mở mắt ra, nó lập tức nhìn thấy cả buồng xe đã bị một ánh sáng màu đen bao phủ, chỉ cần màn xe bằng trúc vừa được Cao Á Nam vén lên đã bị khí lưu ngay trước cây tên màu đen đánh thành những mảnh nhỏ.
Những mảnh nhỏ của màn xe bằng trúc từ trên rớt xuống, trông như những cánh hoa đung đưa trong gió, nhưng gần như tất cả mọi người không thể nhìn thấy những cánh hoa đấy, bởi vì đóa hoa đó đã bị cây tên màu đen thổi tan.
Thậm chí ngay cả cây tên này có hình dạng như thế nào mọi người cũng không thể nhìn thấy rõ.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng màu đen.
Công Tôn Tuyền đang nhìn chiếc xe ngựa bọn người Lâm Tịch đang ngồi. Theo hắn phán đoán, nhất định người đứng đầu đội ngũ này đang ở trong chiếc xe ngựa đó. Nhưng hắn không thể ngờ rằng bên trong chiếc xe ngựa đấy đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng đen, nhanh chóng bay đến trước người hắn.
Những người không có quan hệ gì đang đứng bên cạnh Công Tôn Tuyền không khỏi khiếp sợ, bọn họ cảm thấy có một luồng kình phong kinh khủng đánh tới, có mấy người thậm chí bị luồng kình phong này thổi té ngã xuống đất. Mà trong lúc bọn họ ngã xuống, Công Tôn Tuyền đang mơ hồ đến mức không biết chuyện gì đã xảy ra cũng rất hoảng sợ, lông tơ trên người dựng đứng lên, hắn chỉ kịp đưa hai tay ra, vận chuyển toàn bộ hồn lực trong cơ thể hội tụ đến hai tay, muốn ngăn trở luồng ánh sáng màu đen này.
Nhưng hắn phát giác đôi tay của hắn tựa như chỉ đụng phải đuôi tên của luồng ánh sáng đen.
Luồng ánh sáng đen này tựa như một cây côn bằng sắt từ trên trời cao giáng xuống, đánh mạnh vào lồng ngực, khiến hắn bị đánh bay ra ngoài.
Cho đến khi thân thể hắn bay ra sau, vẫn không có bất kỳ tiếng kinh hô nào vang lên.
...
Tính cả thành Hầu Tước này, rất hiếm người nào có tu vi hồn lực cao hơn Công Tôn Tuyền. Hơn nữa hắn ta luôn rất cẩn thận, bên trong bộ quần áo mặc ở ngoài còn có một nội giáp có khả năng phòng ngự không tồi.
Cây tên do Lâm Tịch bắn tới khiến hắn ta gần như không thể hít thở được. Tuy cây tên đấy chỉ xuyên vào thân thể mấy tấc, nhưng trong lúc bay ngược trên không trung, Công Tôn Tuyền cảm thấy vô cùng sợ hãi, mà nỗi sợ này hoàn toàn không xuất phát từ vết thương trước ngực.
Bởi vì ngay lúc cây tên đấy bắn trúng người hắn, giống như có một chất nào đấy từ từ khuếch tán khắp cơ thể, toàn bộ hồn lực trong người hắn tựa như đã biến mất, không thể nào cảm giác được nữa. Trong nháy mắt, cả người hắn dường như đang bị co rút mãnh liệt, mỗi một sợi da thịt trên người không tuân theo sự khống chế của hắn.
Hắn có thể cảm thấy độc tính trong cây tên này thậm chí còn không mãnh liệt bằng độc "Phụ cốt" của hắn, nhưng lại nhanh chóng khiến thân thể hắn mất hết năng lực hành động, tựa như trơ mắt nhìn mình chết đi mà không thể nào giải cứu được. So với việc bị dính phải loại độc có độc tính mãnh liệt, cảm giác này càng khiến hắn sợ hãi hơn.
"A!"
Trong lúc Công Tôn Tuyền co quắp bị ngã xuống đất, những tiếng kinh hô xung quanh mới vang lên. Chỉ trong một tíc tắc, tất cả mọi người đã hoảng sợ lui ra bên ngoài.
- Không để bất kỳ ai đến gần hắn!
Tiếng nói của Lâm Tịch từ trong xe ngựa truyền ra, hắn thu hồi cung tên lại, sau đấy cùng với đám người An Khả Y bước ra khỏi xe.
Âm thanh của hắn mang theo khí tức thiết huyết trầm lãnh, vào thời khắc này tựa như mang theo ma lực vô tận, khiến cho đám kỵ binh vẫn chờ ở khu đất trống gần đấy lập tức nhận lệnh, mau chóng chạy tới chỗ Công Tôn Tuyền, tạo thành một vòng vây, ngăn cách Công Tôn Tuyền ở bên trong.
Thấy Công Tôn Tuyền có thể nhanh chóng giết chết nhiều người bằng cách hạ độc đang nằm yên dưới đất, bị kỵ quân bao vây ở trung tâm, Lâm Tịch rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Đám người "Đồ hắc hổ", bao gồm tất cả quân canh giữ, cùng với tướng lãnh thống lĩnh đội kỵ quân, tất cả khiếp sợ không nói gì, ánh mắt nhìn Lâm Tịch đầy kính sợ.
Dựa vào khí tức mãnh liệt và hồn lực vận chuyển mạnh mẽ trên người Lâm Tịch, bọn họ biết Lâm Tịch chính là người mới bắn ra luồng ánh sáng màu đen khó tưởng tượng kia. Mà trong tíc tắc vừa rồi, bọn họ cũng nhận ra Công Tôn Tuyền vừa té ngã xuống đất là một người tu hành vô cùng cường đại.
Cây tên này không chỉ có uy lực mạnh mẽ đến mức làm lòng người kinh sợ, mà còn tinh chuẩn đến cực điểm, chính xác bắn trúng một người trong rất nhiều người, để làm được việc này cần phải có tiễn kỹ và lòng tin vững chắc như thế nào?
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Kỵ quân tự động nhường một lối đi cho Lâm Tịch và đám người An Khả Y.
Lâm Tịch biết với một người như Công Tôn Tuyền, thì cho dù hắn ta đã biến thành một thi thể mình cũng không thể đụng vào, nên hắn chủ động đi theo sau An Khả Y, giữ vững khoảng cách hai bước với nàng.
- Sao có thể như vậy...ngươi rốt cuộc là ai...sao ngươi lại biết ta...
Đầu lưỡi Công Tôn Tuyền đã cứng lại, có những âm thanh rất cổ quái từ cổ họng hắn phát ra ngoài, phải rất cẩn thận lắng nghe mới có thể nghe thấy hắn ta đang không ngừng nhắc đi nhắc lại những lời trên.
Mới chỉ nghe được những lời này, An Khả Y đã có thể khẳng định người này chính là Công Tôn Tuyền thật. Tiếp theo nàng thấy trên móng tay người này có những màu sắc dơ bẩn khác hẳn với người bình thường, nội tâm nàng càng thêm khẳng định vài phần, nhưng chân mày nàng không khỏi nhíu lại. Bởi vì nàng rất rõ loại độc mình vừa bôi lên cây tên do Lâm Tịch bắn ra có độc lực mạnh như thế nào, theo lý đáng lẽ Công Tôn Tuyền không thể nào nói được, thậm chí là không thể hít thở được.
Nhưng với một nữ giáo sư có bộ dáng bề ngoài ngờ nghệch, trong tâm lại vô cùng thông minh như nàng, lập tức biết nguyên nhân vì sao.
Đối với những người quanh năm suốt tháng tiếp xúc với độc dược như nàng và Công Tôn Tuyền, tất nhiên sẽ tự lấy mình thử độc, nên trong cơ thể vốn đã có thể kháng độc được. Hơn nữa, nếu như nàng là hắn, chỉ sợ trước lúc chết cũng muốn biết làm cách nào Lâm Tịch lại phát hiện được.
- Tuy ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi lại làm những chuyện vượt quá giới hạn của ta...Hơn nữa, nếu như ta nói cho ngươi biết nguyên nhân thật sự, tất cả mọi người trên thiên hạ sẽ cho rằng ta là quái vật...sợ rằng đến lúc đó toàn bộ thiên hạ sẽ xem ta là kẻ địch. Cho nên, ngươi chỉ có thể chết đi mà không biết được nguyên nhân thật sự, đây là kết quả ngươi đáng nhận lấy.
Lâm Tịch cũng nghe được Công Tôn Tuyền đang nói gì, nhưng hắn lại trầm mặc, nhẹ giọng nói với chính mình.
Lúc này hắn thấy An Khả Y xoay đàu nhìn hắn, hắn nhận ra những ẩn ý trong đôi mắt đấy, lập tức lắc đầu.
Người như Công Tôn Tuyền thật sự quá nguy hiểm, mà đối với hắn lại nguy hiểm vượt quá giới hạn hắn đã tự đặt ra. Đối với một người như thế, Lâm Tịch cho rằng hắn có thể hối cải trở thành một người mới, trở thành một người nhân từ. Cho dù bây giờ Công Tôn Tuyền nguyện ý đầu hàng, nghiên cứu dược lý cống hiến cho học viện Thanh Loan, cũng không thể nào xóa đi những chuyện hắn đã từng làm.
Cho nên, Lâm Tịch không thể để cho hắn cơ hội sống sót.
An Khả Y gật đầu, bắt đầu cẩn thận kiểm tra thân thể Công Tôn Tuyền, mặc cho hắn ta vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại câu hỏi kia.
Công Tôn Tuyền biết mình không bao giờ có thể nhận được lời giải đáp, hắn cực kỳ không cam lòng mà oán độc nhìn An Khả Y, âm thanh từ từ biến mất, thân thể trở nên lạnh như băng, biến thành một cỗ thi thể.
...
Phía sau Lâm Tịch là bốn người Cao Á Nam, Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y và Mông Bạch, xa hơn nữa chính là đội ngũ muốn tiến vào lăng Bích Lạc với họ.
Trong đội ngũ này có một văn sĩ trung niên mặt như bạch ngọc. Văn sĩ trung niên có khí tức nho nhã này chính là Bạch Ngọc Lâu, quận trưởng quận Tri Lộc.
Ngày xưa, sự việc đê trấn Yến Lai bị vỡ và Lâm Tịch làm trái quân lệnh chính là do quận trưởng quận Tri Lộc này làm người quyết định cuối cùng. Khi đấy, thống lĩnh hộ quân quận Hồng Thần Vũ bởi vì có quan hệ với quân đội, nên đã tranh chấp với danh thần Lưu Học Thanh, cuối cùng bị Bạch Ngọc Lâu quyết đoán chèn ép. Ngay cả Hồng Thần Vũ cũng bị Bạch Ngọc Lâu khiến cho không thể sống ở quận Tri Lộc được nữa, bị giáng chức làm biên quân ở sơn mạch Long Xà.
Cũng bởi vì khi đấy Bạch Ngọc Lâu không để ý đến bản thân mà đối chọi với những người ở trên, quan tâm đến Lâm Tịch, mà Cao Á Nam lại biết chuyện này, cũng biết ông ta là người quan trọng nhất trong đội ngũ nàng hộ tống, là người gánh vác sứ mạng trọng đại, là người phải đi vào lăng Bích Lạc để đổi tướng, nên nàng càng tôn kính văn sĩ trung niên mặt bạch ngọc này hơn.
Trong thời gian nhàn rỗi từ đêm qua đến đêm nay, nàng đã nói thân phận của Bạch Ngọc Lâu cho Lâm tịch.
Bạch Ngọc Lâu không thể nào biết thân phận của Cao Á Nam và Lâm Tịch. Cho tới giờ khắc này, ông ta cũng không biết thân phận chân chính của Cao Á NAm, nhưng từ tiễn kỹ và cách thể hiện của Lâm Tịch, cộng thêm những tin tức ông ta biết được, ông ta đã đoán được thân phận của Lâm Tịch.
Theo lý, nếu như nhìn thấy một quan viên trẻ tuổi mình đã từng quan tâm, hết sức khen thưởng trưởng thành như vậy, người như ông ta phải thật tâm vui mừng, nhưng vào lúc này, không có ai biết rằng trong lòng ông ta chỉ có một cảm giác chính là rất hoang đường.
Không có ai biết rằng hắn ta làm trái với ý người ở trên, thậm chí khiến cho quân đội và các đại thế gia ghét, lựa chọn đứng bên Lâm Tịch, là vì ông ta muốn mình trở thành một trong những người có thể đi vào phía tây thay tướng.
Sau đấy, để chứng minh tính toán sâu xa của mình hiệu quả, ông ta đã dùng một vài thủ đoạn, kết quả thật sự rất thành công, cuối cùng ông ta đã được thi hành nhiệm vụ này.
Đối với phần lớn tướng lãnh ở đế quốc Vân tần, điều nhiệm tới biên quân phía tây không phải là việc tượng trưng cho vinh dự, mà là có thể tùy thời chết đi. Nhưng ông ta lại rất mong có thể gặp cao tầng Văn Nhân Thương Nguyệt, bởi vì ông ta còn gánh vác một sứ mệnh vô cùng quan trọng.
Bởi vì trong người ông ta có hai cây đao, bởi vì ông ta mới chính là người đã truyền cho Từ Trữ Thân phương pháp tu hành của Thiên Ma quật.
Còn việc ông ta làm những chuyện kia với Lâm Tịch, thực chất đó chỉ là một thủ đoạn để đạt được mục đích cuối cùng của mình. Nhưng ông ta không thể ngờ rằng quan viên trẻ tuổi trấn Đông Cảng này lại có thân phận như thế, hơn nữa tốc độ trưởng thành càng khiến ông ta cảm thấy nguy hiểm và kinh khủng.
...
Trong lúc Bạch Ngọc Lâu trầm tĩnh nhìn Lâm Tịch, vì bóng ma trong lòng mà cảm thấy vô cùng hoang đường, thì ở phía bắc lăng Bích Lạc, tại một hạp cốc được cỏ hoang cao bao phủ, đang có một trận chiến thảm liệt diễn ra.
Bằng hữu tốt Lý Khai Vân Lâm Tịch luôn lo lắng là một người trong đội ngũ này.
Đội ngũ còn lại là một đám kỵ quân vô cùng đặc biệt, từ người cưỡi cho đến ngựa đều được tầng tầng lớp lớp lân giáp bằng đồng xanh bao phủ.
Bộ giáp người cưỡi và ngựa của đội ngũ này đang mặc không phải là kiểu giáp quân đội chế tạo, nó có tên "chiến giáp Thanh Liên", xuất xứ tại thương hành phường Lạc Khí nổi danh khắp hành tỉnh Hà Lạc. Loại áo giáp này rất đặc biệt, từ trên xuống dưới sẽ được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp miếng kim loại tựa như cánh sen, cho dù binh khí có lợi dụng khe hở để chém vào cũng lập tức bị một miếng kim loại khác ngăn cản, vô cùng hữu hiệu.
Bởi vì Vân Tần trọng võ, không những không hạn chế dân gian chế tạo binh khí, mà còn hi vọng những xưởng thủ công dân gian có thể chế tạo ra các loại binh khí và áo giáp đáng để quân đội nghiên cứu tham khảo, nên có một vài xưởng chế khí ở dân gian Vân Tần đã đạt đến trình độ chế tạo cực kỳ cao, thậm chí là mang tính đột phá. "Chiến giáp Thanh Liên" có nhiều ưu điểm hơn áo giáp quân đội bình thường, nhưng lại không được quân đội lựa chọn để chế tạo phổ biến không phải vì không phòng hộ tốt, hoặc vì khi mặc vào hành động sẽ có nhiều trở ngại, mà là vì việc lựa chọn người sử dụng quả thật rất khó khăn.
Nếu như so với những bộ giáp nhẹ thông thường, chiến giáp này nặng hơn không ít, nhưng nếu so với trọng giáp quân đội Vân Tần, dù là lực phòng ngực hoặc tấn công đều yếu hơn rất nhiều.
Bình thường, đối với những quân sĩ tinh nhuệ mặc giáp nhẹ, quân đội Vân Tần có thể thành lập ngay Khinh kỵ quân hoặc Khinh khải quân, còn đối với trọng giáp thì vô cùng dứt khoát, cần phải có người tu hành mới có thể sử dụng, tạo thành Trọng khải quân có sức tấn công vô cùng kinh khủng.
Mà loại chiến giáp Thanh Liên này lại không trên không dưới, người tu hành mặc vào lộ vẻ hơi lãng phí, mà quân sĩ tinh nhuệ bình thường lại không thể chịu được sức nặng, nên chỉ có thể thích hợp với những võ giả có tố chất thân thể cực cao.
Những đội quân địa phương bình thường rất khác so với biên quân, sao có thể có nhiều võ giả có thể trực tiếp xây dựng thành một quân đội như thế?
Cho nên, loại chiến giáp Thanh Liên này không thể nào thành chiến giáp phổ biến của quân đội Vân Tần được.
Nhưng trong hơn mười năm qua, Văn Nhân đại tướng quân đã huấn luyện được rất nhiều võ giả như thế. Ở Vân Tần này, cũng chỉ có Văn Nhân đại tướng quân mới có thể xây dựng một đội quân võ giả.
So với lúc ở học viện Thanh Loan, bằng hữu tốt của Lâm Tịch - Lý Khai Vân lộ vẻ đen gầy hơn trước, nhưng khuôn mặt lại đầy sự quả cảm và kiên quyết. Hiện giờ hắn ta đang dựa lưng vào một người tu hành râu quai nón, không ngừng xung phong liều chết.
Mặc dù số lượng võ giả mặc chiến giáp Thanh Liên nhiều hơn đám người Lý Khai Vân đến ba lần, nhưng bởi vì bên đội ngũ Lý Khai Vân có vài người cứ mỗi lần vung tay lên sẽ lập tức chém bay ít nhất hai tên võ giả mặc chiến giáp Thanh Liên, nên đến giờ phút này, đội ngũ Lý Khai Vân đã chiếm ưu thế hoàn toàn, trên mặt đất có ít nhất ba mươi thi thể võ giả mặc chiến giáp Thanh Liên nằm ở khắp nơi.
Nhưng ngay lúc này, trên một sườn núi cỏ hoang băng phẳng bên cạnh khe sâu, có một thảm cỏ trông rất bình thường bỗng nhiên được đẩy sang một bên.
Một người tu hành sắc mặt rất lạnh lẽo, thân mặc trọng giáp Thanh lang, cùng với mười mấy tên võ giả đang cố gắng hết sức đẩy Xuyên sơn nỗ và Quán nguyệt nỗ từ bên dưới đi lên, xuất hiện đằng sau thảm cỏ.
Người tu hành mặc trọng giáp Thanh lang giơ tay lên, hắn ta đang cầm một lá cờ tam giác màu hoàng kim.
Trong mắt người tu hành này, chỉ cần lá cờ trong tay hắn vung xuống, tên trong Xuyên sơn nỗ và Quán nguyệt nỗ bắn ra, chiến cuộc sẽ lập tức thay đổi.
Nhưng ngay lúc này, ánh mắt hắn ta lại mở to đến cực hạn, không thể tin được nhìn qua sườn núi bên kia, hắn ta thấy có một bóng hình vô cùng mập mạp đang chạy tới.
Trong lúc lá cờ trong tay hắn còn chưa vung xuống, tên mập đó đã chạy đến trước mặt hắn.
- Sao trên thế gian này lại có người chạy nhanh đến như vậy?
Người tu hành này bất giác nghĩ như thế.
Bởi vì thật sự quá nhanh...thậm chí còn nhanh hơn cây tên được bắn ra, nên hắn không thể nào thấy rõ mặt đối phương. Hắn chỉ cảm thấy ngoại trừ việc tốc độ của đối phương nhanh đến mức không thể tin được ra, đối phương không biết chiến đấu, bởi vì khi tới gần hắn, tên mập này chỉ biết đưa dao ra đâm vào người hắn, mà chỗ tên mập đâm vào lại không phải là nơi yếu hại, hắn ta đâm thẳng vào gò má người tu hành như một quán tính.
Ý nghĩ này thật nhanh chóng.
Bởi vì tốc độ của đối phương quá nhanh, lực đánh vào quá mạnh mẽ nên khiến cho cổ hắn vang lên tiếng kêu răng rắc, phần xương ở cỗ lập tức gãy vụn, cái đầu hắn bị bật ngửa ra sau.
...
Gần như là cùng một thời gian, sau biên giới Bàn Nhược, tại sa mạc vô tận.
Trong một tòa cung cổ kính đầy cát vàng trong quỷ thành đã bị cát sa mạc phong hóa lâu năm, có hơn mười người tu hành Tây di trên người đầy hình xăm đang ẩn núp, bên cạnh bọn họ còn có hai người mặc giáp Thiên lang, đây chính là bộ giáp tượng trưng cho đội quân Thiên lang vệ cường đại.
Các cường giả đứng đầu các bộ tộc Tây di và hai gã Thiên lang vệ này đang chờ một cô gái Thánh sư còn rất trẻ tuổi.
Trong các cường giả Tây di đang đứng đấy có một người sử dụng binh khí là sợi xích dài màu đỏ, hiện giờ sợi xích đấy đang khẽ run rẩy, tựa như khẩn cấp muốn hút lấy máu tươi của cô gái Thánh sư trẻ tuổi và cuốn lấy thanh phi kiếm của nàng ta.
Những người này đã mai phục rất lâu, bọn họ rốt cuộc thấy được bóng ảnh nữ tử kia.
Nhưng bên cạnh cô gái Thánh sư trẻ tuổi còn có một tăng nhân trọc đầu có vóc người không lớn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng khôi ngô.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
- Trừ Hạ phó viện trưởng ra, còn có ai biết?
Trên một sườn núi đen nhánh không có ánh sáng, An Khả Y nhìn về một đống lửa ở sườn núi đằng xa, hỏi Lâm Tịch bên cạnh.
Công Tôn Tuyền đã chết.
Bởi vì muốn phối hợp với đội ngũ tiến vào phía tây, nên thời gian của bọn họ thật sự không có nhiều. Theo ý của Lâm Tịch, nàng sắp xếp đội ngũ nghỉ ngơi tại một nơi cách không xa thành Hầu Tước khoảng một ngày, sau đấy toàn bộ lập tức dùng khoái mã lên đường, nhằm bù lại quãng thời gian đã mất ở thành Hầu Tước.
Hiện giờ những người trong đội ngũ đang nằm cạnh đống lửa sườn núi bên kia đã mệt mỏi vô cùng, nếu như bây giờ gặp phải tập kích hoặc có biến cố đột nhiên phát sinh, chắc chắn bọn họ sẽ bị bất lợi.
Nhưng An Khả Y và Lâm Tịch lại rời khỏi đội ngũ, nói chuyện riêng với nhau. An Khả Y không hỏi Lâm Tịch muốn lựa chọn cách nào để tiến vào phía tây, thậm chí không khỏi Lâm Tịch trước kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ lặng lẽ không đầu không đuôi trực tiếp hỏi như vậy.
Trong bóng tối, Lâm Tịch nhìn An Khả Y, nhẹ giọng hỏi:
- Lão sư...ngài đang nói cái gì?
An Khả Y hơi do dự, nhưng vẫn rất đơn giản nói:
- Thiên phú Tương Thần.
- Không biết.
Lâm Tịch không cảm thấy ngoài ý muốn, lắc đầu nói:
- Lão sư, trong học viện có bao nhiêu người biết đến bốn chữ "Thiên phú Tương Thần".
An Khả Y suy nghĩ một hồi, nói:
- Không nhiều lắm, hẳn chỉ có mười mấy người.
- Trừ bốn người bọn họ ra, hẳn không có người nào phát hiện ta có những điều rất khác với người bình thường.
Lâm Tịch gật đầu, nhìn An Khả Y nói:
- Bởi vì những người khác không thể nào thân cận với đệ tử như bọn họ và ngài, không biết đệ tử là người như thế nào. Tựa như những người còn lại trong đội ngũ này, bọn họ chắc chắn cho rằng việc tìm được Công Tôn Tuyền là nhờ học viện đã âm thầm giúp đỡ.
- Sau khi trận chiến ở hồ Trụy Tinh kết thúc, có không ít người cảm thấy khả năng phán đoán và cảm giác của Trương viện trưởng khác với người bình thường, đạt đến mức không thể tin nổi.
An Khả Y quay đầu nhìn Lâm Tịch, nàng đột nhiên phát hiện rằng hiện giờ mình đang hoảng hốt mà không biết vì sao...Nàng rất thân cận với Lâm Tịch, có thể nghe thấy tiếng thở của Lâm Tịch. Trước kia nàng chưa từng cảm thấy người đệ tử này khác thường, cho dù là khi Lâm Tịch làm trợ thủ cho nàng trong phòng thuốc, thậm chí là hai người ở rất gần nhau, nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy có gì đó không ổn. Bởi vì trong ý thức của nàng, hắn là đệ tử của nàng, là một đứa bé, mà nàng là sư trưởng của hắn. Nhưng hiện giờ, trong mắt nàng Lâm Tịch không còn là người đệ tử ngây ngô nữa, nhất là sau khi khẳng định hắn có thiên phú Tương Thần, Lâm Tịch càng đặc biệt hơn đối với nàng. Đến bây giờ, nàng mới chợt nhận ra Lâm Tịch đứng cạnh nàng đã cao hơn nàng nửa cái đầu. Nếu như có người ở đây nhìn thấy, nhất định họ sẽ cảm thấy việc nàng và Lâm Tịch cùng sánh vai đứng như vậy là rất không bình thường.
Chính cảm giác như vậy khiến cho tốc độ nói chuyện của nàng chậm hơn lúc bình thường một chút:
- Nhưng Trương viện trưởng khi đấy khác với ngươi bây giờ...Thời đại của Trương viện trưởng, cường giả thiên hạ đã bị ngài đánh phục, tất cả đều sợ hãi ngài. Hơn nữa, mấy người Hạ phó viện trưởng cũng rất mạnh...khi đấy học viện Thanh Loan mạnh đến mức có thể áp đảo bất kỳ thánh địa tu hành nào. Hiện giờ không biết Trương viện trưởng đi đâu, rất nhiều tiền bối trong học viện đã chết, có rất nhiều thánh địa tu hành khác quật khởi sánh vai cùng chúng ta....Chắc chắn mấy người Hạ phó viện trưởng đang chờ ngươi có thể đánh phục toàn bộ thiên hạ này một lần nữa. Nhưng trước khi ngươi có thể đánh phục toàn thiên hạ, nếu như ngươi làm cho người ta phát hiện ngươi có thiên phú như vậy, chắc chắn sẽ có người làm kẻ địch của ngươi, tìm mọi cách để giết chết ngươi.
- Đánh phục...từ này thật khí phách.
Lâm Tịch gượng cười, nhìn An Khả Y nói:
- Lão sư, đệ tử lại không có hùng tâm tráng trí như vậy.
- Ngươi có thể lựa chọn con đường đi của riêng mình, không có ai có thể bắt buộc ngươi.
An Khả Y cúi đầu, nhìn mũi giày của mình, lẳng lặng nói:
- Nếu như Hạ phó viện trưởng biết thiên phú của ngươi, mà ngươi lại đang ở đây, học viện tự nhiên sẽ giúp ngươi gạt những người khác.
- Đệ tử hiểu.
Lâm Tịch lại gượng cười, nghĩ thầm sợ rằng so với bất kỳ ai trên thế gian này, chính mình mới là người hiểu rõ nhất tuyệt đối không thể tiết lộ bí mật này ra.
- Thiên phú Tương Thần...rốt cuộc là thiên phú như thế nào?
Sau một hồi trầm mặc, An Khả Y ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, nhẹ giọng hỏi:
- Rốt cuộc là cảm giác như thế nào? Trực giác cảm thấy nguy hiểm sao?
Lâm Tịch do dự một hồi, nhẹ giọng nói:
- Lão sư, ngài có thể hiểu là dự cảm được nguy hiểm sắp xảy ra.
- Thật là một thiên phú kỳ lạ.
An Khả Y cúi đầu lẩm bẩm, không biết tại sao nàng lại đột nhiên đồng tình với Lâm Tịch.
Bởi vì nàng hiểu rằng ở trên thế gian này, đối với một người tu hành mạnh mẽ, nếu như hắn ta để ý đến một vật hay người nào đấy, sợ rằng sẽ có lúc hắn ta không biết lựa chọn con đường đi của mình như thế nào.
Bởi vì cảm thấy Lâm Tịch hồn nhiên, bởi vì cảm thấy sự hồn nhiên của Lâm Tịch vẫn còn hơi trẻ con, nên trong mắt của nàng, Lâm Tịch càng gần gũi hơn thì nàng càng cảm thấy an lòng, ấm áp tựa như mình là tỷ tỷ của hắn.
- Cho ngươi.
Nàng đưa cho Lâm Tịch một vật.
- Lão sư, đây là gì?
Lâm Tịch kinh ngạc nhìn, An Khả Y đang đưa cho mình một hộp kim loại màu đen vô cùng bền chắc.
An Khả Y lập tức dùng giọng nói nhất quán như đang đi học để trả lời Lâm Tịch:
- Chai sứ màu vàng bên trong là độc "Lưu sa" của Công Tôn Tuyền, bình ngọc màu trắng có ba viên giải dược.
- Công Tôn Tuyền đã chết, trên thế gian này không có ai có thể chế ra độc "Lưu sa". Không có độc "Lưu sa", sẽ không có ai có thể chế được giải dược như ta. Cho nên, có thể nói độc "Lưu sa" này chính là tuyệt độc trên thế gian.
An Khả Y gật đầu:
- Tuy nói độc "Lưu sa" lưu lại rất lâu, nhưng khả năng bám dính lại không cao. Nếu như ngươi bôi lên mũi tên mình, khi tên bay trong gió sẽ bị không khí ma sát, cộng thêm hồn lực đối phương có khả năng tự động phòng ngự, sợ rằng độc tính sẽ giảm đi rất nhiều. Cho nên, cách dùng tốt nhất vẫn chính là âm thầm hạ độc...trực tiếp đổ vào người đối phương, hoặc là trộn vào thức ăn và nước uống của đối phương. Trừ khi là người đã từng tiếp xúc với độc "Lưu sa" như ta, nếu không, một khi độc "Lưu sa" bỏ vào thức ăn và nước uống sẽ lập tức ngả sang cùng màu, người khác không thể nhận ra.
...
...
Bởi vì "Lưu sa" là tuyệt độc nếu như không có giải dược, ngay cả An Khả Y cũng không thể cứu chữa kịp thời, nên thời gian giảng giải những điều cần chú ý trong lúc sử dụng cho Lâm Tịch nghe dài hơn lúc bình thường rất nhiều, thành ra thời gian nói chuyện của hai người cũng kéo dài hơn dự tính.
Sau khi trở lại nơi cắm trại, mặc dù đã rất mệt mỏi nhưng Lâm Tịch cũng không nghỉ ngơi ngay, mà áy náy đi tới cạnh Cao Á Nam, nhẹ giọng nói bên tai:
- Mỹ nữ...nếu như có thể nể tình một chút, hay là ra chỗ khác nói chuyện được không?
Hắn hiểu rằng Cao Á Nam sẽ có vài vấn đề muốn hỏi riêng hắn, nhưng bởi vì quan hệ giữa hắn và Cao Á Nam khác với những người khác, nên hắn phải là là người chủ động đề nghị.
Bởi vì cách gọi "mỹ nữ" hơi lộ vẻ trêu chọc, nên Cao Á Nam lập tức hung dữ trợn mắt nhìn Lâm Tịch một cái. Nàng không nói lời nào, lặng lẽ đứng lên, đi thẳng tới sườn núi Lâm Tịch và An Khả Y vừa nói chuyện xong.
Lâm Tịch đi theo sau Cao Á Nam. Hắn thấy mái tóc thắt đuôi ngựa của Cao Á Nam bị gió nhẹ thổi bay lên, làm lộ cái cổ nhỏ trắng nõn, chỉ nhìn thấy như thế thôi con tim của hắn đã phải rung động, cảm thấy thật ngọt ngào.
- Thật xin lỗi.
Hắn bước nhanh lên hai bước, chân thành nói lời xin lỗi bên tai Cao Á Nam.
- Ngươi không cần nói xin lỗi với ta.
Cao Á Nam tiếp tục đi về phía trước, lắc đầu nói.
- Ta không phải cố ý gạt ngươi...chỉ là có vài điều rất khó giải thích.
Lâm Tịch cho rằng Cao Á Nam đang cố ý trách hờn mình, nên hắn rất buồn rầu nói như vậy. Hắn nghĩ rằng nếu như mình nói mấy danh từ như TV, xe lửa ra cho nàng ta nghe, sợ rằng lúc đó càng khó giải thích hơn, càng làm cho Cao Á Nam cảm thấy hoang đường hơn. Có lẽ nếu như có người như hắn và Trương viện trưởng, họ sẽ tin rằng có một thế giới cổ xưa như thế, bởi vì dù sao trước khi thế giới kia của hắn trở nên hiện đại, nó cũng đã từng trải qua thời kỳ dùng vũ khí lạnh. Nhưng người ở thế giới này lại không có chút hiểu biết gì về thế giới của hắn, sao có thể giải thích cho họ hiểu được chuyện máy hơi nước khiến cho nền công nghiệp được thay đổi như thế nào?
- Ta hiểu...đồng học Tương Thần.
Nhưng điều khiến hắn đột nhiên ngẩn người, mở to hai mắt chính là hắn nghe thấy Cao Á Nam nhẹ giọng nói như vậy.
- Ngươi...
Lâm Tịch ngây người, không thể tin được nhìn Cao Á Nam.
Càng làm cho hắn cảm thấy khó hiểu hơn chính là đôi gò má của Cao Á Nam lại đột nhiên ửng đỏ.
Hắn ngây người.
Cao Á Nam đối mặt với, lấy hết dũng khí, chân thành nói:
- Thật ra ta cũng nên nói lời xin lỗi với ngươi, bởi vì khi còn ở học viện Thanh Loan, ta cũng từng nói ta có bí mật của riêng ta...họ của ta vốn là họ Chu, họ Cao là thuộc về mẫu thân.
- Họ Chu?
Lâm Tịch cảm thấy lo lắng, đồng thời kịp hiểu ra. So với một tên nhà quê tiến vào học viện Thanh Loan nhờ vào thư tiến cử của người khác như hắn, nhất định Cao Á Nam biết nhiều điều hơn, nhất là khi nàng nói hai chữ "Tương Thần". Hắn trước tiên nghĩ đến tên Đại Kim Chước Chu Dụng Hiền mình đã từng gặp mặt, lập tức thất kinh:
- Ngươi là Công ti Chu gia...
Cao Á Nam lắc đầu:
- Không phải là Chu gia đó...
- Không phải là Chu gia đó?
Lâm Tịch cau mày, nhưng lập tức mở to mắt, không thể tin được mà nói:
- Chu...Chu thủ ...phụ...
Cao Á Nam gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ông ta là phụ thân ta...
Lâm Tịch nghẹn giọng một hồi lâu mới thở ra một hơi, nói:
- Nhạc phụ đại nhân tương lai của ta lại là thủ phụ Vân Tần? Dưới một người mà trên vạn người sao?
Hắn nhìn dung nhan hoàn mỹ của Cao Á Nam, bất giác cười thầm:
- Một tên Thổ Bao trấn Lộc Lâm lại trở thành Bạch Phú Mỹ lớn nhất Vân Tần?
Sau khi nói ra bí mật của mình, Cao Á Nam thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Bây giờ lại ở chung một chỗ với Lâm Tịch, nàng bất giác cảm thấy ngọt ngào không diễn tả được, nên khi nghe hắn nói thế, nàng tò mò hỏi:
- Bạch Phú Mỹ là gì?
- Vừa trắng...vừa giàu có, vừa đẹp trai...
- Lâm Tịch, tại sao ngươi luôn nói năng lỗ mãng như vậy?
- Ta đang nói sự thật mà.
Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy trong đầu có rất nhiều vấn đề, khiến hắn phải đau đầu. Nhưng hắn lại không suy nghĩ nhiều, mà trước tiên nắm lấy tay Cao Á Nam, nhẹ giọng nói:
- Không được đánh ta đâu.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 9: Người về.
Chương 47: Giáo sư có hoa văn sao bạc ở ống tay áo.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Cao Á Nam không đánh Lâm Tịch, ngược lại còn để hắn nắm chặt tay nàng.
- Trong núi rừng, cây cối càng cao càng dễ bị gió thổi. Ngươi có bí mật thiên phú Tương Thần, không được để cho ai biết, kể cả phụ thân ta.
- Tại sao?
Lâm Tịch nhất thời nghĩ đến những đôi nam nữ uyên ương si tình bị phụ mẫu cầm gậy đánh, bất giác hỏi:
- Ông ấy không đồng ý hai chúng ta sao?
Cao Á Nam lắc đầu, nói:
- Phụ thân đồng ý chúng ta ở chung một chỗ, nhưng cách nghĩ của phụ thân khác với học viện. Đối với những việc ngươi làm, phụ thân cũng có lời góp ý và phê bình. Hẳn phụ thân cũng biết ngươi rất mạnh, nhưng vẫn nằm trong tầm phụ thân quản lý được. Nếu như phụ thân phát hiện ngươi căn bản không thuộc sự quản lý của phụ thân nữa, nói cách khác, phụ thân cảm thấy không thể dạy dỗ ngươi như gia trưởng, ta sợ cách nghĩ của phụ thân sẽ thay đổi.
- Ta sẽ nghe lời ngươi, nhưng cho dù ông ta có phản đối thật, ta cũng không buông tay đâu.
Lâm Tịch cầm chặt hơn một chút, vô lại nói:
- Ta chắc chắn sẽ không buông tay.
Trong bóng tối Cao Á Nam trừng mắt nhìn Lâm Tịch, nhưng chỉ chốc lát sau nàng lại nhẹ giọng nói:
- Ta cũng không buông tay, chỉ cần ngươi không thay đổi.
Lâm Tịch nhất thời cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
- Trên người ngươi có gì vậy, sao lại thơm như thế, có thể cho ta nhìn được không.
Hắn nhất thời vô sỉ đưa mũi mình lại gần Cao Á Nam, bắt đầu ngửi qua ngửi lại.
- Không đứng đắn, muốn lợi dụng ta sao...ngươi có thể bảo Cát Tường ra tay thử được không?
- Bảo Cát Tường ra tay?
Lâm Tịch ngẩn người, hắn đột nhiên phát hiện ra dường như mình đã biết thêm vài truyền thuyết nữa.
Trong truyền thuyết, Thủ phụ Vân Tần giám thị các Ti là một người tu hành rất đặc biệt, ông ta có huyết mạch tu hành đặc biệt mà người bình thường không có, có thể đóng băng cả một gian phòng ngay trong mùa hè nóng bức.
- Truyền thuyết có thật hay không? Phụ thân ngươi là hậu duệ cự nhân băng tuyết trong băng hải?
- Có thể có.
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch nói:
- Thời đại chúng ta có truyền thuyết như vậy, nhưng vì quá mức xa xưa, nên không có ai biết là thật hay giả.
Lâm Tịch lập tức hỏi:
- Vậy khi sinh ra, hồn lực của ông ta đã có thể tạo thành phù văn trong trời đất...ngưng tụ nguyên khí trời đất thành khí lạnh, là thật ư?
Cao Á Nam chưa trả lời, Lâm Tịch đã sững người, bởi vì hắn cảm thấy bàn tay Cao Á Nam mình đang nắm bỗng nhiên trở lại. Vừa ngẩng đầu xuống, hắn nhìn thấy trong lòng bàn tay mình có một viên cầu băng nho nhỏ.
Cát Tường thò đầu ra khỏi ống tay áo của hắn.
Nó nhìn Cao Á Nam với ánh mắt không thể tin được. Nó nghĩ mãi mà không hiểu cảm giác mình hiện giờ là như thế nào, nhưng nước mắt đã rơi ra khỏi đôi mắt của nó, tất cả chỉ diễn ra khi khí tức băng hàn được phóng ra khỏi người Cao Á Nam.
- Là bởi vì ngươi cũng đến từ cực bắc sao?
Lâm Tịch hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn khẽ vuốt đầu Cát Tường, bảo:
- Nàng muốn ngươi ra tay để nàng xem thử.
Nghe Lâm Tịch nói, lại thấy Lâm Tịch làm động tác thở ra, Cát Tường lập tức hiểu Lâm Tịch muốn nó làm gì. Ba cái đuôi màu đen của nó khẽ rung động, một luồng sức mạnh từ trong cơ thể của nó dâng lên rồi phun ra miệng, ngay lập tức có vô số sương trắng ngưng tụ giữa bầu trời đêm tối đen.
Cao Á Nam đưa tay ra, một luồng hồn lực từ trong tay nàng phóng ra ngoài, từng mảnh sương rất mỏng nhanh chóng ngưng kết trước tay nàng, tạo thành một thanh kiếm băng vô cùng mỏng.
Tuy bị bóng đêm đen tối bao phủ, nhưng bởi vì ngay trước mắt mình nên Lâm Tịch vẫn thấy rất rõ ràng, hắn lập tức trợn mắt lên.
- Ngươi có thể lợi dụng khí lạnh do nó phun ra?
Hắn bất giác nhìn thoáng qua Cát Tường, sau đấy xoay đầu hỏi Cao Á Nam.
- Không phải do nó phun ra...mà do hồn lực của nó biến nguyên khí thành khí lạnh...
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch, gật đầu và nhẹ giọng nói:
- Những người tu hành như ta và phụ thân ta, một khi ở vùng đất lạnh sẽ càng lợi hại hơn. Tựa như dòng họ Thân Đồ bên núi Luyện Ngục, một khi chiến đấu ở núi lửa, họ sẽ rất lợi hại. Ta nghĩ Cát Tường hẳn cũng như thế.
- Nói cách khác, thân thể các ngươi khi sinh ra vốn đã là một hồn binh...chứ không giống người tu hành như chúng ta, khi sinh ra vốn chỉ là một tờ giấy trắng.
- Ví dụ này không ổn lắm, nhưng ta hiểu ý của ngươi, giải thích như vậy không sai.
Cát Tường nghe Lâm Tịch và Cao Á Nam nói chuyện với nhau, nó mơ hồ cảm thấy một luồng khí tức rất giống mình. Khi nhìn thấy ngón tay Cao Á Nam sáng lên lúc sử dụng hồn lực, nó tựa hồ hiểu hơn và học được thêm vài điều. Nó khẽ kêu lên một tiếng, đưa móng vuốt nhỏ màu đen ra ngay trước bụng minh, thử xem sức mạnh trong cơ thể mình có thể phát ra được không.
Nó cảm thấy sức mạnh trong cơ thể đang thật sự theo móng vuốt màu đen chảy ra ngoài, sau đấy nó nhìn thấy có từng mảnh sương mỏng ngưng tụ ngay trước móng vuốt.
- Nó rất khả ái, rất thông minh, cũng rất mạnh.
Cao Á Nam cảm khái nhìn Lâm Tịch, không nhịn được vươn tay, vỗ vê đầu nó.
Lâm Tịch đang có ý định nắm tay Cao Á Nam lại, không ngờ Cao Á Nam lại vươn tay vỗ vê đầu Cát Tường, thành ra tay hắn lại rơi vào khoảng không. Hắn hơi ngượng ngùng, cười nói:
- Vậy ngươi và nó liên thủ với nhau có thể mạnh hơn hay không?
- Tuyết tuy mỏng, nhưng nếu rơi không ngừng...cho dù là mùa đông bình thường nhất cũng có thể đóng băng mặt hồ, dĩ nhiên sẽ càng lợi hại hơn. Nhưng mà, ngươi đừng nói đưa nó cho ta...Cát Tường không phải là vật để đưa qua đưa lại. Hơn nữa, ta cảm thấy nó rất lệ thuộc vào ngươi.
- Cho nên, ba người chúng ta phải ở chung một chỗ để càng mạnh hơn.
Nói xong câu này, Lâm Tịch lại nói thầm với chính mình:
- Vậy chúng ta đây không phải là "Cát Tường tam bảo", tương thân tương ái như một nhà sao...
....
Một kiếm khách áo vải ngồi trên một tảng đá lớn gần khe suối.
Tuổi của tên kiếm khách này không lớn, con mắt gầy gò trông như bốn mươi tuổi, nhưng mái tóc của gã lại ngả sang màu trắng. So với người bình thường, lông mày gã cũng dài hơn một chút, điều này khiến gã cho dù đang nhắm mắt ngủ say, cả người cũng tỏa ra một khí tức vô cùng uy nghiêm.
Kiếm của gã được đặt trên đùi, vỏ kiếm chỉ là một cây trúc rất bình thường, nhưng chuôi kiếm lại được đính với một viên ngọc màu lam kỳ dị, phía trên có vô số phù văn màu trắng.
Gã không phát ra bất kỳ tiếng động nào, ngay cả tiếng thở cũng rất bình thản.
Trong không gian vô cùng tĩnh mịch, trước mặt gã bỗng xuất hiện hai người từ trong núi rừng đi ra.
Một người cõng một người, chính là đại cung phụng biên quân Bích Lạc - Từ Bố Y và Quỷ quân sư.
- Ban đầu chúng ta không biết ngươi là người của Chu thủ phụ, nhưng sau khi ngươi rời đi, chúng ta lập tức biết. Nếu như là người của Chu thủ phụ, hẳn ngươi cũng biết chúng ta có thể điều động binh lực, thậm chí là sử dụng trọng kỵ và trọng khải quân để đóng giữ chỗ này. Từ đại cung phụng, thật không ngờ ngươi còn đi vào.
Kiếm khách áo vải có mái tóc hoa râm, hai hàng lông mày dài hẹp chậm rãi mở mắt, bình tĩnh nhìn Từ Bố Y nói.
Từ Bố Y nhìn tên kiếm khách này, lắc đầu:
- Đạo Nhược Tố, mặc dù ngươi được xưng là thiên hạ vô địch lăng Bích Lạc dưới Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng ngươi không giết được ta.
- Điều gì khiến ngươi nghĩ như thế? Bởi vì ngày xưa ta đã thảm bại dưới tay Nghê Hạc Niên sao?
Kiếm khách tên Đạo Nhược Tố, người được gọi là đệ nhị cường giả lăng Bích Lạc này bình tĩnh nhìn Từ Bố Y, hai tay ấn lên vỏ kiếm trên đùi, nói:
- Chỉ tiếc ngươi chỉ là đại cung phụng biên quân Bích Lạc, không phải là đại cung phụng triều đình?
- Ngươi sai rồi.
Từ Bố Y nghe câu nói châm chọc của đối phương, nhưng lão lại rất bình tĩnh tươi cười, lắc đầu nói:
- Ta biết ngươi ngày xưa muốn trực tiếp khiêu chiến đại cung phụng triều đình, muốn mình ngồi vào vị trí đấy, không ngờ lại thảm bại. Sau đấy, ngươi đi theo Văn Nhân Thương Nguyệt khổ tu kiếm đạo, thực lực hôm nay sợ rằng đã cân sức ngang tài với Nghê Hạc Niên, nhưng ta nói ngươi giết không được ta, không phải là vì ta cảm thấy thực lực ta cao hơn ngươi, mà bởi vì ta đi đường này không phải là chủ ý của Chu thủ phụ, đó là quyết định của học viện Thanh Loan.
Trong lúc nói chuyện, Từ Bố Y cố ý nhìn một con đường núi bên cạnh sườn núi phía sau Đạo Nhược Tố.
Trên con đường núi trong lúc chiều tà, đáng lẽ chỉ có những thương nhân buôn muối hoặc buôn trà mới đi qua, nhưng bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa lặng lẽ đi tới.
- Chính là vì học viện Thanh Loan đã sắp xếp. Nếu như người của họ đã xuất hiện, ta nghĩ cho dù ngươi cố gắng thế nào, cũng không thể giết được ta.
Đạo Nhược Tố lắc đầu, nói:
- Tần điên, Đông Vi, thậm chí là Từ Sinh Mạt, hành tung những người này đều bị chúng ta nắm rõ. Trừ bọn họ và những lão già quanh năm suốt tháng ẩn cư trong đấy, trong học viện còn có ai đối phó được ta? Còn có một phần ba người tu hành học viện Thanh Hà?
- Học viện Thanh Hà?
Từ Bố Y biến sắc, nếp nhăn trên mặt tựa như biến thành những lưỡi đao bén nhọn:
- Học viện Thanh Hà lại dám đầu nhập vào dưới trướng Văn Nhân Thương Nguyệt?
Đạo Nhược Tố lạnh lùng nói:
- Mười mấy năm qua, chính Văn Nhân đại tướng quân đã ủng hộ học viện Thanh Hà. Có thể nói học viện Thanh Hà vốn là của Văn Nhân đại tướng quân. Nếu không, một học viện tam lưu ở Vân Tần, sao có thể trong vòng mười mấy năm biến thành học viện nhị lưu, nhân tài xuất hiện lớp lớp?
- Nhưng học viện nhị lưu chính là học viện nhị lưu, cho dù có khá hơn học viện nhị lưu, cũng không thể so sánh với tam đại học viện ở Vân Tần?
Một giọng nói từ trong chiếc xe ngựa đi trên con đường núi hẹp phát ra. Giọng nói người này vô cùng bình tĩnh, nhưng ẩn bên trong lại là sự mệt mỏi vô cùng.
Sau khi giọng nói được phát ra, một nam tử anh tuấn mà Đạo Nhược Tố không thể nào đoán được tuổi tác từ trong xe ngựa chậm rãi đi ra. Hắn mặc áo bào màu đen của học viện, trên ống tay áo có thêu những ngôi sao bạc vốn chỉ thuộc về các giáo sư.
Mái tóc đen của hắn được buông xõa sau lưng, không được cột lên gọn gàng.
Sau khi ra khỏi xe ngựa, hắn không nhìn Đạo Nhược Tố, mà chỉ dùng một ánh mắt vô cùng khó hiểu nhìn bộ áo bào màu đen mình đang mặc, nhìn những ngôi sao màu bạc trên ống tay áo của mình.
Tựa như hắn đang nhớ lại một đồ vật đã vĩnh viễn mất đi, không bao giờ có thể trở lại nữa.
"Oong!"
Thanh kiếm trong tay Đạo Nhược Tố bỗng nhiên chấn động, vỏ kiếm như muốn vỡ nát.
Có thể được xưng là người mạnh nhất lăng Bích Lạc ngoại trừ Văn Nhân Thương Nguyệt, lại từng khiêu chiến đại cung phụng triều đình hoàng thành Trung Châu, dĩ nhiên từ nhiều năm trước Đạo Nhược Tố đã trở thành Thánh sư mà vô số người trên thế gian này phải cúng bái. Nhưng khi nhìn thấy giáo sư học viện Thanh Loan từ trong xe ngựa đi ra, mặc dù người này không tản phát bất kỳ khí thế nào, nhưng Đạo Nhược Tố lại cảm thấy hắn ta thật đáng sợ, chiến ý và sự cảnh giác bất giác tăng cao vài phần.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế